“Chỉ là người trong giang hồ không biết tại đông hải hơn một năm trước từng phát sinh sóng thần, cả Minh Nguyệt cung trong tại nạn đó đã chìm xuống biển. Cũng bởi trong giang hồ căn bản không ai biết được Minh Nguyệt Cung ở đâu, cho nên cũng không ai biết Minh Nguyệt Cung bị sự cố gì. Tuy vậy Minh Nguyệt Cung lại thoát khỏi đại nạn, Minh Nguyệt cung trên dưới mấy trăm người không một ai tử nạn cả.”
Nàng thở ra một hơi rồi nghẹn ngào kể tiếp:
“Minh Nguyệt Cung sở dĩ thoát khỏi đại nạn hoàn toàn là nhờ vào một người, chính là Nam Cung Tiểu Vũ của Nam Cung thế gia. Nam Cung Tiểu Vũ được xưng là thiên hạ đệ nhất tài nữ, quả thật danh bất hư truyền, hơn một tháng trước lúc tai nạn xảy ra, nàng ta tìm tới Minh Nguyệt Cung. Bọn ta đương nhiên không biết nàng làm sao tìm được vị trí Minh Nguyệt Cung, nàng ta đến tìm cung chủ bảo rằng Minh Nguyệt cung sẽ có một hồi đại nạn, bất quá nếu có thể đáp ứng nàng một điều kiện nàng sẽ giúp đỡ chúng ta vượt qua tai kiếp. Cung chủ mặc dù không tin tưởng lắm, nhưng bởi vì Nam Cung Tiểu Vũ thanh danh vang dội, hơn nữa Nam Cung Tiểu Vũ còn nói nếu sự việc sau này nếu không như nàng dự đoán, nàng mặc cho cung chủ xử lí, cho nên cung chủ đáp ứng nàng ta.”
Nàng như nhớ lại đoạn ký ức không mấy vui đó.
“Cuối cùng, trước lúc sóng thần vài ngày toàn bộ Minh Nguyệt Cung đệ tử li khai Minh Nguyệt Cung, đến nơi an bài của Nam Cung Tiểu Vũ. Sự thật thì tai nạn đã xảy ra, nếu như không có Nam Cung Tiểu Vũ cảnh báo trước, tất cả đệ tử Minh Nguyệt Cung sợ rằng không còn một ai sống sót. Cung chủ cũng tuân thủ lời hứa thực hiện điều kiện của Nam Cung Tiểu Vũ, song Cung chủ cũng không nghĩ tới chính là điều kiện này không ngờ…” Nguyệt Tiểu Mẫn nói đến đây dừng lại.
“Điều kiện gì?” Triển Khinh Trần nhịn không được hỏi.
“Điều kiện của nàng là muốn Minh Nguyệt Cung chúng ta bao gồm cả song tì của cung chủ, tứ phương vệ, tam thập lục Nguyệt sứ bồi tiếp một nam nhân trong ba tháng.” Nguyệt Tiểu Mẫn nói ra nhịn không được khóc thành tiếng.
“Huynh đại khái cũng đoán ra nam nhân đó chính là Tiêu Thiên Tứ rồi, cung chủ tuân thủ lời hứa. Nam Cung Tiểu Vũ cũng giúp chúng ta xây dựng lại Minh Nguyệt Cung, Chỉ là không phải ở tại Đông Hải.” Nàng kết thúc hồi ức, xong ngẩn lên nói tiếp: “Mọi chuyện là như vậy, vốn muội tưởng rằng vẫn có thể tiếp tục giấu diếm, nhưng Tiêu Thiên Tứ lại ra ngoài giang hồ nhanh như vậy. Ta cũng biết sẽ có một ngày không thế tiếp tục dấu diếm sự thật!” Nguyệt Tiểu Mẫn nói tới đây thì im lặng không nói gì nữa.
“Tiêu Thiên Tứ ngươi tên hỗn đản, ta sẽ không để yên cho ngươi.” Triển Khinh Trần rốt cuộc cũng tức giận hét lên.
“Khinh Trần, đừng như vậy. Kỳ thật Minh Nguyệt Cung cũng nhận được lợi ích từ hắn, báo đáp hắn cũng là đúng lẽ.” Nguyệt Tiểu Mẫn sợ Triên Khinh Trần đi tìm Tiêu Thiên Tứ vội vàng khuyên hắn.
“Khinh Trần, điều nên nói thì muội đã nói với huynh rồi, nếu huynh muốn li khai muội muội sẽ không trách huynh…” Nguyệt Tiểu Mẫn nhỏ giọng nói .
“Mẫn Nhi, muội yên tâm, ta sẽ không trách muội, ta sẽ không quản trước đây muội đã làm gì. Chỉ cần sau này muội một lòng một dạ đối với ta là ta đã thỏa mãn lắm rồi. Nhưng mà ta sẽ không buông tha tên gia hỏa Tiêu Thiên Tứ thừa nước đục thả câu được!” Triển Khinh Trần nhẹ nhàng ôm lấy Nguyệt Tiểu Mẫn.
“Đừng, huynh đấu không lại Nam Cung Tiểu Vũ đâu, huynh ngàn vạn lần đừng đi kiếm hắn, ngàn vạn đừng đi.” Nguyệt Tiểu mẫn thì thào nói.
“Mẫn Nhi, Tiêu Thiên Tứ và Nam Cung Tiểu Vũ có quan hệ gì?”
“Tiêu Thiên Tứ là tình lang của Nam Cung Tiểu Vũ. Kỳ thật Tiêu Thiên tứ không hề đáng sợ, đáng sợ nhất chính là Nam Cung Tiểu Vũ. Vì Tiêu Thiên Tứ, cô ta có thể không từ thủ đoạn, cho nên ngàn vạn lần đừng đi tìm Tiêu Thiên Tứ. Nếu không, Nam Cung Tiểu Vũ sẽ không bỏ qua cho huynh!”
“Yên tâm đi, ta sẽ không bị gì đâu.” Triển Khinh Trần thấp giọng an ủi nàng, bất quá trong lòng đã có chủ ý đi tìm Tiêu Thiên Tứ kiếm chuyện.
“Ba vị khách quan, xin mời lên lầu.”
Tiêu Thiên Tứ ba người họ cuối cùng cũng tìm được Minh Nguyệt tửu lâu trong thành.
“Ta có việc muốn gặp chưởng quỹ của các ngươi.” Tiêu Thiên Tứ thấp giọng nói.
“Công tử vui lòng chờ một chút”. Chốc lát sau, một nữ nhân khoảng ba mươi tuổi xinh đẹp đi tới. “Xin hỏi công tử tìm ta có chuyện gì phân phó?”
Tiêu Thiên Tứ không có nói gì, nhưng lại làm một thủ thế kì quái, nữ tử đó nhìn thấy ngẩn ra, ngay lập tứ lại khôi phục bình thường: “Công tử, mời theo ta.”
Tiêu Thiên Tứ theo nàng đi tới nội thất, An Linh và Thiến Nhi ở bên ngoài chờ hắn.
Lại nghe nữ tử thấp giọng nói. “Hải thượng sanh Minh Nguyệt.”
“Minh Nguyệt bổn vô hạ.” Thiên tứ đáp lời.
“Kỉ thì minh nguyệt?”
“Thiên Tứ vô hạ.”
“Đệ tử Minh Nguyệt Cung Nguyệt Phương Hoa, tham kiến Tiêu công tử.”
Nguyệt Phương Hoa hạ người quỳ xuống bái, Tiêu Thiên Tứ vội vàng ngăn lại:
“Nguỵêt cô nương không cần đa lễ, ta tới là có việc tìm cung chủ các người, không biết nàng bây giờ có ở đây không?”
“ Hồi bẩm công tử, Cung chủ người không có ở chổ này, bất quá Nhu Nguyệt sứ đang ở đây, công tử có muốn đi gặp người không?”
“Được rồi, cô nương dẫn ta tới gặp người.”
Tiêu Thiên Tứ cùng Nguỵêt Phương Hoa đi tới bên trong bên ngoài một gian sương phòng, Nguyệt Phương Hoa dừng lại: “Công Tử, Nhu Nguyệt Sứ đang ở bên trong, người hãy tự đi vào.”
“Đã tới thì vào đi.” Tiêu Thiên Tứ đang do dự thì bên trong lại phát ra tiếng.
“Nàng làm sao biết được ta tới.” Tiêu Thiên Tứ đi vào, cảm thấy tò mò không nhịn được hỏi.
“Ngươi đến đây xem là biết.” Tiêu Thiên Tứ nhìn thấy một vật giống như mặt kính, song kỳ lạ là tất cả tình huống bên ngoài đều có thể quan sát một cách rõ ràng ở chỗ này.
“Có chuyện gì thì nói nhanh đi.” Nguyệt Tiểu Nhu nói ra thì là Nhu Nguyệt Sứ, ý vốn phải ôn nhu nhưng mà đối với Tiêu Thiên Tứ lại không có chỗ nào ôn nhu cả.
“Ta muốn nhờ các người giúp ta tìm một người. Không đúng, là hai người.” ´Tiêu Thiên Tứ cuối cùng cũng nói ra ý đồ của bản thân.
“Một người là Tiêu Ngọc Nhã, Người kia là ai?” Thực sự là thần thông quãn đại.
“Người kia là Kiếm hồ sơn trang nhị đệ tử Lương Kì Tùng, nàng làm sao biết được ta muốn kiếm Ngọc Nhã tỷ?” Tiêu Thiên Tứ càng lúc càng không hiểu được.
“Xem ra Nam Cung Tiểu Vũ còn rất nhiều chuyện chưa nói với ngươi, nếu nàng không nói cho ngươi biết ta cũng không tiện nói. Ngươi không cần quản ta làm sao biết được, chỉ cần biết ta sẽ giúp ngươi tìm là được rồi, nội trong ba ngày ta sẽ cho ngươi biết tin tức, bây giờ người có thể đi rồi.” Nguyệt Tiểu Nhu hạ lệnh trục khách.
“Nàng sao lại khó chịu đến vậy khi nhìn thấy ta?” Tiêu Thiên Tứ bực bội vô cùng.
“Ngươi còn muốn ta đối với ngươi ra sao? Ta không giống như Tiểu Mân đi kiếm nam nhân khác đã là tốt với ngươi rồi lắm rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Ngươi mỗi ngày trái ôm phải ấp, còn hưởng thụ chưa đủ sao?” Nguyệt Tiểu Nhu nói chuyện với hắn cũng không hề tốt lành gì.
“Nàng … “
“Ta làm sao? Ta nói oan cho ngươi à? Chẳng lẽ không phải mỗi ngày ngươi đều trái ôm phải ấp? Còn có hai người đang ở ngoài cửa chờ ngươi kìa, ta thấy rất rõ ràng” Nguyệt Tiểu Nhu thực không sợ hắn, nhưng trong tình huống này với cái khung cảnh kỳ quái này cảm giác giống như là đôi tình lữ đang cãi nhau.
“Nàng không thể ôn nhu một chút sao? Nàng trước đây rất ôn nhu mà?” Tiêu Thiên Tứ có điểm nghĩ không thông, vì sao bây giờ nữ nhân thay đổi nhanh như vậy.
“Muốn ta ôn nhu, sau này đừng có dẫn theo nữ nhân khác tới chỗ của ta, sợ ta không biết ngươi có bao nhiêu nữ nhân à?” Rốt cuộc cũng hiểu được, Nguyệt Tiểu Nhu ghen khi nhìn thấy Thiến Nhi và Anh Linh.
“Ta không phải cố ý dẫn theo bọn họ đên cho nàng thấy” Tiêu Thiên Tứ cảm giác đau khổ.
“Ta không quản ngươi có cố ý hay không, ngươi còn không đi, ta gọi ngươi lôi ngươi ra”.
“Nàng gọi người đi” Tiêu Thiên Tứ và nàng quanh co.
“Người … ư…” Còn chưa gọi ra tiếng thì đã bị hắn nhanh chóng hôn vào môi, Tiêu Thiên Tứ bây giờ rất là thuần thục chiêu này.
Nguyệt Tiểu Nhu đang vỗ vào lưng hắn, chậm rãi ngừng lại rồi cũng chậm rãi ôm lấy hắn.
“Tiểu Nhu sao vậy?” Tiêu Thiên Tứ cảm giác trên mặt ẩm ướt, phát hiện Nguyệt Tiểu Nhu đang khóc, vội vàng tách môi ra hỏi.
“Ngươi chỉ biết khi phụ chúng ta.”
Nguyệt Tiêu Nhu nghĩ bản thân thật vô dụng, vốn quyết định không để ý tới hắn nữa, nhưng khi bị hắn chiếm tiện nghi, bản thân dường như là rất tình nguyện, nhưng tên ngốc Tiêu Thiên Tứ bị nàng làm cho hồ đồ, chỉ biết ôn nhu dỗ nàng.
“Mọi thứ ổn rồi rồi, ngươi đi đi, bọn họ còn đang ở ngoài đó đợi ngươi, ta sẽ mau chóng cho người mang tin tức đến gặp ngươi, ngươi cũng không nên quá lo lắng.” Nguyệt Tiểu Nhu lại khôi phục hình dáng như lúc vừa gặp Tiêu Thiên Tứ, chỉ là lúc này dừng như so với hồi đầu có phần ôn nhu hơn khi nói chuyện.
Bạch Mã sơn trang cách thành rất gần, chỉ có nửa canh giờ lộ trình, Tiêu Thiên Tứ sau khi li khai Minh Nguyệt tửu lâu, cuối cùng quyết định là trở về. Ngày mai là võ lâm đại hội, hắn cũng muốn xem náo nhiệt, bây giờ việc có thể làm hắn đã làm, chỉ có thể chờ tin tức của Nguyệt Tiểu Nhu. Song trở lại Bạch Mã sơn trang lại biết được một tin tức phi thường ngoài ý muốn, Lương Tùng Kì hiện tại an nhiên ở Bạch Mã sơn trang, hắn đang cùng Tiêu Kinh Hồng bọn họ ở Nghị sự đại sảnh của Bạch Mã sơn trang.
“Lương Kì Tùng, ngươi bắt Ngọc Nhã tỷ đi đâu rồi.” Tiêu Thiên Tứ xông vào đại sảnh, mặc kệ trong đại sảnh đang có mặt người nào.
“Thiên Tứ, bao nhiêu võ lâm tiền bối tại nơi đây, ngươi lớn tiếng la lối chuyện gì?”
Tiêu Kinh Hồng lên tiếng, cũng không biết Tiêu Kinh Hồng tới đây lúc nào, hơn nữa lại cùng Lương Kì Tùng ở cùng một chổ.
“Khải bẩm sư phụ, Lương Kì Tùng không biết đã bắt Ngọc Nhã tỷ đem đi đâu rồi.” Tiêu Thiên Tứ cố nén kích động .
“Thiên Tứ, Kì Tùng tốt xấu gì cũng là nhị sư huynh của ngươi, ngươi làm sao lại vô phép như vậy? Còn chuyện Nhã nhi mất tích ta cũng biết rồi, bất quá ngươi có chứng cứ gì cho rằng Kì Tùng làm?”
“Đúng vậy, sư đệ, ngươi sao lại có thể nói oan cho ta, mấy ngày nay ta vốn lúc nào cũng ở cùng một chỗ với sư phụ.” Lương Kì Tùng cũng nói thêm vào.
“Lương Kì Tùng, ta không cần biết ngươi giảo biện thế nào, ngươi hôm nay nếu không giao Ngọc Nhã tỷ ra, ta sẽ không buông tha cho ngươi.” Tiêu Thiên Tứ mặc kệ những chuyện khác.
“Thiên Tứ, ngươi càng ngày càng vô lí. Ngươi còn coi ta sư phụ này để vào mắt không?” Tiêu Kinh Hồng lên tiếng trách mắng.
“Lương Kì Tùng, người khác có thể bị ngươi gạt, nhưng ngươi không gạt được ta. Hai năm trước ngươi vì Ngọc Nhã tỷ mà đem ta quăng xuống vách núi, ta tin rằng ngươi hôm nay cũng như vậy, chuyện gì cũng có thể làm, ta chỉ hận bản thân mình không sớm trừ khử tên bại hoại nhà ngươi, nếu ngươi hôm nay không nói ra Ngọc Nhã tỷ ở đâu, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Tiêu Thiên Tứ không để ý gì tới lời trách mắng của Tiêu Kinh Hồng. Hắn nhận định rằng là Lương Kì Tùng bắt đi Ngọc Nhã, hiện tại Lương Kì Tùng xuất hiện rồi, mà Tiêu Ngọc Nhã còn chưa biết tung tích, làm sao hắn không thể không lo lắng Tiêu Ngọc Nhã có việc gì ngoài ý muốn, cho nên hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Lương Kì Tùng.
“Sư đệ, ngươi đừng ngậm máu phun người, nếu là ta hai năm trước quăng ngươi xuống vách núi, ngươi tại sao lại trước giờ không nói với sư phụ, tới hiện tại mới nói, ta xem ra ngươi có chủ tâm muốn đổ oan cho ta.” Lương Kì Tùng tỏ ra bản thân rất oan khuất.
“Thiên Tứ, nếu ngươi còn tiếp tục gây rối, thì đừng trách ta không khách khí”. Bao nhiêu người tại đại sảnh nhìn bọn họ, Tiêu Kinh Hồng thật sự không thể giữ được thể diện.
“Không có tin tức của Ngọc Nhã tỷ, ta sẽ không dừng tay. Không ai có thể làm ta dừng tay, sư phụ, người cũng không thể.” Tiêu Thiên Tứ chậm rãi nói.
“Ngươi!” Tiêu Kinh Hồng tức giận vô cùng: “Được, ngươi giỏi lắm, bây giờ ta tuyên bố trục xuất ngươi khỏi Kiếm Hồ sơn trang, từ giờ trở đi ta không có người đệ tử như ngươi.”
“Trang Chủ, người phải cân nhắc kỹ!” Bạch Ngọc lâu rốt cuộc cũng lên tiếng: “Ta thấy Tiêu huynh chỉ là nhất thời xúc động.”
Những người khác cũng đều lên tiếng khuyên ngăn, nói ra thì Tiêu Thiên Tứ hiện tại cũng có chút danh tiếng, trận đánh với Tiếu Thương Thiên tại Kiếm hồ sơn trang đã khiến cho hắn dương danh võ lâm, cũng bởi lần đó Tiêu Thiên Tứ không hể dùng võ công gì đặc biệt lợi hại, cho nên những người trong sảnh đường cũng không xem trọng hắn mấy.
“Đừng nói là trục xuất sư môn, vì Ngọc Nhã tỷ, cho dù cùng cả võ lâm đối địch, ta cũng không tiếc. Hôm nay ta nhất định sẽ không buông tha cho Lương Kì Tùng.” Tiêu Thiên Tứ thanh âm chậm rãi mà kiên định.
“Tốt, Tiêu lão đệ ta ủng hộ ngươi, cái tên Lương tiểu tử gì đó ta nhìn hắn là thấy chán ghét rồi.” Lam Thiên Phong sao lúc nào cũng xuất hiện lúc thích hợp.
“Lam Thiên Phong, chuyện của Kiếm Hồ sơn trang bọn ta không cần ngươi nhiều chuyện.” Tiêu kinh Hồng lạnh lùng nói.
“Tiêu trang chủ, ta xem ngươi hình như là có chút hiểu lầm? Ta không có quản chuyện của Kiếm Hồ sơn trang của ngươi, ta chỉ quản việc của Tiêu lão đệ, ngươi vừa rồi không phải nói đem Tiêu Thiên Tứ trục xuất sư môn sao? Vậy hắn không phải là người của Kiếm Hồ sơn trang nữa.” Lam Thiên Phong cái miệng luôn thể hiện vô cùng lợi hại.
“Lam Thiên Phong, không nghĩ được công phu võ mồm của ngươi càng ngày càng xuất sắc”.
“Đa tạ đã khích lệ, ta luôn luôn bội phục đối với tài miệng lưỡi của mình.” Lam Thiên Phong giả như nghe không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của hắn.
“Đa tạ Lam đại ca. “
“Đừng đa tạ ta, là hai nữ nhân của ngươi quấy nhiễu muốn ta tới, ta nói cho Tiêu lão đệ ngươi biết, ta coi như đã biết được uy lực của hai mỹ nhân đó, sau này ngươi tự mình cầu phúc đi!” Lam Thiên Phong gương mặt đồng tình nhìn hắn.
Thì ra là Thiên nhi và An Linh thấy tình hình ở đây không ổn, nên đi kéo Lam Thiên Phong đi tới đây.
“Lương Kì Tùng xem ra ta không xuất thủ ngươi thì ngươi không nguyện ý nói”
Tiêu Thiên Tứ vừa nói, vừa bước theo Tuyền Ki bộ, thân ảnh chợt lóe đã tới bên cạnh Lương Kì Tùng. Theo đó trường kiếm đã ra khỏi vỏ, đến khi Tiêu Kinh Hồng phát hiện thì đã không kịp cản trở, kiếm của Tiêu Thiên Tứ đã ở trên cổ của Lương Kì Tùng. Chiêu này trong nháy mắt đã làm cho người trong cả đại sảnh đều ngây người, trong đầu bọn họ thực sự là không thể tưởng tượng nổi. Tiêu Thiên Tức mặc dù là đánh lén, nhưng bọn họ tự biết không có mấy người có thể làm được như vậy.
“Lương Kì Tùng, nếu như ngươi muốn chết, ta hôm nay sẽ thành toàn cho ngươi.” Nói xong tay bắt đầu dụng lực.
“Chậm đã, chậm đã.” Tiêu Kinh Hồng và Bạch Ngọc Lâu đông thời lên tiếng ngăn cản.
“Tiêu Thiên Tứ ngươi ngang nhiên trước mặt nhiều người coi thường nhân mạng, chẳng lẽ không sợ hành động này khiến cho võ lâm công phẫn à!” Lương Kì Tùng thấy có người ra mặt, đảm lược lại nổi lên.
“Tiêu huynh, chuyện gì cũng có thể từ từ thương lượng, có thể nể mặt tại hạ thả Lương huynh ra trước được không?” Bạch Ngọc Lâu thân là chủ nhà, tự nhiên không muốn thấy người chết ở địa bàn mình.
“Tiêu Thiên Tứ, ngươi chẳng lẽ không ngẫm lại hậu quả của việc làm này? Nhã nhi nếu biết cũng không muốn ngươi làm như vậy.” Tiêu Kinh Hồng hôm nay xem như đã mất hết mặt mũi, bị Tiêu Thiên Tứ đưa vào tình thế vô cùng khó xử, cuối cùng đành phải lấy Tiêu Ngọc Nhã ra khuyên Tiêu Thiên Tứ.
“Hậu quả gì ta không muốn biết, ta chỉ biết là nếu bây giờ giết hắn, trên thế giới này sẽ bớt đi một tai họa.” Tiêu Thiên Tứ không gì lay động.
“Lương Kì Tùng, ngươi nên cảm thấy rất vinh hạnh mới đúng. Hôm nay là lần đầu tiên ta giết người, vốn chỉ cần ngươi nói ra chổ hạ lạc của Ngọc Nhã tỷ, ta hôm nay sẽ buông tha cho ngươi. Nhưng ngươi cứ muốn chết như vậy, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi.”
“Không, không muốn… nếu như ngươi giết chết ta vậy ngươi sẽ vĩnh viễnh không bao giờ biết Tiêu Ngọc Nhã ở đâu.” Lương Kì Tùng thấy không ai có thể cứu hắn, không thể làm gì khác hơn là mở miệng cầu khẩn.
“Ngọc Nhã tỷ ở chổ nào? Ngươi làm gì nàng rồi? “Tiêu Thiên Tứ tâm thần kích động.
“Ta nói ra ngươi không giết ta chứ?” Lương Kì Tùng hỏi.
Lúc này Bạch Ngọc Lâu và Tiêu Kinh Hồng không lên tiếng nữa, bởi vì bây giờ Lương Kì Tùng xem như đã thừa nhận là hắn bắt cóc Tiêu Ngọc Nhã, bất quá Tiêu Kinh Hồng có điểm không rõ, Lương Kì Tùng mấy ngày nay thật sự là ở cùng một chổ với hắn.
“Chỉ cần ngươi nói ra Ngọc Nhã tỷ ở đâu, ta hôm nay sẽ bỏ qua cho ngươi. “
“Buổi sáng ba ngày trước ta bảo Ngọc Nhã rằng sư phụ tìm nàng, lừa Ngọc nhã ra ngoài, sau đó lại chế trụ nàng, không nghĩ được đang đi nửa đường nàng lại bị người khác cướp đi, ta len lén thám thính một chút biết nàng không có trở về Bạch Mã sơn trang, còn biết cho tới hiện tại vẫn chưa có ai biết ta bắt cóc nàng đi, cũng may trên đường gặp được sư phụ, cho nên cùng sư phụ tới nơi đây. Vì vậy ta bây giờ cũng không biết nàng ở nơi nào, nhưng thật sự ta không có làm gì nàng cả.” nhìn Tiêu Thiên Tứ sắc mặt tựa hồ không tin cho nên bổ sung thêm vào một câu cuối.
“Người bắt nàng đi trông như thế nào ngươi có nhìn rõ không?”
“Không có bọn nó rất đông người, võ công cũng rất cao cường.” Lời nói đó hầu như là nói nhảm.
“Còn có sự tình nào khác không ?”
“Không có nữa.” Lương Kì Tùng đã ngoan ngoãn trả lời mọi câu hỏi.
“A.” Lương Kì Tùng phát ra một tiếng hét thảm. “Ngươi không phải nói sẽ tha cho ta sao?”
“Công tử tha cho ngươi không có nghĩa là ta cũng tha cho ngươi.” Người ra tay chính là Thiến Nhi.
Trong đại sảnh mọi người không khỏi ớn lạnh, nha đầu này thật là độc, ai cũng nhìn không ra một cô cái nhu nhược có thể an nhiên xuống tay độc như vậy.
“Ngọc Nhã tỷ, nàng cuối cùng là ở đâu?” Tiêu Thiên Tứ vốn tưởng rằng lập tức có thể tìm được Tiêu Ngọc Nhã, không ngờ điều hỏi được ở Lương Kì Tùng so với không biết lại không kém bao nhiêu, Tiêu Ngọc Nhã cuối cùng ở nơi nào đây?
Last edited by kedatinh1974; 14-08-2008 at 11:29 AM.
Hôm nay tại nghị sự đại sảnh của Bạch Mã sơn trang đang có một cuộc nghị luận khá sôi nổi, hiển nhiên có người có ý kiến về tác phong của bọn Tiêu Thiên Tứ.
“Tiêu Thiếu hiệp, Lương thí chủ tuy có sai trước, nhưng mà tội không đáng chết, thí chủ làm như vậy có quá đáng hay không?”Hòa thượng Thiếu Lâm luôn từ bi, một lão hòa thượng lông mày bạc trăng rốt cuộc cũng lên tiếng, đại sảnh nhất thời yên tĩnh lại.
Vị hòa thượng đó là Tuệ giác, thủ tọa thiếu lâm đạt ma đường, truyền ngôn trên giang hồ nói rằng vị này thân hoài tuyệt học, võ công không kém bạch bảng cao thủ bao nhiêu, cũng là sư phụ của Triển Khinh Trần.
“Đại sư cảm thấy tội như thế nào mới có thể nói là đáng chết?”Tiêu Thiên tứ chậm rãi nói.”Hai năm trước Lương Kì tùng đã quăng ta xuống vách núi, nếu không phải mạng ta lớn, ta sớm đã trở thành một bộ xương trắng, đại sư còn cảm thấy tội của hắn không đáng chết à?”
“Thí chủ tuy nói Lương Thí chủ đem ngươi quăng xuống núi, nhưng là vô bằng vô chứng. huốg chi thí chủ bây giờ không có việc gì, dù cho là có chuyện như vậy, cũng không nên giết Lương thí chủ như vậy. Phật gia nói tâm phát từ bi, nếu chúng ta đều tùy tiện xem nhân mạng như cỏ rác, há không khác gì người trong ma môn sao?”Lão hòa thượng dằn tửng câu nói.
“Ý tứ đại sư là nếu lúc đó ta”may mắn”bị ngã chết, thì bây giờ Lương Kì Tùng mới đáng bị ta giết chết à? Vậy ta thỉnh giáo đại sư, nếu như ta chết rồi, người có giúp ta giết Lương Kì Tùng không?”Tiêu Thiên Tứ trước những lời của lão hòa thượng vô lý này có điểm vô cùng khó chịu.
“Điều này ta cũng không dám nói… nhưng sự thật thì điều thí chủ nói chỉ là giả thuyết, mà Lương thí chủ lại không có thương tổn nhân mạng.”
“Hiện tại Ngọc Nhã Tỉ của ta sống chết chưa rõ, ta mặc kệ Lương Kì Tùng có hay không thương tổn nhân mạng, dám đối Ngọc Nhã tỉ bất lợi thì cũng đủ lí do để hắn chết rồi, đại sư nếu có chỉ giáo gì thì cứ tự nhiên, còn nếu ngài đã cạn lời thì ta đi trước.”Tiêu Thiên Tứ không muốn nghe lão hòa thượng dài dòng.
“Tiêu Thiên Tứ, ngươi có phải là ỷ bản thân võ công cao nên không để quần hùng thiên hạ vào mắt nửa phải không?”Triển Kinh Trần lên tiếng. Xem ra hắn rắp tâm mang tới cho Tiêu Thiên Tứ thêm phiền phức.
“Triển Huynh lời này không biết là có ý tứ gì? Tại hạ không phải là không để ai vào mắt, nhưng cũng chỉ hạn chế ở một số người, ta nghĩ loại người như Lương Kì Tùng không thể coi là người được, có lẽ nên xem là một dạng khác.”Tiêu Thiên tứ rất là bực bội, vốn Tiêu Ngọc Nhã mất tích đã làm hắn lo lắng rồi, hiện tại những kẻ nhàm chán này còn nói này nói nọ, làm cho hắn không còn bình tĩnh được nữa.
“Các vị không còn ai chỉ giáo gì thì ta xin cáo từ.”
Tiêu Thiên Tứ không chờ Triển Khinh Trần tiếp lời xoay người bỏ đi, hắn thực sự cảm thấy những người này rất phiền toái.
“Dao nhi, nàng sao lại tới đây?”Tiêu Thiên Tứ đang muốn nghỉ ngơi, Thu Thủy Dao nhẹ nhàng tiến lại.
“Còn không phải vì ngươi à.”Thu Thủy Dao liếc mắt với hắn một cái.
“Sáng nay ngươi sao cùng bọn họ gây ra xung đột lớn vậy, ngươi có biết không ngươi đã đắc tội với nhiều người rồi không, Tiêu Kinh Hồng tốt xấu gì cũng là sư phụ của ngươi, bộ dạng của ngươi như vậy người khác cho nghĩ rằng ngươi là một tên phản bội sư môn làm cho rất nhiều người xem thường. Hôm nay nếu không phải có người thấy ngươi võ công cao cường, thêm vào võ lâm đại hội còn chưa bắt đầu nên không muốn tự tạo chuyện thị phi, chỉ sợ là ngươi sẽ không dễ dàng thoát thân như vậy.”Thu Thủy Dao bắt đầu giáo huấn hắn.
“Sư phụ cái gì, hắn từ lúc nào dạy ta vậy? Thật ra hắn không thể tính là sư phụ của ta, nếu không phải vì Ngọc Nhã tỉ, ta còn lâu mới để ý tới hắn.”Tiêu Thiên Tứ nhớ tới Tiêu Kinh Hồng lại căm tức.
“Nhưng mà người khác lại không biết tình huống của các người, ngươi cái tên bổn đản, xem ra sau này ngươi với người trong bạch đạo không dễ dàng tạo quan hệ tốt đâu, bây giờ ngươi đã đắc tội với Thiếu Lâm, sau này cũng nên cẩn thân hơn.”Thu Thủy Dao rất quan tâm đến hắn.
“Không có gì, vốn ta đã không thích những người đó. Cũng không muốn cùng bọn họ tạo quan hệ tốt gì cả, chỉ cần bọn họ không chọc đến ta thì ta cũng sẽ không đụng tới bọn họ. Nàng an tâm đi, ta sẽ không có chuyện gì đâu. Nhưng sau này nàng sẽ thường xuyên ở cùng chổ với bọn họ, ta ngược lại thấy lo lắng cho nàng.”Tiêu Thiên Tứ ôm lấy Thu Thủy Dao ôn nhu an ủi nàng.
“Bọn họ đối với ta rất tôn kính, đâu giống chàng?”Thu Thủy Dao nhéo bàn tay không thành thật của hắn một cái, xong ôn nhu nói:”Hơn nưa võ công của ta bây giờ đã không phải như trước kia nữa, ta nghĩ bây giơ cho dù là Tiếu Thương Thiên bọn họ ba người trờ lại muốn gây khó dễ cho ta cũng không phải đơn giản, bản thân ta muốn an toàn rút lui lại không còn là việc khó.”Nói xong gương mặt hiện lên một mảnh hồng vân, hiển nhiên là nhớ tới sự tình của tối hôm qua.
“Tốt rồi, nàng giáo huấn ta lâu như vậy đã giáo huấn đủ rồi chứ, tối nay có phải nên ở lại bồi thường cho ta không?”
Bộ dạng thẹn thùng của Thu Thủy Dao làm cho Tiêu Thiên Tứ nhìn thấy tâm can lại nổi lên từng trận dục hỏa.
“Không được, ta phải trở về, vạn nhất bị người ta phát hiện được ….”
Thu Thủy Dao nổ lực tách hắn ra rồi nói:”Sau này bồi thường cho ngươi, hiện tại thực sự là không được, ta đi trước đây.”
Nói xong chủ động hôn hăn một cái lại nhẹ nhàng biến mất.
“Đúng là, không bồi ta thì đừng có câu dẫn ta chứ.”Tiêu Thiên Tứ có chút bất mãn, thực sự không nghĩ tới nàng ta căn bản không hề câu dẫn hắn. Hắn thở dài lên giường nằm ngủ, nửa đêm cảm giác có người vào phòng, vừa nhìn thì ra là nha đầu An Linh.
“Nàng sao lại vào đây?”Tiêu Thiên Tứ kéo một cái đem nàng kéo luôn vào trong chăn.
“Làm gì lớn tiếng như vậy? Thiến Nhi còn ở ngoài đó.”An Linh thẹn thùng ôm lấy hắn.
Lại là một đêm không ngủ, nhưng Tiêu Thiên Tứ rốt cuộc cũng xác định lúc trước quả thật mình đã phạm vào một sai lầm.
Ngày năm tháng năm. Bạch Mã Sơn Trang .
Võ Lâm đại hội cuối cùng cũng bắt đâu, vì nghênh đón võ lâm đại hội lần này, Bạch Ngọc Lâu đặc biệt tu sửa lại Nghị sự phòng cho đủ lớn, đủ để dung nạp vài ngàn người, ở giữa còn có một khối đất trống lớn.
Kỳ thật mục đích của võ lâm đại hội lần này mọi người đều biết rõ trong lòng, chính là muốn thành lập bạch đạo liên minh, cùng nhau đối kháng Ma Môn.
“Các vị đồng đạo, mọi người đều biết, ma môn thế lực ngày càng mạnh nên bọn chúng càng lúc càng chẳng coi chúng ta ra gì, nhưng các vị cũng biết trước đây không lâu trong hôn lễ của Kiếm Hồ sơn trang thiếu trang chủ, Tiếu Thương Thiên của ma môn công khai xâm phạm còn đã thương Tiêu Thiếu Trang Chủ. mà gần đây võ lâm bạch đạo không ngừng chịu công kích của Ma môn, bởi vậy ta và Thu tiên tử cùng với võ lâm tiền bối các phái thương nghị quyết định thành lập một Bạch Đạo võ lâm đồng minh, cũng nhau đối kháng ma môn, không biết chư vị tại đây có tán thành hay không?”Bạch Ngọc Lâu quả quyết nói, phong thái anh minh thần võ, khiến cho không ít thiếu nữ nghị luận rất ồn ào.
“Kì thật ta nghĩ thành lập bạch đạo liên minh thì tất thảy anh hung võ lâm đồng đạo tại đây ai cũng nhất trí tán thành, bất quá địa vị minh chủ do ai đảm nhận đây? Theo ý riêng của ta, minh chủ ít nhất phải là người đức cao vọng trọng mới được.”Tiêu Kinh Hồng tiếp lời Bạch Ngọc Lâu, người”đức cao vọng trọng”không phải đang ám chỉ bản thân hắn hay sao!
Đám người trong chốc lát ồn ào không ngừng, người được đề cử xuất hiện lien tục, xem ra cái chức vị minh chủ quả thật rất hấp dẫn người.
“Theo ta thấy, chúng ta nên nghĩ ra một phương pháp tuyển minh chủ công bằng cho tất cả mọi người” Âm thanh nữ nhân dễ nghe lấn át mọi tiếng ồn ào, lời nói từ một người vô cùng quen thuộc là đại đệ tử Thiên Tâm các Thu Thủy Dao.
“Thu Tiên Tử nói rất có lí!”Bạch Ngọc Lâu lập tức tiếp lời.
“Không biết Thu Tiên tử nhận thấy biện pháp nào mới là công bình nhất đây?”Tiêu Kinh Hồng cũng không lên tiếng.
“Thủy Dao tạm thời còn chưa nghĩ ra, đang muốn cùng các vị tiền bối thương nghị.”Thu Thủy dao âm thanh vẫn rất bình thản.
“ai, ngươi nói võ lâm đại hội cái gì, không phải là tìm cho ra một minh chủ sao? Điều này không phải rất đơn giản sao, ta thấy bản thân thực sự rất tốt!”
Võ lâm đại hội hôm nay đã kết thúc, tuy còn chưa thảo luận ra phương pháp tuyển chọn song Lam Thiên Phong đang ở trong phòng khoa trương hùng biện.
“Ngươi mà là võ lâm minh chủ?”
An Linh nhìn hắn với một vẽ mặt diễu cợt xong nhìn sang Tiêu Thiên Tứ.”Theo như ta thấy Tiêu lang so với ngươi mạnh hơn nhiều .“
“Thật là không ra thể thống mà, từ lúc nào bắt đầu gọi là Tiêu Lang vậy.”Lam Thiên Phong nói thầm.
“Kì thật ta xem Bạch Ngọc Lâu cũng không tệ, hơn nửa rất có hi vọng trở thành võ lâm minh chủ.”Cốc Phong tại kế bên chen vào.
“Đúng vậy, đúng vậy, ta cũng thấy được Bạch Ngọc Lâu trông rất anh tuấn, cũng rất có phong độ, nếu ta chưa có lập gia định nhất định gả cho hắn”. An Linh lại tiếp lời.
“An tiểu muội, ngươi dường như là chưa có lập gia đình nha? Vậy ngươi còn không mau chạy đi kiếm Bạch Ngọc lâu đi, biết đâu cơ duyên xảo hợp ngươi lập tức có thể trở thành Minh chủ phu nhân. Chỉ là Bạch Ngọc Lâu, hắn không biết có chấp nhận ngươi không nha.”Lam Thiên Phong tìm được cơ hội báo phục nàng liền sẵn giọng.
“Ai nói ta chưa có gia đinh, ta đã là thê tử của Tiêu lang rồi.”
An Linh đã là thê tử của Tiêu Thiên Tứ rồi, có điều Tiêu Tiên Tứ nghe như sét đánh bên tai không cẩn thận có chút không ổn, ho không ngừng, hóa ra bị sặc nước.
“Tiêu lang, chàng không sao chứ.”An Linh thấy thế tỏ ra vô cùng lo lắng.
Từ sau buổi tối hôm qua, An Linh đối với Tiêu Thiên tứ không biết đã ôn nhu nhiều hơn bao nhiêu lần. Trước mặt mọi người cũng không có chút thẹn thùng. Tiêu Thiên Tứ ngoại trừ than thầm cái loại ôn nhu khó hưởng thụ này, thật sự không có biện pháp nào khác.
“Kì thật, ta thấy cơ hội của Bạch Ngọc Lâu quả thật rất lớn.”Thiến nhi rốt cuộc cũng lên tiếng nói chuyện.”Ta nghe nói Thu tiên tử rất ủng hộ hắn, hơn nửa có người đồn đãi nói là Thu tiên tử và Bạch Ngọc Lâu quan hệ không cạn .“
“A”Tiêu Thiên Tứ lại bị sặc, vừa hớp được chút không khí liền hỏi:”Ai nói vậy?”
“Ngươi sao lại kích động như vậy? Chẳng lẽ ngươi thật sự thích Thu tiên tử gì đó?”An Linh nét mặt ghen tuông nhìn hắn
“Không có gì, không có gì.”Tiêu Thiên Tứ quả thạt có ý sợ An Linh, trong lòng lại thầm nghĩ: “Tên nào xúc phạm Dao nhi mà để ta biết được sẽ có kết quả ‘rất tốt’.”
“Không có gì mới lạ, thích thì thích, có cái gì mà không dám nói chứ, cái đồ nhát gan.”
“Linh nhi, sao ta cảm giác là nàng càng ngày càng giống tiểu miêu vậy?”
“Tiểu miêu? Ngươi có phải muốn nói ta giống như cọp cái không?”An Linh hung hăng nhéo hắn một cái.
“Không có, ta thực sự nói là nàng giống như con mèo nhỏ ôn nhu.” Chỉ là hiện tại không có lời giải thích nào lọt tai khiên cho da thịt hắn không khỏi chịu ủy khuất.
“Ta nói các ngươi thân mật đủ rồi chưa? Tiêu lão đệ, lại có mĩ nữ kiếm ngươi kìa.”
Lam Thiên Phong chịu không được bọn họ đi ra ngoài, lúc này trở về lại mang thêm một mĩ nữ, thật sự không hổ là đa tình công tử, đáng tiếc là mĩ nữ dường như là tìm Tiêu Thiên Tứ.
“Có tin tức của Ngọc Nhã tỉ à?”Thiên tứ nhân ra là Nguyệt Tiểu Nhu.
“Bốn ngày trước, Tiêu Ngọc Nhã và Lương Kì Tùng ra khỏi cửa, bất quá theo thủ hạ tìm hiểu, Tiêu Ngọc Nhã sau đó lại không có cùng xuất hiện với Lương Kì Tùng, mà xuất hiện tại một hào hoa thương đội khác, Nhưng Tiêu Ngọc Nhã không giống như là bị cầm tù, thương hội hiện tại đang trên đường đi tới kinh thành, tình huống cụ thể của bọn họ còn phải chờ tin tức tiếp theo.”
Đệ tử Minh Nguyệt cung quả nhiên lợi hại.
“Ngọc nhã tỉ nàng ấy sao lại đi đến kinh thành?”Tiêu Thiên Tứ nghĩ không ra.
“Vấn đề này người nên đi hỏi nàng ta, ta đi trước đây.”Nguyệt Tiểu Nhu tựa hồ bất mẫn sự hòai nghi của Tiêu Thiên Tứ.
“Không cần khách khí.”Tiêu Nhu dừng lại một chút lại tiếp tục đi về phía trước, đảo mắt lại không thấy đâu.
“Có tính cách, ta thích loại nữ nhân này.”Lam Thiên Phong chạm vào si hoa rồi.
“Thích cái đầu ngươi.” Tiêu Thiên Tức bực dọc nói.
“Tiêu lão đệ, ta tốt xấu gì cũng là đại ca ngươi, ngươi như sao không biết tôn kính ta chứ?”Lam Thiên Phong rất bất mãn.
“Tôn kính ngươi? Nằm mơ đi.” Tiêu Thiên Tứ tỏ vẻ khinh thường đối với hắn.
“Cái thế giới này thật loạn hết cả rồi, thảm thật!”Lam Thiên Phong vừa lắc đầu vừa than thở.
“Kinh thành? Ngọc Nhã tỉ nếu không bị bắt tại sao lại đi kinh thành?” Tiêu Thiên Tứ không thèm để ý Lam Thiên Phong, trong lòng một mực nghĩ về vấn đề này, xem ra hắn cần phải đi kinh thành một chuyến rồi.
Võ lâm đại hội vừa mới bắt đầu, cuối cùng ai có thể đoạt được ngôi vị minh chủ đây? Tiếu Thương Thiên có thể xuất hiện tại võ lâm đại hội hay không? Còn có truyền thuyết hậu nhân của Kiếm Hậu vẫn chưa hiện thân. Có xuất hiện hay không? TiêuNgọc Nhã vì sao lại đi kinh thành, Tiêu Thiên Tứ trên đường đi kinh thành sẽ gặp những chuyện gì?
Last edited by kedatinh1974; 14-08-2008 at 11:32 AM.
“Trải qua thương nghị của chưởng môn các phái và Thu tiên tử, chúng ta quyết định dùng một phương pháp rất công bằng để tuyển ra võ lâm minh chủ. Chúng ta đều nhất trí cho rằng, minh chủ tuy võ công phải cao cường, nhưng quan trọng nhất là năng lực lãnh đạo và an bài một việc, vì vậy chúng ta cũng không dùng võ công để tuyển chọn Minh chủ, mà quyết định do đồng đạo thông qua đầu phiếu tuyển ra một vị mà mọi người cho rằng có thể đảm nhiệm chức vụ minh chủ.” Lời của Bạch Ngọc Lâu chưa dứt, mọi người đã xôn xao bàn tán.
“Cho hỏi Bạch đại hiệp, cụ thể tiến hành như thế nào có thế nói rõ ràng một chút không?” có người đặt câu hỏi.
“Trải qua thương nghị của chúng ta, vì để cho công bình nhất, chúng ta quyết định phân ra hai bước tiến hành, bước đầu tiên do các chưởng môn mỗi người đề cử một vị được cho là có thể đảm nhiệm chức vụ minh chủ, sau đó tiến hành bỏ phiếu, kết quả ba người nhận được số phiếu cao nhất sẽ tiến vào vòng tiếp theo, sau dó các vị trưởng môn lại tiến hành bỏ phiếu, lần này chỉ hạn chế ở ba vị tiến vào đợt hai, kết quả người nào đạt được số phiếu cao nhất và hơn một nửa số phiếu thì là minh chủ của chúng ta.” Tương đối phức tạp, nhưng tựa hồ rất công bằng.
“Ta muốn hỏi Bạch đại hiệp một chút, có phải là mỗi môn phái chỉ có thể bỏ một phiếu?” Lại có người đặt câu hỏi.
“Bởi vì trên giang hồ số môn phái rất nhiều, có môn phái chỉ có vài người, nhưng cũng có môn phái lại có hơn ngàn người. Cho nên để có thể đại biểu cho lợi ích của đa số đồng đạo, chúng ta quyết định mỗi một phái ít nhất có thể bỏ một phiếu, nhưng nếu đệ tử của môn phái vượt quá một trăm người có thể bỏ thêm một phiếu, theo vậy mà tính, cứ có thêm một trăm đệ tử là có thể bầu thêm một phiếu.” Tiếng nói vừa dứt, mọi người ồn ào lên.
“Rõ ràng là kì thị môn phái nhỏ của chúng ta mà!” Rất nhiêu người cảm thấy không phục, bất quá nghĩ lại cũng không có cách nào, người ta nhiều người như vậy bản thân môn phái mình chỉ có vài người làm sao tranh với người ta.
“Phương pháp bỏ phiếu này đã được chưởng môn các đại môn phái và Thu tiên tử tán thành, nếu mọi người không có ý kiến gì để nói thì sẽ lập tức bắt đầu bỏ phiếu.” Bạch Ngọc Lâu đối với những lời thì thầm bên dưới như là không nghe thấy. Vốn sự tình xảy ra đều trong dự liệu, có người không đồng ý là chuyện rất bình thường, nhưng chỉ cần ngũ đại môn phái và các môn phái chủ yếu không có ý kiến thì người khác chỉ có thể âm thầm bàn tán mà thôi.
“Ồ, bọn họ nghĩ ra loại phương pháp này, Bạch Ngọc Lâu quả nhiên không tầm thường.” Lam Thiên Phong không biết sao thoạt nhìn bộ dạng có vẻ sùng bái. Tiêu Thiên Tứ bọn họ cũng ở phía dưới, hắn còn đang chờ tin tức của Nguyệt Tiểu Nhu, hiện tại còn không biết Ngọc Nhã ở thương hội đó vì nguyên nhân gì, cho nên hắn bây giờ cũng chưa vội vã đi kinh thành, ít nhất hắn biết được Ngọc Nhã hiện tại không có nguy hiểm, cho nên cũng không còn lo lắng như trước kia nữa.
“Đương nhiên, người mà ngay cả An Linh ta cũng muốn gả thì khẳng định không tầm thường.” An Linh nói ra lời này cũng không sợ làm chết người, bản thân đang tựa sát trên người Tiêu Thiên Tứ, trong miệng lại nói muốn gả cho người khác, may là những người bọn họ đều đã quen với tác phong này của nàng ta.
“Ngươi nói cuối cùng ai sẽ là minh chủ? Có ai đánh cược với ta không?” Cốc Phong nỗi lên hứng thú đánh bạc.
“Ta đánh cược với ngươi, đánh cược cái gì?” Tiêu Thiên Tứ nhìn bọn họ bỏ phiếu rất là chán, thấy Cốc Phong kiếm người đánh cược liền sáp vào.
“Nếu ta thắng, ngươi lại giúp ta lấy một vò Bách Hoa tửu.” Cốc phong tâm lí vẫn còn nghĩ tới bầu rượu Bách Hoa đó.
“Vậy nếu ngươi thua?”
“Ta thua ta sẽ cho ngươi một vò Nữ Nhi Hồng”. Có điều hình như vò Bách Hoa tửu không dáng giá bằng vò Nữ Nhi Hồng, bởi Bách Hoa tửu không có giá.
“Không phải chứ? Cốc huynh đệ, ngươi như vậy không phải là khi phụ Tiêu lão đệ chứ?” Lam Thiên Phong rất bất bình.
“Ta như thế nào lại khi phụ hắn? Tiêu lão đệ dễ dàng có thể lấy được Bách Hoa tửu, mà ta muốn mua một vò Nữ Nhi Hồng tốt thì rất khó, nói ra vẫn là hắn chiếm tiện nghi a.” Cốc Phong quả thật nói rất có ‘lí’.
“Chậm đã chậm đã, ta không cần rượu, đổi cái khác đi.” Tiêu Thiên Tứ nhớ tới rượu liền có ấn tượng không mấy tốt khiến hắn tương đối sợ.
“Vậy ngươi muốn cái gì? Mĩ nữ? Ta sợ rằng ngươi ko đám muốn.” Cốc Phong nhìn Thiến nhi và An Linh bên cạnh hắn, bọn họ đang trợn tròn mắt nhìn Tiêu Thiên Tứ.
“Ai nói ta không dám muốn?” Thấy tiểu thủ của An Linh đang thò tới liền mau chóng đón đỡ, sau đó nói tiếp: “Bất quá ta giúp Lam đại ca kiếm thôi, nếu ngươi thua thì phải giúp hắn kiếm một mĩ nữ nha”.
“Tiêu lão đệ, ngươi thật sự là người tốt.” Lam Thiên Phong lập tức lấy lòng hắn.
“Tốt lắm, nhất ngôn vi định, ta cá là Bạch Ngọc Lâu làm minh chủ.” Cốc Phong nhanh chóng nói.
“Ta cá là Thu Thủy Dao.” nói xong lại phát hiện lại gây họa, trên đùi cảm giác không mấy thoải mái. An Linh lại hung hăng nhéo hắn.
“Linh nhi à, nàng có biết là đau lắm không?” Tiêu Thiên Tứ trong lòng phát khổ.
“Ngươi tại sao trong lòng cứ lưu hình ảnh người con gái Thu Thủy Dao đó? Còn không thừa nhận ngươi thích nàng ta sao?” An Linh không hiểu tại sao mỗi lần nghe nhắc tới Thu Thủy dao thì tâm lí lại tràn đầy vị chua, đại khái trong tâm nàng hiểu được Thu Thủy Dao đó với nàng có uy hiếp quá lớn chăng?
“Ta chỉ là đánh cuộc thôi mà!” Tiêu Thiên Tứ trong lòng ai thán, An Linh cùng hắn trãi qua những , vậy mà lại là tai họa của hắn.
“Hừ, sau này không cho phép nhớ đến nàng ta.” An Linh vẻ mặt đắc ý, Thiến nhi ở kế bên khuôn mặt cảm thấy có chút kỳ quái có vẻ như đang xem kịch hay.
“Chờ tới tối nay ta nhất định phải cho nàng biết tay.” Tiêu Thiên Tứ trong lòng âm thầm phát thệ.
“Tốt lắm, hiện tại cá cược của hai người đã được thành lập, ta làm nhân chứng, ta nói Tiêu lão đệ, ngươi nhất định sẽ thắng.” sự tình có lợi đối với bản thân, Lam Thiên Phong đương nhiên ủng hộ.
Vòng bỏ phiếu đầu tiên đã kết thúc, đứng đầu ba người là Bạch Ngọc Lâu, Tiêu Kinh Hồng, Thu Thủy Dao.
Bạch Ngọc Lâu vốn là người phát anh hung thiếp, tự nhiên có nhiều người ủng hộ, mà Tiêu Kinh Hồng cũng không kém bao nhiêu, có Thanh thành, Nga Mi, Võ Đang làm hậu thuẫn, nhưng Thu Thủy Dao vốn là không định tranh, vậy mà chưởng môn của các tiểu môn phái biết mình tranh không thắng, lại không muốn để tiện nghi cho những đại môn phái kia, vì vậy có rất nhiều người lựa chọn Thu Thủy Dao, trong lòng bọn họ cho rằng chọn Thu Thủy Dao so với chọn những người khác vẫn tốt hơn.
Kết quả bỏ phiếu hiển nhiên trong dự liệu của rất nhiều người. Kết quả xuất hiện không gây dị nghị gì cả, chỉ là tất cả mọi người đang chờ vòng tiếp theo, xem rốt cuộc là ai chiến thắng.
Kêu gọi võ lâm đại hội lần này, mặc dù Bạch Ngọc Lâu mời tất cả môn phái có thể đứng về phía bạch đạo, bất quá trên thực tế còn có rất nhiều môn phái không đến, Tứ đại thế gia và tam cung nhất bảo không biết có nguyên nhân gì đều không phái người tới, bất quá ngũ đại môn phái đều phái đại diện tới, những môn phái nhỏ phái đại biểu tới không đồng đều, căn bản đều tới cả.
Chưởng môn Nga Mi Thanh Tâm sư thái không có ý tranh đấu, Võ Đang Trùng Hư tuổi tác đã cao, Chưởng môn Thanh Thành và Tiêu Kinh Hồng là sui gia, cho nên bọn họ đều ủng hộ Tiêu Kinh Hồng, thoạt nhìn Tiêu Kinh Hồng tựa hồ rất chiếm ưu thế, bất quá thế sự khó đoán, chưa tới phút cuối cũng không thể biết được thắng lợi về ai.
“Hết rồi, hết rồi, ta không có mỹ nhân rồi.” Lam Thiên Phong vẻ mặt đau khổ, chỉ vì một câu nói của Thu Thủy Dao.
“Thủy Dao lần này tới chỉ là vì hiệp trợ các vị bạch đạo đồng minh, thực sự không có ý đảm nhiệm minh chủ, hơn nữa Thủy Dao cũng tự biết mình, ta cũng không thích hợp chức vụ Minh chủ, cho nên ta quyết định rút khỏi cuộc tranh tuyển”.
“Chỉ biết có nữ nhân, cũng không thèm nghĩ coi ta đi tới ai kiếm rượu đây?” Tiêu Thiên Tứ cũng lo lắng, nói thật Thu Thủy Dao không làm Minh chủ tuy hắn cao hứng hơn rất nhiều, như vậy sau này bản thân muốn kiếm nàng cũng không có gì phiền toái, bất quá rượu lại là một vấn đề. Đông Phương Tuyền Ki đã không còn một vò rượu nào nữa, nên đi đâu lấy rượu bây giờ? Tuy hắn muốn nuốt lời, bất quá tên tửu quỷ Cốc Phong này khẳng định sẽ không để yên cho hắn.
“Ngươi lần trước không phải là rất dễ dàng lấy rượu à?” Cốc Phong gấp rút hỏi.
“Lần trước là lần trước, lần này là lần này!” Nhìn thấy Cốc Phong mặt mày biến sắc, mau chóng nói:
“Bất quá Cốc đại ca người an tâm, ta thua thì nhất định sẽ giúp ngươi lấy được, bất quá hiện tại kết quả còn chưa có, nói không chừng ta không có thua?”
Tiêu Thiên Tứ đã thua, bởi vì Thu Thủy Dao rút lui, những người trước đó ủng hộ Thu Thủy Dao toàn bộ xoay qua ủng hộ Bạch Ngọc Lâu, nhìn Tiêu Kinh Hồng vẻ mặt mất mát, Tiêu Thiên Tứ đột nhiên cảm thấy rất thoải mái, một loại thoải mái đến mức một góc nào trong tâm hồn hắn cảm thấy thống khoái, tuy nhiên cuối cùng Tiêu Kinh Hồng tuy không lên làm minh chủ, nhưng lại làm phó minh chủ.
Võ lâm đại hội chỉ còn lại một ngày cuối cùng, ngày mai sẽ chính thức thành lập bạch đạo võ lâm liên minh, gọi tắt là Bạch Minh, mà Bạch Ngọc Lâu cũng cũng vào ngày mai chính thức tiếp nhận chức minh chủ. Tại thư phòng của Bạch Ngọc Lâu, Bạch Ngọc Lâu đang cùng Lí Ngọc Minh thương nghị.
“Đại ca, người rốt cuộc cũng thành công ngồi lên bảo tọa của minh chủ, thật sự là đáng mừng đáng vui.”
“Hiền đệ, ngày mai trong đại hội thành lập Bạch Minh, có thể người của Ma Môn sẽ đến phá hoại, chuyện phòng bị ta giao hết cho ngươi. “
“Yên tâm đi, đại ca, ta nhất định sẽ an bài thỏa đáng”
“Hiền đệ, trong khoảng thời gian này khổ cực cho ngươi rồi, vốn ta có thể cho người khác đi làm, bất quá chỉ có hiền đệ làm ta mới có thể yên tâm.”
“Đại ca, huynh đệ chúng ta không nên khách khí như vậy, giúp huynh là việc ta nên làm, huống chi nếu như không có đại ca người, ta bây giờ không biết đang ăn xin ở xó xỉnh nào nữa, ân tình của đại ca tiểu đệ cả đời cũng sẽ không quên được.” Lí Ngọc Minh động tình nói.
“Giữa chúng ta không nên khách khí như vậy. Đúng rồi, hiền đệ đối với võ lâm đại hội hôm nay ngươi nhìn được gì?”
“Ta thấy Thu tiên tử tựa hồ cố ý để cho đại ca đảm nhiệm minh chủ vị, cho nên mới rút lui lúc đó.”
“Ngươi nói rất đúng, nếu như không phải là Thu tiên tử lúc đó rút lui, chỉ sợ bây giờ ngồi lên chức minh chủ là Tiêu Kinh Hồng rồi, ta cũng không nghĩ tới Tiêu Kinh Hồng lại có thể có được nhiều người ủng hộ như vậy, xem ra Tiêu Kinh Hồng đích thực không thể xem thường được”
“ Đúng vậy, tiểu đệ cũng cho rằng Tiêu Kinh Hồng dã tâm rất lớn, đại ca sau này cần phải cẩn thân hắn thêm một chút.”
“À, chuyện của Ngọc Nhã ngươi tra như thế nào rồi? “
“Chúng ta nhân thủ không đủ, cho nên phái đệ tử đi không nhiều, vì vậy còn chưa có tin tức của Tiêu cô nương. Bất quá, ta đã phái người chú ý Tiêu Thiên Tứ, phát hiện Tiêu Thiên Tứ tựa hồ có phái người kiếm nàng, theo tin hồi báo của đệ tử đi điều tra, có hai nhóm người khác cũng đang thám thính tin tức của Tiêu cô nương, trong đó một nhóm người là của Kiếm Hồ sơn trang, nhóm người khác ta hoài nghi là người của Tiêu Thiên Tứ, hơn nữa hai ngày nay Tiêu Thiên Tứ tựa hồ bình tĩnh hơn rất nhiều, ta nghĩ hắn đã có tin tức của Tiêu cô nương.”
“Tiêu Thiên Tứ? Theo lý thuyết tựa hồ hắn không thể có thủ hạ.” Bạch Ngọc Lâu có điểm nghi hoặc.
“Đại ca, ta vẫn chưa có nói rõ với huynh về con người Tiêu Thiên Tứ, theo phân tích tin tức của tiểu đệ nhận được, chúng ta không thể xem nhẹ người này, hắn cũng không phải đơn giản như biểu hiện bên ngoài đâu.”
“Ngươi nói cụ thể tình tình của hắn đi.” Bạch Ngọc Lâu đối với tên tình địch này còn có điểm hứng thú.
“Tiêu Thiên Tứ trước mười sáu tuổi chỉ ở tại Kiếm Hồ sơn trang, không có gì khác thường, ngoại trừ cùng Tiêu cô nương quan hệ có vẻ tương đối tốt, không có cái gì đặc biệt, chỉ là tất cả mọi người đều biết hắn rất khờ, võ công cũng tệ hại. Bị một số người gọi là phế vật, bất quá hôm trước chúng ta đều thấy được, võ công của hắn hiện tại cũng thuộc hàng nhất lưu cao thủ, năm mười sáu tuổi hắn đột nhiên mất tích, hai năm sau lại trở về Kiếm Hồ sơn trang, chính là ngày lần đầu tiên đại ca gặp hắn đó, tại hôn lễ hắn đánh lui được Tiếu Thương Thiên. Vì Tiếu Thương Thiên tựa hồ không có dốc toàn lực, không rõ nguyên nhân rút chạy, cho nên Tiêu Thiên Tứ còn chưa làm mọi người quá chú ý. Tiêu Thiên Tứ tại Kiếm Hồ sơn trang không có biểu hiện gì dị thường, bất quá lần trước tiểu đệ đi đến Đông Phương thế gia lại phát hiện Tiêu Thiên Tứ và Đông Phương Tuyền Cơ quan hê tương đối mật thiết, mặt khác hắn tựa hồ cùng Lam Thiên Phong, Cốc Phong hai người quen biết rất lâu.” Lí Ngọc Minh điều tra tin tức của Tiêu Thiên Tứ thực sự rất rõ ràng.
“Thật sự là không thể ngờ a!” Bạch Ngọc Lâu trong lòng chấn kinh.
“Còn có một điểm, hôm trước người thiếu nữ giết chết Lương Kì Tùng trên danh nghĩ chỉ là thị nữ của Tiêu Thiên Tứ, bất quá võ công cao cường mà lại vô cùng xinh đẹp, theo lẽ thường đúng ra không phải là hạng vô danh tiểu tốt, nhưng sự thật ta chỉ biết là nàng gọi là Thiến Nhi, hơn nữa quả thật chỉ là một thị nữ”.
“Xem ra sau này chúng ta phải chú ý hắn một chút, bây giờ chúng ta còn phải chuẩn bị sự tình ngày mai một chút.” Bạch Ngọc Lâu tạm thời bỏ đi chấn kinh trong lòng, ưu tiên lo liệu việc quan trọng trước mắt.
Bạch Mã sơn trang. Ngày thứ ba của võ lâm đại hội, cũng là ngày cuối cùng của võ lâm đại hội.
Người được tuyển minh chủ đã xác định, hôm nay chỉ là cử hành một chút nghi thức, cho nên tâm trí của mọi người đều không mấy cao mấy
Trong khi những nghi thức dài và phức tạp đang tiến hành.
“Võ lâm minh chủ cái gì, ta phải xem qua một chút.” Một nữ tử bay vào đại sảnh, âm thanh vừa lanh lảnh vừa có sức quyến rũ khó nói.
“Nên tới cuối cùng cũng đã tới.”Bạch Ngọc Lâu trong lòng thầm nghĩ.
Quần hùng nhìn theo hướng nữ tử đi tới, không khỏi phải dừng cả thở, mắt mở to dường như muốn thu cả mỹ nhân vào trong đôi mắt của riêng mình chỉ tiếc… Chỉ trách mỹ nhân quá xinh đẹp mà thôi. Mặc dù nơi này có Thu Thủy Dao vỗ có thể so với thiên tiên, nhưng nàng so với Thu Thủy Dao hoàn toàn không có chút thua kém, hơn nửa so với Thu Thủy Dao càng có sức lôi cuốn một cách kỳ lạ, đó là một thứ mị lực chỉ riêng nàng ta có, còn Thu Thủy Dao làm cho người ta tuy thấy rất đẹp nhưng lại không đám tiếp cận. Cảm giác mà nữ tử tạo cho người đối diện là khiến cho người ta không thể tự kiềm chế muốn bay đến bên nàng ….
“Mọi người cẩn thận đây là thiên ma nhiếp hồn của ma môn.”Âm thanh của Thu Thủy Dao vang lên đã phần nào giúp quần hùng thanh tỉnh lại, bất quá vẫn còn không ngừng dõi mắt nhìn theo.
“Cô nương chính là Hàm Hương công chúa của ma môn.”Tìm tới cửa rồi, Bạch Ngọc Lâu không ra mặt nói chuyện cũng tránh không khỏi có chút cảm giác kỳ lạ.
“Bổn cô nương đúng là Hàm Hương. Ngươi chính là phá minh chủ gì đó?”Hàm Hương nói chuyện có thể tức chết một đám người.
“Yêu nữ lớn mật, dám ngang nhiên vũ nhục minh chủ của chúng ta.”
Một người bỗng xông ra, người này thật không biết sống chết, lại muốn ra mặt cho minh chủ.
“Ách ….”Một tiếng hét thảm, một thân thể đã bay về phía sau.
“Cho ngươi một chút giáo huấn. Không biết trời cao đất dày.”Chỉ thấy tay Hàm Hương khẽ động, sau đó lại thấy ngươi nọ kêu thảm rồi thân thể như đằng vân bay ngược ra ngoài.
“Hàm Hương cô nương không phải là tìm thủ hạ đệ tử của tại hạ để trút giận chứ?”Bạch Ngọc Lâu mắt nhìn đệ tử bị thương trước mặt cũng không thể giúp được gì.
“Bổn cô nương không có rảnh tới giết những phế vật như vậy, ta hôm nay tới chính là kiếm minh chủ gì đó, Bạch Minh Chủ không biết có hứng thú cùng bản cô nương thử vài chiểu không?”Hàm Hương rất trực tiếp, rõ ràng là muốn đánh.
“Minh Chủ thân phận tôn quý, đâu phải dân đầu đường xó chợ bảo đánh là đánh, sao người có thể cùng cô nương động thủ? Nếu cô nương có hứng thú, lão nạp sẽ cũng người thử qua vài chiêu.”Tuệ Giác thấy tình thế bất lợi liền lên tiếng cản trở, Bạch Ngọc Lâu nhìn vị hòa thượng già với ánh mắt đầy cảm kích, với võ công hiện tại của Bạch Ngọc Lâu, sợ rằng không phải là đối thủ của Hàm Hương.
“Lão hòa thượng, công chúa thân phân tôn quý, đâu phãi dân đầu đường xó chợ bảo đánh là đánh, sao có thể cùng lão hòa thượng động thủ? Nếu ngươi sống lâu quá nên sợ tịch mịch, ta sẽ tới bồi ngươi?”
Một âm thanh càng kiều mị hơn truyền tới, thân hình nữ nhân này thập phần yêu mị, gương mặt lại càng xinh đẹp, không ngờ là Chúc Hạnh Tiên, cùng tới với nàng còn có Tất Thanh Vân, Tiếu Thương Thiên.
“Tiếu Thương Thiên, các ngươi cùng tới để làm gì?”Hàm Hương dường như không phải cùng bọn họ ước hẹn.
“Chúng ta biết được công chúa muốn đến đây, sợ nàng có chuyện, cho nên mới cùng tới?”Bộ dạng cung kính thoạt nhìn đã biết rõ ràng là giả tạo.
“Hả? Từ bao giờ mà ngươi trở thành tốt bụng như vậy? Ta nói ngươi biết, ta và các ngươi không có quan hệ gì, các ngươi làm gì ta không nhúng tay vào và ngược lại nên tôn trọng ta một chút, những việc chúng ta làm không liên quan tới nhau.”Hàm Hương xem ra rất chán ghét hắn.
“Bạch Ngọc Lâu, ta hôm nay tới chính là vì tìm ngươi, ngươi đừng núp ở đằng sau không dám ra đây.”Hàm Hương đường như nhận biết Bạch Ngọc Lâu.
“Giang hồ đồn rằng Hàm Hương công chúa xinh đẹp như tiên, võ công thâm bất khả trắc, hôm nay ta Tầng Mộng Như muốn xem xem là thật hay giả”Thanh âm du dương rõ ràng truyền vào tai của mỗi người, bất quá thanh âm là từ cửa truyền tới, đi theo thanh âm là một bộ ngân bào phủ trên một thân thể tuyệt mỹ, tóc dài sát eo, làn da như tuyết, ánh mắt tựa trăng sao, một nử tử trẻ tuổi từ ngoài cửa từ từ tiến đến.
“Tần Mộng Như? Cô nương chẳng lẽ là truyền nhân của Kiếm Các?”Thu Thủy Dao nhớ tới một người.
“Thu tiên tử quả nhiên kiến thức bất phàm. Không sai, tiểu nử tử chính là Tần Mộng Như của Kiếm Các.”
Kiếm Các, cùng với Thiên Tâm Các rất thần bí, nhưng đệ tử Thiên Tâm Các cứ mỗi hai mươi năm lại có ít nhất một người xuất sơn, mà Kiếm Các thì nhanh nhất cũng phải sáu mươi năm mới có một đệ tử xuất sơn hành đạo giang hồ. Bởi vì mỗi đệ tử xuất đạo của Kiếm Các được xưng là đương đại Kiếm Hậu. Kiếm thuật tinh diệu có thể được xưng là Kiếm Hậu tự nhiên là không dễ dàng huấn luyện thành công, cho nên sáu mươi năm mới có một người xuất sơn. Cũng chính bởi vì như vậy, trong giang hồ người biết được Kiếm Các không quá nhiều. Cứ thử tính sau sáu mươi năm mới phái người ra ngoài, có ai có thể nhớ lâu như vậy, bất quá Thu Thủy Dao là ngoại lệ, Thiên Tâm Các đối với sự tình trong giang hồ luôn luôn biết rất rõ ràng.
“Tỉ tỉ quá đề cao tiểu muội rồi, ta bất quá là nghe sư phụ bảo tỉ tỉ sẽ nhanh chóng xuất sơn nên mới đoán được.”Có lẽ nguyên nhân vì hai người có khí chất rất giống nhau, nên Thu Thủy Dao gọi rất là thân mật.
“Ngươi là Kiếm Các truyền nhân hay tự xưng là Kiếm Hậu? nhưng không biết có thể xứng với danh xưng Kiếm Hậu hay không?”
Hàm Hương căm tức tột đỉnh, bản thân chỉ là muốn giáo huấn Bạch Ngọc Lâu một chút mà thôi, sao lại có nhiều người đến ngăn cản nàng như vậy.
“Ta là Tần Mộng Như, bất quá hiện tại còn chưa dám tư xưng là Kiếm Hậu, công chúa ngươi sau khi thử qua thì sẽ biết.”Tần Mộng Như nở nụ cười hờ hững.
Hai người trước mặt bạt kiếm giương cung, Tiêu Thiên Tứ trong góc lại đứng ngồi không yên, hắn không rõ Hàm Hương sao lại tới đảo loạn. Theo lí thuyết Thiên Ma Tông bình thường rất ít khi quản chuyện trong Ma Môn hơn nửa rất ít cùng với Bạch Đạo võ lâm có xung đột gì.
“Lam đại ca, Kiếm Hậu cái gì đó có phải là rất lợi hại không?”Tiêu Thiên Tứ trong khi nhờ người luôn luôn gọi rất thân nhiệt.
“Đương nhiên là vậy, người ta Kiếm Hậu không phải là dung để gọi đâu, ngươi không có suy nghĩ sao. Người ta là Kiếm Các, sáu mươi năm mới phái một người ra, người đi ra còn không đặc biệt sao. Ngươi yên tâm, Tần Mộng như khẳng định sẽ thắng.”Lam Thiên Phong đã nói như thế mà còn kêu Thiên Tứ yên tâm.
“Ngươi nói Tần Mộng Như nhất định sẽ thắng? Vậy Hàm Hương không phải là gặp nguy hiểm sao?”Tiêu Thiên Tứ thì thào nói.
“Tại sao ngươi quan tâm yêu nử đó như vậy? Chẳng lẽ các ngươi có quan hệ?”Lam Thiên Phong vẻ mặt kinh ngạc.
“Ngươi đừng có nói hưu nói vượn, ta còn muốn sống thêm vài ngày.”Hắn nhanh chóng nói lời này vì sát khí từ đôi mắt của An Linh kế bên đang dần lan tỏa về phía hắn cùng hướng nhìn của nàng.
“Ta không có nói hưu nói vượn, nhìn bộ dạng khẩn trương của ngươi là biết. Bất quá kì thật ngươi cũng không cần phải lo lắng, Hàm Hương tốt xấu gì cũng là cao thủ bài danh đệ tứ trên Hắc Bảng, không dễ dàng gì thua đâu. Nhưng mà…”
Lam Thiên Phong nói chuyện trước sau mâu thuẩn, một người sẽ thắng, người khác lại không thua, vậy thì sẽ như thế nào?
“Bất quá cái gì?”Tiêu Thiên Tứ quan tâm chính là câu sau.
“Tuy Hàm Hương có thể là không thua Tần Mộng Như, bất quá một số người của Bạch Minh không nhất định sẽ buông tha cho nàng.”Lam Thiên Phong nói chính là sự tình mà Tiêu Thiên Tứ lo lắng.
Bọn họ đứng trong góc thì thầm, trên đài đã bắt đầu động thủ rồi, Tiếu Thương Thiên đối mặt với Thu Thủy Dao, Tất Thanh Vân và Tiêu Kinh Hồng đấu tại một chổ, Nhưng Chúc Hạnh Tiên lại tìm tới lão hòa thượng Tuệ Giác, Hàm Hương thấy không tìm được Bạch Ngọc Lâu cũng không làm gì khác hơn là cùng Tần Mộng Như động thủ, kì quái chính là Tiếu Thương Thiên bọn họ tựa hồ không vội phân thắng bại.
Thu Thủy Dao bây giờ đối phó với Tiếu Thương Thiên dĩ kinh du nhận hữu dư liễu, bất quá Tiếu Thương Thiên dù sao cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu, tự nhiên không dễ dàng gì kích bại. Tuệ giác thì có điểm không ổn , kỳ thật luận võ công lão quả thật rất cao, nhưng mà lại sợ phong lưu trượng trận của Chúc Hạnh Tiên, Chúc Hạnh Tiên vừa đánh vừa đùa giỡn với lão, làm cho cả gương mặt già nua của lão tăng vì mệt mà đỏ hồng lên tận mang tai, bên kia Tiêu Kinh Hồng và Tất Thanh Vân nhất thời cũng khó phân thăng thua.
Nhưng trận đánh giữa Hàm Hương và Tần Mộng Như lại không mang nhiều sát tính như những trận kia mà ngược lại trận quyết chiến giữa hai người trông rất đẹp mắt, hai người vốn là mĩ nữ đương nhiên đẹp mắt, Tần Mộng Như được xưng là Kiếm Hậu đương nhiên dùng kiếm, còn Hàm Hương từ trước tới này chưa từng thấy nàng dùng qua vũ khí, nếu nói có vũ khí thì tay áo của nàng tương đối dài có thể miễn cưỡng xem như vậy.
“Minh chủ, không hay rồi.”
Một đệ tử anh hùng minh máu me đầy người, hoảng hốt chạy đến.
“Minh Chủ, chúng ta đã bị Ma Môn công kích, tổn thất thảm trọng.”
Cùng lúc đó, bọn người Tiếu Thương Thiên đồng thời tung ra một hư chiêu rồi phi thân thối lui vể phía cửa, thuận tay bắt một một đệ tử không rõ môn phái ném về hướng đối thủ muốn bám theo bọn họ. Chờ Bạch Ngọc Lâu phản ứng tới, ba người đã đi xa, từ phía xa truyền lại thanh âm của Tiếu Thương Thiên:
“Thu Thủy Dao, Bạch Ngọc Lâu, không biết các ngươi đối với quà lớn của ta có hài lòng lắm không? Nếu như hài lòng chúng ta nhất định sẽ mang quà tới tiếp, ha ha ha”
Từng trận âm thanh cuồng từ từ rời xa.
“Minh chủ, đệ tử chúng ta tổn thương vô số, phó minh chủ cũng bị thương, Ma Môn tới rất nhiều cao thủ, hơn nửa lại thừa dịp chúng ta không chú ý mà đánh lén.”
Đệ tử nọ sau khi tạm bình ổn liền tường thuật lại quá trình sự việc. Nguyên lại võ lâm đại hội hôm nay, tất cả mọi người cho người trong Ma Môn sẽ ở trong đại hội đảo loạn, mà ai cũng không ngờ tới Tiếu Thương Thiên mặt ngoài là đảo loạn võ lâm đại hội, bên trong lại phái thủ hạ tập kích anh hùng minh tổng đàn. Tổng đàn vào lúc này đệ tử phòng thủ vốn không nhiều, hơn nửa tính cảnh giác cũng không cao, kết quả là tổn thất hơn phân nửa.
“Người trong Ma Môn thực sự quá ghê tởm, con yêu nử này vẫn còn ở đây, mọi người cùng lên giết nó đi.”
Nguyên lai Hàm Hương vẫn còn cùng Tần Mộng Như đả đấu, Hàm Hương tịnh không biết kế Hoạch của bọn Tiếu Thương Thiên. Đương nhiên cũng không có cùng bọn họ bỏ chạy. Chỉ có điều những người này quả thực là quá nhiều chuyện. Hiện tại chỉ còn lại một người của ma môn ở chổ này, đương nhiên muốn tìm nàng để trút giận. Chỉ có Tiêu Thiên Tứ âm thầm than khổ, cũng bắt đầu chửi rủa Tiêu Kinh Hồng, bởi vì nhắc nhở mọi người giết Hàm Hương chính là hắn.
Hàm Hương lúc này đã biết được, đáng tiếc đã không còn kịp nửa rồi, mắt thấy quần hùng hiện đang bao vây nàng lại. Tần Mộng Như bắt đầu dừng tay nói: “người của Kiếm Các không tham gia quần công, các ngươi nếu muốn lên thì ta không thể làm gì khác hơn là dừng tay.”
Bạch Ngọc Lâu, Tiêu Kinh Hồng, Tuệ Giác hòa thượng cũng vây quanh tới, Hàm Hương thàm than xui xẻo, vừa cùng Tần Mông Như giao đấu đã tiêu hao của nàng rất nhiều thể lực. Hiện tại ba người này cùng lên, nàng dù có ba đầu sáu tay cũng đành thúc thủ vô sách huống chi nàng vốn chỉ là người trần mắt thịt, tình thế thực sự rất không ổn. Duy có điểm may mắn là Thu Thủy Dao cũng không ra tay.
“Được gọi là bạch đạo thì ra cũng là lấy nhiều đánh ít a.” Tiêu Thiên Tứ rốt cuộc cũng lên tiếng, hắn không thể nhìn Hàm Hương bị hại.
“Tiêu Thiên Tứ, ngươi nói cái gì.”
Có thể nói Tiêu Thiên tứ xuất hiện cơ hồ nằm ngoài đự liệu của mọi người. Thu Thủy Dao không khỏi thầm nghĩ. ”Thực sự là oan gia, ngươi lại muốn làm gì đây?”
Tỏ vẻ bất mãn đầu tiên là Bạch Ngọc Lâu, Lam Thiên Phong ở bên dưới chỉ thầm lắc đầu lẩm bẩm:”Tiểu tử này điên rồi.” An Linh thần tình thực sự lo lắng, còn Thiến Nhi đã chuẩn bị xuất thủ rồi.
“Ta nói cái gì chẳng lẽ ngươi không nghe thấy à? Nhìn lại các ngươi xem có biết bao nhiêu là nam nhân mà lại đi khi phụ một cô nương yếu đuối nhu nhược, các ngươi có còn biết liêm sỉ không vậy?”
Tần Mông Như nghe được thầm nghĩ: ”Hàm Hương là nử tử yếu đuối, vậy trên đời này không có nử tử nào không phải là nử tử yếu đuối rồi.”
Thực lực của Hàm Hương bản thân nàng ta biết rất rất rõ ràng, tiếp tục đánh thêm nửa nàng cũng không có nắm chắc phần thắng nào.
“Chuyện của ta không cần ngươi quản.” Thấy Tiêu Thiên Tứ đến kế bên mình, nàng mặc dù rất cao hứng bất quá cũng rất lo lắng chậm rãi nói.
“Chuyện của nàng ta nhất định phải quản.” Tiêu Thiên Tứ nắm chặt lấy tay của nàng. Chân khí từ tay truyền qua giúp nàng khôi phục khí lực. Hàm Hương muốn tránh ra nhưng đã không còn kịp nữa chỉ còn cách mặt cho con nước đưa đẩy, song người có mặt đều nhìn ra là quan hệ giữa hai người thật sự không tầm thường.
“Tiêu Thiên Tứ ngươi vừa bị trục xuất khỏi sư môn lại cùng ma nử cấu kết, chẳng lẽ ngươi thực sự muốn trầm mình sa đọa?” Bạch Ngọc Lâu lạnh lùng nói.
“Bạch đại minh chủ, ngươi nghĩ có thể nhanh chóng dựa vào cái ghế mà ngươi đang ngồi sao? Mọi người ở đây đều thấy được là ta như thế nào mà bị trục xuất sư môn, chỉ có một số người nhìn người không rõ mà thôi. Cho nên ngươi nói ta và ma nữ cấu kết, vậy là oan uổng cho ta rồi, Hàm Hương không phải là ma nữ, giết đệ tử anh hùng minh là tay chân của Tiếu Thương Thiên, ngươi không đi tìm Tiếu Thương Thiên ở đây đổ tội cho nữ nhi yếu nhược này, chẳng phải là loại người thay trắng đổi đen không biết lý lẽ sao?” Tiêu Thiên Tứ lần này thực sự là muốn cùng bạch đạo đoạn tuyệt, cũng không còn nể mặt gì Bạch Ngọc Lâu nửa.
“Người trong Ma Môn đều là một ổ, mà ngươi cấu kết yêu nữ Ma Môn cũng xem là cùng một bọn vậy càng không thể tha thứ, nếu ngươi còn chấp mê bất ngộ, vậy chớ trách bọn ta không khách khí.” Bạch Ngọc Lâu muốn động thủ.
“Chờ một chút!”Thu Thủy Dao đi tới, nhìn Tiêu Thiên Tứ, không biết nghĩ gì, Tiêu Thiên Tứ có chút không dám nhìn nàng trực tiếp, quay đầu đi.
“Ngươi thực sự quyết định như vậy?” Âm thanh của Thu Thủy Dao.
“Mặc kệ như thế nào, ta sẽ không để cho các ngươi thương hại Hàm Hương.”Tiêu Thiên Tứ cất giọng rất thấp nhưng lại rất kiên định.
“Ngươi đi đi.”
“A!” Tiêu Thiên Tứ cả kinh
“Thu tiên tử, như thế nào lại có thể để bọn họ đi như vậy?”Bạch Ngọc Lâu cũng rất kinh ngạc.
“Tiêu Thiên Tứ đã từng cứu ta một mạng, nếu không phải hắn ra tay cứu giúp, ta đã chết trong tay của Tiếu Thương Thiên rồi, cho nên hy vọng các vị có thể nể mặt Thu Thủy Dao một lần, hôm nay buông tha cho bọn họ!” Thu Thủy Dao nói ra lí do của bản thân.
“Thu tiên tử đã nói như vậy, ta còn có gì để nói nửa? Bất quá bỏ qua cho hắn ngày hôm nay, hy vọng Thu tiên tử đừng cản trở nửa.” Bạch Ngọc Lâu giống như hạ quyết tâm rất lớn mới nói ra lời này.
Tiêu Thiên Tứ không nói gì, chỉ len lén liếc Thu Thủy Dao một cái, trong ánh mắt bao hàm thâm tình muôn trượng, yêu thương đầm thấm, dẫn theo Hàm hương đi ra phía ngoài. Thiến Nhi cùng An Linh tự nhiên cũng đi theo phía sau, Lam Thiên Phong, Cốc Phong do dự cũng đuổi theo sau.
“Lam Huynh, Cốc huynh, chẳng lẽ các người cũng muốn cùng Tiêu Thiên Tứ đồng thời bước vào con đường sai trái sao?” Bạch Ngọc Lâu thấy bọn họ cũng đi theo thì lên tiếng muốn hỏi.
“Tiêu Lão đệ thực sự có phải là bước vào con đường sai hay không ta không biết, bất quá chúng ta là bằng hữu. Bằng hữu gặp nạn, chúng ta không thể buông tay mặc kệ!” Lam Thiên Phong nhàn nhạt nói.
“Đúng vậy, huống chi Tiêu lão đệ còn thiếu ta đồ còn chưa đưa cho ta, ta không thể để hắn chết được.” Xem ra Cốc Phong chỉ quan tâm tới rượu của hắn.
“Nếu như vậy, ta cũng không thể cưỡng cầu hai vị, mong rằng hai vị bảo trọng.”
Nhìn bóng hình Tiêu Thiên Tứ biến mất, Thu Thủy Dao âm thầm thở dài một hơi.
“Yên tâm đi, muội tử, hắn sẽ không có việc đâu!” L2 lời nói từ Tần Mộng Như.
“Tỉ tỉ đừng nói đùa, muội sao phải lo lắng cho hắn?” Thu Thủy Dao nhanh chóng phủ nhận, còn vội vàng nhìn xung quanh một chút.
“ Ở đây không có người khác, không càn phải lo lắng, muội không gạt được ta đâu, muội có thể vì hắn mà tạo ra lí do thả hắn đi, còn muốn không thừa nhận sao!” Tần Mộng Như thực không đễ dàng gì buông tha nàng.
“Tỉ tỉ hiểu lầm rồi, hắn thực sự đã cứu muội.” Thu Thủy Dao ngữ khí có phần buồn bã.
“À, ta hiểu rồi!” Tần Mông Như lộ ra một bộ dạng suy tư.
“Nàng sao lại phải khổ sở như vậy?”
Thiên Tứ và Hàm Hương một nhóm sáu người đã rời khởi Bạch Mã Sơn, tởi bên trong Lạc Dương Thành, bọn họ tìm một khách sạn ở lại. Hàm Hương suốt quảng đường trầm mặc cuối cùng cũng nói ra một câu.
“Ta chỉ biết, ta không thể trơ mắt nhìn nàng bị người khác khi phụ.” Tiêu Thiên Tứ thâm tình nhìn nàng, cũng mặc kệ bộ dạng ghen ghét của An Linh bên cạnh.
“Sớm biết được như vậy, ta sẽ không tìm Bạch Ngọc Lâu để chuốc lấy phiền!” Hàm Hương có điểm tự trách.
“Nàng không nói ta cũng quên hỏi nàng, nàng vì sao muốn kiếm hắn, nàng bình thường không phải là không hề quản sự tình của Ma Môn à?” Tiêu Thiên Tứ hỏi ra được nghi vấn trong lòng.
“Ngươi biết vì sao người trên giang hồ lại gọi ta là Hàm Hương công chúa ko?” Hàm Hương không trả lời, hỏi ngược lại hắn.
“Không biết, không phải bởi vì nàng xinh đẹp giống như công chúa à?” Tiêu Thiên Tứ nói xong thì bị Lam Thiên Phong gõ đầu một cái.
“Ngươi thật sự là ngu, nếu là xinh đep thì gọi là công chúa vậy tại sao chỉ có Hàm Hương muội muội được gọi là công chúa hả?” Lam Thiên Phong giáo huấn hắn.
“Hàm Hương xinh đẹp nhất. Thiệt mà, còn nữa Hàm Hương từ lúc nào trở thành muội muội của ngươi hả?” Tiêu Thiên Tứ bất mãn.
“Đừng làm ồn, ngươi từ từ để ta nói.”
Hàm Hương ngăn cản bọn họ tiếp tục gây lộn. Đám người này thực sự không biết đang nghĩ gì, đắc tội với tất cả bạch đạo mà còn có thể tự nhiên như không có gì.
“Ma Môn trước đây không giống như bây giờ, Ma môn trước kia mặc dù cũng chia ra ngũ tông, nhưng không giống như hiện tại các tông tự làm chủ, Ma Môn trước kia có vị môn chủ, cũng chính là cha ta, lúc ta sinh ra cha ta vẫn còn là môn chủ Ma Môn cho nên người của Ma Môn đều gọi ta là công chúa.”
“Mười ba năm trước, trong khi ta mới năm tuổi, lúc đó võ lâm bạch đạo cũng thành lập một liên minh không khác mấy Bạch Minh hiện tại, cùng vây công đánh Ma Môn. Kết quả cuối cùng là Lưỡng bại câu thương, cha ta cũng trong lúc đó trọng thương không được cứu chữa mà chết, ba năm sau mẹ ta vì thương tâm mà chết trong buồn khổ, từ đó về sau ta nương tựa vào sư tỷ. Ma Môn sau khi cha ta chết thì tan rã, cũng may phe bạch đạo lần đó cũng tổn thất vô cùng nghiêm trong, không còn đủ lực để tiếp tục đối phó Ma Môn, cuối cùng hình thành tình huống hiện tại. Sư tỉ từ nhỏ đã rất thương ta, bất quá lại bảo ta đừng báo thù, tỉ nói ta nên sống cuộc sống an nhiên tự tại, không nên nghĩ đến chuyện báo thù rửa hận. Ta một mực nghe lời sư tỉ nói, hơn nữa sau này ta cũng biết những người giết cha ta lúc đó cơ bản đều đã chết, cho nên ta cũng không muốn báo thù, bất quá nghe nói bạch đạo lại muốn thành lập liên mình gì đó, nghĩ đến trước kia cha chính là bởi vì bọn họ liên minh mà chết, cho nên đi tới phá rối một hồi, không ngờ lại trở thành bộ dạng như bây giờ “
“Oánh tỉ một mực tìm nàng, mấy ngày nay nàng trốn ở đâu vậy?” Nhớ tới hành tung Hàm Hương cũng được coi là thần quỷ nhập thần. Dạ Băng Oánh tìm kiếm suốt mấy tháng trời cũng không có chút manh mối về nàng, hiện tại bất thình lình lại xuất hiện.
“Ngươi hỏi nhiều để làm gì? Thay vì hỏi những chuyện không đâu hay là nghĩ coi sau này phải làm sao đi!” Hàm Hương bổn tính tiểu ma nữ sắp lộ diện.
“Đúng vậy, công tử chúng ta đắc tội với Bạch Minh, sau này sẽ gặp rất nhiều phiền toái.” Thiến nhi ở bên cạnh nói.
“Thì chính là vì cái tên cần sắc không cần mạng này, nhìn thấy mĩ nữ thì cái gì cũng mặc kệ.” An linh bắt đầu kêu ca phàn nàn.
“Có cái gì to tát đâu, ta không có việc gì nhờ vả bọn họ, tại sao phải lấy lòng bọn họ. Các người ở đây chờ một chút, ta đi tới chỗ Tiểu Nhu một chuyến.”
“Lại đi gặp tình nhân cũ. “ An Linh bĩu môi.
Lần này Tiêu Thiên Tứ đướng đướng chính chính trực tiếp đi tới Phòng của Nguyệt Tiểu Nhu, Nguyệt Tiểu Nhu vẫn như mọi ngày giám thị tình huống bên ngoài từ trong phòng.
“Tiểu Nhu, nàng mỗi ngày đều như vậy không mệt à?” Tiêu Thiên Tứ nhịn không được hỏi.
“Ngươi quản ta mệt hay không làm chi, trước tiên cứ ngồi chờ trong chốc lát, tin tức của Tiêu Ngọc Nhã còn phải chờ thêm một canh giờ mới về tới.” Nguyệt Tiểu Nhu đầu cũng không ngẩng lên
“Vậy Tiểu Nhu nàng trước tiên bồi ta nói chuyện, không nên nhìn đám người bên ngoài nữa, có cái gì đẹp mắt đâu.” Hắn thật không muốn ngồi không một canh giờ.
“Hàm Hương công chúa đó của ngươi không tới cùng với ngươi à?”
“Tiểu Nhu nàng vì sao cái gì cũng biết à? Còn có thể biết nhanh như vậy sao?” Tiêu Thiên Tứ hoảng hồn.
“Ta đương nhiên phải biết, không biết chẳng lẽ để cho ngươi bên ngoài muốn làm gì làm sao. Hơn nữa sự việc trong giang hồ mười chuyện bọn ta cũng biết được tám chin.”
“Tiểu Nhu, các người có sự tình gì giấu ta?” Tiêu đi qua ôm lấy eo nàng.
“Ta thì không có gì giấu ngươi, cho dù giấu ngươi cũng là chuyện bình thường, ta không phải là thuộc hạ của ngươi.” Tiểu Nhu cũng không quản hắn làm gì, cơ bản nàng không có sợ hắn.
“Được rồi, nàng đừng nhìn bên ngoài nữa, nàng có thể quay qua đây nhìn ta không?”
Nguyệt Tiểu Nhu vẫn nhìn vào cái kính đó.
“Cũng không phải là chưa thấy qua ngươi, sớm đã nhìn đủ rồi, ngươi có cái gì đẹp mắt đâu .“
“ Nàng… “
“Ta ta ta, ta làm sao?”
“Nàng dám quay đầu qua đây, ta sẽ…”
“Sẽ làm sao?” Nguyệt Tiểu Nhu quay đầu qua, mới biết được đã trúng kế.
Tiêu Thiên Tứ không có nói gì, nhưng lại dùng hành động thực tế cho biết hắn muốn làm gì, hắn nhanh chóng hôn nghiến lấy đôi môi nàng, hai tay ôm cả người nàng vào lòng.
“Đừng, sẽ có người thấy.” Tiêu Thiên Tứ tách miệng nàng ra, nhưng lại ôm nàng đi về phía bên giường, một tay bắt đầu cởi y phục của nàng.
“Nàng nơi này sao lại có người tới? “ Tiêu Thiên Tứ không tin, lại ngăn chặn miệng của nàng, hai người cùng nhau lăn lên giường.
“A …. “ Nguyệt Phương Hoa kinh hãi thất sắc, vừa bước vào thì thấy bọn họ hai người xích lõa ôm hôn trên giường lại còn đang lăn lộn. Nguyệt Tiểu Nhu mắc cỡ nhanh chóng trốn vào trong chăn, Tiêu Thiên Tứ cũng rất xấu hổ, không nghĩ tới thực sự có người sẽ đi vào.
“Nhu cô nương, tin tức cô muốn đã tới, đều ở đây, cô từ từ xem.” Nguyệt Phương hoa để lại một cuộn giấy nhỏ trên bàn trang điểm kế bên giường, mau chóng lui ra ngòai, hai má như muốn phát hỏa.
“Đau mà.” Nguyệt Tiểu Nhu hung hăng cắn Tiêu Thiên Tứ một cái. Cũng tại hắn mà bây giờ khuôn mặt băng giá của nàng hóa diệm hỏa rồi.
“Chàng cũng biết đau, đã bảo đừng có làm loạn, bây giờ mặt mũi ta đều mất hết rồi đó, thỏa dạ chàng chưa!” Nguyệt Tiểu Nhu cắn xong tựa hồ chưa hết giận lại nhéo thêm một cái.
“Ta nghĩ rằng nàng gạt ta thôi, ta đâu có ngờ…” Tiêu Thiên Tứ nhỏ giọng xin tha.
“Nguyệt Tiểu Nhu cầm lấy cuộn giấy, xem xem gương mặt ngưng trọng trở lại.”
“Trên đó nói cái gì? “ Tiêu Thiên Tứ cũng bước tới nhưng lại phát hiện cái gì cũng xem không hiểu.
“Đây là một loại mật mã, chàng xem không hiểu đâu.” Nguyệt Tiểu Nhu ôn nhu nói.
“Vậy trên đó nói cái gì? Chẳng lẽ Ngọc Nhã tỉ đã xảy ra chuyện?” Tiêu Thiên Tứ có chút lo lắng.
“Yên tâm, nàng ta không có gì.” Nguyệt Tiểu Nhu ngữ khí nhẹ nhàng lạ thường. “Nếu có một ngày thiếp cũng xảy ra chuyện, chàng có khẩn trương như vậy không?”
“Tiểu Nhu nàng nói bậy gì đó? Nàng tốt lành vậy sao lại xảy ra việc gì?” Tiêu Thiên Tứ tuy lo lắng cho Tiêu Ngọc Nhã, bất quá cũng biết quan tâm cảm thụ của Nguyệt Tiểu Nhu.
“A chỉ là hỏi chàng có khẩn trương giống vậy không thôi.”
“Đương nhiên có, nàng cũng là người ta yêu, nàng xảy ra chuyện ta sao lại không khẩn trương được? Nàng không nên suy nghĩ lung tung, mau nói cho ta trên đó nói gì.” Nữ nhân nếu bắt đầu ghen thì hơn phân nửa là không nói lí, Tiêu Thiên Tứ bây giờ so với trước kia đã thông minh hơn rất nhiều.
“Chàng biết Tiêu Ngọc Nhã bây giờ đang đi cùng với ai không? Người đó gọi là Chu Chánh, là đương kim hoàng thái tử, thương đội đó chỉ là một bình phong, kì thật là Chu Chánh hiện đang vi hành điều tra.” Lời nói của Nguyệt Tiểu Nhu làm cho Tiêu Thiên Tứ sợ ngây người.
“Ý tứ của nàng là Ngọc Nhã tỉ bây giờ đang ở hoàng cung?”
“Bọn họ đã về tới kinh thành từ ngày hôm qua, hiện tại Tiêu Ngọc Nhã có lẽ là ở hoàng cung, chỉ là chúng ta không thể xác định Tiêu Ngọc Nhã là tự nguyện hay là bị khống chế.”
“Khẳng định là bị khống chế, Ngọc Nhã tỉ không thể là người như vậy” Tiêu Thiên Tứ vội vàng phân biện giúp nàng.
“Chỉ mong là như thế thôi.” Nguyệt Tiểu Nhu tuy ghen tị với Tiêu Ngọc Nhã, nhưng lại không muốn tình lang thương tâm.
“Tiểu Nhu, ta chuẩn bị đi kinh thành một lần, cho dù là hoàng cung ta cũng muốn đi đem Ngọc Nhã tỉ cứu ra.” Tiêu Thiên Tứ ôm Nguyệt Tiểu Nhu, kiên định nói.
“Thiếp biết thiếp không thể ngăn cản chàng đi, bất quá mọi việc phải cẩn thận, người của Bạch Minh cũng sẽ tìm chàng kiếm chuyện, hoàng cung đại nội cao thủ lại nhiều như mây, mặc dù chàng bây giờ võ công rất cao. Dù sao kẻ thù người đông thế mạnh, trước tiên phải tận lực bảo vệ tốt chính mình.” Nguyệt Tiểu Nhu dựa vào lòng ngực của hắn, nhẹ nhàng dặn dò.
“Cái gì, hoàng cung?” Lam Thiên Phong la toáng lên, Hàm Hương và An Linh bây giờ thoạt nhìn quan hệ rất tốt, không biết là Hàm Hương mị lực quá lớn hay là An Linh uống nhầm thuốc.
“Không sai, chính là hoàng cung, ta đã có tin tức chuẩn xác của Ngọc Nhã tỉ, nàng bây giờ đang ở trong hoàng cung, ta nhất định phải đem nàng cứu ra.” Ngữ khí của Tiêu Thiên Tứ không hề có một tia ngoài nghi.
“Hoàng cung không phải nói đến là đến, người xưng võ lâm đệ nhất thần thâu Tư Không Bôn Nguyệt nghe nói đi một chuyến cũng không chiếm được chút tiện nghi gì, Tiêu lão đệ ngươi cần phải xem xét lại kỹ càng.” Lam Thiên Phong muốn khuyên hắn thay đổi chủ ý.
“Ta đã quyết định rồi, ngày mai sẽ bắt đầu đi kinh thành”
“Công tử mặc kệ đi đâu, ta đều sẽ đi theo.” Thiên nhi nói.
“Người ta nói lấy gà theo gà, thiếp cũng đi theo chàng.” An Linh cũng nói theo.
“Ta cũng không thể nhìn ngươi đi chịu chết, ta cũng đi cùng ngươi.” Hàm Hương nắm lấy tay hắn.
“Rượu của ngươi còn chưa cho ta, ta cũng muốn đi theo.” Cốc Phong thật là không thể li khai từ rượu.
“Ài, nếu các người đều đi, ta cũng đành lê cái thân này đi theo các ngươi thôi.” Lam Thiên Phong vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tiêu Thiên Tứ nhìn bọn họ, tâm lí một trận kích động, dù sao cả đời người có thể biết nhau không ít, nhưng có thể cùng nhau vào sinh ra tử là rất ít.
“Hàm Hương ta gọi nàng là Hương Nhi được hay không?” Ban đêm Tiêu Thiên Tứ một bên hôn Hàm Hương, một bên thì thào nói.
“Tùy tiện, ngươi muốn gọi gì cũng được. Thiệt là, ngày mai sẽ đi kinh thành, còn quấn lấy ngươi ta như vậy.” Hàm Hương bị hắn khiến cho toàn thân nóng lên, còn quản được hắn gọi gì sao.
“Hương Nhi, nàng có biết là nàng đẹp biết bao nhiêu không? Ta có thể có được nàng là phúc khí của ta. Vì nàng ta đắc tội bạch đạo võ lâm kì thật không là gì cả.” Tiêu Thiên Tứ động tác từ từ cuồng nhiệt hơn, hai người cứ thế triền miên một đêm, cho đến sáng sớm mới ngủ, bất quá chưa tới một hồi đã bị Thiến nhi gọi dậy, bởi vì đã chuẩn bị mọi thứ để đi kinh thành.
Trên quan đạo ngoài thành Lạc Dương, một chiến xe ngựa gấp gáp đi tới. Trên xe đúng là nhóm người Tiêu Thiên Tứ, mặt trời đang lên sáng ngời vạn dặm, tựa hồ biểu thị con đường phía trước an lành vui vẻ, song, sự thật sẽ như thế không? ….