Dương Cảnh Thiên đứng trên sàn thuyền, trở thành vật dòm ngó của tòan thể thuyền viên , tất cả mọi người đều nhìn chòng chọc vào hắn
Dương Cảnh Thiên hơi mất tự nhiên nói: “Chư vị, ta tên là Dương Cảnh Thiên, các người thấy quần áo ta tả tơi như vậy, có thể thay cho ta một bộ y phục được không?”
Lúc này có một thiếu nữ độ mười bảy, mười tám tuổi đứng dậy nói: “Ngươi đi theo ta”
Dương Cảnh Thiên nhìn qua, thiếu nữ trước mặt có mái tóc đen dài óng mượt, má tròn, cằm nhọn, đôi mắt to sáng ngời, sống mũi xinh xắn, đôi môi dày ôn nhuận, tổng thể mà nói, xinh đẹp mê người
Người nàng cao khá cao, khoãng chừng một thước bảy tám , dáng cao nhưng mãnh khảnh và duyên dáng, vòng eo nhỏ nhắn, kết hợp với cặp mông căng đầy, thêm vào đó là đôi chân thon dài, giơ tay nhấc chân đều là những đường cong lã lướt, có thể nói là trẻ trung xinh đẹp
Càng làm người ta phải liếc mắt nhìn chính là đôi nhũ phong nhô ra trước ngực, mặc dù đã có áo che phủ, nhưng dường như rung động bất an, bất kỳ lúc nào nó cũng có thể nhảy ra ngoài
Mỹ nữ này không ngờ lại có dung mạo không thể phân cao thấp so với Kim Sa thôn đệ nhất mỹ nhân Hà Trác Phương, thêm nữa là nàng có một thứ mà Hà Trác Phương không có, thanh xuân và sức sống. Khó trách Mạc lão gia nói giang hồ mỹ nữ hội họp lại, nhan sắc của Hà Trác Phương trong chốn giang hồ không thể đứng trong một trăm hạng đầu. Nhìn thấy cô gái mặc trang phục tỳ nữ này, Dương Cảnh Thiên rốt cuộc cũng tin Mạc lão gia không nói bậy
Dương Cảnh Thiên đi sau mỹ nữ, hỏi: “Thiên tiên tỷ tỷ, xin hỏi phương danh của tỷ là ….?”
Thiếu nữ trừng mắt nhìn Dương Cảnh Thiên, tức giận nói: “Ai là tỷ tỷ của ngươi?”
Dương Cảnh Thiên cười hì hì nói: “Nàng đương nhiên không thể là tỷ tỷ của ta, nàng là Thất tiên nữ tỷ tỷ trên trời, dung mạo của nàng như vậy, thật sự là thiên tiên hạ phàm”
Thiếu nữ thấy Dương Cảnh Thiên ca ngợi mình mỹ lệ phi phàm như vậy, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, mỉm cười hỏi: “Ai là thiên tiên tỷ tỷ? Ta già như vậy sao?”
Dương Cảnh Thiên thấy nàng cười trên mặt còn có hai lúm đồng tiền nhỏ mê người, cực kỳ đáng yêu, vì vậy không nhịn được than vãn: “Là ta nói sai rồi, nàng phải là thiên tiên muội muội. Nàng là nữ nhân đẹp nhất mà Dương Cảnh Thiên này gặp được trên đời. nếu nàng nói mình không phải là thiên tiên hạ phàm, ta thật không dám tin”
Dương Cảnh Thiên nói không sai, tại Kim Sa thôn, chính xác không có đẹp như thiếu nữ trước mắt hắn, tất cả những câu nữ nhân đẹp nhất trên đời mà hắn từng gặp qua, một chút cũng không phải là khoa trương. Ít nhất cho đến bây giờ là như vậy
Thiếu nữ xinh đẹp được Dương Cảnh Thiên tán tỉnh như vậy, trong lòng đã sớm vui đến nở hoa, gắt giọng: “Ba hoa!”
Dương Cảnh Thiên vẻ mặt vô tội, ủy khuất nói: “Chuyện này thực là lời phát ra từ phế phủ của ta, ta có thể hướng thiên bảo chứng, ta không có nói bậy”
Thiếu nữ nói: “chuyện đó là do ngươi chưa thấy qua tiểu thư nhà chúng ta, nàng mới gọi là tuyệt sắc như thiên tiên”
Dương Cảnh Thiên nói: “chuyện đó cũng không nhất định, ai quy định tiểu thư phải xinh đẹp hơn nha hòan. Ta thấy qua đều là nha hoàn xinh đẹp hơn tiểu thư”
Thiếu nữ vui mừng nói: “Chỉ có ngươi nói như vậy thôi”
Dương Cảnh Thiên đắc ý nói: “Ta tên là Dương Cảnh Thiên, quý tính cô nương là gì?”
Thiếu nữ trả lời: “ta tên là Bạch Vân, là nha hoàn của tiểu thư”
Dương Cảnh Thiên nói: “Mây trắng? Tên rất hay”
Bạch Vân nói: “ là chữ vân trong vân vân chúng sinh(các loại chúng sinh)”
Dương Cảnh Thiên nói: “Như vậy nghe càng hay, trong các loại chúng sinh, nàng là một đám mây trắng, kiêu hãnh tuyệt đẹp ” Bạch Vân
Bạch Vân mỉm cười hiểu ý nói: “người kiêu hảnh tuyệt đẹp chính là tiểu thư nhà chúng ta”
Dương Cảnh Thiên nói: “nàng luôn luôn nói gia tiểu thư các ngươi xinh đẹp như thế này thế kia? chẳng lẽ nàng thật sự xinh đẹp như vậy sao?”
Bạch Vân không trả lời Dương Cảnh Thiên, dẫn hắn xuống phòng thay quần áo, lấy ra một bộ quần áo của thủy thủ đưa cho Dương Cảnh Thiên, nói: “Ngươi thay quần áo trước đã, sự tình còn lại đừng để ý nhiều như vậy”
Dương Cảnh Thiên không nghĩ ngợi gì chỉ cởi quần áo trên người ra, Bạch Vân vừa quay người, vừa vặn thấy hắn đã cởi trần thân trên, hạ thân cũng cơ hồ trần trụi, nhục bổng ngạo nghễ vươn thẳng đứng
“A!”Bạch Vân kêu lên sợ hãi: “Ngươi đang làm gì?”
Dương Cảnh Thiên đỏ bừng mặt, lúng túng nói: “Là thay quần áo đó!”
Dương Cảnh Thiên quen thay đồ trước mặt Hà Trác Phương mà nàng không hề có một chút phản ứng, nên quên mất Bạch Vân là một vị cô nương
Bạch Vân nhắm chặt hai mắt nói: “Tên sắc lang biến thái nhà ngươi, thay quần áo bên trong phòng thay đồ, ngươi sao có thể thay đồ ở chổ này”
Dương Cảnh Thiên nhanh nhẹn thay đồ, nhìn vẻ mặt thẹn thùng đỏ bừng của Bạch Vân thập phần đáng yêu, nói: “Ta làm sao biết chổ thay đồ ở nơi nào? Ngươi lại không nói ”
Bạch Vân tức giận giậm chân gắt: “Sao ngươi không hỏi? vô giáo dục”
Dương Cảnh Thiên cũng nổi nóng: “Uy, cái gì mà không có giáo dục, thiên tiên muội muội nói chuyện phải có lương tâm chứ”
Bạch Vân nói: “Không nói với ngươi, thay xong chưa”
Dương Cảnh Thiên trả lời: “xong rồi!”
Bạch Vân tựa hồ suy nghĩ thật lâu, mới mở mắt ra, Dương Cảnh Thiên sau khi thay đổi y phục có vẻ anh tuấn thập phần, đặc biệt khuôn mặt dưới ánh mặt trời rực rỡ khi mỉm cười quả thực là muốn lấy mạng người ta
Dương Cảnh Thiên nói: “Ta không muốn ăn không trên thuyền các người, nàng an bài cho ta làm việc gì đó, cái gì ta cũng có thể làm được”
Bạch Vân nói: “ta đi trước bẩm cáo với tiểu thư, xem có việc gì thích hợp cho ngươi làm”
Nàng xoay người rời đi còn quay đầu dặn một câu: “Không có việc gì đừng đi lung tung”
Dương Cảnh Thiên cong môi nói: “Biết rồi, nơi này quy củ nghiêm minh mà!”
Bạch Vân trừng mắt nhìn hắn nói: “Biết là tốt rồi. Bằng không bị bỏ xuống biển cho cá mập ăn còn không biết vì sao”
Dương Cảnh Thiên cười nói: “Mỹ nữ, nàng quên cá mập là bằng hữu của ta”
Bạch Vân tức giận nói: “Để ta chặt ngươi rồi quăng xuống biển cho cá mập ăn”
Dương Cảnh Thiên tức giận đến nói không nên lời, Bạch Vân lúc này mới đắc ý quay người bỏ đi
Bạch Vân mới vừa đi, lại có một mỹ nữ chạy đến. bộ dáng rất thanh tú, phong nhã lịch sự, dáng người bốc lửa dị thường với những đường cong lả lướt. Thêm vào đó là cách ăn mặc khá diêm dúa, lộ rõ vẻ phong tình vạn chủng, trong vẻ đẹp còn mang theo sự lả lơi, so với sự trong sáng của Bạch Vân, còn phong vận thành thục hơn một bậc
Mỹ nữ nóng bỏng này xông đến, ỏng ẹo hỏi: “Suất ca, ngươi tên là Dương Cảnh Thiên phải không?
Dương Cảnh Thiên thấy mỹ nữ đến chào hỏi, còn không biết hôm nay có phải là ngày mình gặp vận đào hoa, nói không chừng chiếc thuyền này chính là đào hoa thuyền. bởi vậy nói: “Kẻ tầm thường bất tài này chính là Dương Cảnh Thiên, xin hỏi phương danh của cô nương?”
Mỹ nữ nọ nói: “ta gọi là Tử Yên, là thiếp thân trưởng hộ vệ của gia tiểu thư chúng ta”
Dương Cảnh Thiên sửng sốt hỏi: “Nàng có võ công?”
Tử Yên nói: “Phong thần bang chúng ta, ai mà không có võ công!”
Dương Cảnh Thiên hỏi: “Phong thần bang?”
Tử Yên trả lời: “Không sai. Phong thần đảo chúng ta mặc dù cách xa trung nguyên, cũng là một trong bát đại bang”
Dương Cảnh Thiên nghe qua, hưng phấn hỏi: “Cái gì? Các ngươi cũng là người trong giang hồ”
Tử Yên trái lại ngẩn người hỏi: “Chuyện đó kỳ quái sao? Ngươi từ đâu nhìn chúng ta không giống người trong giang hồ?”
Dương Cảnh Thiên nghĩ đến bản thân mình có thể bước ra giang hồ, trong lòng không ngừng xúc động, hắn hưng phấn nắm cổ tay Tử Yên nói: “quá tốt, ta muốn cùng các người bước chân vào chốn giang hồ”
Tử Yên bị Dương Cảnh Thiên làm đến sửng sờ hỏi: “Ngươi rất muốn ra giang hồ sao?”
Dương Cảnh Thiên lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói với sự tràn đầy ước muốn: “điều này không phải là ước muốn mà là sự truy cầu, là mục đích lớn nhất trong cuộc sống này của ta”
Tử Yên thấy trên khuôn mặt kiên nghị của Dương Cảnh Thiên, đột nhiên lộ ra một vẻ thành thục và kiên định không phải của một thiếu niên mười sáu tuổi. loại khí phách và khí thế này áp đảo hết thảy mọi thứ, là khí chất mà chỉ bậc vương giả mới có
Trong sát na đó, Tử Yên nhận thấy khí khái phát ra từ trên người Dương Cảnh Thiên thật sự hấp dẫn
Khí phách uy hiếp của Dương Cảnh Thiên tựa như mê dược làm cho người ta mê say, lại làm người ta không thể tự chủ
Vào lúc Tử Yên bị khí chất của Dương Cảnh Thiên làm mê say, Dương Cảnh Thiên đột nhiên quay đầu lại, ngây thơ hỏi: “Tử Yên, ngươi tới võ lâm Trung Nguyên làm gì?
Tử Yên cười duyên nói: “Ta vì cái gì phải trả lời ngươi. Nói, ngươi vì cái gì lại lên thuyền của chúng ta?”
Dương Cảnh Thiên vẻ mặt trầm tĩnh, bất đắc dĩ nói: “Ngươi không nói ta cũng không có biện pháp.” Đổi giọng chân thành nói: “Cho nên, ngươi hỏi ta vì cái gì mà lên thuyền các ngươi, đó là thiên ý. Kỳ thật, phật tổ cũng có nói, năm trăm năm tu luyện ………………….. Hôm nay ta có may mắn gặp gỡ Tử Yên ngươi, còn nói chuyện nhiều như vậy, thật sự không biết kiếp trước đã tu nhân tích đức bao nhiêu năm.”
Tử Yên thấy Dương Cảnh Thiên nói những lời thành ý như vậy, trong lòng một trận rung động, vạn lần không có nghĩ đến những lời của tiểu tử này, không ngờ lại câu dẫn lòng người như vậy. Vốn Tử Yên đang có chút thần hồn điên đảo, tức thì trong lòng bay bổng, quên hết mọi thứ.
Dương Cảnh Thiên thấy ánh mắt nàng mê say, rất giống ánh mắt Hà Trác Phương nhìn mình trước kia, nhất thời đắc ý nói: “Phong Thần bang các ngươi nhất định là rất ít khi quan hệ cùng ngoại giới, tất cả các ngươi khẳng định là lần đầu tiên tới Trung Nguyên.”
Tử Yên tiếp lời hắn nói: “Không sai. Phong Thần bang chúng ta cách xa Trung Nguyên, trên một hòn đảo đơn độc giữa biển lớn, rất ít khi cùng võ lâm Trung Nguyên qua lại. Nếu không phải lần này phó bang chủ Chu Hoành Bân cầm đầu tạo phản, chúng ta cũng sẽ không li khai Thần Phong đảo đi tới Trung Nguyên.”
Dương Cảnh Thiên nghe vậy nói: “Sao cơ? Trong bang các ngươi có người tạo phản?”
Tử Yên gật gật đầu đáp: “Điều này nói tới rất dài, không nói thì hơn.”
Dương Cảnh Thiên lại tò mò hỏi: “Các ngươi lần này đi tới Trung Nguyên, có phải là muốn đi tìm viện binh không?”
Tử Yên mỉm cười nói: “Dường như không gì có thể dấu được ngươi.”
Dương Cảnh Thiên nói: “Tiểu thư nhà các ngươi chính là nữ nhi của bang chủ phải không?”
Tử Yên vô cùng ngạc nhiên nói: “Ngươi làm sao biết, là Bạch Vân nói cho ngươi biết phải không?”
Dương Cảnh Thiên lắc đầu nói: “Nàng không có nói qua, là ta tự suy đoán. Đại khái khởi nguồn của sự việc nhất định là trong Phong Thần bang các ngươi có một trưởng lão đức cao vọng trọng cử binh tạo phản, giết chết bang chủ, và đoạt lấy chức vị bang chủ. Mà các ngươi một nhóm môn đồ trung thành ủng hộ bang chủ liều mạng bảo vệ thiếu chủ chạy khỏi Phong Thần đảo, đi tới cầu cứu võ lâm Trung Nguyên. Ta nói có đúng hay không?”
Tử Yên mỉm cười nói: “Tám chín phần mười.”
Dương Cảnh Thiên nói: “Tám chín phần mười, vậy còn có một hai phần khác biệt ở đâu?”
Tử Yên nói: “Bang chủ tuyệt không có bị sát hại, chỉ là đã bị giam cầm thôi.”
Dương Cảnh Thiên tặc lưỡi nói: “Xem ra phe tạo phản còn không có đuổi tận giết tuyệt.”
Tử Yên nói: “Bọn họ không dám, bởi vì trong tay bang chủ còn có hoàng bài.”
Dương Cảnh Thiên nói: “Hoá ra là vậy, phe tạo phản không có truy sát các ngươi sao?”
Tử Yên nói: “Đương nhiên, hôm qua chúng ta vừa trốn khỏi sự vây bắt của ba chiếc chiến hạm. Qua hai ngày nữa, chúng ta có thể lên bờ rồi.”
“Tử Yên thật lớn mật, ngươi không ngờ lại mang việc cơ mật trong bang tiết lộ với người ngoài, ngươi đáng tội gì hả?”
Bất chợt một giọng nữ từ ngoài cửa vang lên, Dương Cảnh Thiên và Tử Yên đều cả kinh, nhìn về phía cửa khoang, người đến đúng là Bạch Vân.
Tử Yên nghe xong, trong lòng không mảy may sợ hãi, ngược lại lớn tiếng nói: “Bạch Vân, ngươi đừng có ỷ thế khinh người, dựa vào sự sủng ái của tiểu thư, luôn tìm mọi cách khiển trách chúng ta. Người khác sợ ngươi, Tử Yên ta không sợ.”
Bạch Vân nghe vậy, tức giận nói: “Đồ hồ li tinh ngươi, đừng ỷ mình có chút bản lãnh, thì cho rằng ta không dám trừng trị ngươi!”
Tử Yên xem thường nhẹ nhàng nói: “Ta là hồ ly tinh, vậy ngươi là cái gì? Mã thí tinh hay là cân thí trùng?”
Bạch Vân tức giận nói: “Ngươi… Ngươi nói cái gì…”
Tử Yên đắc ý tiếp: “Sao vậy? Bị ta nói trúng không nói được nữa à, mã thí tinh?”
Bạch Vân đột nhiên rút trường kiếm từ bên hông ra, trỏ vào Tử Yên, tức giận nói: “Hồ ly tinh, ngươi dám nói lại lần nữa!”
Tử Yên khinh thường nói: “Thế nào? Nói không lại ta lại muốn dùng biện pháp mạnh sao, đánh nhau ư? Tại Phong Thần bang ta còn không sợ ai!”
Dương Cảnh Thiên vừa nghe, liền hiểu hai vị mỹ nhân này, một người là tâm phúc bên người tiểu thư, ngoài ra một người nên là cao thủ số một số hai trong Phong Thần bang, Bình thường giữa hai người khẳng định không ít minh tranh ám đấu, không ai nhường ai
Bạch Vân tức giận đến sắc mặt trắng bệch, xem thần sắc nguyên do là da mặt không đủ dầy, chỉ nghe nàng nói: “Ngươi nghĩ rằng bây giờ còn ở Phong Thần bang sao? Không có bọn xú nam nhân kia, ta xem hôm nay ai giúp ngươi.”
“Keng!” một tiếng kiếm ngân lên trong trẻo, một cỗ hàn quang bức nhân.
Tử Yên lập tức rút ra trường kiếm, khí thế đó quả nhiên không phải Bạch Vân có thể so sánh được, vừa nhìn đã biết so với Bạch Vân thì mạnh hơn rất nhiều, chỉ nghe Tử Yên lạnh lùng nói: “Đối phó với loại mã thí tinh như ngươi, căn bản không cần mười chiêu.”
Khoảnh khắc Tử Yên giương kiếm, hoàn toàn là tập trung tinh thần, bên cạnh coi như không có gì, lúc này gương mặt lạnh lùn , vẻ đẹp này hoàn toàn khác biệt cái vẻ vũ mị bình thường, giống như một phiến băng lạnh lẽo,tạo nên một vẽ phong tình đặt biệt.
Mà Bạch Vân lúc này tức giận đến hàm răng không ngừng run rẩy, nói: “Được! Hôm nay ta muốn xem ngươi rốt cuộc có cái gì lợi hại…”
Trong khoang thuyền, nhất thời hàn quang đại thịnh, sát khí ngưng trọng.
“Hai vị tỷ tỷ, khoan đã.” Dương Cảnh Thiên thấy hai người muốn khua kiếm chém giết lẫn nhau, vội vàng chạy đến giữa hai người ngăn lại.
Bạch Vân nói: “Ai là tỷ tỷ ngươi? Tránh ra!”
Tử Yên cười lanh một hồi, nói: “Dương tiểu ca, ta thấy ngươi không cần mất công làm người tốt, nàng ta sẽ không lĩnh tình của ngươi đâu. Dù sao ta cũng muốn giáo huấn mã thí tinh này từ lâu rồi.”
Bạch Vân vừa nghe, càng thêm giận, nếu không phải Dương Cảnh Thiên đứng ở giữa họ, nói không chừng một kiếm này đã sớm đâm ra rồi. Chỉ nghe nàng nói: “Dương Cảnh Thiên! Ngươi tránh ra!”
Dương Cảnh Thiên nói: “Xin lỗi thiên tiên muội muội, là ta không tốt. Dương Cảnh Thiên ta sai rồi, có cái gì quan trọng hơn so với vui vẻ chứ, đừng nên tức giận, giận dữ có thể hại tới gan đó. Còn người nữa, Tử Yên tỷ tỷ, không nên cùng thiên tiên muội muội làm căng quá , các ngươi đều là người một nhà, nên cùng đối phó với người ngoài, hà tất vì chuyện nhỏ này mà phải tranh đấu. Hôm nay vì tiểu đệ ta sai, có cái gì hãy phát tiết trên người ta là tốt nhất.”
Tử Yên nói: “Dương tiểu đệ, không phải ta so đo với người ta, là người ta không bỏ qua cho ta! Ngươi nói xem, khẩu khí đó ta có thể nuốt trôi không?”
Dương Cảnh Thiên quay đầu về phía Bạch Vân nói: “Thiên tiên muội muội, sao phải vậy? Xin ngươi đừng huỷ diệt hình tượng thiên tiên hoàn mĩ trong mắt ta được không?”
Bạch Vân vẫn không chịu buông tha nói: “Dương Cảnh Thiên, ngươi còn không tránh ra, đừng trách ta đao kiếm không có mắt.”
Tử Yên cười lạnh trào phúng nói: “Ngươi đao kiếm không có mắt, chỉ có thể chứng minh kiếm pháp của ngươi quá tệ.”
“Xem kiếm!” Bạch Vân thật sự không thể chịu được, cả người nhẹ nhàng vọt lên, vượt qua đỉnh đầu Dương Cảnh Thiên, trường kiếm vung lên, một đạo ngân quang bắn về phía Tử Yên đánh tới.
Trường kiếm trong tay Bạch Vân như linh xà thổ tín, trong chiêu kiếm tràn ngập sát khí.
Tử Yên thấy kiếm tới, hừ lạnh một tiếng. Trường kiếm trong tay rung lên, tức thì hoá thành một đoàn ngân quang bạo liệt, như tên băng cùng bắn, tới tấp bắn về phía Bạch Vân bay tới.
Hai người sử dụng đều là tuyệt chiêu trí mạng, Dương Cảnh Thiên thân đứng ở giữa, cảm thụ sâu sắc sát khí của kiếm quang phát ra từ trường kiếm trong tay các nàng. Nếu như các nàng không dừng tay, khẳng định sẽ có thương tổn, mà không khéo còn là kết cục lưỡng bại câu thương.
“Các ngươi dừng tay cho ta!”
Dương Cảnh Thiên đứng giữa hai người, đột nhiên gầm lên một tiếng rung trời, giống như Thái Sơn áp đỉnh, thanh âm như đào thiên cự lãng, lan truyền thẳng ra xung quanh, đâu cũng nghe thấy, bài sơn đảo hải, không có nơi nào không tới.
Tử Yên và Bạch Vân ở gần tiếng hét nhất đồng thời cảm thấy một lực đẩy cường đại, nhất thời hoá giải kiếm khí và nội lực của hai người, dưới tác dụng của sức đẩy, hai người đồng thời lảo đảo thối lui vài bước.
Trong khoang thuyền, đồ dùng đều bị đánh bay ra, sàn tàu chấn động không ngừng, cơ hồ muốn vỡ tung, đáng tiếc nhất chính là cánh cửa khoang, bị đánh bay rơi xuống biển lớn.
Chịu ảnh hưởng tiếng hét lớn của Dương Cảnh Thiên, cả con tàu to lớn bất ngờ phát sinh chấn động chưa bao giờ có, giống như gặp bão to cùng sóng thần doạ người giống nhau.
Sau tiếng hét lớn, là lúc những người trên thuyền vẻ mặt kinh hồn, Tử Yên cùng Bạch Vân hoảng sợ vạn phần nhìn Dương Cảnh Thiên.
Đó quả thực là sự tình không thể tư nghị.
Người luyện võ đều biết, loại võ công này không thể nghi ngờ chính là su tử hống chỉ Thiếu Lâm mới có, nếu không có hai ba mươi năm khổ luyện, bất kể như thế nào cũng không đạt được uy lực như vậy. Thế nhưng Dương Cảnh Thiên trước mắt bất quá mới mười sáu tuổi, hắn làm thế nào có thể tu luyện loại võ học cao thâm như vậy?
Tử Yên cùng Bạch Vân trong mắt ngoại trừ kinh ngạc, còn là bội phục, một loại kính ngưỡng vì bị chinh phục.
“Đã xảy ra chuyện gì?"
Một nhóm người vây lấy Dương Cảnh Thiên cùng Tử Yên, Bạch Vân các nàng, nhìn Dương Cảnh Thiên đứng thẳng ở giữa, Tử Yên sắc mặt tái xanh, Bạch Vân ngã sấp xuống trên sàn tàu, trong tay hai người đều cầm trường kiếm, tất cả mọi người không rõ một khắc ấy phát sinh cái gì?
Bạch Vân đứng lên, hướng về mọi người nói: “Các ngươi ở nơi này trông coi bọn họ, ta đi bẩm báo tiểu thư.”
Tử Yên nhìn bóng lưng Bạch Vân rời xa, trong miệng không phục thấp giọng bực bộ nói một câu: “Mã thí tinh.”
Dương Cảnh Thiên bất đắc dĩ xua xua tay, nói với mọi người xung quanh: “Không có gì đâu, vừa rồi chỉ là ta không cẩn thận hắt hơi một cái thôi mà.”
Choáng! Hắt hơi một cái mà có thể làm cả con thuyển lớn chao đảo, cái hắt hơi này cũng có phần quá khoa trương. Vả lại, mọi người đều rõ ràng nghe thấy một tiếng hét “Các ngươi dừng tay cho ta.”, ai tin tưởng là hắn hắt hơi chứ.
Bất quá Dương Cảnh Thiên điệu bộ xua tay lại vô cùng tức cười.
Tử Yên cảm giác động tác của hắn cực kỳ khiến người ta vui vẻ, vì vậy mỉm cười nói: “Cảnh Thiên, chốc nữa tiểu thư nhà ta khẳng định sẽ gọi ngươi tới. Ngươi phải cẩn thận một chút, tốt nhất không nên nói lung tung. Nếu như có gì khoôg thể giải thích rõ ràng, ngươi cứ đẩy toàn bộ lên người ta.”
Dương Cảnh Thiên thấy Tử Yên bảo vệ mình như vậy, trong lòng có phần cảm động, mỉm cười nói: “Có thể có chuyện gì chứ? Nhiều nhất cũng là bắt ta bồi thường tổn thất trên thuyền mà thôi. Không có gì khác, nhiều nhất là sau này không được hắt hơi nữa thôi.”
Tử Yên mỉm cười nói: “Hắt hơi không thể, mà nói cũng không thể nói lung tung, ai biết mã thí tinh kia gặp tiểu thư sẽ nói cái gì, có lẽ cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
Dương Cảnh Thiên nói: “Nhưng ta thấy Bạch cô nương cũng không phải kẻ tiểu nhân ích kỷ như vậy, giữa các người nhất định là có hiểu lầm gì đó.”
Tử Yên lạnh lùng nói: “Hiểu lầm? Ta không rõ ràng lắm. Ta chỉ biết là nàng luôn xem ta không thuận, ta cũng thấy nàng không thuận, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Dương Cảnh Thiên nói: “Điều này dễ xử lý thôi, hôm nào chọn một lúc nào đó, cho các ngươi ngồi nói chuyện tử tế với nhau, để cởi bỏ vướng mắc trong tim mỗi người.”
Tử Yên trầm mặc một hồi, nói: “Được rồi Cảnh Thiên, vừa rồi ‘Sư tử hống’ của ngươi thật sự là uy lực kinh người, ngươi làm thế nào luyện được vậy?”
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói: “Đó là ‘Sư tử hống’ ư? Ta vẫn tưởng đó là hắt hơi chứ. Lúc nhỏ ta vẫn thích ở bờ biển hét lớn như vậy, trong lúc hét lên mãnh liệt những con cá từ đáy biển đều bay vọt lên trên, không ngừng quằn quại, rất là thú vị!”
Tử Yên kinh ngạc nói: “Ngươi có thể đem cá từ đáy biển đều đánh bay lên ư, thật không thể tưởng tượng?”
Lúc này, một thị nữ đứng xung quanh nói: “Tử Yên tỷ tỷ, hắn không có nói láo đâu, vừa rồi lúc hắn hét lên, trên biển có không ít cá bắt đầu quẫy động, một ít còn nhảy lên trên thuyền chúng ta nữa!”
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói: “Không có cái gì là hét hay không hét cả? Kì thật chính là ta tiếng hát dễ nghe quá, những con cá này ưa thích, cho nên mới đi lên làm bạn nhảy.”
Người mặt dày giải thích giống như Dương Cảnh Thiên, Tử Yên cùng người Phong Thần bang có lẽ là lần đầu tiên gặp gỡ. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, các nàng thích Dương Cảnh Thiên trêu đùa như vậy, hài hước nhẹ nhàng, gây cười liên tục. Hơn nữa trong lúc hắn nói pha trò, vẻ mặt quả thực khiến người ta yêu đến điên cuồng.
Tử Yên bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Tiếng ca của ngươi thật sự là mị lực kinh nhân.”
Dương Cảnh Thiên đắc ý nói: “Không phải mị lực kinh nhân, mà là mị lực kinh ngư. Nếu nói là kinh nhân, người nhảy múa phải là các ngươi mới đúng, chứ không phải là cá biển.”
Tử Yên khúc khích cười duyên nói: “Vừa rồi hình như đã có người nhảy múa rồi, chẳng lẽ ngươi không có trông thấy?”
Dương Cảnh Thiên nói: “Ngươi nói thiên tiên muội muội sao? Nàng căn bản là đang nhảy múa rồi, còn tính toán gì? Nếu lúc đó Tử Yên tỷ tỷ ngươi nhảy múa, giọng hát của ta mới tính là mị lực kinh nhân.”
Tử Yên thẹn thùng nói: “Nhiều lời.”
“Dương Cảnh Thiên, ngươi đi theo ta.”
Chẳng biết khi nào, Bạch Vân đã lại quay trở về, quay về Dương Cảnh Thiên lạnh nhạt nói một câu.
Dương Cảnh Thiên làm ra vẻ lịch sự khom người nói: “Thiên tiên muội muội mời dẫn đường.”
Mấy tiểu tì bên cạnh thấy bộ dạng khả ái của Dương Cảnh Thiên không khỏi cười khúc khích.
Dương Cảnh Thiên quay đầu nhìn Tử Yên, vừa lúc cùng Tử Yên bốn mắt giao nhau. Tử Yên liếc mắt đối với Dương Cảnh Thiên, ý bảo hắn cẩn thận một chút.
Không ngờ Bạch Vân trừng mắt nhìn Tử Yên nói: “Tử Yên hộ pháp, tiểu thư cũng gọi ngươi tới.”
Tử Yên cũng không lên tiếng, xoay người đi theo.
Dương Cảnh Thiên quay về mọi người xung quanh nói: “Chư vị, biểu diễn kết thúc rồi, mọi người trở về đi.”
Dương Cảnh Thiên đi theo phía sau Tử Yên và Bạch Vân, nhìn bóng lưng hai vị mỹ nữ, cảm thấy chẳng những trời không tuyệt đường người, mà ông trời còn đối với mình ưu đãi phi thường.
Bước tới cửa khoang, một lối kéo dài về phía trước, hai bên cửa mỗi bên có ba lối vào trong khoang, nhưng không thấy bất cứ người nào, bầu không khí có phần huyền bí.
Bạch Vân dẫn Dương Cảnh Thiên tới cửa khoang cuối cùng bên trái, đi tiếp phía trước chính là cầu thang đi thông lên phía trên.
Bạch Vân đẩy cửa khoang ra, lạnh lùng nói: “Mời vào.”
“Cảm phiền ngươi lần sau trong khi mời vào, thái độ tử tế một chút. Ta cho tới bây giờ chưa có nghe thấy lời mời khó nghe như vậy.” Tử Yên lạnh nhạt nói.
“Ngươi…” Bạch Vân tức giận đến dậm chân.
Dương Cảnh Thiên kéo kéo Tử Yên nói: “Ngươi còn chưa tìm đủ phiền toái sao.” Nói xong hai người cất bước vào phòng.
Trong phòng rộng rãi vô cùng, nhưng ở giữa lại có một cái rèm chia làm hai phần, gần cửa bên này bốn góc đều thóc một ngọn đèn dầu, sắp đặt một dãy ghế dài bàn nhỏ để mọi người nghỉ ngơi, trên tường còn treo vài bức hoạ, xem cách bài trí có vẻ tương đối tinh tế tao nhã.
Lúc này, bên trong phòng một tiểu tì khách khí nói: “Dương Cảnh Thiên mời ngồi!” Nhưng Tử Yên cùng Bạch Vân vẫn đứng im một bên.
Sau khi Dương Cảnh Thiên ngồi xuống, tiểu tì lui ra ngoài, còn đóng lại cửa phòng.
Dương Cảnh Thiên đối mặt với rèm lụa, ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt, do phía bên kia rèm lụa truyền tới, có vẻ vô cùng mê người.
Dương Cảnh Thiên đang suy nghĩ bậy bạ trong đầu, một giọng nữ êm ái từ sau rèm truyền tới: “Nghe nói Dương Cảnh Thiên là cưỡi cá mập mà tới, chẳng biết việc này có hay không?”
Dương Cảnh Thiên nghe giọng nữ bên trong rèm, có vẻ dễ chịu cực kỳ, nói: “Tất cả người trên thuyền của ngươi đều nhìn thấy, ta còn có thể chối chăng? Đúng rồi, không biết quý tính của cô nương.”
Đại tiểu thư Phong Thần bang nhàn nhạt nói: “Ta họ Tôn, tên Mạn Cúc.”
Dương Cảnh Thiên nói: “Tôn Mạn Cúc, tên thật hay, thật dễ nghe, người nhất định là rất xinh đẹp.”
Tôn Mạn Cúc có vẻ không cao hứnh, lạnh nhạt nói: “Không biết Dương công tử xuất sư môn phái nào?”
Dương Cảnh Thiên tuỳ ý nói: “Ta ư, vô môn vô phái, nhàn rỗi vô sự đánh nhau với người khác từ đầu thôn đến cuối thôn.”
Tôn Mạn Cúc nói: “Dương công tử thân thể cường tráng, nếu chỉ là đánh đấm trên đường phố mà thôi, thật là khó làm người ta tin tưởng.”
Dương Cảnh Thiên cười hì hì nói: “Ta võ công đều do lão gia ta dạy, đọc sách biết chữ, cũng do ông một tay đảm nhiệm, không có phức tạp như các ngươi tưởng tượng.”
Một tiếng hừ từ trong rèm truyền ra, cắt đứt lời hắn nói.
Dương Cảnh Thiên thấy Tôn Mạn Cúc không cao hứng cũng không bất ngờ, nói: “Tôn cô nương không vừa ý câu trả lời của ta, ta cũng không có biện pháp. Đặt điều lừa gạt ngươi, ta thật sự là làm không được.
Tôn Mạn Cúc nói: “Cha mẹ ngươi là người phương nào?”
Dương Cảnh Thiên nói: “Là người Kim Sa thôn, phụ thân Dương Thuận, mẫu thân Kim Lan. Tôn cô nương người hỏi thăm gia cảnh nhà ta, không phải là muốn cầu thân với ta chứ.
“Lớn mật!” Bạch Vân đứng bên quát lên một tiếng.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói: “Thiên tiên muội muội, ngươi không cần lo lắng. Cho dù Tôn cô nương thấy ta vừa ý, ta còn phải cân nhắc kĩ càng, ngươi không cần phải ăn giấm (ghen tị), đối với ngươi, ta còn có cảm tình.”
“Ngươi… vô sỉ.” Bạch Vân tức giận đến giậm chân, hận không thể cho miệng Dương Cảnh Thiên vài chưởng.
Một bên Tử Yên nói: “Bạch Vân, ngươi làm vậy là không có để tiểu thư vào mắt.”
Bạch Vân nói: “Tử hộ pháp, ngươi nói vậy, chẳng lẽ để tiểu thư vào mắt.”
Tử Yên khinh thường nói: “Hừ! Ta là không có để ngươi vào mắt.”
“Đủ rồi! Các ngươi cho rằng mình còn chưa đủ mất mặt hay sao?” Tôn Mạn Cúc lớn tiếng quát mắng.
Mọi ngươi ở đây tức thì chấn động.
Một cuộc tranh luận bởi tình cảm cá nhân, bởi vì Dương Cảnh Thiên tham gia, đã trở thành oan gia đối đầu cãi nhau .
sau khi Tôn Mạn Cúc mắng mỏ, Dương Cảnh Thiên đứng dậy.
đầu tiên hắn mỉm một nụ cười làm mê người, sau đó ôn tồn văn nhã nói “ba vị, các người nghe ta nói, đàn bà tối kỵ không được tức giận. Y điển thường có nói, khi tức giận, ấu khí dễ dàng biến đổi tâm tính, từ đó ảnh hưởng đến tuổi tác, làm cho nữ nhân trở nên già đi!”
Vựng, không biết trời cao đất dày xuất hiện tên gia hỏa này, tự nhiên nói về dưỡng sanh chi thuật.
“Ngươi im miệng!” Tôn Mạn Cúc tức giận tính làm thêm một trận sỉ vả mới.
Dương Cảnh Thiên sửng sốt, nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười hì hì nói “Tôn tiểu thư, người cái này là không đúng, ngươi bình thường không cần người khác kết giao, thường xuyên ở trong phòng, sau này rất dễ bị bệnh. Bây giờ người vô duyên vô cớ tức giận, nguyên nhân là do tâm tình bị áp lực.”
Xem ra lời thực lòng của hắn cũng là có đạo lý không thể nói lại, nàng ta cũng không chịu từ bỏ ý định ban đầu.
“Im miệng!” Tôn Mạn Cúc không thể nhẫn nhịn nữa, lên tiếng mắng, tiện tay phóng ra một đạo nội lực mãnh liệt ập đến Dương Cảnh Thiên.
“tê!” Miếng ngăn cách phòng bị nội kình do Tôn Mạn Cúc phát ra phóng thành hai nửa.
Bạch Vân Hòa Tử Yên kinh ngạc trước nội lục sắc bén như bảo kiếm, hoàn tất cả vị trí đều là muốn dồn người vào chỗ chết.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười, lâm nguy bất loạn, như quần sơn đứng ngạo nghễ bất động.
Bạch Vân Hòa Tử Yên vốn là lấy tình cảm làm đầu, tùy các nàng có điểm hận Dương Cảnh Thiên, nhưng là cũng không điểm dẫn tới việc mang hắn đi giết tại chỗ, hắn tính ra chỉ là tên vô danh. Lúc này Tôn Mạn Cúc dí Dương Cảnh Thiên vào chỗ chết, các nàng ngược lại vì lo lắng cho Dương Cảnh Thiên mà đứng dậy.
“Cẩn thận!” Tử Yên thậm chí không kìm giọng nói.
“Tê!”
Nội kình phá quần áo Dương Cảnh Thiên trên người, trực tiếp xuyên vào cơ thể.
A?! một bên nhìn, bạch vân rốt cục cũng không nhịn được mà lên tiếng.
Dương Cảnh Thiên vẫn mỉm cười, xuyên thấu qua miếng ngăn cách phòng, hắn rõ ràng nhìn thấy dung nhan của Tôn Mạn Cúc.
Thiên tiên?
Thần nữ?
Khuynh quốc?
Khuynh thành?
Đáp án có hay không không quan trọng.
Tôn Mạn Cúc thế nhưng không phải là thiên hương quốc sắc trong giấc mộng của Dương Cảnh Thiên.
hắn thực là có đủ loại ảo tưởng, cuối cùng đều không phải.
Dương Cảnh Thiên có diểm thất lạc, cảm nhận biết rằng có một đạo nội kình đánh trúng mình.
Tôn Mạn Cúc bên cạnh Hòa Bạch Vân, Tử Yên đều là những mĩ nhân đầy đặn động lòng người, so ra Bạch Vân có phần hơn, nếu so sánh công bằng, nhưng cái hâp dẫn nhất là cái trước ngực, trước ngực đầy đặn so với Bạch Vân, Tử Yên có phần lớn hơn một ít. Ta thấy điểm làm động lòng người lại chính là gương mặt không khuyết điểm, mái tóc đe thẳng tắp, phi thường xinh đẹp. con mắt không lớn, nhưng lại sáng ngời động lòng người, nhãn thần đích phóng điện, môi anh đào với hàm răng trắng. Da thịt trắng như tuyết, giống như quả trứng luộc mới bóc vỏ làm mê hoặc lòng người. theo lý thuyết cũng không không nên thêu dệt, nhưng là vừa nhìn thấy mặt nàng phủ lớp băng mỏng, Dương Cảnh Thiên như cảm thấy thiếu sót cái gì đó.
nàng xem ra là một tuyệt sắc nữ nhân, nhưng cũng chưa thể nói là như thiên tiên hạ phàm, càng không thể khuynh thành, lại càng không muốn nói khuynh quốc. Nhưng nàng không là dạng nữ nhân mà nam nhân thích. Nàng so về tư sắc với Bạch Vân và Tử Yên thì có phần hơn, nhưng so ra hai nàng đó có phần sinh động hơn.
Tôn Mạn Cúc tuyệt đối là ngoại lệ, cao cao tại thượng, không hiểu về nhân tình. Không nụ cười, cũng không bi ai, giống như là gương mặt tiêu biểu, chính xác là một pho tượng gỗ.
Không có tính mạng thì là một pho tượng gỗ, cho dù xinh đẹp thế nào, nam nhân cũng sẽ không động tâm. Nếu nàng ở với nhiều nữ nhân cùng kho báu thì cũng không thể hấp dẫn được ánh mắt nam nhân.
Tôn Mạn Cúc đúng là như thế, từ Bạch Vân, Tử Yên có quang mang xung quanh, còn với nang Dương Cảnh Thiên lại đánh mất ấn tượng
Nhưng, Tôn Mạn Cúc lại có cam giác khác biệt.
Dương Cảnh Thiên với gương mặt anh tuấn, thân thể cao lớn, cân đối, đôi mắt hổ uy bức người khác, nhẹ nhàng mỉn cười một cách quỷ dị, quả thật là sự phối hợp giữa quỷ dữ và thiên thần.
Đích thực mị lực của hắn không chỗ nào chê, tựu như là mặt trời tỏa sáng, có khả năng hấp dẫn ánh mắt tò mò của nữ nhân. Tên này quả thật là thiên địch của nữ nhân.
tên nam nhân này quả thật đối với nữ nhân chính là độc dược, thậm chí còn là cho người ta biết rõ hắn là độc dược, họ cũng muốn ăn mà không hối hận, ai oán.
Tôn Mạn Cúc như ngây dại, nội kình phá hoại quần áo trên người Dương Cảnh Thiên, xuyên thấu da thịt hắn trực tiếp nhập vào trái tim.
hắn vì cái gì mà không né, vì cái gì vẫn tươi cười?
Tôn Mạn Cúc biến động trong đáy lòng mà hỏi tới.
Dương Cảnh Thiên vẫn mỉm cười, quả thật chính là muốn người ta tới lấy mạng, lúc này hắn ta bị như vậy mà còn có thể cười, thật làm người ta không thể lý giải.
như thể bị trọng thương, thế nhưng lại có thể cười ra tiếng, nếu không phải có nguyên nhân đặc biệt, chỉ có thể nói rằng là trước mắt người giả ngốc mà thôi.
quả thật hắn ta bên người sở hữu mị lực rất lớn, thế nhưng lại cho hắn một cái đầu ngu ngốc.
lão thiên thật là bất công.
Tôn Mạn Cúc có chút cảm giác đáng tiếc.
Dương Cảnh Thiên tiếng cười càng lúc càng lớn, Tôn Mạn Cúc nghe thấy lại cảm giác như một sự cười nhạo, vũ nhục, chẳng lẽ hắn một điểm cũng không biết mình sắp tán mạng?
Tôn Mạn Cúc thật không suy nghĩ được, gương mặt nàng trắng bệch, nàng ta thật sự rất tức giận vì Dương Cảnh Thiên vẫn còn cười.
Tôn Mạn Cúc chỉ vì tức giận công tâm mà ra chiêu, đồng thời cũng là muốn thử võ công Dương Cảnh Thiên, nàng căn cứ vào việc Dương Cảnh Thiên vừa xuất một chiêu sư tử hống đầy uy lực, quyết định xuất ra bảy tầng công lực. Vạn lần không nghĩ là Dương Cảnh Thiên lại đứng yên tại chỗ, quả thật là ngoài ý liệu của nàng.
Tôn Mạn Cúc không có ý niệm muốn giết người trong đầu, nhưng võ công đã xuất, nhìn thấy Dương Cảnh Thiên như thế mà thương tâm. Thật giận là Dương Cảnh Thiên lại có thể như thế mà còn cười được.
mỗi người coi có một biểu tình, ngươi như thế, căn bản là không nên đồng tình.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười nói “Tôn tiểu thư, trước người hướng tới ta mà khi phụ vui lòng nói một tiếng, mặc dù người có thể tra cho ta quần áo, nhưng là việc trao đổi quần áo có chút sự tình.”
“Ngươi…” bên cạnh Tôn Mạn Cúc là Bạch Vân, Tử Yên bên cạnh quả thật không tin trước mắt mình.
Tôn Mạn Cúc biết rõ bảy thành công lực có ý nghĩa gì? Chính là võ lâm nhất lưu cao thủ, dù cho là gì cũng trong tình trúng trọng chiêu, không chết cũng tàn phế, hộc máu ngã xuống đất.
nhưng Dương Cảnh Thiên lại hình như không như thế, sao lại có thể như thế?
Dương Cảnh Thiên sờ sờ ngực nói “nàng không nói lại, tưởng một chiêu có thể đánh cho ta có chút không thoải mái. Nhưng có thể làm ta đổ máu thì có chút bất đồng, huống chi làm cho Tôn tiểu thư mất một lực nội lực lớn.
Tôn Mạn Cúc nhất thời tức giận nói “ngươi nói ta đánh ngươi như vô lại đánh nhau giống nhau?!” tay ngọc tức thời giơ lên.
Dương Cảnh Thiên vừa nhìn, thân thủ liền tới, nói tới “dừng lại!! Tôn tiểu thư, ta chỉ là nói giỡn, ngươi không phải là lại muốn tiến tới! Ta chỉ là sợ bị đau, Tôn tiểu thư người võ công cái thế, thiên hạ vô địch, một tiểu thư cao quý, không nên nghe tin lời kẻ tiểu nhân.”
Dương Cảnh Thiên nói một hơi rồi lại làm ra vẽ rất sợ Tôn Mạn Cúc.
Tôn Mạn Cúc thấy hình dáng đáng yêu của hắn, từ từ thong thả nói “thật là lạ, ngươi trúng nhất chiêu của ta mà không có việc gì?
Dương Cảnh Thiên hì hì cười nói “có phải là có việc gì mới là có việc, tỷ như một ít sự ôn nhu như lúc sau?” Dương Cảnh Thiên với đôi đôi mắt sắc bén giống nhau có lửa, nóng chảy làm cho người ta bị thiêu đốt.
Tôn Mạn Cúc cảm giác cái tên nam nhân trần trụi nhìn mình giống như bọn nam nhân khác, lúc này lại lãnh ngạo nhìn lại, lạnh lùng nói “vậy sự bồi thường chính là đánh tiếp một chưởng , ngươi muốn không?”
Dương Cảnh Thiên cắn phải lưỡi, cuống quýt lắc ta lắc đầu nói “tha ta”
Tôn Mạn Cúc nói “Ta ngh Bạch Vân nói ngươi muốn vào Trung Nguyên?”
Dương Cảnh Thiên kinh ngạc gật đầu nói “Đúng à! Trước kia vẫn không có cơ hội, bây giờ thì có thuyền của các vị”
Tôn Mạn Cúc nói “đúng là thuyền của chúng ta có thể, nhưng là phải tuân theo quy định của chúng ta, đồng thời cũng không có khả năng là chỉ ăn mà không làm, như vậy đi, ngươi sau nghe theo Bạch Vân phân phó, mọi công việc của ngươi là do nàng an bài.”
Dương Cảnh Thiên cao hứng nói “không vấn đề, còn gì nữa không, một lần nói xong luôn đi.”
Tôn Mạn Cúc nói “không, Bạch Vân ngươi dẫn Dương công tử đi xuống. Tử Yên ngươi ở lại.”
Bạch Vân vẻ mặt không đổi đi tới, gương mặt trắng cười nói “nguoi theo ta!”
Dương Cảnh Thiên nói “tốt đấy, thiên tiên muội muội.”
cửa phòng đẩy ra, Bạch Vân đi trước, Dương Cảnh Thiên theo sau, nhìn theo bóng lưng của Bạch Vân, ngửi thấy trên người nàng phát ra mùi hương thơm ngát, hết thảy tựa như trong mộng.
Dương Cảnh Thiên biết, giấc mộng của bản thân, từ giờ khắc này bắt đầu.