Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc
-----oo0oo-----
Chương 16: Quay lén trong khách sạn
Nguồn: MT
Chương 16: Quay lén trong khách sạn
Trương Dương đã nhìn ra, Cao Kỳ đối với Bạch Lượng Phong cũng là cái loại khổ đại cừu thâm, nhìn không vào mắt tuyệt đối là giả, muốn trêu cợt Bạch Lượng Phong hay trả thù mới là thật, tuy rằng chiêu này đủ tổn hại, nhưng nói thật ra, đúng là rất thích.
- Được, mỹ nữ!
Trương Dương có được đồng bọn chung kẻ địch. Tâm trạng thoáng buông lỏng không ít, nhưng hắn nhìn nhìn Cao Kỳ, mày lại hơi hơi nhíu, hỏi,
- Nhưng tôi ngược lại thực muốn biết, chị đối phó hắn để làm chi? Chẳng lẽ chị bị hắn làm cái kia . . . Sau đó bội tình bạc nghĩa. . .
Trương Dương sỗ sàng làm động tác OOXX, bật người bị Cao Kỳ nện một cái.
- Lăn. . . Lão nương làm sao có thể thích cái loại hàng này?
Trên mặt Cao Kỳ hiện lên một vẻ sắc bén, xoay đầu lại, nhìn chằm chằm Trương Dương nói.
- Sảng khoái một chút mà trả lời, có làm hay không, nói cậu nghe, cô bé kia cậu hẳn là có biết, hoa khôi học viện các cậu, Hứa Đan Lộ!
- Hứa Đan Lộ ?
Trên mặt Trương Dương mang ánh mắt thật phức tạp. Hứa Đan Lộ cùng Bạch Lượng Phong mướn phòng? Đây không phải là rất bình thường sao? Nhìn bọn họ trong lớp như vậy, làm chuyện đó khẳng định cũng là ngựa quen đường cũ, chính mình vọt vào đi trợ uy cho bọn họ cố lên sao?
- Như thế nào, cậu cùng cô bé kia có quen không?
Cao Kỳ rất nhanh phát hiện Trương Dương dị trạng, thấy hấp dẫn.
- Không phải là bạn gái trước kia của cậu chứ?
Trương Dương nhìn hắn một cái, không trả lời, mà như có điều suy nghĩ, hỏi ngược lại:
- Chị sao không giải thích trước một chút, chị và Bạch Lượng Phong có qua lại như thế nào, đừng nói với tôi chị là vì chính nghĩa mà làm!
Cao Kỳ nhún vai, nhìn Trương Dương một cái, thản nhiên mà nói rằng:
- Còn nhớ ba năm trước đây học viện phát sinh một đại sự không? Một người nữ sinh năm 3 tên là Hà Mai từ trên lầu nhảy xuống, kết quả đương trường tử vong cùng đứa nhỏ trong bụng được bảy tháng!
- Hà Mai à?
Trong đầu Trương Dương lập tức nhớ tới một người, trên mặt vô cùng tiếc hận.
- Không tồi, tôi biết, cô ấy là học khóa trên, lúc ấy cũng là hoa khôi học viện . . . Nghe nói đứa bé kia là của một người giáo viên.
- Giáo viên? Trò cười, rõ ràng là của súc sinh Bạch Lượng Phong kia, làm cho nó mang thai, lại vô tình vứt bỏ cô ta, trong tuyệt vọng, Hà Mai mới nhảy lầu. Cha hắn lấy tiền áp chế sự tình, lại tìm ra một giáo viên, một chút chứng cớ cũng chưa lưu lại, đáng thương Hà Mai chết tức tưởi.
- Nghe khẩu khí của cô, Hà Mai đó cùng chị có quan hệ?
Cao Kỳ hiện lên một tia đỏ trong mắt.
- Cô ấy là bạn trung học tốt nhất của tôi!
- Bạn học?
Thì ra là thế, Trương Dương nhìn nhìn Cao Kỳ, nhìn ánh mắt của nàng, tựa hồ không giống như là giả, không thể tưởng được Bạch Lượng Phong đã làm loại chuyện này, thật là một người gian trá.
Cao Kỳ đi trở về đến vị trí bên cạnh Trương Dương, chuyển đề tài:
- Lại nói tiếp, cậu còn phải gọi tôi một tiếng đàn chị, tôi học trên cậu hai khóa, khoa kinh tế , ngành kế toán . . .
- Nghành kế toán? Làm sao thành quản lý khách sạn?
Trương Dương há miệng thở dốc, đây chính là khoa hot của Mai Đại, tốt nghiệp nơi này. . . Hừ, như thế nào lại có liên hệ cùng phó quản lí bộ phận hành chính khách sạn?
- Đừng ngạc nhiên , nghề hot nữa thì cũng chỉ là cái bằng tốt nghiệp.
Cao Kỳ xê dịch chân, mông đầy đặn nghiêng dựa vào bên cạnh cái bàn, váy ngắn màu đen buộc vòng quanh tạo một đường cong mê người, nàng mang theo chút tự giễu bổ sung nói:
- Lại nói tiếp, khách sạn này có cổ phần công ty của nhà tôi, không từ mà biệt, chuyện mới vừa nói đó, có làm hay không?
Còn là một mỹ nữ lắm tiền! Trương Dương nhìn nhìn mỹ nữ đại Mimi, những động tác thật nhỏ, khiến hắn cũng có chút thất thần .
Mãi đến khi nhìn đến ánh mắt tức giận của đối phương, Trương Dương mới tỉnh ngộ lại, có chút khó xử mà nói:
- Người ta là anh có tình tôi có ý, không tiện.
- Được, vậy đánh cược, nhưng tôi dám cam đoan với cậu, Hứa Đan Lộ tuyệt đối là không tình nguyện .
Cao Kỳ nhìn nhìn Trương Dương, hơi hơi cười lạnh nói,
- Mới vừa rồi, lúc Hứa Đan Lộ tiến vào, thực rõ ràng mang trên mặt kháng cự.
- Vậy thì thế nào?
Trương Dương có chút hoài nghi đối với lời nói của Cao Kỳ, ít nhất hắn tin tưởng ánh mắt của mình hẳn là không có nhìn lầm, Hứa Đan Lộ và Bạch Lượng Phong tuyệt đối là cái loại một kẻ có tình một người có ý.
Cao Kỳ lộ ra một chút khinh bỉ , nói:
- Thực là như thế này, cậu đi vào chụp lấy chứng cớ, về sau Bạch Lượng Phong tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn nghe lời cậu!
- Với tính cách của hắn, sẽ ngoan ngoãn thuận theo mới là lạ, thật làm như vậy, tôi chỉ sợ sẽ gặp vận đen.
Trương Dương liếc mắt với Cao Kỳ một cái nói,
- Đây chính là cái tổ ong vò vẽ.
Nghe vậy, trên mặt Cao Kỳ không khỏi lộ ra một tia thất vọng, thản nhiên mà nói rằng:
- Được, coi như tôi chưa nói, cậu đi đi.
Trương Dương nhún vai, hướng cửa đi tới, vừa đi tới cửa, lại quay đầu lại hỏi:
- Ha ha, phục vụ phòng tiền lương bao nhiêu?
- Sao cơ? . . .
Cao Kỳ lập tức phản ứng không kịp, nhưng nàng rất nhanh tỉnh ngộ lại:
- Chỉ cần buổi tối đến hỗ trợ, bảy giờ đến mười một giờ, mỗi ngày hơn 4 giờ, một tháng một ngàn hai…
Cao Kỳ vừa thấy hấp dẫn, vội vội vàng vàng bổ sung nói:
- Còn cung cấp tiền cho bữa ăn khuya.
- Ok!
Trương Dương không hề nghĩ ngợi, Bạch Lượng Phong luôn gây chuyện, cho dù không làm gì hắn, hắn còn không phải cả ngày không có chuyện gì chế ngạo chính mình sao? Đây chính là cơ hội trả thù tốt nhất, lại nữa, một ngàn hai trăm, tiền này cũng không ít .
Thay trang phục nhân viên phục vụ, cầm chìa khóa phòng, Trương Dương rất nhanh đến phòng 419, dựa theo tin tức Cao Kỳ cung cấp, lúc này Bạch Lượng Phong và Hứa Đan Lộ đã đi vào được mười phút, lúc này hẳn là đã lõa lồ gặp nhau. Để bảo đảm ... Trương Dương cố ý còn lặng lẽ ghé cái lỗ tai vào cửa phòng trộm nghe một lát.
Quả nhiên như vậy, bên trong thật sự truyền tới một tràng tiếng kêu rất nhỏ có thể nghe ra:
- Đừng . . . Đừng . . . Không được . . . Không được đâu . . .
Thanh âm kia như hơi khóc và chống cự, hơn nữa động tĩnh ván giường kẽo kẹt kẽo kẹt, cơ hồ cùng với thanh âm bên trong những đĩa “nghệ thuật” quả thực là không có sai biệt.
Không biết như thế nào, nghe thấy thanh âm du dương kia, phía dưới Trương Dương đột nhiên đáng xấu hổ có chút phản ứng .
Nhưng hắn vẫn cưỡng chế được dục vọng muốn tiếp tục nghe lén, ho khan một tiếng, gõ cửa:
- Phục vụ phòng. . .
Nói xong cũng không chờ bên trong có phản ứng, lập tức dùng chìa khóa cửa phòng mở cửa, đi vào.
Trời ạ! ngay cả cửa phòng Bạch Lượng Phong cũng chưa khóa trái.
- Khốn kiếp ... A, không thấy ngoài cửa treo biển chớ quấy rầy sao? Tìm đường chết à?
Cửa phòng mới vừa mở ra, liền truyền đến một tiếng của Bạch Lượng Phong hét to như hổ rống lên.
Trên mặt đất quần áo hỗn độn, Bạch Lượng Phong trần truồng mà quỳ gối ở mép giường, mông trắng hếu quay lại phía cửa, cùng với tiếng gầm rú, đầu hắn nháy mắt đảo ngược. sau khi nhìn thấy Trương Dương, trừng lớn tròng mắt, rồi sau đó theo bản năng mà co người, muốn đi che vật ở giữa hai chân kia.
Nhưng hiển nhiên đã chậm, Trương Dương đã xách lên máy ảnh kĩ thuật số, nhắm ngay súng của hắn, còn chậc chậc lên tiếng mà bình luận nói:
- Ui xời, thực sự là … nhỏ tí teo . . . Này mà truyền đi, đều xấu mặt trường Mai Đại . . .
- **, Trương Dương, tao sẽ giết mày.
Bạch Lượng Phong thân thể trần truồng, liều lĩnh từ trên giường nhảy xuống, muốn đến đoạt máy ảnh kĩ thuật số trong tay Trương Dương, lại bị Trương Dương nhẹ giơ tay, đẩy một cái, lăn trên sàn nhà, vật kia trực tiếp đánh vào sàn nhà lạnh như băng.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc
-----oo0oo-----
Chương 17: Bị đánh
Nguồn: MT
- Ai ui!
Ngay sau đó, Bạch Lượng Phong nghiêng người, che vật kia kêu thảm thiết lên.
Mà lúc này, Trương Dương mới chú ý tới một người khác trên giường, nữ nhân vật chính Hứa Đan Lộ, ngoài dự kiến của Trương Dương chính là, Hứa Đan Lộ lại không có toàn thân trần trụi như trong tưởng tượng của hắn, y phục trên người đều còn . . .
Nhưng bộ dáng nàng hiện tại kỳ thật cùng trần trụi cũng không khác nhau nhiều lắm, tuy rằng quần áo còn mặc, nhưng cơ bản đều bị rách.
Đai váy màu tím đã bị cắt đứt đoạn, nửa người trên chỉ còn một bộ nội y màu hồng, mặt khác một bên núi non thì sôi nổi nhấp nhô trong không khí, không ngừng run rẩy.
Phía dưới váy lại bị kéo đến phần eo, phần dưới eo, ngoài một cái quần lót màu đen bị cởi một nửa, còn lại là những sợi chỉ từ chiếc váy bị rách, hai cặp đùi thon dài trắng nõn giao nhau khép lại , tựa hồ đang kiệt lực ngăn cản ngoại lai xâm phạm, rừng rậm màu đen bán ẩn bán lộ, khiến người nhìn xem mà huyết mạch sôi sục.
Nhưng mặt của nàng và cánh tay rõ ràng có dấu hiệu sưng đỏ, môi hồng nhuận còn lộ một vết máu. . .
S. M? Trương Dương trừng lớn tròng mắt, trường hợp diễm lệ như vậy, Trương Dương theo bản năng hơi hơi nâng lên màn ảnh máy chụp hình. . .
Nhưng một màn để hắn không kịp trở tay xuất hiện, sau khi Hứa Đan Lộ trên giường nhìn thấy Trương Dương, đột nhiên oa một tiếng, khóc rống lên, tiếp theo giống một con thỏ bị người ta trói mấy ngày mấy đêm, ôm váy, lập tức đứng lên, nhảy xuống giường, chạy đến trước mặt Trương Dương, gắt gao ôm cổ Trương Dương, gào khóc lên.
Một dòng nước trên mặt phân không rõ là nước mắt hay là nước miếng ầm ầm hướng trên người Trương Dương . . .
Nhưng mà đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là ngực nàng gắt gao chạm vào Trương Dương, hai tay gắt gao ghì chặt thắt lưng hắn, hai người tiếp xúc thân mật, Trương Dương rất rõ ràng mà cảm giác được một khối mềm mại trước ngực kia đang cùng ngực hắn làm động tác ma xát sinh nóng.
Sàn nhà, Bạch Lượng Phong thấy một màn như vậy, nháy mắt phát điên , cố nén đau đớn phía dưới, bật người xoay người đứng lên, tùy tay vơ lấy đèn bàn bên cạnh lập tức bổ về hướng Trương Dương.
- Chó chết, đi chết đi!
Nguyên bản với thân thủ Trương Dương, tránh thoát một kích người này là tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng hắn hiện tại bị Hứa Đan Lộ ôm quá chặt chẽ, nửa điểm hoàn thủ đều không có, chỉ có thể mắt mở trừng trừng mà nhìn tên kia đập trúng cái ót chính mình.
Sau đó? Sau đó không có sau đó, hắn bình sinh bộ dạng lớn như vậy, lần đầu tiên bị người khác đánh hôn mê, lại là bị một thanh niên cởi truồng đập trúng.
Sau khi hắn tỉnh lại, nhìn thấy khuôn mặt đầu tiên, chính là mặt đỏ bừng của Hứa Đan Lộ, hơn nữa khoảng cách khuôn mặt này với hắn thân cận quá , gần gũi đến mức môi hai người đều dán một chỗ. Trương Dương có thể rất rõ ràng mà cảm giác được môi anh đào mềm mại của nàng đang dán chặt đôi môi chính mình, đang làm hô hấp nhân tạo.
Nhìn thấy Trương Dương đột nhiên mở mắt, Hứa Đan Lộ sợ tới mức giật mình một cái, thân mình bật ngửa, vội vàng rời khỏi bờ môi của hắn, mặt đỏ lên ngồi xổm một bên.
Đầu của Trương Dương còn đang phi thường đau đớn, tay vừa sờ, thấy một cái u cục lớn, nhưng không đổ máu, hắn nghiêng đầu, phát hiện mình còn nằm ở trong khách phòng, nhưng Bạch Lượng Phong đã không thấy.
Trong phòng chỉ còn lại Hứa Đan Lộ và hắn.
- Cậu tỉnh rồi à?
Hứa Đan Lộ giống như làm kẻ trộm, liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, vươn tay theo bản năng vuốt vuốt váy rách rưới trên người, muốn cố gắng che khuất chi tiết lộ ra ngoài.
- Tên kia đâu?
Trương Dương liếc mắt nhìn qua nàng một cái, nàng đang ngồi xổm , mà chỗ giữa hai chân vừa vặn đối diện thẳng tắp với đầu của hắn, cho nên cho dù là che chặt chẽ , nhưng phong cảnh giữa cặp đùi trắng như tuyết hắn vẫn nhìn một cái không sót gì, sơn cốc bị ren màu đen buộc vòng quanh kia thật mê người.
Nhìn thấy ánh mắt Trương Dương, Hứa Đan Lộ lập tức đã nhận ra chính mình không ổn, lập tức đỏ mặt đứng lên:
- Hắn nghĩ cậu đã chết, bỏ chạy rồi.
- Sao cậu không chạy?
Trương Dương vịn hai tay chống đứng lên, lại sờ sờ cái ót, phát hiện cái cục kia còn không phải quá lớn, làm không nổi chấn động não, kỳ thật trước hôn mê, một thanh âm liền của hệ thống nhắc nhở hắn:
- Thấy việc nghĩa hăng hái mà làm, thưởng cho ba điểm tích phân, hiện nay tổng tích phân là nợ bốn mươi bảy điểm, danh hiệu là tiện nhân tội ác chồng chất, xin tiện nhân tiếp tục cố lên.
Cho nên hắn biết, thật sự như lời nói của Cao Kỳ vậy, Hứa Đan Lộ không tình nguyện , nói cách khác, hệ thống hẳn là phán chính mình vì nghĩa lớn bị đánh mới được điểm.
Hắn sở dĩ hỏi như vậy, là muốn cho chính cô ta nói ra nguyên nhân.
Hứa Đan Lộ cắn cắn môi, không trực tiếp trả lời vấn đề của Trương Dương, mà là cau mày nhìn Trương Dương, hỏi ngược lại:
- Cậu là người của khách sạn này à?
- Vậy cậu tới cứu mình vì là công việc à? Hay là thành tâm muốn làm mình xấu mặt?
Hứa Đan Lộ hỏi xong, lần thứ hai nhấp hé miệng, sau đó nữa câu trả lời của Trương Dương đối với nàng mà nói rất trọng yếu. Nếu người này là tới cứu nàng vì công việc, nàng tốt xấu vừa rồi cũng coi như đã cứu hắn một mạng. Huề nhau. Nếu như là cố ý xông tới chụp ảnh vậy chính mình đã gặp rắc rối lớn.
Nhưng lời nói vừa nói ra khỏi miệng liền hối hận , nào có thể hỏi như vậy , Trương Dương này cũng không phải đồ ngốc, khẳng định chọn cách trả lời tiện nhất.
Nhưng ngoài dự kiến của Hứa Đan Lộ chính là, Trương Dương vươn tay gãi gãi đầu, có chút không dễ chịu, thành thật mà đáp:
- Kỳ thật. . . tôi đã nghĩ chụp lấy chứng cớ, lừa ít tiền.
- Đi chết đi!
Hứa Đan Lộ dựng thẳng mày liễu, giơ lên một cước, vốn định đá Trương Dương, nghĩ nghĩ, trực tiếp dẫm lên cánh tay Trương Dương, sau đó bới, lột áo khoác trên người Trương Dương, trực tiếp mở cửa mà đi.
- Hứ! Có hài hước hay không ?
Trương Dương vuốt vuốt cánh tay đau , kêu to.
- Tốt xấu cứu cô một lần mà.
Nhưng Hứa Đan Lộ hiển nhiên đã không nghe được , Trương Dương không nói gì đưa tay sờ sờ cánh tay đau đến muốn chết, đầu óc hỗn độn, chính mình vừa rồi là bị đánh đến hôn mê, cái gì mà hô hấp nhân tạo hữu dụng ư?
- Cũng được, tốt xấu kiếm ba điểm tích phân.
Trương Dương gian nan đứng lên, rồi sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, ánh mắt quay tròn mọi nơi loạn dạo qua một vòng, nghĩ ra phải tìm cái gì:
- Á, máy chụp hình đâu?
- Chậc, chậc, không phải chỉ là một cái máy chụp hình à, coi như của đi thay người.
Cao Kỳ ngược lại rất hào phóng, sau khi nàng nghe xong Trương Dương giải thích, chỉ là có chút tiếc hận đồ vật trong máy chụp hình chụp được, nếu up lên trên mạng, Bạch Lượng Phong liền xong đời , một cái mông trắng là không trốn được.
- Đi, chị đưa cậu đi chụp CT.
Cao Kỳ nhìn nhìn cái gạc băng tạm sau đầu Trương Dương, táp táp lưỡi.
- Nha đầu đó cũng giống như đồng lõa, tiểu tử Bạch Lượng Phong kia đủ khôn đấy. Nhưng nói trở lại, tiểu tử kia một mét bảy là cùng, thấy thế nào cũng không phải đối thủ của cậu, như thế nào lại cho hắn đoạt máy chụp hình không nói, còn để hắn đánh?
- Đừng nói nữa, người ta gặp thời điểm vận đen, uống nước cũng bị sặc.
Trương Dương vẻ mặt đen xì, nếu không phải Hứa Đan Lộ ôm lấy mình, hai tên Bạch Lượng Phong cũng không đủ đánh được mình.
Trương Dương không định đi chụp CT, có chuyện hay không hắn biết rõ, hơn nữa hệ thống cũng không nhắc nhở hắn là có nguy hiểm tánh mạng. Lại nói, chụp CT vạn nhất nếu chụp thấy trong đầu hắn có quái vật, không biết người ta có thể bắt nó bằng cách cắt não ra hay không.
Nghe được Trương Dương nói không đi chụp CT, Cao Kỳ cũng không an lòng, thế nào cũng phải kéo Trương Dương đi kiểm tra bằng được, rơi vào đường cùng, Trương Dương chỉ có thể van xin:
- Đại tỷ tỷ, tha cho em đi, có chuyện hay không, tự em hiểu được.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc
-----oo0oo-----
Chương 18: Phản kích
Nguồn: MT
Cao Kỳ không lay chuyển được hắn, cuối cùng nói rằng:
- Vậy được rồi, nhưng vạn nhất cậu cảm thấy có cái gì không ổn nhất định phải nói với chị. Cậu ấy mà, từ hôm nay trở đi cho dù chỉ là công nhân viên chức tạm thời của khách sạn ThanhViễn, tôi cũng chuẩn bị cho cậu một phần hợp đồng lâm thời, tiền lương tính từ đêm nay, nhưng cho cậu hai ngày nghỉ phép.
Còn chưa đi làm mà bắt đầu được lĩnh tiền lương? Trương Dương hai mắt lập tức u mê lên, cảm thấy thật sung sướng, nhưng chẳng qua miệng còn giả mù sa mưa mà nói:
- Chuyện này. . . như vậy không tốt.
- Không tốt cái rắm, đi nhanh lên.
Cao Kỳ đại Mimi kích thích lên, phất tay đánh người.
- Hắc hắc!
Trương Dương đương nhiên chỉ là miệng nói mà thôi, nghe nàng vừa nói vậy, lập tức sẽ nhích người.
- Từ từ đã !
Hắn còn chưa tới cửa, Cao Kỳ đột nhiên nghĩ tới điều gì, gọi Trương Dương lại:
- Cậu cứ như vậy trở về à?
Trương Dương hì hì cười, quay đầu lại hỏi nói:
- Vâng ạ, tối rồi, hay là em lưu lại nha.
- Xéo!
Cao Kỳ mắng một câu, sau đó sắc mặt trở nên ngưng trọng nhìn Trương Dương, nói rằng.
- Chị cũng quên, trên tay cậu nếu không có ảnh chụp để ép Bạch Lượng Phong, vậy hắn khẳng định sẽ không kiêng nể gì mà trả thù cậu!
Trương Dương nhún vai, cười đáp:
- Không hề gì, dù sao hắn đã sớm nhìn em không vừa mắt, nhiều thêm chút chuyện như vậy cũng không đáng kể.
- Việc này trách chị không nghĩ chu đáo!
Cao Kỳ có chút áy náy:
- Bạch gia thế lực quá lớn, hơn nữa dược nghiệp Bạch thị vẫn là xí nghiệp hợp tác với học viện, chị lo lắng, bọn họ sẽ lợi dụng bên trường học báo thù em!
- Nghe chị nói như thế, hiện tại em cũng lo lắng , làm như thế nào đây, em cũng năm 4 rồi . . . Chỉ một năm nữa là em có thể lấy được bằng tốt nghiệp.
Trương Dương tỏ ra một bộ mặt vô cùng đáng thương .
- Vạn nhất em bị người ta khai trừ khỏi trường, về sau em sẽ phải sống nhờ cậy vào chị!
Nguyên bản Cao Kỳ vẫn rất lo lắng , nhưng nhìn đến vẻ mặt Trương Dương, liền biết mình bị đùa giỡn , nàng buồn bực mà bĩu môi:
- Được được … được lắm … nghiêm chỉnh mà nói với cậu đấy, cậu lại lộ ra một bộ mặt như chuyện không liên đến quan mình vậy, tôi mặc kệ cậu!
- Hắc hắc, em biết, bà chị đây là đang quan tâm em, nhưng chị yên tâm, tính cách của Bạch Lượng Phong em rất rõ ràng, hắn muốn trả thù em, nhất định là dùng phương thức bạo lực. . .
- Phương thức Bạo lực?
Trên mặt Cao Kỳ vẻ mặt hơi chút phóng khoáng, lại căng thẳng lên:
- Không thể nào? Thiệt hay giả? . . . nhưng cậu nói cũng đúng, nếu không hắn cũng sẽ không mang theo đám thanh niên lêu lổng đi phá quầy của cậu …
- Ôi, đều nói xúc động là ma quỷ, lúc ấy không nghĩ tới chuyện máy chụp hình bị hắn cướp đi này nhỉ? . . .
Trương Dương ra vẻ ưu tư, tiếp theo đó lại nhìn nhìn Cao Kỳ, chán nản nói.
- Thôi, được rồi mà, dù sao đã như vậy rồi, nói cái gì cũng vô ích, em đi về trước đã.
Nhìn thấy Trương Dương định đi, Cao Kỳ có chút bất an:
- Cậu định cứ đi như vậy à, trong lòng chị cảm thấy có chút thực có lỗi với cậu. Hay là như vậy, cậu xem xem chị có thể giúp cậu làm việc gì?
- Làm việc gì ư? . . .
Trương Dương cười hắc hắc:
- Đây chính là chị nói nhá?
Cao Kỳ cũng không có nghĩ nhiều, gật gật đầu:
- Ừ, chỉ cần chị đủ khả năng.
- Hắc Hắc! Vậy cũng không cần chị phải cố sức.
Trương Dương nhìn chằm chằm đại Mimi to lớn cao ngất trước ngực nàng, hí mắt, một bộ mặt ngại ngùng chỉ chỉ trong cổ áo bộ đồng phục Cao Kỳ, thăm dò mà nói:
- Hay là chị cho em sờ ở đây trong chốc lát nhá.
- Hạ lưu, cút!
- Xí . . . Không phải nói chị đủ khả năng chị đều đồng ý sao?
Một lúc lâu, cửa khách sạn, Trương Dương mặt mũi bầm dập thực vô tội mà quay đầu lại, nhìn nhìn biển hiệu khách sạn Thanh Viễn, một vẻ tiếc hận, lẩm bẩm:
- Như thế nào mà không tin tôi là vì tương lai nhân loại mới muốn sờ chứ? Không tư tưởng giác ngộ!
Ngày hôm sau, Trương Dương bị "Lỗ Túc" rống làm cho tỉnh .
- Được lắm, giỏi, nhìn không ra ngươi bộ dạng này còn thâm tàng bất lộ, ngay cả cái bô của con sói đó cũng dám nhòm ngó?
Trương Dương nheo nheo ánh mắt, nhìn Chu Vĩ, thực vô tội như con thỏ hỏi han:
- Có ý tứ gì?
- Có ý tứ gì?
Chu Vĩ nhìn nhìn cửa ký túc xá, đem mông cực đại dịch đến bên giường Trương Dương, không kiêng nể một chút ngồi xuống, hai mắt nhìn chằm chằm Trương Dương, cười một trận sỗ sàng:
- Tiểu tử không phúc hậu kia, Hứa Đan Lộ chạy đến dưới lầu ký túc xá rồi, ngươi còn giả vờ, bảo ngươi nhanh chóng đi xuống đi, nói có chuyện tìm ngươi.
- Hứa Đan Lộ ?
Trương Dương vươn tay ấn nhẹ huyệt Thái Dương, thầm nghĩ, nàng tìm mình để làm chi? Không có khả năng đến báo ân chứ?
- Trời, đừng lẩm bẩm nữa, nhanh lên, đi nhận người đi.
Chu Vĩ cơ hồ là làm như đẩy Trương Dương đi.
Mơ mơ màng màng Trương Dương quả nhiên thấy Hứa Đan Lộ dưới lầu nhà ký túc, trên người Hứa Đan Lộ mặc cái sơ mi màu đen bó sát người, bên dưới là ngưu váy ngắn màu tím. Đây có thể là quần áo nàng thích mặc nhất, nhưng khuôn mặt làm người ta luôn thấy có hứng thú hơn nữa dáng người xinh đẹp, vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt dâm loạn của đám gia súc trong ký túc khát khao .
- Ai nha, sao mà thức dậy muộn như vậy.
Nhìn thấy Trương Dương, Hứa Đan Lộ có vẻ phi thường khẩn trương, không đợi Trương Dương bước ra khỏi cửa ký túc xá, nàng liền vọt vào, kéo cánh tay Trương Dương đi ra ngoài.
Hành động này, khiến cho vài tên gia súc mặc quần cộc ở lầu một đang đánh bài theo bản năng mà bưng kín miệng, mỹ nữ này cũng quá nóng nảy nhỉ? Còn dám kéo người từ bên ký túc nam sinh ra bên ngoài?
- Đi mau, đi mau.
Hứa Đan Lộ căn bản không để ý ánh mắt khác thường của người chung quanh, lôi kéo Trương Dương đi thẳng đến cửa nam.
- Sao nào . . .
Bị tay nhỏ bé non mềm của Hứa Đan Lộ cầm lấy, để trong lòng Trương Dương sinh ra một loại cảm giác khác thường.
- Bạch . . . Cái tên Bạch Lượng Phong kia tụ tập một đám thanh niên lêu lổng, muốn tới tìm cậu gây phiền toái.
Hứa Đan Lộ vừa chạy chậm, vừa thở gấp giải thích.
- Bạch Lượng Phong ? Ùi zời!
Nghe được Hứa Đan Lộ vừa nói như thế, Trương Dương ngược lại không khẩn trương:
- Ở trong trường học, tôi lại muốn nhìn một chút hắn ngu cỡ nào.
Bạch Lượng Phong sẽ đến trả thù, Trương Dương đã sớm liệu đến, nhưng trị an trong ký túc của Mai Đại cũng không tệ lắm, đám thanh niên xã hội đen tiến vào đánh người cũng không phải chưa từng có, nhưng còn chưa xuất hiện sự kiện đả thương người quá mức nghiêm trọng, cho nên Trương Dương đã sớm nghĩ đến, nhiều lắm cũng chỉ là để đám người kia đánh mấy quyền, chỉ cần chính mình không phải ra ngoài trường bị chặn đánh, vấn đề không lớn.
Hứa Đan Lộ nghe vậy, dừng bước lại, nhìn nhìn Trương Dương, cau mày nói:
- Ở trong trường học? Cậu có biết bọn họ có người mang theo đao hay không, Bạch Lượng Phong còn dám nói chém chết hắn chịu, cậu … người này. . .
- Mang đao?
Trương Dương nhíu mày, nhìn chằm chằm Hứa Đan Lộ, hỏi,
- Làm sao cậu biết ?
Hứa Đan Lộ cắn cắn môi, quay đầu đi chỗ khác, thản nhiên mà nói rằng:
- Buổi sáng tôi đã gọi điện thoại cho hắn.
- Các người quan hệ thật đúng là phức tạp.
Trương Dương nhíu mày lại, tối hôm qua nhìn trận kia, có lẽ là hàng kia ỷ mạnh hơn ép nàng, như thế nào hôm nay nàng ngược lại còn đi gọi điện thoại cho hắn? Chẳng lẽ còn nghĩ tới cửa cho … nữa?
- Không phải như cậu tưởng tượng vậy , tôi . . . buổi sáng tôi điện thoại cho hắn là nói với hắn, quan hệ giữa tôi cùng hắn dừng ở đây, sau đó. . . Sau đó hắn liền nghĩ . . . Ai dà, dù sao cậu đừng quản, ngay trong điện thoại hắn uy hiếp nói sẽ chém chết cậu. Trong điện thoại tôi nghe được hắn dùng cái di động khác gọi người, hình như là một tên lưu manh gần đó, gọi là A Hùng gì đó, tóm lại cậu nghe tôi, nhanh chóng trốn đồn công an cửa Nam trước đi.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc
-----oo0oo-----
Chương 19: Gọi viện binh
Nguồn: MT
Hứa Đan Lộ nói năng lộn xộn nhưng nói một mạch, Trương Dương xem như nghe cũng hiểu , ước chừng là buổi sáng nàng gọi điện thoại cho Bạch Lượng Phong nói chia tay, mà hàng kia xem chừng cho rằng Hứa Đan Lộ là bởi vì mình mới chia tay hắn. Hơn nữa tối hôm qua mình làm hắn dừng lại, hắn đúng là điên lên, thế nào cũng phải cho người chém mình mới được!
Mặt khác cái người tên A Hùng kia, tên đầy đủ là Uông Hùng, đây chính là bọn rắn độc xã hội đen. Trương Dương không biết rõ lắm, nhưng trước kia đến đạp quầy hàng của hắn chính là thủ hạ của A Hùng. Đám người kia ra tay đặc biệt ngoan cố, nếu không phải lúc trước Lý Kính Đông giúp hắn ra mặt, bản thân hắn thực có khả năng bị bọn họ đánh tàn phế cũng không chừng.
Hảo hán không sợ cái thiệt trước mắt, nếu Bạch Lượng Phong chỉ là dẫn vài tên tiểu đệ của hắn ở trường học tìm đến hắn gây phiền toái, hắn có lẽ còn không cần né. Nhưng hắn tìm lưu manh xã hội đen, Trương Dương cũng không phải cái người có tuyệt kĩ hoặc là thắt lưng xách khẩu súng, đương nhiên chỉ có trốn là yên thân.
Cho nên Hứa Đan Lộ kéo hắn đi đồn công an cửa nam đương nhiên là phương án tốt nhất, ở nơi đó, cho dù là lưu manh đầu gấu cũng phải suy nghĩ.
Từ ký tức đến đồn công an cửa nam cần đi qua hồ Mẫu Đơn, hai người dọc theo bên trái hồ đi không bao lâu, chính diện liền nhìn thấy bảy tám tên lưu manh đổ lại đây, trong đó một tên lưu manh đầu trọc cầm đầu, hắn chính là người có biệt hiệu A Cẩu.
Trốn cũng trốn không được, nhưng cũng may là cuối tuần, người ở đây rất nhiều, hơn nữa đây là ở trường học, cho nên Trương Dương cũng không chạy trốn, mà có chút bình tĩnh mà nói với Hứa Đan Lộ rằng:
- Chuyện này cậu không cần nhúng tay , người bọn họ muốn tìm là tôi.
- Như vậy sao được, cậu là vì cứu tôi mới trêu chọc vào Bạch Lượng Phong!
Theo suy nghĩ của Trương Dương, Hứa Đan Lộ hẳn là sẽ thuận thế rời đi, lại không nghĩ rằng nàng ngược lại có chút quật cường mà đứng ở bên cạnh Trương Dương, thế đứng kia, giống như nàng còn phải bảo vệ Trương Dương!
Trương Dương không nói gì, vội vàng nhấc tay đầu hàng:
- OK, nếu cô muốn giúp tôi, nhanh chóng trở lại ký túc xá của tôi, nói một tiếng với Chu Vĩ, hắn sẽ tìm người tới giúp tôi!
- Này. . . Tôi đi rồi, một mình cậu đánh thắng được bọn họ sao?
- Nhiều thêm một người như cô, tôi càng đánh không lại, hiện tại cô đi gọi viện binh còn kịp.
Trương Dương nhìn nhìn dáng người xinh đẹp của Hứa Đan Lộ, thầm nghĩ: bà cô ơi, nếu cô không đi, bọn này còn không ăn sống cô à?
Hứa Đan Lộ vừa nghe, vội vàng liên tục gật đầu:
- Tôi đi liền đây . . .
Nói xong, quay đầu lập tức hướng nhà ký túc mà chạy.
Bảy tám tên kia nhìn thấy một đại mỹ nữ cố chạy nhanh, trong váy một cái ô tam giác kẻ ca rô nóng nảy lộ ra, bước nhanh hơn, đi tới bên Trương Dương, chuẩn bị đẩy Trương Dương ra, muốn đuổi theo Hứa Đan Lộ.
Nhưng hắn cúi đầu đi lại đụng phải người Trương Dương.
- Tiểu tử, đi đường không dùng mắt sao?
Trương Dương đột nhiên gầm lên một tiếng, hù tên kia lui về phía sau hai bước, tuy rằng hắn cao to, nhưng Trương Dương một thân cao một mét tám với hắn mà nói còn có chút áp lực.
Tên kia ngẩn người, lời này vốn là hắn nên nói chứ? Như thế nào ngược lại để Trương Dương dùng trước?
Sửng sốt nhưng hắn lập tức kịp phản ứng, lúc này đám người A Cẩu cũng theo kịp, hắn bật người như có suy nghĩ, vươn ra ngón giữa hướng về phía Trương Dương:
- ** mày, mày muốn chết a?
Há miệng ra, đó là lời thô tục.
Nhưng hắn nói còn chưa nói xong, ngực lại bị Trương Dương hung hăng đạp một cước, lập tức đau đến là ngã ngồi trên mặt đất, khi hắn đứng lên, Trương Dương đã chạy mất.
- Ngu như chó!
Sau đó A Cẩu tới nhìn chằm chằm phương hướng Trương Dương trốn chạy, tức giận đến dậm chân ầm ầm. Dựa theo ý tứ Bạch Lượng Phong, bọn họ chuẩn bị kéo Trương Dương ra ngoài trường hoặc là tìm nơi tương đối bí mật mà đánh cho chết. Nhưng không nghĩ rằng tiểu tử này lại như đã biết mình là tới tìm hắn gây phiền toái , vừa nhìn thấy đám người chính mình cư nhiên còn hạ thủ trước.
- Đuổi theo đi, còn thất thần làm trêu ngươi tao à?!
A Cẩu hung hăng đạp vào mông tên kia một chút, dẫn đầu đám người đuổi theo, hôm nay nếu để Trương Dương chạy mất như vậy, về sau còn có thể tiếp tục sống?
Sau đó một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện , Trương Dương chạy ở phía trước, bảy tám người của A Cẩu liền ở phía sau gắt gao đuổi theo, vừa đuổi cừa hung thần ác sát mà kêu gào gọi Trương Dương dừng lại.
Trương Dương nào ngu mà đồng ý nghe bọn hắn, sử dụng hết khí lực từ khi bú sữa mẹ, vòng quanh hồ Mẫu Đơn một vòng, sau đó lại mang theo những cái đuôi này hướng cửa nam mà chạy tới.
Mặt sau đuổi theo A Cẩu phát hiện không ổn, vội vàng bảo người của hắn dừng lại, hai tay đặt trên đầu gối, mồm to thở hổn hển, tức giận mà chỉ vào bóng dáng Trương Dương chửi ầm lên:
- Thằng chó, mày chạy cái *, có bản lĩnh đừng chạy nữa!
Trương Dương quay đầu lại nhìn nhìn, khoảng cách ước chừng hai mươi mét, đối với hắn mà nói đó là một khoảng cách an toàn, cho nên hắn cố ý cũng ngừng lại, bổn sự đánh nhau hắn không có, nhưng ít ra tham gia qua mấy kỳ thi điền kinh cấp trường, giở võ này ra giúp hắn chống đối đám lưu manh này vẫn là dư dả .
Đối phương bảy tám người tất cả đều thở hồng hộc, nhưng Trương Dương lại như không việc gì, cười hì hì nhìn chằm chằm một đám người A Cẩu, trêu chọc nói:
- Sao nào, A Cẩu huynh đệ, hôm nay chưa ăn cơm hay sao?
Đám người A Cẩu tức giận đến là sôi máu lên:
- Thằng . . . thằng khốn, mày . . . mày chờ đó cho tao, tao. . . tôi cũng không tin mày có thể trốn cả đời, mày . . . mày . . . mày không phải đi làm ở khách sạn Thanh Viễn sao? Lão tử ta sẽ đi đến đó đập phá ngay bây giờ …
Mẹ kiếp, thật sự là kỳ đà, đánh không được người ta lại đi tìm nơi người ta đi làm mà gây phiền toái, đây là cái lũ người gì . . . .
Trương Dương nhăn mày, tuy rằng Cao Kỳ cũng có tham dự, nhưng Bạch Lượng Phong nhất định là không biết , lúc này Cao Kỳ hiển nhiên là vô can.
Không khỏi cười lạnh một chút nói rằng:
- Mấy thằng các ngươi, cũng chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi. Đúng rồi, thằng chó thiến kia đâu, muốn tìm tao gây phiền toái, sao cũng không dám tự mình đến?
- Cái gì mà thằng chó thiến, không biết, mày thức thời , tốt nhất theo chúng tao đi ra bên ngoài nói chuyện cho tử tế.
A Cẩu hơi chút bình tĩnh lại, uy hiếp nói:
- Trừ phi về sau mày không ra khỏi cửa trường.
Lúc này, người bên hồ đã thấy được một màn này, rất nhiều người chậm rãi xúm lại đây, tuyệt đại bộ phận người đó ánh mắt sôi nổi nhìn bọn A Cẩu, dù sao bọn họ ăn mặc rất chói mắt. Sau đó có người liền lấy di động.
Tên lưu manh bên cạnh A Cẩu nhìn quanh thấy không ổn, vội vàng vươn tay cấu A Cẩu, nhắc nhở hắn.
A Cẩu lúc này cũng nhìn thấy người chung quanh càng ngày càng nhiều , nhìn thấy uy thế càng ngày càng không ổn, ném vài câu ngoan cố định bỏ chạy .
Bọn họ vừa đi, tâm trạng Trương Dương cũng không bởi vậy mà buông lỏng xuống, ngược lại có chút trầm trọng, chính như A Cẩu nói, trừ phi hắn không ra khỏi cửa trường, nếu không mà nói, bọn họ chỉ cần ở trước cửa trường học đợi vài ngày, Trương Dương phải ngoan ngoãn tự đi tới cửa.
Người chung quanh vừa thấy không náo nhiệt, cũng liền tản đi, bọn họ mới vừa tản đi không bao lâu, Hứa Đan Lộ liền mang theo Chu Vĩ chạy tới.
Trương Dương trừng lớn tròng mắt, hai người này thật đúng là nghịch thiên , hắn nguyên bản chỉ là không muốn làm cho Hứa Đan Lộ gặp phải phiền toái, nhưng hiện tại. . . Hai người đã nghĩ tới chuyện đến cứu mình ? Đến nhặt xác mình à?
Nhưng nhìn biểu hiện trên mặt Chu Vĩ , hắn liền hiểu được , Lỗ thần hoàn toàn là bị ép kéo tới , lúc này trên trán còn toát mồ hôi lạnh đâu. Bộ dáng đó hoàn toàn giống người bị kéo lên pháp trường tử hình, hận không thể ngừng lại thời gian và bước chân.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Đế Quốc Mỹ Nữ Tác Giả: Lam Đậu Sinh Nam Quốc
-----oo0oo-----
Chương 20: Đánh nhau cũng được điểm cộng
Nguồn: MT
Nhưng giờ phút này, Chu Vĩ nhìn thấy Trương Dương toàn thây mà đứng ở đó, lại khôi phục thần khí, vài cái tránh thoát lôi kéo của Hứa Đan Lộ, chạy đến trước mặt Trương Dương, vươn tay vỗ vỗ bả vai Trương Dương, nhìn chung quanh:
- Huynh đệ, ta đến đây, đám lưu manh đâu, chúng nó đâu, cái bọn không ra gì dám khi dễ huynh đệ của ta. . .
- Ặc, tay cậu rửa sạch chưa?
Trương Dương dở khóc dở cười mà nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn Hứa Đan Lộ vẻ mặt khẩn trương, hiển nhiên Hứa Đan Lộ đang lo lắng thật, mà người này là giả, nhưng vô luận như thế nào, hắn có thể tới đây, cũng để cho hắn có chút cảm động.
Bọn lưu manh đi rồi, lại không thể ra khỏi cổng trường, Trương Dương chỉ có thể chạy về ký túc xá, còn chưa tới cửa ký túc xá, liền thấy Bạch Lượng Phong mang theo vài tiểu đệ như đám chó sói, cà lơ phất phơ mà đứng trước cửa nhà ký túc.
Hắn nhìn đến thấy Hứa Đan Lộ và Trương Dương cùng một chỗ, bật người nhảy dựng lên, gào to lao thẳng tới Trương Dương.
- Mẹ mày chứ, cái bô của lão tử ngươi cũng dám nhòm vào, chán sống rồi!
Vừa nói , duỗi chân liền đá đến trên người Trương Dương.
Hắn vừa động thủ, phía sau hắn vài tên tiểu đệ lập tức động thủ theo, căn bản chưa cho Trương Dương cơ hội mở miệng.
Đối phương có bốn năm người, đánh thì khẳng định đánh không lại, cùng với bọn xã hội đen vừa rồi tìm đến bất đồng, hiện tại đây thuộc loại ân oán cá nhân trong trường học, cho nên cho dù Trương Dương bị đánh, trừ phi là cùng lớp hoặc cùng ký túc xá, những người khác trong ký túc cũng sẽ không giúp đỡ.
Chu Vĩ liền rống lớn một câu:
- Trương Dương, cậu nhanh chóng chạy đi!
Nhưng Trương Dương không có nghe hắn. Chạy? Có thể chạy đi nơi đâu, trừ phi hắn không nghĩ muốn lấy bằng tốt nghiệp , tránh được lần đầu, cũng tránh không khỏi mười lăm.
Khi Bạch Lượng Phong xông lên, Trương Dương cũng nảy sinh ý nghĩ ác độc , đối phương mặc dù có năm người, hơn nữa nhìn bộ dáng bọn hắn, cũng là cái loại hàng cả ngày gây chuyện thị phi, nhưng Trương Dương đã quyết bất cứ giá nào, hôm nay cho dù bị những người khác đánh chết, hắn cũng phải cho Bạch Lượng Phong một trận.
Một cước của Bạch Lượng Phong rắn chắc đá vào trên người Trương Dương, nhưng hắn cũng không tốt hơn chỗ nào, sau khi Trương Dương đã trúng một cước của hắn, cơ hồ đã dùng hết khí lực vào một quyền nện ở trên gương mặt hắn, đánh đến hai mắt của Bạch Lượng Phong nổi đầy sao.
Sau đó một động tác nhanh như hổ đói vồ mồi, hai tay ôm lấy thắt lưng Bạch Lượng Phong, hung hăng mà ném Bạch Lượng Phong hướng tường vây, để Bạch Lượng Phong dính chết vào tường vây. Sau đó một cái lên đầu gối, đè xuống thắt lưng hắn, đương trường liền nằm úp sấp ở trên mặt đất.
Bạch Lượng Phong đau đến nước mắt đương trường liền đến rơi xuống , mang theo tiếng khóc nức nở hô:
- Chó chết, các ngươi còn không xông vào?
Bốn người bên cạnh kia mới phản ứng lại, cùng lên, nhắm ngay lỗ hổng phía sau lưng khi Trương Dương dừng lại đánh, nhưng lúc này Trương Dương căn bản sẽ không đi quản sự tình phía sau lưng, người khác đánh hắn hai quyền, hắn nhéo tóc Bạch Lượng Phong, cũng là hai quyền.
Bạch Lượng Phong thấp hơn so với hắn rất nhiều, hình thể cũng không chiếm ưu thế, hơn nữa lại để tóc dài, tuy rằng cũng có thể phản kháng, nhưng bị Trương Dương tóm tóc, căn bản không có chiến lực, bị Trương Dương áp chế đến là khổ.
Sau đó một màn quỷ dị liền xuất hiện , bốn người Bạch Lượng Phong mang đến sống chết đánh Trương Dương, Trương Dương lại không có nửa điểm phản kháng, hắn chỉ đè nặng Bạch Lượng Phong mà đánh.
- Trời ạ, các ngươi. . . các ngươi sao không đánh nó tàn phế đi . . .
Bạch Lượng Phong chịu không nổi , lúc này hắn đã bị Trương Dương đánh đến nỗi cơ hồ không thể phản công, gương mặt, gần như cái bánh mỳ, chỉ sợ ngay cả cha mẹ đều không nhận ra , tới chỗ này bảo là đánh người , thuần túy chính là tự đến để bị đánh .
Nhưng hắn vừa rống, đích xác nhắc nhở bốn người sau lưng Trương Dương, có người liền đi nhặt tảng đá trên mặt đất.
Trương Dương rất rõ ràng, đám ăn chơi trác táng này đánh đỏ mắt, thật đúng là dám đập. Hắn hiện tại bị thương tuyệt đối sẽ không nhẹ hơn Bạch Lượng Phong. Nếu đối phương dùng tảng đá, vậy hậu quả liền khó có thể đoán trước, nhưng hắn hiện tại rất rõ ràng, chỉ cần mình buông lỏng tay ra, sẽ nhận đả kích mãnh liệt hơn.
- Này, tao cho mày hết kiêu ngạo!
Một tên béo bê tảng đá, hướng phía đầu Trương Dương mà đập.
Thời gian này, Chu Vĩ vẫn luôn đứng nhìn đi lại đây, một hòn đá bay, gạt ngã người nọ, sau đó hai tay giơ ra:
- Mẹ mày, liều mạng với mày, khi dễ người ta như vậy .
Chu Vĩ đánh nhau không có nửa điểm kết cấu, nhưng tên mập mạp này bị hắn làm trò, cũng bị biến thành bụi đầu bụi mặt, vừa nhìn thấy là Chu Vĩ ra tay, sắc mặt liền đen lại, lại thấy Chu Vĩ chỉ là động tác võ thuật đẹp, so với Trương Dương dễ đánh hơn nhiều.
Mắt thấy Chu Vĩ cũng bị thiệt, cửa ký túc lại rầm rộ chạy đến một đám người.
- Dừng tay!
Một giọng nữ âm không cao, lại có đầy đủ uy lực.
Thanh âm kia Trương Dương cũng quen thuộc, nữ nhân xinh đẹp nhất Mai Đại, Dương Phi, ba tên đang ở trên người Trương Dương nghe được thanh âm liền ngừng tay, một tay mập mạp bị Chu Vĩ đánh cũng ngừng, chỉ có Trương Dương, đè nặng Bạch Lượng Phong, thùng thùng lại đập thêm hai quyền, lại vô cùng chuẩn.
Hắn vừa động thủ, phần eo rất nhanh cũng bị đạp hai cái, hai cái này có thể độc ác sánh bằng nắm tay của bốn người vừa rồi, hắn lúc ấy đã cảm thấy xương sườn giống như bị chặt đứt.
- Thàng khốn, đã bảo mày dừng tay , còn dám động thủ.
Một thanh niên mặc đồ kẻ ca rô tóc húi cua, đứng ở bên cạnh hắn, chân còn đang đá hắn, tay thì chỉ đến mũi hắn, thanh âm không câu lệ mà mắng.
Thực hiển nhiên, Trương Dương quay đầu, nhìn nhìn, người hạ chân đánh hắn, hóa ra là phụ đạo viên của khoa Bạch Cương, người kia nghe nói từng luyện võ chuyên nghiệp.
Trương Dương nhếch môi, lúc này hàm răng tuyết trắng đã sớm đầy máu loãng, vừa há miệng, toàn bộ nhìn thật thảm. Nhưng ánh mắt hắn cũng rất quật cường, hơn nữa trên mặt còn mang theo nét tươi cười, giống như đang hưởng thụ quá trình vừa rồi.
Đương nhiên, đây là có nguyên nhân , ngoài việc vừa rồi đã giải mối hận trong lòng khi đánh Bạch Lượng Phong đau thấy mẹ, hệ thống Nữ Oa còn thưởng cho hắn hai điểm tích phân.
- Hành hung người ác, hệ thống thưởng cho tích phân hai điểm, hiện tại tổng tích phân là nợ bốn mươi lăm điểm, danh hiệu là tiện nhân tội ác chồng chất, xin tiện nhân tiếp tục cố lên.
Tuy rằng chỉ có hai điểm, nhưng Trương Dương cũng thực sảng khoái, thích thú trôi qua, nhìn chằm chằm Bạch Cương, cười lạnh:
- Chim sáo đá, anh đừng tỏ ra oai, sớm muộn gì một ngày, tôi cho anh cùng người này thảm như nhau!
- Thằng khốn!
Bạch Cương phát điên , thằng nhãi này dám kêu lên biệt hiệu mà hắn bình thường ghét nhất. Nếu không phải bên cạnh có Dương Phi, hắn nhất định là đá thêm mấy đá cho Trương Dương thành tàn phế.
- Thôi đi, tất cả đừng nói nữa.
Dương Phi cau mày nhìn nhìn Trương Dương, lại nhìn nhìn Bạch Lượng Phong , quét Bạch Cương liếc mắt một cái, nói rằng:
- Đều thành như vậy rồi, anh còn không nhanh chóng đưa người đến phòng cứu thương?
Kết quả kiểm tra, Trương Dương chỉ bị vết thương nhẹ, hơn nữa ở mặt ngoài cũng nhìn không ra vấn đề gì. Trương Dương tin Bạch Lượng Phong hiển nhiên đau hơn một ít, bởi vì khi Trương Dương đánh hắn, tận lực hướng trên mặt hắn mà đánh, hiện tại khuôn mặt anh chàng đẹp trai nhà giàu nhất định là ngay cả cha của hắn mẹ đều không nhận ra.
Nhưng lưng Trương Dương cũng bị người ta đánh đến đau thấu tận xương, xương sườn không gãy, nhưng cùng với bị gãy cũng không sai biệt lắm , ít nhất yêu cầu nằm viện quan sát vài ngày.
Nhưng đau bên ngoài đối với Trương Dương mà nói cũng không đáng sợ, hắn để ý chính là, trường học sẽ xử phạt như thế nào.
Hắn đã phải cõng một cái thông báo phê bình trước toàn trường, nếu lại bị cái cảnh cáo gì đó, muốn tốt nghiệp thật đúng là huyền hoặc.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius