Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân Dịch thuật: cdt Nguồn: Tàng thư viện
Nghe Nhạc Phàm trả lời Vạn tiên sinh cảm thấy vui mừng, gật đầu nói: "Tốt, ta biết Tiểu Phàm không phải là người hủ lậu, thế nên con cũng có thể hiểu được những chuyện này".
Nhạc Phàm nói: "Vậy Vạn gia gia nói cho con biết chuyện giang hồ đi, con rất tò mò muốn biết".
Nhìn Nhạc Phàm, Vạn tiên sinh bất đắc dĩ nói: "Con không phải là người trong giang hồ, biết nhiều ngược lại không tốt, chốn quan trường hắc ám, nhưng giang hồ lại là bạo lực huyết tinh, nên con nhất định nhớ kĩ "Quan trường tự hải hồi đầu ngạn, Nhất nhập giang hồ vĩnh bất quy".
(Tạm dịch:
Quan trường lâu năm,
Quay đầu là bờ,
Giang hồ một bước,
Mãi không thể lui.)
Nói xong ông thở dài.
Nhạc Phàm gật đầu nói: "Vạn gia gia nói con sẽ nhớ kĩ, vinh hoa phú quý con không cần, chỉ cần người thân sống tốt là được".
Nhạc Phàm chợt nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên sững người, vội nói: "Chết rồi, con nhận đưa củi cho người ta, giờ phải đi ngay". Nói xong liền vội đi ra bên ngoài.
Thấy Nhạc Phàm nói đi là đi, Vạn tiên sinh liền nói lớn: "Từ đã, cha con mang giúp rồi".
Nhạc Phàm ngẩn ra, đứng ngay cửa nói: "Chân cha đi không tiện, con nên đi thì hơn".
Vạn tiên sinh lại nói: "Nhưng con cũng mới hồi phục, hơn nữa tay trái còn chưa khỏi hẳn. Cho dù con đi, cha con cũng không cho, con biết tính ông ta mà".
Lúc này Tiểu Nhã tiến lại gần, ra hiệu: "Gia gia, ca ca ăn cơm được rồi".
Ăn cơm xong, Vạn tiên sinh giao việc cho Tiểu Nhã, rồi quay ra bảo Nhạc Phàm: "Tiểu Phàm, con theo ta ra đây một chút". Nói xong ông đi ra ngoài.
Ngoài tiểu thôn, bên bờ sông Lưu Thủy. Vạn tiên sinh nói với Nhạc Phàm: "Tiểu Phàm, con cũng biết công dụng của y thuật chứ?"
"Chữa bệnh cứu người". Nhạc Phàm khẳng định.
"Đúng thế, mặc dù cũng có người lợi dụng vì ý xấu, nhưng tôn chỉ của y thuật là không thay đổi. Nhưng nếu muốn chữa bệnh cứu người, cần không ngừng tìm hiểu bí mật của sinh mệnh, nhờ đó y thuật mới phát triển không ngừng. Nhưng tự cổ chí kim cũng có nhiều thứ y học chưa khám phá ra được, do đó vẫn còn hiểu biết rất ít về sinh mệnh.
Trong cơ thể con có một đạo sinh mệnh nguyên khí, ta dựa vào đoạn văn trong Y kinh mô tả mà suy đoán như thế. Vốn dĩ sau khi sinh mệnh lực bạo phát, phải rất lâu sau mới có thể khôi phục được, nhưng đạo nguyên khí trong người con chính là sinh mệnh lực tập trung lại mà thành, vì phải khôi phục lại sinh mệnh lực nên cũng sẽ dần dần tiêu thất. Nhưng do tinh thần lực của con thập phần cường đại, có thể lưu giữ nguyên khí trong cơ thể không bị tiêu tán, hơn nữa ta dùng kim châm phá huyệt kích cho sinh mệnh lực của con tăng mạnh, cuối cùng lại khiến cho sinh mệnh nguyên khí trong cơ thể con không bị tiêu tán mà còn không ngừng tuần hoàn trong kinh mạch toàn thân, tạo ra trạng thái bây giờ.
Nhạc Phàm nghi hoặc hỏi: "Vạn gia gia, tinh thần lực là gì? Con trước giờ không hề nghe nói tới, ngay cả trong Y kinh cũng không có".
Vạn tiên sinh trả lời: "Tinh thần lực nếu nói một cách đơn giản nghĩa là, con trong đầu suy nghĩ rồi phóng xuất lực ra ngoài. Đại nội hoàng cung và giang hồ đều có một vài kì nhân dị sĩ, họ tuy võ công không cao, nhưng có tinh thần lực cường đại cũng như dị thuật khác thường, có khả năng giết người vô hình, khiến người ta không thể đề phòng.
Tỉ như cổ thuật của Nam hoang Miêu tộc, bọn họ tập trung rất nhiều loại trùng độc lại một chỗ, làm cho chúng cắn xé lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn lại con độc mạnh nhất, sau lấy máu chính mình mà nuôi chúng đến độ tâm ý tương thông, luyện thành bổn mạng cổ (độc vật) của bản thân. Bổn mạng cổ có rất nhiều cổ noãn (trứng độc), những cổ noãn này không độc không vị. Llấy cổ noãn mà hạ độc, võ công dù cao cường đến đâu cũng không thể phát hiện, rồi thông qua bổn mạng cổ dùng tinh thần lực khống chế người trúng độc, làm cho người ấy không còn đường phản kháng. Bất quá người Miêu tộc bình thường không xuất hiện ở Trung Nguyên, hơn nữa cũng không chủ động gây chuyện.
Vu thuật của Nam Dương Khải thần giáo càng quỷ dị hơn, có thể dùng bất cứ vật gì con mang trên người để tra ra khí tức của con, dù con có trốn nơi chân trời góc bể cũng không thoát, trừ khi có công pháp ẩn tàng khí tức bản thân. Nhưng loại công pháp này cực kì hiếm có, rất ít lưu truyền trên giang hồ. Hơn nữa có thể thông qua những vật dụng đó mà tiến hành lời nguyền, loại này rất là huyền bí, không thể khảo chứng, ta cũng là trước đây nghe lão thái y trong cung nhắc đến mà biết được.
Còn có thuật ẩn thân, có thể ẩn tàng thân thể không cho người khác thấy. Khống vật thuật, khống chế một số vật thể để tiến hành công kích. Khống tâm thuật, có thể khống chế thần trí người khác. Còn có rất nhiều công pháp khác quỷ dị vô cùng, giang hồ đều gọi là dị thuật, những dị thuật này mặc dù có nhiều loại, hơn nữa phương pháp công kích không giống nhau, nhưng chúng đều có một điểm chung là phải có tinh thần lực cường đại để chống đỡ, nếu không sẽ bị phản lại.
Nghe thấy những công pháp kì dị đó, Nhạc Phàm trong lòng khiếp sợ.
"Dị thuật? Không biết tinh thần lực của con có giống vậy không?" Nhạc Phàm hỏi.
Vạn tiên sinh nói: "Nếu không ai chỉ dạy, tinh thần lực dù cường đại cỡ nào cũng không sử dụng được, trừ phi tâm tình có sự dao động rất lớn mới có thể phát xuất ra được. Tỉ như con đánh nhau với cao thủ hôm trước, trong tình huống thập phần phẫn nộ đã bạo phát sinh mệnh lực. Bất quá tinh thần lực quả thật rất cường đại, hi vọng con sau này có thể dùng nó vào việc tốt, biết không?"
Nhạc Phàm gật đầu thật mạnh nói: "Con biết rồi".
Last edited by tieu_thusinh; 17-10-2010 at 10:24 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tarta12a
Quyển 1: Thành trường Chương 19: Luyện thần tu mệnh
Dịch thuật: alotami Biên dịch + Biên tập: cdt Nguồn: Tàng thư viện
Thấy Nhạc Phàm ý thức được như vậy, Vạn tiên sinh thập phần vui mừng, tiếp đó nói: "Hiện tại vấn đề lớn nhất chính là chúng ta đều không rõ cách sử dụng sinh mệnh nguyên khí, mà con căn bản cũng vô pháp khống chế đạo nguyên khí trong cơ thể. Nhưng hiện giờ con vẫn có thể dựa theo phương pháp thổ nạp trước đây của 'Dưỡng tâm kinh' mà tiếp tục luyện tập.
Căn cứ vào ghi chép của 'Y kinh' cũng như theo ta suy đoán, nếu sinh mệnh lực thập phần cường đại, trong những tình huống và điều kiện đặc biệt có thể làm nảy sinh biến chất lạ lùng, cũng chính là sinh mệnh nguyên khí hiện tại trong nội thể của con, cho nên ta dám khẳng định các chức năng của cơ thể con đều biến đổi mạnh mẽ, khả năng khôi phục ít nhất cũng nhanh hơn trước kia bội phần.
Vạn tiên sinh đột nhiên giơ tiểu đao ra cắt một đường trên tay phải Nhạc Phàm.
Bản năng Nhạc Phàm muốn tránh né, nhưng lập tức nghĩ rằng Vạn tiên sinh tuyệt không có khả năng hại mình, vì thế đưa tay ra ngoài.
Thanh tiểu đao này rất sắc, cánh tay tuyệt không có một điểm cảm giác bị rạch một đường dài, nhưng với phản ứng sau đó, Nhạc Phàm nhanh chóng phát giác vết thương trên tay phải có cảm giác đau buốt bỏng rát cực kỳ khó chịu.
Lúc này phát sinh một chuyện kỳ quái, máu tươi mới hiện ra trên vết thương, nhưng chưa kịp chảy ra ngoài, lập tức miệng vết thương nhanh chóng đóng lại chỉ để lại duy nhất một vết sẹo hồng hồng chứng tỏ hắn đích xác vừa bị thương.
"Vạn gia gia, đây có phải như người nói là khả năng tự khôi phục?" Nhạc Phàm ngơ ngác nói, trong lòng lại tự nhủ: "Cái này đúng là dị thường mà."
"Ha ha! Sinh mệnh nguyên khí đương nhiên kỳ diệu vô cùng, đâu chỉ có duy nhất công hiệu này, chỉ là cho đến giờ không có mấy người phát hiện ra, cũng không có ai giải thích được, cho nên con phải từ từ mà tìm hiểu." Rồi Vạn tiên sinh nghiêm túc nói tiếp: "Tình huống của con thập phần đặc thù, cho nên ngoại trừ cha con, ngàn vạn không nên tiết lộ cho bất cứ kẻ nào khác. Sau này con sẽ đi trên một con đường mà chưa có ai đã từng đi, có điều con đường này rất gian khổ, sống chết thế nào không ai biết trước, chỉ là không biết con có dũng khí đi tiếp hay không mà thôi!''
Nhạc Phàm kính cẩn nói: " Phụ thân đã dạy con: 'Thân thị nam nhi mạc khiếu khổ, bất oán thiên mệnh đương tự cường' (Nghĩa là: Đã là đàn ông không nên kêu khó, không nên đổ tại số mệnh mà phải biết tự cường). Cho nên không cần biết con đường phía trước cực khổ thế nào, con nhất định sẽ tiếp tục đi."
"Ha ha ~~~ Hay... Hay cho câu: "Thân thị nam nhi mạc khiếu khổ, bất oán thiên mệnh đương tự cường". Vạn tiên sinh vừa cười vừa nói một hơi
"Tiểu Phàm, dù con đường phía trước không biết thế nào nhưng ta tin tưởng con nhất định sẽ thành công". Ông ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Căn cứ vào nghiên cứu y thuật nhiều năm của ta cùng với một chút hiểu biết về dị thuật, ta đã nghĩ ra một phương pháp giúp con có thể khống chế nguyên khí trong nội thể, con có thể thử xem sao."
"Ồ! Xin Vạn gia gia chỉ điểm". Nhạc phàm cúi người nói.
Nhẹ nhàng đỡ Nhạc Phàm lên, Vạn tiên sinh nói: "Tiểu Phàm, không cần như vậy, đây chỉ là một ý tưởng, cũng không nhất định là đã hiệu quả."
Nhạc phàm cười yếu ớt nói: "Con cảm tạ chính là tâm ý của Vạn gia gia".
"Ha ha, tốt lắm, chúng ta cũng không cần khách sáo làm gì." Vạn tiên sinh phẩy tay đoạn tiếp tục nói: "Bình thường người trong giang hồ tu luyện võ công chính là phương pháp 'Luyện Khí Tu Thân' nhưng phương pháp mà ta muốn nói ở đây chính là 'Luyện Thần Tu Mệnh'. Kì thật tinh thần lực của con đã cực kỳ cường đại, có thể lưu giữ được nguyên khí không cho thoát ra ngoài, hơn nữa tinh thần lực còn khống chế nó không ngừng lưu chuyển trong người, liên tục tăng cường các cơ năng trong người con.
Phương pháp này nghe thì đơn giản, nhưng lúc ban đầu lại rất khó khăn, tinh thần lực của con tuy cường đại, nhưng con lại không thể khống chế hoàn toàn, hơn nữa ngươi cũng không có khả năng lúc nào cũng bảo trì tâm tình không bị kích động, cho nên con phải từ từ mà luyện tập khống chế tinh thần lực".
"Vậy phải làm sao để luyện tập khống chế tinh thần lực đây?" Nhạc phàm hỏi.
Vạn tiên sinh lại cười nói: "Kì thật đây là phương pháp con vẫn thường xuyên luyện tập, nếu không tinh thần lực của con sao lại cường đại được như thế chứ."
Trầm tư một hồi Nhạc Phàm mới hỏi: "Vạn gia gia không phải muốn nói đến 'Dưỡng tâm kinh' chứ?"
"Không sai, đúng là 'Dưỡng tâm kinh'. Mặc dù là xuất phát từ đoạn văn tự đề cập phương pháp dưỡng thân trong 'Y kinh', nhưng đằng sau nó cũng có nói đến phương pháp 'thanh tâm ngưng thần', mà đây lại đúng là phương pháp rèn luyện khống chế tinh thần lực, chỉ là con và ta đều cho rằng đoạn khẩu quyết này chỉ có tác dụng tĩnh tâm mà thôi. Cho nên 'Dưỡng tâm kinh' chẳng những có thể luyện mệnh, mà còn có thể luyện thần, do đó ta mới nói đây là phương pháp để tu luyện 'Luyện Thần Tu Mệnh' ''
Nhạc phàm hỏi: "Vạn gia gia, có phải con cứ tiếp tục tu luyện 'Dưỡng tâm kinh' cũng có thể thành công?"
Vạn tiên sinh lắc đầu nói: "Không thể nói như vậy được. 'Dưỡng tâm kinh' chỉ cung cấp cho con phương pháp, con muốn thành công phải không ngừng tìm hiểu và rèn luyện, đây gọi là 'sư phụ lĩnh tiến môn, tu hành kháo cá nhân' (sư phụ chỉ nhận vào sư môn, còn tu luyện thế nào là tùy thuộc vào bản thân), cho nên con phải tìm cho mình một bộ công pháp thích hợp mới được''
Nhạc phàm gật đầu đáp: ''Con đã hiểu".
Vạn tiên sinh nói: "Sau này con có điểm gì nghi vấn cứ đến gian nhà cỏ tìm ta. Giờ thì nên trở về thôi."
Nhạc phàm nói: "Vạn gia gia, con phải về đợi phụ thân, con không về nhà cỏ đâu".
Vạn tiên sinh nói: "Tốt, đã vậy con về trước đi, hai ngày nữa đến gặp ta, ta sẽ xem mạch cho con".'
Nhạc phàm gật đầu rồi quay người bước đi.
"Thân thị nam nhi mạc khiếu khổ, đương dĩ thiên mệnh tự không thôi".
(Tạm dịch:
Thân nam nhi tuyệt không kể khổ
Không oán thiên mệnh, nên tự cường".)
__________________
Last edited by tieu_thusinh; 19-10-2010 at 02:07 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của biga05
Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân Dịch thuật: alotami Biên dịch + Biên tập: cdt Nguồn: Tàng thư viện
Trên sườn núi ngoài thôn Lưu Thủy, Nhạc Phàm về đến nhà, thấy phụ thân vẫn chưa về nên có chút buồn chán, đi ra sau nhà chuẩn bị chặt củi.
Nắm chặt 'Đại Khảm Đao' (con dao chặt củi loại lớn) trong tay, Nhạc Phàm thập phần kinh ngạc, trong lòng lẩm bẩm nói: "Sao đao lại trở nên nhẹ như vậy chứ?" Hắn giơ đao múa hai cái, đích xác so với trước kia nhẹ hơn nhiều, nhưng suy nghĩ một lúc thì hiểu ra, nguyên là do sinh mệnh lực trở nên mạnh hơn khiến cho hắn chẳng những lực lượng toàn thân trở nên cường hãn, mà phản ứng cũng như cảm giác so với trước kia nhạy cảm hơn nhiều. Lần sau nếu gặp lại cao thủ như Phong Vô Thường , Nhạc Phàm tự tin cho dù không thể đánh bại hắn thì đào tẩu cũng không thành vấn đề.
Đương nhiên, Nhạc Phàm lúc này tịnh không biết, trên giang hồ có những loại khinh công mà hắn tuyệt không thể so sánh được. Việc này gọi là "Vô tri đích nhân ngận hạnh phúc" (Kẻ không biết gì lại thấy mình hạnh phúc), có thể Nhạc Phàm đúng là loại người như vậy. Bởi vậy hắn trong lòng vui mừng, không ngừng huy đại đao bổ củi, chỉ một lát sau đã xuất hiện hai chồng củi thật cao.
Giờ thìn.
Lý Đàm do chân bị tật không đi nhanh được nên từ sớm đã rời nhà vào Trữ Huyền thành. Dựa theo lời Nhạc Phàm kể lúc trước ông nhanh chóng tìm ra Tô Kí trà lâu, rồi vác củi đi vào.
Thấy Lý Đàm mang củi vào, Tô Phóng Hào cảm thấy kỳ quái, dạm hỏi mới biết Nhạc Phàm đang mắc bệnh nặng, cho nên cha hắn thay hắn mang củi tới đây. Tô Phóng Hào đối với Nhạc Phàm rất mực yêu quý, liền gọi người chuẩn bị một ít bổ dược đưa cho Lý Đàm. Nhưng Lý Đàm là người cương trực nên từ chối Tô Phóng Hào, chỉ tỏ vẻ cảm tạ. Tô Phóng Hào thấy ông kiên trì như vậy, không thể làm gì nên cũng không dám miễn cưỡng.
Nhìn Lý Đàm rời khỏi, Tô Phóng Hào nhận thấy ông dù bước đi khập khiễng, nhưng thân thể thì lại ngay thẳng, như thể không gì có thể làm ông thay đổi, trong lòng không khỏi cảm thấy bội phục.
Giờ tị.
Sau khi chặt được vài chồng củi , Nhạc phàm bắt chéo chân ngồi tại con đường trên sườn núi chờ đợi phụ thân quay trở về. Dù mặt trời chói chang trên cao nhưng Nhạc Phàm vẫn không cảm thấy nóng nực, thỉnh thoảng lại nghịch nghịch mái đầu bạc trắng của mình, chỉ có cảm giác ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, thật là thoải mái. Hắn tự động nhắm hai mắt, dựa theo phương pháp thổ nạp của ''Dưỡng tâm kinh'' mà điều tức.
Ngày hè, từng tia nắng mặt trời gay gắt chiếu rọi lên da của Nhạc Phàm, có cảm giác như là bị hắn hấp thu vậy, không ngừng tụ lại trên người hắn. Một lát sau, làn da toàn thân Nhạc Phàm phát ra một tia quang mang màu trắng nhạt, tựa giống như tối hôm trước, không ngừng lưu động trên người hắn.
Lúc này Nhạc Phàm không phát hiện ra tình huống trên cơ thể mình, mà đang hoàn toàn đắm chìm trong một đại dương ấm áp. Hắn rõ ràng cảm nhận được trong cơ thể một luồng sinh mệnh nguyên khí đang chuyển động rất nhanh, chỉ chốc lát đã lưu chuyển qua kinh mạch toàn thân, sau mỗi vòng tuần hoàn thì luồng khí này lại lớn lên một chút. Tốc độ tăng trưởng này mặc dù bình thường rất khó phát hiện, nhưng Nhạc Phàm lại rõ ràng cảm nhận được, hơn nữa lại thập phần thoải mái dễ chịu.
Nguyên khí sau khi lưu chuyển vài vòng trong kinh mạch toàn thân, Nhạc Phàm đột nhiên nhớ tới phương pháp mà Vạn gia gia đã nói, "Luyện thần tu mệnh", chính là việc tinh thần lực của mình đang dẫn dắt đạo nguyên khí vận hành trong cơ thể. Bởi vậy Nhạc Phàm một mặt cảm nhận sự chuyển động của nguyên khí, mặt khác không ngừng khống chế luồng nguyên khí dừng lại trên tay trái, chữa lành lại kinh mạch đã thụ thương, trong đầu không ngừng niệm khẩu quyết của ''Dưỡng tâm kinh''.
Nhạc Phàm cố gắng bắt đoạn nguyên khí không ngừng chuyển động này dừng lại, nhưng dòng nguyên khí cứng đầu này tự nó chuyển động với đường đi riêng trong kinh mạch, khiến Nhạc Phàm cảm thấy bất lực, nhưng hắn không dễ bỏ qua mà càng thêm chuyên tâm dẫn dắt nguyên khí chuyển động.
Đã qua một hồi lâu nhưng vẫn không làm được. Thật sự không thể, Nhạc Phàm chỉ tạm thời không thèm để ý, tiếp tục thổ nạp.
Không biết đã qua bao lâu, Nhạc Phàm dần dần cảm thấy khí tức xung quanh ngày càng rõ ràng, tựa như phản ánh trực tiếp vào trong đầu hắn. Tiếng chim hót nghe thật rõ ràng trong trẻo,.giống như là đang ở bên tai hắn vậy, mà hắn cũng có thể nhận biết được từng ngọn cây bụi cỏ xung quanh, toàn cơ thể phảng phất như dung hòa với hoàn cảnh xung quanh, tinh thần không ngừng mở rộng, nhẹ nhàng mở rộng, chẳng mấy chốc đã bao trùm cả vùng sườn núi phía dưới.
Tinh thần Nhạc Phàm đang phiêu du đột nhiên nhận thấy từ xa phụ thân hắn đang khập khiễng đi về, vừa định bước lên, nhưng chợt giật mình lập tức tỉnh lại. Khẽ mở hai mắt, hắn phát hiện mình vẫn đang ở chỗ cũ, trong lòng kinh ngạc lẩm bẩm nói: "Sự việc vừa rồi là sao? Chẳng lẽ ta nằm mơ à?".
Nếu người trong võ lâm mà biết Nhạc Phàm cho "thiên nhân hợp nhất" lại là việc nằm mộng, hẳn sẽ hung hăng mà đem hắn giết quách đi cho rồi.
Nhạc Phàm trong lòng nghi hoặc, bất giác đứng lên nhìn xuống dưới sườn núi, vừa lúc thấy phụ thân hắn đi tới chân núi, trong lòng ngạc nhiên nói: "Mộng cảnh khó tin vừa rồi không phải là thật chứ? Thật là kỳ quái mà!" Thầm xem xét bản thân, hắn không thấy có gì khó chịu, ngược lại trí não có cảm giác linh hoạt hơn trước kia nhiều, đạo nguyên khí trong cơ thể cũng mạnh hơn nhiều. Bởi thế hắn gác bỏ những nghi hoặc trong lòng, thầm nghĩ : ''Lần sau phải tới hỏi Vạn gia gia cho rõ mới được."
"Cha ~~" Thấy Lý Đàm trở về, Nhạc Phàm lập tức đứng dậy chạy đến.
Lý Đàm thân thể chấn động, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Nhạc Phàm chạy nhanh tới, liền ôm chặt lấy hắn.
Lý Đàm hiện tại rất kích động, đột nhiên nảy sinh một cảm giác mới mẻ, như là thế gian này lúc nào cũng tràn ngập hy vọng vậy.
Ôm chặt Nhạc Phàm, nhẹ nhàng vuốt ve mái đầu bạc trắng của hắn, Lý Đàm trong lòng cảm thấy khó chịu. Nhìn thấy hài tử đầu còn bạc trắng hơn cả mình, tâm tình này thật không thể chỉ nói hai chữ khó chịu là diễn tả nổi. Nhưng nhìn thấy Nhạc Phàm hiện tại đã bình yên vô sự, cũng khiến ông an tâm phần nào, không xem chuyện đó là quá nghiêm trọng nữa...
Trong nhà, Lý Đàm im lặng nghe Nhạc Phàm kể lại chuyện ngày đó làm sao hắn thọ thương.
Sau khi nghe xong, Lí Đàm bình tĩnh hỏi: "Tiểu Phàm, con có ý định trả thù không?''
Nhạc phàm gật đầu nói: "Trước đây thì có, nhưng sau này con không nghĩ đến nữa''.
"Vì sao vậy?"
''Bởi vì con không thể xảy ra chuyện gì được, con còn có người thân phải chăm sóc". Nhạc phàm trịnh trọng nói.
Lý Đàm nói: "Tiểu Phàm, nếu con có xảy ra chuyện gì, ta cũng nhất định sẽ báo thù cho con, cho dù phải dùng thủ đoạn nào đi nữa, cũng nhất định khiến cho cừu nhân phải trả giá đắt.''
Những lời này làm Nhạc Phàm chấn động trong lòng, nhưng hắn không nói gì cả, chỉ kiên định gật đầu với phụ thân, trong ánh mắt tràn ngập tình cảm ấm áp.
"'Thiên hành kiện, nam nhân đương tự cường bất tức; địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tái vật’. (Trời cho khỏe mạnh, đàn ông phải không ngừng tự cường. Đất giúp thế lực, người quân tử nên lấy đức để xử sự). Gặp lúc khó khăn nhất vẫn không được phép quên kiên cường, gặp lúc mờ mịt nhất vẫn nhất định phải dũng cảm". Lý Đàm chậm rãi nói.
Lĩnh hội cặn kẽ lời nói của phụ thân, Nhạc Phàm trong mắt xuất hiện những tia tinh quang.
Tiếp đó Lý Đàm lấy ra từ ngực một miếng tiên hồng thạch đầu (miếng đá màu hồng tươi), đưa cho Nhạc Phàm nghiêm túc đạo: "Đây là 'Đan tâm thạch', là vật gia truyền của họ Lý chúng ta, chỉ có người thợ săn ưu tú tài giỏi mới xứng đáng có được nó. Con bây giờ đã là một thợ săn tài giỏi cho nên nó sẽ là của con.''
Nhạc Phàm gật đầu nhận lấy "Đan tâm thạch", cẩn thận lật lại xem xét. Miếng "Đan tâm thạch" lớn bằng đầu ngón tay, cầm vào thấy mát lạnh, toàn thân màu hông không có tỳ vết, phía đầu có một sợi dây gai xuyên qua, nhìn qua vô cùng đơn giản, không có cảm giác quá đẹp cũng như quá đặc biệt. Nhạc Phàm trong lòng thập phần vui mừng, liền đeo ở trước ngực, nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Hai ngày nay Nhạc Phàm không ngừng luyện tập ''Dưỡng tâm kinh'', cố gắng dùng tinh thần lực khống chế sinh mệnh nguyên khí trong cơ thể.
Ban đêm, Nhạc Phàm ngồi bắt chéo chân ở trên giường, luyện tập nhiều lần tu mệnh chi pháp, nhưng không có lấy một chút hiệu quả, hơn nữa cũng không thể có được cảm giác thần du như lần trước.
Nhạc Phàm hiện tại cảm thấy thật đau đầu, đau phi thường. không ngừng tiêu hao tinh thần lực, khiến hắn càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi, đầu cũng càng lúc càng đau, nhưng hắn vẫn không có chút ý nghĩ bỏ cuộc, vẫn kiên trì không ngừng khống chế nguyên khí. Lần này đến lần khác cứ từ mệt mỏi đến đau đớn rồi thanh tỉnh lại, rồi lại tiếp tục như vậy
Kiên trì...
So sánh với đau đớn của '' Kim châm phá huyệt '' lần trước, đích thực nỗi thống khổ lần nay hoàn toàn không giống. Lần trước là nỗi đau đớn thể xác, mà lần này là sự đau đớn về tinh thần.
Vô số lần đau đớn về tinh thần càng khiến cho Nhạc Phàm trở nên điên cuồng, tựa như khiêu chiến với cực hạn của sinh mệnh, hoàn toàn không để ý đến khả năng chịu đựng của bản thân, cắn răng tiếp tục tăng thêm áp lực, toàn thân chợt lóe bạch quang, mái tóc bạc trắng tự nhiên không có gió mà tung bay, có vẻ điên cuồng vô cùng.
"Bùng ~~" Thân thể Nhạc Phàm chấn động nhẹ, nghe thấy trong đầu đột nhiên truyền lại một tiếng vang nhỏ, phảng phất trong não như có gì tách rời ra. Đau đớn cũng tự nhiên biến mất, chỉ cảm thấy hoàn cảnh xung quanh rõ ràng như là hiện ra bên trong não bộ. Phụ thân đang nghỉ ngơi, tiếng gió vờn lá cây, tiếng côn trùng..., hết thảy đều hết sức rõ ràng.
Cuối cùng, nhờ liên tục thử nghiệm và nỗ lực, tốc độ vận hành của sinh mệnh nguyên khí trong nội thể cũng từ từ chậm lại, mặc dù chỉ là một chút ít, nhưng cũng khiến Nhạc Phàm cảm thấy hết sức vui sướng và hưng phấn. Bao nhiêu cố gắng và nhẫn nại cũng đã có kết quả khiến hắn cũng không thể không cảm thấy kích động.
Quan trọng nhất không phải là một chút thành công đó, mà là chứng thật phương pháp Vạn tiên sinh đưa ra là đúng đắn. Nói cách khác, con đường hắn đi hiện tại là chính xác, chỉ cần tiếp tục kiên trì nhất định có khả năng hoàn toàn khống chế được đạo nguyên khí này. Vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Thân thể Nhạc Phàm đã đạt tới cực hạn chịu đựng, nhưng hắn kiên trì hết lần này tới lần khác, cuối cùng cũng vượt qua cực hạn. Do đó loại hình khiêu chiến với cực hạn này giúp hắn có được cơ sở chắc chắn cho việc tu luyện sau này.
Sau khi hiểu rõ, Nhạc Phàm không tiếp tục nữa, mà mặc niệm "Dưỡng tâm kinh", điều tức để khôi phục nguyên khí.
Từ từ mở hai mắt, Nhạc Phàm đi ra ngoài phòng nhìn sắc trời. Giờ đã là giờ mão. Hắn thầm nghĩ: "Cũng nên chuẩn bị thôi". Rồi hắn quay người đi ra phía sau nh
à.
Last edited by tieu_thusinh; 19-10-2010 at 02:10 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acmilan
Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân
Dịch thuật: cdt Nguồn: Tàng thư viện
Trữ Huyền thành mặc dù không lớn, nhưng lại có vị trí địa lý rất tốt, là một trong vài thành trấn chủ chốt ở phía bắc kinh đô. Đây cũng là một trong các nguyên nhân trọng yếu khiến Trữ Huyền thành trở nên phồn vinh và giàu có. Lý do còn lại là nơi đây có nhiều tiệm buôn nổi tiếng, hơn nữa các tiệm buôn này đều có kẻ chống lưng vững chắc. Bọn họ có khi là thương nhân giàu có, có khi là kẻ quan gia đầy quyền lực trong tay, có những người này, tự nhiên bảo chứng cho kinh tế nơi này có thể ổn định và phát triển không ngừng.
Nhưng có phồn vinh thì cũng có mặt xấu xa khác. Đổ trường, hắc lôi (võ đài), phách mại tràng (nhà đấu giá ?), thanh lâu đầy loại hình khiến người ta tụ tập sa đọa, ở Trữ Huyền thành đều có đủ, hơn nữa còn nhiều phi thường, mà quan viên nơi này không dám đắc tội với đám người đứng phía sau đó nên cũng hợp tác với chúng.
Bất quá, đám lão đại này cũng là người thông minh, chỉ dám âm thầm hoạt động kinh doanh, đương nhiên không muốn làm Trữ Huyền thành trở nên rối loạn, ngược lại còn tích cực bảo vệ trị an không cho ngoại nhân đến phá rối, nên tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến sự phát triển phồn vinh của nơi này, nhìn từ bên ngoài thì chỉ thấy một cảnh tượng phồn thịnh tốt đẹp.
"Tô Kí trà lâu" không phải là trà lâu duy nhất tại Trữ Huyền thành, nhưng lại là trà lâu có tiếng nhất. Nhưng danh tiếng này không phải nguyên nhân là có trà ngon, mà tại đây có một thuyết thư tiên sinh (tiên sinh kể chuyện), lão mỗi ngày đều kể về sự lạ cũng như một vài kiến thức trong giang hồ. Điều này làm cho những kẻ chưa biết chuyện, tâm lý tương đối hiếu kì về chuyện giang hồ, luôn nhịn không được phải đến trà lâu uống trà, nhưng chủ yếu là nghe cho sướng tai.
Lúc này mới đến giờ ngọ, khí trời ngày càng nóng bức, nhưng bên trong Tô Kí trà lâu luôn náo nhiệt, tam giáo cửu lưu (đủ hạng người) loại người nào cũng có. Họ đã sớm kiếm vị trí ngồi đầy đất, ngay cả chỗ những cây cột nhà cũng đầy kẻ đứng.
Tô Kí trà lâu từ ngoài nhìn vào cũng chỉ là một đại trà lâu bình thường với vẻ cổ kính, không có bề ngoài cũng như trang trí hoa lệ. Bên trong trà lâu cũng thế, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác thoải mái đơn giản. Trà lâu gồm hai tầng, dưới rộng trên hẹp, mà phần sàn gác ở giữa lại được mở rộng, nơi đây chính là chỗ để kể chuyện.
Đột nhiên "Coong~~" một tiếng vang khắp nơi, trà lâu lập tức im lặng lại, sau đó thuyết thư tiên sinh chậm rãi nói: "Hôm nay ta kể chính là một sự việc phát sinh cách đây không lâu". Lão nhìn quanh một lúc rồi hỏi: "Kì Dị Trai ta nghĩ các người cũng nghe nói đến rồi nhỉ? Đương nhiên, nếu có người chưa nghe nói thì cũng không sao cả".
"Vì sao vậy?" Phía dưới có kẻ chợt hỏi.
Thuyết thư tiên sinh quay về kẻ phía đó cười nói: "Bởi vì tiền bạc của ngươi đều bị lão bà nắm hết, lại còn có thể đến đó sao?"
Nói xong, đám người phía dưới liền cười rộ lên.
Người kia đỏ mặt, vội la lớn: "Lão nói bậy nói bạ".
Thuyết thư tiên sinh cũng không cười nữa, thong thả sửa lại bộ dạng cho ngay ngắn rồi nói: "Kì Dị Trai chính là trân bảo điếm lớn nhất vùng này, hơn nữa phía sau còn có Giang Nam thủ phú Triệu lão gia chống lưng. Theo lí mà nói, đây là nơi mà người thường không dám đi vào, chứ đừng nói là tìm đến gây chuyện".
Thấy mọi người xung quanh gật đầu, lão nói tiếp: "Thế nhưng, hôm gần đây có một kẻ chẳng những đến gây chuyện, mà còn đập phá Kì Dị Trai đại viện".
"A, vậy là lời đồn bên ngoài là thật rồi. Nhanh... lão nói tình huống lúc đó xem". Một người đột nhiên đứng lên vội nói vẻ tò mò.
Phe phẩy cây quạt, thuyết thư tiên sinh từ từ nói: "Đúng vậy, lời đồn đương nhiên là thật, nhưng chuyện này lại do một thiếu niên mười hai mười ba tuổi gây ra".
"Cái gì? Lão nói bậy, thế bọn hộ viện Kì Dị Trai là người nộm à".
"Đúng vậy, không có khả năng đó. Ta nghe nói đám hộ viện này rất lợi hại, một tên có thể đả thương mấy người, như nào lại không thể đấu lại một tên tiểu mao hài!"
"Đúng, đúng ~~" Phía dưới đồng thanh kêu lớn.
"Coong~~" một tiếng lại kêu vang cả trà lâu, bên dưới liền im lặng.
Thuyết thư tiên sinh cả giận nói: "Hừ ~~~ Vô tri. Các ngươi nếu không tin thì cứ đến Kì Dị Trai mà nghe ngóng, bất quá ta không nghĩ bọn họ còn mặt mũi dám nói ra".
Lão nói tiếp: "Lại nói Kì Dị Trai này có Tam Cước Miêu lợi hại? Các ngươi không có tri thức cũng không có cả một chút kiến thức, ngay cả kiến thức bình thường cũng không. Trong giang hồ so với những tên đó còn có người lợi hại gấp trăm lần, đó là còn chưa nói đến những người là võ lâm thế gia đệ tử nữa. Hiểu chưa?"
"Nói như thế, vậy đứa bé đó là võ lâm thế gia đệ tử rồi". Người phía dưới nghe vậy liền hỏi.
"Đương nhiên". Thuyết thư tiên sinh nhướn mày, vẻ mặt kiêu ngạo, tựa như kẻ được nói đến chính là lão.
Rồi lão nói tiếp: "Nghe nói Tiễn lão bản của Kì Dị Trai thấy hắn còn nhỏ tuổi, cứ nghĩ là giống kẻ khác, chưa gì đã muốn dùng sức mạnh, nghĩ rằng sau lưng có Giang Nam Triệu gia thì không ai dám đụng. Nhưng lần này rốt cuộc bị đánh cho bầm dập, kết quả tất cả hộ viện đều bị đánh cho thua xiểng niểng, ngã nhào xuống đất mà la khóc. Đến lúc này thì trưởng lão của Giang Nam Triệu gia mới xuất hiện.
Lão nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục: "Vị trưởng lão này không thể xem thường, đã là tiên thiên cao thủ, trong chốn giang hồ uy danh vang dội, cao thủ bình thường không thể bì kịp. Nhưng vị thiếu niên đó cũng lợi hại vô cùng, đại chiến hơn ba trăm hiệp, từ đại viện đánh tới phòng khách, rồi từ phòng khách đánh tới hậu viện, rất là dữ dội..."
Thuyết thư tiên sinh nói thao thao bất tuyệt, phát huy hết sức tưởng tượng cũng như sáng tạo, không ngừng diễn tả phóng đại, thỉnh thoảng lại khoa tay múa chân, giống như tận mắt nhìn thấy mà kể lại, làm cho người ta không thể không bội phục tài nói chuyện cũng như khí lực sung mãn của lão.
"Dù sao gừng càng già càng cay, cuối cùng, Triệu gia trưởng lão cũng dùng mưu để thắng thiếu niên". Lão dừng một chút rồi nói: "Nhưng thiếu niên đó cũng lợi hại vô cùng, mặc dù công lực không thâm hậu bằng Triệu gia trưởng lão, nhưng chiêu thức biến hóa vô cùng. Do đó Triệu gia trưởng lão cũng không làm gì được thiếu niên đó, cuối cùng để hắn rời đi".
"Coong ~~~" một tiếng vang cả khu nhà, thuyết thư tiên sinh nói: "Được rồi, chuyện cũng đã nói xong, trà cũng uống hết, chuyện buổi sáng tới đây thôi, chiều các vị đến sớm. Lần tới ta sẽ nói đến "Chuyện không thể không nói về 'Tên trộm hái hoa và hắc quả phụ', ha ha ~~~". Nói xong lão tự nhiên đi ra, cực kì tiêu sái, để lại đám người vẫn ngồi ở đó.
Thuyết thư tiên sinh không phải ai khác, chính là lão bản của Tô Kí trà lâu Tô Phóng Hào.
Nhạc Phàm che giấu mái đầu bạc dưới một cái nón rơm, đi trên một con đường trong thành.
Đi vào trà lâu, thấy cảnh tượng thật nóng bức, vốn Nhạc Phàm không thích náo nhiệt nhưng đã thấy Tô Phóng Hào tự nhiên ngồi tại trà lâu mà kể chuyện, hơn nữa là kể chuyện của mình, nên tò mò đứng một bên nghe hồi lâu.
Do có quan hệ với lão bản nên điếm tiểu nhị cũng đi theo hắn. Nghe một chút Nhạc Phàm không có hứng thú tiếp tục nên quay ra. "Vạn gia gia nói đúng, xem ra lời đồn vị tất có thể tin nổi sao". Nhạc Phàm trong lòng thầm cảm thán.
Vừa mới quay đầu bước đi, Nhạc Phàm đột nhiên dừng lại, lẩm bẩm: "Không nghĩ là hắn cũng tới đây nữa, ha ha, thật là thú vị mà".
Nhạc Phàm nhìn về phía bàn đối diện, thấy Vương Sung đang ngồi đó, hình dạng như là khách thường xuyên của nơi này, người ngồi bên cạnh hắn cũng theo hắn đến uống trà, chắc là tiểu đệ của hắn.
Nhạc Phàm không muốn tự tìm phiền toái nên không thèm để ý, xoay người bỏ đi.
So với tiền sảnh của trà lâu, hậu viện có vẻ thanh tịnh hơn rất nhiều. Do đó Nhạc Phàm chạy đến hậu viện nghỉ ngơi, cũng là để thanh tịnh.
"Ha ha ~~, lần đầu tiên ta thấy một kẻ trẻ tuổi không thích náo nhiệt". Tô Phóng Hào cười cười đi vào hậu viện, ngồi xuống dưới tàng cây, có vẻ thật nhàn hạ.
Dưới tàng cây, Nhạc Phàm ngồi hẳn xuống đất, thong thả cười nói: "Chuyện lần trước cha đã nói cho con biết, rất cảm ơn hảo ý của Tô gia gia".
"Đó là chuyện nhỏ, không có gì, hơn nữa cha con cũng không nhận mà". Tô Phóng Hào nói.
Nhạc Phàm nói: "Nhưng tâm ý của người thì cha đã nhận rồi".
Thấy Tô Phóng Hào lắc đầu, Nhạc Phàm lại nói: "Cha nói với con: 'Nam nhân hành sự, có oán báo oán, có ân báo ân'. Con biết Tô gia gia thật sự quan tâm con, cho nên con sẽ không quên".
Tô Phóng Hào nói: "Ta với con dù quen biết chưa lâu, nhưng con làm cho ta có cảm giác thật đặc biệt, như là mạc nghịch chi giao (tâm đầu ý hợp)".
Nhạc Phàm vuốt mái đầu bạc cười khổ nói: "Chí ít chúng ta cũng giống nhau ở mái đầu bạc".
Tô Phóng Hào than: "Chỉ vài ngày không gặp, không ngờ là con đã bạc hết tóc, thật là thế sự vô thường mà, ôi ~~". Ông lại hỏi tiếp: "Mấy ngày trước kẻ xông vào Kì Dị Trai là con à?"
Thấy toàn thân Nhạc Phàm chấn động, Tô Phóng Hào nói: "Chuyện của con ta có nghe nói, vốn không biết là con, nhưng hôm nay thấy mái tóc bạc của con, thì ta hiểu ra. Thật là khổ cho hài tử mà ~~"
Nhạc Phàm lắc đầu nói: "Không có gì, chí ít thì bây giờ con vẫn tốt".
Hàn huyên chuyện thường ngày một hồi, Nhạc Phàm thấy trời không còn sớm nên cáo từ Tô Phóng Hào mà về nhà.
Đêm xuống, Lý Đàn đã sớm nghỉ ngơi. Nhạc Phàm vẫn ngồi trên giường, nhẹ nhàng cầm miếng đá nhỏ trên ngực, rồi bắt đầu dùng tinh thần lực tu luyện và khống chế nguyên khí.
Dựa vào kinh nghiệm lần trước, Nhạc Phàm đã hiểu được, tinh thần lực tiêu hao quá độ sẽ gây thống khổ phi thường, nhưng mỗi lần tiêu hao xong thì sẽ tu luyện lại, điều này làm cho tinh thần lực càng thêm ngưng luyện và khống chế dễ hơn. Bất quá loại cực hạn tu luyện này thống khổ dị thường, không có trí tuệ và nghị lực to lớn thì sẽ không chịu đựng nổi. Nhưng Nhạc Phàm sợ hãi à? Đương nhiên là không. Do đó hắn quyết định tu luyện khiêu chiến cực hạn, mỗi ngày đầu đem tinh thần lực bản thân mà tiêu hao đến khi gần hết thì thôi.
Ngồi trên giường, Nhạc Phàm toàn thân phát bạch quang, tóc bạc cả đầu từ từ dựng lên, lông mày nhíu lại, nhìn qua như là chịu đựng áp lực rất lớn...
Do không ngừng kiên trì nên cuối cùng cũng làm cho tốc độ vận hành của nguyên khí chậm lại một chút. Việc này làm cho Nhạc Phàm cảm thấy kích động, nhưng hắn bây giờ biết toàn thân vô lực làm tinh thần mệt mỏi, cho nên hiện tại ngay cả chút khí lực để cười cũng không có. Lúc này nếu gặp người khác thì đã sớm nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng Nhạc Phàm biết nếu mình nằm xuống, kết quả vừa rồi tất cả đều uổng phí. Vì vậy hắn cắn răng không cho mình nghỉ ngơi, lập tức theo phương pháp thổ nạp của Dưỡng tâm kinh mà điều tức khôi phục...
Last edited by kimnambin; 27-08-2012 at 07:29 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ZORO_NDK
Quyển 1: Thành trường Chương 22: Tu luyện chi pháp
Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân Dịch thuật: cdt Tàng Thư Viện
Từ lần bị thương đó đến giờ, Nhạc Phàm trong thâm tâm tự biết chính mình cũng không đủ cường tráng, như vậy sau này sao có thể bảo vệ cho tốt người thân cũng như bằng hữu. Từ ý nghĩ nam nhi tự cường, Nhạc Phàm quyết định không ngừng rèn luyện bản thân để mình ngày càng mạnh, nhưng do không rèn luyện theo hệ thống nên hắn quyết định hôm sau đi tìm Vạn tiên sinh mà thỉnh giáo phương pháp.
"A? Con muốn thỉnh giáo ta về phương pháp tu luyện?" Bên ngoài căn nhà cỏ, Vạn tiên sinh đang nhẹ vỗ về Tiểu Nhã trong lòng, phải kinh ngạc hỏi.
Nhạc Phàm vẻ mặt nghiêm túc khẳng định: "Đúng vậy, con muốn trở nên mạnh hơn, khi đó mới có thể bảo vệ thân nhân và bằng hữu".
Trầm ngâm một lát., Vạn tiên sinh nói: "Biện pháp không phải không có. Trong giang hồ, võ công tu luyện coi trọng chính là nội ngoại kiêm tu, nếu con chỉ có nội lực cường đại mà không có chiêu thức võ công thì cũng chỉ chịu đòn mà thôi, cho nên người giang hồ luôn không ngừng tìm kiếm truy cầu các chiêu thức võ công.
Có rất nhiều môn phái nội công rất bình thường, chỉ có thể thông qua chiêu thức mà bổ trợ, nên từ từ chiêu thức võ công của các môn phái này lợi hại phi thường, nhanh, lạ, khéo, hiểm, lại còn rất độc ác. Có thể nói là tuy mỗi loại khác nhau nhưng mỗi loại đều có cái hay của nó.
Tình huống của con bây giờ so với các môn phái đó là hoàn toàn thua kém, vì vấn đề kinh mạch khiến con không thể tu luyện nội lực, cho nên chỉ có thể nhờ vào tu luyện ngoại công mà làm cho mình nên mạnh mẽ hơn".
Nhạc Phàm hỏi: "Vạn gia gia, vậy ngoại công thì huấn luyện như thế nào?"
Vạn tiên sinh trả lời: "Ngoại công đại khái chia làm hai loại, một loại là tu luyện chiêu thức, một loại khác là tu luyện thân thể. Trong giang hồ có môn phái Thiếu Lâm Tự, nơi đó có rất nhiều hòa thượng khổ tu, bọn họ dùng ngoại lực đánh vào các bộ phận thân thể mình, khiến cho thể lực và năng lực chống đỡ của bản thân không ngừng được tăng cường, từ đó đạt tới mục đích tu luyện là thân thể trở thành kim cương bất hoại. Nhưng luyện ngoại công rất khó vươn tới đỉnh cao võ học, thế nên bọn họ mỗi khi luyện công xong đều vận hành nội công tâm pháp để điều tức tu dưỡng".
Nhạc Phàm thầm nói: "Ta không có nội lực, xem ra chỉ có thể luyện ngoại công". Rồi hắn hỏi tiếp: "Vậy bọn họ luyện chiêu thức võ công gì vậy?"
"Họ bắt đầu luyện tập từ loại đơn giản nhất là La Hán quyền, khi có cơ sở nhất định mới có thể đến La Hán đường bắt đầu chính thức tập võ, từ đơn giản đến phức tạp, lại từ phức tạp đến tinh luyện, luyện đến cuối cùng thì chiêu thức võ công ngày càng giảm thiểu, thậm chí không còn chiêu thức gì".
"Không còn chiêu thức? Như thế nào gọi là không còn chiêu thức?" Nhạc Phàm tò mò hỏi. Tiểu Nhã bên cạnh cũng mở to hai mắt nhìn Vạn tiên sinh.
"Trên giang hồ có lưu truyền một câu nói: 'Thiên hạ mọi võ công đều có thể phá được, duy chỉ có một thứ không phá được, đó là vô chiêu', ý muốn nói là, hữu chiêu sẽ có sơ hở, chiêu thức càng nhiều thì sơ hở càng nhiều, chiêu thức càng đơn giản càng nhanh, võ công mà không có chiêu thức cũng giống như linh dương không sừng không thể nhìn thấy, người khác không thể phá giải, đây là chiêu thức võ công ở cảnh giới tối cao, 'vô chiêu thắng hữu chiêu'."
"Ai ~~" Vạn tiên sinh thở dài rồi nói tiếp: "Đáng tiếc về võ công ta không thể chỉ điểm cho con, hơn nữa năm đó hành tẩu giang hồ, ngoài điển tịch y học thì ta không thu thập bí tịch võ công, cho nên mọi sự con phải tự dựa vào bản thân thôi".
Thấy mặt Nhạc Phàm đầy vẻ thất vọng, Vạn tiên sinh mỉm cười nói: "Tiểu Phàm không nên thất vọng quá như thế, mặc dù ta không thể chỉ điểm võ công cho con, nhưng ta có thể chỉ cho con phương hướng, bất quá thành công hay không thì con phải xem lại bản thân mình".
Nhạc Phàm nghe vậy tinh thần phấn chấn hẳn lên, nhìn Vạn tiên sinh sẵn sàng lắng nghe.
Vạn tiên sinh nói tiếp: "Khổ hành tăng của Thiếu Lâm Tự mỗi lần luyện công xong đều đả tọa điều tức, nguyên nhân chủ yếu là thân thể họ năng lực chịu đựng có hạn, nếu tu dưỡng không tốt sẽ bị trọng thương, thậm chí để lại ẩn họa. Nhưng con thì không giống thế, mặc dù toàn thân con không còn huyệt đạo, sau này không thể luyện khí, nhưng nói về năng lực khôi phục thân thể và năng lực chịu đựng công kích, ta dám nói trên giang hồ không có ai hơn con, kể cả võ lâm tông sư cũng thế. Cho nên con cũng có thể giống khổ hành tăng không ngừng khổ luyện thân thể, tiếp tục tăng cường lực lượng bản thân, hơn nữa hiệu quả cũng nhất định vượt xa bọn họ. Nói không chừng con có thể trở thành người đầu tiên luyện ngoại công tới đỉnh cao võ học". Vạn tiên sinh nói có phần kích động, không khỏi lớn tiếng, mặt cũng đỏ hồng lên.
Bình tĩnh lại, Vạn tiên sinh tiếp tục: "Cho nên về chiêu thức, ta thật sự không có gì để chỉ dạy con. Bất quá con có thể từ các động tác cơ bản mà luyện tập, tỉ như trung bình tấn, đeo vật nặng, leo núi chẳng hạn, không ngừng luyện tập, đến khi khí lực toàn thân cạn kiệt mới thôi".
Nghe Vạn tiên sinh nói vậy, Nhạc Phàm lúc này trong lòng ngập tràn cảm xúc, cố nén sự kích động, cảm kích nói: "Cám ơn Vạn gia gia đã chỉ dạy".
"Không cần cám ơn, có thể giúp được con, ta cũng thấy rất cao hứng, hy vọng con có thể thành công". Rồi ông vuốt râu nói tiếp: "Tới đây, ta xem kinh mạch giúp con, xem tình hình con giờ thế nào rồi".
"Ha, mạch đập bình thường, kinh mạch tay trái cũng đã nối lại, xem ra năng lực khôi phục của con so với ta tưởng tượng còn mạnh hơn nhiều". Vạn tiên sinh gật đầu nói.
Nhạc Phàm nhớ tới một chuyện, đột nhiên nói: "Đúng rồi, Vạn gia gia, lần trước sau khi về nhà, con ở trên sườn núi đợi cha, ngồi dưới ánh nắng chói chang tu luyện một hồi, đột nhiên như dung hợp với cảnh tượng xung quanh, hơn nữa ý nghĩ lại có thể bay đến dưới chân núi, sau lại thấy cha con nên đột nhiên tỉnh lại, có cảm giác như là đang nằm mơ vậy, nếu không phải cha đã thật sự trở về, con còn tưởng là mình đang nằm mơ. Gia gia có biết sao lại thế không?"
"Ha ha ~~" Vạn tiên sinh nghe vậy cười dài một trận. Trong chốc lát tâm tình phục hồi bình tĩnh lại, cảm thán nói: "Tiểu Phàm thật là thiên tư cao thật, nhỏ tuổi mà đã có thể cảm ngộ thiên địa, đạt đến 'thiên nhân hợp nhất' là cảnh giới mà người luyện võ hằng mơ tới, xem ra tương lai tiền đồ của con là không thể đoán trước rồi".
Rồi ông lập tức cười nói: "Nếu như người trong võ lâm biết con nói 'thiên nhân hợp nhất' là nằm mơ, hẳn bọn họ dám cầm đao truy sát con đó. Ha ha..."
Đối với việc Vạn tiên sinh cười đùa Nhạc Phàm tịnh không để ý, mà hắn tò mò hỏi: "Thiên nhân hợp nhất là sao?"
Vạn tiên sinh nói: "Khi trạng thái tư tưởng của con đạt tới một cảnh giới nhất định, tốc độ tu luyện của con sẽ tăng lên nhanh hơn, mà trạng thái tu luyện chia làm năm loại, phân biệt thành tĩnh tâm trạng thái, vô niệm trạng thái, không minh chi cảnh, thiên nhân hợp nhất và thiên đạo chi cảnh.
Tĩnh tâm và vô niệm chính là trong lòng bình tĩnh không một chút tạp niệm, người luyện võ bình thường đều có thể làm được, muốn đạt tới không minh chi cảnh phải loại trừ hết tạp niệm, chuyên chú phi thường, nên cao thủ võ lâm bình thường cũng khó mà đạt được. Còn thiên nhân hợp nhất chính là đem thiên địa hòa với thân thể làm một, dung nhập trong tự nhiên, muốn hiểu được trạng thái này phải là người có năng lực lĩnh ngộ, không có biện pháp nào khác. Cuối cùng thiên đạo chi cảnh cũng chỉ là truyền thuyết, nghe nói lĩnh ngộ tới cảnh giới này là có thể phá toái hư không, trở thành vĩnh hằng.
Bất quá với truyền thuyết này, không có ai đã từng thấy qua, cho nên thiên nhân hợp nhất chi cảnh mới được người trong võ lâm cho là cảnh giới võ học tối cao. Có thể cảm ngộ thiên nhân chi cảnh phải là một đại tông sư, chỉ là con không thể luyện khí, nếu không con nhất định trở thành tông sư trẻ nhất thiên hạ, thật đáng tiếc mà ~~~ Ai ~~~" Vạn tiên sinh nói xong liền thở dài.
Nhạc Phàm không để ý chuyện đó, hai mắt sáng ngời, trong mắt tràn ngập sự kiên định, vậy là đối với tương lai cũng có hy vọng và tự tin, hắn tin rằng với sự cố gắng hắn nhất định có thể trở nên mạnh mẽ hơn.
Cáo biệt Vạn tiên sinh và Tiểu Nhã, Nhạc Phàm về nhà, căn cứ vào ý kiến của Vạn tiên sinh, lập tức bắt đầu đưa ra kế hoạch tu luyện của bản thân.
Trong căn nhà nhỏ trên sườn núi, Nhạc Phàm ngồi trên giường tự hỏi: "Ngoại công chia làm luyện chiêu và luyện thể, nói về chiêu thức võ công, ta tập luyện giản đơn đao pháp cũng có cảm giác rất tốt, cũng không cần phải luyện thứ khác, hơn nữa ta cũng không luyện thêm chiêu thức võ công khác. Đối với luyện thể, mỗi ngày leo núi bơi lội, luyện tập mang vật nặng cũng không thành vấn đề. Chỉ có luyện tập năng lực chống cự là không dễ làm, mình đánh chính mình thì không tiện, Vạn gia gia thì lớn tuổi, cha thì thân thể không tốt... còn Tiểu Nhã? Quá nhỏ tuổi".
"Công kích... Công kích... đúng rồi, thác nước". Linh quang chợt lóe lên, Nhạc Phàm kích động: "Ta sao lại quên được nó chứ, trước kia đã từng đến đó, thấy thác nước cũng có lực mạnh bằng vạn quân, không biết có thể chịu nổi không".
Sau khi quyết định kế hoạch tu luyện, Nhạc Phàm liền đến gặp cha thương lượng, dù sao cha hắn cũng có kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Ngày hôm sau, Nhạc Phàm vào thành tìm Tô Phóng Hào nhờ làm giúp một khối chì đặc và một đại đao thật nặng. Nhạc Phàm không thích nhận ân huệ của người khác nên cũng trả tiền, liền bị Tô Phóng Hào mắng cho, nói hắn là khách khí, nhưng ông cũng biết tính tình của hắn, cũng không làm khó hắn mà đành nhận lại.
Lúc ban đầu, Tô Phóng Hào thấy Nhạc Phàm nhờ mình làm khối chì và đại đao thì không hiểu. Đến khi nghe Nhạc Phàm nói để đeo vào người, chuyên dùng để luyện tập mang vật nặng, thế nên, ngay cả vị lão nhân này dù kiến thức uyên bác, thấy biến không sợ này mà cũng không chịu nổi, trong lòng hô to "biến thái".
Phải biết rõ rằng khối chì này nặng cả mấy trăm cân, người bình thường nếu đeo trên người thì không thể đứng vững, chứ đừng nói đến chuyện đeo nó mà chạy, còn thêm cây đại đao hơn trăm cân, tính xem, ai có thể cầm múa nổi? Đương nhiên đối với võ lâm cao thủ mà nói, mấy trăm cân này thật ra cũng chẳng nặng nề gì, dù sao bọn họ là người nội lực cao cường. Do đó trong mắt Tô Phóng Hào, Nhạc Phàm bất quá chỉ là đứa bé mười hai mười ba tuổi, thấy hắn mang mấy thứ này trên người để rèn luyện, cũng khó mà không gọi hắn là "biến thái".
Last edited by Chim Ruồi; 17-08-2012 at 04:32 AM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của XuyVuu