Thái Vân cả mừng kéo tay áo Hồng Phong Nương Tử, nói khẽ:
- Chính là chàng.
Nhưng Hồng Phong Nương Tử đã biết rõ mấy lão nhân này là ai nên rất lo lắng cho Lâm Đoàn Nghĩa.
Lão nhân vừa đối đáp với Lâm Đoàn Nghĩa nghe chàng nói câu sau cùng thì rất tức giận bóp mạnh chiếc thiết bài thành một cục rồi ném lên không.
Chỉ thấy tấm thiết bài vỡ vụn thành trăm mảng bắn ra tứ tán.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy lão nhân có bản lĩnh phân kim thành phấn trong lòng rất kinh hãi.
Chàng thầm tính rằng nếu bị sáu người kia vây đánh thì mình khó thắng nổi cố vắt óc tìm cách giải quyết.
Một lão nhân khác thấy người kia thi triển tuyệt nghệ phân kim thành phấn cười hô hô nói:
- Tuyệt nghệ Khổng lão ca không những làm Đào Chân bái phục mà cả lão quái Phương Bất Bình cũng phải khiếp sợ.
Lâm Đoàn Nghĩa nghe đối phương nói đến ân sư tức giận nói:
- Các hạ là ai? Có bản lĩnh gì thì cứ...
(... Mất# trang ###
- ### quyển #) Lão nhân kia hừ một tiếng nói:
- Danh hiệu Câu Trầm Tử của lão phu cũng đủ làm sư phụ ngươi Đào Chân mất vía.
Thứ vãn bối ngươi có dám cuồng ngạo nữa không? Lâm Đoàn Nghĩa còn nhớ trong số những pho tượng trong Cấm La Điện thì Câu Trầm Tử được sư phụ xếp vào hàng thứ mười lăm, thản nhiên nói:
- Hô hô, Câu Trầm Tử danh đầu tuy lớn nhưng vẫn còn kém Đoạn Hồn Chưởng một bậc.
Lão nhân họ Khổng tức giận quát:
- Tiểu tử ngươi dám dùng kế ly gián trước mặt Khổng Nhân ta phải không? Lâm Đoàn Nghĩa vốn không biết Giao Châu Tứ Kiệt là những nhân vật nào nhưng sau khi nghe Câu Trầm Tử xưng danh lại gọi người kia là Khổng đại ca thì biết ngay lão là Đoạn Hồn Chưởng Khổng Nhân được Phương Bất Bình xếp hàng thứ mười ba nên mới nói khích một câu quả nhiên đúng.
Ngoài Khổng Nhân ra lão có có một vị bào đệ là Đoạn Trường Tiêu Khổng Nghĩa liệt vào hàng mười tám.
Nghe Khổng Nhân quát chàng điềm nhiên nói:
- Bổn nhân nói là sự thực Đoạn Hồn Chưởng có bản lĩnh Phân Kim Thành Phấn, Câu Trầm Tử nếu không phục thì thử thi triển một tuyệt nghệ xem.
Câu Trầm Tử đã gần trăm tuổi nên đâu dễ bị khích? Lão chỉ nặng nề hừ một tiếng.
Lâm Đoàn Nghĩa đã nhiều lần được cảnh báo rằng nếu không giữ kín thân phận thì sau này việc hành khứ giang hồ sẽ rất nguy hiểm. Nếu biết chàng là truyền nhân của Phương Bất Bình không những chàng sẽ bị cao thủ hắc đạo truy sát mà những nhân vật bạch đạo cũng sẽ tìm chàng báo thù.
Chàng thầm nghĩ:
- Tối nay mình sẽ cho hai phái hắc bạch xung khắc nhau như thế không tốt sao? Nghĩ vậy cười hắc hắc nói:
- Chắc các ngươi cũng biết rằng Âm Phách Sưu Hồn và Sưu Hồn chưởng đã giết Tĩnh Âm đại sư, Tái Ngoại Song Hùng, Tương Giang đại hiệp, Đại Từ Thần Ni, Phục Ma kiếm khách, Bích Hà Tam Ni, Nhất Trần Tử, Diệu Chân lão đạo, Thần Châu Nhất Cái, Long Oải Bà Bà, Thanh Linh đạo cô, Thôi Ngoại Long, Điền Thiên Lại và rất nhiều người khác. Chắc các ngươi cũng muốn có tên mình? Bốn lão nhân và hai phụ nhân nghe kể lại một loạt danh sách các cao thủ bạch đạo bị giết, nhất là khi nghe đến tên Thôi Ngoại Long và Điền Thiên Lại mặt đều biến sắc đưa mắt nhìn nhau.
Nên biết sáu người này đều đã gần trăm tuổi, sáu mươi năm trước cùng tề danh với Thôi Ngoạ Long, Điền Thiên Lại nay nghe tin Thôi Điền nhị lão đều bị giết bởi Âm Phách Sưu Hồn và Sưu Hồn chưởng sao không kinh hãi? Một lão nhân chợt quát lên:
- Tiểu tử ngươi là ai? Vì sao tới đây đưa những hung tin đó với ý đồ gì? Lâm Đoàn Nghĩa cười đáp:
- Tại hạ chỉ là một tên hậu sinh vãn bối thôi có nói ra các vị cũng chẳng biết. Tốt nhất các vị hãy nói hết tính danh ra...
Bấy giờ Hồng Phong Nương Tử và Thái Vân thấy đối phương không đả động gì đến mình liền lùi ra ngoài vòng vây.
Nhưng hai thiếu niên vừa giao thủ với họ đâu chịu buông tha? Chúng nhất tề lao ra cản lại.
Lâm Đoàn Nghĩa nói:
- Khoan đã.
Dứt lời phát tới hai luồng kình lực làm hai tên này bị thổi bay tít lên không như chiếc là vang trong cơn giông tố.
Hai lão nhân thấy vậy thất kinh vội lao lên tiếp lấy hai thiếu niên đáp xuống.
Đoạn Hồn Chưởng Khổng Nhân nhìn chàng quát:
- Tiểu tử ngươi là ai? Sao dám mạo xưng môn hạ của Phi Long Tôn? Nếu không khai thực đừng trách chúng ta không khách khí.
Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:
- Căn cứ vào đâu các hạ bảo ta mạo danh? Khổng Nhân cười hắc hắc nói:
- Lão nhân gia sẽ cho ngươi biết để có chết cũng tâm phục khẩu phục, Đào Chân chưa bao giờ luyện Dương Cương khí công, vậy ngươi làm sao mà luyện được khí công đó? Tuy Lâm Đoàn Nghĩa rất khâm phục nhãn quan của Đoạn Hồn Chưởng Khổng Nhân nhưng đã mạo xưng thì phải kiên trì đến cuối cùng, liền cười nói:
- Bổn nhân chỉ vì không muốn dồn hai tiểu tử vào chỗ chết nên mới dùng Dương Cương khí công ngăn cản chúng, nếu dùng Âm Phách Sưu Hồn hoặc Sưu Hồn chưởng thì chúng đâu còn mạng? Khổng Nhân nghĩ đối phương nói vậy chẳng phải là không có lý nhưng chưa biết Âm Phách Sưu Hồn là thứ công phu gì lợi hại đến đâu, còn Sưu Hồn chưởng và Ô Long chưởng thì lão đã biết đó là hai loại độc công đánh trúng người tất chết.
Lão nghĩ ngợi một chút rồi nói:
- Lão phu muốn biết Âm Phách Sưu Hồn rốt cuộc là thứ công phu gì? Ngươi thi triển cho ta xem.
Lâm Đoàn Nghĩa đáp:
- Các hạ muốn chết thì chẳng khó gì chỉ là ở đây có không ít người trẻ tuổi chết cả thì thật đáng tiếc. Trước hết hãy bảo chúng đi xa cách chỗ này ba dặm sau đó mấy lão già cốc đế các ngươi báo danh hiệu hết ra, bổn nhân sẽ cho các ngươi toại nguyện.
Khổng Nhân thấy đối phương coi hạng tiền bối như lão chẳng ra gì hoả khí bốc lên đầu quát vang như sấm:
- Câm miệng, tiểu tử nghe đây mà chịu chết. Lão phu là Đoạn Hồn Chưởng Khổng Nhân ngươi đã biết, còn đây là gia đệ Khổng Nghĩa, gần đó là thê tử của nó Cổ Dao bên cạnh là thê tử của lão phu Dung Mỹ ngoài Câu Trầm Tử Hoán Hải đã xưng danh tính, lão nhân còn lại là Tang Quỳ Tử Doãn Lập. Lão phu hiện giờ ngũ đại đồng đường đều ở đây cả gồm chín mươi sáu người. Tiểu tử ngươi cứ thi triển Âm Phách Sưu Hồn đi chúng ta có chết cũng không cần báo thù.
Lâm Đoàn Nghĩa nói:
- Các hạ quả là người hào sảng. Nhưng hai nữ nhân vừa giao chiến với các người chẳng lẽ để họ chết chôn chung một mồ? Khổng Nghĩa còn nóng tính hơn đại ca, sấn lên hai bước quát to:
- Câm miệng. Ngươi đã muốn thế thì bảo chúng cút đi.
Hồng Phong Nương Tử hiểu ngay ý đồ của Lâm Đoàn Nghĩa cười nói:
- Ngươi không cần đuổi. Hy vọng ngươi sớm được toại nguyện.
Dứt lời kéo tay Thái Vân thi triển khinh công lướt đi.
Chờ họ đi xa Lâm Đoàn Nghĩa mới nhìn Khổng Nhân nói:
- Chẳng lẽ các hạ muốn tuyệt tử tuyệt tôn cả sao? Đoạn Hồn Chưởng mặt đỏ bầm nghiến răng nói:
- Câm miệng.
Lâm Đoàn Nghĩa vẫn thản nhiên:
- Nếu vậy thì cũng nên cho môn hạ đệ tử tránh ra xa một chút.
Đứng cạnh Câu Trầm Tử là Diệp Hoa, truyền nhân của lão đã cùng sư phụ và Tang Quỳ Tử đã xuất hiện ở Vương Ca Trang sau khi Lâm Đoàn Nghĩa giết chết ba tên trong Quỷ Quốc Thập Hùng.
Câu Trầm Tử chỉ thu một đệ tử dốc tận tâm lực truyền tuyệt nghệ cho ái đồ vì thấy Diệp Hoa võ nghệ rất cao cường chỉ kém là hoả hầu chưa đủ.
Nghe Lâm Đoàn Nghĩa định đuổi cả mình đi hắn tức giận quát lên:
- Tiểu tử chớ cuồng ngạo, hãy thử Diệp Hoa ta một chưởng.
Dứt lời nhảy vọt tới xuất một chiêu Lục Triều Tân Vũ chưởng ảnh từ tám phương bốn hướng bao phủ lấy Lâm Đoàn Nghĩa.
Tuy không tin chàng là môn hạ của Đào Chân nhưng thấy một mình chàng tới đây với thái độ ung dung chẳng coi sáu nhân vật mấy chục năm trước đã thành danh khắp giang hồ vào đâu thì đoán rằng nếu không có võ nghệ cao cường chẳng ai dám ngông cuồng như thế.
Vì thế khi thấy Diệp Hoa xuất thủ mọi người đều thất kinh biến sắc.
Ở trúc Luận đảo này ngoài sáu vị trưởng bối ra thì tên đệ tử này của Câu Trầm Tử là võ công cao nhất.
Thực ra sau khi Câu Trầm Tử bại dưới tay Phương Bất Bình lão thoái xuất giang hồ túc ẩn suốt sáu chục năm nhất tâm luyện võ học quyết chí báo thù.
Sau này gặp được Diệp Hoa nhận thấy ở thiếu niên này có tư chất rất tốt thì lòng mừng khấp khởi, dốc lòng truyền tuyệt nghệ cho ái đồ hy vọng rằng dù cho mình không thắng Phương Bất Bình thì Diệp Hoa sẽ thay sư phụ đánh bại truyền nhân của kẻ thù.
Nào ngờ khi gặp Lâm Đoàn Nghĩa ở Vương Ca trang thấy chàng giết một lúc ba tên trong Quỷ Quốc Thập Hùng lão mới thấy rằng đồ đệ của mình so với chàng còn kém xa.
Cũng hôm đó theo lời đề xuất của Tang Quỳ Tử hai người quyết định hợp lực mấy vị bằng hữu ngày xưa bị Phương Bất Bình đánh bại, còn liên kết với Long Hổ Thập Tam Tôn để đối phó với Phương Bất Bình.
Nào ngờ mới đến Trúc Luận Đảo chưa được mấy hôm thì người của Long Hổ Thập Tam Tôn đã tới đây gây náo? Vừa rồi chỉ cần thấy Lâm Đoàn Nghĩa phất tay đã làm cho ba tên môn hạ của Khổng Nhân bay đi như tàu lá, nay thấy ái đồ xông ra Câu Trầm Tử hốt hoảng kêu lên:
- Không được.
Trong lúc nguy cấp lão nhằm Lâm Đoàn Nghĩa đánh ra một chưởng.
Với mục đích cứu ái đồ Câu Trầm Tử đã xuất tận công lực.
Với công phu tu luyện gần trăm năm, một chưởng lão vừa đánh ra e rằng chính Đào Chân còn khó lòng đối phó nổi nói gì đến môn hạ của hắn? Lâm Đoàn Nghĩa bình tĩnh đưa chưởng lên nghênh tiếp.
Chỉ nghe bình một tiếng dữ dội đất cát bắn lên tung mù mịt chưởng lực đào lên giữa hai đối thủ một hố lớn tới bốn năm thước.
Diệp Hoa rú lên một tiếng thân ảnh bắn đi xa tới mười mấy trượng, Câu Trầm Tử cũng bị bật lùi bảy tám bước, cảm thấy một luồng khí cực hàn thâm nhập vào cơ thể vội vận công bức độc ra.
Tang Quỳ Tử tung mình nhảy lên tiếp lấy Diệp Hoa đáp xuống hỏi:
- Ngươi có sao không? Tên này run cầm cập nói:
- Lạnh quá...
Lão quay đầu nhìn Câu Trầm Tử, thấy lão này đang nhắm mắt trị thương nên cũng yên tâm, đặt Diệp Hoa nằm xuống đất lấy một viên dược hoàn nhét vào miệng hắn rồi đặt một tay trước ngực truyền chân khí vào để kháng cự hàng khí đã thâm nhập vào cơ thể Dệp Hoa.
Nào ngờ lão vừa chạm tay vào ngực nạn nhân thực hiện cảm thấy lạnh ngắt vội thu tay về kinh dị nói:
- Hoán lão đệ có phải ngươi cũng bị thương bởi Băng Phách Thần Châm của Hàn Sơn phái không? Câu Trầm Tử gật đầu:
- Không sai.
Khổng Nhân vội nhảy tới đưa cho hai người bị thương hai viên dược hoàn rồi nói:
- Hãy bảo tồn nguyên khí trước rồi tính sau.
Khổng Nghĩa sấn đến trước mặt Lâm Đoàn Nghĩa quát:
- Vừa rồi ngươi nói rằng thi triển Âm Phách Sưu Hồn và Sưu Hồn Chưởng giao chiến vì sao lại dùng Băng Phách Thần Châm ám toán? Lâm Đoàn Nghĩa nghe nói đứng ngây ra.
Vừa rồi chàng chỉ phát chưởng với hai thứ để đánh lùi sư đồ của Câu Trầm Tử chứ ai dùng Băng Phách Thần Châm ám toán Chương nào? Chẳng lẽ trong Trúc Luận Đảo này có kẻ ẩn phục để làm hại sư đồ của Câu Trầm Tử? Nhưng Lâm Đoàn Nghĩa trấn tĩnh lại rất nhanh.
Mục đích của chàng là kích cho hai phái chính tà đánh nhau đây chẳng phải là cơ hội rất tốt? Thế là chàng quyết định thừa nhận, cười nói:
- Các ngươi đã muốn chết bổn nhân dùng thứ nào mà chẳng được? Lời chàng lạnh lùng đầy tử khí làm ai nấy đều phát run.
Cổ Dao lướt tới chỉ Câu Đầu Trượng quát:
- Lão thân cần xem Băng Phách Thần Châm của Mã lão nhi lợi hại thế nào? Nào, ám khí chỉ chưởng, Âm Phách Sưu Hồn gì thì cứ thi triển hết đi.
Quát xong vung Câu Đầu Trượng vung lên nửa vòng rồi để hoành ngang trước ngực chờ đối phương.
Lâm Đoàn Nghĩa biết rằng có người mai phục muốn chàng xuất thủ để hán thừa cơ ra tay tàn sát đồng đạo võ lâm lẽ nào chàng lại cam tâm phục vụ cho ý đồ hiểm độc đó? Nghĩ thế cười hắc hắc nó:
- Mấy lão già cổ hũ này thật không muốn sống...
Chàng chưa nói dứt xong thì Cổ Dao quát to một tiếng vung Câu Đầu Trượng đánh tới liền.
Trượng thế của bà ta hung mãnh kinh nhân, làm kình phong nổi lên ào ạt như sống triều bão lốc.
Lâm Đoàn Nghĩa chợt nói:
- Khoan đã.
Đồng thời nhúng chân bật cao lên mấy trượng, giang cánh rộng lướt đi thêm mấy trượng nữa mới cười hắc hắc nói:
- Không phải vì bổn nhân không đủ sức tiêu diệt Trúc Luận Đảo của các ngươi nhưng lần này tới đây, bổn nhân chỉ nhằm mục đích truyền tin về cái chết của mấy tên kia cho các ngươi biết để lo chuẩn bị hậu sự cho mình.
Dứt lời tung cánh bay đi.
Cổ Dao tức giận quát theo:
- Tam Tôn đó thật đáng hận. Lần sau gặp phải nhất định ta sẽ bổ nát thây ngươi.
-oOo-
Lướt đi được mấy dặm Lâm Đoàn Nghĩa sực nhớ tới kẻ bí ẩn dùng Băng Phách Thần Châm ám toán sư đồ Câu Trầm Tử, nghĩ thầm:
- Tên đó thật nham hiểm, đó mới gọi là mượn đao giết người. Tang Quỳ Tử nói rằng Băng Phách Ngưng Sương làm ám khí bá đạo của Hàn Sơn phái không biết có phải đó là Hàn Sơn Hữu mà sư phụ từng nói không? Nghĩ tới đó chàng thấy rúng động.
Lúc chàng đang phát chưởng công địch thế mà kẻ ám toán dùng ám khí đả thương sư đồ Câu Trầm Tử chàng lại không hề hay biết. Nếu hắn tấn công chàng thì đã trúng thần châm bị thương rồi, làm sao tránh được? Tất kẻ ám toán phải có cừu hận với Trúc Luận Đảo hoặc có quan hệ đặc biệt với Phi Long Tôn nên tưởng chàng là người của chúng mới ra tay tương trợ.
Cho dù có động cơ nào thì đó là hành độc ác độc của tà phái.
Còn Trúc Luận Đảo toàn là những nhân vật chính phái tuy có hiềm khích với Hồng Phong Nương Tử và Thái Vân nhưng tất có nguyên nhân, trước khi hiểu rõ vấn đề không thể quy kết họ được.
Sợ kẻ ám toán tiếp tục ám hại người của Trúc Luận Đảo Lâm Đoàn Nghĩa liền đổi hướng quay lại.
Lúc đó trên bãi nơi vừa diễn ra cuộc đấu đã giải tán không còn ai nữa nhưng trong trang viện thì người đi lại rất đông, tất Khổng Nhân đã ra lệnh tăng cường tuần phòng.
Lâm Đoàn Nghĩa đưa mắt quan sát thực địa thấy một góc đảo có mấy cây cổ thụ xum xuê liền lướt mình tới đó.
Sau khi cởi bộ áo Thiên Tằm cất đi chàng thi triển khinh công bí mật tiếp cận vào trang viện.
Chợt nghe giọng một người tuổi trẻ phát ra trong ngôi lương đình ở một góc viện:
- Ta đã nói trước với gia gia rằng không nên dây vào người của Phi Long Tôn, sau việc này chắc gia gia đã tin vào lời ta. Nay Hoãn lão tiền bối đã bị trọng thương không biết lão nhân gia có chịu từ bỏ ý định không? Một người khác tiếp lời:
- Nhị ca xem tên đó thế nào?
- Người đó còn trẻ chỉ e còn ít tuổi hơn chúng ta mà võ công thật phi phàm.
- Tiểu đệ không tin Đào Chân có thể đào tạo nên một tên đệ tử lợi hại như vậy đâu.
Người tự xưng là đại ca vặn lại:
- Lục đệ thật hồ đồ, nếu không phải là người của Phi Long Tôn thì làm sao bay được như thế? Lục đệ không nghe Hoán tiền bối lúc mới tới đảo đã nói rằng tiểu tử họ Lâm đã giết mất ba đệ tử của Long Hổ Thập Tam Tôn mà sư phụ của Lâm Đoàn Nghĩa lại có oán thù với gia gia, vì thế lão nhân gia mới có ý định liên kết hai phái chánh tà để hỏi tội hắn. Lúc đó mấy vị tiền bối còm cõi võ nghệ của Long Hổ Thập Tam Tôn là thượng đẳng võ lâm, làm sao bây giờ ngươi lại nói đồ đệ của họ không giỏi? Lâm Đoàn Nghĩa nghe vậy nghĩ thầm:
- Thì ra mấy lão quái vật này muốn liên kết với Long Hổ Thập Tam Tôn để đối phó mình. Thật là điều khó tin, như vậy tối nay mình đã hành động đúng. Để xem chúng có chịu từ bỏ ý đồ phản phúc đó hay không.
Lại nghe tiếng Lục đệ nói:
- Cứ cho là Đào Chân có thể đào tạo ra một đệ tử như thế cái mà hắn gọi là Âm Phách Sưu Hồn là thứ công phu gì? Tên nhị ca đáp:
- Cái đó thì phải hỏi gia gia mới biết được? Lâm Đoàn Nghĩa thấy không có gì đáng quan tâm nữa định quay người bỏ đi thì nghe có tiếng quát sang sảng:
- Huynh đệ các ngươi tới đây bình phẩm chuyện gì thế? Tiếp đó là một nhân ảnh lướt tới lương đình.
Hai thiếu niên ngồi trong lương đình vội đứng lên hành lễ nói:
- Đại bá phụ, bọn tiểu điệt đang bàn về chuyện vừa xảy ra.
Người kia hừ một tiếng nói:
- Mấy vị gia gia bảo các ngươi tuần tra canh phòng địch nhân tập kích sao lại tới đây tán chuyện nhảm? Hai thiếu niên cúi đầu vâng dạ không dám nói gì.
Giọng người kia dịu xuống:
- Huynh đệ các ngươi đã quan tâm đến chuyện này thì ta cũng cho biết thêm một chi tiết. Vốn gia gia nghe lời Hoán ¬ Doãn hai vị tiền bối khuyên nên định liên kết với Long Hổ Thập Tam Tôn nhưng qua chuyện đêm nay, cho dù bọn chúng có đến đây cầu thì gia gia chẳng những từ chối mà còn muốn trị tội chúng nữa.
Giọng tên Lục đệ lo lắng:
- Nếu như ai trong Long Hổ Thập Tam Tôn cũng có thân thủ cao cường như tên vừa tới đây...
Vị đại bá phụ ngắt lời:
- Đạo Nguyên, ngươi tưởng rằng tối nay chỉ có một tên tới đây thôi sao? Tên lục đệ ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ có tới mấy tên? Vị đại bá phụ đáp:
- Lúc đầu thì ta cũng nghĩ chỉ có một tên nhưng sau khi về kiểm tra lại thương tích Hoán lão tiền bối thì mới phát hiện ra Băng Phách Thần Châm bay đến từ hướng khác...
Đạo Nguyên hỏi:
- Hoán lão tiền bối có trị độc thương được không?
- Bây giờ thì không còn nguy hiểm nữa, Băng Phách Thần Châm là ám khí độc môn của Hàn Sơn phái, chỉ bằng sợ lông tơ nên rất khó nhận ra, đánh trúng người thì sẽ đông huyết mạch mà chết nếu không kịp thời truyền dương khí giải cứu. Hoán lão tiền bối nội công thâm hậu nên không việc gì, còn Diệp Hoa tuy đã được uống một viên Tiêu Hàn Đan và tiếp thêm nguyên dương khí nhưng chỉ e phải mất ít nhất là ba tháng mới bình phục.
Lâm Đoàn Nghĩa nghe nói vậy thất kinh.
Lại nghe Đạo Nguyên hỏi:
- Không có cách gì đối phó với loại ám khí bá đạo đó hay sao? Vị đại bá phụ đáp:
- Ngay cả Ngũ Hành Kim Kiếm của lão quái kiệt Phương Bất Bình và Huyền Bài của Hoán tiền bối còn có cách đối phó nói gì chỉ một chút ám khí Băng Phách Thần Châm? Nhưng loại ám khí này phát đi vô thanh vô tức chỉ khi bắn trúng người mới phát hiện được thì đã trúng độc rồi. Năm xưa Tuyết Phong Tam Lão nhờ vào loại ám khí này mà hoành hành trong giang hồ.
Y dừng lại một chút nói tiếp:
- Nhưng Tuyết Phong Tam Lão vẫn còn kiêng kỵ Phương Bất Bình, nghe nói trước đây...
Lâm Đoàn Nghĩa nghe vậy cả mừng chờ xem nghe đối phương sẽ nói tới Hàn Sơn Hữu nhưng từ phía hậu trang bỗng vang tiếng quát.
Vị đại bá phụ dừng lời nói:
- Các ngươi cẩn thận.
Rồi băng mình lướt đi.
Lâm Đoàn Nghĩa quay lại nhìn thấy phía cuối tường viện có một nhân ảnh lao ra bờ sông.
Tuy thân pháp người đó rất nhanh nhưng chàng vẫn nhận ra hắn đang thi triển Biến Thiên Chi Dã, hơn nữa đó còn là một thiếu nữ.
Trước đây độ một canh giờ chàng đã thấy hai người dùng thân pháp này, bây giờ có một người tới đây chắc rằng người đó đã dùng Băng Phách Thần Châm ám toán sư đồ Câu Trầm Tử.
Không cần nghĩ ngợi Lâm Đoàn Nghĩa liền phi thân đuổi theo.
Nhưng mới lướt đi mấy trượng thì suýt nữa va phải một người đang lao thẳng tới.
Người kia cười hắc hắc nói:
- Bằng hữu đừng chạy nữa.
Lâm Đoàn Nghĩa lùi lại một bước nhìn xem ai thì nhận ra người đó chính là nhị đảo chủ Đoạn Trường Tiêu Khổng Nghĩa.
Bị chặn đường thiếu nữ phía trước đã biến mất.
-oOo-
Lâm Đoàn Nghĩa đã thay y phục không còn bịt mặt nữa giọng nói cũng đổi khác tất đối phương không nhận ra.
Chàng bình tĩnh nói:
- Xin tiền bối chớ hiểu lầm, tại hạ không phải là người tiền bối truy đuổi đâu. Người đó...
Chỉ trong một đêm gặp bao nhiêu chuyện phiền phức vì thế người trong Trúc Luận Đảo ai cũng tức giận.
Khổng Nghĩa lại càng nóng tính, quát lên:
- Lão phu hỏi ngươi tới đây làm gì? Đó là vấn đề không dễ giải đáp.
Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ ngợi chốc lát mới trả lời:
- Tại hạ chỉ là người qua đường thôi.
Tiếng là đảo nhưng đây là bến sông gần thị trấn nên cũng có không ít người đi lại, câu đó có thể chấp nhận được.
Phát hiện có người từ trang viện liền đổ xô ra mấy chục cao thủ tay cầm đèn đuốc sáng trưng.
Nhị đảo chủ phu nhân Cổ Dao cũng xuất hiện.
Bà ta đến gần Lâm Đoàn Nghĩa hừ một tiếng nói:
- Ngươi qua đường vậy thâm nhập vào bổn trang làm gì? Lâm Đoàn Nghĩa đáp:
- Tại hạ không phải là người xấu, đúng là mới đi đường qua đây vừa rồi thấy một nữ nhân từ đây chạy đi...
Nhiều lạnh lùng hỏi:
- Vừa rồi ngươi thi triển khinh công như thế tất võ nghệ không tầm thường. Hãy nói xem tên họ ngươi là gì? Sư phụ là ai? Chỉ cần nói thật ta sẽ thả cho đi.
Lâm Đoàn Nghĩa đáp liền:
- Tiên sư Phục Ma kiếm khách Tư Mã Thanh Vân, còn tiên phụ là Kim Đao Lâm Vĩ.
Khổng Nghĩa nghi hoặc nói:
- Ta có nghe trên giang hồ có một Phục Ma kiếm khách và Kim Đao Lâm Vĩ bao giờ đâu? Một trung niên hán tử chợt chen lời:
- Gia gia, đúng là có một vị Phục Ma kiếm khách nghe nói vị đó kiếm thuật rất cao, Phục Ma kiếm khách còn có một vị sư đệ là Thất Dương Đao Thạch Lục cũng là người có danh tiếng trong giang hồ.
Tang Quỳ Tử chợt nhớ tới chuyện xảy ra ở Vương Ca Trang liền hỏi:
- Ngươi tên gì? Lâm Đoàn Nghĩa thoáng chút bối rối nhưng trấn tĩnh lại ngay đáp:
- Tại hạ là Lâm Hưng.
Tang Quỳ Tử truy vấn:
- Lâm Đoàn Nghĩa là gì của ngươi? Lâm Đoàn Nghĩa không biết vì sao lão biết danh hiệu mình nhưng nghe ngữ khí thì không thiện cảm, liền đáp:
- Đó là bào đệ của tại hạ không biết tiền bối gặp nó ở đâu? Tang Quỳ Tử đáp:
- Ở trong rừng phía bắc Vương Ca Trang có hai ngôi mộ mới do Lâm Đoàn Nghĩa lập cho Thạch Lục, cũng viết là sư thúc. Ngươi nói rằng mình là đệ tử của Phục Ma kiếm khách chẳng lẽ ngươi với bào đệ đồng thời là sư huynh đệ đồng môn? Đã trót nói ra Lâm Đoàn Nghĩa không tiện cãi lời biện minh:
- Nó là môn hạ của Tương Giang đại hiệp Đặng Ngãi. Tương Giang đại hiệp có giao tình rất đậm với Thạch sư thúc vì thế nó cũng gọi là sư thúc.
Cổ Dao cười nói:
- Tiểu tử này nói láo. Nếu Lâm Đoàn Nghĩa là danh gia kiếm pháp thì sao ngươi lại không đeo kiếm.
Lâm Đoàn Nghĩa bình thản đáp;
- Kiếm của tại hạ bị một tên ma đầu lấy mất rồi.
Hổng Nghĩa cười to nói:
- Đệ tử của Phục Ma kiếm khách lại bị ma đầu cướp mất kiếm quả là chuyện nực cười.
Rồi quay lại bảo một tên đệ tử:
- Khang nhi, ngươi đưa cho hắn một thanh kiếm để xem kiếm thuật của Phục Ma kiếm khách lợi hại đến đâu? Một thiếu niên chừng hai mươi tuổi dạ một tiếng cởi thanh trường kiếm trên vai xuống đưa cho Lâm Đoàn Nghĩa nói:
- Xin Lâm huynh hãy dùng tạm thanh bảo kiếm này tại hạ còn thanh kiếm khác.
Lâm Đoàn Nghĩa biết rằng không thể từ chối cuộc đấu đành nhận kiếm:
- Xin đa tạ Khang huynh.
Thiếu niên quay lại đám đệ tử của Khổng môn lấy một thanh kiếm khác quay lại nói:
- Lâm huynh tiểu đệ là Khổng Khang nghe gia phụ vừa nói rằng lệnh tôn sư Phục Ma kiếm khách kiếm pháp rất tinh diệu, xin được Lâm huynh chỉ dạy vài đường. Tiểu đệ là người bản địa xin Lâm huynh phát chiêu trước đi.
Dứt lời lùi một bước hoành ngang thanh kiếm chờ đợi.
Lâm Đoàn Nghĩa biết rằng trong số người ở đây có kẻ đã từng giao thủ với sư phụ nên không tiện dùng Minh Vương kiếm pháp chỉ có thể ghép thêm một vài thức trong đó vào Phục Ma kiếm pháp sẽ trở nên linh diệu hơn.
Liền cười nói:
- Tại hạ đành thất lễ.
Dứt lời từ từ đưa mũi kiếm đâm tới ngực Khổng Khang.
Thiếu niên này xuất chiêu Hoạch Địa Vi Lao đối phó lại.
Hai kiếm tiếp nhau nổ bùng phát ra một quầng lửa.
Khổng Khang cảm thấy cánh tay mình tê đi bật lui hai bước không nâng kiếm lên nổi nữa.
Người của Khổng môn thấy vậy đều biến sắc.
Cổ Dao nói:
- Khang nhi lùi lại đi. Người ta nội lực cao hơn ngươi nhiều, đổi người khác.
Khổng Khang đỏ mặt chắp tay nói:
- Nội lực của Lâm huynh quả là phi phàm, tiểu đệ chưa lĩnh hội được kiếm pháp ảo diệu của Lâm huynh thật đáng tiếc.
Lâm Đoàn Nghĩa mới dùng có hai thành công lực thấy đối phương nội tâm vẫn chưa phục nhưng vẫn cười đáp:
- Không dám chỉ là Khổng huynh nhường nhịn đó thôi.
Chợt một người lao tới như cơn lốc quát to:
- Khang ca để tiểu muội đánh cho.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy đối phương hùng hổ như vậy nhìn lại thấy cô ta chỉ mười sáu mười bảy tuổi không nhịn được cười.
Thếu nữ thấy vậy sấn tới chỉ kiếm vào ngực chàng quát lên:
- Ngươi cười gì mau xuất kiếm mà chịu chết.
Cổ dao nhìn cô ta nói:
- Độ nhi lùi lại đi, đại ca ngươi còn chưa được nữa là.
Thiếu nữ ương ngạnh nói:
- Cứ đánh rồi sẽ biết.
Rồi chẳng kể gì đến trưởng bối vung kiếm đánh ngay.
Lâm Đoàn Nghĩa chỉ lùi tránh mà không tiếp chiêu.
Thiếu nữ thấy vậy càng tức quát:
- Tiểu tử xấu xa kia sao không chịu hoàn thủ? Cẩn thận kẻo cô nương giết sống ngươi không ai đền mạng đâu.
Phía sau có một tên tiểu đồng mười hai mười ba tuổi vỗ tay cười nói:
- Tiểu cô cô đánh hay lắm.
Lúc ấy lại có thêm mấy người từ trang viện tiến ra.
Chớp mắt đã qua mười mấy chiêu.
Lâm Đoàn Nghĩa nói:
- Cô nương cẩn thận tại hạ hoàn thủ đây.
Dứt lời xuất chiêu Đại Dũng Kim Liên dùng kiếm áp vào thanh trường kiếm của đối phương lắc nhẹ.
Cả tay lẫn kiếm bị đánh bạt ra, thiếu nữ đành lui về nhưng lấy lại thế rất nhanh, lại lao vào xuất chỉ điểm tới Hiền Du huyệt của đối phương.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy thân pháp của thiếu nữ huyền diệu như thế buột miệng khen:
- Hảo.
Trường kiếm biến chiêu điểm tới cổ tay thiếu nữ.
Thiếu nữ đang điểm tới nào ngờ đối phương không tránh định bến chiêu thì đã thấy mũi kiếm điểm sang tránh cũng không kịp nữa.
Chỉ nghe keng một tiếng chiếc vòng ngọc trên tay cô ta đã bị mũi kiếm chém đứt.
Thiếu nữ nhảy lùi lại khóc oà lên.
Một lão nhân chừng bảy mươi tuổi bước lên nói:
- Phục Ma kiếm khách quả là tinh diệu, lão phu xin thỉnh giáo cao chiêu.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy mắt lão nhân sáng quắc biết rằng nội công thâm hậu, liền ôm kiếm đáp:
- Lẽ ra mạt học hậu bối phải xin thỉnh giáo tiền bối...
Lão nhân cười nói:
- Thiếu hiệp không cần khách sáo, lão phu là Khổng Thi. Tuy đao kiếm không có mắt nhưng chúng ta điểm tới là dừng, thiếu hiệp phát chiêu đi.
Nói xong đưa chếch kiếm lên mắt nhìn thẳng đối phương.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy thanh bảo kiếm trong tay lão toả ra hàn quang lấp lánh bết đối phương vận dụng nội lực mà phát kiếm quang, điều này trước đây sư phụ chàng Phục Ma kiếm khách chưa làm được nên không dám coi thường.
Chàng chắp tay nói:
- Vãn bối đắc tội.
Dứt lời xuất liền hai chiêu Sách Mã Giương Tiên, Huy Qua Chỉ Nhật đồng thời đánh ra.
Khổng Thi thấy mũi kiếm của đối phương đánh vừa động thì đã sinh ra kiếm khí biết gặp cường địch liền xuất tuyệt học của Khổng gia đối phó.
Thiếu nữ Độ nhi vốn chưa phục, nay thấy gia gia dốc hết bản lĩnh vẫn chưa thắng được đối phương mới thở phào một hơi.
Mẫu thân cô ta đứng cạnh nói:
- Nha đầu bướng bỉnh, bây giờ ngươi sáng mắt ra rồi chứ? Gia gia còn chưa thắng nổi.
Nếu vừa rồi người ta không hạ thủ lưu tình thì đến cổ tay còn đứt nói chi đến chiếc vòng? Độ nhi nói:
- Nữ nhi đấu với gia gia còn cầm cự được hai mươi chiêu sao đấu với tiểu tử kia mới một chiêu đã tất thủ? Thiếu phụ không hiểu vì sao trầm ngâm nói:
- Có lẽ vì ngươi nóng nảy nên mất bình tĩnh.
Bấy giờ chợt thấy Khổng Thi đang vung kiếm tấn công như bão táp, kiếm ảnh bao trùm lấy đối phương chợt thu kiếm về chắp tay nói:
- Kiếm pháp của thiếu hiệp cực kỳ ảo diệu lão phu cam nhận hạ phong.
Mọi người nghe nó thế thảy đều ngơ ngác.
Rõ ràng lão đang thắng thế cớ sao nhận bại? Nhưng huynh nhìn kỹ lại mới biết nguyên do.
Trên ngực áo của Khổng Thi bị mũ kiếm khoan một lỗ nhỏ, với vị trí đó chỉ cần đối phương đâm sâu vào hai tấc là lão ta bị mất mạng chẳng nghi.
Cổ Dao ho khan một tiếng cầm Câu Đầu Trượng bước ra.
Ba ta bước rất chậm nhưng cứ mỗi lần gõ trượng xuống đất làm mặt đất rung chuyển cách mấy chục trượng còn nhận ra.
Cổ Dao dừng lại trước mặt Lâm Đoàn Nghĩa lạnh giọng nói:
- Tiểu tử ngươi đã đánh bại bốn chiêu của Khổng gia rồi, như thế đủ thấy ngươi còn trẻ nhưng bản lĩnh phi thường. Lão bà ta sống đã nhiều năm nhưng chưa từng biết ngoài Phương Bất Bình có ai trong vòng trăm chiêu mà thắng được Tử Nghê kiếm pháp của Khổng gia. Bây giờ thì ngươi hết đường chối cãi, vừa rồi ngươi dùng chiêu cuối cùng Phán Quan Giá Thiệp đó là học được từ đâu?
Quả thật vừa rồi để đối phó với chiêu Hàn Tinh Độ Đẩu của Khổng Thi, Lâm Đoàn Nghĩa đã phải dùng tới chiêu Phán Quan Giá Thiệp trong Minh Vương kiếm pháp, không ngờ bị lão bà bà này nhận ra.
Nghe hỏi chàng sửng người ra trong chốc lát nhưng trấn tĩnh lại rất nhanh đáp:
- Võ học vốn sinh ra từ một nguồn gốc, kiếm pháp của vãn bối đích thực là do tiên sư Phục Ma kiếm khách truyền thụ, trong đó cũng không có chiêu nào là Phán Quan Giá Thiệp như tiền bối vừa nói...
Cổ Dao hừ một tiếng nói:
- Ngươi cho rằng ta nhìn sai ư? Vậy ngươi bảo chiêu đó là gì? Lâm Đoàn Nghĩa đáp:
- Chiêu đó là Thái Công Tế Thánh, chẳng qua vãn bối sợ thất thủ ngộ thương nên mới đưa chếch mũi kiếm sang phải mấy tấc.
Thấy đối phương trả lời nhanh như vậy Cổ Dao sinh ra bán tín bán nghi.
Một lúc sau bà ta lại hỏi:
- Theo ta thấy thì kiếm pháp đó của ngươi đã là võ học cái thế, như vậy sư phụ ngươi tất càng tinh luyện hơn vì sao bị giết? Lâm Đoàn Nghĩa đáp:
- Đạo cao một thước ma cao một trượng. Hớn nữa lúc đó tiên sư không được khoẻ.
Cổ Dao nhíu mày nói:
- Tiểu tử cho dù ngươi có lý. Bây giờ lão bà ta thử xem kiếm pháp của ngươi rốt cuộc là tinh diệu tới mức nào? Nghe nói thế Lâm Đoàn Nghĩa không khỏi giật mình chấn động.
Thực tâm mà nói thì chàng không sợ bị bại dưới tay Cổ Dao nhưng tất phải dốc hết sở học, đương nhiên đối phương sẽ nhận ra lai lịch thân phận của mình.
Mặt khác nếu chàng bại thì không nói làm gì nhưng nếu thắng thì sẽ kết oán cừu với Khổng gia không làm sao hoá giải được.
Khổng Nghĩa biết tính của thê tử mình quen ngạo thị giang hồ.
Với uy danh của bà ta và thân phận của Khổng môn, đấu với một tên hậu sinh vãn bối sẽ mất đi phẩm giá nhược bằng thua thì đó là một mối đại sỉ nhục, chẳng những bà ta phải mai danh ẩn tích mà Khổng gia còn mặt mũi nào xuất hiện trên giang hồ nữa? Suy tính xong lão liền nói:
- Thôi để tiểu huynh đệ này đi.
Cổ Dao trừng mắt quát:
- Ngươi chớ chọc tay vào.
Khổng Nghĩa hốt hoảng nhảy lùi lại.
Khổng gia đệ tử thấy vậy cười vang lên.
Cổ Dao cũng không nhịn được đắc ý cười to.
Lâm Đoàn Nghĩa thừa cơ tình hình dịu bớt ôm quyền nói:
- Vãn bối không dám giao thủ với lão bà bà đâu.
Bây giờ xin làm một trò chơi nhỏ góp thêm tiếng cười cho các vị tiền bối.
Dứt lời vung tay.
Một ánh chớp loé lên thanh kiếm trong tay chàng vút đi vạch ra một dường sáng chói...
- Phập.
Thanh bảo kiếm bay tới cắm phập vào một thân cây lớn cách đó hai mươi trượng ngập vào tận chuôi.
Mấy chục cặp mắt mở to hết nhìn chuôi kiếm thò ra lại nhìn Lâm Đoàn Nghĩa.
Tuy có người từng chứng kiến công phu Phi Kiếm Xuyên Vân nhưng cắm sâu và chuẩn xác như thế thì chưa từng nghe ai nói.
Đoạn Trường Tiêu Khổng Nghĩa thán phục thốt lên:
- Tuyệt kiếm.
Rồi quay sang thê tử nói:
- Nương tử không cần đấu nữa.
Cổ Dao đưa mắt nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Lâm Đoàn Nghĩa một lúc chợt thốt lên hai tiếng:
- Quái sự.
Rồi cắp trượng lùi ra.
Chẳng ai hiểu bà ta định nói gì.
Lâm Đoàn Nghĩa nhờ thế mà tránh được phiền phức trong bụng mừng thầm cười nói:
- Được tiền bối tha cho vãn bối xin thu kiếm về.
Dứt lời lướt mình nhảy một bước xa tới hai mươi trượng tới thân cây rút kiếm quay lại, chỉ trong nháy mắt đã trở về chỗ cũ.
Mọi người thấy thân pháp chàng cao tuyệt như thế càng thán phục.
Cổ Dao thở dài nói:
- Tiểu ca quả là bậc kiệt xuất nhất của lớp trẻ tuổi trong giang hồ. Bây giờ ngươi định đi đâu.
Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ thầm:
- Nếu nói rằng đến Tiết Gia đảo thì không đúng đường...
Liền đáp:
- Vãn bối vốn đuổi theo một người biết bay...
Câu Trầm Tử bấy gờ vừa tới nghe nói liền quát lên:
- Có phải tiểu tử ngươi là kẻ vừa dùng Băng Phách Thần Châm ám toán sư đồ chúng ta? Lâm Đoàn Nghĩa nghiêm mặt nói:
- Vãn bối không biết Băng Phách Thần Châm là gì nhưng lại biết người của Long Hổ Thập Tam Tôn giết người vô số. Tên phụ và tiên sư đều bị chúng giết hại, vì không biết chúng ở đâu lại nghe nói trong Long Hổ Thập Tam Tôn có người biết bay, vì gặp một tên như thế nên mới đuổi theo không giết hắn trả thù sao lại đi ám toán người khác? Nay hắn không có ở đây vãn bối xin cáo từ.
Lờ chàng nghe hợp tình hợp lý sao lại không tin? Câu Trầm Tử thấp giọng nói:
- Như thế là lão phu trách nhầm ngươi.
Lâm Đoàn Nghĩa nói tiếp:
- Các vị tiền bối đều là người xông pha giang hồ nhiều năm trong giang hồ tất biết Long Hổ Thập Tam Tôn ở đâu. Nếu có thể cho biết thì vãn bối vô cùng cảm kích.
Khổng Nhân hỏi:
- Tiểu ca định một mình đối phó với Long Hổ Thập Tam Tôn hay sao? Lâm Đoàn Nghĩa gật đầu đáp:
- Vãn bối vì báo thù cho gia sư và gia phụ nên quyết tìm chúng báo thù, Long Hổ Thập Tam Tôn giết rất nhiều người chính phái trong võ lâm, lẽ ra phải có những vị tiền bối võ lâm đứng ra chủ trì công đạo mới phải.
Câu đó chạm đến lòng tự ái của mấy vị lão giang hồ.
Nhiều người nhíu mày nói:
- Ngoài này gió lạnh ở lâu không tốt, nếu tiểu ca không có việc gì gấp thì xin mời vào tệ trang nói chuyện. Lão phu có mấy việc muốn nói cho ngươi biết.
Lâm Đoàn Nghĩa mừng rỡ chắp tay đáp:
- Vãn bối xin đa tạ thịnh tình.
Nói xong theo mọi người tiến vào trang viện.
Trừ một số được lệnh canh phòng trong đại sảnh tụ tập đến mấy chục người.
Một lúc sau trà rượu được dọn ra.
Ở bàn thượng toạ gồm hai đôi phu thê trang chủ, Tang Quỳ Tử, Câu Trầm Tử, mấy vị cao niên đệ nhị đại Khổng gia, Lâm Đoàn Nghĩa và Khổng Khang.
Rượu qua ba tuần Lâm Đoàn Nghĩa nhắc lại chuyện Long Hổ Thập Tam Tôn.
Khổng Nhân nói:
- Việc này lẽ ra lão phu không được tiết lộ ra ngoài nhưng chúng ta là đồng đạo võ lâm, lại thấy Lâm thiếu hiệp chí khí như vậy nên lão phu không muốn giấu... trước đây hơn sáu chục năm lão phu từng có quen biết Đào Chân. Võ nghệ hắn cũng tầm tầm như lão phu. Vì hắn đã bị Phương Bất Bình đánh bại nên mấy chục năm nay đã ẩn cư luyện tuyệt nghệ, mấy năm trước có gặp lại lão phu một lần hẹn cùng nhau tìm Phương Bất Bình báo thù. Vừa rồi hai vị Hoán Doãn lão ca tới đây ban đầu có ý liên kết với Long Hổ Thập Tam Tôn để tìm Phương Bất Bình nào ngờ lúc tối một tên trong Phi Long Tôn tới đây buông lời cuồng ngạo lại còn gây sự. Hơn nữa...
Tới đó lão chợt dừng lại.
Lâm Đoàn Nghĩa đoán rằng lão không muốn thừa nhận mình và mấy vị bằng hữu bị nếm khổ đầu bởi một tên thuộc hạ của Phi Long Tôn nên không nói nữa.
Cổ Dao tức giận nói tiếp:
- Người của mã lão nhi thật đáng giết, dám tới đây ẩn núp thừa cơ chúng ta giao thủ để ám toán...
Lâm Đoàn Nghĩa không bỏ lỡ cơ hội liền nói:
- Không biết họ Mã có phải là một trong Long Hổ Thập Tam Tôn không? Cổ Dao nói tiếp:
- Huynh đệ Mã lão nhi có ba người gồm lão đại Minh Tích, lão nhị Minh Thạch, lão tam Mnh Sơn. Vì chúng cư trú ở Tuyết Sơn nên gọi là Tuyết Phong Tam Lão.
Lâm Đoàn Nghĩa à lên một tiếng hỏi:
- Chắc chúng cũng là nhân vật tà phái? Dung Mỹ bấy giờ mới lên tiếng:
- Đại loại là thế, nghe nó huynh đệ chúng sợ Phương Bất Bình tìm đến mình nên mới cúi đầu xưng thần cống nạp lễ vật cho lão quái đó.
Tang Quỳ Tử chợt nhìn Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:
- Tiểu ca, bào đệ của ngươi Lâm Đoàn Nghĩa theo Phương Bất Bình học tà công, việc đó ngươi có biết không? Lâm Đoàn Nghĩa lắc đầu:
- Nghĩa đệ trước đây theo học Tương Giang đại hiệp, việc hắn bỏ sư đầu môn phái khác vãn bối không biết.
Tang Quỳ Tử lại hỏi:
- Tính tình hắn thế nào?
- Chúng tôi là huynh đệ song sinh, không những diện mạo mà tính tình cũng rất giống nhau.
Lão đem chuyện mình trông thấy Lâm Đoàn Nghĩa giết chết ba tên Xích Long Hoàng Long và Độc Long ở Vương Ca trang đem đầu chúng tế trước mộ Thất Dương Đao Thạch Lục và Thần Châu Nhất Cái Hoa Hoằng kể lại, còn thêm một câu:
- Nếu lệnh đệ tính tình thiện lương và nghĩa khí như tiểu ca thì giang hồ mới tránh khỏi một đại nạn. Với võ nghệ hắn như lão phu thấy nếu tính tình lại cuồng ngạo độc ác như Phương Bất Bình thì là mối hoạ không nhỏ đâu.
Lâm Đoàn Nghĩa nói:
- Các vị tiền bối yên tâm, nói thế nào gia đệ cũng đi theo con đường tà ác, huống chi gia phụ bị hại bởi tay hắc đạo...
Vừa lúc đó thì ngoài trang viện vang lên tiếng người quát tháo và tiếng chân chạy rầm rập.
Đoạt Hồn Chưởng Khổng Nhân đứng lên nói:
- Không biết kẻ nào tự tìm chết tới đây? Chợt nghe trước trang môn có người cười hô hô nói:
- Trúc Luận Đảo có những nhân vật nào mà dám chặn đường lão nhân gia? Loại tiểu bối các ngươi không đáng để lão phu giết gọi mấy tên trưởng bối ra đây.
Lâm Đoàn Nghĩa lập tức nhận ra giọng nói của Thôi Ngoạ Long ngạc nhiên tự hỏi:
- Hai vị tiền bối đã bị thúc điệt Dực Long Phùng Duệ giết lập mộ làm sao còn sống tới đây? Phải rồi chính Thái Vân cũng không chết chắc là có khuất tất gì đây? Chàng lại nghĩ:
- Nếu để họ gặp mình chẳng hoá ra việc giả mạo của mình bại lộ cả hay sao? Lúc đó Khổng Nghĩa nhìn chàng nói:
- Lâm thiếu hiệp cứ ngồi lão phu ra ngoài một chút.
Cổ Dao Tang Quỳ Tử cũng ra theo.
Lâm Đoàn Nghĩa thừa cơ đứng lên nói:
- Các vị tiền bối để vãn bối ra xem có phải người trong Long Hổ Thập Tam Tôn không? Dứt lời cũng ra khỏi sảnh phóng mình lao đi...
Khổng Nghĩa bước ra khỏi sảnh đường nói to:
- Cuồng đồ ở đâu dám đến trước mặt Đoạn Hồn Tiêu gây náo? Tiếng người trước cổng cười kha kha nói:
- Thì ra đây là hang ổ của Khổng Môn Song Kiệt. Mau ra đây tỷ thí với chúng ta vài chiêu.
Khổng Nghĩa ra đến cổng, thấy hai lão nhân đứng sát nhau tóc bạc như sương đôi mắt ánh lên như ngọn đuốc.
Nhìn tuổi tác tương đương mình lại gọi đích danh Khổng Môn Song Kiệt với ngữ khí ngang tàng như thế tin rằng bối phận của đối phương chẳng kém mình nhưng chưa biết là ai liền hỏi:
- Hai vị xin thứ lỗi cho Khổng Nghĩa già cả mắt kém không nhận ra...
Một người nói:
- Khổng lão nhị trước hết hãy thử của ta một chưởng rồi sẽ nói.
Dứt lời vung chưởng đánh ngay.
Khổng Nghĩa vung tay đánh trả lại.
Chỉ nghe bình một tiếng cả hai cùng bị chấn lui một bước.
Bấy giờ mọi người trong sảnh đều tiến ra.
Khổng Nhân thấy lão đệ đối chưởng bình phân thu sắc, hai người kia có vẻ như không ác ý, bước lên cười nói:
- Bằng hữu ngày xưa xin mời vào tệ trang sao còn đùa như thế? Lão nhân thứ hai nói:
- Khổng lão đại, ngươi cũng đấu với ta một chưởng.
Dứt lời đưa chưởng đánh lên.
Dung Mỹ quát to:
- Có lão thân đây.
Rồi lao tới trước trượng phu vung chưởng đối địch.
Nên biết Dung Mỹ võ nghệ không kém em chồng là Khổng Nghĩa, nhưng sau khi đối chưởng lại bị chấn lùi đến hai bước.
Lão nhân kia cười hô hô nói:
- Lão Dung bà ngươi được đâu. Thêm Khổng lão đại vào nữa mới được.
Dung Mỹ tức giận thét lên xông vào phát chưởng như điên nhưng không sao chạm được vào người đối thủ.
Hai bên đầu chừng mười chiêu Khổng Nhân chợt kêu lên:
- Điền lão đệ, đừng đánh nữa. Lão bà kia làm sao mà chưa nhìn ra Thất Ảnh Thần Công chứ? Người giao thủ với Dung Mỹ quả nhiên là Điền Thiên Lại, nghe Khổng Nhân gọi đích danh liền nhảy lùi ra ba trượng.
Dung Mỹ trừng mắt nói:
- Ta làm sao mà không biết lão tặc ngươi chứ? Điền Thiên Lại chắp tay nói:
- Đại tẩu tại hạ thất lễ.
Khổng Nhân chỉ tay vào lão nhân đang giao thủ với nhị đệ hỏi:
- Điền lão đệ người đó là ai? Điền Thiên Lại cười nói:
- Hắn là nhị thập tứ.
Lão nhân kia nghe vậy trừng mắt quát:
- Điền lão nhi đừng nói bậy.
Khổng Nhân nghe biết lão nhân kia cũng là người quen biết nhưng ẩn cư đã sáu mươi năm, trước đây bằng hữu lại nhiều không nhớ hết, liền bước lại gần nói:
- Xin thứ lỗi Khổng mỗ chưa nhận ra...
Người kia quát:
- Đúng là gà mù...
Rồi đánh ra một chiêu.
Khổng Nhân cười kha kha nói:
- Thì ra là Thôi lão ca.
Không sai, lão nhân thô lỗ đó là Thôi Ngoạ Long. Bấy giờ lão ta mới chịu dừng tay.
Mấy vị bằng hữu xa nhau mấy chục năm bay gặp nhau còn loạn đả một trận bây giờ thì cười ran cả lên.
Nhiều mời khách vào sảnh sai người bày tiệc tiếp đãi bấy giờ mới nhớ đến Lâm Đoàn Nghĩa liền hỏi:
- Hai vị tới đây còn có ai nữa không? Thôi Ngoạ Long đáp:
- Chỉ có hai chúng tôi.
Khổng Nhân ngạc nhiên nói:
- Lạ thật Lâm tiểu ca thấy có người đến mới chạy ra chẳng lẽ có địch nhân đến xâm phạm Trúc Luận Đảo hay sao? Điền Thiên Lại liền hỏi:
- Lâm tiểu ca nào? Có phải Lâm Đoàn Nghĩa không? Nhiều lắc đầu:
- Không phải Lâm Đoàn Nghĩa mà là bào huynh của hắn Lâm Hưng.
Lão dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Tối nay bổn đảo xảy ra nhiều chuyện. Đầu tiên có hai vị cô nương tới gây náo bị chúng ta bắt đang định tra hỏi lai lịch chúng thì một tên trong Phi Long Tôn tới kiếm chuyện.
Ngoài ra còn một tên môn hạ của Tuyết Phong Tam Lão ẩn nấp trong đảo ám toán, dùng Băng Phách Thần Châm đả thương sư đồ Hoán lão ca. Chúng đi chưa lâu thì Lâm Hưng đến...
Thôi Ngoạ Long hỏi:
- Còn Lâm Hưng thì sao? Chúng ta mời Lẩm tiểu ca ở lại uống rượu không lâu thì hai vị tới, chắc hán đã phát hiện cừu nhân nên đuổi theo rồi.
Khổng Nghĩa tiếp lời:
- Sáu mươi năm trước chúng ta gặp chuyện điêu linh, tệ huynh đệ mấy chục năm không màng đến thế sự, không ngờ hôm nay mấy vị bằng hữu cùng đến quả là đều đáng mừng.
Điền Thiên Lại nói:
- Thực ra hai chúng ta đi theo bảo hộ hai thiếu nữ di làm giúp Lâm Đoàn Nghĩa một việc, tình cờ qua đây.
Tang Quỳ Tử chợt hỏi:
- Có phải Lâm Đoàn Nghĩa là nhân huynh tử của Kim Đao Lâm Vĩ, truyền nhân của lão quái vật Phương Bất Bình không? Điền Thiên Lại đáp:
- Không sai, nghe nói các ngươi định tìm hài tử đó báo thù Phương Bất Bình năm xưa phải không?
- Chính thế.
Điền Thiên Lại thở dài nói:
- Theo ý ta thì chuyện sáu mươi năm trước nên bỏ qua đi.
Tang Quỳ Tử nói:
- Ngươi không tính nữa nhưng ta và Hoán lão ca quyết tìm hắn.
Thôi Ngoạ Long cười hỏi:
- Doãn huynh có tự tin thắng nổi hắn không? Tang Quỳ Tử đỏ mặt hỏi:
- Ngươi hỏi thế là có ý gì? Điền Thiên Lại nói:
- Nghe nói Hoán lão ca luyện được một vật có thể khắc chế Ngũ Hành Kim Kiếm của Phương Bất Bình nhưng nếu Lâm Đoàn Nghĩa không dùng đến Ngũ Hành Kim Kiếm thì sao? Câu Trầm Tử nhíu mày hỏi:
- Chẳng lẽ tiểu tử đó dám đấu nội lực với ta? Thôi Ngoạ Long hỏi:
- Nội công của Hoán lão ca so với Khổng lão nhị thì thế nào? Câu Trầm Tử kiếm khách đáp mặt lộ vẻ tức giận.
Cổ Dao nói:
- Mấy chục năm không gặp sao hôm nay các vị không nói chuyện vui mà căng thẳng như vậy? Thôi Ngoạ Long nói:
- Những lão già chúng ta cứ tiếp tục ẩn cư thì không nói làm gì, bây giờ trùng hiện võ lâm không phải là chuyện dễ. Thôi Ngoạ Long ta năm xưa bị bại dưới tay Phương Bất Bình nhưng bụng không phục. Trái lại sau khi gặp truyền nhân hắn là Lâm Đoàn Nghĩa thì ta và Điền Thiên Lại bái phục sát đất. Mới rồi thử mấy chưởng mới biết công lực của chúng ta chỉ tầm tầm như nhau thôi, dám đoán Doãn lão huynh và Hoán lão huynh cũng không hơn nhiều lắm, thế mà Lâm Đoàn Nghĩa lại dám đúng cho hai chúng ta tận lực đánh hắn hai chưởng.
Chúng nhân nghe nói đều thất kinh.
Khổng Nghĩa nghi hoặc nói:
- Thôi huynh nói thật chứ? Thôi Ngoạ Long liền kể lại cuộc đấu trong sơn cốc gần Thanh Linh phái, kể xong nói thêm:
- Thử hỏi một thiếu niên tài hoa và nghĩa khí như thế làm sao chúng ta có thể liên thủ để hãm hại nó? Nhiều chợt thở dài nói:
- Nếu đúng như lời Thôi lão ca nói thì chúng ta nên giúp hài tử này mới đúng.
Chợt nhớ ra điều gì lão nhìn Thôi
- Điền nhị lão hỏi:
- Chương nãy tên môn hạ của Phi Long Tôn nói rằng hai vị đã bị chúng sát hại làm sao...
Thôi Ngoạ Long ngơ ngác hỏi:
- Sao lại có chuyện đó? Điền Thiên Lại cười hỏi:
- Thôi lão đệ quên rằng chúng ta muốn thế sao? Thôi Ngoạ Long sực nhớ ra ôm bụng cười ngất.
Đoạn Hồn Chưởng Khổng Nhân ngạc nhiên hỏi:
- Hai vị nói xem chuyện thế nào? Điền Thiên Lại cười đáp:
- Hôm đó chúng ta truy tìm Lâm Đoàn Nghĩa nhưng không thấy lại gặp Dực Long Phùng Duệ mang theo mấy người đến Vô Sầu cốc gần Thanh Linh phái nơi chúng ta đánh Lâm Đoàn Nghĩa hai chưởng. Biết Thanh Linh đạo cô không đấu nổi với bọn này sợ người của Thanh Linh phái gặp độc thủ của bọn chúng, trước khi chúng ta rút đi đã phóng hoả đốt am tạo nên mấy ngôi mộ giả rồi đưa hai cô nương đến Lao Sơn.
Khổng Nhân hỏi:
- Hai cô nương đó là ai?
- Một tên là môn hạ của phái Thanh Linh, một là tôn nữ của Ngũ Độc Truy Hồn Chưởng Mi Cổ Thương.
Khổng Nhân lại hỏi:
- Mi Cổ Thương là ai? Điền Thiên Lại đáp:
- Hắn đầu tiên là đệ tử của Hoạt Nhiên Tử sau chuyển sang học nghệ ở Ngũ Độc Tôn Giả.
- Hoạt Nhiên Tử Phan Công Sư là người đồng đại với chúng ta, làm sao môn hạ của hắn lại đầu nhập sang Hổ Tử Ngũ Độc Tôn Giả?
- Việc này huynh đệ không rõ lắm. Bây giờ người của Long Hổ Thập Tam Tôn tàn hại giang hồ nhưng chỉ có Long Môn. Chúng ta nên lôi kéo Hổ Môn để đấu lại chúng.
Khổng Nhân cười to nói:
- Mấy ngày trước Hoán Doãn nhị lão ca tới đây muốn liên kết với Long Môn trong Long Hổ Thập Tam Tôn để đối phó với Lâm Đoàn Nghĩa. Bây giờ hai vị lại muốn lôi kéo Hổ Môn đối địch với Long Môn. Thật chẳng biết ra sao nữa. Vậy bốn vị nên đàm phán lại kỹ đi thôi.
Tang Quỳ Tử nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Phi Long Tôn đã dám tới đây gây sự ta đành xoá bỏ thành kiến chuyển sang lôi kéo Hổ Môn.
Cổ Dao chợt hỏi:
- Điền lão, hai vị cô nương mà các vị hộ giá hình thức thế nào? Điền Thiên Lại tả lại hình dáng.
Cổ Dao cười nói:
- Nếu vậy thì người của Hổ Môn hôm nay đã tới đây, nó cũng là một trong hai thiếu nữ thoát khỏi bổn trang.
Dung Mỹ cười nói:
- Hay lắm. Bốn vị một bên kéo Long Môn một bên ước với Hổ Môn nhất định sẽ diễn ra một cuộc đấu long trời lở đất chứ chẳng nghi.
Thôi Ngoạ Long vỗ tay tán thưởng:
- Kế của đại tẩu quả thần diệu.
Thực ra Dung Mỹ chỉ có ý châm biếm bốn vị khách thôi không ngờ được khen là diệu kế ngạc nhiên lẩm bẩm:
- Lạ thật, có gì hay đâu chứ? Thôi Ngoạ Long đang cao hứng liền giải thích:
- Long Môn đang dùng một loại chưởng pháp giống như Ngũ Độc Truy Hồn Chưởng để giết người làm chấn động toàn võ lâm. Ai cũng cho rằng Mi Cổ Thương là hung thủ. Huynh đệ và Điền lão đưa tôn nữ của hắn Chương sơn nói rõ việc này lo gì Mi Cổ Thương và Ngũ Độc Tôn Giả không xuất sơn hỏi tội kẻ vu oan giá hoạ? Doãn Hoán hai người cứ đầu nhập vào Long Môn khích chúng đối địch với Hổ Môn, Khổng lão đại sẽ trở thành lãnh tụ của phái trung dung liên hợp các nhân vật chính phái, chờ cho hai môn Long Hổ kịch chiến xong chỉ cần giăng lưới bắt những kẻ còn sống sót, như thế chẳng phải là diệu kế? Mọi người đều hiểu ra gật đầu khen phải.
Nhưng Câu Trầm Tử vẫn còn băn khoăn:
- Như vậy chúng ta sẽ lâm vòng nguy hiểm...
Thôi Ngoạ Long nói:
- Lúc chiến cuộc nổ ra chẳng lẽ ngươi không tìm được cớ gì để chuồn đi? Thậm chí nếu cần cứ đánh loạn đi nhưng đừng liều mạng là được.
Xem ra đại kế đã thành không ai phản đối nữa. Mọi người vui vẻ nhập tiệc.
-oOo-
Đây nói Lâm Đoàn Nghĩa sợ Thôi Điền nhị lão đến sẽ làm lộ bí mật của mình nên vội vàng chạy khỏi Trúc Luận Đảo.
Chàng làm ra bộ phát hiện địch nhân đuổi theo, nào ngờ chuyện giả hoá thật, đi chừng nửa dặm thì phát hiện một người.
Đó chính là thiếu nữ thi triển Biến Thiên Chi Dã mà chàng đã trông thấy hai lần.
Thân pháp của thiếu nữ rất linh diệu Lâm Đoàn Nghĩa cố sức bao nhiêu cũng không rút ngắn được khoảng cách.
Lâm Đoàn Nghĩa đành gọi to:
- Cô nương xin dừng bước.
Nào ngờ thiếu nữ chẳng những không dừng lại mà còn chạy vào một khu rừng.
Nhưng đêm tối rừng rậm lại cách xa ba bốn chục trượng tìm sao cho thấy? Lâm Đoàn Nghĩa đuổi theo một lúc chợt thấy phía xa có hai người nằm trên đám cỏ một hồng một bạch.
Lâm Đoàn Nghĩa lao tới gần chút nữa thì kêu lên khi nhận ra đó là Hồng Phong Nương Tử Mi Hồng và Thái Vân.
Hai người đã bị thương đang nằm tChương thóp.
Kiểm tra mạch tượng xong Lâm Đoàn Nghĩa kinh hãi kêu lên:
- Tuyệt Âm Thủ. Chàng đứng lên trán toát mồ hôi nhìn hai thiếu nữ.
Trong bí kíp võ học của Phương Bất Bình chàng có đọc thấy viết triệu chứng và cách chữa trị loại độc thương bá đạo này. Theo đó chỉ có một cách âm dương kết hợp thì mới cứu được nạn nhân khỏi chết.
Làm thế nào mà chàng làm được cách này? Lần trước để cứu Hồng Phong Nương Tử và Nhàn Vân chàng đã phải cởi y phục của họ ra để bức độc ra ngoài, tưởng chỉ một lần duy nhất trong đời phải làm cái việc bất đắc dĩ đó.
Thế mà bây giờ còn phải đứng trước cảnh huống nan giải gấp trăm lần.
Lâm Đoàn Nghĩa buông tiếng thở dài rồi quay mình bước đi...
Nhưng được mấy bước chàng dừng lại nhìn.
Chẳng lẽ cứ bỏ mặc cho hai thiếu nữ xinh đẹp như hoa đầy sinh lực này chết đi? Hàng trăm ý nghĩ thoáng hiện trong đầu.
Chàng nhớ lại trước đây Nhàn Vân khi được cứu tĩnh đã nói:
- Ta thà chết chứ để ngươi làm ô uế tấm thân trinh bạch của ta.
Đó là chỉ mới cởi áo cô ta để bức độc ra ngoài, huống gì bây giờ lại phải...
Cuối cùng chàng nghiến răng nói:
- Phải cứu sống họ đã rồi sau đó để mặc họ quyết định phải làm gì. Tự vẫn cũng được giết chết mình cũng được.
Nghĩ đoạn đưa mắt nhìn quanh tìm địa thế rồi mang hai thiếu nữ vào một Thạch động cách đó không xa.
Chừng sau một canh giờ việc chữa trị hoàn thành, Lâm Đoàn Nghĩa mất không ít khí lực.
Chàng mặc y phục vào rồi điểm huyệt cho Thái Vân tỉnh lại trước.
Thấy trên mình chỉ đắp bộ y phục nàng kinh hãi ngồi bật dậy nói:
- Tặc nhân ta liều mạng với ngươi.
Nhưng nhận ra người đó là Lâm Đoàn Nghĩa nàng bình tĩnh lại mở to mắt nhìn chàng chờ giải thích.
Lâm Đoàn Nghĩa cười ảm đạm nói:
- Hai vị bị Tuyệt Âm Thủ làm bị thương sắp chết tại hạ định bỏ đi nhưng liều mình cứu sống hai vị. Bây giờ cô nương quyết định thế nào tại hạ cũng chấp nhận.
Thái Vân trầm giọng nói:
- Chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác sao? Lâm Đoàn Nghĩa đáp:
- Tuyệt Âm Thủ là loại công phu bá đạo không còn biện pháp nào khác, tại hạ thề rằng nếu biết cách giải cứu nào khác mà không làm thì sẽ bị chết không toàn thây...
Thái Vân bịt miệng chàng lại nói:
- Nghĩa lang, thiếp tin chàng. Thực ra trong thâm tâm thiếp hy vọng được làm thê tử của chàng nhưng không phải lúc này.
Lâm Đoàn Nghĩa nhìn nàng thở phào một hơi cảm thấy người nhẹ đi.
Thái Vân mặc y phục vào nhìn sang Hồng Phong Nương Tử cũng thấy cô ta đắp hờ bộ y phục lên người như mình, liền hỏi:
- Hồng thư thư cũng như thế sao? Lâm Đoàn Nghĩa gật đầu:
- Cũng thế.
Rồi cúi đầu xuống.
Thái Vân thở dài đến mặc y phục cho Hồng Phong Nương Tử xong quay lại nói:
- Nghĩa lang, chàng tổn thương nguyên khí không ít hãy vận công điều tức Chương phục lại chân lực đi. Thiếp sẽ mang Hồng thư thư ra ngoài động mới cứu chị ấy tỉnh lại sau đó sẽ lựa lời khuyên giải.
Lâm Đoàn Nghĩa cảm kích nhìn nàng gật đầu ngồi xuống vận công chỉ một lúc sau nhập vào cảnh giới vong ngã.
-oOo-
Hồng Phong Nương Tử sau khi được Thái Vân cho biết sự thực lúc đầu chỉ muốn quay vào động giết chết Lâm Đoàn Nghĩa rồi tự sát, nhưng sau khi được Thái Vân khuyên giải từ từ bình tâm lại.
Trước đây cô ta lén quan sát hành động của Lâm Đoàn Nghĩa biết rằng chàng chỉ vì bất đắc dĩ mà không có tà tâm.
Hơn nữa Hồng Phong Nương Tử biết rõ người nào trúng phải Tuyệt Âm Thủ thì chỉ có cách âm dương kết hợp mới cứu thôi.
Người ta đã liều thân cứu mạng mình không biết ơn thì chớ sao còn định giết người ta? Hồng Phong Nương Tử thở dài nói:
- Hoàn cảnh của muội dễ hơn, lệnh sư Thanh Linh đạo cô cảm ân cứu mạng của Lâm Đoàn Nghĩa mới sai muội đi chuyến này, bây giờ xảy ra chuyện bất trắc này, ta tin rằng lệnh sư cho phép muội hoàn tục lấy Lâm Đoàn Nghĩa. Nhưng ta thì không như thế được...
Thái Vân hỏi:
- Thư thư có thể nói rõ với bá phụ bá mẫu thế nào hai vị cũng chấp nhận mà.
Hồng Phong Nương Tử thở dài nói:
- Tiếc rằng ta đã có hôn ước từ trước rồi.
- Thư thư có thể thoái hôn...
- Đâu dễ dàng như vậy? Đối phương là tôn nhi của sư phụ gia gia Ngũ Độc Tôn Giả.
Thực ra thư thư không thích hắn nhưng vì gia gia đã đáp ứng nên phải chịu...
Tới đó khóc nấc lên nói:
- Mệnh ta sao lại khổ như thế này? Thái Vân buông lời an ủi:
- Việc đã xảy ra có thương tâm cũng ích gì. Nếu không được Nghĩa lang giải cứu thì chúng ta đã chết hết rồi. Vị tôn nhi đó của Ngũ Độc Tôn Giả làm sao còn lấy thư thư được nữa? Sau này thư thư cứ bẩm rõ với hai vị bá phụ và bá mẫu, thà mất đi một chàng rể mà được cả một nhi nữ và một chàng rể tốt khác chẳng hơn mất trắng tay ư? Bấy giờ trời đã sáng tỏ.
Đang nói chuyện thì chợt thấy hai người đang đến gần.
Hai thiếu nữ đứng trước Thạch động trống trải nên bị phát hiện ngay.
Đó là hai tên hán tử chừng ba mươi tuổi mặc khinh trang, một tên cao gầy đeo trường kiếm một tên lùn thấp cầm cây Phân Thuỷ Lạt, cả hai đều có tướng mạo rất dữ dằn.
Hai tên hán tử thấy hai thiếu nữ liền gia tăng thân pháp đi nhanh tới.
Chỉ cần nhìn thân pháp cũng biết chúng đều thuộc hàng nhất lưu cao thủ.
Hồng Phong Nương Tử nói:
- Cẩn thận với hai tên này.
Thái Vân hỏi:
- Chúng là ai vậy? Hồng Phong Nương Tử đáp:
- Hình như chúng là Nam Quan Nhị Hung, võ nghệ rất cao đặc biệt là tên lùng. Hắn tên là Phó Trọng, đã có hàng trăm người đã bỏ mạng dưới ám khí có tẩm chất kịch độc gọi là Độc Tật Lê của hắn.
Thái Vân lại hỏi:
- Còn tên đeo kiếm?
- Hắn tên là Ôn Sinh, kiếm pháp rất tinh diệu.
Bấy giờ hai tên hán tử đã đến cách mười mấy trượng.
Tên đeo kiếm cười nhăn nhở nói:
- Ôn mổ tưởng là ai thì ra là Hồng Phong Nương Tử.
Hắn chỉ sang Thái Vân nói:
- Còn vị cô nương xinh đẹp này là ai? Mi cô nương có thể giới thiệu chúng tôi chứ? Hồng Phong Nương Tử cười nhạt nói:
- Cẩu huynh đệ các ngươi đã biết cô nương là ai thì mau cút đi nếu thì đừng trách cô nương độc ác.
Ôn Sinh cười hô hô nói:
- Sao lại cút? Nương tử, ở đây vừa vắng vẻ vừa khéo có đôi tân hôn tân nương, chúng ta sẽ hưởng thụ...
Hồng Phong Nương Tử định tung mình lao tới nhưng thương thế chưa hoàn toàn bình phục nên mới bay lên vài thước đã phải đáp xuống nhưng cô ta cũng kịp vung tay ném ra một mũi ám khí.
Hồng Phong Nương Tử nổi danh khắp giang hồ về tâm địa độc ác đặc biệt là ám khí độc môn gọi là Thiên Tiên Tử.
Ôn Sinh thấy cô ta lao tới vội tránh đi nhưng không ngờ cô ta lại phát ám khí lúc phát hiện đã không còn tránh kịp nữa.
Phó Trọng quát to một tiếng cũng phóng ra một mũi ám khí.
Chỉ nghe choang một tiếng hai thứ ám khí bắn vào nhau rơi ngay bên cạnh Ôn Sinh.
Hồng Phong Nương Tử vừa phát hiện nhược điểm của mình thì rất lo lắng, tin rằng thương thế của Thái Vân cũng chưa hoàn toàn bình phục.
Liền rút kiếm ra nói:
- Thái muội chuẩn bị đi.
Ôn Sinh suýt nữa thì táng mạng dưới ám khí của Hồng Phong Nương Tử nên hận cô ta nhập cốt, cũng rút kiếm ra quát:
- Ôn gia sẽ cho ngươi tận hưởng...
Hồng Phong Nương Tử quát lên:
- Giết.
Lời vừa dứt bán ra mấy mũi ám khí.
Phó Trọng cười hắc hắc nói:
- Chính hợp ý ta.
Dứt lời phát ra một chúm Độc Tật Lê đánh rơi tất cả Thiên Tên Tử của Hồng Phong Nương Tử bắn ra.
Cô ta tức giận hừ một tiếng nói:
- Để xem cẩu tặc ngươi có bao nhiêu Độc Tật Lê? Dứt lời lại phất tay.
Cả hai đều là danh gia ám khí một bên Thiên Tiên Tử bên kia dùng Độc Tật Lê đối phó.
Hai loại ám khí bá đạo phát ra loạn xạ, bắn vào nhau chan chát, lấp lánh cả một vùng.
Đánh nhau một lúc Ôn Sinh chợt phát hiện ra Hồng Phong Nương Tử rất ít di chuyển quay lại nhìn thì thấy cả Thái Vân tuy vẻ mặt bừng bừng giận dữ tay cầm chắc kiếm nhưng hầu như chỉ đứng một chỗ.
Hắn chợt hiểu rằng hai thiếu nữ đang bị thương liền quay lại bảo tên đồng bọn:
- Phó lão đệ giao cho ngươi đối phó hai vị cô nương này, để ta vào xem trong động còn ai nữa.
Dứt lời đi thẳng tới động khẩu.
Thái Vân đã rút về án ngữ trước động khẩu liền vung kiếm thi triển một chiêu Phong Vũ Đồng Chu chém ra.
Ôn Sinh là một kiếm thủ thượng thặng nhưng vẫn không nhận ra đối phương dùng chiêu thức gì liền đưa kiếm lên đối địch.
Chỉ nghe ko... ong một tiếng cả hai cùng lùi lại.
Thái Vân xông tới quát lên:
- Lại tiếp cô nương một chiêu nữa.
Nàng tự biết mình thương thế còn chưa lành chỉ tiến thoái một vài bước thi triển Thanh Linh kiếm pháp chặn địch, trước sau vẫn án ngữ trước động khẩu.
Hồng Phong Nương Tử Mi Hồng và Phó Trọng đấu ám khí song phương tỏ ra sức bình lực địch.
Vừa phát ra một chùm Thiên Tiên Tử Mi Hồng chợt nhảy tới ba bước vung kiếm phát liền ba chiêu.
Phó Trọng bị bất ngờ suýt nữa bị kiếm chém phải, toát mồ hôi nhảy vút lên cao hai trượng kêu lên:
- Tiện tỳ này thật lợi hại.
Từ trên không hắn thi triển một thức Thiều Tử Phên Thân đảo mình đáp xuống bên trái đối phương rút Thuỷ Phân Lạt ra đánh như bão táp.
Về võ công kiếm thuật hai thiếu nữ không kém địch nhân chỉ vì mới bị thương chưa bình phục nên chân lực hao tổn rất nhiều, càng đánh càng thấy lực khí không tiếp nổi cuối cùng bị dồn vào thế hạ phong.
Thái Vân xuất một kiếm đẩy lùi địch nhân nói to:
- Hồng thư thư, chúng ta lui vào động cố thủ.
Ôn Sinh cười hô hô nói:
- Rất hay, trong thạch động là nơi ân ái lý tưởng. Phó lão đệ chúng ta cùng vào đi.
Hồng Phong Nương Tử thấy Ôn Sinh toàn buông lời dâm đãng, tức giận quát lên:
- Thái muội vào trước đi. Để ta giết tên cẩu tặc này trước đã.
Dứt lời bỏ Phó Trọng lao bổ tới Ôn Sinh tay trái ám khí tay phải trường kiếm đánh như bão táp.
Tên này sợ hãi kêu lên:
- Phó lão đệ mau phát Độc Tật Lê đánh rơi ám khí của tiện tỳ kia.
Phó Trọng cười hăng hắc nói:
- Lão huynh cứ yên tâm.
Dứt lời phát ra một chúm ám khí.
Ôn Sinh thấy nguy cơ bị giải trừ liền vung kiếm phản công nhưng mới được hai chiêu chợt thấy Hồng Phong Nương Tử đưa tay trái đánh ra một chưởng hắn cũng cất chưởng đối phó.
Nào ngờ vừa tiếp chưởng hắn hốt hoảng lùi lại kêu lên:
- Ngũ Độc Truy Hồn Chưởng? Vừa lúc ấy từ trên không có một bóng đen đáp xuống người chưa tới đã cất giọng the thé hỏi:
- Ai dùng Ngũ Độc Truy Hồn Chưởng? Ôn Sinh chỉ Hồng Phong Nương Tử đáp:
- Chính nha đầu này.
Hai thiếu nữ thấy địch nhân có thêm trợ thủ, kinh hãi đưa mắt nhìn thấy người vừa xuất hiện là một lão nhân chứng sáu mươi tuổi, người gầy đét chân tay dài thòong như vượn, mặt cũng đầy lông vàng.
Đúng là một lão hầu.
Lão nhân ra hiệu cho Ôn Sinh:
- Ngươi lùi lại đi.
Tên này khép nép `dạ' một tiếng lùi lại.
Lão nhân nhìn Hồng Phong Nương Tử Mi Hồng hỏi:
- Ngươi học được Ngũ Độc Truy Hồn Chưởng ở đâu? Hồng Phong Nương Tử không đáp lùi lại đứng sát vai Thái Vân án ngữ trước cửa động.
Ôn Sinh trả lời thay:
- Ngũ Độc Truy Hồn Chưởng là tuyệt học của Mi Cổ Thương còn hỏi gì nữa? Lão nhân quay lại quát:
- Không ai khiến ngươi chõ miệng vào, cút đi.
Ôn Sinh ngờ lão nhân đối với mình như vậy bụng tức anh ách nhưng cố nhịn nó thêm một câu:
- Chảng lẽ tôn giá chưa biết tiện tỳ đó là tôn nữ của Mi Cổ Thương? Lão nhân trừng mắt quát:
- Nếu ngươi còn nói nữa ta sẽ đánh chết ngay.
Dứt lời đưa chưởng định đánh.
Ôn Sinh không nhịn được nữa sẵn giọng nói:
- Tôn giá là ai? Vì sao không thấu tình đạt lý gì cả vậy? Lão nhân gầm lên:
- Thứ miệng còn hôi sữa như ngươi mà dám giáo huấn ta sao? Dứt lời vung tay đánh tới một chưởng.
Ôn Sinh vội vàng đưa chưởng lên đỡ nhưng vì chưởng lực của đối phương quá uy mãnh nên bị bắn đi xa tới hai trượng ngã xuống lăn đi mấy vòng.
Chẳng những Ôn Sinh và Phó Trọng mặt đều biến sắc mà hai thiếu nữ thấy vậy đều kinh tâm.
Hồng Phong Nương Tử nghĩ thầm:
- Nếu lão hầu này có xung khắc gì với gia gia thì hôm nay mình sẽ nguy mất.
Thái Vân cũng rất lo lắng kéo áo Hồng Phong Nương Tử hỏi:
- Thư thư có nhận ra lai lịch của lão quái đó không? Hồng Phong Nương Tử lắc đầu:
- Không biết, ngươi vào xem Lâm Đoàn Nghĩa thế nào rồi? Nhưng Thái Vân vừa mới quay người thì lão nhân quát:
- Đứng lại.
Dứt lời điểm tới một chỉ.
Thái Vân tuy ít tuổi nhất trong Thanh Linh Tứ Vân nhưng lại là đệ tử đắc ý nhất của Thanh Linh đạo cô vì thế võ nghệ cao hơn ba vị sư thư của mình.
Lúc này tuy đang bị thương nhưng nghe chưởng phong điểm tới liền nhảy tránh sang bên thoát khỏi chỉ phong của lão quái.
Ôn Sinh bị đánh lộn nhào mấy vòng bấy giờ đã bò dậy được, căm giận lão hầu tới tận xương tuỷ.
Thấy lão quái xuất thủ đánh Thái Vân hắn liền cao giọng nói:
- Hai vị cô nương, chúng ta hợp lực sẽ có lợi nếu không hai bên đều chịu thiệt thòi, bốn người chúng ta liên thủ giết lão tặc đó đi.
Nói xong cầm kiếm lao tới nhằm lão hầu phát chiêu.
Phó Trọng không chậm trễ cũng vung Thuỷ Phân Lạt trợ chiến.
Lão quái cười hắc hắc hai tiếng quay lại phất tay áo đẩy ra một cổ kình lực đánh bật hai tên dâm đãng lùi xa mấy trượng sau đó quay nhìn hai thiếu nữ nói:
- Các ngươi thấy rồi chứ? Nếu lão phu muốn lấy mạng các ngươi thì dễ như trở bàn tay.
Lão dừng một lúc nhìn Hồng Phong Nương Tử hỏi:
- Nha đầu gia gia ngươi đúng là Mi Cổ Thương? Hồng Phong Nương Tử là người rất tinh tế đã nhận ra lão nhân này có thiện ý hơn là ác ý gật đầu đáp:
- Không sai.
Lão nhân cười nói:
- Nếu vậy thì hai ngươi hãy đi theo ta.
Hồng Phong Nương Tử hỏi:
- Lão tiền bối là ai?
- Cái đó ngươi không cần biết. Đối với ngươi không có gì hay ho đâu.
Tuy thoát được chỉ lực lão quái nhưng Thái Vân cũng hiểu rằng khó thoát được tay lão ta, quay lại đứng bên cạnh Hồng Phong Nương Tử có ý đề phòng.
Nhưng thấy lão nhân đánh cho hai tên kia thất điên bát đảo, trái lại đối với Hồng thư thư thì hoà khí như vậy, Thái Vân có phần yên tâm thừa cơ chen lời hỏi:
- Lão tiền bối không cho biết thân phận thì làm sao tỷ muội chúng tôi dám đi theo chứ? Lão quái nhíu mày hỏi:
- Ngươi cũng là tôn nữ của Mi Cổ Thương sao? Thái Vân lắc đầu:
- Không phải.
Lão nhân bổng nổi giận quát lên:
- Nếu vậy ngươi có tư cách gì mà dám hỏi lão phu? Tiếng quát của lão vang như sấm rung chuyển cả thạch động làm hai thiếu nữ sợ hãi lùi sâu vào mấy bước.
Thấy thái độ của lão ta kỳ quặc như vậy Hồng Phong Nương Tử trở nên hoài nghi cố gặng hỏi thêm một câu:
- Chắc lão tiền bối giao tình với nội công của vãn bối? Lão quái nhân không trả lời chỉ nói:
- Các ngươi đừng nghĩ đến chuyện chống đối. Cứ theo ta đi là được.
Hồng Phong Nương Tử lại hỏi:
- Tiền bối có thể cho biết cao danh không? Lão quái chợt buông tiếng thở dài thần tình lộ vẻ ảm đạm nhưng chỉ chốc lát liền đổi ngay thái độ, quát:
- Các ngươi có chịu đi không thì nói.
Hồng Phong Nương Tử tuy biết rằng bên trong chắc có ẩn tình nhưng đâu thể theo lão ta một cách hồ đồ như thế được? Huống chi lúc này Lâm Đoàn Nghĩa vừa cứu mình đang vận công trị thương ai bảo vệ? Liền lắc đầu đáp:
- Tiền bối không chịu nói thì tỷ muội chúng tôi...
Lão quái không chờ cô ta nói hết câu đã quát lên:
- Ngươi dám? Dứt lời bổ tới vung trảo chộp sang Hồng Phong Nương Tử.
Cô ta đã lường trước nếu trái ý đối phương tất phải động thủ nên đã đề phòng liền vung kiếm chém xuống Uyển Mạch lão quái.
Thái Vân cũng xuất thủ đối địch.
Lão quái hừ một tiếng tay tay phải biến trảo thành chưởng đánh ngược lên cổ tay cầm kiếm của Hồng Phong Nương Tử, tay kia điểm mấy chỉ tới Thái Vân làm nàng la lên một tiếng buông kiếm ngã xuống.
Cùng lúc ấy Hồng Phong Nương Tử cũng bị đánh bật lùi mấy bước.
Cô ta chưa kịp đứng vững thì chợt thấy Khấp Yêu huyệt tê đi nhưng vẫn quay phắt lại tát bốp vào mặt đối phương rồi mới ngã xuống.
Lão quái không sao ngờ được thiếu nữ sau khi bị điểm huyệt mà vẫn còn tát mình đứng ngây ra một lúc, miệng lẩm bẩm:
- Chính là nữ nhi của nàng... tính tình và dáng mạo đều giống nàng như hệt...
Lão vừa định cúi xuống cắp hai thiếu nữ thì chợt nghe sau lưng vang lên tếng cười lạnh lùng, kinh hãi quay lại thấy hai lão nhân tóc bạc như sương xuất hiện từ lúc nào đang đứng cách mình chừng năm trương.
Nên biết lão quái này chỉ trong một vài chiêu đã đánh lui Nam Quan Nhị Hung điểm ngã Hồng Phong Nương Tử và Thái Vân, võ công có thể nói là xuất thần nhập hoá trong khi đó hai lão nhân kia đến cách năm trương mà lão không hay biết, hỏi sao không kinh sợ? Lão cố trấn tĩnh lại rít lên:
- Các ngươi là người hay quỷ? Lão nhân đứng bên phải nói:
- Thôi lão đệ, ta xem tên hầu tử này tựa hồ như là môn đồ của Hoàng Kỳ lão nhi.
Lão đứng bên trái trả lời:
- Đền lão đệ, mặc xác hắn. Ngươi hãy vào cứu hai vị cô nương kia trước đã chuyện khác sẽ nói sau.
Lão nhân đứng bên phải chợt phất tay phát ra hai đạo kình phong, hai thiếu nữ lập tức nhổm người bò dậy.
Lão hầu biết gặp phải cao nhân tiền bối lòng càng kinh hãi nhưng cũng rắn giọng hỏi:
- Hai vị là ai? Sao can thiệp vào việc của tại hạ? Thôi lão ngửa mặt cười to một tràng mới hỏi:
- Tiểu bối, ngươi không xứng hỏi bọn lão phu là ai? Hãy mau cút xa một chút.
Lão hầu tức giận quát:
- Chẳng qua ta thấy hai ngươi đã nhiều tuổi nên mới gọi một tiếng tiền bối chứ không phải sợ các ngươi đâu. Hai ngươi tới gây sự tội đã là đáng chết rồi.
Thôi lão nhìn sang đồng bọn nói:
- Điền lão đệ phiền ngươi đưa hai vị cô nương đó ra để lão ca động chân động tay một chút cho giãn gân cốt.
Điền lão đáp:
- Thôi lão đệ cứu người đi để hắn cho ta.
Ai cũng gọi đối phương là lão đệ chẳng còn biết ai lớn ai nhỏ.
- Hồng Phong Nương Tử và Thái Vân được giải huyệt tỉnh lại xong liền nhận ra hai lão nhân đó là Thôi Ngoạ Long và Điền Thiên Lại, thấy hai người vẫn quen lệ tranh chấp nhau liền cười nói:
- Hai vị không cần vào vãn bối tự đi được.
Nhưng vừa nói xong thì bị lão hầu bất ngờ quay lại phát ra một chiêu.
Hai thiếu nữ chưa kịp đề phòng khoảng cách lại quá gần kình lực lại uy mãnh làm sao tránh được? Chợt thấy trước mặt chợt hoa lên Điền Thiên Lại lao vào phất tay hoá giải luồng kình khí biến đi vô hình vô ảnh.
Thôi Ngoạ Long thấy đối phương dám xuất thủ đả thương người trước mặt mình liền nổi giận hỏi:
- Tiểu bối ngươi là đệ tử thứ mấy của Hoàng Kỳ lão nhi? Mau báo tính danh ra.
Lão hầu quay lại nhìn Hồng Phong Nương Tử rồi thảm giọng nói:
- Tôn giá cho dù là cao nhân tiền bối sao lại xen vào chuyện riêng tư của tại hạ? Thôi Ngoạ Long nghe mấy tiếng `chuyện riêng tư' đang ngơ ngác thì nghe Hồng Phong Nương Tử trả lời:
- Thôi lão tiền bối đừng tin hắn. Vãn bối không biết hắn là ai đâu.
Lão hầu tức giận hỏi:
- Ngươi dám đối xử với ta như thế sao? Hồng Phong Nương Tử hừ một tiếng không đáp.
Thái Vân lấy ra hai viên dược hoàn uống vào một viên còn viên kia đưa cho Hồng Phong Nương Tử rồi nói khẽ vào tai cô ta:
- Hồng thư thư uống vào rồi lát nữa chúng ta đánh chết hắn.
Hồng Phong Nương Tử gật đầu.
Thôi Ngoạ Long nhìn lão hầu nói:
- Ngươi nói rõ xem có quan hệ gì với cô nương đó để lão phu còn biết mà khu xử.
Lão hầu lạnh lùng nói:
- Ai cần ngươi can thiệp? Ta cần đưa nó về Liêu Đông, không ai được quản.
Thôi Ngoạ Long nổi giận quát lên:
- Nếu vậy thì cút.
Lão hầu biết mình không phải là đối thủ của hai vị tiền bối này nếu căng quá tất hỏng việc đành nín nhịn nói:
- Tại hạ có mối khổ tâm không nói được, xin hai vị tiền bối cho biết đại danh.
Thôi Ngoạ Long thấy đối phương tỏ ra nhã nhặn liền nhìn Điền Thiên Lại nói:
- Điền lão đệ nói đi.
Điền Thiên Lại chỉ sang Thôi Ngoạ Long nói:
- Hắn là Ngư Long Biến Thôi Ngoạ Long còn lão phu là Thất Thái Công Điền Thiên Lại.
Lão hầu chợt à một tiếng rồi chẳng nói gì thêm, bất ngờ tung mình lao ra cửa động chạy biến vào rừng.
Nhị lão không đuổi theo.
Hồng Phong Nương Tử và Thái Vân tức giận lao theo nhưng tới cửa động nhìn đã không thấy đối phương đâu nữa.
Thôi Ngoạ Long nói:
- Các ngươi định sinh sự với hắn làm gì? Hồng Phong Nương Tử hỏi:
- Làm sao hai vị tiền bối lại tới đây? Điền Thiên Lại đáp:
- Lão phu và Thôi lão đệ biết các ngươi mang đoạn Long đầu trượng đến Lao Sơn giúp Lâm Đoàn Nghĩa sợ các ngươi đi đường gặp chuyện bất trắc nên bí mật bám theo. Tối qua thấy các ngươi trú lại ở Linh Sơn tưởng đã yên, nào ngờ sau đó lại biến mất ai biết các ngươi lại chạy đến Trúc Luận Đảo gây hoạ? Hồng Phong Nương Tử cười nói:
- Thư muội vãn bối không biết hai vị ngầm theo bảo hộ giúp. Thấy ở đây cách Lao Sơn không xa nên định thâu đêm đi tới đó không ngờ đến nhằm Trúc Luận Đảo sau khi thoát hiểm thì gặp biến cố khác...
Thôi Ngoạ Long hỏi:
- Biến cố gì? Hồng Phong Nương Tử đáp:
- Hai vãn bối tới đây thì bị người ám toán suýt nữa mất mạng may được Lâm Đoàn Nghĩa cứu thoát.
Điền Thiên Lại vội hỏi:
- Lâm Đoàn Nghĩa hiện ở đâu? Thái Vân nhìn vào Thạch động nói:
- Huynh ấy hiện đang vận công điều tức ở trong đó.
- Hắn đến đây lúc nào?
- Chừng ba canh giờ trước.
Thôi Ngoạ Long chợt hỏi:
- Các ngươi bị thương bởi công phu gì? Thái Vân buột miệng:
- Tuyệt Âm Thủ.
Hồng Phong Nương Tử ngăn lại nhưng không kịp nữa, mặt chợt đỏ bừng đến tận mang tai, xấu hổ cú thấp đầu xuống.
Thôi Ngoạ Long hỏi lại:
- Đúng là Tuyệt Âm Thủ không sai chứ? Thái Vân biết mình lỡ lời cũng đỏ bừng mặt.
Điền Thiên Lại không biết Tuyệt Âm Thủ là độc công bá đạo muốn cứu người tất phải kết hợp âm dương? Thấy hai thiếu nữ xấu hổ như thế thì cười nói:
- Các ngươi không việc gì phải hổ thẹn. Mạng người là trọng nay sống được là tốt rồi, hơn nữa nữ hiệp kỳ nam thành phu thê là tốt có gì mà ngại? Sau này thế nào ta cũng sẽ đến uống rượu mừng.
Một lúc sau bình tĩnh lại Thái Vân ngẩng đầu lên nói:
- Vãn bối có thể giải thích với ân sư nhưng Hồng thư thư đang gặp tình cảnh khó khăn hoài vọng hai vị tiền bối có dịp đến phân giải với phụ thân chị ấy một tiếng.
Thôi Ngoạ Long nói:
- Mi cô nương có khó khăn gì nói xem.
Thái Vân bết Mi Hồng khó giãi bày nên kể lại việc cô ta đã có hôn ước vớ tôn nhi của Ngũ Độc Tôn Giả.
Thôi Ngoạ Long nghe xong trầm mặc Chương lâu mới nhìn Điền Thiên Lại hỏi:
- Điền lão đệ nói xem việc này nên xử như thế nào? Điền Thiên Lại trầm ngâm nói:
- Ta tin chắc rằng việc này do mụ yêu bà Cửu U Quỷ Mẫu gây ra. Ngày xưa lão quái Phương Bất Bình cũng mắc phải gian kế của mụ yêu phụ đó.
Điền Thiên Lại nói:
- Thôi được chuyện thế này để thư thả sẽ giải quyết, bây giờ xem Lâm Đoàn Nghĩa thế nào. Việc này tổn thương nguyên khí không ít, chúng ta hãy trợ giúp một tay sợ để lâu có thể bị tẩu hoả nhập ma đấy.
Bốn người tiến vào Thạch động nhưng tìm khắp nơi mà chẳng thấy Lâm Đoàn Nghĩa đâu, tất cả cùng sửng sốt.
Cuối cùng họ tìm thấy một ngách động có thể thông được ra ngoài.
Thái Vân nói:
- Nhất định Nghĩa lang sợ Hồng thư thư trách nên bỏ đi bằng lối này.
Điền Thiên Lại chợt nói:
- Thái Vân cô nương dừng lại.
Thái Vân ngạc nhiên hỏi:
- Sao thế? Điền Thiên Lại chăm chú nhìn xuống đất nói:
- Để lão phu xem hiện trường có để lại dấu vết gì không? Lão chăm chú vừa đi vừa quan sát dưới chân rất kỹ, từ Thạch động tiến ra ngoài ngách động.
Ba người còn lại cũng bắt chước làm theo nhưng không phát hiện được gì.
Ra khỏi động Điền Thiên Lại còn quan sát một lúc nữa mới dừng lại, nhìn Thôi Ngoạ Long hỏi:
- Thôi lão đệ có phát hiện được gì không? Tln lắc đầu nói:
- Ta chỉ thấy mấy vết chân nhưng không rõ lắm chẳng chứng tỏ được điều gì...
Điền Thiên Lại nói:
- Ta tin chín phần là Lâm Đoàn Nghĩa đã bị người bắt đi...
Lời đó vừa nói ra cả hai thiếu nữ cùng khóc oà lên.
Thôi Ngoạ Long hỏi:
- Làm sao mà ngươi khẳng định như thế?
- Căn cứ vào vết chân.
- Chẳng lẽ không phải là vết chân của Lâm Đoàn Nghĩa? Điền Thiên Lại chỉ vào một vết giày há rõ in trên đất xốp nói:
- Ngươi cho rằng đây là vết giày của nam hay nữ?
- Đương nhiên là nữ nhân.
Điền Thiên Lại gật đầu:
- Đúng vậy, ta đã xem xét rất kỹ nhưng chỉ thấy cả thảy có mười hai vết giày cùng một loại đó thôi. Như vậy có thể khẳng định rằng trong lúc Lâm Đoàn Nghĩa đang vận công và hai cô nương mải mê đối phó với địch nhân trước động thì nữ nhân đó đã bí mật thâm nhập vào Thạch động điểm huyệt Lâm Đoàn Nghĩa rồi mang đi.
Hai thiếu nữ nín khóc đến gần chăm chú nghe.
Thôi Ngoạ Long hỏi:
- Đền lão đệ còn phát hiện gì khác nữa? Điền Thiên Lại cười đáp:
- Rất nhiều thứ, nữ nhân này thân pháp rất cao cường.
Thôi Ngoạ Long tỏ vẻ nghi hoặc:
- Làm sao thấy được?
- Rất đơn giản trong Thạch động thì không nói, còn ở ngoài này mỗi vết chân cách nhau tới hai trượng chỉ hiện lên mờ mờ khó thấy, ngoại trừ vết giày này giẫm vào chổ đất xốp mới hiện rõ. Một người khinh công thượng thừa mới mang theo một người khác mà vẫn lướt đi nhanh nhẹn như thế.
Thôi Ngoạ Long chịu rằng phải hỏi tiếp:
- Còn phát hiện gì nữa? Điền Thiên Lại đáp:
- Căn cứ vào vết giày thì đó là loại loan hài rất ít gặp.
- Ngươi có đoán ra ai đi loại giày đó không?
- Theo lão phu biết thì trong giang hồ ngoài một của Cửu U Quỷ Mẫu ra không ai có loại loan hài đó.
Thôi Ngoạ Long nhíu mày lẩm bẩm:
- Lại Cửu U Quỷ Mẫu, chẳng lẽ đó là một âm mưu được chuẩn bị rất chu đáo hay sao? Điền Thiên Lại gật đầu:
- Ta cũng nghĩ thế.
Hồng Phong Nương Tử nói:
- Tiền bối cho rằng chính Cửu U Quỷ Mẫu đã tới đây sao? Thôi Ngoạ Long chợt chen lời:
- Theo ta biết Cửu U Quỷ Mẫu là mẫu thân của Tuyết Phong Tam Lão tự xưng là Hàn Sơn Thánh Mẫu sáu mươi nam trước cư trú ở Tuyết Sơn. Nếu yêu nữ đó còn sống thì nay đã ngoài trăm tuổi rồi.
Hồng Phong Nương Tử nói:
- Người đã trăm tuổi thì bắt Nghĩa lang làm gì? Điền Thiên Lại chợt hỏi:
- Các ngươi thấy rõ kẻ hôm qua dùng Tuyệt Âm Thủ đả thương mình chứ? Thái Vân đáp:
- Đó là một nha đầu mới mười sáu mười bảy, giao thủ với hai chúng tôi một lúc lâu mới đả thương được...
Điền Thiên Lại nói:
- Có thể giao thủ với các ngươi rồi sau đó bắt Lâm Đoàn Nghĩa đi là một tên môn hạ của Cửu U Quỷ Mẫu. Tối qua ngoài các ngươi còn có một kẻ biết bay tới Trúc Luận Đảo và một tên khác nấp trong bóng ám toán dùng một loại ám khí bá đạo là Băng Phách Thần Châm của Hàn Sơn phái làm bị thương Câu Trầm Tử và môn hạ lão ta. Sau đó Lâm Hưng cũng đến...
Hồng Phong Nương Tử ngạc nhiên hỏi:
- Lâm Hưng là ai?
- Nghe nói là ca ca của Lâm Đoàn Nghĩa. Như vậy nhiều khả năng kẻ dùng Băng Phách Thần Châm, đả thương các ngươi và bắt Lâm Đoàn Nghĩa đi chỉ là một...
Hồng Phong Nương Tử nghiến răng nói:
- Vãn bối sẽ đến Tuyết Sơn.
Thôi Ngoạ Long nói:
- Hai người đã giao thủ với nó, bây giờ có tìm được đối phương thì cũng có cứu được Nghĩa nhi không chứ? Hồng Phong Nương Tử kiên quyết:
- Dù chết vãn bối vẫn cứ đi.
Thái Vân hưởng ứng ngay:
- Muội cũng đi.
Thôi Ngoạ Long và Điền Thiên Lại tuy biết hai thiếu nữ không tự lượng sức, đi tìm đấu với nữ nhân kia thì cũng giống như thiêu thân lao đầu vào lửa nhưng biết một khi nữ nhân đã nổi cơn ghen thì chẳng ai khuyên can được.
Thôi Ngoạ Long chợt nảy ra một kế cười nói:
- Hai ngươi đã tỏ chí khí như thế lão phu cũng không tiện ngăn cản nhưng người của Hàn Sơn phái đều rất cao chi bằng hãy ở tạm đây mấy hôm, một người sẽ luyện tuyệt học của lão phu là Ngư Long Thấp Bát Biến, người kia học Thất Thái Thần Công của Điền lão đệ rồi sẽ đi, không biết các ngươi có đồng ý không? Hồng Phong Nương Tử cả mừng nói:
- Lão tiền bối đã có lòng ưu ái như vậy đương nhiên bọn vãn bối vô cùng cảm kích.
Nhưng không biết mất bao nhiêu thời gian? Thôi Ngoạ Long đưa mấy ngón tay lên nói:
- Thân pháp mất mười ngày, chưởng pháp năm ngày, kiếm pháp mười ngày, lại mấy ngày học thêm nhu đạo và khí công nữa. Tổng cộng chừng một tháng rữa là đủ.
Điền Thiên Lại nói:
- Không được, muốn luyện Thất Thái Thần Công của ta ít nhất là mười lăm ngày, chỉ pháp mười ngày, kiếm pháp mười ngày, thêm khí công và thân pháp nữa phải mất hai tháng mới được.
Thái Vân lo lắng nói:
- Lâu như vậy Nghĩa lang chẳng bị giết mất rồi sao? Thôi Ngoạ Long nói:
- Nhưng nếu các ngươi không học thêm võ nghệ dù có tìm được Nghĩa nhi thì cũng chỉ giương mắt nhìn chúng muốn làm gì thì làm, phỏng có ích gì? Hồng Phong Nương Tử hỏi:
- Nhưng liệu vãn bối học xong có địch nổi Cửu U Quỷ Mẫu không? Điền Thiên Lại đáp:
- Theo ta thì ít nhất cũng duy trì được hai ba mươi chiêu.
Hồng Phong Nương Tử nói:
- Duy trì được hai ba mươi chiêu rốt cuộc vẫn cứ thua, vậy mất thời gian làm gì? Thôi Ngoạ Long nói:
- Cửu U Quỷ Mẫu bản tính rất kiêu ngạo, vì thế trước khi giao thủ các ngươi cứ ra điều kiện trước tốt nhất là dùng biện pháp khích tướng. Rất có khả năng các ngươi chỉ cần duy trì được hai ba mươi chiêu là đủ thắng rồi.
Hai thiếu nữ thương lượng một chút thấy không còn cách nào hơn đành đồng ý, quyết định Hồng Phong Nương Tử học tuyệt nghệ của Thôi Ngoạ Long, còn Điền Thiên Lại truyền thụ cho Thái Vân chọn điạ điểm ngay trong Thạch động đó.
Hôm đó cả bốn người xuống trấn mua thức ăn và đồ dùng dự trữ sang hôm sau thì bắt đầu học tuyệt nghệ.
Hai tháng sau Hồng Phong Nương Tử và Thái Vân định đến Tuyết Sơn ngay nhưng Thôi Ngoạ Long và Điền Thiên Lại vẫn tìm cách ngăn cản khuyên họ đến Lao Sơn thực hiện lời uỷ thác của Lâm Đoàn Nghĩa.
Hai thiếu nữ thấy mình cũng có trách nhiệm với Nghĩa lang nên đồng ý.
Nay đã luyện thành tuyệt nghệ, Hồng Phong Nương Tử và Thái Vân không muốn làm phiền hai vị tiền bối đi theo bảo hộ mình, hai người cũng có nhiệm vụ tìm cách làm cho Hổ Môn và Long Môn xung đột nhau và cũng định tìm cách cứu Lâm Đoàn Nghĩa nên đi về hướng bắc.
Chỉ sau vài ngày nhị nữ đã đến Lao Sơn.
Chiếu theo lời hướng dẫn của Lâm Đoàn Nghĩa lúc giao long đầu trượng hai người từ ngã Ác Thuỷ Hà vượt qua bãi đá ngược lên một thác nước nhỏ gọi là Vãn Long Giác, theo đường mòn nhỏ lên núi, chừng nửa dặm thì gặp một vách đá không vượt qua được.
Đến bên phải vách đá một lúc sau Thái Vân tìm được một nút nhỏ rất khó phát hiện ra đúng ngay tầm ngực.
Nàng liền ấn vào nút gọi:
- An Kỳ.
Mặc dù gọi đủ năm tiếng nhưng vách đá vẫn không mở ra.
Thái Vân nhíu mày nói:
- An Kỳ đi đâu mà không mở cửa chứ? Hồng Phong Nương Tử hỏi:
- Chúng ta có nhầm lẫn gì không? Thái Vân lắc đầu nói:
- Muội nhớ kỹ lời của Nghĩa lang mà. Đúng là tuyệt bích này sa sao được, rõ ràng cái nút bên phải ngang tầm ngực có thể ấn vào được...
Hồng Phong Nương Tử trầm ngâm nói:
- Liệu An Kỳ có gặp chuyện gì bất trắc không? Chính lúc ấy có hai tên đạo sĩ từ dưới núi ngược lên, thấy hai thiếu nữ chúng liền chạy tới.
Tên đi đầu hỏi:
- Các ngươi làm gì ở đây? Hồng Phong Nương Tử hừ một tiếng nói:
- Chúng ta làm gì thì việc gì đến các ngươi chứ? Tên đạo sĩ trừng mắt nói:
- Này, liệu mà giữ hồn. Bích Lạc Sơn này không phải là nơi các ngươi tuỳ tiện chạy rông đâu.
Hồng Phong Nương Tử giấm giẵn:
- Bích Lạc Sơn là của riêng nhà ngươi sao? Đạo sĩ đi phía sau sấn lên trước đồng bọn nói:
- Từ khi tổ sư bổn phái là Vương Trùng Dương khai sơn lập phái mỗi gốc cây ngọn cỏ ở Lao Sơn này đều đã trở thành vật của bổn phái...
Nghe nói tên Vương Trùng Dương, Hồng Phong Nương Tử à một tiếng nói:
- Thì ra hai tên mũi trâu các ngươi là đệ tử Toàn Chân phái, không biết các ngươi là đời thứ mấy đây? Chừng như tên đạo sĩ này thân phận không nhỏ, thấy Hồng Phong Nương Tử có thái độ khinh thị như vậy liền nổi giận quát:
- Tiện tỳ không biết sống chết kia, ngươi không chịu cút đi chẳng lẽ còn chờ chúng ta...
Hắn chưa nói dứt câu thì chợt nghe bốp một tiếng Hồng Phong Nương Tử vung tay giáng vào mặt hắn một tát.
Toàn Chân là một phái từ lâu rất có danh tiếng trong giang hồ. Hai tên đạo sĩ này thân phận không thấp thế mà sau khi bị trúng một tát còn chưa kịp nhìn rõ đối phương xuất thủ ra sao, thử hỏi làm sao không tức? Hắn gầm lên:
- Tiện tỳ muốn chết.
Thái Vân là người của Thanh Linh phái, đệ tử của Thanh Linh đạo cô đương nhiên có sự đồng tình với đạo sĩ.
Tuy nàng có phần bất bình trước thái độ hung hăng của đối phương nhưng thấy Hồng Phong Nương Tử xuất thủ không chút dung tình như thế lại tỏ ra bất nhẫn.
Sợ sự tình căng thẳng thêm dẫn đến hậu quả hôn lường khi tên đạo sĩ vung chưởng đánh ra nàng liền phất tay đẩy hắn lùi lại nói:
- Các ngươi muốn chết hay sao? Lại thêm bốn năm tên đạo sĩ nữa từ trên núi nghe có tiếng huyên náo liền chạy ào xuống.
Tên đạo sĩ bị kình lực cuốn lui nhưng chưa chịu cam tâm, thấy có thêm đồng bọn tiếp ứng liền rút binh khí ra định xông vào.
Thái Vân kéo Hồng Phong Nương Tử lùi lại mấy trượng nói:
- Thư thư đừng chấp nhặt chúng làm gì. Chúng ta đi thôi.
Hồng Phong Nương Tử lúc này đã nổi sát cơ nói:
- Ta cần cho chúng một bài học trước đã.
Thái Vân nói:
- Đánh bọn nhãi nhép này làm gì cho phí sức? Nếu truyền ra giang hồ há chẳng làm cho thiên hạ cười cho sao? Hôm nay đã không tìm được An Kỳ cứ tìm chổ nghĩ ngày mai lại đến tiếp.
Hồng Phong Nương Tử nhìn lại bọn kia rồi gật đầu.
- Thôi vậy ta đành nghe muội.
Hai người thi triễn khinh công lao xuống núi.
Bọn đạo sĩ thấy thân pháp hai người huyền diệu như thế ngẩn mặt nhìn theo.
Hai người tìm một khách điếm trong tiểu trấn cách Lao Sơn chừng hai chục dặm nghỉ lại. Hôm sau vừa mờ sáng đã quay lại trước vách đá.
Nhưng chưa kịp lên tiếng gọi An Kỳ thì chợt nghe có tiếng cười nhạt rồi một nhân ảnh từ trên ngọn cây đáp xuống trước mặt họ.
Nhận ra đối phương là một lão đạo nhân Hồng Phong Nương Tử liền nổi giận quát lên:
- Lão mũi trâu kia? Ngươi lại tới đây làm gì? Lão đạo cười nhạt đáp:
- Bần đạo là Thanh Mộc đệ tử đời thứ mười tám của Toàn Chân phái. Chính bần đạo phải hỏi cô nương câu đó mới đúng.
Cho dù không luyện thành tuyệt nghệ được hai vị tiền bối vừa truyền thụ, chỉ riêng với thân pháp gia truyền và Ngũ Độc Truy Hồn Chưởng Hồng Phong Nương Tử Mi Hồng đã có thể ngạo thị giang hồ rồi, đâu coi người của Tòan Chân Phái ra gì? Thấy đối phương tự xưng Thanh Mộc đạo nhân xuất hiện không ngoài mục đích tra vấn mình cô ta hừ một tiếng nói:
- Toàn Chân phái là thứ nghĩa địa gì mà đem ra hù doạ cô nương? Nên biết Thanh mộc đạo nhân là đệ tử chân truyền của đương kim chưởng môn phái Toàn Chân, về võ công đạo thuật đều được coi là xuất chúng trong số đệ tử đời thứ mười tám, chẳng những được bổn phái nể trọng mà ra ngoài giang hồ cũng được nhường nhịn mấy phần.
Nay thấy một cô nương mười tám mười chín mà dám nhạo báng bổn môn y hừ một tiếng nói:
- Tiểu ni kia chớ cuồng ngạo. Không cần hỏi ta cũng biết ngươi đến đây là vì chuyện Tam Nguyên Bí Lục...
Nghe mấy tiếng Tam Nguyên Bí Lục Hồng Phong Nương Tử đoán ngay rằng An Kỳ chắc đã vì pho bí kíp này mà đã bị đối phương bắt đi, mặt chợt hiện sát cơ quát:
- Các ngươi bắt nữ hài tử đó giấu ở đâu nói mau.
Thanh Mộc đạo nhân quát:
- Bần đạo không biết nữ hài tử nam hài tử nào cả, các ngươi không chịu khai rõ đừng trách...
Hồng Phong Nương Tử ngắt lời:
- Ngươi dám làm gì? Thanh Mộc đạo nhân cười hắc hắc nói:
- Các ngươi đã vì Tam Nguyên Bí Lục mà tới đây, bần đạo không thể để các ngươi rời khỏi đây được.
Thái Vân sợ xảy ra động thủ vội lên tếng dàn hoà:
- Ai cần gì thứ Tam Nguyên Bí Lục đó? Chúng ta đến đây tìm người.
Thanh Mộc đạo nhân hỏi:
- Tìm ai? Hồng Phong Nương Tử chặn lời:
- Ngươi là thứ gì mà truy vấn chúng ta? Có cút ngay đi không thì bảo? Chợt từ trên ngọn cây cao gần đó vang lên một tràng cười nói:
- Thanh Mộc sư huynh khách khí quá, đối với hạng tiện nhân đó thì cần gì phải phí lời chứ? Tiếp đó một nhân ảnh từ trên cây đáp xuống.
Hồng Phong Nương Tử đã nổi sát cơ, lại nghe hai tiếng tiện nhân như lửa đổ thêm dầu liền nhằm người kia đánh ra một chưởng.
Chỉ nghe bịch một tiếng người kia trúng chưởng bay tít lên không.
Từ trên ngọn cây khác lại thêm một nhân ảnh lao ra tiếp lấy người vừa bị đánh, cứu hắn khỏi cái chết mười mươi.
Thanh Mộc đạo nhân quát lên:
- Tiện tỳ ngươi thật độc ác dám hạ độc thủ sát nhân.
Dứt lời vung chưởng nhằm Hồng Phong Nương Tử đánh tới.
Hồng Phong Nương Tử vừa học xong Ngư Long Thấp Bát Biến đang muốn thử nghiệm liền chao mình lướt đi.
Thanh Mộc đạo nhân vừa phát chưởng, chỉ thấy mắt hoa lên, nhìn lại đã không thấy đối phương đâu.
Chợt nghe tếng cười khanh khách vang lên ngay phía sau lưng:
- Ngươi cũng bay lên đi.
Thanh Mộc đạo nhân chưa kịp phản ứng thì bị một luồng kình lực làm bay vút lên cao.
Còn may rằng y bị đẩy lên ngay ngọn cây vừa ẩn mình, vội vàng đưa tay chộp được một cành, nếu không chắc bắn xa cả chục trượng khó mà thoát chết.
Hồng Phong Nương Tử cười nhạt nói:
- Rất tốt, hôm nay ta sẽ đá cầu một trận thoả thích.
Dứt lời vung chưởng nhằm hai đạo nhân gần nhất đánh bay đi.
Thái Vân không ngờ phái Toàn Chân cho nhiều người mai phục sẵn ở đây để chờ hai người, vội nói:
- Thư thư, đánh thế đủ rồi. Chúng ta đi thôi.
Nàng chưa kịp dứt lời thực hiện chợt thấy bốn năm tên vung đao kiếm xông tới, liền thi triển Thất Thái Thần Công vừa học được kết hợp chưởng chỉ bộ pháp đến độ lâm li, trong lúc cao hứng quên mất rằng mình xuất thủ quá nặng...
Hồng Phong Nương Tử lại càng cao hứng hơn, cước chưởng cùng phát, xem bọn đạo nhân chẳng khác nào quả cầu...
Đến khi Thái Vân trấn tĩnh lại nàng kinh hãi kêu lên:
- Nguy rồi đối phương đều bị chúng ta đánh chết cả.
Chợt vang lên tiếng niệm:
- Vô lượng phật.
Chỉ thấy mấy nhân ảnh lướt ra như thiên mã hành không, tiếp lấy những đệ tử Toàn Chân phái.
Hai thiếu nữ ngơ ngác nhìn thì một nhân ảnh đáp xuống các năm sáu trượng, tuyên một câu phật hiệu nói:
- Hai vị nữ thí chủ là môn hạ của ai? Vì sao coi thường tính mạng của đệ tử tệ phái như vậy? Hai người nhìn ra thấy đó là một lão đạo thân hình quắc thước dáng vẻ uy nghi chừng bảy tám mươi tuổi.
Tiếp đó có thêm sáu đạo nhân khác tới đứng sau lưng lão ta.
Hồng Phong Nương Tử tiếp lời ngay:
- Ngươi muốn hỏi người khác thì trước hết hãy báo danh hiệu của mình ra đã.
Lão đạo đáp:
- Bần đạo là Minh Hư, đệ tử đời thứ mười bảy của Toàn Chân phái.
Đoạn quay lại giới thiệu sáu người đứng sau lưng mình:
- Đây là sáu vị sư đệ của bần đạo, Huyền Hư, Trung Hư, Tĩnh Hư, Thiên Hư, Diệu Hư và Bổn Hư. Bằng hữu giang hồ gọi chúng tôi là Toàn Chân Thất Tử.
Hồng Phong Nương Tử nói: Thực hiện ra là Toàn Chân Thất Tử. Thư muội chúng tôi đã thất kính.
Tiếp đó tự giới thiệu:
- Thư muội chúng tôi họ Lâm, tôi là Vân Hồng còn muội muội tôi là Vân Thái. Còn sư môn thì xin kiếu.
Dừng một lúc lại tiếp:
- Hôm nay chúng tôi tới đây tìm người gặp mười mấy đạo nhân phục sẵn xông ra buông lời vô lễ, chúng ta cho chúng biết thế nào là lễ độ để bớt hung hăng tránh cho quý phái sau này khỏi mang tiếng cậy thế bức hiếp người.
Minh Hư đạo nhân hỏi:
- Hai vị thí chủ đến tìm ai? Hồng Phong Nương Tử đáp:
- Cái đó không thể cho các người bết được.
Minh Hư cười nói:
- Hai vị cứ nói xem, chừng bần đạo biết cũng nên.
Thái Vân nói:
- Đó là một nữ hài tử bằng tuổi tôi.
Minh Hư nhìn hai người một lúc mới lắc đầu nói:
- Bần đạo chưa hề nghe nói có một cô nương như hai vị thí chủ ở đây.
Thái Vân kéo tay Hồng Phong Nương Tử nói:
- Thư thư nếu không có người thì chúng ta đi thôi.
Hồng Phong Nương Tử thấy không cần mất thời gian với bọn người này nữa gật đầu nói:
- Nào đi.
Nhưng vừa cất bước thực hiện một người nhảy ra chặn đường quát:
- Các ngươi dễ dàng đi được sao? Hồng Phong Nương Tử nhìn lại thấy người chặn đường là Trung Hư đạo nhân, nhíu mày hỏi:
- Đã không tìm được người chúng ta ở lại làm gì? Minh Hư đạo nhân biết Trung Hư tính tình nóng nảy, lại là hậu duệ của vị chưởng môn nhân đời thứ hai của bổn phái Khưu Xứ Cơ, không dám ra lệnh chỉ nói:
- Sư đệ thôi đi, cứ để họ đi.
Trung Hư đáp:
- Hai nữ nhân này vừa sát thương mười mấy đệ tử bổn môn, nếu để chúng đi thì sau này phái Toàn Chân đừng hy vọng được đồng đạo giang hồ trọng nể.
Hồng Phong Nương Tử liền nói:
- Đệ tử các ngươi học nghệ không tinh, lẽ ra nên bết tiến thoái đừng cậy thế làm càn mới phải, đằng này lại giở trò hung hăng nên chịu khổ thì trách được ai? Lẽ ra Toàn Chân phái không nên xuất hiện trong giang hồ từ lâu, bây giờ các ngươi nên bức bách cô nương xuất thủ thêm nữa.
Trung Hư đạo nhân là một trong Toàn Chân Thất Tử thành danh trong giang hồ đã lâu, công lực thâm hậu võ học tinh thâm.
Nghe Hồng Phong Nương Tử coi thường bổn phái như vậy không nén nổi giận gầm lên:
- Tiện tỳ muốn chết.
Dứt lời xuất chưởng đánh ra.
Hồng Phong Nương Tử hừ một tiếng nói:
- Thứ ngươi mà cũng xứng.
Dứt lời xuất chưởng đánh lại.
- Bình.
Sau cú tiếp chưởng Trung Hư đạo nhân bị đánh lùi ba bước.
Toàn Chân Thất Tử không ngờ một thiếu nữ mới mười tám mười chín tuổi mà nội lực thâm hậu đến thế, kinh hãi đưa mắt nhìn nhau.
Trung Hư đạo nhân cũng đã dúng đến bảy thành công lực mà không thắng nổi đối phương chỉ ứng thủ đánh ra, thẹn biến thành giận, liền vận khí đan điền quát lên:
- Ngươi hãy tiếp ta một chiêu nữa.
Lần này lão xuất chưởng với thập thành công lực uy thế quả là kinh nhân.
Nào ngờ chưởng vừa phát thì thấy trước mặt hoa lên địch nhân biến đâu mất.
Bình một tiếng, chưởng đánh tới chỗ Hồng Phong Nương Tử vừa đứng làm đất bắn tung tạo thành một hố lớn khói bụi bay mù trời.
Lão còn ngơ ngác thì nghe tiếng Hồng Phong Nương Tử vang lên từ phía bên tả:
- Toàn Chân Thất Tử chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi, cô nương đi đây.
Trung Hư đạo nhân không biết đối phương dùng thân pháp gì mà biến đi một cách kỳ ảo như vậy? Khi nghe tiếng nhìn lại thì thấy hai nhân ảnh đã lướt đi xa tới gần một dặm, chỉ đành hậm hực nhìn theo.
Toàn Chân Thất Tử công lực không hơn kém bao nhiêu, Minh Hư thấy sư đệ xuất toàn lực sợ Hồng Phong Nương Tử đối phó không nổi định lên tiếng ngăn cản nhưng không kịp đâu ngờ cô ta dùng thân pháp tránh đi một cách ảo diệu như thế? Khi định thần nhìn lại thấy hai thiếu nữ đã đi xa, Toàn Chân Thất Tử đều ngơ ngác nhìn theo, lòng vừa thán phục vừa kinh sợ.
Thiên Hư đạo nhân nhìn Minh Hư hỏi:
- Sư huynh có nhận ra lai lịch lộ số của nữ thí chủ đó không? Minh Hư lắc đầu:
- Không nhận được, may rằng đối phương không hoàn thủ nếu không chưa biết kết cuộc thế nào...
Thấy Trung Hư đỏ mặt ngượng nghịu Minh Hư chuyển sang việc khác:
- Có thể chưởng môn sư huynh nhận ra lai lịch bọn chúng...
Chợt nghe từ trên cây có người nói:
- Các vị sư thúc, hai vị nữ nhân đó đang giao chiến với người nào đó...
Minh Hư nhìn lên cây hỏi:
- Thanh Mộc ngươi mau về báo với chưởng môn nhân và sư thúc tổ chuyện vừa xảy ra.
Dứt lời xuất lĩnh sáu vị sư đệ thi triển thân pháp chạy về hướng hai thiếu nữ vừa đi khỏi.
Đi chừng hai dặm chợt thấy Hồng Phong Nương Tử đang giao chiến cùng một hồng y thiếu nữ vô cùng kịch liệt, cả hai xuất thủ không chút nương tay, mỗi chiêu thức đánh ra đều mang kình lực kinh nhân nhằm vào yếu huyệt của đối phương.
Trong khi Hồng Phong Nương Tử và hồng y thiếu nữ đang kịch đấu thì Thái Vân cúi đầu xuống một thiếu nữ đang hôn mê gần đó giải khai huyệt đạo cho cô ta.
Thấy Toàn Chân Thất Tuyệt Thái Vân đứng lên mặt lộ vẻ lo lắng, vận công sẵn sàng ứng chiến.
Minh Hư đạo nhân nói to:
- Các vị cứ yên tâm, Toàn Chân Thất Tử không can dự vào đâu.
Hồng Phong Nương Tử và Thái Vân lo sợ rằng nếu cao thủ của Toàn Chân phái gia nhập cuộc chiến tình hình sẽ rất nghiêm trọng, nghe nói thế liền yên tâm.
Có lẽ hồng y thiếu nữ cũng lo Toàn Chân Thất Tử sẽ trợ giúp đối phương, nghe vậy bớt lo tiếp tục cuộc đấu.
Có vẻ như thủ pháp điểm huyệt của hồng y thiếu nữ rất lợi hại, vì Thái Vân phải loay hoay Chương lâu mới làm thiếu nữ tỉnh lại.
Thiếu nữ vừa tỉnh nàng liền hỏi ngay:
- Có phải thư thư là An Kỳ không? Thiếu nữ gật đầu:
- Chính phải.
Cô ta chợt chống tay nhỏm dậy nhìn Thái Vân ngạc nhiên hỏi:
- Thư thư là ai? Làm sao biết tiểu muội? Bấy giờ cô ta mới thấy Hồng Phong Nương Tử và hồng y thiếu nữ đang đánh nhau kịch liệt, à một tiếng hỏi:
- Có phải vị đang đánh nhau với yêu nữ bận hồng y là bằng hữu của thư thư không? Thái Vân gật đầu.
Nguyên sau khi rời khỏi Toàn Chân Thất Tử, Hồng Phong Nương Tử và Thái Vân chợt bắt gặp hồng y thiếu nữ cắp một người lướt đi.
Hai người nhận ra ngay hồng y thiếu nữ đó chính là người hai tháng trước dùng Tuyệt Âm Thủ đả thương mình, và rất khả năng chính yêu nữ này đã bắt mất Lâm Đoàn Nghĩa.
Hồng Phong Nương Tử và Thái Vân cùng lao tới chặn đường quát:
- Đứng lại.
Hồng y thiếu nữ dừng lại hỏi:
- Các ngươi sao dám chặn đường cô nương? Hồng Phong Nương Tử thấy thiếu nữ bị đối phương cắp dưới nách đã ngất đi, chắc đã bị điểm huyệt.
Xác định chính là cừu nhân, Hồng Phong Nương Tử quát lên:
- Hai tháng trước có phải chính ngươi đã bắt cóc một thiếu niên không? Hồng y thiếu nữ tức giận nói:
- Chính các ngươi là bọn thích nuôi dưỡng thứ lợn giống đó.
Hồng Phong Nương Tử liền vung chưởng đánh ngay.
Hồng y thiếu nữ hừ một tiếng nói:
- Ngươi đã muốn chết thì trước tiên cũng nên biết Giáng Y Tiên Tử ta là ai đã chứ? Nói xong buông thiếu nữ cắp trên tay xuống xuất chiêu hoàn thủ.
Cả hai đều trẻ đẹp chẳng kém gì nhau, lòng dạ cũng ác độc không kém, lập tức quần lấy nhau trong một cuộc tử chiến.
Hồng y thiếu nữ không ngờ mới qua hai tháng mà võ công của Hồng Phong Nương Tử tăng tiến nhanh như vậy mình phải xuất tận lực mà ngoài trăm chiêu vẫn chưa chiếm được tiên cơ, trái lại còn sa vào thế bị động.
Thái Vân thấy thư thư đang thắng thế, yên tâm cùng An Kỳ đứng ngoài quan chiến.
Lúc đó ngoài Toàn Chân Thất Tử còn rất nhiều đệ tử khác của môn phái này đổ tới, nam nữ tục gia đều có.
Một đạo sĩ gầy đét búi tóc bạc trắng chăm chú nhìn vào đấu trường rồi chợt à một tiếng nói:
- Lục y thiếu nữ thân pháp rất giống Ngư Long Thấp Bát Biến ngoài ra còn có lẫn võ học của một vài môn phái khác, không biết là môn hạ của ai vậy? Đạo sĩ đứng bên đội mũ kim quang nói:
- Sư thúc, Ngư Long Thấp Bát Biến thất truyền đã sáu chục năm, làm sao bây giờ lại trùng hiện? Bạch phát lão đạo trầm ngâm nói:
- Ngư Long Thấp Bát Biến vốn là tuyệt học của Hoài Hải phái, sáu mươi năm trước được Thôi Ngoạ Long tiền bối phát triển thêm nên uy lực càng lớn, có thể coi là một trong những võ công tuyệt đỉnh của võ lâm. Sau này không biết Thôi tiền bối ẩn cư ở đâu, cũng có thể lục y thiếu nữ đó là hậu nhân của vị đó cũng nên.
Đạo sĩ đội mũ km quang hỏi:
- Sư thúc có nhìn ra lại lịch của hồng y thiếu nữ đó không? Bạch y lão đạo lắc đầu:
- Võ công lục y thiếu nữ rất tinh diệu còn võ học của hồng y thiếu nữ lại kỳ ảo và quá dị. Ta đã đi khắp giang hồ mấy chục năm mà chưa từng gặp qua loại võ công đó, có thể là từ hải ngoại hoặc Tây Vựa nhập về.
Mặt trời lên cao, cuộc đấu giữa hai thiếu nữ đã qua năm sáu trăm chiêu mà vẫn chưa phân thắng bại.
Thái Vân sốt ruột nói:
- Thư thư nghỉ đi để muội đấu cho.
Rồi không chờ Hồng Phong Nương Tử có đồng ý hay không xông vào đánh ngay hai chưởng.
Thiếu nữ tự xưng Giáng Y Tiên Tử tung mình nhảy lên cao ba trượng từ trên không chao mình nhảy ra ngoài vòng đấu nói:
- Các ngươi dùng thủ đoạn xa luân chiến chứ gì? Thái Vân nghe giọng nói đối phương hơi run, biết đối phương đã bị hao tổn lực khí không tiếp được nữa, chỉ cần mình xuất chiến sẽ đánh bại được liền nói:
- Hôm nay không giết được hạn tiện nhân của Hàn Sơn phái các ngươi, ta quyết không dừng tay.
Bạch phát lão đạo lúc đó mới à một tiếng nói:
- Thì ra hồng y thiếu nữ là người của Hàn Sơn phái.
Nào ngờ Giáng Y Tiên Tử cãi lại:
- Ai là người Hàn Sơn phái? Thái Vân ngơ ngác hỏi:
- Vậy ngươi là môn hạ của ai? Hồng Phong Nương Tử nói:
- Muội đừng nghe nó giảo biện, cứ bắt lấy tra hỏi thì biết thôi.
Giáng Y Tiên Tử hừ một tiếng nói:
- Với bản lĩnh hai tiện nhân ngươi mà dám bắt được ta sao? Nhưng ngươi đã nói tới Hàn Sơn phái ta nghĩ song phương không oán không cừu nên nhường nhịn, tưởng rằng ta sợ các ngươi hay sao? Thái Vân nghe giọng nói tin rằng cô ta không nói dối. Nhưng đối phương mặc hồng y tự xưng Tiên Tử, đeo loan hài bó chân nhỏ chưa tới ba tấc, những đặc điểm đó hoàn toàn hợp với đệ tử của Hàn Sơn phái như Điền lão tiền bối đã nói, nên giải thích thế nào về nhiều sự trùng hợp như thế? Bấy giờ nàng mới nghĩ đến An Kỳ liền quát lên:
- Ngươi bắt tiểu sư muội ta làm gì? Giáng Y Tiên Tử thản nhiên đáp:
- Ngươi nghĩ sai rồi, ta đi tìm một đồ vật nên lọt vào một Thạch động, thấy cô ta bị điểm huyệt nằm trong đó một mình, sợ hung thủ quay lại làm hại cô ta, mới đưa đi. Nếu ngươi không tin thì cứ hỏi thử xem người điểm huyệt cô ấy có phải là ta không? An Kỳ nói:
- Hình như không phải là hồng y thư thứ đó, mặc dù trông rất giống nhau y phục cũng thế nhưng người điểm ngã muội mắt màu lam, còn thư thư này màu đen...
Hồng Phong Nương Tử hỏi:
- Ngươi không nhận sai chứ? An Kỳ đáp:
- Không sai. Chỉ có điều nữ nhân đó cũng xưng mình là Giáng Y Tiên Tử.
Hồng y thiếu nữ quát lên:
- Nói bậy.
An Kỳ tuy biết võ nghệ đối phương cao hơn mình rất nhiều nhưng có hai vị thư thư bảo hộ mình cũng không kém nên không chút sợ hãi nói:
- Ta đã khẳng định ngươi đâu mà làm dữ vậy chứ? Lại nói tiếp:
- Người kia bắt muội đi hai ngày hôm nào cũng tra vấn về Tam Nguyên Bí Lục, tiểu muội làm sao nhận sai được? Người của Toàn Chân phái nghe mấy tiếng Tam Nguyên Bí Lục thảy đều rúng động.
Giáng Y Tiên Tử không khỏi ngạc nhiên nhìn Hồng Phong Nương Tử nói:
- Ngươi nghe rõ rồi chứ? Tự dưng lại đeo lấy ta thật là hồ đồ quá.
Hồng Phong Nương Tử thản nhiên cười nói:
- Lại đánh tiếp một trận nữa có sao đâu? Những người đứng quanh nhất là mấy tên nam nữ tục ga nghe vậy cùng cười ồ lên.
Vẻ tức giận trên mặt Giáng Y Tiên Tử cũng dịu đi không ít.
Thái Vân chắp tay nói:
- Cuộc đầu vừa qua chỉ do hiểu lầm, tiểu muội thay mặt cho lục y thư thư xin lỗi được không? An Kỳ cũng nói:
- Việc này do tiểu muội mà ra để muội xin lỗi hồng y thiếu nữ là được.
Nói xong quỳ xuống vái một vái.
Giáng Y Tiên Tử phì cười nói:
- Đủ rồi, có đánh mới quen, Tống Ngọc Thu này nguyện ý kết nghĩa với ba vị thư muội.
Thái Vân cả mừng nói:
- Tống thư thư độ lượng như thế, tiểu muội rất vui.
Tống Ngọc Thu cười nói:
- Thư thư đừng chửi muội là tiện nhân nữa thì thôi chứ.
Bốn thiếu nữ cùng cười vang.
Bạch phát lão đạo lướt tới gần cúi đầu chào nói:
- Các vị nữ thí chủ, bần đạo là Chí Tu, xin có lời chào.
Bốn thiếu nữ cảm thấy hành động của lão ta bất ngờ như vậy lòng đầy hồ nghi vội vàng hoàn lễ.
Bạch phát lão đạo nhìn An Kỳ nói:
- Bần đạo muốn hỏi nữ thí chủ một việc.
- Xin đạo trưởng cứ hỏi.
- Xin Thí chủ vui lòng cho biết pho Tam Nguyên Bí Lục có phải hiện giờ nữ thí chủ đang giữ không? An Kỳ không ngờ đối phương kiếm khách ngờ đối phương hỏi vấn đề này, ngẩn người ra một lúc mới trả lời:
- Tam Nguyên Bí Lục là bảo vật truyền phái của sư môn được ân sư truyền lại cho tôi, không biết đạo trưởng hỏi như thế là có dụng ý gì? Chí Tu đạo nhân lộ nét mừng, nói tiếp:
- Tam Nguyên Bí Lục là vật chí bảo của đạo gia, nếu người không phải của đạo giáo thì không thể lĩnh hội được, mới rồi bần đạo thấy thân pháp của thí chủ giống như vị Huyền Y nữ hiệp Lộ Băng năm xưa. Nhưng Lộ nữ hiệp không phải là người của đạo giáo nên rất khó hiểu ra những ảo diệu trong Tam Nguyên Bí Lục. Hơn nữa giữ bảo vật đó trong người là rất dễ dẫn đến phiền phức chi bằng giao cho bần đạo tham ngộ đôi bên cùng có lợi. Không biết ý của nữ thí chủ thế nào? An Kỳ hỏi:
- Sao đạo trưởng không đề xuất ý đó với gia sư? Chí Tu đáp:
- Lệnh sư nay đã từ trần bần đạo...
An Kỳ chợt quát lên:
- Ngươi nói bậy.
Hồng Phong Nương Tử chen lòi:
- An Kỳ muội, việc này xem ra có nhiều khuất tất đây, hãy nghe ta nói...
An Kỳ ngước đôi mắt to đen láy nhìn cô ta gật đầu.
Hồng Phong Nương Tử nhìn lại bằng ánh mắt thương cảm nói:
- Lệnh sư đúng là đã từ trần, đó là điều xác thực.
An Kỳ mặt tái nhợt nhìn đăm đăm vào mặt Hồng Phong Nương Tử tưởng như không hiểu điều gì một lúc sau mới bưng mặt khóc nức nở.
Hồng Phong Nương Tử tới đặt tay lên vai An Kỳ nhẹ giọng nói:
- Xin Kỳ muội đừng quá đau lòng, hãy bình tĩnh nghe ta truyền đạt di ngôn của lệnh sư.
Một lúc sau An Kỳ mới thôi khóc ngẩn lên hỏi:
- Thư thứ nói thật sao? Hồng Phong Nương Tử nghiêm mặt đáp:
- Nếu không phải sự thực thì ta chẳng đến Lao Sơn làm gì.
Cô ta lấy ra một túi vải nhỏ dài chừng hai thước đưa cho An Kỳ nói:
- Trong túi này là di vật của lệnh tiên sư.
An Kỳ vội vàng mở túi ra thấy đoạn long đầu trượng của sư phụ liền kêu thét lên một tiếng ngất đi.
Thái Vân liền đỡ lấy nàng cho nằm yên một lúc mới cứu tĩnh lại nói:
- Kỳ muội đùng quá đau lòng nữa, bây giờ hãy can đảm lên nghe ta truyền đạt di mệnh của tiên sư.
Tới đó đưa mắt nhìn Chí Tu đạo nhân.
Lão biết rằng trong trường hợp này không thể nghe bí mật của môn phái khác liền lui về, bảo vị đạo nhân độ mũ kim quang:
- Thái Hư ngươi cùng Thất Tử ở lại, những người khác đều trở về quán.
Thái Hư đạo nhân đáp:
- Tuân lệnh.
Sau khi truyền lệnh cho đệ tử Chương sơn lão nhìn Chí Tu hỏi:
- Sư thúc có nên đoạt lấy Tam Nguyên Bí Lục không? Chí Tu khẽ đáp:
- Chúng ta hãy tận lực còn đoạt được hay không thì chưa cầm chắc.
-oOo-
An Kỳ dần dần bình tĩnh lại cố nén đau thương hỏi:
- Ân sư có di lệnh gì xin thư thư hãy nói đi.
Tới đó quỳ xuống hai tay nâng đoạn long đầu trượng lên chờ nghe di lệnh.
Hồng Phong Nương Tử nghiêm mặt nói:
- Lệnh sư lúc lâm chung đã giao đoạn long đầu trượng này cho một vị kỳ hiệp tên là Lâm Đoàn Nghĩa.
Thái Vân chợt ngắt lời:
- Thư thư khoan đã, đoạn này nên cho cả phái Toàn Chân cùng nghe.
Hồng Phong Nương Tử ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu:
- Xin mời Chí Tu đạo trưởng và quý môn nhân cùng sang bên này.
Chí Tu ngơ ngác nói:
- Sao lại thế? Bần đạo không tiện biết đại sự của phái khác...
Hồng Phong Nương Tử nói:
- Việc này liên quan đến Tam Nguyên Bí Lục xin đạo trưởng làm người công chứng cũng được.
Nghe đến Tam Nguyên Bí Lục Chí Tu không khách sáo nữa dần theo một vị sư điệt là chưởng môn nhân Thái Hư lướt tới gần.
Hồng Phong Nương Tử tiếp giọng:
- Long Oải Bà Bà Lộ tiền bối lúc lâm chung đã giao đoạn long đầu trượng này cho một vị kỳ hiệp là Lâm Đoàn Nghĩa, nhờ vị đó dùng đoạn trượng làm tín vật đem đến Lao Sơn giao cho đệ tử đích truyền là An Kỳ với sứ mệnh chấp chưởng môn hộ lãnh đạo Lao Sơn phái suốt đời không được lấy chồng...
Tới đó dừng lại liếc nhìn An Kỳ.
Nàng thấy Hồng Phong Nương Tử chợt dừng lại liền hỏi:
- Ân sư còn truyền lệnh gì nữa? Hồng Phong Nương Tử nói tiếp:
- Lệnh sư dặn muội đưa võ công trong Tam Nguyên Bí Lục truyền thụ cho Lâm Đoàn Nghĩa lượng định trong ba năm là thành tựu, sau đó sẽ tìm đến Thần Kiếm Nhất Trần Tử và Tĩnh Âm Thần Ni học nghệ để báo thù cho lão nhân gia. Tất cả chỉ có vậy, muội đứng lên đi.
An Kỳ còn cung kính lạy bốn lạy rồi mới đứng lên, nước mắt đầm đìa hỏi liền mấy câu:
- Lâm đại hiệp hiện giờ ở đâu? Làm sao tín vật của ân sư lại rơi vào tay hai vị? Lão nhân gia bị kẻ nào giết? Xin thư thư nói cho muội biết.
Hồng Phong Nương Tử đáp:
- Lâm thiếu hiệp do can ngăn hai vị tiền bối Thôi Ngoạ Long và Điền Thiên Lại tranh chấp nên chịu cho hai người đó hai chưởng bị trọng thương vì thế mà giao hai tín vật này nhờ chúng ta mang tới đây.
Cô ta thở dài nói tiếp:
- Còn võ công trong Tam Nguyên Bí Lục thì chẳng thấy có gì ảo diệu Lâm thiếu hiệp không cần học nữa. Bởi vì dù có học xong Tam Nguyên Bí Lục cũng không thắng nổi cừu nhân của muội đâu. Theo lời di ngôn của lệnh sư thì hãy tìm hai vị tiền bối học nghệ nhưng Tĩnh Âm Thần Ni chưa biết ra sao, còn Nhất Trần đại sư thì đã bị bọn ác ma đó giết.
Chí Tu nghe tới đó giật mình hỏi:
- Lâm đại cô nương nghe được tin tức đó từ đâu? Hồng Phong Nương Tử đáp:
- Chính bọn ác ma đó nói ra.
Lại nhìn An Kỳ nói tiếp:
- Lúc đó lệnh sư cho ràng hung thủ là Ngũ Độc Truy Hồn Chưởng Mi Cổ Thương nhưng sao khi Lâm thiếu hiệp, thư muội chúng ta cùng mấy vị tiền bối hơn trăm tuổi tra xét thì không phải Mi Cổ Thương làm mà chính là môn hạ của Long hổ thập tam tôn, Tuyết Phong Tam Lão và Băng Nguyên Ngũ Tử.
Thái Vân tiếp lời:
- Thôi chúng ta nói tới đó là đủ, bây giờ muội hãy theo chúng ta để nghe giải trình thêm một số việc.
Chí Tu đạo nhân vội hỏi:
- Hai vị thí chủ đã nói rằng không cần học võ công trong Tam Nguyên Bí Lục nữa, vậy xin An Kỳ thí chủ cho biết có thể hoàn trả lại Tam Nguyên Bí Lục cho tệ phái không? Giáng Y Tiên Tử Tống Ngọc Thu cười nhạt nói:
- Lão đạo đừng nên vọng tưởng vào chuyện đó, ngươi cần Tam Nguyên Bí Lục ta cũng cần nó. Ngoài ra hiện giờ không ít cao thủ đã tới đây mục đích cũng nhằm vào pho bí kíp này.
Chí Tu đáp:
- Như bần đạo đã nói Lộ nữ hiệp không phải là người của đạo giáo nên không tham ngộ hết những ảo diệu bên trong Tam Nguyên Bí Lục còn đối với Toàn Chân phái thì khác..
tuy nhiên tệ phái không có ý cướp đoạt mà chỉ trao đổi...
Thái Vân chợt nháy mắt cho An Kỳ rồi hỏi:
- Không biết đạo trưởng lấy vật gì đổi? Chí Tu cả mừng nói:
- Nữ thí chủ có thể quyết định được không? An Kỳ tuy chưa biết Thái Vân có ý gì nhưng nàng rất có cảm tình với vị thư thư này, gật đầu nói:
- Được xin Lâm thư thư hãy làm chủ.
Chí Tu cười nói:
- Nếu vậy thì tốt. Mấy năm trước bần đạo có tình cờ lấy được một phong Hà Thủ Ô có thể làm người ta tăng cường ba mươi năm công lực. Bần đạo muốn đem nó trao đổi, thế nào? Thái Vân mừng thầm hỏi:
- Đạo trưởng không hối hận chứ? Chí Tu đáp:
- Bần đạo đã nguyện ý lẽ nào còn hối hận? Nhưng thí chủ chớ có lấy bí kíp giả đánh lừa bần đạo.
- Cái đó đạo trưởng có thể yên tâm. Nhưng phải mời một vị lang trung tiên sinh đến kiểm nghiệm xem là Hà Thủ Ô đó thật hay giả.
Chí Tu hỏi:
- Kiểm nghiệm xong có thể có thể lập tức trao đổi chứ?
- Đương nhiên. Bây giờ đạo trưởng trở về lấy Hà Thủ Ô còn tôi sẽ đưa Kỳ muội đi lấy Tam Nguyên Bí Lục. Cấm các người không được bám theo.
Thoả thuận xong mọi người làm theo kế hoạch. Chỉ có Hồng Phong Nương Tử, Tống Ngọc Thu và Toàn Chân Thất Tử ở lại chờ.
Đi một quãng An Kỳ mới hỏi:
- Chẳng lẽ thư thư muốn đem Tam Nguyên Bí Lục đổi cho lão đạo thật? Thái Vân cười đáp:
- Không đổi thì giữ làm gì? Chúng ta cứ sao lại một bản là được, hơn nữa bây giờ việc muội giữ pho bí kíp đó đã bị người trong võ lâm biết, với võ nghệ của muội thì không giữ được đâu. Pho bí kíp đó đối với muội không có nhiều tác dụng, muội cần có thêm ba mươi năm công lực để học võ công huyên ảo hơn mới báo được thù.
- Muội sẽ học ở đâu?
- Ngươi thấy đấy võ công của chúng ta huyên ảo hơn hẳn võ công trong Tam Nguyên Bí Lục ngoài ra võ nghệ Lâm Đoàn Nghĩa còn kỳ ảo hơn nhất định huynh ấy sẽ truyền thụ cho muội.
An Kỳ nghe nói cả mừng.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, được một lúc thì tới một hu rừng tùng nhỏ rất u tịch.
An Kỳ dẫn Thái Vân đi quanh co một Chương rồi nhảy lên một cây tùng lớn thò tay vào hốc cây lấy pho sách xuống hỏi:
- Tam Nguyên Bí Lục đây chúng ta có nên đọc trước để nhớ không?
- Muội yên tâm đi, với pho sách mỏng này ta chỉ cần đọc một lần là thuộc cứ vừa đi vừa đọc cũng được.
Không lâu sau thì trở lại hiện trường.
Chí Tu đạo nhân đã mang Hà Thủ Ô đến từ lâu thấy Thái Vân và An Kỳ quay lại cả mừng nói:
- Hai vị nữ hiệp thật là người thủ tín.
Thái Vân tiếp lấy pho sách từ tay An Kỳ nói:
- Lão đạo trưởng lấy Hà Thủ Ô ra chúng ta cùng kiểm nghiệm.
Chí Tu trao cho Minh Hư một chiếc hộp để y chuyển cho Thái Vân.
Nàng mở xem kỹ một lúc mới trao cho An Kỳ nói:
- Theo tôi thì chắc Hà Thủ Ô không giả nhưng phả nhờ lang trung kiểm nghiệm lại mới tin được.
Lại đưa pho sách lên nhìn Minh Hư nói tiếp:
- Đây là Tam Nguyên Bí Lục nhưng chính Kỳ muội cũng không dám chắc là thật hay giả. Bây giờ tôi sẽ mở sách chúng ta cứ đọc từng câu từng chử xem. Nếu pho sách là giả thì tất nhiên việc trao đổi bất thành. Nếu là thật thì cứ cầm lấy sau này không được gậy rắc rối gì nữa.
Đề nghi đó rất hợp tình hợp lý.
Minh Hư chỉ cần nhìn qua bìa sách làm bằng da dê đã úa vàng, tất là cổ vật đã mấy trăm năm thì tin ngay cười nói:
- Chúng ta cứ làm như thế.
Thái Vân liền mở pho sách ra đọc to một lần.
Dọc đường nàng đã đọc qua nhớ kỹ bây giờ chỉ cần kiểm tra lại một lần là nhớ nằm lòng.
Đọc xong nhìn Minh Hư hỏi:
- Thế nào đạo trưởng có khẳng định được thật hay giả không? Minh Hư mê hoặc nói:
- Xin nữ thí chủ giao bí kíp cho bần đạo để thỉnh thị tệ sư thúc...
Thái Vân hừ một tiếng nói:
- Ta còn chưa dám định Hà Thủ Ô là thật hay giả thì ngươi đã mời người giám định bí kíp tới rồi. Thôi được nhường các ngươi chiếm thế thượng phong. Hơn nữa pho sách không hương không sắc chẳng mất đi đâu mà sợ. Chỉ nhớ là đừng làm hỏng nó.
Nói xong giao ra.
Minh Hư kính cẩn nhận lấy Tam Nguyên Bí Lục đưa cho chưởng môn sư thúc Thái Hư quá mục rồi trình lên sư thúc là Chí Tu đạo nhân.
Chí Tu xem kỹ một lần thấy chính là Tam Nguyên Bí Lục không giả bụng mừng rơn nói:
- Bần đạo thay mặt cho phái Toàn Chân nhận lãnh thịnh tình của chư vị nữ hiệp. Sau này nếu có cần gì đến tệ phái xin nhắn một tiếng, tệ phái nguyện gắng hết sức hiệp trợ.
Cuộc trao đổi như vậy là hoàn tất, chúng nhân đệ tử Toàn Chân phái cáo từ rồi kéo nhau về quán.
Lúc đó Tống Ngọc Thu đã được Hồng Phong Nương Tử giới thiệu tính danh từng người.
Nàng thấy Thái Vân thực có ý trao đổi lo lắng hỏi:
- Lâm nhị thư đã trao bí kíp cho Toàn Chân làm sao lấy lại được? Thái Vân cười đáp:
- Cần gì lấy lại? Ta đã nhớ ỹ từng chữ rồi chỉ cần sao lại một bản là được. Đối với Kỳ muội bây giờ thì ba mươi năm công lực quan trọng hơn, như vậy ta chỉ được mà không mất gì.
Tống Ngọc Thu gật đầu nói:
- Đó mới là diệu kế.
An Kỳ nói:
- Mời ba vị thư thư ghé vào bổn phái nghỉ lại một vài hôm rồi hãy đi.
Bốn người ngược lên núi.
Đến vách đá An Kỳ không nhấn vào nút bên trái mà lại ấn vào một nút khác bên phải.
Thái Vân ngạc nhiên hỏi:
- Sao lệnh sư hướng dẫn chúng ta ấn nút bên trái? An Kỳ cười đáp:
- Nút bên trái để gọi cửa còn nút bên phải là cơ quan tự động mở. Nút này tuyệt đối không cho ngoại nhân biết.
Nói đến đó thì vách đá mở ra một cánh cửa bốn người theo nhau vào.
Họ vào xong thực hiện cửa tự động đóng lại.
Nơi đó nguyên là một Thạch động được tu chỉnh lại, tường và trần động gắn rất nhiều dạ minh châu nên sáng không kém gì bên ngoài.
An Kỳ nói:
- Thạch động này gọi là Bích Lạc Nham được tu chỉnh ngay từ thời sư tổ khai sơn lập phái.
Trong động có rất nhiều thạch thất sảnh đường.
An Kỳ dẫn ba người tới một tiểu sảnh rồi nói:
- Xin ba vị thư thư cứ ngồi tạm một lúc tiểu muội đưa di vật của ân sư vào bái cúng rồi trở lại.
Ba thiếu nữ an ủi mấy câu rồi để nàng đi.