Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Tác Giả: Tặc Mi Thử Nhãn
Chương 16:Bị người vô lễ
Người dịch: Phongnhi
Sưu tầm bởi VACM - 4vn.eu
Phương Tranh lau mồ hôi lạnh, liền xoay người quay vào trong phủ, hắn âm thầm quyết định, sau này địa phương nào có tiểu nha đầu kia, nhất định hắn sẽ nhượng bộ lui binh, nhìn thấy từ xa là phải tránh, dùng từ “hoa hồng có gai” cũng không đủ để hình dung phong tư của nha đầu kia, nàng quả thực là hoa ăn thịt người. Thật vất vả mới xuyên việt về cổ đại, lần đầu tiên trêu chọc nữ nhân liền gặp nàng, xuất sư bất lợi, thật là đen đủi.
Trở lại chính sảnh, Phương lão gia cùng phu nhân đang ngồi uống trà, Phương phu nhân hướng ánh mắt đến Phương lão gia, Phương lão gia vội ho khan một tiếng, chậm rãi nói: “Tranh nhi, vị muội muội của Chu Vô đã có hôn phối hay chưa?”
Phương Tranh phờ phạc nói: “Hài nhi không biết, hôm nay cũng mới gặp mặt lần thứ hai, hài nhi cùng nàng không thân quen.” Hai lần gặp mặt đều không được vui vẻ.
Phương lão gia ừ một tiếng, nói: “Sau này, ngươi hỏi Chu Vô, nếu muội muội hắn chưa gả cho nhà khác, ta nhìn tiểu nha đầu kia không sai, nếu thực cân xứng, ta liền vì ngươi mà làm chủ, mời người đi tới Chu gia nói chuyện cuộc hôn nhân này.”
Phương Tranh ngẩn người, chậm chạp nói: “Cân xứng? Việc hôn nhân?” Đột nhiên kịp phản ứng, nhất thời sợ tới mức hai chân mềm nhũn: “Cân xứng? Ta cùng nàng? Mật Nhi?”
Thấy Phương lão gia chậm rãi gật đầu, Phương phu nhân tủm tỉm cười liên tục, vẻ mặt vui mừng hớn hở, nhị lão không giống như đang nói đùa. Trong lòng Phương Tranh trầm xuống, phụ mẫu nhìn trúng nha đầu kia, chuyện này phải nói như thế nào cho phải? Tưởng tượng có một ngày nào đó, nha đầu kia mặc đồ cưới bước chân vào trong Phương phủ, lúc vén khăn che mặt liền lộ ra diện mục dữ tợn, đối với hắn, vênh mặt hất hàm sai khiến: “Con mẹ nó, đi lấy cho lão nương chậu nước rửa chân!”
Bỗng dưng, Phương Tranh sợ run cả người, trên trán đã lấm tấm xuất hạn vài giọt mồ hôi lạnh, khẩn trương nói: “Chuyện này không thể được, tuyệt đối không thể được!”
Phương lão gia nghe vậy, giận tái mặt, nói: “Hay là ngươi còn không nguyện ý? Ta xem nha đầu kia, diện mạo, nhân phẩm, giáo dưỡng đều là lựa chọn tốt nhất, hừ! Người ta còn không nhất định để ý tới ngươi nữa kia!”
Nhân phẩm? Giáo dưỡng? Hai cái đồ vật này có vẻ như nàng không có đi sao? Nàng không thích ta là tốt nhất, dù gì ta cũng là thanh niên vĩ đại xuyên việt, có thể nào đi cưới một cái nữ nhân đanh đá về làm vợ? Phương Tranh giãy nảy lên nói: “Chuyện tình lần này… Có phải hay không đã quá mức vội vàng? Dù sao, hài nhi cùng với Mập Mạp cũng có giao tình, vạn nhất việc này không thành, ngày sau mọi người gặp nhau cũng đều khó xử …”
Phương phu nhân nhẹ giọng nói: “Cho nên mới bảo ngươi đi dò xét Chu Vô, nói bóng nói gió một chút, đừng hỏi quá trực tiếp. Tranh nhi, tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ rồi, đừng nghĩ mười tám tuổi đã thành thân là sớm, nhà chúng ta chỉ có một mình ngươi, nếu không đem chung thân đại sự dàn xếp cho ổn thoả, chỉ sợ sau này sẽ chậm trễ a.” Dứt lời, Phương phu nhân buồn bã thở dài một hơi.
Mười tám tuổi không thành thân tính là cái gì, trong xã hội hiện đại, hai mươi tám ba mươi tuổi chưa cưới vợ cũng còn không thấy bọn họ khẩn trương. Phương Tranh không cho là đúng, trong đầu liền xoay chuyển, muốn tìm lấy một lý do thật tốt, đem chuyện tình hoãn lại.
Sau một lúc lâu, Phương Tranh nói: “Cũng không phải là hài nhi không muốn, chỉ sợ việc này không có khả năng. Tin tưởng rằng phụ thân cũng đã nhìn ra, Mập Mạp này, ách, chính là Chu Vô, gia thế của hắn cũng không đơn giản. Thương nhân tầm thường như chúng ta, người nhà của hai huynh muội bọn họ làm sao có thể đồng ý chuyện hôn phối này được? Mới vừa rồi hài nhi đưa tiễn bọn họ ra ngoài, thấy ở trước cửa có hơn mười mấy gã hán tử ăn mặc võ trang, nhìn đám hán tử đó giơ tay nhấc chân, đều không giống như hộ vệ bình thường. Bởi vậy có thể thấy được, hai huynh muội Chu Vô đều không phải xuất thân thương nhân theo như lời hắn nói, khả năng nhà người ta có thể làm quan lại. Phụ thân cùng mẫu thân thử ngẫm lại mà xem, quan lại người ta, Phương gia ta trèo tới được cửa sao?”
Nói một tràng dài, ý tứ rất rõ ràng, chuyện hôn phối với nha đầu cuồng dã kia, nhị lão cũng khỏi cần suy xét, nhanh chóng gột rửa, rồi đi ngủ thôi.
“Hừ! Ngươi, tiểu tử hỗn đản này, chẳng lẽ ngươi vì không thích người ta, nên mới cố tình nói dối lão phu?” Phương lão gia bất mãn nói một câu.
Phương Tranh khẩn trương thề thốt, nói: “Hài nhi nếu dám dối gạt phụ thân, ta liền không phải nhi tử của phụ thân đại nhân!”
“Thúi lắm! Ngươi có lừa gạt lão phu hay không, thì ngươi vẫn là nhi tử của ta.” Phương lão gia giận tím mặt, Phương phu nhân che miệng cười khẽ, Phương đại thiếu gia cúi đầu lẩm bẩm, thực sự là một gia đình hoà thuận tiểu biểu!
Thật lâu sau, Phương lão gia mới chậm rãi vuốt râu, trầm ngâm nói: “Nếu thật sự như lời ngươi nói, việc này đành phải từ bỏ. Người trong thiên hạ đều không coi trọng thương nhân chúng ta, dù có ngàn vạn lần gia tài, vẫn không có được thân phận cùng thể diện, quả thực khó khăn a!” Nói xong, Phương lão gia thở dài, vẻ mặt có chút đìu hiu. Thương nhân trong thời đại xã hội phong kiến, có địa vị thấp nhất “sĩ, nông, công, thương”, thương nhân vĩnh viễn ở tận cùng dưới đáy xã hội, muốn cùng quan lại người ta kết thông gia, đó là chuyện vô cùng khó khăn.
Phương phu nhân cũng thở dài một hơi, liên tục nói: “Đáng tiếc, đáng tiếc…”
Phương Tranh thấy tâm tình của phụ thân cùng mẫu thân đều ưu tư, làm như hổ thẹn vì không thể cho hắn được một cái xuất thân trong sạch, Phương Tranh vội vàng nói: “Thương nhân thì thế nào? Chúng ta ngày ngày đều ăn ngon mặc đẹp, làm cho cái đám quan lại ghen tị mà thôi, phụ thân cùng mẫu thân không cần phải vì chuyện này mà lấy làm phiền lòng.”
Phương lão gia cùng phu nhân lắc đầu, im lặng không nói. Phương Tranh thấy thế cũng không muốn nhiều lời, sau khi thi lễ, liền cáo lui.
Hàng ngày chán nản đọc sách, thử nghĩ mỗi ngày đều lặp đi lặp lại một sự tình đồng dạng, đi tới thư viện, tan học về nhà, ngủ, tới thư viện, lại tan học….Cuộc sống như vậy, đối với loại người không biết an phận như Phương đại thiếu gia mà nói, làm sao hắn có thể chịu được?
May mắn, còn có Mập Mạp bồi tiếp hắn, sau khi quen thân mới biết được, gia hoả Mập Mạp này thật sự là có tiền một cách vô lý, Phương Tranh đường đường là thiếu chủ nhân hiệu buôn Phương gia, vậy mà trước mặt hắn quả thực giống như người đi xin cơm, động một tí là hắn có thể lấy ngân phiếu hơn mấy trăm hoặc ngàn lượng bạc mang ra khoe khoang, nhiều rồi thành quen, cho nên Phương Tranh cũng không quá ngạc nhiên như lúc ban đầu. Hơn nữa, Mập Mạp đối với con số không hề mẫn cảm, tỷ như một đồng tiền một cái bánh bao, nếu Phương Tranh nói với hắn mười lượng bạc một cái bánh bao thì hắn cũng tin, không biết, có phải hắn đã tín nhiệm Phương Tranh một cách mù quáng, hay căn bản là không thèm để ý đến phương diện tiền bạc.
Đổi lại người có tâm địa độc ác, không chuẩn liền đem tiểu tử này lừa đến nơi hoang vắng trói lại, phỏng chừng có thể kiếm được một số tiền chuộc rất lớn. Phương Tranh rõ ràng tâm địa thiện lương, chỉ muốn hắn thường xuyên mời khách ăn cơm là được rồi.
“Thiếu gia, đến lúc rời giường rồi.” Thanh âm của Tiểu Lục thản nhiên đem Phương Tranh tỉnh lại từ trong mộng.
“A!” Phương Tranh thống khổ vặn vẹo cơ thể, dùng chăn trùm kín đầu, ấp úng nói: “Tiểu Lục, đi nói giúp với phụ mẫu, hôm nay ta bị đau tay, đi không được.” Có thể lý giải, cuộc sống những ngày qua tại học đường thật đơn điệu, làm cho Phương Tranh bắt đầu cảm thấy chán nản.
“Vậy nô tỳ đi bẩm báo với lão gia, thiếu gia đau tay nên không đi tới thư viện được.” Tiểu Lục vẫn bình tĩnh nói, mấy cái kỹ xảo của Phương đại thiếu gia, trong mắt nàng cũng như tiểu thí hài lăn lộn trên mặt đất làm nũng.
“Chậm đã, quay lại!” Phương Tranh sợ tới mức, nhảy dựng lên: “Ngươi nghe nhầm, vừa rồi ta đang nói mơ, ân, thời gian đọc sách tốt như vậy, ta sao có thể bỏ lỡ đây? Cổ nhân cũng thường đọc sách từ lúc gà gáy, đương nhiên thiếu gia ta cũng không cam lòng chịu thua…”
Phương Tranh vẫn dài dòng, Tiểu Lục không thèm để ý tới hắn, tay chân lanh lẹ bưng nước rửa mặt tới, sau đó bước lại gần, hầu hạ Phương Tranh mặc quần áo.
Tiểu nha đầu này thật sự không hiểu gì là phong tình, nếu mạng ta ngắn một chút, chỉ sợ cũng không thấy được lớp băng trên mặt nàng, ngày nào tan biến, Phương Tranh âm thầm lắc đầu. Giúp nàng kiểm tra thân thể chính là nguyện vọng không biết năm tháng nào mới được thoả mãn tâm nguyện….
Tiểu Lục nhanh tay giúp Phương Tranh mặc y phục, Phương đại thiếu gia vẫn còn mắt nhắm mắt mở, đứng im mặc kệ nàng động thủ. Làm thiếu gia trong xã hội phong kiến thật tốt, nếu đổi lại là thời hiện đại, tìm được khách sạn nào phục vụ chu đáo như vậy đây? Khách sạn năm sao cũng không có hạng mục này!
“Thiếu gia, người đem cái gì, giấu ở trong quần sao?” Tiểu Lục thanh âm có vài phần tò mò.
“Cái gì đâu?” Phương Tranh còn mơ mơ màng màng.
“Chính là chỗ này a!” Tiểu Lục xoè tay ra túm lấy, bắt được một vật thể dạng côn, vừa dài vừa cương cứng lại mềm mềm, nghi hoặc hỏi: “Cái này là vật gì?” Nói xong, bàn tay nàng còn mân mê, xoa nắn vài cái.
Ngao…Phương Tranh chấn kinh, toàn thân rùng mình một cái, cảm giác này thật thoải mái, mới sáng sớm đã gặp diễm phúc như này, thiếu gia ta có tài đức gì mà được lão thiên ưu ái như vậy. Tiểu Lục bắt được vật gì không cần phải giới thiệu đi sao?
“A!” Mặc dù Tiểu Lục mới mười lăm tuổi, nhưng nữ tử cổ đại đều trưởng thành sớm, chuyện tình cần biết, sớm đã được các đại thẩm, đại nương dạy cho nàng. Tiểu Lục ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt của Phương Tranh đang dục tiên dục tử(*), rốt cuộc cũng đã kịp hiểu đồ vật trong tay là cái dạng gì, hốt hoảng kêu to một tiếng, vội vàng buông bàn tay nhỏ bé, khuôn mặt đỏ bừng, liền xoay người chạy ra ngoài.
“Uy! Ta còn chưa thoả mãn đâu, sao lại tính nửa vời thế này….” Phương Tranh bất mãn than thở.
Cúi đầu nhìn lại, dưới hạ thân nổi lên một cục, nóng lòng muốn giương cờ khởi nghĩa. Phương Tranh cười một tiếng, sáng sớm đã chào cờ, hiện tượng sinh lý bình thường mà, điều này chứng minh thiếu gia ta là một nam nhân cường tráng, có gì mà xấu hổ đâu? Phải tìm cơ hội dạy cho tiểu nha đầu này một khoá tri thức về sinh lý, ngày sau, mỗi buổi sáng sớm làm cho thiếu gia đến vài cái như vừa rồi, hổ thể của thiếu gia ta sẽ phi thường vui mừng….
Phương Tranh híp mắt cười, một lúc sau, bỗng nhiên kịp phản ứng : “Đây chẳng phải là ta bị người khác vô lễ hay sao?”
Chú thích:
(*) dục tiên dục tử : đê mê sung sướng
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Ảnh Chân Ma
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Tác Giả: Tặc Mi Thử Nhãn
Chương 17: Măng non gây ra phiền toái.
Người dịch: Phongnhi
Sưu tầm bởi VACM - 4vn.eu
“Mập Mạp, buổi trưa mời ta ăn cơm.” Phương Tranh gục đầu xuống bàn, bộ dạng mệt mỏi nói. Hôm nay trên học đường, là một lão phu tử không quen, đang rung đùi đắc ý đọc Kinh Thi.
Ngẫm lại, một vị lão nhân mấy chục tuổi đầu, xuân tình đầy mặt, mắt lộ hoa đào, diễn cảm đọc: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu…”, khung cảnh này làm cho bao nhiêu kẻ khác không rét mà run, Phương Tranh cùng Mập Mạp không hẹn mà đồng thời khinh bỉ.
“Vì sao lại là ta?” Mập Mạp buồn bực nói, vô duyên vô cớ mời ngươi ăn cơm, thay đổi là ai cũng sẽ cảm thấy buồn bực.
“Chúc mừng hai chúng ta quen nhau ba mươi bảy ngày, một canh giờ, lý do này không được quá đi sao?”
“….Chuyện này thì cần gì phải chúc mừng.” Mập Mạp dở khóc dở cười, vị Phương thiếu gia này cái gì cũng tốt, chỉ riêng thái độ làm người quá mức nhỏ mọn, thích lợi dụng.
“Đương nhiên đáng để ăn mừng, chúc mừng ngươi có một vị huynh đệ nghĩa bạc vân thiên(*) như ta, một con người khiêm tốn, cởi mở, chẳng lẽ không đáng để ăn mừng sao?” Phương Tranh vỗ vai Mập Mạp, nghiêm trang nói.
“Được, muốn ăn chực thì cứ việc nói thẳng.” Mập Mạp đảo cặp mắt trắng dã, nói.
“….Được rồi, coi như ta muốn ăn chực.” Tại trước mặt Mập Mạp, Phương Tranh không cần giữ gìn da mặt, thẳng thắn nói.
“Ngươi cũng đủ thẳng thắn…” Mập Mạp cười khổ nói.
“Đó là ưu điểm khá tốt của ta, ngay thẳng chỉ trong một cái chớp mắt…” Phương Tranh vẫn khoe khoang nói.
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng “loảng xoảng” vang lên, cánh cửa học đường bị một kẻ thô lỗ một cước đá văng ra, nhất thời học sinh trong phòng ồn ào thành một mảnh. Lúc này một đạo thân ảnh nhảy vọt vào trong, giống như một làn khói đen lướt tới trước mặt Phương Tranh cùng Mập Mạp. Không đợi cho hai người kịp phản ứng, đạo nhân ảnh kia đã dừng ở trước mặt hai người bọn họ, nguyên lai là Tiểu Măng Non.
Nàng đang mặc một bộ trang phục nam nhân, chỉ khác là vẻ mặt tức giận, do chạy quá nhanh, bộ ngực sữa kịch liệt phập phồng thở gấp, trên chóp mũi tiết ra vài giọt mồ hôi, cầm lấy ống tay áo của Mập Mạp rống lên nói: “Ca ca, lại có kẻ khi dễ người ta!”-------“Cái gì, nói lại xem nào?”
Mập Mạp ngẩn người, ánh mắt quái dị nhìn sang Phương Tranh.
Phương Tranh theo bản năng dịch sang vài bước, lắc đầu nói: “Chuyện lần này, tuyệt đối không liên quan đến ta.” Trong lòng buồn bực không thôi, nha đầu kia như thế nào lại dễ dàng để cho người khác khi dễ?
Mập Mạp còn chưa kịp hỏi đầu đuôi câu chuyện, Tiểu Măng Non đã hung hăng cầm ống tay áo của Mập Mạp lôi đi. Đám học sinh trong học đường đều trợn mắt há mồn nhìn, tiểu tử kia thật không hiểu chuyện, ra vào học đường như chốn không người.
“Các ngươi….Các ngươi…” Lão phu tử không biết họ gì kia, khẽ giơ ngón tay chỉ vào ba ngươi, môi run run, đã muốn tức giận nhưng không thốt được ra lời.
Tiểu Măng Non không để ý tới hắn, vừa quay đầu lại còn trông thấy Phương Tranh đứng nguyên tại chỗ, sẵng giọng nói: “Làm sao ngươi còn đứng đấy?”
Phương Tranh chỉnh trang lại y phục, tạo bộ dáng Lâm Đại Ngọc, sau đó nói: “Tiểu sinh thân thể yếu nhược, thấy phong ba bão….”
Tiểu Măng Non không kiên nhẫn, cắt ngang: “Dừng con mẹ nó lời vô nghĩa lại, vậy còn là nam nhân sao? Đi hay không thì nói một câu cho sảng khoái!” Sau đó quay đầu, hướng về phía vị lão phu tử kia, quát lớn: “Ngươi câm miệng! Nói chuyện còn lắp bắp, như thế nào dạy học đây?”
Phương Tranh vuốt vuốt mũi, bất đắc dĩ đành phải đi theo nàng, ánh mắt áy náy hướng về phía lão phu tử đang có dấu hiệu sùi bọt mép trên bục giảng. Trong lòng lại nghĩ thầm, nha đầu kia sẽ không để cho ta ra đánh trận đầu chứ? Lấy tấm thân thể yếu nhược này của ta mà nói, chỉ sợ ra trận một hồi liền bị địch nhân chém cho ngã ngựa.
Trên đường đi, Tiểu Măng Non vội vàng nói nguyên do, nguyên lai nàng thật đúng là bị người ta khi dễ. Cùng với lần Phương Tranh khi dễ khác nhau, đi đêm lắm cũng có ngày gặp quỷ, hơn nữa, cuối cùng nàng gặp phải là một gã sắc quỷ.
Có người cổ đại nào thật sự là không có con mắt nhìn người? Cách giả trang nam nhân của nàng chỉ có thể tự đánh lừa bản thân mình, đi trên đường còn dương dương tự đắc, tưởng rằng người khác đều xem nàng là nam nhân. Hôm nay, gặp phải một tên lưu manh đầu đường xó chợ, nhìn thấy nàng nhu mì xinh đẹp, trông thấy liền nhịn không được tiến lên trêu chọc, nha đầu kia há lại có thể khoanh tay ngồi nhìn, vì thế đã cùng người ta động thủ. Nàng có tập tành qua một chút võ nghệ, mấy hiệp liền đem tên lưu manh kia đánh cho răng rơi đầy đất. Tên lưu manh không phục, kêu gào muốn tìm đồng bọn hỗ trợ, hẹn nàng thời gian địa điểm tái đấu quy mô lớn. Tiểu Măng Non tính tình ngang bướng không ngờ lại đáp ứng, cho nên vội vàng chạy tới thư viện cầu cứu viện binh.
“Làm sao ngươi không đi báo quan?” Phương Tranh nhịn không được hỏi.
Tiểu Măng Non khinh thường liếc mắt nhìn Phương Tranh một cái, ngạo nghễ nói: “Chúng ta là người giang hồ, tự nhiên phải giải quyết theo luật lệ của giang hồ, người khác nếu dám động đến chúng ta, thì phải cúi đầu xin tha lỗi, nếu mà thông báo cho quan phủ, chẳng phải mất hết mặt mũi đi sao?”
Mập Mạp mất hứng trừng mắt nhìn nàng, tạo hình bộ dáng huynh trưởng, hỏi: “Hộ vệ ….của muội đâu? Chẳng lẽ dám đứng nhìn muội bị người ta khi dễ?”
Tiểu Măng Non đảo hai con ngươi một vòng, chột dạ nói: “Lúc bọn họ theo muội ra tới cửa, muội ngại phiền toái, đã tìm một cái ngõ nhỏ, cắt đuôi bọn họ rồi.”
“Không có việc gì.” Phương Tranh đứng ra hòa giải, “Mập Mạp ngươi cũng có hộ vệ mà, cho hộ vệ của ngươi đi thu thập bọn chúng cũng được.” Mấy ngày hôm trước, sau khi hai huynh muội bọn họ dự yến tiệc xong, thanh thế lúc ra về có vẻ rất phô trương, Phương Tranh vẫn còn nhớ rõ ràng rành mạch.
Tiểu Măng Non thấy Phương Tranh nói giúp nàng, cảm kích liếc mắt nhìn hắn.
Ai ngờ, Mập Mạp cũng chột dạ vuốt mồ hôi trán, nói: “Thường ngày đến học đường cũng không gặp nguy hiểm gì, ta không cho bọn họ đi theo…”
“….”
Hai huynh muội này, thật là có cùng đức tính tốt a.
Phương Tranh nghiêm túc hỏi Tiểu Măng Non: “Đối phương có bao nhiêu nhân mã?”
“Không rõ, nghe khẩu khí của tên lưu manh kia, chắc cũng phải có mười mấy người.”
“Vậy sao còn không mau chóng đi gọi thêm người?”
“Đã nhờ người khác, tới phủ nhà ta tập hợp thị vệ… Ách, hộ vệ, chúng ta đi trước tới chỗ hẹn, sắp hết thời gian rồi, không thể để bọn chúng coi thường chúng ta.” Nha đầu này thật thông minh lanh lợi a, chỉ một câu nói “chúng ta” đã đem Phương Tranh gộp vào, thành kẻ cùng hội cùng thuyền.
Ba người đấu mười mấy người, bên ta đều là già nua yếu ớt, đối phương thì toàn tinh binh mãnh tướng. Nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, vừa thấy mặt ba người Phương Tranh, đối phương liền sẽ ra tay hạ đòn sát thủ.
“Chuyện này…Tiểu sinh bất chợt nhận được người nhà thiên lý truyền âm(1), trong nhà xảy ra đại sự, hai vị cứ đi thong thả, tiểu sinh cáo từ….”
Khẳng khái đi ước hội cùng bó tay chịu trói cũng không có khác nhau bao nhiêu, Phương Tranh cho rằng mình là người trưởng thành, không thể cũng không biết suy nghĩ như tiểu nha đầu hồ đồ này. Khổng Tử có viết qua “Quân tử phải nhịn được những việc nhỏ nhặt.” Mà Phương đại thiếu gia, đang là một vị hàng thật giá thật, rõ ràng là một vị quân tử không thể giả được, “Nếu ai bảo ta không phải là quân tử, lão tử sẽ liều mạng cùng hắn!”
“Muốn lâm trận bỏ chạy? Không có cửa đâu! Con mẹ nó! Chuyện khi dễ lần trước, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu, hôm nay ngươi nhất định phải đi theo giúp ta!” Tiểu Măng Non không để cho Phương Tranh kịp phân trần, vội vàng kéo ống tay áo của hắn đi tiếp.
“Uy, đừng kéo…Quả thật nhà ta đang có việc gấp!”
“Bớt nói nhảm!”
“Chỉ nghe qua bức lương vi xướng(2), chưa từng nghe qua bức lương đánh nhau….Ai! Đừng kéo, tay áo sắp rách….” Tiểu nha đầu nhiệt tình như vậy, sao mà không đi gọi hộ vệ tới giúp đỡ?
“Hôm nay, ngươi nhất định phải đánh giúp ta!”
“Uy, đã nói, ta chỉ lược trận a…”
Địa điểm tái đấu hẹn nhau ở ngoài vùng phụ cận Năng Nhân Tự, thánh địa phật môn lại bị một đám đầu đường xó chợ lôi kéo bè lũ tới đánh nhau, thật sự là khinh nhờn Phật tổ! Không biết Phật tổ lão nhân gia có tính toán hay không đây? Xuyên việt qua đây, Phương Tranh đã không dám tin rằng trên đời này không có thần phật, thế sự huyền diệu, không ai đoán trước được chuyện gì? Ít nhất, hiện tại Phương Tranh cảm thấy chỗ nào cũng có thần phật cư ngụ.
Năng Nhân Tự là một tòa miếu nhỏ, từ thời triều đình trước đã được xây dựng, hương khói trong miếu không được tốt lắm, lúc trước thiên hạ đại loạn, hòa thượng ăn không đủ no, đại bộ phận đều đã hoàn tục ra ngoài kiếm tiền, chỉ còn lại có mấy người, dựa vào một chút hương khói ít ỏi, cùng một chút tiếp tế của dân chúng quanh đây, miễn cưỡng đủ sống qua ngày.
Bên ngoài Năng Nhân Tự là một rừng cây, rậm rạp yên tĩnh, giữa ban ngày ban mặt, ngay cả một bóng quỷ ảnh cũng đều không trông thấy. Không thể không nói, địa điểm tái đấu này được chọn quá tốt, quả thật đánh nhau quần ẩu, giết người diệt khẩu, thì phong thủy của khu đất này đáng được xưng là thánh địa.
Ba người một đường chần chừ, cho nên qua hai nén hương thời gian mới có thể đi tới Năng Nhân Tự. Cách ngôi miếu này khoảng năm trăm bước về phía bên phải có một khu rừng cây rậm rạp, đó chính là địa điểm ước đấu.
Đối phương đã kéo tới một đám người đang chờ bọn hắn, đại khái cũng hơn hai mươi người, vừa nhìn đã biết toàn là kẻ lưu manh đầu đường xó chợ. Một gã đang quay lưng về phía Phương Tranh, động viên mấy lời cuối cùng với các huynh đệ, trước khi lâm trận chiến đấu.
“…Tóm lại, các huynh đệ đều phải nâng cao tinh thần chiến đấu, giải cơn hận trong lòng cho Cửu ca ta! Đợi lát nữa đem tiểu nữ tử kia đè xuống, sẽ cho các huynh đệ từ từ thưởng thức! Sau đó, huynh đệ chúng ta lại đem nàng bán vào kỹ viện, cho ngàn vạn người chà đạp…”
Lời nói của người này rất có hấp lực, ngay khi vị “Cửu ca” kia nói sẽ cho bọn họ từ từ thưởng thức, thì đám lưu manh đã nhìn thấy ba người Phương Tranh, cụ thể mà nói thì là nhìn thấy Tiểu Măng Non. Trong thời đại này, kỳ thật mỹ nữ chân chính cũng không có nhiều, một người như Tiểu Măng Non vô luận dung mạo hay là dáng người đều đã được xếp vào hạng mỹ nữ. Vì thế đám tiểu lưu manh này, nhất thời xúc động dâng trào, sói tru quỷ khóc, đương trường một mảnh hỗn loạn không chịu nổi. Chỉ tiếc, khi mỹ nữ không mở miệng nói chuyện, thật đúng là thiên kiều bá mị, dáng vẻ ngây thơ hoạt bát, nhưng một khi nàng đã mở miệng…..
“Đè con mẹ ngươi, đồ rắm thúi! Lão nương đứng ở chỗ này, nhìn xem tên hỗn đản nào có bản lĩnh đem lão nương đè xuống!”
Phương Tranh cùng Mập Mạp đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều thở dài một hơi. Nhìn sắc mặt của Mập Mạp còn khó coi hơn Phương Tranh rất nhiều, phỏng chừng, ngay cả hắn cũng không nghĩ thông, tại sao muội muội của mình lại tràn trề cuồng dã đến như thế.
“Cửu ca” nghe được liền quay người lại, chỉ thấy mặt mũi hắn bầm dập nhìn không rõ ràng, chính là ứng với câu nói “đánh cho ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra được.” Trên cổ tay trái của hắn vẫn còn quấn một lớp vải thô, hơi cử động nhỏ một chút liền cảm thấy đau đớn truyền ra tới tận khóe miệng, Tiểu Măng Non đã khiến cho hắn chịu không ít đau khổ.
“Cửu ca” thấy Tiểu Măng Non đúng hẹn phó ước, hơn nữa chỉ dẫn theo hai người tới giúp đỡ, trong lòng không khỏi vui mừng ngất ngây. Đồng thời, hắn còn tỉnh táo dò xét chung quanh, xác định ba người Phương Tranh không có phục binh, sau đó nhe răng cười nói: “Tiểu quỷ cái, cho ngươi thời gian đi mời người tới giúp đỡ, ngươi lại gọi hai cái phế vật tới đây sao?”
Phương Tranh cùng Tiểu Măng Non nghe vậy giận tím mặt, Mập Mạp lại cười híp mắt, biểu tình không thèm để ý, đều nói tính tình của Mập Mạp rất hài hòa, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Chú thích:
(*) Nghĩa bạc vân thiên : Người chí tình chí nghĩa,
(1) Thiên lý truyền âm : đây là một môn võ công trong các tiểu thuyết kiếm hiệp, dùng nội công để truyền âm nói chuyện từ rất xa. Ý nói cách xa ngàn dặm vẫn có thể nói chuyện.
(2) Bức lương vi xướng : Ý của câu này là bức người ta lâm vào đường cùng, bức người ta không theo ý mình.
Phương Tranh nói trong câu này là nghĩa đen : bức con gái nhà lành hát mua vui.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Ảnh Chân Ma
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Tác Giả: Tặc Mi Thử Nhãn
Chương 18: Đàm phán.
Người dịch: Phongnhi
Sưu tầm bởi VACM - 4vn.eu
Lúc này, đám lưu manh dĩ nhiên xoa hai tay vào nhau, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Tiểu Măng Non. Phương Tranh thấy thế trong lòng không khỏi trầm xuống, không nghĩ tới Tiểu Măng Non cư nhiên hành hung Cửu ca nghiêm trọng tới mức như vậy, hơn nữa, hắn còn đáp ứng xong việc, sẽ cho đám lưu manh kia hưởng thụ từ từ, đối mặt với mỹ nữ tuyệt sắc như thế, thử hỏi ai không động tâm? Không nói bọn chúng, thay đổi là Phương Tranh thì hắn cũng không sai biệt bao nhiêu.
Nếu viện binh không kịp tới, sợ rằng, hôm nay cả ba người đều không có chỗ gì tốt, Phương Tranh cùng Mập Mạp thì không tính, nhiều lắm cũng chỉ sứt đầu mẻ trán, tin tưởng đám lưu manh này không dám làm quá tới mức giết người. Nhưng Tiểu Măng Non thì có thể gặp phiền toái, một cô nương yêu kiều rơi vào tay đám cầm thú này, sẽ gặp kết cục gì, không cần nghĩ cũng hiểu. Coi như Tiểu Măng Non am hiểu võ nghệ, nhưng một hổ không đấu được bầy lang a, huống chi, thoạt nhìn con cọp mẹ này cũng không có gì lợi hại.
Nghĩ đến đây Phương Tranh không khỏi thầm hận Tiểu Măng Non không biết suy nghĩ, coi chuyện ẩu đả chém giết này là chơi đùa sao? Phương Tranh càng hận chính mình, ta làm sao lại ngu ngốc như vậy, ý chí kiên định một chút, cố gắng khuyên bảo Mập Mạp cùng nàng chờ thêm một chút, ngay khi viện binh tới, cùng nhau đánh giết qua đây. Vậy mà, không có căn cơ lại dám mang đao ra nghịch, cái này thì tốt rồi, phiền toái lớn.
Cùng liếc nhìn Mập Mạp, biểu tình trên mặt hắn cũng rất ngưng trọng, xem ra Mập Mạp đã ý thức được tình huống không ổn. Phương Tranh cùng Mập Mạp đều tính sai, ngay từ lúc đầu đã không coi đây là chuyện quan trọng, trong đầu chỉ nghĩ cùng đối phương to tiếng vài câu, việc này như vậy là xong. Trên đường cái, tùy tiện va chạm có thể kết bao nhiêu thù oán, nhưng nếu bọn chúng đã kéo đến đây, Tiểu Măng Non này còn gây ra họa nhỏ sao? Lấy bản lĩnh của nàng, không gây ra phiền phức lớn, sẽ không xuất giá lấy chồng.
Hai người suy xét, tính kế thoát thân, không có lòng dạ nào để ý tới Tiểu Măng Non đang khiêu khích đám lưu manh tâm lý đã nhẫn nại tới cực hạn.
“Các ngươi là một đám hỗn đản, không phải nam nhân, tiểu thái giám trong cung còn khí khái hơn, các ngươi là một lũ cặn bã, chỉ giỏi đấu võ mồm, đám hỗn đản này sinh nhi tử….” Mắng thật sảng khoái, nhưng thật ra, nha đầu kia lại đã quên, trước mắt mà nói, phía sau nàng thật sự không có thực lực gì ủng hộ cho dáng vẻ hung hăng bệ vệ của nàng.
Mập Mạp biểu tình càng thêm khó coi, ở đây toàn ngoại nhân, nên cũng ngại không ra lời ngăn cản. Tình cảnh đã như vậy, Phương Tranh còn nhỏ giọng châm ngòi: “Công phu mồm mép của muội muội ngươi là học từ ai vậy? Sau này về nhà, ngươi phải giáo huấn nàng cho thật tốt, cô nương a, mắng quá độc ác, ta nghe không chịu nổi.”
Sự tình hôm nay, cũng nên cho nha đầu kia chịu một chút giáo huấn, tính khí đại cô nương õng ẹo, miệng cũng quá cay nghiệt, nguyên lúc đầu ấn tượng của Phương Tranh đối với nàng cũng không tệ lắm, nhưng hiện tại lại có vài phần không thích. Gia thế của Mập Mạp là thương nhân cũng tốt, quan lại người ta cũng tốt, theo lý thuyết thì giáo dưỡng đều không nên kém như vậy.
Mập Mạp mặt mày đen thui, cắn răng nói: “Trong phủ toàn một đám thị vệ không có mắt… Ách, hộ vệ, đám hộ vệ chiêu mộ trước kia đều là người trong giang hồ, nha đầu theo chân bọn họ học qua vài năm công phu, không nghĩ đến, ngay cả công phu mồm mép cũng đại thành, sau này về nhà, nhất định ta sẽ nghiêm trị đám hộ vệ trong phủ.
Tiểu Măng Non mắng một hồi thống khoái, đám lưu manh đối diện đều bị mất hứng, cả đám xắn tay áo, hai con ngươi trợn tròn lên, nhìn bộ dáng chuẩn bị động thủ. Phương Tranh thấy tình thế không ổn, khẩn trương quát to một tiếng: “Dừng tay!”
Phía trước, Tiểu Măng Non vẫn còn đang mắng chửi thậm tệ, Phương Tranh hướng Mập Mạp liếc mắt một cái, Mập Mạp bước tới ra sức kéo nàng lui về, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, nói: “Ngươi câm miệng lại cho ta!” Lúc này, Tiểu Măng Non mới dừng lại, ủy khuất bĩu môi.
Phương Tranh ôm quyền hướng tới đối phương, nói: “Cửu ca phải không? Trước hãy dừng tay, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng, sau đó tái đấu cũng không muộn.” Trước mắt, đành phải kéo dài thêm thời gian, chờ viện binh tới.
Cửu ca liếc mắt quan sát, hừ lạnh nói: “Chuyện này là do nha đầu kia gây nên, muốn nói chuyện, cũng nên để cho tiểu nha đầu kia nói mới phải. Ngươi thì tính toán gì!”
Phương Tranh gượng cười nói: “Tiểu nha đầu không hiểu chuyện, không nên chấp nhặt cùng nàng, Cửu ca, dưới nắm tay có thể lập nhân, trên lưng ngựa có thể là đại nhân vật, điểm ấy độ lượng cũng không có chút gì sao?”
Đại khái, Cửu ca này chưa từng bao giờ nghe qua người khác khen ngợi mình là “đại nhân vật”, nghe vậy sắc mặt không khỏi hòa hoãn. Phương Tranh vừa nói vừa quan sát, nhanh chóng rèn sắt ngay khi còn nóng: “Việc này gặp ai thì không nói, nhưng riêng Cửu ca là một người hiểu chuyện, cả đám người gây khó dễ với một tiểu nha đầu, truyền đi ra ngoài, thanh danh của Cửu ca sẽ gặp rất nhiều điều bất lợi, theo ngu ý của tại hạ, hay là chúng ta hòa giải cho thỏa đáng. Cửu ca, ngài nói thử một cách đi?”
Cửu ca thanh âm căm hận nói: “Hòa giải? Hòa giải như thế nào đây? Ngươi xem tiểu nha đầu kia đánh ta thành cái dạng gì? Rõ ràng là muốn lấy cái mạng già của ta a!”
Phương Tranh vẻ mặt đồng tình, chắp tay nói: “Cửu ca, việc đã đến nước này, thôi thì cũng không nên nhiều lời, như vậy đi, ba người tại hạ mời Cửu ca cùng các huynh đệ tới Yêu Nguyệt Lâu đãi rượu bồi tội, mặt khác, Cửu ca bị nhiều thương tổn như thế này, tại hạ cũng không yên tâm, chúng ta tạ lỗi cho Cửu ca một chút tiền thuốc men, như thế nào?”
Cửu ca nghe vậy, cười lạnh nói: “Bồi thường tiền sao? Ngươi có thể bồi thường được bao nhiêu tiền? Cửu ca ta đã bị tiểu nha đầu kia đạp đầu xuống đất, làm trò cười trước mặt các huynh đệ của ta, sau này làm sao ta có thể sống nơi đầu đường đây? Tưởng rằng bồi thường chút tiền thì có thể giải quyết được chuyện này sao?”
Phương Tranh nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Vậy ngài nói xem, phải làm sao bây giờ?” Phương đại thiếu gia ngoại trừ bạc, thật đúng là không còn vốn liếng gì khác, người ta không có hứng thú đối với bạc của hắn, chuyện này không biết nên giải quyết như thế nào cho phải?
Cửu ca chỉ tay vào Tiểu Măng Non, nham hiểm nói: “Ta chỉ muốn một mình nàng.”
Phương Tranh lắc đầu: “Việc này không có khả năng, đổi điều kiện khác đi sao, ngoại trừ nàng ra, điều kiện gì đều có thể chấp nhận được.” Tuy rằng không thích Tiểu Măng Non, nhưng nàng tốt xấu gì cũng là muội muội của Mập Mạp, lại nói, coi như nàng là một cái nữ nhân không biết thức thời, nhưng Phương Tranh cũng không thể khoanh tay ngồi nhìn nàng bị một đám lưu manh khi dễ. Thỉnh thoảng, Phương đại thiếu gia cũng rất hay có tinh thần trượng nghĩa.
Cửu ca cười nhạo nói: “Tiểu lão đệ, ta muốn nói rõ ràng với ngươi, đây cũng không phải là thương lượng, chỉ nói cho ngươi biết một tiếng. Bằng vào hai cái phế vật như các ngươi, có khả năng bảo vệ tiểu quỷ cái này sao? Ngươi lấy cái gì thương lượng với ta đây?”
Phương Tranh không khỏi cảm thấy chán ghét, như thế nào mà hỗn đản này luôn cường điệu ta cùng Mập Mạp là hai cái phế vật? Tuy rằng lũy thừa bạo lực của hai người không cao, nhưng cũng chưa chắc là kẻ ăn không ngồi rồi. Lại nói mặt khác, tính năng của đất không phải cũng có ba phần đều là rác rưởi hay sao?
Thương lượng giằng co, Phương Tranh quay đầu lại cười khổ với Mập Mạp.
Lúc này, Tiểu Măng Non đã phát hiện tình huống có chút không ổn, tuy nhiên nàng cũng không tỏ ra sợ hãi, thấy song phương thương lượng không được, gân cổ lên, khinh thường nói: “Các ngươi đều là một lũ cặn bã, đánh thì đánh, đem một lũ các ngươi giết hết cũng không phải không làm được, hừ! Biết lão nương là ai không? Dám động thủ cùng lão nương, cẩn thận ta tru di cửu tộc nhà các ngươi!”
Phương Tranh vỗ trán thở dài một hơi, tiểu bà nương này đúng là không biết trời cao đất dày, coi như ngươi có thể gọi thiên binh thần tướng tới thì như thế nào? Trước mắt, chúng ta vẫn là yếu thế hơn địch nhân, thiên binh thần tướng không đến kịp, phải nên ra vẻ đáng thương lúc còn vẻ đáng thương a, tiểu bà nương này làm sao lại không biết thức thời như vậy đây?
Phương Tranh ghé vào bên tai Mập Mạp nói nhỏ: “Uy, hộ vệ nhà ngươi khi nào mới có thể đến đây? Nếu bọn hắn không tới kịp, chúng ta có nên chạy trốn trước… Ách, có nên tính kế sách lui binh trước hay không? Quân tử báo thù, mười năm không muộn.”
Mập Mạp lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn sắc trời, cười khổ nói: “Hẳn là bọn họ cũng sắp tới rồi, về phần chạy trốn, ai! Ngươi nghĩ rằng ta không muốn chạy trốn sao? Nhìn hình thể của ta như thế này…” Nói xong, hắn suy sụp thở dài một hơi.
Đồng thời, Phương Tranh cũng thở dài một hơi, như thế nào lại quên mất chuyện này, hình thể của Mập Mạp, nếu như chạy trốn, phỏng chừng vừa mới chạy vài bước, cũng đã muốn lấy cái mạng của hắn. Tình thế trước mắt đúng là khó xử, tiến thoái lưỡng nan, nếu viện binh không tới, cơ bản có thể khẳng định, chắc chắn ba người bọn họ sẽ gặp phiền toái lớn.
“Nếu không ngươi mang muội muội của ta chạy trước đi sao, ta ở lại đoạn hậu, phỏng chừng bọn lưu manh kia cũng không dám đem ta ra giết người diệt khẩu.” Mập Mạp nói tiếp.
“Vậy không được, cùng đi, phải cùng đi, ai cũng không thiếu được.” Thanh âm của Phương Tranh hiên ngang lẫm liệt, kiếp trước là một quai bảo bảo, đời này nhất định ta phải làm thanh niên nhiệt huyết một lần.
Quả thật, cảm giác hào hiệp trượng nghĩa này rất thích ý, Phương Tranh chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt huyết bốc lên đỉnh đầu, đồng thời một cỗ hạo nhiên chính khí dâng lên trong lồng ngực, ngang nhiên nhìn chằm chằm vào đám người Cử ca. Phương đại thiếu gia bất ngờ biểu hiện, tựa như nhân cách của hắn đã tiếp cận tới cảnh giới thần…..
Nếu như bắp chân không run run, biểu hiện lúc này của Phương Tranh cũng đủ làm cho các cô nương phải nhìn chăm chú a?
Đáng tiếc, vị cô nương duy nhất ở đây, đang bề bộn chửi nhau cùng đám người Cửu ca, không có thời gian phản ứng đến hắn.
Mập Mạp cảm kích nắm chặt tay Phương Tranh, nói: “Hảo huynh đệ! Hoạn nạn mới biết được chân tình, ngươi yên tâm, sau này chúng ta có phúc cùng hưởng, có nữ nhân cùng chơi!” Cùng Phương Tranh tiếp xúc đã lâu, Mập Mạp cũng biết thêm được, một vài từ nóng…
Có phúc cùng hưởng, nhất định bản thân ta sẽ không phản đối, tán gái a, mỗi người một phao mới là tốt, cùng nhau chung một phao sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, chẳng may lộn nhào thì phải làm sao đây? Phương Tranh còn chưa kịp đưa ra lời dị nghị, bên này, ánh mắt của Mập Mạp chợt phát ra một tia quang mang.
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Ảnh Chân Ma
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Tác Giả: Tặc Mi Thử Nhãn
Chương 19: Đánh đòn phủ đầu.
Người dịch: Phongnhi
Sưu tầm bởi VACM - 4vn.eu
“Mập Nhi, lui xuống! An phận một chút!” Mập Mạp lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Măng Non một cái, việc hôm nay, tất cả đều là do nha đầu này gây ra, tự nhiên Mập Mạp không cần khách khí đối với nàng.
Ngay sau đó, Mập Mạp chắp tay hướng Cửu ca, nói: “Cửu ca, hôm nay tiểu muội của tại hạ lỗ mãng, bất quá, nếu nói về trách nhiệm, cũng không nên đổ hết lên người của tiểu muội tại hạ.” Lời nói rất đúng mực, trong giọng nói phảng phất như có thêm vài phần uy thế.
Tiểu Măng Non ở một bên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Rõ ràng là đám vương bát đản này trêu chọc ta trước!”
Mập Mạp trừng mắt nhìn nàng, sau đó nói tiếp: “Hiện tại, chúng ta cũng không muốn đem sự tình làm lớn, nếu như Cửu ca nguyện ý, chúng ta dựa theo cách Phương huynh đã nói, mời tất cả huynh đệ cùng Cửu ca một bữa rượu bồi tội, cũng tặng thêm một ngàn lượng bạc trắng, việc này coi như là bỏ qua đi sao, như thế nào?”
Một ngàn lượng bạc trắng là cái định nghĩa gì? Nói như thế, hiện giờ một lượng bạc có thể mua được ba trăm cân gạo, một ngàn lượng chính là hơn ba mươi vạn cân gạo. Con số này đối với dân chúng bình thường mà nói, dĩ nhiên là một số tài sản khổng lồ.
Cửu ca nghe vậy nhãn tình sáng rực, giống như đã bị động tâm, kỳ thật bản chất của những gã này cũng không có gì, chỉ là một đám lưu manh đầu đường xó chợ, ngày thường dựa vào một chút bản lĩnh ăn trộm vặt, hoặc thu tiền bảo kê các tiểu thương, một ngàn lượng bạc trắng, cũng đủ cho bọn chúng có thể ăn sung mặc sướng, vô ưu vô lo trong nhiều năm liền.
Cửu ca con mắt giảo hoạt, đảo quanh tròng, sửa lời nói: “Chuyện này… Cũng không phải là không thể thương lượng, như vậy đi, trước tiên ngươi đưa bạc cho ta, hôm nay chúng ta sẽ tha tội cho các ngươi.”
Phương Tranh còn chưa kịp ngăn cản, Mập Mạp đã không chút do dự, đưa tay vào trong lòng, móc ra một xấp ngân phiếu dày cộp, nhìn nhìn, rút vài tờ trong đó, đưa cho Cửu ca, nói:” Đây là một ngàn lượng bạc trắng, Cửu ca ngươi nhận lấy.”
Phương Tranh trong lòng thầm kêu không tốt, Mập Mạp này cũng thật là khờ khạo, nơi này hoang vu vắng vẻ, ngươi cầm một xấp ngân phiếu nhiều như vậy, chẳng phải là đi mời bọn chúng tới cướp tiền rồi sau đó lại giết người diệt khẩu sao. Phương Tranh dù không hiểu hết sự đời, nhưng cũng biết cái gì gọi là “qua cầu rút ván”, vốn cũng không có chuyện gì ghê ghớm, nhưng lúc này Mập Mạp lấy ra một đống ngân phiếu như vậy, tình huống trước mắt, dĩ nhiên đã vạn phần nguy hiểm.
Quả nhiên, sau khi Cửu ca cùng đám lưu manh thấy Mập Mạp lấy ra một xấp ngân phiếu, nhất thời đều lộ vẻ tham lam, mấy tên lưu manh liên tục nháy mắt ra hiệu cùng nhau. Cửu ca đồng ý nhận ngân phiếu theo lời Mập Mạp, thần sắc hơi chần chừ một lát, ngay sau đó trong mắt lóe lên một tia sát khí, trên mặt lại mang theo ý cười, nói: “Vị huynh đài này, tên họ gì a, nhìn không ra trên người mang theo rất nhiều ngân phiếu.”
Mập Mạp vẫn hồn nhiên, không hiểu hành động của mình đã đưa tính mệnh của cả ba người rơi vào trong vòng nguy hiểm, còn tưởng rằng sự tình đã được giải quyết trọn vẹn, nghe vậy cười nói: “Đâu có, đâu có, có mang theo một chút mà thôi.”
Phương Tranh thừa lúc hai người đang mải nói chuyện, lẳng lặng đứng ở phía sau Mập Mạp, lợi dụng thân thể to béo của hắn che khuất tầm mắt địch nhân, khẽ cúi người xuống nhặt một cục đá lên, sau đó đem thu vào trong tay áo. Tiểu Măng Non đứng ở một bên, tò mò nhìn động tác của Phương Tranh, nàng không hiểu vì sao Phương Tranh phải làm như vậy, bất quá nàng biết một điều, Phương Tranh làm vậy khẳng định là có thâm ý của hắn, Tiểu Măng Non là người lanh lợi, tự nhiên không có lên tiếng hỏi.
Phương Tranh đi tới bên người Tiểu Măng Non, ghé sát vào tai nàng, thấp giọng nói nhanh: “Sự tình khẩn cấp, chờ khi ta động thủ, ngươi lập tức mang ca ca ngươi chạy đi tìm viện binh, nhanh chóng dẫn người tới cứu ta.”
Tiểu Măng Non nghe vậy ngẩn người, nàng còn chưa kịp mở miệng hỏi, Phương Tranh đã bước lên phía trước, mặt không đổi sắc, cầm tay Mập Mạp kéo ra phía sau, hướng Cửu ca nói: “Cửu ca, hôm nay thật sự là xin lỗi ngài, ngài lại đây, tiểu đệ có chuyện riêng muốn nói nhỏ với ngài một chút…”
Cửu ca nghe vậy, trên mặt càng lộ ra vẻ tham lam, hướng các huynh đệ liếc mắt một cái, nhe răng cười: “Tất cả huynh đệ đứng lui xuống một chút, hôm nay lão tử nhất định sẽ giúp cho các huynh đệ phát tài….”
Phương Tranh thấy đối phương đã muốn trở mặt, tiến sát lại gần, thừa lúc Cửu ca không chút ý, lập tức hét lớn một tiếng: “Con mẹ mày a!” Lời chưa còn chưa dứt, cục đá nắm trong tay đã hung hăng đập lên đầu Cửu ca.
Cục đá này ước chừng nặng khoảng hai ba cân, ngưng tụ lực đạo mạnh mẽ, Cửu ca còn chưa kịp thốt ra câu nào, đã gục xuống, nằm thẳng cẳng ở trên mặt đất.
Thừa dịp đám lưu manh ở phía sau còn đang ngạc nhiên, Phương Tranh quay đầu lại hướng về phía Mập Mạp cùng Tiểu Măng Non, cao giọng quát: “Còn không chạy mau!”
Tiểu Măng Non sớm đã chuẩn bị tâm lý, nghe vậy liền không có nhiều lời, kéo Mập Mạp chạy tới hướng Năng Nhân Tự, Mập Mạp còn chưa hiểu chuyện gì, đã bị Tiểu Măng Non kéo đi, hai chân lảo đảo bước, miệng thì không ngừng hỏi: “Ôi, sao lại thế này? Sao lại thế này?”
Lúc này, các huynh đệ của Cửu ca ở phía sau cũng đã kịp phản ứng, chỉ vào ba người Phương Tranh nói: “Mẹ nó! Giết bọn chúng, cướp bạc của bọn chúng chia cho huynh đệ!”
Phương Tranh tuy đã sống qua hai thế giới, nhưng vẫn chưa từng đánh nhau qua một lần, hiện tại toàn thân không ngừng run rẩy, mắt thấy hơn hai mươi người như hung thần ác quỷ đang xông về phía mình, nhất thời sợ tới mức hai chân mềm nhũn, đứng im không nhúc nhích, trong đầu hỗn loạn, không tự chủ trương được tình hình, không biết là có nên chạy theo hướng Mập Mạp, hay là ở lại đoạn hậu, chia sẻ một phần áp lực cho Mập Mạp đang chạy trốn.
Tiểu Măng Non vừa kéo Mập Mạp chạy vừa quay đầu lại, chỉ thấy bóng lưng Phương Tranh ngạo nghễ dựng thẳng, trong tay cầm một cục đá lớn, bộ dạng rất có khí khái hoành đao lập mã(*), một người làm quan cả họ được nhờ. Bỗng nhiên, Tiểu Măng Non thấy khóe mắt nóng lên, ánh mắt nhìn Phương Tranh lại nhiều hơn vài phần ý vị.
Nàng nào biết, tiểu tử Phương Tranh này, thoạt nhìn tuy rằng bộ dáng không sai, nhưng kỳ thật, toàn thân hắn không dám nhúc nhích, sợ tới mức sắp tè ra quần. Hiện tại, thần xui quỷ khiến thế nào, lọt vào mắt tiểu cô nương không ngờ lại trở thành anh hùng cứu mỹ nhân.
Nói thì dài dòng, trên thực tế chuyện xảy ra cũng chỉ trong một cái chớp mắt, Phương Tranh còn chưa nghĩ ra, nên ứng phó như thế nào, đám huynh đệ của Cửa ca đã phóng tới trước mặt hắn. Một gã chứng kiến Phương Tranh vẫn còn đứng im bất động, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nắm đấm trên tay vẫn không do dự vung tới bên người Phương Tranh.
“Chao ôi!” Phương đại thiếu gia không phải võ lâm cao thủ, đương nhiên đã bị trúng chiêu. Ngay sau đó, một trận mưa quyền nện trên người Phương Tranh, may mắn đám Cửu ca vội vàng tới đây, nên không mang theo vũ khí, bằng không, chỉ sợ tính mạng của Phương đại thiếu gia cũng như sợi mành treo chuông.
Lúc này, Mập Mạp đang chạy trốn, cũng đã giật mình tỉnh ngộ, xem ra đám lưu manh này tính toán giết người cướp tiền, quay lại nhìn thấy Phương Tranh đang bị một đám người vây đánh, cảm thấy không đành lòng, dùng sức vung tay ra khỏi Tiểu Măng Non, hắn phùng mang trợn má lên nói: “Há lại có thể để cho Phương huynh thay ta chịu đòn? Muội đi tập hợp thị vệ, ta sóng vai cùng Phương huynh ác chiến một trận với bọn chúng.”
Tiểu Măng Non thấy Phương Tranh bị một đám vây công, tâm hồn thiếu nữ sớm đã hoảng loạn, nghe vậy liền nói: “Ca ca mới là người cần phải đi tìm thị vệ, ta luyện qua võ nghệ, còn có thể đối phó mấy chiêu, ca ca ngươi sức trói gà không chặt, nói chuyện cùng người ta đánh nhau, thật không thực tế chút nào.”
Mập Mạp gấp đến độ hung hăng giậm chân, nói: “Đừng nói nữa, chúng ta cùng quay lại, chậm một chút chỉ sợ Phương huynh nguy hiểm tới tính mạng!”
Hai người quay đầu trở lại, hướng đám người đang ẩu đả chạy tới, Mập Mạp không biết võ công, đành phải lấy thịt đè người, ỷ vào ưu thế nhiều thịt, da dày, không quản nhiều chuyện, hướng đám người vọt tới. Tiểu Măng Non cũng không cam lòng chịu yếu thế, một thân võ công thi triển tới cực hạn, tả xung hữu đột, một lúc sau, hai người đã đánh gục được mấy tên lưu manh.
Lúc này, Phương đại thiếu gia bị đánh tới mức bầm dập tơi tả, nhịn không được quỳ rạp trên mặt đất hai tay ôm đầu. Đang định mở miệng cầu xin tha thứ, chợt nghe bên tai truyền đến tiếng kêu của Mập Mạp: “Phương huynh đừng vội, chúng ta quay lại cứu ngươi!”
Phương Tranh vốn đang nghĩ ngợi, cùng lắm thì cầu xin bọn họ tha thứ, nhất định đối phương cũng sẽ không dồn chính mình đi vào chỗ chết, chẳng qua phải nịnh nọt một chút mà thôi. Hiện tại, vừa nghe huynh muội Mập Mạp đang đánh giết trở lại, chuyện này làm cho Phương Tranh bực mình không thôi, tuy trong lòng rất cảm động, nhưng thầm mắng hai người bọn họ không biết suy nghĩ thiệt hơn. Tình huống trước mắt, đương nhiên là phải ưu tiên chạy trốn, mau chóng dẫn viện binh tới đây mới là chính xác, còn hai người các ngươi đánh giết trở về có tác dụng gì? Hành động của các ngươi cũng chỉ ứng với câu nói “mười tám năm sau lại là một trang hảo hán.” Mọi người đều bị vây ở chỗ này, thiếu gia ta bị ăn đòn oan mà không có ai báo thù sao?
Trong lòng quýnh lên, cuối cùng Phương đại thiếu gia lăn một vòng trên mặt đất, vừa rồi quyền cước loạn đả, tuy nhiên hắn luôn luôn bảo hộ phần đầu, mặc dù trên người bị trúng nhiều đòn đau đớn không thôi, nhưng cũng không vì vậy mà ảnh hưởng tới cử động.
Chỉ nghe Phương đại thiếu gia quát lớn một tiếng, hai tay nắm chặt quyền đầu, nhắm tịt mắt lại, liều mạng vung quyền, hướng chỗ Mập Mạp chạy tới. Quyền đầu uy lực không nhỏ, mọi người đột nhiên thấy Phương Tranh trở lên hung hăng liều mạng, hơn nữa chiêu thức biến hóa khó lường, không khỏi ngẩn người, ngay tại thời gian cả đám còn đang ngạc nhiên, Phương Tranh đã liều mạng mở được một con đường máu.
Sau khi ba người gặp nhau trong vòng vây của địch nhân, bọn họ sớm đã mặt mũi bầm dập, không ngừng thở hồng hộc. Ba người dựa lưng vào nhau, cảnh giác nhìn chằm chằm vào đám lưu manh vây tròn xung quanh, Phương Tranh không nhàn rỗi, mở miệng nói: “Các ngươi thật là ngu ngốc! Nói các ngươi chạy đi tìm viện binh đến đây, các ngươi lại quay về làm cái gì? Chết ở chỗ này có ý nghĩa lắm sao? Thật nhẹ tựa lông hồng a!”
Trên mặt Tiểu Măng Non đã có vài vết tím bầm, xem ra nàng cũng ăn không ít đau khổ, nghe vậy, khóe miệng cong thành một đoàn, nói: “Ngươi mới là cái đồ lông hồng a! Ngươi, con mẹ nó không biết phân biệt, lão nương cùng ca ca hao tổn khí lực quay lại đây cứu ngươi, con mẹ nó, ngươi không tạ ơn thì cũng thôi, cư nhiên còn nói lời như vậy?”
Mập Mạp toàn thân nặng nề thịt béo đã không còn đếm nổi có bao nhiêu vết thương, cả người đau đớn vô cùng, thấy thời điểm sinh tử tồn vong trước mặt này, mà hai người kia còn có tâm tư tranh cãi, không khỏi đau đầu nói: “Các ngươi có thể nhịn đi một câu được hay không? Tình cảnh trước mặt như này, các ngươi còn to tiếng với nhau làm gì?”
Trong lúc ba người đang tranh cãi, đám lưu manh cũng không có nhàn rỗi, thấy đã lâu còn không bắt được, thẹn quá hóa giận, một tên lưu manh học theo Phương Tranh nhặt lấy một cục đá trên mặt đất, chỉ vào ba người nói: “Các huynh đệ, dùng đá chọi chết bọn chúng!”
Ba người Phương Tranh thấy thế chấn kinh, cái này phiền toái lớn, không cần thử cũng hiểu, quyền đầu nện vào người, cùng cục đá kia nện vào người, hai chuyện này tính chất hoàn toàn không giống nhau. Đánh đấm chân tay tuy rằng đau, nhưng chỉ cần bảo vệ đúng phương pháp thì vẫn không đến mức toi mạng, bây giờ thì phiền toái lớn, chuyện này thuộc loại tấn công có quy mô, xạ kích từ xa, động năng gia tăng, hơn nữa lại thêm sức nặng cùng mật độ, ai thử một lần không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng. Hiện tại, nằm thẳng cẳng trên mặt đất như Cửu ca chính là một cái ví dụ tốt nhất.
Đám lưu manh đang sôi nổi chuẩn bị dùng đá tấn công ba người Phương Tranh, Phương Tranh không đành lòng nhắm mắt xuôi tay, trong lòng tính toán làm cách nào có thể đột phá vòng vây, đúng lúc này, tình thế lại phát sinh biến hoa.
Phương Tranh chỉ kịp nghe thấy bên tai “sưu” một tiếng, quay đầu nhìn đám lưu manh, liền thấy một gã lưu manh hai mắt trợn tròn, trong miệng phát ra những thanh âm vô nghĩa, giữa cổ họng có một mũi tên xuyên qua, thân hình lay động vài cái, cuối cùng gục ngã xuống đất.
(*) Hoành đao lập mã : Ý nói hiên ngang hùng dũng, nghĩa đen là cầm đao chặn đường.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Ảnh Chân Ma
Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia
Tác Giả: Tặc Mi Thử Nhãn
Chương 20: Thân pận của Mập Mạp.
Người dịch: Phongnhi
Sưu tầm bởi VACM - 4vn.eu
Mọi người không khỏi giật mình kinh hãi, bốn phía chung quanh đều đã bị rất nhiều người bao vây, ước chừng có khoảng hơn hai trăm người, toàn bộ đều ăn mặc giáp trụ triều đình, trong tay cầm trường mâu hoặc quân đao, trong đó có một vị niên kỷ khoảng hai mươi năm tuổi, đầu đội mũ sắt, thân mặc thiên tướng khôi giáp, thần tình lãnh khốc, bộ dáng dũng mãnh vô cùng, trên tay vẫn cầm cung tên, đang chậm rãi hạ xuống, mũi tên kia vừa được vị này bắn ra.
Đám lưu manh chưa bao giờ gặp qua trường hợp bậc này? Một thời gian hoảng hốt kêu gào, tả xung hữu đột, chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng đám quân lính cũng không phải ngồi chơi, thế nào lại để cho mấy gã lưu manh kia chạy trốn. Chỉ thấy vị tướng quân kia vung tay phải lên, tất cả binh sĩ đều dựng trường mâu, đồng thời hô to một tiếng: “Giết!”, trường mâu trong tay đâm ra cực nhanh, nhất thời có năm sáu tên lưu manh bị đâm trúng, chết ngay đương trường.
Vị tướng quân lạnh lùng, lớn tiếng hét: “Hữu Kim Ngô Vệ phụng mệnh bắt toàn bộ lại, kẻ nào dám phản kháng, giết ngay tại chỗ!”
Một bên, đám quân lính đã sớm lấy dây thừng ra, đem toàn bộ mấy gã lưu manh trói lại, vị tướng quân cũng không thèm để ý tới nhóm lưu manh, tiến lên hai bước, khúm núm trước mặt Mập Mạp cùng Tiểu Măng Non, lớn tiếng nói: “Mạt tướng tới chậm, khiến cho Phúc Vương điện hạ cùng Trường Bình công chúa bị thương, tội thật đáng chết!”
Phương Tranh bỗng nhiên cảm thấy đầu óc bùng nổ, ta kháo! Các người đang quay phim đi sao? Cái đồ chết bầm Mập Mạp là Phúc Vương? Tiểu Măng Non kia là công chúa? Không nên đùa giỡn dọa người như vậy! Loại hành vi giả trư ăn thịt hổ như vậy thật sự rất tồi tệ. (Giả trư ăn thịt hổ : giả bộ tỏ ra yếu ớt, đánh lại kẻ mạnh)
Ngẫm lại, trước kia vừa mới quen biết, Mập Mạp giới thiệu chính mình họ Chu, lúc ấy còn mở miệng vui đùa, nói hắn đây là quốc họ, hắn….! Nhưng không phải là quốc họ đi sao, gia hỏa Mập Mạp này đem thân phận của mình che dấu thật sâu, thật sâu a…..
Phương Tranh biết gia thế của huynh muội Mập Mạp không hề đơn giản, nhưng thật không nghĩ đến lại sẽ không đơn giản như vậy, Vương gia a, chưa từng gặp qua Vương gia bao giờ? Hôm nay xem như mở rộng tầm mắt, đương nhiên, nếu như Vương gia ăn mặc trang điểm vậy thì càng tốt hơn, còn vị này mặt mũi bầm dập, quần áo rách rưới…Cho cầm thêm một nửa chiếc bát mẻ thì không khác gì một tiểu khất cái, thật sự là tổn hại đến oai nghiêm Vương gia, thật sự a.
Còn có Tiểu Măng Non kia, khó trách nàng xông loạn, hành động hung hăng càn quấy, lại không lo lắng gây rắc rối chút nào. Hay nói xa hơn một chút, cả Hoa triều ngoại trừ hoàng đế, thật đúng là không có người nào có thể động tới nàng.
Từ lúc Mập Mạp bị mọi người tuyên bố thân phận, hắn luôn chần chừ không dám nhìn Phương Tranh, ánh mắt né tránh, có vẻ rất chột dạ. Cũng không hiểu hắn chột dạ chuyện gì.
Trái lại, Tiểu Măng Non bắt đầu tỏ ra vênh váo đắc ý, không nói hai lời xông lên phía trước, đem Cửu ca đang nằm hấp hối trên mặt đất, hung hăng đạp cho mấy cước, khiến cho hắn thừa sống thiếu chết, nàng còn cảm thấy chưa hết cơn giận, lại nhảy vào đám lưu manh đang bị trói ở giữa đương trường, đối với bọn chúng tặng cho một trận quyền đấm cước đá, như mãnh hổ xuống núi, như lang nhập bầy dê, đánh cho đám lưu manh kêu khóc thảm thiết, cầu xin tha thứ không thôi, thật là một phen uy phong công chúa.
Chuyện như vậy cũng chưa tính là xong, ngay sau khi vị công chúa này phát tiết một trận quyền cước, dường như trong bụng vẫn còn oán khí, hướng tới vị thiên tướng đạp cho một cước, trong miệng mắng: “Con mẹ các ngươi, chết hết ở đâu rồi? Làm sao bây giờ mới đến, chậm thêm một chút nữa thì tốt rồi, không phải là đến nhặt xác chúng ta sao….”
Vị thiên tướng khom lưng quỳ thẳng tắp, ngọc cước của công chúa đá vào người hắn vẫn không chút sứt mẻ, miệng không ngừng nói: “Mạt tướng đáng chết, mạt tướng đáng chết!”
Phương Tranh thấy Tiểu Măng Non hơi quá mức, liền tiến lên ngăn cản, địch ta chẳng biết phân biệt, người ta hảo tâm tới cứu ngươi, làm sao ngươi có thể như vậy, muốn đánh, đánh lũ vương bát đản kia đi. Nói xong chỉ vào đám lưu manh kia.
Vị thiên tướng nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn Phương Tranh cảm kích liếc mắt một cái.
Tiểu Măng Non bị Phương Tranh ngăn lại, không khỏi phẫn nộ trừng mắt nhìn vị thiên tướng, hậm hực quay đầu đi, không nói thêm câu nào.
Bên này, đám quân lính đang vội vàng thu dọn chiến trường, kỳ thật cũng chỉ là thu gom những thi thể của mấy gã lưu manh đã chết, chuẩn bị mang về thành, sau đó điều tra thân phận. Ngay cả Phương Tranh là nhân sĩ xuyên việt cũng hiểu một điều, tội hành hung vương gia cùng công chúa nhất định sẽ bị tru di cửu tộc, chết rồi cũng chưa phải là xong, họ hàng thân thích trong nhà cũng đều gặp phải xui xẻo.
Mập Mạp bước lại gần, biểu tình có chút ngại ngùng, nói với Phương Tranh: “Cái kia…Phương huynh…”
Phương Tranh nhìn hắn, trong lòng trăm mối cảm xúc đan xen. Chơi đùa thật tốt, bỗng nhiên bằng hữu lại biến thành vương gia, hai người đã đứng trên hai giai cấp bất đồng, này bằng hữu, vẫn là bằng hữu sao? Còn có thể nói chuyện không cố kị giống như trước sao? Còn có thể cãi nhau vui sướng ầm ĩ sao?
Phương Tranh ngữ khí bình tĩnh nói: “Ta nên gọi ngươi là gì? Mập Mạp, hay là Phúc Vương điện hạ?”
Mập Mạp khẩn trương nói: “Mập Mạp, đương nhiên gọi là Mập Mạp, lấy bộ dáng của ta, cũng đâu thể gọi là Sấu Tử?” Nói xong, trong ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng, có thể nhìn ra được, Mập Mạp không muốn vì thân phận của mình mà mất đi người bằng hữu Phương Tranh này, đặc biệt hơn nữa, người bằng hữu này vì muốn cứu bọn họ mà đã suýt mất đi tính mạng. ( Sấu Tử : Gầy còm)
Suy nghĩ một lát, Phương Tranh nói: “Ta gọi ngươi là Mập Mạp, có bị tru di cửu tộc hay không?” Xuyên việt qua đã lâu như vậy, dù trong lòng Phương Tranh không phân biệt tôn ti trật tự, nhưng cũng biết, trong thời đại xã hội phong kiến, hoàng tộc là không thể mạo phạm, nếu bởi vì vấn đề xưng hô mà bị trị tội, sẽ liên lụy đến cả người nhà, Phương Tranh thà rằng tình nguyện tránh xa.
Mập Mạp nghe vậy cười nói: “Không có, tuyệt đối sẽ không, nếu là Mập Mạp thì vẫn là Mập Mạp, tóm lại, chúng ta cứ giống như trước đây, muốn nói cái gì thì nói, muốn làm cái gì thì làm, không cần kiêng kị gì cả.” Ngừng lại một chút, lại bổ sung thêm, nói: “Tuy nhiên, chỉ một mình ngươi được gọi ta như vậy mà thôi, tất cả mọi người đều gọi ta là Mập Mạp, quả thật không chịu nổi.”
Phương Tranh gật gật đầu, hắn vốn là người hiện đại, xuyên việt tới đây cũng không tính là bao lâu thời gian, trong lòng đối với cái gọi là vương quyền, giai cấp địa chủ kia vẫn không có e ngại bao nhiêu, nếu Mập Mạp đã nói như vậy, hắn liền quyết định mọi chuyện sẽ bỏ qua, sau này vẫn là bằng hữu như cũ.
Vì thế, Phương Tranh cười như không cười, nói: “Mập Mạp, tiểu tử ngươi không thành thật a.”
“Ta làm sao cơ?” Mập Mạp giả bộ không hiểu, đáng tiếc giả bộ không giống, tiếu ý trong mắt đã bán đứng hắn.
“Không phải nhà ngươi làm ăn buôn bán sao? Còn kinh doanh tơ lụa, đồ sứ, châu bảo sao?”
“Thêu dệt thêm một chút mà thôi, ta cũng không tin ngươi không lừa gạt ta .” Mập Mạp hót như khướu.
Phương Tranh vò đầu, đúng thật, ít nhất vấn đề lai lịch của hắn cũng là một cái bí mật quan trọng, nhất định không được nói cho ai biết.
“Ngươi thật sự gọi là Chu Vô?”
“Trên thực tế, cũng có thể gọi ta là Chu Vô Bệnh…” Mập Mạp cười khan nói.
Ta kháo! Gia hỏa này ngay cả tên cũng dùng tên giả, Phương Tranh cảm thấy bất đắc dĩ, chán nản nói: “Cũng đừng để cho ta hỏi thì ngươi mới chịu nói, thống khoái nói hết một lần đi sao.”
“Chuyện này… Ta vốn tên thật là Chu Vô Bệnh, năm nay mười tám tuổi, là con thứ tư của đương kim hoàng thượng, tước phong Phúc Vương, ta có một chính phi, hai người thiếp, còn chưa có nhi tử. Từ mùng một cho tới ngày mùng năm thì ngủ ở phòng chính phi, ngày mùng sáu cho tới ngày mùng tám thì sang phòng hai thiếp thân….” Mập Mạp kể rõ ràng mọi chuyện.
“Dừng! dừng lại! Ta đối với chuyện phòng the của ngươi không có hứng thú!” Phương Tranh khoát tay, nói: “Nói chuyện khác, ngươi đường đường là một Vương gia, vì sao lại theo thường dân chúng ta đọc sách tại thư viện? Hoàng tử các ngươi đọc sách không phải là có…Có cái gì dạy riêng sao?”
“Ngươi nói đi học trong cung sao? Hoàng tử bình thường đều đọc sách trong cung, nơi đó có các đại học sĩ dạy học.” Mập Mạp cười híp mắt nói: “Tuy nhiên ta là ngoại lệ, từ nhỏ ta đã mắc nhiều bệnh tật, phụ hoàng cảm thương, đặc ân cho phép ta tự mình làm chủ mọi việc, ta liền chọn ra ngoài cung, đến thư viện đọc sách.”
Phương Tranh ra vẻ như đã hiểu, nhìn từ góc độ này mà nói, đoán chừng phụ hoàng của Mập Mạp đã mặc kệ hắn, tựa như bệnh nhân chuẩn đoán mắc phải ung thư giai đoạn cuối, bình thường thầy thuốc đều nói một câu: “Muốn ăn cái gì, muốn chơi cái gì, tận lực thỏa mãn hắn đi sao…” Ngụ ý nói, cứ mặc sức ăn chơi chờ chết.
“Ta trông bộ dạng ngươi, ngoại trừ hơi béo một chút, hẳn là không mắc bệnh tật gì khác?” Đầu năm nay, chẳng nhẽ dáng người béo cũng không có thuốc chữa sao?
“Đương nhiên là có.” Mập Mạp cười khổ nói: “Có đôi khi thường xuyên bị thiếu dưỡng khí, hơn nữa không thể xúc động, quá vui mừng hoặc quá bi thương, bằng không tim sẽ ngừng đập, ta trước kia đã bị qua nhiều lần, mỗi lần đều thiếu chút nữa thì mất mạng, hiện giờ, đang dựa vào một số thuốc thang để duy trì.”
Tình trạng của Mập Mạp hơn phân nửa là bị mắc bệnh tim, quả thật không dễ chữa trị. Khó trách phụ hoàng của hắn, lại gọi hắn là “Vô Bệnh”, bất quá từ xưa đến nay, gọi là “Vô Bệnh” bình thường đều có bệnh, điều này dường như đã thành thông lệ.
Phương Tranh đưa tay lên, khoát bả vai Mập Mạp, chậm rãi nói: “Mập Mạp, ngươi nên giảm béo. Ăn ít một chút, vận động nhiều hơn một chút, có lẽ bệnh của ngươi sẽ giảm bớt được đáng kể.”
Mập Mạp gật đầu cộc lốc.
Theo như lời kể của hắn, Phương Tranh đã nghe ra được một số sự tình.
Hoàng đế, cũng là phụ thân của Mập Mạp, tổng cộng sinh được năm người con trai, ba người con gái. Con trưởng do Hoàng Hậu sinh ra, đương nhiên sẽ làm thái tử, còn có ba vị công chúa, Tiểu Măng Non sắp xếp ở giữa, trên có tỷ tỷ, dưới có muội muội. Hoàng đế lão nhi về phương diện sinh đẻ cũng rất có năng lực a.
Bởi vì Mập Mạp và Tiểu Măng Non cùng do Lý quý phi thân sinh, cho nên hai người từ nhỏ đã thân mật, ngay khi Mập Mạp chuyển ra ngoài cung ở, Tiểu Măng Non cũng đòi đi theo Mập Mạp, đương nhiên, không loại trừ khả năng Tiểu Măng Non muốn dễ dàng gây chuyện thị phi hơn.
Sau khi quay về đã là buổi trưa, quân lính áp giải đám lưu manh đi ở phía trước, Mập Mạp cùng Tiểu Măng Non thì được an bài ngồi trong xe ngựa, Phương Tranh vốn định đi theo ngồi lên xe ngựa, ai ngờ Tiểu Măng Non chập dây thần kinh, nghiêm mặt thoái thác không cho hắn lên cùng, nói cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân. Mập Mạp ở một bên khuyên can khổ sở cũng vô dụng, xe ngựa chỉ có một cỗ, Phương Tranh không biết cưỡi ngựa, đành phải phẫn nộ xuống dưới đi bộ, cũng may đường không có xa lắm, tuy cả người đau đớn toàn thân, đi bộ thêm vài bước cũng không có gặp nhiều trở ngại.
Phương đại thiếu gia trong lòng cảm thấy rất bất bình, lúc trước, xú nha đầu này còn la lối om sòm trước mặt thiếu gia ta, lời nói cùng cử chỉ không có một chút phong phạm nữ nhi, hôm nay nàng đây là gặp quỷ hay sao? Không ngờ lại nói cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, tại sao lúc trước không nói vậy đi?
Vị thiên tướng đến cứu giá tiến lại gần, hướng về phía Phương Tranh cười cười, ôm quyền nói: “Chuyện vừa rồi, đa tạ Phương công tử trượng nghĩa ra lời, mạt tướng Phùng Cừu Đao xin tạ ơn!”
Uy, tướng quân! Phương Tranh hai mắt trợn tròn, vừa rồi không đến nhanh là lão tử đã sớm lên tận chín tầng mây. Lúc đó tình huống lộn xộn, Phương Tranh cũng không có cơ hội cùng hắn bắt chuyện, hiện tại không ngờ hắn lại chủ động hướng mình nói chuyện, trong lòng Phương Tranh không khỏi cảm thấy một trận hưng phấn.
Thật ra, Phương Tranh đã sớm sùng bái mấy vị tướng quân thời cổ đại, chinh chiến sa trường, chỉ huy thiên binh vạn mã, cái gì mà máu nhuộm chiến bào, cái gì mà giết người trong chớp mắt, dù sao hai tiếng tướng quân này vừa nghe, liền có thể hình dung ra được một con người có ý chí kiên cường, giàu lòng hi sinh, dũng mãnh, còn mang theo một cỗ huyết tinh tàn khốc vô tình.
Trước mắt, rõ ràng là một vị tướng quân, tuy rằng hắn có hơi trẻ tuổi, nhưng dù sao hắn cũng là tướng quân hàng thật giá thật. Lấy tính cách của Phương đại thiếu gia, như thế nào lại không tìm cách kết giao một phen, huống chi, trong lúc vô tình hữu ý Phương đại thiếu gia còn tặng cho hắn một cái nhân tình.
Phương Tranh kích động cầm tay Phùng Cừu Đao, tươi cười hớn hở, nói: “Phùng tướng quân!...Ăn cơm chưa?”
Phùng Cừu Đao tựa hồ cảm thấy không quen khi bị Phương Tranh nắm tay, nhẹ nhàng rút bàn tay về, gượng cười nói: “Phương công tử, thật đúng là…Nhiệt tình ….”
Phương Tranh tự nói: “Phùng tướng quân, năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đã lập gia đình chưa? Bình thường thích ăn cái gì? Ngoài ra, thích đọc luận ngữ hay đọc Tôn Tử binh pháp? Trước khi xuất trận có ca một bài Mãn Giang Hồng không? Hoặc trên lưng có gánh cái tinh trung báo quốc chẳng hạn…Đúng rồi, mấy vị mặc khôi giáp, lúc muốn đi vệ sinh thì phải làm sao đây? Chẳng nhẽ phải cởi khôi giáp ra sao?"
Phùng Cừu Đao lau mồ hôi lạnh, hắn bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã tiến lại đây nói chuyện cùng với vị thiếu gia ăn chơi trác táng này, quả thực là một sai lầm nghiêm trọng.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Ảnh Chân Ma