- Âu Dương lão tổ! Ngài nói giỡn rồi.
Tuy rằng đáy lòng Trương Hằng nổi lên sóng lớn. nhưng mặt ngoài vẫn không đổi sắc, ngược lại làm ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Hai tay Âu Dương lão tổ điểm một cái. toàn bộ nhà gỗ đều bị một tầng cấm chế bao quanh, ngay sau đó lão cất tiếng cười to:
- Chút tài mọn! Há có thể lừa được lão tổ ta. Ngươi mới đoạt xá hơn một tháng, còn chưa dung hợp hoàn toàn với Thân thể này, sơ hở như thế còn muốn qua mặt lão phu. thật sự là buồn cười.
Trương Hằng lập tức biến sắc. một chút kỳ vọng trong lòng cuối cùng cũng bị phá. chẳng lẽ mình sẽ chết như thế? Thượng thiên nếu ban cho mình ngọc giản thần bí cấp nghịch thiên Như vây. vì sao còn muốn cho mình chết đi không cam lòng chứ?
Không! Không thể buông tha! Hiện tại còn chưa tới lúc cuối. Trương Hằng cắn chặc hàm răng, Đồng thời làm ra quyết định sống chết cũng phải phản kháng.
- Nói ra mục đích của ngươi đi?
Lão tổ nhìn thẳng vào Trương Hằng với ánh mắt lạnh lùng, khiến hắn có một loại áp lực cực lớn. Loại áp lực lớn lao trước mặt. thậm chí làm cho Trương Hằng ngay cả dũng khí nói đối cũng không được.
Chẳng lẽ Trúc Cơ KỲ và Luyện Khí KỲ chênh lệch lớn như vậy? Ngay cả một chút uy áp trên người đối phương cũng không thể ngăn được? Trương Hằng không khỏi hoài nghi thực lực của lão tổ.
Bởi vì tu Luyện Biến Thái Công Pháp, trình độ thần thức của Trương Hằng ước chừng tiếp cận tu sĩ Trúc Cơ tiền kỳ. theo ly thuyết ở trước mặt Âu Dương lão tổ không đến mức chật vật như thế.
Chẳng lẽ Âu Dương lão tổ này không phải là Trúc Cơ Kỳ? Sau khi cho ra kết luận như thế. sắc mặt Trương Hằng trắng bệch, ngay cả một chút ý niệm phản kháng trong đâu cùng biến mất không còn.
Dường như nhìn ra ý tưởng của Trương Hằng, lúc này Âu Dương lão tổ nói với vẻ rất đắc ý:
- Không nên vọng tưởng phản kháng trước mặt lão phu, ở trước mặt tu sĩ Kết Đan Kỳ. ngươi không khác gì con kiến, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của lão phu. không nên ép ta dùng Sưu Hồn Thuật.
Tân đáy lòng Trương Hằng không khỏi dâng lên ngàn cơn sóng, thật không ngờ lão tổ trước mặt đã vượt qua Trúc Cơ KỲ, đạt tới Kết Đan Kỳ mà vô số người tha thiết mơ ước. Càng đáng sợ chính là. lão tổ này không ngờ lừa tất cả mọi người từ trên xuống dưới, một lòng ẩn thân này khó thể tưởng tượng.
- Do đâu lão nhìn ra thân phận của ta? Chẳng lẽ chính vì ta vẫn chưa dung hợp hoàn mỹ với khối Thân thể này?
Trương Hằng hơi hơi điều chỉnh tâm tình của mình, không ngừng thầm nhắc nhớ trong lòng:
Đây chính là một một trò chơi hư cấu, hiện tại mình đang làm một nhiệm vụ ẩn tàng, mà lúc này thấy được Boos cuối cùng. Có lẽ không thể bằng vũ lực chiến thắng đối phương, nhưng khảng định có phương pháp khác thông qua. Chương trình viên của trò chơi sẽ không thiết kế một nhiệm vụ không thể hoàn thành...
Thông qua phương pháp suy nghĩ tự kỷ ám thị như thế. không ngờ Trương Hằng dần dần có thể chống cự lại áp lực do Âu Dương lão tổ mang đến. nhưng ngoài mặt hắn vẫn làm ra vẻ thấp thỏm lo âu.
- Ngươi đã tò mò. để lão phu vạch trần cho ngươi một điểm.
Âu Dương lão tổ rất hài lòng với trạng thái lúc này của Trương Hằng, hỏi rất tùy ý:
- Trước khi đoạt xá ngươi là một tu sĩ Trúc Cơ tiền kỳ?
Vừa nghe lời nói của lão tổ, Trương Hằng cùng hiểu ra sơ hở trên người của mình. Thần thức của mình không khác tu sĩ Trúc Cơ Kỳ lắm. điều này khiển đối phương chú ý. Nhưng không ngờ Âu Dương lão tổ do vậy mà suy đoán trước đây mình là tu sĩ Trúc Cơ tiền kỳ đoạt xá. mình không ngại tiếp tục theo diễn biến của lão.
Trương Hằng vội lộ ra vẻ mặt kinh ngạc vừa bị đoán trúng, lập tức lộ ra một đám bộ mặt ảo não và hối hận.
Âu Dương lão tổ này hoàn toàn bị hàng loạt biểu tình như thế của Trương Hằng mê hoặc, cười đắc ý:
- Thế nào? Ngươi bị lão phu đoán trúng sao? Thần thức của ngươi là Trúc Cơ tiền kỳ, trên thế giới này tuy rằng có công pháp làm tăng thần thức, nhưng lại không có khả năng tăng lên một cấp lớn. Mặc dù công pháp cao nhất cùng không làm được điểm này, điều này là một.
Nếu theo lẽ thường mà nói. suy đoán của Âu Dương lão tổ này hoàn toàn chính xác. Một tu sĩ Luyện Khí Kỳ không ngờ có thể có được thần thức so với Trúc Cơ Kỳ. Điều này hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng. Cho dù là công pháp đỉnh cao cũng không thể có hiệu quả nghịch thiên như vậy. Nhưng có thể nghĩ rằng, chỉ có đoạt xá mới có hiệu quả như thế.
Nhưng Âu Dương lão tổ này ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ thể gian lại tồn tại một công pháp nghịch thiên như Biến Thái Công Pháp này. không ngờ có thể giúp cho Thần thức người tu Luyện cao hơn một cấp lớn so với người cùng cấp.
Âu Dương lão tổ lại nói tiếp:
- Tuy rằng ngươi đoạt xá khối thân thể này nhưng khí tức của ngươi lại chưa hoàn toàn dung hợp với khối thân thể này. gặp tu sĩ bậc cao thì sẽ bị nhìn thấy sơ hở ngay.
- Khí tức?
Trương Hằng không khỏi lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Âu Dương lão tổ âm thầm cười lạnh, đối phương quả nhiên là một tên tu chân gà mờ. Tuy nhiên nếu cứ như vậy thì rất tốt, càng thêm có lợi cho kế hoạch của mình, mặt ngoài lại nói:
- Trên thân mỗi người đều có khí tức của bản thân, mà khí tức này không đến từ thân thể, mà đến từ nguyên thần, đến từ linh hồn của ngươi! Cho nên. mặc dù ngươi đoạt xá thành công, dưới tình huống chưa dung nhập với khối Thân thể này. vẫn rất đẽ dàng bị tu sĩ bậc cao phát hiện, đây là điều thứ hai!
Lần này Trương Hằng không phải giả bộ gà mờ. mà hắn thật sự không biết chuyện này. Nhưng thông qua giải thích của Âu Dương lão tổ hắn cũng hiểu rõ ra. Thứ khí tức này có thể thông qua khí chất đến biểu hiện bên ngoài của người. Tỷ như Lạc Trần tiên tư của Tiên Vân Tông, trên người nàng tự nhiên có một khí chất thanh nhã tĩnh lặng, mặc dù những người khác có dung mạo giống như nàng, cũng khó thể có được khí chất siêu phàm thoát tục như vậy.
Đương nhiên, khí chất chính là hình thức của khí tức biểu hiện bên ngoài mà thôi. Khí tức là bản chất linh hồn của bản thân. Tu sĩ bậc cao có thể từ khí tức đoán ra người thiệt hay giả.
- Còn có một nguyên nhân đơn giản hơn. khi ngươi vừa mới vào nhà gỗ. không ngờ có thể không nói lời nào đứng đây chờ lão phu nửa nén nhang. Phần ẩn nhẫn và sự chịu đựng này tuyệt đối tên Đường Phong rác rưởi trước kia không thể so được. Đây cũng là một trong những nguyên nhân ta phán đoán ngươi không phải chủ nhân của khối Thân thể này.
Trương Hằng lặng lẽ nghe, trong lòng cũng âm thầm suy tư. không ngờ mình để lộ ra nhiều dấu vết như vậy. Đây rốt cục tài trí mình quá yếu. hay là lão gia hỏa nay sống lâu thành tinh? Như trong tiểu thuyết mình xem. những người khác xuyên qua. từng tên chỉ điểm giang sơn. không gì không làm được, mà sao tới phiên mình cứ có cảm giác chỉ số thông minh không đủ chứ.
Cùng lúc thầm than thở, Trương Hằng không khỏi cho ra một kết luận, mặc dù mình xuyên qua thế giới này. về mặt tâm cơ cũng chưa chắc có thể so với người tu chân thế giới này. mọi thứ đều do mình quá coi thường người thế giới này.
- Thế nào? Lão phu đã giải thích nguyên nhân cho ngươi, ngươi hãy ngoan ngoãn nói ra mục đích đến đây của mình!
Âu Dương lão tổ nhìn Trương Hằng với khí định thần nhàn, không chút nào lo lắng đối phương không nói ra đáp án mà mình dự đoán.
Trương Hằng nghi hoặc khó hiểu hỏi:
- Mục đích? Ta đoạt xá khối Thân thể này chẳng lẽ còn có bí mật gì không thể cho ai biết.
Âu Dương lão tổ lúc này đã chú ý kết luận có được, lại thuận miệng hỏi:
- Vậy ngươi vì sao phá đoạt xá khối Thân thể này.
Trương Hằng làm bộ thở dài một hơi. lộ ra dáng vẻ buồn bực và bất đắc **:
- Lão tổ ngài có điều không biết, ta đoạt xá thân thể đồ tôn của ngài, đây cùng là chuyện bất đắc **!
Tiếp theo. Trương Hằng bắt đầu biên chế môt câu chuyện xưa. mà câu chuyện này có thể là kết quả Âu Dương lão tổ suy đoán:
- Đó là chuyện cách đây một tháng. Lúc ấy. ta đánh nhau với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ. kết quả bị hắn phá hủy thân thể. mọi thứ rơi vào đường cùng nên nhân cơ hội nguyên thần xuất khiếu, thoát được vận rủi hồn phi phách tán.
- Nhưng ngài cũng biết, với tu vi Trúc Cơ Kỳ của ta, nguyên thần ly thể rất ngắn ngủi, sau một thời gian thì khó thoát cái chết, do đó ta cần đi đoạt một khối thân thể. mà đúng lúc đó. ta thấy đồ tôn của ngài, bất đắc dĩ mới...
Khi Trương Hằng nói tới đây. lại ngừng, ánh mất lén nhìn thần sắc của Âu Dương lão tổ.
Âu Dương lão tổ đều thấy biểu tình của Trương Hằng trong mắt. Lời nói của Trương Hằng cũng phù hợp với suy đoán trong lòng lão. nên tiếp lời Trương Hằng:
- Cho nên ngươi liền chiếm lấy thân thể tên rác rưởi Đường Phong kia?
Trong lòng Trương Hằng bỗng nhiên thoáng động. Âu Dương lão tổ này nhiều lần lấy thứ “Rác Rưởi” để gọi Đường Phong, hay là bình thường Âu Dương lão tổ quan tâm Đường Phong là giả? Mà Âu Dương lão tổ có bí mật gì đó không thể cho ai biết?
Tuy nhiên. Trương Hằng từ trên thái độ của Âu Dương lão tổ có thể đoán ra. lão cùng không vội lấy tính mệnh của mình. Nếu không cũng không nói chuyện dong đài với mình ớ đây.
Mặc dù có được kết luận như vậy. Trương Hằng vẫn không đám sơ suất chút nào, lão già trước mặt không dễ lừa gạt. Lần này chẳng qua là suy nghĩ của đối phương có ấn tượng trước trong đầu. cho nên mới bị mình mê hoặc.
Một đáng vẻ giả bộ khủng hoảng, trong giọng nói mang theo một chút run rẩy:
- Lão tổ! Lúc ấy ta cũng không biết con cháu ngài, nếu không ta cũng sẽ không đoạt xá hắn...
Âu Dương lão tổ đột nhiên hài lòng cười ha hả:
- Ha ha ha... Lần này ngươi đoạt xá tốt lắm, rác rưởi chết rất đúng, thật sự là hả lòng hả dạ.
Trương Hằng không khỏi kinh ngạc. Tuy rằng hắn biết Âu Dương lão tổ đóng kịch với Đường Phong, ôm mục đích nào đó. nhưng tuyệt đối cũng không thể tưởng lão có phản ứng như thế.
Trong trí nhớ của Đường Phong, Âu Dương lão tổ thậm chí coi hắn như con cháu thân thuộc. Lúc bình thường cũng luôn chiếu cố hắn. mặc dù trong Phong Hành Môn gặp chuyện gì, vị lão tổ này cũng không chút do dự làm chỗ dựa cho hắn. thậm chí còn ngoại lệ ban cho hắn một kiện linh khí hạ phẩm.
Trương Hằng lúc này cũng rất nghi hoặc, trong lòng càng ngày càng kiêng kỵ lão tổ này. ở trong mắt người bình thường, Âu Dương lão tổ này là một lão nhân sắp bước vào tuổi xế chiều, nhưng ai ngờ lão hiển nhiên là một tu sĩ Kết Đan Kỳ thông thiên, lão làm như vậy rốt cục có bí mật gì không thể cho ai biết?
Một lát sau Âu Dương lão tổ nở nụ cười tươi, lại dừng ánh mắt trên người Trương Hằng. lập tức. một luồng linh áp không thể ngăn cản lại lần nữa buông xuống trên người Trương Hằng.
Trên mặt Trương Hằng lộ ra vẻ sợ hãi. thân thể không tự chủ lui ra sau. nói năng lộn xộn:
- Lão... lão muốn làm... làm gì?
- Ngươi đã biết thực lực chân chính của ta. ngươi nghĩ rằng ta sẽ yên tâm cho ngươi đi hay sao?
Sát khí trong mắt Âu Dương lão tổ chợt lóe ra. Trương Hằng lập tức cảm thấy lạnh cả người, chẳng lẽ Âu Dương lão tổ tính giết mình sao?
Trương Hằng hiểu rõ. ở trước mặt Kết Đan Kỳ. mình không có lực trả đòn. nhưng tân đáy lòng hắn vẫn hạ quyết tâm. nếu đối phương thật sự xuống tay như đã nói. mình tuyệt không ngồi chờ chết! Cho dù tỷ lệ thành công không đến một phần vạn. mình cùng phải làm.
Nhưng lập tức. Âu Dương lão tổ lộ ra vẻ tươi cười:
- Đương nhiên, nếu ngươi muốn còn mạng thì điều đó không phải không được.
Trương Hằng hơi thở đài nhẹ nhõm trong lòng, xem ra suy đoán của mình không tệ. Âu Đương lão tổ này nếu thật sự muốn giết mình, e rằng sớm đã động thủ làm gì ở đây nói dong dài với mình, lại một trận đe dọa? Chỉ sợ tiếp theo, đối phương lại muốn vừa ân vừa uy hiếp.
Nhưng Trương Hằng không biết chỗ nào trên người mình đáng giá khiến lão tổ động tâm?
Vội vàng giả bộ đáng vẻ mừng như điên. Trương Hằng vội hỏi:
- Lão tổ có gì phân phó. đệ tử nhất định làm thay cho ngài.
Âu Dương lão tổ lấy tay vuốt chòm râu trắng bóng của mình, vẻ mặt mang theo một chút tán thưởng, nói:
- Ừ! Ngươi là một người thông mình, lão tổ ta sẽ không nói thêm gì hết, chỉ cần làm theo ý của ta. lão tổ tuyệt đối không bạc đãi ngươi. Đây là Phệ Hồn cổ độc môn do ta nuôi. có thể thôn phệ nguyên thần người tu Luyện. Mặc dù là tu sĩ Kết Đan Kỳ bị trúng dị thú hồng hoang này trên người, cũng rất khó thoát khỏi vận rủi bị phệ hồn.
Chỉ thấy Âu Dương lão tổ lấy ra một bình thủy tinh trong suốt đặc chế trong túi trữ vật, điểm sáng màu đen như đom đóm lượn lờ trong bình thủy tinh này.
Sau khi nhìn thấy những điểm đen Phệ Hồn cổ lóe lên. trong lòng Trương Hằng không khỏi sinh ra một loại cảm giác sợ hãi. Loại sợ hãi này không đến từ Thân thể. mà là loại phản ứng bản năng đến từ sâu trong linh hồn.
Nhưng ngay lập tức. ngọc giản màu trắng bạc trong đầu léo lên một luồng ngân quang, bao quanh nguyên thần Trương Hằng. sau đó biến mất không thấy. Lập tức, loại sợ hãi cực độ trong lòng cũng biến mất.
Trong lòng Trương Hằng không khỏi vui vẻ, xem ra ngọc giản này dường như có tác dụng khắc chế nhất định với Phệ Hồn cổ này. Nhưng mặt ngoài hắn vẫn làm ra dáng vẻ kinh hãi. nhìn Phệ Hồn cổ màu đen trong bình thủy tinh một cách kinh sợ.
- Phệ Hồn Cổ này là một loại kỳ cổ từ thời hồng hoang lưu lại chuyên khắc chế nguyên thần. Tuy rằng những Phệ Hổn cổ này chưa trường thành. nhưng cũng có nắm chắc đối phó với tu sĩ dưới Kết Đan Kỳ.
Âu Dương lão tổ cười hắc hắc, nhẹ nhàng mở bình thủy tinh ra. sau đó ánh sáng đen chợt lóe trong tay. lập tức hai Phệ Hồn cổ trong bình này bay ra. trong miệng lão khẽ phun ra chú ngữ khó hiểu, trong nhà lập tức sinh ra một luồng dao động kỳ dị.
Ánh sáng đen chợt lóe. Phệ Hồn cổ ở chỗ Âu Dương lão tổ trong nháy mắt đánh vào Thân thể Trương Hằng. Tốc độ này cũng không kém hơn pháp bảo phi hành bao nhiêu.
Vốn lấy tốc độ của Trương Hằng lại ở khoảng cách gần như thế. vẫn có thể miễn cưỡng tránh né Phệ Hồn cổ bay tới. nhưng hắn vẫn cho Phệ Hồn cổ tiến vào cơ thể mình.
Hắn hiểu rõ. mình không có bất cứ lực chống cự nào trước mặt Kết Đan Kỳ. còn không Bằng giấu đi một phần thực lực. sau đó nói không chừng còn có cơ hội lật ngược thế cờ.
Trương Hằng triển khai phương pháp nội thị. chỉ cảm thấy hai con Phệ Hồn cổ ẩn núp bất động trong cơ thể. đang trong trạng thái ngủ say. Bên ngoài cổ trùng bị một lớp kén màu trắng trong suốt bao lấy. dường như vẫn không sinh ra bất cứ uy hiếp gì với Trương Hằng.
Âu Dương lão tổ thản nhiên nói:
- Khi lớp kén trắng trong suốt bên ngoài bị vỡ, chính là lúc Phệ Hồn cổ bắt đầu công kích, hơn nữa lớp kén trắng này chỉ có thể duy trì một tháng, cho nên trong vòng một tháng, ngươi nhất định phải đến chỗ ta nhận một loại giải dược đặc biệt, để cho lớp kén trắng tiếp tục duy trì một tháng, nhốt Phệ Hồn cổ chìm vào ngủ say trong đó.
Trương Hằng không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh, không nghĩ tới Âu Dương lão tổ lại dựa vào phương pháp này để đối phó mình. Một khi trong vòng một tháng mình không đến chỗ lão báo tin. Phệ Hồn cổ sẽ phá kén ra. thôn phệ hồn phách và nguyên thần của mình.
Có thể nói. mạng nhỏ của Trương Hằng đã nằm trên tay Âu Dương lão tổ. nếu muốn sống, nhất định phải ngoan ngoãn cho đối phương sai khiến.
Tuy nhiên trong lòng Trương Hằng lờ mờ sinh ra một cảm giác, dường như Phệ Hồn cổ này không thể mang đến bất cứ uy hiếp gì với mình, chằng lẽ là do ngọc giản màu bạc trong đầu mình?
Lập tức Trương Hằng lại nghĩ đến thuộc tính biến thái luyện hóa vạn vật của Biến Thái Công Pháp, trong lòng không khỏi giật mình. Nếu mình có thể tiến vào Biến Thái Công Pháp tầng một, thì vị tất e ngại Phệ Hồn cổ này. Đến lúc đó nói không chừng mình có thể luyện hóa sạch Phệ Hồn Cổ. Dù sao Biến Thái Công Pháp này được xưng là Luyện hết mọi vật hữu hình, hóa hết mọi thứ vô hình trong thiên hạ. Phệ Hồn cổ này vị tất cũng có thể thoát được phạm trù vạn vật.
Thấy biểu tình biến đổi không ngừng của Trương Hằng, Âu Dương lão tổ cười nói:
- Chỉ cần ngươi làm việc cho ta theo kế hoạch, nhất định sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi, nói không chừng còn có cơ hội tiến vào Trúc Cơ Kỳ. Đến lúc đó ta sẽ thu ngươi làm môn hạ. lấy Phệ Hồn cổ ra khỏi người ngươi.
Trong lòng Trương Hằng không khỏi thầm mắng, chờ chuyện làm xong, chỉ sợ cùng chính là lúc chết, về phần có thể Trúc Cơ hay không, Trương Hằng căn bản không quá lo lắng, hắn có được Biến Thái Công Pháp, nhất định sẽ đi lên con đường tu chân khác với người thường.
- Đây là phần thưởng một kiện linh khí trung phẩm lão tổ ban cho ngươi. Ngươi dựa theo kế hoạch của ta làm việc, sau khi hoàn thành chuyện thứ nhất, ta lại ban cho ngươi phần thưởng một kiện linh khí thượng phẩm, thậm chí ngay cả Trúc Cơ Đan cũng có thể cho ngươi.
Linh khí trung phẩm? Trong lòng Trương Hằng không khỏi máy động. Nên biết rằng ở Phong Hành Môn cũng chỉ có hai ba đệ tử có linh khí trung phẩm trong tay. Có được linh khí trung phẩm này. hơn nữa còn có Biến Thái Công Pháp của mình, chỉ cần không thật sự gặp tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn trở lên thì không cần e ngại gì nữa.
Lão tổ lại lấy ra một kiện linh khí trung phẩm hình lưỡi liềm, giao cho Trương Hằng.
Trương Hằng tiếp lấy linh khí trung phẩm vào tay. trên mặt lộ ra vẻ vui sướng.
Âu Dương lão tổ rất hài lòng phản ứng của Trương Hằng. thản nhiên nói:
- Linh khí trung phẩm này gọi là Nguyệt Thương, có được hiệu quả đóng băng. Mỗi lần công kích đều tự động phát ra phép thuật Băng Đống Thuật bậc hai. Có thể nói. giá trị của linh khí trung phẩm này không thua gì linh khí thượng phẩm bình thường.
Tay Trương Hằng cầm linh khí trung phẩm này. trên tầng ngân sương bên ngoài truyền đến một luồng khí băng hàn khiến tay hắn cảm giác lạnh cóng.
Đây thật sự là một kiện linh khí trung phẩm bình thường, trong lòng Trương Hằng cùng không khỏi sinh, ra một loại cảm giác yêu thích, sau khi đưa Nguyệt Thương vào túi trữ vật. Trương Hằng khom người nói với Âu Dương lão tổ:
- Tạ ơn lão tổ ban cho. lão tổ có chuyện gì xin cứ việc phân phó.
Trên mặt Âu Dương lão tổ lộ ra vẻ cười ôn hòa:
- Ngươi yên tâm. chỉ cần trợ giúp ta hoàn thành hai chuyện. là khôi phục tự do của ngươi, đến lúc đó ngươi có thể an toàn rời khỏi Phương Vân Sơn. cũng có thể bái làm môn hạ của ta. Âu Dương Thiên Đức ta tuyệt không lừa ngươi.
Trong lời nói của Âu Dương lão tổ lộ ra vẻ thành khẩn, nhưng Trương Hằng làm sao tin lời nói của lão chứ. Tuy nhiên trái lại biết rõ tính danh thật của lão tổ. Âu Dương Thiên Đức? Tên này lão tử nhớ kỹ. sinh thời nhất định điều tra, Trương Hằng âm thầm hạ quyết tâm trong lòng.
- Không biết lão tổ có hai chuyện gì muốn đệ tử làm?
Lúc này Trương Hằng vẫn xưng là đệ tử, Âu Dương lão tổ cũng thầm thừa nhận thân phận hắn thay thế Đường Phong.
- Chuyện thứ hai tạm không để cập tới. trước tiên nói về chuyện thứ nhất, chuyện này có liên quan đến Đại Hội Phương Vân một tháng sau.
Trên mặt Âu Dương lão tổ lộ ra vẻ ngưng trọng.
Trương Hằng thầm nghĩ. Đại Hội Phương Vân này quả nhiên không đơn giản chỉ là tỷ thí. Ngay cả Âu Dương lão tổ Kết Đan KỲ cũng quan tâm đến chuyện này. có thể thấy Đại Hội Phương Vân lần này nhất định có bí mật gì đó không thể cho ai biết.
Âu Dương lão tổ mang theo vẻ mặt hồi tưởng một chút, nói:
- Chuyện này có liên quan đến một bí mật trên Phương Vân Sơn...
Trương Hằng vừa nghe chuyện này không ngờ để cập đến bí mật của Phương Vân Sơn cũng không khỏi sinh ra lòng tò mò rất lớn. Thầm nghĩ, nếu không phải mình bị Âu Dương lão tổ khống chế cái mạng nhỏ. đối phương vị tất sẽ giảng giải bí mật này cho mình.
Có lẽ mục đích giấu thực lực của Âu Dương lão tổ là có liên quan đến bí mật này.
Âu Dương lão tổ thu hồi ý hồi tưởng trên mặt. Khẽ liếc mắt nhìn Trương Hằng ở bên cạnh có đáng vẻ chăm chỉ lắng nghe hết sức chăm chú. mới bắt đâu tự thuật:
- Ước chừng vào mười vạn năm trước. Triệu quốc hiện giờ cùng với Tề quốc và Sở quốc chung quanh căn bản không tồn tại trên thế giới này. Tất cả lãnh thồ nơi này đều do một vương triều rất khổng lồ thống trị. Mà vương triều này gọi là Chu Vương Triều. Ngay lúc đó lãnh thổ của Chu Vương Triều rất rộng lớn. ngang dọc mấy ức dặm hầu như thống trị nửa khối đại lục này.
Trên mặt Trương Hằng không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi theo hắn biết, diện tích Triệu quốc hiện giờ cũng lớn gắp mấy lần Trung Quốc trên địa cầu. mà Triệu quốc so với Tề quốc và Sở quốc tiếp giáp còn lớn hơn Triệu quốc gấp mấy lần. về phần Đông vân đại lục theo lời Âu Dương lão tổ. trong mắt người tu chân đó gần như là quái vật lớn không có giới hạn.
Có thể thống trị nửa khối Đông vân đại lục. mặc dù chỉ vẻn vẹn thống trị giới thế tục. điều này cũng rất được.
Triệu quốc, Tề quốc, Sở quốc, khu vực của ba quốc gia này chính là cực hạn Trương Hằng có thể chạm tới. Chung quanh ba quốc gia này là một mảnh Tử Vực mờ mịt mênh mông. Mặc dù là tu sĩ bậc cao có thần thông cái thế, cũng tránh xa vùng Tử Vực này.
về phần bên ngoài ba quốc gia kia còn có gì. cũng không có bao nhiêu người biết. Ngàn vạn năm đến nay, còn chưa từng nghe ai nói qua có người nào ra khỏi phạm vi ba nước.
Bởi vậy. khu vực phong bế ba quốc gia này lại xưng là Tam Tinh Vực. mà chung quanh Tam Tinh Vực là tồn tại Tử Vực cấm kỵ này.
- Chu Vương Triều thời đó rất đáng sợ cường đại đến khó tin. toàn bộ đại địa đều run rẩy trước mặt nó. hơn nữa không những nó thống trị nhân gian, ngay cả toàn bộ Tu Tiên Giới đều bị thống trị không có bất cứ thế lực nào có thể chống lại.
Khi Âu Dương lão tổ nói tới đây. trên mặt vẫn còn lưu lại mấy phần hoảng sợ.
Trương Hằng cũng không khỏi khiếp sợ. Hắn vốn tưởng rằng sự cường đại của Chu Vương Triều này chỉ vẻn vẹn thể hiện ở giới thế tục. không ngờ ngay cả toàn bộ Tu Tiên Giới cũng bị nó chinh. Không khó tưởng tượng, Chu Vương Triều lúc đó cường đại đến mức nào.
Hiện giờ ba quốc gia thống trị Tam Tinh Vực cũng chỉ là giới thế tục. Tuy rằng ngoài sáng ba quốc gia này thống trị khu vực này nhưng bên trong, ba quốc gia thế tục này đã bị một số môn phái lớn của Tu Tiên Giới nắm trong tay.
Nhưng Trương Hằng vẫn không thể tin được chút nào, một quốc gia thế tục như vậy làm sao có thể thống trị được cả Tu Tiên Giới?
Nên biết rằng, tính hết tu sĩ Tam Tinh Vực này cũng là con số hàng vạn, trong đó cũng có không ít người có thực lực thông thiên thậm chí còn có tồn tại nghịch thiên có thẻ bằng lực bản thân quét ngang một quốc gia.
Hơn nữa. ngoài Tam Tinh Vực, còn có sông núi và đại địa mênh mông vô ngần, số lượng người tu Luyện phải tính là hàng ức. về phần có bao nhiêu người phàm, điều đó căn bản không thể tính toán được.
Muốn thống trị khối đại lục hỗn loạn này, e rằng chỉ thống trị một nửa, cũng không thể tưởng tượng rồi. điều này căn bản không phải con người có thể làm được.
Dường như nhìn ra vẻ nghi ngờ trong mắt Trương Hằng. Âu Dương lão tổ cười lạnh, một tiếng, lại không dấu nổi vẻ sợ hãi trên mặt:
- Lúc ấy. thế lực Chu Vương Triều đang khuếch trương tới Tu Tiên Giới. Hành động này bị Tu Tiên Giới lúc đó phản kháng nghiêm trọng, thậm chí còn có một số nhân sĩ tu chân đánh giết thẳng tới kinh thành Chu Vương Triều.
Nhưng cũng không ngoại lệ. mặc kệ người tu tiên có tu vi cường đại thế nào. sau khi đánh giết tới kinh thành, toàn bô bị giết sạch tại chỗ. thậm chí là hồn phi phách tán.
- Sau đó. Chu Vương Triều áp dụng sách lược tanh máu. chém giết người tu chân không chút lưu tình. Mặc kệ những người tu chân này có thần phục hay không, cũng bị đội chấp pháp của Chu Vương Triều loại bỏ. cứ kéo dài liên tục mấy trăm năm như vậy. hàng ức tu sĩ của cả Tu Tiên Giới bị giết chỉ còn lại một phần.
- Đó là một trường tai kiếp, một loại kiếp nạn mà Tu Tiên Giới trăm vạn năm chưa từng gặp phải! Vô số tu sĩ ngã xuống. Hơn nữa, tu sĩ càng có thực lực cao cường thì càng khó thoát cái chết. Có thể nói, tu sĩ Phân Thần Kỳ trở lên gần như đều bị giết chết không chừa một ai.
Nói tới đây. giọng điệu của Âu Dương lão tổ có chút run rẩy.
Không khó tưởng tượng, tình huống lúc đó thảm khốc đến cỡ nào. Ngay cả tu sĩ Phân Thần Kỳ trở lên cũng bị loại bỏ không chút lưu tình, càng không nói những tu sĩ Luyện Khí Kỳ, Trúc Cơ Kỳ.
- Trong thời đại hỗn loạn đó. tất cả tu sĩ của Tu Tiên Giới biết giết đến chỉ còn lại một phần, mà trong một phần này chỉ còn lại những người tu chân có tu vi thấp kém. Mọi thứ không giữ được, những tu sĩ còn lại buông tha hết chống cự. Thành khẩn cầu Chu Vương Triều giữ lại một chút hương lửa cuối cùng cho Tu Tiên Giới.
Trương Hằng không khỏi hỏi:
- Chu Vương Triều chắc là đồng ý. nếu không Đồng ý, làm sao có Tu Tiên Giới như hiện tại.
Âu Dương lão tổ lắc đầu nói:
- Không có! Chu Vương Triều không đồng ý. bọn họ giết sạch toàn bộ Tu Tiên Giới! Vì củng cố địa vị thống trị của vương triều này. cả Đông vân đại lục chỉ cho phép gia tộc tu chân của hoàng tộc Chu Vương Triều tồn tại trên thế giới này.
- Nhưng Chu Vương Triều chỉ có một gia tộc tu chân, làm sao có thể chống lại toàn bộ Tu Tiên Giới chứ?
Trương Hằng không kiềm nổi đưa ra nghi vấn của mình, mặc dù Chu Vương Triều cường đại như thế nào. đối mặt với mấy triệu người tu chân, cùng khó thể ngăn cản.
Trong mắt của Âu Dương lão tổ đột nhiên lóe lên vẻ mặt kính sợ xen lẫn cừu thị. Lão thở dài dùng một loại ngữ điệu kỳ dị nói:
- Toàn bộ chuyên này đều do tồn tại của một người, đây là một nhân vật đủ để gọi là nghịch thiên...
Một người, không ngờ có thể quyết định vận mệnh cả Tu Tiên Giới? Trương Hằng hít ngược một hơi khí lạnh, người như vậy tồn tại ra sao? Có thể cường đại đến mức như thế?
- Người đó rất đáng sợ, rất đáng sợ... Hắn chỉ bằng vào lực bản thân chống lại cả Tu Tiên Giới, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, tung hoành vô địch nhân giới.
Khi Âu Dương lão tổ nhắc đến người này. không chỉ có kính sợ rất sâu. thậm chí còn ẩn chứa một loại sùng bái không thể xét nét!
Đánh khắp thiên hạ vô địch thủ. tung hoành vô địch nhân giới! Điều này thật sự đáng sợ!
Trương Hằng khó thể tưởng tượng người này năm đó nổi tiếng thế nào. sức đủ để đảo núi lấp sông, một tay che trời, ngạo thị cả khu Đông vân đại lục. Tuy nhiên người như vậy thật sự khiến người ta kính sợ. Ở thế giới lấy cường giả vi tôn lại cũng được người kính ngưỡng!
- Người biết tên của người này rất ít. nhưng danh hiệu của hắn lại nổi tiếng khắp Đông vân đại lục này. thậm chí còn truyền bá ra ngoài đại lục.
Hắn được xưng là đệ nhất vũ nội đánh khắp Thiên hạ vô địch thủ: Huyết Sát Thần Đế!
Đánh khắp Thiên hạ vô địch thủ Huyết Sát Thần Đế! Trương Hằng nhớ kỳ tên này thật sâu. Lúc này trong đâu hắn không ngờ sinh ra ý niệm kỳ quái, mình nhất định đạt tới trình độ giống như Huyết Sát Thần Đế. thậm chí còn vượt qua hắn!
Có lẽ đối với người khác mà nói. đây hoàn toàn là một mục tiêu không có khả năng, nhưng đối với Trương Hằng có Biến Thái Công Pháp mà nói, mọi thứ đều có khả năng.
Âu Dương lão tổ cũng cảm nhận một luồng ý chí chiến đấu lờ mờ trên người Trương Hằng, trong lòng cũng không ngừng cười lạnh, mặt ngoài nói với vẻ lạnh nhạt:
- Trong lịch sử mấy trăm vạn năm của Đông vân đại lục. không có bất cứ người nào có thể vượt qua Huyết Sát Thần Đế. một thân tu vi của hắn đủ để chấn thước cổ kim. ngạo thị vũ nội.
Trương Hằng hiểu được, thời gian mấy trăm vạn năm. Tu Tiên Giới tự nhiên sẽ xuất hiện thiên tư ngút trời, nhưng không có bất cứ người nào có thể sánh vai với Huyết Sát Thần Đế. Có thể nói, hào quang tất cả thiên tài trong mấy trăm vạn năm bị một mình hắn che mở.
- Nhưng vì sao Tu Tiên Giới chúng ta vẫn không bị diệt sạch?
Ý của Trương Hằng rất rõ ràng, nếu Huyết sắc Thần Đế đáng sợ như thế, vì sao không diệt sạch Tu Tiên Giới.
Âu Dương lão tổ lắc lắc đầu:
- Dù sao cũng là chuyện mười vạn năm trước. Rất nhiều chuyện truyền lưu đến nay cũng không thể khảo chứng. Lúc ấy dưới sự dẫn dắt của Huyết Sát Thần Đế. Chu Vương Triều đủ để quét ngang đại lục. thậm chí giết Tu Tiên Giới chỉ còn một phần. Nhưng sau đó, Huyết Sát Thần Đế mất tích một cách thần bí. Chu Vương Triều do hắn thống trị trong nháy mắt sụp đổ.
Chuyện này xong rồi sao? Trương Hằng không khỏi có chút thất vọng, tuy nhiên chuyện này dù sao cũng là chuyện mười vạn năm trước, sau đó lại xảy ra chuyện gì thì không ai biết.
- Nhưng những chuyện này có quan hệ gì với Phương Vân Sơn chúng ta chứ?
Trương Hằng đột nhiên tỉnh ngộ. không phải đang nói bí mật của Phương Vân Sơn sao? Làm sao lại đặt lên người Huyết Sát Thần Đế.
Âu Dương lão tổ nhẹ liếc hắn. lấy một loại giọng điệu nhẹ nhàng nói:
- Bí mật của Phương Vân Sơn này có liên quan đến Huyết Sát Thần Đế.
- Bí tân của Phương Vân Sơn có liên quan tới Huyết Sát Thần Đế!
Âu Dương lão tổ tuy nhẹ nhàng nói ra một câu nhưng nội dung bao hàm trong đó đủ để khiến mọi người kinh hãi. Dù là Trương Hằng, khi nghe được những lời này cũng không khỏi kinh ngạc.
- Tiếp theo ta sẽ giảng thuật bí tân này cho ngươi, ngươi không được lộ ra cho bất cứ một người nào khác. Nếu không, lão tổ ta cũng không do dự lấy mạng ngươi ngay lập tức!
Lệ mang trong mắt Âu Dương lão tổ lóe lên. Trương Hằng liền cảm nhận được một cỗ sát ý thâm nhập tới tận linh hồn. so với trước đây càng chân thật!
Sát ý lần trước mà Âu Dương lão tổ vừa phóng thích tới Trương Hằng chẳng qua chỉ khiến hắn kinh sợ. thuận tiện để cưỡng bức. lợi dụ tiếp sau này. Trong lòng lão cũng không nổi lên sát ý thật sự đối với hắn.
Mà lần này, Âu Dương lão tổ mang tới cho hắn một loại sát ý rất rõ ràng. Khiến Trương Hằng sinh ra một cảm giác rất chân thật rằng nếu chính mình làm lộ bí tân mà Âu Dương lão tổ sắp giảng thuật thì chỉ sợ đối phương thật sự sẽ không lưu tình mà lấy đi tính mạng của hắn.
Tuy nhiên, càng như thế càng khiến Trương Hằng tò mò hơn đối với bí tân mà Âu Dương lão tổ sắp nói ra. Một bí mật thế nào mà có thể khiến một kẻ Kim Đan Kỳ như Âu Dương lão tổ phải cẩn thận như thế?!
Tuy trong lòng nghĩ thế nhưng hắn tuyệt đối không biểu hiện ra bên ngoài. Trương Hằng cũng làm ra vẻ mặt vô cùng kinh hãi, ngoài miệng liên tục thề thốt:
- Lão tổ ngài yên tâm. đệ tử tuyệt đối sẽ không nói ra cho ngoại nhân một câu. Hơn nữa, trong cơ thể ta còn có Phệ Hồn cổ của ngài, làm sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như thế được!?
Âu Dương lão tổ vừa lòng, khẽ gật gật đầu rồi mới bắt đầu nhẹ nhàng giảng thuật:
- Khi mà Huyết Sát Thần Đế dẫn dắt Chu Vương Triều chuẩn bị diệt sát số người tu chân còn lại thì không biết vì lí do gì mà Huyết Sát Thần Đế lại mất tích bí ẩn Chu Vương Triều vì khuyết thiếu một nhân vật linh hồn cấp Nghịch Thiên như vậy cho nên nhanh chóng sụp đổ.
Theo sau không biết vị cao nhân nghịch thiên nào đó động tay chân, cũng có thể chính là kiệt tác của Huyết Sát Thần Đế. khu vực chính giữa ba nước Triệu Quốc. Tề Quốc. Sở Quốc bây giờ xuất hiện một lực lượng thần bí đủ để Nghịch Thiên, hoàn toàn ngăn cản liên hệ với ngoại giới. Cũng từ đó về sau này hình thành một khu vực độc lập. chính là Tam Tinh Vực bây giờ! Mà xung quanh Tam Tinh Vực lại chính là Tử Vực! Tử Vực là một sự tồn tại vô cùng kỳ quái, mặc dù là người tu tiên Phân Thân Kỳ chỉ tồn tại trong truyền thuyết cũng không thể vượt qua khu vực này được...
Trương Hằng lẳng lặng lắng nghe, về sự tồn tại của Tam Tinh Vực và Tử Vực thì ít nhiều hắn cũng biết đôi chút. Nhưng nghe Âu Dương lão tổ giảng thuật hắn lại hiểu biết thêm nhiều về sự hình thành hai khu vực này. Có lẽ sự hình thành Tam Tinh Vực và Từ Vực có liên quan rất lớn tới sự mất tích của Huyết Sát Thần Đế. bởi vì hai sự kiện này đồng thời phát sinh. Sự trùng hợp như thế không thể không làm người ta hoài nghi được.
- Mà theo truyền thuyết, trước khi Huyết Sát Thần Đế biến mất, Tam Tinh Vực đã để lại chín động phủ. Chín động phủ này đều ẩn chứa bảo tàng kinh thiên và kỵ ngộ lớn lao. Mà có một động phủ trong đó còn lưu lại chân truyền cả đời của Huyết Sát Thần Đế cùng đại đa số kho báu của Huyết Sát Thần Đế. Chỉ cần bất cứ người nào tìm được một trong chín động phủ này sẽ có tiền vốn đủ để ngạo thị toàn bộ Tu Tiên Giới, càng đừng nói là động phủ tối trọng yếu nhất trong số đó...
Khi nói tới đây. trong mắt Âu Dương lão tổ lại lộ ra vẻ tham lam.
Mặc dù là Trương Hằng chỉ ngồi bên cạnh lắng nghe mà cũng vô cùng động tâm. Hắn nghĩ thầm rằng những gì lưu lại trong động phủ liên quan tới Huyết Sát Thần Đế kia khẳng định là những trân hi kỳ bảo khiến người ta phái phát cuồng. Có lẽ. những thứ có cấp bậc như linh khí kia thì Huyết Sát Thần Đế căn bản không thêm cất chứa. Thậm chí cả những pháp bảo bình thường có lẽ cũng không thể lọt vào mắt hắn.
“Nếu chính mình có thể đạt được một động phủ như thế... Không, chỉ cần một phần mười số trân bảo trong đó thì Biến Thái Công Pháp của mình sẽ có hy vọng!”
Bất luận là Âu Dương lão tổ đạt tới Kim Đan Kỳ hay là một kẻ gà mờ như Trương Hằng thì đều không nghi ngờ răng Huyết Sát Thần Đế có được trân bảo kinh thiên. Nhớ lại ngày đó Huyết Sát Thần Đế lấy thực lực một người suýt chút nữa đã đủ để diệt sát toàn bộ Tu Tiên Giới. Từ đó có thể tưởng tượng được có biết bao người có đại thần thông chết trong tay Huyết Sát Thần Đế. tư bản trong tay Huyết Sát Thần Đế nhiều như thế nào?!
Ngay sau đó. Âu Dương lão tổ lại lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, dè dặt! Hai tay lão liên tiếp thay đổi. tử quang từ trong tay lão liên tiếp bắn ra. Sau đó. vài đạo linh quyết nhanh chóng hình thành trong tay lão. Tử quang trong mắt lão lóe lên. một tàng cấm chế cường đại lại được lão bố trí xung quanh.
Tử quang nhàn nhạt hình thành một kết giới trong suốt, bao phủ lấy Trương Hằng và Âu Dương lão tổ vào bên trong.
Vốn trước đó. Âu Dương lão tổ đã thiết kế một cấm chế ở quanh căn nhà gỗ này để phòng ngừa thần thức của tu sĩ khác thăm dò. Nhưng lúc này hắn lại bố trí thêm một cấm chế cường đại không rõ ở quanh hai người. Từ đó có thể thấy được thái độ cẩn thận của Âu Dương lão tổ và sự kinh người của bí mật sắp nói tới.
- Ta bố trí Tử Cực cấm Thần Kết Giới, dù là tu sĩ Kim Đan Kỳ. dưới tình huống không kinh động tới chúng ta cũng không thể dòm ngó chúng ta nói chuyện.
Không biết là lão đang giải thích cho Trương Hằng hay là đang lầm bầm tự nhủ. Sau khi Âu Dương lão tổ bố trí xong cấm chế này liền nói ra tác dụng của kết giới.
- Trong truyền thuyết. chín động phủ do Huyết Sát Thần Đế để lại ở Tam Tinh Vực. mỗi một cái đều có rất nhiều trân hi kỳ bảo. Mà một trong chín động phủ này lại ở ngay trên Phương Vân Sơn chúng ta!
Trên mặt Âu Dương lão tổ vẫn không che dấu được tình cảm kích động, nói ra một thông tin vô cùng quan trọng!
Bất cứ ai cũng không thể tưởng tượng được rằng Phương Vân Sơn nho nhỏ này lại có một động phủ của Huyết Sát Thần Đế năm đó lưu lại. Trương Hằng dù trước đó cũng có chút phán đoán nhưng khi chân chính nghe được kết quả lại khiến hắn vô cùng rung động!
Đồng thời hắn cũng hiểu được vì sao Âu Dương lão tổ lại cẩn thận như thế! Nếu tin tức này được truyền ra Tu Tiên Giới thì kết quả cũng có thể nghĩ... Đến lúc đó. những đại môn phái và tu sĩ bậc cao chắc chắn sẽ san Bằng Phương Vân Sơn, thậm chí khiến thế cục của Tam Tinh Vực nảy sinh biến hóa.
Nhưng Trương Hằng có chút không rõ là vì sao Âu Dương lão tổ lại nói chuyện này cho hắn biết. Tuy rằng hắn tự tin có Phệ Hồn cổ trong người mình nhưng chẳng lẽ không lo lắng mình sẽ nói chuyện này ra ngoài sao?! Hoặc thậm chí bị người ta ám toán.
Trên thế giới này. những phép thuật như Sưu Hồn Thuật và Mê Hồn Thuật thật sự có rất nhiều, ơ trước mặt tu sĩ bậc cao. những tu sĩ bậc thấp nếu muốn bảo vệ bí mật của mình thì thậm chí còn khó khăn hơn là chiến thắng đối phương.
Huống chỉ những bí mật kinh thiên như thế này thì tất nhiên càng ít người biết càng tốt.
Âu Dương lão tổ đương nhiên không biết được suy nghĩ của Trương Hằng lúc này, lại thản nhiên nói:
- Ở năm trăm năm trước, trên Phương Vân Sơn này có phát hiện ra một động phủ. Lúc ấy. tu sĩ của ba phái chỉ cho rằng đây vẻn vẹn là một động phủ của tu sĩ thượng cổ nào đó lưu lại.
- Tu sĩ Kim Đan Kỳ của ba phái cũng muốn tiến vào để tìm kiếm thu hoạch nhưng bất luận là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ hay Kim Đan Kỳ đều không thể tiến vào. Cơ duyên xảo hợp. một gã đệ tử của Phong Hành Môn lúc ấy vô ý tiến vào động phủ. Một tháng sau. hắn từ trong đó đi ra. Nhưng vì hắn chỉ là một tu sĩ ngoại môn bậc thấp, những đồng môn của hắn cũng không chú ý tới sự mất tích của hắn trong vòng một tháng đó.
Tuy nhiên, tên đệ tử ngoại môn này tiềm tu mấy chục năm trong môn, không ngờ thành công tấn chức Kim Đan Kỳ. trở thành Trưởng lão của Phong Hành Môn. Điều này đã khiến người của ba phái kia chú ý tới.
Bắt buộc, vị Trưởng lão Phong Hành Môn vừa mới kết đan này đành phải đem bí mật kia tiết lộ cho Trưởng lão của ba phái khác. Lúc ấy, thực lực của ba phái hơn kém nhau không nhiều, tất cả tu sĩ Kim Đan KỲ đều phát hạ linh hồn huyết thệ sẽ đem bí mật này truyền xuống từng đời một. để tu sĩ của ba phái cùng nhau hưởng dụng bí mật này. Hơn nữa, ba phái từ đó về sau không được chém giết nhau. Kể từ đó, nhiều năm qua, cũng chỉ có tổ sư đồng bối phận của ba phái biết được bí mật này!
Giống như đang nhớ lại. Âu Dương lão tổ thở dài một hơi:
- Sau này, cứ mỗi trăm năm thì động phủ này lại tự động mở ra một lần, những tu sĩ bậc thấp Luyện Khí Kỳ và Dẫn Khí Kỳ có thể tiến vào. Do đó, mỗi trăm năm, ba phái lại cử hành một lần Đại Hội Phương Vân. chọn ra một trăm tu sĩ đứng đầu. đưa vào trong động phủ. Sau một tháng, tất cả những người còn sống bên trong sẽ được truyền tống ra.
Nhưng thường là trong một trăm người này, có thể thanh công đi ra, hơn nữa có thu hoạch cũng chỉ có vài người mà thôi.
Trương Hằng nghe tới đây cũng coi như hiểu ra nguyên nhân vì sao lại có Đại Hội Phương Vân. hóa ra chính là để tuyên chọn những tu sĩ bậc thấp tiến vào trong động phủ để tìm kiếm bí bảo do Huyết Sát Thần Đế lưu lại. Cuối cùng, sau khi trải qua một phen chém giết thì chỉ còn lại vài vị đệ tử tinh anh đạt được bảo vật mà thôi.
- Những đệ tử sau khi đi ra chẳng lẽ không biết được bí mật bên trong sao?!
Trưởng lão không khỏi run run. phái chăng tất cả đệ tử đi ra rồi cũng bị cao tầng của ba phái giết người diệt khẩu?!
Âu Dương lão tổ cười vang lên:
- Những người có thể còn sống sót đi ra đều là tinh anh. cũng chính là Trưởng lão đời tới của ba phái. Lão phu năm đó cũng từng tiến vào động phủ. giờ không phái đang yên ổn ngồi ở chỗ này sao?!
Trương Hằng không khỏi thở phào một hơi. Đúng là do hắn đã lo lắng quá nhiều. Mặc kệ thế nào. ba phái cũng đều phái suy nghĩ cho tương lai của môn phái mình. Những đệ tử có thể từ trong chém giết đi ra tất nhiên cũng sẽ trở thành cao tầng trong tương lai của phái mình.
Tuy nhiên Trương Hằng suy nghĩ thêm một lúc. lại thấy không đúng lắm, mở miệng hỏi:
- Lão tổ. nếu ba phái phát hiện ra bí mật này, hơn nữa đã phái đệ tử tiến vào vài lần thì tất nhiên cũng đạt được không ít bảo vật kinh thiên cùng công pháp cao nhất. Nhưng ta phát hiện ra ba môn phái trên Phương Vân Sơn này cho tới bây giờ...
Khi Trương Hằng nói tới đây thì dừng lại.
Ý tứ của hắn cũng đã mình bạch. Nếu ba phái nắm giữ bí mật này sao vẫn có thực lực kém như thế!? Ở toàn bộ Triệu Quốc, ba phái này cũng chỉ được xếp là môn phái tam, tứ lưu mà thôi. Qua mấy trăm năm phát triển nhưng thực lực dường như cũng không tăng thêm chút nào.
- Đệ tử tinh anh của ba phái trên Phương Vân Sơn này tiến vào động phủ ba lần. hơn nữa, thêm một lần của vị Trưởng lão Phong Hành Môn là đã bốn lần.
Vẻ mặt Âu Dương lão tổ mang theo một chút tiếc nuối:
- Đáng tiếc, trong năm trăm năm qua. mặc kệ là vị Trưởng lão Phong Hành Môn lần đầu tiên tiến vào động phủ kia, hay là tinh anh các phái cũng không thể tiếp cận tới trung tâm động phủ. cũng coi như không có duyên với kỳ bảo của Huyết Sát Thần Đế lưu lại. Bởi thế cho nên dù thu hoạch cũng đều là những thứ quý hiếm nhưng chưa chân chính phát hiện ra kỳ bảo nghịch thiên!
Trương Hằng cũng âm thầm gật đầu. Là một nhân vật phong vân bậc nhất, những gì Huyết Sát Thần Đế lưu lại trong động phủ kia đâu phải người thường có thể dễ dàng dòm ngó. Trong năm trăm năm qua. người của ba phái trên Phương Vân Sơn dù vào đó bổn lần, mỗi lần đều có thu hoạch đã là không tồi rồi!
Có lẽ kỳ bảo chân chính chỉ lưu lại cho người có duyên mà thôi!
- Nhiệm vụ của ngươi lần này đi vào chính là giúp ta thăm dò ra bí mật chân chính của động phủ!
Trong mắt Âu Dương lão tổ lóe ra quang hoa mờ ảo. sau đó nhanh chóng biến mất. Lão nhìn vào Trương Hằng, dường như đang đặt tất cả hy vọng lên người hắn.
Trương Hằng không khỏi kinh ngạc. Âu Dương lão tổ này sao lại ôm hy vọng lớn như thế trên người mình?! Dù sao hắn cũng chỉ là một tu sĩ Luyện Khí KỲ có tư chất bình thường mà thôi.
- Nhiều đệ tử tinh anh của Phương Vân Sơn đều không làm được, vì sao ngài lại tin tưởng ta?!
Trương Hằng khó hiểu nhìn vị Trưởng lão của Phong Hành Môn này!
Âu Dương lão tổ vô cùng tự tin, nói tiếp:
- Ta tin tưởng ngươi càng có thể thu được bí mật chân chính của động phủ này hơn những đệ tử được gọi là tinh anh kia. Bởi vì lúc trước ta cũng từng tiến vào động phủ này. Lúc ấy, lão tổ ta cũng chỉ vẻn vẹn có tu vi là Luyện Khí Kỳ mà thôi!
Cũng giống như những tinh anh Phương Vân Sơn khác, ở trong động phủ này ta phát hiện ra một đại điện huy hoàng. Chín phần mười khả năng đại điện này chính là nơi Huyết Sát Thân Đế lưu lại bảo vật chân chính. Tuy nhiên, ở đại điện này có rất nhiều ảo trận và cấm chế. Bên trong đó cũng có đủ các loại bẫy rập. Với những tu sĩ có tu vi Luyện Khí KỲ thì rất khó tiến vào.
Mà sau khi bị truyền tống ra, trải qua một phen suy tính, ta đã nghĩ tới một phương pháp có thể tiến vào đại điện!
Vẻ mặt Âu Dương lão tổ tràn đầy tin tưởng, nhìn Trương Hằng rồi nói tiếp:
- Động phủ này hạn chế những người tu tiên có tu vi ngoài Luyện Khí Kỳ tiến vào thì tu sĩ Luyện Khí Kỳ thật sự có hy vọng tiến vào. Nếu không, Huyết Sát Thần Đế cũng không cứ một trăm năm lại cho tu sĩ Luyện Khí Kỳ tiến vào động phủ!
Mấu chốt nhất chính là trong đại điện có rất nhiều ảo trận và cấm chế, cùng với rất nhiều cơ quan bẫy rập rất quỷ dị. Những tu sĩ Luyện Khí KỲ bình thường căn bản không thể vượt qua được. Tuy nhiên, với những tu sĩ Trúc Cơ KỲ thì những điều này cũng không thể tạo ra uy hiếp trí mạng cho họ. Nhưng tu sĩ Trúc Cơ Kỳ lại không thể tiến vào trong đó...
Mà vừa rồi. vì ngươi đoạt xá khối thân thể này của Đường Phong, thần thức của ngươi đã có thể so với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. Do đó. sau khi ngươi tiến vào đại điện, những ảo trận và cấm chế này cũng không ảnh hưởng lớn tới ngươi. Do đó. ngươi càng có hy vọng tiến vào trong đại điện, do đó có thể đoạt được bảo vật chân chính của Huyết Sát Thần Đế lưu lại...
Khi nói tới điều này. Âu Dương lão tổ dua ánh mắt cực kỳ nóng cháy nhìn Trương Hằng,
dường như thiếu niên trước mặt này đại biểu cho vô số kỳ bảo và công pháp tu luyện cao nhất từ thời thượng cổ!
Đối với bảo vật kinh thiên mà Huyết Sát Thần Đế lưu lại. trong lòng Trương Hằng tuy rất động tâm nhưng cũng không phải sẽ có ảnh hưởng tích cực tới bản thân hắn.
Hắn hiểu được rằng, dù hắn có thể chiếm được bảo vật chân chính do Huyết Sát Thần Đế lưu lại thì cuối cùng chỉ sợ đều thuộc về lão gia hỏa này. Kết quả cũng giống như dùng giỏ trúc múc nước sông, dã tràng xe cát mà thôi. Nói không chừng, sau khi đoạt được những bảo vật này, Âu Dương lão tổ còn có thể làm ra hành động giết người đoạt bảo. Loại chuyện không công vô ích này, Trương Hằng đương nhiên không quá hứng thú.
Lấy sự lọc lõi của Âu Dương lão tổ đương nhiên có thể nhìn ra tâm lý của Trương Hằng, vội vàng hứa hẹn:
- Chỉ cần ngươi có thể đạt được những bảo vật lưu lại trong đại điện thần bí này, ta sẽ ngoại lệ tặng cho ngươi một viên Trúc Cơ Đan. thậm chí sẽ giải trừ Phệ Hồn cổ trong cơ thể ngươi!
Vì lôi kéo Trương Hằng. Âu Dương lão tổ ngay cả Trúc Cơ Đan cũng có thể lấy ra. Điều này khiến Trương Hằng cũng có chút cảm thấy bất ngờ.
Một viên Trúc Cơ Đan tuyệt đối có giá trị vượt xa sự tưởng tượng. Một viên Trúc Cơ Đan này tùy tiện lọt ra ngoài đều khiến cho những tu sĩ bậc tháp lâm vào đỏ mắt. thậm chí dẫn phát một hồi gió tanh mưa máu.
Tuy nhiên, Dương Phàm vẫn ôm thái độ hoài nghi đối với việc Âu Dương lão tổ có được Trúc Cơ Đan hay không?! Dù sao. hắn cũng chỉ là Trưởng lão của một môn phái nho nhỏ mà thôi, làm sao có được Trúc Cơ Đan mà gần như đã tuyệt tích ở Tu Tiên Giới rồi!?
Đối với viên Trúc Cơ Đan này. trong lòng Trương Hằng quả thật còn có chút động tâm! Hắn tu Luyện Biến Thái Công Pháp nên trước mắt cần có những thứ quý hiếm cấp bậc linh khí dùng để Luyện hóa tinh túy trong đó. Mà loại linh đan Trúc Cơ Đan được Luyện chế từ những thiên tài địa bảo mà ra tuyệt đối đạt tới yêu cầu luyện hóa của Biến Thái Công Pháp. Tối thiêu, cũng có thể so với mấy món linh khí hạ phẩm.
Âu Dương lão tổ thấy Trương Hằng có chút động tâm thì trong lòng vui vẻ: “Mình lấy Trúc Cơ Đan ra để hứa hẹn không tin đối phương không động tâm.”
Trương Hằng trầm ngâm một lúc. dưới ánh mắt chờ mong của Âu Dương lão tổ thì lắc lắc đầu:
- Ta làm sao có thể cam đoan được tới lúc đó ngài không đổi ý!?
Trên mặt Âu Dương lão tổ lập tức hiện ra một tia tức giận. Một cỗ linh áp lập tức phủ xuống người Trương Hằng.
Không khí nơi này lập tức tràn đầy áp bức. thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của Trương Hằng và hô hấp dồn dập của Âu Dương lão tổ.
Nhưng là chỉ qua nửa khắc, Âu Dương lão tổ liền thu hồi linh áp. lẳng lặng đối diện Trương Hằng.
Trong lòng lão cũng hiểu được, lúc này không nên tạo ra mâu thuẫn với Trương Hằng. nếu làm cho trong lòng đối phương không thoải mái. Đến lúc đó. khi vào trong đại điện thần bí kia, đối phương cố ý “phóng thủy” thì chính mình lại mất nhiều hơn được.
Lúc này, lão đúng là phải “lừa” đối phương cho thật tốt, không nên lưu lại ấn tượng không tốt trong lòng đối phương.
Suy tư một lúc, Âu Dương lão tổ đứt khoát nói:
- Một khi đã như thế, Âu Dương Thiên Đức ta lúc này lập độc thệ. Chỉ cần thiếu niên trước mắt này trợ giúp ta đạt được những gì Huyết Sát Thần Đế lưu lại thì ta sẽ cho hắn tự do, cũng ban cho hắn Trúc Cơ Đan. Nếu làm trái lời thề này sẽ phái chịu kiếp tâm ma Luyện ngục!
Trương Hằng thấy Âu Dương lão tổ không ngờ lại phát hạ tâm ma độc thệ. Một khi người tu tiên phát độc thệ. bình thường sẽ không dám vi phạm lời thề. Nếu không khi thăng cấp sẽ do có tâm ma mà lưu lại sơ hờ. khiến tu vi khó có thể tiến triển thậm chí còn phát sinh chuyện tu vi bị lùi lại.
- Được, ta đáp ứng ngài!
Trong mắt Trương Hàng lộ ra vài phần vui mừng, trong lòng cũng có tính toán của riêng mình. Đại Hội Phương Vân còn một tháng nữa là tới. chỉ sợ còn một thời gian nữa thì động phủ mới mở ra. trong đó chắc chắn sẽ xảy ra nhiều biến cố. Chỉ cần hắn luyện Biến Thái Công Pháp tới một giai đoạn nhất định cũng chưa chắc phải e ngại Phệ Hồn cổ ở trong cơ thể. Tới lúc đó, cùng lắm thì hắn rời khỏi Phương Vân Sơn. Tam Tinh Vực rộng lớn thế này chẳng lẽ còn sợ không có chỗ cho mình dung thân!?
Âu Dương lão tổ thấy Trương Hằng rốt cục Đồng ý thì trong lòng thở phào một hơi. sau đó lại nhắc nhở:
- Đại Hội Phương Vân sẽ cử hành sau một tháng nữa. Còn động phủ kia sẽ mở ra sau chừng một năm. Trong thời gian này, ngươi tốt nhát nên tu luyện để gia tăng tu vi thêm một chút!
Lại hơi cân nhắc một chút. Âu Dương lão tổ cắn răng, từ trong túi trữ vật xuất ra một cái ngọc giản, biểu tình có chút không nỡ. hướng về Trương Hằng nói:
- Có lẽ Bằng vào tư chất của khối thân thể Đường Phong này, ngươi nếu muốn đột phá trong thời gian ngắn cũng là chuyện không dễ dàng! Nơi này ta có một bộ pháp quyết tên là Phong Hành, chính là công pháp nòng cốt nhất của Phong Hành Môn ta. Mỗi đời chỉ có một Trưởng lão mới có thể tu luyện có thể coi như công pháp áp đáy hòm của chúng ta!
Trương Hằng thấy thần thái của Âu Dương lão tổ là biết bộ công pháp này tuyệt đối không phải là thứ phổ thông, cũng không đổi sắc tiếp nhận lấy ngọc giản, ngoài miệng cũng không thiếu một phen khách sáo.
- Công pháp trên ngọc giản này sau khi ngươi tu Luyện thì cấp tốc phá hủy. không được truyền cho ngoại nhân! Ngoài ra, sau khi tu luyện công pháp này thì khi tiến vào động phủ kia. ngươi có thể coi như bất bại! Khi ngươi tiến vào trạng thái tiềm ẩn thì những tu sĩ đồng cấp đừng mơ tưởng phát hiện ra sự tồn tại của ngươi. Hơn nữa.với thần thức vượt xa tu sĩ cùng giai như ngươi, lại có linh khí trung phẩm Nguyệt Thương mà lão tổ ban cho ngươi thì ngươi nhất định có thể bình yên vô sự ở trong động phủ kia.
Âu Dương lão tổ vì đạt được bảo vật trong động phủ lần này đã phải tổn hao một phen tâm tư. tính toán cũng rất chu toàn. Sử dụng Trương Hằng đã tu luyện Biến Thái Công Pháp đi thăm dò bảo tàng Huyết Sát Thần Đế, lại ban cho pháp quyết bảo mệnh và lợi khí giết người. Điều này khiến tỷ lệ thành công được để cao hơn không ít.
Trương Hằng đối với sự chờ mong của Âu Dương lão tổ cũng không cảm thấy biết ơn chút nào. Nếu có thể nắm giữ bảo tàng Huyết Sát Thần Đế lưu lại cho mình dùng thì tốt nhất. Tuy nhiên, với việc có thể chiếm được không ít ưu đãi từ lão gia hỏa này thì trong lòng hắn cũng cảm thấy rất vui sướng.
Bất kể là linh khí trung phẩm Nguyệt Thương, hay là pháp quyết áp đáy hòm của Phong Hành Môn thì đối với Trương Hằng đang ở tầng dưới chót của Tu Tiên Giới mà nói đều vô cùng có giá trị.