Kể từ khi thuận lợi đột phá đến Thối Thể đệ ngũ trọng, tốc độ tu luyện điên cuồng của Lâm Động đã chậm hơn rất nhiều. Tuy rằng có Thạch Phù Linh Dịch tương trợ nhưng dù sao mọi việc cũng đều có giới hạn của nó, cố gắng vượt qua cũng chỉ là lợi bất cập hại.
Vì vậy ở những ngày tiếp theo, Lâm Động vô cùng nhàn nhã, thời gian rảnh rỗi hắn chỉ một mực trui luyện Thông Bối Quyền cho đến mức lô hỏa thuần thanh. Trải qua lĩnh ngộ ngày trước, hiện tại Lâm Động đã có thể thuận lợi đem Thông Bối Quyền phát ra mười tiếng vang, bất quá chuyện này cũng chỉ có mình hắn biết, dù sao đây cũng là chiêu sát thủ của hắn, không thể để lộ ra ngoài.
Cứ như vậy, sau vài nghỉ ngơi và khôi phục, Lâm Động mới tiếp tục bắt tay vào tu luyện. Tuy nhiên lần này hắn không còn đến thạch trì ngâm mình nữa, bởi thạch trì lúc này đã không còn tác dụng nhiều với hắn.
Bởi vậy, Lâm Động tính toán chuẩn bị chính thức phục dụng Thạch Phù Linh Dịch.
Đối với ý định này, Lâm Động phải do dự chần chừ mất một ngày mới đưa ra quyết định như thế. Thạch Phù Linh Dịch ẩn chứa linh khí cực kỳ nồng đậm, chỉ sợ tam phẩm linh dược cũng còn thua xa. Dược lực cường hãn như vậy, chỉ cần có chút sơ sẩy, rất có thể sinh ra phản thệ làm tổn hại đến thân thể.
Nhưng nếu không làm như vậy, nếu chỉ dựa vào việc pha loãng Thạch Phù Linh Dịch, hiệu quả mang đến cho hắn là không đáng kể. Thời gian đến Tộc Hội chỉ còn hơn ba tháng, Lâm Động phải cố gắng tiến nhập Thối Thể đệ lục trọng trước khi Tộc Hội diễn ra. Có như thế hắn mới nắm chắc việc đả bại Lâm Hoành, nếu không một khi Lâm Hoành chiếm được thành tích cao, tất sẽ dùng quyền lợi của mình mà hướng về gia tộc thỉnh cầu hôn sự với Thanh Đàn. Đến lúc đó, vạn nhất Lâm Khiếu không đồng ý sẽ xảy ra chuyện không hay, đây không phải là kết quả mà Lâm Động muốn thấy.
Cho nên để ngăn chặn chuyện này, phương pháp duy nhất chính là đánh cho Lâm Hoành không còn mặt mũi nào mà mở miệng!
Dẫu rằng Lâm Động cực kỳ không thích Lâm Hoành nhưng dù gì hắn cũng có vài phần năng lực, vài tháng trước hắn đã bước vào Thối Thể đệ lục trọng, ai mà biết được trước thời điểm Tộc Hội hắn có tiếp tục tinh tiến hay không? Cho nên, Lâm Động phải chuẩn bị mọi việc cho chu toàn.
Với những lo lắng đó, việc dùng Thạch Phù Linh Dịch để tu luyện hiển nhiên là điều không thể tránh khỏi.
….
“Ực … ực…”
Trong phòng, Lâm Động nhìn chén chất lỏng màu đỏ thẫm trước mặt, thở dài một hơi, sau đó cắn răng bưng chén lên, ừng ực nuốt vào miệng.
Theo chất lỏng màu đỏ thẫm dẫn vào cơ thể, cảnh vật trước mặt Lâm Động cơ hồ đều chuyển thành một màu lửa đỏ, một làn khói trắng bốc lên từ đỉnh đầu hắn, lượn lờ bay lên cao.
“Lách… cách..”
Hàm răng Lâm Động không ngừng lách cách va chạm, chất lỏng màu đỏ thẫm sau khi trôi vào bụng dường như đã biến thành nham tương, mang theo cảm giác nóng bỏng chạy dọc xuống bụng hắn. Cảm giác bỏng rát đó khiến hắn gần như không thể chịu đựng nổi.
Hai cánh tay của hắn gắt gao ôm lấy thân thể, cả người co quắp ngã xuống. Hắn thống khổ co rút người lại, nhẫn nại chịu đựng sự đau đớn truyền ra từ trong thân thể.
Trong phòng, một thân ảnh thống khổ lăn qua lăn lại trên mặt đất, hô hấp khó khăn, khàn giọng rên rỉ nho nhỏ, hắn sợ rên rỉ quá lớn sẽ làm kinh động đám người Lâm Khiếu.
Loại hành hạ phi nhân tính này còn kéo dài chừng mười phút mới từ từ giảm bớt.
Theo tia cảm giác bỏng rát cuối cùng từ trong cơ thể truyền ra, thân thể run rẩy của Lâm Động mới chậm rãi khôi phục lại bình thường. Hắn nặng nề thở hổn hển vài hơi, sau đó cứ như vậy vô lực nằm ở trên mặt đất.
Lúc hắn còn đang nằm vật dưới đất, từ trong thân thể đột nhiên thẩm thấu ra một cỗ dược lực ôn hòa mát mẻ. Cỗ dược lực vừa xuất hiện, đã nhanh chóng dung nhập vào trong xương cốt toàn thân hắn. Trong lúc mơ hồ, hắn cảm giác dường như có thứ gì đó tiến sâu vào trong xương cốt, thoáng truyền ra một cảm giác tê dại.
"Luyện lực nhập tủy?"
Cảm giác sự tê dại đang truyền ra từ trong xương, tinh thần Lâm Động rung động mạnh. Luyện lực nhập tủy chính là cảnh giới Thối Thể đệ lục trọng. Giai đoạn này chính là phải đem lực đạo dung hợp vào trong xương tủy, từ đó làm cho xương tủy sinh ra mầm mống Nguyên Lực.
“Thống khổ quả nhiên đem lại lợi ích không nhỏ!”
Lâm Động lau mồ hôi đang đầm đìa trên khuôn mặt, đột nhiên cười hắc hắc. Dựa theo tình huống bình thường, muốn luyện lực nhập tủy, ít nhất phải cần thời gian từ hai đến ba tháng, nhưng chỉ cần phục dụng Thạch Phù Linh Dịch đã rút ngắn thời gian vô số lần. Mặc dù phải chịu thống khổ không ít nhưng so với thu hoạch đem lại, thì sự thống khổ đó chỉ là chuyện nhỏ.
"Dược lực còn có thể lưu lại trong cơ thể mấy ngày nữa, ta không thể lãng phí được, bắt đầu gia tăng cường độ tu luyện thôi."
Lâm Động bò người đứng lên, hắn có thể cảm giác được trong cơ thể hãy còn lưu lại một chút dược lực của Thạch Phù Linh Dịch, dược lực này có giá trị không nhỏ, không thể dễ dàng lãng phí. Dù sao Thạch Phù Linh Dịch trong tay hắn cũng không phải vô hạn, tiết kiệm được chút nào hay chút đó. Khẽ duỗi cơ thể, Lâm Động hài lòng nở nụ cười, sau đó liền đẩy cửa đi ra, tiếp tục quá trình ngày qua ngày khổ tu.
. . .
Sau khi nhận được chỗ tốt của việc nếm trực tiếp Thạch Phù Linh Dịch, trong những ngày tiếp theo, Lâm Động cứ cách khoảng bốn ngày lại dùng một giọt Thạch Phù Linh Dịch.
Bốn ngày một giọt, tiêu hao như vậy làm Lâm Động đau lòng không ít. Mặc dù hắn không hiểu rõ lắm về giá trị thực tế của Thạch Phù Linh Dịch, nhưng ít nhất nó cũng phải hơn xa với một số tam phẩm linh dược bình thường. Cứ bốn ngày lại tiêu hao một khỏa tam phẩm linh dược như thế, kiểu xa xỉ này cả Thanh Dương Trấn sợ rằng cũng không có mấy người có thể chịu đựng nổi.
Dĩ nhiên, tiêu hao mặc dù khổng lồ nhưng hiệu quả đích xác là to lớn, chỉ ngắn ngủi nửa tháng thời gian, Lâm Động đã có cảm giác sâu trong xương cốt dường như có thứ gì đó đang thiêu đốt. Cảm giác này tựa như có một thứ gì đó chuẩn bị sản sinh từ trong xương tủy.
Trong thời gian Lâm Động nhàn hạ tiến sâu vào cảnh giới Thối Thể đệ lục trọng, hắn lại một lần nữa quấn lấy Lâm Khiếu, mục đích của hắn lần này chính là muốn học thêm một thân võ học từ lão.
Trải qua hơn tháng tu luyện, Lâm Động đã hoàn toàn nắm vững Thông Bối Quyền nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ. Có năng lực của Thạch Phù kỳ dị kia hỗ trợ, việc luyện võ đối với hắn quả thật chẳng khác nào có một con đường tắt cho riêng mình. Cho dù là những môn võ bình thường, chỉ cần được Thạch Phù quang ảnh chỉ dạy, lập tức sẽ trở nên không tầm thường.
Có thể luyện thêm nhiều môn võ một chút, đối với hắn chẳng có chỗ nào là xấu.
Mặc dù hắn nghĩ như vậy nhưng Lâm Khiếu lại không cho rằng như thế là đúng, theo hắn chiêu thức dù có nhiều thì tối trọng yếu nhất vẫn là thực lực của bản thân. Hắn lo lắng Lâm Động vì mải mê luyện võ mà trì hoãn việc tu luyện thân thể. Làm như vậy cũng chỉ là lợi bất cập hại mà thôi.
Bất quá, dưới sự lo lắng của hắn, sau khi Lâm Động đem Thông Bối Quyền thi triển ra bảy tiếng vang, rốt cục hắn đã không còn gì để nói, chỉ dùng ánh mắt cổ quái nhìn Lâm Động thật lâu. Lúc này hắn đành phải thừa nhận nhi tử của hắn tựa hồ trên phương diện tu luyện võ học, quả nhiên thiên phú vượt xa hắn.
Sau khi biểu hiện của bản thân đã thuyết phục Lâm Khiếu, Lâm Động thuận lợi học thêm được một bộ võ học khác từ Lâm Khiếu.
Bát Hoang Chưởng, tiểu thừa nhị phẩm vũ học.
Đối với bộ chưởng pháp này, Lâm Động rất hài lòng bởi hắn từng nghe nói bộ chưởng pháp này chính là chủ tu của Lâm Hoành.
Lâm Động rất muốn nhìn thấy cảnh trong ngày Tộc Hội, Lâm Hoành phát hiện người khác thi triển Bát Hoang chưởng còn vượt xa cả hắn, không biết vẻ mặt của hắn sẽ hay ho đến mức nào?
. . .
Đêm khuya yên lặng, Lâm Động một lần nữa tiến vào Hắc Ám không gian tinh thần.
Lúc Lâm Động xuất hiện, trong bóng tối vẫn như cũ là hai đạo thân ảnh, vẫn thi triển bộ chưởng pháp quen thuộc đó.
Lâm Động nhịn không được mà nở nụ cười thỏa mãn trên gương mặt.
Hắn rất háo hức muốn biết bộ chưởng pháp tiểu thừa nhị phẩm này sau khi được quang ảnh thi triển, sẽ có bao nhiêu thay đổi?.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Trong không gian Hắc ám tinh thần, hai đạo quang ảnh cơ hồ đồng thời vũ động cùng lúc, thanh thế quyền pháp và chưởng pháp cũng không kém chút nào, đều là do thi triển mà tạo ra.
Ánh mắt của Lâm Động thật tập trung vào quang ảnh mới xuất hiện kia, giờ phút này trong tay hắn đang thi triển chính là Bát Hoang Chưởng mà hắn hôm nay mới học được từ Lâm Khiếu.
"Thạch Phù thần bí này thật là thần kỳ a, những thứ này hẳn là từ trong đầu của ta lấy ra, sau đó đem ta vào trong này, lấy một phương thức đặc thù nào đó mà diễn luyện, hơn nữa trong quá trình diễn luyện, còn làm cho nó thay đổi thật là hoàn mỹ . . ."
Lâm Động có chút suy nghĩ về một điều gì đó, tuy nói loại năng lực kỳ lạ này có chút khó tin được, bất quá sự thật đã xuất hiện như vậy, thì hắn tự nhiên là sẽ tin tưởng lựa mà chọn.
Cái gọi là nguyên lý gì đó hắn cũng không rõ lắm, cho nên cũng chỉ có thể an tâm mà tu luyện thôi, dù sao điều này đối với hắn cũng không có chỗ gì xấu, buồn lo vô cớ chẳng qua là tự mình đi tìm điều không thoải mái mà thôi.
Nghĩ đến đây, Lâm Động đem tâm thần hoàn toàn vùi đầu vào Bát Hoang Chưởng mà quang ảnh đang thi triển kia, Bát Hoang Chưởng nổi danh là cương mãnh, đại khai đại hợp, nhìn qua thì chất phác đơn giản, nhưng mà có cảm giác trong chưởng pháp đều tràn ngập lực lượng.
Lâm Động hết sức chăm chú nhìn quang ảnh đó thi triển Bát Hoang Chưởng mấy lần, ánh mắt từ từ ngưng trọng, hắn phát hiện ra quang ảnh này có thể thi triển Bát Hoang Chưởng, trong đó ngoài sự cương mãnh lại còn lộ ra một tia nhu kình, cương nhu cùng xuất hiện. Tuy nói là thô sơ giản lược nhìn không ra điều gì lạ, nhưng nếu như cùng với người khác giao thủ, điều này sẽ làm cho người ta ăn phải thiệt thòi không nhỏ nha!
"Chỉ có làm một chút thay đổi rất nhỏ như vậy, lại có thể đem chưởng pháp cương mãnh thêm vào một tia nhu kình như thế, Thạch Phù này thật là thần kỳ."
Lâm Động chặc chặc lưỡi khen thầm, tuy nói thứ này với những điều ảo diệu võ học chẳng qua chỉ là đạt đến một chút tiểu thừa thôi, nhưng nếu cao thủ chân chánh dụng tâm muốn cải biến mà nói... thì thật cũng không phải là không thể nào, nhưng dù sao Thạch Phù này cũng không phải là người. . .
"Cương nhu kết hợp dẫn đến lực sát thương của Bát Hoang Chưởng này cũng trở nên mạnh hơn một chút, nếu ta tu luyện thành mà nói... thì uy lực chỉ sợ sẽ không kém hơn Thông Bối Quyền thứ vang thứ mười, nhưng muốn đạt đến điểm này cũng không phải dễ dàng nha!"
Dĩ nhiên, đối với lần này Lâm Động cũng là sớm đã chuẩn bị tâm tư, cho nên cũng không ủ rũ, mà ngược lại càng phát ra tinh thần hưng phấn ngó chừng đạo quang ảnh kia, tư thế Bát Hoang Chưởng, cũng bắt đầu thi triển. . .
***
Trong lúc tu luyện, thời gian phảng phất như đồng hồ cát đang chảy, thời gian nửa tháng đã lặng lẽ trôi qua.
Trong vòng mấy tháng gần đây, không khí tu luyện của cả Lâm Gia cũng là tương đối sôi nổi, những đứa trẻ nghịch ngợm gây sự trước kia cũng bị cha mẹ của chúng mạnh mẽ kéo về. Chỉ còn gần hai tháng nữa, chính là Tộc Hội của Lâm Gia, điều này đối với mọi người trong Lâm gia mà nói, cũng là một cuộc tỷ thí cực kỳ trọng yếu.
Từ Tộc Hội này lan truyền ra, không chỉ có bản thân được trọng điểm bồi dưỡng, hơn nữa ngay cả địa vị của cha mẹ ở trong Lâm Gia cũng là theo nước lên thì thuyền cũng lên. Vì vậy, không ít người luôn mong mỏi con cái của mình, có thể ở trên Tộc Hội có biểu hiện không tệ.
Mà trong nửa tháng này, từ sâu trong xương cốt của Lâm Động bắt đầu có loại cảm giác thiêu đốt càng lúc càng nhiều, bất quá chẳng biết tại sao, cái gọi là mầm mống Nguyên Lực đó vẫn chưa ra đời, điều này quả thật là làm cho hắn có chút không phải biết làm sao.
Điều duy nhất làm cho hắn còn có một chút an ủi, đó chính là tu luyện Bát Hoang Chưởng, nhờ quang ảm của Thạch Phù dạy dỗ một cách hoàn hảo, Bát Hoang Chưởng đã được hắn nắm được chút ít, tuy nói còn không có cách nào thi triển ra trình độ cương nhu kết hợp, nhưng khi thi triển cũng phát ra từng trận xé gió, uy lực cũng không tầm thường nha!
Mặt khác, trong vòng nửa tháng này, thương thế bên trong cơ thể Lâm Khiếu, cũng đã hoàn toàn khôi phục, sau khi tu dưỡng vài ngày hắn đã hấp thu và nhập vào cơ thể mai Âm Châu do Lâm Động đưa cho hắn, mặc dù Lâm Động từ bên ngoài nhìn không ra cái gì, nhưng trong lúc mơ hồ vẫn có thể cảm giác được thực lực của Lâm Khiếu đang đang nhanh chóng tinh tiến .
Nhìn loại tốc độ này, khôi phục đến Thiên Nguyên Cảnh, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
***
Trong một khu rừng rậm rạp, Lâm Động đứng ở trên một cây đại thụ, từ chỗ cao hướng mắt nhìn vào bên trong rừng cây, ở trên thân thể của hắn mơ hồ có một ít vết máu, một cổ huyết tinh nhàn nhạt truyền ra.
Máu tươi tự nhiên không phải là của Lâm Động, mà là do hắn săn giết một ít dã thú mà có, trải qua nửa tháng tới tu luyện, Lâm Động đã có thể cảm giác được ở trong xương tủy có thứ gì đó sắp sửa ra đời, nhưng một bước cuối cùng này bất luận hắn tu luyện như thế nào, cũng không có cách nào đột phá được.
Bất đắc dĩ, Lâm Động bèn đem ánh mắt chuyển sang hướng thực chiến, hắn muốn trong lúc chính thức thực chiến, làm cho mầm mống Nguyên Lực trong cơ thể của mình ra đời, hơn nữa phương thức thực chiến mới thật sự là một tiêu chuẩn để khảo nghiệm thực lực chân chính của cá nhân.
Mà loại thực chiến này, không có biện pháp để tìm người khác, vậy thì chỉ có thể đi tìm một chút phiền toái cho đám dã thú vậy.
Trong thời gian mấy ngày nay, cũng đã có không ít dã thú bỏ mạng ở trong tay Lâm Động, hơn nữa trải qua lúc mới bắt đầu có sự bối rối tí xíu, nhưng Lâm Động hiện tại cũng đã có thể hoàn toàn bình tĩnh đối mặt với loại hoàn cảnh đánh giết này.
"Có động tĩnh!"
Ánh mắt Lâm Động quét qua rồi đột nhiên ngưng tụ, lộn một vòng từ thân cây nhảy xuống, bắn ra giống như một mũi tên rời cung. Song, khi hắn mới vừa vọt vào cách rừng cây không xa, thân thể đột nhiên ngừng lại, sắc mặt có chút biến hóa nhìn một đầu dã thú dữ tợn kia ở trong rừng.
"Hạt Hổ"
Đó là một đầu dã thú toàn thân hiện ra màu nâu xám, hình thể dã thú tựa như hổ, nhưng cái đuôi lại giống như là đuôi của bò cạp vậy, đuôi nhọn lộ ra sự sắc bén sáng bóng.
Hạt Hổ là một loại dã thú hung tàn thành tính, có một bộ lông cứng như sắt, vô cùng khó đối phó. Vì vậy khi phát hiện ra dĩ nhiên là loại dã thú quả thật là khó giải quyết này, làm Lâm Động cũng không khỏi có tâm tư thối lui.
Song đồng thời khi Lâm Động nhìn thấy Hạt Hổ, thì nó cũng đã phát hiện ra Lâm Động, lập tức một đôi mắt màu đỏ tươi đã phóng tới đây, miệng rộng như chậu máu phát ra một tiếng gầm trầm thấp, sau đó bò dậy.
Vào thời điểm nó bò dậy, đôi mắt của Lâm Động nhìn thấy ở phía sau một thân cây kia có một quả màu đỏ sậm trong suốt, trong lúc mơ hồ có mùi thơm nhàn nhạt tràn ngập khắp mọi nơi.
Khi tầm mắt nhìn thấy trái cây kia, Lâm Động lập tức hít nhẹ một hơi lãnh khí, không nghĩ tới ở chỗ này lại có thể gặp được Tam phẩm linh dược, vận khí này cũng thật tốt quá mức đi chứ?
Thủy Tinh Chu Quả này, Lâm Động từng ở Thanh Dương Trấn đã nhìn thấy qua, nhưng giá tiền kia lại cao đến mức thái quá.
Đã có phát hiện ngoài ý muốn này, cước bộ của Lâm Động bỗng ngừng lại, mà nhìn thấy hắn có bộ dáng như vậy, trong mắt Hạt Hổ kia cũng hiện lên vẻ hung tàn, nó gầm nhẹ một tiếng, thật nhanh nhằm hướng Lâm Động mà phóng tới.
Thấy thế Lâm Động vội vàng lui về phía sau một cành cây to, một cành cây trực tiếp đã bị Hạt Hổ bổ nhào vào bẻ gãy.
"Phanh!"
Cước bộ của Lâm Động khẽ chuyển, hiện ra phía sau Hạt Hổ, liên tục vỗ ra mấy chưởng hung hăng đánh vào trên thân thể của nó với lực đạo mạnh mẽ, đem Hạt Hổ lật nhào đi, nhưng nhìn bộ dáng của nó hiển nhiên là không có tạo thành thương tổn gì.
"Da lông thật là quá cứng a . . .!"
Nhìn thấy một màn này, da đầu Lâm Động cũng cảm thấy tê rần, biết là mình đã khinh thường con hạt Hổ này rồi.
"Rống!"
Hạt Hổ bị đánh bay đi, trong nháy mắt nhảy dựng lên, bàn chân to dày thô ráp hung hăng hướng vào lồng ngực Lâm Động đạp tới.
"Ba ba ba. . ."
Cảm thụ được tinh phong kia lướt tới mặt, Lâm Động cũng không dám chậm trễ, Thông Bối Quyền trong nháy mắt chính là bộc phát ra mười tiếng vang, sau đó một quyền oanh kích lên móng chân của Hạt Hổ.
"Thình thịch!"
Quyền móng đụng nhau, hai đạo thân ảnh một to một nhỏ cùng bay ra, Lâm Động sau khi đụng gãy một gốc cây mới chật vật rơi xuống đất, lau khóe miệng, dĩ nhiên là có một ít máu tươi chảy ra. Vừa muốn giận dữ thì trong thân thể đột nhiên truyền ra một loại cảm giác nóng bỏng kịch liệt. Dưới sự nóng bỏng này, Lâm Động cảm giác được, trong xương tủy hắn có một loại năng lượng kỳ dị vừa được sinh ra đời!
"Mầm mống Nguyên Lực?!"
Thân thể Lâm Động vào thời khắc này chợt cứng ngắc, miệng hắn há hốc, thân thể vì kích động không khống chế được mà trở nên run rẩy, mầm mống Nguyên Lực kia luôn chậm chạp chưa từng xuất hiện, nay trong khi đang cùng với Hạt Hổ kia ngạnh kháng lại bị kích thích mà tạo ra!
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tận trong xương tủy, một loại năng lượng kỳ dị đang chậm rãi lưu động, cảm giác được một loại lực lượng không cách nào hình dung được đang từ trong xương tủy truyền ra, cuối cùng phân bố đến từng các bộ vị trong thân thể.
“Đây chính là mầm mống Nguyên Lực sao?”
Lâm Động trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ như điên, ở nơi này một thoáng phảng phất như cả thế giới đều trở nên sáng ngời lên rất nhiều, thậm chí, hắn vẫn có thể cảm giác được, trong không khí xung quanh thân thể đang lưu động một loại đồ vật rất kỳ dị, loại đồ vật này cùng với mầm móng Nguyên Lực mới ra đời trong xương cốt hắn cực kỳ giống nhau.
“Nguyên Lực…”
Lâm Động đứng dậy, không nhịn được cười to lên một tiếng, trải qua khổ tu lâu như vậy, hơn nữa còn có Thạch Phù Linh Dịch tương trợ, rốt cục thì hôm nay, mầm mống Nguyên Lực kia đã ra đời ở trong người hắn, từ nay về sau, hắn cũng có thể coi là chính thức bước chân vào cánh cửa tu luyện!
“Rống!”
Lúc Lâm Động đang cười to, Hạt Hổ ở cách đó không xa, cũng đang đưa ánh mắt màu đỏ tươi gắt gao nhìn hắn, lúc này, nó từ trên thân thể của nhân loại lúc trước cảm thấy một loại hơi thở có chút quen thuộc, bất quá điều này hiển nhiên cũng không thể nào làm cho nó tự động thối lui, lập tức mở ra cái miệng to như chậu máu, phát ra một tiếng gầm rú trầm thấp, hai chân đạp một bước, giống như một mũi tên rời dây, hướng về phía Lâm Động nhảy vồ đi.
Cảm thụ được tinh phong (gió tanh) đến ngay trước mặt, Lâm Động ngẩng đầu lên, cũng phát hiện ra rằng Hạt Hổ lúc trước ở trong mắt của hắn lộ ra vẻ tương đối mau lẹ, nhưng vào giờ phút này phảng phất như tốc độ chậm đi rất nhiều, quỹ tích bay lượn của nó chỉ ngắn ngủn trong nháy mắt đã bị hắn nắm được.
“Đây là Thối Thể đệ lục lrọng sao…”
Ánh mắt Lâm Động càng trở nên sáng ngời, cước bộ nhẹ nhàng lướt ngang một bước, vừa lúc là né tránh được thế bổ tới của Hạt Hổ, chợt hữu chưởng dựng thẳng lên, một tia sáng nhàn nhạt không thể nhận ra chợt lóe lên ở lòng bàn tay, sau đó, một chưởng nhắm vào cái đầu của Hạt Hổ phách xuống!
“ Xoẹt!”
Thanh âm trầm thấp vang lên, có dòng máu nóng phiêu tán bay ra, tay chưởng của Lâm Động đã trực tiếp xuyên thấu lớp da lông cứng rắn của Hạt Hổ, một chưởng đã xuyên qua cái cổ của nó.
Thân thể Hạt Hổ vào thời khắc này trở nên cứng ngắc, sau đó ngã ầm xuống đất, máu tươi nhanh chóng chảy ra nhuộm đỏ một mảnh lớn trên mặt đất.
“Nguyên Lực… Thật là mạnh a…!”
Lâm Động nhìn Hạt Hổ bị mất mạng chỉ trong một chiêu, không nhịn được hít một hơi lãnh khí, đây chính là uy lực của Nguyên Lực ư, khó trách mọi người đều nói Thối Thể đệ ngũ trọng cùng Đệ Lục Trọng là hai tầng thứ hoàn toàn bất đồng.
“May là lần trước không có động thủ cùng với Lâm Hoành, nếu không, sợ là không thể không bị ăn thiệt rồi a” Lâm Động rút bàn tay ra, nhặt lên một chút lá cây đem vết máu lau đi, hơi có chút tim đập nhanh, đây là hắn lần đầu tiên chính mình thể nghiệm đến lợi hại của Nguyên Lực.
Một cước đem Hạt Hổ đá sang một bên, Lâm Động cất hai bước, liền đi tới chỗ Thủy Tinh Chu Quả, nhìn trái cây trong suốt trong sáng đó, hắn thực sự có chút sáng mắt, Tam phẩm linh dược giá tiền tất nhiên sẽ tương đối không thấp, bình thường mà nói, chỉ có ở trong thâm sơn rừng rậm mới có thể gặp được, hôm nay hắn có thể ở chỗ này phát hiện được một bụi, không thể không nói vận khí tốt tới cực điểm rồi.
Lâm Động đánh giá kỹ lưỡng một chút loại Thủy Tinh Chu Quả này, sau đó cũng không chần chờ, liền khom người hướng một tay về phía chu quả bắt tới, bất quá, đúng lúc bàn tay mới vừa bắt được Thủy Tinh Chu Quả, Thạch Phù giắt thần bí ở trên lồng ngực của hắn bất chợt phát ra nhàn nhạt tia nóng.
Đối với biến hóa trong bất chợt của Thạch Phù thần bí, Lâm Động cũng ngẩn người ra, lấy Thạch Phù ra, để xuống trên lòng bàn tay, sau khi tấn nhập Thối Thể đệ lục trọng, cảm giác của hắn tựa hồ cũng nhạy cảm hơn rất nhiều, vì vậy, hắn dĩ nhiên là có thể trong lúc mơ hồ cảm giác được, Thạch Phù đang phóng thích ra một loại hấp lực rất nhỏ, mà dưới loại hấp lực trong tình huống này thì trong thiên địa chung quanh, có một loại năng lượng nhàn nhạt lại rót vào bên trong Thạch Phù.
“Thạch Phù Linh Dịch, có lẽ chính là do Thạch Phù đã hấp thu năng lượng từ trong thiên địa mà đọng lại!”
Cảm giác được một màn này, Lâm Động như có điều suy nghĩ, sau đó ánh mắt nhìn đến Thủy Tinh Chu Quả trong lòng bàn tay còn lại, biến cố này của Thạch Phù hình như là bởi vì ... Thủy Tinh Chu Quả này gây ra.
Nắm Thủy Tinh Chu Quả trong tay, Lâm Động chần chờ một chút, sau đó thử dò xét, tính đem chu quả hướng về phía Thạch Phù đưa tới, song, lúc Chu Quả nhích tới gần Thạch Phù với khoảng cách hơn tấc, một cổ hấp lực thật mạnh, chợt từ trong Thạch Phù dữ dội tuôn ra, sau đó Chu Quả kia chính là ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Động, trực tiếp bắn về phía Thạch Phù, sau khi tiếp xúc trong chốc lát, liền quỷ dị biến mất đi.
Một màn như vậy làm cho Lâm Động cực kỳ sửng sốt, trong chốc lát, Thạch Phù đã đem Thủy Tinh Chu Quả thôn phệ đi?
Thạch Phù cũng ăn đồ vật ư?
Lâm Động mang vẻ mặt mờ mịt, mà lúc mới vừa phục hồi tinh thần lại, nhưng lại đột nhiên nhìn thấy, ở vị trí lõm vào của Thạch Phù, đột nhiên có quang mang màu đỏ thắm lóe lên, sau đó, tia sáng càng lúc càng nồng nặc, tới cuối cùng, lại là ngưng tụ thành hai khỏa đan hoàn màu đỏ thắm lớn bằng quả đậu, sau đó lăn xuống, bị Lâm Động một phát bắt được.
Khi đan hoàn vào tay, liền phát sáng một mảnh ôn hòa, trong lúc mơ hồ, Lâm Động có thể nhận thấy được, trong đan hoàn này ngưng tụ một loại năng lượng tương đối nồng nặc và tinh thuần, loại năng lượng này sợ rằng vượt xa Thạch Phù Linh Dịch mà hắn sưu tập từ Thạch Phù xuống.
“Đan hoàn này hẳn là Thạch Phù sử dụng Thủy Tinh Chu Quả lúc trước ngưng tụ mà thành …” Từ bên trong đan hoàn, Lâm Động ngửi thấy được mùi vị cùng với Thủy Tinh Chu Quả lúc trước giống nhau như đúc, hơn nữa thêm một màn lúc nãy thì hắn cũng không khó khăn để đoán được đan hoàn này được sinh ra như thế nào.
“Xem ra Thạch Phù này không chỉ có có thể hấp thu trong năng lượng thiên địa, mà còn có thể đem linh dược hấp thu, qua đó tinh luyện thành dược dịch hoặc là đan hoàn tinh thuần hơn…”
Nghĩ đến đây, trong mắt Lâm Động không khỏi hiện lên vẻ hưng phấn, một bụi Thủy Tinh Chu Quả, tinh luyện ra thành hai quả đan hoàn, hơn nữa dược lực của một quả bất kì, so với một mình Thủy Tinh Chu Quả cũng muốn mạnh hơn rất nhiều, loại chức năng kỳ lạ này chính là làm tăng hiệu quả của linh dược lên tới cực hạn.
“Xem ra chuẩn bị được nhiều hơn một chút linh dược rồi, loại này đan hoàn năng lượng so với Thạch Phù Linh Dịch còn mạnh hơn nhiều, nếu là có thể đủ dùng mà nói..., tốc độ tu luyện tất nhiên có thể tăng nhanh lần nữa!”
Vừa nghĩ tới cái loại tốc độ đột nhiên tăng mạnh, Lâm Động chính là không nhịn được nắm chặt quyền lại, đem Thạch Phù cất vào, sau đó mới xoay người nhanh chóng rời đi.
***
Sau khi phát hiện Thạch Phù có thêm cái loại kỳ hiệu đặc thù này, Lâm Động đích thực hưng phấn chừng mấy ngày, bất quá sau khi loại hưng phấn này từ từ đi qua, hắn mới thanh tỉnh lại, thì ra là chuyện này cũng không phải tốt như trong tưởng tượng.
Đầu tiên, hắn cũng không đủ linh dược để cung cấp cho Thạch Phù tinh luyện, tuy nói hiện tại Lâm Khiếu thương thế khỏi hẳn, nhưng hắn vẫn như cũ không chấp nhận tiếp thụ tài nguyên từ Lâm Gia, vì vậy Lâm Động chỉ có thể tự mình động thủ đi tìm linh dược mà thôi.
Hơn nữa, ở Lâm Động sau khi thử thăm dò đem hai gốc cây Nhất phẩm linh dược cho Thạch Phù hấp thu, cũng há hốc mồm phát hiện, cũng chỉ có hai khỏa đan dược có hình dáng khác thường to như hạt đậu được Thạch Phù phun ra, sau khi trải qua mấy lần thí nghiệm, hắn cũng hiểu được, muốn tinh luyện ra cái loại đan hoàn tương tự như lần trước, ít nhất cũng phải cần Tam phẩm linh dược mới có thể làm được, nhưng Tam phẩm linh dược có thể dễ dàng tìm được như thế sao?
Lần trước là nhờ vận khí *** chó, có thể tưởng nghĩ có lần thứ hai nữa, thì chuyện không phải dễ dàng như vậy rồi…
Đối với cái ngăn cách to lớn này, Lâm Động cũng đành phải đem cái hy vọng xa vời đó tạm thời vứt ra khỏi đầu, chỉ cần chờ hắn ở Tộc Hội bộc lộ tài năng, thì sau này cũng có thể quang minh chính đại hưởng thụ tư nguyên trong tộc, đến lúc đó cũng không cần hao phí tâm tư như vậy nữa.
Yên tâm với hy vọng xa vời, Lâm Động lại một lần nữa đem tâm thần dồn vào việc tu luyện, tuy nói hôm nay đã là bước chân vào Thối Thể đệ lục trọng, nhưng nếu trực tiếp dùng Thạch Phù Linh Dịch, đối với Lâm động vẫn có hiệu quả không nhỏ như cũ, vì vậy, theo thời gian trôi qua, Lâm Động có thể cảm giác được, mầm mống Nguyên Lực lưu động ở trong xương tủy cũng từ từ đối với xương cốt ở ngoài bắt đầu tuôn ra.
Mà chờ đến lúc mầm mống Nguyên Lực đột phá trói buộc của xương cốt, lưu nhập vào kinh mạch trong cơ thể, đó chính là đạt đến Thối Thể tầng thứ bảy Luyện Nguyên Nhập Mạch!
Dĩ nhiên, một bước kia, coi như là Lâm Động có Thạch Phù Linh Dịch tương trợ, cũng vẫn phải còn cần một khoảng thời gian không ngắn nữa…
Mà lúc thực lực của Lâm Động đột nhiên tăng mạnh, trong yên lặng, khi cái nóng bức giữa hè chấm dứt thì Tộc Hội, một hồi tối trọng yếu nhất trong Lâm Gia cũng đã sắp tới…
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
TThời gian như nước chảy mây trôi, trong lúc vô thức, mùa hè nóng bức đã trôi qua, khắp mặt đất, đâu đâu cũng tràn ngập hơi thở mát mẻ trong lành.
Bất quá tuy rằng nóng bức đó đã qua đi, nhưng trong lòng không ít người tại Lâm gia, lại càng ngày càng nóng hừng hực hơn, bởi vì kia chính là tràng diện quan trọng nhất - Tộc Hội sắp sửa khai mạc.
***
Trong một khu rừng rậm rạp, một đạo thân ảnh chớp động, một bộ quyền pháp gần như lô hỏa thuần thanh trong tay thân ảnh này được thi triển ra như mây bay nước chảy, âm thanh ba ba thanh thúy vang vọng không ngừng ở trong khu rừng.
Mà khi tiếng vang thanh thúy thứ tám vang lên, quyền thế của đạo thân ảnh bỗng biến đổi, hóa quyền thành chưởng, nhất thời tạo thành từng trận xé gió, chưởng phong cương mãnh còn đem cả lá khô trên mặt đất hất tung bay lên.
Hai đạo quyền pháp cùng chưởng pháp hoàn toàn bất đồng, tại trong tay của hắn, cũng đã chuyển biến dị thường linh hoạt, loại biến đổi linh hoạt này giống như đã rèn luyện qua vô số lần, không có cảm giác nửa điểm trúc trắc.
Chưởng pháp vừa hoàn thành, thì đạo thân ảnh kia cũng là vừa thu quyền lại và đứng yên.
"Hay lắm!"
Lúc Lâm Động vừa mới thu quyền, một đạo thanh âm mang theo sự hài lòng từ cách đó không xa truyền đến, chỉ thấy được Lâm Khiếu với nụ cười tiêu sái tới gần bên cạnh hắn, Thanh Đàn cũng đi theo Lâm Khiếu, giờ phút này nàng đứng đối diện với Lâm Động nháy nháy mắt mà trộm, vẻ mặt cực kỳ đáng yêu.
"Không tệ, ngắn ngủi chỉ có thời gian ba bốn tháng, không chỉ đem Thông Bối Quyền tu luyện đến tiếng vang thứ tám, thậm chí ngay cả Bát Hoang Chưởng cũng đã luyện thuần thục tới trình độ này rồi, tốc độ này rất tốt!"
Lâm Động gãi gãi đầu, trong lòng thì cười hắc hắc, lần thi triển này, hắn tự nhiên là có điều dấu diếm, chớ nói tiếng vang thứ tám của Thông Bối Quyền, dù cho là tiếng vang thứ mười kia, hôm nay hắn cũng là có thể hạ bút thành văn. Còn như Bát Hoang Chưởng trải qua hai tháng khổ tu này, cũng đã bị hắn luyện tới trình độ cương nhu hợp nhất rồi, lực sát thương của nó cũng không yếu hơn so với tiếng vang thứ mười của Thông Bối Quyền.
Có hai đại sát chiêu này, tiểu bối đồng cấp trong Lâm Gia, chỉ sợ không có người nào là đối thủ của hắn.
"Ngày mai chính là Tộc Hội được bắt đầu rồi, lấy thực lực hiện tại Thối Thể đệ ngũ trọng của con, hơn nữa còn cộng thêm Thông Bối Quyền cùng với Bát Hoang Chưởng, muốn chiếm lấy một thành tích không tệ cũng không phải là việc khó" Vẻ mặt Lâm Khiếu lộ ra nụ cười nói.
Thối Thể gồm Cửu Trọng, chỉ có Đệ Tứ Trọng vô cùng rõ ràng, còn sau đó phần lớn đều là thay đổi ở bên trong thân thể, bởi vậy nếu là không thể tra xét rõ ràng mà nói, thì thật đúng là không có cách nào phát hiện ra. Mà tuy nói từ lúc hai tháng trước Lâm Động đã tiến vào Thối Thể đệ lục trọng, nhưng bởi vì duyên cớ của Thạch Phù cho nên hắn cũng không có quá mức lộ ra hắn có một tốc độ tu luyện nhanh đến dọa người này.
Cho nên, dù là Lâm Khiếu cũng chỉ biết là hiện tại Lâm Động vẫn là Thối Thể đệ ngũ trọng, mà đối với điều này, hắn cũng không có nửa điểm hoài nghi, dù sao Lâm Động có thể trong nửa năm trong từ Thối Thể đệ nhị trọng nhảy một bước đến Thối Thể đệ ngũ trọng, đây đã là một tốc độ cực kỳ nhanh rồi.
"Cha thực lực của người đã khôi phục rồi sao?" Lâm Động nhìn vào sắc mặt của Lâm Khiếu, đột nhiên nói.
Nghe vậy, Lâm Khiếu cũng mỉm cười, vuốt đầu của Lâm Động nhẹ giọng nói: "Mấy năm nay bởi vì chuyện của ta, làm cho mẫu tử ba người các ngươi chịu không ít ủy khuất, bất quá hãy yên tâm đi, sau này cha sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh một lần nữa đâu!"
Lâm Động kinh ngạc nhìn Lâm Khiếu, giờ phút này cha hắn không ngờ đã hoàn toàn không còn loại cảm giác chán nản của dĩ vãng, loại cảm giác này rất giống năm đó, chỉ có điều năm đó có sự sắc bén như một mũi nhọn, còn Lâm Khiếu hiện tại lại có vẻ càng thêm nội liễm cùng trầm ổn.
Lâm Động khẽ gật gật đầu, mắt thoáng có chút đỏ hồng, những năm gần đây, hắn luôn nghĩ tới một chuyện, đó là một lần nữa nhìn thấy Lâm Khiếu tỉnh lại, may mà hắn đã thành công.
"Ha ha! Đã không còn sớm nữa rồi, hôm nay thì không cần tu luyện nữa, nghỉ ngơi một đêm để chuẩn bị cho Tộc Hội ngày mai đi" Lâm Khiếu vỗ vỗ bả vai Lâm Động, sau đó đó xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng Lâm Khiếu, Lâm Động nắm chặt bàn tay, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Cha, người yên tâm đi, ngày mai con sẽ cho mọi người một sự chấn động, con trai mà người đã dạy, nhất định sẽ trở thành người ưu tú nhất!"
"Lâm Động ca, ngày mai nếu huynh gặp Lâm Hồng thì phải cẩn thận một chút nha!. Hôm nay muội nghe Lâm Trường Thương nói, cái tên gia hỏa kia có khả năng đã đạt tới Thối Thể đệ thất trọng rồi đó" Một bên Thanh Đàn nhìn thấy Lâm Khiếu rời đi, lúc này mới tiến lại đây, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thần sắc lo lắng.
"Thối Thể đệ thất trọng?"
Lâm Động rùng mình, rồi chợt cười lạnh, xem ra để có thể cho Lâm Hồng ở trên Tộc Hội lấy được thành tích tốt, cha của hắn quả thật đúng là mất không ít tâm tư nha!
Bất quá, Thối Thể đệ thất trọng, lại có năng lực như thế nào nhỉ?
***
Bóng đêm bao phủ mặt đất, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, nghiêng nghiêng mà tiến vào trong phòng.
Lâm Động ngồi xếp bằng trên giường, từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ, sau đó trực tiếp từ trong đó lấy ra hai giọt linh dịch của Thạch Phù cho vào trong miệng.
Mấy tháng này, thân thể của Lâm Động, đối với Linh Dịch Thạch Phù này sớm đã hoàn toàn thích ứng, hiện tại mặc dù là phục dụng hai giọt, nhưng Lâm Động vẫn hoàn toàn có thể thừa nhận được.
Hai giọt Linh Dịch Thạch Phù sau khi nhập vào thân thể, khuôn mặt Lâm Động cũng thoáng có một chút hồng nhuận, khói trắng nhàn nhạt từ đỉnh đầu lượn lờ bốc lên, thân thể hắn cũng trở nên nóng bỏng không ít.
Bởi vì do đã thích ứng, hiện tại Lâm Động cũng không có giống như lần đầu tiên mà lăn lộn đầy đất, lần này thân thể chỉ vẻn vẹn run rẩy vài cái rất nhỏ, hắn cảm giác được, mầm mống Nguyên Lực trong cốt tủy đang lưu động, loại cảm giác ấm áp dào dạt này, càng ngày càng trở nên nồng đậm.
Trải qua hai tháng tu luyện, Lâm Động cơ hồ có thể cảm giác được rõ ràng, mầm mống Nguyên Lực bên trong xương cốt của hắn, đã càng ngày càng lớn mạnh, thậm chí có đôi khi đều có loại dấu hiệu muốn phá cốt mà ra, Lâm Động hiểu được loại dấu hiệu này chính là dấu hiệu để đột phá.
Bất quá đối với loại tình huống này, Lâm Động cũng không có chủ động sử dụng, tuy nói hắn hiểu được nếu chủ động sử dụng mà nói, chỉ sợ hắn đã sớm đạt tới Thối Thể đệ thất trọng rồi. Nhưng mà chẳng biết vì sao, tận sâu trong lòng hắn lại cảm thấy, một bước này hay là cứ chờ như tự nhiên nước chảy thành sông, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Mà sự súc áp này, chính là chờ cho tới tận bây giờ. . .
Cùng với lúc hai giọt linh dịch của Thạch Phù này nhập vào thân thể, từ chỗ sâu trong xương cốt lại truyền lại ra cảm giác chấn động, càng lúc càng mãnh liệt, một lúc sau dĩ nhiên ngay cả thân thể của Lâm Động cũng xuất hiện sự chấn động rất nhỏ.
"Cuối cùng muốn phá cốt mà ra sao. . .?"
Nhận thấy được loại tình huống này, Lâm Động cũng không nhịn được mà hít sâu một hơi thật sâu, chỉ cần mầm mống Nguyên Lực đột phá sự trói buộc của xương cốt, thì nó sẽ chảy vào trong kinh mạch. Đến lúc đó, hắn sẽ có thể hấp thụ Nguyên Lực từ trong thiên địa mà rèn luyện thân thể, điều này chính là một bước ngoặt cực kì quan trọng đó!
"Ong ong!"
Thân thể run rẩy càng lúc càng kịch liệt, trong giây lát một đạo âm thanh trầm thấp giống như không tồn tại, đột nhiên từ trong cơ thể Lâm Động truyền ra.
Mà lúc đạo âm thanh trầm thấp đó vang lên, trước mắt Lâm Động đột nhiên tối sầm, trong thoáng chốc hoảng hốt này, hắn nhìn thấy trong thân thể hắn có một cây hạch đào trong suốt mà tỏa ra ánh sáng, ánh sáng đó ở trong cơ thể hắn chậm rãi lưu động, bỗng có một loại hấp lực kỳ dị trào ra, mà dưới loại này hấp lực này, thiên địa chung quanh cư nhiên cũng xuất hiện một tia năng lượng nhàn nhạt nhộn nhạo, cuối cùng theo hô hấp của Lâm Động mà chui vào thân thể của hắn.
"Đây cũng là mầm mống Nguyên Lực sao? Như thế nào mà trở nên lớn như vậy?"
Ánh mắt Lâm Động nhanh chóng hồi phục lại như bình thường, nhưng ngay sau đó, trên khuôn mặt hắn lại hiện lên thần sắc kinh ngạc. Theo lẽ thường mà nói, bình thường mầm mống Nguyên Lực phá cốt mà ra, nhiều lắm cũng chỉ lớn bằng ngón út mà thôi, nhưng mầm mống Nguyên Lực này của hắn, lại so với bình thường còn lớn hơn bình thường gấp mười lần nha!
"Chẳng lẽ là bởi vì nguyên do Linh Dịch Thạch Phù chăng?"
Ánh mắt của Lâm Động có chút cổ quái, mầm mống Nguyên Lực lớn hay nhỏ sẽ quyết định tốc độ hấp thu Nguyên Lực, mà mầm mống Nguyên Lực này của hắn, tại thời điểm mới bắt đầu, tựa hồ cũng đã vượt qua người khác một bước dài. . .
Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Lâm Động cũng không thể nghĩ ra cái nguyên nhân bắt đầu từ đâu, hắn chỉ còn có thể lắc lắc đầu, rồi ngã xuống giường, hiện tại hết thảy đều đã chuẩn bị xong. Điều còn lại là chờ đợi tràng diện Tộc Hội ngày mai nữa thôi. . .
"Lâm Hồng, muốn mở miệng cưới Thanh Đàn, phải nhìn xem ngươi có bổn sự này hay không cái đã!"
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tia nắng ban mai xuyên qua tầng mây trải rộng khắp cả vùng đất, bên trong Lâm Gia chỉ trong chốc lát đã vang lên đủ loại âm thanh xôn xao, một luồng không khí náo nhiệt bao phủ toàn bộ trang viên.
Ở Lâm Khiếu mang theo Lâm Động và Thanh Đàn đi tới sân thí luyện Tộc Bỉ, nơi này từ sớm đã có không khí sôi trào, đầu người có không ít. Lâm Gia ở Thanh Dương Trấn mặc dù không coi là thế lực cao nhất, nhưng cũng có một chút phân lượng, vì vậy có không ít khách quý đến đây tham quan học tập buổi Tộc Hội này.
Đầu tiên là để kết giao quan hệ, thứ hai cũng nhân cơ hội nhìn xem năng lực mấy đứa nhỏ đời sau của Lâm Gia, dù sao đối với các gia tộc thành phần thiếu niên ưu tú có tính cực kỳ trọng yếu.
Nếu như những thiếu niên nhỏ tuổi này toàn là kẻ yếu, vậy thì gia tộc này suy tàn cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Tuy nói không phải lần đầu tiên nhìn thấy loại tràng diện này, nhưng trong lòng Lâm Động vẫn hay đang rất khẩn trương, dù sao lần này hắn cũng phải ra tay rồi.
Lâm Khiếu vỗ vỗ bả vai Lâm Động, ý bảo hắn không cần khẩn trương, sau đó dẫn hai người trực tiếp đi về phía sân thí luyện đã chuẩn bị xong việc tiếp đãi khách khứa.
Giờ phút này, ở trong sân thí luyện nơi hàng ghế khách quý đã có thêm không ít người ngồi, không ngừng đàm tiếu với nhau. Ở vị trí trên cùng có một vị trung niên nam tử hơi gầy gò, đang thoải mái bàn chuyện với mấy vị thoạt nhìn có chút địa vị ở chung quanh Thanh Dương Trấn, mà khi đang nói chuyện ánh mắt của hắn đột nhiên liếc thấy mấy người Lâm Khiếu là lập tức ngẩn ra, hai hàng chân mày khẽ cau lại.
Tộc Hội năm trước, Lâm Khiếu căn bản không có lộ diện tham gia, thỉnh thoảng có ra ngoài cũng đứng ở góc không khiến ai chú ý, cử động chạy thẳng tới giữa sân giống như lần này lại là lần đầu tiên trong mấy năm này.
Ở vị trí bên trái vị trung niên gầy gò kia đang đứng hai gã thiếu niên, đương nhiên đó chính là Lâm Động rất có hiềm khích với hai huynh đệ Lâm Hoành và Lâm Sơn, theo bộ dáng này phụ thân của hai người hẳn vị này là kẻ có quan hệ cực kém với Lâm Khiếu - Lâm Mãng. Thấy Lâm Mãng nhìn chăm chú, Lâm Khiếu phảng phất như không nghe không thấy, bước chân không ngừng đi tới, đột nhiên ngay khi hắn muốn đi qua một dãy bàn, đột nhiên một tiếng cười nổi lên, một gã tay nắm chén trà làm như tùy ý nói: "Tam đệ, thế nào mà lần này rời khỏi cái chỗ kia rồi?"
Cước bộ Lâm Khiếu hơi chậm lại, liếc mắt nhìn gã nhị ca cùng cha khác mẹ này, quan hệ cả hai từ nhỏ đã cực kém, trên khuôn mặt hắn hiện lên nét cười lạnh nhạt, nói: "Có vấn đề gì sao?"
Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Lâm Khiếu, Lâm Mãng ngẩn người ra, nụ cười này ẩn chứa đủ loại sắc thái, thế nhưng chắc chắn là không có cái chủng loại nào gọi là sợ hãi, chán chường. Lâm Mãng phát hiện ra điều này khiến cho trong lòng hắn không thoải mái, lập tức thản nhiên nói: "Không có vấn đề gì, chỉ có điều hôm nay là đại sự Lâm Gia chúng ta, ngươi nếu đã đi ra thì ta hi vọng đừng có làm mất mặt Lâm gia đó."
Lâm Khiếu khẽ mỉm cười không để ý tới giọng nói giễu cợt của Lâm Mãng, trực tiếp chuyển thân bước ngang qua, sau đó ngồi ở chỗ cách đó không xa.
"Hừ." Thấy cử động này của Lâm Khiếu, sắc mặt Lâm Mãng có chút khó coi, hừ lạnh một tiếng.
"Ha hả, Lâm Mãng huynh, vị này chính là người năm đó ở trong Lâm Gia được xưng là có cơ hội tấn nhập Nguyên Đan Cảnh nhất - Lâm Khiếu hả?" Một vị nam tử ngồi kế bên, cười hỏi.
"Lời đồn mà thôi, sao có thể là thật được." Lâm Mãng cười nhạt nói.
"Ha hả, cũng đúng, Lâm Mãng huynh hôm nay mới là người trong Lâm Gia có cơ hội tấn nhập Nguyên Đan Cảnh nhất, ngày sau nếu có cơ hội chúng ta nên tăng cường hợp tác mới được." Người kia cười nói, trong giọng nói bồi thêm chút mùi vị ngông nghênh, Lâm Mãng vào hai năm trước đã thành công bước vào Thiên Nguyên Cảnh, trở thành người thứ ba trong Lâm Gia tấn cấp vào hàng ngũ cao thủ Thiên Nguyên, hai năm qua hắn lại càng được trọng dụng, chưởng quản vị trí nắm giữ tài chính Lâm Gia, so sánh với nhau thì Lâm Khiếu bị mang tiếng phế vật nhiều năm, đã sớm bị người ta quên lãng rồi.
Mặc dù biết chỉ là lời nói nịnh nọt nhưng lọt vào trong tai Lâm Mãng, khóe miệng hắn vẫn không nhịn được mỉm cười đắc ý: "Ha ha, yên tâm đi, chờ đến khi Lâm Động thảm bại, sắc mặt của hắn sẽ không đẹp nổi đâu"
Lâm Hoành ở phía sau Lâm Mãng tựa như cũng biết trong lòng Lâm Mãng khó chịu, lập tức mở miệng cười nói: "Ừm"
Nghe vậy, Lâm Mãng chậm rãi gật đầu cười thêm một tiếng.
"Tên kia thật đáng ghét." Thanh Đàn đi theo Lâm Khiếu ngồi xuống ở một bên, bất mãn nói thầm, lúc trước Lâm Mãng gây khó khăn nàng cũng nhìn thấy.
"Nhất thời được thế mà thôi." Lâm Khiếu lắc đầu bất cần, vừa muốn nói chuyện, ánh mắt hắn đột nhiên nhìn về hướng đại môn, nơi đó đang có một nhóm người tràn vào, ở vị trí đầu não đám người là một vị lão nhân đầu đầy tóc trắng, lão nhân mặc áo gấm làm cho người ta có một loại cảm giác tương đối cường tráng, hai mắt chuyển động chậm rãi tỏa ra nét uy nghiêm.
Người này chính là gia chủ hiện tại của Lâm Gia, cũng là phụ thân Lâm Khiếu, ông nội Lâm Động - Lâm Chấn Thiên. Ở phía sau Lâm Chấn Thiên còn có một người nam tử trung niên bám sát, bên cạnh là Lâm Hà đang mặc trang phục rực rỡ đứng đó, vóc người nàng yểu điệu nghiêng nước nghiêng thành, hấp dẫn không ít ánh mắt thanh thiếu niên đi ngang qua.
Lâm Chấn Thiên vừa xuất hiện, trong mảnh sân thí luyện lập tức sôi trào lên, tất cả mọi người liên tiếp đứng dậy, ở trong Thanh Dương Trấn này lão cũng coi như là nhân vật số một số hai rồi, năm đó một mình lão khi còn trẻ đi tới chỗ này, liều mạng chiến đấu máu đổ không biết bao nhiêu mới tạo ra Lâm Gia hiện tại, nói đến thủ đoạn và năng lực có không ít người phải bội phục trong lòng.
Lâm Chấn Thiên cười híp hai chào hỏi những vị khách quý, sau đó dừng lại ở vị trí chính giữa, ánh mắt cũng vừa lúc nhìn thấy Lâm Khiếu cách đó không xa đang đứng đón, lão lập tức ngẩn ra sau đó bước nhanh tới.
"Phụ thân" Nhìn Lâm Chấn Thiên đi tới, quả đấm trong tay áo Lâm Khiếu không nhịn được nắm chặc lại, đứng đó vòng tay chào.
"Rốt cục đã chịu tới gặp ta sao?" Ngắm Lâm Khiếu đang đứng trước mặt, ánh mắt Lâm Chấn Thiên có chút phức tạp, cuối cùng thản nhiên nói ra một câu.
Năm đó, Lâm Khiếu là nhi tử mà lão bỏ xuống nhiều tâm huyết nhất, tuy nói sau đó bị thảm bại từng làm cho lão thất vọng, nhưng làm cho lão thất vọng nhất chính là Lâm Khiếu bắt đầu nản chí. Lão là người ngoan cố, sau khi thấy Lâm Khiếu nản lòng thoái chí, lão cũng bất kể tư niệm trong lòng ra sao, chưa từng chủ động đi gặp hắn.
"Phụ thân, thật xin lỗi người." Lâm Khiếu thấp giọng nói, hắn biết những năm qua đã làm cho Lâm Chấn Thiên thất vọng đến cỡ nào.
"Ông nội. . ." Một bên, Lâm Động và Thanh Đàn cũng là mở miệng kêu lên.
"Ha hả, là Động nhi và Thanh Đàn hả, lại cao lớn không ít nha. . ." Nghe được hai người chào hỏi, trên khuôn mặt Lâm Chấn Thiên lại nở nụ cười hiền từ, sờ sờ đầu hai người.
"Đi ra ngoài là tốt rồi, cuối cùng không đợi đến thời điểm ta vào quan tài ngươi mới đến thăm mà." Ánh mắt Lâm Chấn Thiên lại chuyển về phía Lâm Khiếu, khi hắn nói chuyện, Lâm Động cảm giác được bàn tay lão khẽ run rẩy, xem ra trong lòng lão cũng không bình tĩnh như ngoài mặt vậy.
"Ha hả, phụ thân, Tam đệ có thể đi ra ngoài là tốt rồi, cũng không cần thì thầm nữa, hôm nay còn có không ít khách nhân ở đây."
Vị nam tử trung niên vẫn đi theo phía sau Lâm Chấn Thiên mở miệng cười nói. Lâm Chấn Thiên thở dài một hơi, nhìn Lâm Khiếu thêm một lần mới xoay người trở về ghế ngồi.
"Đại ca." Lâm Khiếu cảm kích nhìn qua vị nam tử trung niên kia nói.
Vị nam tử gật đầu mỉm cười, sau đó vỗ vỗ bả vai Lâm Động, cười nói: "Động nhi, Tộc Hội lần này không nên làm mất mặt cha ngươi đó."
"Dạ, đại bá." Lâm Động gật đầu, người này chính đại bá của hắn, tên là Lâm Khẳng, vốn lánh đời, cũng là phụ thân Lâm Hà. Nhớ tới Lâm Hà, Lâm Động xoay chuyển ánh mắt sang bên liền nhìn thấy người thiếu nữ ở phía sau vị nam tử trung niên, đang vung quả đấm nhỏ dứ dứ về phía hắn, ý bảo hắn cố gắng lên.
Lâm Khẳng đang tán gẫu với Lâm Khiếu, mang theo Lâm Hà trở lại chỗ ngồi, theo sau mọi người đồng thời nhập tọa, trong sân thí luyện từ từ an tĩnh lại. Từng ánh mắt từng nụ cười, chan chứa trên môi, nước miếng nhễu thành giọt, tim đập thình thịch, mắt tam giác, mông đung đưa, tất cả đều giương mắt nhìn lên Lâm Chấn Thiên đang ngồi ở vị trí trung tâm kia.
Tộc Hội Lâm Gia chính thức bắt đầu!
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo