Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chap 16 : Biến thái*.
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
*nguyên bản là ‘ cơ lão’ nhưng thật không hỉu cái từ này lên mạn phép theo văn cảnh thay 1 từ khác.
Cô Ngự Hàn hướng về phía cung nữ nghiêm giọng : “Anh Nhi, đi làm việc của ngươi. Không được kể bất cứ điều gì ngươi thấy!”
Cung nữ Anh Nhi nghe được mệnh lệnh nghiêm nghị của vương, bất an lo sợ, hạ thấp người cúi đầu lạy rồi vội vã rời đi.
Bối Bối lăn lông lốc từ trên người Cô Ngự Hàn xuống đứng lên, “Thùng thùng đông” chay ra phía cánh, ngước tìm nhưng bóng dáng cung nữ đã sớm biến mất. Nàng lại chạy về bên giường nhìn Cô Ngự Hàn:
“Nàng hình như đã bị giật mình hoảng sợ, hình như rất sợ chúng ta?”
Cô Ngự Hàn chậm rãi đứng lên, móc khăn tay ra chà nước miếng trên mặt, đưa tay, cử chỉ mập mờ lau đôi môi đầy đặn của nàng rồi cười xấu xa: “ Nàng đã bắt gặp chủ nhân mình bị một nam nhân đè lên người, vậy ngươi nghĩ nàng sẽ không bị kinh hãi được sao?”
“A… Nguyên lai là như vậy sao.” Bối Bối nhìn lại bản thân một chút – trang phục nam nhi, mắt đen đảo đảo, ha ha, cái…cung nữ kia nhất định đã cho là chủ tử của nàng là kẻ biến thái.
Lập tức, Bối Bối giơ tay chỉ vào ngực hắn, mắt hạnh giương lên trừng trừng: “Uy, ngươi tên là gì? Là ai?”
Nhìn bộ dáng của hắn của hắn có vẻ rất tôn quý, còn ở trong cung điện tuyệt mỹ như vậy, không biết là quan chức cỡ nào nữa? Nàng phải hỏi cho rõ ràng, sau này còn phải lấy cơm ăn ở chỗ này, hơn nữa… Hắn cướp đi nụ hôn đầu tiên của nàng, mặc dù hắn thật rất tuấn tú đi chăng nữa, nhưng nàng vẫn chỉ coi hắn là tiểu nhân!
Cô Ngự Hàn dễ dàng nhìn thấu trong mắt nàng không có một chút ý định che dấu hai chữ … “Trả thù” .
Hắn nghiêng người tới gần bên tai nàng, hơi thở ấm áp: “Ta gọi là… Thương Tuyệt Lệ, là một quý tộc không có quyền, không có thế, nhỏ đến không thể nhỏ hơn.”
Tạm thời … không cho nàng biết trước thân phận thật sự, nếu không nàng cũng sẽ giống như những người khác, đều sợ hãi hắn. Hơn nữa hắn cũng không chuẩn bị để nhận lời nguyền từ khuôn mặt khả ái của nàng a. Thương Tuyệt Lệ, tạm thời phải ủy khuất ngươi vậy.
Bối Bối hung hăng đưa tay chụp được ngón tay đang tác quái trên môi nàng. Nàng bước vài bước tới bên cửa sổ, nhìn về phía khung cảnh sạch sẽ vắng lặng bên ngoài, rồi quay đầu lại bĩu môi: “Nhìn ngươi nhất định là một kẻ được coi trọng, nếu không là cái gì… lão Đại vương kia cũng sẽ không an bài ngươi ở một nơi tốt như vậy.”
Ha ha, thật tốt quá, hắn không bị coi trọng, vậy cơ hội khiến nàng nàng tiếp xúc đến cái… lão Đại vương càng nhỏ!
“Ngươi nhìn hình như đang rất cao hứng thì phải.” Cô Ngự Hàn tức giận trừng mắt nhìn nàng. Có phải nàng rất hả hê với việc hắn không được coi trọng không ?
Bối Bối le lưỡi, đưa cao tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, làm bộ như ông cụ non: “Thương huynh đệ, con đường làm quan luôn luôn là không phẳng lặng, ngươi đáng lẽ không nên chọn.”
Úc, hắn không có việc gì làm ngoài việc lớn lên hay sao vậy, làm nàng muốn dùng chút lực mạnh cũng khó.
Cô Ngự Hàn dùng tay gõ gõ thoáng cái vào trán nàng: “Đừng quên ta là chủ ngươi là phó, không biết lớn nhỏ gì cả.”
Lời của hắn nghe vừa giống như giáo huấn, lại vừa hàm chứa mùi vị sủng nịnh.
“… Chủ nhân nghỉ ngơi sớm một chút ạ, thuộc hạ xin cáo lui.” Không biết Bối Bối chưa nhớ lại trang phục của bản thân hay thật sự cố ý mà sau khi nói xong liền nhanh như chớp chạy ra phòng ngủ.
“Tô Bối Bối, ta còn chưa cho phép ngươi đi…” Cô Ngự Hàn nghĩ muốn giữ nàng lại nhưng nàng đã sớm chạy xa. Hắn chỉ có thể nhìn theo thân ảnh nhỏ xinh của nàng bay lượn thật nhanh.
Tại chỗ rẽ, Bối Bối quay đầu lại hướng phòng hắn mà làm cái mặt quỷ : ai để ý đến hắn! Chủ nhân? Hừ, vừa mới rồi hắn còn hôn nàng nha, thế mà mới được không đầy vài giây đã phân rõ giới hạn, kể có dễ nhìn cũng không thể như vậy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chap 17 : Rủa cho ngươi chết
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
*Nhân loại : ý chỉ người khác với ở đây là xà giới…là toàn rắn thôi.
**thí thí : mông
***vô thanh vô tức : không gây một tiếng động, ngay cả tiếng thở cũng không thấy.
Bầu trời đêm rất đẹp, sao nhấp nha nhấp nháy, treo cao thật cao.
Bối Bối ngồi ở khúc quanh cuối cùng, một chân đi đất, tay cầm giầy đánh “Ba ba ba” lên một tờ giấy trắng hé ra trên mặt đất ư.
Miệng nàng nói lẩm bẩm: “Chán ghét ngươi, đánh kẻ tiểu nhân như ngươi, tưởng dễ nhìn là rất giỏi sao? Dĩ nhiên ăn xong liền trở mặt. Hừ, nói cho ngươi hay kẻ xấu xa như ngươi là ta từ bỏ liền…”
…
Thương Tuyệt Lệ dừng chân lại, cái mũi ngửi ngửi —— có nhân loại* trong cung điện của Vương!
Trên khuôn mặt lãnh đạm của hắn hiện lên một tia kinh ngạc, phải đề cao tinh thần cảnh giấc. Vì sao nhân loại lại có khả năng xuất hiện tại xà giới, lại ngay tại cung điện của vương. Vương biết không? Là người tu đạo? Cũng…
Hắn lần theo mùi người tìm kiếm. Dừng lại tại cuối hành lang, hắn thấy một tiểu nam hài ngồi chồm hổm ở đó, nhất định là “Hắn” !
Thương Tuyệt Lệ ẩn thân sau một cây cột, ánh mắt thăm dò tiểu nam hài. Hắn cực kỳ kinh ngạc, khi nghe thấy những tiếng nói thầm thì.,
“Thương Tuyệt Lệ thối, ta không để yên cho ngươi, đánh mông ngươi, để cho ngươi đứng ngồi không yên, ta đánh đánh đánh…” Bối Bối vẫn như cũ, tiếp tục đánh cho hả giận mà hoàn toàn không phát hiện có người tới gần.
Này… Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Thương Tuyệt Lệ có chút bất mãn nhìn tiểu nam hài kia nửa khuôn mặt béo mập trông rất khả ái. “Hắn” thoạt nhìn không có bất cứ…gì nguy hiểm, hắn từ từ thả lỏng tâm trí.
Chỉ là… Hắn với người này có cừu oán khi nào? Hắn thậm chí chưa từng gặp qua bất kỳ nhân loại nào mà
“Hắn”, dĩ nhiên, ở đây đang rủa hắn là tiểu nhân.
“Hô… Tâm tình đã khá rồi, hừ hừ, Thương Tuyệt Lệ, sau này đừng…đắc tội với ta nữa, nếu không ta rủa chết ngươi.” Bối Bối cầm lấy mảnh giấy trắng bị gót giầy nàng đánh đến đen tuyền, có rất nhiều dấu giầy trên đó, mà tâm tình sảng khoái hẳn lên.
Nhìn cảnh cái tên bị nàng ngược đãi thảm hại, nàng đắc ý cười rất tươi.
Thương Tuyệt Lệ có chút dở khóc dở cười nhìn người kia cười vui vẻ không ngớt. Tiểu hài tử này tính tình hoàn toàn là vô hại, chỉ là… nhân loại không nên sống ở xà giới, chỉ làm nhiễu loạn trật tự tam giới.
Vô luận là nguyên nhân gì khiến cho cái… tiểu nam hài này rơi vào xà giới, hắn cũng phải tống “Hắn” trở về nhân giới!
Khuôn mặt tràn đầy sự nghiêm túc, Thương Tuyệt Lệ vừa định đi ra ngoài thì bả vai lại bị nhân cấp đè lại. Kẻ nào có thể thản nhiên vô thanh vô tức ***đến gần hắn?
Tim đập căng thẳng, hắn nhanh chóng quay đầu lại và kinh ngạc kêu lên: “Vương…”
Chưa kịp hô lên, hắn liền bị Cô Ngự Hàn che miệng lại. Chợt thấy một ánh hồng quang lóe lên, hai người biến mất trong nháy mắt .
…
Ở chỗ tối trong hoa viên, thanh âm nghi hoặc truyền đến–: “Vương, nam kia hài là ai?”
Cô Ngự Hàn toàn thân tiêu sái ngồi lên trên tảng đá, đôi môi khinh bạc hơi nhếch lên …một cái, con ngươi đen dày: “Nàng chính là.. là món đồ chơi bảo bối ta đưa về.”
Nhớ lại cảnh Bối Bối ánh mắt lưng tròng luôn đảo nhanh như chớp, trên khuôn mặt khả ái lúc nào cũng đầy vẻ ham chơi, cái miệng của hắn tự nhiên lại nhếch lên.
Thương Tuyệt Lệ nhìn vẻ mặt vương giống như hàm ý trong đó sự sủng ái, trong lòng hắn nổi lên hồi chuông cảnh giác: “Vương, nam hài không của tộc loại ta, không thể ở lại xà giới, hắn sẽ làm nhiễu loạn trật tự tam giới.”
Cô Ngự Hàn – đôi mắt đen sầm xuống, nhìn thẳng vào trong mắt Thương Tuyệt Lệ, mục quang sắc bén:
“Ta không cho ngươi có bất kỳ chủ ý gì với nàng, nàng sau này do ta trông nom.”
Cái này đúng là điều mà Thương Tuyệt Lệ hoàn toàn lo lắng. Đôi mày rậm của hắn vội nhướng lên: “Vương, chính là…”
“Không chính là gì cả!” Cô Ngự Hàn quả quyết, một mực ngắt lời nói, nghĩ đến cái…tiểu nữ nhân kia sẽ rời đi, hắn liền cảm thấy sự khó chịu tràn đầy trong lòng.
Trợn mắt nhìn cảnh Thương Tuyệt Lệ liếc liếc mắt, một vẻ thâm trầm nhẹ nhành tràn trên khuôn mặt tuấn tú của hắn: “Nếu như ngươi dám len lén mang nàng hồi nhân giới, ngươi cũng không cần trở về!”
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chap 18 : Nằm mơ…
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
Bối Bối ngáp dài đi vào phòng ngủ của nàng. Nhìn thấy rèm buông đẹp đẽ ấm áp, gian phòng lại hoa mỹ, ánh mắt nàng như muốn mở thật to: “Oa! Phòng của ta đẹp như vậy sao…”
Nàng cao hứng ồn ào lăn người trên chiếc giường rộng rãi lại mềm mại, gục trên đệm, cọ cọ mặt lên tơ tằm mềm nhũn: “Thật thoải mái a, Thương Tuyệt Lệ, coi như ngươi còn có chút lương tâm, ta ngủ ngủ ngủ…”
Nàng lăn lông lốc vài cái vào ổ chăn, cuốn bản thân kín chặt chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt, cảm giác thỏa mãn như mèo ăn cá, ngay lông mi cũng khoái trá cong lên.
“Tiểu Bối Bối, giường ngủ này có thoải mái không ?”
Trong lúc ánh mắt của nàng nheo lại chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, một tiếng nói dễ nghe vang lên bên tai, ở khoảng cách rất gần. Nàng mở choàng mắt, một khuôn mặt anh tuấn phóng đại trước mắt của nàng, nàng theo bản năng kinh hô: “A —— “
Cô Ngự Hàn lập tức ngẩng đầu, ngoáy ngoáy lổ tai, mày kiếm nhướng lên: “Ta nói cho tiểu Bối Bối biết, thanh âm của ngươi có thể khiến người chết sống lại.”
Bối Bối nhăn mặt nhăn mũi: “Ai cho ngươi tự nhiên đến đây làm ta hoảng sợ. Chủ nhân, ngươi đi ra ngoài mau, ta muốn đi ngủ!”
Cô Ngự Hàn đưa tay cạo cạo cái mũi nàng: “Ngày mai nhớ kỹ là phải rời giường sớm một chút, đi múc nước rửa mặt cho ta.”
“Ừ ân…” Bối Bối gật đầu lung tung, thanh âm đã nhuốm màu buồn ngủ. Hiện tại nàng chỉ nghĩ đến việc ngủ một giấc thật tốt, từ lúc đi tới cái thế giới này, thời gian nàng ngủ gần như bằng không.
Nhìn ra nàng thật sự cực kỳ mệt mỏi, Cô Ngự Hàn đưa tay kéo chăn, đắp cho nàng càng thêm kín, động tác rất cẩn thận, miệng lại phá hư sự thật: “ngày mai, ta đây sẽ chờ ngươi tới hầu hạ, muộn sẽ không được ăn cơm.”
Bối Bối trừng mắt liếc hắn, sau đó xoay người đưa lưng về phía hắn, chuyện gì ngày mai nói, hiện tại ngủ là lớn nhất, thật thích!
…
Đêm khuya, trăng lên giữa trời sáng tỏ, chiếu trên mặt tuyết loang lổ bóng thông, thật sự yên tĩnh.
Trong giấc mộng…
Bối Bối cảm giác bản thân đang ở trong sương mù mông lung, nửa bước cũng khó đi, nàng đưa tay muốn xua tan sương mù dày đặc ngăn trở, nhưng không được.
“Bối Bối, ngươi ở nơi nào? Nãi nãi rất nhớ ngươi a, ngươi đi đâu vậy …”
Mơ hồ, nàng nghe được tiếng gọi quen thuộc của nãi nãi, thanh âm già nua – chợt xa chợt gần, không ngừng táp đánh vào lòng của nàng. Nàng cay cay mũi, vội vàng đáp lại: “Nãi nãi, nãi nãi… Bối Bối ở chỗ này, Bối Bối ở chỗ này, Bối Bối cũng tốt muốn a, ngươi ở nơi nào? Tại sao con không thấy được bà? Nãi nãi,
Bối Bối cũng nghĩ về nhà, nãi nãi…”
Hốt nhiên, nàng thấy có ánh sang chợt lóe lên phía trước, thân ảnh nãi nãi xuất hiện ở luồng sáng quang mang. Nàng muốn đi qua, nhưng phát hiện căn bản chân không thể nhúc nhích, nàng rớt nước mắt nói:
“Nãi nãi, nãi nãi…”
“Tiểu cô nương, ngươi không thể qua, nguyện vọng của ngươi còn chưa thực hiện.” Tự nhiên một thanh âm xa lạ xuất hiện, rất nhã nhặn, rất thân thiết.
“Cái gì mà nguyện vọng, ta không cần nguyện vọng , ta chỉ muốn về nhà, ta phải về nhà, ta nhớ nãi nãi, nãi nãi…” Bối Bối hướng về phía nãi nãi hô khóc, nãi nãi như không nghe thấy nàng, thủy chung không hề xoay người liếc nhìn nàng một cái.
“Tiểu cô nương, thuận theo tự nhiên, cần đến thì đến, cần đi thì đi, sẽ còn gặp lại. Hãy an tâm đón nhận hiện trạng, đây là niềm an ủi tốt nhất đối với nãi nãi ngươi . Đi thôi…”
Vừa dứt lời, Bối Bối liền phát hiện bản thân bị một đạo ánh sáng trắng mãnh liệt mang đi, không biết về phương hướng nào. Nãi nãi càng lúc càng xa cách, nàng khóc la lên nhìn bóng lưng nãi nãi : “Nãi nãi, nãi nãi… Bối Bối không muốn người rời đi …”
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chap 19 : Ngươi sẽ đối ta rất tốt…
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
*mâu : con ngươi.
Nhìn nước mắt nàng không ngừng tuôn rơ, phảng phất vào trong lòng hắn thật nặng nề, hắn dứt khoát ôm nàng vào lòng, hận không thể yêu thương nàng thật nhiều.
“Bối Bối, nhanh tỉnh lại…” Hắn khẽ lay lay nàng.
Tựa hồ như nghe được thanh âm của hắn, Bối Bối đột nhiên thức dậy. Thấy bản thân được hắn ấp vào ngực, nàng lập tức như là thấy người cứu mạng bèn vươn tay, ra sức ôm lấy hắn như đang tìm kiếm an ủi.
“Ta nhớ nãi nãi, ta nhớ nhà, ngươi đưa ta về nhà có được không?” Mắt nàng ngập nước như màn sương mù nhìn hắn, tiếng khóc đến thương cảm.
Nghe vậy, Cô Ngự Hàn – thân thể chợt cứng lại, không đáp lại vấn đề của nàng mà chỉ đưa tay lau vệt nước mắt bên má nàng và an ủi: “Ngoan, đừng khóc, ngủ một giấc sẽ không có việc gì.”
“Ngủ một giấc có thể về đến nhà sao?” Nàng hỏi, vừa ngây thơ lại cũng yếu ớt, con mắt ướt nước còn mơ hồ chưa tỉnh ngủ.
“…” Hắn trầm mặc không trả lời lại, chỉ áp đầu nàng sâu vào ngực hắn hơn, ôm nàng chặt hơn nữa.
Bối Bối khóc thút thít, tiếng khóc từ từ nhỏ đi. Hắn nhẹ nhàng vỗ về lay động khiến nàng thấy buồn ngủ lại.
“Ngoan ngủ đi, sẽ không có việc gì đâu. Ta sẽ luôn ở bên ngươi.” Cô Ngự Hàn trấn an nàng, tiếng nói mang theo ôn nhu cuốn hút.
Vẫn thủy chung không chịu nhắm mắt, Bối Bối cố gắng chống chống mí mắt, mở lại khép, mơ mơ màng màng yêu cầu: “Vậy ngươi không được đi nha.”
“Ta không đi.”
“Ngươi sau này sẽ rất tốt với ta sao?” Nàng khó khăn cất lên những thanh âm yêu thương như trước trong tiếng nấc khóc.
“Phải.”
“Cả ngày mai sao?” Tiếng nói càng thêm thương cảm.
“Ân.” Hắn đáp không chút do dự.
“Ta đây ngày mai không cần dậy sớm nha.” Nàng tiếp tục lầu bầu, ngáp liên tục.
“Ân… Ân?” Cô Ngự Hàn phát hiện có chút không thích hợp, hắn cúi đầu nhìn nàng, chỉ thấy ánh mắt của nàng đã nhắm chặt , hiển nhiên bộ dáng sắp ngủ.
Hắn lắc đầu cười khẽ, mắt đẹp hẹp dài – phượng mâu* lưu chuyển bất đắc dĩ – ánh sáng nhu hòa. Tiểu nha đầu này dáng ngủ so sánh với lúc thanh tĩnh càng thêm khôn khéo, dễ thương mà.
“Thương Tuyệt Lệ, ngươi thật tốt… Hô…” Bối Bối đưa cao tay vỗ vỗ hắn ngực, khuôn mặt xoay qua lại tìm kiếm tư thế thoải mái nhất rồi nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.
Nghe được tiếng nói ngây thơ của nàng, trong lòng hắn thấy rất mềm mại, ấm áp. Nhưng lông mi hắn chợt nhíu lại bởi vì nàng gọi – không phải tên của hắn! Xem ra hắn phải nói thật với nàng, hy vọng sau này cũng được nghe nàng ngọt ngào gọi như khi kêu “Thương Tuyệt Lệ” !
Đặt nàng một lần nữa xuống giường, hắn xuất thần nhìn vẻ mặt nàng khi ngủ…
★
Sáng sớm qua đi, buổi trưa đã đến, Bối Bối ngủ không biết trời đâu đất đâu.
Ánh mặt trời chiếu vào, xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, ánh lên sắc tuyết, bên cửa sổ là bầu trời đỏ rực.
Bối Bối từ ổ chăn chui ra, nhìn ra ngoài cửa sổ có chút chói mắt nhưng cảnh sắc lại cực kỳ xinh đẹp. Ánh sáng nhạt ở dưới tuyết đọng phản xạ lại ánh sáng trắng hoa mỹ, hoa mai điểm một chút ánh tuyết hồng.
Nàng hưng phấn xốc chăn lên, một hồi khí lạnh vội tràn vào khiến nàng thoáng run run nhưng cái niềm hăng hái muốn đi ra ngoài ngắm cảnh thì không giảm chút nào.
Mặc y phục hoàn chỉnh, nàng hưng phấn chạy vọt ra ngoài trời tuyết: “Thật xinh đẹp, ta thích nhất tuyết .”
Nàng thỏa thích vui đùa trên tuyết, nhìn gió lạnh truy đuổi nhau vờn quanh hoa mai. Cái lạnh lại khiến nàng rùng mình, hơi rụt cổ lại nhưng mặt mày vẫn hớn hở chơi đùa.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào [/QUOTE]
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chap 20 : Lại ta hôn một cái!
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
*Tân sủng : mới được cưng chiều.
**Công hay thụ : vì nếu là 2 nam nhân tất nhiên phải có một người vai trò là nữ hay cách khác gọi là thụ ( tiếp nhận). Nếu bạn nào đọc đam mỹ thì gọi công là same, thụ là uke.
“Thình thịch… Ai nha!” Bối Bối không để ý đụng vào một vị cung nữ đi qua, hai người song song té trên mặt đất. Chậu nước nóng trong tay cung nữ xoay một cái hướng lên trời.
Bối Bối vội vàng đứng lên, đỡ lên cung nữ dậy và liên tục nói xin lỗi: “ Đắc tội, đắc tội với ngươi. Ta không phải cố ý xô phải ngươi.”
“Ngươi…” Anh Nhi trợn to ánh mắt nhìn nam hài trước mắt, ánh mắt thật sự phức tạp. Đây là nam hài vương – tân sủng*…
Ý thức được bản thân được một nam hài đỡ, Anh Nhi khuôn mặt hồng hồng vội vàng thối lui, cách Bối Bối xa vài bước, không biết phải hành lễ thế nào. Nam hài này xuất hiện quá đột ngột. Vương hình như rất sủng ái hắn, còn nhượng hắn ở Thiên điện, nơi tôn quý nhất a .
Khi Bối Bối nhìn rõ ràng mặt cung nữ, con mắt đen chuyển chuyển, cái… cung nữ này chả là người đã gặp nàng nhào vào Thương Tuyệt Lệ mà sợ đến chạy trốn – cái… cung nữ đang đỏ mặt thật sự là cô gái xinh đẹp ngây thơ nha.
Thấy cung nữ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bản thân, nhất định là nhớ ra nàng theo Thương Tuyệt Lệ –
“Chuyện tốt”, nàng rất muốn biết bản thân giờ phút này sẽ bị thấy thế nào, là công hay thụ**?
“Ha hả… Ngươi tốt, ta gọi là Tô Bối Bối, ngươi tên là gì?” Bối Bối dựa vào hình dáng một thân mặc nam trang, ra sức mỉm cười mê đắm và tiến lại gần cung nữ.
“Nô tỳ… Nô tỳ gọi Anh Nhi.” Anh Nhi có chút hơi sợ, vội lùi một bước. Tô công tử này cười đến thật… tà ác.
“Anh Nhi… Ân, tên rất hay, cô nương năm nay bao nhiêu tuổi a? Có…lập gia đình hay chưa ?” Bối Bối lại đi trước tới gần Anh Nhi một bước, bộ dáng mười phần giống khách hái hoa .
“Anh Nhi năm nay vừa vặn 15 tuổi, còn chưa… chưa có gả cho ai.” Anh Nhi cả người căng thẳng đề phòng, ánh mắt Bối Bối nhìn khiến cả người nàng thấy khó chịu.
“A, như vậy là tốt rồi như vậy là tốt rồi, không bằng ngươi liền theo ta đi, ta cam đoan ngày nào cũng để cho ngươi lên tiếng quát nạt!” Bối Bối đưa tay nâng cằm Anh Nhi, cười đến híp cả mắt lại, trên quai hàm lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ thật sâu, thoạt nhìn khả ái, nhưng ánh mắt lại không hề khả ái, rất gian tà!
Anh Nhi bị dọa đến sợ, nàng nói lắp suy nghĩ nên tìm cách thoát thân: “Tô công tử không cần trêu nô… nô tỳ. Ngài là người của vương, làm thế nào… làm thế nào có thể muốn nô tỳ…”
Anh Nhi cảm giác bản thân sắp khóc đến nơi. Trời ơi, cái… Tô công tử này rốt cuộc là người nào a, tại sao lại theo vương rồi đến đùa giỡn nàng?
“Anh Nhi ngoan, không ai nói cho ngươi là nam nữ kết hợp sao? Đến đây, để ta hôn một cái nào!” Bối Bối tặc tặc cười một tiếng, đưa miệng qua phía Anh Nhi.
Anh Nhi hoàn toàn bị dọa khiếp sợ không còn suy nghĩ được quan hệ chủ tớ, nàng quay đầu cầm váy vội chạy biến: “Nô tỳ cáo lui.”
“Uy uy Anh Nhi, đừng chạy a, chúng ta còn chưa hôn nhẹ ni.” Bối Bối nhanh chân liền truy qua, khóe miệng cười đến liệt một bên, ánh mắt quay tròn lóe lên sự thích thú với trò đùa dai.
“Tô công tử, nô tỳ bộn bề công việc…” Anh Nhi quay đầu lại thấy Bối Bối tới gần, sợ muốn chết, mặc dù bị đuổi đến không kịp thở, nhưng không dám dừng lại cước bộ.
“Ta lại hôn ngươi…cũng giống đi công việc mà. Anh Nhi ngoan, mau dừng lại đây, chỉ thoáng cái là xong rồi.” Bối Bối thở phì phò, vẫn không không ngừng le hét dọa nạt, ha ha, xem Anh Nhi bộ dáng hoảng sợ – thật đúng là cảm giác cực kỳ thành công thỏa mãn. Trêu người cảm giác thích thú là như vậy đây.
“…” Anh Nhi – mồ hôi chảy ròng ròng trên trán không hề…tiếp tục cố gắng khuyên can Bối Bối nữa mà nhanh chóng chạy ra ngoài cung điện.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào