|
|
09-09-2008, 02:48 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 16
Phi từ trong bịnh viện Ä‘i ra, chà ng nhÃu đôi mà y khi thấy PhÆ°Æ¡ng Tá» nhìn chà ng nở nụ cÆ°á»i chà o đón, chà ng cÅ©ng chà o cÆ°á»i lại nà ng. PhÆ°Æ¡ng Tá» nói:
- Hoà ng y sĩ vừa tìm ông, nếu có rảnh gặp ông ấy bà n và i việc.
- Äược rồi, tôi cùng có việc bà n cùng anh ấy.
- Lê y sĩ à , cô bịnh nhân đó đẹp quá!
- Cô nói cô Hùng Tố Tố hả?
- Phải rồi, hôm qua cô ấy có đến y viện.
- Viện trưởng dắt nà ng thăm các phòng bịnh, sau đó anh Phú đưa cô ấy vỠphải không?
PhÆ°Æ¡ng Tá» gáºt đầu:
- Vâng.
Phi bèn lách sang vấn đỠkhác:
- Cô Phương TỠà , cô dự đêm vũ hôm trước có vui không cô?
Nà ng mỉm cÆ°á»i liếc sang chà ng và nói khẽ:
- Nếu ông có đến dự thì vui biết chừng nà o.
- Tôi nhá»› chá»›, nhÆ°ng hôm đó đến nhà Tố Tố có chuyện cần phải Ä‘i gấp đến canh ba má»›i vá».
- Tôi thì không sao, nhÆ°ng hôm đó có ngÆ°á»i thất vá»ng.
- Ai? Chắc cô nói Thiên Phú chớ gì?
- Ông ấy có bạn vÅ© chá»›, tôi nói Phùng tiểu thÆ¡ kia. Nà ng bảo, bạn vÅ© của nà ng là ông, váºy mà hôm đó ông lại vắng mặt.
Thực ra Phú đã nói cho Phi nghe chuyện Phi thất hẹn rồi, nhưng chà ng tỠvẻ không biết và chẳng vui lòng:
- DÆ°á»ng nhÆ° tôi có nghe anh Phú nói lại, xin cô là m Æ¡n xin lá»—i vá»›i cô Phùng dùm tôi nhé, dịp khác tôi xin má»i cô ấy.
- Äược, tôi sẽ tiếp "thiệp" của ông để chuyển lại nà ng.
- Hiện giá» Phú ở đâu váºy cô?
- Khi ông vừa đến bịnh viện thì ông ấy đang thăm bịnh nhân ở trại số một, giỠthì chắc xong rồi.
- Cám ơn cô.
Nà ng mỉm cÆ°á»i ká» và o tai Phi nói nhá»:
- Lê y sÄ©, tôi rất thÃch cô nữ bịnh nhân mà ông Ä‘ang Ä‘iá»u trị đó quá.
Chà ng không mấy vừa ý nghe ai Ä‘á» cáºp đến vấn đỠđó, nên suy nghÄ© giây lát nói:
- Tôi sẽ cho cô biết. Cô ấy không phải là bịnh nhân do tôi chăm sóc, tôi chỉ là thầy giáo đang dạy Pháp văn cho cô ấy để chuẩn bị xuất ngoại.
PhÆ°Æ¡ng tá» nghe chà ng nói thế, nên nà ng bà lối không nói gì thêm nữa, vừa lúc ấy có tiếng chuông reo, nà ng bÆ°á»›c Ä‘i thì Phi cÅ©ng vá»™i vã Ä‘i vá» hÆ°á»›ng khác. Phi đến nhà nghỉ thì gặp Thiên Phú Ä‘ang rá»a tay.
- Kìa Tiểu Lê, tưởng đâu nhà ngÆ°Æ¡i mất tÃch rồi chứ.
- Có việc gì mà xem có vẻ quan trá»ng lắm váºy?
- Tố Tố đến y viện tìm nhà ngươi chớ gì?
- Cô ấy chỉ đến thăm cho biết tình trạng của bịnh nhân trong y viện chớ nà o phải tìm mình?
- Cô ấy tưởng nhà ngươi trốn trong các phòng bịnh của nữa bịnh nhân, nên cô ta tìm mãi mà không thấy.
Phi tức cÆ°á»i nói:
- Nói xà m, có chuyện gì cần đến tôi mà nhắn tìm đây?
- Mình theo dõi hà nh tung của nhà ngươi. Lại nữa, cũng hơi lo cho chú mầy sẽ bị "tay tổ" rầy rà .
- á»”ng chỉ há»i tôi Ä‘i đâu thế thôi.
- Mình muốn há»i nhà ngÆ°Æ¡i đây.
- Tôi vừa thưa với viện trưởng, mình đến thư viện tìm một số sách cần thiết để tham khảo.
Phú lắc đầu cÆ°á»i cÆ°á»i nói:
- Lá»i nói đó gạt không được lão đâu, vì lão không muốn há»i thêm chú mầy nữa đấy.
- Mình không biết Phú là hồ ly hay là cẩu mà mỗi chút mỗi đánh hơi tà i ghê.
- Tiểu Lê, chú mầy hay há»—n láo vá»›i ngÆ°á»i ta quá váºy?
- Ai biểu Phú thông minh quỷ quái quá chi.
- VẬy, rốt cuộc nhà ngươi đi đâu mấy hôm nay?
- Äi lo má»™t vấn Ä‘á» khá quan trá»ng, nếu tÃnh xong, sẽ có Ãch lợi cho má»™t số đông ngÆ°á»i.
- Luôn cả nhà ngươi và kẻ nà y nữa hả?
Phi lắc đầu trả lá»i:
- Không phải cho chúng mình.
- Tôi thì không giống chú mầy, là m biếng lo việc của ngÆ°á»i khác lắm.
- Hồi trÆ°a nà y Phú hÆ°á»›ng dẫn Tố Tố Ä‘i thăm bịnh viện hả? Váºy không phải lo cho ngÆ°á»i khác hay sao?
- Không phải đâu, việc đó là mình tá»± lo cho mình chá»›. Thú tháºt vá»›i chú mầy, mình đã sá»›m biết Tố Tố đến y viện, mình chá» nà ng tại văn phòng, đến lúc nà ng thăm bịnh viện, mình láºp tức hÆ°á»›ng dẫn nà ng Ä‘i đó chá»›.
- Cám ơn Phú đã lo thế cho mình.
Phú cÆ°á»i cÆ°á»i nói khẽ:
- Mình chỉ lo cho mình ấy chớ, mình cũng tưởng Phi vì mình mà tạo cho mình gặp cơ hội tốt, không dối Phi mình rất có cảm tình với Tố Tố.
Phi cÆ°á»i lá»›n nói:
- Chủ ý của Phú mình biết rồi, bởi đây là lần đầu, khi lãnh bịnh Ä‘i chữa bịnh cho nà ng, Phú đã cho mình biết nhÆ° váºy.
- Äúng váºy lần thứ nhất thấy mặt nà ng là mình đã muốn tìm cÆ¡ há»™i để gặp gỡ nà ng luôn.
- Váºy thì phải cám Æ¡n kẻ nà y, đã tạo ra cÆ¡ há»™i cho Phú gặp nà ng.
Phú cÆ°á»i cÆ°á»i vá»›i vẻ đồng ý:
- Mình nghĩ, Phi nên tìm cơ hội giúp mình. Bởi chú mầy đã có Bân Bân rồi, không lẽ còn tìm thêm nữa.
- Anh Phú không biết anh hữu tình vá»›i ai, nhÆ°ng anh là m sao trả lá»i vá»›i PhÆ°Æ¡ng TỠđây?
- Bá»™ chú mầy nói, tên nầy đã có gì vá»›i nà ng rồi sao? Tháºt ra chẳng có gì cả, nếu chẳng có gì vá»›i PhÆ°Æ¡ng Tá» tại sao lại cấm mình không được giao thiệp vá»›i ngÆ°á»i khác sao?
Nghe Phú nói, Phi có phản cảm, chà ng nghĩ Hoà ng Thiên Phú tánh long bong không phải đeo đuổi theo một nà ng nà o. Phú lại nói ra những câu ngoà i ý chà ng tưởng tượng, nên Phi không đồng ý. Phú lại kỠvà o tai chà ng mà nói tiếp:
- Sự nghiệp và hôn nhân là một không thể khác hơn được, chú mầy đã có Bân Bân, mình tin chú hiểu rõ lòng mình rồi.
Phi lộ vẻ không vui:
- Anh Phú, theo em nghĩ, có lẽ anh yêu Tố Tố là vì sản nghiệp của ba nà ng hả?
- Tiểu Lê, mình chẳng phải bà n luáºn gì cao xa, nhÆ°ng mình tin rằng, nhà ngÆ°Æ¡i đừng cho rằng mình là má»™t thằng chuyên Ä‘Ã o má». Mình cÅ©ng nhÆ° Phi Ä‘ang ôm ấp má»™t tÆ°Æ¡ng lai rá»™ng lá»›n. Mình xét thấy Tố Tố đúng là má»™t đối tượng lý tưởng, nà ng có thể giúp mình má»i phÆ°Æ¡ng tiện, đến lúc cần, chắc chắn ba nà ng sẽ lo cho.
Phi biết Phú đã có má»™t ý nghÄ© chủ quan, nên chà ng không muốn tranh luáºn cùng Phú. Nếu mãi theo khuyên Phú thì không khéo sẽ bị hiểu lầm. Chà ng bèn cÆ°á»i nhạt nói:
- Chúc Phú sớm đạt được lý tưởng! Nếu có rượu chúng ta sẽ cùng cạn ly.
- Mình hy vá»ng sẽ đãi Phi má»™t chầu rượu, để nhá» và o sá»± hổ trợ của Phi.
Phi muốn tìm gặp Phú để cho biết công việc của chà ng là m trong hai ngà y quạ TrÆ°a hôm qua chà ng đến Äà o Viên, cùng Cao Gia Toà n Ä‘i tìm vị chỉ huy hà ng không tại vùng nà y, Ä‘á» cáºp đến vấn Ä‘á» tai nạn của Lục CÆ¡ Thá»±c và TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân. Vị nầy hiểu rà nh rẽ vá» vụ đó, và đồng ý hợp tác vá»›i Phi, ông ta tìm sổ khà tượng tháng chạp năm quạ Ngà y phi cÆ¡ ngá»™ nạn có ghi đầy đủ chi tiết vá» tình hình khà tượng. Há» sao chép lại, và đem đến sở hà ng không nÆ¡i đây ấn chứng.
Tuy nhiên, vấn Ä‘á» khà tượng đối vá»›i tai nạn nó không giúp Ãch được gì, bởi công ty hà ng không đã báo cáo ngà y đó khà tượng rất xấu. Bá»n há» căn cứ và o lá»i của TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân đã khai rõ tại y viện, vì chà ng đã nhìn nháºn phi cÆ¡ ngá»™ nạn là do chà ng mà ra.
Lá»i cung khai của TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân sau khi được Ä‘Æ°a và o bịnh viện, không thể lấy đó là m bằng chứng, lý do là tinh thần anh ta đã thất thÆ°á»ng. NhÆ°ng những lá»i khai trÆ°á»›c khi anh ta và o bịnh viện thần kinh, và cÅ©ng không má»™t ngÆ°á»i nà o là m chứng nói khác hÆ¡n, nên công ty hà ng không phải lấy đó là m bằng.
Bá»n há» muốn là m đảo lá»™n vụ án, phải cố gắng lắm má»›i tìm được tà i liệu.
Äiá»u đó không phải má»™t mình Phi là m được. NhÆ°ng Phi hết sức cổ võ Cao Gia Toà n và má»™t số anh em khác, bá»n há» là m bất cứ giá nà o không nệ khó khăn quyết tìm đầy đủ chứng cá»› của tai nạn phi cợ Sau đó má»›i có thể nói đến cách Ä‘iá»u trị TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân và láºt ngược bản án.
Phi định Ä‘em tất cả câu chuyện để nói rõ vá»›i Phú để nhá» Phú hổ trợ trong việc nà y. Hiện giá» Phi không còn hy vá»ng Phú sẽ giúp được gì, nếu tiết lá»™ ra đây, trái lại gây cho bá»n Cao Gia Toà n thêm khó khăn, dó đó, Phi không nói cho Phú biết nữa.
Phú Ä‘ang nghÄ© gì, bèn cÆ°á»i cÆ°á»i há»i:
- Vừa rồi nghe Phi nói Ä‘ang là m những việc cùng vá»›i má»™t số ngÆ°á»i khác, đó là những việc gì?
Phi lắc đầu gượng cÆ°á»i nói:
- Sá»± tình Ä‘á»u phải gác lại, chÆ°a biết là m gì bây giá», phải chá» có cÆ¡ há»™i tốt, tôi cÅ©ng muốn nói rõ vá»›i Phú, để nhá» anh giúp đỡ.
- Tiểu Lê, những việc của chú mầy, mà mình không giúp đỡ sao?
Phi và Phú bà n những việc không liên can gì, nên Phi xin kiếu từ ra Ä‘i. Chà ng có cảm giác, nghá» y há»c tại Äà i Bắc nà y là nghá» ngÆ°á»i ta Æ°a thÃch, rất nhiá»u sinh viên Ä‘i và o con Ä‘Æ°á»ng nà y. Tuy nhiên, có nhiá»u ngÆ°á»i không muốn phụng sá»± nhân loại má»™t cách thiết thá»±c, má»™ng của há» là áo ấm nệm êm, khi bÆ°á»›c ra khá»i nhà trÆ°á»ng là muốn tá»± mình phải có má»™t y viện, khát khao là m viện trưởng. Nếu không cÅ©ng tìm cÆ°á»›i con gái của má»™t nhà hà o phú, để nhá» phú ông giúp đỡ hầu mÆ°u cầu là m già u nhanh chóng để hưởng nhà n lạc.
Phi thì nghÄ© khác, nhÆ°ng chà ng không ngá» Phú cÅ©ng chỉ ham mê nhà n lạc, Phi và Phú thân thÃch nhau từ lâu, nay chà ng hiểu rõ thêm tâm tánh của Phú thì chà ng rất thất vá»ng.
Phi được bạn há»c xem là ngÆ°á»i tốt phÆ°á»›c, vì chà ng và Bân Bân yêu nhau, Ä‘iá»u đó là đỠtà i cho má»i ngÆ°á»i chú ý. Có Ä‘iá»u ngÆ°á»i ta hiểu rõ là , chà ng chÆ°a bao giá» cầu cạnh hay Ä‘eo Ä‘uổi theo Bân Bân, nhÆ°ng chà ng đã được KhÆ°u viện trưởng để ý.
Äiá»u đó là m cho chà ng cÅ©ng khó mà khuyên Phú đừng nên Ä‘uổi theo Tố Tố. Bởi khi Phú mở miệng ra là đỠcáºp đến vấn Ä‘á» giữa Phi và Bân Bân, tâm tánh Phi rất tá»± trá»ng, không há» xem việc đó là m cứu cánh, nhÆ°ng thá»±c tế ngÆ°á»i ta cho chà ng đã có gốc lá»›n để dá»±a nÆ°Æ¡ng, nếu khuyên Phú đừng Ä‘uổi theo Tố Tố thì chẳng khác nà o mình nhặt được và ng lại khuyên ngÆ°á»i khác đừng tham của quÃ.
Má»™ng của chà ng là là m thế nà o sá»›m được xuất ngoại du há»c. Nếu được ở nÆ°á»›c ngoà i, sẽ tá»± mình cố gắng nghiên cứu những Ä‘iá»u hay của ná»n y khoa tân tiến, sau khi vá» nÆ°á»›c nhà , chà ng có cÆ¡ há»™i phục vụ đồng bà o. Có lúc chà ng hy vá»ng Bân Bân đừng sá»›m vá» nÆ°á»›c hoặc nà ng yêu má»™t chà ng nà o đó nÆ¡i nÆ°á»›c ngoà i thì vấn Ä‘á» của chà ng sẽ giải quyết dá»… dà ng. Ngoà i việc đó ra, Phi không biết giải quyết thế nà o cho ổn, chà ng không thể quên Æ¡n nghÄ©a của KhÆ°u viện trưởng đã đối xỠđẹp vá»›i chà ng. à nghÄ© quay cuồng nhÆ° thế, nên má»—i lúc chà ng đặt bút viết thÆ° gởi cho Bân Bân, chà ng không biết phải dùng lá»i nà o nghe cho tình tứ ngá»t ngà o hÆ¡n, rốt cuá»™c những bức thÆ° tình của chà ng gởi cho nà ng chẳng khác má»™t bức công văn.
Từ y viện trở vá» nhà há» Hùng, Ä‘Æ°á»ng cÅ©ng hÆ¡i xa, nhÆ°ng chà ng không nghÄ© đến việc Ä‘i xe, vẫn rảo bÆ°á»›c theo số đông ngÆ°á»i, và những tiếng kèn xe, tiếng quảng cáo, ca nhạc rao hà ng lanh lãnh bên tai theo từng bÆ°á»›c Ä‘i của chà ng. Tuy tiếng ồn à o là m Ä‘inh tai nhức óc, nhÆ°ng đối vá»›i chà ng nhÆ° chẳng chút lÆ°u ý, chà ng có cảm giác nhÆ° mình lạc lõng má»™t mình trong bãi sa mạc hoang vu.
Chà ng lá»ng thá»ng vừa vỠđến cá»a, cÅ©ng là lúc ánh dÆ°Æ¡ng vừa chen khuất sau rặng núi xạ Chà ng không buồn thưởng thức cảnh trá»i chiá»u, chỉ lầm lÅ©i bÆ°á»›c Ä‘i và o ngõ rẽ. Khi chà ng định nháºn chuông cá»a bá»—ng nghe từ trên lầu phát ra tiếng ca trong suốt. Chà ng đứng tá»±a và o cánh cá»a nghe lá»i ca nhÆ° oán nhÆ° than, giá»ng ca trong ấm khi trầm khi bổng.
"Quanh mình nước biếc non xanh
Gió chiá»u từng đợt cuốn cà nh lá rÆ¡i
Chạnh nhìn giòng nước chảy xuôi
Mây trôi man mác như khơi nỗi buồn
Ngoà i khơi thấp thoáng cánh buồm
Chim bay vỠtổ trên không từng đà n
Nắng hè nóng bức như rang
Thiêu bỠcỠdại úa và ng xác xơ
Sông dà i nÆ°á»›c chảy lững lá»
Nước trôi trôi mãi biết là vỠđâu?
VỠđâu nà o biết vỠđâu
Cà ng trông cà ng vắng bao giỠgặp nhau?
Äể ngÆ°á»i cô quạnh đắng cay
Tim lòng khô héo theo ngà y nhớ mong
Buồn nhìn nước biếc xuôi giòng
Tiếng ca và tiếng dương cầm nhỠdần và lần lần dứt hẳn.
Phi nghe rõ đúng là tiếng của Tố Tố. Từ ngà y chà ng đến ở nhà Tố Tố đến nay, chưa nghe được nà ng ca và đà n dương cầm lần nà o, hôm nay lần đầu tiên chà ng nghe rõ tiếng ca của nà ng.
Lá»i ca diá»…n tả ná»—i niá»m u oán, lá»i ca chứa đầy tình cảm, khiến cho lòng chà ng cảm thấy bồi hồi. Chà ng đứng dá»±a lÆ°ng và o cá»a, nhìn giòng nÆ°á»›c sông Äạm Thủy lặng lá» trôi, vầng dÆ°Æ¡ng lần lần chìm sâu đáy biển. Trên sông phất phÆ¡ những cánh buồm vá» bến, trên không khói lam chiá»u trùm lên vạn váºt, mà n đêm dần dần phủ kÃn không gian.
Chà ng muốn nghe thêm tiếng nà ng trổi lên những cung Ä‘iệu lãnh lót, nhÆ°ng vô tình lá»i ca và tiếng dÆ°Æ¡ng cầm bá»—ng bặt ngang. Chà ng nhìn vỠđằng sau thấy xe của Hùng xưởng trưởng đã quẹo và o ngã rẽ, Phi không muốn để ngÆ°á»i khác biết ý định của mình, chà ng bèn Ä‘Æ°a tay nháºn chuông.
Chà ng vừa nháºn chuông cá»a thì chiếc xe cÅ©ng vừa và o đến cá»a, trên xe chỉ có má»™t mình lão VÆ°Æ¡ng lái, chá»› không có Hùng xưởng trưởng. Phi lấy là m lạ, từ ngà y chà ng đến đây, Hùng xưởng trưởng rất Ãt vá» nhà dùng cÆ¡m tối, chà ng nhá»› ra, có chăng chỉ má»™t Ãt lần thôi. ThÆ°á»ng thì chỉ có hai mẹ con của Tố Tố, nay có thêm chà ng nữa thì vá»n vẹn có ba ngÆ°á»i, lúc chà ng ra Ä‘i rồi thì trong nhà rất vắng vẻ. Chà ng nghÄ© vẩn vÆ¡ cÅ©ng chẳng Ãch và o đâu, cái lo gia đình nà ng vắng vẻ chỉ là chuyện vô bổ, chẳng qua loà i ngÆ°á»i là động váºt có tình cảm, thế thôi!
Chuyện Phi thắc mắc không bao giá» Phi để lá»™ ra ngoà i mặt, khi chà ng cùng hai mẹ con nà ng dùng cÆ¡m, chà ng chỉ tìm cách nói dối rằng mình thÆ°á»ng Ä‘i và o thÆ° viện tìm sách để tra cứu tà i liệu. Tố tố không nói gì, nhÆ°ng trên nét mặt nà ng hiện vẻ sầu khổ và pha lẫn vẻ thất vá»ng, Phi đã biết nà ng Ä‘ang nghÄ© gì. Nà ng không há» Ä‘á» cáºp đến việc thăm viếng bịnh viện, nhÆ°ng tùy tiện há»i thăm chà ng đến thÆ° viện để tìm loại sách gì, nà ng tá» ra không mấy lÆ°u tâm đến việc Phi ra Ä‘i, cÅ©ng không lá»™ vẻ buồn phiá»n vá» chuyện đó.
|
09-09-2008, 02:51 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 17
Từ hôm đó, Phú thÆ°á»ng hay đến nhà của Tố Tố. Ban ngà y Phú là m việc tại y viện, đến chiá»u, Phú thÆ°á»ng lấy chiếc mô tô của y viện đến nhà nà ng mà là m khách. Buổi cÆ¡m chiá»u tại y viện rất sá»›m, nên khi Phú đến nhà Tố Tố thÆ°á»ng đúng và o bữa cÆ¡m, chà ng phải ngồi ngoà i nhà khách để chỠđợi. Bà Hùng rất vừa ý Phú, bởi chà ng nói năng hoạt bát và rất chân tình, thỉnh thoảng bà đem những há»™p bánh Ä‘iểm tâm quà giá mà đãi chà ng. Bởi chà ng biết Tố Tố không mấy lÆ°u tâm đến chà ng, nên Phú phải dùng chiến thuáºt gây cảm tình vá»›i mẹ nà ng. Tố Tố xem Phú không thấy có cảm tình, cÅ©ng chẳng biết rõ vì má»™t lý do nà o, trá»±c giác của nà ng thấy sao không mấy thÃch hợp vá»›i Phú, thế thôi.
NhÆ°ng, nà ng cÅ©ng chÆ°a bao giá» biểu lá»™ ra mặt, nà ng chỉ Ãt hay trò chuyện vá»›i Phú, cÅ©ng nhÆ° không để tâm đến chà ng. Những khi Phú và mẹ nà ng chuyện vãn thấy thÃch thú nhất thì lặng lẽ ngồi má»™t bên, cùng Phi trao đổi má»™t và i câu chuyện bâng quợ Nếu nà ng không thÃch nghe Phú nói nữa thì nà ng bảo nhức đầu hay viện những lý lẽ khác rồi Ä‘i lên lầu.
Phú cảm thấy không có cách nà o chiếm thêm cảm tình với Tố Tố nữa, chà ng như một gã thợ săn đang cách con mồi quá xa, nên không thể nhắm đúng mục tiêu. Chà ng cũng sẽ cố tìm cách nà o khác để gần gũi nà ng. Tố Tố không tỠthái độ gì chán ghét chà ng, bởi bà Hùng rất mến Phú, nên bất cứ lúc nà o chà ng muốn đến chơi cũng được. Dầu sao chăng nữa, cũng kể là chà ng đã tạm thà nh công trong đợt đầu vì chà ng đã chiếm được cảm tình của mẹ nà ng.
Phi cÅ©ng thấy rõ Ä‘iá»u đó, chà ng không giúp gì được cho Phú, cÅ©ng không nỡ phá hoại Phú. Phi vẫn thản nhiên để xem Phú biểu diá»…n. Chỉ khổ má»™t Ä‘iá»u là , khi Phú đến, chà ng phải phà mất mấy tiếng đồng hồ quý báu để tiếp chuyện vá»›i Phú. Bởi chà ng đã ấn định thá»i gian để tá»± há»c, khi Phú đến là chÆ°Æ¡ng trình há»c bị đình trệ và là m sá»± sắp xếp há»c há»i của Phi rối loạn.
Phú mãi Ä‘eo Ä‘uổi theo Tố Tố, nên buá»™c lòng Phi phải theo dõi tình trạng biến đổi của nà ng. Phi phát hiện ra, chẳng những nà ng đẹp bên ngoà i mà tánh tình cÅ©ng rất tốt. Nà ng rất văn vẻ, thâm trầm. Không biểu lá»™ chút gì vá»™i và ng, hách dịch, cÅ©ng không tá» ra kiêu ngạo kinh ngÆ°á»i nhÆ° thói thÆ°á»ng các cô gái nhà già u. Nà ng chân tháºt và má»i việc thÆ°á»ng đắn Ä‘o cân nhắc, vá» tình cảm nà ng cÅ©ng cân nhắc để được lòng ngÆ°á»i, tuy nà ng rất thất vá»ng vá» tình yêu vá»›i CÆ¡ Thá»±c, nhÆ°ng lại thÆ°á»ng viết thÆ° gởi cho chà ng, nà ng má»™t má»±c tá» thâm tình, không phải tiếp chẳng được thÆ° tÃn của ngÆ°á»i yêu rồi đâm ra cau có giáºn há»n. Khi nà ng không thÃch ngÆ°á»i nà o đó, cÅ©ng chẳng há» biểu lá»™ tình cảm khó chịu, cÅ©ng có lúc nà ng nói thẳng, nhÆ°ng Phi biết Ä‘iá»u đó vì Ä‘ang khi nà ng bị kÃch thÃch quá mạnh mà ra. Chà ng cÅ©ng biết rằng nà ng không thÃch Phú nhÆ°ng chÆ°a tá» ra má»™t hà nh Ä‘á»™ng nà o chống chế.
Phi biết váºy, nhÆ°ng không thể nói cho Phú biết, sợ Phú sẽ cho rằng mình ghen há»n nên tìm cách Ä‘uổi khéo, hoặc Phú sẽ hiểu lầm chà ng không tháºt tâm giúp Phú. Bất cứ hình thức nà o cÅ©ng tổn thÆ°Æ¡ng tình bạn giữa đôi bên. Phi rất trá»ng nể bạn thân, không bao giá» muốn mất lòng bạn nà o. Trong lá»›p há»c ngà y xÆ°a cÅ©ng váºy, chà ng hay tha thứ những lá»—i lầm, cÅ©ng nhÆ° thÆ°á»ng giúp đỡ cho bạn.
Chà ng tá»± xét má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u có Æ°u và khuyết Ä‘iểm. Sao mình chỉ chú ý và o khuyết Ä‘iểm của ngÆ°á»i khác thôi? Huống chi Phú đây là má»™t ngÆ°á»i bạn lá»›n tuổi rất thân thiết vá»›i chà ng.
NhÆ°ng sá»± tá» tế của Tố Tố đối vá»›i Phú không thể kéo dà i hÆ¡n nữa Sáng sá»›m hôm đó, Tố Tố tìm đến phòng của Phị Nà ng ăn mặc rất chỉnh tá» vá»›i dáng vẻ sang trá»ng. Phi nhìn trân trối giây lát, nói:
- Tố Tố hôm nay đẹp quá!
Äôi má nà ng á»ng hồng, Ä‘Æ°a tay vén mái tóc:
- Anh muốn đùa với em rồi đó.
- Äúng là đẹp váºy mà , có khi nà o tôi dám nói đùa vá»›i cô đâu? Từ ngà y tôi đến nhà cô, hôm nay má»›i thấy cô ăn mặc và sắc diện trông đẹp nhất. Vả lại, từ mà u áo đến mái tóc cÅ©ng rất thÃch hợp vá»›i vóc dáng của cô nữa.
Tố Tố rất hà i lòng, nà ng sá»a lại y phục:
- Lâu lắm rồi, em chÆ°a mặc đồ nà y, bịnh lâu ngà y ngÆ°á»i ốm Ä‘i nên y phục hÆ¡i rá»™ng.
Phi cÆ°á»i cÆ°á»i nói:
- Hôm nay cô ăn mặc thế nà y, chắc định đi dự hội phải không?
Nà ng lắc đầu nhìn Phi nói:
- Không, tôi muốn đến há»i thăm anh má»™t việc, anh có báºn gì không?
Nà ng khẽ đáp:
- Hôm qua anh Phú há»i em sợ ngồi xe mô tô không? Nếu muốn Ä‘i du ngoạn nÆ¡i nà o, anh ấy sẽ chở em Ä‘i suốt ngà y cÅ©ng được.
- Cô đáp lá»i má»i anh Phú thế nà o?
- Tôi chỉ cÆ°á»i trừ vá»›i anh ấy, và nói: tôi không sợ Ä‘i xe mô tô nhÆ°ng không thÃch ngồi sau xe mô tô mà thôi.
Phi cÆ°á»i, chắc Phú đã chạm và o thứ khó nuốt:
- Rồi sao nữa cô?
- Anh Phú hẹn trÆ°a nay má»i tôi đến BÃch Äà m du ngoạn.
Phi biết, nà ng ăn mặc thế nà y để Ä‘i vì lá»i má»i của Phú. Có lẽ để nà ng có dịp nói chuyện rõ vá»›i Phú, cÅ©ng có lẽ há»i chà ng nếu rảnh thì cùng Ä‘i vá»›i nà ng, chà ng há»i:
- Chắc cô đã hứa đi du ngoạn với anh Phú?
Phi không ngá», nà ng lại lắc đầu nói:
- Không, tôi đã nói vá»›i anh nhiá»u lần rồi, tôi không thÃch anh Phú, cÅ©ng nhÆ° không thÃch mùi thuốc bay ra quanh mình ảnh mà .
Phi cÆ°á»i lá»›n nói:
- Váºy cô có đồng ý Ä‘i vá»›i anh Phú hay không?
Nà ng quả quyết đáp:
- Không.
- Hiện giỠcô định đi đâu?
- Tôi không há» từ chối lá»i má»i của anh Phú, nếu từ chối sợ ảnh thất vá»ng.
- À, tôi hiểu ý cô, có lẽ cô muốn tôi đi cùng cô chớ gì?
Nà ng vẫn lắc đầu phủ nháºn:
- CÅ©ng Ä‘i, nhÆ°ng không phải Ä‘i gặp anh Phú. Tôi đã bảo A Kim gá»i Ä‘iện thoại cho ảnh hay hồi sá»›m, nói trong ngÆ°á»i tôi chẳng được khá»e nên không thể Ä‘i du ngoạn được. Chắc anh ấy nghe tôi không được khá»e sẽ đến thăm. Tôi muốn anh cùng tôi Ä‘i trÆ°á»›c để tránh anh ấy khi ảnh đến đây.
Phi rất khó xá» trÃ, nhÆ°ng buá»™c lòng phải Ä‘i cùng nà ng, vì KhÆ°u viện trưởng cÅ©ng nhÆ° cả gia đình nà ng chỉ hy vá»ng chà ng cùng nà ng Ä‘i du sÆ¡n ngoạn thủy để cho nà ng được vui vẻ kia mà ! Phi gáºt đầu:
- Äược rồi, tôi sẽ Ä‘i cùng cô, xem sách mãi sao đầu óc nó quay cuồng khó chịu quá.
Tố Tố nguýt chà ng:
- Không phải anh xem sách nhiá»u, mà gần đây anh Ä‘i đây Ä‘i đó quá nhiá»u, nên xem sách không nổi chá»›.
Phi cÅ©ng tức cÆ°á»i, chà ng nghÄ©, cô ả cÅ©ng lÆ°u ý và o việc riêng của mình rồi "có lẽ Thượng đế sanh ngÆ°á»i con gái ra để trói buá»™c ngÆ°á»i con trai" chà ng cÅ©ng nói xuôi theo nà ng.
- Tại tôi không dám má»i cô Ä‘i vá»›i tôi, sợ gặp phải những việc phiá»n phức gây cho cô không vui chá»›.
Nà ng lại trợn mắt nhìn chà ng:
- Nói xà m, mau thay đồ Ä‘i mÆ°á»i giá» rồi. Tôi chá» anh ngoà i xe.
Phi nhìn theo bóng lả lÆ°á»›t của nà ng khuất dần ngoà i cá»a, chà ng mỉm cÆ°á»i, rồi chà ng cÅ©ng thay bá»™ Âu phục má»›i, vá»›i chiếc cà vạt hợp thá»i trang bÆ°á»›c vá»™i vã ra cá»a.
Tố Tố ngồi trên xe huýt gió má»™t bản nhạc thá»i trang. Phi chợt thấy nà ng Ä‘ang ngồi nÆ¡i tay lái, Phi bÆ°á»›c đến bên nà ng nói:
- Cô để tôi lái cho.
- Chắc anh sợ tôi lái không an toà n sao?
Phi nói tránh khéo léo:
- Không, tôi rất ghiá»n lái xe. Từ ngà y đến nhà cô, tôi chÆ°a lái được lần nà o.
Nà ng ngồi xê qua một bên vừa nói:
- Äược rồi, anh lái chừng nà o thấy má»i thì giao cho tôi.
- Ờ, cảm ơn cô.
Chà ng mở cá»a xe bÆ°á»›c lên, mở máy cho xe chạy.
ChÆ°a biết do duyên cá»› nà o khiến chà ng cảm thấy thÃch thú, nếu hôm nà y không có chà ng thì nà ng đã Ä‘i cùng Phú. Mặc dầu vấn Ä‘á» dắt nà ng thÆ°á»ng xuyên Ä‘i du ngoạn là công tác của chà ng. NhÆ°ng mục Ä‘Ãch của Phú và chà ng thì khác hẳn nhau. Äiá»u đó khiến cho Phú phải thất vá»ng.
Lòng Phi có cảm giác không mấy vui. Chà ng không phản đối việc Phú Ä‘eo Ä‘uổi Tố Tố, Phú là bạn thân của chà ng, đúng lý là chà ng phải tạo cÆ¡ há»™i cho Phú gặp nà ng. Vì Phú có Ä‘iá»u không thể nói ra được, nhÆ°ng Phú có những ý nghÄ© không mấy quang minh chÃnh đại, bởi đó, mà Phi không sẵn sà ng giúp đỡ cho Phú.
Phi cho xe chạy vừa phải, không quá bốn chục cây số giá», chà ng cứ giữ mức Ä‘á»™ đó mà chạy mãi, trÆ°á»›c mắt đã nhìn thấy đồng bằng SÄ© Lâm bao la thẳng tắp chân trá»i. Chà ng há»i:
- Chúng ta đi đâu bây gi�
Nà ng nghiêng đầu qua há»i lại:
- Anh nói gì?
- Tôi không có ý kiến chi, tôi chỉ là ngÆ°á»i tùy tùng vá»›i cô Ä‘i du ngoạn thôi. Tùy ý cô muốn Ä‘i đâu tôi Ä‘i đó.
Nà ng lắc đôi vai như đứa trẻ, nói:
- Hổng chịu đâu, anh phải nói, em muốn anh phải nói.
Phi cÆ°á»i cÆ°á»i trả lá»i:
- Äược rồi, cô để tôi suy nghÄ© giây lát được không?
Nà ng dựa ngữa ra, nhắm đôi mắt lại, nói:
- Anh nghĩ kỹ đi, rồi sẽ cho em biết.
Giây lát sau, Phi khẽ nói:
- Tố Tố.
Nà ng vẫn không mở mắt ra:
- Hả?
- Chúng ta đến Trung Ương Tá»u Äiếm ở Trung SÆ¡n Bắc Lá»™ để dùng cÆ¡m được không?
- Trước khi chúng ta đi anh chưa ăn sáng sao?
- Chúng ta còn những chuyện cần nói.
- Ừa, anh nói đi.
- Sau đó sẽ đến BÃch Äà m chèo thuyá»n. á»’! Hồ và o lúc nà y chắc đẹp lắm nhỉ!
Nà ng tá» vẻ hứng thú ngồi nhá»m dáºy:
- Tháºt váºy sao?
- Tôi hy vá»ng cô được vui vẻ và cảm thấy yêu Ä‘á»i hÆ¡n.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tôi thÃch thú rồi. Sau khi chúng ta dùng Ä‘iểm tâm xong, sẽ mua hai phần cÆ¡m Ä‘em theo xuống thuyá»n.
Phi cÆ°á»i cÆ°á»i nhái theo miệng nà ng:
- Khi chúng ta ra đi em chưa dùng cơm sao?
Nà ng nguýt chà ng, vẻ giáºn dá»—i:
- Anh hư quá đi. Em chỉ mua một phần cơm thôi, hổng thèm mua cho anh đâu.
- Tố Tố, đừng giáºn tôi mà , tôi chỉ há»c theo lá»i nói của cô mà thôi.
- Ai biểu anh nhái em chi.
- Thôi, không há»c theo cô nữa đâu, chỉ xin cho ăn hùn phần cÆ¡m vá»›i cô là được rồi.
Tố Tố báºt cÆ°á»i thà nh tiếng:
- Miệng mồm anh trơn bén quá, trách nà o Bân Bân không mê anh.
Phi quay đầu nhìn nà ng, tá» vẻ phản đối, nhÆ°ng không nói nên lá»i. Xe vượt qua Bắc Äầu, cà ng lúc cà ng nhiá»u xe. Bởi nhằm ngà y nghỉ nên khách thừa nhà n rất đông.
Hai ngÆ°á»i không nói gì nữa, Phi chuyên chú lái xe, chen và o đám đông để rá»i khá»i đô thị Äà i Bắc. Hai ngÆ°á»i dùng Ä‘iểm tâm xong bèn mua hai phần cÆ¡m mang theo để Ä‘i BÃch Äà m.
Phi thuê má»™t chiếc thuyá»n nhá», hai ngÆ°á»i cùng thả theo giòng nÆ°á»›c suốt hai tiếng đồng hồ. Tố Tố nhất định dà nh chèo để Phi ngồi sau lái thuyá»n, nà ng chèo xuôi giòng qua Äiếu Kiá»u.
NÆ°á»›c hồ trong vắt, bên cạnh rặng núi xanh, xa xa nghe những tiếng hát véo von, tiếng cÆ°á»i rá»™n rã. Trong khung cảnh nà y, khiến cho khách nhà n du quên Ä‘i tất cả Æ°u phiá»n.
Tố Tố vừa chèo vừa hát nho nhá». Phi rảnh rang Ä‘Æ°a tay ra khuấy nÆ°á»›c, tai chà ng lắng nghe tiếng hát của nà ng. Tố Tố vẫn hát lại bà i hát mà chà ng đã nghe hồi ngà y hôm qua.
Phi chỠnà ng hát dứt bèn nói:
- Tôi rất thÃch bà i hát đó, hôm nay cÅ©ng là lần thứ hai tôi được nghe cô hát nó.
Nà ng lấy là m lạ há»i:
- Anh nghe tôi hát hồi nà o?
- Hôm qua và o lúc hoà ng hôn, từ Äạm Thủy tôi vừa vỠđến cá»a, bá»—ng nghe tiếng cô hát từ trên lầu vá»ng xuống, hòa lẫn tiếng dÆ°Æ¡ng cầm khi khoan khi nhặt, giá»ng hát của cô rất hay, khiến cho lòng tôi thấy lâng lâng nhẹ nhá»m.
Tố Tố cúi đầu xuống, lộ vẻ buồn bã:
- Tôi Æ°a thÃch bà i hát đó. Lá»i ca do CÆ¡ Thá»±c chép gởi cho tôi, anh ấy nói là má»™t bà i ca cổ Ä‘iển mà anh rất thÃch.
- Chiá»u hôm đó tôi nghe cô hát, bá»—ng nhiên nhá»› lại ngà y nà o cô đã ca mấy bản trong cuá»™c lá»… bãi trÆ°á»ng. Tôi còn nhá»› rõ, hôm ấy cô mặc bá»™ lá»… phục mà u trắng, không khác má»™t đóa sen trắng, ấn tượng đó ghi và o tim tôi không là m sao quên được.
Nghe lá»i chà ng, nà ng dÆ°á»ng nhÆ° ngây ngất nhìn vá» xa xôi vá»›i đôi mắt mÆ¡ mà ng, rồi lại ngoảnh lên vòm trá»i xanh thẳm, nà ng nhÆ° nhá»› lại:
- Tôi cÅ©ng nhá»› lại hình ảnh đó, nhÆ°ng nhá»› ra ngà y ấy giá»ng hát của tôi rất dở, hôm đó lòng tôi vô cùng hồi há»™p. Kìa, dÆ°á»ng nhÆ° thuyá»n đã trôi quá xa rồi, nÆ°á»›c trôi mãi không bao giá» trở lại.
Phi cảm thấy bồi hồi, nÆ°á»›c trôi Ä‘i mãi không bao giá» trở lại cùng trong má»™t cái nhìn, nhÆ°ng má»—i ngÆ°á»i có má»—i cảm giác khác nhau. Có vị triết nhân nà o đã nói "Äi qua mau nhÆ° thế sao? NhÆ°ng thá»i gian vẫn qua mãi không kể chi đến ngà y hay đêm". Tuổi xanh đã Ä‘i qua cÅ©ng nhÆ° giòng nÆ°á»›c chảy ra biển cả, không bao giá» trở lại. Chà ng cố đè nén cảm xúc nói:
- Tố Tố, gần đây tôi thấy ký ức của cô rất khả quan, có nhiá»u vấn Ä‘á» nhá» nhặt mà cô nhá»› rất rõ rà ng.
Nà ng lắc đầu nói:
- Khi ngÆ°á»i khác nhắc thì tôi má»›i nhá»› rõ, riêng mình thì lúc nà o cÅ©ng sống ná»a má»™ng ná»a tháºt. Tôi thÆ°á»ng chiêm bao thấy Ä‘iá»m chẳng là nh, khi thức giấc thì nÆ°á»›c mắt chảy Æ°á»›t gối.
- Cô thÆ°á»ng nằm má»™ng thấy những gì?
Nà ng vẫn lắc đầu trả lá»i:
- Tôi nhá»› không được rõ lắm, có mấy lần lâu lắm rồi dÆ°á»ng nhÆ° thấy má»™t mình tôi lẻ loi Ä‘i cháºm rãi giữa cánh đồng hoang dã, không gặp được ngÆ°á»i thứ hai nà o, tôi quá lo sợ nên khóc sÆ°á»›t mÆ°á»›t, khi tỉnh lại tôi rất sợ mình phải sống cô Ä‘á»™c, và từ đó tôi sợ đêm tối.
- Äó là triệu chứng thần kinh của cô quá suy nhược, cô đừng suy nghÄ© gì là tốt hÆ¡n, nhất là trÆ°á»›c khi Ä‘i ngủ, cô nên để lòng bình thản.
Nà ng vẫn lắc đầu cãi lại:
- Hổng phải đâu, tôi sợ đêm tối từ thuở bé, bởi thế, chưa khi nà o tôi ngủ một mình trong phòng tối không đèn.
- Rất tiếc cô chẳng có chị em gái, nếu cô có một chị em gái thì không bao giỠcô có cảm giác cô độc và tịch mịch.
- Tôi không nghÄ© đến vấn đỠđó. Có lẽ tôi không thÃch có chị em gái, trÆ°á»›c đây có cô em bạn dì đến ở cùng tôi, là m cho tôi cà ng khó ngủ hÆ¡n nữa là khác.
- Äó là vấn Ä‘á» thói quen, chắc là cô sống má»™t mình đã quen rồi.
Tố Tố ngừng chèo để cho thuyá»n nổi bá»nh bồng trên mặt nÆ°á»›c phẳng lặng. Nà ng nhìn thẳng và o mặt Phi:
- Từ trÆ°á»›c em chÆ°a nghe anh nói vá» anh, hôm nay em muốn nghe anh tá»± thuáºt vá» anh má»™t chút coi nà o.
Nghe nà ng há»i, Phi sững sá» giây lát, chà ng gượng cÆ°á»i:
- Tôi hả? Dĩ vãng của tôi khó nghe lắm.
Nà ng lắc lia đôi vai nói:
- Hổng chịu đâu, em muốn nghe mà ! Bởi em chưa bao giỠđược biết thân thế của anh mà .
- Cô không nghe bác Hùng nói lại sao?
- Từ ngà y anh vỠđây, em chỉ nghe nói sÆ¡ qua chút Ãt thôi.
- Äó không phải là chút Ãt, mà là sá»± tháºt rất đầy đủ vá» cuá»™c Ä‘á»i của tôi.
Nà ng vẫn lắc đầu tỠvẻ không bằng lòng.
- Thân thế của tôi Ä‘Æ¡n giản lắm, tôi đã mất mẹ cha từ thuở bé. Nhá» bà ngoại nuôi dưỡng đến lá»›n cho và o trÆ°á»ng há»c. Tháºt là bất hạnh, khi má»›i thi và o đại há»c, ngoại tôi từ trần. Bà còn dà nh dụm cho tôi má»™t số tiá»n, nhÆ°ng tôi không thể chịu nổi những lá»i khinh bỉ, đùa cợt của các anh em cô cáºu, bạn dì, nên không nháºn số tiá»n của ngoại để lại, tá»± mình vừa là m vừa há»c cho đến khi thi tốt nghiệp.
Nghe chà ng nói, Tố Tố tỠvẻ cảm thông:
- Tôi rất đồng ý với anh vỠvấn đỠtự lực lo cho mình.
- Thế là cô không coi rẻ đứa trẻ mồ côi?
- Coi rẻ? Bộ anh cho rằng tâm trà tôi nông cạn lắm hả?
Phi lộ vẻ cảm khái, chà ng đáp:
- Xin lá»—i, tôi có chút tá»± ty, nhÆ°ng tin rằng Ä‘iá»u đó cÅ©ng là nguyên nhân khó giao thiệp vá»›i bạn bè. Äồng thá»i tôi cÅ©ng quá báºn nhiá»u thá»i giỠđể lo công việc hầu duy trì tổn phà cho sá»± há»c hà nh.
Tố Tố nhìn thẳng chà ng giá»ng cháºm rãi:
- Hôm nay tôi biết hoà n cảnh của anh hồi cấp trung há»c nhÆ° váºy, tháºt tôi bá»™i phục anh vô cùng. Nếu đổi lại tôi là anh thì nhất định tôi thất bại.
- Tôi mong đừng có ai giống hoà n cảnh thê thảm của tôi, thực ra tôi cũng chưa biết tương lai của mình sẽ ra sao. Tất cả thuộc vỠquá khứ, hiện giỠtôi có thể tự mình đứng vững được rồi.
- Anh đã sớm đứng vững rồi chớ, không thế, sao Bân Bân lại yêu anh.
Phi lắc đầu nói:
- Tôi cÅ©ng chÆ°a biết ý Bân Bân đối vá»›i tôi thế nà o, trừ ra lần trÆ°á»›c tôi đã cho cô biết nguyên nhân sá»± nghiệp của tôi, có thể cÅ©ng do nguyên nhân đó là điá»u trá»ng yếu để kết hợp giữa tôi và nà ng do cha nà ng thúc đẩy.
Tố Tố không muốn bà n luáºn vá»›i chà ng thêm, bởi nà ng chÆ°a tìm ra Ä‘á» tà i thÃch hợp. Hai ngÆ°á»i cùng lặng lẽ, tâm sá»± giữa hai bên chắc chẳng giống nhau. Trên hồ, du thuyá»n qua lại nhÆ° thoi Ä‘Æ°a, vang vá»ng lại lá»i ca tiếng hát của khách bốn phÆ°Æ¡ng.
|
09-09-2008, 02:53 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 18
Trên mặt hồ mênh mông, tiếng nói cÆ°á»i ca hát hòa lẫn vá»›i tiếng mái chèo khua Ä‘á»™ng. Phi lại đổi tay chèo cho Tố Tố, chà ng quay thuyá»n trở lại giòng nÆ°á»›c ngược, rồi buông chèo thả trôi xuôi lá»ng lá».
Mặt trá»i cà ng lên cao, cà ng chói chang sức nóng. BÃch Äà m Lạc Viên trên triá»n núi khách du cà ng lúc cà ng đông. Phi chèo thuyá»n đến bên cầu treo, Tố Tố chỉ sang phÃa trái nói:
- Chúng ta hãy lên Lạc Viên ngồi chơi giây lát nhé?
Phi gáºt đầu chèo thuyá»n và o mé, đỡ nà ng lên bá». Hai ngÆ°á»i cháºm rãi bÆ°á»›c Ä‘i, tìm má»™t bà n cạnh lan can mà ngồi. Phi mở hai phần cÆ¡m ra, chà ng và nà ng vừa ăn vừa thưởng cảnh. Phi khẽ gá»i:
- Tố Tố.
Äôi mắt nà ng Ä‘ang ngÆ°ng thần hÆ°á»›ng và o táºn cõi xa xăm, nghe Phi gá»i, nà ng quay đầu lại há»i:
- Anh gá»i có chuyện chi?
- Cô Ä‘ang nhìn gì mà ngẩn ngÆ¡ váºy?
- Em đang nhớ lại việc đã qua.
- Việc gì?
Nà ng liếc chà ng, đoạn cúi đầu lộ vẻ mơ buồn đáp:
- Có lần CÆ¡ Thá»±c chá» em tại đây, bởi em quên giá» hẹn, sau gặp lại nhau, ảnh nói chá» em suốt hai tiếng đồng hồ vá»›i đôi mắt nhìn lên cầu, chú ý từng bóng ngÆ°á»i Ä‘i. NhÆ°ng, chá» mãi vẫn không thấy bóng em.
- Tôi cÅ©ng có lần chỠđợi ngÆ°á»i nên rất hiểu cái cảnh Ä‘au khổ chỠđợi.
- Sau đó, tôi cÅ©ng hẹn chà ng đến đây, tôi đến trÆ°á»›c má»™t giá», cÅ©ng bắt chÆ°á»›c ngồi nhìn ngÆ°á»i qua lại trên cầu, để nếm thá» xem sá»± chỠđợi nó sốt ruá»™t đến mức Ä‘á»™ nà o.
- Cô với Cơ Thực cũng ngồi tại đây?
- Có mấy lần, vì tôi rất thÃch ngồi tại đây. Tôi thÃch nhìn nÆ°á»›c, khi thấy sông nÆ°á»›c là tâm trà tôi rất bình tÄ©nh.
- Anh CÆ¡ Thá»±c cÅ©ng thÃch ngồi đây hả cô?
Nà ng lắc đầu nói:
- Không, ảnh không thÃch ngồi đây. NhÆ°ng tôi thÃch Ä‘iá»u gì thì ảnh thÃch Ä‘iá»u ấy.
- Chắc cô biết sở thÃch của anh CÆ¡ Thá»±c?
- Anh ấy nói, ảnh chỉ thÃch phi hà nh, bởi vì phi hà nh sẽ lánh xa má»i sá»± váºt vá»›i cảnh Ä‘á»i ô trá»c, trên không gian là má»™t thế giá»›i vắng lặng, nghá» phi hà nh sẽ Ä‘Æ°a mình Ä‘i đến nhiá»u quê hÆ°Æ¡ng xa lạ. Anh ấy Æ°a thÃch chuyện lạ, do đó mà anh ta thÃch nghá» phi công. NÆ¡i xứ ngÆ°á»i anh ấy thÆ°á»ng gặp những kẻ xa lạ, những địa phÆ°Æ¡ng xa lạ, cÅ©ng nhÆ° nhiá»u ngôn ngữ khác nhau. Khi chúng tôi ngồi tại đây, anh ấy giảng giải cho tôi nghe những địa phÆ°Æ¡ng, phong tục mà anh ấy từng Ä‘i qua.
- Anh CÆ¡ Thá»±c quả là ngÆ°á»i từng trải.
- Rất tiếc anh chưa gặp anh ấy.
- NhÆ°ng tôi biết rõ thân thế và hoạt Ä‘á»™ng của anh rất nhiá»u, qua sá»± kể lại của đồng nghiệp anh ta.
Tố Tố nhìn chà ng lộ vẻ van cầu:
- Ngà y nà o tiện, xin anh má»i các bạn của anh CÆ¡ Thá»±c đến nhà tôi dùng cÆ¡m, tôi nghÄ©, gặp được các anh ấy há» sẽ kể lại sá»± tình của anh CÆ¡ Thá»±c.
- Äược rồi, tôi sẽ thay cô mà má»i những đồng nghiệp của CÆ¡ Thá»±c.
- Xin tạ Æ n anh trÆ°á»›c.
Nà ng nói xong nhoẻn miệng cÆ°á»i. Phi cảm thấy lúc Tố Tố Ä‘á» cáºp đến CÆ¡ Thá»±c, là lúc nà ng vui mừng và duyên dáng vô cùng. Lần lần nà ng tá»± tin rằng mình chÆ°a mất hẳn trà nhá»›, không thể cho là CÆ¡ Thá»±c đã chết. Có lẽ lâu ngà y nà ng không được thÆ° tÃn của CÆ¡ Thá»±c, tâm tánh nà ng nhÆ° ngây nhÆ° dại chỠđợi tin chà ng.
Äã nhiá»u lần chà ng muốn Ä‘em sá»± tháºt vá» cái chết của CÆ¡ Thá»±c để cho nà ng biết rõ, mong nà ng dứt hẳn sá»± chá» mong. NhÆ°ng, chà ng không can đảm. Vả lại, hai lão gia cÅ©ng không đồng ý giải pháp đó. Tình trạng nhÆ° thế không biết phải giải quyết sao đây?
Tố Tố không thể biết tâm tưởng của Dịch Phi, nà ng há»i:
- Các ngÆ°á»i thÃch Ä‘i dâu?
Phi không chú ý đến câu há»i của nà ng, cÅ©ng không nghe nà ng há»i "các ngÆ°á»i" đó là chỉ và o ai? Chà ng há»i:
- Cô há»i ai thÃch Ä‘i đâu?
Nà ng cÆ°á»i bổ túc:
- Anh vá»›i Bân Bân chá»› ai! Nghe ngÆ°á»i ta thÆ°á»ng nói má»—i đôi bạn Ä‘á»u Æ°a thÃch du ngoạn má»™t nÆ¡i, có đôi thÃch chÆ¡i sông, biển, có kẻ thÃch tán chuyện nÆ¡i quán cà phê, cÅ©ng có ngÆ°á»i thÃch Ä‘i tản bá»™ Ä‘Æ°á»ng xa...
Chà ng đã hiểu và lắc đầu nói:
- Chúng tôi không thÃch Ä‘i đâu cả.
Nà ng trỠmôi:
- Äôi bạn nà o cÅ©ng thÃch má»™t cảnh trà đặc biệt, tại sao các ngÆ°á»i không thÃch nÆ¡i nà o? Nhất định anh dối tôi rồi.
- Cô Tố Tố, tôi không há» dối gạt cá»™ Thá»±c ra, chúng tôi Ãt hay Ä‘i đâu, chỉ thÆ°á»ng gặp nhau tại nhà Bân Bân mà thôi.
Tố Tố phì cÆ°á»i, nà ng lắc đầu tá» vẻ không tin. Phi giải thÃch:
- Tháºt đúng váºy, tôi chÆ°a má»™t lần nói dối vá»›i cá»™ Bởi lúc đó, tôi báºn há»c ngà y đêm, nên Ãt khi gặp gỡ, có những ngà y chủ nháºt cÅ©ng gặp nhau. Vì ngà y chủ nháºt tôi hay đến nhà nà ng, có gặp nà ng chăng, cÅ©ng nhÆ° cả nhà cùng gặp nhau. Sau đó tôi cùng vá»›i nà ng Ä‘i Äà i Bắc xem Ä‘iện ảnh, ngồi bà n chuyện dông dà i tại các quán cà phệ Phần nhiá»u thì giá» còn lại tôi sống Ä‘Æ¡n Ä‘á»™c.
Nà ng lấy là m lạ há»i:
- Có lẽ anh chưa yêu Bân Bân?
- Tố Tố, tháºt ra tôi rất đắn Ä‘o vấn Ä‘á» nà y. NgÆ°á»i ngoà i thì há» có quan niệm tôi vá»›i nà ng là má»™t đôi, nhÆ°ng giữa tôi và bân Bân dÆ°á»ng nhÆ° có những cảm giác rất thần bÃ, có nhiá»u việc không mấy thÃch hợp nhau.
Tố Tố nhìn Phi giây lâu lắc đầu nói:
- Tháºt tôi là m sao hiểu được việc riêng của hai ngÆ°á»i, theo tôi, anh cÅ©ng nên thÆ°á»ng gần gÅ©i Bân Bân, bởi vì anh phái nam, phải dà nh quyá»n chủ Ä‘á»™ng chá»›.
- Thá»±c ra, tôi rất hiểu váºy, vì chúng tôi Ãt hay có dịp gặp gỡ chuyện trò, dÆ°á»ng nhÆ° tôi có linh cảm thÆ°á»ng gặp nhau là bất tiện, nhÆ°ng lâu lâu lại gặp nhau thì chuyện vãn cÅ©ng khá nhiá»u, nhÆ°ng khi xa nhau thì gần nhÆ° ngÆ°á»i xa lạ, chẳng có gì để nhung nhá»›.
Lúc đầu Tố Tố cÅ©ng gáºt đầu đồng ý, sau nà ng lại lắc đầu tá» ra lo lắng nói:
- Tôi không hiểu nhiá»u, cÅ©ng nhÆ° không đủ sức để trình bà y tình cảm giữa hai ngÆ°á»i. Tình cảm giữa hai bên chắc có phần khác biệt, sá»± hôn nhân đó nhÆ° hồi thuở xÆ°a, phải do lịnh của mẹ cha, và phải có mai mối.
Phi chỉ cÆ°á»i cÆ°á»i, không thừa nháºn cÅ©ng không phủ nháºn, chà ng cảm thấy ý nà ng có nhiá»u Ä‘iểm ngá»™ nghÄ©nh, đáng tức cÆ°á»i. Tố Tố thấy thái Ä‘á»™ của chà ng bèn há»i:
- Chắc anh không đồng ý với tôi?
- Tôi cÅ©ng chÆ°a biết là đồng ý hay không, bởi cô chÆ°a hiểu tÆ°á»ng táºn tình cảm giữa đôi bên, Ä‘iá»u đó không phải giải thÃch năm, ba câu mà hết ý được.
Tố Tố rất đồng ý lá»i chà ng. Phi không muốn Ä‘á» cáºp đến vấn đỠđó nữa. Vấn Ä‘á» giữa chà ng và Bân Bân đừng nên Ä‘á» cáºp đến là hÆ¡n. Chà ng nghÄ© nên trở lại chuyện chèo thuyá»n, chà ng hÆ°á»›ng sang Tố Tố kể lại và i việc cÅ©. Tố Tố nghe chà ng giải bà y, nà ng nói:
- Thuyá»n đã đến dÆ°á»›i cầu rồi.
Chà ng cÆ°á»i đáp:
- Lo gì, "thuyá»n đến dÆ°á»›i cầu tá»± nhiên nó trôi thẳng". Äây là má»™t cây cầu treo, đâu có cá»™t mà lo.
- Cầu thì không có trụ, nhÆ°ng phÃa sau mình có chiếc thuyá»n hai ngÆ°á»i Ä‘ang chèo kìa.
Phi quay lại nhìn, quả nhiên có hai ngÆ°á»i chèo đến rất mau, chà ng nép sang bên tránh cho thuyá»n ấy qua mặt. Äồng thá»i chà ng lại nghÄ© đến câu "thuyá»n đến bên cầu tá»± nhiên nó trôi thẳng" chá» Bân Bân vá» nhà , chà ng sẽ có Ä‘á» nghị vá»›i nà ng. NghÄ© đến đó chà ng há»i:
- Tố Tố, có nên đi lên Lạc Viên nữa không?
- Äược rồi, nhÆ°ng sợ Ä‘i xa lắm tôi lá»™i không nổi thôi.
- Tôi cõng cô xuống núi được không?
Nà ng trợn mắt nhìn chà ng:
- Nếu tôi còn Ä‘á»™ mÆ°á»i tuổi thì chịu cho anh cõng.
- Cõng không nổi cÅ©ng không sao, chúng ta trở lại thuyá»n Ä‘i nữa, hổng thèm lên bỠđược không?
Nà ng chỉ chiếc cầu treo nói:
- Nếu từ trên đó nhẩy xuống có giản tiện không? Äại khái cÅ©ng nhÆ° Ä‘i thuyá»n bị chìm chá»› gì?
- Không được đâu, là m váºy sẽ phiá»n rá»™n đến cảnh sát, ngà y mai báo chà sẽ có tin sốt dẻo.
Mặt Tố Tố á»ng hồng, nhÆ°ng nà ng quay sang phÃa khác, tránh không cho chà ng nhìn thấy. Phi trông thấy nà ng khó chịu, chà ng gá»i hầu bà n tÃnh tiá»n, sau đó cùng Tố Tố cháºm rãi Ä‘i lên núi...
NgÆ°á»i dạo núi rất đông, các cảnh trà nhân tạo cÅ©ng tô Ä‘iểm thêm nhiá»u nÆ¡i đẹp hÆ¡n trÆ°á»›c. Thêm và o đó, các tiệm buôn thức ăn uống và thổ sản má»c lên vô số, là m khung cảnh cà ng náo nhiệt hÆ¡n.
Có những con Ä‘Æ°á»ng xuyên thẳng và o rừng ráºm, nhà nÆ°á»›c khéo gìn giữ nó nên còn cái chất tá»± nhiên, quanh đây những cánh hoa rừng rá»™ nở, tiếng côn trùng rả rÃt, từng cÆ¡n gió là m cho lá cà nh khua Ä‘á»™ng, gây thà nh những khúc nhạc thiên nhiên, những du khách ở thị thà nh thÆ°á»ng ngà y nghe tiếng Ä‘á»™ng Ä‘inh tai, hỠđến đây nghỉ ngÆ¡i, cảm thấy nhẹ nhà ng thoát tục.
Sau buổi trÆ°a, hai ngÆ°á»i cảm thấy mệt má»i, rủ nhau vá». Khi lên xe, Tố Tố cảm thấy buồn ngủ mở mắt không ra. Nà ng nhắm nghiá»n mắt lại, dá»±a đầu và o vai Phị Chà ng cÅ©ng mở máy cho xe chạy chầm cháºm. Chà ng cÅ©ng không là m kinh Ä‘á»™ng nà ng, để cho nà ng tá»± do dá»±a đầu và o vai chà ng mà nghỉ ngÆ¡i.
Lâu quá, chà ng cảm thấy bên vai tê buốt, nhÆ°ng lòng thì rất sung sÆ°á»›ng. Chà ng thấy có cảm tình vá»›i Tố Tố, nên sẽ quyết tâm lo cho nà ng tất cả, bất cứ những chuyện khó khăn nà o. Xe chà ng chạy rất cháºm, nên từ đằng sau hết chiếc xe nà y qua mặt đến chiếc khác. Chà ng không cần tranh Ä‘ua vá»›i há», cÅ©ng không cần vá» nhà gấp. Chà ng muốn cho Ä‘Æ°á»ng còn dà i hÆ¡n nữa để hưởng những phút êm ái nhÆ°ng cÅ©ng khó khăn do đầu nà ng dá»±a và o vai.
Xe chạy khá xa, Tố Tố bá»—ng giáºt mình tỉnh dáºy. Khi xe chà ng vừa vượt qua cầu Cảnh mỹ, và o thị trấn Cảnh Mỹ, chạy ra má»™t Ä‘Æ°á»ng thẳng, bá»—ng có chiếc xe taxi sÆ¡n mà u Ä‘á» vượt qua xe chà ng.
Phi thắng gấp lại, cÅ©ng may chà ng cho xe chạy rất cháºm, bằng không sẽ gây ra tai nạn. Hai xe vừa chạy ngang nhau, đến ngã tÆ° gặp đèn Ä‘á», buá»™c lòng phải ngừng lại.
Chuyện vừa xẩy ra, gây cho Tố Tố giáºt mình. Nà ng nhìn thấy chiếc xe mà u Ä‘á» vượt qua, nà ng châu mà y hằn há»c:
- Äồ quỉ!
Phi nhìn nà ng cÆ°á»i cÆ°á»i nói:
- Xin lá»—i, là m cho cô giáºt mình.
- Em ngủ ngon và lâu quá.
- Cô ngủ có lâu gì đâu, xe má»›i vừa đến Cảnh Mỹ mà . Chắc cô đã mệt má»i, hãy ngủ lại nữa Ä‘i.
Nà ng che miệng ngáp dà i. Khi nà ng phát giác vừa rồi dựa và o vai chà ng, nên nà ng dang ra một chút nói:
- Ngồi dựa và o mình anh khó lái xe phải không?
- Không, tại tôi không thÃch lái xe nhanh chá»›.
Äèn xanh sáng lên, chà ng vượt qua ngã tá»± Từ phÃa sau có chiếc mô tô vượt qua xe chà ng. Phi có cảm giác, chiếc mô tô nà y có lẽ do Phú lái. Quả nhiên Phú lái mô tô, có cô gái ngồi phÃa sau đúng là PhÆ°Æ¡ng Tá».
PhÆ°Æ¡ng TỠôm chặt lấy Phú, đôi mắt trông thẳng đằng trÆ°á»›c. Phú chăm chú lái xe, không chú ý đến xe của Phi và Tố Tố. Phi chÆ°a biết Tố Tố có nhìn thấy xe của Phú và PhÆ°Æ¡ng Tá» hay không? Chà ng hy vá»ng nà ng đừng chú ý đến. Bởi Phú có hẹn Ä‘i du ngoạn cùng nà ng, chà ng rất e ngại nà ng nhìn thấy Phú có đèo đằng sau má»™t cô gái. NhÆ°ng Tố Tố đã nhìn thấy Phú, nói:
- Nếu không lầm là hỠsẽ đi Chỉ Nam Cung.
- Cô nói anh Phú hả?
- Ờ, cô ngồi phÃa sau rất đẹp, dÆ°á»ng nhÆ° hÆ¡i quen mặt, nhÆ°ng bất ngá» không nhá»› ra kịp.
- Nếu cô đến y viện lần nữa thì sẽ gặp cô ấy.
Nà ng như lãnh hội ý chà ng:
- À! Tôi nhớ lại rồi, cô ấy là thư ký cho bác Khưu.
Phi cÆ°á»i cÆ°á»i gáºt đầu:
- Hôm nay nà ng ăn mặc đẹp hơn những ngà y ở văn phòng.
- Äi du ngoạn ngoại ô dÄ© nhiên phải sá»a soạn cho đẹp, tinh thần phải vui vẻ hÆ¡n ngồi tại văn phòng chá»› sao.
- Tháºt tôi có lá»—i vá»›i anh Phú, không ngỠảnh cÅ©ng có bạn gái Ä‘i du ngoạn nhÆ° thế em cÅ©ng vui lòng.
- Äừng lo cho anh ấy, sau xe mô tô của ảnh đã có ngÆ°á»i ngồi rồi mà . Sáng mai nà y cô chẳng đã nói sợ ngồi sau xe mô tô sao? Cô sợ thì có cô Lý thÃch ngồi.
Tố Tố trỠmôi, tỠvẻ không quan tâm đến, nói:
- Äó là "đồng thanh tÆ°Æ¡ng ứng" mà . Bởi nà ng là m tại y viện rất lâu nên quen mùi thuốc.
Nghe nà ng nói, Phi vô cùng hối háºn, phải chi mình không nên nói chuyện đó, nói ra không khác nà o mình phá Thiên Phú. NhÆ°ng Phú là ngÆ°á»i không thÃch sống tịch mịch, tuy có nhiá»u chuyện chà ng không đồng ý vá»›i Phú, nhÆ°ng giữa lúc nà y mà nói ra chuyện đó thì chẳng hợp tình hợp lý chút nà o. Äã nói lỡ ra rồi, khó mà rút lá»i nói lại được. Nếu giải thÃch thêm thì chẳng khác nà o vẽ rắn thêm chân.
NhÆ°ng cÅ©ng may Tố Tố không Ä‘á» cáºp đến nữa, nà ng coi nhÆ° việc đã quạ Lúc xe vượt qua Äà i Bắc, vẻ má»i mệt của nà ng đã hết, nà ng Ä‘á» nghị tìm má»™t nÆ¡i ngồi nghỉ, và để nà ng có dịp mua chút Ãt váºt cần thiết.
Phi rất vui vẻ đi cùng nà ng, chẳng biết đi đến đâu cho nà ng vừa ý, Phi sợ nà ng đòi đến công ty hà ng không mà tìm lão giám đốc Khương Lao, chà ng chỉ sợ duy nhất nà ng đến nơi đó thôi. Chà ng không muốn nghe lão Khương Lao nói chuyện, vì chà ng đã một lần tiếp xúc với lão. Bởi có ấn tượng không đẹp đối với lão rồi.
NhÆ°ng, nà ng rất thÃch thú cùng chà ng Ä‘i trên Ä‘Æ°á»ng phố đông ngÆ°á»i. Hôm nay nà ng lại ghé tạt và o má»™t tiệm sách, đứng lại chú ý xem má»™t quyển sách. Nà ng nói cho chà ng biết, thÆ°á»ng thÆ°á»ng lúc còn Ä‘i há»c, khi nói đến tiệm sách thì bạn há»c hối thúc năm lần bẩy lượt nà ng má»›i chịu Ä‘i.
Nghe nà ng nói thế chà ng cÆ°á»i cÆ°á»i nói:
- Nếu tôi bầu bạn với cô, không khi nà o tôi hối thúc.
- Anh đi trước hả?
- Không, sợ tôi mê sách quên đi nữa là khác.
Nà ng cÆ°á»i cÆ°á»i nói:
- Äừng lo, ngÆ°á»i bán sách sẽ hối mình Ä‘i chá»› gì. Hôm nay thá» má»™t lần xem sao?
- Hôm nay thì không nên, chúng ta đã Ä‘i nhiá»u quá rồi, sợ đứng lâu, đôi chân sẽ chịu không nổi.
Tố Tố cÅ©ng hÆ¡i mệt, nhân đó nà ng cÅ©ng không muốn ghé tiệm sách. Hai ngÆ°á»i Ä‘i bách bá»™ trên Ä‘Æ°á»ng phố má»™t lúc, lại và o má»™t quán cà phê để giải khát, uống xong há» lại trở ra xe.
Hai ngÆ°á»i vỠđến nhà , thì mặt trá»i cÅ©ng đã ngả bóng vá» Tây, Ä‘Ã n chim Ä‘i ăn xa rủ nhau vá» tổ. Cả hai Ä‘á»u mệt má»i, nhÆ°ng trong lòng há» còn chan chứa má»™t niá»m vui.
|
09-09-2008, 02:57 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 19
Sau cuá»™c du ngoạn BÃch Äà m vá», sắc diện Tố Tố luôn luôn vui vẻ. Hai ngÆ°á»i cÅ©ng thÆ°á»ng du ngoạn các thắng cảnh ngoại ô, có lúc Phi cùng nà ng Ä‘i xem Ä‘iện ảnh, ngồi tán chuyện tại quán cà phê, có lúc cùng Ä‘i khiêu vÅ©.
Má»™t ngà y nà ng chỉ há»c và i giá» Anh và Pháp văn, những giá» khác, hoặc viết thÆ° hoặc chuyện trò vá»›i Phị NgÆ°á»i nà ng rất mạnh khá»e, chứng nhức đầu chóng mặt cà ng ngà y cà ng giảm dần. NhÆ°ng, ngÆ°á»i nhà xét thấy nà ng chÆ°a bình phục hẳn, tâm tánh nà ng cÅ©ng chÆ°a được bình thÆ°á»ng, có lúc hay sầu khổ, đêm vá» thÆ°á»ng gặp ác má»™ng, nà ng hay khóc sÆ°á»›t mÆ°á»›t trong những giấc mÆ¡.
Phi thay mặt Tố Tố má»i má»™t số khách đến dá»± tiệc, trong đó có Cao Gia Toà n và má»™t Ãt đồng sá»± của anh tạ Tố Tố rất vui thÃch, nà ng tá»± xuống bếp nấu nÆ°á»›ng, cùng khách dùng bữa.
Sau bữa cÆ¡m, há» bà n việc của Lục CÆ¡ Thá»±c. Khi nà ng há»i đến tình hình của CÆ¡ Thá»±c lúc gần đây, bá»n há» cùng trả lá»i qua loa cho xong chuyện. ÄÆ°Æ¡ng nhiên Phi đã căn dặn bá»n há» trÆ°á»›c, do đó há» cùng đối đáp rất ăn khá»›p, không Ä‘iểm nà o gây cho nà ng nghi ngá».
Bá»n há» không há» Ä‘á» cáºp đến TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân, nên nà ng không há» biết Dân Ä‘ang ở tại y viện. Nếu nà ng biết thì chắc chắn sẽ Ä‘i thăm Dân, Ä‘iá»u đó cÅ©ng rất phiá»n phức. Chỉ khi nà o vắng mặt nà ng, há» má»›i Ä‘á» cáºp đến Dân.
Cao Gia Toà n há»i thăm căn bịnh của Dân, Phi nói:
- Tôi có thăm anh ấy mấy lần, nhưng đặc biệt không tiếp xúc với anh ấy, tình hình của anh ta không quá bi quan, chủ yếu là tâm bịnh. Tôi đã gởi các đồng nghiệp chăm sóc cho anh ấy.
Cao Gia Toà n thà nh khẩn:
- Ông Phi, trÆ°á»›c đây tôi có đến thăm TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân, nhÆ°ng không muốn nói chuyện nhiá»u vá»›i anh ấy, hÆ¡n nữa hoà n cảnh cÅ©ng khó chịu vô cùng. Ông có thể nhân lúc rảnh rang cùng chúng tôi và o thăm TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân, nếu thấy tình trạng anh ấy đỡ nhiá»u thì cÅ©ng nên thay anh ấy qua phòng bịnh khác.
- Hay lắm, sáng mai được không?
- Tôi phải nhá» ngÆ°á»i thay thế công việc má»›i có thể đến được.
- Thế thì mÆ°á»i giá» ngà y mai tôi chá» anh tại y viện? Anh đến tại văn phòng sẽ gặp tôi.
- Äược rồi, chúng ta hẹn nhau nhÆ° váºy.
Sáng sá»›m hôm sau, Phi nói vá»›i bà Hùng là mình báºn việc phải đến y viện, chà ng rá»i khá»i nhà Tố Tố và o lúc chÃn giá». Chà ng tìm Phú để há»i thăm bịnh trạng của TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân lúc gần đây.
Phú lắc đầu nói:
- Ông ta không mấy thÃch được trị bịnh, cÅ©ng không chịu nói gì. NhÆ°ng anh ấy không còn viết trên vách và mặt bà n nữa, chỉ còn lặng lẽ khẩn cầu.
Phi không cho Phú biết việc chà ng và bá»n Cao Gia Toà n tÃnh toán đến thăm viếng:
- Có thể dá»i anh ấy đến má»™t phòng bịnh khác? Tôi nghÄ©, là m được thế thì anh ta mau bình phục hÆ¡n.
- Theo tình trạng gần đây, chúng ta cũng nên là m việc đó.
- Váºy nhá» anh chịu khó lo cho việc đó, theo tôi nghÃ, được váºy có thể bịnh của ông ấy mau là nh hÆ¡n.
- Tiểu Lê, theo ý kiến chú mầy, là m váºy để há»— trợ cho căn bịnh của Tố Tố hả?
- Theo ý tôi, TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân là hy vá»ng duy nhất của Tố Tố. NhÆ°ng trị bịnh cho TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân cần thiết hÆ¡n là Tố Tố, lại nữa, những đồng nghiệp của anh ấy rất lÆ°u tâm đến ảnh. Bởi há» thÆ°Æ¡ng cho anh ấy không tá»™i tình gì mà chịu hy sinh vô cá»›.
Phú cÆ°á»i cÆ°á»i nói:
- Mình thì không kể chi đến việc riêng của ngÆ°á»i khác, chỉ có Ä‘iá»u mình là y sÄ© phải hết lòng Ä‘iá»u trị cho bịnh nhân mà thôi. NhÆ°ng nếu vì Tố Tố nên mình phải cố gắng hÆ¡n chút.
- ChÃnh mắt Tố Tố đã thấy Phú chở PhÆ°Æ¡ng Tá» trên xe mô tô Ä‘i du ngoạn, anh lại còn hy vá»ng ở nà ng ná»—i gì?
Phú lắc đầu nhìn Phi nói:
- Tiểu Lê, các việc khác thì mình không bằng chú mà y, nhÆ°ng đối vá»›i phái nữ, chú mà y nháºn xét còn kém lắm, khác nà o má»™t tiểu há»c sinh.
- Có thể lý của anh đúng, chẳng qua mình suy Ä‘oán thÆ°á»ng thôi.
- Không nên suy Ä‘oán phái nữ theo cách đó mà lầm. Há» là những Ä‘á»™ng váºt đặc biệt, giáºn trong thÆ°Æ¡ng, buồn trong vui mà .
Phi cÆ°á»i lá»›n nói:
- Lần thứ nhất mình má»›i nghe cao luáºn của Phú. Nà o, nói tiếp luáºn Ä‘iệu kỳ quái đó thêm nghe chÆ¡i.
Phú lộ vẻ tỉnh táo, móc thuốc ra đốt hút:
- Phái nữ có lắm ngÆ°á»i Phi yêu há», sùng bái há», trao gởi tất cả tâm tÆ° cho há», trái lại há» chà đạp những Ä‘iá»u ấy dÆ°á»›i chân há».
Phi phê bình:
- Äó là những tÆ° tưởng chuyên chế! Theo ý Phú thì xem mình nhÆ° các báºc đế vÆ°Æ¡ng, xem há» nhÆ° bá»n cung tần mỹ nữ hả?
- Không phải ý mình nhÆ° váºy, chỉ phân tách cái đặc biệt của há» thôi. Phái nữ phần đông tâm trạng là váºy đó.
- Hãy nói tiếp những quái luáºn nữa nghe chÆ¡i.
- Luáºn Ä‘iệu của mình không phải là quái đâu. Phái nữ há» thÃch những chà ng trung háºu tháºt thà . NhÆ°ng há» nháºn thấy loại trai đó không mấy thú vị. Há» thÆ°á»ng có khuynh hÆ°á»›ng duy nhất là , giá»›i thiệu bạn gái cho ngÆ°á»i yêu, khi biết chắc ngÆ°á»i yêu của mình không thÃch cô ấy.
Phi lại cÆ°á»i lá»›n:
- Lần thứ nhất má»›i được nghe luáºn Ä‘iệu nà y, lý luáºn đó thuá»™c vá» logic gì?
- Do đó mà mình phê bình chú mầy ở và o trình Ä‘á»™ của má»™t tiểu há»c sinh. Bởi lý luáºn nà y rất giản dị, phái nữ há» rất chịu sá»± kÃch thÃch, má»›i lạ. Những kẻ chân tháºt cÅ©ng nhÆ° má»™t ly nÆ°á»›c mát, chỉ uống má»™t và i lần sẽ chán ngấy. Cà phê, trà đáºm hoặc rượu mạnh má»›i là m cho ngÆ°á»i ta ghiá»n.
- Cà phê, trà đáºm, rượu mạnh chỉ là thứ hÆ° đốn, chá»› tất cả Ä‘á»u nhÆ° váºy hết sao?
- Mình chỉ Ä‘Æ¡n cá» thế thôi, còn nhiá»u Ä‘iá»u khác nữa. Äa số nữ giá»›i chỉ thÃch chất mạnh, ý nghÄ© của há» cho rằng nam giá»›i phải mạnh bạo, má»™t gã con trai hÆ° đốn không khác má»™t con ngá»±a chứng, trái lại há» thÃch cỡi ngá»±a chứng, không ai thÃch cỡi những con ngá»±a ra roi không nhúc nhÃch, phải váºy không?
Phi cÆ°á»i cÆ°á»i nói:
- Cao luáºn! Cao luáºn!
- Chừng nà o chú mầy đến trình Ä‘á»™ trung há»c vá» tình yêu, chú mầy sẽ hiểu lấy.
- Theo lá»i anh, không biết chừng nà o mình má»›i thÃch những loại gái kiểu anh vừa nói đó?
- Chú mầy lại lầm lẫn nữa rồi, Ä‘a số nam giá»›i thÆ°á»ng thÃch loại gái dà dá»m và nổi loạn, nhÆ°ng không má»™t anh nà o thÃch cÆ°á»›i loại đó vá» là m vợ.
- Biện luáºn đó khó nghe quá Ä‘i.
Phú vẫn cÆ°á»i không nói tiếp:
- Chúng ta nói những chuyện vừa qua, vỠvấn đỠPhú đèo Phương TỠđằng sau, bị Tố Tố trông thấy.
- Mình không há» phủ nháºn lá»i nói của Phi, tục ngữ có câu: "Äá»™i nón tà tà thì lão bà xúm lại". Phi có hiểu ý nghÄ©a câu đó không?
- Hiểu chá»›, có phải những chà ng trai không đứng đắn, được nhiá»u phụ nữ chú ý phải không?
- Mình nói thêm, tình ái giữa đôi trai gái, Ä‘á»u do ngÆ°á»i con trai chủ Ä‘á»™ng, nếu thấy cô gái nà o vừa ý nên mở cuá»™c tấn công mạnh thì cô gái ấy thế nà o cÅ©ng xiêu lòng.
Phi gáºt đầu, tá» vẻ đồng ý:
- Cũng có lý.
- Äó là nguyên nhân sÆ¡ khởi, sau đó, chú mầy nên để ý hai nguyên tắc: váºn dụng hết cái hay cái khéo. Vẫn giữ đúng má»™t lòng tin vá»›i nà ng.
- Äiá»u đó có lẽ còn khó hÆ¡n há»c thuốc nữa.
- Äúng rồi, còn khó hÆ¡n nghá» y há»c. Chú mầy nghÄ©, từ xÆ°a nay biết bao nhiêu vị danh y, nhÆ°ng rất Ãt chà ng có nhiá»u tình nhân.
Phi cÆ°á»i cÆ°á»i nói:
- Cám Æ¡n thầy chỉ dạy, há»c chÆ°a quá má»™t tiếng đồng hồ, còn hÆ¡n Ä‘á»c mÆ°á»i pho sách là m tình.
- Thôi cáºu Æ¡i, đừng nâng mình lên cao lắm, có ngà y kẻ nầy phải té nặng chá»› chẳng Ãch gì.
- Bây giá» chúng mình trở vá» Ä‘á» chánh, anh xét thấy bịnh tình của TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân thế nà o?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là mình cố gắng, nhÆ°ng bịnh nhân không mấy hy vá»ng sá»›m là nh mạnh. Chỉ có Ä‘iá»u lãnh lịnh của nhà ngÆ°Æ¡i dá»n phòng khác cho hắn thôi.
Phi nói theo ý Phú:
- Là m thầy thuốc thì phải lưu tâm đến bịnh nhân, nhưng bịnh nhân hiện nay của Phú chắc là Tố Tố?
- Phải rồi. Lại còn nhỠchú mà y giúp đỡ nữa.
Hai ngÆ°á»i Ä‘ang chuyện trò thì bá»n Cao Gia Toà n vừa đến. Phi giá»›i thiệu cho há» biết nhau. Phú nói:
- Mấy anh đến thăm anh TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân chắc, tôi má»›i vừa tÃnh hôm nay thay phòng khác cho anh ấy.
Cao Gia Toà n hÆ°á»›ng và o Thiên Phú cám Æ¡n. Phi bèn mặc y phục y sÄ© và o, dắt bá»n Cao Gia Toà n đến trại bịnh số 7.
Hôm nay khà trá»i mát mẻ, có nhiá»u bịnh nhân được thả ra ngoà i sân phÆ¡i nắng hoặc Ä‘i tản bá»™. Sân của trại số 7 cÅ©ng không rá»™ng lắm. NgÆ°á»i bịnh tuy được ra hóng mát, nhÆ°ng há» chẳng khác nà o những thú dữ bị nhốt trong vòng rà o, há» Ä‘i tá»›i Ä‘i lui không ngừng bÆ°á»›c. CÅ©ng có ngÆ°á»i chẳng nói má»™t lá»i, ngồi tại thá»m đá mà hong nắng. CÅ©ng có ngÆ°á»i hát ca vang dáºy.
TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân ngồi má»™t mình ở bá»±c thá»m đá cách xa các bịnh nhân. anh ta không há» chú ý đến các bịnh nhân khác, chỉ ngÆ°á»›c mặt lên nhìn trá»i xanh, miệng khẩn cầu lâm râm.
Ngón tay của anh ta không còn chảy máu nữa, vì anh không còn viết chữ trên đá trên gạch, có móng đã ra dà i không khác ngÆ°á»i thÆ°á»ng. Cô y tá mở cá»a cho Phi và Cao Gia Toà n và o sân, sau đó há» khóa cá»a lại. Cao Gia Toà n và Phi so vai Ä‘i và o. Có ngÆ°á»i nhìn há», có ngÆ°á»i không mà ng đến, nhÆ°ng há» vẫn chạy tá»›i chạy lui. Những bịnh nhân thÃch hát vẫn hát ca liá»n miệng.
TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân xem thấy hai ngÆ°á»i và o, toà n thân anh ta chẳng khác bị Ong đốt, thân hình run láºp cáºp. NhÆ°ng trong chốc lát, anh ta lại nhìn trá»i mà khấn vái lâm râm.
Cao Gia Toà n bÆ°á»›c đến gần thà nh khẩn há»i:
- Mạnh giá»i hả anh Láºp Dân?
TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân không trả lá»i, nhÆ°ng anh ta định thần nhìn Cao Gia Toà n, Toà n nói:
- Chúng tôi nhỠLê y sĩ hướng dẫn và o thăm anh đây.
TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân vẫn lặng thinh, đôi mắt anh ta nhìn vá» phÃa Phị NhÆ°ng sau đó, anh ta cÅ©ng ngá»a mặt nhìn trá»i. Phi nói:
- Anh Láºp Dân, chúng tôi hết lòng lo lắng cho anh đây.
Không nghe Dân đáp, hai ngÆ°á»i cùng nhìn nhau. Bá»—ng nhiên bên cạnh hai ngÆ°á»i có tiếng cÆ°á»i lá»›n. Äó là tiếng cÆ°á»i của má»™t bịnh nhân ngồi kế bên TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân, anh ta Ä‘ang trông ba ngÆ°á»i mà cÆ°á»i ngất.
Phi trợn mắt nhìn ngÆ°á»i bịnh đó, ngÆ°á»i ấy rất sợ y sÄ©, nên láºp tức ngÆ°ng hẳn tiếng cÆ°á»i. Cao Gia Toà n lại nhìn Dân nói:
- Anh Láºp Dân, xin lá»—i anh, lâu quá rồi chúng tôi chẳng và o thăm anh, bởi tôi từ ngoà i hải đảo má»›i vỠđến.
TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân vẫn không trả lá»i. Khiến cho hai ngÆ°á»i cảm thấy khó chịu, há» chỉ lấy mắt nhìn nhau.
Phi thấy ăn năn, trÆ°á»›c khi và o đây không há»i thăm Cao Gia Toà n lúc trÆ°á»›c và o thăm Láºp Dân thế nà o, phải chăng anh ta cÅ©ng chẳng trả lá»i tiếng nà o? NhÆ°ng, giữa lúc nà y chà ng không tiện há»i.
Toà n bá»—ng nhiên sá»±c nhá»› ra, kéo Phi lui lại ba bÆ°á»›c, sau đó chà ng ká» miệng và o tai Phi nói nhá»:
- Tôi hiểu rồi, hắn không đồng ý nói chuyện trÆ°á»›c đông ngÆ°á»i.
Phi gáºt đầu:
- Rất dễ, chúng ta rủ anh ta đi ra chỗ vắng mà chuyện trò chắc được.
Cao Gia Toà n bèn chạy đến gần Dân, nói:
- Lê y sĩ muốn khám bịnh anh, để tôi bầu bạn anh đi nhé?
TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân tuy không đáp, nhÆ°ng anh ta vá»™i và ng đứng dáºy, hai ngÆ°á»i cùng lặng lẽ Ä‘i ra phÃa sau. NgÆ°á»i gác mở cá»a cho ba ngÆ°á»i ra ngoà i. Phi dắt TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân đến phòng y tá. Cao Gia Toà n móc Ä‘Æ°a cho chà ng má»™t Ä‘iếu thuốc thÆ¡m. Dân dụ dá»± không chịu nháºn. Trong lúc anh ta nhìn thấy Phi gáºt đầu, anh ta má»›i chịu tiếp Ä‘iếu thuốc. Äốt thuốc xong, anh ta hÃt má»™t hÆ¡i dà i, đôi mắt sáng lên, tinh thần có phần sống Ä‘á»™ng.
Cao Gia Toà n vừa rút thuốc ra vừa nói:
- Anh Láºp Dân, trÆ°á»›c khi Lê y sÄ© khám cho anh tôi muốn nói cùng anh đôi lá»i, đó là việc chiếc phi cÆ¡ ngá»™ nạn...
TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân mở to đôi mắt nhìn Toà n, nhÆ°ng gÆ°Æ¡ng mặt anh ta không biểu lá»™ sắc thái gì. Toà n nói tiếp:
- Sá»± kiện chiếc phi cÆ¡ ngá»™ nạn đó, tôi biết anh Ä‘au khổ vô cùng, tôi cÅ©ng không hÆ¡n gì anh, bởi vì chúng ta Ä‘á»u là bạn thân của ngÆ°á»i chết là CÆ¡ thá»±c. Riêng anh thì bị thÆ°Æ¡ng nặng...
Bá»—ng nhiên TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân Ä‘oán biết vấn Ä‘á» của Cao Gia Toà n sắp nói, chà ng hÃt má»™t hÆ¡i thuốc, hai tay che mặt lá»™ vẻ khÃch Ä‘á»™ng nói:
- Do sá»± lầm lá»—i của tôi cả, tôi đã giết CÆ¡ Thá»±c, tôi đã giết nhiá»u ngÆ°á»i. Tại sao tôi còn sống là m chi đây? Tại sao CÆ¡ Thá»±c chết mà tôi không chết?
Anh ta vừa nói, lệ anh ta tuôn dà i theo hai má. Bỗng nhiên anh ta dùng tay quà o lia lịa đầu tóc rối lên như đám cỠdại, một tay ôm ngực mà khóc lớn.
Cao Gia Toà n láºp tức đỡ anh ta, dầu có ngăn anh ta bức đầu cổ, xé quần áo, nhÆ°ng không thể ngăn anh ta gà o khóc được. Tay chân anh ta quá» quạng, không biết anh ta hà nh Ä‘á»™ng thế nà o mà đỠphòng. Toà n yêu cầu nhá» Phi ngăn trở, hoặc tìm cách giúp đỡ, nhÆ°ng Phi khẽ đáp:
- Hãy để cho anh ấy khóc tự nhiên, vì anh đã uất ức lâu ngà y, để anh khóc tự nhiên cho vơi đi phần nà o thống khổ.
Tuy Phi nói thế, nhÆ°ng chà ng chÆ°a mấy kinh nghiệm vá» những trÆ°á»ng hợp nà y, thà nh ra thiếu sót kinh nghiệm để đối phó. Chà ng rất lo, nếu xẩy ra chuyện bất trắc, TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân náo loạn lên, chà ng biết tÃnh sao đây? Chà ng mãi do dá»±, khiến cho Cao Gia Toà n đã mất lòng tin.
TrÆ°á»›c sau TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân tá»± mình oán trách lấy mình, có lẽ đây là cÆ¡ há»™i anh ta tiết lá»™ ra hết niá»m Ä‘au của mình: nếu anh ta không nghe Cao Gia Toà n phân tách nguyên nhân ngá»™ nạn phi cÆ¡ thì Phi vẫn tin rằng do TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân gây ra tai nạn. Äến đây Phi có Ä‘iểm đồng ý sá»± khó khăn của lão giám đốc KhÆ°Æ¡ng Lao. Bởi lão giám đốc công ty hà ng không nà y chỉ căn cứ và o lá»i khai của TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân mà phán Ä‘oán má»i sá»± kiện.
TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân lần lần bình tÄ©nh lại. Phi hÆ°á»›ng và o Cao Gia Toà n gáºt đầu tá» vẻ nói chuyện được rồi. Cao Gia Toà n buông Láºp Dân ra, cùng ngồi đối diện vá»›i anh ta:
- Lê y sÄ© vì anh mà trị bịnh, cÅ©ng nhÆ° đến nÆ¡i phi cÆ¡ ngá»™ nạn mà tìm ra sá»± tháºt, theo nháºn xét của chúng tôi, vấn Ä‘á» nà y không phải trách nhiệm vá» anh. Chúng tôi cố gắng tìm ra phân ná»a sá»± tháºt, sau nà y rất cần vá»›i sá»± hợp tác của anh...
TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân chẳng chịu, tuy chà ng đã bình tÄ©nh, nhÆ°ng khi nghe nói đến đây chà ng tá»± nhiên kÃch Ä‘á»™ng kêu lên:
- Tôi đã giết chết CÆ¡ Thá»±c, tôi đã giết chết nhiá»u ngÆ°á»i, vì lẽ gì Thượng đế không cho tôi chết?
- Láºp Dân, anh hãy nghe chúng tôi trình bà y, anh đừng nói sang việc khác. Anh còn nhá»› khi chuyến bay khởi hà nh ở phi trÆ°á»ng Mã Công, CÆ¡ Thá»±c vì bá»±c mình chuyện gì đó, nên chẳng chịu lái máy bay, phải váºy không?
Nghe đến đây, TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân sững sá», Toà n nói tiếp:
- Lúc đó phi cÆ¡ chạy trên Ä‘Æ°á»ng bay có đôi phần trục trặc. CÆ¡ Thá»±c cÆ°Æ¡ng quyết ngÆ°ng chuyến bay để sá»a chữa, nhÆ°ng tại phi trÆ°á»ng không có má»™t chiếc phi cÆ¡ nà o, hà nh khách chẳng chịu trả vé. Há» cùng khuyến khÃch CÆ¡ Thá»±c nên bay vá» Äà i Bắc sẽ sá»a chữa. Cá»±c chẳng đã CÆ¡ Thá»±c phải đánh liá»u mà bay vá» Äà i Bắc, anh có nhá»› việc đó không?
TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân ngá»a mặt nhìn trá»i, chà ng không đáp lá»i nà o.
Cao Gia Toà n lấy bản báo cáo vá» khà tượng tại Äà o Viên, trong lúc phi cÆ¡ ngá»™ nạn, chỉ cho Dân xem, Toà n nói:
- Äây là do Ä‘Ã i khà tượng tại Äà o Viên chứng minh, ngà y ấy khà tượng hay thất thÆ°á»ng, há» nhìn trên mà n ra Ä‘a bá»—ng nhiên thấy chiếc phi cÆ¡ mất tÃch, chỉ vì khà tượng bất thÆ°á»ng nên đùa phi cÆ¡ từ trên không sa xuống. Nếu phi cÆ¡ tốt, vá»›i kỹ thuáºt Ä‘iêu luyện của anh và CÆ¡ Thá»±c thì ổn định phi cÆ¡ rất dá»… dà ng. Vì hệ thống Ä‘iá»u chỉnh của phi cÆ¡ không còn ứng nghiệm nên không thể Ä‘iá»u khiển theo ý muốn của mình. Do đó, chÆ°a kịp báo cáo tÃn hiệu thì phi cÆ¡ đụng và o chót núi.
TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân vừa nghe Cao Gia Toà n phân tách, vừa nhìn và o bản chứng minh của Ä‘Ã i khà tượng. NhÆ°ng anh ta không tá» thái Ä‘á»™ nà o, trên nét mặt vẫn ngây ngây, không biết anh ta Ä‘ang tưởng gì.
Phi đứng bên hai ngÆ°á»i lặng lẽ để quan sát, vẻ mặt Cao Gia Toà n hiện lên nét nóng nẩy. Bởi chà ng là ngÆ°á»i thứ ba nên chà ng biết rõ. Toà n hiểu biết tâm thần của TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân hiện giá» rất mÆ¡ hồ, anh ta Ä‘ang bị sá»± tháºt lôi kéo trở lại, tuy anh ta không tin đây là sá»± tháºt, lòng anh ta xáo trá»™n dữ dá»™i, nên anh ta ngồi xuống nhÆ° để nhá»› lại chuyện đã qua.
Phi rút ra hai Ä‘iếu thuốc, trao cho má»—i ngÆ°á»i má»™t Ä‘iếu nói:
- Anh Toà n, hãy hút thuốc giây lát, để cho anh Dân nhớ lại những chuyện đã qua.
Cao Gia Toà n quẹt lá»a châm thuốc cho Dân. Trong khi ấy có Hoà ng Thiên Phú vừa Ä‘i tá»›i nói:
- Äã tìm ra má»™t gian phòng sạch sẽ và yên tÄ©nh, hãy dá»n đến đó là vừa.
TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân không có đồ đạc gì, Cao Gia Toà n đỡ anh ta Ä‘i sau, do Hoà ng Thiên Phú dẫn Ä‘Æ°á»ng đến phòng bịnh số 3, tuy là má»™t gian phòng Ä‘Æ¡n Ä‘á»™c, nhÆ°ng có giÆ°á»ng nệm Ä‘Ã ng hoà ng, không giống nhÆ° phòng bịnh số 7, bốn phÃa vách tÆ°á»ng bịt bùng.
Cao Gia Toà n cùng các cô y tá sắp xếp, giúp cho TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân tắm rá»a thay đổi quần áo sạch sẽ. Tuy thân hình TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân gầy ốm, nhÆ°ng dá»n đến ở gian phòng nà y, anh ta cảm thấy khá»e khoắn hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u
Phi khuyên Toà n đừng đá Ä‘á»™ng đến chuyện của TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân gấp, để cho anh ta suy nghÄ© và nhá»› lại chuyện cÅ© cho rõ rà ng hÆ¡n. Loại bịnh nà y rất cần nhiá»u thá»i gian, nếu ngÆ°á»i bịnh chịu nghe phân tách và điá»u trị, thì bịnh nhân sẽ bình phục mau chóng. Xem tình hình nà y, TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân có hy vá»ng chóng khá»i.
Phi tìm cÆ¡ há»™i cho Phú biết kế hoạch tÃnh toán của mình. TrÆ°á»›c khi nói rõ cho Phú nghe, Phi không há» nói trÆ°á»›c nguyên nhân do mình sắp xếp. Riêng Cao Gia Toà n thì ná»a tin ná»a nghị Vì trÆ°á»›c kia Cao Gia Toà n có đến thăm TrÆ°Æ¡ng Láºp Dân má»™t lần, tình trạng của Dân không có gì đặc biệt, chỉ biết bịnh trạng của Dân có thể bình phục được.
Lần thăm nà y chẳng những riêng chà ng mà có cả Phi và Phú giúp đỡ. Nhân đó, Toà n tuy bán tin bán nghi, nhÆ°ng có phần lạc quan chẳng phải tuyệt vá»ng hoà n toà n nhÆ° hồi trÆ°á»›c. Vấn Ä‘á» chà ng đến phi trÆ°á»ng Mã Công để tìm tà i liệu giúp cho Dân, có ảnh hưởng đến chứng bịnh của anh ta không Ãt.
|
09-09-2008, 03:01 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 20
Bốn mùa, tám tiết trong má»™t năm, Ä‘á»u khác nhau. Trá»i êm, nắng ấm, mÆ°a dầm, giông to, sÆ°Æ¡ng tuyết phủ đầy trá»i...
Má»—i má»™t thá»i tiết, là m cho lòng ngÆ°á»i có những cảm giác giống nhau, sá»± sinh hoạt vì đó cÅ©ng khác nhau. NgÆ°á»i thì Æ°a thÃch mùa nà y, kẻ lại chán chê mùa khác. Những ngÆ°á»i thÃch hợp vá»›i thá»i tiết, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên tinh thần há» vui vẻ, yêu Ä‘á»i và thÃch hoạt Ä‘á»™ng.
Má»™t ngà y giữa trung tuần tháng năm, ngÆ°á»i ta không thấy có gì đặc biệt. NhÆ°ng đối vá»›i KhÆ°u viện trưởng là Lê Dịch Phi lại là má»™t ngà y không phải tầm thÆ°á»ng nhÆ° những ngà y khác. Vì chiá»u hôm đó, mẹ con của Bân Bân từ Nháºt bản trở vá» nÆ°á»›c.
Äón rÆ°á»›c tại phi trÆ°á»ng, ngoà i hai ngÆ°á»i ra, còn có nhiá»u bạn thân. Trong đó có vợ chồng Hùng xưởng trưởng và Tố Tố, trong y viện cÅ©ng có má»™t số ngÆ°á»i đến đón rÆ°á»›c mẹ con nà ng.
Bà KhÆ°u tuổi trạc trung niên vóc ngÆ°á»i máºp mạp, gÆ°Æ¡ng mặt của bà cÅ©ng đầy đặn ra theo thá»i gian, nhìn kỹ theo khóe mắt nụ cÆ°á»i sẽ nháºn thấy bà là má»™t phụ nữ đẹp và o buổi thiếu thá»i.
KhÆ°u Bân Bân rất giống má nà ng, dáng nà ng dong dãi, thân hình rất duyên dáng trong bá»™ y phục ngoại quốc, trên mặt nà ng thoa sÆ¡ là n phấn má»ng, cÅ©ng vì Ä‘i trên phi cÆ¡ Ä‘Æ°á»ng xa, khiến cho nét đẹp của nà ng kém tÆ°Æ¡i đôi chút, nà ng xách túi hà nh trang bÆ°á»›c lá»ng thá»ng theo mẹ nà ng xuống phi cÆ¡.
Chẳng những nà ng có thân hình đẹp, lại sà nh ăn mặc và trang Ä‘iểm khiến cho những chà ng trai khi trông thấy nà ng phải Ä‘á»u ngẩn ngÆ¡ đôi phút. Miệng nà ng luôn Ä‘iểm nụ cÆ°á»i duyên, trên Ä‘Æ°á»ng xa, nhất định nà ng không há» buồn bã, vì có nhiá»u thanh niên để ý chiêm ngưỡng xem nà ng nhÆ° má»™t nữ hoà ng. Khi nà ng bÆ°á»›c xuống phi trÆ°á»ng, có mấy thanh niên từ Mỹ quốc vá», Ä‘Æ°a tay ra chà o nà ng.
Trước nhất, Tố Tố bước đến choà ng một vòng hoa và o cổ của bà Khưu, sau đó nhè nhẹ Ôm Bân Bân và o lòng, Bân Bân cũng cúi xuống hôn nhẹ và o má nà ng. Bà Khưu ôm Tố Tố vui mừng nói:
- Tố Tố cà ng lá»›n trông cà ng đẹp ra, tiếc gì hÆ¡i ốm đôi chút thôi. Tháºt là bất hạnh, bác từ Äông Kinh tiếp được thÆ° của bác KhÆ°u cháu cho hay việc Lục CÆ¡ Thá»±c rủi ro tai nạn phi cÆ¡...
Lão KhÆ°u và lão Hùng nghe qua cả kinh, láºt Ä‘áºt nói sang chuyện khác, không để cho bà KhÆ°u nói tiếp chuyện đó nữa. Phi cÅ©ng xuất hạn bởi lá»i chia buồn của bà KhÆ°u.
Không biết Tố Tố có nghe rõ chuyện đó hay không? DÆ°á»ng nhÆ° nà ng không nghe, nên nà ng quay lại trÆ°á»›c mặt Bân Bân, giá»ng thân máºt:
- Chị Bân Bân!
Bân Bân vá»™i và ng ôm chầm lấy Tố Tố, cÅ©ng đáp lại bằng hai tiếng Tố Tố. Bân Bân không tá» ra chia buồn cùng Tố Tố. Nà ng đáp lá»i:
- Tố Tố đẹp quá!
Mặt Tố Tố lộ vẻ e thẹn:
- Äâu có, em khá»i chết là may chá»›, em thấy chị sao thèm hôn chị ghê váºy đó
Phi cÅ©ng bÆ°á»›c đến chà o há»i bà KhÆ°u, bà KhÆ°u cÅ©ng vui vẻ nhìn chà ng vá»›i vẻ bà nhạc mẫu nhìn chà ng rể. Phi trông thấy thế không mấy vừa lòng. Chà ng chỉ chú ý nhìn Bân Bân và Tố Tố, chà ng rất lo lắng, e cho Bân Bân sẽ tiết lá»™ sá»± bà máºt vá» Lục CÆ¡ Thá»±c. NhÆ°ng chà ng có thể tin tưởng nà ng không nói giống mẹ nà ng vừa rồi.
Nét mặt chà ng vui tÆ°Æ¡i, bÆ°á»›c đến bên Bân Bân há»i:
- Bân Bân!
Chà ng đưa tay ra, Bân Bân cũng đưa tay ra bắt tay chà ng:
- Phi, trông anh Ä‘en ghê, bá»™ có Ä‘i Phi châu sao váºy?
- Vừa thụ huấn ở quân trÆ°á»ng vá» nên hÆ¡i Ä‘en, bây giỠđã đỡ nhiá»u rồi đó chá»›.
Phú cũng bước đến gần:
- Các ngÆ°á»i sao không hôn xã giao Ä‘i?
Bân Bân trợn mắt nhìn chà ng, Phi lẹ là ng giới thiệu:
- Bân Bân, đây là anh Thiên Phú, bạn há»c lá»›p lá»›n của anh, hiện giỠảnh Ä‘ang là m việc tại y viện Äạm Thủy.
- Tôi đã biết ảnh hồi lúc tiá»…n hà nh tôi Ä‘i Nháºt, hình nhÆ° có khiêu vÅ© vá»›i ảnh má»™t lần.
Phú cÆ°á»i cÆ°á»i nói:
- Äúng rồi, cô Bân Bân nhá»› rất dai. Riêng tôi thì lãng quá, dÆ°á»ng nhÆ° không nhá»› ra cô, tưởng đâu là Lana Turner chá»›.
Bân Bân lại trợn chà ng lần nữa, nhÆ°ng trong lòng nà ng rất thÃch thú. Há» chấm dứt sá»± chà o há»i nhau thì má»™t ký giả báo chà đến phá»ng vấn Bân Bân Ãt câu, và chụp hình nà ng.
Sau khi chà o há»i rối rÃt, tiếp theo đó há» cùng Ä‘Æ°a mẹ con Bân Bân ra xe. Phi lên xe KhÆ°u viện trưởng, chà ng ngồi băng trÆ°á»›c để cho ba ngÆ°á»i cùng gia đình ngồi trá»n băng sau. Gia đình của lão Hùng đã có xe nhà . Thiên Phú Ä‘i cùng xe của y viện.
Chiá»u hôm ấy, vợ chồng Hùng xưởng trưởng thiết tiệc đãi mẹ con Bân Bân. Bởi khách khứa quá đông, nên há» mở tiệc tại má»™t nhà hà ng má»›i khánh thà nh tại Ä‘Æ°á»ng Trung SÆ¡n Bắc Lá»™.
Nhân đó, sau khi mẹ con há» rá»i khá»i phi trÆ°á»ng, lại thẳng đến nhà hà ng dá»± tiệc, vì Ä‘Æ°á»ng vá» Äạm Thủy hÆ¡i xa, nên há» chuẩn bị sẽ nghỉ ngÆ¡i tại khách sạn của nhà hà ng luôn.
Trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i KhÆ°u viện trưởng dặn dò vợ con, không nên cho Tố Tố biết vấn Ä‘á» tai nạn phi cợ Thá»±c ra Bân Bân từ Äông kinh đã biết rõ tai nạn phi cÆ¡ đó. Bà KhÆ°u cÅ©ng không lÆ°u ý cho lắm, chẳng qua nói ra tại phi trÆ°á»ng để chia buồn vá»›i Tố Tố thôi, khi biết rõ Ä‘iá»u đó, bà KhÆ°u cÅ©ng nhÆ° cả gia đình Ä‘á»u nói sang chuyện khác.
Bân Bân không chú ý việc gì cho lắm, sau khi đến gần nhà hà ng nà ng và o phòng thay đổi y phục, Ä‘iá»u cần nhất là đi tìm Lê Dịch Phị Tại quán cà phê gần đó, Phi cùng Phú Ä‘ang ngồi tán chuyện. Äôi mắt Phú rất nhanh khi thấy bóng dáng của Bân Bân, Phú vá»— và o vai Phi:
- Tá»›i lúc kẻ nà y phải nhÆ°á»ng ngôi rồi, Phi hãy ngồi đây nhé.
Phi ngạc nhiên, không biết có chuyện gì, Ä‘ang lúc bà n chuyện rất hứng thú mà Phú lại bá» ra Ä‘i lại bà n khác, nhÆ°ng khi nhìn thấy Bân Bân, Phi đã hiểu ngaỵ Chà ng có cảm giác thấy má»i ngÆ°á»i Ä‘ang chú ý nhìn Bân Bân, hình dáng nà ng chẳng khác má»™t nà ng công chúa, thong thả bÆ°á»›c vá» phÃa chà ng, trông nà ng vừa sang, vừa khoan thai, bá»™ Ä‘iệu rất trang nghiêm, khiến chà ng cảm thấy tá»± tôn. Chà ng phá»›t tỉnh nhìn nà ng vá»›i vẻ thán phục, đứng lên chá» Bân Bân đến ngồi xuống ghế.
Bân Bân ngồi xuống xong, đôi tay nà ng để lên bà n. Phi nghiêng mình nhìn nà ng nhá» giá»ng:
- Bân Bân uống gì?
Nà ng nhìn trên bà n thấy hai ngÆ°á»i vừa rồi uống cà phê, nà ng dùng tay chỉ trên bà n nói:
- Cho cà phê đi!
Phi gá»i ngÆ°á»i hầu bà n mang cà phê đến, chà ng nghiêng đầu hÆ°á»›ng vá» nà ng mà khen:
- Sau khi Ä‘i ngoại quốc vá», Bân Bân đẹp hÆ¡n trÆ°á»›c rất nhiá»u.
Bân Bân cÆ°á»i nhạt, trên mặt lá»™ vẻ ná»a hÆ° ná»a thá»±c há»i:
- Tháºt váºy sao?
- Äúng váºy. Vừa rồi Bân Bân bÆ°á»›c và o cá»a, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u chú ý nhìn và o Bân Bân.
Nà ng trỠmôi:
- Chán quá đi mất!
- Vì em mà khiến cho tôi hÆ¡i kiêu ngạo. Tôi thÆ°á»ng bị má»i ngÆ°á»i lÆ°u ý đến, há» vừa khen thưởng tôi, cÅ©ng nhÆ° ghen ghét tôi.
Bân Bân lá»™ vẻ rất thÃch thú và là m ra vẻ giáºn dá»—i:
- Anh táºp ăn nói hồi nà o mà miệng mồm trÆ¡n bén quá váºy?
Phi cÆ°á»i cÆ°á»i hất mặt sang phÃa Phú ở đằng xa, nói:
- NgÆ°á»i đó dạy tôi, anh ta nổi tiếng là má»™t "giáo sÆ° vá» khoa tâm lý" tại y viện.
Bân Bân liếc nhìn Phú, Phú không hay biết, chà ng chỉ cÆ°á»i cÆ°á»i, không nói tiếng nà o.
Bân Bân phê bình nhỠđủ Phi nghe:
- Giống anh hỠsân khấu quá.
Phi tức cÆ°á»i, trong lòng chà ng nghÄ©, Phú rất thÃch ngÆ°á»i khác cho mình là kẻ Ä‘a tình. Phú cho rằng, khi các cô gặp chà ng thì yêu mến ngaỵ NhÆ°ng Phi đã được nghe hai cô phê bình vá» Phú. Tố Tố thì chán anh ta, Bân Bân thì cho anh là há». Nếu anh nghe được chÆ°a biết cảm tưởng ra sao?
Thấy chà ng trầm ngâm, Bân Bân há»i:
- Anh cÆ°á»i chuyện gì váºy?
- Tôi cÆ°á»i anh Phú, nếu anh nghe nói câu nầy, chÆ°a biết ý nghÄ© ảnh ra sao?
Hầu bà n bÆ°ng cà phê đến, hai ngÆ°á»i ngừng câu chuyện ấy lại. Phi thay nà ng cho sữa và đưá»ng thÆ¡m và o, Bân Bân nhìn chà ng há»i:
- Anh Phi, em muốn há»i thăm anh má»™t việc.
- Việc gì?
- Hiện tại anh đang ở nhà Tố Tố hả?
Phi gáºt đầu nói:
- Tôi nhá»› ra đã có gởi tin đó cho cô hay, bác KhÆ°u và bác Hùng muốn tôi ở đó để dạy Anh và Pháp văn cho Tố Tố, đồng thá»i săn sóc căn bịnh nà ng luôn thể.
- Trong thÆ° của anh đây có Ä‘á» cáºp đến việc đến ở nhà Tố Tố.
Nghe nà ng nói, Phi đã hiểu rõ. Lúc Bân Bân đến đây, chà ng có cảm giác thấy nà ng có những Ä‘iá»u gì không được vui. HÆ¡n nữa, nà ng ngồi trên phi cÆ¡ mấy tiếng đồng hồ, ngÆ°á»i đã má»i mệt, nên thái Ä‘á»™ của nà ng có vẻ cau có, do đó, chà ng nhìn nà ng mỉm cÆ°á»i. Chắc chắn nà ng không mấy vui là do sá»± há»n ghen vá»›i Tố Tố.
Chà ng tin rằng vấn đỠđó cÅ©ng không lấy gì là m quan trá»ng, chắc KhÆ°u viện trưởng sẽ nói rõ cho con gái biết, chà ng nói tiếp:
- Tôi cÅ©ng tin rằng, bác KhÆ°u đã viết thÆ° cho cô biết rồi. Riêng tôi cÅ©ng không muốn trú ngụ lâu tại nhà Tố Tố, hy vá»ng nà ng chóng bình phục để tôi sá»›m trở vá» y viện.
- Trông hình dáng Tố Tố có bịnh gì đâu.
- Bịnh của cô ấy không phải bá»™c lá»™ ra bên ngoà i, chỉ vì thần kinh quá suy nhược, trà nhá»› tiêu mất. Khi Bân Bân còn ở Äông Kinh, tôi đã viết thÆ° cho cô biết Ä‘iá»u đó. Bác không khuyên cô đừng cho Tố Tố biết vấn Ä‘á» tai nạn phi cÆ¡ sao?
- Tại sao ba tôi không phái ngÆ°á»i khác đến trị bịnh cho Tố Tố, lại sai anh Ä‘i?
- TrÆ°á»›c khi hai bác quyết định sai tôi đến trị bịnh cho Tố Tố, tôi đã Ä‘á» nghị sai anh Phú Ä‘i. NhÆ°ng hai bác vẫn cÆ°Æ¡ng quyết sai tôi, chỉ vì Phú chÆ°a há»c Pháp văn.
- Äiểm nà o cần thiết mà hai ông ấy lại phái anh đến đó?
- Bân Bân, chuyện nà y nói ra thì nghe dà i lắm, lúc đầu hai bác quyết định cũng có nguyên nhân, cô có đồng ý nghe tôi kể hay không?
Má»™t mặt nói, má»™t mặt chà ng nhìn Bân Bân chỠđợi, sau cùng Bân Bân gáºt đầu tá» vẻ đồng ý, Phi bèn Ä‘em chuyện ngẫu nhiên lần thứ nhất gặp được Tố Tố, rồi kể từ đầu đến cuối cho nà ng nghe. Sau cùng chà ng thấy thái Ä‘á»™ của nà ng bá»›t phiá»n phức. Nà ng nói:
- Phi, em đã hiểu rõ rồi, không phải em không có ý muốn anh ở tại đấy. CÅ©ng nhÆ° anh đã biết sá»± quan hệ giữa em và Tố Tố, do đó ba em muốn cho anh Ä‘i, tá»± nhiên em không thể phản đối. NhÆ°ng vừa rồi có má»™t bà há»i má em: Tại sao Lê Dịch Phi lại đến ở nhà của Hùng Tố Tố váºy? Má em không biết đáp thế nà o, tháºt em mất mặt vô cùng.
Phi nháºn thấy Bân Bân chất vấn chà ng, trong đó cÅ©ng có lý. chà ng nháºn thấy vấn Ä‘á» nà y rất giản dị. Äứng vá» phÃa Bân Bân mà xét, giải thÃch cho nà ng nghe có phần khó khăn.
Chà ng thà nh khẩn nói:
- Bân Bân, tôi rất có lá»—i, mang lại cho cô những vấn Ä‘á» khó giải quyết. Nếu có cÆ¡ há»™i, cô sẽ giải thÃch theo lá»i tôi nói cho bà khách đó biết, đồng thá»i tôi cÅ©ng tìm cÆ¡ há»™i để dá»n vá» y viện, bởi giá» há»c của Tố Tố và o lúc trÆ°a, má»—i ngà y tôi chỉ cần đến đúng lúc để chỉ cho nà ng cÅ©ng được rồi.
Theo lá»i chà ng, khiến cho nà ng cảm thấy chà ng chìu ý quá mức tưởng tượng của mình. Nà ng đáp:
- Anh là m thế bất tiện lắm, anh hãy ở lại nhÆ° cÅ© Ä‘i, má vá»›i em đã hiểu rõ công việc của anh phải thá»±c hà nh rồi. Nếu em vừa vá», mà anh lại dá»n vỠđây, gây cho ngÆ°á»i ngoà i nhiá»u sá»± thắc mắc, Tố Tố bị kÃch thÃch tinh thần lại cà ng khó lòng hÆ¡n.
Phi xét thấy nà ng nói có lý. Äiá»u đó khó mà tránh khá»i Tố Tố sẽ hiểu lầm mà gây ra phiá»n toái. Bá»—ng chà ng nhá»› câu: "Trong thiên hạ thÆ°á»ng không có việc gì, chỉ tại lòng ngÆ°á»i gây náo loạn mà thôi". Lưỡi của phái nữ thÆ°á»ng dà i, ăn cÆ¡m xong không việc gì là m, nên ngà y ngà y bà y ra những chuyện thị phị Nếu lá»i nà y mà lá»t và o tai Tố Tố, chắc chắn gây ra những chuyện không mấy tốt. Chà ng xét thấy, trong năm ba hôm nữa sẽ tạo lý do để dá»n vá» y viện là xong hÆ¡n cả, nếu ở cà ng lâu thì chuyện thị phi cà ng nhiá»u.
Chà ng quyết định, và đem việc nà y nói rõ cho Bân Bân nghe. Sau đó, chà ng chuyển sang Ä‘á» khác để há»i thăm nà ng vá» sá»± sinh hoạt tại Äông kinh, thế là áng mây mù nghi ngá» giữa chà ng và nà ng đã được giải tá»a.
Phi cÅ©ng biết Bân Bân rất khó xá», bởi chia cách hai năm, giữa chà ng và nà ng gần nhÆ° xa lạ. NhÆ°ng, khi gặp nhau trong chốc lát tình cảm sẽ trở lại nhÆ° xÆ°a. Có lẽ thái Ä‘á»™ của chà ng cố chấp, cÅ©ng có lẽ giữa đông ngÆ°á»i, nên há» không dám tá» thái Ä‘á»™ thân máºt, nên giữa há» hoặc ngÆ°á»i ngoà i nhìn và o không thấy vẻ gì dồn dáºp của bạn chung tình xa cách nhau lâu ngà y.
Bữa tiệc hôm ấy chỉ có hai bà n, những khách thân, phần nhiá»u há» bà n bạc những chuyện tại phi trÆ°á»ng nhiá»u hÆ¡n, sau khi bữa tiệc chấm dứt, thá»±c khách cùng cáo từ ra vá». Còn lại những ngÆ°á»i thân thÃch, há» chỉ muốn nói chuyện nhiá»u vá»›i hai mẹ con của Bân Bân.
Bân Bân đã hiểu lá»i giải bà y của Phi, nên nà ng cố ý kéo Tố Tố ngồi gần nà ng. Hai ngÆ°á»i cùng nhau thì thầm tá» ra rất thân máºt. Có thể Tố Tố cố tránh Hoà ng Thiên Phú, trong khi Phi và Bân Bân chuyện trò thì Tố Tố vẫn lặng thinh, khi Bân Bân gá»i nà ng đến, cÅ©ng là cÆ¡ há»™i để cho Tố Tố tránh Phú.
Tuy ngồi chung trên hai bà n, nhÆ°ng há» chia nhau thà nh nhiá»u nhóm. Phi và Bân Bân qua má»™t phút chuyện trò, trong lòng Phi cảm thấy khó yên, bởi chà ng không có dịp nói chuyện vá»›i Tố Tố, tuy nhiên chà ng sẽ lén nhìn Tố Tố để lá»™ vẻ thân thiết.
Riêng Tố Tố hình nhÆ° nà ng không chú ý đến Phi, cÅ©ng nhÆ° không chú ý đến Phú Ä‘ang ở tại đây. Nà ng chỉ nói chuyện vá»›i Bân Bân. Phi hÆ¡i yên lòng. Chà ng cÅ©ng không biết tại sao mà mình quá chú ý đến Tố Tố nhÆ° váºy? Có lẽ tại sá»± có mặt của Tố Tố mà chà ng không chú ý đến Bân Bân chăng? ChÃnh chà ng cÅ©ng không rõ lòng mình.
Tinh thần chà ng rất lo lắng, Phú thấy thế bèn há»i:
- Tiểu Lê, Bân Bân vừa vỠđến là nhà ngươi điên đảo tinh thần rồi.
Phi gượng cÆ°á»i phủ nháºn:
- Nói xà m!
- Mình không cần chú mà y nháºn hay không, nếu hiện tại chú mầy không chịu nói rõ ra, thì sau nầy không có dịp để mà nói.
- Anh Phú, đừng nhiá»u chuyện quá váºy. Anh có cố táºt rất lá»›n, các vấn Ä‘á» anh đối vá»›i phái nữ, luôn luôn anh cho là mình có lý. Anh có biết trÆ°á»›c khi dùng cÆ¡m tôi vá»›i Bân Bân bà n luáºn việc gì không?
- Tôi không hÆ¡i nà o mà tìm hiểu những chuyện bà máºt của đôi vợ chồng trẻ các ngÆ°á»i.
- Anh dựa và o đâu mà phán đoán thế...
- Tiểu Lê, mình chỉ lo dùm cho chú mầy mà thôi, tất cả Ä‘á»u do thuở ban đầu mà ra cả. Nếu chú mầy muốn Ãt phiá»n lòng má»™t chút, Ä‘iá»u cần nhất là chú mầy nên tìm cách dá»n vỠở tại y viện vá»›i mình, cả hai chúng ta cùng ở trong "La Hán ÄÆ°á»ng" là tiện nhất.
Phi cÆ°á»i cÆ°á»i nói:
- Cám Æ¡n hiá»n huynh chỉ giáo. Tôi phải xét kỹ lá»i khuyên của hiá»n huynh, nhÆ°ng dầu sao chăng nữa cÅ©ng khó mà dá»n vá» y viện cho được.
- Tùy ý chú mầy, nhÆ°ng mình chỉ lo nghÄ© giúp cho thôi. Bân Bân vừa vỠđến là má»™t giai Ä‘oạn má»›i, tình hình đã biến chuyển rất quan trá»ng, vì Thượng đế đã sanh ra phái nữ, Ngà i lại sanh luôn cái tánh Ä‘a nghi trong lòng há».
- Lá»i khuyên đó, mình phải nghe theo hiá»n huynh rồi, nhÆ°ng, hiá»n huynh nên biết mình không phải là má»™t chuyên gia nghiên cứu tâm lý phái nữ, có những cô mà hiá»n huynh cÅ©ng khó mà đoán hiểu há» cho được.
- Äúng váºy, kẻ nà y cÅ©ng biết mình không hiểu rõ Ä‘a số phái nữ, chỉ vì há» bị quỉ ma thống trị, Ä‘iá»u bất hạnh nhất, há» lại thống trị nam giá»›i má»›i là khổ chá»›.
Phi cÆ°á»i má»™t trà ng dà i tháºt lá»›n và nói:
- Nà o, chúng ta hãy cạn ly, để ca ngợi cái quái luáºn của hiá»n huynh.
Trong lúc hai ngÆ°á»i cất ly lên cao, không lÆ°u ý đến Bân Bân nhìn trá»™m Phi, nà ng lá»™ vẻ chau mà y, Phi đặt ly xuống, chà ng cÅ©ng lén nhìn Bân Bân, nhÆ°ng trong lúc ấy, nà ng quay đầu sang má nà ng mà nói chuyện. Chà ng lại chạm phải đôi mắt của Tố Tố, nà ng láºp tức hÆ°á»›ng sang phÃa khác, dÆ°á»ng nhÆ° không muốn nhìn chà ng.
Phi không tin những lý luáºn quỉ quái của Phú, chà ng chỉ tìm cÆ¡ há»™i trêu chá»c. NhÆ°ng, đến bây giá» chà ng không thể phủ nháºn sá»± phán Ä‘oán của Phú. Thá»±c ra, khi chà ng cùng Bân Bân bà n luáºn chuyện riêng, thì trong lòng chà ng không ngá»›t cảnh giác. Chà ng cÅ©ng không thấy bao giá» xẩy ra vấn Ä‘á» gì, bây giá» chà ng má»›i thấy kết quả nó đã thà nh vấn Ä‘á» rồi. Trong khi chà ng thảo luáºn vá»›i Bân Bân thì Phú không há» biết, nhÆ°ng không ngá» anh ta nói trúng ngay tim Ä‘en mình, chà ng không khá»i bá»™i phục Phú.
Tóm lại, vấn Ä‘á» nầy bá»—ng nhiên nẩy sinh những lượn sóng ngầm cuồn cuá»™n ở ná»™i tâm, chà ng không thể bình tÄ©nh nhÆ° lúc trÆ°á»›c được. Äiá»u cần nhất là phải dá»n vá» y viện thì má»›i tránh khá»i phiá»n phức nÆ¡i lòng.
|
|
|
| |