Thiếu Niên Dược Vương
Tác giả: Phi Võ Kích Ngang Chương 16: Đại tiểu chi biện.
Nguồn: Sưu tầm
Cổ Tiểu Vân lắc đầu, nhàn nhạt đáp “Không có gì, chỉ là tùy tiện hàn huyên một chút thôi.” Truyện "Thiếu Niên Dược Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tiết ảnh nghi ngờ nhìn hắn một cái, cũng không có tiếp tục truy vấn, cười nói “Phòng của ngươi ta thu dọn xong rồi, có muốn đi xem qua một chút không?”
“Được thôi!” Cổ Tiểu Vân gật đầu dễ dãi.
Con gái quả nhiên là con gái, căn phòng sau khi được Tiết Ảnh thu dọn qua, chẳng những rất ngăn nắp chỉnh tề, hơn nữa lại trang nhã hài hòa, trong không khí vẫn còn lưu lại một mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu, làm cho người ta cảm thấy thập phần thoải mái. Ở trên đầu giường là một vài bông hoa bách hợp đang nở rộ, làm cho cả không gian thêm vài phần lãng mạn. Có thể nhìn ra được Tiết Ảnh đã phải hao tổn không ít tâm tư mới có thể trang trí căn phòng được như thế này.
“Cám ơn ngươi.” Cổ Tiểu Vân nói với Tiết Ảnh.
Tiết Ảnh liếc hắn một cái, tựa hồ như là giận dỗi hắn đã tỏ ra khách khí với nàng.
Mấy món ăn mà Tiết Nhất Đức khổ công chuẩn bị tất cả đều đã bị cháy hết ở trong nồi, cho dù là Cổ Tiểu Vân không chê thì Tiết Nhất Đức cũng tự thấy xấu hổ không dám bưng lên bàn ăn. Chỉ đành phải để cho Tiết Ảnh gọi thức ăn từ một tửu **** ở gần đó mang đến. Cũng may thôn Tam Hà là một địa phương phồn hoa, có cần gì cũng rất dễ dàng.
Thức ăn ngon, rượu ngon cùng với không khí hòa thuận vui vẻ, hết thảy làm cho Cổ Tiểu Vân vừa thoải mái vừa có cảm giác mới mẻ.
“Tiểu Vân, kiến thức về thảo dược của ngươi sâu xa như thế, nếu như là ngươi không chê, ta muốn mời ngươi ở lại chỗ này làm trợ thủ của ta có được không?” Rượu quá ba tuần, Tiết Nhất Đức thành khẩn nói.
Nếu như đổi lại là người khác, chỉ sợ sớm đã mừng rỡ gật đầu đồng ý, song Cổ Tiểu Vân thì khác, hắn chỉ trầm tư một lát rồi lại lắc đầu nói “Bá phụ, hảo ý của ngài ta xin tiếp nhận, nhưng mà ta đã có dự định khác rồi.”
“Có dự định khác?” Nhìn thấy Cổ Tiểu Vân là một thanh niên đầy hoài bão, Tiết Nhất Đức tò mò hỏi “Ngươi đã có tính toán gì rồi, có thể nói ta nghe một chút, biết đâu chừng chúng ta có thể giúp được ngươi phần nào.”
Cổ Tiểu Vân gật đầu nói “Bá phụ, ta thực sự là cần phải có sự giúp đỡ của ngài.”
Tiết Nhất Đức nghe vậy, chén rượu vừa đưa lên miệng đã đặt lại trên bàn, nghiêm trang nói “Ngươi nói đi.”
“Ngay khi ta tới nơi này, ta phát hiện phía đông Tam Hà thôn, ba mặt bị nước bao quanh, còn lại một mặt là núi, thật sự là một địa phương sơn linh thủy tú, ta hi vọng bá phụ ngài có thể giao quyền sử dụng mảnh đất đó cho ta, để cho ta trồng dược liệu!”
“Cái gì? Tiểu Vân, ngươi không muốn làm trợ thủ của ta, lại muốn đi… đi trồng cây à?” Tiết Nhất Đức cơ hồ không thể tin được hai lỗ tai của mình, mở to hai mắt nhìn hỏi.
Cổ Tiểu Vân nặng nề gật đầu, nhấn mạnh từng chữ “Không sai!”
Tiết Nhất Đức lộ vẻ thất vọng, lắc đầu liên tục nói “Tiểu Vân, ngươi… Ta phải nói gì với ngươi bây giờ? Vừa rồi ngươi nói mình đã có kế hoạch nên cự tuyệt lời mời của ta, ta còn tưởng rằng ngươi đã có hoài bão khác to lớn hơn. Song ta trăm triệu lần lại không nghĩ tới, ngươi thế nhưng lại lựa chọn đi làm một nông dân làm ruộng. Ngươi… Ngươi đây không phải là đầu xuôi đuôi cật, bỏ lớn lấy nhỏ rồi hay sao chứ!”
Tiết Ảnh vốn là bất mãn đối với khẩu khí nói chuyện của Tiết Nhất Đức đối với Cổ Tiểu Vân, nhưng là nàng cũng không hi vọng người mình yêu trở thành một nông dân bình thường, cho nên cũng nhịn không nói gì.
Cổ Tiểu Vân nét mặt vẫn như cũ, không có biến động gì mà tràn đầy bình tĩnh, nhè nhàng vuốt vuốt chén rượu bằng sứ men xanh trong tay, chậm rãi hỏi “Bá phụ, ta muốn hỏi ngài một câu, như thế nào là việc lớn, như thế nào là việc nhỏ?”
Tiết Nhất Đức lớn tiếng nói “Việc này mà ngươi còn phải hỏi sao? Cứu người là lớn, còn đào đất trồng cây dĩ nhiên là nhỏ rồi!”
Cổ Tiểu Vân cười cười, tiếp tục hỏi “Vậy xin hỏi tiếp bá phụ ngài một câu, nếu như ngài cứ không ngủ không nghỉ, hết lòng lo lắng và dùng cả đời ngài để hành y thì liệu có thể cứu được bao nhiêu người?” Tiết Nhất Đức nhướng mày, nói “Điều này…Chung quy có lẽ được hơn mấy ngàn người?” Truyện "Thiếu Niên Dược Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cổ Tiểu Vân vươn người đứng dậy, trên mặt toát ra một loại khí sắc làm cho người ta không dám nhìn thẳng, hắng giọng nói “Cho dù ta đi theo ngài, học tập hết thảy y thuật của ngài, mỗi ngày cái gì cũng không làm, chỉ đem y thuật đi cứu người thì ta đây cũng sợ rằng cả đời này tối đa cũng chỉ có thể cứu được mấy ngàn người mà thôi. Thế nhưng ngược lại, nếu như ta dùng cả cuộc đời này của ta đi đào đất, trồng thảo dược, dùng cả nơi ở của ta để trồng thảo dược, nhưng có thể cứu sống được mấy nghìn vạn người. Vậy thì xin hỏi bá phụ, cái nào là lớn, cái nào là nhỏ đây?”
“Ách…” Tiết Nhất Đức nhất thời á khẩu, không trả lời được, cũng không biết nên nói cái gì.
Cổ Tiểu Vân nói tiếp “Thật ra thì trên thế giới này, căn bản không phân ra cái gì là lớn cái gì là nhỏ, mọi người phân ra lớn nhỏ đó là bởi vì bọn họ đứng ở những góc độ bất đồng với nhau. Chén rượu nho nhỏ ở trong tay của ta có thể xem như một ví dụ, đối với chúng ta mà nói, chén rượu nó nhỏ như hạt bụi nhưng mà đối với một con kiến mà nói thì nó lại to như một ngọn núi vậy đó!”
Lời này của Cổ Tiểu Vân đã làm cho Tiết Nhất Đức hoàn toàn tâm phục khẩu phục, nhìn Cổ Tiểu Vân, hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác cao cao tại thượng không với tới. Trong lòng không ngừng nghĩ thầm “Đây quả thật là một thanh thiếu niên mới lớn hay sao?”
“Tiểu Vân, ngươi…Ngươi nói thật sự quá tuyệt vời!” Lời của Cổ Tiểu Vân lại một lần nữa làm cho Tiết Ảnh cảm nhận được cái gì gọi là rung động, nàng ta tràn đầy kích động, đứng vỗ tay và kêu lên đầy hứng thú.
“Aiz!” Tiết Nhất Đức bỗng nhiên thở ra một hơi thật dài, sâu kín nói “Tiểu Vân à Tiểu Vân, ngươi còn trẻ tuổi như vậy lại có thể có những kiến giải bất phàm như thế, thành tựu tương lai của ngươi nhất định không lường được!”
Hai mắt Cổ Tiểu Vân lấp lánh nhìn hắn một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn về chân trời phía xa, lẩm bẩm giống như người đang nói mê “Bản thân ta thành tựu là nhỏ, thiên hạ bách tín lê dân mới là lớn!”
“Tốt! Tiểu Vân, ta thu lại lời mà ta đã nói lúc trước. Ngươi muốn làm gì ta sẽ tận hết sức lực ủng hộ cho ngươi. Mảnh đất ở phía đông của thôn đã bỏ hoang nhiều năm, nếu như ngươi đã muốn lấy thì từ giờ nó đã thuộc về ngươi!” Tiết Nhất Đức cũng không thể nói gì hơn, chỉ còn lại một sự kính nể, vỗ bàn, lớn tiếng nói.
“Đa ta bá phụ!” Cổ Tiểu Vân mừng rỡ, khom người hướng về phía Tiết Nhất Đức vái một cái, cất cao giọng nói.
Tiết Nhất Đức vội vàng đỡ Cổ Tiểu Vân lên, nói với Tiết Ảnh “Ảnh nhi, ngươi đã thấy chưa, Tiểu Vân đây mới chính thức là tuổi trẻ tài năng! Sau khi trở về trường, ngươi hãy đem những cái áp phích gì đó của mấy minh tinh ca sĩ kia của ngươi cất đi, chỉ có giống như Tiểu Vân mới xứng làm thần tượng của ngươi thôi!”
Tiết Ảnh khanh khách cười nói “Cha, ngài yên tâm đi! Ta sau khi trở về sẽ lập tức đem tất cả những áp phích này đi đốt. Từ bây giờ, Tiểu Vân sẽ trở thành thần tượng duy nhất trong lòng Tiết Ảnh ta! Khanh khách… Đúng rồi, các người chờ ở đây, ta đi một chút rồi trở lại!” Nói xong, Tiết Ảnh mang theo những tiếng cười thanh thúy dễ nghe của mình chạy vụt về phòng.
Không lâu sau đó, Tiết Ảnh trong tay cầm một cái máy ảnh quay trở lại, đem ống kính nhắm vào Tiểu Vân, miệng hô to một tiếng “Tiểu Vân, quay lại đây!“ Truyện "Thiếu Niên Dược Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Hả?” Cổ Tiểu Vân theo bản năng quay đầu lại hướng về ống kính, nhưng lúc này Tiết Ảnh đã nhanh như chớp đè xuống nút chụp, tách một tiếng.
“Hì hì… Đã xong rồi, sau khi trở về, ta sẽ đem tấm ảnh này của Tiểu Vân đi rửa thành một áp phích lớn dán ở trong phòng ký túc xá của ta, bảo đảm những nha đầu trong đó nhìn ngươi sẽ thấy ghen tị đến chảy nước miếng mất thôi!” Trong tay cầm máy ảnh, Tiết Ảnh rất là thỏa mãn, vừa cười vừa nói.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiếu Niên Dược Vương
Tác giả: Phi Võ Kích Ngang Chương 17: Phong ba thôn Tam Hà..
Nguồn: Sưu tầm
Nha đầu nhà ngươi suốt ngày chỉ biết hổ nháo thôi, mau tới đây ăn cơm đi!” Tiết Nhất Đức dở khóc dở cười trợn mắt nhìn Tiết Ảnh một cái.
Cổ Tiểu Vân cũng tò mò hỏi “Ảnh tỷ, ngươi còn đang đi học sao?”
Tiết Ảnh gật đầu, nói “Đúng vậy đó, tuy nhiên nhập học sau ta chính là Đại Tứ, qua một năm nữa cũng sẽ phải tốt nghiệp. Vừa nghĩ tới sắp phải rời khỏi trường học, rời khỏi các bạn đồng học thì ta đây trong lòng cảm thấy đặc biệt khó chịu.” Vừa nói tới đây, trên mặt Tiết Ảnh từ từ dâng lên vẻ sầu thương ly biệt.
Nhìn Tiết Ảnh, Cổ Tiểu Vân không khỏi bồi hồi, hồi tưởng lại cuộc sống ở trong trường học trước kia của mình, hồi tưởng lại những đồng học sớm tối chung đụng cùng hắn, cũng hồi tưởng lại một cô gái mà hắn đã từng nhớ thương…
“Tiểu Vân, ngươi làm sao vậy?” Thấy Tiểu Vân cả người tràn ngập trong một nỗi ưu sầu buồn bã, giống như là trạng thái từng xuất hiện trên người hắn lúc ở trên xe lửa thì Tiết Ảnh có chút lo lắng.
Cổ Tiểu Vân vội vàng xua tan đi mọi suy nghĩ, vừa bới cơm vừa lắc đầu mơ hồ nói “Không có gì…”
“Ân?” Tiết Ảnh đôi mày khẽ cau lại, mơ mơ hồ hồ cảm thấy ở trên người Cổ Tiểu Vân có lẽ có cất giấu một bí mật nào đó rất đáng để nàng tìm hiểu.
“Tiểu Phi, cái tên tiểu tử đồng thời trở về cùng các ngươi là ai?” Ngưu Sơn Bằng vừa về tới nhà đã nôn nóng đi tìm Ngưu Phi hỏi.
Ngưu Phi nga một tiếng, nói “Cha nói chính là Tiểu Vân sao? Hắn là bằng hữu mà con với Ảnh nhi vừa mới quen.”
“Bằng hữu? Tiểu tử ngươi đã thấy là mình ngu chưa! Người ta vừa quen biết đã rất nhanh đem lão bà tương lai của ngươi đoạt đi, ngươi còn nói hắn là bằng hữu của ngươi à?” Ngưu Sơn Bằng đầy ảo não, lớn tiếng quát.
“Cha! Ngài không nên nói lung tung! Ta cùng Ảnh nhi chẳng qua chỉ là thanh mai trúc mã, nàng lúc nào trở thành lão bà tương lai của ta chứ?” Ngưu Phi trừng lớn mắt hét lớn.
“Cái tên ngu ngốc nhà ngươi, Ngưu Sơn Bằng ta thông minh cả đời, làm sao lại có thể sinh ra một đứa con ngu ngốc như ngươi vậy chứ?” Ngưu Sơn Bằng cả người run rẩy chỉ vào Ngưu Phi quát lên.
“Ý của ngươi là nói ta ở bên ngoài vụng trộm à?” Mẫu thân Ngưu Phi vẻ mặt tức giận từ bên ngoài bước vào, thở phì phì hướng về phía Ngưu Sơn Bằng quát lên.
Ngưu Sơn Bằng đang tức giận tới đỉnh điểm, đem tay ngăn lão bà lại, quát lên “Cút qua một bên đi, nơi này không có chuyện của ngươi!”
“Hừ! Ngưu Sơn Bằng, ngươi bản lĩnh thật lớn à nha! Ngay cả lão nương mà ngươi cũng không để vào trong mắt, thế nào, đã được Ngưu Ma Vương thu làm đồ đệ rồi hay sao vậy?” Mẫu thân Ngưu Phi nói chuyện có vài phần khôi hài, làm cho Ngưu Sơn Bằng sửng sốt, lửa giận trong lòng cũng giảm đi ba phần.
Vẻ mặt tràn đầy bắt đắc dĩ, Ngưu Sơn Bằng chỉ chỉ vào lão bà, tức không được, cười cũng không được, nói “Cái lão điên bà tử này, gì cũng không biết, chỉ biết càn quấy là giỏi! Ngươi có biết hay không, đứa nhỏ ngươi thương yêu nhất, thích nhất Ảnh nhi đã sắp trở thành con dâu nhà người ta rồi đó!”
Mẫu thân Ngưu Phi vừa nghe thấy thì gấp gáp quay sang Ngưu Phi hỏi “Tiểu Phi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tiết Ảnh làm sao sẽ trở thành con dâu nhà người ta?”
Ngưu Phi chau đôi mày nói “Mẹ, mẹ đừng nghe cha nói bậy! Cái gì mà thành con dâu nhà người khác, đây đều là do cha rãnh rỗi buồn lo vô cớ thôi. Ảnh nhi cùng với Tiểu Vân mới quen đây thôi, giữa bọn họ chỉ là tình bạn không hơn không kém, không phải như cha ta đã nói!”
“Ngươi… Ngươi cái tên tiểu tử thúi này thật là tức chết ta! Chẳng lẽ ngươi nhất định phải nhìn thấy quan tài rồi mới chịu rơi lệ sao? Ta cũng nhìn ra được Tiết Ảnh đối với tên tiểu tử kia quan tâm biết bao nhiêu, nếu như nói Tiết Ảnh đối với tên tiểu tử kia không có ý gì thì ta đem đầu cắt xuống cho ngươi làm quả bóng cũng không có vấn đề gì!” Ngưu Sơn Bằng vô cùng tức giận quát.
Đề cập đến vấn đề hạnh phúc của con mình, mẫu thân của Ngưu Phi cũng không dám hời hợt, vội vàng hỏi nói “Phi nhi, chuyện này có thật hay không? Ta cho ngươi biết, nha đầu Ảnh nhi kia vốn đối với ngươi không quá mức thân thiết, ngươi nếu lại không biết chú ý, nàng có khi thật sự sẽ để cho người ta đoạt đi đấy!”
“Được rồi được rồi, chuyện của ta tự ta sẽ nghĩ biện pháp, không cần các ngươi quản!” Ngưu Phi từ thời điểm còn ở thành phố Nam Thịnh đã vì chuyện này mà phiền não, lúc này lại nghe cha mẹ hắn càm ràm thì lại càng thêm buồn bực.
“Không cần chúng ta quản? Ngươi nói nghe thật nhẹ nhàng, chúng ta nếu thật là không quản, cả đời ngươi định sống độc thân sao!” Ngưu Sơn Bằng nghe xong thì giận dữ, quát lên. Truyện "Thiếu Niên Dược Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Phi ca, Phi ca có nhà không?” Ngưu Sơn Bằng vừa dứt lời, Thanh Bì cùng mấy tên côn đồ cắc ké ở thôn Tam Hà từ bên ngoài đi vào.
“Các ngươi tới làm gì?” Ngưu Sơn Bằng đối với bọn Thanh Bì này rất là xem thường, sợ rằng bọn chúng sẽ dạy hư Ngưu Phi nên vừa thấy bọn chúng đến thì lập tức trừng mắt, trầm giọng quát hỏi.
Thanh Bì cười hì hì nói “Ngưu thúc, chúng ta hôm nay thấy một tên tiểu tử thúi đi cùng với Tiết Ảnh, có vẻ rất là thân mật. Mấy người chúng ta lúc ấy thật là tức chết! Ở thôn Tam Hà chúng ta có người nào mà không biết Tiết Ảnh chính là lão bà của Phi ca chúng ta chứ, tiểu tử kia làm vậy không phải là muốn đào góc tường của Phi ca chúng ta hay sao? Phi ca lòng dạ bao dung, có thể không cùng hắn chấp nhặt, nhưng mấy người chúng ta lại không thể trơ mắt nhìn Phi ca nuốt xuống cục nghẹn này.”
Ngưu Sơn Bằng đang muốn đuổi bọn Thanh Bì đi ngay lập túc, lúc này vừa nghe thấy thì lời hắn đang định nói ra đã lập tức đem nuốt trở về, trong lòng dao động một vài ý nghĩ.
Ngưu Phi nghe thấy lời của Thanh Bì thì nhất thời cau chân mày, trầm giọng quát lên “Các ngươi muốn đi đâu thì đi đi, ở nhà ta làm loạn cái gì chứ? Mau cút đi!”
“A Phi, Thanh Bì bọn họ dù sao cũng là bằng hữu của ngươi, làm sao ngươi có thể nói chuyện với bọn họ như vậy được?” Ngưu Sơn Bằng vội vàng quát Ngưu Phi, miễn cưỡng nở nụ cười với Thanh Bì nói “Thanh Bì a, mặc dù ngươi từ nhỏ đã trở thành lưu manh không làm được việc gì tốt, thế nhưng không nghĩ tới ngươi là người biết coi trọng nghĩa khí! Được lắm, như thế mới xứng đáng là hán tử của thôn Tam Hà chúng ta! Ngưu Phi nhà chúng ta đã không có uổng công khi xem các ngươi là bằng hữu!”
Thanh Bì cười hắc hắc gãi gãi đầu, gật lia lịa nói “Đó là do Phi ca đối với huynh đệ chúng ta không tệ, huynh đệ chúng ta mấy người cũng không thể để cho Phi ca chịu thiệt được!”
Ngưu Phi mặc dù tính cách thật thà nhưng cũng không phải là ngu ngốc, nghe Ngưu Sơn Bằng nói thì đã lập tức hiểu được ý tứ của cha, gấp giọng nói “Cha, ngài không nên dính vào! Tiểu Vân là bằng hữu của ta, nếu có ai dám gây bất lợi đối với hắn, tức là đã cùng Ngưu Phi ta trở mặt!”
“Được rồi được rồi, nơi này không còn chuyện của ngươi nữa, theo mụ mụ vào trong đi!” Vừa nói, Ngưu Sơn Bằng vửa nháy mắt với thê tử.
Ngay cả Ngưu Phi cũng có thể nhìn ra được mưu đồ của Ngưu Sơn Bằng thì thân là mẹ Ngưu Phi làm sao mà nhìn không ra. Mặc dù biết làm vậy là không tốt, nhưng nghĩ đến hạnh phúc của nhi tử, tâm địa mẫu thân Ngưu Phi cứng rắn lên, dứt khoát đem Ngưu Phi đẩy vào trong phòng.
Ngưu Phi không lay chuyển được mẫu thân của mình, vừa bị mẫu thân đẩy lui vào trong phòng, vừa tức giận quát “Thanh Bì, mấy người các ngươi hãy nghe đây, nếu làm cho Tiểu Vân thiếu đi một sợi lông ta tuyệt không bỏ qua cho các ngươi!”
“Phi ca thiệt là, tên tiểu tử kia muốn đem Phi tẩu đoạt đi mà Phi ca lại còn che chở cho hắn như vậy, Phi ca rốt cuộc là nghĩ như thế nào a?” Một thằng nhóc bên cạnh Thanh Bì cảm thấy khó hiểu không giải thích được nói.
“Ngươi thì biết cái gì! Phi ca hắn đây gọi là có nghĩa khí!” Thanh Bì trừng mắt liếc hắn một cái quát lên.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Ngưu Sơn Bằng cuống quít nói tiếp "Thanh Bì ngươi thật hiểu rõ Ngưu Phi ca của ngươi a! Ngưu Phi đứa nhỏ này từ nhỏ đã coi trọng nghĩa khí, một khi hắn đã nhận định ngươi là bằng hữu của hắn, thì dù cho ngươi có đem đao cắm vào ngực hắn, hắn cũng tuyệt không nói lời nào."
"Đúng vậy đó! Nếu như không phải vì tính cách đó thì chúng ta những người này cũng sẽ không bội phục Ngưu Phi ca như vậy đâu." Thanh Bì gật đầu lia lịa nói.
Ngưu Sơn Bằng ừ một tiếng, trên mặt mang một bộ dạng sầu mi khổ kiểm, nói " Nhưng ta đây thân làm cha, lại không thể trơ mắt nhìn nhi tử của ta cứ như vậy nà buông tha cho hạnh phúc tương lai của nó, ta nghĩ là các ngươi hẳn có thể lý giải được tâm tình bậc làm phụ thân như ta chứ?" Truyện "Thiếu Niên Dược Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Hiểu hiểu! Ngưu thúc, chúng ta cũng giống như ngươi vậy đó. Vừa nghĩ tới tên tiểu tử mặt trắng kia cùng Tiết Ảnh thân mật, ta đây trong lòng cũng cảm thấy ủy khuất giùm cho Ngưu Phi ca! Ngài nếu như muốn chúng ta làm việc gì thì cứ việc phân phó đi!"Thanh Bì vẻ mặt nghĩa bất dung từ nói.
"Tốt, tốt! Ngươi nếu có thể giúp cho Ngưu Phi giải quyết đi mối phiền phức này, ta đây nhất định sẽ hảo hảo cám ơn các ngươi." Ngưu Sơn Bằng lời nói thấm thía nói.
Thanh Bì vừa nghe, lại càng cảm thấy phấn khởi, nói " Ngưu thúc, ngài yên tâm, ta sẽ cùng các huynh đệ đi giáo huấn tên mặt trắng kia một chút, để cho hắn tự biết điều mà cút ra khỏi Tam Hà thôn!"
Lời của Thanh Bì thật vừa với ý nguyện của Ngưu Sơn Bằng, trong lòng mừng thầm không ngớt, nhưng ngoài miệng thì lại không ngừng nhắc nhở "Nhớ kỹ, chỉ cần để cho tiểu tử kia rời đi Tam Hà thôn là được, ngàn vạn lần không nên để hắn bị thương nha. Hắn dù sao cũng là bằng hữu của Ngưu Phi ca các ngươi, tránh cho Ngưu Phi ca các ngươi cảm thấy áy náy."
"Yên tâm đi Ngưu thúc, ngài chỉ cần ở chỗ này mà chờ tin tốt của chúng ta thôi!" Thanh Bì khoát tay chặn lại, mang theo mấy người đồng bọn của hắn rời khỏi Ngưu gia.
"Cha! Thanh Bì bọn họ không phải là muốn đi gây bất lợi cho Tiểu Vân đấy chứ?" Ngưu Phi từ trong phòng vọt ra, đôi mắt to nhìn chằm chằm cha hắn, hỏi.
Ngưu Sơn Bằng hừ một tiếng, nói "Thật là đồ vô dụng! Hạnh phúc của ngươi mà lão tử ta đây lại phải vì ngươi mà tranh đoạt!"
"Cha! Nói cho ta biết, Thanh Bì bọn họ đi làm cái gì vậy?" Ngưu Phi rất là lo lắng cho Cổ Tiểu Vân, lúc này đã nhịn không được nữa mà lớn tiếng hô lên.
Thấy Ngưu Phi như giận thật sự, Ngưu Sơn Bằng cũng lo lắng cái đứa con trai bảo bối này của mình lại nổi lên tính khí bướng bỉnh, như vậy chỉ e tình hình không thể vãn hồi. Chỉ đành phải nói cho hắn biết "Cũng không có gì cả, ta chỉ là để cho Thanh Bì đi tìm tiểu tử mặt trắng kia nói chuyện một chút, hi vọng hắn có thể chủ động rời khỏi Tiết Ảnh mà thôi, không còn chuyện gì khác."
"Chẳng qua là nói chuyện một chút thôi ư?" Ngưu Phi trừng tròng mắt hỏi.
Ngưu Sơn Bằng tức giận, ngữ khí buồn bực, bỗng nhiên lớn tiếng nói "Đúng! Chẳng qua chỉ là nói chuyện một chút! Chẳng lẽ ngươi ngay cả lời của lão tử ta cũng không tin sao?"
Ngưu Phi chung quy cũng quá hiền lành, thấy Ngưu Sơn Bằng như thế thì trong lòng cũng đã tin bảy tám phần, thanh âm buông lỏng dần nói "Cha, Tiểu Vân hắn là bằng hữu của ta, ta không muốn có bất kỳ kẻ nào làm thương tổn đến hắn, nhất là khi hắn đang ở trong phạm vi thôn Tam Hà chúng ta."
Ngưu Sơn Bằng trừng mắt liếc hắn một cái, đầy bất đắc dĩ nói "Biết rồi! Lão bà đã bị người khác đoạt đi, còn ở đây ngây ngốc che chở cho người ta, thật là đần hết chỗ nói!"
Đêm đã khuya nhưng Cổ Tiểu Vân lại chẳng thấy buồn ngủ chút nào. Một mình một người ngồi ở trên ban công, bên cạnh là một bình trà đã lạnh ngắt, nhìn trăng sáng trên trời mà ngồi ngây ngốc. Hắn đang nhớ nhà…
Tính đến hôm nay, Cổ Tiểu Vân vừa vặn mười tám tuổi. Mười tám tuổi, đó là độ tuổi đẹp biết bao! Vốn phải là không buồn không lo, được cha mẹ quan tâm chăm sóc, chơi đùa vô tư lự cùng các đồng học mới đúng, nhưng Cổ Tiểu Vân mười tám tuổi lại phải gánh trên vai một phần trách nhiệm nặng nề. Mức độ nghiêm trọng của trách nhiệm này quan hệ đến cả tồn vong của nhân loại, vì thế mà không khỏi làm cho hắn cảm thấy áp lực nặng nề.
Cái đại kiếp nạn này, rốt cuộc là cái dạng gì chứ? Mà ngay cả Thần Nông, một vị thần cao cao tại thượng như vậy cũng không biết liệu loài người thật sự có thể vượt qua được biến cố này hay không? Hắn rốt cuộc phải đạt tới trình độ nào mới có thể không cô phụ sự dạy bảo của Thần Nông, mới có thể vì nhân loại mà giữ lại một tia hi vọng cuối cùng đây?
Còn có bảy giọt máu huyết của Thần Nông rải rác trong thiên địa nữa, trừ một giọt khi ở Thần Nông bí cảnh đã bị hắn đưa vào trong thể nội, từ từ hấp thu ra, còn lại sáu giọt hắn hoàn toàn không rõ tung tích, mà cũng chưa biết khi nào mới có thể tìm thấy được. Lúc nào mới có thể hoàn toàn dung hợp bảy giọt Thần Nông máu huyết, lúc nào mới có thể thượng vị thành thần, những khúc mắc này, Cổ Tiểu Vân có muốn nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Trên bầu trời, ánh trăng bàng bạc không ngừng tỏa ra ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Ở trong Thần Nông bí cảnh, vĩnh viễn chỉ có thể thấy được ánh mặt trời, không bao giờ thấy được ánh trăng sáng.
Ba năm qua, Cổ Tiểu Vân không có lúc nào là không tưởng niệm đến ánh trăng sáng, nhất là khi đang ở xa cố hương. Hay là lúc đang nghĩ tới cha mẹ đang ở trong toà thành thị cách nơi này không xa, dường như trong không khí hắn đã có thể cảm nhận được khí tức của bọn họ. Cảm giác thật ấm áp, thân thiết như vậy làm cho tư niệm trong lòng Cổ Tiểu Vân càng tăng lên. Truyện "Thiếu Niên Dược Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhưng khi ánh trăng sáng huyễn hóa thành thân ảnh của Lý Mạn Quỳnh và Cổ Khiếu Phong thì Cổ Tiểu Vân liều mạng lắc lắc đầu, đem huyễn ảnh này đánh tan đi.
Ba năm trước đây, Lý Mạn Quỳnh, Cổ Khiếu Phong đã không hề để ý đến lời cầu khẩn đau khổ của Cổ Tiểu Vân mà đã dứt khoát kiên quyết lựa chọn ly hôn, khi đó hắn đã đau đến tan nát cõi lòng, đến tận bây giờ cảm giác đó vẫn như cũ, vẫn còn khắc sâu vào trong trí nhớ Cổ Tiểu Vân.
Bất quá Cổ Tiểu Vân trong lòng cũng không phải hoàn toàn là hận, mà còn có sự tán thán đối với sự thần kỳ của số mệnh. Mọi chuyện đều giống như là có một sợi chỉ vô hình ở sau lưng khu động. Nếu như không phải là Lý Man Quỳnh cùng Cổ Khiếu Phong ly hôn, hắn cũng sẽ không rời nhà trốn đi, cũng sẽ không có cơ duyên xảo hợp được tiến vào Thần Nông bí cảnh, cũng từ đó mà đã mở ra một bước ngoặt mới trong cuộc đời của hắn. Mối nhân sinh mới này mặc dù khó khăn nặng nề , nhưng lại mới mẻ kích thích, ít nhất cũng làm cho Cổ Tiểu Vân cảm thấy rất thích thú với cuộc sống trước mắt. Như vậy từ góc độ này mà nói, hắn cũng không nên hận cha mẹ hắn, ngược lại hẳn là phải cảm kích bọn họ mới đúng.
Ban đêm cứ thế mà trôi nhanh theo dòng suy nghĩ lan man của Cổ Tiểu Vân, ánh bình minh rất nhanh đã xuất hiện.
Sáng sớm ra Tiết Ảnh đã vui vẻ đến gõ gõ cửa phòng Cổ Tiểu Vân, trong tay bưng bữa ăn sáng bốc mùi thơm ngào ngạt. Song tiếng gõ cửa vang lên một lần lại một lần, nhưng thủy chung lại không nghe Cổ Tiểu Vân đáp lại. Tiết Ảnh trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, một dự cảm bất thường nhất thời dâng lên trong lòng nàng. Truyện "Thiếu Niên Dược Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Tiểu Vân!" Tiết Ảnh lo lắng dùng sức đẩy mạnh cửa, chỉ thấy trong phòng trống trơn, Cổ Tiểu Vân đã đi đâu rồi? Trên giường cái chăn vẫn được xếp thật chỉnh tề, ngay cả một chút dấu hiệu có người đã từng ngủ đêm qua cũng không có.
Tiết Ảnh dò tìm ở mọi nơi cũng không có nhìn thấy được bóng dáng của Cổ Tiểu Vân, nước mắt nhất thời không thể khống chế từ trong hốc mắt tuôn ra.
"Ảnh Nhi, bữa ăn sáng thơm như vậy là đặc biệt chuẩn bị cho Tiểu Vân đó à? Ha hả..." Nghe được bên cạnh có tiếng động, Tiết Nhất Đức ăn mặc chỉnh tề từ trong phòng đi ra.
"Cha, Tiểu Vân hắn... Hắn đi đâu không thấy nữa!" Tiết Ảnh vốn chỉ mới rơi lệ, nhìn thấy Tiết Nhất Đức thì tức thời nhịn không được nữa, ô ô khóc lên.
"Không thấy? Sao lại như thế được?" Tiết Nhất Đức cũng lấy làm kinh hãi, đợi sau khi hắn kiểm tra lại gian phòng của Cổ Tiểu Vân một lần nữa, lúc này mới tin chắc là Cổ Tiểu Vân thật sự đã biến mất. Trên mặt hiện đầy vẻ nghi ngờ, lẩm bẩm nói "Cái này không thể nào a! Tiểu Vân rõ ràng đã nói là sẽ đến ở Tam Hà thôn chúng ta một khoảng thời gian đó mà, còn muốn nhờ ta đem mảnh đất hoang ở phía đông thôn giao cho hắn nữa, làm sao bây giờ hắn lại đột nhiên biến mất không có tung tích chứ?"
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thiếu Niên Dược Vương
Tác giả: Phi Võ Kích Ngang Chương 19: Hoang địa phong ba.
Nguồn: Sưu tầm
Tiết Ảnh lại càng thấy bối rối, thanh âm phát run, lẩm bẩm nói "Con cũng không biết, có thể hay không là đã xảy ra chuyện gì rồi?"
"Ảnh Nhi! Tiểu Vân!" Phía bên ngoài truyền đến mấy tiếng gọi đầy lo lắng. Tiết Ảnh cùng Tiết Nhất Đức vừa đi ra ngoài vừa nhìn, chính là Ngưu Phi.
"Ảnh Nhi, Tiểu Vân đâu rồi, ta có lời này muốn nói với hắn." Vừa nhìn thấy Tiết Ảnh, Ngưu Phi đã khẩn trương nói.
Tiết Ảnh chau lại đôi mày, vẻ mặt lo lắng nói " Tiểu Vân hắn... Hắn không thấy đâu nữa!"
"Sao lại như vậy?" Ngưu Phi lấy làm kinh hãi, thân hình theo bản năng run lên một cái.
"Buổi sáng hôm nay, ta bưng bữa ăn sáng mang cho Tiểu Vân, chỉ biết ta đứng gõ cửa hồi lâu mà vẫn không thấy Tiểu Vân ra mở cửa, ta liền đẩy cửa đi vào nhưng đã không còn thấy tăm hơi của Tiểu Vân ở đâu nữa." Tiết Ảnh càng nói là càng gấp gáp, vành mắt đỏ hồng, tựa hồ đã sắp sửa khóc tới nơi rồi.
"Nguy rồi!" Ngưu Phi nặng nề dậm chân, nói "Ta vốn hôm nay tới chính là muốn nói cho Tiểu Vân biết đám người Thanh Bì kia muốn gây bất lợi cho hắn, để cho hắn cẩn thận một chút nếu không sẽ phải chịu thiệt thòi."
"Thanh Bì? Hắn tại sao lại muốn gây bất lợi cho Tiểu Vân?" Tiết Ảnh nghi ngờ hỏi.
Ngưu Phi nặng nề thở dài một tiếng, nói "Còn không phải là do ba ba ta! Không biết là hắn đã cùng Thanh Bì nói những thứ gì. Tối ngày hôm qua ta đã cảm thấy trong lòng day dứt không yên cho nên mới sáng sớm nay đã lập tức chạy tới đây."
"Thật buồn cười! Đám bại hoại Thanh Bì nếu dám gây bất lợi đối với Tiểu Vân thì ta đây tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn chúng!" Tiết Ảnh tức giận nghiến răng, đau lòng nói.
"Bây giờ khoan hãy nói những điều này, chúng ta trước tiên hãy chia nhau ra tìm xung quanh xem sao đã." Tiết Nhất Đức gấp giọng nói.
Ba người không dám trì hoãn, lập tức chia nhau đi tìm.
Mà lúc này, Cổ Tiểu Vân đang đứng một mình ở phía đông của thôn Tam Hà . Ba nhánh sông chảy qua thôn Tam Hà giao nhau tại nơi này, làm cho nơi này hình thành nên một địa thế ba mặt bao quanh là nước, còn lại một mặt thì giáp núi. Thủy linh khí ở nơi này đậm đặc khác thường, chỉ vừa đứng ở đây trong chốc lát mà máu huyết Thần Nông trong cơ thể Cổ Tiểu Vân đã rất hưng phấn, tốc độ phóng thích năng lượng đã gấp ba lần những lúc bình thường. Kể từ khi rời khỏi Thần Nông bí cảnh, đây là lần đầu tiên Cổ Tiểu Vân phát hiện được một nơi có nhiều linh khí bảo địa như thế.
Trong mắt Cổ Tiểu Vân, bãi đất đầy cỏ hoang trước mặt hắn không lâu nữa sẽ biến thành một nơi trồng đầy thảo dược, chỉ là vừa mới nghĩ đến thôi đã khiến cho hắn cảm thấy hưng phấn rồi.
Chẳng qua việc trước mắt là phải làm sạch mảnh đất đầy cỏ hoang này đã, điều này làm cho Cổ Tiểu Vân mơ hồ có chút rầu rĩ.
"Người nào?" Cổ Tiểu Vân đang suy nghĩ, trong lòng bỗng nhiên vừa động, ánh mắt sắc bén đã lướt về một hướng.
"Vốn định cho ngươi vui mừng, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị ngươi phát hiện." Thanh Bì mang theo bốn tên đồng bọn, từ trong cỏ hoang rậm rạp nhảy ra ngoài.
Cổ Tiểu Vân ở lại nhà của Tiết Nhất Đức thì bọn Thanh Bì cho dù là gan lớn bằng trời cũng không dám ở trong nhà Tiết Nhất Đức mà làm điều càn rỡ. Bởi vậy không thể làm gì khác hơn là canh giữ ở cửa nhà Tiết Nhất Đức, ngồi chờ đợi cơ hội. Buổi sáng Cổ Tiểu Vân vừa từ Tiết gia đi ra đã bị bọn họ theo dõi, và đi cùng đến nơi này.
Nơi này cỏ hoang khắp nơi, bốn bề vắng lặng, Thanh Bì không hề cố kỵ bất cứ điều gì nữa, trên mặt hiện lên một nụ cười hung ác. Vốn tưởng rằng Cổ Tiểu Vân sẽ bị hắn làm cho sợ đến tè ra quần, lại không nghĩ đến vẻ mặt Cổ Tiểu Vân vẫn bình tĩnh, thật giống như là căn bản không hề đem bọn họ để vào trong mắt.
"Tiểu tử, hiện tại ta cho ngươi hai con đường để chọn." Thanh Bì hắng giọng một cái, ho khan nói "Một là một mình ngươi chủ động rời khỏi Tam Hà thôn, hơn nữa bảo đảm sau này sẽ không bao giờ ... gặp mặt lại Tiết Ảnh. Hai là chúng ta đem ngươi đánh một bữa no đòn, sau đó ném ngươi ra khỏi Tam Hà thôn. Hai con đường đó ngươi hãy chọn một cái đi?"
Cổ Tiểu Vân cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói "Ta xem ngươi thiên đình xuất hiện hắc khí, ấn đường trong đen có đỏ, hôm nay sợ rằng sẽ gặp phải tai ương đổ máu a, hay là hãy nhanh chân về nhà, đóng cửa không ra thì tốt hơn!"
"Thanh Bì ca, này... Tên này hình như là đang đùa bỡn ngươi." Một tên tiểu đệ đứng bên cạnh Thanh Bì, tiến tới nói bên tai hắn.
Thanh Bì sắc mặt tối sầm, giơ giơ nắm tay của hắn lên, tàn bạo nhìn chằm chằm Cổ Tiểu Vân, nghiến răng nghiến lợi nói "Tiểu tử thúi, ta xem ngươi có vẻ là không muốn sống rồi?" Truyện "Thiếu Niên Dược Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cổ Tiểu Vân lắc đầu, trên mặt tràn đầy thiện ý "Ta tinh thông thuật xem tướng cho nên ngươi nhất định phải tin tưởng lời của ta, nếu không ngươi sẽ chịu thiệt thòi lớn đó."
"Tiên sư nhà ngươi! Tuổi còn trẻ không làm việc gì cho tốt, hết lần này tới lần khác lại muốn làm thần côn, ta thật là khinh bỉ ngươi! Bớt nói nhảm cho ta nhờ đi, hai con đường nếu nhà ngươi còn không lo chọn, ta đây sẽ thay ngươi lựa ra một cái vậy!" Thanh Bì quơ quơ nắm tay, như một hung thần ác sát quát.
"Aizzz! Tại sao ngươi lại không tin ta chứ, ta thật sự là muốn giúp ngươi mà..."
"Ta kháo!!" Cổ Tiểu Vân còn chưa dứt lời, Thanh Bì đã vung nắm tay lên, hướng về phía Cổ Tiểu Vân hung hăng đập tới.
Cổ Tiểu Vân khẽ thở dài một tiếng, dưới chân bất động, nửa người trên khẽ nghiêng về phía sau, để cho nắm tay hắn quét tới.
"Ta khuyên ngươi nên tiết kiệm một chút sức lực đi, người hiện tại ngươi phải đối phó không phải là ta, mà là bọn hắn kìa!" Cổ Tiểu Vân thân thể hướng lên đồng thời, cong ngón tay búng ra một cái, một đạo mạnh mẽ từ khe hở bắn nhanh ra.
"Ta CAO! Tên nào con mẹ nó dùng kim đâm ta?" Kèm theo một tiếng gầm lên giận dữ, một hán tử cường tráng đột nhiên từ trong cỏ hoang, tay che cái mông nhảy lên.
"Lại Đầu! ?" Chân mày Thanh Bì đột nhiên cau chặt. Bốn tiểu đệ cùng đi với hắn cũng vội vàng nắm chặt nắm tay, tụ tập đi đến bên cạnh Thanh Bì.
Lại Đầu dùng sức mà vuốt vuốt cái mông đang đau nhức không chịu nổi của hắn, vỗ vỗ hai tay. Chỉ nghe bá bá bá mấy tiếng liền thấy mười mấy thân ảnh trước sau từ trong đống cỏ hoang đứng lên.
Sắc mặt Thanh Bì lại càng thêm ngưng trọng, nhìn chằm chằm Lại Đầu, nhấn mạnh từng lời "Lại Đầu, ngươi được lắm, hiện tại đã có chút thông minh ra rồi, lại còn biết đi mai phục người khác nữa."
Lại Đầu hừ lạnh nói "Thanh Bì, khoản nợ lần trước, hôm nay ta muốn cùng ngươi thanh toán một lần cho rõ ràng!"
"Ta phi! Chỉ bằng mấy tên oắt con đám người các ngươi đây sao?" Thanh Bì lời nói cứng rắn, trên mặt cũng không hề lộ vẻ sợ hãi, nhưng ở trong lòng của hắn đã sớm kêu khổ rồi.
Lại Đầu là một tên lưu manh nổi tiếng ở thôn kế bên thôn Tam Hà, hai người không ai phục ai, đánh nhau cũng đã không ít lần. Hiện tại người ta rõ ràng đến đây là đã có chuẩn bị, bên mình thì lại thế đơn lực bạc, một lát động thủ, nhất định chỉ có hắn là phải chịu lỗ. Quay đầu lại nhìn bốn tiểu đệ của hắn, bọn chúng lúc này trong mắt đã sớm có vài phần sợ hãi rồi.
"Ngươi nhìn xem, ta sớm đã nói hôm nay ngươi sẽ gặp huyết quang tai ương rồi, kêu ngươi hãy nhanh chân về nhà, ngươi lại cứ không tin." Cổ Tiểu Vân vẻ mặt bất đắc dĩ hướng về phía Thanh Bì nhún nhún vai.
Thanh Bì không nhịn được hung hăng trợn mắt nhìn Cổ Tiểu Vân một cái, bĩu môi quát lên "** chẳng lẻ ngươi thật đúng là thần côn?" Truyện "Thiếu Niên Dược Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cổ Tiểu Vân hắc hắc cười mấy tiếng, nói "Ngươi trước nhất đừng quản ta có phải là thần côn hay không mà không bằng chúng ta hãy làm một vụ giao dịch đi, ngươi nghĩ sao?" Truyện "Thiếu Niên Dược Vương " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Giao dịch gì?" Thanh Bì mặc dù trong lòng rất tức giận Cổ Tiểu Vân, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.
Cổ Tiểu Vân nheo nheo mắt, chỉ ngón tay về phía đám người Lại Đầu, nói "Ta giúp các ngươi giải quyết bọn họ, nhưng các ngươi phải giúp ta làm lại một chuyện."
"CAO! Ngươi hù dọa ai chứ, đừng có ở đây nói những lời vô nghĩa! Chỉ bằng vào mấy cân thịt của ngươi còn muốn giải quyết Lại Đầu, ngươi đây căn bản là một tên điên hay là một tên ngu ngốc đây?" Thanh Bì oán hận mắng một câu.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo