Mặc dù quang hoa xung quanh rất yếu nhược, nhưng vẫn có thể thấy được mười mấy con cự viên này tựa hồ như đang tu luyện một công pháp gì đó rất giản đơn. Tiêu Thần đúng là có chút kinh ngạc, hắn không khỏi nhớ tới mấy loại yêu quái được lưu truyền tại nhân gian giới, không phải bọn chúng cũng hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt để tu hành sao?
Trong mười mấy con cự viên, con đầu đàn là thần dị nhất, nó không những hấp thu lượng lớn nguyệt quang tạo thành một quang cầu lúc ẩn lúc hiện mà toàn thân đều lấp lánh hào quang, hiển nhiên nó đã thông linh, tu luyện đã có thành tựu nhất định.
Hai ngày tiếp theo, mười mấy con cự viên vào mỗi buổi chiều đều qua chỗ Tiêu Thần ăn uống, đương nhiên lượng thức ăn của chúng thực sự quá lớn khiến cho Tiêu Thần tương đối bận rộn.
“Grào…” xa xa ở sâu trong rừng truyền lại một tiếng hổ gầm, bất quá sau đó thì im bặt. Không lâu sau mười mấy con cự viên chạy lại, trong tay của con huyết sắc cự viên là một con Kiếm Xỉ Hổ dài tầm ba thước, đến trước mặt Tiêu Thần quảng xuống.
Tiêu Thần trong lòng thầm kinh ngạc, con cự viên này chiến lực quả nhiên mạnh mẽ, con Kiếm Xỉ Hổ kia chính là trúng một đòn mà mất mạng, cả đầu bị đánh nát vụn từ đó có thể tưởng tượng được sự đáng sợ của con cự viên bốn tay này.
Sau khi đám cự viên bỏ đi, Tiêu Thần lại bắt đầu tu luyện pháp quyết trị liệu thương thế của mình, thời gian là sinh mạng nên hắn phải nhanh chóng khôi phục nguyên khí trong thời gian ngắn nhất.
Nói cũng kì quái, hai ngày này hắn không thấy bất cứ dấu vết gì con độc giác thánh thú, dường như nó đã biến mất vậy khiến cho trong lòng Tiêu Thần có chút lo lắng, thầm mong nó không có chuyện gì xảy ra, dù gì thì hòn đảo này quá thần bí và hung hiểm.
Sang ngày hôm sau, con độc giác thánh thú nhỏ lại xuất hiện, lúc này hắn mới hết lo lắng. Tiểu thiên mã vẫn nhát gan như cũ nhưng lại rất tò mò, chỉ một cơn gió thổi qua cũng giật mình bỏ đi, trừ những lúc thụ hưởng nhờ thiên địa linh khí để tu luyện ra nó cũng rất thích quan sát Tiêu Thần, trông nó giống hệt như một đứa trẻ con tò mò vậy.
Ba ngày nữa trôi qua, thân thể Tiêu Thần rất thuận lợi khôi phục lại. Nhưng đúng vào đêm hôm đó, Tiêu Thần lại gặp phải nguy hiểm, Triệu Lâm Nhi rốt cục đã xuất hiện! Hoàng gia thiên nữ đã đột phá khu vực phong tỏa của Thượng cổ hung thú Bạo long truy tìm đến đây. Lần này nàng quyết không thể thất thủ, quyết tâm chỉ một trận trừ đi đại họa.
Nàng chậm rãi bước đến, thân thể tuyệt mĩ được bao phủ bởi ánh trăng thanh khiết trông nàng càng thêm xinh đẹp. Cả khu rừng dường như bừng sáng, lại thêm xung quanh không ngưng fvang lên những tiếng thú rít gào, trong khung cảnh như vậy dường như càng tôn thêm vẻ thánh khiết xuất trần của nàng, lúc này nàng tựa như là tiên tử từ trên chín tầng trời hạ xuống hòn đảo hoang này.
Dung mạo của nàng hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành nhưng Tiêu Thần cung không có tâm trạng để ngắm nhìn, hiện tại đối với hắn mà nói nàng chính là một nữ tử thần mà thôi.
Tiêu Thần không bỏ chạy mà từ từ lui dần về nơi trú ngụ của đám cự viên.
Mười mấy con cự nhân lúc này đang hấp thu nguyệt quang, tuy thấy Tiêu Thần tiến vào lãnh địa của chúng nhưng không có cử động gì gây nguy hiểm cho hắn, mấyngày nay chúng đều sang chỗ của Tiêu Thần ăn uống nên giờ rất quen thuộc với người láng giềng này..
Triệu Lâm Nhi nắm chặt thần kiếm trong tay, sắc mặt kiên định truy theo, nhưng khi đi vào trong đám loạn thạch nàng liền ngây người đứng lại. Mười mấy con cự viên đứng ở trên đám loạn thạch tựa như mười mấy tấm thạch bia to lớn, dưới ánh trăng lưu lại mười mấy bóng ảnh khổng lồ.
Đồng thời, mười mấy đạo quang mang không ngừng tiến vào trong miệng chúng, xem ra chúng đều là loại dị chủng thông linh.
Triệu Lâm Nhi do dự, tuy biết đám dị thú này đáng sợ nhưng vừa mới đuổi kịp Tiêu Thần, nàng không muốn quả qua cơ hội này để giết chết hắn, bởi vì thời gian càng kéo dài thì đối với nàng càng bất lợi vì thế quyết không để đối phương có thể tiếp tục tu luyện.
Nàng vận dụng “Phù quang lượng ảnh thần hư bộ” lao vào sâu trong đám loạn thạch, Thải hồng kiếm quyết không ngừng xuất ra lao về phía Tiêu Thần, màn đêm không ngừng sáng bừng lên những dãi hảo quang bảy sắc.
"Hống"
Đúng lúc này con Huyết sắc cự viên rống lên, toàn thân bừng lên nguyệt quang có vẻ vô cùng kích động. Thân ảnh cao lớn như núi lao vọt tới, mấy cánh tay dài gần hai thước vung ra đánh tan những luồng kiếm khi sau đó “Choang” một tiếng va chạm vào thanh trường kiếm tóe lửa.
Hoàng gia thiên nữ trong lòng kinh hãi, con cự viên này sức lực vô cùng mạnh mẽ vả lại còn đao thương bất nhập.
Triệu Lâm Nhi qua đòn vừa rồi đã biết sự đáng sợ của con huyết sắc cự viên, nàng không do dự quay người muốn bỏ chạy, nhưng ma ảnh chớp động, mấy chục hắc ảnh to lớn nhanh như quỷ mị đã bao vây xung quanh ngăn nàng không thể trốn chạy.
“Hống…” tiếng rít gào của cự viên vang lên không ngừng, dưới ánh trăng ma ảnh chớp động.
Tiêu Thần lúc này đang đứng ở phía xa không lên tiếng mà chỉ lặng lặng quan sát. Hắn biết đám cự viên này rất thông linh nhưng lại không nghĩ đến bọn chúng lại có thể “trượng nghĩa” đến như vậy, lại có thể giúp hắn vây khốn Triệu Lâm Nhi.
Hoàng gia thiên nữ lúc này cũng biến sắc, nàng muốn đột vây bỏ chạy liền đề thăng tu vi đến cực hạn, thân thể phảng phất như được bao phủ bời hào quang bảy sắc làm rực sáng cả bãi loan thạch.
“Phập”
Máu tươi tung tóe, một con cự viên bị một kiếm đâm xuyên qua ngực, trong nháy mắt thân thể bị vỡ vụn, vong mạng đương trương. Thải hồng kiếm quyết mà Triệu Lâm Nhi tu luyện chính là thuộc về Thiên công bảo điển, uy lực cực kì mạnh mẽ.
Lúc này, Triệu Lâm Nhi đã tăng thêm một chút lòng tin. Trừ con cự viên bốn tay ra thì đám cự viên còn lại chỉ có bàn tay là cứng rắn như thép, nhưng thân thể vẫn chưa đạt đến cảnh giới đao thương bất nhập.
"Hống!"
Huyết sắc cự viên rống lên một tiếng bi thiết, lao lên phía trước điên cuồng công kích về phía Triệu Lâm Nhi. Vô số đạo kiếm quang chém lên mình nó nhưng căn bản không làm nó bị thương mà chỉ phát ra những tiếng chan chát mà thôi. Lúc này con cự viên thủ lĩnh này đã bạo nộ, hai mắt phát ra quang mang lạnh lẽo ngập tràn vô tận sát ý, dường như muốn xé tan Triệu Lâm Nhi ra thành trăm mảnh.
Với tu vi của Triệu Lâm Nhi mà nói, nàng có thể chiến đấu ngang sức với con dị thú thông linh này, nhưng xung quanh lúc này còn có mười mấy con cự viên khác khiến cho nàng ta hiện tại lâm vào tình huống vô cùng nguy hiểm. Đúng lúc này Tiêu Thần cũng lao đến, lúcnày không cần thiết phải nói những lời dư thừa, chỉ có nắm đấm mạnh mới là đạo lí!.
“Xoạt”
Ống tay áo của Triệu Lâm Nhi bị một con cự viên cào rách lộ ra cánh tay trắng như ngọc, đồng thời bàn tay to lớn con huyết sắc cự viên cũng nắm lấy thanh trường kiếm trong tay nàng ta không ngừng bẻ thành gãy từng đoạn.
Lúc này đòn tấn công của Tiêu Thần cũng vừa đến nơi, hắn luôncho rằng binh khí mạnh nhất chính là thân thể vì thế bỏ kiếm không dùng, hai tay liên tục chuyển động theo những quỹ tích huyền bí đánh ra một luồng ánh sáng rực rỡ bắn về phía Triệu Lâm Nhi.
Xin mọi người cùng góp sức dịch bộ "Trường Sinh giới". Chi tiết liên hệ
Đôi tay ngọc ngà của Triệu Lâm Nhi lấp loáng như dao, phát ra từng chùm sáng bảy sắc lung linh, chém thẳng vào luồng sáng đó. Đồng thời toàn thân cũng bật lên như một chiếc cầu vồng nhảy đến cây cổ thụ phía ngoài. Nhưng mà tứ tí huyết sắc cự viên ở trong rừng cũng cực kỳ linh hoạt vạch nên một dòng huyết quang, ánh mắt nó như muốn phanh thây Triệu Lâm Nhi ra thành từng mảnh giữa không trung.
Hoàng gia thiên nữ muốn tránh ma trảo, cơ hồ đã cố gắng tận lực. Thế nhưng sự tình luôn có những điều ngoài ý muốn, từ giữa rừng sâu một quang ảnh màu bạc vọt tới rất nhanh, chỉ trong một sát na đã chặn được huyết sắc cự viên, nhanh chóng đỡ lấy Triệu Lâm Nhi, sau đó nhảy lên một cây đại thụ nghìn năm gần đó.
Đám cự viên chung quanh cũng không hề ngăn lại. Tiêu Thần giật mình ngẩng đầu nhìn lên, kia chính là Độc giác thánh thú, chính nó đã cứu Triệu Lâm Nhi.
Thân hình nhỏ bé của nó chỉ cao chưa đầy một thước, thế nhưng tứ tí huyết sắc cự viên so với nó lại hết sức nhu nhược. Nó có thể chặn được cả một con cự viên to như quả núi, khó mà tưởng tượng được trong thân thể nhỏ bé ấy ẩn chứa lực lượng mạnh đến mức nào.
“Gràooo……”
Huyết sắc cự viên điên cuồng gầm rú, dẫn đầu mười con cự viên leo lên cây cổ thụ đến chỗ tiểu thiên mã. Thế nhưng tiểu thiên mã nhanh cực kỳ, nó nhanh như chớp đột phá vòng vây rời khỏi ngọn cổ thụ.
“Đi nhanh thôi.” Triệu Lâm Nhi quát lớn thúc giục tiểu thiên mã tựa hồ như đã thân thiết lắm rồi. Tiêu Thần sực nhớ lại lời Vương Tử Phong đã nói trước đây, chỉ có những thiếu nữ thuần khiết mới có thể tiếp cận được độc giác thánh thú. Hắn đột nhiên giật mình, độc giác thánh thú đột nhiên biến mất hai ngày, hai ngày đó rất có thể là đã ở cùng Triệu Lâm Nhi, thậm chí có thể đã gặp nhau từ trước.
Mười con cự viên tuy có tốc độ rất nhanh, nhưng cũng khó mà đuổi kịp tiểu thiên mã thần dị, cuối cùng tứ tí huyết sắc cự viên rống lên một tiếng thét dài, từ miệng nó phun ra một luồng sáng lấp lánh bắn theo tiểu thiên mã.
Tiêu Thần kinh ngạc, bản lĩnh của cự viên thật đáng ngạc nhiên, có thể có được thần thông gần giống yêu thuật này.
Tiểu thiên mã cảm thấy sóng năng lượng từ phía sau , chiếc sừng ngọc trên trán nó phát ra ánh sáng rực rỡ, nhanh chóng quay đầu lại phát ra một tia chớp bạc đánh vào luồng sáng lấp lánh kia, kết quả tạo nên một vầng sáng rực rỡ rồi cùng tiêu tán.
Khối năng lượng giữa rừng sâu bộc phát tạo nên một quầng sáng chói lóa, cả một mảng cây rừng bị tiêu hủy trong nháy mắt, lá cây bay rào rào, gỗ vụn văng tung tóe, mặt đất xuất hiện một hố sâu.
Tiêu Thần cực kỳ kinh ngạc, cao thủ tầm thường khẳng định là không thể tiếp được đòn này. Cả hai dị thú đều có thần thông bất phàm, tiểu thiên mã này còn nỏ đã có được thần thông kỳ tuyệt như thế, nếu nó đã trưởng thành thì không thể tưởng tượng được sẽ mạnh mẽ đến nhường nào, không hổ là thánh thú.
Tiểu thiên mã chỉ đánh ra một đòn rồi biến mất vô ảnh vô tung, mười con cự viên ngửa cổ gầm rống giữa đêm trăng, dường như vô cùng phẫn nộ nhưng cũng không thể làm được gì hơn.
Tiêu Thần vô cùng tiếc nuối, có cơ hội để hạ Triệu Lâm Nhi, nhưng cuối cùng lại để thánh thú cứu đi mất. Lúc này hắn thấy mười con cự viên lộ ra địch ý với mình, hắn không muốn tiếp tục ở lại thạch lâm mà lùi dần về một mỏm đá.
Trong lúc này lại xuất hiện thêm một sự tình khiến Tiêu Thần kinh ngạc, con tứ tí huyết sắc cự viên tưởng đã chết kia lấy ra một tinh thể trong suốt, sau đó nuốt luôn.
Vốn nó sau khi phun ra một luồng sáng mờ để công kích tiểu thiên mã, tinh thần có vẻ suy sụp, thế nhưng tinh thể kia khôi phục tinh lực rất nhanh, thân thể nó phát ra một vầng sáng nhàn nhạt.
Chẳng lẽ đó chính là yêu đan trong truyền thuyết? Nhưng có vẻ không giống lắm. Tiêu thần nghi hoặc quay lại chóp núi.
“Hống…”
Mười con cự viên gầm lớn rồi mang thi thể con tứ tí cự viên trở về thạch lâm.
Hai ngày trôi qua Triệu Lâm Nhi cũng không đến làm phiền hắn, dường như biết khó mà lui, vậy nhưng Tiêu Thần cũng không dám lơ là, hắn không tin cô nàng hoàng gia thiên nữ này bỏ qua.
Mười con cự viên đối với Tiêu Thần giờ đã có địch ý, không còn hòa hợp như lúc đầu, Tiêu Thần biết là đến lúc phải chuyển địa điểm rồi. Hắn đi ngang qua khu vực bạo long không xuất hiện, phát hiện rất nhiều xương thú không rõ niên đại chất thành đống, cũng không biết là xương loài vật gì, có kích thước từ ba bốn thước đến mười cả thước, xương trắng ken dày đặc cực kỳ khủng khiếp, hiển nhiên có thể thấy đây là xương cốt những con mồi của bạo long.
Tiêu Thần vừa leo qua đống xương thì phát hiện một viên tinh thể màu đỏ to xấp xỉ ngón tay cái, lấp lánh đẹp mắt như đá quý. Hắn chợt động lòng, tinh thể mà tứ tí cự viên đã nuốt chẳng phải là cũng thế này sao? Bất quả chỉ khác nhau về màu sắc mà thôi.
Cầm viên tinh thạch này trên tay, có thể cảm giác rất rõ ràng một nguồn năng lượng ẩn giấu bên trong. Tiêu Thần khẽ giật mình, là yêu đan sao? Hắn vận chuyển luyện khí pháp quyết khắc trên tấm bia đá, dẫn đạo dòng linh nguyên tinh thuần vào trong cơ thể.
Chỉ một lát sau, từ tay Tiêu Thần phát ra một tiếng “tách”, màu sắc viên tinh thể trên tay nhạt dần rồi vỡ thành từng mảnh, nguồn linh khí cuối cùng cũng bị Tiêu Thần hấp thu, viên tinh thể cũng vụn nát như bột phấn.
Linh nguyên ẩn chứa trong viên tinh thể cũng không tệ, mà lại rất dễ hấp thu, so với hấp thu thiên địa linh khí thì nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, nếu không phải là yêu đan thì cũng chính là linh thạch.
Tuy nhiên, Tiêu Thần cảm thấy rất lúng túng, lượng linh khí được đưa vào cơ thể hắn chỉ có một phần nhỏ làm dịu đi những vết thương của hắn, hầu hết đều biến mất, chẳng biết tụ tập ở chỗ nào.
Tiêu Thần vận chuyển huyền công khắp kinh mạch, tìm kiếm dấu vết của lượng linh nguyên kia. Đột nhiên hắn lại thấy quang điểm màu bạc trên chân trái, chính là lượng tinh nguyên khổng lồ có được từ quả trứng rồng ngưng kết tại huyệt Thương Khâu, như đã được thần hóa, tựa ngọn đèn sáng giữa đêm khuya.
Đồng thời lúc này hắn cũng phát hiện, huyệt Thương Khâu trên chân phải cũng xuất hiện một chấm đỏ li ti, hắn giật mình hiểu ra, sự việc tương tự đã phát sinh trên cái chân còn lại. Bất quá linh khí của viên tinh thể này còn xa mới so được với một quả trứng rồng. Không biết về sau này, khi dung nạp đủ linh nguyên có xảy ra hiện tượng thần hóa không.
Tiêu Thần không dám đi vào sâu trong hải đảo, bất quá chỉ cách chỗ mấy con cự viên có vài dặm, vẫn là ở dốc đá bên cạnh giải đất lãnh địa của bạo long. Bởi trong lãnh địa của rồng chỉ tồn tại rất ít man thú, tình trạng cơ thể hắn bây giờ không cho phép hắn quần thảo với lũ man thú.
Hoàng hôn buông xuống, Tiêu Thần vẫn lẳng lặng tu luyện trên dốc đá nhằm khôi phục thương thế.
“Grú…ú…ú…”
Tiếng sói tru từ giữa cánh rừng vọng đến hòa cùng tiếng gầm của loài những dã thú khác. Mới đầu Tiêu Thần cũng không để ý, bởi vì chó sói ở đây thực sự nhỏ yếu so với số lượng đông đảo các loại dã thú khác. Thế nhưng sau đó lại vọng đến từng tràng tiếng hổ gầm, sư tử rống, vượn thét, tựa hồ không ít mãnh thú đang giao tranh ác liệt.
Tiêu Thần ngưng tu luyện, muốn xem xét thấu đáo chuyện này. Khi hắn đến khoảnh rừng đó, cuộc giao tranh của chúng đã đến hồi khốc liệt, cả mảnh rừng chất đầy xác thú, máu me tung tóe, mùi máu tanh nồng tràn ngập khu rừng.
Hai con hùng sư to như voi bị gãy cổ, phơi xác giữa rừng; bảy, tám con tam nhãn hắc hổ nát thây nằm trên thảm cỏ, hai con cự điêu dài đến năm, sáu thước bị thủng bụng mắc kẹt trên cành cây; ba con độc giác cự hùng cao năm, sáu thước đầu rời khỏi cổ, chỉ ở một chỗ…đã có đến hàng chục cái xác dị thú.
Chú thích :
+ Tứ tí huyết sắc cự viên : Vượn khổng lồ bốn tay màu huyết dụ.
+ Hùng sư : Sư tử khổng lồ
+ Tam nhãn hắc hổ : Hổ đen ba mắt
+ Độc giác cự hùng : Gấu lớn một sừng.
+ Thạch lâm : Bãi đá
Xin mọi người cùng góp sức dịch bộ "Trường Sinh giới". Chi tiết liên hệ
Đây thực là cảnh giao tranh tàn sát hiếm thấy, luật rừng quả nhiên tàn khốc vô cùng. Có thể thấy là vì trong lãnh địa của bạo long, số lượng mãnh thú không nhiều, đồng thời cũng không có mãnh thú đẳng cấp thú vương, nếu không màn giao tranh này có thể khẳng định là thảm khốc hơn nhiều.
Đâu đâu cũng thấy máu, đống xác thú khiến người ta hoảng hồn, dường như chúng tàn sát lẫn nhau để tranh giành một hang động, đại bộ phận chúng bị chết trước cửa động. Đây là một hang động khép kín, đất đá sạt lở qua nhiều năm tháng đã bít kín miệng hang, hôm nay hang động được tìm thấy đã dẫn đến một cuộc tàn sát của đám mãnh thú.
Kẻ thắng lợi cuối cùng là một con thần lang. Bộ lông màu lam của nó phát ra một dòng năng lượng lưu động sáng rực rỡ, như được tạc từ một khối thần thạch màu lam. Nó dài chừng ba thước, chiều cao chừng một thước sáu mươi bảy, so với những loài khác thì rất nhỏ, nhưng từ nó lại toát ra hung uy dọa người chết khiếp, bộc lộ sát khí đằng đằng.
Điều kỳ dị nhất là trên lưng nó có một đôi cánh màu lam, đôi cánh này xòe rộng chừng năm, sáu thước, trên đó cũng là một vầng sáng màu lam giống với thân thể nó. Ngoài ra con thần lang này còn có đến ba con mắt, con mắt thứ ba trông giống như lam bảo thạch, bất quá con mắt này còn phát ra ánh sáng tà dị, khiến người ta sởn gai ốc. Có thể sống sót sau trận mãnh thú tàn sát, đủ hiểu rằng thần lang đáng sợ nhường nào.
Nó vốn đã gạt đống đất đá bít ngoài miệng hang, định đi luôn vào trong, thế nhưng bất chợt nó cảm thấy điều gì đó, bất ngờ nó quay lại nhìn về hướng Tiêu Thần đang ẩn nấp. Cặp mắt vằn máu hung tàn của nó chợt lóe lên, ánh sáng lam từ con mắt thứ ba cũng lấp loáng, sát khí lan tràn chung quanh.
Nguy hiểm trùng trùng phủ lên đầu Tiêu Thần, nhưng đúng lúc thần lang quay đầu lại, Tiêu Thần cũng đồng thời thấy vết thương kinh khủng trên thân mình nó. Rõ ràng nó đã bị trọng thương trong cuộc tàn sát, một vết rách dài dưới bụng nó chảy máu đầm đìa, một cánh rũ rượi dường như đã bị xé rách; vết rách dưới bụng khiến xương cốt trong lồng ngực nó lộ cả ra, dòng máu chảy ra có màu xanh lam kỳ dị.
“U…u…u…”
Thần lang kỳ dị tru lên một tiếng, sau đó hóa thành một dải sáng màu lam vọt đến chỗ Tiêu Thần mang theo mùi máu tanh tưởi. Nhưng vừa chạm đến mặt đất, toàn thân nó cũng run lẩy bẩy, suýt nữa gục xuống luôn.
Tiêu Thần thở phào nhẹ nhõm, thần lang lúc này chẳng khác nào một cây cung gãy. Ngay lúc hung lang ngoác cái mồm đỏ lòm như chậu máu, nhe hàm răng trắng nhởn định cắn thì Tiêu Thần né qua một bên, chân phải quét ngang nện cho nó một cước ngay đám xương xẩu lộ ra ở miệng vết thương.
Thần lang quả nhiên hung hãn cực kỳ, thân mình nó chỉ khẽ lắc một chút, không hề lùi lại bước nào chứ đừng nói là gục xuống. Cú đá của Tiêu Thần có thể khiến ngọc nát vàng tan nhưng không thể làm đám xương xẩu của nó nứt nẻ được, có thể thấy xương cốt nó cứng rắn cỡ nào.
“Grào…o…o…”
Tam nhãn thần lang gầm lên một tiếng thê lương, cơn đau khiến hung tính của nó kích phát đến cực điểm, lông lá trên thân mình dựng ngược cả lên, phát ra một quầng sáng lam không ngừng chớp động.
Nó lại nhằm vào Tiêu Thần tấn công, lần này tốc độ của nó nhanh đến cực điểm như một dải sáng lam. Bất quá khi ở giữa không trung, dường như nó mất đi toàn bộ sức lực, đột nhiên rơi phịch xuống đất.
Quả nhiên chẳng khác nào dây cung căng đứt, ánh dương cuối ngày, nó chẳng còn dịp nào để ra oai nữa, miệng nó phun ra một trái tim vỡ vụn màu lam. Tiêu Thần chột dạ, nếu không phải là nó đã bị thương nặng, hắn hoàn toàn không có khả năng đối phó.
Nhìn cánh rừng nhuộm máu đỏ rực cùng cánh đồng xác thú và màn sương máu dày đặc, Tiêu Thần đến chỗ cửa động, nhìn xem hang động này có gì mà đám hung thú điên cuồng tranh đoạt.
Hang động rất lớn và trống trải, nếu mở ra hoàn toàn cửa động đã bị bít kín này, bát tí ác long khổng lồ kia hoàn toàn có khả năng chui lọt. Bỗng nhiên Tiêu Thần đờ mặt ra, từ cửa động lọt ra một luồng sáng yếu ớt, có thể là ở sâu trong động thực sự có kỳ vật.
Hắn cẩn thận quan sát thấy phía trước có một đống trắng xóa, chính là một bộ xương khổng lồ. May mắn là không phải vật sống, Tiêu Thần tiến về phía trước. Bộ xương khổng lồ to như hòn núi, có vẻ như là hài cốt của một con rồng, nếu không cũng không thể to thế này được. Bộ hài cốt còn nguyên vẹn dài chừng bốn, năm chục thước, dường như là xương của kiếm long được ghi lại trong sách cổ, một chủng loại rồng hung dữ.
Vầng sáng bên trong hang động liên tục chớp tắt, Tiêu Thần sau khi đi vào tìm được một khối long tinh to như đầu người, hang động âm u cũng không che giấu được ánh sáng của nó. Tiêu Thần giật mình, so với những viên tinh thể đã từng thấy thì lớn hơn rất nhiều.
Đám mãnh thú tàn sát lẫn nhau, không thể nghi ngờ chính là vì long tinh này, đây chính là một ngôi mộ của rồng. Tiêu Thần nhanh chóng ra khỏi hang rồng. Đi qua bãi xác thú hắn tiện tay vơ lấy chục viên tinh thạch rồi phóng như bay khỏi đó.
Trong cơ thể dã thú tầm thường vốn không có tinh thạch, chỉ có những loại mãnh thú dị thường mới có. Mười cái xác mãnh thú hiển nhiên là có mười viên tinh thạch, nhưng Tiêu Thần cũng không có thời gian để thu thập, mang theo khối long tinh mà đám mãnh thú thèm thuồng, vạn nhất có con ác thú nào phát hiện chắc chắn lại xảy ra một cảnh tàn sát thảm khốc.
Tiêu Thần lấy quần áo bọc lấy khối long tinh nhằm che đi ánh sáng của nó rồi trở lại dốc đá thật nhanh. Qua hơn nửa canh giờ, từ mảnh rừng trước đó lại truyền đến từng tràng gầm rống, hắn lại nhìn thấy một vài con mãnh thú đang bay thẳng đến khoảnh rừng đẫm máu.
Trong số đó có một con thần lang, thân thể dài chừng năm, sáu thước, chiều cao gần ba thước, toàn thân phát ra vầng sáng lam chớp động, đôi cánh màu lam xòe rộng chừng hai, ba chục thước tạo nên từng trận cuồng phong, giữa trán nó cũng có con mắt màu lam, thậm chí còn đậm màu hơn con trước.
Con này nếu so sánh với con đã tấn công Tiêu Thần trước đó thì to lớn gấp đôi. Giữa không trung văng vẳng tiếng sói tru khủng khiếp, âm thanh điếc tai cuồn cuộn kích động như tiếng sấm giữa trời quang, có lẽ là tiếng một con thú đầu đàn.
Những con mãnh thú đã chết trở thành mồi ngon cho lũ quái vật đến sau, đến lúc hoàng hôn buông xuống sự yên tĩnh mới trở lại khu rừng, chỉ là đống xương thú đã chồng chất thêm rất nhiều.
Khi tất cả đã trở nên yên tĩnh, Tiêu Thần mang theo khối tinh thạch vào trong một hang động. Hắn cẩn thận cầm khối long tinh bằng cả hai tay, bắt đầu vận chuyển huyền công, luyện khí pháp quyết hấp thụ long nguyên tinh thuần chứa trong long tinh.
Nếu người khác nhìn thấy cảnh này hẳn phải há hốc mồm kinh ngạc, khối long tinh to vật trên tay hắn phát ra hàng vạn tia thần quang mờ ảo, soi rọi cả hang động bằng thứ ánh sáng lung linh huyền ảo.
Từng tia sáng như có sinh mệnh, chầm chậm xâm nhập vào trong cơ thể Tiêu Thần, khối long tinh cũng dần thu nhỏ lại, đây quả là thời khắc thu hoạch đầy hứng khởi, từng dòng long nguyên tinh thuần cuồn cuộn được dẫn vào trong cơ thể hắn.
Ánh sáng rực rỡ lay động như sóng nước lưu chuyển trong hang đá cuối cùng đều hội tụ vào thân thể Tiêu Thần. Chỉ một đêm trôi qua mà long tinh đã nhỏ lại quá nửa, thân thể tiêu thần cũng phát ra một vầng sáng mờ ảo. Đến trưa hôm sau, nó chỉ còn nằm bằng một nắm tay, phát ra nghìn vạn tia sáng chiếu sáng rực cả hang đá. Thêm một canh giờ trôi qua, nó chỉ còn bằng một quả trứng bồ câu, biến thành một hạt châu trong suốt lấp lánh.
Đến lúc này thì Tiêu Thần cũng ngưng lại, mở mắt ra nhìn. Hắn cũng đoán trước được, toàn bộ lượng long nguyên khổng lồ đều ngưng kết tại huyệt Thương Khâu trên chân phải. Đến lúc long tinh sắp tiêu hao hết thì huyệt đạo này cũng đã bão hòa, xuất hiện một quang điểm.
Quang điểm ngưng kết trên huyệt đạo một cách hoàn hảo, quang điểm chính là huyệt đạo, huyệt đạo cũng chính là quang điểm, như một ngọn đèn giữa đêm đen.
Một quả trứng rồng hiếm có đã thần hóa một huyệt Thương Khâu trên chân trái Tiêu Thần, một khối long tinh khó tìm cũng thần hóa huyệt Thương Khâu trên chân phải, hắn cảm thấy luyện khí pháp quyết của mình cực kỳ huyền bí, đem hai nguồn lực khổng lồ dung nhập vào hai huyệt đạo.
Trên thân thể con người có tất cả ba trăm sáu mươi lăm huyệt đạo chính, nếu tất cả số này đều ngưng kết thành quang điểm, nếu tất cả đều được thần hóa sẽ sinh ra biến hóa như thế nào? Tiêu Thần rất mong chờ ngày đó rồi sẽ đến.
Chú thích :
+ Lang thần : sói thần
Xin mọi người cùng góp sức dịch bộ "Trường Sinh giới". Chi tiết liên hệ
Tiêu Thần luyện hóa long tinh hiếm có, long nguyên tựa hồ đều ngưng kết tại huyệt Thương Khâu, chỉ còn lại rất ít long nguyên để chữa lành thương tích của hắn, tuy nhiên thương thế của hắn cũng đã khá hơn rất nhiều.
Triệu Lâm Nhi qua ba ngày cũng không thấy xuất hiện, nhưng hiển nhiên nàng ta không thể bỏ qua cơ hội giết chết Tiêu Thần được, vấn đề chỉ còn là thời gian, một cuộc giao tranh ác liệt có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào.
Tiêu Thần cần phải tranh thủ thời gian để khôi phục thương thế, mấy ngày liên tục điều tức trong rừng không ngơi nghỉ. Hòn đảo này thật sự vô cùng huyền bí, Tiêu Thần ở bên ngoài lãnh địa của bạo long phát hiện dấu vết của rất nhiều quái vật to lớn, không ít trong số đó là hồng hoang cổ thú, như thần báo có thể xé xác cả con voi, thượng cổ ác thú dài tới hai chục thước, rết khổng lồ màu vàng…thậm chí còn nghe thấy tiếng rồng ngâm vọng ra từ giữa hòn đảo, đương nhiên không phải tiếng bát tí ác long, chưa rõ nó thuộc loại rồng nào.
Thảo mộc linh khí phiêu động khắp không gian, sắc xanh nõn nà dập dờn khắp núi rừng, chung quanh Tiêu Thần ngập tràn linh khí, một quầng sáng mông lung màu xanh biếc bao phủ thân hình hắn, thảo mộc linh khí từ từ dẫn nhập vào thân thể, đám sương mù màu lục chầm chậm xoa dịu thương tích trên mình hắn.
Qua đi hai ngày, Tiêu Thần cũng cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Hắn quyết định tìm hiểu xem Triệu Lâm Nhi đang làm gì, đối phương không thể từ bỏ ý muốn giết chết hắn, tiếp sau rất có thể là một cuộc đồ sát khốc liệt tựa bão táp phong ba, tất nhiên điều tra một phen cũng là hết sức cần thiết.
Bạo long cũng không thường xuyên xuất hiện, Tiêu Thần đi xuyên qua một cánh rừng già nguyên thủy, cố tránh các loại dị thú hung mãnh rốt cục cũng đến được bên bờ biển, tìm đến túp lều trúc mà hắn đã dựng lên trước đó.
Mặt hồ trong xanh như ngọc, in rõ từng bóng mây, vây quanh hồ là một hàng đậu tía, còn cả một vườn hoa nở rộ rực rỡ những sắc màu, hương hoa ngan ngát cả một mảnh rừng, thấm đến tận lòng người.
Lều trúc xanh biếc được điểm xuyết bởi những nhành hoa, tấm đan mây trước cửa nhẹ nhàng lay động theo gió. Tiêu Thần dựng nên lều trúc, hôm nay đã thành chỗ ở của Triệu Lâm Nhi, gọi là chiến lợi phẩm quả đáng đồng tiền bát gạo.
Bất quá, Tiêu Thần không nhìn thấy Triệu Lâm Nhi ở đâu, hắn bắt đầu tìm kiếm chung quanh, đột nhiên đồng tử hắn co lại, ở khu rừng cách mặt hồ chừng trăm thước xuất hiện năm túp lều mới, đồng thời hắn cũng nhìn thấy một thân ảnh lạ.
Đó là một người trẻ tuổi cao lớn, tuổi đời mới khoảng đôi mươi, gã ta có mái tóc dài màu hạt dẻ, da tay trắng nõn nà, bất quá ánh mắt rất lạnh lẽo khiến người ta không có thiện cảm.
Tên này là ai?
Tiêu Thần lẳng lặng đứng giữa rừng cây quan sát gã đàn ông tóc nâu. Không lâu sau, từ khu rừng ở hướng bãi biển xuất hiện cả đàn chim biển bay dáo dác, hai nhân ảnh xuyên qua rừng rậm đến nơi này rất nhanh. Hai người này một nam một nữ chừng hai mươi tuổi, tóc của họ cũng có màu nâu nhạt, hai người mới đến vừa thấy gã trai đứng trước túp lều đều hướng đến hành lễ.
Gã trai tóc nâu khẽ phất tay, ý nói hai người miễn lễ, sau đó hỏi : “Vẫn không thấy tung tích bọn họ sao?”
“Đúng vậy, thưa đại nhân! Trên mặt biển không có bóng dáng con thuyền nào.”
Gã tóc nâu nhíu mày nói : “Vùng biển cấm bình yên hiếm có, nếu không có lực lượng thần bí khó lường ngăn trở cũng sẽ không quá nguy hiểm, bọn họ vì sao vẫn chưa đến? Chẳng lẽ đã gặp sự chẳng lành?”
"Rồng?", Hắn quay mặt về phía túp lều bên hồ nước, trầm ngâm một lát rồi nói tiếp : “Phong tư mỹ lệ…cả độc giác thánh thú cũng đi theo nàng, xinh đẹp như một thiên thần…”
Gã con trai đứng bên cạnh cất tiếng : “Đại nhân, nếu đã thích người ta, sao không….”
“Hừm!” Gã trai tóc nâu lạnh lùng ngắt lời hắn : “Ngươi nên nói ít thôi! Đợi người của chúng ta đến, trước tiên phải làm thịt tên địch nhân hung ác của nàng, sau đó ta tự có tính toán.”
Giữa rừng sâu, Tiêu Thần cũng lẳng lặng rút đi.
Triệu Lâm Nhi! Tiêu Thần vừa nghĩ đến cái tên này tức thì đôi mắt bắn ra hai tia thần quang, đối phương đã liên kết với người ở Trường Sinh Giới, quyết tâm giết chết hắn.
Hiện tại, tự nhiên lại có thêm một mớ cường địch, không khỏi làm hắn thở dài, sắc đẹp quả thực là vũ khí lợi hại bậc nhất, vẻ đẹp tuyệt trần của Triệu Lâm Nhi khiến gã đực rựa tóc nâu quyết chí giúp nàng ta.
Tiêu Thần bây giờ có hai lựa chọn, một là nấp kỹ trong rừng, hai là ra tay trước. Hắn chính là một nam nhân quả quyết, mới vừa tự hỏi đã quyết định tiên phát chế nhân. Trước tiên làm suy yếu thực lực đối phương, đợi cho quân viện trợ của đối phương tới hắn càng thêm cô thế bị động.
Tiêu Thần cẩn thận quan sát chung quanh, phát hiện trong mấy túp lều mới dựng còn có ba tên có trách nhiệm bảo vệ gã tóc nâu. Sau đó hắn còn phát hiện tại cánh rừng bên bãi biển còn xuất hiện thêm ba người ăn vận giống như gã “đại nhân” nọ, hiển nhiên là viện thủ của hắn đã đến.
Tiêu Thần quyết định ra tay ngay ở dải đất bờ biển.
Giữa rừng dừa rậm rạp ven biển, ba tên xuất hiện cách nhau chừng năm trăm thước. Tiêu Thần tay không lặng lẽ đến tiếp cận một tên, thân thể hắn đích thực là binh khí tốt nhất, một tia lạnh lẽo vọt lên, chỉ thẳng vào yết hầu. Máu phun tung tóe, Tiêu Thần nhảy lùi lại, một tên tóc nâu yết hầu nát bét, nằm luôn xuống đất đi ngủ với giun.
Không có gì là bất nhẫn cả, không giết người thì cũng bị người giết, chỉ có sát phạt quyết đoán mới có thể giữ được mạng mình. Hắn bắt đầu tiếp cận mục tiêu thứ hai, bất quá, khi khoảng cách chỉ còn khoảng bảy thước, một quả dừa khô rơi xuống đất đánh “bốp” một tiếng khiến tên kia quay đầu lại, Tiêu Thần lập tức tăng tốc độ đến cực hạn, tung cước quét ngang cổ họng tên kia.
Cú đá của hắn nhanh như điện chớp, gã kia tuy bị bất ngờ nhưng cũng không hoảng loạn, hắn theo bản năng lùi về phía sau rồi giơ tay đỡ đòn.
“Rốp!”
Cú đá chân phải của Tiêu Thần nặng như núi Thái sơn, chỉ trong nháy mắt đã đánh nát đôi tay gã tóc nâu, cơn đau khiến mặt hắn nhăn như khỉ ăn ớt thế nhưng tinh thần thì vẫn còn tỉnh táo, gấp rút kêu vang : “Có người đến…”
Tay phải Tiêu Thần phát ra thần quang lấp lánh, tựa thiên đao chém đứt không gian, chỉ thấy nhoáng lên một cái đã chém bay cái đầu lâu màu hạt dẻ, máu me phun trào, Tiêu Thần lùi lại như bay.
Tiếng kêu thất thanh của gã ta bị át mất trong tiếng sóng biển ràn rạt vỗ bờ. Máu tươi từ thi thể không đầu tuôn ra ào ạt. Rừng dừa ngập ngụa mùi máu tanh, Tiêu Thần cũng đã biến mất.
Xin mọi người cùng góp sức dịch bộ "Trường Sinh giới". Chi tiết liên hệ
Kỳ thực tên này thân thủ cũng không đến nỗi kém, chỉ là Tiêu Thần dùng thủ đoạn tập kích bất ngờ, không để cho đối phương có cơ hội phản kích, sau cuộc giao thủ vừa rồi, thế lực kia đã lâm vào tình thế khó khăn.
Tiêu Thần không hề do dự, phóng như bay đến chỗ tên thứ ba cách đó năm trăm thước. hắn ẩn nấp rồi nhanh chóng tiếp cận mục tiêu, cuối cùng ra tay lãnh khốc vô tình, lần này cực kỳ thuận lợi, nhẹ nhàng lấy mạng mục tiêu.
Biển xanh sôi sục, sóng nước cuộn trào, tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra nơi rừng dừa ven biển.
Tiêu Thần men theo đường cũ trở lại chỗ mấy túp lều, vẫn không thấy tăm tích Triệu Lâm Nhi đâu, chẳng biết ngày hôm nay nàng ta ở chỗ nào. Gã tóc nâu lạnh lẽo đã vào trong một túp lều, đôi nam nữ đứng đón ngay bên cửa, ngoài ra còn có ba tên khác nấp trong rừng âm thầm bảo vệ mấy căn lều.
Tiêu Thần cũng không nóng vội ra tay, hắn lẳng lặng chờ đợi cơ hội.
Quả nhiên hắn cũng không phải chờ quá lâu đã có ngay cơ hội ngon lành, đôi trai gái kia nhận lệnh ra bờ biển xem xét. Tiêu Thần lặng lẽ đuổi theo hai người, khi đã cách túp lều khá xa hắn mới tăng tốc tiếp cận hai người.
Bám theo đến chỗ rừng dừa, Tiêu Thần mới ra tay, hai mũi giáo trúc sắc bén như hai tia chớp xanh phóng thẳng vào hai người. Bất quá, cả hai đều là cao thủ không tệ, chỉ nghe tiếng gió đã nhanh chóng tách ra, tránh sang hai bên, hai mũi giáo cắm “phập phập” xuống đất.
Đánh lén thất bại, tuy nhiên Tiêu Thần vẫn tiếp tục thi triển sát chiêu liên hoàn, chưởng đao phát ra thần quang rực rỡ phạt ngang ngực gã thanh niên, đồng thời chân phải quét ngang hông nữ tử.
Hai người nhanh chóng phản ứng, tung chưởng đỡ đòn, một chưởng một cước của hắn đồng thời va chạm với đối phương, hai người như bị sét đánh. Nữ tử bị chấn lùi lại phía sau, đồng thời đôi tay của gã con trai cũng bị Tiêu Thần nắm chặt.
“Rắc!”
Tiếng xương gãy vang lên, Tiêu Thần đã bẻ gãy đôi tay của hắn, thuận thế đánh thêm một quyền vào ngực hắn khiến hắn gục luôn, ngay sau đó quay ngược lại đá quét ngang nữ tử. Loạt động tác này chỉ một hơi đã xong, có thể nói là phát sinh trong chớp mắt.
Nữ tử thân thủ bất phàm, nhanh chóng lùi lại tránh một cước của hắn, đồng thời lấy ra một quyển trục trông giống một bức tranh, đón gió phất lên, rồi dùng lực tung về phía trước.
Tiêu Thần thất kinh trong lòng, đối với vật này hắn đã khắc sâu trong trí nhớ, lần trước Vương Tử Phong tung ra một quyển trục đã tạo nên một vụ nổ năng lượng đáng sợ, đẩy hắn văng khỏi vách núi hàng trăm thước. Lại một lần nữa thấy được loại công cụ giết người đáng sợ này, theo bản năng hắn lùi lại để tránh.
Bất quá, năng lượng ba động lần này yếu hơn lần trước rất nhiều, Tiêu Thần cho rằng có thể trực tiếp đón đỡ. Nhưng xem ra hắn vẫn không có khả năng đó, nên nhanh chóng tránh né chỉ lưu lại vài tàn ảnh.
Quyển trục bộc phát, giữa ánh sáng rực rỡ, một con độc giác xà dài ba thước trông giống một mũi lao sắc nhọn bắn thẳng vào ngực Tiêu Thần, quanh nó có rất nhiều mũi băng mâu đồng thời bắn tới.
Tiêu Thần ngạc nhiên, hắn cảm giác được con độc giác xà kia chính là do năng lượng thực thể hóa, ẩn chứa một nguồn năng lượng đáng sợ, mà mấy mũi băng mâu kia cũng đều là thực thể, hoàn toàn không phải ảo giác. Điều này khiến hắn cảm thấy quái dị, một quyển trục có thể phát ra nhiều thứ giết người như vậy, quả thật quái dị.
Thân thể Tiêu Thần phát ra ánh sáng nhàn nhạt, nhanh chóng tránh đi chỗ khác chỉ lưu lại tàn ảnh ở chỗ cũ. Cả độc giác xà lẫn những mũi băng mâu đều đánh vào hư không, cuối cùng nổ tung trên mặt đất, toàn bộ băng mâu dài gần hai thước đều cắm thẳng xuống đất, độc giác xà nổ tung dưới đất khoét một hố sâu chừng hai thước.
“Có người đến…” Nữ tử kêu lên thất thanh, nhưng tiếng kêu của nàng ta hoàn toàn bị át trong tiếng sóng ào ạt.
Không còn gì để nói, Tiêu Thần trực tiếp phóng tới, nữ tử xoay người chạy trốn, nhưng cuối cùng bị Tiêu Thần dùng một ngọn giáo trúc xuyên qua thân thể cắm xuống bãi cát, máu tươi nhuộm đỏ cát trắng.
Mặc dù có chút tàn nhẫn, thế nhưng sự thật vốn tàn nhẫn như vậy, chỉ có giết địch mới có thể sinh tồn, không quản làm việc ác…dừng lại một chút Tiêu Thần lại trở về chỗ mấy căn lều.
Gã đực rựa tóc nâu vẫn ở trong căn lều, bên ngoài vẫn còn ba người âm thầm bảo vệ nghiêm mật. Tiêu Thần len lén tiếp cận, hắn dự tính âm thầm tiêu diệt ba tên bảo vệ rồi cuối cùng mới đối phó gã thanh niên tóc nâu.
Tiêu Thần lẳng lặng đến phía sau một tên, nhưng chỉ trong sát na đó, tên này tựa hồ cảm ứng được, từ miệng hắn phát ra một tràng âm tiết cổ quái, tay phải hắn xuất hiện một lưỡi hỏa diễm đao, rất nhanh chém mạnh về phía sau.
Tình huống có vẻ kỳ dị, trường đao do ngọn lửa ngưng tụ thành, nhiệt độ ngọn lửa nóng vô cùng nhưng không thể thiêu cháy bàn tay cầm đao. Hiển nhiên ba tên ẩn nấp này lợi hại hơn mấy người kia nhiều, nếu không thì cũng không thể làm thủ vệ được, gã này cầm hỏa diễm đao cùng Tiêu Thần qua lại hai chiêu vẫn không bị rơi vào thế hạ phong.
Tiêu Thần thở dài một tiếng, nhanh chóng lùi lại, mặc dù hắn có thể giết chết đối phương, nhưng cũng không thể một đòn ăn ngay, hắn không có nhiều thời gian, hơn nữa hai tên kia cũng đang đến chỗ này, và cả gã thanh niên kia cũng đã mở cửa đi ra.
Tiêu Thần không muốn cùng đối phương liều mạng, hiện tại quyết không thể để bị thương.
“Hừ! Ngươi chính là gã Tiêu Thần kia sao? Ta còn chưa tìm giết ngươi thì tự ngươi đã đến nộp mạng. Thực sự là thiên đường có lối mà không đi, địa ngục không cửa lại rúc vào! Nếu không phải núi rừng rậm rạp, cần có một số người nhất định để tìm ngươi, thì ta đã sớm giết ngươi rồi!” Gã tóc nâu cười lạnh lẽo, hắn cực kỳ bình tĩnh, cứ như Tiêu Thần đã là vật nằm trong tay hắn rồi.
Tiêu Thần không nói gì, đối phương là người phương nào hắn cũng không muốn biết, tập kích thất bại, hắn quyết định rút lui.
Ba tên ẩn nấp bảo vệ đều khoảng ba mươi tuổi, tu vi quả thật bất phàm, nhanh chóng truy đuổi Tiêu Thần.
“Uỳnh!”
Giữa rừng đột nhiên xuất hiện mấy dòng năng lượng dao động, tám quyển trục được triển khai từ tám cây đại thụ, phân ra tám hướng quanh khu vực mấy căn lều, dù chúng vẫn chưa bộc phát nhưng đã chặn được đường lui của Tiêu Thần.
“Mặc dù ta không nghĩ ngươi dám đến đây tập kích, nhưng chỗ ta ở đâu phải có thể tùy tiện vào ra, hừ!” Gã tóc nâu ánh mắt lạnh tanh, thần tình tàn nhẫn.
Tám bức vẽ như tám cánh cửa thông vào dị thế giới, mặt trước được bao phủ bởi một quầng đen không thể nhìn thấy được. Tiêu Thần không dám tùy tiện đột vây, hắn hiểu rất rõ sự đáng sợ của những quyển trục, hắn nhặt một cành cây khô trên mặt đất, phóng thẳng vào một quyển trục.
Gã tóc nâu dường như có thể điểu khiển quyển trục, lẩm bẩm những âm tiết quái dị, đồng thời múa tay theo một quỹ tích kỳ dị, bức vẽ lách sang một bên tránh khỏi cành khô rồi bay thẳng đến chỗ Tiêu Thần.
Xin mọi người cùng góp sức dịch bộ "Trường Sinh giới". Chi tiết liên hệ