Trọng Sinh Vi Quan Tác giả: Túy Tử Mộng Sinh
Chương 16: Đêm không ngủ
Dịch: AND
Nguồn : Mê Truyện
Nằm trên giường mãi không ngủ được, Hứa Lập nhìn đồng hồ thì đã thấy quá mười hai giờ đêm nhưng Hứa Lập vẫn không thể nào thôi suy nghĩ. Ngày mai lĩnh hai mươi triệu không cần một năm sau sẽ thành hai trăm triệu, hai tỷ….khi đó sẽ tiến đến mục tiêu chính của mình thêm một bước. Đối với số tiền này Hứa Lập chỉ nghĩ xem sẽ đầu tư như thế nào mà không có ý nói cho bố mẹ biết. Không phải mình không thương bố mẹ nhưng nếu nói cho bố mẹ biết sợ rằng họ sẽ mang tiền đi gửi ngân hàng. Vì với họ chỉ có ngân hàng là đáng tin nhất. Chỉ sợ rằng người bố mẹ thoáng đến đâu cũng sẽ không cho phép mình tự ý đầu tư với số tiền lớn như thế.
Hơn nữa nhà Hứa Lập không có điều kiện, bố mẹ lại là công chức Nếu như không cần cho Hứa Lập tiền ăn học thì cũng đủ sống ở huyện.
Giờ Hứa Lập lại nghĩ tới nhà Nhị tử, Hứa Lập biết nhà Nhị tử rất khó khăn mà lại còn hai em một trai một gái nữa cũng đi học. Từ khi khai giảng Nhị Tử chỉ được nhà cho tiền đóng học phí một năm và một tháng tiền sinh hoạt, sau đó Nhị Tử không còn xin một phân tiền nào ở trong nhà cả, ngược lại hàng tháng còn có thể gửi trăm đồng về cho nhà . Một trăn đồng có lẽ với người bình thường không là gì nhưng với nhà Nhị tử thì một trăm đồng đó là tiền học cho các em. Hai năm qua Nhị Tử chưa từng ăn thịt, tiền hàng tháng gửi về nhà cũng là do Nhị Tử tiết kiệm hết mức mà có.
Mọi người đều muốn giúp hắn nhưng dù nghèo nhưng Nhị tử chưa bao giờ mất nhân cách. Hắn vẫn hay nói:
- Tôi nghèo nên chỉ có cố giữ nhân cách này thôi. Các ông không nhẫn tâm lấy mất luôn chứ.
Dù Nhị Tử nói vậy nhưng mọi người vẫn luôn tìm cách giúp Nhị tử. Nhị tử cũng cảm nhận được điều tình cảm của anh em dành cho mình nên y cũng không từ chối sự giúp đỡ của mọi người.
Hứa Lập biết rằng khi nói số tiền này với cả phòng thì tất cả mọi người đều muốn nhưng riêng Nhị tử thì không. Đây chính là tính cách cũng là niềm tin mà Nhị Tử kiên trì. Nhưng nếu như số tiền do trúng số mà có thì Nhị tử dù thế nào cũng không thể từ chối.
Hứa Lập càng nghĩ càng tỉnh táo, nghĩ xong Nhị tử hắn lại nghĩ xem gần đây có cơ hội tốt nào để nhân số tiền hai mươi triệu lên vài lần không? Việc này càng nhanh càng tốt, chính mình cũng chỉ có thể kiếm tiền trong hai năm này mà thôi, sau hai năm nữa mặc kệ kiếm được bao nhiêu sợ rằng cũng phải giao cho người khác quản lý giúp còn mình cũng nên đi về phía mục tiêu mà mình đã nghĩ.
Thấy trời sắp sáng Hứa Lập không nằm nữa bật dậy rồi đi đến nhà vệ sinh. Nhưng không ngờ khi đi ra đã thấy bốn ánh mắt đang nhìn mình.
Hứa Lập có chút bất ngờ nhưng liền phản ứng lại, mọi người lo lắng sợ buổi tối có điều không may xảy ra. Bí mật khi đã có người thứ hai biết được sẽ không còn là bí mật nữa. Chỉ sợ có người biết được muốn phá thì làm sao?
Cái gì là anh em? Là anh em thì phải yên lặng trợ giúp không cần lộ mặt. Nếu không phải Hứa Lập xuống giường thì chỉ sợ cả đời này không ai biết phòng 308 đêm nay không có một ai ngủ.
- Các ông….
Hứa Lập thấy mắt nóng lên muốn nói nhưng lại không biết nói gì. Lúc này không cần biết có tiền hay không nhưng tình cảnh này nói gì cũng thừa. Hắn chỉ cảm kích tình anh em của mọi người.
Một lúc sau Vu Lượng kêu lên:
- Được rồi, Túc tử mau lên giường, ông giờ có hai mươi triệu phải không? Hãy cẩn thận một chút, đừng có mà chưa cầm tiền vào tay lại phải đi viện đó.
- Thì, thì, khụ, đáng thương tôi mãi không ngủ được, biết mấy ông cũng không ngủ thì tôi đã ngủ. Túc tử, ông không được làm mất tiền đó nếu không ông phải đền giấc ngủ cho tôi.
Nhị tử và Mắt kính vốn ít nói nên không nói gì thêm, bọn họ chỉ cười với Hứa Lập rồi xoay người nằm xuống. Chẳng qua Hứa Lập biết kể cả tên Béo bên trong hôm nay miệng nói mệt nhưng cũng không thể ngủ được.
Trời sáng rất nhanh, vì an toàn mọi người ăn sáng trong phòng cho tiện và cũng không dám đi ra ngoài. Hơn tám giờ sáng mọi người mới mặc quần áo đi ra ngoài. Tất cả mọi người nhất là Tên Béo đều nghĩ sẽ có phóng viên mà mọi người đều là sinh viên sợ rằng lúc đó sẽ không ổn. Ra đường năm người kêu taxi đi thẳng đến trung tâm xổ số lĩnh thưởng.
Những nơi như này chỉ nhận trả thưởng xổ số chứ không nhận người. Người giám sát sau khi kiểm tra xổ số là thật là giả, xem chứng minh của Hứa Lập cuối cùng theo yêu cầu của Hứa Lập mở một tài khoản và chuyển tiền của Hứa Lập vào thẻ. Lo lắng của mọi ngươi về phóng viên cuối cùng là không có, mặc dù đám phóng viên muốn phỏng vấn nhưng không được đương sự đồng ý thì ngay cả tên Hứa Lập cũng không được đề cập. Hứa Lập cũng không muốn cho ai biết, dù sao thêm một người biết không bằng bớt đi một người sẽ tốt hơn.
Đi ra khỏi trung tâm xổ số, đám bọn họ thẳng đến ngân hàng không chậm trễ. Xong việc mọi người về phòng Nhị tử khóa trái cửa xong tất cả mới thở dài. Hạng Long ngồi trên giường, hắn mới bị tên Béo gọi về gấp thấy mọi người như vậy không khỏi cười to:
- Các công, các ông sao thế? Không phải là đi ăn trộm bị người ta đuổi bắt? Hay các ông cướp ngân hàng?
- Nghiêm túc đi, đồng chí Hạng Long à, tôi nói cho ông biết dù chúng tôi không cướp ngân hàng nhưng ngân hàng đã giữ hai mươi triệu của chúng tôi, một số tiền lớn vậy đó. Hạng Long, ông có biết cả đời ông cũng sẽ không có cơ hội nhìn thấy số tiền mặt lớn như vậy không?.
- Hai mươi triệu, hai mươi triệu? ông nói gì tôi nghe không rõ?
Hạng Long nghe xong vội vàng hỏi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Trọng Sinh Vi Quan Tác giả: Túy Tử Mộng Sinh
Chương 17: Mộng phát tài
Dịch: AND
Nguồn : Mê Truyện
Do Tên Béo và Đăng Pháo yêu cầu nên Hứa Lập sau khi chuyển hết tiền vào tài khoản đã đề xuất với ngân hàng cho xem 20 triệu tiền mặt của mình là bao nhiêu. Phía ngân hàng cũng không dám chậm trễ với người thanh niên trẻ tuổi có nhiều tiền như vậy, bọn họ lập tức cử một phó giám đốc đến tiếp đãi Hứa Lập. Nghe yêu cầu của Hứa Lập, ông ta cũng không dám từ chối. Ngân hàng bây giờ cạnh tranh rất kịch liệt, có người gửi hai mươi triệu cũng không phải số tiền nhỏ. Người có số tiền lớn như vậy nếu không cho hắn xem thì hắn hoàn toàn có thể gọi cho bất kỳ một ngân hàng nào ở Bắc Kinh, có khi họ còn cử hẳn một đội bảo an mang trực tiếp 20 triệu tiền mặt đến tận nơi cho người thanh niên này xem tại chỗ..
Vì thế sau khi xin chỉ thị của lãnh đạo cấp trên, vị phó tổng giám đốc dẫn năm người vào hầm chứa tiền khiến cho mọi người có dịp mở rộng tầm mắt. Trong kho của ngân hàng không chỉ có hai chục triệu mà có rất nhiều tiền trước mặt.
Hai chục triệu viết trên giấy so với ở đây thì là một đống tiền cao hơn người rất nhiều khiến con người ta muốn tới hôn lên. Nếu không phải bên cạnh lúc nào cũng có người bảo vệ thì tên Béo nhất định nằm lên đống tiền lăn qua lăm lại.
Hạng Long nghe mọi người mọi người kể xong, hắn trợn mắt há mồm. Hắn thật không ngờ mọi người chỉ ở đây có một ngày mà có thật nhiều chuyện xảy ra.
- Lỗ nặng, lỗ nặng rồi, sớm biết thế tôi còn về nhà làm gì. Chuyện lớn như này tôi chưa bao giờ thấy, hối hận chết tôi. Túc tử ông nói xem lần này ông có phải có điềm báo gì cho biết ông trúng giải thưởng không? Nếu không sao ông biết mà mua năm tờ xổ số liền, nói trùng hợp có chết tôi cũng không tin.
Tên Béo và mọi người nghe xong cũng tự trách mình sao không nghĩ đến điều này. Nếu Hứa Lập có cơ hội phát tài khác không phải sẽ để cho chính mình kiếm được chút ư?
- Đúng, Túc tử, nói mau, ông có bí mật gì không.
Đăng Pháo và Tên Béo vừa nói vừa tiến đến bức cung Hứa Lập.
- Cái gì mà bí mật hả?
Không đợi Hứa Lập nói thì tên Béo và Đăng pháo đã đẩy Hứa Lập ngã trên giường. Hứa Lập giơ tay hét lớn:
- Đừng, đừng, để ta nói, nói tất cả.
Tên Béo và mọi người nghe Hứa Lập nói có bí mật mới dừng tay đợi Hứa Lập nói.
- Tôi có nói đây chỉ là trùng hợp sợ các ông không tin. Nói thật tôi mua xổ số là vì tối hôm trước tôi mơ mình trúng giải. Càng lạ hơn là tỉnh dậy rồi gặp các ông tôi vẫn nhớ mã số. Vốn tôi không tin nhưng Đăng pháo vẫn nói thà tin còn hơn không. Các ông nghĩ xem nếu tôi không mua có phải hối hận cả đời không. Mua rồi không trúng thì chỉ mất có mười đồng mà có tiếc cũng thoáng cái là qua. Tuy nhiên đây chỉ là giấc mơ, tôi có nói các ông cũng không tin.
- Trời ạ, Túc tử, tôi hận ông, sao ông không nói, nếu ông nói có phải bây giờ tôi cũng là người giàu có rồi không?.
Tên Béo dựa vào giường kêu than ông trời.
- Ông được sao? Túc tử không nói, dù nói ông cũng không mua, chỉ sợ đến lúc đó ông hối hận rồi suốt ngày nghĩ ngợi luẩn quẩn không phải là tôi hại ông rồi sao?
Đăng Pháo hiểu rõ tên Béo, nếu tên Béo dùng tiền mua đồ ăn thì hắn không chớp mắt, nhưng ngoài việc này ra mà muốn hắn bỏ tiền thì đúng là quá khó khăn.
- Được rồi ông đừng nói nữa làm gì. Túc tử đêm đó ông nằm mơ trúng xổ số thì còn mơ gì khác không?
Hạng Long là người không hối hận về chuyện đã qua, chuyện đã qua có nói lại cũng không tác dụng. Tốt hơn là hỏi Hứa Lập có gì khác không, nếu có thì mình cũng được lợi.
- Ôi, ông vừa nói mới khiến tôi nhớ ra, mà chính vì điều này nên tôi mới phải nhờ ông giúp.
Hứa Lập đêm qua không ngủ, ngoài việc nghĩ về Nhị tử ra, hắn lại cố nhớ mọi chuyện xảy ra năm đó xem có cơ hội mà mình phát tài ở nơi đâu.
Suy nghĩ một hồi thì hắn cũng nhớ lại đó là hết tháng mười năm 98. Nhập học có vài ngày thì có người đọc báo rồi cười cợt nghĩ không phải là sự thật. Y nói rằng trên báo viết ở Hongkong có người vì cổ phiếu tăng giá mà tái phát bệnh tim, mất mạng tại sàn chứng khoán. Hứa Lập nhớ lúc đó trong lớp có mấy người đầu tư cổ phiếu cũng lời một ít. Mà hôm nay chính mình lại được hai mươi triệu, nếu như là thật thì mình đem đầu tư vào cổ phiếu ở Hongkong, với chế độ tài chính ở Hongkong mình có thể nắm trong tay nguồn tài chính hai trăm triệu.
Chuyện này muốn hoàn thành thì một mình Hứa Lập không có khả năng. Nói cách khác nếu muốn đến Hongkong cũng không biết làm gì bây giờ, càng đừng nói là đi chơi cổ phiếu.
Hứa Lập thấy chỉ có Hạng Long là có khả năng giúp mình. Cậu Hạng Long cũng có chút quan hệ ở Bắc Kinh này, mình nhớ sau khi tốt nghiệp có nghe Hạng Long nói cậu của y có liên lạc làm ăn gì đó với một đại gia ở Hongkong.. Nếu cậu Hạng Long đồng ý giúp mình thì mọi chuyện đều không còn chút khó khăn. chẳng qua Hứa Lập chỉ biết tính của Hạng Long, hắn lại không biết cậu của đối phương; Hứa Lập đang phải nghĩ làm như thế nào để người kia không có ác ý đòi chiếm đoạt tiền của mình. Đừng đến lúc đó mình vừa tới Bắc Kinh, chưa kiếm được tiền đã bị người sát hại.
Mặc dù là nguy hiểm nhưng Hứa Lập quyết không sợ, không thì trong hai năm làm sao mình có thể gây dựng được đế quốc của riêng mình. Muốn Hạng Long giúp nên Hứa Lập mới bịa ra chuyện nằm mơ. Nhưng Hứa Lập đã có hai mươi triệu rồi thì ai dám nói là mơ giả.
Hạng Long vừa nghe Hứa Lập nói liền hỏi:
- Nói đi là chuyện gì, chỉ cần tôi giúp được quyết không có ý kiến.
Hứa Lập gật đầu nói:
-Với các ông tôi rất yên tâm, giấc mơ nay đã nửa phần thành thật, nhưng còn phần sau thì tôi không chắc có thật không.
Nhìn mọi người hai mắt sáng lên Hứa Lập liền nói:
- Hôm đó tôi nằm mơ trúng thưởng xổ số cùng với cổ phiếu. Tuy nhiên đây không phải cổ phiếu ở Trung Quốc mà là cổ phiếu Hongkong, hơn nữa còn tăng giá mạnh.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Trọng Sinh Vi Quan Tác giả: Túy Tử Mộng Sinh
Chương 18: Mắt Kính hỗ trợ
Dịch: AND
Nguồn : Mê Truyện
Nghe thấy Hứa Lập mơ tới thị trường chứng khoán Hongkong tất cả mọi người đều sửng sốt, một hồi lâu tên Béo mới nói:
- Túc tử, ông không mơ gì hay mà lại mơ tới Hongkong hả. Chúng ta ở đây dù có thể kiếm ăn được nhưng Hongkong ở xa thì làm sao có thể quan sát thị trường cổ phiếu. Cho dù ông mơ là đúng thì chúng ta cũng không có biện pháp.
Hứa Lập không nói mà nhìn Hạng Long.
- Túc tử, ông muốn tôi giúp không phải là ý này chứ?
Hạng Long giờ mới ngộ ra, y giật mình nói:
- Ông không phải muốn đem tiền qua Hongkong đầu tư chứ?
Thấy Hứa Lập gật đầu, Hạng Long như té xỉu:
- Trời ạ, Túc tử, ông không lầm chứ dù ông có số tiền đó dễ dàng nhưng không thể vì một giấc mơ mà mang tiền đến đầu tư ở Hongkong được. Nếu được thì tốt, với ông là một chuyện tốt, nhưng mất thì phải làm sao? Dù sao hai mươi triệu cũng không ít, đủ cho ông dùng cả đời. Ông lại muốn đầu tư để sinh lời, không phải là ông muốn làm tỷ phú đó chứ?
- Không, số tiền này cũng vì là mơ mới có, mất thì mất, tôi nhất định phải chứng thực lại giấc mơ này là đúng hay không. Nếu như là thật mà không biết tận dụng, tôi sợ rằng cả đời này sẽ hối tiếc.
- Điên rồi, thật sự điên rồi, vì giấc mơ mà ông đánh cược tất cả số tiền đó, ông thật sự sẽ không hối hận sao?
Hạng Long muốn Hứa Lập thay đổi ý định. Dù sao đây cũng là hai mươi triệu, nếu để tiền ở ngân hàng trong nước thì hàng năm Hứa Lập cũng được lãi không ít, thoải mái chi tiêu.
- Được rồi, không phải khuyên ông ấy nữa, hắn có hai mươi triệu này cũng vì giấc mơ đó đúng không? Nếu ông ấy đã quyết tâm thì lão Hạng ông có thể giúp đỡ thì giúp đi? Nếu như thua thì ông ấy cũng không trách ông.
Vu Lượng ở bên nói:
- Đúng, Túc tử, lần này ông cũng không thể một mình làm, thế nào cũng để anh em cùng giúp không thì tôi cho ông một trận.
Hạng Long trợn mắt nhìn Vu Lượng, không nghĩ hắn cũng xen miệng vào. Không đợi Hạng Long mở miệng, tên Béo nói:
- Chính là điều này, tôi dù không có nhiều tiền như ông nhưng thế nào đi nữa cũng phải đòi nhà cho ít tiền, chẳng may kiếm được thì sao?
- Các ông, các ông không nghĩ tới sẽ lỗ ư?
Hạng Long thấy mình chỉ một đêm không gặp mà mấy người này đã thay đổi đến mức không thể nhận ra. Kỳ thật chỉ có Hứa Lập là biết sẽ không thua lỗ ra, tất cả mọi người đều bị việc Hứa Lập trở thành giàu có kích thích nên căn bản là không thể nhận ra những gì Hứa Lập nói là thật hay giả. Bọn họ giờ chỉ có muốn nhanh chóng có thể đầu tư cổ phiếu kiếm tiền.
- Thua thì thua, lỗ thì lỗ, dù sao đó cũng là tiền từ trên trời rơi xuống.
Hứa Lập cố ý làm bộ không cần.
Tên Béo cũng cười nói:
- Đúng thế, dù sao nhà tôi có bao tiền người khác không biết nhưng tôi còn không biết sao? Nếu thật sự lỗ thì coi như tôi làm từ thiện cho gia đình đỡ cho bọn họ tối ngủ không ngon.
- Ôi, các ông? Quên đi, tôi đi hỏi cậu tôi xem, xemcậu ấy có cách gì hay không,
Nói xong Hạng Long cầm điện thoại gọi cho ông cậu, nhưng với chuyện này cậu hắn cũng đành chịu. Hiện tại cậu hắn chỉ có chút quan hệ tại Bắc Kinh còn đối với Hongkong thì hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ là lúc này Hạng Long hỏi làm cậu hắn sinh ra ý nghĩ muốn tới Hongkong. Không biết Hạng Long làm thế này có thay đổi lịch sử hay không nhưng dù sao lịch sử vẫn là lịch sử sao có thể dễ dàng thay đổi được.
Mọi người thấy Hạng Long cúp điện thoại trầm mặc thì ai cũng biết là không được chuyện. Mọi người không ai nói, ánh mắt thất vọng, đột nhiên Mắt Kính nói:
- Được rồi đừng ủ rũ nữa. Túc tử nếu ông quyết định đầu tư cổ phiếu ở Hongkong thì tôi có thế nghĩ cách giúp.
Mắt Kính nói làm mọi người kinh hãi, ai cũng biết nhà Mắt Kính có điều kiện, việc mua máy tính cũng là hơn người khác một bậc. Nhưng thường nghe Mắt Kính nói nhà hắn chỉ mở một xưởng nhỏ mà thôi nên không nghĩ nhà hắn có liên lạc với Hongkong. Xem ra trước kia hắn không nói thật.
Người đầu tiên làm Mắt Kính làm khó chính là tên Béo. Tên Béo đến ngồi cạnh rồi ôm Mắt Kính, hắn cười gian nói:
- Mắt Kính, xem ra ông có một số chuyện gì đó không nói cho bọn tôi biết.
Bị tên Béo ôm chặt khiến Mắt Kính ho khan, hắn cố sức nói:
- Mau, mau buông tay. Tên Béo này muốn tôi chết hả. Tôi nói, tôi nói hết.
Tên Béo lúc này mới buông lỏng tay nhưng vẫn khoác vai Mắt Kính.
Mắt Kính xoay cổ rồi mới nói:
- Kỳ thật là không có gì, nhà tôi mở công ty nhỏ ở Thượng Hải tên là Viễn Thắng. Đối với Hongkong cũng có ít khách vang lai,mNếu mọi người muốn đến Hongkong tôi sẽ nhờ ba nghĩ cách giúp.
- Công ty ViễnThắng? Gì cơ, sao tôi nghe quen quen.
Vu Lượng cúi đầu nói:
- Đúng rồi, lúc trước tôi có nghe qua tin tức hình như công ty Viễn Thắng chuyên cung cấp các sản phẩm tới Hongkong, Mỹ, Châu Âu, kiếm được rất nhiều tiền. Ông nói khi nãy không phải là công ty mậu dịch Viễn Thắng chứ?
- Thượng Hải hình như chỉ có mỗi một công ty mậu dịch Viễn Thắng, mà ba tôi cũng chính là chủ công ty đó.
Mắt Kính cười xấu hổ nói.
- Được, Mắt Kính ông dấu giỏi thật đó. Chúng tôi không nghĩ ông là Đại công tử con nhà giàu có. Không được, không được, khai hết xem các ông còn bí mật gì. Trong các ông không phải là có một hoàng tử Châu Âu trong chúng ta đấy hả?
Đăng Pháo hét lớn.
- Xin lỗi, Đăng Pháo, tôi vẫn chưa nói ba tôi là thân vương Iran......
- Cút, tên Béo ông, người khác tôi không biết nhưng ông cũng không biết sao? Đừng có mà bép xép
Mọi người cười vang.
Cười xong Hứa Lập mới nói:
- Mắt Kính, tôi quyết tâm rồi, ông giúp tôi hỏi ba ông xem có thể chuyển số tiền này tới Hongkong rồi làm cho tôi một giấy căn cước, càng nhanh càng tốt.
Theo Hứa Lập nhớ thì trị trường chứng khoán Hongkong sau kỳ nghỉ này sẽ bắt đầu tăng nên hắn rất sốt ruột vì thời gian không cho phép chậm trễ.
- Được, tôi hỏi giúp ông.
Mắt Kính nói xong tiện tay cầm điện thoại tên Béo đưa tới, ấn số xong chỉ nghe Mắt Kính nói đúng một lần còn đâu chỉ “vâng” liên tục, không biết là có được việc không.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của xCỏx
Trọng Sinh Vi Quan Tác giả: Túy Tử Mộng Sinh
Chương 19: Thị trường chứng khoán Hongkong
Dịch: AND
Nguồn : Mê Truyện
Mắt Kính nói chuyện điện thoại 10 phút, cuối cùng cũng kêu lên:
- Xong, ba tôi đồng ý giúp, nội trong hai ngày sẽ giúp Túc tử ông chuyển tiền sang Hongkong với danh nghĩa công ty ba tôi. Về phần giấy căn cước cũng xin được hẳng qua kỳ hạn chỉ có một tuần, đến lúc đó ông ông lời hay lỗ ba tôi sẽ không chịu bất cứ một trách nhiệm gì.
- Cảm ơn ba ông giúp tôi. Nếu buôn bán có lời tôi sẽ chia phần cho các ông.
Hứa Lập thấy xong việc nên rất vui.
Mặc dù đã có hai chục triệu nhưng Hứa Lập vẫn rất bình thường. Trong ngày nghỉ sáng nào hắn cũng luyện tập, không có việc gì thì lên thư viện. Số tiền trong ngân hàng cũng thuận lợi chuyển đến Hongkong với tên của Hứa Lập.
Ngày 7 tháng 10, Hứa Lập xin nghỉ phép một tuần rồi đi theo một đoàn khảo sát của công ty Viễn Thắng lên máy bay bay tới Hongkong.
Mặc dù Tôn Đắc Viễn chưa từng gặp Hứa Lập trước đó nhưng qua lời kể của con trai nên biết đôi chút về mấy cậu bạn cùng phòng với con mình. Biết tin Hứa Lập – một cậu thanh niên mới hơn 18 tuổi trúng thưởng hai mươi triệu nhưng không tự mãn, kiêu ngạo, ngược lại còn rất tự tin và quyết tâm đầu tư vào thị trường chứng khoán Hongkong, được ăn cả ngã về không; chính điều này làm Tôn Đắc Viễn có cái nhìn mới với Hứa Lập.
Dù sao trong mắt Tôn Đắc Viễn thì Hứa Lập cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi nhưng lại có khí phách như vậy đúng là không đơn giản.Tôn Đắc Viễn có được như hôm nay cũng vì ông dám mạo hiểm, có dũng khí đi trước nên với cách làm của Hứa Lập ông mới có thể thưởng thức. Ông tin Hứa Lập dù lần này có thua bởi thị trường chứng khoán Hongkong thì với khí phách như này việc Hứa Lập trở nên giàu có cũng chỉ còn là vấn đề thời gian. Vì vậy lần này Tôn Đắc Viễn cố ý cho Mắt Kính một triệu đầu tư cùng Hứa Lập . Dù sao may mắn đôi khi cũng là thực lực, một người có thể trúng giải nhất xổ số thì chắc không quá đen đủi.
Sau khi tới Hongkong, Tôn Đắc Viễn, bố Mắt Kính đặc biệt cử Tiếu Minh - người nắm rõ nghiệp vụ chứng khoán Hongkong đi cùng Hứa Lập, giúp Hứa Lập làm các thủ tục.
Lúc này trong tay Hứa Lập có hai mốt triệu năm trăm ngàn, trong đó có hai mươi triệu tiền của mình, Mắt Kính một triệu, Đăng Pháo cũng xin nhà năm mươi nghìn, tên Béo 200 nghìn. Làm mọi người ngạc nhiên là vào ngày Hứa Lập sắp xuất phát, Hạng Long đưa cho Hứa Lập 250 ngàn. Theo cách nói của hắn chính là muốn mượn nhờ vận may của Hứa Lập.
Chẳng qua Hứa Lập vẫn ngại trong tay ít tiền nên không kiếm được kiếm nhiều tiền. Hắn nhớ rõ ngày 9 tháng 10 năm 1998, qua cơn bão tài chính Châu Á lần đầu khiến chứng khoán Hongkong tăng rất mạnh. Nhưng cụ thể là cổ phiếu nào Hứa Lập lại không biết, chẳng qua hắn cũng không lo lắng vì Hứa Lập còn có thể mua chỉ số Hang Seng – Hongkong.
Chỉ số Hang Seng Hongkong là chỉ số có lịch sử lâu nhất, có ảnh hưởng lớn nhất đối với thị trường chứng khoán Hongkong; do ngân hàng Hongkong Hang Seng mở ngày 24 tháng 11 năm 1969. Chỉ số Hang Seng là bao gồm tổng hợp giao dịch của 33 công ty lớn nhất trong hơn 500 công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán Hongkong. Trong đó bao gồm 4 loại cổ phiếu ngành tài chính, 6 mã ngành công nghiệp, 9 mã ngành bất động sản cùng 14 mã các ngành công thương nghiệp khác bao gồm cả hàng không và khách sạn.
Những cổ phiếu này chiếm 63,8% giá trị thị trường và ảnh hưởng mạnh lên các ngành sản xuất của Hongkong, có tính chất đại biểu rất mạnh.
Cổ phiếu Hang Seng bắt đầu niêm yết từ ngày 31 tháng 7 năm 1974, số lượng giao dịch hàng ngày không nhiều nhưng nó phản ánh cơ bản thị trường chứng khoán Hongkong .
Cổ phiếu Hang Seng là lựa chon thích hợp nhất đối với Hứa Lập, dù cho thị trường cổ phiếu tăng mạnh hoặc giảm mạnh thì cổ phiếu Hang Seng vẫn được giao dịch bình thường, chỉ số giá cổ phiếu Hang Seng về cơ bản có thể phản ánh rõ nhất hoạt động của thị trường chứng khoán.
Chỉ số giá cả cổ phiếu Hang Seng phát triển từ năm 1969 cho tới nay và đã qua rất nhiều lần điều chỉnh. Tháng 8 năm 1980 lãnh đạo Hongkong thông qua luật pháp đem sở giao dịch chứng khoán Hongkong, sở giao dịch chứng khoán Kim Ngân cùng 9 sở chứng khoán khác hợp thành Sở Giao dịch chứng khoán liên hợp Hongkong, vì thế hiện nay chỉ có tồn tại duy nhất chỉ số Hang Seng, các chỉ số khác không còn nữa.
Mà chỉ số Hang Seng lại được giao dịch với hình thức kỳ phiếu, đây cũng là xu thế giao dịch chung của thị trường chứng khoán Hongkong. Thứ nhất nó biến hoá rất lớn, có ngày cao điểm thay đổi mấy trăm điểm, phương thức đầu tư này càng có lãi hơn là mua một loại cổ phiếu nào đó, hơn nữa cơ hội đầu tư cũng càng nhiều vì nó có thể thực hiện giao dịch hai hướng. Nói cách khác ở cùng một giá có thể nhìn cả tăng hay là giảm, tức là dù cho thị trường chứng khoán tăng mạnh hay giảm mạnh cũng có thể kiếm được không ít tiền. Mà quan trọng nhất chính là phương thức giao dịch này anh có thể kiếm được lãi gấp khoảng chục lần.
Đối với Hứa Lập mà nói đây là có lợi nhất, mình có thể lấy một lúc biến hơn hai mươi triệu thành hai trăm triệu, sau đó bỏ ra mua loại cổ phiếu nào đó cũng sẽ kiếm được không ít..
Tới Hongkong, Hứa Lập cùng nhân viên công ty Viễn Thắng đi tới sở giao dịch chứng khoán Hongkong đăng ký tài khoản cùng chuyển tiền sang thành tiền Hongkong..
Ngày thứ hai Hứa Lập ở lại nhà nghỉ nghỉ ngơi chỉ chờ sang 9 tháng 10 là tiến vào thị trường chứng khoán.
Ngày 9 tháng 10 thị trường chứng khoán Hongkong liên tục tăng. Tiếu Minh được lãnh đạo dặn đi cùng Hứa Lập, khi tới đại sảnh chứng kiến thị trường chứng khoán liên tục tăng, các chỉ số không ngừng thay đổi làm hắn rất kinh ngạc. Khi Tôn Đắc Viễn phái mình đi cùng Hứa Lập thì y chỉ nghĩ tên Hứa Lập này đi du lịch tới Hongkong còn việc đầu tư không khác gì thay một cái cớ. Đến khi thấy Hứa Lập rút hơn hai mươi triệu từ ngân hàng ném vào thị trường chứng khoán, lúc này hắn mới có cái nhìn khác về thanh niên trước mặt này.
Dù cho chàng trai này có tiền từ đâu nhưng luôn giữ được bình tĩnh cùng việc muốn đầu tư vào thị trường chứng khoán nhiều tiền như vậy quả thật cần không ít khí phách. Nhìn những dãy số liên tục tăng, Tiếu Minh bắt đầu hối hận sao mình không đầu tư theo Hứa Lập.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Trọng Sinh Vi Quan Tác giả: Túy Tử Mộng Sinh
Chương 20: Chỉ số tăng mạnh
Dịch: AND
Nguồn : Mê Truyện
Rất nhanh chóng chỉ số đã tăng qua tám ngàn điểm, Tiếu Minh không nhịn được nói:
- Hứa Lập, ông nói chỉ số còn tiếp tục tăng sao?
Hứa Lập quay đầu nhìn Tiếu Minh, hắn coi như hiểu sơ qua về Tiếu Minh này. Trong hai ngày qua y theo mình dù không có công lao cũng có sức, liền kéo hắn làm theo.
- Chỉ số nhất định còn tăng, thị trường chứng khoán Hongkong vừa trải qua cơn lốc kinh tế Châu Á. Lòng tin của người dân cũng dần hồi phục, tâm lý dè chừng đã giảm đi rất nhiều. Tôi đoán hôm nay chỉ số có khả năng tăng lên rất nhiều nữa.
- Tăng lớn ư? Sáng nay là 7939.51 điểm, giờ đã vượt qua tám ngàn điểm, cậu đoán còn có thể tăng bao nhiêu nữa?
Tiếu Minh có chút lo lắng, mình mấy năm nay cũng kiếm được chút tiền nhưng số tiền đố đều để chuẩn bị cho kết hôn nên không dán dùng.
-Nếu anh muốn đầu tư thì bây giờ còn cơ hội, tôi đoán hôn nay chỉ số có khả năng vượt quá 500 điểm, tin hay không tùy anh.
Qua hai ngày tiếp xúc, Hứa Lập cũng có hỏi thăm chút ít về Tiếu Minh. Tiếu Minh tốt nghiệp đại học Thượng Hải, sau tốt nghiệp được Tôn Đắc Viễn coi trọng mời vào công ty làm việc. Bây giờ là quản lý của công ty Viễn Thắng, Tiếu Minh là người thông minh nên vị trí luôn được bảo vệ. Hứa Lập rất coi trọng người này, bây giờ hắn phải xem anh ta có đầu tư hay không phải đợi chút rồi mới nói tiếp.
Tiếu Minh nghe Hứa Lập nói xong trầm tư trong chốc lát, liền nói:
- Cậu ở đây không nên đi đâu, để tôi đi xem rồi lập tức trở về.
Hứa Lập cười nói:
- Anh yên tâm, tôi không phải là trẻ con, anh cứ đi rồi về sớm, à anh mua ít đồ ăn nhanh, lát chúng ta ăn ngay ở đại sảnh.
Nhìn Tiếu Minh đi khuất Hứa Lập biết Tiếu Minh đã quyết tâm dốc hết tiền đầu tư vào cổ phiếu. Nếu do dự không quyết chỉ sau một phút thôi thì đã khác nhau như thiên đường và địa ngục.
Hứa Lập tìm hiểu kỹ về Tiếu Minh cũng là có nguyên nhân. Giờ Hứa Lập không thể ra mặt thành lập công ty. Nhưng mình bây giờ nếu không nắm cơ hội nhanh chóng tích lũy một số tiền lớn để tiến tới quan trường thì lúc đó hối hận không kịp. Giờ Hứa Lập rất cần có một người hiểu rõ thị trường chứng khoán và có thể tín nhiệm ra mặt giúp mình xử lý mọi việc. Mới đầu mình rất tin tưởng tên Béo và Vương Huệ, Hứa Lập cũng định nhờ hai bọn họ. Nhưng chờ Vương Huệ tốt ngiệp cũng phải năm 2002, đến lúc đó thì cơ hội cũng hết. Cho nên Hứa Lập đánh liều chú ý tới Tiếu Minh.
Hôm nay mình thể hiện như vậy, mình kéo Tiếu Minh một chút cũng là để cho đối phương thấy rõ năng lực của mình, làm đối phương tin mình.
Tiếu Minh lúc quyết định mua cổ phiếu chỉ số là 8050 điểm, sau khi y đi mua ít đồ ăn về thì chỉ số đã là 8100 điểm.
Tới tận giữa trưa Tiếu Minh vẫn chưa hết khiếp sợ, chỉ số không ngừng tăng, y rất hâm mộ khi Hứa Lập vẫn còn giữ được bình tĩnh. Về phần bản thân y cũng dao động liên tục như nhũng chỉ số kia.
- Được rồi, đi thôi Tiếu Minh, chúng ta đi nghỉ một lát, đợi đến chiều khi mở cửa lại chỉ số sẽ còn tiếp tục tăng.
Hứa Lập đẩy Tiếu Minh nói.
-Uh.
Lúc này Tiếu Minh rất phục cậu trai trẻ này nên không diám phản bác.
- Đúng rồi, anh mua nhiều không, bao nhiêu?
- Tôi dồn hết 500 ngàn mua cổ phiếu.
Tiếu Minh trả lời rồi nhìn Hứa Lập cười khổ. Dù đã sớm coi Hứa Lập có địa vị ngang mình và mình có chút đề phòng hắn nhưng tình huống này là không thể tránh khỏi. Con người khi gặp một người thông minh không đề phòng không được.
- Cậu có thể không nói cho chủ tịch Tôn được không? Nếu không chén cơm của tôi khó giữ được.
Tiếu Minh biết Tôn Đắc Viễn ghét nhất là lấy việc công làm việc tư, nếu để Tôn Đắc Viễn biết thì mình có khi miếng ăn cũng không có.
Hứa Lập không trả lời, cầm bánh xoay người đi.
Tiếu Minh hết sức buồn bực, cho đến tận khi thị trường chứng khoán mở cửa trở lại vẫn rất phiền não. Thấy thị trường chứng khoán liên tục tăng mạnh, chỉ số cuối cùng là 8506,79 điểm. Như vậy là từ đầu giờ sáng đã tăng đến mấy trăm điểm. Lúc này Tiếu Minh nhìn Hứa Lập với ánh mắt khác hẳn. Dù Tiếu Minh mua chậm hơn nhưng hắn mua năm trăn nghìn lời ba trăm ngàn cũng đã quá tốt. Hứa Lập bỏ ra hơn hai mươi triệu nên kiếm hơn hắn rất nhiều. Quan trọng nhất là hôm nay Hứa Lập đã bảo tăng hơn 500 điểm là sự thật.
- Hứa Lập, cảm ơn hôm nay đã giúp tôi kiếm được nhiều như vậy, tối nay ăn gì tôi mời.
Tiếu Minh rất cao hứng, đương nhiên phải lấy lòng vị thần tài này, chỉ vì một câu nói hôm nay bằng năm năm mình vất vả phấn đấu. Sau này muốn phát tài phải dựa nào người này đây.
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tiếu Minh, Hứa Lập biết kế hoạch của mình đã thành công một nửa. Chỉ cần làm cho Tiếu Minh được hưởng lợi vài lần nữa đến lúc đó mình đuổi hắn cũng không đi.
- Tiếu đại ca đừng khách khí, may lần này có anh giúp nếu không tôi chỉ có thể bỏ qua cơ hội lần này. Vậy hôm nay tôi mời, lần sau Tiếu đại ca mời nhé.
Hứa Lập muốn kéo Tiếu Minh nhưng thời gian ở lại Hongkong chỉ có năm ngày. Nếu không thuyết phục được Tiếu Minh từ xa giúp mình thì sợ rằng sau này dù mắt có thấy cơ hội cũng không có cách nào làm được.
- Cái gì, như vậy sao được.
- Sau này tôi sẽ làm phiền Tiếu đại ca rất nhiều, anh đừng không khí. Mà lần này tôi lãi lớn sao có thể để anh mời khách.
Hứa Lập nói xong kéo Tiếu Minh đi ra khỏi trung tâm giao dịch chứng khoán.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx