Quỷ Hô Bắt Quỷ Tác giả: Ba ngày ngủ hai Quyển 1: Vườn trường kinh hoàng.
-----oo0oo-----
Chương 14: Đêm thứ nhất
Người dịch: No_dance8x
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: Ksor Din
(Nhóm dịch Độc Cô thôn)
Nguồn: TTV
Lúc Vương Hủ tỉnh lại thì đã là ba giờ sau. Bấy giờ, Miêu Gia đang sửa chiếc ti vi cũ bằng cách đập lên nó liên tục, ngoài miệng chỉ hỏi bâng quơ: "Có tiến triển không?"
Dường như đầu rất đau nên Vương Hủ vừa xoa huyệt Thái Dương vừa trả lời: "Năng lực của ta là Chúa Tể."
Miêu Gia ngừng tay, quay đầu nhìn hắn và nói: "Không phải chỉ có bấy nhiêu chứ?"
Vương Hủ không trả lời mà chỉ cầm một cái gạt tàn thuốc rồi đập lên tay mình. Sau một lúc, tay hắn liền rướm máu, xương cốt dần lộ ra. Miêu Gia thấy thế thì nhíu mày, cũng không nói gì thêm.
Tiếp đó, vết thương của Vương Hủ đột ngột khép lại với tốc độ có thể dùng mắt thường để nhìn thấy được. Và cũng nhờ tế bào liên tục tái sinh nên chỉ năm phút sau, trên tay Vương Hủ không còn bất cứ vết thương nào, ngoại trừ vết máu để lại trước đó.
Vương Hủ đứng dậy, vái Miêu Gia một cách trịnh trọng: "Cám ơn."
Miêu Gia ngồi xuống, châm một điếu thuốc rồi cười nói: "Là 'Bản ngã' của ngươi nói cho ngươi biết sao?"
"Đúng, hắn nói ta bị Tranh thú và bách quỷ gây ra thương tích rất nặng, linh hồn cũng hao tổn vì sử dụng năng lực quá độ. Mặc dù đưa đến bệnh viện chắc chắn sẽ hết thuốc chữa. Nhưng nhờ ngươi dùng pháp thuật trong Độn Giáp Thiên Thư thoát thai hoán cốt giúp ta, mà ngay lúc đó chính ngươi cũng mang thương tích... Ơn cứu mạng này ta sẽ không bao giờ quên." Tuy da mặt của Vương Hủ khá dày, nhưng hắn vẫn hiểu đạo lý 'có ơn phải báo'. Chỉ là chuyện này làm hắn không thể không thừa nhận rằng mặc dù Miêu Gia có vẻ ngoài chán chương, bất lương, nhưng trong lúc sống còn lại có thể trở thành anh hùng xả thân cứu người.
Ba năm làm việc tại sòng bạc dưới mặt đất vốn đã ảnh hưởng nặng nề đến tâm lý của Vương Hủ. Lại nói hắn vô thân vô cố, thậm chí đến lý tưởng sống cũng không có, vì vậy cuộc sống không những buồn chán mà có lẽ sẽ chết trong mục nát. Chỉ là từ khi gặp Miêu Gia, tuy biến thành kẻ không có đồng nào trên người, bị buộc phải nằm vùng để điều tra chuyện ma quỷ trong trường học... nhưng hắn cảm thấy cuộc sống rất phong phú, bởi vì hắn làm những chuyện này để trợ giúp người khác, để mình trở thành một anh hùng. Đến lúc này, Vương Hủ quyết định không hề trốn tránh, mà thay vào đó sẽ cố gắng đối mặt với cuộc sống mới của mình, mặc dù cuộc sống này hứa hẹn sẽ rất bi thảm.
"Chuyện đã qua thì nói gì nữa cũng vô ích. Bây giờ ngươi hãy nói cho ta biết thật chi tiết về năng lực của mình." Miêu Gia rất mừng, nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn chán chường như thường lệ.
"Năng lực "Chúa Tể" của ta có thể ảnh hưởng trực tiếp với linh hồn khác. Ví dụ như cha mẹ của ta, lúc bọn họ qua đời đã không thể rời khỏi thế giới này vì bị ta ảnh hưởng. Còn có sự kiện nhập vào cơ thể các đây mấy ngày nữa, thật ra lúc đó linh hồn của ta vẫn ở trong cơ thể mình, chỉ là ta đang khống chế lão giám thị mà thôi, từa tựa như điều khiển một nhân vật khi chơi game online vậy. Mà nếu hoàn toàn phát huy đến tình trạng như trong ngày đồ sát bách quỷ, ta chỉ việc giơ tay nhấc chân cũng đủ làm những linh hồn yếu đuối hồn phi phách tán."
Miêu Gia nghe xong, ngẫm nghĩ rồi nói: "Nếu như vậy thật thì năng lực này đã tiếp cận ngưỡng vô địch rồi... Nhưng bây giờ ngươi có thể sử dụng tự do đến mức đó chưa?"
"Ta đã có thể nhìn thấy và tiếp xúc với cơ thể của linh hồn."
"Này, ta cũng có khả năng trên. Đây chẳng qua chỉ là biểu hiện khi linh thức tiến thêm một bước mà thôi, ta muốn nói đến năng lực 'Chúa Tể' của ngươi cơ."
"Ta hoàn toàn không thể sử dụng."
"...Hay là ngươi đi chết đi!"
Cứ như vậy lại trôi qua thêm vài ngày...
Sau khi trải qua nhiều lần thất bại, rốt cuộc Vương Hủ mới ngừng việc tu luyện năng lực 'Chúa Tể' của mình. Thay vào đó, hy vọng của hắn được đặt lên quyển sách của Quỷ Cốc Tử. Trong khoảng thời gian này, hắn cũng quyết định theo học hệ lịch sử nhằm phục vụ cho việc tra cứu tư liệu và đạo thuật trên Phục Ma Thiên. Theo hắn suy đoán, chỉ cần mình học được một thân thần thông hàng yêu phục ma thì sẽ không còn vấn đề gì nữa ngăn cản năng lực của mình nữa.
Ngày khai giảng đảo mắt đã đến, buổi lễ nhập học cực kỳ long trọng mừng học sinh mới cũng bắt đầu, phụ huynh cũng có thể đến trường nếu muốn tham dự bữa tiệc cocktail xa hoa khác. Cũng không biết Miêu Gia làm giả giấy chứng nhận ở đâu mà nhanh chóng hóa trang thành anh họ của Vương Hủ. Và với tư cách người thân duy nhất, hắn gia nhập buổi tiệc xa hoa nọ rồi tha hồ ăn uống no nê, thật đúng là "bề nghễ bốn phương, thế không thể đỡ"... đến độ quần chúng thuộc xã hội thượng lưu tụ tập xung quanh cũng trợn mắt há mồm vì choáng.
Thật ra khi nhập tiệc, Miêu Gia mặc một bộ âu phục sạch sẽ, tóc tai cũng được chải chuốt kỹ càng. Mà hắn vốn có dáng vẻ anh tuấn nhưng gầy gò, cộng với ánh mắt tối tăm, phiền muộn và khí chất bất phàm nên đã làm trái tim của nhiều nữ sinh và phụ nữ trẻ tuổi loạn nhịp, thậm chí nhiều lần còn đưa đến từng làn thu thủy. Kết quả là khi tiệc cocktail vừa bắt đầu, cái đuôi của hắn liền lộ ra, hình ảnh chói lọi vừa rồi lập tức tan thành mây khói. Và vì chịu ảnh hưởng của hắn nên Vương Hủ cũng trở thành tiêu điểm để quần chúng khinh bỉ, thật là đáng buồn đến cực điểm...
(Làn thu thủy dùng để chỉ ánh mắt long lanh của người con gái đẹp)
Đáng nói chính là người thay mặt cho học sinh năm nhất vừa nhập học trong buổi lễ này lại không phải là Tề Băng, người đạt điểm cao nhất từ khi trường Tường Dực được lập nên đến nay, mà là một nam sinh tên là William. Vương Hủ cũng vì chuyện này mà cố ý tìm Tề Băng để hỏi nguyên nhân, chỉ là Tề Băng nhìn hắn bằng ánh mắt như muốn dạy dỗ một phen: "Cha của bạn William đảm nhiệm chức phó trong ngành cảnh sát, ta nói vậy ngươi đã hiểu chưa?"
Vương Hủ vừa cảm thấy buồn bực vừa nghĩ thầm: "Chẳng phải ngươi muốn xỏ xiên việc ta dùng vào quan hệ để tham gia cuộc thi sao? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, thằng oắt đó rõ ràng là người châu Á, thế mà lại lấy một cái tên rất buồn nôn là 'William', xem ra chẳng phải thứ tốt lành gì." Khi Vương Hủ còn làm việc ở sòng bạc đã thấy nhiều loại nhị thế tổ như thế. Loại người này làm xằng làm bậy như ăn cơm bữa, dù sao khi xảy ra chuyện thì người nhà sẽ lo... Chính vì vậy, William đã hoàn toàn trở thành nhị thế tổ trong mắt Vương Hủ từ lúc này.
Còn Tề Băng, tuy cũng thuộc dòng dõi giàu có, nhưng gia tộc của hắn theo đường kinh thương, biểu hiện không mấy nổi bật. Ngược lại, cha của William là địa đầu xà của thành phố S, cho nên nhà trường đành phải chọn cách thỏa hiệp. Muốn nói Tề Băng không quan tâm đến chuyện này là hoàn toàn không có khả năng, bởi từ nhỏ hắn đã chọn "hoàn mỹ", "số một" là mục tiêu của mình. Và việc cự tuyệt danh xưng 'Đào Mộc' lúc mười tuổi cũng chính là vì Tề Băng không muốn nhận bất cứ danh hiệu nào bên dưới Thập Điện Diêm Vương. Chuyện lần này chắc chắn đã làm hắn phải nén giận trong lòng.
Đương lúc thiếu gia William đang dương dương đắc ý, hắn không hề biết mình đã bị hai nhân vật cực kỳ nguy hiểm chú ý đến. Nếu như ngày sau biểu hiện của hắn bớt nổi bật, đoán chừng sẽ tốt nghiệp trong yên bình. Đáng tiếc, loại người này không chịu đau khổ sẽ không bao giờ lớn...
Trường Tường Dực phân cho mỗi người một gian phòng nên trong tối hôm đó, Vương Hủ đã đi tới phòng ngủ của mình. Hành lý vốn đã được đưa tới từ sáng sớm, bởi vậy hắn chỉ tốn hơn mười phút đã sửa soạn xong xuôi. Cuối cùng, Vương Hủ lấy một chiếc kính viễn vọng ra nhằm theo dõi xem dãy phòng nữ sinh ở đối diện có tình huống nguy hiểm nào cần hắn hỗ trợ hay không...
Kết quả, hắn phát hiện ngoại trừ hành lang, bất cứ thứ gì cũng không nhìn thấy. Điều này phải nói đến việc tòa lầu này được thiết kế rất có thâm ý. Nói thế bởi giữa lầu của nữ sinh và lầu của nam sinh có một cái hồ nhân tạo, thế nên nam sinh bên này cùng lắm chỉ có thể nhìn thấy một cái cửa phòng bên dãy lầu nữ sinh mà thôi, dù sao khoảng cách của hai khu đã là cực hạn đối với thị lực của người bình thường. Xem ra nhà trường đã có đối sách từ sớm để đối phó với loại anh hùng chuyên chú ý đến an nguy của nữ sinh như Vương Hủ.
Ngay khi Vương Hủ than thở và chuẩn bị đi ngủ sớm, trong tầm mắt chợt xuất hiện một nữ sinh thanh tú. Cô gái này đang đứng hóng gió tại cửa sổ trước hành lang. Cũng không biết do thấu kính mơ hồ hay do gió lớn mà trong lúc này, Vương Hủ cảm thấy nữ sinh kia lúc ẩn lúc hiện. Cùng lúc đó, hắn nhìn thấy một hình ảnh kinh người trong thấu kính.
Nữ sinh kia đột ngột nở nụ cười với Vương Hủ. Điều này làm hắn cảm thấy căng thẳng, bởi lẽ khoảng cách giữa hai người rất xa, phía đối diện hoàn toàn không thể nhìn thấy, càng không thể nói đến việc nở nụ cười về phía mình...
Tiếp theo, khuôn mặt của nữ sinh dần biến hóa thành một khuôn mặt buồn nôn đến không tưởng, làn da nàng dần thâm lại, đôi mắt chỉ còn tròng trắng. Sau đó, nàng duỗi đôi tay thối rữa ra, hệt như muốn kéo Vương Hủ về phía mình.
Vương Hủ sợ đến nỗi ngã ngược về phía sau.
Sau khi thở gấp một hơi, hắn lại cầm kính viễn vọng nhìn về phía đối diện...
Quỷ Hô Bắt Quỷ Tác giả: Ba ngày ngủ hai Quyển 1: Vườn trường kinh hoàng.
-----oo0oo-----
Chương 15: Mười tám tầng dưới mặt đất
Người dịch: No_dance8x
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: Ksor Din
(Nhóm dịch Độc Cô thôn)
Nguồn: TTV
Vương Hủ lại giơ kính viễn vọng nhìn về phía đối diện. Kết quả là hắn lại phát hiện cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác với cảnh tượng lúc nãy. Vách tường của hành lang vừa rồi đã ố vàng, ngay cả loại cửa sổ cũng khác. Bây giờ vách tường quét vôi trắng như tuyết, cửa sổ trên hành lang là loại cửa trượt, hơn nữa còn có vài nữ sinh đi lại trên hành lang. Dường như tầng lầu Vương Hủ nhìn thấy lúc nãy hoàn toàn không phải là tầng lầu này.
Trong lòng hắn nghi ngờ, đoán rằng đã có ma khiến hắn nhìn thấy ảo ảnh. Cảnh tượng nhìn thấy lúc nãy rất có thể muốn ám chỉ sự việc nào đó đã xảy ra nhiều năm trước. Lúc này, tiếng gõ cửa bỗng vang lên làm Vương Hủ nhảy dựng lên như có tật giật mình.
“Ai đó?” Vương Hủ bước đến trước cửa rồi cất lời.
Giọng nói của Tề Băng vang lên bên ngoài: “Là ta, Tề Băng. Ta có chuyện muốn bàn với ngươi.”
Vương Hủ giấu kính viễn vọng dưới lớp drap trải giường rồi mở cửa ra hiệu cho Tề Băng đi vào. Tề Băng cũng không hề khách sáo mà tự tìm chỗ ngồi, sau đó mở laptop của mình ra và nói với Vương Hủ: “Đóng cửa lại, ta ngươi xem thử cái này.”
Vương Hủ bước đến sau lưng hắn, mắt nhìn vào màn hình. Trên màn hình là những tấm ảnh của các tờ báo cũ, ngoài ra còn có rất nhiều tài liệu.
Do nhìn thấy quá nhiều chữ, Vương Hủ lập tức cảm thấy đau đầu. Chính vì vậy, hắn cũng không xem kỹ mà hỏi ngay: “Gì đây?”
Tề Băng vẫn giữ khuôn mặt như lá bài: “Đây là toàn bộ tài liệu liên quan đến công việc hiện nay.”
“Ta ngại đọc nhiều chữ, ngươi kể sơ là được.” Cứ như vậy, Vương Hủ ngả lưng lên trên giường một cách rất dứt khoát.
Tề Băng cũng chẳng hề giận dữ, giọng nói vẫn không đổi: “Hai mươi năm trước, ngôi trường này có bốn học sinh chết trong vòng một tháng. Trong đó có một cặp tình nhân. Nam tên là Cố Hữu Hâm, nữ tên là Trần Phương. Có một đêm, Cố Hữu Hâm chết đuối một cách kỳ lạ trong hồ nước nhân tạo phía đối diện. Người này không biết bơi, ngày thường rất ít khi đến gần hồ nước, sau đó có lời đồn là bị giết vì tình.”
“Kẻ tình nghi tên là Lê Diệu Hoa. Lúc đó lời đồn rằng hắn ghen ghét Cố Hữu Hâm và Trần Phương nên giết chết người nam nhưng không có chứng cứ xác thực nên lời đồn vẫn chỉ là lời đồn. Một tuần sau, phòng của Trần Phương xảy ra hỏa hoạn. Cô ta bị chết cháy ở trong đó. Về sau, kết quả điều tra cho biết đã có người khác động tay động chân lên cửa ra vào khiến người bên trong mắc kẹt và bị thiêu sống.”
“Việc đó cũng do kẻ tên Lê Diệu Hoa làm à?” Vương Hủ hỏi.
“Vì sao ngươi nghĩ vậy?” Tề Băng ngừng giải thích và nhìn Vương Hủ.
“Hắn giết chết Cố Hữu Hâm nhưng vẫn không đoạt được cô gái nọ nên vì yêu mà sinh hận. Người ngoài cuộc chắc chắn sẽ nghĩ như vậy?”
Tề Băng gật đầu rồi nói tiếp : “Lúc đầu ta cũng nghiêng về cách giải thích này, nhưng nếu ngươi nghe tiếp sẽ cảm thấy chuyện này quá phức tạp.”
“Mấy ngày sau, Lê Diệu Hoa cũng chết. Hắn cũng chết đuối trong hồ nước nhân tạo, cách chết của hắn giống hệt hai nam hai nữ từng chết vào ba tháng trước. Điều đáng ngạc nhiên đó là Lê Diệu Hoa bơi rất giỏi. Vì vậy lúc đó mọi người đều cho rằng oan hồn của Cố Hữu Hâm đến tìm hắn đòi mạng, chuyện của ba người cứ như vậy mà kết thúc. Nhưng không lâu sau lại có một nữ sinh chết, nữ sinh này tên là Từ Tiểu Mai. Nguyên nhân cái chết của cô ta giống hệt Trần Phương, sau đó chuyện này lại trở nên phức tạp hơn nữa.” Tề Băng nói xong bèn cúi đầu lẩm bẩm: “Hai nam sinh chết đuối, hai nữ sinh chết cháy, trong đó có một đôi tình nhân, liệu có phải chỉ là trùng hợp hay không? Hay là Lê Diệu Hoa hoàn toàn vô tội?”
“Lúc đó không có người săn quỷ đến điều tra à?” Vương Hủ lại hỏi.
“Chuyện này Miêu Gia đã nói với ta. Rõ ràng hắn đã cố ý tiết lộ rằng vụ án hai mươi năm trước đã từng được một cao thủ xử lý. Hắn chỉ tốn ba ngày đã giải quyết xong chuyện này, sau đó ngôi trường cũng không hề xuất hiện trường hợp chết đuối hoặc chết cháy nào nữa. Nhưng hai mươi năm nay dường như còn xảy ra chuyện khác cho nên hiện giờ ngôi trường này không yên bình. Ngoài hồn ma hai mươi năm trước ra, e rằng vẫn còn rất nhiều ác quỷ khác quấy phá.”
“Cái gì? Ông chú củi mục không kể với ta mà lại đi tìm ngươi? Sao ta hoàn toàn không biết, chẳng phải hắn chỉ đến ăn uống thôi sao?”
Tuy Tề Băng vẫn mang khuôn mặt như lá bài nhưng ánh mắt khinh bỉ lại sống động như thật: “Từng có lúc danh tiếng của Ripper trong giới săn quỷ như mặt trời giữa trưa. Nên nhớ, hắn chỉ vào nghề một năm đã lấy được danh hiệu 'Miêu Gia'. Ta nghĩ hắn không hề đơn giản như một ông chú củi mục được.”
Vương Hủ bị hắn làm cho không rõ đầu đuôi. Xem ra hai người này cùng chung chí hướng, chuyện gì cũng bàn bạc với nhau hết rồi. Còn hắn chỉ là Trư Bát Giới soi gương, nhìn mãi cũng không giống người.
Tề Băng đóng laptop lại rồi đứng lên, bỗng nhiên nói một câu: “Chúng ta xuất phát thôi”.
Vương Hủ ngẩn ra: “Xuất phát? Đi đâu?”
“Tất nhiên là đi đến bờ hồ xem xét hiện trường. Dù đêm nay không điều tra được gì cũng có thể tiện đường giải quyết vài oan hồn khác.”
“Không cần gấp thế chứ? Đêm nay ta bận lắm, hay là ngày mai bàn lại nha...” Vương Hủ chưa nói xong, kính viễn vọng giấu dưới drap trải giường chợt rơi xuống đất.
Hai người nhìn kính viễn vọng trên mặt đất, sau đó Tề Băng chợt nhìn sang ký túc xá nữ phía đối diện. Trên mặt hắn vẫn không mang một chút cảm xúc, căn phòng trở nên yên tĩnh một lúc.
Năm phút sau, Vương Hủ bước theo sau Tề Băng trên hành lang. Một tay của hắn đặt trên trán vừa đi vừa lắc đầu. Tư thế của Vương Hủ như muốn nói “Ta không còn mặt mũi gặp người khác”. Về cơ bản, trong vòng mười giây, hình tượng hắn trong mắt Tề Băng từ vua quay cóp đã biến thành chúa nhìn trộm.
Ký túc xá này có tổng cộng mười hai tầng, được trang bị thang máy, là nơi ở của nam sinh viên năm nhất. Ngoài ra còn có bảy dãy lầu tương tự, lần lượt là nơi ở của nam nữ sinh từ năm một đến năm bốn. Bảy dãy lầu xếp thành hình quạt trên bờ hồ nhân tạo. Lúc này Vương Hủ và Tề Băng cùng bước vào thang máy. Cánh cửa thang máy từ từ đóng lại. Tề Băng bấm tầng một.
Hai người nhìn chữ số báo hiệu số tầng bắt đầu từ bảy giảm dần xuống, tốc độ rất nhanh, hơn nữa còn không gây ra tiếng động lớn và không cảm thấy cảm giác lên xuống một cách rõ ràng, chứng tỏ thang máy rất cao cấp. Sau khi số tầng giảm xuống một vẫn không ngừng lại, chữ số màu cam biến thành màu đỏ, sau đó -1, -2 …
Gương mặt Tề Băng vẫn không chút cảm xúc, nhưng không biết vì sao tay trái của hắn đã mang một quyền nhận màu bạc. Còn khóe miệng Vương Hủ thì run rẩy nhìn con số dần biến thành -18.
Cửa thang máy mở ra, bố cục bên ngoài giống hệt bảy dãy lầu nhưng hành lang lại đen như mực. Nhờ ánh sáng của thang máy, bọn hắn có thể nhìn thấy trên cửa thang máy đối diện là dòng chữ “Cứu mạng!” đỏ như máu.
Vương Hủ liếc nhìn Tề Băng hỏi: “Ngươi nói xem chúng ta đứng đây chờ cứu viện thì thế nào?”
Hắn vừa nói xong, ngọn đèn của thang máy chợt tắt ngấm. Thang máy dường như đã tê liệt. Sau đó những ngọn đèn trên trần hành lang bỗng tỏa ra ánh sáng heo hắt, một con đường kéo dài đến tận sâu trong bóng tối hiện ra, dường như trong bóng tối có gì đó đang mời gọi hai người.
Từ lúc cửa thang máy mở ra, quyền nhận trên tay Tề Băng càng sáng lên. Có lẽ vũ khí này đã cảm ứng được điều gì. Sau đó, Tề Băng mang bộ mặt không chút cảm xúc bước vào trong bóng tối. Còn Vương Hủ, do để Phục Ma Thiên lại trong phòng nên hiện giờ hắn là kẻ hai tay không một tấc sắt, trong lòng không có chỗ dựa. Tuy 'Bản ngã' từng nói với Vương Hủ rằng hắn đã có khả năng chạm vào linh hồn nhưng dù sao điều này cũng chưa được thử nghiệm. Chẳng qua hắn biết có sợ hãi cũng vô ích nên chỉ đành kiên trì đi theo Tề Băng.
Hành lang tối đen bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết : “Cứu tôi với! Cứu tôi với! Á!!”, đó là tiếng thét của đàn ông. Cùng lúc với tiếng thét thảm thiết này, còn có tiếng cười lạ lùng và tiếng nhai ghê rợn. Bấy giờ, trong đầu Vương Hủ chợt hiện lên cảnh tượng rất buồn nôn: Một hồn ma đang ăn nội tạng con người.
Tề Băng không hề bị tiếng thét ảnh hưởng. Hắn biết đây chỉ ảo giác do ác quỷ gây ra nhằm quấy nhiễu bọn họ. Chính vì vậy, tần số bước chân của hắn vẫn không thay đổi, dần dần lại gần nơi phát ra tiếng thét rồi dùng linh thức nắm bắt toàn bộ tình trạng bất thường xung quanh. Chỉ là biểu hiện của Vương Hủ làm hắn rất khó hiểu, người này không sợ hãi hoảng loạn như phần lớn những người mới vào nghề khác, cũng không trầm ổn lão luyện như hắn. Bộ dạng của Vương Hủ giống hệt một côn đồ đi dạo phố, vẻ mặt bặm trợn như con quỷ phía trước thiếu nợ hắn rất nhiều tiền, bây giờ còn nộp tiền bảo kê trễ hạn, nếu để hắn tóm được nhất định sẽ ăn đòn thay cơm.
Tề Băng vứt bỏ suy nghĩ kỳ lạ này để tiếp tục tiến tới, cuối cùng hắn đã nhìn thấy gì đó.
Trước mắt là một người đang ngã sấp trên mặt đất, nội tạng của hắn vương vãi xung quanh. Xem ra kẻ này là người vừa kêu la thảm thiết. Tề Băng bước đến gần, lật xác người nọ lên. Bấy giờ, hắn chợt nhận ra đôi mắt của người chết đang trợn trừng. Dường như khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, y đã trải qua nỗi đau đớn cùng cực và sự sợ hãi không thể tưởng tượng nỗi.
Khi nhìn khuôn mặt đã hơi méo mó của người chết, Tề Băng bỗng ngạc nhiên... bởi hắn nhận ra khuôn mặt đó là của Vương Hủ!
Quỷ Hô Bắt Quỷ Tác giả: Ba ngày ngủ hai Quyển 1: Vườn trường kinh hoàng.
-----oo0oo-----
Chương 16: Thang máy cô độc
Người dịch: No_dance8x
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: Ksor Din
(Nhóm dịch Độc Cô thôn)
Nguồn: TTV
Tề Băng quay đầu nhìn Vương Hủ ở sau lưng rồi hỏi: “Ngươi thấy sao?”
Vương Hủ chẳng thèm liếc nhìn thi thể, dường như trước mắt chỉ là trò đùa của trẻ con: “Mượn đao giết người, trò này xưa rồi.”
Người như hắn tất nhiên hiểu rõ chiến thuật tâm lý hơn bất kỳ ai. Có lẽ con quỷ kia muốn Tề Băng tưởng rằng Vương Hủ thật đã chết, sau đó hai người sẽ chém giết lẫn nhau.
Tề Băng nghe xong, bèn gật đầu, sau đó nói với thi thể: “Ngươi diễn trò này chứng tỏ ngươi tự biết mình không phải là đối thủ của bọn ta. Ta thấy thế này, hay là ngươi cứ ngoan ngoãn nghe lời để ta siêu độ cho ngươi đến một thế giới khác.”
Khuôn mặt của thi thể trên mặt đất bỗng biến thành một người khác. Sau đó, nó cười rộ lên rồi thuận thế chạy vào trong khoảng tối, chỉ để lại một vệt máu dài trên mặt đất. Khi Tề Băng và Vương Hủ đuổi theo thì liền phát hiện một ngả rẽ, điều này hoàn toàn không thích hợp với cấu trúc của dãy lầu. Quan trọng là vết máu cũng biến mất ở nơi này.
Tề Băng vừa nhìn hai con đường dẫn tới hai ngả khác nhau vừa nói: “Chúng ta chia ra…”
“Không được!” Tề Băng còn chưa nói hết câu, Vương Hủ đã gào lên: “Đây là kế điệu hổ li sơn!”
Lúc này, đến lượt Tề Băng cảm thấy đau đầu: “Là sao?”
“Chẳng phải đã bày ra sẵn rồi sao? Ngươi là hổ, ta là sơn. Ngươi vừa đi, chắc chắn ta sẽ đi tong.” Vương Hủ thẳng thắn xếp mình vào loại người vướng tay vướng chân. Tề Băng thấy hắn vô lại như vậy nên cũng chỉ có thể để hắn đi theo.
Vừa đi được một đoạn, hai người chợt cảm thấy lạnh. Hơi thở từ miệng đều hóa thành sương trắng. Hành lang thì dường như vĩnh viễn không có điểm cuối, cảnh vật bên ngoài cửa sổ lại tối đen như mực, không thể nhìn thấy thứ gì.
Vương Hủ cho rằng cứ tiếp tục đi như vậy cũng vô ích, bởi bọn họ đều mặc áo ngắn tay, trong khi nơi này giống như một cái kho lạnh, ở thêm một thời gian nữa chắc chắn sẽ chết cóng. Thế là hắn hỏi Tề Băng có biện pháp nào không, Tề Băng trả lời: “Đây là ảo giác, não ngươi cho rằng nơi đây rất lạnh nên thân thể mới phản ứng. Con quỷ này cũng không lợi hại gì, ngươi cứ tập trung tinh thần rồi dùng linh thức để có thể loại bỏ ảo giác tiêu cực.”
Vương Hủ rất khinh bỉ câu trả lời này, trong lòng thầm oán trách: "Nói xàm, ta cũng biết là ảo giác. Ngươi thì hay rồi, mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh. Ta mà trâu bò như vậy thì đã tóm lấy con quỷ kia rồi xé nó làm tám mảnh từ sớm, lãng phí thời gian ở đây làm gì?"
Khi bọn họ đang nói chuyện bỗng nhiên xảy ra dị biến, hai đầu hành lang bỗng có vô số quỷ hồn nhào ra. Nội tạng của chúng vương vãi khắp mặt đất, hơn nữa mặt mũi của mỗi con quỷ đều giống hệt con quỷ vừa rồi. Bọn này vừa rên rỉ vừa bò trên mặt đất, từ từ tiến lại gần hai người.
“Ặc, chắc hắn đã phát hiện rằng mình không phải là đối thủ của chúng ta nên muốn liều mạng đó.” Lúc này, Vương Hủ chỉ hi vọng Tề Băng nhanh chóng xông lên rồi chém giết bốn phương, chứ nếu cứ dây dưa thế này... mình không bị cắn chết thì cũng chết cóng mà thôi.
Tề Băng vẫn không hề nhúc nhích: “Nó chỉ có một thân thể thật, có lẽ hiện giờ đang ở gần đây. Những con quỷ trước mắt cũng là ảo giác do nó tạo ra.”
Quả nhiên, những con quỷ nọ lập tức đi xuyên qua mà không thể chạm vào thân thể Tề Băng.
Lúc này, chợt có một con quỷ kéo chân Vương Hủ. Thấy thế, hắn chửi đổng lên: “Con mẹ nó! Trong mắt ngươi là ảo giác, sao trong mắt ta toàn bộ đều là thật! Chuyện quái gì thế này?” Lửa giận trong lòng hắn lại bốc lên, bấy giờ bèn nắm lấy cổ áo của con quỷ rồi nhấc nó lên.
Mặc dù trọng lượng không lớn lắm nhưng nội tạng của con quỷ rơi xuống giày Vương Hủ không ngớt, cảnh tượng này cực kỳ buồn nôn. Vương Hủ ngó thử mặt mũi của con quỷ thì mới thấy nụ cười của nó thật đáng sợ. Đã vậy, máu tươi chảy ra từ miệng nó còn nhiễu lên trên mặt Vương Hủ.
“Cười con gái mẹ mày... Ông đây cho mày khỏi cười nổi luôn.” Lửa giận của Vương Hủ đã bốc lên thì dù là Diêm Vương hay tiểu quỷ cũng đừng mong hù dọa được hắn.
Chỉ thấy hắn đẩy con quỷ thật mạnh rồi thò tay vào trong lồng ngực của nó, nắm lấy cột sống, sau đó đập qua đập lại như một cái tạ xích. Vì trọng lượng của con quỷ này đều nằm trên đầu nên giờ Vương Hủ sử dụng rất vừa tay.
Cứ như vậy, hắn vừa đánh vừa nhảy, vừa lên vừa xuống, đập lấy đập để lên đám quỷ bò trên mặt đất... chỉ thiếu một bài “Côn nhị khúc” để trợ uy mà thôi.
Tề Băng nhắm mắt từ nãy đến giờ mà không hề nhúc nhích. Lúc này, hắn bỗng mở mắt rồi lao về phía một con trong bầy quỷ. Thân hình hắn vừa lóe lên đã xuất hiện ngay trước mặt nó, chỉ để lại trên không một tia sáng bạc của quyền nhận. Con quỷ cũng phản ứng không chậm, lập tức bay về phía vách tường bên cạnh. Tề Băng biết mình đã thành công nên quay về phía vách tường, nơi con quỷ vừa biến mất, khẽ niệm khẩu quyết. Sau khi hét lên một tiếng “Phá”, toàn bộ ảo giác đều biến mất trong nháy mắt.
Nơi con quỷ biến mất xuất hiện một chiếc thang máy quen thuộc. Vương Hủ đang đánh hăng say bỗng nhận ra “vũ khí” trong tay biến mất. Ngay cả vết máu trên người và cảm giác lạnh lẽo cũng không còn. Hắn biết Tề Băng đã thành công, bèn đến gần hỏi: “Ngươi xử lý nó rồi à?”
Tề Băng lắc đầu, chỉ về phía thang máy rồi nói: “Thực ra bản thể của nó vẫn luôn ở trong đó, mặc dù chúng ta đi tới đi lui nhưng thực ra vẫn luôn dạo quanh khu vực gần thang máy, chỉ là không thấy mà thôi.”
Nói xong hắn nhìn Vương Hủ rồi nói tiếp: “Nếu lúc đầu nghe lời ngươi ở lại thang máy sẽ bớt đi rất nhiều chuyện.”
“Đúng là nói vuốt đuôi, ta đã đoán trước rồi. Thang máy xảy ra chuyện thì nên đứng tại chỗ đợi, ngươi tự tiện hành động như vậy sẽ rất nguy hiểm!” Vương Hủ tỏ ra rằng nếu cho hắn một chút màu sắc, hắn sẽ mở cả một xưởng nhuộm.
(Nói vuốt đuôi: ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì)
Tề Băng nhấn nút mở cửa thang máy, cánh cửa chầm chậm mở ra. Trước mắt là một nam sinh ngồi chồm hổm trong góc thang máy, nước mắt đầm đìa, giọng nói ngắt quãng: “Cứu mạng … Ai đó cứu mạng … Có ai nghe thấy không? Lạnh quá, đau quá...” Trong lúc nói, máu tươi chợt tràn ra từ khóe miệng hắn.
Về sau, Tề Băng điều tra được nam sinh này tên là Tăng Nghị. Vào một buổi hoàng hôn trong kỳ nghỉ đông mấy năm trước, hắn trở về trường lấy đồ nhưng gặp phải sự cố trong thang máy. Sang ngày thứ hai nhân viên quản lý mới phát hiện ra, lúc đó hắn đã chết. Thân thể hắn vốn gầy yếu, trong lúc thang máy rơi nội tạng lại bị thương. Hắn kêu cứu giữa màn đêm lạnh lẽo nhưng cái chết vẫn ập đến …
Tề Băng và Vương Hủ nhìn thấy cảnh tượng trong thang máy, bèn đưa mắt nhìn nhau. Sau đó, hai người bước tới vỗ vai Tằng Nghị rồi cố nặn ra một nụ cười: “Anh bạn đừng sợ, chúng ta đến rồi đây. Mau rời khỏi nơi này thôi.” Vừa nói vừa thò tay về phía con quỷ.
Tằng Nghị nhìn Vương Hủ và Tề Băng, sau đó hắn nắm tay Vương Hủ, nước mắt lại chảy xuống : “Cảm ơn hai vị, cảm ơn...”
Nhìn hồn ma của Tằng Nghị dần mờ nhạt rồi biến mất, Vương Hủ thở phào một hơi. Gương mặt Tề Băng thì tràn ngập vẻ nghi ngờ, cuối cùng đành hỏi: “Ngươi làm thế nào vậy?”
“Làm thế nào là làm thế nào?” Vương Hủ nghe hắn hỏi bỗng ngẩn ra.
Tề Băng nói mà trên mặt vẫn không mang một chút cảm xúc nào: “Ngươi không cần đạo thuật và pháp khí, cũng không cần niệm kinh siêu độ mà lại giúp hắn thành Phật?”
“Liên quan gì đến ta, ta chỉ thấy hắn đáng thương. Thầm nghĩ đàn ông ai lại khóc thút thít thế kia nên mới an ủi hắn. Chẳng lẽ hắn tự lên trời rồi à?”
Tề Băng cũng không hỏi thêm : “Quên đi, tóm lại kết thúc tốt đẹp.”
Hai người lại cùng nhau bước vào thang máy. Lần này, bọn họ đã đến được tầng một.
Khi cửa thang máy mở ra, Vương Hủ chợt cảm thấy không khí ùa vào trong lành đến lạ thường. Hắn nhìn điện thoại di động, đã mười hai giờ. Bọn hắn đi vào thang máy lúc chín giờ, ấy thế mà chỉ quanh quẩn trong ảo cảnh một lúc, thời gian đã lặng lẽ trôi đến thời điểm quỷ hồn thường xuyên xuất hiện.
Tuy Vương Hủ rất muốn đánh trống lui quân. Nhưng khi định nói 'hôm nay chỉ đến đây thôi' thì nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ của Tề Băng. Dường như, chuyện lúc nãy chỉ là vận động cho nóng người mà thôi.
Thế là hắn đành đi theo một cách bất đắc dĩ, tiếc là khi bọn họ bước đến trước cổng thì bị người gác cổng ngăn lại. Cụ ông chỉ dòng nội quy “Mười hai giờ không được ra ngoài” trên tường, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn cả Tề Băng... kết quả là hai người chỉ có thể quay về.
Thực ra trong lòng Vương Hủ rất vui mừng, hôm nay hắn sẽ không phải gặp yêu ma quỷ quái nữa rồi. Nhưng Tề Băng bỗng nói thêm một câu: “Yên tâm, ngày mai ta sẽ tìm cách ra ngoài mà không cần đi qua cổng chính”.
“Này … Thực ra cũng không cần gấp, ngươi đừng nghiêm túc như vậy. Dù sao buổi sáng chúng ta còn phải đi học, sau này ăn tối xong cứ ra ngoài tản bộ một vòng là đủ rồi. Này, sao ngươi không phản ứng gì thế? Rốt cuộc ngươi có nghe ta nói gì hay không? Nhìn mặt, ta đoán không ra. Ê!”
Quỷ Hô Bắt Quỷ Tác giả: Ba ngày ngủ hai Quyển 1: Vườn trường kinh hoàng.
-----oo0oo-----
Chương 17 : Không nôn không chịu được
Người dịch: Thiệu Cảnh
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: Ksor Din
(Nhóm dịch Độc Cô thôn)
Nguồn: TTV
Ngày hôm sau, Vương Hủ ngủ suốt những tiết học vào buổi sáng. Ngay cả tên của thầy giáo hắn cũng không nhớ, bởi lúc hắn tỉnh dậy đã là giờ nghỉ trưa …
Vừa ăn cơm trưa xong, Vương Hủ liền đạp chiếc xe đạp tồi tàn của mình dạo quanh trường. Mấy ngày trước, Miêu Gia mua chiếc xe đạp này cho hắn với giá siêu rẻ. Lại nhớ đến động tác lưu loát lúc Miêu Gia đá mình từ trên ghế chiếc Honda rách nát xuống đất, Vương Hủ dám chắc rằng chiêu này không phải luyện từ ngày một ngày hai mà thành, thế nên hắn đành phải chọn đi xe đạp cho an toàn.
Trường Tường Dực có quy mô rất lớn, gần giống như một thành phố thu nhỏ. Lại nói ngoài rìa còn xây một vách tường cao đến rợn người, mỗi cổng đều có bảo vệ thay phiên nhau canh gác suốt hai mươi bốn giờ, đấy là chưa nói đến thiết bị giám sát theo tiêu chuẩn của viện bảo tàng. Riêng về tư liệu của sinh viên và giáo viên, nhân viên của trong trường đều có thể kiểm tra bằng máy tính ở cổng, người không phận sự hoàn toàn không thể trà trộn vào.
Tất nhiên, những thứ này đều dùng tiền của hội đồng quản trị trường Tường Dực. Mỗi năm số tiền tài trợ này thường lên đến hàng trăm triệu, bởi nếu những thiếu gia, tiểu thư hoặc những trụ cột tương lai của xã hội bị bắt cóc trong trường, vậy khó có thể bồi thường bằng tiền cho qua chuyện. Chỉ là những thứ này chỉ có thể bảo đảm học sinh không bị những nhân tố bên ngoài trường tổn thương, chứ chuyện ngoài ý muốn như Tằng Nghị thì không thể tránh khỏi. Nói thế bởi tình hình trong trường khác xa những đại học bình thường, người trực đêm của ký túc xá nam nữ sinh đều là bác trai, bác gái, hầu như chỉ có mấy lão cổ hủ của phòng giáo vụ mới kiểm tra phòng đột xuất.
Thể lực của Vương Hủ cũng bình thường thôi, thế nên đạp xe được nửa tiếng thì hắn đã phải than thở: “Cái trường nát này lớn quá, lượn xong một vòng chắc phải tốn hai tiếng đồng hồ.”
Thực ra hắn không biết rằng, hơn một nửa học sinh trong trường đều có xe. Bãi đậu xe khổng lồ dưới mặt đất không phải để trang trí. Trong đó có không ít học sinh còn đi những loại xe có tiếng trên thế giới. Tất nhiên, người tệ nhất cũng đi xe đạp điện, nghe đâu là vì có vài nữ sinh cảm thấy xe đạp điện rất dễ thương, đã vậy khi ngừng lại cũng tiện kiếm chỗ để xe. Chính vì thế, sinh viên đạp xe đạp chạy loạn khắp nơi như Vương Hủ chắc chắn là động vật quý hiếm.
Vương Hủ đạp xe thêm mười phút nhưng vẫn không tìm thấy thư viện. Cuối cùng, hắn đành phải dừng xe dưới bóng cây ven đường rồi nằm hình chữ “大” (Đại) lên trên bãi cỏ để nghỉ ngơi.
“Chú ơi, làm ơn cho hỏi đến thư viện đi đường nào?” Giọng nói của một cô gái vang lên, Vương Hủ cúi đầu nhìn, thì ra là Thượng Linh Tuyết. Hôm nay nàng mặc một chiếc đầm màu xanh nhạt dài tới đầu gối, tóc buộc đuôi ngựa để lộ bờ vai trắng mịn như được khắc bằng ngọc. Tuy trên mặt chỉ trang điểm nhạt nhưng càng toát lên vẻ trong sáng dễ thương.
Vì Vương Hủ đang nằm nên Thượng Linh Tuyết không rõ mặt mũi hắn, thay vào đó, nàng chỉ thấy chiếc xe đạp bên cạnh nên còn tưởng hắn là nhân viên của trường. Kết quả là khi Vương Hủ vừa ngẩng đầu, cô nàng liền lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Ồ, xin chào. Vừa rồi ta không nhận ra là ngươi...”
Vương Hủ bò dậy, phủi cỏ dính trên người rồi nói: “Thực ra ta cũng đang muốn tìm thư viện đây.”
Hắn thấy sau lưng Thượng Linh Tuyết trống không, bèn hỏi: “Ngươi đi bộ đến đây à?”
Thượng Linh Tuyết gật đầu, dường như nàng cảm thấy hơi mất tự nhiên khi đứng trước mặt Vương Hủ.
Lúc này, trong lòng Vương Hủ lại nghĩ tuy Thượng Linh Tuyết trông có vẻ yếu đuối nhưng không ngờ thể lực lại quá tốt, đổi lại là hắn, nếu đi bộ đến đây thì đã gục xuống đường từ sớm. Thật ra, hắn không biết mình đã rẽ vào không ít đường vòng.
“Hay là cứ lên xe, chúng ta cùng đi tìm?” Vương Hủ cũng không muốn chở Thượng Linh Tuyết, bởi vì hắn không chắc với thể lực của mình nếu chở thêm một người có thể đi thêm được bao xa. Vì thế đây chỉ là câu nói lịch sự thuần túy.
Phải nói rằng công phu nhìn vẻ mặt đoán suy nghĩ của Vương Hủ xem như không tệ. Theo hắn thấy, lúc này Thượng Linh Tuyết có ý kết thúc đối thoại thật nhanh, sau đó bỏ đi. Vì thế hắn nói câu này nhằm giúp đối phương trả lời “Không cần khách sáo, mình tự tìm được rồi”. Như vậy sẽ trở thành Thượng Linh Tuyết bắt chuyện với Vương Hủ trước nhưng cuối cùng nàng từ chối hắn, kiểu này rút lui hóa ra cũng rất hợp lí.
“Hi, bạn học ơi! Có cần mình giúp gì không?” Thượng Linh Tuyết còn chưa trả lời, bên cạnh bỗng xuất hiện một chiếc xe thể thao Mazda 3 màu đỏ. Người trên xe chính là William.
Số là tên này đang nhân giờ nghỉ trưa để khoe chiếc xe thể thao của mình thì chợt nhìn thấy mỹ nữ Thượng Linh Tuyết, từ đó mới tới để bắt chuyện.
William hạ cửa sổ xe xuống, cắt ngang cuộc trò chuyện của Vương Hủ và Thượng Linh Tuyết. Theo hắn thấy, thằng oắt đi xe đạp chỉ là người qua đường, nhìn bộ dạng nghèo túng của hắn e rằng chỉ là nhân viên của trường, trước giờ thiếu gia William hoàn toàn xem loại người này như không khí.
“Vâng, mình đang tìm thư viện." Thượng Linh Tuyết vẫn trả lời hắn rất lịch sự.
“Ồ, thật trùng hợp, mình cũng đang muốn đến thư viện, rất hân hạnh được giúp đỡ mỹ nữ, lên xe đi. Bạn học, William nguyện ra sức vì bạn!” Trò này của William chính là thuận nước đẩy thuyền. Không cần biết Thượng Linh Tuyết muốn đi đâu, chắc chắn nơi đó trùng với nơi hắn muốn đến.
Vương Hủ dùng ánh mắt khinh thường để quan sát màn biểu diễn vụng về của William. Đối với hắn, giọng nói giả tạo, vẻ mặt nịnh nọt của William rất giống khỉ diễn trò.
“Nhưng …” Lúc này, Thượng Linh Tuyết nhìn Vương Hủ, có hơi khó xử. Dường như, nàng muốn dùng ánh mắt để thăm dò ý kiến của hắn. Số là nàng rất muốn từ chối Vương Hủ, nhưng lại cảm thấy nếu cứ bỏ đi như vậy thì rất mất lịch sự. Hơn nữa, nàng cũng không thích thái độ tự tiện cắt ngang lời người khác của nam sinh trên xe thể thao. Hiện giờ, Thượng Linh Tuyết chỉ hi vọng Vương Hủ kiên trì thêm một lúc, trước tiên phải đuổi tên William đáng ghét đi đã.
Thấy nàng nhìn như vậy, Vương Hủ chợt cảm thấy đầu óc mình đang trở nên mụ mị, trong lòng nói thầm: “Gì vậy? Không biết từ chối người khác sao? Chẳng lẽ muốn ta làm kẻ ác à?”
Trong vài giây ngắn ngủi, trong lòng ba bên đều có tính toán riêng.
Nhưng kết quả vẫn là Vương Hủ nhường bước.
Không thể không nói, cho dù hắn sống chết cũng không thừa nhận nhưng trong lòng hắn chắc chắn có cảm tình với Thượng Linh Tuyết. Dẫu sao đàn ông không thể ngăn bản thân mình thích một người phụ nữ.
Thế là Vương Hủ quyết định bước đến bên cạnh xe thể thao, chen vào giữa Thượng Linh Tuyết và William. William vốn đang nhìn Thượng Linh Tuyết đến mê mẩn thì tầm nhìn lại bị Vương Hủ chắn ngang, bởi thế trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu, thấm nghĩ "Thằng oắt này nghĩ mình là ai mà dám cản trở ông đây cưa gái?"
Vương Hủ lại nhếch mép, nhỏ giọng nói một câu: “Đấu với ta, đó là ngươi tự tìm đường chết …”
William hoàn toàn không nghe rõ Vương Hủ nói gì, ngoài mặt định chửi mắng thằng oắt này vài câu. Đột nhiên, Vương Hủ rên rỉ một tiếng rồi bắt đầu nôn về phía hắn.
Đáng sợ thật!
Đây đúng là tai nạn mà!
Bữa ăn trưa đầu tiên của Vương Hủ tại căn tin trường Tường Dực cứ như vậy nôn hết lên mặt, lên người và lên xe của William. Phải nói rằng Vương Hủ ăn không ít và sau khi được acid dạ dày hòa tan, bữa ăn trưa phong phú đó bốc lên mùi hôi thối khó tưởng tượng nổi.
“Ngươi! Ngươi... á!!!” Tiếng hét chói tai của William vang vọng trên bầu trời của trường học. Còn Vương Hủ, lúc nôn xong, hắn bèn lấy khăn tay lau miệng rồi thở ra một cách cực kỳ khoan khoái.
“A, quả nhiên không nôn thật khó chịu. Nè bạn, nếu thấy thứ gì buồn nôn thì cứ nôn sẽ thoải mái hơn.” Hắn liếc nhìn vào xe, cảnh tượng William ngồi trong xe giống như thành phố vừa bị quái vật phá hoại.
Thượng Linh Tuyết sững sờ ngay tại chỗ, nàng cảm thấy có lẽ mình sắp ngất thôi. Ở bên kia, Vương Hủ gật gù rồi tự nói một câu: “Cũng may là mình không nôn giọt nào ra đất nên chưa làm ô nhiễm hoa cỏ...”
Đầu nàng đã hoàn toàn trống rỗng, thầm nghĩ: “Nam sinh này, hắn làm như vậy vì... vì mình sao?”
Trước tiên không bàn Thượng Linh Tuyết lúc này nghĩ gì, bởi não nàng sẽ phải cần thêm một khoảng thời gian mới có thể vận hành bình thường. Lại nói đến William, sau khi đã nổi giận lôi đình, hắn lập tức thò tay qua cửa sổ, định nắm cổ áo Vương Hủ. Kết quả, hắn vẫn chưa chạm vào Vương Hủ thì đã phải ngừng lại vì bị vẻ mặt của hắn hù dọa.
Lúc này, vẻ mặt của Vương Hủ bộc lộ hoàn toàn bụng dạ đen tối của hắn. Hóa ra, Vương Hủ lại quay về phía William rồi nấc cụt, hệt như muốn nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn nếm thêm lần nữa?”
"Hắn cố ý! Chắc chắn là hắn cố ý!" William vô cùng sợ hãi. Hắn quyết định chạy trước rồi tính sau. Còn bây giờ thì chỉ nên nhớ kỹ mặt mũi thằng oắt này, về sau hãy tìm cơ hội tính sổ.
Đến đây, William cũng không màng đến sự đe dọa của Vương Hủ mà cứ như vậy đạp ga, chạy mất. Chắc hẳn trong xe của hắn sẽ vĩnh viễn tồn tại một mùi hương kỳ lạ, khó phai. Có lẽ về sau, hắn khó có thể dùng chiếc xe thể thao này để bắt chuyện với con gái được nữa.
Thượng Linh Tuyết dần bình tĩnh lại: “Này bạn học... Ngươi, ngươi không sao chứ?”
“Không sao, ăn hơi no, lại đi nắng nên hơi đau đầu. Giờ đã đỡ rồi. À, đúng rồi, gặp nhau mấy lần mà ta vẫn chưa tự giới thiệu. Ta tên là Vương Hủ, giờ không tiện bắt tay với nhau nên để lần sau đi. Ta có việc nên phải đi trước, tạm biệt.” Hắn nói hết mấy câu này hệt như pháo liên hoàn, nói xong lập tức đạp xe đi mất, để lại mỹ nữ đứng đó ngẩn ngơ.
Thượng Linh Tuyết nhìn bóng lưng đã khuất xa, một lát sau bỗng cười rộ. Nàng bỗng cảm thấy dường như nam sinh này sợ mình, mỗi lần nói chuyện chưa được hai câu thì đã bỏ chạy.
Còn Vương Hủ lại cho rằng mình đã diễn một màn "cẩu hùng cứu mỹ nhân" rất đạt, trong lòng có phần hả hê. Nhịp điệu đạp xe cũng nhanh hơn.
Vương Hủ vừa cười ngây ngô vừa nhìn đông nhìn tây thì đột ngột nhìn thấy một người thắt cổ chết trên cành cây ở ven đường. Đôi mắt của người này đang trợn trừng nhìn hắn, đầu lưỡi đỏ tươi dài tới tận hông hệt như cà vạt.
Cảnh này làm hắn suýt nữa đã té xuống xe.
Khi đã giữ vững được tay lái, hắn ngừng lại. Chỉ là khi quay đầu nhìn kỹ, trên cây lại không có bất cứ thứ gì...
Quỷ Hô Bắt Quỷ Tác giả: Ba ngày ngủ hai Quyển 1: Vườn trường kinh hoàng.
-----oo0oo-----
Chương 18 : Lời thề dưới cây ngô đồng
Người dịch: No_dance8x
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: Ksor Din
(Nhóm dịch Độc Cô thôn)
Nguồn: TTV
Vương Hủ dám chắc chắn đến trăm phần trăm rằng chính mắt hắn vừa nhìn thấy một con quỷ chết treo, bởi thế hắn dứt khoát dừng xe bên đường rồi đi về phía gốc cây.
Tiếc là sau khi lượn quanh gốc cây vài vòng, Vương Hủ vẫn không phát hiện bất cứ dấu vết bất thường nào. Trên cành cây chẳng hề có vết hằn của dây thừng mà chỉ có một ký hiệu kỳ lạ được khắc trên thân cây, cũng không rõ những vết khắc này có ý nghĩa gì.
Hắn đứng dưới gốc cây nghĩ ngợi vài phút rồi mới thở dài và đưa ra quyết định “Phát công”. Thực ra hắn đã từng thử nghiệm một cách nghiêm túc và đã phát hiện ra chỉ cần mình liều mạng ngưng tụ linh thức thì sẽ có thể tìm thấy quỷ trước khi quỷ tìm thấy hắn. Tất nhiên, điều kiện đầu tiên là đạo hạnh của con quỷ kia phải thấp hơn đạo hạnh của hắn mới được.
(Phát công: Cách nói dùng để diễn tả hành động sử dụng siêu năng lực trong loạt phim Thần Bài của Châu Tinh Trì)
Vương Hủ lẩm bẩm niệm mấy câu thần chú thiên linh linh địa linh linh. Và mặc dù những câu thần chú này không hề được ghi lại trong Quỷ Cốc Đạo Thuật, mà chỉ do hắn tự sáng tạo ra, nhưng Vương Hủ cảm thấy niệm câu thần chú này một lát thì mình dễ tập trung tinh thần hơn.
Lúc này, Vương Hủ nhắm đôi mắt thật chặt, cái đầu gật gù, dáng vẻ rất giống thần côn. Năm phút sau, hắn đột ngột mở mắt. Quả nhiên nữ quỷ khi nãy đã xuất hiện trước mặt hắn.
Bây giờ, Vương Hủ mới thấy rõ hình dạng của nữ quỷ.
Nữ quỷ nọ để tóc dài, mặc áo sơ mi phối hợp với kiểu váy thịnh hành vào thập niên tám, chín mươi. Gương mặt của nàng trắng bệch, cái lưỡi thè ra thật dài, đôi mắt gần như đã lồi ra ngoài... tất cả những điều này đủ chứng minh nó là một con quỷ chết treo đúng tiêu chuẩn.
Vương Hủ móc di động ra rồi gọi đến số của Tề Băng. Sau khi chuông reo mấy lần, giọng nói lạnh tanh của Tề Băng mới vang lên: “Tìm ta có việc gì?”
“A lô, Tề Băng hả? Vương Hủ đây! Ta vừa phát hiện một nữ đồng chí thắt cổ tại một gốc cây ven đường số 24, xem ra đã treo... Ừ, ước chừng đã treo được khoảng mấy chục năm rồi. Ngươi có muốn đến xử lý hay không?” Vương Hủ vừa nói xong, đầu dây bên kia đột ngột xuất hiện một tiếng rít chói tai như đâm định thủng màng nhĩ của hắn. Bởi vậy, hắn vội vàng đưa di động ra xa rồi chửi một câu theo chuẩn quốc gia, sau đó cúp máy.
Lúc này, Vương Hủ lại nhìn khắp bốn phía thì mới nhận ra cảnh vật trước mắt đã không còn như trước. Bầu trời giữa trưa trước mắt bỗng dày đặc mây đen, trên đường không còn một bóng người, không khí dần chuyển lạnh. Từ áp lực vô hình đang đè nặng lên vai, hắn biết con quỷ kia bắt đầu giở trò.
Vương Hủ nhìn lên cây lần nữa, thi thể đã không còn, dây thừng dùng để thắt cổ cũng đã thòng xuống và đung đưa theo gió ngay trước cổ hắn không biết từ lúc nào. Ánh mắt của hắn vừa tiếp xúc với sợi dây thì lập tức bị một sức mạnh thần bí hấp dẫn.
Trong lúc không tự chủ được, hắn bước mấy bước về phía sợi dây bởi giữa thòng lọng hiện lên rất nhiều cảnh tượng kỳ lạ.
Vô số ngân phiếu và vàng bạc châu báu chất cao như núi, vàng lá như dòng nước chảy từ trên núi xuống. Lúc đầu, ngọn núi vàng hiện lên giữa một đám mây mờ ảo nên khó có thể nhìn rõ. Về sau mây mù dần tản ra, trên núi vàng xuất hiện vô số mỹ nữ nằm khỏa thân, làn da trắng mịn ửng hồng. Những cô gái này vừa uốn éo thân mình kiều diễm, đầy đặn vừa rên rỉ bằng chất giọng ngập tràn nỗi khao khát và vẻ mặt thì cứ như đang bị nỗi cô đơn hành hạ.
Vương Hủ càng bước càng đến gần sợi dây, đầu của hắn gần như đã đưa vào trong thòng lọng. Từ nãy giờ, đôi mắt hắn chưa từng nháy lấy một cái.
Hai tay chụp lấy thòng lọng đang đung đưa trong gió, có lẽ một giây sau Vương Hủ sẽ đưa đầu vào đó một cách cam tâm tình nguyện...
Không biết từ lúc nào, nữ quỷ đã đứng trước mặt và lạnh lùng theo dõi mỗi cử động của Vương Hủ. Chỉ cần bây giờ gã trai kia thò đầu vào, nó sẽ lập tức lấy đi tính mạng của hắn.
Nghe đồn những con quỷ chết treo đều dùng sợi dây nó tự sát để giết người, bởi hồn phách và oán hận của quỷ chết treo đều nằm trên sợi dây đó. Trước khi chết, người bị hại sẽ nhìn thấy ảo ảnh trong thòng lọng, hoặc vàng bạc châu báu hay quyền lực mỹ nữ… Sau đó, họ sẽ đưa đầu vào tròng trong tình trạng ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Hai tay nắm lấy dây thừng, ánh mắt đờ đẫn của Vương Hủ đã chứng minh hắn hoàn toàn bị mê hoặc. Nhưng đôi tay này lại đột nhiên dùng hết sức để kéo sợi dây thòng lọng từ trên cành cây xuống, sau đó xông về phía nữ quỷ. Chiêu này quả nhiên nằm ngoài dự đoán của con quỷ, khiến nó không kịp đề phòng.
Vương Hủ tròng thòng lọng vào cổ nữ quỷ rồi dùng một tay nắm dây thừng, một tay siết thòng lọng, cuối cùng mới đè nó nằm sấp xuống mặt đất.
Hắn gồng cả hai tay để siết, đầu gối thì ghì chặt gáy của nữ quỷ. Cách chế ngự này làm nữ quỷ nọ có muốn cũng không thể động đậy nổi.
Bấy giờ, mặt hắn sa sầm: “Dám dở trò này với ông đây à? Mấy năm nay tên họ Tần dùng ngân phiếu khống lừa biết bao nhiêu thằng ngu bán mạng cho hắn? Giờ thì sao? Bọn họ nhận được số tiền đã hứa chưa? Chặt một cánh tay là nhẹ đó!”
“Còn có mấy đứa ngu hơn, bị tên họ Tần vùi hoa dập liễu, bọn họ lại đi vào con đường sa ngã, giờ thì sao? Đều giống như ngươi! Xong đời rồi!” Nói đến đây, Vương Hủ phun một bãi nước bọt sang bên cạnh rồi làm vẻ mặt cực kỳ bặm trợn: “Cứ tưởng mở một đoạn phim đồi trụy trên cái màn hình bé tẻo teo mà muốn lừa ông đây vào tròng à? Ngươi tưởng ta là thằng ngu sao?”
Hắn càng chửi càng hăng, tay vẫn dùng hết lực. Nữ quỷ bị hắn ghì quá chặt nên chỉ có thể dồn sức đánh trả lần cuối. Lúc này, tuy nó úp mặt xuống đất nhưng chiếc lưỡi cực dài lại đột ngột phóng đến cổ của kẻ địch, hệt như một con rắn độc. Có lẽ nữ quỷ muốn dùng lưỡi để bóp chết Vương Hủ.
Nhưng chiếc lưỡi còn chưa bay đến nơi thì đã bị Vương Hủ chụp được. Trong lúc chiếc lưỡi không thể cựa quậy, Vương Hủ lại bắt đầu luyên thuyên: “Được lắm, ngươi là đồ thối tha không biết xấu hổ, ngươi lại muốn liếm ta! Ta biết ngươi thấy ta đẹp trai hơn người thường nên muốn dê ta chứ gì? Điều này đã rõ như ban ngày rồi, ngươi không những chiếu phim đồi trụy ở nơi công cộng mà còn muốn cưỡng hôn ta! Lần đầu... À, sao ông đây có thể lần đầu bị cưỡng hôn lọt vào tay một kẻ cực kỳ bại hoại như ngươi được chứ!”
Vương Hủ nói một lèo những lời mà có lẽ chỉ có hắn mới tin được. Thậm chí nếu nữ quỷ kia còn sống, chắc hẳn cũng sẽ bị hắn chọc chết.
Bấy giờ, Vương Hủ định dùng chiếc lưỡi đang nắm trên tay để quấn quanh cổ nữ quỷ. Không thể không nói cách này có hơi quá đáng, chỉ là trong lòng hắn không hề dao động. Trong thâm tâm, hắn cho rằng hành vi của mình là phòng ngự chính đáng, vì vậy cắn rứt làm gì... ít ra phải đùa chết nó.
“Ngươi thả cô ta ra đi, làm vậy không giải quyết được vấn đề đâu.” Khuôn mặt như lá bài của Tề Băng đã xuất hiện sau lưng Vương Hủ.
“Ngươi đến lúc nào thế?” Vương Hủ thấy Tề Băng đến, trong lòng lập tức bình tĩnh lại. Sau khi hắn buông tay, nữ quỷ lập tức lao về phía thân cây rồi biến mất như được đại xá.
“Khi nhận được điện thoại của ngươi, ta liền lên đường. Giọng nói của ngươi bị nhiễu sóng dữ dội. Lại nói trong trường vốn có một trạm phát sóng riêng biệt nên chỉ có hai trường hợp xảy ra, đó là gần đó có quỷ hồn hoặc là điện thoại di động của ngươi là hàng sơn trại. Tóm lại ta chỉ nghe được lõm bõm mấy chữ: Đường số 24, chết treo, mấy chục năm. Tất nhiên câu nói nghe rõ nhất là một câu chửi thề.”
“Này... Sao lúc ngươi nói móc người khác, trên mặt cũng không có một chút cảm xúc nào vậy hả? Móa, cứ như đang thuật lại. Ngươi làm sao mà hay thế...”
(Sơn trại là cách gọi chung của hàng nhái tại Trung Quốc)
Tề Băng cũng không quan tâm đến những câu chế giễu của Vương Hủ mà nói với gốc cây đằng kia: “Ra đi, ta nghĩ ngươi không hy vọng ta sẽ ra tay.”
Có lẽ nữ quỷ sợ hãi thực lực của Tề Băng nên lập tức xuất hiện trước mặt bọn họ một lần nữa. Lần này, nó không mang dáng vẻ của một con quỷ chết treo mà thay vào đó là hình dạng của một cô gái bình thường.
“Hai vị đại sư, xin nương tay cho! Đây là lần đầu tiên ta hại người trong hai mươi năm qua. Ta không cố ý đâu. Cầu xin các ngươi đừng tiêu diệt hồn phách của ta...” Bấy giờ, bộ dạng nó lại toát lên vẻ đáng thương.
Tiếc là khuôn mặt của Tề Băng vẫn không có bất cứ sự đồng cảm nào. Vương Hủ thì ngược lại, hắn bắt đầu trò chuyện với con quỷ: “Mẹ nó, lần đầu tiên lại đụng phải ta! Ai mà tin chứ?”
“Ta nói thật mà! Đại sư, bởi vì xe đạp của ngài rất giống với anh ấy, cho nên ta...”
Sau đó, Vương Hủ được lắng nghe một của hơn hai mươi năm về trước...
Nữ sinh này tên là Tiêu Huệ, theo học tại trường Tường Dực vào đầu thập niên tám mươi. Lúc đó, trường Tường Dực vẫn chưa có nhiều học sinh lắm tiền như bây giờ, cho dù học sinh có hoàn cảnh gia đình hơi khó khăn cũng có thể học tập tại đây, mà Tiểu Huệ là một trong số đó.
Tại đây, cô kết bạn với một nam sinh tên Hồ Kiến Quốc. Sau một năm, hai người này nảy sinh tình cảm và chính thức yêu nhau. Nhà Hồ Kiến Quốc cũng không giàu có nên hai người đều muốn tiến tới hôn nhân. Ước mơ của họ là sau khi kết hôn sẽ chung tay xây dựng một cuộc sống hạnh phúc, bè bạn xung quanh thì xem đây là một đôi tình nhân đáng để họ ngưỡng mộ.
Hồ Kiến Quốc thường chở Tiểu Huệ dạo quanh trường trên chiếc xe hiệu Phượng Hoàng của mình, còn cô luôn ngồi sau Hồ Kiến Quốc và tựa gương mặt hạnh phúc vào lưng hắn. Cứ ngỡ những ngày tháng này sẽ kéo dài vĩnh viễn...
(Xe đạp hiệu Phương Hoàng lúc đó cũng giống như Cadillac trong giới xe đạp, chất lượng tuyệt đối nổi trội hơn xe đạp giá vài ngàn đồng hiện nay, hơn nữa còn là hàng nội địa, các bạn trẻ có thể hỏi người lớn trong nhà, lúc đó có một chiếc Phượng Hoàng là điều rất đáng tự hào - Ba Ngày Ngủ Hai tự giải thích)
Năm ấy, hai người còn khắc tên mình lên thân cây ngô đồng, thầm hy vọng tình yêu của họ sẽ xanh tươi suốt trăm năm như cây đại thụ này.
Nhưng toàn bộ dường như chỉ là một giấc mộng, lúc tỉnh mộng, hiện thực lại quá tàn khốc...
“Sau này, hắn... hắn lại thích một nữ sinh giàu có. Hắn bỏ rơi ta … Hắn nói ta không xứng với hắn, hắn còn xóa tên của mình trên cây. Người ngồi sau lưng hắn không còn là ta nữa! Hu hu...” Nói xong, Tiểu Huệ che mặt rồi khóc nức nở.
“Vì vậy nên ngươi treo cổ tại đây?” Lần này người hỏi là Tề Băng.
Tiểu Huệ gật đầu, tiếng khóc càng lúc càng to.
Vương Hủ nghe đến nỗi nhíu chặt lông mày, Tề Băng vỗ vai hắn. Kết quả Vương Hủ lại nói một câu: “Không chừng Miêu Gia là con trai của Hồ Kiến Quốc, giờ bán tống bán tháo chiếc xe của ông cụ thân sinh để chơi ta một vố thật đau...”
Tề Băng nghe hắn lý luận xong cũng không biết nên khóc hay nên cười. Đầu tiên, không nói có đến mấy ngàn mấy trăm chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng còn sót lại đến bây giờ, chỉ riêng Miêu Gia họ Cổ, hơn nữa đã 29 tuổi. Lúc xảy ra câu chuyện này, chắc hẳn hắn mới đi nhà trẻ, Hồ Kiến Quốc kiếm đâu ra đứa con to đùng như vậy chứ?
Lúc này, Vương Hủ đang xin lỗi nữ quỷ. Hắn nói lẽ ra hắn không nên chất vấn nguyên tắc sống của đối phương, rồi gì mà vẫn là một đồng chí tốt, chỉ là phương pháp giết người hơi đặc biệt...
Tuy trên mặt Tề Băng vẫn không có chút cảm xúc nào nhưng trong lòng càng lúc càng cảm thấy không thể hiểu nổi tên Quỷ Cốc Tử này.
Đột nhiên, Tề Băng hỏi: “Ngươi chết hai mươi bốn năm trước, vậy ngươi biết chuyện hai nam hai nữ lần lượt chết đuối và chết cháy cách đây hai mươi năm chứ?"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của kimnambin