Lục Tử Minh lắc đầu đáp: “Tôi không sao, nhưng mọi người sao lại khóc lóc thế kia, chẳng nhẽ không làm tôi lo đến chết không được hay sao?” Lam Tâm trong lòng cậu nước mắt đầm đìa ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu….rốt cuộc hái mấy thứ quả kia ở đâu?” Lục Tử Minh cười nói: “Ồ, tôi hiểu rồi, các cô vẫn muốn ăn thêm quả dại đúng không? Có điều…” Nét mặt Lục Tử Minh thoáng chút khó xử, “Có điều loại quả dại này thực sự rất hiếm, không hề dễ kiếm, nếu các cô thực sự muốn ăn lát nữa tôi sẽ lại đi hái về cho!”
Lam Tâm nghe nói càng khóc dữ hơn, chỉ thân cây quả dại trên vách đá nói: “Quả dại mọc ở chỗ nguy hiểm như thế, sao cậu phải mạo hiểm đi hái, nếu như…nếu như cậu có chuyện gì chúng tôi biết làm sao.” Lục Tử Minh bấy giờ mới hiểu bọn họ tại sao lại khóc lóc như vậy, trong lòng bất giác trầm xuống, chân thành cảm động trước những con người bên ngoài núi này. Cậu vội vàng an ủi: “Không sao đâu, tôi sống trong núi ngày nào chả phải trèo cao xuống sâu, đã quen từ lâu rồi. Không đến nỗi nguy hiểm như mọi người tưởng tượng đâu! Nào, mọi người lau nước mắt đi còn giữ sức tí nữa đương đầu với những thứ nguy hiểm hơn đang chờ đợi đấy.”
Lục Tử Minh nói là nói thật, bằng vào thân thủ của cậu thì hái quả dại trên vách núi kia dễ như thò tay vào trong túi lấy đồ, vốn chẳng tốn chút khí lực nào, nhưng mọi người nghe vậy đều cho là cậu chỉ vì muốn mọi người bớt áy náy . Quay đầu nhìn quả dại trên vách đá có quỷ mới tin hái xuống không nguy hiểm. Đối với tấm lòng lương thiện của Lục Tử Minh mọi người càng thêm kính trọng, không ít người bị phẩm đức này cảm hóa, vô hình chung tính trong cách phát sinh biến đổi. Có lẽ chính bản thân họ cũng không ngờ chỉ quen biết một thời gian ngắn mà đã có thể ảnh hưởng đến tính cách của mình.
“Được rồi, mọi người đừng khóc nữa, giữ sự cảm động trong lòng là được. Chúng ta cùng xem Tử Minh đem về thứ gì nào?” Lưu Kiếm vỗ tay nói với mọi người. Ai nấy kìm nén cảm xúc nhìn chăm chú vào hai con dê núi Lục Tử Minh bắt về. Cả hai con đều bị cậu dùng trọng thủ chấn chết, bên ngoài không nhìn thấy thương tích gì. Trong số này có rất nhiều người mới lần đầu tiên trông thấy dê, còn thấy lạ hơn cả gấu trúc. Trong vườn thú chỉ nuôi gấu trúc chứ không thể nuôi dê. Mọi người sôi nổi bàn tán, nhưng lại không dám giết hay lột da, đến cả Lưu Kiếm cũng không dám, chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Lam Tâm vẫn tựa vào lòng Lục Tử Minh không chịu buông lơi, Lục tử Minh không biết làm sao nói: “Cô làm cái gì thế, tôi chưa ngã chết đã bị cô siết chết rồi, thế thì càng oan uổng!” Lam Tâm lúc ấy mới chịu buông Lục Tử Minh, quệt nước mắt thổn thức: “Làm gì mà dễ dàng bị tôi siết chết thế được? Tôi có phải quái vật đâu!” Lục Tử Minh lắc đầu, nhìn mọi người vây quanh hai con dê núi rì rầm bàn luận mà không động thủ khiến cậu rất không hiểu, bèn bước đến nói: “Dê núi phải mổ thịt lột da mới ăn được, sao mọi người không động thủ đi?”
Kể cả Lưu Kiếm, ai nấy đều hoang mang bối rối. Lục Tử Minh lập tức hiểu ý, đánh cười bảo: “Thôi để tôi làm vậy!” Nói rồi tay xách một con ra phía xa. Lam Tâm vội vã bám theo, Lục Tử Minh cười ha ha nói: “ Tôi sắp giết dê, máu me tung tóe, nếu xem rồi đến tối không ngủ được đâu.” Nge Lục Tử Minh nói đáng sợ như vậy. Lam Tâm cuống cuồng chạy ra xa.
Lục Tử Minh chỉ mới mười lăm tuổi, trong số mọi người tuy nhỏ tuổi nhất nhưng lại cứ như một người anh cả, một bậc phụ huynh, một mình ở đằng xa bận rộn không ngơi nghỉ. Điều này khiến Âu Dương Băng Dung và Lưu Kiếm có chút bất an, có lòng muốn giúp đỡ nhưng nghĩ đến cảnh giết mổ lại không có dũng khí. Đúng lúc trong lòng đang mâu thuẫn, Lục Tử Minh đã đen dê núi làm sạch sẽ về, đốt lên hai đống lửa, làm một cái giá đơn giản để nướng.
Âu Dương Băng Dung nói nhỏ với cậu: “Thật ngại quá, tôi chỉ có thể giương mắt ra nhìn mà không giúp được gì.” Lục Tử Minh liếc nhìn cô nàng Lam Tâm không những không giúp được gì còn đang dựa vào mình cười nói: “Mọi người có thể ngồi yên là đã giúp tôi lắm rồi!” Âu Dương Băng Dung nhìn khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ bất lực của Lục Tử Minh, bất giác bật cười khúc khích.
Không lâu sau, hai con dê đã bắt đầy dậy mùi, bị mùi hương hấp dẫn, Lam Tâm vốn không ngừng gây rối cũng trở nên ngoan ngoãn, cặp mắt long lanh nhìn con dê nướng đang rỉ mỡ không chớp, không ngừng nuốt nước miếng.
Lục Tử Minh lấy trong áo dài ra một loại cỏ mày xanh lục, dùng đao thái nhỏ thành từng mẩu rồi rắc lên mình con dê. Mùi vị vốn đã thơm nức nay lại càng thơm hơn. Lam Tâm cố nuốt nước miếng hỏi: “Dây là cỏ gì thế? Sao thơm thế nhỉ?” Không chỉ Lam Tâm mà ai cũng thắc mắc điều này.
Lục Tử Minh vừa lất con dê vừa chậm rãi đáp: “Đây là cỏ thơm, là quà tặng của tự nhiên, thứ hương liệu tốt nhất trên thế giới. Dùng để tẩm ướp thực phẩm sẽ làm dậy lên mùi hương rất đậm. Thế nào? Cô ngửi thấy không?”
Lam Tâm hít một hơi thật sâu nói: “À, ngửi thấy rồi. Thơm quá! Tử Minh, cậu biết nhiều thật đấy!” Lục tử Minh chỉ cười không nói gì.
Qua khoảng nửa giờ nữa, dê núi cuối cùng đã nướng chín, mọi người hò reo hoan hỉ, đến cả người đẹp như Âu Dương Băng Dung cũng không nhịn nổi phải reo lên đưa tay gỡ thử. Nếu không phải Lục tử Minh ngăn lại thì không ít người đã bỏng cả tay.
Nhìn được mà không được ăn, đối với mọi người mà nói đó là nỗi giày vò lớn nhất, Lam Tâm sắp rới nước mắt. Lục tử Minh nhìn quanh nói: “Đợi tôi một chút!” Liền đó biến mất trong bụi cây. Khoảng mười phút sau cậu cầm về một xấp lá chuối to, bọc thịt dê thành từng phần vào trong lá chuối . Không còn nóng bỏng tay nữa, mà lại tránh để mỡ dê chảy ra, đem theo một hương vị ngây ngất lòng người. Mọi người không ái là không được đại khai khẩu vị , cùng với cảnh đẹp xung quanh ăn uống mới thật đã đời. Những thiếu gia tiểu thư cả ngày quen ăn cao lương mĩ vị này được nếm mùi vị mĩ thức chân chính, chỉ e cả đời họ cũng không thể nào quên.
“Ngon quá!” Lam Tâm ăn hết phần mình mà vẫn chưa đã cơn thèm, tần ngần nhìn phần ăn trong tay Lục Tử Minh. Lục Tử Minh khẽ cười, đưa cho cô nói: “Ăn đi!”
Lam Tâm đang định đưa tay đón lấy ngưng nửa chừng bất ngờ ngừng lại, mím môi lắc đầu: “Không được đâu, tôi ăn phần của cậu thì cậu không có gì ăn nữa! Mà cậu còn chưa ăn sáng….” Lục Tử Minh hỏi: “Thế chu quả đâu, dao cô lại không ăn?” Lam Tâm liếc nhìn cậu, bẽn lẽn nói: “Đó là cậu tặng tôi, tôi không nỡ ăn!” Lục Tử Minh ngạc nhiên, kéo tay Lam Tâm qua đặt miếng thịt dê vào tay cô nói: “Cô ăn đi, tôi không đói!” Nói rối mặc kệ Lam Tâm có chịu hay không, cúi đầu kiểm tra sợi dây thằng của mình có thật chắc chắn.
Gío nhè nhẹ thổi qua tóc mai trên trán Lục Tử Minh, cặp mắt tĩnh lặng như gương mà vẫn không thiếu đi nét ôn hòa và tiếu ý lúc ẩn lúc hiện, thần tình chuyên chú , phong thái xuất trần khiến Lam Tâm trong lòng rối loạn. Trong tay cầm miếng thịt dê nướng vốn thuộc về Lục Tử Minh, nhớ lại lúc trong màn độc chướng cậu đã đem thứ duy nhất có thể cứu tính mạng mình là cầu quả đưa cho cô không chút do dự, khi làm tất cả những chuyện cao cả ấy, Lục Tử Minh luôn điềm đạm đến thế, như thể những chuyện đó là điều đáng lí, tự nhiên phải vậy.Lam Tâm không dám tưởng tượng link hồn thiếu niên trước mắt cô thuần khiết cỡ nào.
Cắn một miếng thịt dê ấm nóng, Lam Tâm thấy không chỉ mùi thịt thơm ngon mà nhiều hơn hết là tấm lòng của Lục Tử Minh, ngọt ngào biết bao, khiến cô thấy muốn khóc. Nuốt miếng thịt dê, Lam Tâm đột nhiên hỏi: “Tử Minh, cậu bao nhiêu tuổi? Tôi mười tám!” Lục Tử Minh ngẩn người, sau đó đáp: “Tôi mười lăm, kém cô ba tuổi!”
“Cậu nhỏ hơn tôi ba tuổi nhưng lúc nào cũng là cậu chăm sóc cho tôi, tôi thật sự lấy làm xấu hổ.” Mặt Lam Tâm hơi nóng bừng lên. Lục Tử Minh thản nhiên cười: “Có gì đâu, trẻ con trong núi sớm đảm việc. Con người ta hoàn cảnh sống khác nhau nên tốc độ trưởng thành cũng không giống nhau.” Lam Tâm gật đầu lại hỏi: “Nhất định cậu đã chịu không ít khổ?” Lục Tử Minh cười đáp: “Không thể nói là khổ được, tôi đã quen rồi!”
Đứng dậy thấy mọi người đã ăn no. Lục Tử Minh nói: “Mọi người ăn no cả rồi phải không? Ăn no rồi thì phải lên đường, Lần này chúng ta phải đi một mạch hết con đường ngập chân mây kia. Như thế thì đến mai chúng ta sẽ lên đến đỉnh.” Ăn no rồi sức lực được bổ sung, tinh thần đám thiếu niên lại hưng phấn, gát mọi hiểm nguy sang một bên, ai nấy háo hức hận không thể xông ngay lên được.
Lục Tử Minh bảo với Lưu Kiếm và Hạ Phàm: “Thầy Lưu, Hạ Phầm, hai người ở phía sau để ý đến các bạn nữ, tôi đi trước dẫn đường!” Hiện tại Lưu Kiếm và Hạ Phàm đều nhất nhất nghe theo ý kiến cua Lục Tử Minh. Đoàn người chỉnh đốn lại rồi chính thức bước lên con đường nhỏ ngập chân mây đó.
Lục Tử Minh cũng là lần đầu tiên đi qua chỗ này nên càng cẩn thận, không ai biết cái gì đang đợi mình phía trước. Vừa bước chân lên lối mòn, không ít thiếu nữ đã sợ hãi ré lên. Học sinh nam cũng phát run, nếu không phải Lục Tử Minh ở phía trước cổ vũ, mấy người này quá nửa thà chết đói trong núi chứ không chịu đi vào con đường này.
Thấy các bạn học của mình nhụt chí như vậy, khiến Lục Tử Minh trên con đường núi nguy hiển còn phải quay đi quay lại Lam Tâm vừa đau lòng vừa tức giận, cao giọng nói: “Các cậu kêu cái gì chứ? Các cậu có biết không, Tử Minh mới mười lăm tuổi, so với đa số các cậu đều thua kém ba tuổi, thế mà cứ để cậu ấy chăm lo chúng ta, chả lẽ các cậu không thấy xấu hổ à?” Lời của Lam Tâm lập tức khiến các bạn im thít, đội ngũ lập tức trật tự đi rất nhiều.
Lục Tử Minh ghé sát Lam tâm nói nhỏ: “Thế này có hơi quá đáng không?....” Lam Tâm âu yếm lau mồ hôi cho cậu đáp: “Tôi nói đúng mà, xem xem làm cho cậu mệt thế này.”
“Tề Dương, cẩn thận!” “Ai da, đau quá!”
Đúng lúc ấy một tiếng kêu kinh ngạc kèm theo tiếng kêu thảm vang lên, Lục Tử Minh không kịp nghĩ ngợi liền vội vã quay về. Xem kĩ một lượt, thì ra là Tề Dương bước không vững sảy chân, may có Lưu Kiếm và Hạ Phàm ở bên giữ cậu ta lại, nếu không chắc chắn đã rớt xuống vực sâu rồi.
“Sao thế?” Lục tử Minh hỏi. Tề Dương nhíu chặt đôi mày, vì đau quá mà sắc mặt biến thành trắng bệch, cắn răng nói: “Chân…chân bị trặc rồi…..đau quá….” Lục Tử Minh vội vàng để Tề Dương ngồi vững trên đất, cởi giày ra xem, nơi mắt cả chân đã tấy lên, xem chừng bị trệch không nhẹ, chả trách cậu ta đau đến thế. Lam Tâm cững bước qua chau mày nói: “Thật là! Sao lại trặc chân vào lúc này, vô dụng quá….” “Được rồi, Lam Tâm đừng nói nữa! Cậu ấy đã đau lắm rồi.” Lục Tử Minh không nhịn nổi nói Lam Tâm mấy câu, Lam Tâm thấy ấm ức, bĩu môi.
Âu Dương Băng Dung nhẹ nhàng nắm lấy tay cô nói: “Tề Dương đối với Lục Tử Minh mà nói chỉ là người xa lạ, thấy Tề Dương bị thương cậu ấy còn quan tâm đến thế, Tề Dương là bạn học của em, lúc này sao em lại nói ra những lời như vậy?” Lam Tâm tự biết mình đuối lí đáp: “Em…em chỉ là nhất thời lo lắng thôi…..” Âu Dương Băng Dung lắc đầu nói: “Thức ra không nói gì em, lúc đầu cô cũng nghĩ giống em. So với lòng lương thiện của Tử Minh chúng ta thật kém xa. Trong mắt cô, Tử Minh như một tấm bạch ngọc thuần khiết không tì vết, khiến người ta…..”
Lam Tâm cũng lặng lẽ nói: “Nhưng giống như tên ngốc vậy, chỉ biết nghĩ cho người khác, có lúc so với cậu ấy em thấy mình thật ranh mãnh, ha ha….”
Lục Tử Minh lấy ra một cây ngân châm, nắn chuẩn huyệt vị rồi cắm vào, chỗ sưng lập tức nhẹ đi rất nhiều, Tề Dương cũng thấy không còn đau lắm, chỉ là vẫn không thể đi đường được. “Chúng ta phải tìm một người cõng cậu ấy, con đường này thực sự quá hẹp, có muốn dìu cũng không được.” Lục Tử Minh chau mày nói.
“Cõng cậu ta? Không thể nào, cậu xem cậu ta nặng không đến chín mươi cân thì cũng tám lăm cân. Trên con đường này thì cõng thế nào?” Hạ Phàm không khỏi kinh ngạc thốt lên. Lưu Kiếm cắn răng nói: “Để tôi đi!” Lục tử Minh lắc đầu: “Không được, tay thầy đang bị thương.” Tề Dương lúc ấy mới thật là hổ thẹn, không những không giúp được gì cho mọi người mà còn gây thêm chuyện. Cậu thành thật nói: “Mọi người cứ mặc kệ tôi, để tôi lại đây đi. Đợi mọi người lên đến đỉnh rồi phái người đến cứu tôi cũng được….”
Lục Tử Minh không đợi cậu nói hết liền bác bỏ: “Thế sao được! Đêm xuống chỗ này có dã thú xuất hiện hàng đàn, một người không bị chúng ăn thịt mới lạ! Hay là để tôi cõng anh.”
“Cậu ư?” Nghe Lục tử Minh nói, Lam Tâm đau lòng không nỡ bèn nhảy ra nói: “Tôi không nghe lầm đấy chứ? Cậu xem xem, cậu ta có thể nuốt gọn cậu vào bụng thì cậu cõng cậu ta thế nào được?” Lưu Kiếm và Âu Dương Băng Dung cũng liên thanh phản đối. Lục tử Minh bình tĩnh cười nói: “Mọi người đừng thấy tôi nhỏ người, lớn lên trong núi, tôi khỏe lắm đấy! Với lại, thầy Lưu đang bị thương, các bạn học khác lại chưa từng đi đường núi, tay không đi qua đoạn đường này đã chẳng dễ dàng gì thì làm sao cõng người mà đi được? Ngược lại đường núi thế này một ngày tôi không đi mười lần thì cũng tám lần, đối với tôi mà nói thật dễ dàng!”
Nói xong Lục Tử Minh thấy Lam Tâm vẫn không đồng ý, vội nói: “Được rồi, không còn sớm nữa, nếu cứ đợi chỉ e trời sắp tối rồi! Nào, Tề Dương, lên trên lưng tôi!” Nói rồi Lục tử Minh liền cúi xuống trước Tề Dương. Tề Dương không kìm nổi nước mắt. Cậu rõ hơn ai hết trọng lượng của mình. Nhìn thiếu niên gầy gò trước mặt, Tề Dương không kìm chế nổi nỗi xúc động và hổ thẹn trong lòng, nước mắt rơi xuống lã chã. Mấy học sinh khác có chút bất nhẫn quay lưng đi. Dưới sự nâng đỡ của Lưu Kiếm, Tề Dương bò lên tấm lưng không lấy gì làm to lớn của Lục Tử Minh.
Lục Tử Minh dụng lực đứng dậy, thử nhún mình hai lần cười nói: “Không nặng tí nào cả, đối với tôi mà nói chỉ là chuyện nhỏ thôi!” Lục Tử Minh nói thật nhưng mọi người nghe ra chỉ cho là cậu nói thế cho Tề Dương khỏi áy náy. Họ không khỏi cảm động trước lòng tốt và sự nghĩ thay cho người khác của Lục Tử Minh.
Lục Tử Minh nhìn Lưu Kiếm và Hạ Phàm nói: “Bây giờ phiền hai người lên phía trước dẫn đường, nhớ là đi mỗi bước đều phải nhìn kĩ mới đi, nhất định không được nóng vội!” Lưu Kiếm gật đầu dứt khoát, không nói một lời đưa Hạ Phàm cùng lên phía trước. Thấy Lam Tâm vẫn lưu lại bên mình, Lục tử Minh hỏi: “Ấy, cô ở đây làm gì?” Lam Tâm bĩu môi: “Cậu nói để làm gì? Cậu một mình cõng cậu ta tôi làm sao mà yên tâm được, tôi đi cùng cậu mới an tâm!” Lục tử Minh gật đầu đáp: “Vậy được! Cẩn thận dưới chân đấy!”
Đoàn người lại từ từ tiến về phía trước. Nơi đây núi ngập chân mây, vốn dĩ là nơi người ta trút bỏ nỗi lòng, là cơ hội tốt để hú lên cùng trời đất. Nhưng đoàn người này cứ lặng lẽ lầm lũi lên đường, chẳng ai phát ra một tiếng, trong lòng đều mang một sự cảm động lớn lao. Lục tử Minh tuy tính tình điềm đạm nhưng cũng không chịu nổi cảnh cô tịch, nhất là vào lúc này, càng trầm muộn càng dễ thấy mất sức. Cậu hắng giọng, một tiếng ca ngâm nga trong trẻo uyển chuyển thấu tận mây xánh: “Ai ơ…..em gái xinh tươi…anh trai thấy mà lòng hoan hỉ….” bài dân ca trong trẻo êm tai khiến tất cả mọi người trong lòng chấn động.
Lam Tâm kinh ngạc quay đầu nhìn Lục tử Minh, chỉ thấy cậu đang cười nhìn lại cô, sau đó nghĩ đến nội dung bài dân ca, Lam Tâm không khỏi đỏ mặt. Trên lưng cõng Tề Dương, dưới chân nhẹ nhàng cất bước, trên con đường nhỏ trong khe núi ngập mây này, hát bài dân ca du dương, thứ khung cảnh xuất trần thoát tục đó cùng với con người khí chất phiêu phiêu như trong tranh ấy khiến Lam Tâm nhìn đến si mê ngây ngốc.
Nghe quen những Châu Kiệt Luân, Đào Chiết, bài dân ca của Lục Tử Minh càng có một ý vị đặc biệt. Nhất là trên ngọn núi xanh này, nghe ra càng thêm phần nhẹ nhàng khác biệt.
“Tại sao trên mặt cậu ấy lúc nào cũng nở nụ cười như vậy, thật là mê người………” Lam Tâm si mê ngắm khuôn mặt Lục tử Minh, đôi môi mấp máy theo tiết tấu, cặp mắt sáng long lanh lúc mở lúc khép hờ, khóe miệng điểm lúm đồng tiền, tất cả đầy một vẻ đẹp hài hòa, giống như bài hát đó hát đến tận lòng người, khuôn mặt đó cũng có thể ghi khắc sâu trong trái tim.
Bỗng nhiên trái tim Lam Tâm nhói đau, bởi cô chợt nghĩ đến lúc lên tới đỉnh núi rồi cũng chính là lúc bọn bọ phải chia tay. Con tim đau khổ của Lam Tâm cho cô biết cô đã không thể rời xa Lục Tử Minh nữa rồi. Phải chia tay thiếu niên trước mắt làm cô đau khổ. Nghĩ đến chuyện chia tay, Lam Tâm chợt cảm thấy tay chân rụng rời, tiếng ca ngọt ngào của Lục Tử Minh cũng khó làm cô vui lên được……
Trong tiếng ca như có ma lực của Lục Tử Minh, bước chân mọi người tựa hồ đã nhẹ nhõm đi nhiều, gian nan hiểm nguy suốt chặng đường cũng không làm họ chùn bước, thả hồn mình cảm nhận vẻ đẹp của tự nhiên bao la và bàn tay chúa tạo vật thần kì. Thực sự có phần giống như đang đi du lịch.
Trên lưng Lục Tử Minh, Tề Dương thấy vô cùng yên ổn, nhất thời cả chỗ chân bị trật khớp cũng chẳng thấy đau, cậu không dám tưởng tượng thân hình gần chín mươi cân của mình lại đang trên lưng của cậu thiếu niên chưa hoàn toàn trưởng thành này. Từng chuyện từng chuyện xảy ra suốt dọc đường ùa lên đầu cậu. Cậu hoang mang, cả dọc đường đều do Lục Tử Minh chăm lo đến họ, nếu không có Lục Tử Minh thì họ có lẽ đã chết trong độc chướng rồi, hoặc giả đã bị đàn sói phanh thây. Nghĩ đến sự tùy hứng của mình, Tề Dương tuy đã cố kìm nén nhưng nước mắt vẫn trào ra, rớt lên mặt Lục Tử Minh. Lục Tử Minh giật mình, hỏi han đầy quan thiết: “Chân vẫn còn đau sao? Cố chịu một lúc, đợi đi hết con đường này có khi sẽ tìm được thảo dược khống chế cơn đau cho anh!”
Sự quan tâm của Lục Tử Minh đã triệt để khơi gợi lên cái phần tốt đẹp nhất trong tim Tề Dương, cậu khốc rống lên : “Không phải, tôi….tôi cảm động lắm. Cậu nhỏ hơn tôi, cuối cùng lại thành ra cậu cõng tôi đi. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa gặp ai tốt như cậu, tôi….” Lục tử Minh nghe thế chỉ cười bình thản: “Có gì đâu, ở chổ chúng tôi ai gặp phải chuyện này cũng làm giống tôi thôi.”
Tiếng khóc của Tề Dương khiến Lam Tâm choàng tỉnh. Lam Tâm nhẹ nhàng nói: “Người lương thiện như cậu không biết trên đời này còn được bao nhiêu, thật không nỡ chia tay cậu…..” Lục tử Minh nói: “Tôi tin rằng trên đời còn rất nhiều người tốt, chẳng có ai muốn sinh ra đã là người xấu! Cô không nỡ xa tôi, cái này thì có gì khó? Đại nam nhi chí ở bốn phương, tôi không thể cứ ở trong núi cả đời được, nhất định phải ra ngoài cho mở mang. Đến lúc ấy tôi đến tìm mọi người là được!” Thần thái ung dung của Lục tử Minh bấy giờ bộc phát ra một mặt khác, thêm vào một thứ hào khí của người đàn ông đích thực. Nếu nhìn kĩ có thể phát hiện có một ngọn lửa đang bùng cháy trong tim Lục tử Minh, khiến Lam tâm và Tề Dương chấn động. Họ ý thức được rằng đến ngày Lục tử Minh ra khỏi đại sơn chính là thời khắc cả thế giới bắt đầu rung chuyển.
Thần tình của Lục Tử Minh khiến cả hai người đồng thời liên tưởng đến tên ngọn núi này – Long Ẩn. Long Ẩn phong, có rồng ẩn trên đỉnh núi, được gió mây ấp ôm che chở, đến khi gió thôi mây vần, ẩn long sẽ cưỡi gió đằng vân, một tiếng hú dài uy chấn cửu châu! Càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ càng đầy kì vọng, Lam Tâm nói: “Vậy cậu nhớ đấy, đến khi cậu ra khỏi ngọn núi này đến Bắc Kinh. Chúng tôi sẽ ở Bắc Kinh vừa học vừa đợi cậu, có điều cậu không được để chúng tôi đợi quá lâu đâu đấy!” Lục tử Minh cười, cao hứng nói: “Bắc Kinh là thủ đô của chúng ta, nhất định phải đến!”
“Ây da, cuối cùng cũng đến nơi rồi! Mọi người đi nhanh lên!” Đúng lúc ấy Hạ Phàm phía trước đột ngột reo lên. Lục tử Minh ngẩng đầu nhìn quả nhiên thấy rõ mồn một cuối con đường là một bình đài không mấy rộng rãi. Lục Tử Minh cười nói: “Đi nào, chúng ta mau qua đó!” Nói dứt lời một tay ghì chặt Tề Dương trên lưng, một tay tự nhiên như không nắm lấy tay Lam Tâm sải bước đi lên phía trước.
Nhưng ba người chưa kịp lên đến bình đài phía trước đã truyền đến những tiếng kêu kinh ngạc. Tiếng ồ liên tiếp vang lên như thể gặp phải chuyện gì ngoài dự liệu! Lục Tử Minh hơi thót tim, càng gia tăng cước bộ. Đến lúc bước lên bình đài mới biết tại sao mọi người lại kinh ngạc ồ lên. Chỉ thấy bình đài như bị người ta khoét đi một miếng, bằng phẳng trơ trụi chỉ có mấy thân cây đại thụ, còn đỉnh núi đích thức họ cần lên lại ở phía đối diện, ở giữa còn cách một miệng vực rộng đến trăm mét mà sâu hun hút không thấy đáy. Ba mặt đều là vách đá cheo leo dựng đứng, chỉ có một lối thông duy nhất là con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu đằng sau lưng họ.
Lục Tử Minh chau mày, không thể nào có chuyện họ đi nhầm đường được. Nghĩ đến chuyện mình đã đưa mọi người đến đây, cậu hơi xấu hổ. Lưu Kiếm quét mắt qua bình đài một lượt nói: “Nếu để máy bay trực thăng hạ cánh xuống đây tôi thấy không thể được. Gió núi chỉ thổi nhẹ một cái là trực thăng sẽ rơi xuống vực ngay. Phải làm sao mới xong bây giờ?” Mọi người bất giác đổ dồn mắt về phía Lục tử Minh, tràn trề hi vọng cậu có thể đưa ra giải pháp. Lục tử Minh chau mày, ngẩng đầu nhìn sắc trời. Sắc trời đã hơi ngả muộn, nói: “Đợi đến mai tôi sẽ đưa mọi người qua.”
Lam Tâm nghi hoặc hỏi: “Cậu đưa chúng tôi qua? Qua thế nào? Bay qua chắc?” Lục Tử Minh lắc đầu đáp: “Ngày mai tự cô sẽ hiểu! Có điều tối nay tôi phải nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng sức một lượt.” Có muốn đốt lửa trên đỉnh núi cao vợi này là không thể được, gió núi khắc nghiệt không cẩn thận là bị cuốn xuống vực ngay. Dưới sự dẫn dắt của Lục tử Minh, mọi người mới tìm thấy một nơi kín gió để trú chân. Lục Tử Minh săn mấy con chim rừng nướng chín chia cho mỗi người. Mọi người đi nghỉ từ sớm, nhưng Lục tử Minh vẫn không ngừng điều tức vận hành nội lực ám kim trong cơ thể, xoa dịu mọi mệt mỏi trong người. Lam Tâm vẫn dựa sát vào cậu, không chỉ bởi cô thích thế, mà còn bởi khi vận công quanh người Lục tử Minh rất ấm áp.
Ngày hôm sau, tiết trời trong xanh, lúc Lam Tâm tỉnh lại Lục tử Minh đã đứng bên bình đài, đang buộc một sợi dây thừng quanh một thân cây, giật giật mấy cái biết là chắc chắn, cậu khẽ gật đầu, sau đó cậu buộc đầu kia của sợi dây thừng quanh hông, cúi xuống nhặt vài viên đá nắm trong tay, lại bên mép bình đài. Lam Tâm kinh hãi đang định ngăn lại đã thấy Lục tử Minh dang rộng cánh tay, như chim bay phi thẳng lên không. Thân thể cậu trong không trung như không có trọng lượng, không những không rơi xuống mà còn nhè nhẹ bay bề phía trước.
Cảnh tượng bất ngờ này khiến trái tim Lam Tâm như muốn nhảy lên, như thể bị trúng tà, cô trợn mắt há hốc miệng nhìn như ngây ngốc. Cặp mắt đẹp nhìn đăm đăm vào thân ảnh trên không. “A!” Lam Tâm đột ngột kêu lên, phảng phất như tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chỉ thấy Lục tử Minh trên không trung lướt qua hơn ba mươi mét cuối cùng đuối sức, thân thể hạ xuống. Đúng lúc ấy tay phải của cậu khẽ giật, một hòn đá bắn lên không. Lục tử Minh hét lên một tiếng dùng hết chút chân khí còn sót lại khống chế thân thể rồi nhẹ nhàng đạp lên hòn đá, mượn chút lực đạo, thân thể lần nữa lại vọt lên bay thẳng sang vách đá bên kia. Cứ như thế ba lần Lục tử Minh cuối cùng mới sang được bên kia vách núi.
Trải qua ba vố thót tim liên tiếp, Lam Tâm sớm đã đờ đẫn ngẩn ra đó, không đứng dậy nổi. Trong khi bất tri bất giác, toàn thân cô như vừa từ dưới nước chui lên, ướt nhẹp. “Cậu ấy rốt cuộc…rốt cuộc là người thế nào? Chẳng lẽ cái đó chính là khinh công trong truyền thuyết? Đẹp quá!”
Khi Lam tâm đang không ngừng tán tụng, Lục Tử Minh đã cởi sợi dây thừng trên người ra, tìm một thân cây buộc thành một cây cầu dây thừng giữa hai vách núi. Dây thừng chỉ to cỡ ngón tay, lắc lư trong gió. Có điều sợi thừng này đối với bậc cao thủ như Lục tử Minh mà nói đã là quá đủ rồi. Cậu vươn mình, thân thể như một ngôi sao băng bay sang vách núi bên kia, giữa đường không ngừng điểm nhẹ bàn chân lên sợi dây thừng, so với cảnh nguy hiểm đáng sợ lúc nãy Lam tâm thấy lúc này lại vô cùng ưu nhã, càng thêm tiêu dật.
Chân vừa chạm đến bình đài, Lam Tâm đã ùa tới, ôm chặt Lục tử Minh kích động hỏi: “Vừa nãy…vừa nãy không phải tôi nằm mơ chứ?” Lục tử Minh vuốt mái tóc mượt mà của Lam Tâm cười nói: “Không phải! Cô có muốn thể nghiệm một phen không?’ Lam Tâm ngạc nhiên nghi hoặc hỏi: “Tôi có thể sao?”
Lục tử Minh ha ha cười, một tay ôm Lam Tâm vào lòng cười nói: “Mở to mắt ra không phải sợ!” Cậu vừa dứt lời Lam Tâm kinh hãi phát hiện ra hai chân mình đã không còn chạm đất, không nhịn nổi hét lên, càng ôm chặt lấy Lục tử Minh. Bên tai tiếng gió vù vù thổi nhưng trong tiếng gió cô nghe thấy rõ ràng tiếng hô hấp của Lục tử Minh, khiến lòng cô nhất thời cảm thấy thật an toàn yên ổn.
Nhìn xuống dưới chân, Lam Tâm nhắm tịt mắt theo bản năng. Dưới chân là vực sâu không thấy đáy, duy nhất chỉ có thể trông thấy mây khói vần vũ, cảm giác đó giống như ngồi trên máy bay nhìn mây qua cửa sổ, chỉ có điều ngồi trong máy bay không thể cảm thấy gió núi thổi ào ào quanh mình.
“A! Đẹp quá, tôi bay lên rồi!” Trong lòng Lục Tử Minh, Lam Tâm dang rộng hai tay đón ngọn gió núi thổi qua mặt, hét to hết cỡ
Đến khi hai chân đã chạm đất, Lam Tâm vẫn còn nghĩ mình đang lơ lửng giữa không trung mà chưa tỉnh lại. Thế nhưng tiếng kêu của cô lại đánh thức những người khác, bọn họ xông đến mép đài, trông thấy rõ ràng Lục Tử Minh và Lam Tâm đã đứng ở bờ bên kia, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Âu Dương Băng Dung cất tiếng gọi Lam Tâm: “Lam Tâm, làm sao mà em sang được thế?” Lam Tâm tươi cười đáp: “Cô ơi, là Tử Minh đưa em bay qua đấy!” Nghe Lam Tâm trả lời, Âu Dương Băng Dung ngây người, còn cho rằng Lam Tâm đang nói đùa. Thế nhưng đúng lúc ấy Lục Tử Minh ở bờ bên kia đột nhiên dang rộng hai tay, thân hình như một cánh chim ưng, chân chạm sợi dây thừng bay qua như dẫm trên đất bằng dưới sự trợn mắt há mồm của mọi người.
Mọi người im lặng tuyệt đối, không ít người vẫn còn chìm trong cảnh tượng khi nãy không dứt ra được. Âu Dương Băng Dung ôm chặt lồng ngực không cho trái tim nhảy loạn lên, nhìn Lục Tử Minh như si ngốc, như thể trông thấy tiên nhân vậy. Mãi một lúc sau, đám người chợt nhao lên, nữ sinh thì say sưa hoan hô trước sự xuất hiện đầy soái khí khi nãy của Lục Tử Minh, nam sinh thì vây lấy cậu hỏi rằng có phải đó là khinh công trong truyền thuyết, đương nhiên xét cho cùng thì bọn họ muốn tỏ ý mình có học được hay không.
Cứ thử nghĩ mà xem, khi bạn và bạn gái đi xem hội diễn ca nhạc, trước mặt là biển người đông nghịt không thể xuyên qua, bạn và bạn gái chỉ cách thần tượng có một khoảng ngắn ngủi mà không có cách nào tiếp xúc. Đúng lúc bạn gái tuyệt vọng ngán ngẩm rơi nước mắt, bạn liền dang tay ôm cô ấy vào lòng, chân khẽ điểm đất bay lên như một cách chim ưng thẳng hướng tầng mây vút qua đám đông, dần dần đưa nàng đến trước mặt thần tượng. Thử hỏi cô gái ấy có thể không phát điên? Yêu cầu gì của bạn chẳng phải đều được đáp ứng?
“Tử Minh, thật không ngờ cậu chính là một tuyệt thế cao thủ trong truyền thuyết! Động tác vừa rồi của cậu thật là đẹp quá, cậu phải dạy cho tôi mới được!” Tề Dương kéo tay Lục tử Minh năn nỉ. Hạ Phàm một tay kéo cậu ta ra, nói không hề khách khí: “Cậu xem thể hình của cậu đi, thế chẳng phải là lợn mẹ cũng có thể leo cây sao? Thế nên tôi khuyên cậu hãy ngoan ngoãn mà làm một động vật biết bò đi, bầu trời không thuộc về cậu!”
Tề Dương lườm mắt đáp trả: “Ừ đấy, bầu trời thuộc về cậu! Để tôi xem cậu rơi từ trên trời xuống thế nào, có mà tan tàng xác pháo!” Lục tử Minh không thể không cắt đứt cuộc đấu khẩu của hai người, nói: “Hay là tôi đưa mọi người sang trước, Lam Tâm ở một mình bên kia không an toàn!”
“Thế có nghĩa là cậu đưa chúng tôi cùng bay qua?” Lưu Kiếm lo lắng hỏi. Thân hính Lục tử Minh nhỏ bé như thế, có nhìn thế nào cũng không thể khiến người ta tin được cậu có thể ôm một người cao lớn hơn mình bay qua khe núi rộng hơn trăm mét này. “Tôi tin cậu ấy, để tôi đi trước!” Âu Dương Băng Dung đột ngột bước lên chân thành nói. “Băng Dung, em….” Lưu Kiếm muốn ngăn lại nhưng Âu Dương Băng Dung đã nói: “Thế nào cũng phải có một người bắt đầu đúng không? Suốt dọc đường em là cô giáo không những đã chẳng giúp mọi người được chuyện gì mà còn để mọi người phải giúp. Bây giờ nếu không thể hiện một chút thì mọi người sau này sẽ cười em chết mất!”
Nói rồi quay đầu nhìn Lục Tử Minh cười nói: “Tử Minh, tôi giao cái thân hình năm mươi cân này cho cậu đấy.” Tử Minh gật đầu , không nói một lời ôm lấy Âu Dương Băng Dung. Giừa tiếng hoan hô của đám đông, Lục tử Minh băng mình nhảy sang bờ bên kia. Bên tai tiếng gió núi vù vù thổi, Âu Dương Băng dung nhắm tịt hai mắt không dám nhìn xuống dưới, vì căng thẳng nên khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy. Lục Tử Minh siết chặt vòng tay khiến Âu Dương Băng Dung áp chặt hơn vào lồng ngực của mình. Lúc khuôn mặt Âu Dương Băng Dung nép vào ngực cậu, cô kinh ngạc phát hiện ra tất cả mọi nỗi sợ hãi trong nháy mắt đã biến đi đâu hết.
“Lồng ngực thật an toàn!” Âu Dươngbăng Dung trong lòng không khỏi ngầm cảm thán, hai tay bất giác ôm chặt lấy cổ Lục tử Minh, khiến bản thân mình gần cậu hơn một chút. Bồng bềnh một lúc hai người đã sang đến bờ bên kia, buống Âu Dương Băng Dung ra, không đợi cô nói một lời cảm ơn, Lục tử Minh lại hướng bên kia bay về.
Nhìn khuôn mặt ửng hồng của Âu Dương Băng Dung, Lam Tâm cười khanh khách: “Cô ơi, cảm giác khi nãy thế nào? Có phải vô cùng sảng khoái, muốn thử một lần nữa không?” Âu Dương Băng Dung hơi ngẩn người, cuối cùng vẫn gật đầu. Thứ cảm giác kích thích và an toàn đó kết hợp với nhau thành một thứ cảm giác kì diệu, khiến tim cô đến bây giờ vẫn chưa ổn định.
Người thứ hai đi qua là Hạ Phàm, sau đó là Tống Đan…. Lục Tử Minh dường như không biết mỏi mệt, không ngừng qua lại giữa hai vách núi. Lam Tâm rốt cuộc cũng thấy không phải, lẩm bẩm: “ Cậu ấy không biết mệt sao?” Âu Dương Băng Dung lắc đầu. Tuy cô không nói nhưng trong lòng đã hiểu. Lục tử Minh quá nửa là đã thấm mệt, bở động tác của cậu đã không còn ưu nhã thong dong, nhẹ như chin yến như lúc đầu nữa.
Cuối cùng chỉ còn lại Lưu Kiếm với Tề Dương. Lưu Kiếm nói: “Hay là cứ đưa Tề Dương sang trước đi?” Tề Dương vội vã lắc đầu, nó đầy vẻ am hiểu: “Không, thầy cứ sang trước đi, thể hình của em lớn quá hao phí nhiều sức lực!” Lục tử Minh cũng gật đầu nói: “Tề Dương nói phải, thầy Lưu cứ sang trước đi!” Lưu Kiếm không từ chối nữa, sau một phen đằng vân giá vũ sang tớ bờ bên kia.
Nhìn Lục tử Minh quay lại, Tề Dương cười nói: “Xin lỗi, lại làm cậu mệt rồi!” Lục Tử Minh cười nhẹ: “Nói gì nữa, chúng ta đi thôi!” Nói rồi để Tề Dương leo lên lưng mình. Trên lưng lập tức nặng trĩu như vác một quả núi. Lục tử Minh hít sâu một hơi, đạp mạnh lên đất tung người bay lên. Trước đó cậu chỉ cần điểm dây thừng mượn lực ba lần là có thể sang bờ đối diện, nhưng lần này cứ chưa đến mười mét đã thấy đuối sức, không thể không đạp mạnh lên dây thừng. Dây thừng chịu áp lực lớn trĩu võng xuống, một tiếng “bưng” nhỏ vang lên. Tuy tiếng rất nhỏ nhưng vẫn bị Lục tử Mi nh nghe thấy. Trong lòng cậu chấn động, hiểu rằng dây thừng nhất định đã có vấn đề rồi.