![Ãá» tà i đã khoá](images/styles/zingblue/buttons/threadclosed.gif) |
|
![Old](images/styles/zingblue/statusicon/post_old.gif)
31-08-2008, 09:29 PM
|
![quykiemtu's Avatar](customavatars/avatar3900_3.gif) |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Kiếm Thần Nhất Tiêu
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 15
Cặp vợ chồng thần bà ngồi trong góc
Tây Môn Xuy Tuyết trÆ°á»›c giá» chÆ°a há» thổi tuyết, tuyết rÆ¡i xuống bất cứ nÆ¡i nà o, y cÅ©ng không lại đó thổi, đại khái không có ai trên Ä‘á»i nà y Ä‘i thổi tuyết.
Tây Môn Xuy Tuyết chỉ biết thổi máu. Máu trên lưỡi kiếm của y, máu của kẻ thù.
Nước trong bồn còn ấm, còn thơm mùi hoa Khu Quỳ.
Tây Môn Xuy Tuyết đã rá»a mình mẩy sạch sẽ không chừa má»™t chá»— nà o. Bây giá» y Ä‘ang thay đồ, búi tóc, mà i dÅ©a móng tay.
Y đã để sẵn cho mình một bộ đồ mới, từ áo lót quần lót ra tới ngoà i áo dà i, toà n một mà u trắng tinh, trắng như tuyết.
Tháºm chÃ, y đã trai giá»›i hai ngà y nay, chỉ ăn những thứ đồ ăn Ä‘Æ¡n giản Ä‘Æ¡n thuần, uống toà n nÆ°á»›c lã trong vắt, bởi vì, y cho rằng, cái chuyện mình sắp là m đây, là má»™t chuyện thần thánh cao quý vô cùng.
Y muốn Ä‘i giết ngÆ°á»i.
Trạng Nguyên lâu là má»™t tá»u lầu lá»›n nhất ở nÆ¡i đây, là m ăn thịnh vượng, khách rất đông, cÅ©ng rất náo nhiệt. Nhất là đang lúc ăn uống.
Bây giá» Ä‘ang là lúc ăn uống, trên Trạng Nguyên lâu Ä‘ang ồn à o náo nhiệt vô cùng, Trạng Nguyên lâu là tá»u lầu lá»›n nhất ở nÆ¡i đây, là m ăn rất thịnh vượng, khách rất nhÆ° má»™t nồi bắp rang Ä‘Æ°á»ng. Náo nhiệt nhÆ° má»™t nồi cÆ¡m tháºp cẩm lá»›n Ä‘ang chiên, có Ä‘iá»u, bây giá» nÆ¡i nà y bá»—ng nhiên yên lặng hẳn ra.
Bởi vì, ở cầu thang bá»—ng có hai ngÆ°á»i Ä‘ang Ä‘i lên.
NgÆ°á»i Ä‘i đầu, là má»™t thiếu nữ đẹp vô cùng man dại, mạnh khá»e, rắn chắc, toà n thân đầy nhá»±a sống và dã tÃnh, đẹp man dại muốn chết ngÆ°á»i.
Cỡ má»™t thiếu nữ nhÆ° cô ta, đáng lý ra phải là ngÆ°á»i được chú ý nhất, bất kể là xuất hiện ở nÆ¡i nà o cÅ©ng váºy.
Có Ä‘iá»u, hôm nay thì khác, hôm nay, những ngÆ°á»i ở trên tá»u lầu, hình nhÆ° chẳng ai thấy cô ta.
Bởi vì ngÆ°á»i thứ hai Ä‘ang lên lầu, chỉ trong khoảnh khắc đã thu hút hết ánh mắt của má»i ngÆ°á»i qua bên ngÆ°á»i y.
NgÆ°á»i nà y gÆ°Æ¡ng mặt trắng bệch, ốm yếu, lãnh đạm mà kiêu ngạo, toà n thân trắng nhÆ° tuyết.
Trên ngÆ°á»i y hình nhÆ° còn có má»™t thứ hà n khà lạnh hÆ¡n cả tuyết, có thể là m cho ngÆ°á»i ta Ä‘ang nói Ä‘ang cÆ°á»i bá»—ng dÆ°ng im bặt lại.
Hai ngÆ°á»i nà y dÄ© nhiên là TÆ° Không TrÃch Tinh và NgÆ°u Nhục Thang.
TÆ° Không TrÃch Tinh ở bất cứ nÆ¡i nà o xuất hiện, cÅ©ng Ä‘á»u bị ngÆ°á»i khác chú ý, y vốn không thÃch bị ngÆ°á»i ta chú ý.
Y chỉ thÃch lúc ngÆ°á»i ta không chú ý đến mình, yên ổn Ä‘i là m chuyện y muốn là m. Những chuyện y muốn là m, thÆ°á»ng thÆ°á»ng là ăn trá»™m.
Má»™t ngÆ°á»i lúc nà o cÅ©ng bị ngÆ°á»i khác chú ý, là m sao ăn trá»™m được? Là m sao là m được Thâu VÆ°Æ¡ng Chi VÆ°Æ¡ng?
Má»™t ngÆ°á»i bị ngÆ°á»i khác chú ý, còn Ä‘i ăn trá»™m, thì bây giá» y sẽ không xuất hiện ở má»™t nÆ¡i tá»u lầu sáng sủa nhÆ° thế nà y, bởi vì, bây giá» có lẽ y đã sá»›m bị nằm chèo queo trong má»™t nhà lao vừa nhá» vừa u ám, Ä‘ang ngồi hy vá»ng sáng sá»›m hôm sau, có tý ánh nắng mặt trá»i chiếu từ cá»a sổ tuốt trên cao và o chá»— y Ä‘ang nằm, để cho y bắt được và i con ráºn trong ngÆ°á»i.
Má»™t ngÆ°á»i có rất nhiá»u kinh nghiệm vá» phÆ°Æ¡ng diện nà y đã từng nói, nếu trên ngÆ°á»i mình chỉ có dăm ba con ráºn, nó sẽ cắn cho mình ngứa chịu không nổi muốn chết luôn. NhÆ°ng nếu có ba trăm con ráºn trên ngÆ°á»i, tùy nó cắn gì thì cắn, mình Ä‘á»u chẳng thấy ngứa ngáy gì, dù có cắn chết Ä‘i, cÅ©ng chẳng ngứa má»™t mảy may.
Chuyện có thể tin được không?
TÆ° Không TrÃch Tinh có phải vốn là ngÆ°á»i hay bị chú ý? Không ai biết được, bởi vì chẳng ai thấy bá»™ dạng tháºt sá»± của y.
Má»i ngÆ°á»i chỉ biết rằng, bình thÆ°á»ng y xuất hiện nÆ¡i nà o, Ä‘á»u có bá»™ Ä‘iệu của má»™t ngÆ°á»i khó thÆ°Æ¡ng, dù y có quỳ xuống lạy, cÅ©ng không ai thèm nhìn.
Có Ä‘iá»u, hôm nay không phải nhÆ° váºy.
Hôm nay, y không phải là má»™t tên cầu bÆ¡ cầu bất đáng tởm đáng thÆ°Æ¡ng, chẳng ai thèm để mắt đến, hôm nay y cÅ©ng không phải là TÆ° Không TrÃch Tinh.
Hôm nay, tháºm chà có thể nói, y chẳng giống ai cả, bởi vì, y là má»™t Tây Môn Xuy Tuyết trên trá»i dÆ°á»›i đất có má»™t không hai.
Thanh kiếm trên trá»i dÆ°á»›i đất có má»™t không hai.
Kiếm đeo bên hông, như tên đang đặt trên dây cung.
TrÆ°á»›c ba mÆ°Æ¡i tuổi, thanh kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết lúc nà o cÅ©ng Ä‘eo xéo sau lÆ°ng, dùng má»™t thứ nút dây rất xảo diệu mà thá»±c dụng, cá»™t và o má»™t vá» kiếm hình dạng cổ kÃnh vừa dà i vừa hẹp.
Bởi vì y cảm thấy chỉ có cách Ä‘eo kiếm nhÆ° váºy má»›i có thể là m cho hà nh Ä‘á»™ng của mình được linh Ä‘á»™ng, mà cÅ©ng rút kiếm ra được nhanh nhẹn.
Bây giỠ“linh Ä‘á»™ng†và “nhanh†không còn là chuyện y phải chú trá»ng.
Vá» phÆ°Æ¡ng diện đó, y đã hoà n toà n siêu đẳng, vượt quá chÃnh mình, vượt quá kiếm.
Vượt quá cá»±c hạn của chÃnh mình, vượt quá cá»±c hạn của kiếm.
“Siêu đẳng†không phải là một chuyện đơn giản, cà ng khó hơn nữa là , muốn siêu đẳng, nhất định phải trả một cái giá.
Một cái giá lớn tương đương.
Tắm rá»a, búi tóc, mà i dÅ©a móng tay, những thứ chuyện đó, vốn là những chuyện Tây Môn Xuy Tuyết chẳng thèm là m.
Mỹ nữ, danh kỹ, đủ các thứ các dạng Ä‘Ã n bà , Ä‘á»u có thể là m dùm những chuyện đó cho y, nhÆ°ng y không là m váºy.
Bởi vì, y là má»™t thứ quý tá»™c trong loà i ngÆ°á»i, má»™t vị kiếm thần. Lục Tiểu Phụng tháºm chà còn nói rằng :
- Tây Môn Xuy Tuyết, vốn không phải là má»™t con ngÆ°á»i.
Má»™t chuyện ai ai cÅ©ng thÃch, y không thÃch, má»™t chuyện ai ai cÅ©ng muốn là m, y không muốn.
Hình nhÆ° y đã ly khai thế giá»›i loà i ngÆ°á»i, thanh kiếm đã cách trở y và ngÆ°á»i trên thế gian nà y ra là m hai nÆ¡i.
ChÃnh y cÅ©ng muốn váºy.
Chuyện không ngá» là , y vẫn còn bị đụng phải má»™t thiếu nữ, đụng phải má»™t thiếu nữ là m cho y không thể không trở vá» lại thế giá»›i loà i ngÆ°á»i.
Chuyện đó không ai có thể tránh khá»i, ngay cả Tây Môn Xuy Tuyết cÅ©ng không cách nà o tránh khá»i.
Vì váºy, y là m những chuyện mà ngÆ°á»i thÆ°á»ng là m, yêu thÆ°Æ¡ng, láºp gia đình, sinh con.
Tháºm chÃ, y còn có tình cảm của con ngÆ°á»i.
Vì váºy y suýt bị thua, suýt chết, thua tức là chết, trong tráºn chiến “nguyệt viên chi dạ, tá» cấm chi Ä‘iện†(đêm trăng rằm, trên đỉnh Tá» Cấm cung) đó, y suýt chết dÆ°á»›i tay Nhất Kiếm Tây Lai Thiên Ngoại Phi Tiên Bạch Vân thà nh chủ Diệp Cô Thà nh.
Tây Môn Xuy Tuyết có thể chết, nhưng không thể thua.
Kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết vÄ©nh viá»…n không thể nà o bị thua, không những váºy, đó là chuyện y phải nhất định duy trì, bởi vì, đó không những là trách nhiệm, mà cÅ©ng là mệnh váºn của y.
Vì váºy, y nhất định phải bÆ°á»›c và o lại cái nÆ¡i của kiếm thần. Vì váºy, y nhất định phải chia tay vá»›i loà i ngÆ°á»i.
Vì váºy, lúc vợ y sinh xong đứa con trai, lúc ngÆ°á»i vợ yêu quý của y sinh ra đứa con duy nhất, thân thuá»™c nhất trong Ä‘á»i y, y chia tay vá»›i bá»n há».
Äấy cÅ©ng là cái giá y phải trả.
Tây Môn Xuy Tuyết lại lẳng lặng Ä‘eo kiếm và o ngÆ°á»i, lẳng lặng Ä‘i ra khá»i cá»a nhà quen thuá»™c của mình.
Bất kể cái cá»a ấy ở đâu, nó Ä‘á»u thuá»™c vá» y, thuá»™c vá» duy nhất má»™t mình y. Bởi vì y là Tây Môn Xuy Tuyết.
Bởi vì cái cá»a ấy, chÃnh là ngưỡng cá»a của sống chết.
TÆ° Không TrÃch Tinh đã bắt đầu gá»i món ăn.
Phổ ky trong tiệm Ä‘ang cung cung kÃnh kÃnh thẳng lÆ°ng đứng đợi y kêu thức ăn, tuy Ä‘ang đứng thẳng ngÆ°á»i ra đó, cặp giò cứ run rẩy cả lên.
Có Ä‘iá»u, đợi y gá»i thức ăn xong, bá»™ Ä‘iệu của tên phổ ky hình nhÆ° có chá»— thay đổi. TÆ° Không TrÃch Tinh muốn ăn... má»™t dÄ©a rau xà o, má»™t dÄ©a Ä‘áºu hủ trÆ¡n, hai cái trứng luá»™c trÆ¡n, hai cái mạn đầu trÆ¡n, má»™t bình nÆ°á»›c trong.
Trên Ä‘á»i nà y không biết có bao nhiêu thà nh phố trấn táºp, trong đó không biết có bao nhiêu quán ăn tá»u lầu, trong đó lại cà ng không biết có bao nhiêu là phổ ky.
Má»™t Ä‘iá»u duy nhất có thể xác định chắc chắn là , bất kể ở nÆ¡i nà o, bất kể ở trong quán ăn nà o, bất kể má»™t tên phổ ky thuá»™c loại nà o, nghe thá»±c khách gá»i mấy món ăn nhÆ° váºy, gÆ°Æ¡ng mặt cÅ©ng Ä‘á»u biến đổi, không biến đổi má»›i là chuyện quái lạ.
Tên phổ ky trong Trạng Nguyên lâu, Ä‘ang nhìn TÆ° Không TrÃch Tinh giống nhÆ° Ä‘ang nhìn má»™t vị công tá» hà o hoa bá»—ng biến thà nh má»™t gã thái giám. Không những váºy, còn có má»™t nữ thái giám Ä‘ang ở bên cạnh.
Nét biểu tình trên mặt NgÆ°u Nhục Thang dù không có vẻ kinh ngạc hay thê thảm, thì cÅ©ng không khác váºy nhiá»u lắm.
Nà ng ta nhịn không nổi muốn há»i TÆ° Không TrÃch Tinh :
- Lúc nãy ông gá»i món ăn gì váºy?
- Cô có phải ngÆ°á»i Ä‘iếc không?
- Không phải.
- Lúc nãy tôi gá»i món ăn gì, cô không nghe sao?
- Tôi có nghe.
Ngưu đại tiểu thơ nói :
- Chẳng qua tôi có nghi ngỠtý đỉnh.
- Nghi ngỠgì?
- Nghi ngỠông.
Ngưu Nhục Thang nói :
- Nghi ngỠông có phải là cái gã Thâu VÆ°Æ¡ng Chi VÆ°Æ¡ng tiêu tiá»n nhÆ° nÆ°á»›c không?
- Sao?
- Nghe nói, cái gã Thâu VÆ°Æ¡ng đó, tuy trÆ°á»›c giá» không ăn trá»™m đồ gì quý giá, nhÆ°ng lại già u có hÆ¡n ai cả. Bởi vì những thứ đồ y ăn trá»™m, Ä‘á»u là do má»i ngÆ°á»i nhá» y Ä‘i ăn trá»™m.
Ngưu Nhục Thang nói :
- Không những váºy, bất cứ ai nhá» y Ä‘i ăn trá»™m, cÅ©ng Ä‘á»u phải trả rất nhiá»u tiá»n, nghe nói, có lần, có ngÆ°á»i nhá» y Ä‘i ăn trá»™m má»™t cái bô, ngÆ°á»i đó phải trả cho y năm vạn lượng.
Nà ng ta há»i TÆ° Không TrÃch Tinh :
- Có chuyện đó không?
TÆ° Không TrÃch Tinh thở ra :
- Nếu có một vị tiểu cô nương vừa xinh đẹp vừa khả ái, nhất định nói có chuyện đó, là m sao tôi dám nói không có?
NgÆ°u Nhục Thang báºt cÆ°á»i.
Nụ cÆ°á»i của nà ng ta không có tý gì là “ngÆ°u†là “nhục†là “thangâ€.
Nếu có ngÆ°á»i nhất định nói lúc nà ng ta cÆ°á»i lên trông giống má»™t tô canh, thì tô canh nà y không phải là má»™t tô canh thịt bò, mà là má»™t tô chè hạt sen ngá»t ngà o thÆ¡m phứt.
- Nếu nhÆ° y ăn trá»™m má»™t cái bô kiếm được năm vạn lượng bạc, thì cái gã Thâu VÆ°Æ¡ng ấy có phải là kẻ có nhiá»u tiá»n lắm không?
- Ắt hẳn là váºy.
- NgÆ°á»i có tiá»n chắc là rá»™ng rãi hÆ¡n tý so vá»›i ngÆ°á»i nghèo kiết, gã nà y chắc là ngoại lệ.
- Sao?
- Huống gì, hình nhÆ° y tiêu tiá»n cÅ©ng giống Lục Tiểu Phụng váºy, có lúc tháºm chà còn lẹ hÆ¡n cả Lục Tiểu Phụng.
- Kiếm tiá»n được không phải là có tà i, kiếm tiá»n được mà xà i được má»›i là có tà i.
TÆ° Không TrÃch Tinh nói :
- Xà i những gì không kiếm ra, là hỗn đản, là vương bát.
NgÆ°u đại tiểu thÆ¡ phì cÆ°á»i.
- Là m hỗn đản xem ra còn khá hơn là m vương bát tý đỉnh.
- Nhất định là váºy.
- Do đó ông là một tên vương bát.
Ngưu tiểu thơ nói :
- Ông chẳng phải là tên há»—n đản xà i những gì mình không kiếm ra, cÅ©ng không phải là gã Thâu VÆ°Æ¡ng tiá»n và o đầy cả há»™c tủ, ông chỉ bất quá là má»™t tên vÆ°Æ¡ng bát kiếm được tiá»n mà tiêu không được thôi, má»™t tên vÆ°Æ¡ng bát siêu cấp.
TÆ° Không TrÃch Tinh hình nhÆ° bị mắng cho đần mặt ra, suốt má»™t Ä‘á»i y, quả tháºt chÆ°a bao giá» bị ai mắng cho nhÆ° váºy.
Y là vua ăn trộm, cũng giống như Tây Môn Xuy Tuyết là kiếm thần, cũng giống như Lục Tiểu Phụng là Lục Tiểu Phụng.
Hạng ngÆ°á»i nhÆ° bá»n há», không mắng ngÆ°á»i ta đã là lá»… phép lắm rồi, là m sao để ngÆ°á»i khác mắng mình được?
Cái vị Ngưu tiểu thơ nà y phải chăng đã say rồi?
- Cô có say không váºy?
- Äây là nÆ°á»›c lã, nÆ°á»›c lã là m sao say được?
Ngưu tiểu thơ nói :
- Chẳng qua tôi chỉ lấy là m kỳ, má»™t kẻ ăn cắp cái bô là kiếm được năm vạn lượng bạc, tại sao Ä‘i ăn vá»›i má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà vừa xinh đẹp vừa khả ái, lại gá»i toà n món ăn trÆ¡n nhÆ° váºy?
- Trơn?
- Thức ăn trÆ¡n, Ä‘áºu hủ trÆ¡n, mạn đầu trÆ¡n, nÆ°á»›c lã trÆ¡n.
Ngưu đại tiểu thơ thở ra :
- Tôi xem, cái gã hòa thượng không lão thá»±c ấy nhất định còn ăn ngon hÆ¡n là ông chút xÃu.
- Tại sao?
- Chỉ ăn có bao nhiêu đó thứ, sức lực đâu đi sinh hòa thượng con?
TÆ° Không TrÃch Tinh không cÆ°á»i, y chỉ thở ra :
- Bây giá» tôi má»›i biết, tại sao cái gã Lục Tiểu Kê Ä‘i thÃch má»™t ngÆ°á»i nhÆ° cô.
TÆ° Không TrÃch Tinh nói :
- Giá»ng Ä‘iệu của cô, y đúc nhÆ° là hắn.
- Y rốt cuá»™c là Lục Tam Äản, hay là Lục Tiểu Kê?
- Äá»u là hai thứ.
TÆ° Không TrÃch Tinh nói :
- Có lúc, y còn là Lục Tiểu Phụng, Lục Tiểu Cẩu.
- Lục Tiểu Phụng tôi còn hiểu được, y bay lên quả tháºt giống nhÆ° má»™t con gà .
- Hừ!
- Nhưng Lục Tiểu Cẩu, tôi chẳng hiểu tý nà o.
NgÆ°u tiểu thÆ¡ há»i :
- Tại sao lại có ngÆ°á»i gá»i y là Lục Tiểu Cẩu?
- Bởi vì cái mÅ©i của y còn thÃnh hÆ¡n cả chó, tám ngà n dặm xa tháºt xa, có bãi cức, y còn ngá»i thấy.
NgÆ°u đại tiểu thÆ¡ muốn cÆ°á»i, nhÆ°ng nhịn lại, nghinh mặt lên trừng mắt nhìn TÆ° Không TrÃch Tinh cả ná»a ngà y.
- Còn ông thì sao? Ông rốt cuá»™c là TÆ° Không TrÃch Tinh hay là Mãn Äịa Ngáºt Xà (Ä‚n cức đầy nhà )?
TÆ° Không TrÃch Tinh ngá»› ra :
- Là ngÆ°á»i tại sao lại Ä‘i nói là Mãn Äịa Ngáºt XÃ?
Ngưu đại tiểu thơ dĩ nhiên có lý lẽ riêng của nà ng ta.
- Mãn Äịa đối vá»›i lại TÆ° Không, TrÃch Tinh đối vá»›i lại Ngáºt XÃ, chữ nà o cÅ©ng đối được vá»›i nhau sát rạt.
Ngưu tiểu thơ nói :
- Huống gì, những thứ đồ ông gá»i đó, chẳng khá gì hÆ¡n cức chó nhiá»u lắm.
- Lần nà y cô sai rồi.
TÆ° Không TrÃch Tinh không tức giáºn chút nà o :
- Tôi gá»i những thức ăn ấy, bởi vì bây giá» tôi không phải là TÆ° Không TrÃch Tinh.
- Thế thì bây giỠông là gì?
- Tây Môn Xuy Tuyết.
TÆ° Không TrÃch Tinh nói :
- Mãn Äịa đối vá»›i lại Tây Môn, Xuy Tuyết đối vá»›i lại Ngáºt XÃ, không phải là đối quá hay sao?
- Äối quá hay Ä‘i thôi.
Má»™t ngÆ°á»i nói :
- Äủ tÆ° cách ăn má»™t bãi cức chó, rồi lãnh thêm má»™t nhát Ä‘ao.
Trong góc tá»u lầu có để má»™t cái bà n, có cặp vợ chồng ngồi dó, tuổi tác xem ra cÅ©ng lá»›n, ông chồng thì ốm yếu khô khan, bà vợ thì máºp máºp béo béo, ông chồng mặt mà y sầu khổ, bà vợ tÆ°Æ¡i cÆ°á»i há»›n hở.
Trên Ä‘á»i nà y có rất nhiá»u cặp vợ chồng nhÆ° váºy, nếu hai vợ chồng Ä‘á»u nhiệt tình Ä‘i là m má»™t chuyện gì đó, ông chồng đại khái phải chịu lép tý đỉnh, nhượng bà vợ cao hứng má»™t chút, vì váºy mình thì cà ng ngà y cà ng ốm yếu khô héo Ä‘i, mặt mà y và ng vá»t ốm o Ä‘i.
Lão già và bà vợ vốn Ä‘ang ngồi ở tuốt đầu xa trong má»™t góc, bá»—ng nhiên, lão già đã ngồi trên chiếc ghế ngay bên cạnh TÆ° Không TrÃch Tinh và NgÆ°u đại tiểu thÆ¡.
Nói câu ăn cức chó và lãnh nhát Ä‘ao vừa rồi, chÃnh là lão ta. TÆ° Không TrÃch Tinh dÄ© nhiên không thể không há»i lão :
- Có phải vừa rồi lão nói tôi nên lãnh một nhát đao không?
- Phải.
- Tại sao tôi phải lãnh một nhát đao?
- Bởi vì ngươi không phải là Tây Môn Xuy Tuyết.
Lão già nói :
- Nếu ngÆ°Æ¡i là Tây Môn Xuy Tuyết, ta Ä‘Ã nh phải là Mãn Äịa Ngáºt Xà thôi.
TÆ° Không TrÃch Tinh lại ngá»› mặt ra.
Lão già ngồi ở tuốt đằng xa, còn y và NgÆ°u Nhục Thang nói chuyện ngay cả ngÆ°á»i ngồi cạnh bà n còn chÆ°a nghe được. Lão già nà y lại nghe được hết.
Lão già nà y là ai?
Nếu TÆ° Không TrÃch Tinh biết lão già nà y là ai, chỉ sợ rằng y sẽ ngất xỉu.
Trên trá»i dÆ°á»›i đất, còn chuyện gì có thể là m TÆ° Không TrÃch Tinh ngất xỉu được?
|
![Old](images/styles/zingblue/statusicon/post_old.gif)
31-08-2008, 09:29 PM
|
![quykiemtu's Avatar](customavatars/avatar3900_3.gif) |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Kiếm Thần Nhất Tiêu
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 16
TÆ° Không TrÃch Tinh ngắt xuống ngôi sao gì?
Nếu có ngÆ°á»i nói tà i dịch dung của TÆ° Không TrÃch Tinh không phải đệ nhất thiên hạ, thì trên thế gian nà y, cÅ©ng chẳng có ai dám xÆ°ng rằng thuáºt dịch dung của mình là đệ nhất thiên hạ.
“Dị dung thuáºt†nghe có vẻ là má»™t thứ gì xa vá»i, là m ngÆ°á»i ta cảm thấy nó có vẻ thần bÃ, là m ngÆ°á»i ta liên tưởng đến những chuyện hắc ám phi thÆ°á»ng hung hiểm trong giang hồ.
Tháºt ra, thuáºt dịch dung chỉ là má»™t thứ kỹ thuáºt rất bình thÆ°á»ng. Má»™t cô thiếu nữ xinh đẹp, Ä‘ang trình diá»…n má»™t vở kịch, cải trang mình thà nh má»™t ngÆ°á»i Ä‘iên rồ, không phải là đã dùng thuáºt dịch dung sao?
Chuyện nà y cÅ©ng giống nhÆ° bao nhiêu chuyện khác, muốn há»c, rất dá»… dà ng, há»c cho tinh, thì lại rất khó.
Thuáºt dịch dung của TÆ° Không TrÃch Tinh đã đạt đến trình Ä‘á»™ nà o rồi nhỉ?
Không có cách nà o có thể hình dung ra được, cÅ©ng không có cách nà o giải thÃch được, cÅ©ng giống nhÆ° hai ngón tay của Lục Tiểu Phụng, lưỡi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết, không ai có thể hình dung ra hỠđã đạt đến mức Ä‘á»™ nà o.
Tháºm chà không ai có thể tưởng tượng ra.
Chẳng qua, Ãt nhất, má»™t Ä‘iá»u có thể khẳng định được là , thuáºt dịch dung có giá»›i hạn của nó.
Nói má»™t cách khác, trong thiên hạ không có thứ dịch dung nà o có thể là m má»™t ngÆ°á»i biến thà nh ngÆ°á»i khác, thêm nữa, có thể dấu được má»™t ngÆ°á»i bạn hay thân nhân của ngÆ°á»i đó.
Thuáºt dịch dung có cao thâm tinh xảo đến đâu, cÅ©ng chỉ biến được má»™t ngÆ°á»i thà nh má»™t ngÆ°á»i không há» tồn tại bao giá», hoặc là má»™t ngÆ°á»i không có bạn bè thân thuá»™c bên cạnh, là m cho ngÆ°á»i ta không nháºn được y là ai.
Là m được tá»›i đó, thuáºt dịch dung đã có giá trị lắm rồi, đáng cho hà ng ngà n hà ng vạn ngÆ°á»i bá» công ra táºp luyện.
Thuáºt dịch dung của TÆ° Không TrÃch Tinh chắc chắn đã tá»›i mức đó, tháºm chà còn muốn vượt qua.
Y tháºm chà có thể là m cho Lục Tiểu Phụng nháºn không ra được y.
Là m cho má»™t ngÆ°á»i tinh linh cổ quái nhÆ° Lục Tiểu Phụng không nháºn ra được, đó là má»™t bản lãnh cao siêu biết dÆ°á»ng nà o.
Có Ä‘iá»u, bây giá», cái lão già ngồi trong góc lầu nãy giá» lại nháºn ra được. Thá» há»i xem, bản lãnh của lão già cao siêu dÆ°á»ng nà o.
Bản lÄ©nh của lão ta cao siêu đến Ä‘á»™, tháºm chà có thể là m cho TÆ° Không TrÃch Tinh giáºt bắn ngÆ°á»i lên.
Cà ng kỳ quái là , lão già nà y có thể nghe được bá»n há» nói gì trong má»™t không khà ồn à o náo nhiệt, và lão còn ngồi cách cả mấy cái bà n, và bá»n há» nói chuyện thì thầm rất nhá».
TÆ° Không TrÃch Tinh chẳng nhìn ra được tý lai lịch gì vá» lão già , chuyện nhÆ° váºy là m sao y không giáºt bắn cả ngÆ°á»i lên?
Y rốt cuá»™c đầu hà ng, thở ra, cÆ°á»i nhăn nhó :
- Tôi bội phục lão rồi.
TÆ° Không TrÃch Tinh nói vá»›i lão già :
- Tôi biết lão cÅ©ng dùng thuáºt dịch dung cải trang, tôi nhìn không ra lão là ai, nhÆ°ng lão lại nháºn ra được tôi.
Lão già trá» môi, cÅ©ng chẳng biết là đang cÆ°á»i hay không, lão ta chỉ nói vá»›i TÆ° Không TrÃch Tinh rằng :
- Ta chẳng thèm ngươi bội phục, ngươi cũng chẳng cần biết ta là ai, ta lại cà ng không muốn biết ngươi là ai.
Lão già nói :
- Ta chỉ biết ngươi không phải là Tây Môn Xuy Tuyết.
Lão già nói vá»›i TÆ° Không TrÃch Tinh bằng dáng Ä‘iệu là m cho ngÆ°á»i ta ghét quá chừng :
- NgÆ°Æ¡i là TrÆ°Æ¡ng Tam Lý Tứ rùa Ä‘en vÆ°Æ¡ng bát Ä‘á»u không sao cả, ta chỉ cần biết ngÆ°Æ¡i không phải Tây Môn Xuy Tuyết là đủ rồi.
Lão già nói :
- Chuyện nà y không phải chỉ một mình ta biết thôi.
Lão ta còn nói thêm :
- NgÆ°á»i có tin tức linh thông má»™t tý trong giang hồ, chỉ sợ chẳng ai tin Tây Môn Xuy Tuyết lại xuất hiện ở đây và o lúc nà y, vá»›i má»™t cô nÆ°Æ¡ng trẻ tuổi xinh đẹp mỹ miá»u, ngồi trong quán ăn mạn đầu trÆ¡n.
- Tại sao?
- Bởi vì ngÆ°á»i có tin tức linh thông má»™t tý trong giang hồ Ä‘á»u biết rằng, Tây Môn Xuy Tuyết hiện giá» không có ở Giang Nam, cÅ©ng không có ở Trung nguyên.
Lão già nói :
- Trong tình huống đó, là m gì có một Tây Môn Xuy Tuyết đang ngồi nơi đây.
Äiá»u đó chỉ có má»™t cách trả lá»i: Tây Môn Xuy Tuyết Ä‘ang ngồi đây nhất định là giả mạo.
Lão già nói :
- Chỉ trong tình huống đó, ta mới biết chắc ngươi không phải là Tây Môn Xuy Tuyết.
Lão ta nói :
- Nếu không, là m sao ta nháºn ra được, thuáºt dịch dung của hạng ngÆ°á»i nhÆ° ngÆ°Æ¡i, còn ai mà nháºn được ra?
Thiên xuyên vạn xuyên, mã thà bất xuyên, đúng là má»™t chân lý ngà n Ä‘á»i không há» biến đổi, ngay cả hạng ngÆ°á»i nhÆ° TÆ° Không TrÃch Tinh cÅ©ng không thể không phục.
Hiện tại y đã quá phục.
Bây giá» y đã bắt đầu cảm thấy lão già không có vẻ khả ố nhÆ° lúc nãy, tháºm chà còn có chá»— muốn dá»… thÆ°Æ¡ng ra.
Chẳng qua, y vẫn còn không thể không há»i :
- Nếu Tây Môn Xuy Tuyết quả tháºt không ở Giang Nam, cÅ©ng không ở Trung Nguyên, váºy thì y Ä‘i tá»›i chá»— quá»· quái nà o?
- Y đúng là đi tới một chỗ quỷ quái.
TÆ° Không TrÃch Tinh nhìn nhìn NgÆ°u đại tiểu thÆ¡, NgÆ°u đại tiểu thÆ¡ nhìn nhìn TÆ° Không TrÃch Tinh, hai ngÆ°á»i hầu nhÆ° há»i cùng má»™t lúc :
- Cái chỗ quỷ quái nà y có phải là ở tái ngoại?
- Äúng váºy.
- Cái chỗ quỷ quái nà y có phải là Hoà ng Thạch trấn?
- Äúng váºy.
NgÆ°u đại tiểu thÆ¡ nhìn nhìn TÆ° Không TrÃch Tinh, TÆ° Không TrÃch Tinh nhìn nhìn NgÆ°u đại tiểu thÆ¡, hai ngÆ°á»i Ä‘á»u ngá»› mặt ra.
Cuối cùng, ngÆ°á»i mở miệng ra đầu tiên không phải là đà n bà , mà là đà n ông, NgÆ°u tiểu thÆ¡ Ä‘ang bặm miệng lại.
- Tây Môn Xuy Tuyết tuy ra ngoà i chỉ uống toà n nÆ°á»›c lã, và thức ăn Ä‘Æ¡n giản, nhÆ°ng y là má»™t ngÆ°á»i rất giảng cứu, và rất biết hưởng thụ.
TÆ° Không TrÃch Tinh há»i dò lão già :
- Lần nà y y vì lý do gì rá»i khá»i cái sÆ¡n trang rá»™ng ngà n mẫu, phồn hoa đô thị đó, bôn ba ngà n dặm, đến má»™t nÆ¡i quá»· quái hoa không thÆ¡m, chim không hót, ngay cả thá» cÅ©ng không ỉa?
Không có tiếng trả lá»i, nhÆ°ng lại có tiếng há»i :
- Ngươi có biết y bôn ba ngà n dặm, vì một kẻ trước giỠchưa quen biết, mà báo thù không?
- Hình như tôi có nghe qua.
- Chuyện nà y, không những TÆ° Không TrÃch Tinh có nghe rồi, trong giang hồ hầu nhÆ° ai ai cÅ©ng đã có nghe qua.
- Y từng vì Nhất Äao Trấn Cá»u Châu Triệu CÆ°Æ¡ng, ngá»±a không ngừng vó Ä‘i ba ngà y ba đêm, tá»›i giết DÆ°Æ¡ng Quy Bát Äao Hồng Äà o.
TÆ° Không TrÃch Tinh nói :
- Ngá»c Liên Hoà n DÆ°Æ¡ng Quy Bát Äao của Hồng Äà o, chiêu nà o chiêu nấy Ä‘á»™c địa vô cùng, Ãt có để lại mạng nà o sống sót dÆ°á»›i lưỡi Ä‘ao, còn Triệu CÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i y vốn chÆ°a bao giá» quen biết gặp mặt.
TÆ° Không TrÃch Tinh thở ra má»™t hÆ¡i :
- Có thể thấy, cái vị vô tình đại kiếm khách của chúng ta, thÆ°á»ng thÆ°á»ng hay vì má»™t lý do không có lý do, Ä‘i là m những chuyện đó.
Y há»i lão già :
- Lão nói y là má»™t ngÆ°á»i rất tuyệt không?
- Không tuyệt.
Câu trả lá»i của lão già lại rất tuyệt.
- Má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u thÆ°á»ng thÆ°á»ng là m và i chuyện không có đầu có Ä‘uôi, ngay cả ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không ngoại lệ.
- Lần nà y Tây Môn Xuy Tuyết đến Hoà ng Thạch trấn, có phải là vì một lý do không đầu không đuôi không?
- Äúng váºy.
- Lần nà y y cÅ©ng vì má»™t ngÆ°á»i.
Lão già nói :
- Chẳng qua, lần nà y y phá lệ một lần thế thôi.
- Phá lệ gì?
- Phá lệ của chÃnh y đặt ra.
- Tôi còn chưa hiểu.
- Y xuất thủ, trÆ°á»›c giá» rất Ãt khi vì bạn bè, bởi vì y hầu nhÆ° không có bạn bè, dù y có bạn bè, cÅ©ng chẳng có ai muốn y giúp đỡ.
Lão già nói :
- Vì váºy, y xuất thủ, hầu nhÆ° Ä‘á»u vì má»™t ngÆ°á»i không quen biết.
- Tôi cứ tưởng y thÆ°á»ng thÆ°á»ng xuất thủ vì chÃnh mình.
TÆ° Không TrÃch Tinh nói :
- Cả Ä‘á»i tôi chÆ°a từng thấy ai chỉ biết có mình mình nhÆ° y.
Y giải thÃch thêm :
- Chỉ biết có mình, chÃnh là Ãch ká»·.
Lão già báºt cÆ°á»i.
TÆ° Không TrÃch Tinh xem thÆ°á»ng Tây Môn Xuy Tuyết, trong giang hồ, rất có nhiá»u ngÆ°á»i biết, chỉ vì Tây Môn Xuy Tuyết xem thÆ°á»ng y.
- Không chừng ngÆ°Æ¡i nói đúng, có Ä‘iá»u lần nà y, ta biết y chẳng vì mình, cÅ©ng chẳng vì ngÆ°á»i lạ.
Lão già nói :
- Lần nà y, y vì má»™t ngÆ°á»i bạn.
TÆ° Không TrÃch Tinh á»±c ly nÆ°á»›c lã xuống cổ há»ng nhÆ° á»±c ly rượu, y cÆ°á»i nhạt há»i :
- Cái vị kiếm thần đại gia của chúng ta cÅ©ng vì má»™t ngÆ°á»i bạn Ä‘i là m chuyện đó sao?
- Ngẫu nhiên cũng là m.
- May mà bạn bè y không nhiá»u.
TÆ° Không TrÃch Tinh lạnh lùng nói :
- Y giết ngÆ°á»i còn gấp trăm số lần y kết bạn.
- Không chừng còn không chỉ gấp trăm.
Lão già nhịn cÆ°á»i nói :
- Bởi vì bạn bè của y rất có thể chỉ có má»™t ngÆ°á»i.
- NgÆ°á»i bạn đó dÄ© nhiên là Lục Tiểu Cẩu.
- Cái tên Lục Tiểu Cẩu, dÄ© nhiên cÅ©ng là Lục Tiểu Kê, Lục Tiểu Phụng, Lục Tiểu Trùng, Lục Tiểu Quá»·, Lục Tam Äản.
Lão già nói :
- CÅ©ng phải có bao nhiêu đó đản má»›i gom lại thà nh được má»™t con ngÆ°á»i Lục Tiểu Phụng.
NgÆ°u đại tiểu thÆ¡ nãy giá» Ä‘ang ngồi rất yên tÄ©nh, hình nhÆ° là má»™t đại tiểu thÆ¡ con nhà khuê các váºy.
Có Ä‘iá»á»¥ nà ng ta bá»—ng nhảy nhổm lên, giống nhÆ° má»™t con mèo cái bị ngÆ°á»i ta đạp phải Ä‘uôi, trừng mắt nhìn lão già , chỉ trừng má»™t cái, bá»—ng nhiên lại ra chiá»u ôn nhu ngồi xuống, ôn nhu ngáºm miệng lại, má»™t câu cÅ©ng không nói, má»™t chữ cÅ©ng không thốt ra.
Chúng ta có thể xưng tụng nà ng ta, lần nà y, nà ng ta còn không đánh lấy một cái rắm.
Äánh rắm là do má»™t ngÆ°á»i khác.
- Lão nói Tây Môn Xuy Tuyết vì Lục Tiểu Phụng bôn ba ngà n dặm tới cái nơi chim không đẻ trứng Hoà ng Thạch trấn?
TÆ° Không TrÃch Tinh há»i lão già thần bà :
- Có phải lão đánh rắm không?
- Không phải.
Lão già lấy bá»™ Ä‘iệu của má»™t kẻ khiêm nhượng ra nói vá»›i TÆ° Không TrÃch Tinh :
- TrÆ°á»›c mặt ngÆ°Æ¡i, ta không có ngay cả tÆ° cách để đánh rắm, dù có rắm để đánh, cÅ©ng phải nhịn và o trong bụng, nếu hiện giá» có ngÆ°á»i Ä‘ang đánh rắm, không phải là của ta đâu.
Không phải lão ta đánh rắm, dÄ© nhiên là TÆ° Không TrÃch Tinh.
ChÃnh lúc nà y, Tây Môn Xuy Tuyết Ä‘ang đẩy cá»a bÆ°á»›c ra.
Ngoà i cá»a là má»™t “dãy cát óng ánh nhÆ° và ngâ€, má»™t vầng trăng sáng rỡ. TÆ° Không TrÃch Tinh bắt đầu ăn mạn đầu.
Y ăn mạn đầu, bởi vì bụng y đã đói, đói muốn chết ngÆ°á»i, y Ä‘ang váºn dụng trà não, bụng y thÆ°á»ng hay đói.
Có Ä‘iá»u y váºn dụng trà não kiểu nà o Ä‘i nữa, y vẫn nghÄ© không ra, lão già đang ngồi trÆ°á»›c mặt mình là ai, là m sao lại biết được những chuyện đó.
Dù y có váºn dụng trà óc đủ để cho y ăn ba vạn tám ngà n cái mạn đầu, y cÅ©ng còn chÆ°a nghÄ© được ra.
NhÆ°ng lão già lại nghÄ© ra được trong đầu y Ä‘ang nghÄ© gì, không những váºy, còn nháºn ra được y là ai.
- TÆ° Không tiên sinh, bây giá» có phải ngà i nên má»i cái vị cô nÆ°Æ¡ng xinh đẹp nà y ăn má»™t tý thức ăn không nhạt nhẻo lắm không?
TÆ° Không TrÃch Tinh xém chút nữa là nhảy dá»±ng lên.
- Ngươi nói gì? Tư Không tiên sinh là ai?
- TÆ° Không tiên sinh không chừng không phải là má»™t ngÆ°á»i.
Lão già không để cho TÆ° Không TrÃch Tinh nổi giáºn lên, láºp tức nói tiếp :
- TÆ° Không TrÃch Tinh không chừng là cả trăm cả ngà n cả vạn ngÆ°á»i, bởi vì cái vị Thâu VÆ°Æ¡ng nà y có tà i dịch dung tinh diệu nhất thiên hạ, không ai bì kịp.
Lại là bản cũ soạn lại.
Thiên xuyên vạn xuyên, mã thà bất xuyên!
Bản cũ không có đạo lý, là m sao mà thà nh cũ được.
Huống gì, những câu nịnh ná»t của lão già cứ liên tục nổ ra, lốp bốp không ngừng :
- Ta biết ngươi không phải Tây Môn Xuy Tuyết, bởi vì ta biết y ở tái ngoại.
Lão già nói :
- Ta biết ngÆ°Æ¡i là TÆ° Không TrÃch Tinh, chỉ vì ta biết, ngoà i TÆ° Không TrÃch Tinh ra, không có ngÆ°á»i thứ hai nà o có thể giả trang thà nh Tây Môn Xuy Tuyết được, cÅ©ng chẳng có ai dám là m.
TÆ° Không TrÃch Tinh báºt cÆ°á»i, y bắt đầu phát giác ra, lão già thần bà nà y cà ng nhìn cà ng thấy dá»… thÆ°Æ¡ng. Vấn Ä‘á» là , lão già nà y rốt cuá»™c là ai?
- Cái vấn Ä‘á» nà y còn chÆ°a giải quyết được, dù TÆ° Không TrÃch Tinh có là con ngá»±a, mông Ä‘Ãt của y được xoa ba vạn tám ngà n cái, y vẫn nhất định không buông tha lão già nà y được.
Vì váºy y nhất định phải há»i :
- Bây giỠlão đã biết tôi là ai, tôi có thể biết lão là ai được không?
Câu trả lá»i của lão già thần bà là m ngÆ°á»i ta giáºt nẩy mình lên, lão ta trả lá»i thẳng băng :
- Có thể.
- Có thể?
TÆ° Không TrÃch Tinh hình nhÆ° không tin và o lá»— tai của mình :
- Có thể tháºt sao?
- Tháºt.
Lão già trả lá»i tháºt gá»n ghẽ :
- Ta đã nói có thể, là có thể.
- Váºy thì lão có thể nói cho tôi biết bây giá» không?
Câu trả lá»i của lão già thần bà lại là m ngÆ°á»i ta giáºt bắn lên, bởi vì lão ta trả lá»i :
- Không thể.
- Không thể?
TÆ° Không TrÃch Tinh nhìn lão già , hai tròng mắt muốn rá»›t xuống đất :
- Tại sao lại không thể?
- Bởi vì ngay cả chÃnh ta cÅ©ng không biết mình là ai, là m sao ta nói cho ngÆ°Æ¡i nghe được!
- Trên Ä‘á»i nà y, còn ngÆ°á»i nà o có thể nói cho tôi biết, lão là ai không?
- Äại khái còn có má»™t ngÆ°á»i.
- Ai?
- Là bà lão ngồi trong góc đó.
Bà lão lúc nà o cÅ©ng chỉ có bao nhiêu đó dáng Ä‘iệu, không chừng bà ta còn chÆ°a già lắm, không chừng bà ta đã già rồi, không chừng bà ta là ngÆ°á»i rất dá»… nhìn, không chừng bà ta không dá»… nhìn lắm.
Má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà có phải là má»™t bà già hay không, chẳng có liên quan gì đến câu chuyện, bà lão nà y cÅ©ng không biết là đẹp là xấu, là trẻ là già , có Ä‘iá»u bất kể ra sao, nhìn thấy bà ta ngồi an tÄ©nh, thái bình, quy củ ở má»™t góc lầu rất an toà n đó, dù là má»™t ngÆ°á»i trÆ°á»›c giá» chÆ°a há» thấy Ä‘Ã n bà bao giá», cÅ©ng biết bà ta là má»™t bà lão.
TÆ° Không TrÃch Tinh nãy giá» không há» xem bà ta không phải là má»™t bà lão. Ba ngôi sao.
à tứ của ba ngôi sao, thÆ°á»ng thÆ°á»ng là ba ngôi sao.
Có Ä‘iá»u hiện tại, TÆ° Không TrÃch Tinh bá»—ng nhiên phát giác ra, bà lão nà y không hẳn là má»™t bà lão.
Y không thấy có chỗ gì nhìn thấy được, nhưng y cảm giác được ra.
... Lục Tiểu Phụng khám phá ra ngụy trang của y, cÅ©ng nhá» và o thứ cảm giác đó. TÆ° Không TrÃch Tinh hiểu rõ cái đạo lý đó.
Y biết lần nà y, ngÆ°á»i Ä‘ang ngồi đối diện vá»›i y, không phải là má»™t ngÆ°á»i, mà là má»™t ngôi sao.
Những ngôi sao nhÆ° Lục Tiểu Phụng, Tây Môn Xuy Tuyết, Bạch Vân thà nh chủ váºy.
Má»™t ngôi sao cÅ©ng nhÆ° chÃnh y.
Äợi đến lúc y biết cái ngôi sao mình Ä‘ang ngắt đó là ngôi sao nà o, y tháºt tình xỉu xuống.
|
![Old](images/styles/zingblue/statusicon/post_old.gif)
31-08-2008, 09:30 PM
|
![quykiemtu's Avatar](customavatars/avatar3900_3.gif) |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Kiếm Thần Nhất Tiêu
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 17
Äao nÆ°á»›c tắm trong trÆ°á»›ng lá»u
Ngưu đại tiểu thơ vỠsau nói với bạn bè :
- Hôm đó, tôi chÃnh mắt trông thấy.
Nà ng ta nói :
- Tôi thấy TÆ° Không TrÃch Tinh bÆ°á»›c lại trÆ°á»›c mặt bà lão, bà lão cong ngón tay, ra dấu cho y Ä‘Æ°a đầu lại, thì thầm mấy câu và o bên tai y.
- Rồi sao?
- Rồi sau đó, tôi thấy cái gã TÆ° Không TrÃch Tinh giả trang là m Tây Môn Xuy Tuyết cố ý là m ra vẻ tà n bạo đó, bá»—ng nhiên biến hẳn sắc mặt, trừng hai cặp mắt lá»›n lên nhìn bà lão, là m nhÆ° tròng mắt sắp rá»›t xuống đất.
Ngưu đại tiểu thơ nói.
- Rồi sao?
- Rồi sau đó, y ngồi bệt xuống ghế, mồ hôi chảy dầm dá» từ trên đầu xuống, cặp mắt trừng trừng, hết ná»a ngà y má»›i tỉnh hồn lại, má»›i đứng dáºy Ä‘i vá» chá»— cÅ©, miệng lầm bầm nhÆ° Ä‘ang niệm kinh, chẳng ai biết y Ä‘ang nói gì.
- Cô cũng không nghe gì sao?
- Không.
- Bà lão ấy rốt cuộc là ai?
- Ông không bao giỠnghĩ ra được.
Ngưu đại tiểu thơ nói :
- Tôi dám bảo đảm, dù là Gia Cát Lượng có sống lại, nhất định cũng đoán không ra bà lão ấy là ai.
Nà ng ta nói :
- Hôm đó, TÆ° Không TrÃch Tinh vá» lại chá»— ngồi của mình, biểu tình trên gÆ°Æ¡ng mặt giống nhÆ° vừa gặp má»™t con quá»· to đầu. Má»™t con quá»· có cái đầu còn lá»›n hÆ¡n cả cái cối xay.
NgÆ°u đại tiểu thÆ¡ nhìn nét mặt của TÆ° Không TrÃch Tinh lúc y vá» lại bà n, nhịn không nổi há»i :
- Có phải ông vừa thấy một con quỷ to đầu không?
- Không.
TÆ° Không TrÃch Tinh nói :
- Tiếc là tôi không gặp, tiếc là nơi đây không có quỷ to đầu.
- Tiếc? Tiếc nghĩa là sao?
- Tiếc nghĩa là , tôi thà gặp một con quỷ to đầu còn hơn.
NgÆ°u tiểu thÆ¡ hạ giá»ng há»i :
- Không lẽ bà lão đó còn đáng sợ hơn con quỷ to đầu?
- Hừ.
- Bà ta là ai?
- Hừ.
- Hừ nghĩa là gì?
- Hừ có nghĩa là , dù tôi có biết cũng không thể nói.
TÆ° Không TrÃch Tinh nói :
- Huống gì, tôi chẳng biết gì cả.
- Ông đang nói dối.
Ngưu đại tiểu thơ nói :
- Lần nà y tôi nháºn ra rõ rà ng, ông Ä‘ang nói dối.
Lần nà y TÆ° Không TrÃch Tinh ngay cả hừ cÅ©ng không. NgÆ°u đại tiểu thÆ¡ cố ý thở ra :
- Không ngá» danh tiếng lẫy lừng nhÆ° Thâu VÆ°Æ¡ng Chi VÆ°Æ¡ng TÆ° Không TrÃch Tinh lại là má»™t ngÆ°á»i nhÆ° váºy, không những biết nói xạo, còn là tên nhát gan, ngÆ°á»i ta chỉ bất quá thì thầm và o tai y và i câu, y đã sợ muốn thụt đầu và o nhÆ° con rùa, ngay cả rắm còn không dám đánh má»™t cái.
TÆ° Không TrÃch Tinh bá»—ng nhiên đứng dáºy, toét miệng nhìn nà ng ta cÆ°á»i má»™t cái, và nói :
- Tái kiến.
Hai tiếng ấy còn chÆ°a thốt xong, ngÆ°á»i y đã biến mất tăm mất dạng.
NgÆ°u đại tiểu thÆ¡ đứng đần mặt ra nÆ¡i đó, tức tối cả ná»a ngà y, ngá»› mặt cả ná»a ngà y, mà chẳng biết là m gì hÆ¡n.
TÆ° Không TrÃch Tinh muốn Ä‘i, có ai cản được y? Có ai rượt theo kịp y? NgÆ°u đại tiểu thÆ¡ thần thông quảng đại cách mấy, cÅ©ng chỉ có nÆ°á»›c trừng mắt nhìn.
Nà ng ta tháºt tình tức giáºn muốn chết luôn.
Cái gã ăn trá»™m vặt nà y rõ rà ng đã chịu theo nà ng tá»›i Hoà ng Thạch trấn, bây giá» y bá» Ä‘i rồi, có tức giáºn cÅ©ng chẳng Ãch lợi gì, trừ tức mình ra còn tức ai được nữa?
Cặp vợ chồng thần bà kia còn Ä‘ang ngồi trong góc lầu, không biết Ä‘ang lãi nhãi nói gì, lâu lâu còn quay đầu lại nhìn nà ng ta cÆ°á»i cÆ°á»i. NgÆ°u đại tiểu thÆ¡ rốt cuá»™c chịu không nổi nữa.
Nà ng ta bá»—ng nhảy lên nhÆ° má»™t con châu chấu, lá»›n bÆ°á»›c qua bên đó. Qua đó rồi, NgÆ°u đại tiểu thÆ¡ lại cà ng thêm tức giáºn.
Cái lão già mặt mà y và ng vá»t ốm yếu, và cái bà lão lÆ°ng còng đó, ăn còn hÆ¡n cả hai con ngá»±a. Cà ng tức hÆ¡n nữa là , ngá»±a chỉ ăn cá», bá»n hỠăn, không phải cá», mà cÅ©ng không phải đồ trÆ¡n.
Bá»n hỠăn toà n đồ Æ°a thÃch của những kẻ thân thể tráng kiện, ăn uống khá»e mạnh. NgÆ°u đại tiểu thÆ¡ của chúng ta tấu xảo lại là má»™t ngÆ°á»i thân thể tráng kiện, ăn uống khá»e mạnh, không những váºy, nà ng ta còn Ä‘ang rất đói bụng.
Cà ng là m cho ngÆ°á»i ta tức giáºn là , hai cái lão rùa Ä‘en ấy chẳng há» má»i nà ng ta ngồi, không những váºy, ngay cả dáng Ä‘iệu muốn má»i cÅ©ng không thấy đâu.
Vì váºy, NgÆ°u đại tiểu thÆ¡ bá»—ng nhiên hạ ngay quyết tâm, cái vị NgÆ°u đại tiểu thÆ¡ nà y mà đã hạ quyết tâm, chuyện gì nà ng ta cÅ©ng là m được.
Nà ng ta bá»—ng nhiên ngồi xuống, ngồi ngay chá»— TÆ° Không TrÃch Tinh vừa ngồi, cầm đôi Ä‘Å©a lên, bắt đầu ăn, không những váºy, còn ăn rất bạo, không chút khách khÃ.
Bà lão còng lÆ°ng kinh ngạc nhìn nà ng ta, nhìn cả ná»a ngà y, nhịn không nổi thở ra má»™t hÆ¡i :
- Thá»i buổi nà y quả tháºt là biến đổi, hồi thá»i chúng ta còn con gái, có nhÆ° váºy đâu.
- Thá»i bà còn con gái ra sao?
Ngưu đại tiểu thơ vẫn không ngừng đũa.
- Thá»i đó, dù có ngÆ°á»i má»i chúng ta ăn tý gì, chúng ta còn không dám Ä‘á»™ng Ä‘Å©a.
- Thá»i đó bà tháºt tình không Ä‘á»™ng Ä‘Å©a?
Ngưu đại tiểu thơ chớp mắt :
- Thá»i đó, không lẽ bà ăn bằng tay?
Lão già báºt cÆ°á»i, bà lão trừng mắt nhìn, NgÆ°u đại tiểu thÆ¡ nằm phục trên bà n cÆ°á»i ngặt nghẽo, quên nhai cả miếng thịt vịt.
Nà ng ta bỗng nhiên phát giác ra, hai lão rùa đen nà y cũng không phải khả ố như lúc nãy mình tưởng tượng.
Không ngá», bà lão bá»—ng nhiên là m má»™t chuyện nà ng ta không thể chịu nổi.
Bà ta bá»—ng nhiên nắm lấy tay nà ng, không những váºy còn là m ra dáng Ä‘iệu rất đồng tình, rất ôn nhu, nói vá»›i nà ng ta :
- Tiểu cô nÆ°Æ¡ng, cô cÅ©ng nên hiểu chuyện má»™t tý, không nên buồn khổ quá nhÆ° váºy.
- Tôi buồn khổ?
Ngưu đại tiểu thơ hình như cảm thấy kinh ngạc quá, bất ngỠquá :
- Ai nói tôi buồn? Tôi chẳng buồn tý nà o.
Bà lão hình như còn kinh ngạc, bất ngỠhơn :
- Cô không khổ? Cô không khổ tý nà o sao?
- Tại sao tôi phải buồn?
NgÆ°u đại tiểu thÆ¡ há»i :
- Lão thái thái, không lẽ bà không nháºn ra tôi là ngÆ°á»i rất hiểu chuyện lắm sao?
Lão thái thái chỉ thở ra, không nói gì nữa.
NgÆ°u đại tiểu thÆ¡ cÅ©ng không nói gì, nà ng ta Ä‘ang chuẩn bị ăn tiếp, có Ä‘iá»u, bá»—ng nhiên nà ng ta nuốt không trôi nữa.
Giữa lão già và bà lão thần bà đó, hình như có thứ gì là m cho nà ng ta nuốt không trôi.
Thứ gì đó dÄ© nhiên chỉ là cảm giác. Má»™t thứ cảm giác vô cùng kỳ quái, tháºm chà có thể hình dung ra, đó là thứ cảm giác kỳ quái muốn chết ngÆ°á»i.
Vì váºy, NgÆ°u đại tiểu thÆ¡ buông Ä‘Å©a xuống :
- Lão thái thái.
Nà ng ta nói :
- Lúc nãy bà khuyên tôi không nên buồn khổ?
- Há»·.
Bà lão không nói gì, chỉ thở ra.
- Váºy thì, xin há»i lão thái thái, có phải tôi có lý do phải buồn khổ lắm không?
- Hỷ, ta cũng chẳng biết.
Lão thái thái nói :
- Thá»i buổi nà y thay đổi quá, chuyện gì cÅ©ng đổi, ta cÅ©ng chẳng biết chuyện đó còn là m cho ngÆ°á»i ta buồn khổ nữa nay không.
Bà ta thở ra nói :
- Ta chỉ biết là , lúc ta còn con gái, nếu gặp phải chuyện nhÆ° váºy, không những Ä‘au khổ lắm mà còn Ä‘i đâu đó má»™t mình ngồi khóc thút thÃt cả mÆ°á»i ngà y ná»a tháng.
NgÆ°u đại tiểu thÆ¡ thình lình quýnh quÃu lên :
- Lão thái thái, chuyện đó rốt cuộc là chuyện gì?
Lão thái thái không trả lá»i, há»i lại :
- Cô có biết Tây Môn Xuy Tuyết đã tới Hoà ng Thạch trấn rồi không?
- Tôi vừa mới nghe.
- Cô có biết y vì lý do gì lại đó không?
- Y lại đó tìm Lục Tiểu Phụng.
Ngưu đại tiểu thơ nói :
- Bởi vì, y rốt cuộc cũng còn coi Lục Tiểu Phụng là bạn bè.
- Cô sai rồi.
Lão thái thái nói :
- Không phải y Ä‘i tìm Lục Tiểu Phụng, bởi vì trên Ä‘á»i nà y không còn ai tìm được Lục Tiểu Phụng.
- Tại sao?
Ngưu tiểu thơ cà ng quýnh lên :
- Tại sao?
- Bởi vì má»™t ngÆ°á»i sống, sẽ không Ä‘i tìm ngÆ°á»i chết.
Lão thái thái nói :
- Má»™t ngÆ°á»i còn sống mà đi tìm ngÆ°á»i chết, chỉ còn nÆ°á»›c phải chết theo.
Bà ta nói :
- Tây Môn Xuy Tuyết không phải Ä‘i tìm chết, y Ä‘i báo thù cho Lục Tiểu Phụng.... Lục Tiểu Phụng đã bị chết ở Hoà ng Thạch trấn, tin tức đó chắc chắn sẽ được truyá»n bá vô cùng nhanh chóng ra khắp giang hồ.
Hai vị lão tiên sinh và thái thái hiển nhiên không phải là kẻ nói dối, nếu không là m sao dá»a được TÆ° Không TrÃch Tinh?
NgÆ°u tiểu thÆ¡ cÅ©ng không biết mình là m sao xuống được tá»u lầu, lại cà ng không nhá»› mình phản ứng ra sao lúc nghe tin tức đó.
Nà ng chỉ biết bây giá» nà ng Ä‘ang ngồi trên má»™t cây cổ thụ cao chót vót, không những váºy, còn khóc thê thảm, khóc trà ng giang đại hải.
Thá»i nà y và thá»i kia cÅ©ng váºy thôi, bất kể là thá»i buổi nà o, má»™t ngÆ°á»i thiếu nữ có má»™t tình cảm bình thÆ°á»ng thôi, sẽ ngồi đó mà đau lòng vì má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà ng ta yêu mến.
NgÆ°u đại tiểu thÆ¡ là m chuyện gì xem ra cÅ©ng không bình thÆ°á»ng lắm, nhÆ°ng vá» phÆ°Æ¡ng diện tình cảm, nà ng ta nhất định không khác má»™t thiếu nữ bình thÆ°á»ng nà o khác.
NÆ°á»›c mắt nà ng ta khóc ra, dÄ© nhiên so vá»›i ngÆ°á»i khác cÅ©ng không Ãt hÆ¡n.
Vẫn là cao nguyên cát và ng, gió lốc.
Hoà ng Thạch trấn hình nhÆ° là má»™t nÆ¡i bị thá»i gian quên bẵng, không chừng, ngÆ°á»i trong Hoà ng Thạch trấn cố ý quên bẵng Ä‘i thá»i gian.
Bất kể là bị thá»i gian quên Ä‘i, hay quên Ä‘i thá»i gian, giữa hai thứ đó, có má»™t chá»— giống nhau: bất biến.
Hoà ng Thạch trấn không biến đổi đi tý nà o.
Lúc Tây Môn Xuy Tuyết Ä‘i và o Hoà ng Thạch trấn, y cÅ©ng giống nhÆ° Lục Tiểu Phụng, ngÆ°á»i y thấy đầu tiên, chÃnh là má»™t con Ä‘Æ°á»ng bần cùng, và má»™t ngÆ°á»i cùng cá»±c muốn chết Ä‘i được.
Cái ngÆ°á»i cùng cá»±c muốn chết Ä‘i được đó dÄ© nhiên chÃnh là gã Hoà ng Tiểu Trùng tá»± xÆ°ng là đệ tá» Cái bang Ä‘á»i thứ hai mÆ°Æ¡i ba.
Lúc Hoà ng Tiểu Trùng vừa thấy Tây Môn Xuy Tuyết, cặp mắt y sáng rực lên, như lúc y gặp Lục Tiểu Phụng.
Chỉ tiếc Tây Môn Xuy Tuyết không phải là Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng há»i thăm y khách sạn ở đâu, còn Tây Môn Xuy Tuyết thì Ä‘Æ°a cặp mắt lạnh lẽo nhìn y đăm đăm.
Ãnh mắt lạnh nhÆ° băng đó, nhÆ° hai lưỡi kiếm sắc bén, xuyên thấu và o tâm khảm của Hoà ng Tiểu Trùng. Y rụt rè há»i :
- Ông muốn tìm khách sạn?
Tây Môn Xuy Tuyết không trả lá»i. Chẳng qua, có lúc, yên lặng cÅ©ng là má»™t thứ trả lá»i. Äối vá»›i má»™t ngÆ°á»i quen Ä‘oán nét mặt ngÆ°á»i khác nhÆ° Hoà ng Tiểu Trùng, Tây Môn Xuy Tuyết yên lặng có nghÄ©a là đã trả lá»i.
Căn nhà gá»— nhá» tý xÃu phÃa sau tiệm tạp hóa của Ịại Nhãn, cÅ©ng không há» biến đổi, vẫn là má»™t chiếc giÆ°á»ng gá»—, trên giÆ°á»ng vẫn trải má»™t tấm vải trắng, Ä‘iá»u duy nhất không giống là , tấm vải trắng đó rất sạch sẽ má»›i mẻ, nhÆ° y phục trên ngÆ°á»i của Tây Môn Xuy Tuyết váºy.
Ãnh mắt của Hoà ng Tiểu Trùng nhìn tá»›i cặp mắt của Tây Môn Xuy Tuyết, ánh mắt của Tây Môn Xuy Tuyết nhìn tá»›i tấm giấy mà u Ä‘á» trên giÆ°á»ng, chÃnh là tấm giấy Ä‘á» rõ giá tiá»n váºt dụng, tá túc phòng ở.
Hoà ng Tiểu Trùng muốn tìm trong biểu tình trên gương mặt của Tây Môn Xuy Tuyết một chút gì có thể đoán được, nhưng biểu tình trên gương mặt của Tây Môn Xuy Tuyết là một tấm băng lạnh ngà n năm, vừa lạnh vừa cứng, kiếm còn đâm không thủng huống gì là cặp mắt?
Vì váºy Hoà ng Tiểu Trùng chỉ còn nÆ°á»›c cÆ°á»i giả lả, nói :
- Äây là nÆ¡i duy nhất có thể tá túc được trong Hoà ng Thạch trấn, công tá» không vừa lòng sao?
- Dĩ nhiên là vừa lòng rồi, nơi đây ngoà i bao ăn bao ngủ, chuyện gì cũng hầu hạ chu đáo, sao lại không vừa lòng được?
NgÆ°á»i trả lá»i dÄ© nhiên không phải là Tây Môn Xuy Tuyết, bởi vì giá»ng trả lá»i rất cao mà thánh thót, rõ rà ng là giá»ng của má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà .
Tùy theo tiếng nói, bà chủ tiệm tạp hóa của Ịại Nhãn đi õn ẽn và o một hơi.
Bà ta nở nụ cÆ°á»i tháºt phong tao, ngoe nguẩy thân hình Ä‘i lại trÆ°á»›c mặt Tây Môn Xuy Tuyết, nói :
- Công tá»...
Không những giá»ng nói bà chủ bá»—ng khá»±ng lại, nụ cÆ°á»i trên mặt bà ta cÅ©ng biến đâu mất tiêu.
Tuyết, gặp phải ánh mặt trá»i ấm áp, dÄ© nhiên sẽ tan ra, nhÆ°ng má»™t khối băng lạnh cứng cả ngà n năm sẽ không bị tan, không những không tan, còn là m cho ánh mặt trá»i bá»—ng lạnh hẳn ra, bá»—ng biến mất cả mà u sắc.
GÆ°Æ¡ng mặt lạnh lẽo của Tây Môn Xuy Tuyết, đã là m bà chủ chịu hết muốn nổi, y chẳng thèm nhìn bà chủ má»™t ná»a con mắt, quay ngÆ°á»i lại Ä‘i ra ngoà i, câu nói của bà chủ, còn cách nà o tiếp tục cho được? Nụ cÆ°á»i của bà ta là m sao không biến đâu mất tiêu?
- Công tá»... Công tá»...
Hoà ng Tiểu Trùng chạy theo Tây Môn Xuy Tuyết, không ngá»›t hô hoán. Tây Môn Xuy Tuyết nhÆ° má»™t ngÆ°á»i Ä‘iếc, y lừng lững Ä‘i ra khá»i tiệm tạp hóa. Äối vá»›i Hoà ng Tiểu Trùng, đó cÅ©ng không khác gì là má»™t câu trả lá»i.
Hoà ng Tiểu Trùng thất vá»ng cá»±c kỳ, y Ä‘Æ°a mắt nhìn VÆ°Æ¡ng Äại Nhãn và bà chủ ra vẻ không là m cách gì hÆ¡n, Ä‘ang tÃnh mở miệng mắng chá»i Tây Môn Xuy Tuyết má»™t phen.
Y vừa mở miệng ra, cả ngÆ°á»i bá»—ng cứng lại, cặp mắt nhìn trừng trừng ra khung cá»a. Tây Môn Xuy Tuyết.
Tây Môn Xuy Tuyết đi ra rồi, bỗng nhiên quay trở lại.
Gương mặt của bà chủ, thoáng chốc lại tươi lên như một đóa hoa đang nở.
Chỉ tiếc là Tây Môn Xuy Tuyết rốt cuá»™c cÅ©ng là Tây Môn Xuy Tuyết, y vẫn không thèm nhìn bà chủ lấy ná»a mắt, ánh mắt của y, không phải Ä‘ang nhìn má»™t ngÆ°á»i, mà là đang nhìn má»™t thứ đồ.
Bà n tay của y, cũng thò ra chỗ y đang nhìn.
Äấy là má»™t cây há»a pháo là m hiệu.
Bà n tay trái y thò ra lấy há»a pháo, ngón tay bên kia búng má»™t cái, má»™t thá»i bạc văng ra rá»›t trên quầy.
Äá»™ng tác của Tây Môn Xuy Tuyết, tá»± nhiên là là m cho bá»n bà chủ nổi tÃnh hiếu kỳ lên. Bá»n há» bất giác Ä‘i theo ra ngoà i cá»a.
Tây Môn Xuy Tuyết mua há»a pháo là m gì?
Câu há»i đó chỉ trong thoáng chốc đã được trả lá»i.
Bởi vì bà n chân của Tây Môn Xuy Tuyết vừa đạp ra tá»›i con Ä‘Æ°á»ng cái của Hoà ng Thạch trấn, há»a pháo trong tay y đã “hiu†lên má»™t cái, bay thẳng lên không trung.
Những đốm lá»a vừa bùng lên sáng rỡ thà nh đóa hoa, trong chốc lát đã bị gió cát thổi bay mất tăm mất dạng.
Chẳng qua, tăm dạng của Tây Môn Xuy Tuyết, bá»n bà chủ vẫn còn biết, bởi vì, y không há» rá»i khá»i Hoà ng Thạch trấn.
Không những y không há» rá»i khá»i Hoà ng Thạch trấn, y còn ngồi xuống trên má»™t tảng đá bên vệ Ä‘Æ°á»ng, nhÆ° má»™t nhà tăng nháºp định, nhÆ° má»™t tảng băng quanh năm không gặp ánh nắng mặt trá»i.
Mắt trá»i đã lặn, phÆ°Æ¡ng Tây Ä‘á» rá»±c lên má»™t mà u hoà ng hôn. Hoà ng hôn chiếu trên mà u áo trắng y phục của Tây Môn Xuy Tuyết, hình nhÆ° cÅ©ng nhuốm luôn mà u Ä‘á» au.
Gió cà ng thổi mạnh. Có Ä‘iá»u, tiếng gió không lấp nổi tiếng vó ngá»±a Ä‘ang chạy gấp rút lại.
Khoái mã chạy như bay, mà ngừng cũng lẹ.
Vừa đến chá»— Hoà ng Thạch trấn chừng hai mÆ°Æ¡i trượng, hai chục con ngá»±a ngừng vó lại, ngÆ°á»i ngồi trên ngá»±a không nói tiếng nà o lẳng lặng nhảy xuống, hai chục con ngá»±a bao quanh thà nh má»™t khoảng trống vuông vắn.
Bá»n há» là ai? Bá»n hỠđến đây có chuyện gì?
Äấy là những câu há»i Ä‘ang nằm trong đầu bá»n bà chủ.
Hai chục ngÆ°á»i vừa nhảy xuống ngá»±a, láºp tức tiến hà nh công tác rất thuần thục, thuần thục nhÆ° bá»n hỠđã từng là m váºy từ nhá» tá»›i lá»›n.
Vì váºy câu há»i trong đầu bá»n bà chủ, không đầy má»™t tuần trà đã có câu trả lá»i. Câu trả lá»i không phức tạp tý nà o: bá»n há» Ä‘ang dá»±ng má»™t cái lá»u lên.
Vải lá»u trắng nhÆ° tuyết, còn trắng hÆ¡n cả y phục trên ngÆ°á»i của Tây Môn Xuy Tuyết, bởi vì y phục của y, bây giỠđã bị gió cát của Hoà ng Thạch trấn thổi mấy tiếng đồng hồ liên tục thà nh và ng khè.
Lại có tiếng vó ngựa vang lên.
Lần nà y, tiếng vó ngựa hình như chỉ có một con độc nhất.
Hai chục ngÆ°á»i đó, vừa dá»±ng xong lá»u Ä‘Ã ng hoà ng rồi, láºp tức nhảy lên ngá»±a lẳng lặng bá» Ä‘i.
Trong lá»›p bụi mịt mù của hai chục con ngá»±a đó, má»™t chiếc xe ngá»±a Ä‘ang chạy lại. NgÆ°á»i Ä‘ang đánh xe, cÅ©ng ăn mặc nhÆ° những ngÆ°á»i kia, kình trang má»™t mà u Ä‘en tuyá»n.
Xe ngá»±a chạy má»™t mạch tá»›i trÆ°á»›c lá»u, sau xe có bốn gã đại hán cÅ©ng kình trang mà u Ä‘en nhảy xuống, bốn ngÆ°á»i nhảy xuống đất cùng má»™t lúc, bởi vì trên ngÆ°á»i bá»n há» Ä‘á»u có đòn gánh.
Trên đòn gánh có má»™t thùng gá»—, trong đó có hÆ¡i nóng không ngá»›t bốc ra. Bá»n há» khiêng cái thùng gá»— lá»›n đó và o lá»u.
Lúc bốn gã đại hán Ä‘i ra, trên tay chỉ còn thừa đòn gánh. Bá»n há» cÅ©ng không nói má»™t lá»i nà o, nhảy và o lại trong xe, gã đánh xe lại Ä‘Æ°a roi lên đánh má»™t cái, ngá»±a láºp tức xoay đầu lại, xe chạy trở vá» Ä‘Æ°á»ng cÅ©.
ChÃnh ngay lúc đó, lại có hiện tượng má»›i lạ xảy ra.
Rõ rà ng là chỉ có một cỗ xe chạy trở ra, nhưng bỗng nhiên lại biến thà nh tiếng động của hai cỗ xe ngựa đang chạỵ
- Bá»n há» Ä‘ang là m bùa phép gì váºy?
Gã ăn mà y Hoà ng Tiểu Trùng tháºt tình nhịn không nổi cất tiếng há»i.
- NgÆ°Æ¡i há»i ta?
Bà chủ nhìn ăn mà y :
- Váºy thì ta phải Ä‘i há»i ai?
Bà chủ cÅ©ng chẳng cần há»i ai, bởi vì bà ta đã thấy hai cá»— xe Ä‘ang chạy ngược chiá»u qua.
Hiện tượng quái lạ đó, chẳng qua vì có thêm một cỗ xe nữa tới Hoà ng Thạch trấn thế thôi.
Gã đánh xe trên cá»— xe ngá»±a nà y cÅ©ng ăn mặc in hệt nhÆ° gã đánh xe bên cá»— xe vừa rồi, hiển nhiên cÅ©ng cùng má»™t bá»n vá»›i nhau.
Cỗ xe ngừng lại đúng và o vị trà cỗ xe vừa rồi đã ngừng.
- Ngươi xem lần nà y ai lại đây?
Gã ăn mà y nhìn bà chủ há»i, biểu tình trên gÆ°Æ¡ng mặt của y, là m ra vẻ đã biết trong xe có thứ gì váºy.
- Ngươi cho là trong đó lại có thùng gỗ nữa sao? Ngươi cho ngươi là Thiên Lý Nhãn hay Gia Cát sống lại đấy sao?
Bà chủ há»i.
- Là m sao bà biết tôi cho là trong đó có thùng gỗ?
Gã ăn mà y há»i.
- Bởi vì ta cũng ngu giống như ngươi.
Bà chủ nói.
Bà chủ nói mình ngu là có lý do, bởi vì bà ta đã thấy những ngÆ°á»i trong xe bÆ°á»›c ra là ai.
Không phải là những ngÆ°á»i mặc áo Ä‘en. Không phải là những ngÆ°á»i mặc kình trang, mà là những thiếu nữ phong tÆ° kiá»u diá»…m.
Bốn cô thiếu nữ, hai cô hai tay cầm hai cây đuốc, một cô hai tay ôm một bộ y phục trắng toát, còn một cô hai tay ôm một tấm khăn tắm.
Bốn cô vừa và o trong lá»u, cổ xe ngá»±a láºp tức chạy Ä‘i. Còn căn lá»u thì sáng rá»±c lên.
Bất cứ căn lá»u nà o, có bốn cây Ä‘uốc để bốn góc, Ä‘á»u phải sáng rá»±c rỡ lên, huống gì má»™t căn lá»u trắng toát nhÆ° váºy.
- Ta biết đám ngÆ°á»i nà y lại đây là m gì.
Gã ăn mà y giở giá»ng tá»± đắc nói.
- NgÆ°Æ¡i biết? NgÆ°Æ¡i biết tháºt sao?
Bà chủ há»i.
- Tôi biết, tôi biết tháºt mà .
- Bá»n há» lại đây là m gì?
- Bá»n há» lại đây dá»±ng buồng tắm lên.
Bà chủ Ä‘Æ°a tay lên, tÃnh gõ và o dầu ăn mà y, nhÆ°ng bà n tay bà ta không gõ và o đầu của gã, không phải vì gã tránh né, mà là bà ta bá»—ng hiểu ra, bà ta hiểu ra không phải gã ăn mà y Ä‘ang trêu chá»c mình. Những ngÆ°á»i nà y quả tháºt đến đây để là m buồng tắm. Vì váºy bà ta mở to mắt ra, mở to miệng ra há»i :
- Y quả tháºt là Tây Môn Xuy Tuyết sao?
- Nói thừa, trừ Tây Môn Xuy Tuyết ra, còn ai không nói không rằng xông thẳng và o Hoà ng Thạch trấn nhÆ° váºy?
Gã ăn mà y nói.
- Äúng, trừ Tây Môn Xuy Tuyết ra, còn ai thÃch sạch sẽ, không chịu ở trong khách sạn hà o hoa duy nhất của Hoà ng Thạch trấn do ta là m chủ nà y?
Ông chủ tiệm tạp hóa bỗng nhiên biến thà nh thông minh hẳn ra.
- Äến Hoà ng Thạch trấn, ăn hết má»™t ngà y bụi cát, trừ Tây Môn Xuy Tuyết ra, còn ai nghÄ© đến chuyện tắm rá»a, thay đổi y phục?
Gã ăn mà y cà ng lộ vẻ đắc ý.
Cặp lông mà y của bà chủ bỗng cau lại.
- Sao váºy bà ?
Gã ăn mà y há»i.
- Còn là m sao! NgÆ°Æ¡i không thấy Tây Môn Xuy Tuyết Ä‘em bao nhiêu ngÆ°á»i đó lại Hoà ng Thạch trấn sao?
Gã ăn mà y báºt cÆ°á»i, y nói :
- Bà yên tâm, Tây Môn Xuy Tuyết mà ỷ đông ngÆ°á»i thủ thắng, y chẳng phải là Tây Môn Xuy Tuyết đâu. Tây Môn Xuy Tuyết mà là Tây Môn Xuy Tuyết, bởi vì trÆ°á»›c giá» y chỉ hà nh Ä‘á»™ng có má»™t mình.
- NhÆ°ng mấy tên mặc áo Ä‘en ngÆ°Æ¡i giải thÃch sao đây?
- Những tên đó chỉ là nô bộc hầu hạ y thôi. VỠphương diện đó, Tây Môn Xuy Tuyết là một tên công tỠhà o hoa, không phải là một tay kiếm hiệp.
Do đó, cặp lông mà y của bà chủ lại dương ra thoải mái.
Bá»n ngÆ°á»i mặc áo Ä‘en quả nhiên lại đây dá»±ng phòng tắm cho Tây Môn Xuy Tuyết, bởi vì sau khi má»i chuyện đã được thu xếp ổn thá»a, Tây Môn Xuy Tuyết bèn đứng dáºy bÆ°á»›c và o lá»u.
- Chúng ta đi thôi.
Ông chủ tạp hóa thấy Tây Môn Xuy Tuyết bÆ°á»›c và o lá»u, bèn quay lÆ°ng lại tÃnh vá» tiệm.
- Äi? Các ngÆ°Æ¡i muốn Ä‘i thì Ä‘i trÆ°á»›c Ä‘i.
Bà chủ nói.
- Tại sao? Không lẽ bà muốn nhìn trộm Tây Môn Xuy Tuyết tắm?
Gã ăn mà y mở to cặp mắt lên há»i.
- NgÆ°Æ¡i thông minh tháºt.
Bà chủ cÆ°á»i nói :
- Äoán má»™t cái là trúng ngay.
- Tắm rá»a có gì mà coi?
Ông chủ tiệm tạp hóa há»i :
- NgÆ°á»i khác tắm thì chẳng có gì, má»™t tay kiếm khách nhÆ° Tây Môn Xuy Tuyết tắm thì lại là quang cảnh rất thú vị.
Ông chủ tiệm tạp hóa chau mà y má»™t cái, quay ngÆ°á»i bá» Ä‘i.
- ChỠmột chút.
Gã ăn mà y bỗng nhiên nói.
- Sao? Không lẽ ngươi cũng muốn xem trộm Tây Môn Xuy Tuyết tắm?
- Ha, ngÆ°Æ¡i nghe thá».
Gã ăn mà y nói.
Tiếng vó ngá»±a, má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang cưỡi ngá»±a lại.
Ông chủ tiệm tạp hóa nhìn nhìn gã ăn mà y, gã ăn mà y nhìn nhìn bà chủ, bà chủ nhìn nhìn ông chủ tiệm tạp hóa.
CÅ©ng không trách bá»n há» nhìn nhau, lá»u đã dá»±ng lên Ä‘Ã ng hoà ng, buồng tắm chuẩn bị xong xuôi, y phục Ä‘em lại đầy đủ, bốn cô thị tỳ cÅ©ng đã lại, ngÆ°á»i kỵ sÄ© nà y còn lại đây là m gì nữa?
Chẳng mấy chốc, đã thấy ngá»±a phi lại, đã thấy kỵ sÄ© trên lÆ°ng ngá»±a. NgÆ°á»i cưỡi ngá»±a không phải là má»™t đại hán mặc áo Ä‘en, mà là má»™t thiếu nữ mặc áo hoa sặc sỡ.
Cô thiếu nữ nà y cho ngá»±a chạy lại gần lá»u, nhảy xuống ngá»±a, xông và o trong. Nà ng ta chỉ và o má»™t chốc lát, đã chạy trở ra. Lúc trở ra, nà ng ta không nhảy lên ngá»±a, mà lại kéo cÆ°Æ¡ng ngá»±a sải bÆ°á»›c Ä‘i vá» hÆ°á»›ng bá»n bà chủ Ä‘ang đứng.
- Khách hà ng của bà đang lại đó.
Gã ăn mà y nói với bà chủ.
- Khách hà ng gì?
- Căn phòng rách nát sau tiệm của bà , hôm nay có ngÆ°á»i lại tá túc rồi đó.
- Sao ngươi biết?
- Bà không thấy cô ta bÆ°á»›c và o lá»u láºp tức trở ra sao? Nhất định là cô ta xin ở tạm má»™t góc lá»u của Tây Môn Xuy Tuyết, nhÆ°ng bị y Ä‘uổi ra. Tây Môn Xuy Tuyết nhất định đã lùa cô ta qua cái khách sạn hà o hoa có má»™t không hai ở Hoà ng Thạch trấn nà y.
- Từ lúc ngÆ°Æ¡i gặp Tây Môn Xuy Tuyết tá»›i giá», y nói vá»›i ngÆ°Æ¡i được mấy tiếng?
Ông chủ tiệm tạp hóa há»i.
- Không một câu nà o.
- Váºy ngÆ°Æ¡i cho rằng Tây Môn Xuy Tuyết sẽ phà hÆ¡i sức ra nói cho cô ta biết cái khách sạn hà o hoa của ta sao?
Gã ăn mà y gãi đầu mấy cái, nói :
- Không đẩy cô ta qua đó cũng không đúng, Hoà ng Thạch trấn cũng chỉ có một cái khách sạn đó, nếu cô ta muốn ở qua đêm, nhất định hôm nay ông sẽ có khách hà ng.
Ông chủ tiệm tạp hóa không trả lá»i y, vì thiếu nữ đã đến sát bá»n há».
- TÃnh ở trá» phải không?
Gã ăn mà y vừa thấy cô thiếu nữ xinh đẹp đã sáng rỡ cặp mắt lên.
- Äúng váºy, chẳng qua, đó chỉ là chuyện thứ hai.
- Tôi biết chuyện thứ nhất của cô là chuyện gì.
Gã ăn mà y cà ng cÆ°á»i tÆ°Æ¡i rói.
- NgÆ°Æ¡i biết tháºt sao?
- DÄ© nhiên, ngÆ°á»i Ä‘i tìm chá»— ở trá», thÆ°á»ng thÆ°á»ng là những kẻ đã Ä‘i má»™t Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng tháºt xa, trong bụng nhất định là đói meo, chuyện đầu tiên của há» là muốn ăn cái gì trÆ°á»›c đã, do đó chuyện thứ nhất của cô nhất định là muốn biết nÆ¡i nà o có đồ ăn, đúng váºy không?
- Sai rồi.
- Sao?
- Thứ nhất, ta có muốn ăn, cũng chỉ ăn đồ ta nấu, thứ hai, trước khi ta lại đây, ta đã ăn no nê rồi.
- Váºy thì chuyện thứ nhất của cô là chuyện gì?
- Ta lại đây chuyển lá»i.
- Chuyển lá»i? Chuyển lá»i của ai?
- Chuyển lá»i dùm cho Tây Môn Xuy Tuyết.
Gã ăn mà y nói không ra lá»i, y chỉ há hốc mồm ra.
- Y muốn cô chuyển lá»i gì?
Bà chủ mở miệng há»i.
- Vừa rồi ta và o lá»u, bà biết y nói gì không?
- Nói gì?
Gã ăn mà y há»i.
- Y nói: Äi chá»— khác.
- Váºy thì cô bá» lại đây, y có chuyển lá»i gì đâu.
Gã ăn mà y nói.
- Có.
- Có? Tôi không hiểu.
Gã ăn mà y gãi đầu.
- NgÆ°Æ¡i hiểu bây giỠđây. Bởi vì y nói Ä‘i chá»— khác, không phải là nói ta Ä‘i chá»— khác, mà là nói các ngÆ°á»i Ä‘i chá»— khác.
- Là m sao cô biết y không phải nói cô Ä‘i chá»— khác? Là m sao y biết bá»n tôi mà nói Ä‘i chá»— khác, cô và o lá»u của y cÆ¡ mà ?
- Äúng váºy, có Ä‘iá»u, ta và o lá»u không có chuyện gì sai, ngÆ°á»i coi trá»™m kẻ khác tắm má»›i là sai.
Cô thiếu nữ nhìn bà chủ nói :
- Y muốn chuyển lá»i lại các ngÆ°á»i, tuy chỉ nói là đi chá»— khác, nhÆ°ng ý tứ trong ba chữ đó cÅ©ng có nghÄ©a là , muốn ta lại đây nói vá»›i các ngÆ°á»i, đừng Ä‘i nhìn trá»™m ngÆ°á»i Ä‘ang tắm.
- Cô là gì của y?
Bà chủ há»i :
- Cô là con giun trong bụng của y sao? Nếu không, sao cô biết ý của y ra sao?
- Dĩ nhiên là ta biết.
- Tại sao?
- Bởi vì ta là bạn của y, Tây Môn Xuy Tuyết trước giỠchưa hỠđuổi bạn bè.
Bà chủ không nói gì nữa, ông chủ tiệm tạp hóa và gã ăn mà y không nói gì nữa. Sau khi nhìn thấy tấm giấy mà u Ä‘á» Ä‘á» giá tiá»n trong căn phòng gá»— nhá» xÃu đó, cô thiếu nữ nói vá»›i bà chủ :
- Ta sẽ trỠở đây, bà muốn giao tiá»n trÆ°á»›c phải không?
- Dĩ nhiên.
Gã ăn mà y nói.
- Ta không há»i ngÆ°Æ¡i, rốt cuá»™c ai là chủ nÆ¡i đây?
Gã ăn mà y câm miệng lại.
Bà chủ nháºn năm chục đồng xong, Ä‘Æ°a mắt ra hiệu cho gã ăn mà y, quay ngÆ°á»i Ä‘i ra khá»i phòng.
- ChỠmột chút.
Thiếu nữ gá»i.
- Sao? Không lẽ còn muốn chuyển lá»i cho Tây Môn Xuy Tuyết nữa sao?
- Kỳ quái, sao bà biết hay thế?
... Có phải tháºt là lá»i của Tây Môn Xuy Tuyết không?
Gã ăn mà y bất giác gãi đầu liá»n liá»n, nói :
- Có phải cô nói, cô và o lá»u, y chỉ nói có ba chữ Ä‘i chá»— khác vá»›i cô không?
- Äúng váºy, nhÆ°ng ba chữ đó, bao gồm biết bao là ý nghÄ©a, ngÆ°Æ¡i có hiểu không?
- Là m sao tôi hiểu được? Tôi nháºn thấy cô quả tháºt là ngÆ°á»i vô lý cá»±c kỳ.
- Bây giỠngươi mới biết sao? Ngươi biết ta tên gì không? Tên ta là Ngưu Nhục Thang, cái tên đã đủ vô lý quá đi rồi phải không?
Gã ăn mà y không nói gì nữa.
- NgÆ°Æ¡i nghe đây, Tây Môn Xuy Tuyết nói rằng, những ngÆ°á»i trong trấn nà y, ngà y mai lúc mặt trá»i má»c, má»i ngÆ°á»i ai ai cÅ©ng phải thay phiên nhau lại lá»u của y, y có chuyện muốn há»i từng ngÆ°á»i.
- Y cho mình là ai? Hoà ng đế sao?
Gã ăn mà y há»i.
- Äúng váºy, bây giá» y là Hoà ng đế của cái tiểu trấn nà y.
Ngưu Nhục Thang nói.
- Còn nhÆ° bá»n ta không lại thì sao?
Bà chủ há»i.
- Không lại? Không lại cũng được, chẳng qua, nếu không lại, chỉ sợ sau nà y không qua không lại được nữa thôi.
- Tại sao?
- NgÆ°á»i không có chân, là m sao Ä‘i đứng?
Ãnh mặt trá»i là m cho bụi cát cà ng chói mắt. Ãnh mặt trá»i cÅ©ng là m cho căn lá»u ngoà i Hoà ng Thạch trấn chiếu rá»±c rỡ cả lên, phÃa trÆ°á»›c lá»u vén lên má»™t khoảng trống, có thể nhìn và o thấy má»™t cái bà n, bên cạnh bà n có hai ngÆ°á»i Ä‘ang ngồi.
Má»™t ngÆ°á»i gÆ°Æ¡ng mặt lạnh lẽo là Tây Môn Xuy Tuyết, ngÆ°á»i kia mặt mà y sáng rỡ tÆ°Æ¡i cÆ°á»i trông tháºt xinh đẹp là NgÆ°u Nhục Thang.
Trên bà n có đồ ăn, đồ ăn điểm tâm. Trên bà n cũng có rượu, rượu mạnh.
NgÆ°u Nhục Thang Ä‘Æ°a ngón tay chỉ má»™t bóng ngÆ°á»i Ä‘ang Ä‘i từ Hoà ng Thạch trấn lại, nói :
- Äến rồi! Äến rồi.
Gương mặt của Tây Môn Xuy Tuyết vẫn lạnh lẽo không một tý biểu cảm.
NgÆ°u Nhục Thang hình nhÆ° không để ý đến cái vẻ lạnh lẽo đó, nà ng ta vẫn cất giá»ng thánh thót nói :
- Hôm qua tôi tá»± má»™t mình chủ trÆ°Æ¡ng, bảo tất cả má»i ngÆ°á»i trong Hoà ng Thạch trấn lại đây, ông xem, bây giá» ngÆ°á»i thứ nhất đã lại rồi đó.
Tây Môn Xuy Tuyết vẫn còn chưa mở miệng. CỠđộng duy nhất của y là bà n tay từ từ đưa ly rượu lên miệng nhấp nhấp.
- Bá»n há» lại đây rồi, tôi sẽ đại biểu ông, há»i bá»n há» tin tức của Lục Tiểu Phụng Ä‘ang ở đâu, ông xem có được không?
Vẫn còn chưa mở miệng.
- Chẳng qua tôi phải nói trÆ°á»›c, những lá»i tôi sẽ nói đây, Ä‘á»u là ý kiến của ông, nếu có chuyện gì xung Ä‘á»™t, bá»n há» muốn giở trò gì ra, thì ông phải lãnh chuyện đó má»›i xong đấy.
Tây Môn Xuy Tuyết vẫn còn chÆ°a nói gì, ánh mắt lạnh lẽo của y Ä‘ang nhìn ngÆ°á»i bÆ°á»›c và o lá»u.
- Ai lại đó?
NgÆ°u Nhục Thang há»i.
NgÆ°á»i nà y nhìn Tây Môn Xuy Tuyết, vừa chạm và o cặp mắt lạnh nhÆ° hai mÅ©i tên của y, láºp tức vá»™i vã nhìn qua NgÆ°u Nhục Thang ở bên kia.
- Tôi há» Triệu, tên là Triệu Hạt Tá».
- Cặp mắt ngươi không mù, tại sao lại tên là Triệu Hạt T�
- Chuyện nà y vô lý sao? CÅ©ng giống cô nÆ°Æ¡ng thôi, cô không có mùi canh thịt bò gì, cÅ©ng chẳng có vẻ là tô canh nóng hổi, tại sao lại gá»i là NgÆ°u Nhục Thang?
- A, cái miệng của ngÆ°Æ¡i tháºt đáo để, ta chẳng đấu khẩu vá»›i ngÆ°Æ¡i, bây giá» ta há»i ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i nghe cho rõ đây, ta há»i ngÆ°Æ¡i câu nà o, không phải là ta nói, mà là cái vị Tây Môn Xuy Tuyết đại hiệp nà y nói đấy, ngÆ°Æ¡i phải tháºt thà trả lá»i, nếu không, hừ hừ, nếu tên ngÆ°Æ¡i cÅ©ng giống nhÆ° ngÆ°á»i của ngÆ°Æ¡i thì không hay lắm đâu đấy.
- Cô nÆ°Æ¡ng muốn há»i chuyện gì?
- Không phải ta há»i, vị Tây Môn đại hiệp nà y muốn há»i.
- Vâng.
- Äược, ta há»i ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i gặp qua Lục Tiểu Phụng chÆ°a?
- Có gặp.
- Ở đâu?
- Ở dây, ở Hoà ng Thạch trấn.
- Äược, y Ä‘ang ở đâu?
- Chết rồi.
- Chết rồi?
Ngưu Nhục Thang mở to cặp mắt ra, há hốc mồm ra. Nhưng Tây Môn Xuy Tuyết chẳng có tý biểu cảm gì.
- Ngươi không gạt ta đấy chứ?
Giá»ng nói của NgÆ°u Nhục Thang có vẻ run rẩy.
- Nếu cô không tin, cô thá» há»i những ngÆ°á»i lại sau.
- Dĩ nhiên là ta không tin.
Ngưu Nhục Thang nói :
- Ai mà tin Lục Tiểu Phụng chết được? Ông có tin không?
NgÆ°u Nhục Thang nhìn Tây Môn Xuy Tuyết, lấy giá»ng run rẩy ra há»i lại :
- Ông có tin không?
Tây Môn Xuy Tuyết không trả lá»i, ánh mắt của y Ä‘ang nhìn chăm chú và o má»™t ngÆ°á»i nữa Ä‘ang bÆ°á»›c và o.
NgÆ°á»i nà y là gã ăn mà y.
Sau đó là ông chủ tiệm tạp hóa, sau đó là bà chủ. Bá»n há» nói qua nói lại cÅ©ng Ä‘á»u nói rằng :
- Lục Tiểu Phụng chết rồi.
Ngưu Nhục Thang có tin không?
- Tôi không tin, còn có má»™t ngÆ°á»i nữa, nếu y cÅ©ng nói Lục Tiểu Phụng chết rồi, không chừng tôi còn tin.
- Ai?
Bà chủ trÆ°á»›c khi ra còn há»i.
- Sa đại hộ.
Sa đại hộ không lại, chỉ có một đứa ở trong nhà của y lại.
Äứa ở trình lên tấm thiệp đại khái nói ngưỡng má»™ đại danh của Tây Môn Xuy Tuyết, muốn má»i y lại ăn cÆ¡m tối nay.
NgÆ°u Nhục Thang xem xong tấm thiệp nói gì, vừa tức giáºn vừa nóng nảy, bá»—ng nhiên nà ng ta lấy trong ngÆ°á»i ra ba cái đồng hồ cát.
Nà ng ta đặt ba cái đồng hồ cát trên bà n, nói với đứa ở :
- Ngươi thấy ba cái đồng hồ cát nà y chứ?
Äứa ở gáºt đầu.
- Cái đầu tiên, cát rá»›t xuống hết phÃa dÆ°á»›i, là lúc ngÆ°Æ¡i vá» tá»›i chá»— Sa đại há»™, ngÆ°Æ¡i hiểu chÆ°a?
Äứa ở gáºt đầu.
- Cái thứ hai, ta chá» cái thứ nhất rá»›t hết xuống rồi, sẽ đổ cái thứ hai, cát rá»›t xuống hết rồi, chÃnh là lúc Sa đại há»™ lại đây, ngÆ°Æ¡i có hiểu không?
Äứa ở gáºt đầu.
- Còn cái thứ ba đấy à , nếu Sa đại há»™ lại rồi, chẳng có gì cả, nếu y chÆ°a lại, cái thứ ba nà y còn chÆ°a rá»›t xuống hết, cái đầu của Sa đại há»™ chẳng còn thấy đâu, ngÆ°Æ¡i có tin váºy không?
- Tôi tin, tôi tin.
- Váºy thì ngÆ°Æ¡i mau mau chạy vá» nhà thôi, bây giá» ta bắt đầu đổ cái đầu tiên đây.
Äứa ở sợ quá gÆ°Æ¡ng mặt không còn tý máu, y chạy nhÆ° bay ra nhÆ° má»™t con chó dại.
Cái đồng hồ đầu tiên đã rớt hết cát xuống bên dưới, Ngưu Nhục Thang nhìn Tây Môn Xuy Tuyết một cái nói :
- Thằng ở chắc đã vỠtới nhà rồi chắc?
Tây Môn Xuy Tuyết chẳng nói gì, cặp mắt cũng chẳng nhìn tới đồng hồ.
Ngưu Nhục Thang lại đổ cái đồng hồ cát thứ hai. Bà n tay nà ng ta cầm đồng hồ hình như có vẻ run rẩy.
Có phải nà ng ta sợ Sa đại hộ sẽ lại đây? Có phải nà ng ta sợ y cũng nói rằng Lục Tiểu Phụng đã chết rồi?
Bất kể nà ng ta đang sợ hay không, phải lại đây vẫn là phải lại đây thôi.
Sá»± thá»±c, nhÆ° những hạt cát Ä‘ang rÆ¡i xuống, từng chút từng chút má»™t thà nh hình dạng phÃa dÆ°á»›i.
Cái đồng hồ thứ hai cũng sắp rớt hết xuống dưới.
Tuốt đằng xa, cái bóng của Sa đại hộ đang vội vả chạy lại. Cả thân hình của Ngưu Nhục Thang cũng rung lên từng cơn.
Tây Môn Xuy Tuyết lần nà y phát giác ra Ngưu Nhục Thang đang rung rẩy, y mở miệng nói :
- Trấn tĩnh.
Hai tiếng lạnh lẽo ấy lại có cái công hiệu của ấm áp, là m cho Ngưu Nhục Thang ngừng lại không run nữa.
NgÆ°u Nhục Nhang quả tháºt bình tÄ©nh ra, nà ng ta lấy giá»ng trầm tÄ©nh há»i Sa đại há»™ Ä‘ang bÆ°á»›c và o lá»u :
- Ngươi là Sa đại hộ?
- Äúng váºy, ngÆ°á»i trong trấn Ä‘á»u gá»i ta là Sa đại há»™.
- Äúng váºy, ngÆ°Æ¡i quả tháºt rất giống má»™t tên đại há»™.
- Cô nương quá khen.
- Ta không khen gì ngÆ°Æ¡i, là m đại há»™, nhất định là kẻ thức thá»i vụ, những kẻ không thức thá»i vụ, là m sao thà nh đại há»™ ở cái xứ nà y?
Sa đại há»™ Ä‘ang cÆ°á»i, y chỉ biết cÆ°á»i. NgÆ°u Nhục Thang lại nói :
- Chẳng qua, từ đây vỠsau, ngươi còn là m đại hộ hay không, cũng không phải là chuyện phải nhất định.
- Sao? Tại sao váºy?
- Bởi vì còn phải xem, bây giá» ngÆ°Æ¡i vẫn còn là kẻ thức thá»i vụ hay không.
- Không thức thá»i vụ, tôi có đứng ở đây đâu?
- Váºy thì tốt, bây giá» ta đại diện cho Tây Môn Xuy Tuyết đại hiệp há»i ngÆ°Æ¡i má»™t câu, ngÆ°Æ¡i phải thà nh tháºt trả lá»i.
- Câu gì? Có phải là cái câu đã há»i má»i ngÆ°á»i trong trấn hôm nay không?
- NgÆ°Æ¡i đã biết váºy, thì cứ trả lá»i thẳng ra thôi.
- Tôi phải trả lá»i ra sao?
Sa đại há»™ há»i.
- Cứ chiếu sá»± thá»±c trả lá»i.
- Chiếu sá»± thá»±c trả lá»i? Chiếu sá»± thá»±c các ngÆ°á»i có tin đâu!
GÆ°ong mặt của NgÆ°u Nhục Thang đã biến đổi, biến thà nh trắng bệch ra. Nà ng ta mở miệng mà nói không ra lá»i.
Má»™t giá»t lệ từ từ tÃch tụ ở khóe mắt, rốt cuá»™c chầm cháºm lăn xuống gò má. Nà ng ta lại mở miệng ra, nghẹn ngà o há»i :
- Có phải ông nói... y đã... y đã chết rồi phải không?
Giá»ng nói của Sa đại há»™ bá»—ng nhiên trở thà nh rất lạnh lùng, y nói :
- Äúng váºy, đã chết rồi!
NgÆ°u Nhục Thang nói không ra lá»i, hai bà n tay của nà ng ta đã Ä‘Æ°a lên úp và o mặt mình.
NhÆ°ng Tây Môn Xuy Tuyết bá»—ng há»i má»™t câu :
- Ngươi có chứng cứ?
- Có.
Chứng cứ tốt nhất, dÄ© nhiên là đi xem thi thể của Lục Tiểu Phụng. Muốn xem thi thể của Lục Tiểu Phụng, dÄ© nhiên phải lại tiệm quan tà i. Äấy là lá»i nói của Sa đại há»™.
NgÆ°á»i chết Ä‘á»u phải Ä‘em chôn, tại sao thi thể lại Ä‘em và o tiệm quan tà i?
Bởi vì không có ngÆ°á»i thu liệm, ngÆ°á»i trong Hoà ng Thạch trấn không Ä‘em Ä‘i chôn. Äấy cÅ©ng là lá»i nói của Sa đại há»™.
Sa đại há»™ nói xong, tiệm quan tà i cÅ©ng đã thấy trÆ°á»›c mặt, hình nhÆ° y đã tÃnh đúng, nói xong chuyện là sẽ đến nÆ¡i, không thiếu má»™t câu, không dÆ° má»™t câu.
Triệu Hạt Tá» hình nhÆ° đã sá»›m dá»± Ä‘oán bá»n há» sẽ lại, hừ lên má»™t tiếng, nói :
- Tôi nói các ngÆ°á»i không tin, Sa đại há»™ nói các ngÆ°á»i Ä‘á»u tin.
Há»·, đúng là sá»± thá»±c cÅ©ng dá»±a và o quyá»n uy thế lá»±c. Y nói rất có đạo lý, tiếc là lá»i nói của y cÅ©ng nhÆ° không, bởi vì bao nhiêu ngÆ°á»i ở đó, chẳng ai để ý gì đến y, chỉ sải bÆ°á»›c tiến và o tiệm quan tà i.
NgÆ°u Nhục Thang kỳ nà y quả tháºt khóc ròng, không những khóc, còn khóc lá»›n lên. Tháºt ra, nhìn thấy quan tà i, nhìn thấy linh vị trên quan tà i, có ai mà không Ä‘au lòng?
Ngay cả gÆ°Æ¡ng mặt lạnh lẽo của Tây Môn Xuy Tuyết cÅ©ng tá»±a hồ thay đổi chút xÃu. Bởi vì trên linh vị, có viết hà ng chữ: Cố hữu Lục Tiểu Phụng.
Tây Môn Xuy Tuyết lại mở miệng ra, y nói, vẫn là đơn giản hai chữ :
- Mở ra.
- Tôi biết sẽ có ngÆ°á»i lại nhìn mặt, vì váºy tôi vẫn chÆ°a đóng Ä‘inh lại.
- Mở ra.
Tây Môn Xuy Tuyết nói, vẫn chỉ là hai chữ.
Triệu Hạt Tá» nhìn Sa đại há»™ má»™t cái, hai ngÆ°á»i vá»™i vã khiêng nắp quan tà i đặt xuống đất. NgÆ°u Nhục Thang lại cà ng khóc to tiếng hÆ¡n.
Triệu Hạt TỠbỗng nhiên nhìn Ngưu Nhục Thang nói :
- Cô cứ khóc váºy, có chắc là ngÆ°á»i nằm trong đó là Lục Tiểu Phụng mà cô nói không?
NgÆ°u Nhục Thang ngừng khóc, nà ng ta mở to mắt nhìn Triệu Hạt Tá». Má»™t hồi lâu, nà ng ta má»›i từ từ bưóc lại quan tà i.
NgÆ°u Nhục Thang nhìn ngÆ°á»i chết trong quan tà i kỹ cà ng má»™t hồi, nà ng ta nhìn mặt của y, nhìn vết Ä‘ao trÆ°á»›c ngá»±c của y.
Sau đó, nà ng ta bá»—ng cÆ°á»i sằng sặc lên.
Nà ng ta ngẩng đầu lên cÆ°á»i, Ä‘Æ°a ngón tay ra chỉ và o mặt Triệu Hạt Tá» nói :
- NgÆ°Æ¡i tháºt là có ý tứ, còn nói y không phải Lục Tiểu Phụng...
Tiếng cÆ°á»i của nà ng ta bá»—ng biến thà nh thê lÆ°Æ¡ng.
Tây Môn Xuy Tuyết nhìn thi thể của Lục Tiểu Phụng má»™t hồi tháºt lâu, biểu tình trên gÆ°Æ¡ng mặt của y không há» thay đổi.
Y nhìn đăm đăm cho đến lúc tiếng cÆ°á»i thê lÆ°Æ¡ng của NgÆ°u Nhục Thang biến thà nh tiếng khóc, từ tiếng khóc biến thà nh tiếng nấc nghẹn ngà o, y má»›i mở miệng, nói hai chữ :
- Äóng lại.
Quan tà i đã đóng lại rồi, Ngưu Nhục Thang cũng đã hết khóc lóc, Tây Môn Xuy Tuyết bỗng nhiên lại nói hai chữ :
- Xuống đây.
Tây Môn Xuy Tuyết nói hai chữ đó, đầu không ngẩng lên. NgÆ°á»i ngẩng đầu là NgÆ°u Nhục Thang, Triệu Hạt Tá» và Sa đại há»™.
Bá»n há» ngẩng đầu lên, láºp tức thấy má»™t ngÆ°á»i, thân hình Ä‘ang Ä‘u ngược tòn teng ngoà i cá»a sổ, quay mặt và o trong.
Cái mặt ấy bá»—ng nhiên biến mất, ngÆ°á»i đó vừa bò vừa lăn từ phÃa trên xuống: gã ăn mà y. Triệu Hạt Tá» buá»™t miệng nói :
- NgÆ°Æ¡i núp bên ngoà i là m gì thế? TÃnh ăn trá»™m quan tà i sao?
- Câm mồm ngươi đi. Ta ăn trộm quan tà i là m gì? Nếu có ăn trộm, cũng chỉ là cho ngươi đấy thôi.
- Váºy thì ngÆ°Æ¡i Ä‘ang tÃnh là m gì váºy?
- Tôi chẳng là m gì cả, tôi chỉ lại Ä‘Æ°a thiệp má»i.
- Thiệp má»i? Cho ai?
- DÄ© nhiên là không phải cho ngÆ°Æ¡i, cái bản mặt âm dÆ°Æ¡ng quái khà của ngÆ°Æ¡i, ai mà đi má»i? Má»i vị Tây Môn đại hiệp nà y đấy.
Nội dung trong thiệp rất đơn giản, chỉ có ba mươi hai chữ :
- Nghe đại hiệp ở xa lại, rất là ngưỡng má»™, thiếp tuy bị Ä‘Ã y phÆ°Æ¡ng xa, cÅ©ng không thể không có lòng thà nh kÃnh, trÆ°a mai tiệc trà , má»i chà ng thưởng cố.
Chỉ có ba mươi hai chữ đó mà Tây Môn Xuy Tuyết sẽ lại sao?
Dĩ nhiên là không. Y lại đây tìm Lục Tiểu Phụng, Lục Tiểu Phụng chết rồi, y phải tìm ra nguyên nhân cái chết của chà ng, công đâu đi uống trà .
Có Ä‘iá»u, y vẫn Ä‘i.
Bởi vì, trên thiệp còn có một hà ng chữ :
- Nguyên nhân cái chết của Lục đại hiệp, thiếp có biết chút đỉnh.
|
![Old](images/styles/zingblue/statusicon/post_old.gif)
31-08-2008, 09:31 PM
|
![quykiemtu's Avatar](customavatars/avatar3900_3.gif) |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Kiếm Thần Nhất Tiêu
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 18
Tiệc không phải là tiệc có hảo ý
Nếu muốn biết trong giang hồ ai là ngÆ°á»i không biết lá»… mạo, câu trả lá»i sẽ rất là đơn giản: Tây Môn Xuy Tuyết.
Má»™t ngÆ°á»i trÆ°á»›c giá» không muốn mở miệng, dÄ© nhiên là không biết nói những lá»i khách sáo.
Vì váºy nếu nói má»™t cách nghiêm chỉnh, chỉ cần hiểu rõ con ngÆ°á»i của Tây Môn Xuy Tuyết, không ai sẽ cho y là má»™t ngÆ°á»i không biết lá»… mạo.
Do đó, trong giang hồ, chỉ còn lại má»™t ngÆ°á»i duy nhất không biết lá»… mạo.
Äó là NgÆ°u Nhục Thang.
Không những nà ng ta không biết lễ mạo, mà còn không đếm xỉa gì đến lễ mạo.
Bởi vì nà ng ta vừa gặp Cung Tố Tố, láºp tức đã giở giá»ng hạch há»i ngÆ°á»i ta ra nói :
- Ngươi biết nguyên nhân cái chết của Lục Tiểu Phụng?
Nếu muốn nói ngÆ°á»i nà o có hà m dưỡng nhất trong giang hồ, phải kể tá»›i Cung Tố Tố trong đó.
Bởi vì Cung Tố nghe NgÆ°u Nhục Thang há»i váºy, mà không thấy bà ta tức giáºn gì, mặt mà y cÅ©ng không thay đổi, biểu tình vẫn lãnh đạm cao quý nhÆ° lúc nà o.
Bà ta chỉ thở ra một hơi dà i nói :
- Má»™t ngÆ°á»i giá»i giang nhÆ° váºy, tại sao lại phải bị chết yểu?
- Ai giết y?
NgÆ°u Nhục Thang há»i.
Cung Tố Tố lại thở ra một hơi dà i nói :
- Lục Tiểu Phụng là ngÆ°á»i tôi rất ngưỡng má»™, bây giá» lại chết ở Hoà ng Thạch trấn nà y, là m tôi Ä‘au lòng không tả được.
- Nói đến chuyện Ä‘au lòng, ngÆ°á»i Ä‘au lòng nhất phải là tôi má»›i đúng.
Ngưu Nhục Thang nói.
- Tại sao?
- Không lẽ bà không biết liên hệ giữa tôi và y?
Ngưu Nhục Thang nói :
- Bà mau mau nói cho tôi biết, ai giết y? Tôi nhất định sẽ báo thù cho y.
- Ai giết y? Ai mà giết được Lục Tiểu Phụng? Giết được Lục Tiểu Phụng, chỉ có ngÆ°á»i thân nhất của y, là ngÆ°á»i y không há» Ä‘á» phòng đến.
- LÃ ai?
- Cô sẽ biết ngay bây giá». Tôi đã sai ngÆ°á»i Ä‘em những ngÆ°á»i đó lại, bá»n há» còn chÆ°a lại, tại sao mình không uống và i ly rượu, Ä‘Æ°a tiá»…n anh linh của Lục đại hiệp?
Cung Tố Tố lại thở ra một hơi dà i, nâng ly lên, uống cạn một hơi.
Ngưu Nhục Thang cũng nâng ly lên uống cạn một hơi.
Ngay cả Tây Môn Xuy Tuyết cÅ©ng dùng Ä‘á»™ng tác nhanh nhẹn Ãt khi thấy y là m, á»±c má»™t hÆ¡i cạn ly rượu. Uống xong, y bá» ly rượu xuống bà n.
Lúc nà y, bà n tay phải y đang cầm ly rượu.
Lúc nà y, động tác của y là bỠly rượu xuống mặt bà n.
Lúc nà y, tấm mà n phÃa sau lÆ°ng y bá»—ng bay ra má»™t ngÆ°á»i.
Má»™t ngÆ°á»i trong tay cầm má»™t thanh kiếm, má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà .
Trong khoảnh khắc lúc Tây Môn Xuy Tuyết bá» ly rượu xuống bà n, chÃnh là lúc đâm lén y tốt nhất, bởi vì y vừa má»›i uống rượu xong, sức chú ý còn chÆ°a táºp trung, không những váºy còn Ä‘ang bá» ly xuống, bà n tay phải Ä‘á»™ng tác còn Ä‘ang lá»ng lẻo.
NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà nà y tá»±a hồ đã tÃnh đúng và o chuyện chỉ đánh má»™t phát là trúng.
Nà ng ta lầm.
Nếu Tây Môn Xuy Tuyết dá»… dà ng bị đâm trúng nhÆ° váºy, y đã không phải là Tây Môn Xuy Tuyết từ lâu, y đã là má»™t ngÆ°á»i chết.
NgÆ°á»i chết không biết cá» Ä‘á»™ng, Tây Môn Xuy Tuyết biết.
Thân hình của Tây Môn Xuy Tuyết, chỉ cần dựa và o cái sức đặt ly rượu xuống, đã hướng vỠbên phải tà tà bay ra.
NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà hà nh thÃch y đâm má»™t nhát không trúng, chẳng thèm Ä‘uổi theo, nà ng ta đứng đó, đứng ngay giữa sảnh Ä‘Æ°á»ng, đối diện vá»›i Tây Môn Xuy Tuyết.
Tây Môn Xuy Tuyết vẫn đứng lạnh lùng ở đó, nhìn nà ng ta với cặp mắt như không nhìn thấy gì cả.
Cung Tố Tố đứng dáºy, lá»›n tiếng la mắng :
- Cung Bình, ngÆ°Æ¡i tÃnh là m gì thế?
- Tôi nghe Tây Môn Xuy Tuyết kiếm thuáºt đã luyện đến mức Ä‘á»™ không dùng kiếm, tôi muốn lãnh giáo má»™t phen.
- Hừ, ta xem ngươi không muốn sống nữa thì phải.
Ngưu Nhục Thang nói.
Cung Bình chẳng thèm nhìn NgÆ°u Nhục Thang đến ná»a con mắt, cặp mắt nhìn đăm đăm và o Tây Môn Xuy Tuyết, nói :
- Rút kiếm đi thôi.
- Ta xem ngÆ°Æ¡i quả tháºt hết muốn sống rồi.
Ngưu Nhục Thang nói :
- NgÆ°Æ¡i dám khiêu khÃch Tây Môn Xuy Tuyết rút kiếm? NgÆ°Æ¡i có biết háºu quả sau khi y rút kiếm ra không?
Cung Bình vẫn không thèm để ý đến nà ng ta.
Ngưu Nhục Thang lại nói :
- Ngươi chết chắc rồi.
Cung Bình cÆ°á»i nhạt nói :
- Chuyện nà o cũng có ngoại lệ của nó.
Nói xong câu đó, nà ng ta đâm ra liên tiếp hai mươi bốn chiêu kiếm.
Thân hình của Tây Môn Xuy Tuyết liên tiếp biến đổi hai mươi bốn tư thế, sau đó, ánh kiếm lóe lên một cái.
Không ai thấy Tây Môn Xuy Tuyết rút kiếm ra sao, cÅ©ng chẳng ai thấy Tây Môn Xuy Tuyết đâm và o Cung Bình nhÆ° thế nà o, bá»n há» thấy chỉ là má»™t ánh kiếm lóe lên.
Sau đó, Cung Bình ngã gục xuống.
Cung Bình ngã xuống đất kêu lên má»™t tiếng, tiếp theo đó là tiếng cÆ°á»i của Sa đại há»™.
- Hảo kiếm pháp.
Sa đại hộ vừa vỗ tay, vừa bước từ ngoà i và o.
- Tây Môn Xuy Tuyết đã đạt đến mức Ä‘á»™ không dùng kiếm, quả tháºt danh bất hÆ° truyá»n.
PhÃa sau Sa đại há»™, còn có bà chủ, ông chủ tiệm tạp hóa, và gã ăn mà y Hoà ng Tiểu Trùng.
Ông chủ tiệm tạp hóa nhìn Tây Môn Xuy Tuyết và Ngưu Nhục Thang, nói :
- Tháºt ra, ta đã biết hung thủ là ai từ lâu.
- LÃ ai?
NgÆ°u Nhục Thang há»i.
Ông chủ cÆ°á»i cÆ°á»i không trả lá»i, ngÆ°á»i trả lá»i là bà chủ :
- Tháºt ra y chẳng biết ai là hung thủ.
- Là m sao bà biết là tôi không biết ai là hung thủ?
- Ông mà biết, ông còn không nói ra ngay?
- Nói ra ngay? Nói ra ngay, là m sao tôi còn sống nhăn tới bây gi�
Gã ăn mà y bây giỠbỗng xen và o :
- Ông không sợ hung thủ giết ông bịt miệng sao?
- Giết ta bịt miệng? NhÆ° váºy y không sợ bị bại lá»™ ra sao?
- Rốt cuộc ai là hung thủ?
NgÆ°u Nhục Thang há»i rà tá»›i.
- Hung thủ rất có nhiá»u ngÆ°á»i.
Câu nói ấy ở ngoà i cá»a vá»ng và o.
- Tại sao?
Gã ăn mà y há»i Triệu Hạt Tá» là ngÆ°á»i Ä‘ang bÆ°á»›c và o.
- Tại sao? Hung thủ cà ng nhiá»u, tiệm quan tà i của ta cà ng là m ăn thịnh vượng thêm, ha ha ha ha.
GÆ°Æ¡ng mặt lạnh lẽo của Tây Môn Xuy Tuyết bá»—ng nhiên thoáng qua má»™t nụ cÆ°á»i nhạt, y mở miệng ra nói, không những váºy còn nói không Ãt :
- Hung thủ có rất nhiá»u ngÆ°á»i.
Má»™t câu nói nhÆ° váºy, dÄ© nhiên là là m cho má»i ngÆ°á»i nghe muốn giáºt nẩy mình lên.
Vì váºy, ngay cả NgÆ°u Nhục Thang cÅ©ng cùng má»™t bá»n, đứng ngá»› mặt ra ở đó, bao nhiêu ánh mắt Ä‘á»u đổ dồn vá» Tây Môn Xuy Tuyết.
NgÆ°u Nhục Thanh nhịn không nổi cất tiếng há»i :
- Là những ai?
- Y.
Tây Môn Xuy Tuyết chỉ và o Sa đại hộ.
- Y.
Tây Môn Xuy Tuyết chỉ và o ông chủ, rồi lại chỉ và o bà chủ, Triệu Hạt Tá», gã ăn mà y, nói liá»n má»™t mạch bốn chữ “yâ€.
- Còn nữa.
Tây Môn Xuy Tuyết bỗng nhiên lại thêm hai chữ.
- Còn nữa?
Ngưu Nhục Thang mở to mắt ra nhìn.
- BÃ ta.
Tây Môn Xuy Tuyết chỉ và o Cung Tố Tố.
Trong sảnh Ä‘Æ°á»ng bá»—ng nhiên có tiếng cÆ°á»i vang dá»™i lên.
Tiếng cÆ°á»i dÄ© nhiên không phải là từ Tây Môn Xuy Tuyết và NgÆ°u Nhục Thang, mà là những hung thủ Tây Môn Xuy Tuyết đã chỉ mặt ra.
Bá»n há» cÆ°á»i rất đắc ý, Ä‘iá»u là m cho NgÆ°u Nhục Thang kinh ngạc là , chỉ có bao nhiêu ngÆ°á»i đó, Tây Môn Xuy Tuyết nhất định sẽ thu tháºp được cả bá»n, tại sao bá»n há» còn cÆ°á»i lên nhÆ° váºy? Không lẽ bá»n há» Ä‘á»u không phải là hung thủ má»›i cÆ°á»i nhÆ° váºy?
Câu há»i ấy đã được trả lá»i ngay láºp tức.
Bởi vì Cung Tố Tố đã ngÆ°ng bặt tiếng cÆ°á»i, bà ta nói :
- Tây Môn Xuy Tuyết, ngÆ°Æ¡i Ä‘oán đúng lắm, má»—i ngÆ°á»i trong Hoà ng Thạch trấn nà y, Ä‘á»u là hung thủ đã giết Lục Tiểu Phụng.
- Chỉ rất tiếc.
Bà chủ nói :
- Ngươi biết cũng hơi muộn.
- Không, không muộn tý nà o cả.
Triệu Hạt TỠnói.
- Tại sao lại không muộn?
Gã ăn mà y há»i.
- Bởi vì vừa đúng lúc và o ngủ trong quan tà i của ta.
Biểu tình trên gÆ°Æ¡ng mặt của bá»n há» Ä‘á»u biến thà nh ra rất khoái trá.
Còn gương mặt trước giỠkhông thay đổi của Tây Môn Xuy Tuyết, bây giỠbỗng biến khác hẳn ra.
Không những biến đi, mồ hôi còn chảy ra dầm dỠtrên trán.
Ngưu Nhục Thang thấy biểu tình trên gương mặt của Tây Môn Xuy Tuyết, nà ng ta cũng biến hẳn sắc mặt, há hốc mồm ra, mà chẳng nói được tiếng nà o.
Cung Tố Tố nhìn NgÆ°u Nhục Thang, cÆ°á»i đắc ý nói :
- Chắc cô muốn há»i, trong rượu có Ä‘á»™c hay không, có đúng không?
Ngưu Nhục Thang cà ng mở tròn to mắt lên.
- Ta nói cho cô nghe, trong rượu có độc.
Cung Tố Tố cà ng cÆ°á»i đắc ý.
Gã ăn mà y bÆ°á»›c lại trÆ°á»›c mặt NgÆ°u Nhục Thang, thò tay ra béo và o má nà ng ta má»™t cái, cÆ°á»i hi hi nói :
- Bây giỠcó phải cà ng lúc cô cà ng không thấy gì trước mặt không?
Gã ăn mà y lại vỗ nhẹ hai cái và o hai bên má nà ng ta, nói :
- Cô còn đắc ý gì nữa không? Cô còn có lá»i nói gì của Tây Môn Xuy Tuyết đại hiệp để chuyển lại không, cứ việc nói cho bá»n ta nghe.
Ngưu Nhục Thang loạng choạng bước lại chỗ Tây Môn Xuy Tuyết, chỉ bước có hai bước, nà ng ta ngã ầm xuống, ngón tay nà ng ta vừa chạm và o mũi già y của Tây Môn Xuy Tuyết.
Bà n tay yếu đuối không có tý sức lực gì của nà ng ta, một cái đụng nhẹ không có gì, mà là m như là bốn lạng đẩy ngà n cân, đẩy Tây Môn Xuy Tuyết bổ nhà o ra.
Tiếng cÆ°á»i đắc ý, lại vang lên cả sảnh Ä‘Æ°á»ng.
Trên má»™t con đưòng phố náo nhiệt phồn hoa, trong má»™t quán rượu Ä‘ang là m ăn tấp náºp, còn ai Ä‘i chú ý đến má»™t cặp vợ chồng già nua?
Tuy không có ai chú ý, tuy lão già và bà lão Ä‘ang ngồi trong má»™t góc, bá»n há» nói chuyện vá»›i nhau cÅ©ng rất nhá».
Lão già chau mà y lại, nhìn bà lão, nói :
- Bây giỠbà đi Hoà ng Thạch trấn sao?
- Bây giỠkhông đi, còn đợi lúc nà o?
- Dĩ nhiên là đợi sự tình rõ rà ng hết rồi mới đi.
- Tôi sợ là trễ quá.
- Là m sao mà trễ được?
- Äợi đến lúc vụ án nà y phá xong, tiểu bằng hữu của chúng ta chỉ sợ bị hại mất.
- Tây Môn Xuy Tuyết cũng bị hại sao?
- ChÃnh là váºy.
- Y mà bị hại? Bà nói chuyện gì cho má»›i mẻ tý xÃu Ä‘i.
- Ông cho là buồn cÆ°á»i lắm sao?
- Chẳng buồn cÆ°á»i tý nà o. Bà đừng quên rằng, Liá»…u NhÆ° CÆ°Æ¡ng chết trong Hoà ng Thạch trấn, Lục Tiểu Phụng cÅ©ng chết trong Hoà ng Thạch trấn.
Lão già cà ng chau tÃt lông mà y lại. Lão ta bá»—ng nhiên đứng dáºy.
Bà lão nắm tay lão ta lại há»i :
- Ông tÃnh là m gì thế?
- Là m gì nữa? Tới Hoà ng Thạch trấn chứ là m gì.
|
![Old](images/styles/zingblue/statusicon/post_old.gif)
31-08-2008, 09:32 PM
|
![quykiemtu's Avatar](customavatars/avatar3900_3.gif) |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Kiếm Thần Nhất Tiêu
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 19
Nụ cÆ°á»i thần bà của bà lão
Trong các tiêu cuá»™c của mÆ°á»i ba tỉnh Nam Bắc, nếu Tổng tiêu đầu của Trung Nguyên tiêu cuá»™c là Bách Lý TrÆ°á»ng Thanh đứng ra nói rằng, tiêu cuá»™c của ông ta chỉ là má»™t cái tiêu cuá»™c nhá» bé, thì ông ta có ý nói là , phóng tầm mắt ra khắp thiên hạ, cÅ©ng tìm không ra má»™t tiêu cuá»™c nà o khác có thể gá»i là lá»›n.
MÆ°á»i ba tỉnh Nam Bắc còn có tiêu cuá»™c nà o xÆ°ng là đệ nhất? Không có cái nà o cả, bởi vì Tổng tiêu đầu của Trung Nguyên tiêu cuá»™c là Bách Lý TrÆ°á»ng Thanh cÅ©ng chỉ nói, Trung Nguyên tiêu cuá»™c là đệ nhị thôi.
Trung Nguyên tiêu cuá»™c có bao nhiêu phân cuá»™c trong mÆ°á»i ba tỉnh? Äiá»u đó e rằng chÃnh Bách Lý TrÆ°á»ng Thanh cÅ©ng đếm không ra.
Phân cuá»™c quá nhiá»u, danh tiếng quá nổi. Bao nhiêu đó cÅ©ng quá đủ cho Bách Lý TrÆ°á»ng Thanh suốt ngà y ở nhà trồng hoa nuôi ngá»±a, hưởng phúc thanh nhà n.
Tháºt ra, Bách Lý TrÆ°á»ng Thanh đã mÆ°á»i bảy năm nay chÆ°a phải Ä‘i bảo tiêu lần nà o. Dù hà ng lá»›n cách mấy, cÅ©ng chỉ có Phó tổng tiêu đầu là Kim Bằng Ä‘i theo bảo tiêu.
MÆ°á»i bảy năm qua, tất cả các chuyện lá»›n nhá», Bách Lý TrÆ°á»ng Thanh Ä‘á»u giao cho Kim Bằng xá» lý, Kim Bằng trở thà nh cánh tay mặt của lão, không những váºy, y chÆ°a há» là m chuyện gì sai lầm.
Vì váºy, lúc Kim Bằng báo cáo vá»›i lão ta, má»i chuyện Ä‘á»u đã thu xếp ổn thá»a, lão ta nên gáºt đầu nghe theo, khoan khoái mà cÆ°á»i lên má»™t tiếng má»›i phải.
NhÆ°ng lần nà y, lão ta không cÆ°á»i.
Không những không cÆ°á»i, mà thần sắc còn ra chiá»u nghiêm trá»ng há»i :
- Äiá»u tra hết tất cả rồi đấy chứ?
- Tuyệt đối an toà n.
Kim Bằng nói :
- Vì chuyện nà y, chúng ta đã chuẩn bị gần má»™t năm nay, nguyên má»™t Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng phải Ä‘i qua, Ä‘á»u đã được chuẩn bị rất an toà n, Tổng tiêu đầu có thể an lòng được rồi.
- MÆ°á»i mấy năm nay, cÅ©ng may nhá» có ngÆ°Æ¡i, trÆ°á»›c giá» chÆ°a há» có Ä‘iá»u gì sai lầm, ta cÅ©ng rất yên tâm, có Ä‘iá»u chuyến nà y, quá quan trá»ng Ä‘i.
- Tôi cÅ©ng biết thế, ba ngà n năm trăm vạn lượng và ng, bao nhiêu là tiá»n bạc? Là m bao nhiêu chuyện tám mÆ°Æ¡i Ä‘á»i cÅ©ng không hết.
- Äúng váºy đó, vì váºy chuyến bảo tiêu nà y nhất dịnh không thể có gì trục trặc, nếu không, đừng nói ta và ngÆ°Æ¡i, chỉ sợ nguyên cả sá»± nghiệp của tiêu cuá»™c, Ä‘á»u bị tiêu hủy trong má»™t thoáng chốc. Không những váºy, đây là chuyện chết chém cả nhà đó.
- Tôi biết, vì váºy mà trong kinh có phái ra Liá»…u Thừa Phong đại hiệp, bảy tháng trÆ°á»›c đã chiếu theo con Ä‘Æ°á»ng chúng ta Ä‘i mà an bà y má»i chuyện ổn thá»a.
- Liá»…u Thừa Phong bên đó có tin tức gì Ä‘em vỠđây không váºy?
- Cứ má»—i mÆ°á»i năm hôm là ông ta gởi tin tức vá».
Kim Bằng nói.
- Äá»u chỉ là hai chữ.
- Hai chữ gì?
- An toà n.
- Nếu đã an toà n rồi, thì cũng nên khởi hà nh đi thôi.
Chuyến tiêu nà y, Bách Lý TrÆ°á»ng Thanh thân hà nh Ä‘i theo bảo vệ.
NgÆ°u Nhục Thang tháºt tình nóng ruá»™t quá, cả Ä‘á»i nà ng ta chÆ°a há» nóng ruá»™t nhÆ° lần nà y.
Nà ng ta thà ngÆ°á»i ta Ä‘em nà ng ra má»™t Ä‘ao chém quách, còn hÆ¡n ngồi trong tù, đợi đến lúc bị Ä‘em ra hà nh hình.
Bởi vì chỠđợi chỉ Ä‘em lại sốt ruá»™t, mà sốt ruá»™t chỉ là m cho ngÆ°á»i ta chịu không nổi.
Tháºt tình nà ng ta chịu không nổi nữa.
Nà ng ta Ä‘áºp liá»u và o bốn bức tÆ°á»ng chung quanh, lá»›n tiếng hô hoán lên.
Trừ tiếng hồi âm dội lại, chỉ có một cặp mắt nhìn nà ng ta trừng trừng.
Một cặp mắt lạnh lẽo.
Cặp mắt ấy không chừng cũng không nhìn gì nà ng ta, chỉ đang nhìn vỠkhoảng hư không chỗ nà ng ta đang đứng thế thôi.
Tây Môn Xuy Tuyết là má»™t hạng ngÆ°á»i thế đó, đối vá»›i má»i thứ chung quanh y, hình nhÆ° y không bị ảnh hưởng má»™t mảy may.
NgÆ°u Nhục Thang bá»—ng nhiên ngừng lại không Ä‘áºp và o tÆ°á»ng nữa, nà ng ta bÆ°á»›c lại đứng trÆ°á»›c mặt Tây Môn Xuy Tuyết.
Nà ng ta nhìn trừng trừng và o Tây Môn Xuy Tuyết bằng cặp mắt tuyệt vá»ng :
- Bá»n há» sẽ giết chúng ta phải không?
Tây Môn Xuy Tuyết chẳng thèm nhìn nà ng ta ná»a mắt, hình nhÆ° câu há»i nà y không đáng được trả lá»i.
- Bá»n há» sẽ giết chúng ta phải không?
NgÆ°u Nhục Thang há»i lại lần nữa, lần nà y, nà ng ta dùng sức lay hai vai của Tây Môn Xuy Tuyết.
- Không.
Äấy hình nhÆ° không phải là lá»i của Tây Môn Xuy Tuyết, mà là của NgÆ°u Nhục Thang lay má»™t hồi má»›i ra, từ trong bụng lay ra tá»›i cổ há»ng, từ cổ há»ng ra tá»›i miệng, lay ra tá»›i bên ngoà i.
Má»™t câu trả lá»i chẳng có sinh khà gì cả, nhÆ°ng lại Ä‘em đến hy vá»ng cho NgÆ°u Nhục Thang. Ãnh mắt của nà ng ta không còn có vẻ tuyệt vá»ng trong đó, mà đã sáng rỡ lên.
Nà ng ta nói :
- Tháºt không? Bá»n há» sẽ không giết chúng ta?
Tây Môn Xuy Tuyết chẳng lắc đầu, cÅ©ng chẳng gáºt đầu.
Nhưng Ngưu Nhục Thang đã cao hứng muốn nhảy múa cả lên, nà ng ta lại nói :
- Tôi hiểu ý của ông, ý của ông là , bá»n há» bá» thuốc mê và o trong rượu, chứ không phải thuốc Ä‘á»™c, Ä‘iá»u đó có nghÄ©a là , bá»n há» không há» có ý giết chúng ta, đúng không?
- Không đúng… không đúng… không đúng.
NgÆ°u Nhục Thang tá»± mình trả lá»i :
- Nếu nhÆ° bá»n há» không giết chúng ta, tại sao lại giam chúng ta trong nà y?...
Äấy hình nhÆ° là má»™t câu há»i cần phải suy nghÄ© kỹ cà ng.
Tại sao lại đem Ngưu Nhục Thang và Tây Môn Xuy Tuyết giam lại mà không giết đi?
Bá»n hỠđâu có giá trị gì.
Lục Tiểu Phụng đã chết rồi, bá»n há» lại đây để trả thù, không giết bá»n há», chỉ có thêm phần nguy hiểm, không có gì hay cả. Vấn Ä‘á» nà y, NgÆ°u Nhục Thang không thể nà o trả lá»i được, dù nà ng ta có nghÄ© bể cả đầu ra, cÅ©ng không cách nà o trả lá»i được.
Bởi vì, câu trả lá»i nằm ở trong đầu của bá»n hung thủ.
Tây Môn Xuy Tuyết hình nhÆ° đã nghÄ© tá»›i Ä‘iểm đó từ lâu, vì váºy y nhắm mắt lại chẳng thèm nghÄ© gì cả.
- Tại sao không giết Tây Môn Xuy Tuyết cho rồi?
Äấy là câu há»i của Sa đại há»™.
Xem ra, vấn đỠnà y, ngay cả Sa đại hộ cũng không biết luôn.
- Äúng váºy, tại sao không giết Tây Môn Xuy Tuyết cho rồi?
Äấy là câu há»i của ông chủ tiệm tạp hóa và ông chủ tiệm quan tà i.
Cái vấn Ä‘á» nà y hình nhÆ° chỉ có má»™t ngÆ°á»i biết.
Bởi vì những ngÆ°á»i há»i câu đó, Ä‘á»u nhìn vá» phÃa má»™t ngÆ°á»i.
- Nguyên do không giết hắn đi.
Cung Tố Tố đứng dáºy nói :
- Là vì kiếm phổ của hắn.
- Kiếm phổ?
Sa đại há»™ há»i :
- Chúng ta còn muốn kiếm phổ của hắn là m gì?
- NgÆ°Æ¡i không muốn há»c má»™t thân kiếm pháp tuyệt thế vô song sao?
- Muốn thì muốn, nhưng bây giỠkhông muốn nữa.
- Tại sao?
- Bởi vì chúng ta đã sắp biến thà nh đại phú hà o, há»c kiếm pháp là m quái gì?
- Có tiá»n rồi, là võ công gì cÅ©ng chẳng thèm luyện nữa sao?
Cung Tố Tố há»i.
- Bà nói cÅ©ng đúng. Bà biết má»—i ngÆ°á»i chúng ta có thể chia ra được má»—i ngÆ°á»i bao nhiêu tiá»n không?
Sa đại há»™ há»i.
- Ta tÃnh không ra.
- Tôi cÅ©ng tÃnh không ra, chẳng qua tôi biết, má»—i ngÆ°á»i chia tiá»n ra, xà i đến tám chục Ä‘á»i cÅ©ng còn chÆ°a hết.
Sa đại hộ nhìn quanh một vòng rồi nói :
- Có bao nhiêu đó tiá»n, không Ä‘i tiêu cho khoái lạc má»™t phen, còn Ä‘i luyện kiếm pháp là m gì?
GÆ°Æ¡ng mặt nhÆ° ngÆ°á»i chết của ông chủ tiệm quan tà i, bá»—ng nhiên có tý máu hiện ra, hình nhÆ° y đã biến thà nh má»™t ngÆ°á»i khác, từ má»™t ngÆ°á»i chết biến thà nh Hoà ng đế váºy, y nói bằng má»™t giá»ng rất hứng khởi :
- Äúng váºy, có tiá»n rồi, chúng ta chỉ việc tha hồ mà tiêu, lo gì đến chuyện há»c kiếm?
- Không những váºy, để Tây Môn Xuy Tuyết ở đó, chúng ta còn có thêm má»™t áp lá»±c lá»›n lao.
Sa đại hộ nói.
- Các ngươi yên tâm, cái nhà lao đó, quỷ còn thoát ra không nổi, huống gì một gã Tây Môn Xuy Tuyết?
Cung Tố Tố nhìn má»i ngÆ°á»i nói :
- Các ngÆ°Æ¡i chỉ ham tiá»n, chẳng thèm kiếm phổ, váºy thì chuyện của Tây Môn Xuy Tuyết, để cho ta lo liệu váºy.
- Có Ä‘iá»u...
Sa đại hộ muốn nói mà ngừng lại.
- NgÆ°Æ¡i sợ hắn bay ra khá»i nhà lao của ta sao? NgÆ°Æ¡i cứ yên tâm, chuyện đấy có ta lo.
- Tại sao lại để cho bà lo? Chuyện nà y má»i ngÆ°á»i ai ai cÅ©ng phải lo.
Gã ăn mà y ba chân bốn cẳng chạy và o nói câu đó.
- Ngươi biết chúng ta đang nói chuyện gì không?
- Chuyện gì?
- Chuyện chúng ta đã nói đi nói lại rồi đó!
- Bá»n há» lại rồi sao?
Gã ăn mà y gáºt đầu, nói :
- Bá»n hỠđã lại.
Bá»n há»? Bá»n há» là ai?
Lão già hình nhÆ° rất quen thuá»™c vá»›i Ä‘Æ°á»ng xá trong Hoà ng Thạch trấn, lão ta cố ý Ä‘i quẹo qua bên nà y, lách qua bên kia, Ä‘i đến táºn đầu bên kia của Hoà ng Thạch trấn, vừa đúng lúc mặt trá»i lặn xuống.
- Bà xem, tôi nói có sai đâu?
Lão già nhìn mặt trá»i lặn nói :
- Tôi đã nói đến Hoà ng Thạch trấn là đúng hoà ng hôn, có phải gạt bà đâu?
- Äiá»u đó ông chẳng gạt tôi, có Ä‘iá»u ông gạt tôi chuyện khác.
Lão bà nói.
- Chuyện khác? Tôi gạt bà chuyện gì?
- Ông gạt tôi Ä‘i qua Ä‘i lại oan uổng hết cả ná»a ngà y trá»i.
- Váºy thì tôi chẳng phải gạt bà .
Lão già nói :
- Tôi đã nói vá»›i bà rồi, đến Hoà ng Thạch trấn là vừa đúng hoà ng hôn, bà nói phải là lúc trá»i Ä‘ang giữa trÆ°a kia.
Cá» hiệu của Trung Nguyên tiêu cuá»™c, nghinh theo gió chiá»u, bay phần pháºt.
Bách Lý TrÆ°á»ng Thanh ngồi ngay ngắn trên lÆ°ng ngá»±a, hai mắt loang loáng rất có thần.
- Kim Bằng, phÃa trÆ°á»›c có phải là Hoà ng Thạch trấn ngÆ°Æ¡i đã nói qua đó không?
- Äúng váºy.
- Tuyệt đối an toà n phải không?
- Chúng ta cứ ba tháng lại qua đó tra xét một lần, cả trấn ai ai cũng là dân sinh trưởng ở đây, trừ một gã tên là Sa đại hộ.
- Sa đại hộ?
- Sa đại há»™ là dân bị Ä‘Ã y lại đây, bá»—ng nhiên Ä‘Ã o đâu ra được và ng trong má»™t cái núi nhá», bèn định cÆ° lại, bởi vì y có tiá»n, cho nên ngẫu nhiên cÅ©ng có lúc thu lÆ°u mấy tên vong mệnh côn đồ.
- Chẳng qua, võ công mấy tên côn đồ đó, chúng ta chỉ cần Ä‘Æ°a ngón tay ra, là đánh ngã hết cả bá»n.
- Nếu váºy thì tối nay chúng ta sẽ được ngủ ngon má»™t bữa.
- Tôi cÅ©ng nghÄ© váºy.
- Bà cũng nghĩ gì?
Lão già há»i.
- Tôi nghÄ©, nếu bá»n há» nói ngủ ngon Ä‘Æ°á»c má»™t giấc, thì chỉ có má»™t chuyện có thể xảy ra.
Bà lão nói.
- Chuyện gì?
- NgÆ°á»i chết là ngủ ngon nhất.
- Tại sao bá»n há» lại chết Ä‘i?
- Äem theo bao nhiêu đó tiá»n, đến má»™t nÆ¡i nhÆ° Hoà ng Thạch trấn, ngoà i mặt có vẻ yên tÄ©nh, bên trong thì sóng gió ba Ä‘Ã o thế, không phải là đi tìm chết sao?
- Sao bà biết bá»n há» Ä‘em theo tiá»n bạc?
- Ông không thấy vết xe lún trên mặt đất sao? Ông xem lún xuống bao nhiêu? Chỉ sợ bá»n há» Ä‘em theo toà n là và ng ròng.
- Tôi xem không phải đâu.
- Sao?
- Nếu Ä‘em theo và ng ròng, sao chỉ có bao nhiêu đó ngÆ°á»i?
- Váºy thì ông Ä‘oán thá» xem há» Ä‘em theo gì?
- Äá cục.
- Äá cục?
- Äúng váºy, đá cục.
- Sao ông biết?
- Äoán thôi. Tôi xem trong xe bá»n há» chỉ có chứa toà n đá cục thôi, chỉ có đầy là đá, bá»n há» má»›i cả gan Ä‘i và o Hoà ng Thạch trấn nhÆ° váºy.
- Ông biết mấy ngÆ°á»i đó là ai không?
- Ai?
- Tổng tiêu đầu của bá»n há» là Bách Lý TrÆ°á»ng Thanh, Phó tổng tiêu đầu Kim Bằng, Nga Mi nữ hiệp TÆ° Äồ Phong, TÆ° Äồ Oanh, TÆ° Äồ Yến, Thanh Thà nh kiếm Huyá»n Äạo Tá».
- Tháºt sao?
- Tôi có nhìn lầm bao gi�
- Nếu váºy bá»n há» Ä‘em theo và ng rồi.
- Tôi không biết.
- Tôi biết, cách tốt nhất là lại xem thỠra sao.
Gian nhà của Sa đại hộ đèn đuốc huy hoà ng.
Äối vá»›i Sa đại há»™ mà nói, hôm nay là ngà y lá»›n nhất trong Ä‘á»i y.
Äược chiêu đãi Tổng tiêu đầu của má»™t tiêu cuá»™c lá»›n nhất mÆ°á»i ba tỉnh Nam Bắc, là má»™t chuyện mong Æ°á»›c còn không được.
Vì váºy, ngoà i chuyện phân phó nhà bếp chuẩn bị món ăn ngon ra, y còn ra đứng trÆ°á»›c cá»a tá»± mình cung nghinh đại giá Bách Lý TrÆ°á»ng Thanh.
Không những là y, bao nhiêu ngÆ°á»i ở Hoà ng Thạch trấn nà y Ä‘á»u tụ táºp ở đây chỠđợi.
Trên mặt của má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u hiện rõ vẻ tÆ°Æ¡i cÆ°á»i đắc ý.
Bởi vì, đó chÃnh là lúc gã ăn mà y nói :
- Bá»n hỠđã lại.
Bá»n há», dÄ© nhiên là những ngÆ°á»i trong Trung Nguyên tiêu cuá»™c.
Tháºt ra, nói cho đúng thêm má»™t chút nữa, bá»n há» mà gã ăn mà y nói đây, phải nên bao gồm những cổ xe chứa đầy và ng bạc trong đó.
Và ng bạc xà i cả tám chục Ä‘á»i cÅ©ng không hết.
- Bá»n há» và o nhà Sa đại há»™ rồi.
Lão già nói.
- á»’, cá đã lá»t và o lÆ°á»›i.
- Là m sao đây?
- Là m sao? Coi hỷ kịch chứ còn sao nữa.
- GiỠphút nà y còn coi hỷ kịch?
- Nếu không, ông còn muốn là m gì?
- Äi cứu ngÆ°á»i chứ là m gì.
- Cứu ngÆ°á»i? Cứu ai?
- Cứu bá»n há».
- Bá»n há»? Bá»n há» bây giá» có nguy hiểm gì? Bá»n há» còn Ä‘ang ăn cho no, uống cho say, là m gì có nguy hiểm đâu ra?
- Váºy...
Lão già không biết nói gì.
- Chúng ta Ä‘i cứu ngÆ°á»i thôi.
Bà lão nói.
- Không phải bà má»›i nói bá»n há» có nguy hiểm gì đâu sao?
- Tôi không nói bá»n há», tôi nói ngÆ°á»i khác.
- NgÆ°á»i khác, ngÆ°á»i khác là ai?
- Chẳng là ai, là Tây Môn Xuy Tuyết.
- Y? Bà biết y ở đâu?
- Dĩ nhiên là biết, nếu không còn nói đi cứu ai?
- Tại sao bà lại cho là y cần được cứu?
- Bởi vì y không có trong lá»u, không những váºy, tôi xem bá»n Sa đại há»™ đắc ý cá»±c kỳ, nếu Tây Môn Xuy Tuyết còn ở đâu đó, là m sao bá»n há» còn khoái trá nhÆ° váºy?
- Tại sao bà lại muốn đi cứu Tây Môn Xuy Tuyết?
- Tôi đã nói rồi, y là tiểu bằng hữu của tôi.
- Tiểu bằng hữu là đi cứu sao?
- Bởi vì cái vị tiểu bằng hữu nà y có thể giúp chúng ta là m rất nhiá»u chuyện. Và dụ nhÆ° Ä‘i xem thá» trong xe là đá cục, hay là và ng ròng.
- Váºy thì sao chúng ta không mau mau Ä‘i cho rồi?
Lão già còn chÆ°a nói xong, ngÆ°á»i đã vá»t ra.
Có Ä‘iá»u, lão ta còn chÆ°a Ä‘i đâu được, bởi vì cổ áo của lão ta bị bà lão chụp lại.
- Bà là m gì thế?
- Câu nói đó phải là do tôi há»i má»›i đúng. Ông tÃnh là m gì váºy?
- Äi cứu ngÆ°á»i mà .
- Cứu ngÆ°á»i? Cứu ngÆ°á»i Ä‘i hÆ°á»›ng nà y.
Äêm, đêm không có ánh trăng.
Phòng giam vốn rất u ám nặng ná», trong má»™t đêm nhÆ° váºy, lại cà ng lá»™ vẻ âm u, lão già bất giác chau mà y lại, bà lão cÅ©ng bất giác chau mà y lại.
- Tại sao bà chau mà y?
Lão già há»i.
- Tại ông chau mà y chứ sao.
- Tôi chau mà y với bà chau mà y liên quan với nhau sao?
- DÄ© nhiên là váºy.
- Quan hệ ra sao?
- Bởi vì ông chau mà y bá»™ Ä‘iệu giống má»™t ngÆ°á»i.
- Äúng váºy.
- Ai?
- Lục Tiểu Phụng.
- Tháºt sao? Tôi mà giống Lục Tiểu Phụng?
- Äúng váºy, chẳng qua có chút mà y bạc tóc bạc thôi, cÅ©ng có thể là , má»™t gã Lục Tiểu Phụng đầu tóc bù xù mặt mà y lem nhem thế thôi.
Lão già báºt cÆ°á»i, lão ta cảm thấy rất đắc ý :
- Chỉ cần giống Lục Tiểu Phụng, ai thèm đến tóc tai bạc trắng là m gì.
Lão ta bỗng thở ra nói :
- Chỉ tiếc là ...
- Chỉ tiếc là Lục Tiểu Phụng đã chết rồi?
- Äấy chỉ là má»™t chuyện.
- Còn chuyện kia?
- Chỉ tiếc là chúng ta còn có chuyện phải là m, không thì tôi còn muốn má»i bà ăn má»™t bữa cÆ¡m no nê.
- Tại sao?
- Bởi vì, trước giỠchưa có ai nói tôi giống Lục Tiểu Phụng.
- Giống Lục Tiểu Phụng thì có gì hay? Còn có ngÆ°á»i kêu Lục Tiểu Phụng là Lục Tiểu Kê đấy.
Bà lão nói :
- Không những váºy, Lục Tiểu Phụng đã chết rồi, nói ông giống má»™t ngÆ°á»i chết, có gì là hay ho?
Lão già không nói gì nữa, lão ta lẳng lặng đi vỠhướng phòng giam.
NhÆ°ng lại bị bà lão giáºt ngược lại.
- Bà là m gì đó?
- Ông tÃnh là m gì váºy?
Bà lão há»i ngược lại.
- Không phải chúng ta Ä‘i cứu ngÆ°á»i sao? Lục Tiểu Phụng đã chết rồi, cÅ©ng không nên kéo Tây Môn Xuy Tuyết chết theo phải không?
- Tôi bá»—ng cảm thấy có má»™t chuyện còn trá»ng yếu hÆ¡n cả cứu Tây Môn Xuy Tuyết. Äợi là m xong chuyện nà y, Ä‘i cứu Tây Môn Xuy Tuyết cÅ©ng không muá»™n.
- Chuyện gì?
Bà lão không trả lá»i, chỉ nở má»™t nụ cÆ°á»i tháºt thần bÃ.
|
![Ãá» tà i đã khoá](images/styles/zingblue/buttons/threadclosed.gif) |
|
| |