Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du
Tác giả: Thần Kiếm
Chương 16: Thọ lễ.
Người dịch: Bối Bối
Nguồn: Tu Chân Giới
Sau một đêm tu luyện, Hoàng Long ngừng công tỉnh lại, phát giác tử phủ nguyên thần đã trưởng thành hơn một ít, thần thanh khí sảng, tu vi lại tăng lên.
Bất quá, Hoàng Long bây giờ đã đột phá tới cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần, Ích Khí Đan luyện chế trước kia trở nên vô dụng , hiện tại dùng nó chả có hiệu quả gì.
Luyện Khí Hóa Thần cần dùng "Hoàn Thần Đan" bổ dưỡng thần tủy.
Nhưng giờ này ở Triệu gia, hắn chẳng có cách gì mua được dược liệu, hết thảy chỉ có thể chờ khi đại thọ chấm dứt trở về Hoàng gia.
Ma pháp kiếm còn hơn mười ngày sẽ tiến hành đấu giá , dù ở Bạo Tuyết Đế Quốc ngàn dặm xa xôi, Hoàng Long cũng thường xuyên nghe được những tin tức có liên quan.
Hiện tại, việc bán đấu giá ma pháp kiếm càng truyền càng nháo, gây ra ảnh hưởng rất lớn trên Hằng Nguyên Đại Lục, ngay cả nhị cữu Triệu Thiên nếu không phải nhân ngoại công Triệu Dương tám mươi đại thọ cần chạy về Triệu gia thì chắc chắn đã đi Lục Thông Vương Quốc tham dự đấu giá ma pháp kiếm.
Đối với chuyện ma pháp kiếm mà mình luyện chế gây ra ồn ào như vậy, Hoàng Long cảm thấy thật bất ngờ.
Lúc trước chỉ là do luyện đan thiếu tiền dùng, Hoàng Long mới phải xài tới phương thức này kiếm tiền.
Không ngờ hiện tại lại gây ra sóng to gió lớn trên Hằng Nguyên Đại Lục.
Phải biết rằng ma pháp kiếm này cũng chỉ có thể xem như một kiện trung phẩm bảo khí mà thôi.
Khi Hoàng Long từ tiểu viện đi ra, Triệu gia phủ viện bên ngoài sớm đã người đông như nước, trong những hành lang gấp khúc, mấy trăm nô bộc qua lại như thoi đưa.
Qủa là một mảnh cảnh tượng nhộn nhịp.
Tuy Triệu gia từ ba ngày trước đã bắt tay vào công tác chuẩn bị cho tám mươi đại thọ lần này của ngoại công Triệu Dương, nhưng người tới thật sự quá nhiều, không thể không an bài lại một lần nữa.
Còn không đến giữa trưa, phía trước Triệu phủ mấy trăm mét đường cái, sớm đã chật ních các loại xe ngựa, các giai ma thú, thậm chí ngay cả đường phố quanh một số phủ viện lân cận cũng không còn chỗ trống.
Từ Bạo Tuyết Đế Quốc tới chúc thọ, quý tộc nối liền không dứt, nam tước, tử tước, bá tước, hầu tước, thậm chí cùng cấp với ngoại công Triệu Dương là Công Tước vài đế quốc Công Tước cũng đều đến đây.
Quanh Bạo Tuyết Đế Quốc, một ít hoàng thất vương quốc láng giềng cũng phái sứ giả tới.
Có thiệp mời đều đến, không có thiệp mời cũng mang theo thọ lễ mà đến.
Hạ lễ đã chất đầy cả hai đại sương phòng.
Tới gần giữa trưa, Hoàng Long rốt cục thấy được tiểu di Triệu Diệu, hoàng phi được sủng ái nhất của Bạo Tuyết Đế Quốc. Khi nàng tới tràng diện rất hoành tráng, phía sau có mấy trăm hộ vệ tùy tùng, hơn nữa nô bộc nâng thọ lễ có gần ngàn người.
Cả đoàn người trước sau kéo dài mấy con phố.
Các quý tộc lớn nhỏ cũng như bình dân đường phố đều tránh lui.
Triệu Diệu ngồi trên long liễn do sáu thớt long mã tùy kéo, vẻ mặt tôn quý, cao cao tại thượng, ngồi bên cạnh nàng là một tiểu nhi tử 8 tuổi.
Long mã, có thể nói là tọa kỵ cao quý nhất trên Hằng Nguyên Đại Lục, giá đến một vạn kim, ngũ quốc đại đế, mỗi đại đế long liễn có 9 thớt, mà nàng có tới 6 thớt, có thể thấy Bạo Tuyết Đế Quốc đại đế Lâm Nhĩ đối với nàng sủng ái đến mức nào.
Lần này phụ thân Triệu Dương tám mươi đại thọ, thân là hoàng phi, Triệu Diệu tự nhiên muốn dẫn nhi tử tới chúc thọ phụ thân, hơn nữa nàng còn nghe được tỷ tỷ gả đến Lục Thông Vương Quốc nhân dịp này cũng đã trở về.
Bao nhiêu năm đã trôi qua nhưng nàng vẫn không thể quên được sự tình năm đó.
Nàng cũng từng thử quên, nhưng yêu càng nhiều hận càng sâu, huống chi kẻ cướp đoạt hạnh phúc của nàng lại là tỷ tỷ mà nàng luôn luôn kính trọng.
Nếu đổi thành người khác, có lẽ trải qua nhiều năm, thời gian sẽ xóa nhòa nỗi đau, nàng sẽ không còn ghen ghét nữa.
Nhưng mà tại sao lại là chính mình thân tỷ tỷ! Nhiều năm như vậy, nàng thường đau lòng tự hỏi.
Đi vào Triệu phủ, nàng dắt nhi tử từ long liễn bước xuống.
Tất cả các quý tộc vội vàng tiến lên nghênh đón.
Ở trong đám người, nàng thấy được người mà hơn hai mươi mấy năm chưa từng gặp lại, tỷ tỷ Triệu Dong.
Hai mươi mấy năm qua đi, các nàng năm đó còn là thiếu nữ, hiện tại cũng đã là nhân phụ (làm vợ người ta), hơn nữa con trai đều lớn như vậy .
Người của Triệu gia cùng các quý tộc lớn nhỏ vừa đem hoàng phi nghênh vào đại sảnh, thì ngoài đại môn chợt vang lên một tiếng hô lớn: "Lâm Toàn Hoàng Tước đại nhân tới chúc thọ!"
Trong đại sảnh các quý tộc kinh ngạc, ồ lên.
Triệu Diệu mặc dù là hoàng phi, nhưng lại là Triệu Dương nữ nhi, tới chúc thọ Triệu lão gia tử hẳn là lẽ thường tình, nhưng Lâm Toàn thân là Bạo Tuyết Đế Quốc Hoàng Tước duy nhất cũng chạy tới, điều này thâm ý thật sâu xa .
Bất quá, cũng chỉ có Triệu gia mấy người biết, Lâm Toàn Hoàng Tước bề ngoài là tới chúc thọ, nhưng bên trong sợ là ngầm đến xem "Ý trung nhân" .
Triệu Diệu trong lòng hừ lạnh một tiếng, khóe mắt quét một chút tỷ tỷ bên cạnh.
Hoàng Long nhìn thấy Lâm Toàn Hoàng Tước được một đám quý tộc vây quanh, hắn vẻ mặt hòa khí, tươi cười dễ thân, ngũ quan đoan chính, lộ ra một cỗ khí chất nho nhã cao quý, có thể thấy lúc tuổi còn trẻ cũng là một nam tử anh tuấn lỗi lạc.
Đây là tình địch của phụ thân? Hoàng Long âm thầm so sánh hắn với phụ thân Hoàng Hùng một chút.
Cuối cùng Hoàng Long đi đến kết luận, mặc kệ là luận tướng mạo hay luận gia thế, phụ thân tựa hồ đều có điểm kém người ta, nhưng tại sao mẫu thân Triệu Dong cùng tiểu di Triệu Diệu lại đều thích phụ thân Hoàng Hùng?
Điều này không chỉ Hoàng Long, mà ngay cả Triệu Dương lão gia tử cùng với Triệu Thủ hai huynh đệ năm đó đều suy nghĩ không ra.
Giữa trưa chính ngọ, thọ yến chính thức bắt đầu.
Một số hầu tước cùng Công Tước rối rít nâng chén hướng Triệu Dương đang ngồi ở đại sảnh chính vị thủ tịch chúc mừng, Triệu Dương vẻ mặt tươi cười , sau đó đáp lễ các quý tộc.
Một bàn thủ tịch, bầu không khí cũng rất hòa hợp, Hoàng Tước Lâm Toàn khi đối mặt mẫu thân Triệu Dong, biểu tình trông thực bình thường, giống như đang cùng mẫu thân nói chuyện nhà linh tinh.
Hoàng Long ngồi ở một bàn cuối cùng , bên cạnh hắn là Triệu Oánh tiểu ma nữ, ngoài ra còn có tiện đà bám theo Lâm Toàn Hoàng Tước đến, Lâm Quang, và con trai tiểu di Triệu Diệu, Lâm Vũ.
Triệu Oánh tiểu ma nữ của chúng ta đang cùng kẻ mà nàng trong miệng gọi là Lâm Quang đản mắt to trừng mắt nhỏ, nhưng trong đại lễ thế này , hai người cũng không dám to gan tiến thêm một bước.
Quá ba mươi tuần rượu, Triệu Diệu bảo nhi tử Lâm Vũ mang ra thọ lễ ở trước mặt mọi người cấp Triệu Dương.
Một khối san hô dạng huyết ngọc trong suốt phiếm một đoàn hồng quang hiện ra trước mắt mọi người, hồng quang vừa nở rộ, cả đại sảnh liền bị hồng quang bao phủ, các quý tộc ngồi bên trong chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp.
"San Hô Huyết Ngọc!" Nhận thấy bảo vật, một quý tộc thốt lên kinh hô.
Các quý tộc khác sau khi nghe được tiếng kinh hô, đều một mảnh ồ lên.
Trời ạ, dĩ nhiên là San Hô Huyết Ngọc trong truyền thuyết!
San Hô Huyết Ngọc, theo truyền thuyết sinh ra từ vạn trượng đáy biển của một trong tứ đại hung địa trên Hằng Nguyên Đại Lục là Tử Vong chi hải, là báu vật vô giá trân quý dị thường, người tu luyện đấu khí, ở bên cạnh vật này tu luyện, tốc độ vận hành đấu khí có thể nhanh gấp đôi, đây có thể nói là bảo vật mà tất cả Chiến Sĩ tha thiết ước mơ.
Triệu Dương là Thánh Vực Chiến Sĩ, khối San Hô Huyết Ngọc này đối với hắn có tầm quan trọng không cần nói cũng biết.
Tất cả các quý tộc không ngờ tới ở nơi đây thấy được loại trân bảo này, ngay cả Triệu Dương cùng Lâm Toàn Hoàng Tước cũng đều giật mình kinh trụ .
Triệu Dương từ trên tay nữ nhi tiếp nhận San Hô Huyết Ngọc, may là hắn gặp qua vô số đại trường hợp Thánh Vực cường giả thu nhận bảo vật, nên cũng có thể bảo trì bình tĩnh.
Triệu Dương có chút kích động nhìn nữ nhi Triệu Diệu nói: "Diệu nhi, thứ này cũng rất trân quý a."
Triệu Diệu mỉm cười, nói: "Ha ha, cũng không có gì to tát, phụ thân đại nhân không cần để ý làm gì, ta gặp San Hô Huyết Ngọc này đặt ở hoàng gia bảo khố không có tác dụng, phủ đầy tro bụi , cho nên mượn dịp đại thọ hướng bệ hạ thỉnh cầu lấy cho phụ thân, vật tận kỳ dụng (vật phải dùng hết tác dụng) mà thôi."
Trong đại sảnh, các quý tộc một trận im lặng.
Trân bảo bực này đặt ở hoàng gia bảo khố mà không dùng, phủ đầy tro bụi, nói ra ai tin a!
Lúc này, Triệu Diệu đột nhiên quay đầu nhìn Triệu Dong cười nói: "Tỷ tỷ, không biết lần này ngươi cấp phụ thân đại nhân thọ lễ là cái gì?"
Cả bàn thủ tịch, bầu không khí nhất thời trầm xuống.
Triệu Dương cùng đám người Triệu Thủ, Triệu Thiên, Lâm Toàn Hoàng Tước đều nhướng mày.
Lúc này, Triệu Dong sắc mặt khó coi, nàng vốn lần này cũng chuẩn bị một phần lễ vật trân quý chúc thọ phụ thân, nhưng hiện tại trước mặt San Hô Huyết Ngọc của muội muội lại không dám lấy ra .
So với San Hô Huyết Ngọc trân bảo thế này, thọ lễ của nàng giống như cặn bã.
Lúc trước muội muội gặp mình vẫn mang vẻ mặt tươi cười đàm tiếu, nàng cho rằng muội muội đã bỏ qua chuyện năm đó, không nghĩ tới, hơn hai mươi năm trôi qua, muội muội vẫn ghen ghét chính mình a.
Triệu Dong trong lòng cười khổ.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du
Tác giả: Thần Kiếm
Chương 17: Ma pháp kiếm bị trộm.
Người dịch: Bối Bối
Nguồn: Tu Chân Giới
"Ta cũng có lễ vật tặng cho ngoại công." Bỗng nhiên một giọng nói vang lên, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Hoàng Long đứng lên, trong tay cầm một khối tiểu ngọc.
Tiểu ngọc chỉ lớn bằng một phần ba bàn tay, màu lục nhạt, tinh khiết trong suốt, bề mặt mơ hồ lưu động một cỗ sương mù có hoa văn rất nhỏ, đây là cực phẩm Ngọc Thạch "Ngọc Yên" .
Bất quá, so với San Hô Huyết Ngọc, khối Ngọc Thạch này tuy cũng là cực phẩm, nhưng từ bên ngoài xem ra giới vị còn kém khá xa.
Triệu Dương sửng sốt, rồi mỉm cười nhìn Hoàng Long bàn tay nhỏ bé cầm Ngọc Thạch: "Nga, ngoại tôn ngoan cũng có lễ vật đưa cho ngoại công?"
Hoàng Long gật đầu nói: "Đây là Ngọc Thạch tôn nhi ở một Ngọc Thạch điếm nhìn thấy, trông nó rất tốt, tôn nhi nhớ kỹ ngoại công đại thọ, cho nên liền mua về tặng cho ngoại công."
Triệu Dương tươi cười tiếp nhận Ngọc Thạch: "Hảo, ngoại tôn của ta còn nhỏ đã có được tấm lòng hiếm có thế này, ngoại công thật cao hứng."
Ngọc Thạch tuy không bằng một phần ngàn San Hô Huyết Ngọc, nhưng cái khó có được chính là ngoại tôn Hoàng Long còn tuổi nhỏ đã có lòng hảo tâm.
Bất quá, Ngọc Thạch này dù Hoàng Long mua từ Ngọc Thạch điếm, nhưng sau đó Hoàng Long khắc vào bên trong một ít tiểu trận pháp như: Tụ Linh trận, Thanh Tâm Tĩnh Thần trận, do vậy Ngọc Thạch đã không còn là khối ngọc tầm thường ban đầu nữa.
Có thể nói về sau Triệu Dương đeo khối Ngọc Thạch này tu luyện , hiệu quả so với dùng San Hô Huyết Ngọc còn tốt hơn vài lần.
Triệu Diệu giật mình, không nghĩ tới đứa con trai này của tỷ tỷ thế nhưng chặn ngang một cước, giải nguy cho nàng, nhìn thấy phụ thân Triệu Dương vẻ mặt tươi cười, Triệu Diệu trong lòng khó chịu, nhìn Triệu Dong cười nói: "Ta còn tưởng là cái gì, nguyên lai là một khối Ngọc Thạch bình thường, thật sự là cháu trai sáu tuổi của ta tự mình đi mua ? Sáu tuổi đã hiểu được những thứ đó? Không phải là tỷ tỷ mua nhưng sợ mất mặt cho nên mới kêu con mình đưa đấy chứ?"
Triệu Dong sắc mặt khó coi.
Lúc này, Triệu Thủ nhịn không được, nói: "Đủ rồi, Tứ muội, lễ vật không phân biệt khinh trọng, có tâm là được."
Triệu Thiên tiếp lời nói: "Đại ca nói rất đúng."
Triệu Dương nhướng mày, tứ nữ nhi Triệu Diệu hiện tại quý vi đế quốc hoàng phi, ở trước mặt mọi người, hắn cũng không tiện mở miệng nói gì.
Lúc này, các quý tộc ở đại sảnh cũng nhìn ra, hai nữ nhân của Triệu gia tựa hồ có điểm không hòa hợp.
Triệu Diệu thấy hai ca ca thay Triệu Dong biện hộ, trong lòng hừ lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục làm khó dễ.
Thọ yến chấm dứt, khi chuẩn bị bãi giá hồi cung, Triệu Diệu quay lại nói với Triệu Dong: "Tam tỷ, ngươi không nên quá cưng chìu đứa nhỏ, ngươi xem, đứa nhỏ này mới bao nhiêu tuổi? Một “ngoạn sủng” chưa đủ, còn có tới hai con." Nói xong rồi nhìn Bì Nhĩ và Ân Đệ trên người Hoàng Long nhướng mắt một cái.
Ta là Thánh Vực ma thú, không thèm cùng tiểu nữ tử so đo, nhịn.
Trong lòng Bì Nhĩ và Ân Đệ thầm nghĩ.
Yến thọ chấm dứt ngày hôm sau, Hoàng Long đang chuẩn bị khởi hành hồi Lục Thông Vương Quốc thì lại bị khó dễ.
Triệu Oánh muội muội chết sống ôm lấy hai “ngoạn sủng”, không chịu để chúng rời đi, nháo đến nháo lui cuối cùng lại mở miệng vô lại đòi trực tiếp giữ lấy, còn quấn quít lôi kéo Hoàng Long, nũng nịu kêu Long ca ca này Long ca ca nọ, nhằm lấy được hai “ngoạn sủng”.
Triệu Dong thấy vậy, đành bảo con trai: "Long nhi, Triệu Oánh muội muội đã thích chúng như thế, vậy cứ đưa cho nàng đi, mẫu thân trở về sẽ mua cho con hai cái."
Mua hai cái? Thánh Vực ma thú có thể mua sao? Hoàng Long chưa từng nghe nói trên Hằng Nguyên Đại Lục có nơi nào bán Thánh Vực ma thú a.
Hoàng Long kiên quyết lắc đầu, cho dù hắn đồng ý, hai Thánh Vực ma thú Bì Nhĩ cùng Ân Đệ cũng chắc chắn không chấp nhận.
Triệu Dong sắc mặt khó coi, không nghĩ đến con trai ham mê “ngoạn sủng” như thế, chợt nhớ tới lời nói của muội muội Triệu Diệu ngày hôm qua, có chút tức giận nói: "Long nhi, một đứa bé như ngươi cần “ngoạn sủng” làm gì, sau khi trở về, ngươi phải cố gắng tu luyện ma pháp cho ta, về sau không cho phép ngươi lại mang theo những thứ này."
Tiểu ma nữ Triệu Oánh ở một bên đối Hoàng Long làm ngoáo ộp, vẻ mặt biểu lộ đắc ý.
Nhưng không ngờ Hoàng Long bỏ ngoài tai lời nói của Triệu Dong, quay qua hai ma thú nói: "Bì Nhĩ, Ân Đệ, chúng ta đi."
Dưới con mắt ngạc nhiên của mọi người, Hoàng Long lắc mình một cái, phi tới trên lưng Liệt Phong Thú, mà hai “ngoạn sủng” cũng từ trong ngực Triệu Oánh còn đang ôm chặt, phi ra như tia chớp đậu tới bả vai Hoàng Long.
Tiếp theo, Hoàng Long một mình cưỡi Liệt Phong Thú bay đi, chỉ lưu cho mọi người một cái bóng dáng.
Triệu Dong sắc mặt khó coi tới cực điểm, từ nhỏ tiểu nhi tử này nếu như nhận định chuyện gì, mặc kệ là ai đều không thể thay đổi, ngay cả nàng hay trượng phu cũng không thể làm gì được.
Nàng vẻ mặt xanh mét giận dữ nói: "Thật làm ta tức chết đi được, đứa nhỏ này quả thực rất hồ nháo , trở về nhà, ta nhất định phải hảo hảo quản giáo nó mới được."
Bất quá, Triệu Dương ở bên cạnh lại nhìn ngoại tôn Hoàng Long bóng dáng, lâm vào suy nghĩ sâu xa: " Vừa rồi Long nhi như thế nào bay tới trên lưng Liệt Phong Thú?"
Triệu Thủ và Triệu Thiên nghe xong, không khỏi tưởng tượng, đúng vậy, bọn họ cũng không thấy rõ lắm.
"Thật là kỳ quái, tốc độ hai “ngoạn sủng” kia cũng nhanh như vậy." Triệu Dương tiếp tục tự hỏi.
Vừa rồi hai ma thú phi tới bả vai Hoàng Long, tốc độ nhanh như thiểm điện, Triệu Dương cũng chỉ chứng kiến hai tàn ảnh mơ hồ.
Triệu Thủ cùng Triệu Thiên lại ngẩn ra.
Mà Triệu Dong nghe được phụ thân nói như vậy, sửng sốt, sau đó nghi hoặc.
Đương nhiên, Triệu Dong miệng nói đứa con hồ nháo, trở về hảo hảo quản giáo, nhưng ba ngày sau, còn đang trên đường về, nàng đã sớm quên mất việc này.
Chính là trên đường về, đối với hai “ngoạn sủng” của đứa con , nàng chú ý quan sát nhiều hơn, trong ánh mắt càng thêm nghi hoặc, từ lúc nghe phụ thân Triệu Dương nhắc tới, nàng càng phát hiện hai “ngoạn sủng” này tựa hồ cùng ngoạn sủng thông thường có chút khác biệt.
Nhưng dù nàng như thế nào phỏng đoán, cũng sẽ không nghĩ tới hai ma thú chính là Thánh Vực ma thú, dù sao, một tiểu hài tử sáu tuổi có được hai Thánh Vực ma sủng thì thật không thể tưởng tượng nổi.
Đoàn người Hoàng Long khi trở về có nhiều hơn một người, đó là nhị cữu Triệu Thiên.
Đối với việc Kiều Trì gia tộc đấu giá ma pháp kiếm, hắn vẫn nhớ mãi không quên, lần này theo đám người Hoàng Long trở về Lục Thông Vương Quốc, ấn lộ trình, hẳn có thể trở lại trước vụ đấu giá một hai ngày, kỳ thật lúc trước Hoàng Long đặt ra ngày đấu giá sau một tháng cũng là theo lộ trình này định ra .
Giống muội muội Triệu Dong, Triệu Thiên đối với hai “ngoạn sủng” của cháu trai Hoàng Long càng thêm hứng thú, thường thường vòng quanh muốn từ miệng Hoàng Long mò ra tin tức gì đó.
Bất quá, hắn cũng chỉ biết hai “ngoạn sủng” là Hoàng Long ở bên cạnh Ma Thú Sơn Mạch nhặt được .
Một đường tìm hiểu, hắn dần dần phát hiện cháu trai sáu tuổi có ma pháp thiên phú siêu cường này làm việc có chút quái dị, nói chuyện có khi rất người lớn, thậm chí đôi khi làm hắn cảm giác trước mặt cháu trai, thân phận đảo ngược tựa hồ chính mình mới là tiểu hài tử.
Càng làm hắn buồn bực chính là sáu tuổi cháu trai thường thường nói mạnh miệng mà không hề đỏ mặt.
Có một lần khi hắn nói đến thanh ma pháp kiếm, sợ hãi than đó quả thực là thần tích, nhưng cháu trai của hắn lại nói : " Thanh ma pháp kiếm kia quả thực rất tốt sao? Nếu nhị cữu muốn, về sau ta sẽ giúp nhị cữu luyện chế một thanh tốt hơn ."
Làm hại hắn lúc ấy cả giận: "Xú tiểu tử, đừng chỉ có nói suông , nếu ngươi có thể luyện chế được thanh ma pháp kiếm đó, nhị cữu ta trực tiếp đâm đậu hủ chết quên đi."
Càng làm hắn chán nản chính là tiểu gia hỏa kia lại vẻ mặt đứng đắn nói: "Vậy thì thôi đi, bằng không đến lúc đó cữu cữu đâm đậu hủ đã chết, mẫu thân chẳng phải muốn trách ta?"
Đám người Hoàng Long còn đang trên nửa đường về, thế nhưng ở Lục Thông Vương Quốc, Kiều Trì gia tộc - gia chủ Ai Á lại gấp như kiến bò chảo nóng, mặt mày nhăn thành một bó to, trăm mối sầu lo.
Ma pháp kiếm đã bị trộm !
Lúc biết được tin tức này, hắn tức giận đến nỗi đem những bát cấp cửu cấp hộ vệ thủ hộ ma pháp kiếm mắng cẩu huyết lâm đầu, lại đem đại chủ quản Ngả Đắc phụ trách phòng đấu giá đánh thành đầu heo.
"Các ngươi là một lũ vô dụng!"
"Ta dưỡng các ngươi là ăn *** !"
"Các ngươi mau tìm về ma pháp kiếm cho ta, bằng không lão tử không sống được, các ngươi cũng phải chết!"
Trong phủ viện của Kiều Trì gia tộc, Ai Á rít gào như sấm, trên mặt mạch máu tăng vọt, hai mắt đỏ đậm giống như mãnh thú xổ lồng.
Ma pháp kiếm bị trộm! Hắn biết rõ ràng hậu quả gì sẽ xảy ra đối với Kiều Trì gia tộc của hắn.
Hiện tại, trên Hằng Nguyên Đại Lục các quốc gia cùng các gia tộc lớn nhỏ đều hướng vương thành của Lục Thông Vương Quốc mà đến, vì cái gì? Chính là vì ma pháp kiếm! Tới lúc đó hắn xuất không ra ma pháp kiếm, Kiều Trì gia tộc làm sao có thể thừa nhận lửa giận của các đại tiểu thế lực thậm chí là Thánh Vực cường giả không quản ngàn dặm xa xôi tìm tới.
Xong rồi! Kiều Trì gia tộc xong rồi!
Giấy chung quy không bao được lửa , tuy Ai Á trước tiên muốn che giấu nhưng tin tức ma pháp kiếm bị trộm vẫn để lộ ra ngoài.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du
Tác giả: Thần Kiếm
Chương 18: Tiền bối giá lâm.
Người dịch: Bối Bối
Nguồn: Tu Chân Giới
"Cái gì! Ma pháp kiếm bị trộm !"
"Không phải là thật đấy chứ!"
"Không có lửa làm sao có khói, chuyện này hơn phân nửa là thật !"
"Ta thấy tất cả chỉ là lời nói dối của Kiều Trì gia tộc, ma pháp kiếm căn bản không tồn tại, hết thảy đều là âm mưu!"
"Nói không sai, dưới cấp Thánh Vực, gia tăng 5 thành uy lực! Hơn nữa một chút ma thú tài liệu cũng không có, căn bản không thể có loại ma pháp kiếm như thế này, đây chính là lời nói dối của Kiều Trì gia tộc, hiện tại sắp đến ngày bán đấu giá nên dùng lý do bị trộm để che dấu, ta xem Kiều Trì gia tộc hẳn là không muốn sống nữa."
Tin Ma pháp kiếm bị trộm lấy tốc độ nhanh như gió truyền ra, gây ra một trận sóng to gió lớn, so với tin tức lúc trước đấu giá càng thêm xôn xao.
Ghen tị , vui sướng khi người gặp họa , phẫn nộ , tiếc hận , thất vọng, đủ loại cảm xúc ùa ra.
Tất cả mọi người dù đã tới Lục Thông Vương Quốc hay chưa, đều nghe được tin tức này.
Kẻ đã tới Lục Thông Vương Quốc thì hướng Kiều Trì gia tộc khởi binh vấn tội, hoặc là đứng ngoài quan sát, kẻ chưa đến nơi thì gấp rút hành trình.
Đám người Hoàng Long khi đi qua nước láng giềng của Lục Thông Vương Quốc là Mã Lạp Vương Quốc, mới biết được ma pháp kiếm bị trộm.
So với Kiều Trì gia tộc - gia chủ Ai Á, Hoàng Long có vẻ thực bình tĩnh khi biết được tin tức này. Lúc trước để cho Kiều Trì gia tộc đi đấu giá ma pháp kiếm, hắn đều liệu đến hết thảy mọi chuyện có thể phát sinh.
Một thanh ma pháp kiếm mà thôi, đối với hắn, chỉ là một đống quặng sắt bỏ đi được Ngũ Ngục Thần Đỉnh nấu lại mà ra.
Hai mươi mấy ngày trước, khi luyện chế ma pháp kiếm hắn chỉ mới đạt cảnh giới Luyện Tinh Hóa Khí, do vậy luyện chế có hơi phí sức, hiện tại hắn đột phá tới Luyện Khí Hóa Thần, luyện lại một thanh không đến một giờ đồng hồ.
Trước kỳ đấu giá ma pháp kiếm một ngày, đám người Hoàng Long đã trở về Hoàng gia.
Hoàng Hùng ở trong quân doanh biết được nhị cữu tử Triệu Thiên hộ tống đám người Triệu Dong cùng Hoàng Long trở lại, nên sớm chạy về nghênh đón.
Trong bữa tiệc, tràn đầy hoan thanh tiếu ngữ.
Mà làm Hoàng Long cười khổ chính là hai tiểu tử Hoàng Lượng, Hoàng Dịch khi nhìn thấy Bì Nhĩ và Ân Đệ, cũng đều kêu lên vui sướng phải ôm một cái, vẻ mặt yêu thích không kém gì tiểu ma nữ Triệu Oánh.
Yến tiệc chấm dứt, Hoàng Long trở về tiểu viện của mình, sau đó độn thổ đi đến Kiều Trì gia tộc.
Trong phủ viện của Kiều Trì gia tộc.
Ai Á vẻ mặt tiều tụy, hốc mắt hãm sâu, tròng mắt che kín tơ máu, tóc tai lăng loạn, đứng bên cạnh hắn chính là đại chủ quản phòng đấu giá Ngả Đắc và các nhân viên chủ chốt của Kiều Trì gia tộc.
Ngày mai chính là ngày đấu giá ma pháp kiếm!
Ai Á vẻ mặt tuyệt vọng, mấy ngày nay, mỗi ngày hắn đều phải ứng phó với các thế lực lớn nhỏ đến khởi binh vấn tội, chỉ qua vài ngày, cả người hắn gầy suốt một vòng.
Mấy ngày này hắn còn có biện pháp trì hoãn, vậy ngày mai thì sao?
Ngày mai, phòng đấu giá xuất không ra ma pháp kiếm, Kiều Trì gia tộc sẽ phải hứng chịu lửa giận của các thế lực, cho dù Kiều Trì gia tộc là một trong tứ đại gia tộc của Lục Thông Vương Quốc, kết cục cuối cùng cũng chẳng thể tốt đẹp hơn .
Trong Kiều Trì phủ viện, chậm rãi lưu động một cỗ hơi thở nặng nề.
Một mảnh không khí trầm lặng.
Ai Á nguyên bản còn hy vọng xa vời rằng cường giả thần bí kia có thể xuất hiện, chỉ cần thần bí cường giả tái hiện, có lẽ còn cơ hội cứu lại, nhưng vấn đề hiện tại là đến nơi nào để tìm thần bí cường giả kia?
Vài ngày nay, Kiều Trì gia tộc xuất động toàn bộ lực lượng tìm kiếm ma pháp kiếm đồng thời Ai Á chờ đợi thần bí cường giả lại đến.
Đột nhiên, Ai Á quỳ xuống, khóc hô: "Xong rồi, Kiều Trì gia tộc xong rồi!"
"Gia chủ đại nhân!" Chung quanh chúng hộ vệ giật mình kinh hô, sau đó đều quỳ xuống, có người khóc thảm ra tiếng, trong những hộ vệ này có không ít người là tộc nhân của Kiều Trì gia tộc, vừa nghĩ tới kết cục ngày mai của gia tộc cũng không nhịn được bi thương.
Đột nhiên, cùng các hộ vệ quỳ dưới đất, đại chủ quản Ngả Đắc lại chỉ về phía sau Ai Á, vẻ mặt kích động nói không ra lời.
Mọi người ngạc nhiên, thuận mắt nhìn lại, sau đó đều kinh lăng.
Đằng sau gia chủ Ai Á không xa, một người vô thanh vô tức xuất hiện, lăng không đứng thẳng, toàn thân bao phủ trong khí vụ màu trắng.
"Thần, thần bí, tiền, tiền bối!" Ngả Đắc kích động kêu lên, sau đó vui sướng ý bảo gia chủ.
Ai Á sớm đã quay lại nhìn phía sau mình, đoán được thân phận người tới, vẻ mặt kích động, hiện tại nghe được Ngả Đắc xác nhận, thân thể hắn đột nhiên run lên, trên mặt tiều tụy lộ ra ý mừng như điên, bất chấp mọi thứ, hắn chạy nhanh tới, quỳ xuống khóc nói: "Tiền, tiền bối, người rốt cục tới rồi!"
Khổ sở chờ đợi vài ngày, Ai Á vốn đã tuyệt vọng nay hỉ cực mà khóc.
Được cứu rồi! Gia tộc được cứu rồi!
Chúng hộ vệ của Kiều Trì gia tộc sau lúc ngẩn ra, cũng đều hướng Hoàng Long khóc hành lễ, kêu lên: "Tiền bối!"
Lúc này, Hoàng Long xuất hiện làm cho Kiều Trì gia tộc nguyên bản trầm lặng giờ đây tràn đầy không khí vui mừng.
Hoàng Long lăng không mà đứng, nhìn phản ứng của mọi người phía dưới, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
"Các ngươi đứng lên đi, chuyện ma pháp kiếm bị trộm, ta đã biết." Thanh âm trầm thấp của Hoàng Long vang lên, khí vụ màu trắng khẽ lay động.
Đứng lên? Ai Á nào dám, hắn trong lòng căng thẳng, trên mặt thu lại biểu tình bi thương, nhỏ giọng nói: "Tiền bối, ta biết đây là lỗi của Kiều Trì gia tộc chúng ta, nhưng là ma pháp kiếm bị trộm, chúng ta…." Nói đến đây, Ai Á không dám nói tiếp nữa.
Dù sao ma pháp kiếm bị trộm đích thật là lỗi của Kiều Trì gia tộc.
"Được rồi, hôm nay ta tới không phải vì việc này." Hoàng Long mở miệng nói.
Ma pháp kiếm bị trộm, hiện tại truy cứu Kiều Trì gia tộc cũng vô dụng.
Dưới con mắt kinh sợ của mọi người, Hoàng Long tâm thần nhất niệm (khống chế chỉ bằng 1 ý nghĩ), một thanh trọng kiếm đột nhiên xuất hiện trên tay, tiếp theo, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, trọng kiếm rơi xuống kêu "tranh" một tiếng, cắm trên sàn nhà đá hoa cương cứng rắn của tiểu viện.
Một tiếng thanh minh theo thân kiếm mơ hồ phát ra, khiếp người tâm thần.
"Chuôi ma pháp kiếm này, dưới cấp Thánh Vực, gia tăng 7 thành."
"Đêm mai ta lại đến!"
Hoàng Long nói xong, dưới con mắt kinh ngạc đến ngây người của chúng thành viên Kiều Trì gia tộc, liền tiêu thất trong hư không.
Mọi người ngơ ngác nhìn thanh ma pháp kiếm cắm trên mặt đất, sau chốc lát, Ai Á hoàn hồn lại, vô cùng kích động hướng về phía Hoàng Long biến mất lễ bái nói: "Khấu tạ tiền bối đại ân!"
"Khấu tạ tiền bối đại ân!"
"Khấu tạ tiền bối đại ân!"
Kiều Trì gia tộc chúng hộ vệ cũng đều tỉnh lại, vẻ mặt hỉ khóc bái tạ, thậm chí khoa trương ôm lấy nhau.
Dưới cấp Thánh Vực, gia tăng 7 thành uy lực!
Tâm tình của Ai Á nhấc lên kinh đào hỉ sóng.
Ác mộng của Kiều Trì gia tộc rời đi, ngày mai sáng lạng rốt cục đã đến!
Rời phủ viện của Kiều Trì gia tộc một lúc sau, Hoàng Long về lại tiểu viện của mình.
Chuyện ma pháp kiếm đã giải quyết ? Đương nhiên, còn không có giải quyết.
Hoàng Long khóe miệng hơi cong lên, không nghĩ tới chính mình luyện chế ma pháp kiếm bán đấu giá kiếm tiền, thế nhưng lại có người đem chủ ý đánh lên đầu mình.
Thanh ma pháp kiếm bị trộm có kèm theo Thần Thức Lạc Ấn của Hoàng Long, cho nên hiện tại Hoàng Long biết rõ vị trí của ma pháp kiếm, đợi mấy ngày qua đi, đấu giá chấm dứt, hắn phải đi xem đối phương thật sự là thần thánh phương nào.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du
Tác giả: Thần Kiếm
Chương 19: Hồng Y Đại Giáo Chủ.
Người dịch: Bối Bối
Nguồn: Tu Chân Giới
Đêm khuya yên tĩnh.
Trong khi Hoàng Long trở lại tiểu viện của mình, tại một tòa phủ viện cách Hoàng gia không xa, Hoàng Thành thở hổn hển nhìn Hắc y nhân trước mặt giận dữ hét: "Đỗ La Tư không phải nói lần này nhất định có thể giết chết tiểu tử kia sao? Tại sao bây giờ hắn còn bình yên vô sự xuất hiện ở Hoàng gia?"
Hắc y nhân cười lạnh một tiếng: "Hoàng Thành, ngươi đừng quên thân phận của ngươi, Hi Nhĩ gia tộc chúng ta làm việc, còn không đến phiên ngươi tới chỉ trích."
Hoàng Thành chán nản, chỉ vào Hắc y nhân nói: "Ngươi."
Bất quá, cuối cùng hắn chỉ hừ lạnh một tiếng.
"Chỉ là có chút kỳ quái, cho dù nhiệm vụ thất bại, Lỗ Mạn bọn họ hẳn phải trở về mới đúng, nhưng mà hiện tại một người cũng không thấy bóng dáng." Hắc y nhân tên là La Khải lẩm bẩm, ánh mắt âm lãnh.
"Hừ, không phải là bọn hắn sợ trở về bị phạt, cho nên đều trốn đi a?" Hoàng Thành cười lạnh châm chọc.
"Trốn? Chuyện đó không có khả năng." La Khải lắc đầu.
Nhưng nói đến đây, trong lòng hắn cũng không khỏi hoài nghi, nếu không phải trốn, vậy làm sao giải thích được hết thảy? Hơn năm mươi người, toàn bộ là cường giả đã ngoài thất cấp, thậm chí có cả cửu cấp Ma Pháp Sư, lại giống như ở trong thiên địa tiêu thất vô tung.
Hai người lại bí mật bàn bạc, sau một lúc La Khải lắc mình ly khai, trước khi rời đi, hắn bỏ lại một câu: "Gia chủ của chúng ta nói, ngươi không cần lo lắng, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ Hoàng gia tiểu nhi kia, bất quá ngươi cũng đừng quên chuyện ngươi đã hứa hẹn với chúng ta."
Nhìn phương hướng La Khải biến mất, Hoàng Thành trong mắt hiện lên một đạo hàn mang, hừ, hứa hẹn? Đợi ta đoạt được vị trí Hoàng gia gia chủ, tới lúc đó tái thu thập các ngươi.
Rồi hắn nhướng mày, lẩm bẩm: "Nhưng mà hơn năm mươi cường giả trên thất cấp, tất cả đều biến mất, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Mẫu tử Triệu Dong lúc đi Bạo Tuyết Đế Quốc bên người chỉ mang theo ba mươi mấy hộ vệ, hắn đều biết đến, luận thực lực, Hi Nhĩ gia tộc lần này phái đi lực lượng mạnh hơn rất nhiều, cho dù nhiệm vụ thất bại, toàn thân bỏ chạy cũng không phải việc khó.
Nhưng hiện tại, đồ vô dụng Lỗ Mạn này biến đi nơi nào? Trong lòng hắn mơ hồ bất an.
Đêm tối trôi qua, bình minh rực sáng.
Ngày đấu giá ma pháp kiếm cuối cùng đã đến.
Tại phòng đấu giá của Kiều Trì gia tộc, người ra vào tấp nập.
Mấy ngàn chỗ ngồi, không một chỗ trống, hơn mười phòng khách quý, không một phòng trống.
Thậm chí ngay cả Lục Thông Vương Quốc quốc vương Âu Lai Nhĩ cũng tự mình đến hiện trường đấu giá, lúc này, trong phòng khách quý 320, Âu Lai Nhĩ cung kính ngồi bên cạnh một lão nhân tóc hồng.
Hồng phát lão nhân, mặc Giáo Đình hồng bào, trước ngực áo có một đồ án Thiên Sứ, người nào biết rõ đồ án này nhất định sẽ chấn động, bởi vì chỉ có hồng bào của Giáo Đình Hồng Y Đại Giáo Chủ mới có thể khắc dấu hiệu đó.
Tại Quang Minh Giáo Đình, địa vị của Hồng Y Đại Giáo Chủ chỉ xếp dưới Giáo Hoàng, có thể nói, địa vị cao đến mức ngay cả đại đế của ngũ đại đế quốc trông thấy cũng đều phải khách khí, càng không nói đến quốc vương của một tiểu vương quốc như Âu Lai Nhĩ .
Xuyên thấu qua cửa sổ tinh ngọc, Thái Nhược đem khung cảnh phòng đấu giá phía dưới hết thảy thu vào trong mắt, mở miệng nói: "Âu Lai Nhĩ, ngươi nói xem, chuyện ma pháp kiếm bị trộm là thật hay giả ?"
Âu Lai Nhĩ ngẩn người, đoán không ra tâm tư của Hồng Y Đại Giáo Chủ, đành bồi cười nói: "Đại giáo chủ đại nhân nói thật chính là thật, nói giả chính là giả ."
Thái Nhược ha ha cười, liếc mắt nhìn Âu Lai Nhĩ một cái, lộ vẻ rất hài lòng.
Âu Lai Nhĩ thấy vỗ mông ngựa đã vuốt được đến đuôi, cũng thật cao hứng, tiếp tục vỗ vô cùng hưng phấn.
Chỉ sau một lúc, Thái Nhược nhìn Âu Lai Nhĩ thuận mắt rất nhiều, giống như nhớ tới cái gì, hắn thuận miệng nói: "Âu Lai Nhĩ, nghe nói Hoàng gia và Kiều Trì gia tộc cùng được xếp vào Lục Thông Vương Quốc tứ đại gia tộc đúng không?"
Âu Lai Nhĩ trong lòng vừa động, cười nói: "Đúng vậy, thưa đại giáo chủ đại nhân." Tiếp theo cẩn thận hỏi: "Không biết đại giáo chủ đại nhân muốn hỏi chính là…?"
Thái Nhược gật đầu, nói: "Cũng không sợ ngươi biết, kỳ thật lần này ta tới, trừ bỏ việc muốn mua ma pháp kiếm, còn lại là muốn cho ma pháp thiên tài của Hoàng gia, gọi là gì nhỉ? Hoàng Long, đúng, đúng, Hoàng Long, muốn thu nhận hắn vào Giáo Đình Thánh Chiến học viện."
Giáo Đình Thánh Chiến học viện, tiếng tăm lừng lẫy, chỉ xếp sau hai đại học viện là Thần Phong, Ba Lỗ.
Âu Lai Nhĩ hai mắt sáng ngời, cười nói: "Thì ra là việc này, tiểu thiên tài ma pháp của Hoàng gia có thể được thánh giáo coi trọng, đó là vinh hạnh của hắn, đồng thời cũng là vinh hạnh của quốc gia ta."
Nhưng mà, vì thu nhận Hoàng Long vào Giáo Đình Thánh Chiến học viện, Thái Nhược thân là Hồng Y Đại Giáo Chủ lại đích thân tìm đến, có thể thấy được Giáo Đình đối Hoàng Long coi trọng đến mức nào.
Âu Lai Nhĩ đang muốn tiếp lời, đột nhiên, phía dưới phòng đấu giá một trận ồ lên, làm hắn không khỏi nhìn xuống.
Lúc này, trên đài đấu giá, không biết khi nào lập thẳng một thanh trọng kiếm!
Khi Kiều Trì gia tộc - gia chủ Ai Á chậm rãi rút kiếm, một tiếng thanh minh phát ra quanh quẩn khắp các góc phòng, làm người khiếp sợ.
"Ma pháp kiếm! Là thanh ma pháp kiếm!" Trong hiện trường, không biết là ai kinh hỉ hô to, tiếng kinh hô này, giống như dẫn lôi, tạc toàn bộ hiện trường sôi trào lên.
Không ngờ là thanh ma pháp kiếm kia!
Không phải nói bị trộm rồi sao? Chẳng lẽ là giả truyền?
Ngay cả Thái Nhược và Âu Lai Nhĩ cũng đều ngơ ngẩn , bọn họ vốn cũng cho rằng Kiều Trì gia tộc hôm nay không thể đưa ra ma pháp kiếm.
Nhưng mà, hiện tại…
Hai người ngẩn ra một lúc sau tiện đà lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Việc ma pháp kiếm bị trộm chỉ sợ là thật , nhưng hiện tại Kiều Trì gia tộc lại xuất ra được một thanh ma pháp kiếm, việc này nói lên ma pháp kiếm không chỉ có một thanh, nghĩ sâu hơn một chút, không chừng cố chủ ủy thác đấu giá kia chính là tượng sư chế tạo ma pháp kiếm.
Lần này, Thái Nhược tới đây, bên ngoài có hai nhiệm vụ, bên trong còn có một nhiệm vụ ngầm chính là điều tra cố chủ đã ủy thác Kiều Trì gia tộc đi đấu giá ma pháp kiếm.
Nếu như có thể từ trên người cố chủ kia lấy được bí thuật chế tạo ma pháp kiếm, đến lúc đó Giáo Đình sẽ có đủ khả năng thống nhất Hằng Nguyên Đại Lục .
Trong đại sảnh phòng đấu giá, vốn chỉ là tính toán tiến đến xem Kiều Trì gia tộc xấu mặt, mọi người đều thất vọng đồng thời kinh hỉ liên tiếp.
"Chuôi ma pháp kiếm này, dưới cấp Thánh Vực, gia tăng thất thành uy lực!" Khi Ai Á bạo xuất những lời này, cả phòng đấu giá lại một mảnh ồ lên, thậm chí không ít người kích động trực tiếp đứng lên.
"Không có khả năng!"
"Không thể là thật !"
Không ít kẻ vốn nghĩ rằng ma pháp kiếm đã bị trộm, nay hô lên vui sướng khi người gặp họa, nhưng tại hiện trường sau khi mọi người đích thân thí nghiệm, xác nhận uy lực gia tăng của ma pháp kiếm, tất cả những người hô “không có khả năng” hết thảy đều câm họng .
Không ngờ là thật!
Dưới Thánh Vực trở xuống, gia tăng thất thành uy lực! Ma Pháp Sư hoặc Chiến Sĩ đều có thể dùng.
Thân kiếm không có tài liệu ma thú nào, tất cả đều dùng quặng sắt đúc nên.
Bên trong hiện trường, không ít thợ rèn tông sư của Ải Nhân tộc đều ngây ra như phỗng.
"Thất thành, không ngờ là thất thành!" Thái Nhược cũng mang vẻ mặt không thể tin được, tiện đà hai mắt nóng cháy, trong lòng càng thêm kiên định phải tìm cố chủ thần bí kia.
Không chỉ có Thái Nhược, ngay cả các đại thế lực khác tại phòng đấu giá cũng đều hiện lên ý niệm mãnh liệt này trong đầu.
Dưới vô số con mắt nóng bỏng, ma pháp kiếm bắt đầu đấu giá.
Giá khởi điểm là hai mươi vạn kim tệ, thế nhưng trong tiếng cạnh tranh liên tiếp của các đại thế lực, ngắn ngủi không đến nửa giờ, giá bán liền lên tới mức khủng bố là hai trăm vạn kim tệ!
Hơn nữa, cạnh tranh giá cả vẫn còn tiếp tục.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du
Tác giả: Thần Kiếm
Chương 20: Chợ nô lệ.
Người dịch: Bối Bối
Nguồn: Tu Chân Giới
Một đêm bình yên trôi qua.
Hoàng Long ngừng công đi ra tiểu viện, hắn phát giác trải qua một đêm tu luyện, tử phủ nguyên thần lại cao lớn không ít, hiện tại đã xấp xỉ nửa nắm tay, mà "Thủy Hỏa Nguyên Long Quyết" cũng đã tiến nhập "Giác Long Chi Cảnh" đại thành kỳ.
Đứng trong tiểu viện, Hoàng Long tập trung suy nghĩ một cái, chỉ thấy ngoài thân chậm rãi bao trùm một tầng Long Lân màu vàng lợt, chỗ gân cốt tay chân tiếp giáp toát ra mũi nhọn sắc bén, hai mắt ám kim tản ra u lạnh quang mang.
Đây là bộ dáng long thể do Hoàng Long thân người tu luyện "Thủy Hỏa Nguyên Long Quyết" hóa ra.
Hóa ra long thể, hít thở một hơi, cảm thụ trong thân thể lưu chuyển lực lượng cường đại, Hoàng Long nhằm tiểu viện chém ra một quyền, không gian khí lưu chấn động gào thét.
Hoàng Long phỏng đoán, hiện tại nếu hóa ra long thể, lực lượng cơ thể sẽ mạnh hơn không ít, có thể sánh với thất cấp Chiến Sĩ đỉnh phong của thế giới này.
Biến trở về thân người, Hoàng Long đi ra tiểu viện, sau đó liền kêu hộ vệ Lăng Chí đưa mình đến chợ giao dịch nô lệ.
Tuy cha mẹ có an bài cho vài nô bộc, nhưng Hoàng Long vẫn muốn tự mình đi mua vài người, đến lúc đó sai bảo sẽ tiện lợi hơn.
Nghe được nhị thiếu gia muốn đi chợ buôn bán nô lệ, Lăng Chí cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Nhị thiếu gia, ngài muốn mua nô bộc?"
Hoàng Long gật đầu.
Lăng Chí nhìn nhị thiếu gia mới chỉ sáu tuổi trước mắt này, nghi hoặc nói: "Nhị thiếu gia muốn mua nô bộc gì? Thuộc hạ sẽ nói với Hoàng Mai, để nàng chuyển cáo phu nhân an bài cho ngài vài cái."
Hoàng Long lắc đầu, cười nói: "Ngươi không hiểu."
Lăng Chí cười khổ, không hiểu? Không phải mấy nô bộc hầu hạ thôi sao? Đi chợ mua nô lệ cùng với phu nhân an bài có gì khác nhau? Hắn quả thật không hiểu nhị thiếu gia sao lại muốn làm điều thừa?
Hắn há miệng, cuối cùng vẫn im lặng, theo sát Hoàng Long phía sau.
Nhìn Hoàng Long mang theo hai “ngoạn sủng”, hắn lắc đầu, nhị thiếu gia rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử, nguyên lai cũng ham chơi.
"Nhị cữu hiện ở phòng đấu giá của Kiều Trì gia tộc phải không?" Trên đường đi, Hoàng Long tùy ý hỏi.
"Đúng vậy, nhị thiếu gia, nhị cữu gia vừa sáng sớm liền đi tới đó." Lăng Chí hồi đáp.
Hoàng Long gật đầu, đoán chừng lúc này đấu giá ma pháp kiếm đã bắt đầu , chẳng qua không biết là tiến hành như thế nào, bất quá nhị cữu Triệu Thiên hẳn là không có khả năng mua được ma pháp kiếm.
Người của hoàng thất ngũ đại đế quốc đều đến đây, hơn nữa nghe nói ngay cả một vị Hồng Y Đại Giáo Chủ của Quang Minh Giáo Đình mà tại trong mắt dân chúng trên Hằng Nguyên Đại Lục được xưng là Thánh giáo cũng tới.
Thánh giáo? trong mắt Hoàng Long xẹt qua một tia đùa cợt, trong Bàn Cổ thế giới - Nhân, Xiển, Triệt - Tam giáo cũng không dám xưng là Thánh giáo, mà Quang Minh Giáo đình do Quang Minh chủ thần - một tên điểu nhân mọc ra cánh - thống lĩnh cũng dám tự xưng Thánh giáo.
Trong chốc lát, Hoàng Long mang theo hộ vệ Lăng Chí đi tới chợ giao dịch nô lệ.
Chợ giao dịch nô lệ phân thành ba khu cao, trung, hạ tam cấp.
Hoàng Long hai người trực tiếp đi vào khu cao cấp.
Sau khi hai người đi vào, người phụ trách là một lão nhân khôn khéo hơn năm mươi tuổi, ánh mắt sáng như tuyết, nhìn ra Hoàng Long thân phận bất phàm, nhất định là đệ tử của đại thế gia nào đó ở vương thành, nên rất nhiệt tình dẫn đường hai người, đồng thời giới thiệu cho Hoàng Long biết các nhóm nô lệ trong khu cao cấp.
Hôm nay chợ nô lệ cùng ngày thường náo nhiệt rất bất đồng, thật sự vắng tanh, Hoàng Long kỳ quái hỏi một chút.
Khôn khéo lão nhân cười khổ: "Hôm nay Kiều Trì gia tộc đấu giá ma pháp kiếm, tất cả mọi người đều đến đó, không chỉ chợ nô lệ của chúng ta mà các đại cửa hàng khác trong vương thành cũng rất vắng vẻ."
Hoàng Long giật mình.
Đi tới đi lui, đột nhiên Hoàng Long dừng lại, nhìn về phía một thiết phòng.
Khôn khéo lão nhân thấy vậy, không khỏi cười nói: "Thiếu gia, đây là một đám Thú Nhân đến từ Thú Nhân Đế Quốc, là tù binh chiến tranh, mỗi người thân thể cường tráng, ngài xem vóc người cao lớn thế kia, việc nặng gì cũng có thể làm, không những thế còn làm gấp ba."
Nhìn lão già còn muốn lải nhải nói tiếp, Hoàng Long ngắt lời nói: "Giá cả?"
Khôn khéo lão nhân sợ run một chút, đôi mắt nhỏ màu xanh lá chuyển động, cười nói: " Trong vòng mười người thì hai mươi kim tệ một người, từ mười người trở lên, giảm giá chút, còn mười tám kim tệ."
Lăng Chí ở một bên quát: "Này lão già, ngươi định lừa bịp Thiếu chủ của chúng ta hay sao, ta chưa từng nghe nói giá nô lệ Thú Nhân khi nào thì cao đến như vậy! Thiếu chủ của chúng ta là Hoàng gia nhị thiếu gia, ngươi mở to mắt ra một chút, còn dám loạn ra giá, cẩn thận cái đầu của ngươi."
Hoàng gia nhị thiếu gia! Lão nhân mồ hôi lạnh đầm đìa, giờ mới biết chính mình làm thịt sai lầm đối tượng.
Vốn hắn thấy hôm nay chợ giao dịch rất vắng vẻ, thật vất vả mới có một con dê béo mò tới, vừa lúc dễ làm thịt, nhưng bây giờ, hắn sờ sờ cái trán đầy mồ hôi, cười một tiếng ha ha, thắt lưng thấp một ít, bồi cười nói: "Nguyên lai là Hoàng gia nhị thiếu gia, xem ta đây đầu heo, người đã già, trí nhớ không tốt, vừa rồi ta nhớ lầm , nhớ lầm .”
”Thiếu gia muốn mua, mỗi người mười kim tệ là được."
Đối với giá cả, Hoàng Long không có khái niệm gì, bất quá là vài chữ mà thôi, bao nhiêu cũng được, hắn không thèm để ý.
Chọn mười nô lệ Thú Nhân xong, Hoàng Long tiếp tục đi dạo.
Đi dạo một hồi, đang lúc cảm thấy chán muốn đi về, thì Hoàng Long đột nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tận cùng bên trong một thiết phòng, có một lão nhân khô gầy tóc tai bù xù thấy không rõ mặt đang ngồi.
Đến trước thiết phòng, Hoàng Long chỉ vào lão nhân khô gầy ngồi bên trong, hỏi khôn khéo lão nhân: "Giá cả?"
Khôn khéo lão nhân trên mặt có chút làm khó, ấp úng nói: "Một ngàn kim tệ!"
"Cái gì? Một ngàn kim tệ!" Phía sau Hoàng Long , Lăng Chí la lên.
"Hừ, ta muốn nghe ngươi giải thích một chút." Lăng Chí gắt gao nhìn chằm chằm khôn khéo lão nhân cười lạnh, xem ra, nếu lão già này không cho hắn một đáp án hợp lý, hắn chắc chắn sẽ tặng cho mặt lão một chút nhan sắc .
Biết rõ thiếu gia là Hoàng gia nhị thiếu gia còn dám làm thịt!
Hắn cho tới bây giờ còn chưa từng nghe qua có nô lệ gì mà giá những một ngàn kim tệ .
Khôn khéo lão nhân còn chưa kịp mở miệng, thanh âm của Hoàng Long đã vang lên: "Không cần giải thích , cứ đưa đến Hoàng gia."
Lăng Chí cùng lão nhân đều kinh ngạc nhìn Hoàng Long.
Sau giây lát sửng sốt, Lăng Chí lo lắng nói: "Nhị thiếu gia, đó là một ngàn kim tệ không phải là mười kim tệ a!" Nhị thiếu gia quả thực rất hồ nháo , phí tới một ngàn kim tệ mua một tên nô lệ?
Hắn nhắc nhở đó là một ngàn kim tệ, không phải mười kim tệ! Cho dù Hoàng gia không thèm để ý chút tiền ấy, nhưng tiền cũng không thể tiêu xài lãng phí như vậy.
Lúc này trong thiết phòng đang ngồi xếp bằng dưới đất, lão nhân khô gầy ngẩng đầu, hai mắt hiện lên tinh mang, vô cùng hứng thú nhìn Hoàng Long.
"Được rồi, đi thôi." Hoàng Long ngữ khí mang theo kiên quyết, sau đó quay gót rời đi.
Lăng Chí vốn muốn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn là ủ rũ đi xuống, vẻ mặt đau khổ theo sát ở Hoàng Long phía sau.
Khôn khéo lão nhân ngốc luôn tại chỗ, thẳng đến khi Hoàng Long đi thật xa mới kịp phản ứng, trên mặt vui vẻ, vội vàng chạy theo, cúi người bồi cười nói: "Thiếu gia, ngài yên tâm, chúng ta sẽ cử người đem bọn họ đến tận cửa Hoàng phủ. Ngoài ra, gần đây chợ giao dịch của chúng ta có mua một đám ngoạn sủng, thiếu gia, không biết ngài có hứng thú qua xem hay không?"
"Ngoạn sủng?" Hoàng Long ngừng lại.
Khôn khéo lão nhân nghĩ đến Hoàng Long tâm động, trên mặt tươi cười càng tăng lên: "Đúng vậy, là ngoạn sủng, so với hai ngoạn sủng của thiếu gia tốt hơn nhiều, cam đoan thiếu gia sẽ không thất vọng."
Hoàng Long cười cười, so với Thánh Vực ma thú tốt hơn?Vậy chẳng phải là Thần Vực ma thú ?
Hoàng Long lắc đầu: "Không có hứng thú." Sau đó trực tiếp trở về Hoàng phủ.
Khôn khéo lão nhân lại ngốc tại chỗ.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo