Thôn Phệ Thương Khung Tác giả: Hà Mễ XL Quyển I: Thức tỉnh
-----oo0oo-----
Chương 16: Vạn Hoá Chi Thể.
Người Dịch: Vô Thuỷ Đại Đế
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Tâm tình của Hiên Viên rất tốt, hắn thật không ngờ, sự tình lại quanh co phát triển đến mức này.
Hôm nay bên trong Đấu giới đã có một thanh Du Long Kiếm, lại còn có thêm một vài tài liệu có phẩm chất không tệ, tuy hắn không biết là thứ gì, nhưng tiền thì lại có rất nhiều a.
Hơn 1000 khối Đấu Cuồng tệ, đây là khái niệm gì?
Đẳng cấp thực lực chia làm Đấu Giả, Đấu Sĩ, Đấu Sư, Đấu Linh, Đấu Cuồng. Nói cách khác, 10 khối Đấu Giả tệ tương đương với 1 khối Đấu Sĩ tệ, 10 khối Đấu Sĩ tệ tương đương 1 khối Đấu Sư tệ, 10 khối Đấu Sư tệ tương đương 1 khối Đấu Linh tệ, 10 khối Đấu Linh tệ tương đương 1 khối Đấu Cuồng tệ, mỗi một cấp bậc tiền đều là tăng vọt gấp mười lần. Một người cũng không thể nào mang mấy ngàn vạn Đấu Giả tệ trong người, căn cứ theo sự phân chia đẳng cấp, tiền bạc lưu thông cũng sẽ bất đồng. Hiện tại Hiên Viên chỉ là Đấu Sĩ mà thôi, trên người lại có được Đấu Cuồng tệ, tài phú bực này, ít nhất so với những số tiền mà hắn đoạt được mấy hôm trước thì đều không đáng nhắc tới.
Hiên Viên ngồi trên lưng Cô Tinh, nghĩ đi nghĩ lại mà thấy buồn cười, cực kỳ đắc chí và mãn nguyện.
Cùng Thạch Tòng Vũ, Liễu Phiêu Nhứ ước định sau hai mươi ngày sẽ tiến vào Nguyệt Hoang thành, tham gia tranh cử nội môn đệ tử Nguyệt Hoa môn, Hiên Viên liền bắt đầu lên đường.
Trên đường đi, Hiên Viên ngồi ổn định trên lưng Cô Tinh, vận chuyển Thôn Phệ Hấp Nạp Pháp. Nhờ có Thiên Long Luyện Lân bí quyết, cùng với bản thân Hiên Viên có thể chất Vạn Hoá Chi Thể giống như Thôn Phệ Đại Đế trong truyền thuyết, lại thêm có Đấu Thiên Châu bên người, cho nên không tới một giờ, Hiên Viên đã đem Thôn Phệ Hấp Nạp Pháp luyện tới đại thành.
Thôn Phệ Hấp Nạp Pháp danh như ý nghĩa, sau khi đem đạo thần thông này tu luyện tới viên mãn, lập tức, Hiên Viên cảm giác được nhục thể của mình từ trên xuống như, dù cho bản thân không khoanh chân vận chuyển tu luyện thì cũng sẽ có thiên địa linh khí thời thời khắc khắc không ngừng tẩy luyện lỗ chân lông trên thân thể, khiến cho hắn luôn luôn bảo trì cảm giác khoan khoái dễ chịu, da thịt càng trở nên chặt chẽ cùng vững chắc. Giờ phút này, da thịt của Hiên Viên ôn nhuận như ngọc, đủ để khiến cho rất nhiều nữ nhân tự ti mặc cảm...
Ngay sau khi Hiên Viên đem Thôn Phệ Hấp Nạp Pháp tu luyện tới đại thành đã trực tiếp từ 49 ngưu chi lực bước vào 54 ngưu chi lực.
Hiển nhiên, lực lượng của Hiên Viên ở cảnh giới Đấu Sĩ còn chưa đạt tới giới hạn cao nhất, nếu để cho ngoại nhân biết được, chỉ sợ tròng mắt của họ đều sẽ rớt xuống đất mất.
Bởi vì Đấu Sĩ đỉnh phong tầm thường chỉ có khoảng 36 ngưu chi lực, có rất ít người có thể đột phá con số này, nếu như đột phá, thì đều được xem như thiên tài.
Như Hiên Viên thì phải gọi là thiên tài trong thiên tài, đương nhiên, đây là do thể chất Vạn Hoá Chi Thể của hắn nên đã chiếm được lợi ích rất lớn so với kẻ khác. Chỉ có điều, loại thể chất này cần phải trả một cái giá cực lớn để tu luyện, cũng may Hiên Viên có được Thôn Phệ Đạo Quyết hỗ trợ, tự nhiên như hổ thêm cánh.
Bất quá, Tham lão đầu đã từng nói với Hiên Viên, khi không đạt đến một cảnh giới nhất định thì đừng lên phô trương. Cho nên, lúc sắp tiến vào Nguyệt Hoang thành, Hiên Viên đem Thôn Phệ Hấp Nạp Pháp tu luyện tới đại thành, rồi sau đó thu nạp rất nhiều thiên địa linh khí, đóng chặt lỗ chân lông, vận chuyển Thôn Phệ Luyện Nhục Pháp.
Hiên Viên phát hiện một chuyện rất đắc biệt, thần thông do Tham lão đầu truyện dạy quả thực chính là vì Vạn Hoá Chi Thể mà sinh. Chỉ thấy cơ bắp của Hiên Viên chấn động kịch liệt, mỗi một lần chấn động sẽ đem thiên địa linh khí trong cơ thể rèn luyện một lần, sau đó bắt đầu chuyển hoá thành Đấu khí, dung nhập vào trong cơ bắp, căn bản không cần phải giống như lúc luyện tập Ngũ Trảo Thiên Long Quyền, phải không ngừng thông qua tập luyện chiêu thức để chấn động cơ thể, trùng kích thiên địa linh khí để chuyển hoá thành Đấu khí.
Bản thân có được Vạn Hoá Chi Thể, lại còn may mắn gặp được Thôn Phệ Đạo Quyết, nghĩ đến đây, Hiên Viên cảm thấy rất hưng phấn, trong đầu đột nhiên nhớ lại một câu nói cỗ xưa:
"Vũ trụ thế giới, vạn vật luân hồi đều do sự diễn biến của đạo. Đạo, là chí cao vô thượng, là sự vĩnh hằng bất biến của thiên địa."
........
Cửa thành Nguyệt Hoang.
Chiều cao tám mét, dùng một loại đá màu xám xây thành, cũng không tính là lớn. Những hộ vệ đứng canh gác ở cửa thành cũng đều là người của Nguyệt phủ.
Người ra vào Nguyệt Hoang thành hôm nay so với bình thường thì hơn rất nhiều lần, hiển nhiên điều này có quan hệ rất lớn đến việc tuyển chọn đệ tử của Nguyệt Hoa môn. Hiên Viên cưỡi trên lưng Cô Tinh thong thả bước đi, rất nhiều người đều không tự chủ được tạo thành một lối riêng, lập tức đưa tới sự cảnh giác của hộ vệ thủ thành.
Một người một sói, đây là những cái tên đã sớm có trong danh sách cần phải giết chết của Nguyệt phủ.
Bọn họ không nghĩ tới, tên tiểu tử này lại không sợ chết, rõ ràng còn dám đến Nguyệt Hoang thành. Ngay lập tức, tầm mười tên hộ vệ có được 9 ngưu chi lực bẻ bẻ khớp tay, âm trầm nhìn về phía Hiên Viên.
Hiên Viên cười lạnh, giả bộ như không thèm để ý, đột nhiên rút ra Độc Xà Tiên trong tay, quất mạnh về phía trước, khiến cho một gã thủ vệ nát xương cốt ngay tức khắc.
Trong ký ức của Hiên Viên, những tên hộ vệ này khi cho những người không nơi nương tựa tiến vào Nguyệt Hoang thành đã thu phí vào thành, hơn nữa còn thu rất nhiều. Nếu như không có tiền thì sẽ bị chặn lại bên ngoài, nếu có người muốn mạo hiểm lén lút trốn vào thành, không hề có người nào thoát khỏi cảnh bị đánh chết hoặc đánh cho tàn phế. Vì thế, trừng phạt những tên khốn này là đúng tội.
Từng đợt tiếng xé gió do vung roi vang lên, khiến cho da đầu người ta phát lạnh, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm của một gã hộ vệ, rồi sau đó nguyên một đám bị đánh nát xương cốt nằm trên mặt đất rên la thống khổ.
"Hôm nay coi như tiểu gia cho các ngươi một chút giáo huấn, về sau nên có quỷ củ một chút. Chúng ta tuy là những người dân nghèo khổ, nhưng đừng cho là chúng ta dễ khi dễ đến như vậy."
Hiên Viên cưỡi trên lưng Cô Tinh rời đi, không ít những người ngày thường bị bọn chúng tra tấn bóc lột liền vỗ tay trầm trồ khen ngợi, đồng thời thừa lúc những tên hộ vệ này nắm sấp trên mặt đất liên tục chạy vào trong thành, sợ lại phải gặp một nhóm người khác đến vơ vét tiền bạc của họ.
Trong Nguyệt phủ.
Tin tức truyền vào.
Ba!
Thanh âm đồ gốm bị phá nát vang lên, vẻ mặt Nguyệt Tuyệt cực kỳ âm trầm, phẫn nộ gào lên:
"Lớn mật, tiểu tử này quả thật vô pháp vô thiên, lại dám tiến vào Nguyệt Hoang thành gây rối!"
Tại bên cạnh Nguyệt Tuyệt ngồi hai người, là hai nam tử, đều ăn mặc trang phục nội môn đệ tử của Nguyệt Hoa môn. Vốn trong ngực hai gã đang ôm hai nữ tử do Nguyệt Tuyệt hiếu kính để hưởng thụ, đang lúc cao hứng, không nghĩ tới một gã sai vặt tiến đến, lén lút nói vào tai Nguyệt Tuyệt một câu lại khiến cho hắn có phản ứng lớn như vậy. Điều này làm cho tâm tình hưởng thụ của bọn họ giảm hơn phân nửa.
"Ha ha, Nguyệt Tuyệt công tử, bớt giận bớt giận." Một trong hai gã nội môn đệ tử lên tiếng, tên là Thạch Chính Phong, là do đại sư huynh Nguyệt Hoa môn coi trọng đề bạt, đã tu luyện đến Đấu Sĩ đỉnh phong, chuẩn bị bước vào cảnh giới Đấu Sư, hiển nhiên đối với sự phẫn nộ của Nguyệt Tuyết khiến cho hắn có chút kinh ngạc, dù sao cũng là người Nguyệt gia của đại sư huynh, chút mặt mũi này hắn vẫn phải cho.
"Nếu có chuyện gì cần chúng ta hỗ trợ, tự nhiên sẽ không từ chối a." Một người khác tên là Hàn Mộc nói một cách tự tin, thực lực của hắn thì tương đương với Thạch Chính Phong.
"Hai vị sư huynh, là do tiểu đệ thất lễ. Bất quá, tên tiểu tử này thật sự là rất đáng hận, đã từng khiêu khích Nguyệt phủ của đệ, lại còn hơn mười tên nô bộc của Nguyệt phủ chết trong tay hắn. Mà ngay cả Thanh Phong kiếm của Nguyệt Dung tỷ tỷ cũng bị tên tiểu tử này cướp mất, sau khi trở về còn đem đệ chửi rửa mắng thậm tệ một trận." Mấy ngày nay tâm tình của Nguyệt Tuyệt rất không tốt, bữa đó khi Nguyệt Dung trở về, càng nghĩ càng giận, nếu như không phải đệ đệ của nàng quá ngang ngược thì cũng đã không chọc tới một người như vậy, khiến cho nàng bị lỗ vốn thật lớn. Nghĩ tới việc bị Hiên Viên sờ soạng khắp cả người, Nguyệt Dung giận đến nghiến răng nghiến lợi, đem tất cả sự phẫn nộ trút lên đầu Nguyệt Tuyệt.
Nghe được lời nói của Nguyệt Tuyệt, hai mắt Thạch Chính Phong toả sáng, cả giận nói:
"Cái gì? Lớn mật, dám giết chết gia phó của Nguyệt gia, lại còn cướp đi Thanh Phong kiếm của Nguyệt Dung tiểu thư, quả thực vô pháp vô thiên. Yên tâm, có ta ở đây, ta sẽ khiến cho tên tiểu tử này sống không bằng chết!"
Hàn Mộc liếc nhìn Thạch Chính Phong, trong lòng cười lạnh:
"Tiểu tử này muốn trèo cao, mượn cơ hội này để lấy lòng Nguyệt Dung, sau đó nhờ Nguyệt gia để thân cận hơn với đại sư huynh, đây là đang cùng ta tranh sủng ah."
Hàn Mộc cười nói:
"Đi thôi, đi xem tên tiểu tử này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại dám vô lễ đối với Nguyệt phủ như vậy. Ta muốn hắn chết không có chỗ chôn."
Nguyệt Tuyệt nguyên vốn muốn kéo bé kết phái, đả thông một chút quan hệ, về sau khi tiến vào Nguyệt Hoa môn sẽ dễ lăn lộn hơn, đã hai vị này tự muốn làm chim đầu đàn, tát nhiên là không thể tốt hơn:
"Có ai không, dẫn đường!"
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thôn Phệ Thương Khung Tác giả: Hà Mễ XL Quyển I: Thức tỉnh
-----oo0oo-----
Chương 17: Không biết sống chết!
Người Dịch: Vô Thuỷ Đại Đế
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Hiên Viên cưỡi trên lưng Cô Tinh chậm rãi bước đi, khiến cho người khác đặc biệt chú ý. Nguyệt Hoang thành đã phái ra rất nhiều hộ vệ tăng cường phòng thủ cửa thành nhằm tránh Hiên Viên bỏ trốn. Một tháng này, cũng vì chờ những người ở những thôn làng xung quanh Nguyệt Hoang thành tới tham gia cạnh tranh nội môn đệ tử Nguyệt Hoa môn, cho nên cửa thành không bao giờ đóng.
Hiên Viên lại giống như một kẻ tài cao gan lớn, không hề có một chút nào sợ hãi. Không thể không nói, một người sau khi có được lực lượng, khí chất, dũng khí, các phương diện đều sẽ phát sinh ra biến hoá nghênh trời lệch đất.
Trước kia bởi vì không có nắm chắc, Hiên Viên cũng không dám tiến vào trong Nguyệt Hoang thành. Thế nhưng, Hiên Viên hôm nay lại dám ngang nhiên cưỡi trên lưng Cô Tinh, thong thả đi trên đường cái, nghe vô số thanh âm lo lắng của mọi người. Bởi vì lúc này Hiên Viên đã giúp cho bọn họ xả một bụng nghẹn khuất, cho nên mọi người tự nhiên sẽ không hi vọng hắn gặp chuyện không may. Đương nhiên, cũng có một vài người lộ ra bộ mặt hả hê, bắt đầu chuẩn bị xem kịch vui.
"Đứa nhỏ này không phải trước đây không lâu đã bị đánh bán sống bán chết hay sao? Sao tự nhiên bây giờ lại trở nên lợi hại đến như vậy?"
"Ai mà biết được, hi vọng nó không có chuyện gì. Người của Nguyệt phủ đã bắt đầu phong bế Nguyệt Hoang thành, xem ra là muốn hạ sát thủ."
"Hắc hắc, ai kêu tên tiểu tử này không biết sống chết, lại dám chọc đến người của Nguyệt phủ. Chẳng lẽ hắn không biết Đằng đại sư huynh của Nguyệt Hoa môn xuất thân từ Nguyệt phủ hay sao? Xem tên tiểu tử này hung hăng càn quấy đến như vậy, quả thực là vô tri đến cực điểm. Nhìn thử coi một chút nữa hắn sẽ chết như thế nào!"
"Gần đây người trẻ tuổi thật không biết tốt xấu là gì a. Có một chút thực lực đã không biết trời cao đất rộng, một cái ngón tay của đại sư huynh Nguyệt Đằng cũng đã có thể giết chết nó một cách đơn giản rồi."
"...."
HIên Viên tự nhiên nghe được những lời bàn luận của mọi người, bất quá cũng không có để ý. Dù sao thì hắn cũng là do Thạch Tòng Vũ cùng với Liễu Phiêu Nhứ mời đến Nguyệt Hoang thành. Theo cách nói của hai người bọn họ thì có thể đoán được, vị đại sư huynh Nguyệt Đằng này cùng với nhị sư muội của hắn hình như không hợp, bên trong có ẩn chứa rất nhiều sự tình.
Nhưng đúng ngay lúc này, đột nhiên mười mấy đạo nhân ảnh xuất hiện trước mặt Hiên Viên, ngăn cản hắn. Cô Tinh cúi thấp người, cổ họng phát ra tiếng gầm trầm thấp. Hôm nay Cô Tinh đã có được 18 ngưu chi lực, uy thế tự nhiên sẽ không giống như lúc xưa. Nghe thấy tiếng gầm của nó, một ít hộ vệ có được 9 ngưu chi lực ở bên cạnh Nguyệt Tuyệt, nguyên một đám run rẩy hai chân, may mà nhờ có hai người nội môn đệ tử Nguyệt Hoa môn - Thạch Chính Phong cùng với Hàn Mộc ở tại đây mới khiến cho bọn họ không có bị hoảng sợ mà bỏ chạy.
Uy thế của Cô Tinh gây ra đối với bọn hắn quá lớn. Phải biết rằng, Cô Tinh đã sống từ nhỏ cùng với Hiên Viên, trải qua vô số lần bị người ta đánh xém chết, so với những tên ác nô chỉ biết ức hiếp dân lành này thì khủng bố hơn rất nhiều lần.
Tâm lí của Nguyệt Tuyệt cũng có chút sợ hãi, bản thân hắn chỉ mới vừa bước vào cảnh giới Đấu Sĩ, hắn thậm chí có một chút hoài nghi, ngay cả con sói mà Hiên Viên đang cưỡi, hắn cũng đánh không lại.
"Ngươi chính là kẻ đã giết liên tiếp hơn mười người gia nô của Nguyệt phủ, lại cướp đi Thanh Phong kiếm của Nguyệt Dung tiểu thư?" Thạch Chính Phong nắm chặt hai bàn tay, từng bước một áp bức hướng về phía Hiên Viên.
"Đúng vậy, thì sao nào? Ngươi là ai?" Hiên Viên từ trên lưng Cô Tinh nhảy xuống, lạnh lùng nhìn Thạch Chính Phong.
"Ta chính là nội môn đệ tử Nguyệt Hoa môn, Thạch Chính Phong." Trên mặt Thạch Chính Phong xuất hiện vẻ kiêu ngạo, thấy Hiên Viên còn nhỏ tuổi, hắn cảm thấy dễ bắt nạt, căn bản không có đem Hiên Viên để vào mắt.
"Ngươi đã giết hơn mười gia nô của Nguyệt phủ, lại còn đoạt Thanh Phong Kiếm của Nguyệt Dung tiểu thư, như vậy ta sẽ mượn tứ chi của ngươi đến bồi thường. A a, đừng có lo, ta sẽ không giết ngươi, mà chỉ khiến cho ngươi so với chết còn thống khổ hơn mà thôi."
"Lớn mật, ta chính là do Thạch Tòng Vũ, Liễu Phiêu Nhứ mời tiến đến Nguyệt Hoang thành, các ngươi lại dám đụng đến ta? Chẳng lẽ các ngươi không sợ nhị sư tỷ sẽ trách tội sao?" Hiên Viên chém gió lăng lệ, khí thế mười phần, lời vừa nói ra, lập tức để cho mọi người ở đây xôn xao, khiến cho Thạch Chính Phong như cưỡi hổ khó xuống.
Ngược lại, Hàn Mộc so với Thạch Chính Phong thì cơ trí hơn nhiều, lui về phía sau một bước, cũng không nói thêm gì. Đồng thời, hắn thấy được một nữ tử đang đi tới, y phục màu đỏ bó sát người, đem bộ ngực bão mãn tôn lên. Nữ tử này nếu không phải Nguyệt Dung thì còn ai đây?
Thạch Chính Phong nhìn thấy Nguyệt Dung đi đến, nghĩ thầm:
"Nếu như bây giờ dừng tay, chắc chắn sẽ bị Nguyệt Dung tiểu thư xem thường. Sau này muốn theo đuổi nàng, cùng với Nguyệt phủ đi chung trên một con đường sẽ rất khó khăn. Đây chính là cơ hội để cho ta thể hiện sự trung thành đối với đại sư huynh, tiểu tử, hãy tự trách mày xui xẻo, ta cũng không tin, đại sư huynh che chở cho ta, nhị sư tỷ lại dám trách phạt. Chỉ cần ta đánh chết nó, chẳng khác nào đã diệt đi uy phong của nhị sư tỷ, đại sư huynh tuyệt đối sẽ toàn lực đề bạc cho ta!"
Chỉ trong chớp mắt, Thạch Chính Phong đã suy tính kỹ càng, gương mặt lộ ra vẻ dữ tợn, phóng thẳng đến trước mặt Hiên Viên.
"Hừ, đừng nên dùng nhị sư tỷ mà hù doạ ta, ngươi giết người của Nguyệt phủ, lại cướp đi Thanh Phong kiếm của Nguyệt Dung tiểu thư, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi. Đừng nói là Thạch Tòng Vũ cùng với Liễu Phiêu Nhứ, cho dù là nhị sư tỷ đến cũng như vậy thôi."
Trọn vẹn 36 ngưu chi lực trào ra, thế nhưng mà lực lượng hiện tại của Hiên Viên bao nhiêu? Đối với 36 ngưu chi lực, căn bản là không để vào mắt, uốn người một cái, gân trong tay phải căng lên, nghiêng người thi triển Thiên Long Thám Trảo trực tiếp chộp vào dưới nách Thạch Chính Phong, tay phảng phất như kìm sắt, hung hăng chế trụ, xé mạnh một cái, một cột máu phụt ra. Chỉ thấy trong tay Hiên Viên cầm lấy một cánh tay, khiến cho những người ở chỗ này liên tục hít một hơi khí lạnh.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Thạch Chính Phong ôm lấy bả vai trái của mình rú thảm lên. Hiên Viên phảng phất như đang ném rác rưởi, cầm lấy cánh tay của hắn quăng trực tiếp xuống mặt đất, bước tới một bước, đá hắn bay thẳng ra ngoài hơn hai mươi mét, sống chết không rõ.
Nguyệt Dung nhìn thấy một màn này, vẻ mặt rung động:
"Làm sao có thể, lúc này mới có bao lâu, hắn làm sao có thể trở nên lợi hại đến như vậy. Nguyệt Hoa môn, một gã nội môn đệ tử Đấu Sĩ đỉnh phong nói giết là giết, ai cho hắn lá gan lớn đến như vậy."
Nguyệt Tuyệt xanh cả mặt, liên tục lùi về sau vài chục bước, sợ Hiên Viên đột nhiên sẽ gây khó dễ đối với hắn. Hàn Mộc càng bị doạ đổ mồ hôi lạnh đầy mình, may mắn là hắn còn thông minh một chút.
"Đồ không biết sống chết, dám ngăn cản ta, mười tên ác nô của Nguyệt phủ do ta giết, không có tên nào không nhuốm máu của lê dân bách tính, giết chọn chúng xem như ban ân đối với bọn họ. Hơn nữa ta đã nói, ta là do Thạch Tòng Vũ cùng với Liễu Phiêu Nhứ mời đến Nguyệt Hoang thành, tham gia tranh cử nội môn đệ tử, vậy mà còn dám ngăn trở ta, rõ ràng là không đem nhị sư tỷ để vào mắt, chết là đáng đời."
Hiên Viên lạnh lùng cười, khiến cho rất nhiều người xung quanh đều câm như hến. Thạch Chính Phong, cảnh giới Đấu Sĩ đỉnh phong, rõ ràng tại trong tay một tiểu hài tử lại không chống nổi một hiệp. Có thể nghĩ, thực lực của kẻ này tuyệt đối phải là Đấu Sư. Tuổi còn trẻ lại có thể bước vào cảnh giới Đấu Sư, còn nhận được lời mời của nhị sư tỷ Nguyệt Hoa môn - Nhan Tử Vận, quả thật là tiền đồ vô lượng.
Nhưng đúng ngay lúc này, một cỗ khí tức khiến cho trái tim Hiên Viên đập mạnh trào đến. Hiên Viên khẽ run lên, người ra tay ít nhất phải có được 70 ngưu chi lực, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ.
Người này không hề nói gì, cơ hồ oanh thẳng một quyền đến trước mặt Hiên Viên. Hắn không tránh không né, trực tiếp xuất ra một quyền, eo thân phát lực, đem lực lượng của phát ra, thi triển Ngũ Trảo Thiên Long Quyền - Thiên Long Thám Trảo.
Hai cỗ lực lượng va chạm với nhau, người tới vẫn lù lù bất động, mà Hiên Viên lại cảm thấy xương cánh tay đau nhức kịch liệt, bị đẩy lui vài bước, vội vàng móc ra Nguyệt Hoa sư lệnh ở trong lồng ngực.
"Ta chính là do nhị sư tỷ Nguyệt Hoa môn mời đến, ngươi dám động thủ với ta?" Hiên Viên cảm giác được khí huyết toàn thân của mình bị một quyền của người này đánh tan, lập tức biến mất một nửa. Người này, tuyệt đối phải là nhân vật cấp Đấu Sư, Đấu Sư luyện cốt, cốt cách mạnh mẽ, cho dù là Vạn Hoá Chi Thể như Hiên Viên, nếu cứng đối cứng cũng không kham nổi.
Người kia có chút kinh ngạc, Hiên Viên lại có thể tiếp được một quyền toàn lực của hắn, rõ ràng chỉ là một kẻ có cảnh giới Đấu Sĩ đỉnh phong mà thôi, vậy mà có thể bộc phát ra lực lượng khủng bố như thế, khiến cho hắn hơi kinh hãi một chút. Người này tên là Thạch Thiên Thành, chính là đại ca của Thạc
h Chính Phong, là một trong những tâm phúc của Nguyệt Đằng, rất nhiều chuyện đều giao cho hắn xử lý. Thấy được Nguyệt Hoa sư lệnh, hắn chỉ cười lạnh lùng, nói:
"Nếu như là Nguyệt Hoa linh lệnh, ta tự nhiên sẽ không dám ra tay đối với ngươi. Nhưng chỉ là một khối Nguyệt Hoa sư lệnh thì ta cũng có, giết ngươi, vậy là đủ rồi."
Thạch Thiên Thành vừa mới nói xong, ý định đánh chết Hiên Viên một cách triệt để. Đệ đệ của hắn đã bị trọng thương, không có lý do gì lại buông tha, hơn nữa đây chỉ là chuyện thứ nhất, chỉ cần giết chết Hiên Viên, như vậy sẽ đủ để chèn ép uy phong của nhị sư tỷ, chắc chắn sẽ được Nguyệt Đằng ban thưởng hậu hĩ.
Sắc mặt Hiên Viên trầm xuống, xem ra, sự tình không hề đơn giản giống như trong tưởng tượng của hắn.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thôn Phệ Thương Khung Tác giả: Hà Mễ XL Quyển I: Thức tỉnh
-----oo0oo-----
Chương 18: Tỷ thí.
Người Dịch: Vô Thuỷ Đại Đế
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
"Thạch Thiên Thành, ngươi dám không đem Thạch Tòng Vũ ta để vào mắt sao." Một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện, đánh trực tiếp ra một quyền hướng về đầu của Thạch Thiên Thành. Lúc này đây, sợ ít nhất cũng phải có 70 ngưu chi lực, ngang bằng với lực lượng của Thạch Thiên Thành. Thạch Thiên Thanh đương nhiên không dám cứng đối cứng với một quyền kia, vội vàng xoay người tránh thoát quyền của Thạch Tòng Vũ, tạm thời buông tha cho việc giết chết Hiên Viên.
Thạch Tòng Vũ xuất hiện bên người Hiên Viên, hai mắt toả sáng, gật đầu liên tục nói:
"Tốt, tốt, Hiên Viên tiểu huynh đệ, đệ quả nhiên tuân thủ lời hứa. Chỉ là một tên Thạch Chính Phong, chết thì cũng đã chết, không có gì mà phải sợ. Chỉ cần đệ có thể vào được Nguyệt Hoa môn, thì hơn xa một trăm tên như Thạch Chính Phong." Cơ nhục trên người Thạch Tòng Vũ săn chắc, thanh âm cực thô, cười phá lên khiến cho gương mặt của Thạch Thiên Thành cực kỳ khó coi.
"Thạch Tòng Vũ, chúng ta đều là người của Thạch thôn, ngươi lại vì một cái ngoại nhân mà đối xử với huynh đệ trong thôn của mình như vậy sao?" Thạch Thiên Thành quát lạnh nói.
"Buồn cười, vị tiểu huynh đệ Hiên Viên này đã báo ra danh tính của ta cùng với sư muội Liễu Phiêu Nhứ, Thạch Chính Phong cả chút mặt mũi này cũng không chịu cấp cho ta, ta vẫn còn phải quan tâm đến sống chết của hắn hả? Hừ, Hiên Viên tiểu huynh đệ, đi thôi, Nguyệt Hoa môn của chúng ta là dùng thực lực để nói chuyện, với năng lực của đệ là đã đủ ngang hàng với chúng ta rồi." Thạch Tòng Vũ cười phá lên, nắm lấy tay Hiên Viên rời đi, Thạch Thiên Thành cũng không dám ngăn cản, dù sao người đuối lý cũng là hắn.
"Cảm ơn Tòng Vũ đại ca đã tương trợ cho đệ." Hiên Viên nhếch miệng cười, huýt sáo một tiếng: "Cô Tinh, chúng ta đi thôi."
Vô số người của Nguyệt phủ, cùng với những người đang hả hê trong Nguyệt Hoang thành đồng loạt trợn mắt há mồm, cái tên tiểu tử vốn chỉ là tiện dân này đột nhiên biến hoá nhanh chóng, vậy mà đã có thể cùng với những Đấu Sư như Thạch Tòng Vũ, Thạch Thiên Thành bình khởi bình toạ, khiến cho bọn hắn có cảm giác rất khó tin.
Trong hai mắt Thạch Thiên Thành hiện lên vẻ oán độc, cũng không thèm nhìn thi thể của Thạch Chính Phong, trực tiếp quay người rời đi, hiển nhiên là đi đâm thọt (mách lẻo).
Sắc mặt Nguyệt Tuyệt tái nhợt, hắn làm sao lại chọc vào một tên biến thái đến như vậy? Nếu như sau này hắn tiến vào Nguyệt Hoa môn, vậy chẳng phải luôn luôn đề phòng Hiên Viên ám toán sao?
Nguyệt Dung thì lại cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ tới sự tình lại phát triển đến tình trạng như vậy. Hiên Viên đối với nàng không có sát tâm, nếu không ngày đó đã giết chết nàng rồi. Chỉ có điều, Nguyệt Dung lại cảm thấy nhục nhã vô cùng, khó có thể nuốt trôi cơn tức này.
Tại trung tâm Nguyệt Hoang thành.
Trên một đài cao do cự thạch tạo nên, ở vị trí cao nhất ngồi một nam một nữ, nam dĩ nhiên là đại sư huynh của Nguyệt Hoa môn - Nguyệt Đằng, bên cạnh hắn lúc này đang có Thạch Thiên Thành ghé sát lỗ tai kể lể những tình huống vừa phát sinh, khiến cho hắn nhíu mày liên tục. Nữ tử còn lại thì chính là nhị sư tỷ của Nguyệt Hoa môn - Nhan Tử Vận, người bên cạnh nàng chính là Liễu Phiêu Nhứ.
Ở trên cao đài, ngoài trừ nội môn đệ tử của Nguyệt Hoa môn, thì người tham gia tranh cử chưa đủ mười người, hiển nhiên, những người này đã trải qua sự tuyển chọn kỹ lượng trong rất nhiều người.
Ở bên dưới, là một đám đông người đang đứng chi chít.
Mười người này xếp thành một hàng, dựa theo trình tự nện vào cự thạch rộng chừng 2m, cao khoảng 3m ở trước mặt mình. Chỉ thấy một người dẫm chân xuống, oanh kích một quyền thật mạnh lên trên cự thạch, khiến cho nó bộc phát ra hào quang, chỉ có điều rất nhanh đã ảm đạm.
"9 ngưu chi lực, có cơ hội bước vào cảnh giới Đấu Sĩ, có thể thu làm đệ tử ngoại môn." Nguyệt Đằng nhìn thấy một màn như vậy thì mở miệng nói, khiến cho người nọ cao hứng bừng bừng, quay về phía Nguyệt Đằng quỳ bái:
"Đa tạ đại sư huynh."
Sau đó hắn đã được người của Nguyệt Đằng dẫn đi.
Kế tiếp, lại có một người giậm mạnh chân tại chỗ, đánh ra một quyền, cự thạch bộc phát ra hào quang chói mắt hơn xa vừa rồi, dừng lại một lúc rồi ảm đạm xuống.
"18 ngưu chi lực, rất không tồi, có tiềm lực cực lớn để bước vào cảnh giới Đấu Sư, xuống bên dưới lĩnh nhu yếu phẩm của đệ tử nội môn đi." Nguyệt Đằng lại một lần nữa lên tiếng.
Thạch Tòng Vũ mang theo Hiên Viên đi lên đài cao, Hiên Viên nhìn ra phía trước, quan sát thấy Nguyệt Đằng cùng với Nhan Tử Vận, cùng với mười mấy tên đệ tử nội môn của Nguyệt Hoa môn đứng thành hai bên. Liễu Phiêu Nhứ nhìn về phía hắn nở nụ cười, Hiên Viên cũng mỉm cười đáp lại.
"Hiên Viên tiểu huynh đệ, đây là tấm bia đá có thể khảo thí lực lượng cùng với tiềm lực của một người. Một chút nữa tới lượt đệ, đệ hãy đánh ra một quyền mạnh nhất của mình là được rồi." Thạch Tòng Vũ dặn dò.
Hiên Viên gật đầu nhẹ.
Rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã đến lượt của Hiên Viên.
"Mau nhìn, kẻ này nghe nói là do đại sư huynh tự mình chọn lựa ở bên ngoài, cực kỳ lợi hại, sợ là đã đạt tới cảnh giới Đấu Sư."
"Không biết hắn đã tu luyện đến cảnh giới nào rồi a."
Nghe được lời xì xào bán tán của mọi người, Thạch Tòng Vũ nói nhỏ:
"Nếu bây giờ mà nhị sư tỷ không thu được một Đấu Sư làm đệ tử, chỉ sợ sẽ bị đại sư huynh áp chế a."
Hiên Viên sau khi nghe xong, lập tức đã hiểu rõ ẩn tình trong đó, chỉ sợ đây là khảo nghiệm năng lực của Nguyệt Hoa môn đối với hai người.
Chỉ thấy gã nam tử trẻ tuổi do Nguyệt Đằng mang về kia, toàn thân chấn động, xuất ra một quyền cực mạnh nện vào tấm bia đá, oanh một tiếng, một đạo cường quang khiến cho tất cả những người đang khảo thí buồn bã trực tiếp vọt lên bầu trời khoảng 10m, rực sáng một lúc, sau đó mới tiêu tán.
Nguyệt Đằng cực kỳ thoả mãn, gật đầu nhẹ, cười nói:
"Tốt, rất tốt, 64 ngưu chi lực, rất tốt."
Đấu Giả đỉnh phong bình thường là 9 ngưu chi lực, Đấu Sĩ đỉnh phong là 36 ngưu chi lực, Đấu Sư đỉnh phong là 99 ngưu chi lực. Nếu như đột phá đến cảnh giới Đấu Linh thì phải dùng Long để tính toán, một phi long chi lực là biểu tượng cho việc bước vào Đấu Linh.
"Nếu như không có Nguyệt Đằng đại sư huynh tài bội, đệ sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay." Gã nam tử đó cũng khá anh tuấn, nhưng lời nói lại cực kỳ kiêu ngạo. Sau khi nịnh nọt Nguyệt Đằng một câu, thản nhiên lui ra.
Nhan Tử Vận dung nhan cực kỳ xinh đẹp, phong tình vạn chủng, chỉ có điều, giờ phút này tâm tình của nàng không được tốt lắm. Nàng không nghĩ tới tay của Nguyệt Đằng lại duỗi xa đến như vậy. Tự mình đến Hồng Nhật thành, còn dạy dỗ cho nhi tử của thành chủ, đây là chỗ duy nhất mà nàng tính sai.
Thạch Tòng Vũ vỗ vỗ bả vai của Hiên Viên, nói:
"Hiên Viên tiểu huynh đệ, cố gắng lên."
Hiên Viên gật đầu nhẹ, đi ra phía trước, lập tức đưa tới sự kinh hô của vô số người.
"Chính là hắn, tuổi còn trẻ mà đã giết chết Thạch Chính Phong, hơn nữa còn có thể đỡ được một quyền của Thạch Thiên Thành."
"Thì có là gì, so với cấp bậc thiên tài bước vào Đấu Linh như Hồng Trí sư huynh, hắn cũng phải ảm đạm thất sắc."
"Đúng vậy, chỉ là một kẻ có xuất thân từ tiện dân thấp kém mà thôi, làm sao có thể so với Hồng phủ!"
Hiên Viên đối với những lời nhận xét nhảm nhí này đều làm ngơ, trong nội tâm khẽ động:
"Tham lão đầu nói, phải khiêm tốn...."
Hiên Viên bước tới một bước, eo thân chuyển động, đem tất cả khí tức của mình nội liễm, xuất ra Thiên Long Thám Trảo, dùng lực lượng thuần tuý đánh vào tấm bia đá khảo thí.
Chỉ thấy một cỗ tinh mang phóng lên trời, so với tên Hồng Trí kia thì thấp hơn nhiều, chỉ có khoảng 1m, rực sáng một chút rồi sau đó ảm đạm.
Thạch Tòng Vũ ha ha cười phá lên:
"Tốt, Hiên Viên tiểu huynh đệ, ta không nghĩ tới đệ thậm chí đã có 54 ngưu chi lực, quả thật là tiềm đồ vô hạn a. Cảnh giới Đấu Sĩ mà đã có 54 ngưu chi lực, ta quả thật là mới nghe lần đầu a."
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt mỹ lệ của Nhan Tử Vận lộ ra nụ cười sáng lạn, liếc nhìn gương mặt đang trở nên âm trầm của Nguyệt Đằng, nàng mỉm cười rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Tốt, rất tốt, Tòng Vũ, vị này chính là tiểu huynh đệ Hiên Viên mà đệ đã nói với ta a, quả thật là một hạt giống tốt, đại sư huynh, đa tạ!" Nhan Tử Vận đi đến trước mặt Hiên Viên, sờ lên đầu hắn, tâm tình của nàng rất tốt, phi thường tốt.
Gương mặt của Nguyệt Đằng lộ ra bộ dáng không sao cả, hắn đã từ tay của Thạch Thiên Thành biết hết thảy tin tức của Hiên Viên, phảng phất như tất cả mọi chuyện đều đang nằm trong lòng bàn tay hắn:
"Căn cứ theo quyết định của sư môn, chúng ta phải để cho đệ tử mạnh nhất mà mỗi người thu được tiến hành một cuộc tỷ thí, nhờ đó chọn ra địa vị giữa ta và muội."
Nhan Tử Vận lạnh lùng nói:
"Đại sư huynh, hình như huynh hơi khi dễ người thì phải, Hiên Viên sư đệ mới chỉ có 54 ngưu chi lực mà thôi, vẫn còn là cảnh giới Đấu Sĩ, làm thế nào có thể so sánh với Hồng Trí sư đệ?
Nguyệt Đằng chỉ cười cười, nhẹ nhàng nói:
"Vậy coi như muội đã thừa nhận Hiên Viên sư đệ không bằng Hồng Trí sư đệ, nhị sư muôi, đa tạ ah."
Nhan Tử Vận cười nói:
"Nếu muốn so đấu, tất nhiên là phải để sau khi chúng ta quay về sư môn, lúc đó cũng không muộn. Đến lúc đó sẽ do chưởng môn cùng với chư vị trưởng lão tự mình quan sát, đó mới gọi là công bằng!"
"Buồn cười, nếu muốn so thì phải so bây giờ, chẳng lẽ mọi chuyện đều phải đợi quay về khiến cho chưởng môn cùng với chư vị trưởng lão chủ trì? Nhị sư muội, muội cuối cùng vẫn chỉ là nữ nhân, không có năng lực quyết đoán a." Nguyệt Đằng phản kích, Hiên Viên cho hắn một cảm giác cực kỳ quái dị, cảnh giới Đấu Sĩ lại có thể đạt đến 54 ngưu chi lực, đây chỉ có những người có thể chất đặc thù mới đạt đến được. Nếu như hắn đã không có ưu thế, tự nhiên sẽ không để cho Nhan Tử Vận hưởng lợi được.
Nhan Tử Vận vừa muốn mở miệng nói, Hiên Viên ngay lập tức thốt ra.
"Bớt nói nhảm, muốn đấu thì đấu." Lời nói của Hiên Viên khiến cho Nhan Tử Vận cùng với Thạch Tòng Vũ hoảng sợ, giữa hai người hơn kém nhau 10 ngưu chi lực, hơn nữa đối phương đã bước vào cảnh giới Đấu sư luyện cốt, nếu như quyết đấu, Hiên Viên sẽ bị chịu thiệt rất lớn.
Nguyệt Đằng cũng không ngờ, Hiên Viên lại tự mình đi tìm chết, hưng phấn cười to:
"Tốt, Hiên Viên sư đệ, đại sư huynh sẽ thành toàn cho đệ. Hồng Trí, hảo hảo "chiếu cố" một chút vị sư đệ nhỏ tuổi này a."
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thôn Phệ Thương Khung Tác giả: Hà Mễ XL Quyển I: Thức tỉnh
-----oo0oo-----
Chương 19: Ly khai Nguyệt Hoang thành.
Người Dịch: Vô Thuỷ Đại Đế
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
"Hiên Viên sư đệ, đệ nên cẩn thận một chút nhé." Nhắc nhở một câu, Nhan Tử Vận quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Hiên Viên gật đầu nhẹ, cầm trong tay Độc Xà Tiên, khiến cho Thạch Tòng Vũ, Liêu Phiêu Nhứ dở khóc dở cười, chỉ là một kiện pháp khí hạ phẩm, nếu như có thể đem vũ khí của mình cấp cho Hiên Viên, bọn họ tự nhiên sẽ cấp cho hắn, chỉ có điều lại không được.
"Ha ha ha, tên tiểu tử kia vậy mà lại xuất ra một kiện pháp khí hạ phẩm, thật là mất mặt a. Chỉ là một tên tiện dân, lại dám khiêu khích Hồng Trí công tử, xem ra cuộc sống của nó phải chấm dứt ngay lúc này thôi, ai cũng không cứu nổi nó."
"Đúng vậy, Hồng Trí công tử đang cầm trong tay một kiện quỷ khí hạ phẩm, tên là Long Tuyền Kiếm, chính là lấy Long tuyền thuỷ nhiễm một tia Long khí chế tạo thành vũ khí, uy lực cực cao, tiểu tử này làm sao mà địch nổi cho được."
Những người bên dưới đài cao phát ra âm thanh xem thường, chế diễu Hiên Viên không biết lượng sức, tự cho là có chút tài cán là có thể cùng với thế lực như Hồng phủ Hồng Nhật thành khiêu chiến, quả thật vô tri, không biết trời cao đất rộng.
Trong nội tâm của Thạch Tòng Vũ cùng Liễu Phiêu Nhứ nghẹn lấy một hơi, cực kỳ phẫn nộ. Đây không phải là ức hiếp người khác sao?
Cô Tinh có linh tính vô cùng, cảm nhận được sự phẫn nộ của Thạch Tòng Vũ cùng với Liễu Phiêu Nhứ, nó cũng không chịu được gầm lên.
Hồng Trí thay một bộ trường bào màu trắng, trước ngực và sau lưng đều thêu một vầng trăng tròn, đây là trang phục của nội môn đệ tử Nguyệt Hoa môn, cùng với Thạch Tòng Vũ, Liêu Phiêu Nhứ giống nhau.
"Hiên Viên sư đệ, ta sẽ hảo hảo chiếu cố cho đệ, yên tâm đi." Hồng Trí cười âm hiểm, rút ra Long Tuyền Kiếm bên hông, đâm thẳng về hướng Hiên Viên.
Trường tiên trong tay Hiên Viên vung mạnh lên, tạo thành một tiếng chát vang dội, quất mạnh về phía đầu của Hồng Trí. Hồng Trí không tránh không né, Long Tuyền Kiếm trong tay quét ngang, khiến cho Độc Xà Tiên của Hiên Viên bị cắt thành hai đoạn.
Nhìn thấy một màn như vậy, Nhan Tử Vận nhíu chặt mày, vốn thực lực giữa hai người đã có chênh lệch cực lớn, bây giờ tại trên phương diện vũ khí cũng chênh lệch như vậy, Hiên Viên thật sự không có cơ hội nào để thắng được.
"Bất kể như thế nào, đây là một hạt giống tốt. Tuyệt đối không thể để cho Hồng Trí làm hắn bị thương, mang về Nguyệt Hoa môn bồi dưỡng thật tốt, chưa hẳn không thể một lần nữa quyết đấu hơn thua với Hồng Trí."
Chỉ nghe thấy Long Tuyền Kiếm trong tay Hồng Trí phát ra một tiếng choeng, đâm thẳng tới ngực của Hiên Viên. Hiên Viên đạp mạnh chân, thi triển Thiên Long Bộ trong Ngũ Trảo Thiên Long Quyền né tránh, cho người ta một loại cảm giác như rồng bước đi, né tránh một kiếm.
Đến lúc này, trong ánh mắt của Nhan Tử Vận cùng với Nguyệt Đằng đều hiện lên vẻ kinh ngạc. Thì ra, Hiên Viên là có chỗ dựa vào mới dám mạnh miệng lên tiếng như thế, trên cơ bản, bọn họ đã xác định được thần thông mà Hiên Viên tu luyện tuyệt đối không tầm thường. Ít nhất cũng có thể so sánh với thần thông của Nguyệt Hoa môn - Lưu Ly Nguyệt Quang Quyết.
Tuy Hiên Viên tránh thoát được một kiếm này, thế nhưng Hồng Trí cũng không kém, kiếm pháp của hắn tinh diệu, quay trở lại đâm thẳng vào ngực Hiên Viên. Hiên Viên không tránh không né, làm ra vẻ chuẩn bị nghênh chiến, Độc Xà Tiêu ẩn nấp trong ống tay áo đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nhìn thấy một màn như vậy, Nhan Tử Vận hô to không tốt, nhanh chóng chuyển người, nhưng đúng ngay lúc này, Nguyệt Đằng như đã có chuẩn bị trước, trực tiếp ngăn cản trước mặt Nhan Tử Vận, cười to nói:
"Nhị sư muội đừng có kích động a. Chỉ là một nội môn đệ tử mà thôi, chết thì chết, cũng không phải chuyện gì to tát."
Nhan Tử Vận thoáng cái nổi điên, đánh ra một chưởng:
"Cút ngay!"
Nguyệt Đằng không một chút nhân nhượng, cùng đối chưởng với Nhan Tử Vận. Từ sau lưng của hai người đều bay lên 3 đầu Phi long chi lực, cực kỳ kinh khủng.
Hai người đối chưởng hoá thành một đạo khí lãng càng quét là bốn phía, trong nội tâm Nhan Tử Vận khẽ động:
"Thôi xong rồi, một hạt giống tốt như Hiên Viên, cứ như vậy bị huỷ mất a."
Nhưng đúng ngay lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đây đồng loạt kinh hô:
"Làm sao có thể như vậy!"
Nhan Tử Vận cùng Nguyệt Đằng vội vàng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một kiếm của Hồng Trí đâm vào ngực Hiên Viên, nhưng lại không thể xuyên thủng trái tim hắn. Xung lực mạnh mẽ cũng chỉ khiến cho Hiên Viên hộc ra một ngụm máu, nhưng đúng ngay lúc này, Hiên Viên nở nụ cười tàn nhẫn, Độc Xà Tiêu trong tay phá không lao ra, bắn về phía chiếc cổ không được phòng ngự của Hồng Trí.
Nguyệt Đằng phát hiện ra ám khí trong tay Hiên Viên, thần sắc đại biến, vội vàng xuất ra một quyền oanh sát Hiên Viên.
"Tặc tử lớn mất, lại dám dùng ám khí!"
"Đại sư huynh, chỉ là một cái đệ tử nội môn mà thôi, chết thì cũng đã chết, chẳng có chuyện gì to tát a."
Tình thế nghịch chuyển khiến cho Nhan Tử Vận sung sướng vô cùng, vung tay xuất chưởng, oanh sát về phía đan điền của Nguyệt Đằng. Trong lòng Nguyệt Đằng khẽ run lên, nếu bị trúng một chưởng này của Nhan Tử Vận, hắn không chết cũng tàn phế. Hai chân Nguyệt Đằng vội vàng di chuyển, tránh thoát khỏi một chưởng. Thế nhưng ngay lập tức, gương mặt của hắn xanh lét, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Chỉ thấy một thanh Độc Xà Tiêu đã đâm thủng phần cổ của Hồng Trí, xuyên thẳng qua. Thất khiếu của hắn bắt đầu chảy ra máu đen, phần cổ hư thối, chết đến mức không thể chết hơn được nữa.
Hiên Viên lạnh lùng nhìn Nguyệt Đằng, sau đó nhàn nhạt nói một câu:
"Hạ phẩm pháp khí, cũng có thể giết người."
Dưới đài cao, tất cả mọi người đều lặng ngắt như tờ, một cái tát này của Hiên Viên khiến cho bọn họ câm như hến. Cô Tinh càng cao tay hơn, nhe răng trợn mắt, giương nanh múa vuốt đối với những người vừa mới hung hăng càn quấy kia, đắc ý vô cùng.
Trái tim của Thạch Tòng Vũ, Liễu Phiêu Nhứ như muốn bay ra khỏi cổ họng, không nghĩ tới Hiên Viên lại có thể giết chết được Hồng Trí, khiến cho một hơi nghẹn khuất trong lòng của họ được thở ra, hét to hưng phấn nói:
"Nói hay lắm, Hiên Viên sư đệ!"
Những nội môn đệ tử khác của Nguyệt Hoa môn cũng cảm thấy cực kỳ rung động.
Sắc mặt Nguyệt Hàn cực kỳ âm trầm, quát lên:
"Ngươi dám hạ sát thủ đối với đồng môn, phải chết."
Nhan Tử Vận cười tươi như hoa, ngăn cản trước mặt Nguyệt Đằng:
"Dựa vào điều gì Hồng Trí có thể hạ sát thủ với Hiên Viên, chiêu chiêu đoạt mạng, mà Hiên Viên lại không thể hạ sát thủ với hắn, thật không có đạo lý ah."
Sắc mặt Nguyệt Đằng cực kỳ khó coi, quát lên:
"Hồng Trí chính là con trai của thành chủ Hồng Nhật thành, há có thể cùng so sánh với một đứa tiện dân quê mùa như Hiên Viên. Hôm nay Hồng Trí đã chết, chẳng lẽ ngươi muốn nhận lấy lửa giận của thành chủ Hồng Nhật thành sao?"
Nhan Tử Vận khinh thường cười lạnh, nói:
"Hồng Nhật thành chỉ là một trong mười thành chịu sự quản hạt của Nguyệt Hoa môn ta mà thôi. Thực lực so với Nguyệt gia của ngươi còn mạnh hơn, Nguyệt gia của ngươi sợ, bất quá Nhan Tử Vận ta lại phải sợ sao. Ta ngược lại muốn nhìn một chút lửa giận của thành chủ Hồng Nhật thành có bao nhiêu, nhìn thử coi hắn có dám đến tận Nguyệt Hoa môn hưng sư vấn tội với ta. Tên Hồng Trí này, coi như là Nhan Tử Vận ta giết!"
Sắc mặt Nguyệt Đằng tái nhợt, lại không có biện pháp, đành nhìn chằm chằm vào Nhan Tử Vận rồi sau đó phất áo rời đi:
"Chuyện lần này ta nhất định sẽ không để yên, ta sẽ chống mắt chờ xem ngươi khai báo cho chưởng môn như thế nào!"
Nhan Tử Vận liếm liếm cặp môi đỏ mọng, lộ ra những chiếc răng ngà cực kỳ đẹp mắt. Nàng cười nói:
"Không nhọc nhị sư đệ phí tâm ah."
Nguyệt Đằng nghe được câu nói kia, hai bàn tay co rút giống như chân gà, hận không thể bóp chết Hiên Viên ngay lập tức.
Phong ba trên đài cao cứ như vậy đã kết thúc.
Nhan Tử Vận biết rõ, trong Nguyệt phủ cũng có một đám cường giả tồn tại, để tránh phát sinh thêm sự cố, nàng suất lĩnh trực tiếp hơn một trăm tên nội môn đệ tử do mình thu được rời khỏi Nguyệt Hoang thành.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thôn Phệ Thương Khung Tác giả: Hà Mễ XL Quyển I: Thức tỉnh
-----oo0oo-----
Chương 20: Đánh cuộc nhân tâm một lần.
Người Dịch: Vô Thuỷ Đại Đế
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Lúc này, Hiên Viên đang mặc một kiện phục sức (trang phục và trang sức) của đệ tử nội môn, cưỡi trên lưng Cô Tinh, cùng với Huyết Nguyệt mã của Nhan Tử Vận chạy song song. Trong đoàn người có hơn một trăm con Huyết Nguyệt mã, khiến cho người ta đặc biệt chú ý.
Đệ tử nội môn có thể lãnh được 100 khối Đấu Sĩ tệ, một thanh pháp khí trường kiếm hạ phẩm, một lọ Ích Cốc Đan, bên trong có 30 viên, duy trì trong một tháng. Mỗi ngày nuốt một viên có thể bảo trì lực lượng của bản thân tràn đầy nhất, không cần phải ăn thịt khô giống như trước kia, đến giờ lại còn phải đi săn để sinh tồn, lãng phí rất nhiều thời gian. Ngoài ra, hắn còn lãnh được một bộ phục sức dành riêng cho đệ tử nội môn, cùng với một bản thần thông thô thiển - Nguyệt Quang Quyết. Hiên Viên nhìn cũng chẳng thèm nhìn, vứt sang một bên, cầm trong tay một quyển sách, tên gọi là Đông Châu Lục.
Chỉ có cuốn Đông Châu Lục này mới là thứ mà Hiên Viên cần nhất. Hắn đối với cái thế giới này một chút cũng không thông, vì thế sau khi được cấp cho một quyển Đông Châu Lục, hắn như nhặt được chí bảo.
Đầu tiên, là giảng giải về đẳng cấp thực lực.
Đấu Giả luyện da, Đấu Sĩ luyện thịt, Đấu Sư luyện cốt, Đấu Linh luyện mạch, Đấu Cuống luyện tuỷ, Đấu Vương luyện ngũ tạng, Đấu Tông luyện huyết, sau đó còn có Đấu Hoàng, Đấu Đế, và Đấu Tiên trong truyền thuyết, khiến cho bao nhiêu người sùng bái kính kể.
Cái gì gọi là Đấu Tông, đó chính là một đại tông sư có thể khai môn lập phái, mà chưởng môn của Nguyệt Hoa môn chính là một nhân vật có thực lực Đấu Tông đỉnh phong, quyển Đông Châu Lục này cũng xuất ra từ trong tay hắn.
Đông Châu là một châu trong thế giới rộng lớn, bao la bát ngát này.
Mà Nguyệt Hoa môn chỉ là một môn phái nhỏ trong đó mà thôi. Tại Đông Châu có hai đại tiên phủ, phân biệt là Đấu Long Tiên Phủ cùng với Linh Lung Tiên Phủ, là hai đại môn phái lớn nhất. Nguyệt Hoa môn chính là một trong những môn phái lệ thuộc (chịu sự quản lý) của Đấu Long Tiên Phủ.
Tại Đông Châu có một hoàng triều cực lớn, gọi là Đông Châu hoàng triều, quản hạt thành trì vô số, cùng với Đấu Long Tiên Phủ, Linh Lung Tiên Phủ chia cắt lãnh địa, tự quản lý riêng một phiến thiên địa của mình.
Chỗ Nguyệt Hoang thành toạ trấn hôm nay chính là địa phương nằm dưới sự quản lý của Đấu Long Tiên Phủ. Mà mười thành xung quanh Nguyệt Hoang thành đều quy về cho Nguyệt Hoa môn xử lý, hàng năm tiến cống vật phẩm cho Đấu Long Tiên Phủ, cung cấp đệ tử thiên tài kiệt xuất. Nếu làm tốt sẽ nhận được ban thưởng phong phú.
Nhưng tại trong Đông Châu còn ẩn giấu Ma tộc cường đại. Thủ đoạn của bọn họ hung tàn, thường xuyên tàn sát dân chúng Đông Châu, cho nên mới phải có nhiều môn phái như Nguyệt Hoa môn tồn tại, trấn áp ở khắp nơi.
Mặt khác, trong núi còn ẩn tàng Thú tộc, như các loại như Ma Lang, Ma Hổ, Ma Hùng cũng chỉ là các bàn chi thấp kém, bên trên còn có rất nhiều tồn tại khủng bố, khiến cho con quái vật khổng lồ như Đấu Long Tiên Phủ cũng không dám bức bách quá lớn, sợ dẫn tới đại hoạ.
Hiên Viên cẩn thận đọc Đông Châu Lục, chép chép miệng cảm thán, cái thế giới này thật quá to lớn, không thiếu một điều kỳ lạ nào cả. Nhìn vào địa đồ, hắn phát hiện khoảng cách giữa Nguyệt Hoang thành cùng với Nguyệt Hoa thành (là nơi của Nguyệt Hoa môn) đại khái khoảng ba nghìn dặm, cho dù cưỡi Huyết Nguyệt mã cũng cần tốn thời gian bốn ngày.
Trong lúc Hiên Viên chăm chú đọc Đông Châu Lục, bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu của Thạch Tòng Vũ. Chỉ thấy trong tay hắn xách một cái bọc vải trắng, chứa một vật gì đó hình cầu, dính đầy máu.
"Hiên Viên tiểu huynh đệ, Nguyệt Tuyệt đã bị giết chết rồi."
Hiên Viên cười cười:
"Đa tạ sư huynh, huynh hãy ném đầu của hắn đi, đừng làm ô uế mắt đệ."
Nhan Tử Vận đối với Hiên Viên rất yêu thích, biểu hiện của hắn càng khiến cho nàng phải nhìn với cặp mắt khác. Lúc nàng quyết định rời khỏi Nguyệt Hoa môn, Hiên Viên sống chết cũng không chịu rời đi. Sau này nàng mới biết được, Hiên Viên cùng với Nguyệt Tuyệt có thâm cừu đại hận, không giết chết Nguyệt Tuyệt thề sẽ không bỏ qua. Hôm nay địa vị của Nhan Tử Vận đã vững vàng đè ép trên đầu Nguyệt Đằng. Nàng muốn giết Nguyệt Tuyệt, tự nhiên là dễ như trở bàn tay.
Chỉ tốn một thời gian hắn, Nhan Tử Vận đã tìm được đủ một trăm nhân chứng, khai báo rõ ràng những hành vi phạm tội của Nguyệt Tuyệt, khiến cho Nguyệt Đằng không có cách nào để phản bác. Mọi chứng cớ vô cùng xác thực, cuối cùng, Nguyệt Tuyệt tại trước mặt mọi người bị Thạch Tòng Vũ chặt đầu, gói lại mang ra khỏi Nguyệt Hoang thành.
Điều này khiến cho Nguyệt Đằng càng thêm căm hận đối với Hiên Viên.
"Đệ muốn cảm tạ thì nên tạ ơn đại sư tỷ đó. Tất cả những điều này đều do đại sư tỷ làm, ta chỉ thuận tay gỡ đầu của hắn xuống mà thôi." Thạch Tòng Vũ khoát tay áo, cầm chiếc bao trắng có chứa đầu của Nguyệt Tuyệt ném bay ra ngoài, phảng phất như đang ném rác rưởi.
"Không cần cảm ơn ta, ta có thể lên được vị trí đại sư tỷ này đều là may mắn do Hiên Viên mang đến." Nhan Tử Vận mỉm cười, hỏi một cách thăm dò:
"Hiên Viên sư đệ, là ai đã dạy cho đệ tu luyện vậy?"
Hiên Viên đã biết rõ từ lâu sẽ không qua được một cửa ải này, cũng không muốn che dấu, đến khi Nhan Tử Vận hỏi lại lần thứ hai thì hắn mới chậm rãi nói:
"Là một nữ nhân, họ Doãn. Trận chiến lúc nãy của đệ với Hồng Trí cũng là do có long lân nàng cho đệ làm hộ tâm giáp (giáp bảo vệ trái tim), mới may mắn chặn được một kích của Long Tuyền Kiếm. Nàng dạy cho đệ hai môn thần thông, theo thứ tự là Thiên Long Luyện Lân Bí Quyết để luyện da cùng với Ngũ Trảo Thiên Long Quyền để luyện thịt. Hi vọng đại sư tỷ có thể thông cảm cho đệ, hai môn thần thông luyện thể này không thể ngoại truyền được."
Nghe được những câu trả lời của Hiên Viên, thần sắc Nhan Tử Vận khẽ động, thấp giọng hô:
"Trời ơi, là Doãn gia của Đông Châu hoàng triều. Thiên Long Luyện Lân Bí Quyết cùng với Ngũ Trảo Thiên Long Quyền chính là thần thông luyện thể Thiên cấp a, ngay cả thần thông luyện thể của Nguyệt Hoa môn ta cũng chỉ là Địa cấp do Đấu Long Tiên Phủ ban thưởng cho mà thôi. Hiên Viên, tại sao đệ lại không theo nàng tu luyện, như thế thì tốt hơn rất nhiều lần tiến vào Nguyệt Hoa môn a. Ta nghe nói, tuyệt học này của Doãn gia nếu tu luyện tới cảnh giới viên mãn, rất có thể đột phá đến cảnh giới Tiên cấp, có thể so sánh với thần thông của hai đại tiên phủ."
Trong lòng Hiên Viên khẽ động, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn. Hắn cuối cùng cũng biết rõ chân tướng của Doãn Chân Lạc rồi. Hiên Viên chỉnh lại tâm tình của mình một chút, rồi thở dài nói:
"Nàng vì thấy đệ trọng thương nên đã ra tay cứu giúp, thuận đường truyền cho đệ hai đạo thần thông luyện thể rồi sau đó rời đi. Đệ ngay cả nàng là ai cũng không biết, đại sư tỷ, tỷ có biết không?"
Nhan Tử Vận gật đầu nhẹ, cảm thán nói:
"Đương nhiên biết. Hiên Viên, đệ thật sự rất may mắn đó. Nàng là người Doãn gia của Đông Châu hoàng triều, đứng đầu trong hàng ngũ võ tướng. Thủ đoạn tu luyện Thiên Long nhất mạch của họ càng là danh truyền thiên hạ. Nói cách khác, nữ nhân dạy cho đệ kia nếu tới Nguyệt Hoa môn, chưởng môn cũng còn phải cẩn thận chiêu đãi. Người có thể tu luyện Doãn gia Thiên Long tuyệt học tuyệt đối phải là huyết mạch của vợ cả. Chỉ có điều, Hiên Viên, đệ bây giờ ở sắp tiến vào Nguyệt Hoa môn, là do Đấu Long Tiên Phủ quản lý. Nếu để cho người của Đấu Long Tiên Phủ biết rõ đệ có tuyệt học của Doãn gia, đối với đệ tuyệt đối sẽ là hoạ mà không phải là phúc!"
Hiên Viên nhướng mày:
"Chẳng lẽ Doãn gia cùng với Đấu Long Tiên Phủ có thù hận gì sao?"
"Đấu Long Đấu Long, Doãn gia chính là gia tộc có được huyết thống của Thiên Long nhất mạch. Đấu Long Tiên Phủ lại tên là Đấu Long (đánh rồng), cho dù không có thù hận thì cũng chỉ cần dựa vào danh tự đã đủ để cho bọn họ trở mặt thành địch rồi. Đông Châu hoàng triều cùng với hai đại tiên phủ, mối quan hệ giữa bọn họ tuy có tương hỗ lẫn nhau không ít, nhưng mà xung đột cũng chẳng thiếu. Theo đạo lý mà nói, đệ cần phải dấn thân vào Doãn gia của Đông Châu hoàng triều, đó mới là con đường tốt nhất đệ nên chọn." Thanh âm của Nhan Tử Vận giảm xuống rất thấp, hiện tại những điều nàng đang nói đều đụng chạm đến những con quái vật rất lớn, tự nhiên không thể lộ ra ngoài.
Hiên Viên cười khổ một tiếng:
"Bây giờ ngay cả người của Doãn gia cũng đều đang tìm cách truy sát đệ, cũng chỉ vì đệ đã học được hai môn thần thông này. Bọn họ sợ đệ sẽ truyền ra ngoài, ài, Đông Châu hoàng triều còn có chỗ để cho đệ dung thân hay sao?"
Nghe được câu cảm thán của Hiên Viên, hai mắt Nhan Tử Vận toả sáng:
"Chuyện này là thật sao? Người của Doãn gia đuổi giết đệ, đệ làm sao lại có thể thoát được cơ chứ?"
Hiên Viên rút ra thanh Du Long Kiếm bên hông, trên thanh kiếm long ngâm thanh minh, chính là một thanh tuyệt phẩm quỷ khí!
"Thanh kiếm này là của một kẻ đã truy sát đệ, sau khi đệ được một người thần bí cứu giúp, lưu lại cho đệ." Hiên Viên đem Tham lão đầu kể qua loa một chút.
"Hiên Viên sư đệ, đệ cứ như vậy tin tưởng ta sao? Đệ không sợ ta sẽ giết chết đệ, sau đó cướp đi Du Long Kiếm cùng với tất cả mọi thứ trên người đệ, rồi quay về Đấu Long Tiên Phủ tranh công sao? Nếu như cảm giác của ta không sai, trên người của đệ hẳn phải có hai môn thần thông Thiên Long Luyện Lân Bí Quyết cùng với Ngũ Trảo Thiên Long Quyền có phải không?"
Nhan Tử Vận thở sâu một hơi, không nghĩ tới sư đệ Hiên Viên của nàng lại có liên quan đến một thế lực khổng lồ đến như vậy. Chỉ có điều, nàng đã nhanh chóng điều chỉnh tâm trí của mình, tự nhiên sẽ không có cảm giác như lâm đại địch, mà nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Đúng vậy, đệ đang đánh bạc, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, người cũng chia làm nhiều loại. Từ lúc chứng kiến hai người Thạch Tòng Vũ cùng với Liễu Phiêu Nhứ cung kính đối với tỷ, đệ cảm thấy có thể tin tưởng được tỷ. Tỷ muốn giết chết Nguyệt Tuyệt thì dễ như trở bàn tay, lại vẫn tốn công sức đi thu thập chứng cớ, khiến cho người của Nguyệt phủ không thể nào phản bác. Cho dù tỷ không phải người tốt, thì cũng là một nữ nhân thông minh a." Gương mặt non nớt của Hiên Viên lộ ra nụ cười sáng lạn.
"Nữ nhân thông minh sẽ không tự tìm phiền toái cho bản thân mình. Người của Doãn gia không phải dễ giết đến như vậy. Nếu như tỷ bởi vì muốn tranh công với Đấu Long Tiên Phủ, Nguyệt Hoa môn chắc chắn sẽ bị huỷ diệt. Cuộc đánh cờ giữa các đại quốc, có một vài con cờ là dùng để thí , Đấu Long Tiên Phủ chỉ có thể bảo vệ Nguyệt Hoa môn của tỷ nhất thời, mà không thể bảo vệ cả đời được. Lại nói tiếp, cầm Du Long Kiếm cũng không phải là một chuyện gì tốt. Giết đệ, sẽ mang đến cho tỷ hoạ mà không phải phúc, giữ lại đệ, đệ sẽ mang đến cho tỷ đủ loại chỗ tốt. Chỉ cần tỷ giúp cho đệ, sau này tỷ có thể tìm cách trốn tránh, nói không biết rõ mọi chuyện, bọn họ sẽ không làm khó dễ tỷ. Nếu tỷ giết đệ, đến lúc cầm Du Long Kiếm, tỷ chắc chắn không thể nào giải thích rõ ràng được a."
"Tốt, Hiên Viên sư đệ, đệ đã vượt quá xa sự tưởng tượng của ta, đệ đã thành công rồi." Nhan Tử Vận nở nụ cười rạng rỡ, phong tình vạn chủng vô cùng.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào