Quan Gia Tác Giả: Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 16: Lưu Thành Gia nổi trận lôi đình.
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Lưu Vĩ Hồng quả thật không làm cho Chu hiệu trưởng thất vọng.
Ngày kế, khi Lý hiệu trưởng của trường Công Mậu tự mình dẫn đoàn, suất lĩnh đội bóng rổ “vênh váo tự đắc” đi tới trường Nông Nghiệp, vừa nhìn thấy Chu Kiến Quốc liền cười nhạo, nói hắn là cái thứ “đánh mãi không chết”, “vết sẹo còn chưa kịp lành miệng thì đã quên mất đau đớn rồi.”
Chu hiệu trưởng chỉ cười lạnh.
Bởi vì Lưu Vĩ Hồng đã quay về, trong lòng hắn cũng dấy lên tin tưởng cao độ.
Thể lực của tiểu tử này, kỹ thuật và tài năng tổ chức đều tuyệt hảo, chính là nhất đẳng.
Đội bóng rổ trường Nông Nghiệp có hắn, thì đó mới gọi là đội bóng rổ chân chính, bằng không chỉ là một đám quân ô hợp mà thôi.
Nói là “thi đấu hữu nghị”, nhưng cơ hồ lại kéo theo toàn bộ giáo viên và sinh viên của trường Nông Nghiệp, trận bóng an bài lúc bốn giờ chiều bắt đầu cử hành, các lớp đều đã sớm tan học, tất cả giáo viên và sinh viên đều nhanh chân chạy tới sân bóng, quan sát trận đấu.
Sân bóng rổ nằm ở ngay phía đối diện với tòa nhà ký túc xá của Lưu Vĩ Hồng, trên hành lang lầu hai và lầu ba đứng chật kín người, mọi người đều lộ ra vẻ mặt chờ mong. Còn Đường Thu Diệp thì đứng ngay cạnh bên dưới sân bóng rổ, một tay cầm khăn một tay cầm nước trà, thoạt nhìn giống như đang vô cùng hưng phấn.
Nàng thích xem Lưu Vĩ Hồng chơi bóng rổ, dáng người mạnh mẽ quả thật làm kẻ khác mê muội, mỗi một lần Lưu Vĩ Hồng lấy đà nhảy lên ném bóng, đều sẽ làm Đường Thu Diệp không tự chủ được vỗ tay hoan hô tán dương không thôi.
Chứng kiến tình hình này, các đội viên của trường Công Mậu trong lòng đều hơi dao động.
Bất kể như thế nào, mấy ngày hôm trước bọn hắn đã đụng hiệu trưởng của trường người ta, bị đụng chổng vó, chật vật không chịu nổi. Hơn nữa bọn hắn cũng đã từng chơi bóng với Lưu Vĩ Hồng, hiểu rõ sự lợi hại của Lưu Vĩ Hồng!
Hiện giờ, cả đội tuyển bóng rổ của trường Nông Nghiệp đều đang nghẹn một hơi tức khí đầy bụng kia kìa.
Vì trận đấu bóng rổ lần này, sáng nay Lưu Vĩ Hồng đã triệu tập hết các thành viên trong đội, cẩn thận nghiên cứu chế định các loại phương án, phân công mười phần chuẩn xác, yêu cầu mọi người toàn lực ứng phó, nhất định phải thắng!
Để cho người ta lấn tới cửa, còn đem “Lão Đại” của mình đụng sưng dây chằng thắt lưng, thù này làm sao có thể không báo!
Cho nên trận bóng này ngay từ đầu trường Nông Nghiệp đã chơi bóng với khí thế hừng hực, các đội viên lấy Lưu Vĩ Hồng làm trung tâm, toàn bộ phóng ra, gắt gao ngăn chặn từng cú dẫn bóng của đội tuyển trường Công Mậu, một hơi vào ba quả, còn đội tuyển trường Công Mậu thì vẫn giữ nguyên số 0.
Các thầy cô giáo và sinh viên trường Nông Nghiệp đều hoan hô, Đường Thu Diệp lại quơ khăn quát lớn, rất giống những người hâm mộ đang truy đuổi theo ngôi sao điện ảnh của thập kỷ 90 trong tương lai.
Mười phút của nửa hiệp đầu, chiến lược của Lưu Vĩ Hồng vận dụng mười phần thành công, đội trường Công Mậu luôn luôn bị ép tới gắt gao, điểm số dần dần giãn cách, Lý hiệu trưởng ngồi cùng Chu hiệu trưởng quan sát trận bóng, trên mặt giống như vừa chà xát thêm một tầng nước sơn, đen thui đen thích, còn Chu hiệu trưởng thì không ngừng ngoác miệng ra cười phá lên ha hả.
Chờ khi huấn luyện viên của trường Công Mậu kêu xin tạm dừng lần đầu, thì điểm số của song phương đã chỉ còn cách nhau hơn mười sáu điểm.
Huấn luyện viên trường Công Mậu ý thức được Lưu Vĩ Hồng mới là nhân tố mấu chốt, nếu không chế ngự được hắn, kết quả của trận đấu này đã có thể đoán ra được rồi. Huấn luyện viên bố trí hai cầu thủ thân cao lực lưỡng đặc biệt chế ngự Lưu Vĩ Hồng, chặt chẽ coi chừng hắn, không cho hắn có cơ hội ra tay ném bóng.
Điểm này đã sớm nằm trong dự tính của Lưu Vĩ Hồng, cũng đã sớm làm xong chuẩn bị ứng đối.
Lưu Vĩ Hồng lợi dụng kỹ thuật thành thạo của mình điều khiển bóng, đem hai gã cầu thủ chủ lực của đối phương hấp dẫn đến bên cạnh mình, áp dụng chiến thuật chạy nhanh và chuyền dài, phát huy thêm năng lực của bốn thành viên khác trong đội, nhằm tiêu hao thể lực của đối phương.
Chiến thuật này phải tốn rất nhiều, dù sao đội viên trường Công Mậu đều là thanh niên sức dài vai rộng, thể lực tuyệt hảo, muốn dây dưa làm giảm thể lực của bọn hắn thì trong lúc nhất thời cũng sẽ không thấy rõ được hiệu quả ngay. Tương phản, bởi vì Lưu Vĩ Hồng không rảnh tay cướp bóng, vì thế mà điểm số của trường Công Mậu lại bắt đầu tiến lên, càng lúc càng kéo gần hơn.
Lý hiệu trưởng tươi cười rạng rỡ, Chu hiệu trường lại mặt mày đen thui, chân mày cau chặt vào giữa ấn đường. Nếu lần này thua nữa, thể diện của Chu hiệu trưởng sẽ tan biến hết đi như bong bóng xà phòng.
Hiệp một chấm dứt, điểm số là 40 VS 34, sự chênh lệch được rút ngắn lại chỉ còn sáu điểm.
Chu hiệu trưởng không để ý tới thắt lưng đang tổn thương, cố gắng đứng lên đi sang một bên, triệu tập các đội viên họp lại phân tích, Đường Thu Diệp cũng đến gần, liên tục đưa nước đưa khăn cho Lưu Vĩ Hồng, làm cho rất nhiều người đều trơ mắt ra nhìn nàng.
Đường Thu Diệp không thèm quan tâm.
Lưu Vĩ Hồng vừa được phân phối đến trường Nông Nghiệp, Đường Thu Diệp liền “chiếu cố” hắn.
Đối với cái mối quan hệ “đặc biệt” này của họ, trong ban giám hiệu không ai thèm bận tâm. Hai người họ hoàn toàn là người của hai thế giới khác nhau, Lưu Vĩ Hồng tuổi trẻ, sinh viên, người thủ đô, theo người của loại địa phương nhỏ thế này xem ra, nhất định là tiền đồ vô lượng, ở lại trong trường công tác cũng sẽ không lâu, sau này nhất định sẽ thông qua quan hệ để được chuyển đi. Mà Đường Thu Diệp chỉ có trình độ văn hóa trung học, thân phận rễ cỏ, tuy cũng xem như có chút dễ nhìn nhưng lại vô pháp ngoi lên nổi mặt bàn, nhìn qua còn giống một vị thiếu phụ nhà nông, hơn nữa có vẻ tuổi tác cũng lớn hơn Lưu Vĩ Hồng. Hai người này...tuyệt đối sẽ không khả năng phát sinh mối quan hệ gì ám muội với nhau.
- Vĩ Hồng à, cứ chơi tiếp như vậy không ổn đâu, sẽ có phiền toái…
Chu hiệu trưởng lo lắng nói, hai hàng lông mày cau chặt lại.
- Hiệu trưởng yên tâm, không có việc gì. Nửa hiệp sau nhìn họ sẽ rất khó coi!
Lưu Vĩ Hồng vừa lau mồ hôi vừa cười, ngữ khí rất chắc chắn.
Trong lòng hắn cũng hiểu rõ.
Chiến thuật tiêu hao thể lực đã dần dần thấy hiệu quả, hơn nữa một gã cầu thủ chủ lực của đối phương trong lòng vì muốn chế ngự hắn mà đã năm lần phạm quy, bị phạt đuổi ra khỏi sân. Khí thế của đội trường Công Mậu đang tụt giảm, đối với trận bóng ngày hôm nay Lưu Vĩ Hồng mười phần tin tưởng.
Quả nhiên ngay từ đầu hiệp hai, đội trường Nông Nghiệp đã tấn công. Đối phương có một gã thành viên chủ lực bị phạt đuổi ra khỏi sân, mà cũng không thể tiếp tục rút thêm thành viên tinh nhuệ khác đến chế ngự Lưu Vĩ Hồng. Hơn hai mươi phút sau, cơ hồ đã biến thành sân khấu cho Lưu Vĩ Hồng biểu diễn.
Tiếng trầm trồ khen ngợi vang khắp bốn phương tám hướng trong sân bóng, chẳng khác nào như tiếng sấm nổ.
Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, trường Nông Nghiệp lấy điểm số 86 VS 64, toàn thắng đội tuyển bóng rổ của trường Công Mậu.
- Thế nào à, lão Lý? Có tức giận hay không? Nếu không phục ngày mai lại đến?
Chu hiệu trưởng nở mày nở mặt, cười dài nhìn Lý hiệu trưởng nói.
Lý hiệu trưởng gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Vĩ Hồng thật lâu, cười lạnh nói:
- Lão Chu, ông đừng có đắc ý, nếu không có tên số 10 kia, tôi xem trường Nông Nghiệp các ông chỉ là một đống bùn lầy, không dán được lên bờ tường!
Chu hiệu trưởng cũng không tức giận, cười ha ha:
- Đáng tiếc, các ông ngay cả bùn lầy cũng không bằng!
- Hừ!
Lý hiệu trưởng không để ý tới phong độ, phẩy tay bỏ đi.
Ai cũng không để ý tới ông ta, chỉ lo hoan hô.
Chu hiệu trưởng một tay đỡ eo, tập tễnh đi tới bên người Lưu Vĩ Hồng, vỗ bả vai ướt sũng của hắn, cười nói:
- Vĩ Hồng, làm rất tốt, đầu tháng sau phải cử hành giải thi đấu bóng rổ trong ngành văn hóa giáo dục ở địa phương, đội của trường Nông Nghiệp chúng ta phải nhờ vào cậu thôi. Nếu như giành được cúp quán quân, tôi sẽ cho cậu làm tổ trưởng tổ nghiên cứu động vật!
Lưu Vĩ Hồng lắp bắp kinh hãi vội vàng nói:
- Không phải chứ, hiệu trưởng? Chơi bóng rổ cùng nghiên cứu dạy học không liên quan đến nhau ah!
- Chuyện đã nói một là một, cậu có khả năng tổ chức đội bóng tốt như vậy, có thể thấy được năng lực tổ chức của cậu rất không tệ.
Chu hiệu trưởng khẳng định nói.
Lưu Vĩ Hồng có văn bằng, tuổi trẻ, điều kiện các phương diện đều đầy đủ, lại thông qua trận bóng rổ gây dựng được uy vọng trong trường học, làm tổ trưởng một bộ môn đã là tự nhiên rồi.
Nhưng tâm tư của Lưu Vĩ Hồng đâu chỉ là tổ trưởng của một bộ môn. Hắn đang chú ý chính là hảo cảm của hiệu trưởng đối với hắn. Người này tương lai sẽ làm bí thư Huyện ủy, tuy rằng chỉ cần thành công quay về hòa nhập vào gia tộc ở thủ đô, thì Lưu Vĩ Hồng sẽ đạt được rất nhiều sự ủng hộ của nhóm lãnh đạo cao tầng, nhưng nhân mạch và mối quan hệ ở dưới cơ sở, thì vẫn còn phải dựa vào chính bản thân hắn đi gây dựng.
Có đại chiêu bài của gia tộc, cố nhiên có thể mang đến cho hắn rất nhiều chỗ tốt không tưởng nổi, cũng có tác dụng phụ. Dấu vết bồi dưỡng của gia tộc rất rõ ràng, sẽ khiến cho những người khác vô cùng bất mãn.
Hắn phải dựa vào năng lực của mình leo đi lên, ít nhất đừng để cho người khác xem ra, phải là như hiện tại mới được.
Hơn nữa xét thấy tương lai không xác định, Lưu Vĩ Hồng cũng nhất định phải làm tốt sự chuẩn bị tâm lý.
…
Mười tám tháng tư, Lưu Vĩ Hồng nhận được phong thư do tạp chí “Hào Giác” gửi tới.
Hào Giác là loại tạp chí tháng, mỗi tháng chỉ một kỳ, ngày mười sáu phát hành. Ở tỉnh Sở Nam không có nhà in, tạp chí nhất định phải từ thủ đô vận chuyển đến thành phố Đại Ninh, lại tiếp tục phân phối đến mỗi thành phố trấn huyện khác.
Trong vòng hai ngày kể từ lúc phát hành, Lưu Vĩ Hồng có thể nhận được tạp chí tháng này đã xem như rất nhanh rồi.
Lưu Vĩ Hồng khẩn trương mở Hào Giác ra xem, muốn nhìn xem bài văn có phải đã được đăng lên rồi hay không. Với sự phân tích của hắn, Hạ Mạnh Cường nhất định sẽ trăm phương ngàn kế đăng bài lên trên tạp chí Hào Giác.
Bài văn này khác biệt nghiêm trọng so với chính sách đang hiện hành, lại xuất thân từ trong tay con cháu trực hệ của Lưu gia, nhất định sẽ tạo nên một cơn dư chấn không nhỏ.
Hạ gia cùng Lưu gia vốn không có giao tình thâm hậu gì.
Bác của Lưu Vĩ Hồng, Lưu Thành Thắng cùng cha của Hạ Mạnh Cường là Hạ Thái Bình có quan niệm chính trị hoàn toàn khác nhau. Cơ hội tốt như vậy, Hạ Mạnh Cường làm sao có thể buông tha?
“Cờ Xí Tiên Minh- Phản đối tư tưởng tự do hóa của giai cấp tư sản!”
Bài văn rất dài, có hai vạn chữ, tạp chí như Hào Giác không có khả năng in hết trong một lần, phải chia làm hai phần. Lại còn bỏ thêm một “bài xã luận ngắn”, nói rõ bài văn này xuất từ tay một giáo viên cấp cơ sở, quan điểm thật mới mẻ, lời nói thật sắc bén. Tác giả của bài văn, tên Lưu Vĩ Hồng còn được dùng mực đậm, vô cùng bắt mắt.
Nhìn tới đây, khóe miệng Lưu Vĩ Hồng hiện lên dáng tươi cười.
Hạ Mạnh Cường quả nhiên không làm cho hắn thất vọng.
Dù trong bài báo không chỉ thẳng hắn là cháu ruột của Lưu gia, nhưng bài văn này nhất định sẽ tạo ra một trường phong ba, đến lúc đó tự nhiên tất cả mọi người sẽ biết “Lưu Vĩ Hồng” rốt cục là ai.
Lưu Vĩ Hồng đang ngồi trong phòng xem Hào Giác, lão Lương của tổ nghiên cứu đã vội vàng đi tới.
- Thầy Lưu, có điện thoại của anh…đường dài, thủ đô gọi tới!
Lưu Vĩ Hồng hơi cau mày.
Nhanh như vậy đã có phản ứng rồi sao?
Lúc ấy di động còn chưa sản xuất, cho dù là cái loại “điện thoại di động” nhưng lại to như cục gạch vẫn còn chưa đưa ra thị trường. Ở trường Nông Nghiệp xa xôi hẻo lánh như thế này, điện thoại cố định cũng chưa có khả năng được trang bị cho từng văn phòng.
Lưu Vĩ Hồng cảm ơn lão Lương, đứng dậy đi sang phòng giảng dạy.
- Xin chào!
Lưu Vĩ Hồng cầm điện thoại, thật trầm tĩnh nói.
- Lưu Vĩ Hồng, con muốn làm gì đây hả? Rốt cục thì con muốn làm gì đây?
Trong điện thoại, truyền ra thanh âm rít gào của Lưu Thành Gia, thanh âm cực lớn, thiếu chút nữa phá thủng màng nhĩ của Lưu Vĩ Hồng.
Quan Gia Tác Giả: Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 17: Sóng to gió lớn (1).
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Đây là chuyện nằm trong dự liệu.
Sắc mặt Lưu Vĩ Hồng không chút thay đổi, thậm chí còn mang theo vẻ mỉm cười, liếc mắt nhìn mấy người đồng sự bên trong phòng. Tiếng rít gào của Lưu Thành Gia ở trong điện thoại tất cả mọi người đều mơ hồ nghe thấy, mặc dù không biết đang nói về chuyện gì, nhưng lớn tiếng như vậy thì khẳng định không phải là cái chuyện gì tốt. Lão Lương là người thứ nhất đứng lên cười nói:
- Tôi đến giờ lên lớp rồi.
Kỳ thật hắn vốn không có tiết dạy, nhưng ở lại trong này nghe Lưu Vĩ Hồng cãi nhau với người khác là chuyện không tế nhị lắm. Lão Lương vừa đứng lên, hai thầy giáo khác cũng lần lượt rời đi, còn không quên đưa mắt ý bảo Lưu Vĩ Hồng cẩn thận.
Sau khi Lưu Vĩ Hồng được điều tới trường Nông Nghiệp, cũng chưa từng gây gổ với ai, cũng không hề bày ra cái giá mình là người thành phố lớn, quan hệ cùng với các bạn đồng nghiệp rất hòa hợp, mọi người làm như vậy cũng là tỏ vẻ quan tâm đối với hắn.
Người thầy giáo cuối cùng đi ra cửa cũng thuận tay đóng cửa lại.
- Cha, an tâm một chút đừng quá nóng nảy.
Ngữ điệu của Lưu Vĩ Hồng thật nhẹ nhàng.
- An tâm một chút đừng quá nóng nảy? Con đã hại chết chúng ta rồi, mà còn bảo cha an tâm một chút đừng nên nóng nảy sao?
Thanh âm Lưu Thành Gia càng lúc càng lớn, có thể biết được bên kia điện thoại Lưu bộ trưởng đang giận dữ như thế nào. Vốn lần trước Lưu Vĩ Hồng về nhà, đã có những biến hóa khả quan, Lưu Thành Gia cũng đang âm thầm cao hứng. Thậm chí hắn đã dựa theo ý tứ của đứa con, đã bắt đầu viết một báo cáo có tính thảo luận nghiên cứu về “Cải cách quân sự”. Ngoài miệng Lưu Thành Gia không nói gì, nhưng đứa con nói ra câu “cải cách tin tức hóa”, “xây dựng kiến thiết bộ đội tổ hợp”, “danh sách trang bị bộ môn”, những ý kiến cải cách quân sự này đã làm hắn cảm giác khiếp sợ sâu sắc. Trong lòng khiếp sợ, khi hắn bình tĩnh cẩn thận suy nghĩ lại, càng nghĩ càng cảm thấy đứa con nói chuyện rất có đạo lý, xưa nay Lưu trưởng ban vốn luôn bình tĩnh, nhưng cũng đã bị khơi dậy lý tưởng hào hùng đầy cõi lòng, đang chuẩn bị xoa tay làm một trận, không ngờ vị “tiểu tổ tông” không chịu yên thân này lại gây ra tai họa lớn như vậy.
- Một bài văn mà thôi, không có nghiêm trọng như vậy đâu.
Lưu Vĩ Hồng vẫn rất tỉnh táo, thanh âm vô cùng trấn định.
- Một bài văn mà thôi? Con nói thật nhẹ nhàng! Con có biết bài văn này, đã tạo ra bao nhiêu động tĩnh ở thủ đô hay không? Bác của con đã đích thân tìm tới cửa nhà mình rồi đây này!
Lưu Thành Gia thở phì phì tức giận.
Lưu Vĩ Hồng cười một tiếng, tuy rằng rất nhẹ nhưng nghe vào trong tai Lưu Thành Gia, lại giống như tiếng sấm, đem cơn tức vốn đã hơi bình phục lại kích thích vù vù thăng lên.
- Con…con còn cười? Con không biết vấn đề có bao nhiêu nghiêm trọng sao? Đây là vấn đề con đường chính trị, bộ con tưởng là con nít chơi nhà chòi sao!
Lưu Thành Gia sắp bị đứa con làm tức chết, nếu hiện tại mặt đối mặt, nói không chừng hắn đã tát cho Lưu Vĩ Hồng một bạt tai rồi.
Lưu Vĩ Hồng lại mỉm cười, nói:
- Cha, con biết đây là vấn đề con đường chính trị. Mấu chốt là con đường của ai mới là chính xác.
- Chẳng lẽ của con mới là chính xác?
Lưu Thành Gia rít gào nói.
- Dù con đường của con không chính xác, nhưng bác cũng chưa chắc chính xác, đồng chí Nguyệt Hoa cũng chưa chắc đã chính xác!
Lưu Vĩ Hồng phi thường bình tĩnh đem tên của đồng chí lãnh đạo cao nhất trung ương báo ra, thật giống như đang nói chuyện về một người bác hàng xóm bên cạnh nhà, ngữ điệu thoải mái, không hề có chút ý khẩn trương.
- Con…con muốn tức chết cha có phải hay không? Đồng chí Nguyệt Hoa là người mà con có thể nghị luận sao?
Lưu Thành Gia chẳng những tức giận, còn có chút sợ hãi. Cũng không phải đảm lượng của Lưu Thành Gia không đủ, thật sự là vì địa vị của đồng chí Nguyệt Hoa rất cao, Lưu Thành Gia đang ở thủ đô, lại còn là con cháu thế gia, làm sao không biết vấn đề nghiêm trọng trong đó?
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Cha, nếu cha gọi cuộc điện thoại này chỉ là muốn mắng con, con sẽ không nói nữa. Cha cứ mắng, con nghe, tuyệt không cãi lại!
- Con có ý tứ gì?
- Không có gì. Con dám viết bài văn này, hơn nữa còn dám để cho Hạ Mạnh Cường giúp con phát hành trên “Hào Giác”, bởi vậy có thể tạo ra bao nhiêu loại hậu quả, con đã sớm suy nghĩ thật kỹ càng. Không nghiêm trọng đến như vậy, thật sự cha đã quá lo lắng rồi!
Lưu Vĩ Hồng cũng nghiêm túc lên, ngữ điệu vẫn tương đối bình tĩnh.
Lưu Thành Gia ngơ ngác sững sờ.
Cuộc điện thoại này là vì hắn trong cơn thịnh nộ mới gọi đi, ngay từ đầu hắn cũng không suy nghĩ tới Lưu Vĩ Hồng sẽ có phản ứng như thế nào. Nhưng hiện tại phản ứng của Lưu Vĩ Hồng đã vượt ra ngoài sự dự liệu của hắn thật lớn. Theo Lưu Thành Gia suy nghĩ, Lưu Vĩ Hồng có thể sẽ đùa giỡn tính tình, trực tiếp cúp điện thoại của hắn, nếu không sẽ ở bên kia điện thoại già mồm át lẽ phải, cùng hắn tranh luận không ngớt.
Hai loại phương thức này, trước kia Lưu Vĩ Hồng thường xuyên sử dụng.
Lưu Thành Gia thật sự không ngờ chính là, Lưu Vĩ Hồng lại bình tĩnh đến như thế, so với bộ trưởng tác chiến ở đại quân khu như hắn còn bình tĩnh hơn nhiều.
- Vậy con nói cho cha biết, bài văn này có phải do Hạ Mạnh Cường sai khiến con viết hay không?
Lưu Thành Gia trầm mặc, cố gắng cho mình tỉnh táo lại.
Bài văn “Cờ Xí Tiên Minh- Phản đối tư tưởng tự do hóa của giai cấp tư sản!” vừa phát hành trên “Hào Giác”, lập tức tạo ra náo động trong giới lý luận thủ đô.
Tạp chí “Hào Giác”, rất ít đăng loại bài văn “nặng nề” như vậy, nhất là cường điệu tranh luận về khu vực tư tưởng của đồng chí Nguyệt Hoa, toàn lực ứng phó với hoàn cảnh trong việc phát triển kinh tế, bài văn như vậy vừa phát hành, quả thật chính là muốn chống đối với đồng chí Nguyệt Hoa.
Muốn không làm náo động cũng thật khó khăn.
Mà tác giả “Lưu Vĩ Hồng” lại không hề có danh tiếng gì, những tai to mặt lớn trong giới lý luận thủ đô cũng không ai biết Lưu Vĩ Hồng là thần thánh phương nào.
Chuyện như vậy dĩ nhiên không thể giấu diếm, rất nhanh tin tức Lưu Vĩ Hồng chính là cháu ruột của Lưu lão liền lan truyền nhanh kinh người. Đám tai to mặt lớn trong giới lý luận lại khiếp sợ khó hiểu, nguyên bản vài nhà lý luận nổi tiếng còn đang xoa tay định bác bỏ bài văn một phen, nhưng nhất tề lại đều im hơi lặng tiếng.
Mọi người cũng đang suy nghĩ một vấn đề: Vì sao Lưu lão phải viết ra bài văn như vậy?
Không ai cho rằng bài văn này thật sự xuất ra từ trong tay của Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng là ai chứ?
Một gã giáo viên nho nhỏ chỉ mới hai mươi tuổi, lại dạy học trong một trường dạy nghề khu nông nghiệp Thanh Phong thuộc tỉnh Sở Nam, vừa mới tham gia công tác không bao lâu. Đừng nói hắn không viết ra được bài văn có tính lý luận tinh khiết bản lĩnh thâm hậu như vậy, dù hắn có trình độ này, thì cũng không ai dám giúp hắn đăng lên tạp chí “Hào Giác”!
Vài tên tuổi có máu mặt trong giới lý luận ở thủ đô, cho dù muốn đăng một bài văn như vậy lên tạp chí “Hào Giác” thì cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Vấn đề xuất hiện ở trên thể diện của Lưu Vĩ Hồng.
Cháu ruột của Lưu lão gia tử!
Thân phận này vốn đã không hề tầm thường rồi.
Tất cả mọi người không chút do dự nhận định, đây là cách nhìn của Lưu lão gia tử, ít nhất cũng đã được Lưu Thành Thắng cho phép.
Vấn đề này, ngay tại lúc này, Lưu gia lại ngang nhiên phát biểu chính kiến như vậy, chống đối với đồng chí Nguyệt Hoa, rốt cục là có ý gì? Cần biết với thân phận địa vị của Lưu lão gia tử, đủ để nhấc lên một trận tranh cãi về con đường chính trị!
Chẳng lẽ các lão nhân không hài lòng đối với chính sách hiện hành của đồng chí Nguyệt Hoa hay sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, đủ loại suy đoán cùng tin tức đường nhỏ nhanh chóng truyền khắp cả thủ đô, toàn bộ nhân vật cao tầng cơ hồ đều bị kinh động.
Sau khi Lưu Thành Thắng đọc được bài văn này, quả thực trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào ba chữ “Lưu Vĩ Hồng”, chừng một phút đồng hồ cũng không thể dời mắt.
Đúng như lời suy đoán của bên ngoài, Lưu Thành Thắng rất rõ ràng, sau khi mọi người hiểu rõ thân phận chân thật của Lưu Vĩ Hồng, tất cả mọi người sẽ nhận định bài văn này là do lão gia tử hoặc là hắn đồng ý cách nhìn mà viết ra. Nhưng Lưu Thành Thắng rất rõ ràng, hắn không có cùng cách nhìn này.
Lão gia tử khẳng định cũng không hay biết chuyện đó.
Chuyện lớn như vậy, lão gia tử thật không khả năng không thương nghị trước với hắn. Lão gia tử không phải không hiểu rõ đồng chí Nguyệt Hoa coi trọng Lưu Thành Thắng thế nào. Ba năm sau, đại hội lần thứ mười bốn khai mạc, Lưu Thành Thắng vô cùng có khả năng tiến vào trong Kỷ ủy Trung ương, còn có thể chuyển đi nơi khác làm bí thư tỉnh ủy. Dù đồng chí Nguyệt Hoa chưa nói rõ, nhưng khi nói chuyện, ý tứ này đã biểu đạt được rất rõ ràng.
Trong tình hình thực tế về cục diện chính trị trong cả nước đang rất vững vàng, lão gia tử tuyệt không có lý do gì làm ra biểu diễn như vậy. Hơn nữa dù lão gia tử muốn nhắc đến “cuộc chiến con đường chính trị”, vậy cũng tuyệt đối không để cho Lưu Vĩ Hồng xung phong đi trước.
Hắn có tư cách gì?
Tối thiểu phải là Lưu Vĩ Đông ra tay!
Theo sau, Lưu Thành Thắng lập tức ước hẹn với Lưu Thành Gia, đem bài văn đập xuống ở trước mặt em trai.
Lưu Thành Gia cũng bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Hắn công tác trong quân đội, tính mẫn cảm chính trị tự nhiên không sánh bằng phó trưởng ban Ban Tổ Chức TW Đảng như Lưu Thành Thắng. Nếu không phải Lưu Thành Thắng đem “Hào Giác” đưa cho hắn xem, hắn còn không biết con trai mình đã xông ra đại họa lớn như vậy.
Sắc mặt xanh mét của Lưu Thành Thắng làm cho Lưu Thành Gia đến giờ này vẫn còn sợ hãi.
Hiện tại Lưu Vĩ Hồng lại nhắc nhở hắn, bài văn này Lưu Vĩ Hồng không thể viết ra được, cũng không có ý nghĩ này, vậy cũng chỉ có thể do Hạ Mạnh Cường đứng giữa phá rối, là Hạ gia đang phá rối.
Lưu lão gia tử cùng Hạ lão gia tử ở niên đại chiến tranh xưa kia cũng thường hay mâu thuẫn.
Sau ngày lập quốc, hai người đều cởi quân trang, đi vào chính giới, quan niệm chính trị cũng luôn luôn bất đồng, có khác nhau rất lớn. Tình huống như thế, trong những hào môn thế gia ở thủ đô diễn ra vô số kể. Lưu Hạ hai nhà cho tới bây giờ đều bằng mặt mà không bằng lòng.
Hiện tại, không bài trừ chuyện Hà Mạnh Cường lợi dụng Lưu Vĩ Hồng còn thơ dại, muốn mượn chuyện này đạp đổ Lưu gia. Dù chỉnh không được, thì “ly gián” mối quan hệ giữa Lưu gia cùng đồng chí Nguyệt Hoa cũng đã rất tốt.
Dù sao nhóm những lão thành cách mạng đều đã già, mà đồng chí Nguyệt Hoa vẫn còn trẻ trung khỏe mạnh, còn là đồng chí lãnh đạo cao tầng ở trên trung ương.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, nói:
- Cha, cha đã quá lo lắng rồi. Không phải Hạ Mạnh Cường, hắn cũng không sai khiến được con. Đây đều là chủ ý của con, bài văn cũng do một mình con viết, không có thương lượng qua với bất cứ kẻ nào.
- Vậy con…vì sao con phải làm như vậy? Con hận Lưu gia chúng ta đến vậy sao?
Lưu Thành Gia lại nổi giận.
Lưu Vĩ Hồng kinh ngạc nói:
- Cha, sao nói lời ấy? Lưu gia chẳng những là của cha, cũng là của con. Con cũng họ Lưu mà!
- Con còn biết mình cũng mang họ Lưu? Vậy tại sao con phải làm như vậy? Đối với con có chỗ nào tốt?
- Bởi vì con cảm thấy được con cần phải làm như vậy, chỉ cần là việc chính xác thì nên kiên trì!
Lưu Thành Gia quả thực bị tức giận đến mức không còn cách nào khác, quát:
- Con lập tức về đây! Lập tức! Giáp mặt nói chuyện rõ ràng với bác của con!
Lưu Vĩ Hồng hờ hững nói:
- Thực xin lỗi cha, con sẽ không trở về, ít nhất hiện tại sẽ không trở về. Con cũng không cần giải thích gì với bác. Nếu như chút tính mẫn cảm chính trị như vậy mà ông ấy cũng không có, tương lai của Lưu gia giao trong tay ông ấy, chưa chắc là chuyện tốt.
- Con…con cuồng vọng!
- Cha, đừng quá sốt ruột. Chờ xem lão gia tử nói như thế nào sẽ biết. Chuyện của họ Lưu, trước mắt vẫn còn do lão gia tử quyết định.
Lưu Thành Gia tức giận đập mạnh điện thoại.
Nhìn vào ống nghe đang truyền ra thanh âm "đô đô", khóe miệng của Lưu Vĩ Hồng thoáng hiện lên vẻ tươi cười thản nhiên.
Quan Gia Tác Giả: Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 18: Sóng to gió lớn (2).
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Điện thoại của Vân Vũ Thường ba hôm sau mới gọi tới.
Mấy ngày này, ngoại trừ lúc lên lớp, Lưu Vĩ Hồng luôn luôn ở lại trong phòng văn phòng, hơn nữa còn túc trực bên điện thoại. Cả tổ nghiên cứu động vật chỉ có một văn phòng, cũng chỉ có một chiếc điện thoại. Trước kia bình thường Lưu Vĩ Hồng cũng không ở lại đây, chỉ ở trong gian phòng nhỏ bên cạnh soạn giáo án một mình, thật thanh tĩnh.
Nhưng hiện tại thì không được.
Lưu Vĩ Hồng biết sẽ còn có người muốn tìm mình, luôn phiền người ta đi tìm mình tới nghe điện thoại, thì cũng không được hay cho lắm.
Về việc Lưu Vĩ Hồng luôn ở lại trong văn phòng, tất cả mọi người cũng không cảm thấy bất ngờ.
Ngày hôm đó Chu hiệu trưởng đã nói qua sau trận bóng rổ, chỉ cần Lưu Vĩ Hồng suất lĩnh đội bóng của trường Nông Nghiệp lấy được quán quân trận đấu bóng rổ của ngành văn hóa giáo dục ở địa phương, thì sẽ thăng chức cho hắn làm tổ trưởng tổ nghiên cứu động vật.
Theo mọi người xem, muốn lấy được chức quán quân đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói thì khó khăn cũng không lớn.
Ngay cả đội bóng cực mạnh của trường Công Mậu còn phải chịu thua, thì còn ai là đối thủ của Lưu Vĩ Hồng nữa đây?
Nói theo cách khác, chàng thanh niên còn quá trẻ này, nói không chừng chẳng bao lâu sau sẽ là “cấp trên” của mọi người. Mặc dù chức tổ trưởng một bộ môn cũng không phải là quan chức gì, nhưng lại thuyết minh cũng là một loại “đãi ngộ”, tuy không chính thức, nhưng đây là “đãi ngộ” do Chu hiệu trưởng cấp cho Lưu Vĩ Hồng. Chỉ cần Lưu Vĩ Hồng luôn luôn được Chu hiệu trưởng xem trọng, thì sau này tiền đồ sẽ vô cùng tận.
Chuông điện thoại vang lên dồn dập.
- Xin chào!
Lưu Vĩ Hồng nhấc điện thoại, dùng tiếng phổ thông thật tiêu chuẩn nói chuyện.
- Vệ Hồng?
Bên kia lập tức nghe ra thanh âm của hắn.
Tự nhiên, Lưu Vĩ Hồng cũng nghe ra thanh âm của Vân Vũ Thường, trên mặt lập tức hiện lên nét tươi cười:
- Tỷ, là tôi!
- Cậu hồ nháo cái gì? Cậu có biết cậu gây ra họa lớn bao nhiêu không?
Vân Vũ Thường lập tức ồn ào lên, thanh âm cũng thay đổi. Có thể thấy được nàng thật sự sốt ruột, nàng không nghĩ tới Lưu Vĩ Hồng lại không biết nặng nhẹ như vậy.
- Tỷ, không sao cả, không có việc gì.
Lưu Vĩ Hồng thật nhẹ nhàng nói.
- Còn nói không có việc gì? Cậu không biết thôi, mấy ngày hôm nay ở thủ đô đã náo nhiệt ngất trời. Tất cả mọi người đang bàn luận về bài văn này, nghe nói ngay cả thủ trưởng tối cao cùng Đổng lão cũng bị kinh động…Tất cả mọi người đang nói…có phải thời tiết sắp phải thay nữa hay không...
Nói đến câu phía sau, thanh âm của Vân Vũ Thường đã giảm thấp xuống vài phần, có vẻ như là vô cùng cẩn thận.
Lưu Vĩ Hồng hơi kinh hãi. Hắn cũng không nghĩ tới việc này lại có thể làm kinh động tới hai vị thái sơn bắc đẩu như thủ trưởng tối cao cùng Đổng lão. Xem ra mặc dù mình trọng sinh, lại biết được vận mệnh chính trị, nhưng cũng không hoàn toàn hiểu biết thấu đáo. Thuần túy chỉ đem ánh mắt của người đời sau để nhìn nhận vấn đề này. Nhất là câu nói “thời tiết thay đổi” của Vân Vũ Thường càng làm cho Lưu Vĩ Hồng thêm bất an.
Hắn biết sẽ thay đổi.
Nhưng lại không phải do Lưu gia “gây nên sự thay đổi này”.
Cũng không phải hắn muốn đứng bên ngoài không can dự vào, lịch sử nếu đi sai lệch quỹ tích như vậy cũng sẽ không xong. Hiện tại hết thảy những chuyện hắn làm, đều được xây dựng dựa theo trụ cột cho cơn phong ba chính trị sắp tới. Nếu trụ cột một khi không tồn tại hoặc là thay đổi, việc này cuối cùng sẽ biến thành bộ dáng gì thật đúng là không tốt lắm.
Nhưng hắn không có sự lựa chọn nào khác.
Bài văn đã được phát hành rồi!
Hơn nữa, dù hắn không xen vào làm con bướm vỗ cánh, y theo xu thế lịch sử trước đây, mấy năm sau Lưu gia sẽ không xong, cũng sẽ “vạn kiếp bất phục”. Nếu thật lịch sử vì thế mà thay đổi, nếu không được cũng vẫn là kết quả “vạn kiếp bất phục”. Chẳng qua tội nhân của Lưu gia không phải là cha con Lưu Thành Thắng và Lưu Vĩ Đông, mà chính là Lưu Vĩ Hồng mà thôi.
Đại môn của tòa nhà đang nằm ở thủ đô, sau này hắn đừng hòng bước chân vào nửa bước!
- Ha ha, ngay cả chị mà cũng biết, xem ra chuyện này phi thường náo nhiệt rồi.
Lưu Vĩ Hồng tiếp tục dùng ngữ khí thoải mái nói.
Trong ngữ khí mang theo một chút trêu chọc, nhưng cũng là sự thật. Mặc dù Vân Vũ Thường là con cháu trực hệ của nhà họ Vân, nàng lại đang công tác trong một ngành ở trung ương, so sánh với người bình thường, độ mẫn cảm chính trị tự nhiên rất cao, nhưng so sánh với những con cháu đời thứ ba kiệt xuất như Lưu Vĩ Đông, Hạ Mạnh Cường tự nhiên không thể sánh bằng. Trong hoàn cảnh chính trị mẫn cảm như thủ đô, Vân Vũ Thường cũng có thể nghe được những lời nghị luận, có thể thấy được phạm vi lan truyền của việc này đã không còn cực hạn trong cao tầng cùng giới lý luận.
- Ai nha, cậu cũng thật là…cậu còn có tâm tư nói giỡn…
Vân Vũ Thường cũng bị Lưu Vĩ Hồng làm tức giận đến không còn cách nào khác. Nàng biết Lưu Vĩ Hồng thích hồ nháo, nhưng chuyện như vậy có thể hồ nháo được sao?
- Cậu có biết đồng chí Nguyệt Hoa đã bày tỏ thái độ đối với việc này rồi hay không!
Những lời kế tiếp lại thật sự làm cho Lưu Vĩ Hồng kinh hãi.
- Nga? Ông ấy nói như thế nào?
Lưu Vĩ Hồng lại hỏi một câu, bên trong phòng vẫn còn người khác, Lưu Vĩ Hồng thật không phương tiện nhắc tới tên của đồng chí Nguyệt Hoa, miễn cho các đồng nghiệp ngạc nhiên.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng quả thật muốn biết, thái độ của đồng chí Nguyệt Hoa trong chuyện này. Nhưng có lẽ đồng chí Nguyệt Hoa sẽ không ngang nhiên bình luận về chuyện lần này đi?
- Hôm trước đồng chí Nguyệt Hoa tham gia một cuộc hội nghị trung ương, trong cuộc hội nghị, đã điểm danh phê bình bác của cậu!
Vân Vũ Thường do dự một thoáng, lại hạ giọng nói.
- Vậy sao? Vậy thì tốt quá!
Lưu Vĩ Hồng cơ hồ muốn hoan hô lên.
- Cậu…Lưu Vệ Hồng, không ngờ cậu là người như thế? Cậu hận bác của cậu đến mức ấy sao?
Vân Vũ Thường thật sự tức giận, bên đầu kia điện thoại mất hứng nói. Thuở nhỏ nàng nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng lớn lên, được xem như thanh mai trúc mã. Cũng luôn xem mình như người chị lớn, đối với rất nhiều hành vi hồ nháo của Lưu Vĩ Hồng đều có thể khoan dung, thậm chí còn mang theo dạng tình cảm cưng chiều ba phần. Nhưng biểu hiện bây giờ của Lưu Vĩ Hồng đã vượt ra khỏi điểm mấu chốt của nàng.
Nàng cũng biết Lưu Vĩ Hồng mâu thuẫn với bác và anh họ của hắn, Lưu gia vốn khinh thường những công tử ăn chơi, Vân Vũ Thường hiểu rất rõ ràng. Trước kia Lưu Vĩ Hồng không chỉ một lần oán hận về sự miệt thị của bác và anh họ hắn ở ngay trước mặt của nàng.
Nhưng đây đều là việc nhà.
Lưu Vĩ Hồng vì vậy mà phản nghịch, rời nhà ra ngoài ở, Vân Vũ Thường có thể hiểu được. Nhưng Lưu Vĩ Hồng lấy phương thức này “hãm hại” Lưu Thành Thắng, thế cho nên ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của Lưu Thành Thắng, đây không còn là mâu thuẫn riêng tư nữa.
Đây điển hình là cách làm của một tiểu nhân, hơn nữa đối tượng “hãm hại” còn là bác ruột của mình.
Vân Vũ Thường tuyệt đối không thể tưởng tượng được Lưu Vĩ Hồng là con người như thế!
Lưu Vĩ Hồng biết nàng hiểu lầm, vội vàng giải thích:
- Không phải, tỷ, chị hiểu lầm, không phải ý tứ đó. Tôi không có hận bác của tôi, ngược lại tôi đang muốn giúp ông ấy…tôi đang giúp ông ấy!
- Hừ! Kiểu giúp giống như cậu, thứ cho tôi không thể hiểu được!
Vân Vũ Thường cũng không dễ dàng bị thuyết phục, nổi giận đùng đùng nói.
- Tỷ, chuyện chính trị có rất nhiều vấn đề chị không rõ.
Lưu Vĩ Hồng khó thể nói rõ ràng ở trong điện thoại, nhưng vẫn chỉ điểm một câu.
- Được, tôi là kẻ ngu ngốc chính trị, cậu là thiên tài chính trị! Vậy mời cậu chỉ điểm một chút, làm sao cậu giúp bác của cậu đây? Cậu có biết hiện tại có bao nhiêu người đang vui sướng khi người gặp họa không?
Vân Vũ Thường cả giận nói.
Lưu Vĩ Hồng luôn trấn định tự nhiên dù trước mặt lão gia tử, không hề giải thích thêm lời gì, nhưng ở trước mặt Vân Vũ Thường, hắn không thể làm như vậy, cũng không biết do nguyên nhân gì, hắn đặc biệt để ý cảm thụ của Vân Vũ Thường. Nếu Vân Vũ Thường nhận định hắn là một tiểu nhân âm hiểm đê tiện, vậy cũng sẽ không xong. Kết cục như vậy Lưu Vĩ Hồng không thể thừa nhận.
Lưu Vĩ Hồng bỗng di chuyển thân thể, nói:
- Tỷ, tôi có thể giải thích cho chị. Nhưng chị cần phải trả lời tôi một vấn đề trước đã, tin tức này chị từ đâu có được, có thể tin được không?
Điểm này cũng rất trọng yếu.
Nói trắng ra là Lưu Vĩ Hồng vắt hết óc bào chế ra bài văn dài như vậy, mục đích chính là “ly gián” quan hệ giữa Lưu Thành Thắng và đồng chí Nguyệt Hoa, làm cho mọi người đều biết quan niệm của Lưu gia và đồng chí Nguyệt Hoa không hề nhất trí. Sắp tới trong cuộc gió lốc chính trị phát sinh, Lưu Thành Thắng thậm chí là cả Lưu gia đều có thể được giải thoát đi ra.
Cho nên Lưu Vĩ Hồng phải xác định tin tức của Vân Vũ Thường có đáng tin cậy thực sự hay không.
Bên kia điện thoại chợt trầm mặc, hiển nhiên Vân Vũ Thường đang suy nghĩ có nên nói rõ tình huống với Lưu Vĩ Hồng hay không.
Lưu Vĩ Hồng rất có kiên nhẫn chờ đợi, thậm chí còn nâng chén trà uống một hớp nước.
- Là cha của tôi nói! Lúc ở nhà tôi vô ý nghe được.
Trong khoảnh khắc, Vân Vũ Thường có chút không tình nguyện đáp.
Cha của Vân Vũ Thường, cũng là quan chức Phó Bộ cấp, tuổi tác tương đương với Lưu Thành Thắng, chỉ nhỏ hơn một hai tuổi, được xem là “Người tiên phong” của thế hệ thứ hai trong Vân gia. Trong lúc vô tình hắn nói ra tin tức này ở nhà, hẳn là sẽ đáng tin cậy.
Điều này cũng phù hợp tính cách của đồng chí Nguyệt Hoa.
Căn cứ hiểu biết của Lưu Vĩ Hồng về đồng chí Nguyệt Hoa, tính cách vị đồng chí lãnh đạo cao tầng này thật ngay thẳng, trứ danh là người “Lớn mật dám nói”, từng được khen ngợi là người mở đường chính trị cho nước cộng hòa.
Biết được Lưu gia tung ra bài văn như vậy, cố ý chống đối cùng mình, đồng chí Nguyệt Hoa nếu còn không có phản ứng, trái lại có chút kỳ quái. Trong hội nghị trung ương của bộ môn, mượn vấn đề khác gõ gõ Lưu Thành Thắng là hoàn toàn có thể.
Đây là vì còn e ngại mặt mũi Lưu lão gia tử, nói cách khác, nếu không cũng không được bình thản như thế.
- Như vậy cũng tốt, cần đúng là cái hiệu quả này!
Lưu Vĩ Hồng thở phào một hơi thật dài.
- Hừ!
Vân Vũ Thường hừ lạnh một tiếng.
- Tỷ, chuyện này quả thật rất phức tạp, một hai câu giải thích không được rõ ràng lắm…Hay nói như thế này đi, vạn nhất đồng chí Nguyệt Hoa sai lầm thì làm sao đây? Con đường của ông ấy sai lầm thì sao?
Lưu Vĩ Hồng nói ra một câu thật khó hiểu. Khi nói đến bốn chữ “đồng chí Nguyệt Hoa”, còn cố ý giảm thấp thanh âm.
- Cái gì?
Vân Vũ Thường cảm giác vô cùng khiếp sợ.
Nàng hoàn toàn không nghĩ tới, Lưu Vĩ Hồng lại dám hoài nghi đồng chí Nguyệt Hoa. Đây quả thật là chuyện không thể tưởng tượng nổi, Lưu Vĩ Hồng xem bản thân mình là hạng người gì vậy? Một thanh thiếu niên, dĩ nhiên lại dám lớn mật như thế?
- Tôi chỉ có thể nói được như vậy. Chị ngẫm lại, vạn nhất ông ấy sai lầm, bác của tôi lại bước theo con đường của ông ấy, chẳng phải cũng sẽ phạm sai lầm hay sao? Tỷ, chị cũng biết, đây không phải là chuyện nói giỡn. Lưu gia chúng tôi không thể phạm vào sai lầm như vậy!
Lưu Vĩ Hồng khẳng định nói.
Đâu chỉ Lưu gia, cả nước cộng hòa chỉ sợ cũng không ai phạm nổi sai lầm như vậy.
- Cậu…cậu làm sao có loại suy nghĩ này?
Vân Vũ Thường ấp úng hỏi, cảm thấy được không thể tưởng tượng nổi. Ở trong lòng nàng Lưu Vĩ Hồng mãi mãi chỉ là một đứa bé.
- Tỷ, có một số việc hiện tại nói không rõ ràng, nhưng qua một thời gian nữa chị sẽ hiểu. Tôi cũng không phải loại người tiểu nhân như trong sự tưởng tượng của chị. Hơn nữa đánh đổ thanh danh của Lưu gia, tôi cũng chẳng có lấy nửa điểm ưu đãi nào cả.
Lưu Vĩ Hồng trầm giọng nói.
Quan Gia Tác Giả: Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 19: Sóng to gió lớn (3).
Nhóm dịch: Dungnhi & Phongnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Ngày một tháng năm, giải thi đấu bóng rổ trong ngành văn hóa giáo dục ở địa khu Thanh Phong đã chính thức khai mạc.
Địa khu Thanh Phong có một thành phố với tám huyện, mỗi huyện và thành phố chọn lựa ra ba đội bóng, hơn nữa đội cầu thủ do trường tổ chức lệ thuộc cơ quan trực tiếp, đội ngũ dự thi tổng cộng vượt qua ba mươi lăm đội. Xem như là việc trọng đại trong ngành thể dục thể thao trong những năm gần đây ở khu Thanh Phong.
Bởi vì năm nay là bốn mươi năm quốc khánh, địa ủy và cơ quan hành chính đối với cuộc thi đấu này vẫn tương đối coi trọng.
Người phụ trách cơ quan hành chính Lục Đại Dũng tự mình tham dự buổi thi đấu, phát biểu một đoạn diễn thuyết. Lưu Vĩ Hồng phát hiện, Chu hiệu trưởng đang ngồi trên đài chủ tịch, hơn nữa vị trí được an bài vẫn nằm gần kề trung ương.
Bất kể nói như thế nào, Chu hiệu trưởng có cấp bậc cấp huyện đoàn, ở trong hệ thống văn hóa giáo dục của một khu, cấp bậc này cũng thật cao, nên hưởng thụ loại đãi ngộ này. Nhưng Lưu Vĩ Hồng còn phát hiện, Lý hiệu trưởng của trường Công Mậu cũng ngồi trên đài chủ tịch, vị trí còn gần người phụ trách hơn cả Chu hiệu trưởng.
Đây là một tín hiệu.
Chu hiệu trưởng cùng Lý hiệu trường đều là cán bộ cấp huyện đoàn, trường Công Mậu còn thành lập sau trường Nông Nghiệp, hơn nữa thời gian đề bạt Lý hiệu trưởng cũng muộn hơn Chu hiệu trưởng, người của bên chịu trách nhiệm chính của buổi thi đấu hôm nay lại an bài vị trí như vậy, ở một quốc gia luôn chú ý phân biệt đối xử với quan chức, an bài vị trí như thế trong đó dĩ nhiên có hàm ý đặc biệt. Lưu Vĩ Hồng phỏng chừng, trong việc cạnh tranh lấy chức chủ nhiệm giáo ủy địa khu, Lý hiệu trưởng lấy được tiên cơ. Bọn quan viên của hệ thống văn hóa giáo dục, tin tức ở phương diện này thập phần linh thông, nhất định là nghe được tiếng gió nào đó, hơn nữa còn là tin tức đáng tin cậy nên mới an bài vị trí như vậy cho hai vị hiệu trưởng.
Đây cũng là cơ hội để nịnh nọt ah!
Chỉ cần Lý hiệu trưởng ngồi lên ngai vàng chủ nhiệm giáo ủy, đảo mắt liền muốn trở thành người lãnh đạo trực tiếp của cơ quan giáo ủy.
Người phụ trách Lục Đại Dũng khoảng trên dưới năm mươi tuổi, gương mặt điềm đạm nho nhã, giống phần tử tri thức nhiều hơn là quan chức. Nói chuyện xem như có trình độ, mặc dù là những lời khách sáo tiếng Quan Thoại, nhưng cũng có thể nghe ra được trình độ cao thấp.
Có thể đem tiếng Quan Thoại nói được có màu có sắc, cũng xem như là một loại bổn sự.
Đối với cuộc thi đấu hôm nay, Lưu Vĩ Hồng chuẩn bị cũng thật đầy đủ.
Hắn quan tâm trận thi đấu lần này.
Đương nhiên, Lưu Vĩ Hồng không phải để ý tờ giấy khen quán quân hay tiền thưởng tượng trưng, hắn đang chú ý cảm thụ của Chu hiệu trưởng. Lão Chu rất muốn lấy được chức quán quân trận bóng rổ lần này, nhất là dưới tình hình bị thất lợi trong việc cạnh tranh chức chủ nhiệm giáo ủy với Lý hiệu trưởng, vinh dự quán quân của trận thi đấu bóng rổ đối với người sĩ diện như Chu hiệu trưởng thật trọng yếu.
Nếu thượng cấp coi trọng chuyện này, nhất định phải toàn lực ứng phó.
Đây là quy tắc cơ bản trong quan trường.
Kinh nghiệm nhân sinh suốt bốn mươi mấy năm cùng những mưa gió trong quan trường thủ đô nói cho Lưu Vĩ Hồng, nếu muốn nổi bật vượt trội trong bộ máy nhà nước, phải có bổn sự, có chỗ dựa vững chắc, bối cảnh đương nhiên trọng yếu, năng lực cá nhân cùng trí tuệ đương nhiên trọng yếu, nhưng thủ quy củ cũng đồng dạng trọng yếu.
Ở nơi nào phải tuân thủ quy củ của vòng luẩn quẩn nơi đó.
Bằng không, toàn bộ đồng nghiệp đều sẽ bài xích anh, chẳng sợ bối cảnh của anh có bao nhiêu cứng rắn, bổn sự có bao nhiêu lớn, cũng khó mà thi triển. Nếu anh không thể dung nhập “chủ lưu của vòng luẩn quẩn”, không được hoan nghênh, đừng nói là thượng cấp, cho dù là đồng cấp hay cấp dưới muốn làm khó dễ anh, cùng anh bằng mặt không bằng lòng, đều sẽ có rất nhiều biện pháp.
Lưu Vĩ Hồng từng gặp qua rất nhiều “hồng tam đại” có bối cảnh cứng rắn nhưng lại bị sụp đổ trong quan trường ngày trước.
Sau diễn thuyết, trận đấu chính thức bắt đầu.
Chia tổ thi đấu.
Điều này cũng không có gì trì hoãn. Tuy rằng không phải trận đấu mười phần chính quy, nhưng phân ra đội chính thức cùng đội không chính thức, đội bóng rổ trường Nông Nghiệp luôn có đại danh đỉnh đỉnh, tự nhiên được liệt vào đội chính thức, cũng không cùng đội bóng mạnh như đội trường Công Mậu chia chung một tổ.
Trong tổ thi đấu, đội của trường Nông Nghiệp quét ngang toàn bộ đối thủ, vô kinh vô hiểm lấy thân phận đệ nhất ra sân.
Đường Thu Diệp đi theo tới sân thi đấu, tựa như lúc ở trường học, cầm khăn cùng nước trà chen vào trước đám người, chỉ cần vừa tạm dừng, Đường Thu Diệp liền chạy tới đưa khăn đưa nước trà cho Lưu Vĩ Hồng, bận rộn không thôi.
- Sao cô lại tới đây?
Lưu Vĩ Hồng có chút kỳ quái.
- Hì hì, lễ một tây tháng năm, được nghỉ thôi…
Đường Thu Diệp cười vui vẻ, có vẻ không chút tâm cơ. Một mỹ nữ gợi cảm như vậy xuất hiện tại sân bóng rổ, cũng đưa tới rất nhiều ít mắt nóng cháy của nam giới.
Lưu Vĩ Hồng giật mình, bất quá tâm tư của hắn đã bay tới thủ đô. Căn cứ theo lệ thường khi “Hào Giác” được phát hành, ngày một tháng năm sẽ ra tạp chí mới, ở trên tạp chí kỳ này nhất định có thể nhìn thấy phần hạ của bài viết “Cờ Xí Tiên Minh- Phản đối tư tưởng tự do hóa của giai cấp tư sản!”
Nếu Hạ Mạnh Cường đã đăng phần thượng, phần hạ nhất định sẽ không thể thiếu. Chuyện lớn như vậy Hạ Mạnh Cường nhất định sẽ không làm một mình, khẳng định đã cùng trưởng bối trong nhà thương lượng qua, xem như được Hạ gia cùng “tập thể quyết sách”!
Quan hệ giữa Lưu gia và đồng chí Nguyệt Hoa càng lúc càng xa, chính là tin tức mà Hạ gia thích nghe ngóng.
Trận đấu bóng rổ tiến hành tới ngày thứ tư.
Ngày này vừa lúc đội bóng trường Nông Nghiệp được nghỉ ngơi, Lưu Vĩ Hồng ngồi cùng các đội hữu, ngồi trên khán đài xem trận đấu của đội bóng khác. Hôm qua thi đấu trong tổ đã xong, tuyển ra sáu đội bóng tiến vào trận chung kết. Lưu Vĩ Hồng cần phải cẩn thận nghiên cứu chiến thuật của đội mạnh khác.
Đường Thu Diệp vẫn còn ngồi bên người Lưu Vĩ Hồng.
Cô gái này đã xin nghỉ phép, quyết định phải xem hết toàn bộ trận đấu, nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng đi lên đài lĩnh thưởng chức quán quân thật huy hoàng.
Đối với phần tình ý này của nàng, trong lòng Lưu Vĩ Hồng cũng rất cảm động.
Nếu hết thảy quay trở lại, vậy thay đổi đi!
Cho nên Lưu Vĩ Hồng cũng không hề tránh né, cùng Đường Thu Diệp cười cười nói nói, còn bất chợt chỉ điểm vào sân bóng, giải thích đủ loại quy tắc về bóng rổ cho nàng, phân tích những đội viên chủ lực của đội khác lại có đặc điểm kỹ thuật gì.
Đường Thu Diệp luôn cười thật vui vẻ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách nhất định với Lưu Vĩ Hồng.
Điểm này làm cho Lưu Vĩ Hồng đặc biệt thưởng thức.
Đường Thu Diệp cũng là một người “biết quy củ”. Tuy trong lòng thích Lưu Vĩ Hồng, lại thật cẩn thận tránh né phiền toái gây cho hắn. Có lẽ yêu đến mức tận cùng, đều là biểu hiện của những người vợ chuyên nhất.
- Nhị ca!
Bỗng nhiên, một thanh âm quen thuộc vang lên sau lưng Lưu Vĩ Hồng, một bàn tay chụp lên trên vai hắn.
Lưu Vĩ Hồng thoáng giật mình, liền quay đầu nhìn lại, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
- Tiểu Huy? Sao cậu lại tới đây?
Đứng phía sau Lưu Vĩ Hồng cũng là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt điềm đạm nho nhã, dáng người vừa phải, chính là một trong những công tử ăn chơi vòng luẩn quẩn với Lưu Vĩ Hồng tại thủ đô trước kia tên là Trình Huy. Lần trước ở trong biệt thự nổi lên xung đột với Hạ Mạnh Cường, Trình Huy cũng có mặt. Đừng nhìn bộ dáng hắn nhã nhặn, nhưng đánh nhau cũng rất dữ dằn, lúc ấy mỗi tay cầm một chai bia, đã làm xong chuẩn bị đại chiến một trận.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng tuyệt đối thật không ngờ, Trình Huy lại xuất hiện tại thành phố Thanh Phong.
Giao thông thời ấy không hề phát đạt, không giống như đời sau, phi cơ, xe điện, xe lửa tốc hành chẳng hạn, nhiều vô cùng, từ thủ đô tới thành phố Thanh Phong cũng chỉ đi mười mấy giờ, thậm chí có thể bay thẳng tới Đại Ninh, chuyển qua xe điện cao tốc đến thành phố Thanh Phong, chỉ dùng không tới mười giờ, thời gian nếu cho phép, được an bài tốt, ba bốn giờ cũng đã đủ. Nhưng vào năm 89, không hề thoải mái, ngồi xe lửa ước chừng phải mất 25 tới 26 tiếng đồng hồ.
Trình Huy nhếch miệng cười, có chút xấu hổ do dự nói:
- Nhị ca, nói ra anh đừng nóng giận…
Đám công tử trong vòng luẩn quẩn đều sợ Lưu Vĩ Hồng. Uy danh của Lưu Vĩ Hồng trong giới công tử tại thủ đô, chính là đánh nhau mà ra tới. Sau khi Lưu gia mất thế, mọi người cũng đã lớn hơn xưa, thấy nhiều cảnh đời hơn, tự nhiên cũng không còn loại tâm lý sợ hãi.
Trong lòng Lưu Vĩ Hồng trầm xuống, khoát tay nói:
- Đi, đi qua một bên nói chuyện, có quá nhiều người ở đây.
Trình Huy bỗng nhiên xuất hiện trong thành phố Thanh Phong, vốn cũng không hề bình thường, lại có vẻ mặt như vậy, rõ ràng có việc gì đó không đúng. Lưu Vĩ Hồng không muốn cho đồng nghiệp trong trường nghe được những gì đó mà họ không nên nghe thấy.
- Thầy…
Thấy Lưu Vĩ Hồng muốn đi, Đường Thu Diệp nóng nảy, đứng bật dậy kêu lên.
- Tôi có việc, có bạn đến đây. Tối nay nói chuyện với cô sau nhé.
Lưu Vĩ Hồng quay đầu nói lại một câu, liền vội vàng cùng Trình Huy đi sang một bên.
- Nhị ca, thật xin lỗi, không phải tôi muốn tới phiền anh, nhưng lão đầu tử nhà tôi phân phó, bảo tôi dẫn đường cho người khác.
Trình Huy gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói.
- Dẫn đường cho ai?
Lưu Vĩ Hồng cảnh giác hỏi.
- Đó…
Trình Huy hất hất cằm về một phương hướng khác.
Lưu Vĩ Hồng nhìn sang, liền nhìn thấy hai người đàn ông trung niên chừng ba bốn mươi tuổi, đều mặc âu phục, khí độ trầm ổn, vừa nhìn liền biết không phải dạng người bình thường. Thấy Lưu Vĩ Hồng nhìn sang, hai gã trung niên liền nở nụ cười, trong đó có một người còn vẫy tay chào Lưu Vĩ Hồng.
- Ai vậy?
Lưu Vĩ Hồng nhíu mày hỏi.
Trình Huy thật thành khẩn nói:
- Tôi cũng không biết. Lão đầu tử nhà tôi phân phó, để tôi cùng hai người họ đến Thanh Phong một chuyến, đặc biệt tìm anh. Hơn nữa tuyên bố việc này không thể kinh động đến đồng chí cán bộ tại địa phương, nói là bạn bè gặp mặt nhau nói chuyện phiếm mà thôi.
Trình Huy không có vẻ đang giả vờ.
Lưu Vĩ Hồng càng cau chặt đôi mày.
“Lão đầu tử” trong lời nói của Trình Huy, kỳ thật cũng chưa già, chính là cha của Trình Huy tên Trình Cửu Lăng, nhưng đã hơn bốn mươi tuổi, tuổi tác tương đương Lưu Thành Gia. Nhưng Trình Cửu Lăng làm việc trong văn phòng thủ trưởng tối cao, thân phận này lại không giống bình thường.
Trình lão gia tử là bộ hạ cũ của thủ trưởng tối cao, trong cuộc đại cách mạng bị bắt tra tấn tới chết. Thủ trưởng tối cao nhớ tình bạn cũ, vì vậy đặc biệt chăm sóc đời sau của Trình gia. Cho nên tuy rằng Trình lão gia tử không còn trên đời, nhưng Trình gia ở tại kinh sư cũng được xem như nhà giàu có.
Trình Cửu Lăng đặc biệt phân phó Trình Huy mang theo hai người xa lạ đến thành phố Thanh Phong tìm hắn, còn không cho các đồng chí cán bộ địa phương hay biết, khiến cho thần thần bí bí, sự tình thật không tầm thường.
Không thể nghi ngờ, bọn họ vì bài văn kia mà tới.
Thân phận giữ bí mật là vì có băn khoăn.
Đương nhiên không phải băn khoăn Lưu Vĩ Hồng, mà băn khoăn Lưu lão gia tử.
Cho dù là thủ trưởng tối cao, đối với Lưu lão gia tử cũng tôn trọng, bọn họ là lão chiến hữu.
Hai người kia hơn phân nửa là đến đây tìm hiểu tình huống chân thật, nhưng có phải nghe theo mệnh lệnh của thủ trưởng tối cao hay không, vậy thì khó nói, vòng luẩn quẩn chính trị thủ đô, từ trước tới nay luôn hết sức phức tạp.
Lưu Vĩ Hồng còn chưa suy nghĩ thông suốt, thì hai người đàn ông trung niên đã đi tới. Trên mặt họ luôn mang theo dáng mỉm cười hòa khí, cũng không hề nhìn ra bọn họ đang mang theo sứ mạng đặc thù nào.
Hai gã đàn ông trung niên đối với Lưu Vĩ Hồng thật khách khí, chủ động vươn tay tự giới thiệu với hắn.
Người dẫn đầu tự xưng là Lý Khai Hoài, người trẻ tuổi hơn gọi là Trương Dật Quần, hơn nữa nói chuyện cũng không e dè, là đồng nghiệp của Trình Cửu Lăng, công tác trong văn phòng.
Bọn hắn tin tưởng với quan hệ giữa Lưu Vĩ Hồng cùng Trình Huy, nhất định biết Trình Cửu Lăng đang làm việc trong văn phòng nào. Những công tử trong thủ đô, hồ nháo lên còn quá phận hơn cả lưu manh ngoài đầu đường, nhưng có một điều mà lưu manh đầu đường vĩnh viễn vẫn kém hơn, đó là đối với chuyện gia đình các bạn chung quanh đều rất rõ ràng!
Mà một ít lưu manh đầu đường, có lẽ từng cùng nhau chơi đùa mười mấy năm, đến già cũng không biết gia đình các bạn của mình như thế nào.
Không cần phải đi quan tâm, đều là những gia đình bình thường.
Những công tử thì không giống, đầu tiên phải có một gia đình hiển hách, đây là trụ cột để trở thành một công tử gia.
Lưu Vĩ Hồng hiểu được ở điểm này, Lý Khai Hoài cùng Trương Dật Quần sẽ không nói dối, cũng không dám nói dối. Bọn hắn có thể để Trình Huy dẫn đường, đến thành phố Thanh Phong tìm hắn, đã nói rõ rất nhiều vấn đề.
Hiện nay cũng không ai dám giả mạo nhân viên công tác trong văn phòng của thủ trưởng tối cao.
Lưu Vĩ Hồng rất lễ phép bắt tay với bọn họ, vẫn không hề lộ chút vẻ kinh hoảng, biểu hiện được khí độ tốt đẹp của công tử thế gia.
Lý Khai Hoài cũng không vội vã nói rõ ý đồ đến, chỉ nâng cổ tay nhìn xem đồng hồ, nói:
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, đã đúng lúc đến giờ cơm, cùng đi ăn một bữa cơm đi. Cơm nước xong, nếu như cậu có phương tiện, chúng ta cùng nhau tâm sự?
Ngữ khí nói chuyện rất khách khí, hoàn toàn là bình đẳng thương lượng với Lưu Vĩ Hồng.
Đây cũng là nhất định.
Bọn họ đúng là nhân viên công tác trong văn phòng của thủ trưởng tối cao, nhưng Lưu Vĩ Hồng là cháu ruột của Lưu lão gia tử!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu nói:
- Được, tôi cũng đã có một đoạn thời gian không gặp mặt tiểu Huy, đang muốn cùng nhau trò chuyện. Hai vị ở xa tới là khách, tôi làm chủ, xin mời!
Lý Khai Hoài và Trương Dật Quần liếc nhau, đều gật gật đầu.
Từ trong ánh mắt đối phương, bọn hắn cùng đọc được một tia kinh ngạc.
Thật sự mà nói, lần này bọn hắn tới thành phố Thanh Phong, chứng thật là phụng lệnh làm việc. Nhưng làm sao tiếp xúc với Lưu Vĩ Hồng, cũng phải cân nhắc thật lâu. Chức vị của bọn hắn không cao lắm, nhưng công tác trong văn phòng của thủ trưởng tối cao, đối với tính mẫn cảm chính trị rất cao, đối với cục diện chính trị cả nước nhất là cục diện chính trị cao tầng có hiểu biết, những cán bộ đồng cấp vốn không thể sánh bằng. Thân phận địa vị cùng uy vọng của Lưu lão gia tử trong Đảng, cùng với lập trường chính trị của Lưu lão gia tử như thế nào, bọn hắn đều hiểu thật rõ ràng.
Nếu lần này cháu ruột của Lưu gia lại làm ra việc như vậy, bọn hắn nếu không đem việc này liên hệ tới Lưu lão gia tử, cơ hồ tuyệt không khả năng.
Trước khi đến, bọn hắn đã cẩn thận thương thảo một chút, lại thỉnh giáo Trình Cửu Lăng, cuối cùng định ra sách lược như vậy.
Việc này tuyệt đối không thể gióng trống khua chiêng điều tra, nhất định phải tận tâm tiếp xúc với Lưu Vĩ Hồng, không thể để cho hắn phóng tay làm ẩu. Đối với vị công tử nổi danh trong thủ đô này, Lý Khai Hoài cùng Trương Dật Quần đều mang theo ý đề phòng thật sâu. Cái loại thanh niên có tính cách phản nghịch này, bình thường đều ăn mềm mà không ăn cứng, nếu triển khai tư thế giải quyết việc công với hắn, không chuẩn hắn sẽ không thèm để ý.
Lại không thể cho hắn ăn quả đắng!
Ngay cả Lưu lão gia tử hắn cũng dám ngỗ ngược, chẳng lẽ còn sợ nhân viên công tác cường quyền ư?
Hơn nữa cũng không có lý do mà bức tử hắn.
Chẳng lẽ ở trong “Hào Giác” phát biểu một bài văn, thì phải đem người bắt lại? Nếu như vậy trước tiên phải đem nhân viên biên tập của “Hào Giác” bắt lại trước đã.
Dẫn theo Trình Huy cùng đến, có được dư âm hòa hoãn xung đột.
Vạn nhất không hòa hợp, Trình Huy có thể đứng giữa hòa giải, không đến mức khiến cho mọi người quá xấu hổ.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng biểu hiện vẻ trấn định lại vượt ngoài sự dự liệu của bọn họ rất nhiều. Vốn cho rằng đây chỉ là một công tử bị người “sai khiến”, trẻ người non dạ.
Về phần trưởng bối Lưu gia vì sao lại sai khiến Lưu Vĩ Hồng ra tay, cũng rất dễ lý giải. Lưu Vĩ Hồng còn trẻ tuổi, thân phận không đáng nói đến. Sự tình nếu luôn luôn dựa theo phương hướng Lưu gia đoán trước phát triển, vậy tốt nhất. Vạn nhất xảy ra lệch lạc, vượt ra phạm vi nắm trong tay, cũng có thể toàn bộ đẩy lên đầu Lưu Vĩ Hồng. Dù sao đi nữa hắn cũng là một “công tử trác táng”, cũng không tính toán sẽ phát triển tương lai trong bộ máy nhà nước.
“Hi sinh” một đứa cháu không quan trọng gì, đối với Lưu gia mà nói cũng không phải là chuyện đại sự. Chỉ cần Lưu gia không ngã, sau chuyện này tự nhiên sẽ cho Lưu Vĩ Hồng một ít bồi thường.
Cũng không trách bọn hắn nghĩ như vậy, cao tầng trong thủ đô không ai tin tưởng bài văn kia chính do Lưu Vĩ Hồng tự viết, càng sẽ không tin một hành động lớn như vậy lại chỉ do một mình Lưu Vĩ Hồng làm ra tới.
Lưu Vĩ Hồng dẫn bọn họ đi ra ngoài sân vận động, ở kiếp trước, hắn từng ở thành phố Thanh Phong sinh sống rất nhiều năm, đối với bố cục của thành phố Thanh Phong rất quen thuộc, biết tay nghề của đầu bếp nhà hàng nào tương đối khá.
- Tiểu Huy, đi làm rồi chứ?
Lưu Vĩ Hồng vừa dẫn đường vừa nói chuyện phiếm với Trình Huy.
Trình Huy cười gật đầu:
- Phải, mấy ngày hôm trước đã đi làm, đến bây giờ còn thực tập.
Tuổi tác của Trình Huy, tương đương với Lưu Vĩ Hồng, nhỏ tháng hơn. Hắn đi học trong một trường đại học nổi tiếng tại thủ đô, vào tháng bảy năm nay mới có thể chính thức tốt nghiệp, nhưng sau học kỳ năm thứ tư, cơ bản cũng đã bắt đầu đi thực tập. Lưu Vĩ Hồng biết hắn đi làm trong văn phòng trung ương, trong văn phòng kia Trình Huy cũng là một nhân vật, tuy chức vụ không phải lớn nhất, nhưng quyền lực rất lớn.
Trình gia luôn luôn được thủ trưởng tối cao che chở, ở trong hệ thống trung ương bộ môn, hơi có quyền thế, trong phạm vi chín thành phố được tùy ý chuyển đổi. Nói cách khác, nếu không nhờ vậy một sinh viên còn chưa tốt nghiệp như Trình Huy có thể được điều đến văn phòng trung ương học tập sao?
Đây cũng là lý do Trình Cửu Lăng phái Trình Huy đưa Lý Khai Hoài cùng Trương Dật Quần đến thành phố Thanh Phong.
Trình Huy có thân phận nhân viên thực tập, đi công tác là danh chính ngôn thuận, nếu không thật sự không tiện an bài.
- Nhị ca, bài văn của anh…
Trình Huy liếc mắt nhìn chung quanh, Lý Khai Hoài cùng Trương Dật Quần hình như cũng không quá chú ý bọn họ, liền hạ giọng nói, tựa hồ muốn đề tỉnh Lưu Vĩ Hồng một câu.
Lưu Vĩ Hồng lập tức giơ tay ngăn hắn lại, hờ hững nói:
- Tiểu Huy, hiện tại cậu đã đi làm việc, thân phận không còn giống lúc trước, có lời nên nói có lời không nên nói. Đây là kỷ luật, đừng tùy ý làm trái.
Trình Huy ngẩn ra, trên mặt lộ vẻ bội phục, gật gật đầu.
Nhị ca đúng là không tầm thường, chẳng những có khả năng đánh nhau thật “giỏi”, kiến thức tài trí cũng hơn người, khó trách có thể viết ra bài văn lợi hại như vậy. Ở lúc ấy, nhóm bạn của bọn hắn đối với Lưu Vĩ Hồng mười phần bội phục.
Lý Khai Hoài và Trương Dật Quần lại liếc mắt nhìn nhau.
Nhìn qua bọn hắn có vẻ không chú ý tới Lưu Vĩ Hồng cùng Trình Huy, nhưng trên thực tế thời khắc đều chú ý tới từng cử động của họ. Lưu Vĩ Hồng biểu hiện vẻ trầm ổn trấn định, quả thật vượt xa sự dự liệu của họ.
Cơ quan địa khu Thanh Phong cũng giống như những thành nhỏ trong nội địa, kích thước không lớn. Cả thành nhỏ chỉ có vài con đường, phương tiện giao thông như taxi còn chưa có. Xe taxi lúc ấy chính là xe máy hai bánh và xe máy ba bánh.
Lưu Vĩ Hồng đưa ba vị khách nhân đến từ thủ đô dẫn tới tiệm cơm Ngũ Vị Hương, cười giới thiệu nói: “Chú Lý, chú Trương, đây là một tiệm ăn cá thể, ở thành phố Thanh Phong được xem như có danh tiếng, nhất là thịt bò ngũ vị hương, làm rất ngon, là đặc sản của thành phố Thanh Phong. Mấy vị đường xa mà đến, nếm thử đặc sản địa phương nhé?”
Lý Khai Hoài và Trương Dật Quần khoảng chừng ba mươi mấy gần bốn mươi tuổi, nhỏ hơn Lưu Thành Gia vài tuổi, vì vậy Lưu Vĩ Hồng liền xưng hô chú bác.
- Được, được, cứ nếm thử đặc sản Thanh Phong đi.
Lý Khai Hoài cười híp mắt liên tục gật đầu.
Nói là giờ cơm, kỳ thật mới hơn mười một giờ, khách nhân không nhiều lắm, Lưu Vĩ Hồng đặt một gian ghế lô riêng.
Trong phòng chỉ có quạt, khẳng định không có điều hòa. Dù là văn phòng địa ủy bí thư, cũng không có điều hòa. Cũng may chỉ mới bước vào đầu tháng năm dương lịch, thời tiết cũng không nóng, có quạt cũng đã đủ.
Bởi vì tham gia trận đấu bóng rổ, mấy ngày nay Lưu Vĩ Hồng luôn mặc đồng phục thể thao, dù hôm nay được nghỉ ngơi, hắn cũng vẫn mặc đồng phục. Nguyên chiều nay dự định tổ chức một trận huấn luyện nên mới mặc bộ quần áo này. Ngoài hắn ra, Lý Khai Hoài và Trương Dật Quần và Trình Huy đều mặc đồ tây, ngay Trình Huy lại mặc một bộ âu phục hẳn hòi, một bộ quần áo như vậy ở trong thành phố Thanh Phong vẫn thật hấp dẫn ánh mắt người khác.
Ông chủ tiệm cơm nhận định lai lịch mấy vị khách này không nhỏ, tự mình đi vào ghế lô chào hỏi mọi người, cầm thực đơn trong tay chờ đợi khách gọi thức ăn.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Chú Lý, chú Trương, hai người ở xa tới là khách, hai người gọi đi.
Lý Khai Hoài vội khoát tay nói:
- Chính vì ở xa tới là khách, cho nên chúng ta cũng không biết phong vị đặc sắc của bản địa, hay là cậu gọi nhé.
- Cũng được.
Lưu Vĩ Hồng cũng không tiếp tục khách khí.
- Ông chủ, một phần thịt bò ngũ vị hương, ngoài ra ông xem tự chọn món ăn đưa lên, phải có mùi vị đặc sản bản địa, ân, bốn món ăn, hai rau trộn, một canh thì tốt hơn. Nhớ kỹ, không thể quá cay, bạn của tôi đều tới từ phương bắc, không quen ăn cay quá.
Ông chủ liên tục đáp ứng.
Lý Khai Hoài cười nói:
- Vĩ Hồng à, không thể tưởng được cậu lại cẩn thận như vậy. Tôi còn đỡ, trước kia từng công tác ở tỉnh Ích Đông một thời gian, có thể ăn cay được, lão Trương và tiểu Trình thì không được đâu.
Lúc mới bắt đầu, hắn còn xưng hô thật chính quy, “đồng chí Lưu Vĩ Hồng”. Hiện giờ Lưu Vĩ Hồng mở miệng lại gọi chú Lý chú Trương, bọn hắn tự nhiên cũng không thể tiếp tục làm khó. Người ta chỉ là một thanh niên còn có được loại khí độ này, hai vị cán bộ cấp cao cũng không thể cứ làm ra vẻ mãi. Hơn nữa lần này bọn hắn đến chính là muốn hiểu rõ tình huống chân thật, gây dựng quan hệ tốt với Lưu Vĩ Hồng, gần gũi hơn một chút, rất có trợ giúp bọn hắn hoàn thành nhiệm vụ.
- Nhiều mỡ nhiều muối lại thật cay, là đặc sắc của thức ăn Sở Nam, khi ăn vào hàm sướng lâm ly, đầu đầy mồ hôi, rất là thỏa mãn.
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
- Phải rồi, chủ tịch từng nói qua, người ăn được ớt, lập trường cách mạng mới giữ được tính kiên định nhé.
Lý Khai Hoài nói đùa.
Trương Dật Quần cũng nở nụ cười:
- Lão Lý, ông nói như vậy không được a, nói như vậy, chẳng lẽ lập trường cách mạng của tôi và tiểu Trình sẽ không kiên định sao?
Trong ghế lô vang lên tiếng cười, không khí sống động không ít.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Thức ăn của Sở Nam quá cay, cũng chưa chắc đều là ngon nhất. Có đôi khi vị cay quá nhiều trái lại sẽ che mất hương vị vốn có của thức ăn, không tươi ngon như nó vốn có. Thật giống như một bà ngoại Lưu đi vào đại quan viên, ăn cà lại không có hương vị cà. Tự điển thức ăn phương bắc luôn bảo trì màu sắc nguyên gốc của thức ăn, thức ăn ngon hơn thức ăn của Sở Nam.