Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 16: Một chiêu
Nguồn: MT
Thực lực Tiểu huynh đệ không kém, có lẽ không dưới ta.
Cái đánh giá này không khỏi quá cao đi?
- Lôi lão đại, ngươi là huấn luyện viên của Huyết Nhận a, thực lực là cường hãn nhất trong Huyết Nhận chúng ta, thực lực tiểu gia hỏa trước mắt này không dưới ngươi? Lôi lão đại, ngươi đừng làm ta sợ.
Thanh niên quân nhân ở sau lưng Lôi Báo, nhịn không được oán thầm không thôi.
Luận bàn?
Dựa vào, nguyên lai là đến đánh nhau, mẹ, còn nói thực lực ca không tệ, không dưới hắn, thằng này thật đúng là đủ trêu chọc. Ngươi cũng quá đề cao mình rồi, thực lực mặc dù không tệ, nhưng muốn làm đối thủ của ta còn kém xa, lại nói thực lực không kém ngươi.
- Luận bàn thì miễn đi, không có ý nghĩa.
Trần Thanh Đế khẽ lắc đầu, lời nói cũng rất uyển chuyển, không có nói thẳng Lôi Báo không phải đối thủ của hắn, cũng đã rất nể tình rồi.
Thấy được cao thủ như Lôi Báo, tuy Trần Thanh Đế động tâm, cũng rất muốn biết thực lực của mình, trên địa cầu sẽ như thế nào. Nhưng mà, Lôi Báo lại là quân nhân, mình lại xuất thân quân nhân thế gia, Trần Thanh Đế thật đúng là sợ lỡ tay đánh Lôi Báo không thành nhân dạng, vậy cũng không tốt.
Luận bàn thì miễn đi?
Không có ý nghĩa?
Lôi Báo cùng thanh niên quân nhân phía sau hắn, ngay ngắn ngây ngẩn cả người.
Không có ý nghĩa? Lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ thực cho ta không phải là đối thủ của ngươi, cho nên không có ý nghĩa? Hay là ý tứ gì khác?
- Tiểu tử, ngươi đây là ý gì?
Lôi Báo còn không có phản ứng gì, tên thanh niên quân nhân phía sau hắn lại vô cùng phẫn nộ, về phía trước một bước, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế.
Xem bộ dáng của hắn, nếu không có Lôi Báo ở đây, người thanh niên quân nhân này hận không thể xông lên đánh Trần Thanh Đế một trận thừa sống thiếu chết.
Vốn là bởi vì Trần Thanh Đế có vài phần tương tự như Quân Thần, người mà Lôi Báo sùng bái, lúc này mới hấp dẫn chú ý của hắn. Về sau phát hiện Trần Thanh Đế đánh quyền cước, không phải khoa chân múa tay, bộ dáng là người biết võ thật sự, cho nên mới động tâm luận bàn.
Tuy Lôi Báo nói thực lực Trần Thanh Đế không kém, có lẽ không dưới hắn, cái này cũng không quá đáng là lời khách sáo mà thôi.
Ai biết rõ, Trần Thanh Đế lại thuận nước hướng lên trên bò, cũng dám nói mình không phải là đối thủ, ngươi cũng quá đề cao mình rồi.
Lôi Báo là huấn luyện viên có danh xưng Địa Ngục trong quân Huyết Nhận a.
Huyết Nhận là kiêu ngạo của Quân Thần, không biết bao nhiêu quân nhân đỉnh phong, đều vót nhọn đầu chui vào bên trong. Trong quân vô luận ngươi đỉnh phong cỡ nào, không vào được Huyết Nhận, cái kia cũng chỉ là binh sĩ bình thường.
Không tiến vào Huyết Nhận, vĩnh viễn không phải là hảo binh.
Lôi Báo không chỉ là huấn luyện viên của Huyết Nhận, còn được Quân Thần khẳng định thật lớn. Có thể được Quân Thần, người được tất cả quân nhân sùng bái khẳng định, đó là một sự tình đáng giá kiêu ngạo cỡ nào a.
Nhưng mà, lại bị Trần Thanh Đế khinh bỉ.
- Nhất Thôn, trở lại.
Lôi Báo không thể nghi ngờ nói.
- Lôi lão đại, hắn...
Thanh niên quân nhân tên Liễu Nhất Thôn chỉ vào Trần Thanh Đế, vẻ mặt phẫn nộ. Cũng dám khinh bỉ huấn luyện viên của bọn hắn, Lôi lão đại, Liễu Nhất Thôn như thế nào chịu được a.
Bất quá, tiếp xúc đến ánh mắt của Lôi Báo, Liễu Nhất Thôn lại không cam lòng như thế nào, cũng phải lui đến sau lưng Lôi Báo, ánh mắt nhìn về phía Trần Thanh Đế rất là bất thiện.
- Lôi Báo ta ở trong quân, ngoại trừ Quân Thần, thì không có thua người thứ hai, cậu có tự tin như thế, ta càng muốn thử xem.
Chỉ là Quân Thần trong miệng bọn hắn, trong nhà sống cũng không có thoải mái, bởi vì người nào đó bị đánh thảm rồi.
- Cái kia... Được rồi.
Trần Thanh Đế bất đắc dĩ lại động tâm:
- Đã như vầy, ông vẫn là xuất thủ trước đi.
- Ở chỗ này? Không cần đổi địa phương sao?
Lôi Báo nhìn khắp bốn phía, tại đây tuy vắng vẻ, nhưng lúc này cũng đã có không ít người rèn luyện.
- Không cần, dù sao cũng chỉ là một hai chiêu sẽ xong.
Trần Thanh Đế cười nhạt một tiếng, nói ra. Mặc dù thực lực của Lôi Báo không tệ, nhưng chỉ cần Trần Thanh Đế nguyện ý, tuyệt đối có thể miểu sát.
- Ngươi...
Liễu Nhất Thôn giận rồi, suýt nữa từ trên mặt đất nhảy lên. Mẹ nó, bái kiến hung hăng càn quấy, nhưng chưa từng gặp qua kiêu ngạo như vậy. Tiểu tử, nhìn ngươi còn có thể hung hăng càn quấy bao lâu, chờ bị Lôi lão đại thu thập a.
- Đúng vậy, một hai chiêu hoàn toàn chính xác có thể xong.
Lôi Báo cũng hơi nổi giận, quyết định giáo huấn thoáng một phát, muốn trong một hai chiêu giải quyết Trần Thanh Đế.
- Tiểu tử, ta cho cậu một cơ hội xuất thủ, ta sợ vừa ra tay, cậu ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có.
Khí tức của Lôi Báo lập tức tăng lên, lệ khí xông mạnh, khí thế uy vũ, không hổ là huấn luyện viên của Huyết Nhận.
- Ta động thủ trước?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 17: Phá cửa
Nguồn: MT
Trần Thanh Đế vốn là sững sờ, cảm giác có chút buồn cười, lập tức thản nhiên nói:
- Ông đã như vậy, tôi sẽ không khách khí.
- Không cần...
Trần Thanh Đế luyện quyền pháp một giờ, thân pháp của hắn toàn lực bạo phát, tốc độ tăng lên tới cực hạn, nhanh tới cực điểm. Thân thể nhoáng một cái, chỉ để lại trước mặt Lôi Báo một đạo tàn ảnh.
Trần Thanh Đế động thủ, thanh âm Lôi Báo im bặt mà dừng, trừng lớn hai mắt, trên mặt tràn đầy khiếp sợ, kinh ngạc, khó có thể tin...
Lôi Báo chỉ cảm thấy cái ót tê rần, trước mắt tối đen, thần trí cũng có chút không rõ. Bất quá, hắn lại loáng thoáng nghe được Trần Thanh Đế thở dài:
- Khoảng cách gần như vậy, vậy mà để cho ta xuất thủ trước, đúng là chán sống.
- Lôi lão đại, ngươi thế nào, ngươi mau tỉnh lại a.
Liễu Nhất Thôn hoảng sợ kêu lên, vẻ mặt ân cần, lo lắng.
- Ân?
Lôi Báo phát ra một tiếng rên rỉ, khi hắn tỉnh lại, thình lình phát hiện hắn đã nằm trong ngực Liễu Nhất Thôn. Cái này làm cho hắn mồ hôi lạnh chảy ròng, mà lúc này Trần Thanh Đế đã không thấy đâu nữa.
- Cái này... thật nhanh.
Lôi Báo lắc đầu, đứng thẳng người, vẻ mặt khiếp sợ. Coi như là Quân Thần, cũng không có khả năng để cho hắn không hề phản ứng hạ gục a.
- Cũng không biết là hắn tự đại, hay là nguyên nhân gì, khoảng cách gần như vậy, vậy mà để cho ta động thủ trước.
Trần Thanh Đế đi ra hoa viên, lắc đầu nói:
- Thời gian không còn sớm, cần phải trở về.
Trần Thanh Đế đạt tới Luyện Khí tầng một, thực lực cũng chỉ có thể tính toán miễn cưỡng, chính thức đánh, đương nhiên không phải đối thủ của Lôi Báo.
Bất quá, khoảng cách gần như vậy, thân pháp của Trần Thanh Đế lại rất ngưu bức, hơn nữa Lôi Báo khinh địch, cho nên mới bị một chiêu đánh bại. Nếu là súng thật đạn thật, Trần Thanh Đế chống lại Lôi Báo, đó là thua không nghi ngờ.
Đây cũng là vì cái gì, Lôi Báo chỉ nói là thật nhanh, mà không phải nói Trần Thanh Đế thật mạnh...
Trần Chấn Hoa muốn ném hắn vào Huyết Nhận, nhưng mà, hắn lại đánh huấn luyện viên của Huyết Nhận.
Thật không biết, khi Trần Thanh Đế bị phụ thân một lòng muốn cả hai cùng chịu tội ném vào Huyết Nhận, sẽ sinh ra phản ứng gì.
Ly khai hoa viên, Trần Thanh Đế một đường chạy chậm, về tới bên ngoài biệt thự. Nhìn biệt thự trước mắt, nhưng trong lòng thì cười khổ, vẫn còn có một tia sợ hãi.
Mặc dù nói, dùng thực lực bây giờ của Trần Thanh Đế, căn bản không e ngại Lâm Tĩnh Nhu. Nhưng tối hôm qua xem hết Lâm Tĩnh Nhu, bất kể là nguyên nhân gì, thấy thế nào, xem hết chính là xem hết, đây là sự thật không thể tranh cải.
Một thiếu nữ xuân quý, bị một thiếu gia siêu cấp ăn chơi có tiếng xấu nhìn hết, ai chịu nổi a, ai biết, kế tiếp sẽ đối mặt Lâm Tĩnh Nhu trả thù như thế nào.
Nếu như Lâm Tĩnh Nhu muốn đánh Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế có thể hoàn thủ sao? Tối đa cũng chỉ là né tránh mà thôi, nếu một cái sơ sẩy không thoát được, lại bị đạp đan điền, lúc đó thật sự khóc không ra nước mắt.
Đến lúc đó, Trần Thanh Đế tìm ai nói rõ lí lẽ.
Dù sao... đuối lý a.
Trần Thanh Đế lắc đầu, hít sâu một hơi, lặng lẽ tiến nhập phòng của mình. Vô luận là đi ra, hay là trở về, toàn bộ quá trình, đều không có người phát hiện.
Trở lại phòng của mình, Trần Thanh Đế lặng lẽ đóng kỹ cửa lại, suy nghĩ xuống, vẫn là cảm giác không ổn:
- Trong phòng, thật sự là không quá an toàn, chờ Lâm Tĩnh Nhu rời giường nhất định sẽ tới tìm ta tính sổ.
- Toàn thân đổ mồ hôi, đi tắm cái đã, mình đoán Lâm Tĩnh Nhu như thế nào cũng không nghĩ ra, ta sẽ đi phòng tắm tắm rửa. Hắc hắc, chỗ nguy hiểm nhất, mới là an toàn nhất.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế cầm một bộ quần áo cẩn thận rời phòng, tiến vào phòng tắm của hắn.
- Ân? Tại đây vậy mà lưu lại mùi thơm nhàn nhạt của Lâm Tĩnh Nhu.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, trong óc lại hiển hiện thân thể mềm mại mê người kia của Lâm Tĩnh Nhu, khiến cho hắn suýt tâm viên ý mãn lần nữa.
- Lăn, người cũng đã chết, lại vẫn dám ảnh hưởng ta.
Trần Thanh Đế chấn động toàn thân, mồ hôi lạnh chảy ròng, trong lòng phát ra giận dữ. Định lực kém như vậy, Trần Thanh Đế trước tiên liền nghĩ đến, vốn là tàn hồn kia ảnh hưởng hắn.
Sau khi khôi phục bình thường, Trần Thanh Đế rất nhanh bỏ đi quần áo thể thao trên người, mở vòi nước, rất là khoái ý tắm dội. Toàn thân đều là mồ hôi, cảm giác tắm nước lạnh kia vẫn là phi thường không tệ.
- Phanh!
Đúng lúc này, một thanh âm đạp cửa đột nhiên vang lên, vẻ mặt thích ý của Trần Thanh Đế thoáng cái hoảng sợ. Không cần nghĩ cũng biết, Lâm Tĩnh Nhu đại tiểu thư rời giường, hơn nữa còn đạp cửa phòng của Trần Thanh Đế.
- Lâm Tĩnh Nhu này thật đúng là đủ bạo lực, khá tốt, ca ca ta có dự kiến trước, không có ở trong phòng.
Trần Thanh Đế đắc ý cười không ngừng.
Phương thức Lâm Tĩnh Nhu bạo lực đạp cửa kia, tuy không thấy được, nhưng Trần Thanh Đế có thể tưởng tượng ra, lúc này Lâm Tĩnh Nhu là phẫn nộ cỡ nào. Nếu như Trần Thanh Đế còn ở trong phòng, cạc cạc, vậy cũng rất khó nói.
- Trần Thanh Đế, ngươi cút ra đây cho ta.
Lâm Tĩnh Nhu gầm lên giận dữ đột nhiên vang lên, khi xông vào phòng của Trần Thanh Đế, lại không có phát hiện Trần Thanh Đế, cảm tình thằng này đã chạy mất rồi, cái này làm cho Lâm Tĩnh Nhu càng thêm phẫn nộ.
Trước nửa đêm Lâm Tĩnh Nhu căn bản không có ngủ, thẳng đến hai giờ sáng mới mơ màng nằm ngủ, chỉ mong trời sáng đi giáo huấn Trần Thanh Đế, chất lượng giấc ngủ không tốt, là tối kỵ của nữ nhân.
Hiện tại hai mắt của Lâm Tĩnh Nhu còn đang thâm quầng.
- Chị Tĩnh Nhu, chị đừng nóng giận, đại ca ta biết rõ sai rồi, cho nên mới...
Trần Phong Nhiên mở miệng giải thích, nhưng ở chỗ sâu trong hai con ngươi lại lóe ra hàn mang, nhưng không người nào có thể bắt được.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 18: Ngươi xem lại thân thể ta là được
Nguồn: MT
Trần Phong Nhiên không thay Trần Thanh Đế nói chuyện còn tốt, cái này vừa nói, Lâm Tĩnh Nhu càng tức giận hơn.
- Trần Phong Nhiên, tại đây không có chuyện của ngươi.
Lâm Tĩnh Nhu hừ lạnh một tiếng, tức giận quát:
- Trần Thanh Đế, ngươi vương bát đản... cút ra đây cho ta, ta biết rõ ngươi ở trong biệt thự, cút ra đây cho ta.
Lâm Tĩnh Nhu giống như là một đầu sư tử cái bị đùa giỡn, vô cùng phẫn nộ.
- Chị Tĩnh Nhu, như vậy là được rồi, đại ca hắn có lẽ không có ở đây.
Một bên Trần Hương Hương lôi kéo Lâm Tĩnh Nhu nói ra:
- Chị Tĩnh Nhu đừng nóng giận, hắn là người nào, chị cũng không phải không biết, nói không chừng tối hôm qua...
- Có tiếng nước...
Lâm Tĩnh Nhu ở bên trong phẫn nộ, đột nhiên khẽ giật mình, vẻ mặt nghi hoặc nói:
- Hương Hương ở đây, Phong Nhiên cũng ở đây, hai người các ngươi có mặt, vậy là ai tắm dội?
- A...
Trần Hương Hương cùng Trần Phong Nhiên hai mặt nhìn nhau, cũng mơ hồ đã nghe được thanh âm vòi sen. Tìm theo tiếng nhìn lại, thanh âm rõ ràng là từ phòng tắm của Trần Thanh Đế truyền tới.
- Trần Thanh Đế, ta muốn giết ngươi, ngươi cái đồ biến thái...
Lâm Tĩnh Nhu nhìn phòng tắm làm cho nàng nghiến răng nghiến lợi kia, càng thêm phẫn nộ, mặt ngọc đỏ bừng.
Tối hôm qua mình ở trong phòng tắm kia bị Trần Thanh Đế xem hết, Trần Thanh Đế vẫn dám vào phòng tắm kia, hắn rốt cuộc là muốn làm gì? Rắp tâm ở đâu? Là ở dư vị sao?
Lâm Tĩnh Nhu càng nghĩ càng sinh khí, xúc động giết người tự nhiên sinh ra, vẫn còn cấp tốc tăng vọt, nghiến răng nghiến lợi chạy tới.
Nghe được tiếng bước chân đang dồn dập tiếp cận, toàn thân Trần Thanh Đế đại chấn, trong lòng kinh hoàng, hận không thể tát mình một cái. Lâm Tĩnh Nhu đã tìm tới cửa, ngươi lại dám tắm vòi sen, đây không phải nói cho Lâm Tĩnh Nhu, ngươi đang tắm, bạo lộ chính mình sao?
Bất quá ta là đang tắm a, không mở vòi sen thì tắm thế nào?
- Móa, vậy mà phạm vào sai lầm cấp thấp này, thật sự là... Ai!
Trần Thanh Đế liền tranh thủ đóng vòi sen lại, muốn lấy khăn mặt lau khô nước trên người, mặc quần áo, lại phát hiện Lâm Tĩnh Nhu đã đi tới.
- Trần Thanh Đế, ta biết rõ ngươi ở bên trong, hiện tại, lập tức cút ra đây cho ta.
Lâm Tĩnh Nhu tuy phẫn nộ, nhưng còn có một tia thanh tỉnh, bằng không thì nàng đã xông đi vào rồi.
- Ta... Ta còn không có mặc quần áo, như thế nào lập tức đi ra ngoài? Ngươi cái này không phải làm khó ta sao?
Trần Thanh Đế vốn là sững sờ, sau đó tràn đầy ủy khuất nói.
- Ngươi... Ngươi vô sỉ.
Lâm Tĩnh Nhu nghiến răng nghiến lợi, hổn hển muốn chửi mẹ, hít sâu một hơi, lạnh giọng nói ra:
- Mặc quần áo tử tế, cút ra đây cho ta.
- Ta mới vào, vừa cởi quần áo tắm, vừa mới chuẩn bị tắm, cái này... ta còn không có tắm nữa đó.
Trần Thanh Đế một bên lau bọt nước trên người, vừa nói:
- Ta nghĩ ta hiện tại, tạm thời, vẫn không thể lập tức đi ra ngoài.
Tắm còn không có xong, sao có thể đi ra ngoài? Trần Thanh Đế là ý tứ này.
Đi ra ngoài?
Ở thời điểm này đi ra, muốn chết sao, một khi đi ra ngoài, nhất định sẽ bị Lâm Tĩnh Nhu hung hăng thu thập một chầu, Trần Thanh Đế chịu đi ra ngoài mới là lạ.
Ai đi ra ngoài, kẻ đó mới là ngu ngốc, dù sao ta cũng là hoàn khố, không có chút danh dự nào đáng nói, hừ hừ.
- Ngươi... Ngươi đến cùng đi ra hay không?
Lâm Tĩnh Nhu tức đến dậm chân, trong cơn giận dữ không ngừng nghiến răng, lại không thể tránh được.
Trần Thanh Đế không đi ra, Lâm Tĩnh Nhu nàng cũng không thể tùy tiện xông vào, phải biết rằng, hiện tại Trần Thanh Đế là cái gì cũng không có mặc.
- Đã nói cho ngươi, ta còn chưa có tắm, như thế nào đi ra ngoài?
Trần Thanh Đế rất nhanh mặc quần áo tử tế, tựa ở trên tường, thản nhiên nói:
- Ta với ngươi cũng không có gì muốn nói, sao lại muốn ta đi ra ngoài? Hơn nữa, chuyện tối ngày hôm qua cũng không thể trách ta...
- Câm miệng!
Trần Thanh Đế còn chưa nói xong, đã bị Lâm Tĩnh Nhu nghiêm nghị cắt đứt. Lâm Tĩnh Nhu là mặt ngọc đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, hai đấm nắm chặt, một bộ muốn giết người.
- Trần Thanh Đế, ta hỏi lại ngươi một lần, ngươi đến cùng đi ra hay không.
Vừa nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, Lâm Tĩnh Nhu liền vô cùng phẫn nộ, gào thét.
- Cảm xúc của ngươi bây giờ, ngươi cho rằng ta có thể đi ra ngoài sao?
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, vô cùng nghiêm túc nói:
- Nam tử hán đại trượng phu, ta nói không ra là không ra, nếu không... nếu không ngươi tiến vào đi?
- Ngươi cho rằng ta không dám sao?
Lâm Tĩnh Nhu phổi cũng sắp bị tức nổ, lạnh giọng nói ra.
- Dám, ngươi đương nhiên dám rồi.
Trần Thanh Đế chính khí nghiêm nghị nói:
- Ngươi tiến đến cũng tốt, hiện tại ta cái gì cũng không có mặc, cho ngươi nhìn một chút, chúng ta từ nay về sau không thiếu nợ nhau, ai cũng không thiệt thòi, chuyện này bỏ qua, ý của ngươi như nào? Ta cảm giác vẫn là có thể.
Ý tứ của Trần Thanh Đế rất đơn giản, tối hôm qua ta xem hết ngươi, hôm nay cho ngươi xem hết ta, ai cũng không thiệt thòi, như vậy xóa bỏ.
Ân, là ý tứ này.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 19: Ta đối với ngươi phụ trách còn không được sao?
Nguồn: MT
- Trần Thanh Đế, ta... ngươi trốn ở bên trong cả đời được sao.
Lâm Tĩnh Nhu tức đến dậm chân, lạnh giọng nói ra:
- Cầm cái ghế tới cho ta, ta chờ ở chỗ này, đợi đến lúc hắn đi ra mới thôi.
Hôm nay không đánh Trần Thanh Đế một chầu, Lâm Tĩnh Nhu là tuyệt đối không bỏ qua, xem ra hẳn là như vậy.
- Oa kháo...
Phòng tắm nội, Trần Thanh Đế tựa ở trên tường suýt nữa nhảy dựng lên, liền vội mở miệng nói:
- Lâm Tĩnh Nhu, ngươi đến cùng náo có đủ hay không? Ta đã nói với ngươi rồi, chuyện tối ngày hôm qua cũng không thể trách ta...
Trần Thanh Đế bó tay rồi, vốn cho rằng, Lâm Tĩnh Nhu chỉ là náo thoáng một phát mà thôi, ai có thể nghĩ đến, nàng lại muốn chắn ở chỗ này. Trần Thanh Đế ở đâu có thời gian rỗi dông dài cùng Lâm Tĩnh Nhu.
Đan Dương quả đã hết, thảo dược trong tay Trần Thanh Đế cũng còn thừa không có mấy, đương nhiên cần tiếp tục chuẩn bị, mua sắm thảo dược càng cao cấp càng tốt.
Trọng yếu hơn là, sau khi gặp Lôi Báo, lại để cho Trần Thanh Đế biết rõ, tu vi Luyện Khí tầng một của mình, ở cái thế giới này, thật sự là không coi vào đâu. Ít nhất, quang minh chính đại đánh cùng Lôi Báo, Trần Thanh Đế tự biết mình là thua không nghi ngờ.
Một quân nhân đã trâu bò như vậy, số lượng quân nhân trên thế giới này, chính là phi thường khổng lồ a. Cái này để cho Trần Thanh Đế cảm thấy vô cùng nguy cơ.
Nguy cơ, loại đồ chơi này, không có người sẽ thích, Trần Thanh Đế càng là chán ghét.
Muốn tự bảo vệ mình, nhất định phải nắm chặt thời gian tăng tu vi lên mới được, Trần Thanh Đế ở đâu có thời gian lãng phí ở trên người Lâm Tĩnh Nhu?
Trần Thanh Đế là rất bận rộn a.
Chỉ là Trần Thanh Đế có chỗ không biết, quân nhân như Lôi Báo, tổng cộng có thể có bao nhiêu? Chẳng lẽ tất cả quân nhân đều cường đại như Lôi Báo? Đó căn bản là chuyện không thể nào.
Lôi Báo là huấn luyện viên của Huyết Nhận a.
Huyết Nhận!
Đây chính là Quân Thần kiêu ngạo nhất, đắc ý nhất.
- Ngươi câm miệng cho ta.
Trong nội tâm Lâm Tĩnh Nhu rất ủy khuất, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, mang theo khóc nức nở quát:
- Trần Thanh Đế, chuyện tối ngày hôm qua không trách ngươi, chẳng lẽ còn có thể trách ta hay sao? Ngươi cái sắc lang này, hạ lưu đồ vô sỉ...
Lâm Tĩnh Nhu cũng từ trong miệng Trần Hương Hương biết được, Trần Thanh Đế một mực tắm rửa ở phòng tắm đó, một cách vô tri vô giác, đã là tài sản riêng của Trần Thanh Đế, không ai dám tắm rửa ở bên trong.
Mà Trần Thanh Đế lại không biết Lâm Tĩnh Nhu đến, cho nên mới xông tới.
Về phần đèn phòng tắm bật sáng, đừng nói ngay lúc đó Trần Thanh Đế không thấy được, coi như là thấy được, cũng chỉ cho rằng là mình quên tắt.
Thằng này thanh danh tuy không lớn, nhưng có chút thời điểm vẫn có rất nhiều chỗ tốt. Ai có thể nghĩ đến, sẽ có người dám tắm rửa ở phòng tắm của Trần Thanh Đế a.
Ngay cả Trần Hương Hương vô cùng thống hận với Trần Thanh Đế cũng nói như vậy, Lâm Tĩnh Nhu biết rõ, hoàn toàn là không thể trách Trần Thanh Đế. Nhưng mà, thân thể của mình bị xem hết, bất kể nguyên nhân gì, tóm lại là bị xem hết, đây là sự thật không thể tranh cải.
Vốn Lâm Tĩnh Nhu chỉ là muốn đánh Trần Thanh Đế một chầu, xả bớt giận, ai có thể ngờ tới, sáng sớm Trần Thanh Đế lại còn dám tắm rửa ở phòng này.
Dư vị sao?
Tưởng tượng sao?
Dùng hiểu rõ của Lâm Tĩnh Nhu đối với Trần Thanh Đế, nàng tin tưởng, cặn bã Trần Thanh Đế này, tuyệt đối là có thể làm ra sự tình biến thái, buồn nôn, tà ác kia.
Cái này lại để cho Lâm Tĩnh Nhu càng thêm phẫn nộ, ủy khuất.
Nhưng mà, Trần Thanh Đế lại chết sống không đi ra, điều này cũng thôi, lại còn nói cái gì: hiện tại ta cái gì cũng không có mặc, cho ngươi nhìn một chút, chúng ta từ nay về sau không thiếu nợ nhau, ai cũng không thiệt thòi, chuyện này chúng ta bỏ qua.
Loại lời nói vô liêm sỉ này, Trần Thanh Đế cũng có thể nói ra miệng được?
Lâm Tĩnh Nhu lại càng phẫn nộ, ủy khuất, ai nói ta không thua lỗ? Ngươi là thứ cặn bã, ước gì cho ta xem còn không được...
Cái này, Lâm Tĩnh Nhu thật sự oan uổng Trần Thanh Đế rồi.
Sáng sớm Trần Thanh Đế tiến vào phòng tắm tắm rửa, hoàn toàn là vì vừa đánh xong quyền, lại chạy bộ về tới nhà, toàn thân là mồ hôi, hơn nữa theo hắn suy nghĩ, chỗ nguy hiểm nhất, là nơi an toàn nhất.
Trần Thanh Đế thật không có bất luận cách nghĩ bất lương nào a.
Chỉ là muốn tắm một cái mà thôi.
Không hơn, chỉ đơn giản như vậy.
- Ta... Vậy ngươi muốn thế nào? Cùng lắm thì... cùng lắm thì ta phụ trách đối với ngươi còn không được sao?
Vẻ mặt Trần Thanh Đế bất đắc dĩ, trong thanh âm còn tràn đầy ủy khuất.
- Trần Thanh Đế, ngươi tên vương bát đản này, lưu manh, ngươi đi ra cho ta... ngươi chẳng lẻ không nên phụ trách sao? Chẳng lẽ ngươi còn ủy khuất? Ta... Ta không xứng với ngươi hay là như thế nào hay sao? A... Ai bảo ngươi cái hạ lưu đồ vô sỉ phụ trách, a...
Sắc mặt Lâm Tĩnh Nhu đỏ lên, cảm giác đầu mình sắp nổ, càng là hồ ngôn loạn ngữ.
Lâm tiểu nha đầu sắp muốn điên rồi.
Ngươi phụ trách đối với ta lại ủy khuất như vậy? Ta còn ủy khuất đây này. Lâm Tĩnh Nhu cũng nhịn không được nữa, nước mắt tràn mi mà ra, vô cùng ủy khuất quay đầu bỏ chạy.
- Ai có thể nói cho ta biết, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra hay không? Ta cũng đã nói sẽ chịu trách nhiệm rồi, còn muốn thế nào nữa? Như thế nào nói khóc liền khóc chứ?
Trần Thanh Đế lắc đầu thở dài không thôi, hắn biết rõ, hôm nay xem như triệt để đắc tội chết Lâm Tĩnh Nhu rồi, sau này gặp mặt sẽ khó mà yên ổn.
- Chị Tĩnh Nhu...
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 20: Viên Cầu, Viên đại thiếu
Nguồn: MT
Trần Hương Hương phát ra một tiếng thét kinh hãi, chán ghét nhìn thoáng qua phòng tắm, rất nhanh đuổi theo.
Trần Phong Nhiên đứng bên ngoài phòng tắm, nhìn xem cửa phòng tắm, trong hai tròng mắt lóe ra âm độc, hai đấm nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch, sắc mặt âm úc, dữ tợn dọa người.
Bất quá, cũng chỉ là trong tích tắc, liền bị Trần Phong Nhiên che dấu qua.
- Kháo... Như thế nào đột nhiên cảm thấy lạnh như vậy?
Trong phòng tắm, Trần Thanh Đế nhịn không được rùng mình một cái, nhạy cảm cảm giác được, mình tựa như là bị rắn rết nhìn chằm chằm vào. Bất quá, rất nhanh liền biến mất không thấy.
- Trần đại thiếu, Thanh Đế huynh đệ, cứu mạng a...
Đúng lúc này, một viên thịt lăn vào biệt thự, từ trong sân tiếp tục lăn đi qua, một đường lăn một đường hô, trong thanh âm tràn ngập vội vàng, bối rối, thê thảm:
- Trần đại thiếu, nhân mạng quan thiên, nếu ngươi không cứu tiểu đệ, tiểu đệ dù không chết, cũng phải lột một tầng da a.
Nghe được thanh âm này, hai mắt Trần Phong Nhiên tỏa sáng, khóe miệng khẽ động, lộ ra nụ cười tàn nhẫn, trong ánh mắt nhìn về phía phòng tắm, tràn đầy ngoan độc, khoái ý.
- Thanh âm này rất quen thuộc.
Trần Thanh Đế chấn động toàn thân, rất nhanh trở mình đã tìm được, trí nhớ có quan hệ tới chủ nhân thanh âm kia lại rất nhiều.
- Cút!
Lâm Tĩnh Nhu nổi giận gầm lên một tiếng, chứng kiến một viên thịt từ bên ngoài lăn qua, chặn đường đi của nàng. Lâm Tĩnh Nhu vô cùng phẫn nộ, nhìn cũng không nhìn, một cước đạp tới.
Phốc!
Một tiếng trầm đục, Lâm Tĩnh Nhu chỉ cảm giác một cước này của mình, như là đá vào lò xo, trực tiếp bị bắn ngược trở lại. Lâm Tĩnh Nhu mất thăng bằng, bay ngược về phía sau. Mà viên thịt kia bề ngoài giống như chỉ là lắc lư một cái, vậy mà không có bị Lâm Tĩnh Nhu đạp bay.
Trần Thanh Đế là tự mình thể nghiệm qua, một cước của Lâm Tĩnh Nhu là phi thường sắc bén.
- A, chị Tĩnh Nhu!
Trần Hương Hương chạy đến không nghĩ tới, Lâm Tĩnh Nhu đột nhiên bị bắn trở lại, một cái sơ sẩy bị Lâm Tĩnh Nhu đập vào trên người. Trần Hương Hương ôm Lâm Tĩnh Nhu, liên tiếp lui về phía sau vài bước mới đứng vững thân thể, suýt nữa ngã sấp xuống.
Nếu không phải có Trần Hương Hương, Lâm Tĩnh Nhu tất nhiên sẽ bị bắn trở lại, té ngã trên đất.
- A, Lâm... Lâm Tĩnh Nhu, ta... ta không phải cố ý.
Viên thịt phát ra một tiếng thét kinh hãi, trong thanh âm tràn đầy hoảng sợ.
Bị Lâm Tĩnh Nhu đạp một cước, viên thịt lại vẫn phải nói xin lỗi, còn nói không phải cố ý. Có thể thấy được, Lâm Tĩnh Nhu là bưu hãn cỡ nào, trâu bò cỡ nào, bá đạo cỡ nào a.
Viên thịt rất sợ Lâm Tĩnh Nhu.
Ở thời điểm này, Trần Thanh Đế đã từ trong phòng tắm đi ra. Từ trên lầu nhìn xuống, Trần Thanh Đế thình lình phát hiện một viên thịt mập mạp, thanh âm cũng là từ trên viên thịt phát ra.
Wow, viên thịt vậy mà biết nói chuyện, Trần Thanh Đế xem như tăng trưởng kiến thức, thật sự là mở rộng tầm mắt rồi.
- Oa... Trần đại thiếu, anh em ruột của ta, ngươi ở nhà thật sự là quá tốt.
Viên thịt sợ hãi như là bị quét sạch, trực tiếp vượt qua Lâm Tĩnh Nhu, như là gặp được cứu tinh, hưng phấn kêu to.
Trần Thanh Đế đứng ở trên lầu, há hốc mồm, kinh hãi nhìn xem viên thịt, sửng sốt ngay cả một câu cũng không có thể nói ra. Trần Thanh Đế thật sự là rất khó tưởng tượng, một viên thịt khổng lồ như vậy lại biết nói chuyện.
Phanh! Phanh! Phanh...
Viên thịt lăn lên bậc thang, thang lầu phát ra từng đợt trầm đục, như là kháng nghị lấy cái gì. Khá tốt thang lầu đầy đủ rắn chắc, bằng không thì sẽ bị viên thịt kia dẫm sập. Dùng nhãn lực của Trần Thanh Đế, thẳng đến khi viên thịt đi tới trên lầu, hắn mới nhìn ra, cái này dĩ nhiên là một con người, phải là con người, không phải cục thịt.
Trần Thanh Đế cố gắng tìm một hồi lâu, sửng sốt không tìm được cổ của người này ở địa phương nào, ít nhất, dùng nhãn lực của Trần Thanh Đế là không có thể nhìn ra được.
Rất nhiều người đều nói, trên địa cầu này có Lưu gì đó, hình như là ca sĩ không có cổ. Nhưng cùng trước mắt này so sánh, Lưu ca sĩ người ta là cổ hết sức nhỏ, thon thả, là dễ làm người khác chú ý, tính cảm giác cực mạnh.
Người này bả vai rộng như thùng nước, từng lớp thịt run run. Cánh tay của hắn cũng có thể là bởi vì nguyên nhân quá mập, nên nhìn thấy ngắn đến thảm thương, dùng nhãn lực của Trần Thanh Đế, cũng chỉ là miễn cưỡng phát hiện.
Hai chân của thằng này... Ách? Không phải hai cái, phải nói là một mới đúng. Thằng này nếu cởi hết quần áo ra, giống như là một cây thịt đặt ở đó, chiều dài trên cơ bản cũng có thể không để ý đến. Toàn thân thịt mỡ có thể gọi là đồ sộ, rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, mãnh liệt kinh người, cuồn cuộn mà đến.
Cái này... người này như thế nào có thể béo thành như vậy? Như thế nào có thể a? Như vậy còn có thể xem như một người sao? Quả thực chính là một viên thịt.
Chẳng lẽ thằng này, kiếp trước là heo hay sao?
Không, dùng hình thể thằng này, cho dù là heo gặp được cũng sẽ cảm thấy vô cùng tự ti, tự ti đến muốn đâm đầu vào máng heo chết a.
- Trần đại thiếu, anh ruột của ta a, cứu mạng oa.
Từ bên ngoài biệt thự đi tới, bề ngoài giống như cũng không phải rất xa, thằng này rõ ràng đã thở hồng hộc, không ngừng đổ mồ hôi, xem bộ dáng có lẽ mệt mỏi không nhẹ.
- Khục khục... Cái kia, Viên đại thiếu, cái này... ngươi đây là đùa cái gì vậy? Sáng sớm ngươi chạy đến tìm ta kêu cứu gì chứ? Có gia hỏa đui mù nào dám trêu chọc ngươi à? Có thể bức ngươi đến bộ dáng này, thân phận cũng không dễ chọc nhỉ?
Trần Thanh Đế nhìn trước mắt, vốn là siêu cấp bạn bè của Trần đại thiếu, cố nén vui vẻ trong lòng, rất là khó hiểu mà hỏi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius