Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng -----oo0oo-----
Chương 16: Nguyên nhân bị áp chế.
Dịch: Darth Athox
Nguồn:TTV
Ánh nắng sớm mai xuyên qua khe cửa gỗ lọt vào trong phòng, đem theo một cảm giác lành lạnh trong trẻo chỉ có vào sáng sớm, lại khiến người ta thấy cảm giác ấm áp và hy vọng.
Việc đầu tiên sau khi rời giường chính là viết thư cho Thiên Huệ.
“Thiên Huệ: Gần đây huynh mới quen một người bạn, hắn tên A Mạc Lý, là người rất thú vị. Tuy tướng mạo hắn hơi xấu một tí, trông hơi dữ một tí, nhưng thật ra cũng là người tốt. Có điều hắn lại hay lảm nhảm linh tinh, đầu óc không được tốt lắm, có vẻ còn ngu ngốc hơn huynh, đôi khi còn hơi phiền phức, thường xuyên chọc giận huynh, huynh gọi hắn là ruồi trâu. Lý tưởng của hắn là theo đuổi võ đạo của bản thân mình, huynh thật lo ngại thay cho chỉ số thông minh của hắn, nhưng huynh sẽ giúp hắn, vì hắn nói huynh là nam nhân vĩ đại như thần. À mà, huynh cảm thấy cách gọi này thật rất xứng với mình. Thiên Huệ, nói cho muội một tin tốt, huynh đã bắt đầu tu luyện võ kỹ cấp hai. Huynh vừa trải qua mười ngày tu luyện vô cùng lợi hại, tuy rằng rất khó khăn nhưng đối với nam nhân vĩ đại như thần, tất cả mọi huấn luyện đều chỉ như một bữa ăn sáng. Ừm, huynh đã hoàn thành rất thoải mái nhẹ nhàng, có điều, huynh sẽ không kiêu ngạo đâu, thời gian của huynh không nhiều, không thể lãng phí được. Hiệu trưởng mới mặc dù trông thật xấu tính nhưng lại rất tốt, lão ấy cho huynh một tấm thẻ hồn tướng cổ đại đấy. Huynh sẽ nhanh chóng tới chòm sao Anh Tiên tìm muội, muội phải dẫn huynh đi ăn dưa hoàng kim đấy nhé...”
Đường Thiên đưa bút như múa, thần sắc chăm chú.
Hắn chăm chú kể lại tâm sự của mình, kể lại những chuyện xảy ra trong cuộc sống của mình.
Khi Thiên Huệ nhận được bức thư này, chắc chắn minh sẽ trở nên hùng mạnh hơn!
Mình nhất định phải lấy năm năm đó trở lại, phải cố gắng, tới bên Thiên Huệ, bước lên Thiên Lộ.
Cẩn thận dán bức thư lại.
Đường Thiên hoàn thành chuyện quan trọng nhất, trong lòng không lo lắng nữa bèn quyết định bắt đầu tu luyện 【 Hạc Khí Quyết 】. Thẻ cấp bạc, thẻ hồn tướng cổ đại, bất cứ thứ nào trong hai thứ trên đều có giá trên trời, mà cả hai hợp lại cùng một chỗ, cho dù là kẻ không có đầu óc buôn bán như Đường Thiên cũng có thể hiểu mức độ quý báu của nó.
Cẩn thận từng chút một lấy tấm thẻ bạc ra, truyền chân lực vào bên trong.
Thẻ hồn tướng đột nhiên bừng sánh, ánh bạc chói mắt phủ đầy gian phòng, từng tiếng hạc kêu đột nhiên vang lên trong lòng Đường Thiên.
Tâm thần Đường Thiên khẽ run lên, tiếng hạc kêu trong trẻo như ẩn chứa thứ gì đó.
Ánh bạc đầy trời hóa thành một mũi tên ánh sáng, chui vào cơ thể Đường Thiên.
Lòng bàn tay nóng lên, mũi tên ánh sáng như bị thu hút, tiến vào lòng bàn tay hắn.
Quả nhiên... Chiêu bài khổ tu của chòm sao Nam Thập Tự.
Đường Thiên bước tới trước cánh cổng ánh sáng, quả nhiên trên cổng là một con hạc trắng đang vỗ cánh như muốn bay, rất sống động. Ánh mắt hạc trắng sắc bén như tên, móng vuốt như thép, thân hình ưu nhã, mỏ chim sắc nhọn.
“Trông có vẻ không dễ chọc.” Đường Thiên lẩm bẩm thầm.
Cũng như lần trước, thân thể hắn đi xuyên qua con hạc trắng trên cảnh cổng ánh sáng, ngay lúc này, thân thể hắn chấn động, con hạc trắng trên cánh cổng cũng bộp một tiếng, nát bấy.
Một cảm giác khó tả tràn ngập khắp toàn thân, hồ đan điền cấp hai đã viên mãn trong cơ thể Đường Thiên bỗng sản sinh một cỗ lực lượng.
Bộp. Bức tường viên mãn lập tức nát bấy.
Trên hồ đan điền bỗng xuất hiện một lực hút mạnh mẽ, chân lực trong hồ đan điền hóa thành một dòng nhỏ, chảy ngược lên trên. Chỉ trong nháy mắt, một hồ đan điền hoàn toàn mới đã hình thành phía trên hồ đan điền cấp hai.
Hồ đan điền mới được tạo thành lớn hơn nhiều lần so với hồ đan điền phía dưới, nếu nói hồ đan điền cấp hai như một chén trà nhỏ, vậy hồ đan điền cấp ba lại như một cái chậu rửa mặt nhỏ.
Rìa hồ đan điền cấp ba này thông với vô số kinh mạch rất nhỏ, những kinh mạch này chính là con đường để tâm pháp cấp ba vận chuyển. Mỗi tâm pháp đều liên quan tới những kinh mạch bất đồng.
Lúc này Đường Thiên đang được hồn tướng phụ thể. Các loại bí quyết trong 【 Hạc Khí Quyết 】 nhanh chóng lướt qua trong đầu hắn. Theo những bí queyét đó, hắn bắt đầu vận chuyển 【 Hạc Khí Quyết 】.
Đường Thiên lúc này mới hiểu vì sao lão Ngụy lại nói 【 Hạc Khí Quyết 】 rất khó tu luyện!
Lộ tuyến vận chuyển của 【 Hạc Khí Quyết 】 thật quá phức tạp, nếu đem so với 【 Hạc Khí Quyết 】, 【 Dưỡng Khí Quyết 】thật đơn giản như một tờ giấy trắng.
Đường Thiên không khỏi líu lưỡi, võ giả cổ đại thật quá lợi hại. Nhìn thứ phức tạp này hắn cũng thấy choáng váng đầu óc.
Có điều, trước đó đã trót khoe khoang khoác loác rồi, Đường Thiên đành cắn răng kiên trì, bắt đầu dựa theo lộ tuyến của 【 Dưỡng Khí Quyết 】, cẩn thận thúc dục chân lực từng chút một.
Lộ tuyến phức tạp tới mức khiến Đường Thiên choáng váng.
Hắn quan sát lộ tuyến tới mức ngẩn người, rồi lại đột nhiên ồ lên một tiếng, như mới phát hiện đại lục mới.
Đây chẳng phải hình một con hạc sao?
Hắn càng nhìn càng thấy đúng, a ha ha, ta quả nhiên là thiên tài, mới nhìn một cái đã thấy rõ bản chất rồi...
Đường Thiên tinh thần phấn chấn, vận chuyển tâm pháp tới tới lui lui vài lần mới thật sự khẳng định, lộ tuyến vận chuyển của 【 Hạc Khí Quyết 】 tạo thành hình một con hạc.
Hèn gì mình thấy phức tạp vậy... Cái gã Hạc chân nhân gì đó kia đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi... lại đi nghĩ ra thứ lộ tuyến quỷ quái như vậy.
Hạc phái xuống dốc cũng thật đáng đời!
Nếu không phải do mình nhận ra, tâm pháp phức tạp như vậy chẳng mệt chết người?
Trong lòng Đường Thiên thầm bất mãn với Hạc chân nhân, theo hắn thấy, trên đời này thứ càng đơn giản lại càng tốt. Đường Thiên cũng đoán trúng một phần. Tâm pháp của Hạc phái quá phức tạp là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến Hạc phái xuống dốc.
Nếu đã phát hiện “bí mật” của 【 Hạc Khí Quyết 】, 【 Hạc Khí Quyết 】 này cũng không còn là vấn đề khó khăn gì đố ivới Đường Thiên. Hình hạc này hắn lục lọi vài lần là nhớ được lộ tuyến tâm pháp.
Hồ đan điền cấp ba dần ổn định lại, Đường Thiên kiên trì vận chuyển 【 Hạc Khí Quyết 】, lần này tu luyện suốt hai giờ, hồ đan điền cấp mới lại chứa đầy.
Bước vào cấp ba, chân lực tăng vọt khiến Đường Thiên cảm thấy như có sức lực dùng mãi không cạn, cảm giác cường đại trước giờ chưa từng thấy.
Song ngay lúc này, hắn đột nhiên chú ý tới một hàng chữ sau cánh cổng ánh sáng.
“Vòng khổ tu thứ nhất hoàn thành,
Mức độ hoàn thành: tốt
Kích hoạt đợt khổ tu thứ hai, thời gian mười ngày.
Đường Thiên vui mừng khó tả, quá nhiên là chuyện tốt tới liền, sau lần khổ tu trước, hắn còn chưa từng tới đây, không ngờ còn đợt khổ tu thứ hai.
Xem ra mình làm cũng khá tốt!
Có điều Đường Thiên không lập tức khởi động khổ tu, lần khổ tu trước khiến cho hắn tới giờ vẫn còn thấy sợ, khổ tu điên cuồng liên tục như vậy thật chẳng khác nào tra tấn. Lúc đó làm sao mình vượt qua được, hắn không còn nhớ rõ nổi, nhưng, khổ tu thật sự quá khủng khiếp.
Thiếu niên vĩ đại như thần cũng cảm thấy khó mà chịu nổi...
Song khi khóe mắt Đường Thiên liếc qua một hàng chữ, toàn thân lập tức cứng đờ.
". . . Ngươi không có thời gian để lãng phí. . ."
Đường Thiên đứng bật dậy, vẻ do dự lập tức biến mất khỏi khuôn mặt hắn, lại trở lại kiên nghị quả quyết. Đúng vậy, mình không có thời gian để lãng phí, chút đau khổ đó còn không chịu được còn nói gì tới mộng tưởng?
Hắn nhớ tới Thiên Huệ, nhớ tới ước định của hai người, nhớ tới lời thề đã nói.
Đường Thiên đầu óc vốn đơn giản lập tức như uống thuốc kích thích, lại bừng bừng ý chí chiến đấu.
“Này này này, cậu trai Đường đừng sợ hãi! Lên lên lên!”
Đường Thiên giơ cao hai tay, hét lên như một anh hùng.
๑๑۩۞۩๑๑
“Biết vì sao ngươi bị Đường Thiên áp chế không?” Không biết từ lúc nào, trên tay lão Ngụy mang theo một thanh đao cùn, thần thái cũng chăm chú lạ thường.
A Mạc Lý lập tức khôi phục tinh thần: “Vì sao?”
Hắn cũng thấy lạ, không biết vì sao nhưng hễ giao thủ cùng Đường Thiên, hắn luôn bị Đường Thiên áp chế, nghĩ mãi mà không ra.
“Ngươi quá cố chấp vào một số chuyện chẳng có ý nghĩa gì cả. Ví dụ như lần trước, vì sao ngươi lại phải dùng tay không? Ngươi luyện đao là chính nhưng lại dùng tay không đối chiến với Đường Thiên, ngươi không thấy không ổn sao?” Lão Ngụy híp mắt lại.
“Hình như là vậy.” A Mạc Lý lộ vẻ suy tư.
“Cái này nói nên rằng, ngươi chưa đủ coi trọng Đường Thiên.” Lão Ngụy nói thẳng vào vấn đề: “Nghe nói Lương Thu là mục tiêu của người, nếu đối mặt với Lương Thu, người có dùng tay không không?”
Trong đầu A Mạc Lý bỗng hiện lên một bóng dáng đầy áp lực, không hề do dự lắc đầu: “Sẽ không."
“Vậy đấy, ngươi phải học, học cách dùng toàn lực đối phó với bất cứ một đối thủ nào. Đây là sự tôn trọng mà một võ giả cần có, ngươi không nên như thế. Hơn nữa, mặc dù thiên phú của ngươi tốt hơn Đường Thiên nhiều, nhưng ngươi lại thiếu mất sự liều lĩnh của hắn.” Lão Ngụy nói.
“Liều lĩnh?” A Mạc Lý thì thào nhẩm lại.
“Không sai, là liều lĩnh.” Lão Ngụy lại híp mắt lại giải thích: “Nếu Đường Thiên có một mục tiêu như Lương Thu, hắn chắc chắn sẽ không hề do dự lao thẳng tới. Bị đánh bại, hai ngày sau sẽ quay trở lại, thất bại tiếp thì cũng trở lại tiếp, cho tới tận khi hắn đánh thắng mới thôi.”
A Mạc Lý im lặng, Đường Thiên liều lĩnh ra sao, không ai hiểu rõ hơn hắn.
Đúng vậy, mặc dù mình rất bội phục Đường căn bản nhưng thật ra lại không đủ coi trọng hắn. Lại thêm không có sự liều lĩnh của Đường Thiên, đương nhiên sẽ bị áp chế.
“Điểm mạnh mẽ nhất của Đường Thiên chính là hắn không biết sợ hãi. Đường Thiên như trời sinh không biết sợ là gì. Ngươi không làm được điểm này. Sợ hãi hoàn toàn không đáng xấu hổ, đấy là bản năng của con người. Nhưng, nếu ngươi muốn trở nên mạnh mẽ hơn vậy phải vượt qua nó.” Lão Ngụy dùng giọng điệu sắc bén ác liệt hiếm thấy, lúc này ông lão không còn chút vẻ lôi thôi lếch thếch thường ngày, tựa như một thanh cuồng đao vừa rời vỏ.
“Thiên phú của ngươi rất xuất chúng, tính cách chất phác, rất thích hợp với đao pháp. Đây là nguyên nhân mà ta để ý tới ngươi. So với Đường Thiên ngươi thích hợp với đao pháp hơn, hắn là chuyên gia cận chiến trời sinh.” Lão Ngụy trầm giọng nói: “Ta biết ngươi lập chí khai sáng võ đạo thuộc về chính mình, đây là một lý tưởng rất vĩ đại. Rất nhiều ngươi sẽ cười nhạo ngươi không biết lượng sức mình, nhưng trong mắt ta, giấc mộng này rất vĩ đại. Không cần để ý tới những kẻ đã cười nhạo ngươi, chúng chẳng qua chỉ là một lũ nhát gan, chỉ dám đứng trên một cái gò bé bé nhìn lên đỉnh núi xa xôi, ngay cả dũng khí cất bước cũng chẳng có.”
Hốc mắt A Mạc Lý lập tức đỏ lên, nắm đấm của hắn xiết chặt, đây là lần đầu tiên có người hiểu hắn như vậy.
“Tất cả những mộng tưởng vĩ đại lúc mới nghe đều rất buồn cười, tất cả những con đường vĩ đại đều đã được định sẵn sẽ đầy chông gai. Song thế thì đã sao, ngoại trừ đứng yên tại chỗ mới không bị vấp phải đá. Trên đời này nào có con đường nào bằng phẳng? Cuộc đời đã định sẵn sẽ khó khăn, ngay cả mộng tưởng cũng chẳng có, vậy sẽ nhạt nhẽo tới mức nào?”
“Chúng ta là cùng một loại ngươi, A Mạc Lý. Năm đó ta cũng có mộng tưởng như ngươi nhưng lại không thể thực hiện được. Vậy cũng không có gì đáng tiếc, cái đáng tiếc là ta đã già rồi, không còn đi được nữa rồi. A Mạc Lý, ta hy vọng ngươi có thể đi xa hơn ta, ta hy vọng ngươi có thể thực hiện giấc mộng vĩ đại này, cũng là giấc mộng của ta.”
“Ta sẽ dốc hết sở học của mình, ta không cần ngươi có thể khiến hệ phái này lưu truyền, ta chỉ mong ngươi có thể bớt được một số đường vòng ngã rẽ. Giấc mộng vĩ đại như vậy đã định trước sẽ có vô vàn gian nguy khó khăn. Quãng đường của ta đi cũng chỉ là một đoạn ngắn ngủi, cũng chỉ có thể giúp ích cho ngươi được đôi chút.”
Lão Ngụy như đổi thành một người khác, hiên ngang cầm dao đứng thẳng, khí thế sắc bén ác liệt vô cùng, mái tóc trắng đầy đầu bay lượn như múa giữa không trung.
"Đại Địa Cuồng Đao, A Mạc Lý, ngươi muốn học không?"
Đã có 46 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng -----oo0oo-----
Chương 17: Học viện Thiên Tinh
Dịch: Zhu Xian
Nguồn:TTV
Khi Đường Thiên bò lê lết từ sau cửa ánh sáng ra hắn đã hoàn thành tổng cộng tám vạn lần Thiểm Quyền. Không thể không nói sức bền của Hạc Khí Quyết vô cùng tốt, Đường Thiên có thể luyện tập lâu hơn mà không cần phải tĩnh tọa nhiều. Năng lực thích ứng mạnh mẽ của Đường Thiên cũng đã được thể hiện một cách rõ rệt, cho dù chỉ mới là lần thứ hai khổ tu nhưng Đường Thiên đã phần nào thích ứng được.
Lần khổ tu này vẫn rất thống khổ nhưng đã đỡ hơn lần trước nhiều.
Ít ra lúc Đường Thiên đi ra từ cửa ánh sáng thập tự thì hắn tỉnh táo chứ không bị hôn mê.
Có điều luyện tập một cách điên cuồng như vậy làm cho tinh thần của hắn vô cùng mệt mỏi.
Xác suất thành công tung ra Thiểm Quyền của hắn dao động trong khoảng từ sáu mươi đến bảy mươi phần trăm. Số lần tu luyện tăng dần lên, Đường Thiên phát hiện một số chỗ không trôi chảy, hắn thử điều chỉnh lại những chỗ không được trôi chảy này, hành động này của hắn đã giúp cho xác suất ra Thiểm Quyền thành công tăng lên một cách rõ rệt.
Đây không phải là lần đầu tiên Đường Thiên làm chuyện như vậy.
Khi luyện võ kỹ cơ bản hắn đã quen làm như vậy. Nếu tu luyện đúng như những gì lão sư dạy thì sẽ rất khó luyện đến mức hoàn mỹ. Võ kỹ cơ bản của hắn có thể luyện tới mức hoàn mỹ như vậy cũng là nhờ hắn không ngừng sửa đổi.
Thiểm Quyền cũng vậy.
Chất lượng của thẻ đồng xanh vốn không cao, phỏng chừng người chế tạo ra tấm thẻ Thiểm Quyền này cũng không thật sự hiểu sâu về Thiểm Quyền.
Phương pháp cho thẻ hồn tướng phụ thể mặc dù có thể làm người ta vào guồng rất nhanh nhưng cũng có một chút khuyết điểm.
Việc thể ngộ trong thẻ hồn tướng thâm sâu hay nông cạn liên quan trực tiếp đến người chế tạo, trông chờ vào việc một kẻ có thực lực thường thường chế tạo được một thẻ hồn tướng hoàn mỹ thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Thẻ hồn tướng đồng xanh ẩn chứa thể ngộ nông cạn và mù mờ nhất. Làm sao để làm cho nó mạnh thêm, luyện thế nào để đạt được trình độ cao thâm thì phải dựa vào nỗ lực và ngộ tính của bản thân.
Ngộ tính của Đường Thiên cũng bình thường nhưng hắn có nền tảng cơ sở vô cùng vững chắc, số lần luyện tập tăng dần lên thì những chỗ không ổn sẽ giống như bụi bị gió thổi, lộ ra một cách rõ ràng.
Quyền pháp cấp hai có liên quan chặt chẽ với quyền pháp cơ bản, Thiểm Quyền cũng không phải là ngoại lệ.
Đường Thiên cũng chẳng chỉ ra được nguyên tắc, nguyên lý, thế nhưng quyền pháp cơ bản cơ hồ đã ngấm vào trong xương thịt hắn, trở thành một thứ bản năng. Chỗ nào phù hợp, chỗ nào không ổn, hắn có thể cảm nhận được.
Cách nghĩ của Đường Thiên cũng rất đơn giản, chỗ nào không phù hợp thì điều chỉnh sao cho phù hợp, xác suất thành công ra Thiểm Quyền càng cao thì là càng đúng. Hắn làm đi làm lại nhiều lần, Thiểm Quyền bắt đầu có chút biến đổi, mang đậm phong cách cá nhân của Đường Thiên.
Kể từ đó xác suất thành công của Thiểm Quyền nhanh chóng tăng lên. Thậm chí có lần hắn đạt được xác suất thành công là bảy mươi tư phần trăm.
Mặc dù thành tích này không ghê gớm như Vương Chấn nhưng nếu truyền ra cũng có thể dọa cho một đống người ngã ngửa.
Đường Thiên cũng không hài lòng lắm với thành tích này, hắn đã quen ra tay hoàn mỹ một trăm phần trăm, bảy mươi bốn phần trăm với hắn quá thấp. Nhưng hắn cũng không nóng vội, luyện võ kỹ cơ bản suốt năm năm làm cho hắn rất có lòng kiên trì.
Ừm, luyện tập cũng giống như mài nước vậy.
Hạc Khí Quyết của hắn tiến bộ rất nhanh, mật độ năng lượng sau cửa ánh sáng rất cao. Hạc Khí Quyết đã có chút phát triển. Đường Thiên thuộc làu đường lối phức tạp của tâm pháp thâm sâu này, hạc mà, vốn là vẽ một con hạc.
Hạc Khí Quyết đúng như lời lão Ngụy, khí mạch rất dài. Vốn sức chịu đựng của Đường Thiên đã rất kinh người, giờ thêm cả Hạc Khí Quyết, chưa biết thực chiến thì thế nào nhưng để luyện tập thì vô cùng thích hợp, thời gian tu luyện được kéo dài hơn rất nhiều, trực tiếp giúp cho tiến độ tu luyện bỗng tăng mạnh.
Điều này làm cho Đường Thiên rất hài lòng.
Hiệu suất luyện tập tăng lên, mình lại còn có Khổ Tu Bài, dù có tu luyện nhiều võ kỹ hơn nữa thì cũng không vấn đề gì.
Quyền pháp, chỉ pháp, chưởng pháp, khinh công, quan tiết kỹ,...
Tất cả đều phải luyện!
Vì trở thành một chuyên gia cận chiến giống như thần!
Ưm, sao mí mắt nặng như vậy... Buồn ngủ quá...
Đường Thiên lại một lần nữa ngủ thiếp đi.
※※※※※※※※※※※※
Khi Đường Thiên tỉnh lại thì đã là ba ngày sau, một giấc này hắn ngủ tròn ba ngày, Đường Thiên cũng cảm thấy kinh ngạc về khả năng ngủ của mình.
Càng làm cho hắn kinh ngạc là hạc chân lực cấp ba của hắn vậy mà lại có chút phát triển.
Ngủ mà cũng có thể phát triển chân lực! Loại chân lực này thật quỷ dị!
Đường Thiên vội vàng ngồi dậy, việc lãng phí mất ba ngày làm cho hắn hơi đau lòng.
Hắn đẩy cửa ra, ánh mặt trời chiếu khung cảnh trước mắt hắn sáng ngời.
Ánh mặt trời giữa trưa mang theo hơi nóng oi bức của mùa hè, phả vào mặt.
Trên sân luyện võ, A Mạc Lí toát mồ hôi như tắm, từng đao một đều vô cùng nghiêm túc.
Trâu lai ruồi...
Đường Thiên ngơ ngẩn ra khỏi nhà gỗ, đút tay vào túi, đi tới cạnh sân luyện võ, nhảy lên một cây cọc gỗ cạnh đó: "A, thiếu niên, thật chăm chỉ!"
A Mạc Lí đã sớm nghe được tiếng động mà Đường Thiên gây ra, hắn ngừng lại, xoay người, gác đao gỗ lên vai, toàn thân mồ hôi nhễ nhại, nhìn Đường Thiên cười ha hả: "Đường cơ bản, rốt cuộc ngươi đã tỉnh. Ta vốn định đánh thức ngươi nhưng lão đầu nói tinh thần ngươi bị tiêu hao, nên để cho ngươi ngủ. Có điều ngươi có thể ngủ tận ba ngày, thật lợi hại!"
Giọng điệu A Mạc Lí lộ ra một chút hâm mộ, hắn cảm thấy có thể ngủ tận ba ngày là một chuyện rất "phi thường".
Tên này cố ý...
Trán Đường Thiên nổi gân xanh, giả vờ thâm sâu nói: "Đó là tất nhiên, thiếu niên giống như thần, ngủ cũng giống như thần! Đó gọi là thần ngủ... Ê, trâu lai ruồi, ngươi nhất định phải cố gắng đấy, giờ ta đang luyện Hạc Khí Quyết, rất ghê đấy, cẩn thận bị ta đánh cho bò lê bò càng!"
A Mạc Lí cười ha hả:" Đường cơ bản, ta cũng học võ kỹ mới, Đại Địa Cuồng Đao, rất lợi hại! Đến đây đi, chúng ta đánh một trận! Lần này ta nhất định sẽ nghiêm túc chiến đấu, lão đầu nói đúng, dùng võ kỹ mạnh nhất để đánh bại đối phương mới chính là sự tôn trọng lớn nhất dành cho kẻ địch."
Đường Thiên đen mặt, thấp giọng lầm bầm: "Xong, tên này đã bị lão đầu dế nhũi kia tẩy não!"
"Ngươi nói ai là dế nhũi?" Một giọng nói âm u vang lên sau lưng Đường Thiên.
Đường Thiên giật bắn mình, quay đầu lại thì thấy lão Ngụy đang nhìn hắn với vẻ mặt bất thiện.
Đường Thiên lập tức nở nụ cười xán lạn: "A ha, lão đầu, ta đang khen ông quả thực rất lợi hại, ngay cả con trâu ngu ngốc này mà cũng có thể dạy được."
"Đường cơ bản! Ngươi dám nói ta ngu xuẩn! Ngươi nhất định phải chết!" A Mạc Lí kêu gào.
"Kêu gào cái gì?" Lão Ngụy đột nhiên trợn mắt với A Mạc Lí, A Mạc Lí lập tức câm như hến.
Trong lòng Đường Thiên nảy ra một cảm giác quái dị, hắn vô thức gãi đầu, chẳng lẽ trong ba ngày mình ngủ đã xảy ra chuyện gì sao? Từ lúc nào mà con trâu ngu này lại nghe lời lão Ngụy như vậy?
Thật kỳ quái...
"Được rồi, hôm nay ta muốn dẫn các ngươi đến một nơi." Lão Ngụy phất tay: "Đi chải chuốt gọn gàng sạch sẽ, đừng làm cho ta bị mất mặt."
Đường Thiên nhịn không được nói: "Lão đầu, chúng ta còn sạch sẽ hơn ngươi."
Khuôn mặt già nua của lão Ngụy đỏ lên, ho nhẹ: "Các ngươi chờ ta một chút."
Chưa dứt lời hắn đã biến mất trong tầm nhìn của hai người như một luồng khói.
※※※※※※※※※※※※※※
Đường Thiên và A Mạc Lí nhìn bốn chữ lớn trên đỉnh đầu, mặt dại ra, trên đó viết "Học viện Thiên Tinh", bên cạnh ba người mọi người qua lại rất tấp nập. Mỗi người trong số đó đều ăn mặc bất phàm, khí vũ hiên ngang.
Thỉnh thoảng họ lại nhìn ba người với ánh mắt khác thường, ở chỗ này ba tên mặc quần áo cũ nát như vậy rất bắt mắt.
"Ê, lão đầu, ông chắc chắn là không đến nhầm chỗ chứ?" A Mạc Lí nhịn không được hỏi.
Học viện Thiên Tinh là trường học số một trong thành Tinh Phong, cũng là học viện cao cấp nhất thành Tinh Phong, những người có thể vào học ở trong trường không giàu sang quyền quý thì cũng là thiên tài.
Ngoài mấy năm Thiên Huệ đột nhiên xuất hiện, vị trí đứng đầu của học viện Thiên Tinh chắc như đinh đóng cột. Ở đây có những lão sư giỏi nhất thành Tinh Phong, những phương tiện luyện tập hoàn thiện nhất, cửa hàng đá ngôi sao lớn nhất, cửa hàng thẻ hồn tướng cao cấp nhất...
Tính khắp cả hành tinh Vũ An thì học viện Thiên Tinh cũng là một trong những trường tốt nhất.
Đúng lúc này có một người đàn ông trung niên đi tới.
"Xin hỏi, ngài là hiệu trưởng Ngụy sao?"
"Chính là ta." Lão Ngụy thoải mái nói.
"Mời đi theo ta, hiệu trưởng chờ ngài đã lâu." Người trung niên vô cùng khách khí, đi trước dẫn đường.
Lão Ngụy gật đầu, nói với Đường Thiên và A Mạc Lí: "Đi theo, đừng có lạc mất đấy."
Hai người ngoan ngoãn theo sát phía sau.
"Không bình thường, không bình thường, chúng ta phải cẩn thận, đừng có để bị lão đầu bán." Đường Thiên hạ giọng.
"Ừm, hai người chúng ta là thiên tài, chắc chắn là giá cũng không thấp đâu." A Mạc Lý liên tục gật đầu.
Trên mặt lão Ngụy đi phía trước có chút nhịn không được, không thấy hắn có cử động gì nhưng A Mạc Lí và Đường Thiên lại đồng thời bị gõ đầu.
Trên mặt người trung niên vẫn luôn là nụ cười thản nhiên, mặc dù hắn che giấu cảm xúc rất tốt nhưng khi hắn nghe được hai câu kia cũng khó tránh khỏi lộ ra chút khinh thường.
Những học viên ở ven đường khi nhìn thấy ba người đều hơi kinh ngạc.
Quần áo dáng điệu của ba người này không phù hợp với học viện Thiên Tinh.
Có điều ba người cũng không cảm thấy không thoải mái, lão Ngụy lại lộ ra chút uy nghiêm, còn A Mạc Lí và Đường Thiên đều như những đứa trẻ tò mò, thấy gì cũng trầm trồ thán phục.
Rất nhiều thứ trong học viện Thiên Tinh họ chưa thấy bao giờ.
Học viện Thiên Tinh rất rộng, đi một lúc mới đến phòng hiệu trưởng. Khi người trung niên thấy lão giả đứng chờ ở ngoài cửa thì hắn có chút cả kinh, hắn theo hiệu trưởng đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy hiệu trưởng tự mình ra ngoài nghênh tiếp.
"Rốt cuộc ngươi đã tới!" Lão giả cười ha hả, hắn quay sang quan sát A Mạc Lí và Đường Thiên từ đầu đến chân, hứng thú hỏi: "Đây là đệ tử mà ngươi lựa chọn?"
Lão Ngụy lắc đầu, chỉ vào A Mạc Lí: "Là hắn, hắn chuyên luyện đao pháp, ta đã chú ý đến hắn nhiều năm. Cuối cùng cũng dụ dỗ ... ừm, mời chào được!"
Sau đó hắn lôi Đường Thiên ra: "Ta cảm thấy hắn thích hợp làm chuyên gia cận chiến, ngươi biết đấy, về mặt này ta không giỏi. Ta không muốn làm hắn bị lỡ dở nên đưa hắn tới đây."
"Chuyên gia cận chiến?" Trong mắt lão giả lộ ra vẻ lạ thường, không khỏi quan sát Đường Thiên một lần nữa.
"Ừm, hơn nữa còn là một chuyên gia cận chiến rất đặc biệt." Lão Ngụy trầm ngâm.
"Một chuyên gia cận chiến đặc biệt." Vẻ hứng thú trong mắt lão giả càng nhiều, cười nói: "Chúng ta vào nói chuyện. Trợ lý Hứa, ngươi dẫn hai đứa trẻ này đi dạo một chút."
Người trung niên vội vã cúi người nhận lệnh: "Vâng."
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng -----oo0oo-----
Chương 18: Hạc thân.
Dịch: Darth Athox
Nguồn:TTV
Trong phòng làm việc của mình, hiệu trưởng rót một chén trà đưa cho lão Ngụy, giọng nói bùi ngùi: “Rốt cuộc ngươi cũng tìm được truyền nhân thích hợp, đã nhiều năm vậy rồi ngươi vẫn luôn không chịu gặp ta. Nhưng ta biết, chắc chắn ngươi không dễ dàng buông xuôi hy vọng.”
Lão Ngụy nâng chén trà vừa được rót đầy lên rót thẳng vào trong miệng, chép miệng hai ba lần rồi mới mở miệng đáp: “Ha ha, vẫn là ngươi hiểu rõ ta. Ta đã quan sát Amaury mấy năm nay, thằng nhóc này tâm tính các thứ đều cực tốt, rất có phong độ của ta năm đó. Ha ha ha!”
Hiệu trưởng mỉm cười: “Xem ra cũng là tên nhóc tâm cao khí ngạo.”
“Tâm cao là thật, khí ngạo cũng vẫn tốt, tính cách cũng khá chất phác. Ngược lại một tên nhóc khác lại cực kỳ điên cuồng. Nếu không phải hắn thực sự không thích hợp chuyên tu đao pháp, ta thật sự không nỡ lòng bỏ qua, để hắn đi con đường chuyên gia cận chiến.” Lão Ngụy vẻ mặt tiếc nuối.
“Ồ.” Hiệu trưởng có vẻ nhạc nhiên: “Có thể khiến ngươi khích lệ như vậy thật hiếm có. Ta cũng thấy mong chờ về hắn rồi đấy. Bước lên con đường chuyên gia cận chiến đều không phải người bình thường.”
“Ha ha, một đứa trẻ rất thú vị.” Lão Ngụy thản nhiên nói.
Hiệu trưởng cười ha hả: “Nói đi, ngươi đến tìm ta chắc chắn là có việc gì rồi. Có chuyện khó khăn gì cần ta giúp à?”
“Hề hề, thật ra cũng chẳng có gì.” Lão Ngụy chẳng chút ngượng ngùng: “Amaury học tập Đại Địa Cuồng Đao không vấn đề gì, thế nhưng lại thiếu địa điểm thực chiến, ta muốn mượn cửa sao thí luyện của Thiên Tinh các ngươi dùng một lát. Đường Thiên ấy, tuổi không nhỏ, đã mười bảy rồi, vừa tu luyện xong võ kỹ cơ bản không bao lâu, cứ tiếp tục như vậy sẽ gặp trở ngại.”
“Mười bảy tuổi?” Hiệu trưởng lập tức thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm vào lão Ngụy nói: “Vừa tu luyện xong võ kỹ cơ bản không bao lâu?”
"Đúng vậy!" Lão Ngụy cười nói: "Có điều, ngươi không nên coi thường hắn..."
Hiệu trưởng vung tay lên ngắt lời lão Ngụy: “Ta không coi thường hắn nhưng ta không cho rằng một thằng nhãi mười bảy tuổi mới luyện võ kỹ cơ bản không bao lâu có giá trị gì để đào tạo. Ngươi đổi người khác đi.”
Lão Ngụy cũng thu lại nụ cười, nhíu mày: “Nói vậy ngươi không đáp ứng?”
“Amaury không vấn đề, nhưng ta không cho rằng Đường Thiên có giá trị gì để đào tạo.” Hiệu trưởng không hề bị lay động: “Ta nhớ ra rồi, Đường Thiên, chính là tên học sinh lưu ban siêu cấp kia. Kẻ như vậy sao ngươi cũng dẫn tới đây?”
“Ngươi quá nhẹ dạ, luôn không dưng lại kích động tâm tình.” Hiệu trưởng bình tĩnh lạ thường: “Ngươi luôn tin rằng trên thế giới này sẽ ó kỳ thích. Người không có thiên phú đã bị định trước sẽ chỉ là kẻ bình thường, huống hồ hắn còn chả có thời gian. Ngươi tới tìm ta, ta rất vui, nhưng ngươi lại dẫn theo một kẻ không có tiền đồ như vậy làm sao ta nhận cho được. Ngươi đang lãng phí thời gian, lãng phí giao tình giữa chúng ta.”
Lão Ngụy cười lạnh: “Quả nhiên ngươi vẫn hệt như trước đây, chẳng chút nhân tình nào cả.”
“Cho nên Thiên Tinh mới trở thành trường học đứng đầu thành Tinh Phong còn học viện Sachima của ngươi lại xếp thứ ba từ dưới lên.” Hiệu trưởng không chịu lùi một bước.
Lão Ngụy cũng lười cãi lại, thản nhiên đáp: “Vậy gặp lại ở hội võ Tinh Phong.”
Nói xong xoay người đẩy cửa bước ra.
Khi Đường Thiên cùnG Amaury thấy lão Ngụy trở lại với sắc mặt âm trầm, hai người đều rất hiểu chuyện không hề mở miệng.
Trở lại học viên Sachima hai người đều lén lén lút lút, không thiếu lời nói thầm.
Đường Thiên nhanh chóng vứt chuyện này ra sau đầu, mỗi ngày hắn đều luyện 【 Thiểm Quyền 】. Tuy hiệu suất lúc thường không khoa trương như lúc ở sau cánh cửa ánh sáng, nhưng mỗi ngày vẫn có thể hoàn thành khoảng bốn ngàn lần 【 Thiểm Quyền 】.
Đường Thiên đem thói quen khổ tu áp dụng tại lúc bình thường, tu luyện tới khi kiệt sức, lại dùng 【 Hạc Khí Quyết 】 khôi phục thân thể. 【 Hạc Khí Quyết 】 tiến bộ nhanh chóng lạ thường, một ngày Đường Thiên hoàn thành được bốn ngàn lần 【 Thiểm Quyền 】 , công rất lớn là nhờ 【 Hạc Khí Quyết 】.
Bất tri bất giác, Đường Thiên đã hoàn thành được mười sáu vạn lần 【 Thiểm Quyền 】.
Vòng khổ tu thứ ba.
Đường Thiên nhanh chóng xuất quyền, nắm đấm lúc sáng lúc hiện giữa không trung, tốc độ nhanh vô cùng, biến ảo khó dò.
Nắm đấm của hắn như có một sợ dây vô hình kéo thẳng tới chân lực trong hồ đan điền cấp ba. Mỗi lần vung quyền, lại có một chút chân lực trong hồ đan điền cấp ba tiến vào kinh mạch toàn thân Đường Thiên.
Luồng chân lực này nhỏ như sợi tóc, Đường Thiên không hề phát hiện. Những luồng chân lực bé nhỏ đó theo Đường Thiên xuất quyền từ từ dâng lên nhập vào ngóc ngách toàn thân.
Tuy chúng rất nhỏ bé nhưng số lượng lại kinh người. Từ khi Đường Thiên bắt đầu tu luyện 【 Hạc Khí Quyết 】, hắn đã xuất mười lăm vạn quyền, cũng là mười lăm vạn luồng chân lực nhỏ bé. Chúng tụ tập như một cơn sóng triều, không hề ngơi nghỉ, từ từ dâng trào về phía trước.
Chúng đi qua rất nhiều kinh mạch bé nhỏ hẻo lánh, những kinh mạch mà tuyệt đại đa số mọi người cả đời đều không dùng tới, những nơi đó liên tục được chân lực kích hoạt, bừng lên sinh khí.
Kinh mạch trong thân thể, Thập Nhị Kinh là lực lượng chủ yếu, cũng là kinh mạch được sử dụng nhiều nhất, chúng rất rộng rãi, thuận tiện cho chân lực lưu thông. Sau nó là tới Kỳ Kinh Bát Mạch, chúng tương thông liên hệ, tự thành hệ thống, rất nhiều võ kỹ cũng phát triển nhờ đso. Song ngoại trừ Thập Nhị Kinh cùng Kỳ Kinh Bát Mạch còn một lượng lớn những kinh mạch nhỏ bé đan xen như chiếc võng, những kinh mạch đó trong mắt đại đa số võ giả là không có giá trị gì.
Chúng quá nhỏ bé, quá yếu đuối, khả năng chịu tải chân lực cũng thật ít ỏi.
Nhưng Đường Thiên lại không hề hay biết, hắn xuất quyền lại tạo thành sự biến đổi của chân lực.
Đường Thiên tiếp tục xuất quyền, hắn đã cách hai mươi vạn lần 【 Thiểm Quyền 】 không xa. Hai mươi vạn lần 【 Thiểm Quyền 】, hắn có thể sử dụng 【 Thiểm Quyền 】 hoàn mỹ. Trên thực tế, hiện giờ hắn đánh mười quyền có thể tạo ra chín 【 Thiểm Quyền 】 rồi.
【 Thiểm Quyền 】 của hắn mang đậm phong cách cá nhân, nhanh nhẹn mà biến ảo khó lường.
Tích tích tích, mồ hôi không ngừng nhỏ xuống song không hề ảnh hưởng tới ánh mắt chăm chú của hắn.
Không biết có phải do sắp hoàn thành mục tiêu hay không, Đường Thiên không hề cảm thấy mệt mỏi, ngược lại hắn chỉ thấy phấn khởi trc giờ chưa từng có, tốc độ ra quyền của hắn càng lúc càng nhanh.
Quyền phong vù vù cũng dần biến đổi, trở nên càng lúc càng dồn dập.
Chân lực trong hồ đan điền cấp ba như mực nước đã đầy, càng lúc càng khuấy động.
Đường Thiên tập trung tới quên mình, quỹ tích mỗi quyền càng ngày càng hiện rõ hơn trong mắt hắn, hắn thậm chí có thể thấy gợn khí nhỏ nhoi xuất hiện trong khoảnh khắc nắm đấm biến mất giữa không trung.
Quyền này tiếp nối quyền kia!
Khí lưu trong không trung nổi lên như gợn nước, saud dó bị nắm đấm đánh trúng, vỡ tan.
Quyền thứ hai mươi vạn!
Đường Thiên toàn thân chấn động, chân lực trong hồ đan điền cấp ba vang đội mãnh liệt, phảng phất như có thứ gì phá kén chui ra.
Một tiếng hạc kêu thanh thanh đột nhiên vang lên trong lòng hắn.
Nắm đấm của Đường Thiên chớp mắt đã biến mất giữa không trung.
Khi nắm đấm của hắn lại xuất hiện, một vệt quyền mang nhàn nhạt bao phủ trên nắm đấm.
Đường Thiên ngây người, hắn ngơ ngác nhìn nắm đấm của bản thân, một quyền khi nãy... Quyền mang...
Hắn lại xuất quyền!
Quả nhiên, trên nắm tay lại xuất hiện quyền mang màu trắng nhạt.
Quyền mang! Không ngờ lại là quyền mang!
Chỉ có quyền pháp cấp ba mới có quyền mang, không ngờ nó lại xuất hiện trên tay mình!
Cảm giác vui mừng dâng trào trong lòng Đường Thiên, tuy chỉ là một lớp quyền mang nhàn nhạt nhưng uy lực lại khác biệt về bản chất. 【 Thiểm Quyền 】 là quyền pháp cấp hai nhưng lại nhấn mạnh kỹ xảo phát lực của cơ bắp, về điểm này nó nối liền, kế thừa quyền pháp cơ bản, không cách nào hình thành quyền mang.
Còn quyền mang thật sự lại có thể khiến đao kiếm không xâm phạm được, phá đá hủy kim.
“Ha ha! Quyền mang! Ta luyện thành quyền mang rồi! Không ngờ ta lại luyện thành quyền mang rồi!”
Cái gọi là mang ý chỉ chân lực hình thành bên ngoài, đây là đặc điểm mà võ kỹ cấp ba mới có. 【 Địa Liệt Trảm 】 của Amaury có thể thôi động đao mang, trước đây Đường Thiên cũng có thể truyền chân lực vào bàn tay nhưng không cách nào tạo thành quyền mang.
Điều này nghĩa là 【 Thiểm Quyền 】 của Đường Thiên bắt đầu có tư cách chống lại võ kỹ cấp ba.
Một lát sau, Đường Thiên dần tỉnh táo lại khỏi cảm giác vui mừng, sao 【 Thiểm Quyền 】 lại tạo thành quyền mang được?
【 Thiểm Quyền 】 là võ kỹ cấp hai, về mặt lý thuyết hẳn không thể tạo thành quyền mang.
Đột nhiên nghĩ tới chấn động trong ao đan điền cấp ba lúc vừa rồi cùng tiếng hạc kêu, Đường Thiên âm thầm giật mình, là chân lực! Hắn vội vàng ngồi xuống, kiểm tra chân lực trong cơ thể, hồ đan điền cấp ba đã chứa đầy chân lực, không nhìn ra chút đầu mối nào.
Song khi Đường Thiên thử đánh một quyền, chuyện kỳ diệu lại diễn ra. Chỉ thấy một luồng chân lực từ hồ đan điền cấp ba chảy ra, dọc theo lộ tuyến tu luyện tâm pháp lúc bình thường, chảy tới nắm đấm của hắn.
Thú vị!
Đường Thiên không ngừng vung quyền, tâm thần chìm đắm vào cơ thể, quan sát tỉ mỉ biến hóa của chân lực.
Chân lực trong cơ thể hoạt bát lạ thường, lấy hồ đan điền làm gốc, dùng kinh mạch làm tuyến đường, như một tấm lưới lớn trải rộng khắp toàn thân Đường Thiên. Trong khoảnh khắc khi Đường Thiên vung nắm tay, lưới chan lực trong cơ thể cũng nhanh chóng xảy ra biến hóa, rất nhiều luồng chân lực nhỏ bé như vạn luồng hợp lại, tụ tập trên nắm tay hắn từ đó tạo thành quyền mang.
Đường Thiên lần lượt đánh từng lần 【 Thiểm Quyền 】 ra, lại lần lượt quan sát biến hóa của tấm lưới chân lực, bởi hắn cảm thấy biến hóa của tấm lưới chân lực này thật quen mắt.
Đợi đã, Đường Thiên vỗ đầu một cái, đột nhiên tỉnh ngộ.
Hình hạc!
Lưới chân lực khắp toàn thân vừa vặn tạo thành hình một con hạc mà nắm đấm của Đường Thiên chính là mỏ hạc.
Trong khoảnh khắc khi Đường Thiên xuất quyền, chân lực tụ tập lại tại mỏ hạc, ngưng tụ thành quyền mang. Còn khi hắn thu quyền, hình hạc lại phân tán, trở nên mơ hồ.
【 Hạc Khí Quyết 】!
Quả thật lợi hại!
Đường Thiên tán thưởng trong lòng, chẳng trách năm đó Hạc phái lợi hại như vậy, ra là do tâm pháp.
Đường Thiên cũng không biết, hắn làm bậy làm bạ chẳng ngờ lại luyện thành công 【 Hạc Khí Quyết 】. Giờ trong hạc phái tu luyện cũng chỉ là bản giảm thiểu của 【 Hạc Khí Quyết 】. Chuyện 【 Hạc Khí Quyết 】 từ từ thất truyền có liên quan chặt chẽ tới lý giải của bản thân nó. Lọ tuyến vận chuyển phức tạp như vậy, nếu không nhận ra hình hạc vậy khi tu luyện độ khó cực cao. Còn sau đó lại phải như Đường Thiên, không ngừng tu luyện võ kỹ, kích hoạt những kinh mạch nhỏ bé hẻo lánh khắp cơ thể, đây gọi là Hạc thân.
Tấm thẻ hồn tướng bạc cấp ba 【 Hạc Khí Quyết 】 này vốn dành cho những đệ tử trẻ tuổi đặt nền móng. Hạc thân là võ kỹ cơ sở của Hạc phái, đây mới là chân truyền của Hạc phái.
Đường Thiên làm bậy làm bạ lại luyện thành Hạc thân.
Giờ mỗi khi hắn xuất quyền, chân lực toàn thân sẽ tầng tầng tụ tập, hóa thành một dòng lũ.
Có lúc, do kết quả thôi thúc ngược trơ lại, rất nhiều điểm mấu chốt nhanh chóng hiển hiện. Thời gian phụ thể của thẻ bạc là một tháng, Đường Thiên trong lòng có cảm ngộ, lập tức tạo tahnfh phản ứng dây truyền, một lượng lớn thể ngộ nhanh chóng tràn vào đầu hắn, càng lúc càng rõ rệt.
Đường Thiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, một khi kích hoạt được lượng lớn những kinh mạch nhìn như nhỏ bé vô dụng đó, vậy khi chân lực phát động, lực bạo phát sẽ thật đáng sợ.
Càng khiến hắn vui mừng hơn là sau khi luyện thành Hạc thân không chỉ dùng được cho quyền pháp, nó có thể sử dụng cho bất cứ võ kỹ nào.
Không cần nói gì tiếp, Đường Thiên tiếp tục vùi đầu vào tu luyện.
Hai mươi vạn lần đã là gì, còn bốn mươi vạn lần đang chờ đợi mình.
Cường hóa Hạc thân!
Lĩnh ngộ sát chiêu!
Đường Thiên vô cùng phấn chấn.
Last edited by Lôi Đế; 05-04-2013 at 02:14 PM.
Đã có 48 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng -----oo0oo-----
Chương 19: Học viện Thiên Tinh như nằm trên lưỡi đao
Dịch: Zhu Xian
Nguồn:TTV
"Sao hiệu trưởng lại tự nhiên lên cơn nhỉ! Khiến cho mọi người không được sống yên." Fidelity nhịn không được phàn nàn.
Mấy ngày trước, hiệu trưởng đột nhiên hạ lệnh nếu như năm nay trường không thể đạt được thành tích tốt trong hội võ Tinh Phong thì cắt bỏ tất cả những ngày nghỉ trong hai năm liên tục, lệnh này áp dụng cho tất cả các học viên và lão sư.
Ở học viện Thiên Tinh hiệu trưởng có uy vọng rất cao, không ai có uy vọng hơn ông ta cả, sẽ không có ai nghi ngờ khả năng thực hiện của những mệnh lệnh của hiệu trưởng. Những người từng ở Thiên Tinh đều biết hiệu trưởng chưa từng nói suông.
Nhất thời học viện Thiên Tinh loạn cả lên.
Tất cả các lão sư như được lên dây cót, ngày đêm túc trực, tăng cường chương trình học, tăng mạnh đặc huấn các loại, diễn luyện thực chiến suốt ngày đêm.
Nhất thời tất cả các học viên trong học viện Thiên Tinh cảm thấy khổ không thể tả. Đừng nói đến việc trốn học, chỉ cần đi muộn trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng thế này cũng sẽ bị phạt nặng. Trước đây chỉ cần tốn chút tiền mua chuộc lão sư thì có thể sống rất thoải mái, nhưng hiện giờ chiêu đó hoàn toàn không có tác dụng, các lão sư tựa như những con sói lên cơn, không hề nể nang chút nào.
Không một lớp học nào may mắn thoát được, những học viên bị phạt mỗi ngày có thể xếp đầy cả hành lang.
Hôm nay Fidelity gặp xui xẻo.
"Liệu có phải là do ba kẻ hôm đó." Một người biết chút chuyện thấp giọng nói: "Còn nhớ ba kẻ quê mùa hôm đó không? Khi ta thấy ba người đó ở trong trường chúng ta thì đã cảm thấy không ổn. Không ngờ là lại gặp chuyện lớn như thế này!"
"Ngươi đang nói đến ba kẻ quê mùa kia?” Fidelity ngẩn ra, hôm đó hắn cũng thấy ba người kia nhưng hắn không liên tưởng hai chuyện này với nhau.
"Ông lão kia là hiệu trưởng học viện Caramel Treats, hai người kia một người tên là Amaury, một người tên là Đường Thiên, chắc hẳn ngươi biết, gần đây chuyện này rất xôn xao."
Fidelity gật đầu liên tục: "Nghe nói Cuồng Ngưu Amaury chuyển trường. Nhưng bọn họ thì liên quan gì đến hiệu trưởng? Có lẽ nào họ đắc tội hiệu trưởng?"
"Tình huống cụ thể thế nào ta cũng không rõ nhưng có người nói hiệu trưởng và ông già kia cãi nhau trong phòng hiệu trưởng. Sau đó thì xảy ra chuyện xấu này!" Người kia tiếp tục buộc tội.
"Không thể nào." Fidelity tỏ vẻ không tin, tựa như hắn đang được nghe một truyện cười vô cùng buồn cười: "Thứ học viện cấp thấp như Caramel Treats thì có gì để tranh đấu với chúng ta? Lẽ nào họ muốn so đọ với chúng ta trong hội võ Tinh Phong? Chắc đầu óc họ bị lú rồi."
Không phải hắn mạnh miệng, Thiên Tinh là một học viện thế nào? Trường học số một thành Tinh Phong! Học viện Caramel Treats xếp thứ ba từ dưới lên, giữa hai bên hoàn toàn chẳng có gì để so sánh. Nếu không có chuyện Amaury chuyển trường thì Fidelity cũng chưa từng nghe đến tên của cái trường đó.
"Trên đời có rất nhiều kẻ không biết tự lượng sức như vậy." Người kia nhún vai, nói với vẻ như gặp xui: "Đầu óc bọn họ lú lẫn làm chúng ta phải nằm trên lưỡi đao đó!"
"Có thật không vậy!" Fidelity há hốc mồm, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
"Thật sự." Người kia nhăn nhó nói.
Nhất thời Fidelity cảm thấy máu nóng bốc lên tận đầu: "Đám rác rưởi này, đầu óc họ không tỉnh táo thì đã đành, sao lại còn đi hại chúng ta! Không được, không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này."
"Ngươi muốn làm thế nào?" Tinh thần của người kia lập tức tập trung.
Fidelity cười gằn: "Muốn đấu với Thiên Tinh chúng ta ở hội võ Tinh Phong? Đám cóc ghẻ này đúng là không biết tự soi gương, đám bọn họ có tư cách đó sao? Ta muốn cho bọn họ biết hiện thực không tươi đẹp như họ tưởng tượng."
"Lẽ nào ngươi muốn..." Ánh mắt gã kia sáng lên.
"Ha ha, không cần đợi đến hội võ Tinh Phong, đi dạy dỗ bọn họ một trận. Không phải bọn họ muốn tham gia hội võ Tinh Phong sao? Vậy chúng ta đánh cho bọn họ không thể tham gia hội võ!" Ánh mắt Fidelity lạnh như băng, trên mặt đầy vẻ trào phúng: "Bọn họ cho rằng có tên Cuồng Ngưu Amaury là có thể làm nên chuyện sao? Học viện Mãnh Thú còn không dám so đo với Thiên Tinh chúng ta, có một gã Amaury mà bọn họ dám ngông cuồng như vậy? Phế bọn họ!"
"Không sai, gọi thêm mấy người! Mẹ, nhất định phải xả cơn tức này!"
Đề nghị của Fidelity nhanh chóng được nhiều học viên tán thành. Nghĩ tới những tháng ngày như sống trong địa ngục gần đây, tất cả bọn họ đều vô cùng giận dữ.
Fidelity cũng không ngờ lại có nhiều người hưởng ứng như vậy.
Thế nhưng để không làm cho lão sư chú ý để tránh bị xử phạt, bọn họ chỉ chọn hai học viên có thực lực mạnh nhất, những người khác đóng vai trò hỗ trợ.
Trần Nguyên, học viên năm thứ ba, xếp thứ chín trong học viện Thiên Tinh.
Dương Vĩnh, học viên năm thứ hai, xếp thứ hai mươi hai trong học viện Thiên Tinh.
Hai người này lập tức biến mất.
※※※※※※※※※※※※※
Không biết có phải là do luyện thành hạc thân hay không mà lần khổ tu này Đường Thiên không thấy mệt mỏi chút nào. Giờ Thiểm Quyền của Đường Thiên đã luyện đến mức hoàn mỹ, hắn có thể tùy ý đánh ra Thiểm Quyền bằng bất cứ cách nào.
Sau khi tĩnh tọa một canh giờ cảm giác mệt nhọc hoàn toàn biến mất, sau khi luyện thành hạc thân tốc độ khôi phục chân lực đã tăng lên không ít.
Dựa theo thể ngộ trong thẻ hồn tướng thì hạc thân chỉ là bước nhập môn của Hạc Khí Quyết chứ không phải là phần cuối. Giờ hạc thân của Đường Thiên cũng chỉ mới đạt được hình thức ban đầu, hắn cần không ngừng hoạt hóa thêm những kinh mạch nhỏ bé thì hạc thân mới có thể được củng cố, phát triển. Sau khi hạc thân được củng cố, hạc hình sẽ trở nên rất sống động, uy lực sẽ mạnh hơn nhiều.
Khi luyện đến mức độ cao thâm thì chỉ cần động ý là hạc thân hóa hình, chân lực toàn thân lưu động, bộc phát trong nháy mắt, chí nhu chính là chí cương, không gì mà không xuyên thủng được.
Đường Thiên cảm thấy mình rất may mắn.
Hạc Khí Quyết cực kỳ phù hợp với Nam Thập Tự Khổ Tu Bài, không chỉ luyện được võ kỹ mà chân lực cũng phát triển cực kỳ nhanh.
Việc Đường Thiên cần làm chính là cần mẫn luyện tập, từng lần từng lần khổ tu.
Có gì đơn giản hơn chuyện này chứ?
Đường Thiên tràn đầy kỳ vọng về tương lai, không biết khi tu luyện hạc thân đến mức tận cùng thì sẽ như thế nào.
Đường Thiên cười ha hả, nhảy lên từ sàn nhà, lao ra khỏi cửa phòng, hắn không thể chờ đợi thêm được nữa, muốn tìm Amaury thử sức một chút.
Trên sân luyện võ Amaury đổ mồ hôi như tắm, trên tay hắn cầm một thanh đao gỗ to gần bằng thân thể hắn, hét lên liên tục, vẫn không thấy lão Ngụy đâu.
Không biết tại sao Đường Thiên có cảm giác Amaury chăm chỉ, chú tâm luyện tập hơn trước. Thực ra trước đây Amaury cũng đã luyện tập vô cùng khắc khổ thế nhưng lúc này khi nhìn bóng lưng của Amaury trong lòng Đường Thiên vô thức nảy ra ý nghĩ này.
Ừm, có lẽ là hắn bị ảo giác rồi.
Đường Thiên lắc đầu một cái, loại bỏ cái ý nghĩ vớ vẩn kia ra khỏi đầu, trong lòng khẽ động, chân lực tràn vào hai chân, cả người bắn về phía Amaury đang tu luyện như một quả đạn pháo.
"Trâu lai ruồi! Tiếp chiêu!"
Đường Thiên gầm lên giữa không trung, vặn eo tung quyền.
Amaury đã sớm biết Đường Thiên tới gần, đao gỗ trong tay bỗng xoay chuyển, thân hình to lớn xoay một vòng, cực kỳ linh hoạt.
"Đường cơ bản! Cho ta xem những tiến bộ gần đây của ngươi đi!"
Amaury cười ha hả, đao gỗ lớn chém mạnh về phía Đường Thiên đang ở giữa không trung.
Đao gỗ vẽ ra một đao ảnh chầm chậm, mang theo tiếng gió nặng nề chém về phía Đường Thiên.
Amaury không thôi động chân lực nhưng đao thế nặng như thái sơn áp đỉnh, làm cho người ta có cảm giác không thể tránh né. Amaury có thần lực trời sinh, thanh đao gỗ này dùng gỗ tốt trong núi chế tạo, nặng hơn một trăm cân, như một tấm ván cửa vậy.
Phát chém nặng như vậy, uy thế kinh người!
Amaury có thể cảm nhận được một cách rõ rệt tiến bộ của mình, phát chém này hắn thực hiện vô cùng nhẹ nhàng, ung dung tùy tâm, hiển nhiên là kỹ xảo phát lực của hắn đã hơn hẳn trước đây.
Nhưng Amaury không ngờ Đường Thiên đang ở giữa không trung lại không có ý định né tránh.
Đường cơ bản bị ấm đầu?
Amaury cảm thấy hơi khó hiểu, tố chất thân thể của Đường cơ bản cũng vô cùng xuất sắc nhưng vẫn không thể nào trực tiếp đón đỡ nhát chém này. Chính hắn cũng không thể tay không mà đỡ được nhát chém này.
Đường Thiên đang ở giữa không trung đột nhiên tung quyền!
Trong khoảnh khắc hắn tung quyền nắm đấm đột nhiên biến mất!
Thiểm Quyền!
Amaury cảm thấy hưng phấn, lần trước Đường Thiên dùng Thiểm Quyền áp chế hắn hoàn toàn, hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện đó. Tuy lần trước Đường Thiên ở trong trạng thái nhập ma nên thực lực tăng mạnh nhưng Amaury cho rằng đó không phải là nguyên nhân duy nhất hắn bị áp chế.
Để ta xem xem Thiểm Quyền của ngươi có tiến bộ gì nào!
Amaury vô cùng tỉnh táo, đao thế càng tăng mạnh, đao ảnh đen nhánh như đã hòa làm một với thân thể như đúc từ sắt thép của hắn.
Tiếng gió trầm thấp khiếp người lại hoàn toàn biến mất, đao thế nặng như núi nhưng lại có chút gì đó nhẹ nhàng linh hoạt. Dù Thiểm Quyền của Đường Thiên đánh ra từ góc độ nào thì cũng sẽ đánh vào nhát chém này.
Nắm đấm của Đường Thiên đột nhiên xuất hiện trong không khí.
Chờ đã!
Ánh mắt Amaury đột nhiên dừng lại, sự tỉnh táo trầm tĩnh đột nhiên biến mất trong nháy mắt, hắn ngơ ngẩn nhìn nắm đấm của Đường Thiên.
Quyền mang!
Không thể nào! Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Amaury. Thiểm Quyền sao có thể đánh ra quyền mang? Sao lại có thể!
Thiểm Quyền là võ kỹ cấp hai mà...
Nhưng hắn có thể thấy rõ ràng ánh sáng trên nắm đấm, dù ánh sáng màu trắng đó có chút mỏng manh nhưng đích thị là quyền mang.
Amaury như tỉnh lại từ trong mộng, tỉnh táo lại sau lúc bất ngờ.
Lúc này đao gỗ và nắm đấm được bao phủ bằng quyền mang đã đụng vào nhau.
Keng!
Âm thanh giống như tiếng va chạm giữa đá và kim loại, Amaury chỉ cảm thấy một luồng lực truyền đến, bàn tay nóng lên, suýt chút nữa thì để tuột mất đao gỗ.
Quyền mang!
Thực sự là quyền mang!
Lúc này trong lòng Amaury không còn chút nghi ngờ, ánh sáng trên nắm đấm của Đường Thiên chính là quyền mang!
Đường cơ bản...
Sự kinh sợ trong lòng Amaury qua đi, trong lòng hắn dâng lên ý chí chiến đấu mãnh liệt, Đường cơ bản, ta sẽ không thua ngươi. Thân thể sừng sững như núi của hắn bỗng chốc xoay chuyển, đứng vững vàng trên mặt đất, đao gỗ trong tay hơi giương lên.
"Đường cơ bản, ngươi lại có thể luyện ra quyền mang, ha ha, rốt cục ta cũng có thể thỏa thích dùng hết sức đánh với ngươi một trận rồi! Đến đây đi, Đường cơ bản, nếm thử Địa Liệt Trảm của ta!"
Nhát đao của rồi của Amaury vừa nhanh vừa mạnh, tuy rằng nắm đấm của Đường Thiên có quyền mang bao phủ nhưng hắn vẫn phải lùi lại vài bước, cánh tay có cảm giác bủn rủn.
Sức mạnh của con trâu này thật là biến thái!
Nghe được lời khiêu chiến đầy cảm xúc của Amaury, Đường Thiên đột nhiên thu nắm đấm lại, nở nụ cười vô hại, khoát tay nói:" A ha, trâu lai ruồi, ta chỉ chào hỏi ngươi thôi mà. Bây giờ chào xong rồi, ừm, ta còn chuyện phải làm, ngươi chơi một mình đi..."
Chưa dứt lời thì hắn đã chuồn mất.
Amaury ngây như phỗng nhìn bóng lưng Đường Thiên biến mất, ý chí chiến đấu hừng hực như một phát đấm đánh vào đám bông, làm cho hắn suýt chút nữa ói máu vì uất ức.
Chốc lát sau, tiếng gầm giận dữ vang lên trong rừng.
"Đường cơ bản! Tên khốn này!"
Caramel Treats=Sa Kỳ Mã(tên món ăn)
Đã có 46 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng -----oo0oo-----
Chương 20: Ám chiêu
Dịch: Darth Athox
Nguồn:TTV
Mặc dù chỉ va chạm với Amaury một chút, nhưng Đường Thiên vẫn rất tự tin với Thiểm Quyền của mình. Cho dù Amaury không sử dụng chân lực nhưng nhát chém kia vẫn phải nói là tác phẩm đỉnh cao của hắn.
Tới tận bây giờ tay Đường Thiên vẫn hơi tê tê, có thể thấy lực mạnh tới mức nào.
Có điều, Đường Thiên cũng xác nhận được uy lực 【 Thiểm Quyền 】 của mình, hắn vô cùng tự tin về tương lai.
Có điều, trước lúc đó còn có việc phải làm.
Chu Bằng!
Đường Thiên sắc mặt âm trầm, Sầm lão sư do bị hắn liên luỵ mà bị sa thải, Đường Thiên đã âm thầm quyết định, thù này nhất định phải báo. Hắn không phải người lấy ơn báo oán.
Đại trượng phu ngay cả chuyện ân cừu cũng không làm được, vậy sống trên đời còn có nghĩa lý gì?
Trước đây hắn vẫn luôn kiềm chế bản thân mình, không hành động gì, chỉ bởi hắn biết thực lực bản thân quá yếu ớt. Sau chuyện lần trước, sợ rằng hộ vệ bên cạnh Chu Bằng sẽ nhiều gấp mấy lần.
Với thực lực của hắn lúc đó, dùng cứng đấu cứng thật chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Mà hiện giờ, hắn đã đầy tự tin đối với thực lực bản thân, thời điểm báo thù đã đến.
Hắn nhanh chóng chạy trên con đường quen thuộc dẫn tới học viện An Đức, lúc này đang giờ lên lớp, ngoài trường không một bóng người. Đường Thiên đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh rồi xoay người lẻn vào.
Đại ca trường học mới đổi trường một tời gian ngắn nên khi hắn xuất hiện lại, cảnh tượng chấn động và khủng hoảng ra sao có thể tưởng tượng ra được.
Đại ca Đường như hung thú vào thôn, khiến cả sân tập võ náo loạn, tiếng kêu gào vang lên thảm thiết, rất nhiều học viên trốn luôn khỏi đường lớn.
Thế nên Đường Thiên hao phí bao nhiêu công sức mới bắt được một học viên.
Từ lời kể lắp ba lắp bắp của đối phương, lông mày Đường Thiên lập tức nhíu lại, không ngờ sau khi hắn chuyển trường Chu Bằng cũng không tới An Đức nữa.
Chu Bằng không tới An Đức nữa?
Đường Thiên có ngốc thế nào cũng hiểu, không phải Chu Bằng sợ hắn nên không dám đến trường nữa, vậy nhất định là do nguyên nhân khác.
Nghĩ suốt nửa ngày, Đường Thiên vẫn không tìm ra nguyên nhân, hắn lắc đầu một cái rồi không buồn nghĩ nữa, lần này coi như tên Chu Bằng ấy gặp may. Chỉ buồn thay cho tên học viên bị hắn tóm được, bị dọa sợ tới mức ngất lịm đi.
Tiếng bước chân xôn xao xen lẫn tiếng chửi mắng tức giận của các giáo viên vọng từ xa lại.
Đường Thiên không hề do dự, lập tức đứng dậy rời khỏi.
Ra khỏi An Đức, tâm trạng Đường Thiên cũng thoải mái trở lại, thành Tinh Phong cũng chỉ lớn cỡ vậy, cuối cùng rồi cũng sẽ giáp mặt. Lại nói, chỉ cần mình đủ mạnh mẽ, đừng nói Chu Bằng, cả cái Chu gia ấy cũng chẳng là gì.
Cường hóa bản thân mới thật là con đường đúng!
Đường Thiên quyết định, trước khi lên Thiên Lộ phải giải quyết chuyện này.
Đã quyết định xong, Đường Thiên bèn gác chuyện qua một bên, không nghĩ nhiều đến nữa, hắn cười khe khẽ, chuẩn bị trở về trường mình. Nào ngờ, đúng lúc này bỗng nghe thấy tiếng bàn luận vang lên phía sau.
“Ngươi biết học viện Sa Kỳ Mã ở đâu không?”
“Cái nơi rách nát đó ở đâu, họa có quỷ mới biết! Nếu không phải lần này xảy ra chuyện lớn như vậy chắc ta còn chẳng nghe đến cái tên học viện Sa Kỳ Mã.”
“Mẹ nó, vậy làm sao bọn mình tìm được chúng để gây sự?”
Đường Thiên nghe vậy sửng sốt, tới trường mình gây sự?
๑๑۩۞۩๑๑
Thẩm Nguyên và Dương Vĩnh hùng hùng hổ hổ lao ra cửa trường, quyết chí phế bỏ Đường Thiên và Amaury. Nào ngờ đâu ra khỏi cổng rồi mới phát hiện mình không biết đường.
Sa Kỳ Mã ở chỗ quái nào?
Trước đây hai người chưa từng nghe nói tới trường học này, hỏi những người ven đường cũng chẳng ai biết.
Hai người ôm tâm trạng mịt mờ đứng giữa đường giữa phố, lúc này lại chẳng biết nên làm cái gì. Nếu cứ thế này trở về chắc chắn sẽ rất mất mặt, không khéo còn trở thành trò cười cho cả trường trong thời gian dài. Mọi người đã liều mình chịu phạt để yểm hộ cho hai người ra ngoài, kết quả lại là không tìm được địa chỉ trường đối phương mà rầu rĩ bỏ về.
Đây chắc chắn là chuyện cười lớn nhất học viện Thiên Tinh trong năm nay.
Thẩm Nguyên và Dương Vĩnh đều là người tâm cao khí ngạo, nếu thật sự mất mặt như vậy thà giết bọn họ đi còn hơn.
Nhưng, đâu ai biết học viện Sa Kỳ Mã ở đâu!
Dương Vĩnh sắc mặt đen như đáy nồi: “Cái trường rách nát tới địa chỉ cũng chẳng ai biết như Sa Kỳ Mã mà lại dám tới Thiên Tinh chúng ta hò hò hét hét, tên hiệu trưởng đó đúng là điên xừ nó rồi! Nếu chúng đứng trước mặt ta, ta sẽ chặt chúng ra thành hai nửa!”
“Không thể động đến lão già ấy được, nghe nói hiệu trưởng mời lão ấy tới hẳn phòng hiệu trưởng tiếp đãi. Có lẽ hai người có giao tình, chúng ta cứ dạy cho hai tên Amaury với Đường Thiên một bài học là được. Học viện Sa Kỳ Mã chỉ có hai học viên như vậy thôi, tốt nhất để bọn chúng không tham gia được hội võ luôn.” Thẩm Nguyên nói với giọng lão luyện trầm ổn.
“Gì chứ khiến chúng không tham gia võ hội được thì đơn giản, cho một trận thương tổn tới cả gân cốt, vậy cũng phải trăm ngày. Nhưng trước hết chúng ta phải tìm ra bọn chúng đã. Hơn nữa phải nhanh lên, lần sau muốn ra sẽ không dễ vậy đâu.” Dương Vĩnh bất đắc dĩ nói.
“Đành đi hỏi thôi.” Thẩm Nguyên cũng chẳng có cách nào.
Vừa hay hắn thấy trước mặt có một thiếu niên trông như học sinh, bèn vội vàng bước tới: “Bạn học, xin hỏi ngươi có biết học viện Sa Kỳ Mã ở đâu không?”
Đối phương dừng bước, cau mày, sắc mặt như đang suy nghĩ: “À, ngươi đang nói tới học viện Sa Kỳ Mã mà Cuồng Ngưu Amaury mới chuyển sang đúng không? Hình như có chút ấn tượng.”
Hai người Thẩm Nguyên Dương Vĩnh quá mức vui mừng, đưa mắt nhìn nhau, hưng phấn khó tả.
Thẩm Nguyên vội vàng nói: “Chẳng hay bạn học có thể chỉ hướng giúp chúng ta được không?”
Thiếu niên lắc đầu: “Ở ngoại thành lận, xa lắm, ta không chỉ rõ được.”
“Vậy bạn học có thể dẫn chúng tôi tới đó được không?” Thẩm Nguyên lại nở nụ cười ôn hòa.
Thiếu niên lắc đầu như trống bỏi: “Không được, ta còn phải đi học, không có thời gian.”
Dương Vĩnh sắc mặt trầm xuống, khinh miệt nói: “Thằng nhãi kia, biết điều chút đi! Ta cho ngươi biết, hôm nay ngươi muốn cũng phải dẫn, không muốn cũng phải dẫn! Ông đây Thiên Tinh, muốn nếm thử chút hả?”
Thiếu niên sợ hãi tới mức mặt trắng bệch: “Ngươi... Các ngươi là người của Thiên Tinh...”
Thẩm Nguyên ngẩng đầu liếc qua Dương Vĩnh nói: “Không còn nhiều thời gian đâu.”
Dương Vĩnh nghe vậy không nói hai lời, vươn tay lên nắm luôn lấy cổ áo thiếu niên, vận chuyển khinh công, tốc độ đột nhiên tăng mạnh. Thẩm Nguyên cũng theo đó phát lực, bám sát phía sau.
Dương Vĩnh hung hăng quát: “Hướng nào?”
Thiếu niên run rẩy vươn ngón tay: “Bên... bên kia...”
Thân hình hai người quay sang, bay về phía thiếu niên vừa chỉ.
Khinh công của Dương Vĩnh vô cùng xuất sắc, tuy mang theo một người trên tay nhưng vẫn lướt như bay, uyển chuyển linh động. So với hắn, khinh công của Thẩm Nguyên lại kém hơn không ít, có điều lại có thể nhận ra chân lực của Thẩm Nguyên hùng hồn, bước tiến tuy không có kỹ xảo gì đáng nói nhưng mỗi bước chân thường lướt xa hơn một trượng, khí tức càng trầm ổn vững vàng.
Hai người không hề lưu lực, tốc độ cực nhanh, chẳng bao lâu sau đã rời khỏi thành Tinh Phong, dọc theo con đường đất ngoại thành tiếp tục tiến tới.
Đi được khoảng một canh giờ, Dương Vĩnh cũng bắt đầu nghi ngờ, liệu có phải tên thiếu niên này lừa bọn hắn không, song ngay lúc này một tấm biển gỗ xuất hiện trong tầm mắt hai người, bên trên có năm chữ:
Học viện Sa Kỳ Mã
Dương Vĩnh và Thẩm Nguyên cùng nhìn nhau, vui mừng quá dỗi, rốt cuộc cũng tìm đúng nơi.
Song ngay lúc này, đột nhiên sắc mặt Thẩm Nguyên cứng lại, đôi mắt như thấy chuyện gì vô cùng đáng sợ, lộ vẻ kinh hãi.
“Cẩn thận!”
Dương Vĩnh còn chưa hiểu chuyện gì, giữa cằm đã trúng ngay một đòn rất nặng.
Quyền này lực cực lớn, Dương Vĩnh chỉ cảm thấy dưới cằm đau nhức, đầu óc ong ong, trống rỗng.
“Ruồi trâu!”
Một tiếng gọi lớn vang lên xáo động bầu không khí yên tĩnh trong khu rừng.
“Ha ha, Đường cơ bản, rốt cuộc ngươi cũng về rồi.”
Rầm, một nam tử trông như con trâu điên vác theo một thanh kiếm gỗ khổng lồ to cũng chẳng kém hắn là mấy bước rầm rầm từ trong rừng cây ra. Song khi Amaury thấy cảnh tượng trước mắt lại lập tức ngây dại.
“Ruồi trâu, ta tìm cho ngươi một đối thủ tốt đây, học viên Thiên Tinh, cao thủ đấy. Đúng rồi, bọn chúng định tới tìm mình gây sự, ta cũng đành giao nhiệm vụ vĩ đại giữ gìn uy nghiêm của học viện Sa Kỳ Mã này cho ngươi.”
Đường Thiên quơ quơ nắm đấm, như cuồng phong vũ bão trút hết lên ngươi Dương Vĩnh, nói với Amaury mà chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn.
Lúc trên đường, khinh công của Dương Vĩnh khiến Đường Thiên rất ấn tượng. Đường Thiên mặc dù vô cùng tự tin nhưng lại không ngốc. Giờ uy lực 【 Thiểm Quyền 】 của hắn không tồi, nhưng những võ kỹ khác đặc biệt là khinh công đều chỉ dừng lại ở mức cơ bản.
Chỉ bằng công phu khinh công đó Dương Vĩnh cũng đã chiếm ưu thế tuyệt đối rồi. Lão Ngụy đã từng nhắc nhở Đường Thiên, hắn vẫn còn nhớ rất rõ: không có khinh công tốt không cách nào rút ngắn khoảng cách hai bên, hắn cũng sẽ không thể thủ thắng.
Quyền pháp cấp sáu trở lên mới có năng lực đánh xa.
Đường Thiên không sử dụng chân lực song tốc độ của 【 Thiểm Quyền 】 vẫn cực nhanh, hơn nữa cảnh giới 【 Thiểm Quyền 】 của Đường Thiên là hoàn hảo, tần suất công kích cực kỳ kinh người, quyền quyền trút xuống như mưa.
Ăn một đòn nặng đầu tiên, Dương Vĩnh lập tức choáng váng, không kịp dùng sức hoàn thủ, giờ chỉ như một bao cát ôm người chịu đựng, không cách nào chống trả.
Ầm!
Trúng không biết bao nhiêu quyền, Dương Vĩnh rốt cuộc không chịu nổi, ngất lịm.
Amaury liếc mắt sang phía đó, đầy vẻ cảm thông.
Tố chất thân thể Đường cơ bản vốn cực kỳ kinh khủng lại thêm kỹ xảo phát lực không chê vào đâu được, không ai hiểu rõ hơn Amaury nắm tay Đường Thiên nặng cơ nào.
Ăn trọn không biết bao nhiêu quyền như vậy, ngay cả hắn cũng không dám tưởng tượng. Ài, thật đáng thương...
Ánh mắt hắn nhanh chóng thu lại, chuyển sang Thẩm Nguyên.
“Trầm Thiết Chưởng?” Amaury trầm giọng nói, hắn nhận ra Thẩm Nguyên, ánh mắt nhanh chóng hừng hực đấu chí.
Trầm Thiết Chưởng là biệt danh của Thẩm Nguyên, hắn nổi danh nhất là cặp thiết chưởng. Thẩm Nguyên chủ tu chưởng pháp hệ kim, hai bàn tay đã rèn luyện tới mức cứng rắn như đao thép, đao kiếm cũng khó lòng làm thương tổn, người quen với hắn thường gọi hắn là Trầm Thiết Chưởng.
Thẩm Nguyên xếp hạng chín tại học viên Thiên Tinh còn Amaury trước đây xếp hạng bảy tại học viện Mãnh Thú. Thế nhưng Thiên Tinh lại là học viện số một còn Mãnh Thú chỉ là học viện xếp hạng ba, bởi vậy xếp hạng của Thẩm Nguyên vẫn cao hơn A Mạc Lý.
Thẩm Nguyên vừa bắt đầu đã bị đòn tập kích bất ngờ của Đường Thiên làm cho cả kinh, thế nhưng lúc này khuôn mặt hắn không còn chút xao động nào, vẫn nhẹ nhàng như thường, lắc đầu than nhẹ: “Đúng là chẳng ngờ tới hôm nay lại lật thuyền trong mương được. Đường Thiên, giỏi lắm!”
“Ha ha, quá khen, quá khen.” Đường Thiên vẫn không ngẩng đầu lên, chẳng biết hắn kiếm đâu ra một sợi dây thừng, dùng răng thủ một chút, giờ đang ra sức trói chặt Dương Vĩnh lại.
“Tới đây nào, đánh một trận thật thoải mái nhé, để ta mở mang tầm mắt một chút nào, Trầm Thiết Chưởng không gì không phá nổi!” Amaury chẳng cần biết vì sao hai người Thẩm Nguyên lại tới đây, chỉ cần được đánh một trận thôi. Cảm xúc của hắn giờ đang dâng trào, chỉ thiếu nước bùng nổ.
“Không gì không phá nổi, cái này chỉ là nói quá, có điều muốn trừng trị ngươi cũng đủ rồi.” Thẩm Nguyên sắc mặt nghiêm túc, hai tay bỗng biến thành ngăm đen như sắt thép.
Đường Thiên vừa trói xong Dương Vĩnh, chẳng hề hứng thú với màn long tranh hổ đấu sắp sửa diễn ra, hai mắt bừng sáng nhìn Dương Vĩnh bị trói gô trên mặt đất, hai tay bắt đầu sờ lần sờ mò tìm tòi trên người Dương Vĩnh.
Có gì khiến người ta kích động hơn chiến lợi phẩm đây?!
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế