Hoành Tảo Hoang Vũ
Tác giả: Cô Đơn Địa Phi
-----oo0oo-----
Chương 16: Thẩm Gia Mở Tiệc. (2)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Đây là ý ở trong rượu, bọn họ muốn thông qua ta tới thăm dò tình cảnh của gia gia!
- Tam đại gia tộc giúp nhau chế ước, tất cả mọi người là một Hậu Thiên thập nhị tầng cường giả tọa trấn. Nhưng bất kể là gia gia đột phá Tiên Thiên Cảnh, hoặc là trùng kích Tiên Thiên Cảnh thất bại mà cảnh giới ngã xuống, đều đánh vỡ cân bằng của tam đại thế lực!
- Nếu gia gia còn đang ở Hậu Thiên thập nhị tầng, như vậy cách cục tam đại gia tộc lẫn nhau chế ước sẽ không thay đổi. Nhưng nếu cảnh giới của gia gia ngã xuống, như vậy Thẩm, Lý hai nhà đại khái sẽ liên thủ ra tay đối với Lâm gia ta!
Sau lưng một sinh nhật yến nho nhỏ, cư nhiên còn cất dấu nhiều âm mưu như vậy!
Lâm Lạc không khỏi lâm vào trầm tư, thầm nghĩ:
- Nếu ta không đi mà nói, hai nhà Thẩm, Lý ngược lại sẽ nghi ngờ! Nên ta phải đi, còn phải biểu hiện cao điệu, nếu không Lâm gia ta tất có đại họa!
Mặc dù hắn đối với Lâm Đông Bình tồn ý quyết giết, nhưng dù sao vẫn là người Lâm gia, Lâm Lạc tuyệt không nguyện ý chứng kiến gia tộc bị diệt! Hơn nữa, tổ chim bị phá nào có trứng lành, nếu Lâm gia bị hai nhà Thẩm, Lý chiếm đoạt, hắn ngoại trừ như chó nhà có tang trốn chết ra, vậy cũng chỉ có khí lực va chạm mà chết .
Nhìn xem ngày, sinh nhật yến là ở hai ngày sau đó, Lâm Lạc đem thiếp mời thu vào.
Sinh nhật vị thiên kim này của Thẩm gia tên là Thẩm Nguyệt Lam, là cháu gái duy nhất của Thẩm gia Gia chủ, cũng là kỳ tài ngút trời, mặc dù mới vừa mãn mười tám, nhưng nghe nói tu vi đã là Hậu Thiên thất tầng!
Hai ngày này bên ngoài tin tức nho nhỏ bay lả tả, đều nói Thẩm gia là mượn cơ hội này chọn phu quân cho Thẩm Nguyệt Lam!
Lâm Lạc không khỏi cười cười, nhân tài như Thẩm Nguyệt Lam, Thẩm gia đâu chịu gả nàng đi ra ngoài, tất nhiên là muốn kén rể ! Hơn nữa, mỗi đại gia tộc trải qua vài trăm năm khai chi tán diệp, quan hệ huyết thống mỏng manh, cho dù tộc nhân cùng họ chỉ cần không phải quan hệ huyết thống trực hệ liền có thể kết hôn!
Loại cách làm này thứ nhất có thể giữ lại tộc nhân nữ tính thiên phú kiệt xuất ở trong tộc, thứ hai cũng có thể tăng mạnh lực ngưng tụ của gia tộc.
Hắn một thân vải thô ma y, đi đến cửa ra vào của Thẩm gia, thiếu chút nữa bị người hầu trông cửa coi thành hạ nhân mà đuổi đi ra ngoài.
Phải nói hắn trước kia quả thật có cẩm y ngọc phục, nhưng từ khi Lâm Hành Nam bế quan, cung cấp phương diện này tự nhiên là bị chặt đứt. Mà Lâm Lạc lại đang ở tuổi lớn, quần áo ba năm trước sao còn có thể lấy ra mặc.
Sau khi lấy ra thiếp mời, hắn mới được một người hầu dẫn vào phòng khách, lúc này trong đó đã là đầu người khởi động, ngoại trừ thanh thiếu niên của Lâm, Thẩm, Lý Tam đại gia tộc ra, cũng không có ít đệ tử tiểu gia tộc, nguyên một đám ăn mặc quần áo ngăn nắp.
Lâm Lạc ngồi ở trong một góc, như lão tăng ngồi vào chỗ của mình, không chút nào thu hút.
Hắn thờ ơ lạnh nhạt, thấy được đám đệ tử Lâm gia Lâm Đông Bình, Lâm Tâm Kính, cũng nhìn thấy Lý gia Lý Song Ngư, Lý Song Kiếm tuổi trẻ tuấn ngạn. Nhưng cao thủ đứng đầu một đời tuổi trẻ trong hai nhà Lâm, Lý đều không có, Lâm gia Lâm Đông Lưu, Lâm Thiệu Hùng, Lý gia Lý Triêu Dương, Lý Càn Long, đây mới là tuấn kiệt mạnh nhất trong một đời tuổi trẻ của hai đại gia tộc!
Lâm Đông Bình cũng nhìn thấy Lâm Lạc, nhưng chỉ là lộ ra một vòng cười lạnh khinh miệt, đối với hắn chẳng thèm ngó tới.
Rất nhanh, một lão giả uy nghiêm hơn sáu mươi tuổi đi vào trong đại sảnh, bên cạnh là một nữ tử xinh đẹp hàm tiếu. Lão giả này có một cổ khí thế không giận mà uy, vừa tiến đến, các loại thanh âm ầm ĩ trong đại sảnh liền dần dần thấp xuống, cuối cùng lặng ngắt như tờ, đều đem ánh mắt bỏ vào trên thân hai người một già một trẻ kia. truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.)
- Các vị tuổi trẻ tuấn kiệt, lão phu là Thẩm Dật Trần, hoan nghênh các vị tới tham gia sinh nhật yến của Nguyệt Lam! Đây là thịnh hội của người tuổi trẻ, lão phu sẽ không nói nhiều, tất cả mọi người ăn ngon, uống tốt, không cần khách khí!
Lão giả tự giới thiệu xong liền rời đi đại sảnh.
Đồng tử Lâm Lạc ngưng tụ lại, đây cũng là Thẩm gia Gia chủ Thẩm Dật Trần, cùng Lâm Hành Nam đồng dạng, siêu cấp cường giả Hậu Thiên thập nhị tầng! Quả nhiên lợi hại, ở dưới ánh mắt lão nhân chiếu rọi, vầng sáng của những người khác thật giống như là đom đóm so với Hạo Nguyệt, kém đến rất nhiều !
Mà Thẩm Nguyệt Lam cũng không đơn giản, vầng sáng trên người ít nhất phải gấp mười so với một võ giả Hậu Thiên lục tầng, tuyệt đối đã bước chân vào Bạo Khí Cảnh, điểm này đồn đãi cũng không sai.
Vị thiên kim này của Thẩm gia rất biết cách dẫn đạo bầu không khí, rất nhanh hoàn toàn xứng đáng thành vai chính của yến hội, mỗi người đều vây quanh nàng, giống như là Lâm Đông Bình, tự nhận là người bất phàm cũng bị hoàn toàn mê đảo, liên tiếp tiến lên mời rượu.
- Võ đạo gian nan, cho dù đem tinh lực cả đời hoàn toàn đầu nhập đi vào cũng chưa chắc có thể trèo được lên đỉnh phong, người trầm mê ở nữ sắc chỉ thành tựu có hạn!
Lâm Lạc nghĩ tới gia gia đã từng nói qua, trong mắt hắn, Thẩm Nguyệt Lam đúng là lớn lên hơi chút xinh đẹp một chút mà thôi, cùng nữ tử khác cũng không có gì bất đồng. Hắn đã thụ đủ trào phúng hèn mọn, chí trở thành một cường giả đã thành truy cầu duy nhất của Lâm Lạc.
- Các vị, chúng ta đều là người tu vũ, nếu chỉ là uống chút rượu, thưởng thức ca múa, cùng những người tục tằng bên ngoài kia đâu có gì bất đồng?
Đột nhiên lời nói của Thẩm Nguyệt Lam xoay chuyển, hướng toàn trường nói.
Tuy trong nội tâm những người khác vô cùng đồng ý, nhưng Thẩm Nguyệt Lam đã chụp mũ xuống đầu, nếu phản đối mà nói, chẳng phải là ngang bằng như những phàm phu tục tử bên ngoài kia sao?
Lâm Đông Bình vì dẫn hấp Thẩm Nguyệt Lam chú ý, lập tức đứng lên, giống như một con Khổng Tước động dục, tận lực ở trước mặt đối phương triển khai tài nghệ:
- Nguyệt Lam tiểu thư nói rất đúng! Chỉ không biết Nguyệt Lam tiểu thư lại có đề nghị gì?
Thẩm Nguyệt Lam thản nhiên cười, phong tình vạn chủng, làm cho vô số người đều là một hồi thần mê hoa mắt:
- Không bằng mọi người đến luận võ trợ hứng đi?
- Quy tắc như thế nào?
Lý Song Ngư không cam lòng để Lâm Đông Bình cướp đi mục quang của Thẩm Nguyệt Lam, đứng lên đoạt lấy câu chuyện.
Thẩm Nguyệt Lam lại cười cười, vỗ nhẹ nhẹ tay, lập tức có một tiếu tỳ bưng lên một khay ngọc, trên mặt bày đặt một khối kim loại ngân sắc, chỉ vẹn vẹn lớn bằng nắm tay. Nàng đem khay ngọc phóng ở trên mặt bàn trước mặt mình nói:
- Rất đơn giản, từng đôi tỷ thí, ai có thể cười đến cuối cùng, người đó chính là mạnh nhất! Một khối Thiên La Mục Kim này, chính là ban thưởng cho người thắng cuối cùng!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Hoành Tảo Hoang Vũ
Tác giả: Cô Đơn Địa Phi
-----oo0oo-----
Chương 17: Lần Đầu Xuất Chúng. (1)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Cái gì, Thiên La Mục Kim!
- Đây chính là kim loại thế gian ít có, dùng để đúc luyện vũ khí mà nói, chỉ cần gia nhập một chút liền có thể khiến cho binh khí sắc bén đề cao thập bội!
- Không thể tưởng được Thẩm gia rõ ràng sẽ xuất ra bảo vật như vậy làm phần thưởng!
- Hừ, Thẩm gia làm sao không công tống xuất bảo vật như vậy! Các ngươi không có phát hiện ư, hôm nay mặc dù người trình diện nhiều, nhưng Lâm gia Lâm Đông Lưu, Lý gia Lý Càn Long đều không có, đâu có thể nào là đối thủ của Thẩm gia?
- Thẩm gia quả nhiên là đã tính trước!
Trong đại sảnh lập tức một mảnh nghị luận tới tấp, nhưng tâm thần Lâm Lạc đều bị khối Thiên La Mục Kim này hấp dẫn! Hắn có Hỗn Độn Dung Lô, hoặc là nói là thức hải có tử đỉnh, có thể chứng kiến vật gì đó mà người khác không cách nào nhìn qua!
Khối Thiên La Mục Kim này tản phát ra vầng sáng nhu hòa, tràn đầy kim lực tinh khiết vô cùng!
Lâm Lạc có loại cảm giác, chỉ cần hắn luyện hóa lực lượng trong đó, kim hệ chân nguyên lực có thể nhất cử đột phá đến Hậu Thiên thất tầng! Mà chỉ cần một hệ đột phá, Ngũ Hành tương sinh, tứ hệ chân nguyên lực khác sẽ không hề trở ngại tùy theo tấn giai!
Cái này ở trước đó vài ngày trong khi tu luyện đã được đến căn cứ chính xác!
Nhất định, nhất định phải lấy khối Thiên La Mục Kim này tới tay!
Lâm Lạc lập tức hạ quyết tâm, chỉ có đặt chân Bạo Khí Cảnh hắn mới có thể chính thức tiến vào hàng ngũ cao thủ, hắn đối với khối Thiên La Mục Kim này là tình thế bắt buộc!
Đồng dạng, bọn người Lâm Đông Bình, Lý Càn Long cũng đều lộ ra mục quang lửa nóng.
Nếu đã muốn lộ thực lực ra ngoài, như vậy thì cao điệu một chút!
Trong lòng Lâm Lạc nghĩ ngợi, hắn càng cao điệu, tất cả mọi người lại càng sẽ nghi thần nghi quỷ!
Hắn được công nhận là Lâm gia phế vật, nếu có thể lực áp tất cả mọi người, trở thành vương giả trong một đời tuổi trẻ, người khác sẽ nghĩ như thế nào? Chắc chắn sẽ không cho rằng đây là bổn sự Lâm Lạc của hắn, mà là chiếm được Lâm Hành Nam trợ giúp!
Mà muốn cho một võ giả căn cốt kỳ kém như Lâm Lạc có thể đánh bại vô số thanh niên tuấn kiệt, đây chỉ có Tiên Thiên Cảnh cường giả mới có thể làm được !
Cho dù Thẩm, Lý hai nhà bán tín bán nghi, nhưng ở trước khi không có xác minh hư thật, thì tuyệt sẽ không dám ra tay đối với Lâm gia! Mà cũng có thể đồng dạng kinh sợ dã tâm của Lâm Hồng Phong, làm cho người muốn đi theo hắn kinh sợ mà đứng thành hàng !
Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, bất luận âm mưu gì đều là phí công !
Tiên Thiên Cảnh cường giả đối với võ giả mà nói, chính là tồn tại như thần linh, nhấc tay trong lúc đó liền có thể phá hủy trọn cái Bạch Dương trấn, năng lực giả lớn như vậy ai có thể chống đỡ?
- Chẳng những cao điệu, còn phải kiêu ngạo!
Lâm Lạc lộ ra một vòng tiếu dung, cao điệu, kiêu ngạo, cái này tựa hồ là hắn chưa từng có thử qua.
Thẩm gia hiển nhiên sớm có chuẩn bị, Thẩm Nguyệt Lam vừa mới quyết định mở lôi đài, bọn thủ hạ lập tức bắt đầu thanh lý hiện trường, trong đại sảnh dọn ra một địa phương tứ trượng vuông, dùng đá cẩm thạch đáp thành một lôi đài cao nửa trượng.
Thẩm Nguyệt Lam mỉm cười nói:
- Nếu là trận đấu, này dù sao cũng phải có quy củ cố định! Chỉ cần thua qua một trận liền đào thải, mà thắng liền hai trường thì có thể nghỉ ngơi, chư vị cảm thấy như thế nào?
- Nguyệt Lam tiểu thư nói rất có đạo lý, không có quy củ như thế nào thi đấu!
- Phải, người thua có thể tiếp tục khiêu chiến mà nói, đây chẳng phải là không dứt sao!
- Thắng hai trận có thể nghỉ ngơi, cái này miễn bị luân xa chiến không công bằng!
- Nguyệt Lam tiểu thư quả nhiên lan tâm huệ chất, lo lắng được mọi mặt!
Một mảnh thanh âm nịnh nọt, Thẩm Nguyệt Lam lại là thản nhiên cười nói:
- Vậy vị tuấn kiệt nào lên đài trước triển lộ một ít thực lực?
Lời vừa nói ra, tràng diện lập tức lạnh xuống.
Mặc dù có quy định thắng hai người có thể nghỉ ngơi, nhưng hiển nhiên là càng ra trễ càng tốt, có thể tiết kiệm lực lượng. Hơn nữa, trận đấu có người thắng, này tự nhiên cũng khẳng định có người thua, người thứ nhất bị loại bỏ này nhất định là mất hết mặc mũi!
Bởi vậy, ai cũng không chịu đi làm chim đầu đàn này!
Nhưng đúng vào lúc này, chỉ thấy một thân ảnh không cao lớn thế nào giẫm bước vững vàng leo lên lôi đài.
Đúng vậy, là Lâm Lạc!
Lâm Đông Bình vừa giận vừa tức, lập tức quát:
- Lâm Lạc, ngươi chỉ là Hậu Thiên nhị tầng phế vật cũng dám đi lên? Nhanh xuống cho ta, đừng cho Lâm gia chúng ta mất mặt!
- Hắn chính là Lâm Lạc? Lâm gia phế vật Đại thiếu gia trong truyền thuyết kia?
- Mười bảy tuổi mới đạt tới Hậu Thiên nhị tầng, thật đúng là phế vật!
- Ai, gia gia của hắn chính là một trong Tam đại cường giả mạnh nhất của trấn Lâm Hành Nam, như thế nào tư chất của hắn sẽ kém như vậy?
- Hì hì, nói không chừng là dã chủng!
Rất nhiều người chưa từng gặp qua Lâm Lạc, nhưng người không có nghe nói qua "Đại danh" của Lâm Lạc tuyệt đối hiếm thấy, trong khoảng thời gian ngắn thanh âm trào phúng dưới đài đại tác.
Lâm Lạc xoay chuyển ánh mắt, lộ ra một vòng tiếu dung ngạo nhiên:
- Phế vật? Ta phế vật này đã lên đài, các ngươi còn đang ở phía dưới chít chít méo mó cái gì? Ngay cả lên đài cũng không dám, các ngươi ngay cả phế vật cũng không bằng!
Cư nhiên bị một phế vật khách sáo!
Dưới đài rất nhiều thanh niên đều là mặt giận dữ, nếu như đổi lại là Lâm Đông Lưu, Thẩm Mạc Ngôn, Lý Càn Long những kiệt xuất nhất của tam đại gia tộc này, mọi người cũng đều nhận biết, xác thực tài nghệ không bằng người! Nhưng chỉ là một Hậu Thiên nhị tầng phế vật cũng dám ngang ngược càn rỡ như thế, điều này làm cho bọn họ sao có thể nhẫn?
Ngay cả Thẩm Nguyệt Lam cũng không khỏi lắc đầu, đối với tỳ nữ bên người nói:
- Không thể tưởng được Lâm Hành Nam nhất đại cường giả, lại có một cháu nội không chịu được như thế!
- Cho dù Lâm Lạc là một phương nhân kiệt thì như thế nào, ở trước mặt tiểu thư, bất luận cái gọi là tuổi trẻ tuấn ngạn gì đều phải cúi đầu xuống!
Tỳ nữ này không khỏi vuốt mông ngựa nói ra.
Thẩm Nguyệt Lam không nói gì, nhưng có chút nhếch khóe miệng lên, nói rõ nàng tâm tính lúc này của nàng.
- Lâm Lạc, để cho La Chung Lương ta đến giáo huấn ngươi một chút!
Một thiếu niên mạnh mẽ từ dưới đài chạy lên.
Bùm!
Còn không có đợi hắn đứng lại, Lâm Lạc đã là một cước đạp đi ra ngoài, dùng tốc độ nhanh hơn đá người nọ bay đi ra ngoài.
Người kia bay xuống dưới đài lăn một vòng, nhưng một cước này của Lâm Lạc nhìn như lực đá lực lớn, nhưng lại dùng xảo kình, La Chung Lương này cũng không có bị bất cứ thương tổn gì, sau khi lăn một vòng liền đứng lên, tức giận nói:
- Ngươi cái hạ lưu tiểu nhân này, rõ ràng đánh lén!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Hoành Tảo Hoang Vũ
Tác giả: Cô Đơn Địa Phi
-----oo0oo-----
Chương 18: Lần Đầu Xuất Chúng. (2)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Lực chú ý của mọi người lập tức bị chỉ trích của La Chung Lương hấp dẫn, cho dù là đánh lén, một võ giả Hậu Thiên nhị tầng có thể thực hiện được ở trước mặt võ giả Hậu Thiên tầng bốn sao?
Mặt mũi Lâm Lạc tràn đầy kiêu ngạo, hừ một tiếng nói:
- Lên lôi đài luận võ, phải làm tốt chuẩn bị chiến đấu, chẳng lẽ sau này ngươi gặp được địch nhân còn phải trông cậy vào đối phương hỏi tính danh ngươi, lẫn nhau nói tiếng 'mời' mới động thủ sao?
Mọi người lập tức á khẩu không trả lời được, chiến đấu chân chính tự nhiên không có công bình gì đáng nói, mặc dù Lâm Lạc có chút cưỡng từ đoạt lý, nhưng mà nói cũng là lời nói thật.
- Nhớ kỹ, người đả bại ngươi là Lý Kế !
Lại một đạo nhân ảnh bay lên lôi đài, nhưng còn không có đợi hắn nói xong, đã bị Lâm Lạc một cước đồng dạng đạp xuống dưới, mà một cước này so với một cước lúc trước kia thì nặng hơn nhiều, người nọ đau đến mức ôm bụng chảy mồ hôi lạnh.
- Bản thiếu gia không có hứng thú biết rõ danh tự chó với mèo!
Lâm Lạc vô cùng kiêu ngạo nói.
Hắn cũng không có hạ lôi đài, ngược lại là làm một cái thủ thế vô cùng trào phúng, sau đó dùng mục quang bễ nghễ quét xuống dưới đài.
- Quá kiêu ngạo !
Lại là một người chui lên lôi đài, nhưng kết cục đồng dạng là bị một cước đạp bay.
Liên tiếp bảy người bị đá hạ lôi đài, trên mặt của mọi người đều lộ ra vẻ thận trọng.
Tuy Lâm Lạc có đánh lén, nhưng về sau mấy người đi lên đều có chuẩn bị, nhưng vẫn bị Lâm Lạc một cước đạp bay! Hơn nữa, thực lực mười người này đều là Hậu Thiên tầng bốn, nếu Lâm Lạc là Hậu Thiên nhị tầng mà nói, đâu có thể nào liên tục đánh lén đắc thủ mười lần?
Chẳng lẽ phế vật Đại thiếu gia này cũng không phải phế vật, mà là cố ý ẩn dấu thực lực, muốn bỗng nhiên nổi tiếng? Không đúng, hắn là cháu nội của Lâm Hành Nam, lại không phải rễ cỏ gì, cần phải cố ý giấu diếm thực lực sao?
A! Chẳng lẽ là Lâm Hành Nam thành công trùng kích Tiên Thiên Cảnh? Trong truyền thuyết Tiên Thiên Cảnh cường giả thủ đoạn nghịch thiên, đem một võ giả căn cốt cực kỳ kém ngạnh sanh tạo thành Hậu Thiên ngũ tầng, lục tầng chuẩn cao thủ tuyệt không phải là việc gì khó!
Nghĩ đến đây, trong nội tâm tất cả mọi người đều lo sợ, một Tiên Thiên Cảnh cường giả ý nghĩa vô địch! Chẳng lẽ, Bạch Dương trấn sau này sẽ trở thành thiên hạ của Lâm gia?
Thấy không có người khiêu chiến, Lâm Lạc cười ha ha nói:
- Nếu không người nào dám khiêu chiến bản thiếu gia, vậy trực tiếp đem phần thưởng lấy ra cho bản thiếu gia, tuy chỉ là một khối đồng nát sắt vụn, bản thiếu gia cũng không để vào mắt, nhưng nếu là ban thưởng quán quân, bản thiếu gia miễn cưỡng thu vậy!
Mọi người vừa nghe lại tức giận đến ngứa răng, Thiên La Mục Kim còn là đồng nát sắt vụn mà nói, vậy còn có cái gì được xưng tụng là bảo vật! Tiểu tử này quá ghê tởm, cái này không phải cố ý tổn hại người sao?
- Lâm Lạc, không thể tưởng được ngươi còn giấu được rất sâu !
Lý gia Lý Song Ngư bỏ hai tay sau lưng, chậm rãi leo lên lôi đài. Trong lịch sử Bạch Dương trấn, trong tam đại gia tộc còn cho tới bây giờ không có người đột phá qua Tiên Thiên Cảnh, mà hắn cũng không tin tưởng Lâm Hành Nam có thể bước ra một bước này, mà chỉ là trước kia Lâm Lạc cố ý giấu dốt mà thôi.
- Nói nhảm thật nhiều!
Dù sao Lâm Lạc cũng là lần đầu tiên học bộ dáng ăn chơi trác táng, có chút chẳng ra cái gì cả, hắn ngoắc ngón tay.
- Đối phó ngươi, bản thiếu gia một tay là đủ rồi!
- Quá kiêu ngạo !
- Tuy Lý Song Ngư không phải đệ nhất cao thủ một đời tuổi trẻ trong Lý gia, nhưng cũng là một thiên tài, nghe nói tu vi đã là Hậu Thiên lục tầng đỉnh cao, tùy thời có thể phá vỡ bước vào Bạo Khí Cảnh!
- Ha ha, họa là từ miệng mà ra, cái này hắn muốn hỏng bét!
- Gia hỏa kiêu ngạo như vậy, đáng đời!
- Thất thiếu gia, hảo hảo giáo huấn hắn một chầu!
Tuy người dưới đài cảm thấy Lâm Lạc cuồng ngạo, mà Lý Song Ngư lại tức giận đến lồng ngực kịch liệt phập phồng, hắn lạnh lùng nhìn xem Lâm Lạc:
- Ngươi sẽ vì ngươi khẩu xuất cuồng ngôn mà trả giá thật nhiều!
Vọt!
Lý Song Ngư dưới chân đạp mạnh, thân hình tựa như tia chóp phóng ra ngoài, một đạo ngân quang hiện lên, trong tay của hắn đã nhiều hơn một chuôi trường kiếm sáng loáng, hướng về Lâm Lạc nhanh đâm mà đi.
Lâm Lạc không chút nào yếu thế, hữu quyền nhấc lên, cùng đối phương liều mạng, nắm tay đánh vào trên thân kiếm, liên tục phát ra rung động lắc lư.
Hơn mười chiêu thoáng qua một cái, song phương rõ ràng thế lực ngang nhau!
Lúc này thần sắc bọn người Thẩm Nguyệt Lam, Lâm Đông Bình đều ngưng trọng lên, ngay cả người dưới đài nguyên bản thay Lý Song Ngư cố gắng trợ uy cũng dần dần không có thanh âm.
- Hừ, cảnh giới cũng không có nghĩa là thực lực!
Lý Song Ngư lạnh lùng nói ra.
- Ngươi tuy cùng ta đồng dạng là tu vi Hậu Thiên lục tầng, nhưng lực lượng là chết, người là sống ! Lâm Lạc, cho ngươi biết một chút về Âm Vân Kiếm Pháp của Lý gia ta!
- Cái kiếm pháp chó má gì, bản thiếu gia hết thảy một quyền trấn áp!
Lâm Lạc cười ha ha, mấy chiêu đầu tất cả mọi người chỉ là thăm dò lẫn nhau, hiện tại mới là động thật ! Tuy Lý Song Ngư có tuyệt chiêu, nhưng Lâm Lạc cũng đồng dạng có Hổ Ảnh Quyền, càng không có dùng Lội Bạo Sát!
- Cuồng vọng!
Lý Song Ngư giận dữ, ông một tiếng, thân kiếm đại minh, rõ ràng phát ra tiếng vang chói tai, hình thành một đạo gợn sóng mà mắt thường có thể thấy được hướng Lâm Lạc oanh kích mà đi.
Đây là Lý gia tuyệt học Âm Vân Kiếm Pháp, kiếm âm chẳng những có thể phát ra tác dụng nhiễu loạn đối thủ, còn có lực phá hoại tương đối cường đại, Bạo Khí Cảnh cao thủ thi triển thậm chí kiếm âm cũng có thể chấn vỡ tảng đá!
Cảnh giới cao nhất của Âm Vân Kiếm Pháp có thể phát ra mười ba đạo âm ba, tuy uy lực một đạo âm ba xa xa không kịp một kiếm oai, nhưng số lượng càng nhiều đồng dạng uy lực cường đại! Nhưng muốn đạt tới cảnh giới cao như vậy phải xem ngộ tính của tu luyện giả, nó cũng sẽ bị tu vi bản thân hạn chế.
Một đạo âm ba hiển nhiên không phải tài nghệ thật sự của Lý Song Ngư, cũng không biết hắn đến tột cùng đạt đến cảnh giới nào.
Nhưng hắn ở trên tạo nghệ Âm Vân Kiếm Pháp hiển nhiên không có đạt tới cảnh giới cao nhất, nếu không Âm Vân sẽ nhìn không đến ! Âm Vân vô ảnh vô hình là để cho người khủng bố nhất, giết người đả thương địch thủ trong lúc vô hình.
Lâm Lạc triển khai Hổ Ảnh Quyền, đồng dạng chỉ sử dụng Nhất Ảnh, một quyền liền đánh nổ nát Âm Vân.
Chiến! Chiến! Chiến!
Lý Song Ngư cũng không dám còn có ý khinh thị nữa, sát chiêu của Âm Vân Kiếm Pháp dần dần lộ ra, đánh ra Âm Vân càng ngày càng nhiều.
Hai đạo, ba đạo, bốn đạo. . . bảy đạo!
Trong nội tâm Lý Song Ngư lấy làm kinh ngạc!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Hoành Tảo Hoang Vũ
Tác giả: Cô Đơn Địa Phi
-----oo0oo-----
Chương 19: Thắng xuất. (1)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Bảy đạo âm ba đã là cực hạn của hắn, nhưng xem Lâm Lạc cử trọng nhược khinh, bộ dáng nhẹ nhàng như thường, hiển nhiên đối phương còn không có đạt tới cực hạn!
Chẳng lẽ mình sẽ bại bởi một phế vật!
Tuy trong nội tâm hắn đã nhận định Lâm Lạc là cố ý giấu dốt, nhưng trải qua thời gian dài quan niệm Lâm gia phế thiếu đã thâm căn cố đế, hắn hoàn toàn không cách nào tiếp nhận kết quả sẽ thua bởi Lâm Lạc!
- Chỉ có chút năng lực ấy cũng dám tới khiêu chiến bổn thiếu, cút cho ta!
Lâm Lạc quát nhỏ một tiếng, ngũ ảnh vừa ra, ngay lập tức Lý Song Ngư nhất thời chật vật đón đỡ, chỉ hơn mười chiêu đã bị một quyền của Lâm Lạc oanh ra lôi đài, rơi chổng vó xuống đất.
Lý Song Ngư lập tức bò lên, sắc mặt xanh mét.
Một quyền của Lâm Lạc tuy rằng đánh ngay ngực làm hắn cảm thấy đau đớn, nhưng càng đau chính là lòng tự ái của hắn, không ngờ lại bị một tên phế vật không chút khoan nhượng oanh xuống đài! Hơn nữa đúng như lời nói của Lâm Lạc, chỉ dùng một tay!
Hắn không hề quay đầu lại rời khỏi Yến Khách thính, tiếng bước chân nặng nề giống như giẫm đạp lên trong lòng mọi người.
Trong lòng Lâm Lạc hoàn toàn thanh minh, biểu tình trên mặt lại cuồng ngạo, ngón tay quét một vòng, nói:
- Có kẻ nào lợi hại hơn một chút hay không, chỉ loại mặt hàng này thật sự làm bổn thiếu không đề nổi hứng thú!
Tuy rằng Lâm Lạc có vẻ thật ngạo mạn, nhưng đánh bại Lý Song Ngư đã chứng minh được thực lực của hắn, tuy rằng trong lòng mọi người thật khó chịu nhưng chỉ có thể cắn răng, ồn ào kêu tên của Lâm Đông Bình cùng Lý Song Kiếm, hi vọng bọn họ có thể đánh bại được Lâm Lạc.
- Tiểu thư, nhìn Lâm Lạc tựa hồ rất lợi hại!
Tỳ nữ của Trầm Nguyệt Lam có vẻ lo lắng nói.
- Không ngại, hắn còn chưa tiến vào Bạo Khí cảnh, càng lợi hại cũng chỉ có hạn! Bạo Khí cảnh cùng Hổ Lực cảnh cách biệt một trời, chênh lệch cũng không chỉ dùng vũ kỹ thì có thể bù lại!
Trầm Nguyệt Lam không hề có chút lo lắng:
- Hiện tại hắn đem mình nâng lên càng cao, sau khi bị ta đánh bại thì rơi càng nặng, chẳng qua làm nền cho ta mà thôi!
- Tiểu thư thật thông minh!
Tỳ nữ kia nhân cơ hội nịnh nọt.
- Lâm Lạc, ngươi ẩn nấp được đủ sâu!
Trong tiếng hoan hô của mọi người, Lâm Đông Bình đi lên lôi đài.
Sắc mặt Lâm Lạc lạnh lùng, nói:
- Trưởng ấu có thứ tự, ta là trưởng tôn của Lâm gia, còn là tộc huynh của ngươi, thấy ta còn không hành lễ?
Lâm Đông Bình vốn chuẩn bị bóc ra khuyết điểm ngày trước của Lâm Lạc, nhưng câu nói đầu tiên của Lâm Lạc khiến cho hắn nhảy dựng lên:
- Một tên phế vật như ngươi dám bảo ta hành lễ với ngươi?
- Chẳng phân biệt được tôn ti, nên đánh!
Lâm Lạc nắm chặt tay phải, thân ảnh chợt lóe, đã đánh tới đối phương.
- Sợ ngươi hay sao!
Lâm Đông Bình cũng dùng Hổ Ảnh quyền, nhất thời cùng Lâm Lạc binh binh bàng bàng đánh thành một đoàn.
Hổ Khiếu Nhất Nguyên!
Hổ Bát Lưỡng Nghi!
Hổ Lạc Tam Tài! xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Hổ Chiến Tứ Tượng!
Hai người giống như đang bồi luyện, đem tinh diệu của Hổ Ảnh quyền biểu hiện ra, đầy trời đều là quyền ảnh, vô cùng đồ sộ!
Nhưng từ sau khi đạt tới tứ ảnh, Lâm Đông Bình không dùng ngũ ảnh mà lăn qua lộn lại sử dụng Hổ Chiến Tứ Tượng.
Lâm Lạc lạnh lùng cười nói:
- Kẻ ngu ngốc chỉ biết tứ ảnh!
- Cái gì!
Lâm Đông Bình tự phụ mình là thiên tài, ngay ca ca của hắn Lâm Đông Lưu cũng không nhìn vào trong mắt, chỉ cho rằng đối phương sinh ra sớm hơn hắn vài năm, mới có thể cao hơn hắn một bậc! Hắn hận nhất là người khác khinh thị thiên phú của hắn, đặc biệt lời này là từ trong miệng Lâm Lạc nói ra.
- Ngu xuẩn, không nghe được hay sao?
Lâm Lạc cười ha ha:
- Nguyên lai ngươi chẳng những đầu óc ngu xuẩn, liên lỗ tai cũng có vấn đề!
- Lâm Lạc, ta muốn giết ngươi!
Lâm Đông Bình nổi giận gầm lên một tiếng, tứ ảnh xuất ra. Hắn đạt tới tu vi Thiên Lục tầng đỉnh phòng, đủ chống đỡ cho hắn sử dụng trăm lần tứ ảnh.
- Chỉ bằng ngươi còn kém xa lắm!
Ánh mắt Lâm Lạc ngưng tụ, đánh ra ngũ ảnh!
- Cái gì!
Lâm Đông Bình vừa kinh vừa sợ, Lâm Lạc lại có thể đạt tới ngũ ảnh! Một phế vật còn đạt được ngũ ảnh sớm hơn cả hắn, vậy hắn là gì, phế vật trong phế vật sao?
- Cho ngươi cuồng ngạo! Nên đánh!
Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, ngũ ảnh xuất ra, mỗi kích đều có thể oanh trúng Lâm Đông Bình, đem Lâm Đông Bình đánh tơi tả.
Tất cả mọi người thiếu chút nữa bị chọc giận đến bốc khói, thầm nghĩ rốt cục là ai mới cuồng ngạo, Lâm Lạc kia đúng thật là được thế không buông tha người! Ngươi đánh người mà trên miệng còn không chịu có hại, Lâm Đông Bình không bị chọc tức chết đã là tốt lắm!
- Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Lâm Lạc xuất quyền như mưa, hắn có ngũ hành chân nguyên lực chống đỡ, căn bản không cần lo lắng bị kiệt lực. Lâm Đông Bình không cách nào ngăn trở, khuôn mặt tuấn tú đã bị đánh tím bầm không chịu nổi, miệng không ngừng phát ra tiếng hít thở trầm trọng, chẳng khác gì là ống bễ.
Tuy rằng hiện tại Lâm Đông Bình còn miễn cưỡng chèo chống, nhưng mọi người biết rõ hắn đã bị bại!
Lâm Lạc làm sao lợi hại tới như thế!
Phải biết rằng cảnh giới có thể dựa vào đan dược như Tăng Nguyên đan để tăng lên cấp tốc, nhưng vũ kỹ chỉ có thể dựa vào cảm ngộ của mình mà lý giải! Đều nghe nói Lâm gia đại thiếu là phế vật, nhưng phế vật có thể đem thiên tài cùng cảnh giới đánh không còn lực đánh trả sao?
Thiên tài! Cùng giai là vô địch, đó là tuấn kiệt trong bao người!
Lúc này trái lại không còn ai nghĩ Lâm Lạc cuồng ngạo, có thể làm được cùng giai vô địch, đây tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài, cuồng ngạo một chút lại tính là gì đây?
Đây là thế giới mà thực lực quyết định hết thảy, Lâm Lạc biểu hiện ra lực lượng làm người kinh diễm tuyệt đối, tự nhiên nên thu hoạch được sự tôn trọng.
- Có phục hay không?
Lâm Lạc đem Lâm Đông Bình giẫm dưới chân, không hề lưu lại chút tình cảm.
Cái chết của Lưu bá đã phán quyết tử hình cho Lâm Đông Bình, nhưng hiện tại Lâm Lạc còn chưa thể giết Lâm Đông Bình, trừ phi hắn dự tính ngày sau chỉ có thể lưu lạc tha hương. Nhưng tuy không thể giết, cũng không có nghĩa Lâm Lạc không làm nhục hắn trút khẩu ác khí.
- Lâm Lạc, ngươi chờ xem, trừ phi hiện tại ngươi giết ta, nếu không ta sẽ cho ngươi nếm giáo huấn!
Lâm Đông Bình chảy cả nước mắt, hắn là thiên chi kiêu tử, có bao giờ từng chịu tội thế này?
- Ồn ào!
Lâm Lạc dùng lực giẫm xuống, Lâm Đông Bình nhất thời phát ra tiếng gào như bị chọc tiết.
- Lâm đại thiếu!
Dù sao Trầm Nguyệt Lam cũng là chủ nhân, hiện tại không còn đơn thuần luận võ mà là ngược đãi, nàng chỉ có thể đứng ra khuyên nhủ:
- Làm người khoan dung mà độ lượng, ngươi thắng là được rồi!
Một hồi luận võ tốt đẹp lại bị Lâm Lạc biến thành như vậy, điều này làm Trầm Nguyệt Lam phi thường tức giận, trong giọng nói mơ hồ có ý quở trách.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Hoành Tảo Hoang Vũ
Tác giả: Cô Đơn Địa Phi
-----oo0oo-----
Chương 20: Thắng xuất. (2)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Ba!
Lâm Lạc đá ra một cước, đem Lâm Đông Bình đá bay xuống lôi đài, nhìn Trầm Nguyệt Lam cười nhạt:
- Kế tiếp là do Trầm đại tiểu thư tự mình ra tay sao?
Nữ nhân này là Bạo Khí cảnh cao thủ hàng thật giá thật, quang vựng trên người phải mạnh hơn Lâm Đông Bình gấp mười! Nhưng Lâm Lạc không có đường lui, hắn muốn lấy được Thiên La Mục Kim nhất định phải chiến thắng hết thảy đối thủ!
Chẳng qua sử dụng Lôi Bạo Sát cùng lục ảnh, Lâm Lạc tin tưởng hai đại tuyệt chiêu đều xuất hiện cho dù là hậu thiên thất tầng hắn cũng có lực đánh một trận!
Gương mặt Trầm Nguyệt Lam âm trầm, chẳng những nàng có thiên tư thật cao, hơn nữa dung mạo tuyệt sắc, đừng nói là những thiên tài trẻ tuổi đều khúm núm dưới váy của nàng, cho dù là ánh mắt của những tộc thúc tộc bá khi nhìn nàng cũng vô cùng lửa nóng!
Ở Trầm gia, nàng chính là thiên chi kiêu nữ, chẳng khác gì trăng sáng trên bầu trời, bất kỳ nam nhân nào đều như những ánh sao vây quanh nàng chuyển động!
Trầm đại tiểu thư có bao giờ từng bị nam tử xem thường qua như thế?
Trong nội tâm nàng căm hận, hạ quyết tâm phải đánh bại Lâm Lạc, để cho hắn phải trả giá thật nhiều vì sự vô tri của chính mình.
- Ha ha, Nguyệt Lam là chủ nhân của yến hội, làm gì có đạo lý tự mình ra trận!
Còn chưa đợi Trầm Nguyệt Lam nói chuyện, Trầm Dật Trần lại như quỷ mị xuất hiện ngay bên cạnh nàng, cản lại lời nói của nàng.
Tuy rằng Trầm Nguyệt Lam không cam lòng, nhưng không dám cãi lời Trầm Dật Trần, không nói một lời, sắc mặt phi thường khó xem.
Trầm Dật Trần vỗ vỗ vai Lâm Lạc, lộ ra dáng mỉm cười thâm ý, sau đó lại vẫy vẫy tay với Trầm Nguyệt Lam, đi xuống lôi đài.
Trầm Nguyệt Lam đi theo xuống dưới, đi tới lối rẽ nàng không nhịn được hỏi:
- Gia gia, vì sao không cho cháu ra tay?
Trầm Dật Trần thoáng trầm mặc, nói: nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
- Lâm lão nhi có thể đã đột phá tới Tiên Thiên cảnh!
- Cái gì?
Trầm Nguyệt Lam tuy đã có suy đoán như thế, nhưng từ miệng Trầm Dật Trần nói ra làm cho nàng khiếp sợ không thôi.
- Vừa rồi ta có thử qua, tiểu tử đó kích hoạt gần ba mươi mốt khiếu huyệt!
Sắc mặt Trầm Dật Trần ngưng trọng.
- Cái gì, chỉ kích hoạt gần ba mươi mốt khiếu huyệt cũng có thể đạt tới hậu thiên lục tầng đỉnh!
Sắc mặt Trầm Nguyệt Lam đại biến. Khi nàng ở hậu thiên lục tầng, tổng cộng có bảy mươi bốn khiếu huyệt hoạt hóa, hơn nữa có gia tộc liên tục cung cấp Tăng Nguyên đan, ở lúc mười bảy tuổi đạt tới hậu thiên lục tầng đỉnh.
Nếu bọn họ biết được Lâm Lạc lúc ở đan tu nhất hệ hoạt hóa bảy khiếu huyệt, chỉ sợ càng thêm giật mình đến ngất xỉu!
- Phải, nghe nói Tiên Thiên cảnh cường giả có thể giúp phạt cân tẩy tủy, giúp tinh tiến tu vi, chỉ sợ tiểu tử đó đột nhiên tăng mạnh là bởi vì Lâm lão nhi đã đạt tới được Tiên Thiên cảnh!
Trên mặt Trầm Dật Trần thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ.
Hắn cùng Lâm Hành Nam, Lý Quảng Vũ năm xưa đều là đệ tử kiệt xuất của gia tộc, từ lúc còn trẻ tuổi đã bắt đầu tranh đấu, luôn đấu mãi cho tới tuổi già, đột nhiên biết được thực lực lão đối thủ bỗng nhiên vượt qua mình, điều này làm cho hắn thổn thức không thôi.
- Gia gia, nếu như vị kia của Lâm gia thực sự đột phá tới Tiên Thiên cảnh, vậy tại sao Lâm gia có thể bình tĩnh như vậy, chúng ta cùng Lý gia đều đã bị tiêu diệt!
- Cháu không hiểu! Ở mặt sau còn có vấn đề…
Trầm Dật Trần lắc lắc đầu, nói sang chuyện khác:
- Sau tân niên tế điển, gia gia sẽ an bài cháu đi tới một chỗ, nếu cháu biểu hiện nổi bật, về sau nói không chừng còn có cơ hội tiến vào Tiên Thiên cảnh thì sao?
- Cái gì?
Trong khoảnh khắc Trầm Nguyệt Lam quên mất chuyện Lâm Lạc gây khó chịu cho nàng, thần tình ngạc nhiên kích động:
- Gia gia, rốt cục là chuyện gì xảy ra?
- Đừng nóng vội, đến lúc đó cháu sẽ biết! Sự tình hôm nay không cần để trong lòng, cho dù tiểu tử đó tìm được Tiên Thiên cảnh cường giả phạt cân tẩy tủy, nhưng hậu thiên lục tầng đỉnh sẽ biến thành cực hạn của hắn, cả đời vô vọng đột phá Bạo Khí cảnh! Nguyệt nhi, ánh mắt của cháu nên phóng được lâu dài, loại tiểu tốt như vậy chỉ là một tiểu nhân vật bé nhỏ không đáng kể trên đường đi của cháu, căn bản không xứng trở thành đối thủ của cháu!
- Dạ, gia gia!
Nếu Trầm gia không còn ai khiêu chiến, mà hai gã tuấn kiệt cực mạnh của Lâm gia cùng Lý gia đã bị đánh bại, tự nhiên không còn ai dám đi lên giao thủ cùng Lâm Lạc, Trầm Nguyệt Lam rất nhanh liền nghiêm mặt tuyên bố Lâm Lạc thắng lợi, đem Thiên La Mục Kim ném cho hắn.
Yến tiệc tới đó đã qua loa kết thúc, nhưng không ai cảm thấy tiếc nuối, bởi vì bọn họ tận mắt chứng kiến một “phế vật” quật khởi!
Mà ý vị sau lưng sự quật khởi kia như thế nào, mọi người đều cảm nhận được cỗ áp lực nặng nề! nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.)
Sau khi lấy được Thiên La Mục Kim, Lâm Lạc liền tìm lý do rời khỏi yến hội trước tiên.
Vừa đi ra khỏi Trầm gia, biểu tình hung hăng càn quấy trên mặt hắn lập tức thu liễm sạch sẽ, lộ ra nét tươi cười thản nhiên thoáng hiện.
Việc này phi thường thuận lợi, hắn chẳng những “lộ ra” tin tức Lâm Hành Nam có thể đã đột phá Tiên Thiên cảnh, tạo thành áp lực lớn lao đối với mọi người, nhưng còn ngoài ý muốn lấy được một khối Thiên La Mục Kim, có được hi vọng lập tức đột phá!
Lâm Hoành Phong nhìn thấy gương mặt bầm tím của Lâm Đông Bình, vẻ mặt ngưng trọng:
- Lâm Lạc dùng lực lượng bản thân đem ngươi đánh bại?
Sắc mặt Lâm Đông Bình đỏ bừng, nhưng dù sao mặt hắn sưng thành đầu heo cũng khó thể nhìn ra, hắn cắn răng gật gật đầu nói:
- Gia gia, ngài nhất định phải báo thù cho cháu! Cháu nuốt không trôi cơn tức này!
- Ngươi chỉ có chút tiền đồ như vậy?
Lâm Hoành Phong không khỏi lộ ra vẻ thất vọng:
- Hắn là hậu thiên lục tầng, ngươi cũng là hậu thiên lục tầng, vì sao ngươi lại thất bại? Thua không sao cả, nhưng thân làm một võ giả cần nhất là có một trái tim biết tiến tới, ngươi ngay cả tín niệm chiến thắng đối thủ cũng không có, thật sự làm lão phu quá thất vọng!
- Gia gia, cháu sai lầm rồi!
Lâm Đông Bình cũng không dám cãi lại Lâm Hoành Phong, lập tức cúi đầu xuống.
Lâm Hoành Phong cũng không tiếp tục trách móc hắn quá nặng nề, dù sao thiên phú của Lâm Đông Bình rành rành ra đó, mười sáu tuổi đạt tới hậu thiên lục tầng, đi nơi nào cũng là một thiên tài. Sở dĩ hắn mắng nghiêm khắc như vậy, cũng chỉ muốn cho Lâm Đông Bình không cần quá mức ỷ lại vào hắn, một võ giả không có được trái tim cường giả, dù có tu vi cường giả cũng vô ích!
Hắn vỗ vỗ đầu Lâm Đông Bình, nói:
- Căn cốt của Lâm Lạc lão phu đã tự mình thí nghiệm qua, quả thật là kém cỏi vô cùng! Bằng vào hắn thì đời này đừng mơ tưởng đạt tới hậu thiên lục tầng, chỉ có một khả năng duy nhất, chính là lão quỷ đạt tới Tiên Thiên cảnh, thay Lâm Lạc phạt cân tẩy tủy!
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555