Phong Lưu
Tác giả: Ngũ Lang Thúc
Chương 16: Phí bảo hộ
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: *********.vn
Kha Vân Tiên cười rất mềm mại đáng yêu, ngọt ngào nói:
- Người ta biết mà, nàng ta có võ công, người ta làm sao dám chọc vào nha…
- Mệt mỏi sao, trước tiên lên lầu nghỉ tạm.
Nàng đỡ Đường Tiểu Đông lên lầu, vốn định dìu hắn vào trong phòng của chính mình, lại lo lắng Lôi Mị bị kích thích quá lớn, vạn nhất chọc nàng nóng nảy, trong lúc ghen tuông dữ dội đâm mình một đam thì thảm rồi.
Kỳ thực điểm này cũng không tính là thương thế gì gì đó, chỉ là đau đớn giống như đi đường bị va chạm vào góc bàn hay là bức tường nào đó mà thôi, còn nữa, có Lôi Mị bôi thuốc cho hắn, đã sớm không còn đau đớn, Kha Vân Tiên lại muốn hắn nằm trên giường nghỉ ngơi, ăn thêm một bát cháo gà thơm nồng, cẩn thận tỉ mỉ một ngụm một ngụm bón cho hắn, lại thêm vuốt xe xoa bóp.
Rõ ràng cảm nhận được nhu tình của nàng, Đường Tiểu Đông mừng rỡ nhắm mắt hưởng thụ, thỉnh thoảng còn động tay động chân, khiến xuân tâm của Kha Vân Tiên nhộn nhạo khó có thể giữ, nghĩ tới Lôi Mị rất có khả năng tùy thời tiến đến, nàng chỉ có thể cố nén xuân triều đang lan tràn.
Sau mấy ngày triền miên, nàng phát hiện chính mình rất không tự giác được đã yêu người nam nhân nhìn tư tục tằng không cẩn thận, nhưng thực tế vô cùng tỉ mỉ ôn nhu này, trong xã hội nam tôn nữ ti hiện tại, nữ nhân chỉ là trang sức của nam nhân, là công cụ tiết dục mà thôi.
Tất cả các nam nhân, trước khi lên giường thì dỗ ngon dỗ ngọt, xong việc thì nhắm mắt ngủ vùi, mà Đường Tiểu Đông sau khi xong việc vẫn ôn nhu mềm giọng với nàng, để nàng hưởng thụ cao trào cao nhất chưa bao giờ có, cũng cảm thụ được hạnh phúc ngọt ngào được nam nhân thương yêu che chở.
Xác thực đúng như lời các tỷ muội, nam nhân tốt thì nên sớm giữ chắc trong lòng bàn tay, để tránh khỏi nữ nhân khác nhanh chân tới trước. Nàng tự cảm thấy may mắn tự mình tiên hạ thủ vi cường, giành trước Lôi Mị một bước, trong lòng cũng rất khẩn trương, chính mình chẳng qua là chủ động đưa tới cửa, lo lắng Đường Tiểu Đông sẽ khinh thường nàng, càng lo lắng hắn chỉ là gặp dịp chơi đùa một chút mà thôi.
Luận dung mạo khí thế, Lôi Mị mạnh hơn nàng trăm nghìn lần, càng khiến nàng lo lắng là Lôi Mị có thân thể thuần khiết, là thiên kiêm danh môn danh đúng với thực, là khuê nữ hoa cúc chính quy. Tự mình xuất thân thanh lâu, từ sớm đã là thân tàn bại liễu, làm sao có thể so sánh được với Lôi Mị.
Lúc này nàng không dám nghĩa có danh phận gì đó, chỉ ngóng trông vào một điểm giữ lấy nhỏ nhoi trong lòng Đường Tiểu Đông, như vậy mới có hi vọng xa vời vào thân phận kia.
Điểm ưu thế duy nhất của nàng chính là đã có chút quan hệ phu thê với Đường Tiểu Đông, có danh nghĩa phu thê, có thể toàn diện thi triển ôn nhu đặc biệt của nữ nhân, để mị hoặc Đường Tiểu Đông.
Mấy ngày qua, nàng có thể nói là nữ nhân ôn nhu hết mức trong bận bịu, giống như thê tử hiền lành săn sóc, cẩn thận tỉ mỉ quán xuyến cuộc sống hàng ngày của Đường Tiểu Đông, nếu như không phải e ngại Lôi Mị ở một bên, từ lâu nàng đã quang minh chính đại ở cùng một phòng với Đường Tiểu Đông.
Đường Tiểu Đông ôm Kha Vân Tiên giở trò, nhiệt hỏa bùng lên dữ dội, thấy nàng mị nhãn như tơ, xuân triều lan tràn, đang muốn cởi quần áo của nàng, phía trước đột nhiên truyền tới tiếng nhốn nháo, tựa hồ có người tranh cãi ầm ĩ, còn có vẻ động tay động chân.
Chết tiệt!
Hắn đầy đầu dục niệm lập tức tiêu tán, oán hận chửi bới một tiếng, mặc áo giáp chống đạn, súng lục cài thắt lưng, mở khóa khẩu súng tự động MP5, nổi giận dùng dùng chạy xuống lầu, Kha Vân Tiên từ lâu đã chỉnh lý xong quần áo, cũng bước theo.
Dưới cửa lớn có hơn mười người, tay chân hộ viện lão Trương và Tiểu Lục đều có mặt, hai người đều là người có võ công cao nhất, lúc này một người ôm bụng, một người ôm cánh tay, vẻ mặt biểu tình thống khổ, vừa nhìn đã biết là bị người đánh rồi.
Ghê tởm, người nào kiêu ngạo như vậy, dĩ nhiên đánh tới tận cửa?
Đường Tiểu Đông vô cùng tức giận, ngón trỏ đặt vào cò khẩu súng tự động MP5, họng súng tối om quay về phía năm người vạm vỡ gây hấn nháo sự.
- Kha lão bản, nguyên lai tìm được một chỗ dựa vững chắc mới, hắc hắc…
Người vạm vỡ dẫn đầu âm trầm nhìn Đường Tiểu Đông, trong mắt để lộ hết vẻ hung quang khiếp người.
- Ai, trần gia ngài đại nhân có đại lượng, vì sao lại tính toán với bọn hạ nhân không hiểu chuyện đây? Mau mời ngồi…
Vẻ mặt Kha Vân Tiên cười làm lành:
- Các cô nương, mau mang trà, hầu hạ Trần gia cho tốt. Trần gia, thỉnh mời ngồi, ta lên lầu lấy bạc.
Trần gia nghênh ngang ngồi xuống, ánh mắt hung ác độc địa nhìn chằm chằm vào Đường Tiểu Đông, tràn ngập vị đạo khiêu khích.
Mày kiếm của Đường Tiểu Đông giương lên, trực tiếp kéo lấy Kha Vân Tiên đang bước lên lầu:
- Chuyện gì xảy ra?
Kha Vân Tiên lắc đầu, thấp giọng nói:
- Đợi chút nữa, việc này để Vân Tiên xử lý.
Một cô nương bước lên lầu, nhẹ nhàng tới gần Đường Tiểu Đông, thấp giọng giải thích:
- Đường công tử, bọn họ tới thu phí bảo bộ!
Ta kháo, thu phí bảo hộ dĩ nhiên dám thu trên đầu lão tử!
Ánh mắt Đường Tiểu Đông đột niên lạnh, sát khí xuất hiện.
Rõ ràng cảm nhận được sát khí dày đặc tập trung trên người chính mình, Trần gia nhảy dựng lên, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Đường Tiểu Đông, mười ngón tay khẽ nhếch, hơi uốn lượn thành trảo, gân xanh mù bàn tay nổi lên như rắn, thể hiện lực đạo siêu cường.
Chỉ cần người học được một chút da lông liền biết được, tu vi toàn thân của Trần gia hoàn toàn tập trung vào đôi trảo này, chí ít cũng ngâm thuốc trong thời gian không dưới hai mươi năm, phá đá cũng không nói chơi.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên truyền tới một vật thể phi hành cắt không khí, trong nháy mắt ngưng trệ toàn bộ Di Tình Lâu.
Ánh mắt của mọi người đều bị hai vật thể tròn tròn đen xì cấp tốc đảo quanh hấp dẫn.
Đường Tiểu Đông cùng với các cô nương Di Tình Viện không biết thứ này là gì, nhưng sắc mặt của Trần gia thì biến đổi, giống như gặp phải quỷ, vẻ mặt kinh khủng thất sắc, hoảng sợ nhảy dựng sang một bên, tránh thật xa.
Không biết Lôi Mị hiện thân từ khi nào, chớp mắt đã thấy cười cười đứng bên cạnh Đường Tiểu Đông, hai vật thể tròn tròn xoay chuyển trên mặt đất càng không biết từ khi nào trở về tay của nàng, còn đang tiếp tục xoay chuyển.
- Kinh Thiên Lôi…
Trần gia với sắc mặt tái nhợt không còn một chút huyết sắc kinh hô một tiếng.
- Cô nương là Giang Nam Phích Lịch Đường?
Đôi con mắt của hắn chăm chú nhìn vào hai vật thể hình tròn xoay chuyển trong lòng bàn tay Lôi Mị, biểu tình sợ hãi bất an hiện rõ trên gương mặt.
Lôi Mị mỉm cười, thản nhiên nói:
- Lôi Châu là địa bàn của Trần gia, lấy phí địa đầu cũng đúng, chỉ là ngày hôm nay bản cô nương không mang theo tiền, phiền phức Trần gia ngày khác tới Phích Lịch Đường, đệ tử bản đường nhất định sẽ chuẩn bị sẵn ngân lượng dâng lên.
.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Phong Lưu
Tác giả: Ngũ Lang Thúc
Chương 17: Quan lớn áp người chết (thượng)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: *********.vn
Trần gia sợ tới mức run cả người, hai tay xua loạn:
- Không dám không dám, tại hạ cũng chỉ là phụng lệnh hành sự, không biết Di Tình Viện là sản nghiệp của Phích Lịch Đường Lôi gia, nhất thời lỗ mang, thỉnh cô nương thứ tội.
Thấy hai tay Kha Vân Tiêm cầm bạc đưa qua, vội vã lui về phía sau vài bước, phe phẩy tay cười gượng vài tiếng:
- Khụ, nguyên lai Kha lão bản là người của Phích Lịch Đường, trước đây Trần mỗ đắc tội nhiều, xin lỗi tại đây!
Hắn trịnh trọng ôm quyền cúi người, mang theo thủ hạ vội vã rời đi.
- Đa tạ Lôi tiểu thư.
Kha Vân Tiên biết được đầu đuôi lập tức nói lời cảm tạ, trong lòng lại nở hoa, từng tháng phải nộp phí địa đầu hai mươi lượng bạc, một năm chính là hai trăm bốn mươi lượng bạc trắng óng ánh nha.
Lôi Mị thản nhiên cười:
- Không cần khách khí.
Nói xong liền vội vã chạy lên lầu, vùi đầu vào phòng vẽ loạn cấu tạo hỏa khí các loại.
Kha Vân Tiên liếc mắt nhìn Đường Tiểu Đông, bất an hỏi:
- Thế nào? Tức giận?
Sắc mặt Đường Tiểu Đông nhăn nhó, biểu tình bộ dáng vô cùng không vui.
Tuy rằng chuyện này có Lôi Mị giải quyết, người của Trần gia tự nhiên sẽ không tới thu phí địa đầu gì đó, nhưng trong lòng hắn cảm giác rất không vui, nói thế nào chính mình cũng là xã hội đen hỗn qua một năm rưỡi, bình thường đều là bọn hắn đi thu phí bảo hộ của người khác, lần này có người tới khi dễ trên đầu, trong lòng không thể vui nổi.
Vốn trông cậy vào cao thủ hộ viện lão trương và Tiểu Lục Tử có chút tác dụng, ai biết được ngay cả một người của Trần gia tới thu phí bảo hộ cũng không đánh lại được, không khỏi khiến hắn thất vọng hoàn toàn, trong lòng phiền muộn tới cực điểm.
Hắn hiểu rõ, đây là một xã hội phong kiến khoa học kỹ thuật vô cùng lạc hậu, không có thế lực sẽ bị người khác khi dễ, chỉ là hiện nay quá nghèo, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại vì đại cục.
Tương lai có tiền, nhất định phải kiếm mấy cao thủ thân thể tốt như Lôi Mị làm hộ vệ, hơn nữa còn phải trung tâm đối với chính mình, mặc dù võ công của Lôi Mị rất cao, thế nhưng sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi hắn, tuy rằng bản thân hắn có súng đạn, thế nhưng đạn thiếu tới thương cảm, dùng một ít đi một, không tới lức vạn bất đắc dĩ không thể sử dụng.
Trong lòng khẽ động, hắn nghĩ tới cung nỏ của chính mình, thứ này còn chưa thử qua, không biết uy lực như thế nào, chờ khi qua đoạn thời gian này, tới cửa hàng rèn đúc thử xem sao.
- Đông ca, chàng… Mất hứng…
Rõ ràng cảm giác được vẻ không đồng ý của Đường Tiểu Đông, trong lòng Kha Vân Tiên bắt đầu khẩn trương.
Đường Tiểu Đông mỉm cười:
- Không có gì…
Đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa ầm ầm cắn đứt lời hắn nói, hai hộ vệ nổi giận đùng đùng mở cửa lớn, nhưng thấy mấy người xông vào, sắc mặt trắng bệnh, lập tức lui lại nhường đường.
Mấy người vào mặc y phục nha dịch, dẫn đầu là một người vóc dáng nhỏ gầy, khiến người khác có ấn tượng gian xảo.
- A, Lâm đại nhân, mời ngồi, các cô nương, mau mang trà…
Kha Vân Tiên kéo Đường, vẻ mặt tươi cười đón nhận.
Bàn tay to của Lâm đại nhân vốn biểu tình nghiêm túc xua xua, cắt đứt lời của nàng:
- Kha lão bản, tiền thuế tháng này, ngươi còn chưa nộp đúng không?
Kha Vân Tiên lộ vẻ khó xử:
- Lâm đại nhân, Di Tình Viện gần một tháng nay không khai trương, cái này…
Lâm đại nhân lắc đầu, trầm giọng nói:
- Kha lão bản, điều này ta không rõ ràng lắm, nói chung chúng ta phụng mệnh tới đây thu tiền thuế, tháng nay chung quy Di Tình Viện có mở cửa mấy ngày đúng không?
Kha Vân Tiên bấm bấm ngón tay, nở nụ cười chuyên nghiệp, nhẹ nhàng nói:
- Lâm đại nhân, tháng này, Di Tình Viện chỉ mở ba ngày, ngài xem có thể…
- Xin lỗi, bản quan chỉ là phụng mệnh hành sự!
Lâm đại nhân lãnh khốc không có một điểm nhân tình, trong lòng Đường Tiểu Đông rất không vui, hơn nữa, biểu tình yêu mị tận lực lấy lòng đối phương của Kha Vân Tiên để trong lòng hắn rất không phải tư vị.
Không có chỗ thương lượng, Kha Vân Tiên bất đắc dĩ thở dài, cười khổ liếc mắt nhìn Đường Tiểu Đông, móc ra năm mươi lượng bạc, hai tay dâng lên.
Lâm đại nhân liếc mắt nhìn bạc trên tay nàng, lắc đầu, lạnh giọng nói:
- Kha lão bản, ngươi nghĩ sai rồi, không phải năm mươi lượng, là hai trăm lượng!
- Cái gì?
Không chỉ có Kha Vân Tiên cả kinh nhảy dựng lên, thạm chí ngay cả các cô nương đang đứng một bên cũng cả kinh, hai gò má tái nhợt.
- Hai… Hai trăm lượng?
Kha Vân Tiên tái nhợt run run, nụ cười cứng đờ trên mặt so với khóc còn khó coi hơn nhiều, nửa ngày mới thốt lên một câu:
- Lâm đại nhân… Không phải ngài nói giỡn sao?
Một tháng năm mươi lượng, hiện tại tăng lên gấp bốn lần! Kháo, so với thuế vụ công thương còn đen hơn.
Đường Tiểu Đông thầm chửi bới một tiếng, híp mắt quan sát Lâm đại nhân, ánh mắt hai người gặp nhau, đánh ra tia lửa ma sát.
Thấy trong mắt Lâm đại nhân hiện lên một tia sát khí sắc bén, trong lòng hắn trầm xuống, đã hiểu được mục đích của đối phương tới đây.
Chuyện này xem ra không đơn giản là đối phương mua được quan phủ, cố ý bức bách Di Tình Viện đóng cửa, đối phương cố ý muốn đưa hắn vào chỗ chết.
Trong lòng hắn khẽ động, không phải là đám hắc y nhân thần bí?
Ánh mắt thâm trầm của Lâm đại nhân nhìn chằm chằm vào Đường Tiểu Đông, lạnh lùng nói:
- Ngươi xem ta giống như nói giỡn sao? Hai trăm lượng tiền thuế, giao không được thì toàn bộ theo ta tới nha môn đi!
Sắc mặt Kha Vân Tiên tái nhợt, bất lực nhìn về phía Đường Tiểu Đông, mong chờ hắn có biện pháp nào đó có thể giải quyết được nan đề trước mắt.
Một tháng hai trăm lượng bạc tiền thuế, Di Tình Viện tuyệt đối đóng cửa.
Chuyện tình trước mắt, trong thời gian ngắn Đường Tiểu Đông thực đúng là không nghĩ được biện pháp giải quyết.
Muốn giết người chỉ là chuyện dễ dàng, thế nhưng hậu quả dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được, dân không đấu với quan, bản thân hiện tại không có tiền, không có thế lực, càng không có chỗ dựa vững chắc, dựa vào cái gì đấu với Lâm đại nhân muốn đưa chính mình vào chỗ chết trước mắt?
Thế nhưng sự nghiệp mới đi bước đầu tiên, bản thân đã đầu tư vào không ít tinh lực, Kha Vân Tiên càng dốc hết toàn bộ gia sản, nếu như buông tha ở đây, hắn không cam lòng a!
Di Tình Viện gióng trống khua chiêng tuyên truyền, chuẩn bị ba ngày sau khai trương một lần nữa, ngoài cửa đã sớm chật ních người tới tìm hiểu tin tức, lúc này toàn bộ đứng ngoài xem náo nhiệt.
- Tránh ra tránh ra!
Vài gã quan binh đẩy đoàn người chật chội, một gã quan binh đeo bội kiếm chậm rì rì tiến vào trong.
Đường Tiểu Đông chưa kịp phát sầu vì chuyện trước mắt, nhìn thấy hắn tiến vào, nhãn thần sáng lên, đón nhận, hai tay ôm quyền, cười ha ha nói:
- Đồng đại nhân.
.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Phong Lưu
Tác giả: Ngũ Lang Thúc
Chương 18: Quan lớn áp người chết (hạ)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: *********.vn
Người này chính là tướng quân tráng võ bị đám hắc y nhân vây công trước kia, thấy Đường Tiểu Đông, ha ha cười nói:
- Đường tráng sĩ, chúng ta lại thấy mặt, thực sự có duyên phận, ha ha…
Hắn cảm giác được bầu không khí vi diệu trong sảnh, quay đầu trừng mắt nhìn Lâm đại nhân, sắc mặt trầm xuống, quát hỏi:
- Các ngươi, có chuyện gì?
Lâm đại nhân với sắc mặt vô cùng khó coi khom mình hành lễ:
- Đồng đại nhân, hạ quan tới đây thuê tiền thuế.
Đồng Cương liếc mắt nhìn Kha Vân Tiên với sắc mặt trắng bệnh, híp mắt lại, xua xua tay, nói:
- Biết rồi, bản quan sẽ xử lý, các ngươi đi đi!
Lâm đại nhân dẫn đám nha dịch phẫn nộ rời đi, hắn chỉ là một bộ đầu nho nhỏ của Lôi Châu Thành mà thôi, Đồng đại nhân chính là đại quan tứ phẩm, so với tri phủ lão gia còn lớn hơn vài cấp, quan lớn áp chết người, hắn nào dám hé răng.
Đường Tiểu Đông gọi người đóng cửa lớn, gọi rượu thiết yến chiêu đãi, Kha Vân Tiên biết sự tình có chuyển cơ, vội vội vàng vàng phân phó các cô nương tận tâm chiêu đãi.
Trong lòng nàng lật ngược lên trời, có vị quan tứ phẩm Đồng đại nhân này đứng ra, chẳng phải miễn toàn bộ tiền thuế hay sao? Một tháng tiết kiệm được 50 lượng bạc, một năm chính là 600 lượng bạc trắng óng ánh.
Có Đồng Cương ra mặt, một quan to tứ phẩm, hơn nữa còn là hồng nhân của tướng gia, tri phi đại nhân ngay cả cái rắm cũng không dám phòng, ha ha hi hi trở thành kẻ phụ họa, ngay cả tiền thuế của Di Tình Viện cũng trực tiếp miễn.
Phàm là dị sĩ tài ba, tướng gia đều dùng số tiền lớn mời chào, Đồng Cương không biết Đường Tiểu Đông không hề có võ công, chỉ biết ám khí của hắn có uy lực kinh người, kẻ khác sợ hãi, dị sĩ tài ba như vậy, sao có thể đơn giản buông tha.
Lần này hắn tới Lôi Châu chính là vì hộ tống Cửu phu nhân được sủng ái nhất của tướng gia về quê thăm nhà, không dự liệu được nửa đường giết ta một đám thích khách bịt mặt, nhìn tư thế là muốn bắt Cửu phu nhân bên cạnh, may mà Đường Tiểu Đông xuất thủ cứu giúp, mới để hắn tránh được tai ương diệt môn.
- Đường huynh, Cửu phu nhân vẫn luôn nhớ mãi không quên chuyện tương trợ, dù sao đều ở Lôi Châu, ngày hôm nay dù thế nào cũng phải tới thăm Cửu phu nhân, nếu không tướng gia tránh tội xuống, đại ca ta không thể đảm đương nổi.
Xưng huynh gọi đệ, quan hệ giữa hai bên đã thân cận hơn không ít.
Nghĩ tới bàn tay ngọc ngà xinh đẹp tuyệt trần kia, trái tim của Đường Tiểu Đông nhất thời nhảy lên.
Đồng Cương vừa mới kéo Đường Tiểu Đông rời khỏi cửa, trong lòng Đường Tiểu Đông khẽ động, nói:
- Đồng huynh chờ một chút…
Nói xong, vội vã kéo Kha Vân Tiên lên lầu.
Kha Vân Tiên không biết hắn muốn gì, thấy hắn thần thần bí bí kéo chính mình vào phòng, lập tức cởi quần áo của nàng, cho rằng hắn nghĩ tới cái kia, vẻ mặt đỏ bừng giãy dụa.
- Chàng…. Điên rồi… Giữa ban ngày, Đồng đại nhân còn đang chờ bên dưới…
Ba…
Đường Tiểu Đông vỗ một cái vào đôi song phong cao ngất dụ người phạm tội, cười mắng:
- Kháo, nghĩ ta trở thành cái gì rồi?
- Vậy chàng cởi quần áo của người ta làm gì?
Hiểu lầm ý tứ của hắn, hai gò má của Kha Vân Tiên càng hồng, hai tay vẫn chăm chú giữ cạp váy không tha.
- Ta muốn lấy bộ nội y màu đỏ của nàng.
- A…
Kha Vân Tiên như rơi vào hầm băng, toàn thân phát lạnh, hai gò mát chợt tái nhợt không máu:
- Chàng… Chàng…
Thấy nước mắt chớp động lưng tròng của nàng, đau đau khổ khổ, Đường Tiểu Đông ôm nàng vào lòng an ủi, ôn nhu giải thích nói:
- Vân Tiên, Cửu phu nhân chính là tiểu thiếp được yêu thích nhất của tướng gia, ta lấy lòng nàng ta, không phải là bởi vì chuyện của chúng ta sao, có chỗ dựa tướng gia, quan phủ cũng không dám tới tìm chúng ta gây phiền phức rồi…
- Nữ nhân của tướng gia, người nào dám chọc? Trừ phi chán sống, ta còn muốn cưới nàng, ngoan, nghe lời, tương lai nàng xuất giá rồi, không sinh cho ta mấy nhi tử, ta sẽ không buông tha cho nàng…
Tốn đủ một bồn nước bọt lớn, cuối cùng cũng để Kha Vân Tiên nín khóc mỉm cười.
Nhìn thấy nàng mở hộp gỗ, lấy ra một bộ nội y nhỏ màu hồng, khuôn mặt già của Đường Tiểu Đông không khỏi đỏ lên, liều mạng ho khan.
Kiện nội y màu đỏ này là do Kha Vân Tiên tự mình may, đêm qua đã từng mặc cho hắn thưởng thức một lần, vốn tưởng rằng Kha Vân Tiên mặc ở trên người, lại không hề nghĩ tới nàng cất giấu trong rương.
Kha Vân Tiên cực kỳ không tình nguyện cẩn thận gấp kiện nội y màu đỏ này, bỏ vào trong một chiếc hộp gấm tinh xảo, giao vào tay Đường Tiểu Đông:
- Đông ca, cái gì người ta cũng cho chàng rồi, nghìn vạn lần không được phụ tình ý của Vân Tiên…
Biểu tình nhu nhược lo lắng bất an của Kha Vân Tiên để trong lòng Đường Tiểu Đông nóng lên, ôm chặt nàng, luôn miệng an ủi:
- Đương nhiên sẽ không, nàng còn chưa sinh cho ta mấy nhi tử, ha ha…
Hai người ở trong phòng triền miên ân ái một lúc mới xuống lầu, Đồng Cương ở dưới lầu sớm chờ đợi lâu không nhịn được cổ quái liếc mắt nhìn Kha Vân Tiên, thẳng cho tới khi nàng đỏ bừng mặt cúi đầu mới hắc hắc cười quái dị vài tiếng, kéo theo Đường Tiểu Đông rời khỏi cửa.
Đường tráng sĩ có thể sử dụng ám khí uy lực kinh người dĩ nhiên không biết cưỡi ngựa, Đồng Cương thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ, dưới sự bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua chiến mã, thuê một chiếc xe ngựa.
Đường Tiểu Đông đỏ bừng mặt cười gượng không ngớt, trước đây ngồi xe đều là xe máy, taxi, chưa bao giờ cưỡi qua ngựa, xem ra cần phải thích ứng với xã hội cũ này, rất nhiều thứ cần phải học.
…
Cửu phu nhân được sủng ái nhất của tướng gia họ Hoắc, tên Hàn Yên, nhà ở Lôi Châu.
Hoắc gia Lôi Châu vốn dòng dõi thư hương, chỉ là mấy năm gần đây gia đạo sa sút, may mà có tam tiểu thư gả cho tướng quốc đại nhân đương triều, Hoắc gia mới thịnh vượng một lần nữa.
Lý tướng gia là đại hồng nhân của hoàng đế Huyền Tông, trong triều một tay chơ trời, Cửu phu nhân sủng ái nhất của hắn về thăm quê, các quan lại tại châu phủ lần lượt tới tặng lễ, vuốt mông ngựa, cửa lớn Hoắc gia vẫn luôn ngựa xe như nước, náo nhiệt phi phàm.
Đồng Cương vừa mới dẫn theo Đường Tiểu Đông thẳng tiến Hoắc phủ, nha hoàn trong phủ nói Cửu phu nhân ở hoa viên phía sau, hai người tiến thẳng về phía hậu hoa viên.
Hoa viên có bốn đại hán diện mục âm trầm đứng canh gác, còn có một thiễu nữ mi thanh mục tú, bên trong mơ hồ truyền tới tiếng đàn êm ai.
- Đồng đại nhân.
Bốn đại hán hắc y nhân vừa mới nhìn thấy Đồng Cương, vội vàng khôm mình hành lễ.
Đồng Cương xua xua tay, vẻ mặt tươi quay về phía thiếu nữ giải thích:
- Vị này là Đường tráng sĩ lúc đầu xuất thủ tương trợ, phiền phức Như Ý cô nương thông báo một chút.
.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Phong Lưu
Tác giả: Ngũ Lang Thúc
Chương 19: Cửu phu nhân tướng gia sủng ái nhất
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: *********.vn
- Chờ ở đây!
Như Ý liếc mắt nhìn Đường Tiểu Đông, vặn vẹo eo thon nhỏ, đón gió tiến sâu vào trong vườn.
Đường Tiểu Đông xoa xoa hai gò má, tuy rằng tiểu nữu này mặc y phục nha hoàn, thế nhưng có vẻ rất có địa vị, ngay cả vị quan to tứ phẩm như Đồng đại nhân cũng có biểu tình lấy lòng, xem ra nàng là nha hoàn thiếp nhân của Cửu phu nhân rồi.
Rất nhanh Như Ý trở lại, quay về phía Đường Tiểu Đông nói:
- Mời Đường tráng sĩ theo Như Ý.
Đồng Cương nháy mắt mấy cái, ý bảo hắn mau mau tiến vào.
Như Ý giãy dụa vòng eo nhỏ bé, dẫn đường phía trước, Đường Tiểu Đông đi theo phía sau, thưởng thức tư thái động nhân đón gió của nàng.
Tiềng đàn tình tang không ngừng từ phía trước truyền tới, cho dù Đường Tiểu Đông dốt đặc cán mai đối với mấy thứ này, thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được một cỗ sầu bi tràn ngập toàn bộ hoa viên, ẩn chứa trong tiếng đàn.
Trong lương đình phía trước, sa trướng đón gió lay động không ngớt, trong màn trướng tầng tầng, một thiếu nữ mặc bạc y đánh đàn, mái tóc tùy ý rối tung theo gió lay động, tám lưng kia nhìn qua yểu điệu động nhân, nhưng lại có một loại cảm giác tịch mịch, cô độc, bất lực không nói nên lời.
Đầu lông mày của Đường Tiểu Đông nhấc lên, nàng chính là Cửu phu nhân được sủng ái nhất của tướng gia? Gả vào tướng phủ, vinh hoa phú quý hưởng không hết, vì sao lại không vui?
Tai nghe được tiếng đàn gián đoạn, hắn phảng phất giống như nhìn thấy ban đêm vắng vẻ, một nữ tử ngửa mặt lên bầu trời đêm tịch mịch thở dài, tựa hồ than thở cho số phận của chính mình…
Tranh một tiếng vang lên, tiếng đàn đột nhiên đứt quãng.
Một tiếng thở dài yếu ớt khiến toàn thân Đường Tiểu Đông chấn động, thần khí khôi phục, yên lặng nhìn bóng lưng cô độc mà bất lực kia.
- Thiếp thân thất lễ, Đường tráng sĩ, mời ngồi…
Thanh âm thanh lệ êm tai giống như chim hoàng anh hót khiến trong lòng Đường Tiểu Đông vừa động, nhìn bốn phía, không biết Như Ý đã rời đi lúc nào, hắn chậm rãi tiến vào trong lương đình, thấy dung nhan của Cửu phu nhân, hô hấp không khỏi kìm hãm, trong lúc nhất thời đã quên đi ngồi xuống.
Các đường viền tú lệ phập phồng quả thực đã tập trung linh khí thiên dịa dưỡng dục tạo thành, trên khuôn mặt không hề có một chút trang điểm son phấn thoát tục giống như hoa sen mới nở, giữa trán mang theo một tia sầu bi nhàn nhạt, càng tăng thêm vài phần động lòng người.
- Đường tráng sĩ, mời ngồi…
Cửu phu nhân ho nhẹ một tiếng, thần sắc má ngọc như thường, loại ánh mắt này của nam nhân, nàng đã nhìn thấy rất nhiều, tránh không được điều có tính tình hiện tại.
Đường Tiểu Đông tự biết chính mình thất thố, ho khan vài tiếng:
- Đường mỗ nhất thời bị dung nhan tuyệt thế của phu nhân chấn động, có chút thất thố, thỉnh phu nhân chớ trách…
Cửu phu nhân ngẩn ngơ, má ngọc ửng đỏ, làn thu ba tập trung vào Đường Tiểu Đông.
Tất cả nam nhân nhìn thấy nàng, hai con mắt đều lấp lánh quang mang nóng cháy, đều là dục vọng tham lam trần trụi, đám văn nhân mặc khách tự cho là tao nhã cũng không ngoại lệ, sẽ kinh diễm, sẽ tràn ngập thần tình thương tiếc của đại nam nhân.
Người nam nhân đã từng xuất thủ tương trợ nàng trước mắt cũng như vậy, dung mạo tục tằng, tựa hồ không hề có chỗ nào đặc biệt, chỉ là ngôn ngữ trực tiếp như vậy, đây là người đầu tiên.
Những nam nhân trước kia hoặc thỉnh thoảng len lén liếc nhìn nàng, hoặc khoe khoang tài hoa, tán thán chính mình xinh đẹp tựa thiên tiên, hoàn toàn là bộ dáng quyến rũ lấy lòng, khiến nàng vô cùng phiền chán.
Nghĩ tới tuy rằng chính mình gả vào tướng phủ, được tướng gia sủng ái, mặt ngoài phong cảnh vô hạn, thế nhưng ai có thể lý giải được tịch mịch mà bất đắc dĩ của chính mình đây?
Trong lòng nhất thời cảm khái nghìn vạn, không khỏi thở dài một tiếng.
Đường Tiểu Đông xoa xoa hai gò má, thản nhiên nói:
- Nhân sinh mười có tám chín không được như ý…
Toàn thân cửu phu nhân run lên, làn thu ba một lần nữa chăm chú nhìn vào hắn.
Đường Tiểu Đông nghênh đón ánh mắt của nàng, ha ha cười nói:
- Đường mỗ là một người thô kệch, âm nhạc thi từ một chút cũng không thông, nếu như có người bàn chuyện đánh đàn các loại với ta, cũng không khác biệt nhiều so với đàn gảy tai trâu.
Cửu phu nhân che miệng cười khẽ, nào có người tự làm thấp chính mình như vậy? Mà nói rất thô tục, cũng rất trực tiếp.
Đường Tiểu Đông thấp giọng nói:
- Tuy rằng Đường mỗ không hiểu âm nhạc, thế nhưng vẫn cảm giác được tiếng đàn của phu nhân có rất nhiều ưu sầu, bất đắc dĩ, tịch mịch…
Toàn thân Cửu phu nhân run lên, yếu ớt thở dài một tiếng, cúi đầu không nói, má ngọc tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp ẩn hiện nước mắt, sầu ý giữa trán càng thêm đậm, càng khiến người khác thương tiếc.
Loại biểu tình bất lực u buồn của nàng để trong lòng Đường Tiểu Đông vô cùng đau xót, không khỏi phát ra một tiếng thở dài.
Cửu phu nhân ngẩn ra, thấp giọng hỏi nói:
- Vì sao Đường tráng sĩ thở dài?
Đường Tiểu Đông vội ho một tiếng, ôn nhu nói:
- Ai cũng có chuyện không được như ý, nếu như suốt ngày phiền não quấn thân, vậy chẳng phải sống quá mức thống khổ, quá không có ý tứ rồi…
Tiếng thở dài của hắn thực sự xuất phát từ đáy lòng, cảm thán một kiều hoa như vậy lại cắm trên bãi phân trâu, thực khiến người khác đau buồn.
Toàn thân Cửu phu nhân run lên, làn thu ba một lần nữa tập trung lên người Đường Tiểu Đông.
Một người có vẻ bề ngoài rất tục tằng, không hề có một chút khí phách của nhân vật giang hồ, nhìn qua rất bình thường, trong giọng nói mang theo vài phần thô tục phố phường, lại khiến nàng có cảm giác kỳ quái.
Trầm mặc một lúc lâu, nàng thấp giọng nói:
- Cảm tạ Đường tráng sĩ.
Đường Tiểu Đông mỉm cười, học ngữ khí người gian hồ:
- Chỉ là việc nhỏ, hà tất phải nói lời cảm ơn, Cửu phu nhân không cần khách khí, huống chi tại hạ đã nhận ba trăm lượng bạc của Cửu phu nhân.
Mày liễu của Cửu phu nhân hơi nhíu, nguyên lai là hạng người tham tài, chút tình cảm tốt trong lòng đối với Đường Tiểu Đông lập tức tiêu biến.
Đường Tiểu Đông thấy khuôn mặt của nàng đột nhiên chuyển biến, hiện ra vẻ không đồng ý, trong lòng thầm kêu không ổn, hai tay xoa xoa hai gò má, cực lực hồi tưởng lại lời nói của chính mình.
Trong lòng khẽ động, chẳng lẽ là câu nói ba trăm lượng bạc kia, để nàng coi chính mình trở thành kẻ tham tài?
Kháo, thiên hạ nào có người nào không tham tài? Cười nghèo không cười giàu, mặc kệ là xã hội cũ hay xã hội mới, không có tiền thì ăn cái lông?
- Nhìn mọi người trên đường cái, bọn họ bận rộn mỗi ngày rốt cuộc là vì cái gì? Không liều mạng kiếm tiền, bọn họ sống như thế nào? Làm sao nuôi nấng được một già một trẻ?
.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Phong Lưu
Tác giả: Ngũ Lang Thúc
Chương 20: Lễ vật thần bí
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: *********.vn
- Ta tự nhận không phải là chính nhân quân tử gì gì đó, lại càng không phải là thánh hiền không nhận nhang khói của nhân gian, ta chỉ là một người bình thường như bao người, cũng có thất tình lục dục như người khác. Không sai, ta tham tài, thế nhưng ta chỉ lấy một câu, quang minh chính đại!
Một loạt lời nói thốt ra từ trong miệng của Đường Tiểu Đông, thanh âm hơi lớn, mang theo vẻ hờn dỗi và bất mãn rất rõ ràng, hắn không biết vì sao chính mình chú ý cái nhìn của Cửu phu nhân như vậy, cảm giác được chính mình thất thố, thấp giọng nói:
- Xin lỗi…
Tựa hồ Cửu phu nhân bị một loạt lời nói của hắn chấn động, khuôn mặt tuyệt mỹ tái nhợt, một lúc sau mới yếu ớt thở dài một tiếng:
- Xin lỗi…
Mặt hồ mùa thu tưởng chừng sẽ không có một chút sóng tựa hồ tạo nên một tia rung động, hắn… Dĩ nhiên có thể xem thấu được ý nghĩa trong lòng của ta?
Nghĩ trước kia không phải chính mình vì tham tiền mới ủy thân gả vào tướng phủ, làm tiểu thiếp phòng thứ chín của tướng gia hay sao? Lúc đó chính mình không phải là hạng người tham tiền sao? Còn có tư cách nào trách người khác?
Tuy rằng lời nói của hắn rất thô tục, thế nhưng có thể nói ra lời như vậy, đích xác quang minh chính đại hơn nhiều so với đám tiểu nhân ngụy quân tử, nói rõ tính tình của hắn ngay thẳng, là một quân tử vô tư rộng rãi.
Trái tim của nàng đột nhiên không hiểu vì sao nhảy lên điên cuồng, hắn… Vì sao có thể rõ ràng suy nghĩ của chính mình như vậy?
Trong phòng vắng vẻ, bầu không khí có chút nặng nề áp lực.
Đường Tiểu Đông ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc này thái dương hạ xuống phía tay, đám mây trên cao bị mặt trời chiếu rọi đẹp mỹ lệ vô cùng.
Thời gian không còn sớm nữa rồi, cần phải về,
Hắn cắn răng một cái, từ trong lòng lấy ra chiếc hộp gấm đựng bộ nội y gợi cảm, nhẹ nhàng đặt lên trên chiếc bàn bằng đá.
Mày liễu của Cửu phu nhân nhíu lại, mấy ngày qua, không ít quan viên đều mang theo rất nhiều hậu lễ tới đây, muốn vuốt mông ngựa, những lễ vật này đơn giản là vàng bạc châu báu, đồ cổ tranh chữ các loại, cuộc nói chuyện vừa rồi để nàng cảm giác Đường Tiểu Đông không giống người bình thường, lại không hề nghĩ rằng hắn vẫn không thể thoát được vòng thế tục.
Trong lòng thở dài một tiếng, nàng vươn tay, muốn nhìn một chút rốt cuộc bên trong hộp gấm là cái gì, nếu như đoán không sai mà nói, bên trong hẳn là các loại châu báu đồ cổ giá trị xa xỉ nào đó.
Nhưng bàn tay ngọc còn chưa chạm tới hộp gấm, bàn tay to của Đường Tiểu Đông đột nhiên đưa ra, đặt trên hộp gấm. Cửu phu nhân hô thấp một tiếng, có chút hoảng hốt rút tay lại.
- Ngươi…
Nàng oán trách trừng mắt nhìn Đường Tiểu Đông, thấy biểu tình trên mặt hắn rất nghiêm túc, không khỏi ngẩn ra.
Đường Tiểu Đông nhìn nàng, tuy rằng tiếng nói rất mềm nhẹ, thế nhưng lại có một loại nghiêm túc không nói nên lời, thậm chí còn tạo thành uy áp vô hình khiến người khác không thể không nghe theo.
- Chờ sau khi ta đi hãy mở!
Nghênh đón ánh mắt không mang theo một chút tà ác nào của người trước mắt, Cửu phu nhân không tự chủ được gật đầu.
Lẽ nào chính mình đã đoán sai?
Trong lòng nàng có chút mê man, cũng bắt đầu có chút hiếu kỳ.
- Đầu tiên phải thanh minh, phần lễ vật này không đáng tiền, nhưng lại là độc nhất vô nhị, ta tặng phu nhân là bởi vì… Bởi vì…
Mày liễu của Cửu phu nhân nhăn lại một lần nữa, sao có thể nói ấp a ấp úng như vậy? Không hề tương xứng với bề ngoài tục tằng của hắn nha.
Thấy ánh mắt của hắn dừng lại trên bàn tay ngọc của chính mình, má ngọc của nàng có chút ửng hồng, bàn tay xinh đẹp bất giác thu vào trong ống tay áo rộng rãi. Trái tim nhảy lên.
Lẽ nào… Lẽ nào hắn cũng giống như người kia, có ham mê không tốt tại phương diện kia?
Đường Tiểu Đông nuốt một ngụm nước bọt, ho nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói:
- Vạn vật thế gian, có xấu cũng có đẹp, người cũng có phân chia xấu đẹp, hơn nữa, nhân loại xuất phát từ bản năng, đều thích vật mỹ lệ mà bài xích thứ xấu xí.
Cửu phu nhân gật đầu tán thành, chấp nhận thật sâu, so sánh rõ ràng nhất là bươm bướm và con giun, mọi người khẳng định sẽ thích bươm bươm xinh đẹp, đồng thời cảm thấy buồn nôn đối với con giun.
Nàng không rõ vì sao Đường Tiểu Đông lại nói những lời này, đôi con mắt xinh đẹp chăm chú vào người hắn, lẳng lặng chờ đợi, tâm tình phẳng lặng có chút rung động.
- Cái đẹp của một người, không tách rời khỏi vẻ bề ngoài và nội tâm, cái đẹp nội tại cũng chia thành trong và ngoài, trong nha, tự nhiên chỉ tâm linh…
Cửu phu nhân liếc mắt nhìn hắn, tâm tình từng đợt rung động, đây là dạng nam nhân như thế nào đây?
Bề ngoài tục tằng khiến hắn nhìn như thô tục, nhưng lại có thể nói ra những người rất kinh người, kiến giải đặc biệt, kể khác khiếp sợ nha.
Hắn… Là một nam nhân không giống bình thường.
Cửu phu nhân tinh tế đánh giá Đường Tiểu Đông, tựa hồ cảm giác được trên người hắn có rất nhiều thần bí khiến nàng không đoán ra được, lòng hiếu kỳ rất tự nhiên bị kích thích.
- Cái đẹp ngoại tại kết hợp với hai loại đẹp nội tại, như vậy, con người mới tiếp cận hoàn mỹ, phu nhân có minh bạch?
Mi tâm Cửu phun nhân nhấc lên, má ngọc càng hồng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Nàng minh bạch Đường Tiểu Đông nói đông chỉ tay, những lời này kỳ thực là tán thưởng chính mình mỹ lệ, nếu như phối với vật bên trong hộp gấm, vậy càng thêm hoàn mỹ.
Nếu như không phải biểu tình trên mặt hắn rất nghiêm túc và chăm chú, nhưng lời như thế này tuyệt đối khiến người khác cảm thấy lỗ mãng, cho nên hắn mới không để mở ra, trong lòng rất hiếu kỳ rốt cuộc vật trong hộp gấm là lễ vật thần bí gì?
- Phu nhân không chỉ có nghiêng nước nghiên thành, càng có một đôi bàn tay xinh đẹp độc nhất vô nhị, nếu như phối với lễ vật trong hộp gấm, tuyệt đối… Tuyệt đối vượt qua đệ nhất mỹ nữ Đại Đường Dương Quý Phi!
Cửu phu nhân tràn đầy mây đỏ trên má trắng mắc nhìn hắn, thần thái cực kỳ xấu hổ, động nhân cực kỳ. Lời nói của Đường Tiểu Đông mang theo vài phần ngả ngớn, nhưng biểu tình trên mặt lại nghiêm túc, chân thành tha thiết, cho nên không có ý trách tội hắn.
Sủng phi Dương Ngọc Hoàn của Đường Huyền Tông xinh đẹp tuyệt luân, được công nhận là đệ nhất mỹ nữ của Đại Đường, nếu như nàng tự cho mình là đệ nhị, có ai dám xưng đệ nhất?
Biết rõ Đường Tiểu Đông đang vuốt mông ngựa, nhưng trong lòng nàng vẫn rất ngọt ngào, càng thêm hiếu kỳ đối với lễ vật bên trong hộp gấm.
Đường Tiểu Đông ho nhẹ một tiếng, biểu tình trên mặt vô cùng nghiêm túc nói:
- Ta đưa phu nhân kiện lễ vật này, tuyệt đối không có bất cứ ý đồ nào, nếu như sau khi phu nhân nhìn xong không thích, có thể ném hoặc đốt, xin đừng trách tội tại hạ…
.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh