Chương 015: Hành trình của một kiện vật chứng ( 2)
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Văn minh nhân loại, bất luận là ở giai đoạn nào, không gian nào, có được sử sách ghi chép hay không, nhưng sau khi cơ cấu xã hội được sơ bộ thành lập, sẽ không khỏi bị vây trong tầng tầng tệ quan liêu. Cho dù là những tinh cầu có lượng tài nguyên rất lớn ở liên bang cũng không ngoại lệ, thậm chí bởi vì nhân khẩu quá đông đảo, lãnh thổ quốc gia phải mở rộng ra ngoài vũ trụ, làm cho tệ quan liêu càng lúc càng tăng lên.
Gói bưu kiện công vụ được gửi từ phân cục 2 cục cảnh sát, Hà Tây Châu, Đông Lâm đại khu , dưới sự bao vây của loại khí tức quan liêu này, đã bắt đầu bước trên hành trình dài mênh mông của nó. Đúng vậy, trước khi nó xuất phát, đã phải trải qua 3 lần đóng dấu ở Hà Tây Châu, sau khi bị đẩy qua đẩy lại giữa hai ngành hàng không và ngành hậu cần, mới lên được phi thuyền để đi tới Tinh Quyển Thủ Đô.
Ba tháng sau, gói bưu kiện công vụ này mới tới được tinh cầu hành chính của Tinh Quyển Thủ Đô, cũng chính là địa phương mà nhân dân ở liên bang gọi là Thượng Lâm. Nó lặng lẽ nằm gọn gàng trong một chiếc va li, được đặt ở một góc vắng vẻ trên xe, được đưa lên sân bay rời đi, rồi lại theo đường cao tốc vượt qua những khu rừng xanh xanh và những công trình mỹ lệ, cuối cùng sau bốn tiếng đồng hồ, đi tới một cơ quan ở ngoại vi thủ đô.
Bộ phận thu phát thông tin của sở nghiên cứu số 17 liên bang ký tên lên biên nhận lên hóa đơn, sau đó đem gói đồ này phân loại, đặt vào bộ phận tự động truyền tải văn kiện, cùng với những tiếng máy móc rất nhỏ vang lên, gói đồ lặng lẽ vượt qua một thông đạo nhỏ, tiến vào một phòng làm việc rất sáng sủa.
Một vị phó chủ nhiệm ngành thấy gói đồ này ở bên cạnh bàn, hắn hiếu kỳ đưa tay đẩy đôi kính mắt, nhìn cái địa chỉ xa lạ ở mặt trên, cau mày suy nghĩ thật lâu, lúc này mới nhớ bút tích có chút quen thuộc này là của một vị chiến hữu ở phương xa viết.
- Lão Bảo ở cái nơi mà chim cũng không thèm ị ngây ngốc đã vài chục năm, chỉ sợ cũng trở thành hồ đồ mất rồi.
Phó chủ nhiệm nghĩ vậy trong lòng, ba tháng trước hắn nhận được một bức thư điện tử của Bảo phó cục trưởng, nhưng mà đến ngày hôm nay hắn đã quên hẳn sự việc mà đối phương giao phó mất rồi.
- Sao cục cảnh sát lại đưa vật chứng này tới sở nghiên cứu để giám định? Từ Đông Lâm gửi đến đây phải mất bao nhiêu tiền? Tiểu tử này không sợ khi Ủy Ban xét duyệt, nói chúng ta lãng phí tiền thuế của nhân dân . . .
Phó chủ nhiệm có chút đau đầu, nhấn vào công tác máy truyền gọi trên bàn.
Một nhân viên mang kính bạc đi tới, tóc hoa râm, xem ra người này ngây ngốc ở sở nghiên cứu cũng đủ lâu rồi. Người nhân viên nghiên cứu trung niên dùng ánh mắt có ý lấy lòng nhìn Phó chủ nhiệm, hỏi:
- Chủ nhiệm, có chuyện gì vậy?
- Uhm . . . Ở đây có một kiện vật chứng do tổng cục cảnh sát đưa tới, nhờ giám định vật ở bên trong gói đồ, anh mang vào phòng thí nghiệm xem đi.
Phó chủ nhiệm tùy tiện nói một câu.
Nhân viên nghiên cứu trung niên liếc mắt nhìn lên bưu kiện công văn, phát hiện nơi gửi không phải là tổng cục cảnh sát Đông Lâm mà chỉ là phân cục 2 cục cảnh sát Hà Tây Châu, trong đầu lập tức sáng tỏ, dựa theo phân cấp của phân cục cảnh sát châu, rất khó có tư cách xin được sở nghiên cứu số 17 giám định, xem ra là do cá nhân phó chủ nhiệm nhận lời làm hộ người khác rồi, nhưng mà nếu như đối phương đã đi bằng con đường công vụ, tự nhiên cũng không có vấn đề gì để hỏi nhiều.
- Muốn giám định về phương diện nào?
Nhân viên nghiên cứu trung niên gỡ mắt kính trên mũi xuống, nhìn thoáng qua gói bưu kiện, xin ý kiến:
- Có hạn chế thời gian không?
- Không.
Phó chủ nhiệm phất phất tay, nghĩ tới nội dung trong gói bưu kiện đó, nói:
- Chủ yếu là so sánh một chút về công nghệ chế tạo, xem nó có liên quan tới Đặc Cần Cục hoặc Quân đội không . . . Nhân dân ở Đông Lâm rất lo lắng thứ này là từ trong quân đội bị rò rỉ ra.
Nhân viên nghiên cứu trung niên cười cười, không nói gì, sau đó xoay người đi ra.
Ngày hôm sau, hắn tới phòng làm việc, báo cáo cho Phó chủ nhiệm về kết quả giám định ngày hôm qua:
- Các chi tiết quan trọng không có mã hóa, chắc không phải từ trong quân đội rò rỉ ra ngoài, thế nhưng công nghệ chế tạo thực sự có chút quan hệ với quân đội, phỏng chừng là do bên Bách Mộ Đại làm nhái.
- Uhm.
Phó chủ nhiệm hỏi tiếp:
- Không có gì cổ quái sao?
- Không có.
o0o
Cứ như vậy, mặc dù Bảo phó cục trưởng đã không cam lòng đi thỉnh cầu giám định, nhưng khi nhận được kết quả hồi âm chính thức của sở nghiên cứu, vị phó cục trưởng này vẫn không có biện pháp để xác nhận thân ảnh buổi tối ngày hôm đó có thực sự là đặc cảnh của liên bang hay không.
Còn cây gậy kích điện bằng kim loại sau khi cuộc giám định hoàn tất, thì bị gói lại cùng với bản báo cáo đó, rồi bị bỏ vào trong kho trữ vật rất lớn của sở nghiên cứu số 17 ở dưới lòng đất. Sứ mệnh lịch sử của nó giờ phút này dường như đã được tuyên bố kết cục, theo như điều lệ liên quan tới vật chứng của liên bang, nếu như không có việc gì lớn ngoài ý muốn, cả đời nó đã được quyết định chỉ có thể an tĩnh ở trong cái kho chứa vật tối tăm lạnh lẽo này, không còn biện pháp nào để ra ngoài, cho đến khi nó bị người ta dần dần lãng quên.
Một ngày, hai ngày. Một tháng, hai tháng. Nó cô đơn nhìn chăm chú vào những đồng bọn có số phận tương tự ở xung quanh nó, chẳng biết còn phải nán lại cái nơi này bao nhiêu năm nữa, cũng may ngành này ở liên bang có điều kiện không tồi, hút bụi làm vô cùng tốt, không phải lo lắng bị bụi bặm thời gian vùi lấp, mạng nhện làm phiền.
Dòng chảy thời gian lại lặng lẽ trôi về phía trước thêm hai năm nữa, tới mùa xuân năm hiến chương thứ 65, lúc này chiếc gậy kích điện đã rời sở nghiên cứu số 17 ở Tinh Quyển Thủ Đô được hai năm, bất chợt có một bàn tay thon gầy lại cầm nó lên một lần nữa.
Trần Nhất Giang, là sinh viên vừa tốt nghiệp đại học quốc lập Thượng Lâm, vất vả vượt qua cuộc thi tuyển dụng của liên bang, tiến vào sở nghiên cứu số 17, sau đó bị phái tới quản lý kho chứa vật. Đây là nhân viên mới nên có tinh thần phấn đấu đi lên mãnh liệt, rõ ràng chưa bị bệnh quan liêu sáo rỗng ở nơi này ăn mòn, vẫn còn giữ được lòng hiếu kỳ đối với các sự vật.
Hắn ở trong kho chứa vật này được 40 ngày, khi đang làm công việc sửa soạn lại sổ sách về các loại vật chứng một lần nữa, hắn chợt thấy được gói chứa đồ kia, cùng với một chiếc ống tròn ở trong đó.
- Bên trong màn hình tinh thể lại có thể giấu được một cây gậy kích điện, có chút ý tứ.
Trần Nhất Giang nở nụ cười, sau đó bắt đầu ghi vào sổ đăng kí, nhưng mà sau khi ghi tên xong, hắn không lập tức đem vật chứng để lại chỗ cũ, bởi vì khi còn ở trường hắn đặc biệt thích tự tay làm một ít đồ vật nhỏ, lúc này hắn nghĩ vật chứng này rất thú vị, cho nên nổi lên hứng thú muốn nghiên cứu.
Để đi sâu vào nghiên cứu, cơ quan nghiên cứu của liên bang phải tiến hành giám định lần thứ 2 đối với một vật chứng, chỉ là chuyện rất bình thường, nhưng không có người nào nguyện ý làm chuyện này vì không được thêm tiền tăng ca.
Ba ngày sau, trong ánh mắt tràn đầy hứng thú, Trần Nhất Giang đã hoàn thành xong một bản luận văn, đồng thời đem văn luận văn này đăng trên trang web của sở nghiên cứu. Luận văn có tiêu đề là: "Kết cấu đặc thù của vật chứng số AW3278", rất tự nhiên, bài luận văn buồn tẻ như vậy rất nhanh bị chìm xuống, không làm cho bất ký người nào chú ý.
o0o
Thủ phủ hành chính của liên bang là một nơi đặc biệt an tĩnh, có một số cơ quan có độ an toàn cao nhất toàn liên bang. Tại đây có một sân bay chuyên dụng, xa xa có thể nhìn thấy trung tâm Ủy Ban quản lý và tòa nhà hành chính của Tổng Thống, nhưng những nhân viên mặc âu phục màu đen làm việc ở nơi đây, chưa từng có người nào nhìn về phía bên kia bằng ánh mắt ước ao.
Bởi vì họ là nhân viên làm việc ở Cục Hiến Chương, gánh vác sứ mệnh vinh quang nhất trong xã hội liên bang.
Tại tòa kiến trúc trung tâm khu vực, trong một căn phòng trống trải, có một màn hình ánh sáng hai chiều hiển thị tin tức, đang không ngừng chớp động, đó chính là đỉnh cao về khả năng tính toán và suy luận của nhân loại, các thông tin trên màn hình ánh sáng hiện lên với một tốc độ kinh khủng, không ai có thể dùng mắt thường thấy rõ được nội dung, trừ khi máy tính trung tâm tự khống chế việc tính toán của mình.
Vô số số liệu trong xã hội liên bang chảy đến đây để tuyển chọn và phân tích, bất luận là cuộc đấu tranh giữa các chính đảng phái, hay là động thái của quân phản chính phủ, đủ loại tin tức khác nhau dồn dập ùa tới. Đương nhiên, hiện giờ tin tức quan trọng nhất là ở phía Tây Lâm khu, không ai có thể biết được người đế quốc có phát động chiến tranh lần thứ hai hay không.
Đột nhiên, hình ảnh trên màn hình ánh sáng chuyển động chậm lại, một hình ảnh hiện lên, đó là một bài luận văn nhỏ của một nhân viên nghiên cứu nào đó. Sau đó trên màn hình ánh sáng xuất hiện địa điểm gửi kiện vật chứng đánh số AW3278.
Cảnh báo sâm nghiêm nhất trong xã hội liên bang bắt đầu vang lên trong Cục Hiến Chương.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Chương 016: Mệnh lệnh Đại nhân vật
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Tích tích, tích tích!...
Thanh âm báo động nhẹ nhàng mà cực kỳ thúc giục chợt vang vọng khắp toàn bộ Cục Hiến Chương. Mấy gã nhân viên công vụ mặc âu phục màu đen nhất thời kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú về phía màn hình khổng lồ bên trong toàn nhà. Ngoại trừ lần trước quân đội của Đế Quốc đột nhiên tập kích ra, Cục Hiến Chương đã rất lâu rồi không phát ra tín hiệu báo động cấp I như thế, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Thanh âm báo động vẫn vang lên dồn dập, màn hình của máy tính chủ bắt đầu chớp động liên tục. Nháy mắt sau, kiện đồ vật kiểm nghiệm cùng với bài luận văn phân tích kia đã trực tiếp xuất hiện trên bàn làm việc của Cục Trưởng Cục Hiến Chương. Chuông báo động vang lên chấn động toàn bộ Cục Hiến Chương, thế nhưng cũng không khiến cho khuôn mặt của vị lão nhân này có chút biến hóa nào. Ánh mắt lạnh lùng của hắn khẽ liếc qua nội dung của bài luận văn, khóe môi khẽ cong lên một chút:
- Mất tích suốt hơn mười hai năm rốt cuộc vẫn lòi đuôi cáo ra.
Cục Trưởng Cục Hiến Chương cũng không bị cái tên trên văn kiện kia dọa cho khiếp sợ. Trong suốt cuộc đời đằng đẳng của hắn, không biết đã chứng kiến qua bao nhiêu đại sự rồi. Cục Trưởng đem cái văn kiện kia đưa cho Văn Quan, đang đứng bên cạnh, đứng dậy, nói:
- Thông báo cho văn phòng Tổng Thống cùng với Bộ Quốc Phòng.
Văn Quan là một trung niên nhân, hắn gỡ chiếc áo khoác từ trên mắc áo xuống, trực tiếp khoác lên trên người, trong lòng không khỏi âm thầm khiếp sợ. Chuông báo động của Cục Hiến Chương vang vọng lớn như vậy, đủ để chứng minh chuyện này đã được máy tính trung tâm phán đoán là báo động cấp độ I. Nhưng mà Cục Trưởng tựa hồ không chút nào để ý đến vậy. Nhưng mà, nếu đã là không thèm để ý,... vì sao lại thông báo cho cả văn phòng Tổng Thống cùng với Bộ Quốc Phòng cơ chứ?
Cục Trưởng Cục Hiến Chương cầm lấy cây gậy, bước dọc theo cái hành lang u tĩnh rời khỏi Cục Hiến Chương. Văn Quân trầm mặc đi theo sát phía sau hắn, ánh mắt rất nhanh nhìn lướt qua cái văn kiện kia, trên đó, đọc được một cái tên.
Dư Phùng? Dư Phùng!
Đồng tử của Văn Quan nhất thời co rút lại, nghĩ tới tình hình của cuộc chiến tranh hơn mười mấy năm trước, còn có một chuyện khiến người ta cực kỳ kinh khiếp xảy ra trong hồi chiến tranh đó. Hóa ra máy tính trung tâm đã dò tìm được vị trí của Dư Phùng. Khó trách Cục Trưởng phải lập tức thông báo cho văn phòng Tổng Thống cùng với Bộ Quốc Phòng.
Năm đó vị Tổng Thống tiền nhiệm đã từng thề trước màn hình camera của Đài truyền hình Liên Bang, nhất định phải đem gã tội phạm phản quốc, cấu kết Đế quốc, chôn vùi tính mạng của hơn một vạn quân nhân tinh nhuệ kia tầm nã về xét xử. Còn Bộ Quốc Phòng càng bởi vì trong quân xuất hiện một tên binh lĩnh phạm tội không thể tha thứ được như vậy mà phải thừa nhận áp lực cực kỳ to lớn. Nếu như để cho bọn họ biết được gã Cơ Giáp Sư Dư Phùng kia vẫn còn sống, hơn nữa còn sống bình an trong một khu phố của Đại khu Đông Lâm, chỉ sợ toàn bộ Quân đội cũng sẽ cực kỳ phẫn nộ.
Thông qua thiết bị truyền tin cầm tay, tiến hành thông báo cho văn phòng Tổng Thống cùng với Bộ Quốc Phòng, Văn Quân bước nhanh về phía trước, đi tới sau lưng Cục Trưởng, hạn giọng nói:
- Hội nghị sẽ diễn ra vào hai giờ chiều.
- Chiều nay ta có hẹn người khác đi đánh golf rồi.
Cục Trưởng phất phất tay, tiếp tục chống gậy đi về phía trước, cước bộ cũng không hề chậm lại chút nào:
- Cục Hiến Chương đã tìm thấy gã Cơ Giáp Sư kia rồi, về phần quân đội do Bộ Quốc Phòng phái đi, đều là do Tổng Thống biệt phái Đặc công Cục Đặc Cần đi bắt người, có quan hệ gì với chúng ta cơ chứ? Hội nghị chiều nay ngươi thay ta tham dự đi.
Gã Văn Quan ngẩn người, hiện giờ chức vụ của hắn vẫn là Trợ Lý Cục Trưởng, nếu dựa vào quy định của Cục Hiến Chương, những hội nghị bí mật cao cấp như thế, bản thân mình không có tư cách đại diện cho Cục Hiến Chương mà phát ngôn. Nhưng hắn cũng không có thói quen phản đối mệnh lệnh cấp trên, càng không có chuyện không biết cao thấp mà phê bình Cục Trưởng, dưới tình huống như vậy mà còn bỏ đi đánh golf. Hắn bình tỉnh trả lời:
- Vâng, tôi hiểu.
Cung kình nhìn theo thân ảnh cao ngất mà già nua của Cục Trưởng, mãi đến khi nó biến mấy sau góc rẽ của hành lang, Văn Quan mới đứng thẳng người lên. Đối với biểu hiện lúc nãy của Cục Trưởng đại nhân, sự thong dong, thậm chí là thờ ơ đối với lệnh báo động, không hề quan tâm đến hội nghị chiều nay, cũng không làm cho Văn Quan cảm thấy ngạc nhiên. Bởi vì hắn hiểu rõ ràng, bản thân là Cục Trưởng Cục Hiến Chương, cũng đã có đủ tư cách để không thèm để ý đến mấy gã phụ tá của văn phòng Tổng Thống cùng với mấy gã quan chức của Bộ Quốc Phòng. Huống chi sau lưng của lão Cục Trưởng chính là một trong Thất Đại Gia Tộc, bản thân cũng là một gia tộc lâu đời trong lịch sử, được dân chúng tôn sùng nhất.
o0o
Lão Cục Trưởng Cục Hiến Chương ngồi lên hàng ghế sau của chiếc xe điện, quẳng cây gậy cho gã thư ký ngồi kế bên, quay đầu lại, thoáng nhìn qua tòa nhà mà mình đã quản lý biết bao nhiêu năm nay, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một tia nghi hoặc cùng bất an. Cái gã Cơ Giáp Sư tên Dư Phùng kia, quả thật là tội phạm phản quốc nổi danh nhất trong suốt ba trăm năm của Liên Bang, nhưng mà cho dù phát hiện ra tung tích của hắn, cũng chỉ cần trực tiếp phát ra một cái công văn thông báo cho Bộ Quốc Phòng, kẻ đã cực kỳ phẫn nộ biết bao nhiêu năm nay là được rồi, cần gì máy tính trung tâm phải phát ra một công văn lệnh báo động cấp độ I như vậy chứ?
Nhưng rất nhanh sự nghi vấn kia đã bị quét sạch khỏi cặp mắt âm trầm, bình tĩnh của lão Cục Trưởng. Trong mắt một đại nhân vật của giai cấp lãnh đạo Liên Bang như hắn, gã Cơ Giáp Sư tên Dư Phùng kia bất luận đã làm ra chuyện thương thiên hại lý gì, kinh thiên động địa đến đâu đi nữa, vẫn chỉ là một nhân vật cỏn con mà thôi. Hắn cũng không muốn đặt tâm tư vào trong chuyện này nữa, trực tiếp quên đi.
Ngay sau khi hắn vừa rời khỏi Cục Hiến Chương không lâu, trong căn phòng sâm nghiêm nhất của Cục Hiến Chương, cái màn hình kia vẫn như cũng không ngừng chớp động. Trong phòng cũng không còn một bóng người, lộ ra một cảm giác cực kỳ quỷ dị. Trên màn hình chớp sáng kia chợt xuất hiện một hàng chữ nhỏ lướt qua, nhưng cũng không hề đưa ra chỉ lệnh nào cả. Hàng chữ kia chính là:
Mục tiêu số 1, một lần nữa đi vào vùng kiểm soát.
o0o
Đúng 12h trưa, một đoàn xe màu đen di chuyển về phía phòng nghiên cứu số 17, nằm ở ngoại thành Thủ Đô. Trong ánh mắt kinh ngạc của đám nhân viên nghiên cứu ở đây, nhân viên đặc vụ của Cục Điều Tra Liên Bang tỏa ra, phong tỏa nhà kho, đem gã Nghiên Cứu Viên họ Trần, vừa mới tốt nghiệp Đại Học không lâu, bắt về điều tra. Đồng thời vật chứng ký hiệu AW3278 đang được cất giữ cẩn thận trong nhà kho cũng bị lấy đi. Ngay cả vị Phó Chủ Nhiệm đã từng xem xét qua việc này cũng bị bắt đem lên một chiếc ô tô mày đen.
Đúng hai giờ chiều, một hội nghị nhỏ được tổ chức ngay trên lầu ba của Cục Hiến Chương. Đại biểu Cục Hiến Chương, thay mặt Cục Trưởng tham gia hội nghị, Văn Quân đem bản sao văn kiện đưa tới trước mặt từng vị đại biểu tham gia hội nghị, sau đó bình tĩnh nói:
- Máy tính trung tâm phát ra chỉ lệnh báo động cấp độ I. Tuy rằng là do máy móc phân tích, nhưng nói như vậy cũng là có chút đạo lý. Chuyện tình tuy rằng đã trôi qua hơn mười mấy năm, nhưng Liên Bang tuyệt đối không cho phép bất kỳ một phần tử tội phạm nào trốn thoát khỏi sự chế tài của Pháp Luật được. Huống chi tội mà gã Dư Phùng này phạm phải chính là tội phản quốc.
Một gã quan chức cao cấp của Bộ Quốc Phòng, sắc mặt âm trầm nói:
- Đây là sự sỉ nhục của Quân đội. Bộ Trưởng đã hạ lệnh, chuyện này sẽ do Bộ Quốc Phòng trực tiếp xử lý.
- Ai xử lý không phải là vấn đề.
Văn phòng Tổng Thống hôm nay cử đến một quan chức trung cấp, hắn nhìn về vị quan chức cao cấp của Bộ Quốc Phòng, nhướng mày nói:
- Quan trọng nhất chính là phải bắt được kẻ đó. Chuyện này Tổng Thống tiên sinh tạm thời còn chưa biết. Cố Vấn An Ninh cho rằng, nếu gã Cơ Giáp Sư kia năm xưa đã là học viên cao cấp của Học Viện Quân Sự, trong Quân Đội nhất định có rất nhiều bạn bè. Năm xưa cũng chính vì những quan hệ này mà hắn đã trốn thoát... Lần hành động này, nhất định phải do Cục Đặc Cần xử lý, Bộ Quốc Phòng chỉ cần hỗ trợ là được.
- Mục đích của mọi người là nhất trí thống nhất, không nên tranh luận nhiều làm gì. Tại sao chúng ta không xem qua kế hoạch hành động do Cục Hiến Chương đề xuất cơ chứ?
Trợ lý Cục Trưởng Văn Quan bình tĩnh ấn một cái nút, bản kế hoạch đã xuất hiện trên màn hình lớn trên tường.
- Gã Cơ Giáp Sư này mặc dù chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng nếu muốn bắt hắn về xét xử, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Máy tính trung tâm đề nghị, để cho Quân Khu IV của Tây Lâm trực tiếp tiến hành hành động lần này, do cảnh sát của Tổng Cục Cảnh Sát Đông Lâm tiến hành hỗ trợ.
- Quân Khu IV?
Vị quan chức cao cấp của Bộ Quốc Phòng gật gật đầu, vô cùng hài lòng với sự sắp xếp này. Đây lại là đề nghị của Cục Hiến Chương, như vậy văn phòng Tổng Thống cũng sẽ không có ý kiến gì:
- Nếu như hắn chống cự thì sao?
Vị quan chức của văn phòng Tổng Thống âm trầm nói:
- Gã Cơ Giáp Sư này không chỉ là sỉ nhục của Quân đội, cũng là sỉ nhục của toàn bộ Liên Bang. Nếu như hắn chống cự, giết trước báo sau.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Chương 017: Giáp mặt với họng súng
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Một chiếc thương thuyền khổng lồ hay còn gọi là một chiếc phi thuyền vũ trụ treo lơ lửng trong vũ trụ bao la. Bề ngoài màu bạc cùng với nhưng hình ảnh trang trí mỹ lệ khiến cho chiếc phi thuyền này trở thành vật phát ra ánh sáng chói chang nhất trong mấy khỏa Tinh cầu. Nó cứ như vậy bình tĩnh mà ung dung nhìn chăm chú xuống tinh cầu bên dưới.
Bởi vì nguồn tài nguyên quặng mỏ nơi này cũng không còn được như xưa, nên việc di chuyển qua lại giữa các hành tinh là chuyện cực kỳ sang quý. Chiếc thương thuyền của công ty Cổ Chung đến từ đại khu Tây Lâm hôm nay đến đây, đã thu hút sự chú ý của không biết bao nhiêu quan chức của đại khu Đông Lâm. Như thường lệ, ngoài các hoạt động mua bán thương vụ bình thường, công ty Cổ Chung còn mang đến cho các người thân hoặc là người quen của các quan chức ở đây nhu cầu tuyển dụng công việc tại các tập đoàn lớn tại đại khu Tây Lâm. Thậm chí thỉnh thoảng còn mang đến một số phóng viên Đài truyền hình Tây Lâm nữa. Vì vậy bình thường tuyệt đại đa số các quan chức của đại khu Đông Lâm đều rất chú ý quan sát những dịp này.
Nhưng các đại nhân vật của đại khu Đông Lâm này, cũng không ai biết phía sau phòng điều khiển của chiếc thương thuyền này, còn có một kho hàng lớn, bên trong cất chứa một lượng lớn các kiện hàng quân dụng, được che phủ bởi lớp vải dầu màu xanh biếc, không biết bên trong là vật gì.
o0o
Lai Khắc là Tiểu đội trưởng đội Cơ giáp Đặc chủng của Quân Khu IV, tuổi vừa mới hơn 30, ở độ tuổi đỉnh phong của cuộc đời. Hắn đứng bên cửa sổ cạnh mạn tàu nhìn xuống khỏa tinh cầu bên dưới. Khuôn mặt hắn kiên nghị, trong cặp mắt tràn ngập sự bình tĩnh.
Về phần nhiệm vụ bí mật lần này của Tiểu đội Cơ giáp, ngoại trừ hắn ra, cũng không có người nào biết cả. Cho dù mà mấy gã đội viên chiến công hiển hách cũng vậy, cũng không ai biết rõ tin tức chính xác cả.
Cơ Giáp Sư Dư Phùng... Đây thật sự là một cái tên khiến cho người ta không thể nào quên được.
Ánh mắt Lai Khắc lóe lên, nhớ lại vụ nổ khủng khiếp mười mấy năm trước. Khi đó hắn vẫn còn là một gã tân binh vừa mới nhập ngũ, đi theo quân đội Liên Bang phản công. Lúc đó bọn họ đã thành công trong việc mạo hiểm tiến hành một Bước Nhảy Không Gian, đánh chiếm được một tinh cầu tài nguyên ngay trong bụng của Đế Quốc. Nhưng mà ai ngờ nổi, đây lại chính là một cái bẫy của Đế Quốc. Vô số binh lính của Đế Quốc cưỡi chiến hạm chen chúc xuất hiện, mà kho đạn của Quân Đội Liên Bang lại phát nổ, trực tiếp tiêu diệt hơn một vạn sinh mệnh của Quân đội Liên Bang, gián tiếp phá hủy niềm tin của Quân Đội Liên Bang!
Nếu không phải cuối cùng Cục Hiến Chương điều tra ra một gã gọi là Cơ Giáp Sư Dư Phùng, trong chuyện kho đạn bị nổ kia, hắn nắm vai trò chủ chốt, hơn nữa cũng chính gã Cơ Giáp Sư Dư Phùng này đã đem toàn bộ bản đồ hành quân của binh lực Quân Đội Liên Bang cung cấp cho phe Đế Quốc... chỉ sợ đến bây giờ tầng lớp lãnh đạo của Liên Bang còn bị chìm trong sự chỉ trích kịch liệt của toàn dân, mọi người cũng không biết nguyên nhân của trận thảm bại kia là gì nữa.
Thật sự là một gã đáng chết... không, phải nó là hắn chết cả vạn lần vẫn không hết tội. Trong lòng Lai Khắc nghĩ như thế. Bất quá, thân là một gã Quân nhân Liên Bang, hắn cho rằng mình nên tự tay bắt sống gã Cơ Giáp Sư này, đem về Liên Bang, trước mặt mấy trăm triệu người toàn Liên Bang tiến hành phán xử hắn. Chỉ có chút quái dị chính là... rõ ràng lúc đầu khi tiếp nhận mật lệnh từ Bộ Quốc Phòng, chính là tìm mọi cách bắt sống người này, chỉ khi nào hắn phản kháng, tình thế bất khả kháng mới giết trước báo sau. Nhưng mà, ngay ngày hôm qua, khi vừa đến trên không của đại khu Đông Lâm, hắn nhận được một chỉ lệnh, chính là trực tiếp xử tử gã tội phạm phản quốc này.
Mệnh lệnh này trực tiếp thông qua con đường truyền tin của tầng lớp cao cấp nhất mà đưa tới, cho nên Lai Khắc cũng không có nghi ngờ, càng không đào sâu tìm hiểu về sự mâu thuẫn này. Hắn đeo cặp kính râm, nhìn lên mấy hình ảnh cùng với tư liệu hiển thị trên màn hình lớn trên tường, khóe môi hơi hơi nhếch lên.
Tội phạm cấp I Dư Phùng, dùng tên giả là Phong Dư, sống trong một cửa hàng sửa chữa, địa chỉ số 4 đường Hương Lan, thủ phủ Hà Tây Châu, đại khu Đông Lâm. Kiếm sống bằng nghề sửa chữa đồ điện tử. Khóe môi nhếch lên của Lai Khắc dần dần thẳng lại, về phần thông tin của gã Cơ Giáp Sư này, hắn đã nắm gần như đầy đủ. Các mối quan hệ xã hội của hắn cũng toàn bộ nằm trong tư liệu cả. Chỉ có điều mà Lai Khắc còn không rõ, gã Cơ Giáp Sư này đã dám phạm tội phản quốc, vì sao lại chạy sang đại khu Đông Lâm trốn chui trốn nhủi mười mấy năm, mà không lựa chọn chạy sang Đế Quốc an hưởng tuổi già cơ chứ?
Một lần cuối xác nhận lại vị trí chính xác của gã Cơ Giáp Sư trong đại khu Đông Lâm, Lai Khắc chậm rãi xoay người lại, nhìn về hơn mười gã đội viên ở phía sau, lạnh lùng mở miệng nói:
- Tất cả các quan hệ xã hội của mục tiêu đều đã được các cảnh sát của Đông Lâm theo dõi. Cái chúng ta cần phải làm chính là... tiêu diệt mục tiêu.
- Tuân lệnh!
Hơn mười gã đội viên lập tức trả lời, khiến cho trong toàn bộ khoang thuyền đều quanh quẩn một cỗ sát khí mãnh liệt. Lai Khắc gỡ cặp kính râm trên mặt xuống, ấn vào máy truyền tin trên tay, một cỗ sóng điện truyền về phía đại khu Đông Lâm. Bắt đầu từ giờ khắc này, Tổng Cục Cảnh Sát của đại khu Đông Lâm đã bắt đầu chiến dịch dọn dẹp bên ngoài, còn đám quân đội của Tây Lâm đóng sẵn tại Đông Lâm đã trực tiếp nhận được mệnh lệnh của Bộ Quốc Phòng, bí mật phối hợp với bọn họ chuẩn bị hành động.
- Không được xem nhẹ đối thủ của các ngươi. Những tư liệu mà các ngươi nhìn thấy cũng không hoàn toàn đầy đủ. Gã Cơ Giáp Sư tên gọi Dư Phùng này, cũng chưa từng đạt được thành tích xuất sắc gì trong Học Viện Quân Sự II, nhưng mà, đó chính là bởi vì hắn căn bản cũng không phải là học viên! Hắn chính là một gã huấn luyện viên đầu tiên trong lịch sử Học Viện không cần đọc qua kinh nghiệm quân sự cũng có thể giảng dạy!
Lai Khắc lạnh lùng nhìn mấy gã thuộc hạ đang đọc tư liệu, mạnh mẽ nói:
- Năm đó Liên Bang đã từng cử một đội quân tinh nhuệ một trăm thành viên đuổi theo bắt hắn, nhưng vẫn để hắn chuồn mất, các ngươi nếu dám khinh suất, ta sẽ phạt nặng các ngươi đó!
Nói xong những lời này, hắn đi tới trước mấy kiện hàng quân dụng được phủ bởi lớp giấy dầu màu xanh phía trước, hít sâu một hơi, dùng sức kéo mạnh lớp vải dầu, lộ ra mất kiện vật dụng kim loại hình thù kỳ dị bên dưới, phát ra sát khí tràn ngập. Đó chính là... Cơ Giáp!
- Xuất phát!
o0o
Từ trong quán cà phê trên góc đường vang ra tiếng đàn dương cầm dìu dặt. Hứa Nhạc, gương mặt tươi cười, vừa đi chầm chậm theo làn nhạc trên Phố Chung Lâu, vừa khẽ cười nói với những hàng xóm láng giềng chung quanh. Quả thật có thể dùng hai từ chầm chậm để hình dung tướng đi của hắn, bởi vì bước chân hắn đang đi tựa hồ như là có một nhịp điệu nhất định nào đó, hoàn toàn không giống gì bộ dáng trầm ổn thành thật thường ngày của hắn.
Thời gian đã trôi qua hơn hai năm. Cuộc sống của cư dân đại khu Đông Lâm cũng không có gì biến hóa, quán cà phê không hề thay đổi, quán rượu cũng không thay đổi. Thời gian trôi qua tựa hồ đối với cái thành phố này căn bản không hề ảnh hưởng chút nào. Nhưng mà Hứa Nhạc lại thay đổi rất nhiều, hắn cũng giống như cô nữ diễn viên tóc tím ở Tinh Quyển thủ đô xa xôi, đều tăng thêm hai tuổi nữa. Chỉ có điều là sinh nhật của Giản Thủy Nhi có vô số kẻ si dại nàng trên toàn bộ Liên Bang chúc tụng, còn ngày sinh nhật của Hứa Nhạc lại không hề có ai quan tâm tới, ngoại trừ chính bản thân hắn.
Trong hai năm nay, hắn đi theo gã chủ cửa hàng sửa chữa kia học tập các tri thức về sửa chữa máy móc, lại từ đại học Châu Lập mượn về vô số sách vở đủ các chủ đề để mở mang kiến thức. Tối nào cũng tiến hành đứng Trung Bình Tấn, múa Cương Ngạnh vũ đạo, ngay cả một kẻ trì độn như hắn cũng có thể nhận ra hiện tại thân thể của mình thật sự đã càng ngày càng giống cỗ đệ nhất máy móc theo như lời Phong Dư đã nói, càng ngày càng tuân theo sự chỉ huy của chính mình.
Trong hai năm nay, đám cư dân của phố Chung Lâu cùng với đường Hương Lan đều biết rằng trong cửa hàng sửa chữa có một gã thiếu niên học việc lương thiện cùng với cần cù. Mà bản thân Hứa Nhạc cũng không có cảm giác gì đặc biệt, mỗi ngày vẫn cứ thành thành thật thật mà sống. Hàng xóm láng giềng bình thường nếu có chuyện gì cần, hắn đều ra tay giúp đỡ. Mà hôm nay hắn cao hứng như vậy, có lẽ bởi vì trong cuộc thi chiêu sinh sĩ quan Bộ Quốc Phòng, hắn đã thuận lợi thông qua phần thi lý thuyết, chuẩn bị tham gia cuộc thi thực hành. Vừa rồi hắn còn cùng với Lý Duy uống một chầu bia chúc mừng bên chợ đen.
Nghĩ đến việc sắp được gia nhập quân đội, đi đến Tinh Quyển thủ đô học tập, Hứa Nhạc cảm thấy mục tiêu của cuộc đời mình đã sắp sửa đạt được, vì thế hắn mới bày ra bộ dáng vui vẻ như thế. Ở đầu phố nhìn thấy một cụ già đang muốn băng qua con đường đầy xe cộ qua lại, hắn liền tự nhiên bước tới, cầm lấy tay của đối phương.
- Để tôi dắt ông qua đường.
Hứa Nhạc cười nói.
o0o
Sau khi dắt ông lão qua đường xong, hắn liền quẹo vào ngõ nhỏ đi về phía cửa hàng sửa chữa. Nháy mắt, hắn liền phát hiện bản thân mình đã lâm vào nguy hiểm.
Cả một đám quân nhân đông nghẹt, mặc mũ giáp khắp người, còn có một lớp áo chống đạn đen ngòm, toàn thân võ trang đầy đủ, đã bao vây chung quanh hắn. Một cỗ khí tức thiết huyết kinh khủng ập tới, trong hoàn cảnh im lặng như tờ này có vẻ cực kỳ kinh tâm động phách.
Vô số nòng súng tối om, lạnh ngắt nhắm thẳng vào đầu Hứa Nhạc. Trong số đó, một cái nòng súng gần nhất đã trực tiếp chỉa thẳng vào huyệt Thái Dương của hắn, truyền đến cảm giác vô cùng đau nhức.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Chương 018: Có tiểu nhân vật trầm mặc
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Bởi vì có lớp bụi vũ trụ bao phủ bên trên, nên bầu trời của đại khu Đông lâm chưa bao giờ có được phong cảnh trời xanh mây trắng, tự nhiên cũng rất khó có thể có ánh mắt chói chang khiến cho người ta chói mắt được. Nhưng giờ phút này, Hứa Nhạc lại nghĩ rằng mình đang bị mặt trời chiếu cho hoa mắt, bằng không bên trong cái ngõ tắt vốn luôn hoang vắng của phố Chung Lâu làm sao xuất hiện một đoàn quân đội im lặng như sói, hung hăng như hổ, trang bị võ trang hạng nặng, lạnh như băng này chứ? Càng hoang đường hơn nữa chính là, vì cái gì mà đám quân nhân kia lại chỉa súng vào đầu mình như thế cơ chứ?
Một gã quân nhân mang một cái mặt nạ bảo hộ chuyên dung màu đen nói với hắn mấy câu gì đó, nhưng mà vang đến trong tay Hứa Nhạc mà nói lại biến thành thanh âm ong ong, bởi vì lúc này hắn căn bản không còn tỉnh táo được nữa, ngây ngây ngốc ngốc há hốc miệng nhìn trừng trừng bốn phía.
Phịch một tiếng, một gã binh sĩ hung hăng dùng báng súng đập mạnh lên đầu hắn một cái. Một dòng máu tươi chảy xuống, thân thể Hứa Nhạc chúi nhũi, cũng không có té sấp xuống đất, ngược lại mùi máu tanh cùng với sự đau đớn từ trên đầu truyền tới khiến cho hắn nhất thời tỉnh lại, xác nhận cảnh tượng hoang đường mà mình đang nhìn thấy rõ ràng là sự thật. Đám quân lính vũ trang hạng nặng này rõ ràng là đang chĩa súng về phía mình!
Trên Thái Dương hắn, cái nòng súng đen ngòm kia vẫn như trước cứng rắn, lạnh như băng.
Hứa Nhạc trời sinh bình tĩnh, nhưng chung quy hắn vẫn là một gã cô nhi 17 tuổi rưỡi, đối mặt với vô số họng súng chĩa thẳng vào đầu mình, hắn không sợ mới là chuyện lạ. Nghĩ đến chỉ cần mình vô tình làm ra động tác nào không phù hợp, có lẽ sẽ bị viên đạn kim loại từ trong họng súng đen ngòm kia bắn xuyên qua, biến thành một trái dưa hấu chỉ còn phân nửa, hắn liền cảm thấy không rét mà run, vì thế hắn liền một trận run rẩy, cặp đùi giống như có một dòng điện lưu chạy qua, tê cứng đứng đó. May mắn là ... hắn cũng không có tè ra quần.
- Tên họ?
Thanh âm ong ong từ trong miệng gã quân nhân đã gần như mất hết kiên nhẫn kia rốt cuộc đã biến thành câu hỏi rõ ràng mà băng lãnh. Hứa Nhạc theo bản năng dùng thanh âm run rẩy trả lời:
- Hứa Nhạc!
Một dụng cụ tra xét nhân thân bằng kim loại mỏng manh đưa tới sau gáy Hứa Nhạc, áp sát vào da hắn. Một cỗ hàn ý từ sâu trong nội tâm của hắn dâng lên, khiến cho sau gáy hắn nổi da gà từng mảng. Thanh âm bíp bíp nhỏ vang lên, thanh công cụ tra xét nhân thân đã trong khoảng thời gian ngắn thu thập xong tư liệu từ bảng vi mạch sau gáy hắn, truyền trở về dữ liệu lưu trữ trên máy tính trung tâm, xác nhận thân phận của hắn cùng với tất cả những hồ sơ ghi chép từ ngày hắn sinh ra đến nay.
- Xác nhận được mục tiêu số 2.
Gã quân nhân vừa truy xét kia nói mấy câu vào trong máy bộ đàm xách tay, ngay sau đó chụp lấy tóc của Hứa Nhạc, cực kỳ thô bạo lôi hắn xềnh xệch lại gần một chiếc xe thiết giáp, quẳng hắn vào trong thùng xe phía sau.
Hứa Nhạc cũng không có giãy dụa, bởi vì hắn biết rõ giãy dụa cũng không có tác dụng gì. Tuy rằng lực lượng của gã quân nhân đang lôi đầu hắn đi kia rõ ràng không thể nào so sánh được với mấy đầu trâu đực bên khu bảo hộ bên kia cái hàng rào cách ly, nhưng mà phía bên kia còn có mấy chục cái họng súng lạnh như băng đang chỉa thẳng về phía mình, lực uy hiếp quả thật rất mạnh. Hắn cũng không có la lên cứu mạng. Mấy năm nay hắn vì muốn thông qua cuộc thi tuyển sĩ quan cho Bộ Quốc Phòng, đối với Quân Đội có hiểu biết nhất định, tự nhiên có thể hiểu được rõ ràng, đám quân nhân trang bị vũ trang đầy mình kia rõ ràng là hàng thật giá đúng, cũng không phải là những kẻ cướp gan lớn bằng trời, có gan giả mạo quân đội của Liên Bang.
Nhưng hắn quả thật cảm giác được bị làm nhục, bởi vì hắn đang bị người khác nắm tóc lôi xềnh xệch trên mặt đất, cho nên thân thể mình đang ở trong một tư thế vô cùng đáng khinh.
Chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn, Hứa Nhạc, mặt tràn đầy máu tươi, cũng đã đoán ra được đám quân nhân này vì sao mà đến đây. Xem ra thân phận của Phong đại thúc đã bại lộ rồi. Chỉ có điều là Phong đại thúc đã trốn bình an trong thành phố này mười mấy năm, vì sao bỗng nhiên lại vị Quân Đội của Liên Bang tìm ra được tung tích? Hơn nữa, chỉ là một gã Cơ Giới Sư đào ngũ bình thường, vì sao lại kéo một đống quân nhân vũ trang hạng nặng đến truy bắt như vậy?
Phụ trách bắt Hứa Nhạc chính là đội quân phòng vệ của Đông Lâm. Bọn họ đem gã thiếu niên này quẳng lên thùng xe, trực tiếp dùng một cái còng tay bằng plastic khóa cổ tay hắn lại, lại phủ lên trên mặt hắn thêm một mảnh vải đen, liền cũng không để ý đến hắn nữa.
Nghe tiếng xe chạy đi, Hứa Nhạc cảm giác được trên cổ tay truyền đến một cảm giác đau đớn mãnh liệt, miệng vết thương trên trán vẫn còn chảy ra máu tươi. Đãi ngộ thô bạo như vậy, khiến cho gã thiếu niên rõ ràng một điều, chính mình đang chân chính đối mặt với sự lãnh khốc vô tình của Quân Đội chính phủ. Hắn căn bản cũng không làm ra những phản kháng vô nghĩa gì cả, chỉ là trong lòng âm thầm tính toán, chiếc xe quân đội này đến tột cùng là muốn chạy đến nơi nào...
Chiếc xe quân chủng chợt ngừng lại, không có quân nhân nào để ý đến gã thiếu niên đáng thương này, thậm chí cũng không có thanh âm nào truyền ra, có thể thấy được tố chất kỷ luật của Quân Đội Liên Bang mạnh mẽ đến thế nào. Suốt một thời gian dài sau đó, trong thùng xe liền lâm vào một mảnh yên tĩnh, gã thiếu niên Hứa Nhạc bị bỏ nằm lăn lóc trong thùng xe giống như một con tôm đáng thương bị người khác vứt bỏ vậy.
o0o
Phẫn nộ đạp nát một cái mảnh vỏ đạn bên ngoài chiếc xe quân chủng, thanh âm phẫn nộ quát tháo đám quân nhân đứng quanh đó không dám ngẩng đầu lên lấy một cái:
- Các ngươi cúi gầm mặt cái gì? Vì sao lại để cho hắn chạy mất?
Người nào chạy mất? Hứa Nhạc khẽ nhích người lên một chút, âm thầm cầu nguyện kẻ mà đám quân nhân này đang nói đến chính là Phong đại thúc.
Tiểu đội trưởng Lai Khắc gỡ cặp kính mát trên mặt xuống, lửa giận bốc lên trong mắt hắn đủ để thiêu chết mười mấy gã quân nhân vũ trang hạng nặng đang đứng gần đó. Nhưng hắn cố gắng đè nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình xuống. Bởi vì dù sao đám quân nhân này cũng là đội quân phòng vệ của Đông Lâm, chỉ tạm thời phối hợp hành động lần này với mình mà thôi. Sau khi hành động này kết thúc, bọn họ cũng sẽ không còn thuộc quyền quản lý của mình nữa.
Hắn cũng hoàn toàn có đủ lý do để phẫn nộ. Liên Bang vì muốn bắt giữ hoặc giết chết gã Cơ Giới Sư tên Dư Phùng kia, đã chuẩn bị suốt mấy tháng trời. Tiến hành theo dõi bấy lâu nay cũng không có xảy ra vấn đề gì, vì sao khi tiểu đội Cơ Giáp của mình vừa mới cỡi chiến hạm gần xuống đến hành tinh này, gã Cơ Giáp Sư kia bỗng nhiên lại hoàn toàn biến mất trong cửa hàng sửa chữa điện tử Khu Phố VI đường Hương Lan cơ chứ?
Lúc này chính là khoảng ba giờ chiều, chính là thời điểm mà người khác thường hay lơ là nhất, cũng là thời gian bắt đầu hành động. Nhưng ngay tại thời khắc trước khi công kích, bỗng nhiên lại mất đi mục tiêu, trong lòng Lai Khắc cảm thấy có một tia cảm giác chán nản.
Trong doanh trại lâm thời bên ngoài Khu Phố IV, một cái màn hình tinh thể lỏng thật lớn đã được dựng lên. Trên màn hình có vô số quang điểm đang di chuyển chỗ thì thong thả khi thì rất nhanh. Mà cái điểm sáng đang bị một vòng tròn màu đỏ khoanh lại, đánh dấu mục tiêu số 1, lại lúc ẩn lúc hiện trên màn hình, không thể nào nhìn rõ ràng được.
Lai Khắc lạnh lùng nhìn lên cái màn hình, trầm mặc hồi lâu không nói gì. Hắn nắm rõ hoàn toàn quá trình hành động lần này. Từ khi Cục Hiến Chương phát hiện ra cây gậy kích điện kia, Cục Điều Tra của Liên Bang đã rất dễ dàng điều tra ra được Phó Cục Trưởng Phân cục II Hà Tây Châu Bảo Long Đào, sau đó tra xét ra được Lý Duy, gã thủ lĩnh của một bang cô nhi, sau đó điều tra ra bạn thân nhất của Lý Duy là Hứa Nhạc, cuối cùng mục tiêu liền tập trung lên vị chủ nhân của cửa hàng sửa chữa điện tử kia.
Từ trong tư liệu của vi mạch quản lý nhân thân, dễ dàng tìm ra được trong cửa hàng sửa chữa điện tử kia, ngoại trừ Hứa Nhạc ra, chỉ còn ông chủ cửa hàng này, rõ ràng hắn chính là Dư Phùng. Nhưng Lai Khắc thật sự không ngờ nổi, gã tội phạm bị truy nã số một của Liên Bang kia, không ngờ lại có được năng lực tránh thoát được sự quản lý của Đệ Nhất Hiến Chương, thoát khỏi mạng lưới kiểm soát của hệ thống điện tử trải rộng khắp thế giới nhân loại này, thoát khỏi con mắt giám sát của nhân viên công vụ mà chạy trốn mất.
Đại khu Đông Lâm cách Tinh Quyển thủ đô quá mức xa xôi. Hệ thống theo dõi của máy tính trung tâm không thể nào truyền tín hiệu đến đây ngay lập tức được, sớm nhất cũng phải mất hơn bốn giây. Gã Cơ Giáp Sư này rõ ràng chính là lợi dụng sự chậm trễ này, che mắt mọi người. Hơn nữa đối phương rõ ràng có được thủ đoạn nào đó có thể tạm thời che được tín hiệu phát ra từ bộ vi mạch sau gáy của hắn.
Nghĩ tới chuyện này, tâm tình của Lai Khắc càng trở nên nặng nề hơn nhiều. Giờ phút này đây, hắn hoàn toàn hiểu được vì sao máy tính trung tâm của Cục Hiến Chương vì sao lại đem chuyện này liệt vào báo động cấp độ I như thế, vì sao mình lại nhận được mệnh lệnh trực tiếp giết chết mục tiêu như vậy. Một phần tử tội phạm có khả năng tránh thoát khỏi sự quản lý của Đệ Nhất Hiến Chương, thật sự là một nhân vật vô cùng đáng sợ. Nếu như thông tin này chân chính truyền xuống nhân dân Liên Bang, chỉ sợ sẽ nổi lên một cơn sóng gió không cách nào bình ổn được.
- Mục tiêu số 1 lúc bỏ chạy đã bị thương nặng.
Một gã sĩ quan của đội phòng vệ Đông Lâm nói:
- Toàn bộ tinh cầu lúc này đã phong tỏa tất cả các phương tiện di chuyển hàng không. Hắn không cách nào trốn thoát nổi. Cho dù có sự chênh lệch bốn giây thời gian, nhưng vòng vây sẽ càng ngày càng được thu hẹp lại. Trễ nhất là hết đêm nay, chúng ta có thể bắt được hắn.
- Ta không muốn đợi thêm một đêm nữa.
Lai Khắc lạnh nhạt nói:
- Gã học việc của cửa hàng sửa chữa điện tử đâu?
Hứa Nhạc, cả người đẫm vết máu, bị người khác kéo lại đây. Lai Khắc khẽ nhíu mày, hắn cũng cảm thấy không hài lòng với thủ đoạn của mấy gã đồng nghiệp Đông Lâm này, nhưng hắn cũng biết chuyện này quá khẩn cấp, tự nhiên cũng không nói thêm gì nữa, nhìn gã thiếu niên kia, lạnh giọng hỏi:
- Ta muốn biết, ông chủ của ngươi có thể trốn ở nơi nào?
Miếng vải đen được lấy ra, ánh sáng từ ngọn đèn phía trước rọi thẳng vào mặt khiến cho hai mắt Hứa Nhạc hoa lên một chút. Hắn nhìn gã Đội trưởng trước mặt, vẫn im lặng không nói gì.
Một nắm tay hung hăng đấm mạnh vào trong bụng của hắn. Sự đau đớn mãnh liệt khiến cho hắn suýt chút nữa là nôn ra. Nhưng mà, Hứa Nhạc vẫn như cũ híp mắt lại, nhìn chăm chăm vào gã quân nhân trước mặt, vẫn quật cường im lặng.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Chương 019: Tiểu nhân vật còn có kiên trì cùng với nắm tay
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Hai tay Hứa Nhạc bị cái còng plastic buộc chặt phía sau người. Thân thể hắn bởi vì bị đánh đòn quá nặng, ngã gập về phía trước, nhìn qua giống như là tư thế hình phạt thời viễn cổ cực kỳ nổi tiếng. Bởi vì quá đau đớn, nên mặt hắn đỏ bừng. Miệng vết thương vốn đã kéo da non, lại một lần nữa chảy máu tươi, miệng hắn ho sặc sụa như muốn nôn ra, nhưng lại không nôn ra cái gì cả.
Lúc này hắn đã bị đánh hơn mười mấy quyền, nhưng Hứa Nhạc vẫn như cũng không nói một lời. Dù là bị đánh đập nặng nề đến mức hai đầu gối cũng phải quỳ xuống đất, nhưng hắn vẫn như cũ híp mắt nhìn gã Tiểu đội trưởng, quật cường, ngậm chặt môi, trầm mặc không nói gì.
Ánh mắt của Tiểu đội trưởng Lai Khắc cũng đã dần dần mị lên. Sắc mặt vẫn như trước âm trầm, lúc đám quân phòng vệ Đông Lâm ra tay động thủ, hắn cũng không có ngăn cản. Bởi vì hắn cần phải nắm chặt thời gian, tìm được vị trí của gã Cơ Giáp Sư chết tiệt kia. Chỉ cần tìm được người kia, đám thuộc hạ của mình liền có thể đem đối phương hoàn toàn đánh chết, hoàn thành nhiệm vụ vinh quang mà thượng cấp đã giao phó.
Hắn bỗng nhiên từ bên hông lấy ra một khẩu súng hắn, nhắm ngay mi tâm Hứa Nhạc, nhìn gã thiếu niên quật cường này, thanh âm lạnh như băng:
- Cho ngươi bay giây đồng hồ. Một, hai...
Tiểu đội trưởng Lai Khắc nói vô cùng tự nhiên, động tác cũng vô cùng tự nhiên. Tự nhiên đến mức tất cả mọi người đều tin rằng ngay sau đó hắn sẽ thật sự nổ súng. Nhất thời, trên mặt đám quân phòng vệ Đông Lâm bên trong doanh trại lâm thời kia đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Thân thể Hứa Nhạc rốt cuộc không thể khống chế được, bắt đầu trở nên run rẩy. Nhưng mà khi Tiểu đội trưởng Lai Khắc đến đến ba, hắn vẫn như cũ trầm mặc nhìn về trước, trong ánh mắt tràn ngập vẻ quật cường cùng với kiên định, tựa hồ căn bản không hề để ý đến cái nòng súng đen ngòm trên trán vậy.
Đồng tử Tiểu đội trưởng Lai Khắc hơi hơi co rút lại, một lần nữa đánh giá lại về gã thiếu niên này. Tư liệu của mục tiêu số 2 hắn đã nắm giữ khá nhiều, nhưng hôm nay đột nhiên chân chính đối mặt, hắn mới phát hiện ra tất cả tin tức mình đang nắm trong tay cũng không hoàn toàn đầy đủ. Không có bao nhiêu gã thiếu niên chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi có thể ở thời điểm đối diện với bạo lực đe dọa, tử vong uy hiếp mà vẫn có thể kiên trì như thế. Nhưng gã thiếu niên trước mặt này lại có thể làm được.
Lai Khắc cúi đầu nhìn Hứa Nhạc, đã run rẩy hai chân, lạnh lùng nói:
- Tao biết là mày đang sợ hãi, nhưng tại sao đã sợ hãi đến như thế, mà mày vẫn không chịu mở miệng?
Lúc này Hứa Nhạc đã nói ra câu nói đầu tiên từ khi hắn bị quân đội bắt. Hắn ói ra một ngụm nước miếng mang theo một ít máu tươi, hung hăng nói:
- Thân là công dân Liên Bang, có nghĩa vụ phối hợp với hành động của Quân Đội, nhưng cũng không có nghĩa là có nghĩa vụ phối hợp với hành động tra tấn bức cung!
Nghe được câu nói có khí phách như vậy, sắc mặt Tiểu đội trưởng Lai Khắc hơi biến đổi một chút, trong ánh mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, tựa hồ ngay cả hắn cũng không ngờ nổi, gã thiếu niên này quật cường đến như vậy, chính là căn cứ vào một lý do hết sức đơn giản như vậy.
Đạo lý trên đời này tuy rằng rất đơn giản, nhưng chân chính dưới họng súng, có thể có mấy ai kiên trì theo đuổi đạo lý được cơ chứ? Lai Khắc trầm mặc thêm một lúc, phất phất tay, đuổi tất cả các quân nhân trong doanh trại lâm thời kia ra ngoài. Trong doanh trại nhất thời lâm vào im lặng, chỉ còn có mình hắn đang đứng đó, cùng với gã thiếu niên Hứa Nhạc đang nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất.
Một khoảng im lặng khiến tim người ta đập nhanh bao trùm trong doanh trại. Một lúc sau, Lai Khắc chậm rãi mở miệng nói:
- Hứa Nhạc, mười bảy tuổi, học việc tại cửa hàng sửa chữa Khu Phố IV, mục tiêu số 2... Kỳ thật tôi biết cậu rất rõ ràng, thậm chí càng rõ ràng hơn cả chính bản thân cậu nữa. Tôi biết cậu là hạng người gì. Cậu không muốn lăn lộn trên đường phố chung với đám Cô Nhi, là bởi vì cậu cảm thấy được khi dễ kẻ yếu nhược là sai. Thanh danh của cậu trên Phố Chung Lâu, đường Hương Lan cũng không tệ, tất cả mọi người đều nói rằng cậu là một người lương thiện. Nhưng tôi thật sự không ngờ, hóa ra tên tiểu tử cậu là một người cứng đầu cứng cổ như vậy.
Tiểu đội trưởng Lai Khắc cười cười nói:
- Đối mặt với đối xử thô bạo không công bằng, quy trình xử lý không phù hợp, mặc dù là nòng súng kề lên đỉnh đầu của cậu, cậu vẫn không chịu hợp tác. Một nhân vật quật cường mà nhìn thấu chính nghĩa như vậy, trên thế gian này quả thật đã rất hiếm thấy.
- Đối mặt với những chuyện không đúng, có rất nhiều người sẽ đồng ý kiên quyết phản kháng.
Hứa Nhạc cúi đầu nói.
Tiểu đội trưởng Lai Khắc nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, mỉm cười nói:
- Nhưng vấn đề ở chỗ, cái gì mới là chuyện không đúng? Nếu cậu cho rằng chuyện chúng tôi đang làm là trái pháp luật, tôi đây có thể đem chân tướng chuyện này nói rõ cho cậu biết, hi vọng vị công dân tuân thủ pháp luật này có thể dựa vào phán đoán của mình mà đưa ra kết luận, sau đó xem xét lại xem có cần phải phối hợp hành động với chúng tôi, đem vị trí của Phong Dư mà cung cấp cho Quân Đội chúng tôi.
Hứa Nhạc cúi đầu không nói gì, kỳ thật hắn có thể đoán ra Phong đại thúc kia đang trốn ở nơi đâu. Cái hầm mỏ bí mật đó, ngoại trừ hai người bọn họ ra, cũng không ai hay biết. Trong vòng hai năm nay, bọn họ hầu như không hề đi đến gian hầm mỏ kia. Cho dù mấy tháng trước Quân Đội đã tiến hành giám sát hành vi của bọn họ, có lẽ cũng chưa phát hiện ra được chỗ đó. Quan trọng nhất chính là, mấy năm nay khi vượt qua hàng rào điện để liệp sát trâu rừng, khiến cho Hứa Nhạc đoán ra được, thanh dụng cụ đặc biệt phát ra lam quang trong tay Phong đại thúc kia có lẽ thật sự có thể tạm thời tránh thoát khỏi khả năng giám sát của hệ thống lưới điện tử Quân Đội.
Cũng vì Hứa Nhạc đang nghĩ đến chuyện kia, cho nên khi Tiểu đội trưởng Lai Khắc nói ra chân tướng, cũng không có làm cho hắn khiếp sợ quá mức, mà là một lần nữa lâm vào trầm tư.
- Hắn là phản đồ của Liên Bang. Dưới tay hắn đã có sinh mạng của hơn một vạn quân nhân bị tiêu diệt. Dưới tình huống như vậy, cậu còn chấp nhất nói là thủ đoạn của chúng tôi không hợp pháp sao?
Tiểu đội trưởng Hứa Nhạc trào phúng nhìn Hứa Nhạc, dùng loại ngữ khí cùng với biểu tình trêu chọc này không ngừng đả kích tâm trí gã thiếu niên này.
- Tôi không tin.
- Nếu hắn là gian tế cấu kết với Đế Quốc, vì sao hắn lại trốn chui trốn nhủi trong khu Đông Lâm, mà sao lại không chạy sang Đế Quốc? Ông cũng biết, hắn tựa hồ có năng lực làm chuyện đó mà.
Tiểu đội trưởng Lai Khắc trầm mặc. Bởi vì hắn rõ ràng gã thiếu niên này quả thật nhẹ nhàng, cũng đã vô cùng đơn giản chỉ ra được lỗ hổng duy nhất trong chuyện này, cũng là cái lỗ hổng mà hắn từng thắc mắc khi còn trên Phi thuyền.
- Tòa án cũng chưa có tuyên án, hắn vẫn là vô tội, cho nên ta không tin.
Niềm tin là niềm tin. Một vị đại thúc đã cùng nhau sớm chiều sống chung hơn bốn năm nay, rõ ràng là so với một gã quân nhân cả người toàn sát khí đáng tin tưởng hơn nhiều. Nhưng cho dù là như vậy, khả năng kiểm soát của Hiến Chương Liên Bang vẫn như trước làm cho trong đôi mắt Hứa Nhạc xuất hiện một tia bất an mãnh liệt.
Tiểu đội trưởng Lai Khắc chú ý tới biến hóa cảm xúc trong mắt của hắn, bình tĩnh truy vấn:
- Đương nhiên hắn cần phải bị tòa án thẩm lý và phán xét. Nhưng vấn đề là hắn đang là tội phạm bỏ trốn. Nếu chúng ta không bắt được hắn, làm sao lôi hắn ra ánh sáng công lý cơ chứ? Cho nên bất luận là vì chính nghĩa, hay là vì công bằng pháp luật... Tôi đều cần sự trợ giúp của cậu.
Hắn vốn nghĩ rằng những lời nói của mình sẽ có thể phá hủy tinh thần chống cự cường ngạnh của gã thiếu niên này, tuy rằng hắn cũng không biết rõ vì sao gã thiếu niên này lại thờ phụng chính nghĩa đến như vậy. Nhưng mà, những lời nói kế tiếp của Hứa Nhạc, lại khiến cho hắn hoàn toàn thất vọng:
- Các ông rõ ràng không tới đây để bắt hắn. Ta tin chắc rằng ông ngay cả lệnh bắt giam cũng không có đem theo.
Hứa Nhạc nhìn vị Tiểu đội trưởng này, ánh mắt càng híp nhỏ hơn. Một cỗ khí tức cương nghị lại bốc lên:
- Các ông tới là để giết hắn!
- Cho dù các ông là quân nhân, cũng không có quyền chưa thẩm lý và phán quyết mà ra tay giết người. Cho nên, xin thứ lỗi, trừ khi có thể hoàn toàn đảm bảo sự an toàn tính mạng của hắn, ta sẽ không nói ra vị trí của hắn.
Tiểu đội trưởng Lai Khắc quay theo ánh mắt của Hứa Nhạc, nhìn mấy cái quang điểm trên màn hình, trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng:
- Cậu làm sao biết được chúng tôi đến là để giết người mà không phải là bắt người?
Những lời này xem như là khẳng định lời suy đoán của Hứa Nhạc. Hứa Nhạc ngồi dưới đất, cúi đầu nói:
- Mấy cái quang điểm màu lam kia chắc là hiển thị vị trí của Cơ Giáp. Trận hình đột tiến B4 từ trước đến giờ chỉ có một tác dụng, chính là chận giết chỉ tiến không lùi... Nếu ông đã muốn giết hắn, vì sao tôi phải trợ giúp ông chứ?
- Tao nhớ ra rồi. Mày đã báo danh tham gia cuộc thi Sĩ Quan của Bộ Quốc Phòng. Nhưng mà mày chỉ là một gã Cơ Giáp Sư, làm sao có thể nhận ra trận hình đột tiến B4?
Tiểu đội trưởng Lai Khắc đi tới trước người Hứa Nhạc, cúi đầu, lạnh như băng nói:
- Xem ra hiện tại tao có thể khẳng định, mày chính là đệ tử của Dư Phùng, phán cho mày tội danh tòng phạm với kẻ phạm tội phản quốc, giam vào tù. Tin tao đi, cả đời này của mày chỉ có thể nhìn thấy ánh sao trời trong ngục giam cùng với ánh sao trời bên trên chiến hạm mà thôi.
Tiểu đội trưởng Lai Khắc bước nhanh ra ngoài, nói với đám quân nhân bên ngoài:
- Tiếp tục tra vấn.
Thanh âm điện lưu nghe két két cùng với thanh âm quyền cước đánh lên thân thể không ngừng vang lên trong phòng. Tiểu đội trưởng Lai Khắc mở một máy bộ đàm, tiến hành liên lạc với Cục Hiến Chương tại Tinh Quyển Thủ Đô. Sau khi xác nhận được phạm vi đại khái của Mục tiêu số 1, lập tức hạ lệnh truy kích. Lúc này trong lòng hắn tạm thời an tâm lại, chỉ cần gã Cơ Giáp Sư kia còn nằm trong phạm vi của Liên Bang, hắn liền nắm chắc có thể tìm được hắn, giết chết hắn.
Bên trong phòng, Hứa Nhạc bị hai gã Quân nhân đánh ngã xuống đất, đầu tóc tán loạn, cả người đầy vết máu. Không ai chú ý đến hai tay đang bị trói sau lưng hắn đang dần dần run rẩy, mấy ngón tay vô lực dần dần kiên cường siết chặt lại, tạo thành một nắm đấm.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh