Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 16: Dự cảm bất lành
Nguồn: MT
Nhìn bàn thức ăn được bày biện tỉ mỉ, sau đó nhìn ra bầu trời lúc này đã tối đen, Triệu Ca không khỏi cười khổ mấy tiếng.
Xem ra Phạm Hồng Vũ không đến thật rồi.
Ban đầu can đảm nhờ Kiều Phượng nhắn giúp, mời hắn đến ăn một bữa cơm. Bất kể thế nào, người ta cũng đã giúp đỡ mình như vậy, mình cũng phải thể hiện một chút tâm ý thì mới phải.
Trước đây khi vẫn làm trong nhà máy, thì giữa hai người có một khoảng cách chênh lệch đáng kể. Mình là con nông dân, người ta là con của cán bộ. Sau này Phạm Vệ Quốc liên tục thăng chức, trở thành lãnh đạo chủ chốt ở huyện, Phạm Hồng Vũ lại đi học đại học, khoảng cách đó càng trở nên lớn hơn. Thật ra, Triệu Ca đã chuẩn bị tâm lý rằng Phạm Hồng Vũ không đến rồi.
Chỉ có điều, biết vậy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mất mát điều gì đó.
Hóa ra, cảm giác bị người ta không thèm để ý đến lại khó chịu như vậy.
Triệu Ca thở dài, đứng dậy, chuẩn bị mang mấy đĩa thức ăn đi hâm nóng lại, một mình mình ăn cho xong chuyện. Hơn 5 giờ cô đã nấu xong xuôi cả rồi, giờ đã là bảy giờ, vì thế thức ăn nguội hết cũng là điều dễ hiểu.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng chuông xe đạp.
Triệu Ca lập tức buông bát đĩa xuống, chạy nhanh ra cửa.
Ngoài cửa, không phải Phạm Hồng Vũ thì là ai.
- Thế nào? Tối nay không mở cửa hàng à? Tôi cố ý đến muộn một chút, vì sợ chị bận quá đấy.
Phạm Hồng Vũ khóa xe đạp lại, sau đó đi vào nói.
Hóa ra là như vậy.
Không ngờ người ta lại suy nghĩ cho mình như vậy.
Triệu Ca thở phào một hơi, tự nhiên cười nói:
- Tiểu Hoa về nhà rồi, một mình tôi làm không nổi, nên cũng nghỉ cả chiều.
Lời này của Triệu Ca chỉ đúng một nửa. Thật ra vì để “mở tiệc chiêu đãi” Phạm Hồng Vũ, nên cô đã đóng cửa cả chiều. Bằng không, Phạm Hồng Vũ đến mà thấy khách ra khách vào, mình thì chân tay luống cuống, không có ai tiếp đãi Phạm Hồng Vũ, thì còn nói chuyện gì nữa chứ.
- Sớm biết như vậy thì tôi đã đến sớm hơn rồi, phụ giúp chị một tay. Đóng quán một buổi, tổn thất cũng không nhỏ nhỉ.
Triệu Ca mỉm cười, thở dài nói:
- Cái này thì không dám đâu, tôi đâu dám để cậu làm trợ thủ chứ? Như vậy thì quá là thất lễ rồi…Thật ra cũng không có tổn thất gì mấy đâu, tiền thì kiếm bao giờ mới đủ được. Mấy ngày nay khách khứa cũng bình thường, dừng nửa ngày cũng không lo lắm…Nào mau vào đi.
Phạm Hồng Vũ liền đi vào trong quán, bên trong quán đã được thu dọn sạch sẽ gọn gàng, hai ngọn huỳnh quang chiếu xuống, khiến quán ăn trở nên vô cùng sáng sủa. Phạm Hồng Vũ không khỏi gật đầu nói:
- Cái này hay. Có những quán nhỏ, buổi tối chỉ thắp một bóng đèn lờ mờ, khách vào cũng đã không thoải mái rồi. Sáng một chút thì tốt hơn.
Triệu Ca cười nói:
- Điện thắp thì cũng chỉ mất thêm mấy đồng, nếu như tiết kiệm quá, khách hàng không ấn tượng nữa, thì có khi còn thiệt hơn…Phó trưởng ban Phạm, mời ngồi đi.
Phỏng chừng Triệu Ca đã biết việc Phạm Hồng Vũ được “thăng quan” từ miệng Kiều Phượng rồi.
Phạm Hồng Vũ liền cười nói:
- Cái danh xưng Phó trưởng ban này, xin miễn cho, đừng có chê cười tôi như vậy.
Triệu Ca nghiêm mặt nói:
- Phó trưởng ban cũng là lãnh đạo, danh xưng này không thể dùng tùy tiện đâu.
Một Trưởng ban nho nhỏ đã có thể hủy hoại cả đời cô rồi.
Quan chức của quốc gia này, đều như vậy cả.
Phạm Hồng Vũ khoát tay nói:
- Chị Ca Nhi, chúng ta cùng nhau lớn lên từ bé, mười mấy năm bằng hữu, gọi như vậy trong lòng tôi cảm thấy rất không thoải mái.
- Được rồi, lúc không có ai thì tôi sẽ gọi tên cậu nhé. Nào, Hồng Vũ, cậu cứ ngồi trước đi, tôi đi hâm nóng đồ ăn một chút, nguội hết cả rồi.
Nhìn đống đồ ăn nguội ngắt trên bàn, Phạm Hồng Vũ mới biết Triệu Ca đã đợi mình rất lâu rồi. Tuy rằng chỉ là hai người ăn, nhưng Triệu Ca cũng đã chuẩn bị tới bốn món ăn mặn và một món canh, thành ý mười phần.
- Không phải làm gì đâu. Dù sao thời tiết cũng không lạnh lắm.
Triệu Ca do dự một chút, lập tức gật đầu nói:
- Vậy được, món ăn cho vào đảo lại thì cũng không còn vị tươi ngon nữa. Rất xin lỗi, Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu nói:
- Chị Ca Nhị, chúng ta không cần phải như vậy có được không? Chị càng khách khí, tôi càng thấy không tự nhiên, càng cảm thấy xa lạ. Cứ như trước đây, lúc nào cũng đòi chị nướng khoai lang cho ăn, không hề khách khí chút nào, như vậy lại tốt hơn.
Mẹ của Triệu Ca ở nông thôn, thường xuyên mang chút khoai lang lên cho con. Phạm Hồng Vũ lúc đó còn nhỏ, háu ăn, lúc nào cũng đòi Triệu Ca phải nướng khoai cho ăn. Thông thường thì Triệu Ca không làm hắn thất vọng.
Vừa nghe Phạm Hồng Vũ nói đến chuyện này, Triệu Ca cũng cười lên, mũi hơi vểnh lên, rất vui vẻ nói:
- Cậu vẫn còn nhớ đến chuyện này à?
- Đương nhiên, những ký ức tuổi thơ tôi luôn ghi nhớ rất sâu. Món khoai chiên kia đúng là quá ngon, bây giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy chảy cả nước miếng đấy.
- Nếu như cậu thích thì tôi bảo mẹ tôi làm cho cậu, đang mùa khoai lang. Tuy nhiên muốn làm thì phải đào khoai về trước một thời gian, làm sạch sẽ tẩm gia vị vào mới ngon.
- Được, tôi sẽ đợi.
Phạm Hồng Vũ cũng không khách khí, lập tức cười nói.
Triệu Ca cẩn thận mở chiếc lồng bàn ra, thức ăn vẫn còn chút hơi nóng bốc lên. Mấy món thịt hầm, gà xé phay xào lăn, trứng ốp la, rau xào thịt đều là những món nhiều dầu mỡ. Đây là Triệu Ca làm theo khẩu vị của Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ tuổi còn trẻ, thân cao thể tráng, hẳn là thích những món nhiều mỡ động vật này. Còn nếu như theo khẩu vị của Triệu Ca thì đương nhiên là phải nhẹ nhàng hơn một chút.
Quả nhiên, Phạm Hồng Vũ rất thích thú.
Triệu Ca đem một chiếc cốc thủy tinh đặt trước mặt Phạm Hồng Vũ, cầm lấy cái mở bia, nói:
- Hồng Vũ, uống chút bia nhé. Các cậu làm cán bộ, chắc đều uống được bia rượu chứ?
Trong lời nói của Triệu Ca đều lộ ra ý “ngăn cách”, luôn chia mình và Phạm Hồng Vũ làm hai “phe”, một là dân, một là quan.
Văn hóa phong kiến mấy ngàn năm sớm đã ăn sâu vào xương tủy của nhân dân rồi, không thể dễ thay đổi được.
Phạm Hồng Vũ cũng không muốn sửa nữa, không cần khiến cho Triệu Ca cảm thấy căng thẳng.
- Uống chút bia cũng được, không sao đâu.
Tửu lượng của Phạm Hồng Vũ, nói lớn không lớn, mà nói nhỏ cũng không phải nhỏ. Tuy nhiên làm cảnh sát hình sự nhiều năm, Phạm Hồng Vũ cũng khá tiết chế việc uống rượu bia này. Một cảnh sát hình sự lúc nào cũng say khướt thì đâu thể được cấp trên và đồng nghiệp tín nhiệm được.
Triệu Ca chân tay nhanh nhẹn, chỉ một loáng đã đã rót xong hai cốc bia rồi, cô giơ cốc lên trước mặt Phạm Hồng Vũ nói:
- Nào, Hồng Vũ, tôi mời cậu một ly. Hôm đó thật sự cảm ơn cậu, nếu không thì chẳng biết giải quyết thế nào.
Dưới ánh đèn sáng trưng, cổ tay Triệu Ca trở nên trắng như ngọc.
Cho nên mới nói, có những người phụ nữ mang vẻ đẹp trời sinh. Triệu Ca mở tiệm cơm cũng đã hơn một năm rồi, ngày nào cũng tiếp xúc với khói bếp, dầu mỡ mà làn da vẫn trắng nõn như vậy, dường như chút vất vả thường ngày không thể làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô.
Phạm Hồng Vũ giơ chén rượu lên, cùng cô cụng một cái, nói:
- Chị Ca Nhi, chúng ta là bạn bè, không cần phải nói những lời khách khí. Chuyện hôm đó như vậy, nếu đổi là người khác thi họ cũng làm như vậy mà thôi.
Triệu Ca mỉm cười, nói:
- Cũng chưa chắc đâu. Hiện tại, có nhiều người đàn ông, nếu như cậu bảo họ đánh nhau, trộm gà trộm chó thì dám đấy. Nhưng để bênh vực kẻ yếu thì người ta chưa chắc đã làm đâu. Cũng chỉ có cậu và Hạ Ngôn là vẫn nhiệt tình như cũ thôi.
- Lời khen này tôi nhận. Nào, cạn ly này.
Phạm Hồng Vũ ngẩng cổ lên, một hơi uống cạn cốc bia. Triệu Ca cũng vậy, uống xong còn giơ ly lên với Phạm Hồng Vũ nữa.
- Hồng Vũ, tôi nghe Kiều Phượng nói, hình như có một vị lãnh đạo lớn của Địa ủy có ý kiến với cậu, có đúng không vậy?
Uống một hai cốc bia xong, không khí cũng trở nên gần gũi hơn nhiều. Triệu Ca vừa rót bia cho Phạm Hồng Vũ, vừa hỏi, trên mặt lộ ra vẻ quan tâm.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Chị Ca Nhi, việc này chị đừng quan tâm mà làm gì. Chuyện trong cơ quan không thể nói rõ được, hướng gió thay đổi liên tục ấy mà.
- Cũng phải. Cậu thông minh như vậy, việc này chắc chắn sẽ không làm ảnh hưởng quá lớn đến cậu. Một lãnh đạo có ý kiến với cậu chắc chẳng vấn đề gì. Những lãnh đạo khác chắc chắn sẽ nhìn thấy năng lực của cậu, nhất định sẽ trọng dụng cậu thôi.
Điều này cũng chưa chắc đâu.
Phạm Hồng Vũ năm đó và Phạm Hồng Vũ bây giờ, chỉ số thông minh giống nhau, sao không thấy lãnh đạo khác trọng dụng vậy?
Chỉ có điều những lời này, Phạm Hồng Vũ đương nhiên sẽ không nói với Triệu Ca rồi.
- Chị Ca Nhi, quán này kinh doanh cũng được chứ?
Phạm Hồng Vũ thuận miệng hỏi.
- Bình thường thôi, so với hồi làm ở nhà máy thì ổn hơn một chút. Một tháng trừ hết chi phí cũng kiếm được hai ba trăm tệ.
Triệu Ca thật thà nói.
Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:
- Chị Ca Nhi, tôi có đề nghị thế này. Mở tiệm cơm nhỏ thế này không phải kế hoạch lâu dài, lại vất vả nữa. Tôi khuyên chị nghĩ cách đổi nghề đi. Còn tên Trương Đại Bảo kia nữa, tôi đoán chắc hắn sẽ không chịu để yên đâu.
- Không phải là còn có cậu sao?
Triệu Ca cười nói, trong lòng cô như thể đã coi Phạm Hồng Vũ là chỗ dựa vững chắc rồi vậy.
Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày hơi nhăn lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
Mấy hôm trước Lương Quang Hoa triệu kiến ba hắn, trong lòng hắn đã có một dự cảm bất tưởng, xem chừng Lương Quang Hoa sắp khai đao với Phạm Vệ Quốc rồi. Chức Phó chủ tịch huyện này e chừng cũng sẽ bị lung lay.
Trương Đại Bảo là điển hình của loại người hèn hạ, một khi biết được lão Phạm bị thất thế, đương nhiên sẽ quay lại gây chuyện. Phạm Hồng Vũ không sợ y, nhưng quán cơm của Triệu Ca thì khó nói lắm.
Tuy nhiên việc này làm sao nói rõ cho Triệu Ca được?
Thấy Phạm Hồng Vũ nhíu mày, Triệu Ca lập tức hoảng sợ, cô ý thức được Phạm Hồng Vũ thật sự là đang lo lắng rồi. Cô vội vàng nói:
- Được, vậy cậu thử nói xe, tôi đổi nghề như thế nào? Ngoại trừ việc xào rau nấu cơm ra tôi đâu có khả năng gì khác.
Phạm Hồng Vũ lập tức cười nói:
- Không sao, bất luận làm kinh doanh gì cũng là do con người làm cả, chẳng ai sinh ra đã biết. Hơn nữa, tôi muốn hướng cho chị kinh doanh cũng đơn giản thôi.
- Hả? Vậy cậu nói đi, kinh doanh gì thế?
Triệu Ca lập tức có hứng thú, thân mình tiến lại một chút, ngẩng đầu lên hỏi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 17: Kinh doanh Công trái.
Nguồn: MT
- Công trái.
Phạm Hồng Vũ nói một cách dứt khoát!
- Công trái?
Triệu Ca lẩm bẩm nhắc lại, cô hoàn toàn không hiểu.
Phạm Hồng Vũ liền cười
Công trái là loại trái phiếu được phát hành bởi chính phủ các nước nhằm bù lại sự thiếu hụt tài chính hoặc ngân khố quốc gia. Công trái xuất hiện sớm nhất vào cuối thế kỷ 19 ở nước Anh sau đó các nước tư sản phương Tây khác cũng lần lượt phát hành công trái. Bởi vì công trái lấy tài chính của chính phủ làm đảm bảo, cho nên độ chắc chắn và tính lưu thông cao, lợi ích cũng tương đối lớn. Do đó những nước phương Tây có ngành tài chính tương đối phát triển. Công trái là đối tượng chủ yếu của đầu tư chứng khoán.
Là người được trùng sinh, Phạm Hồng Vũ cũng khá là quen thuộc đối với công trái.
Nhưng ở giữa những năm tám mươi, ở Trung Quốc, nhất là nội địa tuyệt đại bộ phận quần chúng không hiểu gì đối với công trái.
Thật ra, nhà lúc đầu nhà nước đã thường xuyên phát hành công trái, nhưng cuối những năm năm mươi, do ảnh hưởng của chính trị tầm cao, cho nên nhà nước ngừng phát hành công trái.
Sau khi cải cách mở cửa, bắt đầu từ năm tám mốt, nhà nước lại khôi phục lại việc phát hành công trái. Nhưng thời kỳ kinh tế kế hoạch đã ăn sâu vào tư tưởng của mọi người, cho nên rất nhiều người nghĩ công trái chính phủ và cổ phiếu phát hành vào thời kỳ đầu là giống nhau. Nhận thức không rõ ràng, trong nhận thức của họ, thì đây là chủ nghĩa tư bản. Tuyệt đại bộ phận quần chúng chưa bao giờ nghe đến công trái. Liên tục trong vài năm việc phát hành công trái đều lựa chọn hình thức ngả bài. Chủ yếu là các cán bộ nhà nước và công nhân ở các nhà máy là chịu mua, trực tiếp trừ từ lương tháng.
Một bộ phận lớn người dân còn có ý kiến đối với việc này, căn bản là không biết công trái cũng có thể lưu thông. Cá nhân mua công trái với số lượng không ít thì gần như là quên việc này.
Giữa những năm tám mươi, có một số người có lối suy nghĩ linh hoạt, bắt đầu tiến hành kinh doanh công trái. Chủ yếu có hai phương thức. Một là mua lại công trái trong tay người khác với giá thấp sau đó đến ngân hàng đổi, ăn chênh lệch. Tuy nhiên hình thức này lợi nhuận kém. Thông thường công trái kỳ hạn 5 năm thì lãi suất năm là 4%, ngân phiếu 10 tệ kỳ hạn năm năm thì có thể đổi thành tiền mặt là 20 tệ.
Nghe qua thì hơi kiém, nhưng tính tỉ lệ thì đã có lợi nhân từ 10% đến 20%, nếu như linh hoạt thì một ngàn tệ tiền vốn, rất nhanh đã có thể kiếm được một hai trăm tệ.
Cũng có những người làm ăn lớn, cũng tiến hành mua công trái chưa đến hạn như vậy, tuy nhiên giá mua thì thấp hơn so với giá trị của công trái. Ví dụ như tờ công trái 10 tệ thì người ta chỉ mua với giá 9 tệ hoặc 8 tệ thôi, đợi đến khi hết hạn thì đến ngân hàng đổi, có thể kiếm được từ 3-4% lợi nhuận. Làm như vậy, khuyết điểm chính là cần phải có vốn hùng hậu mới có thể giữ công trái trong tay thời gian 1-2 năm như vậy.
Một loại phi chính quy khác, đó là trực tiếp sửa thời hạn trên công trái. Dùng giá rất thấp, ví dụ như chiết khấu 30% thậm chí là 50% để mua công trái chưa đến hạn, sau đó dùng thuốc để tẩy thông tin trên tờ công trái đi, giả mạo là công trái đã đến kỳ và đến ngân hàng để lừa lấy vốn và tiền lãi.
Những năm đầu của thập kỷ tám mươi, kinh thế thị trường mới bắt đầu, đến hình thức ban đầu cũng không chưa được tính. Toàn bộ nền kinh tế xã hội vẫn còn rất tốt đẹp, chưa từng xảy ra các việc lừa đảo. Đại bộ phận quần chúng nhân dân đều có quan niệm rất chính thống, án lừa đảo kinh tế là một cụm từ còn rất mới mẻ. Lúc ấy quốc gia phát hành tiền chính thức, tiêu chuẩn phòng ngừa giả mạo còn chưa cao, chứ đừng nói đến công trái chính phủ, căn bản là không có biện pháp để phòng ngừa giả mạo.
Cho nên muốn kinh doanh công trái phi chính thức này, ban đầu có thể sẽ thành công, sau khi nhà nước bị thiệt hại, mới dần coi trọng đến vấn đề này, áp dụng những biện pháp nhất định để đấu tranh và phòng ngừa.
Đương nhiên, Phạm Hồng Vũ sẽ không đi làm “kinh doanh” lừa đảo này, hắn muốn kinh doanh công trái một cách chính quy. Lợi dụng tư tưởng giải phóng và ưu thế về thông tin để kiếm chút tiền.
Theo Phạm Hồng Vũ biết, giữa những năm tám mươi, nổi danh trong số những người chơi cổ phiếu là “Dương Triệu phú”, ban đầu chỉ là kinh doanh công trái làm giàu, sau đó lấy vốn tiếp tục quay vòng, rắt nhanh đã kiếm được một số tiền lớn. Ở thế giới kia, thập niên 90, trong những lúc rảnh rỗi cảnh sát Phạm cũng đã xem qua “Truyện ký” của Dương Triệu phú và có ấn tượng rất sâu sắc. Mà trong khi ở Cục công an Địa khu công tác, cuối những năm 80 cũng từng tham gia xử lý vụ lừa đảo công trái, cho nên rất hiểu những thủ pháp chính quy và phi chính quy.
Lập tức, Phạm Hồng Vũ cẩn thận hướng dẫn Triệu Ca quy trình cơ bản của việc kinh doanh công trái.
Triệu Ca là người rất thông minh, Phạm Hồng Vũ vừa nói như vậy, cô đã hiểu cơ bản rồi, chỉ có điều vẫn còn chút băn khoăn, hàng lông mày hơi cau lại, bàn tay chống vào chiếc cằm trắng nõn, nhìn Phạm Hồng Vũ, do dự nói:
- Hồng Vũ, việc kinh doanh này, e rằng người ta không chịu bán thôi. Công trái đến kỳ rồi, người ta chỉ cần đến ngân hàng một chuyến thôi, mười tệ có thể đổi thành mười hai tệ, tại sao phải bán với giá cũ cho mình chứ?
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Có những người không biết mà. Hơn nữa, đại đa số là sợ phiền phức. Nhân viên công tác ở các cơ quan, bình thường cũng không có nhiều công trái trong tay, tiền lãi thì cũng chỉ được thêm mấy đồng, lại mất công đi ngân hàng nữa. Việc kinh doanh này quan trọng là số lượng phải nhiều, cứ mười người chỉ cần năm người đồng ý bán thì chúng ta cũng đủ phát tài rồi.
Triệu Ca ngẫm nghĩ một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc cô trầm tư, đôi mi thanh tú khẽ chau lại, cái mũi tinh xảo hơi vểnh lênh, đôi môi mím chặt lại, dưới ánh đèn trông cô càng trở nên xinh đẹp hơn, Phạm Hồng Vũ nhìn cô không khỏi cảm thấy ngây người.
Vẻ thất thố trong chớp nhoáng này cũng không thể tránh được ánh mắt của Triệu Ca, cô mỉm cười nói:
- Hồng Vũ, tôi nghe cậu nói cũng có lý, Tuy nhiên, việc kinh doanh thế này có cần nhiều vốn không?
Mặc dù đã hiểu đại khái việc kinh doanh công trái này, nhưng Triệu Ca vẫn cảm thấy kinh doanh công trái thế này chắc sẽ cần không ít tiền vốn. Cho nên trong lòng vẫn cảm tháy không yên. Dù sao việc kinh doanh tài chính thế này vẫn còn là lĩnh vực khá mới mẻ đối với cô.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Người có tiền vốn nhiều sẽ có cách làm lớn, tiền vốn ít thì sẽ có cách làm nhỏ hơn. Trước mắt chúng ta cứ bắt tay từ cái bé trước đã. Chị Ca Nhi, chị nói thật xem, nếu như làm kinh doanh thế này thì chị có bao nhiêu tiền vốn?
- Tôi? Tôi thì có được bao nhiêu tiền chứ. Quán này là thuê, lúc trước mua dụng cụ làm bếp thì cũng mất hơn một ngàn rồi. Số tiền ba tôi tích góp bao nhiêu năm đều đổ vào đây rồi, lại còn phải vay thêm chút nữa. Bây giờ trả nợ xong thì trong tay tôi cũng chỉ còn hai ngàn tệ thôi.
Triệu Ca đáp:
- Hai ngàn tệ mà cũng được coi là tiểu triệu phú ư?
- Không phải sao? Tôi công tác đã hơn hai tháng, lương hai tháng cộng vào còn chưa được đến hai trăm. Ăn tiêu còn chẳng đủ, trong túi tôi giờ cũng chỉ còn hai mươi tệ. Chị có những hai ngàn tệ, không phải là tiểu triệu phú thì là gì? Chị mở quán ăn nhỏ, một năm đã kiếm được 2000-3000 tệ rồi, thật là có bản lĩnh đấy.
Phạm Hồng Vũ có chút cảm thán nói.
Triệu Ca cười đắc ý. Không biết tại sao, cô rất để ý đến sự quan tâm của Phạm Hồng Vũ đối với mình. Phạm Hồng Vũ khen cô có bản lĩnh, cô cảm thấy rất vui mừng.
- Nhưng, làm kinh doanh lớn như vậy, hai ngàn tệ liệu có đủ không?
Triệu Ca lại lo lắng hỏi.
Phạm Hồng Vũ đáp:
- Hai ngàn tệ thì thiếu một chút, tuy nhiên cũng có thể bắt đầu làm được. Nếu như thuận lợi, thì một tháng có thể quay vòng được ba lần, tiền lãi cũng có thêm bảy tám trăm, nếu làm tốt thì có thể được một ngàn.
- Nhiều như vậy sao?
Triệu Ca có chút không tin, nhìn Phạm Hồng Vũ hỏi.
- Đây chỉ là dự đoán thôi. Làm kinh doanh thế này, chỉ dựa vào một mình mình thì không được, chị phải mời thêm người để đi thu mua công trái cho mình…
Nói đến đây, Phạm Hồng Vũ liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Ca, khẽ lắc đầu nói:
- Chị xinh đẹp như vậy, đi khắp hang cùng ngõ hẻm thu mua công trái cũng không an toàn.
Khuôn mặt Triệu Ca hơi ửng đỏ, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi:
- Cậu cảm thấy tôi xinh đẹp thật à?
Nói xong cô còn cắn môi, lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Phạm Hồng Vũ kinh ngạc nói:
- Cái này còn phải hỏi nữa sao, vốn chị rất xinh đẹp mà. Ở nhà máy khó kiếm được một người xinh đẹp được như chị.
- Thật không?...
- Chắc chắn là thật rồi.
Phạm Hồng Vũ khen Triệu Ca một câu, sau đó lập tức nói:
- Chị về nhà tìm người đi, tìm một người đáng tin nhanh nhẹn một chút, bao ăn bao ở, một tháng trả người ta sáu mươi tệ… như thế là hậu hĩnh lắm rồi. Bốn người một tháng phải chi khoảng ba trăm tệ, còn lại có thể có bốn năm trăm tiền lãi. Đương nhiên về tiền vốn chúng ta phải nghĩ cách, kiếm nhiều một chút, ít nhất cũng phải mười ngàn tệ. Như vậy thì lợi nhuận mới giàu nhanh được.
- Mười ngàn tệ?
Triệu Ca lại mở to hai mắt nhìn.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 18: Trương Đại Bảo lại đến
Nguồn: MT
Chương 18: Trương Đại Bảo lại đến.
Mười ngàn tệ đối với Triệu Ca mà nói là một con số trên trời.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Nếu như hợp tác kinh doanh, thì tài chính không thể để một mình chị bỏ ra được, tôi cũng phải góp một phần. Như vậy đi, tôi cũng phải nghĩ cách, xem có thể kiếm được bốn năm ngàn không, chị cũng phải nghĩ cách, để cho được mười ngàn. Nếu như không được thì tám ngàn cũng được.
Triệu Ca vội vàng nói:
- Cậu nói là cậu cũng tham gia, chúng ta hợp tác làm ăn?
Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:
- Đương nhiên là thế rồi, nếu như tôi không tham gia thì chắc chắn trong lòng chị sẽ không thấy yên tâm, có đúng không nào?
Triệu Ca dường như bị nói trúng tâm sự, cho nên có chút ngượng ngùng, miệng lại thẳng thắn thừa nhận:
- Đúng là có chút thật, dù sao đây cũng chỉ là quán cơm nhỏ, kinh doanh bình thường, một tháng cũng kiếm được một hai trăm tệ.
Một hai trăm tệ một tháng, cũng cao hơn lương của cán bộ bình thường rồi. Đương nhiên, cũng chỉ có những năm tám mươi mới có thể so sánh được như vậy. Theo thời gian, ý thức kinh tế của nhân dân dần được thức tỉnh, phát hiện quyền lực trong tay cũng có thể biến thành tiền, tâm lý trở nên không cân bằng nữa. Có thể lăn lộn chốn quan trường, không phải là những kẻ ngu dốt. Đến đời sau, ông chủ của một khách sạn cấp tỉnh hẳn hoi cũng chưa chắc đã kiếm được nhiều bằng một cán bộ cấp phòng.
Quán cơm nhỏ này của Triệu Ca thì càng không đáng nhắc tới, căn bản không bằng số lẻ của người ta.
Tuy nhiên, hiện tại quán cơm nhỏ này quả thật được coi như là một phương pháp làm giàu khá tốt, hơn nữa cô đã mở hơn một năm, khách quen nhiều cho nên dù hạn hán hay lũ lụt thì thu hoạch của cô vẫn đảm bảo. Cơ bản không có việc lỗ vốn, đi kinh doanh công trái thế này, đúng là khó quyết định thật.
Nghe thấy Phạm Hồng Vũ nói hắn cũng tham gia, Triệu Ca cảm thấy tin tưởng hơn nhiều.
Triệu Ca rất tin vào lời nói của Phạm Hồng Vũ.
Không phải nói năng lực của Phạm Hồng Vũ khiến cô cảm thấy khâm phục, dù sao Phạm Hồng Vũ vẫn ít tuổi hơn cô. Mấu chốt là ở chỗ, xuất thân của Phạm Hồng Vũ khiến cô cảm thấy tin tưởng. Trong con mắt của Triệu Ca, thì nhị công tử của Phó chủ tịch huyện Phạm là người của xã hội thượng lưu, kiến thức nhất định phải hơn người bình thường.
Phạm Hồng Vũ nâng cốc bia lên nhấp một ngụm, nói:
- Chị Ca Nhi, việc kinh doanh này tôi cũng suy nghĩ từ lâu rồi, có thể làm được, hơn nữa tính mạo hiểm không lớn. Bởi vì công trái trước sau thì cũng có thể đổi thành tiền được, chỉ cần không thu mua hàng giả thì căn bản là không sợ.
- Hàng giả? Chắc chắn là không có rồi. Đồ của nhà nước cũng có thể làm giả được hay sao.
Thời đại đó, danh dự của nhà nước là rất lớn, tư tưởng của quần chúng cũng rất đơn thuần, Triệu Ca căn bản không lo lắng về vấn đề hàng giả, thậm chí trong đầu cô còn không có khái niệm này.
- Thế thì không sợ đâu.
Phạm Hồng Vũ cười nói.
Triệu Ca được Phạm Hồng Vũ cổ vũ, cho nên rất nóng lòng muốn thử xem sao, nói:
- Tôi hiện tại chỉ có hai ngàn, tôi sẽ tìm bạn bè thương lượng xem sao, chắc là có thể góp được ba bốn ngàn gì đó.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu.
Triệu Ca nhìn hắn, cười nói:
- Hồng Vũ, mấy thứ này sao cậu biết được? Tôi còn chưa nghe nói qua cơ.
Những người đàn ông có kiến thức rộng rãi, luôn có lực hấp dẫn đối với phụ nữ.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Tôi cũng chỉ nghe bạn bè nói thôi.
- Ừ, những người bạn đó của cậu chắc chắn cũng có bản lĩnh nhỉ.
- Chị Ca Nhi, chị đang tự khen chị đấy.
Triệu Ca lấy làm lạ, hỏi:
- Sao tôi lại tự khen mình?
- Chị không phải là bạn của tôi sao?
Triệu Ca cười khúc khích, lắc đầu nói:
- Tôi không tính. Tôi thật sự có người bạn như cậu thật là tốt, không sợ Trương Đại Bảo đến bắt nạt.
Nói đến Trương Đại Bảo, trong ánh mắt của Triệu Ca lộ ra vẻ căm ghét đến cực độ. Đúng là tên háo sắc này đã hủy hoại thanh danh của cô, từ một cô gái ngoan ngoãn bỗng biến thành loại đàn bà lẳng lơ, thấp hèn.
Phạm Hồng Vũ nghiêm túc nói:
- Chị Ca Nhi, chuyện đó, dù sao thì cũng đã xảy ra rồi, không nên lúc nào cũng để mãi trong lòng như vậy. Con người ta lúc nào cũng phải nhìn về phía trước. Thời gian sẽ khiến mọi người biết được chị là con người như thế nào. Trương Đại Bảo cũng đâu thành bóng ma đeo bám chị cả đời được.
Phạm Hồng Vũ động viên Triệu Ca kinh doanh công trái, thứ nhất là vì đây là việc kinh doanh rất tốt, thứ hai cũng có thể khiến chô thay đổi môi trường. Huyện thành Vũ Dương lớn như vậy, anh em cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu lên sẽ thấy. Triệu Ca không thoát được môi trường này, thì sẽ không thoát khỏi bóng ma của những lời đồn đại kia. Đợi đến khi cô kinh doanh lớn rồi, rời khỏi huyện Vũ Dương từ đó bầu trời sẽ rộng mở với cô hơn, quá khứ sẽ không trở thành nỗi ám ảnh lớn nữa.
Triệu Ca liên tục gật đầu nói:
- Tôi cũng hy vọng như vậy.
Thật ra, cô đồng ý kinh doanh với Phạm Hồng Vũ nhanh như vậy, đương nhiên là vì cô tin tưởng Phạm Hồng Vũ, trong thâm tâm của cô, cũng chưa từng xuất hiện ý nghĩ sẽ rời khỏi Vũ Dương để đến một nơi khác sinh sống.
- Nào, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.
Phạm Hồng Vũ nâng ly lên, nói với Triệu Ca.
Triệu Ca cũng nâng ly lên, cụng với hắn một cái.
Không khí trong quán ăn nhỏ dần dần trở nên ấm áp hơn, Triệu Ca sau khi có chút hơi men, bỗng có chút chuếnh choáng, vẻ xinh đẹp của cô càng lay động lòng người hơn.
.
Đúng lúc này, những tiếng đập cửa vang lên.
Cửa tiệm vốn cũng chỉ khép hờ, tiếng gõ cửa của người này dường như rất hiểu phép tắc.
- Ai đấy? Mời vào đi, cửa không khóa đâu.
Triệu Ca giương giọng đáp.
Cửa đẩy ra, người đi vào khiến Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca đều ngẩn người, cả hai đều ngơ ngác nhìn nhau. Triệu Ca vội đứng dậy, không kìm nổi liền đứng sau lưng Phạm Hồng Vũ, bộ dạng rất là hoảng sợ.
Người “hiểu phép tắc” này, không ngờ chính là Trương Đại Bảo.
Trương Đại Bảo mang theo một rổ trứng gà, đi vào cửa liên tục cúi người, vẻ mặt tươi cười, tuy nhiên nụ cười trên mặt y lập tức trở nên vô cùng lúng túng.
- Phạm…Phạm công tử, cậu cũng ở đây à?
Đương nhiên là Trương Đại Bảo đã bị kinh hãi, y không ngờ rằng đêm hôm khuya khoắt thế này lại gặp Phạm Hồng Vũ ở đây, thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Chỉ có điều lúc này, lập tức lui ra ngoài thì không ổn, mà ở lại thì đắc tội với Phạm Hồng Vũ.
Nhưng Trương Đại Bảo dù sao cũng là kẻ lõi đời, rất nhanh đã trấn định lại, luôn miệng nói:
- Phạm công tử…Bà chủ Triệu, hai người đừng có hiểu lầm, tôi là đến để nhận lỗi thôi. Trước kia là do tôi không tốt, làm một số việc xấu. Hy vọng bà chủ Triệu đại nhân đại lượng không so đo với tôi, hôm nay tôi đến đây là để xin lỗi, mong cô hãy tha thứ cho tôi.
Nói xong, Trương Đại Bảo liền đem rổ trứng gà đặt trên bàn.
Thời điểm đó, rổ trứng gà như vậy cũng được xem như là một món quà có giá trị, có thể thấy được thành ý nhất định.
Phạm Hồng Vũ đương nhiên lập tức hiểu tâm tư của Trương Đại Bảo. Tối nay, y đến là để xin lỗi Triệu Ca, nhưng chủ yếu là muốn thông qua Triệu Ca để xin lỗi Phạm Hồng Vũ. Không cẩn thận đắc tội với công tử nhà Phó chủ tịch huyện là một vấn đề lớn.
Phải nói rằng cán bộ bình thường ở các cơ quan, nếu như đắc tội thật với công tử nhà Phó chủ tịch huyện Phạm thì cũng không cần phải lo lắng như vậy. Cán bộ lãnh đạo của những năm tám mươi, đa số là vẫn giữ quy củ, không tự nhiên lại đi xử lý một cán bộ cấp dưới một cách tùy tiện. Nhưng đối với Trương Đại Bảo thì khác, y vốn là có “vết đen”, chuyện hôm ở nhà khách cùng với Triệu Ca bị ồn ào lên, y đã bị xử phạt rồi. Chẳng những không biết hối cải, còn ôm hận trả thù, nếu như Phạm Hồng Vũ nói với ba hắn vài câu thôi, tuy không đến mức khai trừ ra khỏi Đảng thì cũng làm cho rụng cái ghế Trưởng ban của y. Hơn nữa, nguyên nhân y đắc tội với Phạm Hồng Vũ không giống bình thường. Triệu Ca này, đúng là một báu vật, một khi Phạm Hồng Vũ nhắm trúng rồi thì mới vì cô mà ra tay như vậy, Trương Đại Bảo bị xui xẻo rồi.
Kiểu trai mới lớn này, vì lấy con gái làm niềm vui thì chuyện gì cũng có thể làm ra được. Càng ra tay độc với Trương Đại Bảo thì lại càng được lòng mỹ nhân.
Trương Đại Bảo nghĩ đi nghĩ lại, nếu như trực tiếp tìm đến Phạm Hồng Vũ thì e rằng sẽ không ổn.
Phạm công tử và y là người không cùng “tầng lớp” với nhau, không thể nào giáp mặt nhau được. Những công tử nhà quan thời đó mắt cao hơn trán, Trương Đại Bảo trong mắt bọn họ căn bản chẳng là cái gì cả. Đi tìm người ta chỉ tổn tự khiến mình mất mặt mà thôi. Chỉ có đi tìm Triệu Ca mới là chính đạo nhất.
Chỉ cần Triệu Ca đồng ý dừng tay không truy xét trước mặt Phạm Hồng Vũ thì chắc chắn y sẽ không sao cả.
Chỉ có điều Trương Đại Bảo không ngờ rằng, tối nay y lại đụng phải Phạm Hồng Vũ cũng ở chính cửa hàng này. Sau phút sửng sốt, Trương Đại Bảo cũng tự thấy mình may mắn, xem ra tối nay đến đúng lúc rồi.
Quan hệ giữa Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca quả thật không hề tầm thường.
Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ ở cùng một phòng, cụng ly với nhau, thì có thể là bạn bè bình thường được sao?
Triệu Ca liếc Trương Đại Bảo liếc mắt một cái, không lên tiếng.
Cũng phải nói rằng cô không biết xử lý thế nào với tình hình này, hơn nữa có Phạm Hồng Vũ ở đây, cô cũng tự giác để cho hắn làm chủ.
Phạm Hồng Vũ cười nhạt nói:
- Trưởng ban Trương, khách khí rồi. Việc cũng đã qua rồi thì cứ cho nó qua đi, sau này không nhắc lại nữa, hiểu chưa?
- Đúng vậy đúng vậy, tôi hiểu rồi.
Trương Đại Bảo gật đầu lia lịa đáp.
- Ừ, cứ như thế đi.
Phạm Hồng Vũ cũng không muốn giằng co với y, cho nên khẽ gật đầu, đuổi khéo.
Trương Đại Bảo thấy Phạm Hồng Vũ nói vậy nên cũng cúi người mấy cái, cười ra vẻ làm lamhf, sau đó rút lui, vừa ra đến cửa.
- Này, trứng của anh.
Triệu Ca không kìm nổi kêu một tiếng.
Cô cũng không muốn nhận lễ vật của Trương Đại Bảo.
Phạm Hồng Vũ khoát tay nói:
- Thôi được rồi, trứng cứ để lại đi. Nếu như chị không nhận thì trong lòng anh ta cũng thấy khó xử. Không chừng còn đến làm phiền chị nữa đấy.
Triệu Ca thấy Phạm Hồng Vũ nói có lý nên cũng gậy đầu. Từ đằng sau nhìn Phạm Hồng Vũ, ánh mắt của cô vô cùng rạng rỡ.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 19: Cấp trên có phản ứng
Nguồn: MT
Chương 19: Cấp trên có phản ứng
Trong thời gian bị “lưu đày”, Phạm Hồng Vũ buông xuống hết tất cả quốc gia đại sự, toàn lực làm kinh tế. Tuy hắn là người được trùng sinh, nhưng địa vị lại quá thấp, ngoài việc mạo hiểm sửa bài viết của Khâu Minh Sơn, thì những chuyện khác hắn đều lực bất tòng tâm.
Không cần nói đến những nhân vật lớn, mà ngay cả những cán bộ chủ yếu từ địa khu trở xuống cũng đâu dễ dàng mà nghe lời của tiểu bối như vậy.
Tuy nhiên Phạm Hồng Vũ cũng không có ý định ngồi chờ kết quả.
Nếu ông trời bắt hắn phải quay lại, thì sẽ không chỉ cho hắn làm được mỗi một việc như vậy. Nếu như chẳng may tính toán sai, Khâu Minh Sơn vẫn bị mất chức như trước, thì khả năng thăng tiến của ba hắn là rất nhỏ, và hắn càng khó ngóc đầu lên được. Tuy nhiên, ở thế gian này có rất nhiều việc có thể làm được, cũng không cứ phải làm quan mới nổi bật được.
Lợi dụng tất cả những ưu thế để kiếm chút tiền, cũng là một lựa chọn không tồi, dù thế nào thì cũng tốt hơn so với việc cả đời làm một viên cảnh sát hình sự cỏn con như kiếp trước.
Vì vậy, Phạm Hồng Vũ rất quan tâm đến việc hợp tác với Triệu Ca kinh doanh công trái.
Hắn thì chắc chắn là không thể moi đâu ra tiền vốn rồi, mà chỉ có thể xin mẹ mà thôi.
Khoản tiết kiệm của Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai Phạm Hồng Vũ biết rất rõ ràng. Nhiều năm như vậy, Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai làm cán bộ, tuy là chức không quá lớn, cộng với việc Phạm Vệ Quốc là người liêm chính, đương nhiên là sẽ không có nhiều tiền, nhưng hai mươi mấy năm tích góp, mấy ngàn tệ gửi ngân hàng thì chắc chắn là có.
Vốn tưởng rằng thuyết phục Quản Lệ Mai rất khó khăn, Phạm Hồng Vũ cũng đã chuẩn bị hàng mớ lý do. Không ngờ, Quản Lệ Mai cũng có đầu óc kinh doanh, sau khi nghe Phạm Hồng Vũ nói suy nghĩ của mình thì bà lập tức đồng ý ngay.
Cũng giống như Triệu Ca, Quản Lệ Mai cảm thấy Phạm Hồng Vũ nói rất có lý, việc này đúng là chẳng có gì mạo hiểm cả, chỉ cần cẩn thận một chút, thì không thể lỗ vốn được.
Đương nhiên, Quản Lệ Mai vẫn tương đối cẩn thận, bà còn hỏi một người bạn làm ở ngân hàng cho chắc. Người bạn đó trả lời rằng việc kinh doanh công trái này không trái pháp luật, nhà nước đã có chính sách tự do lưu thông công trái, chỉ cần hai bên bằng lòng mua bán là được, nhà nước không can thiệp.
Điều này làm Quản Lệ Mai cảm thấy an toàn tuyệt đối, bà liền rút khoản tiền bốn ngàn tệ gửi ở ngân hàng ra đưa cho Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cũng kéo Hạ Ngôn vào, gã cũng dồn được hai ngàn tệ, công với gần ba ngàn của Triệu Ca nữa thì tất cả cũng đã được chín ngàn tệ rồi, một khoản vốn cũng khá là “hùng hậu”.
Triệu Ca làm việc đúng là rất nhanh gọn, nói làm là làm. Cô đã mời ba đứa cháu của mình dưới quê lên để làm nhiệm vụ đi thu mua công trái.
Triệu Ca có lối suy nghĩ khá kín đáo, mặc dù cô rất tin tưởng những điều mà Phạm Hồng Vũ nói, nhưng quán cơm của cô vẫn hoạt động như bình thường, hàng ngày cô vẫn làm đầu bếp. Nếu chẳng may kinh doanh công trái không thuận lợi thì còn có quán cơm để mà sống. Triệu Ca tuy chưa được đọc những sách dạy kinh doanh, nhưng cô vẫn biết, không nên bỏ tất cả trứng gà vào một giỏ.
Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn cũng gia nhập vào đội ngũ đi thu mua. Hai người bọn họ vốn là người thị xã, cho nên sẽ thuộc đường hơn so với ba người mà Triệu Ca đã mời từ dưới quê lên, hơn nữa ở thị trấn Thành Quan họ cũng có nhiều người quen.
Quá trình thu mua công trái rất thuận lợi.
Giống như những gì mà Phạm Hồng Vũ dự đoán, những cán bộ và công nhân viên giữ công trái khi nghe tin có người đi thu mua công trái thì ai nấy đều mừng rỡ mà đem công trái đến đổi thành tiền mặt. Thậm chí có nhiều người chỉ lấy lại giá gốc, chứ không lấy tiền lãi.
Bởi vì trong suy nghĩ của họ, thứ này có đổi thành tiền mặt được hay không còn khó nói, chứ đừng nói gì đến tiền lãi.
Thông tin bế tắc, tư duy cũng trở nên trì trệ, thông thường người ta chỉ quan tâm đến cái hiện tại mà thôi.
Chỉ mất mấy ngày, chín ngàn tệ kia liền biến thành hơn tám ngàn theo giá trị của công trái đã đến kỳ.
Ngày này, Phạm Hồng Vũ vẫn đến ban Nhân sự uống trà đọc báo. Việc thu mua công trái của hắn, chủ yếu là tranh thủ giờ nghỉ trưa và cuối tuần, còn giờ đi làm ở nhà máy thì vẫn chấp hành nghiêm túc.
Đã bị “đi đày” rồi, lại để cho người ta có ấn tượng không tốt nữa thì cũng chẳng ra sao.
Phạm Hồng Vũ rất rõ ràng, ít nhất là Khâu Minh Sơn vẫn đang chú ý hắn.
Bất kể là việc sửa bài viết này có kết cục ra sao, nhưng hắn đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong đầu Khâu Minh Sơn. Nếu lịch sử không thể thay đổi được thì hắn là một kẻ điên, còn khi thế cục phát triển theo dự đoán của hắn, thì hắn sẽ trở thành thiên tài. Khâu Minh Sơn bảo vệ được chức vị này chính là lúc Phạm Hồng Vũ hắn có thể “Đông Sơn tái khởi”.
Hắn đối mặt với việc “lưu đày” này như thế nào, tất nhiên sẽ quyết định đến việc Khâu Minh Sơn cho hắn được bao nhiêu “điểm”.
Khâu Minh Sơn là một lãnh đạo mang khí chất của Nho gia, rất coi trọng người “không quan tâm hơn thua”.
Trên thực tế, không phải Phạm Hồng Vũ ở nhà máy mỗi ngày đều trôi qua vô cùng nhàn nhã, mà là hắn đang chú ý đến hướng đi của đại cục chính trị. Hàng ngày hắn đều đọc “Quần chúng nhật báo”, “Thanh Sơn nhật báo”…
Bài viết hôm đó của Khâu Minh Sơn sau khi được đăng trên Quần Chúng nhật báo không lâu, Phạm Hồng Vũ đã đọc được bài hưởng ứng trên Quần Chúng nhật báo. Bài viết này do một nhà lý luận ở một cơ quan nghiên cứu của Trung ương chấp bút, bày tỏ sự ủng hộ đối với bài viết của Khâu Minh Sơn.
Nhìn bài viết này, hai mắt Phạm Hồng Vũ hơi híp lại.
Rốt cuộc thì cũng có phản ứng rồi.
Đây chính là thủ pháp nhất quán của việc luận chiến ở tầng cao. Đầu tiên bao giờ cũng là một nhà nghiên cứu ra mặt “thử” đã, sau khi nhận được sự hưởng ứng nhất định thì nhân vật quan trọng mới ra mặt lên tiếng.
Hướng dư luận phát triển đến một thời điểm nhất định, thời cơ chín muồi thì tiếp theo chính là điều chỉnh nhân sự.
Ở thế giới kia, ngày điều chỉnh nhân sự quan trọng càng ngày càng gần. Phạm Hồng Vũ dự đoán kết quả cũng sắp hiện ra rồi.
Phạm Hồng Vũ tỉ mỉ đọc bài viết hôm đó, đặt nhẹ tờ báo xuống, nhấp một ngụm trà.
Chiếc điện thoại để bàn bỗng reo lên.
- Xin chào, ban Nhân sự nghe.
- Hồng Vũ.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Triệu Ca, giọng nói đó có chút gấp gáp, giống như cô vừa trải qua một sự kinh hãi nào vậy.
- Đã xảy ra chuyện gì thế?
Phạm Hồng Vũ vội vàng hỏi.
Triệu Ca vội vàng nói:
- Không, không xảy ra chuyện gì cả, cậu đừng lo lắng. Bây giờ cậu có rảnh không? Đến quán tôi một chút.
Phạm Hồng Vũ lập tức hiểu ra vấn đề, liền cười nói:
- Bà chủ Triệu, xin chúc mừng chị đã phát tài.
- Ấy, cậu lại nói giỡn nữa rồi, mau đến đi, tim tôi đang đập thình thịch đây này, sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi rồi.
Triệu Ca nói với giọng nũng nịu. Đối mặt với niềm vui bất ngờ, Triệu Ca cũng không thể giấu được vẻ đặc trưng của con gái.
- Được, chị cứ về quán trước đi, tôi tới liền.
Phạm Hồng Vũ cười nói, tâm trạng của hắn cũng trở nên rất sung sướng.
Hồi năm 86, điện thoại vẫn còn là một thứ rất xa xỉ, trong quán của Triệu Ca không có điện thoại, nhất định là cô vừa ra chỗ điện thoại công cộng để gọi. Triệu Ca rất biết ý, tuyệt đối không tự mình đến nhà máy để tìm Phạm Hồng Vũ, để tránh việc người khác nói ra nói vào.
Khoảng mười phút sau, Phạm Hồng Vũ đã đến quán cơm của Triệu Ca.
Tầm mười giờ sáng, quán không có khách, vô cùng yên tĩnh, chỉ có một mình Tiểu Hoa đang nhặt rau ở trong.
- Tiểu Hoa, chị Ca Nhi đâu?
Tiểu Hoa vội ngẩng đầu lên, nói:
- Anh Phạm, chị Ca Nhi ở trên lầu ý.
Quán cơm nhỏ này của Triệu Ca có hai tầng, tầng dưới là quán cơm, tầng trên là khu sinh hoạt.
Phạm Hồng Vũ cười cười, lập tức đi xuyên qua phòng bếp để lên tầng hai. Phòng ngủ của Triệu Ca hắn không đi qua, đang chuẩn bị lên tiếng gọi thì cửa phòng bỗng mở ra.
- Mau, qua bên này đi.
Triệu Ca hé miệng cười, giơ bàn tay trắng nõn nà ra vẫy.
Phạm Hồng Vũ vội đi tới.
Cũng giống như tầng 1, tầng hai này cũng rộng chừng bốn mươi mét vuông, có hai gian phòng. Trước kia Triệu Ca và Tiểu Hoa mỗi người một gian, nhưng hiện giờ có ba “nhân viên thu mua công trái” nữa, thì Triệu Ca và Tiểu Hoa ở chung một phòng.
Trên chiếc bàn trong phòng, có đặt một tay nải màu vàng căng phồng.
Sau khi kéo Phạm Hồng Vũ vào, Triệu Ca liền đóng cửa lại. Hít sâu một hơi, bộ ngực bình thường vốn dịu dàng, lúc này giật giật mãnh liệt, hai mắt nhìn chằm chằm vào tay nải trên bàn, miệng im lại giống như đang trốn kẻ địch vậy.
Phạm Hồng Vũ liền cười.
Một lúc sau, Triệu Ca mới bình tĩnh lại, đưa tay cởi tay nải ra, lập tức mười xấp tiền mới cứng hiện ra trước mặt.
- Đều ở đây rồi, 10650 tệ…Hồng Vũ, chúng ta lãi đến 1650 tệ, trong bảy ngày lãi tới 1650 tệ cơ đấy…
Triệu Ca không kìm nổi, bèn vỗ vỗ ngực mình, thở dốc.
Phạm Hồng Vũ đương nhiên là không hưng phấn như vậy, cười ha hả trêu chọc nói:
- Chúc mừng bà chủ Triệu, kinh doanh phát tài!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyền Lực Tuyệt Đối Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 20: Lãnh đạo đến thị sát.
Nguồn: MT
Chương 20: Lãnh đạo đến thị sát.
Tâm trạng vui sướng của Phạm Hồng Vũ chỉ kéo dài không đến nửa giờ.
Khoảng hai mươi phút sau, Phạm Hồng Vũ từ quán cơm của Triệu Ca đi ra, khóe miệng kèm theo một nụ cười thản nhiên, trong lòng suy nghĩ lại câu nói “cậu thật giỏi” của Triệu Ca và ánh mắt ngưỡng mộ của Triệu Ca đối với mình.
Bất kể là tuổi tác thế nào, nhưng đối với đàn ông mà nói, sự ca ngợi lớn nhất chính là sự sùng bái của phụ nữ đối với mình, nhất là ánh mắt sùng bái của những cô gái xinh đẹp thì có thể khiến cho bất kỳ người đàn ông nào cũng đều cảm thấy tự hào.
Phạm Hồng Vũ quay chiếc xe đạp của mình chuẩn bị đi, Triệu Ca từ tầng hai nhô đầu qua cửa sổ, nũng nịu nói:
- Hồng Vũ, đi xe cẩn thận nhé, đừng đi nhanh quá.
Phạm Hồng Vũ giơ tay lên để đáp lại. Sau đó đạp xe thẳng về phía Ủy ban nhân dân huyện.
Từ chỗ quán cơm của Triệu Ca đến nhà máy Cơ khí nông nghiệp vốn không cần phải đi qua Ủy ban nhân dân huyện, mà Phạm Hồng Vũ muốn đi xin ít báo. Nhà máy Cơ khí nông nghiệp chỉ đặt mấy tờ báo, những tạp chí Đảng mang tính lý luận thì không đặt. Phạm Hồng Vũ rất cần nắm động thái dư luận của tầng cao, hắn là con trai của Phạm Vệ Quốc, lại ở Đại viện Huyện ủy hơn một năm, nên cũng quen một vài người, nhưng muốn xin mấy tờ tạp chí của Đảng để đọc, chắc không vấn đề gì.
Phạm Hồng Vũ chân tay khỏe mạnh, nên dù đạp xe đạp nhưng rất nhanh, lúc sắp đến UBND huyện, xe đạp của hắn bỗng phanh cái “két”.
Ba chiếc xe com chạy từ phía Bắc đến.
Một chiếc xe jeep quân dụng đi đầu, một chiếc minibus đi giữa và một chiếc xe con Minh Châu đi cuối cùng. Thời điểm đó, đây là “đoàn xe” rất xa hoa rồi.
- Có đại nhân vật đến rồi…
Trong đầu Phạm Hồng Vũ lập tức hiện ra ý nghĩ này.
Bởi vì hắn nhận ra, chiếc xe jeep quân dụng kia chính là xe bảo vệ chuyên dụng của Cục Công an Địa khu. Địa khu Ngạn Hoa thâm sơn cùng cốc, cũng không có nhiều xe xịn. Khi lãnh đạo đến Địa khu Ngạn Hoa thị sát, cục Công an Địa khu sẽ phái cảnh sát mặc thường phục để làm nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho thủ trưởng. Điều khiến Phạm Hồng Vũ giật mình chính là người ngồi trên chiếc xe con Minh Châu kia là Lương Quang Hoa, treo biển số 1 của địa khu Ngạn Hoa.
Sắp xếp theo trình tự như vậy, những cán bộ có kinh nghệm, chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, nhất định là lãnh đạo cấp trên đến, hơn nữa địa vị còn rất cao, vì xe của Bí thư Địa ủy mà cũng phải đi đằng sau.
Giữa những năm tám mươi, lãnh đạo xuống cơ sở thị sát, không biết từ lúc nào rộ lên “mốt” ngồi minibus.
Đoàn xe lần lượt đi vào bên trong Ủy ban nhân dân huyện.
Phạm Hồng Vũ hơi nhíu mày.
Đây là một tình hình mới.
Lãnh đạo đến huyện Vũ Dương thị sát, là việc bí mật. Lãnh đạo huyện Vũ Dương trước đó không hề nhận được thông báo, từ việc trước cổng Ủy ban huyện vắng tanh, không có đội chào mừng là có thể nhận ra ngay.
Lãnh đạo cấp trên vì sao tự nhiên lại xuống thị sát huyện Vũ Dương như vậy?
Nói như vậy, lãnh đạo xuống thị sát địa phương, đều phải thông báo cho địa phương để địa phương còn làm tốt công tác chuẩn bị. Lãnh đạo bỗng nhiên xuống Vũ Dương thị sát như vậy, chỉ có thể có hai nguyên nhân. Thứ nhát là tự nhiên nổi hứng xuống Vũ Dương một chút, điều này cũng không quá nghiêm trọng. Còn nguyên nhân thứ hai là lãnh đạo muốn “đột nhiên tập kích” để nắm tình hình thực tế của Vũ Dương.
Vấn đề ở chỗ, huyện Vũ Dương trở nên quan trọng như vậy từ lúc nào, lãnh đạo lớn như vậy còn muốn đột nhiên tập kích?
Nhìn theo đoàn xe đi vào bên trong Ủy ban huyện, Phạm Hồng Vũ khẽ lắc đầu, quay xe đi thẳng về phía nhà máy Cơ khí nông nghiệp.
Vào văn phòng ban Nhân sự, Trưởng ban Vương đã đi ra ngoài, chỉ còn một mình Kiều Phượng đang ngồi ở ghế tỉa tót móng tay, vừa thấy Phạm Hồng Vũ đi vào, mặt mày lập tức trở nên hớn hở. Chống tay lên bàn của Phạm Hồng Vũ, Kiều Phượng nhìn hắn, cợt nhả nói:
- Phó trưởng ban Phạm, đi đâu về thế?
Phạm Hồng Vũ cảm thấy rất đau đầu.
Dường như Kiều Phượng rất quan tâm đến nhất cử nhất động của hắn.
- Đi ra ngoài có chút việc.
Phạm Hồng Vũ đáp cho có lệ.
- Đương nhiên là có việc rồi. Nhưng cái tôi hỏi là cậu đi đâu? Có phải là đi tìm Triệu Ca không?
Phạm Hồng Vũ không thèm để ý đến cô, mà chỉ uống trà.
- Hi hi, bị tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì? Tiểu Phạm ơi là Tiểu Phạm, ai cũng nói là chó biết cắn người thì thường không sủa, không ngờ đúng là có chuyện như vậy thật. Hihi, tuy nhiên cũng phải nói rằng, tuy Triệu Ca hơn cậu hai ba tuổi, nhưng tục ngữ nói rồi, gái hơn hai, trai hơn một. Triệu Ca lại xinh đẹp, chịu thương chịu khó, lại biết nấu ăn ngon, cậu đúng là có phúc đấy nhé.
Đối với thái độ xa cách của Phạm Hồng Vũ, Kiều Phượng vẫn mờ ám cười nói.
Trong đầu Phạm Hồng Vũ hiện tại chỉ là việc lãnh đạo đến thị sát huyện Vũ Dương, không có tâm trí để so đo với Kiều Phượng.
- Nếu như tôi là chó biết cắn người thì tôi sẽ bỏ người gần để đi cắn người ở xa sao? Đầu tiên tôi sẽ cắn chị đấy.
Phạm Hồng Vũ chỉ đơn giản nghiêm mặt nói.
- Được thôi, cậu muốn cắn tôi thì sao không nói sớm. Chỉ cần cậu mở miệng là tôi cho cậu cắn thôi mà…Cho cậu cắn chán thì thôi, có được không?
Vẻ mặt của Kiều Phượng càng trở nên “đen tối” hơn, còn chớp mắt mấy cái nữa. Nếu như không phải ở phòng làm việc, lại ban ngày ban mặt thế này thì không chừng Kiều Phượng dám bổ nhào lên, cắn Phạm Hồng Vũ mấy cái mất.
Phạm Hồng Vũ quả nhiên là tuấn tú lịch sự.
Phó trưởng ban Phạm này chỉ là ngoài mạnh trong yếu mà thôi, không dám tiếp lời nữa. Hắn phát hiện, nếu như tiếp tục đấu võ mồm với loại con gái như Kiều Phượng thì tuyệt đối không phải là một lựa chọn sáng suốt. Kiều Phượng đã hoàn toàn không để ý đến dánh tiếng của mình nữa rồi. Khi thấy thẹn tâm, thì cô trở nên mềm mại như nước, nhưng một khi đã không biết xấu hổ thì lập tức biến thành ác mộng của đàn ông.
Nếu như Phó trưởng ban Phạm có tâm lý của tuổi hai mươi thì có lẽ không sợ Kiều Phượng. Một “miếng mồi” thơm ngon mọng nước như vậy dâng đến tận miệng, thì chẳng cần phải quan tâm nhiều, cứ ăn trước rồi tính sau. Vấn đề nằm ở chỗ, bên trong vẻ trẻ trung của Phó trưởng ban Phạm, là một linh hồn già nua.
Những năm tám mươi, việc nhúng chàm với kiểu con gái như Kiều Phượng khá dễ dàng, chỉ một câu là có thể giải quyết xong. Tuy nhiên lúc bắt đầu thì có thể vui sướng, nhưng khi đã thật sự nhúng sâu vào rồi thì vứt bỏ là rất khó khăn.
Khó khăn lắm mới được trùng sinh một lần, Phạm Hồng Vũ nếu như nhúng chàm với loại con gái như Kiều Phượng, thì đến hắn cũng không thể tha thứ cho chính mình được
Phó trưởng ban Phạm liền đi về bàn làm việc của mình, cầm lấy một tờ văn kiện, giả bộ đọc đi đọc lại, không dám nhìn Kiều Phượng nữa.
Thấy Phạm Hồng Vũ “sợ” rồi, Kiều Phượng càng trở nên “phấn chấn” hơn. Cô tiếp tục cúi người chống tay xuống bàn làm việc của Phạm Hồng Vũ, khẽ lắc đôi mông khiêu gợi, cười nói:
- Tiểu Phạm, cậu cảm thấy tôi chướng mắt cũng không sao, tôi chỉ hỏi cậu một việc, có phải cậu cùng với Triệu Ca hùn vốn làm kinh doanh gì đó không?
Đây mới là điều mà Kiều Phượng muốn hỏi. So sánh với chuyện “tình yêu” giữa Triệu Ca và Phạm Hồng Vũ thì chuyện kiếm tiền khiến Kiều Phượng cảm thấy hưng phấn hơn.
Điểm này, Phạm Hồng Vũ cũng không có ý định nói dối Kiều Phượng. Giữa và cuối những năm tám mươi, dần dần xuất hiện trào lưu kinh doanh, rất nhiều cán bộ ở các cơ quan nhà nước đều nghỉ không lương để đi kinh doanh. Những doanh nhân thành công luôn được coi là người có năng lực.
- Đúng vậy, chúng tôi hùn vốn kinh doanh công trái.
Phạm Hồng Vũ nói.
- Kinh doanh công trái? Kiểu kinh doanh này cũng mới mẻ đấy nhỉ, tôi chưa từng nghe qua. Làm thế nào đấy…có dễ làm, dễ kiếm tiền không?
Kiều Phượng lập tức có hứng thú, hỏi tiếp.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Thế nào? Chị cũng muốn xin một chân à?
- Không được sao? Chỉ cần kiếm được tiền là tôi sẵn sàng.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chị Kiều, nói chuyện làm ăn không đơn giản như chị nói đâu. Chị muốn kinh doanh thì phải chuẩn bị mấy ngàn tệ thì mới được. Mọi người được ăn thì chị cũng được ăn, mọi người lỗ thì chị cũng phải chịu lỗ.
- Stop! Tôi không biết là việc kinh doanh của các cậu như thế nào, đâu thể tùy tiện ném tiền vào đó được, mấy ngàn tệ, cậu cứ làm như ít lắm không bằng. Cậu nói thử chi tôi xem, kinh doanh như thế thì làm thế nào, nếu cảm thấy được, thì tôi mới đầu tư.
Khi nói chuyện đứng đắn thì Kiều Phượng không hề hồ đồ chút nào.
Kiều Phượng còn có nhiều tiền hơn Phạm Hồng Vũ, và cả Triệu Ca. Mười sáu tuổi cô đã đi làm, đến nay cũng đã bảy tám năm rồi, hơn nữa ba cô còn là Bí thư Đảng ủy của nhà máy, điều kiện gia đình tốt, Kiều Phượng kiếm được tiền thì cô tiêu, chứ không phải phụ giúp gia đình. Bảy tám năm nay, cô cũng tích góp được một khoản kha khá.
Phạm Hồng Vũ không muốn nhiều lời với Kiều Phượng, cho nên thuận miệng nói:
- Phương pháp cụ thể, chị đi hỏi Triệu Ca đi, hai người không phải là bạn tốt sao? Tuy nhiên, chị Kiều này, nếu chị sợ không làm thì cho tôi vay tiền cũng được, tôi sẽ trả lãi cao gấp đôi so với gửi ngân hàng, thế nào?
- Thật không?
Ánh mắt của Kiều Phượng sáng lên.
Cô không sợ Phạm Hồng Vũ xù nợ không trả, người ta là con trai của Phó chủ tịch huyện, mấy ngàn tệ thì có là cái gì.
- Đương nhiên là thật rồi.
- Vậy được, tôi cho cậu vay 5000 tệ, trong thời gian một năm, cậu trả tôi 5600 tệ, thế nào?
Kiều Phượng nói.
Phạm Hồng Vũ liền cười, gật gật đầu.
- Nào, ngoéo tay.
Kiều Phượng đưa ngón tay út ra, uốn qua uốn lại trước mặt Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cũng giơ ngón út ra, ngoéo tay với cô.
- Tiểu Phạm, tôi nói trước nhé, đến lúc đó mà cậu không trả tiền là tôi đòi người đấy nhé.
Kiều Phượng nháy mắt, cười hì hì nói.
- Phó trưởng ban Phạm, cuộc sống vẫn thư thái mà!
Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên.
Trong phút chốc, Phó trưởng ban Phạm cả kinh, chân tay trở nên luống cuống.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius