- Hừ! Ra đòn cũng nhanh đó! Xem ra tao đã coi thường mày.
Những lời này không làm đả động gì đến Trương Hải, hắn đang tập trung hết tinh thần để thi đấu, hắn muốn thắng trận này, muốn cho thằng Phạm Đức Linh phải biết rằng phế vật cũng có thể đánh thắng hắn ta.
Trương Hải không để cho đối thủ ra đòn trước nữa, thân hình của hắn tiến lên phía trước nhanh vô cùng, chân trái đã nhấc lên đá một cú vào khoeo chân Phạm Đức Linh, một người bình thường nếu trúng phải đòn này thì sẽ quỵ xuống nhưng Phạm Đức Linh lại không như vậy. Hắn không thèm tránh né cú đá này mà chỉ dồn lực vào chân phải để chịu một đòn, ý đồ phản kích đối phương ngay sau đó.
Cú đá của Trương Hải khá mạnh, làm cho Phạm Đức Linh cũng thấy hơi rát nhưng mà không thể làm cho hắn quỵ xuống được. Trương Hải cũng đã lường trước là không làm được nhưng không ngờ chân thằng này cứng như thép vậy, đá vào mà hắn cũng cảm thấy đau chân. Nhưng mà đòn đã tính trước thì không thể bỏ lỡ, Phạm Đức Linh còn chưa kịp tung chân lên phản kích thì cú đá bằng chân phải như trái phá đã hướng thẳng vào mặt hắn. Đây chính là một đòn liên hoàn cước bên trong Teakwondo, môn võ được biết đến với sự lợi hại của các đòn chân.
Phạm Đức Linh xưa nay đánh nhau cũng thấy người khác ra đòn nhanh chậm ra sao nhưng chưa thấy một ai đá được hai cú liên tiếp mà lại còn mạnh như thế, cơ bản là do đối thủ của hắn cũng chỉ là mấy tên nhóc chưa hiểu biết gì về kỹ xảo mà thôi. Tuy rằng hơi bất ngờ nhưng phản ứng của Phạm Đức Linh cũng không tồi, nhanh chóng giơ tay lên chống đỡ, lần này hắn đã rút kinh nghiệm, không giơ nắm tay hoặc cánh tay ra đỡ mà xòe bàn tay ra để giảm lực, quả nhiên dù cú đá ấy cũng làm cho hắn lui lại hai bước nhưng không tạo thành đau đớn gì đáng kể.
Hôm nay thằng Trương Hải này đã cho hắn đủ điều bất ngờ nhưng hắn không muốn thua, cũng không thể thua. Hơn nữa trong tâm hắn cũng nổi lên một cỗ kích động mơ hồ, bởi vì xưa nay đánh nhau lúc nào cũng thắng, đánh với mấy thằng cùi bắp làm hắn thấy nhàm chán lắm rồi, mãi cho đến hôm nay mới tìm được một đối rất khá, hắn cảm thấy đánh thế này mới đã tay đã chân.
Trương Hải vừa mới tung liên hoàn cước, chân chưa trụ vững lại được nên việc di chuyển là khá khó khăn, Phạm Đức Linh không hề bỏ qua cơ hội này, hắn áp sát lại nhanh chóng lên gối muốn huých thẳng vào ngực của đối thủ, muốn làm cho Trương Hải khó thở mà ngất đi. Trương Hải tuy rằng chưa kịp né nhưng có thể đỡ, hắn nhanh chóng xòe hai bàn tay ra cản trước ngực, ý đồ muốn mượn lực cú đá kia để tránh xa ra, nhưng mà Phạm Đức Linh đánh nhau bao năm như thế cũng không phải không biết gì, trò mượn lực để né tránh này hắn cũng biết, vì thế nên hai tay hắn đã nhanh chóng ghì chặt cổ của Trương Hải xuống, không cho đối phương chạy mất.
Trương Hải thất kinh, chiêu này rất giống với những kẻ dùng quyền Thái, ghì chặt cổ đối phương lại rồi lên gối liên tục. Cũng vì những chiêu thế này mà người ta khi đấu với quyền Thái không muốn bị bắt lại, trở thành cái bao thịt cho họ lên gối là vì thế.
Bụp! Bụp… từng âm thanh da thịt va vào nhau vang lên, người xung quanh thấy cảnh này thì lắc đầu thở dài, ai chẳng biết là chân của Phạm Đức Linh cực mạnh, trúng đòn liên tục như thế không gục mới lạ. Chỉ có mấy giáo quan đứng đằng xa mới nhìn ra mánh khóe chỗ bàn tay để trước ngực kia, nó không chỉ để yên mà còn đẩy xuống để giảm lực của đòn chân, nhờ đó mà ngực của Trương Hải chịu rất ít đả kích.
Mặc dù đã giảm được lực nhưng cứ chịu thế này thì Trương Hải cũng thua sớm mà thôi, lực chân của Phạm Đức Linh có thể nói là khủng khiếp, tay của hắn đã thấy hơi tê dại rồi, hơn thế nữa dư lực mà tay đỡ không hết truyền lên ngực cũng đủ làm hắn hơi tưng tức, nếu cứ thêm hai cú nữa thì đúng là hắn chịu không nổi.
Nhưng mà Phạm Đức Linh dùng đòn này cũng hở ra một nhược điểm chết người, đó chính là ngực của hắn. Hai tay dùng để ghì cổ của Trương Hải xuống nên đã làm lộ ngực ra, chỉ là nãy giờ mặt Trương Hải đều hướng xuống đất nên không nhìn thấy mà thôi. Lúc này đang tình thế nguy cấp, Trương Hải nhanh chóng phân tích tình hình rồi mới nhận ra được nhược điểm này.
Cú đá tiếp theo của Phạm Đức Linh vừa mới được đón đỡ, chân hắn còn chưa kịp thu lại để ra đòn tiếp theo, Trương Hải nhắm rất kỹ thời cơ này, bàn tay dù hơi tê nhưng phát lực cũng không có vấn đề gì, một cú đấm nặng cả trăm cân đã nện thẳng vào ngực của Phạm Đức Linh.
Động tác của Phạm Đức Linh hơi ngừng lại, đau đớn trước ngực đã truyền thẳng lên não nhưng hắn không muốn buông Trương Hải ra, cơ hội bắt được đối phương thế này không nhiều. Hắn tiếp tục giơ gối lên, ý đồ công kích tiếp, nhưng mà lần này Trương Hải không đỡ nữa, cả hai tay đều dồn toàn lực nện tiếp vào ngực của Phạm Đức Linh.
Bịch bịch bịch… Mặc dù không muốn nhưng Phạm Đức Linh cũng không kìm nổi mà phải lui lại ba bốn bước. Trước ngực đau đớn làm cho hắn không nhịn nổi mà thở phì phò, ánh mắt lúc này vô cùng đề phòng nhìn chằm chằm Trương Hải. Nhưng mà Trương Hải lúc này cũng không tiến lên nữa, tay và ngực của hắn cũng tê dại lắm rồi, cần có thời gian hồi phục, bây giờ có tiến lên thì đau đớn trong lúc di chuyển cũng làm lực đòn của hắn không thể mạnh được.
Phạm Đức Linh thấy một lúc lâu mà Trương Hải cũng không xuất đòn, trong lòng hắn thầm nghĩ đối thủ của mình cũng sắp hết sức rồi, cười lạnh một tiếng, thân hình của hắn lại tiến lên phía trước nhanh như gió.
Cái chân phải kinh khủng kia lại xuất ra, đòn thế làm cho không khí xung quanh cũng phát ra tiếng vùn vụt quỷ dị, Trương Hải cũng không đứng im để mà lãnh đòn, thân hình lách sang bên phải (tức là bên trái của Phạm Đức Linh) làm cho cú đá kia đá vào khoảng không.
Nhưng chưa hết, cú đá đó khi đã gần hết lực, Trương Hải không né tiếp mà đưa tay bắt chặt lấy cái chân đó, người gập xuống, eo vào mông chuyển động xoay tròn kéo cả cái chân xoay theo. Phạm Đức Linh vừa mới xuất đòn còn chưa kịp thu lại, lúc này lại bị đối phương kéo đi làm cho hắn mất đà, chân trái không trụ được nữa làm thân thể ngã vật ra sàn, âm thanh nghe đánh “rầm” một cái.
Trương Hải vừa sử dụng môn võ kết hợp giữa Judo, Vovinam và vật Mông Cổ, có thêm cả chút kỹ thuật của Wushu nữa. Nói chung là chiêu thức này có một lý luận duy nhất là tá lực đả lực, tuy không dám to mồm nói “tứ lạng bạt thiên cân” nhưng lấy ba bốn mươi cân đấu lại một trăm cân thì không ngoa chút nào.
Phạm Đức Linh vừa ngã, Trương Hải không hề khách khí mà ngồi thẳng lên bụng hắn, hai tay cứ liên tục giáng từng cú đấm xuống mặt của Đức Linh làm cho hắn choáng váng. Nhưng Phạm Đức Linh cũng chưa hoàn toàn mất tỉnh táo, hai chân đang được tự do của hắn đưa lên huých thẳng vào lưng của đối thủ, làm Trương Hải lao thẳng người về phía trước, cũng ngã vật ra, hắn cảm thấy nội tạng trong người hình như bị đảo lộn, có cảm giác buồn nôn trong cổ họng.
Người xung quanh đã dần trở nên kích động, một trận đấu mà trước đó họ đã đoán chắc người thắng, chỉ chờ xem kẻ bại trận bị hành hạ thế nào không ngờ bây giờ lại thành một trận đấu khá cân tài cân sức, không kẻ nào chịu thua kém. Trong trường này cũng đã từng có nhiều người muốn đấm vào mặt Phạm Đức Linh nhưng mà chưa mấy ai làm được, mà kể cả có làm được thì sau đó cũng bị hắn nện cho thành rẻ rách. Hôm nay không ngờ Trương Hải lại có thể làm được, không những thế còn liên tục đấm sáu bảy nhát chứ không phải một lần.
Khuôn mặt của Phạm Đức Linh lúc này đã bầm dập, tím tái, khóe miệng cũng rỉ ra máu tươi, đầu óc của hắn tuy choáng váng nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng dậy.
- Mày… khá lắm…
- Mày cũng thế…
Hai đối thủ, lần đầu tiên họ chính thức thừa nhận nhau, thừa nhận kẻ kia là đối thủ thực sự của mình. Nhưng trận chiến không phải vì thế mà dừng lại, lúc này Phạm Đức Linh tuy thấy choáng váng nhưng lại cảm nhận được cái gì đó khang khác trong người mình, có cái gì đó ngứa ngáy, rục rịch nhưng hắn chưa thể nắm bắt được.
Trương Hải lại muốn kết thúc cho nhanh, hắn lao thẳng về phía đối thủ, nắm tay đã hướng thẳng về trán của Phạm Đức Linh. Phạm Đức Linh giơ tay lên đón đỡ, nhưng mà nắm tay kia lại bất ngờ rụt lại, không, có lẽ phải nói là gập lại mới đúng, đòn thế thực sự lại đến từ khuỷu tay, cả cái cùi trỏ cứng như thép ấy nện thẳng vào thái dương của Phạm Đức Linh, làm cho hắn lại ngã ra sàn một lần nữa.
Phạm Đức Linh lại ngồi lên, nhưng khuôn mặt của hắn lại đang cúi gằm xuống đất, Trương Hải muốn lợi dụng thời cơ này kết thúc nên nhanh chóng tiến lại gần, ý đồ bồi thêm một đòn nữa.
Phịch! Một bóng người bay thẳng ra phía sau, nhưng đó lại là… Trương Hải.
Chỉ thấy lúc này Trương Hải đang chật vật đứng lên, tay đưa xuống ôm bụng, ở đây cũng chỉ có hắn cùng mấy giáo quan mới nhìn kịp lúc nãy Phạm Đức Linh đã giơ chân lên đạp thẳng vào bụng hắn như thế nào. Trương Hải đề phòng nhìn chằm chặp vào đối thủ, trong lòng đang rung động vô cùng.
Cặp mắt của Phạm Đức Linh đã dương lên, cặp mắt ấy đã trở nên đỏ sẫm, bên trong chứa đầy sự cuồng bạo, dường như lý trí đã không còn trong đầu óc của hắn nữa.
- Tao… không thua! Không thua… Gào!
Khuôn mặt của hắn đã dần dần biến đổi, nổi lên một lớp da màu nâu đỏ, dần dần bao trùm hai bên má, dưới chân và hai tay cũng dần dần nổi lên lớp da như vậy, thậm chí đôi chân còn dài ra, to hơn một chút.
Xung quanh thân thể của Phạm Đức Linh cũng nổi lên khí kình cuồn cuộn, khí kình màu đỏ rực như lửa, nó đang phát tán ra xung quanh làm cho các học sinh cảm thấy kinh hãi. Thậm chí không ít người đứng quá gần chỗ của Phạm Đức Linh bị khí kình này ép cho lui lại phía sau, ngay cả sàn đấu cũng bị khí kình làm cho nứt nẻ, phát ra âm thanh “lách cách” khô khốc.
Trương Hải ở trên đài cảm thấy kinh dị, hắn còn chưa nhìn thấy cảnh này bao giờ cả, chỉ có Trương Linh Tuyền cùng hai trợ lý bên ngoài thì nhìn nhau một chút, sau đó gần như bật thốt lên: “Biến Thân cảnh!”.
Trương Hải chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng hắn đang rung động vô cùng trước biểu hiện của Phạm Đức Linh lúc này. Nhưng mà đối thủ cũng không phải chỉ ngồi im để cho hắn suy nghĩ, Phạm Đức Linh hơi nhún chân, chỉ bật một cái đã tới sát bên Trương Hải, chân trái vừa mới biến đổi kia giống như một ngọn núi đang đổ sập xuống, giáng thẳng xuống người Trương Hải.
Nhưng phản ứng của Trương Hải cũng đủ nhanh, tinh thần lực của hắn đã tu luyện tới cực hạn của thiên thứ nhất Tam Huyền Điển Bí, về khoản nhãn lực và phản xạ thì hắn đã hơn xa các bạn cùng trang lứa rồi. Hắn nhìn thấy cú đá như thế kia mà còn không tránh thì chỉ còn nước tan xương nát thịt.
Rầm! Cả bàn chân của Phạm Đức Linh giáng xuống sàn đấu, làm cho mặt đất nứt toác một mảng lớn, cái sàn có xu hướng sụp đổ tới nơi rồi. Trương Hải nhìn thấy cảnh này thì kinh hãi, không thể tin được thằng này sau khi biến đổi có một chút mà uy lực kinh khủng như thế này. Nhưng mà công kích mạnh chưa chắc phòng thủ đã mạnh, Trương Hải muốn thử công kích đối phương xem sao.
Yaaa! Phạm Đức Linh lại hét lớn một tiếng, hắn giơ nắm đấm phải lên lao thẳng tới người Trương Hải, đúng… là nắm đấm, thứ mà từ đầu tới giờ Phạm Đức Linh chưa sử dụng. Trước đó là do hắn cảm thấy lực tay của mình quá bạc nhược so với lực chân, nhưng lúc này, khi đã biến thân thì lực tay lại trở nên vô cùng mạnh mẽ, hắn lại mất đi lý trí nên chỉ cảm thấy tay mình quá thừa lực nên mới xuất đòn như thế mà thôi.
Tròng mắt của Trương Hải ngưng tụ lại, nhìn chằm chằm vào phương hướng của nắm đấm kia. Khi nắm đấm đó tới gần, Trương Hải đột nhiên lách người ra, tay trái bắt lấy cánh tay của đối phương và kéo sát lại người mình, tay phải cũng ôm lấy sát nách của cánh tay ấy, sau đó thì dồn lực toàn thân, cả tay, hông, mông, và giật thật mạnh, hơn nữa chân cũng chêm vào chân trụ của Phạm Đức Linh nhằm làm cho hắn mất đà lao về phía trước.
Quả nhiên Phạm Đức Linh lúc này đã mất đi lý trí, phản ứng không kịp nên lực đạo đã bị Trương Hải dẫn dắt, lao thẳng về phía trước, cả thân thể to lớn kia đập mạnh xuống sàn đấu, làm cho nó đã nứt nẻ lại càng thêm thảm hại. Đây chính là đòn Ippon Seoi Nage, một trong những đòn thế được dùng ở trong Judo, nhưng Trương Hải “trong mộng” không những đã từng học Judo mà còn tìm để học Jujitsu, là môn võ khởi thủy của Judo, trong đó chứa đầy đủ các đòn thế mang tính sát thương mạnh chứ không phải đã bị lược bớt như của Judo.
Mọi người xung quanh nhìn thấy Trương Hải dùng chiêu này thì gần như hóa đá, cái quái gì thế này? Không ngờ Phạm Đức Linh đã trở nên khủng khiếp như vậy nhưng vẫn bị Trương Hải quật ngã? Rốt cuộc thằng “phế vật” kia đã đạt đến trình độ nào rồi?
Jujitsu không chỉ là quật ngã đối thủ rồi ngừng, còn phải tiếp tục công kích cho đối phương kiệt lực hẳn thì thôi, Trương Hải lúc này đang chiến ý bừng bừng, cũng không muốn dừng lại. Cánh tay phải của Phạm Đức Linh đã bị bắt lúc này đang bị hắn khóa chặt, vặn vẹo làm cho biết dạng đủ kiểu, không những thế, chân của Trương Hải còn đạp lên mặt đối phương, nghiến thật chặt lại để cánh tay kia không đủ lực mà thu về.
Hơn nữa mặt bị đạp chặt, Phạm Đức Linh không nhìn thấy vị trí rõ ràng của Trương Hải, hai chân đạp lên phía trên cũng hơi chệch hướng nên toàn bị Trương Hải đón đỡ, không có tác dụng gì nhiều. Phạm Đức Linh lúc này đã đau đớn vô cùng, nhưng mà lý trí của hắn vẫn như chưa trở về, mặc cho Trương Hải nói “chịu thua chưa?” bao nhiêu lần nhưng hắn vẫn chỉ gào rú.
Nhưng ánh mắt của Phạm Đức Linh cũng không phải bị che khuất hoàn toàn, Trương Hải mặc dù cố khống chế hết sức nhưng chắc chắn có sơ hở, lúc ấy chân của hắn đã hơi mỏi, giữ mặt của Phạm Đức Linh không chặt làm hắn giãy được ra. Nhìn thấy rõ được Trương Hải, Phạm Đức Linh không hề câu nệ mà tung một cú đấm như phá đá đập tường thẳng vào ngực Trương Hải. Lúc này Trương Hải cũng khá mệt nên không kịp tránh, lãnh trọn cả cú đấm ấy vào ngực bay ngược ra đằng sau.
Phạm Đức Linh đứng lên, chạy lại phía Trương Hải và điên cuồng đấm đá. Không thể tưởng được là thằng này từ nãy đến giờ bị đau đớn như thế nhưng cứ như không biết mệt, đến bây giờ vẫn cứ hùng hục hùng hục. Trương Hải lúc này cũng khá mệt rồi, chỉ có thể tránh được đòn nào thì tránh, đỡ được đòn nào thì đỡ, nhưng cũng trúng đòn khá nhiều.
Trương Hải lại bị trúng thêm một đòn nữa vào bụng, cũng may đó là đòn xuất từ cánh tay phải vừa bị vặn nên hắn chưa gục được, chứ nếu đó là một đòn lên gối thì thảm rồi.
Trương Linh Tuyền đứng bên dưới lúc này thì do dự một chút rồi cắn răng nhảy lên trên đài.
Trương Hải thì không biết chứ nàng đã hai mươi mốt tuổi rồi thì thừa hiểu, lần đầu biến thân rất dễ bị mất đi lý trí, cứ đánh đấm cho đến lúc nào kiệt sức mới thôi. Vì thế khi thấy Trương Hải có vẻ khống chế được đối phương thì nàng cũng mặc kệ, xen vào việc thách đấu vốn không phải là truyền thống của khủng long giới.
Nhưng lúc này thì khác, Phạm Đức Linh đã đảo ngược tình thế, nếu cứ để thế này thì Trương Hải có thể sẽ chết. Nàng làm một giáo quan, học sinh bị thương thì có thể nhưng không thể để mất mạng như thế này, điều đó làm cho thành tích của nàng sẽ bị giảm mạnh, quan trọng là chính lương tâm nàng cũng không cho phép.
Khẽ xuất một cước rất nhẹ nhàng đạp bay Phạm Đức Linh ra, nàng đứng sừng sững trước mặt của Trương Hải như một pho tượng nữ thần, nhưng lời nói của nàng thì đúng là làm cho người ta không chấp nhận nổi:
- Thằng ngu! Thua rồi thì nhận đi, cô sẽ giúp mày khống chế nó, mày không cần phải cố ra vẻ anh hùng làm gì!
Trương Hải vốn thấy Phạm Đức Linh đã bị đẩy lùi thì hơi thở phào, vốn đang định nhận thua cho xong, dù sao hôm nay biểu hiện của Phạm Đức Linh cũng quá kỳ dị, với cả từ trước cũng chưa có ai tin là hắn thắng cả, nhận thua thì có sao đâu. Nhưng mà nghe thấy lời chửi mắng của Trương Linh Tuyền thì hắn lại thấy tức tối vô cùng, tôi ra vẻ anh hùng lúc nào? Bà già cô thích xen vào còn lắm lời, tôi mà ngu thì thằng bố của con cô còn ngu hơn!
- Bà mới ngu ngốc! Tôi không cần bà xen vào! Bà tránh ra đi! Ngày hôm nay tôi sẽ đánh bại nó!
- Mày… - Trương Linh Tuyền sửng sốt, đây là lần đầu tiên có một kẻ dám cãi lời nàng, hơn nữa lại chỉ là một đứa học sinh. Nhưng mà nàng còn chưa kịp nói thêm gì thì Trương Hải đã vọt qua người nàng, đối mặt với Phạm Đức Linh vẫn đang gầm rú kia.
“Phế vật… ngu ngốc… tao nghe đủ rồi! Hôm nay Trương Hải sẽ đánh bại mày để không phải chịu cái danh xưng ấy nữa!” Trương Hải lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, con ngươi trở nên sâu thẳm, khó dò, làm cho người nhìn vào đó cứ có cảm giác mê man, vô định.
“Hỡi lửa của tự nhiên, hãy cháy lên cùng với ý chí của ta, biến!” Theo lời niệm chú lầm rầm trong miệng, bàn tay của Trương Hải cũng khẽ ra vài dấu hiệu, cùng với đó là một ngọn lửa nóng hừng hực hiện lên trong không trung, làm cho nhiệt độ của cả phòng tập cũng dâng lên mấy độ.
Mọi người xung quanh bắt đầu hiện lên thần sắc kinh dị, ngày hôm nay nhìn thấy Phạm Đức Linh biến thân đã đủ kỳ dị lắm rồi, không ngờ lại còn có thằng Trương Hải này biết tạo ra lửa. Chỉ có Trương Linh Tuyền đứng đằng sau thì sắc mặt cổ quái, chiêu này nàng cũng có thể làm được, nhưng đó là thiên phú chủng tộc, phải là một người đạt đến “Chủng Tộc cảnh” mới có thể lĩnh ngộ, chẳng lẽ thằng nhóc kia đã đạt đến “Chủng Tộc cảnh”? Không đúng… một người mười hai tuổi đạt đến Biến Thân cảnh đã là thiên tài rồi, thường thì phải trải qua đợt huấn luyện sắp tới mới có vài người biến thân được, còn muốn đến được Chủng Tộc cảnh hoặc cao hơn thì đều phải trải qua truyền thừa, thằng nhóc này… Vậy thì là tại sao chứ?
Phạm Đức Linh đứng ở đối diện thì coi như không biết, hắn lao thẳng người về phía Trương Hải để tiếp tục, nhưng từ ngọn lửa kia lại bắn ra vài ngọn lửa nhỏ hơn chặn hướng đi của Phạm Đức Linh. Phạm Đức Linh ban đầu còn không né tránh nhưng sau khi ăn lửa mấy lần thì cũng biết đau, né tránh liên tục. Sắc mặt của Trương Hải ngày càng xấu nhưng hắn vẫn chưa chịu ngừng lại chút nào.
Xèo! Chợt Phạm Đức Linh vì không để ý mà trúng một ngọn lửa vào bắp đùi, làn da của hắn lúc này đã dần dần trở lại bình thường, chứng tỏ hắn sắp kiệt sức đến nơi, né tránh cũng không quá hiệu quả nữa. Trúng phỉa đòn này hắn quỳ rạp xuống đất, muốn đứng lên nhưng không nổi. Cơ hội này Trương Hải không muốn bỏ qua, ngay lập tức Trương Hải động thân, dồn toàn bộ sức mạnh còn lại trong người vào đầu gối, một chiêu vô cùng dũng mãnh nện thẳng vào thái dương của Phạm Đức Linh, làm hắn choáng váng mà gục xuống.
Toàn trường trở nên im lặng.
Trương Hải thắng rồi!
Không ngờ người xuất sắc nhất khối lại bại dưới tay hắn! Rốt cuộc ai mới là phế vật ở trường này đây?
Có thể là một người khác, nhưng chắc chắn không phải là Trương Hải.
Tĩnh lặng một chút, toàn phòng tập bắt đầu hoan hô rung trời, ở trường này không ít người muốn đánh bại Phạm Đức Linh cho hắn bớt kiêu ngạo, nhưng chưa ai làm được. Hôm nay Trương Hải đã làm được, coi như là làm giúp họ một chút tâm nguyện. Quan trọng là một cuộc đấu hấp dẫn như vừa rồi, có lẽ là người thắng, hơn nữa lại thắng đẹp thì luôn luôn nhận được sự ủng hộ của khán giả.
Chỉ có Trương Linh Tuyền đằng sau nhìn thấy vẻ mặt hớn hở đắc ý của Trương Hải thì trầm mặt lại, nàng không quên vừa rồi thằng nhóc kia dám nói mình ngu ngốc, từ bé đến giờ còn chưa có ai dám nói với nàng như vậy. Người ta có ý tốt không cám ơn thì thôi lại còn dám chửi giả, hơn nữa nàng còn là giáo quan của hắn nữa cơ mà, thật là gan to cùng mình.
- Thắng rồi, rất vui phải không? Bây giờ thì tiếp nhận khiêu chiến của bà đi!
Âm thanh giận dữ của Trương Linh Tuyền vang lên át hẳn những âm thanh tạp nham trong phòng, mọi người đều trợn tròn mắt nhìn thẳng vào Trương Linh Tuyền và Trương Hải, chưa biết chuyện gì xảy ra.
Chỉ có Trương Hải thì sửng sốt, sau đó thì bắt đầu toát mồ hôi mẹ mồ hôi con, lúc nãy đang máu quá, lại bị chửi làm cho hắn bị ngấm nước vào đầu, không thèm để ý xem người đứng trước mặt mình là ai. Bây giờ mới để ý lại… hóa ra là giáo quan…
Lần này thì thảm rồi… Trương Hải cầu mong mọi người dành ra một phút mặc niệm cho người liệt sĩ như hắn.
Chương 17: Dây chuyền - Máu - Và nước mắt Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Trương Hải thấy tình hình lúc này không ổn lắm, nhìn khuôn mặt Trương Linh Tuyền đang vô cùng tức giận kia hắn chợt cảm thấy hơi sờ sợ. Vốn đã nghe nói Trex tộc toàn mẫu bạo long, xem ra bây giờ đúng là thế thật, chỉ không biết là cơn giận của nàng sẽ như thế nào mà thôi.
- Thưa cô… em xin lỗi… lúc nãy…
Trương Hải cố gắng giải thích gì đó nhưng lời đến miệng lại không thốt ra được, chẳng lẽ lại nói là “tại cô chửi em trước nên em mới bực mình chửi lại!”? Như thế thì không được, người ta là giáo quan, dù trong bất cứ trường hợp nào cũng không được vô lễ! Trương Linh Tuyền cũng không nghe hắn lắp bắp nhiều mà ngắt lời:
- Không cần nói nhiều, bây giờ em có hai lựa chọn, một là chấp nhận khiêu chiến, cô sẽ bỏ qua chuyện vừa rồi, hai là không tiếp nhận khiêu chiến, cô sẽ xử lý em về tội bất kính với giáo quan!
Xưng hô cũng đã bình thường trở lại, Trương Linh Tuyền nói lời này hết sức lạnh nhạt nhưng bên trong đó đang ẩn chứa nộ khí vô cùng. Tuy rằng nàng cũng muốn đuổi quách thằng khốn này đi cho xong nhưng nghĩ lại thì cũng thấy đó chưa chắc là lỗi của Trương Hải, phần nhiều là do tình huống lúc ấy mà thôi. Hơn nữa Trương Hải hôm nay có biểu hiện rất tốt, tuy rằng chưa biến thân được nhưng mà lại có thể đánh bại Phạm Đức Linh đang phát điên, một học sinh thế này cũng rất đáng để giữ lại.
Nhưng mà cục tức này không nuốt được, nàng cần phát tiết, vì thế nên mới bày ra việc này để ép Trương Hải đưa thân ra chịu đòn. Hơn nữa nàng cũng muốn xem thử xem ảo diệu bên trong mấy chiêu thức của Trương Hải, ở khủng long giới này thì giao đấu và tìm hiểu chiêu thức của đối phương chính là phương pháp học tập chiến kỹ hữu hiệu nhất.
Quả nhiên nghe lời này của Trương Linh Tuyền, sắc mặt của Trương Hải trở nên do dự một lúc, nhưng sau đó thì gật đầu đồng ý, hắn nói:
- Em tiếp nhận sự trừng phạt của cô, nhưng để hôm khác được không? Hôm nay em mệt quá rồi!
Trương Hải nói là “trừng phạt” chứ không phải là “khiêu chiến”, mọi người ở đây cũng thầm hiểu là Trương Linh Tuyền đang muốn trừng phạt hắn mà thôi. Trương Linh Tuyền nghe những lời này thì cười nhẹ một cái, nụ cười rất xinh đẹp làm cho mấy thằng lớn trước tuổi ở đây ngẩn ngơ nhỏ cả nước giãi.
- Đã là trừng phạt thì còn cần gì đợi ngày khác? Tiếp chiêu luôn đi!
Lời còn chưa dứt thì thân hình nàng đã động, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn nhiều Phạm Đức Linh lúc biến hình. Tròng mắt của Trương Hải co rút lại, không ngờ bà cô này lớn thế rồi mà nói ra tay là ra tay, không có gì báo trước cả. Nhưng mà tốc độ thế này thì phản xạ của Trương Hải vẫn có thể phản ứng kịp, thân hình hắn lách sang một bên để tránh cú đá như trời giáng kia, dùng một chiêu y hệt như đối với Phạm Đức Linh lúc nãy, nhằm vật ngã Trương Linh Tuyền xuống.
Nhưng mà Trương Linh Tuyền không phải là Phạm Đức Linh, tuy rằng hơi bất ngờ vì bị bắt lấy chân nhưng nàng không hề mất đà ngã xuống như trong tưởng tượng, thân hình của nàng tuy cũng tiến về phía trước như chân trụ lại rất vững, chỉ lùi một hai bước đã đứng lại được.
Trương Hải muốn lợi dụng cơ hội này tấn công thử, nhưng rất tiếc là hắn không thể nhanh bằng đối phương. Chỉ thấy Trương Linh Tuyền lại cười nhẹ thêm một cái, chân tiếp tục xuất ra một cước nhằm thẳng vào cổ của Trương Hải, Trương Hải cũng biết rằng mình không thể nhanh được bằng đối phương nên chỉ còn cách dùng các loại đối pháp lấy chậm thắng nhanh mà thôi. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào cái chân thon dài xinh đẹp kia, thân hình lui lại rồi tiếp tục giơ tay ra để bắt lấy.
Nhưng rất tiếc, Trương Linh Tuyền lần này không hề đá hết lực, khi Trương Hải né được cú đá đó, bàn tay còn chưa bắt lại được thì chân đã rụt về nhanh như chớp. Trương Hải thấy thế thì thất kinh, động tác của hắn không nhanh bằng đối phương, giờ không bắt được mà để cho Trương Linh Tuyền công kích tiếp thì chết chắc.
Quả nhiên, cái chân vừa rút về kia đã xuất tiếp một cước ra, cú đá này cũng gần giống như cú đá cơ bản mà Trương Hải dạy cho Phạm Đức Huy hồi trước, lực xuất từ cả chân trụ và đủ bộ phận trên người. Lúc này Trương Hải có muốn né cũng không kịp, lãnh trọn cú đá như trời giáng kia vào ngực.
Đó là do Trương Linh Tuyền đã nương tay, không đá vào cổ hay vào đầu, lực đá cũng chỉ là một phần năm thực lực chân chính, nếu không thì Trương Hải phải nằm viện dài dài rồi.
Mặc dù thế nhưng Trương Hải cũng thấy nhộn nhạo hết cả người, ngực hắn tức vô cùng, có cảm giác muốn nôn hết cả gan mật ra ngoài, nhưng mà hắn vẫn nhịn lại được, không hề phun ra bất cứ thứ gì.
Trương Linh Tuyền vẫn chưa buông tha, thân hình lại nhanh chóng áp sát lại, cả thân hình bay lên không với một tư thế ưu nhã. Hai chân thon dài kia lúc này lại giống như cái kéo, cắt qua cắt lại rồi kẹp thẳng vào cổ của Trương Hải, vận lực kéo mạnh một cái vật ngã hắn xuống đất.
Trương Hải lúc này gần như đã kiệt sức, hắn chẳng còn lực phản kháng gì mà chỉ có thể nằm im. Trương Linh Tuyền thì bực bội đá hắn liên tục, tất nhiên là chỉ đá vào mấy chỗ thịt mềm chứ không đá vào chỗ hiểm, nhưng như thế cũng làm cho Trương Hải đau đớn vô cùng.
- Dừng tay!
Nhưng cũng chỉ đến cú đá thứ năm thì đã có một giọng nói trầm ổn vang lên, giọng nói này vang vọng cả phòng tập, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, kể cả Trương Linh Tuyền đang đánh cũng ngừng chân, Trương Hải đang chịu đòn thì hơi thở ra một chút: Bố đến rồi!
Người đến chính là Trương Thái Cường.
Ở chỗ này có khá nhiều y sĩ, tất cả đều lấy từ bệnh viện của Trương Thái Cường, tất nhiên trong đó có không ít người biết mặt Trương Hải. Lúc nãy khi Trương Hải đánh với Phạm Đức Linh, hơn nữa lại thấy Phạm Đức Linh biến thân mất đi lý trí thì đã có người lo lắng thông báo cho Trương Thái Cường. Ngay từ lúc đó thì ông đã tức tốc chạy đến đây rồi. Đường xá tuy gần nhưng cũng cần thời gian, lúc ông đến đây thì đã thấy cái cảnh cô em họ đang đánh đập thằng con mình rồi.
Tuy khó hiểu nhưng ông vẫn phải ngăn lại trước đã, nếu cứ để thế thì chẳng hay chút nào. Mà cô em họ kia cũng kỳ lạ, sao lại đi đánh học sinh như thế kia chứ?
- Em họ Linh Tuyền, sao… em lại đánh Hải? Có chuyện gì hiểu lầm từ từ giải thích, nó là con anh, chắc không làm chuyện gì mất nết đâu! Em cứ bình tĩnh một chút đã.
Trương Linh Tuyền đã ngừng tay ngay từ lúc Trương Thái Cường hô lên, bây giờ lại nghe thấy Trương Thái Cường nói kia là con ông thì sửng sốt, đưa ánh mắt nhìn đi nhìn lại giữa ông anh họ và cái đầu heo kia. Nhưng mà… nhìn kiểu gì cũng không thấy giống gì hết, một điểm cũng không giống mà!
Tất nhiên là không giống, Trương Hải chỉ là con nuôi chứ có phải là con đẻ Trương Thái Cường đâu! Nhưng mà ông đã nói thế thì Trương Linh Tuyền cũng tin, tạm thời dừng tay lại đã. Sau đó thì cô ra hiệu cho mọi người giải tán, nhường chỗ cho ca sau tập, bản thân mình thì đưa hai cha con kia vào một căn phòng bên trong khu cao cấp, tất nhiên chỗ này đã được lợi dụng làm hậu trường và phòng y tế, đưa Trương Hải vào đây cũng là để băng bó lại đôi chút.
Khi vào đến đây, Trương Linh Tuyền mới bắt đầu mở miệng:
- Anh Cường, thằng nhóc này là con anh thật sao?
Trương Thái Cường gật đầu:
- Đương nhiên là thật, con cái mà cũng có thể giả được à? Nhưng tại sao vừa nãy em lại đánh nó?
- Nhưng… - Trương Linh Tuyền định nói là “sao nó không giống anh tý nào” nhưng lời đến miệng thì lại dừng lại. Sau đó thì nàng kể mọi chuyện Trương Hải dám cãi giả nàng như thế nào, hỗn láo ra sao? Nàng cũng chỉ giáo huấn hắn một chút mà thôi.
Trương Thái Cường nghe xong thì sắc mặt sầm lại, thằng con này càng ngày càng thái quá, trước đây nó có như thế đâu. Kể từ lần trốn học đầu tiên một năm rưỡi trước, ông đã thấy Trương Hải thay đổi rất nhiều, sau cái lần ấy Trương Hải vẫn tiếp tục trốn học, hơn nữa không chỉ có một lần. Bây giờ lại còn láo đến mức dám chửi giả giáo quan, không thể chấp nhận được.
Ông quay đầu trừng mắt nhìn Trương Hải một cái, trong ánh mắt sững sờ của tất cả mọi người, một tiếng “bốp” chát chúa vang lên, mặt của Trương Hải đã lật sang một bên, trên má lại hằn thêm một vết bàn tay đỏ rực.
- Thằng mất dạy! Tao có dạy mày như vậy đâu? Mày làm cho tao thật thất vọng.
Nói câu đó, bàn tay ông lại vung lên, một cái tát còn mạnh hơn nữa lại in lên trên mặt Trương Hải, nhưng hắn không phản kháng mà chỉ đứng im chịu đòn. Cái tát ấy rất mạnh, mạnh đến mức hất thân hình Trương Hải ngã vật ra đất, trên khóe miệng cũng tràn ra một dòng máu. Hơn nữa miếng ngọc bội làm mặt dây chuyền cũng bung ra từ trước ngực.
- Lần sau mà nó còn láo như vậy thì em cứ đánh nó thẳng tay! Anh không can thiệp vào nữa! Còn thằng kia, đây là giáo quan, cũng là cô họ của mày, về sau hành xử cho cẩn thận, nếu để tao biết mày còn phá phách gì nữa thì đừng trách tao, nghe chưa?
Nói xong ông cũng phất tay một cái, gật đầu chào tạm biệt Trương Linh Tuyền rồi cất bước đi ra ngoài, đầu cũng không ngoài lại. Thật sự thì ông cũng không hẳn là đã hoàn toàn tin những lời của Trương Linh Tuyền, nhưng mà người ta là con cháu trực hệ, nếu để cô ta cảm thấy bất mãn thì rất có thể sẽ ảnh hưởng xấu đến gia đình của Trương Thái Cường. Tát hai cái mà có thể giảm bớt đi một đống phiền toái cũng chẳng sao cả, ông tin con trai mình cũng là một thằng đàn ông, rồi nó dần dần cũng sẽ hiểu cho ông mà thôi.
Nhưng Trương Hải lúc này thì lại chưa hiểu được, hắn chưa hiểu, bởi vì hắn chưa biết thân phận thực sự của cô họ này. Hắn chỉ biết… bố không cần hỏi lại hắn mà chỉ tin lời người ngoài, chỉ vì thế mà đánh hắn, đánh hắn lần đầu tiên trong đời…
Thực sự rất ủy khuất, rất đau khổ, hắn không hiểu tại sao bố lại làm thế. Trong chuyện này hắn không sai… nhưng bố lại không cần hiểu rõ mà đã quy tội cho hắn… còn làm mọi chuyện nặng nề thế này. Bất tri bất giác, Trương Hải cảm thấy thật chán nản, buồn bực, hai dòng nước mắt đã lần đầu tiên rơi xuống từ trong khóe mắt của hắn.
Bị Phạm Đức Linh đánh, hắn không khóc, bị Trương Linh Tuyền đánh, hắn cũng không khóc, nhưng chỉ bị bố tát hai cái, nước mắt đã lăn dài trên đôi má của Trương Hải.
Có lẽ, cũng chỉ có người thân thuộc như vậy mới có thể lấy đi nước mắt của Trương Hải mà thôi.
Trước Hải không biết, hai dòng nước mắt của hắn không rơi xuống đất mà lại bị khối ngọc bội vừa văng ra đó hấp thu hết, hấp thu một cách quỷ dị, nhưng mà miếng ngọc lại bị cằm hắn che khuất nên không có một ai nhìn thấy. Thậm chí cũng không ai biết là Trương Hải đang khóc, bởi vì hắn đã cố gắng che dấu khuôn mặt mình đi.
Lần đầu tiên, dây chuyền hút máu của Trương Hải và làm hắn nằm mộng, lần thứ hai thì là nước mắt, không biết là có nằm mộng tiếp không?
Dây chuyền - máu - và nước mắt. Chẳng biết mấy thứ này có liên quan gì đến nhau, nhưng chắc chắn đó sẽ lại là một kỳ ngộ trong cuộc đời của Trương Hải.
Trương Thái Cường đi rồi, Trương Linh Tuyền cũng chỉ nhìn nhìn Trương Hải một lúc rồi nói với vài y sĩ:
- Băng bó cho học sinh này cẩn thận, sau đó thì đưa đi nghỉ ngơi. Còn em… sau này cô sẽ tìm em nói chuyện sau.
Nói xong câu này, Trương Linh Tuyền cũng xoay người bước ra ngoài. Hôm nay vẫn còn một ca tập luyện nữa, nàng phải đi quan sát tình hình ra sao, cũng không có thời gian ở lại đây dây dưa với Trương Hải.
Mấy y sĩ cũng gật đầu, không nói gì thêm. Lúc Trương Linh Tuyền đi ra ngoài thì thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng bên ngoài, sắc mặt hơi lo lắng. Nàng cũng nghĩ nghĩ một chút rồi tiến lại phía người phụ nữ kia nói:
- Em chào chị, nếu chị muốn thì cứ vào đi. Nhưng chỉ duy nhất một lần này thôi đấy, đợt sơ duyệt này có quy định không cho học sinh gặp người nhà, nhưng chị cũng là một y sĩ, lấy lý do vào chữa trị cũng được. Nhưng em cũng chỉ có thể giúp chị một lần này thôi.
Người phụ nữ kia chính là Đỗ Kim Hoa, Trương Thái Cường biết chuyện này mà bà lại không biết được sao? Bà đã đến từ sớm, lại còn chứng kiến tất cả mọi chuyện Trương Thái Cường làm, nhưng mà chồng đã dặn bà không được vào, bà vốn là một người nhu mì nên dù hơi đau lòng cho con trai nhưng cũng không làm trái. Bây giờ chồng bà cũng đi rồi, cô em họ cũng cho phép nên không cần nghĩ nhiều, bà gật đầu nói cảm ơn một tiếng rồi nhanh chóng chạy vào bên trong.
Trương Hải lúc này đang ngồi im cho người ta băng bó, trên người của hắn từ lúc đánh với Phạm Đức Linh đã bị thương tùm lum rồi, lại thêm Trương Linh Tuyền đập cho một trận nên càng bầm tím nhiều, nếu giờ không bôi thuốc thì không biết đến bao giờ mới khỏi, mà có khi còn lưu lại di chứng nữa.
Người y sĩ trẻ đang băng bó cho hắn thì chợt thấy có người vỗ vai mình, ngẩng đầu lên thì thấy viện trưởng phu nhân đang đứng ra hiệu cho mình nhường chỗ, hắn ta cũng biết Trương Hải là con của hai người nên nhanh chóng đi ra chỗ khác, dành không gian cho hai mẹ con Trương Hải với nhau.
Trương Hải thấy người y sĩ kia đang băng cho mình nhưng đột nhiên lại đứng dậy, sau đó thì một người khác ngồi xuống bên cạnh mình thì thấy hơi lạ, ngẩng đầu lên thì thấy đó chính là mẹ mình, hắn định nói gì đó nhưng Đỗ Kim Hoa đã ngắt lời trước:
- Con không cần nói gì cả, bây giờ hai má cũng sưng lên rồi còn nói gì nữa? Cứ để mẹ băng bó cho con là được rồi!
Giọng nói mềm mại, êm ái của bà làm cho Trương Hải thấy bình yên, hắn cũng không nói gì nữa mà chỉ lẳng lặng hưởng thụ sự chăm sóc nhẹ nhàng của người mẹ hiền này.
- Con cũng đừng trách cha, cha con cũng không muốn gây nên khúc mắc gì giữa gia đình mình và cô họ kia thôi. Thật ra thì thân phận của cô ấy khá đặc biệt, cha con cũng không muốn làm những chuyện khiến cô ấy bất mãn nên mới phải ra vẻ đánh con như vậy…
Đỗ Kim Hoa nói thế cũng chỉ mong Trương Hải không vì vậy mà oán giận cha, tạo nên xích mích giữa hai cha con. Nhưng kinh nghiệm của Trương Hải lúc này cũng khá dày rồi, hắn nghe chuyện này là có thể liên tưởng ngay đến nhiều chuyện khác… tỷ như ba chữ “đại gia tộc” hoặc là “đại tổ chức”.
Có lẽ cha cũng là một thành phần ở trong cái đoàn thể đó, còn cô họ kia thì có thân phận cao hơn. Những chuyện thế này thì trong mộng cảnh Trương Hải gặp khá nhiều rồi, không thấy kỳ lạ gì nữa. Trong lòng hắn cũng vì thế mà bớt đi sự oán giận đối với Trương Thái Cường, hắn cũng hiểu, cha chỉ là dùng việc nhỏ bớt đi chuyện lớn mà thôi.
Đỗ Kim Hoa băng bó xong cho Trương Hải thì cũng không nán lại lâu nữa, bà chỉ nói một câu rồi bỏ đi:
- Cố lên con trai! Mẹ luôn luôn ở bên con, làm mẹ của con! Dù con có là bất cứ ai đi nữa!
Trương Hải cảm động gật đầu, mẹ luôn là mẹ của con, cho dù con có là phế vật hay không đúng không? Vậy thì con cũng sẽ mãi làm con của mẹ, cho dù mẹ có là một người trung niên, một bà già hay là một nắm xương khô đi nữa, mãi mãi là như vậy.
….
Đỗ Kim Hoa đi rồi, Trương Hải cũng đã được băng bó xong, hắn không ngồi lại đây nữa mà cất bước muốn đi về phòng ngủ. Thực ra thì tất cả thương thế của hắn cũng chỉ là ngoài da, chưa động đến gân cốt, vết thương nhẹ như thế thì chỉ cần không cử động quá mạnh là được, còn đi lại thì thoải mái.
Nhưng mà Trương Hải vừa mới đi ra khỏi khu cao cấp, đi qua khu bình dân của phòng tập thì chợt thấy đầu váng mắt hoa, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ, bước chân lảo đảo. Mọi người còn đang chỉ chỏ bàn tán gì đó về hắn, nói cái gì mà “ca vừa nãy có trận đấu này nọ, kia là một trong hai đối thủ”, Trương Hải còn chưa kịp nghe hết câu thì đã dần dần mất hết đi tri giác, ngã vật xuống đất rồi ngất đi.
Trương Linh Tuyền vừa thấy hắn đi ra khỏi chỗ chữa bệnh thì nhìn qua một chút, còn chưa kịp dời ánh mắt đi thì đã thấy hắn ngất xỉu. Nàng kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng chạy lại gần, sau khi kiểm tra sơ sơ thấy hắn cũng chỉ là bị ngất thôi thì cũng thở phào, nhanh chóng gọi y sĩ lại đưa hắn về khu cứu trị kiểm tra, nếu có gì bất ổn còn nhanh chóng chuyển đến bệnh viện.
…
Trương Hải lúc này lại đi vào mộng giới một lần nữa.
Lần này, giấc mộng lại lặp lại y như lần trước, cũng là một khu rừng, hai túp lều, một cô gái trẻ đứng bên ngoài, bên trong là tiếng rên rỉ đau đớn của đàn bà và tiếng thúc giục rặn đi của đàn ông.
Vẫn là một hồi bi thảm, một cuộc truy sát trong rừng, và cả đứa bé Trương Hải kia dần dần lớn lên nữa. Hắn lại ôn lại nhưng cảnh tượng đó, cũng cảnh cuộc sống tủi nhục, cũng cảnh cố gắng hết sức để vươn lên nhưng vô ích. Rồi đến cái ngày mà hắn được ông nội xin cho vào phòng sách của dòng họ một lần cuối, “Trương Hải” kia cũng làm theo thứ tự y hệt.
Hắn lại tiếp tục tìm tòi như thế, và dần dần phát hiện ra cái hộc có chứa bí kíp kia.
Trương Hải lần này đang đứng ở ngay bên cạnh để chứng kiến cái cảnh này, hắn nhìn thấy người kia mở cuốn sách ra. Con mắt của hắn đang chăm chú hết cỡ, bởi vì hắn nhìn thấy… Tam Huyền Điển Bí đang phát sáng.
Không phải là phát sáng rực rỡ mà chỉ là tia sáng le lói bên trong thôi, nhưng chắc lúc “Trương Hải” kia mở ra thì tia sáng ấy lại biến mất, người đó sẽ không nhìn thấy gì cả.
Nhưng hắn còn chưa kịp tò mò thì đột nhiên thấy thân thể mình bị một lực hút tác động lấy, làm hắn không thể tự làm chủ được bàn thân. Hắn không thể khống chế được mà bay thẳng về phía “Trương Hải” sau đó thì đập thẳng vào người người đó.
Khoảnh khắc người đó đang cầm cuốn bí kíp cứ như bị dừng lại, không hề nhúc nhích, không hề có bất cứ một cử động gì cả.
Một lúc sau, Trương Hải đột nhiên lấy lại được sự tỉnh táo.
Hắn nhìn lại xung quanh, vẫn khung cảnh đó, vẫn là mộng cảnh nhưng hắn không còn nhìn thấy “Trương Hải” kia đâu. Hắn nhìn quanh quất một lúc cũng không thấy, cho đến một lúc hắn nhìn thấy thứ mà mình đang cầm trên tay.
Tam Huyền Điển Bí.
Cuốn sách đang nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, trang thứ nhất đã được hé ra một chút nhưng chưa được mở ra hoàn toàn. Hắn thử cử động một chút, mở quyển sách kia ra, nhưng thật kỳ lạ khi động tác của hắn lại có tác dụng. Lần trước, và cả lần đi vào mộng giới này, Trương Hải chưa từng đụng được vào bất cứ một thứ gì, người hắn như là hư ảo, động vào cái gì là xuyên qua cái đó, nhưng không ngờ lần này lại có thể chủ động lật quyển sách kia, không ngờ hắn có thể động được đến đồ vật.
Nghĩ kỹ lại, hắn chợt tỉnh ngộ, chẳng lẽ… mình đã nhập vào người kia. Mình bây giờ là hắn… chẳng lẽ là… từ trước đến nay mình vẫn là hắn, chỉ là mình vẫn nhìn vào đó theo cách khác mà thôi.
Lần trước chỉ xem qua Tam Huyền Điển Bí, Trương Hải rất tò mò, hắn đưa tay lật quyển sách ra, mặc dù những thứ ở thiên thứ nhất hắn đã đọc được nhưng khi mở ra đọc lại thì hắn chợt thấy đầu mình lại đau nhức một chút, nhưng lần này không còn kịch liệt như lúc trước, chỉ hơi nhói lên mà thôi. Trương Hải cũng chỉ xem lướt lại, những thứ này hắn đã biết, hơn nữa lại nhớ như in, bây giờ cái hắn cần là xem phần sau của điển bí.
Lật tiếp trang sau ra, Trương Hải chợt cảm thấy đầu đau hơn một chút, nhưng đó vẫn chưa phải là thiên thứ hai, mà là một trang giới thiệu sơ qua các đẳng cấp tu luyện.
“Từ trước tới nay, con người khi tu luyện tới cực hạn thì có thể thành thần tiên, điều đó là sự thực. Người luyện Tam Huyền Điển Bí cũng vậy, thậm chí luyện tới cực hạn thì còn có thể siêu thoát khỏi cảnh giới thần tiên, đạt đến mức bất tử bất diệt, không chết vì năm tháng, cũng không chết vì bất cứ một lý do gì. Còn thần tiên… vẫn có thể bị người khác giết chết.”
Trương Hải chấn động, chăm chú đọc các tiếp theo, thần tiên ư? Đó là cái gì? Chắc chắn là rất lợi hại, không biết có lợi hại bằng những bậc thần thông mà cha mẹ vẫn nói hay không?
“Trong tu luyện giới, dù là tu khí, tu thân, hay tu hồn thì cũng đều có chín đẳng cấp như nhau. Người ở sáu đẳng cấp đầu thì vẫn là người thường, tất nhiên là đẳng cấp thứ sáu thì được gọi hoa mỹ một chút là Bán Thần, Tán Tiên… Còn ba đẳng cấp sau thì là thần tiên đích thực, đến được đẳng cấp này, người ta chia ba trường phái thành ba thế lực.
Người tu thân ở phương tây luyện thành Thần, luyện khí sĩ ở phương đông luyện thành Tiên, còn luyện hồn giả ở phương nam thì được gọi là… Bụt.
Nhưng những thứ này ta không nói đến, ta viết Tam Huyền Điển Bí này theo cả ba trường phái, người luyện theo muốn xưng là gì cũng được. Tam Huyền Điển Bí có tất cả mười thiên, tương ứng với chín đẳng cấp kia. Tất nhiên thiên thứ nhất còn chưa tính là nhập môn, chỉ là một chút tập luyện để tạo cơ sở, các môn tu luyện khác cần tìm người có căn cốt tốt thì Tam Huyền có thiên thứ nhất để tạo ra người có cơ sở thích hợp nhất.
Ta cũng không có chia cảnh giới hoa mỹ như mấy tên phương đông, ta thích kiểu đơn giản ở phương tây, cứ gọi mười thiên là thiên thứ nhất, thiên thứ hai… đi cho tiện.
Con đường tu luyện của Tam Huyền Điển Bí là tu thân, tu hồn và tu khí, tương ứng với thiên thứ hai, thiên thứ ba và thiên thứ tư.
Ba thiên này không cần phải tu luyện theo thứ tự, mà là tu luyện cùng lúc để cân bằng, ngươi thấy thứ nào mình yếu thì tập trung vào luyện thứ đó, phải tăng trưởng cả ba cùng lúc, chú trọng đến sự cân bằng mới có thể thành công. Đến khi ngươi tu luyện được ba thiên này tới trình độ nhất định thì có thể luyện thiên thứ năm để dung hợp chúng lại với nhau.
Thiên thứ sáu là thiên luyện kỹ năng, thần thông.
Thiên thứ bảy, tu vi của ngươi lúc này đã ngang với Bán Thần, cũng là lúc hưởng thụ thiên kiếp. Thiên thứ bảy để giúp ngươi vượt qua thời gian này. Còn ba thiên cuối cùng thì được ghi chép ở phần sau, ngươi tạm thời chưa cần biết, cứ tu luyện đi đã.”
Trương Hải chăm chú đọc từng chữ từng chữ, trong lòng hắn đang nổi lên sóng gió ngập trời, bởi vì… trong khủng long giới này các tu vi cũng được chia gần gần như thế.
Hắn mới chỉ nghe được có bảy đẳng cấp tu luyện của khủng long giới, vượt qua đẳng cấp thứ sáu thì đã siêu thoát khỏi quy tắc thế giới này, vượt lên trên pháp tắc. Chẳng nhẽ nó cũng tương ứng với Thần, Tiên và Bụt trong Tam Huyền Điển Bí.
Vậy… chẳng phải hắn cũng đang nắm cơ hội bước lên đẳng cấp ấy ở trong tay hay sao?
Mợ nghĩ nửa ngày mới ra cho dân mình tu luyện thành bụt - sánh ngang với thần tiên Chứ để ba trường phái mà có mỗi thành thần với thành tiên thì không hợp lý đúng không
Chương 19: Nhớ lại Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Tuy rằng rất tò mò với những đẳng cấp kia nhưng Trương Hải còn tò mò với Tam Huyền Điển Bí hơn, hắn nhanh chóng phục hồi lại tinh thần rồi tập trung nhìn tiếp xuống bên dưới.
“Thiên thứ nhất đã luyện tinh thần lực cho ngươi, từ đó mà tạo thành một linh hồn mạnh mẽ hơn người thường. Ở thiên thứ nhất ngươi cũng đã trải qua rèn luyện thân, vì thế thân thể của ngươi cũng khá là mạnh mẽ, bây giờ chỉ còn “khí” là chưa được rèn luyện nhiều, vì thế thiên thứ hai chính là tu khí.
Khi nào luyện khí đến mức cân bằng với hai thứ kia thì phải bắt đầu tu luyện cả ba cùng một lúc. Lúc đầu thì người tu luyện Tam Huyền chưa biết cách nào để nhận xét xem lực lượng trong người có cân bằng chưa, ta đã đặc ý để lại một miếng ngọc, chỉ cần ngươi vận một chút lực của Tam Huyền vào miếng ngọc đó thì nó sẽ phát sáng. Ánh sáng có ba màu: Đỏ đại diện cho thân, vàng đại diện cho hồn, còn lam thì đại diện cho khí.”
Trương Hải tò mò nhìn xuống dưới cái hộc, quả nhiên ở đó có một miếng ngọc, miếng ngọc này không đẹp đẽ gì, chất ngọc đục ngầu, lại có màu xỉn xỉn đen đen, nhưng còn kỳ lạ hơn khi trên miếng ngọc còn khắc một chữ “Hải” bằng chữ Nôm, dường như đã dành sẵn cho hắn vậy. Nhìn thấy miếng ngọc này thì Trương Hải hoảng hốt, bởi vì thứ đó chính là thứ hắn đã đeo trên cổ từ nhỏ trong thế giới thực… đó là thứ mẹ tặng cho hắn cơ mà…?
Trương Hải tiếp tục nhìn xuống dưới, hướng dẫn sử dụng miếng ngọc rất cụ thể:
“Chỉ cần người sử dụng vận Tam Huyền lực vào bên trong, miếng ngọc sẽ phát sáng lên ba vùng màu sắc, chia đều trên cả miếng ngọc, vùng màu nào chiếm nhiều diện tích hơn thì lực lượng đó mạnh nhất, vùng màu nào chiếm ít diện tích hơn là yếu nhất. Hơn nữa độ sáng của ánh sáng, độ trong suốt của từng màu cũng đại biểu cho việc thực lực của ngươi mạnh hay yếu. Lúc ngươi mới tu luyện, ba màu này đục ngầu nên khi không vận lực nữa, chúng hòa vào nhau và làm miếng ngọc có màu đen, đến khi ba ánh sáng màu này trở nên trong suốt, chúng sẽ hợp lại với nhau trở thành màu trắng trong không chút tỳ vết, thậm chí còn đẹp hơn kim cương, đó cũng là lúc mà ngươi có thể luyện thiên thứ năm để dung hợp.
Ngoài ra miếng ngọc này còn là một không gian trữ vật nhỏ, không gian bên trong hình như lúc ta dùng cũng chỉ lớn khoảng một tòa thành mà thôi, còn người mới sử dụng cũng chỉ khoảng hai trăm mét khối, nhưng theo sự mạnh mẽ của ngươi thì không gian này cũng sẽ lớn dần lên. Cũng chỉ cần ngươi chích máu nhận chủ, sau đó vận tinh thần lực vào là dùng được ngay.”
Chữ viết đến đó thì ngừng, mọi sự giới thiệu đã đầy đủ rồi, Trương Hải cũng đã ghi nhớ mọi thứ, hắn cố nén sự kích động trong lòng xuống mở tiếp quyển bí kíp ra để xem. Nhưng mở đến trang tiếp theo thì đầu hắn lại thêm đau, sự đau đớn vượt xa lúc nãy, nhưng bây giờ tinh thần lực của Trương Hải cũng đã mạnh mẽ hơn nhiều lúc xưa, hắn có thể chịu đựng được. Hắn cố gắng nhịn đau để xem tiếp, khi hắn xem đến thiên thứ năm… thứ sáu… thứ bảy thì gần như không thể chịu được nữa, khung cảnh xung quanh cũng dần trở nên vặn vẹo, dường như sắp tan biến trước mắt hắn vậy.
Xem hết thiên thứ bảy, tuy rằng Trương Hải đã rất đau đớn nhưng mà hắn lại tham lam muốn xem tiếp thiên tiếp theo. Khi hắn hé mở trang sách thì đột nhiên một luồng ánh sáng chói lòa phát ra làm cho hai mắt của hắn đau đớn nhắm tịt lại, sau đó thì dường như có một cỗ khí lực cuồng bạo kích thẳng vào ngực của hắn, chấn bay hắn về đằng sau, Trương Hải cũng chính thức mất đi tri giác, không biết gì nữa.
Khi mà hắn “tỉnh dậy”, tất nhiên mới chỉ lấy lại ý thức trong mộng cảnh mà thôi, hắn thấy mình lại đang phiêu du trên bầu trời, bên dưới là một cái thung lũng hoang vắng, cái người kia thì đang khổ tu trong sơn động, lúc thì đi ra ngoài tập luyện chiêu thức, chưởng pháp… Hắn cứ ở đó tới gần mười năm, đến lúc không thể tiến thêm thì lại trở về dòng họ Trương để hy vọng tìm một tia đột phá.
Trương Hải nhìn thấy “chính mình” kể chuyện với ông nội, sau đó thì tiến vào bế quan, nhưng khi hắn nhìn đến cảnh này thì đột nhiên khung cảnh lại dần dần thu nhỏ lại trước mắt hắn, dần dần biến mất để lại một vùng trắng xóa. Trương Hải lại bắt đầu cảm thấy đau đớn toàn thân, ngay cả đầu óc cũng mê muội bên trong khoảng trắng xóa này, dần dần hắn không thể chịu nổi nữa mà gào to lên.
Trong thế giới thực, Trương Linh Tuyền lúc này đang ngồi bên cạnh giường của Trương Hải, nghe bác sĩ nói một chút về bệnh chứng của hắn, thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là tinh thần lúc nãy quá kích động nên bị rối loạn đôi chút mà thôi. Trương Linh Tuyền nghe thế thì liệt Trương Hải vào loại nóng tính kích động, chỉ cần không phát tiết được là xảy ra vấn đề, nàng nghĩ tạm thời tốt nhất là tách hắn khỏi những người khác, tránh vì việc lúc nãy mà tiếp tục xảy ra những vấn đề đáng tiếc.
Đúng lúc này thì Trương Hải đang ngồi trên giường bật dậy, khuôn mặt vã đầy mồ hôi, mũi và miệng cùng thở hồng hộc, dường như hắn vừa trải qua điều gì cực kỳ đáng sợ vậy. Trương Linh Tuyền thấy thế lại càng chắc chắn về suy đoán của mình, nàng nghĩ rằng vừa rồi Trương Hải vì bị áp lực quá nặng nên gặp ác mộng, lúc này mới có biểu hiện như thế.
Trương Hải không hiểu sao lại xảy ra trường hợp như vậy, tại sao mọi thứ lại biến mất. Hắn không biết là tất cả phần ký ức sau đó đã bị thất thoát trong đường hầm thời gian, nhưng mà phần ký ức đằng sau cũng chẳng hay ho gì, hắn không nhớ được có khi lại là chuyện tốt, chỉ tiếc là hắn mãi mãi không biết được “thế giới” kia là nơi đâu, và “Trương Hải” kia rốt cuộc có quan hệ gì với hắn, cuối cùng hai người có liên hệ gì với nhau?
“Mặc kệ đi, cứ như là ta vừa trải qua một cuộc đời khác, học tập được những tri thức thích hợp cho ta, vậy là đủ rồi! Để ý nhiều làm gì? Nơi đó cũng chẳng có gì quan trọng đối với ta cả!” Trương Hải thầm nhủ như thế.
Trương Hải tuy rằng đã lấy lại được phần ký ức đó nhưng hắn lại “xem” nó từ góc nhìn của người thứ ba. Nói cách khác là toàn bộ tình cảm gia đình, người thân của người kia hắn chẳng cảm nhận được cái quái gì, thế giới đó đối với hắn cũng chẳng có giá trị gì nữa cả!
Phục hồi lại tỉnh táo, Trương Hải nhìn xung quanh một chút, khuôn mặt đầu tiên đập vào mắt hắn là một khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh đang nhìn hắn giống như quyết định cái gì vậy. Khuôn mặt ấy vô cùng xinh đẹp nhưng trong lòng của Trương Hải lại tràn đầy ác cảm với nó, bởi vì đó là Trương Linh Tuyền, người vừa lên đập cho hắn một trận.
Còn việc hắn đang nằm trong cái y xá đơn giản thế này thì hắn chẳng có ý kiến gì, dù sao thì hắn cũng không có bệnh, chỉ là có vài hiện tượng lạ mà thôi. Bây giờ lại khỏe lại bình thường rồi, thậm chí lúc này hắn còn đang nóng lòng đi thử xem tất cả những thứ bên trong mộng cảnh có phải là thật hay không nữa.
- Tỉnh lại thì tốt rồi, em cứ tạm ở lại đây nghỉ ngơi đi! Khi nào khỏe hẳn thì cô sẽ lại sắp xếp cho em sau!
Lạnh nhạt để lại một câu, Trương Linh Tuyền cất bước đi ra ngoài, Trương Hải cũng chỉ hừ lạnh một tiếng mà không thèm nói thêm gì cả.
Bác sĩ cũng đã đi ra ngoài, Trương Hải nhìn quanh quất một chút, xác định không có vấn đề gì, lại rón rén đi ra khóa cửa lại, sau đó thì ngồi trên giường, móc miếng ngọc đeo trên cổ ra.
“Giống hệt trong mộng cảnh!” Đó là lời kết luận của Trương Hải sau khi nhìn kỹ miếng ngọc này vài lần, hắn thử làm theo như trong Tam Huyền Điển Bí, chích một chút máu vào để nhận chủ, nhưng mà thật kỳ lạ khi chẳng có hiện tượng quái quỷ gì xảy ra cả, giọt máu cứ lăn tăn lăn tăn trên miếng ngọc đúng như hiện tượng bình thường.
Chích thêm nửa lít máu cũng chẳng có tác dụng gì, Trương Hải bực hết cả mình, hắn có cảm giác như mình thật ngớ ngẩn, đi tin vào cái giấc mơ điên khùng kia. Nhưng mà nghĩ lại thì chẳng phải mình đã luyện được thiên thứ nhất của Tam Huyền hay sao? Đúng rồi, trong đó có nói muốn mở ra thì phải dồn tinh thần lực của Tam Huyền Điển Bí vào bên trong, bây giờ thử làm xem sao.
Trương Hải bắt đầu tập trung tinh thần lực lại, trong đầu hắn lại mường tượng ra khung cảnh xung quanh, một căn phòng… Bây giờ ở trong không khí không phải là không có gì mà là tràn ngập những nguyên tố xanh, đỏ, đen, trắng… nhưng tinh thần của Trương Hải lại bỏ qua những thứ đó mà tập trung vào miếng ngọc trên cổ kia, xoáy sâu vào bên trong. Hắn tập trung một lúc mà cũng không có tác dụng gì nhiều, đúng lúc hắn đang chán nản muốn thu lại thì đột nhiên ý thức của hắn chợt bị hút mạnh vào bên trong miếng ngọc, làm hắn thấy rõ cả không gian bên trong.
Bên trong là một không gian khá nhỏ hẹp, không… có lẽ không phải như thế mà là vùng không gian hắn sở hữu quá nhỏ mà thôi. Ý thức của hắn đang ở bên trong một vùng trống rỗng, không có gì cả, xung quanh bị giới hạn bởi các bức tường ngăn màu đen, nhưng nếu nhìn kỹ thì cũng có thể nhìn xuyên qua các bức tường ấy một chút (tường như kiểu kính râm ý), có thể thấy không gian xung quanh gần như vô cùng vô tận, ở đó còn có nhiều đồ đạc đang trôi nổi, có lẽ là những thứ đã có sẵn bên trong.
Trương Hải nhìn những thứ kia không rõ lắm nhưng đoán chắc là vật có giá trị, trong tâm nổi lên sự thèm thuồng nhưng mà chỉ có thể nhìn mà không xơi được làm cho hắn thấy hơi buồn bực.
Không gian khốn nạn… giới hạn gì còn cho nhìn xuyên qua, bộ muốn người ta tức chết mới hài lòng hả?
Tinh thần rời khỏi không gian trữ vật, tâm thần của Trương Hải trở nên vui mừng, không ngờ tất cả những điều này là thật! Quá tốt, vậy thì chắc chắn mấy thiên còn lại bên trong Tam Huyền cũng là thật rồi. Chi bằng bây giờ tranh thủ lúc không có ai thử tu luyện xem sao.
Bây giờ còn chưa tu luyện nên chưa có được Tam Huyền khí, nhưng cứ theo lời ghi chép bên trong đó, luyện “tu khí thiên”, cũng là thiên thứ hai trước đã. Sau đó mới tu luyện đồng thời cả ba sau, đến lúc đó mới có thể sử dụng miếng ngọc này để kiểm tra sức mạnh được.