Trường Khoa học kỹ thuật Long Loan cạnh công viên dưới chân núi Sư Tử ở Cửu Long HongKong, tòa trường học tuy mới xây dựng hơn mười năm thời gian, nhưng ở khu vực Đông Nam Á lại rất có tiếng. Nó được xây dựng vào năm 1997, do sáu đại tập đoàn cùng cộng đồng tập đoàn HongKong hùn vốn thiết lập, toàn bộ các nhà đầu tư có hơn một trăm xí nghiệp, mục đích là vì xúc tiến sự trao đổi học tập của thanh niên hai vùng sau khi HongKong trở về tổ quốc.
Trường Khoa học kỹ thuật Long Loan phân làm hai bộ phận là trung học và đại học, bình thường chỉ cần ở trung học của trường Khoa học kỹ thuật Long Loan là có thể có được bằng tốt nghiệp, có thể trực tiếp tiến vào học tập ở đại học, bởi vì nhà đầu tư rất nhiều, tài lực hùng hậu, phần cứng và phần mềm trong trường được đều có thể được xếp vào hàng đầu trên thế giới. Nhưng mà chính là vì quá được đầu tư quá nhiều, những ông chủ của những xí nghiệp này đều để cho con gái cưng đến nơi này học tập, mà những cô gái này lại mang theo mầm mống của sự ngang ngược, tùy hứng, đã số đều là những "nhị thế tổ" chỉ biết hưởng lạc. Họ cung cấp thiết bị giáo dục cho trường học, cho nên dù cho là lực lượng giáo viên, đối với những học sinh này cũng không có cách xử lý, làm cho thành tích tổng thể của trường học không được tốt lắm, học sinh ưu tú chiếm tỉ lệ rất thấp.
Nhưng mà cũng không phải bởi vậy mà chỉ có quý tộc trong trường học, bởi vì khi mới xây dựng, mục đích là xúc tiến sự giao lưu trao đổi của thanh niên HongKong cùng đại lục (lãnh thổ Trung Quốc). Cho nên thu học phí rất rẻ, thậm chí so với nhiều trường đại học trên đại lục còn thấp hơn, lại có hoàn cảnh cùng thiết bị tốt hơn, vì vậy cũng hấp dẫn không ít những cô gái trong gia đình bình thường ở nội địa đến học, cho nên trường Khoa học kỹ thuật Long Loan phân hóa thành hai thái cực rất rõ ràng. Học sinh nghèo hoặc đi xe đạp hoặc ngồi xe điện tới trường, những con cái con nhà giàu kia thì đều ngồi trên những chiếc xe thể thao xa hoa sang trọng để ra vào trường, hoặc có bảo vệ trong nhà lái xe đưa đến trường. Trong lúc đó còn so bì với nhau xe của ai tốt hơn, thậm chí có học sinh mấy tháng lại đổi một cái xe mới, cơ hồ có thể tìm được bất cứ chiếc xe thể thao nổi tiếng nào trên thế giới trên bãi đỗ xe của trường học.
Thạch Thiên biết mình bây giờ đối với thời đại hiểu biết còn quá ít, nếu ở nơi náo nhiệt khó tránh khỏi việc bị chê cười, cuối cùng quyết định trở lại Trung Quốc tìm một trường học để học tập, từ từ tìm hiểu rõ ràng thời đại này. Sau khi xem qua danh mục các trường học mà Pirnie sưu tập, lúc này liền quyết định tới trường Khoa học kỹ thuật Long Loan học tập. Một là sau khi học xong trung học ở trường Khoa học kỹ thuật Long Loan thì có thể ở đó tiếp tục học lên đại học, tuy hiện tại hắn không biết sau khi học xong trung học thì có cần phải học lên đại học hay không, nhưng cứ chuẩn bị trước cho đỡ lo lắng, khỏi cho sau này lại phải phiền phức nhờ người trong thành bảo tìm trường đại học cho hắn. Còn có một điều nữa là do ở HongKong đến nay vẫn đang sử dụng chữ phồn thể, điều này đối với hắn thì thuận tiện hơn rất nhiều, tối thiểu thì cũng không phải đi đoán từng chữ của cái đám chữ viết giản thể kia, hơn nữa học sinh của trường học này cũng không ít, cho nên cũng có dạy chữ giản thế, có thể thuận tiện học luôn chữ giản thể, dù sao có nhiều học sinh ở HongKong như vậy cũng không xấu mặt. Cho nên ngoại trừ trường Khoa học kỹ thuật Long Loan, quả thật không còn trường nào thích hợp hơn với Thạch Thiên, thật là giống như vì hắn mà chuẩn bị vậy.
Pirnie cùng Braid thấy Thạch Thiên lựa chọn đến trường Khoa học kỹ thuật Long Loan ở HongKong học tập cũng vô cùng vui mừng, HongKong là trung tâm tài chính của Đông Nam Á, còn là một trong ba bến cảng lớn nổi danh trên thế giới, được mệnh danh là "Hòn ngọc phương Đông", hoàn cảnh kinh doanh vô cùng tốt, không thua gì Thụy Sĩ, đầu não Quỹ tiền tệ TS tại Châu Á nằm ở HongKong, đồng bọn của Thiên Thạch ở HongKong cũng có thế lực tương đối. Cho nên dù Thạch Thiên có cần trợ giúp hay không, tối thiểu là để thuận tiện khi có việc cần giúp đỡ, bọn họ cũng có thể lấy cớ cần công tác, thường xuyên đi tới HongKong thăm Thạch Thiên.
Không đợi Thạch Thiên khởi hành, Braid đích thân đi tới HongKong giúp chủ nhân công việc di chuyển chỗ ở, mua sắm khu nhà cao cấp, ô tô, du thuyền, lại muốn chủ nhân tuy không cần phải có người bảo vệ, nhưng nhà cửa lớn như vậy vẫn phải có người trông nom, chẳng lẽ việc bưng trà nấu cơm cũng phải tự thân chủ nhân ra tay, nếu chủ nhân không cần phải có người hầu hạ, lúc đó sa thải cũng không muộn, nghe tổ gia gia nói qua, chủ nhân trong việc sinh hoạt rất lười, cũng không làm việc nhà, mình cũng không tin chủ nhân ngay cả nữ hầu cùng đầu bếp đều không cần. Thế là lại thuê hơn mười người kể cả lái xe, đầu bếp, người làm công trong vườn, người làm công việc vặt, nữ hầu, bảo an.
Chờ Braid lo thỏa đáng mọi việc, Pirnie liền dùng Quỹ TS chuẩn bị máy bay thương vụ xa hoa để đưa Thạch Thiên tới HongKong, trước khi mấy người Thạch Thiên khởi hành, Laurent cũng đã sớm chuẩn bị xong hành lý, định sẽ đi theo Thạch Thiên tới HongKong hầu hạ hắn, Thạch Thiên nhìn lão Laurent đã hơn một trăm ba mươi tuổi, vừa cảm động lại vừa thấy bó tay, khuyên thế nào lão cũng không nghe, sống chết muốn đi theo, cuối cùng Thạch Thiên nhịn không được nổi giận, quát lão phải ở lại tòa thành Thiên Thạch trông giữ gia nghiệp, cũng đáp ứng là hàng năm trở về thăm lão hai lần, Laurent mới thập phần không tình nguyện buông hành lý ở lại.
Máy bay đến phi trường quốc tế HongKong, Braid dẫn đầu đoàn xe ở trong phi trường chờ đã lâu, máy bay vừa hạ cánh, đoàn xe liền chạy nhanh vào sân bay, trực tiếp tới bên thang máy bay nghênh đón bọn họ. Người nhìn thấy còn tưởng là một nguyên thủ quốc gia tới thăm HongKong, đều ở từ xa quan sát, nếu như bọn họ biết hơn mười người đi giày mặc đồ Tây này là xã hội đen, không biết sẽ nghĩ gì.
Ý định của Thạch Thiên khi đến HongKong là làm một người bình thường, hưởng cuộc sống tự do tự tại, một lần nữa sắp xếp cuộc sống cho bản thân, cũng không ngờ Braid lại làm ra tràng diện lớn như vậy, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Braid, sau đó tiến vào một chiếc Rolls-Royce màu đen đời mới nhất vừa ra đời năm 2008 (năm viết truyện là 2008). Braid bị trừng mắt trong lòng lo lắng, không biết tại sao chủ nhân không hài lòng, Pirnie vẫn đi theo sau ngồi vào trong xe.
Braid vì Thạch Thiên mà mua sắm khu nhà cao cấp ở khu trên lưng chừng núi, được đỉnh công viên và vùng ngoại thành quây quanh, là khu vực cao nhất của cảng, có rất ít xe taxi lui tới, xe chạy một đường, đại thụ mọc thành bóng râm, có tiếng chim hót, hoa tỏa hương, không có cảm giác như ở nơi trung tâm thành thị ồn ào rầm rĩ. Khu nhà cấp cao ở HongKong cũng rất nổi danh trên thế giới, thật ra nó do hai tòa biệt thự bốn tầng tạo thành, phân làm cao ốc phải và cao ốc trái, đều từng được Forbes bài danh là một trong mười khu nhà cao cấp nhất của Châu Á, tòa bên phải được bài danh thứ hai, còn tòa bên trái bài danh thứ ba, chỉ đứng sau khu nhà ở cao cấp Istanbul của Thổ Nhĩ Kỳ. Phỏng chừng trước mắt giá ngoài thị trường đã ngoài bảy triệu đô la Hồng Kông, mà Braid đã mua được với giá năm triệu sáu trăm ngàn đô la Hồng Kông, nếu không phải do quá vội vàng, với thủ đoạn của hắn không chừng có thể mua còn rẻ hơn.
Nhưng mà bài danh trên tạp chí Forbes đều là những tòa nhà có trao đổi mua bán, rất nhiều phú hào HongKong đều tự mình mời người xây dựng, cũng sẽ không mua bán, lại càng không để người khác tùy tiện đến thăm, cho nên không có ghi vào bảng xếp hạng. Hẳn là trong số này phải có những tòa nhà có giá trị hơn khu nhà cao cấp, nhưng ở HongKong nổi danh nhất nổi danh nhất hai tòa cao ốc này. Dẫu sao phòng ở bài danh đệ nhất Châu Á là của Thổ Nhĩ Kỳ, hai tòa nhà ở HongKong bài danh thứ hai và thứ ba, nếu như chúng kết hợp lại tuyệt đối là đệ nhất Châu Á.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nhocvuive
Vừa xuống xe, từng trận gió lạnh thổi đến, cảm giác lạnh lẽo này vào những ngày mùa hè tại Hongkong thật sự là khó được. Khu nhà bốn phía phi thường u tĩnh, bên ngoài biệt thự có một cái hoa viên diện tích chừng 2.000 m2, bên trong còn có một bể bơi. Hai tòa biệt thự bốn tầng giống nhau, Bradley dẫn Thạch Thiên vào tòa nhà bên phải trước, tòa biệt thự này diện tích chừng 2.000 m2, Bên trong có 4 phòng ngủ diện tích từ 60-185 m2. Mỗi phòng ngủ đều có phòng tắm, toilet cùng ban công, cửa sổ đều nhìn ra vịnh cảng Victoria, đứng ở ban công làm bằng pha lê, thực sự có loại cảm giác "quân lâm thiên hạ". Hai tòa biệt thự có xếp hạng trước sau, chính là bởi vì quang cảnh khác nhau.
Khác với các khu nhà cấp cao khác là, hai tòa nhà này tuy chỉ có bốn tầng, lại thiết kết một thang máy ngắm cảnh riêng, các tầng đều có phòng ngủ, còn có một ít ngôi nhà nhỏ phân tán xung quanh hai tòa nhà chính này, là chỗ cho người làm cùng bảo an ở.
Bradley tự mình dẫn Thạch Thiên cùng Pirnie đi thăm các phòng một lần, giải thích công dụng của mỗi phòng, mà Thạch Thiên vẫn luôn nghiêm mặt, làm Bradley cho thấp thỏm bất an, nghĩ đến Thạch Thiên còn chê nhà chưa được tốt, thanh âm có chút run run hỏi: "Chủ nhân, có muốn đi xem tòa nhà bên cạnh không?"
Thạch Thiên không để ý tới hắn, đi trở lại đại sảnh, ngồi xuống sô pha, Pirnie hòa hoãn không khí nói: "Tôi thấy hai bên cũng đều giống nhau, không khác nhau mấy, chủ nhân mới xuống máy bay, nên nghỉ ngơi một lúc".
Bradley vội nói: "Đúng đúng đúng, tôi thực hồ đồ, quên mất chủ nhân mới xuống máy bay".
Thạch Thiên rốt cuộc mở miệng nói: "Đây là chỗ mà ngươi chuẩn bị cho ta ở tại Hongkong?"
Bradley nói: "Vâng… đúng vậy, ngài nếu cảm thấy không hài lòng, tôi cũng có thể tìm nơi tốt hơn, hiện tại đây là khu nào tốt nhất được bán ra tại Hongkong, còn các khu nhà tốt hơn đều do các phú hào Hongkong tự xây dựng, không bán, hôm nào chúng ta dùng trực thăng đi dạo một vòng quanh Hongkong, ngài xem trúng nhà ai tôi sẽ đi mua về, hoặc là mua đất xây dựng, bất quá nhanh thì cũng phải hơn nửa năm".
Thạch Thiên tức giận nói: "Cái này giống như là chỗ của một sinh viên bình thường sống sao chứ, chẳng lẽ ta nói không đủ rõ sao, không phải đã nói cho các ngươi là ta muốn sống cuộc sống của người bình thường, thể nghiệm thời đại này, sống ở trên đỉnh núi này, ta làm sao thể nghiệm?"
Bradley nhất thời không có kịp phản ứng gì, thầm nghĩ các khu nào tốt nhất ở Hongkong đều là ở trên đỉnh núi cùng lưng chừng núi. Bọn họ hiểu biết đối với Thạch Thiên đều là qua ông cố Laurent kể lại, đó là đời trước của Thạch Thiên sống cực kỳ xa xỉ, bằng không cũng sẽ không đi cả một tòa thành để ở như vậy. Nào tưởng được Thạch Thiên sống hơn một ngàn năm, đã sớm không còn thú vị gì đối với cuộc sống, bởi vì để làm cho cuộc sống có chút thú vị, nên đã thay đổi phương thức sống, có đôi khi làm người nghèo, có đôi khi làm phú hào, thậm chí đã làm ăn trộm, đời trước đã sống quá xa xỉ, cho nên đời này muốn sống bình thường một chút.
Pirnie mấy ngày này đều ở bên cạnh Thạch Thiên, đối với tâm tư của hắn hiểu hơn nhiều so với Bradley, nghe cũng hiểu được ý tứ của Thạch Thiên, trong lòng chợt động nói: "Chủ nhân, chúng tôi hiểu được ý của ngài, chẳng qua…"
Thạch Thiên nói: "Chẳng qua cái gì?"
Pirnie nói: "Chẳng qua ngài sống tại Hongkong, ông cố khẳng định sẽ thường xuyên đến Hongkong thăm ngài, chúng tôi vì sự an toàn của ông, khẳng định sẽ có không ít người cùng đi với ông tới Hongkong, chúng tôi mua riêng một căn nhà, thì vẫn tốt hơn là ở khách sạn, cũng thuận tiện hơn nhiều. Bradley biết ngài không muốn để cho người khác biết thân phận của ngài, cho nên chọn một nơi riêng tư một chút, vừa vặn nơi này lại là hai tòa biệt thự riêng, để một tòa chính là chuẩn bị để cho khi ông cố đến Hongkong" Vừa nói vừa nháy mắt với Bradley.
Bradley cũng không phải là người ngu ngốc, chỉ là ở trước mặt Thạch Thiên rất kích động, nên nhất thời phản ứng hơi chậm chạp một chút, hiện tại Pirnie vừa nói làm sao có thể không rõ, vội hỏi: "Đúng vậy, người khác tuy không rõ ràng về Thiên Thạch đồng minh, nhưng Quỹ TS cũng là đại danh đỉnh đỉnh, về sau người của tòa thành tới Hongkong thăm ngài, nếu ở khách sạn khó tránh sẽ bị đội chó săn của Hongkong phát hiện, đến lúc đó bọn họ sẽ đoán ra thân phận của ngài".
Thạch Thiên hỏi: "Đội chó săn là cái gì?"
Bradley vội hỏi: "Chính là phóng viên, là một ít phóng viên chuyên môn đi tìm chuyện riêng tư của người khác, bị bọn họ biết ông cố đến thăm ngài, sẽ nghĩ biện pháp điều tra thân phận của ngài, tra không ra cũng sẽ ở nói loạn lên ở trên báo chí, TV. Một khi đã bị bọn họ mò tới thì cũng khó mà dứt, tuy ngài nếu muốn lưu… không phải… nếu muốn thoát khỏi bọn họ cũng dễ dàng, bất quá Hongkong quá nhỏ, mà nhân số của đội chó săn này lại nhiều, nếu biết ngài ở tại Trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan, khẳng định sẽ ở tại bốn phía trường học mà mai phục chụp trộm hình ngài, ngài vừa đi ra liền vây quanh ngài, mỗi người một microphone hỏi ngài rất nhiều vấn đề, cho dù ngài không trả lời bọn họ, bọn họ cũng sẽ tự nghĩ ra một số lời cổ quái, nói thành là ngài nói…"
Thạch Thiên càng nghe càng sợ, hô lên: "Dừng dừng, ngươi cũng đừng làm ta sợ, nhà này ta thu lấy, bất quá ta bình thường sẽ không ở nơi này, khi cần sẽ đến".
Bradley nói: "Vậy ngài muốn ở dạng nhà gì, tôi sẽ lập tức đi tìm".
Thạch Thiên nói: "Không cần ngươi đi tìm, ta ở đây vài ngày trước, đợi quen thuộc Hongkong xong tự mình ta sẽ đi tìm, tiểu tử cũng đừng lo chuyện nhà cửa của ta, tìm được chỗ ta sẽ nói cho các ngươi địa chỉ, bất quá không có việc gì thì đừng đến làm phiền ta".
Bradley xấu hổ cười cười nói: "Đúng vậy, chủ nhân".
Pirnie từ trong túi lấy ra hai thẻ ATM của Ngân hàng TS, hai tay đưa cho Thạch Thiên rồi nói: "Chủ nhân, đây là thẻ của ngân hàng chúng ta, có thể rút tiền ở bất cứ ngân hàng nào của Hongkong, trong thẻ này có 200.000 HongKong dollars, còn trong thẻ này là 50 triệu USD, mật mã hiện tại là sinh nhật của chủ nhân, nếu ngài muốn đổi mật mã, có thể tự động đổi tại máy ATM" Sau đó lại hướng dẫn cách sử dụng thẻ ATM.
Thạch Thiên thầm nghĩ bản thân lão tử còn không biết sinh nhật là ngày nào, lần sống đầu tiên là cô nhi, cũng không ai nói cho hắn biết sinh nhật là ngày nào, ngày sống lại cũng tính là sinh nhật, như vậy có tới chín cái. Bất quá hắn biết sinh nhật Pirnie nói khẳng định là do Laurent nói cho bọn họ, mình đời trước từng thuận miệng nói qua một ngày sinh nhật, các người hầu lại tưởng thật, hàng năm đều tổ chức long trọng ngày sinh nhật này. Hắn tiếp nhận chi phiếu lại hỏi: "Sao lại còn phân hai tập?"
Pirnie nói: "Cái này là vì giữ bí mật thân phận của chủ nhân, chi tiêu bình thường chủ nhân có thể dùng thẻ có 200.000 HongKong dollar này, cần chi tiêu lớn, chủ nhân mới dùng thẻ có 50 triệu USD này, chúng tôi sẽ phái người chuyên theo dõi tình hình của hai thẻ này, chủ nhân dùng bao nhiêu sẽ bổ sung bấy nhiêu, hai trương mục này vĩnh viễn bảo trì hai con số này. Ngân hàng TS tại Hongkong cũng có chi nhánh, chủ nhân khi dùng thẻ 50 triệu USD này tốt nhất là rút ở tại chi nhánh Ngân hàng TS Hongkong, như vậy sẽ không có sơ sót".
Thạch Thiên cười nói: "Tiểu tử ngươi so với tiểu tử Bradley thông minh hơn nhiều, ha ha, không sai, thực hợp với tâm ý của ta".
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nhocvuive
Sàn nhảy Pfeiffer tại Phố Bát Lan gần Vượng Giác là một trong những nơi mà những người tuổi trẻ thích tụ tập tìm kiếm sự kích thích nhất. Âm nhạc đinh tai nhức óc như kích thích thể xác và tinh thần của họ, có cảm giác như muốn điên cuồng. Một đám người trẻ tuổi mặc trang phục quái dị, tóc đủ màu sắc ở trong vũ trường chật chội, vặn vẹo thân thể như muốn quên mình.
Một người mặc đồ vàng cùng một người mặc đồ đen có lẽ vì nhảy quá hăng đã va chạm nhau, xảy ra đấu khẩu, nhưng âm nhạc quá lớn, người khác căn bản không biết bọn họ đang nói cái gì, thậm chí bản thân bọn họ cũng nghe không được mình nói cái gì, chỉ thấy hai người dưới ánh đèn lập lòe, đỏ mặt tía tai chỉ tay vung chân, tiếp theo hai người từ chỉ trỏ biến thành xô đẩy, sau đó túm lấy mà đánh nhau, người bên cạnh xem như không thấy, tiếp tục nhảy, có người còn vỗ tay hò hét ủng hộ.
Hai người đánh nhau, người áo vàng vóc người nhỏ hơn rõ ràng đánh không lại người áo đen, chỉ chốc lát đã bị đánh cho thâm tím mặt mày, bị thương không ít, nghiêng ngã chạy ra khỏi vũ trường, người áo đen xem chừng chưa hả giận, tiếp tục đuổi đánh, mấy người vỗ tay hò hét kia cũng đuổi theo, dùng chân đá người nọ, xem ra là cùng một bọn với người áo đen. Người kia thấy tình huống không ổn, ôm đầu chạy ra khỏi vũ trường. Mấy người kia dường như uống không ít rượu, đang phấn khích, đánh chưa đã tay nên cùng nhau đuổi theo.
Ngời nhỏ con chạy ra khỏi "Sàn nhảy Pfeiffer" mới được vài bước, đã bị mấy người đuổi theo phía sau ngăn lại, đánh ngã xuống đất, đấm đá một trận, người áo đen tựa hồ dùng quyền cước đánh chưa đã, ôm lấy cái thùng rác inox ở trước vũ trường hô lớn: "Các huynh đệ tránh ra" rồi nhằm người nhỏ con đang nằm dưới đất mà nện xuống, bỗng nhiên cảm thấy trên tay chợt nhẹ đi, thùng rác inox đã bị người một cước đá bay đi, tiếp theo tóc bị người đó nắm kéo xuống, da đầu đau đớn, nhịn không được phải gập người xuống, liền thấy một cái chân bóng loáng như ngọc, đầu gối nện thẳng vào mặt hắn, nhất thời thấy trời đất xoay chuyển nổ đom đóm mà gục xuống đất. Vừa ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một cô gái chừng mười bảy, mười tám tuổi kiều diễm đang che ở trước người nhỏ con áo vàng kia, cô gái nọ mái tóc nhuộm vàng, mặc một cái váy đỏ siêu ngắn, trên người mặc một cái áo không thể nhỏ hơn bó sát ngực, nguyên phần eo lộ ra ngoài, trong nóng bỏng lại mang theo vài phần thanh thuần như thiên sứ, tràn ngập hấp dẫn, làm cho người ta mơ tưởng.
Bất quá cô gái lúc này đang căm tức nhìn hắn, giữa các ngón tay còn có mấy sợi tóc, hiển nhiên vừa rồi chính là cô gái này đã đánh hắn gục xuống đất, nhớ tới bên cạnh còn có mấy người bạn, mình trước mặt bọn họ mà bị một cô gái đánh cho ngã xuống đất, thật sự là rất mất mặt, thực có thể sẽ trở thành chuyện cười hàng ngày cho các huynh đệ, cũng cố không thưởng thức sắc đẹp nữa, mà đứng dậy mắng: "Con điếm kia, mày dám đánh lén đại gia sao" Còn đem hai chữ "đánh lén" cố ý nói rất lớn, để chứng tỏ mình là nhất thời sơ sẩy mới bị cô gái này đánh ngã.
Người nhỏ con áo vàng ở phía sau cô gái cũng loạng choạng đứng lên, khóc lóc nói: "Đại tỷ đại, bọn họ đánh em".
Cô gái tóc vàng mắng: "Ngươi có phải là đàn ông không, bị người đánh vài cái đã khóc, về sau đừng theo tôi lăn lộn nữa, cút!"
Người nhỏ con kia không dám khóc lóc nữa, cũng không dám nói gì mà "cút", đi sang một bên căm tức nhìn mấy người vừa rồi đánh hắn, tựa hồ khi gặp cô gái này đến đây, dũng khí cũng tăng lên không ít.
Người áo đen cùng nhóm bạn thấy vậy ha hả cười to, tiến lên nói: "****, con điếm này trông còn chưa phát dục mà đã học người khác làm lão Đại…"
Một tên nói: "Ta xem là đã phát dục cũng không tệ rồi, nếu không cùng các anh em trở về thử một chút, công phu mà tốt bọn anh cũng gọi em là đại tỷ đại, thế nào… Ái ui…" Lời còn chưa dứt, "mệnh căn" đã bị cô gái kia hung hăng đá cho một cước, đau đến sắc mặt chuyển xanh, trán đổ mồ hôi, cắn răng mắng: "Mẹ nó…" rồi đang muốn xông lên đánh cô gái kia, bỗng nhiên phát hiện tình huống có vẻ không đúng, chỉ thấy phía sau cô gái không biết từ khi nào đã có hơn hai chục người, trong đó lại có cả Mã Sĩ Kiệt cực kỳ nổi danh trong giới hắc đạo Hongkong.
Mã Sĩ Kiệt là nhân vật mới trong hắc bang “Hưng Nghĩa An” lớn nhất Hongkong, tuy mới không đến ba mươi, đã là "tọa quán" phân đường Tiêm Đông của “Hưng Nghĩa An”, cũng chính là Đường chủ, huynh đệ dưới tay hơn một ngàn, nhưng mỗi lần cùng giao chiến với các bang phái khác chiếm địa bàn, hắn luôn tự mình xuất trận, hơn nữa đều đi đầu, rất được thủ hạ ủng hộ cùng Đại long đầu “Hưng Nghĩa An” Hạng Hoa Cường thưởng thức, nhiều lần được lên trang bìa của tạp chí hắc đạo, có thể nói tại Hongkong này cơ hồ là không ai không biết hắn, được xưng là "Hổ Tiêm Đông".
Cô gái tóc vàng cười lạnh nói: "Anh Kiệt, mấy người này nói muốn thư giãn kìa".
Mã Sĩ Kiệt nói: "Tam tiểu thư yên tâm, nhất định sẽ cho bọn họ chơi cho sảng khoái" Hơn hai mươi người phía sau không đợi phân phó, đã xông lên vây quanh mấy người áo đen kia mà vây đánh.
Cô gái tóc vàng nhìn Mã Sĩ Kiệt nói: "Em nghe ông nội nói, anh đánh nhau đều là xông lên đầu tiên, sao lại không ra giúp em đánh bọn chúng?"
Mã Sĩ Kiệt cười nói: "Nếu đánh mấy đứa lưu manh này mà cũng phải cần anh tự thân động thủ, chẳng phải là làm cho người ngoài chê cười ‘Hưng Nghĩa An’ ỷ lớn hiếp nhỏ sao, anh về sau làm sao mà làm ăn. Nói đến khi anh đánh nhau đều không dừng tay, nếu xảy ra nhân mạng thì sẽ làm liên lụy đến tam tiểu thư".
Cô gái tóc vàng lè lưỡi, vẻ mặt bất cần nói: "Em chính là muốn xem anh đánh nhau thôi, không cần lưu thủ, tốt nhất là phế đi ‘tiểu huynh đệ’ của chúng, xem bọn chúng sẽ sảng khoái như thế nào".
Mã Sĩ Kiệt nghe được cũng trợn trắng mắt, trong lòng nghĩ cô nhỏ này cũng thực độc, đây là lời của các cô gái nhỏ nói sao, bèn đổi sang đề tài khác nói: "Tam tiểu thư, cô hãy sớm trở về đi, ngày mai còn phải lên tòa nữa".
Cô gái tóc vàng tức giận nói: "Không cần anh quản".
"Anh Kiệt" Một trung niên mập mạp từ bên trong vũ trường chạy ra, mặt tươi cười hô: "Đến chỗ của tiểu đệ sao lại không vào chơi, cùng mấy đứa nhỏ này so đo làm gì, nể mặt chút đi, nói như thế nào thì cũng là khách của em, hôm nào em mời anh uống trà, ái ui. Tam tiểu thư Hạng gia cũng đến đây, tiểu nhân thật sự là đáng chết, vừa rồi không nhìn thấy, tam tiểu thư khỏe chứ, mời vào chơi".
Mã Sĩ Kiệt nói: "Thì ra là là chỗ Côn mập ngươi à, trễ rồi, tam tiểu thư phải về nghỉ ngơi, một khi ngươi đã mở miệng, tôi sẽ nể mặt, dù sao cũng chỉ là mấy đứa nhỏ làm ầm ĩ, không phải là đại sự gì" Côn mập này tuy không là nhân vật lớn gì, chỉ là đầu mục một bang phái nhỏ, nhưng bình thường cũng không quá phận, mỗi lần thấy mình cũng rất khách khí chào hỏi, không nên vì vì việc nhỏ này mà làm cho mất vui, người tiếp đón thủ hạ mình thì cũng không nên đánh.
Cô gái tóc vàng không phục nói: "Ai là mấy đứa nhỏ…" Mã Sĩ Kiệt cười cười, giả bộ không nghe thấy.
Người áo đen cùng mấy anh em của hắn mặt mày đã đầy máu, như đầu heo, nằm trên mặt đất lớn tiếng rên rỉ, đợi đám người của cô gái tóc vàng cùng Mã Sĩ Kiệt đi rồi, mới đỡ nhau đứng lên, đi đến trước mặt tên mập cảm ơn, thuận tiện hỏi: "Anh Côn, cô gái này là ai? Mã Sĩ Kiệt sao lại nghe lời của cô ta…"
Côn mập nói: "Hôm nay tính là các ngươi mạng lớn, không ở tại địa bàn ‘Hưng Nghĩa An’ mà gây chuyện với cô ta, cô ta chính là cháu gái thứ ba của Hạng lão gia, Man nữ Hạng Kiều nổi danh Hạng gia".
Mấy người áo đen nghe được sắc mặt trắng bệch, run giọng nói: "Cô ta… cô ta chính là ‘Tiểu Hương Tiêu’ Hạng Kiều mà trong giới sinh viên Hongkong sợ hãi nhất…"
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nhocvuive
Tại phòng xét sử số 3 Tòa án Cửu Long đang chuẩn bị phiên tòa xét xử một
vụ bạo lực trong trường học, là từ án hình sự đưa vào dân sự, chỉ thấy
mấy nhân viên đang qua lại làm công tác chuẩn bị. Lúc này, ngoại trừ
thẩm phán ra, những người tham gia tố tụng khác toàn bộ đã đến, kể cả bị
cáo.
Nguyên cáo là một nữ sinh viên chừng hai mươi, bộ dáng thanh tú, nhưng
tóc tai kỳ quái, có dài có ngắn loạn hết cả lên, lúc này ngồi ở ghế
nguyên cáo, trong mắt rưng rưng, thấp giọng khóc, làm cho người ta thấy
mà sinh lòng thương tiếc.
Bị cáo là ba cô gái đang đứng, tuổi hiển nhiên so với nguyên cáo còn
muốn nhỏ hơn, mỗi người bộ dạng đều như thiên sứ, nhu mì khả ái, trong
đó xinh đẹp bắt mắt nhất, chính là tam tiểu thư Hạng gia, có biệt hiệu
"Tiểu Hương Tiêu" - Hạng Kiều, tuy vẫn là một đầu tóc vàng, nhưng trên
người đã ăn mặc nghiêm chỉnh hơn hôm qua rất nhiều, hai bị cáo bên cạnh
đều mặc đồng phục, chỉ là tóc tai nhuộm khác, một người đỏ còn một người
hồng, đứng cùng một chỗ quả thực giống như là ba con búp bê vậy.
Cô gái như vậy đứng ở ghế bị cáo, thật sự là làm cho người ta cảm thấy
khó có thể tưởng tượng, nhưng lại có ba cô, càng làm cho người ta không
thể tưởng được chính là, ba nàng ở ghế bị cáo vẫn cười nói, trên mặt
không hề có vẻ lo lắng, giống như đang đi dạo phố, du ngoạn vậy, không
giống như ở tòa án chờ xét xử.
Năm phút sau, chỉ nghe "bang, bang, bang" ba tiếng búa gỗ phát ra, mọi
người trong tòa án đều đứng dậy, một nữ thẩm phán chừng năm mươi tuổi
đẩy cửa đi vào, mọi người đều cúi đầu chào, bà ta cũng khẽ gật đầu, ý
bảo mọi người ngồi xuống. Nữ thẩm phán sau khi ngồi, đơn giản cùng kiểm
sát và luật sư hai bên thương lượng một chút, tiếp theo, bồi thẩm đoàn
tiến vào pháp đình.
Nữ thẩm phán trước là làm rõ thân phận của bên nguyên, bị cáo, có gì dị
nghị hay không, mọi người đều làm theo thủ tục. Trong lúc này, hai bên
đều đã ổn định, đều không có gì dị nghị. Nguyên cáo vẫn đang khẽ khóc,
ba cô gái bị cáo từ sau khi nữ thẩm phán đi vào, đã không cười đùa nữa,
vẻ mặt đều tỏ ra vô tội, hai mắt cũng nước mắt lưng tròng, so với nguyên
cáo còn muốn đáng thương hơn nhiều, trên mặt phảng phất có viết hai chữ
"oan uổng", làm cho những người vừa rồi ở tòa án nhịn không được mà muốn
phun cơm ra ngoài.
Tiếp theo nữ thẩm phán cho người bên Công tố viên tuyên đọc giấy khởi
tố, Công tố viên đọc rõ: "Ngày 23 tháng 6 năm 2009, vào lúc 2 giờ chiều,
các bị cáo cùng nguyên cáo ở tại Trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan, bị
cáo là Hạng Kiều cùng Lý Hiểu Lệ, Quách Thiến Vi là học sinh trường
trung học Khoa học Kỹ thuật Long Loan, đem nguyên cáo là Chung Thiếu
Phân sinh viên năm 2 Trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan vào sân tennis,
cưỡng bức lột đi quần áo của nguyên cáo Chung Thiếu Phân, rồi tiến hành
ẩu đả, mắng chửi, sau đó lại dùng dao rọc giấy cắt đi tóc của nguyên cáo
Chung Thiếu Phân, mang lại cho nguyên cáo thương tổn lớn về tinh thần
lẫn thể xác, tại trường học cùng xã hội tạo thành sự phản đối rất lớn,
mong thẩm phán xét xử đối với ba bị cáo, bồi thường các loại tổn thất
cho nguyên cáo, tổng cộng là hai triệu HongKong dollars…"
Nữ thẩm phán nói với ba nữ bị cáo: "Đối với cáo trạng của Công tố viên,
các cô có muốn nói gì không?"
Ba nữ nhất thời nước mắt rơi như mưa, đều hô: "Thưa quan tòa, chúng cháu
bị oan…"
Hạng Kiều nói: "Chúng cháu làm sao kéo được chị ta tới sân tennis, là
chị ta kêu chúng cháu đi"
Hai nàng còn lại cũng khóc nói: "Đúng vậy… đúng vậy… là chị ta kêu chúng
cháu đi, chúng ta bình thường cũng không tới sân tennis, đó là sân
tennis của trường đại học bộ, nghĩ cũng muốn đi xem một chút nên đi thôi".
Công tố viên hỏi: "Vậy các cô vì sao lại lột đi quần áo của nguyên cáo".
Hạng Kiều ngạc nhiên nói: "Chúng cháu vì sao phải cởi đi quần áo của chị
ta, là chị ta nói muốn so dáng người với chúng cháu, tự bản thân cởi ra
đó chứ".
Quách Thiến Vi tóc hồng nói: "Đúng vậy, chúng cháu đều không phải là
đồng tính luyến ái, cởi quần áo của chị ta làm gì chứ".
Lời vừa nói ra, người trong tòa án đều cười ồ lên, nữ thẩm phán cầm búa
gỗ gõ mạnh, mới làm cho mọi người im lặng lại.
Công tố viên mặt tức giận đến đỏ bừng nói: "Một khi đã là so dáng người,
ba người các cô sao lại không cởi?"
Hạng Kiều nói: "Ba người chúng cháu vốn muốn cởi, nhưng chị ấy cởi mau
hơn, chúng cháu còn chưa kịp cởi, chị ấy đã cởi chỉ còn đồ lót".
Lý Hiểu Lệ tóc đỏ nói tiếp: "Chúng cháu xem dáng người của chị ấy quả
nhiên là không phải là bình thường, làm sao còn dám so đo, liền nhận
thua, cho nên không cởi" Thật ra là ai cũng đều có thể nhìn ra, tuy ba
cô gái tuổi so với nguyên cáo nhỏ hơn, dáng người tuyệt đối so với
nguyên cáo tốt hơn rất nhiều, bất quá tòa án là nơi nghiêm túc, cũng
không thể cho các nàng ở trong này mà so với nhau một lần.
Quách Thiến Vi nói: "Chị ấy cởi đồ rất nhanh! Có phải là thường xuyên
cởi đồ trước mặt người khác hay không, chúng cháu thực rất hâm mộ, rất
bội phục!"
Nguyên cáo Chung Thiếu Phân làm sao còn chịu được, càng khóc lớn, ba
người Hạng Kiều cũng không "yếu thế", thấy Chung Thiếu Phân khóc các
nàng cũng khóc, hơn nữa so với Chung Thiếu Phân khóc càng lớn tiếng hơn,
trong lúc nhất thời trong tòa án chỉ có tiếng khóc của bốn người, rất là
thê thảm, các nhân viên tòa án mất hơn nửa ngày mới khuyên được các nàng
nín khóc.
Đợi sau khi yên tĩnh lại, Công tố viên nói: "Vậy thương tích trên người
nguyên cáo là thế nào? Và tóc của nguyên cáo sao lại thế này?"
Hạng Kiều chớp mắt nói: "Cái này… đây là bởi vì chị ta thấy chúng cháu
không cởi quần áo, liền muốn… liền muốn… đúng rồi, chính là như mới vừa
nói, muốn ép chúng cháu cởi quần áo, chúng cháu dáng người không bằng
chị ta, đương nhiên không chịu cởi quần áo tránh mất mặt, cho nên… chúng
ta phải tự phòng vệ!"
Quách Thiến Vi nói: "Không thể tưởng được chị ấy chẳng những dáng người
tốt, làn da cũng thực mềm, nhẹ nhàng động một chút thì đã đỏ lên, thật
sự là làm cho người ta hâm mộ. Còn kiểu tóc mới của chị ấy nữa, chúng
cháu cũng hỏi cắt ở đâu, cũng muốn đi cắt thử" Hai nàng kia cũng đều gật
đầu, tỏ vẻ đồng ý, làm cho Công tố viên tức giận đến tay run run.
Luật sư biện hộ cho bị cáo vẫn không nói gì, Đại luật sư nổi tiếng
Hongkong Cố Hàn Phong rốt cuộc mở miệng nói: "Thưa quan tòa, tôi thấy sự
tình bên trong có rất nhiều hiểu lầm, hai bên đối với việc này lý giải
khác nhau, có hỏi nữa cũng sẽ không có kết quả. Lúc ấy hiện trường có
không ít sinh viên ở đấy, không bằng mời nhân chứng lên, để xem những
người đứng xem nói tình hình thực tế là gì, rồi mới phán quyết".
Nữ thẩm phán cũng đau đầu, gật đầu nói: "Mời nhân chứng lên tòa".
Công tố viên nói: "Thưa quan tòa, nhân chứng phía chúng tôi còn chưa
tới, có lẽ là kẹt xe, tin tưởng rằng rất nhanh có thể tới, hy vọng có
thể trì hoãn vài phút".
Nữ thẩm phán nhìn đại luật sư Cố Hàn Phong, Cố Hàn Phong cười nói:
"Không sao, chúng tôi có thể đợi".
Công tố viên thấy Cố Hàn Phong này vẫn luôn bức người, không cho người
ta đường sống lại sảng khoái đáp ứng, nhất thời có cảm giác có điềm xấu,
nhớ tới bối cảnh gia đình của ba nữ bị cáo, đặc biệt là Hạng Kiều kia,
bắt đầu vì sự an toàn của nhân chứng mà lo lắng, nhân chứng đến trễ thực
có thể là không phải ngẫu nhiên.
Nữ thẩm phán thấy luật sư biện hộ cho bị cáo không ý kiến, gật đầu nói:
"Hiện tại tạm nghỉ nửa giờ, nửa giờ sau bất kể nhân chứng bên Công tố
viên có đến hay không, đều tiếp tục khai tòa thẩm tra, bãi tòa".
__________________
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của caoquanson
May mà thời gian nửa tiếng đồng hồ vừa đến, hai nhân chứng cuối cùng
cũng đã tới tòa án, công tố viên thở dài một cái, thời gian gấp gáp,
cũng chẳng kịp hỏi hai người bọn họ tại sao lại đến muộn, chỉ dặn dò qua
loa vài câu rồi vội vã đi vào tòa, đợi khi tất cả mọi người đều đã ngồi
xuống, nữ thẩm phán nói: "công tố viên, nhân chứng đã đến chưa?"
Công tố viên đứng dậy nói: “Thưa thẩm phán, bọn họ đã đến rồi".
Nữ thẩm phán nói: "Vậy thì tốt, hãy gọi nhân chứng lên làm chứng trước tòa".
Được gọi lên đầu tiên là một nam sinh trường Đại học Khoa Học Kỹ Thuật
Long Loan, đồng thời là bạn cùng lớp của nguyên cáo Chung Thiếu Phân,
lúc đó vừa hay đi vào sân tennis của trường chơi, tận mắt chứng kiến tất
cả, khớp với điều tra của viên cảnh sát đến xử lý công việc tại sân bóng
lúc đó, đồng thời sẽ đứng ra làm chứng cho nguyên cáo Chung Thiếu Phân,
nhân chứng tiếp theo cúi chào nữ thẩm phán khi lên làm chứng, sau đó
tuyên thệ tất cả những lời khai đều đúng sự thật, công tố viên bước lên
trước và bắt đầu hỏi: "Cậu hãy kể lại toàn bộ sự việc mà cậu nhìn thấy
lúc đó cho thẩm phán và tất cả mọi người ở đây nghe".
Cậu nam sinh đó nói: "Được ạ, lúc đó tôi đang chơi tennis cùng với mấy
người bạn cùng lớp, sau đó… sau đó thì nhìn thấy Chung Thiếu Phân và 3
cô gái này đi vào sân bóng…"
Công tố viên nói: "Đợi chút, căn cứ vào những gì mà cậu đã khai với cảnh
sát, chẳng phải là ba cô gái này đã ép nguyên cáo đi vào sân bóng sao?
Cậu suy nghĩ kỹ lại đi rồi hãy tiếp tục trả lời, đừng bỏ sót bất kỳ tình
tiết nào”.
Luật sư Cố Hàn Phong hét lớn: "Phản đối, thưa quan tòa tôi phản đối việc
Công tố viên đã dùng những lời lẽ dẫn dắt tình tiết, ảnh hưởng đến câu
trả lời của nhân chứng".
Nữ thẩm phán do dự một lúc rồi nói: "Phản đối có hiệu lực, yêu cầu Công
tố viên hãy chú ý về cách dùng từ của mình, còn nhân chứng, hãy trả lời
rõ ràng, không được bỏ sót bất kỳ tình tiết nào".
Cậu nam sinh đó nói: "Vâng, lúc đó tôi… tôi đang chơi tennis, khi nhìn
thấy Chung Thiếu Phân cùng ba cô gái này thì bọn họ đã ở trong sân bóng
rồi, chứ tôi không… không để ý là bọn họ đi vào như thế nào".
Công tố viên nói: "Nhưng cậu đâu có khai như vậy lúc cảnh sát lấy lời
khai, khai man là một tội rất nghiêm trọng, mong cậu hãy suy nghĩ thật
kỹ càng".
Cậu nam sinh đó bối rối đến đỏ mặt, thưa: “Lúc đó tôi nghe Chung Thiếu
Phân nói là bị bọn họ ép vào, nên tôi cứ cho rằng sự việc đúng là như
vậy, vì thế lúc khai với cảnh sát tôi mới nói vậy, chính là theo những
gì mà Chung Thiếu Phân nói, sau đó… sau đó nghĩ lại mới thấy thực ra tôi
không hề nhìn thấy bọn họ đi vào sân bóng như thế nào".
Công tố viên cố kìm nén nỗi tức giận, hỏi: "Vậy lúc ba người bọn họ đánh
nguyên cáo Chung Thiếu Phân, cậu có nhìn thấy chứ?"
Cậu nam sinh đó gật đầu, nói: "Sau đó hình như bọn họ có cãi lộn với
nhau, rồi thì đánh lộn, tiếp sau đó thì cảnh sát tới".
Công tố viên nói: "Căn cứ vào những lời khai của cậu với bên cảnh sát,
thì nguyên cáo Chung Thiếu Phân bị ba cô gái này đánh ngã xuống đất,
không những vậy mà còn đánh liên tục, mãi cho đến trước khi cảnh sát tới
khoảng vài giây thì mới dừng tay, có đúng như vậy không?
Cậu nam sinh đó nói: "Đúng vậy".
Công tố viên nói: "Thưa quan tòa, tôi không có gì để hỏi nữa".
Nữ thẩm phán nói: "Mời luật sư biện hộ bên bị cáo hỏi nhân chứng".
Luật sư Cố Hàn Phong đi đến trước mặt nhân chứng, hỏi: "Lúc đó cậu có
biết nguyên nhân tại sao bọn họ lại đánh nhau không?"
Cậu sinh viên đó nói: "Tôi… tôi đứng rất xa nên không nghe thấy bọn họ
đang cãi nhau về cái gì, cho nên không biết tại sao bọn họ lại đánh nhau".
Cố Hàn Phong nói: "Vậy cậu có nhìn rõ trong số bọn họ ai đã ra tay trước
không?"
Cậu sinh viên đó tỏ vẻ xấu hổ nhìn về phía Chung Thiếu Phân, cúi đầu
nói: "Hình như… hình như là Chung Thiếu Phân ra tay trước".
Chung Thiếu Phân không thể nhịn thêm được nữa, vừa khóc vừa nói: "Cậu
nói dối… thưa quan tòa… cậu ta nói dối…"
Nữ thẩm phán nói: "Yên lặng… Yêu cầu nguyên cáo giữ bình tĩnh".
Cố Hàn Phong tiếp tục hỏi cậu sinh viên đó: "Như những gì tôi được biết
thì cậu và nguyên cáo Chung Thiếu Phân là bạn học cùng lớp, cậu có thấy
cô ấy xinh không, có tình cảm gì đặc biệt với cô ấy không?"
Công tố viên hét lên: "Phản đối, tôi phản đối việc luật sư bên bị đặt ra
những câu hỏi không liên quan đến vụ án cho nhân chứng".
Không đợi câu trả lời của thẩm phán, Cố Hàn Phong đã vội cướp lời: "Thưa
quan tòa, vấn đề này hết sức nghiêm trọng, có thể giải thích lời khai mà
lúc đó nhân chứng đã khai với cảnh sát, có đúng là đã nảy sinh sự đồng
cảm với nguyên cáo hay không, do đó khi khai với cảnh sát có thể có chút
sai lệch”.
Nữ thẩm phán nghĩ một lúc rồi nói: "Yêu cầu nhân chứng trả lời câu hỏi
của luật sư biện hộ".
Cậu sinh viên nói: "Tôi… Tôi…"
Cố Hàn Phong nói: " Cậu chỉ cần trả lời không hay có là được".
Cậu sinh viên đó cúi thấp đầu trả lời: "Có…"
Cố Hàn Phong nói: "Thưa quan tòa, tôi không có gì để hỏi nữa".
Công tố viên não nề thở dài, anh ta đã đoán được tại sao cả hai nhân
chứng lại đến muộn cùng một lúc, theo phán đoán thì nhân chứng kia cũng
sẽ khai y chang như vậy khi lên làm chứng trước tòa.
Quả nhiên, một nhân chứng khác là nhân viên của trường cũng có mặt tại
sân bóng lúc đó đã khai y như cậu sinh viên này, những tình tiết quan
trọng nhất đều nói là không nhìn rõ, hơn nữa họ đều nói rằng chính Chung
Thiếu Phân là người ra tay trước…
Tiếp tục lên làm chứng trước tòa là nhân chứng bên bị cáo, mà thực ra
chính là "tiểu đệ" của Hạng Kiều, là người vóc dáng nhỏ bé áo vàng tối
hôm qua bị mấy người mặc áo màu đen đánh tơi bời tại sàn nhảy. Đợi sau
khi hắn ta chào quan tòa, và tuyên thệ xong, Cố Hàn Phong tiến lên trước
mặt hỏi: "Ngày 23 tháng 6 năm 2009, vào lúc 2 giờ chiều, lúc cô Chung
Thiếu Phan và ba cô gái khác bị cáo tại trường Đại học Khoa Học Kỹ Thuật
Long Loan, cậu cũng có mặt tại hiện trường chứ?"
Tên vóc người nhỏ bé nói: "Có ạ, tôi thích nhất là tennis, nhưng vì dáng
người nhỏ bé nên chơi không tốt, vì vậy chỉ có thể hàng ngày tới sân
bóng xem người khác chơi, hôm đó tôi cũng có mặt ở đó, nên từ lúc bắt
đầu cho tới khi kết thúc tôi đều nhìn thấy rất rõ".
Cố Hàn Phong nói: "Rất tốt, vậy cậu hãy kể lại tường tận toàn bộ sự việc
mà cậu nhìn thấy lúc đó".
Tên vóc người nhỏ bé nói: "Được, hôm đó tôi đang xem các sinh viên đại
học chơi tennis thì nhìn thấy cô Chung Thiếu Phân và ba cô gái bị cáo đi
vào sân tennis, đúng rồi, lúc đó tôi chưa biết tên của chị Chung Thiếu
Phân, sau khi sự việc trở lên ầm ĩ hất cả lên tôi mới biết, chị ấy là
Chung Thiếu Phân. Mặc dù tôi rất thích tennis, nhưng còn thích xem những
cô gái đẹp hơn, cho nên ngay sau khi chị Chung Thiếu Phân và các cô gái
đó bước vào, tôi đã không xem tennis nữa mà chuyển sang nhìn bọn họ. Để
nhìn rõ hơn, tôi tiến lại gần bên cạnh họ, nghe thấy chị Chung Thiếu
Phân đang đọ sắc với ba cô gái đó, thực ra đâu có cần so sánh làm gì,
theo kinh nghiệm của tôi, chỉ cần nhìn thôi đã đủ biết chị Chung Thiếu
Phân thuộc loại thân hình ma quỷ, khả năng kiềm chế không tốt cho lắm,
nhìn thấy là muốn chảy máu cam, còn ba cô gái làm sao mà đọ được với chị
ta chứ…" Đột nhiên nhìn thấy Hạng Kiều đang nghiến răng nghiến lợi trợn
mắt nhìn hắn, liền nói: "Tất nhiên, ba cô gái đó thân hình rất đẹp, chỉ…
chỉ có điều tuổi còn trẻ, đợi đến tuổi của chị Chung Thiếu Phân rồi thân
hình cũng sẽ như chị ấy thôi, nếu như lúc đó mà tiếp tục so bì với chị
Chung Thiếu Phân thì tôi cũng không dám chắc về khả năng thắng của họ”
Mắt nhìn về phía Hạng Kiều, nói thầm, ba vị chị cả, mọi người đừng trách
ta, đây là chuyện mà chúng ta đã nói từ trước rồi, đến lúc đó đừng có
qua cầu rút ván, tìm tôi báo thù đấy…"
Cố Hàn Phong nói: "Nói như vậy, thì có thể coi như là đã nhìn thấy hết
mọi việc rồi".
Tên vóc người nhỏ bé nói: "Đúng, đúng, đúng, lúc mới đầu bọn họ vẫn chưa
có cởi quần áo so bì thân hình, nhưng ba cô gái đó tỏ ra không phục, chị
Chung Thiếu Phân mới yêu cầu bọn họ đến phòng thay đồ ở sân tennis cởi
đồ, ba cô gái đó có vẻ như biết không thể so bì được với chị Chung Thiếu
Phân, nên đã không đi đến phòng thay đồ, chị Chung Thiếu Phân vì muốn để
ba người họ tâm phục khẩu phục nhận thua, chẳng quản bên cạnh có người,
đã ngang nhiên cởi đồ ngay ở sân tennis…”
Công tố viên thực sự không thể chịu đựng thêm được nữa, quát lớn: "Ở đâu
ra chuyện như vậy chứ? Chung Thiếu Phân là một sinh viên đại học, làm
sao có thể cởi đồ trước mặt mọi người chứ…"
Tên vóc người nhỏ bé nói: "Sinh viên đại học thì sao, chị ấy cũng đâu có
cởi hết quần áo, chẳng phải là vẫn còn quần áo lót ở bên trong sao, bây
giờ mà chọn người đẹp thì đa phần đều là sinh viên mà, chẳng phải là
toàn mặc quần áo tắm rồi biểu diễn trên sân khấu sao. Với lại chị ấy
cũng đâu có cởi đồ ngoài đường đâu, trong sân tennis đều là sinh viên cả
mà, bình thường chắc chắn là thường xuyên cùng nhau đi tắm biển, không
thể là chưa từng nhìn thấy được, tôi thì lại mong là chị ấy sẽ cởi hết…
ài… đáng tiếc!"
Nữ thẩm phán nghe đến đây cũng không thể chịu đựng hơn được nữa, giọng
cảnh cáo: "Yêu cầu nhân chứng hãy chú ý đến cách dùng từ, cậu chỉ cần
nói sự việc xảy ra lúc đó là được, không được phép thêm thắt suy nghĩ cá
nhân vào".
Tên vóc người nhỏ bé vội vàng thưa: "Vâng, thưa quan tòa, sau khi chị
Chung Thiếu Phân cởi quần áo, tôi thấy rằng, tuy ba người bọn họ miệng
không nhận thua, nhưng trong lòng họ thì đã phục sát đất và ngưỡng mộ
chết đi được thân hình của chị Chung Thiếu Phân. Chị Chung Thiếu Phân
nhìn thấy họ vẫn chưa chịu nhận thua, tức thì tức giận vô cùng, liền
tiến lên phía trước giúp bọn họ cởi đồ, lúc đó ba cô gái cảm thấy rất
kinh ngạc trước hành động của chị Chung Thiếu Phân…” Nói xong vừa liếc
nhìn ba người Hạng Kiều, thấy các nàng đang nhìn mình cười lạnh, nhất
thời cảm thấy lo sợ.
Nguyên cáo Chung Thiếu Phân nghe xong suýt chút nữa thì ngất đi, quên
mất những lời cảnh cáo vừa rồi của nữ thẩm phán, đứng dậy hét lớn: "Hắn
ta nói láo… lúc đó hắn ta không có tại hiện trường… tôi không nhìn thấy
hắn ta…"
Tên vóc người nhỏ bé nói: "Tôi dáng người nhỏ bé, cũng chẳng đẹp trai,
bình thường nếu không đứng cách người khác khoảng 1 mét thì sẽ rất ít
người chú ý đến, càng không thể nhớ được hình dáng của tôi, ngày hôm đó
tôi đứng phía sau ba cô gái đó, chị ấy không nhìn thấy tôi cũng chẳng
lấy gì làm lạ, nhưng tôi thì lại nhìn thấy rất rõ chị ấy, tôi còn nhìn
thấy trên mông trái của chị ấy có vết sẹo, mọi người nếu không tin thì
có thể kiểm tra, xem tôi có nói dối hay không" Nguyên cáo Chung Thiếu
Phân lần này thì ngất thật, phải nhờ đến sự giúp đỡ của một nhân viên y
tế cô ấy mới tỉnh lại được, nữ thẩm phán một lần nữa cảnh cáo tên vóc
người nhỏ bé đó, hắn luôn miệng nói đồng ý, nhưng vẻ mặt thì chẳng có vẻ
gì là chú ý cả. Tên này tuy đánh nhau thì không giỏi giang gì nhưng mồm
mép thì vô cùng lợi hại, lúc tranh luận hay cãi nhau thì rất ít khi gặp
đối thủ, Hạng Kiều thu nạp hắn là đệ tử cũng chỉ vì hắn giỏi nịnh hót.
Cố Hàn Phong lần này hỏi tên vóc người nhỏ bé đó: "Nếu như cậu đã nhìn
thấy rõ ràng như thế, vậy tại sao lúc đó cậu lại không hề khai báo hết
với cảnh sát?"
Tên vóc người nhỏ bé nói: "Tôi từ nhỏ đã rất sợ cảnh sát, hễ nhìn thấy
cảnh sát là chạy, tôi cho rằng chỉ là mấy sinh viên đánh nhau, lại còn
là nữ sinh nữa, cảnh sát đến cùng lắm cũng chỉ là để khuyên can, chứ
không ngờ rằng mọi việc lại rắc rối đến mức liên quan đến tòa án, là một
công dân Hồng Kông, tất nhiên là phải làm tròn trách nhiệm và bổn phận
của mình chứ, vì vậy tôi mới đến đây làm nhân chứng".
Cố Hàn Phong cười rất mãn nguyện rồi nói: "Thưa quan tòa, tôi không có
gì để hỏi nữa, và tôi cũng hi vọng được mời một nhân chứng nữa, mặc dù
không có ở hiện trường, nhưng anh ta có thể giải thích được rằng liệu
rằng tóc của nguyên cáo Chung Thiếu Phân có phải là do bị người khác ác
ý cắt thành như vậy hay không".
Sau khi nữ thẩm phán đồng ý, nhân chứng mới bước lên trước tòa, đây là
một người nổi tiếng, trong tòa có rất nhiều người biết đến anh ta - nhà
tạo mẫu tóc nổi tiếng xứ Cảng Thơm Điền Nhân Nghiêu, sau khi tuyên thệ,
Cố Hàn Phong để cho anh ta nhìn rõ tóc của nguyên cáo Chung Thiếu Phân,
nhưng lại không cho anh ta phán đoán xem là tóc của nguyên cáo có thật
là do bị người khác ác ý cắt thành như vậy hay không.
Điền Nhân Nghiêu sau khi xem xong nói: "Tôi dám bảo đảm, đây là loại tóc
thịnh hành và mới nhất hiện nay, ở Hồng Kông, những người cắt được kiểu
tóc này theo tôi biết là không quá mười người, nhưng kiểu tóc này rất
khó giữ, cần phải thường xuyên đến tiệm để sửa lại".
Công tố viên mặc dù biết tất cả những người này đều do bên bị cáo sắp
đặt trước, phiên tòa ngày hôm nay tám phần thua chắc rồi, nhưng vẫn
không thể nhẫn nhịn được, nói: "Tôi thấy thật khó để có thể tin được lời
nói của Điền Nhân Nghiêu, nếu đây mà cũng được gọi là mốt, thì làm nhà
tạo mẫu tóc quả là quá dễ dàng, như vậy thì tất cả mọi người ai cũng có
thể trở thành được nhà tạo mẫu tóc được".
Điền Nhân Nghiêu không hề tức giận, cười nói: "Tôi khẩn thiết xin quan
tòa cho phép tôi được giúp nguyên cáo sửa sang kiểu tóc một chút, chỉ
dùng lược không dùng kéo, để minh chứng cho những gì tôi nói là thật,
chỉ cần một phút là đủ".
Nữ thẩm phán cho phép công tố viên và nguyên cáo thảo luận một chút, xem
xem nguyên cáo có cho phép Điền Nhân Nghiêu sửa sang kiểu tóc cho không,
nguyên cáo Chung Thiếu Phân mặc dù không đồng ý, nhưng công tố viên
không tin rằng một mái tóc bị cắt thành như vậy lại có thể sửa sang
thành đẹp được, hết mực khuyên nguyên cáo đồng ý, Chung Thiếu Phân sớm
đã không còn làm chủ được bản thân mình nữa, nên cũng đồng ý. Điền Nhân
Nghiêu lấy ra một chiếc lược nhỏ và một lọ keo xịt tóc, chải chải mái
tóc của Chung Thiếu Phân, sau đó lấy lọ keo xịt xịt vài phát, lúc sau đã
hoàn thành, trước mắt mọi người quả nhiên là một kiểu tóc hoàn toàn khác
lúc trước, mặc dù có chút lộn xộn, nhưng lại rất phong cách và hợp mốt.
Đặc biệt là hai lọn tóc làm cho nó trở thành cong tự nhiên, vừa có thể
cải thiện được khuôn mặt, lại còn thêm phần duyên dáng, thanh lịch, có
thể xem như lộn xộn thật, nhưng công tố viên không thể nói được câu nào.
Cuối cùng sau khi nữ thẩm phán và các thành viên trong bồi thẩm đoàn hội
ý, tòa tuyên án quyết định bác bỏ đơn khiếu nại đối với ba bị cáo, do
hai bên đánh lộn, dẫn đến nguyên cáo Chung Thiếu Phân bị thương, phạt ba
bị cáo phải bồi thường tiền thuốc men, điều trị cho bên nguyên, đồng
thời phải lao động công ích trong vòng một tháng, do ba bị cáo đều là
sinh viên, nên làm hình thức lao động như thế nào sẽ do nhà trường quyết
định và giám sát.
Last edited by Minh Huệ; 03-05-2011 at 06:49 PM.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của caoquanson