Ma thú lãnh chúa quyển 1 : Đặc Lặc Tư sâm lâm.
Tác giả : Cao Pha - ma thú lãnh chúa tương lai
Chương 16 : Khô mộc chiến sĩ.
Dịch giả : vuhanduong
Biên dịch : lythongcz
Nguồn : 4vn.eu
Chúc mừng ngày 20/11 và đám cưới của đệ halinh cùng người đẹp wild
Được tinh linh trưởng lão giải thích, Dương Lăng cũng hiểu được chuyện gì xảy ra. Hóa ra, theo truyền thuyết, thời thượng cổ tồn tại thần bí và cường hãn Mục thụ nhân, có thể từ cổ thụ lâu năm gọi ra khô mộc chiến sĩ. Đối với bọn họ mà nói thì sâm lâm với đầy cổ thụ là đất của bọn họ, cùng là nguồn năng lượng chính của bọn họ, có thể triệu hồi số lượng khổng lồ khô mộc chiến sĩ tham chiến.
Thượng cổ triệu hồi sư, Mục thụ nhân.
Nhìn khô mộc chiến sĩ quỳ gối trên mặt đất còn Dương Lăng vẫn không lộ ra thần sắc gì tinh linh trưởng lão giật mình.
Thượng cổ triệu hồi sư có thể triệu hồi đại quân ma thú chiến đấu, thành lập ma thú quân đoàn với thực lực kinh khủng, nếu so sánh với Mục thụ nhân cũng không thua kém, có thể từ cây cổ thụ triệu hồi số lượng không thể đếm được khô mộc chiến sĩ. Tinh linh trưởng lão không dám nghĩ đến với hai khả năng này thì ngày sau thực lực của Dương Lăng sẽ kinh khủng đến mức nào.
Đặc Lạp Tư sâm lâm trải dài trăm ngàn dặm, biển ở phía nam, phía tây là Ban Đồ đế quốc rộng lớn và liên minh các công quốc Lợi Văn Tát phồn vinh, ở phía bắc thì sau khi đi qua mấy ngàn dặm ao đầm chính là La Tư đế quốc cực kỳ cường thịnh. Mặt đông thì không ai biết Đặc Lạp Tư sâm lâm trải dài đến đâu.
Ở một nơi mà cây cối nhiều như biển, khắp nơi đều là các cây cổ thụ cao lớn, như vậy Dương Lăng có thể triệu hồi hàng trăm hàng ngàn Lạp Bố Lạc Khắc khô mộc chiến sĩ. Hơn nữa với số lượng đông đảo ma thú, tinh linh trưởng lão hiểu được tại khu sâm lâm nguyên thủy này đúng là nguồn sức mạnh của Dương Lăng. Chỉ cần có sự giúp đỡ của hắn, thì cho dù một trăm tên Y Thước Á trả thù cũng không có vấn đề gì.
-Rừng cây rộng lớn là nơi ở của tinh linh sâm lâm, cũng là nơi ở và nguồn suối lực lượng của Mục thụ nhân. Ở thượng cổ thời kỳ, một một Mục thụ nhân đều có lãnh địa trải dài hàng ngàn dặm, cùng chung sống với tinh linh bộ lạc. Tinh linh sẽ phụ trách trồng và chăm sóc cổ thụ, còn Mục thụ nhân sẽ phụ trách triệu hồi khô mộc chiến sĩ để bảo vệ tinh linh!
Trải qua cơn khiếp sợ, tinh linh trưởng lão kể lại truyền thuyết từ thời xa xưa. Tinh linh tộc sinh sống hàng ngàn hàng ngàn năm trên đại lục, trong gia phả của bộ lạc có ghi lại rất nhiều chuyện về Mục thụ nhân.
-Đúng rồi, hợp tác hai bên đều có lợi!
Nghe được trưởng lão nói về sự hợp tác của tinh linh và Mục thụ nhân, Dương Lăng không suy nghĩ nhiều cũng hiểu được ý tứ trong đó. Nhưng vì nơi đây mình không quen thuộc, nên cùng hợp tác với đối phương đúng là một chủ ý khá tốt.
Lẽ đời mạnh được yếu thua chỉ có thực lực mạnh mẽ mới là vương đạo. Nếu không thì đừng nghĩ đến việc hưởng thụ cuộc sống mà ngay cả làm một tên ăn xin cũng là một chuyện không đơn giản.
Tinh linh sâm lâm mặc dù có tài bắn tên vô địch nhưng khả năng cận chiến lại không đáng được nhắc đến, dựa vào việc họ bị sư thứu võ sĩ của Y Thước Á loạn sát là thấy rõ. Trong khi đó, với vũ lực mạnh mẽ khô mộc chiến sĩ đúng là sự bù đắp tốt nhất của họ. Nếu có một đoàn khô mộc chiến sĩ thì cho Y Thước Á ăn mười lá gan hổ cũng không dám bước vào Đặc Lạp Tư sâm lâm để mà trả thù.
Tình đầu ý hợp, hai bên vui vẻ hợp tác.
Thuận lợi có sự đồng ý hợp tác của Dương Lăng. Thấy hắn thi thoảng để ý đến Tác Phỉ Á ở bên cạnh mà Tác Phỉ Á mặt đỏ bừng lên liên hệ với việc hai người nửa đêm canh ba trốn ra ngoài ở cùng một chỗ, tinh linh trưởng lão càng vui vẻ hơn. Nếu hai người bọn họ có thể lấy nhau thì đối với bộ lạc phải nói là một chuyện vui mừng trọng đại, có một Mục thụ nhân làm chỗ dựa, an toàn của bộ lạc chắc chắn được đảm bảo.
Sau một lát trầm ngâm, lão thành tinh – tinh linh trưởng lão mang theo tộc nhân trở về để cho Dương Lăng và Tác Phỉ Á ở lại một mình.
-Tác Phỉ Á
-Ân
-Trời dường như bắt đầu lạnh rồi!
-Ân
Tinh linh trưởng lão biết ý rời đi, Dương Lăng và Tác Phỉ Á đều hiểu được ý của hắn. Trong khoảng thời gian ngắn, Dương Lăng không biết nên nói cái gì mới tốt, Tác Phỉ Á càng mắc cỡ không dám ngẩng đầu lên.
-Lạp Bố Lạc Khắc, ngươi đứng lên đi!
Ra lệnh cho khô mộc chiến sĩ Lạp Bố Lạc Khắc vẫn đang quỳ ở trước mặt đứng dậy, nhìn chiếc Lang Nha bổng trong tay hắn to dài, lại nhìn xem thân hình cao lớn, Dương Lăng suy nghĩ liên miên. Khô mộc chiến sĩ không có ý thức đã lợi hại hơn xe tăng của Mỹ rất nhiều, còn có trí lực thì càng không thể tưởng tượng năng lực sẽ kinh khủng đến mức nào.
Nhìn Lạp Bố Lạc Khắc, Tác Phỉ Á hâm mộ không thôi nói :
-Dương Lăng, Lạp Bố Lạc Khắc là một khô mộc chiến sĩ có linh tĩnh, chỉ cần có thể hấp thu ma lực trong thiên địa đến một mức độ nhất định là có thể tiến hóa. So với khô mộc chiến sĩ mà bộ lạc chúng ta nuôi dưỡng thì mạnh hơn rất nhiều
Hấp thu ma lực trong thiên địa là có thể nhanh chóng tiến giai?
Tiếp xúc với thần bí vu quyết, Dương Lăng hiểu được theo vu lực của mình tăng lên, thì Tà nhãn và Giác phong thú đã được thuần hóa cũng sẽ tiến giai, thực lực càng ngày càng mạnh. Nếu như Tác Phỉ Á nói là sự thật, thụ tinh đã thuần hóa cũng có thể tăng cấp vậy đúng là một điều tuyệt vời.
Thấy Dương Lăng vẫn hoài nghi điều mình nói, Tác Phỉ Á bắt đầu giải thích. Hóa ra, tinh linh đời đời ở bên trong sâm lâm, nắm giữ ma thuật tự nhiên, có thể thúc đẩy cây cối sinh trưởng nhanh hơn. Chỉ cần theo thời gian thích hợp liền có thể triệu hồi khô mộc vệ sĩ từ cây cối.
Nhưng khô mộc vệ sĩ khác so với Lạp Bố Lạc Khắc vì khô mộc vệ sĩ do tinh linh bồi dưỡng ra không có trí tuệ, động tác chậm chạp, tiến hóa càng khó khăn thêm rất nhiều. Hơn nữa thời gian bồi dưỡng dựng dục quá lâu, nên bình thường tinh linh bộ lạc cũng chỉ có mấy người khô mộc vệ sĩ mà thôi.
-Ồ, vậy chồi non trên người Lạp Bố Lạc Khắc là thế nào vậy?
-Dương Lăng, Lạp Bố Lạc Khắc có chồi non trên người cũng là đại biểu khả năng khác của hắn, chính là dù cho có bị trọng thương, chỉ cần còn một hơi thở thì sẽ từ từ tự động chữa trị
Được Tác Phỉ Á giải thích, Dương Lăng hiểu được khô mộc vệ sĩ được Mục thụ nhân triệu hồi có dị năng không giống nhau. Ví dụ như, khô mộc vệ sĩ triệu hồi từ cây khoát diệp tùng bốn mùa xanh tốt thì dị năng là tự động chữa thương, mà khô mộc vệ sĩ triệu hồi từ cây thiết sam cứng rắn thì dị năng là da thịt dày, đao thương không vào.
Rất kinh hãi, Dương Lăng chỉ huy một con Giác phong thú trên người Lạp Bố Lạc Khắc cắn một miếng, quả nhiên miệng vết thương tự động cầm máu, từ từ khôi phục từng chút một, đúng là một hộ vệ bất tử.
Hiểu được sự cường đại của khô mộc chiến sĩ, Dương Lăng nhanh chóng thu hồi Lạp Bố Lạc Khắc, kéo theo Tác Phỉ Á trở về bộ lạc, trời cũng còn chưa sáng đã bắt đầu đi tìm ngàn năm cổ thụ có linh tính, hy vọng nhanh chóng tăng lên thực lực của mình. Tà nhãn công kích cường hãn nhưng phòng thủ lại kém, Giác phong thú ưu thế về đánh lén, nhưng khi giáp mặt với cao cấp ma pháp sư thì khó có thể phát động tấn công, điều hắn thiếu đúng là Lạp Bố Lạc Khắc cường hãn thân thể.
Tinh linh bộ lạc gần đây cái gì có thể không có, nhưng các cây khoát diệp tùng ngàn năm thì thấy ở khắp nơi. Nhưng để cho Dương Lăng thất vọng đó là tìm kiếm nửa ngày hắn mới tìm thấy năm cây có linh tính cổ thụ ngàn năm. Mà trong một ngày phải hao phí hết vu lực và máu huyết trong người mới có thể thuần hóa ra một gã khô mộc chiến sĩ .
Hiểu được chỗ khó của Dương Lăng, tinh linh trưởng lão tự nguyện nhận nhiệm vụ tìm kiếm ngàn năm cổ thụ, còn sai tất cả tế ti đi tìm. Cùng lúc đó, cũng cho người nhanh chóng liên lạc với những tinh linh bộ lạc ở gần đó, hy vọng bọn họ sẽ hỗ trợ việc tìm kiếm ngàn năm cổ thụ có linh tính, mà càng hy vọng có thể từ trong tay bọn họ lấy được sinh mạng nước suối để Dương Lăng nhanh chóng đề cao vu lực.
Nhiều tay vỗ lên kêu, tinh linh trưởng lão hiểu được nếu Dương Lăng thực lực được tăng cường cũng giống như tăng cường thực lực bộ lạc của mình, cho nên lão ra sức giúp hắn.
Sinh mệnh nước suối có thể nhanh chóng giúp cho Dương Lăng tăng lên tu vi, đáng tiếc sinh mệnh nước suối của bộ lạc sau nhiều năm đã tiêu hao gần hết, chỉ có thể hy vọng vào các tinh linh bộ lạc khác. Tinh linh trưởng lão tin tưởng rằng bọn họ biết được thân phận Mục thụ nhân của Dương Lăng, chắc chắn sẽ không tiếc sinh mệnh nước suối vì khô mộc chiến sĩ đối với tinh linh bộ lạc có sức hấp dẫn quá lớn.
Sau đó, ngoại trừ việc tuần hóa ngàn năm cổ thụ, Dương Lăng còn dụng thời gian chỉ huy ma thú đại quân đi săn thú, ngưng kết máu của ma thú thành từng viên từng viên để nuốt vào. Nếu không có sinh mệnh nước suối thì huyết châu là cách nhanh nhất để tăng lên vu lực. Cùng lúc đó, cũng có thể huấn luyện khô mộc chiến sĩ, Giác phong thú và Tà nhãn phối hợp chiến đấu, đúng là một công hai ba việc.
Từ khi thuần hóa ra khô mộc chiến sĩ, Dương Lăng phát hiện vu lực màu đỏ sậm trong cơ thể đã có thêm một tia màu xanh biệc, tốc độ tu luyện nhanh gần gấp đôi. Mỗi lần ngồi trên cây tu luyện, thiên địa linh khí bàng bạc nhanh chóng vào trong cơ thể Dương Lăng, mà lúc đó cây cối, cỏ dại ở bên cạnh đều tản mát ra một tia năng lượng màu xanh biếc, từ khắp vị trí trên người hắn thẩm thấu vào.
Hơn một tháng sau, Dương Lăng đã thuần hóa được 15 khô mộc chiến sĩ cường đại. Trong đó có mười tên có thể tự động chữa thương, còn 5 thiết sam võ sĩ đao thương chém không vào. Cùng lúc đó, vu lực cũng tăng nhanh, mỗi ngày đã có thể thuần hóa hai cây cổ thụ có linh tính, tu luyện tới cao cấp huyết vu. Chỉ cần thêm một chút nữa thì tin tưởng là có thể đột phá tới cảnh giới linh vu.
Kính mời mọi người tham gia dịch Ma Thú lãnh chúa.
Để tiện liên lạc hãy add nick : lythong84@yahoo.com
Last edited by Lythongcz; 20-11-2008 at 02:01 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vuhanduong
Ma thú lãnh chúa quyển 1 : Đặc Lặc Tư sâm lâm.
Tác giả : Cao Pha - ma thú lãnh chúa tương lai
Chương 17 : Khổ mạch tửu đích hồi báo.
Dịch giả : vuhanduong
Biên dịch : lythongcz
Nguồn : 4vn.eu
Chúc mừng ngày 20/11 và đám cưới của đệ halinh cùng người đẹp wild
Trong phạm vị năm trăm dặm quanh tinh linh bộ lạc đều đã kiểm tra hết cuối cùng Dương Lăng cũng dừng hành động tìm kiếm cổ thụ ngàn năm lại.
Bên ngoài sâm lâm cổ thụ rất thưa thớt, mà bên trong Đặc Lạp Tư sâm lâm lại là khu vực cao cấp ma thú hoành hành, hiện giờ Dương Lăng còn chưa có thực lực đi vào. Theo điển tịch của tinh linh ghi lại và trí nhớ của Giác phong thú đều cho thấy ở sâu trong sâm lâm ma thú cực kỳ cường đại, nếu không đủ bản lãnh mà đi vào thì chỉ làm thức ăn nhét kẽ răng của chúng mà thôi.
Cùng lúc đó, căn cứ theo tin tức hồi báo, bên ngoài sâm lâm tại Duy Sâm Trấn dong binh không biết rõ thân phận càng ngày càng nhiều. Để tránh khỏi sự tập kích bất ngờ của Y Thước Á, Dương Lăng quyết định đi ra ngoài tìm hiểu rõ tình huống.
Chuẩn bị ổn thỏa tất cả, Dương Lăng ngồi trên lưng sư thứu một mình đi tới Duy Sâm Trấn bên ngoài Đặc Lạp Tư sâm lâm. Vừa đi vừa tận dụng thời gian huấn luyện ma thú đại quân. Sau khi đánh một trận với Dã man nhân, Tà nhãn mặc dù biểu hiện xuất sắc nhưng lộ ra một khuyết điểm trí mạng, đó là quá lãng phí hỏa lực.
Tiến hóa tới nhị giai nhưng Giác phong thú mỗi ngày cũng chỉ có thể phóng ra ba cây châm độc, mà Tà nhãn có thể phóng ra hơn mười loạt đạn mỗi ngày. Trên chiến trường, nếu trước khi ma lực hao hết mà không kết thúc được trận đánh, thì chỉ còn nước đợi đối phương giết hại, vì vậy càng phải đề cao khả năng chiến đấu của ma thú đại quân.
Sư thứu là trung cấp ma thú nên tốc độ vượt xa Giác phong thú, ngày bay ngàn dặm. Hai ngày sau, Dương Lăng thuận lợi đi tới Duy Sâm Trấn bên ngoài sâm lâm.
Duy Sâm Trấn không quá lớn, phía đông và phía tây có hai tòa tháp gỗ. Đường phố nhỏ hẹp, hàng quán hai bên đường ít đến mức có thể đếm được, hầu hết đều là các nhà buôn bán củi nho nhỏ. Nhưng ngoài ý muốn của Dương Lăng, ở đây cũng có một quán bán rượu, đi vào bên trong đã thấy đầy tửu quỷ đang say.
-Tiên sinh, ngài muốn được phục vụ đặc biệt không?
Dương Lăng vừa bước vào cửa, một thiếu phụ rất nhanh lại gần. Mặc bộ quần áo mà làm người ta có thể thấy được đôi chân thon dài, hai đầu vú cũng có thể thoang thoáng nhìn thấy.
-Không cần, cho ta hai chén rượu là đủ.
Dương Lăng không cần nghĩ cũng biết người đàn bà này làm nghề gì. Xem ra nơi nào có rượu, thì có đàn ông lui tới, mà nơi đàn ông tập trung thì có loại đàn bà này, sang thế giới này cũng vẫn là như vậy.
-Tiên sinh chỉ cần là có một chút tinh tệ, người có thể có được sự phục vụ tuyệt vời.
Thiều phụ nhìn Dương Lăng, nhẹ nhàng đi tới :
-Chẳng lẽ Đỗ Lệ Tư không làm người động tâm?
Cảm nhận được bộ ngực mềm mại co dãn của thiếu phụ, cùng da thịt trắng mịn của nàng, Dương Lăng không khỏi rung động trong lòng. Nhìn nàng mặc cái quần được xẻ bên thật là mê người, liền nghĩ thầm-Huyền ảo vu thuật có thể thuần hóa được ma thú, cổ thụ có linh tính vậy thì có lẽ nhỏ máu tươi lên một người đàn bà, không khéo sẽ có một người nữ nô đây!
Thuần hóa một nữ nô để mặc cho mình sai khiến?
Một trận gió mát thổi qua, Dương Lăng khôi phục lại tinh thần. Gần đây không biết có chuyện gì xảy ra, định lực tại vấn đề này càng ngày càng thấp, không biết có phải là do tu luyện thần bí vu quyết mà phát sinh ra không. Thình thoảng lại mơ thấy người đàn bà ăn mặc sang trọng trên chiếc xe lúc trước, nhớ đầy đặn cái mông và vết máu dính ở bên trên vu tháp.
Hít vào một hơi, Dương Lăng rất nhanh tỉnh táo lại, nhẹ nhàng đẩy người thiếu phụ đầy hấp dẫn ra. Duy Sâm Trấn là địa bàn của Y Thước Á, tay chân đông đảo, bây giờ không phải là lúc để tán tỉnh mà phải nghe xem tình hình cụ thể là tốt hơn cả.
Thoát khỏi sự dây dưa của người thiếu phụ, Dương Lăng tìm lấy một vị trí trong quán rượu ngồi xuống, âm thầm đánh giá chung quanh. Cách hắn không xa, có hai nam nhân mặc quần áo dong binh đang uống rượu nói chuyện gì đó khiến cho hắn chú ý.
-Hài, Cổ Lực Đặc, nghe nói có vài tiểu cô nương mới được đưa đến, đã được thưởng thức qua chưa?
-Một lần phải trả hai mươi hắc tinh tệ, đúng là cướp bóc mà. Nhưng mà kỹ thuật đúng là quá tuyệt, Phân Lý Tư Đặc ngươi ngàn vạn lần không nên bỏ qua đó. So với bà vợ của ngươi giỏi hơn nhiều lắm .
Một tên tráng hãn chép chép lưỡi, mặc một bộ khôi giáp cũ kỹ tựa hồ là một gã dong binh nghèo.
Uống cạn một chén khổ mạch tửu, Phân Lý Tư Đặc đặt mạnh cái chén xuống bàn :
-Mẹ nó, sinh ý bây giờ càng ngày càng khó làm, đem cả nnoij khố bán đi cũng không có hai mươi mai tinh tệ.
-Thôi đừng có tại đây giả nghèo giả khổ, tiểu tử nhà ngươi vừa mới nhận một nhiệm vụ, làm sao lại không có tiền?
-Không nói còn tốt hơn, nói càng bực mình thêm, ta thật vất vả hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lại chỉ nhận được một phần năm tiền thưởng. Con chó Y Thước Á, An tạp gia tộc là lũ chó, mẹ nó, cuộc sống này thật không thể sống nổi!
Tên đạo tặc Phân Lý Tư Đặc rất là bất bình, mấy ngày hôm trước phải mạo hiểm tánh mạng để hoàn thành nhiệm vụ, không nghĩ tới lũ chó An tạp gia tộc thấy được bèn lấy lý do là thu phí bảo vệ để chiếm đoạt phần lớn.
Bối rối nhìn ngó bốn phía, dong binh Cổ Lực Đặc lấy ngón trỏ đặt lên miệng :
-Hừ, nhỏ miệng một chút, ngươi sợ mình sống lâu quá à? Nếu bị lũ chó An tạp gia tộc nghe thấy thì mất một ngón tay đó!
Uống vào một ngụm rượu, đạo tặc Phân Lý Tư Đặc hai mắt đỏ bừng. Cách đây nửa năm, bởi vì hắn không kịp thời giao ra phí bảo vệ, ngón vô danh trên tay phải đã bị Y Thước Á ra lệnh cho gia đinh chặt bỏ mất một đốt. Cũng vì thế mà sự linh hoạt của tay phải đã không bằng trước kia, sinh ý càng ngày càng ít, cuộc sống cũng càng ngày càng khó khăn hơn nhiều.
Thấy Phân Lý Tư Đặc nghiến răng ken két, dong binh Cổ Lực Đặc hiểu được mình vừa động chạm vào nỗi đau của hắn :
-Huynh đệ không nói nữa, nào uống rượu. Mà đạo tặc các ngươi tin tức biết nhiều, ta nghe nói có người ở Đặc Lạp Tư sâm lâm phát hiện một tòa cự long huyệt động khổng lồ, không biết là thật hay giả vậy?
-Cổ Lực Đặc, thật không dấu ngươi, ta cố hết sức cũng không nắm được tình huống cụ thể!
Phân Lý Tư Đặc chần chờ một lát rồi nhỏ giọng nói tiếp :
-Nhưng trên trấn gần đây có rất nhiều người không rõ thân phận đi vào, có đại kiếm sư mặc trọng giáp, còn có rất nhiều ma pháp sư. Ta còn nghe nói giáo đình cũng phái một gã thần điện ky sĩ và một đại ma pháp sư tới đây, xem ra không phải tin đồn thất thiệt!
Thần điện kỵ sĩ của giáo đính? Bảo sao An tạp gia tộc thời gian gần đây im lặng như vậy.
Dong binh Cổ Lực Đặc hiểu ra tại sao thời gian gần đây lũ chó An tạp gia tộc lại an phận hơn trước, không như trước kia một ngày đều làm loạn cả Duy Sâm Trấn. Xem ra cây có bóng, người có danh, không điều ác nào không làm An tạp gia tộc tất nhiên là đang lo lắng giáo đình kỵ sĩ đến điều tra.
-Hài, hai vị có thể uống cùng ta mấy chén được không? Ta mời!
Sau khi nghe được câu chuyện của hai người, Dương Lăng trầm tư trong chốc lát, sau đó cười cười đi tới .
-Tiểu nhị, mang đến ba bình rược ngon lại đây.
Nhìn Dương Lăng không mời mà tới tên dong binh cẩn thận không nói nữa nhưng đạo tặc Phân Lý Tư Đặc lại vẫn đang nhỏ giọng chửi vài câu.
-Gặp mặt tức là có duyên, hai vị huynh đệ, uống nào!
Dương Lăng nhiệt tình giơ chén rượu lên. Trong lúc vô ý biết được tin tức về long huyệt và giáo đình, Dương Lăng hiểu được chuyến đi này không thất bại. Cái khác không nói, chỉ cần An tạp gia tộc không dám công khai trả thù cũng giúp cho mình càng dễ dàng ở Duy Sâm Trấn hành động.
Vẻ mặt không vui Phân Lý Tư Đặc không khách khí giơ chén rượu lên ngang đầu rồi uống, nhưng tên dong binh Cổ Lực Đặc lại tỏ vẻ trầm ngâm :
-Tiên sinh trông mặt không quen cho lắm, có phải lần đầu tiên tới Duy Sâm Trấn, chẳng biết gọi là gì?
Thấy đạo tặc Phân Lý Tư Đặc một hơi uống hết chén rượu, Dương Lăng nhớ tới ải nhân Lỗ Thước :
-Tại hạ là Dương Lăng, là một gã buôn bán vũ khí, nghe nói Duy Sâm Trấn có nhu cầu rất lớn về binh khí nên đến đây xem tình hình, còn mong hai vị huynh đệ giúp đỡ!
Không chút bối rối, Dương Lăng nhanh chóng nghĩ ra một thân phận hợp lý, vừa rồi ở bên ngoài đi lại vài vòng thấy cả Duy Sâm Trấn không có một gian hàng nào bán binh khí. Mà cả nghề đốn củi lẫn săn thú ở Đặc Lạp Tư sâm lâm đều cần đền vũ khí, vì vậy nếu tại Duy Sâm Trấn mở một gian hàng bán binh khí là một chủ ý rất tốt.
Uống một ngụm khổ mạch tửu mà Dương Lăng mời khách, dong binh Cổ Lực Đặc nói :
-Ồ, ra là Dương đại thương nhân, thất kính, thất kính, mà không biết người anh em là người của thương hội nào vậy?
Nghe nói Dương Lăng chuẩn bị mở một quầy bán binh khí, Cổ Lực Đặc không khỏi rung động. Quầy bán binh khí cùng với lò rèn không giống nhau, phải có vật chất và tiền bạc rất lớn, nếu không có đủ tiền thì đến nghĩ đều không dám nghĩ đến nữa là.
-Chỉ là một thương hội nhỏ mà thôi, có nói ra cũng không có người biết!
Dương Lăng làm ra vẻ thần bí, cười cười :
-Vũ khí và áo giáp ta đã cùng Ải nhân thỏa thuận tốt rồi, tiền cũng không phải vấn đề, giờ chỉ còn thiếu vài tên tiểu nhị, không biết hai anh em có thể giúp đỡ tại hạ hay không ?
Trên đại lục này, vũ khí mà Ải nhân chế tạo nổi tiếng về độ cứng cỏi và sắc bén. Dương Lăng tin tưởng rằng chỉ cần mang Ải nhân Lỗ Thước đến làm, thì làm ăn chắc chắn cực kỳ phát đạt. Đương nhiên nếu có mấy tên đại ca ở địa phương hỗ trợ vậy càng thêm thuận lợi.
-Cái gì, ải nhân ?
Cổ Lực Đặc và Phân Lý Tư Đặc nhìn nhau kinh hãi, Ải nhân tay nghề thuần thục, vũ khí chế tạo ra không đủ cầu. Nếu như Dương Lăng nói là đúng, có lượng lớn Ải nhân chế tạo binh khí vậy hắn không phú cũng quý. Hắn nói tiểu thương hội chắc là do hắn không muốn nói rõ mà thôi.
Trầm tư một lát, Cổ Lực Đặc và Phân Lý Tư Đặc đều nhìn ra được ý tứ trong mắt của nhau. Nếu như tất cả đều là thật, chỉ cần bám vào Dương Lăng, coi như đã gặp được cơ hội ngàn năm có một. Cho dù Dương Lăng chỉ là bịa chuyện cũng đáng giá để đánh bạc một chuyến.
Cổ Lực Đặc và Phân Lý Tư Đặc mời Dương Lăng vào trong một căn phòng trang nhã của quán rượu nói chuyện cho tiện. Rất nhanh Dương Lăng nhanh chóng biết rõ về mọi mặt đời sống của Duy Sâm Trấn. Thông qua tên Phân Lý Tư Đặc đang hận An tạp gia tộc đến thấu xương mà ngay cả nhị phu nhân của An tạp gia chủ thích mặc quần lót màu gì cũng đều biết tường tận.
Kính mời mọi người tham gia dịch Ma Thú lãnh chúa.
Để tiện liên lạc hãy add nick : lythong84@yahoo.com
Last edited by Lythongcz; 20-11-2008 at 02:01 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của vuhanduong
Ma thú lãnh chúa quyển 1 : Đặc Lặc Tư sâm lâm.
Tác giả : Cao Pha - ma thú lãnh chúa tương lai
Chương 18 : Thị nữ Ngả Lỵ Ti.
Dịch giả : vuhanduong
Biên dịch : lythongcz
Nguồn : 4vn.eu
Chúc mừng ngày 20/11 và đám cưới của đệ halinh cùng người đẹp wild
-Cái gì, ám sát thất bại ?
Bên trong tòa thành, Y Thước Á tức giận hét to như sấm :
-Xưng là mười bước giết một người, đến ngay cả một tên triệu hồi sư cũng không thể giết chết, con mẹ nó đúng là lũ chó!
Một tiếng -ba vang lên, Y Thước Á ném thật mạnh chén trà trong tay xuống đất :
-Cổ Đức, ta muốn tự tay giết cái tên triệu hồi sư đáng ghê tởm đó, cắt từng miếng từng miếng thịt của hắn xuống cho chó ăn!
-Thiếu gia, xin hãy tỉnh táo .
Cổ Đức vuốt vuốt ria mép nói :
-Bọn lão gia phải ít nhất một tháng nữa mới có thể từ ngoài biển trở về, mà trong khoảng thời gian này trên trấn có rất nhiều nhân vật không rõ xuất hiện, thật sự là chúng ta không nên trực tiếp ra tay.
Thời gian gần đây Y Thước Á rất bực mình, từ khi thảm bại ở Tinh linh bộ lạc trở về liền gặp không ít phiền toái. Không biết là tên chết tiệt nào lộ ra tin phát hiện Cự long huyệt động trong Đặc Lạp Tư sâm lâm khiến cho xuất hiện rất nhiều nhân vật không rõ thân phận ở trên trấn. Có mạo hiểm đội, có dong binh đến từ các nơi khác, còn có cả kỹ sĩ suốt ngày mơ giấc mộng giết rồng, mà còn nghe nói giáo đình cũng bí mật phái sứ giả đến nơi này.
Trên trấn tình hình càng ngày càng phức tạp khi số lượng người vào ngày càng nhiều. Mấy ngày trở lại đây thỉnh thoảng lại có gia đinh bị giết hoặc mất tích, có người nói là sự trả thù từ các kẻ địch của gia tộc, cũng có người nói đó là do bọn hắn ở ngoài trấn không cẩn thận trêu chọc vào nhân vật thần bí mà cường đại. Không biết được đâu là thông tin chính xác, Y Thước Á không biết phải ra tay với ai.
Các đội mạo hiểm hoặc dong binh bình thường thì Y Thước Á không thèm để ý , nhưng sứ giả của giáo đình lại là vấn đề không nhỏ, nếu để bọn họ biết được tội chứng của gia tộc vậy thì sẽ có phiền toái lớn. Bởi vì cha hắn đã mang đại bộ phận tinh anh võ sĩ đi thực hiện một chuyện trọng đại, ở trong nhà giờ chỉ còn vài tên cao thủ nên hắn đành ở lại trong thành.
-Cổ Đức, vậy ý của ngươi như thế nào?
Trong cả tòa thành chỉ có mưu sĩ Cổ Đức đi theo cha hắn nhiều năm có thể làm cho Y Thước Á tỉnh táo lại.
Sau một lát trầm tư, Cổ Đức chậm rãi nói :
-Hiện nay trên trấn tình thế rất là phức tạp, trước khi lão gia mang theo võ sĩ trở về, chúng ta ngàn vạn lần không thể hành động lỗ mãng. Gần đây, tại hạ đã liên lạc được một gã đại kiếm sư ở Ban Đồ đế quốc, có lẽ chúng ta có thể….
Sau một lát bàn mưu tính kế, Y Thước Á và mưu sĩ Cổ Đức nghĩ ra một kế hoạch mượn đao giết người. Mua bán nô lệ là nguồn thu nhập chủ yếu của gia tộc, mà các cô gái tinh linh với ngoại hình xinh đẹp lại càng là món hàng mà rất nhiều người tranh giành để mua. Vì để dẹp bỏ trở ngại trong việc bắt bớ tinh linh nhân tiện có thể báo thù nên hắn nhất định muốn giết chết thần bí triệu hồi sư Dương Lăng đầu tiên.
Ở bên trong một quán rượu cách tòa thành của An Tạp gia tộc không xa, Dương Lăng vui vẻ uống một ngụm khổ mạch tửu, không hế biết rằng đang có một âm mưu đang nhằm vào hắn mà thực hiện.
-Trước khi tại hạ trở về, trong mấy ngày này còn xin nhờ hai vị lưu ý nhiều hơn một số việc đã bàn, cáo từ.
Tùy ý đặt xuống bàn vài tử tinh tệ, Dương Lăng nhanh chóng rời đi. Ớ phía sau, đạo tặc Phân Lý Tư Đặc sợ hãi kêu lên, nhanh chóng cầm lấy tử tinh tệ trên mặt bàn. Mấy bình khổ mạch tửu chỉ cần hơn mười hắc tinh tệ là đủ trả, không nhĩ tới Dương Lăng vừa ra tay đã đặt xuống năm tử tinh tệ, đúng là một đại quý tộc giàu có.
Nhận thấy hành động của đạo tặc Phân Lý Tư Đặc, Dương Lăng cười nhẹ nhàng. Đối với một nơi vẫn còn nghèo nàn thế này thì cần phải thi triển một ít thủ đoạn, ra tay hào phóng là một phương pháp tốt nhất. Hắn hiểu rằng chỉ cần được dong binh Cổ Lực Đặc và đạo tặc Phân Lý Tư Đặc là hai tên lưu manh ở đây bán mạng cho, thì đối với việc đặt chân vững vàng ở Duy Sâm Trấn càng dễ dàng hơn rất nhiều.
Tấn công là cách phòng ngự tốt nhất, vì để đối phó với sự trả thù của An Tạp gia tộc, Dương Lăng quyết định tại Duy Sâm Trấn mở một gian bán vũ khí do Ải nhân chế tạo. Vừa có thể thu thập tin tức tình báo, vừa có thể hấp dẫn sự chú ý của An Tạp gia tộc, chuyển từ thế bị động sang thành thế chủ động. Đương nhiên, nếu có thể thu được lợi nhuận thì càng tuyệt vời hơn.
Đi vào Duy Sâm Trấn đại lượng nhân vật không rõ lai lịch, chuyện này đối với Y Thước Á là một chuyện rất đau đầu, nhưng đối với Dương Lăng thì đây đúng là một cơ hội ngàn năm khó gặp. Tình thế càng phức tạp nhiều tên sẽ lợi dụng đục nước béo cò đối với sản nghiệp giàu có An Tạp gia tộc càng phải cẩn thận, nhưng đối với hắn thì hành động càng có lợi hơn nhiều.
Nhanh chóng trở về Tinh linh bộ lạc, Dương Lăng cực lực thuyết phục tinh linh trưởng lão. Nghe xong tuy vẫn còn có điều lo lắng nhưng lão vẫn ra tay giúp đỡ Dương Lăng. Lão phái vài tên dũng sĩ tinh anh làm thị vệ cho Dương Lăng. Đồng thời cũng đáp ứng yêu cầu của Dương Lăng, lấy ra tám mươi bình Lang mỗ tửu cuối cùng cho hắn mang đi.
Mang theo tám mươi bình Lang mỗ tửu, Dương Lăng đi tới Ải nhân bộ lạc. Quả nhiên thấy được tám mươi bình Lang mỗ tửu Ải nhân liền đáp ứng ngay.
-Dương Lăng huynh đệ, chỉ cần mỗi ngày đều có rượu ngon, đừng nói là Duy Sâm Trấn mà nếu ngươi đi đến chân trời góc biển ta cũng theo ngươi.
Ải nhân Lỗ thước vừa đi vừa cầm lấy bầu rượu đeo bên hông uống một ngụm lớn.
-Thế giới bên ngoài rất tuyệt vời, tráng lệ, cái gì khác không nói nhưng rượu ngon thì có rất nhiều!
Nhìn cái bao trên lưng Tạp Tây đựng đầy vũ khí, Dương Lăng mở hé ra nhìn qua :
-Lỗ Thước, chỉ cần ngươi và người trong tộc đả tạo càng nhiều vũ khí cho ta, đừng nói mỗi ngày một vò rượu, ngươi muốn nằm ngâm mình mà ngủ trong rượu ta cũng đáp ứng được ngươi!
Có sự hấp dẫn của rượu ngon, Lỗ Thước đáp ứng ngay yêu cầu của Dương Lăng, đồng thời còn thay hắn mời thêm được năm tên tộc nhân đi theo hỗ trợ. Đồng thời, được Lỗ Thước cực lực hỗ trợ, Dương Lăng mua được vũ khí của Ải nhân bộ lạc với giá rất thấp. May là từ trong tay Dã man nhân cứu ra được không ít người nếu không Dương Lăng cũng không biết làm thế nào để vận chuyển vũ khí ra khỏi Đặc Lạp Tư sâm lâm.
Mặc dù Tinh linh trưởng lão không nói gì, nhưng Dương Lăng hiểu được nhiều nhân loại như vậy ở lâu dài tại Tinh linh bộ lạc cũng không thích hợp. Thương lượng với đám người Tạp Tây rồi tất cả cùng quyết định đi tới Duy Sâm Trấn, vì trong đó có không ít người từ nhỏ đã sinh sống ở Duy Sâm Trấn.
Sau khi được cứu thoát, đám người Ngả Lỵ Ti lúc nào cũng hy vọng nhanh chóng trở về Duy Sâm Trấn, nhưng vì khắp nơi trong sâm lâm đều có ma thú, cho nên không thể không tạm thời ở lại Tinh linh bộ lạc chữa trị thân thể thật tốt. Bây giờ có Dương Lăng tự mình dẫn đầu, bọn họ cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
-Đại nhân, về tới Duy Sâm Trấn, nếu đại nhân không chê thì trước tiên về ở tại nhà của tiểu nhân, không biết có được không?
Nhanh chân đuổi theo Dương Lăng, Tạp Tây rất nhiệt tình mời.
-Tạp Tây, rất nhiều người trong số này đều không có chỗ ở, nhà của ngươi có thể ở được mấy người? Dương Lăng cười cười mà nói:
-Yên tâm đi, ta đã sớm có sự an bài cẩn thận rồi
Sau khi thuyết phục được tinh linh trưởng lão, Dương Lăng đã cưỡi sư thứu rất nhanh trở lại Duy Sâm Trấn, Dưới sự giúp đỡ của Cổ Lực Đặc và Phân Lý Tư Đặc mua ngay một lượng lớn phòng ở. Phía trước dùng để bán vũ khí, còn bên trong để chế tạo vũ khí và làm chỗ ở cho những người vô gia cư, đúng là có lợi cả hai đường.
Được sự bảo vệ của ma thú đại quân, mọi người không gặp nguy hiểm gì trên đường đi, hơn mười ngày sau rốt cục cũng đi ra khỏi Đặc Lạp Tư sâm lâm. Được Cổ Lực Đặc chạy tới giúp đỡ dẫn đường, trực tiếp đi tới địa điểm mới mua cách đây không lâu.
Tiếp theo, mọi người rất là bận rộn. Ải nhân Lỗ Thước và tộc nhân chuẩn bị thiết bị và lò rèn chuẩn bị tại Duy Sâm Trấn chế tạo binh khí; Tạp Tây chỉ huy mười tên võ sĩ được Dương Lăng cứu tích cực tuần tra chung quanh trang viện để đề phòng An Tạp gia tộc tập kích; Cổ Lực Đặc và Phân Lý Tư Đặc phụ trách tuyên truyền sắp khai trương gian binh khí do ải nhân chế tạo.
-Nhẹ nhàng, thơm mát, so với cực phẩm Bích loa xuân của An Khê trà trang uống ngon hơn nhiều!
Tựa lưng trên chiếc ghế bọc da hổ, nhìn chung quanh mọi người bận rộn và tốc độ nhanh vượt xa cả dự liệu của mình, Dương Lăng thoải mái uống một ngụm trà vừa được Ngả Lỵ Ti bưng lên.
-Đại nhân, đây là trà làm từ cây đan biện đằng, hương thơm nồng đậm, là đặc sản của Duy Sâm Trấn đó!
Thấy Dương Lăng đặt chén trà xuống, Ngả Lỵ Ti nhẹ nhàng nắn bóp bả vai cho hắn. Từ khi Dương Lăng thuận lợi cứu ông nội nàng, Ngả Lỵ Ti vô cùng cảm kích hắn, tận lực chiếu cố hắn, hi vọng có thể báo đáp phần nào đại ân đại đức của hắn. Dương Lăng bận đến độ mồ hôi đầy mặt, nàng kịp thời lấy tay lau đi, nếu Dương Lăng không kịp ăn cơm thì nàng mang cơm đặt ở phòng của hắn, Dương Lăng mệt mỏi thì nhẹ nhàng nắn bóp hai vai cho hắn.
Vừa mới bắt đầu, Dương Lăng còn không có quen, nhưng nói với Ngả Lỵ Ti vài lần thấy nàng vẫn như như vậy, cùng không nói thêm nữa, thản nhiên hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của cô bé.
-Ngả Lỵ Ti, sau này không gọi ta là đại nhân, mà cũng không được gọi là chủ nhân đó!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ngả Lỵ Ti, nhìn xem bộ ngực vẫn còn nhỏ bé của nàng, Dương Lăng rung động trong lòng mà nói :
-Sau này, gọi là Dương đại ca biết chưa!
-Vâng, Dương đại ca!
Ngả Lỵ Ti khuôn mặt đỏ bừng lên, nhỏ giọng nói một câu. Không biết tại sao,nàng hiểu được ánh mắt Dương Lăng không giống bình thường trong mắt như có ngọn lửa đang thiêu đốt vậy.
Cảm giác làm lão bản rất tuyệt.
Thoải mái tựa trên ghế da hổ, nhìn trong cửa hàng đầy binh khí do Ải nhân chế tạo, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người Ngả Lỵ Ti, Dương Lăng từ từ nhắm lại hai mắt. Trước kia cả năm làm việc bận bịu gần chết còn có khi không đủ sống, không nghĩ tới là vô ý đi tới thế giới xa lạ này, sau một thời gian ngắn đã có nguồn sinh ý đầu tiên.
Dương Lăng nhắm hai mắt lại, tận tình hưởng thụ sự phục vụ của Ngả Lỵ Ti, không hề biết rằng đang có một cơn bão nhắm vào chính mình. Trên một vùng đất không người cách Duy Sâm Trấn mấy trăm dặm đang có một con khoái mã đang chạy nhanh như gió hướng về phía Duy Sâm Trấn.
Kính mời mọi người tham gia dịch Ma Thú lãnh chúa.
Để tiện liên lạc hãy add nick : lythong84@yahoo.com
Last edited by Lythongcz; 20-11-2008 at 02:01 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của vuhanduong
Ma thú lãnh chúa quyển 1 : Đặc Lặc Tư sâm lâm.
Tác giả : Cao Pha - ma thú lãnh chúa tương lai
Chương 19 : Đổ chú.
Dịch giả : vuhanduong
Biên dịch : lythongcz
Nguồn : 4vn.eu
Chúc mừng ngày 20/11 và đám cưới của đệ halinh cùng người đẹp wild
Sau vài ngày vất vả, gian hàng bán vũ khí đầu tiên của Duy Sâm Trấn rốt cục cũng thuận lợi khai trương.
-Thưa các vị hương thân phụ lão, hôm nay là một ngày vui mừng trọng đại của gian binh khí điếm đầu tiên của trấn chúng ta, sẽ giảm giá hai mươi phần trăm các loại vũ khí do ải nhân chế tạo, số lượng có hạn, mọi người không nên bỏ qua!.
Nhìn người không ngừng mà đến, Dương Lăng mặt mày hớn hở. Chỉ cần có một phần mười số người ở đây mua vũ khí, thì hắn đã có thể thu hồi lại được vốn, đúng là một sự đầu tư quá lãi.
-Trời ạ, vũ khí của ải nhân, quả nhiên tất cả vũ khí đều do ải nhân chế tạo!
-Ồ, ta có bị hoa mắt không đây, xinh đẹp tinh linh làm người hầu, ta dám chắc chủ cửa hàng bán vũ khí này có địa vị rất lớn.
Tác Phỉ Á dẫn theo vài tỷ muội ăn mặc lộng lẫy đứng ở bên ngoài binh khí điếm. Khuôn mặt xinh đẹp, bộ ngực đầy đặn, và đôi chân thon dài cùng vẻ tươi cười làm cho đám người đang vây quanh ngây người.
Vũ khí do ải nhân làm ra cung không đáp ứng được cầu, hơn nữa tinh linh mỹ nữ cực kỳ hấp dẫn, rung động, thật sự làm cho người khác rung động.
Mặc dù Đặc Lạp Tư sâm lâm ở ngay cạnh đó, nhưng ải nhân và tinh linh đều rất ít xuất hiện ở Duy Sâm Trấn. Nhìn sắc bén vũ khí đầy rẫy lại có tinh linh xinh đẹp như tiên phục vụ, mọi người xôn xao bàn tán về thân phận của Dương Lăng.
-Hài, ta nghe nói lão bản là một đại tài chủ, làm ăn khắp cả đại lục
-Không phải, tài chủ đã là cái gì, một tên tài chủ có thể có nhiều tiền như vậy không ?
Một gã mắt tam giác giấu giấu giếm giếm nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói: -Nghe nói, từng có người ở gần hoàng cung Ban Đồ đế quốc thấy được người này.
-Chẳng lẽ là người trong hoàng thất? Mấy người chung quanh tên mắt tam giác đều thất sắc.
-Hắc hắc, ta chưa nói cái gì cả!
Tên có mắt hình tam giáp hạ thấp giọng nói :
-Các huynh đệ cẩn thận tay chân đó, đừng có nổi lòng tham, chủ nhân ở đây không phải là người mà chúng ta có thể trêu trọc, cẩn thận nếu không dù có tiền cũng không còn mạng mà hưởng thụ đó!
Nghe được mọi người đủ loại đồn đoán, ngồi dựa trên ghế da hổ Dương Lăng lắc đầu uống một hớp trà hoa lài do Ngả Lỵ Ti mang lên. Có lẽ nên mang thêm mấy tên Dã man nhân hung hãn đến đây canh cửa, lúc đó càng thêm hợp cách.
Làm ăn thì điều cần thiết là hấp dẫn sự chú ý của mọi người, tiếng vang trong hôm nay Dương Lăng rất hài lòng. Chỉ cần có người lui tới thì việc làm ăn sẽ lên nhanh như diều gặp gió. Mắt thấy có không ít dong binh bỏ tiền ra mua vũ khí cùng khôi giáp, tâm tình Dương Lăng càng thêm vui sướng.
-Chỉ có mấy cái đồ tồi tàn này, cũng có mặt mũi mang ra bán à, ông chủ đâu, ra đây cho ta?
Ngay khi Dương Lăng thất thần, ngoài cửa truyền đến một tiếng rống to.
-Ngươi là ai, ông chủ của chúng ta đâu phải là người ai muốn gặp là được ?
Không cần Dương Lăng phân phó, Phân Lý Tư Đặc giang ra hai tay ngăn tên hắc y võ sĩ lại. Từ khi Dương Lăng mang đến đại lượng vũ khí do Ải nhân làm ra và vài cô gái tinh linh xinh đẹp, Cổ Lực Đặc và Phân Lý Tư Đặc hiểu được mình đã đổ đúng cửa, Dương Lăng không phú tức quý, dám chắc xuất thân từ danh môn vọng tộc. Dựa vào cây đại thụ này thì giàu sang chỉ còn đợi mà thôi, vì vậy làm việc càng thêm nỗ lực.
-Ta là Ban Đồ đế quốc hoàng gia đại kiếm sư Ba Đế Tứ, lập tức gọi ông chủ của các ngươi ra đây cho ta !
Võ sĩ áo đen hừ lạnh một tiếng, đá một cước lên ngực Phân Lý Tư Đặc. -Rắc một tiếng, làm cho mấy nhành xương trên ngực Phân Lý Tư Đặc gãy mất, đau đến độ lăn lóc trên mặt đất.
Thấy kẻ đến có ác ý, Tạp Tây nhanh chóng rút trường kiếm ra, chỉ huy võ sĩ vây quanh. Thân là một sơ cấp kiếm sư hắn hiểu rõ sự đáng sợ của đại kiếm sư hơn bất cứ ai hết. Đừng nói A Cổ Tô chưa tới kiếm sư, mà chính mình cũng không qua nổi mấy chiêu của võ sĩ áo đen.
-Hắc hắc, không biết lượng sức mình, muốn chết!.
Ba Đế Tứ khinh thường hừ lạnh lên một tiếng, rút thanh trường kiếm đeo bên hông ra. Một mảnh hồng quang qua đi, ngoại trừ Tạp Tây còn lại trên ngực mười mấy người đều bị rạch một vết thương thật sâu, máu tuôn như suối.
-Trời ạ, đấu khí màu đỏ!
Nhìn hồng quang trên thân kiếm của Ba Đế Tứ lúc ẩn lúc hiện những tên dong binh thất sắc nhanh chóng rút lui đến khi cách xa chiến trường mười thước mới dừng lại.
Một chiêu qua đi, Tạp Tây hiểu được rằng mình không phải là đối thủ của Ba Đế Tứ. Đối phương có tuyệt kỹ là Xích Huyết đấu khí, tu vi cao cường, vậy không đơn giản là đại kiếm sư, sợ rằng thực lực sắp đến sơ cấp kiếm thánh.
-Hay, lợi hại .
Dương Lăng lạnh lùng cười rồi từ từ đi ra :
-Chẳng biết người anh em này đến đây có việc gì?
-Hừ, không cần nói nhiều, nếu vũ khí của các ngươi có thể tạo một vết rách trên lá chắn của ta thì ta chấp nhận thua cuộc, còn không thì đừng mang mấy đồ rác rưởi này ra lừa người khác!
Ba Đế Tứ vừa nói vừa giơ tấm lá chắn dầy bịch lên, vận chuyển đấu khí trong cơ thể làm cho tấm lá chắn đỏ bừng lên.
-Ngươi muốn đổ như thế nào?
Dương Lăng thần sắc không thay đổi, âm thầm đoán lai lịch và ý đồ của đại kiếm sư Ba Đế Tứ.
Ba Đế Tứ hừ lạnh một tiếng nói :
-Ngươi thắng, đầu của ta ngươi muốn cắt cứ cắt, còn nếu ngươi thua, hắc hắc tự cắt đầu mình xuống!
Quyết đấu sinh tử?
Ba Đế Tứ vừa nói xong, mọi người đang vây quanh ồn ào hẳn lên. Thần bí ông chủ có đại lượng vũ khí do ải nhân làm ra cung không đủ cầu, xinh đẹp mê người mỹ nữ tinh linh, bây giờ đột nhiên có một tên đại kiếm sư xuất hiện, thật đúng là một ngày có nhiều sự kiện.
Nhìn Ba Đế Tứ, Dương Lăng trong lòng rung động. Tên Ba Đế Tứ này sớm không đến, muộn không đến ngay khi mình khai trương thì tìm đến cửa làm loạn, hơn nữa vừa mở miệng ra là đã đòi lấy đầu của mình. Hiển nhiên là đã có chuẩn bị từ trước, rất có thể là do Y Thước Á sai khiến.
Điều phải đến sớm muộn sẽ đến, tránh được một lát không tránh được mười năm. Dương Lăng biết rằng chỉ có Y Thước Á mới có cừu hận với hắn, mà cũng chỉ có thế lực khổng lồ như An Tạp gia tộc mới có nhiều tiền như vậy để nhanh chóng mời được một gã Ban đồ đế quốc hoàng gia đại kiếm sư.
-Ông chủ, trong cơ thể tên đại kiếm sư này Xích Huyết đấu khí vô cùng hùng hậu, nếu không phá được đấu khí bên ngoài vậy thì không có cách nào làm hỏng tấm lá chắn trong tay hắn .
Tạp Tây nuốt nước miếng tức giận mà nói :
-Tên chó chết này tuyệt đối bị người khác sai khiến, cố tình lựa chọn ngày hôm nay tới đây để làm khó dễ.
Trên đời không có gì không thể đỡ được, mà cũng không có tấm lá chắn nào không thể phá.
Để ý Ba Đế Tứ, lại nhìn tấm lá chắn đỏ bừng trong tay hắn, Dương Lăng đột nhiên trong lòng vừa động, nghĩ tới một chủ ý tuyệt vời. Nếu đối phương đã không nói lý, dùng đấu khí để tăng cường phòng ngự cho tấm chắn , vậy hắn cũng không ngại dùng thủ đoạn đối với đối phương.
Kính mời mọi người tham gia dịch Ma Thú lãnh chúa.
Để tiện liên lạc hãy add nick : lythong84@yahoo.com
Last edited by Lythongcz; 20-11-2008 at 02:02 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của vuhanduong
Ma thú lãnh chúa quyển 1 : Đặc Lặc Tư sâm lâm.
Tác giả : Cao Pha - ma thú lãnh chúa tương lai
Chương 20 : Nỗi oan của đại kiếm sư.
Dịch giả : vuhanduong
Biên dịch : lythongcz
Nguồn : 4vn.eu
Chúc mừng ngày 20/11 và đám cưới của đệ halinh cùng người đẹp wild.
Lấy thanh trủy thủ ảm đạm vô quang từ trong không gian giới chỉ, Dương Lăng từ từ đi về phía Ba Đế Tứ.
Hàm răng Giác phong thú vô cùng sắc bén, đừng nói đao kiếm bình thường đến ngay cả trọng kiếm do ải nhân chế tạo cũng một ngụm cắn thành lỗ, nhưng cây trủy thủ nhặt được ở Ngõa Luân Á này thì lại nằm ngoài ý muốn của mọi người, mặc dù bên ngoài nhìn rất bình thường nhưng lại vô cùng sắc bén hơn nữa Giác phong thú cắn mạnh cũng không để lại một dấu vết nào cả.
-Ba Đế Tứ đại nhân, sanh tử là chuyện lớn, ngươi có cần suy nghĩ lại không? Dương Lăng lạnh lùng cười, lợi dụng lúc mọi người không để ý, lặng lẽ gọi ra một con Giác phong thú tiến hóa đến nhị giai, giấu vào trong ống tay áo.
-Nói đùa, Ba Đế Tứ ta cả đời đã chém không biết bao nhiêu cái đầu, làm sao phải sợ một tên nhóc con nhà ngươi?
Ba Đế Tứ rất tự hào, từ khi được kiếm thánh Ba Trát Khắc dạy đến nay, hắn chưa thua ở một trận quyết đấu chính thức nào, mà đảm nhiệm chức hoàng gia đại kiếm sư Ban Đồ đế quốc thì càng thêm vinh hoa phú quý.
Lấy được đầu tên này, có lẽ vẫn kịp trở về đế đô đánh bạc, Ba Đế Tứ vô cùng hưng phấn. Hắc không nghĩ đến mới thua mất hết nhà cửa ở sòng bạc Hoa Hồng thì đã có sinh ý tìm tới cửa, chỉ cần giết được Dương Lăng, hắn sẽ nhận được năm vạn tử tinh tệ.
Một tên triệu hồi sư không có đấu khí, muốn đánh thủng tấm lá chắn đã được hắn đưa đấu khí vào thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Ba Đế Tứ vô cùng khinh thường nhìn Dương Lăng đang đi tới gần, càng tâm phục khẩu phục mưu kế của Y Thước Á.
Hôm nay là ngày gian binh khí điếm của Dương Lăng khai trương, nếu Dương Lăng không dám tý thí cũng chính là thừa nhận vũ khí mà hắn bán là rác rưởi, sau này không thể nào buôn bán ở trên Duy Sâm Trấn, còn nếu hắn không biết sống chết vậy đúng là hợp với mưu kế mượn đao giết người của Y Thước Á.
-Dương Lăng, đừng đi , không nên đi tới!
Nhìn Ba Đế Tứ đã vận đấu khí sung mãn, lại nhìn Dương Lăng đang từng bước từng bước tiến lên, Tác Phỉ Á không để ý hết thảy chạy lên :
-Dương Lăng, không cần để ý đến tên điên này, chúng ta trở về Đặc Lạp Tư sâm lâm !
Mắt thấy Dương Lăng bị bắt buộc, Tác Phỉ Á thấy rất đau lòng nên không che giấu lòng mình nữa . Hy vọng Dương Lăng có thể buông tha tất cả, cùng sống một cuộc sống bình dị với nàng.
Chần chờ một lát, Ngả Lỵ Ti cũng chạy đến, hai mắt đã đỏ bừng :
-Dương đại ca, Tác Phỉ Á tỷ tỷ nói đúng đó, đây là một tên điên, không cần phải cùng hắn so đo.
Biết rõ thực lực của Ba Đế Tứ, đám người Tạp Tây cũng lao lên, tức giận nhìn chằm chằm tên Ba Đế Tứ đáng chết. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Ba Đế Tứ sớm đã bị bọn họ giết một vạn lần.
-Thật là quá đáng, một tên đại kiếm sư lại dùng thủ đoạn hạ tiện như thế này, đây không phải là cố ý giết người sao?
-Đúng, thật là quá đáng.
Mắt thấy tấm lá chắn đỏ bừng trong tay Ba Đế Tứ, mấy tên dong binh hiểu biết đều rõ một người không có đấu khí như Dương Lăng tuyệt đối sẽ không có phần thắng, hiểu được Ba Đế Tứ đây là đang cố ý muốn lấy mạng Dương Lăng, đều lớn tiếng nói.
-Hừ, ai không phục cứ lên đây, Ba Đế Tứ ta sẽ cho hắn ra đi .
Nghe mọi người nói, đại kiếm sư Ba Đế Tứ tức giận nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua chỗ nào thì mọi người đều ngậm miệng lại. Dù sao thực lực của một gã đại kiếm sư không phải chuyện đùa, cho dù là dong binh trải qua trăm trận cũng không dám mang họa vào thân, dù cho tức giận cũng không dám nói ra.
-Mật Tuyết Nhi, ta khẳng định đây một sự mưu sát, nếu tên đại kiếm sư này không có thù oán với người tuổi trẻ này thì cũng được kẻ thù của người tuổi trẻ mời tới!
Bên ngoài đám người có một nam một nữ cưỡi trên hai con ngựa trắng muốt. Người con trai ánh mắt sắc bén, trên người mặc một bộ áo giáp màu đen, trên lưng đeo một thanh trọng kiếm, trong tay cầm theo một cây thương huyền thiết dài hai thước hiển nhiên là một gã kỵ sĩ tinh anh. Người con gái trên mặt che một cái khăn, trong tay cầm một cây ma pháp trượng màu đen to như chuôi đao hiển nhiên là một ma pháp sư thần bí.
-Khắc Lỗ Tư, là một thần điện kỵ sĩ, chẳng lẽ ngươi khoanh tay đứng nhìn sao ?
Cô gái ma pháp sư che mặt nhíu mày, nhìn Ba Đế Tứ ở cách đó một quãng nói :
-Chiến sĩ của Ban Đồ đế quốc càng ngày càng không có kỷ luật, đường đường là một gã đại kiếm sư mà phải dùng thủ đoạn như thế này với một người còn trẻ tuổi không có đấu khí.
Nhìn cả một đám người, kỵ sĩ mặc trọng giáp lạnh lùng nói :
-Tên đại kiếm sư này quả thật là quá đáng nhưng Mật Tuyết Nhi nàng đừng quên lần này chúng ta có một nhiệm vụ bí mật, nếu ra tay sợ rằng bại lộ thân phận vậy thì không tốt chút nào!
Nghe Khắc Lỗ Tư nói như vậy, mà nhìn Dương Lăng không hề có đấu khí, ma pháp sư Mật Tuyết Nhi thở dài một hơi, không nói gì thêm, chỉ yên lặng nắm chặt pháp trượng.
-Các hương thân, vô cùng hạnh phúc khi mọi người có mặt tại đây hôm nay ! Dương Lăng nhẹ nhàng đẩy Tác Phỉ Á và Ngả Lỵ Ti ra, đi nhanh về phái Ba Đế Tứ :
-Trong tay ta là một cây chủy thủ bình thường do Ải nhân chế tạo ra, để cho các vị nhìn xem cuối cùng là tấm lá chắn của đại kiếm sư chắc chắn hay là chủy thủ của chúng ta sắc bén đây!
Giơ cây chủy thủ cho mọi người xung quanh xem, Dương Lăng mặt không đổi sắc đi về phía Ba Đế Tứ, giống như là không thèm để ý sự lợi hại của đại kiếm sư.
Cùng lúc đó, nhìn thấy Dương Lăng từng bước từng bước đi tới gần, Ba Đế Tứ lạnh lùng cười, dồn hết đấu khí trong người lên trên tấm lá chắc trên tay phải. Nhất thời, tấm lá chắn phát ra một vòng ánh sáng đỏ, nếu nhìn từ xa giống như ngọn lửa đang thiêu đốt vậy.
-Trời ạ, đứa nhỏ đáng thương.
-Ta đã thấy kẻ ngu, nhưng chưa thấy tên nào ngu như thế này, tự đâm đầu vào chỗ chết.
-Hắc hắc, ta dám nói tên lão bản ít tuổi này là một tên suốt ngày chỉ biết ăn và uống, căn bản không biết đại kiếm sư lợi hại như thế nào!
Tên có mắt hình tam giác hả hê nói :
-Có trò hay xem rồi, gia tộc người tuổi trẻ này nhất định sẽ tìm tên đại kiếm sư mà liều mạng đây, ha ha.
Nhìn Ba Đế Tứ mạnh mẽ bức người cùng với Dương Lăng, mọi người đều bàn tán. Có người thì đồng tinh, cũng có người chửi Dương Lăng là kẻ ngu không biết tiến lui, còn có người hả hê.
Trong khi mọi người vẫn đang bàn tán, Dương Lăng cố gắng huy động vu lực trong cơ thể, đột nhiên gia tốc nhanh như tia chớp lao về phía Ba Đế Tứ đang khinh thường. Ống tay áo không cao không thấp vừa vặn nhắm ngay phía ngực của Ba Đế Tứ.
Ngay khi mà tất cả mọi người đều nghĩ rằng Dương Lăng không nghi ngờ gì sẽ chết, thì xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Ba Đế Tứ đang khinh thường thì đột nhiên chấn động cả người, ngọn lửa màu đỏ trên tấm lá chắn nhanh chóng biến mất, chủy thủ của Dương Lăng theo sát phía sau, nhanh như chớp đâm một nhát -Phốc một tiếng xuyên qua tấm lá chắn cứng rắn.
Đường đường Hoàng gia đại kiếm sư của Ba Đồ đế quốc lại thua trên tay của một người trẻ tuổi không có chút đấu khí nào?
Trợn mắt há mồm nhìn chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cả nửa ngày trôi qua mà mọi người chưa hồi phục lại tinh thần, toàn trường không một tiếng động, thẳng đến khi Dương Lăng đặt thanh chủy thủ lên cổ Ba Đế Tứ thì mọi người mới hét to lên.
-Giết chết hắn!
-Cắt cái đầu chó của hắn xuống!
Mọi người khản cổ kêu lên, nhất là dong binh càng vừa hô to vừa huy động vũ khí trong tay của mình. Xem ra tên đại kiếm sư kiêu ngạo đã sớm bị mọi người tức giận.
-Ngươi......
Ba Đế Tứ khinh thường nên bị Giác phong thú bắn ba cây châm độc, cả người vô lực. Vừa định mắng to Dương Lăng hèn hạ thì cảm thấy trên cổ đau xót, chảy xuống một tia máu.
-Xem ra, yết hầu của đại kiếm sư cũng giống người bình thường, cũng đổ máu đó chứ. Nhìn Ba Đế Tư đang hoảng sợ Dương Lăng lạnh lùng nói :
-Không biết chỉ dùng chủy thủ cắt đứt yết hầu tốt hơn, hay dùng búa chặt đứt cái đầu heo của ngươi xuống tốt? Hay là cho ngũ mã phanh thây ngươi ra.
Nhìn hàn quang chợt léo lên trong mắt Dương Lăng, lại nhìn nụ cười lạnh lùng của hắn, Ba Đế Tứ cả người phát run, không dám nói cái gì, đứng im không nhúc nhích. Là một tên kiếm sư kinh nghiệm phong phú, hắn hiểu được chủy thủ đang để trên cổ mình sắc bén thế nào, chỉ cần Dương Lăng nhẹ nhàng cứa một nhát là mình phải vĩnh biệt cái thế giới tươi đẹp này.
Ba Đế Tứ hối hận vô cùng, độc ác nguyền rủa mười tám đời tổ tông của tên Y Thước Á. Nếu không phải mình khinh thường, đem tất cả đấu khí hộ thân vào tấm chắn, vậy thì hắn đường đường là một hoàng gia đại kiếm sư sao có thể để cho Dương Lăng đánh lén thành công. Nếu Y Thước Á cung cấp thông tin chính xác, hắn sao lại không phòng bị để gặp cảnh mặc cho người chém giết thế này.
Kính mời mọi người tham gia dịch Ma Thú lãnh chúa.
Để tiện liên lạc hãy add nick : lythong84@yahoo.com