“Tiểu thư nói quá lời, mạo muội quấy rầy, thỉnh thứ lỗi.” Lưu vân trả lễ, trong lòng thở dài nói: “Thế giới quý tộc này, suốt ngày nói những lời như vậy, các ngươi có mệt hay không a!”
“Công tử mời vào, chư vị thỉnh.” Hoa phi lệ nghiêng người nhường đường cho ba người Lưu Vân.
Đi tới phòng khách ngồi xuống, Lưu Vân liền đơn giản hướng Hoa Phi Lệ giới thiệu tình hình kiến thiết nho viên.
Ở phía đài xa xa có một đại hán đang đứng, chỉ vào thiếu nữ bên cạnh cao giọng nói, phía dưới nổi lên một trận huýt sáo cùng tiếng cười. Bên người cô gái còn có hai gã thú nhân.
Đại hán thấy như vậy nhe răng cười đắc ý, đưa tay tới trước ngực cô gái. “Nhìn bộ ngực này, đầy đặn, xem da tay mềm mại này, bộ dáng hấp dẫn, xinh tươi mọng nước! Chỉ cần 200 kim tệ, đêm nay nàng sẽ ở trên giường hầu hạ ngươi. Các vị đại gia có tiền, ngàn vạn lần đừng bỏ qua cơ hội tốt!”
Lưu Vân đã không có tâm tình nhìn nữa, cất bước đi.
“Tiểu thư, hôm nay ta tới gặp ngươi, quả thật còn có chuyện.” Lưu vân ngẫm lại, cảm giác chính mình vẫn phải trực tiếp mở miệng, dù sao nhân tình đã nợ rồi, thêm chút nữa cũng không sao.
“Công tử xin hãy nói.” Hoa phi lệ nhẹ giọng đáp.
“Nghe nói, lưu lãng nhi trong thành đều làm việc ở xưởng của ngươi?”
“Đúng vậy. Ta thấy những tiểu hài tử đó đáng thương, vừa lúc lại thiếu người nên ta thu nhận bọn họ. Công tử có chuyện gì? Sao lại hỏi việc này?” Hoa Phi Lệ khó hiểu hỏi.
“He he, bởi vì ta muốn thu nhận một nhóm lưu lãng nhi tầm 15 tuổi vào vệ đội của ta, nhưng đến thành này lại không có tìm được người nào. Sau nghe ngón mới biết là tiểu thư thu lư bọn họ.” Lưu Vân cười cười.
“Ngươi muốn cho những hài tử này nhập ngũ?” Hoa phi lệ hiển nhiên rất giật mình.
“Ta tự nhiên có cân nhắc, tiểu thư xin đừng lo lắng. Lần này ta tới tìm ngươi, một là nói về tình huống phát triển nho viên, hai là muốn cùng tiểu thư thương lượng, để cho ta từ đám cô nhi này thu nhận một nhóm đội viên.”
Hoa Phi Lệ nghe xong Lưu Vân nói, nhất thời trở nên tức giận. “Quý tộc đáng chết, ngay cả hài tử cũng không bỏ qua.”
“Công tử, xin thứ cho ta nói thẳng. Ta chán ghét chiến tranh, bởi vì chiến tranh mang đến thương tổn rất lớn cho dân chúng bình thường. Nếu như ta xuất thân từ một gia tộc hiển hách, có lẽ ta không biết điều nay, nhưng ta từ thưở nhỏ ta đã đi khắp nơi trên đại lục, đã thấy dân chúng thiên hạ khổ sở vì chiến tranh. Lưu lãng nhi không phải vì mất đi người thân trong chiến tranh mới phải trôi giạt khắp nơi sao. Cho nên ta không đồng ý yêu cầu của ngươi.” Nói xong Hoa Phi Lệ nhìn thằng vào mắt Lưu Vân.
“Ta không cứu được bọn họ nhưng ta có thể cứu được những hài tử ở thành này. Ta để bọn họ học kỹ thuật, sau khi lớn lên có cuộc sống ấm no, năng lực của ta chỉ có thể làm được như vậy, chẳng lẽ lại sai sao? Còn ngươi lại muốn biến những hài tử này thành công cụ chiến tranh của ngươi!” Hoa Phi Lệ kích động nói.
“Vì sao lại có chiến tranh? Bởi vì đế quốc chúng ta quá yếu. Sau khi những hài tử này lớn lên, chiến tranh lại một lần nữa giáng xuống, bọn họ có lẽ lại phải ra chiến trường, lại để lại một lưu lãng nhi khác. Vận mệnh như vậy đối với bọn họ công bình sao? Ta không phải muốn những lưu lãng nhi này làm vật hi sinh cho ta, ta cũng không có nhiều dã tâm lắm. Ta biết đa số những lưu lãng nhi này là con cháu quân nhân. Ta so với bất kì kẻ nào càng quý trọng tính mạng bọn họ hơn!”
Lưu Vân không muốn kích thích cô gái thiện lương này, tận lực khắc chế cảm xúc của mình. “Cái ta muốn làm chính là dạy cho bọn họ làm sao có thể còn sống mà trở về trong chiến tranh, đem bọn họ bồi dưỡng thành một thế hệ mới của đế quốc. Hoa Phi Lệ tiểu thư, xin ngươi tin tưởng ta. Ta sẽ dẫn dắt bọn họ đi trên một con đường mới. Nếu như một ngày ngươi phát hiện ta không thể làm được, ta sẽ để cho ngươi dẫn những hài tử này quay về.”
Lưu vân nói, làm cho hoa phi lệ lâm vào trong trầm tư. “Ta tin tưởng ngươi, đem những hài tử này giao vào trong tay ngươi sao? Ngươi sẽ cho bọn họ tương lai như thế nào? Trong lòng ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì?”
“Như ngươi mong muốn đi. Vì sao ta lại một lần nữa lựa chọn tin tưởng ngươi?”
Nhìn cô gái ngây thơ trong trắng đáng yêu như con cừu non, Lưu Vân không nhịn được cười.
“Đến lúc thích hợp ta sẽ tới khảo sát tình hình các hài tử này. Đừng nhìn ta như vậy, ta không giống người trên đài kia, sẽ không đem bán bọn họ.
“Ôi, cho dù ta muốn bán cũng sẽ bán mỹ nhân như ngươi!” Nhìn má lúm đồng tiền trước mặt, Lưu Vân không khỏi buông lời trêu ghẹo.
Hoa Phi Lệ đỏ mặt, trông xa xa giống như đèn lồng.
“Ngày mai ta sẽ mang ngươi đi gặp nhứng hài tử kia. Đêm đã khuya, công tử nếu không còn việc gì, Hoa Phi Lệ xin cáo từ.” Hoa Phi Lệ cúi đầu nói.
“Tiểu thư xin cứ tự nhiên, ngày mai gặp lại.” Xong được chuyện tình lưu lãng nhi, tâm tình Lưu Vân rất là thoải mái, tuy nhiên vừa rồi nhất thời nói lời càn rỡ không nên nói làm cho hắn cũng có vài phần xấu hổ, vội vàng đáp.
Ngày thứ hai, ba người dưới sự dẫn đầu của Lôi Lạc, đi tới các xưởng lựa chọn đội viên. Mà Hoa Phi Lệ không có xuất hiện.
Lôi Lạc nhìn tín thư trong tay, cũng không nói gì. Những năm gần đây Hoa Phi Lệ một mực cố gắng phục hưng gia tộc. Mặc dù buôn bán có thành tựu lớn nhưng cũng có không làm cho La Mạn gia tộc được tôn trọng. Trong mắt các quý tộc, La Mạn gia tộc chỉ là một con buôn đầy mùi tiền, mặc dù các quý tộc này cũng là những kẻ tham tiền. Mà bức thư Lưu Vân để lại chỉ ra cho nàng một con đường sáng.
“Phi nhi, lúc đầu có lẽ ta đã nhìn lầm rồi. Xem phong thư này, ta không thể không nói hắn là người có trí tuệ cùng tư tưởng siêu việt hơn những người khác.” Lôi Lạc rốt cuộc cũng lên tiếng nói.
“Mỗi một lần gặp hắn, ta đều có thu hoạch ngoài ý muốn. Chỉ không biết tiếp theo hắn sẽ cấp cho ta cái gì đây?” Hoa Phi Lệ cười khổ nói.
Lôi Lạc cũng cười. Thiên chi kiêu nữ a, ngươi cuối cùng cũng gặp nam nhi có thể địch nổi ngươi.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
“Đại ca, ngươi đi đâu vậy, lâu như thế mà không đến chỗ chúng ta?” Tiểu cường buông Lưa Vân ra, vui vẻ hỏi thăm.
“Tiểu tử này, ta muốn mỗi ngày đều đến đay nhưng sợ làm phiền Thủy Linh Nhi tỷ tỷ.” Trong lòng Lưu Vân nghĩ như thế.
“Từ khi ta đến mục trường, tiểu cường, còn có ai dám đến đây quấy rối không?”
“Đại ca lãnh khốc như vậy, còn ai dám đến quấy rối nữa. Không có ai quấy rối, sinh ý trong điếm cũng tốt hơn nhiều. Ngày ngươi đi ta rất muốn gặp ngươi. Sợ ngươi không kịp ăn bánh bao, Linh Nhi tỷ tỷ làm ít bánh bao bảo ta mang đến Khải Đức Bảo cho ngươi, không biết bọn họ có mang cho ngươi không.”
“Tiểu cường, đừng nói bậy!” Thủy Linh Nhi cắt lời tiểu cường nói, “Công tử ngày ấy đi, ta quên thối lại tiền cho người nên làm ít bánh bao bảo tiểu cường mang đến phủ cho người.”
“Đại ca, trưởng thành, ta cũng muốn đi tòng quân.” Tiểu cường đột nhiên nói, ánh mắt trở nên rất ưu thương.
“Tại sao vậy?”
“Bởi vì phụ thân ta tòng quân đánh giặc, cũng không thấy trở về, ta muốn đi tìm hắn.” Nhớ tới phụ thân, nước mắt tiểu cường chảy xuống.
“Có lẽ hắn đã chết trận, không bao giờ về nữa.” Trong lòng Lưu Vân nghĩ vậy nhưng cũng không có nói ra. “Hãy để cho trong tim hắn còn một phần hy vọng đi.”
“Hiện tại ngươi có thể đi theo đại ca.” Lưu Vân đứng dậy đi tới bên Thủy Linh Nhi, “Tuy nhiên còn phải hỏi xem ý Linh nhi tỷ tỷ thế nào.”
Thủy Linh Nhi suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu. Nàng thấy tiểu cường đi theo hắn có tiền đồ hơn so với việc làm công tại tiểu điếm.
“Tỷ tỷ, huyết thệ là thật?” Thủy Hàn không trả lời, trầm giọng hỏi.
“Không, không, ngươi tại sao lại muốn giết hắn, hắn đã không phải còn là ác nhân kia!” Thủy linh nhi gật đầu, nước mắt tràn mi, ôm lấy tay Thủy Hàn, bi ai hỏi.
“Linh nhi, xảy ra chuyện gì?” Thủy Thiên, phụ thân Thủy Linh Nhi nghe thấy thanh âm ngoài phòng, từ trong phòng đi ra.
“Đêm nay, ta rốt cuộc là bị sao vậy?” Lưu vân cười khổ thầm nghĩ, làm động tới vết thương, truyền đến một trận đau nhức. Đối với trọng thương như vậy, trì dũ thuật cũng không có hiệu quả quá lớn, chỉ có thể làm vết thương ngừng chảy máu.
Không có nghe tiếng vỗ tay, Lưu Vân chợt nhớ là thời đại này còn chưa có thói quen vỗ tay khi lãnh đạo phát biểu, không khỏi có vài phần nuối tiếc: sau này nhất định phải dạy bọn chúng, ngay cả lãnh đạo một điểm tốt đó cũng không có thì còn cái cóc khô gì.
“Từ hôm nay trở đi, các ngươi bắt đầu ở chỗ này tiến hành huấn luyện tập trung. Tương lai không lâu sau sẽ trở thành tư nhân vệ đội thành viên của Khải Đức Lưu Vân tử tước ta, trở thành một gã quân nhân. Quân nhân, chính là trời sinh tồn tại vì chiến tranh, cũng là người xua tan bóng mây chiến tranh, đem đến hòa binh cho nhân loại! Thời khắc trong tương lai, khi các ngươi trở thành quân nhân, chiến trường mới là vũ đài của các ngươi, hòa bình chính là lời cảm tạ!”
“Trước đây từng có người trách cứ ta đem các ngươi trở thành vật hi sinh cho chiến tranh. Ta đã nói với nàng, ta so với bất kì kẻ nào khác càng quan tâm tới tính mạng các ngươi hơn. Bởi vì các ngươi đều là con cháu của quân nhân đế quốc, là người bị hại lớn nhất của chiến tranh!”
Nghe xong Lưu Vân nói, vô số học viên ở dưới đài nhớ tới thân nhân đi chiến trường không trở về nữa, nhớ tới cuộc sống lang thang sau chiến tranh, trong mắt chớp động, những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.
“Từ hôm nay trở đi các ngươi ở nơi này học tập làm như thế nào để sinh tồn trong chiến đấu, mục tiêu của học viện chúng ta chính là để cho các ngươi trở thành cường giả chân chính, nếu có một ngày ra chiến trường thì cũng có thể từ máu và lửa trên chiến trường mà sống sót trở về cho ta. Ta không phải một quý tộc cao cao tại thượng, ta cũng không có nhiều dã tâm cùng dục vọng, nhưng ở cái nơi cường giả vi tôn này, chúng ta phải có lực lượng bảo vệ bản thân mình, bảo vệ thân nhân bằng hữu cùng người yêu của các ngươi.
Bọn nhỏ, các ngươi đều là con cháu của quân nhân đế quốc, trên người các ngươi có sự vinh quang cùng kiêu ngạo của người quân nhân. Hy vọng cuộc sống trôi giạt khắp nơi không làm các ngươi quên đi vinh quang của cha anh các ngươi, không làm các ngươi quên đi chính bản thân mình. Hôm nay ta dẫn các ngươi đi trên một con đường mới, cũng giúp các ngươi đi bước đầu tiên, sau này tấ cả đều phải dựa vào bản thân các ngươi!
Các ngươi phải tin tưởng, không có con đường dài hơn, không có ngọn núi cao hơn, tương lai cùng hy vọng ở con đường phía trước các ngươi, dũng cảm đi về phía trước các ngươi chắc chắn trở thành cường giả! Có thể có được tước vị quý tộc, vương hầu! Ta hy vọng, tương lai có một ngày tất cả các ngươi đều trở thành niềm kiêu ngạo của ta!”
Những lời của Lưu Vân mang theo một loại lực lượng thần kỳ rót vào trong tâm từng hài tử. Một đám người bị quên lãng, lần đầu tiên được một người coi trọng, khiến cho chúng cảm thấy mừng rỡ, ngọt ngào và hạnh phúc, phấn khích, tùy thời mà bộc phát ra lực lượng thật lớn.
“Từ hôm nay, các ngươi bắt đầu một sự huấn luyện mới, gần như là tàn khốc huấn luyện. Ta mặc kệ quá khứ các ngươi như thế nào, ở chỗ này các ngươi sẽ được ma luyện, thoát thai hoán cốt. Nếu như có kẻ không kiên trì nổi nữa, ta sẽ đem hắn đuổi về bên cạnh Hoa Phi Lệ tiểu thư. Nhưng ta hy vọng các ngươi có thể kiên trì đến cùng, bởi vì nỗ lực sẽ được báo đáp.
“Từ khi ta quyết định đi theo Vân thiếu, ta đã nói với bọn họ sau này cùng nhau đi theo ngươi, không phân biệt chủ tớ, nhưng bọn hắn vẫn chưa quên, nhấ thời chưa thể sửa được.” Không đợi Lưu Vân nói, Ngải Phật Sâm lại vội vàng nói.
“Đại ca. Ngươi không cần lo lắng.”
Lưu Vân cười cười, vỗ bả vai Ngải Phật Sâm. “Ta đây là người thấy chuyện gì kì quái thì thích hỏi. Hơn nữa ta cũng không có tiếp nhận sự thuần phục của ngươi, ta chỉ nhận là đại ca ngươi.” Đối với sự thuần phục của Ngải Phật Sâm, Lưu Vân mặc dù trực tiếp cự tuyệt, nhưng Ngải Phật Sâm đối với hắn vẫn duy trì sự tôn trọng chủ tớ. Mặc dù cảm thấy không thoải mái nhưng hắn biết có một số việc không phải nhất thời là có thể sửa được ngay. Dù sao thế giới này cũng có quy tắc của nó.
“Ta đã từng nói với Vân thiếu ngươi, chúng ta đến Hỏa Vân đế quốc để tránh cừu nhân. Hai người bọn họ dọc đường đều bảo vệ ta, ta mới có thể sống xót. Lúc ban đầu chúng ta có 100 người.” Nghĩ đến chuyện cũ, cừu hận hừng hực cháy trong mắt Ngải Phật Sâm.
“Đại ca, quá khứ đã qua, hãy để cho nó trở thành quá khứ. Sống trong cừu hận không bằng tạm thời quên đi cừu hận, lấy lại tâm tình cố gắng phấn đấu. Tương lai khi lực lượng đã đủ cường đại, sẽ có cơ hội báo thù.” 100 người đã ngã xuống, có thể thấy sự tàn khốc của cuộc đuổi giết. Lưu Vân an ủi.
“Vân thiếu, sau khi gặp ngươi, ta có cảm giác rất kì quái. Đó chính là chỉ có ở bên cạnh ngươi, có lẽ trong tương lai ta mới có đủ lực lượng cường đại để đi báo thù, chính vì vậy ta lựa chọn đi theo ngươi. Hy vọng ngươi đừng trách ta.” Ngải Phật Sâm nhìn Lưu Vân, thành khẩn nói.
“Đại ca chớ quá lo lắng. Thân nam nhi là phải tự cường, cừu nhân dù có 3000 cũng không sợ.”
“Nếu như có một ngày cừu nhân tới tìm ta, ta sẽ dẫn hai người bọn họ rời đi, ngươi không nên can thiệp vào chuyện của ta. Những thiếu niên này còn nhỏ, tương lai là hy vọng của ngươi.” Ngải Phật Sâm chậm rãi nói.
“Ngươi nếu là huynh đệ của ta, ngươi sẽ không phải hỏi như vậy. Nếu ngươi là huynh trưởng ta, tự nhiên ngươi cũng sẽ không đáp ứng.” Lưu Vân lắc đầu cự tuyệt yêu cầu của Ngải Phật Sâm.
Trong lòng Ngải Phật Sâm rất cảm động, bởi vì sự cảm động này, hắn càng kiên trì yêu cầu của mình. “Nếu ngươi không đồng ý, ba người chúng ta sẽ rời khỏi ngươi, để tránh mang đến tại họa cho ngươi.”
Lưu Vân suy nghĩ trong chốc lát: “Được rồi, ta đáp ứng thỉnh cầu của ngươi.” Chỉ là trong lòng hắn có chuẩn bị khác “Nếu như quả thật có ngày đó, cũng phải xem địch nhân của ngươi có bản lĩnh nuốt sống ta không đã.” Bất quá đối thủ là cái dạng gì mà lại khiến cho Ngải Phật Sâm phải cảm thấy khẩn trương như thế? Có thể Ngải Phật Sâm có xuất thân quý tộc, việc này có phân nửa liên quan tới đấu tranh cao tầng ở Tây Tư vương quốc, Lưu Vân cũng không hỏi nữa.
Tâm tình lão Tạp gần đây cũng không tốt. Đầu tiên là Lưu Vân ngộ thương, đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu hắn. Khó khăn lắm mới đợi được thương thế của Lưu Vân tốt hơn, tiểu tử này lại đem cái danh hiệu viện trưởng chụp vào đầu lão. Còn nói cái gì “Vị trí viện trưởng này luôn luôn do lão nhân ngồi”, làm cho lão Tạp cảm giác được thói đời đã thay đổi, lão nhân luôn xông xáo phía trước, còn người trẻ tuổi núp ở phía sau hưởng phúc.
Oán giận và oán giận nhưng lão Tạp vẫn tiếp nhận sự an bài của Lueu Van. Hắn biết Lưu Vân khẳng định còn có chuyện phải làm. Ngoài ra Lưu Vân còn nói một câu nọ “học viên ở khắp nơi, ân sư vĩnh viễn không quên”, cũng làm cho lão tuy khổ cực nhưng cũng cảm nhận được một tia an ủi mà rơi và cạm bẫy của Lưu Vân. Nói về việc nắm bắt tâm lý, ở thế giới này không có ai có thể so với Lưu Vân.
“Được câu vỗ mông ngựa này, ngựa cũng muốn bay lên trời ấy chứ.” Lưu Vân sau khi thành công xếp đặt cho lão Tạp, đối với công phu vỗ mông ngựa của mình cũng cảm thấy hài lòng.
Cũng may ma pháp huấn luyện phải đợi các học viên hoàn thành hết giai đoạn huấn luyện thứ nhất mới bắt đầu. Lão Tạp cảm giác trước mắt mình vẫn còn nhàn nên cũng không có tìm Lưu Vân gây phiền toái. Khi hắn đi dạo, chứng kiến Thủy Linh Nhi đang ngẩn người, lão quyết định cấp cho Lưu Vân một cái phiền toái.
“Linh nhi, ngươi ở chỗ này làm gì thế?” Lão Tạp cười hì hì đi ra phía trước.
“A, đại thúc. Ta vừa tới chỗ này, còn chưa có quen.” Sau khi tới mục trường, lão Tạp liền bắt đầu gọi nàng là Linh nhi. Nhìn lão nhân hòa ái cũng cùng tuổi phụ thân mình, hơn nữa bình thường cũng rất chiếu cố cho mình, nàng cũng đồng ý.
“Linh nhi, ngươi có phát hiện ra không, tiểu tử đó từ sau khi quay về Khải Đức Bảo đã có biến hóa kinh người.”
“Vậy sao” trong lòng Thủy Linh Nhi cảm thấy tò mò, “Đại thúc, vậy người nói cho ta nghe đi.”
Cá a, ngươi đã cắn câu.
Lão Tạp đắc ý cười, “Kì thật, từ khi hắn trở về ta phát hiện hắn không chỉ có thay đổi, hơn nữa phảng phất đã trải qua rất nhiều tang thương. Rất nhiều lúc ta cảm giác được hắn là một kẻ rất cô độc, bi thương. Thật không biết trên người hắn đã xảy ra chuyện gì.”
“Ít nhất ngươi còn có ta để mà hận, còn ta, ta có ai để hận đây?”
“Thủy cô nương, tạm thời quên hận thù trong lòng ngươi đi, ở bên ta trong chốc lát được chứ? Ta muốn ngủ, khi ngủ sẽ không còn cô đơn nữa.”
Thủy Linh Nhi lại nghĩ tới những lời Lưu Vân nói với nàng. Nàng biết, sự bi thương, cô độc đó không có cách nào trả vờ được.
Vì sao khi tâm tình ngươi như vậy còn hạ huyết thệ với ta? Trong lòng của ngươi rốt cuộc có thống khổ gì? Trong lòng Thủy Linh Nhi nhất thời rối loạn.
“Đứa nhỏ này đã hạ huyết thệ, ta nghĩ hắn sẽ làm được, ngươi có thể tin tưởng hắn. Linh nhi, con người không thể sống với nỗi hận. Nếu một ngày nào đó ngươi không còn hận hắn nữa, ngươi còn lưu lại cái gì?” Lão Tạp nhìn Thủy Linh Nhi đang chìm trong suy nghĩ, tiếp tục nói.
“Đã không còn hận, trái tim của ta lưu lại cái gì?”
Trong đầu Thủy Linh Nhi hiện lên nhiều hình ảnh: Hắn giống như hài tử đưa bánh bao lên mũi ngửi, khi ngửi thấy mùi thơm hắn cười vui vẻ; hắn vung kiếm, phát huyết thệ, sau đó đoạn kiếm; sau khi bị Thủy Hàn đâm trúng một kiếm, cố nén thống khổ nói: “Ta chịu một kiếm của ngươi để giải mối hận trong lòng ngươi”; Hắn đứng ở trên đài, hùng hồn nói với đám lưu lãng nhi; hắn mỉm cười nói với Thủy Hàn: “Nếu như phát hiện ta lại làm việc gì ác, ngươi có thể cầm kiếm đâm ta.”
Thân ảnh bạch y tóc dài nọ, khuôn mặt tươi cười dưới ánh mặt trời, ánh mắt giống như hài tử bất lực, trước mắt Thủy Linh Nhi ngày càng chân thật. Chẳng lẽ không còn hận, trong lòng ta lưu lại những điều này?
Khi Lưu Vân cùng nhóm huấn luyện viên tiến vào nhà ăn, cũng giống mọi người ngồi quây quần tại bàn dùng cơm, thu hút ánh mắt các học viên. Bởi vì chịu kỉ luật ước thúc, không ai lên tiếng, nhưng sau khi được nhóm Lưu Vân cho phép, sức ăn của mọi người đại tăng, vui vẻ ăn uống, phát ra một trận tiếng sột soạt như tằm ăn, làm cho tâm tình Lưu Vân tốt hơn: “Đây mới là cảm giác quân doanh chứ!”
Khi Lưu Vân đưa chén cơm không ra, một đôi tay nhỏ bé trắng nõn cầm lấy bát của hắn.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy Thủy Linh Nhi, Lưu Vân nhất thời không biết nên đặt tay của mình ở chỗ nào, sau khi cầm lấy bát về, hơi giật mình nói “Cám ơn”, khiến cho lão Tạp buồn cười đến thiếu chút nữa thì đem thức ăn trong mồm phun ra.
Sau bữa cơm chiều, Lưu Vân một mình rời khỏi học viện, đi tới bãi cỏ bên dòng sông nhỏ. Chung quanh im ắng, thỉnh thoảng nghe được vài tiếng côn trùng kêu vang, tăng thêm cảm giác yên tĩnh của buổi chiều muộn.
Nước sông chảy về phía xa không một tiếng động, Lưu Vân ngồi trên bãi cỏ bên bờ sông, ánh mắt nhìn xuống dòng sông đến xuất thần, đáy sông màu xanh thẳm.
“Rong rêu mềm mại quấn trong bùn, tiêu diêu tự tại dưới dòng nước. Dưới ánh mắt nhu tình của nàng, ta cam tâm tình nguyện là cánh bèo trong dòng nước.”
“Lúc ấy không phải chúng ta cứ như thế ngồi bên bờ sông nhỏ sao? Ta nhìn đôi mắt xinh đẹp của nàng, trêu chọc nàng. Nguyệt Nhi, sau khi một ngày mệt nhọc qua đi, vào mỗi lúc hoàng hôn ở nơi này, ta lại cảm thấy trong lòng trống rỗng, tựa hồ tất cả đều không có quan hệ với ta, hay là ta từ trước đến nay vẫn như thế.”
“Ta nhớ đến nàng, nhớ nhung cùng thống khổ, trái tim trống rỗng của ta lại dạt dào. Nàng có còn đi tới dòng sông nhỏ kia không? Nha đầu ngốc a, đâu còn cảnh hai người hạnh phúc nữa, cảnh còn nhưng người đã mất, muốn nói nhưng mà lệ rơi làm tan nát cõi lòng. Nàng có thể thừa nhận nổi không.”
Lưu Vân si ngốc ngồi nghĩ, một thân ảnh yểu điệu cũng si ngốc ở phía xa xa nhìn lại.
Ánh trời chiều say đắm lòng người dần dần biến mất ở trên thảo nguyên. Một ngày lại kết thúc.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Phía dưới góc bên phải vẽ một đám thanh niên trẻ tuổi than mặc quân trang vây quanh đống lửa, uống rượu bồ đào tửu đỏ như máu, ngựa cùng vũ khí nói cho mọi người biết họ sắp xuất chinh.
Phía trên góc bên trái là một gã tướng quân trẻ tuổi đang một mình dắt ngựa đi trên bãi chiến trường, ánh mắt bi thương, nằm xung quanh đó là những binh lính trẻ tuổi. Trên người những binh lính này toàn một màu đỏ, giống như đang ngủ sau khi uống rượu.
Ở giữa hai tranh là dòng chữ thẳng đứng như du long, viết hai câu thơ: “Bồ đào mĩ tửu dạ quang bôi, dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi. Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi.”
Lưu Vân không khỏi thở dài nói: “Hoa Phi Lệ này thật đúng là một cô gái giỏi giang và tinh tế, bức tranh hoàn hảo, đem ý tưởng của ta thể hiện ra một cách rõ nét, thậm chí vượt xa cả sự chờ đợi của mình. Hơn nữa rõ ràng là ta giúp nàng, nàng lại nói một câu như người mong muốn, lại làm cho ta thiếu nàng một phần nhân tình.”
Lưu Vân không khỏi cười khổ. Trong trí nhớ của hắn, Hoa Phi Lệ đã lần thứ ba nói với hắn: “Như mong muốn của ngươi”, nhân tình càng nợ càng nhiều.
Còn bức thư của A Lôi nói cho hắn biết, vào dịp năm mới, phụ thân hy vọng hắn quay về đế đô, bởi vì năm nay đệ đệ Kinh Lôi cũng quay trở về, cả nhà có thể đoàn tụ với nhau sau hơn một năm.
Tình cảm gia đình khiến trong lòng hắn ấm áp, làm cho hắn cảm động.
Phụ thân, hài nhi trong mắt người là một kẻ vô dụng như thế, vậy mà trong lòng người vẫn nhớ mong thấp thỏm. Tiểu muội A Lôi đáng yêu cũng làm cho Lưu Vân có chút nhớ nhung, còn có đệ đệ chưa từng gặp mặt kia cũng làm cho hắn rất tò mò. Hơn nữa vệ đội riêng của hắn cũng sắp thành lập, còn có các thủ tục liên quan, hắn cũng muốn tìm phụ thân nhờ giúp. Lưu Vân nhanh chóng ấn định thời gian quay về đế đô.
Lưu Vân mau chóng viết thư hồi âm Hoa Phi Lệ, gợi ý nàng thành lập một thiện cơ kim, cùng việc kiến thiết học viện, đưa ra các ý kiến của mình về việc sử dụng, vận hành, triển khai hoạt động của thiện cơ kim. Hắn tin tưởng Hoa Phi Lệ có thể hiểu được và thành công trong việc triển khai thiện cơ kim.
Sau khi viết thư xong, nghĩ đến việc mình phải quay về đế đô, hắn lại bảo Á Đương Tư.
Bên ngoài thành Vân An, trên quan đạo, 3 con tuấn mã nhanh chóng phi đến. Nhìn thấy đế đô Vân An thành xuất hiện trong mắt, trong lòng Lưu Vân không khỏi cảm khái vạn phần.
“Đó là tâm trạng khi trở về với quê hương? Đó là sự kích động sao?”
Lưu Vân nhẹ nhàng vung roi ngựa lên. “Đế đô, ta đã trở về.”
Đi tới trước phủ công tước, A Lôi cùng Kinh Lôi sớm đã trờ trước cửa phủ.
Khi Kinh Lôi hoàn lễ thì tò đánh giá hai người: Hai người này thật kì quái, tùy tùng không giống tùy tùng, cũng chưa từng gặp mặt ở phủ, là ai đây chứ?
Đoàn người đi vào trong phủ, A Lôi vui sướng ở bên cạnh Lưu Vân, thấp giọng hỏi: “Nhị ca, nàng đâu?”
Khi Ốc Khắc công kích, A Lôi không có kinh hãi chút nào. Ngoại trừ linh hoạt né tránh, kình khí ngẫu nhiên đánh tới người cũng được nàng tùy ý hóa giải. Đồng thời nàng phóng xuất ma pháp, nhưng cũng không tạo thành phiền toái cho Ốc Khắc. Thời gian trôi qua, ánh mắt Ốc Khắc trở nên ngưng trọng, cũng dùng tới vài phần thực lực chân chính.
“Vân thiếu, ngươi là quái thai, muội muội của ngươi cũng như vậy. Cứ như thế này, ta không dùng toàn lực không phải là tự bêu xấu hay sao.” Ốc Khắc đem sự oán giận trong lòng đối với Lưu Vân nói ra.
“Có thể a.”
Thanh âm Lưu Vân vui vẻ vang bên tai Ốc Khắc. Ốc Khắc toàn thân mồ hôi, đỏ mặt đi xuống, đồng thời thấp giọng nói với Ngải Phật Sâm: “Lần sau có loại sự tình này, ta có chết cũng không xuất trận.”
Đối với biểu hiện của A Lôi, Lưu Vân rất hài lòng. Tại đại lục này, bình thường là ma pháp sư cùng ma pháp sư giao thủ, cùng võ sĩ chống lại cũng không nhiều, lấy thực trước mắt của A Lôi chống lại sơ cấp kiếm sư là có năng lực tự bảo vệ mình. Hơn nữa ma pháp công kích lợi thế bất bại.
Thấy biểu hiện của A Lôi, Kinh Lôi có vẻ rất giật mình. Trong trí nhớ của hắn, không có một ma pháp sư nào có thể ở trong công kích phạm vi gần của võ sĩ mà có thể bảo trì thế bất bại, đồng thời còn có thể phát động phản kích, nhưng A Lôi lại làm được.
Bước chân thần kì, chiêu thức tinh luyện, làm cho hắn nhìn thấy mà như say như dại, đặc biệt có một chiêu thiếu chút nữa khóa được cổ họng Ốc Khắc làm hắn rung động cực kì. Mà công kích của Ốc Khắc cho dù có trúng người A Lôi cũng bị một cố kình khí hóa giải, mà đây lại không phải là đấu khí, điều này làm cho hắn không hiểu được.
“Nhị ca, biểu hiện của ta không tồi chứ.” A lôi dịu dàng nói, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt xấu hổ của Ốc Khắc.
“Ừ, không tồi. Ngươi phải chăm chỉ luyện tập hơn nữa. Mới vừa rồi đại ca Ốc Khắc sợ ngươi bị thương nên không dám mạnh tay, ngươi cũng đừng đắc ý.” Nhìn thấy vẻ mặt Ốc Khắc, Lưu Vân vội giải vây cho hắn.
“Vân thiếu quá khiêm tốn. Biểu hiện của A Lôi tiểu thư cũng đủ làm cho người ta kinh ngạc.” Ốc Khắc nghe Lưu Vân nói vậy liền lên tiếng nói.
“Tam ca, ngươi làm sao thế? Ha ha, ta biết rồi, là hâm mộ ta hả?” A Lôi đi tới trước mặt Kinh Lôi, kéo kéo góc áo hắn, lại nhỏ giọng nói bên tai Kinh Lôi: “Là nhị ca dạy ta đó, nhị ca rất lợi hại. Ngươi phải giữ bí mật cho ta, ta muốn giữ lại đến ma pháp đại tái sang năm để sử dụng. Nếu ngươi muốn, ngươi cứ yêu cầu nhị ca, hắn cũng sẽ dạy ngươi.”
Kinh Lôi nghe vậy không khỏi kinh dị nhìn Lưu Vân, “Chẳng lẽ cái này là kì tích do hắn sáng tạo? Ma Vũ song hưu, không phải bị đại lục công nhận là không có tiền đồ sao, tại sao A Lôi lại không chịu ảnh hưởng chứ?”
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương