Trong một hang động tối đen với vài ánh sáng leo lét, nhìn về Đệ Nhất Mỹ Nam, hắn rít lên:
- Ngươi nhìn boss làm gì thế? Đánh nó đi chứ.
Đệ Nhất Mỹ Nam đáp lại một câu làm hắn đứng hình:
- Nhạc sĩ tập sự không có chiêu công kích, chỉ có chiêu phụ trợ với khống chế mà thôi.
Nhảy lên trên đầu boss dùng Bắn Hạ, hắn mắng to:
- Làm thế quái nào lại vũng hố như vậy. Chỉ có chiêu phụ trợ với khống chế thì một kẻ cô độc như chú làm sao mà lên cấp thế hả?
Đệ Nhất Mỹ Nam thong dong đưa cây tiêu lên miệng, thổi một hơi, thả ra chiêu Tạp Kỹ Gây Choáng rồi nói:
- Thông thường thì mình mua thuốc độc từ cửa hàng rồi đứng từ xa ném nó vào quái, rồi chờ quái chết là được.
Hắn dẫn boss chạy quanh, thở hổn hển mà hỏi:
- Thế khi gặp boss thì đánh thế nào?
- Tránh ra.
Bỗng nhiên Đệ Nhất Mỹ Nam hét lên và văng về phía boss Người Sói một chai chứa chất lỏng màu lục. Chai thủy tinh đụng vào người boss thì vỡ tung, chất lỏng màu lục dội hết vào thân thể boss. Lập tức, Đệ Nhất Mỹ Nam thổi một khúc Tạp Âm Độc Hại.
“-110”
“-110”
Nhìn thương tổn trên đầu boss, Đệ Nhất Mỹ Nam rất tự nhiên mỉm cười trả lời:
- Thì mua độc dược tốt hơn là được. Vả lại mình còn có chiêu Tạp Âm Độc Hại này mà. Khì… Chiêu này kết hợp với độc dược là tuyệt phối.
Hắn nhảy lên dùng Bắn Hạ rồi nói:
- Mang nó thả lên kênh đội xem thử chiêu đó thế nào.
- Ok baby.
Đệ Nhất Mỹ Nam thổi một khúc Tạp Kỹ Gây Choáng rồi đưa chiêu thức Tạp Âm Độc Hại lên kênh đội.
“Tạp Âm Độc Hại (Nghề nghiệp: Nhạc sĩ – Loại: Sóng Âm, Vô – Bán kính tác dụng: 5 mét trở lại.): Một khúc nhạc bình thường, vô vị, tẻ nhạt không có tác dụng gì. Thế nhưng hãy thử ném thuốc độc vào đối phương và biểu diễn nó xem sao. Sẽ có bất ngờ lớn đấy!
Trạng thái hiện tại: Đã kích hoạt.
Kích hoạt: Khúc nhạc nhiễu loạn tâm thần làm độc tố phát tác nhanh gấp mười lần.
Loại độc dược sơ cấp cấp trung dẫn đến phát sinh dị biến sau khi biểu diễn khúc nhạc: Mỗi giây đối phương giảm 10 máu do độc dược + 100 máu do ảnh hưởng của khúc nhạc. Ảnh hưởng của khúc nhạc duy trì 30 giây.”
Nhìn thấy thông tin chiêu này, hắn giật mình. Phải biết hiện tại cấp độ của hắn là 20, hắn có 121 điểm máu, nhưng mà khi trúng độc mà dính phải chiêu này thì hai giây sau là chết rồi.
Chiêu này đánh boss thì sướng phải biết. Tấn công vật lý cơ bản của hắn cũng chỉ mới 50 – 53 điểm, đánh một đòn bình thường thì quái chỉ mất nhiêu đó máu, đánh boss thì tùy con mà lại giảm tiếp xuống vài điểm, như hiện tại hắn bắn thường thì boss chỉ mất có 45 điểm máu. Trong khi đó cái chiêu Tạp Âm Độc Hại kia có nhìn phòng thủ vật lý hay phòng thủ ma pháp của boss đâu? Cứ mỗi 30 giây, boss mất 110 máu, xem ra gấp gần 2.5 lần một đòn đánh của hắn. Đó là chưa kể hắn không thể mỗi giây bắn ra một mũi tên, vì hắn còn phải né boss nữa mà. Thế nhưng cái chiêu này làm boss mỗi giây mất 110 máu, thật là kinh khủng.
Boss đã thế thì đi đánh nhau sướng phải biết. Có khi làm trùm game cũng nên.
Vậy nhưng hắn rất nhanh tỉnh táo lại. Chiêu này cũng không phải quá thần kỳ như thế. Thứ nhất, phải xài thuốc độc phối hợp, mà thuốc độc hiện nay chỉ có bán ở cửa hàng tạp hóa. Vậy là muốn đánh nhau hay giết boss phải tốn một đống tiền mua thuốc độc cái đã. Cho tới hiện tại, game Huyền Thoại vẫn chưa mở cửa cho quy đổi tiền mặt thành tiền game. Thế nên đến bây giờ, tiền game vẫn là đánh quái mà ra, nghĩ sơ sơ cũng thấy tiền game quá quý rồi. Thứ hai, đối phương phải dính thuốc độc. Như vậy trừ những tên gà mờ chưa biết cộng thêm những con boss trí tuệ thấp như con boss trước mặt đây thì ai mà ngu để cho dễ dàng bị đối thủ giây độc vào người? Thế nên mọi chuyện cũng không phải đơn giản.
Rất nhanh hắn vứt bỏ tất cả những suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu mà tập trung đánh boss.
Dần dần hắn và đồng bạn Đệ Nhất Mỹ Nam phối hợp ngày càng thuần thục và ăn ý. Một tên phụ trợ, một tên chủ công. Hắn chuyên dẫn boss chạy vòng quanh, mỗi khi boss sắp dùng kĩ năng, đồng bạn hắn lại sử dụng Tạp Kỹ Gây Choáng cắt đứt.
Hai người cứ thế phối hợp.
Thời gian trôi qua, phó bản cũng đi đến chung kết.
“Giết chết Boss Người Sói Win Knight cấp 22, nhận được kinh nghiệm 500.000.”
“Giết chết Boss Người Sói Win Knight cấp 22, nhận được 1 vàng 12 bạc.”
“Đánh giá mức độ hoàn thành phó bản.
Tổng kết:
- Tổng số lần trúng đòn: 0
- Tổng lượng máu đã mất: 0
- Thời gian vượt qua phó bản: 7 giờ 2 phút 3 giây.
Đánh giá: 119/120. Mức độ: SSS.
Kinh nghiệm nhận được: 1.500.000
Chất lượng quà tặng: Xuất sắc.
Hiện tại có thể chọn được 1 trong 6 hộp quà may mắn. Xin vui lòng xác nhận hộp quà muốn nhận hoặc đưa tay chạm vào hộp quà muốn nhận. 10 giây lựa chọn bắt đầu.
Lần đầu nhận quà, nhắc nhở: Sau thời gian 10 giây mà người chơi không lựa chọn, hệ thống tiến hành tự chỉ định người chơi nhận được hộp quà đầu tiên.”
Trước mặt hắn xuất hiện 6 cái hộp màu nâu đỏ có vô số đường vân xen kẽ. Hắn ngạc nhiên thì thào:
- Xem ra phó bản này khác những phó bản khác.
Đệ Nhất Mỹ Nam ở bên kia cười trêu:
- Xem ra ngươi ít đọc tin tức trên diễn đàn nhỉ? Đây là phó bản chuyển chức. Khi mở hộp quà phó bản chuyển chức sẽ nhận được một món đồ chức nghiệp ngẫu nhiên thuộc bộ đồ của chức nghiệp đó và vài thứ bình thường khác. Theo thông tin thì một bộ đồ chức nghiệp gồm 6 món và chia thành ba đẳng cấp khác nhau tương ứng với các mức độ của phó bản là: Bình Thường, Anh Hùng và Huyền Thoại. Nghe là hiểu chỉ số cơ bản của 3 loại bộ đồ đó khác nhau một trời một vực rồi, chứ đừng nói chi đến các thuộc tính ẩn.
Nghe vậy, hắn đưa tay chạm vào hộp quà số 2. Ngay tức thì âm thanh nhắc nhở vang lên:
“Người chơi Đừng Cắt Ngang nhận được:
1. Áo thun “Loli Ngực Bự”: (Bộ - Chức nghiệp: Triệu Hồi – Loại: Bình Thường)
- Phòng thủ vật lý: 12
- Phòng thủ phép thuật: 10
- Máu thêm vào: 10
- Thuộc tính ẩn:
+ Quái vật triệu hồi nhận thêm sức tấn công: 5 (Kích hoạt khi thu thập được 2 món “Loli Ngực Bự”).
+ Khí công thêm vào: 20 (Kích hoạt khi thu thập được 4 món “Loli Ngực Bự”).
+ Máu thêm vào: 35 (Kích hoạt khi thu thập được 6 món “Loli Ngực Bự”).
2. Hai túi vàng hoàng kim: Mở ra nhận được số vàng giết boss.
3. Một bột cường hóa (thường).”
Hắn quay sang nhìn Đệ Nhất Mỹ Nam, hỏi đầy hứng thú:
- Một bộ đồ bộ chỉ có 3 thuộc tính ẩn thôi à?
Đệ Nhất Mỹ Nam lắc đầu:
- Không. Theo thông tin nhận được từ các đội đánh qua phó bản mức độ Anh Hùng thì đồ bộ Anh Hùng có 5 thuộc tính ẩn. Như thế cho nên suy đoán được nhiều người chấp nhận nhất đó là đồ bộ Huyền Thoại có 7 thuộc tính ẩn.
- Loại bộ đồ cao cấp hơn thì hơn bộ đồ cấp thấp liền kề nó 2 thuộc tính ẩn? Suy đoán này được nhiều người chấp nhận cũng phải thôi.
“Phó bản Người Sói Win Knight kết thúc. Bắt đầu chuyển cảnh.”
“Xoẹt…”
Đứng ở trước cửa hang động phó bản Người Sói Win Knight, hắn mỉm cười nói:
- Xong nhiệm vụ rồi, ta còn phải về trả nhiệm vụ, chúng ta tạm thời chia tay ở đây.
- Hì hì… Tớ cũng vậy. Khi khác gặp lại.
- Ok, bye bye.
Lựa chọn giải tán tổ đội xong xuôi, hắn lấy từ trong túi ra một cái quyển trục hồi thành sau đó xé rách.
“Xoẹt…”
Nhìn cái làng Koha quen thuộc, hắn cười cười bước tới chỗ trưởng thôn.
- Cái gì, nhiệm vụ chưa xong? Phải đi tới Cảng Gió làm thêm nhiệm vụ?
Hắn đau nhức gào thét.
Vị trưởng thôn cười gượng làm lành:
- Dũng sĩ, bình tĩnh đã nào. Nhiệm vụ chuyển chức nào có đơn giản như vậy. Được rồi, đây là thư tiến cử ngài đến trưởng trấn Cảng Gió.
Hắn nhăn mặt, đầy tức tối mắng nhỏ:
- Mẹ nó, đánh xuyên cái phó bản Người Sói Win Knight mất hơn 7 giờ mà kêu đơn giản. Khỉ thật.
Hắn bực bội mở ra chế độ trò chuyện kênh bạn bè nói chuyện.
Nhìn tên kia vừa hì hục chạy vừa quay lại nhìn hắn, hắn bắt đầu hỏi:
- Này nhạc sĩ tập sự, lão trả nhiệm vụ chuyển chức xong chưa?
“Tích! Người chơi Đệ Nhất Mỹ Nam đang chuyển động, chế độ thu hình tạm đóng, chuyển qua chế độ trò chuyện bằng giọng nói.”
Góc trái màn hình hiện lên dòng chữ xanh lam của hắn. Hiển nhiên câu nói của hắn biến thành dòng chữ.
“Khoa học kĩ thuật trong game phát triển kinh thật.” – Hắn âm thầm suy nghĩ.
[Bạn] - [Đừng Cắt Ngang]: Này nhạc sĩ tập sự, lão trả nhiệm vụ chuyển chức xong chưa?
[Bạn] – [Đệ Nhất Mỹ Nam]: Mới trả xong nhiệm vụ vừa rồi. Trưởng thôn kêu đi qua Cảng Gió nhận tiếp nhiệm vụ chuyển chức giai đoạn hai.
[Bạn] – [Đừng Cắt Ngang]: Đệch, thế sao ta trả nhiệm vụ, lão ấy chỉ nói đơn giản là qua đó nhận nhiệm vụ mới? Mẹ nó, lão già chết toi này.
[Bạn] – [Đệ Nhất Mỹ Nam]: Vấn đề này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là do tớ đẹp trai nhất thế giới rồi.
[Bạn] – [Đừng Cắt Ngang]: Bớt tự kỷ. Nói vấn đề chính.
[Bạn] – [Đệ Nhất Mỹ Nam]: Ơ hay cái tên này, nói thật còn không tin thì còn nói gì nữa??
[Bạn] – [Đừng Cắt Ngang]: Đệch, bớt vớ vẩn đi được không? Nói vấn đề chính.
[Bạn] – [Đệ Nhất Mỹ Nam]: Haiz… Thì đó, nói rồi còn gì. Thứ nhất là do ăn ở. Không nghe câu người tốt có tốt phúc hay sao? Thứ hai chính là vẻ bề ngoài anh minh thần võ của ta khiến cả nam lẫn nữ, cả trẻ lẫn già đều phải cúi đầu khâm phục và chấp nhận là fan trung thành nhất.
[Bạn] – [Đừng Cắt Ngang]: Cái định mệnh. Thằng hâm, đi chết đi.
Hắn âm trầm tắt chế độ trò chuyện kênh bạn bè.
Do ăn ở? Có ma mà tin.
Do vẻ đẹp bề ngoài? Khùng nặng.
Lập tức đưa ra 2 kết luận đó, hắn nhanh chân hướng về bản đồ Khu rừng gào thét. Tất cả cũng bởi vì muốn qua Cảng Gió ít tốn tiền nhất thì chỉ có cách chạy bộ đến đó.
- A, ngươi được lão già Xies Zhang giới thiệu qua đây?
Trưởng trấn Cảng Gió vuốt chòm râu bạc, mở ra lá thư tiến cử, đọc qua rồi hỏi.
“Rõ ràng là thế mà. Có gì phải hỏi lại?” – Hắn líu lưỡi oán thầm.
Nặn ra một nụ cười thân thiện, hắn xác nhận:
- Vâng, con được trưởng làng Koha giới thiệu tới đây.
Hắn đổi tính? Trở nên tốt hơn? Biết ăn nói lễ phép với NPC hơn?? A ha ha ha… Nằm mơ đi thôi, chẳng qua là hắn không muốn ăn thiệt thòi như lần trước nên lần này hắn “bắt buộc” đổi tính.
Adam Smith mỉm cười:
- Dũng sĩ, ngươi rất tốt. Được rồi, đây là nhiệm vụ chuyển chức giai đoạn 2.
“Tích! Người chơi nhận được nhiệm vụ chuyển chức giai đoạn 2 “Cống Ngầm Cảng Gió”, xác nhận hay hủy bỏ?”
- Xác nhận.
“Nhiệm vụ mở ra.
I. Nhiệm vụ chính tuyến:
1. Cống Ngầm Cảng Gió:
Mô tả: Mấy tháng gần đây Cống Ngầm Cảng Gió liên tục truyền ra những âm thanh quái lạ. Yêu cầu người chơi tiến vào điều tra rõ ngọn ngành.
2. Tinh linh nước.
3. Cảng biển Held.
II. Nhiệm vụ phụ tuyến:
1. Thu thập vỏ cua.
2. Tiêu diệt sao biển.
3. Vượt qua phó bản vực sâu “Cảng biển Held” mức độ dễ.
4. Phó thuyền Audi Shoa.
III. Nhiệm vụ ẩn: Không.”
Hắn đang định chạy về phía tây thì trưởng trấn Adam Smith bất ngờ gọi hắn lại:
- Dũng sĩ, đừng gấp. Theo thông tin từ những dũng sĩ mà chúng ta phái ra tiến vào Cống Ngầm hai lần mới đây thì Cống Ngầm tràn đầy độc tố không xác định. Vì thế để đảm bảo tính mạng thì dũng sĩ nên đến gặp quý cô Stax Vaqn để nhận một cái mặt nạ chống độc.
Nghe vậy hắn rơi lệ đầy mặt. Hóa ra đây là ăn ở hay sao.
Đáng tiếc hắn không biết rằng cho dù hắn có lịch sự hay không thì lão già Adam Smith vẫn nhắc nhở hắn. Khặc khặc…
Hắn mỉm cười đầy chân thành hướng về trưởng trấn Cảng Gió:
- Cảm ơn ngài. Con vô cùng cảm kích và biết ơn.
Bề ngoài là thế, còn trong lòng hắn nguyền rủa không thôi. Ở ngoài đời luôn sống với một bộ mặt “tốt đẹp”, trong game chẳng lẽ cũng vẫn phải sống như thế? Vậy thì ở đâu hắn mới có thể sống với chính con người thật của mình? Khổ rồi ta ơi.
Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!
Hắn phóng như bay đến một ngôi nhà 2 tầng theo phong cách Tây Âu. Nhìn thấy một cô gái đứng trước cửa nhà, nhìn tên nàng, hắn dùng phong cách quý tộc khẽ khom người mở lời:
- Tiểu thư, nàng có cần kẻ hèn này giúp đỡ việc gì không?
Cô gái đang tưới hoa bỗng dừng lại. Nàng dùng giọng nói ấm áp trả lời:
- Cảm ơn ngài. Ta vẫn không có việc gì có thể cần tới sự giúp đỡ cao quý của ngài.
Hắn đơ ra. “Không phải là nhận mặt nạ chống độc ở đây sao? Thế thì thế quái nào lại không có phát nhiệm vụ?” – Hắn có chút hối hận.
Xấu hổ cười cười, hắn ngập ngừng nói:
- Thật có lỗi vì sự khiếm nhã vừa rồi thưa tiểu thư Stax Vaqn. Chỉ là kẻ hèn này được trưởng trấn Adam Smith cho biết tiểu thư có mặt nạ chống độc, mà ta lại cần dùng nó để tiến vào Cống Ngầm.
Stax Vaqn nhẹ nhàng đặt thùng nước tưới hoa xuống, nàng dịu dàng đáp lại:
- Hóa ra dũng sĩ được trưởng trấn giới thiệu tới đây. Hiện tại ta không có sẵn mặt nạ chống độc, thế nhưng chỉ cần ngài thu thập được 10 túi độc của Sao biển Lu Lu mang về đây là được. Ta rất sẵn lòng bỏ chút thời gian chế tạo một chiếc mặt nạ mới cho ngài.
“Tích! Người chơi nhận được nhiệm vụ “Chế tạo mặt nạ chống độc”, đây là loại nhiệm vụ phụ trợ, phải chăng nhận nhiệm vụ?”
- Xác nhận.
“Hệ thống nhiệm vụ bắt đầu thay đổi. Nhiệm vụ mở ra.
I. Nhiệm vụ chính tuyến.
II. Nhiệm vụ phụ tuyến.
III. Nhiệm vụ phụ trợ:
1. Chế tạo mặt nạ chống độc:
Mô tả: Thu thập đủ 10 túi độc của Sao biển Lu Lu.
- Sao biển Lu Lu xuất hiện tại các bản đồ xung quanh bản đồ Cảng biển Held.
- Tỉ lệ nhận được túi độc vô cùng thấp. Vì vậy xin vui lòng kiên nhẫn chờ đợi. Kiến nghị người chơi nên lập tổ đội.
- Số lượng: 0/10.
IV. Nhiệm vụ ẩn: Không.”
- Chân thành cảm ơn tiểu thư.
Hắn khom người, nhã nhặn cảm ơn rồi quay bước đi.
Hắn mở ra danh mục bạn bè rồi đau khổ oán hận. Danh mục bạn bè của hắn hiện tại chỉ có mỗi Đệ Nhất Mỹ Nam, thế nên hắn đau lòng mở trò chuyện với gã hâm ấy.
Chưa kịp nhìn được gì qua màn hình thu hình, hắn đã nhận được tin báo từ hệ thống:
“Tích! Người chơi Đệ Nhất Mỹ Nam đang chuyển động, chế độ thu hình tạm đóng, chuyển qua chế độ trò chuyện bằng giọng nói.”
“Khỉ thật! Hai lần mở ra trò chuyện thì hai lần tên kia đang chuyển động.” – Hắn chỉ vào màn hình đen thui đã tự động biến mất mà mắng thầm.
Hắn rất bất đắc dĩ lắc đầu và bắt đầu cuộc trò chuyện tệ hại thứ hai này.
[Bạn] – [Đừng Cắt Ngang]: Lão đang ở đâu, đang làm gì thế?
[Bạn] – [Đệ Nhất Mỹ Nam]: Đang làm nhiệm vụ phụ trợ, vẫn còn hăng say đánh sao biển đây.
[Bạn] – [Đừng Cắt Ngang]: Móa, đi làm nhiệm vụ mà không kêu anh em một tiếng. Lén lén lút lút như thế mà coi được à?
[Bạn] – [Đệ Nhất Mỹ Nam]: Ai đâu biết thím có làm chung hay không? Ta còn không biết thím đã làm rồi hay chưa nên chỉ lặng thầm làm một mình thôi.
[Bạn] – [Đừng Cắt Ngang]: Được rồi má. Đang ở đâu?
[Bạn] – [Đệ Nhất Mỹ Nam]: Sao? Tính chạy qua chơi à?
[Bạn] – [Đừng Cắt Ngang]: Bớt nói nhảm. Ta vừa nhận nhiệm vụ đó xong, giờ chạy qua làm chung.
[Bạn] – [Đệ Nhất Mỹ Nam]: À, ra thế. Thế thì qua đây.
[Bạn] – [Đừng Cắt Ngang]: Qua đâu? Cho cái tọa độ.
[Bạn] – [Đệ Nhất Mỹ Nam]: 125 – 856 – 645, bản đồ Cảng biển Held.
[Bạn] – [Đừng Cắt Ngang]: Rồi, ở đó chờ đi, ta chạy qua liền. Lần sao bớt nói nhảm đi, hỏi gì thì trả lời vào thẳng vấn đề là được.
[Bạn] – [Đệ Nhất Mỹ Nam]: Câu nào ta trả lời không vào thẳng vấn đề?
[Bạn] – [Đừng Cắt Ngang]: Mẹ nó!! Tự đọc lại đi.
Một lúc sau.
[Bạn] – [Đệ Nhất Mỹ Nam]: Vừa đọc xong, chả thấy cái vẹo gì? Thím có vấn đề gì à?
[Bạn] – [Đừng Cắt Ngang]: Đệch, thôi im được rồi. Vớ vẩn hết sức.
Cắt đứt chế độ trò chuyện cái rụp, hắn một đường chạy nhanh về tọa độ Đệ Nhất Mỹ Nam đã đưa.
…
Hơn 2 tiếng sau, hắn và Đệ Nhất Mỹ Nam cũng hoàn thành nhiệm vụ phụ trợ này. Cả hai tên kéo nhau về chỗ Stax Vaqn.
Nhận được 10 túi độc của Sao biển Lu Lu từ hắn, Stax Vaqn vui vẻ nói:
- Dũng sĩ, thật tốt. Đã có thứ này thì mặt nạ chống độc không thành vấn đề.
“Nói nhảm quá nhiều đấy tiểu thư. Rõ ràng nàng bảo ta đi tìm túi độc còn gì, dư hơi nói cái lời lãng nhách này làm gì?” – Hắn bực bội mắng thầm.
Quả nhiên sau đó Stax Vaqn đi vào chủ đề chính:
- Dũng sĩ xin vui lòng đợi trong giây lát. Ta lập tức tiến vào phòng thí nghiệm chế tạo mặt nạ chống độc giúp ngài.
Hắn nhợt nhạt mỉm cười:
- Vâng, xin mời tiểu thư tự nhiên.
…
30 phút sau, hắn cầm trong tay mặt nạ chống độc và cùng với Đệ Nhất Mỹ Nam chạy đến nắp cống đi vào Cống Ngầm Cảng Gió.
“Mặt nạ chống độc (Chức nghiệp: Không – Loại: Đặc thù)
- Phòng thủ vật lý: 2
- Phòng thủ phép thuật: 2
*Đặc tính riêng: Trợ giúp người chơi hít thở bình thường trong môi trường đầy rẫy độc tố. Loại trừ độ giảm máu của người chơi khi đi vào môi trường ô nhiễm.”
Trong lúc hắn vẫn còn phân vân không biết vào phó bản như thế nào thì ở bên cạnh hắn, Đệ Nhất Mỹ Nam mở miệng:
- Đã sẵn sàng, vào đi thôi.
Hắn tò mò hỏi:
- Làm thế nào để đi vào phó bản?
Đệ Nhất Mỹ Nam lên giọng:
- Không đọc trên diễn đàn à? Lần sau nhớ lên đó tìm hiểu rõ ràng rồi hãy làm nhiệm vụ.
- Rồi rồi. Rõ rồi. Giờ nói đi.
- Giở nắp cống lên rồi nhảy xuống.
- Đã rõ.
Dứt lời, hắn nhảy lên dùng Bắn Hạ.
“Vút… Vút… Vút… Vút… Vút…” x3
Sau khi tăng điểm tối đa 10/10 cho kỹ năng Bắn Hạ, cuối cùng hắn bắn được năm mũi tên trong 1 lần phát ra. Vị chi là dùng kĩ năng này hắn bắn được 15 mũi tên liên tục.
“Bùm… Bùm… Bùm… Xoẹt… Đùng…”
“Phốc… Phốc… Phốc… Phốc… Phốc…” x2
Lượt tên đầu bắn vỡ nắp cống, 2 lượt sau mũi tên cắm bậy bạ trên mặt đá của con đường này.
Sau khi sử dụng kỹ năng Bắn Hạ, vốn ở trên nắp cống, hắn thản nhiên rơi tự do xuống cái lỗ sâu đầy mùi hôi phía dưới.
Nhìn hắn tạo mẫu như thế, Đệ Nhất Mỹ Nam vừa lắc đầu vừa lấy tay chỉnh lại những vết nhăn trên quần áo.
“Tích! Phó bản Cống Ngầm Cảng Gió mở ra.
Lần đầu tiên tiến vào phó bản Cống Ngầm Cảng Gió, hệ thống mặc định người chơi/ tổ đội người chơi tiến vào mức độ dễ.”
“Tích! Đang chuyển cảnh… Chuyển cảnh hoàn thành!
Chúc quý vị chơi game vui vẻ.”
“Xoẹt…”
“Người chơi có 5 giây chuẩn bị. Đếm ngược bắt đầu.
5…
4…”
Hắn mỉm cười nhìn về phía Đệ Nhất Mỹ Nam. Tươi cười hỏi:
- Đã chuẩn bị xong chưa?
Đệ Nhất Mỹ Nam bĩu môi:
- Gớm! Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.
“3…”
Hắn ha ha cười nói:
- Ha ha… Thế thì được, chúng ta lại bắt đầu cuộc chơi mới thôi. Are you ready?
“2…”
Đệ Nhất Mỹ Nam bận rộn chỉnh lại vài sợi tóc rối, đồng thời đáp:
- Bệnh.
“1…
Phó bản bắt đầu!
GO GO GO >>>”
Hắn gào gào kêu to:
- Xông lên. Làm thịt chúng nó thôi. Giết!
“-60”
“-60”
“-60”
“Người chơi đã tử vong. Số kinh nghiệm bị mất là 40.000, số tiền bị mất là 2 vàng. Hiện tại số tiền người chơi đang có là 7 vàng 32 bạc 15 đồng.”
“Xoẹt…”
Vừa đặt chân vào phó bản 3 giây, vẫn còn dư âm của lời hò hét vừa rồi, thế mà hắn nhận được tin báo của hệ thống rồi hóa thành một luồng ánh sáng bay ra khỏi phó bản, hướng thẳng về địa điểm hồi sinh tại Cảng Gió.
Đứng tại địa điểm hồi sinh, hắn nghi hoặc tự hỏi:
- Tình huống thế nào?
Đúng lúc này hắn nhận được tin báo của hệ thống:
“Tích! Người chơi Đệ Nhất Mỹ Nam đề nghị được trò chuyện, có chấp nhận hay không?”
Không chút nghĩ ngợi, hắn đáp:
- Chấp nhận.
“Tích! Ngươi chơi Đệ Nhất Mỹ Nam đang chuyển động, chế độ thu hình tạm đóng, chuyển qua chế độ trò chuyện bằng giọng nói.”
Ngay lập tức hắn nhận được tiếng rống giận truyền lại từ bên kia.
[Đội] – [Đệ Nhất Mỹ Nam]: Thằng ngu này, làm gì mới vào phó bản đã chết rồi?
[Đội] – [Đừng Cắt Ngang]: Ta cũng không rõ.
[Đội] – [Đệ Nhất Mỹ Nam]: Cái thằng hai lúa này, mày không xem tin nhắc nhở của hệ thống khi mày vừa chết à?
[Đội] – [Đừng Cắt Ngang]: Có xem, nhưng chỉ có tin báo trừ kinh nghiệm và tiền. Vậy nghĩa là ta không bị quái đánh chết.
Sau 10 phút im lặng, Đệ Nhất Mỹ Nam phát ra nghi vấn.
[Đội] – [Đệ Nhất Mỹ Nam]: Thế mày có đeo mặt nạ chống độc vào không vậy?
Hắn sững sờ, rồi xấu hổ cười gượng.
[Đội] – [Đừng Cắt Ngang]: Hà hà… Cao hứng quá nên quên.
Bên kia lại im lặng. Sau 5 phút, một tiếng thở dài truyền lại.
Nhìn một bầy quái đông đúc phía trước, hắn vừa bắn tên, vừa cảm thấy nhụt chí:
- Má nó, kinh quá. Quái đông vật vờ ra. Chỉ có hai thằng thì khi nào mới đánh thông phó bản?
Đệ Nhất Mỹ Nam dùng tay trái vân vê bờ môi mà cười nhạt:
- Khì… Muốn nhanh thì đánh quái chăm chú vào.
Như đánh vào cục bông, hắn cảm thấy nhức hết cả nách. Thằng khỉ Đệ Nhất Mỹ Nam nó chẳng biết an ủi hay khích lệ một cái, nói năng hời hợt như vậy nên hắn chỉ càng thêm nản.
Bỗng nhiên mấy con quái “Xương Khô Chui Thùng Vỡ” co rút thân thể vào cái thùng và lăn thẳng về phía này. Cảm nhận được sự kinh khủng khi một bầy quái lao tới đánh hội đồng, hắn đau khổ thét to:
- Chạy, chạy nhanh, chạy lẹ.
Hai tên vắt giò lên cổ tháo chạy về hướng cửa vào.
“Rầm… Rầm… Rầm…”
Lũ quái Xương Khô Chui Thùng Vỡ lăn tới được 3 mét lại vùng lên đứng đậy, thò cái đầu và tứ chi và ra khỏi cái thùng trên thân thể của nó. Lúc này đây trên tay của chúng lại xuất hiện một cái xương đùi to tổ bố.
Hắn và Đệ Nhất Mỹ Nam sợ hãi tiếp tục công cuộc sử dụng kế thứ 36 mà bảo toàn tính mạng.
“Vèo… Vèo… Vèo…”
Mấy chục cái xương đùi bay ầm ầm về phía hai gã.
Đệ Nhất Mỹ Nam phát lạnh kêu rên:
- Mạng ai nấy lo, thằng nào chết thì cắn mông tự tử.
Nghe tên đó nói, hắn hừ lạnh:
- Lần này mày chết nữa thì có, còn bố thì không.
Khục khặc… Lý do là hai tên này bị đợt quái Xương Khô Chui Thùng Vỡ hành hạ mấy lần rồi. Hai tên ấy cứ thay nhau mà chết để rồi lại bắt đầu đánh phó bản lại từ đầu. Thế nên bây giờ hai thằng này không ngừng trào phúng lẫn nhau.
“-60”
“-40”
- Mém chết.
Nhìn chút máu còn sót lại, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Ở bên kia, Đệ Nhất Mỹ Nam cười lạnh:
- Kỹ thuật quá tệ. Nhìn xem tao có trúng đòn nào không.
Hắn liếc nhìn Đệ Nhất Mỹ Nam mà cười gằn:
- Thế mày lên làm chủ công đi rồi biết. Chết mấy lần mà còn không biết phần lớn bọn quái tập trung vào chủ công à.
Đệ Nhất Mỹ Nam hừ một tiếng:
- Hừ, rảnh thì tranh thủ mà tiêu diệt bọn chúng đi. Rảnh quá nên ngồi tự sướng ta đây à.
40 phút sau, hai cái tên chuối hột cũng vượt qua rào cản đầu tiên.
Hiện giờ hai tên đó đang đứng trước một vết nứt rộng 1 mét 8, còn dài thì không nhìn thấy điểm cuối.
Hắn buồn bực hỏi:
- Làm sao bây giờ?
Gã còn lại thở dài:
- Nhảy qua chứ sao?
- Hồi cấp 3 thành tích nhảy xa tốt nhất của mày là bao nhiêu thế?
- 1 mét 72.
Nghe vậy, hắn phất tay:
- Thế mày nhảy trước đi.
Đệ Nhất Mỹ Nam khinh bỉ nhìn hắn:
- Là thằng đàn ông thì phải nhảy ra nhận nhiệm vụ gian khổ ngay lúc vừa thấy, chứ không phải đổ qua cho người khác.
- Thế mày không phải là đàn ông à?
Hắn phản pháo, đồng thời đảo ánh mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá thân thể tên Đệ Nhất Mỹ Nam và rất đồng tình tự đáp:
- Rất xin lỗi, lời nói vừa rồi tao rút lại. Thằng ẻo lả như mày thì có thể nào là đàn ông được.
Đệ Nhất Mỹ Nam phát cáu:
- Mẹ nó, ăn nói cho cẩn thận. Tao là đàn ông chính gốc. Chỉ có lũ xấu xí mới ghen tỵ rồi đâm thọt như thế thôi.
A, đúng là gần mực thì đen, Đệ Nhất Mỹ Nam bị hắn lây nhiễm virus mắng “mẹ nó”.
Cuộc trò chuyện trở nên nhạt nhẽo và vô vị, hắn không hề chần chừ mà cắt đứt:
- Cả hai thằng cùng nhảy. Rồi, lui ra xa lấy đà đi.
Cả hai thằng cùng lui ra phía sau, khi cảm thấy mọi sự đã ổn, hắn quát to:
- Chuẩn bị. 3… 2… 1… Nhảy!
Đệ Nhất Mỹ Nam mở hết tốc lực chạy đến bờ vết nứt rồi giẫm mạnh nhảy thẳng qua bên kia.
Ở phía bên trái là tiếng cười to của tên kia:
- A ha ha… Đã quá. Đã lâu không có cảm giác Yomost như thế này.
Vừa đặt chân lên mặt đất, Đệ Nhất Mỹ Nam quay sang đá xoáy:
- Sao mày không rớt xuống dưới mà chết luôn đi.
- Hừ, nhân vật quan trọng nhất của tổ đội có thể nào chết lãng xẹt như vậy.
- Ừ, chỉ chết lãng nhách mà thôi.
- Mày thì biết cái gì, cái đó gọi là hi sinh vì đồng đội.
- Hi sinh vì đồng đội hay là vì ngu?
- Nói nhảm, là hi sinh vì đồng đội.
Hai thằng vừa đi tới vừa cãi vã ầm ĩ.
Đến cuối đường hầm, khi nhìn thấy đã tới ngõ cụt và thấy có một cái thang dẫn lên trên thì hai thằng mới dừng lại.
- Mày leo lên trước đi.
Đệ Nhất Mỹ Nam bĩu môi xem thường:
- Chủ công thì leo lên trước, mày bảo phụ trợ đi đầu à? Có biết xấu hổ không?
- Phân biệt cái mông. Chủ công lên trước gặp phải bầy quái thì có nước chết. Mày thiên về hệ khống chế thì có gặp vẫn còn có thể thả ra một chiêu quấy nhiễu chúng rồi quay xuống. An toàn là trên hết, đừng nhiều lời, lên đi.
Mặc dù không tình nguyện, nhưng Đệ Nhất Mỹ Nam vẫn leo lên.
Chốc sau, có tiếng gã vọng lại:
- Không sao cả, bình yên vô sự. Lên đi thằng nhát cáy.
Khi hắn vừa ló đầu lên tầng hai.
“-70”
Hắn giật mình giậm mạnh lên bậc thang mượn lực nhảy thẳng lên dùng Bắn Hạ rồi chạy nhanh về phía khác.
- Ối vãi. Thế này mà mày bảo là bình yên vô sự.
Hắn điên tiết run rẩy chỉ về phía tên kia mà mắng to.
Đệ Nhất Mỹ Nam cười phá lên:
- Ha ha… Ngu thì chết chứ bệnh tật gì.
Hắn vừa nhảy lên dùng Bắn Hạ vừa oán thán:
- Số tao thật khổ. Không biết kiếp trước nợ tình cô nào mà kiếp này tổ đội với một thằng rắm thúi như mày.
- Có liên quan gì sao?
- So sánh vậy thôi.
- Chỉ là những lời nói khập khiễng cũng bày đặt. Xấu xí như mày thì ma nó để ý.
- Mẹ nó, tao là đàn ông chính hiệu, góc cạnh rõ ràng, phong sương thấm đượm chứ không phải thứ công tử bột mặt trắng ẻo lả như mày.
- Gu thẩm mỹ của mày thật tệ hại.
- Gu của tao là gu mạnh mẽ, gu của mày là gu xăng nhớt lẫn lộn.
- Thôi đi, bốc mùi rồi kìa. Mày mà nói nữa thì chắc ruồi muỗi nó chết sạch.
Hai thằng vừa đánh quái vừa giết thời gian bằng cách xỉa xói nhau như thế này.
Đang lúc hai tên hăng say ăn miếng trả miếng thì dị biến lại phát sinh.
Bọn quái “Xác Ướp Gậy Đinh” bắt đầu nổi điên. Chúng điên cuồng dùng đôi tay đầy đinh lao tới phía hai người mà đánh loạn xạ.
“-40”
“-30”
“-40”
May mắn hắn nhảy lên dùng Bắn Hạ rồi lủi nhanh trốn về chỗ cầu thang, nếu không hắn đã toi đời.
Nhìn máu còn có 11 điểm, hắn tự ngắt một bả mồ hôi và bắt đầu cắn thuốc hồi phục máu.
Đệ Nhất Mỹ Nam thấy vậy liền lên tiếng giễu cợt:
- Gà vẫn là gà.
Thế là hai thằng bắt đầu vừa chém gió vừa đánh quái.
- Mẹ nó. Tao mà có kỹ năng khống chế như mày thì tao chẳng mất giọt máu nào đâu.
- Lại ghen ăn tức ở.
- Đó là sự thật.
- Thế thì mày xóa nhân vật đi. Sau đó tạo nhân vật mới rồi chọn chức nghiệp nhạc sĩ là được.
- Tao không có rảnh hơi như vậy.
- Thế thì im đi, nói làm cái shit gì?
- Luật nào cấm phàn nàn?
- Cần phải có luật mới được sao? Mày đang làm phiền người khác đấy. Biết lịch sự là gì không?
- Với mày thì không cần lịch sự.
- Bệnh.
45 phút sau, hai tên lại đang đứng trước một vết nứt y chang cái vết nứt trước đó.
Hắn sợ hãi than:
- Mấy thằng làm game làm biếng vãi linh hồn. Đã tạo thì tạo cái mới mẹ nó đi. Sao chép y chang cái lúc trước. Hết thuốc chữa.
Đệ Nhất Mỹ Nam gật đầu:
- Điểm này tao đồng ý với mày.
Một lúc sau, hai thằng lại tiến về cuối con đường.
Nhìn thấy một căn phòng ở đó và một cái cầu thang dẫn lên tầng trên. Hắn quay sang chém bão:
- Mày vào mở cửa đi thôi. Tao thấy trong phòng phía trước có khả năng giấu kho báu. Vì tinh thần đồng đội, tao rất hào phóng để mày vào trước rồi chọn trước.
Đệ Nhất Mỹ Nam cười đầy mỉa mai:
- Nhìn cái cầu thang thì thằng ngu cũng biết trong phòng có boss ải thứ nhất. Còn kho báu? Mày dụ con nít đấy à?
- Mày chẳng biết gì sất. Kho báu quá lớn nên không bỏ hết vào rương, thế nên phải đặt hết vào trong kho, mà cái kho chứa ấy là cái căn phòng phía trước đấy.
- Thế thì tao bỏ quyền. Mày cứ tự vào mà hưởng một mình đi.
- Ha ha ha… Vậy tao không khách khí.
Nói xong hắn đẩy cửa bước vào.
Chưa đầy hai mươi giây sau Đệ Nhất Mỹ Nam nhận được tin báo của hệ thống.
“Tích! Người chơi nhận được đề nghị trò chuyện từ người chơi Đừng Cắt Ngang. Xác nhận bắt đầu trò chuyện hay hủy bỏ?”
[Đội] – [Đệ Nhất Mỹ Nam]: Nếu là kho báu thì đã không phải là trò chuyện bằng giọng nói. Mày đang đánh boss nên không trò chuyện video được chứ gì. Còn không nghĩ xem mày đang nói chuyện với ai mà xạo xạo.
Ở bên kia, hắn gầm lên:
[Đội] – [Đừng Cắt Ngang]: Biết thế thì vào phụ lẹ đi, ở đó thảnh thơi vuốt tóc à? Mẹ nó, tao mà phát hiện kho báu thật thì tao giữ làm của riêng.
Đệ Nhất Mỹ Nam cười ha ha rồi tiến vào.
Ở bên trong là hơn chục con chó sói đủ loại, nào là Sói Nâu, Sói Đen, Sói Xám, Sói Tím… Nhìn màu sắc và tên chúng cũng đủ để líu lưỡi.
Đệ Nhất Mỹ Nam quay về hướng hắn mà hỏi:
- Mày nhận được bộ sưu tập chó sói?
Hắn bực mình gầm gừ:
- Tập trung vào đi thằng này. Con boss đang đứng ở bên kia kìa. Nhanh giải quyết hết quái để còn đánh boss.
Đệ Nhất Mỹ Nam thả ra Tạp Kỹ Gây Choáng làm cả bọn sói bị choáng váng ngã xuống rồi khinh thường nói với hắn:
- Tao có chút hối hận khi kết đội với một thằng chủ công cùi bắp như mày. Chủ công của đội người ta thì lao vào giữa bầy quái đại khai sát giới. Còn mày thì chỉ biết chạy xung quanh và bay lên trốn tránh.
Hắn cũng quay đầu sang rồi trần trụi khinh bỉ Đệ Nhất Mỹ Nam:
- Như nhau cả thôi. Tao cũng rất hối hận vì tổ đội với một thằng phụ trợ củ chuối như mày.
Đệ Nhất Mỹ Nam đang định trào phúng thì boss đã lao tới. Gã chỉ có thể tránh né rồi bỏ ra một câu:
- Giết boss xong đi rồi ra ngoài chúng ta tính tiếp vấn đề vô cùng quan trọng này.
- Đồng ý.
Hắn đáp lại rồi không ngừng bắn tên về phía bầy quái.
Tiếng gì vậy? Tiếng gì vậy? Có phải là tiếng bắn tên của người chơi Đừng Cắt Ngang không? Hay là kỹ năng của tên nào đó??
Nhất định không phải là tiếng phát ra từ người chơi Đừng Cắt Ngang. Bởi vì cho đến bây giờ, mũi tên của hắn toàn lao ra với âm thanh “vút… vút…”.
Có phải là kỹ năng của Đệ Nhất Mỹ Nam? Ngu ngốc. Chức nghiệp của Đệ Nhất Mỹ Nam là nhạc sĩ, thằng mặt trắng đó lại sử dụng tiêu. Thổi tiêu thì làm quái gì mà ra tiếng “pặc… pặc…” được?
Khà khà, vậy là tiếng do boss phát ra rồi. Con boss này cũng dị thật.
Câu nhận định ở trên là của một thằng nào đó chen vào đấy. Chứ còn nhìn boss thì… Con sói trắng biến dị thì phát ra tiếng “pặc… pặc…” bằng cách nào? Bộ nó thả rắm à? Hi vọng ở bên ngoài sẽ có như vậy, còn ở trong game Huyền Thoại thì không có chuyện chó sói đánh rắm.
Thật ra cái âm thanh “pặc… pặc… pặc…” ấy được phát ra từ miệng của Đệ Nhất Mỹ Nam thưa quý vị. Sự thật là gã ta rảnh hết cả trứng, nhức hết cả lông cho nên mỗi khi Đừng Cắt Ngang bắn tên hắn lại “pặc… pặc… pặc…” như thế.
Cũng không thể trách được người chơi Đệ Nhất Mỹ Nam. Ôi, vốn là chức nghiệp phụ trợ thiên về khống chế. Cho nên gã chỉ lăm lăm canh boss rồi thả kỹ năng kịp thời là được. Vâng, rất thoải mái và dễ dàng cùng nhẹ nhõm.
Như ông bà ta đã từng nói: “Nhàn cư vi bất thiện”. Cho nên vì rảnh rỗi, cộng thêm cái không khí im ắng vô cùng nhàm chán trong thời gian dài đánh boss nên gã ta mới sinh ra “nông nỗi” như thế.
Ai da… Đời là bể khổ!
Thế nhưng mà khổ là khổ người chơi Đừng Cắt Ngang. Khục khục…
Đừng Cắt Ngang hắn phải căng dây thần kinh ra vật lộn sống chết với boss. Đã mệt mỏi cùng với mỏi mệt cho nên hắn rất nhạy cảm. Bởi vậy cái âm thanh “pặc… pặc… pặc…” nghe thế nào cũng thấy chói tai.
Và cũng dễ hiểu khi hắn không ngừng chửi rủa:
- #@#@###@...
- Thằng não lợn, có ngậm mồm vào không.
- Mày có vấn đề về thần kinh à?
- Thằng chó điên, mày đang làm cái quái gì thế hả? Không im lặng được giây phút nào sao?
- ###@##@#...
- Tao nguyền rủa mặt mốc mày sống không yên lành.
Ai da… Đời là bể khổ! Mà nổ là… bể đầu.
- Pặc… Pặc… Pặc…
Mặc kệ hắn gào thét, chửi rủa, sỉ vả như thế nào thì âm thanh “pặc… pặc… pặc…” này vẫn phát ra đều đều mỗi khi hắn bắn tên.
Nghe đi nghe lại cứ như âm thanh của tự nhiên, thậm chí như là một dàn nhạc giao hưởng.
A, thật có lỗi. Lời nói trên là của một gã có sở thích khác người. Nói chính xác hơn là gã này có sở thích giống Đệ Nhất Mỹ Nam. Ha ha…
Trong một khung cảnh quái lạ và không khí đầy mùi nguy hiểm như thế, boss Sói Trắng Vô Địch vẫn giảm máu đều đặn.
Và qua 20 phút sau, boss này ngã xuống.
“Bịch…”
Thân thể của boss ngã xuống đập vào đất tạo nên tiếng vang này? Không, không… Nếu bình thường thì có lẽ là như vậy. Còn lần này, sau khi boss chết, nó hóa thành một tia ánh sáng và biến mất. Và tại vị trí nó chết đi xuất hiện một cái rương. Cho nên âm thanh kia chính là do cái rương va chạm với mặt đất tạo nên.
Có ai thắc mắc vì sao rương va chạm với mặt đất mà phát ra âm thanh như thế không? Đáng ra phải là “đùng”, “ầm”, hoặc “xoảng” gì gì đó, hoặc không có tiếng nào mới đúng chứ? Xin thưa rằng cái rương này được bao bọc bằng một lớp vải dày ở bên ngoài cho nên mới có xuất hiện âm thanh này.
Lúc này, hắn nhìn về cái rương mà cười lên như điên:
- Ha ha… Phát. Bố phát tài rồi.
Đồng thời hắn cảnh giác nhìn về phía Đệ Nhất Mỹ Nam:
- Chính mày bảo mày bỏ quyền nên cái rương này thuộc về tao. Đồ vật trong này toàn bộ thuộc về tao hết.
Khuôn mặt cứng ngắc, Đệ Nhất Mỹ Nam cười cười:
- Này cưng. Cưng không thể qua cầu rút ván được. Thứ nhất là mình cũng có công giết boss. Thứ hai, cưng là đội trưởng. Là đội trưởng thì phải lấy tổ đội lên làm đầu. Cho nên khi cưng đạt được lợi ích thì phải chia đều cho đội viên. Cuối cùng, không phải cưng từng nói vì tinh thần đồng đội, cưng rất hào phóng sao? Thế sao lần này lại ích kỷ như thế.
Nhìn Đệ Nhất Mỹ Nam như nhìn một thằng ngu, hắn nói:
- Đồ vật rơi xuống, ai nhặt được thì là của người đó không phải à?
- Nhặt được của rơi thì phải đem trả lại. Thầy cô giáo không dạy cưng điều này sao?
- Xì… Đây là vật vô chủ chứ có phải của mày đâu.
- Nó là của con boss Sói Trắng Vô Địch.
- Thế thì trả lại cho con boss chứ trả lại cho mày à?
- Nhưng mà con boss là do mấy thằng làm game làm ra.
- Thế thì trả cho mấy thằng làm game chứ trả lại cho mày à?
- Mấy thằng làm game phải đóng tiền cho tao, cái rương này chính là một phần trong số tiền đó.
- Mày đang lừa thằng ngu nào thế? Tao không có ngu. Mấy thằng làm game sao lại phải đóng tiền cho mày?
- Vì một cái rương game ảo có cần phải vô sỉ đến mức này không?
Đệ Nhất Mỹ Nam lập tức bắt lấy lời nói của hắn mà xuôi theo:
- Đúng vậy, đúng vậy. Vì một cái rương game ảo có cần keo kiệt đến thế không?
- Mẹ nó, mày có cần phải bắt bẻ câu chữ như vậy không?
- Mẹ nó, mày có cần phải cố chấp như vậy không?
- Thằng này, não mày bị vô nước à? Cải biên lời nói của tao làm gì thế?
- Thằng kia, đầu mày bị nước vào có phải không? Tao chỉ cần được phân một chén canh, mày có cần phải ích kỷ như thế không?
- Thằng não lợn này, mày đang lãng phí thời gian vượt phó bản đấy. Cứ lãng phí kiểu này là đánh giá A còn không nhận được đâu.
- Thằng đầu heo kia, mày không chỉ lãng phí thời gian, mày còn lãng phí nước bọt nữa. Cứ cái kiểu ngu xuẩn này thì về nhà húp cháo mà sống qua ngày.
Hắn ủ rủ chìm trong tuyệt vọng. Cuối cùng suy đi nghĩ lại hắn đành lựa chọn thỏa hiệp:
- Được rồi, tao 7 mày 3.
Đệ Nhất Mỹ Nam không phục nói:
- Tao xài nhiều thuốc độc làm giảm máu boss. Tao lại dùng kỹ năng liên tục. Vì thế mày 3 tao 7.
Hắn giơ tay phải, dùng ngón trỏ chỉ về phía Đệ Nhất Mỹ Nam mà nói:
- Rồi, thế là mày 3 tao 7 có phải không.
- Mày ngu à? Là mày 3 tao 7.
Hắn tiếp tục chỉ về phía Đệ Nhất Mỹ Nam mà cố bày ra bộ dáng đã hiểu:
- Đấy. Mày mới nói mày 3 tao 7 xong.
Đệ Nhất Mỹ Nam khinh bỉ liếc xéo hắn:
- Lớn rồi còn chơi cái trò trẻ con này à. Tao 6 mày 4 là điểm mấu chốt.
Hắn cười lạnh:
- Mày nghĩ mày là ai? Mày 5 tao 5 còn được chứ mày 6 tao 4 thì miễn đi nhé.
Bỗng nhiên Đệ Nhất Mỹ Nam lăn ra cười:
- Được rồi. Mày nói rồi đấy nhé. Tao 5 mày 5.
Hắn chợt sửng sốt rồi phẫn nộ mắng to:
- Mẹ nó. Mày dám chơi gài bẫy hả?
- Tại sao tao lại không dám? Mày ngu thì tự chấp nhận số phận đi.
- Đệch, mày nhớ lấy. Tao sẽ không quên thiệt thòi ngày hôm nay.
Đệ Nhất Mỹ Nam cười gằn:
- Mày nhớ hay quên thì kệ mày chứ. Tao đếch sợ. Được rồi, đừng phí thời gian và nước bọt, nhanh mở rương ra xem có gì trong đó.
Nhìn thấy cái rương không khóa. Không chần chừ thêm nữa, hắn đưa tay mở nắp rương ra.
“Tách… Tách…”
Chỉ thấy một màu vàng chói mắt rọi sáng cả căn phòng.
Đứng ở bên kia, nhìn thấy màu vàng óng này, Đệ Nhất Mỹ Nam hưng phấn thét to:
- Ôi mẹ ơi, rương vàng, là cả một rương tiền vàng. Giàu to, lần này giàu to rồi.
Gã nhảy cẫng lên vì vui sướng. Sau khi kiềm chế lại niềm vui, gã nhìn về phía hắn và cái rương.
“Ồ, có gì đó không đúng.” – Nhìn tình cảnh trước mắt, suy nghĩ này lóe qua trong đầu gã.
Bỗng gã tỉnh ngộ. Nhận được rương tiền vàng thì đáng ra tên kia phải vui mới đúng. Thế thì tại sao tên ấy lại có khuôn mặt ỉu xìu thế kia?
Gã nhăn mặt đặt câu hỏi:
- Có phải vì phải chia một nửa cho tao mà mày đau khổ đến mức độ này không?
Bên kia, hắn buồn bã đáp:
- Tao không có buồn vì phải chia cho mày một nửa.
Nghe vậy gã chế giễu:
- Chứ cái thằng nào keo kiệt bo bo giữ lấy không tha? Mãi đến khi phải thỏa hiệp thì vẫn cò kè mặc cả?
Hắn bực bội đáp lại:
- Hừ, mày không cần phải chế giễu tao. Nếu mày ở trường hợp của tao thì mày còn chẳng thỏa hiệp chứ đừng nói là chấp nhận chia sẻ.
Ngẫm nghĩ một thoáng, gã ái ngại nói:
- À… Ờ… Thế rốt cuộc vì sao con khóc?
- Khóc cái ông nội mày, thằng hâm.
- Vì sao con buồn?
- Tao buồn vì con chuồn chuồn.
Gã cười phá lên:
- Chuồn chuồn ở đâu hả thằng não.
Hắn âm trầm trả lời:
- Mày không nghe câu “Chuồn chuồn bay thấp thì mưa, bay cao thì nắng, bay vừa thì râm” à?
- Thế thì liên quan con mẹ gì ở đây?
- Thằng ngu học. Đơn giản là vì không gian này u ám, và không có một chút ánh nắng nào cho nên tao buồn vì con chuồn chuồn không bay cao.
Gã ngẩn ngơ chốc lát rồi chửi ầm lên:
- Ngu học là mặt lợn mày thì có. Hai cái điều đó có cái rắm gì liên quan đến nhau.
Đáp lại gã, hắn cười lạnh:
- Chim sẻ làm sao hiểu được chí hướng của đại bàng.
Giờ thì gã giận dữ:
- Mày có thấy chúng nó liên quan cái vẹo gì không thế?
Nhìn thấy gã nổi khùng, hắn rất biết điều thu tay lại. Hắn khép cái rương lại và vứt về phía gã mà nói:
- Tao đã nói rồi, vì tinh thần đồng đội, tao hào phóng tặng cho mày.
Nhặt cái rương lên, gã có chút không dám tin. Không phải lúc nãy tên đó còn chơi trò gian này nọ, nọ kia hay sao? Bây giờ lương tâm tên đó thức tỉnh rồi?
Thoáng nghĩ thế nhưng gã cũng chẳng để tâm làm gì. Giờ phút này gã đã cầm cái rương trong tay thì tên kia cũng chẳng thể làm gì được nữa.
Gã hớn hở mở nắp rương ra và trông mong sẽ được ít nhất một nghìn đồng tiền vàng. Khi đó thì gã sẽ trở thành đệ nhất phú hộ trong game. Đến lúc ấy thì ai còn có thể xem thường gã được nữa. Ha ha ha…
Vậy nhưng rất nhanh gã biết được cái gì gọi là vui quá hóa buồn.
“Chìa khóa vàng (Bộ - Loại: Vật phẩm đặc thù)
Mô tả: Là một trong số bốn chìa khóa cần thiết để mở cánh cửa bí mật.
*Lưu ý: Chỉ có thể sử dụng trong phó bản Cống Ngầm Cảng Gió. Vật phẩm không thể mang ra ngoài.”
Vâng, trong rương chỉ có mỗi một cái chìa khóa màu vàng rực này mà thôi.
Khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, Đệ Nhất Mỹ Nam bắt lấy vai hắn mà gầm lên:
- Con mẹ nó, thằng chó chết này, mau trả lại cho tao một nghìn đồng tiền vàng. Đậu xanh rau má cả nhà mày nhé thằng khốn, mày giấu vàng của tao đi đâu rồi?
Bị xô ngã trái ngã phải, tai ù mắt hoa, đầu óc choáng váng, hắn hét rầm lên:
- Mẹ nó, buông tao ra cái thằng gay này. Mẹ nó, có buông tay ra không, không buông là bố làm thịt mày.
Gã Đệ Nhất Mỹ Nam dường như không nghe thấy, gã vẫn chìm trong hi vọng:
- Chó chết, trả vàng cho tao. Mau trả vàng cho tao.
Đau khổ chống đỡ với tình cảnh trớ trêu này, hắn bực mình rống to:
- Tránh ra thằng cờ hó. Tránh ra ngay cho tao. Vàng con chó ghẻ ấy, đi mà hỏi mấy thằng làm game. Không phải mặt thộn mày bảo chúng nó còn nợ tiền thuê nhà của mày sao? Cái đậu phộng!
Gã kia vẫn không từ bỏ:
- Thằng lợn này, mày làm mất trinh tiết của tao. Lộn… Mày làm tao tổn thất tiền, tổn thất tinh thần, tổn thất danh tiếng cho nên mày phải bồi thường. Như vậy đi, kí ngay giấy nợ 1000 vàng thì tao bỏ qua.
Nghe vậy hắn kéo cung nhắm bắn gã.
“Vút… Vút… Vút…”
Đồng thời quát mắng:
- Đi chết con mẹ mày đi thằng chó. Đồ mặt lợn tham tiền. Mẹ nó, thì ra nãy giờ mày âm mưu nhiêu đó. #@#@###, đi tìm chết!
Đệ Nhất Mỹ Nam tranh thủ kéo dài khoảng cách với hắn rồi cười khan:
- Dừng tay. Dừng tay lại không là tao chết thật đấy.
- Đi chết đi con chó ghẻ. Móa nó.
- Dừng tay. Nhanh dừng tay. Lúc nãy là do thần kinh của tao xảy ra sự cố. Mày phải tin tao.
- Tin cái định mệnh mày.
“Vút… Vút…”
- Dừng tay. Đậu phộng. Mày không muốn làm xong nhiệm vụ chuyển chức à? Mày muốn vào đánh lại từ đầu có phải không?
Hắn cười gằn:
- Im mẹ mày đi thằng cờ hó. Tao tự biết chừng mực.
15 phút sau, Đệ Nhất Mỹ Nam leo lên cầu thang, còn hắn thì bò theo ở ngay phía dưới.
Vừa lên tầng 2 họ lại đụng độ một đợt quái.
Hai thằng ngu như đã quên xích mích vừa rồi, chúng vô cùng ăn ý đánh quái và trò chuyện giết thời gian.
Đệ Nhất Mỹ Nam thả ra Tạp Kỹ Gây Choáng rồi nhàm chán mở đầu:
- Ơ này, mày thích kiểu con gái nào?
- Biến, tao không thích chơi gay.
- Cái định mệnh, tao đang hỏi về gái.
- Phắn con mẹ mày đi thằng ẻo lả.
- ##@#@###... Tao là boy chính hiệu, mày có muốn thử không?
- Đậu phộng, tao không có chơi gay, cũng không có thói quen xài bông, chẳng thích xài dầu ăn, càng ghét xài nhớt.
- Mày bị não à thằng cờ hó này. Tao là đàn ông chính hiệu ISO 10.000, mày tuổi gì mà dám xàm lông? Con gái vào tay tao là một phút sau biến thành đàn bà ngay.
Hắn ôm bụng cười to:
- Ha ha ha… Thế ra mày là thằng yếu sinh lý. Yên tâm, tao có thể lý giải. Tao cũng đảm bảo tao không tiết lộ cho ai.
Đệ Nhất Mỹ Nam thất vọng lắc đầu thở dài:
- Ai… Tao quá ngu khi nói chuyện với thằng thiểu não như mày.
- Hừ, IQ của tao tuy chỉ có 1 tỷ nhưng vẫn còn hơn mày. Nếu tao thiểu não thì mày là gì? Bại não à?
Đệ Nhất Mỹ Nam cười lạnh:
- IQ 1 tỷ đã thấm vào đâu, IQ của tao gấp hai lần IQ của mày đấy.
Hắn quay mặt sang cười mỉa mai:
- Chết cười. Mày mặt dày cũng vừa thôi cu em ơi. Chém bão cũng có mức độ thôi, kẻo có ngày bão đè.
- Hừ, chê cười. Nhìn lại mình trước đi rồi hãy nói người khác.
- Cái đệch, tao chỉ là phóng đại chút xíu mà thôi.
Hắn giơ ra ngón trỏ tay phải, lấy ngón cái mà chỉ vào đốt đầu ngón trỏ mà nói:
- Tao chỉ phóng đại một chút xíu như thế này. Mày có hiểu không?
Đệ Nhất Mỹ Nam cười cợt:
- Phải rồi, chỉ một chút xíu thế thôi. Mày xài bằng cấp giả có phải không?
Nghe thế, hắn ha ha cười:
- Khà khà… Tao biết thằng mặt thộn mày sẽ không hiểu được điều cao xa ấy. Tao cũng biết thằng mặt thộn mày sẽ ghen tỵ với trí thông minh của tao mà thốt ra câu đó.
Đệ Nhất Mỹ Nam chế giễu:
- Cái thứ chỉ biết sống trong ảo tưởng như mày thì cả đời cũng chỉ biết tự kỷ như vậy mà thôi. Tốt nhất mày đừng có bày đặt dự đoán trước. Thằng ngu nó còn biết mày ngụy biện nữa là. Nghe buồn ói với mắc ỉa lắm.
Bị châm chọc, hắn đâm lại một kiếm:
- Hừ, một thằng bê – đê như mày có thể nào hiểu được lý tưởng cao cả của tao? Một thắng bóng như mày thì suốt ngày chỉ biết nghĩ đến xà bông, dầu ăn với nhớt mà thôi. Cho nên cái loại như mày chỉ nghĩ được vài điều đơn giản như thế kia thôi. Mày còn non lắm, lo mà học sử dụng thuốc tránh thai đi.
- Mày đang nói cái chó gì thế hả con? Tao là đàn ông đích thực. Cho dù là gay đi nữa thì gay cũng đếch cần phải học sử dụng thuốc tránh thai.
- Hừ, cái thứ đàn ông thích đực. Mày làm sao có thể hiểu được nhân sinh của những người cao quý như tao? Chúng tao học cách dụ dỗ con ghệ dùng thuốc tránh thai hằng ngày chứ đếch phải lấy thuốc tránh thai nuốt vào thằng ngu ạ.
- Hừ hừ, cái bọn đầu óc đen tối như mày có thể nào có ghệ được? Gái thấy mày thì đã tránh xa mấy vách Vạn Lý Trường Thành rồi. Mày chỉ có thể là Chó Zone với Osin Zone thôi con trai ạ. Ở đó mà tự kỷ đi con.
- Mày thì biết cái lợn gì mà nói thế? Con gái chỉ thích con trai xấu xa mà thôi. Con trai tốt chỉ là Friend Zone, thậm chí được cất nhắc lên làm Family Zone. A ha ha ha… “Em chỉ xem anh là bạn”, “Em chỉ xem anh là anh trai”, “Em chỉ xem anh là chị Hội, ấy nhầm, chị gái”… Đến nản với mấy thằng ngu như mày.
- Đấy là mấy thằng nhẹ dạ để chúng dắt mũi và lợi dụng chứ không phải thiên tài như tao.
- Biết rồi, khổ lắm. Tao biết mày là thiên tài quăng bom với lựu đạn mà. Gay thì gái gú con mẹ gì?
- Gay con chim. Bộ dạng của tao là anh tuấn tiêu sái, là anh minh thần võ. Mày bớt ganh tỵ đi. Ganh tỵ nhiều thì sống tốt sao được.
40 phút sau, hai thằng khùng lại đứng trước một cái vực sâu. Lần này thì Đệ Nhất Mỹ Nam đã nhanh chân cảm khái trước:
- Tao rất nghi ngờ tính kỷ luật của cái bọn làm game. Tao càng hoài nghi tính lô – gic của game Huyền Thoại. Và tao càng sợ hãi trước mức độ ngu ngốc của cái ban điều hành game này.
Hắn trắng mắt khinh thường:
- Nói thẳng ra là mày thấy thất vọng chứ gì? Nói trắng ra là mày thấy cái game cùi bắp này chẳng đi về đâu chứ gì? Rõ trẻ trâu. Dùng từ diễn đạt một câu nói cũng không ra hồn. Cho địa chỉ đi rồi mai tao gửi quyển sách Tiếng Việt lớp 1 qua cho mày tham khảo.
Đệ Nhất Mỹ Nam khó xử thở dài:
- Nhà tao ở giữa biển Đông. Mày cứ từ thành phố Hồ Chí Minh bơi thẳng ra cho đến khi gặp anh cá mập xinh trai thì cứ nói mày là bạn của tao thì anh ấy sẽ dẫn mày đến nhà tao.
- Vãi cả nhà ở biển Đông. Sao mày không nói nhà mày ở sao Hỏa luôn đi.
“Phốc… Phốc...” - Hai thằng lấy đà nhảy qua tới bên kia.
- Hừ hừ, sao Hỏa là cái quái gì? Trên đó chỉ toàn đá với đá. Nó có tao nhã, lịch sự và đẹp đẽ như biển Đông không?
- Thôi câm mồm đi thằng mắm. Tới nhà kho nữa rồi kìa.
Nhìn cái căn phòng cuối đường, Đệ Nhất Mỹ Nam hừ lạnh:
- Nhà kho cái đầu mày. Kho báu của mày đấy, nhanh vào mà lấy đi.
Rồi gã cười gằn:
- Tao rất có tinh thần đồng đội, tao rất hào phóng để mày vào ăn hết kho báu một mình.
- Hừ, đánh nhanh thắng nhanh. Xàm xí mãi.
Nói xong, hắn nhanh chóng bước vào. Đệ Nhất Mỹ Nam cũng thu lại vẻ đùa cợt, hắn nghiêm chỉnh sửa lại quần áo, vuốt lại mái tóc rồi mới bước vào.
“Đùng… Đùng… Đùng…”
Vừa bước vào đã nghe tiếng súng, gã giật mình và hốt hoảng la to:
- Ôi cái con mẹ gì thế?
Rồi gã thả ra Tạp Kỹ Gây Choáng và lui về phía sau.
Ở trên không trung, hắn bắn tên và âm trầm mở miệng:
- Cá sấu với cá mập phiên bản tiến hóa. Không biết chúng là phiên bản bị lỗi của thằng lợn nào mà xài cả súng hơi với đạn bự chà bá như vậy đấy.
Nhìn tạo hình đầy đủ vây cá nhưng lại mặc đồ, đội mũ và cầm súng của bọn cá phiên bản tiến hóa bị lỗi, Đệ Nhất Mỹ Nam cũng phải thốt lên:
- Á đù, mấy thằng làm game có sáng tạo. Cái đậu phộng, chúng nó sao chép ở đâu mà tao thấy quen quen thế này?
- Câu đầu chuẩn cơm mẹ nấu. Câu sau ngu như con heo.
- Cái định mệnh. Mày rảnh hết cả lông nách thế hả con. Lo mà giết quái đi.
Đột nhiên nơi họng súng con boss Cá Sấu Hơi Nước tỏa ra thứ ánh sáng mãnh liệt. Nhìn thấy không khí xung quanh cũng bị kéo về phía đó, hắn thét to:
- Ôi cái đệch. Nó xài kỹ năng rắm thúi gì mà như tụ khí trong truyện kiếm hiệp thế này? Má nó, hay là con boss xài vũ khí thuộc thế hệ khoa học kỹ thuật mới nhất?
Đệ Nhất Mỹ Nam nghe hắn nói mà thấy đau hết cả mông:
- Móa, mày bị ngu à? Boss dùng đại chiêu còn không lo tranh thủ chạy đi, còn ở đó mà nhận với chả xét.
Hắn lướt ngang tránh con quái đằng sau tập kích rồi rất thản nhiên trả lời gã:
- Bố cũng có kỹ năng bảo vệ tính mạng cho nên bố đếch sợ. Chỉ có cái chức nghiệp nhạc sĩ trứng gà hư của mày mới đáng lo thôi con ạ.
“Gào… Gào… Gào…”
Boss Cá Sấu Hơi Nước đang tích tụ năng lượng nơi họng súng bỗng nhiên thống khổ kêu to.
Hắn ngẩn người mắng to:
- Ô mai chúa, máu boss đang rớt nhanh. Mẹ nó, đại chiêu của boss không phải đùa rồi.
Đệ Nhất Mỹ Nam khinh bỉ nhìn hắn:
- Tao tự biết. Không cần thằng IQ thấp hơn nhắc nhở.
- Đậu, bố muốn tốt cho mày thôi.
- Im đi thằng ôn con.
Đang lúc hai thằng sa lầy vào trận cãi vã, boss đã nã đạn.