Quyển 1: Tiểu Hà Tài Lộ Tiêm Tiêm Giác
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 16: Ký ức không muốn đối mặt.
Dịch: Bsb4ever_vn
Nguồn: Kim Tiền Bang - kiemgioi
“ Cám ơn thúc thúc , ta cũng không có yêu cầu gì người xử lý là tốt rồi “. Về mấy chuyện pháp luật cho đến tận bây giờ đều là Hoàng Căn Vĩ xử lý, ngay cả khi cha mẹ còn sống cũng thế mà cha mẹ qua đời rồi thì cũng vậy, hiện tại chính mình cũng xảy ra chuyện , đương nhiên hắn cũng xử lý.
Hai người đang nói chuyện , cánh cửa phòng lại bị mở ra , một người trung niên mặc trang phục tây âu, mang theo một cái cặp, đứng ở cửa hỏi:” Xin hỏi có phải Lưu Dương tiên sinh ở trong này không?”
Người trung niên đang nói , thấy được Hoàng Căn Vĩ ngồi ở bên giường khuôn mặt lập tức nở ra một nụ cười đúng tiêu chuẩn, nói:” Hoàng luật sư cũng ở đây sao.”
“Ngươi cũng đến sao.”Hoàng Căn Vĩ cũng cười trả lời ,xem ra hai người bọn họ cũng khá quen thuộc.
“ Ta chính là Lưu Dương, Hoàng thúc thúc vị này là ? “ Lưu Dương không nhận biết được người vừa tới này là ai lại tìm chính mình, có chút kỳ quái hỏi.
“ Nhắc tới Tào Tháo, Tào tháo đến , đây là người ta vừa nhắc với ngươi, người của bên công ty Bảo hiểm, ngươi kêu Vương thúc thúc đi.” . Hoàng Căn Vĩ chỉ vào người trung niên giới thiệu.
Người thu xếp bên bảo hiểm bước nhanh tới trước mặt Lưu Dương lấy ra một văn kiện tự giới thiệu nói: “Chào ngươi, Lưu Dương, ta là người đại diện của bên bảo hiểm tên là Vương Nghị Vĩ, khi cha mẹ ngươi còn sống đã mua cho ngươi 100 vạn tiền bảo hiểm, chúng ta đã hoàn thành hết tất cả các thủ tục, hiện tại ngươi bị tai nạn xe cộ, bị thương nặng, dựa theo các phương án bồi thương của công ty, nên ta đem khoản bồi thường như trước kia đã kí kết đem đến đây giao cho ngươi.”
Vương Nghị Vĩ nói thế lại gợi lên trong trí nhớ Lưu Dương những việc đau lòng trước kia mà hắn không muốn nhớ lại, hắn không muốn nhắc tới nỗi đau nhiều năm trước. Hắn đã cố tình không nghĩ đến nữa nhưng rõ ràng là sự tình lại cố ý tìm tới hắn ,hiện tại làm hắn lại nhớ tới việc đã qua của cha mẹ hắn.
Bảy năm trước, ý tứ mẫu thân là mua cái 2 phần bảo hiểm công việc 30 vạn, nhưng phụ thân lại cố ý thu xếp mua 3 phần bảo hiểm 100 vạn hơn nữa là loại bảo hiểm thân thể dài hạn. Lưu Dương nhớ lúc ấy phụ thân còn cười nói với chính hắn: “ Tiểu Dương a , nếu bọn ta gặp chuyện không may trên đời như vậy tự nhiên ngươi có 100 vạn trong ngân hàng, triệu phú trẻ tuổi nhất a.”
Ai từng nghĩ tới năm đó một câu nói bông đùa tại bây giờ lại trở thành sự thật. Thời điểm cha mẹ xảy ra tai nạn xe cộ hắn không muốn đối mặt ,sở hữu cái bảo hiểm chuyện tình bồi thương đều là do Hoàng Căn Vĩ lo liệu cũng không có gặp qua Vương Nghị Vĩ cho nên không nhận ra hắn , không nghĩ tới vài năm sau ,hôm nay bởi vì chính mình không may xảy ra chuyện lại được công ty bảo hiểm bồi thường, ai nha , sự thật khó liệu a.
Lưu Dương nhớ lại cái cảnh phụ thân nói với hắn khi xưa ,một mảng hồi ức chuyện cũ , ai biết vài năm sau sự tình thật sự xảy ra, trăm vạn ngàn vạn , mấy cái thứ tiền này có thể mua được cha mẹ quay về sao , nếu để cho chính mình có thể lựa chọn , hắn tình nguyện không cần mấy cái thứ tiền này, thậm chí hắn sẽ trả nhiều hơn để cha me mình được bình an vô sự.
“Tiểu Dương , Nghị Vĩ cũng là lão bằng hữu của cha mẹ ngươi , cha mẹ ngươi làm bảo hiểm cũng chính là muốn tốt cho ngươi sau này a .” Từ trước đến giờ sự tình này đều là do Hoàng Căn Vĩ thu xếp nên nhìn thấy Lưu Dương biểu tình lãnh đạm ,tưởng hắn sợ người lạ nên vội vàng giải thích.
“Lưu Dương tiên sinh, ngươi kí tên đi, đây là thủ tục cuối cùng rồi, hoàn thành xong, công ty bảo hiểm trong vòng 3 ngày sẽ đem chi phiếu nhập vào tài khoản của ngươi tại ngân hàng”. Vương Nghị Vĩ lúc này cũng không có để ý tới tâm tình của Lưu Dương tiếp tục nói .
Lúc này trong đầu Lưu Dương đã trống rỗng , trong đầu duy nhất hiện ra chính là lúc cha mẹ còn sống, mọi việc cứ giống như những thước phim điện ảnh ,quanh quẩn trong đầu Lưu Dương ,một nỗi đau xót trong tâm tư hắn trào dâng, nước mắt rốt cuộc cũng không nhịn được ,bắt đầu chảy xuống.
Tận cho đến lúc nhìn lại Lưu Dương , Hoàng Căn Vĩ mới chú ý tới sự khác thường của Lưu Dương ,vội vàng vỗ vỗ bả vai Lưu Dương nói :” Tiểu Dương ,ngươi làm sao vậy, có gì mà phải khóc.”
“ Hoàng thúc thúc , ta nhớ tới ba và mẹ của ta, khoảng khắc xảy ra tai nạn xe cộ kia ta cũng muốn cùng xuống dưới đó bồi tiếp họ, ta có muốn ba và mẹ mua bảo hiểm cho ta đâu, đều là do cái bảo hiểm này, nếu không mua cái bảo hiểm này, ba và mẹ ta chắc chắn sẽ không có xảy ra chuyện gì .”
Lúc cha mẹ gặp chuyện không may Lưu Dương vẫn còn nhỏ, món bảo hiểm trong trí nhớ, tự nhiên trở thành vật gây tai hoạ cho cha mẹ mình, thẳng cho đến bây giờ hoàn toàn bộc phát ra hết tâm tư.
Vương Nghị Vĩ cảm thấy bối rối ,không biết làm sao đứng ở nơi đó không nói một lời nào , hắn mặc dù là người đại diện xuất sắc của công ty bất quá cũng là lần đầu tiên giao tiếp với một hài tử, hắn cũng không có biết khuyên giải như thế nào.
“ Tiểu Dương , cái bảo hiểm này như thế nào là đầu sỏ gây nên đâu , việc năm đó là ngoài ý muốn ,ai cũng không muốn, Lưu Ca ,Lưu Tẩu , khẳng định là muốn ngươi có một cuốc sống hạnh phúc khoái hoạt, như thế nào muốn ngươi đi xuống với họ đâu đừng suy nghĩ nhiều nữa ,an tâm nghỉ ngơi cho tốt đi , chuyện bảo hiểm ta sẽ xử lí tốt.”
Hoàng Căn Vĩ chứng kiến Lưu Dương tâm tình kích động , biết lúc này không phải là lúc xử lí mấy cái vấn đề này nên vội vàng khuyên giải.
Lời nói của Hoàng Căn Vĩ cũng làm cho Lưu Dương bình tĩnh trở lại, cũng ngừng nước mắt. Bên cạnh Vương Nghị Vĩ còn muốn nói cái gì ,Hoàng Căn Vĩ vội vàng ngăn hắn lại ,quay sang hắn nói: “Nghị Vĩ , chuyện bảo hiểm lát nữa chúng ta bàn bạc lại sau , ngày mai ngươi tới văn phòng tìm ta .”
“Vậy được rồi, ta ngày mai qua văn phòng luật sư ngươi cũng được rồi.”. Quan sát lời nói sắc mặt của Lưu Dương, Vương Nghị Vĩ cũng biết hiện tại không phải là lúc tốt nhất, vì thế hắn đem bản hợp đồng vào trong cặp,sau đó quay sang Lưu Dương nói: “ Tiểu Dương, ngươi an tâm tĩnh dưỡng ,có chuyện gì thì ta cùng Hoàng thúc thúc liên hệ cũng được.”
Lúc này tâm tình của Lưu Dương cũng khá hơn một chút , hướng Vương Nghị Quyết gật gật đầu. Sau đó Vương Nghị Vĩ nói đôi câu về việc phải làm ngày mai rồi cũng đi ra ngoài, Hoàng Căn Vĩ cũng không có cùng hắn đi ra ngoài mà ngược lại thân thiết nhìn Lưu Dương, trạng thái của Lưu Dương làm hắn có chút lo lắng.
Vương Nghị Vĩ đi rồi, Lưu Dương tâm tình cũng đã khá hơn nhiều , cũng dần dần hồi phục trạng thái bình thường, ký ức tuy rằng đau lòng nhưng Lưu Dương cũng sẽ không ôm lấy mãi những kỉ niệm đau xót này .Qua mấy năm nay, hắn cũng đã tìm được cách để vượt qua nỗi đau này. Thấy Hoàng Căn Vĩ không có đi ra ,hắn lại hỏi : “ Hoàng thúc thúc, còn có việc gì sao ?”
“Đúng vậy Tiểu Dương, có chút sự tình cảnh sát muốn xử lý ,cũng có chút quan hệ tới tai nạn của ngươi, ngươi bây giờ còn chưa có trưởng thành ,ta ở bên cạnh cũng tốt.”
“ Cảnh sát tới xử lý vụ tai nạn xe cộ? Từ khi nào cảnh sát có hiệu suất cao vậy.”. Trong trí nhớ của Lưu Dương thì ở thành phố việc xử lý những vụ tai nạn giao thông đều rất kém , năm đó cha mẹ Lưu Dương tai nạn ước chừng qua nửa năm mới xử lý xong vụ việc,nên hắn đối với ngành cảnh sát chẳng có chút thiện cảm nào, bởi vậy hắn nói cũng không khách khí gì.
“ Tai nạn của ngươi thật rõ ràng a, người gây họa cũng đã bắt tại đương trường. Với cả trong tháng bảy vừa rồi ,trên phố cũng đã xảy ra 3 tai nạn, có hai người bị thương nhẹ , một người bị thương nặng, hơn nữa cũng tung hỏng vài chiếc xe nên bọn họ bị áp lưc rất lớn, tốc độ xử lý vụ việc này cũng rất nhanh chóng.”. Hoàng Căn Vĩ là luật sư tại ngành công pháp đều có rất nhiều hảo hữu có quan hệ tốt, đối với chuyện này cũng biết rõ ràng nên mỉm cười giải thích nói.
“ Khó trách ,nguyên lai là có áp lực a , thật là quan liêu mà “ Lưu Dương hững hờ nói.
“ Tiểu Dương cũng không thể nói như vậy , thành phố rất lớn, cảnh sát năng lực cũng có hạn, đối với một số sự tình cũng không có biện pháp giải quyết.”. Hoàng Căn Vĩ sống với Lưu Dương nhiều năm như vậy cũng biết qua tâm tính hắn không tốt , biết hắn nhớ đến sự việc tai nạn của cha mẹ hắn, vì thế đành giải thích một lần xem như khuyên bảo hắn vậy, có một số việc không nên quá để tâm như vậy không tốt.
Đang nói chuyện, từ cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa , Hoàng Căn Vĩ mỉm cười nói: “Xem ra đúng là cảnh sát đến đây, Tiểu Dương, mọi việc để cho ta lo, ngươi không phải nghĩ nhiều .”
Nói xong với Lưu Dương liền cao giọng nói:” Mời vào.”
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Quyển 1: Tiểu Hà Tài Lộ Tiêm Tiêm Giác
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 17: Luồng khí không thể khống chế
Dịch: Lãn Tử
Nguồn: Kim Tiền Bang - kiemgioi
Quả nhiên là chính xác “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến”. Vài viên cảnh sát đã đẩy cửa đi vào, Lưu Dương không muốn chống lại bọn họ, nên đầu cũng không ngẩng lên, chỉ có Hoàng Căn Vĩ đứng dậy tiếp đón bọn họ.
Mấy viên Cảnh Sát Giao Thông này đối với tai nạn này xem ra rất coi trọng, đến một lúc những 3 người. Nhìn sắc phục mặc trên người của họ là một cảnh đốc và hai cảnh ti. Nếu chỉ dựa vào sắc phục mà tiên đoán, người phụ trách vụ này không chừng có chức đại đội trưởng. Hoàng Căn Vĩ lục lọi trí nhớ, để giải quyết những vụ án bình thường như thế này hình như chỉ cần những cảnh sát dân sự.
Cả ba viên cảnh sát đi vào, đầu tiên an ủi Lưu Dương, bảo hắn dưỡng thương cho tốt. Lưu Dương biết biết những việc này đều là cách xã giao, nên cũng không nhiều lời. Mà Hoàng Căn Vĩ tựa hồ nhìn ba viên cảnh sát này rất quen mắt. Viên cảnh sát chỉ huy trong ba người này hình như họ Vương, một trong tứ đại đội trưởng. những lính mới kia đều là người dười quyền của hắn, cấp bậc cũng đến trung đội trưởng
Đối với thái độ của Lưu Dương, Vương đột trưởng cũng không quá chú ý, dù sao nó cũng chỉ là con nít, lại còn bị thương nặng như vậy , thiếu chút nữa thì đi gặp ông bà. Mà Hoàng Căn Vĩ là một luật sư có tiếng ở U thị, bon họ cũng có qua lại ít nhiều, nên hàn huyên qua lại vài ba câu. Vương đại đội hướng Lưu Dương thông báo tình huống tai nạn.
Vụ tai nạn xe cộ lần này rất đơn giản và rõ ràng , chứng cớ cũng đầy đủ. Thậm chí ngay cả người gây án cũng bị bắt ngay tại hiện trường. Nên trong ba ngày trước đã có thể giải quyết xong. Nhưng lúc đó Lưu Dương vừa mới tỉnh lại, nên cả bệnh viện và cảnh sát chờ hắn khỏe lại mới thông báo lại sự việc cho hắn nghe. Mà hiện tại tâm tình hắn đã ổn định ,nên Vương đội trưởng lập tức ý kiến đến thông báo.
Bản báo cáo về sự cố giao thông được giao cho Hoàng Căn vĩ , Hoàng Căn Vĩ cũng chỉ nhìn lướt qua một lần rồi trực tiếp chuyển qua cho Lưu Dương xem. Đối với vụ tai nạn lần này Lưu Dương cũng đã biết rõ sự tình, mà nếu từ góc nhìn từ phía quan toà, sự cố tai nạn lần này có thể xếp vào án dân sự hoặc hình sự, vì chứng cơ đã phi thường xác thực rồi. Nhưng điều được đưa ra là việc bồi thường thế nào cho thỏa mãn đôi bên.
Lưu Dương tiếp nhận bản báo cáo sự cố tai nạn giao thông, tuy rằng hắn đã sớm thông qua cảnh sát Lý Long biết được chút ít về tình huống lần này. Nhưng khi đọc qua biên bản báo cáo này thì thấy người điều khiển chiếc xe tải này đang trong tình trạng say xỉn, làm trong lòng hắn bốc hỏa. Cha mẹ hắn cũng vì mấy tay say rượu chết tiệt này mà xảy ra tai nạn, giờ đến hắn cũng bị tương tự như vậy.
Sau khi nhìn thấy bản báo cáo này Lưu Dương trầm mặc nói không ra lời, Vương đội trưởng ở bên cạnh có chút sốt ruột, hắn cũng vì vụ tai nạn này mà chịu rất nhiều áp lực. Các tân sinh liên tục bị tai nạn xe cộ, lúc này đã tiến vào tuần thứ ba của tháng bảy tuy rằng chưa xảy ra một vụ nào chết người, nhưng cũng đã có hai thương nhẹ, một vụ thương nặng. Thậm chí có nhân viên vừa mới tham gia kỳ thi vào ngành được điều ra phụ trách giao thông thì đã bị tai nạn. Làm cho thị trưởng đưa ra chỉ thị mau chóng giải quyết, nhất định phải làm cho người bị hại vừa lòng. Còn đối với mấy người có gan làm trái với pháp luật tuyệt đối không nương tay.
Tuy rằng lúc này rất sốt ruột nhưng Vương đội trưởng cũng không có lỗ mãng, không trực tiếp quấy rầy Lưu Dương mà đem ánh mắt cầu khẩn chuyển qua Hoàng Căn Vĩ. Hoàng Căn Vĩ cũng hiểu được ý tứ trong ánh mắt của hắn, từ một góc nhìn của luật sư thì điều cần làm nhất lúc này phải nhanh chóng giải quyết hậu quả một cách tốt nhất. Bất quá nhìn tâm tình Lưu Dương lúc này không ổn chút nào. Cha mẹ hắn cũng vì một tài xế say rượu khi lái xe mà chết, giờ việc này lại rơi trúng đầu hắn, khó trách trong lòng hắn khó nghỉ.
“Tiểu Dương, đừng như vậy nữa, trước mắt hãy đưa ra ý kiến nên giải quyết chuyện này như thế nào”
“A, Hoàng thúc thúc thực xin lỗi” Lưu Dương lúc này mới giật mình từ trong mộng cảnh nỗi nhớ về cha mẹ quay lại hiện thật.
Ở cảnh sát ngành đưa ra ý kiến giải quyết về vụ xảy ra tai nạn giao thông lần này rất đơn giản, đối phương đã vi phạm các luật sau, say rựou lái xe, điều khiển xe lấn đường, lái xe quá tốc độ, vượt đèn đỏ, các nguyên nhân được đưa ra và đương sự bị đưa vào phạm tội hình sự. Còn về mức bồi thường tiền nong thì phải chờ tới khi ra tòa thì mới có thể quyết định được.
Tâm tình Lưu Dương lúc này cũng hồi phục được ít nhiều, dựa theo yêu cầu của Vương đội trưởng và Hoàng Căn vĩ chỉ dẫn chỗ hắn kí tên để hoàn thành toàn bộ thủ tục.
Sau khi hoàn thành toàn bộ thủ tục, Vương đội trưởng rõ ràng đã yên tâm rất nhiều về vụ án lần này xem như đã giải quyết xong . Nhưng đối với cái tân sinh mới ra nhập này như muốn nghĩ chút biện pháp an ủi.
Vương đội trưởng cùng hai nhân viên ra về, Hoàng Căn vĩ cũng ngồi lại một lúc nói chuyện rồi trở về. Làm một luật sư có tiếng tại thành phố U , những án vụ án nối liền liên tiếp không dứt, chỉ vẻn vẹn có một lúc mà có hơn chục cuộc điện thoại, Lưu Dương cũng hiểu rõ như vậy nên mỉm cười tạm biệt Hoàng Căn Vĩ, tựa như mình không có việc gì đáng ngại cả, chính mình có thể chiếu cố lấy bản thân.
Hoàng Căn Vĩ thấy Lưu Dương cũng không có chuyện gì, hơn nữa chính mình cũng đang bề bộn công việc nên cũng an tâm rời đi. Lưu Dương cố gắng bảo trì sự bình tĩnh trên mặt, đến khi xác định Hoàng Căn vĩ đã đi khuôn mặt đã trầm xuống, sự bi thống không ngừng nảy ra trong lòng. Tai nạn xe cộ a !!! Tai nạn xe cộ đã làm một gia đình hạnh phúc chia cách kẻ âm ngươi dương. Mặc dù bản thân đã tìm được đường sống trong chỗ chết nhưng vì cái gì mà tai nạn lại cứ liên tiếp xảy ra.
Sự bi thống cứ như vậy vô pháp ức chế trong long Lưu Dương, thậm chí tâm thần cũng bắt đầu không khống chế được, dòng khí điên cuồng từ ấn đường chảy ra không ngừng kích thích bộ não Lưu Dương, hơn nữa không ngừng đánh sau vào làm đầu Lưu Dương có chút phình ra.
Đắm chìm trong bi phẫn, Lưu Dương có cảm giác như không thấy gì cả, thậm chí đau đớn mới có thể làm hắn đỡ đau khổ hơn một chút. Hắn chỉ có thể thoáng đối với cha mẹ mình mà tưởng niệm.
Cứ như vậy hơi thở cuồng bạo, điên cuồng thoát ra như một con ngựa hoang đứt cương đang lồng lộn lên, dựa theo Thanh Hư đại pháp di chuyển không ngừng trong kinh mạch. Lưu Dương trong đầu đang toán loạn, tốc độ vận hành lại càng nhanh, nếu như lúc này có ý thức vững vàng hắn có thể khống chế và chậm rãi tích lũy rồi từ từ mở rộng kinh mạch ra. Nhưng hiện thì không hề có quy tắc, không hề có phương hướng , không ngừng đánh sâu vào vào kinh mạch.
Lưu Dương không biết như vậy là rất hung hiểm, nhưng nếu biết thì thậm chí là chơ mong cái hung hiểm đó. Lý Long Cảnh đối với chuyện này rõ nhưng lòng bàn tay, đối với người tu luyện Thanh Hư Đại Pháp ba tầng đầu tiên cực kỳ kiên kị sự đau khổ quá mức, hay vui mừng quá độ. Thanh Hư đại pháp là tu luyện tinh thần đại pháp, người tu luyện là tu luyện tinh thần năng lượng, mà vui mừng hay bi thống cũng là một loại tinh thần đó. Hơn nữa loại năng lượng từ vui mừng hay bi thống quá độ đối với người mới nhập môn kinh mạch bạc nhược, sự không chế kém, hậu quả sẽ không chịu nổi. Hơn nữa Lý Long Cảnh đang ở bên trong ý thức hải của Lưu Dương , mà tình thần năng lượng lại trực tiếp đánh vào trong ý thức hải đó. Nhưng mà hắn hiện tại chỉ là một linh hồn, đối với công kích lình hồn không thể chịu nổi. Không quản Lưu Dương sau này như thế nào, nhưng lúc này với lão là không ổn chút nào, có thể tan biết sớm hơn.
“Đồ đệ, khống chế, khống chế tốt tinh thần và tâm tình của ngươi, nếu cứ như vậy sẽ rất nguy hiểm”. bên trong ý thức hải Lý Long Cảnh lớn tiếng gọi Lưu Dương .
Vào lúc này thì Lưu Dương đang hoàn toàn chìm đắm trong sự bi thống, căn bản không nghe thấy tiếng của Lý long Cảnh… Không nghe thấy tiếng trả lời của Lưu Dương , Lý Long Cảnh vì cứu lưu Dương mà cũng tự cứu mình, không chút keo kiệt tập trung lực lượng của mình để giữ gìn kinh mạch của Lưu Dương.
Vừa bảo hộ qua một chu thiên, Lý Long Cảnh cảm thấy luồng hơi thở lực lượng của dòng khí càng lúc càng điên cuồng, thật sự không thể nào không chế được. Kết quả chỉ có một Lưu Dương kinh mạch sẽ vỡ nát mà trở thành kẻ ngu ngốc, mà chính mình cũng sẽ bị luồng hơi thở điên cuồng lực lượng kia đánh hồn phi phách tán khó mà bảo tồn được.
Lý Long Cảnh đem sự hiểu biết của mình cố tìm ra biện pháp, ở tình huống này cách giải quyết duy nhất là có một cao thủ tu luyện tinh thần lực đứng ra giúp đỡ. Nhưng giờ phút này thì tìm được ai đây, tuy Lý Long Cảnh là một cao thủ về tinh thần lực nhưng bất quá chỉ là một hồn ma, căn bản không sử dụng được. Mà xã hội lúc này muốn kiếm một cao thủ võ lâm đã khó kiếm huống chi là một cao thu về tinh thần lực.
Nhưng chẳng lẽ ngồi nhìn nhau đi vào chỗ chết sao. Đang nghĩ ngợi bỗng Lý Long Cảnh chợt nhớ đến một điềm cấm kỵ từng xuất hiện trước đây, hơn nữa tiêu hao trực tiếp tinh thần lực. Đối với một linh hồn như lão thì đó là tổn thất rất lớn, nhưng với hắn lúc này thì đây là cái giá nhỏ nhất, vì nếu để luồng hơi thở kia phá nát kinh mạch, thì mọi chuyện coi như kết thúc.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Quyển 1: Tiểu Hà Tài Lộ Tiêm Tiêm Giác
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 18: Phương pháp cấm kỵ
Dịch: Bọeap
Nguồn: Kim Tiền Bang - kiemgioi
Bên Trong phòng bệnh mọi việc vẫn như thường, phát tất cả mọi chuyện đều xảy ra bên trong bộ não và ý thức hảikhông ảnh hưởng chút gì đến bên ngoài, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy Lưu Dương nằm yên trên giường vẻ mặt bình thường, không ai có thể nghỉ rằng giờ này hắn đang gặp phải nguy hiểm như thế nào.
Lưu Dương đang nằn trên giường đột nhiên động đậy , nhanh chóng ngồi dậy, bảo trì tư thế ngũ tạng hướng về trời đất, sắc mặt từ trắng chuyển xang hồng, lại hồng chuyển sang trắng, cứ như thế lập đi lập lại 6 lần, cuối cùng biến thành màu xanh, sau đó Lưu Dương thủ thế Bất Động Căn Bản Ấn ( ko biết là tu luyện gì chứ dịch ra chỉ là ngồi bất động nên cứ để thế cho nó dễ nghe), mở to mắt, hét lớn một tiếng: "Lâm."
Trong phòng, phảng phất như gặp một trận gió lốc, lấy Lưu Dương làm trung tâm xoay tròn, dòng khí càng lúc càng lớn, kéo theo những đồ vật nhẹ bay lên.
Thời gian xảy ra lốc xoáy cũng không dài khoảng 5 phút là biến mất, mà Lưu Dương cũng ngã xụi lơ xuống giường bệnh, không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt, nhưng hô hấp lại trở nên bình thường, cho thấy hắn vẫn còn sống, mà trong phong bệnh bị biến thành một đống hỗn độn do hậu quả của lốc xoáy.
Cả phòng trở nên yên tĩnh, không chút âm thanh, không biết trãi qua bao lâu, lúc mặt trời xế chiều đã ngã về hướng Tây, Lưu Dương nằm ở trên giường mới thoát cục cựa, mới đầu là động nhẹ, kế tiếp là cánh tay, sau đó hắn từ từ mở mắt, thân thể nặng nề như vừa tiêu hao hết thể lực trong người, đau muốn chết, đặc biệt trên đầu truyền đến từng trận đau buốt.
Lưu Dương không hiểu cơn đau truyền từ đâu tới, bản thân vừa rồi đang đau khổ nghĩ về cha mẹ đã qua đời, sau đó Thanh Hư chân khí tại huyệt ấn đừng đột nhiên mất khống chế, dường nhưng cũng nghe được tiếng kêu của Lý Long Cảnh nhưng không quá rõ ràng, những chuyện còn lại thì không rõ , rốt cuộc đã xảy ra cái gì, bản thân bị làm sao vậy?
Từ trên giường ngồi dậy, Lưu Dương mới chú ý tới, một đống hỗn độn trong phòng , nào là chăn, ra trãi giường gối, báo…., cũng nhừng thứ khác dường như đã trãi qua một trận bão hoặc gặp cướp, nhất định đã xảy ra chuyện gì, Lưu Dương càng lúc càng khẳng định .
Trải qua lần phát tiết vừa rồi, tâm tình Lưu Dương đã khá hơn rất nhiều. Trước đây hắn chịu rất nhiều áp lực, sau khi cha mẹ mất đi hắn luôn đem nỗi thương nhớ chon kín trong lòng, thời gian ngắn còn đỡ, nhưng là thời gian dài, sẽ bộc phát ra một đợt, cuối cùng làm Thanh Hư chân khí tổng bạo phát, thiếu chút nữa làm nguy hiểm đến cái mạng nhỏ của bản thân.
"Sư phụ, người có đây không? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Trải qua những sự việc sau khi ngủ dây Lưu Dương có chút không hiểu, nên suy nghĩ đầu tiên chính là gọi sư phụ, tiếc là Lý Long Cảnh vừa rồi vì cứu Lưu Dương mà lao lực quá mức, đang cố gắng khôi phục, nên không rãnh để trả lời cho Lưu Dương.
Lưu Dương nhìn thấy mình hỏi mà sự phụ không phả ứng gì, thầm nghĩ: "Lại bế quan, thật sự là lắm việc, không hiểu lúc nào mới có thể đi ra."
Không có sư phụ, những chuyện xảy ra với bản thân vừa rồi lại không có chút ấn tượng, nên Lưu Dương cũng không them suy nghĩ đến nữa, một đống hỗn loah trong phòng cũng nên dọn dẹp một chút, không nên để Giai Linh tỷ trông thấy.
Nói làm là làm, nhịn đau nhứt trên người Lưu Dương bước xống giường, lúc này cánh cửa mở ra, Tống Giai Linh mang theo một chiếc ca mèn bước vào trong phòng.
Lưu Dương không nghĩ Tống Gai Linh sẽ tới lúc này, nên có chút ngượng ngùng cúi đầu, mà tống Giai Linh cũng chú ý hết mọi việc trong phòng, giật mình hỏi: "Tiểu Dương, xảy ra chuyện gì , đánh nhau sao?"
Quang cảnh trong phòng quả thật giống cảnh xả ra ẩu đả, chăn rơi trên mặt đất, ra giường vắt trên cửa sổ, khăn mặt bay đến góc tường, báo chí vãi đầy ra đất, những vật dụng nhỏ khác mỗi thứ một nơi.
"Không có a, Giai Linh tỷ, đệ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra!" đầu Lưu Dương không dám ngẩng lên, hắn không dám đối diện trực tiếp với ánh mắt của Giai Linh.
"Không biết, trong phòng chỉ có một mình ngươi, ngươi lại không biết, ngươi nha, có phải lại bướng bỉnh ." Tống Giai Linh liếc nhìn Lưu Dương một cách trách móc, đặt cà men xuống bắt tay dọc lại các thứ trong phòng, sau một thời gian làm y tá, nàng đã từng gặp qua một vài tiểu tử cứ gặp phiền toái là đem tất cả các thứ trong phòng ném đi, có lẽ Lưu Dương cũng thuộc dạng này, tuy Lưu Dương chỉ nhỏ hơn nàng vài tuổi, nhưng trong mắt nàng hắn vẫn chỉ là một đứa nhóc.
"Giai Linh tỷ, ngươi lầm rồi , ta không có." Lưu Dương thấy biểu tình của Tống Giai Linh, biết rằng đã bị hiểu lầm , trong phòng vì sao lại biến thành như vậy hắn hoàn toàn không biết gì, nên vội vàng giải thích.
"Giải thích cái gì, tỷ không có trách ngươi, nếu ngươi thật sự có chuyện buồn, cứ nói với tỷ, tỷ sẽ lấy xe lăn đẩy người xuống lầu đi dạo tâm sự, không cần thiết phải đập phá mọi thứ , như thế không tốt."
Ý tứ của Tống Giai Linh rõ ràng coi là hắn đã đập phá mọi thứ, nhưng mà mặc dù Lưu Dương cũng biết nhưng thứ này chắc chắn liên quan đến mình, nhưng lại không biết nguyên nhân, nên không biết phải làm sao để giải thích rõ cho Tống Giai Linh.
Tống Giai Linh một bên trách mắng Lưu Dương, một bên nhanh tay dọn dẹp tất cả các thứ trong phòng, khôi phục lại nguyên trạng của nó, những vật bị gió lốc thổi tung, tuy rất nhỏ nhưng việc dọn dẹp cũng không quá khó khăn.
Dọn dẹp xong, Tống Giai Linh đến cạnh giường Lưu Dương, thấy Lưu Dương ngồi buồn cúi đầu không nói tiếng nào, vỗ vỗ đầu hắn, ôn nhu nói: "Tiểu Dương, ta không trách ngươi đâu, ngươi cũng đừng quá sốt ruột, thương thế sẽ lành thôi."
Trong lòng Lưu Dương có chút không thoải mái, nhưng trước mặt là Giai Linh tỷ ôn nhu xinh đẹp, khiến hắn có tức giận cũng không thể phát ra, tất cả những đấu tranh trong lòng nháy mắt đã tan biến.
"Tốt lắm, Tiểu Dươngngươi đói bụng chưa, giữa trưa ta dành chút thời gian về nhà, hầm canh xương cho ngươi, dùng lửa nhỏ hầm nguyên buỗi chiều, ta vừa về lấy lên cho ngươi, nếm thử đi." Tống Giai Linh đi lên hai bước, ngồi xuống bên cạnh Lưu Dương, mở nắp cà men ra, cười nói.
"Canh xương, quả thật là rất thơm, đệ không chờ nỗi nữa rồi ." Lưu Dương xoa xoa tay, vẻ mặt chờ đợi. Tay nghề của Tống Giai Linh rất giỏi, đặc biệt là nấu canh, cực kỳ ngon miệng. Mẹ của Tống Giai Linh là người phương nam, luôn luôn khéo léo trong việc nấu canh, mà từ nhỏ Tống Giai Linh đã được đào tạo, tay nghề sao có thể kém được.
"Nhìn ngươi coi, được rồi, nhanh ăn đi." Tống Giai Linh nhanh chóng múc một chén canh xương từ cà men đưa cho hắn, mùi thơm ngập cả phòng, không hổ là canh xương, bên trong còn có một miếng xương nhỏ, đây không phải là lần đầu tiên Lưu Dương ăn canh xương hầm của Tống Giai Linh , nàng chỉ dùng xương đùi để hầm canh, xương được xếp thành đống sau đó hầm lên, mùi hương cùng tủy từ trong xương đi ra, để tăng thêm hương vị, thêm một ít bánh nướng, múc ra bát ăn nóng, khi ăn làm cho muốn nuốt cả lưỡi( đoạn này tự chế).
"Ngon lắm Giai Linh tỷ, ta sợ đã nghiện mất rồi, sau này không được ăn không biết phải làm sao nữa." Lưu Dương xì xụp vừa ăn vừa nói, miệng nuốt bất cứ thứ gì được bỏ vào.
"Được rồi, đừng ba hoa , muốn ăn không phải rất dễ sao, về sau cứ gọi điện cho ta, ta nấu cho ngươi ăn, nói như thế nào ta cũng là tỷ tỷ của ngươi a."
"Thế thì tốt quá, sau này lúc nào cũng có thể ăn ngon rồi." Lưu Dương vừa ăn xong một chén, quơ chiếc đũa, hưng phấn nói.
Tống Giai Linh cầm cái bát từ tay Lưu Dương, lại múc cho hắn một chén canh xương, đưa đến nói: "được rồi, nhanh ăn đi, ăn cho nhanh khỏe."
"Thương thế của ta đã sớm khỏi rồi, ngươi xem, Giai Linh tỷ." Nói xong, Lưu Dương múa múa cánh tay, nhưng mà lúc trước động tác của hắn còn nhẹ nhàng không ảnh hương gì mấy, lần này lại cử động quá mạnh , nên ảnh hưởng đến vết thương, làm Lưu Dương kêu lên ‘ ai u ’ một tiếng, sắc mặt có chút thay đổi.
"Được rồi, coi thử sau này ngươi còn giám cậy khỏe không, đã lớn như vậy rồi còn không biết chăm sóc cho chính mình, dưỡng bệnh cho tốt. Ăn nhiều vào, để mau chóng lại sức."
Biểu diễn thất bại , khiến Lưu Dương mất mặt, cúi đầu tập trung ăn, nhưng trong lòng còn nghĩ thầm , vừa rồi đã xãy ra chuyện gì, thân thể đã khỏe hẳn, cả nội thương và ngoại thương đã nhanh chóng lành lại như trước kia , bây giờ lại đâu đớn, không biết chỗ nào lại xảy ra chuyện đây.
Cơm nước xong, Tống Giai Linh và Lưu Dương nói vài ba chuyện phím rồi rời đi, tối nay nàng phải về nhà, về quá khuya cũng không hay lắm, mặc dù nàng không đi Lưu Dương cũng hối thúc cho nàng đi , ăn no xong nằm trên giường cảm thấy giác quan thật thỏi mái, nếu nhưng bây giờ không ở trong bệnh viện thì càng tốt .
Last edited by Tiểu Thuận; 19-07-2010 at 04:58 PM.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Quyển 1: Tiểu Hà Tài Lộ Tiêm Tiêm Giác
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 19: Đoạt xá đại pháp
Dịch: Bọeap
Nguồn: Kim Tiền Bang - kiemgioi
Lưu Dương đang nằm trên giường,đột nhiên một tiếng nói từ trong lòng truyền ra : "Tiểu tử ngươi hay lắm, hiện tại ngươi tiêu dao tự tại không có chuyện gì , nhưng báo hại sư phụ này mệt muốn chết."
"Sư phụ, người không sao chứ, vừa rồi con tìm người nhưng người lại không ở đây."
"Ngươi còn mặt mũi nào để nói, nếu không do ngươi thì lão phu cũng không mệt phờ râu thế này." Giọng nói của Lý Long Cảnh vẫn bình thường, nhưng Lưu Dương có thế cảm thấy được Lý Long Cảnh cực kỳ mệt mỏi, không phải là mệt mõi bình thường, mà là do bị trọng thương dẫn tới.
"Sư phụ, con làm sai chuyện gì à? Tất cả chuyện xảy ra vừa rồi con không thể nhớ rõ, đã xảy ra chuyện gì vậy."
"Nếu ngươi nhớ rõ đã không xảy ra chuyện gì rồi, bây giờ lại gọi sư phụ ngon ngọt như vậy, vừa rồi xảy ra chuyện nguy hiểm như thế, ta gọi nhưng sao ngươi lại không trả lời?" Lý Long Cảnh vẫn chưa có ý tha tội cho Lưu Dương, nếu như vừa rồi Lưu Dương có thể nghe tiếng gọi của lão, lão cũng sẽ không phải sử dụng đến phương pháp cấm kỵ mà cứu bản thân và Lưu Dương, tất nhiên là đã thành công , nhưng cái giá phải trả rất lớn là 10% nguồn sinh lực của bản thân, là gốc trễ cho việc tồn tại của lão, nếu như tiêu hao không còn, không quả Lý Long Cảnh “trâu” thế nào, kết quả cũng chỉ có một là chết mất xác, những chuyện khác thì không cần nói tới.
"Sư phụ, người gọi ta sao ?" Lưu Dương có chút không hiểu, tất cả sự tình hắn biết chỉ là: bản thân vừa rồi còn chìm trong nỗi đau từ cha mẹ khiến mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ , dường như cũng có nghe được tiếng gọi của Lý Long Cảnh, nhưng bả thân lại không phản ứng.
"Tất nhiên là có gọi, còn không biết gọi đến bao nhiêu tiếng, đáng tiếc một chút phản ứng ngươi cũng không có."
"Thực xin lỗi sư phụ, lúc ấy ta..." Lưu Dương ngập ngừnggiải thích, tuy hắn không biết tại sao sự phụ lại suy yếu như thế, nhưng trực giác nói cho hắn biết là việc đó có liên quan tới hắn, thậm chí tất cả sự việc xảy ra trong phòng cũng trực tiếp liên quan tới hắn.
"Được rồi, lúc ấy ngươi cũng là thân bất do kỷ, nhưng có chuyện này ta phải nhắc ngươi một chút, bây giờ công lực Thanh Hư địa pháp của ngươi còn rất nông cạn, không được quá vui mừng hay sầu khổ, nếu không thì hậu quả sẽ r ất nghiêm trọng." Lý Long Cảnh biết có trách Lưu Dương cũng vô dụng, hắn đắm chìm trong đau khổ, đừng nói là mình ngồi phía trong hét to mà thiên lôi có đánh xuống hắn cũng chưa chắc nghe được.
"Không được quá vui mừng, hay đau khổ, chẳng lẻ vừa rồi mình... ." Lưu Dương hiểu được một ít , tại sao Thanh hư chân khí tại huyệt ấn đường lúc đó lại trở nên cuồng bạo như vậy, không thể khống chế, hiểu được nguyên nhân xảy ra dị trạng trong phòng, cùng sự mệt mõi của sư phụ, hắn cảm thấy thật sự có lỗi.
"Được rồi, ta biết ngươi cũng là thân bất do kỷ, ngươi nên chú ý hơn một chút , ta dùng một bí pháp cấm kỵ mới có thể cứu ngươi được một lần, lần sau thì không còn khả năng, đến lúc đó thì 2 thầy trò chúng ta đều xong đời, cái mạng nhỏ của sư phụ ký thác cả trên người ngươi."
"Cấm kỵ bí pháp? Là bí pháp gì?."
"Đoạt xá đại pháp." Lý Long Cảnh chậm chậm trả lời từng tiếng.
"Đoạt xá đại pháp? Sư phụ người không phải nói là người không thể đoạt xá sao, chẳng lẻ..." Trong lòng Lưu Dương hoảng sợ, đoạt xá đại pháp, chẳng lẽ là thứ chuyên đi đoạt phách của người khác , vạn nhất sư phụ…, nhưng mà ý niệm này vừa nảy ra trong đầu lập tức bị Lưu Dương đá đi, trong khoảng thời gian hắn cùng sư phụ nói chuyện, tuy biết sư phụ có tích cách hơi háo sắc, nhưng là một người thẳng, từ cách nói chuyện, đến cách sử lý tình huống, nếu lão có thể đoạt xá như đang nói thì đã sớm lấy đi , sẽ không mắc công cứu mình thêm lần nữa, lại còn dạy võ công cho mình, thu làm đồ đệ.
Đối với tâm trạng của Lưu Dương Lý Long Cảnh đã sớm biết được, về ý nghĩ lúc sau hắn cũng đọc được, lão thầm thở dài một hơi, lão đã không thu nhầm đệ tử, tên đệ tử ngươi có thể suy nghĩ như vậy thì tốt rồi, không uổng công sư phụ liều chết cứu ngươi.
"Đoạt Xá đại pháp được bắt nguồn từ Ma Môn, sư phụ được nhìn thấy trên một cuốn sách cổ, là một bí pháp cực kỳ âm hiểm ,nên được liệt vào hàng cấm kỵ, nhưng tình huống vừa rồi quá nguy ngập, bất đắc dĩ sư phụ mới phải xài đến nó, ngươi không khống chể được cảm xúc, khiến Thanh hư chân khí cuồng bạo không ngừng đánh sâu vào kinh mạch của ngươi, hơn nữa lực đạo càng ngày càng mạnh, khiến kinh mạch chưa được tôi luyện của ngươi thiếu chút bị đánh vỡ, kết quả của việc bị vở chỉ có một: sư phụ hồn phi phách tan, còn ngươi biến thành ngu ngốc, hoàn toàn ngu ngốc, không thể hồi phục, vì cứu ngươi, ta chỉ đành dùng ddbis pháp cấm kỵ đoạt xá, đem tinh thần của ngươi phong ấn vào ý thức hải, sau đó dùng tâm pháp Phật Môn là Bất Động Căn Bản Ấn dẫn luồn cuồng khí, đem chúng đưa vào huyệt ấn đường, sau đó đem tinh thần của ngươi khôi phục, nhưng tại vì quá gấp gáp, thiếu chút đã xảy ra chuyện, vì tinh thần lực của ta quá lớn, nếu ta không phóng ra ngoài kịp lúc 2 cái mạng của chúng ta cũng xong đời , chỉ là năng lương của bản thân ta bị tiêu hao không ít."
"Sư phụ, thật cảm ơn người ." Giờ Lưu Dương mới được biết, trong buổi chiều mình đã đi dạo qua dủy môn quan được một vòng, bản thân vừa bị trọng thương lại có cơ hội để học võ, thật sự không muốn ngay lúc này mà bị biến thành một thằng ngốc, quan trọng hơn cả là hắn đã nhận thức rõ nhân phẩm của sự phụ, suy nghĩ một cách bình tĩnh, có thể thấy Lý Long Cảnh có một cơ hội tốt để đoạt xá kiếm cho bản thân một cơ thể, nếu là chính hắn thì có thể buông tha được không? Nhưng Lý Long Cảnh lại không là , hơn nữa vì cứu hắn lại hao tốn một lượng lớn sinh mệnh của bản thân.
Chẳng qua Lưu Dương thật sự có chút xem nhẹ Lý Long Cảnh , Lý Long Cảnh có thể trở một Hoàng cấp cao thủ độc nhất vô nhị, ngoại trừ bản thân lão có thiên phú mà còn phải có cả sự phụ thuộc vào tâm tình, thiên đạo tức nhân đạo, thuận theo thiên đạo, tâm trí của Lý Long Cảnh luôn hướng cho tu luyện, đừng nói Lưu Dương không đồng ý cho đoạt xá, cho dù là hắn đồng ý , Lý Long Cảnh cũng sẽ không thèm để mắt đến.
"Không cần cảm ơn sư phụ, sau này ít để sư phụ nhắc nhở đi, nhưng mà tên đồ đệ ngươi quả thật là lần này quả thật là: nhân họa đắc phúc (gặp nạn không chết, lại gặp chuyện tốt)." "Nhân họa đắc phúc, xin sư phụ chỉ giáo?" Lưu Dương vui mừng hỏi, đi 1 vòng từ quỷ môn quan quay về, chẳng những không bị mất mát gì, ngược lại nhân họa đắc phúc, chuyện tốt như vậy, có thể đi đâu tìm đây.
"Ngươi tự mình tu luyện qua Thanh Hư đại pháp sẽ biết."
Nói là làm, Lưu Dương lập tức làm theo yêu cầu của Lý Long Cảnh, tập trung suy nghĩ tại ấn đường, bắt đầu tu luyện Thanh Hư đại pháp, ý thức vừa động hắn lập tức cảm thấy được sự khác biệt rõ ràng, lượng Thanh Hư chân khí đi ra nhiều hơn rõ ràng so với ngày hôm qua, tốc độ vận chuyển gấp 10 lần khi trước, theo hình xoắn ốc tiến lên.
WTF? Nhưng Lý Long Cảnh không có cảnh báo, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì, Lưu Dương thả lỏng tâm tình, tập trung suy nghĩ tại ấn đường, hướng dẫn Thanh Hư chân khí tuần hoàn liên tục 36 chu kỳ, sau đó thu công chấm dứt. toàn thân tinh thần sảng khoái, ngay cả đau đớn vừa rồi trên thân thể cũng biến mất, cảm giác này giống y như lúc đầu tiên tu luyện Thanh Hư đại pháp.
Sau khi thu công, Lưu Dương vui mừng hỏi: "Sư phụ, con có cảm giác hoàn toàn khác biệt với trước kia, có phải con lại thăng cấp hay không ." trong cảm giác của hắn có thể thấy được so với lần đầu tu luyện là không giống nhau, Thanh Hư chân khí đã trở nên lợi hại hơn .
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Quyển 1: Tiểu Hà Tài Lộ Tiêm Tiêm Giác
(Sen nhỏ mới hé chồi)
Chương 20: Thiên Phú Dị Năng
Dịch: Sầuđờicôngtử
Nguồn: Kim Tiền Bang - kiemgioi
Lý Long Cảnh cười hắc hắc nói :” Đúng vậy, ngươi còn có chút nhãn lực, ngươi quả thật là đã tiến bộ, lại có thể mới qua vài ngày đã tấn lên hai cấp, chỉ sợ là từ khi sáng tạo ra công pháp này đến nay cũng không có ai nhanh như ngươi, bất quá quá trình trải qua cũng quá hung hiểm, không nên tiếp tục ý nghĩ ấy nữa.”
Lưu Dương chẳng những có thiên phú thuộc loại nhất lưu, hơn nữa vận khí phúc duyên cũng đều rất tốt, xem ra việc thu nhận đồ đệ này quả là đúng đắn.
“ Vậy tại sao Thanh Hư chân khí lại là vận hành hình xoắn ốc nhỉ?”
“ Hình vận hành xoắn ốc là do cao cấp công pháp đặc biệt mới có, cũng là ngươi làm cho ta lại có thêm lần thứ hai kinh hỷ, vốn là tu luyện đến đệ ngũ tầng mới sẽ có hiện tượng như vậy, bây giờ ngươi chỉ ở tầng thứ 2 mà đã có cái này, việc này không thể không nói là kỳ tích a .”
“Sư phụ, việc vận hành hình xoắn ốc có chỗ nào tốt.”
“ Có chỗ tốt rất lớn, đầu tiên Thanh Hư chân khí vận chuyển tốc độ tăng nhiều thì có thể giảm bớt thời gian vận hành của chu kỳ, hơn nữa đối với ứng dụng mà nói khi vận hành càng nhanh thì hiệu suất lại càng tăng cao, tỉ dụ như tinh thần năng lương trong người đồng dạng là 50.000, một loại là di chuyển theo hình xoắn ốc mà mặt khác một loại vận chuyển bình thường nếu cùng thể hiện ra ngoài thì năng lực sẽ hơn kém nhau ít nhất gấp đôi. Ngươi ở tầng thứ 2 đã xuất hiện hiện tượng này, so với bình thường thì đã hơn rất nhiều rồi, có lẽ chân khí xoắn ốc xuất hiện là do nguyên nhân ta đoạt xá, tóm lại ngươi là người hưởng lợi”.
“ Thanh Hư chân khí rất thiết thực sao ? Có phải là công năng đặc dị không?” Lưu Dương vốn nghĩ là vì chuyện này mà mới tu luyện Thanh Hư đại pháp, chỉ qua là tu luyện về năng lượng tinh thần. Hắn muốn làm trụ cột cho việc học võ trong tương lai ,nghe ý tứ của Lý Long Cảnh thì Thanh Hư đại pháp này đối với hắn còn có tác dụng riêng, nên hắn liền nghĩ tới một thứ chính là công năng đặc dị trong truyền thuyết, tỷ như ý niệm sinh lực lượng, tỷ như không chế sấm sét,phát ra nhiệt điện lực lượng, đây toàn là do hắn xem phim mà tưởng tượng ra.
“ Không phải giống như ngươi nghĩ, ngươi nói khống chế được sấm gió phát ra nhiệt điện gọi là dị năng ta cũng đã gặp qua, bất quá bọn họ đều là do trời sinh tinh thần năng lượng cường đại nhưng không có trải qua tập luyện cho nên khống chế lực đạo cũng vẫn còn chênh lệch a . Mà chúng ta Thanh Hư đại pháp sau khi tu luyện thành công, năng lực còn hơn xa bọn họ,hơn nữa có thể khống chế tinh tế hơn bọn họ nhiều, bất quá mấy cái này hiện tại không thể làm được, chờ sau khi ngươi xuất viện ta sẽ nói lại cho ngươi nghe .”
“ Vậy đi .” Lưu Dương thấy không thể giống như trong phim truyện có khả năng như các dị năng giả, khống chế đủ loại dị năng, trong giọng nói rõ ràng có chút mất mác, trên mặt liền lộ ra sự thất vọng.
Lý Long Cảnh cảm nhận được sự thất vọng của Lưu Dương, trong lòng khẽ động, cười nhẹ, thằng nhóc này, việc gì cũng biểu hiện hết ra ngoài, không che dấu được chút nào, quên đi, hay nói cho hắn cũng không sao .
Làm ra một quyết định như vậy, Lý Long Cảnh giọng vừa chuyển, tiếp tục nói :”” Bất quá. Ngươi đột phá tầng thứ hai, tinh thân năng lượng cường độ cũng đạt tới ngoài 300 rồi, mà việc chính là ngươi phải đánh thức được nguồn năng lượng. Đương nhiên năng lực này cũng không thấp như việc khống chế phong, lôi thủy năng, mà chính là thiên phú dị năng a .”
“ Thiên phú dị năng, thật sự sao, con hiện tại cũng có dị năng?” Vốn có chút mất mát nhưng khi Lưu Dương nghe được trong lời nói của Lý Long Cảnh, thiếu chút nữa cao hứng định nhẩy dựng lên, so với phong thuỷ lôi điện dị năng còn muốn cao hơn, hơn nữa lại là thiên phú dị năng ngẫm lại càng làm cho người cảm thấy vui vẻ thoải mái, hắn có chút gấp gáp tưởng như không thể chờ nổi ,không biết cái thiên phú dị năng mình là cái loại gì nữa.
“Đương nhiên, bất quá dị năng này cần chính ngươi phải hiểu rõ, để cho khi ngươi vận chuyển Thanh Hư đại pháp đừng có lưu lại một bất kỳ một dấu vết nào, thiên phú dị năng của ngươi khi sử dụng sẽ để lại mấy cái dấu vết ở bên trong a.
“ Thật tốt quá, ta nhất định sẽ cẩn thận cảm thụ, bất quá thiên phú dị năng rốt cuộc có cái chỗ gì tốt a .” Lưu Dương thập phần hưng phấn, liên tiếp hỏi.
Nhìn thấy Lưu Dương trong lòng tràn đầy hưng phấn, Lý Cảnh Long cũng cảm thấy vui vẻ, thằng nhóc này đã lớn như vậy, sao lại giống như con nít nhặt được một thứ đồ chơi ưa thích, bất quá đối với vẻ khù khờ của Lưu Dương, hắn rất hay khoan dung độ lượng dù sao cũng là tân đồ đệ của mình. hơn nữa mình lại đang được che chở ở bên trong ngọc bội, ngàn năm về sau thì hắn vẫn là đồ đệ .”
“ Thiên phú dị năng có rất nhiều, bất quá đại đa số thiên phú dị năng đều không liên quan gì đến võ công, tỷ như tính toán, ví dụ như: nuôi dưỡng, điểu ngữ, thú ngôn.”
“ Mấy cái này cũng là thiên phú dị năng sao, vậy còn không bằng được với phong lôi thuỷ điện dị năng à ?”Nghe được Lý Cảnh Long nói ,cũng đã đại đa số thiên phú dị năng không có liên quan gì đến việc luyện võ, Lưu Dương có chút thất vọng.
“Đều nói cho ngươi, Phong lôi thuỷ điện dị năng bất quá chỉ mới là da lông bên ngoài mà thôi, bọn họ là do thiên nhiên thức tỉnh chẳng những không thể thăng cấp dị năng của mình hơn nữa lại không dễ dàng khống chế được. Nhưng thiên phú dị năng tựu không giống với mấy loại đó, chẳng những có thể thông qua tu luyện làm năng lực ngày càng cao hơn nữa vì khống chế tinh thuần có thể làm cho lực lượng ít nhất nhưng lại phát huy ở mức cao nhất .”
“ Dị năng có thể tu luyện tăng cao lên sao ?”
“Đương nhiên là có thể, thoe tinh thần năng lượng gia tăng , dị năng cũng sẽ càng ngày càng mạnh, mặc dù là võ công cũng không có liên quan gì đến dị năng cả, nhưng bọn họ khi cao giai cũng vô cùng lợi hại. Chẳng hạn như điểu ngữ kia, cấp thấp bất quá có thể đọc điểu ngữ, khi tới cấp cao rồi có thể cùng loài chim trao đổi, thậm chí xuất hiện một loại lực lượng tương tác đặc thù là có thể khống chế được loại chim, đây cũng là một loại dị năng phụ trợ rất lợi hại .”
“ Như vậy phong thuỷ lôi điện nguyên tố cùng cái loại dị năng cũng là giống nhau sao ?”
“Đương nhiên, sơ cấp năng lực rất thấp, rồi mới tới cấp cao, chẳng những có thể khống chế nguyên tố năng lượng đại tăng, đồng thời còn có thể miễn dịch khi nguyên tố ấy công kích.”
“ Miễn dịch khi nguyên tố công kích, thật hay giả? Sư phó, ngươi nếu có lôi hệ thiên phú thì tốt rồi như vậy không phải ngàn nắm trước có thể chống đỡ thiên lôi công kích sao, sẽ, cũng không phải dùng mảnh tàn hồn chạy trốn vào trong ngọc bội .”
“ Chống đỡ thiên lôi, ha ha, mặc dù dị năng cao nhất là lôi hệ nhưng đều không có khả năng chống đỡ lại được thiên lôi, thiên phú dị năng cũng có thể chống đỡ được công kích thiên lôi ở nhân gian, thuộc loại thiên thượng chi lôi cũng chỉ là miễn cưỡng mà thôi chứ không phải là khả năng tuyệt đối. Giống như hoả hệ dị năng có thể chống đỡ thiên hoả hay không cũng là giống nhau cả, chỉ là tính chất khác biệt nhưng vinh viễn không thể dùng năng lượng để chống lại.”
“ Nguyên lại là như vậy a, cuối cùng có tiên đạo sao, nếu không có, sao lại có thiên lôi hay thiên hoả.” Trong đầu Lưu Dương đột nhiên lóe một suy nghĩ không thể tưởng tượng được, sau đó hỏi.
“ Có lẽ có , có lẽ không có, thiên đạo mờ mịt ai có thể giải thích được rõ ràng đây.” Lý Long Cảnh trong lời nói mang theo chút phiền muộn, năm đó nếu hắn thành công có lẽ có thể biết được một chút tiên đạo đến tột cùng là có tồn tại thật không hay là hư vô mù mịt. Nhưng hắn đã thất bại trở thành một cái tàn hồn xem như cơ hội tiến vào thiên đạo là vô kế khả thi.
“ Sư phụ, đừng lo lắng ta nhất định sẽ học hết những tri thức siêu việt của người. đến lúc đó thiên đạo như thế nào, ta sẽ nói cho ngươi hết a .” Lưu Dương nghe ra Lý Long Cảnh trong lời nói có chút mất mát vội vàng đảm bảo .
“ Ha ha ngươi có thể hiểu được như thế thì rất tốt, bất quá cũng không nên gấp gáp, trước hết phải xây đắp trụ cột thật tốt, nếu không mọi lời nói đều là vô nghĩa .” Lý Long Cảnh nghe được Lưu Dương nói quyết tâm trong lòng cũng cảm thấy an ủi, trải qua hàng ngàn năm tháng hắn cuối cùng hắn cũng chỉ có một tâm nguyện duy nhất là ngàn năm trước đó chính mình đã sai ,nhưng sai ở chỗ nào, thiên đạo cùng tiên đạo trong truyền thuyết có thực hay không, mà Lưu Dương có tố chất rất tốt đã cho hắn cái một hy vọng lâu nay.
“ Ta biết rồi sư phụ, ta sẽ cố gắng, đúng rồi năm dị năng thiên phú của sư phụ là gì, ta tin tưởng rằng nhất định cùng võ công có quan hệ rằng buộc, nói cho ta biết được chứ .”
“ Thiên phú dị năng của sư phụ cũng có quan hệ một chút tới võ công bất quá cũng không mang lại được cái tác dụng gì, một đạo thiên lôi, hồn phi phách tán lại có chuyện gì tốt mà nói.Lý Long Cảnh mất mác nói .
“ Sư phụ, rốt cuộc là cái gì ,nói cho ta biết đi chứ ?” Chứng kiến Lý Long Cảnh không muốn nói Lưu Dương có chút không cam lòng tiếp tục truy vấn nói.
Bị Lưu Dương truy vấn đến cùng Lý Long Cảnh không phản bác được đành phải nói :” Tốt lắm ,sư phụ cũng sợ ngươi kỳ thật cũng không có gì cùng lắm là năm đó dị năng thiên phú của sư phụ chỉ là Thiết Bích mà thôi.”
“ Thiết bích ? hay là Thiết tí ?” Lưu Dương nghe không có rõ ràng ,tiếp tục hỏi.
“ Là tường đồng vách sắt chính gọi là Thiết bích đúng là một loại thiên phú dị năng, tại thời điểm đó năng lực phòng ngự cũng đã gọi là thiên hạ vô địch một khi đã thăng cấp thành công thành Hoàng cấp thì cho dù là ta đứng im bất động cũng không có nguời nào phá được phòng ngự của ta .”
Lúc này Lưu Dương mới hiểu tại sao Lý Long Cảnh lại thất vọng, phòng ngự thiên hạ vô địch, đối mặt với vô số cao thủ đứng đầu vẫn không có cảm giác, lại trước mặt một đạo thiên lôi cũng chỉ như là con hổ giấy mà thôi, lại tương phản như thế, Lưu Dương cảm thấy trong lòng thật chua xót cũng như lúc đó nhiều người đến quan sát, càng không nói đến ngay trong lúc đó Lý Long Cảnh thiên địa lực đương nhiên lại kinh sợ đến vậy, thật không thể phỏng đoán được điều gì.
Một lúc Lưu Dương cùng Lý Long Cảnh đều im lặng không nói một người suy nghĩ đắm chìm vào những hồi ức của chuyện xưa , một người lại không dám quấy rầy đối phương, cứ như vậy, tĩnh mịch, trầm mặc. Thật lâu sau đó cuối cùng Lưu Dương rốt cục nhịn không được, vì đối với thiên phú dị năng đang chờ mong rốt cuộc cũng áp đảo tâm tư nên thử hỏi :” Sư phụ, tại sao người không nói cho con biết thiên phú dị năng của con là gì.”
Yên tĩnh một mảnh, không có tìm được một đáp án trả lời lại.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555