Cực Phẩm Thiên Vương Tác Giả: Phong cuồng
-----oo0oo-----
Chương 16: Nữ thần mời!
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả tự : Bảo Ngọc --- 4vn
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn
Dai Fu nói chuyện rất ít, nàng chỉ đơn giản giới thiệu sơ qua về bản thân mình, sau đó xác nhận ngày sau minh sẽ đảm đương chức vụ bác sĩ tâm lý của trường đại học Đông Hải, đặt biệt phụ trách vấn đề sức khỏe của những sinh viên năm thứ nhất, nếu bạn nào có vấn đề nội tâm, thì có thể đến tìm nàng ở văn phòng y tế.
Sau cuộc nói chuyện của Dai Fu, thì buổi lễ khai giảng cũng chấm dứt, mọi người rời khỏi hội trường đi ăn cơm chiều, cơm chiều xong liền căn cứ theo các hệ khoa đăng kí lúc trước mà tiến vào các ban hệ.
“Nữ thần! Ta rốt cuộc cũng đã gặp được nữ thần ở trong truyền thuyết rồi!” Đi ở trên sân trường, Tiêu Phong giống như gà trống động tình, dùng thanh âm bén nhọn nói: “Các cậu còn nhớ không? Nữ thần của tôi đã nói, nếu ngày sau trong lòng chúng ta có vấn đề gì nghi hoặc thì có thể đến tìm nàng. Woa, thượng đế ah! Đây quả thực đúng là sự tình mỹ diệu! Ngày mai, tôi sẽ đến tìm nàng, tôi muốn nói cho nàng biết, tôi đang điên lên vì nghĩ tới nàng!”
Trải qua mê mang ngắn ngủi, Trần Phàm cũng bình thường trở lại, hắn không suy nghĩ vì sao Dai Fu đột nhiên chạy tới đây thêm nữa, hết thảy đều thuận theo tự nhiên. Lúc này vừa nghe được lời Tiêu Phong nói, liền cười mắng: “Cậu đúng là hơi điên rồi!”
“Trần Phàm, ngày mai tôi muốn nói cho nữ thần biết, tôi đang mắc bệnh tương tư đơn phương, người tương tư chính là nàng! Kể từ đó, tôi mỗi ngày đều có thể đến gặp nữ thần trong lòng tôi. Ha ha, tôi quả nhiên là thông minh!” Tiêu Phong bày ra hình dáng si tình.
“Quốc nội có nhiều nữ nhân như vậy mà cậu không cần, lại đi yêu thích một cô gái phương Tây! Tôi xem cậu đúng là điên hết thuốc chữa rồi!” Ngu Huyền tức giận nói, tại hắn xem ra, nếu bản thân hắn cưới một cô gái Tây về nhà, thì khẳng định là sẽ bị ông nội đánh chết.
Chu Văn thở dài: “Kỳ thật...Nàng càng thích hợp làm nữ vương hơn.”
Nghe Chu Văn nói vậy, Trần Phàm hoàn toàn không biết phải khuyên giải như thế nào, chỉ hận không thể một tát chụp chết Chu Văn mà thôi.
Sau khi dùng mấy món ăn nhanh đơn giản, bốn người Trần Phàm cùng nhau chạy tới giáo học lâu. Bốn người Trần Phàm đều đăng kí vào khoa quản trị kinh doanh, không cùng khoa với nhóm Tô San, Trương Thiên Thiên, hay Hoàng Hiểu Đông.
Giáo viên phụ trách ban là một nam nhân trung niên hơn ba mươi tuổi, hình dáng nhã nhặn, mang theo một gọng mắt kỉnh. Thông qua giới thiệu, Trần Phàm biết giáo viên phụ đạo tên là Cảnh Huy, từng là sinh viên cũ của trường đại học Đông Hải, sau khi tốt nghiệp được nhà trường giữ lại làm giáo viên.
Theo sau nội dung mười phần đơn giản, Cảnh Huy làm cho mọi người tự giới thiệu, sau đó đề cử một bạn phụ trách lớp trưởng cùng ủy viên học tập.
“Haiiz, đúng là buồn chán, phải chi có nữ thần ở đây mới tốt à!” Tiêu Phong ngồi ở hàng cuối cùng, nghe đám nữ sinh tự giới thiệu, không có...chút hứng thú nào.
Nhìn hình dáng tương tư đơn phương của Tiêu Phong, Trần Phàm cười khổ không thôi, tại hắn xem rạ, lấy thủ đoạn của Dai Fu, nếu như Tiêu Phong thực sự dám đi tới thổ lộ, chỉ sợ rằng khi đi thì cười mà khi về thì khóc thét mà thôi!
Trong lòng hiện lên suy nghĩ này, Trần Phàm đang do dự có nên cảnh báo vài lời cho Tiêu Phong hay không, thì chợt cảm thấy di động rung nhẹ vài cái.
“Honey Đồ Tể! Tin tưởng rằng buổi sáng hôm nay anh đã nhìn thấy tôi. Anh nhất định là đang rất tò mò vì sao tôi lại đến đây, buổi tối chúng ta gặp nhau tâm sự nhé?”
Vừa móc di động ra, Trần Phàm liền thấy được một cái tin nhắn như vậy, tin nhắn do một dãy số xa lạ phát tới, nhưng sau khi nhìn nội dung, hắn nhắm mắt vào cũng có thể đoán ra chủ nhân của dãy số này là ai. Trong đầu hắn dần dần hiện ra thân hình nóng bỏng kiều diễm của Dai Fu...Những ảo ảnh trong đầu tựa như có ma lực bình thường, đã khơi gợi lên dục hỏa trong lòng của Trần Phàm, bất quá rất nhanh hắn đã khôi phục bình tĩnh, nhắn lại một tin đáp trả: “Được rồi!”
Trong khoảng thời gian kế tiếp, Dai Fu cũng không có nhắn tin cho Trần Phàm nữa, còn Trần Phàm thì đang hồi tưởng lại quãng thời gian sống cùng Dai Fu. Càng nhớ lại những ngày đó, Trần Phàm càng cảm thấy Dai Fu là một bông hoa hồng có gai, tuy rằng phi thường mê người, nhưng lại có những chiếc gai trí mạng. Đối với bản thân hắn mà nói, Dai Fu giống như một thứ thuốc phiện, chỉ cần dùng vài lần là sẽ rất dễ gây nghiện!
Khoảng nửa tiếng sau, công việc trong lớp cũng đã xong, kết quả tuyển chọn lớp trưởng khiến cho Trần Phàm có điểm kinh ngạc...BỞi vì người trúng tuyển không phải ai khác mà chính là Ngu Huyền!
Trần Phàm không biết rằng, thái độ làm người của Ngu Huyền rất hào sảng, thường hay nói đến nghĩa khí, ở trong hai ngày qua cùng những người bạn khác phòng đã khai thông không ít, giành được rất nhiều hảo cảm của các bạn trong lớp.
“Tôi sẽ không quay về phòng cùng các cậu đâu, tôi có chút việc phải ra ngoài một lát.” Rời khỏi giáo học lâu, Trần Phàm cũng không có đi theo ba người quay trở về ký túc xá, mà tìm lý do thoái thác.
Ngạc nhiên nghe được Trần Phàm nói, Tiêu Phong ngần ra: “Ta kháo! Trần Phàm, hôm nay mới khai giảng xong, mà cậu đã muốn cùng các mỹ nữ ra ngoài thuê phòng rồi hay sao?”
“Đúng vậy, tôi muốn đi ra ngoài mướn phòng cùng nữ thần trong lòng cậu!” Trần Phàm mỉm cười nửa đùa nửa thật nói.
Tiêu Phong hung hăng phản đối: “Đi chết đi! Ảo tưởng cũng đến giới hạn thôi, nữ thần sẽ vĩnh viễn thuộc quyền sở hữu của tôi...!”
‘Trần Phàm, cậu yên tâm đi thôi, huynh đệ ta sẽ an bài cho cậu.” Ngu Huyền trở thành lớp trưởng nên tâm tình không sai, vẻ mặt mười phần hào khí vỗ vai Trần Phàm nói.
Còn Chu Văn thì nâng mắt kính, dùng lời thấm thìa nói: “Một vừa hai phải thôi, không tổn thương đến cơ thể.”
Trần Phàm: “ ...”
Nửa giờ sau, Trần Phàm đánh xe tới một tiều khu xa hoa nằm trong nội thành, tiểu khu bắt chước lỗi xây dựng của Canh Thần Nhất Phẩm, diện tích tuy chiếm không lớn,nhưng giá phòng lại cực kỳ khủng bố, xứng danh với câu nói tấc đất tấc vàng.
Đi tới cửa nhà trọ theo lời Dai Fu, Trần Phàm mới hít sâu một hơi ổn định tâm tình, theo sau tiếng chuông cửa mới vang lên.
“Honey, so với trong dự đoán của tôi, anh đã chậm hơn mất bốn mươi phút rồi.” Rất nhanh cửa phòng được mở ra, Dai Fu xuất hiện ở cửa, trên mặt bày ra nụ cười tiêu hồn lạc phách: “Vốn tôi tưởng rằng anh sẽ quay về luôn sau khi nhận được tin nhắn chứ!”
Dứt lời, Dai Fu khẽ mở trừng hai mắt ra, lúc này toàn thân nàng chỉ khoác đơn giản một chiếc khăn tắm, chiếc khăn tắm bó sát người đem đường cong hoàn mỹ hình chữ s kia hoàn toàn phơi bày ra bên ngoài, xương quai xanh* trắng nõn cùng chiến hào thâm thúy ở phía bên dưới, làm cho thị lực của người khác như muốn nứt ra. Hai chiếc đùi thon dài trắng muốt còn bại lộ ở giữa không khí, khiến cho người ta xung động muốn cúi xuống, vén khăn tắm lên mà ngắm nhìn phong cảnh ở giữa hai chân của nàng.
Dai Fu thấy Trần Phàm quét mắt nhìn thân thể của mình, thì hất mái tóc sang một bên đầu vai, dễ thương cười nói: “Không cần dùng ánh mắt giống như đang ngắm dâm phụ nhìn tôi. Tôi chỉ là muốn cùng anh tâm sự một chút mà thôi.”
“Nữ nhân xinh đẹp cao quý giống như tiều thư Dai Fu? thì làm sao có thể là dâm phụ đây? Phải biết rằng, hôm nay cô vừa xuất tràng, đã kinh sợ tất cả nhóm sinh viên lẫn giáo viên trong trường à. Một gã bạn cùng phòng của tôi đã nhớ thương cô đến mức phát bệnh mất rồi!” Trần Phàm ngả ngớn mỉm cười nói, cũng lướt sát bên người Dai Fu mà bước vào trong nhà, rõ ràng nghe thấy mùi thơm quyến rũ trên cơ thể nàng tản mát rạ, hương vị này đã khiến cho nội tâm của hắn rung động một hồi.
Hắn biết mùi thơm trên cơ thể của Dai Fu không giống với mùi hương nữ nhân bình thường, mà trời sinh thiên phú cho nàng như vậy, có điểm giống với mùi thơm như u hương. Mắt thấy Trần Phàm sảng khoái giống như đang vào nhà của chính minh, thích ý ngồi trữên ghế sa-lon thư giãn, cầm ly rượu vang của nàng lên nhấm nháp. Dai Fu không nhịn được mỉm cười nói: “Honey, xem ra bệnh tình của anh đã khống chế được không sai rồi.”
Khi nói chuyện, Dai Fu ngồi xuống phía đối diện Trần Phàm, nhấc chân lên bắt chéo, không biết là cố tình hay vô ý mà lại lộ ra một khe hở, chỉ cần Trần Phàm nguyện ý, là có thể nhìn được phong cảnh diễm lệ ở giữa hai chân kia.
Trần Phàm đối với cơ thể của Dai Fu vẫn không có lực miễn dịch, lúc này Dai Fu chủ động câu dẫn khiển cho cả người hắn như muốn phát hỏa bình thường, khó chịu muốn chết, rơi vào đường cùng hắn đành phải nốc một ngụm rượu vang, cười khổ nói: “Dai Fu, trước tiên cô hãy mặc quần áo vào đi? Nếu cô ăn mặc hớ hênh như thế này, thực khiến cho tôi có dũng khí muốn phạm tội!”
“Ngạ, honey, tôi còn tưởng rằng anh sẽ nói, hiện giờ tôi còn đang muốn cường bạo anh chứ!” Dai Fu chẳng những không làm theo lời Trần Phàm nhắc nhở, tương phản còn cố tình thay đổi tư thế, khe hở so với lúc trước còn lớn hơn một chút, góc độ rất dễ nhìn, Trần Phàm muốn không nhìn cũng là khó khăn.
Làm như không cảm nhận được nỗi thống khổ trong lòng Trần Phàm, Dai Fu hơi nghiêng người về phía trước, ưỡn hai ngọn nhũ phong lên, liếm môi nói: “Honey, nếu không trước tiên chúng ta hãy điên cuồng một phen nhé?”
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả tự : Bảo Ngọc --- 4vn
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn.eu
“Dai Fu không cần quyến rũ tôi. cô vẫn biết tôi đối với cô không có lực chống cự mà. hoặc là nói không có bất kỳ người đàn ông nào có thể bảo tri tâm tình trấn định ở dưới sự khiêu khích của cô.” Trần Phàm nhịp hồ hấp có chút dồn dập. bất quá lại không có hành động gì.
Mắt thấy Trần Phàm không đứng dậy. Dai Fu mỉm cười cổ quái, sau đó nói: “Đồ Tể. chúc mừng anh. trạng thái hiện giờ của anh so với trong tường tượng của tôi còn tốt hơn rất nhiều.”
“Cảm ơn.” Trần Phàm biết Dai Fu đã nói rất đúng, từ sau ngày Tô San trợ giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn, hắn chợt phát hiện ra mức độ ỷ lại vào Dai Fu của mình đã giảm sút đáng kể. Nếu đổi thành trước kia Dai Fu câu dẫn hắn như vậy. thì hắn sớm đã không còn chịu thêm nòi nữa rồi.
Dai Fu nâng ly rượu lên. khẽ nhấp mồi son một ngụm, sau đó nghiêm mật nói: “Sau khi anh về nước, trừ bỏ hôm trước phát tác ra. thì còn lần nào nữa không?”
“Có.” Trần Phàm dường như vừa nhớ ra chuyện gì đó. sắc mặt có điểm khó coi. hai hàng chân mày nhíu chặt vào nhau, ngữ khí trầm thấp đáp.
Dai Fu cũng nhíu mày: “Hẳn là không có giết người chứ?”
“Ưm.” Trần Phàm khẽ gật đầu. ngày đó quả thực hắn không có giết người, bất quá lại đem mười mấy kè được xưng là tinh nhuệ đánh thành trọng thương.
Nghe Trần Phàm trả lời như vậy. Dai Fu thoáng nhẹ nhàng thở ra: “Đồ Tể. anh thực may mắn.”
“Vì sao lại nói như vậy?” Trần Phàm nhíu mày hỏi.
Dai Fu thần tình nghiêm trang nói: “Anh cũng biết, những người mắc phải căn bệnh giống như của anh. mỗi khi phát tác đều nhất định phải thông qua ý chí bản thân mà kháng cự. Nếu ý chí bản thân vồ pháp kháng cự. thì cần phải phát tiết hết nỗi thống khổ trong lòng. Nếu không hoàn toàn phát tiết ra. cảm xúc sẽ tích tụ xuống, thẳng đến những lần kế tiếp thì sẽ hoàn toàn bùng nổ!”
“Lần đầu tiên bệnh tình của anh phát tác. tuy rằng đã phát tiết cảm xúc trong lòng, nhưng anh cũng không có giết người, điều này chứng minh anh đã không hoàn toàn mất đi lý trí. nhưng nó cũng thuyết minh lần sau bệnh tình phát tác sẽ vô cùng trí mạng! Bắt quá....anh lại vượt qua bình yên vồ sự. hơn nữa còn có kết quà viên mãn nhất.” Dai Fu nói tới đây. khẽ mim cười quỷ dị: “Điều này chăng lẽ không tính là may mắn sao?”
“Quà thật là như thế.” Trần Phàm cũng khẽ gật đầu. hắn hiểu rõ. nếu ngày đó không phải Tồ San xuất hiện đúng lúc thì hậu quả sẽ vồ cùng khó lường.
Thấy Trần Phàm gật đầu. Dai Fu trầm mặc một hồi. bỗng nhiên dùng ngữ khí cổ quái dò hỏi: “Thoạt nhìn, địa vị của cô bé kia ờ trong lòng anh rất cao. nàng ta là ai?”
“Vị hồn thê của tôi.” Trần Phàm thẳng thắn đáp. theo sau chợt nhớ ra chuyện gì đó. cau mày nói: “Ha ha. suýt nữa tồi quên mất. nếu cô đã biết tôi đến trường học. như vậy tựu sẽ không thể không biết thân phận của nàng, cần gì phải hỏi tôi chứ!”
“Tôi chi muốn xác nhận thôi! Đồ Tể. anh không cần phải kích động như vậy.” Dai
Fu nói xong, đưa ly rượu lên mồi uống một hơi cạn sạch.
Dường như đã nhận ra tâm tình bất thường của Dai Fu, Trần Phàm hơi có chút kinh ngạc, ở trong kí ức của hắn. Dai Fu chính là một cái nữ nhân có năng lực khống chế tâm tình siêu cấp xuất sắc. Trong lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng Trần Phàm cũng không suy nghĩ quá nhiều, mà bình thân hỏi: “Cô tới đây rốt cuộc là đang muốn làm gì?”
“Tìm anh đó. honey.” Dai Fu vươn cái lưỡi thơm mềm ra. liếm những giọt rượu vang lưu quanh miệng ly. hành động mê người này khiến cho Trằn Phàm nhịn không được thầm mắng một tiếng: yêu tinh!
Cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng. Trần Phàm nhún vai nói: “Tôi biết cô đến tìm tôi. nhưng tôi muốn hỏi là mục đích của cô kìa.”
“Nếu tôi nói. tôi là bời vì nhớ anh mà đến. anh có tin không?” Dai Fu chậm rãi đặt ly rượu xuống, hai tay chống trên bàn trà. thân hình nghiêng tới phía trước, hướng Trằn Phàm thổi một ngụm khẩu khí như lan. hành động mười phần khiêu khích.
Không hề chần chừ. Trần Phàm dứt khoát lắc đầu.
“Không tin ư? Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân vì sao không?” Chứng kiến Trần Phàm lắc đầu. Dai Fu cũng không hề tỏ vẻ ngoài ý muốn, mà tươi cười hòi.
Trần Phàm cười khổ: “Dai Fu. đừng giỡn nữa. trong lòng tôi muốn nói đến chuyện gì. cô đã rất rõ ràng. Nói đi. mục đích cô tới đây là gì?”
“Tôi đang chuẩn bị dự án nghiên cứu về hội chứng tâm lý hậu chiến tranh, mà anh là bệnh nhân tôi muốn nghiên cứu lần này” Rất nhanh Dai Fu đã nói ra đáp án. sau đó mim cười: “Đáp án này có vừa lòng anh không? Honey.”
Nhìn vào đồi con ngươi hút hồn của Dai Fu. Trần Phàm không cách nào phân biệt được, nàng đang nói thật hay là đùa giờn.
Chửng kiến Trằn Phàm không nói câu gì. Dai Fu chậm rãi đứng lên bước tới bên người Trằn Phàm, nhấc chân lên. khẽ giẫm xuống đùi Trần Phàm....Theo sau. nàng khom người xuống, đem hai đinh nhũ phong ngạo thị chúng nhân cọ lên khuôn mặt của Trần Phàm, đồng thời dùng lòng bàn chân ma sát tiểu huynh đệ ờ dưới hạ thân của hắn. Một cỗ khoái cảm không thể nói thành lời rất nhanh đã dâng trào lên trong lòng Trần Phàm, khiến cho hắn không tự chủ được, nhịp hồ hấp đã trờ nên dồn dập.
Dường như đã nhận ra điểm này. Dai Fu nhẹ nhàng cỡi chiếc khăn tăm ra. đem thân hình diễm lệ không chút tỳ vết hoàn toàn phơi bày ra ờ giữa không khí. nàng cúi người kẽ cắn vào *** tai của Trần Phàm, thổi một ngụm nhiệt khí. dùng ngữ điệu khiến cho người khác không thể nào phản kháng nói: “Honey. kế tiếp, chúng ta hẳn là phải nên hảo hảo điên cuồng một lát ah!”
“Oong!” Trần Phàm chi cảm thấy trong đầu mình nổ vang một tiếng, cả người căng cứng lên. Cùng lúc đó. Dai Fu vươn chiếc lười nhung mềm ra. nhẹ nhàng mà liếm quanh vành tai của Trần Phàm.
Từ sau khi Dai Fu dùng thân thể trợ giúp Trần Phàm khống chế bệnh tình. Trần Phàm đối với thân thể của Dai Fu căn bản là không có lực miễn dịch, lúc này bị Dai Fu nhiều lần khiêu khích như vậy. dục hòa trong lòng rất nhanh đã bị kích phát lên. Hắn vươn hai tay ra đem Dai Fu đè xuống ghế sa-lon. bàn tay thô ráp thuần thục đặt lên đinh nhũ phong cao ngất, tùy ý mà xoa nắn.
“Nga. honey. anh vẫn thô bạo như trước ah!” Dai Fu nũng nịu thổ hương khí. đồng thời xé rách quần áo của Trần Phàm ra: “Bất quá...tôi cũng thích như thế!”
Lời nói của Dai Fu đã hoàn toàn đem dục hỏa trong cơ thể Trần Phàm thiêu đốt lên. hai mắt hắn đò hồng, nửa quỳ ờ trên ghế sa-lon. vội vàng cởi quần.
“Reng..ếế” Đúng lúc này. tiếng chuông điện thoại di động reo vang, là có người đánh điện thoại tới.
“Tắt máy đi. honey!” Dai Fu hai chân xoắn lấy hông Trần Phàm, vươn bàn tay không xương vào trong túi muốn lấy điện thoại ném sang một bên.
“Hô....!” Trần Phàm thở dài một hơi. bình ồn tâm tình xong, liền ngăn trở hành động của Dai Fu. tự mình lấy di động. Vừa mở di động ra. Trằn Phàm liền rõ ràng chứng kiến, người gọi điện thoại tới chính là Tô San. Chứng kiến hai chữ Tô San. dục hòa trong lòng Trần Phàm hung hăng giảm xuống, cảm xúc cũng bình ổn hơn rất nhiều.
“Là cô bé kia sao?” Nhận thấy được biến hóa trên người Trần Phàm. Dai Fu liền đoán ra chủ nhân của cú điện thoại này.
Trần Phàm gật đầu. suy nghĩ một chút rồi phân phó nói: “Đừng lên tiếng nhé.”
Dứt lời Trần Phàm cầm di động bước đến gần cửa sồ. nhìn màn đêm tăm tối ờ bên ngoài, chuyển liên lạc.
“Hỗn đản. anh đang làm chuyện gì không nên thân vậy? Vì sao bây giờ mới nghe điện thoại chứ?” Điện thoại vừa chuyển liên lạc. trong tai nghe đã truyền ra thanh âm giận dữ của Tô San.
Nghe được thanh âm quen thuộc của Tô San. Trần Phàm nhịn không được khẽ mỉm cười hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Hừ! Đã muộn thế này mà anh còn không về nhà. hay là đêm nay anh muốn ngủ ờ ngoài đường ư?” Đầu dây bên kia điện thoại. Tô San bị Trần Phàm hỏi như vậy. đầu tiên khẽ ngẩn ra. Sau đó mới thờ phì phì mắng.
Cùng Trần Phàm giống nhau, thời gian sinh hoạt lớp Tô San tinh thần lo lắng không yên. một mực hồ nghi quan hệ giữa Trần Phàm cùng Dai Fu. Sau khi tan lóp. nàng không có quay về ký túc xá. mà trực tiếp chạy về nhà. kết quà phát hiện Trằn Phàm căn bàn là chưa có trờ về. Điều này khiến cho Tô San có chút căm tức không tên. hơn nữa vừa nghĩ tới mối quan hệ mờ ám của Trằn Phàm cùng Dai Fu. nàng lại càng tức giận, cho nên liền bấm số điện thoại của Trần Phàm ngay lập tức.
“Lão bà. hôm nay cô thúc giục tôi trờ về nhà. chẳng lẽ đã nghĩ thông suốt rồi. muốn cùng tôi chung giương chung gối hay sao?” Trằn Phàm vô sỉ nói.
Đầu dây bên kia điện thoại, vốn Tô San đang phi thường tức giận, nhưng nghe Trần Phàm kêu một tiếng lão bà xong, chẳng hiểu vì sao cơn tức trong lòng bỗng nhiên giảm bớt xuống rất nhiều. Nhãn châu xoay chuyển vài lần. nũng nịu nói: “Lão công, anh đoán trúng rồi. người ta đã tắm rửa sạch sẽ. đang ờ trên giường chờ anh quay về đây nga!”
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Cực Phẩm Thiên Vương Tác Giả: Phong cuồng
-----oo0oo-----
Chương 18: Mỹ nữ giấu kéo!
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả tự : Bảo Ngọc --- 4vn
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn
Trong căn hộ. Tô San nằm trên giường lớn xem phim hoạt hình, bàn chân nghịch ngợm đạp lên vách tường, trong tay cằm di động, tinh quái nói: “Tên hỗn đản này háo sắc như vậy. nhất định sẽ mau chóng quay về. Chờ hắn về. nếu không cấp cho bồn tiểu thư một lời giãi thích thỏa đáng, thì bổn tiểu thư sẽ làm cho hắn đẹp mặt!”
Tô San nằm trên giường dương dương tự đắc. mà đầu bên kia Trần Phàm nghe thấy những thanh âm “đô đồ” truyền ra từ trong tai nghe, cũng dờ khóc dờ cười không thôi. Từ lằn đầu tiên Tồ San gọi điện cho hắn. dường như mỗi lần đều là Tô San cúp điện thoại trước à.
Sau khi cúp điện thoại. Trần Phàm nhét chiếc di động vào trong túi áo. sau đó đứng lên mặc quần, buộc lại dây lưng, xoay người muốn đi.
Trên ghế sa-lon. Dai Fu cũng không có mặc khăn tắm vào. thân thể vẫn trần truồng như cũ. bất quá nàng không còn nằm ờ trên ghế sa-lon nữa. mà đang ngồi dậy bắt chéo hai chân, phong cảnh diễm lệ ờ dưới hạ thân như ân như hiện, phi thường mê người.
Nàng cầm một ly rượu vang, nhẹ nhàng đùa nghịch, rượu vang trong chiếc ly liền hình thành một cái lốc xoáy nhỏ. Chứng kiến Trần Phàm xoay người muốn đi. nàng khẽ mỉm cười quỷ dị: “Như thế nào? Honey. anh đã muốn đi rồi sao?”
Nói xong. Dai Fu ngửa cổ lên. chậm rãi đem ly rượu vang dốc vào trong miệng, rượu vang nhiễm ướt đôi môi khiêu gợi kia. nàng chìa cái lưỡi thơm tho ra. nhẹ nhàng liếm láp. mười phần khiêu khích.
Trần Phàm tận lực không đem ánh mắt quẳng ném lên cơ thể quyến rũ mê người của Dai Fu. mà chỉ gật đầu nói: “Phải. Dai Fu. tôi nghĩ tôi nên rời đi trong lúc còn khống chế được bản thân của mình.”
“Nhìn bộ dáng của anh giống như đang sợ hãi?” Dai Fu đồi con ngươi hơi co rút lại. nháy mắt đã nhìn thấu tâm tư của Trần Phàm rồi.
“Đương nhiên sợ. tôi sợ không thể làm cho cô thỏa mãn. cho nên trước khi quá muộn, tồi muốn chạy ra khỏi gian phòng này.” Từ sau khi Trần Phàm thông qua phát sinh quan hệ cùng Dai Fu để khống chế bệnh tình, thì lực miễn dịch của hắn đối với Dai Fu cơ hồ cũng là một con số không tròn trĩnh. Lúc trước bị Dai Fu câu dẫn. hắn căn bản là không thể nào kiềm chế nổi mình, hiện giờ Tô San gọi điện thoại tới đã làm cho hắn thanh tỉnh hơn một chút. Tại hắn xem ra. chính mình phải trì hoãn tính ỷ lại vào Dai Fu xuống, nếu còn triền miên ờ cùng một chỗ. thì khó tránh khỏi sẽ trờ về trạng thái trước kia.
“Honey. xem ra vị hôn thê của anh. so với tôi vẫn có lực hấp dẫn hơn đó.” Dai Fu khẽ mỉm cười nói.
Dai Fu lạnh lùng cười: “Đồ Tể. anh đang nói gì vậy? Thực xin lỗi ư? Nga. thượng đế ah! Chẳng lẽ anh thật sự đã đem tôi trờ thành dâm phụ không biết xấu hồ rồi hay sao?”
Trần Phàm ngẩn ra. theo bản năng khẽ lắc đầu.
Dai Fu đặt chén rượu xuống, đứng lên. khẽ lắc lư thân hình khiêu gợi như rắn nước
chậm rãi bước tới bên người Trần Phàm.....Vươn tay nâng khuôn mặt của hắn lên.
hướng thẳng vào mặt hắn mà thổi một ngụm nhiệt khí. nói: “Honey. anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Trần Phàm chi cảm thấy trên khuôn mặt truyền đến một cỗ cảm giác tê ngứa, hương thơm đặc biệt trên cơ thể Dai Fu theo gió chui vào trong cánh mũi của hắn. khiến cho cả người hắn phát ra một trận tê dại.
“Có lẽ vậy.” Thầm hít sâu một hơi. Trần Phàm hung hăng kiềm chế không cho mình ngắm nhìn thân hình mềm mại của Dai Fu cách gần trong gang tấc. mà nhanh
chân bước tới gần sa-lon. cầm áo lên. khoác vào tấm thân chằng chịt vết sẹo. Tiếp đó mới bước ra cửa trước. Nhìn Trằn Phàm rời đi. diễn cảm Dai Fu vồ cùng phức tạp. nhưng nàng cũng không ngăn cản.
“Honey. trên áo của anh có dính vết son mồi.” Ngay khi Trần Phàm mờ cửa gian phòng ra. thì sau lưng đã vang lên thanh âm của Dai Fu.
Trần Phàm thân hình cứng đờ. khẽ quay đầu lại. nhìn thoáng qua nụ cười quyến rũ trên gương mặt xinh đẹp kia. Nụ cười này. giống như ma nữ tái thế. đào lộn chúng sinh bình thường!
Trên đường về nhà. Trần Phàm ngồi ở ghế sau xe taxi, quẳng ném ánh mắt qua cửa xe mà ngắm nhìn cảnh đêm. trong đầu hiện lên những kỉ niệm trước kia cùng Dai Fu gặp mặt. Lằn này cùng nàng gặp mặt. hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, thời gian khi Dai Fu đối diện với hắn. cảm xúc dường như có chút bất thường. Cứ việc cảm xúc của Dai Fu chi dao động mỏng manh, nhưng vẫn như cũ bị Trần Phàm nắm bắt. Hơn nữa....Trần Phàm còn nhận thấy được, mức độ ỷ lại của mình vào Dai Fu so với trước kia cũng giảm bót đi rất nhiều!
Phát hiện này khiến cho Trần Phàm thầm hô may mắn. đồng thời cũng hơi có chút nghi hoặc, bởi vì hắn không biết nguyên nhân ờ trong đó. Nửa tiếng đồng hồ sau. Trần Phàm đã về tới căn hộ cùng ờ chung với Tồ San.
Điền di trồng thấy Trần Phàm bước vào cửa. liền vội vàng lấy một đồi dép lê cho Trần Phàm, khẽ mim cười nói: “Trần thiếu, tiểu thư nói khi nào cậu quay về. thì trực tiếp vào phòng ngủ của nàng, tìm nàng!”
ủa? Phải chăng tiểu nha đầu kia đã nghĩ thông suốt rồi? Nghe Điền di nói như thế. Trần Phàm không khỏi nao nao.
Nhưng Điền di lại mang thần tình sáng lạn. thân là bảo mẫu trồng nom hai người, nàng hiển nhiên là biết chuyện tình đính hôn của hai người. Đồng dạng cũng biết quan hệ của hai người luồn luồn cứng nhắc, đừng nói là ngủ cùng phòng, mà ngay từ ban đầu Trằn Phàm và Tô San đều sinh hoạt riêng tư hết.
Hiện giờ vừa nghe Tồ San muốn gọi Trần Phàm tiến vào phòng ngủ của nàng. Điền di tự đáy lòng cảm thấy cao hứng cho hai người thanh niên trẻ tuổi này.
Có lẽ Tô San chuyển biến quá nhanh, làm cho Trần Phàm không kịp thích ứng. thế nên bàn thân hắn không có nhận thấy diễn câm bất thường của Điền di. mà trực tiếp bước lên tầng lầu tìm Tồ San.
Trong phòng ngủ. Tồ San mặc một bộ váy ngủ đơn giản, nằm lỳ ở trên giường, xem quyển tạp chí kinh tế mà cha nàng đã đặc ý đặt hàng cho nàng vào mỗi tháng.
Dưới ánh đèn. nàng vắt vẻo đồi chân thon dài. tạo thành một cái góc độ khiến cho nam nhân nhìn thấy là muốn phát điên, phối họp cùng với nhũ hoa dục phóng ờ trước ngực, theo bên cạnh nhìn thoáng qua thì đúng là một hình chữ s hoàn mỹ. Bất quá. nàng dường như không có ý thức được điểm này. mà một bên xem tạp chí. một bên ngâm nga tiểu khúc, diễn cảm phi thường tiêu diêu.
Bên ngoài phòng ngủ. Trần Phàm cũng không có trực tiếp đẩy cửa bước vào. mà đứng im ờ bên ngoài, vươn tay lên gõ cửa.
Nghe thấy tiếng gõ cửa. Tồ San khẽ giật mình, vội vàng bò dậy. đem quyển tạp chí trong tay ném lên trên tủ đầu giường. Sau đó tắt điện sáng đi. mở ánh đèn ngủ màu tím lên. Làm xong tất cà những chuyện này. Tô San một tay chống cằm. nằm nghiêng người, ánh mắt nhìn thẳng về phía cửa phòng ngủ. ngâm nga nói: “Anh yêu. cửa không có khóa, mau vào đây.”
Xuyên thấu qua khe cửa. chứng kiến ánh đèn bên trong phòng ngủ bỗng nhiên thay đổi Trần Phàm khẽ nhíu mày thầm nghĩ, nha đầu kia đang làm cái quỷ gì thế? Trong lòng đang nghi hoặc, thì thanh âm của Tồ San truyền ra. Trằn Phàm không chút do dự.
trực tiếp đấy cửa bước vào.
Ngay sau đó. cước bộ của Trần Phàm liền dừng lại. đôi con ngươi trong mắt cấp tốc giãn ra diễn cảm kinh ngạc ngắm nhìn Tô San bày ra tư thế liêu nhân.
Chứng kiến Trần Phàm hai mắt trợn tròn, thần tình như không thể tưởng tượng nổi đang nhìn chằm chằm vào mình. Tô San tuy rằng trong lòng hiểu rõ. nhưng lại giả vờ hồ đồ. điềm đạm đáng yêu nói: “Làm sao vậy? Anh yêu. chẳng lẽ anh khng hài lòng với ánh đèn này sao? Nếu như khồng hài lòng, ngày mai em sẽ tìm người đến thay!”
Lúc trước Trần Phàm bị Dai Fu đùa giờn không thôi, tuy rằng phút cuối cùng đã mạnh mẽ khống chế tinh thần, không có đè Dai Fu ra làm thịt, nhưng cũng nín một thân dục hỏa thiêu đốt. Lúc này thấy Tô San bày ra hình dáng liêu nhân, dục hòa trong nội thể giống như bị đổ thêm xăng bình thường, rất nhanh đã thiêu đốt lên.
Nha đầu này khẳng định sẽ không hảo tâm như thế. Nội tâm khẽ dao động, đồng thời Trần Phàm cũng âm thầm cảnh báo chính mình, đem ánh mắt chuyển dời khỏi cơ thế mê người của Tô San. mỉm cười nói: “Lão bà. em đang làm cái gì vậy?”
“Làm gì?” Tồ San cố tình trợn trừng ánh mắt kinh ngạc lên. sau đó bày ra hình dáng tiểu nữ nhân thẹn thùng: “Người...người ta không phải đã nói là tắm rửa sạch sẽ chờ anh quay về sao? Anh còn hỏi người ta....”
Nói đến đây. thì thanh âm của Tồ San đã vặn nhỏ xuống hết cỡ. không thể nghe thấy nữa. Lúc này phối hợp cùng bầu không khí bên trong căn phòng ngủ. vô hình trung đã tràn ngập sắc thái quyến rũ.
Con bà nó. đều là yêu tinh! Một đám muốn lấy mạng người ah? Trần Phàm trong lòng thầm mắng một tiếng, hiển nhiên là không bao giờ tin vào lời nói ma quỷ này của Tô San.
Trông thấy Trần Phàm không nói câu gì. Tô San thay đồi tư thế. ngồi dậy ồn nhu nói: “Anh yêu. anh còn đứng ờ đó làm gì nữa đây? Người ta phải đấu tranh tư tường rất khổ tâm đó ah! Chẳng lẽ anh không muốn hay sao?”
Tô San nói xong, cố tình ngoảnh đầu sang một bên. bày ra hình dáng tiểu nữ nhân thẹn thùng.
Nhìn bộ dáng này của Tô San. Trần Phàm có chút kinh nghi, tiểu nha đầu bày ra bộ dáng này. dường như....dường như không giống giả vờ ah! Ưm? Sao lại như thế nhỉ?
Ngay khi Trần Phàm đang mê man. thì ánh mắt chợt nhìn thấy đầu mũi kéo lộ ra ở dưới chiếc gối Tồ San đang nằm đè lên. Phát hiện này khiến cho trong lòng Trằn Phàm lạnh run. dục hỏa đang thiêu đốt trong cơ thể nháy mắt liền biến mất không còn nhìn thấy tăm hơi bóng dáng, đứng thăng thân hình lên. tức giận nói: “Lão bà. coi như cô đang đùa với tôi. thì cũng không cần giấu kéo ờ dưới chiếc gối kia đi?”
“A?” Lời nói của Trần Phàm khiến cho Tồ San giật mình cả kinh, theo bàn năng nhìn xuống dưới gối. rõ ràng thấy được đầu mũi kéo đang chìa ra bên ngoài, trong lòng âm thầm hối hận không thồi.
Ngắn ngủi hối hận qua đi. Tô San cũng không hề chần chừ. mà dứt khoát nhấc chiếc kéo lên. nhảy xuống giường, bày ra hình dáng như sẽ cắt tiểu huynh đệ của Trần Phàm, đồng thời diễn cảm trờ nên hung ác. chậm rãi bước tới phía trước: “Trần Phàm, anh mau thành thật khai báo. anh cùng cô nàng đại dương mã kia rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?”
“Cô muốn mưu sát chồng của mình sao?” Trần Phàm thấy vậy. cố tình làm ra bộ dáng hoảng hốt đồng thời nhanh chóng xoay người chạy trốn. Bởi quan hệ giữa hắn cùng Dai Fu quá mức phức tạp. cho nên không thế nào hướng Tô San giải thích rõ ràng được!
Trần Phàm chưa từng nghĩ qua. sẽ cho Tô San hiểu rõ về quá khứ của mình. Bởi vì quá khứ hắc ám kia. quá mức thống khổ...Hắc ám và thống khổ này. hắn chỉ muốn bản thân gánh vác một mình mà thôi.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Cực Phẩm Thiên Vương Tác Giả: Phong cuồng
-----oo0oo-----
Chương 19: Bắt đầu huấn luyện quân sự.
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả tự : Bảo Ngọc --- 4vn
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn
Sáng sớm. mặt trời đò rực chậm rãi mọc lên từ phương đông. ánh rạng đông xuyên qua tầng mây rơi trên từng phố lớn ngõ nhó tại Đòng Hải, làm tỉnh giấc tòa thành phố được vinh danh hạt minh châu Đông Phương.
Cũng giống như thường ngày, Trần Phàm cũng không ngủ nướng, mà là trước khi mật trời mọc đã rời giường đi ra naoài rèn luyện chạy bộ.
Đợi khi Trần Phàm quay trở về nhà trọ, di Điền đã làm xong bữa sáng mà Tô San vẫn còn mặc đồ ngủ mỏng manh, ngáp dài đi xuống thang lầu, bộ dáng còn chưa tỉnh
“Trần thiếu, tiểu thư, bữa sáng đã làm xong, hai người mau rửa mặt rồi tới ăn đi.” Dì Điền cời bó tạp dề. cười nói.
Trần Phàm mim cười gật đầu, chuẩn bị đi tắm rửa. mà Tô San nhìn thấy hành động của Trần Phàm, đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng chạy về phòng tắm: “Hỗn đản. anh ở đó chờ đi, bổn tiểu thư còn chưa tắm. anh đã nghĩ tắm trước?”
Nghe được lời nói của Tô San. Trần Phàm dờ khóc dờ cười, đành phải dừng chân
lại.
Đi đến bên sô pha ngồi xuống, Trần Phàm châm một điếu thuốc lá, vừa thích ý hút một hơi. trong đầu lại đang nhớ lại hết thảy tối hôm qua.
Tối hôm qua. khi thấy Tô San cầm kéo bức cung, Trần Phàm vội vàng chạy trở về phòng của mình, hơn nữa còn khóa cửa phòng.
Kết quà...Tô San cầm kéo, trực tiếp vọt tới cửa phòng Trần Phàm.
“Hỗn đản mờ cửa!”
“Không mở!”
“Mờ cửa!”
“Không mở!”
“Anh có mờ cửa hay không?”
“Không mở!”
“Trần Phàm, anh là hỗn đản. rốt cục anh có nói quan hệ của anh với đại dương mã kia hay không?”
“Không nói!”
“Anh nói hay không?”
“Không nói!”
“Anh không nói, tôi sẽ đi nói cho cha tôi biết!”
“Tùy tiện!”
“Anh...”
Đến lúc này, Trần Phàm vốn tưởng rằng Tô San đã đi, kết quả Tô San đứng gần năm phút ngoài cửa. bỗng nhiên toát ra một câu: “Hỗn đản. anh hãy nghe cho kỹ. bổn tiểu thư cho anh thêm một cơ hội cuối cùng nếu anh còn không nói, ngày mai bổn tiểu thư liền đến trường tuyên bố anh từng cùng đại dương mã kia có chơi trò gợi tình qua internet !”
“Đừng.. .đừng.. .đừng tôi nói còn không được sao?”
“Hai người có quan hệ gì?”
“Bạn bè.”
“Bạn bè mà chơi trò gợi tình internet?”
“Ngô, người Châu Âu tính tình phóng khoáng!”
“Phóng khoáng cái đầu anh, tôi cũng từng đi qua London, sao không phóng khoáng giống như nàng?”
“Ngô. người với người khác nhau.”
“Được rồi, coi như nàng phóng khoáng, vậy hai người làm sao biết nhau?”
“Tôi đi London du lịch, hỏi đường nên quen biết nàng.”
“Nàng đến Trung Quốc làm gì?”
“Làm giáo y!”
“Tôi biết nàng làm giáo y, tôi là hỏi có phải nàng đến tìm anh hay không?”
“Lão bà, cô thật sự quá thông minh, tôi thẳng thắn khai ra đi. Kỳ thật là Nàng đến Trung Quốc chỉ có một mục đích, khóc lóc đòi làm tình nhân của tôi, nếu tôi không đáp ứng, nàng muốn đi tự sát, cô bảo tôi nên làm gì bây giờ?”
Lòng của nữ nhân, kim dưới đáy biển.
Nói chung, khi nam nhân đối mặt vói sự gặng hỏi của nữ nhân, một khi nói dối, nữ nhân nhất định sẽ không buông tha hỏi tới cùng nói thật ra. nữ nhân thật giống như con mèo nhỏ chịu ủy khuất bình thường nhõng nhẽo không ngừng. biện pháp tốt nhất chính là có thành phần khuếch đại trên cơ sở chân thật.
Cách trà lời nửa thật nửa giả như vậy, sẽ làm nữ nhân cảm thấy được nam nhân của mình đang nói dối. do đó tiêu trừ hoài nghi.
Trần Phàm chính là như vậy, phía trước khi hắn kiên quyết phú nhận. Tô San nhất định không thuận theo không buông tha. hiện giờ hắn nói ra lời khoa trương. Tô San lại không tin hắn cùng Dai Fu thông dâm. Theo nàng xem, Dai Fu người ta có thân phận gì, khóc cầu làm tình nhân của Trần Phàm, đừng mơ. Trần Phàm khóc cầu thì còn được!
Một giờ sau, Trần Phàm cùng Tô San ăn xong bữa điểm tâm, giống như ngày đầu tiên ngồi xe đến trường học.
Duy nhất khác nhau là, ngày hôm nay Tô San cầm theo một va ly lớn. bên trong đầy quần áo, đồ ăn vặt cùng đồ dùng hằng ngày, ngay cả băng vệ sinh cũng có...
“Nhìn cái gì vậy, mang theo cho bổn tiểu thư!” Tô San thấy Trần Phàm nhìn va ly của mình với vẻ cổ quái, hạ mệnh lệnh.
Trần Phàm cười tiếp nhận va ly, nhưng trong lòng âm thầm vui vè, mụ nội nó, đến trường học cô còn dám để tôi xách cho cô sao?
“Đừng tưởng rằng trong lòng anh đánh chủ ý quỷ gì mà tôi không biết, anh có phải đang nghĩ đến trường học sẽ không ai xách va ly cho tôi sao? Yên tâm. người chịu xách va ly cho bổn tiểu thư còn nhiều mà.” Tô San ngẩng đầu. hừ hừ nói.
Nhớ tới Hoàng Hiểu Đông của ngày đó, Trần Phàm chấp nhận cách nói của Tô San. không hề phản bác. thành thành thật thật xách va ly bỏ lên sau thùng xe.
Cũng giống như ngày đó, Trần Phàm xuống xe khi còn cách trường học chừng trăm thước. Tô San ngồi xe taxi tiến thẳng vào vườn trường.
Đi vào phòng ngủ, ba người Tiêu Phong đã sớm rời giường. Tiêu Phong đang sửa soạn tạo hình. Ngu Huyền đang đánh quyền, đến nỗi...Chu Văn vẫn còn đang xem AV say sưa. ân. dùng lời của hắn mà nói là đang nghiên cứu nghệ thuật cơ thể người.
“Kháo! Trần Phàm, sắc mặt của tiểu tử ngươi không đúng, tối hôm qua làm mấy lần a?” Trần Phàm vừa vào cửa, Tiêu Phong cười trêu chọc.
Ngu Huyền cũng thu hồi thế trung bình tấn: “Huynh đệ, cậu đi đường có chút mơ hồ, buông thả dục vọng quá độ!”
“Nhiều tổn thương thân.” Chu Văn làm tổng kết.
Trần Phàm thật khinh bỉ hướng ba người làm ra động tác khinh bỉ thông dụng toàn cầu, sau đó nói: “Tôi xem trên sân trường đã có không ít sinh viên đại học năm nhất, đều tranh thủ thay quân phục đi. huấn luyện quân sự không phải như những thứ khác.”
Vừa nói chuyện. Trần Phàm lập tức đi tới giường của mình, bắt đầu thay quân phục vừa lĩnh hôm qua.
Mà ba người Tiêu Phong nghe Trần Phàm nói như thế, cũng bắt đầu thay quần áo.
Mười lăm phút sau, bốn người Trần Phàm đi tới bãi bóng đầy người. trên sân bóng đã đứng đầy sinh viên năm nhất mặc quân phục.
Có lẽ bời mặc vào quân phục, trên sân bóng có rất ít người cười nói hi hi ha ha. ngay cả Tiêu Phong cũng một đường trầm mặc.
Hiển nhiên, đối với bọn hắn mà nói, sau khi mặc vào bộ quần áo này. trong lòng liền có cảm giác khác hẳn.
Đương nhiên, cũng có ngoại lệ.
Trên sân bóng. có mấy người nghiêng thân mình, bốn năm người vây ở một chỗ, bộ dạng cà lơ phất phơ.
Cầm đầu không phải là người khác, chính là Hoàng Hiểu Đông bị Trần Phàm nhục nhã ngày hôm đó, đứng bên cạnh hắn vẫn là Lưu Vĩ, ngoài ra còn có vài tên thanh niên gương mặt không tệ, trên mặt đều mang theo vẻ cao ngạo, nhìn dáng vẻ như chi hận không thể vểnh lên tận trời.
“Hiểu Đông ca. bốn tên tạp chủng kia đã đến.” Mắt Lưu Vĩ sắc bén. liếc mắt liền nhìn thấy bốn người Trần Phàm.
Hoàng Hiểu Đông âm trầm cười cười: “Gấp cái gì ?”
Nghe được lời của Hoàng Hiểu Đông. kể cả Lưu Vĩ bên trong những người khác đều có biểu tình vẻ mặt chờ mong bọn hắn đã biết kế hoạch của Hoàng Hiểu Đông, chờ mong chính là muốn chứng kiến tình hình bi kịch của bốn người Trần Phàm.
Quá khứ đặc thù làm cho Trần Phàm có được sự mẫn tuệ không giống tầm thườn. khi mấy người Hoàng Hiểu Đông đem ánh mắt ném về hướng hắn. hắn trước tiên đã nhận ra. nhưng cũng chỉ liếc mắt một cái, cũng không hề tỏ vẻ, tựa như không thấy được.
Đi vào trong đội ngũ đứng lại, Trần Phàm chợt nghe sau lưng xôn xao một trận, xoay người vừa nhìn, chi thấy Tô San trong bộ quân phục dẫn ba người Trương Thiên Thiên đi tới sân bóng mà phía sau các nàng còn có nam sinh đang xách va ly đi theo.
Thấy một màn như vậy, Trần Phàm không khỏi cười khổ, nha đầu kia thật biết lợi dụng ưu thế tài nguyên.
Tô San xuất hiện không chỉ hấp dẫn lực chú ý của Trần Phàm. Cũng hấp dẫn được Tiêu Phong luôn luôn trầm mặc hắn cung nhịn không được nói: “Mỹ nữ chính là mỹ nữ, mặc vào quân trang cũng cấp lực như vậy. Bất quá...so sánh với nữ thần của tôi vẫn không bằng.”
Đúng như lời Tiêu Phong. cứ việc đang mặc quân trang. nhưng vẻ xinh đẹp của Tô San vẫn không bị che lấp. quân trang rộng thùng thình tuy rằng che giấu thân thể mềm mại đang dần dần thành thục của nàng. nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy bộ ngực cùng bờ mỏng vun lên. phối hợp với khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, nếu đem nàng ném vào quân đội, cũng sẽ là người cạnh tranh danh vị quân hoa mạnh mẽ.
Bốn người Tô San đi đến tạo ra xôn xao không nhỏ, nhưng chỉ một thoáng sân bóng lại khôi phục vẻ binh tĩnh.
Đợi đến chín giờ, lão hiệu trưởng đi lên đài chủ tịch phía tây sân bóng bắt đầu nói chuyện.
Theo lời nói chuyện thật kích động của lão hiệu trường. tìm chiếc xe tài quân dụns từ phía trước chạv đến. theo sau. xe tải quán dụng dừng lại, một đám quán nhân mặc quân trang, tinh thần phấn chấn ngay ngắn trật tự nhảy xuống xe, nhanh chóng xếp thành đội ngũ, chinh tề hướng sân bóng chạy tới.
“Oa, rất soái!”
“Rất có khí thế!”
“Thật uy vũ, hảo khí phách, sau này tôi nhất định phải gả cho quân nhân..
Trong lúc nhất thời, nữ sinh đứng trên sân bóng sôi nổi nghị luận, các nam sinh ánh mắt cực nóng nhìn đám quân nhân thân mặc quân trang. Gương mặt kiên nghị, ánh mắt kiên định đi tới.
Mỗi một nam nhân đều có mộng làm tướng quân, trước đây đều mơ có một ngày có thể mặc vào quân trang. vì bảo vệ tô quốc cùng nhân dân mà chinh chiến sa trướng!
Làm một trong những trường đại học nổi tiếng Đông Hải, đại học Đông Hải huấn luyện quán sự đều không hề tiến hành trong sân trường, mà là phải đến quân doanh, hơn nữa còn phải tiến hành hạng mục dùng đạn thật để bắn cùng sống dã ngoại. có thể nói là thập phần nghiêm khắc.
Đối với việc huấn luyện quân sự sắp đến. mọi người vừa chờ mong vừa sợ hãi, chờ mong là có thể thể nghiệm cuộc sống quân doanh, nhưng còn có thể được cầm súng. Còn sợ hãi là bởi vì nghe rất nhiều người nói qua, huấn luyện quân sự phi thường nghiêm khắc, đứng theo quân tư, bước đi cũng quân tư. không có gì để ăn cơm. không được tắm mới là kinh khủng nhất.
Bời vì một khi bọn họ tới quân doanh, thì phải dựa theo chính quy quân sự hóa quản lý, ăn cơm cùng tắm rửa đều phải có thời gian. qua thời gian nhất định phải tập hợp. bằng khôns đợi chờ chính là sự trừng phạt nghiêm khắc.
Mười mấy tên chính trị viên bước chân chỉnh tề chạy tới trước đội ngũ sinh viên đứng xếp hàng. quân nhân dẫn đầu hướng lão hiệu trưởng đứng trên đài chủ tịch chào theo nghi thức quân đội kính lễ. sau đó phân phó cho thuộc hạ vài câu.
Theo sau. đội ngũ giáo quân tản ra. phân biệt đi tới từng đội ngũ của mình phía trước.
Ngành quản trị kinh doanh của Trần Phàm được cho là chuyên ngành tốt nhất tronng đại học Đông Hải. nhân số lại cũng không nhiều, chi có khoảng ba trăm người.
Giáo quan phụ trách huấn luyện chuyên ngành quản trị kinh doanh có làn da ngăm đen. thân hình cao lớn uy mãnh, bước chân trầm ổn mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết là quân nhân thướng xuyên tiến hành huấn luyện cường độ cao.
“Chào mọi người, tự giới thiệu, tôi là Ngô Khải.” Thân hình Ngô Khải giống như một cây thương thẳng tắp đứng ngay trước đội ngãi hình vuông, sắc mặt lạnh lùng nói: “Từ giờ trở đi, các anh không phải là sinh viên đại học Đông Hải, mà là binh lính thủ hạ của tôi! Quân nhân, lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức! Mệnh lệnh của tôi, các anh phải thực hiện vô điều kiện!”
Dứt lòi, ánh mắt lạnh lùng của Ngô Khải đảo qua, bỗng nhiên quát lớn: “Có nghe hay không?”
“Nghe được!” Có lẽ bị khí thế của Ngô Khải kích thích, tất cả mọi người lớn tiếng hò hét.
“Sau này. khi trà lời vấn đề của tôi, phải thêm bốn chữ “Báo cáo giáo quan”.” Ngô Khải nhướng mày. trầm giọng nói: “Có nghe hay không?”
“Báo cáo giáo quan, nghe được!” Mọi người trăm miệng một lời.
Gương mặt Ngô Khải không đổi sắc, ánh mắt như đao quét vào trong đám người một phen, trầm giọng nói: “Bây giờ tôi chọn lựa một quyền liên trương. phụ trách phối hợp công tác của tôi.”
Dứt lời, ánh mắt Ngô Khải dừng lại trên người Hoàng Hiểu Đông. đột nhiên chỉ: “Anh, bước ra khỏi hàng!”
“Dạ. giáo quan!’" Hoàng Hiểu Đông tiến tới một bước, diễn cảm nghiêm túc.
Naô Khải tiếp tục hỏi: “Anh tên là gì?”
“Báo cáo giáo quan, tôi gọi là Hoàng Hiểu Đông!” Hoàng Hiểu Đông la lớn. trong thanh âm mang theo một tia hưng phấn không thể áp chế.
Ngô Khải gật đầu: “Tốt lắm! Hoàng Hiểu Đông. anh nghe, anh đã trở thành quyền liên trường của đội ngũ này, phụ trách phối hợp cônga tác của tôi, hiểu được?”
“Báo cáo giáo quan. Hoàng Hiểu Đông hiểu được!” Hoàng Hiểu Đông hưng phấn quát.
“Tốt, về đơn vị.” Ngô Khải thu hồi ánh mắt, hít sâu một hơi. rống lớn nói: “Toàn thể đội ngũ. theo người đầu tiên, một lần nữa sắp lại đội ngũ. sau đó mang theo đồ đạc của các anh, chạy bộ đi tới!”
“Dạ! Giáo quan!”
Mọi người lớn tiếng trả lời, đội ngũ bắt đầu gầy dựng lại.
“Con mẹ nó, làm gì để cho đồ chó hoang kia làm quyền liên trường?” Thừa dịp gây dựng lại đội ngũ, Ngu Huyền thập phần khó chịu ai oán nói.
Tiêu Phong cũng nhíu mày: “Sao tôi cảm thấy không thích hợp vậy?”
Trần Phàm không nói gì, chỉ híp mắt nhìn lướt qua phía trước, rõ ràng thấy được vẻ tươi cười âm trầm nơi khóe miệng Hoàng Hiểu Đông, nụ cười kia giống như đang nói với Trần Phàm: Tiểu tạp chủng, các ngươi chết chắc rồi!
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Đả tự : Bảo Ngọc --- 4vn
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn
Đối mặt sự uy hiếp trắng trợn của Hoàng Hiểu Đồng. Trần Phàm khinh thường cười cười, căn bàn không để trong lòng.
Nếu đối mặt với sự khiêu khích của Hoàng Hiểu Đông, hắn cũng phải khẩn trương, như vậy.. .Hắn vốn không sống được tới hôm nay!
Mắt thấy Trần Phàm lộ ra nét tươi cười khinh thường, biểu tình Hoàng Hiểu Đông càng thêm âm trầm.
Sau mười mấy phút đồng hồ. mọi người theo thử tự đi lên xe tải quân dụng, xe tải chạy nhanh ra trường học. hướng quân doanh cách năm mươi cây số ngoại thành chạy tới.
“Các cậu nói. cảm giác bắn súng là như thế nào?”
“Đối với ca mà nói. sờ vào súng trong hiện thực cùng đánh cs khác nhau không lớn!”
“Kháo! Trời còn chưa tối. cậu đã nghĩ cho ngưu bay lên bầu trời?”
“Huynh đệ. bắn súng trong hiện thực cùng cs là hai chuyện khác nhau, không nói điều gì khác, lấy thân thể nhỏ xíu của cậu. có thể thừa nhận được sức giật cường đại sao?”
Có lẽ do nguyên nhân sắp nhìn thấy quân doanh, trong xe tải. mọi người giống như đánh máu gà. cực kỳ hưng phấn, líu ríu thảo luận không ngừng.
So sánh mà nói. chỗ ngồi của Trần Phàm im lặng một chút, bởi vì...Tất cả mọi người có thể nhận thấy được không khí không thích hợp.
Trong xe. mấy người Hoàng Hiểu Đông luôn luôn cười lạnh nhìn bốn người Trần Phàm. Trần Phàm không hề tỏ vẻ. nhưng Ngu Huyền tính tình nóng nảy lại rất không thích trừng ngược trở về. ánh mắt giống như đang nói: Xem đại gia ngươi à? Có bàn lĩnh cùng Ngu gia ngươi so thử so thử?
Không khí quỷ dị kéo dài suốt đường đi. một giờ sau. xe tài đến quân doanh.
Quân doanh nằm dưới chân một ngọn núi. ba mặt núi vòng quanh, chung quanh xanh rì rì một mảnh.
Khác với nội thành xa hoa trụy lạc. quân doanh không có đại lầu cao chọc trời, chi có những kiến trúc giống như hộp diêm.
“Nga. quân doanh thân yêu của ta. ta tới!”
“Từ nay về sau. ca có thể vỗ ngực nói cho người khác, ca cũng đã làm binh!”
“Một ngày tòng quân, cà đời tòng quân, sau này ta phải dùng cách sống của quân nhân yêu cầu quản giáo chính mình!”
Các sinh viên đã nhìn quen thành phố lớn. xuống xe chứng kiến quân doanh không giống kiến trúc thường thấy, đều có vẻ hết sức kích động.
Nhưng...không đợi họ bộc lộ xong cảm tình, các giáo quan sắc mặt lạnh lùng yêu cầu toàn bộ sinh viên tập họp.
Ngay trước đội ngũ khoa quản trị kinh doanh. Ngô Khải chứng kiến động tác chậm chạp của mọi người, sắc mặt hết sức khó coi: “Từ nay về sau. nếu tốc độ tập họp của các anh chị vượt qua ba mươi giây, tất cả mọi người cút ra chạy mười vòng quanh sân thể dục!”
Sân thể dục quân doanh một vòng có ít nhất năm trăm thước, mười vòng tức là năm ngàn thước, đây đối với những thiên chi kiêu tử được nuông chiều từ bé mà nói. vốn là loại nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Ngô Khải uy hiếp làm cho đại bộ phận sinh viên hít sâu một hơi. đám nữ sinh lấy Tô San cầm đầu lại khóc không ra nước mắt. vè kích động ban đầu trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Hiện tại cách buổi trưa ăn cơm còn có một giờ. toàn thể đều đem hành lý để sang một bên. đứng nghiêm!” Nếu như nói. lời phía trước của Ngô Khải chi là uy hiếp, như vậy mệnh lệnh này trực tiếp làm cho mọi người hòng mất.
Lúc này đã là mười một giờ trưa, ánh mặt trời cay độc không nói. nhiệt độ không khí hoàn toàn tăng cao. đứng một giờ quân tư sẽ chết người.
Ngô Khải vừa hạ mệnh lệnh, các nữ sinh vốn muốn phàn bác. nhưng nghĩ tới lời uy hiếp của Ngô Khãi trước đó. liền đem lời muốn nói nuốt trở vào bụng, động tác cực nhanh lấy ra kem chống nắng.
“Nếu có người dám dùng kem chống nắng, như vậy liền cút ra quân doanh cho tôi!” Nhìn thấy hành động của các nữ sinh. Ngô Khải lạnh lùng cười.
Ngô Khải vừa nói ra lời này. ngay cả Tô San bên trong, tay của toàn bộ nữ sinh đều cứng ngắc trên không trung, vẻ mặt phẫn nộ.
“Các cô có thể phẫn nộ. nhưng không thể phản bác. nếu không liền cút ra quân doanh cho tôi!” Ngô Khải lạnh lùng nói: “Ném xuống vật trong tay. dựa theo động tác của tôi đứng một giờ!”
Dứt lời. Ngô Khải chuyển ánh mắt ra khỏi người các nữ sinh, làm ra động tác đứng quân tư tiêu chuẩn.
Nhìn thấy Ngô Khải làm ra động tác. ngay cả Trần Phàm bên trong toàn bộ nam sinh đều làm theo, mà các nữ sinh lại hàm chứa nước mắt. hai chân khép lại. ngẩng đầu ườn ngực, hai tay dán chặt khe quần.
Mắt thấy mọi người học theo bộ dáng của mình đứng cũng có da có thịt. Ngô Khải bắt đầu chuyển động trong đội ngũ.
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước...
Ngô Khải bước thong thả. theo thứ tự đi qua trước mặt mọi người.
Bỗng nhiên...
Hắn dừng chân trước mặt Tô San. tay phải nhanh chóng thò ra chụp tay Tô San. kéo mạnh.
Hai tay Tô San cũng không dùng sức. cánh tay trực tiếp bị kéo ra.
“Ông làm gì?” Sắc mặt Tô San có chút khó coi, lúc Ngô Khải kéo tay nàng, rõ ràng chụp lấy bàn tay nhò bé trắng noãn của nàng trong tay. điển hình là hành vi chiếm tiện nghi.
Đối mặt Tô San chất vấn. Ngô Khải lạnh lùng cười: “Mọi người nghe kỹ cho tôi. nếu kế tiếp, tôi kéo cánh tay ai rớt ra. trưa nay đừng có ăn cơm!”
Nghe được Ngô Khải vừa nói như thế. Tô San nhíu mày.
“Vẫn là câu nói kia. nếu các anh chị xem mình trở thành thiên kim tiểu thư hay đại thiếu gia. như vậy thì sớm chạy trở về đi, không nên ờ chỗ này mất mặt xấu hồ!” Ngô Khải cười lạnh rời đi.
Thái độ nghiêm khắc của Ngô Khải, làm cho không ít người trong lòng sản sinh tâm lý trái nghịch, bất quá lại không ai phản kháng.
Dù sao vô luận là ai. cũng không muốn trong ngày đầu tiên huấn luyện quân sự bị đưa trờ về, như vậy thật sự rất dọa người.
Rắt nhanh. Ngô Khải đi tới trước người Trần Phàm, tay phải thò ra rất nhanh, bắt lấy cánh tay Trần Phàm, dùng sức lôi kéo!
Nhận thấy được trong tay Ngô Khải truyền đến lực lượng cực lớn. trên mặt Trần Phàm lộ ra dáng tươi cười khinh thường.
Không có mở ra!
Nhận thấy được điểm này. Ngô Khải biến sắc. tăng thêm lực lượng.
Cảm nhận được lực lượng trên tay Ngô Khải, trong lòng Trần Phàm hiểu được, người này rõ ràng đang cố ý làm khó mình, theo hắn xem ra. lúc này Ngô Khải chỉ hận không đem hết khí lực bú sữa mẹ đều dùng tới.
Hơn nữa khóe mắt Trần Phàm còn rõ ràng nhìn thấy, lúc Ngô Khải kéo tay mình, bên phía đám người Hoàng Hiểu Đông lộ ra dáng tươi cười vui sướng khi người gặp họa.
Hai nhân tố cộng vào cùng một chỗ. Trần Phàm nếu còn không biết là chuyện gì đang xảy ra. hắn đã có thể mua đống đậu hũ đâm chết.
Mắt thấy cánh tay Trần Phàm không chút sứt mẻ. Ngô Khải biến sắc. theo bản năng muốn buông tay ra.
...Đã muộn!
Ngay trong một khắc hắn muốn buông tay. cánh tay Trần Phàm đột nhiên phát lực. nhẹ nhàng nhúc nhích.
Sưu!
Ngô Khải giống như trái bóng bị đá trúng, trực tiếp từ bên cạnh Trần Phàm bay ra ngoài!
Phanh!
Thân thể Ngô Khải hung hăng suất trên mặt đất. phát ra một tiếng trầm muộn, đau đớn kịch liệt làm cho sắc mặt của hắn tái nhợt một mảnh, thân mình cũng không nhẫn nhịn được mà run rẩy lên.
Trường hợp thình lình xảy ra làm cho tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, nhất là mấy người Hoàng Hiểu Đông, vẻ mặt đầy biểu tình không thể tưởng tượng nổi!
Không riêng gì sinh viên, dù là những giáo quan ờ gần bên cũng bị động tĩnh nơi này hấp dẫn. bọn hắn lập tức chạy tới chồ đội ngũ quàn trị kinh doanh chạy tới.
“Giáo quan, ngài làm sao vậy? Thiếu máu sao?” Trước đó Tô San bị Ngô Khải sờ soạng tay, trong lòng đã tràn ngập oán khí. lúc này thấy Ngô Khải kiểm tra Trần Phàm không hiểu vì sao lại ngã sấp xuống, tuy rằng thập phần khó hiểu, nhưng cũng thật rất hả giận, lập tức âm dương quái khí trêu chọc.
Mọi người vốn đang bị hành động quái dị của Ngô Khải trấn trụ, lúc này ngạc nhiên nghe được lời nói của Tô San. liền nở nụ cười, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm đã tràn ngập bội phục.
Thật hiển nhiên, tác phong không hợp đạo làm người của Ngô Khải làm cho tâm lý bọn họ rất không thích!
Đối mặt mọi người cười nhạo, sắc mặt Ngô Khải một mảnh xanh mét. hắn cố nén đau đớn. lật người đứng lên, thần tình tức giận hướng Trằn Phàm đi tới.
“Giáo quan, tôi vốn muốn đỡ ngài một phen, nhưng lại lo lắng cánh tay rời khỏi mép quần sẽ bị ngài trừng phạt, cho nên...” Khi Ngô Khải đi tới bên người Trần Phàm. Trần Phàm vẻ mặt vô tội nói.
Châm chọc!
Mẹ nó. châm chọc trắng trợn!
Sự châm chọc của Trần Phàm hoàn toàn khơi dậy lửa giận trong lòng Ngô Khải. hắn hung hãng siết chặt nắm tay!
Cùng lúc đó vài tên giáo quan khác cũng đi tới trước đội ngũ. lớn tiếng chất vấn: “Ngô Khải, sao lại thế này?”
“Các ngươi đã muốn chơi lửa. như vậy liền cùng các ngươi chơi đùa.”
Nhận thấy được vẻ tức giận trong con ngươi Ngô Khải và vài tên giáo quan, trong lòng Trần Phàm cười lạnh một tiếng, thân mình vẫn không chút sứt mẻ như trước, giống như một cây thương đứng thẳng nơi đó.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc