Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng – Chương 5 – Phần 1: Sự xa cách tà mị.
Tác giả: an tầm
Nguồn: vficland
Sưu tầm: linh đang xung.
“Thương Nghiêu?” Ôn Húc Khiên đầu tiên là ngẩn ra, sau một khắc mới phản ứng lại, ánh mắt sáng lên, bước nhanh về phía trước, giống như bạn bè cũ nhiều năm không gặp vươn hai cánh tay ra ôm hắn một chút.
Sóng mắt Lạc Tranh hơi chấn động mỉm cười một cái, thì ra hắn chính là tổng tài của tập đoàn này, kỳ thực cũng không khó đoán ra được, lúc tiếng nói cao cao tại thượng của hắn vang lên, cô đã liền đoán ra được.
“Đã lâu không gặp, Húc Khiên.” So sánh với sự nhiệt tình của Ôn Húc Khiên, Thương Nghiêu lộ ra vẻ rất bình tĩnh, hắn tựa như vương giả đứng ở đó nói chuyện với Ôn Húc Khiên, nhưng ánh mắt đồng thời lại không chút che dấu nhìn về phía Lạc Tranh ở cách đó không xa, đáy mắt thâm sâu lộ ra một tia hứng thú.
Ôn Húc Khiên cũng không phát hiện ra điều này, quay đầu ngoắc tay với Lạc Tranh: “Giới thiệu hai người với nhau.”
Lạc Tranh vô thức tiến lên, cô đứng ở bên cạnh Ôn Húc Khiên, dường như là đứng nghiêng tựa vào người anh.
Người đàn ông trước mắt này đối với cô mà nói vẫn là xa lạ, mặc dù dáng vẻ của hắn quả thực là vô cùng hấp dẫn, ngay cả mỗi một đường nét trong con người hắn cũng đều lộ ra phong thái vô cùng ưu nhã cùng cao quý, nhưng là –
Đôi mắt của hắn thật sâu thẳm, hơi có vẻ phản nghịch tà mị, mê hoặc lòng người, phảng phất có loại ma lực kỳ quái hồn xiêu phách lạc, cả người tỏa ra hơi thở nguy hiểm làm người ta khó có thể kháng cự.
Cho dù không nhìn hắn, Lạc Tranh cũng có thể cảm giác được hắn đang từ trên cao nhìn xuống mình không hề chớp mắt, giống như một con báo đen ưu nhã ngó nhìn con mồi sắp rơi vào trong tay, nhưng vẫn chú ý đến lễ nghi dùng cơm, không vội vàng mà một ngụm là cắn nuốt luôn.
Dưới cái nhìn chằm chằm này, Lạc Tranh chỉ cảm thấy thần trí một trận choáng váng, bản năng muốn né tránh hắn.
“Tranh Tranh, vị này là người bạn rất tốt của anh – Thương Nghiêu.” Ôn Húc Khiên trên mặt nở nụ cười tươi rói, anh ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “bạn tốt”, đây là một loại ám hiệu ngầm, rằng trong lòng anh hi vọng Thương Nghiêu có thể nhìn lại giao tình trong quá khứ, mà đem tới cho Sở sự vụ một chút hi vọng.
Lạc Tranh khẽ gật đầu.
“Thương Nghiêu, vị này là Lạc Tranh, cô ấy cũng là bạn gái của tôi –”
“Là luật sư ưu tú nhất trong Sở sự vụ của cậu.” Thương Nghiêu quay đầu, lần này ánh mắt nhìn về phía cô càng trở nên nóng rực hơn, mạnh dạn nhẹ nhàng vươn bàn tay to ra, với phong thái không cho cự tuyệt –
“Trăm nghe không bằng một thấy, Lạc luật sư tiếng tăm lừng lẫy thì ra là một giai nhân xinh đẹp động lòng người như thế.”
Lạc Tranh vô thức khẽ chau mày, không biết sao cô có chút chần chờ bắt tay với hắn.
“Tranh Tranh” Ôn Húc Khiên ngầm huých huých vào người Lạc Tranh.
Lạc Tranh hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn về phía ánh mắt nóng hừng hực trong không trung phát ra từ đôi mắt đen kia, cô tươi cười đáp lại, vươn tay ra bắt tay với hắn với vẻ lễ phép nhã nhặn–
“Quá khen.”
Người đàn ông kia cầm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của cô, hoàn toàn bá đạo bao vây lấy — Lạc Tranh chỉ muốn bắt tay một chút theo phép lịch sự, vừa định rút tay về nhưng lại chỉ cảm thấy bàn tay to của hắn hơi nắm chặt lại, cô cảnh giác ngước mắt lên, chạm phải tròng mắt đen thâm sâu đang nổi lên một tia cười cợt của hắn, sau một khắc cả kinh, bàn tay to của người đàn ông buông ra –
Trong lòng cô tự dưng lại có một loại cảm giác muốn chạy trối chết.
“Hai vị, mời ngồi.” Thương Nghiêu thu hồi vẻ mặt đùa bỡn, thản nhiên nói một câu, trong giọng nói tràn đầy vẻ uy nghi.
Hắn ngồi xuống ghế sô pha ở đối diện trước, Ôn Húc Khiên và Lạc Tranh ngồi xuống sau.
“Tổng tài, ngài còn có gì phân phó nữa không?” Thư ký vẫn đứng ở đằng sau tiến lên, sau khi đặt ba tách cà phê bốc hương thơm nồng xuống, phong tình vạn chủng hỏi.
“Lui đi, hủy hết tất cả các cuộc xã giao hôm nay của tôi.” Thương Nghiêu tựa người lên ghế sô pha, đưa ra mệnh lệnh.
“Vâng.” Thư ký cười cười rời khỏi phòng họp.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mrlinh900
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng – Chương 5 – Phần 2: Sự xa cách tà mị.
Tác giả: an tầm
Nguồn: vficland
Sưu tầm: linh đang xung.
Mặc dù là ngồi ở đối diện, Lạc Tranh vẫn không khó cảm nhận được luồng khí cường thế trên người đàn ông Thương Nghiêu này, mặc dù là hắn lãnh đạm ngồi ở đó, trên mặt cũng tỏ ra một vẻ mặt tươi cười đã lâu mới gặp lại, nhưng là cô vẫn có thể bắt gặp được sự xa cách của hắn, có lẽ hắn chỉ coi Húc Khiên là bạn bè bèo nước gặp nhau mà thôi.
Đang suy nghĩ liền nghe thấy Ôn Húc Khiên mở miệng, nhưng hoàn toàn là ý đồ ôn lại chuyện xưa –
“Thương Nghiêu, nhiều năm như vậy không gặp, không ngờ cậu lại tạo dựng được một tập đoàn không ngừng phát triển, nhảy vọt trở thành một cái tên lớn mạnh trên thế giới như vậy.”
Lạc Tranh ở bên cạnh thầm thở dài, Húc Khiên người này luôn luôn không phải là một người đàn ông a dua nịnh hót, bây giờ nói đôi chút lời khen ngợi dễ nghe cũng cảm thấy là lạ.
Quả nhiên, khóe môi Thương Nghiêu khẽ nhếch lên một nụ cười như có như không –
“Thế nào mà ở trong con mắt của Húc Khiên huynh, tôi lại chính là người vô công rồi nghề sao?”
Sắc mặt Ôn Húc Khiên hoảng hốt.
“Thương Nghiêu tiên sinh –” Lạc Tranh ở bên cạnh tỉnh táo, mở miệng nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú của hắn, mỉm cười lễ phép “Ý của Húc Khiên là Thương Nghiêu tiên sinh tuổi còn trẻ mà có thể làm được việc như vậy thì đúng là không giống với người bình thường.”
Lúc trước cô chưa từng hỏi Ôn Húc Khiên nhiều thông tin về người đàn ông này, từ bên ngoài nhìn vào, thật sự cô không thể nhìn ra chính xác tuổi của hắn, nhưng mà lời nói dễ nghe thì ai cũng thích, bởi vì hiện bọn họ đang ở cái gọi là “người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.”
“Lạc tiểu thư rất biết nói chuyện.” Trên miệng Thương Nghiêu hơi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, khẽ vươn người ra cầm lấy tách cà phê, thưởng thức một ngụm cà phê “Húc Khiên, cậu có một cấp dưới như vậy, khó trách Sở sự vụ có thể thành danh chỉ trong chốc lát.”
“Tranh Tranh là bạn gái của mình, mình nào dám đem cô ấy trở thành cấp dưới chứ.” Ôn Húc Khiên cười cười nói.
“Ồ?” Thương Nghiêu đặt tách cà phê xuống, đưa mắt nhìn vào gương mặt như trăng sáng của Lạc Tranh, trong nụ cười hàm chứa một chút cảm xúc nói không rõ, như hài hước hoặc như trào lộng, “Húc Khiên thật là tốt phúc, có thể có một giai nhân như thế giúp đỡ.”
Lạc Tranh có chút đứng ngồi không yên, hơi cụp mắt xuống, không muốn nhìn thẳng vào cặp mắt sắc bén ở đối diện kia. Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay cô đối mặt với người xa lạ lại có cảm giác vô cùng không được tự nhiên, không biết tại sao cô có cảm giác, cảm thấy người đàn ông này là lạ.
Mặc dù giọng nói của người đàn ông này rất êm tai, mặc dù tiếng Trung của người đàn ông này chuẩn đến làm cô khiếp sợ, nhưng hắn chính là làm cho người ta cảm giác giống như một con đại bàng bay lượn, đang gắt gao nhìn cô chòng chọc.
Ôn Húc Khiên cũng có vẻ đã phát hiện ra ánh mắt nóng rực của người bạn tốt nhìn về phía Lạc Tranh, hơi có vẻ lúng túng ho nhẹ một tiếng, cầm lấy tách cà phê uống một ngụm, nhẹ giọng nói: “Tiếng tăm cũng chỉ là bên ngoài, Thương Nghiêu, cậu cũng không phải là không biết tình trạng trước mắt của Sở sự vụ chúng tôi, nếu như hợp tác của chúng ta có thể tiến hành thuận lợi mà nói –”
“Húc Khiên, hôm nay chúng ta chỉ ôn chuyện cũ, không bàn đến việc công. Ok?” Tiếng nói trầm thấp của Thương Nghiêu lần nữa vang lên, dùng phương thức vô cùng nghệ thuật cắt đứt lời của Ôn Húc Khiên.
Nụ cười trên mặt Ôn Húc Khiên đột nhiên cứng lại, bàn tay đang cầm chiếc tách cũng sững sờ ở giữa không trung, trong lúc nhất thời vô cùng lúng túng.
Lạc Tranh đối với tình huống này như thể đã sớm có tâm tư chuẩn bị, mỉm cười, bàn tay cầm lấy chiếc tách trong tay Ôn Húc Khiên nhân tiện kéo tay hắn trở về, khéo léo hóa giải bầu không khí lúng túng –
“Cũng đúng, hai người đã nhiều năm không gặp nhất định có rất nhiều lời muốn nói; chuyện hợp tác cũng không cần phải vội.” Nói tới đây, cô cố ý chuyển giọng “Húc Khiên, Thương Nghiêu tiên sinh là bạn tốt nhiều năm không gặp của anh, lần này chúng ta đi tới Paris, như vậy chuyện hợp tác đương nhiên là ván đã đóng thuyền rồi, cho nên cần phải tìm được bầu không khí thoải mái mới có thể nói chuyện được.”
Lời nói buông ra, ánh mắt Lạc Tranh mỉm cười, cùng với ánh mắt hơi tán dương của người đàn ông ngồi đối diện chạm vào nhau –
“Thương Nghiêu tiên sinh, lời tôi nói — không sai chứ?”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mrlinh900
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng – Chương 6 – Phần 1: Tôi muốn thấy thành ý của cô.
Tác giả: an tầm
Nguồn: vficland
Sưu tầm: linh đang xung.
Bên môi Thương Nghiêu nhếch lên một nụ cười mơ hồ, người phụ nữ này quả nhiên thông minh sắc sảo y như trong lời đồn.
Trong không khí lởn vởn mùi vị khiêu khích, dễ dàng ngửi thấy được.
Đôi mắt Lạc Tranh chăm chú không hề chớp mắt nhìn hắn, đây là thói quen nghề nghiệp, cũng là cách vận dụng tâm lý ám thị trước giờ của cô, dựa vào mức độ nhất định của cuộc nói chuyện, cô sẽ tung ra câu hỏi vặn, từ đó sẽ nhìn ra biến hoá trong tâm tư đối phương, dẫn đến phát hiện ra đối phương có thành ý hợp tác hay không.
Đáng tiếc…
Lần này cô phát hiện mình đã lầm rồi! Đôi mắt của đối phương tối mịt như biển sâu, thâm sâu như đầm sâu nhìn không thấy đáy, cô chỉ có thể nhìn thấy hắn nhếch lên nụ cười như có như không, nhưng không nhìn được nội tâm hắn rốt cục đang suy nghĩ điều gì.
Lòng không khỏi khẽ hốt hoảng.
Người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản!
Thậm chí cô bắt đầu hoài nghi liệu hắn chỉ là tổng tài của tập đoàn này thôi sao? Cô cảm giác được sau lưng người đàn ông này nhất định có một bí mật không thể tiết lộ cho bất kỳ ai!
Thương Nghiêu cũng rất hứng thú nhìn thẳng vào cô, ánh mắt vẫn chưa rời đi, như thể không thèm quan tâm mà tiếp nhận sự phỏng đoán và quan sát đánh giá của cô. Một lúc sau hắn mới chịu mở miệng, trực tiếp phá vỡ sự dò xét của Lạc Tranh.
“Tôi nghĩ Lạc tiểu thư đã hiểu lầm rồi.”. Môi hắn nhẹ nhàng nhếch lên vô cùng tà mị.
Khoé môi đang cong lên của Lạc Tranh khẽ ngưng lại một chút.
“Con người của tôi luôn luôn công tư phân minh, bạn bè là bạn bè, mà làm ăn là làm ăn. Tôi và Húc Khiên là bạn bè tốt lâu năm nhưng chưa chắc nhất định phải trở thành cộng sự hợp tác.”
Sắc mặt Ôn Húc Khiên đã trở nên rất lúng túng.
Trong lòng Lạc Tranh dâng lên một ngọn lửa bùng cháy, tràn tới tận đáy mắt, nhưng cô lại cố gắng đè nén xuống, bên môi lại lần nữa nở nụ cười xinh đẹp. “Thương Nghiêu tiên sinh thật là biết nói đùa, ngài hẳn là biết rất rõ mục đích hôm nay chúng tôi đến đây, nếu Thương Nghiêu tiên sinh đã không có thành ý thì cần gì phải mời chúng tôi chạy đến Paris này?”
Thương Nghiêu nghe vậy xong, thản nhiên cười. “Tiểu thư Lạc Tranh quả nhiên là một nữ cường nhân một lòng chỉ nghĩ tới công việc. Đến Paris nhất định sẽ phải hợp tác sao? Tôi và Húc Khiên đã nhiều năm không gặp rồi, lần này đến coi như ôn chuyện cũng tốt chứ?”
“Anh…”
“Tranh Tranh.” Ôn Húc Khiên ở bên cạnh thấp giọng khuyên can “Chúng ta không nên ép buộc làm khó người khác.”
Lạc Tranh bị ngọn lửa tức giận trong lòng từ từ thiêu đốt, người đàn ông càn rỡ này thật khiến cô chán ghét, trước giờ cô chưa từng bị trêu chọc như vậy, tất nhiên sẽ cảm thấy không hề dễ chịu.
“Thật ra thì cũng không phải là không có khả năng hợp tác. Chính như lời Lạc tiểu thư nói, tôi và Húc Khiên là bạn tốt nhiều năm, tất nhiên cũng muốn xây nhà gần nguồn nước (*ám chỉ muốn chọn việc thuận tiện và tốt nhất mà làm), chỉ có điều… bên kia thái độ rất thành khẩn làm cho tôi không tìm được lý do từ chối.” Thương Nghiêu chậm rãi đảo ngược lại hoàn toàn tình hình cuộc nói chuyện, khi một lần nữa giương mắt nhìn về Lạc Tranh ở phía đối diện, thì mang theo một loại hài hước như mèo vờn chuột.
“Thành ý? ” Lạc Tranh chỉnh đốn lại cảm xúc trong khoảng thời gian nhanh nhất, khoé môi vẫn lãnh đạm như gió xuân năm cũ. “Tôi cùng với Húc Khiên có thể từ Hồng Kông đi đến Paris này, thành ý như thế nào tôi nghĩ Thương Nghiêu tiên sinh chắc đã nhận thấy, còn nữa, chọn lựa đối tác chuyên nghiệp là nhân tố then chốt vô cùng quan trọng, mà Sở Sự Vụ chúng tôi có thể trong vài năm ngắn ngủi giành được vị trí dẫn đầu trong ngành cũng là sự thật không thể chối cãi.”
Khóe môi Thương Nghiêu vẫn giữ vẻ hứng thú dạt dào, một đôi mắt đen không hề chớp chăm chú nhìn vào khuôn mặt đạm như hoa lê của cô. Được lắm, người phụ nữ này quả nhiên có ý chí chiến đấu!
“Cho nên…” Đợi cô nói xong hắn mới mở miệng kéo dài giọng, tiếng nói như thể tỏa ra hương thơm tinh khiết của rượu vang đỏ. “Tôi sẽ thận trọng suy xét chuyện này! Con người của tôi đây luôn thích giao thiệp với những người có thành ý.”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mrlinh900
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng – Chương 6 – Phần 2: Tôi muốn thấy thành ý của cô.
Tác giả: an tầm
Nguồn: vficland
Sưu tầm: linh đang xung.
Lạc Tranh nghe vậy, hàng mày đen mảnh vô thức chau lại.
Ôn Húc Khiên thấy thế xong, cười cười nói: “Thương Nghiêu, mình tin là cậu đã suy nghĩ thận trọng về chuyện hợp tác làm ăn, đây không giống như việc mua bán đơn giản trên thương trường, dĩ nhiên cần có thời gian cẩn thận cân nhắc cho phải. Hôm nay chủ đề có liên quan đến việc hợp tác đã đến nước này, mà chúng ta đã nhiều năm không gặp, tất nhiên muốn vui vẻ ôn lại chuyện cũ.”
“Đúng là Húc Khiên hiểu rõ tôi.” Thương Nghiêu cười vang lên êm tai.
Nhưng trong con mắt của Lạc Tranh thì chỉ nhìn thấy một chuyện khác —— người đàn ông này từ lúc vừa bắt đầu đều là qua loa cho xong, ngay cả nụ cười bây giờ cũng không thấy được niềm vui trong đáy mắt.
Xem ra, trận chiến này ắt phải đánh rồi!
———— Vficland.info ————
Paris, trong vườn hoa khách sạn Hyatt.
Đặc điểm nổi bật nhất của khách sạn này là có thêm phòng Hoàng gia đắt nhất thế giới, mỗi đêm 20.000 đô la.
Ôn Húc Khiên cùng Lạc Tranh đã ở trong khách sạn này, dĩ nhiên đây là do Thương Nghiêu đã sai người đặt trước hai phòng hoàng gia ngay từ lúc trước khi hai người bọn họ còn chưa tớiParis.
Chỉ đại sảnh khổng lồ chiếm diện tích 2500 thước vuông ở nơi đây, cũng đã đủ để thu hút ánh mắt người ta rồi.
Vườn hoa vây quanh toàn bộ đại sảnh.
“Húc Khiên, hôm nay ở trong phòng họp anh không nên ngắt lời em.” Lạc Tranh khoanh tay lại, đi qua đi lại trước mặt Húc Khiên, hàng mày đen mảnh cau lại, lộ ra một tia suy tư, “Cả buổi gặp người bạn kia của anh đều đùa giỡn chúng ta, nếu không nói rõ ràng mọi việc, hắn sẽ giả bộ hồ đồ.”
“Tranh Tranh —— ” Ôn Húc Khiên cười cười, đưa tay lên kéo cô ngồi xuống, ôm cô, “Em quá khẩn trương rồi. Anh tin Thương Nghiêu đã suy xét thận trọng rồi, em cũng phải đề cho người ta có thời gian thở mới được.”
“Em chỉ sợ chúng ta là công dã tràng.” Lạc Tranh nói thật lòng.
“Tranh Tranh, trước khi đến chúng ta đã phân tích thực lực của đối thủ rồi. Sở luật sư kia cho dù là chuyên nghiệp hay nổi tiếng mà nói, cũng vẫn còn kém chúng ta rất xa. Thương Nghiêu là tổng tài của tập đoàn, cho dù có muốn lựa chọn hợp tác cùng chúng ta cũng không thể nói ra lời quá rõ ràng được, nếu không sẽ bị người ta đồn đại đây là dựa vào quan hệ bạn bè để lôi kéo hợp tác, đừng ép buộc đối phương đến chết, nếu không thì nó sẽ phản tác dụng.” Ôn Húc Khiên ôm sát cô, trong nụ cười mang theo tình yêu say đắm đối với cô.
“Húc Khiên, người bạn kia của anh ——” Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lộ ra một tia chần chừ “Anh thật sự hiểu rõ hắn sao?”
“Tính tình của hắn, anh còn hiểu rõ ràng…..”
“Vậy thì hoàn cảnh? Anh một chút cũng không rõ ràng lắm sao?”
“Tranh Tranh, em nghĩ coi, anh chỉ biết tên hắn là Thương Nghiêu, thì làm sao mà hiểu rõ hoàn cảnh riêng của hắn được? Hắn không thể là họ Thương sao?” Ôn Húc Khiên ôn nhu cười một tiếng, “Nhưng mà, nếu người ta không muốn nói, anh cũng sẽ không hỏi nhiều, suy cho cùng hắn vẫn là hắn thôi.”
“Húc Khiên, anh chính là người tâm địa quá tốt rồi.” Lạc Tranh khẽ thở dài một cái, khẽ tựa đầu vào trong ngực anh, “Cho dù thế nào em cũng sẽ giúp anh nắm chắc vụ hợp tác này.”
“Yên tâm, Thương Nghiêu nhất định sẽ lựa chọn hợp tác cùng chúng ta. Anh tin tưởng ở hắn.” Ôn Húc Khiên vỗ nhẹ bả vai cô, dùng giọng nói ôn nhu nhất nói thì thầm bên tai cô.
Lạc Tranh gật đầu, mặc dù như thế, trong lòng lại giống như gương, người đàn ông kia đang nắm đằng chuôi… từ đầu tới cuối, hắn cũng không nói lời nào là nhất định phải hợp tác, bên ngoài ra vẻ thái độ khẳng định với người ta, nhưng trên thực tế hắn là đang đợi, đợi có người chủ động dâng lên thành ý, đúng như theo lời hắn nói —— hắn — luôn luôn thích hợp tác với người có thành ý!
Người thế nào mới xem như có thành ý? Như thế nào mới được gọi là thành ý? Nói vậy, loại định nghĩa thành ý này không phải là do bọn họ tùy tiện quyết định, mà là hắn —— mới là người chiếm ưu thế!
sao không thây ai thank vậy
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mrlinh900