13-11-2008, 05:02 AM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Táºp 5: Cố quốc kim hà tại - Hồi 16: Hoạch cứu.
Thiên mã hà nh không - Tiêu Phong háºu truyện
Tác giả: Lâm Tịch Ngữ
Táºp 5: Cố quốc kim hà tại (Cố quốc giá» nÆ¡i nao)
Hồi 16: Hoạch cứu (Äược cứu vá»›t)
Nguyên ngà y đó, Tiêu Phong bị cuồng phong thổi giạt, rÆ¡i vá» nằm dÆ°á»›i chân má»™t quả núi, gặp lúc Công chúa Tân Nguyệt Ä‘i săn ngang đấy, nà ng phát hiện ra ông, bèn cho ngÆ°á»i xem xét kỹ, thấy ông tuy thân thể bị thÆ°Æ¡ng nặng, nhÆ°ng vẫn còn thở, nà ng đã cho cứu mang vá». Sau đó, ngá»± y được triệu đến chuyên tâm chữa trị, cá»™ng thêm Tiêu Phong thân thể cÆ°á»ng tráng, cuối cùng, ná»a tháng sau ông tỉnh lại...
Tiêu Phong lặng lẽ hé mắt, thấy mình Ä‘ang nằm dà i trên tấm da hổ trải bên trên má»™t giÆ°á»ng lò sưởi, cạnh giÆ°á»ng có má»™t nữ tá» mặc trang phục bá»™ tá»™c. Ông cá»±a mình má»™t chút, cảm giác má»™t cÆ¡n Ä‘au kịch liệt trong ngá»±c. Lúc ông cúi nhìn, hấy thân trên để trần, ngá»±c quấn đầy vải băng dÃnh vết máu. Trong đầu Ä‘au nhức, ông dần dần nhá»› lại sá»± việc trải qua, rằng mình đã dùng mẩu tên đâm và o ngá»±c tá»± táºn trÆ°á»›c ải Nhạn Môn quan. Ông thầm nghÄ©: "Mình đã đâm thẳng hai mẩu tên và o chá»— ngá»±c nà y, sao hãy còn sống được?".
Từ bên ngoà i vá»ng và o tiếng má»™t nữ tá» há»i:
- NgÆ°á»i đó đã tỉnh dáºy rồi à ?
Rồi khi rèm cá»a vén lên, má»™t nữ tá» diện mạo xinh đẹp trong trang phục bá»™ tá»™c bÆ°á»›c và o phòng. Nà ng thấy Tiêu Phong Ä‘ang mở mắt, bèn vui vẻ nói:
- Ô, đúng là ông đã tỉnh rồi, ta cứ sợ ông chết luôn thôi!
Tiêu Phong cố nhịn cÆ¡n Ä‘au kịch liệt trong ngá»±c, há»i nà ng:
- Äây là đâu váºy? Cá»› sao ta lại ở đây?
Nữ tỠđó trả lá»i:
- Äây là ở trong nÆ°á»›c Mông Cổ ta, ná»a tháng trÆ°á»›c, ta gặp ông bị thÆ°Æ¡ng nằm mê man dÆ°á»›i chân núi và ta đã cứu, Ä‘em ông vỠđây.
- Mông Cổ? - Tiêu Phong chÆ°a từng nghe đến tên nÆ°á»›c đó, ông buá»™t miệng há»i - NÆ°á»›c Äại Liêu ở cách đây bao xa?.
Nữ tỠđó cÆ°á»i, đáp:
- Äại Liêu còn đâu nữa mà há»i! Ông có phải bị té nặng đến long óc chăng? Liêu quốc đã hoà n toà n bị huá»· diệt lâu rồi!.
- Ôi! - Tiêu Phong mặc dù trong đầu nhức nhÆ° búa bổ, ông vụt ngồi nhá»m dáºy, chụp tay nữ tá», hét lên - Cô nói cái gì váºy? Äại Liêu là m sao bị huá»· diệt được?
Láºp tức từ bên ngoà i, má»™t và i nữ tá» tuốt kiếm chạy và o, hét to:
- Không được vô lễ với Công chúa!.
Nữ tỠbị Tiêu Phong nắm chặt tay đau đến sa nước mắt, nà ng quát bảo ông:
- Buông ta ra mau! Ông Ä‘iên ròi sao? Liêu quốc đã mất và o tay ngÆ°á»i Kim hÆ¡n má»™t trăm năm nay rồi!
Tiêu Phong nghe thế, ông bất giác buông nà ng ra, rồi ông cÆ°á»i, bảo:
- Cô gạt ta, ta chÃnh là ngÆ°á»i Liêu, cô nói ta bị hôn mê cả ná»a tháng nay, váºy là m sao lại bảo Liêu quốc đã bị táºn diệt cả trăm năm nay được?.
Nữ tỠđược gá»i là Công chúa chăm chú nhìn Tiêu Phong, nà ng bá»—ng thối lui má»™t bÆ°á»›c, giá»ng thất thanh:
- NgÆ°á»i nà y Ä‘Ãch thá»±c đã hoá Ä‘iên rồi!
TÃếng nhiá»u nữ tá» khác chung quanh liên thanh truyá»n miệng:
- Mau, mau cho má»i ngá»± y tá»›i, rõ rà ng ngÆ°á»i nà y Ä‘ang lên cÆ¡n Ä‘iên!.
Tiêu Phong nhìn vẻ kinh hãi trên mặt nà ng, tuyệt không có má»™t chút giả dối, ôg rất Ä‘á»—i nghi hoặc, khi ông Ä‘Æ°a mắt nhìn ra ngoà i cá»a sổ, chỉ thấy thảm cá» xanh xanh, trăm loại hoa nở rá»™ khắp nÆ¡i đẹp nhÆ° gấm thêu, lòng chợt ông chấn Ä‘á»™ng, bèn há»i:
- Bây giỠlà tháng mấy rồi?.
Nà ng Công chúa liếc nhìn ông, cháºm rãi đáp:
- Äầu tháng bẩy.
Trong óc Tiêu Phong vụt rá»™ lên tiếng "ồ", tức khắc ông thấy mê muá»™i, mình rõ rà ng đã cùng hà o kiệt Trung Nguyên liá»u chết Ä‘á»™t phá vòng vây chạy khá»i vùng đất băng giá, tháºm chÃ, sau đó, và o cái lúc nhặt mẩu tên gãy từ dÆ°á»›i mặt đất để tá»± táºn, ông còn nhá»› rà nh rà nh tuyết giá đóng đầy trà n mặt đất, cá»› sao giá» lại Ä‘ang giữa mùa hè? Tiêu Phong trong đầu có trăm mối nghi vấn không lá»i giải, ông buá»™t miệng há»i:
- Có phải cô nương đã tìm ra ta trước ải Nhạn Môn quan không?.
Cô Công chúa đó lạ lùng, trả lá»i:
- Nhạn Môn quan ở đâu váºy? Ta đã chỉ từng Ä‘á»c thấy địa danh ấy trong sách vở, chÆ°a há» lai vãng nÆ¡i xa xôi đó. Ta đã tìm thấy ông trong lúc Ä‘i săn, tại ngay chân núi Nguyệt Nha sÆ¡n của nÆ°á»›c ta.
Tiêu Phong nghe thấy thế, ngạc nhiên quá sức, ông tá»± nhủ: "Thá»i gian, địa Ä‘iểm Ä‘á»u không khá»›p, thế giá»›i nà y toà n bá»™ Ä‘á»u đã thay đổi cả hay sao?"
Äang lúc ông còn nghi hoặc, hai thà y thuốc tiến đến, cùng Ä‘Æ°a tay chẩn mạch Tiêu Phong, xong rồi, há» quay qua Công chúa, chắp tay thi lá»…, thÆ°a:
- Bẩm Công chúa, ngÆ°á»i nà y kinh mạch bình ổn, không có triệu chứng gì là loạn thần, chẳng có bệnh chứng cuồng Ä‘iên.
Công chúa há»i:
- Váºy tại sao y nói năng lung tung quá váºy? Y xÆ°ng là ngÆ°á»i Liêu, mà chẳng há» biết Liêu quốc đã bị tiêu diệt từ hÆ¡n trăm năm qua?
Hai thầy thuốc trợn tròn mắt nhìn Tiêu Phong!
Ông nhÃu mà y, ngó hai vị đại phu, há»i:
- Xin hai vị nói tháºt cho, phải chăng Liêu quốc Ä‘Ãch thá»±c đã bị diệt vong? Và đã hÆ¡n trăm năm rồi?.
Hai thầy thuốc cùng gáºt đầu, cùng nói:
- Không sai.
Má»™t ngÆ°á»i bảo:
- Tráng sĩ nếu không tin, có sỠsách là m bằng.
Vị kia nói tiếp:
- Dòng dõi hoà ng tá»™c của nÆ°á»›c Liêu hãy còn sót lại má»™t ngÆ°á»i, nếu tôn giá không tin, có thể gặp hỠđể há»i thêm.
Công chúa liá»n nói:
- Hoa viên có ngÆ°á»i là m vÆ°á»n há» Tiêu, chẳng phải lão ấy gốc Khiết Äan hay sao? Gá»i lão đến đây, để lão chÃnh miệng nói ra cho ông đây rõ, nếu không, ông cứ Ä‘iên khùng bảo ta lừa gạt ông.
Sau một lúc, một ông già gù lưng bước và o phòng, cô Công chúa nhìn Tiêu Phong bảo:
- Äây là ngÆ°á»i Khiết Äan, ông hãy Ä‘Ãch thân há»i chuyện lão ấy Ä‘i.
Tiêu Phong nhìn ông lão là m vÆ°á»n đó, dùng tiếng Khiết Äan há»i:
- Lão bá có bằng chứng gì xác nháºn là ngÆ°á»i Khất Äan?.
NgÆ°á»i là m vÆ°á»n kêu "ồ" má»™t tiếng, rồi Ä‘Æ°a tay vạch áo nÆ¡i ngá»±c ra, cho ông thấy xâm hình má»™t đầu sói hung tợn.
Tiêu Phong gáºt đầu nói:
- Quả thá»±c lão bá ngÆ°á»i Khất Äan!. Mà nghe nói lão bá mang há» Tiêu?
NgÆ°á»i là m vÆ°á»n gáºt đầu.
Tiêu Phong dịu giá»ng há»i:
- Mấy ngÆ°á»i nà y Ä‘á»u bảo là nÆ°á»›c Äại Liêu đã bị tuyệt diệt, Ä‘iá»u đó đúng không?.
Ông lão lớn tiếng:
- Ông xÆ°ng là ngÆ°á»i Khất Äan, sao đặt câu há»i tá»±a hồ ông không biết gì hết váºy? Liêu quốc đối vá»›i ngÆ°á»i Khất Äan vÄ©nh viá»…n là niá»m kiêu hãnh, ngÆ°á»i Khất Äan ta không bao giá» quên lịch sá» huy hoà ng của đất nÆ°á»›c, lão đây chẳng nguôi ná»—i há»n mất nÆ°á»›c!.
Tiêu Phong nghe nói, nhÆ° bị sét đánh, ngÆ°á»i ông Ä‘á» ra, hốt nhiên ông ngẩng đầu, thét lên, rồi hoà theo má»™t trà ng cÆ°á»i dà i Ä‘au khổ, nÆ°á»›c mắt ông tuôn trà o. Má»i ngÆ°á»i bị tiếng thét to lá»›n chấn Ä‘á»™ng, may Tiêu Phong Ä‘ang trá»ng thÆ°Æ¡ng, ná»™i lá»±c suy giảm còn chừng hai thà nh, uy lá»±c tiếng thét giảm nhiá»u, ai nấy Ä‘á»u không tá»± chủ được, Ä‘á»u bị thấm thÃa ná»—i bi luỵ ấy và o tâm hồn, trong lòng há» bá»—ng buồn bã theo ông.
Tiếng cÆ°á»i vụt tắt, Tiêu Phong "oẹ" má»™t tiếng, rồi thổ huyết.
Hai vị đại phu vội bước đến nâng đỡ, bắt mạch cho ông, khuyên ông:
- Tráng sÄ© buồn giáºn quá mức, đã là m nặng thêm vết thÆ°Æ¡ng cÅ© chÆ°a là nh, gây ra thổ huyết, từ giá» phải lấy thân mình là m trá»ng, gắng đừng để bị xúc Ä‘á»™ng quá Ä‘á»™. Chúng ta tạm thảo má»™t Ä‘Æ¡n thuốc, trÆ°á»›c hết là m giảm Ä‘au, ngà y mốt sẽ trở lại chẩn bệnh tiếp.
Tiêu Phong ngÆ¡ ngẩn nhìn ra ngoà i song cá»a, ông không trả lá»i hai vị thầy thuốc, bá»—ng tầm mắt bị che khuất, ông nghiêng đầu, thấy đó là ngÆ°á»i là m vÆ°á»n Ä‘ang rảo bÆ°á»›c đến gần. Ông lão gù chăm chú nhìn và o mắt Tiêu Phong, rồi trầm giá»ng nói:
- Nghe nói ông là đại anh hùng, ngÆ°á»i Khất Äan chúng ta sống xa xứ bị thÆ°á»ng chúng khinh khi, nếu ông Ä‘Ãch thá»±c đại anh hùng, mong ông bình tâm giữ sức khoẻ cho tốt, để còn lấy lại danh dá»± cho giống nòi!.
Tiêu Phong nhìn hình sói xâm trên ngá»±c lão, dÆ°á»ng nhÆ° bao khà huyết bốc hết cả lên đầu, ông gượng nhếch mép, cố lấy hết sức lá»±c gáºt đầu. NgÆ°á»i là m vÆ°á»n há» Tiêu Ä‘Æ°a tay vá»— vá»— nhẹ và o ông, rồi quay ngÆ°á»i chầm cháºm bÆ°á»›c Ä‘i.
Tiêu Phong chợt gá»i:
- Lão bá, Äại Liêu bị diệt vong váºy đã được bao nhiêu năm rồi?.
NgÆ°á»i há» Tiêu ngẩng đầu lên, thở dà i đáp rằng:
- Hơn một trăm năm nay rồi.
Tiêu Phong biết ông lão không lừa gạt mình, trong lòng ông mang nhiá»u nghi vấn, có nhiá»u sá»± kiện dẫu nói ra cÅ©ng chẳng ai tin, đến ngay cả mình cÅ©ng không dám cho là đúng, ông chầm cháºm nhắm mắt, nhủ thầm mình Ä‘Ã nh Ä‘em chúng chôn sâu trong lòng.
Mấy ngà y sau đó, thị nữ thÆ°á»ng xuyên phục dịch thuốc thang, thÆ°Æ¡ng tÃch Tiêu Phong má»—i lúc má»—i khá hÆ¡n, nhÆ°ng chÆ°a thể ra khá»i giÆ°á»ng, ông chỉ tạm gắng váºn khà tá»± liệu thÆ°Æ¡ng.
Ngà y ná», Công chúa đến thăm, nhìn Tiêu Phong, nói:
- ThÆ°Æ¡ng thế ông xem ra là nh mau nhỉ. á»’, giỠông đã chịu tin lá»i ta chÆ°a, không còn bảo ta gạt ông nữa chứ?
Tiêu Phong chắp tay, nói:
- Äa tạ Æ¡n cứu mạng của cô nÆ°Æ¡ng, ngà y trÆ°á»›c ta đắc tá»™i, mong cô nÆ°Æ¡ng tha thứ.
Thị nữ đứng bên nói:
- Äừng có mà cô nÆ°Æ¡ng nà y, cô nÆ°Æ¡ng ná» nữa! Äây là Công chúa Tân Nguyệt của Mông Cổ!
Tiêu Phong cÆ°á»i mỉm, thÆ°a:
- Ôi ... đã quá thất lễ!
Công chúa Tân Nguyệt há»i:
- Tên ông là chi?.
Ông trả lá»i:
- Ta tên Tiêu Phong.
Tân Nguyệt cÆ°á»i, nói:
- Ông há» Tiêu, đúng là Khất Äan. Ông có võ công? Hôm trÆ°á»›c, ta nghe ông thét to má»™t tiếng, ná»™i lá»±c xem ra bình bình!
Tiêu Phong đáp:
- Chỉ là một chút công phu sơ sà i!.
Công chúa vui vẻ nói:
- Tốt lắm ... ta chỠông mau là nh bệnh để giúp ta luyện võ. Bá»n hầu cáºn của ta chẳng thá»±c lòng quá chiêu vá»›i ta, ta má»›i chỉ vừa Ä‘á»™ng và o ngÆ°á»i há» má»™t đầu ngón tay là hỠđã ngã lăn quay ra, tháºt chán!
Tiêu Phong há»i:
- Cô là m Công chúa mà lại đi luyện võ ư?.
Tân Nguyệt nhướng đôi mà y liễu, nói:
- Công chúa bá»™ chẳng được phép há»c võ sao? SÆ° phụ của ta là đệ nhất cao thủ Mông Cổ đấy!
“Ừ†- Tiêu Phong há» hững đáp má»™t tiếng. Tân Nguyệt nhìn ông, ngạc nhiên há»i:
- Chẳng lẽ cả đệ nhất cao thủ của Mông Cổ chúng ta là ai, ông cũng không biết à ?
Tiêu Phong cháºm rãi đáp:
- Äúng là ta không biết.
Tân Nguyệt bèn cÆ°á»i cÆ°á»i nói:
- Ông đúng là hiểu biết nông cạn, ông hãy thá» Ä‘i há»i khắp mà xem, dÆ°á»›i vòm trá»i nà y còn ai không biết Mông Cổ đệ nhất cao thủ là nhân váºt nà o? Cả ở nÆ¡i cá»±c nam của Nam triá»u bên kia ngÆ°á»i ta còn biết nữa là , rốt cuá»™c ông từ ở đâu chui ra váºy? Äầu óc khù khá», cái gì cÅ©ng chẳng biết!
Ãnh mắt Tiêu Phong sáng rá»±c lên nhÆ° Ä‘iện, quét qua mặt Tân Nguyệt má»™t lượt:
- Công chúa nói rất phải, ta chẳng biết gì cả.
Tân Nguyệt bị ánh mắt ông chạm và o, không hiểu sao gương mặt bỗng đỠbừng, nà ng vội và ng quay nhìn ra ngoà i cưả sổ, trong lòng cảm thấy kỳ lạ:
- Sao mình lại Ä‘á» mặt nhỉ ? Ãnh mắt của y có ma lá»±c hay sao váºy?
ChÃnh bản thân nà ng cÅ©ng không sao hiểu nổi tâm sá»± chÃnh mình.
Lại qua má»™t tháng nữa, Tiêu Phong thÆ°Æ¡ng thế đã hoà n toà n bình phục. Suốt trong thá»i gian đó, Tân Nguyệt lui tá»›i thăm ông ngà y cà ng nhiá»u, nà ng thấy toát ra từ Tiêu Phong má»™t cái gì đó khó xác định, má»™t thứ gì nó hấp dẫn nà ng, ngay cả khi ông hoặc chỉ ngồi yên bình lặng, hoặc nhẹ nhà ng trò chuyện, nà ng vẫn cảm được từ ông má»™t khà độ bất phà m.
Ngà y hôm nay, Tân Nguyệt má»i Tiêu Phong cưỡi ngá»±a cùng nà ng đến thăm vùng núi Nguyệt Nha sÆ¡n, để ông táºn mắt nhìn cái nÆ¡i chốn ông đã bị thÆ°Æ¡ng nằm hôn mê. Hai ngÆ°á»i ra khá»i thà nh, trÆ°á»›c mắt là thảm cá» xanh mÆ¡n mởn, xa xa Ä‘iểm xuyết những căn lá»u gá»— rải rác đó đây, là n gió nhè nhẹ mÆ¡n man trên mặt, không khà thoảng mùi cá» non thanh tân ... Tiêu Phong phóng hết tầm mắt nhìn đồng cá», ná»—i buồn nÆ°á»›c mất nhà tan chợt trà o dâng mãnh liệt, ông hÃt má»™t hÆ¡i chân khÃ, tay giáºt mạnh cÆ°Æ¡ng, miệng hô má»™t tiếng lá»›n, ông giục ngá»±a phi nÆ°á»›c đại.
Tân Nguyệt vá»™i gá»i:
- Chá» ta vá»›i!
Nà ng cố sức Ä‘uổi, chỉ thấy Tiêu Phong ngÆ°á»i và ngá»±a phóng nhanh trên đồng cá».
Tân Nguyệt chạy theo, thấy hình ảnh Tiêu Phong dần dà trở thà nh má»™t chấm Ä‘en nhá» nÆ¡i xa. Tân Nguyệt vừa giáºn vừa bá»±c, biết chẳng thể bắt kịp ông, nà ng bèn dừng ngá»±a lại, xuống ngồi trên cá», chắc mẩm Tiêu Phong không thấy mình theo, thể nà o cÅ©ng sẽ quay ngá»±a trở lại tìm mình.
Tiêu Phong chạy má»™t mạch trên Ä‘Æ°á»ng, trÆ°á»›c mặt bá»—ng hiện ra má»™t quả núi chắn ngang nÆ¡i xa, ông kìm cÆ°Æ¡ng, dừng ngá»±a, định sẽ chá» Tân Nguyệt tại đấy. Ngẩng đầu nhìn thế núi, Tiêu Phong chỉ thấy nó có hình dạng cong cong rất giống mảnh trăng khuyết, nghÄ© bụng núi ấy chắc hẳn Nguyệt Nha sÆ¡n, ông bèn rá»i mình ngá»±a, đến ngồi lên tảng đá dÆ°á»›i chân núi, đợi Tân Nguyệt để cùng nà ng lên núi.
DÆ°á»›i chân núi cá» má»c ráºm rạp, hoa dại nho nhá» mầu hồng nhạt nở khắp, nhẹ vá»n theo gió, cà nh hoa ngả nghiêng cháºp chá»n, Tiêu Phong mÆ°á»ng tượng thấy bóng dáng A Châu trong xiêm váy hồng Ä‘ang lÆ°á»›t thÆ°á»›t đâu đây, tà áo của nà ng tung bay trong gió, mầu áo hồng nhà n nhạt tá»±a mầu hoa rừng, gợi ông nhá»› đến lá»i Æ°á»›c hẹn cùng nà ng ra miá»n quan tái chăn bò, thả dê, ông chẳng ngăn được giòng lệ nóng tuôn trà o!
.
Quá má»™t tuần trà , mãi không thấy Tân Nguyệt đến, Tiêu Phong trong lòng không yên, vá»™i leo lên ngá»±a, theo Ä‘Æ°á»ng cÅ© trở vá». Äi được ná»a chừng, ông phát hiện có dấu máu trên Ä‘Æ°á»ng. Ông xuống ngá»±a xem xét, thấy bốn bá» quanh đấy có dấu vết đánh nhau. Tiêu Phong liệu rằng tại nÆ¡i đây, nhiá»u khả năng Tân Nguyệt đã bị ngÆ°á»i ta táºp kÃch, ông bèn cẩn tháºn quan sát dấu chân ngá»±a còn sót lại, thấy ngoà i trừ dấu vết xuất phát từ phÃa cổng thà nh nÆ¡i hÆ°á»›ng nam, còn lại tất cả Ä‘á»u Ä‘i vá» phÃa tây, ông nhanh chóng lên ngá»±a, lần theo dấu vết, trá»±c chỉ hÆ°á»›ng tây.
--- Xem tiếp hồi 17 ----
Tà i sản của livan
Last edited by livan; 01-12-2008 at 07:09 PM .
14-11-2008, 06:19 AM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Táºp 5: Cố quốc kim hà tại - Hồi 17: SÆ¡ kiến Hốt Tất Liệt.
Thiên mã hà nh không - Tiêu Phong háºu truyện
Tác giả: Lâm Tịch Ngữ
Táºp 5: Cố quốc kim hà tại
Hồi 17: Sơ kiến Hốt Tất Liệt
Tiêu Phong giục ngá»±a nhắm hÆ°á»›ng tây chạy mải miết, má»™t lúc sau, mặt cá» mất hết dấu chân ngá»±a, bốn bá» trống vắng, không má»™t bóng ngÆ°á»i. Ông dừng ngá»±a, Ä‘Æ°a mắt nhìn khắp má»i hÆ°á»›ng, chỉ thấy bên tây nam có và i gian lá»u gá»— quây quần và o má»™t nÆ¡i, mặt tây bắc đồng không mông quạnh, trÆ¡ trá»i Ä‘á»™c nhất má»™t căn lá»u. Chẳng chút chần chừ, Tiêu Phong xuống ngá»±a, bÆ°á»›c thẳng vá» bên tây bắc,
Äến trÆ°á»›c gian lá»u, ông bá»—ng nghe tiếng má»™t nam nhân trầm giá»ng ra lệnh:
- Mau đem ả bỠvà o đấy!.
Tiêu Phong vén rèm cá»a, xông và o, ông thấy Tân Nguyệt chân tay bị trói, trong miệng nhét giẻ, Ä‘ang bị hai đại hán ká»m hai bên lôi đến má»™t cái rÆ°Æ¡ng gá»— lá»›n.
Tiêu Phong thét to:
- Thả cô ta ra!
Song chưởng đồng lúc huy Ä‘á»™ng, tấn công và o má»—i Ä‘aị hán. Chỉ nghe hai tiếng kêu thảm, hai ngÆ°á»i đó đã bị kÃch trúng mạnh, há» loạng choạng, lùi và i bÆ°á»›c ra sau. Tiêu Phong tung mình nhảy đến cạnh Tân Nguyệt. Hà nh Ä‘á»™ng ông Ä‘á»™t ngá»™t quá, hán tỠáo Ä‘en Ä‘ang ngồi giữa lá»u, không kịp phản ứng, gã trố mắt nhìn Tiêu Phong Ä‘ang nhanh chóng rút nắm giẻ ra khá»i miệng Tân Nguyệt.
Nà ng oà khóc.
Hán tỠáo Ä‘en lá»›n tiếng há»i:
- Ngươi là ai?.
Tân Nguyệt đưa tay đẩy mạnh Tiêu Phong ra, bảo ông:
- NgÆ°á»i mau chạy Ä‘i, gã đó rất lợi hại, phóng phi Ä‘ao bách phát bách trúng!
Vừa nói, nà ng vừa đưa thân mình che chắn đà ng trước Tiêu Phong! Rồi nà ng bảo hán tỠáo đen:
- NgÆ°Æ¡i vốn chỉ muốn bắt ta, ta chịu Ä‘i theo ngÆ°Æ¡i, đừng là m khó dá»… ngÆ°á»i nà y!.
Gã áo Ä‘en bÄ©u môi, cÆ°á»i mát, há»i:
- Thì ra là ngÆ°á»i trong má»™ng của cô nÆ°Æ¡ng đấy à ? Ta khôngg tha ai hết!
Tân Nguyệt mắc cở, mặt Ä‘á» bừng đến táºn mang tai. Tiêu Phong nhẹ nhà ng kéo nà ng ra xa, nói:
- Äừng sợ! Phi Ä‘ao hắn chả là m gì được ta đâu!
Ông gằn giá»ng, dằn từng tiếng vá»›i gã áo Ä‘en:
- Các hạ muốn bắt giữ ta, e chưa đủ bản sự!
Hán tỠáo Ä‘en ngẩng đầu cÆ°á»i rá»™, đáp:
- Ta không địch lại ngươi? Xem đây!
Lá»i vừa dứt, ba lưỡi phi Ä‘ao nhÆ° chá»›p giáºt, chia ra là m ba Ä‘Æ°á»ng thượng, trung và hạ, nhắm Tiêu Phong bay nhanh tá»›i.
Tiêu Phong không tránh né, chẳng lùi bÆ°á»›c, hai tay ông hoa lên, kình lá»±c dá»i non lấp biển à o ạt kÃch ra, ba lưỡi phi Ä‘ao trúng chưởng phong, láºp tức đổi hÆ°á»›ng, bay ngược trở vá».
NgÆ°á»i áo Ä‘en không liệu trÆ°á»›c uy mãnh trong chưởng lá»±c Tiêu Phong, gã thất kinh, cúi nhanh mình né tránh. Hai ngá»n phi Ä‘ao ở trên bay sá»›t trên đầu hắn, nhÆ°ng gã chẳng tránh được lưỡi phi Ä‘ao bên dÆ°á»›i. Gã bị đâm trúng ngay và o đùi, kêu thét lên, rồi ngã ngồi trên mặt đất. Bên ngoà i, hai đồng bá»n thấy tình thế bất diệu, há» cùng vung đại Ä‘ao xông và o. Tiêu Phong phản kÃch má»—i tên má»™t chưởng, cả hai Ä‘á»u bị đánh vuá»™t mất Ä‘ao, cùng gà o lên má»™t tiếng, miệng phun máu, hiển nhiên đã bị chưởng lá»±c chấn thÆ°Æ¡ng.
Nhìn ba ngÆ°á»i ngã lăn trên đất, rồi chăm chú nhìn Tiêu Phong, Tân Nguyệt không tin mắt mình, nà ng thấy ông chỉ cất tay Ä‘á»™ng chân má»™t chút đã đánh bại cả ba địch thủ. Nà ng theo Pháp VÆ°Æ¡ng há»c nghệ, tuy chÆ°a dà y công khổ luyện, cÅ©ng đã thu tháºp được chút Ãt kiến thức vá» võ công, nà ng vẫn nghÄ© Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng cao thủ hạng nhất, trong thiên hạ không ai có thể sánh được, nhÆ°ng nà ng không hình dung Tiêu Phong thần dÅ©ng đến thế, xem ra chẳng kém Pháp VÆ°Æ¡ng bao nhiêu. Trong lòng hết sức vui mừng, nà ng nghÄ© thầm: "Ta biết ta ái má»™ ông, khi trÆ°á»›c chẳng hiểu vì sao, giá» má»›i rõ, tại đấy là má»™t đại anh hùng siêu quần bạt tuỵ!"
Tiêu Phong quay sang Công chúa, há»i:
- Công chúa, mấy ngÆ°á»i nà y là ai váºy? Tại sao há» muốn bắt giữ Công chúa?.
Công chúa bĩu môi:
- NgÆ°á»i ta là m sao biết được? Tại huynh, ai bảo huynh giục ngá»±a chạy nhanh, bá» mặc ngÆ°á»i ta Ä‘Ã ng sau, gá»i thì chẳng chá» gì cả, lại nữa, huynh rõ rà ng có võ công lợi hại quá sức, tại sao huynh lại nói huynh chỉ có công lá»±c thô thiển?.
Tiêu Phong thấy vẻ cong cá»›n của nà ng, ông chợt liên tưởng đến A Tá». Ngà y xÆ°a, cô bé A Tá» vẫn thÆ°á»ng đôi co vá»›i ông nhÆ° thế, giỠđây hai ngÆ°á»i âm dÆ°Æ¡ng cách biệt, trong lòng ông không tránh khá»i thÆ°Æ¡ng cảm, đôi mắt nhìn và o Tân Nguyệt, ông ngẩn ngÆ¡ đến xuất thần.
Tân Nguyệt bị ông nhìn đến Ä‘á» mặt, lòng nà ng mÆ¡ hồ thấy tháºt sung sÆ°á»›ng, nà ng cúi đầu há»i:
- Tiêu đại ca, huynh sao váºy?
Tiêu Phong sá»±c tỉnh, thoáng bối rối, ông mỉm cÆ°á»i, đáp:
- á»’, không có gì cả, ta để mặc cô nÆ°Æ¡ng Ä‘Ã ng sau, thá»±c là lá»—i quá! Luáºn vá» võ công, thiên ngoại hữu thiên, chẳng ai có thể tá»± thị mình vô địch trong thiên hạ!
Tân Nguyệt nhoẻn miệng cÆ°á»i, nói:
- Thá»±c ra, muá»™i chẳng há» trách huynh! Tại sao ba ngÆ°á»i nà y tìm cách bắt cóc muá»™i, muá»™i chẳng nháºn biết há» là ai.
Tiêu Phong nhÃu mà y, đáp:
- Ta nghĩ hỠtìm cách bắt muội để sau đó dùng muội uy hiếp vương huynh muội.
Gã áo Ä‘en ngồi trên sà n lá»u giáºt mình, gã liếc nhìn Tiêu Phong. Công chúa biết gã bị Tiêu Phong nói trúng tim Ä‘en, nà ng láºp tức cÆ°á»i mát, nói:
- Hừ! Dá»… hăm doạ Mông Cổ ta váºy sao? Äừng tưởng bở! Nói cho ta nghe xem, bá»n ngÆ°Æ¡i là m váºy, cuối cùng muốn cái gì?.
Gã áo đen hứ một tiếng, quay ngoắt đi, chẳng thèm lý tới nà ng.
Công chúa tức giáºn, nói:
- Giá»i! Cứng đầu á ... để ta Ä‘em bá»n ngÆ°Æ¡i vá» tra khảo trá»ng hình, xem bá»n ngÆ°Æ¡i cứng đầu tá»›i đâu!
Nói xong, nà ng bÆ°á»›c tá»›i nhặt sợi dây, trói quặt hai tay gã ra sau lÆ°ng, rồi tuốt kiếm buá»™c hai ngÆ°á»i kia dìu gã áo Ä‘en ra ngoà i.
Trong lúc xung Ä‘á»™t, Tân Nguyệt đã trúng thÆ°Æ¡ng nÆ¡i chân. Nà ng tức giáºn, nói:
- Ba đứa nà y giảo hoạt ghê gá»›m, bá»n chúng Ä‘á» phòng bị theo dấu truy nã, đã xua tất cả ngá»±a Ä‘i, để đánh lạc hÆ°á»›ng ngÆ°á»i Ä‘uổi! May là Tiêu đại ca huynh thông minh, nên không mắc mÆ°u của bá»n chúng! Nếu huynh Ä‘i tráºt Ä‘Æ°á»ng, muá»™i giỠđây đã bị bá»n chúng bá» và o rÆ°Æ¡ng Ä‘em Ä‘i mất rồi.
Tiêu Phong giắt ngá»±a của mình đến, giúp Tân Nguyệt lên yên. Nà ng quay vá» phÃa gã áo Ä‘en, bảo:
- Có Tiêu đại ca ở đây, bon ngươi đừng hòng chạy trốn!
Gã đó cÆ°á»i thảm, trả lá»i:
- Ta há»c nghệ chẳng bằng ngÆ°á»i, thua trong tay hắn, ta hoà n toà n tâm phục, khẩu phục, muốn băm muốn mổ, cứ việc!
Tiêu Phong giơ một ngón tay cái lên, nói rằng:
- Hay! Võ công tuy tà m tạm, nhưng ngươi đúng là một hảo hán!
Tân Nguyệt ghì cÆ°Æ¡ng ngá»±a, há»i:
-Tiêu đại ca, huynh muốn lên ngựa ngồi không? Mấy đứa đó sẽ chẳng dám chạy trốn đâu!.
XÆ°a nay, Tiêu Phong đối vá»›i A Tá», ông Ãt câu nệ tiểu tiết, nhÆ°ng trÆ°á»›c cô nÆ°Æ¡ng nà y, ông sợ nảy sanh tình ý, nên ông lắc đầu nói:
- Không cần đâu, để ta áp giải bá»n chúng theo sau.
Tân Nguyệt không cách gì khác hÆ¡n là giục ngá»±a chầm cháºm Ä‘i trÆ°á»›c.
VỠđến cổng thà nh, thấy có binh sĩ đến khẩn cấp báo tin:
- Công chúa, Tứ Vương gia vừa đến, đang chỠCông chúa tại phủ thự!
Tân Nguyệt rất vui vẻ, há»i:
- Tứ ca ta đến được bao lâu rồi?.
Binh sĩ thưa:
- Bẩm Công chúa, Tứ VÆ°Æ¡ng gia vừa đến, ngà i nghe nói Công chúa Ä‘i ra ngoà i thà nh mà không Ä‘em theo tuỳ tùng, ngà i rất lo lắng, Ä‘ang chuẩn bị phái binh lÃnh Ä‘i tìm Công chúa.
Tân Nguyệt xua tay, nói:
- Biểt rồi! Ngươi vỠbẩm lại cùng Vương gia, ta đã trở vỠbình an vô sự! Ta đem giam mấy tội phạm nà y xong, sẽ thay áo đến gặp ngà i.
Binh sĩ ứng tiếng tuân lệnh, lên ngựa phóng nhanh.
Tân Nguyệt lá»›n tiếng gá»i:
- NgÆ°á»i đâu, mau Ä‘iệu ba đứa nà y giam và o địa lao.
Láºp tức từ trên đầu thà nh có má»™t toán binh sÄ© chạy xuống, áp giải ba ngÆ°á»i ná» Ä‘i liá»n.
Tân Nguyệt quay sang Tiêu Phong, nà ng cÆ°á»i cÆ°á»i, nói:
- Tứ ca của muá»™i đã đến, ngÆ°á»i Æ°a chiêu hiá»n đãi sÄ©, huynh và muá»™i, mình Ä‘i gặp tứ ca ngay bây giá» nhé?.
Tiêu Phong nhẹ lắc đầu, đáp:
- Ta vốn Ãt thÃch gặp gỡ quý tá»™c quan quyá»n, Công chúa cứ Ä‘i Ä‘i, để ta nháºp thà nh, tá»± trở vá» nhà thôi.
Tân Nguyệt thất vá»ng, nhÆ°ng chẳng thể ép buá»™c được ông, nà ng Ä‘Ã nh nói:
- Äược rồi, huynh không thÃch, muá»™i chẳng ép, váºy huynh nhanh chóng vá» phủ, muá»™i sẽ bảo nhà bếp sá»a soạn bữa tối cho huynh.
Tiêu Phong gáºt đầu, Công chúa bèn giục ngá»±a ra Ä‘i.
Lúc đó gần hoà ng hôn, nắng chiá»u chiếu xiên xiên trên Ä‘Æ°á»ng, nhà nhà bắt đầu nổi lá»a thổi lo cÆ¡m chiá»u.
Tiêu Phong thong thả bÆ°á»›c trên Ä‘Æ°á»ng, tai nghe tiếng cha mẹ gá»i con trẻ vá» nhà ăn cÆ¡m, ông hồi tưởng thá»i niên thiếu ngÆ°á»i mẹ nuôi đã từng gá»i ông nhÆ° thế, giỠđây ngÆ°á»i thân mất đã hà ng trăm năm, chỉ còn ông cô Ä‘á»™c trên Ä‘á»i, thế gian má»i sá»± Ä‘á»u đã đổi thay, duy chỉ có chiến tranh, hiá»m khÃch giữa các nÆ°á»›c vẫn không thay đổi!. Tiêu Phong dõi mắt nhìn tứ phÃa, thấy cảnh thanh bình khắp nÆ¡i, ông chẳng khá»i khe khẽ than: "Trăm há» khắp thế gian, nếu ai ai cÅ©ng được an cÆ° lạc nghiệp, tháºt tốt đẹp biết bao! Chỉ tại dục vá»ng của giá»›i cầm quyá»n mãi không bá» bến, là m sao thế gian có được thái bình?"
Sau má»™t hồi lang thang không định hÆ°á»›ng, ông đến má»™t tá»u lầu, Tiêu Phong chá»n ngồi nÆ¡i má»™t bà n Ä‘Ã ng trÆ°á»›c, gá»i tiểu nhị:
- Cho ta mÆ°á»i cân rượu!.
Tiểu nhị trợn mắt nhìn, há»i:
- Khách quan, chỉ một mình ngà i uống thôi, phải không?.
Tiêu Phong trả lá»i:
- Không sai, mau đem rượu ra đây!
Tiêu nhị liếc nhìn thân hình khôi vÄ© của ông, rồi gã và o trong bÆ°ng ra má»™t náºm rượu to. Tiêu Phong chẳng cần dùng chén, nhấc náºm rượu uống má»™t hÆ¡i cạn gần ná»a, rồi ông nhếch mép nói:
- Tháºt thống khoái!
Thấy gã tiểu nhị đứng bên Ä‘ang trợn mắt nhìn mình, ông Ä‘Æ°a náºm rượu cho gã, bảo:
- Má»i chú uống!.
Tiểu nhị vội lắc đầu, đáp:
- Không, không, tiểu nhân không uống được rượu!.
Tiêu Phong cÆ°á»i vang, ông bÆ°ng náºm òng á»c uống má»™t hÆ¡i cạn sạch số rượu, rồi ông thò tay và o túi lấy má»™t Ä‘Ä©nh bạc ném cho tiểu nhị, đứng lên Ä‘i ra ngoà i. Tiểu nhị ở Ä‘Ã ng sau kêu thất thanh:
- Khách quan, chá» thối lại tiá»n đã!.
Tiêu Phong chẳng ngoái đầu, bảo:
- Äể đó, rồi ta lại sẽ đến uống nữa!
Khi ông vỠđến phủ, đèn đóm đã thắp sáng khắp nơi. Tiêu Phong và o sương phòng của mình, phút chốc có nha hoà n Tiểu Nhạn cầm đèn lồng đến thưa:
- Tiêu đại gia, đã có thiết yến tiệc nÆ¡i Tả Ngá»c các, Công chúa sai nô tì đến thỉnh đại gia quá bÆ°á»›c đến đấy dùng bữa tối.
Tiêu Phong đáp:
- Tốt!. Nhá»c công cô nÆ°Æ¡ng quá!.
Tiểu Nhạn cÆ°á»i nói:
- Tiêu đại gia khách khÃ, nô tì chẳng dám đâu, thỉnh ngà i dá»i bÆ°á»›c!.
Vừa nói, cô vừa cầm đèn Ä‘i trÆ°á»›c dẫn Ä‘Æ°á»ng. Vòng qua vòng lại và i lần, chợt nghe tiếng nÆ°á»›c rì rà o chảy, há» Ä‘i xuyên qua má»™t nÆ¡i có nhiá»u cá»™i cây cao to, cà nh lá trổ đầy hoa, rồi tầm mắt chợt mở thoáng ra, khắp nÆ¡i đèn đóm sáng choang, ông thấy dăm ba gian nhà nhá» kiến trúc tinh xảo dá»±ng ở giữa má»™t hồ nÆ°á»›c, bên cạnh hồ là má»™t hòn núi giả, từ trên đấy má»™t dòng thác Ä‘ang đổ nÆ°á»›c chảy xuống hồ, tạo ra thanh âm rì rà o vừa rồi.
Tiêu Phong dấn bÆ°á»›c vượt qua má»™t tiểu kiá»u xây bằng đá cẩm thạch đại lý trắng muốt, thấy Tân Nguyệt Ä‘ang cùng má»™t nam tá», khà độ hiên ngang, đứng chá» mình.
Hai ngÆ°á»i rảo bÆ°á»›c tiến ra đón ông.
Tiêu Phong vội nói:
- Công chúa Ä‘ang bị thÆ°Æ¡ng, chẳng nên Ä‘i lại nhiá»u, không cần đón tiếp nhÆ° váºy!.
Tân Nguyệt Ä‘á» mặt, nà ng Ä‘Æ°a mắt liếc nam tá» bên cạnh, nói nhá»:
- Chẳng phải váºy đâu, chỉ mình tứ ca của muá»™i muốn đón khách thôi!.
Tiêu Phong ồ lên một tiếng, ánh mắt lay động, ông nhằm nam tỠthi lễ. Nam tỠcũng chắp tay nói:
-Tại hạ Hốt Tất Liệt, tứ ca của Tân Nguyệt. TÃnh mạng xá muá»™i được anh hùng ra tay cứu trợ, là m gì cÅ©ng phải thân đến gặp anh hùng để tạ Æ¡n chứ.
Nói xong, nam tá» nhìn Tiêu Phong, cúi mình vái dà i. Tiêu Phong Ä‘Æ°a tay nâng gã dáºy, nói:
-Chẳng nên quá khách khÃ, nếu Công chúa không vì tôi mà phải Ä‘i ra ngoà i, Công chúa đâu đã bị ngÆ°á»i ta bắt giữ, Tiêu má»— tháºt chẳng dám nói đến hai chữ công lao!
Tân Nguyệt đứng bên nói:
- Tiêu đại ca, tứ ca muốn gặp huynh, muội chẳng báo trước, mong huynh đừng trách!
Tiêu Phong trả lá»i:
- Công chúa quá nặng lá»i rồi, tÃnh mệnh Tiêu Phong nà y là do Công chúa cứu vá»›t, đối vá»›i Công chúa cám Æ¡n còn chÆ°a hết, ta nà o dám trách móc gì!
Hốt Tất Liệt thân dắt tay Tiêu Phong và o bà n tiệc, sắp cho Tiêu Phong ngồi ghế trên, Tiêu Phong từ khước không được, buộc lòng phải ngồi xuống. Hốt Tất Liệt nâng ly nói:
- Tiêu đại hiệp, tiểu vÆ°Æ¡ng bất tà i, ngà y hôm nay rất may mắn được là m quen cùng đại anh hùng, tháºt là tam sinh hữu hạnh, má»i, xin kÃnh đại hiệp má»™t chung!
Tiêu Phong nhìn chung rượu nhá» bằng nắm tay, cÆ°á»i cÆ°á»i nói:
- Xin thứ tá»™i mạo muá»™i, tôi tháºt chẳng quen dùng loại chung nhá» nhÆ° thế để uống rượu, chỉ chuyên uống bằng chén to thôi!.
Hốt Tất Liệt cÆ°á»i ầm, dang tay ném chung rượu Ä‘i, nói:
- Thống khoái! Bay đâu, mau mang chén lá»›n ra đây, hôm nay ta phải cùng Tiêu đại hiệp uống má»™t tráºn thoả thÃch!
NgÆ°á»i hầu Ä‘em ra hai chén sứ to, Ä‘ang định rót rượu và o, Hốt Tất Liệt giằng ngay lấy,
- Äể ta!
Rồi ông đứng dáºy, tá»± mình rót đầy trà n hai chén rượu, Ä‘Æ°a má»™t chén má»i Tiêu Phong, chén kia tá»± mình uống.
Cả hai là m một hơi cạn chén rượu.
Tuy vừa rồi Tiêu Phong đã uống nguyên má»™t náºm rượu to tại tá»u quán, nhÆ°ng vì không có bạn uống cùng, ông cảm thấy rượu đó vô vị, giỠđây Hốt Tất Liệt hà o sảng, cÆ° xá» chẳng câu nệ kiểu má»™t báºc vÆ°Æ¡ng giả, Tiêu Phong trong lòng sinh hảo cảm, ông láºp tức đứng dáºy, nói:
- Hôm nay lần đầu gặp ngà i, nguyện uống cùng ngà i mÆ°á»i cân!
Hốt Tất Liệt cÅ©ng đứng lên, cÆ°á»i ha hả, đáp:
- Hay lắm! Hôm nay ta nhất định xả thân bồi tiếp quân tá»!.
Hai cái bát to chạm mạnh và o nhau, hai ngÆ°á»i cùng nói:
- Cạn nà o!
Uống má»™t hÆ¡i cạn chén, hai ngÆ°á»i cất tiếng cÆ°á»i vang!
--- Xem tiếp hồi 18 ----
Tà i sản của livan
Last edited by livan; 01-12-2008 at 07:10 PM .
14-11-2008, 07:17 PM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Táºp 5: Cố quốc kim hà tại - Hồi 18: Äại lao cứu nhân.
Thiên mã hà nh không - Tiêu Phong háºu truyện
Tác giả: Lâm Tịch Ngữ
Táºp 5: Cố quốc kim hà tại
Hồi 18: Äại lao cứu nhân
Tá»u lá»±c Hốt Tất Liệt khá cao cÆ°á»ng, hai ngÆ°á»i thi nhau uống đến Ä‘á»™ Tân Nguyệt ngồi đấy phải cau mà y, thấy há» uống mãi, dÆ°á»ng chẳng cần biết say sÆ°a là gì, cuối cùng, không nhịn được nữa, nà ng Ä‘Æ°a tay giằng lấy cái bát của Tiêu Phong, giáºn dá»—i nói:
- Tiêu đại ca, huynh vừa qua má»™t cÆ¡n bệnh khá nặng, huynh đừng uống nữa, uống rượu nhiá»u quá thể nà o cÅ©ng sẽ bị ốm lại cho mà xem!
Hốt Tất Liệt đặt bát xuống, cÆ°á»i bảo:
- Tiêu đại hiệp tá»u lượng rất cao, ta trÆ°á»›c giá» tá»± cho mình uống giá»i, váºy mà giỠđây, so vá»›i ông, ta thấy thua sút quá chừng!
Tiêu Phong đáp:
- VÆ°Æ¡ng gia quá khiêm nhÆ°á»ng rồi, tưủ lượng ngà i cÅ©ng mạnh lắm, Tiêu Phong vô cùng bá»™i phục!
Hốt Tất Liệt liếc nhìn Tân Nguyệt, cÆ°á»i cÆ°á»i:
- Cô em gái của ta đã có ý kiến nhÆ° váºy, cô không muốn bá»n mình uống thêm, váºy để chốc nữa, khi cô ấy Ä‘i khá»i rồi, ta cùng ông, mình sẽ là m thêm má»™t chầu nữa!
Tân Nguyệt giúi tay và o ngÆ°á»i Hốt Tất Liệt, nói:
- Tứ ca, ca ca ham uống rượu, muá»™i chẳng quản, nhÆ°ng ca ca đừng rủ rê Tiêu đại ca uống nhiá»u quá, huynh ấy vừa má»›i khá»i bệnh xong!
Hốt Tất Liệt cÆ°á»i ầm, nói:
- Cô chỉ quan tâm đến Tiêu đại ca của cô, chả thèm để ý đến tứ ca nà y chút nà o!
Tân Nguyệt Ä‘á» mặt tÃa tai, nà ng tức tối nói:
- Tứ ca, sao ca ca nói nhảm quá thế! Muá»™i chẳng thèm chÆ¡i vá»›i hai ngÆ°á»i nữa!
Nói xong, nà ng đứng lên, được Tiểu Nhạn Ä‘Æ°a tay nâng đỡ, dìu nà ng cháºm rãi bÆ°á»›c Ä‘i.
Hốt Tất Liệt nhìn Tân Nguyệt đi xa, nói:
- Tiểu muá»™i sống bên ta từ nhá», cùng ta trưởng thà nh, cô ấy có chút kiêu hãnh, nhÆ°ng rât thông tuệ, bản tÃnh hiá»n lÆ°Æ¡ng. Từ khi phụ hãn mất Ä‘i, cô ấy thÃch ở tòa thà nh gần Nguyệt Nha sÆ¡n, vÆ°Æ¡ng huynh ta thấy thế liá»n cho xây cất phủ đệ Công Chúa nà y, để cô ấy cÆ° ngụ thÆ°á»ng trá»±c tại đây.
Tiêu Phong đáp:
- Công Chúa cÆ° xá» vá»›i ngÆ°á»i rất tốt, tôi không thấy cô ấy kiêu hãnh hết, Vá»›i kẻ dÆ°á»›i, Công Chúa nhất nhất ôn hoà , bá»n há» nhân Ä‘á»u kÃnh trá»ng Công Chúa.
Hốt Tất Liệt buông tiếng thở dà i, than:
- Cô ấy đúng là có kiêu hãnh đấy! Cô năm nay tuổi đâu còn nhá» nữa, cứ không chịu kén phò mã, Mông Cổ ta có má»™t vị tÆ°á»›ng quân giá»ità i Ä‘iá»u binh khiển tÆ°á»›ng, thạo nghá» chinh chiến, từ lâu để ý đến cô, nhÆ°ng muá»™i muá»™i ta mãi hững hững há» há», là m ngÆ°á»i ta khổ sở không Ãt!. Ta thấy cô ấy có vẻ nghe lá»i ông, mong ông nếu có dịp, tìm cách khuyên nhủ cô ấy giúp ta vá»›i.
Tiêu Phong do dự, rồi đáp:
- Công Chúa đối với tôi có ơn cứu mạng, tôi xin sẽ gắng sức.
Hốt Tất Liệt đứng dáºy, cất giá»ng ngâm:
"Äại giang đông khứ , lãng Ä‘Ã o táºn,
Thiên cổ phong lÆ°u nhân váºt.
Cố lũy tây biên,
Nhân đạo thị Tam quốc Chu lang XÃch BÃch,
Loạn thạch băng vân, kinh đà o phách ngạn,
Quyển khởi thiên đôi tuyết.
Giang san nhÆ° hoạ, nhất thá»i Ä‘a thiểu hà o kiệt ?". (*) Rồi ông ngồi xuống, than tiếp:
- Non sông đẹp nhÆ° tranh vẽ, ngÆ°á»i xÆ°a trôi giạt nÆ¡i đâu! Äối vá»›i văn hoá ngÆ°á»i Hán, ta trÆ°á»›c giá» tháºp phần ngưỡng má»™, chẳng hay Tiêu đại hiệp có để tâm nghiên cứu?
Tiêu Phong đáp:
- Tiêu má»— thuá»™c hạng võ biá»n, không rà nh nghá» thảo văn, múa bút, lúc nhá», được thà y dạy bà i từ của Tô Äông Pha ấy, tôi thấy lá»i văn trà n đầy khà thế, nên từ ấy Ä‘em lòng Æ°a thÃch!
Hốt Tất Liệt cÆ°á»i cÆ°á»i:
- Tiêu đại hiệp văn võ toà n tà i, từ nhỠđược tiếp cáºn văn hoá ngÆ°á»i Hán, ta không có được cái may mắn đó. Mông Cổ chúng ta nhiá»u ngÆ°á»i chẳng Æ°a văn hoá ngÆ°á»i Hán, cho rằng nó nói chuyện lung tung, ta hồi nhá» Ãt Ä‘á»c sách ngÆ°á»i Hán, mÆ°á»i năm trÆ°á»›c, ta ngẫu nhiên được Ä‘á»c táºp "Tôn Tá» binh pháp", ta ngá»™ rằng tÆ° tưởng ngÆ°á»i Hán có nhiá»u Ä‘iá»u tháºt tinh thâm, ta tá»± nghÄ©, muốn tranh Ä‘oạt thiên hạ, nhất định phải há»c táºp văn hoá ngÆ°á»i Hán!
Tiêu Phong nhá»› lại lúc còn bé, ông do Huyá»n Từ dạy dá»—, lá»›n lên được thêm bang chủ Ä‘á»i trÆ°á»›c của Cái Bang Giang KiếmThông trá»ng dụng, những gì ba mÆ°Æ¡i năm qua ông ra sức há»c táºp bản thân, quan trá»ng nhất là tÆ° tưởng táºn trung báo quốc chÃnh thống! Trong trò chuyện đêm nay, những Ä‘iá»u khổ tâm thu lượm bá»—ng chốc sụp đổ tan tà nh, Lại nghÄ© đến chá»— ngà y nay, mang tiếng anh hùng trong thiên hạ, ông cuối cùng lạc và o tình cảnh thê lÆ°Æ¡ng thế nà y, Tiêu Phong chẳng ngăn được tiếng cÆ°á»i khổ, nói:
- VÆ°Æ¡ng gia ngưỡng má»™ văn hoá ngÆ°á»i Hán, chẳng hay có biết ngÆ°á»i Hán tối tôn sùng tÆ° tưởng nà o nhất không?.
Hốt Tất Liệt đáp:
- Bấy lâu nay, Trung Nguyên Ä‘Æ°a tÆ° tưởng Nho giáo Khổng tá» lên ngôi chÃnh thống. Phà m vua chúa nà o thá»±c hà nh tÆ° tưởng Nho giáo, Ä‘á»u lấy nhân nghÄ©a là m gốc, phà m những hoà ng đế nà o lấy nhân nghÄ©a là m gốc Ä‘á»u giữ được bá»n vững giang sÆ¡n. Nếu nhÆ° có ngà y Mông Cổ ta và o là m chủ được Trung Nguyên, gồm thâu thiên hạ vá» má»™t mối, ta thể nà o cÅ©ng khuyên nhủ hoà ng huynh của ta tôn kÃnh Khổng Tá» là m thầy, lấy nhân nghÄ©a là m chÃnh, ngõ hầu gìn giữ giang sÆ¡n muôn Ä‘á»i bá»n vững.
Tiêu Phong nghe nói váºy, thở dà i nói:
- VÆ°Æ¡ng gia không nghÄ© rằng, khi quý quốc ra tay thống nhất thiên hạ, sẽ có không Ãt ngÆ°á»i lâm cảnh nhà tan cá»a nát, không nÆ¡i nÆ°Æ¡ng tá»±a? Chiến hoạ gây thống khổ cho trăm há», tôi quả tháºt rất lo, vÆ°Æ¡ng gia không thấy mủi lòng trÆ°á»›c những thảm cảnh đó sao?
Hốt Tất Liệt ngẩng đầu nhìn Tiêu Phong, nói:
- Ông là ngÆ°á»i đầu tiên nói cho ta nghe ý đó, ta đã không nhìn lầm ngÆ°á»i, ông Ä‘Ãch thá»±c anh hùng Ä‘á»™i trá»i đạp đất...
Nghỉ một chặp, ông nói tiếp:
- Tiêu đại hiệp bản tÃnh nhân háºu, Ä‘aá» lý ông thuyết, Hốt Tất Liệt ta dẫu bất tà i, cÅ©ng tạm hiểu được. Ta chỉ vì muốn có thái bình vÄ©nh cá»u, nên ta cho rằng thiên hạ tất phải gom vá» má»™t mối. NhÆ° bây giá», giả tá»· Mông Cổ chẳng đụng chạm đến aI, khó thể nói sẽ chẳng ai Ä‘á»™ng đến Mông Cổ! Giao tranh hoà n tòan định Ä‘oạt nÆ¡i dã tâm kẻ cầm quyá»n thôi. Chỉ khi gồm thâu thiên hạ vá» má»™t mối, từ khắp bốn biển đến trong miá»n ná»™i địa cùng cá»±c nà y, không còn má»™t thế lá»±c nà o phản kháng lại mình nữa, lúc đó má»›i có được thiên hạ thái bình, trăm há» vÄ©nh viá»…n an cÆ° lạc nghiệp.
Tiêu Phong trầm tÆ° hồi lâu, rồi trả lá»i:
- Thuyết đó tôi cÅ©ng má»›i nghe qua lần đầu, chừng nhÆ° cÅ©ng có chút đạo lý. Chẳng qua, Tiêu Phong ngÆ°á»i thô thiển, tôi vì chẳng muốn thấy cảnh sinh linh đồ thán gây ra bởi tranh già nh quyá»n lá»±c, tôi tháºt không có hứng thú bà n luáºn.
Hốt Tất Liệt cÆ°á»i cÆ°á»i, nói:
- Tiêu đại hiệp cao nhân thế ngoại, Hốt Tất Liệt hôm nay được nghe lá»i luáºn của báºc hiá»n nhân, đúng tam sinh hữu hạnh. Nà o, bá»n mình lại uống thêm ba bát to nữa, từ giá» trở Ä‘i, ông là m bằng hữu tốt nhất của ta đấy.
Tiêu Phong nghÄ© thầm, "NgÆ°á»i nà y tÃnh tình hà o sảng, nếu chẳng phải vÆ°Æ¡ng tá»™c, Ä‘Ãch thá»±c má»™t bằng hữu khó gặp trên Ä‘á»i". Láºp tức ông đứng lên, nói:
- Äã là m bằng hữu tốt, sao chỉ uống có ba bát thôi? Ãt ra cÅ©ng phải cạn thêm mÆ°á»i cân nữa! .
Hốt Tất Liệt nói
- Hay lắm! Hôm nay xin xả mệnh bồi tiếp quân tá», không say không thôi! Chẳng qua, cái bụng nà y đầy ắp rồi, để ta giải quyết xong, rồi sẽ tÃnh tiếp!
Tiêu Phong trả lá»i:
- Tại hạ cũng có ý đó, mình cùng đi một lượt!
Hai ngÆ°á»i bốn mắt nhìn nhau, cùng cất tiếng cÆ°á»i ha hả.
Tối hôm đó, hai ngÆ°á»i uống thâu đêm suốt sáng, vui vẻ, hứng thú táºn tình.
Hai hôm sau, và o lúc tảng sáng, Tiêu Phong vừa ra khá»i giÆ°á»ng, bá»—ng thấy ông lão là m vÆ°á»n Ä‘ang vá»™i vá»™i và ng và ng Ä‘i tá»›i, nói nhá» và o tai Tiêu Phong:
- Äại sá»± há»ng rồi, ba ngÆ°á»i hôm trÆ°á»›c ông bắt, há» là bá»™ tá»™c Khiết Äan.
Tiêu Phong nghe thế hoảng hồn, há»i:
- Sao! NgÆ°á»i Khiết Äan à ?.
Ông lão là m vÆ°á»n giáºm chân, nói:
- Äúng ngÆ°á»i Khiết Äan. NgÆ°á»i Mông Cổ đối xá» vá»›i kẻ địch rất tà n bạo, suốt đêm qua đã tra khảo, cuối cùng má»™t trong ba ngÆ°á»i không kham nổi trá»ng hình tra tấn, đã cung khai tất cả! Nguyên bá»n há» dòng dõi Khiết Äan, cÆ° trú tại thà nh Lâm Hoà ng. Dân ở đấy không khuất phục ách thống trị của Mông Cổ, ngÆ°á»i Mông Cổ sợ há» trở thà nh nguồn Ä‘e doạ, nên đã liên tục cho quân đến Ä‘Ã n áp. Ông cÅ©ng biết, Khiết Äan ta bất khuất không đầu hà ng, quân Mông Cổ dù hùng mạnh thế nà o, vẫn chÆ°a Ä‘oạt được Æ°u thế. Bá»n ta ở đấy tổn thất cÅ©ng không Ãt! Nhân muốn buá»™c Mông Cổ ngÆ°ng chiến, bá»n ta đã cá» ba ngÆ°á»i võ nghệ cao cÆ°á»ng, đến đây bắt cóc Công Chúa Tân Nguyệt, dùng Công Chúa tạo áp lá»±c vá»›i Mông Hãn chúa. Ba ngÆ°á»i đó chá» lâu ngà y, cuối cùng khi nghe tin Công Chúa và ông Ä‘Æ¡n Ä‘á»™c xuất thà nh, đã định lợi dụng cÆ¡ há»™i ra tay, bất ngỠđụng phải ông. Ai da . . . tháºt là ngÆ°á»i cùng trong má»™t nhà hại nhau, vì chẳng biết nhau!
Tiêu Phong nghe nói, trong lòng khÃch Ä‘á»™ng, ông nghÄ©, mình chuyển thế và o lúc Liêu quốc hÆ°ng thịnh, giá» gặp gỡ bá»™ tá»™c Khiết Äan lÆ°u lạc đến đây, nhÆ° ông già gù nà y, đổi sang tình cảnh vong quốc hiện thá»i. Lại nghÄ© đến ngÆ°á»i đồng tá»™c bị hiếp đáp vÅ© nhục, Tiêu Phong không ngăn nổi buồn giáºn, ông dang tay Ä‘áºp bà n, nghe "rầm" má»™t tiếng, mặt bà n bằng gá»— hoa tá» lê vỡ nát, tÆ¡i tả trên đất.
Tiêu Phong đôi mắt lặng buồn, há»i:
- Ba ngÆ°á»i đó hiện Ä‘ang ở đâu?.
Ông lão là m vÆ°á»n đáp:
- Há» Ä‘ang bị giam giữ dÆ°á»›i đại lao, nghe nói, má»™t trong ba ngÆ°á»i là nhân váºt trá»ng yếu của bá»™ lạc Khiết Äan, bá»n Mông Cổ Ä‘ang chuẩn bị dùng ngÆ°á»i ấy là m con tin ngược trở lại
Tiêu Phong chẳng chỠông lão nói hết, ông đứng ngay dáºy, nói:
- Mình Ä‘i ngay đến địa lao, nhá» lão bá chỉ Ä‘Æ°á»ng giúp.
Dứt lá»i, ông Ä‘Æ°a tay ôm ông lão, chạy nhanh ra ngoà i. Lão là m vÆ°á»n chỉ thấy thân hình phiêu bổng nhÆ° bay, chân không chấm đất, phút chốc hỠđã ra khá»i phủ đệ Công Chúa.
NgÆ°á»i là m vÆ°á»n vừa hãi vừa mừng, lão biết võ công Tiêu Phong thừa sức đối phó tình hình kinh nhân hiện tại.
Vừa ra khá»i cổng, hai ngÆ°á»i gặp Công Chúa Ä‘ang bÆ°á»›c đến.
Nà ng thấy Tiêu Phong chạy nhanh nhÆ° bay, bèn cÆ°á»i, há»i:
- Tiêu đại ca, huynh đi đâu sớm thế?.
Tiêu Phong đáp:
- Ta Ä‘ang vá»™i đến đại lao cứu ba ngÆ°á»i bữa trÆ°á»›c bị ta bắt, há» vốn ngÆ°á»i Khiết Äan.
Tân Nguyệt giáºt mình, há»i:
- Muá»™i cÅ©ng vừa má»›i biết đây thôi, sao huynh hay tin mau váºy?.
Tiêu Phong cÆ°á»i nhạt, bảo:
- Mấy ngÆ°á»i tất nhiên hy vá»ng ta sẽ chẳng bao giá» biết chuyện đó, tại mấy ngÆ°á»i đâu có quên, ta cÅ©ng thuá»™c tá»™c Khiết Äan.
Tân Nguyệt nghe ông nói, đôi mắt nà ng đăm đăm nhìn Tiêu Phong, rồi nà ng đáp:
- Muá»™i thá», há»… muá»™i có ý nhÆ° váºy, cho muá»™i chết không toà n thây!.
Tiêu Phong thấy mắt nà ng rướm lệ, trong lòng ông chùng xuống:
- Là ta sai, ta nhất thá»i gấp rút, đã trách oan Công Chúa!.
Tân Nguyệt buồn ngÆ¡ ngẩn, nÆ°á»›c mắt không ngừng tuôn trà o, nà ng miá»…n cưỡng nở má»™t nụ cÆ°á»i, nói:
- Không sao, chỉ cần huynh hiểu cho muội!.
Tiêu Phong bảo cô:
- Ta phải Ä‘i cứu ba ngÆ°á»i Khiết Äan đồng tá»™c đó, từ giá» trở Ä‘i, có khả năng ta và Công Chúa sẽ thà nh thù địch!
Tân Nguyệt thở dà i, nà ng buồn bã lặp lại:
- Thà nh thù địch?
Äôi mắt nà ng vô thần nhìn ra trÆ°á»›c, thẫn thá»!. Tiêu Phong chợt chắp tay, quỳ xuống lạy, nói:
- Công Chúa đã cứu mạng ta, xin nháºn nÆ¡i Tiêu Phong nà y má»™t lạy!.
- Äừng . . . Äừng . . . - Tân Nguyệt lùi nhanh lại, nà ng không ngá»›t lắc đầu.
Tiêu Phong đứng lên, cất tiếng nói rõ rà ng:
- Tiêu Phong xưa nay ân oán phân minh, Công Chúa có ơn lớn với ta, thể nà o cũng có ngà y ta báo đáp.
Vừa nói, ông ôm ngÆ°á»i là m vÆ°á»n chạy nhanh ra ngoà i xa.
Tân Nguyệt chợt vung cánh tay phải lên, ném má»™t váºt và ng choé láp lánh sáng, vá» phÃa Tiêu Phong. Ông quà i tay nắm bắt, giữ nó trong lòng bà n tay, nghe Tân Nguyệt bảo:
- Huynh dùng kim bà i nà y của muội, có nó, sẽ không ai ngăn cản huynh đâu!
Nói xong, nà ng đưa hai tay bưng mặt, chạy đi.
Äược ngÆ°á»i là m vÆ°á»n chỉ Ä‘Æ°á»ng, Tiêu Phong nhanh chóng tìm đến địa lao. Ông lão nói:
- Trong đó, nhiá»u ngÆ°á»i biết tôi thuá»™c tá»™c Khiết Äan, tôi không tiện và o đấy. Vả lại, thân còm nà y sợ sẽ chẳng giúp được gì, còn gây thêm phiá»n phức nữa, chỉ mong ông cứu ngÆ°á»i được thuáºn lợi, Từ nay trở Ä‘i, ngÆ°á»i Khiết Äan ta có được anh hùng nhÆ° ông, mong sẽ Ãt bị bá»n Mông Cổ ức hiếp!
Tiêu Phong chắp tay nói:
- Lão bá yên tâm, Tiêu Phong tôi dẫu bất tà i, ngà y nà o tôi còn sống trên Ä‘á»i nà y, há»… Mông Cổ khà phụ ngÆ°á»i Khiết Äan, tôi quyết sống chết vá»›i chúng nó.
Ông lão là m vÆ°á»n Ä‘Æ°a tay vá»— vai Tiêu Phong, nói:
- Bảo trá»ng!
Rồi lão quay mình, chầm cháºm bÆ°á»›c Ä‘i.
Tiêu Phong đến trÆ°á»›c cá»a đại lao, xuất trình kim bà i Công Chúa, ngÆ°á»i canh cá»a vá»™i vã nhÆ°á»ng lối, dẫn ông và o trong. Ngục quan trông thấy kim bà i, rất nể sợ ông, nhất nhất vâng lệnh Tiêu Phong. Tiêu Phong sai há» Ä‘Æ°a tù nhân ra, nói Công Chúa muốn Ä‘Ãch thân thẩm vấn. Ngục quan chẳng chút chần chừ, hạ lệnh Ä‘iệu tù nhân đến.
Tiêu Phong nhìn ba ngÆ°á»i thân mình loang lổ vết máu, trong đó hai ngÆ°á»i chân Ä‘ang bị cùm, bị lôi kéo sá»n sệt. Tiêu Phong nghiến răng, nói:
- Mở xiá»ng cùm ngay láºp tức.
Ngục quan lo ngại, bảo:
- Äại nhân, đây là trá»ng phạm, võ nghệ há» cao cÆ°á»ng, tháo xiá»ng xÃch ra sợ là .. .
Bá»—ng gã nghe "rầm" má»™t tiếng, Tiêu Phong vá»— mạnh má»™t chưởng lên tÆ°á»ng, đánh thủng má»™t lá»— lá»›n.
Tiêu Phong hắng giá»ng, thét:
- Có ta đây, ngươi dám nói đến sợ với chẳng sợ?
Ngục quan hoảng kinh, gã sững sá», sau khi lấy lại thần hồn, gã gáºt đầu lia lịa, thÆ°a:
- Äược ... Äược ...
Gã vừa nói vừa chạy đến, nhanh chóng cởi bá» xiá»ng xÃch, rồi ra lệnh cho thuá»™c hạ:
- Bá»n ngÆ°Æ¡i hãy cùng tÆ°á»›ng công đây áp giải phạm nhân vá» phủ Công Chúa.
Tiêu Phong trầm giá»ng bảo:
- Không cần!
Ông tiến đến, Ä‘Æ°a tay nâng má»™t ngÆ°á»i, quay qua hai ngÆ°á»i đôi chân còn di chuyển được, nói:
- Theo ta.
Cả đoà n rảo bước đi ra ngoà i ngục.
Lúc Tiêu Phong đến đại lá»™, thấy trên Ä‘Æ°á»ng tấp náºp ngÆ°á»i qua lại, ông trông ba ngÆ°á»i kia, không khá»i nhÃu mà y, ông nghÄ© thầm: "Há» thân thể nhuốm máu me, Ä‘i đứng khó khăn, trên Ä‘Æ°á»ng có nhiá»u tai mắt của địch. Tân Nguyệt dẫu thả ngÆ°á»i, Hốt Tất Liệt lẽ nà o lại không cho quan quân truy Ä‘uổi, ta má»™t mình bảo vệ há» tìm Ä‘Æ°á»ng trở vá» bá»™ tá»™c, khó lòng Ä‘i trên đại lá»™ đó".
Ông còn đang lưỡng lự, bỗng một cỗ xe ngựa chạy nhanh đến, dừng lại trước Tiêu Phong.
NgÆ°á»i phu xe bÆ°á»›c xuống thi lá»… chà o Tiêu Phong:
- Tiêu đại hiệp, Công Chúa sai tiểu nhân Ä‘em xe nà y đến đại hiệp thâu nháºn.
Tiêu Phong định thần nhìn kỹ, ông nháºn ra quản gia tại phủ Công Chúa, trong lòng thầm cảm kÃch Tân Nguyệt, ông chắp tay đáp lá»…:
- Tháºt khiến ông quá vất vả, nhỠông chuyển lá»i tôi đến Công Chúa, ân trá»ng của Công Chúa, Tiêu Phong không bao giá» quên!
Nói xong, ông dìu ba ngÆ°á»i lên xe.
Tiêu Phong lên ngồi trÆ°á»›c đầu xe, hÆ°á»›ng vá» ngÆ°á»i quản gia:
- Xin từ biệt, hẹn sau nà y sẽ gặp lại! .
Tiêu Phong hô một tiếng "giá!", ông vút roi, ngựa chuyển bước, kéo chiếc xe chạy, nhanh chóng tiến vỠcổng thà nh.
(*)Chú thÃch: bà i từ viết theo Ä‘iệu Niệm Nô Kiá»u (念奴嬌):
赤å£æ‡·å¤ (è‹ä¸œå¡)
XÃch BÃch hoà i cổ (Tô Äông Pha)
大江æ±åŽ»ï¼Œ
Äại giang đông khứ,
浪淘盡åƒå¤é¢¨æµäººç‰©ã€‚
Lãng Ä‘Ã o táºn thiên cổ phong lÆ°u nhân váºt.
故壘西邊,
Cổ luỹ tây biên,
人é“是三國周郎赤å£ã€‚
Nhân đạo thị Tam Quốc Chu Du XÃch BÃch.
亂石崩雲,
Loạn thạch băng vân,
驚濤æ‹å²¸ï¼Œ
Nộ đà o liệt ngạn,
æ²èµ·åƒå †é›ªã€‚
Quyển khởi thiên đồi tuyết.
江山如畫,
Giang sơn như hoạ,
一時多少豪傑。
Nhất thá»i Ä‘a thiểu hà o kiệt. ...
Niệm nô kiá»u - Nhá»› cảnh XÃch BÃch (NgÆ°á»i dịch: Nguyá»…n Chà Viá»…n)
Dòng sông đông rót,
Äà o thải hết ngà n thuở phong lÆ°u nhân váºt.
Luỹ cổ tây biên,
NgÆ°á»i bảo đấy Tam Quốc Chu Du XÃch BÃch.
Äá rối mây xen,
Sóng tung bỠrạn,
Cuộc bốc ngà n trùng tuyết.
Non sông như vẽ,
Một thuở bao nhiêu hà o kiệt.
--- Xem tiếp hồi 19 ----
Tà i sản của livan
Last edited by livan; 01-12-2008 at 07:11 PM .
16-11-2008, 12:30 AM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Táºp 5: Cố quốc kim hà tại - Hồi 19: Quốc phá sÆ¡n hà tại.
Thiên mã hà nh không - Tiêu Phong háºu truyện
Tác giả: Lâm Tịch Ngữ
Táºp 5: Cố quốc kim hà tại
Hồi 19: Quốc phá sơn hà tại
Xe vượt khá»i cổng thà nh, Tiêu Phong ra roi giục ngá»±a nhắm hÆ°á»›ng đông chạy mải miết. NgÆ°á»i Khiết Äan chân không bị thÆ°Æ¡ng tÃch, cất tiếng há»i:
- Chẳng hay ông … ông định Ä‘Æ°a chúng tôi Ä‘i đâu váºy?
Tiêu Phong chÆ°a kịp trả lá»i, ngÆ°á»i áo Ä‘en cất tiếng nạt:
- Mà y, thằng nhát gan, dẫu có đến núi Ä‘ao vá»±c lá»a cÅ©ng chẳng có gì phải sợ! Tá»™c Khiết Äan ta đã bị mà y là m cho ê mặt!
Tiêu Phong không nói gì, ông xoay ngÆ°á»i, “xoạc†má»™t tiếng, phanh ngá»±c áo, Ä‘Æ°a hình xăm đầu sói hung tợn ra. Ba ngÆ°á»i nỠđồng thanh cất tiếng kêu kinh ngạc. NgÆ°á»i áo Ä‘en nhìn Tiêu Phong, rồi nhìn và o hình xăm, cÆ°á»i, nói:
- Ông há» Tiêu, ông Ä‘Ãch thá»±c ngÆ°á»i Khiết Äan rồi! Chi hỠông thuá»™c hà ng thượng lÆ°u trong tá»™c Khiết Äan! Tháºt hay quá!
Tiêu Phong gáºt đầu, nói:
- Ta trÆ°á»›c đây không biết, đã đánh các bạn trá»ng thÆ°Æ¡ng, là m các bạn bị nhiá»u Ä‘au khổ, tháºt ta có lá»—i quá!
NgÆ°á»i áo Ä‘en vá»— vai Tiêu Phong, bảo:
- Hảo huynh đệ! Ông không nên đặt mình nhÆ° ngÆ°á»i ngoà i. Chúng tôi sao trách ông được! Chỉ đáng trách tôi há»c nghệ chÆ°a tinh!
Rồi ngÆ°á»i có đôi chân bị tra tấn mang thÆ°Æ¡ng tÃch, nói:
- Ngừá»i Khiết Äan anh hùng nhÆ° ông rất hiếm, khó tìm, đừng nói tôi bị khổ Ä‘au chút đỉnh, dẫu phải bá» tÃnh mạng để kiếm được ông, cÅ©ng đáng!
Tiêu Phong quay ra, vừa tiếp tục Ä‘iá»u khiển ngá»±a, vừa nói:
- Tại hạ tên Tiêu Phong, chẳng phải anh hùng!
Hán tỠáo đen nói:
- Tôi là Gia Luáºt Anh, ngÆ°á»i có chân mang thÆ°Æ¡ng tÃch nà y há» Tiêu, tên Minh DÆ°Æ¡ng, còn ngÆ°á»i nà y …khà khà … thôi không nói nữa, nói ra thêm nhục!
Tiêu Phong có nghe ông lão là m vÆ°á»n cho hay má»™t ngÆ°á»i trong bá»n do không kham nổi cá»±c hình tra khảo mà đã khai, ông Ä‘oan chắc là ngÆ°á»i có đôi chân còn là nh lặn nà y.
Tiêu Minh Dương tiếp tục nói:
- Y tên Gia Luáºt Kiệt, đừng trách y nhiá»u, đòn tra khảo của Mông Cổ thái tháºm tà n nhẫn! Y còn nhá», không chịu nổi Ä‘au Ä‘á»›n!
NgÆ°á»i mang tên Gia Luáºt Kiệt Ä‘á» mặt, nói nho nhá»:
- Äa tạ Minh DÆ°Æ¡ng ca, đệ chÆ°a đáp ứng được kỳ vá»ng của má»i ngÆ°á»i, do đệ sợ chết, là m ca ca đệ nổi giáºn!
Gia Luáºt Amh quát to:
- Ta không phải ca ca của mi, ta không có đệ đệ tệ như mi!
Gia Luáºt Kiệt Ä‘á» mắt, lệ trà o nhÆ° suối.
Tiêu Minh Dương khuyên:
- Nó má»›i có mÆ°á»i bảy tuổi, bình thÆ°á»ng vẫn là hảo hán tá», ca ca đừng nói thế, nó chỉ nhất thá»i hồ đồ lầm lỡ, ca ca đừng trách mắng tháºm tệ váºy!
Nghe qua, Tiêu Phong biết Gia Luáºt Anh và Gia Luáºt Kiệt là hai anh em ruá»™t.
Chỉ thấy Gia Luáºt Anh thở dà i, nói:
- Nhà ta bất hạnh, để Tiêu đại hiệp trông thấy mà cÆ°á»i chê!
Tiêu Phong bảo:
- Nếu huynh Ä‘Ã i coi trá»ng ta, chỉ nên xÆ°ng huynh đệ, đừng Tiêu đại hiệp nà y, Tiêu đại hiệp ná» nữa!
Gia Luáºt Anh nói:
- Äược lắm! Nếu Tiêu huynh đã bảo thế, đệ không dám khách khÃ.
Tiêu Phong lại nói:
- Lệnh đệ tuổi nhá», đệ nên tha thứ cho nó má»™t phen!
Gia Luáºt Anh thÆ°a:
- Minh DÆ°Æ¡ng tuổi có mÆ°á»i chÃn, so vá»›i ngÆ°á»i khác, đã rất khà phách, thà chết không mở miệng cung khai, sao nó lại không là m được nhÆ° thế!
Tiêu Phong ngoảnh nhìn Minh DÆ°Æ¡ng, thấy y mặt đỠđến táºn mang tai, tá»±a hồ nét trẻ con vẫn còn vÆ°Æ¡ng vất trong y, bất giác ông gáºt đầu nói:
- Khó tin đệ đã là m được nhÆ° váºy!.
Tiêu Minh DÆ°Æ¡ng bối rối, cÆ°á»i, đáp:
- Äệ … Äệ tháºt tình chả là m được gì, vốn là má»™t bị thịt tha hồ cho ngÆ°á»i ta đấm đá! Kiệt đệ ngÆ°á»i thông minh, giá»i giắn, đáng được tha thứ má»™t phen, hÆ¡n nữa, giá» bá»n mình đã thoát khá»i tù ngục rồi.
Tiêu Phong bèn khuyên:
- Ta thấy lệnh đệ ăn năn hối lá»—i, từ giá» vá» sau, chỉ cần uốn nắn nhiá»u hÆ¡n, lá»—i lầm đó, từ giá» trở Ä‘i đừng nhắc lại nữa!
Gia Luáºt Anh gục gặc đầu, nhìn Gia Luáºt Kiệt, bảo:
- Hôm nay, ta nể mặt Tiêu huynh tha thứ cho đệ má»™t phen, dệ còn tái phạm, sẽ tá»± ta tay thu tháºp tÃnh mệnh. Ta không thể sống khi thấy danh dá»± gia đình bị bôi nhá» nhÆ° váºy.
Gia Luáºt Kiệt nói nhá»:
- Dạ, ca ca yên lòng, đệ từ giá» hối lá»—i, đệ sẽ Ä‘áºp đầu và o tÆ°á»ng để chết tại chá»—, chá»› sẽ không khuất phục trÆ°á»›c kẻ địch nữa.
Gia Luáºt Anh nhìn y, dịu dà ng nói:
- Äó tại ta vô dụng, đã chẳng bảo vệ nổi đệ, ta chỉ mong đệ giữ lá»i, thà chết còn hÆ¡n Ä‘i khuất phục địch nhân!
Gia Luáºt Kiệt gáºt đầu, đáp:
- Dạ, lá»i ca ca dạy, đệ sẽ không bao giá» quên!
Tiêu Phong nghe hai anh em nhà hỠđối đáp, trong lòng ông chua xót, ônhg không thể không hiểu nổi, năm đó, ngÆ°á»i Khiết Äan nÆ°á»›c Liêu hùng mạnh là thế, sao giỠđây lại lâm và o cảnh ngá»™ bị ngÆ°á»i ngoà i vÅ© nhục. Ông ngẩng đầu trông, trên bầu trá»i vô táºn, từng cụm từng cụm mây trắng trôi qua, rồid nhìn đồng cá» chạy dà i táºn cuối chân trá»i, mÆ°á»ng tượng cảnh Liêu quốc ngà y nà o, trong lòng ông bất giác nổi hùng tâm, nhủ thầm: “Trá»i cao đừng bắt ta chết sá»›m, từ đây đến hết Ä‘á»i, Tiêu Phong nà y thá» nguyện Ä‘em hết sức mình bảo vệ ngÆ°á»i đồng tá»™c, dẫu phải trút hÆ¡i thở cuối cùng."
Tiêu Phong biết chắc Hốt Tất Liệt tinh minh, sẽ không dá»… dà ng bá» qua, ông ra roi giục ngá»±a chạy quá ná»a ngà y, và o trá»i chiá»u, ngá»±a má»i mệt không Ä‘i nổi nữa, ông tạm dừng lại nghỉ. Tân Nguyệt chuẩn bị chu đáo, trên xe sắp sẵn má»™t túi lÆ°Æ¡ng khô lá»›n, và i bịch nÆ°á»›c uống.
Tiêu Minh DÆ°Æ¡ng cÆ°á»i cÆ°á»i, nói:
- Tiêu đại ca rõ rà ng lo liệu chu đáo, đã không gây ồn à o khi cứu thoát bá»n đệ, lại còn sắp đặt ngá»±a, xe, lÆ°Æ¡ng khô, nÆ°á»›c uống ... đâu và o đấy!.
Tiêu Phong gượng cÆ°á»i, nói:
- Ta vá»—n không khả năng là m mấy chuyện đó, chẳng giấu các đệ, cứu được ngÆ°á»i êm thấm, hoà n toà n nhá» kim bà i Tân Nguyệt Công Chúa cấp cho, ta đã chẳng phải Ä‘á»™ng võ, rồi ngá»±a, xe, lÆ°Æ¡ng khô và nÆ°á»›c uống cÅ©ng do Công Chúa chuẩn bị!.
Gia Luáºt Anh lấy là m lạ, há»i:
- Công Chúa Tân Nguyệt? Chẳng phải là ngÆ°á»i bá»n đệ đã ra tay bắt được sao?
Tiêu Phong gáºt đầu. Gia Luáºt Anh nhẹ lắc đầu, há»i:
- Tại sao cô giúp bá»n ta? Chả phải bá»n mình Ä‘ang đối đầu vá»›i cô Æ°?
Tiêu Minh DÆ°Æ¡ng cÆ°á»i cÆ°á»i, đáp:
- Gia Luáºt đại ca, đại ca chẳng biết gì hết! Cô ấy đâu có giúp ba đưá mình, cô ấy giúp Tiêu đại ca đấy chá»›!
Gia Luáºt Anh ngÆ¡ ngác:
- Tiêu huynh ngÆ°á»i Khiết Äan, cô cung cấp đủ thứ cho Tiêu đại ca cứu bá»n mình, váºy cô ấy rút cục muốn gì?
Tiêu Minh Dương liếc Tiêu Phong, nói:
- Huynh nhìn Tiêu đại hiệp nhà mình xem, anh dÅ©ng khôi ngô, võ công tuyệt thế, lại trá»ng tình trá»ng nghÄ©a, huynh nói thá» xem, con gái trong thiên hạ ai chẳng Ä‘á»™ng tâm!
Gia Luáºt Anh Ä‘Æ°a tay vá»— đầu, la lá»›n:
- Äúng rồi! Äến ta đây, nếu là con gái, nhất định ta cÅ©ng Ä‘á»™ng tâm!
Tiêu Phong ra vẻ chẳng nghe há» nói, ông quay ngÆ°á»i Ä‘i, nheo mắt nhìn phÆ°Æ¡ng xa, nhè nhẹ thở dà i. Chợt ông sững ngÆ°á»ii, thần sắc nghiêm trá»ng, bảo:
- Có truy binh theo đuổi!
Gia Luáºt Kiệt hoảng hốt:
- Váºy lên xe mau lên!
Tiêu Phong lắc đầu, bảo:
- Chạy trốn không ăn thua gì đâu! Ngá»±a đã má»i, mình có chạy cÅ©ng không nhanh. Ngá»±a bá»n chúng Ä‘ang khoẻ, chúng sẽ Ä‘uổi kịp thôi!
Gia Luáºt Anh nói:
- Váºy mình tá» chiến bá»n chúng.
Gia Luáºt Kiệt vá»™i bảo:
- Ca ca, huynh và Minh Dương ca đang bị thương nơi chân, không thể động võ.
Gia Luáºt Anh lá»›n tiếng:
- Ta tuy không di chuyển được, vẫn có thể phóng phi đao.
Tiêu Phong Ä‘Æ°a xe ra giữa mặt Ä‘Æ°á»ng, nói:
- Nhân số ngÆ°á»i Ä‘uổi theo có vẻ không đông, hai đệ lên xe Ä‘i. Gia Luáºt tiểu huynh đệ, hãy đánh xe chạy cà ng xa cà ng tốt, lÅ© truy binh để ta lo.
Tiêu Minh DÆ°Æ¡ng cùng Gia Luáºt Anh đồng lúc há»i:
- Liệu thoát được không?.
Tiếng há» vừa dứt, văng vẳng Ä‘Æ°a đến tiếng vó ngá»±a gần ká». Tiêu Phong vá»™i bảo:
- Äừng chần chừ nữa! Các đệ không mau chóng chạy, sẽ là m ta bị phân tâm. Chạy mau Ä‘i thôi!.
Lúc đó, Gia Luáºt Kiệt đã lên ngồi đầu xe, Tiêu Phong Ä‘Æ°a tay vá»— và o mông ngá»±a, con ngá»±a hà lên, tung bốn vó kéo xe Ä‘i tức thì.
Tiếng vó ngá»±a má»—i lúc má»™t gần, bụi mù dâng lên nÆ¡i xa. Tiêu Phong ra đứng giữa mặt Ä‘Æ°á»ng, chẳng mấy chốc, má»™t Ä‘á»™i nhân mã đến ngay trÆ°á»›c mặt Tiêu Phong, ngồi trên mình ngá»±a toà n quân binh Mông Cổ mặc khôi giáp. Má»™t ngÆ°á»i dong ngá»±a đến trÆ°á»›c Tiêu Phong, giÆ¡ má»™t tay lên, toà n bá»™ binh lÃnh triển khai Ä‘Ã ng sau. NgÆ°á»i chỉ huy hÆ°á»›ng vá» Tiêu Phong chắp tay nói:
- Tưởng ai, hoá ra Tiêu đại hiệp!.
Tiêu Phong đáp:
- Tại hạ Tiêu Phong.
Viên tướng lĩnh đó nói:
- Tứ VÆ°Æ¡ng gia hạ lệnh truy bắt tù Khiết Äan, Tiêu đại hiệp nếu chịu quy thuáºn Mông Cổ, VÆ°Æ¡ng gia sẽ rất vui mừng, sẽ xoá bá» hết má»i chuyện vừa xảy ra. Ông sẽ được trá»ng dụng.
Tiêu Phong cÆ°á»i nhạt:
- NgÆ°á»i Mông Cổ chiếm đóng lãnh thổ ta, ức hiếp dân ta, bây giá» lại muốn ta vong thân quy phục? NgÆ°Æ¡i hãy trở vá» thÆ°a lại, Tiêu Phong ta từ giá» chỉ có đối đầu ngÆ°á»i Mông Cổ!
Viên tướng nói:
- Hay lắm! Rượu má»i không uống lại muốn uống rượu phạt, để xem ngÆ°Æ¡i bản lãnh ra sao!
Y vung tay lên, má»™t toán binh lÃnh đồng loạt thúc ngá»±a chạy đến, giÆ°Æ¡ng trÆ°á»ng thÆ°Æ¡ng nhắm và o Tiêu Phong đâm tá»›i.
Tiêu Phong vung tay, hai đầu quyá»n nhắm và o chá»— bảy, tám mÅ©i thÆ°Æ¡ng, ông quát má»™t tiếng, đám binh lÃnh đó đồng loạt rÆ¡i thÆ°Æ¡ng, ngã ngá»±a, miệng không ngá»›t kêu la, há» Ä‘á»u bị chưởng kình chấn thÆ°Æ¡ng nặng, những đứa còn trụ vững trên ngá»±a giạt ra bốn phÃa, bá» sót lại trên mặt đất những tên ngã lăn Ä‘ang bị vó ngá»±a giẫm lòi ruá»™t.
Toà n nhóm quân binh thấy Tiêu Phong thần dÅ©ng, há» choáng ngÆ°á»i, chÆ°a biết phải là m gì, viên tÆ°á»›ng liá»n ra lệnh:
- Bắn tên .. Bắn tên!.
Láºp tức thấy ba mÅ©i tên nhắm bắn và o Tiêu Phong.
Tiêu Phong nhanh chóng tránh tên, ông không để chúng bắn tiếp, đã vụt thân mình báºt dáºy, xông và o viên tÆ°á»›ng lÄ©nh. Y giục ngá»±a lùi ra sau, bá»—ng nghe con ngá»±a y hà to má»™t tiếng, nó ngã đổ áºp ra đất, quăng chủ tÆ°á»›ng ra ngoà i ba trượng. Chỉ thấy y nằm sóng xoà i trên đất, không còn cá» Ä‘á»™ng nữa. Binh lÃnh thấy chủ tÆ°á»›ng tá» thÆ°Æ¡ng, thấy Tiêu Phong lẫm lẫm thần uy đứng sừng sững, cả bá»n khiếp đảm, đồng loạt quay ngá»±a bá» chạy khắp má»i phÃa.
Tiêu Phong thò tay nhặt má»™t viên đá, xạ trúng má»™t tên quân lÃnh, khiến y kêu thảm, ngã ngá»±a láºp tức. Tiêu Phong nhảy lên mình con ngá»±a của y còn Ä‘ang chạy nhanh, ông giáºt cÆ°Æ¡ng, xoay đầu con ngá»±a lại, nhắm hÆ°á»›ng tây chạy Ä‘i.
Tiêu Phong lo bá»n Gia Luáºt Anh gặp sá»± cố, ông gấp rút rượt theo, Æ°á»›c chừng má»™t giá» sau, cuối cùng ông thấy cá»— xe Ä‘ang rong ruổi trên Ä‘Æ°á»ng. Gặp lại nhau, chẳng giấu nổi hoan hỉ, Gia Luáºt Anh há»i tình hình đánh lui quân địch. Tiêu Phong vắn tắt kể sá»± việc, ông bảo, bá»n binh lÃnh Mông Cổ bị đánh tan tác đó, Ãt ra ba thá»i khắc nữa, chúng chÆ°a đủ sức tiếp tục truy Ä‘uổi. Gia Luáºt Anh và Tiêu Minh DÆ°Æ¡ng thấy Tiêu Phong không bị tổn hại, ông kể chuyện đánh lui địch dá»… dà ng nhÆ° không, lòng há» bất giác nảy sinh cảm phục.
Nhìn con ngá»±a mõm sủi bá»t trắng, Tiêu Phong bảo Gia Luáºt Kiệt dừng xe, tá»± ông tháo yên cÆ°Æ¡ng con ngá»±a vừa cÆ°á»›p được, rồi cho hai con uống nÆ°á»›c, gặm cá», nghỉ ngÆ¡i má»™t chặp. Sau đó, há» tiếp tục hà nh trình.
Hai con ngá»±a thay phiên kéo xe, toán ngÆ°á»i theo hÆ°á»›ng đông trá»±c chỉ. Bẩy, tám ngà y sau, hỠđã đến gần chá»— cÆ° trú bá»™ tá»™c Khiết Äan, lúc ngẩng trông, đã có thể thấy ẩn hiện toà thà nh Lâm Hoà ng nÆ¡i xa.
Thá»i xÆ°a, Lâm Hoà ng từng là đô thị lá»›n của Liêu quốc, Tiêu Phong hồi là m Nam Viện đại vÆ°Æ¡ng cÅ©ng đã có dịp ghé thăm, bây giá» trÆ°á»›c cảnh ngÆ°á»i tan, nhà nát, đất nÆ°á»›c Ä‘iêu tà n, trong lòng ông trà n ngáºp má»™t ná»—i thÆ°Æ¡ng Ä‘au! Nhìn bóng dáng toà thà nh nÆ¡i xa má»™t lúc tháºt lâu, đôi mắt Tiêu Phong bá»—ng dÆ°ng nhoà lệ!
--- Xem tiếp hồi 20 ----
Tà i sản của livan
Last edited by livan; 01-12-2008 at 07:01 PM .
17-11-2008, 04:01 PM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Thiên mã hà nh không - Hồi 20: Trá»ng hồi cố địa.
Thiên mã hà nh không - Tiêu Phong háºu truyện
Tác giả: Lâm Tịch Ngữ
Táºp 6: Binh lâm thà nh hạ
Hồi 20: Trá»ng hồi cố địa
Ngá»±a xe bốn ngÆ°á»i dừng trÆ°á»›c cổng thà nh, má»™t viên tÆ°á»›ng mình váºn khôi giáp từ trên vá»ng gác chạy nhÆ° bay xuống, hÆ°á»›ng vá» Gia Luáºt Anh thi lá»…, rồi nói:
- Äại công tá», cuối cùng công tỠđã trở vá»! Gia Luáºt tÆ°á»›ng quân Ä‘ang lo lắm đấy!
Gia Luáºt Anh há»ii:
- Phụ thân ta khoẻ không?
Viên tướng đáp:
- TÆ°á»›ng quân khoẻ, chỉ là ngà i quá lo lắng công tá», ngà y ngà y ngà i lên vá»ng gác đây từ sáng sá»›m, nói là để trông ngóng công tá» trở vá». Hôm nay bị gió to, tiểu tÆ°á»›ng vừa má»›i thỉnh ngà i trở vá» phủ đây thôi.
Gia Luáºt Anh nói:
- Äa tạ tÆ°á»›ng quân.
Há» nhanh chóng và o thà nh, sau khi chạy vòng vèo xuyên qua và i con Ä‘Æ°á»ng, xe đến trÆ°á»›c má»™t nÆ¡i treo tấm biển "Gia Luáºt Phủ". Gia Luáºt Kiệt vừa dừng xe, thị vệ ở trong cổng tiến ra chà o há»i, Gia Luáºt Kiệt nhá» há» nâng đỡ Gia Luáºt Anh và Tiêu Minh DÆ°Æ¡ng xuống xe, rồi cung kÃnh má»i Tiêu Phong và o nhà . Tiêu Phong nháºn ra toà phủ đệ đó xÆ°a kia vốn là m dinh thá»± quan phủ doãn, má»™t công trình kiến trúc chạm khắc tinh xảo, trải qua hÆ¡n má»™t trăm năm gió dáºp mÆ°a vùi, bây giá» tình trạng suy thoái, lá»›p sÆ¡n Ä‘á» trên các cá»™t gá»— bị tróc loang lổ, các khoen vòng bằng sắt đánh Ä‘ai cá»a Ä‘á»u đã rỉ sét, giữa sân đình viện vẫn còn sót lại cây cổ thụ vá»›i tà n lá rá»™ng nhÆ° cái lá»ng to lá»›n. Lúc Tiêu Phong lểnh mểnh Ä‘i ngang đấy, trong lòng ông vô cùng cảm khái.
Gia Luáºt Kiệt cùng má»i ngÆ°á»i Ä‘i theo hà nh lang vòng vèo để đến đại sảnh, má»™t ông lão đầu tóc bạc trắng Ä‘ang cùng hai ngÆ°á»i hầu từ trong đó bÆ°á»›c ra. Gia Luáºt Anh và Gia Luáºt Kiệt cùng kêu: "Gia gia".
Gia Luáºt Kiệt rảo bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c ông, quỳ xuống, giá»ng run rẩy:
- Gia gia, con đã vá».
Gia Luáºt Anh và Tiêu Minh DÆ°Æ¡ng Ä‘ang được ngÆ°á»i dìu, cÅ©ng lúng túng tìm cách hà nh lá»…. Lão nhân vá»™i bảo hai ngÆ°á»i hầu Ä‘Æ°a mình đến gần Gia Luáºt Kiệt.
Gia Luáºt Anh chắp tay thÆ°a:
- Phụ thân đại nhân, hà i nhi vô dụng, không bắt được Công chúa Mông Cổ.
Ông lão chăm chú nhìn Gia Luáºt Anh, ông xoa nhẹ và o mái tóc Gia Luáºt Kiệt, thở dà i, nói:
- VỠđược đến nhà đã là khá! Ta vốn không tán thà nh hai anh em mi là m chuyện tối nguy hiểm đó.
Gia Luáºt Anh nói:
- Dạ phải, con không vâng lá»i cha, sa cÆ¡ bị bắt, thiếu chút nữa mất mạng, may được Tiêu đại hiệp đây cứu giúp, chúng con má»›i được bình yên trở vá».
Ông lão thi lễ cùng Tiêu Phong, ông nói:
- Nhá»c sức đại hiệp quá!.
Tiêu Phong vội đáp lễ:
- Lão trượng chá»› nên Ä‘a lá»…, anh em Gia Luáºt bị sa cÆ¡ Ä‘á»u tại tôi. Tiêu má»— rất ân háºn chuyện đó.
Ông lão nghe Tiêu Phong, ông ngó Tiêu Phong, rồi quay sang nhìn Gia Luáºt Anh, mặt lá»™ vẻ hoang mang.
Gia Luáºt Anh vắn tắt kể đầu Ä‘uôi câu chuyện, rồi nói:
- Tiêu huynh võ công cái thế, anh dÅ©ng hÆ¡n ngÆ°á»i, tá»™c Khiết Äan được má»™t ngÆ°á»i nhÆ° váºy, đấy là trá»i giúp mình.
Nghe nói, ông nheo mắt nhìn Tiêu Phong từ trên xuống dÆ°á»›i, ông vá»— vai Tiêu Phong, cÆ°á»i cÆ°á»i, bảo:
- Äúng đấy! Ngoà i tá»™c Khiết Äan ta, chá»— nà o khác có thể sinh sản má»™t nhân váºt thế nà y được!.
Nói xong, ông dắt tay Tiêu Phong, cùng cả đoà n và o đại sảnh.
Má»i ngÆ°á»i phân ngôi chủ khách, cùng ngồi xuống. Ông nhìn Tiêu Phong, nói:
- Lão hủ tên Gia Luáºt Hoà i Liêu, do tổ tiên từng là m Liêu VÆ°Æ¡ng, lão đã được bá tánh thà nh Lâm Hoà ng cá» là m tá»™c trưởng, thống lÄ©nh tá»™c nhân chống Mông Cổ tà n bạo. Hôm nay được Tiêu anh hùng đến trợ giúp, lão hủ rất cảm kÃch.
Tiêu Phong chắp tay, đáp:
- Tiêu Phong tôi cÅ©ng ngÆ°á»i Khiết Äan, ra sức cho ngÆ°á»i đồng tá»™c, ấy là bổn pháºn, lão tÆ°á»›ng quân đã quá lá»i rồi.
Gia Luáºt Hoà i Liêu nhẹ gáºt đầu:
- Äúng thế! Chẳng hay Tiêu anh hùng thuá»™c vá» dòng nà o? Lão hủ sống nÆ¡i xa xôi, không rõ bá»™ lạc Khiết Äan nà o ở đâu đã tạo được anh hùng nhÆ° ông?
Tiêu Phong nghÄ© bụng: "Nếu khai rõ thân thế thá»±c sá»±, thể nà o há» cÅ©ng không tin, có khi còn cho mình mÆ°u tÃnh lừa gạt không chừng! Hay mình đổi lai lịch má»™t chút..". Ông nói:
- Cha mẹ tôi ngÆ°á»i Khiết Äan, sá»›m đã qua Ä‘á»i khi tôi còn nhá», do đó tôi không rõ mình thuá»™c tá»™c bá»™ nà o. Rồi tôi được gia đình ngÆ°á»i Hán nháºn là m con nuôi, từ bé đến lá»›n sinh sống tại Trung nguyên, khi được bố mẹ nuôi cho biết mình dòng giõi Khiết Äan, tôi đã lên phÆ°Æ¡ng Bắc tìm gốc gác tổ tiên. Gặp lúc quân Tống giao tranh vá»›i Mông Cổ, gì thì gì, tôi lá»›n lên do Hán tá»™c nuôi dưỡng, không thể dá»ng dÆ°ng nhìn ngÆ°á»i Hán bị quân Mông Cổ tà n sát, nên tôi đã ra tay trợ giúp. Hiá»m quân Mông Cổ quá đông, kết cục tôi bị trá»ng thÆ°Æ¡ng, chạy trốn, rồi may được Công Chúa Tân Nguyệt cứu vá»›t, sau đó được gặp huynh đệ Gia Luáºt. Hôm nay vá» sống cùng ngÆ°á»i đồng tá»™c, đã chẳng uổng phà công sức tôi lặn lá»™i Ä‘i tìm cá»™i nguồn.
Gia Luáºt Hoà i Liêu nói:
- Thì ra ông thân thế khá khúc chiết, Ä‘iá»u hiếm có. Ông vẫn nhá»› nguồn cá»™i, dòng giống Khiết Äan giá» Ä‘ang gặp kiếp nạn, Ä‘ang rất cần ngÆ°á»i tà i ba, trà dÅ©ng nhÆ° ông.
Tiêu Phong há»i:
- Khiết Äan ta lúc láºp quốc, ngá»±a khoẻ, ngÆ°á»i giá»i, bốn phÆ°Æ¡ng thần phục, tại sao lâm tình trạng ngà y nay?
Gia Luáºt Hoà i Liêu thở dà i, đáp:
- Trang lịch sá» huy hoà ng Äại Liêu đã láºt qua rồi! Thá»i Thánh Tông, nÆ°á»›c Liêu cá»±c thịnh, được Tống triá»u hà ng năm tiến cống bạc và ng, do đó ngân sách thừa thãi, trong triá»u nảy sinh tham nhÅ©ng, xa hoa lãng phÃ, việc triá»u chÃnh dần dần hủ bại, Ä‘Æ°a đến thế nÆ°á»›c suy đồi.Qua hai triá»u vua HÆ°ng Tông, Äạo Tông, kế tiếp mấy Ä‘á»i sau, bị quân Kim lấn chiếm dần! Ôi, Äại Liêu của ta cuối cùng vong quốc!
Tiêu Phong nghe nói, ông trầm ngâm suy nghĩ, rồi than:
- Triá»u đại nà o cÅ©ng váºy, bị hôn quân hủ bại là m mất nÆ°á»›c. Äại Liêu ta không dè cuối cùng số pháºn thê thảm váºy!
Gia Luáºt Hoà i Liêu nói:
- Sau khi mất nÆ°á»›c, tằng tổ Gia Luáºt dẫn má»™t số bá»™ tá»™c vá» hÆ°á»›ng Tây, đến Hổ TÆ° Oát NhÄ© tránh nạn, đã gây dá»±ng lại má»™t phần đất nÆ°á»›c, sau đó lại bị ngÆ°á»i Mông Cổ dẹp tan. Äất Ä‘ai Khiết Äan ta nÆ¡i nÆ¡i in vết ngÆ°á»i Mông Cổ, đâu đâu cÅ©ng bị áp bức, Mông Cổ Ä‘Ã y Ä‘oạ dân ta đến không còn đất sống. Chúng sợ Khiết Äan quáºt khởi trở lại, nên đã ra sức lùa dân tá»™c xuống phia nam nÆ¡i Trung nguyên.
Gia Luáºt Anh tiếp:
- Äến bÆ°á»›c Ä‘Æ°á»ng cùng, dân tá»™c ra sức chống cá»±, tuy nhiên lá»±c lượng chênh lệch quá xa, phần lá»›n dân ta lúc sa cÆ¡ Ä‘á»u bị Mông Cổ xá» quyết. Những năm sau nà y, ngÆ°á»i Mông Cổ báºn rá»™n chinh chiến nÆ¡i khác, và há» Ä‘ang tìm cách bà nh trÆ°á»›ng xuống Trung Nguyên, nên đã không thể Ä‘em toà n lá»±c đến Ä‘Ã n áp dân ta, chỉ lâu lâu Ä‘em binh lÃnh quấy phá thà nh trì, cÅ©ng không chiếm được bao nhiêu thắng lợi. Phe mình bị tổn thất má»™t phần binh lá»±c, cổng thà nh Ãt dám mở, dân cÆ° không ra ngoà i săn bắn, chăn dê được, lâm và o cảnh ăn không đủ no, mặc chẳng đủ ấm, còn phải cùng nhau ra sức giữ thà nh, tình hình cà ng ngà y cà ng tệ. Bá»n đệ đã nghÄ©, tiếp tục sống nhÆ° thế không phải sách lược tốt, cho rằng, thay vì chá» Mông Cổ đến tấn công thà nh trì, mình chủ Ä‘á»™ng ra tay trÆ°á»›c. Do đó đã quyết định mạo hiểm bắt cóc Công Chúa Tân Nguyệt. Nà ng em ruá»™t của Äại Hãn Mông Cổ Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i, cÅ©ng là em viên đại soái cầm quân Hốt Tất Liệt, cả hai ngÆ°á»i anh Ä‘á»u hết sức yêu quý cô ta. Mình định bắt cóc rồi dùng cô uy hiếp há» phải nhượng bá»™! Äại nhân phụ thân đệ không muốn bá»n đệ mạo hiểm, bá»n đệ cứ khăng khăng ra Ä‘i, đâu ngá» sá»± việc xảy ra tồi tệ đến thế!
Tiêu Phong nghe đoạn, ông im lặng suy nghĩ hồi lâu, rồi nói:
- Công Chúa Tân Nguyệt đã cứu mạng, ta không thể để cô bị hại. Ta đã từng trò chuyện rất lâu cùng Hốt Tất Liệt, ta thấy ông ta muốn gồm thâu thiên hạ. Ông là má»™t ngÆ°á»i lợi hại, theo ta thấy, ngay khi có bắt cóc được Công Chúa, chÆ°a chắc Hốt Tất Liệt đã chịu thoả hiệp, chÆ°a kể khả năng ông ấy huy Ä‘á»™ng đại quân đến đây, nếu xảy ra bất trắc cho Công Chúa, thể nà o ông cÅ©ng công phá thà nh trì, khi thà nh đổ, sẽ táºn diệt cÆ° dân. Nếu diá»…n tiến là váºy, bá»n mình sẽ lâm và o tiến thoái lưỡng nan!
Gia Luáºt Hoà i Liêu gáºt đầu, bảo:
- Nói rất có lý, Tiêu anh hùng kiến thức tháºt hÆ¡n ngÆ°á»i!.
Tiêu Phong nhẹ lắc đầu, thưa:
- Suy nghÄ© tôi có hạn, hiện thá»i, nÆ¡i phiá nam, tình hình chiến sá»± không ở mức Ä‘á»™ khẩn cấp, Hốt Tất Liệt hiện có mặt tại quê nhà , nếu hắn muốn tiêu diệt dứt Ä‘iểm Khiết Äan, sẽ tìm cá»› Ä‘á»™ng binh, đồng thá»i tìm dịp tốt giúp gây danh thế cho riêng hắn. TrÆ°á»›c mắt, biên thuỳ chÆ°a bị quân Mông Cổ uy hiếp, nhÆ°ng tôi chÆ°a nghÄ© ra được kế sách lâu dà i, giỠđây, mình chỉ có thể hà nh Ä‘á»™ng theo tình hình má»—i lúc thôi.
Gia Luáºt Hoà i Liêu giáºt mình, nói:
- Chẳng thể nà o thế được! Bá»n Mông Cổ đã không ghé mắt để ý đến ta, chÆ°a chắc chúng đã tÃnh chuyện hÆ°ng binh, Ä‘em đại quân đến công thà nh?
Tiêu Phong se sẽ thở dà i, nhá» giá»ng:
- Tôi cÅ©ng rất muốn thấy nháºn định đó sai!.
Trá»i tối, cả nhà dùng bữa chiá»u. Sau đó, Gia Luáºt Hoà i Liêu Ä‘Ãch thân sắp đặt phòng ốc cho Tiêu Phong, rồi má»i ngừá»i chia tay Ä‘i nghỉ.
--- Xem tiếp hồi 21 ---
Tà i sản của livan
Last edited by livan; 01-12-2008 at 07:02 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
àóäèîêíèãè , củ thiên ma , êîìñîìîëåö , ïåñíÿ , nh hết cjieeu , then ma hanh khong , thiÊn mà hÀnh khÔng , thiên mã hà nh không , thien ma hang khon , thien ma hanh khong , thien ma hanh khong 4vn , thien ma hanh khong full , thien ma hanh khong prc , thien ma khong prc full , thienmahanhkhong , tien ma hanh khong