29-11-2008, 09:52 PM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Thiên Quan Song Hiệp - Hồi 16: Kiá»u nữ Chân Nhi
Thiên Quan Song Hiệp
Tác giả: Trịnh Phong
Hồi 16: Kiá»u nữ Chân Nhi
NgÆ°á»i dịch: Phong Hai
Nguồn: Vô Tranh Hà - Nhạn Môn Quan
Hôm đó đúng và o dịp đầu xuân, lúc gần trÆ°a, LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng ngồi ở ô cá»a thông gió trên lầu hai của Tình Phong Các, qua rèm che nhìn ra bên ngoà i song cá»a. Sau lÆ°ng bà có hai nha hoà n, Ä‘á»u khoảng mÆ°á»i lăm, mÆ°á»i sáu tuổi. Má»™t cô mặt tròn, tên gá»i là Äinh HÆ°Æ¡ng, trong tay cầm má»™t lò hÆ°Æ¡ng trầm, là n khói nhẹ lượn lá» tá»a lên, má»™t cô khác thân hình thon dà i, tên gá»i Dạ HÆ°Æ¡ng, trong tay cầm má»™t ngá»n phất trần.
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng tuổi quá tứ tuần, lá»›p phấn dầy trên mặt không che nổi dấu vết tang thÆ°Æ¡ng tuế nguyệt, nhÆ°ng nhìn qua lá»›p phấn cÅ©ng có thể thấp thoáng nháºn ra bóng dáng của thanh lâu đệ nhất kỹ nữ năm nà o. LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng là m bà chủ Tình Phong Quán nhiá»u năm, quen biết khắp nÆ¡i, thông thạo nhân tình thế cố, vừa giảng dạy, bảo vệ các cô nÆ°Æ¡ng thủ hạ, vừa chiêu đãi ứng phó các thượng khách, chu đáo thá»a đáng, sinh ý của Tình Phong Quán vì thế mà thÆ°á»ng hÆ°ng thịnh. Bình thÆ°á»ng LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng rất khách khÃ, má»m má»ng, nhÆ°ng khi cần có thể là ngÆ°á»i rất thẳng thắn, ghê gá»›m. Nếu là m cho bà ta tức giáºn thì bà có thể chá»i ngÆ°á»i ta mà không há» nể mặt, thủ Ä‘oạn để xá» lý ngÆ°á»i ta thì lại cà ng phong phú. Ngay cả môn hạ, đệ tá» khi nói đến LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng Ä‘á»u vừa yêu vừa sợ, vừa kÃnh lại vừa háºn, “Tình Phong Quán chủ†tại thà nh Tô Châu cÅ©ng tÃnh là khá có danh tiếng.
Lúc nà y, LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng Ä‘ang nhìn ra ngoà i song cá»a, há»i má»™t cách vu vÆ¡: “Phan đại thiếu gia tối mai sẽ chiêu đãi ba vị công tá» của Bắc vÆ°Æ¡ng gia tại phòng của Tú Liên, má»i việc đã chuẩn bị xong chÆ°a?†Äinh HÆ°Æ¡ng đáp: “Chắc Tú Liên tỉ đã lo liệu xong đâu đấy rồi ạ. Sáng nay chị ấy đã Ä‘Æ°a thá»±c Ä‘Æ¡n cho nhà bếp. Phan đại thiếu gia thÃch nhất là Thiệu HÆ°ng Ä‘iá»m nhưỡng tá»u, có thể uống tá»›i ba cân.†LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng gáºt gáºt đầu, lại há»i: “Bá»n há» tối mai mấy giá» sẽ đến.†Äáp: “Và o khoảng giá» dáºu.â€
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng nói: “Sẽ không ảnh hưởng tá»›i chuyện của chúng ta chứ? Äinh HÆ°Æ¡ng đáp: “Chúng ta dá»± định xuất phát và o giá» tuất, đến giá» hợi có thể xong việc. Tú Liên tỉ ở bên đó biết chuyện của nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng, sẽ không vấn Ä‘á» gì.†LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng gáºt gáºt đầu.
Và o lúc đó, có tiếng bÆ°á»›c chân ở phÃa cầu thang, ngoà i Tình Phong Các có tiếng má»™t thanh niên gá»i: “Mẹ!†ChÃnh là Triệu Quan. LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng ngoái đầu, nhÃu mà y nói: “Sao quay lại nhanh nhÆ° váºy?â€
Triệu Quan lấy tay lau mồ hôi, ngay láºp tức nở nụ cÆ°á»i hi hi, nói: “Anh tỉ Ä‘ang theo dõi ngÆ°á»i đó, chị ấy muốn con quay vá» thông báo vá»›i mẹ má»™t tiếng, để mẹ được yên tâm.â€
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng kéo nó đến gần, dùng khăn tay lau mồ hôi cho nó, vừa âu yếm vừa trách móc nói: “Thằng bé hÆ° nà y, không chuyên cần theo các sÆ° tỉ Ä‘i lo việc, chỉ tìm cÆ¡ há»™i để lÆ°á»i biếng phải không? Ngà y hôm nay mà có sÆ¡ suất gì, xem ta có cho ngÆ°Æ¡i má»™t tráºn hay không?†Triệu Quan cãi nói: “Con đâu có lÆ°á»i, con Ä‘i vá»›i Anh tỉ gần cả ngà y trá»i, giúp được chị ấy rất nhiá»u, sau đó sÆ° tỉ nói phải theo dõi má»™t ngÆ°á»i, má»›i bảo con quay vỠđây.â€
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng nói: “Hừ, xem ra bản thân ngÆ°Æ¡i không được tÃch sá»± gì, má»›i để Anh nhi sợ ngÆ°Æ¡i là m trở ngại tay chân.â€
Äinh HÆ°Æ¡ng ở bên cạnh cÅ©ng xen và o: “A Quan thông minh lanh lợi, các vị sÆ° tỉ Ä‘á»u khen, nói rằng A Quan chẳng mấy chốc sẽ không thua ngÆ°á»i lá»›n?†Triệu Quan nghe lá»i nói của nà ng, liá»n nhìn Äinh cÆ°á»i, ánh mắt lá»™ vẻ cảm kÃch.
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng dà móng tay dà i sÆ¡n Ä‘á» và o trán của con trai, cÆ°á»i nói: “Ai chẳng biết ngÆ°Æ¡i tinh linh quỉ quái? Lão nÆ°Æ¡ng sinh cái đồ bị thịt nhÆ° ngÆ°Æ¡i, tháºt là hối háºn.†Triệu Quan cÆ°á»i nói: “Mẹ Æ¡i, con giúp mẹ giải quyết vấn Ä‘á», mẹ lại không khen thưởng con à ?â€
LÆ°u thất nÆ°Æ¡ng nghiêm mặt nói: “NgÆ°Æ¡i giúp ta giải quyết công việc? Công việc của chúng ta Ä‘á»u là thế thiên hà nh đạo. NgÆ°Æ¡i mong muốn được khen ngợi? NgÆ°Æ¡i không bị ngÆ°á»i ta giết, đã phải coi nhÆ° là may mắn rồi. Äây không phải là chuyện đùa. Chúng ta là vì nhị tiểu thÆ° của Äồ gia bị là m nhục mà phải báo thù, chứ không phải vì bản thân.â€
Triệu Quan thấy mẹ nói những lá»i nghiêm khắc, trong lòng cảm thấy giá lạnh, cúi đầu nói: “Vâng, đệ tá» biết tá»™i.â€
Rồi đứng cạnh tức giáºn lẩm bẩm: “Tên giặc đó đúng là độc ác! Con nghe ngÆ°á»i ta nói, ngà y hôm qua, Äái gia phái ngÆ°á»i tá»›i Äồ gia, nói muốn hủy hôn. Sau khi Äái nhị tiểu thÆ° biết, đã lấy má»™t sợi dây treo cổ tá»± tá», may mà được ngÆ°á»i ta cứu.â€
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng đăm chiêu nói: “Tên giặc đó võ công không tồi, dám ở Tô Châu gây ra liá»n ba vụ án, nhÆ° thể là có ý thách thức. Chúng ta không thể khinh suất.â€
Triệu quan nói: “Mẹ, ngÆ°á»i nà y lai lịch không rõ, nếu nhÆ° hắn đúng là chỉ có má»™t ngÆ°á»i, thì không khó đối phó, chỉ sợ hắn có mai phục ngÆ°á»i giúp đỡ.â€
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a mắt nhìn con trai má»™t cái, gáºt đầu, quay sang nói vá»›i Äinh HÆ°Æ¡ng: “Qua bên lÃnh canh cổng thà nh há»i mấy ngà y hôm nay trong thà nh có nhân váºt khả nghi nà o ra và o hay không.†Äinh HÆ°Æ¡ng theo lá»i Ä‘i mất. Má»™t lúc sau, nà ng quay lại báo rằng: “Lão Lâm nói không nhìn thấy nhân váºt võ lâm khả nghi, chỉ có má»™t ngÆ°á»i có võ công, mang theo má»™t đứa trẻ rất xinh đẹp, há»i dân trong thà nh có nhìn thấy má»™t thiếu niên hÆ¡n mÆ°á»i tuổi tên gá»i Tiểu Tam Nhi gì đó không.â€
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng há»i hình dạng, khuôn mặt của ngÆ°á»i đó, cÅ©ng không phát hiện được Ä‘iá»u gì, nói: “Hai ngÆ°á»i nà y có lẽ là ngÆ°á»i trong võ lâm, nhÆ°ng nghe có vẻ không liên quan gì đến tên giặc đó. Con báo bên lÃnh gác cổng thà nh tăng cÆ°á»ng chú ý, thấy có má»™t chút phong thanh gì, láºp tức qua thông báo cho ta. Tối mai, ta sẽ tá»± mình ra tay.â€
Triệu Quan biết mẹ mình luôn cẩn tháºn, nhÆ°ng lần nà y chẳng qua là bắt giết má»™t tên giặc, lại cho là chuyện quan trong. Cáºu cảm thấy có chút không hiểu nên há»i: “Mẹ, mẹ định tá»± mình ra tay à ?â€
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng cÅ©ng không nói nhiá»u, ra lệnh: “Hừ, con nhanh Ä‘i ăn trÆ°a, sau giá» ngá» thì Ä‘i chÆ¡i Ä‘i.â€
Triệu Quan chỉ chá» câu nói nà y của mẹ, liá»n chạy biến xuống lầu nhÆ° má»™t là n khói.
Hôm đó, trá»i rất đẹp. Triệu Quan Ä‘i tìm thằng nhóc vẫn hay chÆ¡i đùa vá»›i nó, nhÆ°ng tìm không được. Äà nh má»™t mình Ä‘i lang thang bên bá» Thái Hồ. Bên hồ, hà ng quán phục vụ du khách dá»±ng san sát. Nó Ä‘i lung tung má»™t hồi, tá»± nhiên ngá»i thấy mùi rượu nồng nà n, liá»n Ä‘i tá»›i phÃa đó. Nhìn thấy cách đó không xa, má»™t ngá»n cá» hạnh hoà ng tá»u Ä‘ang bay phấp phá»›i. Má»™t vị đại cô nÆ°Æ¡ng khoảng mÆ°á»i lăm, mÆ°á»i sáu đứng trÆ°á»›c ba thùng rượu lá»›n, Ä‘ang mở nắp dùng muôi múc rượu.
Triệu Quan nháºn ra cô ta là con của ông chủ Äá»— Khang phÆ°á»ng ở trong thà nh, tên là Xảo. Chắc là hôm nay trá»i đẹp, ông chủ phái ra ngoà i để bán rượu. Triệu Quan nở nụ cÆ°á»i Ä‘i đến trÆ°á»›c mặt cô ta, nói: “A Xảo, trá»i nắng thế nà y, tháºt là vất vả cho cô.â€
A Xảo trừng mắt nhìn nó, nói: “Äồ trẻ ranh hÆ° há»ng, lại đến xin rượu? Triệu Quan nói: “Ôi trá»i, ta thấy cô mồ hôi đầm đìa, nên đặc biệt đến há»i thăm, cô tại sao lại không nháºn ra lòng tốt của ta.†A Xảo cÆ°á»i nói: “NgÆ°Æ¡i mà cÅ©ng được gá»i là ngÆ°á»i tốt? Ta nói cho ngÆ°Æ¡i hay, ngà y hôm nay buôn bán đắt hà ng, ta không có thá»i gian mà tán phét vá»›i ngÆ°Æ¡i. Quay ra chá»— khác mà bị cha ta bắt được, thể nà o cha cÅ©ng cho ta má»™t tráºn†, Triệu Quan nói: “Ta chỉ ngốc má»™t lần thôi, sẽ không để cha cô nhìn thấy đâu.â€
Äang lúc nói chuyên, má»™t ngÆ°á»i qua Ä‘Æ°á»ng đến mua ba cân rượu. A Xảo múc rượu, thu tiá»n. Triệu Quan nhìn thấy thùng rượu nà y không còn bao nhiêu, A Xảo phải cúi ngÆ°á»i xuống múc rượu rất vất vả, liá»n nói: “Nà o, để ta giúp cô†Liá»n nhanh chóng bê thùng rượu ra phÃa đằng sau, lại mang qua má»™t thùng rượu đầy, mở niêm phong, rồi múc lấy rượu ở bên trong. A Xảo rất cảm kÃch, liá»n cám Æ¡n gã, nhá» giá»ng nói: “A Quan, ngÆ°Æ¡i hãy uống má»™t há»›p, đừng để ngÆ°á»i khác nhìn thấy.†Triệu Quan rất vui mừng, quà nh ra đằng sau thùng rượu, dùng cả hai tay há»›t lấy má»™t bụm rượu, Ä‘Æ°a lên miệng uống, quả nhiên là rượu cá»±c thuần. Nó định uống má»™t há»›p nữa, chợt nghe má»™t ngÆ°á»i nói: “Äại cô nÆ°Æ¡ng là m phúc cho tôi xin chút rượu được không?â€
Triệu Quan ngoái đầu lại, nhìn thấy má»™t đứa nhỠăn mà y quần áo rách rÆ°á»›i, Æ°á»›c khoảng mÆ°á»i má»™t, mÆ°á»i hai tuổi, trong tay cầm má»™t cái bát sứ, Ä‘Æ°a vá» phÃa A Xảo xin rượu. A Xảo trừng mắt mắng: “ChÆ°a nhìn thấy ăn mà y nà o lại Ä‘i xin rượu, bụng còn đói meo mà lại muốn uống rượu? Không cho!â€
Thằng nhỠăn mà y không ngừng xin xá», A Xảo nhất định không đồng ý. Triệu Quan uống tiếp thì cÅ©ng ngượng, nói: “Xảo, ta đã thay cô mở niêm phong rồi, thùng rượu cần phải Ä‘Æ°a ra phÃa trÆ°á»›c. A Xảo cÆ°á»i vá»›i nó, nói: “Cám Æ¡n ngÆ°Æ¡i?†Triệu Quan liá»n thay A Xảo chuyển thùng rượu đầy đến dÆ°á»›i cá» rượu, cÆ°á»i vá»›i cô ta nói: “Äừng vất vả quá, cô là má»™t đại cô nÆ°Æ¡ng xinh đẹp, phải ra ngoà i là m công việc khó nhá»c nà y. Cha cô cÅ©ng không thÆ°Æ¡ng tiếc cô má»™t chút nà o.
Mặt A Xảo á»ng hồng. Lúc đó lại có khách Ä‘i tá»›i, cô liá»n báºn bịu má»i khách mua rượu. Triệu Quan quay lại nhìn gã ăn mà y nhá» vẫn còn Ä‘ang đứng đó, mắt nhìn chăm chăm và o thùng rượu ra dáng vô vá»ng, vừa nhìn vừa liếm môi. Triệu Quan nghÄ©: “Gã ăn mà y nà y đúng là rất thèm uống rượu.†Nó liá»n vẫy tay ra hiệu cho gã ăn mà y, chỉ chỉ ra thùng rượu đằng sau. Gã ăn mà y hiểu ý liá»n im lặng Ä‘i tá»›i, dùng bát sứ để múc rượu thừa trong thùng, ngá»a cổ uống má»™t hÆ¡i hết sạch. Nó lại múc tiếp má»™t bát nữa, cÆ°á»i vá»›i Triệu Quan má»™t cái rồi xoay ngÆ°á»i bÆ°á»›c Ä‘i. Triệu Quan sợ A Xảo phát hiện sẽ tức giáºn, liá»n nâng thùng rượu rá»—ng không, đổ và o thùng rượu má»›i, nói: “Thùng rượu nà y còn má»™t Ãt rượu thừa, đừng để lãng phÃ. A Xảo cÆ°á»i nói: “A Quan, ngÆ°Æ¡i vất vả nhÆ° váºy, ta phải thưởng ngÆ°Æ¡i nhÆ° thế nà o đây?†Triệu Quan cÅ©ng cÆ°á»i nói: “Thưởng má»™t bát rượu hoặc má»™t nụ hôn.†A Xảo dùng tay đánh hắn, gắt : “Chẳng nghiêm chỉnh gì cả, không thưởng nữa.†Triệu Quan liá»n cÆ°á»i né tránh. A Xảo nhìn thấy thần tình vui vẻ của Triệu Quan, trong lòng lại nhÅ©n ra, thò tay múc má»™t bát rượu Ä‘Æ°a cho Triệu Quan uống.
Triệu Quan uống xong, ngà ngà say, rất là khoan khoái, Ä‘i tá»›i bên bá» hồ, nÆ¡i không có ngÆ°á»i qua lại, nằm duá»—i thẳng chân tay trên mặt cá» phÆ¡i nắng. Äang lúc thiu thiu ngủ thiếp Ä‘i, chợt nghe tiếng má»™t ngÆ°á»i nói: “Có nhìn thấy không, con bé xinh xắn mặc y phục mà u lam nhạt ấy.†Má»™t ngÆ°á»i khác nói: “Nhìn thấy, hà ng tốt đấy, ai sẽ ra tay?†NgÆ°á»i trÆ°á»›c nói: “Ta vá»›i ngÆ°Æ¡i và lão bát, Ä‘uổi theo, sẽ ra tay ở trên Ä‘Æ°á»ng. Thà nh công rồi ngÆ°Æ¡i Ä‘Æ°a cùng tá»›i lò nung. Lão đại nói đại địch lần nà y không dá»… đối phó, nếu cần sẽ Ä‘Ãch thân ra tay há»— trợ.â€
Triệu Quan nghe nói liá»n để ý, nghiêng đầu nhìn qua, thấy hai ngÆ°á»i Ä‘ang Ä‘i tá»›i bên hồ. Trong đó, má»™t ngÆ°á»i mặc áo khoác nhồi bông, để hai hà ng ria mép, chÃnh là tay chân của Lục lão lục, chuyên buôn bán ngÆ°á»i ở Tô Châu. Mấy năm trÆ°á»›c, Triệu Quan nhân vì việc giải cứu Chu Hà m Nhi mà đã đối đầu vá»›i Lục lão lục. Từ đó đến giá», Lục lão lục vẫn không há» hay biết ngÆ°á»i năm đó giúp Hà m Nhi chạy trốn là Triệu Quan. Lúc nà y, Triệu Quan nghe hai ngÆ°á»i đó nói chuyện, thầm nghÄ©: “Hai tên xấu xa nà y, ban ngà y ban mặt mà định Ä‘i bắt ngÆ°á»i, tháºt không ra cái giống gì.†Nó nhảy nhá»m dáºy, lặng lẽ bám theo đằng sau hai ngÆ°á»i, Ä‘i tá»›i con Ä‘Æ°á»ng nhá» bên hồ.
Con Ä‘Æ°á»ng nhá» nà y được rải sá»i. PhÃa sát bên hồ trồng rất nhiá»u liá»…u, phÃa bên kia thì là má»™t nÆ¡i buôn bán nhá» sầm uất, má»™t số bán Ä‘iểm tâm, má»™t số khác lại bán thủ công mỹ công. Hôm nay tiết trá»i ấm áp, du khách chen vai thÃch cánh, rất là nhá»™n nhịp. Triệu Quan Ä‘i xuyên qua đám đông, thấy tay chân của Lục lão lục dừng lại trÆ°á»›c má»™t quán trà . Nó Ä‘Æ°a mắt nhìn sang, láºp tức chú ý tá»›i trong góc quán trà có má»™t đôi vợ chồng và má»™t đứa nhá». NgÆ°á»i chồng để râu, khuôn mặt anh tuấn, trông rất có khà độ. Là n da trắng nhÆ° tuyết má»™t cách không bình thÆ°á»ng. Äứa trẻ đó mặc quần áo mà u xanh, chỉ khoảng sáu, bảy tuổi, ngồi bên cạnh mẹ, Ä‘ang là m nÅ©ng vá»›i mẹ. Trông nó trắng trẻo dá»… thÆ°Æ¡ng, chỉ nhìn má»™t lần là biết là con cÆ°ng trong nhà . Triệu Quan nhÄ©: “Bá»n hắn chắc là định nhằm và o đứa nhá» nà y. NgÆ°á»i chồng có vẻ không phải ngÆ°á»i tầm thÆ°á»ng, không biết lai lịch nhÆ° thế nà o?â€
Nó đứng bên quán trà má»™t lúc, bị má»™t đám du khách xô đẩy ra xa. Lúc nhìn lại, thấy đôi vợ chồng đó cùng đứa con đã rá»i khá»i quán trà , không biết Ä‘i hÆ°á»›ng nà o. Nó thấy tay chân của Lục lão lục cÅ©ng đã rá»i khá»i, liá»n Ä‘i vá» phÃa đông hồ. Má»›i Ä‘i không được bao lâu, liá»n thấy má»™t ngÆ°á»i to tiếng hô hoán: “Chân nhi, Chân nhi.â€
Triệu Quan trong lòng thầm kêu không ổn, nghe tiếng kêu thì chạy đến xem, thấy quả nhiên đúng là ngÆ°á»i cha vừa nãy Ä‘ang kêu gá»i, thần tình hốt hoảng, trên Ä‘Æ°á»ng ngó trái, ngó phải tìm ngÆ°á»i. NgÆ°á»i vợ đứng ở đằng sau, nghẹn ngà o nói: “Thiếp vừa rồi nhìn thấy con ở bên kia xem là m con tò he, là m sao má»›i quay đầu đã không thấy đâu?†Hai vợ chồng liên tục há»i những sạp hà ng và ngÆ°á»i qua Ä‘Æ°á»ng nhÆ°ng cÅ©ng không má»™t ai nhìn thấy. Hai vợ chồng đó bà n bạc ngắn gá»n rồi chia tay chạy vá» hai phÃa con Ä‘Æ°á»ng nhá», thân pháp rất nhanh. Triệu Quan kinh ngạc: “Hai ngÆ°á»i nà y khinh công rất cao, tay chân Lục lão lục ra tay bắt con của há», mà không bị há» phát hiện, kể ra cÅ©ng có bản lÄ©nh.â€
Nó rất hối háºn là mình đã không bám sát hai tên khốn kiếp, bây giá» con bé bị mang Ä‘i rồi, là m sao tìm được đây? Bá»—ng nhiên nhá»› ra hai tên kia nói sẽ Ä‘i đến chá»— lò gạch, nó nghÄ©: “Lò gạch, lò gạch nà o nhỉ? Liệu có phải là lò gạch Ä‘á» bá» hoang bên hồ không? Äi thá» xem sao!†NghÄ© Ä‘oạn chạy men theo bá» hồ.
Tà i sản của livan
Last edited by livan; 01-12-2008 at 08:47 PM .
30-11-2008, 07:44 AM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Thiên Quan Song Hiệp - Hồi 17: Liên thủ cứu nhân
Thiên Quan Song Hiệp
Tác giả: Trịnh Phong
Hồi 17: Liên thủ cứu nhân
NgÆ°á»i dịch: K5
Nguồn: Vô Tranh Hà - Nhạn Môn Quan
Hăm hở chạy má»™t hồi, Triệu Quan đến được lò nung gạch, thò đầu và o xem xét không thấy ai bèn tá»± nhủ: “Tìm lá»™n chá»— rồi.†Äá»™t nhiên cáºu chà ng nghe loáng thoáng có tiếng bÆ°á»›c chân há»—n tạp, giống nhÆ° có má»™t đám ngÆ°á»i Ä‘ang tiến đến, liá»n lánh và o trong đám lau sáºy cạnh lò gạch.
Quả nhiên thấy bốn hán tá» Ä‘ang Ä‘i nhanh tá»›i, má»™t gã Ä‘ang ôm má»™t hà i tá» chân tay bị trói chặt, chÃnh là cô bé áo lam xinh xắn.
Triệu Quan mừng lắm, nhủ thầm: “Cẩu tặc quả nhiên mang ngÆ°á»i tá»›i đây.†Từ trong đám cá» lau nhìn ra thấy kẻ Ä‘i đầu là Lục lão lục, cả tên thủ hạ mặc áo thô cÅ©ng có mặt trong bá»n.
Lục lão lục nói: “Lão bát ở lại đây trông giữ, Tiểu Bạch và Cẩu Tá» ra đằng trÆ°á»›c canh chừng, thấy có ngÆ°á»i đến thì lên tiếng báo cho lão bát mang oa nhi Ä‘i. Nếu quá cấp bách thì bóp cổ oa nhi rồi quẳng xuống hồ. Ta quay vá» xem xét tình hình.†Má»™t hán tá» vâng dạ, hai hán tá» khác quay lại canh chừng.
Triệu Quan tá»± nhủ: “Ta định cứu tiểu oa nhi, lại e không đánh lại ba tên chó chết nà y, chi bằng cứ đợi cÆ¡ há»™i đã.†Má»™t lúc sau, bốn bên Ä‘á»u êm ả, hán tỠở lại lò gạch tá»±a và o bá» tÆ°á»ng, thảnh thÆ¡i rÃt thuốc.
Triệu Quan thình lình nghe thấy có tiếng cá» khe khẽ lay Ä‘á»™ng, kinh hoà ng ngoái lại thấy má»™t thiếu niên áo quần lem luốc Ä‘ang từ trong bụi cá» chui ra, tấu xảo là m sao lại chÃnh là chú ăn mà y nhỠđó. Cáºu lấy là m kinh ngạc bằng cách nà o mà chú ta lại có mặt ở đây, song tiểu cái đã mỉm cÆ°á»i, thì thầm: “Oa nhi bị bá»n chúng giam tại lò gạch nà y, huynh định thế nà o?â€
Triệu Quan thầm run, trá»±c giác mách bảo có thể tin tưởng được tiểu cái nà y bèn đáp: “Ta Ä‘ang tÃnh cách cứu cô bé.â€
Tiểu cái cÆ°á»i bảo: “Hay lắm, đệ cÅ©ng Ä‘ang muốn cứu cô bé. Thế nà y Ä‘i, đệ xông ra dẫn dụ bá»n chúng, huynh và o trong cứu ngÆ°á»i.â€
Triệu Quan gáºt đầu. Tiểu cái bèn nhảy ra khá»i bụi cá», mồm lẩm nhẩm ca hát, tay khua khua cái âu mẻ, đến gần lò gạch nói vá»›i tên canh gác: “Äại gia, xin bố thà cho tiểu nhân má»™t đồng?â€
Hắn thấy chú ăn mà y dÆ¡ dáy, bẩn thỉu bèn xua tay: “Thằng ăn mà y bẩn thỉu, Ä‘i chá»— khác mau!â€
Tiểu cái vẫn tiến tá»›i, giÆ¡ cái âu ra nà i: “Lão gia xin hãy nhón tay! Bố thà cho tiểu nhân má»™t đồng ăn cÆ¡m, ông trá»i sẽ phù há»™ cho ngà i sống lâu trăm tuổi, sánh ngang vá»›i Nam SÆ¡n, đến cuối Ä‘á»i không bệnh táºt gì vẫn không được chết yên là nh.â€
Tên canh gác nghe đến hai câu cuối cùng, vung tay ra đánh, mồm mắng sa sả: “Cái gì mà đến cuối Ä‘á»i không bệnh táºt gì vẫn không được chết yên là nh?â€
Tiểu cái tránh Ä‘i, kêu la: “NgÆ°Æ¡i đã không cho tiá»n còn đánh ngÆ°á»i. Loại ác nhân nhÆ° ngÆ°Æ¡i nhất định bị ông trá»i trừng phạt, bị ác cẩu cắn chết, ong đất đốt chết, nÆ°á»›c lÅ© dìm chết, mái nhà sáºp đè chết, mắc quái bệnh mà chết, bị đại Ä‘ao chém rồi Ä‘á»i…â€
Tên canh gác vốn không phải ngÆ°á»i tá» tế gì, nghe thấy bị ám má»™t trà ng phù chú nhÆ° thế lá»a giáºn trong lòng bốc lên ngùn ngụt, rút ra má»™t cây côn xông đến vạng tá»›i tấp. Tiểu cái men theo bá» hồ bá» chạy, mồm không ngừng rủa: “… NgÆ°Æ¡i sẽ bị lá»a Ä‘á» thiêu chết, đá lở đè chết, cÆ°á»ng đạo chém chết, Ä‘á»™c xà cắn chết, chết đói chết khát, chết vì lao tù oan uổng, bị loạn bổng đánh chết, cả Ä‘á»i không bệnh táºt vẫn không được chết yên ổn.â€
Gã hán tá» gầm lên: “Tiểu tá» há»—n láo, ta sẽ cho ngÆ°Æ¡i nếm mùi chết không yên là nh.â€
Hai hán tá» canh gác còn lại nghe thấy, cùng xông đến góp vui, tiểu cái lại vừa cÆ°á»i vừa chá»i: “Ba tên khốn kiếp, Ä‘á»™i lốt ngÆ°á»i mà toà n là m việc ác, không bằng phÆ°á»ng cặn bã!â€
Cả hai tên Ä‘á»u bị lá»a giáºn bốc lên não, mắng chá»i: “Tên nhãi há»—n láo nà y má»c ở đâu ra, không giáo huấn nó không được rồi.â€
Tiểu cái lại cao giá»ng mắng: “Ha ha, ba con cún kia lại dám cắn lại cả chủ!†Thân thủ cáºu chà ng trÆ¡n nhÆ° chạch, ôm đầu bá» chạy, ba hán tá» vừa lá»›n tiếng mắng chá»i vừa Ä‘uổi theo, thoáng sau đã rá»i khá»i.
Triệu Quan thấy cả bá»n Ä‘i xa, vá»™i xông và o trong lò gạch, thấy cô bé Chân nhi ngồi dÆ°á»›i đất, chân tay bị trói gô lại bằng dây thừng. Cáºu rút tiểu Ä‘ao ra cắt đứt dây trói, thấp giá»ng: “Im nà o, huynh đến cứu muá»™i.†Äoạn ôm cô bé men theo bá» hồ chạy trốn. Äược mấy chục bÆ°á»›c thì nghe sau lÆ°ng có tiếng hô hoán, cho rằng bá»n ngÆ°á»i đó đã vỠđến lò gạch, phát hiện cô bé đã bị mang Ä‘i Ä‘uổi theo.
Cáºu biết đám buôn ngÆ°á»i nà y tâm ngoan thủ lạt, nếu bị Ä‘uổi kịp, cả mình và Chân nhi không bị giết chết diệt khẩu thì cÅ©ng phải nếm khổ đầu, liá»n ôm cô bé chạy thục mạng. Äược Ä‘á»™ ba bốn dặm, trong lòng nảy ra má»™t ý, rẽ sang hÆ°á»›ng đông luồn Ä‘Æ°á»ng tắt trong bãi cá» hoang, má»™t chốc sau đã đến trÆ°á»›c má»™t tòa cổ miếu.
Ngôi miếu đó gá»i là Từ Bi tá»±, đã trải qua trăm năm lịch sá», thá» phụng Quan âm Äại sÄ©. Vì nÆ¡i tá»a lạc xa xôi hẻo lánh, hÆ°Æ¡ng há»a bữa Ä‘á»±c bữa cái nên chỉ có má»™t lão hòa thượng Ä‘iếc dở phụ trách việc đánh chuông buổi sáng. Triệu Quan từng cùng lÅ© tiểu tá» trong thà nh đến chÆ¡i ở bá» hồ, đã ghé qua ngôi miếu, bây giá» không có chá»— nà o ẩn lánh má»›i chạy đến đây. NhÆ°ng thấy trong miếu yên tÄ©nh, không có bóng ngÆ°á»i, lão hoà thượng chắc Ä‘ang ngủ trÆ°a. Cáºu lượn quanh má»™t vòng rồi kéo Chân nhi trốn và o lầu chuông phÃa đông.
Và o đến lầu chuông, cáºu ngần ngừ má»™t thoáng rồi má»›i lấy từ trong ngá»±c áo ra má»™t cái bao nhá», thả con Ä‘á»™c thanh xà nuôi được mấy tháng lên báºu cá»a rồi nhẹ nhà ng khép cá»a lại. Bình thÆ°á»ng, lầu chuông nà y là kho chứa đồ, bên trong cháºt nÃch những mõ gá»—, khánh, lò hÆ°Æ¡ng ám bụi, bên mé hữu còn có cầu thang gá»— dẫn lên tầng trên.
Triệu Quan ôm Chân nhi bò theo cầu thang lên tầng hai, ván sà n chồng chất những thùng Ä‘á»±ng dây cuá»™n, bụi bặm bốc lên mù mịt, cáºu vá»™i Ä‘Æ°a tay bịt miệng Chân nhi lại, bản thân cÅ©ng nÃn thở. Má»™t lúc sau bụi lắng xuống, cáºu bế Chân nhi ẩn và o trong góc, thì thầm: “Mong là bá»n chúng không tìm đến đây cà ng hay.â€
Vừa dứt lá»i, tiếng ngÆ°á»i loáng thoáng vang bên ngoà i miếu, “kẹt†má»™t tiếng, má»™t ngÆ°á»i đã đá báºt cánh cá»a, tiếng bÆ°á»›c chân quèn quẹt, tổng cá»™ng có đến sáu bảy ngÆ°á»i Ä‘ang tá»›i, hò la ầm Ä© rồi chia nhau ra lục lá»i, nghe nhÆ° thủ hạ của Lục lão lục.
Triệu Quan chá»™t dạ, âm thầm bò xuống cầu thang xóa sạch má»i dấu chân, thò tay và o ngá»±c áo móc ra má»™t con Ä‘á»™c thanh xà khác thả và o cầu thang. Cáºu quay lại lầu hai, thấy Chân nhi tá» vẻ hoảng sợ bèn mỉm cÆ°á»i rồi thấp giá»ng dá»— dà nh: “Äừng sợ, huynh sẽ bảo vệ muá»™i.â€
Chân nhi gáºt đầu, trong bóng tối má»™t đôi mắt Ä‘en lấp lánh nhìn Triệu Quan chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ cảm kÃch, dá»±a dẫm. Triệu Quan ấm lòng, tá»± nhủ xuất thủ cứu ngÆ°á»i phen nà y được trả công bằng lòng kÃnh trá»ng của cô bé cÅ©ng không uổng mất công lao vất vả.
Cáºu lại nhìn Chân nhi, tá»± nhủ: “Tiểu oa nhi nà y xinh tháºt. Mấy cô nÆ°Æ¡ng mà Yên Thủy tiểu lá»™ng chiêu nạp năm nay, không cô nà o sánh được, lá»t và o cặp mắt cú diá»u của lão Lục cÅ©ng chẳng có gì là lạ.â€
Äúng lúc đó, má»™t hán tỠđến bên lầu chuông, toan đẩy cá»a xông và o Ä‘á»™t ngá»™t hoảng hốt kêu váng lên: “Mẹ Æ¡i, bình sinh thứ lão tá» sợ nhất là rắn.†Tiếp đó tất cả lại yên ắng, chỉ nghe thấy hắn lầm rầm chá»i rủa, rồi má»™t tiếng “bá»™p†vang lên, hình nhÆ° đã quẳng con rắn xuống đất. Hắn đẩy cá»a tiến và o, thấy trong lầu không có ngÆ°á»i, Ä‘Æ°a mắt nhìn lên cầu thang, lại chá»i: “Xui quá, ra khá»i cá»a đã gặp liá»n hai con rắn! Miếu miếc gì quá»· quái thế nhỉ?â€
Triệu Quan bụng bảo dạ: “Tên khốn nà y sợ rắn hÆ¡n hết thì cứ xông ra. Con mẹ nó, võ công của ta mà khá má»™t chút chắc đã sá»›m cho bá»n chúng liểng xiểng rồi. Nhược bằng có thể dùng Ä‘á»™c cÅ©ng không phải sợ gì lÅ© khốn đó.†Cáºu được mẫu thân căn dặn không thể khinh xuất dụng Ä‘á»™c.
Hán tá» dÆ°á»›i lầu ngần ngừ má»™t hồi, ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, Triệu Quan và Chân nhi ẩn trong góc nên hắn không thấy, lẩm bẩm: “Rắn ở đây nhiá»u thế, con ranh mà có và o chắc sẽ bị Ä‘á»›p chết.†Rồi Ä‘i mất.
Má»™t lúc sau có tiếng Lục lão lục há»i: “Tìm cả trong lầu chuông rồi chứ?â€
Hán tá» má»›i Ä‘i ra đáp: “Tìm rồi, không có ai.â€
Lục lão lục lại há»i: “Tìm cả trên lầu chÆ°a?â€
Hán tỠđáp: “CÅ©ng tìm rồi, đến cả ná»a bóng quá»· cÅ©ng không có.â€
Lục lão lục lầm bầm: “Con ranh ma lanh!†Äoạn dẫn thủ hạ hùng hổ Ä‘i ra.
Triệu Quan nghe thấy mấy tên ác ôn rá»i miếu má»›i trút được gánh nặng trong lòng, nói vá»›i Chân nhi: “Bé à , chúng ta cứ đợi ở đây, khi nà o bá»n ngÆ°á»i xấu đó Ä‘i xa huynh sẽ Ä‘Æ°a muá»™i và o trong thà nh tìm cha mẹ, được chứ?â€
Chân nhi rất tinh ranh, hé cÆ°á»i gáºt đầu, tá»±a và o mình Triệu Quan. Cáºu chợt nảy lòng thÆ°Æ¡ng cảm, nhẹ nhà ng vòng tay ôm cô bé, tá»± nhủ: “Cô nhóc nà y tháºt khiến cho ngÆ°á»i ta yêu mến.â€
Hai ngÆ°á»i trốn trong miếu má»™t lúc, Chân nhi còn bé, lại qua má»™t phen kinh sợ liá»n gục và o lòng Triệu Quan ngủ ngon là nh.
Thoáng sau, cáºu nghe thấy lá» má» có tiếng ngÆ°á»i ở phÃa xa. Cáºu sợ bá»n Lục lão lục quay lại, vá»™i nhìn qua cá»a sổ lầu chuông. Cách đó không xa lắm có hai ngÆ°á»i Ä‘ang áp tải má»™t ngÆ°á»i vá» phÃa lò gạch bên bá» hồ.
NgÆ°á»i Ä‘i trÆ°á»›c chÃnh thị Lục lão lục, mắt tả của hắn tÃm bầm, má hữu sÆ°ng vù má»™t cục, khóe miệng rỉ máu, bá»™ dạng thiểu não vô cùng. Hắn nhăn nhó nói: “Äại gia, lá»i tiểu nhân nói là tháºt mà , xin tha mạng cho tiểu nhân! Lệnh ái tá»± Ä‘Ã o tẩu rồi, bá»n tiểu nhân đã tìm quanh bá» hồ ná»a ngà y trá»i cÅ©ng không thấy. Tiểu nhân nà o dám dối gạt hai vị.â€
Triệu Quan nghiêng đầu nhìn xuống: ngÆ°á»i áp giải Lục lão lục là cha mẹ Chân nhi.
Cha cô bé giáºn dữ: “Nó má»›i có sáu tuổi đầu, là m thế nà o Ä‘Ã o tẩu khá»i tay quân lang sói các ngÆ°Æ¡i?â€
Lục lão lục vá»™i đáp: “Vâng, vâng. Chúng tiểu nhân là quân lang sói. Lệnh ái có thể… đã được… ngÆ°á»i ta cứu Ä‘i.â€
Cha Chân nhi nói: “Äược ai cứu Ä‘i?â€
Lục lão lục đáp: “Chúng tôi không thấy ai nhÆ°ng có ngÆ°á»i đã dùng dao cắt đứt dây trói…â€
Mẹ cô bé giáºn dữ: “NgÆ°Æ¡i dám dùng thừng trói nó sao?†rồi cho Lục lão lục má»™t cÆ°á»›c. Lục lão lục Ä‘au lắm, lăn chiêng xuống đất, hừ hừ thở phì phò, không đứng dáºy nổi.
Triệu Quan thầm nhủ: “Cha mẹ Chân nhi lợi hại tháºt, nháy mắt đã tìm ra Lục lão lục. Má»™t cÆ°á»›c vừa rồi lá»±c đạo mạnh tháºt, e là xÆ°Æ¡ng cốt Lục lão lục gãy nát rồi? Cha mẹ cô bé đã đến đây, ta nên để cô bé ra gặp.†Bèn khẽ khà ng lay Chân nhi tỉnh lại rồi bảo: “Cha mẹ muá»™i đến rồi, muá»™i ra gặp Ä‘i.â€
Chân nhi hé mắt tỉnh dáºy, thò đầu ra song cá»a nhìn, vui sÆ°á»›ng thốt lên: “Cha mẹ đến rồi!â€
Triệu Quan ôm cô bé bò xuống dÆ°á»›i cầu thang, men theo con Ä‘Æ°á»ng mòn. Äến gần lò gạch, cáºu nghe thấy cha mẹ cô bé ở phÃa trÆ°á»›c, dừng bÆ°á»›c lại nói: “Muá»™i mau ra vá»›i cha mẹ Ä‘i!â€
Chân nhi cÆ°á»i vá»›i cáºu Ä‘oạn quay mình chạy tá»›i, gá»i: “Mẹ Æ¡i! Cha Æ¡i!â€
Mẹ cô bé nghe tiếng, sung sÆ°á»›ng đến phát cuồng, ngoái lại gá»i: “Chân nhi!†Thấy cô bé Ä‘ang từ con Ä‘Æ°á»ng mòn chạy ra liá»n lao bổ đến ôm chặt và o lòng.
Triệu Quan đứng từ xa nhìn lại, và nh mắt ầng áºng bất giác cụp xuống. Äã nhiá»u lần cáºu theo mẫu thân, sÆ° tỉ giải nạn cho ngÆ°á»i, lần nà y tá»± ra tay cứu ngÆ°á»i, trải nghiệm sâu hÆ¡n hẳn má»™t tầng. Cáºu sợ rằng sá» dụng Ä‘á»™c xà sẽ tiết lá»™ bà máºt của Bách Hoa môn, nếu mẫu thân nghe được nhất định sẽ trách phạt, nên không muốn gặp cha mẹ Chân nhi mà quay lại trong miếu.
Lúc nà y lão hoà thượng đã tỉnh giấc trÆ°a, mở tung hết các cánh cá»a, thấy bà n ghế lổng chổng, không hiểu chuyện gì xảy ra, Ä‘Ã nh ngÆ¡ ngác mà dá»n dẹp.
Triệu Quan vá» lầu chuông thu hồi hai con thanh xà , ra đến tiá»n Ä‘iện, ngẩng đầu nhìn thấy tượng Quan Âm trên bà n thá» Ä‘ang rÅ© mà y mỉm cÆ°á»i, vẻ mặt từ bi, tá»±a hồ tán thưởng việc cáºu vừa là m.
Ngắm nghÃa Quan Âm má»™t lúc, Triệu Quan thình lình nghe có tiếng bÆ°á»›c chân vang vá»ng, Ä‘oán là cha mẹ Chân nhi tá»›i liá»n thò đầu nhìn qua song cá»a, quả nhiên thấy cha mẹ cô bé Ä‘i hai bên, dắt cô bé ở giữa, Ä‘ang Ä‘i vá» phÃa ngôi miếu. Cáºu tá»± nhủ: “Ta không muốn gặp bá»n há», cứ tiếp tục trốn né là hÆ¡n.†Liá»n nhảy lên bà n thá», núp sau lÆ°ng bức tượng Quan âm.
Cha mẹ Chân nhi và o đến trong miếu, công phu hai ngÆ°á»i bá»n há» cá»±c cao, khẽ liếc mắt đã nháºn thấy có má»™t bóng ngÆ°á»i ẩn sau bức tượng Quan Âm, nghe rõ cả tiếng tiếng hô hấp. Hai ngÆ°á»i Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau, cha cô bé bÆ°á»›c lên má»™t bÆ°á»›c, quỳ xuống lá»… bái Quan Âm bồ tát: “Vị anh hùng phÆ°Æ¡ng nà o đã xuất thủ giải cứu tiểu nữ, tại hạ vô cùng cảm kÃch.â€
Ông ta đợi một lúc vẫn không thấy ai hiện thân, thò tay và o trong ngực móc ra một đĩnh bạc độ bảy tám lượng quẳng xuống, nén bạc găm sâu và o mặt đất.
Chân nhi nắm tay mẫu thân, giÆ°Æ¡ng đôi mắt to nhìn quanh rồi phụng phịu: “Cha, vị tiểu ca ca lúc nãy vẫn ở trong miếu.†Vẻ mặt ngÆ°á»i mẹ hiện lên tình cảm yêu thÆ°Æ¡ng khôn tả, giÆ¡ tay vuốt tóc cô bé, dá»—: “Chân nhi ngoan, vị anh hùng hôm nay đã không muốn hiện thân, chúng ta Ä‘Ã nh ghi nhá»› ân đức, sau nà y có cÆ¡ há»™i sẽ gặp lại.â€
Chân nhi gáºt đầu nhÆ°ng vẫn chăm chăm nhìn và o trong miếu.
Mẹ cô bé lại lên tiếng: “Cáºn Vân, không biết Tiểu Tam nhi đã Ä‘i đâu, chúng ta mau Ä‘i tìm nó.â€
Cha cô bé thở dà i thÆ°á»n thượt: “Thằng lá»i nà y tinh linh cổ quái, ngay cả cha mẹ nó cÅ©ng chịu bó tay, không biết trong thiên hạ còn có ai quản được nó không nhỉ?â€
Mẹ Chân nhi cÆ°á»i: “Huynh cÅ©ng là con thứ ba, cÅ©ng khiến cha phải nhức đầu nhức óc, xem ra đứa con thứ ba nà o trong thiên hạ cÅ©ng váºy cả.â€
Cha cô bé cÆ°á»i: “Chúng ta phải há»c Ä‘iá»u hay, sinh hai đứa là đủ rồi, quyết không sinh đứa thứ ba.â€
Mẹ cô bé báºt cÆ°á»i nói: “Sinh hay không còn do muá»™i, liên quan gì đến huynh?†Hai vợ chồng cÆ°á»i nói, Ä‘Æ°a Chân nhi rá»i khá»i ngôi miếu.
Triệu Quan thò đầu ra xem, thấy chân tả của cha cô bé hÆ¡i kháºp khiá»…ng, lấy là m kỳ quái: “Võ công ông ta không tệ, là m sao lại để bị chặt thá»t chân được nhỉ? Hay là sinh ra đã thế? Sao lại cÆ°á»›i má»™t ngÆ°á»i vợ nhÆ° váºy?â€
--- Xem tiếp hồi 15 ----
Tà i sản của livan
Last edited by livan; 01-12-2008 at 08:46 PM .
30-11-2008, 07:41 PM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Thiên Quan Song Hiệp
Tác giả: Trịnh Phong
Hồi 18: Khất nhi Tiểu Tam
NgÆ°á»i dịch: K5
Nguồn: Vô Tranh Hà - Nhạn Môn Quan
Triệu Quan đợi cho Chân nhi và cha mẹ Ä‘i xa má»›i từ sau bức tượng Quan Âm mò ra, cúi nhìn nén bạc dÆ°á»›i đất Ä‘oán là váºt cha Chân nhi tạ lá»…, Ä‘ang định thò tay nhặt lấy thì thình lình má»™t bóng ngÆ°á»i loáng qua, nén bạc đã không cánh mà bay.
Cáºu nghệt mặt, lúc đó má»›i nhìn rõ kẻ nhặt bạc trÆ°á»›c mÅ©i mình là chú ăn mà y nhá», hai ngÆ°á»i cùng ngẩn ra nhìn nhau. Triệu Quan giÆ¡ tay nói: “Là của ta, mau trả cho ta.â€
Tiểu cái cãi lại: “Ta nhìn thấy trÆ°á»›c, là của ta.†Triệu Quan vung tay định cÆ°á»›p. Tiểu cái lùi tránh rồi há»i: “Muốn chÆ¡i sao?â€
Triệu Quan giáºn lắm: “Mau trả đây!†Cáºu sá» dụng loại “chưởng†mẫu thân dạy đánh và o vai tiểu cái. Không ngá» chú ăn mà y nhá» chỉ nghiêng ngÆ°á»i, đẩy lá»±c đạo trượt Ä‘i, không những không thụ thÆ°Æ¡ng còn cÆ°á»i hì hì. Triệu Quan mắng: “Tiểu tá» há»—n xược!†rồi tiếp tục tấn công.
Cáºu vốn hÆ¡n đối thủ má»™t tuổi, nguyên thân hình to lá»›n hÆ¡n đã chiếm lợi thế, ai ngá» tiểu cái cÅ©ng có bản sá»±, thân thủ cá»±c kỳ linh hoạt, gồng mình chống trả. Hai thiếu niên say sÆ°a choảng nhau, hồi sau đánh đấm loạn xạ, không còn theo chiêu thức nà o cả. Tiểu cái rống lên, xông và o túm lấy bâu áo Triệu Quan, hai ngÆ°á»i lăn lá»™n dÆ°á»›i đất. Triệu Quan cáºy sức, láºt mình lên đè tiểu cái xuống, thở hồng há»™c há»i: “Tặc tiểu tá», trả bạc đây!â€
Tiểu cái trợn mắt nhìn cáºu: “Chuyện cứu tiểu cô nÆ°Æ¡ng của Trần gia, ta cÅ©ng có phần, là m gì có chuyện để cho ngÆ°Æ¡i nuốt hết được!â€
Triệu Quan thò tay và o ngá»±c áo tiểu cái mò mẫm, chú ta váºn lá»±c tránh Ä‘i, đạp cáºu báºt ra rồi lồm cồm đứng dáºy. Hai ngÆ°á»i đứng trong miếu, gÆ°á»m gÆ°á»m nhau.
Thình lình Triệu Quan nhá»› ra, buá»™t miệng há»i: “Ồ, sao ngÆ°Æ¡i biết tiểu cô nÆ°Æ¡ng há» Trần?â€
Tiểu cái hừ má»™t tiếng, đáp: “Ta tất nhiên là biết.â€
Triệu Quan ngẫm nghÄ© Ä‘oạn báºt cÆ°á»i: “Ta biết rồi, nguyên lai ngÆ°Æ¡i là Tiểu Tam nhi.â€
Tiểu cái lấy là m kỳ lạ: “Sao ngÆ°Æ¡i biết?â€
Triệu Quan cÆ°á»i mỉm: “Ta tất nhiên là biết.â€
Vốn cáºu nhá»› lá»i lão Lâm gác cá»a kể rằng từng thấy má»™t đôi vợ chồng mang theo má»™t đứa hà i nhi và o trong thà nh tìm má»™t thiếu niên ăn mà y tên Tiểu Tam nhi. Chú ăn mà y nà y hà nh sá»± cổ quái, lại biết Chân nhi há» Trần, ná»a phần là Tiểu Tam mà cha mẹ cô bé đã nói tá»›i.
Tiểu Tam nhi phẩy bụi trên ngÆ°á»i, Ä‘á» nghị: “Äã bị tiểu tá» ngÆ°Æ¡i nháºn ra, ta cÅ©ng không tranh Ä‘oạt nén bạc nà y vá»›i ngÆ°Æ¡i nữa. NgÆ°Æ¡i cÅ©ng không tệ, chi bằng chúng ta kết là m bằng hữu, cùng đến quán rượu uống má»™t tráºn thống khoái, được không?â€
Triệu Quan thấy chú ăn mà y nà y hà nh sá»± quái lạ, vốn có lòng kết giao, từ nhá» cáºu đã thÃch rượu, ở Tình Phong Quán thÆ°á»ng bị mẹ đánh vì tá»™i uống rượu, giá» tiá»n trong tay, là m gì có chuyện không thừa thế uống má»™t tráºn đã Ä‘á»i? Bèn Ä‘áºp tay khen hay.
Hai thiếu niên sánh vai rá»i khá»i Từ Bi tá»±, nghênh nghênh ngang ngang đến má»™t quán rượu nổi danh đất Tô Châu.
Äiếm tiểu nhị thấy hai kẻ Ä‘ang đến là con trai Tình Phong Quán chủ và má»™t tên ăn mà y rách rÆ°á»›i không khá»i cau mà y, toan Ä‘uổi cả hai Ä‘i. Tiểu Tam nhi móc Ä‘Ä©nh bạc ra, quăng đánh bịch lên bà n, gá»i: “Mang ba cân rượu cùng má»™t bà n thức nhắm.â€
Äiếm tiểu nhị Ä‘á» ra, má»™t lúc sau má»›i lÃu lưỡi há»i: “Tiểu tổ tông, bạc… bạc nà y của các cáºu tháºt chứ?â€
Triệu Quan trừng mắt: “Chu tháºp nhị, ngÆ°Æ¡i có biết tiếng ngÆ°á»i không? Triệu Quan ta mà lại Ä‘i lấy tiá»n của ngÆ°á»i khác sao?â€
Chu Tháºp Nhị nhìn Tiểu Tam nhi, tá»±a hồ muốn há»i: “Không phải cáºu, lẽ nà o không phải tên ăn mà y nà y lấy?â€
Tiểu Tam ngẩng đầu lên mắng: “NgÆ°Æ¡i có biết nói tiếng ngÆ°á»i không? Tam thiếu gia ta mà lại Ä‘i lấy tiá»n của ngÆ°á»i khác Æ°?â€
Chu Tháºp Nhị thấy tên ăn mà y rách xÆ¡ mÆ°á»›p nà y cứ má»™t Ä‘iá»u thiếu gia, hai Ä‘iá»u thiếu gia, Ä‘Ã nh rặn ra má»™t nụ cÆ°á»i: “Nguyên lai cáºu là thiếu gia. Vâng vâng, hai vị muốn uống rượu, có cần thêm món gì không?â€
Triệu Quan lá»›n lên ở Tô Châu, tất nhiên biết hết những món ngon bản địa, dặn: “Bảo đầu bếp VÆ°Æ¡ng là m má»™t Ä‘Ä©a thịt dê đông, bắp cải xà o Ä‘áºu nà nh và da tà u hÅ©, thịt heo muối nấu măng, mì gà . Bốn món đó khai vị, còn lại mấy món chÃnh cho ta vịt ba lá»›p, ba ba chÆ°ng cách thủy, giò heo thịt đông, xÃu mại, cá chiên dòn, chim sẻ nÆ°á»›ng và ng, Ä‘áºu hÅ© xà o tôm, vịt nhồi vi cá, tôm xà o Ä‘á»t trà Long TÄ©nh, heo hầm chao, thịt nhồi, rau trá»™n thịt heo muối tà u hÅ© ky. Canh thì cứ lấy canh gà Tây Hồ là được. Còn rượu thì lấy má»™t hồ ÄÆ¡n dÆ°Æ¡ng chÆ°a mở nắp, má»™t hồ rượu nếp Thiệu HÆ°ng, quán các ngÆ°Æ¡i còn loại rượu nà o uống được không nhỉ? Äúng rồi, cho má»™t hồ Hạnh Thôn phần tá»u được quý Ä‘iếm lấy là m chiêu bà i.â€
Chu Tháºp Nhị luôn mồm vâng dạ, ghi nhá»› má»™t lượt mÆ°á»i món ăn rồi Ä‘i xuống.
Tiểu Tam nhi chỉ nghe mà nÆ°á»›c rãi đã ròng ròng, mỉm cÆ°á»i: “Nghe cÅ©ng ngon đấy! Chỉ ngÆ°á»i bản địa má»›i biết. Huynh đệ, quý tÃnh là gì nhỉ?â€
Triệu Quan đáp: “Ta há» Triệu, tên chỉ có má»™t chữ Quan. Còn huynh đệ, quý tÃnh là gì?â€
Tiểu Tam nhi ngẩn ra má»™t lúc má»›i đáp: “Ta sá»›m bị cha tống cổ khá»i nhà , tháºt không dám nói ra há». Mẹ ta lại để bụng giáºn, tốt nhất là không nhắc đến tên bà . Ta tên Hạo Thiên, là con thứ ba trong nhà , thÆ°á»ng gá»i Tiểu Tam nhi. NgÆ°Æ¡i cứ gá»i ta là Tiểu Tam nhi được rồi.â€
Lúc sau, Chu tháºp nhị mang rượu tá»›i, Triệu Quan rót đầy hai chén, giÆ¡ lên nói: “Tiểu Tam huynh, kÃnh huynh!â€
Tiểu Tam nhi cÆ°á»i: “Hảo!â€
Hai ngÆ°á»i chạm cốc, thấy tá»u lượng đối phÆ°Æ¡ng không tệ, Ä‘á»u cho là gặp được tri ká»· nên thay phiên má»i nhau, khoảnh khắc đã uống liá»n bảy chén lá»›n. Äiếm tiểu nhị lại lục tục mang thức nhắm lên, Triệu Quan và Tiểu Tam vừa ăn uống vừa lá»›n tiếng cÆ°á»i nói, coi nhÆ° không có ai bên cạnh.
Khách trong quán thấy hai hà i tá» uống rượu nhÆ° uống canh, lá»i lẽ sặc mùi giang hồ, Ä‘á»u lấy là m lạ, Ä‘a phần ngừng Ä‘Å©a quan sát.
Ở Tô Châu, Triệu Quan chÆ°a từng được phong quang thế nà y nên cà ng vui vẻ, táºn tình nốc rượu. Tá»u lượng Tiểu Tam nhi cá»±c cao, uống nhiá»u chén rồi mà sắc mặt không có vẻ gì say sÆ°a, luôn miệng khen ngợi món ăn Tô Châu: “Äệ từng nghe ngÆ°á»i ta nói ‘Trên trá»i có thiên Ä‘Æ°á»ng, hạ giá»›i có Tô Hà ng’. Món ăn Tô Châu nhà huynh nhừ tÆ¡i, béo mà không ngáºy, trong vị mặn lẫn vị ngá»t, ăn và o mùi vị tháºt thuần háºu, quả nhiên khiến ngÆ°á»i ăn và o phiêu phiêu thà nh tiên, nhÆ° được lên thiên giá»›i!â€
Triệu Quan cÆ°á»i: “Quán nà y nổi tiếng rượu ngon, thức nhắm cÅ©ng và o hạng nhất hạng nhì. Tiểu Tam huynh, huynh thấy rượu ở đây thế nà o?â€
Tiểu Tam nhi đáp: “Phần tá»u nà y cay nồng, và o đến miệng lại mát rượi, tuyệt đối là sản phẩm của Hạnh Thôn.â€
Triệu Quan giải thÃch: “Nà o phải chỉ là hà ng tháºt? Phần tá»u ở đây còn là thượng phẩm của Hạnh Thôn. Tiểu Tam huynh, kÃnh huynh má»™t chén.â€
Hai ngÆ°á»i vừa ăn vừa nói chuyện, vừa uống vừa cÆ°á»i, không lâu sau thanh toán gá»n ghẽ cả bà n rượu. Cả hai đã biêng biêng, chân nam đá chân chiêu, bá vai nÃu tay vừa hát vừa rá»i khá»i quán, má»i ngÆ°á»i trên Ä‘Æ°á»ng nhìn thấy, thắc mắc hai tên thiếu niên say khÆ°á»›t nà y là con cái nhà ai.
Má»i chuyện sau đó thế nà o, Triệu Quan không nhá»› rõ, hình nhÆ° có ngÆ°á»i Ä‘Æ°a cáºu đến chá»— nà o đó, cho uống má»™t bát canh. Cáºu ngủ mê mệt rất lâu má»›i tỉnh dáºy, nháºn ra mình Ä‘ang nằm trong phòng ngủ của Tình Phong Quán liá»n nghÄ© ngay rằng đã bị tóm vá». Ngoà i trá»i tối om, không biết giá» là lúc nà o.
Lát sau có tiếng Ä‘á»™ng vang lên, LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng sắc mặt hầm hầm bÆ°á»›c và o phòng, cất tiếng: “Con hay nhỉ!â€
Triệu Quan cúi đầu, không dám nhìn bà , chùng giá»ng: “Mẹ, con biết sai rồi!â€
Cáºu biết mẫu thân không là m dữ vá»›i ngÆ°á»i đã nháºn lá»—i, quả nhiên sắc mặt LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng giãn ra, gặng há»i xem cáºu đã là m gì. Äầu óc Triệu Quan vẫn mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ, định thần lại rồi kể lại má»™t lượt chuyện ra tay cứu Trần Chân Nhi, kết giao vá»›i Tiểu Tam nhi.
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng nghiêng đầu ngẫm nghÄ© Ä‘oạn nói: “Vợ chồng ngÆ°á»i há» Trần đó có lẽ là Quan Trung đại hiệp Trần Cáºn Vân cùng vợ con. Con không để cho bá»n há» nhìn thấy là tốt rồi. Cáºu ăn mà y chắc cÅ©ng có uyên nguyên vá»›i há», cáºu ta không nói há» gì Æ°?â€
Triệu Quan đáp: “Không. Cáºu ta nói mình là con thứ ba, bảo con cứ gá»i là Tiểu Tam nhi.â€
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng lắc đầu: “Con thứ ba trong thiên hạ có biết bao nhiêu, ai biết cáºu ta là ai? Tá»u lượng tiểu quá»· nà y sánh được vá»›i thằng lá»i hÆ° há»ng là con, tháºt không biết cha mẹ nó thế nà o?â€
Triệu Quan là m mặt xấu: “Tá»u lượng của mẹ cÅ©ng cao lắm mà , ngÆ°á»i ta vẫn nói cái gì mà ‘Tình Phong Quán LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng uống ngà n chén không say’, con có thÃch rượu cÅ©ng đúng thôi.â€
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng xách tai cáºu lên, mắng: “Há»—n tiểu tá», con mà còn dám tá»›i tá»u lâu say sÆ°a má»™t lần nữa, ta sẽ xé tét miệng! Con có biết ta phải dùng bao nhiêu viên tiên Ä‘an má»›i giữ cho con không nôn tháo ngoà i Ä‘Æ°á»ng không?â€
Triệu Quan không tránh được, tai Ä‘au Ä‘iếng, kêu oai oái, luôn mồm cÆ°á»i vuốt: “Lần sau con không dám, không dám nữa.â€
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng mắng: “Lần sau? Còn có lần sau sao? Giống hệt cha con, cÅ©ng yêu rượu hết má»±c, đúng là ‘rau nà o sâu ấy’.â€
Triệu Quan ngây ra, cáºu chÆ°a bao giỠđược nghe mẹ kể gì vá» cha bèn há»i: “Mẹ, cha con cÅ©ng thÃch rượu sao?â€
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng tá»±a hồ biết mình lỡ lá»i, tịnh không trả lá»i, chỉ bảo: “Con ngủ tiếp Ä‘i, ta còn có việc phải giải quyết.â€
Triệu Quan định gặng há»i song sợ bị đánh nữa, nhảy lên giÆ°á»ng đánh má»™t giấc nữa.
--- Xem tiếp hồi 19 ----
Tà i sản của livan
Last edited by livan; 01-12-2008 at 08:46 PM .
01-12-2008, 07:50 AM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Thiên Quan Song Hiệp - Hồi 19: Thất Nương thất thủ
Thiên Quan Song Hiệp
Tác giả: Trịnh Phong
Hồi 19: Thất Nương thất thủ
NgÆ°á»i dịch: K5
Nguồn: Vô Tranh Hà - Nhạn Môn Quan
Và o giá» dáºu chiá»u hôm sau, Phan đại thiếu cùng ba vị thiếu gia nhà há» VÆ°Æ¡ng ngồi kiệu đến Tình Phong Quán, LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng dẫn Tú Liên tá»± thân ra cá»a nghênh tiếp, má»i bốn cáºu thiếu gia và o trong Hạ Phong các của Tú Liên. Tú Liên cùng ba vị cô nÆ°Æ¡ng Kiá»u Hà , Bảo Lăng, Thiến Bình ân cần chiá»u chuá»™ng, ẻo lả má»i má»c, đến giá» tuất thì bốn vị công tá» Ä‘á»u say mèm. LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng thấy má»i chuyện đã ổn, phân phó kẻ hầu ngÆ°á»i hạ trong quán trải chiếu uống rượu rồi má»›i cáo từ.
Bà quay lại Xuân Phong các, cởi áo lụa trên mình ra, mặc hắc y rồi dẫn Äinh HÆ°Æ¡ng và Dạ HÆ°Æ¡ng xuất môn. Triệu Quan hôm qua say rượu, bà muốn trừng phạt nên không dẫn cáºu theo.
Triệu Quan đã xuống thủy môn giúp há» chuẩn bị thuyá»n bè ổn thá»a, cầu chúc: “Bách Hoa bà bà bảo há»™ cho chuyến nà y thông đồng bén giá»t.â€
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng gáºt đầu rồi cùng Äinh HÆ°Æ¡ng và Dạ HÆ°Æ¡ng nhảy xuống thuyá»n, thong thả chèo Ä‘i.
Triệu Quan quay vá» phòng cho đôi Ä‘á»™c xà ăn rồi mò sang các phòng tìm chúng bạn trò chuyện. Äến sát canh hai, cáºu nghÄ© mẫu thân sắp vá» bèn xuống thủy môn chá». Má»™t lúc lâu sau mà không thấy bóng thuyá»n đâu.
Äến táºn canh ba má»›i loáng thoáng nghe thấy tiếng bÆ°á»›c chân, vá»™i chạy xuống cá»a sau, thấy ba ngÆ°á»i Ä‘ang lếch thếch Ä‘i vá», sắc mặt mẫu thân và Lạc Anh trắng nhợt, Äinh HÆ°Æ¡ng bế Dạ HÆ°Æ¡ng, trên mình ai cÅ©ng đầy vết máu.
Triệu Quan kinh hoà ng, LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng bảo Äinh HÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a Dạ HÆ°Æ¡ng vá» phòng mình rồi dặn: “Lạc Anh, con mau Ä‘i lấy thuyá»n vá». Quan nhi, xá» lý bên ngoà i tháºt sạch sẽ.†Hai ngÆ°á»i vâng lá»i, Lạc Anh lại ra ngoà i, Triệu Quan cẩn tháºn dò xét từ ngoà i cá»a, tẩy sạch má»i dấu chân và vết máu.
Triệu Quan trở và o trong Tình Phong Quán, đến phòng mẫu thân. Cáºu thấy LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng vẫn mặc hắc y, Ä‘ang ngồi má»™t mình trên mé giÆ°á»ng. Dạ HÆ°Æ¡ng Ä‘ang nghỉ trên giÆ°á»ng, vết thÆ°Æ¡ng đã được băng bó cẩn tháºn, sắc mặt trắng nhợt nhÆ° tá» giấy, hÆ¡i thở gấp rút. Triệu Quan nhìn sang Äinh HÆ°Æ¡ng Ä‘ang đứng cạnh đó thấy ánh mắt cô bé hiện lên vẻ sợ sệt, khóe mắt ngân ngấn nÆ°á»›c.
Ba ngÆ°á»i ở trong phòng giữ yên lặng, tá»u yến chá»— Tú Liên bên dÆ°á»›i lầu vẫn chÆ°a tà n, Kiá»u Hà hát Ä‘ang ngâm má»™t tiểu khúc, tứ vị công tá» vá»— tay khen hay. Tiếp đó lại chÆ¡i trò Ä‘oán rượu, tiếng cÆ°á»i nói không ngá»›t, vô cùng náo nhiệt.
Lưu Thất Nương ngây ngẩn một lúc mới cởi chiếc áo vấy máu, mặc lại hoa phục, xuống Hạ Phong các dưới lầu ngâm ngợi góp vui.
Triệu Quan há»i Äinh HÆ°Æ¡ng: “Xảy ra chuyện gì váºy?â€
Äinh HÆ°Æ¡ng lắc đầu: “Lần nà y không đắc thủ. Kẻ đó võ công cá»±c kỳ lợi hại nên Dạ HÆ°Æ¡ng bị thÆ°Æ¡ng.â€
Triệu Quan há»i han tÆ°á»ng táºn má»›i rõ căn nguyên: vốn Lạc Anh dò há»i biết gian tặc định tiá»m nháºp và o đại viện Trang gia, bèn giả thà nh má»™t mụ già trà trá»™n và o. Äến lúc LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng tá»›i nÆ¡i, Lạc Anh liá»n tiếp tay dẫn ba ngÆ°á»i và o Trang gia, mai phục bên ngoà i phòng của tiểu thÆ°. Äến canh hai vẫn không có ai xuất hiện. Gần canh ba má»›i thấy má»™t bóng ngÆ°á»i vượt tÆ°á»ng xông thẳng và o khuê phòng. Lạc Anh đã hạ Ä‘á»™c trên cá»a sổ song kẻ đó nhảy qua mà vẫn an nhiên vô sá»±, và o đến khuê phòng vẫy tay dáºp tắt ngá»n nến tẩm Ä‘á»™c do Lạc Anh bố trà rồi lao tá»›i bổ cho ngÆ°á»i nằm trên giÆ°á»ng má»™t nhát kiếm. LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng cùng Lạc Anh, Dạ HÆ°Æ¡ng và Äinh HÆ°Æ¡ng thấy y hạ sát thủ thì Ä‘á»u kinh hoà ng, láºp tức xuất thủ giải cứu. Kẻ đó có khả năng phá Ä‘á»™c thuáºt, chắc đã sá»›m biết ở đây có mai phục nên má»›i công kÃch buá»™c ngÆ°á»i mai phục phải xuất thủ. Võ công của y không kém, lại không sợ Ä‘á»™c thuáºt, dù má»™t địch bốn vẫn nhanh chóng chém Dạ HÆ°Æ¡ng bị thÆ°Æ¡ng. LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng tá»± thấy mình không phải là địch thủ, vá»™i dẫn thủ hạ rút lui. Kẻ đó ha hả cÆ°á»i vang cÆ°á»›p lấy Trang tiểu thÆ° rồi má»›i rá»i khá»i Trang gia. LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng ẩn trong vùng phụ cáºn Trang gia má»™t lúc, xác định được kẻ đó đã Ä‘i hẳn rồi má»›i quay lại Tình Phong Quán.
Triệu Quan chÆ°a từng thấy mẫu thân thất thủ, được má»™t phen vừa kinh vừa hoảng, bảo: “Äệ và Anh tỉ bám từng bám theo kẻ đó, không ngá» y lợi hại thế!â€
CÅ©ng lúc đó, LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng vá» phòng, nghe được liá»n bảo: “A Quan, tên giặc nà y đã biết được hà nh tung của Lạc Anh má»›i cố ý ra vẻ thế thôi.â€
Triệu Quan ngẩng đầu nhìn mẫu thân, thấy cả Lạc Anh và Thanh Trúc theo sau bà tiến và o phòng, tiện tay khép cá»a lại. Äinh HÆ°Æ¡ng phục thị LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng thay đổi hoa phục, bà ngồi xuống trÆ°á»›c bà n trang Ä‘iểm, cháºm rãi lau sạch lá»›p son phấn thoa trên mặt, gỡ hoa tai xuống. Thanh Trúc, Lạc Anh, Äinh HÆ°Æ¡ng và Triệu Quan chăm chú nhìn bà , trong lòng ai cÅ©ng nặng trÄ©u xen lẫn lo sợ.
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng gỡ hết đồ trang sức, quay lại nói: “Kẻ đó đã biết được bà máºt của chúng ta, chỉ nay mai sẽ đến báo cừu. Lạc Anh, sáng mai con Ä‘i thông báo cho các vị tỉ muá»™i, bảo há» thu dá»n những đồ thiết yếu, tối mai sẽ cùng rá»i Ä‘i. Thanh Trúc, con láºp tức lên Ä‘Æ°á»ng đến Nhạn Äãng sÆ¡n U Vi cốc báo cáo việc nà y vá»›i Bạch sÆ° bá, xin sÆ° bá cho chúng ta tạm thá»i lánh thân tại U Vi cốc. Äinh HÆ°Æ¡ng cÅ©ng láºp tức đến Bắc sÆ¡n báo cho Tiêu sÆ° bá biết.â€
Triệu Quan không nén được, há»i: “Mẹ, rốt cuá»™c kẻ đối đầu vá»›i chúng ta là ai?â€
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng đáp: “Ta cÅ©ng không biết. Chỉ biết y Ä‘ang chÄ©a mÅ©i dùi và o chúng ta. Y có thể kháng Ä‘á»™c, hiển nhiên đã chuẩn bị trÆ°á»›c rồi. Äêm nay y đã thấy được chân diện mục của chúng ta, chắc sẽ nhanh chóng xuống tay đối phó. Giá» chúng ta tránh Ä‘i trÆ°á»›c đã rồi hẵng nói.â€
Triệu Quan nhá»› lại lần cùng Lạc Anh truy tung tên giặc đó, từng nhìn thấy khuôn mặt hắn. Äó là má»™t hán tá» cao không đầy năm xÃch, thân hình gầy bé, sắc mặt tai tái, đôi mắt ti hà hợp cùng chiếc mÅ©i gãy, gò má nhô cao và cặp môi má»ng quẹt, tháºt không ngá» y lại có bản lÄ©nh ép mẫu thân phải chạy khá»i Tô Châu tránh nạn.
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng lại nói: “Cứ thế Ä‘i. Các con vá» phòng nghỉ ngÆ¡i. Còn Dạ HÆ°Æ¡ng, cứ để nó ngủ lại đây.â€
Lạc Anh, Thanh Trúc cùng Äinh HÆ°Æ¡ng Ä‘á»u cáo từ. Triệu Quan định Ä‘i ra thì LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng Ä‘á»™t ngá»™t gá»i: “Quan nhi, con đến giúp ta má»™t chút.†Cáºu liá»n quay và o trong phòng.
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng vẫy tay gá»i cáºu lại, bÆ°á»›c đến gần má»™c án ấn nhẹ xuống ngăn kéo mấy cái, má»™t ngăn kéo ngầm báºt ra. LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng dặn: “Con phải nhá»› ngăn kéo ngầm nà y. Bên trong có hai cuốn sách, má»™t cuốn ghi lại những võ công tinh yếu của Bách Hoa môn chúng ta, cuốn còn lại ghi chép bà quyết Ä‘á»™c thuáºt của bản môn. Bất luáºn Tình Phong Quán xảy ra việc gì cÅ©ng không thể để hai cuốn sách nà y lá»t và o tay ngÆ°á»i ngoà i.â€
Triệu Quan gáºt đầu. LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng thở dà i dặn tiếp: “Quan nhi, mấy năm nay mẹ đã táºn lá»±c truyá»n thụ cho con những gì mẹ biết nhÆ°ng thá»i gian không dà i. Con thông minh linh lợi, há»c nhanh hÆ¡n mẹ hồi còn trẻ nhiá»u. Những việc xảy ra trong tÆ°Æ¡ng lai không thể liệu trÆ°á»›c được, Ä‘á» phòng vạn nhất nên hôm nay mẹ láºp con là m ngÆ°á»i kế thừa Há»a Hạc Ä‘Æ°á»ng.†Äoạn cởi dây chuyá»n Ä‘eo trên cổ xuống, sợi dây chuyá»n có ba váºt móc và o, má»™t là Bách Hoa thiết ấn Triệu Quan từng thấy lúc nháºp môn, hai váºt còn lại là má»™t chiếc chìa khóa và má»™t con há»a hạc đúc bằng sắt.
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng chỉ và o chiếc chìa khóa, giải thÃch: “Äây là chìa khóa mở rÆ°Æ¡ng Bách Tiên. Con phải nhá»› chiếc rÆ°Æ¡ng nà y chứa Ä‘á»±ng má»i loại Ä‘á»™c váºt và giải dược của mẹ. Phải bảo quản cho cẩn tháºn, thế nà o cÅ©ng không được để lá»t và o tay ngÆ°á»i ngoà i.†Lại chỉ sang con há»a hạc: “Äây là tÃn váºt của Há»a Hạc Ä‘Æ°á»ng chủ do chÃnh tay Bách Hoa bà bà chế tạo năm xÆ°a rồi giao cho mẹ. Bách Hoa môn nhân trong thiên hạ thấy váºt nà y cÅ©ng nhÆ° thấy môn chủ, sẽ tuân theo lá»i sai khiến của con.†Nói Ä‘oạn Ä‘eo sợi dây chuyá»n lên cổ Triệu Quan.
Triệu Quan ngây ngÆ°á»i nhìn sợi dây chuyá»n rồi thắc mắc: “Mẹ, con vẫn còn nhá», có nhiá»u vị sÆ° tỉ hÆ¡n hẳn con vá» Ä‘á»™c thuáºt, võ công, sao mẹ lại…â€
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng nói: “Các vị sÆ° tỉ của con đúng là nhân tà i tuyệt hảo. Cỡ nhÆ° Thanh Trúc, Lạc Anh lại cà ng là những hà o kiệt hiếm thấy. Nguyên mẹ má»™t lòng muốn láºp Lạc Anh là m ngÆ°á»i kế thừa nhÆ°ng nó Ä‘em lòng yêu mến nhị công tá» của Hà ng Châu Thịnh gia, tình đã sâu Ä‘áºm rồi, Thịnh công tá» muốn cÆ°á»›i nó nên mẹ không Ä‘Ã nh cản trở việc chung thân của há». Tú Liên cÅ©ng được, nhÆ°ng nó má»m yếu, thiếu quyết Ä‘oán, không có chủ trÆ°Æ¡ng riêng, khó lòng là m ngÆ°á»i đứng đầu.â€
Triệu Quan há»i: “Còn Thanh Trúc tỉ tỉ?â€
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng nói: “Thanh Trúc thông minh xuất chúng, vốn là nhân tuyển tốt nhất. NhÆ°ng nó lại thấu suốt tâm ý của ta, kiên quyết không nháºn, nhất định nhÆ°á»ng lại vị trà cho con. Nó lúc nà o chẳng cÆ°ng chiá»u con hết má»±c.â€
Triệu Quan cúi đầu, trong lòng cảm Ä‘á»™ng vô ngần. Cáºy không thấy tiếp nhiệm vị trà Há»a Hạc Ä‘Æ°á»ng chủ thì có ý nghÄ©a trá»ng đại gì, chỉ thấy Trúc tỉ tháºt tốt vá»›i mình.
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng ngoảnh đầu nhìn, thấy Dạ HÆ°Æ¡ng vẫn thở gấp rút, đôi mà y nhÃu chặt. Bà thở má»™t hÆ¡i dà i, giÆ¡ tay lau sạch mồ hôi trên trán nà ng. Triệu Quan há»i: “Tỉ ấy không sao chứ?â€
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng lắc đầu: “Nó bị thÆ°Æ¡ng rất nặng, tối mai chắc không thể cùng chúng ta lên Ä‘Æ°á»ng.â€
Triệu Quan thấy giá»ng nói của mẫu thân nghèn nghẹn, không dám há»i tiếp mà vá» phòng, trong lòng Æ°u phiá»n nóng nảy, không thể nhắm mắt lại.
Hôm sau vừa sáng ra, cáºu nghe có tiếng ngÆ°á»i huyên náo ngoà i cá»a, thấy á»›n lạnh bèn vá»™i và ng chạy ra xem. Má»™t đám đông Ä‘ang xúm xÃt trong sân ngắm nghÃa gì đó, mẫu thân cùng Lạc Anh cÅ©ng đứng lẫn trong đám đông, lại thấy cả Thanh Trúc cùng Äinh HÆ°Æ¡ng mà cáºu nghÄ© đã lên Ä‘Æ°á»ng rồi.
Cáºu chạy đến xem, bất giác kinh ngạc, má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang nằm dÆ°á»›i đất, hai mắt trợn trừng, khóe miệng rỉ máu, dÄ© nhiên đã xong Ä‘á»i. Kẻ đó mặt xanh mÅ©i bá»±, chÃnh thị tên giặc mà cáºu từng bám theo.
Triệu Quan nhìn sang LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng, thấy bà đang nhÃu chặt mà y, ngÆ°ng vá»ng nhìn thi thể, vẻ mặt hiện lên thần sắc nan giải. Lạc Anh gá»i: “NgÆ°á»i đâu, mang thi thể và o trong háºu viện.†Mấy ngÆ°á»i Ä‘ang ngồi gần đó chạy lại khiêng thi thể Ä‘i.
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng Ä‘á»™t nhiên lên tiếng: “Khoan đã!†Äoạn ngồi xổm xuống xem xét, nói: “Lạc Anh, trên mình ngÆ°á»i nà y có Ä‘á»™c, không được chạm và o.â€
Lạc Anh kinh ngạc: “Váºy sao! Con không nhìn ra. Các vị dùng vải bố quấn lấy thi thể rồi mang Ä‘i, không được liá»u lÄ©nh chạm và o da thịt hay quần áo hắn.â€
Äám ngÆ°á»i là m nghe lá»i, Ä‘Æ°a thi thể Ä‘i. Thi thể vừa được nhấc lên thì các cô nÆ°Æ¡ng, tiểu tỠđứng bên kêu váng lên, bên dÆ°á»›i thi thể là má»™t bãi máu tÃm bầm, cạnh đó là tám chữ lá»›n: “Bách Hoa tà n táºn, Há»a Hạc tạ thế!â€
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng không đổi sắc mặt. Bà không muốn là m cho những ngÆ°á»i khác kinh hoảng, bèn nói: “Tên khốn kiếp nà o có hiá»m khÃch vá»›i chúng ta, cố ý đến giả thần lá»™ng quá»·? LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng ta tất nhiên sẽ không bá» qua!†Äoạn chỉ huy ngÆ°á»i là m Ä‘em thi thể Ä‘i chôn, rá»a sạch vết máu me trên mặt đất, rồi yêu cầu ai vá» là m việc nấy.
Xá» lý thi thể xong xuôi, LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng gá»i nhi tá», Lạc Anh, Tú Liên và o phòng, há»i ngay: “Các con thấy chuyện nà y thế nà o?â€
Lạc Anh nói: “Con còn cho là có ngÆ°á»i ngấm ngầm giúp đỡ, giết kẻ đó rồi mang đến quán. NhÆ°ng theo thấy tám chữ bên dÆ°á»›i thi thể, hiển nhiên địch nhân đã biết được bà máºt của chúng ta, kẻ hạ thủ Ä‘Ãch thị đối đầu chứ không phải bằng hữu.â€
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng gáºt đầu: “Bao nhiêu năm nay hà nh tung của chúng ta vẫn bà ẩn, kẻ đối đầu lại biết được chúng ta là Bách Hoa môn nhân thì tháºt đáng ngại.â€
Triệu Quan thình lình chen và o: “Mẹ, kẻ nà y đã tá»± sát.†LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng lấy là m kỳ quái: “Sao con biết?â€
Triệu Quan đáp: “Thiên tri Ä‘á»™c thù mà hắn vẫn sá» dụng lại bắt đầu chăng lÆ°á»›i từ hai cánh tay hắn, trừ phi có ai đó có thể bức hắn phải cầm và o sợi tÆ¡ Thiên tri thù, đứng yên cho Thiên thù ti chăng kÃn ná»a thân dÆ°á»›i, bò lên táºn mặt nhả tÆ¡ quây kÃn, không thì tÆ¡ Ä‘á»™c không thể chăng dà y nhÆ° thế nà y được. Mặt hắn đã đổi mà u tÃm tái, hiển nhiên bị nhện Ä‘á»™c đốt đúng và o chá»— trà tỠở cổ há»ng, không phải sau khi chết má»›i bị tÆ¡ Ä‘á»™c quấn rịt. Hắn nằm an nhiên dÆ°á»›i đất, tịnh không có dấu vết tránh né, vì thế con má»›i Ä‘oán là tá»± sát.â€
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng, Lạc Anh, Tú Liên Ä‘á»u ngạc nhiên trÆ°á»›c khả năng quan sát tinh tế, lại suy Ä‘oán được đến mức nà y.
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng trầm ngâm: “Vì sao hắn lại tá»± sát? Vì sao nhỉ? À, ta hiểu rồi. Thủ Ä‘oạn của địch nhân tháºt lợi hại! Tên nà y là kẻ đối đầu duy nhất mà chúng ta từng thấy mặt, hắn chết thì manh mối duy nhất của chúng ta cÅ©ng mất. Phe đối đầu muốn chúng ta hoà n toà n mù tịt.â€
Triệu Quan, Lạc Anh, Tú Liên nghe váºy Ä‘á»u kinh hãi. LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng cau mà y nghÄ© ngợi Ä‘oạn nói: “Anh nhi, Liên nhi, chúng ta không đợi đến tối má»›i Ä‘i. Bảo các vị tỉ tỉ chuẩn bị mau lên, Ä‘i được lúc nà o là đi luôn.†Lạc Anh, Tú Liên phụng mệnh Ä‘i ra.
LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng lại dặn: “Quan nhi, giá» ta viết má»™t phong thÆ°, con và o trong thà nh tìm phu phụ há» Trần, nhá» há» chuyển cho Hổ sÆ¡n Lăng đại hiệp. Việc nà y quan trá»ng vô cùng, liên quan đến tÃnh mạng nhiá»u ngÆ°á»i.†Äoạn ngồi và o án viết má»™t lá thÆ°, cho và o phong bì dán lại rồi Ä‘Æ°a cho Triệu Quan.
Cáºu nháºn lấy, LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng tiếp tục: “Con phải mau quay vá». Äến gần tối mà không tìm thấy ngÆ°á»i thì phải vá» nhà trÆ°á»›c đã.â€
Triệu Quan vâng lá»i, LÆ°u Thất NÆ°Æ¡ng tá»±a hồ còn muốn nói thêm nhÆ°ng lại thở dà i, khoát tay: “Con rất thông minh, có thể tá»± chiếu cố, ta không cần phải cầu chúc. Mau Ä‘i Ä‘i.†Triệu Quan gáºt đầu, cầm thÆ° rá»i khá»i.
--- Xem tiếp hồi 20 ----
Tà i sản của livan
Last edited by livan; 01-12-2008 at 08:46 PM .
01-12-2008, 08:45 PM
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 469
Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
Thanks: 0
Thanked 10 Times in 9 Posts
Thiên Quan Song Hiệp - Hồi 20: Tình Phong tao nạn
Thiên Quan Song Hiệp
Tác giả: Trịnh Phong
Hồi 20: Tình Phong tao nạn
NgÆ°á»i dịch: Son Tran
Nguồn: Vô Tranh Hà - Nhạn Môn Quan
Triệu Quan từ cá»a sau chạy ra, và o trong thà nh há»i thăm mấy khách sạn, há»i đến mÆ°á»i mấy nhà thì má»›i tìm được khách sạn mà hai vợ chồng nhà kia đã ở trá», nhÆ°ng chưởng quầy ở đấy lại nói rằng đôi vợ chồng kia vá»›i đứa nhá» sáng sá»›m nay đã trả phòng và rá»i Ä‘i rồi, cÅ©ng không biết là há» Ä‘i theo hÆ°á»›ng nà o. Triệu Quan trong lòng sốt ruá»™t, liá»n chạy tá»›i mấy sòng bạc thăm dò tin tức.
Ở sòng bạc Vạn Lợi thì gặp mấy thằng nhá», trong đó có má»™t đứa nói rằng: “Äôi vợ chồng kia nện Lục lão lục má»™t tráºn, tìm lại được con gái, sau đó thì không biết ra sao nữa.†Äứa khác lại nói “Há» vẫn Ä‘ang Ä‘i khắp nÆ¡i tìm Tiểu Tam Nhi, vá» sau nghe nói Tiểu Tam Nhi đã ra khá»i thà nh, há» liá»n truy theo.†Triệu Quan liá»n há»i: “Thế có biết há» Ä‘i theo hÆ°á»›ng nà o không.†NhÆ°ng không má»™t ai trong số mấy thằng nhỠđấy biết.
Tiểu NgÆ°u tại lầu Lá»™ng Nguyệt trông thấy Triệu Quan liá»n há»i: “Nà y, Triệu Quan lần trÆ°á»›c anh vay của tôi hai mÆ°Æ¡i đồng, vẫn chÆ°a trả đó nha.†Triệu Quan lục tìm nhÆ°ng trong ngÆ°á»i không mang tiá»n theo, liá»n đáp “Hôm nay tôi Ä‘ang báºn để hôm khác tôi trả lại sau.†Vừa nói vừa chạy Ä‘i luôn, vẫn còn nghe tiếng Tiểu NgÆ°u vói theo “Tôi Ä‘ang cần tiá»n gấp, nhất định buổi chiá»u phải lấy được tiá»n, lát nữa tôi sẽ lại đằng quán để lấy đấy nhé.†Triệu Quan không còn thì giỠđể ý đến anh ta nữa, cứ thế vá»™i bÆ°á»›c Ä‘i.
Äi khắp hang cùng ngõ hẻm há»i thăm, Triệu Quan má»›i biết là đôi vợ chồng há» Trần sáng sá»›m nay đã ra khá»i thà nh Ä‘i vá» hÆ°á»›ng bắc. Lúc nà y đã là đầu giá» chiá»u, Triệu Quan nghÄ© bụng “Sáng sá»›m hỠđã ra khá»i thà nh, đã qua hai, ba canh giá» rồi, là m thế nà o mà đuổi kịp hỠđây?â€, rồi lại nghÄ© “Nếu mà há» dừng lại ăn trÆ°a thì có lẽ vẫn có thể Ä‘uổi kịp chăng?†Trên Ä‘Æ°á»ng ra cổng thà nh Triệu Quan được má»™t ngÆ°á»i bán rau cho biết anh ta có nhìn thấy đôi vợ chồng mang theo má»™t đứa con Ä‘i theo hÆ°á»›ng Bắc và o lúc bình minh, ngÆ°á»i nÆ°Æ¡ng tỠôm đứa con, cưỡi trên má»™t con ngá»±a xanh thần tuấn phi thÆ°á»ng, phi rất nhanh ra khá»i thà nh “
Nghe váºy Triệu Quan thầm nghÄ© “Nếu mà ta Ä‘i bá»™ thì chẳng thể nà o Ä‘uổi kịp hỠđược, là m thế nà o để kiếm được má»™t con ngá»±a đây? Có lên quay lại quán lấy má»™t con ngá»±a không?!†Äúng lúc đó thì có xe ngá»±a Ä‘ang Ä‘i ra hÆ°á»›ng cổng thà nh, Triệu Quan nháºn ngay ra cá»— xe của Phan đại thiếu gia. NgÆ°á»i phu xe là Củng đại ca thÆ°á»ng cùng vá»›i Phan đại thiếu gia đến Tình Phong Quán tìm Tú Liên, Triệu Quan thÆ°á»ng chÆ¡i vá»›i anh ta, trong lòng vui mừng Triệu Quan liá»n gá»i to: “Củng đại ca, xin đợi má»™t chútâ€
Củng đại ca liá»n dừng xe ngá»±a ngay lại, khi nháºn ra Triệu Quan thì liá»n nói: “Triệu Quan, là cáºu à . Sao loanh quanh má»™t mình ở cổng thà nh thế nà yâ€
Triệu Quan đáp “Mẹ tôi sai tôi Ä‘i là m chút việc, phải đến má»™t khách sạn ở trấn phÃa trÆ°á»›c, đệ muốn phiá»n đại ca cho đệ Ä‘i nhá» má»™t chặng Ä‘Æ°á»ng, được không?â€
Củng đại ca liá»n nói “ÄÆ°Æ¡ng nhiên là được rồi, tôi ra ngoà i thà nh đến Lầu VÆ°Æ¡ng Công đón đại thiếu gia. Tôi có thể Ä‘Æ°a cáºu đến đó, sau đó thì cáºu tá»± Ä‘i tiếp nhéâ€
Triệu Quan phấn khởi liá»n đáp: “Cám Æ¡n Củng đại ca.†Nói xong liá»n nhẩy lên ngồi cạnh Củng đại ca. Trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i, Triệu Quan không quên quan sát để tìm hà nh tung của đôi vợ chồng Trần thị. Cứ nhÆ° thế chừng mÆ°á»i mấy dặm, khi đã gần đến nhà há» VÆ°Æ¡ng thì Củng đại ca cho Triệu Quan xuống và chỉ thêm rằng cứ theo hÆ°á»›ng nà y Ä‘i khoảng ba, bốn dặm nữa thì sẽ gặp thà nh Tiểu Bắc, trong thà nh có khách sạn Duyệt Lai rất nổi tiếng.â€Mẹ cáºu chắc là sai cáºu đến khách sạn đó?†Triệu Quan liá»n cảm tạ, và nhanh chóng rá»i Ä‘i.
Lúc nà y đã giá» Thân, mặt trá»i vẫn còn ở trên cao, Triệu Quan Ä‘á» khà để chạy, chẳng mấy chốc mà mồ hôi Æ°á»›t đẫm toà n thân. May mà Triệu Quan đã luyện ná»™i công qua loa, nên quãng Ä‘Æ°á»ng nà y Ä‘i tuy mệt nhÆ°ng vẫn có thể vượt qua được. Không bao lâu thì quả nhiên Triệu Quan đến má»™t trấn nhá», Triệu Quan Ä‘i má»™t vòng quanh trấn há»i thăm vá» hà nh tung của đôi vợ chồng Ä‘em theo đứa con gái nhá», nhÆ°ng không ai nhìn thấy há». Triệu Quan lại Ä‘i đến các khách sạn, hà ng rượu há»i thăm tiếp nhÆ°ng cÅ©ng chẳng có thêm tin tức gì vỠđôi vợ chồng kia. Trong lòng Triệu Quan vừa sốt ruá»™t vừa hối háºn: “Phải chăng là mình tìm nhầm hÆ°á»›ng, nếu không thì có thể há» không dừng lại ở đây. Bây giá» Ä‘i tiếp hay là quay lại tìm Ä‘á»u là quá muá»™n. Rốt cuá»™c thì mình có tìm thấy há» không?â€
Triệu Quan ngẩng nhìn trá»i, mặt trá»i đã hạ thấp dần, khà trá»i cÅ©ng dần tối, lại giáºt mình kinh sợ trá»™m nghÄ©: “Bây giá» quay vá» mà lại không có xe ngá»±a, phải mất bao lâu má»›i quay vỠđược đây. Mẹ nhất định sẽ đợi mình mà không chịu xuất phát. Mẹ muốn mình vá» trÆ°á»›c khi trá»i tối, mình phải Ä‘i nhanh thôi.†NghÄ© váºy liá»n quay đầu, nhằm hÆ°á»›ng cÅ© mà chạy. Äoạn Ä‘Æ°á»ng đó cÅ©ng phải mÆ°á»i bảy mÆ°á»i tám dặm, Triệu Quan chạy bạt mạng, đến khà mặt trá»i đã xuống núi, trá»i tối thì má»›i đến ngoại thà nh, đúng lúc mấy anh lÃnh canh vừa đóng cổng thà nh. Triệu Quan liá»n nói tói nói lui, cầu xin hết lá»i thì anh lÃnh canh má»›i chịu mở cổng thà nh cho Triệu Quan và o. Sau khi và o thà nh, mệt quá Triệu Quan phải dá»±a và o tÆ°á»ng nghỉ má»™t lúc rồi má»›i chạy vá» Yên Thủy tiểu lá»™ng.
Lúc nà y là cuối giá» Dáºu sang giá» Tuất, Triệu Quan đến trÆ°á»›c cá»a Tình Phong Quán, nhÆ°ng cá»a lá»›n khép kÃn, trên cánh cá»a dán má»™t tá» giấy “Hôm nay quán nghỉ, không đón khách. Má»i quý khách hôm khác lại đến.†Trong lòng giáºt mình, thầm nghÄ© “Không lẽ hỠđã bá» mình ở lại mà đi trÆ°á»›c chăng?â€, rồi lại nghÄ©: “CÅ©ng không sao cả. Chẳng phải mẹ đã nói rằng muốn đến núi Nhạn Äãng tìm Bạch sÆ° bá, mình cứ Ä‘i theo thể nà o cÅ©ng bắt kịp bá»n há».†Äúng lúc chuẩn bị rá»i Ä‘i, lại cảm thấy có Ä‘iá»u gì đó không ổn, lại quay vỠđứng trÆ°á»›c cổng, thầm nghÄ©: “Hay là và o xem xem. Không biết là mẹ mang Thanh Hoa, Thanh Văn Ä‘i há»™ mình không?†liá»n đẩy cá»a Ä‘i và o.
Triệu Quan vừa bÆ°á»›c và o đến cá»a nhà , liá»n cảm thấy có luồng khà lạnh, trong nhà lạnh ngắt nhÆ° tá», bầu không khà mang đầy mùi máu tanh nồng. Nó liá»n vá»™i và ng bÆ°á»›c và o, chân vÆ°á»›ng đụng, thì ra là má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang nằm dÆ°á»›i đất. Nó liá»n ngồi xuống sá» xem, thì sỠđúng mặt ngÆ°á»i, nhÆ°ng lại thấy mặt anh ta là nh lạnh thì ra đã chết rồi. Triệu Quan hÃt sâu má»™t hÆ¡i, Ä‘i và o bên trong lần mò cái bà n cạnh cá»a, trong đêm tối mò mẫm tìm mồi lá»a đốt má»™t cây nến.
Nhìn và o trong sảnh, sắc mặt trắng nhợt khi nhìn thấy ná»n nhà ngổn ngang xác chết, Ä‘á»u là những bạn bè và cô nÆ°Æ¡ng mà nó quen trong quán từ nhá». Äầu óc Triệu Quan cứ đỠđẫn cả ra khi định thần lại, nó má»›i thảng thốt kêu to: “Mẹ!â€, rồi chạy vá»™i lên lầu hai và o phòng của mẹ mình, nhÆ°ng trÆ°á»›c mắt nó là má»™t căn phòng há»—n loạn, tất cả đồ đạc nằm lổng chổng dÆ°á»›i đất, ngay cả cái bình gốm cổ mà mẹ rất yêu quý cÅ©ng đã vỡ tan. Triệu Quan liá»n gá»i to “Mẹ!†mặc dù nó thầm hiểu sẽ khó lòng còn nghe được tiếng đáp của bà . Nó nhìn lên giÆ°á»ng mẹ thì thấy Dạ HÆ°Æ¡ng đã chết ở trên giÆ°á»ng từ bao giá» rồi.
Nó liá»n Ä‘i má»™t vòng trên lầu hai. Lạc Anh, Tú Liên, Thanh Bình, Kiá»u Hà ... Ä‘á»u đã chết, ở khắp má»i nÆ¡i trên sà n nhà nÆ¡i nà o cÅ©ng đầy vết máu, vết Ä‘ao kiếm. Rõ rà ng là nÆ¡i đây đã xảy ra má»™t tráºn chiến kinh hoà ng. Nó ngá»i thấy có mùi ám hÆ°Æ¡ng,biết rằng mẹ đã dùng hÆ°Æ¡ng khói để đối phó bá»n há», liá»n đó vá»™i và ng lấy từ trong túi áo ngá»±c thuốc giải để uống. Nó lần theo vết máu thì đến chÃnh căn phòng của nó, má»™t thi thể Ä‘ang nằm trên ná»n nhà , và không phải chÃnh là mẹ nó đó sao.
Toà n thân lạnh toát, tay buông thõng, cây đèn nến rÆ¡i xuống ná»n nhà , hai chân bủn rủn, quỳ dÆ°á»›i đất Ä‘Æ°a tay lên mÅ©i của mẹ mong tìm được má»™t hÆ¡i thở mong manh nhÆ°ng ngÆ°á»i mẹ nó đã lạnh ngắt, dÆ°á»ng nhÆ° đã Ä‘oạn hÆ¡i được má»™t lúc lâu rồi. DÆ°á»›i ánh nến mặt mẹ nó đầy những vết máu bầm tÃm, hai mắt mở to, Triệu Quan biết rằng toà n thân mẫu thân Ä‘á»u có Ä‘á»™c, liá»n cho tay và o khăn và khép mắt mẫu thân lại.
Ngồi cạnh thi thể của mẫu thân, không thể nuốt nhịn được nÆ°á»›c mắt cứ ở đâu chạy ra, và nó cứ khóc nhÆ° váºy. Sau má»™t hồi khóc thảm thiết, Triệu Quan má»›i ngẩng lên lau nÆ°á»›c mắt. Lúc ấy má»›i chú ý rằng bên cạnh thi thể của mẹ còn có thi thể nằm ngá»a, rõ rà ng là đã chết rồi, đó chÃnh là Tiểu NgÆ°u bên Lá»™ng Nguyệt lầu, có lẽ anh ta đến Tình Phong Quán tìm nó đòi nợ. Mẹ nó đã giả vá» nhÆ° bảo vệ anh ta, để kẻ thù tưởng đó chÃnh là nó. Triệu Quan nghÄ© đến mẫu thân đã dùng tÃnh mạng của mình để bảo vệ nó, không cầm được nÆ°á»›c mắt. Sau mà n nÆ°á»›c mắt má» má» nó nhìn thấy mẹ nó đã viết gì đó bên cạnh thân mình. Nó liá»n Ä‘em ngá»n nến đến soi tháºt gần để nhìn cho kỹ, dÆ°á»ng nhÆ° trÆ°á»›c khi chết mẹ nó Ä‘á»… dùng móng tay viết má»™t chữ trên đất, lá» má» nhÆ° là chữ “Phongâ€, rõ rà ng là chữ vẫn còn Ä‘ang viết dang dở thì dừng lại. Triệu Quan không thể nháºn ra là chữ gì, nó liá»n lấy vạt áo in lại hình chữ đã viết trên ná»n nhà .
Sau khi định thần, kiểm tra trên thi thể mẫu thân thì thấy vùng ngá»±c của mẫu thân đã bị trúng má»™t chưởng, toà n bá»™ xÆ°Æ¡ng sÆ°á»n đã bị gãy, cánh tay trái cháy xém không rõ là đã bị váºt nóng nà o đốt, ngoà i ra trên thân thể có có nhiá»u chá»— nhÆ° bị tổn thÆ°Æ¡ng do bá»ng, nhìn rất là thÆ°Æ¡ng tâm. Lại má»™t lần nữa Triệu Quan không thể cầm được nÆ°á»›c mắt, nó hạ giá»ng nói: “Mẹ hãy an lòng Ä‘i, con nhất định sẽ báo thù cho mẹ!â€
Nó nhá»› lại trÆ°á»›c kia lá»i mẹ đã dặn dò khi sinh thá»i, nó quay trở vá» phòng của mẹ, lấy ra hai quyển sách từ trong cái tủ trên đầu giÆ°á»ng, má»™t lá» thuốc và rất nhiá»u ngân lượng.
Quay trở lại phòng của mình, quỳ bên cạnh thi thể mẫu thân, lầm rầm Ä‘á»c: “Triệu Quan đệ tá» Ä‘á»i thứ ba Bách Hoa Môn, cung kÃnh Ä‘Æ°a tiá»…n đệ tá» Ä‘á»i thứ hai CÆ¡ Hoả Hạc vá» thế giá»›i Bách Hoa. Hữu tình vô tình Ä‘á»u vá» cát bụi ! Hữu tình vô tình Ä‘á»u quay vá» cát bụi !†Hắn niệm mấy lần, rồi lấy bá»™t từ trong lá» rắc lên thi thể mẫu thân, vái lạy bái biệt. Äó là má»™t loại bá»™t có tÃnh ăn mòn rất mạnh, chẳng mấy chốc mà thi thể mẫu thân đã bị tan chảy hết. Triệu Quan dùng má»™t tấm khăn gói nắm tro hà i của mẫu thân lại, lại dùng má»™t tấm khăn khác gói hai quyển sách, lá» thuốc cùng toà n bá»™ ngân lượng lại là m hà nh lý Ä‘eo trên vai.
Ngồi ngẩn ngÆ°á»i má»™t lát, Triệu Quan lại quay lại sảnh lầu hai, châm ngá»n nến, tỉ mỉ quan sát những dấu vết của tráºn há»—n chiến. Hắn nhìn thấy chủy thủ của Lạc Anh cắm trên dầm nhà , rõ rà ng là đã bị ngÆ°á»i đá bay, có thể thấy là kẻ thù có võ công rất cao. Lại kiểm tra những thi thể khác trong quán thì Ä‘á»u thấy tất cả Ä‘á»u bị đánh má»™t chưởng rất mạnh mà chết, ná»™i lá»±c của kẻ thù rất thâm háºu. Những ngÆ°á»i chết Ä‘á»u là những cô nÆ°Æ¡ng chăm sóc cho hắn, chÆ¡i vá»›i hắn từ nhá», nhìn há» chết thảm thÆ°Æ¡ng, trong tim quặn Ä‘au, cố nén nÆ°á»›c mắt, cắn chặt môi đến ná»—i báºt cả máu, nhÆ°ng Triệu Quan không há» cảm thấy Ä‘au Ä‘á»›n.
Triệu Quan lại quan sát trÆ°á»›c sau sảnh Ä‘Æ°á»ng của quán, nháºn thấy rằng ngoà i những thây ngÆ°á»i thì những đồ váºt quý giá không há» bị mất mát, rõ rà ng là kẻ thù vì muốn giết ngÆ°á»i mà đến. Quan sát má»™t vòng, đứng ngẩn ngÆ°á»i giữa sảnh Ä‘Æ°á»ng má»™t lát, rồi Triệu Quan má»›i từ từ châm ngá»n lá»a đốt Tình Phong Quán, và hắn chá»n cá»a sau Ä‘i ra.
Ngay từ nhỠđã nháºn được sá»± dạy bảo của mẫu thân, sá»›m đã biết được sá»± nguy hiểm trên giang hồ, nên Triệu Quan tuổi tuy còn nhá» nhÆ°ng hà nh sá»± đã rất cẩn trá»ng. Hắn lần mò trong đêm tối của con ngõ nhá» Ä‘i ra ngoà i rồi má»›i ngoái nhìn lại thấy Tình Phong Quán Ä‘ang chìm trong biển lá»a, trái tim Ä‘au buốt, hắn cắn chặt răng thá»: “Máu trả máu. Bách Hoa môn của ta đã bị ngÆ°á»i đến tà n phá, không thể không báo thùâ€
Phải nói rằng sinh thá»i mẹ hắn đã thiết kế Tình Phong Quán rất là độc đáo, Ä‘á»™c láºp, thế nên dù cho toà n bá»™ quán bị đốt cháy nhÆ°ng không há» lan sang nhÆ°ng căn nhà hà ng xóm. Triệu Quan biết rằng mẹ mình không phải là má»™t kỹ nữ thông thÆ°á»ng, mà thá»±c ra là má»™t kỳ nữ tá» trong chốn phong trần, dẫu biết nhÆ° váºy mà bị giết má»™t cách không minh bạch đến cả đối thủ là ai cÅ©ng không biết.
Trong lòng hắn do dá»±, thầm nghÄ©: “Võ công hung thủ nhất định là rất cao cÆ°á»ng, trong lúc giao đánh vá»›i bá»n há» mẫu thân đã dùng đến cả hÆ°Æ¡ng Ä‘á»™c mà cÅ©ng không là m gì được bá»n há», mẫu thân đã phải dùng đến cả hoa Ä‘á»™c để tá»± sát, bổn môn cÅ©ng đã chết hết. Mình không biết đối thủ là ai, không có dấu vết để lần tìm thì là m sao đây? Äến mẫu thân cÅ©ng không đối phó nổi vá»›i bá»n há» thì mình là m sao có khả năng đối phó lại bá»n hỠđây?†rồi lại nghÄ© “Bây giá» ta không đối phó nổi, nhÆ°ng đợi ta lá»›n lên, luyện thà nh võ công nhất định sẽ báo thù cho mẹ.â€
Trong đêm tối quỳ bên Ä‘Æ°á»ng, cả đêm nhìn vá» ngá»n lá»a đốt cháy Tình Phong Quán, lại vừa chú ý những ngÆ°á»i Ä‘i lại trên Ä‘Æ°á»ng. Trá»i sáng rõ, trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»u là những kẻ đánh bạc Ä‘i tìm sá»± thắng thua, lại có bảy tám ngÆ°á»i nông dân gánh rau và o thà nh bán. Hai ba ngÆ°á»i phÆ°Æ¡ng Tây từ Tô Châu đến truyá»n giáo Ä‘ang Ä‘i vá» hÆ°á»›ng giáo Ä‘Æ°á»ng, lại thêm mấy ngÆ°á»i già tụ táºp bên phố Ä‘Æ°Æ¡ng nói chuyện, không há» thấy có má»™t nhân váºt võ lâm khả nghi nà o. Hắn biết rằng kẻ thù có thủ Ä‘oạn tà n nhẫn, hà nh sá»± rất tinh vi cẩn trá»ng thì không thể dá»… dà ng để lá»™ thân pháºn.
--- Xem tiếp hồi 21 ----
Tà i sản của livan
Last edited by livan; 02-12-2008 at 04:03 PM .