Thư là đo An viên ngoại gởi lại. nội đung lại đo Thanh La viện Tụ Nhi cô nương chấp bút, về phần theo thư mang về đến một đổng bình bình lọ lọ. lại là An viên ngoại nghiến răng nghiến lợi. đau lòng vô cùng phụ tặng. Từ ngày đó trở đi. Hạ Tầm tựa như một phụ nhân vêu thích làm đẹp. mỗi ngày ti mi bảo dưỡng làn da, mưa gió không tới.
Mồi ngày trời còn chưa sáng, hắn phải rời giường, sau khi rời giường chuyện đầu tiên chính là tiến hành tắm rửa. tắm rửa dùng nước là nước gạo trắng. Đến trưa, hắn còn phái tắm lại một lẩn, lúc này đây nước dùng tắm rửa là một thùng nước trà xanh màu xanh nhạt. Đến buổi tối càng thêm phiền toái, hắn trước phải dùng rượu vàng cùng lòng trắng trứng khuấy lên thành sữa tắm. tinh tế bôi khắp toàn thân, cứ như vậy trần truồng trong phòng ít nhất một canh giờ. sau đó lại dùng nước trà xanh rửa sạch toàn thân.
Chờ khi hắn lên giường, còn phải đùng chè xanh đắp mặt, một ngày xuống, hắn cận thận rườm rà. thật sự so với một vị khuê tú thiên kim ngoại trừ dung nhan ra thì không để ý tới bất cứ chuyện gì khác. Mà chuyện làm cho hắn không được tự nhiên nhất, chính là bôi thứ sữa tắm dùng rượu vàng cùng lòng trắng trứng làm nguyên liệu, hắn không cách nào bôi lên phía sau lưng mình, cũng Chỉ có thể do Trương Thập Tam giúp đỡ.
Tuy nói bộ vị bôi lên giới hạn ở phía sau lưng, nhưng bị một đại nam nhân “ôn nhu” như Vậy vuốt ve da thịt mình, còn phải thoát trần truồng. Hạ Tầm rất không thích ứng, nhất là Trương Thập Tam... Hạ Tầm có cảm giác hắn đối với cơ thể to lớn phi thường cảm thấy hứng thú. Con gái Vương quản sự là cô nương thôn quê thanh tú xinh xắn. hơn nữa hoạt bát đáng yêu. dáng người phát dục đầy đủ, mỗi lần đến mỏ đá, đều là đối tượng nhìn chăm chú của lũ đàn ông, tiểu cô nương đối với vị người hầu của ông chủ này rất có một chút ý tứ, mỗi lẩn đến đều là một Thập Tam Lang hai Thập Tam Lang, mà Trương Thập Tam vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, liền nhìn nàng thêm chút cũng lười liếc.
Thanh niên cường tráng, loại tình trang đối với nữ sắc không đếm xia đến này vốn thì có điểm khác thường, ngược lại khi mình mỗi lần lõa lồ thân thể tắm rửa, cặp mắt của hắn lại trở nên đặc biệt sáng ngói, con mắt luôn ở trên người mình qua lại. nhất là vì mình bôi “sữa tắm”, hắn tựa như đặc biệt có hứng thú. rất chuyên chú. rất có kiên nhẫn, cũng không biết hắn là có ham mê bất lương nào đó. hay bởi vì từ thiếu niên đã ở trong nhà ngục của Cẩm y vệ dụng hình, tâm lý có chút vặn vẹo. đem thân thể hắn ảo tường thành đối tượng dụng hình. Tóm lại, mỗi lần bị đôi tay của Trương Thập Tam liên tục xoa lên trên thân, toàn thân của hắn cũng không được tự nhiên.
Nhưng mà những phương pháp này hiệu quá là rõ ràng, màu đa của Hạ Tầm từng ngày trắng nõn ra, đương nhiên, đây chỉ là đối với hắn trước kia mà nói. Màu da biến hóa, hơn nữa cử chi lòi nói và việc làm của hắn càng ngày càng không có sơ hở. coi như là với con mắt của Trương Thập Tam cũng rất khó tìm ra sai sót gì.
Chỗ thiếu hụt tất nhiên vẫn có. nói ví dụ như Dương Húc là tú tài. bản lĩnh ngâm thơ làm phú Hạ Tâm vô luận như thế nào cũng không còn biện pháp ứng phó. hắn không có khả năng có nội tình văn hóa như Dương Húc. VỊ kia trên lưng có ba tràm thủ thơ Đường, quen thuộc cả trăm bài văn thơ đối ngẫu, có thể ở trước mặt văn nhân chân chính xưng tài tử. khiến cho hắn đối với ngươi quỳ bái, đây bất quá là mò trăng dưới nước mà thôi.
Văn nhân văn hóa tu dưỡng là thẩm thấu đến các mặt trong cuộc sống của hắn ghi một phong thư, nói vài lòi tửu lệnh, thường thức một bộ tranh chữ... mỗi một sự kiện đều cần ngươi có văn hóa rèn luyện hàng ngày tương đương thâm hậu, cần ngươi ngay trên bàn tiệc phát huy. đó là không có văn hóa thường quy lệ trao đôi. cũng không phải lưng có vài phó văn thơ đối ngẫu là có thể ứng phó được, vô danh khí thì thôi, ngươi nếu dám dùng một bài thơ của danh nhân nào đó đê dương danh thì Chỉ có bại lộ càng nhanh hơn.
Cũng may Dương Húc sau khi khảo trúng sinh đồ. một lòng kinh doanh gia nghiệp, đã mất tâm đốc lòng cẩu học. người hắn kết giao, phân lớn là người cùng làm ăn nếu không nữa thì cũng chính là một số kẻ ân chơi trác táng, tràng diện đê hắn khoe tài văn thơ cũng không nhiều, nếu quả thật đụng phải trường họp như vậy, cũng Chỉ có thể qua loa tắc trách mà qua, ngươi không muốn làm phú ngâm thơ. người bên ngoài cũng không thể bắt buộc ngươi, lưng
Chỉ có vài câu thi từ là còn đi bộc lộ ra. chuyện ngu xuẩn như vậy hắn sẽ không cần đi làm.
Trương Thập Tam rửa sạch tay. dùng khăn mặt lau khô. trở lại bên cạnh bàn ngồi xuống, bưng lên một ly trà. dùng trà nắp nhẹ nhàng gầy lá trà trên mặt nước, ân cân dạy bảo nói: “Tất cả sự tình mà ta cho ngươi biết, đều phải nhớ cho kỹ, nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, ta cho ngươi biết, chỉ là chuyện ta biết rõ vê Dương Húc. người mà Dương Húc tiếp xúc. chuyện biết được, cũng không giới hạn như thế.
Ta công khai thân phận chỉ là một người hầu bên người Dương Húc. cho nên có rất nhiều trường hợp ta không thể có mặt. ngươi bất cứ lúc nào cũng có khả năng gặp được đủ loại nhân vật cùng tình huống, ta không cách nào kịp thời chi điểm cho ngươi, ngươi Chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Đúng rôì còn nhớ rõ ta và ngươi đê cập qua, Dương Húc có khả nàng có nữ nhân? Ta nói nữ nhân tất nhiên không phải nữ nhân mà hắn tầm hoan mà là chuyện hắn tầm hoan yêu đương vụng trộm. Các nàng cùng Dương Văn Hiên có quan hệ xác thịt, đối với thân thể hắn hiểu chỉ sợ... ngươi như gặp được mà nói. rất khó nói có thể lộ tây hay không”.
Hạ Tầm quẫn nói: “Nếu quả thật đụng phải nữ tử như vậy, ta có thể tìm chút ít lấy cớ không hề cùng nàng lui tới. như vậy chẳng phải ổn sao?”
Trương Thập Tam trầm ngâm một lát. lắc đầu nói: “Ta nói cho ngươi biết, là hy vọng ngươi có chỗ chuẩn bị. để khi chuyện đến không hoảng sợ thất thổ. ngược lại bị người nhìn phá thân phận. Ta cảm thấy ngươi nên tìm một người mới. như vậy mới có cớ vứt bỏ tình yêu cũ. Nhưng mà tình hình cụ thể cũng phải hành sự tùy theo hoàn cảnh, như nàng kia là phụ nhân đã kết hôn thì thôi, nếu là nữ tử chưa lập gia đình, thì không thể quơ đũa cả nắm, nói không chừng ngươi còn phái lá mặt lá trái, ứng phó xuống”.
Hạ Tầm ngạc nhiên nói: “Cái đó và đã lập gia đình có quan hệ gì?”
Trương Thập Tam nói: “Đương nhiên là có quan hệ. phụ nhân đã kết hôn bất kể là xuyện phá thân phận của ngươi, hoặc là nghĩ đến ngươi tìm tình mới mà lòng sinh oán hận, phân lớn cũng không dám đường hoàng, Những nếu là nữ tử chưa lập gia đình, một khi bị nàng nghĩ đến ngươi thay đôi tâm. dứt khoát sẽ quyết tâm công khai, hắc hắc... ngươi đã không quan thân lại chưa kết hôn. như vậy phiền toái đã tìm đến rồi”.
Hạ Tầm càng thêm không hiểu, mờ mịt nói: “Cái đó và có làm quan hay không. có thành thân hay không thì có quan hệ gì?”
Trương Thập Tam nói: “Đương nhiên là có quan hệ. Ngươi đừng xem làm quan uy phong bát diện, tựa như có thể muốn gi làm đó. thật ra không phải, phẩm tính đạo đức làm quan như thế nào. là triều đình coi trọng nhất. tuy nói rất nhiêu người làm quan phẩm tính cũng không tốt. cũng làm được quan lớn. nhưng đó là ở trong tối những gièm pha này một khi bày ra trên mặt bàn cũng không được.
Người có quan thân nếu cùng người khác thông dâm. không chỉ chịu triều đình nghiêm khắc xử theo phép luật, cho dù bị người động hình phạt riêng biệt. quan phủ cùng không quản, chết cũng là chết vô ích. triều đình muốn chính là nghiêm khắc trừng phạt, răn đe. Nhưng dân chúng bình thường như phạm vào tội này. xử phạt phân lớn là đánh cho một trận, lại phán phạt hai năm cưỡng bức lao động là xong việc, cái cưỡng bức lao động này còn có thể dùng tiền đền.
Cái này vẫn chưa hết, nếu đương sự là nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả chồng, quan viên thẩm tra xử lí sẽ vêu cầu hai bên phải kết thành vợ chồng, nếu có một phương không chịu đáp ứng, người này liền chung thân không được tái hôn. đây là thường lệ. Ngươi có công danh tài sản, lại kiêm tuổi trẻ anh tuấn, vốn là lang quận như ý trong lộng các cô gái. một khi nàng kia nghĩ đến ngươi có người mới. dứt khoát liêu mạng danh tiết mất hết cũng phải phanh phui ra, kết quá như thế nào. ngươi cũng biết rồi chứ?”
Một đòng mồ hôi lạnh từ tóc mai của Hạ Tầm lặng lẽ chảy xuống: “Ta... chi muốn thân phận cùng tài sản của hắn nữ nhân của hắn... cũng sẽ không tới..
Chạng vạng, ráng màu đầy trời.
Núi xa. sông chảy, cây xanh, cò xanh, còn có con đường uốn lượn đi xa. tất cả đều bịt kín một tầng ánh vàng nhàn nhạt. Thật lâu trước kia, nơi này là mảng lớn ruộng tốt. từ khi thiên tai nhân họa, dân cư từ từ rất thua thớt, rất nhiều ruộng đồng đều hoang vu. Muốn đem một khối đất hoang chinh lý thành điền viên cũng không dễ dàng, nhưng muốn khiến nó một lần nữa biến thành đất hoang cũng rất đơn giản.
Nhưng mà hiện tại người đời tới Sơn Đông nhân khẩu càng ngày càng nhiều, Đại Minh cũng đang từ từ đi về hướng hưng thịnh, tuy hôm nay bọn họ giục ngựa tới nơi này vẫn là một mảng cánh đồng hoang vu. tin tưởng tiếp qua hai năm. cò dại um tùm ở đây sẽ biến thành hoa màu.
Hạ Tầm cùng Trương Thập Tam đầu đội mũ che nắng, tất cả cưỡi một thớt hồng mã, tại cánh đồng hoang vu khi thì chậm rãi mà đi. khi thì vung rơi phi nhanh, tuy nói hiện tại mặc dù còn nói không có kỳ xảo cao minh gì. nhưng mà thuật cưỡi ngựa của hắn cũng đã có đường có nét.
Trương Thập Tam giục ngựa theo ở bên người hắn. lớn tiếng nói: “ĐÚng. chính là như vậy. khi tay trái phải nắm cương, thì dây cương nhất định phải thủy chung bảo trì chiều dài ngang nhau, ưỡn ngực thăng eo. dây cương nắm chặt ở trong lòng tay. động tác giục cương lại buông lòng một ít. thân thể của ngươi phải theo thân ngựa phập phồng, hai chân tất nhiên làm ra động tác đứng lên ngồi xuống, hảo. tốc độ mau hơn một ít”.
Hạ Tầm hết sức chăm chú thao túng tuấn mã, Trương Thập Tam quất ngựa đi theo, đột nhiên hỏi: “Thế tử Tề '.‘ương tên gì?”
Hạ Tầm liền há miệng đáp: “Chu Hiền Đình”.
“Thứ tử cùng tứ tử thì sao?”
“Thứ tử Nhạc An Quận vương Chu Hiền chí, tứ tử Bình Nguyên Quận vương Chu Hiền Hách”.
“Tề vương là người như thế nào":
“Tề vương biết quân sự. thõng vũ lược, hướng về binh gia. Tính tình cương liệt mà ngang ngược kiêu ngạo, thích mời chào giang hồ hào kiệt cùng phương sĩ dị nhân..
Hạ Tâm chậm rãi mà nói. thong đương tự nhiên.
Không thể không nói. Cẩm y vệ thật là một tổ chức phi thường, bọn họ không chỉ có tổ chức nghiêm mật. hơn nữa có hiệu suất làm việc cực cao cùng lượng lớn nhân sĩ chuyên nghiệp, bất kể là nằm vùng dò hỏi hay sưu tập tình báo. bọn họ đều có rất nhiều nhân tài. Trương Thập Tam vì đê cho hắn giả mạo Dương Văn Hiên, chuẩn bị rất đầy đủ tường tận. so sánh với lúc trước cảnh sát an bài Hạ Tầm nằm vùng thì cũng không thua kém gì.
Hậu nhân nói chuyện say sưa nhất là Cẩm y vệ quyền thế ngút trời cùng ngang ngược, lại rất ít chú ý tới đã rừng có một số bí điệp Cẩm y vệ phụng mệnh tại nước khác tha hương, ở những nơi nguy hiểm gian khổ mấy chục năm như một ngày tiềm phục xuống, là kiên nhẫn cỡ nào. trá giá hy sinh bao nhiêu, có rất ít người chú ý tới bọn họ vì thống nhất Đại Minh, bọn họ đã mạo hiểm Tính mạng, lẻn vào phượng bắc thảo nguyên Triều Tiên. Nhật Bản... đối với sưu tập tình báo dị tộc biểu hiện cực tốt. vì triều đình quyết sách cung cấp bao nhiêu cống hiến. Thanh đao sắc bén này nếu như dùng đúng chỗ. thì thật ra có rất nhiều đất dụng võ.
“Thế tử cùng Chư Tử mấy tuổi được phong, vương phủ có mấy vệ binh mã, bái yết Tề vương thì lễ nghi như thế nào?”
“Thế tử, Chư Tử, mười tuổi được phong, trường tử lập là Vương thế tử. nhận kim sách kim ấn. Chư Tử phong quận vương, nhận ngân sách ngân bảo. thế tử quan phục là nhất phẩm quan, quận vương quan phục cùng nhị phẩm quan. Tề Vương phủ có ba vệ hộ quân, tông cộng chín ngàn chín trăm người, quân tịch chịu sự quản lý Binh bộ. trực tiếp chịu Vương gia chi huy, không bị địa phương quản thúc. Tất cả quy chế của Thân vương, đều thua hoàng đế
một Cấp. công hầu đại thần đều ở dưới. Chờ bái yết thân vương, đều phải quỳ xuống mà gặp”.
Trương Thập Tam vui vẻ nói: “Hạ Tầm. ngươi trí nhớ rất tốt, đáp một chữ không sai”.
Hạ Tầm phảng phất giống như không nghe thấy, vẫn là giục ngựa đi về phía trước, Trương Thập Tam cười ha ha nói: “Dương Văn Hiên, ngươi vượt qua kiểm tra rồi!”
Hạ Tầm lúc này mới quay đầu lại ôm quyền nói: “Đây đều là đại nhân dạy bảo tốt”.
Trương Thập Tam cười cười, lại lắc đầu: “Rốt cuộc được hay không, không phải ta nói là tính, mà là phái xem ngươi có thể không giấu diếm được cà Thanh châu, làm cho người ta nhận định ngươi chính là Dương Văn Hiên. Ngày mai. chúng ta phái trở về rồi”.
Hạ Tầm giật mình nói: “Nhanh như Vậy sao?”
Trương Thập Tam nói: “Tiếp qua vài ngày nữa chính là ngày sinh Tề vương, ngươi là người dưới trướng Tề vương, vô luận như thế nào cũng phải đi chúc thọ. Ngươi phải trở về, cũng làm quen một chút, nếu như ngay cả người nhà cùng bằng hữu Dương Húc cửa ải này đều gây khó mà nói. ngươi làm sao có thể trèo lên được cánh cửa vương hầu?”
Hắn hít vào một hơi. nhìn sang hoàng hôn phương xa. lẩm bẩm: “Là con lừa hay ngựa, cũng nên lôi ra mà thử..
***
Thành cổ Thanh châu, tây liền núi lớn, đông trổng trãi, nam đối ba ngọn núi nối nhau, lập thành một bức bình phong, bắc có hai dòng nước chảy vòng quanh, ôm thành như ỵển nguyệt. Danh sơn sông lớn. trải rộng tứ cảnh, vật văn hoá cổ tích, ở đâu cũng có.
Làm thành cồ Thanh châu trong chín châu, từ Lưỡng Hán đến nay. một mực chính là Sơn Đông vẫn là trung tâm chính trị. kinh tế, quân sự. văn hóa, mậu dịch, cho đến mấy năm trước, Chu hoàng đế hạ lệnh đem Bổ Chính Sứ tư cùng Đô Chi Huy Sứ Sơn Đông dời trị Tế Nam. mới từ đó xác lập địa vị chí cao của Tế Nam tại Sơn Đông.
Những mà Thanh châu vẫn đang sắp đặt Bổ Chính phân tư cùng Đô chi Huy phân tư, hơn nghìn năm lịch sử địa vị tích lũy lắng đọng, không phải ngắn ngủn vài năm có thể suy vếu. huống chi ở đây còn có một vị phiên Vương. Trước mắt Sơn Đông có hai vị phiên vương, một vị là con trai thứ mười của Chu Nguyên Chương, phong làm Lồ vương, liền chọn Duyệt Châu phủ, một vị khác chính là hoàng tử thứ bảy Tề vương, đã chọn Thanh châu phủ.
Hạ Tầm lúc này đã vào thành, hành trình đi về không thể so sánh với lúc đi, vách ngăn bốn phía của xe đã triệt hồi. chi để lại nóc che nắng. Hạ Tầm ngồi ngay ngắn trong xe. quan đái cân bào. xe ngựa khẽ động, bốn phía thông gió. rất có điểm xuân phong phạm khi vào thu sĩ phu xuất môn.
Tiến tới cửa thành, thị trường rất là phồn hoa. hai bên đường cửa hàng san sát. thanh âm rao hàng không dứt bên tai. trải qua con đường do đá xanh hình thành, bánh xe lăn vang lên lọc cọc. bốn hộ vệ phân hai tô. hai người đi trước mờ đường, hai đi theo sau xe. xe Dương gia V thức quen thuộc đi thông con đường tới phủ đệ của công tử. không cần thiết phân phó. liền vội vàng đưa xe ngựa về phía Dương trạch tiến đến.
Hạ Tầm trước kia ngẫu nhiên cũng tới thành, khi đó hắn Chỉ có men theo đường mà đi, hai mắt chi lo tìm kiếm người lương thiện có khả năng bố thí vài văn tiền chén cơm. rất nhiều người nhìn về phía hắn, ánh mắt đều tràn đầy ý tứ hàm xúc chán ghét muốn vứt bỏ. Mà hắn hiện tại xe bốn ngựa cao cao. quan đái Cẩm y. ngồi ngay ngắn ở trên xe. trước sau có tôi tớ bào vệ xung quanh, người qua đường đều chạy trốn, ánh mắt nhìn về phía của hắn đều là ngưỡng mộ, tràn đẩy kính sợ cùng hâm mộ. làm hắn có chút cảm khái.
“Đã đến đây. ta muốn sống cho tốt. cơ hội này là trời ban cho ta. vô luận như thế nào. ta nhất định phải bắt lấy, ai muốn cướp đi đều không được! ”
Hạ Tầm ánh mắt đột nhiên rơi vào trên người Trương Thập Tam.
Dương gia, lúc này đã đến.
Phủ đệ Dương Văn Hiên tại đông thành Thanh châu, tòa nhà rất lớn. nhưng cũng không coi như là tráng lệ. Bởi vì Dương gia phát tích thời gian không dài. trước mặt mặc dù đã lọt vào nhóm Thanh châu thập đại phú hào. nhưng mà nội tịnh luôn không bằng những gia đình truyền thừa vài thế hệ kia. Hơn nữa trong lúc giữ đạo hiểu không nên xây dựng râm rộ. hôm nay hiếu kỳ chấm dứt vừa mới một năm, còn không kịp sửa chữa xây dựng thêm.
Đương nhiên, đây chỉ là nguyên nhân bên ngoài, Dương Văn Hiện hai năm qua buôn bán tuy làm rất lớn, nhưng thực sự không có khả năng vơ vét của cải tốc độ nhanh như vậy, có thể trong ngắn ngủn hai năm đã lọt vào nhóm Thanh châu thập đại phú hào. trên thực tế sản nghiệp trên danh nghĩa của hắn. có phần nhiều là thuộc về Tề vương phủ. Mặc dù như thế. Dương phủ khí phái so với rất nhiều nhà giàu có vẫn muốn đồ sộ rất nhiều, cửa chính sơn son thiếp vàng, thềm đá cao, cửa trái treo mã thạch, cửa phái cắm đèn. ngói lớn tường trắng, tường cao viện sau mái cong cánh giác, phú lệ đường hoàng.
Xe ngựa đến trước cửa, Hạ Tầm tim đã không tự chủ được mà đập nhanh hơn. Thắng bại thành bại, là ở lúc này, thành từ hôm nay trở đi. ta sẽ trở thành chủ nhân ở sau cánh cửa này. nếu như thất bại...
Vững vàng, nhất định phải vững vàng, đây là cửa thứ nhất, cũng là một cửa khó khăn nhất, vô luận như thế nào, ta phải qua được! Chỉ cần qua cửa ải nậy. sau này mặc dù có người đối với ta phát sinh lòng nghi ngờ. hắn cũng không dám khinh suất nhận định.
Người sai vặt trong Dương phủ trông thấy xe ngựa thiếu gia. sớm đã mở ra cửa chính vui mừng phắn khởi ra đón. bốn hộ viện cùng xe từ cửa hông tiến vào. Hạ Tâm đi cùng Trương Thập Tam vào cửa chính, vừa vào cửa thì hai gia đinh áo xanh mũ quá dưa vừa vặn đi ngang qua, vừa tháy thiếu gia trở về, vội vàng cùng đứng lại chào, sau đó liền có người chạy như bay vào báo tin.
Dương phủ gia phó nô tỳ cũng không tính là nhiều, so với các thân gia hào môn ngang nhau mà nói thì ít hơn nhiêu, bôi vì thứ dân là không cho phép dự trữ nuôi dưỡng nô tỳ. cho nên Dương gia trước kia hạ nhân đều là dùng loại danh nghĩa nhu giúp việc, bà VÚ để thuê, như vậy cũng không có khả nâng thuê quá nhiêu người, năm trước sau khi Dương Húc khảo trúng chư sinh, có công danh trong người. Dương gia mới bắt đầu danh chính ngôn thuận thuê nô bộc. Nhưng mà Dương Húc thường xuyên ở bên ngoài, cũng không quá để ý tới chuyện trong nhà, Tiếu Quản sự chủ trì đại cuộc trong phủ lại là một người cực kỳ tiết kiệm. Theo hắn thấy, thuê nhiều nô bộc khoe khoang chi tiêu là rất lớn. cho nên trong phủ hạ nhân vẫn không nhiều lắm.
Hạ Tầm trong lòng nổi trổng, cố gắng trấn tĩnh đi vào phủ đệ nhà mình, trong phủ cu xá kiến trúc bố cục thì Trương Thập Tam đã vẽ tranh cho hắn xem qua. nhưng dù sao cũng là hình vẽ. hiện tại thân ờ hoàn cảnh trực quan cụ thể như thế. cảm giác gượng gạo vẫn tự nhiên sinh ra. Cũng may có Trương Thập Tam cùng đi. Hạ Tâm mới không có ở trong Dương phủ như người mù cưỡi ngựa mù. đi lại lung tung.
Trong Dương phủ đình đài lầu các cao chót vót. cây cối núi đá xanh tươi, cảnh sắc rất là tươi đẹp, nhưng mà Hạ Tầm giờ phút này lại không có tâm tư xem xét, qua tiền viện trung viện, quẹo vào hậu viện, vượt qua khúc hành lang, đã thấy đối diện ở trong cây cối lộ ra một góc hồng lâu, mái cong lộ ra. Hạ Tầm biết đây chính là chỗ ờ của mình.
“Vững vàng, nhớ kỹ, ngươi chính là Dương Văn Hiên! Ngươi, chính là Dương Văn...
Sau lưng truyền đến nhắc nhỡ hơi có ýẻ khẩn trương mà nghiêm khắc của Trương Thập Tam, Hạ Tầm dùng tới thuật thôi miên của mình, trong lòng không ngừng ám thị tâm lý cho mình, hô hấp vừa mới gần như vững vàng, chợt nghe một thanh âm vui mừng kêu lên: “Thiếu gia đã trở lại sao?”
Hiên!”
Hạ Tầm dừng chân nhìn lại. đã Thấy một người áo bào xanh bước nhanh đã đi tới. người này chi mới chừng bốn mươi, thân hình trung bình, ngũ quan trong sáng, tóc tai cùng ba chòm râu dưới cầm đều được chinh sửa chinh tề. mặc trên người một trường bào màu tím nhạt, cũng được giặt sạch sẽ thẳng thớm. Một đôi tay áo văn của hắn cũng trắng không nhiễm một hạt bụi. toàn thân lộ ra một cồ tinh minh kinh người.
Hạ Tầm chỉ nhìn qua đã nhận ra thân phận của hắn. Quản sự Dương gia Tiếu Kính Đường, hình của người này hắn đã nhìn qua vô số lần.
“Tiếu thúc. ta đã trở về”.
Hạ Tầm hướng về phía hắn an tường cười, xoạt cái mở ra quạt xếp thân trúc.
Dương Húc khi còn nhỏ đã theo phụ thân ròi khỏi Giang Nam. khi đó mẫu thân hắn đã qua đời. bởi vì Dương phụ không có công danh, lại đã có con nối dòng, theo như luật Đại Minh không phù hợp điều kiện nạp thiếp, hắn lại một mực không chịu tái giá. cho nên tại Thanh châu. Dương Húc ngoại trừ phụ thân ra thì không còn một người thân nào. Khi còn nhỏ phụ thân cả ngày ở bên ngoài làm ăn buôn bán không có thời gian chăm sóc hắn Dương Húc là do Tiếu Quản sự nuôi lớn cho nên đối với hắn cực kỳ thân cận một mực dùng Tiếu thúc xưng hô, cũng không đối đãi như hạ nhân.
Tiểu Quản sự đầy mặt vui mừng, đang muốn khom người thỉ lễ. đột nhiên hơi ngẩn ra. Hạ Tầm trong lòng xiết chặt, trên mặt lại vẫn một mảng thản nhiên, cao thắp xem xét chính mình, mỉm cười nói: “Sao vậy? Có cái gì không ôn à?”
Tiểu Quản sự lắc đầu bặt cười: “Thiếu gia rời đi mấy ngày nay, lại đen đi rắt nhiều, lão Tiểu vừa rồi liếc qua trông thấy thiếu gia. lại cảm giác có chút lạ lẫm. thật sự là hoang đường, hoang đường, ha ha...
Tiểu Quản sự trông thấy Hạ Tầm. quả thật có loại cảm giác đối với người xa lạ. thật ra hắn cũng không phát hiện ra sơ hở gì. hoàn toàn là một loại cảm giác huyên diệu. Nhưng mà Hạ Tầm lúc này ăn mặc. tướng mạo. cử chỉ. thần thái thậm chí giọng điệu, đều cùng Hạ Tầm giống như đúc. mặc dù phản biệt khác nhau cũng có những chi tiết rắt nhỏ. những dưới tình huống nhập chủ thật khó coi là xảy ra vắn đề gì. huống chi bên cạnh còn đứng người hầu Trương Thập Tam thiếp thân của thiếu gia.
Tiếu Quản sự sức tường tượng có phong phú như thế nào. cũng không nghĩ ra thiếu gia xuất môn dạo qua một vòng, sau khi trở về lại thay đồi người, cho nên cảm giác kinh ngạc chỉ là lóe lên trong lòng, liền bị hắn vứt ra khỏi đầu.
Trương Thập Tam vốn đã căng thẳng da mặt nới lòng xuống.
Hạ Tầm lại ảm đạm thở dài. giọng khàn khàn nói: “Trải qua sinh ly tử biệt, mới có thể nhận thức nhân sinh Vô thường. Thính Hương vốn là cô gái ta cực kỳ sủng ái. lại bởi vì trượt chân rơi xuống nước mà... nàng chết làm cho ta buồn bã nhiều ngày, đến nay nhớ tới vẫn khó mà tiêu tan”.
Tin tức Thính Hương tại cố Thủy hà ngoài ý muốn tử vong đã báo trở về trong phủ. Tiếu Quản sự hiểu rằng thiếu gia nhà mình là kẻ đa tình, vừa thấy khơi gợi lên thương thế tâm sự của hắn. không khỏi thâm hối hận lờ lời. vội nói: “Người chết không thể sống lại. thiếu gia cũng không cần phải thương tâm. Thiếu gia rời đi lúc này mới vài ngày, người rám nắng, bộ dáng cũng gầy đi. Thiếu gia. không nên trách lão Tiếu lắm miệng, tiền tài này cuối cùng cũng là vật ngoài thân, mắt đi có thể có lại.
Thiếu gia ngài xem. lúc này mới hai ba năm thiếu gia đã có được một phần gia sản lớn như vậy. đủ đê lão gia trên trời có linh thiêng cảm thấy an ủi. Thiếu gia hiện tại hẳn là lo lắng chung thân đại sự mới đúng, chính vì bất hiếu có ba, vô hậu là lớn nhất, thiếu gia hẳn là sớm áo gắm về nhà, cưới Thiếu phu nhân về. Nhà chúng ta nhân khâu quá thưa thớt, thiếu gia nhiều con nhiều cháu, hương khói cường thịnh lão Tiếu một ngày kia đi gặp lão gia. mới có thể ăn nói...”
Tiếu Quản sự nói động tình, nhịn không được nâng tay áo lau lau nước mắt, Hạ Tầm vội vàng an ủi nói: “Người xem người xem. vốn nói chuyện thương tâm của ta. cũng làm cho Tiếu thúc thương tâm rơi lệ, được rồi. không nói cái này nữa. chúng ta không nói cái này nữa”.
Tiếu Quản sự vội vàng cũng cười nói: “Không nói nữa. đều là lão Tiếu sai. Thiếu gia vừa trở về, phong trần mệt mòi. ta lại dong dài, mời thiếu gia đi tắm rửa một phen trước, thay quân áo nghi ngoi một chút, một hồi lão Tiếu đi xuống dưới bếp phân phó một tiếng, bảo bọn hắn đem bữa tối chuẩn bị phong phú một chút, ân qua cơm tối lão Tiếu lại hướng về phía thiếu gia nói tình hình làm ân gần đây của cửa hàng trong nhà”.
Hạ Tầm cười nói: “Chúng ta làm ăn một mực có Tiếu thúc lo liệu, ta còn có cái gì lo lắng? Những chuyện này ngày mai nói cũng không muộn” Nói rồi hướng về Trương Thập Tam nói: “Sau bữa tối ngươi đến thư phòng, có một số việc còn muốn ngươi đi làm”.
“Thiếu gia, Thập Tam cáo lui” Trương Thập Tam đáp ứng một tiếng, cùng hắn nhanh chóng da đấu ánh mắt. rồi lách mình lui xuống.
Tiếu Quản sự cùng Hạ Tầm hướng về hồng lâu đi tới. vừa đi vừa lớn giọng kêu lên: “Tiểu Địch, Tiểu Địch, nhanh chút ít hầu hạ công tử tắm rửa thay quần áo”.
Hắn đẩy một cánh cửa ra, chắc hẳn chính là chỗ ở của con gái. chỉ là bên trong trổng rồng không thấy bóng dáng. Tiếu Quản sự không khỏi lẩm bẩm nói: “Cái nha đâu chết tiệt kia, lại chạy đi chỗ nào rồi?”
Hắn vừa tìm con gái, vừa nói: “Thiếu gia mỗi lần vừa rời đi. nhớ thương thiếu gia nhất chính là Tiêu Địch nhà ta, nha đâu Tiêu Địch kia từ nhỏ đã yêu mến theo thiếu gia. thiếu gia vừa đi nửa tháng. Tiểu Địch là trà không nhớ cơm không nghĩ, người cứ gầy đi”
Tiếu Quản sự nói thuận tay đẩy ra một cánh cửa. đi đến bên trong nhìn vào. đột nhiên tựa như mất cái cằm, rốt cuộc nói không ra một chữ. Chi thấy một cái bàn vuông trước cửa. trên bàn chồng chất một mâm trái cây, một tiêu cô nương mái tóc rủ xuống đang ngồi ờ đẳng sau bàn hai tay cầm lấy một quá đào lớn. gặm đến hai má tràn đầy nước, trên mặt bàn còn ném vài cái hạt đào. hạt lê gặm chưa sạch sẽ lắm...
Cửa đột nhiên mở ra, đem tiều cô nương trong phòng cũng bị đọa cho nhảy đựng, nàng rất kinh ngạc cầm quả đào. trong miệng đẩy đào. phồng đến khuôn mặt nhỏ nhắn tròn như hồ hồ. ba người cứ như vậy mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, tiêu cô nương cặp mắt to tinh quái kia nhìn Hạ Tầm trước, lại nhìn Tiếu Quản sự. sau đó rất kinh ngạc đảo vòng vòng, tựa như nhất con sóc đang cầm một quá tùng vậy.
Hạ Tầm bị bộ đáng đáng yêu của nàng chọc cho phì cười. Tiếu Quản sự lập tức thu hồi vẻ mặt khó xử. dùng loại tham âm thâm trầm hùng hậu như lời thuyết minh nam trong “Thế giới động vật” nói: “Thiếu gia. người xem, nha đầu kia bởi vì cơm nước không được, nhất thời đói quá mới trốn ở chỗ này ăn trái cây”.
Thiếu nữ đùng sức nuốt vào trái cây trong miệng, không chút khách khí đâm phá lời nói đối của lão: “Cha à. ai cơm nước không được? Người ta giở đây đói bụng đến có thể nuốt vào một cái đâu trâu, nhưng người ta lại đang lúc ăn uống điêu độ để giảm béo, muốn ăn cũng không dám ăn mà”
Tiếu Quản sự nét mặt già nua đỏ lên, thẹn quá hoá giận quát: “Xú nha đầu. thật không hiểu chuyện, thiếu gia đã trở lại cũng không biết tiến lên chào, xem ngươi kìa, nhanh phục thị thiếu gia tắm rửa thay quần áo đi”.
Tiểu cô nương bật lên mà đậy. mang theo váy đỏ như một con chim yến nhỏ bay đến bên người Hạ Tầm. cười duyên hạ người xuống, ngọt ngào kêu lên: “Tiêu Địch ra mắt thiếu gia!”
Hạ Tầm lúc này mới có thể chăm chú dò xét bộ đáng của Tiếu Địch, đây là một thiếu nữ nhỏ nhắn, mặc cái áo lụa trắng, dưới là váy đỏ. bên hông quấn một cái thắt lưng xanh, có vẻ lanh lợi nhẹ nhàng, mười phân đáng yêu. Nàng có khuôn mặt thanh tú. mày cong miệng nhỏ.
một đôi mắt to đen trắng rõ ràng, linh động có thần, mang theo một tầng ý cười nhè nhẹ.
Muốn nói mập sao. nàng là hơi có một điểm cảm giác đầy đặn. nhưng mà thân thể thiếu nữ tựa như cành liễu vừa co lại. theo tuổi tác lớn dần. tư thái thân thể nẩy nở. hiện tượng mập như đứa nhỏ tất nhiên sẽ biến mất, căn bản không cần ăn uống điều độ giảm béo. nàng lại để bụng như thế. xem ra tiêu cô nương đã bắt đâu để ý tới dung mạo dáng người của mình, cũng là các cô gái thời đại nữ này mười bốn mười lăm tuổi đã lập gia đình, trưởng thành sớm.
Không để cho hắn tiếp tục dò xét. tiểu cô nương đã thân mật khoác ở cánh tay của hắn. khoái hoạt nói: “Thiếu gia. người mới vừa về sao. nguyên nói chi dừng ở trong trang hai ngày. tại sao lại chạy đến Tá Thạch bằng trai, vừa đi lại nhiêu ngày như vậy. Thiếu gia. ta đã nói với người, ngươi đi ngày thứ ba. Tiểu Hoa nhà chúng ta đã muốn đẻ. Tiểu Hoa nhà chúng ta sinh ra năm đứa. so với Tiêu Hắc lão Vương gia đâu phổ còn nhiêu hơn một con. người muốn đi xem hay không?"
“A!! Đúng rồi. nói đến lão Vương gia, lão Vương gia thân gia cẩu viên ngoại hai ngày trước mua hai nha đầu. một cái mười tuổi, một tỷ tỷ khác mười bảy. trông rất xinh đẹp. còn thông thạo nữ công, người đoán thế nào. qua không tới hai ngày, người tỷ tỷ kia đã đem trang sức trong phòng của cẩu phu nhân trộm chạy mất, cẩu gia đi tìm người bán tính sổ. người nọ cũng không biết chi tiết của cô nương này. căn bản chính là một tên lường gạt”.
“Ta đã nói với cha rồi. chúng ta sau này sai sử người, cũng không thể sơ ý như cẩu viên ngoại, người xem đám người Thúy Vân tỷ. Lưu đại ngưu ca, đều là người địa phương, hiểu rõ đùng được mới vên tâm, nhưng ngàn vạn không thể mướn người nhà quê không rõ lai lịch. Đại Ngưu ca mấy ngày hôm trước cùng người ta đánh một trận, dường như là vì hai người bọn họ đều yêu mến Thúy Vân tỷ. ngươi nói bọn họ đánh để làm cái gì. Thúy Vân tỷ lại không thích bọn họ. kết quá thảm rồi, đã bị cha ta phạt..
Tiếu Quản sự đờ khóc đờ cười nói: “Được rồi được rồi. con nói nhiều quá, thiếu gia vừa trở về, còn phái chịu con làm huyên náo. nhanh hầu hạ thiếu gia tắm rửa đi”.
“Dạ!” Tiểu Địch đáp ứng một tiếng, xoay người muốn đi gấp. đột nhiên lại liếc nhìn Hạ Tầm. lẩn này lại như là đột nhiên phát hiện cái gì. nàng kinh hô một tiếng, nghiêng đâu như chim nhỏ liếc nhìn Hạ Tầm. trên mặt dần dần lộ ra thần sắc do dự, Hạ Tầm ra vẻ trán Tĩnh cười nói: “Nhìn cái gì, thiếu gia ta trở nên càng tuấn tú sao?” Nói còn sờ cằm mình, cố ý bày ra một tư thế biểu diễn.
Tiếu Địch trông trái trông phải, lông mi nhẹ nhàng nhăn lại. đột nhiên áp sát vào như một con chó nhỏ áp lên trên người hắn ngửi ngửi. Tiếu Quản sự mặt muốn bốc khí đen. hét lớn: “Xú nha đâu không quy củ! Còn không nhanh hâu hạ thiếu gia đi tắm thay quân áo... áo...
Tiếu Quản sự giọng quả thực không nhỏ. tiếng gầm gừ quanh quần trong phòng, đem Hạ Tầm dọa cho nhảy dựng, tiêu cô nương hiên nhiên là cực kỳ sợ “Sư tử hống” của cha, bị hắn quát lên. nhất thời chạy trối chết. Tiếu Quản sự có chút khó xử nói với Hạ Tầm: “Thiếu gia, Tiêu Địch đứa nhỏ này... Thật ra, thật ra chỉ là bởi vì nhìn thấy thiếu gia trở về, vui mừng nên bộ dáng có chút lơ đăng... thật ra nó bình thường vẫn phi thường chú V nghi biểu nữ nhân, thấy qua thể hiện thục nữ, cười không lộ răng, đi không bày váy, cử chi ôn trọng, nói không cao lời...”
Lão Tiếu lời còn chưa dứt, thanh âm cực kỳ có lực xuyên thấu của Tiểu Địch từ trong đình viện truyền tới: “Đều chết hết ờ đâu rồi. nhanh chuẩn bị nước nóng, thiếu gia muốn tắm rửa...”
Hạ Tầm giật mình, thì ra Tiếu gia sư tử hổng là có di truyền.
Tiếu Quản sự có chút cứng đờ. yếu ớt nói với Hạ Tầm: “Ta... lão Tiếu đi chuẩn bị bữa tối cho thiếu gia” Nói xong liền vô cùng xấu hổ chạy mất.
“Ta...”
“ổ. nàng..
Dương Văn Hiên là một người hiểu cách hường thụ. bắt kể là ẳm thực, ăn mặc. nơi ờ. nữ nhân, hay tăm rửa, đêu phi thường chú ý. Hạ Tâm từ chỗ ờ của hắn từ xe ngựa hắn đã từng ngồi qua. từ dung mạo Thính Hương cô nương, còn có phòng tắm trước mắt này cũng có thể thấy được vài phần.
Đây là một phòng tắm chuyên môn thiết lập trong vườn hoa hậu viện, một phòng độc lập. chung quanh trồng cò thơm, hoa tươi nở rộ. phong cảnh tươi đẹp. hương thom xông vào mũi. Xa xa là hành lang cho người làm đi lại. có đường đá nhỏ thông tới đây, phía trước phòng tắm cách đó không xa là một tòạ tiểu đình ngũ giác, trong đình sắp đặt bàn đá ghế gỗ bên cạnh đình lại có trông tùng trúc. Nếu sau khi tắm rửa. tinh thân sảng khoái mặc quân áo nhẹ. nâng trà thơm* ở trong đình này ngồi xuống, tĩnh lặng thưởng thức hoa tứ quý. thật sự là rất thích ý.
Trong phòng tắm rất làm sạch phương tiện cũng rất đầy đủ. gian trong gian ngoài đều đùng gạch xanh lát. gian ngoài là bẹp lò. có thể trực tiếp nấu nước, mùa hè ngược lại không quan trọng lắm. mùa đông thì có thể bất cứ lúc nào duy trì nhiệt độj vậy thuặn tiện hơn nhiều. Gian trong có tường giữ nhiệt, còn thể một cái một cái bô dài năm thước rộng sáu xích, dưới có hệ thống cung cấp yà thoát nước, nước tắm có thể trực tiếp đưa ra ngoài, bởi vậy cãn phòng này nên tương đôi cao. ờ một góc hô có một cái giá đê các dụng cụ tắm rửa.
Vài người vệ sinh bồ nước, gánh nước nấu nước, đều ở nơi đó làm việc. Tiểu Địch cũng không ngoại lệ. trước đi lấy quần áo tắm rửa trong ngoài của thiếu gia trở về, lại vén tay áo lên giúp bọn họ làm việc. Tiêu nha đầu làm việc rất dốc sức, một đôi cánh tay trần thu xêp, trời nóng nực. chi chốc lát sau trên trán đã rịn ra một mảng mồ hôi. một túm tóc đen nhánh thả xuống trên gương mặt. trong hồng hào khòe mạnh đáng yêu.
Nàng trước phục thị Hạ Tầm cời áo ngoài sau đó ở bên cạnh hồ tắm thử nhiệt độ của nước, cái eo thon thả. cái váy mỏng màu hồng dán lên trên người, hình dáng của cặp mông hiện rõ ra. có loại đường cong mượt mà. Tâm lý của nàng rõ ràng còn chưa tới bước để ý phòng chuyện nam nử. hoặc là. trong tâm lý của nàng cùng không đem thiếu gia nhà mình trở thành người nên đề phòng?
Hạ Tầm trong lòng áy náv khẽ nói: “Không xong, về tắm rửa... Trương Thập Tam chưa nói nhiều như vậy. nàng không phải muốn theo giúp ta tắm rửa chứ? Dường như có người khảo chứng qua phương diện tập tục này. tựa như thị nử người nhà giàu, phải cùng nam chủ nhân tắm rửa. Để cho khi văn nhân nghiêm chánh từ nghiêm công kích xã hội phong kiên, trong đó lộ ra sự hâm mộ cùng dáng khinh cùa nó. đó là tâm lý của lũ ngụy quân tử. Nếu tiểu thị nữ xinh đẹp đáng yêu như vậy ăn mặc áo lót sát người như vậy. mà bản thân lại một năm chưa gần nữ sắc...”
“Được rồi thiếu gia. nhiệt độ cùa nước phù hợp".
Tiểu Địch cô nương nâng người lên. xoay người nhìn hắn cười ngọt ngào, nhìn thấy cặp mắt thiên chân vô tà của nàng, cùng vói thân thể non nớt chưa phát dục hoàn toàn của nàng, Hạ Tầm trong lòng cảm giác phạm tội thân đột nhiên xuât hiện, tinh thân lập tức thăng hoa: “Kiên quyết không thể! Nàng còn nhỏ. ta làm sao có thể... làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? Đối mặt như vậy một thiếu nừ vị thành niên khả ái xinh đẹp. ta cho dù không làm thành nhân nhưng phải làm một người có lương tri. Có lương tri mới có tương lai...”
Hạ Tầm ho khan một tiếng, cố ý nâng gương mặt lên. bày ra một sắc mặt làm bộ ra vẻ đạo mạo quân tử nói: “Tốt lắm. ngươi có thể đi ra. thiếu gia sẽ tự mình tắm rửa”.
Tiểu Địch ngạc nhiên liếc nhìn hắn. nhịn không được cười nói: “Người có tật xắu à? Đương nhiên chính người tắm. có tay có chân, người không tự mình tắm. chăng lẻ còn muôn người ta tắm cho sao? Thật là. ta đi ra ngoài, khi nào tắm xong thi gọi!” Dứt lòi đà nhảy nhót chạỵ ra ngoài cùng vài hạ nhân chạy đến tiêu đình ngũ giác bên ngoài, ríu rít nói chuyện phiếm.
Hạ Tầm như va phải tường, hắn tự cảm thân tình cảm vĩ đại của mình, ngượng ngùng cời quần áo đi vào trong hồ nước.
Bởi vì mấy ngày này hắn một ngày phái tắm mấy lần trên người đã rất sạch, cho tắm rửa cùng rất nhanh. Tắm rửa xong, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, Hạ Tầm sau khi mặc đồ lót xong thì lớn giọng kêu gọi. Tiêu Địch mới chạy vê. búi tóc thắt đai cho hắn.
Hạ Tầm đổi một bộ áo bào thêu hoa màu hồng nhạt, tóc dài vấn lên. lại mang một đôi hài lá hương bồ mềm mại tinh xảo. từng bước đi ra khỏi phòng tắm.
Đứng ỡ trước ngũ giác đình, nhìn sang cảnh tượng tươi đẹp trong vườn, hắn tựa như tìm được một chút cảm giác của chủ nhân Dương gia lúc trước, nhưng nghĩ tới Trương Thập Tam Cẩm y bí điệp dấu ỡ sau lưng chi phối mình, sắc mặt của hắn lại có chút trầm xuống...
Bữa tối phi thường phong phú. trong Dương phủ người duy nhất có tư cách cùng thiếu gia cùng nhau ăn cơm chính là Tiểu Địch, đây là đặc quyền nàng từ nhỏ đã có, cha con Dương thị đối với phụ nữ Tiêu thị đôi đãi như người một nhà vậy. Nhưng giờ phút này Tiêu Địch ngồi ở dưới tay Hạ Tầm. lại như tiểu nữ nô bị khinh bỉ, trong tay nàng bưng lấy một cái bát cơm so với bàn tay của nàng còn muốn nhỏ hơn. Lấy một lát khô qua hơi mỏng, bới ra một chén nhỏ cơm, lại dùng vẻ mặt đau khổ nhìn qua cái khay chân gà mê người trước mặt mình, lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt...
Khó trách nàng lời nói đột nhiên biến ít đi. thì ra là...
Hạ Tầm hiện tại nhìn thấy, rốt cuộc nhịn không được nói: “Muốn ăn thì ăn đi. không có ai dành đâu”.
Tiểu Địch lưu luyến không rời ánh mắt huớng về phía chân gà: ‘‘Người ta đang giảm béo. ăn nhiều sẽ gầy không được”.
Hạ Tầm cười nói: “Cô cũng không tính quá mập. giảm mập cái gì. tuổi này của cô đúng là lúc phát triên, cần phải ăn nhiều, mới được".
“Không tính quá mập? Đó chính là thực sự có điểm mập?”
Tiểu Địch lập tức bắt được hắn sơ hở trong lời nói. nàng hung hăng gắp vài đũa rau có ý vào trong chén mình, vừa đau khổ nhìn cánh gà nướng hương vị rất ngon lành, oán hận nói: “Ta chi biết, người một mực ghi hận Chuyện người ta khi còn bé chê cười người là tiêu mập mạp. người muốn báo thù. thì ít xuân thu đại mộng đi. người sẽ thấy, ta nhất định có thể gầy xuống, hừ hừ!” Nói xong nàng liền nhắm mắt làm ngơ chạy ra ngoài.
Hạ Tầm nhịn không được cười khẽ, hắn bắt đầu có chút yêu mến cái chỗ này. cũng yêu mến Tiếu Địch tiêu cô nương này. ở đây không chỉ có đời sống vật chất phong phú, mà còn có cảm giác ấm áp gia đình, nếu như hắn thật có thể thay thế Dương Văn Hiên, từ nay về sau sinh hoạt tại đây. hường thụ cuộc sống như vậy. như vậy không hiểu sao bị đưa đến thời không vốn không thuộc về mình này. cũng không phải khó có thể tiếp nhận như vậy...
Đáng tiếc, mộng đẹp luôn đễ đàng tỉnh. Một mình hưởng dụng bữa tối phong phú, gia nhân lại dâng một ly trà thơm. Hạ Tầm tay nâng chén trà, bắt chéo hai chân vừa mới ngồi vào trên mặt ghế, một tiếng rống giận dữ phẫn nộ. cực kỳ có lực xuyên thấu liền truyền vào lỗ tai hắn.
Không hề nghi ngờ. có thể xử đụng một cái miệng anh đào nhỏ nhắn, phát ra tiếng gầm khủng bố như vậy. phóng tầm mắt cả Dương phủ. trừ nha đầu thiếp thân Tiểu Địch của mình ra thì còn có thể là ai? Hạ Tầm không khỏi có điểm hiếu kỳ: Tiểu nha đầu này lại làm sao vậy?
“Không cần...”
Last edited by conem_bendoianh; 24-12-2011 at 12:55 PM.