Nữ tử nóng tính kia dùng ánh mắt sắc liệm đánh giá toàn thân Lý Cáp, rồi nói: "Tiểu tử ngươi có ý định xấu xa gì? Ta cảnh cáo ngươi, nên ít lo chuyện của bọn ta đi!"
Đối với hỏa kê này, Lý Cáp tự động loại bỏ, vẫn để vẻ mặt tươi cười nhìn ôn nhu nữ tử kia.
Ôn nhu nữ tử bưng chén trà lên uống một ngụm, rồi đặt nó xuống, và nói: "Trà này không tệ, phong cảnh nơi đây cũng đẹp. Tiểu Thanh, Sương nhi chúng ta lên đường thôi. Vị công tử này, đa tạ thịnh tình của ngươi, nhưng chúng ta còn có chuyện quan trong trên người, không định ở Hổ Dương lâu hơn, vậy chỉ có thể phật ý tốt của ngươi rồi." Dứt lời nàng gọi tiểu nhị tính tiền.
Lý Cáp ngẩn ngơ, Tiểu Thanh?! Trời đất, vậy ngươi không phải là Tiểu Bạch, Bạch nương tử ư?! Suy nghĩ một hồi lâu, hắn thấy nữ tử nóng tính gọi là Tiểu Thanh kia lấy ra ngân lượng chuẩn bị trả tiền, thì vội vàng ho nhẹ một tiếng với tiểu nhị.
Tiểu nhị vừa mới thu được một nửa, vội vàng rút trở về, cười nói: "Các ngài là khách của nhị công tử, đến tửu lâu của chúng ta dùng trả vậy là phúc khí của tửu lâu chúng ta. Đâu thể lấy bạc của ngài được."
Lý Cáp mỉm cười, gật đầu tán thưởng tiểu nhị.
Tiểu Thanh hừ lạnh một tiếng, vẫn đem bạc nhét vào tay của tiểu nhị: "Ai là khách nhân của tiểu thí hài kia chứ. Bọn ta không quen biết nhau!"
Mắt thấy ba người liền phải rời đi, Lý Cáp trong lòng khẩn trương, vội vàng dắt ngao khuyển Đại Phi, đi theo.
Vừa ra khỏi Vọng Thước lâu, hai nữ tử đều là không để ý tới hắn, càng đi càng nhanh. Lý Cáp không thể làm gì khác hơn là chuyển mục tiêu, hỏi tiểu cô nương kia: "Vị tiểu cô nương này, xin hỏi các người từ đâu đến và muốn đi đâu? Chúng ta hôm nay có duyên gặp mặt, ngày khác nếu muốn gặp lại chẳng biết tới lúc nào. Có thể để là danh tính, để tại hạ sau này có thể tới thăm?"
Tiểu cô nương gọi là Sương nhi liếc nhìn Lý Cáp: "Ai là tiểu cô nương? Bổn cô nương có thể lớn hơn ngươi!"
Tiểu Thanh liền ngăn trước mặt hắn lại: "Ta nói tiểu tử ngươi tại sao không biết xấu hổ như vậy? Ai hữu duyên với ngươi, ai muốn gặp lại ngươi? Mau tránh ra, bằng không bổn cô nương đánh cho ngươi gẫy răng hết!"
Lý Cáp nhíu mày, kiềm nén tức khí, vẫn tươi cười: "Vị cô nương này, luôn nổi giận thì không tốt đối với thân thể. Tính tình quá nóng nảy dễ nổi nóng, tuổi mãn kinh sẽ tới sớm. Cẩn thận đến lúc đó sẽ chưa già đã yếu không thể gả đi được a!"
Tiểu Thanh giận dữ, liền có ý động thủ với Lý Cáp, lại bị ôn nhu nữ tử kia kéo lại: "Tiểu Thanh, đừng sinh sự, chúng ta đi mau."
"Tỷ tỷ, tiểu tử này ngươi không đánh hắn, hắn sẽ quấn quít lấy ngươi không tha, so với loại thuốc dán gì đó còn chặc hơn!" Tiểu Thanh nói.
Thừa dịp hai nàng kia đang nói chuyện, Lý Cáp đi tới bên cạnh tiểu cô nương Sương nhi, nhìn thẳng vào hai mắt đen láy của nàng, nói nhỏ: "Ta muốn ngươi làm thị nữ của ta."
Sương nhi khẽ sửng người, lập tức mở miệng nói: "Không thích, ta sẽ không làm thị nữ của ngươi. Mà ngươi tại sao không làm người hầu của ta đi?"
Lý Cáp mỉm cười: "Nếu ngươi là thị nữ của ta, ta sẽ làm người hầu của ngươi, được không?"
Sương nhi trừng mắt, suy nghĩ một hồi, lại nói: "Ta làm thị nữ của ngươi, ngươi phải tặng con đại cẩu lại cho ta!"
Lý Cáp trong lòng mừng thầm, 'Ngươi làm thị nữ của ta rồi, của ngươi còn không phải là của ta ư? Đại Phi cho ngươi, còn không phải là của ta ư?'. Hắn lập tức cười trả lời: "Không thành vấn đề, ngươi là thị nữ của ta, đại cẩu sẽ là của ngươi."
"Sương nhi, đừng nói chuyện với tiểu tử thúi đó!" Tiểu Thanh bên kia đột nhiên thấy Lý Cáp tự nhiên đi câu đáp Sương nhi, vội vàng đưa tay kéo nàng lại.
Lý Cáp khẩn trương, hai nữ tử này xem ra là người có võ công cao cường, như để các nàng rời đi, chính mình một người không thể ngăn được. Đến lúc đó tận chân trời góc biện, lại đi đâu tìm được tiểu Sương nhi nữ hài xinh đẹp này cơ chứ?
Đúng lúc hắn thấy một đội thành vệ binh đi tuần, trong lòng vừa động, trước khi Sương nhi bị Tiểu Thanh kéo qua, đột nhiên ôm nàng ta, rồi nhón chân và hôn lên đôi môi đỏ của nàng ta, sau đó lập tức nhảy lùi lại.
"A! Ngươi cái tiểu tử thúi, ta không thể không lột da của ngươi!" Tiểu Thanh tức giận đến nổi khăn che mặt bị thổi lên phân nửa, lộ ra khuôn mặt quang khiết trắng mịn và đôi môi mỏng, liền xông về phía Lý Cáp. Còn Sương nhi bị hắn hôn thì đang thất thần, ngẩn người một chỗ.
Lý Cáp vừa vội vàng lùi về sau, vừa hô lên cho đội thành vệ quân cách đó không xa: "Vương thống lĩnh, bắt các nàng lại!"
Thừa lúc Tiểu Thanh kinh ngạc quay đầu nhìn về phía thành vệ quân, Lý Cáp nhanh chóng nhảy lên một cái bàn của quầy hàng rong, đứng thẳng oai phong, rồi nói thật lới với Sương nhi vừa tỉnh táo: "Ta là Lý Cáp, vừa rồi chính là ta hôn nàng! Nàng tên là gì, dám nói ra không?"
Ôn nhu nữ tử vừa muốn mở miệng thế Sương nhi nói tên của nàng ta ra. Nữ hài tử khẽ cắn môi, rút ra một thanh đoản kiếm của mình, trừng mắt với Lý Cáp và quát: "Bổn cô nương Bạch Ngưng Sương, ngươi ác nhân này, làm nhục trong sạch của ta, ta hôm nay phải giết ngươi!"
Lý Cáp cười to: "Hảo! Bạch Ngưng Sương, Bạch Ngưng Sương thật hay! Vừa rồi ta đã hôn qua nàng, từ nay về sau nàng chính là nữ nhân của Lý Cáp ta!"
"Ngươi vô sỉ!" Sương nhi rưng rưng nước mắt, cầm đoản kiếm xông tới. Mà trước nàng, Tiểu Thanh đã chớp nhoáng phóng tới trước mặt Lý Cáp.
Có kinh nghiệm ở tại Vọng Thước lâu, Tiểu Thanh sẽ không dùng kình khí đánh hắn, mà là chụp lấy vạt áo của hắn rồi ném hắn tới cái bàn bên cạnh thật mạnh.
Lý Cáp căn bản không phản ứng kịp, và đã nằm ở trong đống gỗ bị vỡ nát. Nhưng mà hắn lập tức đứng lên, phủi lớp bụi trên người, làm như không có chuyện gì, chỉ mỉm cười với Sương nhi bị Đại Phi cản lại cách đó không xa.
Tiểu Thanh phương tâm đại chấn, 'tiểu tử này chẳng lẽ luyện qua Thiết Bố sam sao? Mới có mấy tuổi thôi! Tự nhiên lại có công lực đến như vậy. Nhưng vì sao hắn không có đánh trả? Chẳng lẽ là cố ý nhường cho ta?'
Nghĩ như vậy, ánh mắt của Tiểu Thanh cũng chăm chú lại, chậm rãi lấy kiếm ra, chỉ vào Lý Cáp, quát: "Ngươi rốt cuộc là ai? Có phải là Lãnh Vô Tình tiện nhân kia phái ngươi tới không?"
Lý Cáp nghe được nhưng lại không hiểu gì, đang định trả lời, thì bên kia thanh âm của ôn nhu nữ tử đã truyền đến: "Tiểu Thanh, hắn không phải là người của Lãnh Vô Tình, mà là một cái quan gia đệ tử. Đừng gây chuyện nữa, chúng ta đi."
Khiến cho Lý Cáp kỳ quái chính là ôn nhu nữ tử này thoạt nhìn võ công tất nhiên trên Tiểu Thanh, nhưng vẫn không thấy nàng ta động thủ, hay là nàng ta căn bản khinh thường mình mà không động thủ?
Lúc này, đội thành vệ quân kia đã chạy tới, bao vây tam nữ lại, gã đầu mục liền chạy lại hành lễ: "Tiểu nhân đến trễ, khiến nhị công tử sợ hãi."
Lý Cáp phất tay, nói: "Không trễ, không trễ. Đúng lúc, đúng lúc." Nói xong gọi ngao khuyển Đại Phi lại, rồi nhìn lại về phía Sương nhi đang trừng mắt, cái người đang cắn chặt môi mỏng, nhíu mày lộ vẻ oán giận, hận không thể lột da ăn sống hắn.
Vị ôn như nữ tử kia quan sát binh lính chung quanh, rồi nói với Lý Cáp: "Vị công tử này, chúng ta vốn không muốn gây chuyện, nhưng ngươi vẫn cứ dây dưa, rốt cuộc là muốn gì?"
Lý Cáp trên mặt lộ ra nụ cười thân thiết, nói: "Tại hạ chỉ muốn mời ba vị chơi đùa mấy ngày ở Hổ Dương, để cho tại hạ có thể cố gắng là một người chủ hiếu khách."
Ôn nhu nữ tử than một tiếng, tự trách tự oán, thấy được Lý Cáp đang vảnh lỗ ta chờ đợi.
"Công tử ngươi sao lại khổ tâm như vậy? Cường bức người, là việc của quân tử làm ư?"
Lý Cáp dựng lại cái bàn, rồi ngồi xuống, cười hì hì: "Yểu điệu thục nữ, quân tử háo cầu! Có thục nữ mà không theo đuổi, không là quân tử!"
Ôn nhu nữ tử nghe xong, đôi mắt thanh tú khẽ nhíu. Tiểu Thanh cả giận nói: "Cưỡng từ đoạt lý, xem ra ta không cắt lưỡi của ngươi, ngươi lại nói nhảm!"
"Dám vô lễ với nhị công tử?!" Vương thống lĩnh bên cạnh tức giận quát. Binh sĩ đang vây quanh tam nữ lập tức cầm đao cầm thuẫn, vòng vây càng nhỏ hơn.
Tiểu Thanh cười lạnh: "Đám tiểu tốt này, bổn cô nương vẫn không để trong mắt...."
Ôn nhu nữ tử cũng mở miệng ngăn: "Tiểu Thanh, đi!"
"Tỷ tỷ, tiểu tử thúi này không chỉ xuất ngôn vũ nhục ta, còn khi phụ Sương nhi, làm ô nhục trong sạch của nàng, sao bỏ qua cho hắn như vậy! Tỷ tỷ yên tâm, chỉ mấy tên binh lính tép riu, một mình muội muội là có thể giải quyết được. Chờ sau khi chém đầu của tiểu tử thúi kia, rồi đi cũng không muộn!" Tiểu Thanh chỉ trừng mắt nhìn Lý Cáp, giọng căm phẫn nói.
Ôn nhu nữ tử liếc Lý Cáp một cái, rồi nhẹ giọng nói với Tiểu Thanh: "Có cao thủ tới, không đi, sẽ không kịp." Dứt lời, tay phải làm cái thủ thế kỳ quái, đôi mắt ngưng trọng, tinh quanh chợt lóe, đúng là...
"Phốc!" Một ngụm máu tươi được phun ra, cái khăn che mặt cũng bị nhiễm đỏ, vạt áo thì dính đầy máu tươi.
"Tỷ tỷ!" Hai tiếng gọi to, phân biệt là của Sương nhi và Tiểu Thanh.
Lý Cáp cũng lộ vẻ khiếp sợ, mà ôn nhu nữ tử vừa bất ngờ hộc máu lại phải ứng, binh sĩ vây bắt tam nữ giống như lá rụng bị quét đi, thoáng chốc đã ngã xuống hết.
Còn ôn nhu nữ tử một tay bế Sương nhi, một tay kéo Tiểu Thanh, tựa như đám tiên nữ đạp không mà đi. Chỉ chốc lát đã không còn thấy bóng dáng, chỉ để lại Lý Cáp đang trợn mắt há mồm, và mọi người sững sờ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hailua2523
Ngoài năm dặm cửa thành đông của thành Hổ Dương, trong một cánh rừng nhỏ vắng vẻ có hai lớn một nhỏ nữ từ ngồi với nhau. Đó chính là ba người Tiểu Thanh, Sương nhi.
"Tỷ tỷ, cấm chế trên người của tỷ vẫn chưa giải trừ, tại sao có thể vọng động sử dụng vậy. Cái này nếu lại tổn thương kinh mạch nữa, thì nên làm thế nào đây?" Tiểu Thanh vừa lau máu bên khóe miệng của ôn nhu nữ tử kia, vừa đam tâm nói.
Khăn che mặt của ôn nhu nữ tử đã được tháo xuống, để lộ một khuôn mặt trắng bệt như tờ giấy nhưng lại cực kỳ thanh diễm tuyệt trần. Lúc này nàng ta đang bàn tọa điều tức chân khí toán loạn trong cơ thể, nghe được những lời ấy của Tiểu Thanh, khẽ thở dài một hơi, rồi nói: "Khi đó đang có ba cao thủ không thua ngươi cấp tốc chạy tới bên đây, suy nghĩ rất có thể là người của cái nhị công tử kia. Nếu bọn họ liền đến, ngươi hẳn sẽ không là đối thủ, hơn nữa còn có ta và Sương nhi bên cạnh làm ngươi phân tâm, và muốn chạy cũng thể chạy được. Ta chỉ có thể dùng chân khí để mang các muội rời đi trước mà thôi."
Tiểu Thanh nghe vậy khẽ cắn môi, giọng căm hận nói: "Đều là tên tiểu tự thúi kia, sau này ta nhất định quay lại giết chết hắn!"
Ôn nhu nữ tử khẽ nhíu mày, và nói: "Vị công tử họ Lý kia hiển nhiên là người thuộc quan gia. Đừng gây thêm chuyện nữa. Chúng ta bây giờ đã phiền lắm rồi."
"Đều là do ả tiện nhân Lãnh Vô Tình kia.. Nếu không thì lấy công lực của tỷ tỷ, làm sao để tiểu tử thúi kia khi dễ được chứ!" Tiểu Thanh cực kỳ phẫn nộ nói, trong lời nói hận ý đối với Lãnh Vô Tình gì đó còn đậm hơn đối với Lý Cáp.
Ôn nhu nữ tử thở dài, rồi đứng dậy và nói: "Cho dù là ta không có bị cái cấm chế kia, cũng chưa chắc có thể làm gì được công tử họ Lý kia. Không cần nói đến thân thế con nhà quan của hắn, chẳng lẽ mấy lần xuất thủ, ngươi vẫn không nhìn ra được hay sao? Hắn dù tuổi nhỏ đã không hề e sợ đối với nội gia kình khí lẫn ngoại gia kích đả. Nếu không phải là người có thiên phú cực cao lại được tuyệt thế cao thủ không ngại tổn thương tu vi mà giúp đả thông kinh mạch, tuyệt đối không thể được như vậy. Vị tuyệt thế cao thủ này cả ngươi và ta cũng không có khả năng làm đối thủ." Nàng ta thật không có nghĩ được rằng, Lý Cáp căn bạn không học bất cứ võ công gì, mà chỉ là một quái thái trời sinh vô địch!
Nếu như mà miễn cưỡng nói hắn học cái gì, thì cũng chỉ có thể nói là hắn đã học được Ngữ Nữ tương thuật từ Mạch Đông Khoan mà thôi.
Tiểu Thanh còn định nói thêm gì nữa, ôn nhu nữ tử đã đưa tay không cho nàng ta nói tiếp: "Đi thôi, Lãnh Vô Tình tuy nói cho chúng ta thời gian một tháng, nhưng nếu cứ đi chậm chạp dừng lâu, sau một tháng chưa chắc đã tới được Băng cung."
Tiểu Thanh dìu tỷ tỷ, hừ lạnh một tiếng: "Ả tiện nhân hèn hạ vô sỉ kia, ai biết ả có hay không trong một tháng phái người đuổi theo chúng ta. Ta xem tên tiểu tử thúi kia cực kỳ giống như là nghe lệnh của ả ta vậy!"
Ôn nhu nữ tử mỉm cười: "Điểm tín dụng ấy, Lãnh Vô Tình phải có. Về phần công tử họ Lý thì.... Ả ta sợ rằng không có năng lực sai phái đâu. Đừng nói thêm nữa, đi thôi."
Tiểu Thanh nói với Sương Nhi đang bất động bên cạnh: "Sương Nhi, đi. Sương Nhi, Sương Nhi?"
"A! Cái gì?" Sương Nhi giật nảy mình, khanh một tiếng rồi rút thanh đoản kiếm ra, khẩn trương hỏi.
Tiểu Thanh nhíu mày nói: "Sương Nhi, ngươi sao vậy? Không phải là đang suy nghĩ chuyện vừa rồi ư? Mối cừu với tiểu tử thúi kia, Thanh tỷ tỷ sớm muộn gì sẽ giúp ngươi báo thù, không nên nghĩ đến nữa."
Sương Nhi nghe được lời ấy, mặt hơi đỏ lên, thấp giọng nói: "Ta không có nghĩ gì."
Tiểu Thanh kỳ quái nhìn nàng ta: "Đừng suy nghĩ nữa. Tương lai và hy vọng của Tuyết Hoa cung tất cả đều trên người của ngươi, cũng đừng làm chúng ta thất vọng."
Sương Nhi lên tiếng đáp ứng nhưng cũng thật không yên, trong lòng không ngừng suy nghĩ đến câu nói kia của Lý Cáp: "Từ nay về sau, nàng chính là nữ nhân của Lý Cáp ta!"
Hắn tại sao muốn hôn ta? Hắn tại sao nói ta là nữ nhân của hắn? Hắn tại sao để cho ta làm thị nữ của hắn? Tâm lý của nữ hài có rất nhiều nghi vấn không giải thích được. Nàng ta lại nghĩ đến bộ dáng của Lý Cáp sau khi hôn mình xong, rồi đứng lên bàn lớn tiếng nói với mọi người xung quanh "từ nay về sau ngươi chính là nữ nhân của Lý Cáp ta!", trong lòng không khỏi nhịn được thầm mắng: 'thật sự là một đại bại hoại da mặt dày!'
Và Tiểu Thanh kỳ quái nhìn được đôi gò má ửng đỏ trên khuôn mặt, cùng nụ cười vui vẻ có một tia ngọt ngào bên khóe miệng của Sương Nhi.....
Giờ thì nói đến Lý Cáp tại thành Hổ Dương.
Ba nữ nhân vừa mới rời khỏi, ba cung phụng của phủ Tổng đốc cũng từ căn phòng xa xa chạy tới.
Dẫn đầu là 'Thần long thương' Nghiêm Phong, y đi tới trước mặt Lý Cáp, và hỏi: "Nhị công tử có việc gì không? Ta nghe người báo lại nhị công tử có xung đột với mấy người giang hồ liền lập tức vội vàng chạy đến, nhưng không nghĩ là không kịp...."
"Làm phiền ba vị sư phụ rồi, ta không sao." Lý Cáp nhàn nhạt lên tiếng rồi mang ngao khuyển Đại Phi về đến Lý phủ.
Bị lỡ rồi bị lỡ rồi, vốn tính sẽ được thị nữ song kiều hảo hảo như vậy nhưng rốt cuộc đã mất dịp. Ài! Còn có vị nữ tử có đôi mắt tuyệt mỹ kia nữa. Thật muốn tháo khăn che mặt của nàng ta để nhìn xem xinh đẹp đến mức độ nào! Lòng hiếu kỳ thật sự giết người a a! Ban đêm nhất định sẽ mất ngủ đây!
Lý Cáp buồn bực trở lại viện trong phủ của mình, rồi gọi Lý Bình đi tìm Mạch Đông Khoan. Hắn muốn hỏi rằng, trên giang hồ có nhân vật nổi danh nào tên là Tiểu Thanh hay Bạch Ngưng Sương không. Sau này có cơ hội sẽ lại đi tìm các nàng.
Vừa vào phòng, Thiên Thiên đã nhu thuận đứng lên đó: "Chủ tử."
"Uhm." Lý Cáp thản nhiên đáp lại. Mặc dù trong lòng buồn bực, nhưng thấy Thiên Thiên nhu thuận động lòng người, tâm tình trở tốt không ít: "Cái họa sư này thế nào? Dạy có được không?"
Thiên Thiên vừa giúp Lý Cáp thay giày, vừa đáp: "Anh lão sư họa kỹ rất cao, họa thuật thì rất cao minh."
"Cao minh là tốt rồi, cao minh là tốt rồi. Ngươi cần phải học cho tốt. Sau này đi theo công tử ra ngoài, lúc thì đàn vài bài, lúc thì họa vài bức tranh. Không những xinh đẹp nhu thuận, còn phải tinh thông cầm kỳ thư họa các loại. Ai nha... có thị nữ như vậy, còn không phải khiến người khác hâm mộ đến chết sao?" Lý Cáp nhắm mắt lại dựa lên ghế rồi nói ra mong muốn.
Thiên Thiên cũng mỉm cười: "Thiên Thiên sẽ cố gắng, không làm chủ tử thất vọng."
"Chủ tử!"
"Uhm?"
"Thiên Thiên hôm nay học học với Anh lão sư, tự mình họa một bức, mời chủ tử nhìn một chút." Thiên Thiên cắn môi thấp giọng nói.
"Ồ?" Lý Cáp lập tức ngồi dậy: "Đem đến để ta nhìn. Đem đến để nhìn. Họa của bảo bối Thiên Thiên ta tất nhiên không phải là tục phẩm."
Thiên Thiên đi tới bàn cầm bức họa đưa tới để Lý Cáp nhìn, rồi cúi đầu đứng bên cạnh, đôi tròng mắt như hai viên bảo thạch thị len lén nhìn vẻ mặt của hắn.
Lý Cáp mỉm cười, đem ánh mắt lên bức họa.
Vừa liếc thoáng một cái, sự tươi cười trên mặt lập tức hiện ra, mừng rỡ cười đến nổi không thể khép miệng lại được.
Bức họa là một người một khuyển. Người đó tuy chỉ là một nam hài, nhưng mặt như quan ngọc, ánh mắt có thần, khuôn mặt còn có một nụ cười, đại mã kim đao tựa lên ghế, sở hữu một cỗ khí anh phách. Đó chính là Lý Cáp! Bên cạnh là một con cự khuyển lông đen, thân thể khổng lồ, ánh mắt lợi hại, ngoan ngoãn ngồi bên chân củ Lý Cáp. Không phải Đại Phi thì là ai.
"Tốt quá! Tốt quá! Thiên Thiên cũng quả nhiên là bảo bối của ta! Không tệ, không tệ, công tử ta muốn đem nó treo trong phòng! Thiên Thiên thật giỏi, Thiên Thiên thật giỏi!" Lý Cáp cười lớn xem trái xem phải thích thú không buông tay.
Xem ra Thiên Thiên trước kia không chỉ từng học qua đàn cầm, mà còn học qua hội hoa. Nếu không thì mới chỉ học có một ngày, làm sao có thể họa được có thần như thế, tuyệt diệu như thế cơ chứ?
Mà để cho Lý Cáp cao hứng, không phải là Thiên Thiên có họa công cao, mà bởi vì Thiên Thiên vẽ hắn! Lại tự nhiên vào lúc hắn không có ở đây, chỉ dựa vào ấn tượng trong đầu mà họa có thần giống thật như vậy, có thể thấy rằng địa vị của hắn trong lòng Thiên Thiên.
Khiến người ỷ lại, khiến người yêu thích, khiến người sùng bái và nhớ nhung là rất cao tay. Đặc biệt là Lý Cáp theo chủ nghĩa đại nam tử cường ngạnh giữ lấy thì càng như thế.
Xem qua họa của Thiên Thiên thì nỗi buồn bực vì không thể lưu trụ tam nữ kia cũng lập tức biến mất.
Không phải cũng là nữ nhân sao? Sương Nhi trời sanh lệ chất muốn so sánh với nguyệt nữ Thiên Thiên trời sanh mị cốt chưa chắc sánh bằng!
Đôi mắt tuyệt mỹ của vị nữ tử ôn nhu kia? Thiên Thiên nhà của ta sau này trưởng thành đôi mắt tất nhiên đẹp hơn nàng ta, lạnh hơn, mị hơn!
Liếc mắt qua, tâm tình của Lý Cáp đã tốt hơn.
Một lát sau, Lý Bình cùng Mạch Đông Khoan tới.
Mạch Đông Khoan vừa vào phòng thì hai mắt nhìn chằm chằm Thiên Thiên, miệng vẫn còn cười sách sách: "Lợi hại a lợi hại, mới nửa ngày không gặp, dường như lại trở nên tịnh lệ hơn. Sách sách, lợi hại, lợi hại!"
Thiên Thiên bây giờ cũng đã quen với ánh mắt của Mạch Đông Khoan, sắc mặt không đổi, chỉ châm trà cho y: "Sư phó, mời dùng trà."
Lý Cáp ho nhẹ một tiếng để chiêu hồi ánh mắt của Mạch Đông Khoan: "Sư phó."
"À, ờ, Lý Bình nói ngươi có việc tìm ta?"
Lý Cáp hỏi: "Ngươi có từng nghe nói quan trên giang hồ có nhân vật nào là Tiểu Thanh hay Bạch Ngưng Sương không?"
"Tiểu Thanh, Bạch Ngưng Sương?" Mạch Đông Khoan nhíu mày suy nghĩ một hồi, lắc đầu đáp: "Không có, chưa từng nghe qua nhân vật nào như vậy. Bất quá ta đã nhiều năm không có hành tẩu giang hồ, gần hai ba năm nay càng chưa rời khỏi thành Hổ Dương. Cho nên có lẽ là người mới nổi trong chốn giang hồ cũng không chừng."
Lý Cáp gật đầu, hắn vỗn cũng không có trông cậy gì, dù sao Sương Nhi mới mười một mười hai tuổi, mà Tiểu Thanh kia thoạt nhìn cũng không lớn. Mạch Đông Khoan không biết cũng là bình thường thôi. Xem ra sau này nếu muốn tìm các nàng ta, thật đúng là không dễ.
Nhưng mà, sau khi xem quan bức họa của Thiên Thiên, ý muốn đối với Sương Nhi và vị ôn nhu nữ tứ có đôi mắt tuyệt mỹ kia cũng không còn mãnh liệt như trước.
Sau này có gặp được hay không, thì tùy duyên vậy. Bất quá, nghĩ đến việc ông trời đã để cho ta gặp được các nàng, vậy thì sẽ có thể cho ta gặp được các nàng một lần nữa thôi. Lý Cáp trong lòng thầm nghĩ như vậy.
"Nhị công tử, Âu Dương Bác cầu kiến." Lúc này Lý An vào phòng bẩm báo.
Lý Cáp hai mắt sáng ngời, nói: "Mang bọn họ vào."
Đợi Lý An đi, hắn lại nói với Mạch Đông Khoan: "Sư phụ, sắp đến giờ cơm rồi, ta không có lưu ngươi ăn cơm đâu."
"Ách, này, chỉ thêm đôi đũa và cái chén, vi sư hôm nay cho ngươi cơ hội hiếu kính."
"Chúng ta ở đây đũa và chén chỉ đủ dùng, không thêm được."
"Không nên ích kỷ như thế. Ta đây gọi người mang chén và đũa tới."
"Ta nói với sư phụ nha, ngài không phải muốn cho đồ đệ ta đuổi ngài đi chứ?"
Mạch Đông Khoan nhăn mặt: "Không phải lại thu một cái thị nữ ư? Ta nhìn thì như thế nào? Chẳng lẽ ta còn có thể ăn được nàng ta ư? Không nên hẹp hòi quá, ta cũng là sư phụ của ngươi! Trọng sắc khinh sư, coi chừng bị trời đánh."
"Được rồi, được rồi, ông trời muốn đánh ta thì đã đánh sớm mấy ngàn năm rồi. Đây là nội vụ gia sự của ta, cho nên sư phụ ngài nên rời đi đi." Lý Cáp phấc tay mà nói.
Bất đắc dĩ, Mạch Đông Khoan đành phải hậm hực rời đi, vừa đi vừa nói: "Thu đồ đệ không cẩn thận a...."
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Silverwing
Lý Án rất nhanh dẫn Âu Dương Bác đến. Theo sau gã dĩ nhiên là Diễm Nhi hôm qua mới chạy đi.
Bộ dạng của Diễm Nhi lúc này so với hôm qua thì gầy hơn, sắc mặt cũng càng khó coi hơn, hai mắt lộ vẻ u buồn. Trên người nàng ta vẫn mặc bộ y phục nha hoàn của Lý phủ, nhưng hiển nhiên là đã tắm rửa rồi.
Lý Cáp ngồi dựa vào ghế, nửa mở mắt. Đại Phi thì nằm bên cạnh chân hắn. Còn Thiên Thiên đứng phía sau đấm lưng cho hắn.
"Nhị công tử, Âu Dương Bác và Diễm Nhi đã đến." Lý An nói.
Lý Cáp cũng không thèm mở mắt ra nhìn, chỉ ừ một tiếng nhẹ, ý bảo đã biết.
Lý An lui ra, để lại Âu Dương Bác và Diễm Nhi ở lại trong sảnh chẳng biết nên làm gì.
"Nhị công tử, tiểu nhân mang chất nữ đến thỉnh tội với ngài." Âu Dương Bác vô cùng cung kính nói.
Diễm Nhi bên cạnh cũng cắn răn nghiến môi, nói: "Chủ tử, Diễm Nhi đã biết sai rồi."
"Uhm" Lý Cáp vẫn một tiếng như thế, vẫn nhắm mắt, cũng không biết là có phải đã ngũ thiếp đi hay không nữa.
Âu Dương Bác thấy Lý Cáp vẫn không mở mắt, khẽ huých Diễm Nhi, và nói: "Phỉ Phỉ, mau xin nhị công tử tha thứ đi."
Diễm Nhi thần sắc phức tạp, liếc nhìn Lý Cáp, rồi nói: "Ta đã xin rồi, hắn không để ý đến ta."
Âu Dương Bác chau mày: "Ngươi như thế mà gọi là cầu xin ư? Ngươi bây giờ là thị nữ của nhị công tử, mau xuất ra bộ dáng của thị nữ đi. Hãy nhớ lại lúc trong nhà thị nữ phạm lỗi cầu xin như thế nào đi."
Diễm Nhi nhếch môi, do dự một hồi, cuối cùng cũng quỳ xuống, cúi đầu chạm đất, lớn tiếng nói: "Nô tỳ xin chủ tử tha tội!"
"Uhm" Lý Cáp vẫn chỉ đáp một tiếng.
Âu Dương Bác phụ họa theo mà lạy: "Xin nhị công tử tha tội. Phỉ Phỉ nó không biết chuyện, nhị công tử ngài đại nhân đại lượng, tha thứ cho nó một lần đi!"
Diễm Nhi tiếp tục nói: "Nô tỳ xin chủ tử tha tội!"
Lý Cáp thong thả hỏi: "Phỉ Phỉ? Ai là Phỉ Phỉ vậy?"
Âu Dương Bác ngạc nhiên: "Phỉ Phỉ không phải chính là...."
Y còn chưa nói dứt lời, Lý Cáp đã lên tiếng: "Ờ, ta nhớ rồi, Phỉ Phỉ hình như là một trong võ lâm thập mỹ, đại tiểu thư của Âu Dương thế gia, Âu Dương Phỉ Phỉ, đúng không? Ý, ngươi nói với ta chuyện này làm chi? Trong nhà của ta mấy ngày hôm trước chỉ có chạy mất một nha hoàn gọi là Lý Diễm Nhi, không có ai gọi là Phỉ Phỉ gì đó a."
Âu Dương Bác thật không biết Lý Cáp đã sửa tên cho Âu Dương Phỉ Phỉ, nghe vậy liền để vẻ mặt mơ hồ.
Diễm Nhi lúc này liền nói: "Nô tỳ là Diễm Nhi, xin chủ tử tha tội! Xin chủ tử cho nô tỳ trở về hầu hạ chủ tử!" Thanh âm vừa dứt, tựa như lời cầu van xin thật lòng, quyết định bỏ tất cả, bỏ lại tính tình, bỏ cả tôn nghiêm, thật sự làm như vậy đúng là thành một thị nữ rồi.
Nghe chất nữ nói như vậy, Âu Dương cũng hiểu được, liền nói: "Đúng, đúng, đúng. Không có Âu Dương Phỉ Phỉ, chỉ có Lý Diễm Nhi. Sau này chỉ có Diễm Nhi của Lý phủ, không có Phỉ Phỉ của Âu Dương gia nữa. Diễm Nhi chính là người của công tử. Công tử để nó sống, thì nó sống. Công tử muốn nó chết, nó sẽ chết. Sẽ không có liên quan gì đến Âu Dương thế gia nữa."
Vốn theo ý của Âu Dương Thiên sẽ dùng Âu Dương Phỉ Phỉ mê hoặc Lý Cáp, từ đó để Âu Dương gia được hưởng lợi. Nhưng không nghĩ ra, tính tình của Âu Dương Phỉ Phỉ quá mạnh ẽ, không những không lấy được lòng của Lý Cáp đến nổi phải làm nha hoàn trong trù phòng, mà còn đánh người của Lý phủ rồi tự mình chạy trốn trở về. Như vậy đã gây cho Âu Dương thế gia thêm phiền phức rồi.
Lần này mặc dù trải qua một trận vừa đấm vừa xoa của Âu Dương Thiên và Âu Dương Bác, cuối cùng nàng ta đã chịu trở về để nhận tội. Nhưng bọn họ cũng không chắc rằng nha đầu kia có thể lần nữa yên ổn ở lại Lý phủ để làm một thị nữ nha hoàn hay không. Vừa nghe Lý Cáp nói như vậy, Âu Dương Bác liền thuận thế đuổi nàng ta khỏi Âu Dương thế gia, hai người sẽ không có liên hệ gì nữa. Xảy ra chuyện gì, cũng không thể giận đến Âu Dương thế gia nữa.
Nghe thân thú thúc nói lời này xong, con tim của Âu Dương Phỉ Phỉ (Diễm Nhi) rất đau.
"Đúng, từ nay về sau sẽ không còn Âu Dương Phỉ Phỉ, mà chỉ có Lý Diễm Nhi. Nô tỳ sẽ không còn là thiên kim của Âu Dương gia, mà chỉ thị nữ của chủ tử." Thanh âm của Diễm Nhi không mang theo một chút cảm tình, lạnh như nước sông vào tháng hai.
Mặc dù nàng ta đang quỳ trên mặt đất, nhìn không được khuôn mặt của nàng, nhưng Lý Cáp và Âu Dương Bác đều có thể hình dung được, khuôn mặt tiều tụy tái nhợt kia giờ đây là một vẻ lạnh lùng.
Lý Cáp mở mắt, trước tiên nhìn Diễm Nhi đang quỳ trên mặt đất, rồi nhìn về phía Âu Dương Bác, và nói: "Đã như thế, vậy nơi này không còn việc gì với ngươi nữa, trở về đi. Lý An, tiễn khách."
"Tiểu nhân cáo lui." Âu Dương Bác thầm thở dài, cuối cùng liếc nhìn Diễm Nhi đang quỳ bên cạnh, rồi theo Lý An rời khỏi.
"Diễm Nhi." Lý Cáp gọi.
"Có nô tỳ."
"Ngẩng mặt lên."
Diễm Nhi nghe lời ngẩng mặt lên. Y theo Lý Cáp đoán, khuôn mặt vẫn không thay đổi, hai mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước, trong ánh mắt có mờ mịt có mơ hồ, thậm chí còn có một tia hoài nghi và sầu oán.
"ngươi đã biết sai ư?" Lý Cáp hỏi.
Diễm Nhi đáp: "Đã biết sai."
"Nói thử, ngươi sai ở đâu?"
"Nô tỳ không cãi lại chủ tử, không nên chọn này chọn nọ, không nên không chịu làm việc, không nên đánh Lý Đông, không nên bỏ trốn."
Lý Cáp gật đầu: "Uhm, không sai, có tiến bộ, nhưng mà điểm quan trọng nhất vẫn chưa nói ra được."
Diễm Nhi nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu nói: "Diễm Nhi không biết, xin chủ tử cho gợi ý."
Lý Cáp khẽ cười, rồi nói với phía sau: "Thiên Thiên, nàng nói cho nàng ta đi."
Thiên Thiên ứng tiếng: "Diễm Nhi tỷ tỷ chưa ngoan, không nghe lời của chủ tử."
"Ha ha ha ha..." Lý Cáp mỉm cười: "Không hổ là bảo bối Thiên Thiên của ta, quả nhiên băng tuyết thông minh, chủ tử muốn cái gì, ngươi đều biết! Nhưng mà ngươi không nên gọi nàng ta là tỷ, cứ gọi là Diễm Nhi đi."
"Dạ, chủ tử." Thiên Thiên nhu thuận đáp lại, rồi tiếp tục đấm vai cho Lý Cáp.
Lý Cáp nhìn Diễm Nhi: "Bây giờ biết chưa?"
"Diễm Nhi đã biết. Diễm Nhi sẽ ngoan, sẽ nghe lời của chủ tử."
"Ừm. Tốt! Lý Đông." Lý Cáp lớn tiếng gọi ngoài cửa.
Lý Đông trên mặt vẫn còn băng bó lập tức đáp lại và tiến vào: "Có tiểu nhân."
"Nàng ta giờ giao cho ngươi quản giáo. Nàng ta trước khi chạy trốn làm gì, thì bây giờ cứ làm cái đó. Còn quản giáo ra sao thì cứ quản giáo, đối xử giống như nha hoàn bình thường vậy. Mỗi ngày đem biểu hiện của nàng ta báo lại cho ta, để xem thưởng phạt như thế nào. Đều theo quy củ trong phủ." Lý Cáp thản nhiên phân phó.
"Tiểu nhân đã rõ." Lý Đông đáp.
"Đi đi." Lý Cáp phất tay, "Thuận tiện gọi Lý Tây, Lý Bình dọn thức ăn lên."
"Đi thôi." Lý Đông liếc Diễm Nhi một cái, rồi nói. Diễm Nhi nghe vậy cúi thấp đầu đi theo gã ra khỏi phòng.
Vừa đến cửa, Lý Đông lại nghe được âm thanh của Lý Cáp từ phía sau truyền tới: "Tay chân của ngươi tốt nhân sạch sẽ một chút. Đừng để cho ta biết ngươi mượn cơ hội trả thù nàng ta. Nếu không, hừ hừ..."
Lý Đông rùng mình, vội xoay lại mà lạy: "Tiểu nhân tuyệt không dám."
"Cút."
Sau khi Lý Đông và Diễm Nhi rời khỏi, Lý Cáp liền nhắm mắt lại, hưởng thụ đôi tay nhỏ nhắn của Thiên Thiên đang xoa bóp trên vai của hắn.
"Ngươi cảm giác ta làm quá đáng phải hay không?" Lý Cáp đột nhiên hỏi.
Thiên Thiên khẽ dừng tay, đáp: "Thiên Thiên không dám."
"Ngoài miệng thì không dám, trong lòng thì nghĩ như thế phải không?"
Thiên Thiên nhẹ giọng nói: "Chủ tử làm như vậy, tự nhiên có đạo lý. Chỉ là Diễm Nhi tỷ tỷ cũng đáng thương, vốn là một đại tiểu thư, đột nhiên phải làm những việc hầu hạ người như vậy, nhất thời không tiếp nhận được cũng là lẽ thường tình."
"Ân, ngươi vốn có phải là thiên kim đại tiểu thư hay không?" Lý Cáp khẽ quay đầu lại, nói: "Ta thấy ngươi thích ứng rất tốt đó."
Thiên Thiên nói: "Nô không giống. Nô đã không còn nhà để trở về, cũng không phải là thiên kim tiểu thư gì cả. Hơn nữa...nô là cam tâm tình nguyện hầu hạ chủ tử." Khẽ dừng lại, rồi thấp giọng nói: "Chủ tử đối với nô rất tốt..."
Lý Cáp xoay người lại, nhìn Thiên Thiên, và nói: "Ngươi hình như chỉ theo ta mới có hai ba ngày thôi, tại sao ta cảm giác được chúng ta hình như đã ở chung với nhau rất nhiều năm? Vừa thân thiết vừa quen thuộc."
Vẻ mặt này Lý Cáp thích nhất, thoạt nhìn đúng là vừa khiến người yêu vừa khiến người thương, nhịn không được liền đi đến trước nàng mà ôm vào lòng, "Ta như thế nào đó cảm thấy ngươi là một nữ hài bảy tuổi. Nữ hài bảy tuổi có được hiểu lòng người như ngươi vậy hay không?"
Thiên Thiên trong lòng ngực của Lý Cáp cũng thấp giọng nói: "Nô cũng thấy chủ tử không giống nam hài chín tuổi."
"Á? A, nga, ha ha ha ha ha.... Đúng vậy, ta không giống nam hài chín tuổi, ngươi cũng không giống nữ hài bảy tuổi. Chúng ta đây giống cái gì đây? Ha ha, giống gì đây?" Lý Cáp ha ha cười lớn.
"Chủ tử chính là chủ tử. Ai cũng không giống được." Thanh âm mềm mại của Thiên Thiên từ trong lòng truyền ra.
"Đúng, Lý Cáp chính là Lý Cáp, Thiên Thiên chính là Thiên Thiên."
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Người dịch: Đại Y Sư
Nguồn: Khoái Lạc Môn - kiemgioi
Lý Cáp vốn cũng không trông đợi Diễm Nhi có thể thật sự thích ứng liền được thân phận nha hoàn thị nữ, nhưng không nghĩ tới, giữa trưa vừa mới quay lại, đến tối đã có chuyện.
Nhìn Diễm Nhi đang quỳ trước mặt, Lý Cáp hỏi: “tại sao đánh người?” chiều nay Lý Cáp vừa đi dạo một vòng quay lại, Lý Đông liền mang theo Diễm Nhi đến – trong lúc đang nấu cơm nàng lại có thể đánh lão quản bà phụ trách giam đốc ở phòng bếp, nghe nói lão quản bà đó hơn năm mươi tuổi đã gãy hai tay.
Diễm Nhi gục đầu nói: “ nàng bắt tóc nô, nô nhất thời tức giận, liền đánh nàng hai chưởng.”
“hai chưởng liền gãy hai tay? Người thật lợi hại mà”
“nô sai rồi, mời chủ tử xử phạt” Diễm Nhi quỳ rạp trên đât.
“ân, thái độ coi như cũng được, chuyện này cho qua đi.” Lý Cáp nhàn nhạt nói.
Diễm Nhi sửng sốt, vốn tưởng rằng đánh lão quản bà kia phải chịu trách phạt lớn, không nghĩ tới chuyện gì cũng đều không có, chủ tử này thật đúng là hỉ nộ vô thường!
“lại đây.” Lý Cáp cầm một viên thuốc đen thui nhìn Diễm Nhi nói.
Diễm nhi theo lời đi qua.
“quỳ xuống.” Lý Cáp ra lệnh.
Diễm Nhi quỳ xuống bên chân hắn, nhìn viên thuốc trong tay hắn, trong mắt hiện lên thần sắc sợ hãi.
Lý Cáp có chút cười nói: “yên tâm, không phải độc dược, ăn vào chỉ làm cho người trong vòng bảy ngày không có cách nào sử dụng nội lực mà thôi.” Viên thuốc này là hắn lại trong phòng của lão thái bà Hoa Liễu Vân tìm được, ăn vào có thể ức chế công lực bảy ngày. Vừa đến quý phủ hắn liền chuẩn bị cho nàng ăn, bất quá còn chưa kịp đưa cho nàng, nàng đã chạy trốn. Giữa trưa mới trờ lại, Lý Cáp cũng không nghĩ nhiều, cũng không khiến nàng lập tức ăn, không nghĩ tới buổi tối liền nháo sự rồi, một đại tiểu thư tính tình nhố nháo đến vậy, trước một thị nữ nha hoàn biết võ như Diễm Nhi, cũng giống như khi dễ một tiểu hài tử vậy.
Diễm Nhi do dự một chút, cũng vẫn mở miệng nuốt viên thuốc xuống.
“ân, ngươi trở về tiếp tục làm việc đi. Tốt rồi, có thể ăn chút gì đó, ngủ thoải mái chút, mặc xiêm y xinh xắn, cũng có thể làm ít việc. Đợi ngươi chừng nào nghe lời giống như Thiên Thiên vậy, có thể đến bên cạnh bổn công tử.
“dạ, chủ tử”
Lý Cáp*nằm dài ra, hai chân gác trên bàn, đối với Thiên Thiên đang cùng Đại Phi chơi đùa: “đàn cho ta một khúc.”
“dạ” sau đó Thiên Thiên đi tới và ngồi xuống trước cổ cầm, khiêu hai hạ âm, bắt đầu gãy lên: “Phượng cầu hoàng”
Mấy ngày nay Lý Cáp vẫn cùng Thiên Thiên ở cùng một chỗ, cùng ăn cơm, cùng tắm rửa, cùng ngủ, cùng đi dạo phố, cùng ngẩn người xem bình minh, xem hoàng hôn. Ngoài lúc Thiên Thiên vẽ tranh ra, Lý Cáp nhàm chán nên cùng Đại Phi ra ngoài dạo, lúc khác hai người cơ hồ có thể nói đều cùng một chỗ, không ra khỏi tầm mắt của nhau.
Kết quả thành ra, thiên thiên bây giờ mặc dù trước mặt những người khác còn có chút thẹn thùng, nhưng trước mặt Lý Cáp cũng trở nên vui vẻ hoạt bát rất nhiều, cơ hồ mỗi ngày nói đều muốn nhiều hơn trước kia rất nhiều.
Tiểu cô nương đáng yêu xinh đẹp lại thiện giải nhân ý rất được lòng của Lý Cáp, thậm chí chỉ cần vừa thấy Thiên Thiên, Lý Cáp liền nhịn không được muốn mỉm cười, tâm tình cũng lập tức trở nên vui vẻ thoải mái.
Lý Cáp híp mắt hưởng thụ âm thanh ưu mỹ từ cổ cầm của Thiên Thiên đột nhiên trong lòng nhất động, cổ nhạc ở thế giới này mặc dù rất êm tai, nghe vào có một loại mỹ cảm lắng dịu cổ điển. nhưng nếu từ thiên thiên dùng cổ cầm kia diễn tấu một khúc nhạc ở thế giới này, lại kết hợp thêm giọng hát, sẽ là dạng cảm thụ gì?
Thiên Thiên, ngươi ngừng một chút, ngươi nghe một chút ca từ của ca khúc này: “Lý Cáp vừa nói, vừa mang “tiếu hồng trần” ca khúc được yêu thích nhất kiếp trước khẽ hát lên một lần, mặc dù ngũ âm kiếp trước của hắn không được đầy đủ, nhưng kiếp này không chỉ có thân thể rất rất biến thái, xướng lên cũng có một phong vị rất khác biệt.
“thế nào? Nhớ kỹ chưa?” Lý Cáp đã xướng ba lần, đối với Thiên Thiên hỏi: “có thể diễn tấu không?”
“có thể.” Thiên Thiên suy nghĩ một lúc rồi gật đầu khẳng định.
“được, vậy ngươi vừa đàn vừa xướng ca khúc “tiếu hồng trần” này đi. Lý Cáp lại lần nữa nằm dài trên ghế, hai mắt nhắm lại, chuẩn bị thưởng thức thiên thiên đàn cổ cầm thế giới này và xướng “tiếu hồng trần” ca khúc lưu hành ở thế giới kia
Tiếng đàn thanh thúy vừa vang lên, một khúc “tiếu hồng trần” mang nồng đậm ý vị cổ điển từ mười ngón tay thon thon của Thiên Thiên khảy ra, có chút địa phương tuy so với kiếp trước bất đồng, nhưng bản thân Thiên Thiên thêm vào đối với khúc nhạc đã hay, lại làm cho ca từ nghe càng du dương ưu mỹ hơn,
Sau khúc dạo đầu, Thiên Thiên bắt dầu dùng thanh âm tuy có hơi trẻ con nhưng cũng trong trẻo nhu mỹ xương lên:
Hán Việt:
“hồng trần đa khả tiếu
si tình tối vô liêu
mục không nhất thiết dã hảo
thử sanh vị liễu
tâm khước dĩ vô sở nhiễu
chích tưởng hoán đắc bán thế tiêu diêu
tỉnh thì đối nhân tiếu
mộng trung toàn vong điệu
thán thiên hắc đắc thái tảo
lai sanh nan liêu ái hận nhất bút câu tiêu
đối tửu đương ca ngã chích nguyện khai tâm đáo lão
phong tái lãnh bất tưởng đào
hoa tái mỹ dã bất tưởng yếu nhâm ngã phiêu diêu
thiên việt cao tâm việt tiểu
bất vấn nhân quả hữu đa thiểu
độc tự túy đảo
Tạm dịch:
Cõi hồng trần nhiều điều nực cười
Si tình là đều vô vị nhất
Tự cao tự đại cũng tốt
Cuộc đời này chưa hết
Tâm cũng không muộn phiền
Chỉ đổi lấy nữa đời tiêu dao
Tỉnh thì cười với người
Trong mộng đã quên đi toàn bộ
Than trời tối quá sớm
Kiếp sau khó liệu, ái hận xóa bỏ
Đối rượu thi ca chỉ nguyên vui vẻ tới già
Gió có lạnh cũng không muốn lẫn trốn
Hoa có đẹp cũng không muốn, mặc cho ta phiêu phiêu
Trời càng cao trái tim càng nhỏ
Không hỏi nhân quả có bao nhiêu
Một mình say ngã
Giọng hát với tiết tấu thanh thoát lại mang một chút bi thương vẫn vương vấn trong phòng, Lý Cáp nghe như say như túy, ngay cả con Đại Phi bên cạnh cũng chớp đôi mắt to đen bóng , đôi tai nhổng lên chăm chú lắng nghe.
Lý Bình, Lý Tây ngoài phòng, diễm nhi vừa mời đi còn không xa đều dừng công việc trong tay, dừng cước bộ, si ngốc khi nghe âm thành tuyệt mỹ cùng tiếng ca phảng phất đến từ bầu trời vậy.
Khúc nhạc vừa dứt, Lý Cáp thở dài một hơi, chậm rãi mở to mắt, đứng dậy vỗ tay: “tuyệt! tuyệt! tuyệt! thật là tuyệt! ca khúc này do người đàn tấu, quả thật tựa như âm thanh tự nhiên vậy rất động lòng người, qua vài năm nữa, đợi thanh âm của ngươi càng thêm thành thục, xướng lên tất nhiên càng thêm êm tai tuyệt vời, Thiên Thiên thật sự là bảo bối của ta, Thiên Thiên à!
Thiên Thiên đứng lên lại trước mặt Lý Cáp vén áo thi lễ, nhẹ giọng nói: “đều là ca từ của chủ tử hay, Thiên Thiên chỉ dựa theo ý tứ của chủ tử, đem nó vừa đàn vừa hát mà thôi!
“thế nào, cảm giác ca khúc thế nào?” Lý Cáp hỏi. Hắn hoàn toàn tin tưởng, lấy giọng của Thiên Thiên, vài năm sau xướng ca khúc này, tuyệt đối có thể đánh động mọi người, nếu là ở thế giới kiếp trước kia, tuyệt đối là một ngôi sao siêu cấp thần tượng đây. Cho dù hiện tại, thanh âm cũng đã đủ làm say lòng người rồi.
Thiên Thiên nói: “ca khúc này rất đặc biệt, ca từ cũng rất quái lạ, nhưng viết rẩt hay. Mới đầu thoạt nhìn tưởng như tiêu diêu khoái hoạt hiểu rõ cuộc đời ảo huyền, nhưng ẩn dấu một chút cam chịu và bi thương, người viết ca khúc này cũng là một người thương tâm đây.”
Vài ngày sau đó, Lý Cáp lại dạy Thiên Thiên thêm vài ca khúc kiếp trước nữa. Tuyển chọn cả hắn đều là thiên về ý vị cổ điển, như một số ca khúc chủ đề võ hiệp, kịch lịch sử, cho nên đa số đều được Thiên Thiên dùng cổ cầm biểu đạt rất là hay. Có chút chỗ bản thân Lý Cáp nhớ không quá chuẩn xác, Thiên Thiên còn có thể căn cứ giai điệu trước sau của ca khúc viết ra ca từ thích hợp, khiến cho Lý Cáp vô cùng khen ngợi một phen.
Thiên Thiên luyện thành thực mấy ca khúc đó, cuộc sống của Lý Cáp lại nhiều hơn một niềm vui thú – nghe Thiên Thiên dùng cổ cầm đàn và xướng ca khúc kiếp trước.
Nhắm mắt lại thưởng thúc ca khúc quen thuộc nhưng ý vị bất đồng, Lý Cáp luôn cảm giác tâm trí hắn đang đung đưa giữa kiếp trước và kiếp này, đủ chuyện kiếp trước cùng nhiều chuyện kiếp này tại trong đầu hắn không ngừng hiện lên, một lúc hắn đang ở trên ghế sa lon trong nhà xem phim, một lúc lại ở trên giường êm ái trong Lý phủ của mình nghe Thiên Thiên xướng ca, một lúc bản thân là học sinh ngoan ngoãn mặc đồng phục đi học, một lúc là một tên ăn chơi trác táng dắt ác khuyển rêu rao gây sự chú ý, một lúc ở trong lớp học lén ngủ, một lúc lại ở trên phố chợ kêu la láo xược…
Kiếp này kiếp trước chỉ cách nhau mỏng manh, âm thanh sâu kín của cầm cổ làm hắn nhớ lại những chuyện cũ, tiếng ca nhẹ nhàng khiến cho trí nhớ hai đời dần dần dung hòa thành một.
Khúc nhạc vừa dứt, mở mắt ra, chính là Thiên Thiên đáng yêu xinh đẹp động lòng người, còn có ngao khuyển Đại Phi trung thành không thay đổi, còn có gian phòng phú quý xa hoa, còn có nhị công tỷ chín tuổi ăn chơi trác táng.
Đúng vậy, lúc này mới là thế giới của ta, đây mới là cuộc sống đích thực của ta. Kiếp trước, đã là quá khứ, hiện tại, mới thật là phải nắm chặt lấy. Lý Cáp dường như cảm giác được mới vừa rồi từ trong mộng lớn tỉnh lại, hết thẩy kiếp trước, đều cũng là hình tượng không có thật ở trong mộng. Mà thế giới hiện tại, cũng dần dần ở trong đầu hắn trở nên rõ ràng hơn chân thật hơn.
“Thiên Thiên, ta là ai?” Lý Cáp hỏi.
Thiên Thiên buồn bực đáp: “người là chủ tử của Thiên Thiên!”
“chủ tử của Thiên Thiên là ai?”
“chủ tử của Thiên Thiên chính là Lý Cáp người.”
“đúng, ta là Lý Cáp.” Lý Cáp cười.
“chủ tử đương nhiên là Lý Cáp.” Nhãn tình Thiên Thiên sáng lên mà khẳng định.
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Người dịch: Consoixam
Biên Tập: Nhân Vấn Thiên
Nguồn: Khoái Lạc Môn – kiemgioi
Mấy ngày nay Lý Đông mỗi ngày báo cáo cho Lý Cáp về công việc của Diễm Nhi ở nhà ăn. Lý Cáp cũng từng nhìn qua nàng vài lần. Tuy rằng vẫn như cũ là làm không tốt, thường bị quản bà và những người khác mắng, thế nhưng lại có thể dễ dàng nhận ra được, nàng xác thực là làm việc rất nỗ lực, chỉ là trước đây đã được nuông chiều quá, nhất thời làm không đến nơi đến chốn mà thôi.
"Này đốn củi, nấu nước ... Ồ ồ những việc nặng nhọc đó không cần nàng quản, trước tiên giáo hội chỉ phân công nàng làm cơm rau. " Lý Cáp nói như thế Với Lý Đông.
Lý Đông định lên tiếng trả lời, Lý Cáp lại bảo hắn:" Cũng không bắt nàng làm việc ở trù phòng lâu nếu nàng có bị đen da thì ta sẽ hỏi tội ngươi."
Lý Đông trong lòng thầm kêu khổ, nét mặt vẫn gật đầu xác nhận.
Có mấy lời này của Lý Cáp, Diễm Nhi lập tức có cuộc sống an nhàn đi khá nhiều. Mấy ngày này, căn bản là nàng khó có thể nuốt nổi cơm rau dưa, hiện tại cũng đã dần thích nghi được, chính là nội lực bị cầm chế, mỗi ngày đều làm đi làm lại một việc như vậy, đến buổi tối thì lấy bàn làm giường, nên lúc nào cũng cảm thấy xương sống và thắt lưng đau ê ẩm.
Ban đêm khi không có người, nàng cũng từng hoài niệm qua cuộc sống hạnh phúc trong nhà Cẩm Y Ngọc xưa kia, hoài niệm được người khác cưng chiều. Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới phụ thân hắn là Âu Dương Thiên và thúc thúc hắn là Âu Dương Bác vì cái gọi là tiền đồ của gia tộc mà đem bán nàng cho người khác làm tì nữ, nàng liền thấy trong lòng có phần phẫn uất.
Buổi sáng hôm nay, Lý Cáp sau khi tỉnh lại chợi phát hiện bên cạnh thật vắng vẻ, nguyên bản người cùng hắn "đại chiến" đêm qua Thiên Thiên không thấy tăm hơi. Vốn tưởng là nàng đi wc thế nhưng chờ một hồi mà không thấy trở về, hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái, liền đừng lên mặc y phục, đẩy cửa đi ra ngoài.
Lúc này trời còn chưa sáng, bốn phía vẫn là còn nhàn nhạt ánh trăng tất cả như là mờ mờ ảo ảo, ngay cả Lý Đông, Lý Tây cùng bọn hạ nhân ở trong phủ cũng đang lăn ra ngủ, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể thỉnh thoảng nghe được trong không gian truyền tới tiếng gáy cùng với tiếng côn trùng rúc lên trong bụi cỏ.
Lý Cáp lại càng kỳ quái, sáng sớm như thế này, trời vẫn còn chưa hửng sáng, Thiên Thiên có thể chạy đi đâu được chứ? Mà lại còn đi lâu như vậy? Càng nghĩ lại càng thấy hoảng hốt, càng nghĩ lại càng thêm lo lắng, trải qua một đoạn thời gian sống chung, hắn lại càng phát hiện ra không thể nào rời xa tiểu nữ này được. Ngay cả mỗi tối khi đi ngủ đều phải ôm nàng mới ngủ được, nếu không chỉ cần nàng rời đi hắn liền tỉnh lại.
Thiên Thiên đã trốn đi? Lý Cáp trong lòng thấp thỏm bất an.
Không có khả năng a, Thiên Thiên không có lý do gì để trốn đi cả. Bản thân đối với nàng chính là vô cùng chiều chuộng, nàng tuy là thị nữ, nhưng kỳ thực trừ một số việc lặt vặt, hắn chưa bao giờ cho nàng động tay động chân vào bất cứ việc nặng nhọc gì, lại còn cố mời thêm người về dạy cho nàng cầm kỳ thi họa, mua xiêm y cùng đồ trang sức cho nàng, nếu so với nhưng tiểu thư đài các thì nàng còn phải thoải mái nhiều hơn.
Hơn nữa Thiên Thiên đối với mình cũng vô cùng tốt, theo bức họa kia có thể thấy rằng, trong lòng nàng có mình, địa vị cũng tối quan trọng a.
Lý Cáp càng nghĩ càng thấy không đúng, càng nghĩ thì càng ký quái.
Một hồi suy nghĩ có phải Thiên Thiên bị bệnh mộng du rồi hay không?
Một hồi thì nghĩ không phải là sự phụ Mạch Đông Khoan thèm rỏ dãi Thiên Thiên nên lợi dụng đêm tối bắt nàng đi rồi hay không? Nhưng mà khả năng cướp nàng đi thì không nhiều a?
Một hồi lại nghĩ rằng đây là trò đùa của Thiên Thiên, nhưng mà trò đùa này thì dai quá? Nhưng cũng không đúng, từ khi quen biết Thiên Thiên đến giờ có thấy nàng bày ra những trò đùa tai ác như thế này đâu.
Hắn thậm chí còn nghĩ, có phải là thân mẫu phái người đi bắt Thiên Thiên hay không?
Cứ như vậy miên man suy nghĩ, Lý Cáp đã ra đến giữa sân, ở trong phủ đi dạo hơn một nửa vòng rồi chính là chỗ ở của bọn hạ nhân.
Bỗng nhiên, xa xa đích thực mơ hồ truyền đến tiếng hai người nói chuyện với nhau.
Lý Cáp khẽ nhíu mày, ai bỗng dưng sáng sớm lại nói chuyện thế? Chẳng lẽ lại có gì bí mật không để cho người khác biết? Nghĩ lại, liên nhè nhẹ bước lại gần nghe lỏm.
Lặng lẽ bước tới gần cây đại thụ, Lý Cáp mơ hồ thấy dưới tán cây có hai bóng người, xem thân hình một người là nữ tử còn một người là tiểu hài tử.
Trong lòng khẽ động, chẳng lẽ là Thiên Thiên?
Lý Cáp cẩn cẩn thận thận lại gần thêm một chút, bởi vì ngoài trời tối đen, hai người đang mải mê nói chuyện không lý gì đến hắn nên không biết hắn đã bước đến gần cây đại thụ kia.
Lý Cáp dỏng tai lắng nghe, hai người đối thoại tự nhiên rõ ràng, trong đó có một thanh âm thực sự là của Thiên Thiên.
"Diễm Nhi tỷ tỷ, điểm tâm này ăn có ngon không?" Thanh âm trong trẻo của Thiên Thiên không có gì so sánh được, chợt nghe thây thanh âm dịu dàng đó như là một dòng suối nhỏ trong veo róc rách chảy qua màn đá, Lý Cáp bấy giờ mới cảm thấy yên ổn thờ phào một cái.
Người kia đúng là Diêm Nhi," Tốt quá, Thiên Thiên cảm tạ ngươi nhiều, sớm như vậy mà còn mang điểm tâm đến cho ta a."
" Nếu ngươi thích như vậy thì ngày nào ta cũng mang điểm tâm đên cho ngươi."
Lý Cáp thật không ngờ, Thiên Thiên sớm như vậy rồi mà còn làm điểm tâm cho Diễm Nhi, cô gái nhỏ này, nhìn không ra lại có một tia đồng cảm như vậy a.
Thanh âm của Diễm Nhi tựa hồ có chút do dự:" Người ... ngươi đã theo hắn bao lâu rồi?"
" Hai mươi bốn ngày rồi."
"Cái gì? Vậy ... Đây chẳng phải là thời gian ta đến phủ này ư?"
"Ân, ta đến phủ này hai ngày thì thấy người ta đưa Diễm Nhi tỷ tỷ tới."
" Ngươi thế nào lại đi theo ... người kia? Hắn đã dùng phương pháp gì để cưỡng bức ngươi?"
Lý Cáp chán nản, như thế nào mà Diễm Nhi cùng mẫu thân nàng lại giống nhau đến thế, cho rằng mình đã dùng thủ đoạn cưỡng bức Thiên Thiên. Còn nói mình là "người kia” một cách khó nghe đến như vậy?
Thiên Thiên nói:" Không có, chủ tử không có cưỡng bức Thiên Thiên. Thiên Thiên đã lẽ là số phận hẩm hiu trước khi đến đây, vừa đói vừa khát, là chủ tử mang Thiên Thiên trở về. Chủ tử đối với Thiên Thiên tốt lắm."
"Tốt lắm? Hắn ... Hắn cùng ngươi ... mà ngươi còn vẫn nói hắn ta tốt? Ngươi mới nhỏ như vậy mà hắn đã ..."
Cái kia? Cái nào? Chẳng lẽ Diễm Nhi chỉ là cái kia ... ? Lý Cáp dựa vào thân cây nháy con mắt thầm nghĩ, bản thân là thật nghĩ cái kia, nhưng bây giờ vẫn chưa có cái kia mà, người tiểu nha đầu này, phía sau chủ tử mà còn nói bậy bạ, ta sớm muộn cũng đem ngươi làm cái kia ... ( dịch giả: ứ biết chúng nó đang nói về cái gì cả ) .
Thiên Thiên có chút nghi hoặc nói:" Cái kia?"
"Chính là ... Ai, dù sao cũng các người đều ngủ trên một chiếc giường, không phải một cũng coi như là cái kia rồi."
Thiên Thiên trong thanh âm càng thêm nghi hoặc:" Diễm Nhi tỷ tỷ, cái kia rốt cuộc là cái gì á? Chủ tử nói ôm Thiên Thiên ngủ thật thoải mái, Thiên Thiên mới đầu có chút không quen, hiện tại cũng hiểu chủ tử trong lòng thực sự kiên định. Trước đây Thiên Thiên rất hay gặp ác mộng, chính là từ khi chủ tử ôm Thiên Thiên ngủ như vậy cảm thấy an ổn rất nhiều? Mỗi ngày đều ngủ rất ngon, cho dù có nằm mơ, cũng là mơ thấy mình ở cùng một chỗ với chủ tử..."
" Hắn ngoại trừ ôm ngươi... không làm gì khác… không làm cái đó ?"
Thanh âm Thiên Thiên có chút ngượng ngùng:" Chủ tử có đôi khi ôm lấy Thiên Thiên, nói da Thiên Thiên rất trơn, rất thích áp mặt vào lưng Thiên Thiên."
Ách ... Thế là xong, khẳng định trong lòng Diễm Nhi có thành kiến, cho rằng chủ tử ta cùng phường với bọn sắc lang bẻ liễu hái hoa. Lý Cáp nghe được thẹn thùng, bất quá hắn thầm nghĩ, dù sao Diễm Nhi cũng là tỳ nữ của ta, sớm muộn gì cũng là người của ta, dù cho nàng nghĩ ta là đại sắc lang thì thế nào? hắc hắc.
Quả nhiên Diễm Nhi nói:" Vậy được rồi, dù cho không có cái kia, cũng coi như là có cái kia. Khả năng bây giờ hắn chưa có ý định với cái kia, nhưng một thời gian nữa hắn nhất định sẽ đem ngươi làm cái kia, ngươi nhất định phải sớm rời xa hắn." ( cứ cái kia mãi, mà cái kia là cái gì?)
Nha đầu kia, tự nhiên lại xui Thiên Thiên dời xa ta, xem ta về sau sẽ trừng phạt ngươi thế nào. Lý Cáp ở phía sau nghiên răng nghiến lợi suy nghĩ.
"Vì sao vậy? Chủ tử đối với Thiên Thiên tốt lắm mà, Thiên Thiên cũng rất yêu thích chủ tử, hơn nữa... Hơn nữa trước đây mẹ ta cũng đã từng nói qua, chỉ có nam nhân của Thiên Thiên mới được phép hôn Thiên Thiên. Chủ tử là người đâu tiên, với lại chủ tử cũng coi Thiên Thiên là nữ nhân của mình, đời này chỉ có thể theo chủ tử, vính viễn không rời xa."
Lý Cáp ở đằng sau vô cùng cảm động, trong lòng thầm nhắc:" Thiên Thiên bảo bối, Thiên Thiên bảo bối, quả nhiên không uổng công thương ngươi, quả nhiên không uổng công thương ngươi."
Diễm Nhi cũng nói:" Ngươi đấy tự nhiên có ý tưởng kỳ quái, nhất định hắn đã ép buộc ngươi, không phải ngươi tự nguyện, sao ngươi lại có thể chắc chắn thế."
Thiên Thiên nói:" Lúc đó trên mặt Thiên Thiên có một chút bẩn, chủ tử đột nhiên hôn Thiên Thiên một chút, Thiên Thiên thật lâu mới kịp phản ứng. Thế nhưng lại muốn chủ tử hôn Thiên Thiên mãi, Thiên Thiên cũng tự nguyện mà."
" Ngươi, làm sao ngươi lại có thể suy nghĩ như vậy a..."
"Thiên Thiên hiện tại là đều do chủ tử ban cho, ngay cả tên cũng cho chủ tử đặt cho, nếu như không có chủ tử, thì Thiên Thiên đã chết nơi đầu đường xó chợ nào rồi, Thiên Thiên coi người là chủ tử của Thiên Thiên. Cùng chủ tử ở cùng một chỗ, Thiên Thiên cảm thấy vô cùng an tâm.
" Hắn đến tột cùng là dùng mê dược gì, làm cho ngươi một lòng một dạ theo hắn, Ngươi còn nhỏ a, không nên bị hắn mê hoặc."
Lý Cáp mặt xanh đen, hảo Diễm Nhi a, bản công tử trong lòng ngươi thật tình là như vậy sao? Đem ngươi bán đi chính là cha của ngươi và lão thúc thúc a...
" Diễm Nhi tỷ tỷ, ta biết ngươi và chủ tử có nhiều thành kiến. Kỳ thực chủ tử là một người rất tốt, người chỉ cần nhìn vào cái tâm của hắn, sẽ hiểu được cái ý của hắn, hắn sẽ đối với ngươi thật tốt. Theo chủ tử một thời gian, thật là rất tốt. Sở dĩ ngươi không nên nghịch ý chủ tử, không nên cùng chủ tử đối nghịch, nếu không sau này chủ tử tức giận, cũng lằ rất hung hãn, so với Đại Phi còn hung hãn hơn."
So với Đại Phi còn hung hãn hơn? Đấy là cái ví dụ gì? Lý Cáp lắc đầu cường khổ?
"Rõ ràng là một tiểu tử xấu xa, nhưng bao giờ cũng giả bộ rất thâm trầm, vẫn còn hỉ nộ vô thường, thật không thể hiểu nổi lòng hắn đang nghĩ gì." Diễm Nhi thầm nghĩ.
"Chủ tử không thể như tiểu hài tử bình thường a, chủ tử thật rất lợi hại."
"Được rồi, không phải là tiểu hải tử bình thường, hắn so với tiểu hài tử bình thường còn phôi đản hơn nhiều , còn háo sắc nhiều hơn. tiểu hài tử bình thường bình thường cùng tuổi hắn làm sao có thể háo sắc như hắn chứ."
Thiên Thiên khẽ nở nụ cười:" Không thể sau lưng nói bậy về chủ tử, chủ tử nếu như biết được nhất định là không vui."
" Ngươi đối với hắn thật tốt."
"Chủ tử đối với Thiên Thiên tốt lắm."
" A ... Không biết từ lúc nào lại có thể có người cùng ta hảo hảo trò chuyện, vốn tưởng rằng từ sau khi mẫu thân qua đời, thế giới này người tốt với ta nhất sẽ là cha ta. Cũng không nghĩ đến ... Ai, cũng tốt, cũng phải cảm tạ hắn, làm cho ta có cơ hội nhìn thấu bộ mặt của cha ta và lão thúc."
" Kỳ thực ngươi cân ôn nhu một chút, để ý đến chủ tử một chút, chủ tử sẽ đối với ngươi vô cùng tốt a."
Hai người tựa vào lưng nhau nói chuyện, bất qua xem ra Diễm Nhi 16 tuổi có khả năng bị Thiên Thiên 7 tuổi thuyết phục (DG: thằng dâm đê đên trẻ em 7 tuổi cũng bị nó làm cái gì .. nhưng mà... ta thích .he he)
"Kỳ thực... kỳ thực ta cũng nghĩ đến việc khuất phục hắn, nghe ngươi nói như vậy hắn cũng thật sự không quá xấu. Nói đến cùng là, một tên tiểu hài tử như thế này có thể xấu xa đến như vậy, không phải chỉ là một chút nghịch ngợm mà thôi đâu. làm thị nữ cho hắn, so với ta làm việc ở nhà bếp còn tốt hơn nhiều."
Nghịch ngợm? Có lầm hay không, lão tử trước sau gì cũng là người đã từng trải hơn 30 năm trên cái cuộc đời này rồi, Lý Cáp căm giận nghĩ.
" Ta ngày mai giúp ngươi nói một tiếng với chủ tử, sau đó ngươi trước mặt hắn mà cầu xin, chủ tử trong lòng sẽ mềm ra, ngươi cầu hắn, hắn sẽ yêu thương ngươi."
Ách ... Cứ tự nhiên sắp xếp người của chủ tử, ngươi tiểu Thiên Thiên a ... bất quá vẫn còn thương ngươi, Lý Cáp liếm môi nói, ngẩn đầu lên đã thấy trời đổi sắc, đần đần sáng tỏ.
"Bất quá lại nói thêm,ở nhà bếp này ta cũng học được nhiều điều. Hiện tại ta không chỉ biết làm cơm, mà còn biết nấu cháo, cũng có thể xào dưa chuột, cây cải củ, cải trắng rồi."
Phải ? Diễm Nhi tỷ tỷ thật lợi hại, Thiên Thiên vẫn còn chưa biết nấu cháo. Về sau Thiên Thiên cũng muốn bắt chước Tố Thái, chủ tử nhất định cũng sẽ thích." Thiên Thiên cao hứng nói.
Hắc, Thiên Thiên nấu cháo hoa sẽ rất ngon. Lý Cáp nghĩ lại, bụng lại réo ầm ầm, Ân, ngày hôm nay sẽ bắt Thiên Thiên làm cháo hoa để điểm tâm.
Lý Cáp thấy hai nàng có ý chào nhau, cũng nhanh nhẹn thừa dịp hai nàng không chú ý, len lén quay trở lại sân, trở lại phòng của mình, cởi y phục xuống, nằm ra giường giả bộ ngủ.
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba