“Tao không tranh cãi với tụi bây nữa.” Nói xong Dương Vũ rời khỏi nhà vệ sinh, không muốn cùng bọn họ đôi co nữa, mặc cho bọn họ nói như thế nào, thì Dương Vũ cũng nhận định là tối hôm qua bọn họ bị hoa mắt.
“Chẳng lẽ chúng ta thật sự bị hoa mắt rồi?” Nhìn bóng Dương Vũ rời khỏi ký túc xá, mọi người nhìn nhau cảm thấy khó hiểu?
“Nếu chỉ có một người trong chúng ta nhìn lầm thì thôi đi. Nhưng không lẽ tất cả chúng ta đều bị hoa mắt?” Thấy mọi người gật đầu. Trần Quân tiếp tục nói: “Cho nên tất cả chúng ta đều không hoa mắt. Chẳng qua Dương Vũ không chịu thừa nhận, chắc hẳn là có nguyên do khác!” Trần Quân liền phân tích.
“Thôi được rồi, dừng chuyện này lại đi. Sắp tới giờ đi học rồi, còn phải đi ăn sáng nữa đấy.” Một người khác lại thúc giục.
Đi đến cửa ký túc xá, Dương Vũ còn dùng tay vuốt lên khuôn mặt mình, kể từ sau khi sống lại, rất nhiều chuyện đã trở nên quỷ dị mà hắn không thể hiểu được. Đầu tiên là khả năng ghi nhớ của mình có biến hóa nghiêng trời lệch đất, kế tới là tính cách của mình thay đổi. Hiện tại, ngay cả thể chất của mình cũng trở nên mạnh mẽ.
Trong một đêm mà khuôn mặt của mình đã hoàn toàn khôi phục lại như cũ. Đây đúng là chuyện khiến con người ta phải kinh hãi. Dương Vũ cũng biết mình sau khi sống lại còn nhiều biến hóa, nhưng điều này là bí mật của hắn, không thể nào để cho người khác biết được.
Sau khi ăn sáng ở nhà ăn trong trường xong, Dương Vũ và đám bạn cùng phòng vội vã đi về phía trường học, thời gian cũng đã muộn, phải tranh thủ mau chóng vào lớp.
“Ái chà, mày làm sao lại biến thành xác ướp vậy?” Bỗng nhiên Dương Vũ thấy một người trên đầu quấn băng trắng, mắt như mắt gấu mèo đang đi trên đường liền tỏ ra kinh dị, lớn tiếng nói. “Chẳng lẽ tối qua mày lại bị người ta đánh à?”
Mặc dù Dương Vũ cố ý tỏ vẻ kinh dị, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ giễu cợt khiến cho tất cả mọi người đều biết rằng hắn đang giả bộ.
Nhìn qua Dương Vũ giống như không hề bị thương tích, Lý Bân lại cảm thấy tức giận! Nhìn lại mình giống như cái xác ướp biết đi, lửa giận trong lòng Lý Bân lại càng bốc cao.
“Hừ!” Lý Bân hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu nhanh chóng bước đi.
Nhìn bộ dáng chật vật của Lý Bân, Dương Vũ liền cảm thấy thoải mái, không khỏi cười phá lên.
“Mày cứ đắc ý đi, hãy đợi đấy!” Lý Bân quay đầu liếc nhìn Dương Vũ một cái, ánh mắt chứa đầy vẻ căm hận, trong lòng lại đang tìm cách tiêu diệt Dương Vũ. “Đến lúc đó tao xem mày chết như thế nào. Không, tao phải khiến mày muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!” Vừa nghĩ đến mối nhục tối hôm qua, Lý Bân chỉ muốn chém Dương Vũ thành mười tám đoạn. Nhưng hắn cũng biết một mình hắn thì không phải là đối thủ của Dương Vũ. Cho dù hắn có thể đánh Dương Vũ trọng thương thì cũng chỉ rơi vào cục diện lưỡng bại câu thương như tối hôm qua.
Hơn nữa trong lòng hắn cũng cảm thấy kì quái, hôm qua Dương Vũ rõ ràng bị thương ở trên mặt. Vậy mà bây giờ gần như là đã hoàn toàn khôi phục. Chẳng lẽ hắn có bí pháp gì đó?
Lại nói về Dương Vũ và đám bạn cùng phòng của hắn, lúc tiếng chuông bắt đầu giờ học vang lên thì bọn họ cũng vừa chạy đến được lầu bốn.
Vừa mới bước vào cửa phòng học, Dương Vũ đã nhìn thấy bà cô già Đường Lệ Quyên đang đứng trên bục giảng. Môn học đầu tiên của ngày hôm nay chính là cái môn Anh ngữ chết bầm này.
“Hôm nay thật là xui xẻo!” Trong lòng Dương Vũ thầm than một tiếng, hắn thấy bà cô già đang nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn đủ để giết người.
Cảm giác thấy bà cô già vẫn đang nhìn mình, hắn liền thu ánh mắt lại, cúi thấp đầu xuống rồi chuyển thân đi về chỗ ngồi của mình.
“Hừ!” Đường Lệ Quyên hừ lạnh một tiếng, tâm tình vô cùng mất hứng. Cái tên Dương Vũ này càng ngày càng làm càn, không những thế mà còn không thèm để mình vào trong mắt.
“Mình hôm nay mà không dạy dỗ nó thật tốt thì mình không mang họ Đường!” Trong lòng vừa nghĩ, Đường Lệ Quyên liền chầm chậm tiến về chỗ ngồi của Dương Vũ.
“Dương Vũ, mày hôm nay coi như xong đời rồi. Kiểu này thì không thoát khỏi tay bà cô già này đâu.” Thực Hoa ở một bên cười trộm, có chút hả hê khi thấy Dương Vũ gặp nạn.
“Bà già đấy có thể ăn tao được chắc?” Vừa nói Dương Vũ liền lấy sách ngữ văn ra để trên mặt bàn. Tiết học đầu tiên của sáng nay là môn Anh ngữ, nhưng Dương Vũ lại lấy sách ngữ văn ra học, việc này rõ ràng là muốn đối nghịch với bà cô già này!
Nhìn thấy Dương Vũ lấy sách ngữ văn ra học, Đường Lệ Quyên lại bốc hỏa, vẻ mặt bừng bừng sát khí đi tới phía trước Dương Vũ. Tay phải liền giật lấy sách ngữ văn từ trong tay Dương Vũ, hai mắt đầy sát khí mở lớn nhìn Dương Vũ.
Dương Vũ ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Đường Lệ Quyên một cái, không thèm nói tiếng nào, rút từ học bàn ra một quyển sách khác rồi tiếp tục đọc. Đúng là Dương Vũ không thèm để bà cô già vào mắt.
Thật ra trong lòng Dương Vũ cũng rất tức giận, Đường Lệ Quyên đúng là đang nhằm vào hắn. Thế nhưng Dương Vũ cũng không có ý nhượng bộ! Nếu bà cô già đã không nhượng bộ vậy thì cứ đối nghịch đi. Trong lòng Dương Vũ cười lạnh, hắn không tin là bà cô già này có thể làm gì mình.
“Dương Vũ, em theo cô ra đây.” Đường Lệ Quyên chỉ nói một tiếng rồi quăng quyển sách ngữ văn lên bàn Dương Vũ, mang vẻ mặt đầy sát khí bước ra khỏi lớp.
Dương Vũ chán nản đứng dậy, chuẩn bị đi theo Đường Ngọc Quyên ra khỏi lớp.
“Dương Vũ.” Trên mặt Chung Lâm lộ vẻ lo lắng, nắm lấy áo của hắn. “Không sao đâu.” Dương Vũ lắc đầu, đi theo bà cô già ra khỏi lớp.
“Dương Vũ, em định làm gì?” Trong phòng giáo viên, Đường Lệ Quyên nổi giận lôi đình hỏi Dương Vũ.
“Em sẽ không học Anh ngữ.” Thân thể Dương Vũ khép nép, giả bộ sợ hãi nói. Thật ra là Dương Vũ cố ý như vậy. Dù sao thì đây cũng là phòng giáo viên, hắn cũng không thể giống như loại côn đồ làm loạn trong đây được.
Nhìn bộ dáng của Dương Vũ, sát khí trên người Đường Lệ Quyên càng lớn. Cô cũng biết là Dương Vũ cố ý làm như vậy. “Em đã không học Anh ngữ, thì tại sao lại vào lớp học Anh ngữ, hơn nữa lại học môn khác trong giờ Anh ngữ hả?”
“Em không học vì em học cũng không hiểu” Dương Vũ cúi đầu, thấp giọng nói.
“Em chưa bao giờ học thì làm sao có thể hiểu được gì chứ!” Đường Lệ Quyên lại kiếm cớ làm khó Dương Vũ.
“Đúng là ngay cả một từ em cũng không biết. Những thầy cô dạy Anh ngữ càng giỏi, càng dạy em càng không biết gì cả.”
Nghe đến đây, Đường Lệ Quyên đã thật sự tức giận, chuẩn bị đứng dậy bộc phát ra rồi. Dương Vũ nói như vậy có khác nào phê phán mình ngay cả cách dạy học cũng không biết sao?
“Hình tượng…! Chú ý hình tượng, đây là phòng giáo viên.” Nhìn thấy mình đã thành công chọc giận Đường Lệ Quyên. Trong lòng Dương Vũ vô cùng cao hứng, nhưng để tránh khỏi bị bà cô già vì kích động mà làm ra chuyện gì không tốt, Dương Vũ đành phải lên tiếng nhắc nhở.
Bà cô già hai tay chống lên mặt bàn, trong mắt tràn ngập lửa giận, sát khí trên người lại càng bốc cao hơn nữa. Bộ ngực lại càng rung động dữ dội, rõ ràng là đã vô cùng tức giận!
“Thưa cô, nếu không có chuyện gì nữa thì em xin phép về lớp trước!” Dương Vũ lúc này cũng đã cảm thấy đủ, nếu mình còn tiếp tục, không khéo bà cô già này thật sự nổi điên lên mất.
Mặc dù Dương Vũ không ưa Đường Lệ Quyên, nhưng hắn cũng không muốn để mọi chuyện đi quá đà.
“Trở về lớp chép phạt từ đầu tới cuối cả cuốn sách cô mới vừa tịch thu một lần đi!” Mới vừa bước ra khỏi phòng giáo viên, Dương Vũ nghe được âm thanh của Đường Lệ Quyên liền cảm thấy choáng váng, quay đầu lại tức giận nhìn bà cô già. Trong lòng lại cảm thấy hối hận vừa rồi tại sao không làm cho bà cô kia tức chết đi.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Quyển 1: Sống lại
Chương 16: Ta Tình Nguyện Bị Cưỡng Gian…
Như Vậy Còn Có Một Chút Khoái Cảm !!!
Dịch: Tiên Cầm
Biên: Tử Vân
Converter: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com& Banlonghoi.com
Từ phòng giáo viên đi ra, Dương Vũ mang theo vẻ mặt thống khổ nhưng khi bước vào phòng học hắn miễn cưỡng tìm cách nở nụ cười.
Thấy Chung Lâm lộ vẽ mỉm cười nhìn mình, Dương Vũ làm như không thấy, về chỗ ngồi của mình. Nhưng hắn vừa ngồi xuống thì gương mặt lại toát lên vẻ thống khổ.
“Dương Vũ, chẳng lẽ ‘trinh tiết’ của mày bị cô bà già đoạt đi rồi à? Sao vẻ mặt thống khổ như vậy?” Thực Hoa xích lại gần, lộ ra nụ cười đểu cán nhìn Dương Vũ hỏi.
“Quả thực so với bị đoạt ‘trinh tiết’ tao còn thống khổ hơn.” Cơ mặt Dương Vũ giật giật nói. Cả một cuốn sách giáo khoa, mình làm sao có thể chép hết chứ, đây là khái niệm gì chứ, mình cũng đâu phải cái máy photocopy! Dương Vũ thống khổ thầm mắng.
“Còn có chuyện so với việc bị đoạt mất ‘trinh tiết’ còn thống khổ hơn sao?” Thực Hoa không tin nhìn Dương Vũ hỏi.
“So với chuyện này, tao tình nguyện bị bà cô đó cưỡng gian còn hơn!” Dương Vũ thống khổ nói: “ như vậy … ít ra còn có một chút khoái cảm.”
Kỳ thật, bà cô già này cũng không xấu, thậm chí từ mặt nào đó mà nói thì cũng được coi là xinh đẹp, nhưng gương mặt bị che đậy bởi cặp kính to đùng cùng với tính tình cổ quái đã khiến cô trở thành bà cô già làm mọi người chán ghét.
“Mẹ kiếp… mày có thể tình nguyện để bà cô già đó cưỡng hiếp cũng không muốn làm chuyện này sao!” Thực Hoa vẻ mặt khó tin nhìn Dương Vũ “Tao thật muốn biết bà cô này rốt cuộc muốn cho mày làm gì?”
“Stop talking, else I'll cry. I am suffering agonies that I want to cry!” (Đừng nói nữa, tao khóc a, tao khổ đến sắp khóc đây.) Dương Vũ làm một tràng tiếng Anh.
“Chẳng lẽ, bà cô này muốn mày chép phạt?” Thực Hoa tựa hồ đoán được cái gì đó hỏi.
“Người anh em, mày thiệt đúng là tri kỷ của tao.” Dương Vũ thâm tình nhìn Thực Hoa “Hay là lần này mày giúp tao một chút đi?!”
“Đừng, đừng, đừng tìm tao, tao không rãnh.” Thực Hoa không cần suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt.
“Mẹ kiếp, uổng công tao coi mày là anh em, ngay cả chuyện này cũng không giúp đỡ. Mày thiệt khiến tao khinh bỉ!” Vừa nói, Dương Vũ vừa dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Thực Hoa.
“Thôi đi, mày không đúng rồi, nếu là mày rủ tao đi đánh lộn thì tao sẽ giúp mày không hề chớp mắt một cái. Nhưng cái chuyện này… mày …à… nên tìm Chung Lâm giúp đi nha.”
“Giúp? Giúp như thế nào? Nguyên cuốn sách mà bắt tao chép hết!” Dương Vũ đột nhiên cao giọng nói.
“Ha ha …” Nghe Dương Vũ nói vậy, Thực Hoa không nhịn được bật cười ha hả nói: “Quá độc ác!”
“Nhỏ tiếng thôi!” Dương Vũ vỗ vai Thực Hoa một cái nói: “Mọi người đang nhìn kìa, thành thật một chút cho tao”
Thực Hoa nhìn thoáng qua phòng học, phát hiện hầu như mọi người đều liếc mắt về bên này. Nhưng hắn cũng không để ý lắm, hắn lúc này chỉ muốn cười thật to. Vì vậy mà hắn úp mặt xuốn bàn không ngừng cười sằng sặc.
Nhìn bộ dáng của Thực Hoa, Dương Vũ hận không thể cho hắn một đạp, nhưng lại không thể, Dương Vũ đành lôi sách ra bắt đầu chép phạt.
“Trách không được tại sao mày lại tình nguyện cho bà cô già đó cưỡng gian …ha ha…” Thực Hoa cười khoái trá: “Nếu là tao, tao cũng tình nguyện bị bà cô già đó cưỡng gian cũng không muốn chép phạt cả cuốn sách cho một khóa!”
“Dương Vũ, tao nghĩ ra một chủ ý.” Thực Hoa nhìn nhìn Dương Vũ một lúc rồi lại lộ ra nụ cười quỷ dị nói.
“Cái gì? Có phải muốn bảo tao không cần chép phạt?” Dương Vũ cũng muốn như vậy, nhưng nếu hắn không chép phạt thì bà cô già đó không biết còn nghĩ ra chuyện độc ác gì để hành hạ hắn nữa. Như vậy người thiệt thòi chính là hắn, mà hắn còn hai năm nữa mới có thể rời khỏi cái trường chết tiệt này.
“Không phải, Dương Vũ, tao thấy tướng tá của mày rất tốt, là một điều kiện rất tốt" Thực Hoa nhìn Dương Vũ rồi tiếp tục nói: “Tao có biện pháp không những giúp mày không phải chép phạt nhàm chán, hơn nữa đối với mày lại còn có lợi.”
“Biện pháp gì?” Nhìn vẻ tươi cười hèn mọn, bỉ ổi của Thực Hoa, Dương Vũ có cảm giác không ổn lắm, nhưng vẫn mở miệng hỏi.
“Tao thấy mày có thể dùng mỹ nam kế đi dụ dỗ bà cô già, chỉ cần hy sinh một chút hương sắc là có thể thoát khỏi thống khổ này rồi.” Thực Hoa dùng giọng nói rất bỉ ổi kề sát tai Dương Vũ nói.
“Đi chết đi!” Dương Vũ giơ tay lên muốn tát tên này một phát.
“Dương Vũ, tao nói thật mà.” Thực Hoa lấy tay chặn bàn tay của Dương Vũ lại, chăm chú nói: “Lúc nãy không phải mày nói tình nguyện để bà cô đó cưỡng gian sao? Bây giờ nếu như mày chịu hy sinh một chút, dụ dỗ bà cô già này thì không chỉ có thể giải quyết vấn đề phiền toái lần này, không chừng sau này bà cô này cũng không tìm mày gây phiền toái nữa.”
“Muốn đi thì tự mày đi đi.” Dương Vũ khinh bỉ nhìn Thực Hoa, cũng chỉ có tên này mới có thể nghĩ ra biện pháp như vậy.
“Dương Vũ, mày không nên bỏ qua cơ hội, làm vậy hai bên đều có lợi mà, mày vì sao lại lựa chọn một mình chịu khổ sở, mà để bà cô già đó sảng khoái một mình được chứ?”
“Mịa, đi chết đi.” Dương Vũ trừng mắt nhìn Thực Hoa, rồi chớp mắt một cái nói: “Không bằng mày giúp tao vụ này đi, mày đi đối phó bà cô già đó giúp tao, như thể nào?”
“Ặc, coi như tao chưa nói gì.” Thực Hoa lập tức làm bộ mặt như không có chuyện gì xảy ra, lật một cuốn sách ra tiếp tục xem…
“Mày thiệt không chịu giúp tao sao? Người anh em! tao thấy tướng tá mày cũng rất ngon lành, đẹp trai hơn tao nhiều, dám chắc là thành công. Hắc hắc.”
“Tao không biết gì hết.” Thực Hoa liếc liếc Dương Vũ rồi nói: “Mày chép nhanh nhanh cho xong đi, đừng để đến lúc không có hàng giao rồi kêu xui xẻo.”
“Bà cô già cũng không nói tao lúc nào thì nộp.” Dương Vũ mặt lộ ra vẻ buồn bực nói.
Cả buổi sáng bọn Chung Lâm kỳ quái tại sao Dương Vũ lại mang sách giáo khoa ra chép vào lúc này mà không làm gì khác. Dương Vũ nói là bắt đầu từ hôm nay hắn sẽ cố gắng học tập, bắt đầu từ môn tiếng Anh!
Sao chép giáo khoa vốn chỉ là một phương pháp học tập mà thôi, chỉ là Dương Vũ trong lòng rất khổ não, nhưng cũng may mắn là trí nhớ và khả năng giải thích của hắn bây giờ đã có biến đổi long trời lở đất, tại sao không nhân cơ hội này mà ghi nhớ kỹ chúng nó chứ. Từ mặt nào đó mà nói thì Dương Vũ đúng thật sự là đang học tập.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Dịch: Tiên Cầm
Biên: Tử Vân
Converter: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com& Banlonghoi.com
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh. Trong ngày hôm nay, hành động kỳ quái của Dương Vũ khiến người khác rất tò mò. Nhưng Dương Vũ vẫn thủ khẩu như bình, cùng với sự uy hiếp của hắn nên Thực Hoa cũng không dám hé răng. Cho nên không ai biết được lý do tại sao Dương Vũ lại muốn sao chép cả cuốn Anh ngữ mà hắn luôn luôn chán ghét.
Đêm đó, sau thời gian tự học, còn chưa hết giờ Lý Bân đã như mọi khi chạy tới bên ngoài phòng học của Dương Vũ.
“Dương Vũ, tên Lý Bân đó không phải là bị mày đánh đó chứ?” Nhìn thấy bộ dạng thê thảm chật vật của Lý Bân, Thực Hoa sợ hãi kêu lên một tiếng rồi quay sang hỏi Dương Vũ.
“Mày nói có khả năng không?” Dương Vũ không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Tao thấy không có khả năng, tướng tá như mày thì Lý Bân chỉ cần một quyền là có thể đấm mày văng ra ngoài, mày làm sao có thể đánh thắng hắn được!” Quả thực là không biết Thực Hoa đang phân tích hay là đang cười nhạo Dương Vũ.
“Nhưng tục ngữ có câu ‘chó cùng rứt giậu’, nói không chừng mày đột nhiên bạo phát thần lực cũng nên.” Thực Hoa cố nén cười, làm bộ mặt nghiêm túc nói.
“Tao thiệt muốn tát cho mày một cái quá.” Dương Vũ căm tức liếc nhìn Thực Hoa, nghiến răng nghiến lợi nói. Kỳ thật tên Thực Hoa này nói cũng có chút hợp lý, Dương Vũ mặc dù thân thể rắn chắc nhưng không to con và cường tráng được như Lý Bân.
Lúc nhìn thấy Lý Bân, Chung Lâm và Trầm Di cũng không khỏi kinh hãi. Chung Lâm càng không nhịn được kinh ngạc hỏi: “Lý Bân, anh đánh nhau với ai thế? Sao lại biến thành bộ dạng này?”
Nhìn hai người Chung Lâm và Trầm Di lộ ra bộ dáng quan tâm, trong lòng Dương Vũ không khỏi cười lạnh một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười nhìn Lý Bân.
Lý Bân sờ sờ khuôn mặt bị sưng của mình, hung hăng trừng mắt nhìn Dương Vũ một cái, hung quan chợt loé lên rồi biến mất, quay sang nói với Chung Lâm: “Không có gì, chỉ là tối qua không cẩn thận cùng một con chó đánh một trận thôi, trên mặt bị con chó điên đó cắn bị thương.”
Nghe đến đó, khuôn mặt đang mỉm cười của Dương Vũ lập tức biến mất, trở thành rất khó coi: “Thằng khốn nạn này không phải là đang chửi khéo mình là con chó điên sao?”
Dương Vũ cười lạnh một tiếng nói: “Ồ, Lý Bân sao mày biến thành súc sinh rồi? Tự nhiên lại đi cắn nhau với chó! Mày cũng quá mất thể diện đi! Ngay cả một con chó đáng yêu cũng cắn không lại, thật sự đúng là chỉ có bề ngoài xem được, còn bên trong thì không dùng được.”
“Hừ, nhưng so với cái thằng một chút dũng khí cũng không có còn hơn nhiều.”
“Ai nói vậy?” Dương Vũ bước lên một bước, đứng trước mặt Lý Bân nói: “Tối qua tao nằm mơ thấy mình đánh một tiểu súc sinh, tên súc sinh đó trên đường tao về nhà thì cản đường tao, tao thật sự không có cách nào nên đành tiện tay cho tên súc sinh đó ăn một trận no đòn.” Dương Vũ cười lạnh nhìn Lý Bân nói.
“Bây giờ tao mới phát hiện.” Dương Vũ khinh thường nhìn nhìn Lý Bân “Tên súc sinh trong mơ của tao tối qua có vẻ… cùng một loại với mày, không biết cái tên súc sinh đó có phải là mày không?”
Dương Vũ đi một vòng quanh người Lý Bân: “Tên súc sinh đó cũng cao lớn như mày, nhưng cũng bị tao đánh thành đầu heo, mắt gấu mèo, chậc chậc... thật sự là càng nhìn càng thấy nó giống mày quá.”
Bị Dương Vũ giểu cợt ám chỉ, Lý Bân lửa giận đùng đùng như muốn thiêu đốt cả lồng ngực, sắc mặt xanh mét, hai tay nắm chặt lại, hai con mắt hung tợn trừng lên nhìn Dương Vũ. Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ rằng lúc này Dương Vũ đã bị Lý Bân giết cả trăm lần rồi.
“Sao không nói gì?” Dương Vũ lại gần, kề sát tai Lý Bân nói: “Tối qua tao đã cảnh cáo thằng khốn nạn như mày, bắt đầu từ hôm nay, tránh xa Chung Lâm ra! Nhưng bây giờ mày lại mò tới đây, có phải thấy tối qua tao xuống tay chưa đủ tàn nhẫn? Cút!”
“Nằm mơ!” Lý Bân nghiến răng, tận lực duy trì sắc mặt không đổi, hai hàm răng rít lại, cố gắng phát ra hai từ này.
“Tốt, vậy đừng trách tao vô tình!” Dương Vũ cười lạnh một tiếng rồi lui ra.
Nhìn bộ dáng đắc ý của Dương Vũ, sắc mặt Lý Bân càng thêm xanh mét, hắn hận không thể một quyền đánh cho tên Dương Vũ này rớt từ trên lầu xuống! Lửa giận trong lòng Lý Bân bây giờ giống như mặt trời giữa trưa vậy “Mình phải nhẫn nại! Ngàn vạn lần không được xúc động!” Lý Bân trong lòng không ngừng cảnh cáo chính mình. “Chỉ là nhẩn nại nhất thời, sau này tao sẽ bắt mày quỳ gối van xin trước mặt tao!” Khuôn mặt Lý Bân lúc này đã trở nên vặn vẹo, Dương Vũ vũ nhục hắn như vậy không phải người bình thường có thể nhịn được.
Cho dù là Lý Bân thì lúc này mấy ngón tay do trong lúc phẩn nộ bị hắn dùng lực quá mạnh, siết chặt mà đã trở nên trắng bệch.
“Hai anh có chuyện gì vậy?” Dương Vũ và Lý Bân cùng toát ra sát khí khiến cho hai người Chung Lâm đứng bên cạnh cũng cảm nhận được không khí có chút không bình thường.
“Tụi anh không có chuyện gì, anh chỉ là quan tâm nó một chút thôi. Được rồi, mày … À…! Lý Bân, đêm nay đi trên đường cẩn thận coi chừng lại gặp chó dữ như tối qua nghe, nếu không có khi mày chết mà ko biết tại sao đó. Hay là để đêm nay tao đưa mày về, miễn cho đụng phải chó dữ lần nữa.” Dương Vũ “hảo tâm” quan tâm Lý Bân nói.
“Không cần mày lo lắng, nếu như tao lại gặp con chó dữ đó, tao khẳng định sẽ đánh cho ngay cả mẹ nó cũng không nhận ra.” Lý Bân trừng mắt nhìn Dương Vũ, sát khí trong mắt bốc lên.
“Hai người các anh rốt cuộc có chuyện gì?” Chung Lâm bực bội thấp giọng quát một tiếng, không khí giữa hai người này tràn ngập mùi vị của thuốc súng khiến Chung Lâm bực bội.
“Không có gì, chúng ta trở về thôi.” Vừa nói Dương Vũ vừa kéo tay Chung Lâm đi về phía trước.
“Nhưng …” Chung Lâm lo lắng quay đầu nhìn thoáng qua Lý Bân, nghi vấn trong lòng nàng còn chưa được giải quyết. “Không có việc gì đâu, thằng đó không chết đâu mà lo.” Dương Vũ kéo Chung Lâm đến trước mặt, nhìn thấy sự quan tâm của Chung Lâm đối với tên Lý Bân kia, trong lòng Dương Vũ khó chịu cực điểm.
Nhìn hai người Dương Vũ biến mất chỗ cầu thang, Lý Bân nắm chặt nắm tay hung hăng giơ lên: “Sớm muộn cũng có một ngày tao biến mày thành con kiến dưới chân tao!” Lý Bân hung hăng tưởng tượng.
Sau khi thở ra một hơi, Lý Bân lại xanh mặt đuổi theo…
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Dịch: Tử Vân
Biên: Má Mì Xinh
Converter: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com
& Banlonghoi.com
Tuần sáu, Ký túc xá Dương Vũ.
“Dương khoai, chưng diện như vậy bộ chuẩn bị đi dạo phố hả?” Chứng kiến Dương Vũ thay đồ thường phục mà không mặc đồng phục học sinh thường ngày. Nhưng nhìn cũng có vẽ tuấn lãng. Tuy không anh tuấn lắm nhưng nếu cố gắng nhìn…cũng được mắt.
“Mày nói nhảm gì vậy?” Dương Vũ trừng mắt nhìn Trần Quân liếc mắt một cái, "Đừng gọi tao là Dương Khoai, mày thấy tao có chổ nào giống củ khoai tây hả?" Dương Vũ cảm thấy có chút buồn bực. Tuy tên Dương Vũ cũng không phải là mỷ miều gì lắm nhưng đây là tên mà cha hắn đặt cho.
Nhưng không biết từ lúc nào các bạn học đã đặt biệt danh cho hắn là Dương Khoai. Từ đó về sau Dương Vũ còn có biệt danh là Dương Khoai.
“Nó không giống củ khoai mà thật sự là một củ khoai” Một người bạn học khác từ ban công thò đầu vào nói.
"Mày đi chết đi." Dương Vũ quát lớn và trực tiếp ném cái tất thối qua.
“Nói, đêm nay đồng chí Dương Khoai có trở về ngủ hay không?” Trần Quân ngồi xuống bên cạnh Dương Vũ cười nói.
"Nói nhảm, tao không về thì ngủ ngoài đường hả?"
"Ai biết? Bên ngoài thiếu gì chổ ngủ, thiếu gì khách sạn, đêm nay hai đứa mày ..." Trần Quân lộ ra nụ cười dâm đãng nhìn Dương Vũ.
"Đúng, Dương Vũ mày còn không nắm chặc thời cơ này mà mướn phòng coi chừng đến lúc đó nàng Chung Lâm lại bay mất."
“Khốn kiếp, không ngờ hai thằng bay đầu óc lại đen tối, hèn mọn, bỉ ổi như thế. Dương Vũ tao là một nam hài tử rất thuần khiết, hai thằng bay dám dùng ô ngôn uế ngữ làm ô nhiễm tâm linh thuần khiết của tao hả?”
“Mày mà thuần khiết?” Trần Quân khinh bỉ liếc mắt nhìn Dương Vũ một cái. “Xời, mày mà thuần khiết thì sẽ không yêu sớm như vậy. Mày mà thuần khiết, như vậy trên thế giới sẽ không có ai thuần khiết rồi.”
“Hai thằng bay hèn mọn và bỉ ổi thật. Yêu là chuyện tất nhiên, tao chỉ là yêu sớm một chút mà thôi. Hơn nữa yêu một người là chuyện thần thánh! Sao tụi bay lại nói tao không thuần khiết?”
"Mày thuần khiết, phi thường thuần khiết, tiểu Dương Vũ thuần khiết của chúng ta, mày chừng nào thì mới chịu phá trinh hả? Đừng làm mất mặt ký túc xá bọn tao chứ" Trần Quân ôm bả vai Dương Vũ nói.
“Không nói chuyện với tụi bay nữa, Không lại ô nhiễm tâm linh thuần khiết của tao”
"Mướn phòng? Ừ, cũng là một ý tưởng tốt đấy chứ." Dương Vũ trên mặt lộ ra một nụ cười dâm đãng.
Thị trấn vào đêm. Mặc dù không phải là một thành thị phồn hoa, thế nhưng dưới ánh sang của những ngọn đèn ven đường, cả thị trấn như một viên ngọc phát sáng. Sau khi ra khỏi trường, Dương Vũ một mình hướng phía thị trấn đi tới.
Phía đông con đê trong thị trấn là nơi Tây giang và Hạ giang giao hội. Nơi có bóng cây phủ rượp, đường mòn thâm u, là nơi lý tưởng cho các đôi tình nhân đi dạo.
Dương Vũ đứng dựa lan can trên bờ sông, mặt lộ vẽ mỉm cười nhìn vài đôi tình nhân tản bộ. Chờ lát nữa Chung Lâm tới, hắn cũng sẽ như bọn họ.
Gió từ dưới sông mang theo không khí mát mẽ không ngừng thổi, quần áo Dương Vũ bay phất phơ. Hít thở làn không khí trong lành, Dương Vũ dựa vào lan can nhìn ánh sáng le lói phát ra từ vài chiếc thuyền đánh cá trên sông.
Bổng nhiên hai mắt Dương Vũ tối sầm, giống như bị ai đó dùng tay bịt kín. Cùng lúc đó một thanh âm nũng nịu từ phía sau truyền tới: “Đoán xem, em là ai?”
“Trừ em ra còn ai nào?” Dương Vũ xoay người lại thuận thế ôm lấy Chung Lâm vừa cười vừa nói.
“Một chút cũng không tốt, lần nào cũng như vậy.” Chung Lâm giậm chân nũng nịu nói.
Dương Vũ phát hiện, hôm nay Chung Lâm mặc một cái váy ngắn, mặc dù không có mang tất chân. Thế nhưng váy ngắn như là một thứ trang sức càng làm tôn lên vẽ đẹp đôi chân của nàng. Hơn nữa quần áo trên người Chung Lâm càng làm nàng thêm lả lướt, nổi lên những đường cong cơ thể mà ông trời đã ban phát cho nàng.
Mặc dù Chung Lâm chân không mang tất nhưng cho dù như thế, cũng khiến Dương Vũ máu nóng bốc lên, thiếu chút nữa chảy máu mũi.
Dương Vũ không biết mình xảy ra chuyện gì, bất luận là kiếp trước hay kiếp này, hắn đối với các mỹ nữ mặc quần đùi hay váy ngắn đều có cảm giác rất đặc biệt. Chỉ cần nhìn thấy loại trang phục này là hắn có cảm giác phi thường hấp dẩn.
"Anh nhìn cái gì đấy?" Thấy bộ dáng Dương Vũ ngơ ngác nhìn mình , Chung Lâm trong lòng cao hứng, thế nhưng nàng lại nhẹ nhàng hất tay Dương Vũ ra.
"Ồ, không có." Dương Vũ phục hồi lại tinh thần, lau một chút nước miếng bên mép, nhìn Chung Lâm vừa cười vừa nói:: "Em hôm nay thật đẹp, anh nhìn mà ngây người."
"Em bình thường không đẹp sao?" Chung Lâm trong lòng cao hứng. Nhưng gương mặt trắng nõn liếc mắt Dương Vũ một cái, làm bộ hờn giận nói."Bình thường em cũng đẹp, nhưng đêm nay em đẹp hơn." Dương Vũ mặt mày hớn hở nói.
"Hừ." Chung Lâm hừ một tiếng, xoay người đi. Dương Vũ lập tức liền theo sau, nắm tay Chung Lâm cùng nhau dạo trên đường.
Đông đê, là phố tình nhân nổi tiếng của thị trấn, Ở chỗ này ban đêm trừ những người vội vã qua đường còn lại đều là tình nhân, Ghế ngồi bên đường được che bởi những tàn cây cổ thụ, có nhiều đôi tình nhân tình tứ dựa lan can thì thầm vào tai nhau.
"Dương Vũ." Chung Lâm đột nhiên mặt đỏ tới mang tai kéo tay Dương Vũ, chân bước nhanh.
"Sao vậy?" Dương Vũ nhìn thoáng qua, nguyên lai bên cạnh, trên chiếc ghế đá có một đôi tình nhân đang thân mật. Trách không được Chung Lâm lại thẹn thùng. Dương Vũ trên mặt nổi lên thần sắc giảo hoạt.
“Chạy nhanh nhanh như vậy để làm chi? Đâu phải lần đầu tiên mình mới thấy." Dương Vũ kéo tay Chung Lâm không cho nàng chạy, nhưng Chung Lâm vội vã kéo theo Dương Vũ hướng phía lan can ven đường chạy tới.
"Anh thật là xấu." Chung Lâm xịu mặt liếc Dương Vũ một cái. Dương Vũ cười hì hì, tay phải dùng sức kéo cả người Chung Lâm vào lòng mình.
"Ai da." Chung Lâm sợ hãi kêu một tiếng, cả thân người ngã nhào vào trong lòng Dương Vũ."Anh xấu cho em xem." Vừa nói Dương Vũ vừa nâng cằm Chung Lâm lên, cả người liền hôn xuống.
"Ô ô..." Cái miệng nhỏ nhắn của Chung Lâm lập tức liền bị miệng của Dương Vũ ngăn chặn, ô ô không thành tiếng... ... .
"Anh hư quá, anh hư quá đi." Sau khi Dương Vũ thỏa mãn buông Chung Lâm ra. Chung Lâm vừa nói vừa lấy tay đánh lên ngực Dương Vũ.
Dương Vũ cầm tay Chung Lâm, mặt mỉm cười, "Đừng đánh, em còn đánh có tin anh sẽ làm tệ hơn cho em xem?" Vừa nói Dương Vũ vừa cười xấu xa nhìn Chung Lâm.
Nhìn thấy ánh mắt háo sắc Dương Vũ, Chung Lâm hừ một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực, "Anh thử tệ hơn cho em xem."
Dương Vũ trừng hai tròng mắt, cười xấu xa hai tay lần nữa chụp về phía Chung Lâm.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Thành thị về đêm, bầu trời không một ánh sao. Trên đường cũng chỉ có vài ngọn đèn tỏa ánh sáng yếu ớt, hai bên đường như chìm vào bóng đêm u tối.
Sau khi Dương Vũ từ nhà Chung Lâm về, lúc này cũng đã gần nửa đêm.
Trên con đường vắng lặng, thỉnh thoãng có vài người qua lại. Những ngọn đèn nê-on sáng lập lòe, khiến cho người ta có cảm giác đây là một thành thị rất phồn hoa về đêm.
Lúc này, Dương Vũ đang trở về một mình trường trên con đường vắng vẻ. Nếu đã trễ thế này thì trường học cũng sớm đóng cửa rồi. Bây giờ chỉ có thể chờ cho trời sáng hay là trèo tường mà vào thôi, cho nên Dương Vũ cũng không vội, lững thững bước trên đường.
Đột nhiên Dương Vũ dùng đầu lưỡi liếm liếm môi, trên mặt lộ ra nụ cười dâm đãng. Nghĩ đến thân thể như không có xương và đôi môi thơm mềm mại của Chung Lâm… vẻ mặt đang cười dâm đãng lại càng trở nên hèn mọn, bỉ ổi.
Dưới mặt đường chợt có một bóng đen lóe lên rồi biến mất, giống như có người đang ẩn nấp đâu đó. Nhưng lúc Dương Vũ quay đầu lại cũng không phát hiện được ai cả.
Dương Vũ nhướng mày, trong lòng trở nên cảnh giác. Tối nay lúc rời khỏi trường học, Dương Vũ đã cảm thấy có điều kì lạ, con đường này hôm nay có điều gì đó không bình thường.
Trực giác mách bảo Dương Vũ là có người đang theo dõi hắn! Nhưng cho dù Dương Vũ dùng tất cả mọi biện pháp cũng không biết được ai đang theo dõi hắn.
“Có lẽ mình nghi thần nghi quỷ rồi, làm gì có ai đâu.” Dương Vũ tự cười mình. Làm gì có ai theo dõi mình đâu? Nếu có thì là Lý Bân sao? Nghĩ tới đây Dương Vũ cảm thấy buồn bực khi mình dường như đã bị Lý Bân hù dọa tới tới nỗi hoang tưởng rồi.
“Cái tên nhát gan Lý Bân chắc chẳng dám theo dõi mình đâu.” Dương Vũ cười lạnh một tiếng rồi tiếp tục đi tới.
Trên đường, ngọn đèn bất chợt trở nên yếu ớt, chợt lóe chợt tắt tưởng như có thể tắt bất cứ lúc nào.
“Cái quỷ gì thế?” Dương Vũ chợt mắng một tiếng, không khí nơi này hình như có chút quỷ dị. Một trận gió nhẹ thổi tới, Dương Vũ liền thở dài một hơi. “Hình như cách quỷ mị xuất hiện cũng giống như thế này.” Dương Vũ tự nhiên cảm thấy lạnh toát sống lưng.
“Thịch, thịch…” Đột nhiên rất nhiều bước chân từ trong con hẻm tăm tối truyền đến. Đang đêm yên tĩnh, tự dưng nghe được bước chân càng làm cho Dương Vũ hoảng sợ.
“Chết mịa….” Dương Vũ mắng một tiếng. Từ trong hẻm nhỏ đột nhiên xuất hiện mười mấy tên côn đồ hung mãnh.
“Thật sự gặp quỷ rồi.” Trong lòng Dương Vũ thầm mắng, cúi đầu bước nhanh về phía trước.
“Thịch, thịch….”
Mười mấy tên côn đồ nhanh chóng chặn trước mặt Dương Vũ, lạnh lùng nhìn hắn.
“Chẳng lẽ là muốn chém người sao?” Cảm giác được mọi chuyện có vẻ không thích hợp, Dương Vũ vội vàng nhìn về đằng sau nhưng không có bất kỳ ai. Ánh mặt lạnh lùng nhìn những người đó một cái, Dương Vũ liền bước qua bên cạnh, muốn từ khoảng trống bên cạnh rời đi.
Nhưng Dương Vũ còn chưa kịp đi qua thì một người to lớn đã đến trước mặt chặn hắn lại. Dương Vũ ngẩng đầu lên nhìn rồi lại bước sang bên cạnh muốn đi. Nhưng mà người nọ dường như muốn cùng Dương Vũ đối nghịch. Không nói tiếng nào liền chặn trước mặt hắn.
Cho dù Dương Vũ có ngu ngốc hơn nữa thì cũng biết những tên này đến tìm hắn gây sự. Lùi về phía sau vài bước, Dương Vũ nhìn bọn họ, lạnh giọng hỏi: “Các anh cản đường tôi là có ý gì?”
“Có ý gì ư?” Lại có hai người bước ra từ con hẻm nhỏ tăm tối đi ra, đồng thời một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai Dương Vũ.
Dương Vũ vừa nghe tiếng, quay lại thì thấy tên đầu heo Lý Bân cùng một người cũng trạc tuổi hắn.
“Là mày?” Dương Vũ vốn đang khẩn trương nhưng bây giờ trong lòng đầy phẫn nộ cũng như không thể tin được.
“Anh họ, chính là nó đã đánh em!” Lý Bân lạnh lùng liếc Dương Vũ rồi quay lại nói với người thanh niên.
“Là nó sao?” Giọng nói của anh họ Lý Bân lạnh lùng vang lên nhưng mắt lại nhìn Dương Vũ chăm chú không ngừng đánh giá, sau đó lộ vẻ khinh thường nói với Lý Bân: “Là cái thằng gầy gò ốm yếu này đánh mày thành như vậy à? Sao tao thấy không giống một chút nào vậy!”
Lý Bân biến sắc, trong lòng đầy tức giận. Nhưng hôm nay là hắn mời anh họ đến báo thù cho hắn, bởi vậy hắn cũng chỉ có thể chịu đựng anh họ mình châm chọc khiêu khích. Cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói: “Anh họ, đừng thấy nó ốm yếu, thật ra thì đầu nó rất cứng đấy.” Lý Bân cố gắng tươi cười nói.
“Là tại mày quá yếu mà thôi?” Ánh mắt người thanh niên lạnh lùng nhìn Lý Bân nói: “Nếu sớm biết rằng nhóc này yếu như vậy thì một người là đủ rồi, không cần phiền toái nhiều anh em như vậy.”
Thấy anh họ nhìn hắn đầy khinh thường, trong lòng Lý Bân cảm thấy nhục nhã! Nhưng mặt hắn không đổi sắc nói: “Anh họ, đừng trách em không nhắc nhở anh, thằng đó không giống như vẻ bề ngoài đâu.”
“Hừ, việc này…không cần mày quan tâm, mấy anh em tao tự biết cách giải quyết, mày có thể về nhà trùm mền ngủ được rồi đấy.” Vừa nói anh họ Lý Bân liền đi tới chỗ Dương Vũ.
Ánh mắt Dương Vũ lạnh lùng nhìn hai người Lý Bân nhưng mắt vẩn không ngừng đánh giá tình hình. Từ khi Lý Bân xuất hiện, Dương Vũ đã biết phiền toái đêm nay là không thể tránh khỏi rồi.
Nhưng Dương Vũ cũng không phải kẻ ngốc, đối phương có đến mười mấy người. Hắn biết đêm nay không thể trở về trường được rồi. Cho nên Dương Vũ dần dần lui về phía sau, chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng những tên này cũng rất ăn ý, nhanh chóng di chuyển bao vây lấy Dương Vũ.
Thấy mình bị bao vây, Dương Vũ cũng dứt khoát không chạy nữa. Đứng tại chổ, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh họ của Lý Bân.
Last edited by Cường Thuần Khiết; 19-03-2011 at 08:03 AM.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết