Dịch: Ngocsan
Nguồn: Mê Truyện
Sưu Tầm By Goncopius---4vn
- Huyệt Hợp Cốc giữ thai?
Bác sĩ kia cười nhạo một tiếng, nhìn Trương Dương như nhìn một kẻ ngốc. Bộ dạng của anh ta, khiến Trương Dương không kìm được nổi lên một tia tức giận.
Ở kiếp trước, làm gì có bác sĩ nào trong bệnh viện dám nói chuyện với hắn như vậy. Cho dù là viện trưởng, từ trước đến nay cũng đều rất khách sáo với hắn. Rất nhiều ca bệnh nan y đều tới hỏi ý kiến của hắn, không hề xảy ra việc đối đãi như vậy.
Trương Dương dù sao cũng là mới xuyên thời gian trở về không lâu, vẫn chưa thích ứng với thân phận hiện tại của mình.
Còn may Trương Dương là một người lý trí, hắn hiểu mình không còn là Phó viện trưởng, giáo sư trung y như trước kia nữa. Ở đây, hắn chỉ là một sinh viên ngay cả bằng cấp bác sĩ cũng chưa có.
Kìm lại cơn giận, Trương Dương thản nhiên nói:
- Huyệt Hợp Cốc đương nhiên có thể giữ thai, hiện tại mẹ con bình an, chính là minh chứng tốt nhất.
- Anh.
Trương Dương phản kích, khiến bác sĩ kia khẽ sửng sốt. Anh ta không nghĩ tới chuyện một sinh viên trẻ chưa đủ lông đủ cánh lại dám phản bác sự nghi ngờ của mình.
Ông chủ Chu lúc này cũng phản ứng lại, vội nói:
- Bác sĩ, mẹ con bình an là tốt rồi. Trương Dương cũng là có lòng tốt giúp chúng tôi.
Vị bác sĩ này hung hăng trợn mắt nhìn ông chủ Chu, lạnh lùng nói:
- Lòng tốt, có lòng tốt cũng có thể làm chuyện xấu. Anh có biết nguy hiểm thế nào không? Huyệt vị đó không thể tùy tiện động vào, có khả năng hai mẹ con còn không tới được đến bệnh viện nữa.
Nghe bác sĩ nói vậy, ông chủ Chu lại ngây người đứng đó. Anh ta vốn là người không có chủ kiến, bình thường cũng chỉ làm việc trong bếp. Dù sao, Chu tẩu cũng không thể vác cái bụng sắp sinh mà làm việc được.
- Bác sĩ Lưu, có chuyện gì vậy.
Giọng của vị bác sĩ kia rất lớn, hai bác sĩ nữa lại đi ra. Mấy bác sĩ này đang thảo luận việc trị liệu sau này cho cô gái nằm trên xe cáng. Vừa rồi bọn họ giúp chị Chu, thuần túy là việc bất ngờ.
Bác sĩ đi ra đầu tiên tên là Lưu Hướng Cường, thấy hai đồng nghiệp đi ra, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Không sao, người châm vào huyệt Hợp Cốc của người phụ nữ mang thai lúc nãy đang ở đây. Tôi nói với cậu ta một câu, cậu ấy còn không phục.
- Châm huyệt Hợp Cốc?
Hai bác sĩ này lập tức nhíu mày. Người phụ nữ mang thai bị châm huyệt Hợp Cốc khi nãy, bọn hộ đều có ấn tượng rất sâu. Vừa biết phụ nữ mang thai bị người ta dùng kim may châm vào huyệt Hợp Cốc, bọn họ đều rất lo lắng.
Hai bác sĩ đều đang quan sát Trương Dương.
Bác sĩ Lưu cũng không nói người nào châm kim. Tuy nhiên ánh mắt của anh ta vẫn trừng trừng nhìn Trương Dương, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống. Hai người này đương nhiên lập tức nhìn Trương Dương.
- Cậu vẫn là sinh viên đúng không?
Một trong hai bác sĩ đó quan sát một hồi, nhẹ giọng hỏi Trương Dương một câu.
Trương Dương gật đầu, giọng điệu bác sĩ này cũng khá ôn hòa, không giống bác sĩ Lưu khi nãy, bộ dạng rất khinh người, muốn giáo huấn người khác.
Bác sĩ lại hỏi:
- Là sinh viên sao?
Trương Dương lại gật đầu. Hắn bây giờ là sinh viên Học viện Y học Trường Kinh. Tuy không phải học Trung y, nhưng chắc chắn là học ngành y.
- Học đi đôi với hành là tốt, nhưng không thể sơ suất. Bác sĩ quan trọng nhất là cứu sống người. Nhưng mỗi lần hành y đều có thể xảy ra kết quả ngược lại, đặc biệt đối với những bệnh nhân cấp tính, nhất định phải thận trọng.
Vị bác sĩ kia từ từ nói, dường như còn có chút xúc động.
Trương Dương lại mở to hai mắt nhìn, vị bác sĩ trước mặt hắn giống như đang giáo huấn hắn, tuy nhiên, thái độ của người ta rất điềm đạm. Trương Dương muốn phản bác, nhưng cũng ngại không nói thẳng như với vị bác sĩ khi nãy.
Suy nghĩ một chút, Trương Dương mới lên tiếng:
- Tình huống khẩn cấp, chuyện nắm chắc trong tay, vẫn có thể làm.
Phương thức châm cứu này, là Trương gia tổ truyền lại, là một độc môn tuyệt học của thế hệ Thánh y Trương Trọng Cảnh. Ông nội kiếp trước của Trương Dương dùng phương pháp này đã cứu được không ít sản phụ, chưa bao giờ xảy ra vấn đề gì.
Bản thân Trương Dương, kiếp trước cũng từng dùng nhiều lần, đương nhiên càng có thêm lòng tin.
Vị bác sĩ kia lại lắc đầu:
- Tuổi trẻ kích động không phải chuyện tốt. Tự nhận là nắm chắc, nhưng cũng không có nghĩa là chắc chắn đúng.
Nói tới đây anh ta ngừng lại, dường như nghĩ tới chuyện gì, lại có chút do dự.
Nhìn Trương Dương, anh ta mới tiếp tục nói:
- Sáng hôm nay, bệnh viện chúng tôi đã xảy ra một lần chẩn đoán nhầm, cũng may có người hỗ trợ, mới không dẫn đến hậu quả xấu, bác sĩ gây ra sự việc, lúc trước cũng rất chắc chắn, đáng tiếc, anh ta thực sự đã sai rồi.
Lúc ông ta nói, bác sĩ Lưu và bác sĩ còn lại đều gật đầu.
Người đang nói tên là Vương Quốc Hải. Bác sĩ Vương rất nổi tiếng ở tam viện Trường Kinh. Sáng nay, vị bác sĩ Trung y lớn tuổi nói người mà lúc phải phẫu thuật gấp phải mời được, chính là người này.
Vương Quốc Hải là một người rất nhiệt tình. Tất cả những người thực tập ở bệnh viện kính nể nhất, thích nhất chính là anh ấy. Bình thường anh ấy đã chỉ bảo cho rất nhiều bác sĩ thực tập. Lúc này cũng đối đãi với Trương Dương như một bác sĩ thực tập.
Trương Dương lúc này đã trợn mắt to nhìn.
Việc chẩn đoán nhầm bệnh mà bác sĩ này nói, còn cả việc chẩn đoán nhầm được người giúp, sao nghe lại giống chuyện lúc trước hắn cứu cô cháu gái của thầy giáo vậy. Một bệnh viện không thể ngày nào cũng xảy ra việc chẩn đoán nhầm, càng không thể lần nào chẩn đoán nhầm cũng đúng lúc có người giúp.
Cũng có thể nói, Trương Dương gần như có thể kết luận, vị bác sĩ này nói chính là chuyện trước kia.
Nghĩ đến đây, Trương Dương không khỏi có chút buồn cười, lấy việc mình giúp để giáo huấn chính mình, sao cảm giác kỳ quặc vậy nhỉ. Tuy nhiên, vị bác sĩ này thật sự không có ác ý. Người như vậy, ở kiếp trước Trương Dương cũng không gặp nhiều.
Đối với một sinh viên xa lạ như hắn, người chỉ mới gặp mặt một lần, còn có thể nhẹ nhàng dạy bảo như vậy, thật sự rất không dễ dàng. Cho dù ông ấy nói đúng hay sai, đều khiến Trương Dương tôn kính.
- Sao mọi người đều ở ngoài vậy?
Lại một người nữa đi từ phòng làm việc ra. Lần này đi ra là một người lớn tuổi, người này Trương Dương còn từng gặp rồi.
Vị bác sĩ Trung y nổi tiếng mà bệnh viện mời tới, bác sĩ Ngô Hữu Đạo, rất có quyền uy ở bệnh viện, đi từ phòng làm việc ra.
Các bác sĩ trong phòng làm việc cũng đang thảo luận bệnh tình cô gái trên xe cáng. Bọn họ trao đổi một phương án trị liệu thích hợp nhất. Ngô Hữu Đạo bởi vì lúc trước tham dự vào toàn bộ quá trình Trương Dương cứu người, hơn nữa lại là bác sĩ trung y lớn tuổi, nổi tiếng, nên mới được mời tới.
Ông ấy tuy không phải là bác sĩ phụ khoa, nhưng lời của ông vẫn có phân lượng rất nặng, hơn nữa còn đưa ra vài kiến nghị không tồi.
- Chúng ta vào thôi, chàng trai, trở về phải đọc nhiều sách, học tập nhiều, đợi lúc chân chính học thành tài mới có thể giúp được càng nhiều bệnh nhân hơn.
Bác sĩ Vương quay đầu lại, cười cười với Ngô Hữu Đạo, lại xoay người nói với Trương Dương một câu.
Ngô Hữu Đạo nhìn theo ánh mắt của bác sĩ Vương, cũng nhìn thấy Trương Dương.
Sau khi nhìn thấy Trương Dương, ánh mắt Ngô Hữu Đạo trợn trừng, buột miệng thốt lên:
- Là cậu.
- Là tôi?
Bộ dạng của Ngô Hữu Đạo khiến Trương Dương có chút khó hiểu, nhưng vẫn nhẹ giọng trả lời một câu.
Hai người nói chuyện, khiến mấy người xung quanh đều ngơ ngác, đặc biệt là mấy vị bác sĩ Vương và bác sĩ Lưu. Thấy bộ dạng của Ngô Hữu Đạo, dường như quen biết chàng trai trẻ lỗ mãng này.
Trong lòng họ, đã định vị cho Trương Dương, một chàng trai trẻ có lòng nhiệt tình nhưng lỗ mãng. Sự nhiệt tình đáng cổ vũ, bằng không bác sĩ Vương vừa rồi cũng sẽ không nói những lời đó với hắn.
- Cậu tới thật đúng lúc, nhanh theo tôi vào.
Ngô Hữu Đạo không giải thích gì, kéo Trương Dương vào phòng làm việc. Mấy người bên ngoài càng ngơ ngác.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Dịch: Ngocsan
Nguồn: Mê Truyện
Sưu Tầm By Goncopius---4vn
... ... ... ,
Ngô Hữu Đạo tóm lấy Trương Dương, trực tiếp kéo hắn vào văn phòng.
Mễ Tuyết vội vàng theo sau, trong ánh mắt của cô để lộ ra rõ sự sốt ruột, đơn thuần cô còn tưởng rằng, ông thầy thuốc này đang muốn trách tội Trương Dương vì dám châm cứu cho chị Chu trước đó.
Vừa rồi, hai ông thầy kia chẳng phải cứ nhằm chuyện này mà trách cứ là gì.
- Chữa bệnh vốn là chuyện không liên quan đến Trương Dương, là có người va phải làm Chị Chu bị ngã, cháu thấy chị ấy đau dữ quá, nghĩ Trương Dương có học qua y thuật gai truyền nên cháu mới bảo anh ấy thử xem đấy, là cháu bảo anh ấy thử nên muốn trách thì cứ trách cháu đây này!
Vừa vào văn phòng, Mễ Tuyết liền phân bua với Ngô Hữu Đạo, sự quan tâm và lo lắng hiển hiện trong mắt là không phải nghi ngờ.
Bác sĩ Vương, Bác sĩ Lưu cả ba người bọn họ cũng đều quay trở về văn phòng, ba người cũng rất mơ hồ, so với Mễ Tuyết càng thêm phần mơ hồ, nếu không phải hiện tại đông người, bọn họ nhất định sẽ mở miệng hỏi xem sao lại thế.
Hồ Hâm, đám Cô ngốc đều theo vào văn phòng, chỉ có anh chủ Chu là chờ bên ngoài phòng hộ sinh, vợ con anh ta đều ở bên trong nên tất nhiên anh ta sẽ không có tâm tư đi quản chuyện gì khác.
Mọi người bên trong, chỉ có Cố Thành là trong mắt thoáng có chút hào quang.
Cậu ta là người duy nhất biết sự tình ban sáng, hơn nữa đã gặp qua Ngô Hữu Đạo nên cậu ta đoán, Ngô Hữu Đạo đem Trương Dương kéo đến đây có liên quan.đến chuyện cứu cô bé kia hồi sáng.
Chỉ có điều cụ thể sao lại thế này thì cậu ta cũng không rõ lắm.
- Cái gì mà chị Chu, cái gì đau dữ quá, cô bé à, tôi không rõ cháu đang nói cái gì?
Ngô Hữu Đạo vẻ mặt nghi hoặc nhìn Mễ Tuyết, trước khi tới ông ta cũng không biết Trương Dương chính là người châm cứu ở huyệt Hợp Cốc cho chị Chu, ông ta chỉ nhìn đến Trương Dương mà trong lòng cao hứng kéo hắn cùng vào.
Mục đích lớn nhất của ông ta vẫn là muốn hỏi Trương Dương về ý kiến trị liệu tiếp theo cho cô gái nằm xe cáng lúc trước, dù sao người thực sự cứu người, khiến người bệnh chuyển nguy thành an ban sáng chính là Trương Dương chứ không phải ông ta.
Hơn nữa ông ta cũng rất tò mò việc Trương Dương để lộ ra là một tay châm cứu thần kỳ lúc đó, làm thầy thuốc Trung Y nhưng trước nay ông ta vẫn chưa từng thấy qua bậc thầy châm cứu dùng kim tiêm mà có thể chữa khỏi bệnh tật.
- Bác sĩ kéo anh ấy vào đây không phải là bởi vì anh ấy châm cứu cho Chị Chu vào huyệt vị gì đó sao, có nguy hiểm không ạ?
Mễ Tuyết cũng mơ hồ không kém, hết thảy mọi chuyện chỉ có thể nói là hiểu lầm.
Ngô Hữu Đạo căn bản không biết Trương Dương chính là người châm cứu huyệt Hợp Cốc cho phụ nữ có thai, Mễ Tuyết bọn họ lại cũng không biết chuyện Trương Dương cứu người sáng hôm nay,thế nên đã tạo thành cục diện như bây giờ.
- Mễ Tuyết, Chị Chu không việc gì, anh cũng sẽ không sao đâu!
Trương Dương mỉm cười nhìn Mễ Tuyết, nhẹ nhàng trấn an.
Trong lòng hắn cũng thấy vô cùng cảm động, ngay chính lúc hắn bị hiểu lầm mà cô bé này vẫn có thể tự thân biện giải cho quả thực không dễ dàng, ít nhất anh mắt ân cần kia của cô cũng không phải là giả vờ.
Trương Dương có thể cảm giác được, cô thực sự quan tâm đến hắn.
Có người để ý, quan tâm chính mình, loại cảm giác này rất kỳ diệu, ít nhất Trương Dương rất thích thứ cảm giác này, cô và cái loại con gái tự động tìm đến cửa trong kiếp trước của hắn hoàn toàn không giống nhau, hạng người như vậy chưa bao giờ khiến hắn từng có cảm xúc này.
- Bác sĩ Vương, rốt cuộc sao lại thế này, sao tôi càng ngày càng thấy hồ đồ?
Ngô Hữu Đạo càng thấy mơ hồ mà hỏi Vương Quốc Hải một câu, Vương Quốc Hải là Chủ nhiệm phụ khoa, cũng là người thực sự phụ trách hội chẩn cho cô gái trên xe cáng.
- Đừng nói là ông, cả tôi cũng hóa hồ đồ rồi!
Vương Quốc Hải trong lòng cười khổ một tiếng, trên mặt cũng không biểu hiện gì, ông ta nhẹ nhàng bảo Ngô Hữu Đạo:
- Bác sĩ Ngô, ông còn nhớ vừa rồi người phụ nữ có thai được đưa tới đây chứ, chính là huyệt Hợp Cốc bị người dùng kim may điểm vào, hành châm với người phụ nữ có thai ấy chính là cậu nhóc này!
- Đúng, chính là cậu ta!
Vương Quốc Hải gật đầu, cũng nghi hoặc nhìn Ngô Hữu Đạo.
- Hóa ra là cậu ta, thảo nào, khó trách, khó trách!
Ngô Hữu Đạo sửng sốt mất một lúc rồi mới như thoáng chút suy nghĩ gật đầu, cười mà kêu lên. Ông ta dường như đã hiểu rõ cái gì, khổ nỗi Vương Quốc Hải và những bác sĩ khác thì lại thành ra càng hồ đồ hơn.
- Khụ khụ, bác sĩ Ngô, ông có thể nói rõ ràng ra chút hay không?
Vương Quốc Hải nhẹ giọng ho khan một tiếng, bác sĩ Ngô là người ngay cả viện trưởng cũng tôn kính, là lão tiền bối mời được từ bên ngoài, nên cho dù ông ta là chủ nhiệm khoa những cũng không dám đối với Ngô Hữu Đạo có điều gì bất kính.
Ngô Hữu Đạo nhìn mấy bác sĩ khác rồi nhẹ nhàng cười, nói:
- Nếu như là cậu ta châm cứu thì hết thảy mọi việc ở đây có thể giải thích, vì sao sản phụ nữ được châm cứu ở huyệt Hợp Cốc nên mới không có bất cứ việc gì và có thể mẹ tròn con vuông!
Mấy bác sĩ, đặc biệt là Bác sĩ Vương và Bác sĩ Lưu bọn họ đều trừng to hai mắt, không thể tin nổi mà nhìn Ngô Hữu Đạo.
Ngô Hữu Đạo khẽ mỉm cười, lại nói:
- Cậu ta chính là cậu nhóc kỳ tài trước kia đã cứu chữa cho ca bệnh do tôi chẩn đoán, người chỉ dùng mấy cây kim mà có thể chữa khỏi bệnh thiếu máu cơ tim, cấp tính và đã giúp cho người bệnh tránh xuất huyết nhiều, châm kim vào huyệt Hợp Cốc tự nhiên không phải là vấn đề lớn, tay nghề châm cứu của cậu ta tôi hổ thẹn không bằng!
Ngô Hữu Đạo vừa nói xong, mấy ông bác sĩ kia mắt lại càng trợn tròn.
Những lời này có uy lực, không kém đạn pháo, thiếu chút nữa làm mấy bác sĩ có mặt chấn động mà ngất đi.
Đặc biệt là người vừa rồi đã cười nhạo Trương Dương, bác sĩ Lưu, bản mặt của y lúc này in rõ bốn chữ “không thể tin được”, thằng nhóc mới vừa rồi còn bị y chê cười là cái gì cũng không biết không ngờ lại là một vị cao thủ châm cứu.
Theo như lời đồn đại trước mắt, đây không chỉ là một vị cao thủ châm cứu, màcòn là một vị danh thủ quốc gia cực kỳ lợi hại trong giới trung y.
Chỉ xem qua đơn giản vài lần là có thể nhìn ra nguyên nhân bệnh tình chính xác, hơn nữa dùng mấy cây kim đơn giản là làm được chuyện mà giải phẫu cũng không làm được, trực tiếp trợ giúp người bệnh vượt qua cơn nguy biến.
Có thể nói, mạng của cô bé ban sáng là Trương Dương một tay giành lại từ tay Diêm vương, lúc hội chẩn, Ngô Hữu Đạo đã thổi phồng người thanh niên này không ít, chẳng ai ngờ rằng cậu ta sẽ lấy phương thức như vậy mà ra mắt bọn họ.
- Bác sĩ Ngô, ông có nhầm lẫn hay không vậy?
Bác sĩ Lưu có chút không cam lòng hỏi một câu, biến hóa này cũng quá lớn, trước kia chỉ là tên trẻ tuổi bị họ lên lớp, bây giờ lại biến thành một cao thủ mà các bác sĩ trung y tốt nhất trong viện đều hổ không bằng, sự chênh lệch quá lớn khiến y trong khoảng thời gian ngắn khó có thể chấp nhận.
- Ông đang hoài nghi tôi?
Ngô Hữu Đạo mạnh mẽ trừng mắt, thân phận của ông ta có chút đặc thù, ở trong bệnh viện có thể không cần nể tình bất cứ ai, bình thường thật đúng là không vị bác sĩ nào có thể trêu chọc được ông ta.
- Không, tôi không có!
Bác sĩ Lưu cuống quít xua tay, y mặc dù có chút tiếng tăm nhưng ở trong bệnh viện chỉ là vị Phó chủ nhiệm bình thường, tự nhiên không muốn mà cũng không dám đi đắc tội với một vị tiền bối lão làng như Ngô Hữu Đạo.
- Không có là tốt rồi!
Ngô Hữu Đạo gật đầu, lập tức vừa cười cười, vừa nói:
- Đúng rồi, vừa rồi không phải các ông nói người bệnh sau khi xuất huyết cấp tính thì tình trạng thiếu máu là khó phòng bị nhất ư, bây giờ vừa lúc thỉnh giáo cậu nhóc này một chút đi vậy!
Xuất huyết cấp tính, rất dễ dàng tạo thành tình trạng thiếu máu các loại, bình thường thiếu máu còn đỡ, đã phát sinh cái loại thiếu máu cơ tim cấp tính kia thì vấn đề liền khá là nghiêm trọng.
Xuất hiện loại tình huống này, nhẹ thì người bệnh lưu lại di chứng, nặng thì tử vong, bọn họ hôm nay hội chẩn, có một nửa thời gian đều là thảo luận điểm này.
Bọn họ lo lắng nhất, chính là trong quá trình trị liệu tiếp theo, người bệnh còn sẽ xuất hiện tình huống tương tự, không có phương án trị liệu phù hợp, bọn họ sẽ rất khó ứng phó. Không có một bác sĩ nào có thể nắm chắc khi gặp phải tình huống này sẽ có thể làm tốt như Trương Dương, không chỉ ngừng được xuất huyết mà còn đồng thời hóa giải tình trạng thiếu máu cơ tim cấp tính, giúp người bệnh có tiến triển tốt thật sự.
Ngô Hữu Đạo lời này nói dứt, mấy bác sĩ kia đều chú mục vào Trương Dương.
... ...
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Dịch: Ngocsan
Nguồn: Mê Truyện
Sưu Tầm By Goncopius---4vn
Mặc kệ trước đó Trương Dương đã châm cứu huyệt Hợp Cốc cho sản phụ cho kết quả ra sao, người trẻ tuổi trước mắt này đã thật sự làm nên chuyện bọn họ trước đó không thể làm được.
Xuất huyết nhiều đồng thời thiếu máu cơ tim cấp tính, ít nhất dám vỗ ngực nói mình có thể ứng phó nổi.
Bị nhiều người đồng thời nhìn ngó như vậy nhưng biểu hiện của Trương Dương lại rất thản nhiên, kiếp trước khi khám và chữa cho người bệnh ở bệnh viện, từng có không ít lần bị các bác sĩ khác quan sát, so với bây giờ thì trường hợp to chuyện hơn nữa hắn đều đã trải qua.
Hắn thản nhiên cũng là thường bởi vì hắn đã trải qua rất nhiều.
Nhưng những người khác thì không rõ, đặc biệt là Ngô Hữu Đạo thì chỉ biết nhìn Trương Dương rồi yên lặng gật đầu, ông ta đối với biểu hiện thản nhiên này của Trương Dương vô cùng tán thưởng, trong mắt ông ta đây đã trở thành khí phách vĩ nhân khiến người thanh niên này càng đáng để khâm phục.
- Này, vị tiểu huynh đệ này, cậu tên họ là gì!
Vương Quốc Hải là người mở miệng đầu tiên, y thoáng có vẻ hơi xấu hổ, ban nãy chính là y mở mồm giáo dục người ta từ đầu chí cuối, nói cái gì mà phải hiếu học này nọ, không ngờ mới thoáng chốc mà đã phải xin thỉnh giáo, chuyển biến này khiến y có vẻ không chấp nhận được.
- Bác sĩ Vương khách khí rồi, tôi tên là Trương Dương, ông cứ gọi tiểu Trương là được!
Trương Dương khẽ mỉm cười, vừa mới mới nghe Ngô Hữu Đạo gọi người này nên cũng thuận theo đó mà gọi là bác sĩ Vương.
Bất kể là kiếp trước hay hiện tại, Trương Dương đều có một ưu điểm, đó là khá khiêm tốn, nguyên nhân chủ yếu của phương diện này chính là hắn quá trẻ tuổi. Thân mình quá trẻ nên rất nhiều lão tiền bối đối với thành tích mà hắn có được đều rất ghen tị, không khiêm tốn mà nói thì sẽ rất dễ dàng bị người khác cài cho một cái tiếng bất kính với bề trên.
Trong ngành Y tế, tuy rằng chú trọng hơn chính là ai thành đạt thì người đó là bề trên, nhưng thân phận tuổi nghề cũng rất trọng yếu, một số lão tiền bối trong giới đều có được sức ảnh hưởng không nhỏ.
Thật ra hiện ở trong nước rất nhiều ngành sản xuất đều là như thế này, lấy lý lịch kinh nghiệm tuổi nghề để sắp xếp nhân sự, đây coi như là một nhược điểm của Trương Dương, cho nên bình thường đối với mấy lão tiền bối này sự lễ phép nên chăng hắn đều có thừa.
Tuy nhiên khi có tranh chấp thật sự về mặt học thuật, Trương Dương thường quyết không nhượng bộ, rất nhiều lần kết quả cũng đều chứng minh rồi, Trương Dương kiên trì là đúng, cũng như hôm nay vậy, vị Bác sĩ Lưu nghi ngờ việc hắn châm kim là khả thi, Trương Dương liền trực tiếp tiến hành rồi phản bác lại.
- Tiểu Trương, thật ra chúng tôi rất muốn biết, cậu dùng mấy cây kim như thế nào mà đã cải thiện thành công tình trạng thiếu máu cấp tính?
Vương Quốc Hải ho nhẹ một tiếng, sau khi nói xong, vẻ mặt hơi có chút mất tự nhiên.
Đi thỉnh giáo một người trẻ tuổi gấp đôi mình vốn cũng rất không được tự nhiên, hơn nữa người này lại vẫn đang là sinh viên ngồi trên ghế nhà trường, điều này làm cho y có vẻ càng không được tự nhiên.
Tuy nhiên người ta có bản lãnh thật sự, có muốn không hỏi cũng không được, ai bảo y là chủ nhiệm phụ khoa, phải phụ trách toàn quyền bệnh tình của cô gái ngồi cáng kia.
Vương Quốc Hải vừa mới hỏi xong, những bác sĩ khác đều dựng hết hai lỗ tai lên, bọn họ cũng đều muốn biết đáp án này.
Hồ Hâm, Cô ngốc, Mễ Tuyết và cả Nam Nam mấy người bọn họ cũng đều trừng to hai mắt, có vẻ rất là mơ hồ, chuyện Trương Dương cứu cô gái trên xe cáng, bọn họ căn bản không biết, cũng không rõ trước mắt rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra rồi.
- Thành tử, cậu thân với Trương Dương nhất, chuyện gì cậu ấy cũng đều mang cậu theo cả, cậu nhất định biết tại sao lại thế này đúng không?
Hồ Hâm đột nhiên lôi Cố Thành ra hỏi nhỏ một câu, trên mặt còn mang theo hung quang, rất giống kiểu Cố Thành mà trả lời không ra đáp án vừa lòng...thì sẽ được hầu hạ bằng quyền cước vậy.
- Tôi biết, nhưng có gì chúng ta cứ ra ngoài rồi hẵng nói!
Cố Thành vội vàng gạt tay ra rồi kéo Hồ Hâm ra khỏi văn phòng chính, đám ba người Mễ Tuyết cũng theo ra ngoài cả, bọn họ vốn đang ở cùng một chỗ nên những gì Hồ Hâm và Cố Thành nói các cô cũng đã nghe được hết.
- Cố Thành, rốt cuộc sao lại thế này, cậu nói mau!
Mới vừa ra tới nơi, người đặt câu hỏi trước hết không ngờ lại là Mễ Tuyết.
Mễ Tuyết trên nét mặt lộ vẻ lo lắng, vừa rồi lúc Trương Dương bị kéo vào đó cô đã vô cùng lo lắng, tuy rằng sau lại không có việc gì, hơn nữa cục diện giống như cũng đã có thay đổi, nhưng cũng không làm cô giảm bớt sự lo lắng dành cho Trương Dương.
Càng là không rõ, lại càng lo lắng.
- Mễ Tuyết, cô đừng vội, tôi sẽ kể từ từ mà...
Cố Thành lại lắc đầu, bắt đầu kể lại chuyện phát sinh trước đó ở bệnh viện, cậu ta kể lại rất cẩn thận và tỉ mỉ, chẳng bao lâu thì đã đem toàn bộ sự tình kể ra một lượt.
Mễ Tuyết, Hồ Hâm bọn họ khi Cố Thành đang nói thì không ai tiện chen vào nhưng bộ dạng ai nấy đều ngây ngốc ra đấy.
Bọn họ không nghĩ tới, lúc trước Trương Dương đã đã cứu một người, lại là người bị thầy thuốc chẩn đoán sai, nay thầy thuốc kia lại kéo hắn vào văn phòng.
Hiện tại bọn họ rốt cục cũng hiểu được, vị bác sĩ già kia kéo Trương Dương vào phòng thật sự là không có ác ý, chỉ là Trương Dương từ khi nào có một tay nghề y thuật thần kỳ như vậy thì bọn họ căn bản không hay biết, cũng thật sự chưa từng ngờ tới.
- Khó trách các cậu xử lý cái thủ tục xuất viện mà cũng tốn nhiều thời gian như vậy, hoá ra là Trương Dương đang cứu người!
Hồ Hâm thì thào nói một câu, cứu một người quả không có gì, bọn họ đều là những sinh viên có nhiệt tâm, bình thường trên đường thấy ai gặp nguy hiểm, khả năng là đều sẽ ra tay cứu giúp.
Có thể đến bệnh viện cứu người, lại cứu được người bệnh bị chẩn đoán sai thì hoàn toàn khác xa rồi.
Đây không phải là chuyện người bình thường có thể làm, huống chi, bọn họ đã chứng kiến mọi chuyện trong văn phòng, cũng không khó đoán được những người này rất coi trọng phương pháp cứu người của Trương Dương, bằng không bọn họ cũng sẽ không chủ động mở miệng ra hỏi.
- Người nọ cuối cùng thế nào rồi?
Mễ Tuyết đột nhiên hỏi một câu, vài người lại đều nhìn về Cố Thành, vấn đề này bọn họ cũng muốn biết.
- Tôi không biết, tuy nhiên Trương Dương nói cô ấy không sao, Trương Dương nói rất có lòng tin!
Cố Thành lắc lắc đầu, cô gái trên xe cáng đó rốt cuộc thế nào, cậu ta quả thật không rõ ràng lắm, khi đó bọn họ đã rời bệnh viện luôn rồi.
Tuy nhiên từ biểu hiện của mấy ông bác sĩ kia có thể thấy cô gái kia hẳn là không có việc gì, bằng không bọn họ cũng sẽ không hỏi Trương Dương làm thế nào mà đã cải thiện thành công bệnh tình.
- Chắc chắn sẽ không có việc gì, tôi cũng có lòng tin vào Trương Dương!
Hồ Hâm nhếch miệng cười cười, trong lòng cậu ta có một cảm giác vui sướng khác thường .
Hiện tại cậu ta cũng đã hiểu hết, mấy ông bác sĩ đó kêu Trương Dương qua cũng không phải để truy cứu trách nhiệm, mà là đang thỉnh giáo.
Vừa nghĩ tới chuyện mấy ông bác sĩ trong bệnh viện đều phải thỉnh giáo huynh đệ của mình, Hồ Hâm còn kích động đến mức muốn cười to. “Đám mặt dài kia, sảng khoái quá, từ trước đến nay đều là sinh viên thực tập ở viện y học bọn họ xem sắc mặt các bác sĩ mà làm việc, nào có chuyện đám bác sĩ đó lãnh giáo sinh viên bao giờ?
Hồ Hâm đã ở viện y học ba năm, cũng sắp phải thực tập, đã sớm nghe qua không ít sinh viên khóa trước nói về chuyện thực tập, quá trình thực tập có thể nói là đủ loại chua ngọt đắng cay đến mặn đều có cả.
- Đi, chúng ta vào thôi!
Hồ Hâm cười cười kéo Cố Thành, không nói lời nào nữa mà bước trở về văn phòng, hiện tại cậu ta rất muốn nhìn cảnh đám bác sĩ đó thỉnh giáo Trương Dương.
Mọi người lại cùng về lại văn phòng, trong đó khung cảnh đã có thay đổi, Trương Dương và Ngô Hữu Đạo ngồi trước một cái bàn làm việc trước, những người khác đều vây quanh nghe hai người họ nói chuyện.
Trương Dương và Ngô Hữu Đạo, cũng là Trương Dương nói nhiều, Ngô Hữu Đạo nói ít, lúc Trương Dương nói chuyện, Ngô Hữu Đạo không phải là nhíu mày mà chính là gật đầu, hoặc là nhếch miệng cười một cái, những bác sĩ xung quanh cũng đều đắm chìm trong thần sắc suy ngẫm.
... ...
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Dịch: Ngocsan
Nguồn: Mê Truyện
Sưu Tầm By Goncopius---4vn
... ... ...
- Thì ra là chứng băng huyết, bệnh của cô gái đó hoá ra có thể trị như vậy, tôi đã hiểu, tôi rốt cuộc đã hiểu rõ!
Ngô Hữu Đạo đột nhiên vỗ xuống bàn thầm lấy làmgiật mình, bệnh của cô gái trên xe cáng hôm nay thuộc loại băng huyết, trước đó bọn họ hội chẩn nghĩ cách trị liệu cũng không nằm ngoài phạm vi này.
Những gì Trương Dương vừa nói lại cho họ một cách nghĩ mới.
Trương Dương tạm dừng lại mỉm cười nhìn ông ta, vị bác sĩ già tên Ngô Hữu Đạo này quả thật biết không ít, mấy vấn đề thiếu chút nữa bị ông ta hỏi ra tất tật rồi.
Cũng may Trương Dương cũng không phải người thường, hắn ngoại trừ phong phú về lý luận tri thức ra, còn có mười mấy năm kinh nghiệm của tương lai mà Ngô Hữu Đạo không thể so sánh.
Quả không nên xem thường mười mấy năm này, Trương Dương kiếp trước đã có mười mấy năm lớn lên tại đây, hắn đã tham gia rất nhiều lần nghiên cứu và thảo luận về trung y, cũng tham dự qua rất nhiều đề tài nghiên cứu trung y, việc giải quyết một số vấn đề nan giải sau này còn có công lao không nhỏ của hắn.
Lúc này hắn chỉ đem một vài vấn đề nhỏ của việc công khắc trị bệnh ở tương lai đơn giản thuật lại một chút đã khiến cho Ngô Hữu Đạo kích động vỗ bàn.
- “Phàm phi thì huyết, lâm li bất đoạn, vị chi lậu hạ; cấp nhiên bạo hạ, nhược sơn băng nhiên, vị chi băng trung”, các bậc lão tổ tông đã căn cứ vào số lượng xuất huyết mà chia làm “băng” hoặc là “lậu” . Nhưng cũng không có ranh giới rõ ràng, bình thường có thể chuyển hóa, nhưng Trương Dương cậu lại đem cả hai gộp lại với nhau, lấy một chữ “lưu” để hình dung, khai sáng ra một phương pháp trị liệu mà chúng tôi không nghĩ tới.
Vương Quốc Hải cũng cảm thán một câu, ông ta là chủ nhiệm phụ khoa, về trung y trong phụ khoa cũng hiểu biết không ít, vừa rồi lời nói của Trương Dương cũng khiến ông ta cảm giác được được ứng dụng không nhỏ.
- Chủ nhiệm Vương ngài quá khen, tiểu tử tôi chỉ xem qua một vài sách thuốc, từ trên sách mà học được thôi!
Trương Dương mỉm cười lắc đầu, vừa rồi khi bọn Hồ Hâm đi ra ngoài, đám bác sĩ này làm hắn ngột ngạt áp lực không ít.
Vấn đề mà Vương Quốc Hải hỏi trước đó, người thầy thuốc nào cũng đều muốn hiểu rõ, đây chính là một nan đề, thậm chí có thể nói là một nan đề của cả nền y học, hiểu rõ được cũng có nghĩa là bọn họ đã giải được một bài toán khó.
Thử nghĩ mà xem..., bọn họ có thể viết ra một quyển luận văn y học ảnh hưởng trực tiếp đến bọn họ sau này.
Đương nhiên, nếu viết luận văn... thì khẳng định phải có thêm người kí tên, phải là Trương Dương, đây dù sao cũng là tri thức do Trương Dương cung cấp, nếu không cho Trương Dương cùng kí tên thìchỉ có thể nói đám bác sĩ này không có cả phẩm đức cơ bản nhất.
- Cậu quá khiêm nhường rồi, cậu nói sách, là chỉ đồ tổ truyền sao!
Ngô Hữu Đạo nhẹ nhàng lắc đầu, thâm ý sâu sắc nhìn Trương Dương, trong mắt của ông ta còn mang theo vẻ hâm mộ.
Trương Dương thoáng cúi đầu, ánh mắt vụt sáng, chậm rãi nói:
- Tôi cũng không rõ lắm, chính là một vài quyển sách cũ trong nhà, lúc không có việc gì làm thì xem qua nên cũng biết chút chút!
Lúc nói chuyện, Trương Dương mất tự nhiên mà có chút chột dạ.
Trong nhà hắn có sách cũ đấy, nhưng tuyệt đối không có nội dung về phương pháp trị liệu này, những gì hắn vừa nói là thành quả một nghiên cứu của đời sau, cũng là có Trương Dương tham dự trong đó.
Mấy lão bác sĩ cứ truy vấn hắn làm thế nào chữa khỏi ca bệnh khẩn cấp của cô gái trên xe cáng, hắn bị buộc không có cách nào, nên mới vội lôi ra dùng tạm.
Về phần phương pháp chữa trị cụ thể, trương dương cơ bản không có cách nào giải thích nổi, hắn cũng không thể nói cho những người này biết trên người mình có khí công tổ truyền, là dựa vào khí công phối hợp mới trị liệu, khiến cô bé kia ngừng xuất huyết nhiều.
Điểm này, hắn sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào, cũng như trước khi hắn xuyên việt thời gian, khí công tổ truyền cũng là chưa nói với ai cả, đây là bí mật của hắn, coi như là một con bài tủ lớn.
- Các vị tiền bối, hôm nay thời gian không còn sớm, chúng tôi cũng đều phải đi về, hôm nay tạm dừng ở đây đi, tôi tin bệnh tình cô bé kia sẽ không lặp lại nữa, mọi người cứ yên tâm trị liệu là được!
Thấy Ngô Hữu Đạo còn muốn tiếp tục nói chuyện, Trương Dương vội vàng đứng lên, hướng về các vị lão tiên sinh ôm quyền cười xin thôi.
Ngô Hữu Đạo hơi sững sờ, liếc mắt nhìn hắn một cái thật sâu rồi mỉm cười gật gật đầu, nói thẳng:
- Cũng tốt, hôm nay là chúng tôi gây phiền toái cho cậu, hôm nào có cơ hội, chúng ta sẽ thảo luận kỹ hơn!
- Bác sĩ Ngô, ngài quá khách khí rồi, vậy bọn tôi đi trước!
Trương Dương nhẹ nhàng cười, lần này không đợi Ngô Hữu Đạo đáp lời, trở về bên cạnh đám Mễ Tuyết rồi sáu người chào từ biệt mấy ông bác sĩ, thầy giáo trong văn phòng sau đó cùng rời khỏi.
Trương Dương gần như là trốn ra được, cứ thế này hắn cũng không dám tiếp tục ở cùng một chỗ với mấy ông bác sĩ này, cứ bị bọn họ truy vấn sẽ lộ ra dấu vết gì đó mất.
Trước khi đi, họ cũng không quên ghé sang phòng bệnh bên kia, anh chủ Chu chị Chu đều ở bên kia, bọn họ đang chìm ngập trong hạnh phúc và vui sướng.
Hai người ôm lấy nhau ngọt ngào nhìn cục cưng mới chào đời.
- Trương Dương, cậu không sao chứ!
Thấy đám Trương Dương tiến vào, anh chủ Chu vội vàng đứng lên định nắm thật chặt tay Trương Dương nhưng mới đưa ra một nửa lại rụt trở về, xấu hổ đứng trân ra đó.
Trương Dương còn chưa kịp nói, Mễ Tuyết đã giành đứng dậy trước, hạ giọng nói:
- Anh Chu, vừa rồi các bác sĩ đã nói rõ rồi, lúc trước anh ấy châm kim hoàn toàn không gây nguy hiểm, là đám bác sĩ kia bị lầm, anh không tin có thể qua hỏi lại họ?
- Thật sao, vậy thì tốt quá, Trương Dương à, rất xin lỗi, tôi không nên hiểu lầm cậu!
Anh chủ Chu hơi sững sờ rồi lập tức lộ ra thần sắc vui sướng, lúc trước anh ta đúng là bị đám thầy thuốc kia dọa phát sợ, sau nhìn đến vợ con bình an cả thì lại cảm thấy có lỗi với Trương Dương.
Bất kể nói thế nào, trước đó Trương Dương có làm gì tất cả cũng là vì anh ta.
Đừng nói là bỏ kim ra, nếu không phải Trương Dương bình tĩnh chỉ huy, dựa vào anh ta lúc đó đang hoảng hồn, hoàn toàn hoang mang lo sợ thì thật không biết sẽ xảy ra nhiễu loạn kiểu gì.
Anh chủ Chu là một người thành thật, anh ta cho là mình có lỗi với Trương Dương, cho nên bây giờ mới biểu hiện xấu hổ như vậy.
- Không sao đâu, anh Chu, chúng ta đều là quan tâm chị Chu thôi mà!
Trương Dương cười cười, trong lòng hắn căn bản cũng không có trách cứ anh Chu lấy một chút.
Người không hiểu thì nghi ngờ là rất bình thường, anh chủ Chu không những không hiểu, còn bị mấy bác sĩ kia hù sợ quá, rốt cuộc khả năng chủ động nói chuyện với Trương Dương cũng đã rất không dễ dàng rồi, ít nhất người này bản chất là tốt.
Với những người như vậy, Trương Dương không hề có một chút chán ghét.
Lúc này Trương Dương rốt cục hiểu được, vì sao trước đây 'hắn' và Mễ Tuyết bọn họ lại có quan hệ tốt như vậy với đôi vợ chồng này, người như họ đúng là đáng để kết giao.
Sau khi thăm đứa nhỏ một lát, đám Trương Dương bọn họ đã rời đi, Vương Quốc Hải còn đích thân tiễn họ ra khỏi bệnh viện.
Chờ họ rời khỏi, Vương Quốc Hải mới trở về văn phòng, mấy bác sĩ khác vẫn còn đang thảo luận những gì Trương Dương nói trước đó, mỗi người càng đi sâu nhận thức, càng cảm thấy thu hoạch lớn hơn.
Trương Dương kiếp trước làm danh y, cũng không phải là phí phạm.
- Bác sĩ Ngô, sao lại để cho cậu ta đi mất, vừa rồi tôi có hỏi cậu ta ở đâu nhưng cậu ta nhất quyết không nói, cứ để cậu ta đi như vậy thì lần sau làm sao tìm được?
Trở lại văn phòng, Vương Quốc Hải liền than với bác sĩ Ngô một câu, trên mặt còn có chút sốt ruột.
Vừa rồi khi tiễn đám Trương Dương đi, thật sự là y có hỏi thăm Trương Dương phương thức liên lạc, đáng tiếc là Trương Dương chuyển chủ đề, khôn khéo tỏ vẻ không muốn bị người khác quấy rầy, khiến y cũng không biết nói gì thêm.
Vừa trở lại là y đã đề cập ngay đến chuyện này, theo y thấy, Trương Dương còn trẻ như vậy mà đã rất giởi về y thuật, tuyệt đối là thiên tài gặp được mà không cầu được, bệnh viện họ phải biết giữ lấy mới phải.
... ...
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Dịch: Ngocsan
Nguồn: Mê Truyện
Sưu Tầm By Goncopius---4vn
- Gấp cái gì!
Ngô Hữu Đạo ngẩng đầu cười cười, Vương Quốc Hải buồn bực phát hiện vị bác sĩ bình thường rất uy nghiêm này trong lúc tươi cười không ngờ lại còn có vẻ đắc ý.
Đúng vậy, chính là đắc ý, Vương Quốc Hải cảm giác Ngô Hữu Đạo như là có được bảo bối tốt gì đó, mà y thì lại có cảm giác sốt ruột đến phát cuồng.
- Lo quá hóa loạn, chẳng lẽ ông đã quên, mấy người này và sản phụ kia quan hệ rõ ràng không thường chút nào, bọn họ đều rất quen thuộc với nhau, hiện tại đôi vợ chồng kia còn ở bệnh viện thì còn lo hỏi không ra lai lịch mấy người trẻ tuổi này sao?
Ngô Hữu Đạo nhìn thần sắc buồn bực của Vương Quốc Hải, rất hài lòng gật đầu rồi mới chịu nói ra nguyên nhân.
Vương Quốc Hải hơi sững sờ, lập tức vỗ vỗ đầu, hớn hở nói:
- Đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ tới điểm này nhỉ, đôi vợ chồng kia và mấy sinh viên đó quan hệ tốt lắm, khẳng định biết lai lịch của họ!
Có một thầy thuốc cũng cười cười, nhẹ nhàng nói:
- Chủ nhiệm Vương, bác sĩ Ngô không có nói sai, ông đúng là lo quá hóa loạn rồi, mấy người bọn họ đều là sinh viên nên không khó tìm đâu, các trường gần đây cũng không có mấy!
- Cũng phải, cách bệnh viện chúng ta gần nhất, nổi danh nhất chính là đại học Trường Kinh , tên tiểu tử kia lại là học y, tập trung ở viện y học, nhất định có thể tìm được bọn họ!
Vương Quốc Hải hưng phấn vỗ chân, sự ảo não lúc trước hoàn toàn biến mất.
Ngô Hữu Đạo và các bác sĩ khác cũng đều mỉm cười, Ngô Hữu Đạo vừa mới nhìn ra Trương Dương không muốn công khai thân phận của mình, cũng vốn không có hỏi nhiều, lúc Trương Dương ra đi càng không có ngăn trở.
Bởi vì ông ta sớm đã có biện pháp tra ra thân phận của Trương Dương rồi.
Mấy người đang thảo luận chuyện Trương Dương thì Trương Dương bên này đang gãi gãi mũi, hắn cứ muốn hắt xì mà lại không ra, loại cảm giác này tương đối khó chịu.
Sau khi đưa đám Mễ Tuyết bọn họ về ký túc xá, Trương Dương mới rời khỏi cửa, trở về phòng trọ.
Chỗ ở của hắn đã đổi thành hai gian với một phòng khách.
Với căn phòng mới này, Trương Dương không thể nói là quá vừa lòng, nhưng cũng không hề ghét bỏ, căn phòng này nếu so với chỗ ở của hắn hồi mới lên đại học thì còn tốt hơn nhiều.
Kể từ khi xuyên vượt thời gian đến đây, tâm tính Trương Dương vẫn luôn rất bình thản.
Nhớ lại tai nạn trên không ở thời khắc cuối cùng lúc đó càng khiến hắn thêm quý trọng sinh mạng, còn sống so với mọi chuyện đều tốt, có thể sống chính là lễ vật trời ban tốt nhất dành cho hắn.
Lại càng không cần phải nói chuyện hắn lại thêm lần nữa được về với tuổi thanh xuân, có thể ôn lại cuộc sống của sinh viên đại học thêm lần nữa.
Với thân phận và cuộc sống trước mắt, Trương Dương có thể nói là hết mực hài lòng, mọi vinh quang kiếp trước hắn cũng đã có, mọi xa hoa hắn đều hưởng thụ qua, nhưng ở kiếp trước hắn cũng có rất nhiều chuyện không tự chủ được.
Kiếp này, hắn thầm nghĩ đây mới đích thị là chính mình, sống một cuộc sống mà hắn vẫn hằng nghĩ tới.
Mang theo khát vọng về một cuộc sống mới, Trương Dương chậm rãi chìm vào giấc mộng đẹp, hắn không hề hay biết, lão già gian trá Ngô Hữu Đạo cùng đám thầy thuốc kia đã sắp sẵn mưu đồ bí mật về hắn rồi.
Ngày hôm sau thì trường học khai giảng, sáng sớm Trương Dương đã ra khỏi giường.
Phòng trọ Trương Dương thuê ở ngay phía ngoài cửa đông khuôn viên trường, đi lại không mất quá mười phút, mua hai miếng xíu mại, thêm một túi sữa đậu nành, Trương Dương tiến vào cổng trường với một tia kích động trong tâm tưởng.
Mười mấy năm rồi, hắn cũng chưa từng nghĩ qua rằng mình còn có một ngày được trở về làm học sinh, khi hắn được lưu lại trường làm giảng viên, hắn mới biết quãng đời sinh viên đáng quý biết bao.
- Trương Dương , chào buổi sáng!
Vừa mới giải quyết hết chỗ xíu mại, Trương Dương liền gặp người quen, người này da ngăm đen, vóc dáng cao tầm một mét bảy, mặc áo sơmi đen, nếu không nhìn kỹ còn thực sự nghĩ rằng đây là một người bạn ngoại quốc.
- Hồ Đào, chào buổi sáng!
Đơn giản chỉ cần nhớ lại giây lát, Trương Dương lập tức nhận ra người có làn da đen sẫm trước mắt.
Hồ Đào là sinh viên khoa thể dục, vóc dáng chỉ có một mét bảy nhưng là kiện tướng bóng rổ, còn là hậu vệ khống chế bóng chủ lực của đội khoa này, rất nổi danh trong đội bóng rổ khoa thể dục, trong đội của trường có rất nhiều thành viên đều đến từ khoa thể dục.
Đáng tiếc chính là, hậu vệ khống chế bóng chủ lực của đội trường lại không phải cậu ta, mà là một người khác, người này cùng Trương Dương có quan hệ rất tốt, đó chính là Hồ Hâm.
- Chủ tịch Chu có dặn, một giờ ba mươi chiều nay họp, tôi vốn định đi thông báo, vừa lúc gặp cậu ở đây, cậu chớ tới trễ đó nha!
Hồ Đào tưng tửng nói một câu, nói xong liền trực tiếp đi khỏi.
Hồ Đào vẫn luôn rất có thành kiến với Hồ Hâm, hai người đều họ Hồ, nhưng chỉ năm câu ba điều là đã không hợp, trời sinh không thể ở cùng một chỗ, vì vậy vị trí hậu vệ khống chế bóng chủ lực của đội trường, trong sáng ngoài tối không biết hai người đã cạnh tranh bao nhiêu lần.
Đáng tiếc vóc dáng cậu ta không cao bằng Hồ Hâm, kỹ thuật lại không bằng nốt, lần nào cũng đều sẽ bị thua, chỉ có thể làm dự bị, hoặc là vào đội chủ lực của khoa.
- Tôi biết rồi, cậu cứ bảo với Chủ tịch Chu, tôi tuyệt đối sẽ không đến muộn!
Trương Dương cười cười, có vẻ không hề để ý, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Hồ Đào thật ra sửng sốt mất một lát, sau đó chậm rãi lắc đầu, cũng đi về phía trước, nhưng không cùng một đường với Trương Dương.
Hồ Đào cũng là thành viên hội sinh viên, tuy nhiên cũng là người của Chu Dật Trần, vẫn là chó săn một giống, tự nhiên sẽ không chào đón Trương Dương, hơn nữa Trương Dương và Hồ Hâm quan hệ rất thân, Hồ Đào cũng liền xem Trương Dương không vừa mắt.
Bình thường ở hội sinh viên, Hồ Đào không ít lần giúp đỡ Chu Dật Trần bài xích Trương Dương.
Nếu là trước kia, Hồ Đào và Trương Dương nói qua mấy lời tương tự thì sau đó nhất định là vài cái hừ lạnh, trả lời cũng sẽ không có chứ lấy đâu ra dáng vẻ hiện tại, cười tủm tỉm lại còn nói cho y biết hắn sẽ không đến trễ.
Thái độ củaTrương Dương khiến Hồ Đào mơ hồ mất một lúc.
Trương Dương trong lòng thì thầm bật cười, hắn hiện tại đã sớm không phải là 'Trương Dương' trước kia nữa rồi, so với đại học Trường Kinh này thì danh khí còn lớn hơn gấp bội, họp Đảng ủy hắn cũng đều thường xuyên tham gia, lại càng không cần phải nhắc tới một hội sinh viên nho nhỏ.
Sau khi load lại ký ức cũ, Trương Dương thật đúng là không đem bọn Chu Dật Trần, cùng với tên Hồ Đào này để vào mắt.
Mé Đông Viện y học thuộc đại học Trường Giang, từ cửa Đông tiến vào không bao xa liền tới khu giảng đường, từ phía xa Trương Dương đã thấy một bóng hình quen thuộc.
Mễ Tuyết đang đứng dưới nhà giảng đường, bên cạnh nàng còn có Cô ngốc, phía sau còn có Hồ Hâm.
Xung quanh cũng không thiếu các sinh viên của viện y học ra ra vào vào, sau khi nhìn đến Mễ Tuyết rất nhiều “gia súc” ánh mắt đều sáng ngời muốn tiến lên ve vãn nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt hung tướng của Hồ Hâm thì tất cả đều do dự.
Hồ Hâm ở viện y học có thể nói là có tiếng tăm không nhỏ, không chỉ là vì nguyên nhân cậu ta là thành viên đội bóng rổ trường này mà bộ dạng hung hãn của cậu ta khiến rất nhiều người chỉ nhìn thôi đã chùn bước.
Hơn nữa Hồ Hâm còn có tính tình bạo liệt, tuy rằng chưa thật sự đánh ai trong trường, nhưng các bạn học nhìn đến cậu ta cũng không tự chủ nổi mà có chút sợ hãi, cậu chàng này chính là loại “người xấu” bẩm sinh.
Tuy nhiên cũng có mấy kẻ to gan hơn chút, cứ đứng ở bên cạnh không chịu rời khỏi, muốn chờ cơ hội làm quen với giai nhân một chút.
- Mễ Tuyết, chào buổi sáng!
Trương Dương hôm nay mặc một bộ quần áo thể thao rất bình thường, nhưng khi hắn mặc lên người lại có vẻ rất cứng cáp, Trương Dương bước nhanh tới làm Mễ Tuyết nhìn mà hơi ngẩn người.
Thấy Trương Dương thẳng bước qua chào hỏi, cô mới phản ứng lại, vội vàng hấp tấp nói:
- Trương Dương, chào a, buổi sáng tốt lành!
Nói xong câu đó, người luôn phóng khoáng rộng rãi như Mễ Tuyết không ngờ lại xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu nhìn mũi chân của mình.
... ...
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương