Nhân Thần Tác giả: Nam Triêu Trần
Quyển một: Thư Sinh Khai Khiếu
Chương 16: Xé nát.
Dịch:_I_.
Biên: matcodon.
Nguồn: TTV
"Ca ca, ca cẩn thận coi chừng trượt chân đấy!"
Đứng ở dưới sân Diệp Quân Mi ngước đầu lên dặn dò thân thiết.
Lúc này Diệp Quân Sinh đã leo lên đến nóc nhà, đang kiếm ngói để thay vào những chỗ bị hở hay những chỗ ngói bể. Thực ra căn nhà của Diệp gia có diện tích không nhỏ, nhà có hai tầng lại thêm một cái sân riêng. Nhưng mà đồ dùng đáng tiền trong nhà đều bán cả rồi, gia cảnh suy tàn, gian nhà lâu năm không được tu sửa nên nhiều chỗ bị dột nước.
Mỗi khi trời mưa xuống là nước mưa xối vào làm lầy lội không thể tả, rất là khổ sở.
Thế là hôm nay, Diệp Quân Sinh quyết định lấy ba mươi đồng mua một gánh ngói mới về để sửa mái. Để tiết kiệm tiền nên hắn tự mình làm lấy công việc này mà không cần phải thuê người.
Lúc đầu vừa mới leo lên nóc nhà thì còn hơi mất thăng bằng, nhưng hiện tại thể chất của hắn đã hơn xa so với trước đây nên thích ứng cũng nhanh, đứng vững trên đó.
Diệp Quân Mi căng thẳng nhìn lên sợ ca ca té ngã, mà bên ngoài nhà cũng có vài người hàng xóm đứng nhìn chỉ chỏ với vẻ tò mò.
Vật đổi sao dời, chuyện "mọt sách thông suốt" đã từ từ lan truyền ra khắp nơi, mà những hành động tích cực trong thời gian gần đây của Diệp Quân Sinh là minh chứng tốt nhất.
Có người vì chuyện này mà cảm thấy cao hứng, cũng có người cảm thán.
Diệp Quân Sinh cũng chả để ý đến chuyện mọi người thay đổi cách nhìn về mình. Dù sao thì bản thân đã sớm có dự tính cho cuộc sống cũng như đường đi sau này.
Hôm nay đẹp trời, ánh nắng rực rỡ chiếu lên người, chỉ dùng sức một lát là mồ hôi ra khắp cả người.
Đang lúc tập trung vào làm việc thì phía dưới vang lên tiếng náo động, nghĩ có việc gì nên Diệp Quân Sinh dừng công việc, thò người ra ngoài xem có chuyện gì.
"Ca ca, xuống đây đi, có Giang gia gia cùng Giang tỷ tỷ đến!"
Diệp Quân Mi kêu lên.
Hả?
Diệp Quân Sinh ngẩn người ra, không dám thất lễ nên vội vàng leo xuống. Vừa leo xuống tới nơi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Giang Tĩnh Nhi đang bồi tiếp một ông già dáng vẻ khỏe mạnh, tràn đầy sinh lực ở trong sân.
Ông già kia trông tuổi quá sáu mươi, vóc người khôi ngô, không hề có dấu hiệu lọm khọm, có đôi ba sợi râu dài, hai mắt sáng ngời có thần. Trên người khoác một chiếc áo bào viên ngoại, đầu đội mũ bình đính [1] mang một phong thái ung dung tự nhiên.
Mà hôm nay Giang Tĩnh Nhi lại không giả nam trang như mọi khi, thay vào đó là một chiếc váy màu đỏ tươi trông như một đóa hoa lửa rực rỡ làm tăng thêm mấy phần nhu mì.
Thần sắc của nàng giống như là không hài lòng. Nhưng mà nhìn thấy Diệp Quân Sinh giơ tay gạt mồ hôi khiến cho mặt dính lọ giống như mặt mèo trông rất buồn cười, không nhịn được phải bật cười.
Vừa nở nụ cười bỗng thấy gia gia trừng mắt nhìn mình.
Thục nữ, nhất định phải ra dáng thục nữ!
Giang Tĩnh Nhi vội nhịn xuống, hơi cúi đầu để không cho người ta thấy nàng đang cười.
"Quân Sinh chào Giang gia gia."
Diệp Quân Sinh chắp tay thi lễ.
Giang gia gia tên "Tri Niên", năm nay đã sáu mươi mốt tuổi. Thân là người đứng đầu Giang gia, quanh năm suốt tháng phải bôn ba bận rộn ở bên ngoài thế mà vẫn không thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt ông như những người cùng tuổi. Đó cũng bởi vì ông là người luyện võ nên tinh khí thần luôn được duy trì ở trạng thái tốt.
Ông quan sát Diệp Quân Sinh với vẻ ngạc nhiên: Quân Sinh, tại sao cháu lại leo lên nóc nhà?"
Diệp Quân Sinh trả lời: "Để sửa mấy lỗ hổng."
"Há, cháu cũng có khả năng làm việc này sao?"
Diệp Quân Sinh lạnh nhạt nói: "Có thể đọc sách thánh hiền, tự nhiên có thể trị việc nhà." Cái gọi là việc nhà, tất nhiên là chỉ từ trong tới ngoài, bao hàm hết thảy.
Giang Tri Niên ngẩn ra, lập tức cười ha ha: "Tu thân trị gia, Quân Sinh quả nhiên không phải là tên ngốc." Cũng không cần mời, lập tức nhấc chân bước vào nhà.
Trong nhà không có trà nên Diệp Quân Mi lấy nước sôi ra đãi, trong đó có một chén bị sứt một miếng nhỏ trông rất bắt mắt.
Giang Tri Niên cũng không để ý đến mà đưa mắt quét bốn phía rồi thở dài một tiếng, không nói lời nào.
Diệp Quân Sinh hỏi: "Không biết hôm nay Giang gia gia tới. . ."
Giang Tri Niên khoát tay chặn lại: "Nhiều năm trước tới nay lão phu chưa từng chiếu cố cho hai huynh muội cháu, trong lòng cháu có oán giận hay không?"
Trong lúc nhất thời chưa đoán ra được mục đích đối phương đến là gì, Diệp Quân Sinh chỉ hơi trầm ngâm, nhân tiện nói: "Người đáng thương tất có chỗ đáng trách, trước đây Quân Sinh ngây ngô dại dột không biết tiến thủ, đúng là gieo gió gặt bão, sao dám giận trời trách người?"
"Người đáng thương tất có chỗ đáng trách. . ."
Giang Tri Niên lặp lại câu nói này trong miệng, nó khiến người ta phải suy nghĩ, thật không ngờ Diệp Quân Sinh lại đánh giá bản thân như vậy, không hề lấy lý do khác để biện hộ cũng như trách cứ ai.
Giang Tĩnh Nhi cũng ngẩn ngơ nhìn Diệp Quân Sinh với vẻ khác thường.
Một lát sau, Giang Tri Niên lại hỏi: "Quân Sinh, không biết cháu có còn nhớ năm mười hai tuổi cha mẹ cháu có nhờ ta tới khuyên giải cháu không nên mê muội vào đống sách vở cũ nát không?
Trong đầu Diệp Quân Sinh xuất hiện một đoạn ký ức, không khỏi cười khổ nói: "Vẫn còn nhớ, ngày đó người du thuyết tiểu chất ròng rã hai canh giờ, sau đó lại răn dạy một canh giờ, cuối cùng cố sức chửi nửa canh giờ. Mà tiểu chất từ đầu đến cuối chỉ cầm quyển "Tứ thư thập nhị trùng lâu tập chú" cao giọng đọc chậm, làm như không nghe thấy lời giáo huấn của người."
"Còn nhớ là tốt rồi. Ngày hôm đó đến cuối cùng lão phu giận quá có mắng cháu 'Bùn nhão đỡ không nổi tường' rồi phẩy áo bỏ đi. Từ đó về sau cũng chưa từng trở lại đây. Bởi vì ta tuyệt không đồng ý gả đứa cháu gái ta thương yêu nhất cho một tên ngu muội không biết khôn như cháu lúc đó."
Nói đến đây Giang Tri Niên tức giận đến cả chòm râu cũng rung động.
Diệp Quân Sinh đứng trang nghiêm: Tự vấn lòng, gặp chuyện đó thì ai cũng sẽ bức xúc như vậy, dù đã mấy năm rồi thì trong lòng chưa chắc đã có thể bỏ qua được.
"Nhưng mà lão phu cùng gia gia các cháu là bạn cùng chung hoạn nạn, tình cảm thâm sâu, dù cho không thích nhưng cũng không có nói đến chuyện giải trừ hôn ước. Bởi vì ta muốn cho cháu một cơ hội xem cháu có thể thông suốt sau khi đọc hết đống sách đó không. Vậy mà phải chờ đến bảy năm."
Diệp Quân Sinh nói: "Được Giang gia gia nâng đỡ thật khiến tiểu chất xấu hổ."
Giang Tri Niên trợn mắt: "Chớ có vội xấu hổ, lão phu còn chưa nói hết lời. Mặc dù bây giờ trông có vẻ như cháu đã thông suốt nhưng cũng phải chứng minh mới được."
Diệp Quân Sinh hỏi: "Phải làm sao để chứng minh?"
"Đầu xuân sang năm có cuộc thi Đồng tử, nếu cháu có thể thi đậu tú tài thì đủ để chứng minh. Đến lúc đó ta sẽ làm chủ hôn cho cháu cùng với Tĩnh Nhi."
"Gia gia!"
Giang Tĩnh Nhi đứng ở bên cạnh vội thốt lên. Lần này nàng đến đây là muốn giải trừ hôn ước, không ngờ gia gia lại ra ước định như vậy với Diệp Quân Sinh.
"Gia gia, sao người lại làm vậy?"
Giang Tĩnh Nhi oan ức chu cái miệng nhỏ nhắn lên kháng nghị. Từ sâu trong lòng nàng không muốn gả không Diệp Quân Sinh mặc dù hắn đã thông suốt không còn là tên mọt sách. Nhưng thư sinh yếu đuối vẫn là thư sinh yếu đuối, không có gì thay đổi dù có đạt được công danh.
Giang Tri Niên khẽ quát: "Tĩnh Nhi, từ nhỏ gia gia đã dạy con thế nào? Đối nhân xử thế, nói lời phải giữ lấy lời."
Bị gia gia răn dạy Giang Tĩnh Nhi bướng bỉnh gióng mắt lên.
Giang Tri Niên quay lại nói với Diệp Quân Sinh: "Mà Quân Sinh này, nếu như thi không đậu thì hôn ước giữa hai nhà sẽ tự động bị hủy. Ngoài ra, trong toàn bộ quá trình, Giang gia sẽ không giúp đỡ cháu, tất cả đều phải dựa vào bản thân cháu thôi? Cháu có ý kiến gì không?"
Ông ấy thuở nhỏ tập võ, tính nết hơi có khí phách của người trên giang hồ, nói chuyện phóng khoáng trực tiếp. Cái mặt này đúng là Giang Tĩnh Nhi được di truyền từ gia gia.
Diệp Quân Sinh bỗng nở nụ cười: "Tiểu chất có ý kiến."
"Hả?"
Lông mày Giang Tri Niên dựng đứng lên, cố nén buồn bực trong lòng: "Cháu muốn thế nào?"
Ánh mắt Diệp Quân Sinh trong suốt, nói từng chữ: "Kỳ thực tiểu chất cũng không thích Giang muội muội, hai bên đều không thích nhau thì việc gì phải miễn cưỡng? Hủy bỏ hôn ước là biện pháp tốt nhất."
Nói rồi lấy trong lồng ngực tờ hôn thư màu đỏ ra, hai tay nhẹ nhàng kéo một cái xé rách tờ giấy, hai mảnh giấy nhẹ nhàng rơi trên đất.
Chú thích:
[1]: Nguyên văn: bính đình cân.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by Tiểu Long; 31-12-2012 at 04:04 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Nhân Thần Tác giả: Nam Triêu Trần
Quyển một: Thư Sinh Khai Khiếu
Chương 17: Hủy hôn ước
Dịch: LCD Ngọc.
Biên: matcodon.
Nguồn: TTV
"Cái gì?"
"Quân Sinh, cháu!"
"Ca ca..."
Việc Diệp Quân Sinh xé bỏ hôn ước gây bất ngờ thực sự , tất cả sáu con mắt đều đổ dồn vào mặt hắn.
Diệp Quân Sinh trở thành tâm điểm nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh, thong dong đứng dậy chắp tay về hướng Giang Tri Niên thưa: “ Cháu lỗ mãng, kính xin Giang gia gia tha tội.”
Thực sự đối với lão, hắn cũng có ấn tượng khá tốt. Không phải người nào cũng có thể tuân thủ đúng theo giao kèo, nhưng bằng lời nói vừa rồi của lão đủ khiến cho người khác phải khâm phục.
Ánh mắt Giang Tri Niên sáng lên, nhìn thẳng vào Diệp Quân Sinh một hồi lâu muốn soi thấu tâm hồn hắn. Chỉ tiếc là đôi mắt Diệp Quân Sinh không hề nháy lấy một cái, chỉ đơn giản là không nhìn ra chút đầu mối nào.
Giang Tĩnh Nhi bất ngờ, tuy nàng muốn giải trừ hôn ước, nhưng giải quyết theo cách này có chút không chấp nhận được, nhất là khi nghe được giọng điệu bay bổng của Diệp Quân Sinh : “ Thật sự ra cháu cũng không hợp ý của Giang muội muội. “
Lời này là có ý gì ?
Chẳng lẽ bề ngoài của mình không lọt được vào mắt con mọt sách này? Đáng giận, thật sự đáng giận !
Sự tức giận lẫn thất vọng dâng cao trong tâm trí nàng.
Một lúc lâu sau đó, Giang Tri Niên mới cất tiếng thở dài , lắc đầu và nói : “ Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc…” Cũng không biết đáng tiếc điều gì, ngừng ở đó rồi đứng dậy cất bước ra khỏi cửa.
Giang Tĩnh Nhi tự nhiên cất bước theo sau, nhưng trước khi tới ngưỡng cửa thì quay đầu lại, hung hăng liếc nhìn Diệp Quân Sinh.
Bên trong ngôi nhà thoáng yên tĩnh trở lại.
Mặt mày của Diệp Quân Mi vẫn còn chưa hết vẻ choáng váng, do dự một lúc rồi cũng không cất tiếng hỏi. Nàng không hiểu tại sao ca ca mình lại xé bỏ hôn ước, quả thật nếu lấy Giang Tĩnh Nhi làm vợ, trong thoáng chốc liền nhận được một phần phú quý, tiền đồ rộng mở, không biết có thể giảm bớt bao nhiêu vất vả.
Hơn nữa, Giang Tĩnh Nhi lại tài sắc vẹn toàn.
Người vợ như vậy còn không muốn, rốt cục ca ca muốn như thế nào mới được ?
Diệp Quân Sinh biết rõ ý nghĩ trong lòng của muội muội , nhưng nhiều việc khó mà giải thích rõ ràng, sau một lúc lâu, chỉ có thể thở dài một tiếng: “ Ca ca xin lỗi vì đã phụ kỳ vọng của cha mẹ .”
Nghe vậy Diệp Quân Mi cảm thấy nhẹ nhõm : “ Ca ca, muội biết huynh làm vậy nhất định có nguyên nhân, cha mẹ trên trời linh thiêng cũng sẽ thông cảm cho chúng ta.”
Diệp Quân Sinh mỉm cười, không quan tâm lên tiếng: “Cũng không có gì, nóc nhà nhiều chỗ bị thủng, ca lên sửa lại.”
…
“Cái gì ? Tên oắt con họ Diệp đem hôn thư xé bỏ rồi à ? Tốt quá, thật tốt quá.”
Tại nhà của gia đình họ Giang, sau khi nghe được tin tức, nét mặt Giang mẫu(*) lộ rõ vui mừng.
Giang Tĩnh Nhi lười nhác, tinh thần uể oải đáp cho có: “ Mẫu thân, không có việc gì thì con ra sân sau luyện công đây.”
Giang mẫu nghiêm mặt : “ Con đã biết rành võ công, mẹ nói con nghe, con bây giờ tuổi cũng không còn nhỏ nữa, tốt nhất nên ở trong phòng học nữ công, đọc ít văn thơ. Suốt ngày chỉ vung quyền luyện cước, múa đao múa thương, coi còn ra thể thống gì ? Mẹ nghe nói, hôm nay Bành Thanh Sơn bắt đầu lên đường trở về Ký Châu, nó có việc quan nên không thể ở lại nghĩ ngơi lâu, ngày mai con phải đến tiễn nó đi đó. Hừ, hôn ước đã được giải trừ, không cần phải cố kỵ gì nữa.”
Giang Tĩnh Nhi lơ đãng trả lời cho có: “ Con biết rồi.” Rồi bước ra sân sau.
Sân sau của Giang gia được xây lên để làm nơi tập võ, tuy không lớn nhưng cũng đủ cho hai, ba người đồng thời luyện tập. Bên cạnh có kệ vũ khí chứa đao, thương, kiếm, kích,…và các loại giống vũ khí.
Giang Tĩnh Nhi thay một bộ võ phục, làm hiện lên nhiều đường nét hấp dẫn động lòng người, tóc thắt thành bím, được cắn giữ trong miệng, tay đưa lên kệ binh khí lấy cây thương Hồng Anh, hét lớn môt tiếng bắt đầu múa .
Bộ thương pháp nàng đang luyện này có tên là 《 Xuyên Vân Thập Bát Thương 》 , là võ học gia truyền. Rất tuyệt vời, nó có danh tiếng cực lớn trong chốn võ lâm.
Giang Tĩnh Nhi khổ luyện nhiều năm nhưng đến nay chỉ nắm giữ được một nữa, chỉ có thể xuất chín kích chính xác. Mặc dù vậy, đó cũng là nỗ lực tốt nhất và đáng tự hào của nàng.
Tại triều đại Thiên Hoa, không có trói buộc nghiêm khắc đối với phái nữ , tuy không thể có chuyện ” nam nữ bình đẳng”, nhưng phái nữ luyện võ học văn cũng là chuyện bình thường.
Dưới ảnh hưởng và hướng dẫn nhiệt tình của gia gia (***), Giang Tĩnh Nhi luyện võ từ nhỏ, không thích đao kiếm, chỉ yêu trường thương. Một người con gái trong tay, cầm trường thương chọc, đâm, quét, quấn, gẩy, tư thế động lòng người, không thể thấy được một động tác sai và dư thừa.
Nhìn thấy đó, nhưng mà bóng thương trùng trùng điệp điệp, đầu thương mờ ảo, một chùm tua tủa màu đỏ bắn ra, giống như một bông hoa hồng nở rộ, có thể làm đối phương mất chú ý.
“Tiến”
Cao hứng, Giang Tĩnh Nhi quay đầu thương lại, sử dụng “ Hồi mã thương “, trường thương như gào thét rời khỏi tay, “ Phốc “ thương lún vào gốc cây liễu bên cạnh sân vài tấc.
Dường như mọi bực bội trong lòng được trút sạch, nàng ngồi xuống mặt đất, miệng mở ra, thở hổn hển.
Sau lưng nàng có tiếng vỗ tay vang lên, và sau đó là tiếng gia gia khen tặng : “ Tĩnh Nhi, rốt cục cháu cũng luyện thành chiêu Hồi mã thương.”
Giang Tĩnh Nhi đứng dậy, cung kính chào hỏi.
Giang Tri Niên đưa mắt nhìn nàng, đột nhiên cất tiếng: “ Tĩnh Nhi, hôm nay hôn ước đã được xóa bỏ nhưng cháu không có vẻ hạnh phúc như trong tưởng tượng.”
Giang Tĩnh Nhi tức giận nói: “ Gia gia, cái tên ngu ngốc kia thái độ không tốt, làm sao cháu vui vẻ được ?”
Giang Tri Niên gật đầu: “ Đúng rồi, gia gia cũng không ngờ tên nhóc này lại hành động như vậy, thật sự ấn tượng.”
Giang Tĩnh Nhi không phục: “ Cháu nghĩ rằng tự hắn cảm thấy không thể đạt được công danh nên diễn kịch, ra vẻ, chẳng qua chỉ là một kẻ nhu nhược, đơn giản là một kẻ ngây thơ.”
Nghe vậy, Giang Tri niên bật cười, lập tức nhớ lại chuyện gì đó, liền thở dài nói: “ Ta thật lòng xin lỗi Diệp Minh Sơn.”
Diệp Minh Sơn là gia gia của Diệp Quân Sinh.
“Gia gia, nhưng hắn ta tự nguyện xé bỏ”
“ Cũng vậy mà thôi, chuyện đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích. Nhưng mà Tĩnh Nhi, trong tương lai cháu không hối hận chứ .”
Giang Tĩnh Nhi như dẫm phải đuôi mèo, giật nảy lên: “ Gia gia, gia nói vậy có ý gì ? Cháu làm sao mà hối hận được, vui sướng còn không hết đây ! Một tên thư sinh trói gà không chặt, cháu thèm để ý sao?”
“ Tốt rồi tốt rồi, vừa rồi gia gia nói vậy vì nhìn thấy cháu đang lo lắng.”
“ Không có .“
Nàng tức giận đáp.
...
"Chà chà, con mọt sách rốt cục cũng chỉ là mọt sách mà thôi, coi như ngươi biết thức thời."
Tại Bành gia, Bành Thanh Sơn đọc hết bức thư trong tay, trên vẻ mặt anh tuấn hiện lên nụ cười – bức thư này do Giang mẫu phái người đưa đến.
Quản gia họ Ngô cung kính đứng trước mặt.
“ Lão Ngô, ngươi nói bà mai làm mối với họ Diệp đã thất bại ?”
“Bẩm thiếu gia, đúng vậy. À, thiếu gia, hay là tiểu nhân đi mời bà mai Tô đi lo việc này. “
Bành Thanh Sơn đưa tay chặn lại : "Không cần, việc này dừng ở đây.”
Ngô quản gia sững sờ, không hiểu lắm, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ thận trọng hỏi : “ Nếu đại thiếu gia hỏi ?”
Bành Thanh Sơn thuận miệng nói: “ Nói là nhà gái không đồng ý là được rồi, à, ngươi cũng có thể đi tìm kiếm đứa con gái khác phù hợp.”
“ Dạ, tiểu nhận nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
“Lão Ngô, ngày mai ta phải trở lại Ký Châu rồi, sau này ngươi theo đại thiếu gia, nên thông minh, linh động một chút, nghe chưa? “
“Dạ.”
(*)Giang mẫu: mẹ của Giang Tĩnh Nhi
(**) Xuyên Vân Thập Bát Thương : Mười tám thương xuyên mây
(***) Gia gia: ông nội
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Nhân Thần Tác giả: Nam Triêu Trần
Quyển một: Thư Sinh Khai Khiếu
Chương 18: Giết hổ
Dịch: LCD Ngọc.
Biên: LCD Ngọc.
Nguồn: TTV
Ánh hoàng hôn dịu dàng buông xuống huyện Bành Thành, khói bếp nổi lên khắp nơi tạo nên một bầu không khí yên bình.
Trong sân sau của Bành gia, thân thể mập mạp của Bành Thanh Thành đang nằm trên chiếc ghế phẳng, bên người có hai thê thiếp đang đấm lưng mát xa làm cho hắn rất thích thú. Hiện giờ mặc dù thương tích trong người đã có chuyển biến tốt đẹp nhưng hắn vẫn không thể đi lại mà không có người đỡ được, hầu hết thời gian dành cho việc nằm nghỉ.
“Lão Ngô, ta nghe nhị đệ nói việc cưới vợ bé để xung hỉ [1] cho ta là do ngươi phụ trách?”
Ngô quản gia vội nói: “Dạ, đại thiếu gia.”
“Ừ, vậy lo tới đâu rồi? Bao giờ thì Diệp Quân Mi kia xuất giá đến nhà ta?”
Ngô quản gia trả lời: “Bẩm đại thiếu gia, chuyện là như vầy, vì Diệp gia không đồng ý nên tiểu nhân đã nói bà mối đi tìm nhà khác rồi.”
“Cái gì?”
Âm thanh của Bành Thanh Thành vút cao, ảnh hưởng đến vết thương khiến hắn đau đến mặt trắng nhợt ra, nhưng giờ hắn không quan tâm mà gào thét gần như rống lên: “Ngươi làm ăn như thế đó hả? Có việc nhỏ đó mà làm cũng không xong, nuôi ngươi để làm gì không biết?”
Ngô quản gia vội vàng giải thích: “Đại thiếu gia, nhị thiếu gia nói chúng ta đừng tìm đến Diệp gia nữa.”
“Hừ, Nhị đệ cũng thật là, từ khi làm quan, tay chân co cứng, lo ngại đủ thứ. Chẳng phải Diệp gia đang sa cơ lỡ vận sao, sao dám không đồng ý. Chúng nó không đồng ý là coi thường Bành gia ta, xem thường bổn thiếu gia. Cơn giận này ta nuốt không trôi.”
Trước giờ Bành Thanh Thành quen thói hoành hành ngang ngược, không xem ai ra gì, chưa từng gặp ngăn trở? Vậy mà lại bị tập kích suýt chết ở quán trà, đã thế đệ đệ lại còn nói là không truy cứu. Hắn sớm đã tức sôi ruột rồi. Bây giờ lại nghe nói Diệp gia không đồng ý, làm sao hắn nhịn được? Giống như một mồi lửa, sắp châm ngòi vào kíp nổ vậy.
Tên quản gia biết được tính tình của thiếu gia, không dám cãi lại, mới hỏi: “Đại thiếu gia, bây giờ phải làm sao?”
Mặc dù Bành Thanh Thành là công tử bột nhưng cũng không ngu xuẩn, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngươi đi gọi Tô hộ viện lại đây, ta có chuyện muốn nói với hắn.”
“Dạ”
Ngô quản gia biết rõ thủ đoạn của đại thiếu gia, trong lòng khẽ run lên: cô bé họ Diệp kia chắc chắn gặp phải tai họa rồi, Tô hộ viện mà ra tay là lập tức bắt người. Đại thiếu gia đã yêu thích thì sẽ "Bá vương ngạnh thượng cung" [2]. Đến lúc đó, cho dù nàng có chống đối thế nào, không muốn điều đó cũng thành cá nằm trên thớt mà thôi…
Chuyện như vậy xảy ra không chỉ một lần.
Chờ cho hắn đi được vài bước, Bành Thanh Thành to tiếng nói: “Lão Ngô, không cần đi gọi nữa, chuyện này để sau.”
Ngô quản gia lập tức dừng lại: “Tuân mệnh.” Trong nội tâm bừng sáng,lúc này đại thiếu gia đang bị bệnh nên không muốn mọi việc rối tung lên, trước hết cần phải chăm sóc tốt cho cơ thể.
...
Thời gian như thoi đưa, đến tháng mười một không khí mùa đông càng nồng đậm, người đi ra ngoài đều phải mặc quần áo dày.
Diệp Quân Sinh ngồi trong phòng, hai tay áo lồng vào nhau, trông hơi thất vọng.
Kể từ dạo hắn giúp Độ Vân tự sao chép xong mấy quyển kinh thư kia đến nay vẫn chưa tìm được công việc mới, mà tiền thù lao của lần đó đã dùng hết rồi. Mọi chuyện trở lại như lúc trước, phải sống nhờ vào muội muội. Dưới hoàn cảnh này, lại nhớ đến ngày trước, lúc phải ăn “cơm nhão” với muội muội, dựa vào Diệp Quân Mi nuôi.
Cuộc sống như vậy thật là không dễ chịu.
Còn một vấn đề nghiêm trọng nữa là mùa đông giá rét sắp đến mà đồ dùng để sống qua mùa đông trong nhà thì chả có gì. Chỉ có hai cái áo bông phong phanh chắp vá đủ chỗ, mặc lên người như đắp một đống lá cây lên vậy.
Mùa đông này quả là khó khăn…
Chỉ hy vọng là trời không quá lạnh.
Hết đông sang xuân lại có những phiền phức khác, đó là thời điểm thi Đồng tử, nhưng bây giờ Diệp Quân Sinh chỉ tìm được vài gã tú tài có thể đứng ra giúp đảm bảo.
Nhưng chủ yếu phải có lễ.
Huyện Bành Thành có hai gã tú tài, Diệp Quân Sinh có thử ghé thăm nhưng không đều không có ngoại lệ, ai cũng thờ ơ.
Tình người chỉ mỏng manh như tờ giấy, nói chi tới lúc sa cơ lỡ vận?
Đã không tồn tại tình cảm thì phải dùng "lễ" để bù đắp vào khoảng trống đó. Theo như thông lệ, phải có nửa quan tiền thì một gã tú tài mới chịu đứng ra đảm bảo giúp.
Nửa quan tiền là 500 văn, tương đương năm lượng bạc. Đối với Diệp gia lúc này mà nói, đây chắc chắn là một khoản tiền lớn.
Tục ngữ có câu: “Một văn làm khó anh hùng”, đằng này tới 500 văn? Chỉ sợ một đời Thiên Kiêu cũng phải điêu đứng.
Tất nhiên, Diệp Quân Sinh không đến nỗi cùng đường. Nếu như hắn chịu cúi đầu đi nhờ Giang gia ắt hẳn có thể mượn được tiền. Nhưng mà nếu lúc này hắn dễ dàng cúi đầu trước người khác thì về sau khó có thể ngẩng cao đầu lên mà sống.
“Điều tất nhiên xe đến trước núi chắc chắn sẽ tìm thấy đường đi, ta không tin phải chết vì đói.”
Bỗng nhiên hắn đứng dậy và lấy ra một thanh đao bổ củi bị gỉ, dắt bên hông, sau đó sải bước ra ngoài thành muốn đi đốn củi.
Đến mùa đông, cần có than để giữ ấm, có tiền thì trực tiếp mua than củi, không có tiền thì phải tự thân vận động. Thiên Hoa triều có nhiều vùng đất hoang, có nhiều cây cối vô chủ , chặt một ít đem về làm củi đốt cũng không thành vấn đề.
Đến giữa trưa thì Diệp Quân Sinh đi đến ngọn núi phía tây vùng ngoại ô Bành thành và bắt đầu đốn củi. May thay, so với trước đây xương cốt của hắn đã trở nên cứng cáp, dẻo dai hơn nhiều nên không gặp khó khăn khi phải liên tục uốn eo.
Từ trước tới giờ, mỗi ngày Diệp Quân Sinh đều kiên trì luyện tập 《Vĩnh Tự Bát Kiếm》 nên thu được rất nhiều lợi ích. Chẳng những "Điểm Bút Kiếm Ý" cùng "Hoành Bút Kiếm Ý" đều có tiến bộ mà điều đáng mừng là nó còn nâng cao thể chất cơ thể. Phải biết rằng cơ thể là trụ cột, là nền tảng, nếu nó mà xảy ra vấn đề gì thì đúng là họa vô đơn chí.
Nữa canh giờ sau, hắn đã đốn xong một gánh củi vừa đủ nặng. Nếu hắn đốn thêm tí nữa chỉ sợ là khi mang về sẽ rất khó khăn.
Đang muốn xuống núi, đột nhiên có tiếng gào thét đinh tai nhức óc từ trên núi truyền đến.
Sắc mặt Diệp Quân Sinh đại biến: là hổ, là tiếng gầm của hổ!
Thế giới này không giống kiếp trước, có nhiều nơi hoang vắng, nơi hoang dã có nhiều tài nguyên phong phú, ví như con hổ là một mãnh thú ở vùng núi phía ngoài thành, một khi gặp phải, chắc chắn là một thảm kịch.
Tuy Diệp Quân Sinh biết được kiếm pháp thần bí, có thể dùng nhánh cây làm kiếm, nhưng chỉ đánh lén Bành Thanh Thành thì được, chứ uy lực sát thương cụ thể như thế nào thì chưa từng thử qua. Hắn có thể đối phó được mãnh hổ hay không không có mấy phần chắc chắn, dĩ nhiên hắn không cần phải đem tính mạng của mình ra để thử?
“Nơi này không nên ở lâu, nên tránh càng xa càng tốt.”
Rống!
Tiếng hổ gầm thứ hai nhanh chóng truyền đến, giống như là nó đang ở khu vực gần đây.
Không xong, không còn kịp nữa rồi!
Trong cái khó ló cái khôn, Diệp Quân Sinh đem củi ném qua một bên, leo lên cây. Tốn một ít sức đã trốn được trên cành một cây tùng, lúc này mới yên tâm quan sát xung quanh.
Rống!
Tiếng gầm thứ ba vừa truyền tới thì một con mãnh hổ to lớn cũng xuất hiện. Nhưng mà lúc này trên cơ thể của nó đầm đìa máu tươi đầm, bị hai vũ khí lợi hại đâm tạo ra hai vết thương nhỏ cỡ nắm tay, hiện trọng thương và đang tìm cách lẫn trốn để giữ mạng.
Con mãnh hổ này không phải tới để săn mồi mà đang trốn chạy trối chết.
Đằng đằng!
Phía sau, một thân ảnh khỏe mạnh bay vút đến, tay cầm một cây thương Hồng Anh dài sáu thước trông rất oai phong. Đột nhiên trường thương đâm vào giữa cổ của mãnh hổ, một dòng máu tươi tuôn ra. Con hổ gầm nhẹ một tiếng rồi mềm nhũn ngã xuống đất, lúc này đã chết rồi.
Như sét đánh bưng tai, chỉ trong một đòn liền có kết quả.
Trên cành cây, Diệp Quân Sinh đang nhìn không chớp mắt,tới lúc thấy được nữ anh hùng giết hổ thì thiếu chút nữa chịu không được mà thét lên: sao lại là nàng?
Nghe thấy tiếng động nhỏ, đối phương liền phát hiện, ngẩng đầu lên nhìn và quát: “Là ai đang trốn trên tàng cây!”
“Là ta.”
Thấy gương mặt Diệp Quân Sinh hiện ra trên táng cây làm cho người nọ có chút giận dữ.
Nhân Thần Tác giả: Nam Triêu Trần
Quyển một: Thư Sinh Khai Khiếu
Chương 19: Khiêng hổ
Dịch: Gautruc01.
Biên: LCD Ngọc.
Nguồn: TTV
Trong mắt Giang Tĩnh Nhi, dù cho Diệp Quân Sinh trông có như ngọc thụ lâm phong [1] đi chăng nữa thì vẫn khó ưa. Vừa thấy hắn, Giang đại tiểu thư nhất thời nhớ tới câu nói đáng ghét kia —— cùng với thái độ kiêu ngạo của Diệp Quân Sinh khi hắn nói ra câu này.
“Thật ra cháu cũng không hợp ý của Giang muội muội, ...”
Trong lòng buồn bực giống như con suối bị ngăn dòng, đến lúc không giữ được nữa thì chảy ào ào.
Trong mắt Diệp Quân Sinh, vị hôn thê này của mình... Chà, phải nói là vị hôn thê trước kia của mình lại là cao thủ võ lâm, một nữ anh hùng giết hổ, thật không ngờ.
Hắn chợt nhận ra rằng, với Giang Tĩnh Nhi, chính mình cũng hiểu không bao nhiêu.
“Oh, đây là... là….hôm nay thời tiết tốt a”
Trong lúc nhất thời không tìm được chuyện để nói, Diệp Quân Sinh mở lời đơn giản bằng một câu vu vơ theo đúng phong cách Trái Đất.
Câu nói trên, Giang Tĩnh Nhi rõ ràng không hề để ý đến, nàng hừ lạnh một tiếng: "Tên ngốc này, ngươi ở đây làm gì?"
Diệp Quân Sinh chỉ chỉ đống củi trên đất, cộc lốc nói: "Đốn củi."
Giang Tĩnh Nhi cười cười nói: "Ngươi không phải người đọc sách à? Làm sao lại biến thành tiều phu?" Bất giác nàng đã nghĩ muốn dọa hắn rơi xuống một phen . Về phần đối phương tại sao ở trên cây, tất nhiên là bị hổ gầm sợ vỡ mật mới hoảng hốt không chạy theo đường đi mà leo lên đó.
Thư sinh trăm người không được một [2], huống hồ lại gặp phải hổ?
Không ngờ Diệp Quân Sinh nhún vai một cái không có trả lời, vừa cười ha ha vừa thu đống củi lên vai, giơ cao một tay sau đó đi xuống núi.
Này, đây là thái độ gì?
Giang Tĩnh Nhi tức mình giậm chân một cái, quát to: "Đứng lại!"
Diệp Quân Sinh tò mò quay đầu lại, hỏi: "Giang tiểu thư còn có chuyện gì sao?"
Giang Tĩnh Nhi đảo con ngươi một vòng, trong lòng có chủ mới ý: "Ta muốn ngươi giúp ta, nhấc con hổ này xuống núi."
Thi thể lão hổ này nặng gần 400 cân, bình thường mà nói căn bản nhấc không nổi. Nhưng nàng nhờ Diệp Quân Sinh giúp đỡ, rõ ràng là muốn làm khó người mà.
Sau đó, lấy ra một bó dây thừng trói chặt con hổ, thắt nút rồi dùng gậy xỏ qua, nàng nắm một đầu, ra hiệu Diệp Quân Sinh nắm một đầu còn lại.
Cây gậy này của nàng, chính là dùng gỗ mun trăm năm làm ra, cứng cỏi rắn chắc, còn hơn sắt thép.
Nhưng Diệp Quân Sinh không có động tay.
"Sao thế? Không có sức lực, nhấc không nổi à?"
Giang Tĩnh Nhi liếc mắt liếc nhìn hắn một cái, không che giấu sự khinh bỉ: tay trói gà không chặt, là câu đúng nhất để nói về thư sinh. Trong lòng nàng đã xem tên ngốc này không dám đáp ứng đem con hổ chết xuống núi, chắc phải tìm vài thợ săn tới giúp đỡ mới được.
Diệp Quân Sinh đột nhiên hỏi: "Giang tiểu thư, nếu ta hỗ trợ, có thù lao hay không?"
Giang Tĩnh Nhi nhất thời há to miệng, trên dưới đánh giá hắn một phen, miệng cong lên: "Ngươi có thể giúp ta khiêng nó xuống núi, cho ngươi một xâu tiền."
Một xâu tiền ở trong mắt nàng, không đáng là bao. Vì thế nàng không tin Diệp Quân Sinh thật có thể giúp mình, có thể nhấc lên xác con mãnh hổ nặng như vậy
"Cái gì, một xâu tiền?"
Diệp Quân Sinh vội vàng đem đám củi ném xuống, cười ha ha liền tóm lấy một đầu gậy: "Sao không nói sớm, ta nhấc!"
Lần này có chút ngoài ý muốn, làm cho Giang Tĩnh Nhi “sốc”: "Ta nói tên ngốc này, ngươi có thể khó khăn, nhưng không nên thấy tiền mà sáng mắt có phải không muốn sống nữa không. Con mãnh hổ này, nặng gần bốn trăm cân, cậy mạnh, sẽ làm ngươi gẫy lưng đấy. Ta nói trước, ta sẽ không bồi thường đâu."
Diệp Quân Sinh ánh mắt lấp loé, liền nói: "Nặng như vậy, khiêng xuống núi chỉ được thù lao một xâu tiền, quá ít, nhất định phải hai xâu."
Giang đại tiểu thư sửng sốt, chế nhạo nói: "Diệp Quân Sinh, ngươi đọc vạn quyển sách, học đạo thánh hiền, bỗng nhiên thông suốt, mở ra con đường trở thành con buôn, chỉ biết mặc cả tranh lợi, vẫn tính là người đọc sách sao?"
Diệp Quân Sinh không cùng nàng đấu khẩu, lạnh nhạt nói: "Quân tử ái tài, có lấy thì cũng phải có đạo lý. Ta không ăn trộm không ăn cướp, kiếm tiền bằng chính sức mình, quang minh chính đại, có gì không thể?"
Giang Tĩnh Nhi cười lạnh một tiếng, trong lòng kiên quyết không tin tên ngốc này thật có thể nhấc nổi con hổ, chỉ là hắn hư trương thanh thế [3], sống chết giữ thể diện, liền rất sảng khoái đáp ứng: "Hai xâu thì hai xâu, nhấc đi."
Nàng đang đợi để chế diễu hắn.
Nhưng thấy Diệp Quân Sinh hít một hơi dài, hai tay vững vàng nắm lấy đầu gậy, nhấc lên bả vai, hô một tiếng, thế mà nhấc được lên.
Vốn là đang chờ nhìn hắn bị xấu mặt, Giang Tĩnh Nhi hầu như không thể tin được vào mắt mình, hai con mắt to đều trợn tròn. Nhìn trừng trừng, cơ hồ con ngươi muốn rớt xuống: "Ngươi... sao có thể làm được?"
Diệp Quân Sinh cười khẽ một tiếng: "Giang tiểu thư, nói thật với ngươi, thư sinh yếu đuối biểu hiện bên ngoài của ta, kỳ thực ta chính là một nam tử hán!"
Nghe được câu này, Giang đại tiểu thư suýt chút nữa buồn nôn, nhưng hiện tại trong lòng lại nghi ngờ không thôi. Nàng rèn luyện từ bé, nhấc đồ vật bốn trăm cân không cần nói làm gì, có điều Diệp Quân Sinh rõ ràng chỉ là thư sinh yếu đuối, tay không thể nhấc, vai không thể gánh [4], làm sao có khí lực như vậy?
Chẳng lẽ nói, hắn sinh ra đã có sức mạnh phi thường?
Giang Tĩnh Nhi phát hiện, tên ngốc đi phía trước bỗng trở nên thần bí. Nói cách khác, sự hiểu biết của mình về hắn căn bản là rất ít.
“Đúng rồi, Giang tiểu thư, ngươi tại sao lại lên ngọn núi này, lại có sức giết mãnh hổ nữa?"
Trọng lượng gần bốn trăm cân, áp lực nặng nề đè trên bờ vai, dù cho là hai người đỡ cũng không phải là công việc nhẹ. Diệp Quân Sinh liền cảm thấy trên bả vai như khiêng một ngọn núi nhỏ, ép tới đau đớn, nhưng hắn vẫn cứng rắn, dù như thế nào cũng muốn kiếm được hai xâu tiền kia. Cũng may trải qua ( vĩnh tự bát kiếm ) kiếm ý gột rửa thân thể, quả thực đã thoát thai hoán cốt, cắn chặt hàm răng, vẫn tự tin có thể kiên trì xuống dưới ngọn núi.
Giang Tĩnh Nhi vẫn từ trong khiếp sợ chưa phục hồi lại tinh thần, nàng thực sự khó có thể tiếp thu hiện thực này: Diệp Quân Sinh quả nhiên trời sinh thần lực.
Tương phản quá lớn.
Ngoại trừ giải thích này, rất khó lại tìm được những lý do khác, thuận miệng trả lời: "Chút thời gian trước nghe nói ngọn núi này có hổ xuất hiện, đả thương một vài người, ta nhìn thấy bảng cáo thị liền đi tới."
Diệp Quân Sinh nhất thời nhẹ nhõm: đây không tính là việc bất ngờ gì, địa phương có mãnh thú hoành hành, mà thợ săn bình thường bó tay không có cách nào, bình thường đều sẽ dán thông báo treo thưởng, mời cao nhân vì dân trừ hại. Hắn nhớ tới ở trong truyện “thủy hử”, thường có tình tiết miêu tả tương tự, tỷ như "Võ Tòng đánh hổ", ký ức vẫn còn sâu sắc.
"Ai nha, thời điểm ta lên núi, cũng không có thấy cảnh báo, không biết là có dán cáo thị, đúng là tự mình sơ sót. Cũng may không có gặp con hổ, bằng không phiền phức không nhỏ..."
Cũng không tiếp tục nói nữa, thở ra vẫn còn sợ.
Ngọn núi này không cao lắm, ước chừng thời gian một chung trà liền xuống đến chân núi. Lúc này gặp phải một nhóm thợ săn, thấy bọn họ giết được hổ, nhất thời náo động lên.
Diệp Quân Sinh nhân cơ hội đẩy gánh nặng, đứng sang một bên.
Ở thời đại này, đánh được hổ có thể lấy hai từ "anh hùng" để gọi, thêm vào Giang Tĩnh Nhi là nữ anh hùng, càng được đề cao hơn. Một nhóm người nâng lên hổ lên, vây quanh nàng mà đi, rộn rộn ràng ràng, khung cảnh phi thường náo liệt.
Diệp Quân Sinh vẫn nhớ hai xâu tiền, đương nhiên chầm chậm đi theo sau, cho tới khi đến một ngôi làng gần đó. Sớm đã có người truyền tin tức trở về, dân làng đổ xô ra xem nữ anh hùng, trai gái lớn bé, xếp hàng trên đường nghênh đón người hùng.
Trong đám người, Diệp Quân Sinh đã bị đẩy ra xa, đóng vai trò như một người qua đường. Hắn cũng không thèm để ý, trái lại còn tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn thấy Giang Tĩnh Nhi đang bị mọi người chen chúc vây quanh, hưng phấn đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.
Nữ tử này có thể giết hổ, quả nhiên không phải người con gái bình thường.
[1]“Ngọc thụ lâm phong”, sát nghĩa là “cây ngọc đón gió”, dùng để ví dáng người cùng cây ngọc phong độ phóng khoáng như nhau, thanh tú đẹp đẽ nhiều vẻ. Cụm từ bắt nguồn từ bài “Ẩm trung bát tiên ca” của Đỗ Phủ, một nhà thơ nổi tiếng thời Đường
[2] Ý nói thư sinh là kẻ vô dụng.
[3] Hư trương thanh thế: Phô bày lực lượng một cách rầm rộ mà thực ra không có gì đáng kể.
[4] Tay yếu chân mềm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Nhân Thần Tác giả: Nam Triêu Trần
Quyển một: Thư Sinh Khai Khiếu
Chương 20: Mua trâu
Dịch: Gautruc01.
Biên: LCD Ngọc.
Nguồn: TTV
“Được, đây là hai xâu tiền của ngươi”
Náo nhiệt vẫn còn tiếp diễn, Giang đại tiểu thư rốt cuộc cũng bất giác nhớ đến Diệp Quân Sinh bèn lấy thù lao đưa cho hắn.
Cẩn thận từng li từng tí một đem xâu tiền cất vào trong ngực, Diệp Quân Sinh mặt mày hớn hở nói: “Giang tiểu thư, ngày sau còn muốn nhấc hổ, cứ việc lên tiếng với ta.”
Giang Tĩnh Nhi không khỏi nhíu mày: Tên ngốc này cho rằng hổ ở khắp nơi, muốn giết là giết được sao. Giết đi một con cũng tốn không ít công sức.
Thấy không có chuyện gì, Diệp Quân Sinh liền cất bước trở về thành. Chính vì trong tay có tiền nên rất vững dạ, dọc đường cũng không thèm nhặt củi khô.
Đi tới đầu thôn, hắn chợt nghe thấy tiếng trâu kêu “Ò ò”, liền ngẩng đầu nhìn lên thấy phía trước có một thanh niên gầy yếu đang dắt một con trâu nước.
Con trâu kia da thịt khô quắt, ánh mắt vẩn đục, một bên sừng còn bị gẫy, biểu hiện rõ ràng là một con trâu già bệnh tật. Lúc này nó đứng yên, mặc cho thanh niên dắt, nó không chịu đi về phía trước, miệng kêu “Ò ò”, thần thái trông rất con người, nhìn về phía thanh niên, dáng vẻ trông rất thê lương.
"Lão Ngưu, ta biết ngươi rất sợ, không muốn bị chém, nhưng bây giờ ngươi đã già rồi, không làm được việc nữa, ta chỉ còn cách bán ngươi đi, đổi chút ngân lượng. . ."
Thanh niên dỗ dành nhưng thấy lão ngưu không chịu đi, liền lấy cành cây xua xua ở sau đít. Lão Ngưu liên tục kêu to, nhưng vẫn không chịu bước đi.
Nghe tiếng trâu kêu mà lòng thanh niên chua xót, hắn thở dài một tiếng, cắn răng một cái muốn ra tay đánh mạnh.
“Công tử, nhanh mua lại con trâu kia.”
Diệp Quân Sinh vốn muốn đi qua, trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh gấp gáp.
Là hồ tiên đang nói chuyện.
Hắn nửa mừng nửa lo, tay phải không kìm lòng được liền sờ vào trong lòng, ở đó có linh hồ đang ẩn nấp.
Thời gian đã trôi qua nhiều ngày, hồ tiên rốt cục hiển linh lần thứ hai. Nhưng mà đối phương vẻn vẹn chỉ nói ra một câu, rồi lập tức im lặng không một tiếng động.
Diệp Quân Sinh nghi ngờ không thôi, trầm ngâm nghĩ ngợi. Nhưng rất nhanh, hắn đã có chủ ý, liền đi tới gọi thanh niên kia lại: "Vị tiểu ca này, ngươi có phải là mang trâu đi bán?"
Thanh niên kia nhìn hắn, đáp lại: "Đúng như vậy."
"Oh, ngươi muốn mang đi đâu bán?"
Thanh niên có sắc mặt mờ mịt nói: "Chuẩn bị bán cho Ngô đồ tể ở làng trên."
Bán cho đồ tể [1] để hắn mổ thịt.
Ở Thiên Hoa triều, trâu cày có tác dụng rất quan trọng, đồ tể không được tự mình giết thịt, chỉ có những con trâu già yếu, bệnh tật đến nỗi mất sức lao động mới có thể xin lệnh giết thịt.
Đó là thủ tục, từ xưa đã như vậy.
Diệp Quân Sinh đổi đề tài, hỏi thăm thân thế đối phương. Thanh niên này thật thà nên có gì nói nấy. Thì ra hắn được gọi là "A Vĩnh", thuở nhỏ phụ mẫu đều mất, ca tẩu lại là người cực kỳ cay nghiệt, bắt ở riêng nhưng không chia cho cái gì, chỉ có con trâu này cùng sống nương tựa lẫn nhau, tới bây giờ đã qua nhiều năm. Thời điểm này con trâu đã già yếu lắm rồi, cũng không đủ sức để mà làm đồng nữa, vì vậy không còn cách nào khác đành đem nó bán đi, kiếm lấy chút bạc cưới vợ, sống qua ngày.
Nghe vậy, Diệp Quân Sinh suy tư, nghĩ ngợi lúc lâu, rồi đi thẳng vào vấn đề: "Tiểu ca, có thể bán con trâu này cho ta được không?”
Thanh niên "A" một tiếng, nhìn hắn: "Ngươi muốn mua?"
Diệp Quân Sinh mỉm cười nói: "Đúng, nhưng mà ta mua trâu không phải để giết."
Thanh niên rất kinh ngạc: "Vậy ngươi muốn làm gì?"
Diệp Quân Sinh cười ha ha: "Cái này tiểu ca không cần hỏi nhiều, có bán hay không? Ngươi yên tâm, bên kia Ngô đồ tể ra giá bao nhiêu, ta cũng giống vậy."
Hai xâu tiền, tương đương hai mươi lượng bạc, giá cả không ít. Nhưng giá tiền này chỉ có thể mua được trâu già, trâu cày giá cao hơn, có thể lên tới hơn mười xâu tiền, thậm chí còn cao hơn so với giá mua nô tỳ.
Trâu so với người còn quý hơn.
“Hai quan…”
Khóe miệng Diệp Quân Sinh lộ ra một nụ cười khổ: sớm hơn một lúc, đừng nói hai quan, hai đồng tiền hắn cũng không đưa ra được. Nhưng trùng hợp là hắn mới từ chỗ Giang Tĩnh Nhi có được hai mươi lượng bạc tiền thù lao.
Nói như vậy, nếu như hắn mua lại con trâu này, đồng nghĩa với việc đồng tiền đến chưa ấm tay đã phải đổi chủ.
Thật không cam lòng.
Chỉ là hồ tiên đột nhiên hiển linh, muốn chính mình mua lại con trâu này, khẳng định trong đó có lý do chính đáng. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn đành cắn răng: "Được, ta mua."
"Không cho phép ngươi mua!"
Đột nhiên phía sau có tiếng người quát mắng, quay đầu nhìn lại, chính là Giang Tĩnh Nhi, không biết tại sao lại đi ra.
"Tên ngốc, ngươi bị điên sao? Ngươi mua con trâu này làm chi?"
Diệp Quân Sinh nói: "Mua để nuôi."
Vẻ mặt Giang Tĩnh Nhi không hề có thiện ý, lập tức nghĩ tới điều gì, sắc mặt có chút chuyển biến, kéo qua hắn qua một bên, trầm giọng hỏi: "Ngươi không phải muốn mua con trâu này mang về trong thành bán sang tay giá cao đấy chứ?"
Diệp Quân Sinh lắc đầu một cái, rất nghiêm túc nói: "Không phải, ta đúng là mua để nuôi mà."
Giang đại tiểu thư suýt chút nữa bị tức đến tối tăm mặt mũi: "Cái tên ngu ngốc này, không cho phép ngươi xài tiền bậy bạ."
Diệp Quân Sinh hấp háy mắt, ngạc nhiên nói: "Ta hỏi Giang tiểu thư, tiền là của ta, sử dụng như thế nào còn cần phải xin phép ngươi sao."
"Ngươi!"
Giang Tĩnh Nhi tức giận giậm chân một cái: "Bùn nhão đở không nổi tường!" Nàng thở phì phò quay người rời đi, ý định ban đầu tìm đến Diệp Quân Sinh đã không còn nhớ.
Phía nam Ký Châu năm trăm dặm, có núi "Cảnh Dương", đó là một thế giới núi non, cả ngày mây trắng huyền ảo lượn lờ, như thực như mơ.
Phía sau núi Cảnh Dương hiểm trở, vách núi san sát, nước chảy như thác, khe rãnh chằng chịt, ở giữa thương tùng thúy bách, um tùm rậm rạp, thỉnh thoảng có thể thấy được tiên hạc bay lượn, linh hầu nhảy múa.
Một đạo quan lớn được xây dựng ở đây.
Trong đại điện Cảnh Dương, lúc này một đạo nhân đang ngồi ngay ngắn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhập định tu luyện. Đạo nhân này tuổi chừng trung tuần, râu dài phất phơ, da dẻ óng ánh, mềm mại như trẻ con, trên người mặc đạo bào bát quái.
Trong đại điện cực kỳ yên tĩnh, đến cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Đột nhiên, "Cheng" một tiếng, dị thường kinh động. Nếu như Diệp Quân Sinh nghe thấy, nhất định sẽ giật nảy mình, bởi vì thời khắc này, chính là lúc hồ tiên hiển linh nói chuyện với hắn.
Đạo nhân bỗng nhiên mở mắt ra, quang mang hai mắt bắn ra, phi thường dọa người. Hắn đưa tay, "Vèo" tức thì một chiếc gương cổ bay vào lòng bàn tay.
Cái gương này, bất quá to bằng bàn tay, cổ sắc sinh hương. Trên mặt gương cảnh tượng mịt mù, cuối cùng chậm rãi hình thành một bức đồ án, phảng phất hình dạng địa đồ, có thành trì sơn mạch phân bố một cách rõ ràng. Trong một chỗ, có một điểm chỉ như hạt gạo đang phát sáng nhấp nháy.
Đạo nhân quan sát tỉ mỉ, lông mày hơi nhíu lên, lẩm bẩm nói: "Phía tây huyện Bành thành… Chẳng lẽ nàng ở đó ẩn trốn đã trăm năm? Hừ!"
Sắc mặt hắn âm trầm, bỗng nhiên đánh ra một đạo pháp quyết. Rất nhanh, ngoài điện có tiếng nói vang lên: "Chu Loạn Sơn bái kiến sư tôn, không biết sư tôn có gì phân phó?"
Người tới là một thanh niên, hình dáng ba tấc trông như quả hồ lô, mặc một bộ đạo bào rộng lớn, nhìn qua có vẻ hơi buồn cười, da dẻ khô vàng, có một chòm râu ngắn, lúc này quỳ rạp dưới đất, chờ đợi pháp chỉ.
Đạo nhân trong nháy mắt bắn ra một viên bảo ngọc hình tròn, nói: "Loạn Sơn, ngươi đi huyện Bành thành một chuyến, theo khí tức này mà tìm, có phát hiện gì thì không được manh động, tức khắc báo lại cho ta."
Chu Loạn Sơn tiếp nhận bảo ngọc, đưa tay một cái, liền đưa đạo khí tức này khắc trong tâm, cung kính nói: "Tuân pháp chỉ."
Lui ra đi.
Đại điện, khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Ngồi ngay ngắn bất động một lúc lâu, đạo nhân bỗng nhiên chỉ tay một cái, một bức tranh cuộn rộng lớn đột nhiên xuất hiện, giữa trời mở ra, hiển lộ không sót chút nào.
Đây là một bức họa, vẽ một cô gái mặc áo trắng, hàng mi tựa dãy núi xa, mắt như tô sơn, dung nhan kỳ ảo thoát tục có thể khiến người ta nhìn vào cảm thấy khó thở. Nàng đang nhìn xa xăm, ánh mắt hướng về phương xa, giống đang chờ mong một cái gì đó.
Mà ở sau lưng nàng, đột ngột lộ ra một cái đuôi hoàn toàn trắng muốt, lông xù, nghịch ngợm dựng thẳng, tựa hồ không cam lòng bị quần áo che giấu.
Đây là một cái đuôi cáo.
Thân người, đuôi cáo, đây chắc chắn là hồ yêu.
"Nếu như đúng là nàng, sự tình trở nên nghiêm trọng, trước hết nhất định phải hồi bẩm tông môn mới được. . ."
Giọng nói của đạo nhân quanh quẩn ở trong điện , dần dần đi vào hư vô.
[1] Đồ tể: Người làm nghề giết gia súc.
[2] Hai xâu tiền tương đương hai quan
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long