Quyển II
Chương 1 +2 : Gặp lại Hàn Tuyết Nhi
Nguồn: Sưu tầm
Thời gian thấm thoát thoi đưa, cuối cùng cũng đợi được đến ngày nhập học, hôm nay Phương Hạo Vân đến trường đại học làm thủ tục ghi danh, thế là hắn có lí do để khỏi đi làm, bắt đầu từ hôm nay, hắn hoàn toàn có thể tìm ra đủ thứ lí do hợp lí để không phải đến công ty, nghĩ đến là mừng rơn rồi.
Vì Bạch Lăng Kỳ còn ở Hàng Châu chưa kịp quay về, hơn nữa Phương Hạo Vân không có bạn bè nào khác nên hắn đành phải đi một mình đến trường đại học.
Hồi sáng khi hắn định ra khỏi nhà, hai vợ chồng Phương Tử Lân kiên quyết đích thân đưa hắn đi, nhưng Phương Hạo Vân khéo léo từ chối.
Phương Tử Lân nghĩ con trai muốn tập tính tự lập, muốn tự tay lo cho cuộc sống của mình nên cảm thấy an ủi, bèn chấp nhận yêu cầu của hắn, bỏ ý định đưa hắn đi học.
Thật ra trường đại học Hoa Hải cách khu vực nhà ở của Phương Hạo Vân không xa lắm, nếu đi xe hơi chỉ mất có bốn mươi phút là tới nơi.
Vào lúc mười giờ sáng, Phương Hạo Vân cầm giấy báo trúng tuyển, xách theo một vali lớn quần áo và vật dụng thường ngày, bước xuống xe buýt, đứng trước cổng trường đại học Hoa Hải. Trước cổng trường treo một tấm băng rôn to đùng ghi “Nhiệt liệt chào mừng các sinh viên mới của trường đại học Hoa Hải”, trường đại học đông đúc sinh viên ra vào tấp nập, hôm nay các sinh viên trúng tuyển từ khắp mọi nơi đều đến nhập học, trong đó số sinh viên được bố mẹ dắt đi không phải con số ít, nhất là nữ sinh, hầu hết đều có phụ huynh tháp tùng. Nhìn thấy cảnh ấy, Phương Hạo Vân cảm thấy tức cười, mấy cậu ấm cô chiêu này, không biết đến bao giờ mới tự lập được đây? Sát thủ trong tổ chức mới mười hai mười ba tuổi đã có thể đơn độc thực hiện nhiệm vụ rồi.
Phương Hạo Vân đứng trơ ra trước cổng trường, mang tâm trạng phức tạp ngước nhìn trường đại học Hoa Hải rộng lớn đồ sộ, các bậc thang đều đẽo gọt bằng đá hoa cương bóng loáng, hắn mỉm cười hí hửng: “Trường đại học, ta đến rồi đây!”
Năm xưa, Phương Hạo Vân không vào trường đại học tiếp tục học lên cao, nói ra cũng cảm thấy hơi đáng tiếc, hôm nay hắn lại có cơ hội một lần nữa tận hưởng cảm giác bước lên giảng đường là như thế nào.
……
Phương Hạo Vân phấn chấn tinh thần xách vali bước vào cổng, phía trước là bàn ghi danh do các cô sinh viên khóa trước thuộc các hệ đào tạo của trường phụ trách tiếp đón tân sinh viên.
Dõi mắt tìm kiếm một hồi, Phương Hạo Vân tìm thấy bàn ghi danh của Khoa tài chính kinh tế, hắn vội bước qua đó, đưa ra giấy báo trúng tuyển của mình, nói: “Chào các anh, em là tân sinh viên mới trúng tuyển vào trường, tên là Phương Hạo Vân, đây là giấy báo trúng tuyển của em, mong sau này được các anh chỉ dạy!” Phương Hạo Vân tỏ ra rất lễ phép.
Một sinh viên khóa trên cầm lấy giấy báo, xác nhận xong tươi cười niềm nở bắt tay với hắn: “Em là Phương Hạo Vân à, chào mừng em đến đại học Hoa Hải.”
“Phương Hạo Vân?”
Đột nhiên một cô gái đang cắm cúi điền vào phiếu ghi danh kinh ngạc kêu lên, ngẩng đầu lên nhìn hắn, giọng nói rõ ràng mang theo vẻ gì đó sợ hãi.
Phương Hạo Vân nghe có người gọi tên hắn, cũng quay đầu nhìn sang bên, vừa đúng lúc chạm nhau với ánh mắt của cô gái, hắn lập tức nhận ra cô gái này chính là người nhờ hắn làm nhiệm vụ giải cứu con tin ở quán bar Hồng Vân hồi trước Hàn Tuyết Nhi, hình như Hàn Tuyết Nhi còn là một học sinh trung học mà, sao cô ta lại xuất hiện ở khuôn viên trường đại học Hoa Hải? Chẳng lẽ cô ta là thiên tài, thần đồng gì đó, nhảy lớp thi đậu vào trường đại học?
Lòng đầy nghi ngờ, Phương Hạo Vân chủ động mỉm cười thân thiện với Hàn Tuyết Nhi đang sợ xanh mặt, từ tốn hỏi: “Bạn quen với tớ à? Tớ thấy bạn có vẻ quen thuộc lắm với tên của tớ thì phải?”
Hàn Tuyết Nhi trơ mắt ra nhìn chăm chămPhương Hạo Vân hồi lâu, lắc đầu nguầy nguậy, lên tiếng xin lỗi: “À không, xin lỗi cậu, tớ không quen biết cậu, nhưng tên của cậu giống với một người bạn của tớ, nên vừa rồi nghe tên cậu tớ hơi ngạc nhiên… Xin lỗi, tớ không cố ý…”
Bạn ư? Phương Hạo Vân thấy tức cười, hắn và Hàn Tuyết Nhi đâu thể coi như là bạn bè được. Có thể sau khi hắn cứu ba của cô xong, trong lòng cô ít nhiều mang ơn cảm kích, nhưng quan hệ giữa hai người tuyệt đối không thể xem như là bạn. Phương Hạo Vân còn nhớ rất rõ, hồi trước ở quán bar Hồng Vân, hắn làm khó dễ ra sao với con bé này, hình như đến lúc sau còn quyết định luôn tương lai giùm con bé, bảo lúc nào cũng có thể đi đòi lần đầu tiên của cô.
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân đã hiểu ra tại sao con bé này nghe tên hắn liền sợ hãi, điều hiển nhiên là tên của hắn đã trở thành nỗi ám ảnh của cô bé này rồi.
“Không sao, chúng ta đang sống ở Trung Quốc mà, người cùng họ tên với nhau nhiều vô số, nghe nói cái tên Lý Cường, cả nước có đến mấy triệu người mang tên đó.”
Phương Hạo Vân giờ thay đổi khuôn mặt làm lại cuộc đời, hắn quyết định làm người tốt, đối với thái độ ứng xử với Hàn Tuyết Nhi trước đây ít nhiều cảm thấy tội lỗi, nên giờ đây hắn cố tỏ ra thân thiện với cô bé.
“À phải, bạn cũng là sinh viên của trường đại học Hoa Hải à?” Phương Hạo Vân quyết định tìm hiểu mối nghi ngờ trong lòng hắn.
Trong ánh mắt của Hàn Tuyết Nhi vẫn còn một chút ngờ ngợ, người trước mặt tuy lạ mà quen, cô ngây ra không nói câu nào.
Một nữ sinh xinh đẹp lớn tuổi hơn một chút đứng kế bên mỉm cười với Phương Hạo Vân, nói: “Chào em, chị là nghiên cứu sinh mới của khoa tài chính kinh tế, chị tên là Trần Thanh Thanh, đây là em họ của chị Hàn Tuyết Nhi, năm nay mới học cấp ba. Hôm nay là thứ bảy, trường của nó không cho bài tập nên chị dẫn nó đến tận hưởng không khí của trường đại học đó mà, tiện thể điền giùm chị bản sơ yếu lí lịch luôn.”
Trần Thanh Thanh nói một tràng tự giới thiệu, giải thích giùm cô em Hàn Tuyết Nhi luôn, cô cảm thấy em họ hình như quen biết với Phương Hạo Vân, hơn nữa giữa hai người chắc chắn từng xảy ra chuyện gì, nếu không theo như hiểu biết của cô, Hàn Tuyết Nhi không thể có phản ứng lạ thường như thế được.
Nghĩ đến đây, Trần Thanh Thanh nhìn chăm chú vào Phương Hạo Vân đánh giá hắn, tên này cũng khá đẹp trai, lại nho nhã nữa, nhất là khuôn mặt thanh tú đó, lại đỏ ửng lên e thẹn nữa chứ, thú vị thật. Chỉ là đôi mắt có chút khác biệt, tinh tế sắc lẹm, nhìn có vẻ từng trải không phù hợp với tuổi tác của hắn. Trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, người tên Phương Hạo Vân này không hề đơn giản.
Cảm nhận được Trần Thanh Thanh nhìn không chớp mắt vào mình, Phương Hạo Vân không được tự nhiên lắm, nhưng đôi mắt không hề kém cạnh nhìn đáp lại. Người đẹp, Trần Thanh Thanh xứng danh người đẹp, mặc một chiếc áo tay ngắn màu trắng, nước da trắng trẻo, khuôn mặt dễ thương như tạo hóa cố tình điêu khắc lên, thân hình cao ốm, ngực tuy không to nhưng vút cao ngạo nghễ, eo thon mềm mại, bờ mông căng đầy.
Ánh mắt của Phương Hạo Vân dừng lại ngay cặp mông của Trần Thanh Thanh, đây chắc là người phụ nữ chuyên đẻ con trai đấy.
Lúc này Hàn Tuyết Nhi cảm thấy bồi hồi sợ sệt, tên đàn ông này lại cùng họ cùng tên với kẻ ác ma kia, may mà họ không phải cùng một người, mặt mũi không giống nhau, chỉ là cô cảm thấy ánh mắt hai người lại rất giống nhau, nên vừa nãy Phương Hạo Vân nhìn vào cô, khiến cô giật mình nổi cơn ớn lạnh.
Cô mãi mãi không bao giờ quên ánh nhìn lạnh lẽo sắc nhọn đáng sợ đó.
Phương Hạo Vân biết rõ, bản thân hắn trong cách nhìn của Hàn Tuyết Nhi, chẳng khác gì một con ác ma.
Níu lấy tay Trần Thanh Thanh, Hàn Tuyết Nhi cố gắng bình tĩnh lại, ngấm ngầm liếc mắt nhìn về gã trai cũng tên là Phương Hạo Vân trước mặt, hy vọng tìm ra thân phận thật của hắn.
“Không phải là cùng một người!”
Hai người ngoài giống nhau về chiều cao và ánh mắt ra, không có đặc điểm nào khác trùng khớp, Hàn Tuyết Nhi thế mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong khi nhìn nhau đánh giá đối phương, Trần Thanh Thanh cuối cùng cũng phát hiện ra ánh mắt của Phương Hạo Vân hình như không rời khỏi cặp mông của cô, tuy Trần Thanh Thanh cũng tự tin mông của cô rất đẹp, thuộc hàng tuyển độc nhất vô nhị, nhưng điều đó không đồng nghĩa cô cho phép tên háo sắc này nhìn không chớp mắt vào đó.
“E hèm!”
Trần Thanh Thanh tằng hắng một tiếng, liếc xéo Phương Hạo Vân, không còn đếm xỉa đến gã trai này nữa, cô vỗ nhẹ vào vai Hàn Tuyết Nhi, ân cần nói: “Em không được khỏe à, chúng ta về nhà trước đi.”
Nói đến đây Trần Thanh Thanh quay đầu lại dặn dò mấy nam sinh phụ trách tiếp đón: “Chị về trước, công việc hôm nay các cậu phân công làm cho xong nhé, nhớ làm một bảng thống kê chi tiết, nhất định phải tiếp đón chu đáo mỗi một tân sinh viên, đích thân đưa họ vào kí túc xá…”
“Học tỷ, xin cứ yên tâm, bọn em xin hứa hoàn thành nhiệm vụ.”
Đám nam sinh nhao nhao thề thốt tỏ vẻ ân cần trước mặt người đẹp.
“Tuyết Nhi, chúng ta đi!”
Trần Thanh Thanh nắm lấy tay Hàn Tuyết Nhi, đi lướt qua Phương Hạo Vân, dùng giọng nói nhỏ đến mức chỉ cho một mình Phương Hạo Vân nghe thấy: “Thằng ranh con, ngay cả chị mày cũng dám giở trò dê xồm hả? Sau này biết tay ta.”
Phương Hạo Vân ngớ người, thế là thế nào? Cô nhìn tôi thì được, không cho phép tôi nhìn ngược lại cô, ai mà chắc cô không có nhìn vào hạ bộ của tôi…
Thật là vô lí hết chỗ nói, con gái đẹp đều thuộc họ động vật không nói lí lẽ gì cả.
“Người anh em Phương Hạo Vân, anh khâm phục chú mày đấy, ngay cả mông của Trần phó chủ tịch mà cũng dám nhìn, đúng là cao thủ nha, anh bái phục chú mày. Người anh em, sau này mấy anh đây tôn mày làm đại ca.” Đợi Trần Thanh Thanh và Hàn Tuyết Nhi đi xa, một gã nam sinh viên học lớp trên sáng rực đôi mắt nói ra những câu tâng bốc Phương Hạo Vân, thiếu điều hắn muốn đốt nhang mua heo quay tôn hắn làm sư phụ.
Phương Hạo Vân chả hiểu gì cả, có gì ghê gớm lắm đâu, chỉ là nhìn một lúc vào cặp mông thôi mà, có cần phải tỏ ra khâm phục mình dữ vậy không đây? Nếu đang đi ngoài đường, đừng nói là đưa mắt nhìn, cho dù là đưa máy chụp hình lên chụp lén vài tấm cặp mông đó thì làm gì nhau nào…
Đáng thương cho đám sinh viên mọt sách này, chắc suy nghĩ còn tinh khiết lắm đây.
Hắn không biết là bọn nam sinh viên này không một ai hiền lành như hắn nghĩ, chỉ là Trần Thanh Thanh có tiếng bà chằn, bọn họ đều bị trừng trị đến mức trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.
“Người anh em, cậu không biết đó thôi, Trần Thanh Thanh là phó chủ tịch thường vụ của hội sinh viên khoa tài chính kinh tế chúng ta, là người đẹp có tiếng kiêu kỳ của cả khoa, thậm chí cả trường đại học Hoa Hải này, đồng thời cô ta còn có biệt danh Nữ bạo long. À phải, quên nói cho cậu biết, cô ta còn là phó hội trưởng hiệp hội võ thuật của trường đại học Hoa Hải, quyền cước kungfu không phải đùa đâu. Ngày thường nếu có ai dám nhìn cô ta quá ba giây thì tội lỗi cho kẻ đó, không gãy tay thì gãy chân… Thế mà hôm nay… hôm nay anh mày được mở rộng tầm mắt, cậu dám nhìn không chớp mắt vào cô ta hết cả phút, hơn nữa còn nhìn vào mông ấy chứ. Điều đáng nói là trước khi đi khỏi cô ta còn cười với cậu…”
Gã nam sinh viên huyên thuyên một hồi, xem bộ dạng hắn đã tôn Phương Hạo Vân làm thần tượng trong tim hắn rồi.
Phương Hạo Vân sau khi nghe xong sự tích về Trần Thanh Thanh, cuối cùng cũng hiểu ra câu nói đe dọa của cô ta trước khi bỏ đi không phải là lời nói suông, xem ra sau này phải cẩn thận hơn, đề phòng cô ta trả đũa mới được.
“Người anh em, đừng vội đắc ý sớm, học tỷ là người nhớ thù lắm đấy, hôm nay bỏ qua cho cậu không đồng nghĩa sau này không truy cứu đâu, anh nhắc nhở cho chú mày biết trước, tự mình cẩn thận hơn đi nhé.”
Một gã sinh viên đeo mắt kiếng trước giờ chưa nói câu nào bỗng xen vào dặn dò Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân cũng thấy bực bội, hắn đâu có gây sự với ai, hắn đã cố gắng sống cuộc sống bình dị rồi mà, bỏ cả chiếc xe hơi sang trọng ở nhà, chen chúc ngồi xe buýt đến trường ghi danh, thế mà…
“Đừng nghe hắn nói bậy, anh làm việc chung với học tỷ hơn một năm rồi, anh hiểu rõ con người học tỷ, thật ra cô ta không dữ dằn như người khác đồn đoán đâu, chỉ cần sau này cậu cẩn thận hơn đừng đụng chạm cô ta, chắc không xảy ra chuyện gì đâu.”
Gã nam sinh viên tôn hắn làm thần tượng nhảy vào nói tiếp, hắn cười cười vẻ bí hiểm: “Nói cho cậu nghe một tin bí mật nhé, nghe nói năm nay khoa của chúng ta tỉ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng, nữ nhiều nam ít… Hô hô, đây là cơ hội tốt cho anh em chúng ta phát huy, Hạo Vân này, cậu nhìn khá đẹp trai, sau này có cưa được mấy cô em thì nhớ giới thiệu vài cô cho anh với nhé, chú mày ăn thịt rồi cũng phải cho mấy anh nhai xương chứ lị, đúng không? Hí hí…”
Phương Hạo Vân bó tay với đám nam sinh viên này, vừa mới nghĩ chúng là bọn mọt sách suy nghĩ ngây thơ, thế mà giờ đây… Hình như hắn đã hiểu lầm tai hại, xấu hổ quá!
“Ha ha, nhất định rồi, nhất định rồi…” Phương Hạo Vân hùa theo gã nam sinh kia, ném cho hắn tia nhìn kiểu ta đây là đồng đạo.
Đàn ông nói đến đề tài phụ nữ, hiển nhiên trời sinh đã thấu hiểu lẫn nhau, thành tri âm tri kỉ có khó khăn gì đâu?
Nói cho chính xác, phải nói là hai người cùng phái nói về đề tài khác phái luôn luôn cảm thấy thú vị, phụ nữ là đề tài bất tận dành cho đàn ông tìm hiểu, ngược lại cũng thế, chỉ là phụ nữ hơi kín đáo, không trực tiếp, không ồn ào như bọn đàn ông.
Sau khi tán gẫu một hồi, số sinh viên mới đến ghi danh càng lúc càng đông, mấy gã nam sinh viên đều bận đón tiếp không còn rảnh huyên thuyên nữa, bèn nhanh chóng làm xong thủ tục cho Phương Hạo Vân, phát cho hắn một cuốn sổ tay dành cho sinh viên mới, chỉ hướng kí túc xá cho hắn tự đi kiếm. Đành vậy, hai người đẹp lớn nhỏ đi khỏi rồi, bọn họ phải bận bịu gánh luôn công việc của Trần Thanh Thanh thôi.
Theo như điểm số thi đầu vào của Phương Hạo Vân, hắn được phân vào lớp kinh tế học cấp 08, gã nam sinh viên kia nói cho hắn biết tin nội bộ, lớp của hắn có 40 người, trong đó có 28 nữ, theo như lời gã kia so sánh là thịt nhiều chó sói ít, sau này Phương Hạo Vân tha hồ mà thưởng thức.
Phương Hạo Vân lại không quan tâm lắm đến chuyện này, hắn vào đại học đâu phải để cưa gái, hắn chỉ muốn hưởng thụ cảm giác sống một cuộc sống khác, trải nghiệm cuộc đời sinh viên mà thôi.
Còn muốn có bạn gái, chủ nhân trước kia của khuôn mặt này đã cưa giùm hắn rồi, tuy chỉ gặp Bạch Lăng Kỳ có một lần, nhưng ấn tượng của Phương Hạo Vân về cô bé này không tệ, nhất là tình cảm chân thành của cô khiến Phương Hạo Vân cảm thấy niềm hạnh phúc len lỏi trong tim, hơn nữa hắn còn một món nợ chưa đòi, đó là lần đầu tiên của một thiếu nữ.
Thế mới nói, cưa gái không nằm trong hàng ngũ những thú vui của hắn.
……
Đi xuyên qua dãy nhà phòng học, theo bảng chỉ dẫn cắm dọc đường đi, một lúc sau Phương Hạo Vân đã tìm đến khu kí túc xá dành cho sinh viên, dõi mắt quan sát một lượt, khắp nơi đều là những khu nhà mang hơi thở hiện đại được xây dựng thẳng đều tăm tắp.
Đã sớm nghe người ta kháo nhau rằng khu kí túc xá của trường đại học Hoa Hải là đứng nhất nhì trong cả nước, không những khuôn viên sống tao nhã, mà ngay cả vật dụng bài trí trong mỗi phòng đều thuộc hạng sang.
Tất nhiên, theo quy định là bốn người ở chung một phòng, bộ giáo dục đã có quy định rõ ràng về việc này, sinh viên ở kí túc xá không được vì bất cứ lí do gì hoặc hình thức nào đó hưởng quyền lợi một mình ở một phòng, bốn người một phòng đã là tối thiểu rồi.
Mang tâm trạng hồi hộp dọn vào ngôi nhà mới, Phương Hạo Vân xách vali tìm đến căn phòng 314 của hắn. Khắp cầu thang lên xuống và khu hành lang đều tấp nập sinh viên mới đang tìm phòng như hắn, ngoài ra còn nhiều phụ huynh theo con, có một số ít sinh viên còn dẫn theo đến bảy tám người nhà theo sau, Phương Hạo Vân lắc đầu chán ngán, chắc bọn nó kéo cả họ tộc bên nội bên ngoại tháp tùng đi học hay sao ấy.
Sau khi bước vào phòng, hắn phát hiện bên trong không có ai, hiển nhiên hắn là người vào phòng 314 sớm nhất.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Quyển II
Chương 3+ 4 : Phòng ngủ của Trần Thanh Thanh
Nguồn: Sưu tầm
Xem qua một lượt cách bài trí trong phòng xong, Phương Hạo Vân chọn cho mình một chiếc giường gần bên cửa sổ có ánh nắng mặt trời chiếu vào, bắt đầu cặm cụi sắp xếp hành lí.
Cho đến khi hắn làm hết tất cả mọi việc vẫn chưa thấy có ai vào phòng 314, Phương Hạo Vân nán lại một mình trong phòng cảm thấy buồn buồn, hắn quyết định khóa cửa về nhà cái đã. Theo như kế hoạch sắp xếp của trường đại học Hoa Hải, năm ngày kế tiếp đều là thời gian dành cho tân sinh viên đến ghi danh nhập học, nên trong mấy ngày này hắn hoàn toàn có thể không đến trường cũng được.
Dù là vậy, Phương Hạo Vân không muốn quay về công ty, khó khăn lắm mới có lí do hợp lí để thoát khỏi nơi đó, hắn đâu có ngu tiếp tục sa thân vào chốn cũ. Hắn đang nghĩ hay là dùng khoảng thời gian mấy ngày rảnh rỗi này, tìm thuê một căn phòng ở bên ngoài trường đại học. Kí túc xá dành cho sinh viên của đại học Hoa Hải tuy rất tốt, nhưng một phòng ở bốn người, Phương Hạo Vân cảm thấy hơi chật chội, hơn nữa không có lợi cho việc che giấu thân phận của hắn.
Nếu một mình ở riêng, hàng ngày hắn mới có thể tập luyện võ thuật theo kế hoạch đặt ra nhằm rèn luyện cơ thể.
Phương Hạo Vân quyết định sau khi về đến nhà, trước hết sẽ bàn bạc với người thân trong gia đình, nghe xem ý kiến của mọi người thế nào, dù sao trong mắt người thân nhà họ Phương hắn hãy còn là thằng mọt sách ngoan hiền.
Tuy Phương Hạo Vân bắt đầu tìm cách thay đổi cách nhìn về hắn trước mặt người thân trong gia đình, nhưng làm việc gì cũng không nên quá gấp gáp, hắn quyết định tiến hành từ từ, nếu làm quá nhanh sẽ khiến họ nghi ngờ.
“Chị, em không muốn về nhà, vào kí túc xá của chị có được không?”
Tâm trạng của Hàn Tuyết Nhi đang rối rắm, ánh mắt lạnh lùng sắc nhọn của Phương Hạo Vân vẫn hiện diện trong đầu cô không chịu biến đi.
“Thôi được!”
Trần Thanh Thanh ra vẻ quan tâm hỏi thăm: “Tuyết Nhi, hôm nay em bị làm sao vậy? Chị cảm thấy thần trí em có vẻ sợ sệt, hình như gặp phải chuyện gì rất đáng sợ.”
Hàn Tuyết Nhi từ tốn nói: “Chị, em không sao, chị không cần lo lắng.”
Hàn Tuyết Nhi vì muốn cứu ba cô thoát khỏi bọn bắt cóc, đem lần đầu tiên của mình ra làm thứ trao đổi với người ta, chuyện đáng xấu hổ thế này tất nhiên cô không muốn nói ra cho người khác biết, dù đó là chị họ có tình cảm thân thiết với cô hơn cả chị ruột đi chăng nữa.
Trần Thanh Thanh biết em họ đang giấu giếm chuyện gì, cô nổi lòng tò mò, hỏi dồn: “Tuyết Nhi, em nói cho chị biết, có phải có liên quan đến tên Phương Hạo Vân đó, hai người trước đây quen biết nhau đúng không? Có phải là em kết bạn với hắn, hắn đã ức hiếp em, sau đó bỏ rơi em không? Hứ, chị đã sớm nhận ra thằng ranh đó không phải thứ tốt đẹp gì, vừa gặp mặt đã nhìn chăm chăm vào mông người ta…”
Trần Thanh Thanh vẫn còn ấm ức chuyện hồi nãy bị nhìn vào mông, bây giờ cộng thêm nỗi buồn của Hàn Tuyết Nhi, cô bùng nổ cơn giận như núi lửa phun trào, muốn lập tức giẫm nát cái đầu của Phương Hạo Vân, xem sau này hắn còn dám háo sắc, còn dám bỏ rơi bạn gái không?
“Chị, chị nói lung tung gì thế?”
Hàn Tuyết Nhi khẽ nhăn mày, nói vẻ không vui: “Chị à, em không sao thật mà, chị đừng suy nghĩ lung tung nữa, cho đến bây giờ em còn chưa nắm tay con trai nữa mà, ở đâu có chuyện nghiêm trọng như chị nói xảy ra, chị còn nói bậy là em không còn mặt mũi gặp bạn bè nữa.”
“Còn nữa, em vốn không quen biết với người tên Phương Hạo Vân đó.” Hàn Tuyết Nhi giải thích thêm.
“Không quen biết à? Có thật là không quen biết? Chị thấy phản ứng của em khi gặp hắn…” Tất nhiên Trần Thanh Thanh không tin những lời giải thích của Hàn Tuyết Nhi, cảm thấy cô em họ đang cố tình che giấu chuyện gì.
Hàn Tuyết Nhi suy ngẫm thêm một hồi, nói: “Chị, em quả thật không quen hắn, nhưng hắn cùng họ tên với một người bạn của em, nhưng người bạn này mắc bệnh ung thư, đã qua đời khi em còn học trung học năm hai. Em có ấn tượng sâu nặng về người bạn này, nên khi nghe hắn xưng tên ra em mới phản ứng kinh ngạc như thế…”
Phương Hạo Vân không hề hay biết, vì muốn bịa chuyện nói dối, Hàn Tuyết Nhi không tiếc lời trù ẻo hắn mắc bệnh ung thư qua đời.
“Ờ, thì ra là vậy, hèn gì.”
Câu chuyện bịa đặt của Hàn Tuyết Nhi rất chặt chẽ, Trần Thanh Thanh không phát hiện ra lỗ hỏng nào trong đó, hơn nữa cô cũng cho rằng em họ gặp phải chuyện gì tuyệt đối sẽ không giấu giếm cô nên không tiếp tục dò hỏi thêm.
……
Sau khi nói dối thành công, tâm trạng của Hàn Tuyết Nhi dường như nhẹ nhõm đi rất nhiều, suốt đường đi hai chị em tíu tít với nhau, bàn luận một số đề tài của con gái.
Rất nhanh, hai người bước vào khu kí túc xá dành cho nghiên cứu sinh nằm ngay vị trí đẹp nhất trong khu nhà ở của trường đại học Hoa Hải, ở đây khác với kí túc xá dành cho sinh viên đại học bình thường, toàn bộ được thiết kế theo phong cách Châu Âu, khu nhà sang trọng đạt tiêu chuẩn, mỗi người ở riêng một phòng, quy định dành cho sinh viên đại học và nghiên cứu sinh tất nhiên có sự khác biệt rồi.
Vừa bước vào cửa, Hàn Tuyết Nhi thấy giấy vụn vo tròn rải đầy ra đất, cửa sổ là một lớp bụi dày, hiển nhiên căn phòng đã lâu không được chủ nhân của nó dọn dẹp.
Điều quá đáng nhất là một bộ đồ lót đen mỏng tang xuất hiện ngay trên mặt bàn. Hàn Tuyết Nhi nhăn mặt khó chịu: “Chị, xem chị kìa… Cái này thì quá đáng thiệt rồi đó.”
Trần Thanh Thanh cười hi hí, hình như không bận tâm lắm về chuyện này, ung dung nói: “Có gì mà phải hoảng lên thế? Chị của em là phó chủ tịch hội sinh viên mà, suốt ngày bận tối mắt tối mũi, đào đâu ra thời gian làm việc nhà, hơn nữa căn phòng này cũng không cho phép đàn ông bước vào, ai mà thấy chứ? Em ném nó qua một bên, tối nay chị sẽ giặt.”
Hàn Tuyết Nhi le lưỡi hết cách, rõ ràng bà chị này là một cô gái lười biếng.
“Chị lười như vậy, sau này sao lấy được chồng đây?” Hàn Tuyết Nhi cúi xuống nhặt lấy vài bộ đồ vất vương vãi, lên tiếng trêu chọc.
“Xí!” Trần Thanh Thanh tràn đầy tự tin nói: “Ai nói chị không lấy được chồng? Em không biết đó thôi, số nam sinh đeo đuổi chị xếp hàng dài mấy cây số… Nhưng tiếc là chị của em không nhìn ra tên nào ra hồn cả. Tuyết Nhi em nói xem, xã hội bây giờ bị sao ấy? Ngay cả một người đàn ông ưu tú cũng không tìm thấy, thật chán chết đi được.”
“Đàn ông tốt thì đầy ra đó, em thấy lí do chủ yếu là chị đặt ra yêu cầu quá cao thôi, tầm mắt của chị để tuốt trên trời.”
Hàn Tuyết Nhi từ nhỏ đã chơi chung với Trần Thanh Thanh nên biết rõ tính cách của cô, việc gì cũng thích yêu cầu cao, không chịu thứ tốt, chỉ chịu thứ tốt nhất, chắc dì dượng đang lo lắng cho hôn nhân của bà chị này lắm đây.
“Tuyết Nhi, em khoan dọn dẹp đã, chị hỏi em, lần trước rốt cuộc em đã tìm được cao thủ ở phương nào giải cứu dượng ra vậy?” Thật ra câu hỏi này Trần Thanh Thanh đã muốn hỏi từ lâu, nhưng trước giờ vẫn chưa có cơ hội.
Hàn Tuyết Nhi nghe xong khẽ giật mình, hình như cô hơi do dự.
“Tuyết Nhi, với quan hệ của chúng ta có cần thiết phải giấu giếm không?”
Trần Thanh Thanh thấy Hàn Tuyết Nhi do dự, vội nói nhỏ: “Em yên tâm, sau khi em nói cho chị biết, chị nhất định giữ bí mật, chị sẽ không nói cho người khác nghe đâu.”
Hàn Tuyết Nhi suy ngẫm một hồi, quyết định nói ra tất cả với Trần Thanh Thanh, từ nhỏ đến lớn hai chị em chưa từng giữ bí mật gì với nhau.
Nhưng về chuyện đem lần đầu tiên ra trao đổi với Phương Hạo Vân, cô quyết định tạm thời không nói ra, không phải cô không muốn thành thật với Trần Thanh Thanh, chỉ là những việc thế này rất khó nói ra, sự trong trắng đối với một cô gái quan trọng hơn hết thảy mọi thứ…
“Là Phương Hạo Vân!” Hàn Tuyết Nhi lí nhí nói.
“Phương Hạo Vân?” Trần Thanh Thanh kinh ngạc hét lên, liền sau đó là một câu hỏi: “Em nói thật đó ư?”
“Ờ, là Phương Hạo Vân. Nhưng…” Hàn Tuyết Nhi biết Trần Thanh Thanh có lẽ đã hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Chị hiểu lầm rồi, đó không phải là Phương Hạo Vân mà chúng ta gặp hôm nay.”
“Vậy rốt cuộc là Phương Hạo Vân nào?” Trần Thanh Thanh hiếu kì muốn biết, cô khó tưởng tượng ra Phương Hạo Vân mà Hàn Tuyết Nhi nói là người như thế nào. Vụ án ngay cả cảnh sát cũng hết cách thế mà hắn lại giải quyết dễ dàng. Trước đây cô từng nghe dượng nói trong khoảng thời gian bị bắt cóc, ông bị nhốt trong quán bar Mặt trời đỏ, nếu đúng là vậy, Trần Thanh Thanh suy đoán vụ án mạng nghiêm trọng xảy ra ở quán bar là do Phương Hạo Vân gây ra. Về vụ huyết án nghiêm trọng này, cô từng thông qua mọi cách để tiếp cận tìm hiểu, toàn bộ những tên xã hội đen đều bị giết chết bằng binh khí, vốn là một người yêu thích võ thuật, Trần Thanh Thanh hiểu biết khá rõ về sức mạnh của võ thuật, cô không sao tưởng tượng nổi một con người bình thường có khả năng cầm binh khí chống cự được với súng ống hiện đại.
Nếu như vụ án quả thực do Phương Hạo Vân gây ra, mà hắn lại là con người, vậy điều đó chứng minh một suy đoán khác của Trần Thanh Thanh, tên sát thủ Phương Hạo Vân này luyện được tuyệt kĩ, hắn nắm bắt kĩ năng võ thuật thực sự.
Mục đích của Trần Thanh Thanh rất đơn giản, cô hy vọng tìm cho ra Phương Hạo Vân, sau đó bái hắn làm sư phụ, học võ thuật siêu phàm của hắn.
“Chị, em nói thật cho chị biết, em thông qua chỉ dẫn của người ngoài tìm được một tổ chức sát thủ, Phương Hạo Vân là sát thủ thuộc tổ chức đó.”
Nói đến đây Hàn Tuyết Nhi thần sắc sợ sệt, cô vội dặn dò kĩ: “Chị, ba em nói việc này tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, hôm nay em nói chị nghe rồi, chị phải giữ bí mật, bằng không chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy.”
“Ờ, Tuyết Nhi em yên tâm, chị hiểu rõ tính nghiêm trọng của vụ việc này.” Trần Thanh Thanh thề thốt.
“À phải, Tuyết Nhi, sau lần đó em còn gặp lại tên sát thủ Phương Hạo Vân kia không?” Trần Thanh Thanh muốn thông qua Hàn Tuyết Nhi tìm gặp sát thủ Phương Hạo Vân, hy vọng học được những tuyệt kĩ võ thuật từ hắn.
“Không có!”
Hàn Tuyết Nhi xanh mặt, lí nhí nói: “Tốt nhất là mãi mãi về sau em cũng không phải gặp lại hắn.”
Trần Thanh Thanh chưng hửng, cảm thấy thái độ của Hàn Tuyết Nhi đối với Phương Hạo Vân hơi khác lạ, cô thăm dò: “Vừa nãy em nói người cùng họ tên với gã tân sinh viên kia chính là sát thủ Phương Hạo Vân à?”
Hàn Tuyết Nhi khẽ gật đầu: “Ờ, chính là hắn.”
“À phải rồi, em từng nói ánh mắt của hắn rất giống với Phương Hạo Vân chúng ta gặp hôm nay đúng không?” Trần Thanh Thanh liên tục đặt ra câu hỏi.
“Có lẽ thế, nhưng em không dám khẳng định…” Nhắc tới Phương Hạo Vân, Hàn Tuyết Nhi có vẻ không được tự nhiên, đầu óc của cô lúc này rối rắm vô cùng.
“Chị, em muốn về nhà.” Hàn Tuyết Nhi không muốn tiếp tục nói về đề tài Phương Hạo Vân nữa, quyết định chấm dứt câu chuyện tại đây.
Trần Thanh Thanh hiểu rõ tâm trạng của em họ, cảm thấy giữa em họ và tên sát thủ kia chắc chắn đã xảy ra chuyện gì không vui. Tuy cô rất muốn biết tin tức liên quan đến Phương Hạo Vân, nhưng nghĩ cho cảm nhận của Hàn Tuyết Nhi, cô quyết định tạm gác lại việc tìm hiểu.
“Để chị đưa em về nhà.”
……
Về đến nhà, Phương Hạo Vân suy nghĩ kĩ càng, quyết định nói ra việc thuê phòng bên ngoài trường với Phương Tuyết Di trước, ráng thuyết phục chị gái đồng ý rồi tính tiếp.
Trong khoảng thời gian này, theo như tìm hiểu của hắn về người thân trong nhà họ Phương, cảm thấy hai mẹ con Phương Tuyết Di và Trác Nhã dễ nói chuyện hơn, tư tưởng cũng hiện đại.
Còn ông bố Phương Tử Lân thì ngược lại, chắc do từng đi lính nên dù một tay sáng lập ra tập đoàn Thịnh Hâm, nhưng tư tưởng còn quá truyền thống và bảo thủ, có nhiều chuyện ông cố chấp nói vậy là vậy, không chịu thay đổi.
Nên Phương Hạo Vân quyết định công phá tòa lâu đài dễ vỡ trước tiên, chính là bà chị Phương Tuyết Di.
Hắn đi rón rén lên lầu đến trước phòng ngủ của Phương Tuyết Di, gõ cửa nhè nhẹ, nói nhỏ: “Chị, em là Hạo Vân đây, có tiện vào phòng không? Em có việc quan trọng muốn nói với chị.”
“Cửa không khóa, em tự mở cửa vào đi.” Trong phòng có tiếng Phương Tuyết Di đáp lại.
Phương Hạo Vân mở cửa bước vào, thấy chị hắn đang mặc bộ đồ ngủ nằm sấp ngay đầu giường đọc sách, bờ mông đầy đặn nhô cao như quả đồi, thân hình thon thả mềm mại, toàn thân tỏa ra nét quyến rũ của con gái.
Phương Hạo Vân không khỏi nheo nheo mắt nhìn chăm chú vào Phương Tuyết Di. Vấn đề lập tức nảy sinh, nhìn từ góc độ của hắn, không chỉ thưởng thức được thân hình tuyệt mỹ của bà chị, mà còn có thể nhìn xuyên qua lớp váy ngủ.
Phương Hạo Vân thấy khó xử, bà chị này hình như không mặc đồ lót, dưới lớp váy mỏng tang ẩn hiện một màu da trắng hồng.
Phương Hạo Vân nhức đầu mâu thuẫn, đứng về góc độ một gã đàn ông, nhìn thấy những cảnh nóng bỏng thế này đương nhiên khoái chí, nhưng xét đến góc độ một người em trai, hình như không được hay ho cho lắm, nếu không muốn nói là bệnh hoạn.
Nhưng lỗi không thuộc cả về Phương Hạo Vân, Phương Tuyết Di cũng điên thật, giữa ban ngày ban mặt mà bận đồ ngủ, mà không chịu mặc đồ lót nữa chứ, quá đáng!
Do dự một hồi, Phương Hạo Vân khẽ ho một tiếng, hy vọng nhắc nhở Phương Tuyết Di sự tồn tại của hắn, giữ ý tứ đổi giùm tư thế đi, chứ tiếp tục như vậy khó coi quá, hơn nữa Phương Hạo Vân cảm nhận được mặt hắn lại bắt đầu đỏ lên.
Phương Tuyết Di nghe tiếng ho ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt em trai ửng đỏ, ánh mắt hơi khác lạ, cô ngớ ra một lúc, liền sau đó phát hiện ra mình đang lộ hàng.
“Thằng ranh này, đỏ mặt gì đó? Có phải đã nhìn thấy gì không?” Phương Tuyết Di vội bật dậy, ngồi ngay cạnh giường, đặt cuốn tạp chí thời trang trên tay xuống, ném cho Phương Hạo Vân một tia nhìn sắc lẻm.
Phương Hạo Vân xụ mặt chối: “Không nhìn thấy gì cả…” Hắn nói sự thật đấy chứ, hắn không nhìn thấy bộ đồ lót gì cả, mà nhìn thấy cái khác kìa.
“Ngồi đi.”
Phương Tuyết Di không tin lắm thằng em trai, cô suy đoán chắc nó đã nhìn thấy những gì không nên thấy nên mới đỏ mặt. Tuy cô muốn dạy cho nó một bài học nhưng nghĩ lại hình như lỗi không thuộc về nó, ai biểu cô mặc đồ ngủ hớ hênh giữa ban ngày, hơn nữa chính cô cho phép nó bước vào phòng mà.
“Em có việc quan trọng muốn nói với chị đúng không? Giờ nói đi!” Phương Tuyết Di bảo em trai ngồi xuống, còn cô bắt chéo hai chân lại với nhau đề phòng tiếp tục lộ hàng.
Thật ra Phương Hạo Vân không có ý định cưa cẩm Phương Tuyết Di, vì hắn muốn thật sự hòa nhập vào cuộc sống bình thường trong gia đình bốn người hạnh phúc này, nên dù hắn và Phương Tuyết Di không có quan hệ huyết thống ruột thịt, hắn cũng sẽ không làm những việc đi ngược lại với đạo đức luân thường.
Nhưng dù suy nghĩ như vậy, lúc này Phương Hạo Vân vẫn ngồi không yên, ánh mắt láo liên không biết nên đặt vào đâu cho phải.
Phương Tuyết Di cảm thấy kì lạ, liếc xéo em trai một cái, bực bội hỏi: “Hạo Vân, em bị gì vậy? Em có nghe chị nói không? Không phải em có chuyện quan trọng cần nói với chị à? Nói đi, chị đang đợi nghe em nè.”
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Phương Hạo Vân tỉnh dậy trong cơn mê, ánh mắt quét nhanh vào giữa đôi chân bắt chéo của Phương Tuyết Di lần cuối, cố gắng hết sức bắt đôi mắt hướng lên khuôn mặt chị hắn. Nhưng tia nhìn cuối cùng của hắn lại bị Phương Tuyết Di phát hiện ra nguyên do, tuy cô đã cố tình khép chặt hai chân, nhưng chiếc váy ngủ lại tung bay lên, cô lộ hàng lộ liễu thêm một lần nữa.
Phương Tuyết Di vội cúi gầm mặt chỉnh trang lại y phục, hai bên má ửng đỏ xấu hổ.
Quê chết đi thôi! Phương Tuyết Di không dám ngước đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, chỉ trong một lúc mà lộ hàng đến hai lần, khiến cô xấu hổ muốn chui xuống lỗ, thậm chí cô còn lóe lên ý nghĩ, có khi nào Phương Hạo Vân tưởng cô cố tình làm vậy không nữa?
Phương Hạo Vân bối rối một hồi, quyết định đi vào việc chính cho hai chị em khỏi khó xử, hắn từ tốn nói: “Chị, em muốn thuê một căn nhà riêng bên ngoài trường để ở một mình, chị thấy được không? Em biết về phía ba có thể không dễ dàng đồng ý, mong chị nói giúp vài lời thuyết phục ba giúp em.”
Nghe Phương Hạo Vân nói vào việc chính, Phương Tuyết Di mới tạm thoát khỏi cảm giác xấu hổ, cô ngước mặt lên, ân cần hỏi: “Kí túc xá của nhà trường không tốt à? Sao em lại muốn thuê nhà ở bên ngoài?”
“À, chị biết rồi, thằng ranh này định ở chung với bạn gái đúng không nào?”
Phương Tuyết Di cũng từng là sinh viên, học xong đại học rồi đến lớp nghiên cứu sinh, cô đương nhiên hiểu rõ cuộc sống của bọn sinh viên hiện đại, những trường hợp nam nữ mướn nhà bên ngoài ở chung với nhau không hề ít, nhưng hồi còn đi học Phương Tuyết Di chỉ là một cô nữ sinh ngoan hiền chỉ biết cắm đầu vào chăm lo chuyện học hành, đừng nói là mướn nhà sống chung bên ngoài, ngay cả một cậu bạn trai cô cũng chưa có.
“Chị à, chị nói đi đâu thế? Không phải như chị nghĩ đâu, em chỉ nghĩ là ở một mình sẽ thuận tiện hơn một chút, chị cũng biết mà, em không thích ồn ào.”
Phương Hạo Vân nói giọng đều đều: “Em muốn có một nơi yên tĩnh để tập trung vào việc học.”
“Có thật là em nghĩ vậy không?” Phương Tuyết Di hơi chút nghi ngờ hỏi: “Chị thấy em chắc là muốn sống chung với cô bạn gái nào đó rồi. Hạo Vân, đừng trách chị nhiều chuyện, em mới bao lớn nào, sao có thể làm thế được? Không được, việc cho phép em mướn nhà bên ngoài trường, chị tuyệt đối không đồng ý.”
“Chị, sao suy nghĩ của chị cứng nhắc thế? Còn tưởng chị và em không có khoảng cách tư tưởng, tuổi hai chị em chúng ta không chênh lệch bao nhiêu, chị lại từng là sinh viên, nghĩ chắc cũng hiểu tâm tư của em, ai ngờ chị lại nghĩ oan cho em, thôi coi như em chưa nói gì với chị cả. Chị tiếp tục đọc tạp chí đi…” Phương Hạo Vân cảm thấy thất vọng, chuẩn bị bước ra khỏi phòng.
“Đợi đã!”
Phương Tuyết Di cất tiếng gọi em trai lại, hỏi thật tình: “Có thật là em chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để tập trung học tập? Không phải vì mục đích nào khác chứ? Nếu quả thật đúng như vậy, chị nghĩ chị sẽ đồng ý cho em mướn nhà ngoài trường, hơn nữa chị sẽ phụ trách luôn việc thuyết phục mẹ, còn về phía ba thì chị không giúp được em rồi, em tự nghĩ cách giải quyết đi.”
“Chị tốt quá! Cám ơn chị!”
Nghe bà chị này thay đổi ý định phản đối, hơn nữa còn nhận lời lo luôn thuyết phục mẹ, Phương Hạo Vân bỗng chốc mừng rơn.
“Nhưng Hạo Vân này, tuy chị đã đồng ý nhưng chị vẫn phải nhắc em một câu, tuyệt đối đừng sống chung với bạn gái nhé, nếu không… nếu không nhỡ làm người ta có…”
Phương Tuyết Di vốn định cảnh báo em trai nhỡ làm cho bạn gái có bầu thì rắc rối to đấy, nhưng câu nói chưa bật khỏi miệng, cô chợt ý thức được nói ra những chuyện như thế hình như hơi bậy bạ.
Phương Hạo Vân tất nhiên hiểu ý, mỉm cười đáp lại: “Chị yên tâm, em biết làm gì rồi mà, tuyệt đối không xảy ra chuyện đâu.”
Vẻ mặt tươi cười của Phương Hạo Vân khiến Phương Tuyết Di chột dạ, cô đang nghĩ, có phải là lời nói và hành vi của cô hôm nay làm cho em trai nghĩ cô là người dễ dãi.
Phương Tuyết Di hơi chút hối hận, cô không nên bất cẩn như thế, dù sao em trai đã khôn lớn rồi, nó không còn là thằng nhóc miệng còn hôi sữa như trước kia nữa.
“Chị nhớ thuyết phục mẹ giùm em nha, em ra ngoài đây không làm phiền chị nữa.”
Lúc bước ra khỏi cửa, Phương Hạo Vân chợt quay đầu lại cười ẩn ý với Phương Tuyết Di, nói nhỏ: “Chị nhớ mặc đồ lót vào, hớ hênh như vậy không hay lắm đâu.”
Câu này nói ra, khuôn mặt trắng hồng của Phương Tuyết Di mau chóng biến thành màu đỏ chót, cô buông lời chống chế: “Thằng ranh này nói lung tung gì đó, chị có mặc, là loại chip nhỏ…”
Phương Hạo Vân ngớ ra, hèn gì hắn nhìn thấy rõ mồn một, loại quần chip này có mặc vào cũng như không. Hắn ngàn vạn lần không ngờ tới bà chị ngày thường nhìn có vẻ mang nặng tính truyền thống lại phóng túng như vậy từ trong tận xương tủy, dám mặc quần chip nhỏ xíu mỏng tang giữa ban ngày ban mặt.
Có câu không thể đo lường được nông sâu ngoài biển khơi, đến hôm nay Phương Hạo Vân mới nhận ra, hắn đúng là hiểu quá ít về bà chị Phương Tuyết Di này.
Bề ngoài truyền thống, bên trong phóng túng, loại phụ nữ điển hình của xã hội hiện đại.
“Thằng ranh, mau khai ra đi, vừa nãy em đã nhìn thấy gì rồi?”
Nói trắng ra thế thì Phương Tuyết Di không hiểu mới lạ, thằng em trai vừa nãy đỏ mặt là vì nó nhìn thấy chỗ kín của cô rồi, nghĩ đến đây cô hừng hực lửa giận, hận đến nỗi muốn móc cặp mắt của Phương Hạo Vân ra.
Phương Hạo Vân hình như cũng cảm nhận được sát khí ngùn ngụt toát ra từ chị gái, hắn gãi đầu gãi tai khó xử, vội lựa lời phân bua: “Chị, thật ra không có gì đâu, em chỉ là muốn quan tâm chị thôi mà…”
Phương Tuyết Di cũng bối rối không kém, tuy lúc này cô đang đứng thẳng người, chiếc váy ngủ xõa dài che quá gối, nhưng cô vẫn đưa tay kéo nó liên tục, nói: “Thôi, chị cảm thấy hơi mệt, em đi ra trước đi. À phải, chuyện xảy ra hôm nay không được kể với người khác nghe chưa!”
Kể với người khác? Phương Hạo Vân đâu phải tên ngốc, hắn nhìn thấy chị gái của mình lộ hàng, chuyện xấu hổ như thế chỉ có tên ngốc mới đi nói lung tung ra ngoài.
……
Còn một ngày nữa là tới ngày khai trường của trường đại học Hoa Hải, Phương Hạo Vân quyết định về kí túc xá xem thử, tiện thể làm quen với ngôi trường mới luôn, tìm hiểu một chút môi trường học tập cũng tốt.
Vừa bước vào cổng trường, hắn thấy hội trường nhỏ phía trước đang có rất nhiều sinh viên tụ tập, hơn nữa không ngừng có tiếng hò hét cổ vũ vang lên, Phương Hạo Vân nổi lòng tò mò, hình như bên đó có người đánh nhau thì phải.
Phương Hạo Vân đi qua đó, quả nhiên có hai người đang đánh nhau dưới sự quan sát của đám đông, hắn đưa mắt nhìn qua, biết ngay trong số hai người có một người dùng võ karate, người còn lại đánh nam quyền chính tông của võ thuật Trung Quốc, chỉ là quyền thuật của người này kém cỏi, làm hư cả bộ quyền pháp mạnh mẽ.
Đứng xem một hồi, Phương Hạo Vân cảm thấy hết hứng, nói thật cuộc giao đấu diễn ra trước mắt đối với một cao thủ như hắn chẳng khác nào trẻ con đang đánh nhau, làm sao mà có hứng thú xem tiếp?
Phương Hạo Vân đang định đi khỏi, đột nhiên nghe tiếng hai nữ sinh kế bên bàn luận với nhau.
Một cô nói: “Tiểu Văn này, cậu nghĩ hôm nay hội karate và hội võ thuật so tài, bên nào sẽ thắng?”
Cô nữ sinh tên Tiểu Văn cười đắc ý lên giọng: “Còn phải nói sao? Đương nhiên là hội karate của anh Kimura thắng rồi. Võ thuật ư? Hứ, chẳng qua có tiếng mà không có miếng, được cái đẹp mắt thôi, bây giờ xem trong phim thấy biểu diễn võ thuật như thằng hề ấy, karate mới là kĩ thuật giao chiến hữu dụng thời hiện đại…”
Phương Hạo Vân nghe vậy không khỏi tức giận, bước chân đang định đi khỏi ngừng lại, con tiện nhân khốn kiếp này, mi thì biết khỉ gì? Phương Hạo Vân tức tối liếc nhìn cô nữ sinh sính ngoại hạ thấp võ thuật Trung Quốc kia, quyết định đứng lại xem tiếp, hắn muốn thấy cảnh người của hội võ thuật đánh thắng gã dùng võ karate.
Mong muốn là tốt đẹp, nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc.
Phương Hạo Vân thở dài chán nản, theo tình hình hắn quan sát được, người của bên hội võ thuật rõ ràng đang mất dần ưu thế, chỉ vài chiêu nữa là thua chắc. Công bằng mà nói thì tên này đánh nam quyền cũng khá đấy, chỉ là chiêu thức quá cứng nhắc, không uyển chuyển theo kịp tình huống, tuy chiêu thức đánh ra đẹp mắt nhưng sức sát thương không mạnh.
“Binh!”
Quả nhiên, sau ba chiêu tiếp theo, hội viên của hội võ thuật bị gã hội viên karate đánh ngã lăn ra đất, mất một lúc lâu cũng không bò dậy được.
“Hay, hay lắm…” Đám đông sinh viên đang có mặt theo dõi cuộc tỉ thí reo hò phấn khích.
Nghe tiếng reo hò của đám đông sinh viên, Phương Hạo Vân cảm thấy chua chát trong lòng, ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy từ ánh mắt của người hội viên hội võ thuật bị đánh ngã lộ vẻ xấu hổ nhưng cũng kiên cường không kém.
“Thẩm phó hội trưởng, cậu thua rồi, theo như giao hẹn, hội võ thuật của các cậu có thu hội viên phải đợi hội karate của tôi thu nhận xong mới được tiến hành nhé.” Tên hội viên hội karate vừa giành chiến thắng trong cuộc đấu khinh khỉnh nói, khóe miệng nở một nụ cười kiêu ngạo.
“Kimura à, cậu đừng đắc ý vội, chẳng phải chúng ta đã giao hẹn trước đấu ba trận mà? Các cậu mới thắng trận đầu, dựa vào gì nói chúng tôi thua.”
“Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Phương Hạo Vân quyết định tìm hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành thế nào, sau đó mới quyết định có ra tay giúp hội võ thuật hay không, dù sao hắn cũng là người luyện võ, không chịu nổi bọn dùng võ karate hống hách ngay tại sân trường đại học ở Trung Quốc.
“Cậu là sinh viên mới à?”
Một sinh viên năm 3 đứng gần Phương Hạo Vân nhất lên tiếng giải thích: “Mỗi năm vào lúc tân sinh viên đến nhập học, các đoàn hội trong trường đều tranh nhau lôi kéo hội viên. Hôm nay hội karate và hội võ thuật giao ước với nhau, thi đấu ba trận định thắng thua, bên thắng có quyền ưu tiên tuyển hội viên trước. Ây… Tớ học ở đại học Hoa Hải đã ba năm rồi, chứng kiến hội võ thuật ngày càng sa sút, bây giờ ngay cả karate của bọn nước ngoài cũng đánh không lại, thật khiến người ta chán nản…”
“Phía hội karate cử ra một phó hội trưởng, tên là Kimura, nghe nói là cao thủ đai đen karate tam đẳng, phía hội võ thuật cũng cử một phó hội trưởng, nhưng là cao thủ lợi hại nhất của hội rồi, tên là Thẩm Văn Long. Hắn thua cuộc ngay trận đầu, thật ra đã đồng nghĩa với việc thất bại hoàn toàn của hội võ thuật.”
Phương Hạo Vân cảm thấy không hiểu hỏi: “Vậy hội trưởng của hội võ thuật đâu? Sao không ra tay, chẳng lẽ võ nghệ của hội trưởng không bằng phó hội trưởng?”
“Hội trưởng của hội võ thuật là Tần Tử Hoa, là nghiên cứu sinh của đại học Hoa Hải, năm ngoái giành được học bổng nghiên cứu học thuật đã đi sang trường đại học bên Washington ở Mỹ tiếp tục học lên cao, nhanh nhất thì cuối năm nay mới quay về, thật ra còn một phó hội trưởng nữa tên là Trần Thanh Thanh, năm nay cũng lên học nghiên cứu sinh rồi, nhưng võ nghệ của cô ta còn thua Thẩm Văn Long, đương nhiên càng không phải là đối thủ của Kimura…”
Nghe xong lời giải thích tường tận của cậu sinh viên năm 3 này, Phương Hạo Vân cuối cùng cũng hiểu ra đầu đuôi sự việc. Cái cô phó hội trưởng Trần Thanh Thanh, hình như mấy hôm trước đến ghi danh nhập học hắn đã từng gặp mặt.
Do dự một lát, Phương Hạo Vân quyết định ra tay giúp hội võ thuật, trừng trị tính hống hách của bọn hội viên hội karate.
……
“Thẩm phó hội trưởng, cậu biết rõ mà, cuộc so tài này thật ra phía hội võ thuật các cậu đã thua, tôi nghĩ cậu rõ hơn ai hết, cậu là cao thủ lợi hại nhất bên hội võ thuật rồi, còn hội karate bọn tôi cao thủ đai đen tam đẳng đã có năm người, hơn nữa hội trưởng Kameda còn là cao thủ tứ đẳng. Cậu thấy hai trận còn lại có cần thiết tiếp tục nữa sao?” Kimura đắc ý lên giọng.
Câu này nói ra, Thẩm Văn Long và các hội viên hội võ thuật xung quanh đó cúi đầu im lặng, tuy những lời của Kimura có vẻ ngạo mạn khinh thường người khác, nhưng đó lại là sự thật.
“Nếu đã giao trước là đấu ba trận thì cứ ba trận đi, sao phải dừng cuộc so tài chứ?”
Phương Hạo Vân cuối cùng đã không nhịn được, tuy Phương Hạo Vân luôn tự nhắc nhở mình phải cố gắng sống giản dị, nhưng trước tình cảnh này, hắn không thể im hơi lặng tiếng nữa.
Kimura đang hí hửng tưởng phần thắng đã nằm chắc trong tay, giờ này quay về báo cáo với hội trưởng Kameda được rồi, ai ngờ giữa đường lại nhảy ra một thằng nhóc phá đám.
“Cậu sinh viên này là ai thế? Cậu có biết đây là cuộc so tài giữa hội karate với hội võ thuật không? Cậu không định phá đám đấy chứ?” Kimura liếc xéo Phương Hạo Vân, thấy hắn thân hình nhỏ bé liền tỏ ý khinh thường không xem hắn ra gì.
Phương Hạo Vân mỉm cười đáp lại: “Tôi cũng là người luyện võ, hai trận kế tiếp tôi sẽ thay mặt hội võ thuật ra đấu với các cậu vậy. ”
Câu này vừa nói ra, Kimura lập tức đưa ánh mắt dò hỏi về phía Thẩm Văn Long, ai ngờ Thẩm Văn Long cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lục lại trong kí ức, hình như trong hội võ thuật không có hội viên nào như vậy, hơn nữa nhìn cơ thể Phương Hạo Vân ốm yếu, không vẻ gì giống một cao thủ võ thuật cả.
Không phải là tên điên này nhảy ra nói vài câu để ra oai với bạn gái chứ? Thời buổi này người như thế nào mà chẳng có.
Trong lúc Thẩm Văn Long bước tới định trách mắng Phương Hạo Vân, đột nhiên trong đám đông có một giọng nữ vang lên: “Được, tôi lấy tư cách là phó hội trưởng hội võ thuật xác nhận cho cậu ta thi đấu, hai trận kế tiếp sẽ do Phương Hạo Vân thay mặt hội võ thuật ra ứng chiến.”
Phương Hạo Vân kinh ngạc quay mặt về hướng giọng nói phát ra, phát hiện vị học tỷ có biệt danh là Nữ bạo long Trần Thanh Thanh đang đứng cách đó không xa nhìn chăm chú vào hắn, ánh mắt lộ vẻ trìu mến, tuy đang mặc bộ võ phục màu trắng nhưng cũng không che lấp đi thân hình quyến rũ của cô, đặc biệt là bờ mông đầy đặn, lúc bước đi cứ đung đưa khêu gợi, đúng là tuyệt phẩm nhân gian, loại phụ nữ chuyên đẻ con trai đấy.
Trần Thanh Thanh từ từ bước lại gần, vẻ mặt nghiêm túc, mái tóc dài phất phơ trong gió, đôi mắt to tròn đen láy sáng lung linh, bờ môi đỏ thắm mím chặt, kết hợp với bộ võ phục màu trắng khoát trên người, cảm giác ra dáng một nữ hiệp.
Phương Hạo Vân chợt lóe lên ý nghĩ không biết cô ta có phải mặc quần chip nhỏ bên trong không nhỉ?
Cảm nhận được Phương Hạo Vân đang nhìn chằm chằm vào mông của mình, Trần Thanh Thanh lửa giận sôi lên sùng sục trong lòng, nhưng vẫn cố giữ lấy vẻ mặt tươi tắn như ngày thường, cuộc so tài hôm nay có lẽ phải nhờ cậy vào gã háo sắc này mới xong.
“Nhìn gì nhìn dữ thế, chưa thấy qua mông của người đẹp à?”
Phát hiện ánh mắt của Phương Hạo Vân càng lúc càng quá đáng, Trần Thanh Thanh rít lên cảnh cáo, nhưng giọng điệu của cô không mang nhiều nỗi giận dữ, thay vào đó là vẻ đắc ý, người ta thích nhìn chứng tỏ mông của cô đẹp đó thôi? Dù sao có nhìn thêm một hồi thì mông của cô cũng không bị tổn hại gì…
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Quyển II
Chương 7+ 8: Giao đấu với Karate
Nguồn: Sưu tầm
Phương Hạo Vân vội bừng tỉnh, bối rối dời ánh mắt khỏi cặp mông của người đẹp Trần Thanh Thanh, mỉm cười giả lả: “Chào học tỷ, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Bây giờ không rảnh để xử cậu, qua đây.”
Đợi Phương Hạo Vân bước lại gần, Trần Thanh Thanh vội hỏi nhỏ: “Đánh với Kimura, cậu nghĩ mình nắm bao nhiêu phần thắng?”
Chẳng qua chỉ là một tên đai đen tam đẳng tép riu, Phương Hạo Vân vốn chả thèm bận tâm làm gì cho mệt, nhưng để khỏi gây nghi ngờ, hắn quyết định khiêm tốn một chút thì tốt hơn, chỉ ra vẻ may mắn đánh bại tên Kimura này là được.
“Chắc cũng sáu phần!” Phương Hạo Vân nhỏ nhẹ trả lời.
Sáu phần nghĩa là hơn một nửa rồi, Trần Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nhờ cả vào cậu đó!”
Thẩm Văn Long chạy vội qua, hấp tấp nói với Trần Thanh Thanh: “Học tỷ, làm như vậy không ổn lắm, hai trận tiếp theo không thể khinh suất, tuy chỉ là nhằm lôi kéo hội viên, nhưng trên thực tế lại liên quan đến địa vị của hội võ thuật trong trường sau này, cậu sinh viên mới này gánh vác nổi không?”
Trần Thanh Thanh nhìn vào Phương Hạo Vân, xong mỉm cười với Thẩm Văn Long, nói chắc nịch: “Không vấn đề, cậu ta lo được.”
Thẩm Văn Long không yên tâm lắm, hỏi kĩ lại một lần nữa: “Học tỷ hiểu rõ về cậu ta chưa? Chị dám khẳng định cậu ta sẽ thắng không?”
“Đúng vậy!”
Trần Thanh Thanh chợt khẳng định nghiêm túc: “Cậu ta tên là Phương Hạo Vân, nên cậu ta nhất định chiến thắng.”
Phương Hạo Vân giật mình, cảm thấy câu nói này của Trần Thanh Thanh có ẩn ý, hình như muốn ám chỉ gì đó. Hắn liền nghĩ tới cô ta là chị họ của Hàn Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân càng lo lắng, chẳng lẽ Hàn Tuyết Nhi đã nói gì với cô ta, do đó cô ta nảy sinh nghi ngờ về thân phận của hắn.
“Anh bạn đẹp trai, ngớ ngẩn gì thế? Mau chuẩn bị đi, danh dự của hội võ thuật chúng ta nhờ cậy hết vào cậu đó.” Trần Thanh Thanh lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của Phương Hạo Vân, đến lúc này rồi mà hắn còn đang lơ lửng trên mây, cô hơi lo mình đã đặt niềm tin sai chỗ.
Phương Hạo Vân dẹp ý nghĩ sang bên, nhìn sâu sắc vào Trần Thanh Thanh một cái, tự tin gật đầu: “Tôi không có gì phải chuẩn bị cả, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu đọ sức.”
……
Nhận được câu trả lời tự tin của Phương Hạo Vân, Trần Thanh Thanh và Thẩm Văn Long vội đi qua kia trao đổi với Kimura, đôi bên thống nhất ý kiến về hai trận đấu sắp tới.
Phía hội karate vốn không ai xem Phương Hạo Vân ra gì, trận thứ haiKimura không đích thân ra đấu, mà chỉ phái ra một hội viên thân hình vạm vỡ, bắp thịt rắn chắc.
Tên hội viên đó hét to một tiếng, hai chân mở rộng, thoan thoắt nhảy hai bước đã đến bên Phương Hạo Vân, cũng không thèm chào hỏi lôi thôi, bàn tay to bè của gã giơ lên chụp xuống vai của hắn.
Phương Hạo Vân cười mỉa tự tin, thân người chỉ hơi nhúc nhích sang bên đã tránh được cú chụp của gã, đồng thời tay trái chém mạnh một nhát vào cổ tay của tên hội viên karate.
Cú chém này của Phương Hạo Vân không vận nội lực, chỉ là ra tay dùng sức hơi mạnh, dù là vậy cú chém này đổi lại là người bình thường chắc không chịu nổi, ai ngờ gã hội viên karate không kêu đau một tiếng, hai tay gã linh hoạt xoay tròn tóm lấy vai của Phương Hạo Vân.
Thấy cảnh này Thẩm Văn Long thở dài ngao ngán, ánh mắt hiển nhiên đã lộ vẻ tuyệt vọng, nghĩ rằng phen này Phương Hạo Vân thua cuộc chắc rồi, chỉ cần gã kia nhấc hắn lên cao ném xuống, thế là trận thứ hai kết thúc, phần thua lại thuộc về hội võ thuật.
Trần Thanh Thanh kế bên lại có vẻ mặt bình tĩnh, thần thái ung dung, cô cảm thấy Phương Hạo Vân không dễ dàng chịu thua như vậy, tuy chỉ là trực giác không có căn cứ, nhưng cô vẫn tin tưởng không nghi ngờ vào trực giác của mình.
Phải nói là trực giác của phụ nữ đôi khi vô cùng chính xác, sự việc xảy ra đúng như dự đoán của Trần Thanh Thanh, gã học viên karate vạm vỡ không nhấc bổng Phương Hạo Vân lên trên không được như ý muốn của gã, ngược lại gã dính một quyền của Phương Hạo Vân vào cánh tay, gã lập tức rú lên đau đớn, đôi tay bị tê liệt buông Phương Hạo Vân ra.
Phương Hạo Vân mỉm cười ngạo nghễ, đột nhiên hai tay hắn động đậy chụp lấy ngang lưng gã hội viên karate, chỉ vận sức nhẹ nhàng đã nhấc bổng gã lên, sau đó xoay vai ném gã ra xa.
Gần như tức thì, khắp hội trường một lần nữa vang lên tiếng reo hò phấn khích của đám sinh viên đứng xem.
Thẩm Văn Long thế mới thở phào nhẹ nhõm, sự thật chứng minh hắn đã nhìn lầm người, anh bạn sinh viên mới này mà học tỷ đứng ra bảo đảm hình như là chân nhân bất lộ tướng.
Nên nhớ xét về thể hình, Phương Hạo Vân thua kém gã hội viên karate, theo lí hắn không thể nào nhấc bổng gã kia lên, nhưng rõ ràng Phương Hạo Vân đã nhấc gã kia ném đi như ném bao cát một cách nhẹ nhàng, tình cảnh này khiến ai nấy có mặt đứng xem đều kinh ngạc khó tin.
Phía hội karate từ Kimura đến các hội viên bình thường, người nào người nấy trố mắt ra, nghi hoặc nhìn vào Phương Hạo Vân, hình như họ không thể chấp nhận sự thật này.
Trần Thanh Thanh đắc ý lên giọng: “Kimura phó hội trưởng, tôi nghĩ trận thứ hai này là hội võ thuật chúng tôi thắng chứ nhỉ?”
Kimura đanh mặt lại, tỏ ra phong độ nói với Trần Thanh Thanh: “Đúng vậy, Trần phó hội trưởng, trận thứ hai này các cậu đã thắng, nhưng cuộc so tài hôm nay các cậu vẫn sẽ thua, trận thứ batôi sẽ đích thân ra tay đánh bại anh bạn sinh viên mới này.”
Phương Hạo Vân lạnh lùng rít qua kẽ răng: “Tôi sẽ cho cậu biết cái gì gọi là võ thuật.”
“Láo lếu!”
Câu này nói ra, Kimura không còn giữ được bình tĩnh, gã gào to lên giận dữ, nhảy phốc ra từ bên kia, thân hình linh hoạt, nhanh như sấm chớp, đưa tay tấn công thẳng vào cổ họng của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân vẫn giữ nụ cười tự tin trên mặt, xoay người nhẹ nhàng một cái đã biến đến sau lưng Kimura, sau đó một chân chống đất, quả đấm thụi tới trước ngực Kimura.
Kimura hét to, nhảy bật ra phía sau vài bước tránh né quả đấm của Phương Hạo Vân, đồng thời ngấm ngầm vận sức vào đôi chân, vừa tiếp đất đã lập tức đá một cú mạnh về phía Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân cười mỉa, nhanh chóng thay đổi cách di chuyển, cũng không thèm né tránh, tung cước tiếp chiêu.
Kimura cảm thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ tên sinh viên mới này to gan thật, dám đối kháng với cú đá nặng ngàn cân của mình, nên nhớ cú đá này của gã uy lực vô cùng dũng mãnh.
“Bình!”
Cú đá của hai người chạm nhau, Kimura không đạt được hiệu quả tấn công như ý muốn, hai người dường như vẫn đang giữ thế cân bằng.
Phương Hạo Vân vẫn giữ điềm tĩnh, ra chiêu hóa giải liên tiếp các đòn tấn công dồn dập của Kimura, bỗng đưa chân đá một cú vào bụng của gã.
Kimura hít một hơi sâu vận sức, hai tay bắt chéo chắn ngang bụng, nhưng gã không lường hết sức mạnh cú đá của Phương Hạo Vân, “Binh” một tiếng vang lên, cơn đau nhói lan từ hai tay đến cả giữa bụng, cả người Kimura bị đá bay ra xa.
“Lợi hại thật!” Thẩm Văn Long đứng ngoài quan sát nãy giờ thốt lên, cuối cùng hắn cũng yên tâm về người đại diện cho hội võ thuật, khóe miệng hắn nở nụ cười mãn nguyện.
“Chúng ta thắng rồi!” Trần Thanh Thanh quay qua mỉm cười thân thiết với Phương Hạo Vân, rồi cô đi về phía Kimura đang lồm cồm bò dậy nói với gã.
Kimura tức tối vì thua cuộc, nhưng võ nghệ không bằng người ta, hơn nữa bao nhiêu cặp mắt đang nhìn vào, lúc này gã chỉ biết nuốt cơn giận vào bụng.
“Hy vọng Kimura phó hội trưởng tôn trọng thỏa thuận giữa chúng ta.” Trần Thanh Thanh hí hửng nhắc nhở.
“Tôi không phục…” Nghĩ tới nhiệm vụ của hội trưởng KamedaTakeshi giao phó, Kimura quyết định nuốt lời, gã cảm thấy có lẽ mình chưa chắc đánh không lại Phương Hạo Vân, vừa rồi bị thua lí do quan trọng nhất là vì khinh địch thôi, gã muốn đấu lại một lần nữa.
“Cái gì? Cậu muốn tráo trở hả?” Thẩm Văn Long đương nhiên không đồng ý, nổi giận đùng đùng bước tới hét to.
“Yên tâm, hội karate chúng tôi chưa đến mức tráo trở nuốt lời thế đâu.”
Chính vào lúc này, trong đám đông bước ra một người đàn ông cao to, nhìn có vẻ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, hắn bước đi oai vệ đến trước mặt Phương Hạo Vân chắp tay chào, bình thản nói: “Vị bạn học này, võ nghệ của cậu khá lắm, cuộc so tài hôm nay chúng tôi đã thua.”
Phương Hạo Vân hơi ngạc nhiên, người này có chút vốn liếng võ thuật đây, hơn nữa hắn chắc chắn tay của người này từng nhuốm máu, thậm chí hắn có thể ngửi được mùi máu tanh trên thân của gã.
“Khách sáo rồi!” Phương Hạo Vân khinh khỉnh buông một câu đáp trả.
Gã đàn ông mỉm cười khẽ gật đầu với Phương Hạo Vân xong, quay qua nói với Trần Thanh Thanh: “Yên tâm, chúng tôi sẽ tuân theo giao ước.”
“Kameda hội trưởng, có câu nói này của anh là tôi yên tâm rồi.”
Người này chính là KamedaTakeshi, hội trưởng hội karate, hắn không chỉ là hội trưởng hội karate mà còn là giáo viên thể dục của trường đại học Hoa Hải, nên trước mặt hắn Trần Thanh Thanh ít nhiều tỏ vẻ tôn trọng.
Liền sau đó Kameda quay lưng đi chầm chậm về phía Kimura.
Chỉ nghe tiếng “Bốp!” vang lên, Kameda đã tát một cái vào mặt Kimura, tức giận trách mắng: “Thằng khốn này, người học võ chúng ta phải giữ chữ tín, cậu rõ ràng đã thua, sao còn dám tráo trở không phục hả?”
Kimura xoa xoa khuôn mặt bị tát đau điếng, cúi đầu nghe lời trách mắng của hội trưởng.
“Vị bạn học này, tôi rất khâm phục võ công Trung Quốc của cậu, nếu cậu không chê, tôi muốn tìm dịp nào đó tỉ thí với cậu một chút.” Sau khi trách mắng xong Kimura, Kameda quay mặt lại lễ độ nói với Phương Hạo Vân, đôi mắt bắn ra tia nhìn sắc lẻm.
Thế là hạ chiến thư với mình sao?
Phương Hạo Vân do dự một hồi, đưa tay lên vẫy Trần Thanh Thanh đến gần.
Đợi khi Trần Thanh Thanh bước qua, Phương Hạo Vân vội nhỏ tiếng dò hỏi: “Học tỷ, võ nghệ của tên này thuộc hạng nào ở trường đại học Hoa Hải vậy? Nếu tôi đánh bại hắn, có phải sẽ nổi tiếng lắm không?”
Trần Thanh Thanh tuy không hiểu tại sao Phương Hạo Vân lại hỏi vậy, nhưng cô cũng trả lời thật lòng câu hỏi này: “Võ nghệ của KamedaTakeshi phải nói là thuộc hàng đầu trong các hội đoàn võ thuật của nhà trường, theo dự báo ngoại trừ Tần hội trưởng của hội võ thuật chúng ta ra, không ai là đối thủ của hắn.”
“Nghe có vẻ lợi hại quá nhỉ?” Phương Hạo Vân hỏi dồn: “Nếu tôi đánh bại được hắn, có phải là sau này sẽ rất nổi tiếng trong trường không?”
“Theo lí thì đúng là vậy, nếu cậu có niềm tin là cậu đánh bại được hắn.” Trần Thanh Thanh tỏ vẻ nghi ngờ.
Phương Hạo Vân mỉm cười không hỏi tiếp nữa, hắn quay qua nói với KamedaTakeshi: “Xin lỗi, tôi không có thời gian tỉ thí với anh.”
Câu này nói ra, Trần Thanh Thanh lập tức thở phào nhẹ nhõm, tuy tên háo sắc này từng nhìn vào mông của cô, nhưng dù sao hắn cũng có công lấy lại danh dự giùm hội võ thuật, cô không hy vọng hắn bị KamedaTakeshi đánh cho bầm dập tơi tả. Đừng nghe tên Kameda này luôn miệng nói là tỉ thí, thật ra con người này nham hiểm, mặt người dạ thú, ra tay độc ác lắm thay, nghe nói năm ngoái cũng vào lúc nhập học, một phó hội trưởng của hội Judo bị hắn đánh cho đến nỗi vào viện nằm hết cả tháng mới trị khỏi.
“Các hạ, Kameda thành tâm thành ý xin cậu chỉ giáo vào chiêu, mong cậu đừng từ chối!” Lúc này gã Kameda đã tức tối lắm rồi, gã nghĩ đây là một sự sỉ nhục, trong giới võ thuật của khắp trường đại học Hoa Hải này chưa ai dám không nể mặt khước từ lời mời của gã.
Nhìn thấy Kameda bám riết lấy mình lôi thôi mời mọc tỉ thí, Phương Hạo Vân chỉ xua tay, nói: “Tuy anh thật lòng muốn tỉ thí đi nữa nhưng tôi quả thực không có thời gian. Thôi, tôi bận lắm, thứ lỗi không tiếp chuyện với anh nữa.”
Kameda xuất hiện đã khiến đám sinh viên hiếu kì bu lại xem càng lúc càng đông, Phương Hạo Vân không muốn để lộ thân phận, dù thế nào hắn cũng không thể nhận lời thách đấu.
Mặt khác hắn cảm thấy chả hứng thú gì về việc tỉ thí võ nghệ, nếu như là 3 năm trước lúc hắn mới gia nhập tổ chức sát thủ, hoặc có lẽ đã miễn cưỡng nhận lời thách đấu của Kameda, nhưng bây giờ đã khác xưa, trong thời gian 3 năm hắn đã học được thứ võ công thật sự dùng để giết người, lúc này hắn đang sống giản dị, nhỡ lỡ tay đánh chết người ta thì phiền phức lắm, dùng thời gian rảnh rỗi lên ********* đọc truyện còn hơn.
Thấy Phương Hạo Vân sải bước bỏ đi, Kameda hậm hực vô cùng, trước mặt bao nhiêu sinh viên nhìn vào, bảo hắn làm sao che đi cơn xấu hổ được.
Nhưng người ta muốn bỏ đi thì cứ bỏ đi, đó là quyền tự do cá nhân mà, hiện giờ là xã hội hiện đại có pháp luật, Kameda đâu thể dùng vũ lực xông lên tấn công người ta từ sau lưng, gã chỉ biết đứng đó tức giận trông theo bóng lưng của Phương Hạo Vân.
Hiển nhiên Phương Hạo Vân từ chối lời mời tỉ thí đã vô tình đắc tội với gã, hơn cả việc đánh thắng 2 tên hội viên karate lúc nãy.
Chỉ có Phương Hạo Vân vẫn ra vẻ thản nhiên không thèm để ý, trong mắt hắn gã hội trưởng Kameda này cũng thuộc loại chả đáng quan tâm.
Thẩm Văn Long thấy Phương Hạo Vân bước đi, động tác ung dung thư thái ra dáng một đại hiệp, lúc này hắn đã phục Phương Hạo Vân sát đất, hôm nay người ta chuốc hận bọn karate giùm hắn khiến hắn hả hê lắm, hội võ thuật cũng vì thế mà bảo toàn được danh dự.
“Sao cậu để người ta bỏ đi, mau đuổi theo, hắn hiện giờ vẫn chưa phải là hội viên của chúng ta, mau đuổi theo mời hắn gia nhập hội võ thuật, mau lên!”
Trong khi Thẩm Văn Long đang khâm phục dõi theo bóng lưng Phương Hạo Vân, đột nhiên bắp thịt ngay lưng hắn cảm thấy đau nhói, Thẩm Văn Long quay đầu lại nhìn, thấy Trần Thanh Thanh đang nhìn trừng trừng vào mình, bất mãn nói: “Cậu là khúc gỗ à? Sao không biết giữ người ta lại…”
“Cái gì?”
Thẩm Văn Long bừng tỉnh, vội hỏi: “Hắn chưa phải là hội viên của chúng ta à? Sao chị không nói sớm… Để em đuổi theo hắn.”
Thẩm Văn Long vội vội vàng vàng tách ra khỏi đám đông, ù té chạy đuổi theo Phương Hạo Vân. Trần Thanh Thanh không mấy yên tâm vào khả năng thuyết phục của tên người gỗ này, suy nghĩ một hồi, cô cũng lắc lư cặp mông quyến rũ chạy đuổi theo.
Kameda và Kimura cùng đám hội viên karate đứng đó tức điên người, người nào người nấy hậm hực nghiến răng ken kéc.
“Phương Hạo Vân, mày chờ đó!” Kameda dường như lộ rõ bản mặt thật của gã, rít một câu lạnh lùng qua khẽ răng, ném cho Kimura một tia nhìn tức tối, sải bước bỏ đi.
……
“Bạn gì ơi, huynh đệ… hảo huynh đệ, đợi tớ với nào…” Thẩm Văn Long vừa chạy vừa gọi với theo, cách xưng hô với Phương Hạo Vân cũng liên tiếp thay đổi nhanh chóng như nâng cấp tên lửa đạn đạo.
Phương Hạo Vân nghe tiếng Thẩm Văn Long gọi thân thiết sau lưng, dừng bước quay đầu lại chán ngán hỏi: “Phó hội trưởng, anh muốn làm gì? Đừng nói với tôi là anh muốn mời tôi gia nhập hội võ thuật của các anh nhé!”
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Thẩm Văn Long tươi cười hớn hở bước tới, phấn khích nói: “Cậu giỏi thật đấy, tớ đúng là có ý này. Thế nào, gia nhập hội võ thuật của tớ nhé? Cậu yên tâm, chỉ cần cậu chịu gia nhập, bọn tớ miễn phí sinh hoạt cho cậu hết, hơn nữa… hơn nữa nếu cậu gia nhập, cậu lập tức được làm phó hội trưởng ngay. Đương nhiên, nếu cậu muốn làm hội trưởng cũng không thành vấn đề, dù sao Tần hội trưởng bây giờ đã đi tu nghiệp rồi, có ý định rút lui khỏi hội, chúng ta thỏa thuận nhé, cho cậu làm hội trưởng lãnh đạo bọn tớ luôn…”
Vì muốn lôi kéo Phương Hạo Vân gia nhập, Thẩm Văn Long thậm chí không tiếc lời hứa hẹn lung tung.
Trên thực tế, với quyền hạn của Thẩm Văn Long, muốn cho Phương Hạo Vân làm chức phó hội trưởng cũng hơi khó, nói gì đến đưa người ta lên làm hội trưởng.
Đương nhiên, đối với Phương Hạo Vân mà nói, điều này không quan trọng, hắn đối với chức phó hội trưởng hay hội trưởng gì gì đó không hề hứng thú quan tâm chút nào hết.
Nhìn vào ánh mắt háo hức chờ đợi của Thẩm Văn Long, Phương Hạo Vân bắt đầu ớn lạnh trong lòng, tên này nhiệt tình quá, không phải là ý đồ gì với mình chứ?
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân nổi hết da gà, lui lại một bước, vội lựa lời từ chối: “Vị học trưởng này, không giấu gì anh, tôi không hề có hứng thú với hội võ thuật của các anh, hơn nữa hiện nay tôi rất bận, hy vọng anh đừng bám theo tôi nữa.”
Thẩm Văn long đột nhiên trở nên nghiêm túc nói: “Huynh đệ, tớ biết cậu là một cao thủ võ thuật thật sự, cao thủ chắc không thèm quan tâm gia nhập hội đoàn nhỏ nhoi của trường đại học thế này, nhưng tớ hy vọng cậu có thể nghe tớ nói ra suy nghĩ của tớ. Thật ra bọn tớ thành lập hội võ thuật ở trường đại học Hoa Hải này không vì mục đích kiếm tiền, mục đích của bọn tớ rất đơn giản, bọn tớ chỉ muốn cố gắng bằng sức của mình thúc đẩy sự nghiệp phát triển võ thuật Trung Quốc, hy vọng võ thuật Trung Quốc được quảng bá bắt đầu từ trường đại học…”
Thẩm Văn Long nghĩ cao thủ võ thuật chắc ít nhiều mang trong lòng niềm tự hào dân tộc, dùng lí lẽ này nghĩ chắc Phương Hạo Vân sẽ gật đầu đồng ý gia nhập.
Phương Hạo Vân nghe xong lại tỏ ra ngây ngô, thản nhiên đáp trả: “Học trưởng, những lời anh nói nghe có vẻ hợp lí lắm, nhưng… nhưng anh nói ra những đạo lí này thì liên quan gì đến tôi?”
Sợ Thẩm Văn Long còn chưa chịu hiểu, Phương Hạo Vân liền bồi thêm một câu: “Tôi chỉ muốn hoàn thành bốn năm đại học, sau đó tìm việc làm, tiếp theo là lấy vợ, sinh con, tiếp nữa nuôi nấng con cái khôn lớn… tiếp đến…”
“Dừng!”
Trần Thanh Thanh lúc này đã đuổi đến nơi hét lên ngăn Phương Hạo Vân tiếp tục kể lể, cô cảm thấy nếu không lên tiếng bảo hắn chấm dứt, tên háo sắc này chắc nói tiếp đến cháu chắt mười mấy đời của hắn cũng nên…
Thẩm Văn long thấy thần sắc của Phương Hạo Vân kiên quyết, hình như hắn không nói đùa, nhất thời hết cách thuyết phục, trong lòng nghĩ thầm không lí nào lại thế, rõ ràng là một cao thủ, sao không có chút phong thái nào của cao thủ, thậm chí còn không mang hoài bão lớn của một cao thủ nhỉ?
Trần Thanh Thanh chen lên phía trước Thẩm Văn Long, đi đến trước mặt Phương Hạo Vân, hỏi ngay một câu không cần nể nang: “Xin hỏi vị bạn học này, lí tưởng sống của cậu là gì vậy?”
Phương Hạo Vân mỉm cười, gãi đầu gãi tai, trả lời thẳng thắn: “Kiếm tiền, lấy vợ, sinh con.”
Trần Thanh Thanh cảm thấy bực bội, nhỏ tiếng nguyền rủa: “Cái thằng không có chút chí phấn đấu như mi, cho dù có kiếm được nhiều tiền, cũng không có phụ nữ nào chịu lấy mi.”
“Phụ nữ khắp thiên hạ này chết sạch, tôi cũng không thèm lấy chị.” Phương Hạo Vân khinh khỉnh trả lời theo.
Trần Thanh Thanh ngớ người, kinh ngạc nói: “Cậu có thể nghe rõ những lời tôi nói? Thẩm Văn Long, vừa nãy cậu có nghe chị nói gì không?”
Trần Thanh Thanh đương nhiên cảm thấy kì lạ, tiếng nói của cô vô cùng nhỏ, ngay cả bản thân cô cũng nghe không rõ, thế mà Phương Hạo Vân lại nghe rõ mồn một. Điều này chẳng phải đã chứng minh hắn là một cao thủ sao, một cao thủ thật sự. Trần Thanh Thanh bắt đầu cảm thấy tên háo sắc Phương Hạo Vân này không hề đơn giản.
Chỉ là lúc này Trần Thanh Thanh chưa liên tưởng đến Phương Hạo Vân háo sắc và sát thủ Phương Hạo Vân mà Hàn Tuyết Nhi kể cho cô nghe là một, trước tiên vì thân phận hai người khác nhau, tuổi tác tướng mạo cũng không giống, tiếp đến phong cách xử sự của hai người càng khác biệt, hơn nữa một sát thủ máu lạnh chuyên nghiệp vào học đại học để làm gì chứ?
“Hai vị, tôi bận lắm, mỗi phút mỗi giây…” Phương Hạo Vân vốn định nói mình mỗi phút mỗi giây có thể kiếm được mấy triệu bạc, nhưng nghĩ kĩ lại, hình như mình hiện giờ hãy còn là một sinh viên.
“Tóm lại là tôi rất bận, xin phép cáo từ.” Phương Hạo Vân cảm thấy ánh mắt của Trần Thanh Thanh hơi lạ lạ, hình như cô ta đang nghi ngờ điều gì đó.
Tốt nhất là nên tránh xa con Nữ bạo long này, nếu không thì rắc rối to.
“Huynh đệ, hảo huynh đệ của tớ ơi, cậu đừng đi vội, chỉ cần cậu chịu đồng ý gia nhập hội võ thuật của chúng tớ, cậu cứ đưa ra điều kiện, tớ bằng lòng hết, cho dù cậu bắt tớ lấy thân mình ra đền ơn, tớ cũng không tiếc nhận lời cậu…” Thẩm Văn Long không cam tâm để vuột mất Phương Hạo Vân, vội chặn trước mặt hắn, tiếp tục huyên thuyên thuyết phục.
Phương Hạo Vân lại một lần nữa nổi cơn ớn lạnh, cảnh giác nhìn vào Thẩm Văn Long, sợ hắn không kềm chế được làm bậy thì nguy.
Thẩm Văn Long cuối cùng đã nhận ra suy nghĩ quái dị của Phương Hạo Vân, cười hi hí ngượng ngùng giải thích: “Huynh đệ, cậu hiểu lầm rồi, tớ là một thằng đàn ông chính hiệu đấy nhé.”
“Học tỷ, việc lấy thân mình ra đền ơn nhờ cậy vào chị!” Thẩm Văn Long bây giờ đã thay đổi chiến thuật, hắn muốn đưa Trần Thanh Thanh ra, dùng mỹ nhân kế lôi kéo bằng được Phương Hạo Vân gia nhập hội võ thuật rồi tính tiếp.
“Cái cậu này, muốn chết hả?” Trần Thanh Thanh trừng mắt nhìn Thẩm Văn Long, hăm dọa hắn một câu rồi lại quay sang Phương Hạo Vân, từ tốn nói: “Nói đi, cậu muốn điều kiện gì mới chịu gia nhập hội võ thuật?”
Phương Hạo Vân bị 2 người bám theo nãy giờ, trong lòng bực bội lắm rồi, quyết định trêu chọc Trần Thanh Thanh một chút, coi như là dạy cho cô ta một bài học, ánh mắt bắt đầu nhìn chằm chằm vào mông của Trần Thanh Thanh, khóe miệng nở một nụ cười ẩn ý.
Trần Thanh Thanh định nổi sùng lên, nhưng nghĩ lại hình như mình đang cầu xin người ta gia nhập hội, trở mặt vào lúc này không hay lắm. Ừ cứ nhìn đi, nhìn cho đã đi… Nếu nhìn mông của ta xong mi chịu đồng ý thì cũng coi như xứng đáng.
“Cậu không phải muốn cưa cẩm tôi đó chứ?” Trần Thanh Thanh cuối cùng cũng không chịu được lên tiếng hỏi.
Khuôn mặt Phương Hạo Vân đỏ ửng, đúng là xứng với biệt danh Nữ bạo long, nói chuyện không e dè ý tứ gì cả.
Thấy Phương Hạo Vân đỏ mặt, Trần Thanh Thanh không nhịn được bật cười khanh khách, tên sinh viên mới này lạ thật, hắn dễ dàng giao đấu với gã Kimura, xem ra là một cao thủ, nhưng đứng trước mặt mình lại đỏ mặt.
“Tiểu đệ, tôi lớn hơn cậu đến mấy tuổi đó… Như vậy không tốt lắm đâu.” Trần Thanh Thanh thản nhiên nói.
Thẩm Văn Long đứng kế bên sợ Phương Hạo Vân nổi giận, vội nói chen vào: “Không sao, không sao đâu mà, Hạo Vân huynh đệ, cậu nghe tớ nói, lấy con gái lớn hơn ba tuổi như bắt được vàng… Học tỷ lớn hơn cậu không chỉ ba tuổi, mà là bốn, năm tuổi, coi như cậu bắt được mấy cục vàng rồi… Hơn nữa, hơn nữa…”
Thẩm Văn Long lia mắt vào cặp mông đầy đặn của Trần Thanh Thanh, nháy mắt ẩn ý với Phương Hạo Vân nói: “Học tỷ còn là loại phụ nữ chuyên sinh con trai đó…”
“Thẩm Văn Long, cậu quá đáng lắm rồi!”
Nghe Thẩm Văn Long nói những lời khó nghe, Trần Thanh Thanh nổi giận sùng sục, đá một cú mạnh vào hắn, Thẩm Văn Long không hề đề phòng, bị đá bay ra xa.
“Hai người cứ tiếp tục nha, tôi xin phép đi trước!” Phương Hạo Vân thấy sự việc diễn tiến càng lúc càng tồi tệ, hắn quyết định không nói nhiều nữa, chạy nhanh rời khỏi đây là tốt nhất.
Trần Thanh Thanh gọi với theo: “Tôi sẽ còn đến tìm cậu, cậu ở phòng 314 đúng không? Sớm muộn gì tôi cũng sẽ đến tìm cậu…”
Phương Hạo Vân nghe tiếng gọi sau lưng càng chạy nhanh hơn, nhủ thầm, phen này mình bị con Nữ bạo long chú ý rồi, sau này chắc chắn còn gặp nhiều rắc rối đây…
Thẩm Văn Long đau đớn lồm cồm bò dậy, vội hỏi: “Học tỷ, tài liệu về hắn chị đã nắm hết rồi à? Thế thì hay quá, hôm nay không được thì mai đi mời hắn tiếp, mai không được nữa thì ngày kia… Nếu còn không được, em sẽ huy động tất cả người đẹp trong hội đi thực hiện mỹ nhân kế.”
“Câm họng!”
Trần Thanh Thanh tức tối quát lên: “Cậu tưởng tất cả đàn ông trong thiên hạ đều như cậu chắc, mỹ nhân kế nếu có thể thành công thì hắn đã không bỏ chạy đi mất rồi.”
Thẩm Văn Long nghệch mặt ra, liền sao đó hiểu ý, vội nịnh bợ Trần Thanh Thanh: “Đúng rồi, học tỷ đây chẳng phải là mỹ nữ có tiếng của trường đại học Hoa Hải đó sao?”
“Hứ!”
Trần Thanh Thanh tuy hứ một tiếng, nhưng trong lòng nghe khen lại cảm thấy vui mừng, cô dõi theo bóng lưng của Phương Hạo Vân nói: “Mi là Tôn Ngộ Không thì ta chính là Như Lai phật tổ, mi không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu.”
“Hạo Vân huynh đệ, tội nghiệp cậu, chúc cậu tai qua nạn khỏi!” Nhìn thấy Trần Thanh Thanh nghiến răng rít ra câu nói trên, Thẩm Văn Long biết chắc phen này Phương Hạo Vân chạy không thoát hội võ thuật rồi.
……
Vào lúc khoảng 4h chiều, Phương Hạo Vân đã nắm rõ môn học chuyên ngành của mình, phòng học diễn ra cuộc họp đầu năm học của lớp vào ngày mai cũng đã tìm thấy. Bước khỏi cổng trường, hắn thấy 2 bên tường xung quanh dán đầy mẫu quảng cáo cho thuê phòng, nhiều lắm, dọc theo con đường có trường đại học đâu đâu cũng có phòng cho thuê.
Phương Hạo Vân đi qua đó ghé mắt xem sơ qua, nhận ra những căn phòng được giới thiệu trên tường cũng khá tốt, chỉ là tiền thuê hơi mắc một tí, phần lớn phải trên 1500 tệ (4.5 triệu VND), đối với một sinh viên đại học bình thường, hiển nhiên không có khả năng thuê nổi.
Gia đình của Phương Hạo Vân tuy giàu có, nhưng hắn không định ngửa tay xin tiền từ gia đình, hắn quyết định tìm một căn phòng rẻ, hoàn cảnh sống thì mặc kệ, chỉ cần không tệ hại quá là được.
Xem hết một lượt các mẫu quảng cáo, Phương Hạo Vân tiện tay xé xuống mấy mẫu ưng ý, chuẩn bị đợi Phương Tử Lân và Trác Nhã đồng ý thì lập tức bắt tay vào việc thuê nhà.
……
Sau khi về nhà ăn cơm tối xong, Trác Nhã gọi Phương Hạo Vân đến phòng khách nhỏ, hỏi: “Hạo Vân, nghe Tuyết Di nói con muốn thuê nhà bên ngoài nhà trường để ở, con đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Phương Hạo Vân gật đầu trả lời: “Mẹ, con đã suy nghĩ kĩ rồi, con thấy ở kí túc xá của nhà trường quá ồn, con cần một nơi yên tĩnh, mẹ cũng biết mà, ngay từ nhỏ con đã thích yên tĩnh. Mẹ sẽ không phản đối con thuê nhà chứ?”
Nghe Phương Hạo Vân gọi mẹ liên tục, trong lòng Trác Nhã vui lắm, sao nỡ phản đối lí do chính đáng của thằng con ngoan, cô mỉm cười dịu dàng: “Mẹ không phản đối, chỉ là con phải tự lo cho tốt, đừng để xảy ra vấn đề gì, dù sao con cũng đã khôn lớn, con có cách nghĩ riêng của mình, chỉ cần con cảm thấy đúng, mẹ đều ủng hộ con.”
Nghe Trác Nhã nói vậy, Phương Hạo Vân yên tâm hơn nhiều, giờ cho dù ông bố Phương Tử Lân không đồng ý cũng không được, bây giờ đã là tỉ lệ áp đảo 3 chọi 1 rồi.
“Mẹ, về phía của ba mẹ nói giúp con vài lời nhé!” Phương Hạo Vân làm nũng nhờ cậy.
Trác Nhã khẽ gật đầu, mỉm cười với Phương Hạo Vân, nói: “Phía ba con mẹ đã nói qua rồi, nhưng ông ấy chưa tỏ thái độ, mẹ nghĩ lát nữa ba con có thể sẽ tìm con nói về việc này. Hạo Vân, nghe mẹ dặn nè, nhỡ ba con không đồng ý, con cũng không nên cãi lại, sức khỏe của ba con không lạc quan lắm, bác sĩ đã dặn dò là trong khoảng thời gian này ba con không được kích động, ông ấy nhất định phải giữ tâm trạng bình tĩnh, nên việc gì chúng ta cũng phải chìu ý ba con một chút, đợi bẵng đi một thời gian, mẹ sẽ nghĩ cách cho con. Con là một cậu bé hiếu thảo, mẹ hy vọng con không làm mẹ thất vọng.”
Phương Hạo Vân gật đầu vâng lời: “Mẹ yên tâm, con biết phải làm thế nào rồi. À phải, bệnh tim của ba cứ dây dưa thế này cũng không phải cách hay, tại sao không phẫu thuật trị cho dứt?”
Trác Nhã buồn bã nhìn Phương Hạo Vân nói: “Hạo Vân, bệnh tình của ba con thật ra đã đến lúc phải làm phẫu thuật rồi, chỉ là… rủi ro quá cao. Bác sĩ nói cơ hội phẫu thuật thành công rất thấp, ba con có thể mãi mãi không tỉnh lại trên bàn phẫu thuật nữa. Ba con không yên tâm về con nên trước giờ đều không đồng ý làm phẫu thuật, chuyện này ba con bảo mẹ không được nói với con nên mẹ đã giấu con một thời gian dài. Nhưng… hiện nay mẹ cảm thấy con hiểu chuyện hơn nhiều, khôn lớn hơn nhiều, có những chuyện của gia đình mẹ không muốn giấu con nữa, có cơ hội con cũng nên khuyên nhủ ba con…” Nói đến khúc sau, đôi mắt của Trác Nhã đỏ hoe, nước mắt trực trào ra.
Phương Hạo Vân thấy Trác Nhã muốn khóc, trong lòng hắn cũng cảm thấy khó chịu, trong ngôi nhà mới này hắn đã không dưới một lần cảm nhận được cái gì là tình thân, cái gì là tình yêu gia đình.
“Mẹ yên tâm đi, bệnh tình của ba có lẽ không nghiêm trọng như bác sĩ nói đâu, có thể con có cách…” Phương Hạo Vân quyết định đợi thêm mấy ngày chờ việc học ở trường ổn định sẽ đi tìm dì Bạch, hỏi dì xem có cách gì không. Dì Bạch tinh thông các môn võ thuật, ngay cả y thuật cổ truyền cũng có tìm hiểu, thậm chí có lần dì đã cứu sống một người bị thương nặng đang hấp hối chờ chết.
Trác Nhã nghe xong nghĩ là Phương Hạo Vân đang an ủi mình, cũng không thèm để ý, khẽ gật đầu nói: “Thôi đừng nói chuyện này nữa, ba con sẽ không sao đâu.”
“Hạo Vân, mẹ, hai người đang nói chuyện à…”
Chính là lúc Trác Nhã đưa tay lên lau sạch nước mắt, Phương Tuyết Di bước tới nói với Trác Nhã: “Mẹ, ba bảo con ra gọi Hạo Vân vào phòng sách.”
“Hạo Vân, đi đi con…” Trác Nhã dặn dò một lần nữa: “Nhớ những lời vừa nãy của mẹ, phải chìu ý ba con, đừng để ông ấy nổi giận.”
Phương Hạo Vân gật đầu, bước vội ra ngoài.
……
Khi bước vào phòng sách, Phương Hạo Vân đã quyết định từ bỏ việc thuê nhà bên ngoài, sức khỏe của ông bố này quan trọng hơn, nếu ông không đồng ý thì đợi khi dì Bạch trị khỏi cho ông đã rồi tính chuyện thuê nhà sau vậy.
“Hạo Vân, ngồi đi!”
Phương Tử Lân đang ngồi giữa bàn lật xem một cuốn sách kinh tế, thấy con trai bước vào, vội ngẩng đầu lên nói: “Con ngồi đợi một lát, ba xem xong trang sách này đã.”
Phương Hạo Vân bước qua đó ngồi ngay đối diện Phương Tử Lân, đưa mắt quan sát ông ta, thấy dáng vẻ chăm chú đọc sách của ông đúng là đáng khâm phục, đã lớn tuổi thế này rồi nhưng vẫn giữ thói quen học tập mỗi ngày, không quên không ngừng học hỏi thu nạp kiến thức. Có câu “Học, học nữa, học mãi.” Phương Tử Lân chính là mẫu người thực hiện đúng theo lời dạy của câu danh ngôn này.
Ngồi vào góc độ của Phương Hạo Vân, hắn nhìn thấy rõ khuôn mặt Phương Tử Lân gầy gò tiều tụy, mái tóc của ông cũng có thêm nhiều sợi bạc, vết nhăn trên mặt cũng tăng thêm không ít.
Phương Hạo Vân xúc động trong lòng, nỗi lòng bậc làm ba làm mẹ vĩ đại biết bao, luôn quên mình lo lắng toan tính cho con cái.
Một lát sau, Phương Tử Lân xem xong trang sách, gấp sách lại cất đi, từ tốn nói: “Hạo Vân, nghe nói con muốn thuê phòng bên ngoài trường để ở phải không?”
Phương Hạo Vân mỉm cười đáp lại: “Lúc trước thì có ý định này, nhưng bây giờ con nghĩ kĩ lại rồi, cứ ở kí túc xá của nhà trường vậy, không gian sống trong trường tốt hơn.”
Phương Tử Lân trố mắt nhìn con trai, bật cười trách mắng: “Tiểu tử này không thành thật, nói thật đi, có phải con muốn thuê nhà ở bên ngoài không? Không được gạt ba đó.”
Chỉ trong vòng hai ngày, Phương Tuyết Di và Trác Nhã đã lần lượt mấy lần thuyết phục giùm Phương Hạo Vân, đủ thấy con trai muốn thuê nhà ở bên ngoài đến mức nào rồi.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ