Quyển 1: Trở Về Đô Thị. Chương 17: Lâm tiểu thư nổi giận.
Dịch giả: taolakem Biên tập: Huyền Vũ Nguồn: 4vn+TuChanGioi
Lâm Thiển Tuyết trong lòng đang rất buồn bực, với tư cách là nữ nhi duy nhất của chủ tịch tập đoàn Chính Dương có thể nói rằng nàng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, bất quá mấy ngày gần đây nàng cảm thấy trong lòng rất là phiền não.
Nàng thật không ngờ mình chỉ mời bạn đi ăn và ngắm cảnh đêm thôi mà papa cũng phái người theo dõi giám thị nàng, đối với chuyện này nàng không thể dễ dàng bỏ qua được, dù sao nàng cũng đã trưởng thành cũng phải có không gian của riêng mình chứ.
Sau khi tốt nghiệp đại học, lúc về nước nàng không thực hiện theo ý nguyện của papa về làm việc ở công ty, bởi vì cơ bản là nàng không thích xử lý mấy việc đó, nàng thầm nghĩ phải làm những chuyện mà mình muốn mới được.
Cũng vì chuyện này mà nàng và papa đã vài lần lớn tiếng với nhau, hơn nữa, papa còn lo lắng cho sự an toàn của nàng, ngay cả khi nàng đi ra ngoài chơi cũng phải phái người đi theo giám thị không cho toàn quyền làm chủ (DG: mịa, đi WC cũng theo dõi cũng nên_hức).
Cuối tuần này, vài người bạn của nàng muốn cùng nhau đi ngắm cảnh đêm ngoài ngoại ô, lúc đó nàng cũng muốn đi cùng, nhưng sau khi papa nàng biết được chuyện thì nghiêm cấm không cho nàng đi, chuyện này quả thực làm cho nàng phát cáu không còn một chút niềm vui nào nữa cả.
Ngày hôm nay nàng định chuẩn bị trực tiếp đến công ty tìm papa nàng giải thích chuyện này, vì sao cứ xen vào cuộc sống riêng của nàng, nàng cũng không phải một đứa con nít 17-18 tuổi, nàng đã bước qua tuổi 20, đã có tư tưởng riêng, ý nghĩ riêng cho mình và cả.....tự do thân thể (DG: tự do thân thể? J) nàng hiện giờ không thích bị papa quản lý nữa.
Chủ tịch Lâm Chính Dương là chủ tịch tập đoàn Hoa Thiên chỉ có duy nhất một cô con gái thiên kim tiểu thư Lâm Tiểu Tuyết, tại tòa nhà Hoa Thiên này không ai không biết, bất quá ngày hôm nay xui xẻo lại có người không nhận ra vị thiên kim tiểu thư này…(DG: Chít mày chưa con…) Lâm Tiểu Tuyết đang muốn bước lên bậc thang đi vào công ty thì bỗng thấy có một người mặc đồng phục bảo an đang đi về phía nàng, tên bảo an này tuổi còn rất trẻ, nhìn qua thân thể cũng rất cưòng tráng, khỏe mạnh và khí thế rất mạnh mẽ, nhưng hắn có một đôi mắt thâm thúy và có điểm không thành thật đang nhìn về phía nàng, điều này làm cho Lâm Thiên Tuyết cảm thấy không vui.
“Dám nhìn bản tiểu thư như vậy, tên này hẳn không phải người tốt đẹp gì mà chính là một sắc quỷ !” Lâm Thiên Tuyết thầm nghĩ, có nên hay không tìm trực tiếp người quản lý nhân sự cấp cho hắn một lá đơn đuổi việc, tính ra nàng với tổng giám đốc Hạ Băng quan hệ cũng không tệ, chính là tỷ muội mà.
Nhưng mà, chuyện diễn ra tiếp theo lại làm cho nàng nghẹn họng, giật mình, trố mắt nhìn không ngớt, chỉ thấy tên sắc quỷ đi đến trước mặt nàng rồi duỗi thẳng tay ngăn cản nàng đi về phía trước, đồng thời rất lịch sự nói : “Vị tiểu thư này, rất xin lỗi, công ty không cho phép đỗ xe trước cổng công ty, mời cô chạy xe đến bãi đỗ xe mà công ty quy định được không?”
Lâm Thiên Tuyết hơi sửng sốt, sau đó cười nhạt một tiếng, mày liễu nhướng lên, mặt ngọc trắng noãn như tuyết hiện lên vẽ đầy khinh thường và băng lãnh, giương đôi mắt như làn thu thủy đánh giá trên người Phương Dật Thiên một lúc rồi tức giận hỏi: “Ngươi là ai?”
“Tại hạ là bảo an của tòa nhà Hoa Thiên, mong tiểu thư phối hợp với công việc của ta, ta cũng không muốn một thiên tài như ta ngày đầu tiên đi làm đã bị thượng cấp đem đi chiên xào đâu.” Phương Dật Thiên nặn ra một gương mặt sáng lạng tươi cười, thông thường hắn cho rằng với khuôn mặt sáng lạng và cái loại nụ cười trước mắt này của hắn có thể đả động tâm hồn của các nàng thiếu nữ, kỳ quái chính là mỹ nữ trước mắt hắn vẫn bảo trì khuôn mặt lạnh như băng nhìn hắn giống như là thấy một con mèo hay một con cẩu mà thôi, căn bản là thờ ơ triệt để....
Điều này làm cho lòng tự tin của Phương Dật Thiên phải chịu một sự đả kích rất lớn, hắn thầm nghĩ lẽ nào mị lực của mình bị tụt xuống trầm trọng rồi sao?”
“Thì ra tên này là người mới, thảo nào....” Lâm Thiên Tuyết thầm nghĩ, trước đây khi nàng đến công ty đều không cần mang xe trực tiếp đến bãi đỗ xe mà có người an bài, dù sao nàng cũng lười mang xe chạy đến phía dưới công ty của tòa nhà Hoa Thiên.”
Biết được Phương Dật Thiên là người mới tới làm việc ở đây, một lúc sau nàng với vẻ mặt nhàn nhạt nói : “Ngươi tránh ra cho ta, đừng ngăn cản bản tiểu thư, xét thấy ngươi là nhân viên mới nên ta không chấp nhất chuyện ngươi mạo phạm ta!”
Lâm Thiên Tuyết phất phất tay, vốn tưởng rằng những lời nàng nói sẽ làm đối phương thức thời mà lui ra, nàng định đi đến gặp quản lý tòa nhà Hoa Thiên, nhưng tên bảo an chết tiệt này lại không thèm lui ra nữa bước, trái lại, hắn còn lẵng lặng nhìn nàng bằng con mắt thâm thúy và bình tĩnh lạ thường.
Khi tiếp xúc ánh mắt bình tĩnh của Phương Dật Thiên nàng chợt thấy ánh mắt đó như có ma lực kì lạ làm tâm hồn thiếu nữ của Lâm Thiên Tuyết chấn động, nàng đột nhiên phát giác ánh mắt Phương Dật Thiên bỗng thay đổi, trở nên sắc bén hẳn lên làm nàng nhất thời không phản ứng kịp.
“Theo lời cô nói thì hình như thân phận của cô thật không nhỏ a, nhưng ta mặc kệ thân phận của cô là gì, đi đến đây phải tuân theo luật lệ ở nơi này, còn nữa, vừa rồi cô có ý gì? Ta mới đến làm nên không hiểu chưyện cho nên cô không tính toán, nói như vậy là cô bỏ qua cho ta? Vậy...cô có cần ta nói tiếng cảm tạ cô hay không ?” Phương Dật Thiên cười lạnh một tiếng, nói : “Đúng vậy, ta là bảo an, hôm nay là ngày đầu tiên ta đi làm, nhưng bảo an cũng có công việc của bảo an. Bây giờ, cô đỗ xe không đúng nơi quy định, ta bắt cô buộc phải lái xe đến bãi đỗ xe theo đúng quy định, đây là chức trách của ta!”
Phương Dật Thiên nói cứ như quát vào mặt Lâm Thiên Tuyết. Từ nhỏ đến lớn, nàng được papa hết mực cưng chiều, đến nay cả papa cũng chưa từng quát mắng nàng một câu. Vậy mà giờ nàng bị một tay bảo an nho nhỏ quát lớn, trong lòng nàng xông lên một cỗ bực tức!
Trong lòng nàng chợt nghẹn lại một dòng hỏa khí, vì nhịn không được mà thở ra từng ngụm phẫn uất, chiếc váy màu lam bảo thạch như muốn bóp nghẹt bộ ngực đang trong thời kỳ phát dục đang không ngừng phập phồng của nàng. Chỉ liếc mắt qua cũng thấy được đường cong nơi đào nhũ (DG: dịch ra thô tục quá nên…), còn khuôn mặt tuyệt sắc thì vì tức giận mà đỏ lên tự lúc nào, quả thật nhìn rất câu hồn loạn tâm!
Tức giận rồi mà còn...đẹp như thế, nếu mà cười một cái chẳng phải là đem toàn bộ nam nhân trên thế giới đạp dưới chân sao? Phương Dật Thiên trong lòng thầm nghĩ, đối với mỹ nữ đang tức giận trước mắt hắn cực kì thảnh thơi, không một điểm nóng lòng.
“Ngươi…ngươi có biết ta là ai hay không?” Lâm Thiên Tuyết vùa thở phì phì vừa hỏi.(DG:ra khói rồi xD) “Ách, sorry, thật đúng là không biết, khi nãy ta cũng định hỏi tên cô.” Phương Thiên Dật cười cười nói, trên mặt lại khôi phục điệu bộ lười nhác.
“Ngươi...” Lâm Thiên Tuyết tức giận nhìn Phương Dật Thiên triêu chọc nàng với giọng điệu lưu manh, nàng vươn ngón tay ngọc dài và nhỏ chỉ vào hắn, cũng không quên hung hăn tức giận nói: “Ngươi có biết Lâm Chính Dương là papa của ta không?”
“Không cần nói cho ta biết tên papa của cô, ta không có hứng thú, ta chỉ muốn biết tên của cô” Phương Dật Thiên cười nói, tiếp theo thần sắc trở nên nghiêm trang nói: “Mỹ nữ, cô có thời gian đứng đây trêu chọc ta chi bằng cô chạy xe lại bãi đỗ xe có tốt hơn không? Nếu không ta còn nghĩ cô dụ dỗ, khiêu khích ta nói chuyện với cô ah! Ai, kỳ thực nói chuyện cùng mỹ nữ, thay cô giải quyết nỗi buồn...nhưng mà ta còn phải làm việc, giờ này ta phải lên trên kia! Như vậy đi, chờ ta tan ca cô đến đây tìm ta, ta với cô tám tiếp, cô xem thế nào?hắc hắc.”
“Ngươi, cái tên hỗn đản này, ngươi chỉ là một tên bảo an nho nhỏ mà cũng dám nói chuyện với ta như vậy sao, ngươi, ngươi...Ta muốn gọi cho papa ta, ta muốn gọi cho papa ngay lập tức, ta muốn đuổi việc ngươi, đem ngươi khai trừ ngay lập tức...” Lâm Thiên Tuyết trên mặt nổi lên từng trận mây hồng nổi giận đùng đùng nói, một bên lục bóp muốn tìm ra điện thoại của mình.
Mà lúc này, cửa sổ của một phòng trên tầng lầu mười tám của tòa nhà Hoa Thiên nhất thời sáng lên, bóng người của một trung niên nam tử khoảng hơn bốn mươi tuổi đang đứng thẳng nhìn xuống đất với đôi mắt sắc bén và đầy trí tuệ, vừa lúc thấy được màn tranh chấp của Lâm Thiên Tuyết cùng Phương Dật Thiên, hắn hơi cau mày lại nhìn xung quanh một lượt.
Trung niên nam tử này chính là papa của Lâm Thiên Tuyết, chủ tịch tập đoàn Hoa Thiên_Lâm Chính Phong.
Last edited by Điệp Vũ; 23-07-2010 at 01:49 PM.
Đã có 67 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Điệp Vũ
Quyển 1: Trở Về Đô Thị. Chương 18: Gã bảo an kiêu ngạo (1).
Dịch giả: Mai Kiếm Phong Nguồn: 4vn+TuChanGioi
Trên tầng 18 nhìn xuống Lâm Chính Dương phụ thân Lâm Thiển Tuyết trong lúc vô tình nhìn thấy nữ nhi của mình lại cùng một tên bảo an xảy ra tranh cãi, nhưng tranh chấp cái gì, hắn lúc này hơi sửng sốt, nữ nhi này của hắn điêu ngoa vô lý ai cũng biết, toàn bộ tòa nhà Hoa Thiên không ai không biết Đại tiểu thư tính tình dữ dằn?
Làm cho hắn cảm thấy tò mò chính là một tên bảo an nho nhỏ của công ty thế nào lại dám can đảm đi ngăn cản vị thiên kim tiểu thư này của hắn, hơn nữa còn phát sinh tranh cãi.
Toàn bộ tòa nhà Hoa Thiên thậm chí ngay cả hắn nhìn thấy Lâm Thiển Tuyết đều e tránh không kịp, ngược lại tên bảo an này lại dám ngăn Lâm Thiển Tuyết lại hơn nữa còn bộ dạng chống đối với nàng, tò mò đến cả Lâm Chí Dương cũng khẽ cười muốn nhìn xem rút cuộc chuyện gì xảy ra.
Lại nói đến Lâm Thiển Tuyết đang nổi giận đùng đùng lục lọi chiếc túi xách trong tay, muốn lấy ra di động để gọi điện cho phụ thân nàng ---
Nhưng lại không thấy bóng dáng di dộng đâu, nàng đột nhiên nhớ lại khi rời nhà mình quá vội vàng, quên mất di động ở nhà, nàng không khỏi một trận ảo não, đôi mắt đẹp hung hăng trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, hận không thể xông lên cấp cho tên đáng ghét này hai cái bạt tai.
"Ngươi khá lắm, chủ tịch công ty này là cha ta, ngươi chỉ là một tên bảo an nho nhỏ cũng dám gây sự với ta, ta có thể nói cho ngươi, ngươi bị đuổi việc, mau cút khỏi đây !" Lâm Thiển Tuyết lửa giận công tâm lạnh lùng nói.
"Nữ nhi của chủ tịch?" Phương Dật Thiên đánh giá trên dưới Lâm Thiển Tuyết một lượt, lại kết hợp với thái độ ngang ngược cùng khẩu khí của nàng, thầm nghĩ, nàng có lẽ thật sự là nữ nhi của chủ tịch Hoa Thiên tập đoàn, bất quá điều này cũng không đủ lay động hắn, hắn cũng không có bị dọa, đáy lòng hắn không thích kẻ dùng danh hiệu nào đó đến áp bức nhân viên làm việc trái nguyên tắc.
Hắn lười biếng vươn vai, lại xoay xoay cổ, nói:" Ta rất hân hạnh, có thể nhìn thấy Đại tiểu thư xinh đẹp người, bất quá, cái lý do này cũng không đủ cho cô đỗ xe chỗ này! Cô nếu muốn trao đổi với ta vài chuyện bí mật, anh đây còn đang trong giờ làm việc, đương nhiên, tan giờ làm lại là chuyện khác !"
"Bí mật, bí mật trao đổi........ngươi, ngươi lưu manh, ngươi, ngươi đáng hận! " Lâm Thiển Tuyết trên mặt lúc trắng lúc đỏ, nàng nghe ra chút ẩn ý trong lời nói của Phương Dật Thiên, cái này rõ ràng là khinh nhờn vũ nhục nàng thôi!
Phương Dật Thiên nhún vai, nói: " Trước kia khi còn nhỏ, lão sư hỏi lý tưởng lớn nhất của ta là gì, ta nói muốn làm một cảnh sát, lão sư nghe xong liền khen tuổi nhỏ mà có tinh thần trượng nghĩa, kỳ thật lúc đó ý ta không phải như thế, chỉ vì khi còn nhỏ thấy mấy người bạn khi nhặt được ví tiền liền giao cho cảnh sát thúc thúc, khi đó ta nghĩ làm cảnh sát vậy có thể phát tài lớn. Lớn lên mới biết căn bản không phải thế, bất quá hiện tại cũng làm một gã bảo an vẻ vang, chân bảo an này cũng một phần giống như cảnh sát đi. Làm bảo an xong ta thầm nghĩ, nếu một ngày dưới ánh mặt trời chậm rãi tâm sự với một mĩ nữ về nhân sinh triết lý đó là tràng diện lãng mạn cỡ nào a, không ngờ nhanh như vậy đã được cùng cô !"
Tiếp đó, Phương Dật Thiên lại cười nói:" Cô đừng nói, hôm nay trời nắng thật đẹp, chúng ta cùng nhau tắm nắng, trò chuyện những vấn đề nhân sinh sâu sắc, thật là một ý tưởng vĩ đại, tuyệt vời tuyệt vời a! "
Lâm Thiển Tuyết vừa nghe, mặt lại tái xanh, nói cái gì tắm nắng, lúc này là mùa hè gần giữa trưa mặt trời nóng bỏng, đã phải phơi nắng một lúc, nàng thầm nghĩ không thể cùng gã bảo an này dây dưa, hít sâu một hơi, áp chế nỗi tức giận trong lòng, lạnh lùng nói: "Ta, Lâm Thiển Tuyết nói cho ngươi biết, ngươi bị đuổi việc, mau đến chỗ tài vụ nói Lâm Thiển Tuyết ta bảo ngươi đến lĩnh tiền lương bảo an, sau đó có thể cút !"
Lâm Thiển Tuyết nói xong cũng không thèm nhìn Phương Dật Thiên, dảo bước đi vào trong công ty.
Phương Dật Thiên tiến lên, đưa một tay ra ngăn trước mặt nàng, hắn bình tĩnh như nước ánh mắt dừng trên người tuyệt sắc mĩ nữ khiến người khác hít thở không thông này, bình thường vừa thấy mĩ nữ cũng không muốn đụng chạm, hắn đối với cực phẩm trong cực phẩm mĩ nữ này cũng phải giữ ý chí kiên định, giữ bình tĩnh, sau đó chậm rãi nói:" Mĩ nữ, à, Lâm Thiển Tuyết tiểu thư, ta có nguyên tắc, chỉ cần ta còn mặc bộ đồng phục bảo an này một giây sẽ không để cô đi vào, trừ khi cô lái xe đến bãi để xe quy định. Hoặc cô gọi lãnh đạo công ty ra xa thải ta, bằng không ta vẫn tuân thủ nguyên tắc của mình !"
Phương Dật Thiên nói tuy bình thản nhưng lại toát ra một cỗ khí thế trấn nhiếp, cùng với ngữ khí kiên định khiến Lâm Thiển Tuyết không khỏi ngẩn ra, sâu trong nội tâm có chút giật mình, nàng lần đầu tiên gặp nam nhân lập trường kiên định như vậy hay có thể nói là nam nhân bá đạo.
"Ngươi không cho ta đi vậy đừng trách bổn tiểu thư độc ác !" Lâm Thiển Tuyết hung hăng nói, liền nhấc chân bất ngờ đá tới mệnh căn của Phương Dật Thiên !
Nếu là người khác, đối mặt với Lâm Thiển Tuyết khoảng cách gần lại bất ngờ động cước như vậy sớm đã bị đá trúng, sau đó ôm tiểu gia hỏa mà lăn lộn.
Nhưng Phương Dật Thiên trên mặt cũng không chút hoang mang, hắn đột nhiên như vô tình, thân thể di động một chút, chút di động không ngờ xảo diệu tránh được một cước như chớp này.
"Di ?" Lâm Thiển Tuyết kinh ngạc kêu một tiếng, bất quá nàng luyện võ cũng tới cấp bốn đai xanh cũng không thèm để một tên bảo an nho nhỏ vào mắt, nàng cũng không cố kị thân phận Đại tiểu thư, giơ chân đá ra, một mảnh đùi thon dài trắng như tuyết liền bị lộ ra ngoài!
Đối với cú đá chính diện này, Lâm Thiển Tuyết tin tưởng mười phần đá trúng bỗng phía trước Phương Dật Thiên buông tiếng thở dài:" Một nữ hài tử, lại vô cùng xinh đẹp sao lại phải động thủ cước? Cái này thật không nhã nhặn a! Nếu trên giường ngươi động thủ cước như vậy hẳn là, nhưng bây giờ thì......."
Phương Dật Thiên tay phải nhẹ vươn ra, không có chút động tác hoa mĩ, hắn chỉ là nhẹ vươn tay, cú đá của Lâm Thiển Tuyết vừa tới liền bị hắn bắt lấy mắt cá chân.
Lúc này Lâm Thiển Tuyết sắc mặt đại biến, nàng chỉ cảm thấy chân mình tê rần, sau đó thân thể dần mất đi khí lực, nàng có biết đâu Phương Dật Thiên..........đã điểm một chút âm huyệt trên mắt cá chân nàng, bởi vậy nên nàng mới lâm vào tình trạng vô lực.
Bởi vì một chân đã bị Phương Dật Thiên nắm chỉ có thể dùng chân còn lại duy trì cân bằng, lại không may hôm nay nàng đi một đôi giày cao gót 8 phân, vậy nên nàng sao có thể đứng vững?
Nàng nhảy lò cò vài cái duy trì cân bằng cơ thể, nhưng vẫn loạng choạng, mắt thấy sắp ngã sấp xuống, nàng theo bản năng liền bắt lấy cánh tay Phương Dật Thiên, nhờ tay hắn bảo trì cân bằng thân thể.
Trái lại, giờ phút này lại tiện nghi cho Phương Dật Thiên tiểu tử này, bởi thân thể Lâm Thiển Tuyết ngã về trước, hàng bảo thạch màu lam bao chặt lấy bộ ngực sữa kia lại bị ánh mắt hắn chiếu từ trên xuống, hắn có chút nghẹn họng nhìn trân trối, cảm thấy nếu Lâm Thiển Tuyết không cố ý bó chặt bộ ngực của mình, vậy sẽ là một phen sóng biển cuộn trào a?
Hơn nữa mắt cá chân mềm mại tinh xảo kia còn đang bị hắn dùng tay miết vài cài cái, tùy ý đùa bỡn, cuối cùng có thể ngay sát thưởng thức người đẹp chân dài, hắn phát hiện ra, thực ra làm bảo an cũng tốt, có thể nói là công việc tốt nhất trên đời a!
Ít nhất, đối với hắn hiện giờ là thế!
Last edited by Điệp Vũ; 23-07-2010 at 01:49 PM.
Đã có 67 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Điệp Vũ
Quyển 1: Trở Về Đô Thị. Chương 19: Gã bảo an kiêu ngạo (2).
Dịch giả: Mai Kiếm Phong Nguồn: 4vn+TuChanGioi
Lâm Thiên Tuyết vạn lần không ngờ xuất hiện tình huống như vậy, tên bảo an chết tiệt này lại dám bắt lấy mắt cá chân nàng, ghê tởm hơn lại còn tận tình thưởng thức, trời chứng giám, giờ phút này nàng ngay cả ý muốn giết người cũng xuất hiện trong đầu!
Càng đáng chết hơn chính là, một chân nàng bị chế trụ, chân khác lại không thể giữ thăng bằng, vì vậy mà phải bám lấy cánh tay tên bảo an, hai người thân thể đã rất gần nhau, chỉ còn thiếu va chạm da thịt mà thôi.
Trên người Lâm Thiên Tuyết truyền tới hương hoa lài thoang thoảng, Phương Dật Thiên ra sức hít vào, thật là thấm vào ruột gan a, bất quá có đi có lại, hắn cũng đem mùi mồ hôi trên người truyền cho đối phương, hắn là một nam nhân tốt, không muốn chiếm tiện nghi của người khác. ( DG: Ha ha vậy cường bạo cũng không tính là chiếm tiện nghi rồi )
"Ngươi hỗn đản, lưu manh, mau buông tay, vô lại......." Lâm Thiên Tuyết không nhịn được chửi ầm lên, nàng còn muốn băm têm bảo an vô sỉ này thành ngàn mảnh.
"Buông tay? Tôi buông tay cô lại đá tới bảo bối nối dõi tông đường của tôi thì sao? Cô cảm thấy tôi sẽ ngu như vậy à? Trở lại vấn đề chính, cô đáp ứng đem xe rời đi tôi liền buông tay, băng không..... hắc hắc........" Phương Dật Thiên hắc hắc cười lạnh hai tiếng, làm cho ai cũng có thể thấy ngữ khí không chút hảo ý của hắn.
"Ta không đem, ngươi có thể làm gì?" Lâm Thiên Tuyết tức giận, nếu bản thân đem xe rời đi, vậy chẳng phải là khuất phục hắn sao? Chuyện đó không thể nào !
"Không rời đi? Quá tốt, tôi còn đang muốn tiếp xúc thân mật hơn một chút." Phương Dật Thiên cười, nói tiếp:" Không thể phủ nhận, chân của cô rất đẹp, lại bóng loáng mềm mại, so với trước kia ta gặp trắng hơn nhiều lắm. Oh, cô không cần cười đến gập cả lưng như vậy, cô không để ý mình mặc áo cổ trễ sao? Vẫn còn cố ý khom người, định dụ dỗ ta? Cô nghĩ thế là sai lầm rồi, ta không phải người tùy tiện !" ( DG: câu này mấy thằng cầm thú hay nói ^.^)
"Ngươi, ngươi......." Lâm Thiên Tuyết thở hổn hển, cặp mắt như hồ thu kia không nhịn được hiện ra một tầng hơi nước, hai mắt đẫm lệ nàng oán hận nhìn chằm chằm Phương Dật Thiên, tựa hồ hận không thể đem hắn lột da xẻo thịt mới cam tâm.
Phương Dật Thiên nhìn đến cặp mắt to tròn ngân ngấn nước mắt kia cả người giật bắn, hắn sợ nhất là nước mắt nữ hài tử, ngẫm lại lời nói giỡn lúc trước, đang chuẩn bị buông tay đột nhiên thấy từ đại môn công ty ầm ầm đi ra một đám người.
Đi đầu là một trung niên nam tử khoảng 40 tuổi không giận mà uy, phía sau hắn là một nam nhân cường tráng khoảng 30 tuổi, ngoài ra, còn có Hạ Băng vẻ mặt khẩn trương đi phía sau, trưởng ban bảo an Triệu Thiên cũng kinh sợ đi theo.
Lâm Thiên Tuyết nhìn trung niên nam tử đi phía trước cái miệng nhỏ nhắn chu lên, đầy ủy khuất nói:" Ba ba......"
"Ba ba? Chả lẽ người này là chủ tịch Hoa Thiên tập đoàn? Phương Dật Thiên thầm nghĩ, nhìn những người này hùng hổ chạy tới hắn quên luôn cả thả chân Lâm Thiên Tuyết ra.
Đám người đến gần Triệu trưởng ban vội vàng đến cạnh hắn, mặt lạnh, trầm giọng nói:" Phương Dật Thiên, cháu còn không buông tay!"
"A." Phương Dật Thiên sắc mặt bình tĩnh như thường thả tay ra.
Bởi Lâm Thiên Tuyết đang đứng một chân, hơn nữa Phương Dật Thiên bất ngờ buông tay, bởi vậy nàng một trận lảo đảo, tùy thời có thể ngã xấp xuống---
Ngay lúc đó một thân ảnh lóe lên, thân thủ ôm lấy vòng eo tinh tế mềm mại kinh người kia, lúc này nàng mới đứng vững.
Sau khi ổn định thân thể không nhịn được vỗ vỗ ngực, vừa rồi đúng là kinh sợ, tiếp đó quay đầu thấy rõ người ôm vòng eo của nàng, lại chính là cái tên bảo an kia, nàng vung eo thoát ra, khẽ quát mộ tiếng "Lưu manh" liền vươn tay tát tới má phải Phương Dật Thiên.
Đáng tiếc tay nàng vung lên lại bị Phương Dật Thiên bắt được.
"Tiểu Tuyết, đừng bát nháo nữa, dừng tay." Trung niên nam tử trầm giọng nói.
Phương Dật Thiên thả tay nàng ra, Lâm Thiên Tuyết nghe được phụ thân nói vậy hừ một tiếng, bước nhanh đến trước mặt phụ thân phẫn hận nói:" Ba ba, tên bảo an này rất đáng ghét, hắn quả thật là tên lưu manh, vừa mắng con, lại khi dễ con, ý đồ gây rối, quả thật vô cùng đáng giận. Ba ba, con muốn người lập tức đuổi việc hắn!"
Trung niên nam tử cũng chính là chủ tịch Hoa Thiên tập đoàn trầm giọng nói:" Rút cuộc chuyện gì xảy ra mau nói cho ta biết."
Lúc này Hạ Băng đi lên, trên mặt vẫn tận lực duy trì vẻ bình tĩnh tươi cười, hi vọng có thể hóa giải bầu không khí khẩn trương, nàng nói:" Phương Dật Thiên, vị này là chủ tịch công ty chúng ta Lâm Chính Dương tiên sinh. Chủ tịch, hắn hôm nay vừa mới đi làm bảo an, rất nhiều chuyện còn không biết."
"A." Lâm Chính Dương nghe nói xong hai mắt sắc bén nhìn Phương Dật Thiên, hỏi:" Người trẻ tuổi, vừa rồi cậu cùng nữ nhi của ta tranh chấp cái gì?"
"Thưa Lâm chủ tịch, nữ nhi ngài dừng xe trước đại môn công ty, nhưng công ty có quy định chỗ này không thể dừng xe, tôi nhiều lần khuyên bảo Lâm tiểu thư đi vào hầm để xe, nhưng Lâm tiểu thư không nghe, bởi vậy mới........" Phương Dật Thiên không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
"Nga, nguyên lai là như vậy." Lâm Chính Dương uyển chuyển nói:" Vậy ngươi đã biết trước nàng là nữ nhi của ta sao?"
"Không biết, bất quá Lâm tiểu thư cũng nói với tôi nàng là nữ nhi của chủ tịch, lấy cái này để áp chế ta." Phương Dật Thiên thản nhiên nói. T
"Nếu nàng là nữ nhi của ta cậu vẫn muốn công bằng làm việc?" Lâm Chính Dương tựa hồ đối với Phương Dật Thiên cảm thấy hứng thú, liền hỏi.
"Đúng vậy. Tình huống vừa rồi 10 người thì 9 người sẽ nhắm mắt cho qua, tùy ý Lâm tiểu thư thích làm thế nào cũng được, trong mắt mọi người đây mới là lựa chọn sáng suốt. Đáng tiếc, tôi tựa hồ không phải người thông minh." Phương Dật Thiên nhún vai, cười tự giễu.
"Người trẻ tuổi, ta nghe ra trong lời cậu có chút không cam lòng, nói ra xem." Lâm Chính Dương thản nhiên nói.
"Được rồi, dù sao công việc này cũng không giữ được, tôi nói cũng không sao cả." Phương Dật Thiên cười cười, nói tiếp:" Chúng ta dân tộc trung hoa các mối quan hệ cũng thật phức tạp, nói như Lâm tiểu thư là nữ nhi chủ tịch thân phận này cũng có thể dàn xếp thuận lợi với nhiều người, lúc này quan hệ liền cao hơn quy chế công ty. Nói ví dụ, Lâm tiểu thư trái với quy định đỗ xe chỗ này, bởi thân phận nàng đặc thù cho nên khẳng định...........không ai đứng ra chỉ trích ngăn cản nàng, vậy công ty cũng coi là việc nhỏ không đáng kể. Nhưng nếu đổi lại là người khác, một người bình thường, hắn cũng đỗ xe ở đây, như vậy có thể sao? Không có khả năng, khẳng định bảo an sẽ đuổi hắn đi, lúc này quy định của công ty mới được thực thi."
Đừng một chút Phương Dật Thiên ngữ khí trầm xuống:" Một công ty, nếu muốn phát triển toàn diện vậy không thể rời bỏ quy chế, không có quy chế hoàn hảo công ty sẽ lộn xộn. Mà Hoa Thiên lại là một tập đoàn nổi danh trong quốc nội, vậy tất nhiên phải có một quy chế vô cùng hoàn hảo, nhưng là, tôi nghĩ cái quy chế hoàn hảo kia có thể công chính vô tư thực thi sao? Vẫn có thể quy tắc ẩn dành cho nhưng người thân phận đặc biệt? Vậy quy chế công ty vì các mối quân hệ mà thay đổi còn gọi là quy chế sao?"
"Chủ tịch nói quy định ngầm cho phép nữ nhi mình dừng xe trước đại môn công ty, sao người khác không được hưởng đại ngộ như vậy? Người ngoài sẽ cảm thấy Hoa Thiên tập đoàn thế nào? Nhân viên trong công ty nghĩ gì về chuyện này?" Phương Dật Thiên lời nói sắc như dao, nhìn chằm chằm Lâm Chính Dương, trầm giọng hỏi.
Last edited by Tiểu Dê; 27-08-2010 at 02:00 PM.
Đã có 62 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Điệp Vũ
Quyển 1: Trở Về Đô Thị. Chương 20: Lâm Thiên Tuyết ủy khuất.
Dịch giả: Mai Kiếm Phong Nguồn: 4vn+TuChanGioi
Người chung quanh nghe Phương Dật Thiên chậm rãi nói, hơn nữa mặt không đổi sắc, nhưng không người nào nghe......mà không....sợ hãi động dung, đặc biệt là Hạ Băng cùng Triệu trưởng ban, trong lòng khiếp sợ vô cùng, Phương Dật Thiên tiểu tử này dám công khai phê bình chế độ công ty, hơn nữa chĩa mũi dùi vào Lâm chủ tịch, ám chỉ Lâm Chính Dương xen việc tư vào việc công, không thèm để ý đến quy chế công ty, tạo quy định ngầm cho nữ nhi của mình..........
Một tên bảo an nho nhỏ thế nhưng lại không kiêng nể gì chỉ trích người đứng đầu là chủ tịch tập đoàn, cái này, thật sự là trước nay chưa từng có ! (DG: Vô tiền khoáng hậu . hehe)
"Hừ, ngươi chỉ trích ba ba? Ngươi dựa vào cái gì? Bất quá chỉ là một tên bảo an nho nhỏ mà thôi, còn không tới phiên ngươi nói!" Lâm Thiên Tuyết tức giận nói.
Hạ Băng cũng nhất thời khó xử, Phương Dật Thiên là do nàng cho vào, nếu Phương Dật Thiên nói những lời đắc tội với Lâm Chính Dương, vì vậy lại liên lụy đến nàng vậy phải làm sao?
Nghĩ vậy đôi mắt đẹp nàng tức giận liếc Phương Dật Thiên một cái, vội vàng đứng ra nói:" Phương Dật Thiên, ngươi nói cái gì vậy? Chủ tịch tác phong làm việc chính trực, vô luận công tư đều phân minh, chúng ta ở Hoa Thiên tập đoàn đều rõ ràng, ngươi không biết tình huống đã kết luận loạn, như vậy không được."
Phương Dật Thiên nhún vai, thản nhiên nói: "Hạ tổng, tôi tin tưởng cô nói. Chủ tịch tiên sinh vừa rồi nói có chút mạo phạm, vậy thỉnh ngài tha thứ, có thể là tôi nhất thời hồ ngôn loạn ngữ. Mặt khác, việc này cũng là hình vi của riêng tôi, không quan hệ đến người khác."
Sau đó, Phương Dật Thiên đem mũ bảo an trên đầu tháo xuống, quay sang Triệu trưởng ban cười: "Triệu trưởng ban, vốn muốn làm thủ hạ tốt của chú, kiếm tiền về nhà cưới vợ, xem ra không được rồi. Đồng phục bảo an này lát nữa sẽ cởi, cháu nghĩ khi rời đi cũng không gây cho chú tổn thất gì a? Ha ha."
"Tổn thất? Hừ, ngươi tưởng rằng mình quá trọng yếu sao? Đi mau, bổn tiểu thư đã nói đuổi việc là sẽ đuổi việc ngươi !" Lâm Thiên Tuyết không chút khách khí nói, nàng đã hết nhẫn nại với Phương Dật Thiên, từ nhỏ đến lớn, nàng đều được cưng chiều, có bao giờ chịu qua tức giận như vậy? Nhưng lần này lại bị một tên bảo an nho nhỏ phi lễ, khinh nhờn, nghĩ lại tức, nàng chỉ mong Phương Dật Thiên cút cho khuất mắt.
"Lâm tiểu thư, vừa rồi tôi chỉ y theo quy định của công ty làm việc, cũng không phải muốn làm khó cô, nếu mạo phạm vậy coi như xin lỗi. Bất quá, trước khi đi tôi muốn cho cô một cái lời khuyên, cho dù là một tên bảo an nho nhỏ cũng có nguyên tắc cùng tự tôn, trên thế giới này có những nguyên tắc vô luận ngươi cao siêu bao nhiêu vẫn phải tuân thủ." Phương Dật Thiên thản nhiên liếc mắt nhìn Lâm Thiên Tuyết một cái, đang muốn đi vào công đi, hắn phải thay bộ đồng phục này ra, sau đó phủi mông rời đi.
Đắc tội với bảo bối nữ nhi của chủ tịch Hoa Thiên tập đoàn, hắn thật không tìm ra lý do để có thể ở lại, tuy nói ngày đầu tiên đã bị đuổi, nhưng trong lòng hắn không chút hối hận, cho dù cho hắn một cơ hội nữa hắn vẫn ngăn trở Lâm Thiên Tuyết, không vì sao cả, chỉ là nguyên tắc sống mà thôi. Một người sống trên đời, có thể không tiền, không quyền, không thế, không nữ nhân, nhưng không thể không có tôn nghiêm, không có nguyên tắc, đặc biệt là nam nhân. (DG: Cái gì cũng không có thì đào đâu ra tôn nghiêm)
"Chủ tịch, tôi tự biết làm gì." Phương Dật Thiên cười.
"Nơi này không ai nói đuổi việc cậu? Vẫn là tự cậu muốn nghỉ việc đấy chứ?" Lâm Chính Dương thản nhiên hỏi.
Phương Dật Thiên ngân ra, kinh ngạc hỏi:" Chủ tịch, ý ngài là?"
"Ta là chủ tịch người có quyền lực nhất ở đây cũng chưa có nói đuổi cậu." Lâm Chính Dương dừng một chút, nói:" Người trẻ tuổi, nếu cậu muốn lưu lại vậy lưu lại, công ty cũng không muốn đuổi việc cậu. Bất quá, nếu cậu muốn rời đi ta cũng không ngăn cản."
Lời vừa nói ra, khiến mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn, Lâm Thiến Tuyết sắc mặt đại biến, nàng lay lay cánh tay phụ thân, nũng nịu:" Ba ba, người có phải nói giỡn không? Hắn như vậy còn không đuổi việc sao?"
"Tiểu Tuyết, đưa xe ra bãi đỗ xe, sau đó hẵng vào công ty !" Lâm Chính Dương ngữ khí trầm xuống, âm thanh nghiên khắc.
"Ba ba......." Lâm Thiên Tuyết quả thực khó tin vào lỗ tai mình, ba ba chỉ vì một tên bảo an mà ra lệnh cho nàng đưa xe ra bãi đỗ xe, cái này chẳng phải làm theo yêu cầu của hắn sao? Nói cách khác, cuối cùng nàng đường đường là một thiên kim tiểu thư lại thua trong tay một tên bảo an nho nhỏ sao?
Không được, không được, làm vậy mặt mũi của thiên kim tiểu thư như nàng để ở đâu? Tuyệt đối không thể thỏa mãn ý nguyện của hắn ! Lâm Thiên Tuyết âm thầm nghĩ, âm thanh giận dỗi nói:" Ba ba, con không đi, con không muốn bị một tên bảo an chế nhạo, dựa vào cái gì? Không phải chỉ là một tên bảo an nho nhỏ thôi sao? Đăng một cái quảng cáo, còn rất nhiều người mà."
"Hồ đồ! " Lâm Chính Dương nổi giận quát một tiếng, trầm giọng:" Hắn nói đúng, làm cũng đúng, công ty quy định nơi này không thể dừng xe. Đem xe ra bãi đỗ xe để, bằng không đừng nghĩ đến việc tổ chức vũ hội gì gì đó."
"Ba ba......." Lâm Thiến Tuyết trong lòng vô cùng ủy khuất, trong ấn tượng của nàng baba chưa bao giờ lớn tiếng với nàng, nhìn bộ dáng baba trước mặt, nàng cắn răng, dậm chân, nói:" Được, con đi là được chứ gì!"
Nói xong quay người hướng chiếc Porsche đi đến, đi qua Phương Dật Thiên đôi mắt đẹp bừng bừng sát khí trừng mắt nhìn hắn, ý tứ muốn nói chờ xem, sau này ta làm sao thu thập ngươi.
Quả thật, cuối cùng baba bắt nàng lái xe ra bãi đỗ, lại không đuổi việc tên bảo an nho nhỏ kia, cái này đã chứng minh nàng thua trên tay Phương Dật Thiên.
Nghĩ lại thân phận hai người, nàng đường đường là thiên kim của chủ tịch tập đoàn Hoa Thiên, đối phương bất quá chỉ là một tên bảo an nho nhỏ, mà cuối cùng nàng đấu không lại, trong lòng buồn bực cùng ủy khuất thế nào có thể nghĩ được.
"Người trẻ tuổi, lưu lại làm tốt, công ty không bạc đãi, cũng không đối xử bất công với cậu." Lâm Chính Dương thâm ý nói, sau đó đi vào trong công ty.
Hạ Băng vội vàng đuổi theo, trước khi đi còn liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên một cái, ánh mắt kia cực kì phức tạp.
"Xem ra không cần phải ngày đầu đi làm đã bị ..........cuốn gói, nhưng mà.." Phương Dật Thiên hơi than thở, đảo mắt nhìn chiếc xe Porsche đang chạy như bay về bãi đỗ " Về sau, chỉ sợ cuộc sống cũng không dễ chịu a!"
Last edited by Tiểu Dê; 27-08-2010 at 02:08 PM.
Lý do: Một số lỗi chính tả
Đã có 66 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Điệp Vũ
Quyển 1: Trở Về Đô Thị. Chương 21: Hỏi số điện thoại mỹ nữ.
Dịch giả: Mai Kiếm Phong Nguồn: 4vn+TuChanGioi
Những người khác đều rời đi chỉ còn mình Phương Dật Thiên trên quảng trường lang thang một hồi, thời gian đã là giữa trưa, đi ngoài trời nóng bỏng cũng khiến người ta chết cháy.
Bất quá mức độ nắng nóng này đối với Phương Dật Thiên mà nói đã quá quen rồi. Nhớ ngày trước, hắn được chọn ra từ bộ đội đặc chủng Liệp Báo, cùng 24 người tinh anh ở các đội khác được đưa lên đảo tiến hành huấn luyện phong bế (khép kín), khi đó, cả ngày đều đứng dưới trời nóng như lò lửa, hắn cũng không coi ra gì, huống chi là hiện tại.
Dạo chơi bên ngoài một hồi, hắn liền lững thững đi vào bên trong tòa nhà, vào đại sảnh còn có mĩ nữ, vậy thằng ngốc mới nguyện đứng ngoài phơi nắng.
Cánh cửa thủy tinh tự động mở ra, hắn đầu tiên là nhìn về phía bàn tiếp tân, trong lòng đã có tính toán !
Lúc này quầy tiếp tân cũng không có khách, đã không còn ai hắn tất nhiên đi về phía ba nữ nhân viên tiếp tân xinh đẹp kia, hơn nữa, khi hắn vừa vào Lâm Hiểu Tình cũng lơ đãng liếc mắt một cái, ánh mắt hai người liền chạm nhau trên không trung, đáng tiếc, cũng không có như Phương Dật Thiên chờ mong sẽ có hoa lửa tung tóe nổ ra.
Bất quá, Phương Dật Thiên nhìn thấy trong mắt Lâm Hiểu Tình kia một tia kinh ngạc cùng tò mò, nhưng rất nhanh liền rời đi.
Phương Dật Thiên trong lòng âm thầm cười, bình thường mà nói, một nữ hài tử trong ánh mắt nhìn ngươi toát ra tia kinh ngạc cùng tò mò vậy chứng minh nàng có điểm hứng thú với ngươi.
Trong tình huống như vậy, có thể lợi dụng điểm hứng thú ấy để phá vỡ chướng ngại chính thức kết giao, về phần sau khi kết giao có tiến thêm bước nào hay không còn phải xem mị lực của ngươi thế nào.
Phương Dật Thiên làm bộ vẩn vơ trong đại sảnh một hồi, dần dần mon men tới bàn tiếp tân, hắn tiện tay đem mũ bảo an tháo xuống, nhìn đồng hồ, nói: "Di, có phải sắp tan ca ?"
Lâm Hiểu Tình không có đáp lại, ngược lại nữ nhiên viên tiếp tân cao gầy bên cạnh nàng cười dài nói: "Đúng vậy, còn có nửa tiếng, anh tới Hoa Thiên tập đoàn chính là làm bảo an sao?"
"Đúng vậy, cô cũng đừng xem thường bảo an, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, bảo an cùng cảnh sát có tính chất giống nhau. Xem thường bảo an chính là xem thường cảnh sát, nếu để mấy chú cảnh sát biết không tốt đâu." Phương Dật Thiên cười cười.
"Không, không có, tôi cũng không xem thường bảo an a, hơn nữa, anh có biết hay không chúng tôi đều nói anh là bảo an ngưu nhất ( trâu number one?) ." Vị mĩ nữ này che miệng cười nói.
"Bảo an ngưu nhất?" Phương Dật Thiên nói thầm một câu, sau đó đảo mắt nhìn về phía Lâm Hiểu Tình, hỏi:" Đây là có ý tứ gì?"
Lâm Hiểu Tình trong lòng biết hắn đang hỏi mình, khuôn mặt xinh đẹp đang tươi cười có chút đỏ lên, bất quá sâu trong nội tâm nàng cũng kinh ngạc không nhịn được hỏi:" Vừa rồi anh ở bên ngoài có phải hay không cản xe của thiên kim tiểu thư chủ tịch a?"
"Đúng vậy, có gì kì quái, công ty có quy định không được dừng xe trước đại môn, ta chỉ làm đúng chức trách ." Phương Dật Thiên không cho là đúng nói.
"Vậy anh trước đó có biết nàng là thiên kim của chủ tịch không?" Lâm Hiểu Tình nhịn không được mở to mắt hỏi.
"Lúc đầu còn không biết, sau nàng mới nói cha nàng chính là chủ tịch, muốn dùng cái đó bắt ép tôi, ách.....còn đưa ra một số yêu cầu không rõ ràng. Đáng tiếc, tôi bản tính chính trực, theo quy định mà làm việc, cương trực công chính, cự tuyệt mọi yêu cầu của nàng." Phương Dật Thiên thanh âm đầy nhịp điệu, nói xong còn liếc mắt nhìn Lâm Hiểu Tình còn hai nữ nhân viên kia đang mê mẩn, lại nói:" Nàng muốn dọa tôi, cho rằng mượn chủ tịch là có thể trấn áp tôi, đáng tiếc tôi không chịu lép vế. Hơn nữa, cho dù là một cái bảo an nho nhỏ cũng muốn có tôn nghiêm phải không? Nhưng tôi lại không nghĩ như vậy mà kinh động chủ tịch bọn họ."
"Anh thật lợi hại a." Nữ nhân viên còn lại thấp giọng nói, dường như sợ bị người khác nghe thấy " Noi cho anh biết, vị thiên kim tiểu thư này tính tình cứng đầu, trong công ty trên dưới đều không ai dám trêu chọc nàng, không nghĩ anh dám ngăn cản xe của nàng. Còn nghe nói anh chống đối với chủ tịch?"
"Chống đối? Không dám, không dám, cô thật là xem trọng tôi, tôi chỉ là dạy bảo dạy bảo ngài ta một chút mà thôi." Phương Dật Thiên cười, thản nhiên nói.
"Dạy bảo?" Ba nữ nhân viên tiếp tân này suýt ngất, hắn, một chân bảo an thế nhưng lại dạy bảo chủ tịch? Cái này so với chống đối còn khiến các nàng giật mình hơn a!
"Chủ tịch không đúng, vậy cần có người dũng cảm đứng ra phê bình giáo dục, ngài ta mới có thể tiếp thu thay đổi. Trong chuyện này, là do ngài ta dung túng nữ nhi quá mức, nếu không vị thiên kim tiểu thư kia cũng không đến mức không thèm coi quy định của công ty ra gì, dừng xe bừa bãi như vậy. Điều này cực kì không tốt, cùng với hành vi phóng uế lung tung không sai biệt lắm.( DG: Thô tục !) Phương Dật Thiên đường đường chính chính nói, đôi mắt lại như cái đinh đóng chặt vào ngọn tuyết phong cao ngất hé ra sau chiếc áo sơ mi của Lâm Hiểu Tình.
"Khúc khích !"
Ba vị nữ nhân viên không nhịn được cười thành tiếng.
"Còn nữa, anh nói xem anh như thế nào dạy bảo chủ tịch?" Cô gái cao gầy thanh lệ hứng thú hỏi.
"Việc này thôi........." Phương Dật Thiên nhìn đồng hồ, than thở nói:" Ai, đã tan ca, bụng đói, có lẽ chúng ta nên tìm cái tiệm cơm vừa ăn vừa nói tốt hơn là ở công ty luận đàm về chủ tịch, có thể bị cho cuốn gói a, tôi thì không sao, các cô thì sao?"
Nữ nhân viên tiếp tân kia nghe hắn nói thì ngẩn người, nàng nói:" Chúng tôi phải thay phiên nhau trục ở bàn này, không thể rời đi."
"Vậy sao, kì thật đem nay tôi cũng có thời gian, cũng không ngại mời các cô đêm nay ăn một bữa, sau đó, tôi đem chuyện tỉ mỉ kể cho các cô nghe." Phương Dật Thiên trong miệng tuy nói ' các cô ' nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lâm Hiểu Tình, hiển nhiên, hắn nói cho nàng nghe.
Lâm Hiểu Tình trong lòng hồi hộp, thầm nghĩ: Phương Dật Thiên này, sao mỗi lần nó chuyện lại nhìn ta, cái này rõ ràng làm ta khó xử mà!
Nữ nhiên viên tiếp tân thanh lệ kia dường như nhìn ra cái gì trong đó, nàng cười duyên, nói :" Đúng a, Hiểu Tình, ngươi đêm nay không phải rảnh sao, Phương tiên sinh mời ăn một bữa cơm thôi, đúng không, Phương Dật Thiên tiên sinh, hẳn là anh mời Hiểu Tình ăn cơm a?"
"Phải không? Chỉ là Hiểu Tình không gì a?" Phương Dật Thiên nhìn Lâm Hiểu Tình, tiếp theo cười cười :" Quyết định vậy đi, đúng rồi, tôi tựa hồ chưa có số điện thoại của cô."
Lâm Hiểu Tình đỏ bừng mặt, nghĩ thầm, đây là cái dạng gì a, mình còn chưa có đáp ứng hắn đã coi như xong rồi, da mặt sao có thể dày như vậy?
"Hiểu Tình, người ta hỏi số di động của ngươi." Cô nữ nhân viên bên cạnh trêu chọc nàng.
"A." Lâm Hiểu Tình phục hồi tinh thần, đôi mắt đẹp vừa nhấc, chạm ngay ánh mắt thâm thúy khiến người ta mê say của Phương Dật Thiên, nàng nhẹ giọng nói:" Được rồi, số di động của tôi..........."
Phương Dật Thiên bất động thanh sắc đem số di động của nàng nhớ kĩ, sau đó nháy máy nàng, gián tiếp đưa số di động của mình cho nàng.
Nhớ đến đêm nay có thể cùng mĩ nữ ăn cơm, trong lòng hắn cao hứng hẳn lên, bất quá nghĩ một chút, lần đầu đã mời người ta đi ăn cơm có phải rất không hiền lành?
Ít nhất hẳn là có mục đích khác? Hắn trong lúc nhất thời có điểm khó xử.
********************
Tác giả: Tiểu Phương hài đồng ( trẻ con) quá không hiền lành, mời Lâm muội muội ăn cơm hắn còn chưa tính, đã muốn thêm mục đích khác? Khụ khụ, mục đích gì ư? Vấn đề này.........tựa hồ trẻ con không nên biết a, ha ha !
Đã có 67 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Điệp Vũ