Chapter 15 - 勇者の耳にアイツの噂 - 4 anh hùng và tin đồn về Hiiro
Nguồn : Sonko.wikia.com
Manga : Konjiki no Word Master
__
“A, mỏi hết cả vai ~”
Người đang xoa bóp cái vai của mình là một trong những Hero được triệu hồi đến Victorias, Aoyama Takashi. Ngay bên cạnh là 3 Hero còn lại, trông rất uể oải.
Đội trưởng quân đoàn hai, Vale Kimble, đứng trước mặt họ đưa mắt quan sát bốn người.
“Tốt lắm. Lại thêm một nhiệm vụ khấm khá nữa.”
Nhiệm vụ lần này là săn Dơi Stinger trong hang Droke. Nó được đăng cáo thị bởi sự gia tăng số lượng lũ quái quá lớn nên gần đây chúng bắt đầu tấn công các thị trấn.
Do hang Drove là nơi sinh sống của nhiều quái độc và rất bất tiện khi hoạt động trong tối nên nhiệm vụ đòi hỏi từ rank C trở lên.
Dù vậy thì với rank khá cao và cách chiến đấu nhóm tốt nên bốn người họ đã xử được hơn 100 con Dơi Stinger. Số lượng đủ cho nhiệm vụ nên họ quay trở về thành.
“Xử lũ quái đó chắc cũng được lắm EXP lắm.”
Takashi phát biểu, mọi người gật đầu đồng ý.
“Đúng vậy, ngoài ra ta cũng học hỏi được hạn chế trong cách chiến đấu nhóm của chúng ta để rút kinh nghiệm sau này.”
Suzumiya Chika dùng chiếc khăn lau mồ hôi.
“Vậy giờ ta kiểm tra ≪Status≫ chứ.”
Bốn người đồng tình với Vale.
Taishi Aoyama
Cấp 23
HP 120/406
MP 89/370
EXP 7200
NEXT 987
ATK 212 (263)
DEF 195 (210)
AGI 130 (137)
HIT 152 (158)
INT 119 (122)
≪Thuộc tính ma thuật≫ Hỏa, Phong, Lôi, Quang
≪Magic≫ Fireball (Hỏa, Công)
Flame Lance (Hỏa, Công)
Wind Cutter (Phong, Công)
Cyclone (Wind, Công)
Thunder Shock (Lôi, Công)
Thunder Break (Lôi, Công)
Lighting (Quang, Ảnh hưởng)
Light Arrow (Quang, Công)
≪Danh hiệu≫ Anh hùng, Du hành giới, Hậu cung tạo, Thức tỉnh nhân
Chika Suzumiya
Cấp 23
HP 134/373
MP 65/340
EXP 7200
NEXT 987
ATK 200 (250)
DEF 200 (210)
AGI 140 (155)
HIT 145 (148)
INT 120 (128)
≪Thuộc tính ma thuật≫ Hỏa, Thổ, Băng, Quang
≪Magic≫ Fireball (Hỏa, Công)
Flame Lance (Hỏa, Công)
Grave (Thổ, Công)
Earthquake (Thổ, Công)
Ice Needle (Băng, Công)
Ice Tornado (Băng, Công)
Lighting (Quang, Ảnh hưởng)
Light Arrow (Quang, Công)
≪Danh hiệu≫ Anh hùng, Du hành giới, Nữ vương thể thao, Thức tỉnh nhân
Shuri Minamoto
Cấp 23
HP 200/310
MP 29/530
EXP 7200
NEXT 987
ATK 107 (119)
DEF 110 (121)
AGI 130 (135)
HIT 118 (120)
INT 200 (215)
≪Thuộc tính ma thuật≫ Phong, Thủy, Quang
≪Magic≫ Wind Cutter (Phong, Công)
Green Bind (Phong, Hỗ trợ)
Water Wall (Thủy, Hỗ trợ)
Bubble Shot (Thủy, Công)
Heal (Quang, Hồi phục)
Antidote (Quang, Hồi phục)
Charge (Quang, Hỗ trợ)
≪Danh hiệu≫ Anh hùng, Du hành giới, Yamato Nadeshiko, Thức tỉnh nhân
Shinobu Akamori
Cấp 23
HP 90/342
MP 34/500
EXP 7200
NEXT 987
ATK 115 (127)
DEF 113 (124)
AGI 165 (170)
HIT 120 (122)
INT 207 (222)
≪Thuộc tính ma thuật≫ Thủy, Lôi, Quang
≪Magic≫ Mist (Thủy, Hỗ trợ)
Aqua Spiral (Thủy, Công)
Paralyze (Lôi, Ảnh hưởng)
Acceleration (Lôi, Hỗ trợ)
Heal (Quang, Hồi phục)
Cleaning (Quang, Hồi phục/ Hỗ trợ)
Ray (Quang, Công)
≪Danh hiệu≫ Anh hùng, Du hành giới, Hiếu kì nhân, Thức tỉnh nhân
(Mọi thứ đều tốt cả nhưng cái danh hiệu Hậu cung tạo này có tác dụng gì chứ.)
Taishi không hài lòng với cái danh hiệu của cậu, bởi cậu không nhớ là bản thân đã từng tạo harem đâu.
“Sao đứng đơ ra vậy, Taishi?”
“Ế? A, kh-ông có gì đâu! Ahahah!”
Chika gọi đột ngột làm cu cậu giật mình, bởi dĩ nhiên là cậu không thể nói cái cho cô biết cái Danh hiệu này được.
“Cậu lạ đời thật. Mà này, chúng ta có vẻ mạnh lên đó.”
“Ừ, chúng ta đã cố gắng đến thế cơ mà.”
“Shuricchi nói chí phải. Chúng ta cũng cần cố hơn nữa~”
“Các bạn nói hay lắm.”
Vale rạng ngời sung sướng.
“Nhưng thực sự là hôm nay rã rời hết cả rồi~”
“Ôi trời, Taishi, cậu ủy mị vừa thôi.”
Chika trách mắng Taishi, người đang nằm dài xuống đất.
“Tha cho mình hôm nay đi~ A, phải rồi, Vale, dạo này có gì bất thường xảy ra không?”
“Bất thường? Để coi nào…”
Vale đặt tay lên cằm, vẻ mặt đăm chiêu.
“Nhắc mới nhớ, có vài tên bị truy nã đã bị bắt ở Ames mấy hôm trước.”
“Ames là ngôi làng ở phía tây có phải không?”
Vale gật đầu trả lời Shinobu.
“Đúng vậy.”
“Lũ bị bắt nổi tiếng lắm à?”
“Phải, đó là anh em nhà Harios. Những mạo hiểm gia nổi tiếng về chém giết và trộm cướp. Dù mang danh là Mạo hiểm gia nhưng chúng được biết đến như những tên tội phạm hơn. Nên chính xác phải gọi là cựu Mạo hiểm gia.”
“Hừ, lũ chúng nó sao bị bắt?”
“Thật ra là các lời khai không được xác thực cho lắm.”
“Là sao cơ?”
Mọi người, không chỉ Shinobu hiếu kì nhìn Vale.
“Người dân làng kể rằng một Hero áo choàng đỏ đã ra tay trợ nghĩa khi anh em nhà Harios cướp phá.”
“Áo choàng đỏ? Anh hùng? Cái gì thế?”
“Mọi thứ tôi được biết là cậu ta tóc đen, dùng ma pháp kéo dài thanh kiếm và có sức mạnh hạ đối phương bằng một chạm.”
“Tóc đen… chằng lẽ lại là?”
“B-áo cáo lại là cậu ta có tính tự cao rất lớn.”
“Tóc đen và tính tự cao?”
Shinobu quay sang nhìn mọi người và có vẻ tất cả đều đang nghĩ đến một người. Nhưng họ tin đó chỉ là nhầm lẫn đâu đó.
“A… chắc không phải cậu ta đâu. Cậu ấy bảo muốn sống như kẻ bình thường cơ mà.”
“Hắn chẳng bao giờ giúp ai với cái tính trái khoáy thế đâu.”
“Haha, sao lại nói quá thế, Chika.”
“Hừm ~ Nhưng nếu nó là thật thì sao. Mà thật ra thì giờ cậu ta đang ở đâu?”
Không ai có thể trả lời. Vale cũng chỉ biết lắc đầu.
“Mà, cố nghĩ cũng chẳng dẫn đến đâu. Chúng ta chỉ cần làm những gì có thể là được!”
Chika cổ vũ mọi người, họ gật đầu đáp lại.
***
Nhóm của Hiiro đã đến Surge, thị trấn gần biên giới, nhưng có một tình huống ngoài dự kiến diễn ra ở đây.
“Này, có chuyện gì thế?”
“C-Chịu…”
Hiiro cau mày sưng sỉa trong khi Arnold đứng cạnh nổi gân mặt.
Một lượng lớn người mở các quầy hàng thu hút đám đông ở trước mặt họ. Hiiro, kẻ không thích chốn đông người, đứng trước khung cảnh như thế này và kết quả là một bầu không khí ức chế.
“C-có lẽ là một lễ hội?”
Muir nghiêng chiếc đầu xinh xắn, đôi mắt cô bé sáng lấp lánh. Một dãy cửa hàng dài bất tận thu hút cô.
“Chờ đã, chẳng phải hôm nay là ngày đầu của Urui?”
“Đúng vậy thưa bác.”
Urui ở đây là tên gọi của tháng.
Tháng 1: Nalwine
Tháng 2: Nunui
Tháng 3: Guweron
Tháng 4: Guviris
Tháng 5: Losron
Tháng 6: Norui
Tháng 7: Kelves
Tháng 8: Urui
Tháng 9: Ivanness
Tháng 10: Nalbress
Tháng 11: Hisui
Tháng 12: Grisron
Mỗi tháng ở đây có 28 ngày. Ngẫu nhiên là năm nay được gọi là Anol, và hôm nay là 214 Anno Anol.
“Ngày hôm nay có gì đặc biệt à?”
“Nhóc không biết à, Hiiro? Lễ hội Raer được tổ chức vào ngày này hàng năm mà.”
“Lễ hội Raer?”
Thế giới này gọi các mùa là:
Xuân: Esuil
Hạ: Raer
Thu: Jarvas
Đông: Riu
“Giờ là mùa Raer. Để đuổi cơn nóng nên họ mới bày trò thế này.”
(Ồ, đơn giản là một lễ hội mùa hè chứ gì!)
Càng biết càng khó chịu. Đã nóng khi có một tên đáng ghét ở bên cạnh, giờ thêm cái đám đông phiền hà này chẳng khác đổ dầu vào lửa. Đúng là khó chịu mà!
“Này, nhóc không phải vừa nghĩ cái gì khiếm nhã đó chứ?”
“Tôi á? Không hề, tôi chỉ nghĩ ông đúng là một tên phiền phức, lão già ạ.”
“Nghe này! Ngươi không biết cách phủ nhận à, dù có là nói dối chăng nữa? Sao mà ngươi trả lời thẳng tưng vậy, tên trời đánh!”
“Thế nên ông mới phiền phức!”
“N-Này nhé, sẽ có ngày…”
Gã ta nắm chặt tay. Đúng lúc đó, tầm nhìn của Arnold hướng tới Muir. Mặt cô bé ửng đỏ, chăm chú nhìn đám đông nhộn nhịp.
“… Thôi được, ta đã quyết rồi! Chú thích nói thì nói, nhưng ta đã hạ quyết tâm rồi!”
“Cái thái độ gì thế? Ông cuối cùng cũng chịu thua rồi à?”
“Im đi!”
Muir chớp mắt bối rối.
“Chúng ta sẽ qua đêm ở đây, được chứ? Vậy hãy cùng nhau tận hưởng lễ hội!”
Nghe thế, Muir tỏ rõ đầy sinh lực. Có vẻ cô bé khá vui mừng. Thực tế là cô muốn đi loanh quanh lễ hội lắm nhưng lại không dám lên tiếng.
“Hiểu rồi, vậy hai người đi chơi vui vẻ nhé. Tôi kiếu về nhà trọ đây.”
“Chờ đã.”
Hiiro đang cố rời đi nhưng bị chặn vai lại.
“Thả tôi ra.”
“Thôi nào, sao nhóc có thể bỏ đi vậy chứ? Cùng nhau tận hưởng lễ hội đi!”
“Không có hứng.”
“Hử, nhóc có chắc chứ?”
“…Ý ông là sao?”
Arnold đưa một ngón tay lên và cười điệu. Hiiro cảm thấy muốn đập gã ra bã nhưng kìm lại được.
“Nghe này, lễ hội Raer là lễ hội khá lớn ở Surge đó.”
“…”
“Có hàng tá quầy hàng ~ Hơn thế có những gian cực kì nổi tiếng.”
Vai Hiiro hơi co giật, “cực kì nổi tiếng” gây hứng thú đối với cậu.
“Thêm nữa, họ còn tổ chức cuộc thi xem gian hàng nào nổi tiếng nhất Surge. Gian thức ăn thường thắng hàng năm… nhưng nghĩ xem ta sẽ được gì?”
“…Dĩ nhiên, là được phục vụ đồ ăn ngon.”
“Ta nghĩ ngươi sẽ khá thích đó.”
“Hừm.”
Arnold có vẻ rất thông thạo. Dường như không phải lần đầu lão tới lễ hội ở Surge. Cũng chẳng có lý do gì để gã nói dối. Và mồi câu là thức ăn ngon.
Và tất nhiên là Hiiro bị cuốn theo hai người họ.
“Này.”
Arnold tỏ ra thất vọng, những tưởng việc thuyết phục cậu đã thất bại nhưng Hiiro nói thẳng.
“Dẫn đường đi. Có những đồ gì tốt bán ở đây nào, lão biến thái?”
“Đừng có gọi ta là biến thái!”
Gã quát lên giận dữ nhưng miệng vẫn nhoẻn cười, Muir cũng tỏ ra khá rộn ràng. Cả ba cùng nhau tận hưởng lễ hội.
Last edited by red_bos; 31-03-2016 at 09:55 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos
Nguồn : Sonko.wikia.com
Manga : Konjiki no Word Master
“…Kẹo đào Burning?”
Hiiro lẩm nhẩm trong khi nhìn tên gian hàng.
“Ồ, họ có bán những trái hiếm nữa kìa!”
“Mời quan khách!”
Chủ quầy hàng, một lão già trông đầy sức sống tỏ ra nhã nhặn. Muir nhìn những Kẹo đào Burning được trưng trong quầy với đôi mắt lấp lánh.
“Lão già, cho chúng tôi ba cái!”
“Chắc rồi! Ồ, cô bé thật là dễ thương, nên ta sẽ cho cháu cái to nhất!”
“Cảm ơn ông… Ehehe.”
Muir cười rạng rỡ.
“Nó ngon chứ?”
“Ừ, đoán xem~ Trái cây hình dạng như ngọn lửa cháy và được tẩm đường, đủ mềm khi nhai. Mà, chú thử xem thì mới biết nó “bùng cháy” (Burning) thế nào.”
Nghe nói vậy, Hiiro cắn miếng to. Đúng là dễ dàng cắn nó và vị tràn ra khoang mồm khi cậu nhai. Đột nhiên có gì đó nổ trong mồm cậu.
“Hử?”
“Hehe, ngạc nhiên chưa? Cảm giác kiến bò trên đầu lưỡi là bí mật của Đào Burning đó!”
Mùi vị đúng là gây nghiện. Thực sự là rất ngọt, như bữa thiết đãi cho vị giác. Cái này chắc khá nổi với đám trẻ. Muir giữ chặt thanh kẹo với cảm xúc mê li.
“Được rồi! Đến cửa hàng tiếp!”
Arnold dẫn đường, hai người còn lại bám theo.
(Vậy ra lễ hội nó như thế này. Nếu nó có nhiều món ngon thế thì cũng chẳng phải tệ.)
Hiiro chưa từng đi lễ hội khi còn ở Nhật, nên những cảm giác này thật là mới mẻ. Mặc dù thường thì cậu sẽ ước đám đông sẽ không ở đây.
Có nhiều gian hàng ở đây giống ở Nhật, như bắn đồ hay rút thăm. Muir có vẻ khá tận hưởng, nhưng sau một hồi đi lại, tâm trí Hiiro cũng đến giới hạn.
(A, chết tiệt. Hết đâm vào người rồi lại bị dẫm phải chân… Sao mà cả đám người không biến mất cho rồi?)
Suy nghĩ liên miên làm cậu tha thẩn khắp nơi. Và rồi cậu đến trước một gian khá lớn. Bảng hiệu đề << Bánh
Sandwich Cá mập Happiness >>
Arnold cũng nhìn lên tấm biển, thể hiện sự kinh ngạc.
“K-Không thể nào… đó là Cá mập Happiness?”
“Ông biết nó hả?”
“Dĩ nhiên rồi! Đó là nguyên liệu mà đầu bếp nào cũng muốn chế biến một lần!”
Hiiro nghĩ có vẻ là một món khá ngon từ thái độ của gã.
“Nghe này, Cá mập Happiness chỉ sống trong vùng biển Great Bull. Hơn nữa, chỉ có những vùng nước sâu và chúng hiếm khi nổi lên mặt biển. Phải gọi là cực hiếm, thường chỉ là khoảng ngắn khi chúng để trứng. Với cơ thể hồng tuyệt đẹp cùng chiếc sừng xanh bích đính trên đầu. Nghe đâu rằng mọi bộ phận của nó, cả sừng và răng nanh đều có thể ăn được!”
Arnold thuyết trình tuôn trào cảm xúc, nhưng Hiiro không có hứng với động vật nên chữ nào bay vào cũng bay ra hết.
“Thế, nó ngon chứ?”
“Dĩ nhiên rồi! Nghe này, vị của nó phải nói là… hàng top, trên cả Thịt Chó săn Aqua!”
“Mua ngay và luôn!”
Trong chốc lát, cái nhìn của Hiiro tựa kẻ đồ tể.
“C-chắc rồi… nhưng…”
“Gì nữa?”
“Nhìn kìa.”
“Hử?”
Arnold chỉ vào trục quay may rủi mà cậu có thể nhìn trên dãy đường buôn bán.
“Họ chỉ có giới hạn hàng tồn… nên muốn ăn thì cậu phải thắng nó đã.”
“Hả… gì chứ?!”
Cơn run chạy khắp người cậu. Đến mức mỡ dâng miệng mèo rồi mà không thể ăn? Hiiro cắn môi trong
thống khổ.
“Mỗi người được quay một lần và có vẻ có vài người đã chiến thắng… A, tấm bảng có báo rằng họ chỉ còn 6 phần ăn nữa thôi… Mà có dãy đang xếp hàng kìa, thôi thì vận ta xui.”
Hiiro nắm chặt tay tuyệt vọng khi thấy Arnold từ bỏ.
(Chờ đã! Món Thịt Chó săn Aqua thực sự rất ngon. Nhưng giờ mình lại không thể ăn được món còn ngon hơn khi đang ở ngay trước mặt? Làm sao có thể… Không, “từ bỏ” không có trong từ điển của mình.)
Hiiro bất thình lình ngẩng mặt và nhìn vào quầy ăn.
“Tôi biết ơn ông lắm, lão già.”
“Gì thế?”
“Cảm ơn vì dẫn tôi đến đây.”
“Rất sẵn sàng nhưng dù sao thì cậu cũng đâu được ăn…”
“Không, không có lý nào lại từ bỏ.’
Cậu chăm chăm nhìn người đang quay hộp may rủi. Cơ bản là nếu muốn thắng thì phải quay làm sao rơi ra hòn bi vàng.
(Nếu là vậy…)
Cậu tập trung ma lực vào đầu ngón tay.
“Đưa bàn tay hai người ra đây.”
“…Ơ?”
Hai người kia không hiểu gì.
***
Hàng người xếp trước quầy xổ số ngắn dần. Với vài người chiến thắng nữa nên chỉ còn lại ba suất cuối.
Nhưng may mắn là sau đó không còn ai thắng nữa nên…
“Đến lượt mình.”
Đến lượt Hiiro thử sức. Cậu ực một cái và chạm dãi tiến đến cần quay. Sau hồi lóc cóc và rồi…
… BỘP
Mọi người nuốt nước bọt. Quả bóng rơi ra..
“FUAHAHAHA! Không có gì là không thể đối với anh!”
Hiiro cười lớn. Vâng, cậu đã lấy được viên bi vàng. Và từ xanh nhạt mà cậu viết trên tay bay cao lên không trung. Đó là… “Vận may”.
Cậu hơi lo lắng khi viết nó. Từ “may” có vẻ dùng được, nhưng cậu không chắc nó sẽ làm tăng hay giảm.
Chuyện gì sẽ xảy ra sau đó? Một viên bi chắc chắn sẽ rơi ra, nhưng có nhất thiết là viên vàng.
Do đó cậu đã viết “vận may”, từ dễ dàng hình dung ra sự may mắn hơn. Ma thuật là sự tưởng tượng. Những suy nghĩ không cần thiết sẽ giảm sức mạnh. Nên cậu chọn từ dễ hình dung là “Vận may”. Ma thuật của cậu thực sự là ăn gian mà.
Hơn nữa là vụ ăn gian nhân ba. Cậu đã viết y hệt lên tay hai người kia, bởi như thế sẽ giúp tăng cơ hội chiến thắng hơn.
Dù rằng nó sẽ khiến họ phát giác ma thuật của cậu.
(Mà, khỏi phải xoắn, thức ăn là trên hết.)
Sự phàm ăn của cậu là ưu tiên hơn rắc rối bị phát giác. Dĩ nhiên kết quả là cả 3 đều chiến thắng. Và như lẽ thường, hai người kia há hốc mồm, nhưng Hiiro cân nhắc sẽ giải thích khi nào có tâm trạng tốt.
“N-Này, Hiiro…?”
“Tôi biết ông định hỏi gì rồi, nhưng trước hết thì.. ăn cái đã!”
Trên tay cậu là đĩa hamburger, với nhân là Cá mập Happiness. Nó có màu hồng nhạt và bao phủ bởi chút
rau như rau diếp với nước sốt chua ngọt.
“Ăn… Oh?!”
(Mình đang ở đâu đây?) Trong khoảng khắc, cậu cảm giác như mình đang ở trong đại dương với áp lực của nước sâu đè lên người. Một mùi vị đậm đà. Thêm sự tượng hợp với chiếc bánh một cách bất thường và chỉ phát cắn đã đưa cậu đến cảm nhận được linh hồn của biển cả.
Cơ thể cậu tan chảy với kích thích nơi đầu lưỡi, không, trong toàn khoang miệng. Hơn nữa, có cái gì đó giòn giòn. Đó là chiếc sừng mà Arnold đã đề cập trước đó. Ngon tuyệt. Những xương sụn được tẩm gia vị thượng hạng ngon đến không tả. Cơ thể cậu sẵn sàng để nhai mọi thứ, thậm chí cả xương hay răng.
(Tuyệt diệu, ai có ngờ thứ này tồn tại trên đời!)
Nó xa xỉ hơn nhiều lần với món cá mà cậu từng được ăn. Bên trong dạ dày rục rịch cứ như chúng vẫn còn đang sống. Đúng là hàng thượng phẩm. Hơn cả thế, cơ thể cậu cảm giác tràn trề sức sống.
Oa… thật sự là….
(Đây đúng là… một thắng lợi…)
Đôi má cậu bắt đầu chùng xuống. Cậu có thể nằm lăn ra ngủ với sự mãn nguyện đầy thư thái. Một cảm xúc đầy dễ chịu, như thể cậu đang nhàn nhã bơi trong đại dương dưới tia nắng ấm.
Khi cậu nhìn sang hai người kia, Muir đang cho thêm gia vị. Cô bé có vẻ thích ăn uống, cô sẽ có tâm trạng tốt nếu được ăn những món ngon. Về phần Arnold… gã ta khóc, chẳng hiểu tại sao.
Nhìn một lão già khóc khi ăn thì chẳng có gì là thú vị cả. Mà, đúng là món này đáng để khóc, nhưng nhìn lão làm hỏng hết cả tâm trạng, nên Hiiro quyết định sẽ đập gã sau đó.
“ Ôi ~ Ngon quá trời! Không thể ngừng lại ~”
Arnold cười hạnh phúc.
“Vâng, nó rất ngon. E… ừm…”
Muir nhìn Hiiro.
“Ưm,… em cảm ơn anh.”
Dường như cô bé muốn thể hiện sự biết ơn, Hiiro đáp lại đơn giản “Không có gì.”, nhưng đó cũng làm Arnold đả động đến <Ma ngôn>.
“Vậy, nhóc sẽ nói cho ta biết nhóc đã viết gì trên lòng bàn tay chúng ta lúc nãy chứ?”
“…Cũng được thôi.”
“Ế? Nói thật hả?”
Arnold cứ nghĩ rằng cậu sẽ từ chối cơ nên gã hỏi lại cho chắc.
“Hở? Vậy thôi khỏi nói nữa.”
“À, không, không. Hãy chỉ giáo cho ta với! Cái từ ấy… có phải là ma thuật của cậu?”
“Phải, đó gọi là <Ma ngôn>. Một ma thuật độc nhất.”
“Ma thuật độc nhất!?”
“Ông to mồm quá! Không nói cho nữa bây giờ!”
“X-Xin lỗi, nhưng đúng là nó là ma thuật độc nhất?”
“Phải. Thấy con chữ trên lòng tay ông rồi chứ?”
“R-Rồi.”
“Đó là ngôn từ của nơi tôi sống và tôi có thể tạo ra tác động từ con chữ đó.”
Thế giới này không biết đến chữ Hán tự, nên hai người kia không đọc được, do đó cậu có thể thẳng thắn giải thích về ma thuật. Cả hai người chết lặng lắng nghe.
“Không phải ma thuật của cậu là ăn gian sao?”
Gật đầu.
Muir gật đầu tán thành Arnold.
“Ai quan tâm chứ. Cứ coi nó là thiên bẩm đi.”
“Mà, chắc vậy, nhưng… ta chưa từng nghe đến ma thuật độc nhất, nhưng không hề bá đạọ đến thế.”
“Ồ, ví dụ xem?”
Hiiro có hứng thú với ma thuật độc nhất ngoài ma thuật của cậu.
“Coi nào, ma thuật điều khiển không gian, ma thuật tẩy não và… ma thuật thao túng ma thuật khác.”
“Nó nghe cũng đầy sức mạnh mà.”
Đặc biệt là khoản tẩy não nghe rất nguy hiểm. Cậu không biết cách nó hoạt động nhưng ma thuật có thể bỏ
bùa trái tim con người thì thật là đầy uy lực.
“Nhưng Ma ngôn của ngươi có thể dùng được khả năng của tất cả ma pháp trên, đúng chứ?”
Thành thật mà nói thì cậu có thể. Có thể không thuần thục như nguyên gốc nhưng nó có thể bằng cách sử dụng một từ có tác dụng tương đương.
“Tôi đoán là có thể.”
“Ta biết mà, đúng là ăn gian vãi ra ~ Ngươi đúng là tên gian lận ~”
Gật.
“Nó có thể là bá đạo nhưng không có nghĩa là vô đối.”
*{Nó có thể là toàn năng, nhưng không có nghĩa là bất bại}
“Ý nhóc là sao?”
“Ai biết? Sao tôi phải nói cho ông chứ.”
“Gừ… mà, ít ra ngươi cũng không phải tên ngốc nói cho kẻ khác điểm yếu của mình.”
“Dĩ nhiên.”
“Dù thế thì ma thuật ngươi thực sự quá ghê gớm! Thực sự không tưởng!”
“Gì cũng được. Tôi mệt rồi nên về nhà trọ đây. Với lại, đừng có mà kể cho ai đó.”
“Nghe xong đã nào!”
Hiiro vẫn cứ bước đi, hai người kia thờ dài bước theo.
“Hừ? Lễ hội thế là đủ rồi chứ?”
“Ế? A, vâng, nó rất tuyệt…”
“Tôi cũng thấy thế!”
“Vậy ra ngươi cũng biết hưởng thụ à.”
“Đặt phòng cho ta, tên hầu.”
“Ta nhắc lại là ta không phải thằng hầu cho nhà ngươi! Với lại, tôn trọng người hơn tuổi tí đi!”
Hiiro đột ngột nhìn Arnold đang gào lên và nói.
“…Đừng có mà trở nên giống gã ta, bé lùn.”
“Ý ngươi là sao, tên nhóc chết giẫm!”
Hiiro liếc nhìn Muir nhưng cô bé bồi hồi không biết đáp trả thế nào.
Lờ đi cơn bực phiền phức của Arnold, Hiiro tiến tới quán trọ. Nhưng có vấn đề ở đây.
“…Ê? Hết phòng ấy à?”
Arnold ngoác mồm trước bàn tiếp tân. Phía sau gã, Hiiro đang phát cáu hết cỡ.
“Thực sự xin lỗi. Bởi đang trong lễ hội nên hiện tại không còn phòng trống nào nữa.”
Giờ làm sao đây? Arnold rớt mồ hôi hột, tự hỏi làm sao để giải thích với con quỷ đằng đằng sát khí ngay sau gã.
Arnold từ từ và lặng lẽ quay đầu lại và nhìn cậu nhóc tóc đen và đặt câu hỏi.
“Có chuyện gì, lão giả?”
“T-Ta cũng bất lực tòng tâm, đúng chứ? Người ta đặt hết nên hết phòng rồi.”
“Ha, phải ngủ ngoài đường dù ở ngay trong thị trấn à…”
Hiiro lẩm bẩm với con mắt trống rỗng đúng là cảnh tượng hiếm. Thành thực thì cậu muốn ngủ trên giường
hơn sau khi chui rúc trong các lều trại bên ngoài quá lâu, nhưng đúng là một giấc mơ dang dở.
“Chết tiệt,… Cái lễ hội trời đánh thánh đâm… biến mất đi cho rồi.”
Cậu thốt lên cái gì đó khá là đáng sợ, nhưng dù sao bản thân cậu cũng đã tận hưởng nó nên không thể quy chụp hết cho thực tế. Họ nên đặt phòng trước. Không, có lẽ phòng đã đặt hết trước đó rồi, cậu hối hận vì đã không kiểm tra trước.
“Xin lỗi…”
Chủ trọ ở bàn tiếp tân gọi họ, và cả ba quay lại nhìn ông ta với ánh mắt thất thần.
“Sao mấy người không thử đến Guild xem sao?”
“Guild?”
Arnold nghiêng đầu.
“Vâng, Guild thường có phòng trống cho nhân viên, nhưng nếu cậu hỏi thì có thể họ cho cậu mượn một
phòng.”
Nghe thế, Arnold mặt mày rạng ngời và gật đầu.
“Hiểu rồi. Vào những ngày thế này, hẳn họ sẽ cho chúng ta mượn một phòng.”
“Chúng ta sẽ đi chứ?”
Muir ngước mắt nhìn lên, Arnold đặt tay lên đầu cô bé.
“Phải, hi vọng cuối cùng của chúng ta đó.”
“Đừng mong quá rồi lại thất vọng đó.”
“Tên khốn! Sao ngươi thối mồm thế! Đừng có mà suy nghĩ tiêu cực!”
“Vậy thì nhanh lên đi!”
“Đã bảo là lắng nghe người khác nói đã!”
Hiiro nhanh chóng rời nhà trọ, trong khi hai người kia đuổi theo cậu.
p/s : Hán ngữ vlll
Last edited by red_bos; 31-03-2016 at 09:57 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos
Nguồn : Sonko.wikia.com
Manga : Konjiki no Word Master
Tòa nhà Guild cũng kha khá người, nhưng họ cuối cùng cũng xoay sở được một phòng ba người. Ít ra đã không lãng phí khi cuốc bộ đến đây.
Ba người nhận phòng và nằm bệt lên giường. Đúng là dễ chịu hơn ngủ ngoài trời nhiều.
“Mà này, ngươi định sẽ làm gì từ giờ trở đi?”
Arnold hỏi, Hiiro đáp lại trong lúc nhắm mắt.
“…Để qua được trạm kiểm soát sẽ lắm rắc rối chứ gì?”
“Phải, nếu ngươi không có Thị thực chính thức thì đừng hòng mà qua.”
“Còn ông thì sao?”
“Có chứ, cả ta lẫn Muir nữa.”
“Làm sao mà ông có thể lấy được nó thế?”
“Hả, cái đó mà ngươi cũng không biết sao? Thế ngươi định qua biên giới kiểu gì vậy?”
“Bảo bọn chúng cho qua, nếu không có tác dụng thì… đập nhau thôi.”
“Nguy hiểm vãi! Bình thường ta sẽ cười vào sự ngờ nghệch của ngươi rồi, nhưng giờ ta đã rõ ma thuật của ngươi, cái đó còn đáng sợ hơn.”
Arnold sợ cậu sẽ manh động và dùng Ma ngôn đánh gục lũ lính canh để vượt biên, bởi sức mạnh của cậu thừa sức làm điều đó.
“Nghe này, Thị thực được phát ở Guild. Nhìn này.”
Vừa nói, gã đưa ra một tờ giấy mỏng, to hơn mảnh vé tàu. Viết trên đó ngày phát hành và ngày mãn hạn.
“Vậy tôi chỉ cần kiếm một cái ở ngay đây…”
“Không, dù ngươi có đăng kí ở đây, thì cũng mất kha khá thời gian để nó được thông qua, ngươi hiểu chứ?”
“…Thật à?”
“Thật. Thông thường thì ngươi phải lấy từ Guild ở thủ phủ một đất nước. Thậm chí mất một tuần sau đó. Ở trường hợp của nhóc, đăng kí ở đây, phải được Guild ở thủ phủ xác minh và Thị thực chỉ đến tay nhóc khi nó đã được họ xác nhận.”
Đầu tiên khi đăng kí, một người cần phải xác thực nhân thân, nguyên quán. Và dĩ nhiên là kẻ có tiền án tiền sự sẽ không được xét đến. Còn nếu hồ sơ trong sạch và có lý do chính đáng để qua biên giới, Guild Master sẽ xác nhận cho anh, đó gọi là Thị thực.
“Ô hô, thế thằng cha Guild Master ở thủ phủ quyền cao chức trọng gớm.”
“Lại nữa? Nhóc đến từ thủ phủ đúng chứ? Sao cái đó mà cũng không biết?!”
“Không có hứng.”
“…Hài, nghe cho kĩ này, Hiiro. Nhóc có biết bao nhiêu Mạo hiểm gia đạt đến rank SSS trong loài người không?”
“Ba, tôi nhớ thế.”
“Phải, một trong số đó đảm nhận chức Guild Master ở thủ phủ đó.”
“Hừm.”
“Đừng có mà “Hừm”.”
Đó là cách mà Hiiro thể hiện thái độ không có hứng thú.
“Ông ta mạnh lắm đó, biết chưa hả? Chỉ có những người có sức mạnh cao cấp và có sự nổi tiếng mới được chọn vào cái ghế đó thôi. Họ đồn rằng kĩ năng vật lí của ông ta ngang ngửa
loài Người thú. Đúng là một tên quái vật!”
“Có nghĩa ông ta là một con quái vật bị mất status (tính trạng) và thanh thế đó.”
“N-Này… Họ còn nói trong tình trạng khẩn cấp, quyền lực Guild Master ngang ngửa với Đức vua đấy, chờ đã… ngươi nói hơi quá đáng rồi đó?!”
“Ai quan tâm.”
“…Ha, Mà nữa, tên ông ta là…”
***
“Ha? Đã lâu lắm không gặp cậu, Vale!”
“Đúng là đã lâu lắm rồi, ngài Judom.”
Người mới chào hỏi Vale, chỉ huy quân đoàn hai của Victorias, với nụ cười hào phóng là Judom Lankars.
Với bộ râu trắng hoành tráng song ông ta mới gần năm mươi. Mái tóc trắng ngắn được tỉa gọt của ông đến từ nhiều nguyên nhân hơn là do tuổi già.
Thái độ từ tốn toát ra phong thái thân thiện thậm chí đối với những đứa bé. Nhưng ông ta lại có một thân hình khác thường, đặc biệt rõ ràng khi ông đứng.
Chiều cao phải đến hai mét và cánh tay qua tôi luyện trông chắc khỏe, săn cứng như thép.
Một cơ thể vạm vỡ ấy khiến ta liên tưởng sẽ xé rách bộ đồ mà ông ta mang trên người chỉ bằng một cử động nhỏ.
“Hahaha, khỏi phải câu nệ ngài nghiếc. Cậu giờ cũng là một chỉ huy lỗi lạc rồi cơ mà.”
Ông ta vỗ lưng Vale trong khi cười lớn. Nhưng dù chỉ là cú đánh nhẹ, nhưng chẳng khác nào đòn tất kích cắt xén dần mòn HP của Vale.
“Hự - Đ-Đúng là ngài vẫn không đổi, ngài Judom.”
Vale cười vui vẻ trong khi xoa tấm lưng của mình.
“Vậy, có công chuyện gì à? Hiếm khi thấy cậu ghé qua đây.”
“Tôi đến đây để xin ít ân huệ từ ngài, như một Guild Master.”
Hiện tại hai người đang ngồi trong Guild, ở căn phòng của Guild Master.
“Ô hô, lại dính vào rắc rối nào à? Quên đi, ta nghỉ hưu rồi. Tiền tuyến là của lũ trẻ bọn cậu.”
“Ngài sao lại nói thế! Đối với ngài, các Mạo hiểm gia hiện giờ chẳng khác nào cây nến.”
“Hahaha! Cậu không cần quá lời! Hơn nữa, ta nghe là các Hero cũng đã được triệu hồi… Đây là kỉ nguyên của bọn họ, đúng chứ?”
Judom nói với cái nhìn sắc nhọn, nhưng Vale không để ý đến.
“Không, không, thêm được người mạnh nào càng tốt bấy nhiêu. Đặc biệt một người mạnh như ngài.”
Nghe Vale trả lời vậy, Judom hơi tối xầm mặt mày, nhưng ngay lập tức rạng rỡ trở lại.
“Ta đã nói rồi, kỉ nguyên của ta đã hết. Như ta hiện tại, chỉ còn đến rank SS. Ta không thể suốt ngày bấu víu cái danh SSS này nữa rồi.”
Judom nói có chút mặc cảm với biểu lộ sâu sắc.
“Ngài quá khiêm nhường rồi… À mà ngài nói sẽ để tiền tuyến cho người trẻ?!”
“À, phải.”
“Vậy ngài có thể huấn luyện cho họ để thực chiến?”
“… Cho các Hero?”
“Phải?”
Hai người nhìn nhau một hồi. Judom nhìn Vale, người đang thẳng thắn nhìn ông, với nụ cười nhạt.
“Y như ánh nhìn khi đó, khi cậu đến xin làm đệ tử của ta.”
“Dù cuối cùng ngài vẫn từ chối. Lúc ấy ngài có nói: Cậu không đáng để làm học trò của ta. Ta chỉ nhận những ai có thể đấu ngang ngửa với ta.”
“Ta có nói vậy à?”
Judom cười, hồi tưởng lại thời niên thiếu.
“Và giờ, những người có thể đạt đến ngang trình độ ngài đã xuất hiện.”
“…Vậy sao.”
Với nụ cười tắt trên môi, ông đáp lại Vale.
“Xin hãy dạy họ! Vì lợi ích tương lai của Humas!”
“Tương lai của Humas, sao…”
Vale nhìn ông với con mắt thành khẩn và đầy cương nghị. Judom lấy chiếc tẩu ra và châm nó. Ông chậm rãi hít một hơi.
“Này, Vale.”
“Dạ?”
“Cậu biết vì sao ta lại trở thành một Guild Master không?”
“Dạ… không, tôi không biết.”
“Bởi Guild Master có thể ra lệnh ngang với quyền lực của Đức vua khi có hoàn cảnh hiểm nghèo.”
“Ngài Judom…?”
“Khi ta còn là Mạo hiểm gia, ta luôn tự hỏi tại sao quốc gia này, không, cả lục địa này lúc nào cũng chìm trong chiến tranh.”
“…”
“Mỗi ngày ta đều cầu nguyện để có một ai đó mang lại bình yên cho thế gian này. Cứu vớt tất cả bằng sự tin cậy, thông qua đàm phán. Nhưng sự căng thẳng giữa các tộc cứ leo thang
và rồi mở rộng khắp quốc gia này. Dĩ nhiên ta đã cầm kiếm đứng lên bởi ta có những thứ cần phải bảo vệ. Nhưng cậu nghĩ tên cựu Guild Master đã làm gì khi đó?”
“…”
Như biết câu trả lời, Vale cảm thấy xấu hổ.
“Guild Master đã cao chạy xa bay. Hắn bỏ rơi đất nước này. Lạm dụng quyền lực của một Guild Master để trốn thoát cùng của cải của hắn. Nhờ thế, liên kết mệnh lệnh giữa các Mạo
hiểm gia bị phá bỏ và làm thương vong biết bao sinh mệnh mà đáng ra có thể cứu.”
“Ngài Judom…”
“Đức vua đã bổ nhiệm tên Guild Master đó.”
Vale lặng im trước lời nói của ông. Đức vua chịu trách nhiệm khi bổ nhiệm cựu Guild Master. Còn Judom giận bản thân vì đã không thể nhìn thấu chân nhân của hắn.
“Vậy nên ta đã trở nên mạnh mẽ hơn để giành lấy ghế Guild Master. Sau đó yêu cầu đức vua để có quyền hành trong những trường hợp khẩn cấp. Và như vậy Guild Master đã trở thành vị vua thứ hai của đất nước này.”
“…”
“Mục đích của ta chỉ có một, và đó là vị trí có thể sửa lỗi lầm của Đức vua. Đây là điều tốt nhất mà ta có thể làm như là một Mạo hiểm gia. Nhưng…”
Judom nắm chặt tay. Vale tròn mắt nhìn. Đúng là hiện nay quyền lực tuyệt đối nằm trong tay vua, nhưng Guild Master có toàn quyền với các vấn đề liên quan đến những Mạo hiểm gia.
Judom ném cho Vale cái nhìn trầm lắng và lạnh lẽo.
“… Đức vua lại phạm phải sai lầm lần nữa.”
“Cái- Ý ngài là sao chứ!”
Vale sốc trước lời cáo báo đối với Đức vua. Thậm chí nó có thể gán vào tội phỉ báng.
“Đức vua đã tế sống ba người vì cái gì? À không, vẫn cón một người sống, có lẽ vậy.”
Ông ném cái lườm tới Vale, muốn anh ta trả lời.
“N-Nó…”
“Triệu hồi anh hùng… Phải, quốc gia chúng ta đang đứng trước hiểm nguy. Nhưng ta đã khuyên Đức vua rằng có những cách khác có thể làm trước khi nghĩ đến việc triệu hồi.”
“Ngài đã cố ngăn đức vua sao…?”
Vale không thể hiểu, nên ông bực tức nhìn anh ta.
“Tại sao chúng ta lại từ chối một cuộc đàm phán hòa bình chứ?”
“Đàm… phán? Ngài đang nói cái gì vậy?”
“Hừm, ta chắc cậu không biết tin đó. Mà, dĩ nhiên rồi.”
Judom uể oải lắc đầu.
“Xin ngài hãy giải thích rõ ràng.”
“Vài năm trước, có bức thư kêu gọi đàm phán hòa bình từ phía Evila.”
“Không thể nào! Tôi chưa từng nghe thấy chuyện này!”
“Tiếng xấu phải giấu đi!”
Thở ra khói thuốc, Judom nói.
“N-Nhưng dù vậy! Đó là bức thư đến từ Evila, ta không thể tin tưởng được!”
“Vậy sao ta không yêu cầu một cuộc đối thoại?”
“…”
“Ta sẽ chẳng biết cái gì sẽ đến nếu không thử nó.”
“Chuyện này…”
Vale hiểu rằng nói ra chỉ là biện hộ, anh không thể phản pháo.
“Ta hiểu cảm giác của cậu. Ta cũng biết họ đã phản bội chúng ta trên bàn đàm phán trước đây cũng từ một bức thư. Nhưng chẳng phải nên thử những cách khác trước khi hiến tế con
gái mình chứ, không phải sao?“”
“B-Bệ hạ cũng đã rất đau lòng vì điều đó.”
“Đau lòng không cứu sống được con gái của ông ta đâu!”
Thái độ điềm đạm của ông lúc trước đã thay đổi hoàn toàn, trở nên đầy chết chóc. Vale toát mồ hôi khắp cơ thể. Đó là khí thế của một cựu Mạo hiểm gia…
Judom thở dài ngán ngẩm.
“Nếu lúc đó, ông ấy chỉ cần ngỏ lời thì ta chẳng quản ngại đi cùng dù cho buổi đàm phán có thành ra thế nào. Cậu cũng giống những người khác, không biết rằng trong tộc Gabranth với Evila cũng có kẻ hiểu biết.”
“C-Có thể đúng, nhưng nó cũng giống như sự thật là Đức vua của Evila đã muốn tuyệt diệt Humas chúng ta.”
“Sự thật?”
“Phải!”
“Vậy cậu đã biết chưa? Rằng Evila đã có vị vua mới.”
“…Hơ?”
“Khi một vua mới lên ngôi là đi đôi với sự thay đổi chính sách. Và bức thư cũng được gửi từ vị tân vương đó. Không may thay, bệ hạ của chúng ta đã bỏ ngoài tai lời khuyên của ta mà cố theo đuổi kẻ ngoài đến từ thế giới khác.”
“Kẻ ngoài… Sao ngài lại nói thế, những Hero-”
“sẽ hi sinh tính mạng vì chúng ta?”
“…”
“Ta không biết bọn chúng sẽ trở thành người như thế nào, nhưng ta không nghĩ chúng sẽ đặt lợi ích của thế giới này trên mạng sống. Nếu ta mà vào tính huống của đám người đó và bị kéo đến đây thì ta mặc kệ hết mà bỏ đi làm một chuyến du lịch còn hơn.”
Nó chính xác là những gì Hiiro đã làm, nhưng những lời Judom thốt ra khiến Vale phải đứng hình.
“N-Nhưng các Hero nghiêm túc về…”
“Bởi chúng chưa phải đối mặt thời khắc sinh tử cận kề. Mấy ai tĩnh tâm được sau khi nếm phải tuyệt vọng.”
“…”
“Bọn chúng có gia đình đúng chứ? Là người gọi họ đến, Đức vua phải chắc chắn rằng có thể đưa họ trở về… đúng chứ?”
Vale cúi đầu và nhắm mắt.
“Và theo những gì ta nghe được, một trong những kẻ được triệu hồi, có thằng nhóc bỏ đi khi chẳng có lí do gì phải tuân theo?”
“Dạ, phải.”
“Ta có thể đặt niềm tin vào tên nhóc đó hơn là đám Hero.”
“Ý n-gài là sao!?”
“Câu hỏi đó thể hiện rằng cậu đang còn non lắm, Vale.”
“Ngài Judom…”
Sự điềm đạm quay trở lại với Judom, đặt chiếc tẩu xuống bàn.
“Cuộc trò chuyện đến đây thôi, Vale.”
“N-Nhưng!”
“Ngẫm nghĩ lại coi cậu nên phải làm gì. Giờ đến lượt ta đi khuyên bảo Đức vua.”
“Tôi có thể không bao giờ…”
“Làm sao mà một người có thể cứu rỗi thế gian này, khi mà lờ đi lời khuyên từ những người bạn và kẻ hầu cận?”
Sau đó, Judom không nói thêm lời nào nữa và Vale rời khỏi phòng.
Nguồn : Sonko.wikia.com
Manga : Konjiki no Word Master
“Judom Lankars?”
“Phải, Judom Lankars. Cựu Mạo hiểm gia, được biết tới với cái tên Impact King (Chấn đế).”
Nó chỉ là một tên hiệu, nhưng Hiiro cau mày khi nghe.
“Nghe chẳng khác nào tên học sinh trung học bị chuuni (ảo tưởng, trẻ trâu) tự xưng…”
“Học sinh trung học?”
“Thôi, quên đi.”
“Cũng được? Nhưng hãy nhớ tên ông ta. Thật lãng phí khi ông ta lại là một Humas.”
“Ô hô, cũng chẳng mong gì từ một kẻ đã đánh mất status lẫn địa vị.”
“Ta đã nói là ông ta không có như thế! Ông ấy cũng từng cưu mang ta một lần, dù đã lâu lắm rồi.”
Arnold co đôi mắt lại hồi tưởng.
“Mà, tôi chẳng quan tâm tới ông ta, nhưng cứ thế này thì tôi không qua được cái điểm kiểm soát kia được à?”
“Phải, sẽ mất kha khá thời gian để nhóc vượt qua đó đấy.”
Hiiro trầm ngâm suy nghĩ nên làm gì. Với chừng nấy thời gian thì mọi chuyện sẽ đâu vào đó, nhưng đã mất một tuần ở thủ đô rồi nên cần nhiều hơn thế. Và dĩ nhiên là cậu không đủ kiên nhẫn ngồi đợi.
“Này.”
“Hử?”
“Điểm kiểm soát đặt trước cây cầu lớn đúng không?”
“Phải, cây cầu duy nhất nối hai địa phận loài người và người thú. Dĩ nhiên là vượt qua biển không phải là điều không thể, nhưng…”
“Nhưng nó không phải cách hay? Tôi đang tính đến phương án đó nếu không còn cách nào khác.”
“Và còn làm bằng cách nào nữa kìa? Biển nối giữa hai vùng đất thực sự chảy rất siết và có cả xoáy nước. Chưa nói đến nguy cơ gặp quái. Ta nghe do địa thế đặc thù như thế nên việc vượt qua bằng thuyền là không thể.”
(Mình không thể qua bình thường do không có thị thực. Còn cách vượt sông cũng đầy nan giải. Chờ đã, nếu dùng Ma ngôn… Không, như thế dễ không may có kẻ phát giác. A, phải rồi, mình có thể sao chép Thị thực bằng từ “Chép”… Nhưng thế thì tầm thường quá nên không vui. Suýt quên, sao không nhân cơ hội thử thí nghiệm đó nhỉ. Đúng lúc lắm. Đi bên trái không được thì đi bên phải, người đời đã dạy mà. Kekeke…)
Hiiro cười như mới nghĩ ra điều gì đó. Nhưng hai người kia ngạc nhiên khi thấy thế, họ đoán rằng cậu lại giở trò gì đó nữa cũng nên.
***
Ngày tiếp theo, bọn họ leo lên chiếc đồi gần điểm kiểm soát.
“Này, nhóc thực sự sẽ làm nó à?”
Arnold nhìn hồ nghi, làm Hiiro phát bực.
“Cứ làm theo những gì tôi nói là được.”
Muir bồn chồn nhìn hai người họ.
“Được rồi, bắt đầu thôi.”
Nói xong, Hiiro viết chữ “nhẹ” lên ngực cậu với Ma ngôn. Cậu hơi gặp khó khăn khi viết nó, nhưng cậu không dùng đến Không khắc tự bởi sẽ gây tốn nhiều ma lực hơn. Sau khi cậu hoạt động nó và đếm đến 40 trong đầu.
“Mọi thứ thế là xong.”
“Vậy à. Ồ, cậu thực sự nhẹ hẳn!”
Theo vóc người Hiiro, cậu tầm khoảng 60 cân, nhưng giờ cậu chẳng được bao kí. Arnold sẽ ném cậu như một cây thương.
“N-Nhóc có chắc chứ?”
“Nhanh lên coi. Tôi đã nói là nó chỉ có tác dụng trong một phút nên giờ chỉ còn lại 20 giây thôi!”
“Thích thì chiều!”
Arnold vận hết sức và…
“GAAAAAA!”
“Úi!”
Hiiro nheo mắt vì áp suất không khí và rời khỏi mặt đất với tốc độ cao, cảm giác y như viên đạn bắn khỏi nòng.
(Ồ ~ Tầm nhìn đẹp phết.)
Trong tâm cậu thán phục trước cảnh quang tuyệt vời này. Tác dụng của “nhẹ” biến mất và cậu mất dần gia tốc. Vì cậu dừng ở giữa không trung nên cậu viết một từ vào không khí. Bây giờ là từ “Bay”. Cậu nhằm vào sau lưng và kích hoạt nó, bởi cậu hình dung ra cảnh bay tự do như con vật có cánh.
Dĩ nhiên là cậu đã kiểm tra có thể bay được hay không bằng cách viết vào gan bàn tay trước đây. Thay đổi duy nhất là viết trực tiếp vào sau lưng.
(Hừm, “cánh”… có lẽ lần tới mình nên thử nếu nó có thể mọc.)
Cậu khá hứng thú khi kiếm được thêm thử thách mới. Nó thể hiện phần trẻ con của cậu. Tác dụng của “bay” rất rõ ràng.
(Ồ, mình có thể bay ~ Nhưng chậm quá. Đi còn nhanh hơn.)
Cậu tưởng tượng ra mình bay nhanh hơn nhưng tốc độ vẫn không đổi. Vâng, cái này không trở ngại đến kế hoạch của cậu, nên chẳng vấn đề gì.
Chậm rãi bay cao lên bầu trời, cậu bay chéo qua điểm kiểm soát. Với độ cao này, cậu chẳng khác một con chim nhỏ khi nhìn từ dưới đất.
Nhưng một phút đã qua và tác dụng biến mất. Cậu muốn viết “bay” lần nữa, nhưng đó là điều không thể,
(Có vẻ không thể dùng liên tục hai lần cùng một từ.)
Viết cùng một từ liên tiếp là không thể. Cậu đã biết từ thử nghiệm từ trước nên chẳng có gì phải xoắn.
(Vậy thì dùng cái này vậy!)
Cậu viết “nổi”. Và thế, cậu dừng rơi và dừng ngay giữa không trung.
Lơ lưng giữa trong không khí đúng là cảm giác khó tả.
“Hừm, được mấy ai được ngắm thế gian từ độ cao này chứ?”
Từ trên cao, Edea thật đẹp. Cậu có thể thấy vùng đất xanh lá, biển xanh dương và những rặng núi cao chót vót. Một cái nhìn cho cậu thực sự thấy Người mẹ Thiên nhiên.
(Giờ thì mình chỉ cần lập lại “bay” và “nổi” thôi mà.)
Với ý nghĩ đó, cậu thỏa con mắt trong khi chờ “nổi” hết hạn.
***
Trong khi đó, Arnold và Muir đang ở điểm kiểm soát.
“Bác ơi, anh Hiiro sẽ ổn chứ?”
“Ai biết. Nhưng ta chưa thấy ai khinh xuất như hắn cả.”
Hiiro đã giải thích kế hoạch cho hai người: Đầu tiên là cậu sẽ giảm sức nặng cơ thể bằng từ “nhẹ”. Sau đó cậu sẽ để 30 giây trôi qua. Lý do cho việc chững lại này là cậu chỉ có thể hoạt động từ tiếp theo sau khi một phút của khả năng tạm thời từ trước hết tác dụng. Trong trường hợp xấu nhất là cậu sẽ đâm sầm xuống đất trong khoảng một phút sau khi bị ném.
Do đó cậu đã để Arnold ném mình ở giây thứ 40. Chỉ còn lại 20 giây trong khi cậu di chuyển theo quán tính lên trên. Và đó là những gì Arnold có thể làm với sức mạnh của một Gabranth.
Bước tiếp theo, cậu sẽ bay trên không trung bằng “bay”. Dĩ nhiên là họ có hỏi cậu vì sao không dùng nó ngay từ đầu, nhưng cậu không thể dùng liên tục cùng một từ và nguy cơ cao là bị ai đó phát hiện khi cậu mất hết gia tốc. Dĩ nhiên nguy cơ có người thấy cậu sau khi Arnold ném cũng cao không kém, nhưng người đó chắc chắn bản thân hoa mắt vì tốc độ phóng của Hiiro.
Bước cuối trong kế hoạch là dùng đảo hai từ “bay” và “nổi” rồi tìm chỗ vắng để tiếp đất.
Họ có hỏi cậu là sao không dùng cách đơn giản hơn mà Hiiro đã nghĩ tới trước đó là sao chép lại thị thực bằng từ “chép”.
Tuy nhiên, Hiiro luôn muốn thử bay như thế và đang có cơ hội tốt nên cậu thử luôn.
“Nói thật là ta cũng chẳng hiểu nó là thiên tài hay là thằng ngốc nữa.”
“Ahaha…”
“Thêm nữa, hắn đúng là một tên khốn.”
Arnold chỉ có thể cười nhạt. Nhưng thật không hiểu sao mà gã tin rằng Hiiro thực sự có thể làm được.
Điểm kiểm tra có một mái vòm khổng lồ bằng kim loại. Trước khi đi vào trong đó, lính canh sẽ kiểm tra thị thực từng người một.
“Được rồi, nhóc có thể đi.”
Muir được cho vào trước, Arnold theo sau.
Trong mái vòm chứa đầy cửa hàng. Vài cái tạm bợ của mấy kẻ bán hàng rong, mấy cái khác thường trực thì đặt ở kia. Khi tiến xa hơn, có một cánh cửa, đủ để một người lớn đi qua, được bảo vệ bởi hai lính canh ở hai bên.
(Nghiêm ngặt như xưa. Tất cả để rà soát lượng người qua lại)
Nghĩ vậy, gã tiến đến chỗ lính canh cùng với Muir.
Một vòng ma pháp được đặt ngay trước đám lính canh. Vòng đó sáng lên màu xanh dương khi Humas đứng lên đó, xanh lá là Gabranth, và đỏ là Evila và vàng là tộc khác.
Sự phân biệt đối xử với tộc Pheom? Ý nghĩ đó lóe lên trong đầu gã, nhưng cho đến nay không một ai trong tộc đó có thể đi qua điểm kiểm soát. Và ngay từ đầu, họ cũng hiếm khi ló dạng. Nghe đâu là chưa có Humas nào thấy thậm chí một người trong số họ.
Do đó nên Pheom bị xếp vào nhóm những tộc khác.
“Về nhà à. Đi đi!”
Theo lời lính canh, Arnold và Muir đi qua cửa ra, đặt chân lên vùng đất của họ.
“Oa~ Cây cầu thật dài ~”
Như Muir đã nói, một cây cầu dài hoành tráng trải dài trước mắt họ, việc cô bé ngạc nhiên cũng dễ hiểu.
“Đi thôi, Muir.”
“Vâng.”
“Không biết tên nhóc ra sao rồi?!”
“Cháu cũng muốn biết ~”
Dĩ nhiên là hai người đang nói tới Hiiro. Cậu ta không trong tầm nhìn nên họ đoán là cậu đang ở cuối chiếc cầu và bắt đầu đi về phía trước.
Chapter 19 - 遭遇、ユニーク魔物!- Đụng độ quái vật đặc biệt
Nguồn : Sonko.wikia.com
Manga : Konjiki no Word Master
Tại lúc mà hai người kia đi qua trạm kiểm soát, Hiiro đang ở trên trời gần ngọn đồi. Từ đó, cậu có thể quan sát cây cầu mà không bị phát hiện.
Thực tế là cậu bị ép hạ cánh xuống đầu của cây cầu. Với nhịp độ di chuyển chậm. nên nó gây tốn nhiều ma lực để có thể đi hết đường sang phía bên kia.
Có vài người trên cây cầu khi cậu tiếp đất. Hiiro phải dùng chiếc áo choàng trùm kín người để tránh lộ danh tính, và lẩn đi.Tuy nhiên những người thú trên cầu chỉ nghĩ cậu chỉ là một con quái biết bay nhào xuống kiếm thức ăn, nên chẳng thèm để ý đến.
(Cây cầu này dài quá. Nó chạy đến mãi đâu cơ…)
Không giống game, nếu bạn mệt thì HP sẽ bị hạ xuống. Vậy nên nếu chạy hết con đường này thì mất kha khá HP. Tuy vậy, nó cũng tự hồi phục nếu ta nghỉ ngơi.
Đại lục của người thú bao phủ bởi màu xanh lá.
Sự khác biệt giữa nơi đây và của loài người là có số lượng lớn loài thú hoang dã. Dĩ nhiên là bên loài người có khá nhiều cây cỏ và núi non.
Tuy nhiên, ở đây là đất đai và rừng cây, là những mặt hồ và dòng sông, được bao quanh bởi thiên nhiên hoang dã tràn đầy sức sống.
(Vậy ra mỗi địa phận có những giá trị riêng.)
Điểm nổi bật của địa phận loài người là hệ sinh thái nhân tạo. Sản xuất và mua bán, xuất và nhập khẩu. Nó là vùng đất của buôn bán.
(Không biết địa phận Evila nó như thế nào… Mà dù gì mình không sớm thì muộn cũng sẽ đến đó để tận mắt chứng kiến.)
Trong khi đang suy nghĩ, một chiếc xe ngựa dừng trước cậu. Từ đó bước ra một người có vẻ là kẻ đi buôn. Dĩ nhiên đó là một người thú.
(Tệ thật… Mình không thể để bị phát hiện ở đây được.)
Arnold đã cảnh báo rằng không giống địa hạt của loài người, đây là vùng đất nơi ta có thể bị đột kích tấn công. Một đất nước chi phối bởi chiến tranh. Ta có thể bị tấn công chỉ bởi lý do là ta thuộc tộc người.
Nếu nó không may xảy ra, cậu không có ý định để thua, nhưng cậu không thể gây ra hiềm khích ở đây được. Cậu vẫn chưa muốn tách khỏi Arnold khi mà vẫn còn có thể khai thác thông tin thêm từ gã.
(…Nghĩ ra rồi.)
Cậu viết một từ lên cơ thể, trong khi nghĩ đến một bộ phận của ai đó.
“Ngươi làm gì ở đây vậy? Đang bắt xe à?”
Như trả lời câu hỏi của gã đàn ông, Hiiro cởi bỏ trùm đầu.
“Ồ, ngươi có đôi tai thật đẹp!”
Tên kia cười vui sướng.
“Xin lỗi. Bạn tôi sẽ đến sớm. Cảm ơn ông đã quan tâm, nhưng không có gì đâu.”
“Ồ vậy sao? Vậy có chuyến đi tốt lành nhé nhóc.”
Và thế là tên đó quay lại chiếc xe ngựa.
(May mà mọi chuyện đều êm đẹp. Nhưng mà tên người thú đó cũng tử tế.)
Cậu chạm vào đôi tai đang rung trên đầu cậu. Nó khá mượt. Nhưng tai không phải cái duy nhất thay đổi. Tóc của Hiiro đã đổi sang màu bạc. Giống như của Muir.
Sử dụng <Ma ngôn> trong khi nghĩ đến hình ảnh tộc của Muir trong đầu, Hiiro đã viết [Chép] lên cơ thể. Tuy nhiên, do nghĩ đến Muir nên kết cấu khuôn mặt cậu sẽ biến đổi khá nhiều và khó có thể làm nó cân xứng được, nên cậu cố nghĩ đến hình ảnh nào khác. Tuy vậy, cậu chỉ mới gặp được 2 người thú trong đời.
Lý trí của Hiiro không cho phép cậu biến thành lão già như Arnold được, nên cậu mới nghĩ đến chủng tộc của Muir.
Và thế lại tạo ra một tên bốn mắt với mái tóc bạc. Những từ ngữ thay đổi đặc tính đối tượng thì sẽ có tác dụng mãi. Hiiro phải viết [Hồi] để hồi lại như trước.
(Tự dưng có đuôi thấy thật lạ. Cơ thể mình bỗng nhẹ tễnh và răng nanh của mình nhọn đến kì quặc.)
***
Đợi một lúc thì hai người kia đến. Hai người có thể nhận ra cậu bởi chiếc áo choàng đỏ. Nhưng…
“Có chuyện gì với mái tóc ấy vậy!”
Cậu biết là sẽ có chuyện như thế sẽ xảy ra. Dù người thốt lên ở đây lại là Muir.
“Giờ, rời khỏi đây thôi.”
“Này, chờ, chờ, chờ đã! Sao mà nhóc làm như thể chẳng có gì thế hả!? Có nhiều thứ ta cần phải xác minh ngay đây!”
“Sao mà ông lúc nào cũng lắm chuyện thế. Sao không bớt mồm tí đi, như con nấm lùn kia kìa.”
“Muir đang sốc vì có nhiều thứ để hỏi đấy! Nhóc giải thích đi! Sao mà tóc của nhóc lại có màu giống tóc Muir của ta đến vậy!?”
Dù không muốn nhưng Hiiro buộc phải giải thích. Muir nhìn cậu hứng khởi. Cô bé chạm vào mái tóc của cô và nhìn sang đôi tai của cậu.
“Ngươi còn có thể làm thế nữa à… Nhóc còn bá thế nào nữa?”
“Hàiiiiii”
Chán với việc giải thích với hai người, cậu ngáp dài. Cậu đã dậy sớm để giảm tỉ lệ bị phát hiện, nên giờ cậu muốn ngủ.
“Mà, không phải tôi trở thành hàng thật. Chỉ là hình dáng thay đổi chút thôi.”
“Hử? Vậy bản chất thì ngươi vẫn là người hả?”
“Chính xác.”
“Hiểu rồi, nhưng đúng là cái ma thuật ngươi kinh thật!”
Hai người kia giờ đã thấy sự hữu dụng của <Ma ngôn>. Họ thở dài.
“Vậy giờ ta sẽ đi đâu đây?”
Nghe Hiiro hỏi, Arnold hướng ngón tay chỉ.
“Nếu ta cứ thẳng hướng tây mà đi, ta sẽ đến được ngôi làng Doggam”
“Nơi đó là nơi nào thế?”
“Một thị trấn của tộc Bearnt”
*{ Bearnt viết giống người gấu}
(Bearnt. Tôi từng đọc về họ trong cuốn toàn thư. Có vẻ là tộc họ là một tộc hòa bình, không giống mấy con gấu.)
Khi còn ở thủ phủ loài người, cậu đã cố thu thập kiến thức bằng cách đọc cả cửa hàng sách trong Guild.
“Đúng vậy, Bearnt là tộc hiền lành, ta không nghĩ nhóc sẽ bị tấn công dù có không may bị lộ ra đâu.”
Vậy thông tin mà cậu nắm được là chính xác.
“Thêm nữa là mật ong mà họ làm là hàng thượng phẩm đấy.”
“Ha? Cháu cũng mong chờ lắm.”
“Phải ha.”
“hả? Bé lùn chưa bao giờ đến đó à?”
Biểu hiện của Muir cũng như cậu nên cậu đoán là cô bé chưa từng đến đó bao giờ.
“V-Vâng, sự thật là, ừm..”
Dường như có điều khó nói, cậu cảm giác rằng cô bé nghĩ đó là chuyện cần phải đề cập tới. Nhưng Hiiro đã vẫy tay.
“A, nếu không muốn nói thì nhóc không cần phải nói đâu.”
“Ế?”
Muir ngây ra nhìn Hiiro. Arnold cũng vậy.
“Tôi không có hứng thú với quá khứ người khác, nên không lý gì để nhóc ép bản thân phải nói ra cả.”
“…N-Nó không phải… nhưng…”
Arnold dõi theo Muir đang buồn rầu và cố nói gì đó nhẹ nhàng để dịu đi không khí.
“Nếu Hiiro thấy ổn thì cứ để mọi chuyện như thế đi, Muir!”
“Bác…”
“Thôi đi nào!”
Hiiro bắt đầu bước đi. Arnold vỗ đầu Muir, và thì thầm vào tai cô bé.
“Ta biết cháu áy náy nhưng Hiiro là Hiiro, nếu cháu có kể thì hắn cũng chỉ đáp lại “rồi thì sao?” thôi.”
“Vâng… đúng là vậy…”
Nghe những lời của Arnold, Muir gạt bỏ bớt gánh nặng trong lòng.
“Ta mong là cháu có thể kể với hắn một ngày nào đó.”
“Vâng!”
“Giờ thì ta nên đuổi theo không thì lạc mất hắn đó!”
“Dạ!”
Nhìn theo Muir đang chạy bắt kịp Hiiro, gã nghĩ (Thật dễ thương!). Nếu mà Hiiro nhìn thấy biểu lộ của Arnold lúc này chắc cậu sẽ lôi gã đến vành móng ngựa mất.
Sau khi đi một hồi, họ bắt đầu chạm trán với những con quái đầu tiên, chúng là những con mà họ từng thấy trước đây.
“Ta nghĩ nó là… con Bukbuk?”
Bukbuk là những con quái tồn tại ở hình dạng những cuốn sách. Nó có kích thước lớn. Hơn nữa, sức mạnh của con quái này đến từ…
Xẹt Xẹt!
“Oạch! Món đòn sét mạnh phết!”
Arnold thốt lên khi tránh nó.
Phải, Bukbuk là dòng quái có khả năng ma thuật. Hơn nữa tùy phần dòng khác nhau lại có thể học ma thuật khác nhau. Tuy nhiên thật khó để nhận biết phân loài của Bukbuk.
“Lâu lắm mới gặp được con quái đáng để ra tay. Lão già, tôi để con đó cho ông đó.”
“Tuyệt! Hãy xem đao pháp của Arnold bổn gia! Muir, lùi lại coi!”
“V-Vâng!”
Mỗi người chọi một con.
(Con của ông chú là con sử dụng lôi, của mình là…)
Uỳnh!
Đột nhiên, một cánh tay khổng lồ đâm lên từ mặt đất, cố đấm Hiiro.
“Ra mày là hệ Thổ à!”
Hiiro rút Piercer và chém bàn tay đất. Nhưng ma pháp của Bukbuk tạo ra các khe rãnh nhỏ. Chúng tiến về chỗ cậu, hãm chuyển động của cậu.
“Đừng có mà kiêu ngạo!”
Hiiro tập trung ma lực vào ngón tay và viết [Tĩnh] vào không khí. Cậu hướng nó xuống đất và kích hoạt.
Mặt đất bình yên trở lại, các khe rãnh dừng nứt ra. Con Bukbuk bối rối, và nó do dự ra đòn tiếp theo.
“Chết đi!”
Ngay khoảnh khắc, Hiiro nhanh chóng rút khoảng cách với con quái. Một bức tường đất ngay lập tức hiện lên chắn trước nó.
“Nó không đủ để ngăn ta đâu!”
Không dừng lại, Hiiro đâm thẳng thanh kiếm vào bức tường. Thanh kiếm dễ dàng xuyên qua nó. Và xuyên qua cả con Bukbuk ngay sau. Tiếp theo là một âm thanh như quyển sách rơi xuống đất, con quái ngừng cử động.
“Phần lão già thì sao rồi…”
Gã có vẻ cũng xử lí gọn gàng. Sau khi tránh những tia sét, áp sát lại gần và một nhát đại đao của gã chém xuống đi đời con Bukbuk.
“Ngươi nhìn thấy chứ!? Sức mạnh của bổn tọa! Nahahahaha!”
Có vẻ gã đang say mèn chiến thắng. Mấy con quái này đúng là hàng khó chơi nhưng sự chênh lệch lvl nên họ đã dễ dàng giải quyết chúng.
(Đánh bại được một con tuyệt đến thế sao?). Cậu thở dài.
Sau trận chiến, họ còn gặp những con quái khác nữa trên đường đi. Qua bao trận chiến, cuối cùng họ mới đi qua được khu rừng.
“Ta qua khu rừng này thì sẽ đến Doggam!”
“Ông không thấy lạ sao?”
“Gì cơ?”
“Ta chạm mặt nhiều quái lúc trước nhưng khi vào rừng lại chẳng có mống nào.”
“Chắc chúng sợ chúng ta chạy mất dép rồi chăng?”
“Ông đúng là thoải mái quá rồi đó.”
“Xin lỗi anh, mỗi khi mà bác đang hứng chí thì thường như vậy đấy.”
“Tôi cũng chẳng mong đợi gì từ gã này từ đầu rồi nên không cần lo.”
“V-Vâng…*thở dài*”
Muir có vẻ thấy xấu hổ khi nhìn Arnold. Như là đứa con gái nhìn ông bố trong ngày Phụ huynh* vậy.
*{Ngày mà bố mẹ đến dự giờ lớp học của con cái, ở Nhật có nhưng Việt Nam chỉ có ngày họp phụ huynh thôi.}
Arnold, người đang khệnh khãng với dáng đi chân kiềng đột ngột dừng bước. Hiiro cảm thấy bất an, lên tiếng gọi. Gã tỏ ra đang lo lắng.
“Oi, có chuyện gì vậy?”
Hiiro hỏi khi nhìn lên phía trước, ở đó là một con heo rừng. Hiiro nghĩ đó chỉ là một con quái thường, nhưng kì lạ, nó là loại quái mà cậu chưa từng thấy trước đây trong những cuốn sách. Con heo không thèm để ý đến nhóm họ mà nhởn nhơ gặm cỏ.
Cậu đã đọc về một loài quái tương tự nên cậu hỏi.
“Nó là một con Big Boar (Đại Trư)”
“K-Không, nó là…”
Arnold trông rất lạ. Dường như gã đang sợ. Nhưng loài Big Boar mà Hiiro biết có lông tóc ngắn màu nâu, nhưng con này nó màu đỏ.
“Hiiro… chúng ta nên chạy khỏi đây ngay.”
“Hả? Ông nói gì lạ vậy?”
“Đừng có lo, chỉ cần di chuyển đừng có tạo tiếng động là được.”
Hiiro cau mày nhìn Arnold đang cố chạy trốn khỏi một con heo trông hiền như đất.
“Chính xác là ông đang làm gì vậy, tên biến thái?”
“Ta đã nói là ta không có biến thái! … A”
Lời Arnold vang lên quá lớn, mặt mày gã nhạt dần. Hiiro nhìn sang con heo và thấy nó đang lườm giận dữ về phía họ.
“Chết tiệt.. lỗi của ngươi đó, Hiiro!”
“Thì sao chứ? Con quái đó có gì đặc biệt à?”
“Nó là một con quái độc nhất!”
“Độc nhất?”
Cậu từng đọc sách rằng quái độc nhất cực kì hiếm. Cũng như cực kì hung tợn. Cái biểu lộ quá trớn của Arnold đã xác nhận điều đó.
“Đ-ó là Red Boar (Xích Trư)! Một con quái rank S!”