“Frisbie sao lại chết vậy?” Đỗ Trần không dám tin vào tai mình, tối hôm qua Frisbie bị hắn thu thập rất thàm nhưng không có đòn trí mệnh nào a.
“Thế này là thế nào?” Đỗ Trần đi tới trước mặt Ferdinand, khó hiểu nói: “Chẳng lẽ thương thế của hắn quá nặng, không chịu được mà chết?”
“Thương thế của hắn đã được tế tự trị thương ổn rồi, đó không phải nguyên nhân làm hắn chết.” Trong đôi mắt tím của Ferdinad hiện lên quang mang sắc bén, giải thích cho Francis bằng thanh âm hòa ái: “Hắn chết tại một phòng của giáo đường, phòng đó cách ta không đến năm mươi bước.”
Giáo phụ mặc dù trở lại phong độ thường ngày nhưng Đỗ Trần có thể cảm thấy hiện lão đang rất bực tức.
Ferdinand thân là người đứng đầu thần thánh giáo tại Lanning đế quốc, thân phận cao quý phi thường a. Hơn nữa giáo đường St.John là nơi tất cả đấu thần ở Lanning đế quốc sùng kính, khong ngờ lại có người bị giết dưới mắt lão ngay tại giáo đường.
Cái này bảo Ferdiand không giận làm sao được, bên trong giáo đường St.John có đến mấy trăm cao thủ, bản thân Ferdiand cũng không đơn giản, vậy mà lại có người thần không biết qủy không hay giết Frisbie.
Đỗ Trần cúi đầu nói: “Ta cảm thấy rất thương tâm trước cái chết của Frisbie, đêm qua ta cẩn thận suy nghĩ thì thấy hắn cũng không phải thật sự muốn giết ta mà chỉ là muốn tìm ta trả thù việc ta làm hắn mất mặt tại tửu yến, cho nên ... ai, Ferdinand giáo phu, hiện giờ ta có thể giúp người làm gì không?”
Hắn có chút phiền muộn, người đã chết vậy vàng để chuộc tội làm sao lấy được nữa đây.
“Ngươi đến cáo biệt Frisbie đi.” Ferdiand dẫn Đỗ Trần từ đại sảnh theo cầu thang lên lầu.
Hai người lên lầu, Đỗ Trần nhanh chóng đánh giá bốn phía, bất ngờ hắn phát hiện ở bức tường Ferdinand vừa nãy đứng có dấu vết như bị lão đánh trúng.
Dấu vết này tựa như của một người khá cao để lại, Đỗ Trần liên tưởng đến khối đá ở quảng trường giáo đường, hắn nghĩ có lẽ nơi này trước kia cũng có một pho tượng không ngờ cũng bị phá.
Bước lên lầu, Đỗ Trần thấy một hành lang trải thảm đỏ, tường trắng, hai bên tường là một dãy cửa phòng, trước một trong mười cái cửa có hai vị đấu sỹ cấp 5 mặc áo lam đang đứng gác.
Thấy Ferdinand và Đỗ Trần đến, một trong hai võ sỹ mở cửa ra.
Một mùi máu tanh tỏa ra, kiếp trước Đỗ Trần cũng trải nghiệm nhiều nhưng vừa nhìn vào trong phòng, hắn thiếu chút nữa là nôn sạch những thứ trong bụng ra.
Thi thể của Frisbie trên mặt đất trông rất thảm thương, hắn bị lột da khiến thịt đỏ hồng lộ ra bên ngoài, tứ chi co quắp lại, xương lòi ra ngoài. Trên mặt hắn hai con ngươi ra dính đầy tơ máu trông như hai trái huyết cầu. Đáng sợ nhất là hai cánh tay đặt trước ngực hắn, nhìn qua hai cánh tay, ta có thể thấy được nội tạng trong người Frisbie. Nhìn vào đó, Đỗ Trần thấy trái tim của Frisbie vẫn đang đập một cách yếu ớt.
Theo mỗi lần đập của trái tim, mạch máu của hắn lại nhảy lên, tựa như Frisbie chưa chết vậy.
Đỗ Trần thầm hít mấy hơi, hắn cảm thấy sợ hãi khi nhìn thi thể Frisbie tại đây, bất ngờ con ngươi của Frisbie dữ tợn nhìn hắn.
“Đấu thần phù hộ!” Đỗ Trần bị dọa đến mức nhảy ra nấp sau lưng Ferdiand, “Hắn hoàn toàn chưa chết.”
“Không, hắn đã chết.” Ferdiand bình tĩnh nhìn thi thể Frisbie, con ngươi hắn vừa chuyển động, “Đây là một phương pháp giết người hết sức ác độc, linh hồn Frisbie đã biến mất. Hắn hiện chỉ là kéo dài sự thống khổ mà thôi. Ai, nếu không phải vì điều tra chân tướng sự việc, ta đã giúp hắn an nghỉ rồi.”
Cổ họng Đỗ Trần phát ra âm thanh “Cô lỗ”, hắn hiện đang rời mắt khỏi thi thể của Frisbie, bắt đầu quan sát hiện trường án mạng.
Đây là một gian phòng ngủ rất bình thường, tường màu trắng, cả giường và bàn ghế cũng màu trắng. Màu sắc thánh khiết này hiện giờ làm hiện trường tăng thêm vài phần quỷ dị.
Đỗ Trần kinh ngạc nói: “Sao trên hiện trường không có máu! Da của Frisbie sao lại không thấy đâu!”
“Khả năng quan sát của ngươi tốt lắm.” Ferdinand chỉ vào phòng lạnh giọng nói: “Toàn bộ hiện trường đều hoàn hảo không tổn hại gì, đêm qua có hai vị võ sỹ cấp 5 canh giữ hắn vậy mà sáng nay người đưa cơm vào phòng thì thấy cảnh tượng này.”
Giáo phu, người nghi ngờ có kẻ trộm đột nhập giáo đường St.John, qua mặt hai vị đấu sỹ cấp năm giết Frisbie mà không để lại dấu vết.”
“Bất quá hắn cũng để lại một dấu vết.” Ferdinand tiến lên từng bước, ngồi xuống nhẹ nhàng mở hai tay thi thể đang để trước ngực ra, chỉ vào cổ họng hắn nói: “Ngươi xem, hung thủ một đao cắt đứt yết hầu của Frisbie rồi bắt đầu lột da của Frisbie từ cổ hắn. Loại phương pháp giết người này chính là một manh mối.”
“Ai có thể dùng phương pháp giết người này, quá tàn nhẫn.” Đỗ Trần không dám nhìn vào thi thể của Frisbie.
“Đây là một loại tra tấn từ rất xưa tên là ‘Bác Bì Tàng Y’, rất lâu trước kia, loài người xử tử tù nhân là ma tộc bằng phương pháp này. Hiện tại ngoại trừ thần thánh giáo và truyền nhân của những đấu thần cổ xưa thì không còn ai biết dùng kiểu tra tấn này.” Ferdinand chậm rãi nói. Bình thường người hành hình thường đều giữ lại da của đối tượng vì thế da của Frisbie chính là dâu vết.”
“Thiên nột, Iaeste đại lục thật sự quá dã man.” Đỗ Trần không nhịn được thóa mạ.
Francis, ngươi hãy từ biệt Frisbie sau đó nói cho ta biết về vị đấu thần che mặt đêm qua ngươi đã gặp.”
“Giáo phụ, người hoài nghi vị đấu thần che mặt kia là hung thủ?”
“Đúng vậy, ngoài ra ta không nghĩ ra được động cơ sát hại Frisbie. Ta đoán là một vị đấu thần cấp chín du lịch tới St.John. Hắn đầu tiên là trộm thánh khí của Kaman, sau đó vì một lí do nào đó đã dùng dương giác chiến chùy cứu ngươi. Đối với đấu thần mà nói, trộm cắp là một loại sỉ nhục nên hắn giết chết người đã nhìn thấy hắn sử dụng dương giác chiến chùy. Nhưng ta có một nghi vấn là hắn vì cái gì mà không giết Frisbie tại chỗ. Hơn nữa với thực lực của hắn không cần đến thánh khí cũng có thể dễ dàng giết người, hắn không cần sử dụng tang vật để để lại dấu vết ...”
Ferdinand phân tích một hồi làm Đỗ Trần không biết nên cười hay nên khóc.
Ăn trộm thánh khí, đả thương người là do hắn làm nhưng lẻn vào giáo đường giết người là ai? Đỗ Trần không có thực lực như vậy, hơn nữa hắn cũng không biết thủ đoạn tàn nhẫn đến vậy.
“Được rồi, trước hết từ biệt Frisbie rồi sau đó hãy nói cho ta hình dáng của vị đấu thần che mặt kia.”
Đỗ Trần cố nén cảm giác buồn nôn, hướng về thi thể nói vài câu sau đó nói với giáo phụ: “Giáo phụ, đêm qua ta bị Frisbie đuổi theo, sau đó ta trốn vào khu số 7, tới một cái ngõ tắt nhỏ và gặp vị đấu thần che mặt trong đó. Hắn rất cao, rất cường tráng, giọng hắn khàn khàn. Lúc đấy hắn đánh bại Frisbie rồi bay đi.”
“Rất cao, rất cường tráng, giọng khàn khàn, cảm tạ ngươi đã cung cấp manh mối cho ta!”
Ferdinand mang đỗ trần theo, rời khỏi phòng giam trở về đại sảnh: “Francis, ngươi có thể trở về nhà nhưng sự việc hôm nay ta yêu cầu người tuyệt đối giữ bí mật, ngươi nên ở nhà vì ta có thể đột ngột gọi ngươi đến, còn về việc dùng vàng chuộc tội ... ngươi đợi lát nữa ta sẽ thông báo. Hơn nữa ngươi nên cẩn thận, thỉnh Angius công tước ở nhà bảo vệ ngươi. Dù sao ngươi cũng đã gặp vị đấu thần che mặt kia.”
Đỗ Trần cười nói: “Hắn đã cứu ta nên chắc sẽ không giết ta.”
“Ăn nói hàm hồ, tính tình cảu đấu thần rất cố quái, bọn họ làm việc thường không tuân theo lẽ thường.”
Vậy ra cao cấp đấu thần hành sự đều theo tâm tình. Đỗ Trần rời khỏi giáo đường, trong lòng thầm nghĩ vụ án của giáo đường là một vụ án không có một chút manh mối nào cả.
Bất quá Frisbie chết không phải bởi cái gã đấu thần che mặt cho nên Đỗ Trần cũng không lo lắng gì về sự an toàn của chính mình.
Steve vẫn đang đợi ở bên ngoài, Đỗ Trần cũng không muốn giấu vị đại ca này nên kể lại chuyện cho đại ca hắn. Steve nghe tin Frisbie đã chết liền cười to, âm thanh vang lên không ngừng “Tổ tiên tại thượng, thế là mất số vàng chuộc tội.”
Trên đường về nhà, Steve không ngừng tiếc nuối kim tệ chuộc tội coi như mất sạch. Nhìn bộ dạng của hắn, Đỗ Trần hoàn toàn không có biện pháp, hắn định chờ đệ đệ này phát tài thì tiện tay mượn vài kim tệ để cưa các tiểu thư xinh đẹp.
Xe ngựa của bọn hắn đang vào khu thành đông của qúy tộc thì đột nhiên nghe bên ngoài có người hét: “Dừng lại, thành đông phát sinh sự tình khẩn cấp, hiện tại không được phép đi lại.”
Chẳng lẽ lại có án mạng, Đỗ Trần và Steve từ trên xe ngựa nhảy xuống, ở trung tâm thành St.John mà tình hình trị an sao lại tồi tệ vậy a.
Chỗ này có vẻ đã trở thành thiên đường của tội ác a.
Thành đông, nơi ở của quý tộc, có ba đại lộ và hơn chục con đường nhỏ tạo thành mạng lưới giao thông của nơi này. Hôm nay, tất cả các con đường lớn nhỏ tất cả đều bị phong tỏa. Ở bên trong, mấy trăm hộ cả quý tộc lẫn gia nhân đều bị bắt phải ở trong nhà, không được phép ra ngoài.
Từ các khu bên cạnh binh lính lũ lượt kéo đến, án mạng thực sự xảy ra và bị phát hiện chưa được bao lâu, bởi vì thành vệ mới nhận được tin tức.
Đỗ Trần hướng về thủ vệ nói: “Ta là Francis của gia tộc St.Kain ...”
Hắn còn chưa kịp nói xong, người lính đó đã quát: “Chúng ta là quân thành vệ dưới sự chỉ huy của quân đoàn trưởng St.Bowen, đích thân tướng quân đã ra mệnh lệnh không cho bất kỳ ai ra vào nơi này, thỉnh Francis thiếu gia đi đường khác.”
Vừa nói, người lính vừa liếc mắt đánh giá Đỗ Trần, mấy hôm mọi người nói với hắn là ‘sự sỉ nhục của gia tộc St.Kain’ đã trở nên thông minh, hôm nay quả nhiên hắn thấy Đỗ Trần không có bộ dạng ngu ngốc.
Thấy thái độ kiên quyết của binh lính, hơn nữa lại là lệnh của đích thân quân đoàn trưởng, Đỗ Trần cũng phải nhún vai bất đắc dĩ: “Được rồi, ta có thể đi đường khác nhưng nhà ta ở bên trong, liệu ta có thể từ đâu đi vào chứ?”
Steve tiến lên, cười nói: “Những người lính thân mến, chúng ta là con trai của phó tổng trường thống suất bộ, hình như chức quan của cha ta so với Cristiano tướng quân còn lớn hơn một ít a? Ngươi hãy xem cái này đi.” Steve rút từ trong người ra một lệnh bài màu đỏ, mặt trước có điêu khắc cảnh Shigeru chết trận.
Người lính ngay lập tức thi hành quân lễ.
“Bây giờ chúng ta có thể tiến vào chứ?” Steve nhẹ nhàng đẩy thủ vệ binh, dẫn Đỗ Trần đi vào khu quý tộc, nhưng xe ngựa và xa phu thì bị chặn lại ở ngoài.
“Đại ca, lệnh bài đó để làm gì vậy?” Đỗ Trần tò mò nhìn Steve cất lệnh bài vào trong ngực.
Đây là tín vật của trưởng tử trong gia tộc, có chút cân lượng, khi ta cầm nó có thể đại biểu cho cả St.Kain gia tộc, bất quá, hắc hắc, cái này dùng để đe dọa tình địch là tốt nhất.” Steve cười, nhìn quanh bốn phía “Quái lạ, phong tỏa cả một thành khu, có vẻ có một vị đại nhân vật mới xuất hiện!”
Trong khi hai huynh đệ bọn họ nói chuyện thì có một đội binh lính chạy tới, không phải thành vệ đội mặc đồ màu xanh đậm mà là mặc trọng giáp màu đỏ, hai tay cầm trọng thuẫn và trảm mã trường đao cũng màu đỏ nốt.
“Oa, thậm chí cả ngự lâm quân cũng được điều động!” Steve khoa tay chỉ vào đội binh đó hô lớn, giải thích cho Đỗ Trần: “Bọn họ là một trong những đội quân lợi hại nhất của đế quốc. Họ là ngự lâm quân, cùng với đội cuồng phong trọng binh của St.Keki gia tộc và đích thánh diễm kỵ sỹ đoàn của chúng ta được gọi là Lanning tam đại binh đoàn.
Đỗ Trần cảm thấy rùng mình, trước kia hắn mới chỉ là nghe sơ qua về việc gia tộc St.Kain cường đại cỡ nào, vinh dự cỡ nào, hôm nay hắn mới biết được quân đội của gia tộc hắn không hề thua kém quân đội của vương thất Lanning đế quốc.
Có khả năng này sao? Đỗ Trần đã quyết định rời khỏi nhà nhưung trước đấy hắn phải kiếm được khoản bồi thường lớn từ cha của Frisbie, bằng không làm sao đảm bảo được cuộc sống cho lão Fourier và Ariza?
“Oa, có chuyện náo nhiệt rồi, ngự lâm quân thường không dễ dàng được điều động! Đệ đệ thân ái của ta, chúng ta hãy cùng đi xem náo nhiệt nào!” Steve hưng phấn kéo Đỗ Trần theo sau đội ngự lâm quân.
Đội ngự lâm quân chạy tới bên ngoài một tòa trang viện, không lịch sự chào hỏi gì cả mà cứ thế phá cửa xông vào, đội ngự lâm quân tiến vào lập tức giương trọng thuẫn bày trận phòng ngự.
Đỗ Trần gọi Ariza đi theo đến trang viện bị bao vây. Trước cửa trang viện này không có lấy một pho tượng chứng tỏ tổ tiên của gia tộc này không có vị phong hào đấu thần nào cả.
Nhìn môn bài ở trước cửa, Đỗ Trần giật mình, nơi này là tư gia của tài chính quan đại thần, cũng là nhà của kẻ đêm qua tập kích hắn, Frisbie.
Chẳng lẽ nơi này cũng phát sinh chuyện ngoài muốn sao?
“Steve, Francis sao các ngươi lại ở chỗ này?” Lúc này, Angius cùng vài vị quý tộc cũng đang đi đến trang viên của tài chính đại thần, quan chức của bọn họ so với quân đoàn trưởng đều cao hơn nên đương nhiên sẽ không coi lệnh cấm vào đâu cả.
Đỗ Trần im lặng nhìn thoáng qua ‘cha’, Steve giải thích một tràng: “Phụ thân, bên trong giáo đường St.John phát sinh chuyện ngoài muốn nhưng Ferdinand giáo phụ yêu cầu hắn giữ bí mật ...” Tiếp đó, Steve nhìn đám quý tộc đi theo Angius ý tứ rất rõ ràng, tiếp đó hạ giọng nói thầm với Angius.
Lúc này, có một số người bị bắt rời đi chỗ khác, một số người khác quan chức cực cao cứ thể đi thẳng vào trong trang viên.
Steve nói: “Phụ thân, Frisbie bị người khác giết mà hung thủ không làm kinh động đến bất cứ ai.”
Angius biến sắc, hắng giọng: “Hắn bị giết ngay trong nội đường giáo đường St.John.” Lão liếc mắt qua những người bảo vệ trang viên của tài chánh quan: “Frisbie chết, cả nhà hắn cũng bị giết, chẳng lẽ gia đình bọn họ đã đắc tội với một vị đấu thần cường đại ...”
Đột nhiên, trong số những người đi vào trang viên có một số người bưung miệng chạy ra đến ngoài thì lập tức nôn ọe: “Đấu thần phù hộ, sao lại có thể tàn nhẫn đến mức đó được, Angius phó tổng trường, tình hình bên trong không thích hợp để quan văn chúng ta tham dự, chỗ này giao cho võ tướng các người tiếp quản.”
Angius quát: “Các ngươi là đế quốc đại thần phải biết bảo vệ phong độ chứ, bên trong có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tất cả đều chêt, ngoại trừ gia nhân, cả nhà tài chính quan đại thần hai mươi bảy người toàn bộ bị giết sạch, hơn nữa còn bị ... lột da.”
Đỗ Trần tim đập mạnh, bất chấp sự bất hòa với Angius, hạ giọng nói với ông: “Francis cũng là bị người ta lột da.”
Rắc, rắc, Angius nắm chặt nắm tay đến mức xương cốt phát âm, mặc dù Đỗ Trần không có ấn tượng tốt với cha mình nhưng lúc này không thể không thừa nhận huyền vũ đấu thần cấp 8 Angius có khí thế sắc bén đến mức người khác không dám trực tiếp đối mặt.
“Chuyện này quả là một sự khiêu khích với đế quốc, hừ, Steve, ngươi đưa Francis về nhà, không có lệnh của ta không đứa nào được đến đây.”
Trong lúc Steve đưa Đỗ Trần về đến nhà với lão Fourier, khu quý tộc của thành St.John được nâng cao lệnh cảnh giới, trừ phi cầm trong tay mệnh lệnh thư của bệ hạ Baergena hoặc giáo phụ Ferdinand, bất cứ ai cũng không được xâm nhập vào quý tộc khu, hơn nữa Đỗ Trần cũng bị cảnh cáo không được tiết lộ bất cứ tin tức gì.
Việc này cũng thật khó tin, đế quốc tài chính đại thần cả nhà bị diệt môn, trong đó có một người chết ở ngay nội đường giáo đường lớn nhất Iaeste đại lục của thần thánh giáo, cái này là đồng thời khiêu khích cả đế quốc và thần thánh giáo a.
Đến tối, Angius trở lại trang viên, án mạng diệt môn không có lấy một chút tiến triển nào, điều này làm sắc mặt lão không tốt một chút nào a.
Nửa đêm.
Một người mặc trường bào đi đến St.Kain trang viện, mũ trùm kín đầu khiến không ai biết được thân phận của người này.
“Đứng lại.” Một võ sĩ của St.Kain gia tộc tiến lên chắn đường, người đó đưa cho hắn một lệnh bài, thấp giọng nói: “Gọi Angius và Francis đến gặp ta.”
Võ sỹ biến sắc khi nhìn thấy lệnh bài, ngưng trọng nói: “Xin lỗi, mời ngài đến hậu viện chờ một lát.”
Một lúc sau, Angius cùng người nhà đến hậu viện, Đỗ Trần cũng bị kêu đến.
Angius bước nhanh đến trước mặt người khoác trường bào, đưa tay trái lên, ngón vô danh đặt tại ngực phải, đây là nghi lễ của đấu thần để cho thấy hắn là huyền vũ đấu thần cấp tám. “Tôn kính giáo phụ, cảm tạ ngài đã đến St.Kain trang viện, ngài muốn tìm Francis à?”
Người khoác áo choàng hạ mũ xuống, hiện ra khuôn mặt của Ferdinand “Đúng vậy, trong khi điều tra án mạng ta phát hiện một số sự việc có quan hệ với Francis.”
Nghe xong những lời này của Ferdinand, Đỗ Trần nghi hoặc đồng thời đánh giá nét mặt của cha. Công tước Angius cũng mờ mịt, không thể hiểu rõ ràng được việc này.
Ferdinand lại nói tiếp: “Ta có thể nói chuyện một mình với Francis được không?”
“Đương nhiên có thể, Francis, ngươi hãy đưa giáo phụ đến phòng ngủ của ngươi đi!” Angius cung kính nói.
Đỗ Trần đưa Ferdinand đến tòa tiêu tháp của mình, vừa thấy nơi ở của Francis, Ferdinand lập tức nhíu mày: “Công tước Angius, ngươi để nhi tử của ngươi, sự cao quý của thành St.John ở nơi thế này sao? Ta cũng nghe nói ngươi đối với Francis không được tốt cho lắm.”
“Giáo phụ nói đúng, tôi sẽ đổi cho Francis một căn phòng khác!” Trước mặt giáo phụ, ở Angius không còn thấy khí tức của một vị phó tổng trường, hiện tại trông ông như một đứa trẻ đứng trước mặt một vị tiền bối.
“Được rồi, tất cả mọi người hãy ở ngoài, Francis, ngươi vào đây với ta!”
Ferdinand nắm tay Đỗ Trần đi đến tầng thứ ba của tòa tháp, hai người đến một cái phòng ngủ nhỏ, lúc này giáo phụ trầm ngâm nói: “Francis, ngươi có nhớ kỹ về quá khứ của ngươi không?”
Đỗ Trần một điểm cũng không rõ mục đích của Ferdinand nên đành cẩn thận ứng phó: “Tôn kính giáo phụ, ngài cũng biết trước đây não của ta không được tốt, sau một cơn bệnh nặng mặc dù hiểu được nhiều việc nhưng cũng có rất nhiều việc bị quên lãng, ta đối với quá khứ không được rõ ràng cho lắm.”
“Ai, điều này ta cũng biết, vì vậy ta cũng không ngại nói cho ngươi biết hai sự việc trong quá khứ có liên quan đến ngươi!”
Ferdinand ngồi trên chiếc ghế hồng mộc, hai tay đặt trước mặt, chậm rãi nói: “Khi ngươi bảy tuổi, có một lần ngươi ra ngoài một mình đến con sông Newbie (nữu bối hà, nghe gần giống sông newbie) ở ngoài thành St.John, ngươi chơi đùa và nảy sinh xung đột với một số tiểu hài tử khác, ai, tin ta đi, việc này chỉ là một việc bình thường của lũ trẻ con khi chơi đùa, chúng đã ném ngươi xuống sông ... ngươi biết cuối cùng chuyện gì xảy ra không?”
Đỗ Trần ngồi trên chiếc giường trắng của mình, cười nói: “Chắc chắn là ta đã may mắn thoát chết.”
“Đúng vậy, ngươi được một người đánh cá ở hạ du cứu về nhà, vì ngươi không giải thích rõ sự tình làm công tước Angius tưởng ngươi nghịch ngợm khiến quần áo ướt hết nên đã trách phạt ngươi.”
“Người biết rõ cha con không có thiện cảm với con cho lắm.” Đỗ Trần nhún vai.
“Ài, ta biết, nhưng ta muốn nói với ngươi lại là chuyện khác. Ngày thứ hai, người ở ven sông Newbie phát hiện ra thi thể của mấy đứa nhỏ, bọn chúng tất cả đều bị lột da.”
“Sao lại có thể tàn nhẫn đến vậy, bọn chúng chỉ là lũ trẻ thôi mà.” Đỗ Trần sợ hãi kêu lên, hắn cảm thấy dường như Ferdinand ám chỉ ...
“Mấy đứa nhỏ tử vong bởi cách thức cổ xưa ‘Bác Bì Tàng Y’ nên thần thánh giáo đã nhận điều tra vụ án này. Cuối cùng, vụ mấy đứa trẻ bị sát hại đã trở thành một đại kỳ án của thần thánh giáo.”
Con mắt tím của Ferdinand thâm trầm nhìn chằm chằm vào Đỗ Trần, có vẻ như muốn tìm ra cái gì từ người hắn. Việc thăm dò này chỉ làm Ferdinand thất vọng bởi nhìn mặt của Đỗ Trần có thể thấy hắn hoàn toàn không biết gì về việc này cả.
“Sự kiện thứ hai, khi ngươi mười hai tuổi, có một vị huân tước kỳ thị ngươi là ... xin lỗi, để thuật lại sự việc một cách trung thực, cho phép ta sử dụng một số từ ngữ khiếm nhã. Vị quan kia nói tóc ngươi màu đỏ, không giống người của gia tộc Shigeru, ngươi là đồ con hoang, người này còn phái người ra đánh ngươi, kết quả là đến ngày thứ hai, hắn cũng bị lột da. Sự kiện này cũng không được làm rõ và cũng trở thành một kỳ án.”
Ferdinand đột ngột nói: “Ngày thần an, Frisbie định giết ngươi, ngày thứ hai, hắn bị lột da, hơn nữa cả nhà hắn hai mươi bảy người cũng bị giết bởi phương thức ‘Bác Bì Tàng Y’.”
Chẳng lẽ Frisbie là vì mình mà chết? Đỗ Trần kinh hãi nhìn Ferdinand.
“Sự việc ngày hôm nay có liên quan đến một phương thức giết người hết sức cổ xưa, vì thế nên ta đã bắt đầu điều tra từ những sự việc liên quan đến các gia tộc là hậu duệ của phong hào đấu thần ở Lanning đế quốc được ghi chép trong trong mười năm qua. Cuối cùng, ta đã phát hiện ra ba sự kiện này có điểm chung là nạn nhân đều chết vì bị lột da, những người này đều gây nguy hiểm cho ngươi và đến ngày thứ hai thì bị người ta lột da.”
Ferdinand khẩn trương đứng lên bảo Đỗ Trần ngồi xuống, cười nói: “Việc phát sinh một lần, hai lần có thể coi là trung hợp nhưng lần thứ ba liệu có thể là trùng hợp được không?”
Nói xong ông bình tĩnh nhìn Đỗ Trần
Tất cả mọi sự việc đều cho thấy có một vị đấu thần cường đại đang âm thầm bảo vệ hắn, tất cả những ai uy hiếp Đỗ Trần đều bị lột da. Hơn nữa vị đấu thần này còn có năng lực tại giáo đường St.John qua mặt mấy trăm cao thủ giết chết Frisbie, người này mạnh đến mức thần thánh giáo không thể kiểm soát được.
Thần thánh giáo không cho phép tồn tại một lực lượng cường đại hơn bọn họ nằm ngoài sự khống chế của họ, truyền thống này đã tồn tại mấy trăm năm nay trong thần thánh giáo. Vì thế, hôm nay Ferdinand đích thân đến gặp Đỗ Trần, nói sự việc này cho hắn để xem phản ứng của hắn, đồng thời ông còn muốn xem xét cuộc sống của Đỗ Trần để tìm chút tin tức về vị đấu thần thần bí.
Ferdinand rốt cục cảm thấy thất vọng vì sự thật cho thấy rằng Đỗ Trần cái gì cũng không biết.
“Giáo phụ, nói không chừng sự việc này là trùng hợp.” Đỗ trần cố gắng giảo biện mặc dù trong lòng hắn đã tin đó là sự thật.
Đáng chết, ký ức của tên tiểu tử Francis này toàn thiếu hụt những thông tin quan trọng a.
“Ai, đứa trẻ lương thiện, ngươi không cần bối rối, ta tin rằng ngươi cũng không biết vị đấu thần thần bí đang bảo vệ ngươi là ai.” Lão than thở “Dù sao đấu thần cao cấp đều rất cổ quái, bản thân ta cũng là một lão già cổ quái, điều này có thể giải thích cho việc vị đấu thần kia thích dùng thủ đoạn.”
Đỗ Trần đang nhanh chóng tính toán bỗng trong đầu xuất hiện chủ ý bèn cười nói: “Giáo phụ tôn kính, ta thân là hậu duệ của phong hào đấu thần, là một tín đồ trung thành của thần thánh giáo, vì vậy ta nghĩ đấu thần bảo vệ ta nhất định cũng là một người bạn của thần thánh giáo, liệu ngài có thể tha thứ cho sai lầm lần này của đấu thần đó và ta được không?”
Tiểu quỷ này rất có thủ đoạn, Ferdinand nở nụ cười.
Chắc chắn sau lưng hắn có một vị đấu thần cường đại nhưng vị đấu thần này có thể là bằng hữu của thần thánh giáo.
Nói chuyện như một người bạn, Ferdinand muốn khẳng định sự cường đại của đấu thần bí ẩn. Bằng thủ pháp chuyên nghiệp của giáo đình hiện nay, Ferdinand đã từ kỹ thuật lột da mà nhìn ra thực lực cường đại đến tột cùng của bị đấu thần bí ẩn này.
Từ kết quả điều tra, việc Ferdinand muốn làm là được diện kiến vị đấu thần bí ẩn và đưa cho ông ta một chút lễ vật để sau này khi gặp mặt hai bên có ấn tượng tốt.
Nhưng Ferdinand cũng đoán nhiều khả năng là sẽ không thể diện kiến vị đấu thần bí ẩn kia, vì thế các món quà diện kiến của lão đương nhiên là rót cho Đỗ Trần.
“Francis, mặc dù ngươi là một đứa trẻ thông minh nhưung ta không nghĩ đến viếc sử dụng ngôn ngũ chính khách để nói chuyện với ngươi, ai ...”
Ferdinand ra hiệu cho Đỗ Trần ngồi cạnh mình, trông ông như một vị trưởng bối thân thiết đang trò chuyện với đứa cháu nhỏ của mình, “Ngươi là hậu duệ của phong hiệu đấu thần có quan hệ tốt với thần thánh giáo, vì thế vị đấu thần đứng sau ngươi chắc chắn cũng là một người bạn của thần thánh giáo. Do đó, ta tha thứ cho tất cả những hành động của vị đấu thần đó và sẽ giúp ngươi giữ kín mọi chuyện.”
Cuối cùng, trái tim Đỗ Trần cũng bình thường trở lại, Ferdinand vừa rồi có vẻ không hề nói dối, thần thánh giáo có thể che dấu cho vị đấu thần sau lưng ta việc sát hại một vị trọng thần của đế quốc, vậy có thể thấy ta đối với thần thánh giáo có giá trị phi thường, vì vậy thần thánh giáo mới chống lưng cho ta.
“Giáo phụ tôn kính, mặc dù hiện tại ta chưa từng gặp qua vị đấu thần bí ẩn kia nhưng khi nào thấy ngài, ta sẽ nhắc đến ý tốt của thần thánh giáo.”
“Ngươi quả là một đứa trẻ thông minh!” Ferdinand đứng lên, đi ra cửa, cười nói: “
“Ngày mai thần thánh giáo sẽ giải trình với bệ hạ Baergena về cái chết của tài chính đại thần, không ai có thể nghi ngờ việc này có liên quan đến ngươi. Vị đấu thần bí ẩn bảo vệ ngươi rất có khả năng là bạn của thần thánh giáo chúng ta, cho nên sự việc hắn ăn trộm thánh khí của Kaman cũng sẽ trở thành bí mật.”
Việc rạng sáng ngày thần an Frisbie định mưu sát Đỗ Trần được thần thánh giáo xử lý nên việc này cũng không được lan truyền rộng rãi.
Dù sao cả nhà Frisbie đều đã chết nên thần thánh giáo tùy tiện nói thế nào cũng được.
Cái này là món quà gặp mặt đầu tiên của Ferdinand.
“Cảm tạ giáo phụ!” Đỗ Trần khi đưa Ferdinand đi xuống tháp lâu của hắn liền hỏi: “Cha ta có biết gì về vị đấu thần bảo vệ ta không vây?”
“Nếu hắn biết hắn còn dám cho ngươi ở một nơi như thế này sao. Sự việc này là một đại bí mật được thần thánh giáo giữ kín.”
Ferdinand xoa trán đỗ trần, cười nói: “Đứa trẻ lương thiện, có lẽ ngươi còn chưa biết thực lực của thần thánh giáo, việc thần thánh giáo muốn giữ kín thì không ai có thể biết cả!”
Đỗ Trần sao lại không hiểu, quyền lực của thần thánh giáo tại Iaeste đại lục không khác gì châu Âu thời trung cổ, những tín đồ điên cuồng của chúa Jesu có thể ném một vị quốc vương lên giàn hỏa thiêu, chỉ cần một ví dụ như vậy là có thể hình dung được quyền lực của thần thánh giáo.
Đỗ Trần định bước lên trước để mở cửa bỗng Ferdinand ngăn lại, chỉ ông còn có chuyện muốn nói.
“Sự cao quý của thành St.John, mặc dù Francis đã chết nhưng tội nghiệt của hắn không thể biến mất được, vì vậy ta sẽ để tâm về khoản hoàng kim chuộc tội của ngươi, ngươi cứ chờ vài ngày sẽ có kết quả.”
Đây là món quà gặp mặt thứ hai.
Ferdinand mở cửa, đối với phần lễ vật thứ hai này, hắn sẽ dựa vào kết quả điều tra của chuyên gia về sức mạnh của vị đấu thần bí ẩn kia mà điều chỉnh.
Ở ngoài tòa tháp, cả gia đình Angius đang đứng chờ.
“Tôn kính giáo phụ, chẳng lẽ việc cả nhà tài chính đại thần chết có liên quan đến Francis sao?”
“Phó tổng trường, sức tưởng tượng của các hạ quả thật rất phong phú đấy!”
Ferdinand dùng ánh mắt thần bì nhìn Angius cười, vừa thấy Angius nhìn Francis bằng ánh mắt lạnh lẽo thì trong lòng chợt động. Vị đấu thần kia có khả năng tại giáo đường St.John giết chết Francis thì cũng có thể giết chết chính mình, ban phát một hảo sự cho Francis cũng giúp tăng thiện cảm của vị đấu thần đó.
Nghĩ vậy, hắn bảo Đỗ Trần đứng trước mặt hắn, đặt tay lên trán Đỗ Trần nói: “Nhân danh Ferdinand, ta lần thứ hai chúc phúc cho Francis Shigeru St.Kain.”
Đây là món quà gặp mặt thứ ba.
Angius sững sờ, Charles đứng cạnh ánh mắt cũng chứa đầy sự ghen tỵ, Steve cũng hết nhìn Francis lại nhìn giáo phụ.
Ferdinand nói: “Angius, ta đã hai lần chúc phúc cho đứa trẻ này. Sau này ngươi nên đối xử tốt với nó. Trong tương lai ta cũng muốn tỉnh thoảng gặp đứa trẻ này.” Nói xong lão cứ thế đi thẳng mà không giải thích với Angius một lời nào cả.
Cái này là thể hiện địa vị của giáo phụ thần thánh giáo a, đối với phó tổng trường mà cũng không cần giải thích gì cả.
Đỗ Trần chợt hiểu việc Ferdinand chúc phúc mình chắc chắn là một hảo sự, lão đối tốt với mình như vậy chắc chắn là vì vị đấu thần chống lưng cho mình. Bất quá hắn cũng chả biết gì về việc đó cả.
“Thế này là thế nào?”
Sau khi Ferdinand đi khỏi, Charles không chịu được hô lớn: “Sự sỉ nhục của gia tộc St.Kain dựa vào cái gì mà được giáo phụ chúc phúc đến những hai lần cơ chứ! Tổ tiên phù hộ ...”
“Charles, ngậm miệng lại!” Angius nhìn Đỗ Trần bằng ánh mắt kỳ quái, nói: “Francis, ta không biết ngươi và giáo phụ nói với nhau những gì, không ngờ ngươi lại được giáo phụ chúc phúc. Steve, ngươi phụ trách việc tìm cho hắn một chỗ ở mới, từ nay về sau hắn cũng giống ngươi mỗi tháng được một kim tệ.”
Nói xong Angius bỏ đi.
Charles phẫn nộ nhìn Đỗ Trần rồi cũng bỏ đi.
Đỗ Trần dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lại Charles, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, hai lần chúc phúc có thể đem lại hiệu quả tốt vậy sao.? Lúc đó, Steve ôm trầm lấy Đỗ Trần, hét lên: “Oa, đệ đệ thân ái của ta, ngươi làm đại ca đáng thương này hâm mộ đến chết mât!”
“Đại ca, huynh cẩn thận chân tay một chút đi, không phải huynh có hứng thú với đàn ông chứ!” Đỗ Trần cười lớn đẩy Steve ra, nói: “Địa ca, huynh giải thích cho đệ sự chúc phúc của giáo phụ có điểm gí tốt vậy?”
“Thiên nột, Shigeru tổ tiên phù hộ, đệ đệ, ngươi làm sao mà lại khong hiểu chuyện này vậy?” Steve hai mắt kinh ngạc nhìn Đỗ Trần từ đầu đến chân “Có rất nhiều chỗ hữu dụng nhưng trước hết hãy nói đến hai tác dụng trực tiếp đã. Trước hết, nó có thể dùng để tha tội. Thứ hai, nó có thể làm tăng điểm thi khi thi vào đấu thần học viện.”
“Hai lần chúc phúc này tương đương với hai mươi điểm. Ta nếu mà có hai mươi điểm này của ngươi khẳng định là sẽ không thi trượt hai lần đâu.” Nói xong Steve bỗng buồn bã cúi đầu thở dài, trong như đang mất mát thứ gì đó “Có lẽ năm nay ta nên cố gắng thi vào đấu thần học viện nếu không tổ tiên anh linh sẽ khong thể tha thứ cho ta được mất.”
Đỗ Trần vẫn chưa thực sự hòa nhập được vào cuộc sống ở Iaeste đại lục nên không hiểu được lý do Steve buồn, vì thế hắn an ủi đại: “Đại ca, chỉ là một cuộc khảo thí mà thôi, ngươi là trưởng tử của cha, là người kế thừa danh hiệu công tước, không vào được cái trường học rách nát đó thì sao chứ!”
“Ta ngã a, cái trường rách nát a.” Steve chụp mạnh vào vai Đỗ Trần gào lên: “Ngươi biết cái trường học rách nát đó được gọi là đấu thần đích diêu lam’ (hình như nghĩa khong khác đấu thần học viện) ‘phi hoàng đằng đạt đích toản thạch thông đạo’ (sự hởi đầu của con đường kim cuơng), chưa nói đến việc ngày thần an hàng năm, thí sinh trên cả ba đại lục, trên hàng trăm quốc gia của hàng nghìn gia tộc tập trung cầu nguyện trước cửa đấu thần học viện để cầu nguyện về việc được vào đấy học.”
Đỗ Trần bối rối lắc đầu, dường như không phải hắn đang nghe về một học viện của Iaeste đại lục mà hắn đang nghe về một nơi mà kiếp trước được gọi là đại học.
Steve lại một lần nữa vỗ vao Đỗ Trần: “Đệ đệ thân ái, năm ngoái có một gã tốt nghiệp đấu thần học viện với kết quả trung bình, ngươi biết hắn được đề nghị chức vụ gì không?”
“McCarron đế quốc đệ tam quân đoàn phó quân đoàn trưởng, nhất đẳng hầu tước, lại còn cưới được nàng công chúa đẹp nhất McCarron đế quốc.”
Việc này tịnh không có ảnh hưởng gì tới Đỗ Trần cả, Đấu Thần học viện, ngay trong tên đã nói chỉ có đấu thần mới được phép thi vào, hắn lại không cảm nhận được một chút lực lượng tự nhiên nào cả, không cần suy nghĩ nhiều nữa, chuyên tâm tu luyện liên hoa bảo giám mới là chính đạo.
Nghĩ tới liên hoa bảo giám, Đỗ Trần mới giật mình nhớ lại vài ngày nay hắn không có làm một việc thiện nào cả, thật là khó chịu a.
Vài ngày sau cái chết của cả gia đình Lanning đế quốc tài chính đại thần, mọi việc cũng dần lắng xuống. Cuối cùng thần thánh giáo công bố kết quả, tài chính đại thần bị kẻ thù mạnh nhất của Lanning đế quốc ở phương bắc, McCarron đế quốc, phái thích khách ám sát. Việc này liên quan đến thủ đoạn tranh đấu giữa hai quốc gia nên thần thánh giáo không tham dự.
Nghe tin, Đỗ Trần suýt nữa cười vỡ bụng, chính khách trưng mắt nói dối quả nhiên mặt cũng không đỏ a. Bất quả việc này thuộc về ‘thủ đoạn tranh đấu giữa hai quốc gia’, hắn không phải lo lắng gì cả.
Đỗ Trần dự định nuốt xong được số tiền chuộc tội thì sẽ rời khỏi St.Kain trang viện, hiện tại hắn là nhân vật được thần thánh giáo hết sức quan tâm nên việc bỏ đi trở nên bất khả thi.
Có Ferdinand chống lưng, Đỗ Trần từ tòa tháp tiến thẳng đến một căn nhà có cả vườn hoa riêng, trở về cuộc sống của một thiếu gia. Nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không biết chút gì về vị đấu thần bảo vệ mình.
Hắn cũng kiểm tra cả trí nhở của Francis nhưng cũng không phát hiện được gì. Mười lăm năm trước khi Angius đang chỉ huy quân viễn chinh thì hắn được sinh ra. Hắn vừa sinh ra đã được phán không thể tu luyện được đấu khí nên bị mọi người ghét bỏ, chỉ có mẫu thân quan tâm đến hắn. Năm 3 tuổi mẫu thân chết, hắn được coi là sự sỉ nhục của gia tộc nên nếu không phải lão Fourier, lão bộc trước kia của Angius, chiếu cố cho hắn thì hắn đã chết yểu rồi.
Cùng với sự nghi ngờ vô tận, Đỗ Trần vẫn tiếp tục tu luyện liên hoa bảo giám.
Một buổi sáng tại khu dân nghèo ở thành nam.
Một chuyện náo nhiệt xảy ra trước cửa một ngôi nhà nát. Nóc nhà thủng một lỗ cũng với bức tường cũ nát nói lên chủ nhân của nó không phải là người giàu có.
Trước gian nhà nát đó, Đỗ Trần chỉ vào đôi vợ chồng già gắt: “Ta ra lệnh cho các ngươi tránh ra! Các ngươi muốn chết à? Không biết ta là con trai thứ ba của gia tộc St.Kain hay sao, lập tức tránh ra cho ta.”
Ai, đúng là hai người mấy hôm trước được Đỗ Trần giúp đỡ, vợ chồng lão Matthew
Đỗ Trần ánh mắt cau có, trong tay cầm một cây búa lớn , sau lưng là Ariza đang trưng mắt nhìn đôi vợ chồng già như hung thần ác sát.
Hai ông bà già này không hề tức giận mà cũng không hề sợ hãi, cười khổ nói: “Francis thiếu gia, chúng ta tuyệt đối sẽ không tránh ra.
“Ariza, kéo bọn họ ra cho ta!”
“Được!” Ariza di chuyển thân hình to lớn tiền vào, một tay nhấc vợ chồng Matthew ra cách đấy mười bước.
“Thiếu gia, không thể được!” Lão Matthew hô lớn trong khi Đỗ Trần bò lên trên nóc nhà lão, giơ búa lên.
“Shigura thần tại thượng, ngài là hậu duệ của phong hiệu đấu thần nên không thể làm loại việc sửa mái nhà thế này được đâu.”
“Tất cả câm miệng lai. Ariza, giúp ta thông báo với mọi người, từ hôm nay ta sẽ giúp họ tu sửa mái nhà, ai dám phản đối ta sẽ để ngươi ôm hắn ra đường.”
“Vâng, thưa thiếu gia.”
Ariza hùng hổ mở cửa một gia đình, không cần biết bên trong có người hay không, hô lớn: “Nghe đây, Francis thiếu gia sẽ giúp các người sửa chữa mái nhà ...”
Thỉnh thoảng quát Ariza, Đỗ Trần bắt đầu làm việc thiện.
Đôi khi thân phận tam thiếu gia cũng rất được việc.
Vợ chồng lão Matthew cảm kích đến rơi nước mắt, họ không biết phải nói gì: “Thiếu gia, khi nào chúng ta chết, chúng ta sẽ ở trên thiên đường ca ngợi đức tính của ngài trước mặt chúng thần, cầu xin bọn họ cho ngài sống lâu.
Ai, họ mà biết thọ mệnh của Đỗ Trần thì chắc hai vợ chồng cùng trợn mắt lên thiên đàng quá. Hắn cảm thấy mông hơi ngứa, với cố gắng gần đây của hắn, đóa sen thứ hai cũng nở được hai, ba phần, liên hoa nội kình cũng tiến bộ không ít.
Sửa một lúc ba cái nóc nhà, Đỗ Trần đang nhiệt tình sửa cái thứ tư thì Steve vội vã chãy tới: “Francis, mau vào cung cùng ta! Baergena bệ hạ muốn gặp ngươi.”
“Bệ hạ muốn gặp đệ!” Đỗ Trần sửng sốt, chỉ thấy sắc mặt của đại ca hắn hết sức vui mừng, hô lớn: “Đệ quên rồi à, Frisbie đã chết nhưng Ferdinand giáo phụ tuyên bố tội nghiệt của hắn chưa được tiêu trừ, cho nên mọt phần gia sản của tài chính đại thần phải dùng để chuộc tội.”
Hắn kéo tay Đỗ Trần hô: “Chạy mau, bây giờ ngươi phải nahnh chóng nhập cung vì tài sản của tài chính đại thần.”
Đỗ Trần thầm trấn áp sự kích động hỏi: “Gia sản của hắn lớn cỡ nào? Phần ta nhận được là khoảng bao nhiêu vậy?”
Steve hai tay giang rộng minh họa: “Không phải nhiều bình thường, lão già này lúc còn sống là một tham quan đích thực, tất cả các đại thần đều đang đỏ mắt, băng không sao họ lại triệu ngươi nhập cung sớm vậy!”
Đỗ Trần mừng rỡ, nói với vợ chồng lão Matthew: “Ta đi trước, khi nào trở về ta sẽ mời mọi người một bữa!”
“Cảm ơn ngài, Francis thiếu gia, sự nhân từ của ngài ... , ai, tha thật sự không biết phải dùng tự gì để ca ngợi ngài nữa, ‘sự cao quý của thành St.John đã không đủ để hình dung về ngài!” Lão Matthew kích động nói.
Trên đường ra khỏi khu dân nghèo, mọi người không ngừng mỉm cười chào Đỗ Trần, danh tiếng của hắn bây giờ rất tốt a, ít nhất có thể nói trong mắt dân nghèo của thành nam hắn như một vị thánh.
“Chào Francis thiếu gia, sự cao quý của thành St.John!”
Người nào nhập cung cũng có thể thấy được sự hừng vĩ vô cung. Mặc dù danh hiệu kiến trúc cao nhất đã bị đại giáo đường St.John chiếm mất nhưng mọi người nhập cung đều vì nó không đủ cao nên nhìn từ xa nó chỉ như một tòa thành màu lam đậm bình thường. (chẹp, nhìn bình thường thì dân chúng mới có thể bảo là vua không sống xa xỉ quá mức )
Sau khi báo danh đi qua cổng chính, Đỗ Trần đi xuyên qua một sân rộng, đi qua tượng tổ tiên của hoàng gia, khi hắn đến cung điện, còn chưa kịp vào đã nghe thấy sự ồn ào bên trong.”
“Quân thành vệ đế đô đã lâu rồi chưa được thay quân phục mới, vì vậy ta nghĩ nên cấp một khoản cho thành vệ quân chúng ta.” Một thanh âm vang lên.
“Nhưng Shigeru quân đoàn chúng ta đang phải chịu áp lực lớn từ phương bắc cảu McCarron đế quốc, vì vậy ta đề nghị tăng thêm quân phí.” Thanh âm của Angius công tước vang lên.
“Phía nam đế quốc gặp phải lụt lội, thỉnh bệ hạ hãy lo lắng cho dân chúng.”
“Phụ vương thân mến, con nghĩ người cũng nên đánh bóng lại danh hiệu của mình.”
“Mọi người bình tĩnh một chút, một phần số kim tệ này thuộc về Francis, đây là luật pháp cảu thần thánh giáo. Đề nghị mọi người đợi Francis lấy phần của mình rồi hãy xử lý phần còn lại.” Ferdinand nói.
“Thiên nột!” Đỗ Trần trong lòng phát hoảng, tài sản của tài chính đại thần nhiều đến mức nào đây, không lẽ nó có thể đủ để trang bị cho một quân đoàn hoặc cứu trợ cho một trận lụt?
Lúc này Steve đã tiến đến cửa cung thông báo: “Thưa bệ hạ, thần đã đưa Francis tới, thỉnh cầu ngài triệu kiến.”
Lập tức, trong đại điện im phăng phắc, một lúc sau, từ trong đó truyền ra một âm thanh dễ nghe: “Sự cao quý của thành St.John, thánh thượng triệu kiến ngươi!”
Đỗ Trần sửa sang lại lễ phục một chút, Steve nhỏ giọng dặn dò: “Không nên khẩn trương, đệ đệ thân ái, hôm nay ngươi cá kiếm được bao nhiêu phải dựa vào biểu hiện của ngươi!”
Chậm rãi tiến vào cung điện, Đỗ Trần cảm nhận, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn vào hắn.
Màu sắc chủ đạo của cung điện này là xanh thẫm, trần thủy tinh cao mười mét, bên trong có hơn trăm vị quý tộc đại thần chia ra đứng hai bên, ngay đối diện cửa chính, hai chiếc ghế với giáo phụ Ferdinand ngồi bên tay trái, bên tay phải là một vị trung niên, diện mạo rất bình thường, nhưng mặc vương bào màu xanh, đầu đội kim quan, đây là vua nước Lanning, bệ hạ Bargnani rồi.
Bên cạnh Bargnani còn hai người đang đứng, một người trong đó, nhìn có vẻ là người trẻ tuổi tửu sắc quá độ, người còn lại khiến Đỗ Trần cảm thấy đau đầu, chính là công chúa Yuna.
Gần đây Yuna rất hay mời Đỗ Trần tham gia tiệc tùng, nhưng Đỗ Trần sao dám đi, vì thế một mực cự tuyệt. Nhưng chẳng thể ngờ, công chúa Yuna ngược lại càng cảm thấy hứng thú, thậm chí mấy lần đến tận cửa mời, khiến Đỗ Trần hận không mai danh ẩn tính mà trốn đi được.
Nhìn ánh mắt 'cuối cùng cũng tóm được ngươi rồi', Đỗ Trần sải bước tiến lên, trang trọng hành lễ: "Hậu duệ Shigeru, Francis bái kiến bệ hạ Bargnani, giáo phụ Ferdinand."
"Rất tốt, ta nghe rất nhiều người nói, ngươi được gọi là sự cao quý của thành St. John, Yuna cũng hay nói về ngươi lắm." Bargnani tán dương Đỗ Trần mấy câu, rồi nhìn Ferdinand: "Giáo phụ, Francis được ngài chúc phúc, vậy ngài nói đi."
Ferdinand gật đầu, trầm giọng nói: "Francis, như con đã biết, cả nhà tài chính đại thần bị đế quốc McAllen phái người ám sát, người tuy đã chết rồi, nhưng tội lỗi vẫn chưa được giải trừ, vì thế tiền chuộc tội Frisbie thiếu của con sẽ được trích một phần từ trong di sản của hắn. Hiện tại, các vị đại thần đang thảo luận, nên để con lấy bao nhiêu tiền chuộc."
Lời nói tuy dõng dạc đường hoàng, nhưng mỗi người ở đây đều hiểu, di sản của tài chính đại thần là một cái bánh lớn, ai cũng muốn, nhưng cái bánh này, đầu tiên chắc chắn phải cho Đỗ Trần cắn một miếng, sau đó những người khác chia phần còn lại.
Vì thế, Đỗ Trần cắn miếng to hay không, chính là tiêu điểm mà các vị đại thần quan tâm.
Đỗ Trần cũng hiểu rõ, nếu như không có Ferdinand chống lưng cho hắn, chắc những vị đại thần chẳng cho hắn nổi một đồng tiền. Đỗ Trần cười nói: "Giáo phụ, ta muốn hỏi hai việc, thứ nhất, di sản có bao nhiêu, thứ hai, thánh giáo pháp điển quy định số lượng tiền chuộc tội thế nào?"
Ferdinand cười: "Tổng cộng toàn bộ gia sản, đại khái quy ra được một vạn đồng tiền vàng."
Đỗ Trần kinh ngạc, hắn tính qua, một đồng bạc đại khái tương đương với một trăm nhân dân tệ, một trăm đồng bạc được một đồng vàng, vì thế một vạn đồng vàng, tương đương hàng trăm triệu rồi.
Không chừng hôm nay một phát có thể lên cấp thành triệu phú rồi, Đỗ Trần mừng rơn, nhưng nét mặt không đổi, khiến các vị đại thần không khỏi đánh giá hắn cao hơn.
Ferdinand rất hài lòng trước biểu hiện của Đỗ Trần, tiếp tục nói: "Liên quan đến tiền chuộc tội, thánh giáo pháp điển có quy định như sau, đầu tiên, dựa trên thân phận của hai bên, thứ hai..." Lão nói các điều luận liên quan trong pháp điển, nhưng Đỗ Trần chỉ cảm thấy hứng thú với câu cuối cùng "Vì thế, con có thể lấy ba phần mười, tương đương với ba nghìn đồng vàng."
Đại khái là ba triệu nhân dân tệ, tim Đỗ Trần càng đập nhanh hơn.
Nhưng ngay lập tức, một vị võ tướng bước ra nói: "Không thể thế được! Ba nghìn đồng vàng, đủ trang bị một liên đội tinh nhuệ rồi, thần cần số tiền đó để nâng cao trị an cho đế đô."
Lão khốn nạn, vốn là đủ cho ngươi mua mấy chục nữ nô xinh đẹp phải không?
Đỗ Trần đánh giá vị võ tướng đó, hơn năm mươi tuổi, sắc mặt trắng trẻo, đôi mắt sắc như dao sáng ngời, Steve đứng cạnh hắn hạ giọng giới thiệu, đây là Kirisik đế đô quân đoàn trưởng quân đoàn St. Bowen.
"Không, thần cần tiền để cứu trợ thiên tai." Lại có người oang oang phản đối, rất nhanh sau đó, Đỗ Trần còn chưa kịp mở miệng, các vị đại thần đã xông lên, dường như món tiền đó là của bọn họ rồi.
"Yên lặng. Các ngươi muốn vị phạm thánh giáo pháp điển à?" Ferdinand trầm giọng.
"Giáo phụ, chúng tôi không dám vi phạm thánh giáo pháp điển, nhưng mà, tài chính đế quốc hạn hẹp, không đủ tiền."
Ferdinand nhìn Đỗ Trần: "Francis, ý kiến của con thế nào?" Lão lạnh lùng nhìn các vị đại thần, thầm nghĩ bọn này chẳng có ai dễ đối phó cả, sợ là Francis không đấu nổi với bọn họ, chắc bản thân phải xuất thủ giúp đỡ Francis, rồi kết giao với vị thần bí đấu thần sau lưng hắn.
Nghĩ đến đó, Ferdinand đứng dậy, bước đến trước mặt Đỗ Trần, đưa tay đặt lên trán hắn, từ từ nói: "Không cần phải ngại mọi người, con nghĩ gì thì nói như vậy, ta Ferdinand, chúc phúc cho con lần thứ ba."
Nói xong lão lạnh lùng nhìn các vị đại thần, như muốn nói "tên tiểu tử này ta giúp đỡ, ai dám uy hiếp nó."
Quả nhiên, các vị đại thần không ai dám nhìn vào mắt lão.
Trong lòng Đỗ Trần đã có quyết định, hắn nói: "Ta thấy thánh giáo pháp điển không thể vi phạm được."
Ý là, món tiền này các ngươi đừng tưởng động vào, ta quyết định rồi.
Có người hừm mấy tiếng, nhưng Ferdinand về phe Đỗ Trần, các đại thần quý tộc không dám công nhiên chống lại thánh giáo pháp điển, nhưng đám người này đều từng trải trong quan trường, tất nhiên không bị điều này làm khó. Vị đại thần muốn lấy tiền cứu tế lũ lụt ở phương nam bước tới trước mặt Đỗ Trần. Đó là một lão già, nét mặt giảo hoạt: "Francis, cháu làm đúng, ta ủng hộ cháu. Ba nghìn đồng vàng phải thuộc về cháu."
Đỗ Trần cười ruồi, thầm nhủ nhất định còn có mấy câu nữa, vì thế cũng không vội trả lời.
Lão già tiếp: "Ta nghe nói cháu được gọi là sự cao quý của thành St. John, mọi người đều ca ngợi là người tốt, vì thế, ta thay mặt những người dân chịu thiên tai thỉnh cầu cháu giúp đỡ, quyên góp một phần tiền bạc." Nói xong lão cúi chào Đỗ Trần.
Lão vừa quay mặt đi, Kirisik liền tiếp lời: "Francis cháu à, cháu xuất thân gia đình quân nhân, tự nhiên nên suy nghĩ cho dũng sĩ trong quân đội, binh sĩ ở đế đô..."
Ngoài Angius ra, rất nhiều đại thần đều dùng những lý do đường hoàng thỉnh cầu Đỗ Trần, ý tứ chỉ có một mục đích là muốn Đỗ Trần nôn ra tiền đã nuốt.
Nhìn bộ dạng của Angius, rõ ràng rất muốn mở miệng, nhưng lão ngại mất thể diện nên ra vẻ không chú ý đến Đỗ Trần.
Lần này Ferdinand cũng không tiện can thiệp, lão quay về ghế ngồi, chờ xem Đỗ Trần xử lý thế nào.
Có thể cũng là để khảo nghiệm hắn.
Đỗ Trần cười tươi, chăm chú lắng nghe, không đắc tội với ai. Nhưng hắn cũng cảm thấy khó khăn, xem các đại thần thế này, chắc không cho hắn giữ lại một đồng tiền, hơn nữa người nào cũng nói những lý do hết sức đường hoàng, khiến người khó lòng phản đối.
Vừa muốn giữ được tiền, vừa không muốn đắc tội với người.
Làm sao đây?
Đỗ Trần chuyển ánh mắt qua chỗ nhà vua, bệ hạ Bargnani.
"Bệ hạ, ngài gọi thần là sự cao quý của thành St. John, thần thật không dám nhận, nhưng từ đầu ý thần đã định dùng số tiền này giúp đỡ người nghèo. Hắn cúi người: "Bệ hạ, thần muốn mời ngài, cùng thần giúp đỡ những người cần được giúp đỡ."
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của nguyenan