- Nhưng nếu như Chủ tịch huyện mà bị điều dời khỏi huyện Khổng, người kế nhiệm có lẽ cũng sẽ tiếp tục thực hiện cái dự án đó, hơn nữa dự án đó gắn liền với danh tiếng của bí thư Lý, bí thư Lý nhất định sẽ tìm mọi cách để thực hiện dự án đó. Huyện Khổng là một huyện nông nghiệp, nếu như dự án đó thành công, sẽ mang tính đột phá trong lịch sử, rất có lợi cho danh tiếng của huyện ta, đối với bí thư Lý và Chủ tịch huyện mà nói, cũng là một chiến tích vẻ vang.
Với thân phận thông tín viên của Quan Doãn, những lời hắn vừa nói là hơi quá rồi, tuy nhiên, nói rất khách quan, cũng chính là tình hình thực tế, nhưng lại không phù hợp với cái thân phận thông tín viên của hắn. Hắn là thông tín viên, không phải là thư ký, mà có là thư ký cũng phải nói ít làm nhiều, nhất là trong những việc đại sự như thế này cũng không thể ba hoa chích chèo được. Không có lãnh đạo nào thích cấp dưới tự cho là mình thông mình, nói ra sự thông mình, là tự cho mình thông minh, dùng hành động để thể hiện sự thông minh, đó mới là trí tuệ thật sự.
- Quan Doãn, cậu tốt ngiệp loại tốt ở đại học Bắc Kinh, cho cậu làm chức thông tín viên quả không đáng.
Lãnh Phong nói câu đó một cách thản nhiên, những lời của anh ấy với những lời mà lần trước Quan Doãn đến đây đưa tài liệu là hoàn toàn giống nhau, cũng như là lại lặp lại lần nữa.
Lãnh đạo không bao giờ nói lời vô ích, một câu nói lặp lại hai lần, có ý nghĩa ám chỉ đầy thâm ý.
Nếu như là trước kia, Quan Doãn sẽ xấu hổ vô cùng xoay người mà đi, lời nói hai lần nhạt như nước, hàm ý của Lãnh Phong rất rõ ràng, rất không hài lòng với những lời mà hắn vừa nói ban nãy. Nhưng bây giờ, hắn không những không thể đi, mà còn phải tiếp tục nói tiếp, chỉ có thể tử chiến đến cùng, nếu không có muốn cũng chẵng còn cơ hội nào khác nữa.
- Chủ tịch huyện, từ lúc mà tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, tôi thật không muốn về huyện Khổng, thực ra định ở lại các bộ và ủy ban trung ương, nhưng vì mấy lý do đặc biệt, cuối cùng vẫn phải về huyện Khổng. Lúc ban đầu tôi oán trời trách đất, luôn nghĩ có một ngày sẽ đi khỏi huyện này, tâm tưởng cũng không để vào công việc. Nhưng từ lúc tôi đảm nhiệm công việc thông tín viên, lòng tôi cũng dần dần kiên định lại, chủ tịch huyện không phải là người huyện này mà còn dốc lòng dốc sức vì sự phát triển của huyện như thế, lúc nào cũng nghĩ cho nhân dân, tôi thân là người huyện mình, lại không thể ở lại đây, dốc sức làm tốt công việc được giao hay sao? Nhất là lúc tôi thấy chủ tịch huyện đã đứng trên lập trường địa vị của nhân dân, nghĩ cho nhân dân mà kiên trì nguyên tắc của chính mình, tôi rất lấy làm hổ thẹn! Bây giờ tôi mới có dốc chút sức lực cho sự phát triển lâu dài của huyện Khổng, tuy rằng thấp cổ bé họng, nhưng tôi tin rằng chủ tịch huyện có thể sáng suốt nhìn rõ mọi việc, có thể thấy được thành ý của tôi.
- Tôi cũng không cảm thấy chức thông dịch viên là không đáng như chủ tịch huyện nói, ngược lại, có thể phục vụ cho huyện mình là vinh hạnh của tôi, hơn nữa tôi lại học được rất nhiều điều mà không sách vở nào có từ chủ tịch huyện, chủ tịch huyện vì dân tình mà lo nghĩ khiến tôi cảm nhận được sứ mệnh cao cả và trách nhiệm thiêng liêng của một nhân viên nhà nước! Hơn nữa, tôi còn muốn nói, vụ tranh cãi ở sông Lưu Sa, ngoài mặt thì là tranh cãi về việc nước dùng, nhưng thực tế thì chính là sự không hòa hợp của lãnh đạo hai xã là Trấn Phi Mã và Thành Cổ Doanh, giật dây cho người dân cố ý làm loạn, cũng nhằm để đạt được mục đích đả kích đối phương.
- Ồ…
Lãnh Phong nhíu mày, sắc mặt lập tức biến đổi.
Lãnh Phong không phải người huyện Khổng, Lý Dật Phong cũng không, nhưng bên cạnh Lý Dật Phong có cán bộ tham mưu cao cấp của huyện Khổng và cấp dưới vây quanh, tình hình thực tế của huyện Khổng y nắm rõ hơn Lãnh Phong rất nhiều. Bên cạnh Lãnh Phong cũng không ít suy nghĩ muốn nương nhờ Lý Dật Phong, nhưng không thể được, đành phải làm yếu thế đi cấp dưới của y, nhưng nói nói mấy câu khó nghe, không những làm Lý Dật Phong chướng mắt hoặc là thất bại, không những trong tay không có thực quyền, mà còn chẳng được tin tình báo gì đáng giá.
Quan Doãn vừa mới lộ ra nội tình, là tình huống mà Lãnh Phong không những chưa từng nghe qua mà còn chưa từng nghĩ đến, làm anh có cái nhìn khác về Quan Doãn, âm thầm đánh giá Quan Doãn vài lần, trong đầu cũng có một ý niệm đột ngột mà mãnh liệt – trọng dụng Quan Doãn, nói không chừng có thể mở ra cục diện mới cho huyện Khổng.
Nhưng….
Lập tức lại nhớ ra bên trên đã có người nhắm Quan Doãn, nếu anh dùng hắn, có lẽ lại đắc tội với người đó, mà người này hiện tại địa vị không cao, sau này nói không chắc tiền đồ lại vô cùng rộng lớn, ông dùng sự được mất ở huyện Khổng để đổi lấy có khả năng sẽ là áp lực đáng kể sau này, chính là muốn nói, nuôi trồng Quan Doãn cũng chính là nuôi một cường địch, thật không có lời
Lãnh Phong do dự một lát, đón ánh mắt trong suốt mà thản nhiên của Quan Doãn, bỗng nhiên động lòng, một người thanh niên tốt như vậy, lẽ nào bởi vì vô tình phạm một lỗi nhỏ trong đời – mà thực ra cũng chẳng phải lỗi – đã bị phán án tử hình, thật không công bằng.
Quan Doãn nói một mạch những cách nghĩ thật sự trong lòng, nói cho lãnh đạo suy nghĩ tâm đắc của mình, chính giữa lại là những lời nịnh súc tích mà uyển chuyển dịu dàng, hắn tự cho là ông cụ Dung mà nghe được những lời hắn nói, cũng chẳng phát hiện ra được lỗi nào. Ông cụ Dung biết ăn nói, Quan Doãn theo lão hơn một năm nay cũng học được không ít.
Nếu như những lời này của hắn không thể đánh động được Lãnh Phong, khiến Lãnh Phong tin tưởng thành ý của hắn, hắn cũng chẳng còn cách nào khác nữa.
Khi mới vào chốn quan trường, thứ nhất hắn không có người chống lưng, thứ hai hắn không có cơ hội. Chỉ có thể dựa vào mấy phần vận may và thêm sự chủ động xuất kích, nếu không thì cứ tiếp tục mà đợi, sẽ chẳng có ai đề bạt hắn lên làm Phó phòng nhờ vào cái bằng tốt nghiệp đại học Bắc Kinh của hắn cả. Bằng đại học tuy là vật bảo bối, nhưng có người thưởng thức mới là quan trọng nhất.
Lãnh Phong mặt vẫn không chút biểu cảm, Quan Doãn tuyệt đối không nhìn ra được thái độ có chút nào biến đổi không từ ánh mắt hay thần thái của Lãnh Phong. Cũng chính bởi vì từ lúc Lãnh Phong nhậm chức, luôn giữ khuôn mặt tĩnh lặng, khiến mấy lần anh và Lý Dật Phong đọ sức, tuy là yếu thế nhưng chưa hẳn là thua.
Quan Doãn gần như tuyệt vọng, Lãnh Phong quá lạnh lùng, hắn đã biểu lộ hết toàn bộ thành ý, anh ấy vẫn rất thờ ơ, lần này, hắn phỏng chừng rất khó qua được, chẳng lẽ thật sự như lời Ôn Lâm nói sao, hắn phải suy xét kĩ càng việc rút lui khỏi chốn quan trường mà đi lên thành phố sao? Nhưng, hắn không muốn thua, không muốn người nào đó ở Bắc Kinh lấy chuyện hắn thất bại làm trò cười.
Lãnh Phong liếc nhìn đồng hồ:
- Cũng không còn sớm nữa, một lát nữa sẽ mở cuộc họp, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy cử người tới, bộ máy lãnh đạo huyện có chút thay đổi, Phó chủ tịch Đạt Hán Quốc bị điều đi, Quách Vĩ Toàn đảm nhận chức phó chủ tịch thường vụ, chủ trì công tác hằng ngày của Ủy ban nhân dân huyện.
Nói xong, anh ta đứng dậy bước đi:
- Được rồi, tôi đi họp trước, tài liệu này cậu cứ cầm về, công tác làm chưa đủ chi tiết… Làm lại!
Quan Doãn vội vàng nhấc rèm lên mở cửa cho Lãnh Phong, đợi Lãnh Phong đi được một lúc hắn mới hoàn hồn trở lại. Nện cái rõ mạnh vào sô pha, rồi lại nhảy lên mừng rỡ, những lời nói hàm ý rõ ràng không sai chút nào của Lãnh Phong đã nói cho hắn biết, Lãnh Phong đã thay đổi ý nghĩ, cơ hội của hắn… cuối cùng cũng đã đến rồi!
Người ở ban tổ chức cán bộ Thành ủy đến mở cuộc họp gì, Lãnh Phong chẳng nhất thiết phải nói rõ cho hắn biết, nhưng chẳng phải Lãnh Phong vừa nói rõ ràng từng câu từng chữ sao, lãnh đạo không bao giờ nói những lời thừa thãi, từ giờ, Lãnh Phong đã bắt đầu có lòng tin nơi hắn rồi.
Về phần yêu cầu hắn làm lại tài liệu, chắc chắn là Lãnh Phong đã thay đổi cách suy nghĩ về vấn đề tranh cãi trên sông Lưu Sa. Trong đầu Quan Doãn nhanh chóng đem sự việc tranh cãi trên sông Lưu Sa này suy xét lại một lần, chủ ý trong lòng đã định. Lãnh Phong muốn một lần nữa xem lại sự việc tranh cãi này, chính hợp ý của hắn, hắn cũng phải nhờ sự việc của sông Lưu Sa này một lần nữa thiết lập lại hình ảnh của hắn ở Huyện ủy.
Quan Doãn vừa nghĩ vừa đi về phòng làm việc, vào trong phòng mới phát hiện ra, Vương Xa Quân vẫn chưa đến, Ôn Lâm đã đến rồi.
- Ai da, anh có biết không, Đạt Hán Quốc sắp bị chuyển đi rồi, Quách Vĩ Toàn lên thay. Thật không thể ngờ được, Quách Vĩ Toàn cũng có ngày này. Tôi thấy kỳ lạ ở chỗ, thường ngày không để ý thấy Quách Vĩ Toàn có bản lĩnh như vậy, làm sao lại chính là hắn? Lại còn là phó Chủ tịch thường vụ.
Chỉ là một thông tín viên của văn phòng Chủ nhiệm, Ôn Lâm không nên ba hoa về lãnh đạo như thế, Quách Vĩ Toàn là Phó chủ tịch, đúng là ở huyện ủy trông rất có vẻ bình thường, hơn nữa trong công việc cũng chẳng tích cực, năng lực thì không có gì xuất chúng, nhưng có một điều, ông ta luôn từng bước theo sát Lý Dật Phong.
Gần đây Ôn Lâm rất thích cuốn “Dã bách hợp cũng có mùa xuân”, mội lần nói chuyện đều thích người nào đó cũng có mùa xuân.
- Quan Doãn, anh chừng nào thì có mùa xuân đây?
Ôn Lâm vừa lau bàn vừa ngẩng đầu lên nhìn Quan Doãn hỏi, thấy Quan Doãn khẽ nhíu mày, vẻ mặt nóng lòng không khỏi ngạc nhiên nói:
- Mùa xuân của anh… nói đến là đến rồi?
Quan Doãn cười cười hỏi lại:
- Biết vì sao mà Đạt Hán Quốc bị chuyển đi cho Quách Vĩ Toàn lên thay không?
Ôn Lâm lắc đầu nguầy nguậy:
- Những việc các lãnh đạo quyết định, tôi làm sao mà biết được. Tôi còn không dám hỏi dì tôi, hôm qua dì đến mà chẳng nói với tôi câu nào.
- Đạt Hán Quốc với chủ tịch Huyện thân cận quá, ông lại nhất quyết phản đối việc xây đập nước, chủ tịch không có động tĩnh, ổng manh động, chẳng phải là tín hiệu rất rõ ràng sao. Đạt Hán Quốc đi người khác lên còn hay, đằng này lại là Quách Vĩ Toàn lên, Quách Vĩ Toàn không chỉ một lần ủng hộ dự án xây đập trên hội nghị chính phủ, mà còn là thanh âm không hài hòa nhất bên trong bộ máy, ổng giờ chủ trì công tác hằng ngày của Ủy ban nhân dân huyện, Ủy ban thành phố có thái độ thế nào với hạng mục xây đập nước này, cô còn không rõ sao?
Quan Doãn định sẵn vẻ mặt nhạt cười, khí định thần nhàn chậm rãi mà nói.
Ôn Lâm mở to hai mắt ra nhìn:
- Quan Doãn, anh… anh... anh thông suốt như vậy là làm sao? Tôi dường như không quen anh nữa rồi. Anh thật là nhất định sẽ có mùa xuân? Không được, anh phải nói tôi biết anh làm thế nào mà nhìn rõ được thế sự như thế, đúng rồi, có phải là sau lưng anh có cao nhân chỉ dạy?
Có đôi khi nói thật lại chẳng có ai tin, lần trước Quan Doãn nói thực cho Ôn Lâm là hắn có cao nhân chỉ cho, Ôn Lâm tưởng rằng hắn đùa, bây giờ lại tin ư? Hắn khoát tay cười cười:
- Huyện Khổng có cao nhân? Đừng có đùa nữa, tôi có thể nhìn rõ thế cục như thế, cũng chỉ là hàng ngày đều kiên trì đọc sách lịch sử và đọc báo.
- Tôi không tin
Ôn Lâm lắc đầu nguầy nguậy:
- Anh chẳng nói được một lời thật lòng, mở mồm toàn nói dối, lừa người không nháy mắt… đọc lịch sử và đọc báo mà có thể nhìn rõ thế cục như thế thì ai cũng là cao nhân rồi.
- Quan Doãn như thế nào mà bảo lừa người không nháy mắt?
Vương Xa Quân đẩy cửa đi vào, hôm nay tóc anh ấy lại sáng lên vài phần rồi, không những quần áo mới tinh, nếp quần cũng được là thẳng tắp, giày da còn bóng lộn, anh ấy đảo nhanh qua Quan Doãn, lại nói:
- Quan Doãn, khi nãy chủ nhiệm Lý nói, bảo tôi đi chăm sóc Ngõa Nhi, lại phiền đến anh rồi.
Nói xong, Vương Xa Quân liền không che giấu được vẻ đắc ý, vì anh ta đã đào được một góc tường cho Quan Doãn rồi. Chăm sóc cho Ngõa Nhi chẳng phải là cái nhiệm vụ thần thánh vinh quang gì, nhưng ai cũng biết Ngõa Nhi chính là cái chong chóng đo chiều gió trong lòng bí thư Lý.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
- Được thôi.
Đối với sự khoe khoang của Vương Xa Quân, Quan Doãn chỉ hờ hững đáp lại một tiếng, vừa không tỏ vẻ mặt thất vọng, lại cũng không oán giận bất mãn, mà bình tĩnh như nước.
Đã giả vờ phải giả vờ cho giống, Vương Xa Quân rất thất vọng, thầm kinh miệt Quan Doãn một hồi, lại không phải không khoe khoang nói:
- Sắp sửa tổ chức cuộc họp toàn thể cán bộ rồi, tôi còn phải đi sắp xếp hội trường, sắp xếp hội trường xong lại đi chăm sóc Ngõa Nhi, bận chết được, thật ngưỡng mộ Quan Doãn, có thể ngồi trong phòng ngắm phong cảnh…
Quan Doãn thật ra đang lo nếu hôm nay đi chăm sóc Ngõa Nhi không thể dành thời gian cho việc khác thì làm thế nào, không ngờ đang khát có người dâng nước, hắn vui mừng còn không kịp nữa, còn để ý sự châm chọc khiêu khích của Vương Xa Quân sao? Tuy nhiên Vương Xa Quân thật sự đã nói đúng, hắn hôm nay không chỉ muốn ngồi trong phòng ngắm phong cảnh, mà còn muốn ra ngoài bố trí phong cảnh.
Đúng, hắn không có thân thế như Vương Xa Quân, nhưng ông cụ Dung đã nói, nhân vật lớn trong lịch sử, không mấy người dựa vào thân thế mà thành công, đều dựa vào ba phần vận số và bảy phần hành động, vượt qua năm phần thân thế. Vậy thì hiện tại ba phần vận số của hắn đã đến, việc còn lại phải làm chính là bảy phần hành động. Quan Doãn nhìn sơ qua Vương Xa Quân một cái, cười sớm không bằng cười đúng lúc, đừng vội, vở kịch huyện Khổng chỉ vừa mới bắt đầu.
Vương Xa Quân quay người vừa ra khỏi cửa, Ôn Lâm liền nhìn theo bóng của Vương Xa Quân nhổ một cái:
- Sao tôi càng nhìn hắn ta càng thấy gớm ghiếc? Anh bảo hắn ta cả ngày lòe loẹt cũng không cảm thấy khó chịu, ngày nào cũng ăn vận như đi xem mắt vậy, muốn xấu thế nào cũng có, còn tự cảm thấy tốt đẹp, giống như đẹp lắm vậy, tôi nhổ vào mặt hắn!
Quan Doãn cười:
- Ai cũng biết Xa Quân đối với cô là một mối tình thắm thiết…
- Quan Doãn!
Ôn Lâm nổi giận.
- Anh đừng có ghét bỏ tôi nữa được không? Nói hắn ta và tôi như thế nào nữa, tôi sẽ cắt đứt quan hệ với anh.
- Được, được, không nói thì không nói, đâu đến mức kích động như vậy.
Quan Doãn chắp tay xin lỗi.
- Cô hôm nay sao hết việc rồi, không chạy theo chân phó Bí thư Lý nữa à?
- Phó Bí thư Lý đầu quấn băng đi họp rồi, tôi lại không cần vào phòng họp phục vụ, nói anh đó, Chủ tịch huyện Lãnh thay đổi thái độ với anh rồi, là chuyện gì?
Quan Doãn không trả lời thẳng câu hỏi của Ôn Lâm, đột ngột hỏi một câu:
- Ôn Lâm, cô có lẽ biết nguyên nhân phó Bí thư Lý và Chủ tịch huyền đều gạt bỏ tôi, cô lại cứ giấu không nói, không đáng làm bạn.
Ôn Lâm đỏ mặt, xoay đầu qua:
- Anh chẳng phải vẫn luôn giấu chuyện bạn gái thần tiên ở Bắc Kinh của anh sao? Còn trách tôi không nói, tôi nói thế nào? Tôi nói với anh là cha vợ tương lai của anh ở đằng sau hãm hại anh, anh còn không nổi nóng với tôi à? Với tính cách bao che của anh, giấu như giấu ngọc đã giấu một năm, tôi còn không biết anh rốt cuộc có thật sự có bạn gái hay không! Anh còn trách tôi? Tôi không nói anh là đã tốt rồi.
Bỏ đi, Quan Doãn biết hắn nói không lại Ôn Lâm, đành giơ tay chịu thua:
- Được rồi, được rồi, tôi sai rồi chị Lâm, chị bây giờ có thể nói tôi biết, có phải thật sự có người dặn dò, muốn tôi buồn chết ở huyện Khổng không?
Quan Doãn trước đó từng phỏng đoán, đại khái cũng đoán ra được tám chín, nhưng phỏng đoán không đồng nghĩa với sự thật, nhất định phải nghe được đáp án thật sự mới có thể khiến hắn hết hy vọng với Hạ Đức Trường. Ôn Lâm nghe xong, ánh mắt phức tạp nhìn hắn một cái, cắn cắn môi, do dự một lát:
- Cô tôi không cho tôi nói.
Ôn Lâm đủ thông minh, lời này thật ra đồng nghĩa với ngầm thừa nhận, Quan Doãn cũng không cần phải hỏi cho rõ ràng, hắn xem đến giờ rồi, bèn đứng dậy nói:
- Tôi đi một vòng, xem xem lãnh đạo có cần gì không, nếu có người tìm tôi, cô nói hộ giúp tôi.
- Anh đi làm chuyện gì đấy?
Ôn Lâm giơ cánh tay chặn đường Quan Doãn.
- Đã lúc nào rồi còn ra ngoài đi lung tung, anh không thể ở trong văn phòng đợi lãnh đạo gọi à? Anh sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ? Có phải lại muốn giành Ngõa Nhi với Vương Xa Quân không? Anh nói thật đi, không nói thật, sau này tôi sẽ không bao giờ để ý tới anh nữa.
- Không phải giành Ngõa Nhi. Tôi không nhiệt tình vậy.
Quan Doãn nói thật lòng, giơ tài liệu trong tay lên.
- Tôi đi làm cho xong phương án công tác xử lý sông Lưu Sa.
Ôn Lâm càng tin tưởng sự phán đoán của cô:
- Chủ tịch huyện Lãnh thật sự muốn trọng dụng anh rồi sao? Anh không sợ bên trên có người tạo áp lực cho ông ấy à? Hay thật, suy cho cùng là Chủ tịch huyện Lãnh mặt lạnh!
- Không nói nữa, tôi đi trước đây, cô giúp tôi theo dõi chút, phỏng chừng phải họp cả sáng, lãnh đạo sẽ không có việc tìm chúng ra, nếu chẳng may có việc, cô biết che đậy giúp tôi ra sao rồi đấy.
Quan Doãn cuộn tài liệu lại, quay người ra khỏi cửa, chỉ để lại cho Ôn Lâm một bóng dáng sâu sắc.
Ôn Lâm sửng sốt một lát, lấy tay vuốt đầu tóc rối, suy nghĩ giống như cành dương liễu ngoài cửa, đung đưa bất định theo gió. Trước kia cô còn một lòng khuyên Quan Doãn rời khỏi quan trường, về phía Nam phát triển kinh tế ở thành phố lớn phát đạt, chắc chắn sẽ có thành công lớn, nhưng đột nhiên tình hình thay đổi lớn, Quan Doãn nhận được sự trọng dụng của Lãnh Phong, xem ra, Quan Doãn còn muốn đánh phục bút ở trạm phía trước cho Lãnh Phong, vấn đề là, Lãnh Phong vì trọng dụng một Quan Doãn mà đắc tội với người phía trên sao? Theo cô thấy, Lãnh Phong là người lạnh lùng hà khắc, dường như không giống người quyết đoán lắm.
Mặc kệ, huyện Khổng bây giờ đều sắp hỏng bét cả rồi, Quan Doãn cuối cùng nhờ đục nước béo cò có được cơ hội, vẫn chịu mang tiếng xấu do vàng thau lẫn lộn, cô không phải cao nhân ngoại thế, có tính cũng tính không tới, chi bằng tìm một lối thoát cho hắn trước thì hơn, nghĩ vậy, Ôn Lâm cầm điện thoại lên gọi cho người bạn học ở xa tận Dương Thành.
Ba thông tin viên Phòng thư ký văn phòng Huyện ủy, Quan Doãn ra khỏi trụ sở Huyện ủy, đi về phía Tây, không biết hành tung, Vương Xa Quân đi về khách sạn Phi Mã, muốn hết sức thể hiện trước mặt Ngõa Nhi, còn Ôn Lâm ngồi ở văn phòng canh, bận tâm lo lắng cho Quan Doãn, vì suy nghĩ cho tiền đồ Quan Doãn mà gọi mấy cuộc điện thoại, còn lúc này, cuộc họp toàn thể cán bộ huyện ủy huyện Khổng, đang diễn ra hừng hực khí thế.
Hội trường huyện ủy huyện Khổng, không còn chỗ ngồi, một phụ nữ trung niên ngồi trên bục chính đài Chủ tịch, đoan trang mà không kém mộc mạc, khoảng trên dưới năm mươi tuổi, chính là dì cả của Ôn Lâm, Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Diệp Lâm.
Lý Dật Phong ngồi bên trái Diệp Lâm, bên phải là Lãnh Phong, Lý Dật Phong vẻ mặt ấm áp, rạng rỡ, rõ ràng là vui mừng vì việc vui sắp đến, Lãnh Phong vẫn là vẻ mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi, không vui không giận, nhìn không ra cảm xúc của y đối với quyết định tuyên bố bổ nhiệm và miễn nhiệm của Thành ủy là gì.
Đạt Hán Quốc ngồi dưới đài lúc này cả mặt ủ rũ, y đột nhiên bị điều khỏi huyện Khổng, đến thành phố đảm nhiệm chức Cục trưởng Cục gì đó, rõ ràng là từ cấp phó thăng đến cấp chính, thật ra là bị bỏ lơ, với tuổi tác của y, đợi sau khi Lãnh Phong thuận thế lên làm Bí thư huyện ủy, y có khả năng lên làm Chủ tịch huyện, nhưng bây giờ lại là… đều là họa do sông Lưu Sa mà ra!
Một con sông Lưu Sa, lại chặn đứng con đường thăng tiến của y, là kết quả mà y tuyệt đối không ngờ tới, y vốn xuất phát từ công tâm, cho rằng sông Lưu Sa không đủ tạo phúc cho dân chúng huyện Khổng, cũng sẽ không đem lại lợi ích cho thị trấn Phi Mã và thành Cổ Doanh, chỉ gia tăng gánh nặng cho tài chính của huyện, thậm chí phá hỏng tài chính huyện, nhưng tại sao thành phố lại nhìn mà không có ý kiến đối với việc này, thậm chí không tiếc để y đi cũng phải nhượng bộ cho việc khởi công xây đập sông Lưu Sa?
Nghĩ không ra, không hiểu được! Đạt Hán Quốc tức giận nghĩ. Tuy nhiên còn may, không động nổi đến Lãnh Phong, tin rằng Chủ tịch huyện Lãnh trên vấn đề đập nước sông Lưu Sa, còn phải tiếp tục vật lộn với Lý Dật Phong một phen. Nhưng còn một điều khiến y buồn bực chính là, không phải bắt đầu đồn phải động đến Lãnh Phong để nhường đường cho đại kế của Lý Dật Phong, sao lúc tin đồn càng lúc càng mạnh, đột nhiên lại không có kết thúc, cuối cùng lại động đến y?
Động đến y thì cũng bỏ đi, người ở quan trường, phải có tâm lý làm vật hy sinh bất kỳ lúc nào, y làm vật hy sinh cho đấu tranh chính trị của Lý Dật Phong và Lãnh Phong cũng chẳng có gì, vấn đề là, vẫn cứ nghe Lãnh Phong không có thân thế và hậu đài gì, tin đồn trước kia cũng là Thành ủy rất bực bội đối với bước đi của nhân vật số một số hai của huyện Khổng không nhất trí, quyết định phải điều chỉnh bộ máy huyện Khổng, phải chuyển Lãnh Phong đi, thậm chí nghe nói Thành ủy còn đặc biệt tổ chức cuộc họp công việc Bí thư, thảo luận cũng thông qua rồi, chỉ đợi đưa lên Hội nghị thường vụ biểu quyết.
Cuộc họp Bí thư thông qua thì giống như ván đã đóng thuyền, Hội nghị thường vụ biểu quyết chỉ là hình thức, Chủ tịch thành phố và mấy vị Phó bí thư đều cũng đã gật đầu, trên cơ bản mà nói, Lãnh Phong rời khỏi huyện Khổng, đại cục đã định, tuyệt nhiên không ngờ tới là, thời khắc sắp vào Hội nghị thường vụ, Thành ủy bỗng nhiên bất ngờ hủy bỏ Hội nghị thường vụ, lại tổ chức cuộc họp Bí thư, sau đó lại lần nữa khẩn cấp mở Hội nghị thường vụ, tuyên bố quyết định bổ nhiệm và miễn nhiệm – không phải là quyết định bổ nhiệm miễn nhiệm Lãnh Phong, mà là quyết định bổ nhiệm miễn nhiệm y.
Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Diệp Lâm sở dĩ vội đến huyện Khổng trong đêm, không phải nói việc bổ nhiễm miễn nhiệm khẩn cấp và quan trọng đến thế nào, mà là vì trước lúc tuyên bố quyết định hôm nay, trấn an y một phen. Đạt Hán Quốc tuy sau khi nghe tin giật mình tại chỗ, nhưng người trên quan trường, ngay cả khi trong lòng vô cùng bất mãn, cũng không thể biểu lộ ra ngoài, y tại chỗ thể hiện phục tùng sắp xếp của tổ chức.
Diệp Lâm lại kiên nhẫn giải thích nói rõ cho y, tóm lại nói giọng quan rất dễ nghe, là vì cho y đến cương vị quan trọng hơn nữa để phát huy nhiệt huyết, thật ra ai cũng biết đằng sau cái đường đường chính chính, cái mà Thành ủy áp dụng là một loại sách lược điều hòa, thái độ rất rõ ràng, để y làm vật hy sinh, đồng thời đề bạt Quách Vĩ Toàn làm Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thường trực huyện, đồng nghĩa là tuy không biết lúc cuối cùng xảy ra chuyện gì khiến Thành ủy đảo ngược quyết định ban đầu muốn điều Lãnh Phong đi, có thể tạm thời không động nổi Lãnh Phong, nhưng vẫn hết sức ủng hộ lập trường của Lý Dật Phong.
Đạt Hán Quốc hơi khép mắt nhìn về Lãnh Phong ở trên đài, thấy Lãnh Phong vẫn không thay đổi sắc mặt, trong lòng y bất lực nghĩ, Chủ tịch huyện Lãnh, sau này anh chỉ có thể đơn thân chiến đấu rồi, trừ khi nhượng bộ một bước vấn đề đập nước sông Lưu Sa, nếu không, mất đi sự ủng hộ của y trong bộ máy chính quyền, Lãnh Phong sẽ bước đi hết sức khó khăn ở huyện Khổng!
- Qua Thành ủy nghiên cứu quyết định, đồng chí Đạt Hán Quốc không đảm nhiệm chức vụ Ủy viên thường vụ, Ủy viên huyện ủy huyện Khổng nữa, đồng chí Quách Vĩ Toàn đảm nhiệm Ủy viên thường vụ, Ủy viên huyện ủy huyện Khổng.
Sau khi Diệp Lâm thay mặt Thành ủy, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy trịnh trọng tuyên bố quyết định điều chỉnh nhân sự huyện Khổng, hội trường lập tức lặng ngắt như tờ, những người vừa biết tin vẻ mặt khác nhau, ngơ ngác nhìn nhau, không rõ sao lại đột nhiên điều Đạt Hán Quốc đi? Lập tức vừa nghĩ liền hiểu được gì đó, Thành ủy đối với đập nước sông Lưu Sa là khởi công hay là gác lại, đã mượn việc điều Đạt Hán Quốc đi, đề bạt Quách Vĩ Toàn tỏ rõ thái độ.
Ánh mắt của không ít người đều dồn về phía Lãnh Phong, sự tới hôm nay, Lãnh Phong ngoài việc thỏa hiệp với Lý Dật Phong, còn có thể làm được gì nữa?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Sau khi Diệp Lâm tuyên bố xong quyết định, Lý Dật Phong và Lãnh Phong lần lượt tỏ thái độ ủng hộ quyết định bổ nhiệm và miễn nhiệm của Thành ủy, Đạt Hán quốc và Quách Vĩ Toàn cũng trước sau lên tiếng, một người hoài niệm những năm tháng công tác ở huyện Khổng, một người khẳng khái chú thích bày tỏ tương lai phải vì huyện Khổng kính dâng toàn bộ tâm huyết, sau khi trình tự theo lệ qua đi, đại hội chấm dứt viên mãn.
Hội nghị vừa chấm dứt, Diệp Lâm liền đi tới phòng Thư ký của Văn phòng Huyện ủy.
Ôn Lâm liền đoán được dì cả sẽ đến, cô đã sớm ngâm sẵn trà hoa cúc mà dì cả thích nhất, vừa thấy diệp lâm tiến vào liền đưa qua tách trà:
- Dì cả, nói hết nửa ngày, khẳng định miệng khô lưỡi khô, đây, uống trà đi
Khác với vẻ mặt nghiêm khắc cứng ngắt trên đài chủ tịch, ở trước mặt Ôn Lâm, Diệp Lâm ấm áp như gió mùa xuân, nhận lấy tách trà uống một ngụm, tươi cười hiền lành mà ôn hòa:
- Tiểu Lâm, cháu ở phòng Thư ký cũng đã hơn một năm, có cảm xúc gì không nào? Có ngẫm nghĩ qua bước tiếp theo nên đi như thế nào không?
- Cảm xúc có rất nhiều, nhưng bước tiếp theo nên đi như thế nào... Chưa nghĩ ra.
Ôn Lâm cười hì hì nói
- Dì cả, thành phố Hoàng Lương ổng cộng có 4 khu 14 huyện và 1 thị xã cấp huyện, huyện Khổng nhỏ nhất lại bình thường nhất, ở thành phố sao cứ nhìn chằm chằm vào sự tình của huyện Khổng chứ? Chẳng qua chỉ là một cái đập nước, cũng không phải công trình lớn lao gì, sao có động tĩnh lớn thế?
- Cháu còn nhỏ, rất nhiều sự tình trong quan trường cháu vẫn chưa hiểu hết đâu, xem không hiểu không cần lo, phải nhiều xem nghĩ nhiều, nhưng không thể hỏi nhiều. Biết không? Sự tình không nên hỏi, ngàn vạn lần không được mở miệng
Diệp Lâm rất yêu mến Ôn Lâm, cô vốn là có quan hệ tốt với em gái, mà Ôn Lâm từ nhỏ đã được người thấy người yêu mến, cô đối với Ôn Lâm như chính con ruột mình
- Huyện Khổng đừng thấy là huyện nhỏ, nhưng lại là khá kỳ lạ, nhiều khóa của bộ máy huyện Khổng cũng rất không phối hợp... Dì nói với cháu thứ này làm gì không biết, cháu nhớ lấy, thật tâm mà làm tốt phận sự chức trách của mình, đừng hỏi thăm lung tung, lại càng không không được truyền lời bậy bạ, lần này đề lên Phó phòng, năm sau năm tới lại giải quyết chức trưởng phòng của cháu, thì cháu sẽ nhảy ra huyện Khổng, chuyển đến thành phố…
- Nhưng, cháu muốn tiếp tục ở lại huyện Khổng phát triển...
Ôn Lâm trong đầu đột nhiên nhảy ra bóng dáng của Quan Doãn, cô hoảng sợ, vội lắc đầu xua tan hình tượng cợt nhả của Quan Doãn, lại nói
- Ở thành phố hoàn cảnh rất phức tạp, cháu một thân con gái, sợ ứng phó không được
Diệp Lâm ngược lại mỉm cười:
- Huyện Khổng tuy nhỏ, vấn đề nhưng huyện Khổng ở trong thành Phố Hoàng Lương 4 khu 14 huyện và 1 thị xã cấp huyện, là phức tạp nhất cũng khó giải quyết nhất, cháu nếu ở huyện Khổng kiên trì hai ba năm còn có thể đứng được ổn đi được thẳng, thì khi cháu đến thành phố, khó khăn gì cũng không sợ
- Thật ư?
Ôn Lâm không thể tin được,
- Huyện Khổng nho nhỏ, tổng cộng chỉ được 200 ngàn nhân khẩu, đám người trong bộ máy Huyện ủy, không ít người huyện Khổng, quan hệ cá nhân với nhau sao lại phức tạp được chứ?
- Cái con bé này, sao đầu óc đơn thuần như vậy? Cháu thực không thích hợp trong quan trường
Diệp lâm cười nói
- Nói đơn giản, huyện Khổng là miếu nhỏ thần linh lớn…
Tục ngữ này Ôn Lâm nghe qua, liền thốt ra câu tiếp theo:
- Trì nông vương bát nhiều!
- Càn quấy!
Diệp Lâm giơ tay đánh Ôn Lâm một cái
- Đã bảo cháu không được nói năng lung tung, cẩn thận họa là từ ở miệng mà ra, may trong phòng không có ai, nếu nói truyền ra ngoài, cháu sẽ khiến bí thư và Chủ tịch huyện nghĩ như thế nào? Đúng rồi, Quan Doãn và Vương Xa Quân đâu?
- Đều đi làm việc rồi
Đối với Vương Xa Quân Ôn Lâm tự nhiên là không có một chút hứng thú, còn quan tâm đối với Quan Doãn, ngay chính cô cũng không phát hiện, là so với trước kia càng ngày càng nhiều
- Dì cả, Quan Doãn thật sự không có hy vọng sao?
- Chuyện người khác không cần lo, nhất là đồng sự của cháu!
Diệp Lâm sắc mặt trầm xuống, sa sầm mặt giáo huấn Ôn Lâm,
- Sự tình của Quan Doãn, về sau hỏi cũng không nên hỏi
- Thực sự nghiêm trọng như vậy sao?
Ôn Lâm chưa từng thấy sắc mặt dì cả nghiêm túc như vậy, dọa cô nhảy dựng, liền cẩn thận bịt kín miệng
- Cháu không hỏi là được, sao phải dọa người như vậy cớ chứ
Diệp Lâm lại cười:
- Trong vòng tròn có rất nhiều chuyện, có đôi khi không biết còn tốt hơn là biết, cháu về sau nhớ kỹ, cách Quan Doãn xa một chút, còn nữa, lãnh đạo cháu đang phục vụ là Lý Vĩnh Xương, Lý Vĩnh Xương ở Huyện ủy là lập trường gì, thì cháu là lập trường thế ấy. Cháu là thông tín viên, cháu không thể có lập trường của chính mình
- Nhưng...
Ôn Lâm còn muốn hỏi cho rõ
- Nhưng cháu không hiểu…
Không đợi cô nói nói cho hết lời, diệp lâm khoát tay:
- Không có nhưng nhị gì hết, cháu cứ lám theo lời dì, thì cháu sẽ không đi lối rẽ, Tiểu Lâm, cháu phải lý giải nỗi khổ tâm của dì cả chứ.
Ôn Lâm không nói, cắn môi, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, huyện Khổng trong yên lặng đã xảy ra biến cố không nhỏ, Lãnh Phong ở Huyện ủy càng thêm cô lập, cho dù hiện tại y trọng dụng Quan Doãn, tầm quan trọng của Quan Doãn có thể thay thế một Đạt Hán quốc? Đạt Hán quốc dù gì cũng là Phó chủ tịch thường trực huyện!
Mà Quan Doãn còn vui tươi hớn hở đi làm phương án xử lý công tác sông Lưu Sa, có ích sao? Ôn Lâm không mấy alc5 quan, sợ là Lãnh Phong phải bại trận trong cuộc đọ sức với Lý Dật Phong, y một khi thất bại, Quan Doãn dù có được y trọng dụng, vẫn là không mở ra được cục diện, thật sự là người buồn bực
Ôn Lâm thay Quan Doãn lo sầu, Quan Doãn có ưu sầu hay không thì không biết, Lãnh Phong lúc này chẳng những không có sầu muộn, ngược lại còn rất hưng phấn.
Sau khi kết thúc đại hội bổ nhiệm, Huyện ủy liền lập tức mời dự họp hội nghị thường vụ, thảo luận và nghiên cứu vấn đề phân công cho Quách Vĩ Toàn, nhắc lại chương trình nghị sự của dự án đập nước sông Lưu Sa, Lý Dật Phong dụng ý rất trực tiếp, chính là muốn rèn sắt khi còn nóng, mượn gió đông Quách Vĩ Toàn lên nhậm chức, nhất cử áp đảo gió tây, thuận lợi thúc đẩy đập nước sông Lưu Sa khởi công
Phòng họp hội nghị thường vụ Huyện Huyện Khổng ủy, diện tích không nhỏ, ba gian nhà trệt, bên trong ngồi trên mấy chục người cũng vô cùng rộng thoáng, tuy nhiên mặt tường lốm đốm tạp sắc, hễ mưa to trên mái nhà đã lâu không tu sửa sẽ bị dột nhiễu nước, mặt bàn kêu tí tách, cửa sổ cũ nát và tất cả màn cửa sổ bằng lụa mỏng đều là lỗ thủng, không một chỗ nào không nói lên hiện thực huyện Khổng bần cùng lặng lẽ mà lạnh lùng
Huyện Khổng thật sự nghèo, trụ sở huyện ủy mười mấy năm chưa từng tu sửa, ở huyện khác đều là tòa nhà văn phòng làm việc ngày nay, còn huyện Khổng vẫn là nhà trệt, quả thật tồi tàn đến đáng thương
Lãnh Phong ngồi ở vị trí số 2, vẻ mặt vẻ mặt so với ở đại hội bổ nhiệm ngược lại thoải mái rất nhiều, chẳng qua trước sau như một vẫn là hai mắt híp lại và ánh mắt lạnh lùng, cùng với vẻ mặt gần như không có biến hóa, làm cho người ta vẫn đoán không ra ý tưởng nội tâm đích thực của y
Hơn mười ủy viên thường vụ có mặt đầy đủ, chẳng qua Đạt Hán Quốc đã đi, Quách Vĩ Toàn thượng vị, nhìn như không biến hóa lớn lại khiến không khí hội nghị thường vụ lâm vào biến đổi đột ngột, Lãnh Phong trước kia còn có Đạt Hán Quốc đi theo, hiện tại y thật sự là người cô đơn, còn thực lực và tiền vốn gì mà chống lại Lý Dật Phong?
Lý Dật Phong ngồi ở vị trí đầu, ánh mắt theo thứ tự mặt đảo qua trên mặt mọi người, ánh mắt ôn hòa mà thản nhiên, y thanh thanh cổ họng:
- Các đồng chí, căn cứ chỉ thị tinh thần của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, đồng chí Vĩ Toàn không còn chủ trì công tác hằng ngày của Ủy ban nhân dân huyện, ai không có cùng ý kiến có thể đề xuất, hội nghị thường vụ chính là cơ cấu cụ thể quyết sách của chế độ tập trung dân chủ, hy vọng các đồng chí biết thì sẽ nói đã nói là nói hết...
Vốn phân công của Quách Vĩ Toàn là nên do Lãnh Phong chủ trì hội nghị công việc của Ủy ban nhân dân thảo luận quyết định, Lý Dật Phong lại trực tiếp nhắc tới đưa lên hội nghị thường vụ thảo luận, có hiềm nghi là giơ tay quá dài, hơn nữa y còn cố ý cường điệu chế độ tập trung dân chủ, trên hội nghị thường vụ quả thật mỗi người đều có một phiếu bầu, là dân chủ, nhưng bí thư lại có một phiếu quyền phủ quyết, đây mới chính là thể hiện chân chính của chế độ nắm quyền tập trung
Không ít người nghe xong đều rùng mình, hay thật, bí thư Lý hôm nay là nhất quyết muốn cưỡng ép thông qua vấn đề đập nước sông Lưu Sa, nếu Lãnh Phong nếu lại tiếp tục một mình cứng rắn chống lại không đồng ý, nói không chừng rất có thể diễn ra cục diện giằng co tại chỗ của nhân vật số một, số hai
Gió đông cuồn cuộn, hội nghị thường vụ hôm nay, rốt cục muốn toàn diện áp đảo gió tây
- Vừa rồi sau đại hội bổ nhiệm, tôi và Vĩ Toàn gặp mặt…
Lãnh Phong lên tiếng, ông ta xếp thứ hai, theo lý nên do ông ta lên tiếng tiếp sau Lý Dật Phong
- Sau Hội nghị thường vụ, bộ máy chính phủ sẽ mời dự họp hội nghị thường vụ, thảo luận vấn đề phân công của đồng chí Vĩ Toàn. Đề nghị của bí thư Lý, tôi trên nguyên tắc không có ý kiến.
Đều cho rằng Lãnh Phong sẽ ít nhiều biểu lộ một chút quyền uy cá nhân, không ngờ ông ta hoàn toàn không có tiếp chiêu, thuận thế đáp ứng, các vị đang ngồi biết rõ tính cách Lãnh Phong, trong lòng ít nhiều hiểu rõ, Chủ tịch huyện Lãnh không muốn ở vấn đề phân công Quách Vĩ Toàn giằng co nhiều, chức vụ Phó chủ tịch thường trực huyện, danh nghĩa là hội nghị thường vụ chính phủ thảo luận quyết định, trên thực tế là Thành ủy chỉ định, nhiều lời vô ích, hiển nhiên, Lãnh Phong muốn tinh lực chủ yếu dùng ở thảo luận dự án đập nước sông Lưu Sa tiếp sau
Chẳng lẽ là nói, Lãnh Phong còn muốn cứng rắn chống lại không đồng ý? Lý Vĩnh Xương trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, gã âm thầm cùng Phó bí thư Lưu Bình phân công quản lý đảng ủy, công nghiệp giao lưu ánh mắt, trong lòng làm tốt chuẩn bị ứng đối với các loại lí do thoái thác của Lãnh Phong, cần phải nhất cử bắt lấy dự án đập lớn, tranh thủ một ván định thắng bại.
Lãnh Phong cũng nói không ý kiến, mọi người phía dưới càng là phụ họa vài câu, thảo luận phân công của Quách Vĩ Toàn xem như đạt được nhất trí thông qua, theo sau Lý Dật Phong đề tài vừa chuyển, liền nhắc tới màn chính của hội nghị lần này - dự án đập nước sông Lưu Sa.
- Mọi người đều biết, vấn đề sông Lưu Sa tồn tại đã lâu...
Lý Dật Phong trước là vài lời dạo đầu, vấn đề sông Lưu Sa là lời lẽ tầm thường, các vị đang ngồi chẳng những trong lòng đều rõ, hơn nữa mỗi người rõ như lòng bàn tay, sớm đã không cần lời dạo đầu gì cả, nhưng phát biểu trên hội nghị rất chú ý khởi - thừa - chuyển - hợp, ước chừng sau khi nói hết mười phút, lời của ổng mới rơi xuống vấn đề mấu chốt nhất
- Tổng hợp tình huống trên, tôi cho rằng, xây dựng đập nước sông Lưu Sa, ở thế phải làm!
Thời gian lãnh đạo lên tiếng càng dài, lại càng chứng minh lãnh đạo coi trọng đối với vấn đề, khác với mấy lần trước kia khi đề cập đến dự án đập lớn sông Lưu Sa Lý Dật Phong tất đề việc xây dựng đập lớn quả thật có khó khăn chính là, lúc này đây, ông ta đem dự án đập lớn dự án chính trị độ cao, nhấn mạnh mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, chỉ cần đoàn kết một lòng, dắt tay cùng tiến, nhất định có thể bài trừ muôn vàn khó khăn dũng cảm tiến tới.
Tất cả mọi người nghe ra, Lý Dật Phong muốn cùng với Lãnh Phong ngả bài! Cách nói đoàn kết một lòng hiển nhiên là chỉ nện bước của Lãnh Phong không nhất trí, không đủ đoàn kết đại đa số đồng chí, chỉ thích độc hành một mình
Lý Dật Phong vừa nói xong, phòng họp lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người Lãnh Phong. Lãnh Phong vẻ mặt lạnh lùng bỗng nhiên liền lộ ra một tia tươi cười hiếm thấy, ông ta ném cây bút đang cầm trong tay:
- Trải qua suy xét thận trọng, tôi đồng ý khởi công dự án đập lớn, nhưng tôi có một điều kiện tiên quyết…
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Sao có khả năng nhẹ nhàng khéo léo mà ăn ý như vậy!
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không thể hiểu nổi. Đã hơn nửa năm nay, Lãnh Phong luôn chống đối Lý Dật Phong. Mặc kệ đối mặt với bao nhiêu áp lực cũng chưa bao giờ đồng ý lùi bước. Thậm chí còn có tin đồn truyền ra, khi Thành ủy có ý kiến lớn với anh ta, muốn anh ta dời huyện Khổng, anh ta vẫn làm theo ý mình. Sao đột nhiên ở Thành ủy vừa mới điều Đạt Hán Quốc đi, đề Quách Vĩ Toàn lên thì lập tức tước vũ khí đầu hàng? Không phải phong cách của Lãnh Phong.
Lãnh Phong cũng không thể không kiên cường đến mức như vậy.
Sau khi mọi người hết kinh ngạc, lại nghĩ tới câu nói sau cùng của Lãnh Phong, lập tức vểnh lỗ tai lên muốn nghe xem điều kiện tiên quyết của Lãnh Phong là cái gì.
Lý Dật Phong thản nhiên nói:
- Ồ… đồng chí Lãnh Phong. Dự án đập nước sông Lưu Sa là công trình tạo phúc cho dân. Nếu đã là tạo phúc cho dân cũng phải nói đến điều kiện tiên quyết thì có lẽ chúng ta phải xem xét kỹ lại nguyên tắc và tính giai cấp một lần nữa rồi.
Lãnh Phong lại thản nhiên cười:
- Đồng chí Dật Phong không cần chụp mũ trước như vậy. Trước hết hãy nghe tôi nói cho hết lời đã. Nếu công trình đập lớn được khởi công, điều kiện tiên quyết của tôi chính là vấn đề tài chính là một. Vấn đề khác nữa là Huyện ủy nhất định phải thành lập một tổ lãnh đạo. Dù sao, Đập nước sông Lưu Sa là hạng mục công trình lớn nhất của huyện Khổng từ lúc bắt đầu xây dựng đất nước tới nay. Chúng ta nhất định phải hết sức coi trọng, phải có người đứng ra chịu trách nhiệm. Tôi đề nghị thành lập tổ lãnh đạo dự án Đập nước sông Lưu Sa. Bên Huyện ủy sẽ do đồng chí Vĩnh Xương dẫn đầu. Bên Chính phủ... thì đồng chí Vĩ Toàn dẫn đầu.
Anh ta nói như vậy, không chỉ Lý Dật Phong nhất thời cảm thấy không thể tin được vào lỗ tai của mình, mà tất cả mọi người đang ngồi cũng trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt nhìn về phía Lãnh Phong đầy khiếp sợ và khó có thể tin được.
Nếu nói Lãnh Phong đồng ý khởi công dự án đập lớn cũng đủ khiến người ta giật mình, không ngờ anh ta còn đề nghị thành lập tổ lãnh đạo dự án. Người phụ trách Huyện ủy và huyện phủ mà anh ta đưa ra đều là người của Lý Dật Phong. Cho dù không thể sử dụng trợ thủ ở Huyện ủy, cũng có thể đề nghị Lý Dật Phong đảm nhiệm chức Tổ trưởng, anh ta đảm nhiệm Phó tổ trưởng. Ít nhất còn có thể nhúng tay vào dự án, kiềm chế Lý Dật Phong và theo dõi toàn bộ hành trình tiến triển của dự án. Hiện tại thì hay rồi, làm vậy khác nào muốn uỷ quyền hoàn toàn... Lãnh Phong muốn gì mà lại đưa một phần ân tình lớn bằng trời như vậy cho Lý Dật Phong chứ?
Lý Dật Phong còn tưởng rằng Lãnh Phong sẽ đề xuất điều kiện hà khắc gì, không ngờ anh ta lại chắp tay đưa lên một phần hậu lễ như vậy. Anh ta thoáng ngẩn người, sửng sốt một lúc mới hơi hơi xấu hổ, cười:
- Đồng chí Lãnh Phong đề nghị như vậy rất tốt. Xem ra, vừa rồi tôi đã hiểu lầm đồng chí Lãnh Phong. Tôi xin nhận lỗi với đồng chí Lãnh Phong.
Lãnh Phong khoát tay:
- Đồng chí Dật Phong cũng chỉ vì công tác, không nhất thiết phải xin lỗi. Sau đây chúng ta tiếp tục thảo luận một chút về các vấn đề cụ thể khi thực thi dự án...
Mọi người đã quen nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Phong. Bây giờ đột nhiên nhìn thấy Lãnh Phong nói với vẻ mặt ôn hoà như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể thích ứng được. Lý Vĩnh Xương và Lưu Bình đã nghĩ sẵn trong đầu, chuẩn bị giương thương múa kiếm với Lãnh Phong, hiện giờ lại không có đất dụng võ, thai nghén lại chết ngay trong bụng. Hai người rất kinh ngạc, đồng thời cũng không khỏi thấy buồn bực. Thiếu một cơ hội xung phong lên phía trước thể hiện uy phong với Lãnh Phong, suy cho cùng trong lòng cũng cảm thấy rầu rĩ khó chịu. Họ đã sớm nghĩ sẽ một lần hạ uy phong của Lãnh Phong trước mặt mọi người. Ai ngờ Lãnh Phong thấy tình thế không ổn, không đánh mà hàng, xem ra thật kỳ quặc quái gở.
Tuy nhiên cũng mặc kệ, khi Lý Vĩnh Xương nghe Lãnh Phong chỉ đích danh gã là người dẫn đầu phía Huyện ủy, trong lòng chợt cảm thấy vui sướng như đồng ruộng giữa mùa thu. Nếu không phải đang trong cuộc họp, có lẽ gã đã không giấu nổi sự vui sướng trong lòng mình. Dự án Sông Lưu Sa là hạng mục đầu tư lớn nhất của huyện Khổng từ khi xây dựng đất nước tới nay. Có thể làm người dẫn đầu bên Huyện ủy, toàn quyền phụ trách hạng mục công trình này, chẳng những là vinh quang, cũng có lợi ích rất lớn khiến mọi người vô cùng hâm mộ.
Sau đó, hội nghị tiếp tục tiến hành thảo luận về hạng mục công trình này. Nếu khởi công, chắc chắn sẽ cần giải quyết nhiều vấn đề. Phải liên kết với bên Ngân hàng Nông nghiệp, Ngân hàng Xây dựng, tổ chức một hội nghị liên tịch, giành được sự ủng hộ của ngân hàng, và được ngân hàng đồng ý cho vay tài chính. Sau đó người dẫn đầu tổ lãnh đạo hạng mục lại phải thảo luận một chút với lãnh đạo chủ chốt của Thị trấn Phi Mã và xã Cổ Doanh thành về vấn đề ra sức, ra người vân vân. Từ trước tới nay, việc khởi công xây dựng một hạng mục lớn sẽ liên lụy đến tới lợi ích của rất nhiều bộ môn và nhân viên công chức.
Sau khi họp xong, Lãnh Phong và Lý Dật Phong một người đi trước, một người đi sau rời khỏi phòng họp. Mới đi được vài bước, Lãnh Phong nhỏ giọng nói vài câu gì đó với Lý Dật Phong. Lý Dật Phong dừng lại, cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ một lát, ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Phong khẽ gật đầu:
- Được, cứ quyết định như vậy. Lập tức tổ chức cuộc họp, chứng thực một chút về chuyện này.
Khi Lý Vĩnh Xương nhận được thông báo, còn vô cùng buồn bực. Sao vừa họp hội nghị thường vụ xong lại tổ chức hội nghị công tác bí thư vậy? Chẳng lẽ lại xuất hiện biến cố gì sao? Anh ta lo lắng bất an đi vào văn phòng Bí thư. Anh ta còn chưa tới cửa, chợt nghe có tiếng chân truyền đến từ phía sau. Nhìn lại, thì ra là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Trần Kinh.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Trần Kinh là người huyện Lân. Bình thường, gã luôn cười tủm tỉm. Không có một Trưởng ban tổ chức nào có vẻ kín đáo và thần bí hơn gã. Hơn nữa, gã lại người có tính cách ba phải. Gã ở huyện Khổng đã hai năm, cho tới bây giờ vẫn theo sát bước chân của Lý Dật Phong, làm việc tuyệt đối không bao giờ nhắc tới ý kiến của riêng mình, được gọi là ‘cười gió đông’.
Lý Vĩnh Xương liền hiểu ra điều gì, trong lòng liền vui vẻ. Có Trần Kinh ở đây, khẳng định Cuộc họp công tác bí thư sẽ bàn luận về vấn đề nhân sự. Trước mắt, vấn đề nhân sự lớn nhất trong Huyện ủy chính là xác định chọn ra hai Phó phòng. Nói như vậy, sau chuyện vui là anh ta chuẩn bị trở thành người phụ trách Tổ lãnh đạo Dự án đập nước sông Lưu Sa, việc Vương Xa Quân lên Phó phòng cũng sẽ được xác định. Lại thêm một chuyện vui tới cửa sao?
Ha ha, song hỷ lâm môn. Lý Vĩnh Xương nhất thời hưng phấn, đã quên trên đầu còn có vết thương, giơ tay chụp lấy phía sau lưng Trần Kinh, định tỏ ra thân thiết, không ngờ tay nâng quá cao, khẽ động tới miệng vết thương trên đầu. Anh ta đau tới mức hít một hơi lạnh, nước mắt thiếu chút nữa thì rơi xuống.
Mẹ nó, xuống tay thật tàn độc. Lần sau, phải trừng trị tên Lưu Bảo Gia này một trận mới được. Lúc ấy, nếu mình nhìn không sai thì kẻ thừa lúc rối loạn, lấy gạch đập vào đầu mình chính là Lưu Bảo Gia của xã Cổ Doanh Thành. Chẳng qua lúc ấy quá nhiều người, không dám khẳng định chắc chắn là do Lưu Bảo Gia làm. Sau đó, mình lại vội vàng đến họp ở thành phố, bận rộn tới giờ cũng chưa có chút thời gian nào để nghỉ ngơi, nên còn chưa tính toán tới kẻ đã dùng gạch đánh vào đầu.
Mặc kệ như thế nào, món nợ này xem như ghi trên người Lưu Bảo Gia. Chờ đấy, nếu không trừng trị Lưu Bảo Gia đến mức chết khiếp, mình sẽ không phải là Lý Vĩnh Xương.
Nghĩ đến Lưu Bảo Gia, sắc mặt Lý Vĩnh Xương lại trầm xuống vài phần. Nếu mình nhớ không lầm, quan hệ giữa Lưu Bảo Gia và Quan Doãn tương đối thân thiết. Không phải bạn bè chơi với nhau từ thuở nhỏ thì chính là bạn cùng học. Không chừng, phía sau việc Lưu Bảo Gia lấy gạch đập mình có công lao của Quan Doãn. Hừ, Quan Doãn, cậu cũng chờ đấy, sẽ có phần cho cậu.
Trần Kinh thấy Lý Vĩnh Xương đau đến độ mặt mày biến hình, lập tức ân cần giơ tay đỡ Lý Vĩnh Xương:
- Phó Bí thư Lý, chậm một chút. Trên đầu anh đang bị thương, không thể quá kích động. Làm công tác cách mạng không cần quá vội vã. Năng nhặt chặt bị. Còn nhiều thời gian. Nào, tôi đỡ anh đi vào.
Lý Vĩnh Xương đẩy Trần Kinh ra:
- Không có việc gì. Chút vết thương nhỏ này, tôi còn chịu được. Lão Trần, việc chọn Phó phòng... đã quyết định rồi sao?
Trần Kinh vẫn cười tủm tỉm:
- Quyết định rồi. Không phải đã quyết định từ lâu rồi sao? Luôn ở trong đầu phó Bí thư Lý, không chạy đi đâu.
Lão xảo quyệt, đồ hèn nhát, cười gió đông... Trong lòng Lý Vĩnh Xương mắng Trần Kinh vài câu. Đừng thấy gã là Phó bí thư phân công quản lý nhân sự, nhưng mọi chuyện Trần Kinh đều trực tiếp báo cáo với Lý Dật Phong. Chưa bao giờ tiết lộ với mình trước dù chỉ nửa phần. Mình thật không có cách nào với gã. Từ trước đến nay, thái độ ‘cười gió đông’ rất nghiêm túc, nói chuyện lại dễ nghe, thật sự làm cho người ta không bắt bẻ được.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Đẩy cửa đi vào, Lý Vĩnh Xương thoáng ngẩn cả người. Trong văn phòng Bí thư chỉ có hai người —— Lý Dật Phong và Lãnh Phong. Ngoại trừ hai người ra, không có người khác. Trong lòng anh ta không khỏi lo lắng. Cuộc họp này thật đáng ngờ. Hai Phó bí thư phân công quản lý công nghiệp và chính trị pháp luật cũng không ở đây. Lẽ nào Lý Dật Phong gọi mà chưa tới?
Lý Dật Phong đang nhỏ giọng nói gì đó với Lãnh Phong, thấy Lý Vĩnh Xương và Trần Kinh tiến vào, liền nói:
- Chỉ chờ các anh thôi, tranh thủ nói vài câu. Đúng lúc nhân tiện Trưởng ban Diệp còn ở đây, quyết định chọn Phó phòng, lập hồ sơ báo với cô ấy, cũng đỡ phải phái người đi một chuyến đến thành phố.
Huyện có thể toàn quyền quyết định trong việc đề bạt Phó phòng và Trưởng phòng, nhưng nhất định phải báo cáo với Ban tổ chức cán bộ Thành ủy.
- Lúc này phải chọn ra hai Phó phòng. Ban Tổ chức cán bộ đề cử lên ba người. Quan Doãn, Ôn Lâm và Vương Xa Quân. Tôi và đồng chí Lãnh Phong vừa mới thương lượng một chút, ý kiến ban đầu muốn..,
Lý Dật Phong nói rất nhanh, không để cho người khác nói xen vào. Rõ ràng anh ta muốn dao sắc chặt đay rối, cũng cho mọi người biết anh ta đã ra quyết định, không cho phép người khác có ý kiến.
Vừa nghe Lý Dật Phong nói ra thứ tự những người được chọn, trong lòng Lý Vĩnh Xương biết có điều không ổn. Không chờ anh ta mở miệng nói chuyện, Lý Dật Phong bỗng quay sang nhìn về hướng anh ta đầy thâm ý. Anh ta đang định nói, lại âm thầm nuốt trở vào.
Lý Dật Phong lại nói tiếp:
- Dựa theo kinh nghiệm lý lịch, năng lực và bằng cấp thì ba người Quan Doãn, Ôn Lâm và Xa Quân đều có thể làm Phó phòng, nhưng số lượng có hạn. Ba người chỉ có thể chọn hai. Tôi vẫn phải nghiêm túc cân nhắc một chút. Xa Quân là thông tín viên của tôi. Làm việc rất nghiêm túc. Năng lực cũng không tồi. Chỉ có điều giấy chứng nhận của anh ta vẫn ở Thị trấn Phi Mã. Muốn đề cử làm Phó phòng mà nói, Huyện ủy còn phải đi theo trình tự, thông qua Thị trấn Phi Mã. Nhưng hiện tại, thời gian không còn kịp rồi. Ý của tôi là, lúc này chọn người làm Phó phòng, trước hết báo Quan Doãn và Ôn Lâm. Xa Quân... chờ lần tiếp theo đi. Các anh thấy thế nào?
- Đồng chí Dật Phong đề cao tác phong, tôi rất cảm động. Tôi không có ý kiến gì. Bằng cấp của Quan Doãn và Ôn Lâm đều vững vàng. Giấy chứng nhận cũng đều ở Huyện ủy. Đề bạt bọn họ cũng phù hợp với điều kiện đề bạt cán bộ.
Lãnh Phong lời ít mà ý nhiều, nhấn mạnh trọng điểm vào sự thật bằng cấp vững vàng, chính là muốn bịt miệng Lý Vĩnh Xương.
Vết thương trên đầu Lý Vĩnh Xương lại lâm râm đau, cổ họng khô lại. Vừa mới vui mừng vì được đảm nhiệm dẫn đầu Tổ lãnh đạo dự án Đập nước sông Lưu Sa, thoáng một cái bị chấn động muốn thất điên bát đảo. Cái gì mà thời gian cấp bách? Hoàn toàn có thể hoãn việc quyết định danh sách lại một ngày. Chạy tới thành phố báo cáo một chuyến thì đã sao? Cái gì là bằng cấp vững vàng. Trong quan trường, bằng cấp không phải là chỉ tiêu! Lấy cớ, đều là lấy cớ.
Anh ta tức thì tức, nhưng lại chỉ có thể chấp nhận sự thật. Bí thư và Chủ tịch huyện đã cùng thống nhất ý kiến. Cho dù anh ta phản đối cũng vô hiệu. Trên quan trường phải chú ý có qua có lại mới toại lòng nhau, Lý Dật Phong lui một bước cho phép đề cử Quan Doãn đi lên, không phải chú ý tới phong cách, mà là đáp lại hành động nâng tay bật đèn xanh của Lãnh Phong trong Dự án đập nước sông Lưu Sa. Hơn nữa, trong hội nghị thường vụ, Lãnh Phong đã chỉ đích danh anh ta làm người phụ trách đảm nhiệm Dự án đập nước sông Lưu Sa. Theo lý mà nói, anh ta cũng nợ Lãnh Phong một ân tình mới đúng.
- Tôi cũng không có ý kiến...
Trên đầu và trong lòng Lý Vĩnh Xương đều đau đớn khó chịu được. Anh ta nghĩ đến việc Vương Xa Quân đã sớm khoe khoang với vô số người sẽ lập tức lên chức Phó phòng. Hiện tại lại một bước giẫm lên khoảng không, chó ngã gặm ***, mất mặt đến chừng nào...
Rất nhiều người không biết, thế cục huyện Khổng bề ngoài thì yên lặng nhưng bên trong đã xảy ra rất nhiều biến hóa. Sau khi Đạt Hán Quốc rời đi cũng đã đề bạt Quách Vĩ Toàn. Hiện tại không chỉ thay đổi một Phó chủ tịch thường trực huyện mà thái độ Lãnh Phong cũng thay đổi. Cùng lúc, vận mệnh của Quan Doãn dưới sự thúc đẩy của Lãnh Phong bỗng nhiên ngoặt sang một hướng khác.
Loanh quanh phía ngoài Huyện ủy hơn một năm, cuối cùng Quan Doãn bắt được kỳ ngộ, thuận thế vùng lên, rảo bước tiến vào cánh cổng thứ nhất của quan trường, thành công bước vào hàng ngũ Phó phòng, không còn là người không được xếp hạng trong quan trường nữa.
Tuy nhiên đối với việc Lãnh Phong bảo vệ và trọng dụng Quan Doãn như vậy, không chỉ Lý Dật Phong không hiểu được, mà Lý Vĩnh Xương lại càng không rõ. Có phải Lãnh Phong gấp quá hay không? Một Đạt Hán Quốc đi rồi, bên cạnh không có người có thể sử dụng, mới nhớ tới Quan Doãn, muốn nâng đỡ Quan Doãn đi lên. Ngay cả khi Quan Doãn lên Phó phòng, cũng chỉ là một Thông tín viên nho nhỏ. Tình thế có thể thành cái gì?
Suy cho cùng, Lãnh Phong đang tính cái gì vậy? Chẳng lẽ anh ta thoải mái đáp ứng khởi công Dự án đập nước sông Lưu Sa trước, chỉ vì đổi lấy nhượng bộ của Lý Dật Phong trong vấn đề chọn người làm Phó phòng hay sao? Giá phải trả cũng có phần quá lớn! Lý Vĩnh Xương càng nghĩ càng thấy khó hiểu, đầu không khỏi lại cảm thấy đau nhức.
Sau Hội nghị công tác bí thư, Trần Kinh báo cáo với Diệp Lâm về việc Huyện ủy huyện Khổng vừa đề bạt danh sách người được chọn làm Phó phòng. Sau khi Diệp Lâm tiếp nhận văn kiện, cũng không nhìn kỹ, liền lên xe mà đi. Đám người Lý Dật Phong, Lãnh Phong xếp thành hàng, vui vẻ đưa tiễn.
Chờ đi đến nửa đường, Diệp Lâm mới nhớ tới chuyện huyện Khổng gây sức ép đến mức cô đau hết cả thắt lưng. Lúc gần đi còn cố ý đưa danh sách chọn người làm Phó phòng. Chẳng lẽ vì lộ phí một lần từ tỉnh chạy lên thành phố sao? Thật muốn tính sổ với bọn họ. Cô vừa nghĩ vừa rút văn kiện từ trong túi hồ sơ ra. Mới thoáng nhìn qua danh sách, cô liền ngẩn cả người. Tên của Quan Doãn rõ ràng nằm trong danh sách, hơn nữa còn đứng đầu!
Quan... Doãn? Diệp Lâm hơi giật mình. Sao có thể chứ? Vừa nghĩ, cô lại không khỏi lắc đầu, thở dài một cái. Trước khi rời khỏi huyện Khổng, cô nghe nói hội nghị thường vụ vừa mới thông qua quyết nghị. Trước mắt cô hiện ra vẻ mặt lạnh lùng không chút biểu cảm của Lãnh Phong. Cô âm thầm cảm thấy quyết định của Lãnh Phong thật sự không đáng. Cái giá phải trả có phần quá lớn.
Cái giá phải trả có phải quá lớn hay không...
Lãnh Phong tiễn chân Diệp Lâm xong, trở lại văn phòng của mình, pha một cốc trà đặc, đứng ở phía trước cửa sổ nhìn cảnh vật trong viện, trong lòng đột ngột xuất hiện một ý nghĩ.
Chẳng qua Lãnh Phong cân nhắc tới cái giá phải trả. Không phải anh ta đồng ý khởi công Dự án đập nước sông Lưu Sa để đổi lấy chức Phó phòng cho Quan Doãn. Anh ta lấy việc khởi công đập lớn để ẩn mình. Sau đó sẽ chuyển cuộc đọ sức từ công khai với Lý Dật Phong, Lý Vĩnh Xương thành cuộc đọ sức ngầm... Có lẽ trả một cái giá lớn như thế cũng đáng.
Ý thu đã đậm. Huyện Khổng cuối tháng 8 đúng là mùa thu hoạch. Hoa khoe màu đua sắc. Bởi vì tất cả tòa nhà huyện ủy đều là nhà một tầng. Cây cối, hoa cỏ vô cùng tươi tốt. Từ trước đến nay, Lãnh Phong ở văn phòng rất thích chăm hoa. Anh ta không xách một chậu hoa đặt ở trong phòng để chăm. Chỉ cần đẩy cửa ra ngoài, đi thêm hai bước chính là vườn hoa thiên nhiên muôn màu rực rỡ.
Lãnh Phong còn cố ý để một dải đất trống rộng một thước, dài hai thước ở phía dưới cửa sổ của anh ta. Ở đó, anh ta đã trồng không ít hoa. Hiện tại, tất cả đều mọc tươi tốt, bừng bừng sức sống.
Cuối cùng, dự án đập nước sông Lưu Sa vẫn được khởi công. Quan Doãn nói đúng. Nếu anh ta cứ cương quyết chống đối không chịu đồng ý, cuối cùng chỉ có hai kết quả. Một là Lý Dật Phong cưỡng ép anh ta phải thông qua quyết nghị. Huyện ủy từ trên xuống dưới đều đồng loạt cô lập anh ta. Hai là Thành ủy giận dữ chuyển anh ta khỏi huyện Khổng. Thậm chí còn có thể đưa ra một phần thưởng an ủi anh ta. Điều anh ta đến một huyện mạnh khác tiếp tục làm Chủ tịch huyện. Nhưng rất xin lỗi, huyện Khổng một mẫu ruộng còn có ba phần đất phải nhường lại mà ra đi.
Dù giải quyết thế nào, kết cục đều giống nhau, trong cuộc họp, đập nước sông Lưu Sa vẫn được khởi công.
Người trong quan trường, có đôi khi muốn giữ quan niệm trong lòng mình thật sự rất khó. Có đôi khi muốn trân trọng dân chúng, không đành lòng khởi công một công trình hao tài tốn của, lại bị đồng nghiệp coi là chướng ngại vật, bị thủ trưởng xem như phái bảo thủ. Sao không thể suy xét vấn đề theo góc độ yêu quý dân sinh một chút?
Lãnh Phong thôi không suy nghĩ nữa, uống một hớp trà đặc, nâng cao tinh thần, rồi trở lại chỗ ngồi. Anh ta lấy ra một phần phương án sửa sông Lưu Sa của Quan Doãn làm cơ sở để đưa ra một phương án mới. Anh ta còn xem rất nghiêm túc. Vừa xem vừa nghĩ Quan Doãn làm việc có thể không để xảy ra lỗi lầm gì và khiến anh ta hài lòng hay không?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hina