Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #16  
Old 25-03-2008, 02:57 AM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Hồi 15
Phong Hổ dương hùng Long thi vũ

Phong Lan thấy Phù Sa Tá»­ há»i thăm đến Long đại ca liá»n cÆ°á»i khì má»™t tiếng, Ä‘Æ°a mắt nhìn Long Uyên, lại nháy mắt ra hiệu cho Phù Sa Tá»­ rồi đáp:
-Anh ấy ư? Anh ấy nhát gan lắm! Nghe nói ở đây có đánh nhau cứ nhất định không chịu tới, cho nên cháu đành phải nhốt anh ấy ở trong khách điếm để trông coi đồ đạc cho cháu.
Phù Sa Tá»­ kêu ồ má»™t tiếng, và biết bên trong thể nào cÅ©ng có sá»± bí mật gì đây, nhÆ°ng ông ta thấy nàng nhÆ° vậy không tiện há»i lại nữa, mà quay lại nhìn Long Uyên, rồi há»i nàng tiếp:
-Cháu Lan! Vị này là ...
Phong Lan thấy Phù Sa Tá»­ có vẻ nghi ngá» và đứng ngay đối diện vá»›i Long Uyên mà không nhận ra được chàng là ai nên nàng không nhịn được cÆ°á»i, quên cả trả lá»i.
Long Uyên đành phải chắp tay chào, và tự giới thiệu răng:
-Lão là Vân Hạc, ngưỡng má»™ đại danh của Phù Sa Tá»­ ở Hằng sÆ¡n đã lâu, ngày hôm nay má»›i được gặp gỡ, quả thật danh bất hÆ° truyá»n.
Phù Sa Tá»­ thắc mắc vô cùng vì ông ta chÆ°a há» nghe thấy ai nói đến cái tên Vân Hạc và cÅ©ng chÆ°a há» gặp ngÆ°á»i nào ở trên giang hồ thế này cả, nhÆ°ng chỉ xem bá» ngoài cÅ©ng đủ thấy ông già này không phải tầm thÆ°á»ng.
Phù Sa Tá»­ cÅ©ng là má»™t ngÆ°á»i rất sành sá»i tuy trong lòng thắc mắc nhÆ° vậy, nhÆ°ng bá» ngoài tÆ°Æ¡i cÆ°á»i đáp:
-Lão huynh chớ quá khen bần đạo như vậy! Sự thật thì bần đạo làm sao bằng được lão huynh! Chắc hẳn lão huynh tới đây vì một mục đích gì, phải không?
Lúc ấy Hổ Hùng Ä‘i tá»›i, Long Uyên liá»n giá»›i thiệu hai ngÆ°á»i.
Phái Hoa SÆ¡n vá»›i phái Hằng SÆ¡n tuy không phải là má»™t phái hệ, nhÆ°ng Phù Sa Tá»­ ngang hàng vá»›i Thiên CÆ¡ chân nhân, tất nhiên Hổ Hùng phải gá»i lão đạo sÄ© là tiá»n bối, nhÆ°ng mặt y vẫn khinh khỉnh, rồi ngồi luôn xuống bên cạnh Phong Lan, cố ý ngắm nhìn vào chá»— võ đài.
Phù Sa Tá»­ tuy là ngÆ°á»i không quan tâm mấy đến lá»… phép nhÆ°ng thấy thái Ä‘á»™ kiêu ngạo của Hổ Hùng vậy, mặt ông ta tá» vẻ không vui.
Phong Lan thấy Hổ Hùng vô lá»… nhÆ° vậy, liá»n đứng phắt dậy ngay lên và Ä‘i tá»›i chá»— cạnh Phù Sa Tá»­ ngồi xuống, rồi chuyện trò vá»›i ông ta vui vẻ hết sức, Hổ Hùng thấy Phong Lan xÆ°ng hô vá»›i lão đạo sÄ© là lão đạo thúc thúc, y má»›i hối hận, nhÆ°ng chẳng lẽ lại thay đổi thái Ä‘á»™ hay sao? Nếu thay đổi nhÆ° thế thì sẽ bị mất sÄ© diện, nên y đành phải cứ ngồi yên ở đó, thỉnh thoảng lại Ä‘Æ°a mắt liếc trá»™m Phong Lan.
Lúc ấy đã cuối giá» thìn, hai bên khán đài đã ngồi chật ních những ngÆ°á»i, và ngÆ°á»i nào ngÆ°á»i ấy Ä‘á»u là những nhân vật tên tuổi trong võ lâm cả.
Äá»™t nhiên, có ba tiếng chuông lá»›n nổi lên. Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u chăm chú nhìn cả vào lâu đài.
Lúc ấy trên võ đài đã có bốn ngÆ°á»i xuất hiện. NgÆ°á»i nào ngÆ°á»i ấy Ä‘á»u tuổi ngoài sáu mÆ°Æ¡i.
NgÆ°á»i đứng đầu gầy gò, da Ä‘en nhánh, râu tóc hoa dâm, và tóc còn để xõa xuống vai, hai mắt vàng khè, nhÆ°ng trong rất sáng, cằm để bá»™ râu dê, mình mặc áo dài màu vàng, chân Ä‘i đôi hia.
Ông già ấy tay cầm gạy sắt to bằng cánh tay trẻ con. Y quay lại chấp tay chào ba ngÆ°á»i ở phía sau và má»i ba ngÆ°á»i đó xuống, Ä‘oạn tiến ra phía trÆ°á»›c đài, gõ xuống ván đài kêu "cá»™c cá»™c" mấy tiếng rồi má»›i cất giá»ng nói:
-Lão là Hoàng Sơn Thiết Trượng Tú, được quý vị cho phép đứng ra tổ chức lôi đài này, lão rất lấy làm hân hanh. Chắc các vị đã biết rõ mục đích của đại hội lần này rồi, nên lão không cần nhắc lại nữa làm chi.
Nói tới đó, y ngừng một lát, mới nói tiếp:
-Bây giỠđã tới giỠThìn là giỠtỉ võ rồi. Lão xin giới thiệu vị phó đài chủ của bổn đài trước rồi sẽ tuyên bố cách tỉ võ sau.
Nói tới đó, y quay đầu lại nhìn phía sau một cái, rồi quay vỠphía trước nói tiếp:
-Äệ nhất phó đài chủ của bổn đài là Mãn Hầu Thần Bình Bảo Khánh, tiếng tăm đã lừng lẫy bốn phÆ°Æ¡ng.
Má»i ngÆ°á»i nghe thấy y giá»›i thiệu tá»›i đó Ä‘á»u vá»— tay khen ngợi và ai nấy Ä‘á»u thầm bàn tán vá»›i nhau luôn miệng.
Thiết Trượng Tú giÆ¡ tay lên ra hiệu cho má»i ngÆ°á»i im lặng.
Mãn Hầu Thần Bình Bảo Khánh nghênh ngang đứng dậy, cung tay chào xung quanh một lượt.
Phong Lan ở núi Võ Di cách miá»n nam Phúc Kiến rất gần nhÆ°ng vì chÆ°a tá»›i Phúc Kiến bao giá», nên nàng chÆ°a há» biết đến tên tuổi của Bảo Khánh.
Vì thế Phù Sa Tử phải giải thích cho nàng nghe:
-Bảo Khánh xÆ°a nay vẫn ở Phúc Kiến, nhà giàu có muôn ức. Hồi còn nhá», y đã cứu được má»™t dị nhân ở trên mặt bể và được truyá»n thụ cho những võ công rất cao siêu. NhÆ°ng tính nết của y rất quái dị chỉ thích ngÆ°á»i ta khen ngợi mình, lúc vui vẻ tiêu pha hàng nghìn lạng cÅ©ng không tiếc, nhÆ°ng khi nổi giận thì hÆ¡i tí giết ngÆ°á»i. Vì thế dân chúng ở Phúc Kiến má»›i đặt cho y má»™t cái hiệu là Mãn Hầu Thần để lấy lòng y. Từ khi được dân cÆ° ná»›i đó ban cho cái hiệu ấy, tỉnh Phúc Kiến đã được yên tÄ©nh hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u.
Phong Lan cÆ°á»i khì khì Ä‘ang định nói, thì Thiết Trượng Tú đã lên tiếng nói trÆ°á»›c:
-Äệ nhị phó đài chủ của bổn đài là Lục Nhất Thanh, sÆ¡n chủ của Äại lâu, tiếng tăm rất lừng lẫy.
Nhất Thanh lập sÆ¡n trại ở núi Äại Lâu, xÆ°ng hùng xÆ°ng bá ở ba tỉnh Tứ Xuyên, Quý Châu và Hồ Nam, oai thế rất lừng lẫy. Sau thiên hạ đệ nhất kiếm Cô Äá»™c Khách má»™t thân má»™t mình lên đến núi Äại Lâu đánh bại sáu vị trại chủ Nhất Thanh má»™t lúc. Nhất Thanh tá»± biết không địch nổi, chÆ°a ra tay đánh đã nhận thua và đóng cá»­a sÆ¡n trại của mình, từ đó không tái xuất giang hồ nữa.
NhÆ°ng sau nghe thấy nói Äá»™c Cô Khách đã chết ở Lao SÆ¡n, y má»›i dám ló mặt ra, và sai con Tiểu Thanh Thanh ra mặt triêu tập những bá»™ hạ cÅ© tái lập trại, còn y thì chỉ đứng ở phía sau giật dây. Mấy năm gần đây, y đã khôi phục lại được thế lá»±c cÅ©. Vì thế, Thiết Trượng Tú vừa giá»›i thiệu tên y má»™t cái, má»i ngÆ°á»i lại bàn tán xôn xao ngay. Nhất Thanh tủm tỉm cÆ°á»i, chắp tay chào vòng quanh má»™t lượt rồi lại ngồi xuống.
Phù Sa Tử cau mày lại nói với Phong Lan:
-Cháu Lan! Sau này có hành đạo giang hồ, cháu phải Ä‘á» phòng những kẻ mặt tÆ°Æ¡i cÆ°á»i mà bụng dấu lưỡi dao sắc bén, cÅ©ng tá»±a nhÆ° lão Nhất Thanh này chẳng hạn. Lúc nào y gặp ai cÅ©ng tÆ°Æ¡i cÆ°á»i "khì khì" nhÆ° thế, nhÆ°ng sá»± thật, bụng y rất gian giảo.
Phong Lan gật đầu cảm ơn.
Thiết Trượng Tú chá» má»i ngÆ°á»i im hÆ¡i lặng tiếng rồi má»›i giá»›i thiệu tá»›i phó đài chủ thứ ba:
-Phó đài chủ của bổn đài là một vị ẩn sĩ hỠTả tên là Cảnh Sinh biệt hiệu là Hoàng Sơn lão nông.
Qủa nhiên, má»i ngÆ°á»i không biết Hoàng SÆ¡n Lão Nông là ai, nên Ä‘á»u nhìn cả lên võ đài.
Hoàng Sơn Lão Nông ăn mặc quần áo vải kiểu nông phu, tuổi chừng sáu mươi, tay trái cầm một ống điếu, ống điếu ấy vừ còng dài, chân đi đất ống quần kéo lên tận đầu gối, mặt vàng khè, trông không có vẻ gì đặc sắc hết.
Lúc ấy, má»i ngÆ°á»i thấy y lim dim hai mắt, cúi đầu hút ống Ä‘iếu phì phà phì khói trông thật là khoái.
Long Uyên các ngÆ°á»i, cả Phù Sa Tá»­ nữa, cÅ©ng Ä‘á»u ngạc nhiên hết sức, không hiểu lai lịch ngÆ°á»i này ra sao?
Äang lúc ấy, Hoàng SÆ¡n Lão Nông bá»—ng ngá»­ng đầu lên liếc nhìn xuống dÆ°á»›i má»™t cái. Những ngÆ°á»i đứng gần trông thấy rõ đôi mắt của y Ä‘á»u giật mình kinh hãi, hai mắt của y Ä‘á» nhÆ° lá»­a có ánh sáng tia ra săc bén khôn tả. Cảnh Sinh thấy mấy nghìn con mắt ở dÆ°á»›i đài Ä‘ang chăm chú nhìn vào mình. Chỉ thấy há mồm thả phù má»™t cái, đã thấy má»™t làn khói đặc phun ra, làn khói ấy bay ra ngoài xa hÆ¡n trượng liá»n đứng yên rồi tá»± Ä‘á»™ng lan rá»™ng ra thành lại vòng tròn, Ä‘Æ°á»ng kính hÆ¡n trượng, cái vòng khói cứ lÆ¡ lá»­ng trên không chứ không tan. Má»i ngÆ°á»i ở dÆ°á»›i đài thấy vậy liá»n xôn xao tá»± há»i vị Cảnh Sinh đó Ä‘ang làm trò quá»· quái gì.
Sá»± thật, những ngÆ°á»i trong nghỠđã biết đó là “Mãn NgÆ°u khí côngâ€, ngÆ°á»i này có thể khiển khói nhÆ° thế ná»™i công thâm hậu không sao nói được.
NgÆ°á»i mà luyện khí công tá»›i mức Ä‘á»™ này có thể dùng hÆ¡i thở đả thÆ°Æ¡ng kẻ địch ở xa cách mấy trượng.
Môn ná»™i công này của Cảnh Sinh đã luyện được chín thành há»a hầu rồi nhÆ°ng dù sao y vẫn phải mượn khói thuốc là má»›i làm được. Ngoài ra, y còn má»™t khuyết Ä‘iểm nữa là chỉ phun được má»™t lần thôi, chứ không phun được mấy lần nhÆ° thế.
Vì dùng môn khí công này tiêu hao rất nhiá»u chân khí khi đã sá»­ dụng má»™t lần, nếu không Ä‘iá»u tức vận công ná»­a ngày thì không sao phun được lần thứ hai nhÆ° thế.
Hoàng SÆ¡n lão nông phun khói thuốc xong lại cúi đầu hút thuốc tiếp. Sá»± thá»±c đó là y Ä‘ang Ä‘iá»u hÆ¡i vận tức, nhÆ°ng giả bá»™ hút thuốc để che mắt ngÆ°á»i.
Thiết trượng Tú thấy Cảnh Sinh biểu diá»…n khiến má»i ngÆ°á»i kinh ngạc trong lòng mừng rỡ vô cùng, tá» vẻ đắc chí lá»›n tiếng tuyên bố tiếp:
-Lão đã giá»›i thiệu xong các phó đài chủ rồi. Sau ba tiếng chuông, bất cứ cao nhân nào ở dÆ°á»›i đài cÅ©ng có quyá»n lên chỉ danh tỉ thí. Nếu vị nào thắng được lão phó đài chủ thì lão đây vá»›i bốn ngÆ°á»i gõ mÆ°á»i thanh la xong sẽ tôn ngÆ°á»i đó làm chủ nhân của con Tỉ Kim Giao, tha hồ ngÆ°á»i đó ra tay giết con quái vật ấy mà lấy vật báu. Nếu ngÆ°á»i nào không phục trong mÆ°á»i thanh la đó phải lên tiếng phản đối ngay, bằng không gõ xong mÆ°á»i thanh la rồi dù có phản đối cÅ©ng vô hiệu. NgÆ°á»i thứ hai lên đài cÅ©ng phải qua hai quan ải nhÆ° ngÆ°á»i trÆ°á»›c và cÅ©ng gõ xong mÆ°á»i thanh la nhÆ° thế. Trong mÆ°á»i tiếng thanh la đó, để đợi chá» ngÆ°á»i thứ ba lên đài phản đối, nếu không có ai phản đối thì ngÆ°á»i thứ nhất và thứ hai đấu vá»›i nhau, ngÆ°á»i nào thắng Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là chủ con Tỉ Kim Giao.
PhÆ°Æ¡ng pháp này của y rất Ä‘á»™c ác vì bốn ngÆ°á»i bá»n Thiết Trượng Tú Ä‘á»u là những cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm, ngÆ°á»i dÆ°á»›i đài có mấy ai thắng nổi bốn ngÆ°á»i bá»n chúng.
Thiết Trượng Tú muốn một mình cướp được con Tỉ Kim Giao nên mới nghĩ được độc kế này để đánh bại quần hùng. Y ngừng giây lát lại nói tiếp:
-Lão đã nói xong: kể từ ngày hôm nay luôn trong hai ngày lúc nào lão cũng cung kính chỠcác vị anh hùng lên đài chỉ giáo.
Nói xong y chắp tay chào một cái định quay trở vỠchỗ ngồi, thì Long Uyên đã đứng dậy nói:
-Hãy khoan, lão có việc này muốn nói ...
Nói tới đó, chàng đã đi tới mép khán đài và chỉ khẽ giở chân bước ra một cái đã nhảy sang bên cách nhau những bốn năm trượng.
Äá»™ng tác của chàng trông có vẻ chậm nhÆ°ng thá»±c sá»± nhanh khôn tả, tất cả anh hùng hào kiệt ở trên đài lẫn dÆ°á»›i đài thấy vậy Ä‘á»u xông xao bàn tán vì không ai biết chàng là ai cả. Phù Sa Tá»­ thấy vậy hổ thẹn, bụng bảo dạ:
“Thá»±c hổ thẹn, thế mà ta không biết y lại có võ công cao siêu nhÆ° vậy.â€
Vừa rồi y cũng biết ông già Vân Hạc này là một tay cao thủ, nhưng không ngỠcông lực lại cao thế.
Phong Lan, Hổ Hùng thấy Long Uyên đã ra mặt, cả hai chỉ muốn nhảy sang đánh má»™t trận tÆ¡i bá»i.
Bá»n Thiết Trượng Tú thấy vậy Ä‘á»u giật mình kinh hãi, bụng bảo dạ:
“Khinh công thân pháp này rõ ràng đã luyện đến mức Lăng Không hÆ° bá»™ rồi.â€
NghÄ© Ä‘oạn chúng không dám khinh thÆ°á»ng ông già Vân Hạc... Vì vậy Thiết Trượng Tú vá»™i lui vá» phía sau má»™t bÆ°á»›c đứng lấy thế để phòng bị, rồi y gượng cÆ°á»ng má»™t cách thiếu tá»± nhiên nhìn Long Uyên mà há»i:
-Các hạ quý tính danh là gì? Có việc gì chỉ giáo thế?
Long Uyên tủm tỉm cÆ°á»i, vá»›i giá»ng ôn tồn đáp:
-Kẻ sÆ¡n dã này há» Vân tên Hạc, hôm ná» nghe nói Trượng Tú lập lôi đài này, nhất thá»i Ä‘á»™ng lòng muốn tá»›i đây chiêm ngưỡng phong thái của các vị anh hùng trên thiên hạ.
Thiết Trượng Tú nghe thấy chàng xÆ°ng danh là Vân Hạc, cau mày lại nghÄ© mãi không sao nghÄ© ra được chàng là ai cả. Nên y bá»›t lo và tưởng đối phÆ°Æ¡ng tá»›i đây cÅ©ng muốn cÆ°á»›p Ä‘oạt vật báu của con Tỉ Kim Giao, y liá»n kêu ồ lên má»™t tiếng lạnh lùng há»i tiếp:
-Các hạ tá»›i đây định cÆ°á»›p con Tỉ Kim Giao bắt buá»™c anh em lão phu phải tiếp đón và lãnh giáo tuyệt há»c của các hạ nhÆ°ng không hiểu các hạ muốn ra tay đấu vá»›i các đài chủ nào trÆ°á»›c.
Long Uyên xua tay thủng thẳng đáp:
-Trượng Tú hiểu lầm thiện ý của mỗ rồi, tại hà là kẻ rừng rú có tài ba gì đâu mà dám xúc phạm hổ oai của mấy vị đài chủ.
Thiết Trượng Tú thấy chàng nói nhÆ° thế lại tưởng chàng nhút nhát bất tài càng hăng hái thêm liá»n lá»›n tiếng quát há»i tiếp:
-Các hạ không phải lên đài tỉ võ thì tới đây làm gì?
Long Uyên vẫn bình tÄ©nh nhÆ° thÆ°á»ng và ôn tồn trả lá»i tiếp:
-Nghe đồn Trượng Tú lập lôi đài này mục đích là muôn xem vật báu của con Tỉ Kim Giao thuộc vỠai. Tại hạ thiết nghĩ nếu không có vật báu của con thuồng luồng đó thì lôi này Trượng Tú có lập cũng như không.
Bình Bảo Khánh thấy Long Uyên cứ thao thao bất tuyệt hoài đã nổi giận liá»n đứng dậy Ä‘i tá»›i cạnh chàng lá»›n tiếng quát há»i:
-Lão già này nói lôi thôi cai gì thế? Tỉ Kim Giao rõ ràng còn ở dưới hồ, ai dám bảo là không nào?
Äại Lâu SÆ¡n Chủ Lục Nhất Thanh là ngÆ°á»i rất thâm trầm nghe thấy Long Uyên nói nhÆ° vậy chắc có nguyên nhân gì nên cÅ©ng vá»™i tiến gần há»i:
-Bình huynh khoan đã. Các hạ xin cho biết rõ nguyên nhân để khá»i mất thì giá» của má»i ngÆ°á»i.
Long Uyên thấy ba ngÆ°á»i đó tá» vẻ khác nhau, trong lòng cÆ°á»i thầm, nhÆ°ng chàng vẫn nghiêm nghị lá»›n tiếng nói tiếp:
-Các vị không biết đấy thôi, tối hôm qua tại hạ Ä‘i qua bá» hồ thấy có mấy bóng ngÆ°á»i Ä‘ang đấu vá»›i con Tỉ Kim Giao, sau cùng đã giết chết con quái vật ấy và lá»™t da lấy óc nó Ä‘i rồi.
Chàng vừa nói tá»›i đó má»i ngÆ°á»i đã xôn xao bàn tán. NhÆ°ng lạ thá»±c tha hồ tiếng má»i ngÆ°á»i kêu nhÆ° sấm Ä‘á»™ng mà không thấy chàng lấy sức nói to thêm gì cả, mà tiếng nói của chàng vẫn rõ mồn má»™t rót vào tai má»i ngÆ°á»i.
Bá»n Thiết Trượng Tú thấy vậy Ä‘á»u biến sắc mặt, ngay cả Hoàng SÆ¡n Lão Nông từ nãy đến giá» vẫn chÆ°a há» lên tiếng câu nào, cÅ©ng vá»™i chạy lại giÆ¡ tay ra túm lẫy ngÆ°á»i chàng, miệng cất giá»ng sang sảng nhÆ° tiếng thanh la vỡ, quát há»i chàng rằng:
-Lá»i nói của ngÆ°Æ¡i có thá»±c không?
Long Uyên thấy Tả Cảnh Sinh giÆ¡ tay ra chá»™p lấy cánh tay trái của mình, chàng làm nhÆ° không trông thấy chỉ từ từ giÆ¡ cánh tay trái len vuốt rau mà đã hóa giải thế chá»™p củả Hoàng SÆ¡n lão nông rất khéo léo, mặt chàng vẫn tÆ°Æ¡i cÆ°á»i miệng thì ung dung đáp:
-Nếu các hạ không tin tại hạ thì xin cứ tá»›i Lão SÆ¡n xem những dấu vết còn sót lại ở trên đấu trÆ°á»ng sẽ biết thá»±c hÆ° ngay...
Chàng chÆ°a nói dứt lá»i, những khán giả ở dÆ°á»›i đài và ở trong vòng ngoài đã rủ nhau xuống núi đổ xô vá» phía Lão SÆ¡n để xem xét.
Hoàng SÆ¡n lão nông thấy thế chá»™p đó của mình mà chá»™p hụt liá»n ngẩn ngÆ°á»i ra. Bá»n Thiết Trượng Tú Ä‘á»u cả giận mặt biến sắc.
Thiết Trượng Tú múa cây gậy sắt chống xuống đất má»™t cái kêu đánh “cá»™p†má»™t tiếng, sàn lôi đài làm bằng ván gá»— nam rất dày mà cÅ©ng bị y chá»c thủng má»™t lá»— lá»›n, rồi y ngá»­ng mặt lên trá»i rú lên má»™t tiếng thật lá»›n hình nhÆ° muốn xuống dÆ°á»›i núi ngay vậy. NhÆ°ng y đã nghe Lục Nhất Thanh lá»›n tiếng kêu gá»i:
-Hai vị hãy khoan.
Thiết Trượng Tú nghe nói vá»™i ngừng chân lại, y lại nghe thấy Nhất Thanh cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng và há»i:
-Các hạ là ai sao lại dám ở trÆ°á»›c mặt thiên hạ quần hùng mà giở trò đùa này ra vậy, không sợ sá»± phẫn ná»™ của má»i ngÆ°á»i hay sao?
Long Uyên giật mình đánh thót má»™t cái, Ä‘á»™t nhiên thấy Nhất Thanh cÆ°á»i vẻ gian giảo, hai mắt nhìn thẳng vào mặt mình. Nhất thá»i chàng không hiểu đối phÆ°Æ¡ng nói nhÆ° thế có nghÄ©a gì?
Nhất Thanh thấy chàng không trả lá»i tá» vẻ đắc chí quay lại nói tiếp vá»›i Thiết Trượng Tú tiếp:
-Trượng huynh sao lại hồ đồ đến thế, chỉ nghe lá»i của y mà đã tin tưởng là sá»± thật ngay, huynh nghÄ© xem, đêm nào chúng ta chả Ä‘i tuần sát chẳng lẽ trong hồ xảy ra chuyện gì mà qua mắt được tai mắt của chúng ta hay sao? Rõ ràng lão già này muốn quẫy nhiá»…u đại há»™i phong vấn nầy để quần hùng thất vá»ng mà Ä‘i vá» rồi má»™t mình y hưởng vật báu của con thuồng luồng, đệ tuy bất tài nhÆ°ng đã biết rõ gian kế của tên già này rồi.
Nói xong y cÆ°á»i khanh khách tá» vẻ đắc chí.
Hoàng Sơn lão nông đột nhiên cả giận lớn tiếng mắng chửi:
-Lão già khốn nạn này đáng chết thực, muốn lừa dối cả lão phu phải không? Thử xem lão phu có đánh chết ngươi không nào.
Nói xong y liá»n xông lại tấn công.
Lúc nầy các ngÆ°á»i còn lại ở dÆ°á»›i đài nghe thấy rõ, má»™t số lá»›n thủ hạ của núi Äại Lâu còn lá»›n tiếng kêu la đòi đánh, trật tá»± loạn xạ vô cùng.
Thiết Trượng Tú cố trầm tÄ©nh nghÄ© kÄ© lại nhận thấy lá»i nói của Nhất Thanh quả thá»±c có lý. Y liá»n cau mày lại mặt lá»™ sát khí chỉ muốn đánh chết Vân Hạc ngay tại chá»—.
Cho nên y thấy Hoàng SÆ¡n lão nông lên tấn công liá»n Ä‘Æ°a mắt ra hiệu cho Nhất Thanh và Mãn Hầu Thần, hai ngÆ°á»i đó liá»n lùi vá» phía sau hai trượng để nhÆ°á»ng chá»— chiến đấu cho rá»™ng rãi.
Còn phía bên kia thì Phong Lan rất lo âu cho Long Uyên, còn Hổ Hùng thì nóng lòng muốn biểu diá»…n tài ba của mình, nên cả hai đã chú ý từng cá»­ chỉ má»™t của những ngÆ°á»i ở trên võ đài. Hai ngÆ°á»i thấy tình hình hÆ¡i khác, không hẹn mà cùng nhảy cả lên đài, má»™t tả má»™t hữu đứng cạnh Long Uyên.
Phong Lan vừa tới nơi đứng cạnh Long Uyên, thì Thiết Trượng Tú cũng vừa lui vỠphía sau và Hoàng Sơn lão nông đã nhảy xổ tới tấn công.
Y bá»—ng cảm thấy trÆ°á»›c mặt có bóng ngÆ°á»i thấp thoáng, tá»›i khi nhìn kÄ© đã thấy má»™t mỹ nhân nho nhỠđẹp nhÆ° tiên xuất hiện ở trÆ°á»›c mặt rồi. Mỹ nhân ấy vận võ phục màu lam nhạt, ngÆ°á»i mảnh khảnh, tay trái cầm kiếm tay phải cầm lẵng hoa, tuy bé nhá» nhÆ°ng trông rất oai phong và không kém vẻ đáng yêu.
Tả Cảnh Sinh xuất thân rất ly kỳ, và từ xÆ°a tá»›i nay chÆ°a bÆ°á»›c chân ra khá»i Hoàng SÆ¡n bao giá», nên chÆ°a há» thấy má»™t thiếu nữ nào xinh đẹp nhÆ° vậy. Nên y vừa trông thấy mỹ nhân, bao nhiêu sá»± tức giận bá»—ng biến đâu Ä‘i mất, hai mắt cứ nhìn chòng chá»c vào nàng.
Phong Lan thấy vậy nhổ má»™t đống nÆ°á»›c bá»t xuống đất Ä‘ang định lên tiếng nói nhÆ°ng Long Uyên đã lên tiếng nói trÆ°á»›c:
-Các vị chá»› hiểu lầm tại hạ tuổi đã ngoài bảy mÆ°Æ¡i còn thèm thuồng gì vật báu của con thuồng luồng ấy mà lừa dối thiên hạ anh hùng làm chi, chỉ vì tại hạ không nhẫn tâm trông thấy anh hạ quần hùng vô cá»› chém giết lẫn nhau nên má»›i ra mặt báo tin cho quí vị hay. Nếu quí vị không tin có thể sai ngÆ°á»i Ä‘i Lão SÆ¡n xem xét sẽ biết thá»±c hÆ° liá»n. Nếu Tá»· Kim Giao còn chÆ°a bị diệt tại hạ sẽ nguyện tá»± sát trÆ°á»›c mặt quần hùng. Nếu con Tá»· Kim Giao quả thá»±c đã chết, tại hạ khuyên quí vị yên lòng vá» núi Ä‘i.
Bá»—ng giá»ng Phong Lan thảnh thót đầy há»n giận nói:
-Này lão già kia, chả biết lễ phép gì cả, cứ nhìn thẳng vào mặt ta như thế làm chi?
Thì ra nàng thấy Lão Nông cứ ngẩn ngÆ°á»i ra nhìn mình nhÆ° kẻ mất hồn mất vía cho nên má»›i lên tiếng nói nhÆ° thế.
Hổ Hùng rất hay ghen, coi Phong Lan nhÆ° ngÆ°á»i yêu duy nhất của mình. Lúc này thấy Tả Cảnh Sinh già rồi mà vẫn có lòng tà nhÆ° vậy liá»n cả giận quát lá»›n má»™t tiếng phi thân lại giÆ¡ phi hổ trảo bên tay phải giở thế NgÅ© Äỉnh Khai SÆ¡n ra nhằm đỉnh đầu Lão Nông tấn công xuống.
Hoàng SÆ¡n Lão Nông nghe thấy tiếng quát đó liá»n giật mình kinh hãi và lúc này má»›i chợt tỉnh táo thì cÅ©ng thấy Phi Hổ Trảo tấn công tá»›i!
Y giật mình kinh hãi bụng bảo dạ:
“Không ngá» tên hậu sinh này võ công lại cao siêu nhÆ° thếâ€
Y nghÄ© nhÆ° vậy nhÆ°ng tay vẫn không dám chậm trá»… liá»n giÆ¡ cái ống Ä‘iếu vừa dài vừa cong queo ra làm bút để Ä‘iểm huyệt nhằm Hổ Hùng Ä‘iểm tá»›i.
Nếu để cho đối phÆ°Æ¡ng Ä‘iểm trúng yếu huyệt ấy không chết thì cÅ©ng bị thÆ°Æ¡ng nặng mà chết giấc tại chá»— ngay, nên khi nào Hổ Hùng để cho đối phÆ°Æ¡ng Ä‘iểm trúng yếu huyệt của mình, nên y hoảng kinh và không dám coi thÆ°á»ng vá»™i nhảy sang bên tránh né và nhanh nhẹn giÆ¡ tay ra chá»™p vai trái của ông già, còn tay trái thì múa Phi Hổ nhằm bụng ông già quét tá»›i.
Hoàng SÆ¡n lão nông trợn tròn xoe đôi mắt lên tức giận vô cùng vá»™i giÆ¡ tay phải lên gạt ngang má»™t cái ống Ä‘iếu to bằng ngón tay cái của y chống đỡ luôn chiếc Phi Hổ Trảo của địch. Äồng thá»i y thóp bụng và giÆ¡ tay trái ra năm ngón tay nhÆ° năm cái vuốt định chá»™p khí giá»›i của Hổ Hùng.
Hổ Hùng thấy vị biết y tự thị công lực thâm hậu, nên muốn dùng nội lực để thắng mình, nhưng y nghĩ mình đã ăn óc con thuồng luồng rồi, nội lực rất sung túc thì sợ gì đối phương. Cho nên y giả bộ làm như không biết, ngấm ngầm vận nội công đưa tay lên chống đỡ luôn, chỉ nghe thấy tiếng kêu coong một tiếng, cán Phi Hổ Trảo của Hổ Hùng bị hất bắn lên một cái nhưng y vẫn nắm chặt được riêng ngón có tay trái thì y thấy hơi tê tái và Phi Hổ Trảo đã bị Tả Cảnh Sinh nắm trúng suýt tí nữa thì bị cướp mất.
Hổ Hùng mặt Ä‘á» bừng miệng cÆ°á»i nhạt, hai chân nhÆ° đóng Ä‘inh ở trên vãn thuyết đứng yên không cá»­ Ä‘á»™ng, hai tay má»™t trên má»™t dÆ°á»›i Ä‘ua ná»™i lá»±c vá»›i Lão Nông, hai ngÆ°á»i thá»±c ná»­a cân tám lạng không ai hÆ¡n ai hết.
Những ngÆ°á»i ở trên dÆ°á»›i đài thấy vậy Ä‘á»u kinh ngạc, không ngá» Hổ Hùng trẻ tuổi nhÆ° thế mà có kình lá»±c thâm hậu nhÆ° vậy.
Hoàng SÆ¡n Lão Nông cÅ©ng kinh hãi và tức giận, bá»™ mặt Ä‘en nhánh của y đã biến thành tía, hai hàm răng cá»­a nghiến cồm cá»™p, vì y tuy lần đầu tiên xuống núi, nhÆ°ng công lá»±c của y quả thật hÆ¡n ngÆ°á»i. Y vốn dÄ© là nông phu ở trong núi, hồi trẻ gặp má»™t kỳ nhân không biết tên hiệu gì truyá»n thụ võ công.
Thoạt tiên Cảnh Sinh cho những môn võ đó rất tầm thÆ°á»ng, nên không để ý tá»›i mấy, khi nào nhàn rá»—i má»›i Ä‘em ra luyện tập thôi. NgỠđâu càng tập y càng thấy võ công mình rất lợi hại vì vậy từ đó trở Ä‘i y má»›i chịu khó luyện tập.
Có má»™t năm Thiết Trượng Tú ngẫu nhiên Ä‘i qua Hoàng SÆ¡n, hai ngÆ°á»i chuyện vá»›i nhau, không ngá» lại ý hợp tâm đầu . Thế rồi hai ngÆ°á»i ở Hoàng SÆ¡n thÆ°á»ng thÆ°á»ng gặp nhau để nghiên cứu võ công nhá» vậy Cảnh Sinh càng ích lợi và Thiết Trượng Tú cÅ©ng tiến bá»™ hÆ¡n nhiá»u.
Từ đó trở Ä‘i giao tình giao hảo giữa hai ngÆ°á»i càng thâm hÆ¡n trÆ°á»›c. Lần này sào Hổ có Tỉ Kim Giao xuất hiện, lúc đầu Thiết Trượng Tú còn giấu, sau y nhận thấy sức của má»™t mình y không sao bắt nổi con thuồng luồng kia nên má»›i yêu cầu Tả Cảnh Sinh xuống núi.
Lần đầu tiên xuống núi Hoàng SÆ¡n tất nhiên Tả Cảnh Sinh chÆ°a có tên tuổi gì ở giang hồ nên không ai biết tá»›i, nhÆ°ng công lá»±c của y không kém gì má»™t tay cao thủ thượng đẳng nào cả. Nhất là Há»—n Nguyên Nhất Khí công của y vá»›i ba mÆ°Æ¡i thế công Ä‘iếu lợi hại không kém gì Thiết Trượng Tú. NgỠđâu vừa ra tay lần đầu y lại gặp Hổ Hùng, cứ theo tuổi tác và bá» ngoài mà luận thì Hổ Hùng tuy đẹp trai vạm vỡ thá»±c, nhÆ°ng tuổi y nhiá»u lắm chỉ hai mÆ°Æ¡i là cùng. Dù có luyện võ từ lúc má»›i lá»t lòng mẹ cÅ©ng chỉ được hai mÆ°Æ¡i năm công lá»±c thôi nhÆ° vậy địch sao Lão Nông đã có mấy chục năm công lá»±c nhÆ° thế. NgỠđâu Lão Nông lại không sao thắng nổi y nhất là vừa rồi Lão Nông đã dùng ngón tay út búng vào mạch môn đối thủ rồi.
Y tưởng dù sao tay của Hổ Hùng thế nào cÅ©ng bị gãy và Phi Hổ Trảo sẽ lá»t vào tay y ngay, nhÆ°ng y có biết đâu từ khi Hổ Hùng được ăn óc con thuồng luồng đến giá» , công lá»±c lại tiến bá»™ rất nhanh và xÆ°Æ¡ng cÅ©ng Ä‘á»u cứng rắn nhÆ° sắt đã nên má»›i không việc gì. Vì vậy lão buông tay để cho y cÆ°á»›p được chiếc Phi Hổ Trảo ấy.
Bây giá» hai ngÆ°á»i đã đấu “sáp lá cà †vá»›i nhau. Cả hai cùng vận ná»™i lá»±c ra cầm cá»±, so sánh bằng ná»™i lá»±c, bên ngoài trông rất tầm thÆ°á»ng nhÆ°ng sá»± thá»±c thì rất nguy hiểm, vì đã đấu ná»™i lá»±c nhÆ° thế không thể nào dùng mánh được, há»… ná»™i lá»±c bên nào hÆ¡i kém là ná»™i tạng bị thÆ°Æ¡ng chỉ chết liá»n.
Thoạt tiên Long Uyeên không biết câu chuyện lại nghiêm trá»ng đến nhÆ° vậy, còn Nhất Trượng Tú hiểu lầm Hổ Hùng ít tuổi nhÆ° vậy khó địch nổi Lão Nông.
NgỠđâu đã ná»­a tiếng đồng hồ mà hai ngÆ°á»i vẫn đứng Ä‘á» ra nhÆ° tượng gá»— không ai cá»­ Ä‘á»™ng gì cả. NhÆ°ng mặt của hai ngÆ°á»i mồ hôi đã Æ°á»›t đẫm và gân xanh lồi cả lên.
Lão Nông hai mắt Ä‘á» ngầu, răng nghiến trèo trẹo nhÆ° cÆ°á»i mà không phải cÆ°á»i. Còn Hổ Hùng thì mặt trắng hÆ¡i Ä‘á», hai mắt trợn trừng, gần hai bên thái dÆ°Æ¡ng đập rất nhanh hiển nhiên y cÅ©ng đã mệt nhá»c lắm rồi.
Thiết Trượng Tú thấy vậy cả kinh, tức giận vô cùng, chỉ muốn chạy lại dùng một trượng đánh chết Hổ Hùng tại chỗ thôi. Cứ trông nét mặt thì biết ngay là y đã nổi giận, nhưng vì có Long Uyên đứng ở trước nên y không làm gì được.
Long Uyên biết nếu sá»± thể kéo dài mãi bất lợi nên chàng định ra tay cứu hai ngÆ°á»i.
Phong Lan có vẻ gây cấn, vì từ khi nàng thấy hai ngÆ°á»i đấu ná»™i lá»±c, ngÆ°á»i trên đài và dÆ°á»›i đài Ä‘á»u nhìn cả vào trận đấu và yên lặng nhÆ° tá».
Tuy nhiên lúc đó mặt trá»i Ä‘ang ở đầu đỉnh, bóng ngÆ°á»i lố nhố, nhÆ°ng không khác gì ở trong rừng hoang mà không có tiếng Ä‘á»™ng nào cả.
Hai ngÆ°á»i lúc này má»›i hối hận, nhất là Hổ Hùng biết đối phÆ°Æ¡ng không phải tay tầm thÆ°á»ng lại cứ nhất định đòi đánh bại. NhÆ° vậy có khác gì tá»± mang còng vào đầu, còn trách ai được? Tha hồ hai ngÆ°á»i giở toàn lá»±c ra rồi mà không ai thắng nổi ai cả. Tình hình này, dù là ai cÅ©ng không thể tiếp tục được nữa, rút cuá»™c hai ngÆ°á»i sẽ tiêu hao chân lá»±c và cả hai ngÆ°á»i sẽ bị tàn phế chứ không sai.
Long Uyên thấy vậy khong kịp dặn bảo gì cả, vá»™i nhảy tá»›i gần đứng cạnh hai ngÆ°á»i.
Thiết Trượng Tú thấy vậy cÅ©ng cầm cây thiết trượng xông lại. Long Uyên vừa đứng yên Ä‘á»™t nhien giÆ¡ hai tay ra, dùng tay áo khẽ phất má»™t cái "ÄÆ¡n Thiết thần công" của chàng hóa thành má»™t luồng kình phong xen vào giÅ©a hai ngÆ°á»i.
Thiết Trượng Tú thấy vậy, không nhịn được liá»n rú lên má»™t tiếng múa thiết trượng nhằm lÆ°ng chàng tấn công luôn.
Phong Lan chú ý đến hành Ä‘á»™ng của ngÆ°á»i yêu vá»›i Thiết Trượng Tú giÆ¡ cây gậy sắt lên đánh lén, nàng liá»n Phi thân lại. Tay phải nàng cầm lẳng hoa tay trái cầm kiếm nhằm hông bên phải của Thiết Trượng Tú tấn công luôn.
Nếu Thiết Trượng Tú không tránh né thì dù y có đánh trúng Long Uyên Ä‘i chăng nữa, y cÅ©ng bị Phong Lan đâm cho thủng ngÆ°á»i. Cho nên y cần bảo tồn tính mạng của mình trÆ°á»›c, vá»™i quay mình trầm ngÆ°á»i xuống phong bế lấy kiếm của Phong Lan còn tay trái thì giÆ¡ chưởng ra định tấn công nhÆ°ng y thấy Long Uyên đã giải được trận đấu nguy hiểm của Lão Nông vá»›i Hổ Hùng rồi.
Thì ra Long Uyên vận ÄÆ¡n Thiết vào tay áo hóa thành má»™t luồng kình khí xen thẳng vào giữa hai ngÆ°á»i.
Lão Nông vá»›i Hổ Hùng cảm thấy hổ khẩu tay rung Ä‘á»™ng mạnh suýt tí nữa cả hai nếu không nắm chặt thì khí giá»›i đã bị rÆ¡i mất còn thân hình của hai ngÆ°á»i thấy hÆ¡i lảo đảo và bị đẩy lui sang bên tức thì. Thoạt tiên hai ngÆ°á»i có vẻ hoảng sợ, nhÆ°ng sau Ä‘á»u hiểu là do Long Uyên có ý giải vây cho há», cho nên nhân lúc vừa bị hất lui vá» phía sau cả hai vá»™i thâu ngay ná»™i lá»±c lại và ngÆ°á»i cứ quay tít nhÆ° hai cái chong chóng vậy.
Riêng Hổ Hùng rầu rĩ và bụng bảo dạ:
"Tài ba của mình không địch nổi một ông già không có tên tuổi như thế thì từ giỠtrở đi làm gì đến phần ta xưng hùng xưng bá trong giang hồ nữa?"
Tả Cảnh Sinh có ý nghĩ như y. Lão Nông tự nhận thấy mình hạ không nổi một hậu sinh trẻ tuổi thì quả thực tự thẹn mình đã tự luyện võ công mấy chục năm.
Vì cùng ý nghÄ© tá»± phụ nhÆ° nhau nên hai ngÆ°á»i vừa thoát thân má»™t cái, đã quát lá»›n và xông lại đấu nhau tiếp:
Long Uyên thấy Phong Lan ở phía sau mình đã nhảy vào vòng đấu liá»n lên tiếng khuyên bảo, nhÆ°ng không ngá» hai ngÆ°á»i mà chàng vừa giải cứu lại xông vào đấu tiếp nhÆ° vậy.
Phong Lan nghe thấy Long đại ca bảo mình đừng đánh nữa, trong lòng tuy bất mãn, nhÆ°ng nàng vẫn ngoan ngoãn nghe lá»i, lùi trở vá» mép đài.
Nàng nghe thấy Long Uyên bảo Hổ Hùng ngừng đấu nhưng biết rõ Hổ Hùng nhất định không chịu nghe chàng, nên vội lên tiếng:
-Long đại ca lại đây! Äể mặc hỠđấu vá»›i nhau má»™t trận, đừng có khuyên há» làm chi, vô ích!
Gần gÅ©i nhau mấy tháng, Long Uyên đã hiểu tính nết của Hổ Hùng nên chàng vừa nghe thấy Phong Lan nói nhÆ° vậy, liá»n gật đầu, quay trở lại đứng cạnh nàng xem hai ngÆ°á»i đấu.
Thiết Trượng Tú thấy không có ngÆ°á»i đấu vá»›i mình, đành phải ngừng tay và ngồi xuống ghế xem trận đấu của Lão nông vá»›i Hổ Hùng, nhÆ°ng y vẫn chuẩn bị, nếu Cảnh Sinh bị thua sẽ ra tiếp ứng ngay.
Lúc này Cảnh Sinh vá»›i Hổ Hùng đã biết tài nhau nên cả hai ngÆ°á»i Ä‘á»u giở võ công và mánh lá»›i ra đối địch chứ không dám Ä‘ua sức nhÆ° hồi nãy nữa.
Nhất thá»i chỉ thấy bóng của hai ngÆ°á»i bá»—ng xuống bá»—ng lên va chạm vào nhau bá»—ng lui vá» phía sau Hổ Hùng múa đôi hổ trảo bằng bạc bóng nhoáng, nhanh nhÆ° Ä‘iện chá»›p và lẹ làng nhÆ° má»™t con hổ bay, mạnh nhÆ° sấm sét hóa thành hai đạo bạch quang tấn công Lão Nông tá»›i tấp.
Cảnh Sinh cÅ©ng tá»± cho mình là ngÆ°á»i rất tài giá»i, cây ống của y nhằm Ä‘iểm vào các đại huyệt của đối thủ, vừa nhanh vừa mạnh khôn tả.
Hàng trăm nghìn khán giả dÆ°á»›i đài Ä‘á»u chăm chú nhìn vào trận đấu ác liệt. Trong đó có má»™t số ngÆ°á»i còn hô to trợ oai, ngÆ°á»i khác thấy vậy cÅ©ng hô to, nhất thá»i những tiếng hô của há» kêu nhÆ° sấm Ä‘á»™ng khiến hai ngÆ°á»i Ä‘ang đấu lại càng phấn chấn thêm. Vì vậy cuá»™c đấu càng kịch liệt hÆ¡n.
Chỉ trong nháy mắt hai ngÆ°á»i đã đấu được trăm hiệp mà vẫn ná»­a cân tám lạng không ai hÆ¡n ai cả, nhÆ°ng vì vừa rồi hai ngÆ°á»i đã tiêu hao ná»™i lá»±c rất nhiá»u nên đấu không lâu cả hai Ä‘á»u thở hồng há»™c và có vẻ mệt nhá»c rồi. NhÆ°ng trÆ°á»›c mặt quần hùng đông đảo nhÆ° thế, cả hai không dám ngÆ°ng tá»± thua trÆ°á»›c, và ai chả muốn thắng trận để dÆ°Æ¡ng danh trên thiên hạ.
Lão Nông càng nóng lòng suốt ruột thêm, bụng bảo dạ rằng:
“-Ta tu luyện mấy chục năm mà thắng không ná»i má»™t tên hậu sinh tiểu bối, nhÆ° vậy sau này ta còn mặt mÅ©i nào Ä‘i lại trên giang hồ nữa.â€
Thì ra y thấy Thiết Trượng Tú khuyên bảo và cÅ©ng tá»± thấy võ há»c của mình cao siêu, nếu cứ ẩn núp trong rừng núi mãi thật là có lá»—i vá»›i tổ tiên và sÆ° tôn. Cho nên lần này y xuống núi để giúp Thiết Trượng Tú Ä‘i giết con Tá»· Kim Giao, nhÆ°ng thá»±c sá»± thì y cÅ©ng bắt đầu bÆ°á»›c chân vào giang hồ để hành đạo, nhÆ°ng bây giá» y thấy đấu mãi không thắng được má»™t kẻ địch nhá» tuổi nhÆ° vậy, y liá»n tức giận vừa kinh hãi đành liá»u tấn công mạnh má»™t thế đẩy Hổ Hùng lùi vá» phía sau năm thÆ°á»›c, rồi y thừa cÆ¡ xông lên và hút mạnh hai hÆ¡i thuốc.
Lúc ấy Hổ Hùng tuy thấy mệt nhá»c, nhÆ°ng thấy Lão Nông hút xong hai hÆ¡i thuốc lại lui vá» phía sau ngay, y tưởng đối phÆ°Æ¡ng định đào tẩu, cho nên y vừa tức giận vừa mừng rỡ. Y lại tưởng địch thủ đã Ä‘uối sức rồi nên má»›i định rút lui nhÆ° thế. Y Ä‘ang định Ä‘uổi đánh y nhÆ°ng lại thấy Lão Nông dừng chân hút má»™t hÆ¡i thuốc thá»±c dài nữa, y lại tưởng đối phÆ°Æ¡ng khinh mình liển nổi giận chá»­i thầm và bụng bảo dạ:
“Lão tặc không biết sống chết là gì hết, tài ba của ngÆ°Æ¡i nhÆ° thế đại gia đã chỉ giáo qua rồi, ngÆ°Æ¡i chẳng hÆ¡n đại gia là bao mà dám khinh thÆ°á»ng đại gia nhÆ° vậy. Phen này ta phải đánh chết ngÆ°Æ¡i má»›i được.â€
NghÄ© nhÆ° vậy, y liá»n xông lên lá»›n tiếng quát:
-Chạy đi đâu!
Sá»± thá»±c Lão Nông có nhÆ° Hổ Hùng tưởng tượng đâu, cho nên y thấy Hổ Hùng vừa xông tá»›i đã nhắm mặt đối phÆ°Æ¡ng phun luôn mÆ°á»i mấy hÆ¡i khói biến thành mÆ°á»i mấy vòng tròn phi thẳng vào mặt Hổ Hùng.
Hổ Hùng không ngỠđối phÆ°Æ¡ng ra tay nhanh nhÆ° vậy, liá»n múa song trảo bảo vệ lấy đầu, mặt và chân thì dùng Thiên Cân Trụy để đứng cho thá»±c vững.
Quả nhiên công hiệu, đôi Hổ Trảo của y phá tan được mÆ°á»i mấy cái vòng kia, đồng thá»i y nhún chân má»™t cái nhảy xổ lại nhắm bụng đối thủ tấn công luôn.
Lão Nông phun mÆ°á»i mấy vòng khói ra yên trí đôi bên đứng gần nhÆ° vậy Hổ Hùng không chết cÅ©ng bị thÆ°Æ¡ng chứ không sai.
NgỠđâu Hổ Hùng lại ứng biến thần tốc nhÆ° thế, không những y đã phá tan được làn khói thuốc đó, mà lại còn nhanh nhẹn xông lại tấn công nhÆ° thế, nhÆ°ng y thấy Hổ Hùng khom lÆ°ng tấn công bụng, để trống vai y liá»n đứng lên thóp bụng lại để né thế công của Hổ Hùng và đồng thá»i y còn dùng ống Ä‘iếu nhằm ba nÆ¡i đại huyệt ở trên lÆ°ng đối thủ Ä‘iểm luôn.
NgỠđâu thế võ của Hổ Hùng chính là má»™t tuyệt thế cứu mạng của phái Hoa SÆ¡n, thế công của y chính là thế hÆ° để dụ địch mà thôi. Lão Nông không biết nên má»›i lá»t vào tròng. Y vừa giÆ¡ cánh tay phải ra thì Hổ Hùng đã múa chiếc Phi Trảo ở bên tay trái nhằm hai đầu gối Lão Nông tấn công luôn.
á»ng Ä‘iếu của Lão Nông còn cách má»™t thÆ°á»›c nữa má»›i Ä‘iểm trúng, thì y đã thấy kình phong lấn át tá»›i, nhÆ°ng y không chịu tránh né.
Trong khi y đang chăm chú nhìn vào lưng của Hổ Hùng thì Phi Hổ Trảo chỉ còn cách năm phân nữa thì đã đánh trúng vào hai đầu gối của y rồi. Lúc này y mới hoảng sợ không dám nghĩ đến việc đả thương địch nữa mà chỉ cần tự bảo vệ thân thể trước.
Y vội thâu ống điếu lại và nhún chân nhảy luôn vỠphía sau tránh né.
NhÆ°ng đã chậm chân má»™t chút, chỉ nghe "soạt" má»™t tiếng ống quần bên trái của y đã bị cây Phi Hổ Trảo rạch rách và đùi non của y cÅ©ng bị rạch toạc năm Ä‘Æ°á»ng máu.
Cảnh Sinh vừa bị đau vừa bị hổ thẹn, vừa tức giận, thét lớn một tiếng định nhảy xổ lại thí mạng.
Hổ Hùng thấy mình đã thắng được một thế khiến đối phương bị thương vội nhảy lui vỠphía sau hai trượng chấp tay chào và nói:
-Cảm Æ¡n lão trượng đã nhÆ°á»ng nhịn.
Quần hùng ở dÆ°á»›i đài thấy Hổ Hùng oai dÅ©ng nhÆ° vậy, võ công lại trác tuyệt, tuy há» chÆ°a biết Tả Cảnh Sinh là ai nhÆ°ng thấy Thiết Trượng Tú má»i ra làm phó đài chủ nhÆ° thế võ công ắt phải hÆ¡n ngÆ°á»i mà bây giá» Hổ Hùng trẻ tuổi nhÆ° vậy không những ná»™i lá»±c thâm hậu thế võ lại tinh kỳ nên má»›i đánh bại được đối thủ lợi hại nhÆ° thế. Vì vậy ai nấy Ä‘á»u vá»— tay khen ngợi không ngá»›t.
Thiết Trượng Tú thấy Lão Nông bị đánh bại còn muốn xông lên thí mạng tiếp, y biết ngÆ°á»i bạn quê mùa này không hiểu luật lệ của giang hồ vá»™i chạy lại khuyên bảo, rồi y trợn tròn xoe đôi mắt lá»™ đầy hung quang nhìn khắp trên đài dÆ°á»›i đài má»™t lượt sau cùng má»›i nhìn thằng vào mặt Hổ Hùng cÆ°á»i nhạt nói:
-Hổ thiếu hiệp công lực bất phàm thực, không hổ thẹn là một đồ đệ của danh sư, bây giỠthiếu hiệp đã đánh bại Hoàng phó đài chủ, vậy có muốn thử tài với lão phu không?
Quần hùng Ä‘á»u biết rõ Thiết Trượng Tú là ngÆ°á»i đồng vai vế sÆ° phụ của Hổ Hùng, vì vậy dù Trượng Tú tức giận không tả nhÆ°ng vẫn không dám ở trÆ°á»›c mặt quần hngf mà thị lá»›n bắt nạt nhá» nhÆ° vậy. Nên lá»i nói của y rất ôn tồn.
Phong Lan thấy Hổ Hùng đã thắng được Lão Nông chân tay ngứa ngáy cÅ©ng muốn ra đấu má»™t phen, đồng thá»i nàng ghét Thiết Trượng Tú thủ Ä‘oạn tàn nhẫn vá»›i những ngÆ°á»i vào hồ định giết con thuồng luồng nên nàng vừa nghe thấy lão nói xong không đợi cho Hổ Hùng trả lá»i đã vá»™i nhảy ngay vá»›i giá»ng thánh thót nói:
-Lão già kia ngÆ°á»i đừng có thị già mà bắt nạt ngÆ°á»i, để bổn cô nÆ°Æ¡ng thá»­ tài ba của ngÆ°Æ¡i nào.
Thiết Trượng Tú Ä‘á»™t nhiên cả giận đôi lông mày đã gần trụi rung Ä‘á»™ng hoài vá»™i quát há»i:
-Con nhá» này, ngÆ°Æ¡i là ai mà dám ở trÆ°á»›c mặt lão phu há»—n láo nhÆ° thế? SÆ° phụ ngÆ°Æ¡i là ai, ngÆ°Æ¡i thuá»™c môn phái nào mà dám liá»u lÄ©nh nhÆ° thế! NgÆ°Æ¡i không sợ chết hay sao?
Phong Lan cau mày đáp:
-Bổn cô nÆ°Æ¡ng há» Phong tên Lan còn sÆ° phụ của ta là ai ngÆ°Æ¡i không xứng há»i tá»›i, cô nÆ°Æ¡ng thấy lối hung tàn của ngÆ°Æ¡i rất chÆ°á»›ng mắt nên má»›i phải ra đây để cho ngÆ°Æ¡i má»™t bài há»c. NgÆ°Æ¡i sá»­a soạn tiếp thế công của cô nÆ°Æ¡ng Ä‘i.
Nghe nàng nói xong, Thiết Trượng Tú tức giận đến kêu la om sòm các ngÆ°á»i có mặt tại dó ở trên đài cùng dÆ°á»›i đài Ä‘á»u ngạc nhiên hết sức cÅ©ng có ngÆ°á»i tức há»™ Thiết Trượng Tú cÅ©ng có ngÆ°á»i lo âu há»™ nàng.
Vì Thiết Trượng Tú xưa nay vẫn tiếng là một tên ma đầu khó đối phó nhất, y hùng cứ ở Hoàng Sơn bất cứ hắc bạch hai đạo ai ai cũng không dám trêu ngươi tới.
Còn Phong Lan thì má»›i bÆ°á»›c chân vào giang hồ, bây giá» nàng không những chỉ danh thách chiến mà còn ăn nói má»™t cách khinh khi nhÆ° thế hình nhÆ° nàng không coi Thiết Trượng Tú vào đâu cả. Nếu nàng không có tuyệt há»c kinh ngÆ°á»i thì đâu dám Ä‘em tính mạng ra đùa giỡn nhÆ° thế.
Thiết Trượng Tú chống gậy sắt xuống cân đài một cái rồi thét lớn:
-Con nhãi nầy muốn chết.
Y liá»n múa trượng nặng nhÆ° má»™t khoảng núi nhắm đầu Phong Lan đánh xuống kêu "ù" má»™t tiếng.
Phong Lan nhảy sang tránh né rồi tay lẳng hoa, tay kiếm múa tít lên thành một khối bông lỠmỠxông vào phản công.
Hai ngÆ°á»i ra tay đấu vá»›i nha mấy trăm nghìn con mắt Ä‘á»u nhìn cả vào đấu trÆ°á»ng, theo đáng ra thì Thiết Trượng Tú có mấy chục năm há»a hầu nhÆ° vậy thì Phong Lan địch sao nổi, nhÆ°ng từ đêm hôm qua tá»›i giá» sau khi ăn được trứng Tá»· Kim Giao rồi, Phong Lan thấy công lá»±c của mình mạnh gấp đôi nên nàng má»›i đấu ngang tay nhÆ° vậy.
Quần hùng ở đài thấy nàng là má»™t thiếu nữ tuổi chÆ°a hai mÆ°Æ¡i mà có võ công cao siêu đến nhÆ° vậy thì thầm há»i nhau xem có biết lai lịch của nàng không?
Nhất là Phù Sa Tử lại càng kinh ngạc thêm, vì cách đây một hôm y đã đùa giỡn và thử công lực của Phong Lan rồi, biết nàng có võ công cao siêu thực nhưng còn kém mình xa, như vậy làm sao địch nổi Thiết Trượng Tú có công lực cao siêu như thế. Vì vậy lúc nàng mới xáp chiến đã lo âu hộ. Nhưng bây giỠcông lực của nàng bỗng tiến bộ một cách quá nhanh chóng đến như thế, y nghĩ nát óc mà không sao nghĩ ra được là nguyên nhân nào.
Chỉ trong nhá mắt hai ngÆ°á»i đã đấu được năm mÆ°Æ¡i hiệp, càng đấu Thiết Trượng Tú không những kinh hoảng mà còn tức giận vô cùng nữa, vì y thị địa vị của mình ở trong võ lâm nên y không những sợ bị Phong Lan đánh bại mà còn sợ cả Phong Lan đấu vá»›i y trăm hiệp, nhÆ° vậy y cÅ©ng mất sÄ© diện rồi.
Vì thế mà y càng nhấn mạnh sức để mong đánh bại Phong Lan. Thế trượng của y mạnh và nhanh hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u, bắt buá»™c Phong Lan giở thế Không TÆ°á»›c Khai Bình ra, giÆ¡ hai cánh tay ra tấn công hai bên , vì vậy trung bá»™ của nàng má»›i để trống.
Thiết Trượng Tú thấy vậy mừng rỡ vô cùng liá»n quát lá»›n má»™t tiếng cúi đầu nhằm ngá»±c của Phong Lan húc luôn, thế công này gá»i là Thiết Äầu Công, luyện tập môn võ công này trÆ°á»›c hết phải luyện đầu, cứ lấy đầu húc đồ đạc cho tá»›i khi húc vỡ được đá lá»›n má»›i gá»i là thành công.
Y tu luyện mấy chục năm ná»™i ngoại công Ä‘á»u luyện tá»›i mức xuất thần nhập hóa rồi, lúc này khá»i cần phải dùng đầu húc nữa mà chỉ dùng bổn thân chân khí vận lên tá»›i đỉnh đầu húc ra má»™t cái tá»±a nhÆ° Phích Không Chưởng vậy nhÆ°ng mạnh hÆ¡n Phích Không Chưởng gấp bá»™i, chỉ húc má»™t cái đá ở chá»— cách y hai trượng vụn nhÆ° cám liá»n.
Phong Lan thấy lỡ cÆ¡ hôi má»™t cái liá»n cảm thấy luồng gió mạnh lấn át tói, giá»±t mình kinh hãi biết ngay là nguy tai muốn dùng thế võ để hóa giải nhÆ°ng đã muá»™n, nàng Ä‘ang lo âu đành phải nén chân khí lại, ngÆ°á»i nhẹ nhÆ° má»™t cái lá khô thuận thế của địch mà bay lùi vá» phía sau. NgÆ°á»i của nàng nhÆ° má»™t cánh diá»u đứt dây bay ngược lại liá»n.
Các khán giả trên đài thấy vậy giật mình kinh hãi Ä‘á»u lắc đầu thở dài.
Long Uyên thấy vậy Ä‘ang định nhảy ra giải cứu nhÆ°ng chàng thoáng thấy nàng tủm tỉm cÆ°á»i má»›i biết nàng không việc gì.
Thiết Trượng Tú thấy mình vừa ra tay dùng thế Thiết Äầu Công đã đắc thắng liá»n, liá»n đắc chí mỉm cÆ°á»i trố mắt nhìn lên.
Hổ Hùng thấy Phong Lan ngộ hiểm rống lên một tiếng nhảy xổ lại để cứu nàng.
Từ khi ăn trứng thuồng luồng đến giá», Phong Lan thấy ngÆ°á»i mình nhẹ nhÆ° bông, tinh thàn khác hẳn xÆ°a kia nàng theo gió bay ra ngoài xa ba trượng nhún vai má»™t cái xả hết sức gió liá»n ngừng thân nhÆ°ng nàng không hạ chân xuống, trái lại còn bay lên trên cao ba trượng rồi đâm đầu bổ xuống tấn công Thiết Trượng Tú luôn.
Thế này của nàng là NgÅ© Yến Qui Sào (chim yến vá» tổ) mà thế vừa rồi là Thừa Phong qui khứ (cưỡi gió Ä‘i vá») nhanh và đẹp khôn tả, khiến ai cÅ©ng phải ngạc nhiên hết sức.
Mấy nghìn khán giả thấy vậy ngạc nhiên vô cùng lại vá»— tay khen ngợi, tiếng hoan hô và khen ngợi của há» trấn Ä‘á»™ng cả má»™t góc trá»i.
Thiết Trượng Tú thấy Phong Lan không những không bị thương, khinh công lại còn luyện tới mức thượng thừa nữa y cả kinh thất sắc hổ thẹn quá, quá tức giận không đợi đối phương xuống tới lôi đài y đã xông lại múa trượng tấn công vào đầu luôn.
Hổ Hùng cÅ©ng không ngá» Phong Lan lại không bị thÆ°Æ¡ng mà nhất thá»i còn nhảy lên được và phản công lại kẻ địch nhÆ° thế. Lúc này y má»›i biết mình đã nhận xét lầm, hổ thẹn vô cùng hai má Ä‘á» bừng.
Y ngượng quá vội nhảy ngay xuống dưới đài chứ không dám nhảy lên nữa.
Phong Lan càng tức hận Thiết Trượng Tú thêm liá»n nhảy xổ xuống cả kiếm lẫn hoa cùng tấn công má»™t lúc và nàng không còn nÆ°Æ¡ng tay nữa. Thế là trận đấu của hai ngÆ°á»i ngày càng kịch liệt.
Phong Lan là môn đồ của Võ Di bà bà và đã há»c há»i được hết tuyệt kỹ của sÆ° phụ rồi.
Võ Di bà bà bình sinh rất ít Ä‘i lại trên giang hồ vì mấy chục năm trÆ°Æ¡c bà ta đã kịch chiến vá»›i Thiên Hạ Vô Äịch Khách năm ngày năm đêm liá»n nhá» vậy tiếng tăm má»›i lừng lẫy khắp thiên hạ, pho võ công bên hải lẳng hoa bên trái kiếm không những tinh diệu tuyệt luân mà Ä‘Æ°á»ng kiếm lại khác hẳn luật lệ thưởng của võ há»c. NghÄ©a là ai cÅ©ng quen dùng tay phải nên công hay thủ Ä‘á»u nặng vá» phía đó, nhÆ°ng Võ Di bà bà lại Ä‘i ngược hẳn lại, kiếm lại cầm tay trái mà chủ công, tay phải cầm lẳng hoa chủ thủ.
Tay trái cầm kiếm và cũng tấn công bằng tay đó như vậy thì quả thực đối phương ít khi đỠphòng tới, khi đối phương ít đỠphòng tới, biết mình dùng tay trái tấn công rồi, muốn chống đõ tất phải ngượng tay, rồi đâm ra loạn tâm thần, như vậy chưa đánh đã thắng vỠmặt tâm thần rồi, còn bên tay phải cẩm lẳng hoa phòng thủ không những rất tiện mà cái lan sắt chế tạo rất tinh xảo cứng rắn không sợ bảo đao bảo kiếm chém hư, mép lẳng làm bằng lưới gang có thể được khí giới của địch. Những hoa ngũ sắc ở trong lẳng cũng làm bằng một thứ thép có thể dùng làm ám khí để cứu mạng trong lúc nguy nan.
Phong Lan giở tuyệt nghệ ra, truyá»n lan kiếm nhị thập tứ thức xảo ra, vì công lá»±c của nàng mạnh hÆ¡n trÆ°á»›c mÆ°á»i lần nên thế kiếm và thế lẳng của nàng lại càng oai mãnh hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u. Thiết Trượng Tú tức giận kếu rú lia lịa, chiếc gậy sắt của y cÅ©ng múa nhanh và kín đá vô cùng, trông bá» ngoài thì y vá»›i Phong Lan kẻ ná»­a cân ngÆ°á»i tám làng không ai hÆ¡n kém ai hết. NhÆ°ng sá»± thá»±c càng đấu lâu bao nhiêu Thiết Trượng Tú càng kinh hoảng vì y thấy chiếc gậy của y nhÆ° bị má»™t luồng kình khí vô hình dính chặt lấy đầu gậy của mình và càng đấu càng cảm thấy chân lá»±c hao tổn rất nhiá»u.
Lúc này y đã giở toàn lực ra tấn công rồi mà vẫn chưa đấu thắng. Nếu đấu lâu tí nữa thì có phải là mình sẽ bại không?
Äồng thá»i Thiết Trượng Tú đã đấu hÆ¡n trăm hiệp rồi và chân khí của mình đã tiêu hao quá nhiá»u rồi mà vẫn không thắng được đối phÆ°Æ¡ng, nên trong lòng lo âu thêm. Y càng thêm nóng lòng sốt ruá»™t lo âu thêm. Y càng thêm nóng lòng suốt ruá»™t lo âu bao nhiêu chân tay càng chậm chạp bấy nhiêu và hÆ¡i thở cÅ©ng mạnh hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u.
Phong Lan thấy vậy khi nào nàng chịu bá» lỡ dịp may liá»n hét lá»›n má»™t tiếng hai thức kiếm lẫn lẳng hoa cùng tấn cống ra má»™t lúc. Lẳng hoa của nàng dính chặt lấy cây gậy sắt rồi dùng thế mượn hoa hiến phật rung mạnh má»™t cái những lưỡi dao ở dÆ°á»›i lẳng đâm thẳng vào mặt của Thiết Trượng Tú ngay. Äồng thá»i kiếm ở bên tay trái của nàng dùng thế Thái PhÆ°Æ¡ng qui sào nhằm ở sau lÆ°ng địch đâm luôn.
Thế công này của nàng không sai một ly một tí nào và nhanh nhẹn tuyệt luân, lợi hại nhất là tấn công cả trước mặt và sau lưng của địch khiến địch muốn lùi cũng không được nữa.
Thiết Trượng Tú giật mình kinh hãi, nghe thấy tiếng gió động biết mình bị tấn công cả hai mặt, bất đắc dĩ y nhảy sang bên phải vận chân lực vào tay trái rồi năm ngón tay chộp ra lấy lẳng hoa.
Phong Lan thấy đối phương định chộp lẳng hoa của mình biết địch thủ đã trúng phải mưu kế củ mình rồi nàng vẫn không thay đổi thế võ cứ để mạnh lảng hoa vào mặt của Thiết Trượng Tú còn kiếm ở bên tay trái thì nhằm ngang hông của địch đâm từ dưới lên.
Thiết Trượng Tú thấy tay trái mình chộp hụt, tay phải vội vung gậy đánh mạnh vào lẳng hoa, còn vai trái thì co lên cái, nhỠvậy kiếm của Phong Lan mới đâm hụt.
Thiết Trượng Tú thấy tránh được thế công của Phong Lan rồi liá»n thuận tay chá»™p luôn vào cổ tay trái của nàng.
NgỠđâu Phong Lan đã biết trước y ra tay như thế, nên nàng đam hụt một cái đã vội lui vỠphía sau tay trái thuận chặt luôn vào cánh tay trái của Thiết Trượng Tú.
Thiết Trượng Tú rống lên má»™t tiếng giÆ¡ gậy lên đỡ, chỉ nghe thấy "coong coong" má»™t tiếng. Cả gậy lẫn cánh tay Ä‘á»u bị gãy hết, chá»— vết thÆ°Æ¡ng máu tia ra nhÆ° vòi rồng vậy, mẩu gậy rá»›t xuống sàn đài kêu đánh "coong" má»™t tiếng.
Khán giả ở dÆ°á»›i đài thấy Thiết Trượng Tú bị nhÆ° vậy, có ngÆ°á»i chạy lại cá»™t thÆ°Æ¡ng cho y, có ngÆ°á»i lên tiếng gá»i nhất thá»i loạn xạ vô cùng.
Mãn Hầu Thần Bảo Khánh vá»›i Äại SÆ¡n chủ Lục Nhất Thanh ngồi gần đó thấy vậy cả kinh thất sắc vá»™i chạy lại.
Nhất Thanh liá»n móc túi lấy thuốc cứu thanh ra chỉ huyết cho Thiết Trượng Tú, còn Bảo Khánh thì nhảy tá»›i trÆ°á»›c mặt Phong Lan ngắm nhìn nàng má»™t hồi rồi há»i:
-Cô nÆ°Æ¡ng gá»i Võ Di bà bà là gì thế?
Mãn Thần Hầu ở cách núi Võ Di không xa, cho nên y biết Võ Di bà bà nhiá»u hÆ¡n ai hết. Tuy y kiêu ngạo quen rồi nhÆ°ng vá»›i tuyệt há»c của Võ Di bà bà xÆ°a nay vãn không dám khinh thị, cho nên y thấy Phong Lan dùng kiếm và lẵng hoa đánh bại Thiết Trượng Tú má»›i nghÄ© ra Võ Di bà bà là thế.
Phong Lan nghe nói liá»n trợn ngược đôi lông mày lên đáp:
-Bà bà chính là tổ mẫu của bổn cô nÆ°Æ¡ng, ngÆ°á»i há»i làm gì?
Thấy nàng nói nhÆ° vậy những ngÆ°á»i biết tiếng Võ Di bà bà má»›i hay lai lịch và xuất thân của nàng, rồi ai nấy cÅ©ng thì thầm bàn tán:
-Thảo nào con nhá» này lợi hại đến nhÆ° thế. Thì ra nó là ngÆ°á»i của Võ Di bà bà.
Bảo Khánh từ xÆ°a đến nay chỉ thấy ngÆ°á»i ta nịnh và khen ngợi y, chứ chÆ°a bao giá» bị ai khinh thị nhÆ° thế cả. NhÆ°ng y tá»± lượng sức mình chỉ ngang tài vá»›i Thiết Trượng Tú thôi, nếu ra tay đấu chÆ°a biết chừng cÅ©ng bị gãy má»™t tay nhÆ° thế.
Huống hồ dù có thắng nổi đối phÆ°Æ¡ng chÆ°a chắc Võ Di bà bà đã chịu để yên cho mình, nhÆ°ng trÆ°á»›c thiên hạ quần hào khi nào y lại chiụ mất sÄ© diện nhÆ° vậy. Vì thế nhất thá»i y ngẩn ngÆ°á»i ra và cÅ©ng hối hận là bá»—ng dÆ°ng nhảy ra can thiệp nhÆ° thế này làm gì. CÅ©ng may Thiết Trượng Tú băng bó cánh tay xong liá»n tiến lên đỡ lá»i Phong Lan. ChÆ°a lên tiếng y đã cÆ°á»i giá»ng thảm khốc má»™t hồi rồi má»›i nói:
-Äược! Äược! Lão bại do giòng giõi của danh môn nhÆ° vậy, tuy có bại vẫn vinh quang, lão xin nhÆ°á»ng con Tỉ Kim Giao ở trong hồ cho cô nÆ°Æ¡ng đấy, quí hồ quả đất tròn thể nào cÅ©ng có ngày lão gặp lại cô nÆ°Æ¡ng ...
Phong Lan đáp :
-Hay lăm! Quí hồ ngươi có can đảm lúc nào cô nương cũng đợi chỠngươi đến chỉ giáo, nhưng cô nương nói thực cho ngươi biết, lần sau nếu gặp sẽ không dễ dãi như ngày hôm nay đâu.
Thiết Trượng Tú Ä‘á»™t nhiên biến sắc mặt cÆ°á»i ha hả rồi nói tiếp:
-Bại tÆ°á»›ng này ngày hôm nay không dám nói giá»i nữa, xin từ biệt ở đây, chúng ta sẽ gặp lại sau.
Nói xong y quay ngÆ°á»i vái chào khán giả má»™t lượt rồi lá»›n tiếng nói:
-Lão bất tài bị Phong cô nÆ°Æ¡ng đánh bại, ngày hôm nay cánh tay đã gãy không còn hÆ¡i sức nào đứng ra làm chủ lá»… đài nữa. Bây giá» trÆ°á»›c mặt thiên hạ anh hùng xin nhÆ°á»ng chức đài chủ cho Phong cô nÆ°Æ¡ng, nêu ai không dám khiêu chiến vá»›i cô ta thì con thuồng luồng trong hồ là vật sở hữu của cô ta, và không ai được dị nghị gì cả.
Nói xong y không đợi chá» má»i ngÆ°á»i phản ứng ra sao đã quay mình Ä‘i vào ngôi chùa ở phía sau đài và mất dạng.
Thủ Ä‘oạn của Thiết Trượng Tú quả thá»±c là khôn ngoan và xảo trá, há»… ngÆ°á»i nào nghÄ© kÄ© má»™t chút là sẽ biết y có ý giá há»a cho nàng. Vì y không những đã bại trận và còn bị tàn phế, y tá»± biét không sao má»™t mình Ä‘oạt nổi vật báu con Tỉ Kim Giao nữa. Nên y má»›i làm ra vẻ đàng hoàng nhÆ°á»ng lại vật báu cho Phong Lan và còn khích bác quần hảo ở dÆ°á»›i đài nếu ai muốn cÆ°á»›p được vật báu của con thuồng luồng thì lên đài đấu vá»›i nàng. NhÆ° vậy có khác gì Phong Lan đã biến thành cái đích của má»i ngÆ°á»i.
Tá»›i lúc này Long Uyên má»›i biết mình không thể yên lặng được nữa, nên chàng chá» Thiết Trượng Tú Ä‘i khá»i má»›i ra trÆ°á»›c đài chấp tay chào má»i ngÆ°á»i và ho má»™t tiếng để má»i ngÆ°á»i im lặng, rồi má»›i nói:
-Quý bằng hữu, vừa rồi lão đã tuyên bố vật báu ở trong hồ đã có ngÆ°á»i lấy Ä‘i mất, mục đích của lôi đài không còn nữa nhÆ° vậy còn đấu tiếp làm chi?
Long Uyên chÆ°a nói dứt đã có mấy bóng ngÆ°á»i phi lên đài tức giận quát:
-Lão già kia mau nói ai dám cả gan lấy trộm!
Tài sản của tarta12a

  #17  
Old 25-03-2008, 02:58 AM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Hồi 16
Vân đẳng Long phi Hổ thế Phong

Thấy Nhất Thanh nói nhÆ° thế, quần hùng ở dÆ°á»›i đài đã chứng thá»±c vật báu của con thuồng luồng đã bị ngÆ°á»i ta lấy mất, nên ai nấy ồn ào muốn há»i ngÆ°á»i lấy bảo vật là ai.
Hổ Hùng vừa đắc thắng và đã thá»­ công lá»±c mình thấy mạnh hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u, tính kiêu ngạo lại nổi lên. Y thấy quần hùng ở trên đài và dÆ°á»›i đài Ä‘á»u kêu om sòm, Y không sao nhịn được liá»n ngá»­ng lên trá»i rú lên má»™t tiếng nói:
-Vật báu trong hồ là con Tỉ Kim Giao là do ba chúng ta lấy đi đấy, ai không phục cứ việc lên đây thử tài.
Long Uyên thấy Hổ Hùng nói như vậy đành chịu. Phong Lan cũng muốn kiếm vài tay cao thủ đấu chơi.
Nhất Thanh nghe thấy Hổ Hùng tá»± nhận là đã lấy được vật báu của con Tỉ Kim Giao rồi, y lại thấy công lá»±c của hai ngÆ°á»i vừa rồi cao siêu nhÆ° vậy, y má»›i Ä‘oán biết là hai ngÆ°á»i đã ăn được óc con thuồng luồng rồi nên má»›i mạnh nhÆ° thế. Y tá»± nhận thấy công lá»±c của y không hÆ¡n được Thiết Trượng Tú mà bây giá» Phong Lan đánh bại được Thiết Trượng Tú thì y ra tay chỉ có thua, vả lại dù thắng được ba ngÆ°á»i Ä‘i nữa thì óc con thuồng luồng cÅ©ng đã mất và chuốc thêm ba cÆ°á»ng địch nhÆ° vậy có ích lợi gì đâu. Cho nên y cân nhắc thiệt hÆ¡n xong liá»n có ý rút lui, nhÆ°ng lại không cam tâm buông tha ba ngÆ°á»i má»™t cách dá»… dàng nhÆ° vậy, y cúi đầu suy nghÄ© má»™t lúc, nhân các ngÆ°á»i ở dÆ°á»›i kêu la om sòm liá»n lên tiếng nói:
-Ba ngÆ°á»i này ngấm ngầm lấy trá»™m vật báu của con Tỉ Kim Giao đã trái luật lệ của võ lâm không nghÄ© gì đến lợi ích của đồng đạo võ, tuy bổn tá»a không quan tâm đến vật đó, nhÆ°ng quần hùng ở dÆ°á»›i đài nào chịu để yên cho những vị đó?
Quần hùng ở dÆ°á»›i đài nghe thấy y nói vậy Ä‘á»u phẫn uất đòi đánh om sòm.
Hổ Hùng thấy vậy tức giận trợn tròn xoe đôi mắt lên quát há»i:
-Câm mồm, ai dám không phục thì cứ việc lên đây để Hổ gia cho má»™t bài há»c, chứ đừng kêu la nhÆ° thế thì có ăn thua gì đâu.
Tiếng quát của y kêu nhÆ° sấm Ä‘á»™ng khiến quần hùng ở dÆ°á»›i đài Ä‘á»u khiếp sợ không ai dám nói năng gì nữa, nhÆ°ng vì lá»i nói của y quá ngông cuồng nên có má»™t số chính phái tá» vẻ không phục.
Long Uyên đã trông thấy những võ lâm danh túc ở tả hữu khán đài tá» vẻ không vui liá»n đỡ lá»i nói:
-Sở dÄ© ba chúng tôi giết con Tỉ Kim Giao trÆ°á»›c giá» hạn định của má»i ngÆ°á»i nhÆ° vậy là không muốn trông thấy có trận đấu đến giết chóc nhau ngày hôm nay. Thiết nghÄ© chÅ©ng ta là ngÆ°á»i trong võ lâm thì tÆ°Æ¡ng trợ nhau má»›i phải, nếu bây giá» vì má»™t con thuồng luồng mà tổn thÆ°Æ¡ng hòa khí thá»±c không đáng chút nào.
HÆ¡n nữa nếu không may vật báu của con thuồng luồng mà lá»t vào tay của tên ác ma chúng sẽ mượn sức óc con thuồng luồng ấy mà há»c thành tuyệt kỹ, không ai còn kiá»m chế nổi, nhÆ° vậy có phải thiên hạ võ lâm bị tai kiếp ngay không? Cho nên anh em tại hạ má»›i ra tay diệt con ác giao ấy trÆ°á»›c, vẫn biết chúng tôi làm nhÆ° thế có Ä‘iá»u không phải thật, nhÆ°ng nghÄ© các vị là danh túc tiá»n bối của võ lâm chắc thế nào cÅ©ng lượng thứ cho chúng tôi.
Lá»i nói của Long Uyên không những rất thành khẩn mà chàng lại dùng Vô Thượng thần công, nên ngÆ°á»i nào có mặt tại đó dù ở trên đài hay ở dÆ°á»›i đài cÅ©ng Ä‘á»u nghe rõ hết và dÆ° âm câu đó làm má»i ngÆ°á»i chấn Ä‘á»™ng.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u là con nhà võ hết nghe thấy tiếng nói của chàng rất mạnh nên Ä‘á»u giật mình kinh hãi , há» không ngá» má»™t ông già vô danh này ná»™i công lại luyện tá»›i mức xuất thần nhập hóa nhÆ° vậy. Vì thế có má»™t số hiệp chính đạo nhân thấy lá»i nói của chàng rất có lý.
Äồng thá»i há» thấy chàng công lá»±c thâm hậu nếu lên đấu vá»›i chàng thì làm sao mà thắng được. Vì vậy há» không lên đài nữa để bảo tồn danh dá»± và cÅ©ng tá» ra mình là ngÆ°á»i đàng hoàng.
Sự thực lúc bấy giỠLong Uyên chỉ cảnh báo thầm.
Lúc này chàng Ä‘Æ°a mắt nhìn hai bên khán đài thấy các nhân vật chính đạo ai nấy Ä‘á»u bình tÄ©nh trong lòng má»›i yên, Ä‘ang định nói thêm vài câu để kết thúc cuá»™c đại há»™i này. Äá»™t nhiên dÆ°á»›i đài cất giá»ng nhÆ° thanh la vỡ tiếng nói:
-Bạn già kia, xem bá» ngoài của bạn thật là tuổi cao vá»ng trá»ng, nhÆ°ng không biết võ công bạn ra sao, sao bạn không giở vài miếng võ cho má»i ngÆ°á»i thưởng thức?
NgÆ°á»i ấy vừa nói dứt, vì ý kiến đó rất hợp ý của tất cả má»i ngÆ°á»i, nên ai nấy Ä‘á»u đồng thanh yêu cầu Long Uyên biểu diá»…n võ công cho há» xem. Äang lúc ấy bá»—ng có má»™t ông già tuổi trạc năm mÆ°Æ¡i, mặt tròn và nhá», mắt to mồm rá»™ng, mÅ©i lá»›n nhÆ° mÅ©i sÆ° tá»­ nhÆ°ng cằm không có râu đứng lên cÆ°á»i khì khì. Tiếng y cÆ°á»i thá»±c không xứng vá»›i tuổi của y chút nào. Bá»n Long Uyên không biết ngÆ°á»i là ai cả, nhÆ°ng Äại Lâu SÆ¡n Chủ Lục Nhất Thanh đã nhận ra ngÆ°á»i đó nên y cÆ°á»i ha hả và chấp tay chào há»i:
-Phả huynh giáng lâm thật là hiếm có, má»i huynh lên đây.
Trông hình dáng ngÆ°á»i đó nhÆ° má»™t tên ăn mày vậy, nghe thấy Nhất Thanh nói nhÆ° thế y không trả lá»i chỉ trợn trừng mắt lên khẽ nhún vai má»™t cái ngÆ°á»i đã lẹ làng nhảy lên đài.
Long Uyên biết nếu ngày hôm nay mình không biểu diá»…n má»™t vài thế võ, tất nhiên há» không chịu để yên cho đâu. NhÆ°ng nhất thá»i chàng không nghÄ© ra được biểu diá»…n thế võ gì, cho nên vừa thấy ngÆ°á»i ná» lên tá»›i lôi đài chàng liá»n chấp tay chào há»i:
-Xin há»i ...
Chàng chÆ°a kịp nói tiếp thì Nhất Thanh đã lá»›n tiếng át giá»ng chàng mà nói vá»›i các ngÆ°á»i dÆ°á»›i đài rằng:
-Vị này là Tiếu diện Phả Cái ẩn tích đã lâu, chắc các vị chÆ°a được gặp mặt ông ta bao giá», nhÆ°ng cÅ©ng nghe tiếng rồi. Ngày hôm na Phả Cái bá»—ng xuất hiện ở đây để chủ trì công đạo cho võ lâm. Vậy xin Vân lão tiên sinh hãy biểu diá»…n tuyệt há»c ra cho má»i ngÆ°á»i xem.
Lá»i nói của y hiển nhiên là muốn lôi Phả Cái vào vòng, quần hùng có mặt tại đó có phải là ngu ngốc đâu mà sao lại không hiểu. Nhất là há» biết Phả Cái ba mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c khét tiếng vá» môn Äàn Chỉ thần công và ngÆ°á»i lại rất chính trá»±c, diệt bạo phù trợ những ngÆ°á»i yếu hèn, nên há»… bá»n hắc đạo trông thấy ông là nhức đầu váng óc. MÆ°á»i năm trÆ°á»›c ông ta bá»—ng tuyệt tích giang hồ nhÆ°ng tên tuổi vẫn còn lừng lẫy.
Hôm nay bá»—ng nhiên ông ta xuất hiện tất phải có nhân nguyên. Cho nên má»i ngÆ°á»i vừa nghe Nhất Thanh nói ai nấy Ä‘á»u bàn tán xôn xao, ngÆ°á»i hiểu sá»± lại mong ông ta đấu vá»›i Vân Hạc má»™t trận để mình được sáng mắt ra, và thu thập kiến thức môn Äàn Chỉ thần công của ông ta nhÆ° thế nào?
Phả Cái nghe Nhất Thanh nói xong, biết ngay đối phÆ°Æ¡ng đã có ý lôi mình vào trong, liá»n há»›n hở cÆ°á»i má»™t hồi rồi trợn trừng đôi mắt quái dị nhìn Nhất Thanh.
Nhất Thanh đã biết rõ tính nết của Phả Cái, thấy vậy y rùng mình kinh hãi nên không dám nói tiếp nữa.
Phong Lan, Hổ Hùng đã được nghe bỠtrên nói tới chuyện của Tiêu Diện Phả Cái nên bây giỠthấy ông ta nhảy lên trên đài, tuy không sợ nhưng cũng hơi ái ngại.
Vì vậy Phong Lan vá»™i rón rén Ä‘i tá»›i bên cạnh Long Uyên rỉ tai bảo nhá» chàng hay Äàn Chỉ thần công của Phả Cái này nhÆ° thế nào.
Long Uyên nghe xong liá»n nghÄ© ra má»™t kế, nhân lúc Nhất Thanh vừa nói dứt, liá»n chắp tay chào và nói vá»›i Phả Cái rằng:
-Tại hạ hâm má»™ hiệp danh ngài đã lâu, ngày hôm nay má»›i được yết kiến thá»±c là tam sinh hữu hạnh, bây giỠđược đại hiệp hạ cố cho, tại hạ bằng lòng nhận lãnh những Ä‘iá»u không hay trÆ°á»›c mặt đại hiệp.
Nói tới đó, chàng ngừng giây lát rồi nói tiếp:
-NhÆ°ng tại hạ tuổi già không tiện múa quyá»n múa cẳng, theo thiện ý chi bằng làm má»™t trò chÆ¡i nho nhỠđể Phả Hiệp vá»›i các vị anh hùng cÆ°á»i má»™t phen, chẳng hay Phả Hiệp nghÄ© sao?
Phả Cái liá»n nghiêm nét mặt gật đầu:
-Xin cứ tự nhiên.
Nói xong y liá»n lại sang bên, quả nhiên y Ä‘i khấp kha khấp khểnh và ngÆ°á»i hÆ¡i lảo đảo thá»±c.
Thấy Long Uyên đã nghe lá»i dặn bảo của mình, Phong Lan khoái chí vô cùng Long Uyên cầm cái thanh la nhỠđể ở mép đài lên rồi chàng dùng phấn vẽ mÆ°á»i mấy cái khuyên nhá» to bằng đầu ngón tay cái má»™t.
Phả Cái vá»›i má»i ngÆ°á»i không hiểu chàng làm nhÆ° thế để làm chi, liá»n trố mắt lên nhìn.
Xong đâu đấy Long Uyên liá»n Ä‘Æ°a thanh cho Phong Lan, nàng vá»™i cầm lấy rồi lui lại chá»— cách xa chàng chừng ba trượng, nàng ta cứ thế mà chạy quanh chàng, càng chạy càng nhanh.
Chỉ trong nháy mắt thân hình của nàng nhÆ° má»™t cái bóng má» không còn ai trông rõ mặt nàng nữa, còn Long Uyên thì vẫn đứng yên ở giữa không cá»­ Ä‘á»™ng chút nào, chá» tá»›i khi Phong Lan chạy nhanh tá»›i mức Ä‘á»™ rồi chàng má»›i Ä‘á»™t nhiên hai tay lên mồm khẽ quát “khai†và hay tay cùng búng ra mÆ°á»i ngón má»™t lúc. Má»i ngÆ°á»i chỉ thấy mấy tiếng kếu “loong coongâ€.
Bỗng Phong Lan dừng chân lại, tà áo của nàng bị gió thổi bay phất phới trông như một tiên nữ, không hiểu chàng làm thế để làm chi?
Lúc ấy Phong Lan đã tủm tỉm cÆ°á»i cầm cái thanh la đến trÆ°á»›c mặt Phả Cái vá»›i giá»ng thánh thót nói:
-Má»i tiá»n bối chứng kiến cho.
Phả Cái thoạt tiên cÅ©ng không hiểu gì hết cả nhÆ°ng khi y cầm cái thanh la lên xem thì mặt biến sắc và không tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nhÆ° trÆ°á»›c nữa, vì cái khoen tròn vẽ bằng phấn ở trên thanh la hồi nãy Ä‘á»u bị thủng hết, có má»™t Ä‘iá»u lạ nhất những mảnh thủng đó vẫn còn dính ở thnh la, đủ thấy công lá»±c của chàng cao siêu đến mức nào.
Quí vị nên biết Phả Cái đã khét tiếng vá» môn búng ngón tay này và mấy năm gần đây ông ta ẩn tích trong núi hoang khổ luyện tất nhiên phải cao siêu hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u, nay ong thấy tài ba của Long Uyên nhÆ° vậy cÅ©ng phải hổ thẹn tá»± cho mình không sao làm nổi. đừng nói là đứng cách xa ba trượng, ngay đứng gần má»™t trượng và Phong Lan chỉ cầm cái thanh la đứng yên, ông ta cÅ©ng chÆ°a chắc làm nổi. NhÆ° vậy làm sao mà ông ta không hoảng sợ đến biến sắc mặt.
Long Uyên nhìn sắc mặt của Phả Cái biết công việc làm của mình đã có hiệu quả, chàng không muốn làm cho Phả Cái quá hổ thẹn liá»n mỉm cÆ°á»i nói:
-Cái trò nhỠnày đáng lẽ khống dám đem ra biểu diễn trước mặt cao nhân, bất đắc dĩ tại hạ mới làm như vậy, mong Phả Hiệp chỉ giáo thêm cho.
Lúc này Phả Cái muốn cÆ°á»i cÅ©ng không thể cÆ°á»i được nữa, chỉ hổ thẹn ngá»­ng mặt lên nhìn Long Uyên, thấy mặt ông già đó rất hiá»n từ má»›i khoan tâm và bụng bảo dạ rằng:
“Ông già này tài ba nhÆ° vậy mà mặt lại hiá»n từ hòa nhã hết sức khiến ta càng hổ thẹn và kính phục thêm.â€
Nghĩ tới đó, ông ta vội cung kính vái chào và nghiệm nghị nói:
-Lão tiá»n bối tài ba thá»±c, khiến kẻ ăn mày quê này kính phục vô cùng.
Nói xong, y quay ra tuyên bố vá»›i má»i ngÆ°á»i rằng:
-Vân lão tiá»n bối tuổi cao đức trá»ng, thần công tuyệt thế, ăn mày què không những chịu bái phục và còn nhìn nhận ông là má»™t ngÆ°á»i dáng được hưởng vật báu của con thuồng luồng nhất. Các vị ở dÆ°á»›i đài nếu ai còn phản đối xin cứ lên đây ăn mày què này sẽ vui lòng tiếp vị ấy liá»n.
Long Uyên và Phong Lan thấy Phả Cái nói vậy liá»n có cảm tình vá»›i ông ta ngay và thấy ông ta quả thá»±c thuá»™c ngÆ°á»i bạn hiệp nghÄ©a.
Riêng có Hổ Hùng là coi thÆ°á»ng ông ta, y cho ông ta là ngÆ°á»i thấy Long Uyên tài ba nhÆ° vậy đã vá»™i lấy lòng ngay.
NgÆ°á»i ở dÆ°á»›i đài xÆ°a nay vẫn biết tính của Phả Cái nói má»™t là má»™t, hai là hai không bao giá» thay đổi hết.
Tuy không hay biết vừa rồi Long Uyên đã biểu diá»…n những võ công gì nhÆ°ng thấy Phả Cái nói vậy ai nấy Ä‘á»u tìm cách rút lui luôn. Bá»n anh em Phù Tá»­ phái Hằng SÆ¡n xÆ°a nay vẫn có cảm tình vá»›i Phả Cái bây giá» thấy ông ta nói nhÆ° vậy nhất là bên trong lại có Phong Lan nữa, liá»n đứng dậy ở đằng xa chắp tay vái chào Phả Cái rồi do Phù Sa Tá»­ đại biểu lên tiếng nói:
-Bạn què nói như vậy phái Hằng Sơn chúng ta quyết không can dự vào nữa và xin từ biệt ngay ở nơi đây.
Nói xong, cả bốn ngÆ°á»i quay mình Ä‘i luôn.
Các đệ tử của phái ấy thấy sư tôn đã đi rồi cũng lần lượt đi theo ngay.
Tiếp theo đó đến ngÆ°á»i của phái Hoa SÆ¡n cÅ©ng do má»™t đạo sÄ© đứng lên nói má»™t vài câu rồi quay ngÆ°á»i Ä‘i nốt.
Chỉ còn lại những nhân vật của hắc đạo, tuy không bằng lòng nhÆ°ng thấy ván đã đóng thuyá»n rồi và có ngÆ°á»i đỡ đầu nhÆ° vậy, dù chúng có ra tay cÅ©ng chÆ°a chắc đã thắng nổi mấy tay cao thủ ấy. Nên chúng cÅ©ng đành phải hậm há»±c Ä‘i luôn.
Chỉ trong nháy mắt đã có tám phần mÆ°á»i ngÆ°á»i bá» Ä‘i rồi, Long Uyên thấy vậy liá»n cảm Æ¡n Phả Cái, Phong Lan ngẫu nhiên nhìn xuống bên dÆ°á»›i thấy trong đám đông có má»™t bà cụ tóc trắng nhÆ° bạc Ä‘ang ngồi ở chân cá»™t lôi đài, hai mắt nhắm nghiá»n nhÆ° Ä‘ang dưỡng thần. Nàng giật mình đánh thót má»™t cái vừa mừng rỡ, vừa kinh hãi không kịp bảo cho Long Uyên biết đã vá»™i lên tiếng kêu gá»i:
-Bà ơi!
Rồi nàng nhanh như một luồng khói nhảy xổ xuống chỗ của bà già ngồi.
Hổ Hùng thấy vậy cũng nhảy theo xuống.
Long Uyên quay đầu lại trông thấy Phong Lan đi tới trước một bà già tay ôm ngang lưng bà ta nũng nịu nói:
-Bà cũng xuống núi đấy à...
NhÆ°ng chỉ nhắt mắt không thấy bà già cá»­ Ä‘á»™ng gì hết ngÆ°á»i đã tránh ra phía sau hÆ¡n thÆ°á»›c rồi, đôi mắt màu xanh ánh lên nói:
-Cô nÆ°Æ¡ng đã nhận lầm ngÆ°á»i rồi.
Thoạt tiên Phong Lan thấy bà cụ giống hệt Võ Di Bà Bà , tổ mẫu của mình. NgỠđâu khi bà cụ mở mắt ra nói chuyện, không những tiếng nói khác hẳn mà màu sắc của đôi mắt cũng lạ lùng lắm.
Phong Lan chăm chú nhìn vào bà già trong lòng vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, nhưng chỉ trong nhãy mắt nàng tỠvẻ ngượng nghịu và kinh ngạc vô cùng. Vì nàng nhìn kĩ mới hay tóc của bà già này tuy trắng như bạc thực nhưng da mặt vừa trắng vừa thẳng không có một nếp nhăn nào. Có lẽ bà cụ này rất tinh xảo vỠnghệ thuật hóa trang cho nên tuổi già như vậy mà mặt vẫn trẻ trung như thế.
NhÆ°ng tại sao bà ta lại mặc áo bà già nhÆ° thế nầy. Thá»±c đấy xem bá»™ mặt của bà cụ này trông còn trẻ hÆ¡n cả những ngÆ°á»i ba mÆ°Æ¡i. Sao bà ta lại không mặc quần áo hợp thá»i má»™t chút, Ä‘iá»u này không những khiến Phong Lan khó hiểu mà ngay đôi mắt của bà ta cÅ©ng khác thÆ°á»ng. Vì mắt của bà ta xanh vô cùng.
Lúc này bà cụ mở mắt ra nhìn liá»n có hai luồng ánh sáng xanh tía ra nhÆ°ng chỉ thoáng cái đã biến mất liá»n. Có lẽ bà ta đã luyện được má»™t môn võ công kì dị thì phải
Hổ Hùng theo sau Phong Lan trông thấy thái Ä‘á»™ của nàng nhÆ° vậy, biết nàng đã nhận nhầm ngÆ°á»i. Y là ngÆ°á»i rất kiêu ngạo, lại thèm muốn lấy lòng Phong Lan, cho nên y vá»™i lên tiếng trách há»i bà cụ rằng:
-Này, bà là ai? Ngồi đây làm gì?
Hổ Hùng nhận thấy nếu quả thực bà già không phải làm bộ làm tịch ngồi ở đây, Phong Lan không bao giỠtrông thấy bà ta và cũng không bao giỠnhận lầm như thế.
Bà cụ đó Ä‘Æ°a đôi ngÆ°Æ¡i xanh lÆ°á»m Hổ Hùng má»™t cái nhÆ°ng không trả lá»i mà chỉ há»i Phong Lan rằng:
-Cô nương muốn kiếm lệnh tổ mẫu ư? Tôi đã gặp bà ta ...
Hổ Hùng thấy vậy giận vô cùng liá»n quát lá»›n át giá»ng bà cụ mà nói tiếp:
-Bà già kia, ngÆ°Æ¡i là cái thá gì sao lại không trả lá»i câu há»i của Hổ gia. NhÆ° vậy ngÆ°Æ¡i đừng trách Hổ gia bắt nạt bà già nhé!
Phong Lan nghe thấy bà cụ nói là đã gặp bà mình rồi, Ä‘ang định há»i thăm ngỠđâu Hổ Hùng lại nổi giận nhÆ° thế nàng bá»±c mình vô cùng định lên tiếng ngăn cản thì bà già đã đứng dậy chỉ thoáng cái đã lÆ°á»›t ngÆ°á»i tá»›i trÆ°á»›c mặt Hổ Hùng vẻ mặt nghiêm nghị mắng:
-Tiểu tá»­ hôi hám này mất dạy thật. Nếu ta không nể mặt của ngÆ°á»i bạn thì ta sá»›m phế võ công của ngÆ°Æ¡i rồi.
Phong Lan thấy bà cụ có thân pháp kì lạ như vậy, mình đứng ở trước mặt bà ta chỉ thấy hoa một cái bà ta đã tới trước mạt Hổ Hùng ngay. Nàng thấy bà ta đứng đối diện với Hổ Hùng cách nhau không đầy hai thước trách mắng mà Hổ Hùng cứ đứng yên mà nghe thôi. Nàng ngạc nhiên hết sức để ý nhìn mới hay Hổ Hùng mặt đã tái mét mồ hôi lạnh toát ra như mưa hai mát tỠvẻ sợ hãi như thấy ma quỉ vậy. lúc này nàng mới biết chắc y đã bị bà cụ điểm huyệt nên mới không cử động được.
Phong Lan kinh hãi thầm và tự nhủ:
“Võ công của bà này cao siêu má»™t cách kỳ lạ. bà ấy nói nể mặt bạn của Hổ Hùng chẳng hay bà ta nói ai thế?â€
Long Uyên Ä‘ang ở trên đài nghe thấy tiếng mắng chá»­i liá»n Ä‘Æ°a mắt ra hiệu cho Phả Cái má»™t cái rồi nhảy ngay xuống dÆ°á»›i.
Bà cụ trông thấy Long Uyên tá»›i bá»—ng ngắt lá»i ngay cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng rồi quay mình Ä‘i xuống núi liá»n.
Thoạt tiên Long Uyên không để ý tá»›i nhÆ°ng chàng vừa xuống tá»›i Phong Lan đã vá»™i gá»i:
-Long đại ca xem này bà cụ đã điểm huyệt y.
Long Uyên Ä‘Æ°a mắt nhìn Hổ Hùng giật mình kinh hãi vá»™i há»i:
-Có phải mắt của bà ta màu xanh không?
Phong Lan ngạc nhiên há»i lại:
-Sao đại ca biết ... đại ca quen biết bà ta chăng?
Long Uyên khong kịp trả lá»i vá»™i giÆ¡ tay ra vá»— vào hai nÆ¡i yếu huyệt ở sau lÆ°ng của Hổ Hùng má»™t cái.
Hổ Hùng kêu kêu hừ má»™t tiếng Ä‘i loạng choạng mấy bÆ°á»›c khạc má»™t đống Ä‘á»m ra ngÆ°á»i má»›i tỉnh táo, nhÆ°ng đã mệt nhá»c khôn tả.
Long Uyên đã giải huyệt cho Hổ Hùng rồi và đặt y ngồi xuống ghế của bà cụ lúc nãy, rồi quay mình đuổi theo bà cụ ngay.
Phong Lan lại tưởng chàng định kiếm bà cụ để trả thù cho Hổ Hùng vì sợ chàng thất thế nên cũng vội theo luôn. Long Uyên không cần quay đầu lại cũng biết ý muốn của Phong Lan nên chàng nói:
-Lan muội cứ ở đây chỠtrong chốc lát, ngu huynh có việc làm lát nữa sẽ trở lại ngay.
Phong Lan nghe nói ngừng chân lại quay nhìn Hổ Hùng và há»i:
-Hổ đại ca khá»i chÆ°a?
Vì nhất thá»i sÆ¡ ý Hổ Hùng má»›i bị ngÆ°á»i ta Ä‘iểm trúng yếu huyệt má»™t cách bất ngá», tuy đối phÆ°Æ¡ng ra tay rất có má»±c thÆ°á»›c nên y má»›i không nguy hiểm đến tính mạng nhÆ°ng cÅ©ng bị mất sÄ© diện rồi.
Và trong ngÆ°á»i cÅ©ng thấy hÆ¡i khó chịu má»™t chút, đáng lẽ chá»— y bị Ä‘iểm là tá»­ huyệt. nếu bà cụ không Ä‘iểm chệch sang má»™t chút thì y đã bị chết rồi.
Thủ pháp Ä‘iểm huyệt của bà cụ rất kỳ lạ khiến Hổ Hùng không sao cá»­ Ä‘á»™ng được, và trong ngÆ°á»i cảm thấy trống rống tá»±a nhÆ° trượt chân ngã xuống vá»±c thẳm vậy. Tuy y có ná»™i công tuyệt đỉnh nhÆ° thế mà cÅ©ng không sao giải được nổi và y còn đến chết là khác.
Tuy y đã được Long Uyên giải huyệt cho, sức lá»±c đã khôi phục nhÆ° thÆ°á»ng, nhÆ°ng y hãy còn hoảng sợ nen chân tay hãy còn run lảy bẩy. Sá»± thá»±c không phải là y nhát gan mà đó là hậu quả của môn Ä‘iểm huyệt kia, môn Ä‘iểm huyệt này ngÆ°á»i giang hồ chÆ°a ai biết cả, đó là tuyệt há»c trong ÄÆ¡n thÆ° huyết quyá»n, cho nên Long Uyên vừa trông thấy Hổ Hùng bị Ä‘iểm huyệt nhÆ° vậy đã biết ngay Vân Tuệ ra tay.
Cho nên chàng há»i Phong Lan ngÆ°á»i đó có phải là mắt xanh không, khi Phong Lan cho chàng biết ngÆ°á»i đó mắt xanh thá»±c thì chàng Ä‘oán chắc là Vân Tuệ rồi chứ không còn ai vào đây nữa. vì thế chàng lo âu vô cùng, bụng bảo dạ:
“Chị Tuệ đã xuất hiện ở nÆ¡i đây, tại sao không gặp ta.â€
Nên chàng mới vội đuổi theo như thế
Hãy nói Phong Lan thấy Long Uyên đã mất dạng liá»n quay lại thấy Hổ Hùng cÅ©ng đã chỉnh thÆ°Æ¡ng rồi.
Lúc ấy các ngÆ°á»i ở trên núi đã bá» Ä‘i hết, cả Phả Cái lẫn Nhất Thanh cÅ©ng vậy.
Hổ Hùng rầu rĩ vô cùng, bỗng thấy Phong Lan tới gần mặt đỠbừng vội đứng dậy nói:
-Lan muội, chúng ta xuống núi đi.
Phong Lan chỉ kêu ừ má»™t tiếng, rồi quay ngÆ°á»i Ä‘i lên trên núi liá»n.
Hổ Hùng liá»n Ä‘uổi Ä‘i theo sát cánh, càng ngượng nghịu nói:
-Tiểu huynh công lá»±c hãy còn non ná»›t nên bị bà ấy đánh lén, Lan muá»™i đừng có chê cÆ°á»i.
Phong Lan chỉ lÆ°á»m y má»™t cái không trả lá»i. Y thở dài má»™t tiếng và nói tiếp:
-Tục ngữ có câu ngÆ°á»i giá»i có ngÆ°á»i giá»i hÆ¡n, thá»±c không sai chút nào! Tiểu huynh tá»± biết công lá»±c hãy cò kém quá, quyết tâm phải tìm má»™t nÆ¡i thanh tịnh để khổ luyện hai năm. Lan muá»™i trong hai năm ấy muá»™i định làm gì?
Hổ Hùng muốn thá»­ lòng của Phong Lan nên má»›i há»i nhÆ° thế mong muốn rằng cÅ©ng Ä‘i thanh tu vá»›i mình, tuy y không dám nói trắng ra nhÆ°ng thá»±c tình y rất mong được nhÆ° vậy.
NgỠđâu lúc này Phong Lan không còn tình ý gì vá»›i y hết và còn chán ghét y là khác, nhÆ°ng vì nể tình giao hảo bấy lâu nay nên nàng không muốn để lá»™ ra mặt. Cho nên nàng chá» Hổ Hùng nói xong, liá»n lạnh lùng đáp:
-Anh há»i tôi làm gì Æ°? Tôi sẽ trở vá» nhà thăm cha mẹ, rồi tiếp tục hành hiệp giang hồ, muốn làm gì thì làm... tùy theo hứng thú của mình mà thi hành.
Äáng lẽ nàng muốn nói là tùy theo ý kiến của Long Uyên nhÆ°ng nàng nghÄ© lại nếu nói nhÆ° thế không những Hổ Hùng nổi ghen và mất sÄ© diện của mình nữa cho nên nàng má»›i đổi giá»ng nhÆ° vậy.
Hổ Hùng thấy nàng đã thay lòng nhÆ° vậy, vừa tức giận vừa hậm há»±c. trÆ°á»›c kia tuy nàng chÆ°a tá» tâm sá»± vá»›i mình bao giá», nhÆ°ng ít ra việc gì nàng cÅ©ng quan tâm đến mình nhÆ°ng bây giá» không những nàng không muốn Ä‘i theo mình luyện võ công, thậm chí nàng định Ä‘i đâu làm gì cÅ©ng không muốn cho mình biết nữa.
Việc nhÆ° thế thì y chịu nhịn sao được? NhÆ°ng y vẫn phải nghiến răng mím môi chịu Ä‘á»±ng và đồng thá»i nghÄ© cách làm thế nào đểchinh phục được ngÆ°á»i đẹp.
Trong lúc suy nghĩ y không nói gì cả chỉ lẳng lặng theo sau.
Phong Lan vỠđến khách sạn thấy phòng của Long Uyên hãy còn đóng kín, tưởng chàng chưa vỠnên bảo tiểu nhị mang cơm lên phòng mình thôi.
Hổ Hùng đang nghĩ cách đối phó nên cùng bảo làm đồ ăn và mang lên phòng mình.
Hai ngÆ°á»i cÆ¡m nÆ°á»›c xong ngủ trÆ°a giây lát, khi tỉnh dậy trá»i đã tối và mÆ°a phùn còn lác đác ngoài trá»i.
Phong Lan thì thấy phòng của Long Uyên vẫn đóng kín, nàng tuy nghe nhÆ° không có tiếng ngÆ°á»i trong phòng, nàng ngạc nhiên vô cùng không hiểu sao giá» này mà chÆ°a thấy chàng vá» tá»›i? Nàng không tin liá»n đẩy cá»­a phòng vào xem, thì thấy hành lý của chàng mất hết.
Phong Lan kinh ngạc vô cùng, mặt biến sắc, thoạt tiên nàng còn tưởng hành lý của chàng đã bị kẻ trá»™m lấy mất, nàng liá»n bảo tá»­u bảo và há»i đồng thá»i nàng còn thấy má»™t tá» giấy trắng để ở trên bàn , nàng vá»™i chạy lại cầm tá» giấy ấy lên xem má»›i hay đó là thÆ° của Long Uyên để lại:
“Hổ huynh, Lan muội
Äệ có việc phải Ä‘i ngay, không thể đợi chá» hai vị trở vỠđể từ biệt, xin hai vị lượng thứ cho. Cổ nhân đã nói: trên thiên hạ không có bữa tiệc nào mà không có sá»± tàn cả, đệ vá»›i Hổ huynh và Lan muá»™i ở gần nhau hÆ¡n tháng trá»i, duyên hạnh ngá»™ của chúng ta chỉ có bấy nhiêu thôi. Giang hồ rất lá»›n rá»™ng thật nhÆ°ng thế nào cÅ©ng có ngày tái ngá»™, tá»›i lúc đó đệ chỉ mong vui vẻ được thấy ác chất của con thuồng luồng trong ngÆ°á»i Hổ huynh bị bức ra, võ công tiến bá»™ nhanh, ngày cang anh tuấn thêm.
Vá»™i vàng lên Ä‘Æ°á»ng đệ chỉ có thể viết lại bấy nhiêu lá»i thôi, xin chào hai vị trong tinh thần thượng võ.
Ký tên
LONG TINH VÂNâ€

ChÆ°a Ä‘á»c hết lá thÆ° Phong Lan đã ứa nÆ°á»›c mắt ra rồi, khi Ä‘á»c xong, nàng bá»—ng cảm thấy bàng hoàng nhÆ° kẻ mất hồn mất vía không sao cầm lòng được, liá»n nằm lên giÆ°á»ng Long Uyên mà khóc.
Nàng càng khóc càng thương tâm, vì câu chuyện này xảy ra quá đột ngột. nàng không tin Long Uyên lại vô tình mà bỠđi một cách âm thầm như thế. Nàng chỉ mong chàng đã gặp được một việc gì rất nguy hiểm vì bắt buộc mà phải đi như vậy thôi.
Nếu Ä‘á»c kỹ lá thÆ° thì đã thấy Long Uyên làm nhÆ° thế là đã có kế hoạch, định rá»i khá»i hai ngÆ°á»i, chàng không tiện nói bá» rÆ¡i nàng nên dùng có việc cần nhÆ° thế.
Phong Lan không ngá» Long Uyên bạc tình nhÆ° thế. Vá»›i bá»™ mặt xinh đẹp của mình mà không lấy được lòng chàng, hay chàng là ngÆ°á»i sắt đá, hoặc giả chàng đã có ngÆ°á»i yêu rồi? NghÄ© tá»›i đó nàng giật mình đánh thót má»™t cái và cÅ©ng Ä‘au lòng khôn tả. Phần vì oán giận phần vì ghen tuông khiến nàng càng khóc lá»›n tiếng. rồi nàng ngủ thiếp Ä‘i lúc nào không hay.
Nàng mÆ¡ nàng má»™t mình Ä‘i tá»›i má»™t khu rừng, bốn bá» không có hình bóng má»™t ai cả, chỉ có tiếng dá»… kêu buồn thảm mà thôi. Phong Lan cảm thấy mình nhÆ° bệnh nặng, mình mẩy chân tay nhÆ° không có má»™t hÆ¡i sức nào hết, miệng cứ lẩm bẩm kêu gá»i Long Uyên, nàng hoảng sợ Ä‘i lá»­ng thững trong lòng trống rá»—ng nhÆ° tuyệt vá»ng, thì Ä‘á»™t nhiên cảm thấy má»™t bàn tay ấm áp sá» vào ngÆ°á»i, trong lòng nàng cả mừng gá»i:
-Long đại ca.
Rồi nàng mở mắt ra tỉnh dậy. Nhưng thật ra trước mắt làm gì có rừng rậm, làm gì có Long Uyên mà chỉ có Hổ Hùng.
Phong Lan mÆ¡ màng nhìn thẳng vào mặt Hổ Hùng thấy y cÆ°á»i nói vá»›i vẻ xảo trá đứng ở trÆ°á»›c giÆ°á»ng mà đèn thì sáng, các cá»­a phòng đóng chặt, Hổ Hùng thấy Phong Lan đã tỉnh liá»n khẽ nói:
-Lan muội, sao em ngủ ở đây?
Phong Lan cảm thấy ngÆ°á»i má»m nhÅ©n, trong lòng vừa lo âu vừa xâu hổ đẩy tay Hổ Hùng ra thá»­ vận khí xem má»›i hay mình đã bị Ä‘iểm trúng yếu huyệt tê liệt. Nàng cả kinh muốn lên tiếng nói nhÆ°ng không tiện ,Ä‘Æ°a mắt ra hiệu cho Hổ Hùng giải huyệt cho mình.
NgỠđâu Hổ Hùng không giải cho nàng thì chá»› lại còn ngồi thấp xuống dÆ°á»›i mép giÆ°á»ng năm tay mình mắt cứ chòng chòng nhìn vào mặt mình tá» vẻ yêu thÆ°Æ¡ng, rồi thở dài má»™t tiếng và nói:
-Lan muá»™i thấy khó chịu Æ°? Äược cứ nằm má»™t lát cho khá»e liá»n!
Nói xong y lại thở dài má»™t tiếng rồi xuống giá»ng nói tiếp:
-Lan muá»™i, em có hiểu anh gần gÅ©i em tuy chÆ°a đầy ná»­a năm nhÆ°ng trong lòng anh lúc nào cÅ©ng không muốn rá»i xa em ná»­a bÆ°á»›c. vì em mà anh cam tâm xông vào chá»— chết chẳng e ngại gì cả.
Phong Lan nghe Hổ Hùng noi càng lo lắng và xấu hổ thêm. NhÆ°ng khốn ná»—i nàng không lên tiếng được cả gật đầu hay lắc đầu cÅ©ng không được. Vì thê nàng liá»n nhắm mắt lại.
Hổ Hùng vá»›i giá»ng rất cảm Ä‘á»™ng nói tiếp
-Lan muá»™i huynh thá» vá»›i trá»i là huynh yêu muá»™i hết sức, bây giá» huynh Ä‘i khổ tâm tu luyện hai năm để hóa giải Ä‘á»™c chất của con thuồng luồng, việc này khiến huynh Ä‘au lòng lắm. Lan muá»™i thá»±c anh không muốn rá»i em ná»­a bÆ°á»›c. Nếu em vui lòng Ä‘i vá»›i anh thì có phải sung sÆ°á»›ng biết bao nhiêu.
Phong Lan nghe thấy y càng lộ liễu chỉ muốn đánh cho y hai cái tát, hay tìm một cái lỗ để chui cho khuất mắt. Nhưng tình thế bây giỠkhông cho phép, nên nàng chỉ nhắm mắt lại cho đỡ bực mình.
NgỠđâu Hổ Hùng thấy nàng không nói gi lại nằm xuống cạnh nàng để tay lên ngá»±c. Nàng tức giận vô cùng liá»n trợn trừng mắt lên nhìn nhÆ°ng tiếc thay nàng không sao quay đầu lại để nhìn Hổ Hùng được.
Hổ Hùng dí má vào tay nàng nói:
-Lan muá»™i thá»±c anh không nỡ rá»i em! Thằng tiểu tá»­ há» Long kia có gì bằng được anh nào. Lan muá»™i lại yêu nó thế? Mấy hôm trÆ°á»›c anh tức đến chết Ä‘i được nhÆ°ng bây giá» tiểu tá»­ đó đã Ä‘i rồi, Lan muá»™i Ä‘i đến má»™t chá»— vắng vẻ tu luyện võ công nhé.
Lúc ấy y vừa nói vừa cởi từng nút áo má»™t của Phong Lan, trong lòng y mừng rỡ và hồi há»™p vô cùng vì đã từ từ Ä‘i tá»›i mục đích rồi. Trái lại Phong Lan lại tưởng mình sắp sá»­a té ngã vào chốn bi đát không thể tưởng tượng được,vì nàng nghe câu há»i cuối cùng của Hổ Hùng đã biết chính mình bị Ä‘iểm huyệt chứ không còn ai vào đây nữa.
Vì đã bị Hổ Hùng điểm huyệt tê mình và thấy mình lạnh lùng với y như thế cho nên y mới cố y làm nhục thân mình.
Má»™t sá»± phát hiện kinh ngÆ°á»i không những khiến Phong Lan run sợ nhÆ°ng không sao tá» rõ sá»± phản kháng được nên nàng chỉ còn má»™t cách là ứa nÆ°á»›c mắt ra thôi, nÆ°á»›c mắt của nàng chảy cả hai bên gối.
Hổ Hùng thấy vậy tuy biết nhÆ°ng vẫn giả vá» ngạc nhiên há»i:
-Lan muá»™i, tại sao lại khóc thế ? À anh hiá»u rồi, có lẽ em không rá»i anh phải không? Hà... anh cÅ©ng thé anh cÅ©ng muốn rá»i khá»i em lúc nào đâu.
Nói xong y quả thực không xấu hổ mặc cho Phong Lan tức giận cứ cúi đầu hôn má nàng.
Phong Lan cảm thấy như con rắn độc hôn má mình, nàng vừa hổ thẹn vừa tức giận quá chết giấc.
Lúc ấy Long Uyên Ä‘ang Ä‘i trên Ä‘Æ°á»ng cái tối nhÆ° má»±c, trong lòng nóng nhÆ° thiêu, sá»± thật chàng có việc gì vá»™i vàng đâu, chàng làm nhÆ° thế là để Phong Lan rá»i khá»i mình thôi. Thì ra lúc trÆ°a ở trên núi Bạch Thạch, Long Uyên phát hiện Vân Tuệ liá»n hóa trang thành bà cụ ẩn núp má»™t bên bị Phong Lan tưởng nhầm là Võ Di Bà Bà, nên nàng không đợi chở Long Uyên tá»›i gần và cÅ©ng chÆ°a kịp nói nốt cho Phong Lan hay thì đã quay mình Ä‘i ngay.
Từ khi chia tay vá»›i Vân Tuệ đến giá», lúc nào Long Uyên cÅ©ng nhá»› nhung nàng chỉ muốn sá»›m ngày tái ngá»™ để giãi bày tâm sá»±t thôi. Bây giá» phát hiện nhÆ° vậy, chàng mừng rỡ vô cùng, khi nào lại bá» lỡ dịp may cho nên chàng chỉ dặn Phong Lan má»™t câu rồi giở khinh công tuyệt đỉnh Ä‘i luôn.
Khinh công của hai ngÆ°á»i tuy Long Uyên thắng hÆ¡n Vân Tuệ ná»­a mức nhÆ°ng vì Vân Tuệ đã Ä‘i má»™t quãng xa rồi chàng má»›i Ä‘uổi theo, nên mặc dầu chàng Ä‘uổi thá»±c nhanh mà vẫn không kịp.
Kể ra Vân Tuệ cÅ©ng lạ thá»±c, mặc cho chàng ở phía sau lá»›n tiếng kêu gá»i mà vẫn giở toàn lá»±c ra chạy. nên Long Uyên càng lo âu thêm không hiểu vì sao nàng lại không muốn gặp mình nhÆ° thế.
Chỉ trong nháy mắt hai ngÆ°á»i đã chạy thẳng xuống dÆ°á»›i núi tiến thẳng vào trong huyện Bạch Thạch rồi lại tiến ra cánh đồng. hai ngÆ°á»i cách nhau ngày càng gần Long Uyên mừng thầm, ngỠđâu trÆ°á»›c mặt lại xuất hiện khu rừng rậm.
Vân Tuệ vội chạy vào trong khu rừng, nên khi Long Uyên đuổi vào tới nơi thì không sao tìm thấy tung tích của Vân Tuệ.
Long Uyên tìm không thấy hoảng chí vô cùng vừa lục soát vừa lá»›n tiếng gá»i:
-Chị Tuệ..
Tiếng của chàng vừa run vừa trong, đó là tiếng thá»±c của chàng, nếu có má»™t ngÆ°á»i khác trông thấy má»™t ông già tóc bạc phÆ¡ nhÆ° vậy mà có giá»ng trong nhÆ° thế, thế nào cÅ©ng phải phì cÆ°á»i.
Tìm má»™t hồi không thấy Vân Tuệ đâu cả Long Uyên lại ra khá»i rừng, trong lúc thất vá»ng vô cùng thì bá»—ng thấy trên cành cây có treo má»™t khăn lụa trắng. Chàng vá»™i giật cái khăn đó xuống thấy có mùi thÆ¡m rất quen thuá»™c xông vào mÅ©i, chàng mừng rỡ nhÆ° lượm được vật báu, chàng vá»™i giở ra xem thấy đó có má»™t bài thÆ¡ viết bằng bút lông, nét bút thanh tú chính là bút tích của Vân Tuệ. NhÆ°ng chàng Ä‘á»c xong lá thÆ° đó nhÆ° bị kim chạm vào lÆ°ng và cÅ©ng tá»±a nhÆ° bị má»™t chậu nÆ°á»›c lạnh dá»™i từ trên đầu xuống và kêu oan thầm,
Thì ra bài thÆ¡ ấy đại khái nói rằng: chàng đã có nàng đẹp nhÆ° hoa ở bên cạnh vui vẻ biết bao nên đã quên hết ngÆ°á»i xÆ°a tiá»u tụy Ä‘au lòng. Tình ân ái mÆ°á»i năm đã theo giòng nÆ°á»›c trôi Ä‘i rồi, vậy nghÄ©a đã tàn, chỉ mong trả thù xong là thiếp trở vá» làm bạn vá»›i ngá»n đèn xanh vá»›i chuông mõ qua ngày. à của nàng là Long Uyên đã có ngÆ°á»i yêu má»›i rồi... tất nhiên phải quên ngÆ°á»i cÅ©, trÆ°á»›c kia những tâm huyết và ân tình của nàng thá»±c là…, chỉ đợi chá» trả thù cho sá»± phụ xong nàng sẽ trở vá» Ä‘i tu niệm sống những ngày tàn tạ.
Như vậy Long Uyên không lo âu sao được, sự hiểu lầm nặng nỠnhư thế thực là oan uổng cho nàng.
Tuy Long Uyên giả dạng ông già, nhưng lúc này vì quá đau lòng mà chàng không sao nhịn được, nước mắt cứ tuôn ra như mưa, khóc la kêu gào:
-Chị Tuệ ơi! Chị hiểu lầm em quá?
NhÆ°ng Vân Tuệ làm nhÆ° tức giận Ä‘i xa rồi, không trả lá»i chàng ná»­a câu.
Vì quá cảm Ä‘á»™ng nên Long Uyên vừa khóc vừa Ä‘i không phân biệt đông tây nam bắc, cứ thấy Ä‘Æ°á»ng là tiến thôi. Chàng đã quyết tâm thế nào cÅ©ng tìm cho được Vân Tuệ để tá» lòng tâm sá»± của mình. NgỠđâu chàng đã Ä‘i được má»™t lúc tá»›i chá»— mình Ä‘ang ở rồi. ngÆ°á»i Ä‘i lại trong thị trấn rất đông đúc mà chàng không sao tìm thấy tung tích của Vân Tuệ hết. chàng thất vá»ng vô cùng định thuận Ä‘Æ°á»ng tìm kiếm, nhÆ°ng bá»—ng Ä‘á»™ng lòng bụng bảo dạ:
“Bây giá» chị Tuệ hiểu lầm ta tất nhiên sau này ta không thể gần gÅ©i Phong Lan nữa. có lẽ lúc này quay trở lại lấy hành lý Ä‘i có hÆ¡n không?â€
NghÄ© Ä‘oạn, chàng liá»n Ä‘i vào trong Ä‘iếm, không kịp thay quần áo thu xếp hành lý xong... để lại lá thÆ° ở trên bàn và dặn tá»­u bảo tính tiá»n luôn cho cả ba ngÆ°á»i má»™t lúc. Tuy bụng thấy đói nhÆ°ng cÅ©ng lên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i ngay.
Chàng ra khá»i thị trấn nhất thá»i không biết Ä‘i đâu,chần chừ hồi lâu cÅ©ng không biết giá» mình nên Ä‘i đâu. Sau chàng mím môm bụng bảo dạ rằng:
“Bất cứ Ä‘i tá»›i đâu trÆ°á»›c hết ta cÅ©ng phải xa cách Phong Lan đã rồi hãy nói chuyện sau, bằng không thì nàng cÅ©ng làm quấn chân quấn cẳng mình...â€
NghÄ© tá»›i đó, chàng liá»n phóng ngá»±a tiến thẳng vá» phía Ä‘Æ°á»ng cái quan, nhÆ°ng nghÄ© đến Phong Lan chàng lại có vẻ quyến luyến. Chàng nhận thấy mình làm nhÆ° thế này thá»±c hổ thẹn vá»›i nàng.
Nàng má»™t thiếu nữ đẹp nhÆ° hoa nở lại yêu má»™t ngÆ°á»i xấu xí nhÆ° mình thế này, dù mình có lòng gan dạ sắt cÅ©ng phải rung Ä‘á»™ng bởi sá»± yêu Ä‘Æ°Æ¡ng trái ngược ấy của nàng.
Long Uyên vốn dÄ© là ngÆ°á»i Ä‘a tình Ä‘a cảm, cho nên chàng vừa rá»i khá»i thị trấn nghÄ© tá»›i Ä‘iểm đó chắc Phong Lan Ä‘á»c lá thÆ° của mình để lại thế nào cÅ©ng Ä‘au lòng khôn tả.
Vì vậy chàng đau lòng hết sức, nếu không phải sự hiểu lầm của Vân Tuệ thì chàng đã quay ngựa lại giả thích cho Phong Lan rồi.Vì chàng đối với Phong Lan tuy không có ý muốn chiếm cứ trái tim của nàng nhưng giữa chàng và nàng đã có một tình cảm thân mật như anh em rồi, tình cảm rất trong sạch, nhưng chàng nghĩ đến chị Tuệ lòng lại đau như cắt,chỉ muốn tìm thấy nàng ta ngay để bày tỠtấm lòng cho nàng thấy rõ.
Vì thế chàng không dám quay lại giải thích cho Phong Lan hay nữa, vì sợ sẽ mất nhiá»u thì giá». Chàng cÅ©ng biết tình cảm của nàng phức tạp hÆ¡n mình nhiá»u, nếu mình trở lại thế nào cÅ©ng đòi theo mình Ä‘i. Chàng vừa phóng ngá»±a vừa nghÄ© ngợi, lúc mừng lúc lo, không bao lâu trá»i đã tối. Mây Ä‘en kéo đến u ám má»™t vùng và mÆ°a lại đổ xuống lác đác thật là buồn bã.
Tuy chàng có Ä‘em theo Tỵ Thủy châu mÆ°a không bắn vào ngÆ°á»i được, nhÆ°ng con ngá»±a của chàng phải nghỉ ngÆ¡i ăn uống. chàng ngá»­ng đầu nhìn thấy nÆ¡i đó không có má»™t bóng ngÆ°á»i nào Ä‘i lại và má»™t nhà nào cả, phía bên trên cách không xa có má»™t khoảng núi cây cối um tùm, trông tình thế rất quái dị, chàng liá»n bụng bảo dạ rằng:
“Chắc trên núi thế nào cÅ©ng có miếu hay chùa, bất cứ trong đó có hòa thượng hay không ta cÅ©ng vào lánh mÆ°a để cho con ngá»±a của ta nghỉ ngÆ¡i đã.â€
NghÄ© Ä‘oạn chàng phóng ngá»±a tiến vá» phía đó liá»n, không bao lâu đã tá»›i chân núi, quả nhiên chàng thấy trên lÆ°ng chừng núi có má»™t ngôi chùa thá»±c. Chàng thúc ngá»±a phi lên, chỉ trong chốc lát đã tá»›i trÆ°á»›c chân chùa.
Long Uyên Ä‘Æ°a mắt nhìn thấy đằng trÆ°á»›c có má»™t ngôi chùa rất đồ sá»™, nhÆ°ng vì lâu ngày không sá»­a chữa nên cá»­a long tÆ°á»ng đổ mái sụp quá nhiá»u.
Chàng thở dài một tiếng nghĩ thầm:
“Ngôi chùa cổ này chắc xÆ°a kia lá»™ng lẫy lắm, nhÆ°ng tại sao bây giá» lại Ä‘iêu tàn thế này?â€
NghÄ© Ä‘oạn, chàng liá»n đẩy cá»­a vào bên trong. Sau cá»­a là má»™t cái vÆ°á»n lá»›n, giữa vÆ°á»n có má»™t lối Ä‘i xây bằng đá thẳng vào trong đại Ä‘iện, nhÆ°ng vì bá» hoang lâu ngày nên cá» lau má»c cao tá»›i đầu gối và Ä‘Æ°á»ng đã cÅ©ng bị rêu phủ đầy, chàng còn cảm thấy chùa âm u nhÆ° có ma vậy, ngay cả con ngá»±a báu của chàng cÅ©ng không dám tiến lên nữa. hình nhÆ° nó có vẻ hãi sợ. bình sinh chàng không sợ ma quá»· bao giá», nhÆ°ng thấy con Mạc Long tá» vẻ sợ hãi nhÆ° thế, khiến chàng cÅ©ng phải sá»n lòng. Chàng vá»™i rút thành ÄÆ¡n Huyết bảo kiếm ra, bạo dạn và bụng bảo dạ rằng:
“Bảo kiếm này linh dị lắm, nếu có nguy hiểm thể nao cÅ©ng biết chui ra khá»i bao mà vo vo. Bây giá» không thấy nó phản ứng gì, chắc bên trong không có việc gì đâu.â€
NghÄ© Ä‘oạn, chàng vá»— vào đầu con ngá»±a má»™t cái, rồi quay ngÆ°á»i Ä‘i vào trong Ä‘iện.
Äại Ä‘iện không có cá»­a, nhÆ°ng bên trong tối om, Long Uyên có thẻ trông thấy những vật gì ở trong xó tối, nên chàng không sợ hãi chút nào. Chàng trông thấy rõ trong Ä‘iện đâu đâu cÅ©ng có mạng nhện chằng chịt, nhÆ°ng không có vẻ gì khả nghi hết. Chàng liá»n dắt ngá»±a Ä‘i vào trong Ä‘iện, cởi yên ngá»±a ra khá»i cho nó nhẹ nhõm, rồi chàng Ä‘i kiếm má»™t bó cỠđến cho nó ăn.
Còn chàng thì di tá»›i bên cạnh bàn thá», quét sạch mạng nhên, đặt hành trang lên, rồi ngồi vận công Ä‘iá»u tức.
NgỠđâu chàng vừa nhắm mắt má»™t cái đã nghe thấy hai cánh cá»­a ở phía sau Ä‘iện kêu kèn kẹt rồi bị má»™t luồng gió mạnh thổi tung ra. Chàng vừa nghe thấy tiếng kêu dó liá»n giật mình đánh thót má»™t cái, vá»™i lÆ°á»›t tá»›i cạnh cá»­a nhìn ra sau Ä‘iện, thấy trong hành lang có đển mÆ°á»i cá»— quan tài má»™t lượt.
Ngoài hành lang là má»™t cái vÆ°á»n hoang, trông thật âm u đáng sợ. Chàng cảm thấy trá»i mÆ°a phùn, gió lạnh thổi vào luôn luôn, tá»±a nhÆ° có ma quá»· xuất hiện thá»±c. nhÆ°ng chàng nghÄ© lại mình chÆ°a làm việc gì trái lÆ°Æ¡ng tâm cả, tục ngữ có câu: tà bất thắng chính, dù có mà thì làm gì nổi mình nào? Vì vậy chàng lại can đảm nhÆ° cÅ©, trở vá» chá»— cạnh bàn thá» mà ngồi xuống. Trong lòng vẫn hiếu kỳ, chỉ mong ma quá»· xuất hiện để xem hình dáng nó thế nào? Tuy vậy chàng đã rút thanh ÄÆ¡n Huyết bảo kiếm ra, đặ trên đầu gối để Ä‘á» phòng, rồi má»›i tiếp tục vận công Ä‘iá»u tức.
Má»™t lát sau chàng đã phản thần hoàn hÆ°, quên cả vạn vật chung quanh. Sá»± thá»±c chàng làm nhÆ° thế không phải là khinh địch, nhÆ°ng vì lúc này ÄÆ¡n thiết thàn công của chàng đã luyện tá»›i chính thành há»a hầu rồi, chỉ cần nhập định má»™t lúc thì không cần sợ ngoại địch xâm phạm nữa.
Chân khí trong chàng từ từ vận chuyển, không những có thể giữ cho thính giác rất mẫn cảm và nếu có ngoại vật xâm lấm, chân khí đó có thể nảy nở ra sức phản chấn và phòng bị nghiêm mật lắm.
Trải qua không biết bao lâu, chàng bá»—ng nghe thấy con Mạc Long vừa hí lên ná»­a chừng đã ngã lăn ra đất, và ngÆ°á»i chàng cÅ©ng có vật gì tấn công vào ba nÆ¡i yếu huyệt. chàng vẫn nhắm mắt nhÆ° thÆ°á»ng, chân khí ở trong ngÆ°á»i có má»™t sức phản chấn Ä‘á»™t nhiên bắn trở ra, cả thanh bảo kiếm ở trên đùi cÅ©ng đánh coong má»™t tiếng. tiếp theo đó, chàng chỉ nghe thấy má»™t tiếng hú thá»±c thảm khốc và ngày càng Ä‘i xa, Ä‘i vào trong hậu viện thì biến mất. Tuy chàng biết không là việc gì nhÆ°ng vẫn bị tiếng hú làm cho chân khí tản mát. Chàng Ä‘ang định đứng dậy xem sao, bá»—ng thấy ngÆ°á»i của mình sụp xuống bên dÆ°á»›i.
Chàng giật mình kinh hãi vá»™i tung ngÆ°á»i lên nhÆ°ng đã muá»™n rồi, đầu chàng va chạm phải má»™t tấm sắt và rá»›t xuống ngay bên dÆ°á»›i.
Chàng vội mở mát nhìn mới hay mình đã rớt xuống một cái hầm bốn bên là vách đá dưới đất toàn là rắn bò lúc nhúc.
Long Uyên nghe thấy nhiá»u Ä‘á»™c xà nhÆ° vậy liá»n giật mình kinh hãi, mặt hÆ¡i biến sắc, vá»™i vận khí ngừng thân ở chá»— lÆ°ng chừng đó. May thay chàng vận khí nhanh má»™t chút nên ngÆ°á»i chÆ°a rá»›t xuống đáy. Những con rắn ngá»­ng đầu lên định cắn nhÆ°ng không sao cắn nổi Long Uyên biết nếu mình không nhanh mà để rá»›t xuống bên dÆ°á»›i thì có lẽ bị những rắn Ä‘á»™c này cắn chết chứ không sai. Chàng định thần giây lát rồi vận khí, giở thế Thần Long Bàn Không bay tà tà lên.
Tiếp theo đó, chàng lại ngá»­ng đầu lên trên, hai chân đạp mạnh vào nhau má»™t cái ngÆ°á»i bắn lên trên cao hÆ¡n trượng, rồi dá»±a lÆ°ng vào sát vách ngừng thân luôn tại chá»—, chá»— chàng ngừng chân đó cách dÆ°á»›i đáy hang chừng trượng rưỡi, chàng biết lÅ© rắn không sao bò lên được nữa nên má»›i cảm thấy yên tâm phần nào. Chàng Ä‘Æ°a mắt nhìn bốn phía xung quanh thấy bên trên toàn xây bằng đá, chá»— mình rÆ¡i xuống không còn má»™t vết tích nào hết và bốn bá» chung quanh vách đá Ä‘á»u trÆ¡n tuá»™t không thấy cá»­a ngõ nào cả. Chàng ngạc nhiên nghÄ© thầm:
-Chả lẽ có ma chắc? Bằng không sao có thạch thất này và những rắn ở đâu chui vào nhiá»u thế?
Từ dÆ°á»›i đất lên tá»›i đỉnh cao trừng ba trượng nếu ở trên cao ném cát Ä‘á»™c xuống thì những con rắn thể nào cÅ©ng chết, hiển nhiên phải có cá»­a ngõ khác. Vừa rồi chàng ngồi đã tá»a bảo kiếm để ở trên đùi vốn dÄ© Ä‘á» phòng bị, vạn nhất có gì xảy ra là mình cầm kiếm tấn công luôn. NgỠđâu lại để cho ngÆ°á»i ta thừa cÆ¡ lấy trá»™m mất Ä‘i. Bây giá» trong ngÆ°á»i chàng không còn má»™t lưỡi dao hay kiếm nào hết, nếu dùng chân khí, chân lá»±c mà phá vách này quả là rất khó. Chàng cau mày nghÄ© ngợi giây lát rồi nhận thấy phải nghÄ© ra má»™t cách rá»i khá»i ngay nÆ¡i này bằng không dù khong bị rắn cắn chết thì cÅ©ng chết đói. ÄÆ¡n Thiết thần công vá»›i chỉ chưởng của chàng tuy có thể giết được những con rắn bên dÆ°á»›i nhÆ°ng Ä‘em xá»­ dụng thần công đó tốn rất nhiá»u sức vả lại số rắn quá nhiá»u sức ngÆ°á»i giết sao xuể, cho nên thể nào cÅ©ng phải kiếm má»™t võ khí má»›i được. nghÄ© đến võ khí chàng bống nhá»› đến cái Ä‘uôi con thuồng luồng hiện Ä‘ang cá»™t ở ngang lÆ°ng. Chàng cả mừng vá»™i rút chiếc roi má»m và dài hÆ¡n trượng ấy ra rồi chỉ thẳng đầu roi vào đàn rắn.
Hình nhÆ° đàn rắn vừa trông thấy cái roi ấy đã sợ hãi liá»n. Chúng chen nhau tránh ra ngoài xa, để dành má»™t khoảng giữa trông hÆ¡n ba thÆ°á»›c. Chàng bá»—ng phát hiện roi duôi thuồng luồng có thể khắc được rắn Ä‘á»™c, liá»n mừng rỡ vô cùng vá»™i nhảy xuống bên dÆ°á»›i. múa roi quanh má»™t vòng lÅ© rắn lại tránh ra xa năm thÆ°á»›c! Chàng nhảy xuống đất vận ÄÆ¡n Thiết thần công bảo vệ toàn thân, rồi múa roi Ä‘uổi lÅ© rắn.
Sau đó, chàng Ä‘i quanh thạch thất má»™t vòng, Ä‘á»™t nhiên thấy góc tÆ°á»ng đối diện bên trái có hai tảng đá vuông dài hai thÆ°á»›c, má»›i thoáng trông thì hai hòn đá ấy màu cÅ©ng nhÆ° vách đá vậy, nhÆ°ng chàng có đôi mắt thần, khi nhìn kÄ© má»›i hay hòn đá này được lấp vào chá»— đó chứ không phải liá»n vá»›i vách. Chàng không cần há»i cÅ©ng biết nÆ¡i đó là cá»­a mà đối phÆ°Æ¡ng dùng để dồn rắn vào.
Chàng dùng roi xua Ä‘uổi đàn rắn xa ra vá»™i vận chưởng lá»±c nhằm hai hòn đá đó ấn mạnh má»™t cái. Chỉ nghe thấy kêu ùm má»™t tiếng, hai hòn đá đó nát ra nhÆ° cám và hiện ngay ra má»™t hang Ä‘á»™ng tối om. Chàng khá»i cần biết bên ngoài là đâu hết, vá»™i giở Túc Cốt Thuật ra khiến ngÆ°á»i nhá» lại nhảy qua lá»— hổng ấy. Khi ra được ngoài hang rồi, chàng thấy nÆ¡i đó là má»™t Ä‘Æ°á»ng mòn rá»™ng ba thÆ°á»›c, không biết Ä‘i tá»›i đâu, nhÆ°ng yên lặng nhÆ° tá» không má»™t bóng ngÆ°á»i nào hết. chàng đứng dậy khôi phục nguyên hình, Ä‘ang định bÆ°á»›c Ä‘i, bá»—ng thấy mặt đất hÆ¡i khác lạ. Chàng nhìn kÄ© má»›i hay trên mặt đất giải bằng gạch mài và lát hoa, hoa ty giản dị nhÆ°ng chắc thế nào cÅ©ng dụng ý gì. Vừa rồi chàng đã bị má»™t mẻ kinh hoàng rồi đâu dám sÆ¡ ý nhÆ° trÆ°á»›c nữa, nên chàng vận công khiên roi Ä‘uôi thuồng luồng cứng ngắt, lấy roi làm kiếm mà Ä‘iểm vào má»™t hòn gạch Ä‘á» thá»­ xem. Chàng khẽ nhân sức má»™t cái những hòn gạch ở bốn chung quanh Ä‘á»™t nhiên ngá»­a lên, bên dÆ°á»›i Ä‘á»u có những câu liêm dài dừng thÆ°á»›c rưỡi nhô lên và nhằm vào viên gạch Ä‘á» móc luôn. Chàng thè lưỡi ra,bụng bảo dạ:
“Nguy hiểm thá»±c, nếu ta Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»™t bÆ°á»›c lên thì thể nào cÅ©ng bị lưỡi câu liêm ấy chặt đứt chân.â€
Vì thế chàng lại cẩn thận thêm và dùng roi Ä‘iểm vào tá»›i, những mÅ©i tên bắn ra nhÆ° mÆ°a. ở trong má»™t Ä‘Æ°á»ng hẻm nhá» nhÆ° vậy mà bị nhiá»u mÅ©i tên bắn ra nhÆ° thế quả thá»±c không sao tránh né được.
Chàng lại thá»­ tá»›i những hòn gạch tía Ä‘en trắng má»›i hay hòn nào cÅ©ng Ä‘á»u có ám khí bắn ra cả. nhÆ° vậy không còn má»™t hòn nào có thể Ä‘i lên được, mà Ä‘Æ°á»ng hẻm lại cong queo, chàng chỉ thấy quãng Ä‘Æ°á»ng dài hai trượng thôi, còn đằng trÆ°á»›c ngẹo sang bên là gì thì chàng không sao thấy được. Nên chàng không mạo hiểm thá»­ thách. Chàng nghÄ© mãi không sao nghÄ© ra được kế gì hoàn hảo cả. Sau chàng định giở khinh công tuyệt thế ra mạo hiểm thá»­ xem, nhÆ°ng chàng bá»—ng nghÄ© ra má»™t kế, trong lòng mừng rỡ vô cùng, vá»™i chui vào trong hang rắn.
Tài sản của tarta12a

  #18  
Old 25-03-2008, 02:59 AM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Hồi 17
Thú tâm nhan hiện hình

Long Uyên chui vào trong hang rắn, đàn rắn đã rẽ sang hai bên để nhÆ°á»ng má»™t lối Ä‘i. Chàng Ä‘i tá»›i phía tận cùng liá»n múa roi ấy Ä‘uổi lÅ© rắn chui ra ngoài hang.
Äàn rắn thấy có lá»— hổng, vá»™i vàng tranh nhau chui ra bên ngoài. Thế là chúng chui ra đến đâu những ám khí lợi hại ấy đã chém giết được rất nhiá»u rắn Ä‘á»™c.
Chàng ở trong thạch thất nghe bên ngoài có tiếng Ä‘á»™ng biết là kế của mình đã thành công, nên không chần chừ gì cả, vá»™i Ä‘uổi nốt đàn rắn còn lại ra ngoài Ä‘Æ°á»ng hẻm.
Má»™t lát sau, những rắn ở trong thạch thất đã bị chàng Ä‘uổi ra hết. Trong thạch thất chỉ còn lại khá nhiá»u trứng rắn to nhá» khác nhau và màu sắc cÅ©ng khác nhau nốt. Chàng không chần chừ gì cả, vá»™i múa roi và chưởng đánh tan hết trứng đó để nó khá»i sinh sản sau này hại ngÆ°á»i.
Chàng đánh vỡ hết những trứng rắn rồi, chui ra ngoài Ä‘Æ°á»ng hẻm thấy trên Ä‘Æ°á»ng hẻm toàn những xác rắn dài hÆ¡n má»™t thÆ°á»›c, chàng vận khinh công Ä‘i lên trên mình rắn, tiến vá» phía trÆ°á»›c. Äi được hai trượng má»›i thấy đằng trÆ°á»›c có ánh sáng chiếu vào. Chàng cả mừng, khi đã đến giữa Ä‘á»™ng định phi thân ra bên ngoài, thì bá»—ng nghe thấy có tiếng còi trúc thổi “vo voâ€. Chàng vá»™i núp ở bên cạnh cá»­a Ä‘á»™ng, Ä‘Æ°a mắt nhìn ra bên ngoài má»›i hay ngoài đó là sÆ¡n cốc, cá» má»c cao hÆ¡n hai thÆ°á»›c, trông rất hoang vu, đằng xa là má»™t cái bụi trúc hình nhÆ° có nhà cá»­a.
Lúc ấy trong bụi cá» Ä‘ang có ba đại hán, má»™t ngÆ°á»i mặc áo dài màu xanh mặt cÅ©ng xanh nốt, tay cầm má»™t cái đèn xanh, ba ngÆ°á»i đứng ba mặt để chặn lối ra của Ä‘Æ°á»ng hầm má»—i tên cầm cái còi trúc cứ thổi “vo vo†hoài.
Chàng ngạc nhiên, thoạt tiên tưởng chúng chỠđợi mình, nhÆ°ng đứng má»™t lúc thấy chẳng ngÆ°á»i nào nhắc nhở tá»›i mình cả, chàng không biết có nên ra ngay bây giá» không? Chàng Ä‘ang suy nghÄ©, Ä‘á»™t nhiên thấy bụi cá» rung Ä‘á»™ng và có tiếng kêu “xè xè†đá»u đổ vào phía ba ngÆ°á»i. Chàng lại thấy hai ngÆ°á»i ở hai bên Ä‘á»u ngÆ°ng thổi còi, rồi má»—i tên cầm má»™t que trúc cứ gạt Ä‘i gạt lại, riêng có ngÆ°á»i ở giữa vẫn tiếp tục thổi còi và quay ngÆ°á»i tiến vá» bụi trúc khô kia. Phía sau ngÆ°á»i đó tiếng kêu “xè xè†hoài, đám cá» cứ nhô lên chồi xuống nhÆ° làn sóng bể vậy.
Lúc ấy Long Uyên mới biết rõ và nghĩ thầm:
“Chắc những rắn này là do chúng nuôi. Chúng đã nuôi nhiá»u rắn Ä‘á»™c nhÆ° vậy, tất không phải là hạng ngÆ°á»i tá»­ tế. Hôm nay đã gặp Long Uyên ta phải Ä‘iá»u tra cho ra má»›i được.â€
NghÄ© Ä‘oạn, chàng chá» cho ba ngÆ°á»i ná» Ä‘i xa rồi má»›i cuá»™n cây roi vào tay, rồi giở khinh công thượng thặng trong pho “Phục Äịa Truy Phong†( nằm dÆ°á»›i đất Ä‘uổi gió ) tiến thẳng bên ngoài và Ä‘i tá»›i chá»— cách chừng năm trượng.
Lúc ấy ba ngÆ°á»i Ä‘i trÆ°á»›c đã dẫn đàn rắn vào trong bụi trúc rồi, không hiểu chúng Ä‘i đâu, chỉ thấy chúng quanh co mấy vòng rồi mất dạng. Chàng kinh hãi vô cùng biết bụi trúc này tuy cắm loạn xạ nhÆ°ng sá»± thá»±c bên trong lúc nào cÅ©ng có má»™t trận pháp.
Chàng ngắm nhìn hồi lâu cÅ©ng không dám Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»™t tiến thẳng vào vì sợ mắc vào cạm bẫy, và chàng nghiên cứu má»™t lát nữa mà cÅ©ng không biết được đó là trận pháp gì.
Chàng ngẩng mặt lên trá»i, thấy ánh sáng trăng vừa chiếu vào vách núi, chàng liá»n nghÄ© thầm:
“Sao ta không quay trở ra thung lÅ©ng để xem ngÆ°á»i nào ở trong miếu cổ đã lấy trá»™m bảo kiếm của ta? Vả lại có leo lên trên vách núi nầy má»›i trông thấy rõ bụi trúc này xếp đặt theo trận pháp gì.â€
NghÄ© Ä‘oạn chàng ngắm nghÄ©a vách núi thấy cao chừng mÆ°á»i trượng nhÆ°ng không dốc lắm, tuy vậy vách đó không làm khó dá»… được chàng, nhÆ°ng chàng không muốn cho đối phÆ°Æ¡ng biết rõ hành tung của mình, nên không giở “Phi Long Cá»­u Thức thân pháp†nhảy lên mà chỉ dùng thân pháp bình thÆ°á»ng leo lên thôi.
Trên đỉnh vách núi là một bụi cây và phía bên kia vách tức ngôi chùa cổ hồi nãy. Chàng đứng ở trên đỉnh vách nhình chung quanh rồi lại nhìn bụi trúc, mới hay giữa bụi trúc có một căn nhà màu xanh còn những cây trúc thì trồng chung quanh.
Há» trồng trái ba cây, phải năm cây, trÆ°á»›c bảy cây, sau sáu cây. Má»›i thoạt trông thấy không có gì lạ cả, nhÆ°ng nhìn kỹ má»›i biết bên trong có rất nhiá»u cÆ¡ quan mai phục. Trong cuốn “ÄÆ¡n ThÆ° Thiết Quyển†của chàng có dạy rất nhiá»u trận đồ, nhÆ° “Kỳ Môn Bát Quáiâ€, “Cá»­u Cung Bát Quái trận†chàng Ä‘á»u thuá»™c lòng hết, nhÆ°ng đối vá»›i trận pháp này chàng vẫn không nhận ra là trận pháp gì.
Chàng Ä‘ang suy nghÄ© bá»—ng nghe thấy trong chùa cổ có tiếng kêu “lách cách†vá»ng ra, chàng vá»™i nhảy xuống đất lẻn vào trong chùa núp ở sau má»™t bụi cây để dò xem tiếng kêu đó ở đâu tá»›i.
Chàng vữa ẩn núp xong, đã nghe thấy trong Ä‘iện có tiếng kêu “ ủa “ vá»ng ra.
Long Uyên nghe thấy tiếng kêu đó, bụng bảo dạ:
“Có lẽ có ai ngẫu nhiên Ä‘i vào trong chùa này, thấy trong Ä‘iện có cá»n ngá»±a chết, nên má»›i kinh ngạc cÅ©ng chÆ°a biết chừng.â€
Quả nhiên, chàng Ä‘ang suy nghÄ©, đã thấy phía hang có bóng ngÆ°á»i thấp thoáng và có má»™t bà cụ hiện thân ra. Chàng chỉ trông thấy sau lÆ°ng của bà ta thôi. DÆ°á»›i ánh trăng, chàng đã thấy tóc của bà cụ trắng nhÆ° bạc, nhÆ°ng dáng Ä‘iệu của bà ta không có vẻ gì là già nua hết.
Chàng mừng rỡ vô cùng, Ä‘oán chắc là bà cụ đó thế nào cÅ©ng là Vân Tuệ giả dạng, Ä‘ang định nhảy ra gặp gỡ để giải vá» sá»± hiểu lầm thì bá»—ng thấy trong mÆ°á»i cái quan tài để ở hành lang, có má»™t cái nắp tá»± Ä‘á»™ng mở lên. Chàng núp ở trong bóng tối, Ä‘oán chắc ngÆ°á»i vừa ám hại mình lại giả bá»™ làm ma quỉ để ám hại Vân Tuệ.
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, chàng không hiện ra vội, lẳng lặng đứng yên tại đó xem Vân Tuệ đối phó ra sao?
Bà cụ bá»—ng thấy nắp quan tài mở lên liá»n giật mình kinh hãi, nhÆ°ng trấn tÄ©nh được ngay. Nàng tiến lại gần, giÆ¡ chưởng lên tấn công má»™t thế, phong chưởng của nàng quả thá»±c lợi hại, chỉ nghe thấy “bá»™p†má»™t tiếng, thiết quan tài đó đã vỡ ra làm muôn mảnh.
Trong quan tài đó có tiếng ma kêu, rồi có một con quỉ nhập tràng nhảy ra.
Long Uyên thấy con quỉ nhập tràng ấy nhẩy xuống đất rất nhẹ nhàng, nếu nó không phải là quỉ thá»±c thì khinh công của nó nhảy được nhÆ° thế kể cÅ©ng lợi hại lắm rồi. Chàng nhìn kỹ, thấy con ma ấy mặc áo bào xanh, Ä‘á»™i mÅ© xanh, thậm chí đến da của nó cÅ©ng xanh nốt, ngÆ°á»i gầy nhÆ° que củi, trông không khác gì má»™t thanh trúc vậy, hai mắt lõm vào, tia ra hai luồng ánh sáng xanh.
Lúc ấy y nhìn thẳng vào bà cụ tóc bạc, nhe răng ra kêu “vèo vèo†và làm như muốn vồ tới vậy khiến trong đêm tối, ai trông thấy cũng phải hoảng hồn.
Bà già kêu “ủa†một tiếng, hiển nhiên đã hoảng sợ, vội lui vỠphía sau năm thước và rút luôn thanh bảo kiếm rất kỳ lạ, dài ba thước, có ánh sáng lóng lánh, chỗ cán như một cái bát úp ngược để bảo vệ lấy tay cầm, thân kiếm không có lưỡi mà to như ngón tay cái và tròn như một cái que. Trông thấy thanh kiếm ấy, Long Uyên đã biết bà ta chính là Vân Tuệ rồi trong lòng mừng rỡ vô cùng.
Bà già ấy quả thật là Vận Tuệ, từ khi Long Uyên Ä‘i rồi, má»™t mình ở lại thạch ốc. Tuy ngày đêm có Vú Triệu là bạn nhÆ°ng vẫn cảm thấy thiếu sót má»™t vật gì nên nàng ta nhÆ° mất hồn mất trí vậy. Vài hôm sau, nàng cảm thấy nhá»› nhung Long Uyên vô cùng, thậm chí sao nhãng cả việc luyện tập võ nghệ.Vú Triệu là ngÆ°á»i giàu kinh nghiệm thấy vậy biết ngay nàng đã tÆ°Æ¡ng tÆ° Long Uyên rồi. Vú Triệu liá»n khuyên giải nàng:
-Tôi đã bảo tiểu thư rồi, tiểu thư lại không nghe, cứ để cậu Uyên đi một mình thế!
Vân Tuệ ngạc nhiên, không hiểu Vú Triệu nói thế có dụng ý gì, liá»n há»i:
-Cái gì? Tôi...
Vú Tiệu cầm tay nàng và nói tiếp:
-Tiểu thư, không phải vú này lắm chuyện, sự thật tiểu thư nên đi cùng với cậu Uyên vỠnhà để gặp cha mẹ cậu ấy. Cô thử nghĩ xem cô trông nom cậu ấy bao nhiêu năm, chả nhẽ nhà cậu ấy không cảm ơn cô hay sao?
Vận Tuệ lắc đầu đáp:
-Tôi không mong gì cảm Æ¡n tôi hết! Việc trông nom Uyên đệ là do tôi tình nguyện, chứ tôi có cần ngÆ°á»i nhà của Uyên đệ cảm Æ¡n tôi đâu?
Vú Triệu ho mấy tiếng rồi nói tiếp:
-Sao tiểu thÆ° dại thế! Vẫn biết tiểu thÆ° không muốn ngÆ°á»i ta cảm Æ¡n mình thá»±c, nhÆ°ng tiểu thÆ° nên rõ, sá»± cảm Æ¡n này nó còn tạo nên nhiá»u chuyện khác nữa.
Vân Tuệ đã biết ý nghÄ©a lá»i nói của Vú Triệu rồi nhÆ°ng nàng không tiện nói ra. Vú Triệu lại nói tiếp:
-Nhà cậu Uyên có chín ông già tất cả. Ngày thÆ°á»ng ngÆ°á»i nào cÅ©ng muốn cho cậu Uyên có con, nay cậu lại mất tích bấy nhiêu năm mà bây giá» thấy có ngÆ°á»i ân nhân Ä‘i cùng vá»›i cậu ấy trở vá» nhà thì má»i ngÆ°á»i sẽ coi nhÆ° má»™t vị Phật sống. Tuy tiểu thÆ° lá»›n hÆ¡n cậu Uyên mấy tuổi thá»±c, nhÆ°ng bá» ngoài không ai biết được Ä‘iá»u đó. Má»™t ngÆ°á»i thông minh và xinh đẹp nhÆ° tiểu thÆ° đến lúc đó chả cần phải lên tiếng các gia trưởng của cậu Uyên cÅ©ng phải lên tiếng yêu cầu tiểu thÆ° rồi.
Vân Tuệ mặt Ä‘á» bừng, hổ thẹn vô cùng, đẩy vú Triệu má»™t cái rồi nÅ©ng nịu há»i:
-Vú nói yêu cầu cái gì cÆ¡ chứ? Tôi không hiểu và tôi cÅ©ng không muốn ngÆ°á»i ta yêu cầu gì tôi!
-Yêu cầu tiểu thÆ° làm vợ cậu Uyên đấy! Tiểu thÆ° bảo không cần ngÆ°á»i ta yêu cầu mình, vậy chả lẽ tiểu thÆ° lại Ä‘i cầu ngÆ°á»i ta hay sao?
Vận Tuệ nghe nói hổ thẹn vô cùng hai mắt liá»n Ä‘á» bừng ngay và nÅ©ng nịu trách đùa vú Triệu:
-Tuệ nhi không chịu đâu, vú cứ nói bóng Tuệ nhi như vậy?
Nói xong nàng hổ thẹn chạy vào trong phòng đóng kín của lại, ngã ra giÆ°á»ng, ngầm nghÄ© vá» câu chuyện vừa rồi. Nàng nghÄ© có lẽ chuyến này Long Uyên vá» nhà, chÆ°a biết chừng đã lấy mỹ nhân nào làm vợ rồi.
-NhÆ° vậy, có phải là mình đã bị bá» rÆ¡i hay không? Sau này mình sống làm sao được vá»›i má»™t cuá»™c Ä‘á»i chăn Ä‘Æ¡n gối chiếc nhÆ° thế?
NghÄ© tá»›i đó, Vân Tuệ cảm thấy nÆ¡m ná»›p không yên, nhất thá»i chỉ muốn má»c luôn hai cánh bay Ä‘i tìm kiếm Long Uyên ngay.
Äang lúc bàng hoàng, Vú Triệu Ä‘á»™t nhiên đẩy cá»­a vào nói:
-ThÆ°a tiểu thÆ°, Lý Thất đã trở vá» rồi. Y bảo cậu Long Uyên đã vá» tá»›i quê nhà rồi, nhÆ°ng tòa nhà cÅ© bá» trống, không có ngÆ°á»i nào ở lại.
Vận Tuệ Ä‘á»™t nhiên ngồi dậy vá»™i há»i:
-Thế còn Uyên đệ đâu?
Vú Triệu thở dài, đáp:
-Nghe Lý Thất nói thì lúc y lên Ä‘Æ°á»ng, thấy cậu Uyên má»™t mình ở lại trong phòng vắng vẻ, ngÆ°á»i trông rầu rÄ© lắm. Y có há»i cậu ta có gởi thÆ¡ cho tiểu thÆ° không, hình nhÆ° má»™t kẻ mất hồn mất vía vậy.
Vận Tuệ thở dài một tiếng, trong lòng không yên chút nào, miệng lẩm bẩm nói:
-Tội nghiệp cho Uyên đệ! Y không thể nào chịu nổi những biến cố đột ngột ấy đâu! Hà... biết làm sao bây giỠđây?
Vú Triệu liá»n khuyên giải:
-Theo ý Vú thì tiểu thÆ° nên Ä‘i kiếm cậu ấy ngay, đằng nào tiểu thÆ° cÅ©ng phải Ä‘i rồi. Tìm thấy cậu Uyên, hai ngÆ°á»i ở chung vá»›i nhau chả hÆ¡n bây giá» phải Ä‘au khổ nhÆ° thế này hay sao?
Vận Tuệ không nghĩ gì đến sự hổ thẹn nữa vội đáp:
-Thôi được Vú Ä‘i bảo Lý Thất sá»­a soạn thuyá»n cho tôi Ä‘i! Tôi Ä‘i ngay!
Äêm hôm đó nàng cùng Lý Thất lên thuyá»n rá»i khá»i Cù lao Ä‘en Ä‘i ngay và má»™t ngày sau đã đến Lão SÆ¡n.
Lý Thất dẫn nàng đến nhà Long Uyên. Nàng tìm khắp các phòng nhÆ°ng không thấy hình bóng của Long Uyên đâu cả. Nàng khóc má»™t hồi, sau má»›i nghÄ© lại chắc chàng đã gặp ngÆ°á»i nhà rồi, và ngÆ°á»i đó đã Ä‘Æ°a chàng Ä‘i tìm kiếm cha mẹ cÅ©ng nên.
Thế là nàng ở lại căn phòng của Long Uyên đã ở để đợi chá» và nàng cÅ©ng muốn đợi chá» ngÆ°á»i canh nhà quay trở lại để há»i tin.
NhÆ°ng ngÆ°á»i coi nhà ấy là Long NgÅ© bá»—ng thấy thiếu gia vá» tá»›i và thưởng cho y má»™t số tiá»n khá hậu nên y tá»± Ä‘á»™ng nghỉ ngÆ¡i để Ä‘i chÆ¡i.
Vân Tuệ chá» mấy ngày liá»n vẫn không thấy ngÆ°á»i đó trở vá» nóng lòng sốt ruá»™t vô cùng, mà lÆ°Æ¡ng khô của nàng Ä‘em theo đã dần dần ăn hết.
“Ở đây đợi chá» thi chi bằng xuống núi Ä‘i tìm kiếm có hÆ¡n không?â€
Vì thế nàng hóa trang thành một bà cụ để che lấp bộ tóc vàng của mình đi và xuống núi tức thì.
Nhưng nàng lại đi thẳng vào phía Tây, từ Dương Thành qua Nam Toàn đến An Khâu chứ chưa đến Trích Mạc vì thế mà không gặp Long Uyên, nhưng nàng biết Long Uyên võ công rất cao siêu nên không xảy ra chuyện gì đâu. Hơn nữa nàng ngày đêm trông thấy những nhân vật giang hồ xuất hiện luôn, nàng đột nhiên nghĩ đến trận phục thù cho sư phụ.
Nàng nghĩ thầm:
“Äằng nào ta cÅ©ng hẹn Æ°á»›c vá»›i Long Uyên má»™t năm sau gặp nhau trên Hằng SÆ¡n rồi. Quí hồ không có việc gì xảy ra cho chàng thì thế nào cÅ©ng gặp lại nhau. Nhân thá»i gian xa cách má»™t năm này, ta phải hoàn toàn hai tâm nguyện má»›i được!â€
Nàng lại nghĩ tiếp:
“Uyên đệ hiá»n lành quá, nếu mình Ä‘i cùng chàng, chàng cÅ©ng không để cho ta trả thù cho sÆ° phụ đâu. NhÆ° vậy là ta không Ä‘á»n Æ¡n cho sÆ° phụ hay sao?â€
NghÄ© nhÆ° vậy, nàng lại không muốn gặp Long Uyên, rồi nàng má»™t thân má»™t mình xuống Nam Äịnh tá»›i Ninh Ba để há»i thăm má»™t ngÆ°á»i ngoại quốc xem y có biết cha mẹ mình còn hồi sanh tiá»n hay không?
Lúc ấy Ninh Ba là má»™t hải cảng thông thÆ°Æ¡ng vá»›i ngoại bang của Trung Hoa, hàng năm có nhiá»u da trắng tá»›i thông thÆ°Æ¡ng. Vân Tuệ tá»›i đó quả gặp khá nhiá»u ngÆ°á»i da trắng, nhÆ°ng khi há»i chuyện thì ngôn ngữ bất đồng, nên không sao nói chuyện vá»›i hỠđược. Vì nàng đã được Thiên Hạ Äệ Nhất Kiếm Khách nuôi dưỡng từ hồi còn nhá», nên nàng chỉ há»c toàn những văn tá»± và ngôn ngữ Trung Quốc. Tuy nàng là ngÆ°á»i da trắng thuần túy, nhÆ°ng không biết nói má»™t tiếng ngoại quốc nào cả.
Vận Tuệ bá»±c mình vô cùng và cảm thấy những ngÆ°á»i đó dã man hết sức. Sau nàng tìm ngÆ°á»i thông dịch trò chuyện vá»›i nhà buôn ngoại quốc ấy, kết quả nàng cÅ©ng thất vá»ng không những nhà buôn đó và nhiá»u ngÆ°á»i khác nữa ai ai cÅ©ng không biết lai lịch của thanh bảo kiếm vá»›i cái cà rá của nàng hết.
Nàng đành phải bỠý định dò há»i lai lịch của cha mẹ Ä‘i mà chăm chú vào việc trả thù cho sÆ° phụ thôi. NhÆ°ng công việc này không phải nhất thá»i làm xong được, vì Ä‘iá»u thứ nhất là nàng chÆ°a dám tin rằng công lá»±c mình sẽ có thể hoàn thành được công việc lá»›n lao ấy không?
Äiá»u thứ hai, tuy nàng biết kẻ thù của sÆ° phụ mình là chưởng môn của bảy đại môn phái ở Trung Nguyên thá»±c, nhÆ°ng chÆ°a biết những ngÆ°á»i đó là ai và hiện giá» Ä‘ang ở đâu?
Äang lúc phân vân thì hay tin Sào Hồ có má»™t con Tá»· Kim Giao xuất hiện, làm hại rất nhiá»u ngÆ°á»i, và có rất nhiá»u ngÆ°á»i giang hồ Ä‘ang tiến vá» phía ấy.
Hay tin đó, nàng liá»n nghÄ© thầm:
“Sao ta không Ä‘i tá»›i đó xem? Hãy không nói tá»›i chuyện con Tá»· Kim Giao vá»™i, ở đó có thể ngấm ngầm dò biết được kẻ thù của ta là ai, chả hÆ¡n là cứ lần mò nhÆ° thế này hay sao?â€
NghÄ© Ä‘oạn nàng liá»n Ä‘i Giang Tây ngay.
Từ Ninh Ba đến Sao Hồ, Vận Tuệ chỉ Ä‘i hÆ¡n má»™t tháng trá»i là tá»›i nÆ¡i liá»n, vừa Ä‘i nàng vừa thâu lượm tri thức của giang hồ.
CÅ©ng may nàng hóa trang thành má»™t bà già, tuy có nói nhiá»u má»™t chút nhÆ°ng không ai trách cứ. Cho nên Ä‘i tá»›i Sào Hồ, nàng đã biết rõ đại thế của võ lâm đồng thá»i cÅ©ng nghÄ© được cách phục thù rồi.
Hôm đó Vân Tuệ Ä‘i tá»›i Hạ Các, bá»—ng thấy dân tị nạn Ä‘i đầy Ä‘Æ°á»ng, nàng Ä‘á»™ng lòng thÆ°Æ¡ng, Ä‘ang nghÄ© cách làm thế nào để cứu tế thì Ä‘á»™t nhiên phát hiện tông tích của Long Uyên.
Thì ra lúc ấy Long Uyên cÅ©ng tá»›i nÆ¡i, hóa trang thành má»™t thiếu niên rất xấu xí, nhÆ°ng vá»›i chàng lâu năm, tuy nhất thá»i không nhận ra được mặt chàng, nhÆ°ng thấy cá»­ chỉ và dáng Ä‘iệu của chàng, nàng đã nhận ra được chàng liá»n.
Äáng lẽ nàng thấy Long Uyên rất mừng rỡ má»›i phải, nhÆ°ng vì thấy cạnh Long Uyên có má»™t cô bé đẹp nhÆ° hoa nở luôn mồm goi “Long đại ca! Long đại ca!†nên nàng không còn mừng vào đâu được nữa, trái lại dÆ°á»ng nhÆ° bị sét đánh ngang tai. Nàng vừa Ä‘au lòng vừa tức giận, không chạy tá»›i nhận chàng trái lại còn xa lánh. Nàng quyết định thầm; sẽ ngấm ngầm dò xét xem Long Uyên vá»›i cô nÆ°Æ¡ng này nhÆ° thế nào? Hai ngÆ°á»i có phải là yêu nhau không?
NgỠđâu đêm hôm đó Long Uyên vá»›i Phong Lan Ä‘i do thám Sào Hồ rồi cô bé không sao cầm lòng được biểu diá»…n ngay cái trò “Phi Yến đầu hoàiâ€, tấm kịch ấy lá»t vào mắt Vân Tuệ khiến nàng không sao cầm lệ được và trong lòng hận vô cùng.
Nàng than thân trách phận và cũng hận Uyên đệ đã có mới nới cũ, rồi nàng lại hối hận mình không nối giây tình với chàng và tại sao không cùng chàng đi vỠnhà một lúc.
Lúc ấy nàng tức giận dậm chân má»™t cái, rồi lẳng lặng bá» Ä‘i, nhÆ°ng sau không lâu nàng lại muốn kiếm Long Uyên để khiển trách và há»i rõ nguyên nhân.
Nàng nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại rút cuá»™c vẫn không sao dứt được mối tình ấy, rồi ngấm ngầm theo dõi hai ngÆ°á»i để xem hai ngÆ°á»i có hành Ä‘á»™ng gì quá trá»›n không? Vì thế ngày hôm sau nàng theo dõi Long Uyên Ä‘i tá»›i cầu Cao Lâm ngẫu nhiên thấy má»™t bà già khác cÅ©ng ngấm ngầm theo dõi Long Uyên các ngÆ°á»i nhÆ° mình. Nàng không biết ngÆ°á»i đó là ai, nhÆ°ng xem tình hình thì bà cụ này có vẻ hiá»n hậu chính khí chứ không có vẻ gì ác ý hết.
Nàng không biết bà cụ đó là ai? NhÆ°ng vẫn lo âu cho Long Uyên sợ chàng bị ngÆ°á»i ta theo dõi ám hại. Vì thế tối hôm ấy nàng lại theo dõi má»i ngÆ°á»i vào trong hồ, rồi nàng lên Lao SÆ¡n. Sau thấy Long Uyên vào hồ giết con thuồng luồng, nàng thấy Hổ Hùng lòng tham lam vô đáy vong ân bá»™i nghÄ©a tức giận vô cùng liá»n lấy trá»™m da con thuồng luồng do tay y lá»™t và dạy y má»™t bài há»c.
Ngày hôm sau Vân Tuệ lẳng lặng lên núi Bạch thì gặp Long Uyên ba ngÆ°á»i ở trên lôi đài dÆ°Æ¡ng oai, nàng vừa mừng rỡ vừa bá»±c tức. Nàng Ä‘ang nhắm mắt nghÄ© cách thì vì hình dáng của nàng hÆ¡i giống Võ Di Bà Bà vì vậy Phong Lan má»›i tưởng nhầm là bà mình vá»™i nhẩy xuống nhận. Lúc này nàng má»›i sá»±c nhá»› ra bà cụ theo dõi Long Uyên là bà của Phong Lan ngắm nhìn mặt Phong Lan tuy trong lòng vẫn còn lá»­a ghen nhÆ°ng thấy nàng ta mặt đẹp, hoạt bát ngây thÆ¡ khiến ai trông thấy cÅ©ng phải thÆ°Æ¡ng yêu, cho nên nàng cÅ©ng Ä‘á»™ng lòng thÆ°Æ¡ng. Vì thế nàng muốn cho Phong Lan hay chuyện của mình vá»›i Long Uyên nhÆ°ng bá»—ng thấy thái Ä‘á»™ ngạo mạn và vô lá»… của Hổ Hùng. Nàng tức giận vô cùng liá»n Ä‘iểm ngay yếu huyệt của tên ná», sau nàng bá»—ng thấy Long Uyên trên nói nhẩy xổ xuống. Nàng không muốn gặp chàng ta vá»™i, liá»n bá» chạy xuống núi ngay.
Long Uyên ở phía sau vừa Ä‘uổi vừa gá»i, không phải là nàng không nghe thấy, nhÆ°ng vì nàng giận chàng thay lòng đổi dạ nên nàng má»›i làm nhÆ° vậy. Äồng thá»i nàng cố ý để lại cái khăn tay viết chữ trong rừng má»™t mặt tá» vẻ khiển trách và cÅ©ng tá» tình của mình cho Long Uyên biết nữa.
Long Uyên thấy bài thÆ¡ và cái khăn trong lòng kêu oan thầm. Lúc ấy Vân Tuệ vẫn núp ở gần đó thấy vậy cảm Ä‘á»™ng hết sức, nhÆ°ng cÅ©ng hổ thẹn không dám hiện thân, và nàng cÅ©ng không dám tin Long Uyên vẫn chÆ°a có tình tứ gì vá»›i Phong Lan. Nàng còn đợi xem nữa, xem thái Ä‘á»™ cuối cùng của Long Uyên nhÆ° thế nào? Vì vậy nàng vẫn theo sau nên trông thấy chàng má»™t mình rá»i khá»i khách Ä‘iếm và viết chữ để lại cho Phong Lan.
Lúc này nàng má»›i yên tâm đồng thá»i mừng rỡ khôn tả. Nàng không than thân trách phận và cÅ©ng không rầu rÄ© thầm nhÆ° trÆ°á»›c nữa mà lại chứa chan hy vá»ng. Thế rồi nàng lại Ä‘uổi theo Long Uyên để gặp lại chàng, nhÆ°ng sau vì má»™t việc mà phải khiến nàng phải ngừng lại. Việc đó là do Phong Lan mà nên. TrÆ°á»›c kia nàng ghen hận Phong Lan vì hận cô bé đã quá âu yếm vá»›i Long Uyên.
NhÆ°ng bây giá» nàng đã biết phần thắng thuá»™c vá» mình rồi. Nàng lại không tức giận nữa trái lại còn thÆ°Æ¡ng hại Phong Lan là khác. Nàng là đàn bà tất nhiên phải hiểu rõ tâm lý của đàn bà. Vì thế nàng nàng má»›i thÆ°Æ¡ng Phong Lan nàng Ä‘oán chắc lúc này Phong Lan Ä‘á»c lá thÆ° tuyệt tình của Long Uyên để lại thể nào cÅ©ng Ä‘au lòng lắm. Nàng muốn ở lại an ủi nàng, đồng thá»i cÅ©ng muốn biết Phong Lan bắt đầu yêu Long Uyên từ bao giá».
Nàng còn muốn biết Phong Lan đã trông thấy rõ bộ mặt thật của Long Uyên chưa, nếu chưa thì tình yêu của Phong Lan càng cao quí và đáng thương thêm.
Thế rồi chá» Long Uyên Ä‘i khá»i, nàng quay trở vá» khách Ä‘iếm mÆ°á»›n má»™t căn phòng ở trÆ°á»›c mặt phòng của Phong Lan, cÅ©ng vì vậy mà cá»­ chỉ của Hổ Hùng nàng Ä‘á»u trông thấy rõ hết. Nàng thấy Phong Lan vào phòng của Long Uyên và còn văng vẳng nghe thấy tiếng than thân trách phận và tiếng khóc nỉ non của Phong Lan nữa.
Nàng không đành lòng định vào an ủi Phong Lan thì đột nhiên trông thấy Hổ Hùng rón rén đi tới trước cửa sổ ngó nhìn vào trong phòng.
Nàng đã ghét Hổ Hùng từ khi má»›i gặp y rồi. Bây giá» lại thấy y có tấm lòng quỉ trá nhÆ° thế nào, nàng biết ngay tên này đã có mÆ°u mô gì liá»n cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng và bụng bảo dạ:
“Tiểu tá»­ giá»i thá»±c, nếu mi có hành Ä‘á»™ng vô sỉ ta phải cho y má»™t bài há»c má»›i xong.â€
Hổ Hùng táo gan, không biết sát tinh Ä‘ang rình ở phía sau, y thấy Phong Lan nằm ở trong giÆ°á»ng của Long Uyên, liá»n nổi lòng tà lẳng lặng Ä‘i vào, trông thấy tá» giấy của Long Uyên để lại y mừng rỡ vô cùng bụng bảo dạ:
“Phen này trá»i đã giúp taâ€.
NghÄ© Ä‘oạn, y vá»™i Ä‘i tá»›i trÆ°á»›c giÆ°á»ng Ä‘iểm yếu huyệt tê của Phong Lan cố ý làm ra vẻ quyến luyến hãm hiếp nàng trÆ°á»›c rồi tính toán sau.
NgỠđâu cò mổ trai lại có lão vá»ng rình phía sau, khi y vừa cởi áo Phong Lan ra thì bá»—ng nghe thấy cá»­a sổ có tiếng kêu “bùng†rồi hai cánh cá»­a Ä‘á»u mở toang có hai bóng ngÆ°á»i cùng nhảy vào má»™t lúc, má»™t ngÆ°á»i chÆ°a tá»›i đã mắng chá»­i:
“Tên súc sinh táo gan thá»±c, có mau ná»™p mạng cho bà tổ mày không?â€
Hổ Hùng nghe thấy tiếng mắng chá»­i ấy cả kinh thất sắc, không đợi chá» hai ngÆ°á»i ấy vào đã ném luôn má»™t phi châm. Phi châm của y cùng chia ba tốp, hai tốp tấn công kẻ địch, còn má»™t tốp ném vào ngá»n đèn ở trên vách. Ném xong y vá»™i nằm phục xuống dÆ°á»›i đất lăn ra ngoài cá»­a.
Hai ngÆ°á»i nhảy vào đó không ngá» Hổ Hùng lại có thủ Ä‘oạn hèn hạ đến thế, cả hai vừa ngừng chân lại thì ngá»n đèn dầu đã tắt lịm. Má»™t ngÆ°á»i quát mắng:
“Cẩu tặc vô sỉ thật.â€
Äồng thá»i giÆ¡ tay áo lên phất má»™t cái và nói tiếp:
-“Trả lại cho ngÆ°Æ¡i.â€
Thế là nhÆ°ng phi trâm ấy Ä‘á»u bị Vân Tuệ hất bắn trở lại và cứ nhắm ngÆ°á»i của Hổ Hùng Ä‘ang lăn ở dÆ°á»›i đất bắn tá»›i, còn má»™t ngÆ°á»i nữa gạt những phi trâm của y xuống đất và chạy lại chá»— giÆ°á»ng của Phong Lan Ä‘ang nằm.
Từ khi được ăn óc con thuồng luồng đến giá» Hổ Hùng cảm thấy công lá»±c mạnh hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u, tuy ở trong bóng tối y đã nghe tiếng gió Ä‘á»™ng, nên y tung mình bắn lên cao năm thÆ°á»›c giÆ¡ hai cánh tay gạt má»™t cái, những phi trâm đó Ä‘á»u bắn ra ngoài cá»­a sổ.
Tiếp theo đó có tiếng kêu lộp cộp, cánh cửa bị phá vỡ, Hổ Hùng đã phi thân ra ngoài nhưng dầu sao trên đùi trái của y cũng bị hai mũi phi trâm bắn trúng sâu vào trong da thịt.
Hổ Hùng biết ngÆ°á»i vừa tá»›i đó công lá»±c thá»±c cao nên không dám ở lại nữa, nghiến chặt hàm răng phất mạnh tay áo nhảy ra ngoài cá»­a sổ chạy luôn.
Trong phòng đã có má»™t ngÆ°á»i quẹt lá»­a thắp sáng ngá»n đèn, nhá» có ánh sáng đèn ngÆ°á»i ta má»›i thấy rõ hai ngÆ°á»i nhảy vào đó là Vân Tuệ và ngÆ°á»i và ngÆ°á»i có tóc bạc nhÆ° tuyết.
Vân Tuệ trông thấy bà cụ ăn vận như mình, thân hình cũng cao thấp bằng nhau, nàng mới đoán chắc bà ta là bà của Phong Lan, Võ Di Bà Bà.
Võ Di Bà Bà thương cháu hết sức không đuổi theo Hổ Hùng mà chỉ chạy lại xem cháu thôi. Và bà ta cũng không để ý đến Vân Tuệ nữa, bà ta cầm đèn chiếu vào mặt Phong Lan.
Lúc ấy Phong Lan vì quá tức giận mà chết giấc, bây giỠnghe thấy tiếng quát mới tỉnh lại.
Võ Di Bà Bà thấy cháu mình cứ nằm yên không sao cử động được và cũng không nói năng gì cả, áo đã cởi mấy khuy, để lộ bộ ngực trắng nõn nà, mắt đẫm lệ trông rất đáng thương. Bà ta vội giải huyệt cho nàng và thở dài một tiếng an ủi:
-Cháu đừng sợ đã có bà ở đây, tên giặc...
Phong Lan Ä‘á»™t nhiên trông thấy ngÆ°á»i đến cứu mình là bà, trong lòng hổ thẹn, bá»±c tức lẫn Ä‘au lòng, nên nàng vừa ngồi dậy đã nhảy xổ vào lòng Võ Di Bà Bà vá»›i giá»ng run run gá»i: “Bà Æ¡iâ€. Rồi nàng khóc òa lên.
Vân Tuệ thắp sáng ngá»n đèn ở trên bàn rồi lẳng lặng ra bên ngoài Ä‘uổi những tá»­u bảo nghe thấy tiếng Ä‘á»™ng đến xem Ä‘i, rồi quay lại trông thấy tấm kịch hai bà con ôm nhau, nàng cÅ©ng tủi lòng vì cảm thấy mình quá lẻ loi.
Nàng đứng nhìn hồi lâu, nhÆ°ng không muốn phá đám hai bà cháu ngÆ°á»i ta Ä‘ang âu yếm nhau, nàng lẳng lặng lui ra ngoài phòng nhẹ nhàng nhảy lên trên mái nhà để xem Hổ Hùng đã chạy Ä‘i đâu, tuy vậy tai nàng vẫn để ý nghe Ä‘á»™ng tÄ©nh ở trong buồng.
Trong phòng Võ Di Bà Bà ôm Phong Lan ngồi hồi lâu mới quay đầu lại vuốt tóc nàng và khuyên rằng:
-Cháu đừng khóc nữa...
Phong Lan nghe lá»i vá»™i mặc áo lại và làm nÅ©ng thÆ°a vá»›i bà rằng:
-Ãc tặc ấy thá»±c lòng lang dạ thú, con phải chém y mấy mảnh má»›i hả dạ. Nếu Long đại ca có ở đây...
Nàng má»›i nói tá»›i đó đã khóc liá»n không sao tiếp được.
Võ Di Bà Bà kêu la má»™t tiếng và há»i:
-Tên hỠLong nào?...
Phong Lan thấy bà mình nhắc nhở đến Long Uyên lại càng khóc thêm và đáp:
-Anh ấy... anh ấy... đi rồi...
Võ Di Bà Bà lại há»i tiếp:
-Tại sao? Y chả thân với con là gì?
Lúc này Phong Lan má»›i cảm thấy khác lạ vì thế mà nàng tạm không trả lá»i câu há»i của Võ Di Bà Bà vá»™i, trái lại còn há»i bà ta rằng:
-Bà, anh ấy xuống núi từ lúc nào thế? Sao... sao bà lại biết nhiá»u chuyện nhÆ° vậy.
Tuy nàng há»i nhÆ° vậy, nhÆ°ng không tiện há»i Võ Di Bà Bà tại sao lại biết chuyện mình vá»›i Long Uyên. Nàng ngừng giây lát nói tiếp:
-Sao bà lại biết nhiá»u chuyện nhÆ° vậy?
Võ Di Bà Bà tủm tỉm đáp:
-Cháu tưởng bà yên tâm để má»™t mình cháu xuống núi nhÆ° vậy hay sao. Từ khi cháu rá»i khá»i nhà lúc nào bà cÅ©ng Ä‘i theo cháu.
Phong Lan má»›i tỉnh ngá»™ tại sao bà mình lại biết rõ nhÆ° vậy và từ khi xuống núi tá»›i giá» không gặp kình địch là thế. Tại vì lúc nào bà mình cÅ©ng che chở cho mình cả. Vì thế nàng cảm Ä‘á»™ng vô cùng ứa nÆ°á»›c mắt ra gá»i bà má»™t tiếng rồi lại ngã nhào vào lòng bà.
Võ Di Bà Bà ôm chặt lấy cháu rỉ tai khẽ nói tiếp:
-Cháu là giòng dõi duy nhất của nhà hỠPhong tuy cháu là gái nhưng bà không bao giỠđể cho cháu chịu một chút khổ sở nào đâu.
Nói xong, bà ta thở dài một tiếng và nói tiếp:
-Hà! NghÄ© đến năm ngoái cháu má»›i xuống núi bà vá»›i mẹ cháu tuy biết giang hồ nham hiểm nhÆ°ng không ngăn cản vì sợ cháu bá»±c mình. Cho nên khi cháu vừa Ä‘i ra khá»i bà đã theo ngay. HÆ¡n năm nay lúc nào bà cÅ©ng núp ở trong bóng tối chỉ mong lá»±a được má»™t ngÆ°á»i rể hiá»n ngỠđâu tên ác tặc há» Hổ lại hạ lÆ°u nhÆ° thế thá»±c nó không xứng đáng vá»›i bá»™ mặt của nó chút nào, thá»±c cha mẹ nó uổng công sanh ra nó có bá»™ mặt anh tuấn nhÆ° thế.
Phong Lan nghe nói vừa hổ thẹn vừa tức giận và nàng thỠngầm sau này thế nào cũng giết được Hổ Hùng mới thôi.
Võ Di Bà Bà thấy nàng không nói năng gì cả, ngừng giây lát lại nói tiếp:
-Còn tên há» Long nhân phẩm võ công Ä‘á»u thuá»™c hạng thượng uyển, chỉ tiếc rằng mặt xấu xí, bằng không nó rất xứng đôi vừa lứa vá»›i cháu.
Nói tá»›i đó, bà ta bá»—ng nghÄ© ngay đến chuyện liá»n há»i tiếp:
-Sao không thấy tên hỠLong đâu và còn ông cụ già nữa?
Phong Lan nghe nói liá»n nghÄ© thầm:
“Bà cÅ©ng không biết ông cụ già chính là Long Uyên đại ca giả dạng.â€
NghÄ© Ä‘oạn, nàng cÆ°á»i khì má»™t tiếng, nhÆ°ng nàng cÆ°á»i xong lại nghÄ© đến Long đại ca không từ biệt mà bá» Ä‘i, liá»n Ä‘au lòng ứa nÆ°á»›c mắt ra. Nàng vừa khóc vừa cÆ°á»i khiến Võ Di Bà Bà thắc mắc vô cùng ngạc nhiên há»i:
-Cháu làm sao thế?
Phong Lan càng Ä‘au lòng thêm nức nở khóc vá»›i giá»ng run run đáp:
-Y... y đi rồi để lại mấy chữ chẳng nói chẳng rằng và đã bỠđi mất rồi...
Bà cụ há»i tại sao, nàng nức nở kể câu chuyện cho bà ta hay rồi lại khóc ào lên.
Võ Di Bà Bà là ngÆ°á»i giầu kiến thức phân tách lá»i nói của Phong Lan má»›i hay Long Uyên không yêu cháu gái đẹp nhÆ° tiên nữ của mình liá»n nổi giận nói tiếp:
-Thằng nhá» xấu xí ấy làm bá»™ làm tịch thật chẳng lẽ cháu gái của ta không xứng vá»›i y hay sao? Cháu đừng khóc, ngoan ngoãn nín Ä‘i, bà không tin trên thiên hạ này lại không có ngÆ°á»i hÆ¡n nó.
Phong Lan nghe nói càng lá»›n tiếng khóc và gá»i:
-Bà Æ¡i! Y... y..â€
Rồi nàng không sao nói tiếp được.
Võ Di Bà Bà vừa đau lòng vừa giận dữ quát:
-Cái gì? Nó hà hiếp cháu ư? Cháu đừng đau lòng, bà thế nào cũng đi đánh chết nó để cho cháu bõ tức.
Phong Lan thấy bà mình hiểu lầm ý nghÄ©a lá»i nói mình và đã nổi giận ngay, hình nhÆ° muốn Ä‘i giết Long Uyên vậy, nên nàng không khóc nữa và vá»™i nắm tay Võ Di Bà Bà nói tiếp:
-Bà, anh ấy không hà hiếp cháu đâu, anh ấy tử tế với cháu lắm, cháu... cháu yêu anh ấy...
Lá»i nói của nàng rất khẽ, nói xong nàng hổ thẹn gục đầu xuống không dám nhìn bà nữa.
Bà cụ vá»™i há»i lại:
-á»i chà! Thế ra con nhãi này đã yêu thằng nhá» xấu xí thá»±c à? Thế thì...
Bà ta nhận thấy Long Uyên quá xấu xí không xứng vá»›i cháu mình, bây giá» cháu gái nói nhÆ° vậy hiển nhiên nó đã có lòng yêu thằng nhá» xấu xí ấy thá»±c, bà ta ngừng giây lát rồi há»i tiếp:
-Tiểu tá»­ ấy có cái gì đáng để cho cháu yêu nhÆ° thế? Nó có xứng đáng vá»›i cháu đâu, theo ý bà ngày mai cháu nên theo bà Ä‘i Giang Nam chÆ¡i ở đó má»›i có nhiá»u nhân vật tuấn tú.
Phong Lan không biết bà cụ có ý thử mình, chỉ nhận thấy bà ta coi rẻ Long Uyên là nàng không bằng lòng thôi, nên nàng biện bạch rằng:
-Bà không biết đấy thôi, anh ấy tuy xấu xí nhÆ°ng nhân phẩm của anh ấy cao cả gấp vạn bá»™i ngÆ°á»i khác. Bà không nên chú trá»ng bá» ngoài nhÆ° Hổ Hùng. Cháu không Ä‘i Giang Nam nữa, cháu...
Võ Di Bà Bà thở dài má»™t tiếng, rồi há»i tiếp:
-Thế cháu định đi kiếm thằng nhỠấy phải không?
Phong Lan nghe nói cúi đầu xuống không trả lá»i.
Võ Di Bà Bà cố ý ghẹo nàng, thúc giục tiếp:
-Phải không cháu cố giấu làm gì, phải thì cháu bảo phải, không thì cháu bảo không, ở trước mặt bà việc gì mà cháu phải hổ thẹn như thế?
Bất đắc dĩ Phong Lan phải gật đầu thôi chứ không nói năng gì thêm.
Võ Di Bà Bà thấy vậy bụng bảo dạ:
“Thá»±c là oan nghiệp.â€
Nghĩ đoạn bà ta lại nói tiếp:
-Hà, cháu đã chá»n y rồi thì bà còn biết nói năng làm sao nữa, thôi được ngày mai bà sẽ dẫn cháu Ä‘i.
Nói xong bà ta đỡ Phong Lan dậy, từ từ Ä‘i ra ngoài cá»­a phòng thì bá»—ng trông thấy trên mặt bàn có vô số kim nhá», má»›i nghÄ© tá»›i ngÆ°á»i vào đây cứu cháu mình đã bá» Ä‘i rồi, bà ta ân hận vô cùng, chỉ mải hai bà cháu chuyện trò vá»›i nhau mà không cảm Æ¡n ngÆ°á»i ta ná»­a lá»i.
Lúc ấy Vân Tuệ vẫn ở trên mái nhà nghe thấy hai bà cháu nói chuyện nhÆ° vậy đầu óc bối rối khôn tả. Tuy nàng không trông thấy thái Ä‘á»™ của Phong Lan ra sao, nhÆ°ng nghe giá»ng nói của nàng ta, nàng biết đại khái rồi, vì thế nàng cảm thấy mình ngoài cuá»™c mà xét thì Phong Lan thá»±c là đáng kính mến nên hiệp trợ cho nàng ta. NhÆ°ng thá»±c sá»± nàng không phải là ngÆ°á»i ngoại cuá»™c, thậm chí việc này có liên quan mật thiết vá»›i mình.
Trong thâm tâm của nàng không muốn chia sẻ tình yêu vá»›i ngÆ°á»i mà mình tốn không biết bao công nuôi nấng dạy bảo khó nhá»c. Thậm chí vì lòng ghen nàng cÅ©ng không muốn chia vui xẻ ngá»t cho ngÆ°á»i khác. Nên dù nàng thÆ°Æ¡ng Phong Lan Ä‘i chăng nữa nhất thá»i không thể quyết làm nhÆ° thế nào? Nàng ngẩn ngÆ°á»i hồi lâu rồi sau má»›i quyết định, dù sao ta cÅ©ng gặp Long Uyên đã. Nàng nhận thấy Long Uyên là vai chính, tất cả phải do vai chính quyết định má»›i được. Nếu ấy quả thá»±c chàng yêu Phong Lan thì dù có phản đối thì chàng cÅ©ng chia bùi xẻ ngá»t cho đối phÆ°Æ¡ng, trái lại chàng không yêu Phong Lan thì dù cho đối phÆ°Æ¡ng có si tình đến đâu cÅ©ng vô ích, nhÆ° vậy có hiệp trợ cho nàng cÅ©ng không ăn thua gì.
Vì vậy Vân Tuệ nhận thấy cần phải Ä‘i gặp Long Uyên trÆ°á»›c, nên nàng lẳng lặng nhảy xuống dÆ°á»›i đất trở vá» phòng nhặt nhạnh hành lý rồi lên Ä‘Æ°á»ng luôn. Nàng Ä‘i theo vá» phía Long Uyên đã Ä‘i, nàng tính Long Uyên cưỡi ngá»±a, chắc Ä‘i không xa lắm.
Lúc ấy má»›i là canh hai, nàng giở khinh công tuyệt đỉnh ra Ä‘i nhanh nhÆ° bay Ä‘i luôn hai canh. Dù khinh công nàng tuy hÆ¡i kém Long Uyên nhÆ°ng trên giang hồ này ít có cao thủ so sánh bằng. Nàng đã giở khinh công ra Ä‘i không cần Ä‘Æ°á»ng lối cứ tiến thẳng vá» phía đã định, Ä‘i thấy rừng xuyên qua rừng, thấy núi xuyên qua núi, Ä‘i được hai canh giỠđồng hồ thì thấy ngôi chùa cổ mà Long Uyên Ä‘ang bị giam giữ.
Lúc ấy nàng định đi vòng qua quả núi ấy, nhưng không hiểu tại sao nàng bỗng có linh tính kỳ lạ và thấy trong lòng không yên, không hiểu tại sao cả, nàng chỉ nhận thấy nàng phải nghỉ ngơi thôi. Vừa lúc ấy nàng thấy trong quả núi có ngôi chùa cổ xa xa trông như tranh vẽ cho nên nàng định vào nghỉ tạm một đêm. Vừa tới nơi mới thấy rõ đó là ngôi chùa cổ bỠhoang đã đổ nát nhưng dù sao còn hơn nghỉ ngoài cánh đồng.
Khi nàng vào tá»›i nÆ¡i tuy mắt nàng không sáng bằng Long Uyên nhÆ°ng đã được ăn Kình Châu rồi nhÆ°ng trong Ä‘em khuya vẫn còn trông thấy má»i vật sáng gấp đôi ba ngÆ°á»i thÆ°á»ng. Vì vậy trong đại Ä‘iện tối nhÆ° má»±c mà nàng vẫn còn thấy con ngá»±a nằm chết ở đó, nàng trông thấy con ngá»±a Ä‘en này có vẻ quen và hình nhÆ° chết không lâu, nàng để ý kỹ má»›i hay bên trái con ngá»±a có lá»™ ra má»™t vật gì bóng loáng, nàng vá»™i rút ra xem thì ra đó là má»™t lÆ°á»›i dao găm hình con rắn dài chừng ba tấc. Nàng thấy chá»— cán có khắc má»™t chữ “xà†nàng kêu ủa má»™t tiếng nghÄ© :
“Lão quái vật còn chÆ°a chết Æ°?â€
NghÄ© tá»›i đó, nàng lại Ä‘Æ°a mắt nhìn con ngá»±a chết má»™t cái liá»n giật mình kinh hãi vô cùng và bụng bảo dạ:
“Ngá»±a này chả là của Uyên đệ là gì? Nếu vậy Uyên đệ...â€
Nàng càng hoảng sợ thêm vá»™i vứt ám khí ná» xuống đất rồi nhảy ra ngoài vÆ°á»n thì gặp ông già quái dị giả ma dá»a ngÆ°á»i.
Tuy vì thấy cái mÅ©i ám khí hình con rắn, Vân Tuệ đã biết rõ đối phÆ°Æ¡ng là ai rồi, nhÆ°ng bây giá» nàng trông thấy má»™t hình dáng giống hệt quỉ nhập tràng nhÆ° vậy, dù sao trong lòng cÅ©ng phải hoảng sợ. NhÆ°ng lúc này nàng có bảo kiếm ở trong tay nên không còn sợ hãi gì nữa. Nàng giÆ¡ bảo kiếm lên Ä‘á» phòng và trầm giá»ng quát há»i:
-Lão yêu quái đừng có giả dạng ma để dá»a ngÆ°á»i nữa, ngÆ°Æ¡i tưởng không ai nhận ra ngÆ°Æ¡i hay sao.
Long Uyên với lão quái giật mình kinh hãi.
Long Uyên kinh hãi là không hiểu tại saonàng lại không hiểu nhiá»u chuyện trên giang hồ nhÆ° thế sao lại biết lai lịch của quái nhân này.
Còn lão quái kinh ngạc là không ngá» mình ẩn cÆ° mấy chục năm mà còn ngÆ°á»i biết rõ hành tung của mình nhÆ° thế:
Vân Tuệ thấy đối phÆ°Æ¡ng có vẻ nghi ngá» và đã nhận mình Ä‘oán không sai liá»n cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng và há»i tiếp:
-Lục Xà Tú ngÆ°Æ¡i đừng có lấy làm ngạc nhiên nữa, chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i đã quên lá»i thá» năm xÆ°a rồi hay sao?
Yêu nhân kia quả thá»±c là Lục Xà Tú, bốn mÆ°Æ¡i năm vá» trÆ°á»›c y ra Ä‘á»i tác oai tác quái giết ngÆ°á»i nhÆ° ngóe, mấy năm sau y đã trở nên sát tinh của hắc bạch lưỡng đạo, khiến ai nghe thấy tên y cÅ©ng phải nhức đầu. NhÆ°ng y không những công lá»±c cao tuyệt mà lại luyện thành công má»™t môn CÆ°Æ¡ng Thi Khí Công, khắp mình mẩy của y cứng nhÆ° thép, nếu không có bảo Ä‘ao bảo kiếm thì đừng có hòng chém y bị thÆ°Æ¡ng và tính y lại thích nuôi rắn Ä‘á»™c, xá»­ sá»± tùy theo ý muốn của mình, bất kể thân sÆ¡, há»… ai trái ý y là y giết luôn chứ không tha.
Y còn má»™t Ä‘iểm xấu nữa là không biết luật lệ gì của võ lâm hết, y chỉ cần đạt tá»›i mục đích thì dù có đánh lén hay ám hại cÅ©ng dám làm, vì thế ngÆ°á»i giang hồ sợ y nhÆ° hổ. Y tá»›i đâu thì ngÆ°á»i ta tránh né tá»›i đó.
Lúc ấy Cô Äá»™c Khách má»›i nhập giang hồ không lâu và tuổi má»›i còn trẻ hay tin Lục Xà Tú tàn ác nhÆ° vậy, liá»n nổi lòng hiệp nghÄ©a Ä‘Æ¡n thÆ°Æ¡ng Ä‘á»™c kiếm tìm tá»›i đòi tỉ võ vá»›i quái nhân ấy.
TrÆ°á»›c khi đấu Äá»™c Cô Khách đã biết, nếu chỉ dùng võ công thá»±c lá»±c của mình chÆ°a chắc đã thắng nổi đối phÆ°Æ¡ng, vì thế ông ta má»›i nghÄ© ra má»™t kế ngạo địch bảo nếu mình không thắng sẽ tá»± tá»­ ở ngay trÆ°á»›c mặt Lục Xà Tú.
Sá»± thá»±c lúc ấy Lục Xà Tú nên bình tâm nghÄ© lại thì rất dá»… hiểu dụng ý của Cô Äá»™c Khách nhÆ°ng vì y xÆ°a nay đối địch vá»›i ngÆ°á»i không bao giỠđể cho đối thủ sống sót. Nếu Cô Äá»™c Khách bại thá»±c thì dù không tá»± tá»­ y cÅ©ng giết chết.
NgỠđâu vì y quá ngông cuồng không những không coi Cô Äá»™c Khách vào đâu và cÅ©ng chÆ°a há» thấy ai dám ở trÆ°á»›c mặt y ăn nói ngông cuồng nhÆ° thế nên y nổi giận đáp:
-Tiểu Tá»­ giá»i thá»±c! Ta Lục Xà nếu không giúp cho ngÆ°Æ¡i hoàn toàn thành chi nguyện tá»± vẫn thì ta suốt Ä‘á»i đành chết già ở trong núi hoang không bÆ°á»›c ra giang hồ nữa.
Cô Äá»™c Khách nghe nói xong , liá»n đáp:
-Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, Lục Xà Tú đừng có nuốt lới nhé!
Lục Xà Tú tức giận vô cùng rú lên một tiếng như ma kêu rồi hậm hực mắng chửi:
-Tiểu Tá»­ khốn nạn kia, ta Lục Xà Tú suốt Ä‘á»i hành sá»± không bao giá» thất thế cả. Ngày hôm nay ta đã nhÆ° vậy, chả nhẽ sai lá»i sao? NhÆ°ng tiểu tá»­ khốn nạn kia, ngÆ°Æ¡i đừng hòng đấu má»™t vài ba thế võ mà thắng nổi ta.
Cô Äá»™c Khách thấy đối phÆ°Æ¡ng ăn nói hồ đồ nhÆ° vậy biết mục đích của mình đã thành công má»™t ná»­a, nên không nói nhiá»u nữa, liá»n rút bảo kiếm ra tấn công luôn.
Trận đấu đó ác liệt khôn tả. Cô Äá»™c Khách biết ná»™i công của mình còn kém đối phÆ°Æ¡ng má»™t mức nên hết sức dùng thân pháp nhanh nhẹn và kiếm thuật rất tinh diệu để đối địch.
Lục Xà Tú chuyên luyện CÆ°Æ¡ng thi Công nên sở trÆ°á»ng của y là cứng rắn và chuyên môn dùng cứng va chạm cứng. Cô Äá»™c Khách thân pháp nhanh nhÆ° Ä‘iện và thân hình ông ta tá»±a nhÆ° má»™t cái bóng khiến đối phÆ°Æ¡ng không sao biết thân hình của mình thá»±c thá»±c hÆ° hÆ° ra sao, nên Lục Xà Tú càng đánh càng tức giận.
CÆ°Æ¡ng Thi Công của Lục Xà Tú hao tổn hÆ¡i sức rất nhiá»u rút cục bi Cô Äá»™c Khách đánh trúng má»™t chưởng. Chưởng đó đánh trúng ngay vào yếu huyệt ở sau lÆ°ng, yếu huyệt ấy là yếu Ä‘iểm của Lục Xà Tú.
Cho nên chưởng ấy tuy chÆ°a đánh chết y tại chá»— nhÆ°ng đã làm cho y tan mất CÆ°Æ¡ng Thi Äá»™c Khí đã khổ luyện bấy nhiêu năm.
NhÆ°ng lúc ấy Cô Äá»™c Khách chÆ°a biết đối phÆ°Æ¡ng ngã má»™t cái lại nhanh nhẹn đứng dậy, tưởng y chÆ°a bị thÆ°Æ¡ng đấy thôi.
Mặt của Lục Xà Tú xÆ°a nay vẫn biết nên y có bị thÆ°Æ¡ng mà ngÆ°á»i cÅ©ng không sao biết được. Cô Äá»™c Khách không dám tá»›i gần chỉ đứng ở đó nhìn thôi. Nên Lục Xà Tú chịu thua rồi cắm đầu ù té chạy ngay.
Quả nhiên bá» chạy rồi từ đó tá»›i nay không thấy y xuất hiện nữa y ẩn núp ở nÆ¡i đây để tái luyện lại CÆ°Æ¡ng Thi Äá»™c Khí.
Sau trận đấu ấy Cô Äá»™c Khách nổi danh liá»n, chỉ trong má»™t ngày Cô Äá»™c Khách đã biến thành cao thủ hạng nhất trong võ lâm.
Trước kia Vân Tuệ đã được nghe sư phụ kể lại chuyện này, nên nàng mới biết rõ Lục Xà Tú chuyên luyện những võ công gì và ám khí của y ra sao. Vì thế mà ngày hôm nay nàng vừa trông thấy ám khí hình rắn đã biết rõ đối phương là ai tức thì.
Lục Xà tú ẩn núp ở trong ngôi chùa hoang này khổ luyện tuyệt kỹ vá»›i mục đích là muốn trả được mối thù năm xÆ°a. Bây giá» y má»›i luyện thành công môn võ CÆ°Æ¡ng Thi Äá»™c Công này, chÆ°a kịp xuống núi thì đã gặp bà già này rồi. Y thấy bà ta liá»n dá»±ng ngược tóc lên, bá»™ mặt khô héo rung Ä‘á»™ng luôn luôn, đôi mắt xanh biếc chiếu ra hai luồng ánh sáng thù hằn, mồm kêu lí nhí nhÆ° ma kêu, khiến ai nghe thấy cÅ©ng phải chói tai. Y liá»n nói:
-Mụ già ăn mày kia là ai? Äã biết đại danh của lão phu thì phải biết tính của lão phu chứ! Ngày hôm nay mụ đã Ä‘á»™t nhập nÆ¡i đây đích thị dÆ°Æ¡ng thá» của mụ đã hết, để lão phu siêu Ä‘á»™ cho.
Nói xong, y định nhảy xổ lại, nhưng lại ngừng chân ngay thầm nghĩ giây lát rồi nói tiếp:
-NhÆ°ng nếu mụ nói ra được chá»— ở hiện thá»i của Cô Äá»™c Khách lão phu sẽ đặc biệt tha chết cho mụ má»™t phen.
Vân Tuệ biết lão quái muốn kiếm sÆ° phụ mình trả thù càng tức giận thêm liá»n lá»›n tiếng đáp:
-Vá»›i ngÆ°Æ¡i ba thành giống ngÆ°á»i, bảy thành giống ma thì xứng sao được há»i đến lai lịch của bà cô này. NhÆ° vậy ngÆ°Æ¡i càng không xứng đối địch vá»›i thiên hạ Äá»™c kiếm Khách, ngày hôm nay bà cô này sẽ cho ngÆ°Æ¡i kết liá»…u cuá»™c Ä‘á»i trÆ°á»›c. NhÆ°ng...
Nàng cố ý bắt chước đối phương nngứng giây lát rồi nói tiếp:
-Nếu ngươi nói rõ chủ nhân của con ngựa chết ở trong đại điện kia ở đâu thì may ra bà cô này tha cho ngươi chết một phen.
Lục Xà Tú nghe nói tức giận vô cùng, lại kêu lí nhí hoài và không đợi chỠVân Tuệ nói dứt đã rú lên một tiếng thật lớn rồi nói tiếp:
-Mụ ăn mày già đáng chết kia có mau nộp mạng cho lão phu không?
Y vừa dứt, đã giÆ¡ thẳng hai tay vá» phía trÆ°á»›c, không thấy chân y cá»­ Ä‘á»™ng gì cả, nhÆ°ng hai tay của y má»c đầy lông xanh không khác gì tay ma, những ngón tay sắc bén nhÆ° móc, và chỉ thoáng cái y đã lÆ°á»›t tá»›i trÆ°á»›c mặt nhắm hai mắt Vân Tuệ tấn công luôn.
Long Uyên núp ở má»™t bên thấy vậy cÅ©ng phải cÆ°á»i thầm và bụng bảo dạ:
“Không hiểu chị Tuệ đã há»c được những trò Ä‘iêu ngoa nhÆ° thế này từ hồi nào.â€
Chàng bỗng thấy Lục Xà Tú nhanh như điện chớp xông vào tấn công Vân Tuệ, liến giật mình kinh hãi trống ngực đập rất nhanh.
Sự thực Vân Tuệ bỠngoài trông rất ung dung nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cũng đang lo âu hết sức.
Lúc ấy nàng thấy Lục Xà Tú tấn công tá»›i nhanh khôn tả, liá»n vận Thiên Äịa CÆ°Æ¡ng khí lên, mồm hÆ¡i há và nhanh nhẹn phun má»™t làn sÆ°Æ¡ng mù trắng ra, làn sÆ°Æ¡ng mù ấy liá»n che khắp hết đầu mặt của nàng. NhÆ°ng lúc ấy sắc trá»i u ám, nếu mắt không sắc bén lắm không sao trông thấy rõ làn sÆ°Æ¡ng trắng ấy.
Vân Tuệ biết CÆ°Æ¡ng Thi Khí Công của Lục Xà Tú má»›i luyện thành ác Ä‘á»™c vô cùng, cho nên nàng chÆ°a ra tay chống đỡ đã phải phòng bị trÆ°á»›c. Nàng dùng Thiên Äịa CÆ°Æ¡ng khí bảo vệ lấy mặt, mÅ©i mồm tại thất khiếu để CÆ°Æ¡ng Thi Ä‘á»™c khí khá»i xâm nhập.
Nàng chá» hai tay của đối thủ tấn công tá»i gần mặt chỉ còn cách năm tấc nữa là trúng, nàng má»›i né đầu sang bên, kiếm của nàng cầm ở bên tay phải nhÆ°ng dấu ở sau khủyu tay, nàng vôi giÆ¡ tay trái lên, nhắm yếu huyệt của cánh tay phải của địch rạch luôn.
Yếu huyệt thái dÆ°Æ¡ng tiểu trÆ°á»ng kinh khởi từ tay trái lên thông thẳng vào ná»™i phủ. Những yếu huyệt ở bên trên của nó tất cả mÆ°á»i má»™t nÆ¡i, tuy Ä‘á»u là tiểu huyệt, nhÆ°ng nếu bị Ä‘iểm trúng là thân hình tê tái không sao cá»­ Ä‘á»™ng được nữa.
Lục Xà Tú khổ công tu luyện gần ba mÆ°Æ¡i năm trá»i, công lá»±c rất tinh thông, kinh nghiệm rất phong phú, lúc này y giÆ¡ tay lên đã dồn CÆ°Æ¡ng Thi Äá»™c Khí ra rồi. Vá»›i kinh nghiệm của y ngÆ°á»i đứng gần năm thÆ°á»›c ngá»­i thấy mùi Ä‘á»™c khí là đã trúng Ä‘á»™c chết giấc liá»n, chỉ mÆ°Æ¡i hai tiếng đồng hồ là cùng hÆ¡i Ä‘á»™c chạy vào tim phế chết ngay. NhÆ°ng bây giá» y thấy Vân Tuệ không những chỉ hÆ¡i né đầu tránh thôi, chứ không thấy nàng có vẻ gì là chống đỡ cả.
Trái lại nàng còn ra tay phản công nhanh tuyệt luân, ngón tay của nàng chÆ°a rạch trúng cánh tay của y, y đã thấy má»™t luồng kình phong lấn át tá»›i ngÆ°á»i rồi
Tài sản của tarta12a

  #19  
Old 25-03-2008, 02:59 AM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Hồi 18
Phong Vân tỠhội hiển thần Long

Lục Xà Tú giật mình cả kinh không dám chậm trá»…; chỉ kêu lên má»™t tiếng, ngÆ°á»i y chÆ°a xuống tá»›i mặt đất đã vá»™i nhảy ngang sang bên ba bÆ°á»›c để tránh thế công của Vân Tuệ.
Vân Tuệ không Ä‘uổi theo chỉ xoay ngÆ°á»i nhìn thẳng vá» phía địch, giÆ¡ tay phải lên, kiếm liá»n trong tay của nàng đã tia ra luồng sáng bạc.
Lục Xà Tú chỉ trông thấy ánh sáng kiếm đó biết ngay là bảo kiếm, y tuy luyện thành Cương thi không sợ đao kiếm thật, nhưng chưa chắc đã chịu nổi bảo kiếm của nàng. Nên y vừa thấy nàng múa kiếm lên đã vội nhảy lùi vỠphía sau ba bước ngay.
NgỠđâu y chÆ°a đứng vững thì đã nghe thấy Vân Tuệ cÆ°á»i khanh khách há»i:
-Lão quỷ! Sợ cái gì chứ, đối phó với ngươi bà cô này cần gì dùng tới kiếm.
Lục Xà Tú liếc mắt nhìn quả thấy Vân Tuệ đã cất kiếm vào trong tay áo.
Y vừa hổ thẹn vừa tức giận và nhận thấy cái lui vừa rồi thá»±c là Ä‘iá»u mất sÄ© diện cho y. NhÆ°ng y lại mừng rỡ thầm:
“Có lẽ hôm nay mụ ăn mày nầy đã tận số cÅ©ng nên, có bảo kiếm lại làm bá»™ làm tịch, mụ sẽ thấy tài ba của Lục Xà Tú này lợi hại nhÆ° thế nào.â€
NghÄ© Ä‘oạn, y liá»n vận khí dồn hết CÆ°Æ¡ng thi công lá»±c ra, chẳng nói chẳng rằng nhắm mặt Vân Tuệ xông tá»›i tấn công.
Không thấy y cất bước gì hết và chỉ thấy hai chân y cứng đơ mà đã lướt tới trước mặt Vân Tuệ rồi.
Vân Tuệ biết y đã giở toàn lá»±c CÆ°Æ¡ng thi công ra rồi, nàng liá»n hét lá»›n má»™t tiếng “đánhâ€, liá»n công luôn, hai tay múa nhanh nhÆ° Ä‘iện trá»›p, chỉ trong nháy mắt tá»±a nhÆ° nghìn vạn chưởng ở bốn mặt tám phÆ°Æ¡ng nhắm ngÆ°á»i kẻ địch tấn công tá»›i.
Long Uyên đứng canh thấy Vân Tuệ giở Cô Ä‘á»™c chưởng pháp ra đối địch. Má»›i vắng mặt nhau mấy tháng, chàng thấy công lá»±c của nàng hình nhÆ° đã tiến bá»™ hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u.
Vì chàng đã biết Cô Ä‘á»™c chưởng pháp tuy chỉ có mÆ°á»i hai thức, nhÆ°ng là do Cô Äá»™c Khách dung hợp chưởng pháp vạn nhà vào má»™t, vì vậy má»—i thế biến hóa rất phức tạp, oai lá»±c công thủ kiêm toàn mạnh không thể tưởng tượng được. Khi đã giở ra trừ phi công lá»±c của đối phÆ°Æ¡ng mạnh hÆ¡n mình nhiá»u, bằng không phải đợi mình tấn công xong má»›i có cÆ¡ há»™i hoàn thủ. NhÆ°ng sá»± thá»±c mÆ°á»i hai chưởng ấy oai lá»±c vô cùng, ngÆ°á»i trên giang hồ có mấy ai chống đỡ nổi, dù được chăng nữa nếu không bị nặng thì bị nhẹ. HÆ¡n nữa mÆ°á»i hai chưởng ấy có liên quan tá»›i nhau nên khi đã dụng thì chỉ không khi nào đánh hết cả.
Thoạt tiên Lục Xà Tú không biết pho chưởng đó lợi hại như thế nên thấy Vân Tuệ dụng chưởng tấn công y đã vội dụng song chảo phong bế và muốn chộp lấy hai tay của đối thủ.
NgỠđâu thế thứ nhất của Vân Tuệ là thế hÆ°, tay nàng chÆ°a tấn công tá»›i ngÆ°á»i nàng đã nhảy sang phía bên phải. Lục Xà Tú không cần Ä‘Æ°a mắt nhìn, liá»n giở tay phải định chá»™p vào dÆ°á»›i hông của nàng.
NhÆ°ng y chÆ°a kịp Ä‘á»™ng đã thấy dÆ°á»›i hông có kình phong lấn át tá»›i, liá»n giật mình kinh hãi:
“Không ngá» thân pháp của mụ lại nhanh nhÆ° vậy.â€
NghÄ© Ä‘oạn y liá»n lùi sang trái hai thÆ°á»›c để tránh thế công đó của đối thủ.
NgỠđâu thế đó của nàng cũng vẫn là thế hư, tay phải của nàng chưa giở ra hết thì tay trái nhắm mấy yếu huyệt ở phía sau lưng của địch thủ điểm luôn.
Lục Xà Tú chÆ°a đứng vững đã thấy sau lÆ°ng chỉ phong lấn át tá»›i, y thấy ngÆ°á»i hÆ¡i tê tái liá»n giật mình kinh hãi, vá»™i nhảy xổ vá» phía trÆ°á»›c để tránh.
Vân Tuệ thấy vậy cÆ°á»i khanh khách và nhẹ nhàng nhảy lên trên không rồi dùng mÅ©i giày nhằm sau ót địch thủ đá luôn. Nàng Ä‘ang ở trên không hÆ¡i khom ngÆ°á»i xuống, tả chưởng và hữu chưởng cùng tấn công ra má»™t lúc.
Lục Xà Tú nghe tiếng gió biết đại huyệt sau ót bị tấn công, Ä‘ang định cúi đầu tránh, nhÆ°ng chưởng kinh của đối phÆ°Æ¡ng đã bịt chặt lối không cho mình cúi đầu tránh né. Y hoảng sợ vô cùng rú lên má»™t tiếng xả hết CÆ°Æ¡ng thi công quỳ hai gối xuống tránh. Äồng thá»i song chưởng giở lên, dùng thế Loan thôi thái vân (đẩy tay loạn xạ mây ngÅ© sắc) nhằm bụng dÆ°á»›i của Vân Tuệ tấn công luôn.
Thế phản công này ác Ä‘á»™c không tả nếu gặp phải ngÆ°á»i khác thì làm sao mà tránh thoát nổi, ắt bị y đả thÆ°Æ¡ng chứ không sai, nhÆ°ng Vân Tuệ không sợ hãi chút nào, chÆ°a đợi song chưởng của địch giÆ¡ lên, nàng đã Ä‘Æ°a ngÆ°á»i vá» phía trÆ°á»›c bắn ra ngoài xa năm thÆ°á»›c không những nàng đã tránh được thế công của địch đồng thá»i nàng còn xoay được ngÆ°á»i lại tấn công luôn hai đùi đối thủ nữa.
Lục Xà Tú giận vô cùng vì thấy tấn công mãi không thắng nổi một bà già, trái lại bị bà ta ép cho không thể đánh trả nổi.
Lúc ấy Vân Tuệ lại giơ hai tay ra nhắm hai đại huyệt trước ngực của Lục Xà Tú điểm tới.
Long Uyên núp cạnh đó xem hồi lâu, thấy chị Vân Tuệ toàn thắng thế, trong lòng rất cao hứng lại phấn khởi nữa, rồi chàng bá»—ng đứng dậy lúc nào không hay. Chàng thấy Lục Xà Tú bị đánh tÆ¡i bá»i nhÆ° vậy và sắp bị Vân Tuệ hạ đến nÆ¡i, khoái chí vá»— tay khen ngợi.
Lục Xà Tú bị ép thấy săp nguy hiểm đến nơi, đang lo âu vô cùng.
Vân Tuệ không ngá» nÆ¡i đây lại còn có ngÆ°á»i ẩn núp, nghe tiếng nói nàng hÆ¡i phân thần má»™t chút, vì vậy tay má»›i hÆ¡i chậm, nhá» thế mà Lục Xà Tú thoát chết, y thừa cÆ¡ lÆ°á»›t sang bên ba thÆ°á»›c rồi quát lá»›n:
-Hãy khoan!
Chỉ trong thoáng cái Vân Tuệ đã nhận ra đối phÆ°Æ¡ng là ai rồi nên nàng mừng rỡ vô cùng đồng thá»i lại thấy Lục Xà Tú kêu nên nhÆ° vậy nên nàng không đánh tiếp nữa.
Lục Xà Tú không phải vì thấy có tiếng ngÆ°á»i mà y muốn xét há»i, nhÆ°ng sá»± thật đó là kế hoãn binh. Vì y thấy chưởng lá»±c của Vân Tuệ qua thần kỳ công lá»±c lại cao siêu, khiến y chỉ có chống đỡ chứ không trả Ä‘Å©a được, Ä‘ang lúc nguy cấp, nhá» có tiếng nói của Long Uyên y liá»n thừa cÆ¡ lên tiếng bảo ngừng tay nhÆ° thế, để khá»i bị đánh chết.
Long Uyên Ä‘á»™t nhiên thấy Vân Tuệ ngừng tay không đánh, sợ nàng lại bá» Ä‘i, nên vá»™i chạy lại gá»i:
-Chị Tuệ đừng có hiểu lầm tôi nhé! Tôi…
Chàng chÆ°a dứt lá»i ngÆ°á»i đã tá»›i cạnh Vân Tuệ, hai mắt nhìn vào mặt nàng, thấy nàng vui cÆ°á»i thì trong lòng hÆ¡i yên tâm liá»n nói tiếp.
-Chị Tuệ, chị đã lượng thứ cho tôi chứ?
Vân Tuệ thấy chàng hóa trang thành má»™t ông già tóc bạc pho nhÆ° vậy mà cá»­ chỉ lại nhÆ° trẻ con, nàng không sao nhịn được cÆ°á»i, nàng gật đầu mỉm cÆ°á»i định trả lá»i thì Long Uyên bá»—ng quát lá»›n:
-Quân đê tiện…
Chàng đã giÆ¡ tay phải lên phất má»™t cái gạt luôn má»™t đạo kim quang Ä‘ang nhắm ngÆ°á»i Vân Tuệ phi tá»›i. Äồng thá»i Vân Tuệ cÅ©ng cảm thấy có luồng gió lấn át tá»›i, nàng không cần biết là gì liá»n nhảy lui vá» sau tránh. Tá»›i khi nàng định thần nhìn kỹ má»›i hay Long Uyên tay cầm má»™t cây roi và cây roi đó Ä‘ang cuá»™n chặt con rắn xanh ở trong tay của Lục Xà Tú.
Con rắn ấy rất kinh ngÆ°á»i, dài chừng bốn thÆ°á»›c to bằng cánh tay trẻ con, đầu Ä‘á» lưỡi Ä‘á», trông càng dữ tợn thêm.
Con gái bao giá» cÅ©ng sợ rắn, tuy Vân Tuệ là ngÆ°á»i rất can đảm nhÆ°ng cÅ©ng sợ, kinh hã la lá»›n má»™t tiếng.
Long Uyên thấy Lục Xà Tú nhìn ngược nhìn xuôi biết đối phÆ°Æ¡ng đã định âm mÆ°u quá»· kế, tá»›i khi thấy đối phÆ°Æ¡ng phất tay áo má»™t cái trong tay có má»™t con rắn xanh phi ra nhắm vào Vân Tuệ tấn công, chàng cả giận liá»n rút cây roi quật luôn vào con rắn ấy.
Lục Xà Tú thấy vậy cả kinh, biết mình đã thất bại nhÆ°ng y không nỡ bá» con rắn Ä‘á»™c Thiết Tuyá»n mà y đã tốn công hÆ¡n bốn mÆ°Æ¡i năm huấn luyện và cÅ©ng nhỠđó mà nổi danh.
Con rắn Ä‘á»™c ấy không những khắp mình có Ä‘á»™c mà thân còn cứng nhÆ° gang thép, chỉ có chá»— cổ má»›i là chá»— hiểm yếu, Ä‘ao kiếm cÅ©ng không thể xâm phạm nên tuy thấy nhÆ° vậy nhÆ°ng cÅ©ng không chịu buông tay. Trái lại y còn vận công vào cổ tay dụng chân lá»±c định giật con rắn lại. Y nghÄ© công lá»±c của Long Uyên không bằng y, hÆ¡n nữa ngÆ°á»i chàng lại Ä‘Æ°Æ¡ng lÆ¡ lá»­ng trên không nếu không hất tung được Long Uyên thì cÅ©ng tÆ°á»›c được khí giá»›i.
NgỠđâu công lá»±c của Long Uyên lại cao siêu không thể tưởng tượng được. Nhất là cây roi Ä‘uôi thuồng luồng lại là khắc tinh của loài rắn. Chàng thấy đối phÆ°Æ¡ng dùng sức kéo, chàng liá»n hạ thân xuống đất, lúc bấy giá» chàng chÆ°a định tâm giết đối phÆ°Æ¡ng, dù chàng biết là kẻ hãm hãi mình nhÆ°ng xuống đất rồi cÅ©ng không ấn thêm sức, định để đối phÆ°Æ¡ng thâu lại con rắn.
NgỠđâu lúc này chàng nghe Vân Tuệ ở phía sau kinh hãi la lớn. Chàng giật mình tưởng nàng cũng như mình bị đối phương ám hại, nên chàng chưa kịp quay đầu lại, nổi giận nghĩ:
“Tên này vô lý thá»±c, sao lắm quá»· kế đến thêd, chuyên môn gây hấn vá»›i ngÆ°á»i, hay là ngÆ°Æ¡i có sá»± gì bí ẩn khong muốn ngÆ°á»i khác biết. NhÆ°ng tại sao ngÆ°Æ¡i lại không viết bảng cảnh báo cho ngÆ°á»i biết trÆ°á»›c.â€
Chàng vừa nghÄ© vừa nhấn sức vào cánh tay. Chàng vá»›i Lục Xà Tú cách nhau chỉ có sáu thÆ°á»›c thôi má»—i ngÆ°á»i kéo má»™t đầu tá»±a nhÆ° lôi sợi dây vậy.
Long Uyên đứng yên không cần dùng sức mạnh, hai mắt sáng nhÆ° Ä‘iện cứ nhìn thẳng vào Lục Xà Tú và vẻ mặt của chàng rất ung dung. Còn Lục Xà Tú thì gân xanh trên mặt đã nổi lên, nghiến răng mím môi vận mÆ°á»i thành công lá»±c, hai mắt đầy lá»­a hận trông nhÆ° muốn luốt sống Long Uyên lập tức vậy.
Long Uyên thấy vậy nghĩ thầm:
“Cứ xem tÆ°á»›ng ngÆ°á»i này hung ác hiếu sát nhÆ° vậy, cÅ©ng đủ biết y không phải ngÆ°á»i hiá»n, khí sắc lại hiện âm khí, y sẽ bị há»a sát thân đến nÆ¡i. Chắc y cÅ©ng chả sống được bao lâu đâu.
Vân Tuệ đứng ở đằng xa thấy hai ngÆ°á»i thá»­ sức và thấy Long Uyên có vẻ ung dung nhÆ° vậy liá»n nói:
-Này ông lão, con rắn của lão ấy trông kinh quá đi, mau giết nó đi cho rảnh.
Long Uyên nghe thấy nàng gá»i mình ngá»t ngào nhÆ° vậy trong lòng khoái chí. NghÄ© lại lúc dÆ°á»›i bể hai ngÆ°á»i luyện thuật dị dung, lúc bấy giá» Vân Tuệ cứ gá»i chàng là ông già kia, đến giá» lại nghe thấy nàng gá»i nhÆ° vậy biết nàng không còn giận mình nữa. Trong lúc khoái chí không nghÄ© ngợi gì cả, liá»n nói má»™t tiếng: Äược!
Chỉ nghe thấy tiếng “bá»™p†con rắn lập tức đứt đầu liá»n.
Lúc ấy Lục Xà Tú đang dùng hết sức để kéo, nay con rắn bỗng đứt đôi, y loạng choạng lùi vỠphía sau ba bước mới đứng vững được.
Nhưng y tức đến mặt đỠbừng, kêu rít một tiếng thực lớn vứt con rắn xuống đất lấy một thanh bảo kiếm dài chừng một thước ra, ánh sáng đỠlập tức lóe lên.
Vân Tuệ trông thanh kiếm của đối phÆ°Æ¡ng liá»n nói:
-Ủa, chả là ÄÆ¡n Huyết kiếm của hiá»n đệ là gì?
Long Uyên thấy bảo kiếm của mình lá»t vào tay Lục Xà Tú càng tức giận thêm. Chàng không trả lá»i Vân Tuệ nhảy tá»›i quát lá»›n:
-Mau trả kiếm.
Lục Xà Tú cũng giơ tay lên dâm luôn:
-Này trả ngươi.
Long Uyên thấy vậy giÆ¡ hai tay lên cách không chá»™p má»™t cái. ÄÆ¡n Thiết Thần Công được dồn vào mÆ°á»i đầu ngón tay tạo thành mÆ°á»i luồng chân khí chá»™p vào kiếm lẫn bao kiếm rồi thâu mạnh má»™t cái.
Lục Xà Tú thấy chàng giÆ¡ tay định chá»™p kiếm, cÆ°á»i lạt nghÄ© thầm:
“Lão già này thật không biết trá»i cao đất rá»™ng là gì, thanh bảo kiếm sắc bén nhÆ° thế làm sao ngÆ°á»i chá»™p nổi.â€
Cho nên y không tránh né gì cả, trái lại còn đâm mạnh ra. NgỠđâu còn cách nhau chừng một thước thì cả kiếm lẫn bao kiếm trong tay y bị một luồng lực vô hình chộp lấy lôi vỠphía trước.
Lục Xà Tú giật mình kinh hãi trong đầu chỉ kịp hiện lên chữ nguy thì cả kiếm và bao đã lá»t vào tay đối phÆ°Æ¡ng rồi.
Y kinh hãi vô cùng quên cả tránh liá»n bị Long Uyên phi chân đá vào hông trái má»™t cái liá»n bắn ra ngoài xa ba trượng rá»›t xuống bãi cá».
Cái đá của Long Uyên là phòng đối phương mà đá chứ không định đá thực. NgỠđâu đối phương không tránh nên bị đá trúng vì thế Long Uyên giật mình đánh thót.
Lục Xà Tú luyện CÆ°Æ¡ng thi khí công nên Ä‘ao kiếm chém không lá»t, cái đá này của Long Uyên lại chÆ°a dụng toàn lá»±c nên y chỉ bị bay Ä‘i chứ không bị thÆ°Æ¡ng gì cả.
Lục Xà Tú rá»›t xuống cố nhịn Ä‘au bò dậy, định thần má»™t lúc má»›i biết hai ngÆ°á»i trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i đến sau mạnh hÆ¡n ngÆ°á»i trÆ°á»›c rất nhiá»u. Mình uổng công luyện tập 30 năm mà không chịu nổi mÆ°á»i hiệp nên y vừa tức vừa nản chí, nhÆ°ng là ngÆ°á»i xảo quyệt chỉ đảo ngược đôi ngÆ°Æ¡i má»™t vòng đã nghÄ© ra má»™t kế liá»n kêu rú nhÆ° ma hú nói tiếp:
-Lão già! Má»™t đá ấy Lục Xà Tú ghi lòng tạc dạ. Không biết hai vị xÆ°ng hô ra sao để sau này ta Ä‘á»n bù lại gấp đôi.
Long Uyên nghe nói thở dài má»™t tiếng biết mối thù này đã kết rồi, không sao tránh được, nhÆ°ng đại trượng phu sống ở Ä‘á»i làm thì phải chịu, đã trồng cây thì không sợ kết quả nó ra sao? Quý hồ việc này không phải lá»—i ở ta thì sợ gì y? Nên chàng liá»n đáp:
-Mỗ là Long Linh Vân, tuy có xúc phạm các hạ nhưng lỗi ở ai trước, nghĩ rồi hãy nói…
Lục Xà Tú không buồn nghe, quay đầu lại nhìn Vân Tuệ cÅ©ng dùng giá»ng nhÆ° ma hú há»i tiếp:
-Mụ ăn mày kia tên là gì?
Vân Tuệ thấy y ăn nói thô lá»— nhÆ° vậy liá»n giận dữ quát tháo:
-Lão yêu quái làm bộ làm tịch gì, ta là Long Vân Tuệ hành đạo giang hồ chuyên môn diệt trừ những hạng yêu nghiệt như các ngươi. Nếu ngươi thực không phục, cứ việc ra tay.
Lục Xà Tú cÆ°á»i nhạt đáp:
-Mụ ăn mày đừng đắc chí vội, sẽ có một ngày ta cho ngươi biết lợi hại. Hừ!
Nói xong quay ngÆ°á»i chạy thẳng lên đỉnh núi.
Vân Tuệ tức giận vô cùng, định phi thân đuổi theo, nhưng Long Uyên vội cản và khuyên nàng:
-Chị Tuệ bỠqua đi, hà tất phải chấp y làm gì.
Vân Tuệ vội ngừng chân lại, nghĩ thầm:
“Ài, Long đệ hiá»n từ quá. Vẫn biết nhân từ đáng quý nhÆ°ng không nên dùng đối phó vá»›i kẻ ác!â€
Nàng chỉ nghÄ© thế, chứ khong nói cho Long Uyên hay và lẳng lặng đứng yên, không nói ná»­a lá»i.
Long Uyên trong lòng rất mừng rỡ nhất là khi nghe thấy nàng tự nhận là hỠLong, khoái chí nghĩ thầm:
“Chị Tuệ bằng lòng theo há» của ta!â€
Lại thấy Vân Tuệ lẳng lặng đứng yên, chàng không biết nàng Ä‘ang hổ thẹn vì đã nhận há» của chàng nên thắc mắc vô cùng. Liá»n từ từ đến cạnh nàng há»i:
-Chị Tuệ tránh tôi đấy à?
Vân Tuệ từ từ ngẩng đầu lên nhìn chàng, trông nàng vừa hổ thẹn vừa bẻn lẽn càng xinh đẹp khôn tả. Bốn mắt nhìn nhau, Long Uyên đã hiểu thấu tâm sá»± nàng rồi liá»n thở nhẹ ra, nắm chặt lấy tay nàng và nhìn vào mắt nàng, thế rồi cả hai ôm chặt lấy nhau, chả nói năng gì cả, nhÆ°ng hai trái tim đã kết chặt lại.
Mặt trăng đã lặn, mặt trá»i dần dần nhô lên, đằng xa có tiếng gà gáy vá»ng tá»›i, khiến hai ngÆ°á»i giật mình thức tỉnh. Vân Tuệ bá»—ng nhìn Long Uyên cÆ°á»i khì má»™t tiếng, nhÆ°ng lại lập tức thở dài.
Long Uyên không hiểu tâm lý của thiếu nữ nên chàng ngẩn ngÆ°á»i ra, ngạc nhiên há»i:
-Có chuyện gì thế chị Tuệ?
Vân Tuệ chớp mắt mấy cái rồi đáp:
-Tôi nghĩ chúng ta già rồi không biết cò còn bộ mặt như giỠhay không, lại nghĩ nếu chúng ta quả thực già nua như hiện nay thì Long đệ có còn…
Long Uyên nắm chặt lấy tay nàng vội đáp:
-Dù mặt chị có như thế nào, lòng tôi cũng vẫn như xưa, hơn nữa lúc đó tôi cũng già rồi chứ đâu có trẻ mãi như lúc này?
Vân Tuệ lÆ°á»m chàng má»™t cái, rồi nắm tay chàng Ä‘i khá»i Ä‘iện.
Long Uyên thấy con ngựa cưng của mình chết thảm thương như vậy, trong lòng có thêm chút ghét Lục Xà Tú. Chàng lẳng lặng đem con ngựa đi chôn, rồi vác hành trang lên vai, quay trở lại nói:
-Chị Tuệ, chúng ta hãy rá»i khá»i nÆ¡i đây trÆ°á»›c nhé.
Vân Tuệ gật đầu, cÅ©ng vác bá»c áo lên, rồi cả hai cùng ra khá»i chùa xuống núi Ä‘i thẳng vào trong khu rừng.
Hai ngÆ°á»i thấy cá» trong rừng nhá» và má»m mại nhÆ° má»™t tấm thảm nhung, dÆ°á»›i ánh sáng mặt trá»i trông lại càng đẹp tuyệt, lại thêm ở gần đó có má»™t suối nÆ°á»›c chảy róc rách, hai ngÆ°á»i vừa Ä‘i vừa hít thở không khí trong sạch buổi ban mai. Vân Tuệ Ä‘á»™t nhiên há»i:
-Uyên đệ, chúng ta nghÄ© lại đây chốc lát nhé? À, hiá»n đệ Ä‘i bắt má»™t con gà lại đây.
Long Uyên ngạc nhiên há»i:
-Bắt gà để làm chi?
-Äể làm cÆ¡m cho hiá»n đệ ăn.
Long Uyên thấy nàng nói đến chuyện ăn cÆ¡m má»›i cảm thấy đói bụng, liá»n cÆ°á»i khì má»™t tiếng, rồi chạy vá» phía có tiếng gà gáy hồi nãy để bắt gà.
Má»™t lát sau, chàng đã bắt được hai con gà Ä‘em vá», nhÆ°ng không thấy Vân Tuệ đâu cả, lại nghÄ© nàng đã bá» Ä‘i, nên lo âu vô cùng lá»›n tiếng gá»i:
-Chị Tuệ... Tuệ…
NgỠđâu chàng chÆ°a gá»i tiếng thứ hai thì đằng sau má»™t cây cố thụ đã có má»™t thiếu nữ tóc vàng, đẹp nhÆ° má»™t tiên nữ xuất hiện, nàng khoác má»™t tấm lụa trắng, gió bay phất phá»›i nhÆ° Ä‘ang nhảy múa vậy. Thân hình nàng trông thấy rõ mồn má»™t, da trắng nhÆ° tuyết, các Ä‘Æ°á»ng cong Ä‘á»u hiện cả lên trông rất gợi cảm.
Long Uyên thấy Vân Tuệ đã tẩy trang trở lại bá»™ mặt thật, cứ tưởng mình Ä‘ang nằm mÆ¡ nên cứ ngẩn ngÆ°á»i ra, chẳng nói chẳng rằng.
Vân Tuệ đứng ở trước mặt chàng, thấy chàng vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, thì hổ thẹn mặt đỠbừng vội đỡ lấy con gà thỠthẻ nói:
-Uyên đệ đừng đứng ngẩn ra như thế, mau đi tẩy trang, để bộ mặt giả này làm chi nữa?
Long Uyên nhÆ° kẻ mất hồn vía, ừ má»™t tiếng rồi há»i:
-Chị Tuệ vừa nói gì thế?
Vân Tuệ cÆ°á»i khì, lÆ°á»m chàng, giả há»n giận nói:
-Äáng đánh lắm, chẳng lẽ tai hiá»n đệ Ä‘iếc hay sao?
Nói xong nàng giơ tay ra giật bộ râu của chàng và nói tiếp:
-Tôi bảo hiá»n đệ bá» cái này Ä‘i.
Long Uyên thấy nàng cÆ°á»i vẻ rất ngây thÆ¡, khoái chí vô cùng, lắm lấy hai tay nàng, hôn má nàng má»™t cái rồi vừa cÆ°á»i vừa đáp:
-Tôi bắt chước trị sao được, tôi làm gì có áo lụa thế này?
Vân Tuệ đấm chàng má»™t cái rồi ra bá» suối cắt cổ gà, nhá» Long Uyên Ä‘i nhặt những củi khô vá» nhóm lá»­a. Nàng xuyên hai con gà vào thanh bảo kiếm rồi đặt lên trên đống lá»­a để quay. Vừa quay, nàng vừa sát muối vào ngÆ°á»i con gà, không bao lâu mùi thÆ¡m đã lan tá»a khắp nÆ¡i.
Long Uyên cũng ở cạnh đó rửa mặt tẩy trang, và thay bộ áo dài như một thư sinh. Vì tóc hãy còn ướt không tiện cuốn lên, chàng cũng bắt chước Vân Tuệ, để nó xõa xuống phía sau.
Vân Tuệ trông thấy mặt thật của Long Uyên nàng vá»™i gá»i chàng đến gần, bảo chàng ngồi xuống để ngắm nhìn, rồi hai ngÆ°á»i ôm chặt lấy nhau âu yếm khôn tả.
Long Uyên bá»—ng buá»™t miệng há»i:
-Chị Tuệ, từ nay chúng ta không nên chia rẽ nữa. Tôi sẽ đi cùng với chị để hoàn thành tâm nguyện của chị, chẳng hay chị có bằng lòng không?
Vân Tuệ nghe nói, không suy nghĩ gì hết, vội đáp:
-Phải, tôi bằng lòng lắm…
Nàng nói tá»›i đó, má»›i giật mình vì thấy nói nhÆ° vậy là quá “táo bạoâ€. Má»™t thiếu nữ không nên trả lá»i nhÆ° thế. Nên nàng vừa nói tá»›i đây liá»n ngắt lá»i, hai má Ä‘á» bừng, từ từ cúi đầu xuống.
Long Uyên thấy nàng hổ thẹn nhÆ° vậy, lại nghe nàng trả lá»i má»™t cách “táo bạo†nhÆ° vậy, ná»—i lo lâu nay tan biến hết. Lúc này lòng cảm Ä‘á»™ng vô cùng, giang tay ôm nàng vào lòng. NgỠđâu vừa ôm nàng Ä‘á»™t nhiên nghe thấy ngoài bụi cây có giá»ng khàn khàn của má»™t ngÆ°á»i đàn bà nói:
-Ủa, thơm lắm, ở đây ai nướng thịt thế? Lan nhi, chúng ta đến đó xem.
Long Uyên vá»›i Vân Tuệ cả kinh, nhÆ°ng Vân Tuệ cảm thấy giá»ng nói đó rất quen. Tiếp đó lại nghe giá»ng thanh thót của má»™t thiếu nữ đáp:
-Bà tới đó mà xem, cháu không xem đâu. Ai nướng thịt mặc ai, việc gì đến cháu.
Long Uyên giật mình đánh thót, bụng bảo dạ:
“Nguy, Phong Lan đã tá»›i. Sao nàng tá»›i đây làm chi?â€
Vân Tuệ thấy sắc mặt của Long Uyên khác lạ, nàng nghĩ một chút đã biết ngay là ai. Nhưng ý nghĩ tinh nghịch lóe lên, nháy mắt mấy cái nói:
-Lan muá»™i của hiá»n đệ tá»›i đấy, mau ra đón nàng Ä‘i.
Long Uyên mặt Ä‘á» bừng, vá»™i đứng dậy định bá» trốn, nhÆ°ng Vân Tuệ biết rõ lòng chàng nên nắm chặt lấy tay chàng, cÆ°á»i nói:
-Sợ cái gì? Nàng ta có nhận ra được chúng ta là ai đâu.
Long Uyên nghe thế, nghĩ ra một kế rỉ tai nàng khẽ nói:
-Chúng ta giả không quen biết nàng ta nhé?
Vân Tuệ gật đầu, rồi cố ý lớn tiếng nói:
-Ồ, gà chín rồi chúng ta mau ăn đi!
Nói xong nàng Ä‘Æ°a mắt nhìn, quả thấy có hai ngÆ°á»i bÆ°á»›c tá»›i. Hai ngÆ°á»i đó chính là Võ Di bà bà vá»›i Phong Lan, mà Phong Lan vẻ mặt rầu rÄ© vô cùng.
Long Uyên cố nén không để cho tim hồi há»™p, rồi Ä‘Æ°a mắt nhìn hai ngÆ°á»i. Khi chàng trông thấy vẻ ủ rÅ© của Phong Lan thì giật mình kinh hãi.
Sở dÄ© chàng kinh hãi vì má»›i vắng mặt nhau có má»™t ngày mà thấy Phong Lan đã gầy hÆ¡n trÆ°á»›c và vẻ mặt có vẻ già dặn hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u. Chàng biết tại sao nàng lại thay đổi chóng nhÆ° thế, nên trong lòng đã tá» vẻ thÆ°Æ¡ng tiếc, nếu lúc này không có Vân Tuệ đứng cạnh thì lá»i an ủi đã phát ra rồi.
NhÆ°ng chàng Ä‘Æ°a mắt nhìn Vân Tuệ, thấy nàng ta nhÆ° mừng nhÆ° há»n, chàng càng hoảng sợ, không dám nghÄ© ngợi nữa, vá»™i đứng dậy, chắp tay chào và há»i:
-Lão tiá»n bối có việc gì chỉ giáo?
Từ Ä‘em hôm qua Võ Di bà bà biết rõ tâm sá»± của cháu mình, má»™t mặt bà thầm chá»­i thằng nhá» xấu xí có phúc mà không biết hưởng, cháu mình thì lại quá si tình, mặt khác bà ta đành phải nhận lá»i Ä‘i tìm kiếm Long Linh Vân.
Phong Lan thấy bà mình nhận lá»i, vá»™i đóng gói hành trang, không đợi trá»i sáng, đã giục bà lên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i luôn.
Hai ngÆ°á»i thấy Ä‘Æ°á»ng là Ä‘i chứ không nhất định Ä‘i vè phía nào cả. NgỠđâu Ä‘i tá»›i đây lại gặp Long Uyên và Vân Tuệ hai ngÆ°á»i. NhÆ°ng tiếc thay gặp mà không nhận ra vì cả hai đã tẩy trang trở vá» vá»›i khuôn mặt thật rồi.
Võ Di bà bà dắt Phong Lan tá»›i đây không phải muốn hưởng bữa ăn sáng của ngÆ°á»i, nhÆ°ng vì bà ta thấy cháu gái của mình từ khi lên Ä‘Æ°á»ng chẳng nói chẳng rằng. Thấy con nhá» tá»™i nghiệp nhÆ° vậy, muốn nhân dịp này khÆ¡i lên lòng hiếu kì của cháu để cháu quên bá»›t chuyện kia.
NgỠđâu, vừa đến đã thấy hai ngÆ°á»i, má»™t thiếu nữ xinh đẹp ngÆ°á»i dị tá»™c, và ngÆ°á»i kia là má»™t thiếu niên vô cùng anh tuấn. Công tá»­ ấy mặc áo dài xanh kiểu thÆ° sinh, tuy tóc để xõa nhÆ°ng vẫn không che lấp được linh khí của chàng, nhất là đôi mắt to Ä‘en nhánh, đủ thấy chàng là ngÆ°á»i chính trá»±c và có vẻ rất thông minh. NhÆ°ng không hiểu sao ngÆ°á»i này có vẻ bẽn lẽn, hai má Ä‘á» bừng và trông rất quyến rÅ©.
NhÆ°ng Võ Di bà bà không ngỠđến đó là ngÆ°á»i cháu mình thầm yêu, lại trông thấy cháu mình nên xấu hổ, mà ngỡ chàng gần gÅ©i thiếu nữ dị tá»™c bị hai bà cháu bắt gặp nên má»›i ngượng nghịu nhÆ° thế.
“Thằng nhá» này đẹp trai thá»±c, nếu kết duyên vá»›i Lan nhi thá»±c là xứng đôi vừa lứa.â€
Phong Lan trông thấy hai ngÆ°á»i, tuy nàng cÅ©ng bị vẻ đẹp của Long Uyên hấp dẫn, nhÆ°ng nàng suýt bị Hổ Hùng hãm hiếp, nên nàng đã mất Ä‘i cảm tình vá»›i những kẻ đẹp trai. Còn má»™t mặt nữa, bình sinh nàng không há» gặp má»™t ngÆ°á»i dị tá»™c bao giá» nay bá»—ng gặp má»™t ngÆ°á»i dị tá»™c tóc vàng mắt xanh, không những kinh ngạc mà còn hiếu kì là khác. Cho nên nàng ngắm nhìn Vân Tuệ nghÄ©:
“Không biết nàng ta có biết tiếng Hán của mình không?â€
Võ Di bà bà nghe Long Uyên nói như vậy, thái độ lại lẽ phép cố ý làm ra vẻ kiêu ngạo đáp:
-Phải, già đang đói đây. NhỠkia có vui lòng hiến già một con gà không?
Long Uyên không do dá»± gì cả, liá»n dùng kiếm đâm lên má»™t con gà rồi hai tay Ä‘Æ°a cho bà cụ.
Võ Di bà bà cầm lấy con gà hai mắt trợn trừng nói tiếp:
-Cháu gái của già cũng không có gì ăn, chi bằng biếu nốt con gà kia.
Long Uyên nghe nói ngẩn ngÆ°á»i ra, có vẻ khó xá»­ vì nghe giá»ng nói chàng Ä‘oán già này chắc là bà của Phong Lan, hiệu là Võ Di bà bà. Nếu nói vá» tình giao hảo giữa chàng vá»›i Phong Lan thì đừng nói là má»™t con gà, đến vật quý hàng ngạn lượng cÅ©ng Ä‘Æ°a ngay. NhÆ°ng giá» trÆ°á»›c mặt Vân Tuệ, nếu làm thê, thì sẽ bị hiểu lầm vì thế mà chàng chần chừ nhìn Vân Tuệ xem nàng xá»­ trí ra sao?
NgỠđâu Vân Tuệ cố ý làm thinh, nhắm mắt như ngủ say vậy.
Võ Di bà bà cÆ°á»i nhạt há»i tiếp:
-Thế nào, tiếc ư? Nếu vậy, già cũng không lấy con gà này nữa.
Phong Lan thấy bà cố ý làm khó dá»… ngÆ°á»i ta nhÆ° thế, trong lòng không yên liá»n lên tiếng:
-Bà…
Long Uyên thấy Phong Lan mặt mày ủ rũ động lòng thở dài một tiếng, đưa nốt con gà kia:
-Xin cụ đừng giận, gà này có phải là báu vật đâu mà tại hạ tiếc.
Võ Di bà bà liá»n giÆ¡ tay lấy nốt con gà kia rồi kéo Phong Lan ra ngồi ở tảng đá cách đó ba trượng, rồi má»—i ngÆ°á»i cầm má»™t con gà ăn ngon lành, Long Uyên thấy vậy trong lòng rất ngạc nhiên, vì chàng không ngá» Võ Di bà bà lại là ngÆ°á»i tai ngược nhÆ° thế, liá»n quay lại khẽ há»i Vân Tuệ:
-Chị Tuệ, tôi đi bắt hai con gà khác nhé?
Vân Tuệ cũng biết dụng tâm của Võ Di bà bà rồi, nhưng mặt thản nhiên gật đầu.
Long Uyên lại chạy vào rừng bắt gà, rá»i khá»i chốn đó chàng má»›i thở nhẹ ra má»™t tiếng.
Phong Lan thấy Vân Tuệ không há» lên tiếng nói, cứ nhắm mắt ngồi yên nhÆ° vậy, lại tưởng nàng ta không biết tiếng Hán. Lúc này thấy Long Uyên Ä‘i rồi liá»n lại gần Ä‘Æ°a con gà trả lại cho nàng và gia hiệu bảo nàng ăn Ä‘i.
Vân Tuệ lẳng lặng đỡ lấy con gà, trong lòng có thêm thiện cảm với Phong Lan.
Võ Di bà bà thấy cháu mình nói chuyện vá»›i ngÆ°á»i dị tá»™c kia bằng cách ra hiệu vừa cÆ°á»i vừa bảo:
-Cháu cũng câm đấy à? Cô nương này biết nói tiếng Hán mà.
Vân Tuệ nghe bà ta nói giật mình kinh hãi bụng bảo dạ:
“Vừa rồi Uyên đệ nói rất khẽ sao bà già này lại nghe thấy được?â€
Thì ra nàng còn chưa biết bà cụ này là Võ Di bà bà khét tiếng giang hồ.
Phong Lan nghe thấy vậy mừng rỡ há»i lại Vân Tuệ:
-Thế à? Cô nương biết tiếng Hán thật ư?
Vân Tuệ gật đầu không nói, Phong Lan ngắm nhìn nàng một hồi lại nói tiếp:
-Cô nÆ°Æ¡ng đẹp thật! Trong Ä‘á»i tôi chÆ°a thấy ai đẹp nhÆ° cô nÆ°Æ¡ng cả.
Nói tá»›i đó nàng liá»n quay lại há»i Võ Di bà bà:
-Bà đã gặp ngÆ°á»i ngoại quốc nào xinh đẹp nhÆ° thế này chÆ°a?
Võ Di bà bà thấy cháu mình Ä‘á»™t nhiên cao hứng nhÆ° vậy lòng rất an ủi, nghe thấy Phong Lan há»i nhÆ° vậy liá»n lắc đầu đáp:
-Tuy sống bảy tám mÆ°Æ¡i năm rồi, nhÆ°ng đây cÅ©ng là lần đầu tiên má»›i gặp má»™t ngÆ°á»i nhÆ° thế này.
Lúc này Phong Lan bá»—ng sống lại cuá»™c Ä‘á»i trẻ con, nàng nắm tay Vân Tuệ để so sánh vá»›i mình rồi nàng thở dài há»i:
-Hà… chân tay chị trắng trẻo thật! Trắng hÆ¡n em nhiá»u. Bà này, có phải cháu đứng cạnh chị này cháu xấu nhÆ° con ma lem phải không?
Võ Di bà bà “ô†một tiếng rồi tắc lưỡi nói:
-Thật đấy hai ngÆ°á»i đứng vá»›i nhau, cháu ngoan của bà biến thành con ma lem thá»±c!
Vân Tuệ vá»›i Phong Lan nghe bà bà nói má»™t cách thành thật nhÆ° vậy cả hai Ä‘á»u cÆ°á»i khanh khách, nhất là Vân Tuệ thấy Phong Lan khen mình thì khoái vô cùng, tình cảm vá»›i Phong Lan lại tăng lên, vì vậy nàng cÆ°á»i không sao nhịn được liá»n nói…
-Cô nương cũng xinh đẹp lắm!
Phong Lan nghe thấy Vân Tuệ khen ngợi mình, lúc nầy nàng má»›i biết Vân Tuệ không những biết tiếng Hán mà giá»ng nói của nàng cÅ©ng êm dịu vô ngần.
-á»i chà! Thế ra chị lại khéo ăn nói đến thế! Nếu vậy tôi vá»›i chị kết bạn vá»›i nhau nhé!
Nói xong nàng không chỠVân Tuệ đồng ý đã nói tên và tuổi của mình cho Vân Tuệ hay.
Vân Tuệ thấy Phong Lan thực thà chất phát như vậy cũng cho nàn biết tên hỠvà tuổi của mình.
Nghe Vân Tuệ nói xong, Phong Lan liá»n đứng dậy nghiêm nghị chắp tay chào rồi gá»i Vân Tuệ là chị và quỳ xuống vái lạy luôn.
Vân Tuệ kéo Phong Lan lên không để cho nàng quỳ xuống và nói:
-Chúng ta làm bạn vá»›i nhau cần coi trá»ng nhau, trong tâm có là được rồi cần gì phải thủ tục nhÆ° vậy? Äể chị ra chào bà má»›i phải!
Noi xong, nàng dắt tay Phong Lan từ từ đi tới trước Võ Di bà bà quỳ xuống lạy, nhưng bà bà cũng kéo nàng dậy:
-Lão thân cÅ©ng không phải tục nhân! Cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng đừng dùng lá»… tục mà làm phiá»n già.
Phong Lan cÅ©ng đỡ lá»i:
-Phải đấy! Bà không thích những lá»… phép của ngÆ°á»i thÆ°á»ng đâu.
Lúc này Vân Tuệ đã có cảm tình chá»n vẹn vá»›i Phong Lan:
-Nếu vậy sao bà gá»i cháu là cô nÆ°Æ¡ng nhÆ° thế?
Lúc ấy Long Uyên lại mang hai con gà rừng vá» tá»›i, thấy ba ngÆ°á»i đứng xúm lại cÆ°á»i ha hả thì ngạc nhiên vô cùng.
Vân Tuệ vừa quay đầu lại thấy chàng liá»n vẫy gá»i:
-Uyên đệ! Mau lại chào bà với Phong muội đi!
Long Uyên ngẩn nguá»i ra, bụng bảo dạ:
“Nàng làm cái ‘trò’ gì vậy.â€
Chàng đang thắc mắc thì Vân Tuệ lại nói với Võ Di bà bà tiếp:
-Thưa bà, tên y là Long Uyên, là… em của cháu đấy!
Long Uyên nghe nàng ta giá»›i thiệu nhÆ° vậy má»›i yên tâm, vá»™i lại vái chào bà cụ và gật đầu chào Phong Lan má»™t cái, nhÆ°ng ấp úng mãi không biết gá»i nàng là gì?
Vân Tuệ biết tâm trạng của chàng liá»n cÆ°á»i khì nói tiếp:
-Chị với Lan muội đã kết thành chị em rồi, em lớn hơn cô ấy, từ giỠtrở đi không được bắt nạt cô ấy nhé!
Long Uyên bá»±c mình nhÆ°ng chỉ cau mày lại chá»› không nói năng gì hết. Vân Tuệ thấy thái Ä‘á»™ của Long Uyên nhÆ° vậy càng cÆ°á»i thêm, má»™t lát sau má»›i há»i chàng:
-Chú em ngốc kia. Có mau thả hai con gà kia đi không? Chúng tôi đã ăn rồi.
Nói xong nàng cầm con gà múa trước mặt chàng.
Võ Di bà bà thấy Long Uyên thá»±c thà má»™t cách đáng thÆ°Æ¡ng liá»n đỡ lá»i:
-Vừa rồi già có đùa giỡn xin công tá»­ đừng có phiá»n nhé!
Long Uyên trả lá»i không dám rồi thả luôn hai con gà rừng Ä‘i. Vân Tuệ liá»n xé ná»­a con Ä‘Æ°a cho chàng. Chàng lẳng lặng lui sang má»™t bên ngồi xuống vừa ăn vừa cố Ä‘oán nguyên nhân của chuyện kết thân này.
Phong Lan thấy chàng nhÆ° vậy vá»™i há»i Vân Tuệ:
-Chị, sao ngÆ°á»i em có vẻ không vui nhÆ° thế?
Vân Tuệ cố ý cÆ°á»i khì má»™t tiếng nói:
-Sao em lại bảo y là ngÆ°á»i em nào, phải gá»i y là anh má»›i phải.
Phong Lan hổ thẹn mặt đỠbừng, vội cúi đầu xuống, Vân Tuệ lại nói tiếp:
-Y cái gì cũng tốt hết, riêng chỉ có vài lúc ngô nghê ngốc nghếch một chút, sau này Lan muội phải nhịn y mới được.
Nói xong nàng Ä‘Æ°a mắt liếc nhìn thấy Võ Di bà bà tủm tỉm cÆ°á»i, hình nhÆ° rất tán thành lá»i nói của Vân Tuệ vậy.
Phong Lan mặt càng đỠthêm nhưng không thấy nàng có vẻ gì là mừng hết.
Long Uyên cau mày lại lÆ°á»m Vân Tuệ má»™t cái hình nhÆ° trách nàng ta. NhÆ°ng chàng có biết đâu ý định của Vân Tuệ? Nàng đã có cách xếp đặt nhÆ°ng nàng tạm không nói ra chỉ ngầm nghÄ© cách đối phó.
Má»™t lát sau bốn ngÆ°á»i đã ăn hết hai con gà quay ấy, Vân Tuệ đến bên cạnh suối rá»­a tay trông thấy tóc Long Uyên khô rồi liá»n tá»›i phía sau để trải tóc.
Cử chỉ này của nàng rất tự nhiên, vì mấy năm trước sáng nào nàng chả làm như vậy? Nên lúc này cũng vậy, nàng tự động đến chải đầu cho chàng.
Trước mặt Phong Lan với Võ Di bà bà, Long Uyên có vẻ ngượng nghịu nhưng chàng không tiện phản đối.
Phong Lan trông thấy hai ngÆ°á»i có vẻ âu yếm nhau, liá»n cúi đầu bẽn lẽn, nhÆ°ng nàng ta lại nghÄ© nếu có Long đại ca ở đây thì nàng cÅ©ng… NhÆ°ng giá»â€¦, trá»i đất bao la này biết chàng ở đâu mà tìm? Nếu chàng có ý tránh mình mà chàng giá»i dị dung thuật nhÆ° thế thì có đứng cạnh nhau mình cÅ©ng chÆ°a chắc nhận ra chàng được!
NghÄ© tá»›i đó nÆ°á»›c mắt liá»n chảy ra, vì vậy nàng cúi đầu Ä‘i tá»›i cạnh suối để ngÆ°á»i khá»i hay biết.
Võ Di bà bà nhận xét thấy Vân Tuệ vá»›i Long Uyên nếu không phải là vợ chồng thì cÅ©ng là má»™t đôi tình nhân! NhÆ°ng bà có má»™t Ä‘iá»u thắc mắc là vừa rồi lá»i của Vân Tuệ sao lại có nhiá»u ám thị nhÆ° thế, hình nhÆ° nàng có ý muốn ghép Phong Lan cho Long Uyên vậy?
Bà nghĩ mãi cũng không sao thấu được!
Vân Tuệ vừa cầm tóc Long Uyên chải má»›i sá»±c nhá»› tá»›i hiện tại, nhÆ°ng nếu ngừng thì lại để lá»™ nhiá»u chuyện thêm, vì thế nên nàng chải tóc cho chàng má»™t cách rất đứng đắn.
Chải tóc cho Long Uyên xong, nàng liá»n Ä‘i tá»›i cạnh Phong Lan ngồi xuống để chải tóc mình. Vừa chải nàng vừa trò chuyện:
-Lan muội định cùng bà đi đâu thế?
Phong Lan u oán thở dài đáp:
-Em… cÅ©ng không biết rõ, em vá»›i bà muốn Ä‘i kiếm má»™t ngÆ°á»i, chị định Ä‘i đâu thế?
Vân Tuệ nghe nàng nói nhÆ° vậy lòng khen thầm, nhÆ°ng cố ý quay lại lÆ°á»m Long Uyên má»™t cái, nhÆ°ng thấy Long Uyên Ä‘ang cau mày ngẩn ngÆ°á»i nàng cÆ°á»i thầm rồi trả lá»i Phong Lan:
-Tá»· vá»›i Uyên đệ sẽ chu du khắp danh sÆ¡n Äại Xuyên và thuận Ä‘Æ°á»ng Ä‘i thăm các đại môn phái, kiến thức võ há»c các phái đó, mục tiêu gần nhất của tá»· là Ä‘i bảy mÆ°Æ¡i hai ngá»n núi ở Hoàng SÆ¡n, chẳng hay hiá»n muá»™i có hứng thú di chÆ¡i cùng vá»›i chị hay không?
Phong Lan ngá»­ng đầu lên nhìn, mặt có chút há»›n hở nhìn Vân Tuệ hồi lâu nhÆ°ng rồi lại u oán thở dài trả lá»i:
-Chí hướng của chị tiểu muội được tham dự thì còn gì bằng, nhưng ngu muội hiện đang có việc cấp tốc, hiện giỠchưa được rảnh cho nên không thể đi theo chị được, ngu muội rất lấy làm tiếc! Nhưng sau này việc riêng giải quyết xong, thế nào cũng theo chị du ngoạn sơn thủy.
Nói xong, nàng đau lòng suýt nữa lại ứa nước mắt ra.
Võ Di bà bà thấy vậy lắc đầu thở dài.
Long Uyên càng cau mày thêm, đầu càng cúi xuống, nhất thá»i vừa cảm Ä‘á»™ng vừa hối hận.
Vân Tuệ thân là nữ nhân tất nhiên hiểu tâm sá»± của nữ nhân, lúc này nàng biết Phong Lan Ä‘em lòng yêu má»™t ngÆ°á»i xấu xí nhÆ° thế, lòng cảm Ä‘á»™ng vô cùng quên hết cả ghen tuông. Nàng giÆ¡ tay ra ôm Phong Lan vào lòng rỉ tai nàng khẽ há»i:
-Hiá»n muá»™i, có phải muá»™i Ä‘ang định kiếm Long Linh Vân, má»™t anh chàng xấu xí kỳ lạ không?
Tài sản của tarta12a

  #20  
Old 25-03-2008, 03:00 AM
tarta12a's Avatar
tarta12a tarta12a is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Feb 2008
Bài gởi: 1,035
Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 35 Times in 18 Posts
Hồi 19
Anh hùng nghĩa hiệp

Phong Lan nghe nói vừa kinh hãi vừa mừng rỡ liá»n ngẩng đầu lên há»i lại:
-Sao chị biết chuyện riêng của em như thế?
Vân Tuệ chá»›p mấy cái há»i tiếp:
-Chị há»i em có đúng nhÆ° vậy thế hay không đã?
Lúc ấy Phong Lan tuy hơi xấu hổ, nhưng nàng vẫn u oán giật đầu, rồi ngửng mặt lên nhìn Vân Tuệ, hai mắt vẻ van lơn cầu khẩn.
Vân Tuệ nhìn nàng cũng chẳng nói chẳng rằng, trong lòng nàng có sự xung đột. Nàng không biết có nên nói rõ sự thực cho Phong Lan nghe không?
Long Uyên ngồi cách đó hai trượng đang cúi đầu nhìn suối chảy trong lòng chàng còn hồi hộp hơn. Nhưng chàng không dám để lộ ra mặt.
Phong Lan vá»›i Vân Tuệ nhìn nhau giây lát, trong lòng càng hổ thẹn thêm, đôi mắt nàng không dám nhìn đôi mắt xanh của Vân Tuệ. NhÆ°ng nàng vẫn cÆ°á»i khì má»™t tiếng nói:
-Chị…
Thấy vẻ xấu hổ của nàng như vậy, Vân Tuệ không nỡ, vội nắm lấy cổ tay nàng và nói:
-Em! Nếu bằng lòng Ä‘i theo chị, chị cam Ä‘oan sẽ tìm thấy ngÆ°á»i đó cho em.
Phong Lan muốn há»i rõ, nhÆ°ng lòng thấy xấu hổ không dám mở lá»i, chỉ nghÄ© thầm:
“Tá»· ấy nói vậy đủ biết thế nào cÅ©ng có liên quan tá»›i Long đại ca, nếu ta há»i thêm thế nào cÅ©ng bị chê cÆ°á»i? Äằng nào ta cÅ©ng chÆ°a biết Long đại ca ở đâu, Ä‘i theo tá»· ấy vừa có bạn vừa hy vá»ng tìm thấy. Dại gì không theo nhỉ?â€
Tuy nàng nghÄ© nhÆ° thế, nhÆ°ng không dám nhận lá»i ngay mà thối thác là há»i qua ý kiến của bà mình Ä‘x, rồi nàng vá»™i Ä‘i tá»›i cạnh Võ Di bà bà ngay.
Vừa rồi Long Uyên đã nghe Vân Tuệ nói gì rồi trong lòng giật mình kinh hãi, vì lá»i lúc nãy tuy chÆ°a chỉ rõ nhÆ°ng Ä‘em sá»± thể đối chiếu chẳng rõ ràng mồn má»™t là gì?
Phong Lan vừa chạy đến gần Võ Di bà bà thì chàng lại khẽ trách Vân Tuệ:
-Chị làm trò khỉ gì thế?
Vân Tuệ cÆ°á»i khanh khách đáp:
-Tôi rủ Lan muá»™i cùng Ä‘i du ngoạn Hằng SÆ¡n vá»›i chúng ta chẳng hay hiá»n đệ có bằng lòng không?
Võ Di bà bà nghe thấy vội quay đầu lại.
Long Uyên thấy vậy tức giận thầm, gượng cÆ°á»i đáp:
-Tất nhiên là tôi phải bằng lòng chứ!
Tuy miệng nói vậy nhÆ°ng mắt liếc nhìn Vân Tuệ có vẻ hậm há»±c. Vân Tuệ thấy vậy lại càng khoái chí cÆ°á»i lên.
Long Uyên thấy nàng cÆ°á»i thắc mắc thêm và nhận thấy Vân Tuệ không có vẻ gì là ghen tuông và hình nhÆ° có ý vun vào nữa.
Chàng không dám há»i lại, nhÆ°ng đã quyết định má»™t thái Ä‘á»™ là không há»i, không nghe vấn đỠấy nữa, chỉ há»i:
-Thôi được, chúng ta đi ngay chứ?
Vân Tuệ thấy đã muá»™n, liá»n đồng ý và há»i Võ Di bà bà.
Thể rồi bốn ngÆ°á»i cùng Ä‘i vá»›i nhau. Vân Tuệ cá»™t hai bá»c quần áo của mình vá»›i Long Uyên vào sau yên ngá»±a của Phong Lan. Võ Di bà bà thấy đôi tình nhân Long – Vân cá»­ chỉ rất đàng hoàng, thái Ä‘á»™ ung dùng nên bà có cảm tình vá»›i ngÆ°á»i con gái ngoại quốc ấy và cÅ©ng có ý muốn cho cháu mình lấy chàng thanh niên ấy.
Bốn ngÆ°á»i tiến thẳng xuống miá»n nam, suốt dá»c Ä‘Æ°á»ng Phong Lan vá»›i Vân Tuệ thì thầm to nhá» vá»›i nhau, còn Võ Di bà bà nhân lúc ấy há»i chuyện Long Uyên.
XÆ°a nay Long Uyên đối vá»›i ai cÅ©ng rất thành thá»±c, đối vá»›i bà rất cung kính nên bà há»i gì cÅ©ng trả lá»i hết.
Thế là Võ Di bà bà tuy chưa biết võ công chàng thế nào, nhưng thấy tài ba uyên bác của chàng như vậy khiến bà ta khâm phục vô cùng.
TrÆ°a ngày hôm đó bốn ngÆ°á»i Ä‘i tá»›i ThÆ°Æ¡ng Äầu liá»n vô đó nghỉ chân.
ThÆ°Æ¡ng Äầu cách sông cá»­u gian không xa con sông ngách có thể Ä‘i thẳng tá»›i TrÆ°á»ng Sa và Sào Hồ, vì Sào Hồ có thuồng luồng xuất hiện nên con sông này má»™t tháng nay không có thuyá»n bè nào dám qua lại cả. Bây giá» ngÆ°á»i ta nghe nói thuồng luồng đã chết, nên trên sông thuyá»n bè lại tấp nập.
Long Uyên bốn ngÆ°á»i kiếm má»™t hàng cÆ¡m sạch sẽ vào ăn. Tiếp đó có má»™t nhóm đại hán và má»™t nhà buôn bÆ°á»›c vào.
Long Uyên đột nhiên trông thấy bốn đại hán cao lớn vạm vỡ, mình vận võ trang, phía sau có đeo khí giới sáng quắc, nên đưa mắt nhìn một lượt.
NgỠđâu phát hiện nhà buôn theo sau là VÆ°Æ¡ng Kính Thật, ngÆ°á»i mình đã nhá» cứu nạn nhân ở thị trấn Hạ Các. Từ khi chàng giao túi châu báu cho Kính Thật chàng chÆ°a há» há»i han gì hết và cÅ©ng không để ý tá»›i chuyện ấy. NhÆ°ng giá» trông thấy y liá»n nghÄ©:
“Không biết ông chủ há» VÆ°Æ¡ng này có theo kế hoạch của ta mà Ä‘i cứu tế nạn nhân không?â€
Nghĩ đoạn, chàng đã thấy Kính Thật đột nhiên bỠbốn đại hán kia mà đi tới phía mình.
Long Uyên giật mình kinh hãi tưởng y nhận ra mình liên giơ tay rỠmá một cái, sực nhớ ra mình đã tẩy trang rồi.
Lúc đó Phong Lan đã đứng dậy, tuy hãy còn rầu rÄ©, nhÆ°ng nàng vẫn tủm tỉm cÆ°á»i, nhÆ°ng chÆ°a kịp lên tiếng thì Kính Thật đã chào há»i:
-Phong cô nÆ°Æ¡ng còn mạnh giá»i chứ? Sao không thấy Long thiếu hiệp?
Phong Lan sụ mày đáp lại:
-Ông chủ Vương không cần lễ phép như thế, Long thiếu hiệp đang có việc cần phải đi nơi khác. Chẳng hay ông chủ có việc gì muốn dặn bảo?
Xong nàng giá»›i thiệu Kính Thật cho Võ Di bà bà và các ngÆ°á»i.
Long Uyên giả bá»™ nhÆ° không quen biết y, hàn huyên vài câu rồi má»i y ngồi xuống ghế cạnh đó.
Võ Di bà bà đã biết chuyện Long Uyên khẳng khái tặng tiá»n bạc cứu ngÆ°á»i nghèo rồi. NhÆ°ng muốn biết chàng bá» tiá»n bạc ra cứu nhÆ° thế nào. Hai ngÆ°á»i Ä‘á»u khách khứa nhÆ°á»ng chá»— cho ngÆ°á»i lạ mặt kia ngồi xuống.
Kính Thật xin lá»—i má»i ngÆ°á»i trÆ°á»›c rồi má»›i dám ngồi xuống và nói:
-Long thiếu hiệp quả thá»±c là ngÆ°á»i nghÄ©a hiệp có má»™t không hai trên Ä‘á»i, tiểu nhân cảm Æ¡n ông ta nhiá»u lắm. Gần ná»­a tháng nay tiểu nhân chạy đông chạy tây cÅ©ng vì Ä‘em bán những châu báu của thiếu hiệp trao cho, rồi mua lÆ°Æ¡ng thá»±c Ä‘em Ä‘i chẩn tế nạn nhân ở Sào Hồ.
Tiếp theo đó y liá»n kể phÆ°Æ¡ng pháp xá»­ lý của mình nhÆ° thế nào cho má»i ngÆ°á»i nghe.
Long Uyên quả là đã giao phó đúng ngÆ°á»i, Kính Thật tuy là má»™t thÆ°Æ¡ng nhân nhÆ°ng thá»±c thà và có lòng nghÄ©a hiệp lại có tài.
Y được Long Uyên trao cho túi châu báu đó, ngày hôm sau liá»n lấy hai ba món để trả nợ trÆ°á»›c, rồi mua hết cả lÆ°Æ¡ng thá»±c của mấy cá»­a hàng ở thị trấn Sào Hồ trÆ°á»›c. y lại mÆ°á»›n thêm ngÆ°á»i rồi theo phÆ°Æ¡ng pháp trÆ°á»›c mà chẩn tế cho những nạn nhân ở quanh đó, còn y thì Ä‘em nốt túi châu báu kia Ä‘i ngay đến Hợp Phì để bán.
NhÆ°ng túi châu báu của Long Uyên trị giá trên trăm vạn lạng bạc, cái nào cÅ©ng có giá trên vạn lạng. Hợp Phì là má»™t tỉnh nhÆ°ng không nhà mua châu báu nào đủ tiá»n mua nổi số châu báu ấy cả.
Bất đắc dÄ© Kính Thật chỉ bán được má»™t số ít đáng giá hai mÆ°Æ¡i mấy vạn lạng bạc và mua mấy nghìn cân gạo mÆ°á»›n ngÆ°á»i chở vá» Sào Hồ.
Còn dÆ° tiá»n thì y lại những thị trấn quanh đó mua thêm mÆ°á»i mấy nhà bán gạo, nhá» ngÆ°á»i thật thà đáng tin cậy để trông nom việc cứu tế.
Còn y quyết định đem châu báu đi Kim Lăng bán, trải qua mấy vụ mua bán lớn và chẫn tế ấy, Kính Thật đã biến thành một tài chủ có tiếng ở Sào Hồ và cũng là một nhà đại từ thiện không ai là không biết tới.
Y cảm thấy hổ thẹn vì tiá»n bạc này là của Long Uyên tặng cho chứ có phải của mình đâu. Bây giá» mình lại được cái danh hiệu ấy mà Long thiếu hiệp Ä‘i đâu không biết, y lại nghÄ© quần hùng hắc bạch tại Sào Hồ chÆ°a giải tán hết. Nếu tin này mà đồn vào thì thế nào lục lâm cÅ©ng thèm thuồng cÆ°á»›p bóc ngay.
Vì thế y không dám để cho ai biết đến thân phận của mình, lẳng lặng mÆ°á»›n bốn vị tiêu sÆ° của Kiếm tiêu cục, má»™t tiêu cục lá»›n nhất thành Hợp Phì đê bảo tiêu cho mình. Rồi cùng mấy thiêu sÆ° dùng Ä‘Æ°á»ng thủy tá»›i Kim Lăng.
Hôm nay vừa Ä‘i qua đây không ngá» lại gặp Phong Lan vá»›i Long Uyên mấy ngÆ°á»i.
Võ Di bà bà nghe Kính Thật nói xong thở dài, lên tiếng:
-Ông chủ há» VÆ°Æ¡ng thá»±c thà quá, thá»±c là hiếm có, theo ức Ä‘oán của già này ông phen này Ä‘i Kim Lăng thế nào cÅ©ng gặp nhiá»u trắc trở, vì khi già ở Sào Hồ đã nghe phong phanh tin này rồi. Äối vá»›i ngÆ°á»i hiệp nghÄ©a thì thấy ông chủ là ngÆ°á»i trung nghÄ©a đáng kính. NhÆ°ng đối vá»›i giá»›i lục lâm, chúng chuyên môn làm nghá» không vốn thì chúng coi ông chủ nhÆ° con cừu mập, khi nào chịu buông tha. Sở dÄ© mấy ngày nay ông chủ được yên là vì quần hùng hãy còn Ä‘ang tụ tập gần đây nên chúng chÆ°a dám làm gì đó thôi. Còn từ nay trở Ä‘i thì già chắc chắn là không được yên ổn nhÆ° trÆ°á»›c.
Kính Thật nghe nói cả kinh thất sắc vá»™i há»i:
-Nếu đúng nhÆ° lá»i lão tiá»n bối, tuy tiểu nhân không tiếc gì thân này, nhÆ°ng chỉ sợ phụ mất việc giao phó của Long thiếu hiệp và chỉ khổ cho nạn nhân ở Sào Hồ thôi.
Phong Lan nghe nói cÅ©ng lo âu vô cùng vá»™i xen lá»i há»i:
-Bà chúng ta có nên can thiệp…
Long Uyên rất hổ thẹn, vì chàng tưởng chỉ cần có tiá»n là làm được. NhÆ°ng chàng chÆ°a nghÄ© tá»›i “tài Ä‘i vá»›i chữ tai†cho nên châu báu chàng để lại cho má»™t ngÆ°á»i không có võ công nhÆ° Kính Thật chẳng khác gì gây há»a diệt thân cho y.
Long Uyên không đợi Phong Lan dứt lá»i, thay đổi thái Ä‘á»™ cÆ°á»›p lá»i an ủi Kính Thật:
-Ông chủ VÆ°Æ¡ng cứ yên tâm, ở hiá»n gặp lành, ông chủ có lòng hiệp nghÄ©a nhÆ° vậy thì dù bá»n giặc có cÆ°á»›p bóc mÆ°u hại cÅ©ng không làm gì nổi ông đâu.
Chàng nói hàm hồ nhÆ° vậy những ngÆ°á»i có mặt chỉ mình Vân Tuệ hiểu rõ; chàng sẽ ngầm bảo vệ Kính Thật.
Võ Di bà bà không hiểu ý đó, chỉ cho là chàng hủ nho, không biết thực tế là gì. Vì vậy bà ta thở dài một tiếng và nói tiếp:
-Ngưởi trẻ tuổi biếu đâu Ä‘á»i nham hiểm xảo trá nhÆ° thế nào. Giá» tuy yên bình thá»±c, nhÆ°ng lục lâm hắc đạo vẫn nhiá»u nhÆ° nêm. Ngày thÆ°á»ng vì má»—i ngÆ°á»i có má»™t mảnh đất rieng, ngÆ°á»i nào ngÆ°á»i nấy thâu thuế các lÆ°Æ¡ng dân trong phạm vi của mình, nên má»›i không có chuyện gì. NhÆ°ng giỠông chủ VÆ°Æ¡ng mang nhiá»u châu báu nhÆ° vậy bá»n chúng không để cho ông yên đâu.
Kính Thật nghe vậy kinh hãi ấp úng mãi không sao nói lên lá»i. Võ Di bà bà lại tiếp:
-Nhưng lão đã gặp, chẵng lẽ lại làm ngơ không giúp hay sao?
Kính Thật suốt Ä‘á»i chỉ biết buôn bán nên không hiểu gì lịch sá»­ của giang hồ và cÅ©ng không biết Võ Di bà bà là ai, cho nên y vẫn kinh hoảng.
Võ Di bà bà thấy vậy cất tiếng nói tiếp:
-Ông chủ VÆ°Æ¡ng, hãy má»i bốn vị tiêu sÆ° lại đây.
Kính Thật vâng lá»i. Má»™t lát sau Kính Thật Ä‘Æ°a bốn vị tiêu sÆ° lại, má»™t ngÆ°Æ¡i trong bá»n há» mặt to tai lá»›n, tuổi chừng bốn mÆ°Æ¡i, hai mắt lóng lánh có thần, thái dÆ°Æ¡ng huyệt gò cao bÆ°á»›c Ä‘i vững trãi, trông có vẻ là má»™t ngÆ°á»i có võ nghệ rất cao siêu.
Y đi tới gần chắp tay chào Võ Di bà bà rồi nói:
-Tại hạ Phương Trực Dân được tiếp kiến bà bà ở đây thật hân hạnh vô cùng, không hiểu bà bà có việc gì chỉ giáo?
Thì ra PhÆ°Æ¡ng Trá»±c Dân là tổng tiêu đầu của Tứ Kiếm tiêu cục, biệt hiệu là ÄÆ¡n Kiếm Trấn Biển Nam, y ngÆ°á»i gốc Hợp Phì, nhà giàu có, tính tình hào phóng hay giao du vá»›i các giang hồ dị nhân, là ngÆ°á»i của phái Hoa SÆ¡n. Hồi còn nhá» y theo Kim Diện Bồ Tát chủ trì của Chùa Quang Tế ở núi Cá»­u Hoa há»c võ, khi há»c thành tài vá» cùng ba ngÆ°á»i em kết nghÄ©a là Bát Quái Kiếm VÆ°Æ¡ng Tam Lý, Äại La Kiếm TrÆ°Æ¡ng Äát, Giang Bắc Nhất Kiếm Tây Môn DÆ°Æ¡ng lập Tứ Kiếm tiêu cục.
MÆ°á»i mấy năm nay Tứ Kiếm tiêu cục lên bắc xuống nam chÆ°a nhận được má»™t món tiêu nào lá»›n cả, nên cÅ©ng chÆ°a má»™t lần thá»±c sá»± đối mặt nguy hiểm.
Lần này Kính Thật thấy Tứ Kiếm tiêu cục nhà cá»­a đồ sá»™ Ä‘oán chắc là nhà giàu có lắm má»›i nhận làm bảo tiêu. Trá»±c Dân tuy nhận được món bảo tiêu này nhÆ°ng lòng hồi há»™p hÆ¡n Kính Thật nhiá»u. Vì vậy Tứ Kiếm má»›i cùng Ä‘i bảo tiêu má»™t lượt là thế. NgÆ°á»i trong giá»›i bảo tiêu bao giỠđôi mắt cÅ©ng phải tinh tÆ°á»ng, luôn phải nhận xét ngÆ°á»i má»™t cách sáng suốt. Nên tuy Trá»±c Dân chÆ°a Ä‘i dá»± đại há»™i ở núi Bạch Thạch, nhÆ°ng y đã nghe tin có mấy cao thủ trẻ tuổi xuất hiện giết con thuồng luồng và mang vật báu Ä‘i rồi.
Nên khi vào trong quán cÆ¡m này, bốn tiêu sÆ° ấy đã lÆ°u ý rồi, tuy há» chÆ°a biết Phong Lan các ngÆ°á»i bao giá», nhÆ°ng nghe mấy ngÆ°á»i trò chuyện và trông hình dáng cÅ©ng Ä‘oán được phần nào.
Kính Thật sang nói chuyện cho anh em y hay, Trá»±c Dân liá»n tỉnh ngá»™ ngay, y ngắm nhìn bà cụ liá»n Ä‘oán chắc bà ta là Võ Di bà bà nổi tiếng giang hồ hiện thá»i.
Ai trả thích được ngÆ°á»i khen ngợi, Võ Di bà bà tuy già nhÆ°ng cÅ©ng không sao tránh được thói quen ấy, bà nghe Trá»±c Dân nói vậy há»›n hở đáp:
-PhÆ°Æ¡ng tiêu đầu chá»› nên khách khứa nhÆ° vậy, mau má»i các vị kia sang đây nói chuyện.
PhÆ°Æ¡ng Trá»±c Dân khiêm tốn má»™t hồi rồi gá»i ba huynh đệ kết nghÄ©a tá»›i giá»›i thiệu cho má»i ngÆ°á»i biết và chào Võ Di bà bà xong má»›i dám ngồi xuống.
Võ Di bà bà liá»n há»i anh em Trá»±c Dân trong tiêu cục có nhận được tin gì không và có biết nhân vật nào theo dõi mình không?
Trực Dân ngẫm nghĩ giây lát rồi nói:
-Không giấu lão tiá»n bối, phen này tại hạ được ông chủ VÆ°Æ¡ng giao cho trách nhiệm nặng ná», nên trÆ°á»›c khi lên Ä‘Æ°á»ng đã phái ngÆ°á»i Ä‘i dò la tin tức nhÆ°ng tá»›i giá» vẫn chÆ°a có tin gì xác thá»±c cả. NhÆ°ng theo suy Ä‘oán của tại hạ thì Cô SÆ¡n trại ở Sào Hồ, trại chủ VÆ°Æ¡ng Chính Nghiêm Ä‘á»™t nhiên chết, trong trại nhÆ° rắn không đầu nên không ai dám ra ngoài gây sá»±; hÆ¡n nữa giá» chúng tôi đã ra khá»i địa phận Sào Hồ nên chúng không Ä‘uổi theo nữa đâu. Còn ở TrÆ°á»ng Sa chỉ có DÆ°Æ¡ng Thế Kiệt và DÆ°Æ¡ng Thế Hùng, trại của hai anh em hắn thiết lập ở hai bên bá» sông, nhÆ°ng tại hạ có chút quen biết nên cÅ©ng không thấy sợ lắm. Chỉ sợ quần hùng hắc đạo từ núi Bạch Thạch trở vá» tiện tay dắt dê thôi. Nếu quả có nhÆ° thế anh em tại hạ không dám cam Ä‘oan bảo vệ được toàn vẹn.
Phong Lan im lặng đã lâu, bá»—ng xen lá»i:
-PhÆ°Æ¡ng tiêu đầu cứ yên tâm, từ đây xuống miá»n nam vừa thuận Ä‘Æ°á»ng, bốn ngÆ°á»i chúng ta không để kẻ nào yên khi đụng vào tiá»n cứu tế đâu.
Nhóm Trá»±c Dân bốn ngÆ°á»i nghe nàng nói vậy, yên dạ vô cùng, liá»n đứng dậy chắp tay cám Æ¡n, Trá»±c Dân lại nói tiếp:
-Tại hạ bốn ngÆ°á»i nếu được Bà bà vá»›i cô nÆ°Æ¡ng trợ giúp thế nào cÅ©ng được bình yên tá»›i đích. Sau này…
Võ Di bà bà vội xua tay, không để y nói tiếp:
-Chúng ta Ä‘á»u là ngÆ°á»i võ lâm, PhÆ°Æ¡ng tiêu đầu hà tất phải nhÆ° thế? Chúng tôi Ä‘i trÆ°á»›c vậy, chúng ta tạm biệt ở nÆ¡i đây.
Nói xong bà đi ra ngoài trước.
Kính Thật ngồi cạnh đó, trông thấy Tứ kiếm tôn kính bà nhÆ° vậy biết bà thế nào cÅ©ng là má»™t vÄ© nhân, nên y yên tâm vô cùng. Y thấy má»i ngÆ°á»i định Ä‘i, vá»™i chạy lên trả tiá»n, rồi quay lại Phong Lan thành thá»±c nói:
-Sau này cô nÆ°Æ¡ng gặp Long thiếu hiệp, xin chuyển há»™ tiểu nhân, bảo tiểu nhân rất mong nhá»› thiếu hiệp, và má»i thiếu hiệp có rảnh đến tiểu Ä‘iếm xem qua chút, nhÆ° vậy tiểu nhân má»›i yên tâm. Tiểu nhân thay mặt mấy nghìn dân chúng ở Sào Hồ cám Æ¡n thiếu hiệp.
Phong Lan thở dài nghĩ thầm:
“NgÆ°á»i muốn kiếm y Æ°? Ta cÅ©ng muốn kiếm y đấy…â€
Tuy vậy, miệng vẫn nhận lá»i, rồi theo Võ Di bà bà mấy ngÆ°á»i Ä‘i luôn.
Từ lúc gặp Kính Thật đến giá», Long Uyên không nói ná»­a lá»i, lúc này đứng dậy ra Ä‘i, khi Ä‘i qua cạnh Kính Thật, chàng không sao nhịn được nói:
-Ông chủ VÆ°Æ¡ng, trá»i sẽ giúp ngÆ°á»i hảo tâm. Ông chủ cứ chịu khó làm tiếp Ä‘i.
Nói xong, không đợi y trả lá»i, cùng Vân Tuệ Ä‘i luôn.
Kính Thật nghe chàng nói xong, y đã nhận ra đôi mắt và tiếng nói của chàng rất quen thuá»™c, y ngẩn ngÆ°á»i, lẩm bẩm:
-Trá»i sẽ phù há»™, ông chủ cứ gắng sức làm Ä‘i…
Tá»›i đó, y bá»—ng tỉnh ngá»™, buá»™t miệng gá»i lá»›n:
-Long thiếu hiệp
Y quay đầu lại nhìn thấy các khách hàng Ä‘ang ăn tại đó Ä‘á»u tá» vẻ hiếu kỳ cham chú nhìn mình, còn có ngÆ°á»i lẩm bẩm thì thầm bàn tán, nhÆ°ng không thấy bóng ân nhân đâu cả.
Y thở dài quay trở vá» trá»— ngồi, chúc phúc thầm cho ân nhân đồng thá»i mong có thể gặp lại ân nhân má»™t lần nữa.
Nói vá» Long Uyên vừa rồi vì chút lòng trắc ẩn mà làm lá»™ thân phận thì có chút hối hận. Không phải vì chàng sợ việc, mà sợ Kính Thật biết, sau này chẳng may tiết lá»™ cho Phong Lan hay thì? NhÆ°ng lá»i đã nói rồi không lấy lại được.
Võ Di bà bà bàn tính vá»›i Phong Lan rồi thấy Vân Tuệ, Long Uyên hai ngÆ°á»i tá»›i liá»n Ä‘á» nghị Ä‘i Ä‘Æ°á»ng thủy.
Long Uyên vá»›i Vân Tuệ biết ý của bà định Ä‘i thuyá»n để theo sau ngầm bảo vệ Kính Thật, nên không phản đối gì cả.
Bốn ngÆ°á»i bán ngá»±a rồi thuê má»™t chiếc thuyá»n và chá» thuyá»n của Kính Thật nhổ neo Ä‘i trÆ°á»›c, rồi má»›i nhổ neo theo sau.
Trên thuyá»n có bốn ngÆ°á»i, lại chỉ có hai khoang nên ba ngÆ°á»i đàn bà ở khoang trÆ°á»›c, má»™t mình Long Uyên ở khoang sau. Lúc thuyá»n bắt đầu di chuyển Long Uyên vì không muốn bị phát giác hành tung nên giấu mình trong khoang không ra ngoài, chỉ từ trong đó ngắm phong cảnh bên ngoài.
Vân Tuệ cách biệt chàng mấy tháng giỠtái ngộ chỉ muốn vào khoang trong gần gũi tâm sự với chàng.
Phong Lan biết hai ngÆ°á»i là tình nhân, má»™t mặt nàng không muốn phá bÄ©nh hai ngÆ°á»i, mặt khác trong tim đã có hình bóng Long đại ca rồi, nên không muốn chuyện trò vá»›i ngÆ°á»i đàn ông khác.
Vì thế Long Uyên đứng cạnh cửa sổ thấy Vân Tuệ tới gần đã khẽ trách nàng.
Chàng vá»›i Vân Tuệ khẽ trò chuyện vá»›i nhau, thấy Phong Lan kéo má»™t con thú trong khoang ra, nó không phải lừa mà cÅ©ng chẳng phải là ngá»±a, Vân Tuệ nhìn nàng ta, rồi lại nhìn Long Uyên nhÆ° há»n nhÆ° giận nói:
-Äệ giả khéo lắm, Lan muá»™i là má»™t mỹ nhân xinh đẹp nhÆ° thế này, mà đệ không Ä‘á»™ng lòng tí nào, biết đâu trong bụng hiá»n đệ chả Ä‘ang nhá»› nhung nàng.
Long Uyên nghe thế, giÆ¡ tay lên định thá», nhÆ°ng Vân Tuệ đã tủm tỉm cÆ°á»i nói tiếp:
-Thôi thôi tôi biết tính của hiá»n đệ rồi, nhÆ°ng con nhãi này si tình lắm, còn chú thì tuyệt tình không thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i ta tí nào.
Long Uyên thấy Vân Tuệ nói như thế nhưng mặt lại vui vẻ thì thắc mắc không biết nàng thật hay đùa, nhưng chàng không hổ thẹn với lương tâm, nên bất cứ nàng nghĩ sao chàng chỉ biết nắm tay nàng hai mắt nhìn nàng tha thiết nói:
-Chị chỉ biết thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i thôi nhÆ°ng chị nên rõ lòng tôi si mê nhÆ° thế nào.
Vân Tuệ giá»±t mình đánh thót, hai má Ä‘á» bừng cố ý nhắm nghiá»n hai mắt lại, u oán lắc đầu, tá» vẻ không biết.
Long Uyên thấy vậy, nhịn không nổi khẽ kéo một cái.
Tuy Vân Tuệ công lực cao tuyệt, nhưng lúc này nàng như không còn chút hơi sức nào, bị Long Uyên kéo một cái loạng choạng ngã vào lòng chàng.
Long Uyên ôm chặt lấy nàng, mÅ©i ngá»­i thấy mùi thÆ¡m ở trong ngÆ°á»i của nàng tá»a ra, cảm thấy tình cảm trong mắt nàng, cảm thấy khoái chí vô cùng mà quên bẵng mình Ä‘ang ở đâu.
Vân Tuệ tựa vào ngực chàng, mắt lim dim như say rượu. Sự mong ước bấy lâu này bây giỠmới được toại nguyện, tuy chỉ giây lát thương yêu nhưng cũng thích thú vô cùng.
Tình cảm trào dâng Long Uyên rỉ tai nàng khẽ nói lá»i yêu thÆ°Æ¡ng, tuy rất nhá» nhÆ°ng Vân Tuệ Ä‘á»u nghe rất rõ lòng nàng rung Ä‘á»™ng vui mừng không gì tả xiết, rồi nàng cÅ©ng thá» thẻ nói ra tâm sá»± chất chứa trong lòng bấy lâu cho chàng nghe.
Tá»›i lúc này Long Uyên má»›i hoàn toàn biết rõ những ná»—i khổ tâm của Vân Tuệ, chàng cảm Ä‘á»™ng, ngá»­ng mặt lên nhìn nàng. Khi hai đôi mắt gặp nhau, đôi giá»t lệ Vân Tuệ rá»›t lên má chàng.
Vân Tuệ vì mừng rỡ quá mà khóc nhÆ°ng Long Uyên không hiểu nên kinh hãi há»i:
-Chị Tuệ sao… ?
Vân Tuệ thấy vẻ kinh hãi của chàng, cÆ°á»i khì nói:
-Hiá»n đệ, tôi mừng quá nên ứa nÆ°á»›c mắt ra chứ có việc gì đâu.
Lại thấy Long Uyên ngẩn ngÆ°á»i nhìn mình, liá»n giả xô tay há»n giận nói:
-Äệ làm gì thế? Không nhìn ra tôi hay sao?
-Chị Tuệ, chị quả thật là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ, giá như lúc nào cũng được gần gũi chị như vậy có phải sung sướng biết bao không.
Vân Tuệ cÆ°á»i má»™t tiếng rồi cúi mặt xuống:
-Äệ… đừng có cÆ°á»i tôi nhÆ° thế.
Long Uyên khoái chí vô cùng liá»n cÆ°á»i khanh khách. Vân Tuệ thấy vậy càng hổ thẹn, lại sợ ngÆ°á»i biết nên lấy tay bịt miệng chàng không cho chàng cÆ°á»i nữa, rồi nàng ai oán nói tiếp:
-Hiá»n đệ khoái chí hóa tiên rồi đấy!
Long Uyên tinh nghịch há mồm cắn đầu ngón tay của nàng, nàng vội rút tay lại khẽ đánh một cái trả thù.
Long Uyên cố ý le lưỡi, rồi đáp:
-Äến ngày hôm nay, tôi má»›i nhận thấy câu “ngắm sắc đẹp cÅ©ng thấy no†của cổ nhân, thật không sai tí nào.
Vân Tuệ vừa khoái chí vừa hổ thẹn đáp:
-Không biết xấu hổ, ai dạy hiá»n đệ nói câu này thế?
Long Uyên càng ngắm càng thấy nàng đẹp khôn tả, mùi huÆ¡ng từ ngÆ°á»i nàng tá»a ra khiến chàng ngây ngất chịu không nổi, vá»™i cúi xuống hôn nàng.
Trống ngá»±c hai ngÆ°á»i Ä‘á»u đập thật mạnh, cả hai Ä‘á»u cảm nhận được nhịp tim của nhau, Vân Tuệ ná»­a muốn kháng cá»±, ná»­a lại muốn chàng làm tá»›i, sau cùng nàng đành nhắm mắt coi nhÆ° không trông thấy gì hết.
NgỠđâu khi môi Long Uyên chạm vào môi nàng, thì nhÆ° có má»™t luồng Ä‘iện dồn sang vậy. Nàng cảm thấy khoan khoái hết sức và ngÆ°á»i cÅ©ng má»m nhÅ©n không còn hÆ¡i sức, hai tay lại tá»± Ä‘á»™ng ôm chặt lấy ngÆ°á»i chàng để ngá»±c chàng áp vào ngá»±c mình, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được cảm giác say sÆ°a, rung cảm nhất trong Ä‘á»i.
Một lát sau Vân Tuệ mới bừng tỉnh, khẽ đẩy chàng ra làm mặt bêu xấu khẽ nói:
-Uyên đệ hư lắm, hà hiếp tôi nhé.
Long Uyên giật mình kinh hãi, lại tưởng nàng giận bối rối đến đỠbừng mặt. Nàng thấy vậy không nhẫn tâm vội kéo chàng lại gần:
-Tôi đùa đấy, chÆ°a chi đã ngẩn ngÆ°á»i ra nhÆ° vậy rồi.
Long Uyên vội ngồi xuống nắm lấy tay nàng đáp:
-Nếu là đùa thì không sao, nhưng chị làm tôi hoảng sợ một phen.
Vân Tuệ lại nói tiếp:
-Má»›i vắng mặt có mấy tháng, không hiểu hiá»n đệ đã há»c được ai mà lại biết làm những cá»­ chỉ nhÆ° vừa rồi, ăn nói cÅ©ng giảo hoạt nữa, có phải thằng nhá» há» Hổ dạy hiá»n đệ không?
Long Uyên ngạc nhiên há»i lại:
-Chị Tuệ sao lại mắng bạn của đệ như vậy, y…
Vân Tuệ cÆ°á»i nhạt nói tiếp:
-NgÆ°á»i nhÆ° thế mà hiá»n đệ còn nhận làm bạn Æ°, tôi còn Ä‘ang định trách hiá»n đệ có mắt không tròng, kết bạn vá»›i tên khốn nạn ấy. Hiá»n đệ có biết không, tên khốn nạn ấy không những hẹp lượng mà đầu óc xảo trá khôn lÆ°á»ng.
Nói tới đó, nàng bèn kể chuyện mắt thấy tai nghe của mình ở Sào Hồ như thế nào cho Long Uyên hay, và nàng thấy Hổ Hùng ngông cuồng ích kỷ, nên mới lấy trộm bộ da con thuồng luồng và lên tiếng cảnh cáo, sau cùng nàng kể lại chuyện Hổ Hùng định cưỡng hiếp Phong Lan như thế nào cho chàng nghe.
Long Uyên nghe Vân Tuệ kể xong, vừa kinh vừa giận, ân hận nói:
-Không ngá» Hổ Hùng lại là ngÆ°á»i giảo hoạt nhÆ° thế, bây giá» nghe chị nói đệ má»›i biết đệ đã uổng công tá»­ tế vá»›i y.
Vân Tuệ thấy vậy không còn trách chàng, lại khuyên:
-Việc đã qua đệ đừng bận lòng, quí hồ từ giỠkết bạn phải cẩn thận một chút mới được.
Nói tá»›i đó nàng sá»±c nghÄ© đến Phong Lan si mê Long Uyên nhÆ° thế nào, bây giá» mình đã yên chí Long Uyên không quên mối tình của mình, vậy mình không nhượng bá»™ thế nào Phong Lan cÅ©ng ôm hận suốt Ä‘á»i không sai. Vì vậy mà nàng má»™t mặt mừng thầm thấy mình đã thắng thế đồng thá»i lại có chút thÆ°Æ¡ng hại đối vá»›i Phong Lan, nàng cÅ©ng đã nghÄ© lại, vì Long Uyên phải thừa hưởng giòng dõi gia đình, tránh nhiệm nặng ná» và lá»›n lao, chắc gì chín vị bá» trên có chịu để cho chàng lấy má»™t mình nàng làm vợ không, huống hồ mình lại là ngÆ°á»i ngoại quốc. Dù mình không chấp nhận cho Long Uyên lấy thêm vợ nhÆ°ng các vị trưởng bố liệu có chịu không, vá»›i lại nếu để mấy vị trưởng bối lấy vợ cho Long Uyên sau này mình thế nào, giá» tạo cÆ¡ há»™i cho Phong Lan để lấy tình cảm sau này có việc gì cÅ©ng dá»… dàng hÆ¡n má»™t mình mình.
Vì mấy nguyên nhân ấy, lúc mới gặp Phong Lan nàng đã có một ý niệm, sau lại thấy Phong Lan quí mình như vậ và lại mê Long Linh Vân đến thế, nàng lại càng muốn giúp nàng thêm.
NgÆ°á»i đàn bà nào chả ích ká»·, nhÆ°ng bây giá» Vân Tuệ đã nghÄ© ra được má»™t cách thá»­ Phong Lan, và nàng lấy địa vị của mình đã ổn định, cho nên sá»± lo ngại đã không còn.
-Lan muội si mê thằng nhỠxấu xí đến vậy, nhưng không biết mê thật hay mê giả, Uyên đệ để tôi sang thử nói xem sao.
Long Uyên nghe nói có vẻ ngượng nghịu, vội nói:
-Hà tất phải làm thế, chúng ta đang yêu nhau sung sướng biết bao, sao bỗng dưng chị lại kéo nàng ta vào làm gì?
Vân Tuệ giả bá»™ há»n giận đáp:
-Việc này không việc gì đến đệ, tôi có ý rồi, nhÆ°ng đệ cứ yên tâm, sau này hiá»n đệ có lợi chứ không có hại đâu.
Long Uyên không tiện há»i thêm, nhÆ°ng chàng vẫn cau mày há»i nàng thá»­ bằng cách nào. Vân Tuệ không nói rõ cách thá»­ nhÆ° thế nào cho chàng hay trÆ°á»›c, vì vậy chàng liá»n nÅ©ng nịu nói:
-Chị không chịu nói thì thôi, tôi không biết đâu nhé.
-Hiá»n đệ chả là chủ má»™t gia đình là gì, nên cái gì cÅ©ng phải há»i hiá»n đệ chứ, dù tôi có lá»›n hÆ¡n hiá»n đệ thật nhÆ°ng tôi không dám vượt giá»›i hạn của tôi.
Long Uyên thấy nàng nói vậy khoái chí vô cùng, vội giang tay ôm chặt lấy nàng hôn. Vân Tuệ chỉ hơi kháng cự rồi để mặc chàng âu yếm.
Hai ngÆ°á»i chuyện trò cho mãi đến chiá»u hôm đó.
Võ Di bà bà vá»›i Phong Lan trông thấy Vân Tuệ Ä‘i vào khoang thuyá»n phía sau và còn khép cá»­a khoang lại, biết chuyện nên ra mÅ©i thuyá»n ngắm cảnh sông đồng thá»i để ý xem có thuyá»n nào theo dõi không?
Võ Di bà bà là ngÆ°á»i rá»™ng kiến thức, tai mắt lại sắc bén nên không bao lâu đã nhận thấy ba chiếc thuyá»n khả nghi. Ba chiếc thuyá»n ấy không có khoang và cÅ©ng không có mui, má»—i chiếc có hai ngÆ°á»i ngồi, ngÆ°á»i nào ngÆ°á»i nấy Ä‘á»u mặc theo lối ngÆ° phủ, tay cầm lÆ°á»›t, tay cầm Ä‘inh ba làm nhÆ° Ä‘ang Ä‘i đánh cá. NhÆ°ng hành vi của chúng không giấu nổi đôi mắt giàu kinh nghiệm của Võ Di bà bà, vì ba chiếc thuyá»n nhỠấy nếu đánh cá thì phải đậu má»™t nÆ¡i chứ, sao lại cứ Ä‘i theo xuống miá»n nam hoài nhÆ° vậy, hÆ¡n nữa nhÆ°ng kẻ ấy thân hình vạm vỡ, ánh mắt sắc bén, thoáng trông cÅ©ng biết là có võ, tuy không cao cÆ°á»ng lắm nhÆ°ng chí ít cÅ©ng đã luyện qua vài năm công phu rồi.
Võ Di bà bà đối vá»›i những ngÆ°á»i này thị không lo sợ, lại quay đầu nói chuyện bình thÆ°á»ng vá»›i Phong Lan.
Phong Lan ngẩn ngÆ¡ nhìn dòng nÆ°á»›c, lại nghÄ© đến chuyện đôi tình nhân trong khoang thuyá»n, rồi nghÄ© đến mình lòng lại càng Ä‘au nhói thêm, do vậy dù nói chuyện vá»›i Võ Di bà bà nhÆ°ng trong lòng chỉ muốn đánh má»™t trận cho đã để làm dịu bá»›t tâm tình.
Ná»­a ngày sau, thuyá»n Ä‘i rất bình yên, nÆ°á»›c sông lại không có sóng, cho tá»›i khi trá»i sẫm tối, thì vừa tá»›i thị trấn Dụ Khê, má»i ngÆ°á»i liá»n cho thuyá»n đậu lại đó.
Cho tá»›i khi ngÆ°á»i thuyá»n chài gá»i ra ăn cÆ¡m, Long Uyên vá»›i Vân Tuệ má»›i mở cá»­a ra Ä‘i ăn cÆ¡m vá»›i bà cháu Phong Lan.
Cơm nước xong, Võ Di bà bà khẽ dặn Long Uyên:
-Có lẽ đêm nay sẽ có kẻ cÆ°á»›p thuyá»n, nhÆ°ng theo ý già thì bá»n này chỉ là giặc cá» thôi. Long công tá»­ cứ ngủ ngon, già vá»›i Lan nhi đủ đối phó chúng rồi.
Long Uyên vâng vâng dạ dạ, má»i ngÆ°á»i chuyện trò thêm giây lát rồi chàng cáo từ vá» khoang nghỉ.
Vân Tuệ vá»›i Phong Lan lại dắt tay nhau ra mÅ©i thuyá»n chuyện trò, Ä‘á»™t nhiên Phong Lan nghÄ© ra má»™t chuyện gì, bá»—ng kêu “ủa†rồi nói:
-Xin lá»—i chị nhé, em mải nói chuyện vá»›i chị nên quên mắt má»™t vị, có nên má»i…
Vân Tuệ cÆ°á»i khì trả lá»i:
-Con nhỠnày lôi thôi lắm.
Phong Lan làm điệu xấu trêu Vân Tuệ và nói tiếp:
-á»i chà, chị tưởng em mù hay sao mà không trông thấy, vậy cả trÆ°a hôm nay chị gần gÅ©i vá»›i ai thế?
Vân Tuệ tủm tỉm cÆ°á»i đáp:
-Em thử đoán xem trưa hôm nay hắn nói gì với chị nào?
Phong Lan lắc đầu tá» vẻ không biết, Vân Tuệ nhìn nàng cÆ°á»i thần bí và nói tiếp:
-Em không biết ư, trưa hôm nay hắn ở trước mặt chị khen em đẹp như tiên, ai trông thấy cũng phải yêu. Hắn còn nói…
Phong Lan mặt đỠbừng chẩu môi đáp:
-Chị cứ đùa em, đừng nói em thua chị nghìn bá»™i dù có bằng chị Ä‘i nữa, hắn cÅ©ng đâu dám trÆ°á»›c mặt chị nói những lá»i nhÆ° thế.
Nàng nói không sai vì Vân Tuệ vá»›i Long Uyên còn chÆ°a là vợ chồng khi nàng chàng ta trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i yêu lại khen má»™t ngÆ°á»i con gái khác nhÆ° thế, hÆ¡n nữa dù là vợ chồng thì lại càng không dám nói nhÆ° vậy. NhÆ°ng Vân Tuệ vẫn làm ra vẻ thật thà và nói tiếp:
-Nếu em không tin, em cứ há»i xem, hắn không những bảo em đẹp mà còn bảo em rất đáng yêu.
Phong Lan vẫn không tin, bất đắc dĩ Vân Tuệ lại nói tiếp:
-Em có biết đâu, những ngÆ°á»i bá» trên của y có chín anh em mà chỉ có mình y là con thôi, nên má»—i má»™t vị bá» trên Ä‘á»u mong y cÆ°á»›i cho há» má»™t đứa con dâu; tuy y là ngÆ°á»i phong lÆ°u anh tuấn, nhÆ°ng y tá»± coi mình quá cao, vì thế gia trưởng nhà y đã lá»±a chá»n cho y mấy ngÆ°á»i rồi, nhÆ°ng y Ä‘á»u phản đối hết nên các vị gia trưởng đành bảo y tá»± Ä‘i tìm lấy.
Lần đầu tiên Phong Lan nghe thấy có chuyện kỳ lạ như vậy, nàng cứ trợn to đôi mắt lên lắng tai nghe.
Tuy Vân Tuệ biết rõ thân thế của Long Uyên nhÆ°ng những chuyện nàng vừa kể là do nàng bịa ra, nàng thấy thái Ä‘á»™ của Phong Lan nhÆ° vậy thì cÆ°á»i thầm, cố ý thở dài và nói tiếp:
-Không dám dấu hiá»n muá»™i, tuy chị vá»›i y đã định hôn rồi nhÆ°ng chị vẫn không thể ngăn cản y tìm kiếm ngÆ°á»i khác; hÆ¡n nữa chị là ngÆ°á»i rất rá»™ng lượng, y lại là nhân vật anh tuấn hiếm có trên thế gian này, nếu mình cứ Ä‘á»™c chiếm thì sau này sẽ bị trá»i khiển trách cÅ©ng nên.
Phong Lan không đồng ý vá»›i lá»i nói của Vân Tuệ, tuy vậy nàng cÅ©ng không phủ nhận Long Uyên quả là đẹp thật, nhÆ°ng vói vá» phần đức thì không ai bằng được Long đại ca của nàng. Vân Tuệ thấy nàng ta không bày tỠý kiến gì thì lại nói tiếp:
-Em cÅ©ng là đàn bà, tất nhiên em cÅ©ng hiểu tâm sá»± của chị, không phải chị không ghen, nhÆ°ng chị nghÄ© đến những ngÆ°á»i không quen vá»›i mình mà ở chung thì chi bằng tìm ngÆ°á»i làm bạn vá»›i mình có hÆ¡n không.
Vân Tuệ nói đến đây, thấy Phong Lan tin lá»i nói của mình rồi, nàng bá»—ng tá» vẻ rầu rÄ© u oán thở dài má»™t tiếng.
Phong Lan muốn an ủi, nhÆ°ng không biết dùng lá»i lẽ gì.
Sá»± thật thì nàng không nghÄ© ra phần vì nàng là ngÆ°á»i ngoài cuá»™c, phần là má»™t cô bé chÆ°a chồng, làm sao can thiệp vào chuyện hôn nhân của ngÆ°á»i khác được. NhÆ°ng không phải là không có cách, nàng lại nghe thấy Vân Tuệ nói tiếp:
-Nếu em bằng lòng, chúng ta sẽ kết làm tri ká»·, chị cÅ©ng không coi em là ngÆ°á»i ngoài, đồng thá»i có má»™t việc này muốn bàn vá»›i em nữa.
Phong Lan rất ngạc nhiên nhìn nàng, Vân Tuệ liá»n rỉ tai:
-Chị thiết nghÄ© y vá»›i chị Ä‘á»u quý em nhÆ° vậy, nếu em vui lòng lấy y, không những y được vật báu mà chị cÅ©ng không phải lo lắng.
Phong Lan mặt đỠbừng, ngửng đầu lên nghiêm nghị đáp:
-Chị thương em như vậy em rất lấy làm cảm động, nhưng em có nỗi khổ riêng, đành phụ lòng tốt của chị.
Vân Tuệ nghe thấy nàng nói thế lòng khen ngợi thầm nhưng giả bộ làm vẻ ngạc nhiên nói:
-Có phải em có ngÆ°á»i yêu rồi không?
Phong Lan hai má đỠbừng cúi đầu không nói năng gì hết.
Vân Tuệ lại há»i thêm vài lần nữa nàng má»›i khẽ gật đầu.
Vân Tuệ cÆ°á»i thầm cố ý làm nhÆ° má»›i vỡ lẽ:
-Có phải là Long Linh Vân đó không? Y xấu xí như vậy làm sao xứng với em chứ?
Phong Lan thấy Vân Tuệ khinh ngÆ°á»i trong lòng mình thì không vui, vá»™i đáp:
-Y xấu xí thật nhÆ°ng lòng tốt không ai sánh bằng, tiểu muá»™i tuy hãy còn nhá» nhÆ°ng tiểu muá»™i không yêu những ngÆ°á»i đẹp trai.
-Má»—i ngÆ°á»i má»™t chí hÆ°á»›ng, muá»™i đã quyết tâm thì tá»· cÅ©ng không ép, chỉ chúc cho muá»™i toại nguyện.
Phong Lan bỗng nghĩ đến Long đại ca không biết bây giỠchàng ở đâu, nàng rầu rĩ vô cùng, nước mắt lại từ từ ứa ra.
Äêm hôm đó Võ Di bà bà ngồi trên má»™t cái ghế lá»›n vận công Ä‘iá»u tức, và bắt Phong Lan vá»›i Vân Tuệ phải lên giÆ°á»ng Ä‘i ngủ, hai ngÆ°á»i Ä‘á»u có tâm sá»±, làm sao mà ngủ cho được, nhÆ°ng lại không dám ngồi dậy, sợ Võ Di bà bà hay nên chỉ nằm trố mắt nhìn lên mui thuyá»n.
Canh ba, bốn bá» Ä‘á»u im lặng, Võ Di bà bà Ä‘ang ngồi yên trên ghế Ä‘á»™t nhiên mở mắt ra nhìn, phía xa xa trong bóng tối hình nhÆ° có thấp thoáng hai ngá»n đèn. Bà ta lắng tai nghe Ä‘á»™ng tÄ©nh hồi lâu, rồi bá»—ng nhanh nhÆ° Ä‘iện phi thẳng lên bá».
Vân Tuệ vá»›i Phong Lan thấy Võ Di bà bà lên bá», liá»n ngồi dậy nhìn nhau cÆ°á»i rồi cÅ©ng lên bá» Ä‘uổi theo bà bà.
Hai ngÆ°á»i tá»›i nÆ¡i liá»n núp vào trong bụi cây, nhìn xuống dòng sông, lúc ấy Võ Di bà bà Ä‘ang núp sau má»™t tảng đá cách chừng ba trượng. Võ Di bà bà ẩn núp xong ra hiệu cho cả hai ở yên đẩy, rồi chỉ vá» phía sông, ý bảo phải chú ý.
Như vậy đủ thấy bà biết rõ hai nàng theo sau rồi.
Mắt của Vân Tuệ sắc bén, nàng đã trông thấy phía đằng xa có ba chiếc thuyá»n Ä‘ang bÆ¡i tá»›i vá»›i tốc Ä‘á»™ nhanh vô cùng, và không gây ra tiếng Ä‘á»™ng nào hết. Tâm nàng có chút kinh hãi, không phải vì nhÆ°ng chiếc thuyá»n mà vì ngÆ°á»i đã phát hiện ra chúng. Vì từ chá»— thuyá»n đậu tá»›i đây, ít nhất cÅ©ng cách chừng năm dặm mà sao Võ Di bà bà lại nghe thấy tiếng Ä‘á»™ng? NhÆ° vậy đủ thấy tai của bà ta đặc biệt nhÆ° thế nào.
Lúc ấy ba thuyện nỠđã tá»›i gần thuyá»n của Kính Thật đậu ở gần đó. Võ Di bà bà cau mày lại tiến thẳng vào trong bụi lau ven sông. Vân Tuệ và Phong Lan cÅ©ng liá»n dịch thân theo bà bà ngay.
Võ Di bà bà Ä‘i tá»›i gần thuyá»n của Kính Thật thì nhẹ nhàng nhảy lên cây cao. Vân Tuệ và Phong Lan hai ngÆ°á»i cÅ©ng bắt chÆ°á»›c ba ta ẩn thân trên má»™t cây khác.
NgÆ°á»i trong ba chiếc thuyá»n tưởng mình hành Ä‘á»™ng kín đáo, chúng lẳng lặng Ä‘i tá»›i gần thuyá»n của Kính Thật, má»™t tên trong bá»n ra hiệu cả bá»n liá»n lập tức nhảy lên thuyá»n.
NgỠđâu, chúng vừa nhảy lên thì má»™t tiếng cÆ°á»i sang sảng nhÆ° thanh la vỡ vang lên. Tiếng cÆ°á»i ấy vang lên nhÆ° tiếng sấm trong đêm khiến ngÆ°á»i nghe mất cả hồn vía.
NgÆ°á»i ở trong thuyá»n nghe tiếng cÆ°á»i thì giật mình kinh hãi, tay cầm khí giá»›i nhảy ra quát há»i:
-Ai đó?
Chín đại hán trong ba chiếc thuyá»n nhá» cÅ©ng rút khí giá»›i tiến lên.
Võ Di bà bà núp trên bá» cùng Vân Tuệ, Phong Lan Ä‘á»™t nhiên nghe tiếng cÆ°á»i kỳ lạ cÅ©ng giật mình đánh thót.
Nhất là Võ Di bà bà lại càng kinh ngạc, vì từ lúc chập tối tá»›i canh ba, lúc nào bà bà cÅ©ng để ý lắng nghe mà không sao phát hiện ngÆ°á»i núp trên cá»™t thuyá»n này đã tá»›i hồi nào, đủ thấy khinh công của ngÆ°á»i này đã đạt tá»›i mức thượng thừa rồi, bà lừng lẫy giang hồ hÆ¡n ba mÆ°Æ¡i năm, chỉ thua có Cô Äá»™c Khách má»™t kiếm, nay lại thấy khinh công xuất quá»· nhập thần nhÆ° vậy, thì kích Ä‘á»™ng vô cùng, trong lòng có chút hổ thẹn, nhÆ°ng vẫn núp trên cây xem diá»…n biến ra sao?
NgÆ°á»i đứng trên cá»™t buồm thấy bá»n giặc đã nhảy vào trong thuyá»n liá»n dừng cÆ°á»i quát:
-Äứng lại!
Tiếng quát ấy vừa dứt, trên đỉnh cá»™t buồm đã có má»™t bóng ngÆ°á»i đâm bổ xuống, khi đầu chỉ còn cách đất ba thÆ°á»›c, chỉ thấy y múa máy tay chân, không hiểu dùng cách gì mà đã lá»™n ngược ngÆ°á»i trở lại, hai chân nhẹ nhàng đứng trên thành thuyá»n, lúc ấy má»i ngÆ°á»i má»›i hay y là má»™t ngÆ°á»i ăn mày mặc áo xanh.
Lão ăn mày ấy mặt tròn chĩnh, mày dài mắt to, mũi sư tử, tuổi trạc năm mươi vẻ mặt rất hòa nhã.
Lúc ấy ngÆ°á»i trong thuyá»n nhỠđã nhảy cả lên quanh thuyá»n lá»›n. NgÆ°á»i nào cÅ©ng mặc võ phục, mặt bịt khăn Ä‘en, tay cầm khí giá»›i, tên nào tên nấy Ä‘á»u rất hăng hái, nhÆ°ng lúc trông thấy má»™t ngÆ°á»i ăn mày già nhảy từ trên cá»™t buồm xuống, thì Ä‘á»u cả kinh lui lại sau ná»­a bÆ°á»›c, mặt lá»™ vẻ hoảng sợ.
Ba ngÆ°á»i núp trên bá» trông thấy rõ ngÆ°á»i đó, Phong Lan kinh hãi ủa má»™t tiếng khẽ nói vá»›i Vân Tuệ:
-Sao Phả Cái cũng đến đây thế?
Vân Tuệ ra hiệu bảo nàng đừng lên tiếng rồi chăm chú nhìn vào ngÆ°á»i Phả Cái, mặt lá»™ vẻ tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nhÆ° đã biết chuyện gì đó.
Phả Cái thấy má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u sợ mình, liá»n trợn ngược mắt lên giận dữ dùng giá»ng mÅ©i hừ má»™t tiếng rồi nói:
-Äêm khuyên, các vị giáng lâm tệ thuyá»n mà không dám lá»™ mặt, chẳng hay có việc gì thế?
Bá»n ngÆ°á»i kia biết Tiếu Diện Phả Cái khét tiếng giang hồ từ ba mÆ°Æ¡i năm vá» trÆ°á»›c, sở trÆ°á»ng là môn Äàn Chỉ Thần Thông. Tính chính trá»±c, coi ác nhÆ° thù, nên y là sát tinh số má»™t của Hắc đạo.
Äã hÆ¡n mÆ°á»i năm y chÆ°a há» ló mặt giang hồ, ai cÅ©ng tưởng y chết rồi ngỠđâu trong đại há»™i tá»· võ giết thuồng luồng trên Bạch Thạch sÆ¡n lại thấy y, tuy chÆ°a giởi tài ba ra nhÆ°ng mặt mÅ©i, hình dáng không há» thay đổi, đủ thấy võ công của y chỉ có tiến chứ không có lùi vì tuổi tác chút nào.
Lúc này má»i ngÆ°á»i Ä‘á»™t nhiên thấy Phả Cái xuất hiện trên thuyá»n, thì biết lão hiệp này đã biết rõ mÆ°u mô của bá»n ngÆ°á»i bịt mặt nên má»›i ra mặt cản trở.
Bá»n ngÆ°á»i bịt mặt biết việc bất thành rồi, nhÆ°ng lại biết tính của Phả Cái, khi nào y cÆ°á»i là có ý muốn giết ngÆ°á»i không ai ngăn nổi, trái lại khi mặt lầm lỳ thì không khi nào ra tay. Vì thế bá»n ngÆ°á»i bịt mặt thấy nét mặt Phả Cái đã yên tâm phần nào, chúng biết có cÆ¡ há»™i để thÆ°Æ¡ng lượng mà rút lui, nên má»™t tên cầm vút Văn XÆ°Æ¡ng trong bá»n bÆ°á»›c lên má»™t bÆ°á»›c chắp tay chào rồi cÆ°á»i ha hả nói:
-Anh em tại hạ không biết lão tiá»n bối Ä‘i thuyá»n này nên má»›i mạo muá»™i đến quấy nhiá»…u, anh em chúng tôi tá»± biết có lá»—i xin lão tiá»n bối rá»™ng lượng tha cho.
Nói xong, y tiến lên hai bước, đến cách Phả Cái ba bươc, mới nói tiếp:
-NhÆ°ng tại hạ cùng vá»›i quần hùng miá»n Bắc nghe nói có má»™t má»› châu báu do chiếc thuyá»n này chở xuống phía Nam, anh em tại hạ sợ có sá»± gì thất thố hay bị lục lâm miá»n Nam cÆ°á»›p nên má»›i tá»›i đây khuyên chủ nhân vài câu…
Phả Cái rất ung dùng đứng ở giữa, hai mắt lim dim nhưng mặt vẫn không lộ chút tiếu ý nào.
NgÆ°á»i cầm bút thấy vậy mừng thầm đảo ngược đôi ngÆ°Æ¡i nghÄ© kế. Tám đại hán xung quanh thấy Phả Cái không có chút Ä‘á»™ng tÄ©nh gì, thì từ từ tiến vào giữa.
Vân Tuệ vá»›i Phong Lan thấy vậy thầm lo cho Phả Cái, vì hai nàng thấy bá»n ngÆ°á»i kia có vẻ không sợ tên tuổi của Phả Cái, trái lại có ý vây đánh.
Tên càm bút Văn Xương một mặt muốn che lấp hành vi độc ác của mình, một mặt ngầm dò xét phản ứng của Phả Cái ra sao? Nhưng thấy ông ta không nói cũng không cử động nên không hiểu ông ta có ý định gì? Nhưng món châu báu trị giá cả đống vàng kia đang trước mắt, nếu vì sợ một mình Phả Cái mà bỠqua thì không không chỉ y không cam tâm mà còn thấy lui như thế là mất hết sĩ diện.
Y thấy ngÆ°á»i của mình đã sá»­a soạn xong, liá»n đổi giá»ng nói tiếp:
-Nếu lão tiá»n bối ở đây bảo vệ má»› báu vật này, tại hạ dám chắc ngÆ°á»i miá»n Nam không ai dám đụng! Anh em tại hạ há»™ tống tá»›i đây coi nhÆ° đã làm tròn nhiệm vụ, nếu lão tiá»n bối không có Ä‘iá»u gì dạy bảo nữa thì cho phép anh em tiểu bối cáo từ!
Phả Cái không trả lá»i cÅ©ng không mở mắt nhìn, chỉ “hừ†má»™t tiếng tá» vẻ chấp thuận, ngÆ°á»i ná» thấy vậy bụng chá»­i thầm giÆ¡ hai tay lên làm nhÆ° chào rồi Ä‘á»™t nhiên quát lá»›n:
-Äi!
Xong không những không Ä‘i mà còn thừa cÆ¡ múa đôi Văn XÆ°Æ¡ng bút xông lại tấn công vào hai tá»­ huyệt trÆ°á»›c ngá»±c Phả Cái. Cùng lúc đó những ngÆ°á»i vây xung quanh cÅ©ng múa khí giá»›i xông lại tấn công tá»›i tấp.
Vân Tuệ có dụng tâm riêng và Phong Lan thì phẫn uất không nhịn nổi nên cả hai không hẹn mà song song nhảy xuống dÆ°á»›i thuyá»n tức thì.
Theo lý mà nói thì bá»n ngÆ°á»i kia công lá»±c cao siêu lại đứng gần nhÆ° thế, cùng lúc tấn công dù Phả Cái có là tiên trong lúc không phòng bị tất bị thÆ°Æ¡ng nặng chứ chẳng sai.
NgỠđâu, ông ta bá» ngoài trông nhÆ° không quan tâm, nhÆ°ng đã ngầm phòng bị đã vận công lá»±c lên từ lâu rồi. Cho nên khi bá»n giặc vừa phát Ä‘á»™ng thế công. Vân Tuệ và Phong Lan vừa tung mình nhảy lên thì Phả Cái đã trợn to mắt cÆ°á»i nhạt, mồm quát lá»›n:
-Quân chó này khả ố thực!
Cùng lúc song chưởng giở lên gạt, đồng thá»i thân hình ông ta quay mấy vòng đã biến mất liá»n.
Chín ngÆ°á»i bịt mặt biến sắc vá»™i thu khí giá»›i lại giÆ¡ lên bảo vệ đầu và mặt. NhÆ°ng ngỠđâu chỉ trong nháy mắt hai đại hán ở trÆ°á»›c mặt và phía bên trái Phả Cái không những đã mất miếng khăn che mặt mà còn bị Ä‘iểm vào TÄ©nh huyệt cứng Ä‘á» ngÆ°á»i không sao cá»­ Ä‘á»™ng được.
Bảy ngÆ°á»i còn lại kinh hãi toát mồ hôi, ngÆ¡ ngác nhìn xung quanh, nhÆ°ng mãi không thấy hình bóng Phả Cái đâu cả, mà trên bá» thì có bóng hai ngÆ°á»i quát tháo nhảy tá»›i.
Bảy ngÆ°á»i nhÆ° chim vừa thoát khá»i bẫy, trông thấy bóng ngÆ°á»i thấp thoáng chÆ°a rõ là ai, cùng quát tháo và múa Ä‘ao kiếm loạn xạ.
NhÆ°ng Ä‘ao kiếm sắc bén đó không làm gì nổi hai ngÆ°á»i đó, chỉ thấy bóng hai ngÆ°á»i thấp thoáng và nghe mấy tiếng “lốp bốpâ€. Lúc ấy chúng thấy Ä‘au má»›i biết tên nào tên nấy bị ngÆ°á»i ta tát cho má»™t cái thật mạnh. Khăn bịt mặt rÆ¡i cả xuống đất, răng trong mồm cÅ©ng theo đó rÆ¡i xuống.
Khi ấy trên thuyá»n tiếng kêu la xen lẫn tiếng “lốp bốp†vang lên không ngá»›t, tiếp đó là những tiếng lõm bõm.
Thì ra ngoài hai ngÆ°á»i bị Phả Cái Ä‘iểm huyệt còn lại bảy tên Ä‘á»u bị đánh té xuống nÆ°á»›c cả.
Tài sản của tarta12a

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
äîìàøíèå, ïðîêàò, òîéîòà, ýðîòèêà, ðûáàëêà, øêîëüíèöû



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™