Chung Cực Thần Đạo
Tác giả: Nhất Bút Thư
Chương 16 : Quốc Vương Bệ Hạ.
Dịch giả: Trần Kinh Vân
Converter: Trần Kinh Vân
Nguồn: Banlonghoi.com
Đến giữa trưa, khách đến càng ngày càng nhiều, thân phận càng lúc càng cao, rút cuộc Mã Đặc Sâm cũng đi ra ngoài hàn huyên cùng mọi người mấy câu.
“Tái Nhân gia tộc, Tác Lạp Địch công tước đến!” Từ rất xa, âm thanh to rõ của người hầu đón khách ở ngoài cửa truyền vào.
“Ha ha, Tác Lạp Địch công tước đến, đây là khách quý, ta phải tự mình ra nghênh đón mới được, các vị xin chờ trong chốc lát.” Mã Đặc Sâm cười nói, sau đó kéo Duy Khắc Lai Ân đi ra ngoài.
Mấy chiếc xe ngựa đi tới cửa liền dừng lại, chờ Mã Đặc Sâm ra tới nơi, người hầu mới bắt đầu mời chủ nhân xuống xe. Đây không phải là do Tác Lạp Khắc ngạo mạn, mà đây chính là lễ nghi quý tộc, tước vị Tác Lạp Khắc cùng Mã Đặc Sâm tương đương, nhưng người đến nhà là khách, vô hình trung cao hơn nửa phần.
“Tác Lạp Địch, lão bất tử ngươi cuối cùng cũng đã tới, hiện giờ chỉ thiếu mỗi ngươi nữa thôi, ta còn tưởng rằng ta phải đích thân tới mời ngươi mới nguyện ý tới chứ.” Tác Lạp Địch còn chưa xuống xe, giọng nói của Mã Đặc Sâm đã vang lên.
“Đâu có đâu có, nếu không phải bởi vì thân mang quốc sự, ta đã đến từ tối hôm qua, thật sự khiến ngươi phải đợi lâu rồi.” Một lão giả tóc nâu trắng, sắc mặt hồng thuận từ trong xe ngựa đi ra, thanh âm đầy đủ khí lực, lộ rõ vẻ uy nghiêm.
“Nếu đã đến thì vào trong hãy nói, lâu lắm rồi ta với ngươi không có uống rượu cùng nhau, hôm nay chúng ta nhất định không say không về.” Mã Đặc Sâm cười ha hả.
Tác Lạp Khắc đi tới cửa liền cẩn thận đánh giá Duy Khắc Lai Ân bên cạnh, lúc này mới gật đầu nói: “Đây chính là Duy Khắc Lai Ân sao? Quả nhiên rất có phong độ quý tộc, gần đây danh vọng của ngươi trong Áo Khắc Lan thành cũng không nhỏ chút nào, so với mấy tôn tử bất thành khí của ta thì mạnh hơn nhiều. Hôm nay là ngày ngươi tròn mười bảy tuổi, dựa theo truyền thống đại lục, hẳn là tới lúc gánh vác trách nhiệm gia tộc trên vai rồi, ngươi đã chuẩn bị kỹ càng chưa?”
Duy Khắc Lai Ân nhìn Tác Lạp Địch, khuôn mặt mỉm cười nhưng ngữ khí mười phần kiên định: “Có ta ở đây một ngày, thì sẽ không để gia tộc Bố Lai Ni Khắc biến mất khỏi Tạp Lai quốc, vô luận là ai, vô luận là chuyện gì cũng không hủy diệt được!”
Hiện giờ Duy Khắc Lai Ân không có thực lực mạnh mẽ như kiếp trước, vì vậy những lời này nói ra cũng không có mang theo bao nhiêu khí thế, nhưng mà lòng tin vững vàng trong linh hồn lại toát lên qua ánh mắt. Tác Lạp Địch cảm nhận được sự tự tin chưa từng có từ trước đến nay của Duy Khắc Lai Ân, trong nháy mắt nội tâm trống rỗng, không nhịn được mà rung mình một cái.
“Ta bị làm sao vậy nhỉ, chẳng lẽ lại sợ đối mặt với một thiếu niên sao?” Tác Lạp Địch lại nhìn vào ánh mắt trong suốt không có chút dị thường của Duy Khắc Lai Ân, trong lòng thầm nghĩ: “Có lẽ chỉ là ảo giác, tên thanh niên mạnh miệng này chẳng qua chỉ là một ma pháp sư có tư chất ngu dốt mà thôi!”
Sau khi chiêu đãi Tác Lạp Địch nhập tọa, tân khách cũng đã đến đông đủ, cho nên Mã Đặc Sâm liền mời mọi người nâng ly nhập tiệc, vừa uống vừa hàn huyên. Là nhân vật chính của bữa tiệc, Duy Khắc Lai Ân tự nhiên phải biểu hiện phong độ quý tộc, một bên tiếp nhận các lời chúc mừng, một bên dùng thái độ thích hợp đáp lễ.
Có điều Mục Thác bá tước đến trước hết thì bây giờ lại im lặng, trong đầu buồn bực chỉ chú ý ăn uống. Mã Đặc Sâm công tước cũng không hy vọng hắn có thể nói ra lời tốt đẹp gì, chỉ cần hắn không gây ra rắc rối cho mình là được, cho nên cố tình bỏ quên hắn.
Tại thời điểm náo nhiệt nhất của bữa tiệc, đang lúc mọi người thích thú ăn uống, đột nhiên có một người hầu hoảng sợ từ phía ngoài vội vàng xông vào, hô lớn: “Công tước đại nhân, thị vệ trong cung mới đưa tin tới, nói là bệ hạ đã xuất cung, sắp đến tham dự tiệc mừng sinh nhật của Duy Khắc Lai Ân thiếu gia.”
“Cái gì, bệ hạ sắp tới sao?” Mã Đặc Sâm cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.
Dạng yến tiệc sinh nhật bình thường này, bệ hạ phái ra sứ giả đến chúc mừng là đủ rồi, nhiều nhất là phái sứ giả có thân phận cao một chút ví dụ như một vị vương tử. Bệ hạ tự mình đến đây không phải là không thể, chẳng qua là vì chúc mừng sinh nhật của Duy Khắc Lai Ân mà kinh động bệ hạ khiến người tự mình đến, giống như là quá mức ân sủng. Hơn nữa Mã Đặc Sâm mơ hồ nhận ra bệ hạ đối với gia tộc mình không có ý tốt, vì vậy nguyên nhân tuyệt đối không phải là do coi trọng gia tộc Bố Lai Ni Khắc, ẩn ý trong đó làm cho mọi người phải suy nghĩ.
“Ha ha, không nghĩ tới bệ hạ sẽ đích thân tới đây, điều này quả thực là vinh hạnh cho gia tộc Bố Lai Ni Khắc a! Hay là các vị cùng chúng ta đi ra ngoài cung nghênh thánh giá, vạn nhất chậm trễ thì thật là không đúng với lễ nghi.” Dù sao Mã Đặc Sâm cũng đã trải qua rất nhiều tình cảnh, mặc dù trong lòng kinh hãi, thần sắc vẫn không hề biến đổi, lập tức cao hứng cười nói.
Bất quá trong lúc Mã Đặc Sâm vô tình quét qua một vòng, phát hiện Mục Thác và Tác Lạp Địch trao đổi ánh mắt thật nhanh, ngay sau đó trên mặt cả hai đều nở nụ cười. Điều này càng làm cho tâm của Mã Đặc Sâm trầm xuống, nếu như hai tên này biết trước bệ hạ hôm nay sẽ tới, đồng nghĩa với việc bọn họ cùng bệ hạ có chuyện gì gạt mình, sợ rằng yến tiệc ngày hôm nay sẽ xảy ra sóng gió gì đó.
Tin tức bệ hạ sắp giá lâm lập tức được truyền khắp phủ công tước, bất kể là khách tham dự yến hội hay là hạ nhân trong phủ đều mang khuôn mặt hưng phấn. Gia tộc Bố Lai Ni Khắc là một trong hai đại thế tập công tước, ở Tạp Lai quốc có uy vọng gần bằng với vương tộc, cao hơn mấy phần so với một thế tập công tước khác là gia tộc Tái Nhân. Mà lần này bệ hạ tự mình đến dự yến tiệc sinh nhật của Duy Khắc Lai Ân, tức thì làm cho bọn họ tưởng rằng gia tộc Bố Lai Ni Khắc được coi trọng.
Mọi người không phải đợi lâu, một đội thị vệ cung đình tinh nhuệ theo hàng ngũ chỉnh tề chạy bộ tới, phía sau là một đoàn xe ngựa tráng lệ. Ở Tạp Lai quốc tài nguyên cằn cỗi này, cũng chỉ có vương thất mới phô trương như vậy, xe ngựa còn chưa đến, tất cả đã sớm quỳ đầy dưới đất.
“Ha ha ha ha, trẫm biết nơi này hôm nay rất náo nhiệt, nhân lúc gần đây trẫm ở trong cung rất buồn chán, nên ra ngoài đi dạo một chút thuận tiện ăn mừng sinh nhật Duy Khắc Lai Ân, đúng là nhất cử lưỡng tiện a.” Sau khi bệ hạ ra khỏi xe ngựa, liền cất tiếng: “Các khanh bình thân cả đi, hôm nay nhân dịp sinh nhật Duy Khắc Lai Ân, quân thần chúng ta cùng vui vẻ một đêm nào!”
Duy Khắc Lai Ân vừa đứng dậy, bệ hạ đã đi đến trước mặt hắn, cũng không chào hỏi Mã Đặc Sâm, ngược lại vỗ vỗ bả vai Duy Khắc Lai Ân: “Đây chính là Duy Khắc Lai Ân sao, nghe nói khanh từ nhỏ không thích tu luyện đấu khí mà thích học tập ma pháp, trẫm rất hy vọng gia tộc Bố Lai Ni Khắc có thể xuất hiện một Đại Ma Pháp Sư.”
“Đa tạ bệ hạ ưu ái, thần nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của người.” Duy Khắc Lai Ân hồi đáp với giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Tốt, gia tộc Bố Lai Ni Khắc quả nhiên là nhân tài xuất hiện lớp lớp!” Bệ hạ khen ngợi một câu, lúc này mới cười với Mã Đặc Sâm ở bên cạnh: “Lão nguyên soái cũng không cần đứng đây đợi trẫm, trẫm vẫn chưa có dùng bữa trưa đâu, chúng ta vào trong thôi nào.”
Bệ hạ cũng không phải là lần đầu tiên đến phủ công tước, vì vậy không cần người dẫn đường mà như ngựa quen đường cũ, trực tiếp dẫn đầu tất cả mọi người vào trong phòng khách chính.
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Chung Cực Thần Đạo
Tác giả: Nhất Bút Thư
Chương 17 : Giận Dữ Đập Bàn.
Dịch giả: Trần Kinh Vân
Converter: Trần Kinh Vân
Nguồn: Banlonghoi.com
Quốc vương bệ hạ đột nhiên đến, làm cho thực khách trong bữa tiệc không kịp thích ứng, chỉ có thể từ từ dùng bữa, người nói chuyện ít đi rất nhiều. Hôm nay bệ hạ quả thực rất cao hứng, một bên phê bình ưu khuyết điểm của thức ăn, một bên thỉnh thoảng đề cập đến vài câu quốc sự.
“Loại bắp cải này chế biến không tệ, tươi mát ngon miệng, ngay cả trẫm ở trong hoàng cung cũng không thường xuyên được thưởng thức a! Tạp Lai quốc chúng ta là nước ven biển, thực đơn hằng ngày hơn phân nửa là hải sản như sò hến…, hoặc là vài món rau đặc sản bản địa, trẫm sớm đã ăn đến phát ngán rồi. Nghe nói bình dân ở Lạc Luân Tác đế quốc bên kia ngày ngày cũng được ăn thứ cải bắp này, nhưng mà chúng ta muốn ăn lại không dễ dàng chút nào!” Mới nếm thử vài miếng bắp cải, quốc vương bệ hạ lại bắt đầu cảm thán.
“Ha ha, hoàn cảnh khí hậu đất nước ta bên này không phù hợp cho bắp cải sinh trưởng, cho nên ở chỗ chúng ta mới là vật hiếm có. Vì những thứ này, thần phải phái tâm phúc bất chấp nguy hiểm lẻn vào Cổ Tư Mông công quốc, dùng giá cao mới mua được! Ở Cổ Tư Mông công quốc cũng có rất ít khu vực có thể trồng chúng, chờ khi bán đến chỗ chúng ta, giá cả đã bị đẩy lên rất cao, nếu không phải do chuẩn bị yến tiệc sinh nhật cho Duy Khắc Lai Ân, thần cũng không nỡ đem ra a!” Mã Đặc Sâm cười nói.
“Ân, nhắc đến Cổ Tư Mông công quốc, trẫm lại nhớ đến một chuyện.” Quốc vương bệ hạ bỗng nhiên đặt dao nĩa trong tay xuống bàn, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Đại chiến lần trước giữa chúng ta và Cổ Tư Mông công quốc cách đây đã mười ba năm, nhiều nhất là ba năm nữa, đất nước ta sẽ phải chống đỡ một đợt tấn công quy mô lớn của bọn chúng. Căn cứ theo lệ cũ, chức vụ nguyên soái là do đệ tử các đại gia tộc trải qua tỉ thí, người chiến thắng cuối cùng sẽ đảm nhận. Vì để cho tân nguyên soái có đủ thời gian huấn luyện quân đội, trẫm cảm thấy việc lựa chọn nguyên soái nhiệm kỳ tiếp theo là cực kỳ cấp thiết, không biết Mã Đặc Sâm công tước có ý kiến gì không?”
Nghe được câu này, trong lòng Mã Đặc Sâm hồi hộp một chút: “Rút cục đến chuyện chính rồi, xem ra bệ hạ lần này tới là muốn nhắc nhở chuyện tuyển chọn nguyên soái! Không nghĩ đến bệ hạ lại nói ngay bây giờ, ta còn tính đợi kết thúc sinh nhật của Duy Khắc Lai Ân, ngày mai sẽ cùng người thương lượng kỹ càng, xem ra đúng là không còn kịp nữa.”
Hơi hơi liếc mắt nhìn qua, trên mặt Mục Thác cùng Tác Lạp Địch đều có vẻ đắc ý, chắc là muốn ở bên cạnh chế giễu.
“Bệ hạ, lựa chọn tân nguyên soái cho nhiệm kì tiếp theo là việc hệ trọng của quốc gia, tất không thể qua loa. Thần thiết nghĩ hay là chờ ngày khác quân thần tập hợp đầy đủ, sau đó bàn luận kỹ càng là tốt nhất, hôm nay chẳng qua chỉ là bữa tiệc sinh nhật của Duy Khắc Lai Ân, thật sự không thích hợp thảo luận đại sự.” Ở trước mặt mọi người, Mã Đặc Sâm cũng không tiện từ chối, làm bệ hạ mất mặt trước các thần tử, không thể làm gì khác hơn là đưa ra một cái thang để leo xuống.
“Mã Đặc Sâm công tước, lời này của ngài là không đúng rồi. Ngươi cũng nói, lựa chọn nguyên soái là quốc gia đại sự, với lại đại chiến đã như lửa cháy đến chân mày, lúc này phải nhanh chóng quyết định mới đúng, nếu không để muộn một chút chính là nguy cơ mất nước a!” Tác Lạp Địch bất ngờ há mồm nói.
“Tác Lạp Địch công tước nói rất chính xác, với lại hôm nay là sinh nhật Duy Khắc Lai Ân, tất cả các vị đại thần đều đến tham dự, chỉ cần Mã Đặc Sâm công tước đáp ứng, chúng ta có thể sớm thương nghị khi nào bắt đầu tỉ thí.” Mục Thác bá tước cũng chen vào một câu.
Quốc vương bệ hạ gật đầu: “Lời Tác Lạp Địch công tước và Mục Thác bá tước vô cùng chuẩn xác, quyết định sớm ngày nào thì càng tốt ngày đó. Hôm nay tất cả mọi người đều ở đây, bản thân trẫm thấy đây là một cơ hội không tệ.”
Mã Đặc Sâm không ngờ tới ba người lại liên thủ đối phó hắn, chính mình mới nói một câu, đối phương đã nói ba câu, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Lúc này Duy Khắc Lai Ân đột nhiên đứng dậy, cất cao giọng: “Bệ hạ, thần cảm thấy có chọn hay không chọn nguyên soái cũng không sao cả. Đầu tiên, đệ nhất và đệ nhị cao thủ đều là người của gia tộc Bố Lai Ni Khắc, mà đệ tam cao thủ Mục Thác bá tước lại do gia tộc Bố Lai Ni Khắc chúng thần đề bạt, mới có được địa vị ngày hôm nay. Hơn nữa nói đến sự hiểu biết đối với quân đội quốc gia, không ai có khả năng vượt qua gia tộc Bố Lai Ni Khắc, nhất là hiện giờ thế cục rối loạn, Cổ Tư Mông công quốc tùy thời có thể tiến công, vì vậy lựa chọn nguyên soái lúc này có chút không thỏa đáng. Cho nên, lần tuyển chọn nguyên soái này không làm cũng được, tiếp tục để cho gia tộc Bố Lai Ni Khắc đảm nhiệm, chắc chắn sẽ không làm bệ hạ thất vọng!”
“Duy Khắc Lai Ân, chúng ta bây giờ đang thảo luận quốc gia đại sự, ngươi là tiểu hài tử vắt mũi chưa sạch tham gia vào làm gì? Ngươi không có danh hiệu quý tộc, chẳng lẽ không sợ bị phán tội quấy phá quốc gia đại sự sao?” Tác Lạp Địch vỗ bàn “ba” một cái, lớn tiếng khiển trách.
“Quốc gia đại sự bất quá là một chữ lý, hiện tại cũng không phải đang nghị sự trên triều, mà chỉ là yến tiệc gia tộc, làm sao có thể tính là quấy nhiễu việc hệ trọng quốc gia chứ?” Duy Khắc Lai Ân không hề sợ hãi, ngang ngạnh phản bác lời Tác Lạp Địch.
“Hắc hắc, toàn bộ quân thần đều đang tụ tập ở chỗ này, có gì khác biệt so với trong triều chứ? Quốc vượng bệ hạ ở đâu thì đó chính là nghị sự triều đình!” Mục Thác bá tước đánh giá Duy Khắc Lai Ân một chút, giọng nói đầy nham hiểm: “Cho dù ngươi có gia gia là thế tập công tước, nhưng mà có một vài tội lớn không phải là ngươi có thể gánh được. Với lại nhìn bộ dạng của ngươi, có điểm nào giống người của gia tộc Bố Lai Ni Khắc chứ, nói không chừng là đồ…”
“Câm miệng!” Duy Khắc Lai Ân chợt vỗ mạnh vào bàn, cái chén nhỏ phía trên khay chén bắn lên rất cao, nước đổ lênh láng ra khắp mặt bàn. Hắn bỗng nhiên đập bàn, không chỉ khiến cho Mục Thác bá tước, mà ngay cả bệ hạ cũng giật nảy mình.
“Mục Thác, ngươi lại dám vũ nhục danh tiếng gia tộc Bố Lai Ni Khắc trước mặt mọi người, ta đại biểu thân sinh phụ mẫu cùng với tất cả các vị trưởng bối đã hy sinh vì bảo vệ Tạp Lai quốc, nhất định phải đòi ngươi một cái công đạo, loại khuất nhục này chỉ có dùng máu tươi mới có thể rửa sạch!” Vừa nói Duy Khắc Lai Ân liền căm phẫn quay đầu, khuôn mặt thống hận nhìn chằm chằm quốc vương bệ hạ: “Bệ hạ, những lời của Mục Thác bá tước người cũng chính tai nghe thấy, thần thỉnh cầu bệ hạ cho phép thần dùng danh dự gia tộc Bố Lai Ni Khắc quyết đấu sinh tử với Mục Thác bá tước!”
Bởi vì Duy Khắc Lai Ân từ nhỏ cải tạo thân thể, nên hắn cố ý thay đổi sao cho giống đến tám phần hình dáng Huyền Tiêu kiếp trước. Đầu tóc đen bóng, còn có đặc điểm nét mặt điển hình của người Trung Quốc, khác hoàn toàn so với người của gia tộc Bố Lai Ni Khắc, thậm chí là tuyệt đại đa số người trên Á Đặc Tây đại lục.
Mà lời Mục Thác bá tước thật sự có phần thái quá, hắn đem tướng mạo Duy Khắc Lai Ân ra làm cớ công kích, trên thực tế chính là ám chỉ gia tộc Bố Lai Ni Khắc gia môn bất hạnh, làm ra việc bại hoại thuần phong mỹ tục. Chuyện này nếu như truy cứu tới cùng thì đúng là không chết không thôi, Duy Khắc Lai Ân ở trước mặt quốc vương bệ hạ nóng nảy như vậy cũng là hợp tình hợp lý.
Tất cả mọi người đều bị hành động của Duy Khắc Lai Ân dọa ngây người, trong đó người kinh hãi nhất không phải ai khác, chính là Mã Đặc Sâm công tước luôn cho rằng mình là người hiểu rõ Duy Khắc Lai Ân nhất. Trong ấn tượng của hắn, Duy Khắc Lai Ân chưa từng nổi nóng với bất kỳ ai, thậm chí chưa nặng lời với ai bao giờ.
Nhưng mà bây giờ, Duy Khắc Lai Ân không chỉ quát bảo một vị bá tước “Câm miệng”, mà còn đập bàn, trọng yếu hơn là ở trước mặt đông đảo quý tộc, đông đảo đại thần, thậm chí là cả quốc vương bệ hạ!
Trời ạ, không nói những thứ khác, chỉ riêng việc vỗ bàn trước mặt bệ hạ, Mã Đặc Sâm tự nhận rằng mình không có cái dũng khí đó.
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Chung Cực Thần Đạo
Tác giả: Nhất Bút Thư
Chương 18 : Hai Trận Quyết Đấu.
Dịch giả: Trần Kinh Vân
Converter: Trần Kinh Vân
Nguồn: Banlonghoi.com
“Ngươi, ngươi, ngươi… Đây là ngươi đang khiêu chiến với ta sao? Ngươi đại biểu nguyên soái lệnh của gia tộc Bố Lai Ni Khắc quyết đấu với ta sao?” Ngay lúc những thực khách còn đang ngây người, làm người trong cuộc Mục Thác bá tước đã tức giận đứng lên, ngón tay run run chỉ vào Duy Khắc Lai Ân quát lớn.
“Chỉ bằng vào ngươi mà cũng mơ tưởng đến nguyên soái lệnh à? Bản thân ta đúng là đã quên mất, nếu bàn về số lượng đại kiếm sư, thì phe của ngươi nhiều hơn gia tộc Bố Lai Ni Khắc chúng ta, thì ra đây là chỗ dựa để ngươi tranh đoạt chức nguyên soái của Tạp Lai quốc à!” Duy Khắc Lai Ân giống như mất đi lý trí, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ba ngày sau, ta và ngươi tiến hành quyết đấu sinh tử, ta phải lấy máu của ngươi rửa sạch sự vũ nhục mà ngươi mang đến cho gia tộc Bố Lai Ni Khắc! Nửa tháng sau, thành viên gia tộc Bố Lai Ni Khắc và các ngươi sử dụng phương thức đoàn chiến, đánh một trận phân thắng bại, ai thắng thì kẻ đó chấp chưởng nguyên soái lệnh!”
Vừa nói Duy Khắc Lai Ân quay đầu nói với quốc vương bệ hạ: “Bệ hạ, hiện nay ngoại trừ gia tộc của Mục Thác bá tước có thực lực tương đương với gia tộc Bố Lai Ni Khắc chúng thần, những gia tộc khác đều thua kém xa, không biết phương pháp định đoạt người nắm giữ nguyên soái lệnh như vậy, bệ hạ có cảm thấy hài lòng hay không?”
“Cái này…” Từ khi Mục Thác bá tước ngắt lời Duy Khắc Lai Ân cho đến lúc Duy Khắc Lai Ân vỗ bàn, bất quá chỉ diễn ra trong chớp mắt, thế nhưng không khí bữa tiệc liền đột ngột thay đổi, tạo thành kết quả thủy hỏa bất tương dung, nhất thời quốc vương bệ hạ cũng do dự không biết làm sao cho phải.
Lại nói tiếp, quốc vương bệ hạ không hề muốn tiêu diệt gia tộc Bố Lai Ni Khắc chút nào, chẳng qua là hắn cảm thấy uy danh gia tộc Bố Lai Ni Khắc quá lớn, mỗi lần đại chiến cách nhau mười năm với Cổ Tư Mông công quốc, phần lớn đều là gia tộc Bố Lai Ni Khắc suất binh chống cự. Vì vậy dần dần, tiếng tăm gia tộc Bố Lai Ni Khắc lên như diều gặp gió, thậm chí trong lòng bình dân còn vượt qua vương thất, điều này làm cho vương thất lo sợ bất an, sợ rằng bỗng nhiên có một ngày gia tộc Bố Lai Ni Khắc mang lòng phản nghịch, trực tiếp giết vào hoàng cung chiếm lấy ngôi báu.
Mà gia tộc Bố Lai Ni Khắc thật sự vô cùng quan trọng với Tạp Lai quốc, có thể nói mất đi gia tộc Bố Lai Ni Khắc thì không thể ngăn cản được đại quân Cổ Tư Mông công quốc, cuối cùng sẽ rơi vào cảnh nước mất nhà tan. Bởi vậy quốc vương bệ hạ cũng chỉ có thể chấp nhận danh vọng của thần tử cao hơn mình, đồng thời cầu khẩn gia tộc Bố Lai Ni Khắc không có ý nghĩ làm nghịch thần mưu quyền đoạt vị.
Mãi đến khi Mục Thác bá tước xuất hiện, quốc vương bệ hạ rút cục cũng tìm thấy hy vọng ngăn cản gia tộc Bố Lai Ni Khắc, bởi vì cái Mục Thác bá tước tu luyện là ‘Liệt Phong Đấu Khí’, rõ ràng lợi hại hơn ‘Hổ Khiếu Quyết’ của gia tộc Bố Lai Ni Khắc, chỉ cần mình cất nhắc Mục Thác bá tước, sau đó để cho hai nhà này thay phiên chấp chưởng nguyên soái lệnh, qua đó làm suy yếu danh tiếng gia tộc Bố Lai Ni Khắc.
Hơn nữa gia tộc Bố Lai Ni Khắc chưa từng suy yếu như bây giờ, hắn chính là nhìn trúng điểm này mới viện đủ lý do để đưa Mục Thác lên chức nguyên soái, chờ uy danh Mục Thác bá tước lên càng cao, dĩ nhiên gia tộc Bố Lai Duy Khắc là ngày một yếu đi. Rồi sau đó hắn tiếp tục luân phiên đưa hai gia tộc thượng vị, dùng cách này khống chế không để cả hai phe phát triển vượt qua vương thất, với lại có hai gia tộc quân đội thực lực cường đại, biên cảnh Tạp Lai quốc tất nhiên là càng thêm bền chắc.
Nhưng mà hiện tại, Duy Khắc Lai Ân đề xuất biện pháp hỗn chiến để phân định thắng thua, tình huống đã phát triển vượt ra khỏi dự liệu của quốc vương bệ hạ lúc trước. Chẳng những vậy gia tộc Bố Lai Ni Khắc chỉ còn bốn thành viên, trong đó Á Lịch Khắc Tư chỉ là tam cấp kiếm sư, Duy Khắc Lai Ân nghe nói là ma pháp sư không biết ma pháp. Nhìn qua thực lực Mục Thác bá tước, bản thân hắn là bát cấp đại kiếm sư, hai nhi tử thất cấp đại kiếm sư, bốn nhi tử còn lại cũng có thực lực đại kiếm sư, cộng thêm lợi thế về công pháp so với gia tộc Bố Lai Ni Khắc.
Hai đội ngũ chênh lệch này chỉ cần người hơi có chút đầu óc, rất dễ dàng phán đoán ra kết cục cuối cùng, nhất định là gia tộc Bố Lai Ni Khắc bị tiêu diệt, ngay cả quân số của phe Mục Thác bá tước cũng không bị tổn thất.
Nghe được những lời kia của Duy Khắc Lai Ân, mọi người xung quanh không nhịn được mà thét lên kinh hãi, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía sắc mặt quốc vương bệ hạ, chờ hắn ra quyết định cuối cùng.
Mã Đặc Sâm lại càng gấp đến độ há hốc miệng, đang muốn nói cái gì đó thì đúng lúc này Duy Khắc Lai Ân truyền âm tới: “Gia gia yên tâm, cơn tức giận của cháu là giả bộ đấy, mục đích chính là để ép buộc bệ hạ đồng ý điều kiện cháu đưa ra. Hiện giờ cháu không thể nào giải thích cặn kẽ cho người được, gia gia cứ việc đáp ứng chuyện đó đi, cháu đã có sách lược ứng đối vẹn toàn rồi.”
Mã Đặc Sâm vốn tưởng rằng Duy Khắc Lai Ân lửa giận công tâm, không lựa lời nên mới nói như vậy, chỉ là nghe được thanh âm bình thản không có bất kỳ cảm xúc ba động nào ở bên trong của Duy Khắc Lai Ân truyền tới, khiến trong lòng hắn cực kỳ kinh ngạc, hắn chưa bao giờ biết Duy Khắc Lai Ân còn có loại bản lĩnh diễn trò này.
Mã Đặc Sâm không biết Duy Khắc Lai Ân dùng phương pháp gì để truyền âm cho hắn, thế nhưng thử nghĩ đến những bản lĩnh ly kỳ cổ quái trong truyền thuyết của ma pháp sư, cùng với thủ đoạn thi pháp thiên biến vạn hóa tối hôm qua, Mã Đặc Sâm cảm thấy có thể tin vào lời nói của Duy Khắc Lai Ân.
“Ta chắc chắn là điên rồi, vậy mà lại cho rằng bốn người chúng ta có biện pháp đánh thắng bảy người bọn Mục Thác chứ.” Mã Đặc Sâm cười khổ, lý trí của hắn thật sự không thể nào tiếp nhận cục diện đó, ấy vậy mà trực giác trực giác nói cho hắn biết rằng hắn nên đặt niềm tin vào Duy Khắc Lai Ân.
Ngay sau khi lớn tiếng thở dốc một hơi, thần sắc Mã Đặc Sâm mang vài phần bén nhọn: “Nếu Mục Thác bá tước muốn nắm giữ nguyên soái lệnh, căn cứ lệ cũ là phải tỉ thí thực lực gia tộc, thì gia tộc Bố Lai Ni Khắc chúng ta chưa bao giờ sợ khiêu chiến! Bệ hạ, mới vừa rồi ngài cũng nói muốn dựa theo lệ cũ chọn lựa người chấp chưởng nguyên soái lệnh, như vậy cứ lấy phương thức hỗn chiến gia tộc đánh một trận phân định thắng bại! Hiện tại đã có gia tộc Bố Lai Ni Khắc chúng thần và Mục Thác bá tước hai nhà, những gia tộc khác không có khả năng báo danh tham gia!”
Không hổ là nguyên soái một nước, Duy Khắc Lai Ân còn muốn xin bệ hạ chấp nhận, Mã Đặc Sâm vừa lên tiếng đã mượn lời hắn nói…, mang chuyện này ấn định xuống, điều cần thương lượng bây giờ không phải là chiến hay không chiến, mà là vấn đề ai đến ứng chiến.
“Như thế thì không tốt lắm? Trẫm xem không bằng đơn đả độc đấu, ba trận thắng hai, vậy thì có thể giảm bớt những thương vong không đáng có.” Quốc vương bệ hạ thì ra đang tính toán thiệt hơn, thương vong do đơn đả độc đấu kịch liệt so với quần đấu thì vẫn thấp hơn a. Với lại gia tộc Bố Lai Ni Khắc chỉ có Mã Đặc Sâm cùng Tác Luân có thực lực mạnh, hai người khác bất quá chỉ là hai đứa trẻ, ba trận thắng hai đối với Mục Thác bá tước cũng hết sức có lợi, mình cũng đạt được mục đích làm suy yếu gia tộc Bố Lai Ni Khắc.
“Bệ hạ, nếu dùng chỉnh thể thực lực gia tộc quyết định quyền sở hữu nguyên soái lệnh, hay là hỗn chiến tốt hơn, chẳng những thế gia tộc Bố Lai Ni Khắc nếu nêu lên điều kiện này, tất nhiên là hết sức có lòng tin, thần nguyện ý lãnh giáo một chút bản lĩnh của gia tộc Bố Lai Ni Khắc!” Mục Thác cũng nhận ra đây là một cơ hội to lớn đối với hắn, vì vậy cũng ở một bên châm ngòi thổi lửa.
Tác Lạp Địch suy tư một lát, cũng nói: “Nếu song phương đã đáp ứng, thần thấy chuyện này cũng không thành vần đề, chỉ cần lúc song phương động thủ chỉ điểm đến là dừng, liền tránh được những thương vong vô nghĩa.”
Quốc vương bệ hạ đau cả đầu, hắn không nghĩ tới sự tình lại phát triển thành như vậy, hơn nữa việc tranh đoạt nguyên soái lệnh là hắn đề cập đến đầu tiên, muốn rút lời thì cũng không tìm được lý do thích hợp.
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Chung Cực Thần Đạo
Tác giả: Nhất Bút Thư
Chương 19 : Chủ Mưu Tạo Phản
Dịch giả: Trần Kinh Vân
Converter: Trần Kinh Vân
Nguồn: Banlonghoi.com
“Vậy ----- nếu song phương đều đồng ý, thì cứ dựa theo lời các khanh nói mà làm đi, bất quá chiến sự đã đến gần, hai bên chỉ điểm tới là ngừng, tránh gây tổn thương hòa khí.” Quốc vương bệ hạ vạn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng đáp ứng.
“Bệ hạ, tranh đoạt nguyên soái lệnh có thể điểm đến là dừng, nhưng Mục Thác bá tước mới vừa lên tiếng vũ nhục gia tộc Bố Lai Ni Khắc chúng thần, khẩn xin bệ hạ ân chuẩn cho thần cùng hắn quyết đấu sinh tử vào ba ngày sau!” Duy Khắc Lai Ân tựa hồ vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục nói.
“Mục Thác bá tước, khanh thấy thế nào?” Quốc vương bệ hạ cực kỳ khó chịu, hắn nhận ra tình thế bây giờ đã hoàn toàn thoát khỏi lòng bàn tay của mình, cảm giác này hết sức không tốt.
“Thần ban nãy nhất thời lỡ lời, tuy nhiên danh dự quý tộc là chuyện lớn, nếu Duy Khắc Lai Ân kiên trì như vậy, thần nghĩ để cho Tát Duy thay thần xuất chiến, tránh cho người khác nói thần lấy lớn hiếp nhỏ.” Mục Thác bá tước lên tiếng đồng ý.
“Ân, Tác Duy thay mặt phụ thân xuất chiến, không biết ý của khanh ra sao, Duy Khắc Lai Ân?” Quốc vương bệ hạ quay đầu lại hỏi.
Duy Khắc Lai Ân biết, Tác Duy là nhi tử Mục Thác bá tước, có thực lực tam cấp đại kiếm sư, cho nên hồi đáp: “Được ạ, ba ngày sau, không chết không thôi!”
Vốn là một bữa yến tiệc sinh nhật vui vẻ, không ngờ lại xuất hiện loại chuyện này, tất cả các thực khách tham dự hội nghị không chỉ không cảm thấy cao hứng, mà còn nơm nớp lo sợ, không đầy một lái liền rời đi sạch sẽ.
Tiễn khách khứa ra về hết, mặt Mã Đặc Sâm trắng như tờ giấy, kéo Duy Khắc Lai Ân vào trong thư phòng, Tác Luân cùng Á Lịch Khắc Tư tự nhiên cũng đi theo vào.
“Duy Khắc Lai Ân, đến giờ gia gia mới phát hiện, thì ra cháu còn biết giả bộ tức giận a! Không chỉ có vậy, còn dám đập bàn trước mặt bệ hạ, biểu hiện của cháu thật sự khiến gia gia không cách nào tưởng tượng nổi a!” Thần sắc Mã Đặc Sâm phức tạp nhìn Duy Khắc Lai Ân, thở dài một hơi: “Giải thích một chút đi, cháu tại sao phải làm như vậy, gia gia thấy việc này đối với chúng ta không có lợi ích gì cả.”
Lúc này Duy Khắc Lai Ân đã khôi phục bộ dáng ưu nhã bình thản hằng ngày, thoải mái ngồi trên ghế, khuôn mặt nở nụ cười.
“Ha ha, hôm nay sau khi tên Mục Thác kia vào cửa, cháu đã nhận ra tình huống không ổn, rất rõ ràng là hắn mang địch ý mà đến. Ở trong bữa tiệc cháu diễn trò như thế, thật sự chỉ có một mục đích, đó là dò xét xem ai là địch nhân, ai là bằng hữu của chúng ta.” Duy Khắc Lai Ân vừa nói, vừa tự rót cho mình một chén trà.
“Nga, chuyện này rút cuộc là như thế nào?” May là Mã Đặc Sâm ở chính đàn lăn lộn nhiều năm, nhưng vẫn không hiểu lắm những lời nói đó.
“Cháu phát hiện nội bộ Tạp Lai quốc không bị phân chia thành bao nhiêu đoàn thể chính trị, tuy nhiên cách thức trưa nay dùng hình như hơi quá rồi, dùng hết sức lực đánh một côn đả thảo kinh xà cũng chỉ đánh vào không khí mà thôi, lãng phí không ít khí lực a. Cháu nhận thấy đa số quý tộc cùng đại thần không có bao nhiêu người một dạ hai lòng, cho nên chuyện tình liên quan đến gia tộc ta hẳn chỉ có bệ hạ, gia tộc Tái Nhân, Mục Thác bá tước ba bên tham gia, những người khác đều không biết gì cả.”
Ở trong bữa tiệc Duy Khắc Lai Ân quan sát rõ ràng, khi hắn nổi giận vỗ bàn, đại bộ phận vẻ mặt mọi người là khiếp sợ, sau đó định bụng làm người hòa giải, cố gắng giúp song phương bớt giận. Chẳng qua là ở đây có bệ hạ cùng hai vị thế tập công tước, những người này không dám tùy tiện lỗ mãng, với lại Duy Khắc Lai Ân không đợi bọn họ lấy đủ dũng khí để khuyên nhủ, đã đem chuyện này làm căng lên. Hắn từ đầu vốn không có ý định giải quyết hòa bình, tự nhiên không để cho bọn sứ giả hòa bình này có cơ hội.
“Tạp Lai quốc chúng ta là một nước nhỏ nghèo khó, bởi vậy không có bao nhiêu lợi ích khiến quý tộc cùng các đại thần thèm muốn, đó là lý do tạo nên lập trường chính trị không hề phức tạp ở Tạp Lai quốc.” Mã Đặc Sâm khẳng định phán đoán của Duy Khắc Lai Ân, bất quá hắn có chút kỳ quái Duy Khắc Lai Ân làm sao đoán ra điều này, trước kia dường như Duy Khắc Lai Ân đối với chính trị cũng không hiểu rõ bao nhiêu a?
Trên mặt Duy Khắc Lai Ân lộ ra nụ cười tươi rói: “Như vậy là tốt nhất, chúng ta có thể duy trì ảnh hưởng trong phạm vi nhỏ nhất, sau khi sự tình trôi qua cũng sẽ giảm được rất nhiều tổn thất.”
“Cuối cùng cháu có tính toán gì không, mau nói đi a, thúc sắp sốt ruột đến chết rồi!” Tác Luân nhìn kiểu nói chuyện không nhanh không chậm của Duy Khắc Lai Ân, không nhịn được mà rống lên. Ở trên yến tiệc thấy Duy Khắc Lai Ân vỗ bàn, lòng hắn như bị lửa đốt, có khả năng nhẫn nãi đến bây giờ đã không hề dễ dàng chút nào.
“Rất đơn giản, cháu chuẩn bị để Á Lịch Khắc Tư lên làm quốc vương!” Duy Khắc Lai Ân nghiêm mặt, nghiêm túc nói.
Bên trong thư phòng bỗng chốc trở nên trầm mặc, cả ba người đều cho là lỗ tai mình có vấn đề.
“Ùng ục.”
Yết hầu Mã Đặc Sâm giật giật, khi mở miệng giọng nói bởi vì nội tâm chấn động nên hơi khan khan: “Duy Khắc Lai Ân, cháu vừa rồi mới nói gì, gia gia nghe không rõ?”
“Cháu nói, Tạp Lai quốc cần phải thay đổi quốc vương rồi, cháu cảm thấy Á Lịch Khắc Tư tương đối thích hợp!” Mặt Duy Khắc Lai Ân vẫn mỉm cười, giống như hắn đang nói về một việc nhỏ bé không đáng kể.
“Hảo tiểu tử, có khí phách!” Tác Luân nghiến răng nghiến lợi đấm nhẹ một quyền lên ngực Duy Khắc Lai Ân: “Nếu như hai mươi lăm năm trước, gia tộc Bố Lai Ni Khắc chúng ta có ý nghĩ này, đánh đổ hoàng cung, thì hiện tại gia tộc đã không rơi vào tình cảnh này!”
“Duy Khắc Lai Ân, loại chuyện này không thể đùa giỡn được đâu! Tổ tiên chúng ta hiệp trợ quốc vương khai quốc chiếm cứ lãnh thổ, chưa bao giờ có ý nghĩ phản nghịch! Mặc dù hiện giờ chúng ta nắm giữ binh quyền, nhưng mà trong tay bệ hạ cũng có một chi hoàng cung hộ vệ đội tinh nhuệ, chúng ta mang binh đánh vào hoàng cung khẳng định gặp phải thương vong không nhỏ, sau này chúng ta tuyệt đối không ngăn cản được cuộc tấn công của Cổ Tư Mông công quốc! Huống hồ chúng ta danh bất chính ngôn bất thuận, người trong nước cam tâm tình nguyện nghe chúng ta hiệu lệnh chắc rằng không nhiều lắm, cai trị đất nước ra sao cũng là một vấn đề!” Mã Đặc Sâm nhíu chặt mày lại, nói ra sự khó khăn của con đường này.
“Cha, người xem hôm nay Mục Thác và Tác Lạp Địch rõ ràng thông đồng với nhau, quốc vương bệ hạ cũng nghiêng về phía bọn họ, thay vì để bọn họ làm nhục, chi bằng dẫn quân đánh thẳng vào hoàng cung, cùng lắm đến lúc đó đầu hàng Cổ Tư Mông công quốc, nói không chừng có cơ hội trở thành thành viên thứ sáu của Cổ Tư Mông công quốc!” Tác Luân bất mãn, không để ý nói.
“Câm miệng! Gia tộc chúng ta nhiều năm thủ hộ Tạp Lai quốc như thế, ngươi nói những lời này không sợ làm cho biết bao trưởng bối đã hy sinh vì tổ quốc cảm thấy thất vọng sao? Những thành viên khác của Cổ Tư Mông công quốc có lẽ không để ý chúng ta trở thành nước thành viên thứ sáu, nhưng là ngươi cảm thấy Tháp Nặc Địch quốc có đồng ý không?” Mã Đặc Sâm hướng về phía Tác Luân giận dữ quát một tiếng.
Hệ thống chính trị của Cổ Tư Mông công quốc có chút kỳ lạ, nó là do năm nước nhỏ độc lập thống nhất mà thành, tuy rằng gọi chung là ‘Cổ Tư Mông công quốc’, thật ra thì mỗi nước đều độc lập về quân đội và pháp luật. Tuy nhiên do năm nước này hợp thành công quốc, hiển nhiên quan hệ giữa các nước vô cùng thân mật, là dạng đồng minh tương đối bền chắc.
Mà sát bên lãnh thổ Tạp Lai quốc là lãnh địa của Tháp Nặc Địch quốc, bởi vì chúng luôn muốn mở rộng lãnh thổ của mình, mới không ngừng gây chiến với Tạp Lai quốc trong nhiều năm.
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Chung Cực Thần Đạo
Tác giả: Nhất Bút Thư
Chương 20: Huyền Tiêu Thiên Tôn.
Dịch giả: Trần Kinh Vân
Converter: Trần Kinh Vân
Nguồn: Banlonghoi.com
“Tác Luân thúc thúc, người hiểu nhầm ý cháu rồi, biện pháp của cháu là dưới tình huống không phát động xung đột trên quy mô lớn, giải quyết vấn đề vương vị, chúng ta đương nhiên cũng không cần phải đi đầu nhập vào Cổ Tư Mông quốc .” Duy Khắc Lai Ân tiếp lời nói.
“Cho dù cháu có thể không dùng đến binh đao nắm giữ được vương cung, đến lúc đó cháu giải thích như thế nào về chuyện này, nếu như dân chúng cùng các vị quý tộc không chấp nhận, vậy sẽ không thể tránh được phát sinh bạo loạn, tạo cơ hội cho Cổ Tư Mông công quốc tiến công.” Mã Đặc Sâm suy tính rất sâu xa.
Duy Khắc Lai Ân mỉm cười, trả lời: “Cháu có thể tạo ra một lý do, để cho vô luận là quý tộc hay là bình dân đều hoàn toàn tin tưởng vào chúng ta, mà sẽ không sẽ dẫn đến bất kì náo động nào ở thời điểm tiếp nhận ngôi vị quốc vương.”
"Cháu thực sự có cách?" Mã Đặc Sâm đứng lên, tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn chăm chằm vào Duy Khắc Lai Ân một hồi lâu, mới tiếp tục hỏi: "Cháu có biện pháp gì? Phải biết rằng, những quan viên cùng với quí tộc kia, có không ít người ủng hộ quốc vương bệ hạ hiện tại. Nếu không có lý do hoàn hảo, thì không có cách nào làm cho bọn họ khuất phục!”
“Nếu như cháu nói, chúng ta có thần linh hỗ trợ thì sao? Duy Khắc Lai Ân chậm rãi nói.”
“Thần linh?”
Mã Đặc Sâm cùng Tác Luân nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy thần sắc không thể tin nổi trong mắt đối phương.
“Duy Khắc Lai Ân, cháu phải biết rằng, thần linh cũng không phải có thể đem ra để tùy tiện nói đùa. Chúng ta lén lút bêu rếu chính là đã khinh nhờn thần linh, chứ đừng nói tới việc dùng danh hiệu của thần linh để làm việc, nếu như bị những tín đồ kia biết, chúng ta không thể nào có thể trốn khỏi cái họa diệt tộc.” Thần sắc Mã Đặc Sâm cực kì nghiêm túc, trong giọng nói có ý cảnh cáo: “Nếu chúng ta thực sự không cách nào để đối phó với cục diện hiện tại, còn có thể rời bỏ Tạp Lai quốc, ngàn vạn lần không nên có ý tưởng này.”
Tác Luân nghiêm túc gật đầu, mặc dù có những lúc hẵn cũng không tuân theo quy củ, nhưng đối mặt với loại vấn đề liên quan đến thần linh, thực sự không dám có chút bất kính.
"Gia gia, cháu từ nhỏ đã hoàn toàn không giống những đứa trẻ khác, cụ thể ra sao chắc không cần cháu nói nữa a? Bởi vì gia gia coi cháu như là con của mình, cho nên cũng không có suy nghĩ nhiều. Với những người không hiểu biết cặn kẽ, còn tưởng rằng bình thường người dạy dỗ tốt, vì vậy cũng không ai quá mức hoài nghi biểu hiện của cháu. Hiện tại, cháu muốn nhân cơ hội này, nói cho mọi người biết một bí mật, thật ra thì cháu mang theo sứ mạng của thần linh phủ xuống Tạp Lai quốc." Duy Khắc Lai Ân rốt cục cũng nói ra quyết định của chính mình.
Căn cứ hiểu biết của Duy Khắc Lai Ân, trên thế giới này, mọi người vô cùng kính sợ đối với thần linh, quả thật có nhiều nơi có không ít thần tích phủ xuống, nghe nói là được ban thưởng cho một chút kỹ năng đặc thù. Về phần những nơi này thực sự có thần linh tồn tại, hay là những người có tu vị cao thâm giả thần giả quỷ, Duy Khắc Lai Ân cũng không rõ, nhưng mà hắn biết, dùng hình tượng ‘Thần linh’ có hiệu quả phi thường cao.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn, nghe được câu này, gương mặt của Mã Đặc Sâm lập tức lộ thần sắc bất khả tư nghị: “Cái gì, trên người của cháu mang theo sứ mạng thần linh?”
Thở dốc vài hơi thật sâu, Mã Đặc Sâm mời kìm chế sự kích động trong lòng, hạ thấp giọng chậm rãi hỏi: “Không biết giao sứ mạng cho cháu là vị thần linh nào, cháu mang sứ mạng gì vậy?”
Lai lịch của mình, dĩ nhiên Duy Khắc Lai Ân sẽ không nói, nhưng mà trên người lại có quá nhiều bí mật không thể nào giải thích, vì vậy hắn cần có một cái cớ hoàn chỉnh để giúp mình có thể che dấu những thứ này. Cho nên hắn liền nghĩ đến người được mọi người tôn kính ‘Thần Linh’, đây là một lý do vô cùng hoàn mỹ, có thể dùng để giải thích cho hầu hết các sự tình.
“Ha hả, thần linh giao sứ mạng cho cháu, gọi là ‘Huyền Tiêu thiên tôn’, bởi vì người ở nơi này chưa có tín đồ, mới để cho cháu giúp người thành lập tín ngưỡng.” Duy Khắc Lai Ân cười nói.
“Huyền Tiêu thiên tôn?” Mã Đặc Sâm cảm thấy cái tên này có vẻ là lạ, có điều hắn tự nhiên không dám có ý kiến gì, chẳng qua là cẩn thận hỏi lại: “Xem ra vị Huyền Tiêu thiên tôn lần đầu tiên đến Á Đặc Tây đại lục, chẳng qua không biết Huyền Tiêu thiên tôn có thần dụ gì đây?”
“Ha hả, ý tứ của Huyền Tiêu thiên tôn, chính là chúng ta giúp người tạo dựng một chút tín ngưỡng, có điều cũng không cần biết chúng ta phát triển được bao nhiêu tín đồ, chỉ cần làm cho mọi người trong số chúng ta biết đến sự tồn tại của người là được. Mấy năm nay, sở dĩ cháu không đem bí mật này nói ra, bởi vì thời cơ chưa chín muồi. Hiện tại quốc vương bệ hạ, muốn đối đầu với gia tộc chúng ta, điều này ảnh hưởng đến đại sự của Huyền Tiêu thiên tôn, thế nên chúng ta dứt khoát phải chiếm được vương cung, như vậy sẽ trợ giúp tốt hơn cho Huyền Tiêu thiên tôn thành lập tín ngưỡng.” Ở trong lòng hắn, cái được gọi Huyền Tiêu thiên tôn thật ra là kiếp trước của hắn, có điều điểm này hắn sẽ không nói cho bất kì kẻ nào.
“Vậy chúng ta có thể đem chuyện này nói cho quốc vương bệ hạ hay không, nếu như ngài biết chuyện này, nhất định sẽ không tiếp tục làm khó gia tộc chúng ta.” Dù sao trước giờ chưa từng nghĩ mình sẽ tạo phản, cho nên trong lòng Mã Đặc Sâm khó có thể tiếp nhận việc sẽ đánh chiếm hoàng cung.
Duy Khắc Lai Ân nói: “Trước đây cháu cũng có suy nghĩ như vậy, có điều hiện tại, quốc vương bệ hạ đã có tâm ý khác đối với chúng ta, nói không chừng nhiều năm sau nữa, cũng sẽ có kẻ xuất hiện tâm tư như vậy. Hơn nữa, Huyền Tiêu thiên tôn là một vị thần linh lương thiện, người hi vọng tất cả tín đồ của mình có thể đạt được cuộc sống hạnh phúc. Vì vậy, đến lúc đó sẽ đem quốc gia tiến hành một lần cải cách kinh thiên động địa, nhưng thật ra cháu sợ rằng quốc vương bệ hạ không có cách nào làm cho người vừa lòng. Cháu suy đi nghĩ lại, cảm thấy có thể mượn lần xuất thế này của Huyền Tiêu thiên tôn làm cơ hội để thay đổi vương vị, sau đó sẽ tiến hành cải cách lớn, từng bước đi đến mục đích cuối cùng.”
Thấy Mã Đặc Sâm dường như còn có chút chần chừ, Duy Khắc Lai Ân tiếp tục phân tích: “Gia gia, đây chính là một việc đại sự, nếu như làm không tốt khiến vị Huyền Tiêu thiên tôn kia xuống tới đây trách tội, vậy thì chúng ta sẽ gặp phải đại họa a!”
Thần sắc biến đổi vô chừng, Mã Đặc Sâm hỏi: “Cháu xác định lần này sẽ không xảy ra xung đội trên quy mô lớn sao, hơn nữa sẽ không làm cho Tạp Lai quốc lâm vào nguy hiểm?”
"Gia gia yên tâm, bản thân cháu được Huyền Tiêu thiên tôn truyền cho năng lực thần kỳ, với những điểm này, cháu tuyệt đối có thể bảo đảm." Duy Khắc Lai Ân vỗ vỗ bộ ngực nói.
"Được rồi, nếu như vậy gia gia nghe lời cháu lần này!" Mã Đặc Sâm mạnh mẽ cắn chặt răng: ”Đây không phải là chúng ta bất trung đối với bệ hạ, mà là bệ hạ không thể hoàn thành sứ mạng của thần linh, chúng ta chỉ là hảo hảo tiếp nhận ý chí của thần linh mà thôi.”
Duy Khắc Lai Ân lập tức vỗ tay nói: “Tốt, nếu gia gia đã đồng ý, vậy mọi chuyện đã dễ dàng hơn rồi. Có điều, mọi người phải chú ý, tin tức cháu mang sứ mạng của thần linh tuyệt đối không thể để lộ ra, chuyện này chỉ có bốn người chúng ta biết.”
Nhìn thấy mọi người đều gật đầu đáp ứng, Duy Khắc Lai Ân tiếp tục nói: “Hiện tại chúng ta tiếp tục xử lý phiền toái trước mắt, Á Lịch Khắc Tư, nhiệm vụ của đệ là lập tức đến đại sảnh trông nom bọn người hầu thu dọn đồ đạc, sau đó làm bộ như không cẩn thận, tiết lộ ra tin tức cho người hầu, đem việc Mục Thác bá tước vũ nhục gia tộc Bố Lai Ni Khắc chúng ta trong bữa tiệc tuyên bố ra ngoài, còn có chuyện huynh tức giận cùng với hắn làm rùm beng, hơn nữa, ba ngày sau sẽ quyết đấu cùng Tát Duy nữa.”
“Ca ca yên tâm, đệ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Nghe nói mình có nhiệm vụ, Á Lịch Khắc Tư lập tức phấn khởi hồi đáp.
“Đệ nên chú ý một chút, giả bộ ra vẻ vô cùng tức giận, giống như đệ bây giờ, nói ra người khác cũng không tin a!” Duy Khắc Lai Ân thuận miệng nói một câu, nhìn Mã Đặc Sâm nói: “Gia gia theo cháu đi gặp Lô Bản Đạt pháp sư, còn vài chuyện quan trọng cần hắn hỗ trợ.”
“Được, không thành vấn đề.” Mã Đặc Sâm lập tức trả lời.
“Về phần Tác Luân thúc thúc, nhiệm vụ của thúc cũng rất trọng yếu, hiện tại thúc lập tức đi dạo một chút trên đường cái, tốt nhất là nên mang theo một chút võ sĩ gia tộc lợi hại. Nhớ phải đặc biệt chú ý tới nhà của bá tước Mục Thác cùng với vùng phụ cận gia tộc Tái Nhân. Nhưng mà không cần phải gây chuyện, chỉ cần ở nơi đó đi dạo một chút là tốt rồi, ở bên ngoài mua ít đồ làm bữa tối, đợi đến đêm khuya rồi hãy trở về.” Duy Khắc Lai Ân nói thêm.
“Được, không thành vấn đề, chẳng qua là, ta chỉ cần đi dạo ở bên ngoài một chút thôi sao?” Tác Luân có chút mơ hồ hỏi.
“Đấy là đả thảo kinh xà, buổi tối là lúc chúng ta hành động, người chẳng qua là hù dọa bọn chúng một chút, tranh thủ thêm chút thời gian cho bước kế tiếp của chúng ta.” Duy Khắc Lai Ân giải thích.
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết