Chương 015: Tư Mã Tuấn Dật (nhị)
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: annemisssoco.wordpress.com
Dịch: anne
Tư Mã Tuấn Dật ôm nàng phi trở lại mặt đất.
“ Đa tạ.” Hàn Ngữ Phong cảm kích nói lời cảm tạ, cuối cũng đã không làm cho Cảnh nhi thất vọng.
“ Cảm tạ thì miễn đi, không bằng để cho ta hôn một cái.” Tư Mã Tuấn Dật xung quanh toàn tà khí nhìn nàng.
Cát, Hàn Ngữ Phong lập tức ngẩn người, trong lòng khinh thường, đứng dậy, người có quan hệ với Tư Mã Tuấn Lỗi, có thể là người tốt gì chứ.
Tư Mã Tuấn Dật nhìn thấy sự chán ghét, sự khinh bỉ trong mắt nàng, cúi người xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh nhi, khẽ hôn một cái, nói: “ Được rồi.”
Cát, Hàn Ngữ Phong lại ngẩn người, không tin hỏi: “ Ý ngươi là muốn hôn Cảnh nhi?”
“ Đương nhiên là hôn nó, một đứa nhỏ hảo đáng yêu, ngươi không nghĩ là ta muốn hôn ngươi đấy chứ?” Tư Mã Tuấn Dật cố ý dừng một chút hỏi.
“ Đương nhiên, đương nhiên không phải.” Mặt Hàn Ngữ Phong nhất thời giống như cây táo đỏ.
“ Ha ha ha ha.” Nhìn Hàn Ngữ Phong bị mình đùa giỡn, bộ dạng mị hoặc đáng yêu, lúng túng, xấu hổ kia, Tư Mã Tuấn Dật không nhịn được mà bật cười.
Mặt Hàn Ngữ Phong càng đỏ hơn, hận không thể tìm một cái hố để chui vào, thật mất mặt.
“ Oa, ca ca, ngươi hội phi, quá tuyệt!” Lúc này Cảnh nhi mới sực tỉnh lại, hưng phấn nói với Tư Mã Tuấn Dật.
“ Muốn ca ca mang ngươi và tỷ tỷ cùng nhau phi không?” Tư Mã Tuấn Dật cố ý nhắc đến ‘ngươi cùng tỷ tỷ’.
“ Không được, Cảnh nhi mau xuống.” Hàn Ngữ Phong lập tức cự tuyệt.
“ Tỷ tỷ, Cảnh nhi muốn phi mà, được không? Để cho ca ca mang hai chúng ta cùng phi.” Cảnh nhi kéo tay Hàn Ngữ Phong, nài nỉ, nó thật sự muốn phi.
“ Cảnh nhi ngoan, ngươi sao lại có thể yêu cầu người khác mang ngươi phi chứ?” Hàn Ngữ Phong ôn nhu nói với nó.
“ Nhưng mà Cảnh nhi muốn phi.” Cảnh nhi bĩu cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt tràn đầy sự kỳ vọng.
Tư Mã Tuấn Dật nhìn hai người, lắc đầu cười, một tay ôm lấy Cảnh nhi, một tay ôm lấy Hàn Ngữ Phong, đứng dậy bay lên trên đại thụ.
“ Oa, thật khá, phải không tỷ tỷ?” Cảnh nhi nhìn từ trên cao xuống, trong ánh mắt đều là sự kinh ngạc, vui mừng.
Hàn Ngữ Phong cũng phóng tầm mắt nhìn ra xa, thế giới ở bên ngoài thật tốt, phố xá náo nhiệt, nhiều người đi qua đi lại, khi nào thì nàng cùng Cảnh nhi mới có thể khôi phục thân phận tự do.
Tư Mã Tuấn Dật chú ý đến sự ưu thương trong mắt nàng, khiến tâm y không thoải mái, muốn đùa nàng, tay hơi buông nàng ra.
“ Nếu sớm ôm chặt như vậy, thì đã không phải không có việc gì sao?” Tư Mã Tuấn Dật dứt khoát rút tay mình về, tùy ý để nàng gắt gao ôm mình.
“ Ngươi là cố ý.”
“ Ta chính là cố ý đó, nếu không thì ngươi buông ra nha.” Tuấn mâu của Tư Mã Tuấn Dật trêu chọc đùa giỡn.
“ Ngươi, ngươi đê tiện.” Hàn Ngữ Phong nhìn mặt đất, cao như vậy, trong lòng rất sợ, biết y là cố ý trêu đùa mình, nhưng cũng không thể buông tay, nàng không muốn bị ngã chết.
Thân thể Hàn Ngữ Phong gắt gao dán sát vào Tư Mã Tuấn Dật, nghe thấy mùi hương ở trên người nàng, Tư Mã Tuấn Dật đột nhiên lòng say hồn mê một trận, hạ thân lại có phản ứng.
“ Tư Mã Tuấn Dật, ngươi không phải là rất nhàn, mau xuống, theo ta đến thư phòng.” Tư Mã Tuấn Lỗi về đến phủ, liền thấy một màn, không khỏi rống giận, Hàn Ngữ Phong gắt gao ôm y, cả cơ thể đều dán ở trên người y, chết tiệt, muốn câu dẫn nam nhân sao? Muốn tìm một chỗ dựa vững chắc sao?
Tư Mã Tuấn Dật phi thân một cái, liền ôm hai người phi xuống dưới, buông Hàn Ngữ Phong ra, bộ dáng phóng đãng như trước không nhịn được cười: “ Đi thôi.”
“ Ngươi tốt nhất thành thật một chút cho ta.” Ánh mắt Tư Mã Tuấn Lỗi băng lãnh đảo qua Hàn Ngữ Phong.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥yêu gia đình♥
Chương 016: Phản ứng thành thật
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: annemisssoco.wordpress.com
Dịch: anne
Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng nhìn Hàn Ngữ Phong trên mặt không có một biểu tình nào đương thay y phục cho mình, chuyện ban ngày, lại hiện lên trước mắt.
“ Thế nào? Muốn câu dẫn Tuấn Dật, muốn tìm một chỗ dựa vững chắc, muốn trốn khỏi ta sao?” Không hề báo trước, y đưa tay bóp cằm của nàng.
“ Vương gia cho là như vậy sao? Ta là người như thế nào? Ta chỉ là một nô tỳ, ta có tư cách đi câu dẫn người khác sao? Ngươi sẽ bỏ qua cho ta ư?” Hàn Ngữ Phong lạnh lùng nhìn y, không cười mà hỏi ngược lại.
“ Không, ngươi nói rất đúng, cho dù ngươi muốn nũng nịu với ai, ngươi muốn dâm đãng, ngươi cũng chỉ có thể ở dưới thân của ta, ta sẽ không buông tha cho ngươi.” Ngón tay lạnh buốt của Tư Mã Tuấn Lỗi xẹt qua mặt nàng, mang theo một tia châm biếm.
Hàn Ngữ Phong phẫn nộ nhìn y, nhưng nàng lại không có khả năng phản kháng, bởi vì, y là nắm giữ tất cả mọi thứ của nàng, kể cả thân thể cũng là của y.
Tư Mã Tuấn Lỗi nở một nụ cười khát máu, y càng ngày càng phát giác ra rằng, bộ dáng phẫn nộ không cười của nàng, ngược lại có thể khiến y muốn chinh phục, có khoái cảm mà trả thù.
Da thịt trắng nõn mềm mại như vậy, dung nhan tuyệt mỹ thế này, không thể phủ nhận, nàng thật sự rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến cho kẻ khác không thể thở được, đáng tiếc, một mỹ nhân như vậy lại là nữ nhi của Hàn Mộ Xuân.
Hàn Ngữ Phong nhìn con ngươi đen lãnh của y, từ từ tập trung hận ý lại, tựa hồ muốn chiếm đoạt nàng, nàng sợ hãi lùi về phía sau.
“ Muốn tránh, ngươi muốn lui về sau tránh?” Tư Mã Tuấn Lỗi dùng sức kéo nàng, ôm ở trong ngực mình, ở bên tai nàng tà ác nói.
Hàn Ngữ Phong hầm hầm nhìn y, nếu nàng lui về phía sau trốn, nàng nhất định sẽ trốn thật xa, đáng tiếc, nàng trốn không xong.
“ Trốn, ta không trốn, ngươi không phải là muốn tra tấn ta sao? Một lần hay mười lần thì có gì khác nhau sao?” Nàng không thèm đếm xỉa nữa.
“ Thật sao?” Tư Mã Tuấn Lỗi không nộ không hỏa, mày kiếm khinh rẻ, đôi mắt híp lại một nửa.
“ Thật.” Nói thật, bộ dạng của y hiện tại, càng khiến cho Hàn Ngữ Phong sợ hãi, nhưng không được không kiên trì thừa nhận.
‘Roẹt’ một tiếng, y phục ở trên người rơi xuống đất, lộ hết ra ngoài.
“ A.” Một hồi, lại một hồi nữa, Hàn Ngữ Phong không tự chủ được mà kinh hô thành tiếng, hai tay che ngực.
Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng nhìn bộ dáng thất kinh của nàng, trước mắt y giả vờ, không khỏi quá non, nhưng mà, không thể phủ nhận, thân thể của y hiện tại đương nổi lên dục vọng nguyên thủy, da thịt trắng thuần mềm mại đáng yêu tựa thủy tinh trong suốt, làn da lạnh buốt, xương quai xanh hình con bướm càng thêm gợi cảm mê người…….
Tư Mã Tuấn Lỗi cũng không chịu được thân thể đương đau nhức khó chịu, nháy mắt loại bỏ ‘trở ngại’ của thân thể, mạnh bạo đặt nàng ở trên giường, hạ thân gắt gao thúc vào Hàn Ngữ Phong.
Tâm Hàn Ngữ Phong cả kinh, nàng biết, đêm nay, y lại bắt đầu điên cuồng đoạt lấy mình, biết rằng phản kháng cũng vô dụng, thả lỏng, tùy ý y, nhưng mà trong lòng có chút hoảng sợ, sự đau đớn kia đã từng trải qua.
Hai tay Tư Mã Tuấn Lỗi gắt gao giữ hai tay nàng lại, cúi đầu, thô bạo đoạt lấy đôi môi ngọt ngào của nàng, Hàn Ngữ Phong không có phản kháng, không có đáp lại, như con rối tùy ý y.
Tư Mã Tuấn Lỗi tình dục tăng vọt, đã không muốn chú ý đến chuyện gì khác, ngạo nghễ động thân một cái, thật sâu, hoàn toàn tiến vào chỗ sâu nhất của Hàn Ngữ Phong, hung mãnh chuyển động.
Hàn Ngữ Phong cảm giác được thân thể của mình không có sự đau đớn như lúc trước, ngược lại vận đồng theo y, dần dần nổi lên phản ứng.
“ Muốn sao? Thoải mái sao?” Tư Mã Tuấn Lỗi lúc này lại đình chỉ động tác, nhìn nàng từ phía trên, tuấn mâu đùa cợt.
“ Không muốn.” Hàn Ngữ Phong nghiến răng, cố ý xem nhẹ khoái cảm của thân thể, hung hăng phun ra hai chữ.
“ Thật không? Nhưng mà, thân thể của ngươi so với ngươi thành thật hơn kìa, ngươi xem, nó rất muốn.” Tư Mã Tuấn Lỗi đưa tay luồn vào nơi ướt át của nàng, tà ác nói.
“ Ngươi……” Hàn Ngữ Phong thẹn quá thành giận, lại không biết nói gì phản bác lại y, mặc dù biết y cố ý khiến nàng khó xử, muốn đá y ra rồi đứng lên rời đi.
Tư Mã Tuấn Lỗi lại động thân một cái tiến vào nàng, thân thể gắt gao giam cầm nàng, mỗi một lần ‘xung kích’ đều tiến vào chỗ sâu nhất……
Ngoài phòng hàn ý tập nhân(1), trong phòng xuân ý dạt dào.
(1) Tập nhân: tập kích người khác.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥yêu gia đình♥
Chương 017: Tiểu thiếp của Vương phủ (nhất)
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: annemisssoco.wordpress.com
Dịch: anne
“ Xin hỏi, người nào là Hàn Ngữ Phong?” Một tiểu cô nương mười ba tuổi đi đến phòng bếp, nhìn mọi người bên trong hỏi.
“ Là ta, có việc gì không?” Hàn Ngữ Phong đang lau bát vội vàng đứng lên.
“ Mời ngươi theo ta đến Tranh Hợp Tình Uyển, phu nhân gọi ngươi, đi thôi.” Tiểu nha hoàn nhìn nàng, ánh mắt biểu lộ sự lo lắng.
Hàn Ngữ Phong đi theo nàng, trong lòng nghi hoặc, phu nhân nào, Thúy Hà, nàng còn biết, muốn hỏi tiểu nha hoàn một chút, nghĩ đến địa vị của mình ở Vương phủ, lại không dám mở miệng.
“ Đến rồi, ngươi vào đi.” Tiểu nha hoàn đứng ở cửa, để nàng tự vào.
Hàn Ngữ Phong gật gật đầu, mở cửa tiến vào, nhìn tiểu nha hoàn phía sau muốn nói gì đó lại thôi.
Bước vào, Hàn Ngữ Phong liền phát bên trong có bốn người, mỹ nhân vận y phục vàng, lục, lam, phấn, điểm duy nhất giống nhau chính là sự quyến rũ, mĩ lệ, trang điểm lộng lẫy, còn có ánh mắt thù hận ghen tị, nàng còn biết thêm, người vận lục y chính là Thúy Hà.
“ Nô tỳ tham kiến phu nhân.” Hàn Ngữ Phong khom người ra vẻ thấp kém, đối với nàng dịu dàng thi lễ.
“ Đứng lên đi, ngẩng đầu lên.” Một thanh âm nghe rất êm tai truyền đến.
“ Dạ.” Hàn Ngữ Phong chậm rãi ngẩng đầu lên.
“ Đúng là một mỹ nhân, trách không được Vương gia hàng đêm đến chỗ ngươi, đều quên mất tỷ muội chúng ta.” Thanh âm dễ nghe, một nữ tử khoác áo màu vàng bước đến trước mặt nàng, ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt của nàng, trên mặt mang theo một nụ cười mỉm, nhưng ánh mắt lại ghen ghét, khiến cho Hàn Ngữ Phong nhịn không được run rẩy.
‘Chát’ một tiếng, một bàn tay tát Hàn Ngữ Phong, khuôn mặt của nữ tử lập tức trở nên phẫn hận: “ Con tiện nhân ngươi, muốn câu dẫn Vương gia sao? Đừng suy nghĩ viễn vong, y chỉ là hận ngươi, hận ngươi, biết chưa?”
“ Ai u, Yêu Liên tỷ tỷ, đừng nóng, không đáng để tức.” Phấn y nữ tử bước đến ngồi xuống trước mặt Hàn Ngữ Phong, ánh mặt linh hoạt đáng yêu nhìn Yêu Liên.
‘Chát’ một tiếng, lại một bàn tay tát Hàn Ngữ Phong, sau đó, nữ tử cười khanh khách: “ Tỷ tỷ, như vậy có phải là phối hợp ăn ý không?”
Hàn Ngữ Phong thật không ngờ, bề ngoài thoạt nhìn như những nữ tử đáng yêu, tâm lại ác độc đến vậy, trên mặt nóng rát đau đớn.
“ Vũ muội muội nói rất đúng.” Trên mặt Yêu Liên mang theo nụ cười âm độc.
“ Ai nha, ta nói các người nghe, cũng đừng quá thương hương tiếc ngọc.” Lam y nữ tử cùng Thúy Hà bước đến.
Sự giáo huấn vừa rồi, Hàn Ngữ Phong tin tâm các nàng không tốt mà thương tiếc mình, lạnh lùng nhìn các nàng, còn muốn dùng thủ đoạn đùa giỡn gì nữa.
“ Thúy Hà muội muội cùng tiểu Vân muội muội, tỷ tỷ dạy thương hương tiếc ngọc như thế nào?” Yêu Liên giả bộ thỉnh giáo.
Mặt Thúy Hà cùng tiểu Vân khẽ biến, tâm Hàn Ngữ Phong cả kinh, các nàng muốn làm gì?”
‘Binh’ hai tiếng, Hàn Ngữ Phong khuỵu chân xuống, nàng quỳ xuống, đầu gối chạm đất, rất đau.
“ Ha ha ha ha.” Bốn nữ nhân cười lớn trên nỗi đau của người khác.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥yêu gia đình♥
Chương 018: Tiểu thiếp của Vương phủ (nhị)
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: annemisssoco.wordpress.com
Dịch: anne
Hàn Ngữ Phong phẫn nộ nhìn các nàng, không thể tưởng tượng được rằng những nữ tử mĩ lệ, lại đều là những nữ nhân có tâm địa độc ác, đơn giản là vì ghen tị với nàng, nhưng mà có ai biết được, nàng ước gì y đi sủng hạnh các nàng, buông tha cho mình.
“ Thế nào? Không phục?” Yêu Liên khom người xuống.
“ Ta là thương hại các ngươi, muốn sự sủng ái của Vương gia, muốn tâm của nam nhân kia, đối phó ta, có ích sao? Nữ tử trong thiên hạ có bao nhiêu? Chẳng lẽ Vương gia muốn một người, các ngươi liền đối phó với người đó sao? Cho dù các ngươi có đối phó với tất cả nữ nhân, nhưng mà xem lại các ngươi đi, giả vờ kết thân tỷ muội, các ngươi không nghĩ mình quá ghê tởm sao? Ta thì cảm thấy thật ghê tởm, ta rốt cục đã biết, Vương gia vì cái gì mà không thương các ngươi, một đám mĩ mạo như hoa, tâm lại độc ác như rắn rết.” Hàn Ngữ Phong miễn cưỡng đứng dậy, nhìn các nàng, lạnh lùng châm biếm.
“ Ngươi, con tiện nhân ngươi, dám nói chúng ta như vậy, xem ra, không giáo huấn ngươi là không được.” Yêu Liên có chút thẹn quá hóa giận, hung tợn nói, trên mặt nàng có chút sắc giận.
“ Thế nào? Bị ta nói trúng nên chịu không nổi?” Hàn Ngữ Phong tiếp tục châm biếm, hoàn toàn quên mất tình cảnh hiện tại của mình.
“ Con tiện nhân.” Yêu Liên mắng xong. ‘Chát’ lại tát nàng một cái.
“ Ta là tiện nhân, thì phu nhân là người cao quý chắc? Là Vương phi sao?” Chịu đựng sự buốt rát đau đớn ở trên mặt, Hàn Ngữ Phong nói đến sự thống khổ của nàng, tiểu thiếp thực chất không có địa vị gì cả.
“ Ngươi, các tỷ muội đánh nó cho ta.” Yêu Liên tức điên.
Ba nàng nhìn nhau, chậm rãi vây quanh Hàn Ngữ Phong, vươn tay, Hàn Ngữ Phong nhận mệnh nhắm mắt lại, nàng biết, bản thân không thể tránh được.
“ Các ngươi đang làm cái gì thế?” Tư Mã Tuấn Lỗi đẩy cửa vào, nhìn các nàng, lạnh lùng hỏi, kỳ thật, y đã sớm đến đây, hôm nay, y mới biết được, chúng tiểu thiếp của y trước mặt y luôn biểu hiện sự ôn nhu động lòng người, lại hèn hạ đê tiện ngoan độc như thế.
“ Vương gia, con nô tỳ kia thất kính với chúng tỷ muội, vì vậy, chúng ta muốn dạy dỗ nàng một chút.” Yêu Liên phát run, bởi vì, trên mặt Hàn Ngữ Phong có dấu tay trả thù của các nàng, nàng sợ Tư Mã Tuấn Lỗi hội trách tội các nàng, vì y chính là có tiếng lãnh khốc vô tình, hỉ nộ vô thường.
“ Đúng vậy, Vương gia, ngươi hãy thay chúng ta làm chủ nha.” Ba nàng cùng đi đến, vây quanh Tư Mã Tuấn Lỗi, giả bộ ủy khuất, nũng nịu nói.
Hàn Ngữ Phong lạnh lùng nhìn các nàng, giả bộ diễn trò, cũng thật khiến kẻ khác buồn cười đấy, nàng không tin, Tư Mã Tuấn Lỗi hội nhìn không ra.
“ Nga, đã vậy, các ngươi giáo huấn được lắm, con nô tỳ này đã làm gì?” Ánh mắt Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm Hàn Ngữ Phong, nhìn thấy mắt nàng không cười cùng sự châm chọc, tuy biết rằng, đấy không phải lỗi của nàng, là các nàng cố ý khiêu khích, nhưng mà y chỉ ngầm thừa nhận hành vi của các nàng.
“ Vương gia, quên đi, đối với một con nô tỳ, thiếp thân vẫn là không đành lòng xuống tay.” Yêu Liên tựa vào người Tư Mã Tuấn Lỗi, ôn nhu nói, so với hồi nãy thì như hai người hoàn toàn khác nhau.
“ Đúng vậy, Vương gia.” Các nàng kia cũng theo đuôi phụ họa, thân thể đều dán trên người y.
“ Thật không? Vậy để cho nàng ra ngoài đi.” Trên mặt Tư Mã Tuấn Lỗi không có một biểu tình nào, lửa giận trong mắt càng ngày càng nhiều, không đành lòng xuống tay, nếu không bản thân tận mắt chứng kiến, y có lẽ đã bị các nàng lừa gạt, vì hôm nay người chịu đòn không phải là Hàn Ngữ Phong, nên y mới bỏ qua cho các nàng, đơn giản là vì nàng, cho nên y mới tùy ý các nàng.
“ Ngươi còn không mau cút ra ngoài.” Yêu Liên quay đầu nói với Hàn Ngữ Phong.
“ Vâng, nô tỳ cáo lui.” Hàn Ngữ Phong lạnh lùng đảo mắt nhìn các nàng, cúi người thi lễ xong rồi xoay người ly khai.
Nhìn nàng rời đi, Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng đẩy các nữ nhân tựa vào người y ra.
“ Vương gia, sao thế?” Yêu Liên cùng các nàng đều không rõ Vương gia sao lại trở mặt như vậy.
“ Sao? Không phải là các ngươi là người hiểu rõ nhất sao? Về sau, đừng có mà nghĩ sử dụng thủ đoạn làm loạn ở trong Vương phủ của ta, nếu không, đừng trách ta không khách khí.” Con ngươi đen của Tư Mã Tuấn Lỗi lãnh như băng hàn.
Khiến cho Yêu Liên cùng các nàng không nhịn được mà run lên: “ Vâng, thiếp thân đã rõ.”
“ Biết vậy là tốt.” Tư Mã Tuấn Lỗi xoay người ra ngoài. Các nàng phía sau thở dài một hơi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥yêu gia đình♥
Chương 019: Gặp nhau ở hoa viên
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: annemisssoco.wordpress.com
Dịch: anne
Hàn Ngữ Phong từ trong Hợp Tình Uyển bước ra, ngồi trên ghế đá ở hoa viên, xoa xoa đầu gối sinh đau, từng giọt từng giọt nước mắt trong suốt từ mĩ mâu rơi xuống.
Sự khổ sở của nàng, sự đau đớn của nàng, sự oán giận của nàng, sự bất đắc dĩ của nàng, sự ủy khuất của nàng, nàng không thể kể với một ai, từ một thiên kim tiểu thư với mười ngón tay không dính sự đời, lạc thú của trần gian, lại suy đồi xuống làm một nô tỳ tối đê tiện hay còn là một nô tỳ thay người khác ‘làm ấm’ giường, nàng cũng từng có những mộng tưởng, sự mơ mộng của một thiếu nữ, tưởng tượng cảnh vợ chồng ái ân, cùng nhau có một cuộc sống tốt đẹp, nhưng mà, hết thảy mọi thứ ở hiện tại lại không như vậy, phía trước không có một tia sáng sủa, chỉ có sự hắc ám vô tận, nàng chỉ có thể vì Cảnh nhi, mà bản thân miễn cưỡng sống ở trên đời này.
“ Ngươi ổn chứ?” Một thanh âm nhu nhược vang lên, theo sau là một chiếc khăn lụa màu hồng nhạt xuất hiện trước mặt.
“ Đa tạ ngươi, Châu nhi cô nương, ta không sao.” Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu cảm kích, nói lời cảm tạ với Châu nhi, người duy nhất trong Vương phủ có thể nói chuyện với nàng chỉ có một mình Châu nhi.
“ Không sao cái gì chứ? Mặt sưng húp cả lên, các nàng cũng thật quá đáng.” Khuôn mặt của Châu nhi tái nhợt mang theo một tia đau đớn, trách cứ các nàng rồi ngồi xuống.
“ Châu nhi cô nương như thế nào biết là do các nàng?” Hàn Ngữ Phong hơi giật mình.
“ Có gì đâu mà khó đoán chứ, các nàng là ghen tị, oán hận ngươi, ngươi đêm nào cũng cùng Vương gia……, trong phủ không hề có một bí mật nào hết.” Châu nhi cười cười, ánh mắt có chút mập mờ.
Mặt Hàn Ngữ Phong ửng đỏ, bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: “ Các nàng ở nơi đó đều biết chân tướng của sự việc?”
“ Ở trong mắt các nàng chân tướng không quan trọng, quan trọng là…… Kết quả.” Châu nhi yếu ớt nói.
“ Châu nhi cô nương, ngươi biết chân tướng chứ? Biết vì cái gì mà Vương gia muốn trả thù ta, Mai nhi là ai?” Hàn Ngữ Phong có chút kích động kéo tay nàng, hỏi về sự nghi hoặc ở trong lòng đã lâu.
“ Ai, kỳ thật hết thảy đều không có liên quan đến ngươi, nhưng mà, Vương gia, y không thể buông tha được, khiến ngươi vô tội chịu oan……” Châu nhi thở dài, vừa mới mở miệng, đã bị đánh gãy.
“ Châu nhi, ngươi sao lại ở đây? Mau về phòng đi, nơi này gió lớn, thân thể ngươi lại không khỏe.” Tư Mã Tuấn Lỗi từ xa nhìn thấy Hàn Ngữ Phong ngồi cùng với Châu nhi, không khỏi bước nhanh đến, ôn nhu quan tâm đến Châu nhi, thuận tay đỡ nàng đứng dậy.
Hàn Ngữ Phong quả thật có chút không thể tin được, một nam nhân tàn bạo, hung ác, lãnh khốc như vậy, lại có ánh mắt cùng động tác ôn nhu như thế, xem ra y thật sự là hận mình, nhưng mà vì cái gì hận nàng?
“ Ngươi, về sau tránh xa Châu nhi ra, đừng nghĩ đến việc tái tổn thương nàng.” Tư Mã Tuấn Lỗi lại nhìn về phía Hàn Ngữ Phong, ánh mặt lại đột nhiên trở nên âm lãnh ngoan độc.
“ Vương gia, không phải, không nên trách nàng, chúng ta chỉ vô tình gặp nhau thôi, đương nói đến việc ta tin nàng không hội hại ta, sự tình trước kia không phải là không có chứng cứ xác minh là nàng làm sao? Khụ khụ khụ. Khụ khụ khụ……” Châu nhi vội vàng thay nàng giải thích, còn chưa kịp dứt lời, liền kịch liệt ho khan.
“ Châu nhi”
“ Châu nhi cô nương”
Hàn Ngữ Phong cùng Tư Mã Tuấn Lỗi lo lắng lên tiếng cùng một lúc, Hàn Ngữ Phong vươn tay, muốn đỡ lấy Châu nhi, lại thấy ánh mắt băng lãnh cảnh cáo của y, thu hồi tay.
“ Châu nhi, ta đưa người về phòng, về sau ít ra ngoài, còn nữa, nhớ kỹ rằng không phải ai cũng thiện lương.” Tư Mã Tuấn Lỗi ôm lấy nàng, hoàn toàn không chú ý đến Hàn Ngữ Phong, ôm nàng bước đi.
“ Vương gia, ta biết rồi.” Thanh âm Châu nhi ôn nhu mang theo một tia vui mừng.
Hàn Ngữ Phong nhìn bóng dáng Tư Mã Tuấn Lỗi ôm Châu nhi, Châu nhi cô nương, nàng là ai? Vì cái gì y lại quan tâm, ôn nhu với nàng như vậy, tiểu thiếp của y, gia nhân của y, cũng không phải, bởi vì tất cả mọi người đều gọi nàng là cô nương, vừa không phải là phu nhân, cũng chẳng phải quận chúa.
“Tỷ tỷ đi rồi, tính tình Vương gia sao lại trở nên tàn nhẫn như thế?” Những lời này đột nhiên xuất hiện ở trong đầu nàng, Châu nhi là muội muội của Mai nhi sao?
Nếu Châu nhi là muội muội của Mai nhi, vì cái gì mà nàng không hận mình? Hàn Ngữ Phong mê muội, vì cái gì nàng phải chịu đựng hết thảy, cũng không cho nàng biết được chân tướng của sự việc?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥yêu gia đình♥