Cung Khanh suy nghĩ một chút, nói: “Chắc là Tiết Giai.” Trừ Cửu Công chúa, chỉ có Tiết Giai là có thân phận tôn quý nhất, bầu cho cô ta cũng khiến Độc Cô Hoàng hậu đẹp lòng.
Lòng Hướng Uyển Ngọc rất không vui, cô ta cảm giác có thế nào Cung Khanh cũng nên bầu cho cô ta, lý nào lại không giúp người thân mà đi giúp người ngoài. Cung Khanh nhìn sắc mặt Hướng Uyển Ngọc liền hiểu lòng cô chị họ nghĩ gì, nàng cười nói: “Muội sẽ bầu cho tỷ tỷ.”
Hướng Uyển Ngọc nghe thế mới cười, giả vờ chối từ: “Muội muốn bầu cho ai thì bầu, dù sao ta cũng bầu cho muội.”
Cung Khanh cười không đáp.
Việc Tiết Giai dẫn Cung Khanh vào ngự hoa viên tình cờ gặp Mộ Thẩm Hoằng, khiến Hướng Uyển Ngọc cảm thấy nếu mình có quan hệ tốt với Tiết Giai thì sẽ có cơ hội. Không riêng mình cô ta có ý nghĩ đấy, các người đẹp khác cũng chung ý tưởng, vì vậy Tiết Giai nhanh chóng thành nhân vật được hâm mộ nhất cung Minh Hoa, ngoài Cung Khanh, gần như ai cũng tranh nhau nịnh bợ cô ta.
Cung Khanh thờ ơ quan sát, xuất sắc nhất vẫn là Hứa Cẩm Ca và Kiều Vạn Phương. Hai người cũng rất thân thiết với Tiết Giai, nhưng không a dua trắng trợn như những người khác, vẫn duy trì được một khoảng cách nhất định. Thân thiết mà vẫn có khoảng cách, giữ được thể diện và tôn nghiêm.
Tiết Giai thân thiện với tất cả mọi người, thường xuyên kể chuyện về Thái tử, chẳng hạn như hắn thích thơ Vương Duy, chữ Mễ Phất, trà Tùng Trâm núi Thọ Mi v.v…
Những tin tức đấy như mồi câu, khiến mọi người nôn nóng, nhưng con cá kia thì cứ mất hút chẳng thấy tăm hơi.
Tiết Giai thường xuyên nhắc tới Thái tử, đáng tiếc lại không dẫn vị giai nhân nào đi “tình cờ gặp gỡ” biểu ca.
Hướng Uyển Ngọc rất hụt hẫng, nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ trông cậy vào Hướng Thái phi đáng tin hơn, dù sao Tiết Giai cũng là người ngoài, nói không chừng chính cô ta cũng muốn gả cho biểu ca, hơi đâu tạo cơ hội cho người khác.
Nhưng suốt mấy ngày, Hướng Uyển Ngọc không nhận được tin tức nào từ Hướng Thái phi, cô ta như kiến bò trên chảo. Thấy chẳng mấy nữa là đến lễ hội hoa, qua ngày đó sẽ phải xuất cung về nhà, nếu muốn gặp lại Mộ Thẩm Hoằng thì đúng là khó như lên trời.
Không riêng cô ta nóng ruột, người khác cũng nóng ruột không kém.
Trong vòng mấy ngày các vị tiểu thư lũ lượt đi dạo ngự hoa viên.
Ai nấy đều rõ nhưng không ai nói ra, âm thầm so xem ai may mắn gặp được người kia.
Nhưng người kia bỗng biến mất như chưa từng tồn tại, không hề thấy bóng dáng trong ngự hoa viên.
Cung Khanh cảm thấy Thái tử điện hạ chủ tâm hành hạ chư vị giai nhân, hoặc là Hoàng hậu đang khảo nghiệm xem ai kiên nhẫn hơn.
Hướng Uyển Ngọc gấp muốn phát điên, đến lúc không kiềm chế được nói với Cung Khanh: “Chúng ta đi thăm Thái phi lão nhân gia đi.”
Cung Khanh biết tâm tư cô chị họ, cũng đồng ý, Hướng Uyển Ngọc đi thám thính tin tức, nàng chỉ đơn thuần là đi thăm lão nhân gia.
Đến cung Trùng Dương, Hướng Thái phi vừa thấy hai cô cháu gái liền vui ra mặt kéo tay trò chuyện.
“Đang mùa xuân, ngự hoa viên hoa cỏ tươi xanh, hai đứa có hay đến đó chơi không?” Hướng Thái phi cười híp mắt nhìn từ người này sang người kia.
Hướng Uyển Ngọc gật đầu: “Cung Minh Hoa ngay gần ngự hoa viên, chúng cháu rất hay đi, nhưng sao không thấy lão nhân gia ngài ra đó tản bộ?”
Thái phi cười: “Ngự hoa viên hơi xa cung Trùng Dương, ta có tuổi, đi đứng bất tiện, xưa nay thường dạo trong Dưỡng Hinh uyển.”
Cung Khanh vội hỏi: “Dưỡng Hinh uyển là nhà ấm mới xây để nuôi dưỡng hoa cỏ đấy ạ?”
“Đúng vậy, ta nhớ con thích hoa cỏ. Để Ninh Tâm dẫn con đi thăm thú một chút, Uyển Ngọc ở lại đây nói chuyện với ta.”
Hướng Uyển Ngọc cũng chỉ mong Cung Khanh đi mau để cô ta tiện nghe ngóng tin tức từ chỗ Thái phi, vội vàng cười thúc giục Cung Khanh.
Dưỡng Hinh uyển chính là nhà ấm mới xây để gieo trồng chăm sóc hoa cỏ, các công tượng được vời đến đều là cao nhân, Cung Khanh vốn thích loay hoay hoa cỏ, lập tức cùng Ninh Tâm đi.
Đúng như lời Hướng Thái phi nói, Dưỡng Hinh uyển rất gần cung Trùng Dương, chưa vào đã thấy ngát hương hoa cỏ.
Nội thị canh cửa thấy là Ninh Tâm cô cô bên cạnh Hướng Thái phi, không ngăn cản hai người.
Vườn không lớn, đường mòn nhỏ quanh co, nhà ấm sưởi sàn, ấm áp thoải mái, bên ngoài lạnh không cây cối nào chịu được, vậy mà trong này có hoa đã lên nụ, ngoài cửa còn là liễu mới lên xanh.
Ven đường trồng hoa hải đường, cảnh xuân tươi đẹp lần lượt hiện ra, khiến lòng người khoan khoái.
Cung Khanh không nhịn được cười nói: “Thái phi tìm ra chỗ này thật hay, nơi này so với ngự hoa viên còn thanh nhã yên tĩnh hơn.”
Ninh Tâm cũng cười: “Lão nhân gia ở trong cung đã vài chục năm, rất biết hưởng phúc, nơi này ấm áp yên tĩnh, còn có hoa cỏ. Cô nương nên đi vào trong, trong đó có mấy cây mai màu lục quý hiếm, cô nương chiết mấy cành về cắm trong phòng.”
“Tốt quá.”
Dọc theo đường đi có mấy loại hoa cỏ Cung Khanh không biết tên, Ninh Tâm thấp giọng giải thích: “Đây là cống phẩm Tây Vực, nhưng khó nuôi, mười chậu chỉ nuôi được một chậu này.”
Ninh Tâm dẫn Cung Khanh đi vào trong, hương hoa mai càng lúc càng rõ, thanh tịnh không nói nên lời.
Cung Khanh đang muốn đi tới, đột nhiên ngẩn ra.
Sau cây mai có một người đang ngồi, dù không nhìn rõ là ai, nhưng hậu cung Tuyên Văn Đế chẳng có mấy vị chủ nhân, đã có thái giám hầu hạ, vậy người này không phải Tuyên Văn Đế thì là Thái tử .
Trực giác Cung Khanh mách bảo đây chính là vị Thái tử điện hạ “mất tích”, không nói không rằng giấu mình ở đây.
Không ngờ đúng lúc đó, Ninh Tâm lớn tiếng nói một câu: “Tiểu thư, cành mai này nhiều hoa lại nở dày.”
Trong vườn im ắng, Ninh Tâm lên tiếng khiến Cung Khanh biết không tránh được rồi, nàng âm thầm ảo não, không thể làm gì khác hơn là cùng Ninh Tâm đi tới thỉnh an.
Một người đi ra từ sau cây mai, là tổng quản Đông Cung Lý Vạn Phúc, đại thái giám bên cạnh Mộ Thẩm Hoằng.
Lý Vạn Phúc cười hì hì: “Thì ra là Cung tiểu thư.”
Cung Khanh không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đi tới bái kiến Thái tử điện hạ. Thì ra, người biết tìm chỗ tốt không chỉ có Hướng Thái phi mà còn có hắn. Sau cây mai đặt một bàn gỗ tử đàn, trên bàn là mấy quyển tấu chương, còn có một bình trà, một bàn điểm tâm, hương hoa sâu kín, nhành thưa bóng lộng, quả là một nơi thoải mái thư giãn.
Thái giám lặng lẽ lùi ra sau mười bước chân, Ninh Tâm thi lễ rồi cũng lui ra ngoài, Cung Khanh dự định lui theo.
Mộ Thẩm Hoằng chợt gọi. “Cung tiểu thư.”
Nàng dừng bước, không thể làm gì khác hơn là ở lại, “Điện hạ có gì sai bảo?”
Hắn mỉm cười không đáp, ánh mắt sâu kín nhìn nàng nghiền ngẫm, thoáng một tia ranh mãnh.
Cung Khanh thông minh, lập tức nhận ra hàm ý trong ánh mắt kia. Hắn cho rằng nàng cố tình tới đây “gặp gỡ” hắn. Bởi vì, biết hắn ở chỗ này là Hướng Thái phi, nàng lại là cháu Hướng Thái phi. Nàng lập tức có cảm giác tình ngay lý gian, không khống chế được mà đỏ mặt.
Lần này rõ ràng là ngẫu nhiên gặp gỡ, nhưng nàng lại không thể giải thích, nàng cảm thấy rất ảo não vô lực, giải thích rồi ai tin, chỉ là giấu đầu lòi đuôi.
Nàng đã xấu hổ, hắn lại không nói gì, chỉ nhìn nàng đăm đăm, đôi mắt như cơn gió lướt trên mặt hồ. Hồ nước dâng lên từ chân nàng, từ từ dâng lên ngang gò má mới ngừng. Nước hồ như có nhiệt độ, khiến mặt Cung Khanh đỏ bừng.
Điện hạ, rốt cuộc ngài muốn nói gì, dày vò nhau thế rất đáng ghét ngài biết không?
Lúc này, hắn mới chậm rãi nhếch môi cười một tiếng: “Váy này… không đẹp bằng cái kia.”
Hự ~ Lòng Cung Khanh hộc máu, hoàn toàn không ngờ hắn lại nói câu này, rõ ràng là một câu nói rất cợt nhả, vậy mà hắn nói với vẻ nghiêm túc như lời thánh hiền. Nghĩ đến tình huống tối đó, nàng không khống chế được mặt càng đỏ hơn.
Tay hắn chạm đùi nàng là vô tình hay cố ý, nàng không thể biết rõ. Nhưng dù băn khoăn thế nào nàng cũng không dám hé răng, coi như chưa phát sinh chuyện gì, hồ đồ một cách hiếm hoi. Ví dụ như giờ phút này, cần nhẫn nại, cần bình tĩnh.
“Nếu điện hạ không có gì sai bảo, thần nữ cáo lui.”
“Là Hướng Thái phi nói cho nàng biết ta ở đây sao?” Hắn nheo đôi mắt phượng, nhếch môi tạo thành một nụ cười đẹp chết người.
Hự, Cung Khanh lại âm thầm hộc máu. Đáng hận là nàng đang rất tình ngay lý gian, nàng xấu hổ não cắn môi, hàm răng trắng bóng như ngọc cắn lên bờ môi mềm một dấu tụ máu màu đỏ, kiều diễm không nói nên lời.
Hắn cười như có như không, ánh mắt dán chặt vào dấu tụ máu trên môi nàng, lưu luyến không rời.
Cung Khanh bị ánh mắt kia trêu chọc đến khí huyết không thông, nhưng vẫn không thể bất mãn hay phản kháng, cách duy nhất chỉ có rút lui.
Mẫu đơn là sở thích của đa phần quan lại kinh thành, phàm là người có vườn hoa đều trồng mấy cây mẫu đơn. Cung phủ cũng trồng không ít mẫu đơn, trong đó không ít giống quý, khi mẫu đơn nở hoa, vợ chồng Cung Cẩm Lan sẽ mời bằng hữu đến thưởng thức.
Hắn chỉ vào một cây mẫu đơn, cười nói: “Đây là cây mẫu đơn hoa tượng mới trồng, chờ hoa nở, ta sẽ tặng Cung tiểu thư thưởng thức.”
Hoa cỏ được trồng trong Dưỡng Hinh uyển đều là loại quý hiếm bậc nhất, nhất là mẫu đơn, nhất định càng là giống hoa hiếm có khó tìm. Vật quý giá như vậy, sao lại tặng nàng?
Cung Khanh vội từ chối khéo: “Đa tạ điện hạ, có điều hoa này quý hiếm, thần nữ sợ hãi không dám nhận.”
Mộ Thẩm Hoằng cười nói: “Hoa này đúng là hiếm có khó tìm, hoa nở hai cành (tượng trưng cho tình cảm vợ chồng hạnh phúc gắn bó), một đỏ một hồng, vì thế giống hoa này tên là ‘sát cánh bên nhau’. Ta muốn tặng nàng.”
Hắn vừa dứt lời, Cung Khanh lại đỏ mặt.
Tặng nàng “sát cánh bên nhau”, càng nghe càng thấy mờ ám?
Mộ Thẩm Hoằng lại cười: “Lần trước làm rách váy tiểu thư, lòng ta vẫn áy náy không nguôi, dù đã bồi thường ít vải vóc, nhưng vẫn không biểu hiện được thành ý của ta, vì thế ta định tặng tiểu thư một chậu mẫu đơn hoa nở hai cành, như gửi lời tạ lỗi.”
Hoa nở hai cành, sát cánh bên nhau… Càng lúc càng mờ ám một cách rõ ràng, mặt Cung Khanh đã đỏ đến mang tai.
“Chờ hoa nở, ta sẽ phái người đưa đến quý phủ tặng Cung tiểu thư.”
“Đa tạ điện hạ, thần nữ cáo lui.”
Cung Khanh xoay người rút lui, vừa đi được vài bước đã nghe thấy tiếng cười sâu kín: “Mấy ngày tới ta đều ở đây.”
Hắn đang ám chỉ ngày nào nàng cũng có thể tới tìm hắn sao?
Đúng là cợt nhả khiêu khích một cách trần trụi.
Cung Khanh thầm hộc máu, chạy trối chết.
Đi mấy chục bước, mới nhìn thấy Ninh Tâm và Lý Vạn Phúc ở rất xa.
Lý Vạn Phúc nhìn thấy nàng, cười đến mắt nheo thành một đường chỉ, “Cô nương năng đến.”
Hự, Cung Khanh hộc máu lần thứ mấy không đếm nổi, đi vội.
Ninh Tâm đi sau nói: “Cô nương chậm một chút.”
Ra khỏi Dưỡng Hinh uyển, Cung Khanh giận dữ hỏi: “Cô cô, ngươi biết đúng không?”
“Biết cái gì?” Nhìn thấy vẻ mặt giả hồ đồ của Ninh Tâm, Cung Khanh liền hết chỗ nói. Không cần hỏi, nhất định là chủ ý của Hướng Thái phi.
Trở lại cung Trùng Dương. Hướng Uyển Ngọc đang nói chuyện cho Hướng Thái phi vui, nhìn thấy Cung Khanh đi vào liền cười nói: “Chơi có vui không?”
“Rất vui, lát về tỷ tỷ cũng nên vào thăm thú.”
Hướng Uyển Ngọc thuận miệng uh một tiếng, hiển nhiên không có hứng thú với hoa cỏ, chỉ có hứng thú với Thái tử điện hạ.
Cung Khanh chỉ hận không thể kể chuyện gặp Thái tử điện hạ cho Uyển Ngọc nghe. Nhìn đến ánh mắt ôn hòa hiền lành mà sâu sắc của Hướng Thái phi nàng chỉ có thể kiềm chế lại.
Trở lại cung Minh Hoa, Hứa Cẩm Ca và Tiết Giai đi tới từ hướng đối diện, hai người một người đẫy đà, một người nhỏ xinh, nhìn như hai đóa hoa, trong nháy mắt Cung Khanh lại nghĩ tới cây hoa mẫu đơn “sát cánh bên nhau”, nỗi khó chịu liền dâng lên.
Tiết Giai cười khanh khách hỏi: “Cung tỷ tỷ vừa đi đâu vậy? Chúng ta đang muốn tìm tỷ tỷ nói chuyện phiếm.”
“Ta và biểu tỷ đi thăm Thái phi. Tiết muội muội có biết Dưỡng Hinh uyển không?”
“Là nhà ấm mới xây để trồng hoa đúng không?”
Cung Khanh cười: “Đúng vậy, Thái phi nói nơi đó như cảnh tiên, rất nhiều giống hoa quý hiếm.”
Tiết Giai cười nói: “Dì cũng kể, bên trong có sưởi sàn nên hoa nở rất sớm.”
“Không bằng Tiết muội muội dẫn mọi người cùng tới đó đi, trong đó có mấy cây lục mai ngự hoa viên không có.”
“Được, Hứa tỷ tỷ, chúng ta gọi thêm mấy tỷ muội cùng đi.”
Không lâu sau, Tiết Giai dẫn theo Hứa Cẩm Ca, Kiều Vạn Phương, Chương Hàm Kha cùng một nhóm giai nhân lượn lờ đi.
Cung Khanh đứng dưới hành lang khoanh tay nhìn hài lòng.
Hướng Uyển Ngọc quay đầu hỏi nàng với vẻ thắc mắc: “Muội cười gì?”
“Ah, không có gì.” Cung Khanh xoa má, ngẩng đầu nhìn trời: “Hôm nay thời tiết đẹp quá.”
Thẩm Túy Thạch ra khỏi điện Văn Thái, đúng lúc chạm mặt Cung Cẩm Lan, hắn đang định tiến tới chào hỏi, đã thấy Cung Thượng thư đưa mắt đi, như không nhìn thấy hắn, quay đầu vừa nói chuyện vừa đi cùng một vị đồng liêu.
Thẩm Túy Thạch như hóa đá tại chỗ, buồn bã cảm khái, nhân sinh gặp gỡ như Sâm Thương, lên xuống vô thường.
Hôm đó hắn tràn đầy hy vọng đi tìm ân sư Tương Đồng Trinh, vừa mở lời đã bị ân sư hắt một chậu nước lạnh vào mặt. Tương Đồng Trinh nói, con gái Cung Thượng thư là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, đã đến tuổi cập kê nhưng vẫn trì hoãn đính hôn là chờ năm sau tuyển Thái tử phi. Tương Đồng Trinh còn nói có thể hắn đã hiểu lầm ý tứ của Cung Cẩm Lan, bảo hắn không thể nôn nóng, chờ xem thái độ Cung Cẩm Lan một thời gian rồi tính.
Nhưng thái độ của Cung Cẩm Lan càng ngày càng lạnh nhạt. Chẳng lẽ hắn đúng là đã tự mình đa tình ?
Lòng Thẩm Túy Thạch hụt hẫng vô bờ.
Kỳ thật lòng Cung Thượng Thư cũng rất hụt hẫng.
Trạng nguyên lang phong nhã hào hoa, giờ là Biên soạn của Hàn Lâm Viện, vốn là con rể của mình. Vì một lần nói chuyện của Tương Đồng Trinh, ông ấy không những không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà còn tìm cách tránh mặt Thẩm Túy Thạch.
Mỗi ngày Cung Cẩm Lan hạ triều về nhà, Cung phu nhân đều hỏi: “Hoàng thượng đã tuyên bố chọn Thẩm Túy Thạch làm phò mã chưa?”
“Chưa.”
Cung phu nhân nghe thế liền tràn trề hy vọng: “Có thể là Tương đại nhân quá lo lắng, Hoàng thượng căn bản không có ý chọn hắn làm phò mã.”
“Phu nhân, việc này do Tương Đồng Trinh nói ra, tuyệt không phải tin đồn vô căn cứ.”
“Chưa chắc.”
“Hoàng thượng chỉ có Cửu Công chúa là con gái duy nhất, nâng niu như trân bảo, nhất định sẽ chọn lựa phò mã rất kĩ càng. Thẩm Túy Thạch tướng mạo xuất chúng, tài hoa hơn người, nhưng nhân phẩm không phải thứ liếc mắt là tỏ tường, còn cần khảo sát một thời gian.”
“Ý của ngài là… Hoàng thượng tạm thời chưa tuyên bố, là vì đang khảo sát Thẩm Túy Thạch?”
“Cửu Công chúa còn trẻ, phủ Công chúa cũng chưa xây, thời gian này coi như để Thánh thượng xem xét xem nhân phẩm năng lực Thẩm Túy Thạch thế nào.”
Cung phu nhân phẫn nộ nói: “Con gái của hắn còn trẻ, Thẩm Trạng nguyên người ta thì đã đến tuổi lấy vợ rồi, Hoàng thượng làm thế không phải là ăn giầy ăn cả tất sao?”
Cung Cẩm Lan: “…”
Phu nhân, giầy tất dưới gầm trời này đều là của Hoàng đế hết.
Tâm tư Tuyên Văn Đế đúng là bị Cung Cẩm Lan đoán ra. Ông ấy cẩn thận chọn phò mã cho A Cửu, không chỉ vì A Cửu là con gái rượu. Mà còn vì ông ấy hiếm con, vì thế muốn chọn được một phò mã tài hoa xuất chúng năng lực siêu quần, hy vọng tương lai có thể đảm đương trọng trách, trở thành cánh tay đắc lực cho Mộ Thẩm Hoằng. Theo những đánh giá trước mắt về Thẩm Túy Thạch, tướng mạo tài hoa rất ổn, nhưng nhân phẩm năng lực vẫn cần quan sát thêm.
Vì vậy, mấy ngày này, Thẩm Túy Thạch thường xuyên được triệu tiến cung, hoặc là đánh cờ cùng Thánh thượng, hoặc là cưỡi ngựa bắn cung cùng Thái tử điện hạ. Chỉ tiếc, cung sâu như bể, hắn và Cung Khanh dù cùng ở trong cung, nhưng cũng như cách một biển trời.
Hôm đó trời đẹp, Độc Cô Hoàng hậu dẫn theo A Cửu vào ngự hoa viên du xuân, An phu nhân đi sau nói: “Nương nương để các tiểu thư đề cử một vị hoa thần, ngài định để đề cử công khai hay bỏ phiếu kín?”
Độc Cô Hoàng hậu đứng cạnh một cây liễu ven hồ, nhìn một cành liễu non xanh mướt, mỉm cười: “Nếu để đề cử công khai, chỉ sợ mọi người e dè lấy lòng, đều sẽ chọn Tiết Giai. Theo ta thấy nên bỏ phiếu kín. A Cửu thấy thế nào?”
A Cửu bĩu môi: “Bọn họ đều là người thông minh, dù có bỏ phiếu kín, cũng sẽ vì muốn làm đẹp lòng mẫu hậu mà chọn A Giai thôi.”
Độc Cô Hoàng hậu cười gật đầu, “A Cửu nói rất đúng. Mục đích của bổn cung là muốn xem xem vị tiểu thư nào đối nhân xử thế khéo léo nhất, A Giai không cần dính vào.”
A Cửu ngắt một cành liễu, nói: “Mấy ngày nữa là đến lễ hội hoa rồi, hôm nay trời tương đối đẹp, không bằng chọn hoa thần ngay hôm nay, còn hai ngày chuẩn bị cho tốt.”
Độc Cô Hoàng hậu xưa nay sủng ái A Cửu, thấy tâm trạng con gái đang tốt, tất nhiên không làm con gái mất hứng, liền hạ lệnh cho nữ quan Minh Vũ: “Ngươi đến cung Minh Hoa gọi mọi người.”
“An phu nhân, mang giấy bút mực đến Hiệt Phương các.”
An phu nhân lập tức hạ lệnh cho cung nữ đến Hiệt Phương các bố trí.
Không lâu sau, các vị giai nhân đã theo Minh Vũ đến Hiệt Phương các.
Độc Cô Hoàng hậu ngồi giữa, sau lưng là một ao nước xanh biếc. gió đưa cành liễu, vườn tràn ý xuân, như chỉ còn đợi lễ hội hoa.
Các vị giai nhân làm lễ bái kiến, Độc Cô Hoàng hậu vẫy tay cho mọi người bình thân, ban ngồi.
“Mấy ngày nữa là lễ hội hoa, gọi mọi người tới, là để mọi người đề cử một vị hoa thần.” Độc Cô Hoàng hậu khẽ gật đầu với Minh Vũ, Minh Vũ liền chỉ huy cung nữ bê giấy bút mực lên, bày trước mặt hai mươi bốn vị giai nhân.
Độc Cô Hoàng hậu cười nói: “Mọi người đề cử một người đi, không bầu cho Tiết Giai.”
Ai nấy đều ngẩn ra, mười người thì hết chín đã định bầu cho Tiết Giai, giờ Độc Cô Hoàng hậu lại không cho đề cử Tiết Giai, trong lúc nhất thời, không khí liền có chút tế nhị.
Ngay cả Cung Khanh cũng cảm thấy ngoài ý muốn, ngoài Tiết Giai, đề cử ai cho hợp lý đây?
Hướng Uyển Ngọc mừng thầm.
Lúc này, A Cửu đột nhiên cười nói: “Mẫu hậu, gọi cả hoàng huynh đến đề cử mới có ý tứ.”
Tiết Giai vừa nghe cũng vỗ tay cười nói: “A Cửu tỷ tỷ nói rất có lý, để biểu ca đến đề cử mới náo nhiệt.”
Hai cô bé đã nói như thế, An phu nhân cũng cười phụ họa, “Đúng là Công chúa thông minh, nghĩ thật chu toàn.”
Độc Cô Hoàng hậu cười nói: “Nha đầu này, sao không nói sớm.” Dứt lời sai Minh Vũ: “Ngươi đi thỉnh Thái tử đến.”
A Cửu đắc ý chuẩn bị xem kịch, ánh mắt sắc bén quét qua các vị giai nhân một lượt, cuối cùng dừng lại ở Cung Khanh.
Liệu mọi người có đề cử Cung Khanh không?
Độc Cô Hoàng hậu cười nói: “Mọi người đề cử trước đi, bắt đầu.”
Chư vị giai nhân cầm bút viết lên giấy. Sau một lúc lâu, thấy mọi người đều đã dừng bút, Minh Vũ sai cung nữ bên cạnh: “Thu giấy trình lên đây.”
Độc Cô Hoàng hậu liếc mắt nhìn Tiết Giai, không ngăn cản, ngược lại còn mỉm cười để mặc.
Tiết Giai thu hết giấy rồi trình lên Độc Cô Hoàng hậu.
Cung Khanh nhìn tập giấy chỉnh tề, bỗng giật mình vì cảm nhận thấy một tia khác thường. Tiết Giai thu giấy theo thứ tự chỗ ngồi, trình lên như vậy chính là nói cho Độc Cô Hoàng hậu biết tờ giấy nào do ai viết.
Tiết Giai thật sự hồn nhiên ngây thơ như vẻ ngoài sao? Tại sao mỗi hành động lời nói của cô ta, nhìn như vô tâm, mà lại luôn thấp thoáng sự thủ đoạn?
Độc Cô Hoàng hậu nhận tập giấy, mím môi cười khẽ, xem thong thả, bà ấy không chỉ nhìn cái tên được đề cử, mà nhìn cả nét chữ. Người ta vẫn nói nét chữ như người, không có tên người viết nhưng nhờ Tiết Giai thu theo thứ tự, bà vẫn biết được là tờ nào ai viết.
Chữ Kiều Vạn Phương phóng khoáng. Chữ Hứa Cẩm Ca ung dung, chữ Mai Dung Chiêu tinh xảo, chữ Cung Khanh không gò bó, có phần khí khái.
Khi Độc Cô Hoàng hậu xem phiếu bầu, có mấy người dần căng thẳng, ví dụ như Hướng Uyển Ngọc, bởi vì cô ta tự đề cử chính mình.
A Cửu vươn người xem phiếu bầu, khi cô ta ném cho Hướng Uyển Ngọc cái nhìn châm biếm, Hướng Uyển Ngọc xấu hổ đỏ bừng mặt. Ngoài cô ta còn có Chương Hàm Kha, Lý Sùng Minh, Vạn Băng Oánh cũng có vẻ mặt thất sắc. Đơn giản là bọn họ cũng tự đề cử như Hướng Uyển Ngọc.
Tất nhiên, không ai ngoại lệ, A Cửu lần lượt ném cho mỗi người một cái nhìn châm biếm không chút lưu tình. Thật ra tâm tình A Cửu đang tốt, không vạch trần đã là nể mặt nhau rồi.
Độc Cô Hoàng hậu thấy rõ ràng, nhưng tính bà ấy hiền hậu hơn cô con gái, bà vẫn nở nụ cười thân thiện.
“Chữ mọi người rất đẹp, không hổ là đại gia khuê tú từ nhà thư hương.”
“Minh Vũ, hình như là Hứa Cẩm Ca và Kiều Vạn Phương được nhiều phiếu nhất?”
Minh Vũ đứng sau Độc Cô Hoàng hậu cười đáp: “Hai vị cô nương không phân cao thấp, Hứa cô nương chỉ hơn Kiều cô nương một phiếu.”
Độc Cô Hoàng hậu cười nhìn Hứa Cẩm Ca, “Xem ra hoa thần năm nay chính là Hứa tiểu thư .”
A Cửu nhếch môi cười: “Chưa chắc, lát nữa nếu Hoàng huynh đến mà bầu cho Kiều tiểu thư thì hòa nhau rồi.”
Độc Cô Hoàng hậu cũng cười: “Nói cũng đúng, tạm thời chờ xem hoàng huynh của con bầu cho ai, mọi người đừng tiết lộ kết quả tạm thời này.”
Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã đến, nội thị xướng: “Thái tử điện hạ đến.”
Các vị cô nương vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Mộ Thẩm Hoằng mặc trường bào gấm màu lam thêu rồng xoải bước đi tới, đằng sau còn có một người, là Thẩm Túy Thạch.
A Cửu hai mắt sáng lên, không tự chủ nở nụ cười.
Đột nhiên xuất hiện hai thanh niên tuấn tú phong độ, Hiệt Phương các vốn toàn mỹ nhân, trong nháy mắt thần thái lỗi lạc của hai vị nổi bật như quần tinh ủng nguyệt.
Mộ Thẩm Hoằng đi tới ngồi xuống bên cạnh Độc Cô Hoàng hậu, nói: “Thẩm đại nhân đang đánh cờ cùng nhi thần, nhi thần liền bảo hắn đi cùng, A Cửu không có ý kiến gì chứ?”
A Cửu e thẹn liếc mắt giận dỗi.
Thẩm Túy Thạch tiến lên bái kiến Hoàng hậu và Công chúa.
“Thẩm đại nhân ngồi đi.” Độc Cô Hoàng hậu mỉm cười ban ngồi, trùng hợp lại chếch với Cung Khanh.
Thẩm Túy Thạch không khống chế được liếc mắt nhìn sang.
Giữa một phòng giai nhân, xiêm y của nàng mộc mạc nhất, trang sức đơn giản nhất, nhưng nàng lại nổi bật tỏa sáng như minh châu. Khiến người khác kinh ngạc không phải dung nhan của nàng, mà là phong thái không gò bó khiên cưỡng.
Cung Khanh cảm nhận được ánh mắt của hắn, nhìn hắn mỉm cười.
Thẩm Túy Thạch giật thót tim, bất tri bất giác đỏ bừng hai tai.
“Chúng ta đang đề cử hoa thần, không biết hoàng huynh muốn bầu cho ai?” A Cửu cười nhìn Mộ Thẩm Hoằng, vẻ đắc ý của người xem kịch, các giai nhân còn lại không biết lý do gì lại đỏ mặt.
Mộ Thẩm Hoằng cười không nói gì, nhìn tập giấy trong tay Độc Cô Hoàng hậu một chút, rồi mới nói: “Tại sao mọi người đều bỏ phiếu kín mà lại bắt ta nói công khai, không công bằng.”
A Cửu cười đưa một tờ giấy: “Vậy hoàng huynh cũng bỏ phiếu kín đi là được.”
Mộ Thẩm Hoằng nhận tờ giấy, nhưng không viết ngay, khoan thai đưa mắt nhìn từng giai nhân một.
Độc Cô Hoàng hậu thấy rất vừa lòng. Đứa con trai kén cá chọn canh này cuối cùng đã tỏ thái độ hợp tác. Tiệc đón các vị giai nhân, bà trịnh trọng gọi hắn đến nhìn các vị giai nhân, hắn rời tiệc nửa chừng, khiến bà rất mất hứng.
Mộ Thẩm Hoằng chuyên tâm ngắm nghía, mất rất nhiều thời gian.
Quá nửa thiếu nữ bị ánh mắt thăm thẳm kia làm cho đỏ mặt, e ấp như hoa mới nở, say như gặp rượu.
Đáng tiếc là người đẹp nhất cũng là người bị ngắm nghía lâu nhất lại không bị tác động chút nào.
Lòng Mộ Thẩm Hoằng không thể không thừa nhận, có thể làm ra vẻ mặt không chút cảm xúc như vậy đúng là xưa nay hiếm có.
A Cửu trêu chọc: “Hoàng huynh vẫn chưa ngắm xong sao?”
Tiết Giai cũng cười khúc khích: “Biểu ca nhìn đến nỗi các tỷ tỷ đều phải đỏ mặt.”
Dứt lời các vị giai nhân càng đỏ mặt hơn.
Kẻ đầu sỏ lại chỉ cười nhạt một tiếng, cầm bút viết một cái tên, đưa cho Độc Cô Hoàng hậu.
A Cửu và Tiết Giai cùng đi nhìn.
Độc Cô Hoàng hậu cười, “Hoàng nhi rất biết chọn lựa.”
Chư vị hồi hộp nhìn lên, tò mò lại chờ mong, hắn đề cử ai? Hầu hết đều đoán là Cung Khanh.
Nhưng Độc Cô Hoàng hậu lại chưa nói là ai ngay, chỉ nói: “Giờ phải làm sao? Số phiếu bằng nhau rồi.”
Mọi người nghe thế liền rõ ràng ngay lập tức, Mộ Thẩm Hoằng đã bầu cho Kiều Vạn Phương.
Quá nửa các cô nương hụt hẫng như rơi xuống vực sâu ngàn trượng.
Có người bắt đầu nghĩ, thì ra người hắn thích là Kiều Vạn Phương. Có người bắt đầu nghĩ, thì ra hắn không thích Cung Khanh. Cũng có người bắt đầu nghĩ, tại sao người hắn thích không phải ta!
Nhưng cũng có một người bắt đầu nghĩ, thật tốt quá, người hắn bầu không phải ta. A di đà Phật.
Lúc này, Tiết Giai cười hì hì một tiếng nói: “Dì, còn một người chưa đề cử?”
A Cửu cũng cười nói: “Thẩm đại nhân cũng đề cử một người đi.” Cô ta cười cứng nhắc nhìn người mình thích, ngoài mặt tươi rói mà trong lòng giá băng. Hừ hừ, ngươi bầu cho ai ta sẽ “chăm sóc” cô ta thật chu đáo. Thẩm đại nhân, nhanh bầu đi.
Thẩm Túy Thạch sống từng đấy năm, đây là lần đầu tiên bị vây quanh bởi một phòng toàn gian nhân thế này, hắn rất quẫn bách. Vị Thái tử điện hạ bên cạnh thì như không bị hai mấy người đẹp tác động mảy may, mặt không đổi sắc, điềm tĩnh thanh tao lịch sự đưa cho hắn một tờ giấy: “Chuyện gì đến sẽ đến, bình tĩnh mà đối mặt, cậu cũng nhập gia tùy tục đề cử một người đi.”
A Cửu cười “quan tâm”: “Thẩm đại nhân không biết tên cũng không sao, viết số cũng được.” Cô ta như thợ săn đang rình con mồi sập bẫy, lòng nhe răng múa vuốt: thông minh một chút, ngươi nên bầu cho người xấu nhất, nếu dám bầu cho một tiểu thư xinh đẹp, vậy thì ngươi chết chắc, không, cô ta chết chắc rồi!
Thẩm Túy Thạch bị áp lực, không thể làm gì khác hơn là cầm bút viết.
Độc Cô Hoàng hậu nhận tờ giấy, ngạc nhiên thấy hắn không viết số mà viết một cái tên rất rõ ràng: Cung Khanh.
A Cửu vô cùng quan tâm hắn sẽ đề cử ai, lập tức đi tới nhìn. Vừa nhìn thì căm giận bốc thẳng lên đỉnh đầu, hắn không chỉ đề cử Cung Khanh, còn viết rõ ràng tên cô ta chứ không phải số! Sao hắn lại biết cô ta? Sao còn biết cả khuê danh?
A Cửu tức muốn nhảy dựng lên tại chỗ, nhưng vẫn muốn giữ hình tượng đoan trang cao quý thục nữ trước mặt Thẩm Túy Thạch, vì vậy kiềm chế lửa giận, hung tợn trừng mắt nhìn Cung Khanh, hận không thể dùng ánh mắt giết người.
Cung Khanh đã dự cảm được Thẩm Túy Thạch sẽ viết tên ai, vừa cúi đầu né tránh ánh mắt giết người của Cửu Công chúa, vừa lên tinh thần cho màn tính sổ của cô ta.
Đối với việc Thẩm Túy Thạch biết Cung Khanh Độc Cô Hoàng hậu cũng có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ một chút liền hiểu, nhất định là Cung Cẩm Lan mời hắn đến nhà, tân khoa Trạng nguyên được mời ăn cơm là chuyện bình thường, chẳng có gì lạ, nhưng Thẩm Túy Thạch lại biết khuê danh của con gái Cung Cẩm Lan, vậy chắc là có ẩn tình gì rồi. Lòng Độc Cô Hoàng hậu mơ hồ nảy sinh sự không hài lòng.
An phu nhân hoàn toàn không biết tâm sự hai mẹ con Độc Cô Hoàng hậu, nhìn thấy Thẩm Túy Thạch không bầu cho Kiều Vạn Phương hay Hứa Cẩm Ca, liền hỏi nhỏ: “Nương nương, việc hoa thần quyết định thế nào đây?”
Hai người cùng số phiếu.
A Cửu đang ôm một cục tức nói luôn: “Để Hướng Uyển Ngọc, Chương Hàm Kha, Lý Sùng Minh, Vạn Băng Oánh bầu thêm một lần.”
Bốn người liền đỏ mặt tía tai. Cửu Công chúa giận cá chém thớt không để cho bọn họ chút thể diện nào, không chút lưu tình vạch trần bọn họ.
Mộ Thẩm Hoằng ra vẻ không biết gì, cười hỏi: “Không phải đã bầu chọn rồi sao?”
Cửu Công chúa hừ lạnh: “Tự bầu cho mình, không tính.”
Bốn vị cô nương chỉ hận không thể tìm thấy cái lỗ nẻ để chui xuống, Độc Cô Hoàng hậu liền hiểu con gái mình đang giận cá chém thớt.
Vì vậy, Minh Vũ bày lên trước mặt bốn vị giai nhân bộ giấy bút mực mới.
Thu lại phiếu bầu, cả bốn người đều bầu cho Kiều Vạn Phương, bởi vì Thái tử đã bầu cho cô ấy.
Độc Cô Hoàng hậu cười nói: “Vậy hoa thần năm nay là Kiều tiểu thư.”
Kiều Vạn Phương đứng dậy tạ ơn, vô cùng duyên dáng yêu kiều.
Mộ Thẩm Hoằng cười nhìn giai nhân đang cúi đầu, rốt cục cũng thấy nàng có cảm xúc, dù là vẻ phiền não. Là anh trai, hắn hiểu rất rõ A Cửu không phải người tiết kiệm dầu đốt đèn.
Hắn nhếch môi cười một tiếng, đứng dậy nói: “Nếu đã chọn được hoa thần, nhi thần xin cáo lui trước.”
Độc Cô Hoàng hậu nói: “Ta cũng mệt rồi. An phu nhân, ngươi thu xếp chuẩn bị cho lễ hội hoa.” Dứt lời, Hoàng hậu đứng dậy cùng Mộ Thẩm Hoằng ra khỏi Hiệt Phương các.
A Cửu theo sau Độc Cô Hoàng hậu, lúc gần đi, không quên hung hăng trừng mắt với Cung Khanh đang cúi đầu.
Độc Cô Hoàng hậu đi vài bước, hỏi nhỏ con trai: “Con thích Kiều Vạn Phương sao?”
Mộ Thẩm Hoằng đáp: “À không.”
“Vậy tại sao lại chọn cô ấy.”
Mộ Thẩm Hoằng nở nụ cười thanh tao lịch sự: “Con thấy cô ấy kém Hứa Cẩm Ca một phiếu, vì thế bầu.”
Mộ Thẩm Hoằng thấy Độc Cô Hoàng hậu đanh mặt, liền cười nói: “Mẫu hậu thích ai thì cứ chọn, cần gì phải hỏi ý của nhi thần.”
“Ngươi!”
“Nhi thần có việc đi trước.”
Thẩm Túy Thạch cũng khom người thi lễ: “Thần cáo lui.”
A Cửu lập tức lên tiếng bằng ngữ khí vừa yêu vừa hận: “Thẩm đại nhân chờ một chút, ta có chuyện muốn hỏi.”
“Công chúa mời hỏi.” Thẩm Túy Thạch khom lưng thi lễ, mặt không đổi sắc nhìn đôi mắt ghen tuông của A Cửu.
Mộ Thẩm Hoằng không biết Thẩm Túy Thạch đọc sách nhiều nên có phần ngu ngơ mặt tình cảm, lại cho là hắn đang giả vờ đần độn, tóm lại có thể bình tĩnh không sợ sệt như thế rất có khí khái nam nhi, rất hấp dẫn người khác, đặc biệt là tiểu cô nương được chiều thành hư như A Cửu, từ nhỏ đến lớn cô ta quen được nịnh bợ, muốn gì có nấy, Thẩm Túy Thạch không rung động trước quyền lực chỉ làm cô ta thêm mê muội.
A Cửu hầm hừ nói: “Ta muốn hỏi Thẩm đại nhân, nhiều tiểu thư như vậy, tại sao lại chỉ bầu cho Cung Khanh.”
Vẻ bình tĩnh của Thẩm Túy Thạch sụp đổ trong nháy mắt, mặt hắn đỏ bừng. Nếu hắn duy trì bình tĩnh mặt không đổi sắc thì không sao, nhưng vô duyên vô cớ đỏ mặt chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, khiến ngọn lửa ghen tức trong lòng A Cửu bùng lên gấp trăm lần.
“Cô ấy là ân nhân cứu mạng của vi thần, vì thế vi thần bầu cho cô ấy, huống chi vi thần không biết ai trong số các tiểu thư còn lại, chỉ biết duy nhất một người là Cung tiểu thư.”
“Ân nhân cứu mạng?” A Cửu ngây ngốc, nhíu mày, “Đại nhân nói xem chuyện là thế nào?”
Thẩm Túy Thạch liền kể lại chuyện Cung Khanh bỏ hai mươi lạng bạc mua mấy quyển sách sáu năm trước.
Mộ Thẩm Hoằng thấy ngực đau nhói, thật là như kịch, tiểu thư cứu giúp thư sinh nghèo khó, cuối cùng thư sinh đỗ đạt vinh quang rước tiểu thư làm vợ.
A Cửu nghe xong cũng lo lắng như hoàng huynh, ngoa ngoắt ép hỏi: “Đại nhân định báo đáp thế nào?”
Chuyện này… Thẩm Túy Thạch nhất thời bối rối, việc này không phải ta nghĩ báo đáp như thế nào, mà là có thể báo đáp như thế nào.
A Cửu thấy hắn trầm mặc, tức càng thêm tức, rõ ràng là thái độ lấy thân báo đáp.
“Thẩm đại nhân là rường cột nước nhà, ta thân là Công chúa, tất phải phân ưu cùng Thẩm đại nhân, chuyện này đại nhân không cần bận tâm nữa, ta sẽ thay Thẩm đại nhân báo đáp thật tốt.” A Cửu phẩy tay bỏ đi.
Thẩm Túy Thạch ngẩn ra, mơ hồ cảm giác không ổn, rõ ràng là chuyện riêng của hắn, vì sao A Cửu phải nhúng tay?
Liên tưởng đến chuyện Cung Cẩm Lan đột nhiên thay đổi thái độ với hắn, còn có lời nhắc nhở uyển chuyển của Tương Đồng Trinh, hắn liền hiểu ra tất cả. Giữa tiết xuân ấm áp mà hắn như rơi vào hầm băng lạnh lẽo. Thì ra là thế.
A Cửu đùng đùng nổi giận trở lại Hiệt Phương các, An phu nhân vừa thu xếp xong chuyện lễ hội hoa, các vị giai nhân bắt đầu ra về.
A Cửu bước nhanh, đón đầu Cung Khanh, lạnh lùng hỏi: “Ta có lời hỏi ngươi.”
An phu nhân không rõ nội tình, thấy thái độ hùng hổ của Cửu Công chúa liền ra hiệu cho cung nữ lui xuống.
Chư vị giai nhân thức thời cáo lui.
Cung Khanh không hề ngạc nhiên với sự trả thù của A Cửu, cung kính thi lễ: “Công chúa mời hỏi.”
“Ngươi đã cứu Thẩm Túy Thạch như thế nào?”
Cung Khanh liền kể lại chuyện năm đó từ đầu chí cuối, cuối cùng bổ sung một câu: “Nếu Thẩm Trạng nguyên không đề cập tới thì tôi đã quên từ lâu.” Tỏ vẻ từ sau lần đấy hai người chưa từng gặp mặt.
An phu nhân nghe thế mới hiểu nguồn cơn khiến Cửu Công chúa bực bội, bà ta kề tai A Cửu nói thầm: “Khi đó cô ta mười tuổi, Thẩm Trạng nguyên mười ba.”
Cửu Công chúa nghe xong mới thấy thoải mái hơn. Bởi vì tuổi đó thực sự không thể nảy sinh tình ý gì.
“Hôm đó hắn đến phủ nhà ngươi làm gì?”
“Để cảm tạ ân tình của mẫu thân tôi, muốn trả lại hai mươi lượng bạc kia.” Cung Khanh cố gắng dùng lời gạt mình qua một bên.
“Ngươi muốn nhận sao?”
“Không.”
A Cửu nhíu mày: “Tại sao không muốn?” Không nhận tức là có ý “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng”. Muốn nhận thì mới là hai bên không nợ nần gì nhau, không dính dáng gì nữa.
Cung Khanh lập tức nói: “Vậy thần nữ về nhà sẽ nhận.”
A Cửu lườm: “Ngươi muốn tìm cớ gặp hắn?”
“Vậy thần nữ để người hầu đi nhận.”
“Có phải ngươi có ý nghĩ không an phận với hắn?”
Cung Khanh: “… Không.”
A Cửu hừ một tiếng: “Thách ngươi cũng không dám.”
Cung Khanh: “…”
“Sau này không cho ngươi gặp hắn nữa.” Đối mặt tình địch, A Cửu hoàn toàn vứt bỏ hình tượng công chúa, hóa thân làm một thiếu nữ đáo để cậy quyền thế không nói lý lẽ, lòng dạ hẹp hòi.
“Vâng.”
“Viết một phong thư, để An phu nhân giao cho hắn, nói rõ sau này không gặp mặt nữa.”
Cung Khanh: “…”
A Cửu đến trước bàn rút một tờ giấy đỏ, đập bộp xuống trước mặt Cung Khanh, “Viết đi!”
Phụ nữ ghen tuông thật ghê gớm đáng sợ, Cung Khanh thầm cười khổ không thể làm gì khác hơn là cầm bút, viết mấy chữ, gấp tờ giấy lại, giao cho An phu nhân.
“An phu nhân, phái người đến kho lấy hai mươi lạng bạc giao cho cô ta.”
A Cửu giơ tay đã hạ được một tình địch triệt để, cảm thấy bản thân rất có khí phách bá vương. Cô ta vênh mặt, ngạo nghễ nói: “Từ nay về sau, ngươi và Thẩm Túy Thạch không còn liên quan.” Dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi.
Cung Khanh: “…”
Mộ Thẩm Hoằng trở lại Đông Cung, tiếp tục đánh cờ cùng Thẩm Túy Thạch.
Đây là nhiệm vụ bí mật Tuyên Văn Đế sai hắn âm thầm khảo sát, để Mộ Thẩm Hoằng tiếp xúc với Thẩm Túy Thạch, tìm hiểu xem người này đảm đương trọng trách được không, có thích hợp làm phò mã của A Cửu không.
Khi nãy hai người đang đánh dở ván cờ thì bị thỉnh đi đề cử hoa thần, giờ tiếp tục.
Thẩm Túy Thạch vừa hạ một con cờ, Lý Vạn Phúc đi vào bẩm báo: “Điện hạ, An phu nhân cầu kiến.”
Mộ Thẩm Hoằng cầm một con cờ, gật đầu.
An phu nhân cầm một tờ giấy viết thư, thi lễ với Mộ Thẩm Hoằng, đưa thư cho Thẩm Túy Thạch, cười nói: “Thẩm đại nhân, vừa rồi Công chúa đã ban cho Cung tiểu thư hai mươi lượng bạc, trả hộ đại nhân số bạc mắc nợ năm xưa. Cung tiểu thư có viết một phong thư, nhờ lão thân giao tới tay Thẩm đại nhân.”
“Đa tạ phu nhân.” Thẩm Túy Thạch đứng dậy nhận thư, mở ra đọc lòng liền chết lặng.
Mộ Thẩm Hoằng nhìn lướt qua, thấy trên tờ giấy viết thư màu hồng nhạt chỉ viết một câu: “Xuân miên bất giác hiểu” .
Lạ ở chỗ, chữ “giác” chỉ viết nửa trên, không viết nửa dưới. (nửa dưới chữ “giác” là chữ “kiến”, ý là “bất kiến” – “không gặp”)
Đúng là nha đầu tâm tư linh hoạt, nét chữ cũng đẹp, phóng khoáng, linh khí bức người. Mộ Thẩm Hoằng lẳng lặng thu hồi ánh mắt.
Thẩm Túy Thạch chết lặng.
An phu nhân lại nói: “Công chúa còn nói, đã thay Thẩm đại nhân trả hai mươi lạng bạc, mong đại nhân quên chuyện năm xưa, từ nay không cần bận tâm nữa.”
Gương mặt tuấn tú của Thẩm Túy Thạch dần phủ mây đen. Hắn gấp tờ giấy viết thư lại, lạnh nhạt nói: “Đa tạ Công chúa lo lắng. Hai mươi lạng bạc đấy, vi thần sẽ mang vào trong cung trả lại cho Công chúa ngay lập tức.”
An phu nhân cười nói: “Công chúa đã thay đại nhân trả nợ, Thẩm đại nhân không cần khách sáo, Công chúa đâu cần bạc của Thẩm đại nhân.”
Thẩm Túy Thạch nghiêm mặt, chắp tay thi lễ: “Đây là chuyện riêng của vi thần, món tiền đó vi thần nhất định phải trả Công chúa, tránh người ngoài đàm tiếu.”
An phu nhân run lên, hắn có ý gì đây?
Hắn nói thế vì con người hắn chính trực không tham lam, hay là hắn muốn phủ nhận quan hệ với Công chúa? An phu nhân nghĩ ngợi, về gặp Cửu Công chúa báo cáo.
A Cửu nhíu mày, lòng rất không vui, cô ta đã làm đến thế rồi chẳng lẽ hắn vẫn không hiểu ý tứ cô ta? Lại còn đòi trả bạc, rõ ràng là chỉ muốn phủ nhận quan hệ.
“Ngươi có đọc lá thư của Cung Khanh không? Thư viết gì?”
“Chỉ viết một câu thơ, xuân miên bất giác hiểu.” An phu nhân lập tức trả lời, bởi vì trên đường đến Đông Cung bà ta đã lén mở thư ra xem. “Nhưng chữ ‘giác’ lại chỉ viết nửa trên, không biết có ý gì? Có phải cô ta bí mật nhắn nhủ gì với Thẩm đại nhân?”
“Chữ ‘giác’ chỉ viết nửa trên?” Cửu Công chúa dùng ngón tay viết lên mặt bàn liền hiểu ra. Thì ra là “bất kiến”.
Cô ta khinh thường hừ một tiếng: “Ta ghét nhất loại nữ nhân thích khoe khoang thể hiện tài học, không gặp thì không gặp, vòng vèo làm cái gì.”
An phu nhân ồ lên một tiếng, phụ họa: “Cậy thông minh đùa bỡn người khác, thật đáng ghét, mặt mũi trong sáng ngây thơ thì ra lại là loại hồ ly lẳng lơ thích quyến rũ đàn ông”
“Đúng, vừa nhìn đã biết là hồ ly tinh.”
Hai người kẻ tung người hứng bôi bác Cung Khanh không đáng một xu.
Thật ra Cung Khanh không hề có ý thể hiện tài học hay giả vờ giả vịt, mà chỉ là nàng cảm thấy quan hệ giữa nàng và Thẩm Túy Thạch trong sáng đàng hoàng, vô duyên vô cớ gửi thư từ nay về sau không bao giờ gặp nữa thì thật là ngại ngùng, rất vô lý. Nàng làm thế chỉ là muốn biểu đạt uyển chuyển hơn một chút.
A Cửu phát tiết xong lòng mới dễ chịu hơn, nhưng vẫn chưa thoải mái hẳn. Cô ta cười lạnh một tiếng, nói với An phu nhân: “Gọi cô ta đến hầm băng lấy nước tuyết trên núi đóng băng cho ta.”
“Ý Công chúa là?”
A Cửu lạnh lùng cười một tiếng: “Để cô ta tỉnh táo đầu óc.”
An phu nhân cười: “Đúng vậy, dám trêu đùa cả Công chúa, phải trừng trị.”
Thân là nhũ mẫu, An phu nhân chăm sóc A Cửu từ lúc mới chào đời, vì vậy hai người như tâm linh tương thông, không cần nói cũng hiểu.
Cung Khanh trở lại cung Minh Hoa, Hướng Uyển Ngọc đang gục trên bàn khóc rống.
Bị A Cửu vạch trần chuyện tự bầu mình làm hoa thần khiến cô ta xấu hổ vô cùng, chỉ hận không thể về nhà ngay lập tức, không bao giờ bước chân vào hoàng cung nữa.
Cung Khanh đi tới xoa vai cô ta, dịu dàng nói: “Tỷ tỷ đừng khóc kẻo sưng mắt, bọn họ nhìn thấy lại chê cười.”
Hướng Uyển Ngọc vừa nghe liền ngẩng đầu lên, hung tợn nói: “Thù này không báo ta không làm người.”
Cung Khanh cười khổ: “Coi như một đứa bé chưa hiểu biết là được, hà tất phải chấp nhặt. Sau này tránh nhau ra là được.”
Hướng Uyển Ngọc lau nước mắt, thở dài nói: “Giờ ta mới biết hoàng cung không tốt như trong tưởng tượng, có em chồng như A Cửu ta thà gả cho Độc Cô Đạc còn hơn.”
Cung Khanh thấy cuối cùng Hướng Uyển Ngọc cũng chịu suy nghĩ lại, vui thay cho cô chị họ. “Tỷ tỷ nói rất đúng, gả cho Định Viễn Hầu, cả đời này áo cơm không lo, địa vị cao quý, lại không cần lo lắng tranh đấu cung đình, không thể tốt hơn.”
Lúc này Hướng Uyển Ngọc mới hiểu được nỗi khổ tâm của mẫu thân. Trước kia cô ta nghĩ chỉ cần gả cho Mộ Thẩm Hoằng, không cần là Thái tử phi, dù là Lương đệ Nhụ nhân (vợ lẽ của Thái tử) cũng không sao, sau này Mộ Thẩm Hoằng đăng cơ, cô ta đương nhiên sẽ được phong Quý phi. Ngày hôm nay bị A Cửu không chút lưu tình làm mất hết thể diện, không chỉ mất hết mặt mũi, còn hiểu được rằng hậu cung không dễ chịu như cô ta tưởng tượng, có em chồng như A Cửu, mẹ chồng như Độc Cô Hoàng hậu, dù tương lai có được làm Hoàng hậu thì tháng ngày cũng không an ổn.
Cung Khanh đang muốn an ủi Hướng Uyển Ngọc mấy câu, lại nghe cung nữ báo: “An phu nhân đã tới, thỉnh cô nương ra ngoài nghênh đón.”
Cung Khanh xoa mi tâm, quân tử báo thù mười năm không muộn quả nhiên không phải phong cách của Cửu Công chúa, tới nhanh lắm.
An phu nhân ngạo nghễ nhìn Cung Khanh, “Công chúa nhờ cô nương đến hầm băng lấy nước tuyết trên núi đóng băng pha trà.”
Cung Khanh sợ hãi run rẩy, cúi người nói: “Xin hỏi phu nhân, hầm băng đi đường nào?”
“Ta dẫn cô nương đi.” Dứt lời, An phu nhân khoanh tay trước ngực, đi trước một bước.
Hướng Uyển Ngọc linh cảm An phu nhân có ý định xấu, lo lắng đưa mắt nhìn Cung Khanh.
Cung Khanh mỉm cười, đi theo An phu nhân.
An phu nhân đi thẳng vào ngự hoa viên.
Cung Khanh theo sau, lòng thầm suy nghĩ, việc lấy nước pha trà tất là có vô số cung nữ đi làm, sao lại chỉ đích danh nàng đi? Xem ra A Cửu là muốn trừng trị nàng một phen.
An phu nhân đi tới chỗ hòn giả sơn ở góc phía Bắc của ngự hoa viên, gió xuân se lạnh, cỏ cây mới nhú, đá sỏi lởm chởm, tạo một cảm giác chênh vênh.
Trong lòng hòn giả sơn có bậc thang. An phu nhân đi xuống.
Thì ra bên dưới hòn giả sơn chính là hầm băng hoàng cung.
Trước cửa hầm băng có hai thái giám ngồi canh, thấy nhũ mẫu của A Cửu Công chúa đích thân tới, vội cung kính đứng dậy, mở cửa hầm băng.
Một luồng khí lạnh ập đến, An phu nhân ôm tay đứng trước cửa, nói với Cung Khanh: “Ta lớn tuổi sợ lạnh. Cô nương vào trong lấy mấy cục nước tuyết đóng băng là được.”
Cung Khanh nhấc tà váy đi xuống hầm băng. Bên trong lạnh run người, đi xuống mười bậc thang là một căn phòng ngăn nắp, sát tường là băng phiến, bên cạnh đó là những khối băng lớn nhỏ khác nhau, tiếp đến là những cục băng đủ mọi hình thù, dùng để chống nóng vào mùa hè. Ngoài ra còn cất giữ nước tuyết đóng băng, dùng để pha trà.
Chỉ đi vào một lát Cung Khanh đã lạnh đến rùng mình. Nàng tìm một hồi lâu, mới tìm được sọt để nước tuyết đóng băng, chọn lấy vài cục nàng xoay người trở ra. Ai ngờ đi đến chỗ bậc thang mới phát hiện cửa hầm băng đã đóng chặt từ lúc nào.
Nàng cố gắng đẩy cửa mấy lần, cửa vẫn không nhúc nhích. Bên ngoài không có chút động tĩnh nào.
Người ta vẫn nói ngứa ghẻ hờn ghen. Rõ ràng là Cửu Công chúa muốn bắt nàng chịu rét trong hầm băng một phen để trả thù.
Vì đã lên tinh thần sẵn, Cung Khanh tuy bị giam trong hầm băng nhưng không hoảng hốt, ngược lại còn thở phào một cái, may làm sao, nàng vẫn chống đỡ được cách trả thù này.
Trong hầm băng gắn mấy viên dạ minh châu thay đèn, tuy không tối nhưng lạnh thấu xương. Nàng ôm người ngồi thụp xuống, một lát sau, mũi nàng bắt đầu sụt sịt. Nàng vội đứng dậy hoạt động làm nóng cơ thể, nhưng vẫn không chống được cảm giác lạnh run người.
Chịu khổ một hồi, cửa hầm băng lạch cạch, rốt cục cũng mở ra.
Cung Khanh lập tức ngừng, im lặng nấp sau cửa.
“Cung tiểu thư, Cung tiểu thư còn ổn không?”
Là tiếng của An phu nhân, Cung Khanh không đáp, ôm đầu gối dựa sát vào tường.
“Sao không thấy động tĩnh gì? Chẳng lẽ đã ngất xỉu vì lạnh?” Một thái giám lên tiếng.
“Không lẽ, chúng ta đóng cửa có lâu đâu?”
“Cô ấy chỉ là một tiểu thư, tất nhiên nhu nhược yếu đuối.” Một tiểu thái giám khác lên tiếng.
“Nhanh, nhanh xuống xem một chút.”
An phu nhân bắt đầu luống cuống.
“Đừng để xảy ra án mạng.”
Cung Khanh nhắm mắt, nghe thấy có người tới trước mặt mình, một ngón tay run rẩy kề mũi nàng.
Nàng bèn nín thở.
“Hình như không … không thở. Nhanh, nhanh đưa ra ngoài.” An phu nhân thật sự luống cuống, ngữ khí bắt đầu run rẩy.
Hai thái giám vội nâng Cung Khanh đưa ra khỏi hầm băng.
An phu nhân luống cuống tay chân nói: “Nhanh, dìu cô ta dựa vào đây, đi lấy áo choàng… hay chăn cũng được.”
Hai thái giám vội vàng chạy đi tìm, hai cung nữ cũng bị sai đi tìm lò sưởi cầm tay và nước nóng, chỉ còn lại An phu nhân lúng túng bên Cung Khanh.
“A di đà Phật, a di đà Phật, ông trời phù hộ đừng để án mạng…”
Lúc trước giúp Trụ làm điều ác, giờ cũng biết sợ sao? Cung Khanh vừa bực mình vừa buồn cười, dự định hù dọa bà ta một hồi, đột nhiên nghe thấy tiếng đàn ông.
“Chuyện gì thế này?”
Cung Khanh thót tim, sao hắn lại đến?
“Hồi điện hạ, Công chúa nhờ Cung tiểu thư đi lấy mấy khối băng pha trà, ai ngờ Cung tiểu thư vừa xuống hầm băng liền bất tỉnh.” An phu nhân không dám nói thật.
“Thật không?”
Có tiếng bước chân đến gần, Cung Khanh có chút căng thẳng, nhưng giờ bỗng nhiên mở mắt tỉnh chỉ sợ bại lộ việc giả ngất. Nàng còn đang do dự bỗng cảm thấy hai ngón tay ấm áp giữ cằm nàng.
“Để ta độ khí cho nàng là được.”
Câu nói thầm thì bên tai như sấm đánh thẳng vào đầu. Cung Khanh nằm mơ cũng không ngờ Mộ Thẩm Hoằng lại dùng tới chiêu này, nàng vội mở mắt … nhưng đã quá muộn. Vừa đúng lúc hắn môi chạm môi.
Đầu nàng nổ đùng một tiếng, dưới tình thế cấp bách vội vàng mở mắt, xoay mặt sang một bên, khó khăn lắm mới né tránh được đôi môi của hắn.
“Cung tiểu thư tỉnh rồi.” Hắn ngồi xổm trước mặt nàng, cười ranh mãnh, đôi môi vừa định hôn nàng chỉ cách vỏn vẹn một tấc.
Nàng vừa thẹn vừa giận, chỉ muốn vo viên gương mặt đáng ghét của hắn cho bõ tức.
An phu nhân thở phào, “Làm ta sợ muốn chết, Cung tiểu thư không sao chứ.”
“Ta không sao.” Cung Khanh giả vờ yếu đuối vịn vào hòn giả sơn, mặt đỏ tới mang tai, tim đập thình thịch. Hắn thật đáng ghê tởm, dám làm chuyện như thế. Nếu lần chạm đùi là vô tâm, thì nàng đã có thể khẳng định lần này là cố ý .
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.” An phu nhân nghĩ mà sợ, vừa rồi A Cửu ám chỉ, bà ta liền theo ý của A Cửu mà đi bắt nạt Cung Khanh, không ngờ Cung Khanh lại yếu ớt như thế, nếu chẳng may Cung Khanh gặp bất trắc, bà ta làm sao gánh vác được. Vừa nghĩ tới kết cục đấy, An phu nhân lại sợ đến mềm nhũn hai chân.
Cung Khanh cố ý nói: “Còn không mang băng về cho Cửu Công chúa.”
An phu nhân liên tục khoát tay, “Không cần, không cần. Cung tiểu thư nhanh về nghỉ ngơi đi. Điện hạ, nô tỳ cáo lui trước.”
Dứt lời bà ta liền xoay người chuồn mất. Cung Khanh đang rất tỉnh táo khỏe mạnh, có Thái tử điện hạ làm chứng, nếu sau này có vấn đề gì cũng không liên quan tới bà ta.
Cung Khanh vịn hòn giả sơn định đi, Mộ Thẩm Hoằng cười vươn tay, “Để ta đỡ Cung tiểu thư.”
“Không cần, đa tạ điện hạ.” Nàng căng thẳng nhìn tay hắn vươn tới, rồi hắt xì bốn năm cái liên tục. Tạm thời đều oanh tạc lên tay hắn.
Nàng lúng túng, rồi lại không kiềm chế được âm thầm cười trộm, có chút khoái cảm báo được thù, ai bảo hắn thích chòng ghẹo nàng.
Hắn không giận, ngược lại quan tâm hỏi han: “Cung tiểu thư cảm lạnh sao.” Vừa nói, vừa đỡ tay nàng cười: “Nơi này gần Đông Cung nhất, tạm thời đến đấy ngồi lò sưởi cho ấm, uống chén canh gừng chống lạnh.”
“Không cần, đa tạ điện hạ, thần nữ cáo lui.” Cung Khanh cố gắng giằng tay, hắn vẫn giữ chặt tay nàng, vui vẻ tươi cười, “Vừa rồi là A Cửu làm chuyện ngỗ nghịch, thân là huynh trưởng của nó, sao có thể phớt lờ? Nếu Cung tiểu thư không chịu đi, thì tức là không chịu tha thứ cho A Cửu .”
“Thần nữ không dám, có điều không tiện đến Đông Cung quấy rầy điện hạ, thần nữ về cung Minh Hoa vẫn hơn.”
“Cung tiểu thư không nể mặt ta sao?”
Cung Khanh không thể làm gì khác hơn là gượng cười, “Thần nữ không dám, có điều sợ quấy rầy điện hạ.”
Hắn cười: “Sao có thể, ta rất thích bị Cung tiểu thư quấy rầy.”
Lại bắt đầu chòng ghẹo lộ liễu sao? Cung Khanh cảm thấy máu bắt đầu dồn lên mặt.
Cung Khanh thấy máu nóng dồn hết lên mặt, nhất thời rất muốn nổi giận. Nhưng nghĩ lại người này là Thái tử điện hạ, không phải đối tượng muốn giận là giận. Hơn nữa nụ cười của hắn rất trong sáng cởi mở, không chút ý tứ chòng ghẹo, như thể thật lòng hoan nghênh nàng đi quấy rầy, vì vậy nàng quyết định tạm nhẫn nhịn, chờ xem tình hình.
Lúc này, thái giám canh cửa hầm băng đã tìm được một tấm ào choàng mang về.
Cung Khanh vốn có bệnh sạch sẽ nhìn tấm áo choàng không biết ở đâu ra thì hơi muốn kháng cự, mặc dù thân thể rét run nhưng không muốn phải khoác áo choàng kia, Mộ Thẩm Hoằng không nói lời nào choàng cho nàng, còn buộc dây thật chặt, sau đó đưa tay xuống nắm tay nàng.
Sặc, quá đáng rồi, không thể nhịn được nữa. Nàng đang chuẩn bị nổi giận thì hắn lại buông tay nàng, còn ân cần đặc biệt hỏi thăm: “Tay Cung tiểu thư lạnh quá.”
Cung Khanh: “…”
Ngọn lửa vừa nhen lên chợt lụi tàn, cách hắn cầm tay nàng đàng hoàng, tao nhã, nghiêm túc, chân thành quan tâm, nổi giận thì nàng có vẻ như tự mình đa tình?
Nàng hầm hừ đi ra khỏi lòng hòn giả sơn, gặp ánh mặt trời ấm áp, nàng lại hắt hơi.
Mộ Thẩm Hoằng lập tức ân cần nhìn mặt nàng, sai Lý Vạn Phúc: “Nhanh đi nấu một chén canh gừng, đi mời Tiết Lâm Phủ đến phòng ấm.”
Lý Vạn Phúc nhanh chóng mất hút.
Cung Khanh suy nghĩ một chút, không cự tuyệt sự sắp xếp của hắn nữa, bởi vì sức khỏe là của chính nàng, hành hạ bản thân để trả thù là việc rất ấu trĩ, sống trong cung như đứng giữa dòng nước xiết, ngoài sáng có A Cửu, trong tối có hai mươi mấy vị giai nhân, lại còn Thái tử điện hạ này cũng không phải người dễ chọc, vô luận thế nào cũng phải giữ gìn sức khỏe, vừa rồi bị nhốt trong hầm băng không chừng đã nhiễm lạnh, uống thuốc phòng trừ hậu hoạn cũng không thừa.
Lý Vạn Phúc đi rồi, đi theo chỉ còn mấy tiểu thái giám cách xa mười bước, lại im lặng như không tồn tại, vì vậy bầu không khí càng thêm mập mờ.
Nàng không muốn đi gần quá, bèn cố tình đi sang lề phải, chẳng mấy chốc nàng bị dồn đến bãi cỏ ven đường. Không làm sao được, nàng đi chậm lại để hắn đi trước. Kết quả, hắn cũng đi chậm đến không thể chậm hơn, vừa đủ để sóng vai nàng. Nàng rảo bước, cố tình bất kính đi trước mặt hắn. Đáng tiếc, người nọ chân dài, chỉ hai bước lại đi ngang nàng.
Cố ý đúng không? Cung Khanh thầm mài dao xoèn xoẹt trong ý nghĩ, không chút do dự băm nát Thái tử điện hạ.
Ra khỏi ngự hoa viên, một con đường rợp bóng cây dẫn thẳng đến Đông Cung. Rất nhanh liền đến phòng ấm phía Đông điện Ung Minh, ngự y Tiết Lâm Phủ đã chờ sẵn ở hành lang.
Nhìn thấy Thái tử điện hạ, Tiết ngự y cúi người thi lễ.
Mộ Thẩm Hoằng phẩy tay: “Cung tiểu thư không khỏe, Tiết thái y chẩn đoán tỉ mỉ.”
Tiết Lâm Phủ cung kính nhận lời, đi theo Mộ Thẩm Hoằng và Cung Khanh vào phòng.
Một luồng gió thơm ngát thổi đến, Cung Khanh lại hắt hơi, bởi vì trong phòng im lặng như tờ, tiếng hắt hơi này như to hơn, Mộ Thẩm Hoằng cười khẽ.
Cung Khanh đỏ mặt, ngại ngùng cười: “Tiết đại phu, ta không phải là không khỏe, chỉ là vừa rồi hơi lạnh.”
Lý Vạn Phúc lập tức dâng lên chén canh gừng đã chuẩn bị.
Cung Khanh chịu đựng vị cay nóng uống một hơi, cảm ơn Lý Vạn Phúc.
Một chén canh gừng, phòng sưởi ấm áp khiến nàng thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng luồng hơi lạnh trong hầm băng như đã thấm vào khớp xương, không thể đẩy ra trong một chốc một lát, sắc mặt nàng vẫn trắng bệch. Nhưng dù có thích sự ấm áp ở đây nàng cũng không dám ở lại, bởi vì Mộ Thẩm Hoằng đang ngồi trước mặt nàng nhìn bằng ánh mắt quan tâm, so với keo bong bóng cá thì dính còn chặt hơn.
Nàng cúi ghằm mặt, nhìn đi, cứ nhìn đi.
Ánh mắt hắn hiện ý cười, uhm, tiểu nha đầu rất thú vị.
Tiết Lâm Phủ bắt mạch cho Cung Khanh, nói thật, một tí ốm yếu cũng không tìm thấy.
Ông ấy không nhịn được hộc máu trong lòng, lão phu tốt xấu gì cũng nổi danh thiên hạ, được xưng thần y Quỷ Kiến Sầu, Cung tiểu thư cô chẳng bệnh tật gì mà suốt ngày gọi ta đến bắt mạch, ỷ là ta không dám tìm cô đòi tiền đúng không?
Vì vậy, Tiết thần y lại trịnh trọng viết một đơn thuốc đắng ngắt không liên quan, buồn bực cáo lui.
Mộ Thẩm Hoằng nói: “Cung tiểu thư ngồi đây cho ấm người đã, chờ thuốc sắc xong uống rồi hãy đi.” Dứt lời liền sai Lý Vạn Phúc đi sắc thuốc.
Cung Khanh ngồi ở đây thấy “một ngày dài tựa ba thu”, sao dám nấn ná, vội nói: “Thần nữ có thể mang thuốc về cung Minh Hoa tự sắc, không dám làm phiền Lý tổng quản.”
Lý Vạn Phúc lập tức cười nói: “Cung tiểu thư đừng nói vậy, lão nô chỉ mong có thể dốc sức vì Cung tiểu thư.” Dứt lời liền cười hì hì cầm phương thuốc đi. Lên tới chức Tổng quản Đông Cung mà không hiểu tâm tư chủ nhân thì còn làm ăn gì.
Mộ Thẩm Hoằng cười nói: “Cung tiểu thư thân thể ngàn vàng, chỉ sợ đã bị nhiễm lạnh, trong cung Minh Hoa không có lò sưởi, ở lại đây vẫn hơn. Chuyện này đều do A Cửu gây ra, nếu Cung tiểu thư có chỗ nào không khỏe, ta thân là hoàng huynh của A Cửu sao có thể an lòng, sao có thể đối mặt với vợ chồng Cung Thượng thư, mong Cung tiểu thư chịu bảo trọng ngọc thể.”
Vừa nghe hai chữ “ngọc thể”, Cung Khanh liền cảm thấy mặt nóng bừng, sao qua mồm hắn nghe lại mờ ám như thế…
“Mặt Cung tiểu thư đỏ quá, không lẽ phát sốt?” Vừa nói, hắn vừa vươn tay sờ trán nàng. Cung Khanh không chịu đựng được, lườm hắn một cái sắc lẹm.
Hiển nhiên, Thái tử điện hạ không phải hạng người tham sống sợ chết, hắn nở nụ cười thoảng như mây gió hóa giải cái lườm của nàng, bàn tay ấm áp áp lên trán nàng
“Đúng là hơi nóng, Cung tiểu thư nên lên bục sưởi ngồi thì hơn.” Hắn ân cần đưa tay dìu nàng.
Cung Khanh trợn mắt, đã cố nén giận ngươi lại quá đà! Hổ không ra oai ngươi tưởng là mèo ốm đúng không, Đông Cung Thái tử thì sao chứ, chòng ghẹo dân nữ là việc không thể tha thứ!
Mộ Thẩm Hoằng như cảm nhận được sát khí của Cung tiểu thư, nhìn nàng bằng dáng vẻ quân tử, cười nói: “Trong lúc chờ sắc thuốc, ta cùng Cung tiểu thư chơi một ván cờ được không?”
Chuyện đó… Có lẽ nên đấu văn không nên đấu võ. Cung Khanh thu hồi sát khí, ngồi lên bục sưởi cho ấm, nhân tiện giết hắn một ván cho thỏa mối hận trong lòng.
Thái tử điện hạ khó lòng chống đỡ, bại trận tan tác. Sau một ván cờ hoa rơi nước chảy, vậy mà thuốc vẫn chưa sắc xong? Lý tổng quản ông thật sự đi sắc thuốc sao?
Đồng hồ cát chảy chầm chậm, trong phòng ấm áp như xuân, mùi long tiên hương thoang thoảng
Cung Khanh chốc chốc lại nhìn ra cửa, mong ngóng mỏi mòn.
Mộ Thẩm Hoằng cười, rất thấu hiểu mà sai nội thị: “Đi xem xem Lý Vạn Phúc đã sắc thuốc xong chưa?”
Đúng lúc đấy, Lý Vạn Phúc như vẫn đứng chờ ngoài cửa, lập tức bê một bát thuốc đi vào, cười hì hì nói: “Sắc xong rồi đây, nhưng thuốc hơi nóng, Cung tiểu thư cẩn thận không bỏng.”
Cung Khanh cảm ơn, nhận bát thuốc, uống xong xem như đại công cáo thành, rốt cục có thể đi.
Nàng đặt bát thuốc xuống: “Đa tạ điện hạ chiếu cố, xin cho thần nữ cáo lui.”
Mộ Thẩm Hoằng cười nói: “Cung tiểu thư nếu có thời gian mời tới chỗ ta đánh cờ tán gẫu.”
So với lần trước càng trực tiếp hơn … Cung Khanh đỏ mặt, quẫn bách nhận lời qua loa, lòng thầm nhủ: thật xin lỗi điện hạ, có thời gian ta cũng không đến.
Hắn cười nhìn nàng: “Cung tiểu thư sẽ không làm như lần trước, bảo một đống người tới đây chứ?”
“Sẽ không.” Cung Khanh khom người thi lễ, đi như bay, tựa như một con chim được sổ lồng.
Thái tử điện hạ, một chiêu không thể dùng hai lần.