Ầm!Băng tuyết tung toé, U Vô Tà từ trong núi băng phá vỡ lớp băng ra ngoài, chân bước trên không, vẻ mặt lãnh lẽo thẳng hướng ngọn núi bay tới.Giữa đất trời gió tuyết lẫn lộn,bao phủ cả khu vực, nhưng không khí tuy lạnh cũng không có cái biểu tình lạnh của U Vô Tà .
U Vô Tà thực sự đã nổi giận, một lúc sơ xuất, đúng lúc không phòng bị, bị tên chết tiệt cho một chiêu cái gì mà địa ma kiếm đánh cho chui vào trong núi, trong U Minh Phong này toàn là tà đạo tu hành giả, chuyện mất mặt này đã bị bọn họ nhìn thấy hết.
Áo choàng của U Vô Tà bay phấp phới, loáng một cái, đã xuất hiện trước mặt Phong Vân Vô Kị . Phong Vân Vô Kị lúc này đang quỳ xuống mặt đất, hai tay chống xuống đất, thở nặng nhọc. Tai nghe thấy tiếng bước chân của U Vô Tà , đầu không ngẩng lên cười nói: "Sao, muốn đánh à?" Nói xong lại thở hồng hộc.
"Ngươi nghĩ ta có nên hay không?" U Vô Tà vẻ mặt rất lãnh lẽo truy hỏi.
"Ta chỉ mượn cơ hội phát tiết kiếm ý hỗn loạn trong cơ thể, bằng công lực của ngươi , chẳng lẽ chịu không nổi mà bị địa ma kiếm với vài năm công lực đánh bị thương? Nếu đã không bị thương, ngươi nghĩ có cần nổi giận như vậy không?" Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu ,bình tĩnh nói.
Phong Vân Vô Kị có biểu tình như vậy làm U Vô Tà trong lòng rất khó chịu, nghĩ hắn U Vô Tà muốn giết một người đâu có khó gì, nhưng có câu nói vừa rồi, U Vô Tà tự thấy không nên giết y.
"Ha ha ha! U Vô Tà huynh không ngờ danh vang xa ngàn dặm, lại bị một tiểu bối hậu sinh đánh đến chui vào trong núi, thật là quá mất mặt rồi! Ha ha! Nhanh lại đây nào, mọi người nhanh lại nào, đến ngắm Hàn Trì Thiên Ma của chúng ta đại phát thần uy, bị đồ đệ đánh bay." Một thiếu niên áo đen không biết lúc nào đã xuất hiện sau lưng U Vô Tà , sau lưng đeo một thanh kiếm dài màu đen, tớc dài tung bay, chính đang chân bước trên không, chỉ vào U Vô Tà cười lớn.
"Chuyện của lão phu,lúc nào cần đến ngươi chõ vào." U Vô Tà lạnh lùng nói, không nói không rằng một chỉ xuất ra, một điểm tinh hoả nửa xanh nửa đỏ từ trên ngón tay bắn ra, vô thanh vô tức bắn tới thiếu niên áo đen.
"Băng hoả chỉ".Thiếu niên ấy sắc mặt biến đổi, hắn là người biết người biết ta, chân phải đạp một cái, thân thể né sang một bên, hiểm hóc thoát được hoả quang.
Bùm!Điểm tinh hoả khi chạm vào ngọn núi băng cao vài ngàn trượng mạnh mẽ phình to, bốc lên thành quầng lửa nóng bỏng,thế lửa không ngừng to lên, ánh lửa xen hai sắc xanh đỏ bao trùm cả ngọn núi,lửa cháy cao hơn mười trượng.
"Tốt lắm,không ngờ ngươi mới ra ngoài một thời gian ngắn đã tu luyện thành công băng hoả chỉ bá đạo như thế." Thiếu niên nghiến răng nói: "Ngươi phá động phủ của ta, ta Nạp Lan Nhược Dung tạm thời ghi nợ với ngươi."
"Hừ,nắm đấm ai cứng thì đạo lí là của người ấy, đạo lí này ngươi phải sớm hiểu rõ mới đúng." U Vô Tà ngạo mạn nói.
"Đã vậy, toà động phủ đó đệ cũng không cần nữa, núi băng phía đông, nơi đó có động phủ đệ nhìn hợp mắt,cũng tốt đến đó xin vị đạo huynh ở đó nhường lại.Gặp lại sau, cáo từ." Tà kiếm Nạp Lan Nhược Dung không nói thêm, quay đầu định đi.
"Không tiễn." U Vô Tà cung tay nói.
"Ha ha...phá động phủ của ta, nghĩ ta muốn đi sao, không dễ thế đâu, ngươi hãy ăn một kiếm của ta đã!" Tà kiếm vừa đi vài bước đột ngột quay lại, chỉ nghe keng một tiếng,thanh kiếm đen dài sau lưng mạnh mẽ rút ra. Trong thời gian rất ngắn kiếm rút ra, trên đỉnh đầu mây gió gào thét, một cỗ sát khí vọt lên tận trời cao từ trong kiếm phát ra, kích thích chiến ý.
Tà kiếm vung trường kiếm lên, một đạo kiếm khí dài hơn mười trượng với khí thế kinh thiên động địa chém tới U Vô Tà ,nhanh chóng vượt qua khoảng cách vài chục trượng ,gần như lúc rút kiếm, lưỡi kiếm đã đi tới ngực U Vô Tà .
"Ha ha, ngươi tên tà kiếm, ta Hàn Trì Thiên Ma làm sao không biết, đang đợi ngươi đó." U Vô Tà cười ác độc ,không quan tâm trường kiếm sắp đâm vào tâm tạng, một chưởng vỗ vào vai tà kiếm.
Lòng chưởng mà U Vô Tà vỗ ra có một ngọn lửa xen kẽ sắc xanh đỏ trông rất rõ.Tà kiếm như cực kì cố kị ngọn lửa, thân thể bật bắn lại nhưng trường kiếm trong tay tăng tốc đâm tới U Vô Tà , sát na trường kiếm rời khỏi tay, không trung có tiếng ma kêu quỷ khóc của vạn oán hồn.
"Người này sát khí quá nặng, không biết có phải là do tu luyện một loại công pháp tàn nhẫn , nhìn vào khí thế này, chỉ sợ số người đã bị cây tà kiếm này uống máu đạt đến con số khủng bố rồi."
U Vô Tà như biết cây kiếm lợi hại , rút tay phải về , liên tục vỗ ra vài chưởng, bức khai tà kiếm, nhưng đằng xa thiếu niên tay phải bấm kiếm quyết, huy động liên tục, không ngờ là ngự kiếm quyết đánh quấn lấy U Vô Tà .
"Nạp Lan Nhược Dung, lão phu còn muốn hạ thủ lưu tình, ngươi đừng ép ta ra tay." U Vô Tà lạnh lùng quát,trên mặt có một lớp sương lạnh bao phủ.
Tà kiếm Nạp Lan Nhược Dung biết rõ không đánh lại, nhưng lúc này không chịu kém, khu vực quanh đây tà đạo tu hành giả sớm bị kinh động, vài ngàn đạo thần thức từ bốn phía không cố kị đi đi lại lại, quan sát tình huống trận đánh.Trước mặt nhiều đồng đạo, Tà kiếm Nạp Lan Nhược Dung sao dám mất mặt, lúc này đang thầm kêu khổ, sớm biết U Vô Tà luyện thành băng hoả chỉ thì đã không ra chọc vào hắn, lúc này đã cưỡi lên lưng hổ thì khó xuống được
"Ta sợ ngươi sao, tiếp chiêu." Lần này Nạp Lan Nhược Thuỷ hai tay hợp trước ngực , bắt quyết thành hình khung, chớp mắt,một cây trường kiếm do âm ảnh tạo thành xuất hiện giữa hai tay, âm ảnh trường kiếm một phân ra 2 , hai phân ra 4, bốn phân ra tám, .. Nhanh chóng trước thân tà kiếm Nạp Lan Nhược Dung đã có hai mươi tư thanh âm ảnh trường kiếm.
"U Vô Tà , tiếp Tử vong âm ảnh của ta !" Nạp Lan Nhược Dung kêu dài một tiếng, tóc xoã tung bay,thân người mạnh mẽ vươn cao,từ trên cao hạ xuống, hai tay vung lên xuất hai mươi tư cây âm ảnh trường kiếm, trường kiếm rời tay bay đi, trong chớp mắt không nhìn thấy tung ảnh.
U Vô Tà sắc mặt biến đổi: "Ngươi không ngờ dùng loại tuyệt học này, hừ, ngươi dám dùng, ta còn sợ cái gì." U Vô Tà quát lạnh một tiếng, một đoàn băng sương phong bạo từ cơ thể phát ra, phát tán ra theo bốn phương tám huớng ,cả không khí cũng bị đóng băng.
Đinh đinh đinh!Liên tục hai mươi tư tiếng vang lên, sau mỗi tiếng 'Đinh' sắc mặt U Vô Tà trắng bệch thêm một phần.Nhưng vài trăm vạn năm khổ tu của U Vô Tà không thể coi thường, vô hình băng sương phong bạo không yếu đi chút nào, khí thế không giảm phát tán ra bên ngoài.
Nạp Lan Nhược Dung gào lên một tiếng, xống áo tan tành , một đoàn khí đen nhìn thấy bằng mắt thường từ trong cơ thể bay ra, trên vùng băng tuyết bay ra bốn phía, chớp mắt cùng kình khí do U Vô Tà phát ra xung đột.
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ vang lên liên tiếp, chấn kình từng đợt phát ra bốn phía,nơi nào chấn kình đi tới, núi lở đá rơi , vô số núi băng cao lớn cùng bị phá hưy,băng khối rơi như mưa.Khu phụ cận chính là nơi tà đạo cao thủ tu hành, bên ngoài cơ thể bọn họ còn lưu một tia thần niệm, căn bản trước khi chấn kình đánh đến núi băng, đã ra khỏi động phủ, thân giữa không trung.Do nguyên nhân là chấn kình của cao thủ đánh nhau, trong không gian phụ cận, xuất hiện dày đặc vài ngàn bóng người bay đến, những người này động phủ bị huỷ, tà đạo tu hành giả bọn họ mặt đầy tức giận.
Nguyên lai vốn bình tĩnh như U Minh Phong lúc này bắt đầu ồn ào, bên tai đầy tiếng chửi rủa của người tà đạo.
Veo!Một lá cờ màu đen từ trên trời rơi xuống, vượt qua 2 người đang đả đấu, rơi xuống nơi cách Phong Vân Vô Kị không xa, cả lá cờ chỉ có mặt cờ trên mặt băng.Trên lá cờ màu đen có chữ bằng chỉ vàng, hai mặt mỗi mặt chỉ có một chữ, chính diện là chữ 'Phá', mặt sau là chữ 'Diệt'.
Trên trời một bóng đen lướt qua, là một người trung niên áo xanh, ánh mắt như điện của người này lướt qua những người có mặt, sau đó nhìn 2 người đang giao thủ, quát to : "Phá diệt đạo chủ có lênh, gọi hàn trì Thiên Ma U Vô Tà , tà kiếm Nạp Lan Nhược Dung nhanh chóng đến Phá diệt đại điện gặp mặt."
Nói xong tay vung cao lấy lá cờ vào tay,đầu không ngẩng lên lướt người bay đi, chớp mắt biến mất trên trời.
U Vô Tà cùng Nạp Lan Nhược Dung khi lá cờ xuất hiện thì sắc mặt cùng biến đổi, đợi người trung niên áo xanh nói xong, cùng nhẹ giọng nói: "Dạ!"
Những người tà đạo xung quanh, khi lá cờ xuất hiện như nhìn thấy ma, cùng trốn đi mất....
Phá diệt đạo chủ, từ lúc đạo pháp thành tựu đến giờ đã không biết bao nhiêu ngàn vạn năm, khi còn chưa có nhiều tà đạo tu chân, y đã tồn tại.
Phá diệt đạo chủ, vui buồn thất thường, võ công rất cao, luyện võ công 'Phá Diệt Đạo' có đặc tính phá tất cả các ma thể, công pháp, rất đáng sợ.
Theo U Vô Tà nói, U Minh Phong địa thế giáp với Tuyết Vực và Đao Vực, U Minh Phong là nơi đa số cao thủ tà đạo tụ tập, nhưng Đao Vực ngay bên cạnh trước giờ không ý kiến, trong đó nguyên nhân lớn nhất là do phá diệt đạo chủ tu luyện phá diệt đạo quá quỷ dị, ngay thánh chủ đao vực cũng phải cố kị y.
Phàm là người luyện võ, đều có hộ thể thần công đặc thù, làm cơ thể cứng như sắt thép, nhưng công pháp của phá diệt đạo, chính là khắc tinh của tất cả các công pháp ây.
Người tà đạo bốn phía đã tản đi hết, chỉ còn Nạp Lan Nhược Dung cùng U Vô Tà hai người sắc mặt trắng bệch vẫn đứng đó.Hai người chỉ vì tranh chút danh khí,làm phá diệt đạo chủ chú ý, đây là điều ngàn lần không muốn.
Hừ! Nạp Lan Nhược Dung lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm quay đầu, bay đi theo sứ giả .Nhưng U Vô Tà sắc mặt không dễ nhìn,lạnh nhìn Nạp Lan Nhược Dung bỏ đi, U Vô Tà quay người lại, giận dữ nói: "Đều là chuyện tốt của ngươi."
Phong Vân Vô Kị cười lớn: "Ta?Rõ ràng là ngươi động thủ, cùng ta vô quan, ta xem ngươi sợ cái gì phá diệt đạo chủ, lần này cứ đổ hết trách nhiệm lên người là được rồi."
U Vô Tà trong lòng chán chường, tên khốn này là kẻ thông minh, không dễ dây vào, dây vào chỉ bực mình, đến muốn mượn lời cũng không nổi.
U Vô Tà trên mặt đột nhiên xuất hiện một màu đỏ. Sắc mặt biến đổi, lập tức ngồi ngay trên đất, vụ khí từ trong cơ thể hắn nùng nùng phát ra.
Véo! U Vô Tà ngón tay búng một cái, một tia kiếm khí từ ngón tay hắn bắn ra, đâp vào mặt băng, hình thành một lỗ rộng 3 xích, không biết sâu bao nhiêu.Véo! Lại một chỉ búng ra, lại một tia kiếm khí bắn ra.Một chỉ,lại một chỉ, liên miên bất đoạn kiếm khí từ cơ thể U Vô Tà phát ra.
Một cảm giác không hay bam trùm U Vô Tà , quay đầu, U Vô Tà bực tức đầy đầu : "Tên khốn,ngươi luyên võ công gì vậy, sao quái dị thế này." Bằng công lực vài trăm vạn năm của U Vô Tà , không sợ loại kiếm khí yếu ớt này, nhưng kiếm khí ẩn trong cơ thể, hơn nữa cực kỳ cổ quái, chỉ bằng công lực yếu như Phong Vân Vô Kị sử dụng, đã làm U Vô Tà cảm thấy phiền phức không thôi, vừa đánh nhau với tà kiếm không chú ý khu tán kiếm khí xâm nhập, tạo thành phiền phức như hiện tại.
Nhưng càng phiền phức là, U Vô Tà nghĩ bằng chục chỉ bắn ra, kiếm khí trong cơ thể đáng ra bị khu trừ hoàn toàn, nhưng sự thật là, càng búng càng nhiều, kiếm khí trong cơ thể xuất ra nhiều như vậy, nhưng không hiểu sao, kiếm khí hình thành mới trong cơ thể lại nhiều hơn.
"Sao rôi?" Phong Vân Vô Kị cũng u mê, bằng công lực của U Vô Tà đáng ra không bị thương một chút nào trên người mới đúng, lắc đầu , hắn trả lời: "Địa ma kiếm, đó là tên chiêu ta vừa dùng, ta không phải nói với ngươi rồi sao?".
"Địa ma kiếm, không trách!" U Vô Tà sắc mặt vô cùng khó nhìn, vội vàng bay lên trên không, quả nhiên kiếm khí đang bất đoạn sinh ra trong cơ thể cuối cùng dừng lại, nguyên là địa ma kiếm này người trúng kiếm chỉ cần tiếp xúc với mặt đất , thì trong cơ thể không ngừng sản sinh địa ma kiếm khí.
U Vô Tà nhắm mắt , tâm thần để vào cơ thể, lúc sau một khoả băng tinh xuất hiện tại nơi đầu ngón tay,những kiếm châu hình tròn tại đàu ngón tay hắn không ngừng chuyển động,
A! U Vô Tà kêu to một tiếng , ngón tay búng ra, các kiếm châu bắn xuống chân núi, lâu sau truyền lại tiếng băng vỡ.
"Hừ, lần này tha cho ngươi, nhưng không có lần sau đâu.Do ngươi mà ta phá nhiều động phủ của các đồng đạo, hiện nay đã có nhiều kẻ thù, nơi này không thể ở lại nữa, ngươi hãy theo ta đi gặp phá diệt đạo chủ trước, sau đó chúng ta an bài sau."
Phong Vân Vô Kị nhìn qua động phủ mà mình đã ở không được bao lâu, cầm lấy quyển sách dưới mặt đất cho vào trong người sau đó theo U Vô Tà đạp không mà đi- nhìn uy lực băng hoả chỉ mà U Vô Tà mới dùng , cùng với thần sắc cố kị của Nạp Lan Nhược Dung, băng hoả chỉ này tuyệt đối là môn võ học đỉnh cao khó tìm.
Dọc đường đi qua vô số núi băng, vực tuyết, ở biên giới phía đông u minh phong, một toà đại điện to lớn bằng huyền thiết trôi nổi trên không trung, đại điện cao hơn trăm trượng, bên ngoài đại điện khắc một đồ tượng phức tạp khó nhìn, nhìn qua chỉ có cảm giác lạnh run, bên ngoài đai điện không có người, ngay lính coi củă cũng không có,đai điện nằm trên một khối băng khổng lồ,như là một khối lục địa, bên dưới nữa, một sợi xích sắt to nối liền đại điện đang trôi nổi trên không với một toà núi băng cao ngàn trượng.
Phong Vân Vô Kị ngầm tắc lưỡi, vị phá diệt đạo chủ nào thật quá khoa trương, không ngờ bằng công lực , đưa đại điện nặng ít nhất vài vạn tấn trôi nổi trên không, như vậy ít nhất tốn vài trăm ngàn vạn năm công lực, công lực y không biết khủng bố như thế nào.
Đợi đi còn cách huyền thiết đại điện chưa được ngàn trượng thì Phong Vân Vô Kị cảm giác không đúng, không khí trước người như ngưng thành vật thật, trên người như vác nghìn cân đá , bị đè rơi xuống.Ngâng đầu nhìn qqua U Vô Tà , thấy y như không cảm thấy gì, vẫn đi thẳng tới trước.
Phong Vân Vô Kị nghiến răng,cố chống đỡ áp lực đi tớí trước. Rắc, xương vai vang lên một tiếng,đồng thời , một áp lực vô hạn tràn vào trong đầu Phong Vân Vô Kị , nơi huyền thiết đại điện như trong giây lát biến thành địa ngục, oán khí hính thành chướng khí, làm mắt nhìn không thể xuyên thấu.
Nơi vừa là một toà đại điện lớn , theo Phong Vân Vô Kị bước thêm một bước thì các hình ảnh thay đổi như rơi từ trên trời xuống.
"Đừng cử động!Áp lực do Phá Diệt đạo chủ vô ý phát tán căn bản không phải là loại mà người mới phi thăng vài năm như ngươi có thể chịu được, mau lùi lại." Bên tai truyền lại âm thanh quan tâm lo lắng của U Vô Tà .
"Đây là cao thủ sao?" Phong Vân Vô Kị trong lòng hiểu ra một chút, ngay cả U Vô Tà cũng không có khả năng bằng áp lực trong vô ý phát tán ra làm mình gẫy xương vai.
Chầm chậm nhắm mắt lại,tại sát na hai mi mắt nhắm lại, nguyên là nùng nùng hắc chướng có cảm giác đã biến mất, bốn phía trống vắng, lạnh lạnh, im ắng, đây là thế giới của băng tuyết, nhưng tại trung tâm thế giới băng tuyết này, một đoàn khí tức cuồng bạo đang chiếm giữ, trong khí tức ấy có một bóng người cao lớn ẩn hiện, y là chủ nhân của không gian này.Tại nơi không gian tĩnh mịch này không biết đã tĩnh toạ vài ngàn vài vạn năm, trong tâm tràn đầy sự độc ác.
Bên ngoài vài trăm thước, U Vô Tà đang quỳ trên mặt đất , toàn thân run rẩy, Phá Diệt đạo chủ tồn tại lâu như vậy, nhưng người ở U Minh Phong rất ít được nhìn thấy mặt của phá diệt đạo chủ.Không phải không có lòng tò mò mà do áp lực mạnh mẽ của phá diệt đạo chủ làm bọn họ không thể bước vào toà đại điện đang trôi nổi trên không trung , còn chưa dám nói đến thấy mặt phá diệt đạo chủ.
U Vô Tà đối với phá diệt đạo chủ rất kinh sợ, thân hình run rẩy của y đã chứng minh vấn đề.Hư Không phá diệt điện càng lúc càng gần, sức ép càng lúc càng nặng, nhìn vào độ dài quãng đường của U Vô Tà chỉ sợ sức ép của hắn so với thái sơn áp đỉnh không khác bao nhiêu.
Trong Hư Không, tần suất không khí chuyển động theo một cách kì quái, không nghe thấy âm thanh, chỉ có hình ảnh U Vô Tà sợ hãi không ngừng lạy lục,miệng liên tục chuyển động như giải thích điều gì.
Bằng công lực của Phong Vân Vô Kị không có khả năng phá trừ vách ngăn của không gian đặc thù này,cố nghe không thấy gì, cũng đành bỏ qua.Khi Phong Vân Vô Kị nhắm mắt vào không lâu, hắn đột nhiên cảm ứng thấy một ánh mắt mạnh mẽ nhằm vào người hắn.
Binh!Một sức ép vô hình, buộc Phong Vân Vô Kị quỳ xuống.Trong lòng chấn động, không kể trước hay sau khi phi thăng, Phong Vân Vô Kị chưa từng quỳ lạy ai, trong giây phút ngắn ngủi ấy, toàn thân cảm thấy sự sỉ nhục vô cùng mạnh mẽ.Cho dù phá diệt đạo chủ công tham tạo hoá, Phong Vân Vô Kị cũng không tự nguyện quỳ trước mặt hắn.
A! Phong Vân Vô Kị gào lên điên cuồng, cố gắng dãy dụa đứng dậy, nhưng càng dãy , sức ép vô hình càng lớn.Rắc! Xương chân Phong Vân Vô Kị gãy rời, máu tươi không ngừng từ thất khiếu chảy ra.
Thân hình tàn tạ của Phong Vân Vô Kị hướng về Hư không phá diệt điện gào lên: "Sỉ nhục hôm nay ta ghi nhớ trong lòng, một ngày sẽ trả lại ngươi gấp bội."
Ầm!
Đại điện chấn động, một sức mạnh vô hình từ trong Hư không phá diệt điện phát ra, đập Phong Vân Vô Kị bay xa vài chục vạn dặm.
"Tiểu nhân vô tri, không ngờ dám đối với bổn toạ điên cuồng, ha ha ha..., Hừ,nghìn vạn năm nay, hắn còn là người đầu tiên,Tả hộ pháp nghe lệnh, bắt tên tiểu nhân đó cho bổn toạ.Bổn toạ muốn xem xem y xấc láo được bao lâu!" Một âm thanh lớn tràn đầy tức giận từ trong Hư Không phá diệt điện phát ra.
Trong Hư không phá diệt điện một người đàn ông tóc màu nâu nghe lệnh bay ra , người này vừa bước khỏi đại điện,trên trời trong đám mây có loé lên tia chớp,người này ngẩng đầu lên.Trong mắt không ngờ không có một chút màu đen. Cả đôi mắt đều trắng bạch.
Người đàn ông tóc nâu tay cầm một thanh kiếm dài, áo choàng lay động, cứ như thế cúi đầu không vội vàng đi ra bên ngoài điên,nhưng nhìn thì chậm, kì thật nhanh vô bỉ,khi một tia sét đánh về phía đông thì người đàn ông theo tia sét bay về phía đông.
"U Vô Tà , ngươi to gan!" Trên không trung một tiếng quát lớn, nhưng U Vô Tà khi người đàn ông tóc nâu đi khỏi Hư Không điện, đột ngột thoát ra,hướng về hướng Phong Vân Vô Kị bị đánh bay bay tới.Hành động này làm phá diệt đạo chủ đại nộ,một đạo thần thức mạnh mẽ đánh mạnh vào não U Vô Tà .
Hự!Tâm thần U Vô Tà thụ trọng thương, một ngụm máu tươi phun ra.
"Đạo chủ, xin thứ tội, tại hạ tuyệt không có ý mạo phạm, tôi U Vô Tà chỉ có duy nhất một đồ đệ, hơn nữa..." U Vô Tà trên không trung gào to, không quay đầu bay về hướng đông.
"Hơn nữa, y cùng đứa đệ tử đã chết trong tay yêu ma giống hệt nhau, cùng ngạo khí, cùng không nghe tôi nói..." U Vô Tà trong lòng khổ sở, U Vô Tà hắn chưa có lòng tốt bao giờ, thu đồ đệ có lúc nào cần U Vô Tà hắn tự thân đi cầu, tất cả chỉ vì hắn quá nhớ nhung tâm ái đồ đệ của hắn,cũng chính là con trai yêu của hắn.
Trong kí ức, U Vô Tà nhớ lại tối hôm ấy, bầu trời âm u.
"Mộc nguyệt, lần này đánh nhau cùng yêu ma, cha quyết không cho con đi!" U Vô Tà ngữ khí lạnh lùng nói, vẻ mặt quyết không cho phép.
"Hừ!Ông không cho tôi đi, tôi càng muốn đi, ta chẳng lẽ nhỏ lắm sao, ông để mẹ chết trong tay yêu ma, tôi căm thù ông.Ông không đi báo thù cho mẹ, tôi đi!" Thiếu niên không thèm ngẩng đầu đi thẳng ra ngoài.
"Quay lại!Ngươi dám bước ra khỏi động phủ một bước, thì không còn là con trai của U Vô Tà ta!" Nhiều năm chiều chuộng, lúc này đã làm U Vô Tà cảm thấy hối hận, là con trai duy nhất của hắn sao tính khí lại cố chấp như vậy.
"Hừ!Không thể không thấy, nhân tộc chúng ta bị yêu ma đè nén lâu như vậy, thân là một phần tử của nhân tộc, tôi quyết không khoanh tay đứng nhìn, ngay cả năng lực của tôi có thấp hơn nữa!" Thiếu niên trên không nói với U Vô Tà câu cuối cùng, không quay đầu, ra đi trong trời mưa to,ngoài động phủ truyền lại tiếng gào thét của yêu ma...
Khi tin Mộc Nguyệt chết truyền lại, U Vô Tà tâm thần chịu đả kích vô cùng mạnh mẽ, từ đó tính tình biến đổi lớn, đi khắp nơi tìm các loại võ công, chỉ vì muốn mạnh hơn, mạnh hơn nữa vì con trai báo thù.
"Mộc Nguyệt, con ngàn vạn lần không được có chuyện à! Cha đã không thể chịu được đả kích ấy đâu!" Phá diệt đạo chủ tu vi kinh người, chỉ vừa một kích vào tâm thần, làm U Vô Tà tâm thần trọng thương, xuất hiện hỗn loạn, lúc này Phong Vân Vô Kị , ảnh hưởng của Mộc Nguyệt trong não không ngừng xuất hiện, kết hợp cuối cùng trở thành một thể.
Ầm!Trên không tia sét loé lên....
Dưới bầu trời âm u, U Vô Tà nhìn rõ Phong Vân Vô Kị run rẩy thân người như đang nắm lấy cái gì, phía trước hắn, chính là người đàn ông áo nâu tóc nâu.
"Địa ma kiếm!" Phong Vân Vô Kị rõ đang cố gắng kích phát tâm thần, khởi động địa ma kiếm vượt quá năng lực bản thân.
Một thanh trường kiếm lớn do mạt băng cùng hơi nước tạo thành lẫn vài điểm màu đỏ, mang theo sức mạnh kinh thiên chém tới người đàn ông tóc nâu, hộ pháp của phá diệt điện.
U Vô Tà nhìn rõ miệng người đàn ông áo nâu động đậy, rõ ràng nói: "Không biết sống chết".
Người ấy không rút kiếm, trực tiếp một chưởng vỗ phá nát địa ma kiếm, đồng thời dư lực mang Phong Vân Vô Kị sức tàn lực kiệt đập mạnh xuống đất.
A!
Phong Vân Vô Kị kêu thảm một tiếng,ngực vỡ nát, máu tươi phun ra như suối.
"Không!" U Vô Tà gào lên một tiếng, vội vang xuống dưới, toàn thân hai màu sắc xanh đỏ bạo trướng, giữa 2 tay một đoàn hoả diễm đánh về hướng người đàn ông áo nâu.
Người đàn ông từ từ ngẩng đầu, cũng không thèm nhìn, trực tiếp đánh ra một chưởng, đánh U Vô Tà bay ra,thật lực chênh lệnh quá lơn.
Quay lại nhìn qua cái hố lớn dưới đất, người đàn ông áo nâu quay người chân đạp hư không, như chậm mà nhanh bay đi.
"Mộc Nguyệt, không được có chuyện, ngàn vạn lần không được có chuyện !" U Vô Tà vừa bị đánh bay, vội vàng bật dậy, lao về mặt đất nơi Phong Vân Vô Kị bị đánh bay.
Đáy hố, Phong Vân Vô Kị không cử động, cả bộ ngực vỡ nát, máu chảy vung vãi.
U Vô Tà tra xét mũi Phong Vân Vô Kị , không nghi ngờ gì, đã chết rồi, hộ pháp phá diệt điện ra tay, không phải xác nhận đã chết, sao dễ dàng bỏ đi.
"Mộc Nguyệt....Mộc Nguyệt..." U Vô Tà không còn hình dáng cao nhân tà đạo, lúc này ông ta chỉ là một ông lão đáng thương mất con,nước mắt chảy quanh, U Vô Tà bế Phong Vân Vô Kị không cử động trong hố sâu.
U Vô Tà không có để ý, một loại lực lượng đặc biệt ở cơ thể Phong Vân Vô Kị vận chuyển, cỗ lực lượng này càng lúc càng mạnh, không ngừng lưu chuyển trong kinh mạch, đồng thời tu bổ kinh mạch bị tổn hại.
Không biết trôi qua bao lâu, Phong Vân Vô Kị kêu á một tiếng, lại sống lại, U Vô Tà lập tức cảm giác được.
"Mộc Nguyệt....Mộc Nguyệt!Con không có chết, con không có chết!" U Vô Tà mừng đến phát cuồng.
Bất phá bất lập, phá nhi lập hậu.Cửu chuyển sinh tử huyền công khi Phong Vân Vô Kị nhận vết thương chí mạng cuối cùng đột phá đệ nhất trọng thiên, đã tiến vào đệ nhị trọng thiên 'Sanh Bất Như Tử'. Chân khí lớn hơn chục lần về lượng và tốc độ trong cơ thể vận chuyển .
Cửu chuyển sinh tử huyền công đệ nhị trọng thiên' sanh bất như tử', đến cảnh giới này, toàn thân như người mắc bệnh nan y , toàn thân không có sinh khí, như người chết vậy, công lực càng cao , tử khí càng nặng. Nên Phong Vân Vô Kị lúc này đang trong một trạng thái đặc biệt...
Phong Vân Vô Kị trước lúc tỉnh mê hồ nghe thấy âm thanh của U Vô Tà bên tai liên tục gọi 'Mộc Nguyệt, Mộc Nguyệt', mang theo những lời tự nhủ về chuyện trong quá khứ. Qua đó mới biết Mộc Nguyệt là đồ đệ của U Vô Tà , cũng là con trai của y.
Đợi đến lúc tỉnh hẳn, phát hiện U Vô Tà đang lay vai mình, trong miệng điên cuồng gọi tên Mộc Nguyệt, mới biết U Vô Tà nhầm mình với con trai y.
"U Vô Tà , ngươi tỉnh lại, ta là Phong Vân Vô Kị , không phải Mộc Nguyệt." Phong Vân Vô Kị đẩy U Vô Tà ra, nhưng U Vô Tà vội vàng bật dậy, ôm đầu hắn, kêu khóc: "Mộc Nguyệt, con đừng rời khỏi cha, cha chỉ có mình con thôi, nếu con đi rồi , cha biết làm sao? Yêu ma bọn chúng quá mạnh, con đánh không nổi chúng đâu, đừng có đi à!"
Phong Vân Vô Kị đưa tay ra, muốn đẩy y ra lần nữa, nhưng có chút không nhẫn tâm, trong thời gian hắn hôn mê,nội dung những lời tự bạch của U Vô Tà , đã làm hắn hiểu, y cũng chỉ là một kẻ đáng thương.
Thở dài một hơi, Phong Vân Vô Kị rút tay lại, nói: "Ngươi nhìn cho rõ, ta không phải là cái gì Mộc Nguyệt, ta là Phong Vân Vô Kị ."
Phong Vân Vô Kị nghe thấy kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn kỹ mặt Phong Vân Vô Kị , vào lúc Phong Vân Vô Kị cho rằng U Vô Tà đã tỉnh lại, U Vô Tà ôm lấy hai vai hắn, lo lắng nói: "Sao lại như thế này,sao lại như thế này? Sắc mặt của con sao lại tím đen thế này, có phải con trúng phải độc thủ của yêu ma?Đừng có lo, cha nhất định sẽ chữa khỏi cho con."
U Vô Tà không để mất thời gian, cắp thân thể của Phong Vân Vô Kị , để lưng hắn quay lại đối với bản thân,sau đó ngồi ngay xuống, hai tay đưa ra, một tay áp vào lưng Phong Vân Vô Kị , một tay áp trên đỉnh đầu hắn. Phong Vân Vô Kị đang muốn phản kháng, nhưng phát hiện ngay cả khi cửu chuyển Sinh tử huyền công sức mạnh đã tăng mười lần, cũng không phải đối thủ của U Vô Tà , trăm vạn năm khổ tu, cũng không phải ai cũng có thể chống cự, cho dù Cửu chuyển sinh tử huyền công có huyền diệu thế nào đi nữa.
Chân khí hàn tính tràn tới, như nước sông Trường Giang hùng dũng nhập vào cơ thể Phong Vân Vô Kị , trên đường chân khí đi qua, đả khai vô số ẩn huyệt.Nguyên là cửu chuyển sinh tử huyền công đệ nhị tầng 'Sanh Bất Như Tử', trong thời gian dài , làm sắc mặt của Phong Vân Vô Kị giữ nguyên như người chết, nhưng tại trăm vạn năm công lực tấn công, cửu chuyển sinh tử huyền công mà Phong Vân Vô Kị luyện đã đột phá đệ nhị trọng thiên 'Sanh Bất Như Tử', đệ tam trọng thiên 'Tử Cực Nhi Sanh'. Bước tiếp một bước vào đệ tứ trọng thiên là 'Phi Sanh Phi Tử Chi Cảnh'.
Phong Vân Vô Kị nguyên phi thăng khi ba mươi ba tuổi, khuôn mặt cũng giữ nguyên hình dạng hơn ba mươi tuổi, nhưng dưới tác dụng đặc thù của cửu chuyển sinh tử huyền công, tóc đen dài trên đầu tự chuyển động, tự tung bay, càng lúc càng đen, da dẻ cũng trở nên trắng trẻo, cơ mặt cũng thay đổi, dung mạo càng lúc càng trẻ ra, cho đến khi trở thành hình dáng thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
Sau lưng có tiếng vật rơi xuống đất, Phong Vân Vô Kị quay đầu lại, nhìn thấy U Vô Tà đang nằm trên mặt đất, trên mặt có một nụ cười khổ.
"Vài trăm vạn năm công lực của lão phu, như vừa rồi đã truyền hết cho ngươi rồi. A a" U Vô Tà phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên đỏ bừng, đôi mắt từ đỏ hồng đã biến thành màu đen, sáng như sao: "Có lẽ đây là báo ứng chăng, ngươi không phải nói cần báo thù sao, đây là cơ hội tốt nhất đấy."
Phong Vân Vô Kị trầm mặc im lặng, tiếp theo làm sao đây, hắn không thể ra tay được, trông bộ dạng của U Vô Tà , y đã tỉnh lại hoàn toàn.
Khối chân kh trong cơ thể vận chuyển, là chân khí hùng hậu mà Phong Vân Vô Kị không dám nghĩ đến, mênh mông như biển lớn, vô cùng vô tận.
Nhìn thấy U Vô Tà không ngừng thổ huyết, Phong Vân Vô Kị đưa ra một tay, nắm lấy tay U Vô Tà , chân khí mạnh mẽ truyền vào cơ thể U Vô Tà .
U Vô Tà ho khan, cười thảm nói:"vô dụng thôi, ta biết, thương thế của ta không thể khỏi được, tuy nói ta trong tình huống thần trí mê hồ mang toàn thân công lực cấp cho ngươi, nhưng không phải bản thân chắc chết,thì sao lại làm như thế.Phá diệt đạo chủ công tham toạ hoá, ngay cả bằng ta trăm vạn năm khổ tu cũng không dám trước mặt y quá lời, một chiêu tấn công bằng thần thức của y, đã làm thần thức của ta đến rang giới bị huỷ diệt, như vậy ta chắc chắn chết.Ta khổ tu trăm vạn năm, một thân tu vi tuy không lọt vào mắt siêu cấp cao thủ, nhưng cũng không phải là đồ bỏ. Ngươi mới đến Thái cổ, khiếm khuyết duy nhất là công lực, có trăm vạn năm công lực của ta, ngươi ít nhất giờ có chỗ dựa, ít nhất, ngươi cũng hơn đa số người ở điểm khởi đầu. Đã có công lực duy trì, ta nghĩ, các võ học cổ quái của ngươi, có lẽ đã phát huy ra được 8 thành uy lực rồi.
Nhìn thấy Phong Vân Vô Kị vẫn trầm mặc im lặng, U Vô Tà cười thảm vài tiếng, cố gắng đứng dậy, run rẩy đi ra bên ngoài." Xong rồi, ta vốn đối với ngươi không tốt, không nên đưa ngươi đến nơi này... Ngươi đi đi, ta U Vô Tà tuy đã cùng đường mạt lộ, nhưng quyết không để ai cười vào mặt.
"Ngươi có di nguyện gì muốn ta làm không?" Phong Vân Vô Kị đứng thẳng người, bình tĩnh nói.
U Vô Tà cười lớn: "Ha ha ha..., tốt, không hổ là đồ đệ của ta...ta truyền cho ngươi trăm vạn năm công lực, ngươi không cần cám ơn ta, chỉ cần thay ta giết ,một cao cấp yêu ma tên là Lộ Tây Pháp là được rồi."
"Ta biết rồi, ngươi đi đi..."
"A a... Cuối cùng cho ngươi một lời cảnh cáo, tuyệt đối không nên đi kiếm phá diệt đạo chủ,tuyệt đối đừng nghĩ thay ta báo thù....không thể phủ nhận, ngươi là người ngoài lạnh trong nóng...Ngàn vạn lần nhớ lấy.Phá Diệt ngươi không thể địch được,
Ngày sau khi ngươi thành đỉnh phong cao thủ, có thể cùng anh hùng trong thiên hạ so cao thấp thì hãng hay.Nên nghĩ đến chuyện bằng danh vọng của Phá diệt đạo chủ, sao có thể sống giữa hai vực Tuyết vực và Đao vực, mà cả hai vực chủ không động đến y!.."
Phong Vân Vô Kị hừ lạnh một tiếng, nói:Ngay cả không phải vì ngươi, chỉ bằng sỉ nhục ta phải chịu, ta cũng không tha cho y, ta Phong Vân Vô Kị đã nói là làm..."
Sau lưng đột nhiên im lặng, Phong Vân Vô Kị quay người , chính đang nhìn thấy giây phút cuối cùng của hàn trì Thiên Ma U Vô Tà .
Thân hình cao lớn đứng giũa đất trời, toàn thân công lực mất hết, thân thể y trong gió dần dần biến thành tro bụi, tiêu tán trong không trung, ngay một chút dấu vết cũng không còn...
Ôi!
Phong Vân Vô Kị thở dài một tiếng, hai tay giơ lên trời, trên không một đám mây đen đang chuyển động, đầy sự bi thương.Lúc này, Phong Vân Vô Kị bắt đầu mê mang,sau khi U Vô Tà chết đi, hắn nhất thời không biết nên đi đâu làm gì.
Như đang thấy,bóng hình của U Vô Tà xuất hiện trên bầu trời nhìn hắn. Phong Vân Vô Kị trong lòng bây giờ hoang mang, không biết bản thân đối với y hận hay cảm kích nhiều hơn...
Phong Vân Vô Kị đang bay trên không trung, đột nhiên một bóng đen lớn từ trên không hạ xuống, bao trùm Phong Vân Vô Kị bên trong. Nghe thấy một tiếng kêu sắc nhọn , Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên nhìn , một cái đầu dài hơn mười trượng, mắt thấy một màu vàng kim xen sắc đỏ, một con yêu cầm từ trên mây nhanh chóng bay xuống.
Cái mỏ sắc dài mở lớn, một cột lửa lớn đường kính hơn ba xích cuồn cuộn bắn về phía Phong Vân Vô Kị .
Ngọn lửa còn chưa tới nơi, trong bán kính trăm trượng, không khí như bị đốt cháy, phát ra âm thanh lách tách.
Nếu như là trước đây, nhìn thấy một con yêu cầm mạnh như vậy, Phong Vân Vô Kị chỉ có thể chạy trốn, né tránh, nhưng hiện tại, Phong Vân Vô Kị không cần như thế nữa.
Áo quần toàn thân lất phất bay theo gió, Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu nhìn thẳng con yêu cầm, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì.
Vào lúc cột lửa phun trúng Phong Vân Vô Kị thì, chỉ thấy Phong Vân Vô Kị nghiêng người bước sang bên trái một bước, thân thể tuỳ thế nghiêng theo, ngọn lửa bay sát qua người Phong Vân Vô Kị .
"Chết đi!" Phong Vân Vô Kị nói lạnh lùng, tay phải chỉ như cây kiếm, chém nghiêng ra một kiếm, chỉ thấy trên không một đạo khí màu trắng mờ mờ lướt qua,con yêu cầm phun lửa mới bay được thêm hơn năm chục trượng, đột nhiên trên cái cổ dài có một vệt máu nhỏ, sau đó cái cổ đứt ra làm đôi,cái cổ dài cùng cái đầu từ trên không rơi xuống,mồm vẫn phun ra lửa, còn một nửa thân thể theo quán tính lướt ra xa mới rơi xuống.
Từ vết cắt nơi cổ yêu cầm, một lượng máu lớn chảy ra, mùi máu nhanh chóng cuốn hút các yêu thú thích máu trong rừng tuyết bên dưới.Từng tiếng gầm rú truyền lại,yêu thú với thể hình khổng lồ như quả núi nhỏ từ các hướng chạy tới,thẳng hướng thi thể yêu cầm rơi xuống.
Vài chục con yêu thú nhanh chóng đến bên thi thể yêu cầm, bắt đầu tham lam cắn xé. Còn có nhiều yêu thú mạnh mẽ đã phát hiện Phong Vân Vô Kị trên không, một con yêu thú hình dáng giống linh cẩu , lông dài toàn thân, đột ngột ngẩng đầu phát ra một tiếng hú, sau đó vọt lên từ mặt đất, như tên bắn phóng tới Phong Vân Vô Kị .
Cái chết của U Vô Tà ,luôn làm Phong Vân Vô Kị cảm thấy khó chịu trong lòng, ngày trước, có lúc suýt chết trong tay yêu thú,hiện tại,những con yêu thú này lại tìm đến hắn. Phong Vân Vô Kị trong lòng đột nhiên tràn đầy sự khát máu.
"Ta cần phát tiết một hồi." Phong Vân Vô Kị tay phải giơ lên, trong tay xuất hiện một cây kiếm băng dài, bởi trăm vạn năm công lực duy trì, mũi trường kiếm có một lớp kiếm khí màu trắng nhạt không ngừng phát ra,thân hình hơi chuyển động, Phong Vân Vô Kị từ trên không lao xuống,không né tránh ,trực tiếp đón lấy con yêu thú....
Yêu thú rống lên một tiếng,tiếng kêu sợ hãi,thân kiếm rõ đã đâm ngập nhục thể , trong rừng tuyết liên tục vài canh giờ, khi Phong Vân Vô Kị rút cây trường kiếm bằng băng ra từ đầu một con yêu thú cao vài chục trượng ,thân thể khổng lồ của nó đổ ra mặt đất, thân thể phân ra làm bốn.Bốn phía quanh yêu thú, còn có nhiều khối máu thịt, đều là thi thể các yêu thú, hiện đã không thể nhìn ra khối nào là thân con nào.
Nơi rừng tuyết đày mùi máu tươi , lúc này không thể kéo những con yêu thú đầu não giản đơn, có tính khát máu nữa, ngược lại, bọn chúng lùi ra rất xa Phong Vân Vô Kị , chui vào tận trong rừng sâu.
Húuu! Phong Vân Vô Kị đột ngột ngưỡng lên trời hú lên một tiếng, tiếng hú vọng thẳng lên trời, sau lúc lâu tiếng vọng vẫn chưa tắt hẳn. Lúc này trên cơ thể Phong Vân Vô Kị là máu tươi của yêu thú, nhưng Phong Vân Vô Kị cảm thấy thoải mái hơn nhiều, từ khi đến thái cổ đến nay, không có lúc nào được thư thản, cuối cùng, đã không cần tiếp tục trốn tránh yêu thú nữa.
Phong Vân Vô Kị chưa rõ nên đi đâu, thu thập xong đám yêu thú, lúc này cũng không vội, tiện ở lại trên một ngọn núi, trên núi tạo một cái hang động, ở lại trong đấy,cửa động lấp lại, đóng cả 6 giác quan, lúc này cũng không cần lo lắng yêu thú ngửi mùi tìm đến.
Trông hang hẹp, Phong Vân Vô Kị ngồi bên trong, ngoài cửa hang gió tuyết vẫn thổi,xa hơn nữa là vực sâu trăm trượng, một thế giới lạnh lẽo băng giá, toàn một màu bạc, nhưng tất cả những điều ấy cùng thế giới bên trong hang động vô quan.Cửu chuyển sinh tử huyền công vận khí, từng cỗ hàn băng chân khí mạnh mẽ nhanh chóng chuyển thành chân khí bản thân.Tuy nhanh , nhưng trăm vạn năm công lực không phải tầm thường, ngay với tính chất đặc biệt của cửu chuyển sinh tử huyền công đã không thể trong một lúc mà tiêu hoá hết.
Vận khí chân khí không cần tâm thần khôngs chế, bằng tự động vận chuyển. Phong Vân Vô Kị quan sát chân khí trong cơ thể vận hành , cảm thấy không có gì đáng ngại, liền tự trầm nhập vào trong tự tu, bắt đầu tu luyện ý niệm kiếm thể đại pháp.
Ý niệm kiếm thể đại pháp đệ nhị trọng thiên , tầng thứ 2, Thiên Ma kiếm. Một loạt văn tự cổ xuất hiên trong đầu Phong Vân Vô Kị , nhưng Phong Vân Vô Kị chỉ mới cảm thụ được một nửa, liền cảm thấy chân khí trong cơ thể muốn vận động, vận khí theo một quỹ đạo chưa từng thây qua, một cảm giác kì diệu bao trùm ở đan điền, Phong Vân Vô Kị cảm thấy bản thân ẩn ước nắm được một lực lượng thần kỳ.
Kiếm khí khổng lồ đang hội tụ trong lòng, càng lúc càng mạnh, đến tự tu cũng phải dừng lại, Phong Vân Vô Kị toàn lực cố áp chế cỗ kiếm ý không chịu khống chế ấy.Thân thể chấn dộng càng lúc càng mạnh , Phong Vân Vô Kị có một cảm giác trùng động mạnh mẽ, xuất thủ, xuất thủ.
"Không xong,sức mạnh tinh thần của ta bùng nổ, không phải là tu luyện có được, tinh thần ngưng tụ không đủ, khó mà điều khiển được kiếm ý cường độ này...người sáng tạo ý niệm kiếm thể đại pháp này thật quá lợi hại, bản thân đã thêm hơn trăm vạn năm công lực, nghĩ đã đủ sử dụng, không ngờ ý niệm kiếm thể đại pháp này, ngược lại yêu cầu với tinh thần còn nhiều hơn yêu cầu về lực lượng.Không trách tên là ý niệm." Phong Vân Vô Kị trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.
Ngoài ngọn núi Phong Vân Vô Kị ẩn thân, từng khối băng tuyết rơi đổ, làm cả ngọn núi như muốn bị đổ vỡ.Vào lúc Phong Vân Vô Kị không có cách nào áp chế cỗ kiếm ý ấy thì từ phía đông một cỗ khí tức bàng bạc nhanh chóng kéo đến, như sóng thuỷ triều lên liên miên bất tuyệt, như biển lớn không bến bờ.
"Đao khí!" Cỗ khí tức mạnh mẽ ấy Phong Vân Vô Kị không phải không biết, chỉ có người theo đao đạo đạt đến trình độ kinh người mới có thể phát ra đao ý ấy.Cỗ đao khí mạnh mẽ như thuỷ triều lên kéo tới, ngay sắc trời cũng bị biến đổi.
Trong cơ thể Phong Vân Vô Kị kiếm ý dưới sự dẫn dụ của đao ý, lúc này nổ ra, vô hạn kiếm ý nghênh đón vô hạn đao ý.Kiếm ý cùng đao khí cùng trên không trung đánh giết,tàn nhẫn điên cuồng.
Mượn áp chế của đao khí, Phong Vân Vô Kị cuối cùng áp chế được cỗ kiếm khí khổng lồ, chớp mắt làm kiếm ý đang khiến bầu trời biến sắc biến mất không vết tích.
Phong Vân Vô Kị mở mắt ra,trước hắn là một người cao chạm hang động, một đại hán cao 8 xích đang im lặng nhìn hắn, toàn thân áo choàng dài, trên ngực dùng chỉ bạc thêu hai chữ 'Đao Vực', dưới chữ dạng cổ triện là một thanh đao sắc vàng kim.
"Ngươi là ai?Sao lại ở đây?Ngươi có thấy một người đàn ông áo đen qua đây không" Đại hán cao 8 xích bắt đầu truy hỏi, trong lời nói mang theo một cỗ ngạo khí.
Phong Vân Vô Kị hiểu rõ, người này là người phát ra vô hạn đao ý.
"Tại hạ đang tự tu, chưa thấy qua ai khả nghi,không biết các hạ xưng hô như thế nào?" Phong Vân Vô Kị đứng dậy, nói. Phong Vân Vô Kị tự thấy công lực không bằng đối phương, hơn nữa người này đứng ở vị trí là cửa ra duy nhất, trong lòng không muốn cùng y nói chuyện, nhưng cũng không dám đắc tội.
Người này trong mắt loé lên tia nghi ngờ, tử tế nhìn qua Phong Vân Vô Kị , hình như có chút cố kị nói: "Ta là người dưới quyền đao hoàng Tuần la sứ thứ 17 của Đao vực, lần này vâng lệnh điều tra chuyện người Ma Vực xâm nhập Đao vực.Ngươi có phải là hộ vệ Phá diệt điện dưới quyền Phá diệt đạo chủ?"
"Không phải". Phong Vân Vô Kị không muốn cùng y nói chuyện quá nhiều, tên phá diệt đạo chủ vừa lọt vào tai, làm tinh thần hắn dao động.
Người này như nhìn thấy được điều gì, đánh giá lại Phong Vân Vô Kị , sau đó nói: "Đã vậy, tại hạ cáo từ,.Hi vọng huynh đệ sau này gặp lại, huynh đài không biết có phải là một vị đệ tử của Nam thăng Bắc Đấu chưởng giáo, có một câu xin nhớ kĩ, đây là địa bàn của đao vực, không phải kiếm tông. Hừ!"
Người này nói xong bay đi mất,biến mất nơi đường chân trời.
Đến khi người ấy biến mất một lúc lâu, Phong Vân Vô Kị mới thầm thở ra một hơi, người này tu vi quá cao minh, cho dù y cực lực thu liễm, nhưng loại đao khí trong vô ý phát ra, có thể dẫn phát chân khí trong cơ thể Phong Vân Vô Kị trùng động,chỉ muốn cùng y đánh một trận, cảm giác ấy vô cùng khó chịu.
"Đó, là người Đao vực sao? Đao ý thật mạnh,nhưng,tại sao kiếm ý của ta và đao ý cảu y txung đột nhỉ?" Phong Vân Vô Kị trong lòng suy nghĩ. Rõ ràng, người này nhận nhầm Phong Vân Vô Kị thành đệ tử của môn phái tu kiếm gọi là Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái.Tuy nhiên Phong Vân Vô Kị lười phủ nhận.
Đứng dậy,nhìn thế giới băng tuyết mênh mông bên ngoài cửa hang, Phong Vân Vô Kị hít một hơi dài , sau đố từ trên đỉnh vực nhảy xuống.
Phong Vân Vô Kị muốn bề U Minh Phong trước để xem xét,sau đó đến Đao vực bên cạnh một chuyến, phi thăng còn chưa lâu, Phong Vân Vô Kị đã nghe thấy truyền thuyết về Đao vực cùng Tuyết vực.Đối với 2 nơi này, Phong Vân Vô Kị muốn đi tham quan.
Xác định phương hướng xong, Phong Vân Vô Kị đã xác minh hướng Hư Không phá diệt điện của Phá diệt đạo chủ, đi theo hướng động phủ trước đây của U Vô Tà .
Cùng lần đầu đến đây hoàn toàn không giống nhau,Lần đầu bị U Vô Tà bắt đến thì, Phong Vân Vô Kị chỉ cảm thấy một nơi hoang vắng, trên đỉnh núi tuy có vài bóng người nhưng đều như xác chết, không có một chút khí tức. Lần này công lực bạo tăng, U Minh Phong trong cảm ứng tụ nhiên khác biệt.
Ngọn núi cao vài chục vạn trượng này, mỗi khi qua đều bị một loại khí tức bao bọc, đó là do người tu hành quá lâu, làm chân khí cùng ngọn núi dung hợp lại thành một thể.
Phong Vân Vô Kị nhắm mắt lại, vài vạn cỗ khí tức cường độ không giống nhau xuất hiện trong não.trong những khí tức này,có khí tức mạnh mẽ vượt xa Phong Vân Vô Kị , nhưng đại đa số khí tức cùng Phong Vân Vô Kị tương đương công lực.Chân khí của mỗi người, không kể công pháp nào, đều mang theo sát khí dày đặc, đó là chứng minh trên tay từng nhúng máu tươi.
"Ngươi không chết!" Sau lưng truyền lại một tiếng kinh hô, âm thanh rất quen thuộc.
Phong Vân Vô Kị quay người lại. Một khuôn mặt quen thuộc hiện ra trong mắt, Phong Vân Vô Kị lộ ra một nụ cười:"Thì ra là ngươi."